XtGem Forum catalog
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái mới nhất


Chapter 345:

Sao vậy? Sao Tiểu Mai ra mắt nhà tôi thì hoàn toàn dễ dàng, không tốn công sức bày vẽ gì cũng đã chiếm trọn hảo cảm từ gia đình tôi. Ấy thế vậy mà đổi lại, giờ đây đến lượt tôi ra mắt gia đình nàng thì lại lâm vào tình cảnh thập phần gian khó.

Phải đối mặt với vị nhạc mẫu mà theo lời ái nữ là còn sắc sảo hơn gấp mấy lần, tôi đâm ra á khẩu toàn tập. Vừa bị tra vấn, vừa bị khí thế áp đảo, đầu óc tôi quay mòng mòng như chong chóng, bất giác cảm thấy chóng mặt vô cùng.

Đúng, đúng là vì tôi mà Tiểu Mai đã phải buồn khổ nhiều phen, thế nên việc nàng có lần khóc kể cùng mẹ là lẽ đương nhiên, tôi không hề trách cứ nàng điều gì. Quan trọng là bây giờ, không lẽ trước câu hỏi của nhạc mẫu rằng có phải tất cả những điều không hay đó đều là do tôi gây ra, tôi phải xác nhận là có hay sao?

Đến những ai dù chỉ có một nữa bộ não cũng biết câu hỏi của nhạc mẫu lúc này không phải là muốn tìm câu trả lời, mà là chỉ để dò xem thái độ của tôi.

- Con… con thừa nhận là… nhưng bây giờ thì tụi con cũng đã…. ! – Tôi khó khăn lắm mới mở miệng thành tiếng được.

- …….!

Thế nhưng lời còn chưa nói hết ra thì tôi đã chạm ngay phải một ánh nhìn sắc lạnh từ phía đối diện, cứ như thể chỉ cần tôi nói rằng “tụi con cũng đã yêu nhau” thì vị nhạc mẫu này sẽ nộ khí xung thiên mà đuổi cổ tôi về luôn vậy.

- Dạ… dù gì thì tụi con… cũng đã làm hòa rồi…! – Tôi đổi từ “yêu đương” sang “hòa hoãn”.

Ánh mắt nhạc mẫu thoáng dịu lại, khẽ lắc đầu nhìn tôi:

- Cô cho con bé về đây học, là để học, chứ không phải vướng vào những rắc rối không đáng có!

- Dạ…! – Tôi khép nép thưa.

Nhìn sang Tiểu Mai, nhạc mẫu nói:

- Con vẫn chưa thể rút kinh nghiệm hồi cấp II sao?

- Nhưng đó là khác mà mẹ…! – Tiểu Mai phản ứng yếu ớt.

- Khác về thời gian, bản chất là giống. Lúc trước vì con khăng khăng muốn về Việt Nam nên mẹ mới đồng ý, nhưng con nhớ đã hứa với mẹ những gì không? – Nhạc mẫu hạ giọng.

- Dĩ nhiên là con nhớ, nhưng… ! – Tiểu Mai khổ sở đáp lại.

- Nhưng con đã không giữ lời, mẹ nói rồi, không chỉ riêng mẹ mà cả ông bà đều đồng ý rằng chuyện tình cảm hiện giờ đối với con chỉ là một gánh nặng. Con chưa trưởng thành, sẽ rất dễ chịu nhiều đau khổ nếu chưa biết cách đối mặt!

- ……!

- Cả nhà cũng là vì muốn những gì tốt nhất cho con, mẹ không cấm cản chuyện tình cảm nam nữ, nhưng phải để sau khi con vào đại học!

Đến đây thì nhạc phụ bất thần ở cạnh bên lên tiếng:

- Tình cảm bộc phát tự nhiên nên cũng khó trách, cả hai đứa không hẳn là đã sai. Em càng cấm thì càng khó quản thôi, mà mình dạy con là làm bạn với con, không phải là quản thúc!

- Anh thì quá cưng con, em biết, nhưng nếu chuyện như trước tái diễn lại một lần nữa thì em biết làm sao? Anh thì lại đi suốt… !

Trước lời nói nửa gay gắt, nửa như khẩn thiết của vợ mình, nhạc phụ thở dài não ruột:

- Hết năm nay nữa thôi, là anh yên tâm về nhà rồi!

- ……..!

- Ba, mẹ… chuyện qua lâu rồi mà, cũng 10 năm kể từ lúc đó rồi…!

Không hiểu sao lúc bấy giờ, cả 3 người gia đình Tiểu Mai đều trầm xuống, ánh nhìn buồn bã hẳn đi. Nhạc phụ đưa mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ, Tiểu Mai thì rời tôi mà bước đến ngồi cạnh mẹ mình, nắm chặt tay mẹ như an ủi.

Và giờ đây thì tôi lại càng chẳng biết làm gì hơn khi mà cục diện câu chuyện lại bị đẩy sang một vấn đề khác. Có vẻ như trong quá khứ cách đây 10 năm, gia đình Tiểu Mai đã xảy ra một chuyện buồn nào đó mà đến giờ nhắc lại, cả ba người họ vẫn còn rất buồn.

Thời gian trôi đi trong im lặng, từng giây từng phút cứ lững lờ kéo nhau theo làn khói từ những tách trà đào trên bàn đi về một chiều không gian khác. Cũng phải tầm năm phút sau, khi mà tôi đã bắt đầu gần như là ngồi thiền luôn trên ghế, tai lắng nghe tiếng tíc tắc đồng hồ mà đếm như tay lần tràng hạt thì ở phía đối diện, nhạc mẫu mới thở hắt ra rồi lên tiếng:

- Con qua kia ngồi đi, mẹ còn chưa nói chuyện của hai đứa xong!

Lời nói ra đã kéo tất cả mọi người trở lại thực tại, nhạc phụ lại theo thói quen nhấp một ngụm trà, và Tiểu Mai nghe lời mẹ, nàng lại bước sang ngồi ở ghế cạnh bên tôi.

Nhạc mẫu nhìn tôi, bây giờ thì ánh nhìn của người có vẻ ôn hòa hơn, và tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn ra chính là vì vậy.

- Hai đứa quen nhau như thế nào? – Nhạc mẫu nhẹ nhàng hỏi.

- Dạ, tụi con học chung lớp! – Tôi ngu ngơ đáp.

Và Tiểu Mai khúc khích cười, đến cả nhạc phụ bên kia cũng lắc đầu nhìn tôi đầy hài hước tỏ ý là bó tay trước câu trả lời có mà như không có của tôi.

- Dĩ nhiên là hai đứa phải học chung lớp, cô biết! – Nhạc mẫu thoáng cười chế giễu.

- Dạ… thế nên… tụi con quen nhau! – Tôi lại thật thà nói.

Bạn có bao giờ sử dụng một mệnh đề mà tất nhiên là nó đúng để kể chuyện, vì nó là chuyện hiển nhiên? Cứ như đang đề cập về con gà thì phải đẻ trứng, và con mèo thì phải đẻ con?

Tôi lúc đó đích thực là đang như vậy đấy, trả lời liên tiếp hai câu mà chẳng đâu vào đâu. Khiến cho vị nhạc mẫu đáng kính kia phải nhíu mày hỏi:

- Sao… con kể bạn con thông minh lắm mà?

- Cũng… tùy lúc! – Tiểu Mai uể oải bào chữa hộ rồi nàng nhìn tôi mà lắc đầu chán ngán.

- Cô hỏi là muốn biết Nam với con gái cô, đã quen nhau như thế nào? Lẽ tất nhiên là con không cần phải kể hôm đó con mặc gì, đi bằng gì, trời có nắng hay là mưa, độ ẩm không khí có hợp với một ngày để tỏ tình hay không!

Không hiểu là lúc đó trông cái mặt tôi có giống như là sắp sửa phun ra mấy cái chi tiết thừa thãi đó không nhưng qua lần hỏi thứ ba mang ý mỉa mai của nhạc mẫu, thì tôi rốt cuộc cũng đã biết là mình phải cần kể những gì.

Nhưng tôi còn chưa kịp kể thì Tiểu Mai đã lên tiếng:

- Con kể với mẹ rồi mà…!

- Mẹ muốn nghe chính từ bạn trai của con kể, được chứ? – Nhạc mẫu cười dịu dàng.

- Dạ… được! – Tiểu Mai ửng hồng đôi gò má, nàng thẹn thùng gật đầu.

Ối làng nước cha mẹ thánh thần ơi, có phải là tôi đã ăn rùa? Có phải do điệu bộ khờ khạo lấc cấc của tôi đã làm động lòng thương cảm của nhạc mẫu nên người cuối cùng cũng đã chấp nhận mối lương duyên giữa tôi và Tiểu Mai, gọi tôi là bạn trai của con gái người rồi sao?

Không cần phải đợi thêm nữa, tôi hăm hở thuật lại ngay hết thiên tình sử đầy lãng mạn giữa tôi và Tiểu Mai cho ba mẹ nàng nghe. Phải thôi, được lời như cởi tấm lòng mà, tôi kể hết, kể sạch sành sanh từ cái chiều hôm định mệnh Tiểu Mai ôm cặp đợi tôi hồi đầu năm lớp 10 cho đến cái đêm nàng vì nhường áo mưa mà đứng đợi tôi dưới hiên nhà cũng mùa hè năm đó.

- Dạ, toàn bộ là vậy đó! – Tôi hăm hở hết thúc câu chuyện của mình, trong lòng chắc mẩm rằng nhạc phụ nhạc mẫu sẽ cảm động không để đâu cho hết vì tôi chốt ngay khúc mình dẫn Tiểu Mai đi ăn vào đêm Valentine trắng.

Dè đâu kết quả không như tôi tưởng, và cũng không như Tiểu Mai nghĩ. Trước mắt hai đứa lúc này là một nhạc mẫu đang dần để lộ hàn khí ra ngoài, đến cả nhạc phụ ngày thường hòa nhã vui vẻ giờ cũng thoáng nhíu mày, ủ dột lắc đầu nhìn tôi.

- …….! – Tôi chợt rùng mình, đã bắt đầu dự là có điềm chẳng lành rồi đây.

- ……….! – Tiểu Mai cạnh bên tôi cũng không khá hơn, ngày thường nàng luôn là… chỗ dựa tinh thần vững chắc cho tôi vì tính điềm đạm cố hữu, thế nhưng lúc này nàng cũng đang khẽ cắn môi lo lắng nhìn hết ba rồi đến mẹ.

Và Tiểu Mai lại đan tay vào nhau, mà khi nàng đã đan tay bối rối rồi thì tôi biết là… Tiểu Mai lúc đó đã tạm thời mất đi sự thông tuệ vốn có mất rồi.

Thế là chỉ còn tự thân tôi mà thôi!

Nhưng câu chuyện vừa nãy tôi kể có gì sai? Nhạc mẫu muốn nghe chuyện thì tôi kể, tuyệt không dám nói dối hay thêm bớt nửa lời, có sao nói vậy đấy chứ!

Lúc đó, nhìn nhạc phụ cũng đang nhìn ngược lại tôi như tỏ ý khá thất vọng thì trong đầu tôi chợt vang lên văng vẳng một câu:

- “Mày không biết nói giảm, nói tránh sao Nam?”

Vâng, có một sự thật đáng buồn là như các bạn theo dõi truyện từ đầu đến giờ cũng đã biết, nếu phải đưa ra một cuộc bình chọn nhân vật yêu thích giữa tôi và Tiểu Mai thì chắc chắn gần chín mươi chín phần trăm các bạn sẽ bình chọn lá phiếu của mình cho Tiểu Mai. Và tôi dĩ nhiên là thằng tội đồ đã dám làm sầu làm khổ một người con gái xinh xắn, mỏng manh như vậy.

Đến cả người ngoài như các bạn mà còn cảm thấy bất bình như thế thì nói gì đến… hai đấng sinh thành, hai bậc phụ mẫu giờ đã tận tai nghe được ái nữ của mình đã từng buồn khổ thế nào, tận mắt thấy dáng dấp của thằng oắt từng “hành hạ” con gái mình ra sao.

Bấy giờ thì tôi mới phát hiện ra cái sự ngu của mình đó là đem kể một câu chuyện mà không chịu bớt đi những điểm gây bất lợi cho mình. Ở đây không có ý xúi giục rằng phải nói dối, mà chỉ là đôi khi giấu giếm một điều gì đó vì một lợi ích tốt hơn thì tại sao ta lại không làm? Và đặc biệt nhất là lại đang ở trường hợp của tôi, chỉ cần hớ miệng là xem như cầm chắc sao quả tạ trong tay mà ngậm ngùi rời bước khỏi gia đình Diệp Hoàng.

Nhưng thằng Nam của lớp 11 ngày xưa đâu có nghĩ xa được vậy, bị áp đảo từ đầu trận đến giữa trận rồi, nên khi nhạc mẫu mở lối thoát bằng chất giọng dịu êm thì nó tưởng vậy là đã qua cửa, hăm hở “kể chuyện theo yêu cầu” mà đâu biết mục đích thực sự của lời kể chuyện đó chính là…

- Anh nghe rồi chứ, em cũng chỉ lờ mờ đoán được phần nào nhưng không ngờ là lại quá đến vậy! – Nhạc mẫu lạnh lùng nói.

- Ừm… ! – Nhạc phụ đại nhân gật đầu rồi quay sang nhìn tôi. – Bác đã trông đợi ở con nhiều hơn thế, không quá nặng nề nhưng ít nhất là hơn chuyện con vừa kể!

- ……..! – Tôi câm họng luôn, trơ mắt ếch ra đầy ngơ ngáo.

Hóa ra…

Hóa ra nhạc mẫu bảo tôi kể chuyện này không phải là tò mò, mà là… chỉ bằng lí lẽ không thôi thì chưa đủ để buộc tôi, mà còn cần phải có cả bằng chứng. Và bằng chứng lúc này chính là câu chuyện tình giữa tôi và Tiểu Mai.

Và quá nửa trong câu chuyện tình đó đều là những gì tôi làm Tiểu Mai buồn, dù rằng tôi kể không thật chi tiết nhưng chỉ cần căn cứ vào một vài tình tiết chính yếu như tôi chạy theo Khả Vy ra sao, tôi hắt hủi Tiểu Mai thế nào. Rồi đem ghép lại với các mốc thời gian như Tiểu Mai từng khóc trong điện thoại với mẹ lúc nào, vậy là đã quá đủ. Và chắc hẳn một người thông minh như nhạc mẫu thì giờ đây cũng đã tường tận cả rồi.

Tất nhiên dù chúng ta có nghĩ ra lí do nào, hay ý kiến gì về việc mẹ của Tiểu Mai lại đối xử, thăm dò bạn trai của con gái mình bằng nhiều cách như thế là đúng, hay là sai thì chúng ta cũng không có quyền bắt bẻ, cũng không có tư cách phản biện. Bởi tấm lòng của cha mẹ đối với con cái là một tình cảm rất đặc biệt mà ở phạm trù đó, mọi thứ dù có là sai đối với thế nhân cũng là thành đúng để được nhìn thấy nụ cười của con mình. Huống hồ gì từ nãy đến giờ, tự bản thân tôi cũng nhận thấy được nhạc mẫu nhà tôi không làm gì sai cả, đó là sự thật.

Đưa ánh nhìn như ý hỏi “nhà người có còn gì để nói” về phía tôi, nhạc mẫu điềm tĩnh trực diện:

- …….!

- Con… thừa nhận là đã từng… nhưng hiện giờ con hoàn toàn thật lòng với…! – Tôi bỏ dở câu nói của mình, quay sang Tiểu Mai lấm lét nhìn nàng.

Nhạc mẫu không đếm xỉa gì đến lời tôi vừa nói, bắt đầu hỏi:

- Tôi hỏi cậu, con gái nhà tôi trong mắt cậu là như thế nào?

- Dạ…? Con chưa hiểu?

- Hỏi ra sao cứ trả lời như vậy!

- Dạ… Trúc Mai… rất… hiền, giỏi… nấu ăn ngon… !

- Chỉ như vậy?

- Lại… còn rất xinh nữa…!

Tôi định nịnh luôn là Tiểu Mai xinh vì rất giống nhạc mẫu nhưng kịp thời tắt đài.

- Nếu con bé không đẹp, không giỏi thì cậu có đổi ý?

Trả lời là không thì rõ là nói láo không biết ngượng thì sự thật là… tôi chỉ thích con gái xinh đẹp, mà rành rành là tôi vì thấy Tiểu Mai quá đẹp nên mới ngỏ ý làm quen ngay từ đầu. Mà trả lời là có thì… chết đứng không kịp trối.

- Dạ… con… dạ nhưng Trúc Mai vốn dĩ vậy… rồi mà!

- Vậy sao lúc đầu tiên, cậu biết con bé đã có ý như vậy, tại sao lại từ chối?

- Vì… lúc đó con đang… quen với… bạn khác…!

Bốn từ cuối cùng, phải khó khăn lắm tôi mới thốt ra được.

- Vậy hóa ra sau này khi cậu ngỏ ý với con bé, là chỉ vì đã chấm dứt với người khác?

- ……….!

- Vì biết rõ con bé thích cậu nên mới để lại như một phương án dự phòng?

- Con… thật tình là không dám có ý đó…!

- Thôi…mẹ ơi…! – Tiểu Mai lí nhí, nàng nhăn mặt như sắp mếu.

Nhạc mẫu không để tâm đến vẻ khổ sở của con gái mình mà cứ đăm đăm vào thằng nhóc đang sợ toát mồ hôi hột trước mặt:

- Ban đầu cậu biết là con bé thích cậu, thế tại sao không thể vì đó mà y theo? Chính cậu cũng kể là bị thu hút kia mà?

Vì… con gái của người lạnh lùng quá chứ sao, quay con như chong chóng, con biết đâu mà lần hở trời? Lúc đó Khả Vy lại tấn công con tới tấp nữa!

- ……….! – Tôi nghĩ một đằng nhưng không dám trả lời, thể hiện theo một nẻo khác là câm nín.

- Đúng là tôi không thể can thiệp sâu vào chuyện này, nhưng theo lí mà nói, cậu có tự thấy mình sai?

Thì… nãy giờ con đâu có một lần nào tự nhận là mình đúng đâu… Với cả tình yêu mà, làm gì có đúng có sai? Với cả… nhạc mẫu hỏi con như thế là đâu có giống như đang hỏi, giống… đang buộc tội con hơn…!

- Dạ… con sai…nhưng giờ con…!

- Giờ cậu đã đúng?

- Dạ….!

- Đúng vì nhận ra mình đã sai?

- Hở…? Dạ…!

- Vậy là cậu nhận mình sai, đến giờ?

- Dạ… con sai… nhưng mà sao…??

Thế rốt cuộc là sao vậy nhạc mẫu ơi? Con khù khờ chậm chạp mà người đổi trắng thành đen, hỏi sai thành đúng, lại còn tới tấp thế này thì đào đâu ra tỉnh táo mà con trả lời chứ… Vậy có quá bất công không?

Dường như cảm thông cho số phận của thằng rể hờ nên nhạc phụ tằng hắng tham chiến, hên là… lại về phe tôi:

- Thôi, em cũng hơi quá rồi đấy. Chuyện tình cảm con trẻ, mình can dự vào làm gì!

Nào ngờ nhạc mẫu chỉ cười lạnh mà đáp:

- Em không đến nỗi vô duyên đến vậy mà đi tra hỏi chuyện đó, tình cảm là tự nhiên, hai đứa thích nhau em không ngăn cản vì chuyện cũng đã rồi!

- Nãy giờ em vẫn hỏi vậy đó thôi? – Nhạc phụ chưng hửng.

- Em chỉ thử xem bạn trai của con gái mình ra sao, hóa ra chỉ là vì sợ mà đổi sai thành đúng, cái đúng của mình vì bị người khác ảnh hưởng mà trở mặt thành sai. Nam nhi như vậy thì sao là chỗ dựa cho con, bé Mai?

Hả?

Cái gì ????!!!!!!!!!!

Té ra nãy giờ không phải là hỏi đúng sai chuyện tình cảm kia, mà là… thử con á ???!!!!!!!!

Như biết được tôi đang nghĩ gì, hoặc có lẽ là mặt tôi đã biểu lộ ra hết cả, nhạc mẫu lắc đầu nhìn tôi, khách sáo nói:

- Cô không có khó khăn đến mức nãy giờ con nghĩ, và cô cũng xin lỗi nếu con có cảm thấy vừa rồi rằng cô quá vô duyên, không ý tứ khi hỏi sâu vào những chuyện riêng tư hai đứa. Nhưng… ổn thôi, cô đã biết điều cô muốn biết!

Là sao? Rốt cuộc nhạc mẫu đã biết điều gì?

Bỏ mặc vẻ ngơ ngác của tôi và nét cười vì bất ngờ của chồng mình, nhạc mẫu quay sang Tiểu Mai lạnh lùng nói chắc một lời:

- Mẹ cho con về Việt Nam là không muốn chuyện như cấp II với Akira tái diễn, con đã từng khổ sở thế nào chắc hẳn vẫn còn nhớ rõ. Thôi… chuyện đó không quan trọng nữa, hồ sơ học tập của con ở đây ba sẽ thu xếp. Ngày mốt con theo mẹ về nhà, tiếp tục học hết cấp III một năm nữa rồi vào đại học ở Nhật!

- Ơ…! – Cả Tiểu Mai và tôi đều cùng sửng sốt.

Nhạc mẫu nhìn con gái mình nửa nghiêm khắc, nửa trìu mến mà nhẹ nhàng nói, nhưng trong lời nói như có hàm ý không phản bác:

- Hai đứa nhà Shiho và Kitsudo có lẽ hợp với con hơn, mẹ sẽ cân nhắc khi họ đến đặt vấn đề một lần nữa!

Shiho?

Kitsudo?

Vậy con thì sao?

Chapter 346:

Ngay khi nhạc mẫu quyết định phải đưa Tiểu Mai về Nhật, tôi thậm chí còn không có thời gian để ngạc nhiên. Mà trước mắt tôi lúc đó chỉ là một… điều gì đó trắng xóa, một cảm giác trống rỗng không chừng.

- “Cuộc gặp ngày hôm nay… kết quả là vậy sao?”

Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi với Tiểu Mai chỉ vừa quen nhau, cạnh nhau được hơn nửa năm, vậy sao đến lúc này mọi chuyện lại phải chấm dứt như thế?

Tiểu Mai ở cạnh tôi cũng đang run lên, nàng nhìn sang ba mình cầu cứu. Trước ánh mắt khẩn thiết của con gái yêu, nhạc phụ không thể làm ngơ dù rằng có vẻ như người cũng đang cân nhắc với quyết định của vợ mình.

Ba Tiểu Mai thở hắt ra, lắc đầu nói:

- Anh không hẳn là đồng ý, nhưng cũng không có gì gọi là cấm cản, hai đứa còn nhỏ, cứ để tự nhiên quen nhau, em áp đặt vậy là cũng không…..!

- Em có vấn đề gì à? - Giọng nói ấy… lại vang lên, lạnh như băng.

- Không… không hợp lí lắm! – Bác trai húng hắng giọng, thoáng bối rối.

- Nhưng hợp tình, phải không? - Vẫn lạnh, vẫn dứt khoát.

- Sao? – Bác trai ngạc nhiên.

- Trên tư cách là một người mẹ, những gì em nói đều là hợp tình!

Bị lập luận chặt chẽ và có một không hai của vợ mình áp đảo, bác trai nhất thời không biết phải làm thế nào, chỉ khẽ thở dài thêm lần nữa rồi tặc lưỡi:

- Ừm….!

Cứu cánh cuối cùng đã sụp đổ, tôi thẫn thờ nhìn Tiểu Mai đang ở cạnh bên mình mà như cảm thấy nàng ngày càng xa, và lại càng xa hơn khi bắt gặp ánh mắt cương quyết của nhạc mẫu như chẳng hề có vẻ gì là đang thử hay sẽ thay đổi ý định gì nữa.

Tôi hoàn toàn vô vọng, và rất có thể tôi sẽ lại một lần nữa bất lực chứng kiến người mình yêu dần vuột khỏi tầm tay.

Giờ năn nỉ ỉ ôi liệu có được chăng? Có lẽ là không, tự tôi cũng biết điều đó, tiếng nói của tôi căn bản là không có một chút trọng lượng gì trong gia đình này cả.

Nhạc mẫu thì đã quyết, Tiểu Mai thì khó cãi lời mẹ, nhạc phụ im lặng xem như là đã đồng ý.

Hoàn toàn bất lực thật rồi, hi vọng mất hết thật rồi !

Tiểu Mai đau khổ đưa mắt hướng về phía tôi, đôi mắt trong veo giờ đã đã ngân ngấn nước, ầng ậng chực trào ra.

- Ngay từ đầu… mẹ đã không muốn gặp Nam rồi, đúng chứ…? Mẹ… đâu có tin con. Mẹ đồng ý gặp bạn con chỉ để thử sức, để thử cái giới hạn mà mẹ đặt ra ! – Nàng uất ức, nấc lên thành tiếng.

- Khi nào lớn rồi, có con rồi thì con sẽ hiểu lại mẹ thôi! – Nhạc mẫu đáp, lạnh tanh.

- Nhưng bây giờ con không hiểu, con không thể hiểu nổi. Từ nhỏ đến lớn con luôn nghe lời mẹ mà, từ đi đứng học hành đến chuyện quen ai, mẹ đều quyết định. Nhưng sao mẹ không thử một lần… một lần hỏi xem là con muốn gì?

- Con muốn về Việt Nam, mẹ đã đồng ý, chẳng phải vậy rồi sao?

- Nhưng….!!!!

- Không nhưng gì cả, mẹ với ba cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi, về gần mẹ sẽ dễ chăm sóc con hơn, để con một thân ở đây mẹ lo lắm!

Có lẽ… Tiểu Mai dù sắc sảo đến mấy cũng không thể bì được với mẹ nàng, và dù có thể thì nàng cũng không cãi lí được, vì dù gì… Đúng, đúng như lời nhạc mẫu nói, và tôi cũng hiểu điều đó, tình cảnh lúc này cũng chỉ là vì nhạc mẫu muốn tốt cho Tiểu Mai. Nếu nàng về lại Nhật Bản ở cùng gia đình thì ba mẹ nàng sẽ yên tâm hơn, nàng sẽ được chăm sóc tốt hơn. Tin chắc nếu việc này hỏi ý ba mẹ tôi thì cả hai người cũng sẽ đồng ý với quyết định của nhạc mẫu.

Quyết định của nhạc mẫu là chính xác, hoàn toàn đúng đắn, tôi không trách cứ nửa lời.

Nhưng…

- Hức… con… con không thích Akira… cả Hajiro con cũng không. Con không hợp với họ, con không hợp với gia đình quyền quí truyền thống gì đó… con không… hức hu hu…!

Từng giọt nước mắt long lanh đang lăn dài trên đôi gò má cao kiêu hãnh, rồi thi nhau rơi xuống đôi bàn tay thanh mảnh giờ đã run lên và bấu chặt vào nhau…

- Miao….! – Chứng kiến cô chủ mình đang khóc nức nở, mèo đần Leo nhẹ thè lưỡi liếm tay nàng như để vỗ về cô chủ.

- Thôi nào… ngoan, mẹ cũng chỉ vì….!

- Chỉ là vì muốn tốt cho con mà phải áp đặt ý kiến bản thân, không tự đặt mình vào vị trí của Tiểu Mai sao?

Cả nhạc phụ và nhạc mẫu đều sửng sốt quay sang nhìn tôi.

- Cô có bao giờ tự hỏi vì sao chuyện cấp II đó mà Tiểu Mai lại phải khổ không? Con xin thưa, chính là vì Tiểu Mai không muốn làm mất lòng hai gia đình mà phải chấp nhận điều tiếng từ trường lớp, bạn bè đấy, cô đã từng biết qua ???!

Đúng, tôi có thể bất lực trước những ai thông tuệ hơn tôi, giỏi giang hơn tôi, bá khí áp đảo được tôi. Nhưng nếu làm người con gái tôi yêu phải khóc thì họ cứ thử xem, và tôi dám chắc rằng họ đã rất gan cùng mình khi đã chọc vào loài sư tử bình thường biếng nhác nhưng bá đạo thường xuyên.

Tôi không thể nào để Tiểu Mai phải khóc, một lần không, ngàn vạn lần không !

- Không phải việc của cậu, sao vậy? – Nhạc mẫu ngạc nhiên nhìn tôi.

- Cô thử con nãy đến giờ, sao lại bảo không phải là việc của con? Cô rất thương Tiểu Mai, nhưng có bao giờ cô tự hỏi rằng Tiểu Mai thích gì, muốn làm gì chưa?

- Cậu chưa hiểu được, giờ tôi không trách nhưng ít nhất là nên cư xử lễ độ!

- Vâng, có thể bây giờ hai đứa con không hiểu thật. Nhưng tại sao phải bắt hai đứa con hiểu chuyện của người lớn mà không phải là người lớn hiểu lại chúng con?

- ……..!

- Cô càng áp đặt, càng cấm đoán thì chuyện lại càng xấu hơn. Cô đã từng dùng một hòn đá chặn một khe suối chưa? Nước không chảy ra thành dòng nhưng sẽ len theo các kẽ khác mà đi!

- …………..!

- Méo…! – Mèo đần giật mình, chui tuột xuống gầm ghế.

Tôi lúc ấy dường như không còn biết đến bản thân, mà là tôi chỉ biết mình đang nói thay cho Tiểu Mai, và tự lúc nào không rõ, tôi đã đứng chắn giữa nàng và nhạc mẫu.

- Người lớn luôn bảo con trẻ chưa hiểu chuyện, nhưng chính họ cũng đâu biết là họ không hiểu trẻ con. Chính vì không hiểu nên họ mới nghĩ ra các cách thức ngăn chặn, cấm đoán. Mà cũng chính vì đó nên họ ngày càng xa rời con cái mình hơn. Cuộc sống là có qua có lại mà, mình không hiểu người thì sao trách được người không hiểu mình?

- ………..!

- Con rất phục vì cô có một người con hoàn hảo như Tiểu Mai, con thực lòng rất khâm phục. Nhưng con nói thật, chính vì vậy mà cuộc sống trước đây của Tiểu Mai quá chán ngán, quá vô vị!

- ………………!

Nhạc mẫu nhìn thẳng vào tôi, người thoáng lúng túng.

- Con biết, con hiểu trong mắt cô lúc này con chỉ là thằng con trai nhà quê ở vùng ven biển, không thể nào so bì được với Akira hay Hajiro ở xứ sở anh đào hoàn mĩ. Gia đình truyền thống hoàn hảo, cách sống hoàn mĩ không có một sai sót nào, vậy thì là hay, là… tốt sao… ?

Tự dưng nói đến đây, tôi đâm ra không dám nói nữa vì rõ là ý tứ dù cứ tuôn trào nhưng sao tôi lại không thể nói? Vì nếu tiếp tục nữa, e rằng tôi sẽ vượt mức giới hạn ý kiến mà chuyển sang luôn thành… xúc xiểm.

- ……..!

- Cứ tiếp tục, tôi muốn nghe xem thử vì sao một cuộc sống hoàn hảo mà nhiều người mơ ước lại là đáng chán! – Nhạc mẫu nhẹ cười.

Và tôi bất giác quay sang nhìn nhạc phụ:

- Ừm…!

Được cái gật đầu đồng ý của người, tôi mới dám tiếp lời:

- Một lối sống, một cách xử sự mà được áp đặt phải… không có một sai sót nào thì khác gì bị động và chậm tiến!

- Vậy thì sao? Có gì tốt hơn sao?

- So với những gì hoàn hảo thì với con, sống một cuộc sống biến động, được tự do thử những gì mới mẻ, tất sẽ có lúc nếm trải thất bại nhưng chính vì điều đó sẽ khiến cho cái từ “hoàn hảo” ngày một… ngày một….!

- …………!

Ngày một gì ta…? À đúng rồi!

- Ngày một hoàn thiện hơn nữa, đó mới gọi là không ngừng hoàn hảo!

Cả nhạc phụ và nhạc mẫu đều nhìn tôi bằng ánh mắt như không thể nào tin được, nhưng quan trọng nhất là Tiểu Mai, nàng đã… hết khóc, và cũng đang tròn mắt nhìn tôi.

Với tôi, vậy là đủ rồi, Tiểu Mai hết khóc là được, mà nói đi cũng phải nói lại, bộ dáng sau khi khóc của Tiểu Mai nhìn trông yêu quá đi mất!

E hèm, cũng phải thừa nhận là bây giờ, tôi tưởng tôi ngon thật, có lẽ vừa rồi ông bà nhập vào nên tôi mới nói… hay như vậy.

Thế nhưng nhạc phụ chợt bật cười và thủng thẳng nói:

- Nhưng cuối cùng là con đang muốn nói gì? Sao từ quan điểm cá nhân, à không… từ quan điểm đại diện cho hai đứa mà chuyển sang thế nào là hoàn hảo và hay hoặc dở?

- Ơ….!

Vâng, và tôi đã… ngu trở lại!

Nhạc phụ lắc đầu cười cười nhìn vợ mình rồi tiếp lời với tôi:

- Tranh luận muốn người khác phục mình là phải đi vào trọng tâm vấn đề, biết mở ra thì phải biết gói lại để còn chốt hạ, vậy mới là có lí lẽ và sức thuyết phục!

- Dạ…. ! – Tôi bối rối đáp.

Đó là bài học đầu tiên mà nhạc phụ dạy tôi về “Thế nào là thuyết trình và tranh luận?”, sau này tôi phải nói là cực kì biết ơn người vì bài học đó đã cứu tôi thoát hiểm vài cơn nguy khốn. Đến cả Tiểu Mai sau này còn tránh phải tranh luận với tôi về một vấn đề gì đó, và hai đứa thống nhất rằng… tôi là con trai nên phải nhường nàng. Vậy cũng như không, hic hic…!

Trở lại với khoảnh khắc hậu tranh luận hôm đó, trong khi tôi đang bối rối nhận ra mình vừa rồi đã có hơi hứng chí mà quá lố thì  nhạc phụ đã lại ngồi xuống ghế cười thành tiếng:

- Mọi người ngồi xuống đi, sau đứng dậy hết thế?

Thật ra là chỉ có nhạc mẫu và tôi là lúc này đang đứng, còn Tiểu Mai thì ngồi quệt nước mắt, hãy còn đang thút thít nhưng đã yếu dần.

Ngồi lại xuống ghế, tự dưng lúc đó tôi thấy khát khô cả cổ, không ngăn được mắt mình nhìn về hướng ấm trà đào thơm ngon phía trước.

Và… như đã quá nắm rõ tôi, nhạc mẫu không nói không rằng, đưa tay nhấc bình trà lên rồi rót vào tách của tôi:

- Con dùng trà đi!

- Dạ… dạ… con cảm ơn !

Tự dưng bây giờ tôi lại đâm ra không muốn uống nữa, quái đản vậy chứ, chỉ mong… nhạc mẫu sẽ đổi ý mà thôi.

Im lặng một hồi, nhạc mẫu đưa mắt nhìn Tiểu Mai hãy còn đang thút thít, vẻ như thấy cô con gái yêu quý của mình đang mắt đỏ hoe nên người động lòng mà lại quay sang phía tôi và… hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với những điều tôi đang mong đợi:

- Con đã từng nghĩ qua sau này, tương lai sẽ làm gì chưa?

- Dạ… sao cơ? – Tôi chưng hửng vì không hiểu ý.

- Điểm mạnh của con là gì? – Nhạc mẫu nhìn thẳng vào tôi hỏi tiếp.

- Dạ… con… giỏi Toán, bóng đá với… võ….! – Tôi thành thật khai.

- Nam tính nhỉ? – Nhạc phụ bật cười. – Nhưng không liên quan cho lắm!

- Hi…..! – Tiểu Mai cũng khúc khích cười, khiến tôi mừng hết lớn.

- Dạ… hơ hơ! – Thế là tôi cũng ngoác miệng cười theo cho vui nhà vui cửa.

Nhạc mẫu không cười, người hỏi tiếp:

- Hết năm sau là phải thi đại học, con có ý định sẽ vào ngành gì? Hay có dự định gì sau này?

- Dạ… giờ con cũng chưa biết! – Tôi gãi đầu lúng búng, hơi tự xấu hổ trước mọi người.

- Là nam nhi mà đến giờ vẫn chưa biết sau này mình phải làm gì?

- ……….!

- Bản thân còn chưa chắc lo được, sao có thể lo thêm một người nữa?

Bạn đã từng có những đêm dài nằm gác tay lên trán và tự hỏi một câu mà ngay sau đó bạn phải cảm thấy sợ ?

Đó là sau này mình sẽ trở thành gì đây ? Sẽ chết đi như một anh hùng hay sống đủ lâu để nhận ra mình quá tầm thường?

Hay cuối đời sẽ hối hận vì luyến tiếc thời gian còn trẻ đã qua, không dám tự làm những gì mình mơ ước?

Hay gần nhất là… hiện giờ mình đã có gì trong tay? Và vài năm nữa mình sẽ ra sao? Vẫn cứ như vậy hay sẽ khác đi ?

Có thể đôi khi chúng ta trách người lớn luôn giảng đạo nói lí, nhưng quả thật nếu ngẫm kĩ thì đó toàn là những bài học thấm tháp mà họ đã phải dùng cái giá đắt nhất trần đời để mua lấy, đó chính là thời gian. Và chắc chắn sau này, sẽ có lúc bạn cũng nói lại với con cháu mình y chang như thế.

Đúng ra là tôi sẽ định im lặng, ngậm bồ hòn làm ngọt luôn nhưng tự dưng lúc đó, tôi thấy nhạc mẫu đưa mắt sang nhìn Tiểu Mai khi nói “một người nữa” đầy ẩn ý thì tôi tự dưng… nhuệ khí bừng bừng, mạnh mồm nói cứng:

- Có thể… con không lo được bản thân nhưng chắc chắn con sẽ không để Tiểu Mai phải buồn hay lo nghĩ bất cứ chuyện gì, ít nhất là những gì con có thể làm được, con nhất định sẽ làm!

- ………..!

- E hèm… có hơi văn vẻ rồi đó! – Nhạc phụ tằng hắng.

Chính tôi bây giờ ngồi nghĩ lại cũng không biết vì sao ngày ấy, miệng tôi lại trơn như bôi mỡ thế không biết!

Trước câu trả lời của tôi, nhạc mẫu thoáng phân vân, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi điềm đạm nói:

- Con nên tự tìm ra điểm mạnh của mình rồi phát huy, có thể không cần phải giàu có, nhưng… phải có tiếng tăm một chút, làm một điều gì đó được nhiều người công nhận và biết đến. Dòng họ nhà này chỉ cần như vậy, hay ít nhất là phải như vậy!

- Dạ… là sao ? – Tôi đần mặt ra ngơ ngác.

Nhạc mẫu không giải thích thêm mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt… như ánh mắt của mẹ tôi vẫn thường hay nhìn tôi mỗi lần “giảng đạo” :

- Con bảo một cuộc sống hoàn hảo là đáng chán?

- Dạ… lúc nãy… con có nói vậy…!

- Bây giờ vẫn vậy?

- Thì… dạ… đúng là như vậy… nhưng kể ra… dạ, đúng là như vậy….!

- Sau này có thể con sẽ được gặp Akira, khi đó có chắc là còn tự tin như bây giờ?

- Con… không chắc, cái duy nhất con chắc là….!

Tôi lấp lửng, nhìn về phía Tiểu Mai:

- Là gì? – Cả hai người, ba mẹ nàng đều hỏi.

- Là… không để Tiểu Mai khóc nữa ! – Nói rồi tôi nhe răng cười với nàng.

- Thế lỡ sau này gặp ai đó giỏi hơn, lấy lòng được con bé thì sao? – Nhạc phụ nhíu mày.

- Dạ… không có ai đâu! – Tôi gãi đầu.

Và giờ đây thì nhạc mẫu đã cười, nụ cười đầu tiên từ nãy đến giờ:

- Thế giới này rộng lớn lắm, cậu trẻ à!

- Vậy hãy làm cho nó nhỏ lại là được! – Tôi nói như một phản xạ.

Đến lượt nhạc phụ ngạc nhiên, người nhìn tôi như thể không tin rồi quay sang nhìn vợ mình, và bắt gặp nhạc mẫu cũng đang… thập phần bất ngờ.

- Ăn to nói lớn thật, nghé mới sinh không sợ hổ đây mà! – Nhạc phụ phá ra cười hài lòng.

Thế là nhạc mẫu không nói gì nữa, người đưa tay như bảo Tiểu Mai qua sang bên cạnh mình ngồi, đợi cho con gái yêu nửa dỗi nửa vui phụng phịu sà vào lòng mình rồi thì mới lại nhìn chồng mình:

- Em hỏi, được không?

Nhạc phụ vỗ vỗ trán, lại cười khổ:

- Không phải chứ, sớm quá!

- Gì vậy mẹ? – Tiểu Mai lại lo lắng, nàng hỏi dồn.

Nhưng nhạc mẫu không chịu lý giải là sẽ hỏi gì mà chỉ khẽ ôm con gái rồi gật đầu nhìn chồng mình mà lên tiếng:

- Võ Trí Nam, đúng chứ?

- Dạ… dạ đúng! – Tôi giật bắn người lên.

- Nếu giả sử bây giờ cả cô và bé Mai đều rơi xuống một dòng sông mà hai người đều không biết bơi, và chỉ có mình con là biết bơi đang đứng trên bờ. Khả năng con chỉ cứu được duy nhất một người, con sẽ chọn cứu ai?

HẢ?

HỎI KIỂU GÌ THẾ NÀY ???!!!

Tôi nhất thời chết điếng, há hốc mồm vì… câu hỏi oái ăm này quả thực là trả lời đằng nào cũng chết. Chọn cứu nhạc mẫu thì lại bảo sao không cứu con gái, nhạc mẫu mất đi ái nữ thì sao thiết sống nữa. Nhưng chọn cứu Tiểu Mai thì sẽ lại… làm phật lòng nhạc mẫu, càng dở hơn nữa.

Bên nghĩa bên tình, sao cho trọn vẹn?

- Dạ… con có một thắc mắc…! – Tôi giơ tay.

- Ừ, nói đi! – Nhạc mẫu gật đầu mỉm cười.

- Dạ… lúc đó bác trai ở đâu? Có xuống phụ con cứu người chứ? – Tôi trơ tráo.

Nhạc phụ nhún vai bình thản đáp:

- Dĩ nhiên là bác cũng sẽ cứu, nhưng vậy thì con đang phá vỡ tính thuần thiết của câu hỏi rồi. Cứ trả lời đi, đúng thì là đúng, sai thì là sai!

- À… dạ….!!!

Đến tận bây giờ khi ngồi viết những dòng này tôi cũng chẳng thể nào quên được khung cảnh của ngày hôm ấy. Đó là một buổi tối khá lạnh sau cơn giông, ba người gia đình nhà Tiểu Mai ngồi một phía đối diện với tôi trước bình trà đào thơm ngát, và đều chờ đợi câu trả lời cho câu hỏi oái ăm nhưng… muôn thuở đó.

Toát mồ hôi hột mà nghe tim đập binh binh, các nơron trong não cứ chạy xẹt qua xẹt lại như điện mà hoạt động hết công suất. Thế nhưng tôi chẳng thể nào tìm ra được câu trả lời nào xác đáng mà lại có thế trọn vẹn nghĩa tình.

Cứu nhạc mẫu, tiêu ái nữ. Mà cứu ái nữ, tiêu nhạc mẫu.

Một trong hai người bọn họ mà tiêu thì tôi cũng… chết theo chứ sống sao nữa.

Chết… chết theo?

Ơ-rê-ka !!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nghĩ xong là tôi trả lời ngay dù rằng vẫn còn chưa chắc được là mình sẽ nói đến đâu.

- Dạ… con sẽ cứu cô trước, rồi sau đó ở luôn dưới sông chết chung với Tiểu Mai cho trọn tình trọn nghĩa!

- ………….!

- ……………….!

- ……………………..!

Tại đây, ngay lúc này, có một sự im lặng nhẹ…

******

Hơn hai mươi phút sau, tôi dắt xe ra khỏi nhà Tiểu Mai mà giật mình biết được hóa ra… tay mình vẫn còn run từ nãy đến giờ. Tiểu Mai thấy vậy liền siết chặt tay tôi, lần đầu tiên tôi thấy được trong ánh mắt nàng một niềm quyết tâm mãnh liệt và kiên định đến thế:

- Chỉ khi không còn có thể, em mới không còn bên anh!

- ………!

- Nhưng có chuyện gì trên đời này là không thể, em với anh tài giỏi vậy kia mà!

- ………….!

Cũng là lần đầu tiên suốt ngần ấy thời gian quen nhau, tôi được thấy Tiểu Mai tự nhận rằng nàng giỏi giang, nhưng sự thật không phải là đúng như vậy hay sao?

Nhẹ đưa tay cốc đầu Tiểu Mai đầy yêu thương, tôi cười:

- Ngốc này, đụng chút là khóc!

- Ừ… nhờ vậy mới biết anh yêu của tui giỏi quá chừng đi! – Nàng yêu kiều tủm tỉm.

Hơi tiếc vì lúc này đang ở trước nhà Tiểu Mai và ba mẹ nàng lại còn bên trong nên chả thể ôm nàng một chút cho… đỡ lạnh, tôi ngồi lên yên xe luôn:

- Thôi về đây, trễ rồi!

- Ừa, về cẩn thận, gió lạnh đó! – Tiểu Mai dặn.

Đang định đạp xe quay đi thì tôi chợt ngoảnh lại kề tai nàng hỏi nhỏ:

- Nè, lỡ sau này mình sinh con gái thì em có làm khó thằng rể anh như mẹ em nãy giờ hông?

- Dĩ… dĩ nhiên là không rồi, ông hỏi… kỳ quá đi! – Tiểu Mai đỏ hồng mặt, khẽ dậm chân.

- Hề hề, nhớ là không đấy nhé!

- Ừa, về đi, đồ vô duyên!

Vậy là tôi đủng đỉnh đạp xe về nhà, buổi đêm nơi phố biển giờ này sao mà yên ắng và cũng lạnh quá đi mất. Ánh đèn vàng quen thuộc từ con đường biển vẫn tỏa xuống mà không làm tôi ấm thêm chút nào trước những cơn gió ban khuya đang thổi ngược lại.

Khiến cho tôi bất giác phải đưa một tay vào túi áo khoác của mình, và thoáng mỉm cười khi biết… lọ nước hoa của nhạc mẫu đại nhân vừa tặng mình vẫn còn nguyên trong hộp, và chiếc hộp đang nằm yên vị trong túi áo của tôi.

Đêm hôm đó tôi không tài nào ngủ được, vì cứ mỗi lần nhớ lại mấy tiếng đồng hồ vừa nãy ở nhà Tiểu Mai mà tôi cứ đứng tim lại mấy lần, và cũng cười vui mãn nguyện y vậy mấy lần. Cuối cùng tôi quyết định chợp mắt để sáng mai còn dậy sớm trả lời ba tôi vì cái tội về trễ, và trả lời bé Trân về lọ nước hoa quý giá màu xanh lá cây trên bàn tôi từ nãy đến giờ.

Khò… khò…zzz..ZZZ……

Một thời gian dài sau đó, rất rất dài, trải qua biết bao nhiêu đổi thay thế sự thì tôi tình cờ được biết một điều bí mật mà rất liên quan đến buổi tối hôm nay. Đó là theo như lời cô ấy kể lại thì ngày trước, ông ngoại của nàng có tiết lộ rằng… ngày xưa, ba nàng cũng từng bị… bà ngoại nàng quay như chong chóng hệt như tôi đêm nay với những câu hỏi oái ăm, những lần hù dọa áp đảo.

Và cũng hỏi cái câu “trọn vẹn nghĩa tình” kia, nhưng nhạc phụ trả lời sao thì tôi không được biết, chỉ biết là hồi đó, nhạc mẫu đại nhân nhà tôi không có ngồi khóc như con gái mình mà vụt bỏ ra ngoài luôn vì bất mãn, để lại nhạc phụ méo xệch mặt một mình chịu trận.

Để rồi cơ duyên xảo hợp sao đó mà ba của nàng cũng có hỏi mẹ nàng một câu, đó là…

- Sau này sinh con gái, hi vọng em không làm khó rể quý của anh như ba mẹ em hôm nay nhé! – Trích nguyên văn lời nhạc phụ.

- Yên tâm, em không có dữ đến vậy đâu! – Trích nguyên văn lời nhạc mẫu.

Vậy là sao đây?

Hai người rõ là đã thống nhất với nhau rồi thì sao lại còn… quay con  như quay heo thế?

May là con tài năng kinh thế, thông minh tuyệt đỉnh nên đã đường hoàng qua ải, chứ không thì biết tính làm sao? Con gái hai người… ế chắc luôn đó, chả ai thèm lấy đâu!

Thôi, nói chứ con cũng không trách hai người đâu, vì con biết nếu mà… lỡ tụi con có con gái thật thì lẽ dĩ nhiên là… con sẽ y theo truyền thống mà làm.

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy chứ, hừ hừ !!!

Nghĩ đến đây thì tôi chợt bật cười vì trong đầu mình đang dần hiện ra một cảnh tượng ở tương lai, khi mà tôi ngồi thủng thỉnh uống trà, âu yếm nhìn… Tiểu Mai cạnh bên đang “nhiệt tình” chất vấn thằng rể tương lai. Dùng ánh mắt sắc lạnh, dùng lối nói sắc sảo, dùng… bá khí áp đảo mà hù cho thằng nhóc con kia sợ đến vãi mật ra, vậy mới công bằng so với các bậc tiền bối đời trước.

Để rồi sau khi kết thúc (tất nhiên là trong trường hợp thằng nhóc không tung cửa chạy lấy người vì quá sợ), tôi sẽ ung dung mà nói với nó rằng:

- Nhóc con, ngày xưa bác và cả ba vợ của bác đây cũng từng bị y chang như vậy, phải trầy vi tróc vảy, khó khăn lắm mới có người để bây giờ nhóc mày đến nhà này hỏi vợ. Mà nghe đâu là sóng sau xô sóng trước cơ mà, thế cho nên ráng phải chịu đựng nhé. Ê… tao đang nói mà bây cứ gãi đầu là sao? Nam nhi mà, phải dũng mãnh lên chứ mậy!

Và tôi sẽ phá ra cười trước bộ dạng như gà mắc tóc của thằng nhỏ, cười thống khoái cực kì, hắc hắc !

Chứ còn sao nữa? Muốn lấy bé Tiểu Diệp nhà này đâu có dễ vậy bây !!


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!