Polly po-cket
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
THÙY QUYÊN

Đã năm mùa tết trôi qua mà không có Nhi bên cạnh tôi. Con bé....Không, có lẽ tôi nên đổi cách xưng hô lại. Nhi đã không còn là một con nhóc vô tư như trước nữa, thậm chí cũng không còn là con gái của tôi dù chỉ là trên danh nghĩa. Tất cả chỉ vì tôi, một thằng không đáng mặt đàn ông.

Dù có tự trách mình như thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể cứu vãn được điều gì. Tôi vẫn là tôi, một giám đốc quyền cao chức trọng, được nhiều người kính ngưỡng. Tôi đã đứng được trên đỉnh cao danh vọng, đúng như mơ ước thời trai trẻ của mình. Nhưng nhiều lúc ngẫm lại tôi chẳng thấy mình được hạnh phúc chỗ nào cả.

Ngày ấy Nhi bỏ tôi ra đi. Tôi cũng hủy bỏ lễ đính hôn với Hân mà bỏ đi ra nước ngoài. Kết lại là cả ba chúng tôi cuối cùng cũng chẳng ai được gì. Tôi không hối hận khi hủy bỏ hôn ước, dù như thế là đắc tội với Hân. Em có thể không biết nhưng tận trong lòng mình làm sao tôi có thể vui vẻ ở bên em trong khi chính tôi lại là người hủy đi sự trong trắng của Nhi. Nếu một ngày nào đó em biết được thì người đau khổ nhất lại chính là em thôi.

Tôi vẫn hi vọng sau cú sốc đó Hân sẽ quên tôi đi, quên mãi mãi. Tôi nghĩ là em đã làm được, bởi sau đó một tháng tôi trở về Việt Nam em cũng chẳng đến nhìn mặt tôi một lần cho đến tận ngày hôm nay. Tuy nhiên mỗi năm vào ngày giỗ của mẹ, tôi luôn thấy một bó hoa cẩm chướng đặt trên mộ. Tôi biết là cô ấy đã đến đây...

Thời gian đầu tôi có cho người điều tra tung tích của Thuận bên Pháp. Tìm thấy ông ta thật chẳng phải là điều gì khó khăn bởi sự nổi tiếng ấy ở bên Pháp. Điều đáng nói ở đây là tôi không thể nào tìm được Nhi. Con bé bỏ đi một mình chứ không phải theo Thuận như tôi vẫn nghĩ. Chính Thuận cũng ngạc nhiên khi nghe tôi hỏi tung tích của Nhi. Nhớ ngày hôm ấy Thuận co tay lên định đấm tôi. Thật ra ông ta không có quyền gì mà đấm tôi, nhưng tôi vẫn đứng im chịu đựng cú đấm ấy, như một hình thức chuộc lỗi.

Rồi tôi trở về Việt Nam với nỗi lòng nặng trĩu, tôi lo lắng cho Nhi, cho người "đàn bà" đầu tiên trong đời mình, người mà tôi từng gọi là con gái...

Những năm tiếp theo càng trở nên vô vọng khi mà tin tức về Nhi vẫn là con số không tròn trĩnh. Không biết với thân gái một mình thì Nhi sẽ sống ra sao, khi mà từ nhỏ đã quen được tôi che chở. Tôi xin phép mọi người cho tôi được Nhi là cô ấy, như một sự tôn trọng. Cô ấy đáng được như thế. Dù có thể từ đây đến khi kết thúc câu chuyện cô ấy dường như không còn xuất hiện nữa. Nói theo một nghĩa nào đó là....cô ấy "đã chết".

.........................

Tháng hai vừa mới xong mấy ngày tết âm lịch buồn bã. Lại thêm một năm nữa tôi đón giao thừa một mình, cô đơn trong cái không khí rộn rã của ngày xuân. Từng tiếng pháo bông nổ lộp độp sáng chóa cả một vùng trời. Tiếng nhạc xuân giao hòa. Chỉ mình tôi trên sân thượng...uống rượu mừng một mình.

Trước đây tôi rất hay mau nước mắt, dù chỉ là với người thân quen biết. Giờ đây tôi cũng còn khóc mỗi khi "lai rai" với bác Thông. Thật là nếu không có bác thì tôi cũng chẳng biết trút hết tâm sự vào đâu. Tôi quí bác lắm, mà bác cũng rất quí tôi. Hễ có dịp rãnh là thế nào tôi cũng đến tiệm bánh xèo của bác làm vài dĩa. Còn bác thì luôn luôn "thủ sẵn" một chai đế ngon chờ tôi. Chỉ hai người, một già một trung niên ,vậy mà cứ như hai người tri kỉ. Và mỗi lần ngà ngà say thì tôi rơi nước mắt, chỉ có men rượu bên bác Thông mới giúp tôi giải tỏa nỗi lòng được đến đó. Nhưng dạo này thời gian ấy không còn được nhiều nữa bởi nhiều nguyên do, mà nguyên do lớn nhất là từ Bác gái.

Bác tư năm đó đã lớn tuổi nên nhiều lúc bác gái không vui khi thấy ông uống rượu. Nhìn vậy chứ trông bác Thông vẫn còn "gân" hơn mọi người tưởng, mà thường thường là tôi xỉn trước bác ấy chứ. Lần nào "nhậu" xong tôi cũng bất tỉnh nhân sự ngủ luôn ở nhà bác.

Hạnh là cháu nội của bác Thông, là bạn thân thời cấp ba với Nhi và một đứa nữa mà tôi không tài nào nhớ tên được, thậm chí đến mặt mũi sợ rằng tôi cũng đã quên mất. Nhưng Hạnh thì tôi nhớ rất rõ. Năm mà Nhi bỏ đi khiến nhỏ Hạnh cũng buồn được vài tháng. Ít ra nó cũng nghĩ là Nhi đang sống sung sướng cùng cha ruột. Tôi thì quí bác Thông nên được dịp tôi kiếm cho con bé cơ hội được đi du học, tôi còn tình nguyện bỏ tiền túi ra chu cấp cho con bé trong thời gian ấy. Dẫu sao tôi có làm cả núi tiền cũng chẳng biết để làm gì, giúp lại cho những người có ơn với mình vẫn hơn. Bác Thông thì vẫn cứ trách phải chi mà tôi có mông ước lập gia đình thì khỏi phải lo rồi...

Giờ đây nhỏ Hạnh lại tiếp tục học lên cao học nhưng đã không cần tôi phải chu cấp tiền thêm nữa. Con bé vẫn tiếp tục ở nước ngoài, tết chỉ về nước được một thời gian rồi lại bay đi, vội vã cứ như là sắp tận thế. Nó nhận tôi làm cha nuôi và luôn miệng gọi "papa" cho dễ thương!!?? Rồi chỉ được mấy ngày thì đứa con gái thứ hai của tôi lại lên máy bay đi mất, bỏ lại mình ông bố này cô độc một mình...

Hôm nay là ngày 13-2, một ngày trước Valentine. Phố xá dần ấm lên khi các cặp tình nhân đã bắt đầu đi dự lễ sớm, coi như hưởng một chút hương tàn của ngày tết. Với tôi thì ngày nào cũng như ngày nào mà thôi, chỉ khác một chút là hôm nay thứ bảy, tôi tự cho phép mình đến "lai rai" cùng bác Thông thêm một bữa.

Bước chân ra khỏi công ty thì đã bảy rưỡi tối. Không đói lắm! Tôi nghĩ là mình có thể nhịn được cho đến khi thưởng thức món bánh xèo nóng hổi của bác Thông. Nhưng trước khi đến đó tôi cần phải đi lấy một thứ.

Tiệm vàng Kim Tân hôm nay có vẻ đắt khách hơn thường ngày. Dường như mốt tặng quà bằng vàng hay kim cương thay cho chocolate trong ngày lễ valentine được ưa chuộng ở Việt Nam, mà lại phải là con trai tặng. Thật khác với hồi tôi còn ở bên Nhật, ngày lễ valentine phụ nữ thường tặng chocolate cho người mình yêu như một lời thổ lộ. Đúng một tháng sau, vào ngày Valentine trắng 14-3 thì người con trai sẽ tặng lại cho người con gái một món quà nào đó, có thể hiểu là đồng ý. Ở Việt Nam thì không được như thế. Valentine, ngày quốc tế phụ nữ, sinh nhật... người ta chỉ việc tặng một món quà đắt tiền coi như xong, đơn giản nhưng mất đi hẳn ý nghĩa.

Tôi cũng là người Việt Nam nên tôi cũng cần chuẩn bị một món quà, vào ngày này mỗi năm, dù không biết sẽ tặng cho ai...

Ông chủ tiệm đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ màu đen hình trái tim, bên trong đựng thứ mà tôi đã đặt hàng. Thanh toán xong mọi chi phí tôi bước vội ra xe đến thẳng chỗ bác Thông. Đến nơi thì cũng đã 8h30 tối.

Giờ này tiệm của bác Thông vẫn chưa bớt khách. Thật may mắn khi cái bàn mà tôi với Nhi vẫn hay ngồi khi đến đây vẫn còn trống. Thấy tôi đến Tính- người làm thêm ở đây- vẫy tay chào mà tôi hiểu là bánh sẽ được đem ra liền. Dù sao tôi cũng chẳng hề đói, khách thì vẫn còn đông, đành lấy chờ đợi là một thú tiêu khiển cuối tuần.

Thời gian có lẽ sẽ trôi qua cách buồn tẻ như vậy nếu như không có một nhân vật lạ xuất hiện. Một đường cong tuyệt mĩ xuất hiện trong bộ áo thun trắng cùng chiếc quần bò giản dị, chân đi giày thể thao, kéo theo sau là một cái vali to đùng. Cô ta trông khá thon thả nhỏ nhắn, dáng người không cao lắm, nói chung là cân đối. Tôi ấn tượng nhất là mái tóc dài nhuộm hơi đỏ của cô ta, trông rất hợp với làn da trắng mút trên người. Theo kinh nghiệm tôi có thể đoán cô ta hẳn phải là một "đại gia" lắm tiền. Tôi tự hỏi tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây, trong một cái quán bậc trung như thế này.

Cô ta gửi cái vali cho người phụ việc rồi bước đi tìm chỗ ngồi. Quán vẫn còn đông khách nên cái ghế đối diện với tôi là sự lựa chọn duy nhất. Có lẽ cô ta cũng đã trông thấy nên bước nhanh tới. Dù cô có vẻ đặc biệt nhưng tôi không thích ngồi ăn cùng người lạ. May mắn thay bàn bên cạnh đã đứng lên tính tiền, tôi nghĩ chắc chắn cô ta cũng sẽ chọn ngồi một mình cho thoải mái.

Tôi đã lầm. Cô ta vẫn kéo ghế ngồi xuống cùng bàn với tôi mà không hề do dự. Cứ như tôi dành bàn này là để chờ cô ta đến. Hơi thất vọng nhưng tôi vẫn giả vờ ngó ra ngoài cửa sổ, không quan tâm đến nhưng đôi tai vẫn nghe được tiếng gọi món của cô ta.

- Lấy cho tôi một phần giống ông ấy.

Tôi ngạc nhiên quay sang trong khi cô ta nhìn tôi mỉm cười. Tôi thắc mắc:

- Cô có biết tôi gọi món gì không?

Cô gái khẽ vuốt lại mái tóc, đáp thật nhanh, giọng lớ lớ như người nước ngoài nhưng nói rất sõi.

- Tôi không biết.

- Vậy sao cô lại kêu món giống tôi, hỡi quí cô xinh đẹp?

Cô ta cười phì lên khiến tôi hơi bối rối một chút.

- Tôi nói điều gì sai sao?

- À không, không! Chỉ là tôi không nghĩ mình lại được gặp một quí ông ở trong đây. Tôi thấy quán này đông khách nên ghé vào, nhưng tôi lại không biết nên ăn thế nào. Gọi một món như ông, có ông ăn trước làm mẫu không phải sẽ tốt hơn sao?

Tôi cũng phì cười trước cách giải thích của cô ta. Cô gái ngạc nhiên hỏi lại:

- Tôi nói gì sai hay sao mà ông lại cười?

- À! Chỉ là tôi tự trả lời được câu hỏi tại sao mà cô không chọn ngồi ở cái bàn trông bên kia. Coi bộ cô lo xa quá nhỉ?

- Vâng. Bởi tôi sống một mình kia mà.

- Vậy người thân của cô đâu?

- Xin lỗi, nhưng tôi không có bổn phận phải nói với ông!

Cuộc trò chuyện bị tạm ngưng. Tôi khá sốc trước câu trả lời của cô ta. Một bầu không khí căng thẳng khi mà cô ta không thèm nhìn tôi lấy một lần, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là một dịp tốt để tôi có thể quan sát cô ta được rõ hơn. Cô gái này trông trẻ hơn là lúc đầu, chỉ chừng khoảng hai mươi hoặc hơn. Gương mặt thanh tú và đẹp, một chút quí phái pha lẫn đôi mắt buồn. Đúng là cô ta đẹp thật, lại hấp dẫn ở độ tuổi đang phơi phới thế này. Không hiểu sao một người như tôi lại bị cô gái này thu hút đến thế, một cô gái thật đặt biệt.

- Ông hay đến đây chứ?

Cô gái hỏi, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ. Tôi thảy trả lại câu nói mà cô ta vừa "quẳng" vào mặt tôi lúc nãy.

- Xin lỗi, nhưng tôi không có bổn phận phải nói với cô!

Quả nhiên lần này cô ta chú ý thật, giương đôi mắt màu xanh lơ của mình nhìn tôi chằm chằm rồi chép miệng.

- ông có vẻ là người hay để bụng nhỉ? Tôi không muốn nói bởi tôi chẳng còn ai thân thích ở trên đời này nữa. Xin lỗi nếu đã làm cho ông giận.

- Thế thì chúng ta giống nhau rồi đấy. Tôi cũng chẳng còn người thân nào bên cạnh.

Cô ta nheo mắt nhìn tôi soi mói:

- Nhìn ông không giống như vậy lắm. Tôi đoán hẳn ông phải làm chức vụ quan trọng trong một công ty nào đó. À, mà ông tên gì nhỉ?

- Tôi tên Đông.

- Vậy ông Đông, ông bao nhiêu tuổi rồi?

- Cô đoán thử xem.

- Tôi đoán ông cao lắm chỉ mới 35 tuổi.

Tôi cười:

- Cô đoán gần đúng rồi đó. Chỉ tiếc là mỗi số lại xê xích một đơn vị. Tôi đã 44 rồi.

Cô ta thốt lên một cách kinh ngạc, như không tin vào mắt mình.

- Oh my god! Không thể nào! Trông ông chỉ chừng 30 tuổi.

- Đây là danh thiếp của tôi. Tôi nói dối cô làm gì chứ.

Cô ta cầm tờ danh thiếp lên đọc chăm chú. Hết nhìn nó rồi lại nhìn tôi, rồi lại nhìn nó.

- Không thể nào! Ông là giám đốc công ty ESHINKAN ư?

Tôi thở dài.

- Tôi cũng bình thường như mọi người thôi. Nào cô gái, thế cô tên gì?

- Em tên Thùy Quyên...

Cô ta vẫn nhìn chăm chú vào tờ danh thiếp của tôi. Tôi không biết cô ta làm nghề gì, cũng không nghĩ cô ta lại bị thu hút bởi nghề nghiệp của tôi đến vậy.

Thùy Quyên nâng ánh mắt lên nhìn tôi, nói một câu tiếng Anh chỉ để mình tôi nghe được:

- " Tôi sẽ ngủ với ông đêm nay!"

Tôi sững hết cả người, cứ ngỡ là mình nghe nhầm. Rồi lại tưởng là cô ta chỉ đùa thôi. Nhưng nếu có ai nhìn vào đôi mắt cô ta lúc ấy thì không ai nghĩ như vậy, một đôi mắt kiên định và ma hoặc.

Tôi bị cuốn hút bởi cô ấy, lý trí có lẽ cũng dần bị mất đi. Chẳng hiểu sao tôi lại đưa cô ấy về nhà sau khi hẹn bác Thông lần khác.

Tôi dẫn cô ấy vào phòng mình, thong thả sắp xếp lại mớ giấy tờ. Trong lòng tôi vẫn mong cô ta mau chóng đổi ý, dù tôi sẽ có một chút tiếc nuối. Nhưng tôi đã nhầm, cô ta có vẻ còn nóng lòng hơn cả tôi, ôm chầm lấy tôi kéo nhẹ xuống giường. Cái cơ thể đầy đặn ấy áp sát lên người khiến tôi chẳng thể nào cử động được nữa, mỗi nơi trên cơ thể đều cứng đờ cả đi. Anh mắt cô ta nhìn tôi, đôi môi cô ta hôn tôi, nồng nàn cứ như là đã yêu tôi từ lâu lắm rồi. Tôi tự nhủ là không được tin bất cứ điều gì vào ánh mắt ma mị đó. Nhưng tôi vẫn quan hệ với cô ta, trong đầu luôn tự nhắc mình: Cô ta thậm chí chẳng còn trinh, cô ta chỉ là một con điếm...

Cô ta đúng là một ********! Bình thường, không, thậm chí còn mạt hạng hơn những ******** khác. Nữa đêm tôi tỉnh giấc khi cô bước xuống giường. Tôi giả vờ ngủ say nhưng vẫn quan sát được mọi hành động của cô ả. Trong ánh sáng lờ mờ tôi trông thấy cô ta cấm mớ quần áo của tôi lên, lôi ra được cái bóp và chiếc hộp đen tôi lấy ở tiệm vàng Kim Tân. Dù sao tôi cũng chẳng biết tặng ai, thôi thì làm quà kỉ niệm cho một ******** cũng được. Tôi trở mình sang bên kia tiếp tục giấc ngủ, không trông mong là sáng mai vẫn còn gặp được cô ta.

Đúng như tôi nghĩ. Sáng tỉnh giấc vẫn chỉ mình tôi ở trên giường. Cô ta đã bỏ đi. Ít ra cô ả vẫn còn chút lương tâm khi treo quần áo tôi một cách ngay ngắn, để lại cái bóp trên bàn sau khi rút hết mớ tiền mặt trong ấy. Tôi đoán chắc là như vậy nên không cần kiểm tra. Hi vọng cô ta thích món quà trong cái hộp đen ấy.

Tôi vệ sinh lại thân thể buổi sáng và bước xuống bếp rồi đứng sững ngay chỗ cầu thang. Thùy Quyên, cô ta vẫn còn ở đây, vừa huýt sáo vừa chuẩn bị bữa sáng. Cô ta quay sang nhìn tôi, cười nhẹ nhàng cứ như một cô vợ hiền:

- Anh dậy rồi đấy à?...

Đọc tiếp: Con Muốn Làm Vợ Ba – Chương 14NHÀ SẼ CÓ HAI NGƯỜI

- Sao cô còn ở đây?

Tôi hỏi sau khi đặt mình ngồi xuống bàn ăn, cứ như đây là thói quen hằng ngày. Ngay cả chính tôi cũng không hiểu nổi mình, bởi hành động và lời nói bây giờ đang hoàn toàn trái ngược nhau. Thùy Quyên, cô ta cũng tỏ vẻ gì là chú tâm vào câu hỏi của tôi cả, khéo léo đặt miếng trứng trán ra dĩa và đặt nó ra trước mặt tôi, rồi bình thản ngồi ở cái ghế đối diện.

Thấy tôi vẫn còn ngơ ngác ngó trừng trừng dĩa trứng tráng, cô ta mới vội thò tay kéo cái giỏ đựng bánh mì sang cho tôi, với một ánh mắt biết cười. Nhưng giờ tôi chẳng có tâm trạng nào mà ngồi cười với cô ta cả, ánh mắt của tôi vẫn trừng trừng. Thùy Quyên hiểu điều đó, cô ta thở một hơi dài thườn thượt, giọng nửa trách móc, nữa than vãn:

- Thì anh muốn em đi đâu nữa bây giờ? Hôm qua chẳng phải anh đã dẫn em về nhà anh hay sao? Giờ lại làm ra vẻ căng thẳng vậy...

- Nhưng...

Tôi chưa kịp nói cái việc lục bóp tôi đêm qua thì đã bị cô ta chặn họng lại.

- Chút nữa anh có rãnh không, đưa em đi mua sắm một ít vật dụng nhé!? ..Dù sao hôm nay cũng là chủ nhật kia mà.

Tôi định mở miệng phản bác nhưng rồi lại thôi, trong đầu luôn tự hỏi cô ta quá ngây thơ để không hiểu hay là quá trâng tráo nữa. Kết thúc câu nói bằng một nụ cười thật tươi, cô ta khiến tôi không nỡ nói ra những dự định trong đầu. Ít nhất là trong lúc này. Nhưng chắc chắn chốc nữa thôi tôi cũng sẽ phải mời cô ta ra khỏi nhà, sau sự việc đêm qua cô ta đã khiến tôi mất cảm tình trầm trọng, và có lẽ là khó mà cứu vãn được. Tôi không bao giờ ưa loại phụ nữ đi lục túi đàn ông, mãi mãi là như vậy. Nghĩ thế nên tôi bắt đầu cầm dao nĩa lên bắt đầu buổi sáng của mình, mọi chuyện chút nữa sẽ tính...

Đang ăn đột nhiên tôi nhận ra ánh mắt của Quyên đang nhìn mình. Cô ta cũng mỉm cười nhìn tôi, một nụ cười thật thân thiện, không đơn thuần chỉ là một nụ cười xã giao, nó khiến cho tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng cũng không kém phần đau nhói trong tim... Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc kể từ ngày Nhi bỏ đi. Đã năm năm rồi nhỉ, một thời gian đủ dài để tôi có thể cảm nhận được hết những gì con tim mình muốn nói... Còn với cô gái Thùy Quyên này, tôi tuyệt nhiên không bao giờ so sánh cô ta với Nhi cả, tôi đoán chắc rằng nụ cười như thiên thần ấy cũng chỉ là một trong những cái mánh lới để dụ dỗ bọn đàn ông nhẹ dạ mà thôi.

Nhưng tôi vẫn buộc miệng hỏi:

- Cô không ăn sáng?

- Em không có thói quen ăn sáng, suốt cả thời đại học ấy chứ. Giờ thì quen rồi.

- Đại học?- Tôi ngạc nhiên.

- Có vấn đề gì sao?

- Tôi chỉ nghỉ một người như cô lại có thể vào Đại Học.

Câu nói của tôi đã có phần hơi xúc phạm đến cô ta. Nhìn đôi chân mày nhíu lại nhưng rồi cũng giãn ra ngay khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Đại học cơ à!? Cô ta thật lắm trò nhỉ.

Không khí có phần hơi im lặng một chút, chỉ nghe mỗi tiếng dao nĩa của tôi gõ leng keng vào nhau khi cố cắt miếng trứng. Chỉ là món trứng tráng bình thường thôi nhưng không ngờ lại ngon đến thế, đây là một người thứ hai ngoài Nhi có thể nấu một món hợp khẩu vị của mình như thế này. Đây đúng là thứ cảm giác mà tôi đã đợi từ lâu lắm rồi, và tôi quyết phải ăn cho kì sạch, bởi ngày mai ai mà biết tôi có còn cơ hội để tiếp tục ăn như thế này hay không...

Chợt nhận ra có một điều bất thường mà tôi đã thấy khó chịu từ nãy giờ:

- Đôi mắt của cô...

- Mắt em thì sao?

- Tôi nhớ hôm qua nó màu xanh kia mà!?

Quyên cười hồn nhiên như một đứa trẻ, trông cô ta đẹp đến lạ lùng.

- Đó là màu của cặp kính sát tròng. Em là người Việt chính gốc mà. Em ra nước ngoài mới được có năm năm thôi. Không lẽ anh nghĩ cái tên Thùy Quyên lại có mặt ở một nước nào khác hay sao?

Tôi ậm ừ:

- ....Vậy giờ cô đang ở đâu?

Cô ta lắc đầu một cách ngây thơ:

- Em cũng không biết! Em mới về nước hôm qua thôi mà. May mà gặp được anh hôm qua. Thấy anh là người tốt nên em quyết định sẽ ở lại đây.

Đang nha miếng trứng trong miệng mà tôi suýt cắn nhầm cả vào lưỡi.

- Không được!

Quyên thở dài:

- Sao anh lại nhỏ nhen thế! Nhà to như vầy thì có thêm mình em đã là sao!? Mà anh cũng đâu có vợ hay con cái gì, ở một mình không thấy buồn hay sao? Vả lại bây giờ em cũng chưa biết đi đâu, anh nỡ để em lang thang ngoài đường trong cái chốn xô bồ này à.

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh:

- Nếu cô mới ra nước ngoài đây thôi thì gia đình của cô đâu, cô Quyên?

- Em mồ côi từ nhỏ, may mà được một gia đình tốt bụng giúp đỡ. Rồi xong những năm Trung Học em may mắn kiếm được một vé đi du học. Giờ trở về thì họ đã dọn đi từ mấy năm trước mất rồi, nếu không em đã chẳng đến cái tiệm đó để rồi gặp anh đâu.

Rồi cô ta nhìn tôi, mỉm cười thật nhẹ nhàng:

- Chắc là do duyên phận...

- Duyên phận!? Hóa ra đây là cái từ mà các cô hay dùng nhỉ. Tôi tự hỏi nếu cô không biết tôi là một giám đốc thì liệu cô có chịu theo tôi về đây hay không? Đã vậy bây giờ cô còn mè nheo đòi ở lại cái căn nhà này nữa à? Xin lỗi, loại "gái" như cô tôi đã gặp nhiều rồi!

RẦM!!! Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra mà chỉ thấy dĩa trứng lẫn giỏ bánh mì đang lơ lửng trước mặt mình. Tôi đã nói sai gì sao......

Thùy Quyên! Cô ta đập mạnh tay xuống bạn sau câu nói của tôi khiến dĩa trứng lẫn giỏ bánh mì vung *** cả ra bàn.

- Anh đừng có mà xúc phạm tôi. Nãy giờ tôi đã nhịn anh nhiều lắm rồi đấy nhé. Tôi không ngờ con người anh lại nhỏ nhen như vậy. Tôi định ở lại đây nhưng vẫn trả tiền nhà cho anh mỗi tháng kia mà, ngoài ra tôi còn định nấu ăn cho anh mỗi ngày nữa kia đó, thật không ngờ....không ngờ anh lại đi đánh đồng tôi với những ******** mạt hạng ấy. Xin lỗi, nhưng tôi sẽ nói một lần cho anh rõ, nói về tiền thì tôi không thiếu đâu!

Từng lời cô ấy phát ra như muốn tát thẳng vào mặt mà tôi lại chẳng dám hó hé lấy một lời, ngoan ngoãn cúi đầu chịu trận. Có lẽ vẫn chưa hả giận, cô ta vùng bỏ đi lên phòng khách thả mình xuống ghế đệm một cách giận dỗi. Ở dưới bếp mà tôi vẫn nghe rõ tiếng tivi chát chúa bên tai, đúng là cô ta đã giận thật, một kiểu giận trẻ con. Nhưng tôi chẳng hiểu tại sao cô ta lại cứ tự nhiên như đây là nhà của mình như thế chứ...

Tôi còn đang lóng ngóng với đống thức ăn rơi *** trên bàn thì đã nghe tiếng Quyên vọng xuống:

- Ăn xong thì anh lo tự mà dọn dẹp đi. Đó không phải là công việc của một người khách như tôi.

Hôm nay là chủ nhật, tôi cho bà Liên giúp việc nghỉ ngày này mỗi tuần. Mà chủ nhật thì tôi lại ít khi ăn ở nhà, thường là tôi sang nhà bác Thông chiều thứ 7 và "ăn ké" ở đó cho đến chiều chủ nhật mới về lại đây. Đã bao giờ tôi phải mó tay vào bếp bao giờ, kể từ khi bé Nhi bỏ tôi mà đi. Phải rồi, từ khi con bé bắt đầu hiểu chuyện thì nó đã tự tay chăm sóc cho tôi từng ly từng tý từ bữa ăn cho tới quần áo, vắng Nhi rồi thì tôi lại chẳng thiết làm bất kì chuyện gì nữa, kể cả phải tự mình vào bếp... Vậy mà hôm nay cái thằng "tôi" này lại phải sắn tay áo lo dọn dẹp, lau chùi...và cả rữa chén dĩa. Nhưng điều kì lạ là tôi không hề cảm thấy bực mình hay tức giận, không giống tác phong của một giám đốc đĩnh đạc thường ngày...

Dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp xong xuôi, tôi lại bước lên phòng khách. Quyên vẫn còn giận, nhìn cái cách mà đôi mắt đen lay láy ấy nhìn xoáy vào chiếc tivi là tôi cũng đủ hiểu rồi. Tôi sợ nếu bắt chuyện lúc này thì cũng chỉ nhận được những lời xách mé nặng nề từ cô ta mà thôi.

Nhưng tôi đã từng nói là Thùy Quyên rất đẹp bao giờ chưa nhỉ. Mới hôm qua tôi còn mạnh mồm mà bảo rằng cô ta không bằng Nhi, nhưng giờ thì phải nghỉ lại. Nhi có nét đẹp giản dị và mang dáng dấp của người xưa, một nét đẹp thuần Việt, giống như mẹ và dì của mình. Nhưng cô Thùy Quyên đây cũng chẳng hề thua kém, với đôi mắt đen long lanh đẹp không thua gì bé Nhi, nhưng khắp người cô ta lại toát nên vẻ sang trọng và vương giả, cả trong lời nói lẫn hành động. Ngay lúc này đây, khi vẫn còn đang giận, cô ta chẳng thèm liếc tôi lấy một cái. Dù chỉ đứng nhìn bên hông, chỉ thấy được một bên khuôn mặt trắng hồng lẫn mái tóc dài nhuốm đỏ tôi mới biết là mình đã bị cô ta thu hút đến thế nào.

Tôi đành bước lên trên phòng mình, có lẽ đó là giải pháp tốt nhất lúc này. Ngồi bên dưới chỉ sợ không khí lại căng thẳng thêm thôi. Nhưng tôi tự hỏi tại sao mình lại sợ làm mất lòng cô ta đến thế kia chứ.

Bước vào phòng lúc này tôi mới để ý kĩ lại là nó đã ngăn nấp như thế nào, có lẽ sáng nay do còn ngái ngủ mà chưa kịp nhận ra. Bộ hồ sơ tài liệu đều được xếp ngay ngắn trên bàn, nhưng bộ quần áo vất lung tung đều được mắc lên, treo ngay ngắn trong tủ. Phòng của tôi trước nay đều không cho bà Liên dọn dẹp vì sợ bà không biết mà cho luôn mấy tài liệu vào sọt rác. Bây giờ nó đột nhiên trở nên ngăn nấp như thế này thì chỉ có thể là do Thùy Quyên mà thôi.

Tôi đưa tay nắm lấy tay áo bộ đồ hôm qua, một mùi hương dễ chịu tỏa ra khiến đầu óc tôi cảm thấy mụ mẫm cả đầu óc. Tôi đang hồi tưởng lại chuyện đêm qua..." Vậy là... tôi đã cùng cô ta thật sao...!?"

Tôi đưa tay vơ lấy cái bóp trên bàn, nó vẫn còn căng cứng, không thiếu một tờ bạc nào. Tình ra thì nó còn dư thêm vài chục đồng nữa ấy chứ. Thì ra đêm qua cô ta chỉ muốn trả tiền bữa ăn của mình vào bóp tôi mà thôi. Một cô gái kì lạ. Nhưng tôi có hiểu lầm cô ta hay không thì chưa rõ, chỉ biết chắc một điều rằng sợi dây chuyền trong chiếc hộp đen kia đã biến mất. Dẫu vậy tôi cũng muốn
thử tin cô ta một lần xem sao.

Tôi bước tới tủ quần áo và bắt đầu thay đồ...

Trái với suy nghĩ là sẽ bị lơ đi, nhưng Thùy Quyên, cô ta đã ngạc nhiên thật sự:

- Anh định đi đâu à?

- Không phải cô định đi mua sắm gì hay sao? Tôi sẽ đưa cô đi.

Mắt cô ta thoáng hiện lên một niềm vui nho nhỏ nhưng đã vội vụt tắt ngay sau đó. Phụ nữ đúng là giận dai quá.

- Cám ơn anh. Tôi vốn định mua một số đồ dùng cần thiết khi ở trong căn nhà này, nhưng giờ thì thì có lẽ không cần thiết nữa rồi.

Tôi lúng túng:

- Tôi xin lỗi cô vì mấy lời nói lúc nãy. Chỉ là một chút hiểu lầm thôi mà. Giờ thì cô có thể ở đây bao lâu tùy thích.

Vẻ mặt đắc thắng hiện lên gương mặt tươi tắn của cô ta:

- Là anh nói chứ tôi không ép đâu nhá. Nhưng chuyện tiền nong mỗi tháng thì cũng tính luôn bây giờ luôn đi, kẻo lại bị "ai đó" nói này nói nọ....

Tôi cười:

- Tôi đã mở miệng mời thì cô cứ yên tâm ở lại đây, không cần tiền bạc gì cả. Nếu cô có lòng thì chỉ cần nấu ăn cho tôi là vui rồi, dù sao nhà cũng rộng, thêm một người cũng vui nhà vui cửa mà. Cô có thể chọn bất kì phòng nào trong nhà mà cô thích.

Thùy Quyên quay sang nhìn tôi chằm chằm, như thể tôi vừa mới nói gì sai nữa vậy.

- Anh nói là "bất cứ phòng nào cũng được", phải không!?

- Ừ, bất cứ...

- Tốt!

Không để cho tôi nói hết câu, cô ta đã nhảy vào chặn họng khiến tôi chẳng nói được thêm lời nào.

- Tôi sẽ ở phòng của con gái anh!

Đọc tiếp: Con Muốn Làm Vợ Ba – Chương 15THƯ KÍ SỐ MỘT

Tôi chở Thùy Quyên dọc các dãy hàng bán đồ gia dụng. Chỗ nào nàng cũng ghé xuống nói vài câu rồi đi ra, có một số nơi tôi thấy nàng rút tiền ra đưa cho chủ cửa hàng nhưng chẳng mang thứ gì ra cả. Tôi cũng im lặng tiếp tục dõi theo nàng qua hết các chặng. Nhưng hình như đúng là nàng giàu thật, những nơi nàng đòi ghé qua đều là những cửa hàng " ngoại ", mà cô ta nào chỉ ghé một hai nơi, khởi hành từ chín rưỡi sáng mà phải đến hơn hai giờ chiều bọn tôi mới "lết" được về tới nhà. Vậy mà Thùy Quyên, cô ta cũng chỉ xách ra một cái túi nhựa cỡ vừa các nguyên liệu cho bữa tối, mà chúng tôi vừa có dịp ghé mua trong một siêu thị thực phẩm ban nãy.

Không đợi tôi cất xe, Quyên mở cửa bê cái túi nguyên liệu ấy ra, đi thẳng vào trong nhà. Định mở miệng bảo để tôi mang vào cho, nhưng nghe tiếng đóng cửa thật mạnh thì tôi cũng đủ hiểu là cô ta hãy còn giận. Mà hầu như từ lúc bước lên xe tới giờ, ngoài những lúc chỉ đường ra cô ta hoàn toàn không hé môi với tôi một lời nào.

Cất xe xuống gara xong tôi thở dài bước vào trong nhà. Vậy là lần đầu tiên sau năm năm nhà lại có hai người vào ban đêm. Hôm qua tôi dắt cô ta về nhà thì không sao, nhưng bắt đầu từ đêm nay bỗng nhiên tôi lại thấy run run. Không biết là run vì sợ hay run lên vì sung sướng nữa. Tôi nghĩ chắc mình sợ nhiều hơn, nhỡ bé Nhi về bất chợt thì sao...

Hóa ra cô gái Thùy Quyên này không hoàn toàn đơn giản như tôi nghĩ. Tôi thả người xuống giường mình, nhớ lúc vừa mới nghe cô ấy nói muốn chọn ở phòng của Nhi. Suýt chút nữa là tôi đã thét thẳng vào mặt cô ta như một phản xạ từ lâu, nhưng nhìn ánh mắt kiên định ấy mà chẳng hiểu sao tôi lại gật đầu ngay, để rồi sau đó phải vò đầu bứt tai, không biết làm sao để thay đổi ý định của cô ta nữa. Nhưng sau khi bỏ phần lớn thời gian ngồi trong xe chờ cô ta, tôi mới bình tâm suy nghĩ lại, "thật ra cô gái Thùy Quyên này là ai". Giờ tôi mới bắt đầu ngờ ngợ là đã gặp cô ta đâu đó từ trước rồi, dù tôi không nhớ lắm nhưng cũng dám khẳng định như vậy. Bởi vừa gặp tôi thôi mà cô ta đã chẳng ngại ngùng theo tôi về thẳng ngay nhà, không lẽ cô ta không sợ "vợ con tôi" sẽ ghen hay sao? Thấy tôi treo hình chị Như và cả hình bé Nhi mà cô ta không cần hỏi cũng biết là tôi chưa có gia đình vợ con gì cả, thế mà lúc đó cô ta lại đòi ở trong phòng "con gái tôi". Đúng rồi! Cô ta gọi đích danh "con gái tôi" rõ ràng, không lẽ cô ta có mối quan hệ gì đó với Nhi, hay chí ít cũng đã từng liên lạc gì với nó.

Nghĩ đến đó là tôi vội bật người dậy, bước ra ngoài. Thùy Quyên thì không thể là Quỳnh Nhi, mà Quỳnh Nhi thì...không lẽ tôi không nhận ra. Không lẽ nó muốn đưa cô gái này về để thử lòng tôi!? Nếu đúng vậy thì ngay từ đêm qua tôi đã "rớt" ngay từ vòng đầu, nhưng dẫu vậy tôi vẫn mong muốn được gặp lại bé Nhi, dù chỉ một lần. Và manh mối duy nhất mà tôi nghĩ là mình có chính là cô gái này- Thùy Quyên!

Phòng của Nhi...mà bây giờ đã là phòng của Thùy Quyên, tôi đã yêu cầu cô ta không được dịch chuyển hay vứt đi những vật dụng trong ấy, và điều kiện ấy đã được chấp thuận một cách dễ dàng.

Tôi bước đến vừa lúc thấy cửa đang hé mở. Sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu như tôi không nghe một tiếng nấc uất nghẹn phát ra từ trong phòng. Và khi ánh mắt tôi "vô tình" lia ngang qua khe cửa, một hình ảnh khiến cho tôi sững sờ đứng chết trân tại chỗ: Bức hình của Nhi mà tôi lộng vào khung để trên bàn, đang được Thùy Quyên ghì chặt vào trong lòng...bật khóc nức nở. Từng tiếng nấc cố nén nhỏ lại nhưng vẫn vang vọng rõ trong màn đêm tĩnh mịch, như mời gọi hồn ai về lại chốn dương trần...

- Giám đốc! Ngài không sao chứ?

Fred- một nhân viên thân tín lâu năm trong công ty- lay tỉnh tôi dậy. Ngước nhìn cậu ta bằng ánh mắt mệt mỏi, tôi thở dài:

- Không có gì! Đêm qua tôi mất ngủ một chút ấy mà.

- Ngài nhớ bé Nhi à...?

Tôi lặng im không nói, xoay cái ghế ra ngoài, hướng mắt nhìn ra ngoài những con đường tấp nập người bên dưới. Nhờ có Fred mà tôi mới dám tự tin trở về Việt Nam điều hành cái công ty con này cách đây tám năm. Chính Fred cũng là người mua cho căn nhà hiện nay, vì vậy việc cậu ta biết đến bé Nhi cũng không có gì là lạ. Chỉ lạ một điều là trong suốt năm năm qua kể từ khi Nhi rời bỏ tôi, đây là lần đầu tiên Fred nhắc tới tên con bé.

Fred bước tới đưa cho tôi ly cà phê do chính tay cậu ta pha, mắt cũng hướng nhìn theo tôi.

- Xin lỗi đã để giám đốc phải nhớ tới chuyện buồn đó. Chỉ là... chỉ là tôi chưa bao giờ thấy ngài ...như ngày hôm nay. Có tin gì về bé Nhi à?

Tôi lắc đầu:

- Có lẽ con bé đã muốn tránh mặt tôi thật rồi. Thôi thì...khi nào nó muốn gặp tôi thì tự biết trở về đây thôi.

- Nhưng tôi nghĩ bé Nhi bỏ đi như thế thật là không phải. Với một người cha tốt như ngài giám đốc đây thì việc bé Nhi làm vậy luôn khiến cho tôi thắc mắc mãi...Nhưng tôi nghĩ ngài không nên suy nghĩ nhiều quá làm gì, như thế thật chẳng giống ngài chút nào đâu.

Tôi là một người cha tốt ư!? Có thể đúng, cũng có thể là không. Tôi biết Fred không phải là một người xu nịnh, nhưng ngần ấy thời gian qua ai trong công ty cũng biết cậu ta thần tượng tôi một cách thái quá. Với cậu ta thì lúc nào tôi cũng là giỏi, là tốt, là tấm gương sáng nhất mà cậu ta muốn phấn đấu để đạt được. Fred là một nhân viên rất có năng lực, chẳng vì thế mà gần mười năm qua tôi đều tin tưởng giao cho cậu ấy cả phần tuyển luôn thư kí cho công ty, nhất là bây giờ tôi đang cần một thư kí riêng cho mình.

Nhấp một ngụm cà phê vào người mà tôi đã thấy trong người hưng phấn trở lại. Có lẽ Fred nói đúng, lúc ở công ty thì tôi chỉ nên chú tâm vào công việc mà thôi.

- Vậy việc tuyển thư ký của tôi đến đâu rồi.

Nghe tôi nhắc đến công việc được giao là cậu ta lại hăng hái hẳn lên.

- Đúng như tôi nghĩ, nhờ vào danh tiếng của công ty mà có rất nhiều người đến đăng ký. Đa số họ đều xinh đẹp, thông minh, ngoại ngữ cũng giỏi nên việc tuyển lựa cũng hơi khó khăn, chẳng biết nên chọn người nào, bỏ người nào...

- Tôi đã tin tưởng giao cho cậu vì tôi biết cậu sẽ không làm cho tôi phải thất vọng. Nhưng bây giờ tôi muốn biết là cậu đã ưng ý một ai trong số họ chưa đã. Nếu cậu thấy người đó thật hoàn hảo thì tôi cũng chẳng phàn nàn gì.

Fred cười, một nụ cười thật tự tin, giống như mỗi khi cậu ta hoàn thành một dự án nào đó.

- Vâng, thưa giám đốc. Tôi đã tìm ra được một người. Ngài cũng biết là tôi vốn rất khắt khe khi tuyển người mà. Những người khác tuy tài giỏi nhưng ở một số điểm tôi vẫn chưa hài lòng, chỉ duy nhất cô gái này là đã chinh phục tôi hoàn toàn. Tôi nghĩ nếu giám đốc gặp cô ta thì cũng sẽ nghĩ như tôi mà thôi, một cô gái kì lạ...

Tôi cười:

- Tôi biết chắc một điều là cô ta hẳn rất trẻ và xinh đẹp, đúng không?

Fred ngạc nhiên:

- Sao ngài biết?

- Dĩ nhiên là tôi phải biết chứ. Người mà cậu dám khẳng định là hoàn hảo thì chắc là không chỉ có mỗi tài năng thôi đâu, đúng không? Nhưng tôi chỉ thắc mắc một điều, cô ta là người như thế nào mà có thể chinh phục được cả cậu vậy.

- Thật chẳng dám giấu ngài, cô ta chỉ mới hai mươi ba, cũng vừa tốt nghiệp đại học đây thôi.

Tôi nửa tin nửa ngờ:

- Sao một cô gái còn trẻ như thế mà lại được cậu tin tưởng như thế hả Fred? Hai mươi ba tuổi ư, cô ta chắc hẳn cũng còn chưa tới hai hay ba năm kinh nghiệm.

- Vâng, ban đầu tôi cũng nghĩ như giám đốc. Nhưng ngày hãy xem bài test lúc phỏng vấn cô ta xem.

Fred đưa cho tôi bài test của cô "thư ký tương lai" đó. Kết quả thật bất ngờ, đúng như Fred nói, tôi thậm chí còn chưa biết mặt cô ta nhưng qua bài test này thì tôi cũng đã hoàn toàn bị chinh phục hẳn. Các phương án, thông số, hồ sơ những năm trước của công ty cô ta đều nắm rõ, dĩ nhiên là chỉ những phần có thể tiết lộ ra ngoài. Phía bên dưới còn ghi cả những mặt tốt và sai sót của các dự án đó.

Fred đưa cho tôi một tờ giấy đã được photo khác.

- Mời giám đốc xem qua ạ. Đây là bản liệt kê các đối tác mới mà ta có thể bắt tay liên doanh, cung cấp các loại máy móc cho công ty với giá cả thật sự rẻ hơn rất nhiều. Tôi đã đi điều tra thử, tất cả đều đúng như những gì đã ghi trong đây. Bởi thế mà tôi nói là đã bị cô ta chinh phục hoàn toàn.

- Nhưng cậu không thấy nghi ngờ là một người ngoài như cô ta lại nắm rõ được tình hình của công ty như thế hay sao? Chuyện này hẳn có gì đó mờ ám...

- Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng cô ta trình giấy xác nhận tốt nghiệp chỉ cách đây vài tháng. Hơn nữa cô ta còn được trường Đại Học đó gọi điện đường dài đến đây để xác nhận. Tôi nghĩ nếu để lỡ mất một người tài năng như thế thì thật là đáng tiếc.

Tôi thở dài:

- Thôi được rồi. Tôi tin vào cậu vậy. Cậu hãy mời cô ta ngày mai đến đây gặp tôi để bắt đầu thử việc. À, sẵn tiện cậu đưa cho tôi hồ sơ của cô ta luôn.

Fred gật đầu và đưa cho tôi tờ giấy xin xét tuyển có dán hình của cô gái đó bên trên. Nhưng khi vừa đưa mắt nhìn lên khuôn mặt trên tấm hình thì tôi đã chẳng thể nào cười nổi nữa. Thùy Quyên, một khuôn mặt xinh đẹp với ánh mắt nghiệm nghị lại đầy ma lực, đang hiện sờ sờ trên ấy. Không lẽ cô ta còn muốn theo tôi đến tận trong công ty hay sao....

- Tờ giấy này là sao hả?

Tôi quẳng tờ đơn xét tuyển xuống bàn, nhìn cô ta bằng ánh mắt mở to hết mức có thể. Nói đúng hơn là tôi đang cố trừng mắt dọa nạt cô ta. Trái với vẻ mặt căng hết cỡ của tôi, Quyên chỉ khẽ liếc qua tờ giấy rồi quay sang màn hình tivi, buông lời hững hờ.

- Miệng anh còn dính tí hành kìa.

Hành!? Sao lại có hành ở đây!? Từ chiều tới giờ tôi đã ăn gì đâu, chỉ có hồi trưa... Thôi chết! Tôi vội bước đến tấm gương gần nhất để soi thử nhưng chẳng có gì cả. Tôi lại bị cô ta lừa thêm lần nữa. Máu trong đầu tôi nổi lại sôi lên thêm, nhưng Thùy Quyên đã chịu ngước sang nhìn tôi, nở nụ cười đẹp mê hồn.

- Đùa anh chút thôi mà, làm thấy ghê hà! Tờ giấy trong đó ghi chưa đầy đủ hay sao,cần bổ sung thêm chỗ nào à?

- Không phải chuyện đó! Nhưng tại sao cô lại xin vào làm trong công ty của tôi kia chứ, lại còn là thư ký riêng nữa chứ. Cô...thật ra cô...

- Tôi thế nào?- Thùy Quyên đưa ánh mắt ngây thơ vô...số tội nhìn tôi.

- Cô đừng giả vờ nữa. Thật ra cô muốn gì ở tôi? Đầu tiên là cố tình bắt chuyện với tôi, sau đó lại xin vào làm trong công ty, thật ra cô muốn gì?

Quyên đưa tay tắt tivi rồi thản nhiên bước xuống bếp, chẳng hề đá động gì tới câu hỏi khiến tôi tức điên lên nhưng chẳng thể thốt lên thêm một lời nào. Tôi thả người ngồi phịch xuống cái ghế đệm nơi phòng khách, mồ hôi bắt đầu túa ra thấm ướt cả áo, không biết do thời tiết oi bức hay do máu nóng đang dồn lên người. Tôi đưa cánh tay đặt ngang qua trán, cố nhắm mắt để thư giãn một chút. Mặc kệ, ngày hôm nay tôi đã đủ nhức đầu lắm rồi. Ban ngày đi làm ở công ty đã có lắm chuyện phải lo, phải làm, đêm về tới nhà còn gặp chuyện bực mình nữa thì hỏi ai mà không muốn điên kia chứ. Lúc còn sống với bé Nhi thì tôi luôn biến phòng mình thành nơi làm việc, bởi tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để có thể chăm lo cho con bé một cách đầy đủ nhất. Nhi bỏ đi rồi thì căn nhà lại biến thành một nơi yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Nói đúng ra thì tôi đã dần biến căn nhà thành nơi duy nhất để ngủ, đêm nào tôi cũng cố về thật trễ, kể cả ngày nghỉ tôi cũng đến nhà bác Thông chơi cho qua thời gian, cuộc sống cứ thế dần trôi qua một cách vô vị. Mà khi ấy càng lúc tôi càng sợ trở về căn nhà này, khi mà tiếng nói tiếng cười, hình ảnh tươi cười của bé Nhi cứ mãi hiện lên trong đầu tôi, mỗi khi nhìn thấy một vật gì đó của con bé.

Rồi thời gian trôi đi, khi tin tức về Nhi càng lúc càng mờ mịt thì tôi lại bắt đầu thấy thèm một mái ấm gia đình, có vợ hiền, có con ngoan, cũng có tiếng nói, tiếng cười, tiếng giận hờn với nhau. Lắm lúc tôi đã khóc, khóc vì tại sao mình lại đi tìm hạnh phúc ở nhà người khác kia chứ...

Chỉ có những ngày gần đây tôi mới bắt đầu cảm thấy một chút không khí gia đình ở căn nhà này. Chỉ một chút thôi nhưng nó vẫn khiến tôi cố gắng trở về nhà một cách sớm nhất. Chỉ một chút thế thôi nhưng sao tôi lại cảm thấy bình yên trong lòng, mà tất cả sự bình yên đó lại là hình bóng Thùy Quyên hiện ra trong tầm mắt mình. Dù không muốn thừa nhận nhưng thật sự tôi sợ một ngày nào đó cô ta sẽ biến mất khỏi tầm mắt ấy...Đó là lý do mà tôi sẵn sàng nổi điên lên khi có một dấu hiệu nào đó, dù là rất nhỏ, nhưng cũng có thể khiến tôi mất cô ấy...

- Anh ngồi dậy uống tí nước chanh nào.

Đang còn giận nên tôi chẳng thèm ậm ừ gì cả. Dường như Thùy Quyên cũng hiểu, tôi nghe tiếng cô ta đặt ly nước nên bàn nhưng rồi mọi thứ lại im bặt ngay sau đó, kể cả tiếng bước chân bỏ đi của cô ta cũng không có.

... Im lặng quá! Nhưng tôi biết cô ta vẫn còn ở đó, đã thế thì tôi cũng chẳng thèm mở mắt ra làm gì.

Đợi một hồi lâu cuối cùng cô ta cũng đã phải động đậy. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của Thùy Quyên nhanh nhẹn tháo cravat và mở nút cổ áo của tôi ra, giọng ân cần:

- Đàn ông chưa có vợ đúng là tệ thật. Về đến nhà rồi cũng không biết tự nới đồ ra nữa, để mồ hôi ra ướt hết cả rồi.

Vừa nói đừa khăn lau bớt mồ hôi trên cổ của tôi, ân cần cứ như một người vợ hiền. Và phút chốc tôi lại quên đi cơn giận "vô cớ" vừa rồi, vung tay ra bất ngờ ôm cô ta vào lòng, tôi muốn có cô ta...

Nhưng trái với dự tính, Thùy Quyên đẩy tôi ra một cách khéo léo.

- Anh tắm đi rồi ra ăn cơm. Đã hơn bốn mươi rồi mà còn như con nít vậy.

Thùy Quyên định bỏ đi nhưng tôi vẫn giữ chặt tay không cho, nhưng chỉ với ánh mắt cương nghị khi cô ta nhìn thẳng vào khiến tôi chẳng thể giữ được lâu. Và bất chợt tôi lại thấy rùng mình bởi ánh mắt đó, nó làm tôi nhớ tới chị Như, tới Hân,...và cả bé Nhi... nhớ tới cả những lỗi lầm mà tôi đã gây ra. Thế là bất giác tôi lại buông tay ra như một đứa trẻ ngoan ngoãn biết vâng lời, đành giương mắt nhìn Thùy Quyên bước xuống bếp.

Trước khi xuống bếp cô ta còn quay lại nói một cách nghiêm trang với tôi rằng:

- Có thể ngày mai em với anh sẽ gặp nhau trên cương vị là một thư kí và giám đốc. Vì thế em mong quan hệ giữa chúng ta sẽ luôn là như vậy... Nên chuyện trước kia...em mong anh đừng nhắc tới nữa, cũng như là tôn trọng em hơn. Nếu chúng ta không thể làm việc với nhau thì em hi vọng vẫn có thể là bạn, bạn thật đấy, anh hiểu không?

Tôi...tôi không hiểu! Nhưng mặc cho tôi có hiểu hay không thì cô ta vẫn cứ quay lưng bỏ xuống bếp. Thư kí và giám đốc ư!? Không lẽ có luật định giám đốc và thư kí thì không được phép có "quan hệ đặt biệt" với nhau. Tôi không có ý ám chỉ đến Quyên, nhưng nếu ngay cả việc ở bên cạnh người mình yêu cũng không được phép thì tôi làm giám đốc còn có ý nghĩa gì nữa chứ.

Nhìn Quyên loay hoay bắt đầu hâm đồ ăn, bày chén dĩa ra bàn như thế kia thì liệu tôi thích cô ta là một cô vợ hiền hay là một cô thư kí giỏi hơn đây. Nhưng dẫu sao chính cô ta cũng đã quyết định trở thành thư kí riêng của tôi, thư kí số một...

Next trang cuối

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!