XtGem Forum catalog
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
CHỈ CẦN MỘT LÝ DO

Đồng hồ chưa điểm đúng bảy giờ rưỡi thì Hân đã xuất hiện, em bước vào có vẻ hơi vội vã, nhìn mông lung như thể không tin rằng tôi sẽ đến. Biết sao được, tôi đã từng "lỡ hẹn" với em một lần rồi... Nhưng tôi lại giả vờ như không thấy em vào, tôi sợ cái sự nhiệt tình của mình lại làm cho em ngộ nhận, hay chính tôi đang xấu hổ không dám vội đối diện với em.

Chẳng khó khăn lắm để Hân có thể nhìn thấy tôi, tiếng guốc vang lên từng nhịp rõ ràng khi em bước lại gần. Tiếng guốc im bặt, và tôi buộc mình phải nhìn lên, một lần này hoặc là không bao giờ, cái nhìn giữa tôi và em sau năm năm trời lẩn tránh, và lần này ánh mắt của Hân đã hoàn toàn khác. Và dĩ nhiên bây giờ chúng tôi gặp nhau nơi đây cũng không phải để bàn về công việc. Cả tôi và Hân đều biết đã đến lúc hai người đối mặt với nhau.

Hân nhìn tôi cười thật nhẹ, nhưng chỉ mang tính xã giao nếu không muốn nói rằng quá lạnh lùng.

- Em đến muộn rồi chăng?

- Không! Anh đến sớm thôi mà. Em ngồi xuống đi.

Nhìn em khoan thai ngồi xuống tôi có cảm giác trước mắt mình không phải là Hân đã từng quen biết. Từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh thoát, lịch thiệp và rất có chừng mực...dẫu người đối diện là tôi. Nhưng ít ra tôi cũng có một chút an ủi trong đầu khi thấy Hân đến đây với bộ váy văn phòng hồi chiều, nghĩa là em đã từ công ty đến thẳng đây. Vậy ra em bận việc ở công ty nên mới phải từ chối lời mời của tôi.

Hân đã ngồi ổn định, nhẹ nhàng đưa ly trà lên miệng khẽ nhắp môi. Chợt em nhận ra là tôi đang nhìn chằm chằm:

- Sao anh lại nhìn em như thế?

- Em thay đổi nhiều quá!

Hân đặt ly trà xuống, không hề trốn tránh ánh mắt của tôi.

- Cũng đã năm năm rồi nhỉ...Mau thật, cứ như mới ngày hôm qua thôi....

- Ừ, mau thật...

Một bầu không khí im lặng bao trùm trong suốt cả quán Silence này khiến tôi có cảm giác như ở đây chỉ có hai người, nếu trước mắt đang là người tôi yêu thì còn gì tuyệt hơn, nhưng giờ với Hân tôi chỉ có cảm giác áy náy...không hơn, không kém... Mãi cho đến khi người phục vụ mang nước ra cho Hân thì bầu không khí mới bớt căng thẳng một chút.

Hân lại là người mở chuyện sau khi người phục vụ vừa đi khỏi.

- Vậy ra, sau ngần ấy năm anh vẫn chẳng hề thay đổi là mấy nhỉ.

- Cả em cũng vậy. Mà không, em khác trước nhiều quá...

Hân cười:

- Em già đi rồi phải không?

- Không. Anh thấy em còn đẹp hơn trước, cặp kính, mái tóc búi cao, trông em chẳng khác nào là một quí bà.

- Vâng! Nếu ngày ấy anh không bỏ đi thì giờ em đã là một quí bà rồi...

Lần thứ hai cái bầu không khí căng thẳng ấy lại trỗi lên mạnh mẽ. Từ sâu trong mỗi câu nói của em đều có chút gì đó hờn giận, không phải của một cô gái đang yêu, mà của một người phụ nữ đang hận vì yêu...

- Em vẫn chưa tha thứ cho anh sao?

Hân lại nhấp một ngụm nước, có vẻ như chẳng hề quan tâm đến câu hỏi của tôi. Rồi em hít một hơi thật dài, ngó vào hồ nước bằng ánh mắt xa xăm.

- Anh nói em có nên tha thứ hay không, khi mà chỉ còn một ngày trước khi em bước vào thời khắc hạnh phúc nhất đời mình thì anh lại bỏ đi không một lý do như thế. Khoảng thời gian ấy đối với em thật là đáng sợ, em đã khóc rất nhiều, bên tai em lúc nào cũng văng vẳng giọng nói của anh, cả những lời hứa hẹn khi ấy. Rồi nhiều lúc khi em vừa nhắm mắt lại thì hình bóng của anh hiện về, em nghĩ mình đã không thể vượt qua được cơn tuyệt vọng ấy...

Từng câu nói của Hân như xoáy sâu vào ngực tôi khiến nó đau nhói, nhưng tôi buộc mình phải tiếp tục lắng nghe không được bỏ sót một từ nào.

- ...Đã có lúc em nghĩ đến cái chết. Khi mất anh thì em đã chẳng còn thiết tha gì trên cõi đời này nữa. Công ty cho em nghỉ phép một thời gian nhưng suốt thời gian ấy em đã chẳng thể vượt qua được cú sốc ấy. Và em đã làm một điều rất dại dột... - Hân kéo tay áo lên để lộ một vết thẹo dài hiện rõ nơi cổ tay. - Khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Nhưng sau đó em đã không hề nghỉ đến cái chết nữa, anh có biết tại sao không?

Tôi vẫn đang bị sốc khi nhìn vào cánh tay của Hân nên lắc đầu theo quán tính.

- Em không thể chết được cho đến khi nào em biết được lý do tại sao anh lại bỏ em mà đi lúc ấy. Nhưng lý do thứ hai là em vẫn còn có bé Nhi trên đời này...

Bất chợt Hân lại hỏi một câu khiến tôi lúng túng.

- Mà bé Nhi đã ở đâu suốt thời gian qua? Em đã tìm mọi cách liên lạc với con bé nhưng hoàn toàn vô dụng....Đã có chuyện gì xảy ra với con bé rồi hay sao?

- Nhi...không...

- Con bé đã theo anh Thuận sang Pháp?

Tôi như thở phào trong lòng, nhắp một ngụm cà phê rồi ậm ừ cho qua chuyện, hi vọng rằng Hân không thấy được sự bối rối của mình. Quả thật tôi không dám tưởng tượng ra hình ảnh nếu Hân biết được chuyện đã sảy ra giữa tôi và Nhi. Nhưng Hân thì luôn làm cho tôi cảm thấy bất an trong lòng ngay từ cuộc gọi lúc ban trưa, cho đến tận lúc này...

- Em biết...bé Nhi yêu anh, và đương nhiên đó không phải là tình yêu của con gái dành cho người cha của mình. Anh hiểu ý em mà, phải không?....

Câu nói của Hân khiến tôi suýt phụt cả ngụm cà phê ra ngoài, nhưng dẫu cố nhịn thế nào thì tôi cũng thoát khỏi cái cảnh bị sặc. Nhưng dường như Hân không giận như tôi tưởng, em lấy từ trong ví ra một miếng khăn giấy, ân cần lau vết cà phê dính trên miệng và quần áo, vẫn dịu dàng như ngày nào...

- Anh đâu cần phải ngạc nhiên đến thế chứ. Chuyện đó thì em biết từ lâu rồi. Từ sau khi biết sự thật về anh và chị Như, em đã nhận ra tình cảm của nó dành cho anh. Nhưng buồn cười thay khi cả em và Nhi đều biết rằng tận sau trong con tim của anh chỉ có mỗi hình bóng một người, đó chính là chị Như. Có lẽ với em hay với Nhi thì anh chỉ coi là "cái bóng" của chị Như thôi nhỉ? Chắc hẳn đám cưới của em với anh là lý do khiến con bé quyết định đến sống với anh Thuận. Nhưng em sẽ không chấp nhận lý do anh hủy đám cưới chỉ vì bé Nhi, em biết anh không yêu con bé, cũng như là không yêu em. Có lẽ cả đời này sẽ không có ai thay thế được chị Như trong lòng anh...

Tôi nhận lấy một tờ khăn giấy khác từ Hân và tự lau cho mình, nhờ thế mà tôi cũng đỡ ngượng ngùng khi phải ngồi thụ động trước mắt em thế này.

Hân vẫn tiếp tục, nhưng chuyển sang một hướng hoàn toàn khác.

- Nhưng giờ em thấy anh đã có thay đổi, một điều mà cả em và Nhi đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể làm được.

Tôi ngạc nhiên:

- Gì cơ?

- Cô gái đánh rơi tài liệu trong phòng họp hồi chiều ấy...Anh yêu cô ta phải không?

-...Không hề có chuyện đó. Cô ta chỉ đơn thuần là thư ký của anh mà thôi.

Vẫn cái vẻ bình thản đến lạ lùng, Hân là người thứ hai ngoài Nhi có thể nhìn thấu được con người tôi.

- Anh phải ngừng một thời gian rồi mới trả lời được hay sao? Đúng là anh đã yêu cô ta thật, một cô gái rất trẻ đẹp,... hơn nữa lại hoàn toàn khác với phong cách của chị Như. Em thật sự tò mò muốn biết cô gái đó là ai rồi đấy. Hình như em đã gặp cô ta ở đâu rồi thì phải?

- Chắc là em nhầm. Cô ta mới tốt nghiệp Đại Học ở nước ngoài và vào làm trong công ty chưa được một tháng, vậy thì làm sao anh có thể yêu một người mới gặp được kia chứ.

- Anh không cần phải giấu. Ánh mắt của anh khi nhìn cô ta không phải là ánh mắt nghiệm nghị của một giám đốc đối với nhân viên bình thường, em có thể cảm nhận được sự quan tâm lo lắng anh dành cho cô ta dù chỉ là thoáng quá khi ấy. Có thể anh không biết nhưng trực giác của phụ nữ chúng em thường rất là nhạy. Nhưng nếu anh đã nói vậy thì em cũng chẳng làm khó anh nữa làm gì. Giờ em chỉ cần anh trả lời câu hỏi mà em đã chờ đợi suốt năm năm qua thôi: LÝ DO GÌ ĐÃ KHIẾN ANH BỎ EM MÀ ĐI?

Em kết thúc câu hỏi bằng một ánh mắt tha thiết, mong rằng sẽ nhận được câu trả lời thích đáng từ tôi. Câu trả lời tôi đã có sẵn trong đầu nhưng không thể nào mở miệng để nói được ngoài câu: "Anh thật sự xin lỗi em."

Sau câu nói của tôi Hân liền đứng dậy và bước ra ngoài quầy tính tiền. Có lẽ khoảng thời gian chờ đợi câu trả lời suốt năm năm qua đã tới giới hạn nên không thể hề chần chừ bỏ đi chỉ sau vài giây. Tôi vội đuổi theo em ra ngoài, dù biết rằng nếu để yên mọi việc như thế sẽ tốt hơn. Hân bước thật thanh trên lề đường nhưng tôi đuổi kịp và giữ tay em lại. Em đã khóc, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, rồi bất chợt em lại ôm chầm lấy tôi, những kỉ niệm ngày xưa lai chợt hiện về....

Chúng tôi tìm được một ghế đá trống trong công viên gần đấy. Hân vẫn còn thút thít một chút, dù có cố tỏ ra cứng rắn thế nào đi chăng nữa thì em vẫn là phụ nữ. Và một thằng đàn ông như tôi thì không thể để em ở đây một mình lúc này.

Tiết trời mùa xuân mát mẻ, lâu lắm rồi tôi mới có dịp ngồi một chỗ nhìn dòng chuyển động không biết mệt mỏi của con người trong thành phố này, mà hằng ngày tôi cũng thuộc một trong số họ. Nhìn lại thì giờ mình đã già mất rồi... Có lẽ sau ngày hôm nay tôi với Hân sẽ trở lại là những đối tác bình thường, bởi tôi chỉ biết nói một cậu " Anh thật lòng xin lỗi em." với Hân mà thôi...

- Anh biết còn nhớ người tên Trung trong bữa họp lúc chiều chứ?

Tôi gật đầu.

- Anh ấy đã ngỏ lời yêu em và chờ đợi em suốt bao nhiêu năm qua, kể từ khi em mới chập chững bước vào công ty đó không bao lâu. Năm năm qua cũng nhờ anh ấy mà em mới có thể sống được đến ngày hôm nay, và anh ta đã cầu hôn em...

Tôi buộc miệng:

- Thảo nào khi ấy...

- Khi ấy sao cơ?

Suýt chút nữa thì tôi đã nói ra rằng người ta đã kình tôi như thế nào trong cuộc họp.

- À, khi ấy anh thấy anh ta đúng là rất quan tâm tới em.

Hân quệt đi những giọt nước mắt còn sót lại, nhìn thẳng vào mắt tôi một lần nữa.

- Em chỉ xin anh trả lời câu hỏi ấy một lần thôi: Tại sao ngày ấy anh lại bỏ đi như thế? Em biết rằng dù thế nào thì anh cũng không bao giờ yêu em, nhưng chỉ cần anh nói ra lý do thì em mới yên tâm mà nhận lời cầu hôn của anh Trung được. Em đã quá mệt mỏi rồi, em xin anh, dù là lời nói dối cũng được. Chỉ cần anh cho em một lý do ngoài những lời xin lỗi mà thôi....Em xin anh...

Hân siết mạnh lấy cánh tay của tôi, đôi mắt của em lại bắt đầu ướt đẫm thêm lần nữa. Nhìn ánh mắt khẩn thiết ấy của em mà tôi đã phải siêu lòng. Tôi sẽ không nói dối em được, tôi sẽ nói hết để em có thể dứt bỏ được hình ảnh một thằng ******** như tôi ra khỏi đầu, chỉ vì nó mà em đã phải đánh mất cả tuổi thanh xuân của mình. Em xứng đáng được hạnh phúc.

- Bởi vì...anh chưa bao giờ yêu em...

- Đó không phải là lý do. Em biết là anh chỉ yêu mỗi mình chị Như mà thôi. Nhưng em biết anh còn giấu em một điều gì đó. Anh cứ nói đi, em đã sẵn sàng để chấp nhận nó rồi...

Phải nói ra thật sao!? Có lẽ đành phải như vậy. Tôi hít một hơi thật dài để lấy tinh thần.

- Anh xin lỗi, vì anh không yêu em, và cũng không thể nào cưới em được. Lý do ư, vì anh là một thằng đốn mạt. CHÍNH ANH ĐÃ CƯỚP ĐI SỰ TRINH TRẮNG CỦA BÉ NHI, CHÍNH LÀ ANH...
- Anh xin lỗi, vì anh không yêu em, và cũng không thể nào cưới em được. Lý do ư, vì anh là một thằng đốn mạt. CHÍNH ANH ĐÃ CƯỚP ĐI SỰ TRINH TRẮNG CỦA BÉ NHI, CHÍNH LÀ ANH...

Chat! Tôi điềm tĩnh nhận lấy cú tát từ Hân dẫu rằng có hơi bất ngờ. Em tát tôi bằng tất cả sự uất hận được dồn nén suốt bao năm qua, bởi tôi có thể cảm nhận được sự rát buốt trên da mặt mình, thậm chí mắt nổ cả đom đóm không thấy được gì. Dẫu sao tôi cũng từng bị Thuận đấm đến chảy cả máu mũi nên cú tát này cũng không phải vấn đề gì lớn lao cho mấy. May mà Hân không để móng tay nếu không tôi cũng chẳng biết gương mặt của mình sẽ đi về đâu. Mọi chuyện diễn ra đúng như dự tính, và sau khi nhận lấy cú tát ấy tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Không thể nói cú tát này là xóa hết được những tội lỗi tôi đã gây ra cho em, nhưng với Hân thì có lẽ như vậy là đủ rồi.

Tuy vẫn còn hơi choáng váng nhưng tôi vẫn cố mở mắt ngẩng đầu lên, nghĩ rằng Hân đã bỏ đi mất. Nhưng vừa hé mở mắt thì tôi đã hoảng hốt khi thấy em lại giơ cánh tay kia lên, môi mím chặt trong khi ánh mắt đầy tức giận nhìn tôi.

CHATTT!!! Cú tát thứ hai này khiến này tuy không mạnh bằng cú trước nhưng cũng đau thấu trời xanh, do không lường trước được tình huống này nên tôi đã suýt ngã quị xuống đất. Lúc này hai mắt đã không còn thấy rõ được gì nữa cả, lòng luôn tự hỏi: " không lẽ em hận tôi đến thế sao?".

Giọng Hân sụt sịt vang lên:

- Cái đầu tiên là tôi đánh thay cho bé Nhi! Cái thứ hai là của tôi! Vậy là từ nay chúng ta đã không ai còn nợ ai nữa. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho ông đâu, ông Đông. Con bé Nhi nó có tội tình gì kia chứ, không ngờ ông lại nỡ chà đạp lên trái tim non nớt của con bé như thế. Ông muốn trả thù chị Như, ông đã hả dạ chưa hả? Vậy mà ngần ấy năm ông vẫn có thể sống ung dung tự tại ở đây như thế hay sao?

Tôi đứng thẳng dậy, lấy tay xoa xoa lên mắt, ánh sáng đã bắt đầu trở lại. Tôi thoang thoáng thấy bóng dáng quen thuộc của Hân trước mặt nhưng sao mà xa xôi đến thế.

- Nếu tôi biết ông tiếp tục làm điều gì có lỗi với bé Nhi thì cả quãng đời còn lại tôi sẽ không để cho ông sống yên một ngày nào đâu. Tôi đã là sẽ làm được đấy!

Rồi Hân bước nhanh xuống lề đường, đón lấy một chiếc taxi và đi mất trước khi tôi kịp nói lời nào. Nhìn chiếc xe mất hút trong dòng người qua lại, tôi thẫn thờ ngồi phịch lại xuống ghế, bên tai còn vang mãi câu nói của Hân. "Việc gì có lỗi với Nhi ư?", việc Thùy Quyên đang sống ở nhà tôi có được tính vào hay không nhỉ!? Chợt tôi lại bật cười vì ý nghĩ ấy. Hôm nay lại có một đêm thật dài nữa rồi....

Tôi lững thững bước về nhà một cách chậm rãi. Đoạn đường khoảng hai cây số nhưng tôi cố kéo dài thời gian ra thêm. Có lẽ khi trong lòng đang cảm thấy trống vắng thì con người ta chẳng muốn làm gì nhiều trong khoảng thời gian dài lê thê này. Việc của Hân có thể coi như đã giải quyết xong, ít ra thì từ nay tôi không còn phải nơm nớp lo sợ như trước nữa. Chỉ còn một việc duy nhất là phải tìm ra bé Nhi mà thôi. Hân nói đúng, tôi phải chịu trách nhiệm về việc mình đã gây ra, mà manh mối duy nhất thì lại đang ở ngay trong nhà tôi... Thùy Quyên...

Bước đến ngã tư đường vắng vẻ bởi xung quanh chỉ toàn là những khu biệt thự, tôi dễ dàng trông thấy Quyên, cái dáng nhỏ nhắn đang đứng dựa lưng vào tường trước cổng nhà, ngước mắt nhìn lên ánh trăng nhạt đêm nay. Vừa trông thấy tôi em vội bật người dậy, chẳng biết để làm gì. Nhưng nhìn cái vẻ lúng túng ấy tôi nghĩ là em đang đợi mình về, bởi trước đây cũng nhiều lần Nhi đứng đợi tôi như thế này.

- Em vẫn chưa ngủ sao? Đã khỏe hơn chút nào chưa?

Quyên nở một nụ cười mệt mỏi, có lẽ em vẫn chưa khỏe hoàn toàn mà đã cố xuống đây đợi. Đợi đến khi gương mặt của tôi lộ rõ ra ngoài vùng sáng thì Quyên mới thật sự giật mình:

- Mặt anh bị sao vầy nè?

Tuy không thể thấy được gương mặt của mình nhưng tôi đoán các dấu vết mà Hân để lại hãy còn rất rõ, bởi đến lúc này cái cảm giác đau rát ấy vẫn chưa hoàn toàn biết mất. Nhưng nhìn vẻ sốt sắn của Quyên, đưa tay sờ nhẹ lên chân mày, lên má,...mà tôi lại thấy ấm hẳn trong lòng, đương nhiên các vết đau cũng biến mất theo. Tôi nắm lấy tay Quyên, siết nhẹ...

- Anh vừa đi gặp chị Hân?

Vốn đã nghĩ Quyên có mối quan hệ với Nhi nên tôi không ngạc nhiên lắm khi nghe cô ta hỏi. Nhưng tôi vẫn giả vờ hỏi:

- Ừ. Em biết Hân à?

Quyên khẽ gật đầu nhưng lại quay sang hướng khác, như không muốn nhắc đến chuyện này, khẽ nhắc khéo:

- Thôi vào trong đi. Trời cũng khuya rồi!

Nhìn dáng Quyên bước nhanh vào trong nhà, trong lòng tôi lại dâng nên một niềm khát khao mãnh liệt. Có lẽ Hân nói đúng, tôi đã bắt đầu yêu Thùy Quyên - một người hoàn toàn khác chị Như từ hình dáng đến tính cách...Tôi không biết rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu, nhưng cứ để yên như vậy cho đến khi nào tôi tìm ra bé Nhi trước đã. Có thể con bé cũng không tha thứ cho tôi nhưng ít ra chỉ cần gặp con bé một lần tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Đã đến lúc phải chấm dứt tất cả mọi chuyện.

Nhưng mọi chuyện thật sự lại rắc rối hơn là tôi tưởng. Ngày hôm sau Fred đã có buổi gặp riêng với tôi, và đương nhiên là phải tránh tầm mắt của Quyên.

Fred đưa bản photo mà cậu ta đã cất công dò tìm cả đêm qua trên mạng.

- Tên thật của cô ấy là Lê Thùy Quyên, hai mươi ba tuổi. Đúng là cô ta chỉ vừa mới tốt nghiệp Đại Học cách đây mấy tháng, hồ sơ cũng chẳng có gì đặc biệt lắm ngoài thành tích học tập thuộc vào loại ưu. Nhưng có một điều đáng chú ý là khi cô ta nhập học được khoảng hai tháng thì đột nhiên xin bảo lưu và nghỉ học mất một năm. Đó là lý do tại sao cô ta mất đến năm năm mới tốt nghiệp được.

Tôi nhíu mày:

- Bận việc gì đó thì bảo lưu một thời gian cũng là bình thường, đáng chú ý chỗ nào chứ?

Fred ngồi hờ lên cạnh bàn làm việc của Quyên (dĩ nhiên là lúc này tôi đang yêu cầu cô ta ra ngoài một lát), tiếp tục bằng vẻ mặt đăm chiêu:

- Cô ta có học bổng và dĩ nhiên có được một chỗ trong kí túc xá của trường, nhưng cô ta lại chọn sống trọ bên ngoài cũng với một người bạn của mình. Tôi được biết là cuộc sống của Quyên bên ấy hoàn toàn là nhờ vào học bổng của trường, vậy thì lấy tiền đâu mà lại có thể sống trọ bên ngoài kia chứ?

Tôi bắt đầu mất bình tĩnh bởi cách nói dài dòng của Fred nên gắt:

- Rốt cuộc là thế nào? Cậu biết chúng ta không có nhiều thời gian rồi kia mà.

- Vâng, xin lỗi giám đốc. Tôi đã gọi trực tiếp tới chỗ cô ta ở trọ trước đây và biết được người bạn cô ta ở trọ cùng tên là Nhi- Nguyễn Hoàng Quỳnh Nhi.

Tôi giật mình đứng bật dậy:

- Cậu có xác định được đó chính là bé Nhi hay không? Mà...người tên Nhi còn ở đó không?

- Ngài cứ bình tĩnh, hãy thật bình tĩnh thì tôi mới dám kể tiếp. Ngài hứa với tôi chứ? Vả lại mọi chuyện cũng chưa chắc đã là như vậy...

Tôi kéo ghế và ngồi xuống trở lại:

- Được rồi. Giờ thì cậu cứ kể đi, nhưng nhớ là phải kể hết tất cả những gì cậu biết, không được giấu tôi bất kì điều gì.

- Vâng, thưa giám đốc. Dù sao tôi cũng rất có cảm tình với bé Nhi mà. - Rồi Fred tiếp tục câu chuyện. - Người chủ ở đó nói với tôi rằng có hai cô gái người Việt cùng đến thuê căn hộ ấy, chính là Quyên và Nhi. Ông ta đoán đó là hai chị em bởi hai người còn rất trẻ mà gương mặt cũng na ná như nhau, chỉ khác ở kiểu tóc mà thôi. Sau khi kí hợp đồng thì mỗi tháng ông ta chỉ đến lấy tiền nhà một lần chứ cũng không tiếp xúc với họ nhiều, nhưng ông ta nói một trong hai người khi ấy đang mang thai. Lúc họ mới thuê thì chưa thấy gì, mãi đến năm sáu tháng sau tình cờ cô gái đó ra giao tiền ông mới biết. Chỉ tiếc là ông ấy không chắc người mang thai ấy là Quyên hay cô gái tên Nhi kia, ông ta cũng không hỏi nhiều làm gì.

Chợt vẻ Fred nhìn tôi ngập ngừng trong giây lát, nhưng rồi cậu vẫn tiếp tục:

- Rồi cách đây khoảng một năm MỘT TRONG HAI CÔ GÁI ẤY ĐÃ QUA ĐỜI. Chính ông chủ nhà cũng đi dự đám tang, và ông ta khẳng định cô gái xấu số ấy là người tên Nhi...

Nghe đến đây đột nhiên tôi cảm thấy choáng váng cả mặt mày, trời đất như muốn tối sầm cả lại. Nhi...bé Nhi của tôi...đã chết rồi sao....!?Chết...bé Nhi...hay là ai? Bao nhiêu thứ đang xoay vòng vòng trong đầu khiến tôi say sẩm. Nhưng Fred đã vội trấn an.

- Nhưng chưa chắc gì cô gái ấy là bé Nhi mà. Sao ngài không đi hỏi Thùy Quyên thử xem?

Tôi ngước mắt lên, cố thều thào như người mất hồn:

- Đứa bé...còn đứa bé...

- À, tôi quên mất. Ông chủ nhà bảo đứa con ấy là của Thùy Quyên. Khi đi dự đám tang ông ta nghe rõ mồn một đứa bé gọi cô ấy là mẹ.

Thùy Quyên, cô ta có một đứa con ư!? Nếu đứa bé ấy là của Nhi thì có thể nó cũng là...Nhưng đằng này là của riêng Thùy Quyên nên chắc chắn là không có quan hệ gì với tôi rồi, chỉ ngạc nhiên một điều là đứa bé ấy đang ở đâu. Tại sao cô ta không cho nó ở cùng với mình.

Tôi đứng dậy xoay lưng ra nhìn về phía đường, hít một hơi thật dài để lấy lại bình tĩnh. Fred nói đúng, chưa chắc gì đó là bé Nhi của tôi. Nhưng dù nói cứng đến thế nào đi nữa thì những biểu hiện của Quyên vừa qua cho thấy rằng cô ta đã biết tôi từ cách đây rất lâu, không chỉ tôi mà cả Hân, cả Như...và có thể là cả bé Nhi nữa. Thùy Quyên, cuối cùng thì cô là ai đây....

Trong lúc này dù tôi cố bình tĩnh thế nào đi nữa thì nỗi lo lắng vẫn đè nặng trong lòng. Hơn lúc nào hết tôi có thể cảm giác đó chính là bé Nhi, tên khai sinh của con bé lấy họ Trần của tôi, nhưng tên họ đầy đủ của mẹ con bé lại là NGUYỄN HOÀNG QUỲNH NHƯ. Và tôi biết đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng ngay bây giờ tôi lại ước gì người ấy không phải là bé Nhi, đứa con gái bé bỏng của tôi ngày nào. Và tôi sợ một ngày nào đó lại phải đối mặt với sự thật ấy. Tôi không dám tin rằng một lúc nào đó bé Nhi lại ra đi như chị Như trước kia, để rồi lại một bi kịch khác sẽ lại sảy ra trong đời tôi....

Fred nhìn vẻ mặt đau khổ của tôi cũng thoáng chút động lòng, nhưng cậu ta biết tôi không bao giờ cần người khác thương hại. Chính nhờ vào sự tự giác và dũng cảm đương đầu với mọi thử thách mà tôi mới vươn lên được vị trí ngày hôm nay. Nhưng cậu ấy không biết rằng đôi lúc một "vì vua" cũng cần có người bạn để chia sẻ như lúc này.

Fred nhìn tôi thật kĩ, lộ vẻ áy náy lo lắng hơn là cảm thông. Cậu ấy định nói thêm điều gì đó nhưng Quyên đột nhiên đẩy cửa bước vào, trên tay là hai cốc cà phê do cô tự pha. Vừa ngước lên nhìn tôi thì cô ta đã hoảng hốt:

- Ơ...Giám đốc, ngài sao thế ạ?

Tôi nhìn thẳng vào Quyên không trốn tránh bởi tôi tin là mình không khóc, cùng lắm là cũng chỉ rơm rớm một ít trong khóe mắt. Như một vị giám đốc khả kính, tôi điềm nhiên ngồi xuống chiếc ghế của mình, đưa tay đón lấy cốc cà phê từ cô ta.

- Hơi mệt trong người một chút. Nhưng không sao đâu, nghỉ một chút là khỏe ngay thôi. Thế mớ tài liệu mà tôi giao cho cô đã xong chưa? Tôi cần chúng gấp vào cuộc họp nội bộ chiều nay.

Quyên nhanh nhẹn bước về phía bàn của mình, thuận tay vỗ mạnh vào vai Fred nhắc cậu ấy không được ngồi lên bàn của mình.

- Em đã làm xong rồi đây ạ! Nhưng cuộc họp chiều này vẫn có thể dời lại kia mà, nếu giám đốc không khỏe thì cứ nghỉ ngơi đi ạ.

Tôi gắt:

- Cô này hay nhỉ, tôi đã bảo không sao là không sao mà! Nếu như ai cũng chỉ hơi mệt một tí đã dòi nghĩ thì cái công ty này đã đi về đâu rồi hả.

Nếu như giờ đang ở nhà thì hẳn cô ta đã sừng sộ lên rồi, nhưng ở công ty thì lại khác, quyền hành của tôi gần như là tuyệt đối một khi cô ta vẫn còn là nhân viên trong đó. Với một thư kí thông minh thì Quyên hiểu rõ điều đó, cô ta nhã nhặn xin lỗi và ngồi vào bàn của mình tiếp tục công việc. Chỉ còn mình Fred đứng lóng ngóng tại chỗ, nửa muốn nói điều gì, nửa muốn bỏ đi.

Tôi vội lên tiếng:

- Cậu cứ về làm việc của mình đi. Mọi chuyện từ bây giờ cứ để tự tôi giải quyết, khi nào cần thì tôi sẽ gọi cho cậu sau. Hiểu chứ?

- Nhưng...thưa giám đốc...thật ra thì...

Tôi nghĩ là cậu ta muốn khuyên nhủ đừng quá lo lắng nên bảo cậu ấy cứ yên tâm mà đi làm việc của mình. Hơi lừng khừng một chút rồi cậu ta đành bước ra ngoài. Nhưng có một chi tiết mà khi ấy có lẽ do đầu óc đang rối tung lên nên tôi chẳng hề để ý rằng Fred bước ra ngoài là do ánh mắt của Quyên đang nhìn cậu trừng trừng qua cặp mắt kính một cách đe dọa...

Fred đã nghe lời tôi không tiếp tục điều tra hay nhắc tới chuyện này nữa. Nhưng tận sâu trong thâm tâm tôi lại muốn được biết sự thật về cô gái xấu số tên Nhi kia, mà người duy nhất có thể giải đáp chính là cô gái đang ngồi bên cạnh tôi trên bộ salon trong phòng khách.

- Giờ còn sớm, hay hôm nay chúng ta đi ăn tối ở tiệm bánh xèo lần trước đi. - Quyên đề nghị. - Dù sao mai cũng là ngày nghỉ mà.

- Tiệm bánh xèo...!? Là chỗ lần đầu chúng ta gặp nhau đó hả?

- Ừ, thứ ăn ở đó ngon mà rẻ nữa.

Ngẫm lại thì từ khi Quyên đến ở trong căn nhà này thì tôi cũng bỏ luôn thói quen đến "ăn vạ" nhà bác Thông những ngày cuối tuần. Có lẽ bác Thông cũng ngóng tôi dữ lắm, dù sao cũng là bạn đối ẩm với nhau suốt mấy năm qua. Tôi gật đầu đồng ý:

- Ừ, cũng được. Lâu rồi chưa được cùng uống với bác Thông ly nào cả.

- Uống gì thì uống, anh cũng không được quá chén rồi lại làm phiền người ta như những lần trước nữa đâu đấy.

Tôi ngạc nhiên:

- Sao em lại biết chuyện đó! Anh nhớ đâu có kể cho em nghe chuyện đó bao giờ?

Quyên nốc cạn cốc sữa tươi trên bàn rồi nhoẻn miệng cười khì.

- Không biết thì hỏi! Em chẳng đã nói với anh rồi, em có đến đó vài lần nên cũng hỏi thăm được vài tin tức. - Cô ta đưa tay lên nghịch nghịch lọn tóc ánh đỏ của mình, e thẹn như một cô bé mới lớn. - Mọi người trong công ty ai cũng nói tốt về anh hết nên em muốn tìm hiểu thêm ở bên ngoài. Em muốn chắc rằng con người anh đúng như những gì "cô ấy" nói...

- Cô ấy...!? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại nhưng Quyên đã lẳng lặng mang chiếc cốc xuống bếp.

Ngồi một mình trên phòng khách nghe tiếng nước xả nhẹ nơi bồn rửa mà đầu óc tôi lại rối tung cả lên. "Cô ấy"...."cô ấy" là ai chứ!? Tại sao Quyên cứ tỏ vẻ vừa vô ý vừa cố tình muốn cho tôi biết một sự thật- một sự thật kinh khủng nào đó. Ngay lúc này đây tôi không dám đoán, mà cũng không muốn biết, bởi nếu Quyên thật sự quen biết với bé Nhi của tôi thì người đã chết đó cũng chính là... Không, không bao giờ,... tôi chưa sẵn sàng để phải đối diện với sự thật đó, chưa bao giờ tôi sợ phải biết tung tích về Nhi đến thế này.

Lo lắng, sợ hãi, buồn bã....tất cả gọp lại khiến cho tôi bị stress nặng. Nhưng nhờ ngồi trong không khí quen thuộc của tiệm bánh xèo nhà bác Thông mà tôi đã bình tĩnh hơn được một chút. Ngồi nơi đây một mình nhìn lớp khách lũ lượt kéo vào rồi lại kéo ra vẫn nhộn nhịp như cuộc sống của chốn đô thị này, tôi biết đây chính là khoảng thời gian tốt để nhìn lại khoảng thời gian qua, về những người phụ nữ trong cuộc đời của mình. Người đầu tiên tôi nhớ đến là chị Như, ừ thì...chị là người đầu tiên tôi yêu và phải mất một thời gian quá lâu để tôi không còn bị ám ảnh bởi chị. Nhưng cho đến lúc đó thì đã quá trễ, tôi lại làm tổn thương đến hai người con gái mà tôi yêu quí khác là Hân và Nhi. Với Hân thì mọi việc coi như là đã giải quyết xong, với kết quả tôi là một thằng sở khanh ******** trong mắt em ấy. Với Nhi thì có lẽ cũng chẳng khá hơn, tôi khá sốc khi lần đầu tiên nghe con bé thổ lộ tình cảm với mình, nhưng cũng chính tôi đã thẳng thắn từ chối tình cảm ấy. Không phải tôi không yêu con bé, nhưng cuộc tình này sẽ không bao giờ có kết quả tốt đẹp. Thế mà tôi lại có thể làm chuyện "tồi tệ" đó với con bé... Rồi khi Nhi bỏ đi với câu cuối cùng trong lá thứ: " Con muốn làm vợ ba..." tôi biết rằng con bé đã nghiêm túc đến thế nào.

Tôi đã luôn tự dằn vặt mình trong suốt năm năm qua về chuyện của bé Nhi, cho đến một ngày Thùy Quyên, cô ta bỗng nhiên đặt chân vào trong cuộc đời tôi. Tuy chỉ trong thời gian ngắn nhưng tình cảm mà tôi dành cho cô ta là không thể phủ nhận được, lần đầu tiên ngoài Nhi và Hân ra, một người con gái khác lại hiểu và cảm thông cho tôi đến như vậy. Có lẽ tôi đã rất vui mừng khi có em bên cạnh mình, nhưng lúc này đây tôi lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ vì cái bí mật mà em đang chôn giấu cho riêng mình đó, nếu sự thật trong đó được mở ra thì... Mà có khi nào Quyên chính là bé Nhi không nhỉ!? Không thể nào có chuyện đó được. Tôi tự bác bỏ cái suy nghĩ ngốc nghếch ấy, bởi chính tay tôi đã nuôi nấng con bé từ khi nó mới lọt lòng, làm sao tôi có thể không nhận ra được kia chứ. Nói thật lòng thì Quyên cũng có chút nét giống bé Nhi về dáng dấp, đôi mắt, đôi môi...nhưng ngoài những thứ ấy ra thì lại hoàn toàn khác con bé một trời một vực. Ở bên Quyên tôi bị cô ta thu hút bởi một tính cách hoàn toàn khác với những người con gái trước kia, một người phụ nữ bí ẩn, đôi lúc nồng cháy như thiêu đốt, lúc thì lạnh lụng đến thấu cả tim gan...

Mà không biết giờ này cô ta đang đi đâu nữa, cái cô Thùy Quyên ấy. Đã mở miệng rũ tôi đến đây thế mà chỉ mới ăn được vài miếng thì lại bỏ đi vì một cuộc gọi gấp nào đó. Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô ta thì hẳn là có người thân thiết nào đó đang gặp chuyện. Tôi có ý định sẽ đích thân đưa cô ta đi nhưng bị từ chối thẳng thừng, để rồi giờ phải ngồi đây một mình.

Bác Thông ngồi xuống đối diện với tôi, đưa khăn lau mồ hồi rồi cầm ly bia tu một hơi. Dù đã ở tuổi gần bảy mươi mà trông bác vẫn tráng kiện không thua gì ngày xưa, nhất là về tửu lượng thì đám hậu bối như tôi lúc nào cũng phải kính phục. Bác Thông khà một tiếng đầy sảng khoái rồi quay sang nhìn tôi:

- Lâu rồi không thấy cậu đến đây, dạo này bận công việc dữ lắm à? Mà trông cậu lại hồng hào béo tốt hơn lúc trước nhiều rồi đấy.

Tôi cười:

- Bác thấy vậy thật ạ? Cũng nhờ có Thùy Quyên, cô ta bắt cháy ăn uống kĩ lắm đấy ạ!

- Ừm, đó là một cô gái tốt, tuy vẫn còn quá trẻ. Ta có thể hiểu được vì sao cậu lại "bận" đến thế rồi...

Tôi gãi đầu phân trần:

- Không như bác nghĩ đâu ạ! Cháu với cô ấy là hoàn toàn trong sạch,...dù là cháu đôi lúc cũng muốn tiến tới nhưng lại bị cô ấy từ chối. Thật tình là cháu không thể hiểu cô ấy đang nghĩ gì?

Bác đưa cốc bia lên miệng, lầm bầm:

- Phụ nữ vốn khó hiểu như vậy mà. Giống như con bé Hạnh nhà ta vậy, thật là hết cách với nó...

- Bé Hạnh làm sao ạ?

- Nó về Việt Nam hơn tháng nay rồi, cậu không biết sao? Nó về Việt Nam luôn, nhưng lại không chịu ở đây với ta mà lại đi thuê một căn hộ ở đâu đó bên Tân Bình.

- Chắc là con bé không muốn làm phiền bác đấy mà. Cũng có thể ở đấy tiện cho công việc hơn. Nhưng tại sao nó về cả một thời gian dài như thế mà lại không gọi điện cho cháu bao giờ nhỉ.

Bác Thông đặt mạnh ly bia xuống bàn, giọng bất bình:

- Đấy, cậu thấy nó tệ đến thế nào chưa. Năm xưa ba nó mất sớm, vợ chồng tôi với mẹ nó phải nai lưng ra nuôi cho nó đến ngày lớn khôn. Ta thì không nói làm gì, chỉ tội nghiệp cho mẹ nó, thương con là thế...

- Cháu nghĩ...bé Hạnh không tệ đến thế đâu. Chắc nó có lý do nào nên mới thế thôi. Hay bác cho cháu địa chỉ chỗ nó ở đi, chút cháu sẽ đi thăm nó luôn.

Bác Thông ẫm ờ rồi quay đầu vào trong quầy gọi lớn:

- Mẹ con Hạnh đâu rồi! Ghi địa chỉ của nó cho cậu Đông này.

Có tiếng "dạ" của chị Thanh- mẹ bé Hạnh- vọng ra từ trong bếp. Một lúc sau chị hớt hải chạy ra đưa cho tôi mảnh giấy ghi địa chỉ, kèm với một bịch đầy thức ăn.

- Cậu Đông đi thăm nó cho tôi gửi mớ bánh này cho nó nhé.

- Giờ còn sớm, hay là chị đi với em luôn.

- Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng để khi khác đi cậu à. Giờ thì tiệm vẫn còn đông khách làm sao tôi bỏ đi được chứ.

Bác Thông cũng phụ họa theo:

- Đúng đó. Ở nhà là phải. Nó là con là cháu thì phải có bổn phận đi thăm bọn già này, chứ cái lý nào mà bọn ta lại phải hạ mình đi thăm nó chứ.

Tôi thở dài, biết là bác Thông đang giận bé Hạnh ghê lắm. Có lẽ cũng vì thế mà chị Thanh ngại không dám đi cùng. Tôi đành chào bác và chị bước ra ngoài, đến ngay chỗ của bé Hạnh.

**********************

Tôi dừng xe bên kia đường nhìn sang nhà bé Hạnh.Hóa ra con bé thuê chỗ ở cách nhà tôi không xa là mấy, chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ. Con bé đúng là tệ thật, ở gần như thế mà cũng không đến thăm tôi lấy một lần, hay chí ít thì cũng phải gọi điện cho "papa" này của nó chứ. Nhưng phải công nhận một điều là con bé khá thật, thuê cả nguyên một căn nhà, tuy không gọi là lớn nhưng khá rộng nếu sơ với một người.

Tôi đjnh tấp xe qua bên kia đường nhưng đột nhiên có bóng người từ bên trong nhà bước ra. Sẽ là điều bình thường nếu như một trong hai người đó không phải là Quyên- cô gái đang sống ở nhà tôi. Nhìn cả hai có vẻ quyến luyến nhau như thế thì không hẳn chỉ là quen biết bình thường. Hơn nữa trên tay Hạnh lại đang bế một đứa bé gái chỉ chừng bốn năm tuổi, ngồi gọn trong vòng tay của Hạnh nhưng ánh mắt thì luôn dõi theo Thùy Quyên.

Đứa bé ấy...là con gái của Thùy Quyên sao...!?Hạnh hối hả chạy ra sau khi nghe tiếng chuông. Cho đến khi nhìn thấy tôi đang đứng sừng sững trước cửa nó mới há hốc mồm kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng mở cổng mời tôi vào. Dĩ nhiên là sau khi Quyên đi được một lúc tôi mới đến gọi cửa vì không muốn kinh động đến con bé lúc này. Hơn nữa tôi muốn tự mình điều tra hơn là để sự nóng vội làm kinh động đến Thùy Quyên. Bé Hạnh cũng nghĩ rằng tôi chẳng biết chuyện gì nên không hề tỏ vẻ lo lắng trên khuôn mặt.

Tôi bước vào căn nhà dài hun hút ra phía sau, bắt gặp ngay đứa bé gái nhỏ nhắn ấy, ngồi lọt thỏm vào giữa chiếc ghế sofa. Con bé không hề để ý đến tôi khi vừa bước vào, nó cứ mãi dán mắt vào màn hình tivi, mà lúc này cũng đã gần chín giờ đêm.

Tôi chưa kịp mở miệng hỏi thì Hạnh đã vội giải thích:

- Đây là con của một người bạn, nó gửi con trông hộ một thời gian.

- Thế người ta định gửi cho con bao lâu?

- Không biết ạ! Khi nào xong việc thì họ sẽ đến đón con bé mà thôi! Ba ngồi xuống ghế đợi con đi lấy nước!

Hạnh nhanh chân bước xuống chỗ bếp. Tôi ngồi xuống cạnh bên đứa bé, nó vẫn không hề quay lại nhìn tôi, dán ánh mắt chán nản vào trong màn hình tivi. Con bé chỉ mới khoảng bốn năm tuổi nhưng nhìn gương mặt và đôi mắt trông xinh xắn bụ bẫm, như hình ảnh Thùy Quyên cách đây mười mấy năm vậy, tôi đoán là thế. Không biết tại sao nhưng tôi cũng rất có cảm tình với con bé dù mới lần đầu gặp gỡ. Tôi chỉ trách Quyên tại sao lại nỡ để con bé ở đây với người lạ, cô ta sợ tôi sẽ không chứa chấp người đã có con hay sao.

Tôi hơi khòm người xuống, cố hạ giọng thật nhẹ.

- Giờ chúng ta làm quen với nhau nha! Bác tên Đông, thế cháu tên gì?

Cuối cùng con bé cũng chịu quay sang nhìn tôi một chốc, đúng là con bé giống mẹ như đúc, nhất là đôi mắt ấy.

- Thy! Mẹ vẫn gọi cháu là Quỳnh Thy!

- Vậy bé Thy, cháu mấy tuổi rồi?

Con bé xòe năm ngón tay ra:

- Năm tuổi ạ! Nhưng mẹ không gọi cháu là "bé" đâu, mẹ chỉ gọi là Thy thôi. Mẹ nói cháu lớn rồi, đã không cần mẹ ở bên cạnh nữa, nên mẹ không gọi cháu là "bé" nữa.

Tôi cười trước câu giải thích của con bé, nhưng đột nhiên lại nhớ tới những cái tên Quỳnh Như, Quỳnh Nhi, rồi giờ là Quỳnh Thy...và tự hỏi liệu chúng có liên hệ gì với nhau hay chỉ là sự trùng hợp.

- Vậy mẹ cháu đâu mà không ở cạnh cháu nữa?

- Mẹ nói mẹ đi tìm "bố". Nếu cháu ngoan ở với dì Hạnh thì bố sẽ đưa mẹ đến đón cháu.

- "Tìm bố"? Sao lại phải đi tìm bố?

Con bé chỉ lắc đầu:

- Cháu không biết mặt bố, nhưng mẹ đã hứa là sẽ tìm bố cho cháu.

Hạnh bước lên phòng khách, đặt ly nước mát xuống bàn, quay sang bảo nhỏ với bé Thy.

- Trễ rồi, cháu đi ngủ được rồi đó, Quỳnh Thy!

Con bé ngoan ngoãn gật đầu rồi cầm con gấu bông của mình chạy ù lên trên lầu, tôi đoán là phòng bé Thy ở trên đó. Tôi còn định hỏi thêm nhiều thứ nhưng trước mặt Hạnh đúng là không tiện. Nhưng lúc trước thì còn bán tín bán nghi, giờ sau khi nhìn rõ mặt bé Thy rồi tôi mới dám khẳng định đây đúng là con gái của Thùy Quyên.

Hạnh cũng ngồi xuống ghế, hồ hởi:

- Sao ba lại đến thăm con khuya quá vậy? Mà sao ba biết chỗ này?

- Ba còn biết là con về Việt Nam hơn tháng nay mà chẳng hề gọi điện cho ta hay gì cả. Con quên người ba này rồi sao?

- Làm gì có ạ! Tại lúc này con đang phải lo một số công việc, lại bận thêm bé Thy nữa nên không có thời gian gọi cho ba thôi.

- Chỉ là gọi điện hỏi thăm vài phút mà cũng không có thời gian là sao? Giờ thì ta thấy ông nội con giận cũng là đúng rồi đấy.

Hạnh thở dài:

- Ông nội cứ hay làm quá lên thế thôi. Con cũng hay về thăm mẹ với ông đó chứ, ở bên đây tiện công việc, hơn nữa lại yên tĩnh. Mà thôi, không nói chuyện này nữa. Ba đã có tin tức gì của Nhi chưa ạ?

Tôi biết là con bé đang cố lảng tránh sang chuyện khác chứ không muốn nói rằng vì đang tiếp tay cho Quyên nên cố tình tránh mặt tôi. Tôi vốn cũng khá nóng tính, nhưng không phải dạng bùng bùng ra hết cả bên ngoài. Nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua như thế.

- Có!

- Vậy là ba tìm được nó rồi à?

- Rồi!

- Vậy Nhi đang ở đâu ạ?

- Nó chết rồi!

Đến lúc này thì mặt Hạnh tái đi thật, nó mất hẳn cái vẻ hồ hởi ban đầu. Không phải vì nó hoảng hốt khi hay tin Nhi đã chết, nó sợ khi bắt gặp ánh mắt nhìn trừng trừng của tôi.

- Ba...chắc là ba nhầm thôi. Làm sao mà...con Nhi lại chết được.

- Sao con lại biết. Ngần ấy năm con cũng đâu có liên lạc được gì với bé Nhi đâu chứ? Làm sao con dám khẳng định rằng bé Nhi chưa chết?

Tôi nói nhưng ánh mắt nghiêm nghị vẫn cứ mãi chiếu vào con bé khiến nó lại càng thêm lúng túng. Tuy chỉ biết nhau có mấy năm nhưng nó hiểu rõ tính cách của người cha nuôi này, và nó cũng dễ dàng hiểu được ý tôi đang nói về điều gì.

- Vậy là...ba đã biết rồi ạ?

- Biết về cái gì?

- Về...Nhi...và...Thùy Quyên...

- Như vậy là con đã thú nhận Quyên với Nhi có mối liên hệ với nhau à. Hay ngay từ đầu con đã liên lạc với Nhi mà ta không hề hay biết. Mà cũng phải thôi, hai đứa là bạn thân với nhau kia mà. Dám lừa cả lão già như ta. Vậy mà ta đã rất tin tưởng con...Ta...Ta thật thất vọng về con quá, Hạnh à! Phải, ta đã điều tra chỗ ở trước đây của Thùy Quyên. Nhưng chuyện của con thì ta mới vừa biết đây thôi. Tại sao vậy chứ?

Hạnh cuối gầm mặt xuống.

- Con...con xin lỗi ba...

- Thôi được. Ta sẽ tha lỗi cho con. Chỉ cần con nói cho ta biết: NHI THẬT SỰ ĐÃ CHẾT HAY VẪN CÒN SỐNG, VÀ THÙY QUYÊN CÓ QUAN HỆ THẾ NÀO VỚI HAI ĐỨA?

Giọng Hạnh càng lúc càng run theo từng câu hỏi của tôi, nhưng nó cẫn cứ ngoan cố:

- Con...con không thể nói được. Con xin ba, chỉ một thời gian nữa thôi thì tự mọi việc sẽ tự sáng tỏ. Con xin ba đừng ép con...

Tôi dịu giọng xuống:

- Ta đâu có ép uổng gì con. Ta chỉ hỏi đơn giản thôi mà: NHI CÒN SỐNG HAY ĐÃ CHẾT! Ta chỉ cần biết nhiêu đó thôi.

Hạnh vẫn cứ đưa tay bụm môi lại, như cố giữ lại những giọt nước mắt đang chực trào ra. Nhưng con bé vẫn cứ lắc đầu khiến cho tôi mất cả bình tĩnh. Tôi gầm lên như một gã vũ phu thứ thiệt, vung tay làm vỡ cả cái cốc trên bàn, đánh xoảng một tiếng.

- Rốt cuộc thì người chết ấy là ai hả, cái người tên là Nguyễn Hoàng Quỳnh Nhi ấy? Đó có phải là bé Nhi hay không? Tại sao con không chịu nói hả? Con muốn chọc cho ta tức điên lên với vừa lòng à?

Chưa bao giờ tôi lại nổi giận đến mức như vậy, từ sau khi đọc cuốn nhật kí của chị Như tôi cứ tưởng sẽ chẳng có việc gì khiến mình lại phải nổi điên lên như thế. Nhưng làm sao, làm sao tôi có thể bình tĩnh được khi mà bé Nhi của tôi không biết đang sống chết thế nào, đứa con gái nuôi thì lại lừa dối tôi suốt một thời gian dài, và ngay cả cô gái đang chứa chấp ở trong nhà mình hẳn là người có liên quan nhiều nhất. Bao nhiêu thứ dồn nén lên khiến tôi hết kiên nhẫn được, tôi tóm chặt lấy hai vai của Hạnh, lắc mạnh:

- Nói ngay! Bé Nhi đã chết thật rồi sao?

Có tiếng động nơi cầu thang. Quỳnh Thy, nó đã đứng ở đấy từ bao giờ, nhìn tôi hét lớn:

- Ông là người xấu! Ông ăn hiếp dì Hạnh!

Tôi đưa ánh mắt hằn hộc nhìn sang con bé theo quán tính chứ không hề ác ý, nhưng lạ thay con bé chẳng hề sợ hãi, giương mắt nhìn trừng trở lại:

- Ông ra đi đi! Tui không muốn ông ở đây nữa! Ông buông dì Hạnh ra mau!

Ánh mắt...ánh mắt của con bé lúc này sao lại giống đến thế. Đôi mắt đẹp long lanh nhưng đôi lúc lại vô cùng sắc bén, nó giống như Quyên....Không, bé Thy chính là hình ảnh hồi xưa của bé Nhi, khi nó cũng cỡ tuổi đó. Chính ánh mắt của con bé đã giúp tôi lấy lại bình tĩnh nhưng do vẫn còn bần thần nên chưa buông vai của Hạnh ra được.

Một giọng nói vang lên ở phía sau mà tôi không nghĩ người đó lại xuất hiện ở đây vào giờ này.

- Đúng! Quỳnh Nhi mà ông từng biết đã chết! Chết từ năm năm về trước, ngay sau cái ngày mà cô ấy không thể nào trở thành con gái ông được nữa.

Tôi buông Hạnh ra, dồn toàn bộ sự tức giận sang Thùy Quyên nhưng đôi mắt của cô ta cũng đang long lên, nhìn tôi đầy lạnh lùng và bất mãn. Ánh mắt của Quyên như xoáy sâu vào tận sâu trong con người khiến tôi chẳng thể cử động gì được. Cô ta từ từ bước về phía tôi. Khi vừa bước đến đúng tầm thì cô ta thẳng tay tát một cú rõ mạnh vào mặt tôi.

- Ông đã bình tĩnh hơn chưa, ông Đông! Tôi không ngờ một người thành đạt như ông mà cũng có lúc ấu trĩ đến thế sao?

Quyên nhìn tôi trừng trừng rồi đột nhiên thở dài, cô lấy từ trong giỏ sách của mình ra một quyển sổ khá dày bìa màu đen cứng có nhiều hoa văn khá đẹp và đưa cho tôi. Cuốn sổ nhật ký không biết của ai, nhưng nó đã bị khóa.

- Tất cả những điều ông muốn biết đều nằm cả trong đấy. Chìa khóa mở nó ở trên bàn phòng tôi, cạnh bên bức ảnh của Nhi. Ông cứ đem về từ từ mà đọc. Sau đó ông nghĩ chúng tôi là người thế nào cũng được, đó là quyền của ông, ông Đông! Nhưng đây cũng là nhà của tôi nên tôi mong ông đừng làm loạn ở đây nữa. Nhờ ông mà giờ mọi người đang chú ý đến căn nhà này rồi đấy.

Bé Thy trông thấy mẹ từ lúc nãy nhưng nó chưa dám chạy đến gần. Khi đã cảm thấy sự đe dọa từ tôi biến mất hoàn toàn nó mới chạy ù tới bám vào váy mẹ, nói:

- Mẹ ơi! Ổng là người xấu, ổng ăn hiếp dì Hạnh! Mình đuổi ổng ra đi mẹ!

Chỉ là đứa bé con nhưng sao lòng tôi lại đau nhói. Con bé đã ghét tôi thật rồi. Tôi cầm quyển nhật kí trên tay, thở một hơi thật dài, thầm hỏi liệu đây có phải là nhật ký của bé Nhi. Giống như chị Như, bé Nhi cũng có sở thích viết nhật kí. Nhưng khi con bé bỏ đi thì nó đã để lại toàn bộ những cuốn nhật kí mà nó đã viết. Nói cho đúng hơn thì nó bỏ đi mà không lấy bất kì thứ gì trong phòng ngoại trừ quần áo và mấy món cần thiết.

Quyên nắm tay con bé dắt đến chỗ Hạnh đang ngồi thừ chỗ ghế sofa.

- Giờ thì ông có thể về được rồi đấy ông Đông. Đêm nay tôi sẽ ở lại đây, cho ông yên tỉnh mà từ từ đọc nó.

Tôi nắm chặt quyển nhật kí trong tay, thẫn thờ bước ra ngoài cổng. Quyên bước theo phía sau. Tôi có thể nghe tiếng đóng cổng thật mạnh ở phía sau, như vừa đuổi được ôn dịch ra khỏi nhà. Mà đúng là lúc nãy tôi hơi quá đáng, giờ nghĩ lại vừa xấu hổ vừa thấy giận mình.

Về đến nhà tôi vội chạy nhanh lên trên phòng của Quyên và dễ dàng thấy chiếc chìa khóa nhỏ để trên ấy. Không thể chờ đợi thêm nữa nên tôi lật vội cuốn sổ ra, nhưng nó không phải là một cuốn nhật ký bình thường. Đây là cuốn nhật ký viết riêng cho tôi....ngay từ trang đầu.....

Đây là trang đầu tiên của cuốn nhật kí nhưng cũng là trang cuối cùng mà con viết lên đây.

Ba, có lẽ đây là câu cuối cùng em gọi anh là ba thôi. Giờ nếu bất ngờ gặp lại chắc em cũng vẫn chưa sửa được thói quen ấy. Nhưng em đã không còn là con gái của anh được nữa, anh hiểu mà, đúng không?

Có lẽ chỉ vài tháng nữa thôi thì em đã không còn trên cõi đời này nữa. Em đã mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, thời gian của em đã không còn là bao nhiêu nhưng em chẳng hề hối hận điều gì. Em chỉ hận rằng không còn cơ hội được gặp anh lần cuối mà thôi. Cuốn nhật ký này em viết từ sau ngày em bỏ đi, anh chỉ cần đọc sẽ biết được bốn năm qua em đã sống như thế nào bên đứa con của chúng ta.

Anh Đông à, chúng ta đã thật sự có một đứa con với nhau, một đứa con gái, và tên của nó là Quỳnh Thy, Trần Quỳnh Thy... Con bé thật sự là con gái của anh đó, anh Đông...
Tôi cầm theo cuốn nhật kí chạy thật nhanh xuống đường. Đã hơn mười giờ khuya mà dòng người hãy còn tấp nập, một ngày cuối tuần bình thường nhưng lại vô cùng bất thường với tôi. Tôi chỉ mới đọc được trang đầu tiên của quyển nhật kí thì đã vội chạy ra đây ngay...

...Nếu thật sự em có mệnh hệ gì thì em sẽ nhờ một người bạn dẫn bé Thy đến gặp anh. Cô ấy tên là Thùy Quyên, một người bạn mà em rất tin tưởng...

Nếu đúng như những gì Nhi viết thì đứa bé ấy đích thị là đứa con gái của tôi và em. Tất cả chỉ tại Thùy Quyên, rõ ràng là cô ta đã bày trò. Tôi hận mình vì cái tính cố chấp, đã biết rõ là Thùy Quyên có mối liên hệ thân thiết với Nhi nhưng lại vờ như không biết. Chỉ vì tôi không biết đứa bé ấy là con gái của mình, đứa con máu mủ của tôi.

Tôi chạy đến căn hộ mà Hạnh thuê nhanh hết sức có thể. Ánh đèn hãy còn sáng nhưng tôi bấm chuông một hồi lâu mà chẳng có ai bước ra. Càng chờ lâu tôi càng sốt ruột mà nhấn chuông nhiều hơn.

Bà hàng xóm kế bên nghe thấy vội chạy ra, nhìn tôi rồi bảo:

- Lúc nãy mấy người trong nhà vừa đi ra ngoài, giờ không có ai trong đó đâu!

- Vậy bác biết họ đi đâu không?

Bà chỉ về phía công viên mà tôi đã ngồi với Hân lần trước.

- Tôi thấy họ đi về hướng đó đó. Họ đi bộ thôi. Để đèn sáng thế này thì chắc một lát nữa là về. Chú cứ ở đây chờ đi.

- Vâng! Tôi đang có chuyện gấp cần tìm họ. Cám ơn bác, để tôi đi tìm họ thử xem.

Nói rồi tôi cúi đầu và chạy về phía công viên, hi vọng rằng họ chỉ đi dạo vào ban đêm. Nhưng thật trong lòng tôi không dám hi vọng lắm. Thùy Quyên hẳn đã biết rõ nội dung của quyển nhật kí, và cô ta hẳn đoán được tôi sẽ nhanh chóng chạy đến đây để gặp bé Quỳnh Thy. Nhưng tại sao cô ta không nói ngay tại lúc đó mà lại cố tình bỏ chìa khóa ở nhà, rồi còn bắt tôi phải chạy về nhà mới đọc được...Cô ta đang dự tính gì đây.

Dòng người bắt đầu thưa thớt dần. Màn đêm dần trở nên tĩnh mịch ở nơi đây. Tôi có thể dễ dàng trông thấy bé Hạnh đang ngồi thẫn thờ một mình trên cái ghế đá nơi công viên. Trông thấy tôi con bé giật mình đứng dậy nhưng tôi đã vội giữ chặt tay nó lại, hỏi bằng giọng đứt quãng do phải chạy nãy giờ.

- ...Thùy Quyên...Thùy Quyên đâu rồi?...Không, bé Thy...bé Thy đâu?

- Đi rồi!- Hạnh đáp hững hờ. Con bé chỉ ngạc nhiên khi trông thấy tôi chứ không còn sợ hãi như lúc nãy nữa.

- Đi đâu?

- Đến nơi nào mà ba không thể tìm ra được. Kể cả con!

Tôi run run cắn chặt môi, đôi tay siết mạnh lại khiến bé Hạnh phải nhăn mặt vì đau. Nghe tiếng kêu khẽ của Hạnh mà tôi bừng tỉnh buông con bé ra, ngồi phịch xuống ghế. Thế là hết! Giống như chị Như vừa đến bên đã vội bỏ tôi mà đi, rồi đến Nhi bỏ tôi đi chỉ một lần duy nhất và đã không bao giờ trở lại...giờ đến cả bé Thy cũng đi mất thì cuộc đời tôi còn có ý nghĩa gì chứ. Tôi ôm mặt và bật khóc không thể kìm nén được.

- Tôi...tôi đã làm gì thế này? Tại sao những người quan trọng nhất của tôi lại lần lượt bỏ đi như thế chứ? Tại sao...?

Hạnh ngồi xuống kề bên, nước mắt cũng tuôn dài.

- Con đã mất đi một người bạn, con cũng thương ba nhưng vì lời hứa với người bạn quá cố đó mà con không thể tiết lộ được điều gì cả. Mong ba hiểu cho. Điều duy nhất con chỉ muốn nói rằng Thùy Quyên mang bé Thy đi là đúng.

Tôi giương đôi mắt đỏ ngầu của mình lên nhìn Hạnh vẻ giận dữ, nhưng con bé lại tiếp tục.

- Ba nghĩ xem những người bên cạnh ba tất cả chẳng có ai được hạnh phúc cả. Không phải tại số phận của họ, tất cả chỉ tại ba. Chuyện của dì Như thì con không biết rõ, nhưng đến dì Hân và cả bé Nhi nữa, cả hai đã vì ba mà chịu quá nhiều đau khổ. Tất cả chỉ tại ba, nếu ba thành thật với tình cảm của chính mình, nếu ba không nhu nhược, không ích kỉ thì đâu có cái bi kịch như ngày hôm nay. Mặc dù bé Thy là con gái của ba nhưng vì Nhi, tụi con chưa thể giao con bé cho ba được. Con không muốn ba lại làm khổ con bé.

Từng câu nói Hạnh như những gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi. Đúng, tất cả là tại tôi! Một thằng ********...Như nó đã từng suốt bao năm qua...

Ngày chủ nhật lại chỉ mình tôi trong căn nhà rộng lớn. Quyên đã không về như tôi hy vọng.

Thùy Quyên, cô ta đến với tôi cứ như là một giấc mơ, bí ẩn, thật sự quá bí ẩn cho đến tận bây giờ. Khi mà tôi đã biết rõ thân phận của cô ta.

Cô gái đó là Lê Thùy Quyên, tôi đã gặp cô ta lần đầu vào cái ngày mà Thuận đến nhận bé Nhi. Đó là một trong bộ ba của Hạnh và Nhi, cái đêm mà tôi đuổi theo Nhi ra ngoài công viên chỉ nhớ mang máng khuôn mặt cô ta lúc đó. Nhưng dù trời tối tôi cũng nhận ra cô ta có bề ngoài hao hao giống Nhi, chỉ khác về mái tóc mà thôi. Tiếc là lúc đó vì lo cho bé Nhi mà tôi đã không nhận ra cô ta, cho đến khi đọc cuốn nhật kí này. Nhờ có nó mà tôi đã biết được cuộc sống của Nhi suốt mấy năm qua...

....Sau khi Nhi bỏ đi đúng là em có đến ở với Thuận. Nhưng chỉ vài tháng sau, cái tin mình có thai đã làm chấn động đến chính em, và cả Thuận. Chẳng trách mà khi gặp tôi Thuận đã tặng cho quả đấm vào mặt, tính ra thì cái giá đó tôi vẫn còn lời chán. Rồi nhiều lý do mà Nhi quyết định tiếp tục bỏ đi, nhất định phải sanh đứa con này cho tôi...

...Nhi và Quyên dễ dàng liên lạc được với nhau. Lúc đầu Quyên hãy còn ở trong kí túc xá của trường, nhưng sau đó đã quyết định thuê trọ ở ngoài cùng Nhi. Quyên không có tiền, nhưng Nhi thì có, bởi tài sản mà ông Thái để lại không phải là ít. Nhi không hề đề cập đến việc tại sao Quyên lại xin nghỉ một năm, tôi cũng chẳng quan tâm vấn đề đó làm gì. Nhưng đó lại là một mấu chốt rất quan trọng mà cho đến gần kết thúc câu chuyện này tôi mới nhận ra được...

Bé Thy được sinh ra mà không có cha. Mà không lẽ lại nói cha của nó cũng chính là ông ngoại. Nhưng ngay từ lúc đi khám thai em đã biết mình mang bệnh trong người, đó là lý do em tìm đến Quyên, mang cho cô ta tất cả nỗi niềm của mình. Tôi tự hỏi Thùy Quyên đến với tôi có phải vì những lời nói của Nhi hay không? Nói thật lúc đầu tôi cũng không ít lần nghĩ Quyên chính là bé Nhi, nhưng rồi sau khi ở chung nhà ngoài cách nấu ăn ra thì tính tình và cách sử xự của cô ta hoàn toàn khác với Nhi. Tôi có bao giờ nói Quyên có nhiều nét giống Nhi chưa nhỉ? Có thì có đấy nhưng tôi tin vào trực giác của mình hơn. Hơn nữa tôi tự tin rằng mình chính tay nuôi bé Nhi từ nhỏ thì dù con bé có thay đổi thế nào thì tôi vẫn có thể nhận ra được.

Đa số trong cuốn nhật kí Nhi chỉ muốn kể về cuộc sống của em với bé Thy bên ấy, rằng một ngày nào đó cả hai mẹ con sẽ về bên cạnh tôi. Nhưng điều đó bây giờ đã là không thể. Tôi giận bé Hạnh, con bé đã biết Nhi có bệnh mà vẫn giấu tôi, để giờ đây tôi phải hối hận cả đời vì không được nhìn mặt em lần cuối. Đứa con gái duy nhất em để lại tôi cũng không thể nào giữ được, giờ cũng chẳng biết nó đang ở nơi đâu...

Rồi thời gian qua nhanh khi bé Thy vừa tròn bốn tuổi cũng là lúc Nhi đã yếu dần. Và em quyết định trao bé Thy cho Quyên. Em ghi rõ rằng chỉ giao bé Thy lại cho Quyên chứ không bảo cô ta sẽ về đây gặp tôi. Có thể sau cái chết của Nhi, Quyên đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, và một kế hoạch trả thù được lập ra từ đó chăng. Nhưng có nghĩ nát óc tôi cũng không thể giải thích được cái đêm đầu tiên cô ấy đến gặp tôi, không lẽ cũng là một sự trả thù hay sao...

Tôi gập quyển nhật kí lại. Càng đọc tôi càng cảm thấy như đang đọc di chúc của Nhi, điều đó khiến tôi không thể nào chịu được, dù cho sự thật có hiện diện sờ sờ trước mặt đi nữa. Nhi đã chịu quá nhiều uất ức nhưng vẫn vui vẻ và sống, biết được căn bệnh quái ác đang hành hạ mình nhưng vẫn mạnh mẽ để tiếp tục nuôi dạy bé Nhi cho đến hơi thở cuối cùng. Nhi không hề trách tôi lấy một câu, con bé chỉ mong muốn một ngày nào đó tôi thật sự quên đi hình bóng chị Như trong nó, để Nhi có thể đường hoàng trở thành vợ tôi. Nhưng đều đó càng lúc càng quá xa vời và đã trở thành không tưởng....

Một ngày chủ nhật dài lê thê trôi qua khi tôi dành cả ngày để đọc quyển nhật kí ấy, xem đó như là kỉ vật của Nhi. Căn phòng của Quyên vẫn còn đấy, không hề khóa cửa. Đêm qua khi tôi bước vào đã nhìn thấy một bệ thờ nhỏ với nhiều tàn nhang bên dưới, chứng tỏ Quyên đã thắp hằng ngày. Trên bệ không có ảnh, chỉ có một lọ đựng tro cốt. Tôi tự dối lòng rằng đấy không phải là bé Nhi, chắc chắn là không thể nào. Tôi bước vội ra khỏi phòng và không dám bước vào bên trong nữa. Đêm đó Thùy Quyên cũng không trở về, và tôi chẳng hi vọng rằng sẽ thấy được mặt cô ta ở công ty vào sáng mai...

Sáng thứ hai như bao ngày trước khi Quyên đến ở, tôi cũng chỉ nuốt vội hai miếng bánh mì không rồi đến thẳng công ty. Công việc, chỉ có công việc mới khiến tôi quên hết những buồn phiền này. Chính công việc cũng đã giúp tôi quên đi những đau khổ khác trong cuộc đời, tôi lao đầu vào làm việc như điên, cho đến khi ngoảnh đầu lại thì thấy mình được đề bạt lên chức giám đốc điều hành này từ lúc nào. Đúng là tôi đã may mắn, nhưng không ai phủ định được sự thành đạt này là từ năng lực thật sự của tôi.

Vẫn như mọi ngày, các nhân viên khác đều tươi cười chào hỏi khi thấy tôi bước vào, vẫn là vị giám đốc oai vệ đó. Fred đang nhấp một ngụm cà phê cũng cúi đầu chào, tôi đưa tay ra hiệu bảo cậu ta chốc nữa vào trong nói chuyện. Tôi muốn nhờ cậu ta đăng tin tuyển thư kí khác vì đoán chắc là Quyên sẽ không xuất hiện nữa. Nhìn vẻ bình thản của Fred hẳn cậu ta chưa biết Thùy Quyên sẽ không đến nữa. Nhưng tôi đã nhầm, Thùy Quyên, cô ta đường hoàng ngồi vào chỗ làm việc của mình từ trước, kính cẩn cúi đầu chào tôi nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng vô cảm. Tôi biết giờ đây cô ta đã hoàn toàn trở thành một cô thư kí đúng mực, và dĩ nhiên là cô ta sẽ không nói chuyện gì khác ngoài công việc.

Biết là thế nhưng tôi vẫn không kìm lại được, bước tới đập tay thật mạnh xuống bàn:

- Tại sao...Tại sao cô còn dám xuất hiện ở đây?

- Giám đốc hỏi vậy là sao ạ? Tôi là thư ký riêng của ngài, đang giờ làm việc nếu không ở đây thì ở đây bây giờ?

Câu trả lời bình thản của Quyên khiến tôi tức điên lên, mặc cho đám nhân viên khác đang lao nhao bên ngoài, tôi vẫn to tiếng:

- Cô đừng giả ngây ở đây! Tôi hỏi cô, cô mang con gái của tôi đi đâu?

Quyên ngước đôi mắt đen long lanh nổi bật sau cặp kính lên nhìn tôi chằm chằm, rồi cô ta nhìn ra phía cửa khẽ ra hiệu nhờ Fred đóng cửa lại.

Tiếng "cạch" khô khốc vang lên, khi đã chắc những chiếc bóng đã không còn lảng vảng ở phía sau cánh cửa nữa Quyên mới lên tiếng.

- Con gái của giám đốc thì sao giám đốc lại hỏi tôi? Mà theo tôi biết thì hình như giám đốc đâu có đứa con gái nào, chắc là ngài nhầm. Đừng đổ oan cho tôi, tội nghiệp!
_______________________________________
Giọng điệu vừa nghiêm túc vừa mỉa mai của Quyên khiến tôi giận run lên nhưng không làm gì được. Tôi không ngờ cô ta lại chai mặt đến mức dám xuất hiện ở đây, còn dám ngang nhiên thách thức như không. Có thể cô ta đã lầm, bởi nếu muốn tôi sẵn sàng làm việc phạm pháp để buộc cô ta phải nói ra tung tích của bé Thy. Nhưng đó không phải là phong cách của tôi, hay đúng hơn là tôi không dám. Tôi sợ, sợ rằng sự hấp tấp nóng vội của mình rồi lại phải ân hận thêm một lần nữa.

Tôi hít một hơi thật dài để lấy lại bình tĩnh:

- Được rồi! Tôi không đủ kiên nhẫn để đùa mãi với cô đâu. Bé Thy, con gái của tôi đâu?

- À, ra là ông đang hỏi bé Thy. Ông đã đọc cuốn nhật ký rồi à?

Tôi gật đầu, vẫn nhìn cô ta chằm chằm. Thùy Quyên cũng không còn muốn đùa nữa, cô ta nghiêm giọng lại:

- Vậy anh Đông, anh đã đọc hết cuốn nhật ký ấy chưa? Tôi nghĩ là chưa nên đến giờ anh vẫn còn xuất hiện ở đây mà hỏi tôi câu hỏi ngớ ngẩn ấy. Cả tôi và Hạnh, hai đứa đều làm theo lời hứa với Nhi năm xưa, còn việc bé Thy ở đâu thì có lẽ anh nên đọc kỹ lại quyển nhật kí ấy hơn. Yên tâm, con bé đang ở một nơi rất tốt, tốt hơn là anh nghĩ đấy.

Rồi Quyên rút ra một tờ đơn đưa cho tôi.

- Đây là đơn xin nghỉ việc. Tôi hi vọng là ngài giám đốc đây sẽ nhận cho. Nhưng dù ngài đồng ý hay không thì chiều mai tôi vẫn lên đường ra nước ngoài. Công việc mà tôi đã hứa với Nhi đã xong nên tôi nghĩ mình chẳng còn việc gì ở đây cả. Vậy nên sau ngày hôm nay có thể tôi sẽ không bao giờ gặp ngài nữa, mong ngài bảo trọng nhé.

Tôi cầm tờ đơn trên tay mà như muốn vò nát nó ra. Như Quyên nói không lẽ tất cả đều là sắp đặt của Nhi, hóa ra Nhi là người hận tôi chứ không phải là Quyên hay sao? Nhưng trong quyển nhật kí ấy tôi đã đọc hết tất cả mà chẳng hề nghe Nhi nhắc đến chuyện đó. Vậy thì tôi biết phải tìm con bé ở đâu bây giờ.

- Cô đừng có mà nói khống. Tôi đã đọc hết cuốn nhật kí ấy, làm gì có đoạn nào đề cập đến chỗ bé Thy đang ở.

- Ngài thật là rắc rối đấy ngài Đông à! Nhưng thôi được, dù sao cũng có chút cảm tình với ngài nên tôi sẽ tiết lộ một chút. Mọi thông tin ngài cần chỉ nằm gọn gàng trong trang cuối cùng của quyển nhật kí. Vậy thôi, chúc ngài may mắn.

Quyên cúi xuống kéo chiếc thùng giấy đựng những dụng cụ tài liệu riêng của mình ra. Giờ tôi mới nhận ra chiếc bàn đã được dọn lại ngăn nắp như mới, vì là đồ của công ty nên cô ta vẫn để lại. Nghĩa là việc cô ta xin nghỉ việc là hoàn toàn nghiêm túc.

Quyên bê chiếc thùng lên và bước ra, nhưng tôi vội giữ tay cô ta lại:

- Nhưng nếu tôi không tìm thấy thì sao? Không lẽ cả đời này tôi sẽ không được gặp con bé hay sao?

Quyên quay lại nhìn tôi, khẳng định:

- Chắc chắn là sẽ gặp! Không sớm thì muộn nếu anh không đến thì người ấy cũng sẽ tự động đến gặp anh mà thôi. Chào anh và chúc anh sẽ hạnh phúc bên người ấy.

Thùy Quyên lạnh lùng bước đi trong ánh mắt sửng sốt của các nhân viên khác, trong đó có cả Fred. Cậu ta vội chạy phòng trong khi tôi vẫn đứng thẫn thờ chỗ ấy.

- Có chuyện gì thế ạ? Sao Quyên lại bỏ đi như thế?

Tôi không nói gì được, chỉ đưa cho Fred tờ đơn xin nghỉ việc. Chỉ thoáng nhìn qua Fred đã vội thốt lên.

- Sao ngài không ngăn cô ấy lại. Không lẽ giám đốc muốn để cô ấy đi như vậy thật sao?

- Tôi không muốn! Nhưng không còn cách nào khác.

- Nhưng...cô ấy đã khóc. Giám đốc, cô ấy khóc thật đấy ạ...

Tôi ngạc nhiên nhìn Fred, nửa ngờ vực.

- Khóc...cô ta ư? Không thể nào! Cô ta khiến cho tôi suýt khóc thì có đấy!

- Xin lỗi giám đốc. Còn một chi tiết nhỏ nữa mà tôi đã không nói với ngài...

- Là chuyện gì? Từ bao giờ mà anh lại bắt đầu ngập ngừng như thế vậy hả?

Fred im lặng trong đôi chút, rồi cậu ta nói bằng giọng rất nghiêm túc, để chắc rằng tôi sẽ tiếp nhận những thông tin ấy.

- Sự thật thì tôi không biết đó có phải là Thùy Quyên hay không, bởi theo như hồ sơ nhận dạng thì cô ta hẳn phải có một vết thẹo ở vành tai, chỗ ấy khá khuất nhưng nếu để ý kĩ thì có thể thấy được. Nhưng...dù đã cố gắng nhưng tôi vẫn không thấy được vết thẹo ấy. Tôi nghĩ Thùy Quyên mà chúng ta đã gặp không hẳn đã là THùy Quyên đó. Ngài có hiểu ý tôi không...Nhi, cô ấy....

Phải rồi! Tôi choáng váng. Nếu như thế thì có thể giải thích được cho tất cả mọi việc. Tôi chạy vội đến cạnh cửa kính nhìn xuống, nhưng đã muộn, Thùy Quyên đã bước lên taxi và đi mất. Tôi đấm tay thật mạnh vào tường, trách mình tại sao không nhận ra sớm hơn...
Đang trong giờ làm việc, với biết bao giấy tờ cần giải quyết nhưng ánh mắt tôi cứ mãi dán vào cái đồng hồ để trên bàn. Từng giây từng phút trôi qua mà tôi cảm thấy như thời gian đang đông lại. Lòng nóng như lửa đốt, nhưng trên cương vị của một lãnh đạo không cho phép tôi bỏ đi lo chuyện riêng. Mà ngồi lại đây thì cũng chẳng làm được thêm việc gì, đầu óc tôi cứ mãi quay quanh hai cái tên, hai gương mặt, hai con người: Thùy Quyên và Quỳnh Nhi.

Thùy Quyên không thể là Quỳnh Nhi! Tôi đã từng chắc chắn khẳng định như thế. Ấn tượng lần đầu tiên khi Thùy Quyên xuất hiện khiến tôi phải chú ý chính là nét phảng phất của Nhi trên gương mặt cô ta. Nhưng khi tiếp xúc thì tôi lại chẳng hề có cảm giác thân quen hay gì cả. Như một người xa lạ, bởi tính cách và hành động của cô ta hoàn toàn khác hẳn Nhi...hay có lẽ là chị Như. Nhưng chính sự khác biệt ấy lại là điểm thu hút tôi nhất, và chẳng biết từ bao giờ tôi đã cảm thấy nhớ nhung, đau nhói vì cô ta.

Cho dù Fred nói Thùy Quyên chưa chắc là Thùy Quyên mà cậu đã điều tra. Thậm chí cậu ta còn có ý muốn nói Thùy Quyên chính là Nhi. Tôi bác bỏ ngay ý kiến đó, nhưng không phải là không có chút lung lay. Liệu Thùy Quyên có phải là Quỳnh Nhi hay không? Tại sao tôi lại không hề có một cảm giác nào như vậy?

Đang suy nghĩ miên man chợt có tiếng gõ cửa bên ngoài khiến tôi sực tỉnh.

- Vào đi!

Fred mở cửa bước vào. Cậu ta lừng khừng khi bước tới gần tôi, có lẽ vẫn chưa biết mở lời thế nào. Tôi bắt đầu cảm thấy bực bội.

- Có chuyện gì không?

- Giám đốc... Ngài... định để cô ấy đi như vậy sao?

Tôi biết Fred đang nói tới ai nhưng vẫn cố tình hỏi lại:

- Cô ấy là ai?

- Thùy Quyên... Không lẽ còn có ai ở đây nữa sao? Xin lỗi nếu như ngài vẫn không thể chấp nhận được việc Thùy Quyên chính là Nhi, nhưng bản thân tôi thì tôi tin chắc đến tám phần là cô ấy.

- Cứ cho cô ta không phải là Thùy Quyên chúng ta đã điều tra đi, nhưng chắc gì đó chính là Quỳnh Nhi. Không lẽ con gái tôi nuôi nấng ngần ấy năm trời lại không nhìn ra hay sao? Hơn hữa xin nghỉ việc là ý của cô ta, tôi không có ý kiến gì cả. Giờ thì cậu đi ra được rồi đấy.

Tôi giả vờ chú tâm vào mớ hồ sơ trên bàn trong khi đầu óc cứ mãi suy nghĩ về chuyện ấy. Quỳnh Nhi là Thùy Quyên...Thùy Quyên lại là Quỳnh Nhi...vậy người đã chết là ai, Nhi hay Quyên? Bao nhiêu câu hỏi cứ tiếp tục xoáy sâu vào tâm trí khiến tôi muốn ngã quị, đầu ong cả lên.

Fred vẫn chần chừ chưa bỏ đi. Sau cơn choáng váng tôi khó nhọc giương đôi mắt lên, ngạc nhiên sau khi quên khuấy đi sự có mặt của cậu ta trong giây lát. Mà vẻ mặt của Fred lúc này cũng đang cau có cùng cực. Cậu ta mím môi nghĩ ngợi một lúc rồi nói, giọng hơi lớn hơn bình thường.

- Thưa giám đốc, có thể những lời sau đây của tôi có thể làm ngài phật lòng. Nhưng ngài là một trong những người mà tôi kính trọng nhất. Tôi coi ngài như một người anh, người cha, người thầy của mình nên không thể làm ngơ mãi được. Đã có ai từng nói rằng ngài rất cố chấp chưa? Có thể trong công việc ngài là một vị lãnh đạo tuyệt vời, luôn được lòng mọi người, nhưng trong vấn đề tình cảm thì ngài quả thật quá cố chấp, nếu không muốn nói là quá cổ hũ. Ngài tự nhận mình là người đau khổ nhất ư, nhưng những đau khổ ấy là do ai gây ra. Mà thật sự thì những người đàn bà quanh giám đốc mới thật sự là đau khổ nhất.

Fred dừng lại thở mạnh một cái, dường như đang rất bức xúc. Rồi cậu tiếp tục:

- Tôi không được tiếp xúc với tất cả họ, nhưng tôi rất quý em Nhi, một cô bé hồn nhiên đáng yêu. Tôi không biết lý do gì mà em ấy lại tránh gặp mặt ngài, nhưng cũng đã lờ mờ đoán được. Sao giám đốc không chịu nghĩ rằng tại sao Nhi lại phải lấy thân phận là Thùy Quyên, tại sao cô ấy lại phải xuất hiện trước mặt ngài dưới hình dáng ấy, tại sao tất cả đều nhận ra cô ấy mà giám đốc thì lại không? Câu trả lời chỉ một: Nhi rất yêu giám đốc. Tôi nghĩ Nhi muốn xuất hiện dưới thân phận một người khác để có thể đường hoàng đến với ngài mà không bị người đời dị nghị. Quan trọng hơn là Nhi, dưới thân phận Thùy Quyên đã hoàn toàn có thể xóa sạch hình ảnh của người phụ nữ tên Như mà chính giám đốc đã gán lên mình cô ấy.

Cậu ta dừng lại thầm quan sát động tĩnh của tôi, nhưng hoàn toàn thất vọng khi thấy tôi chẳng có lấy một phản ứng nào. Fred đâu biết rằng tôi đang chết trân ra trước những lời nhận xét của cậu. Phải rồi, vì tôi cứ mãi dán hình ảnh của chị Như lên người em. Từ lời nói đến hành động, lẫn hình dáng bên ngoài, tôi vô tình hình tượng hóa em thành chính người phụ nữ mà mình từng rất yêu, đến giờ vẫn còn như thế. Nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được sự thật rằng Thùy Quyên chính là Quỳnh Nhi, tôi không dám hi vọng để rồi phải thất vọng, cho đến khi nào có một sự xác nhận rõ ràng hơn.

Fred quay lưng đi.

- Còn việc này tôi đã giấu giám đốc. Sự thật thì không phải tám phần như tôi nói, mà đích thực Thùy Quyên chính là em Nhi. Người đã mất mới thật sự là Thùy Quyên, người đã đồng ý cho Nhi sử dụng thân phận của mình trước khi qua đời vì bệnh tật. Chính miệng Thùy Quyên...- Fred chợt dừng lại trong câu nói. - Không, Nhi mà chúng ta biết đã thật sự chết rồi. Giờ chỉ còn một Thùy Quyên mà thôi, một Thùy Quyên mang linh hồn của Nhi. Chính miệng Thùy Quyên đã kể hết mọi chuyện cho tôi biết, thưa giám đốc, xin lỗi vì đã giấu ngài bấy lâu. Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi nên không còn gì phải ân hận cả. Mong giám đốc tự bảo trọng. Chào ngài...tôi đi!

Fred dợm bỏ đi thì bị tôi gọi giật lại.

- CẬU ĐỊNH ĐI ĐÂU?

Fred ngạc nhiên, quay lại nhìn tôi ngập ngừng:

- Không phải giám đốc sẽ đuổi việc tôi sao?

Tôi giương đôi mắt mệt mỏi lên nhìn cậu ta.

- Cậu làm việc cho tôi bao lâu rồi nhỉ?

- Mười một năm, thưa giám đốc!

- Thế sau mười một năm ấy cậu không hiểu rõ được con người tôi hay sao. Có thể cậu nói đúng, trong chuyện tình cảm có lẽ tôi hơi cố chấp. Nhưng chuyện gì ra chuyện ấy. Làm sao tôi có thể để mất một nhân viên tài năng như cậu được chứ.

Fred thẫn thờ nhìn tôi, gương mặt giãn ra vì cảm động. Tôi cũng đứng lên, quyết định làm điều mà mình đã định làm từ lâu. Nhưng vừa bước khoác cái áo ngoài lên tôi chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng, bất giác loạng choạng suýt ngã xuống. May mà Fred đã nhanh tay đỡ lấy.

- Giám đốc không sao chứ ạ?

Tôi đưa tay trấn an.

- Tôi không sao! Giờ tôi phải đi. Nếu có ai hỏi thì bảo rằng tôi cảm thấy không khỏe nên về trước. Nếu ở công ty có chuyện gì thì hãy gọi điện cho tôi. Được chứ?

- Vâng! Giám đốc cứ tin tưởng ở tôi. Nhưng cũng xin ngài đừng gắng sức quá, trông ngài mệt mỏi quá đấy! Ngài có cần nghỉ ngơi chút không?

- Không cần đâu! Thời gian đã không còn chờ đợi ai nữa rồi!

Tôi bước đi thật nhanh trước khi Fred kịp nói thêm câu gì. Giờ tôi chỉ biết lái thật nhanh trở về nhà, tìm lại manh mối mà Quyên đã tiết lộ ở trang cuối của quyển nhật kí. Tôi không biết Thùy Quyên đã bỏ đi đâu, nơi em sẽ đến. Nhưng tôi biết chắc một điều rằng chỉ cần tìm ra bé Quỳnh Thy thì có thể tìm ra em ấy. Cơ hội không phải lúc nào cũng đến với mình, và có thể đây là cơ hội cuối cùng để tôi có thể tìm thấy niềm hạnh phúc của riêng mình.

Tôi chạy sộc thật nhanh lên lầu hai, mở vội cánh cửa phòng mình. Quyển nhật kí nằm ngay ngắn trên bàn như mời mọc. Tôi đưa tay định chộp lấy nhưng đột nhiên cơn đau đầu trở lại khiến mắt tôi dần hoa lên, tôi muốn ngã xuống buông xuôi tất cả. Không! Gục ngã lúc này là coi như tôi đã tự đánh mất tất cả. Tôi cố gắng gượng dậy, lật ngay ra trang cuối của quyển nhật kí, những dòng cuối cùng. Nhưng tất cả chỉ vỏn vẹn một dòng ngắn.

" Nếu thật sự em không thể qua khỏi thì xin chúc anh và dì Hân được hạnh phúc. Không có em là rào cản thì hẳn anh sẽ không phải đắn đo khi chọn lựa giữa em và dì. Chỉ mong hai người thật sự yêu thương và chăm sóc bé Quỳnh Thy, coi như em không còn gì để tiếc nuối nữa cả.

Anh biết em thích nhất câu gì mình đã từng nói không, anh Đông. " Con muốn làm vợ ba...". Nếu thật sự trên đời này có thượng đế, liệu ngài có cho em thật sự được trở thành vợ anh không. Em không biết, nhưng...em yêu anh,...em thật sự rất yêu anh..."

Tôi đã ngốn đi ngốn lại những câu này hàng chục lần ngày hôm qua nhưng chẳng nhận ra được ẩn ý gì trong những câu nói thắm thiết ấy cả. Có chăng là tình cảm thật sự mà em dành cho tôi. Giờ tôi mới thấy em thật sự đáng thương đến thế nào. Em sẽ không chết như những gì viết trong đây, nhưng cuối cùng em lại muốn tôi được đến với Hân. Tại sao, tại sao em lại cứ phải chịu đau khổ như thế mãi. Tại sao em đã làm tất cả mọi thứ chỉ để đến được với tôi, mà giờ đây lại dễ dàng từ bỏ như thế. Tại sao em lại muốn tôi đến với Hân đến thế, vì cô ấy là dì của em, hay đây chỉ đơn giản là sự cảm thông giữa hai người phụ nữ với nhau.

Hân! Làm sao bây giờ tôi có thể đến được với Hân nữa kia chứ, hẳn cô ấy phải hận tôi lắm. Vì Hân...Khoan đã! Dường như tôi vừa nhận ra điều gì bất thường trong quyển nhật kí ấy. Tôi vội lật lại những trang khác và ngạc nhiên khi thấy trong cả quyển nhật kí này Nhi không hề một lần nhắc tới Hân trừ những dòng cuối cùng này.

"Chỉ mong hai người thật sự yêu thương và chăm sóc bé Quỳnh Thy", tôi không biết bé Quỳnh Thy ở đâu thì làm sao có thể yêu thương và chăm sóc con bé được chứ? Nhưng câu nói ám chỉ hai người, vậy chỉ có thể là...ĐOẠN KẾT
Tôi đã không còn đủ tỉnh táo để tự mình lái xe nữa. Ngồi trên chiếc taxi hướng đến địa chỉ nhà Hân, đầu tôi càng lúc càng đau như búa bổ. Nhưng tôi không cho phép mình gục ngã lúc này.
Phải lay hoay mãi tôi mới có thể tìm được địa chỉ mà Hân đang ở. Hóa ra số điện thoại lần trước không phải của cô ấy. Tôi phải nhờ Fred liên lạc với công ty bên ấy, được biết là Hân cũng xin nghỉ ngày hôm ấy. May mà ở công ty có địa chỉ mà tôi cần.
Chiếc xe dừng lại trước một căn hộ vừa phải. Nhưng tôi chẳng quan tâm là nó có đẹp hay xấu, nhanh tay bấm chuông sau khi xuống xe.
Cửa trong hãy còn mở nên tôi hy vọng là có Hân ở nhà. Cơn đau cứ tiếp tục hành hạ sau mỗi tiếng chuông cửa vang lên, tưởng chừng như không thể chịu nổi. May thay Hân đã xuất hiện, vẫn vẻ từ tốn kiêu hãnh từ bấy lâu của em. Hân nhìn tôi, không ngạc nhiên, cũng không trốn tránh. Em đang chờ tôi đến, và em biết tôi sẽ đến...
Hân đứng yên một lúc lâu nơi hiên nhà. Một cơn gió hiếm hoi khẽ lùa qua tóc em, làm tăng thêm vẻ kiêu sa nhưng đầy mệt mỏi của mình. Em đứng đấy, lặng im nhìn tôi. Phảng phất đâu đó trong ánh mắt là sự kết tinh của tình yêu em dành cho tôi suốt bao nhiêu năm, ngọt ngào thì ít mà chỉ toàn là đắng cay. Nó cay đến xé lòng mà em vẫn gắng gượng được cho đến giờ.
Đó đã là chuyện của quá khứ, và cả cuộc đời này có lẽ tôi và em sẽ không thể đến được với nhau. Nếu được hẳn tôi mong là mình sẽ không bao giờ phải xuất hiện trước mắt em một lần nào nữa, nhưng tôi muốn được gặp Quỳnh Thy, đứa con gái duy nhất trên đời mà tôi có thể tin đó là của mình. Tôi đưa hai tay ôm chặt lấy chắn song sắt, miệng muốn thét lên nhưng hoàn toàn bất lực. Cơn đau vẫn tiếp tục hành hạ đến mức tôi không thể nào cầm cự hơn được nữa, cảnh vật trước mắt đã bắt đầu nhòe ra. Tôi có thể cảm giác được hai chân mình đang dần dần chùng xuống, nhưng ít ra trước khi hoàn toàn ngã gục, tôi đã trong thấy được thiên thần bé nhỏ của mình giương đôi cánh trắng lượn đến núp sau váy của Hân. Tôi đưa tay qua chấn song, cố rướng về phía trước trước khi hoàn toàn gục ngã...
Ôi, Quỳnh Thy...thiên thần bé nhỏ của ba...
*************************
- Không mẹ ơi! Đừng bỏ con! Đừng bỏ con mà!
"Mẹ? Con? Bỏ ai? Tôi đang ở đâu đây?"
Tôi dần lấy lại được ý thức nhưng cái đầu vẫn đau nhói và hai mắt chưa thể mở ra được. Nhưng tiếng khóc mỗi lúc một rõ hơn.
- Không, con không chịu đâu! Con không cần tìm ba nữa, con muốn ở với mẹ thôi! Mẹ ơi!
Tôi giật mình ngồi bật dậy khi nhận ra đó là tiếng khóc của bé Quỳnh Thy. Do đứng dậy đột ngột nên tôi bị choáng suýt ngã bật ra sau. May mà có thứ gì đó chắn lại sau lưng. Nhưng đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn thấy rõ gì ngoài khung cảnh sáng nhòa.
Đến khi hai mắt tôi dần lấy lại được ánh sáng mới nhận ra mình đã ở trong căn hộ của Hân. Tôi đang nằm trên chiếc ghế salon trên phòng khách, với một chiếc khăn lạnh đấp trên trán. Áo khoác và cravat đã được cởi ra, để lau bớt mồ hôi quanh cổ. Tôi nhìn sang chiếc đồng hồ trên tường đã điểm hơn sáu giờ chiều.
Bé Quỳnh Thy đang cầm tay nghe mà cứ khóc òa lên. Hân đứng bên cạnh con bé, ngước mắt nhìn tôi. Không cần nói ra tôi cũng biết người bên đầu dây chính là Quỳnh Nhi, ...à không, Thùy Quyên mới đúng.
Tôi toan đứng dậy nhưng Hân lắc đầu ra hiệu cho tôi ở yên đấy. Em đưa tay ấn vào nút mở loa ngoài trên phím điện thoại, để tôi có thể nghe thấy rõ ràng từng lời nói bên kia...
- " Bé Thy của mẹ ngoan. Con không được khóc. Rồi ba sẽ nhanh đến đón con thôi."
Bé Thy vẫn cứ khóc òa lên, kêu mãi hai tiếng "Mẹ ơi!" đến nao cả lòng. Chợt Quyên nói:
- " Con cho mẹ nói chuyện với bác Hân một chút."
Hân im lặng một chút rồi mới trả lời.
- Dì đây! Cháu thật muốn bỏ đi sao?
- "Vâng! Cháu đã quyết định kĩ rồi ạ! Cháu mong dì hãy chăm sóc cho anh Đông và yêu thương bé Thy như con ruột của mình. Cháu xin dì hãy tha thứ cho cháu?"
- Tha thứ vì chuyện gì? Cháu không phải là người có lỗi, chẳng ai cả. Sao cháu lại không để cho Đông có cơ hội để thổ lộ với mình? Biết đâu...
Quyên vội cắt ngang.
- "Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu ạ! Ba Đông vẫn mãi yêu hình bóng của mẹ trong người cháu mà thôi. Dù cháu đã gắng hóa thân vào người Quyên thì sao chứ, cuối cùng vẫn không chiếm được trái tim của anh ấy. Cháu chỉ làm cho anh ấy thêm ghét mình mà thôi!"
Hân nhìn tôi chằm chằm khi có tiếng sụt sịt bên kia đầu dây.
- "Mà ...anh Đông đã đến chưa ạ?"
- Vẫn chưa! - Hân trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. - Có thể người đàn ông ấy vì muốn tránh mặt dì mà không muốn đến nhận luôn cả đứa bé này. Con nỡ để bé Thy sống bơ vơ không cha không mẹ bên cạnh như thế hay sao? Hẳn cháu là người hiểu rõ nhất mồ côi là thế nào mà.
Giọng bên kia nghẹn ngào vang lên.
- "Cháu biết rõ chứ! Nhưng cháu thấy có lỗi với dì, ngoài bé Thy và anh Đông ra, dì là người mà cháu yêu thương nhất trên đời này... Cháu không thể làm thế..."
- Nhi! Cháu còn ở đó chứ?
- "...Cháu sẽ bay đi ngay trong đêm nay, không bao giờ xuất hiện trước mắt Dì nữa đâu... Cháu chúc Dì được hạnh phúc!..."
- Nhi!
- "...Vâng!"
- Cháu sẽ đi chuyến bay lúc mấy giờ? Cả hai chúng ta hãy cùng đánh cược với hạnh phúc của mình nào. Hãy để xem người đàn ông ấy sẽ chọn ai. Nếu quả thật ông ta đến đón cháu trước thì....Sao? Cháu muốn thử một lần đặt cược vì tình yêu của mình không?
-"..................Chuyến bay lúc tám giờ!"
Tiếng "cạch" khô khốc vang lên ở đầu dây bên kia khiến cả người tôi cứng đờ đi. Tôi biết là đã muộn nhưng vẫn cố chồm đến.
- Nhi...Gọi là cho Nhi ngay. Anh xin em, hãy gọi lại cho con bé đi.
Hân nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lẽo. Lần đầu tiên trong đời...tôi cảm thấy sợ hãi con người này. Hân đưa tay xoa đầu vỗ về bé Quỳnh Thy, rồi nói:
- Nhi...Nhi là ai chứ? Con bé đã không còn trên cõi đời này nữa, anh thật sự vẫn không hiểu sao? Người đang sống là Thùy Quyên, là Thùy Quyên! Tại sao anh lại không chịu hiểu chứ hả? Hôm qua đích thân Quyên dẫn bé Quỳnh Thy đến gặp tôi, và kể hết mọi sự tình. Cứ coi như là tôi đã trách lầm anh đi. Có thể tôi với anh đúng là không có duyên phận với nhau thật.
Hân đưa mắt nhìn lên đồng hồ rồi nói rồi quay lại mỉm cười với tôi, nụ cười thánh thiện như thiền thần xóa tan mọi thù hận. Đôi mắt của một người mẹ, người dì,...và quan trọng nhất là đôi mắt của người từng rất yêu tôi.
Hân chia lưng bàn tay trái lên, đủ để tôi có thể trông thấy chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay em.
- Anh hãy đi đi, giờ hãy còn kịp! Đừng lo lắng gì cho em cả! Em sẽ không bao giờ đặt cược với chính đứa cháu ruột của mình đâu.
Giờ tôi mới giật mình ngỡ ngàng khi nhìn ra con người thật của Hân, như một vị bồ tát sống. Không lẽ em đã dễ dàng tha thứ cho tôi, hi sinh nhường người mình yêu cho đứa cháu ruột của mình. Hay vì...em cũng cần có một hạnh phúc riêng cho mình.
Tôi không biết! Chỉ chắc chắn được một điều đây chính là đoạn kết giữa cuộc tình giữa hai chúng tôi...
I WANNA BE YOUR WIFE, DAD...
Chuyến bay lúc tám giờ đã cất cánh. Tôi đã đến muộn! Tôi đã vuột mất cơ hội cuối cùng của mình mãi mãi....
Người nhân viên đưa cho tôi một chiếc hộp và tờ giấy được gấp kĩ càng. Tôi nhận ra đó là chiếc hộp đen ở tiệm vàng Kim Tân dạo ấy, với sợi dây chuyền nằm ngay ngắn bên trong. Tôi mở tờ giấy ra, chỉ vỏn vẹn:
I WANNA BE YOUR WIFE, DAD....
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng rồi đột nhiên dừng lại. Một giọng ấm áp quen thuộc vang lên:
- I WANNA BE YOUR WIFE, DAD....
Cả người tôi như cứng đờ cả lên, tim đập nhanh từng nhịp. Nhưng đó là nhịp đập của hạnh phúc. Tôi mở chiếc hộp ra, cầm sợi dây chuyền có mặt trái tim màu đen bị hở một lỗ tròn.
Tôi từ từ xoay người lại, những giọt nước mắt tuôn trào vì hạnh phúc.
.....CON MUỐN LÀM VỢ BA.....LÀ CHÍNH CON...MÃI MÃI LÀ CON....
tháng 5\2004
LỜI KẾT TRUYỆN
Cuối cùng tôi cũng có thể dừng bút lại để kết thúc được câu chuyện này. Nó đã ngốn của tôi quá nhiều thời gian và công sức, chỉ tiếc đây mới là bản phác thảo chứ chưa hề được chỉnh sửa kĩ càng. Nhưng không sao, rồi đâu cũng vào đó thôi mà. Bản hoàn chỉnh một ngày nào đó rồi cũng sẽ ra mắt.
Từng ánh nắng ấm áp khẽ xuyên qua màn cửa đập vào mắt tôi. Giờ tôi mới nhận ra trời đã sáng từ lúc nào. Nhưng lạ thay sau một đêm không ngủ để viết cho xong câu chuyện tôi lại chẳng hề thấy mệt mỏi một chút nào.
Vợ tôi hãy còn nằm im giấc trên giường, môi lúc nào cũng nở nụ cười hạnh phúc. Chắc hẳn chưa bao giờ em nghĩ tôi sẽ là một nhà văn, nhất là câu chuyện ướt át thế này.
Cu Bin - đứa con trai vừa tròn tuổi của chúng tôi đã thức giấc, lay hoay đưa hai tay đòi tôi bế. Tôi mỉm cười ẳm thằng bé lên, hai bố con cùng bước sang phòng bên kia, phòng đứa con gái lớn của tôi.
Con bé hãy còn ngái ngủ, gương mặt đẹp như thiên thần. Tôi đặt cu Bin xuống giường cạnh chị nó, ngay lập tức thằng bé nhào tới vỗ mạnh lên mặt chị nó mấy cái đau điếng khiến con bé giật mình tỉnh dậy, la hoảng vì đau. Con bé nhìn tôi rồi nhìn cu Bin, mặt đỏ lên vì giận. Hôm nay là chủ nhật thì hẳn nó phải được ngủ nướng hơn ngày thường một chút.
Con bé không thèm nói gì, vùng vằng ôm lấy cái gối chạy sang phòng tôi, nhảy ào lên giường rúc vào người mẹ nó.
Vợ tôi trở mình nheo mắt nhìn con gái, rồi mỉm cười vuốt nhẹ lên tóc con bé. Tôi bế cu Bin sang thả vào giữa hai mẹ con. Cu Bin được nằm bên cạnh mẹ nên nằm im thin thít. Riêng tôi cũng nằm xuống bên cạnh khẽ ngắm nhìn cái gia đình hạnh phúc của mình.
Tôi cuối người hôn nhẹ lên má vợ tôi. Em cũng chả thèm mở mắt ra, nhưng đôi môi mỉm cười thật hạnh phúc, tay xoa nhẹ lên lưng cu Bin.
Tôi ngập ngừng lôi từ trong túi ra một vật vuốt nhẹ lên mũi em. Vợ tôi thấy nhột nhột trên mũi liền mở mắt ra, ngạc nhiên và thốt lên.
- Ôi, đẹp quá!
Đó chính là sợi dây chuyền mà em vẫn thường đeo trước đây, nhưng đã được tôi thay cho một cái mặt khác. Tôi đã thay một trái tim màu đỏ tin yêu và tràn đầy hi vọng, thay cho trái tim màu đen bị khuyết trước đây.
Tôi đưa vòng tay khéo léo đeo vào cho em. Đeo xong, vợ tôi mới đưa tay cầm lấy cái mặt dây chuyền lên mà ngắm nghía, trầm trồ.
Rồi...em quay sang nhìn tôi âu yếm,... vẫn câu cửa miệng quen thuộc.
I WANNA BE YOUR WIFE, DAD......
==HẾT===

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!