XtGem Forum catalog
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Trong một góc hẻm bên kia đường, nó và Nguyên khoái chí đứng cười, nó khoái nhất là lúc ông Tư ‘’nè’’ tụi kia, đẹp mắt quá xá
_ Hj`, tụi kia mờ hem biết điều đầu hàng là ăn đòn bầm dập rồi - Nguyên thích thú - mày chơi cú này độc thiệt, hay quá xá, há há
_ Tao mờ - nó toét miệng cười. 
_ Mờ thui, zìa mày - nó nhắc khi thấy trời nhá nhem tối
_ ‘’ Cứ từ từ ‘’ - Nguyên đang hào hứng
_ Từ từ mốc xì, tối nay tao còn phải làm thay thằng Phong nữa
_ Uh, tao wên, zậy zờ zìa.

Zề tới căn nhà 2 tầng thân thương cũ kỹ cuối xóm, nó đẩy cửa đi vào
_ Bớt chưa mày, tao mua cho mày tô cháo vịt nà - nó nói to khi bước vào nhà
_ Uh, cám ơn, tao đỡ đỡ rồi - 1 bộ mặt xanh xao thò xuống từ trên gác trả lời nó
Nhìn mặt thằng bạn cùng phòng mà nó ngao ngán, hốc hác quá chừng. Từ ngày má thằng Phong mất trong một tai nạn xe đau thương, ba nó cũng bỏ đi theo gái. Hận đời thằng Phong chuyền về ở với nó luôn, hai thằng cô đơn đùm bọc lẫn nhau, sống trong căn nhà gỗ cũ nát thuê của bà chủ cuối xóm.
_ Ăn đi cho khỏe mày - nó vừa nói vừa đưa cho Phong tô cháo nóng hổi
_ Uhm, cám ơn mày, mày tốt với tao ghê!
Phong đỡ tô cháo mà nghẹn ngào, từ ngày mama Phong mất, chỉ có nó là luôn luôn tốt với Phong, nó an ủi Phong những khi Phong buồn, chăm sóc Phong những khi Phong ốm
_ Tốt lành gì, tao chỉ sợ mày chết không ai ……trả tiền phòng với tao thui.
Nó chống chế dỡ ẹc, Phong mỉm cười, Phong biết nó là thằng bạn tốt, nó luôn là người mang niềm tin và niềm vui đến cho Phong, nó là tia sáng cuối cùng của cuộc sống này đối với Phong..
_ Ăn rồi ngủ đi cho lại sức, tối nay tao đi làm thay mày cho - nó vừa nói vừa và thật nhanh tô cơm nguội.
_ Nhưng mà mày biết làm hem - Phong thắc mắc.
_ Sao hem mài, dễ ẹc, vá mấy cái ruột xe chớ nhiu.
Nói rồi nó vớ thùng đồ nghề bước thật nhanh ra cửa trước khi Phong kịp nói câu gì đó. Nó xách thùng đồ nghề ra đầu xóm, ngồi xuống ngã ba đường, dưới gốc cây bơ già, chỗ làm ăn thường ngày của Phong. Hỗm rày trời trở lạnh nên ít người ra đường lắm, vì vậy mấy điểm vá xe cũng trở nên vắng khách . Ngồi thật lâu mà chằng có cái xe nào chịu… lủng lốp cả, nó bỏ qua quán càfê bên đường kêu ly bạc xỉu, sở thix của nó là đăm chiêu mỗi đêm khi ngồi bên ly càfê và gói thuốc. Kon pé bán càfê với gương mặt bầu bầu, mắt to tròn, nhìn xinh tệ,ngạc nhiên hỏi nó.
_ Anh Phong bữa nay không đi làm ah`.
_ Phong bữa nay bịnh rồi, tối nay anh thay Phong lo cho Trúc được hem - nó cười gian gian nhìn kon pé.
_ Mơ đi, hem có cửa đâu - kon pé hếch mặt trả lời nó
_ Gì khó zậy, anh với Phong cũng như nhau mờ.
_ Anh khác, Phong khác, hok có như gì hết - kon pé thẳng thừng
_ Nhưng mờ….
Nó im bặt, giật mình quay qua chổ làm ăn, bên kia đường, một kon nhỏ dễ thương hết sức đang kêu lớn.
_ Chú gì vá xe ơiiii….
Nó chạy vội qua đường, dừng lại bên đống đồ nghề, liếc mắt nhìn kon nhỏ đang dắt chiếc xe đạp đời mới với vỏ sau lép xẹp. Trời đất, nhìn xa xa nhỏ dễ thương quá chừng, zậy mờ lúc nhìn gần…….. còn dễ thương ác chiến hơn nữa, mắt bồ câu nà, mũi cao thẳng nà, mỏ hơi chu chu nhìn ..….’’dễ ghét’’ thiệt.
_ Gì zậy..…… ‘’cháu’’ - nó nhe răng cười
Kon nhỏ có vẻ hơi quê vì gọi nhầm, thằng nhok đội cái nón nghiêng nghiêng trước mặt có vẻ cỡ nhỏ hơn là cỡ ‘’ chú gì ‘’ đó.
_ Oh`…….oh`, vá giùm cái xe đi - nhỏ ấp úng
_ Ở đây hem có vá giùm - nó chọc 
_ Oh`… thì vá lấy tiền.
_ Nhưng ở đây cũng hem vá cho mấy người hỗn hào, nói chiện zới ‘’ chú ‘’ phải zạ thưa mới đúng chứ - nó típ tục chọc
_ Thui nghen, đừng có ba zớ, giờ anh có vá hem, để tui còn đi chỗ khác - nhỏ bưx mình.
Chàj, nhỏ bưx lên nhìn còn… dễ thương ác nữa, nó cười cười.
_ Ah`….vá,… thik vá chỗ nào - mặt nó gian gian
_ Vá bánh xe chứ vá chỗ nào, hỏi gì ..thiếu ‘’i ốt’’ zậy.
_ Hì, tại người ta tưởng……. 
Nó nhe răng cười một cái ‘’thơ ngây’’ quá trời rồi chống chân xe lên lôi đồ nghề ra. 
_ Nhà nhỏ ở đâu zậy - nó vừa lui cui làm vừa ‘’ nghiên cứu’’
_ Nhà tui ở Ziệt Nam - nhỏ đáp huề zốn - còn anh ở đâu.
_ Trên mặt đất, dưới mặt trời - nó đáp còn huề zốn hơn
Ngước lên thấy nhỏ nhăn mặt, nó toét miệng cười rồi chọc tip
_ Tối rồi mờ nhỏ đi kua trai một mình thui hở. 
_ Hem, tui đạp xe tập thể dục, tự nhiên tới đây xe lủng bánh, anh ….. rải đinh phải hem - nhỏ tinh nghịch trêu lại
_ Bậy, nhìn mặt đẹp trai zậy mờ làm mấy cái trò đó hở.
_ Uhm - nhỏ cúi xuống nhìn măt nó - Nhìn kĩ cũng đep trai thiệt.
Nó chưa kịp cười hưởng ứng nhỏ đã phán thêm một câu ……xém khóc.
_ Nhưng mờ nhìn kĩ hơn thấy ….xấu hoắc hà.
Nó bùn hiu, nhỏ này cũng ghê quá xá chứ đâu hiền gì. Có lẽ thấy nó pùn pùn nên nhỏ ‘’tội tội’’ nói tip.
_ Hem sao đâu, tuy mặt anh xấu nhưng anh có nụ cười…
_ Tui cười dễ xương lém phải hem - nó háo hức
_ Hem - nhỏ cười tinh nghịch - Anh cười nhìn còn xấu hơn cái bản mặt anh nữa.
Nó cứng họng, im lun, hem thèm nói chiện nữa, tối nay xui quá, tưởng gặp tiên nữ chứ ai dè gặp phải ‘’hồ ly‘’ giả dạng. Nó quyết định chơi bài ‘’im lặng là vàng’’, nhí nhố típ mất công… ‘’dính đòn’’ thêm thì quê lắm. Nhưng im thì im chứ lâu lâu nó vẫn lé mắt liếc trộm nhỏ một cái. Mèng ơi, kon ’’hồ ly‘’ này nhìn ….dễ thương thiệt chứ bộ, ít ra nó phải tu luyện mấy ngàn năm rồi chứ hok ít, nhỏ mặc áo thun trắng, quần thể thao, khuôn mặt trắng ngần như những cô tiểu thư nhà đại gia nước ngoài, tóc cột cao sang 1 bên nhìn quậy hết sức, nhưng điều đặc biệt là nhỏ có đôi mắt bit cười, đôi mắt đen lay láy lúc nào cũng ánh lên vẻ nghịch ngợm, đã vậy nhỏ còn có……
_ Ê, nhìn gì ghê zậy, âm miu j` đóa - ‘’hồ ly’’ hỏi khi thấy tự nhiên nó nhìn nhỏ chăm chú.
Giật mình, hơi quê, nó hem thèm khen nhỏ nữa.
_ Hem j`, xong rồi nà.
_ Nhiu tiền. 
_ 5 ...chục.
Nhỏ móc bóp đưa nó tờ polime 50.
_ Chaj`, đưa thiệt hả,….2 ngàn thui.
_ Sao ít vậy – nhỏ có vẻ ngạc nhiên
Nhỏ này hình như….. khùng khùng, chắc nhỏ ‘’tu luyện’’ dữ quá tẩu hỏa rồi.
_ Uh, ít zậy thui, đủ tiền ăn sáng gồi.
_ Ăn sáng j` 2 ngàn - nhỏ tỏ vẻ hok tin
_ 2 ngàn được gói xôi bắp gồi - nó giải thik
_ Thiệt hem.
Nhỏ đưa nó 2 ngàn mà mặt vẫn chưa tin có gói xôi bắp 2 ngàn. Nhỏ này thấy… kì kì ta ơi, hình như nó bên USA mới zja`, còn hem là hồi nhỏ chắc… lọt cầu Ông Đạo.
_ Tối nào anh cũng ngồi đây hết hả - nhỏ điều tra
_ Uh - nó ba xạo - Mai ra …vá tip hả
_ Hem có đâu - nhỏ chun mũi - mà mai tui ra chơi nghen, được hem
_ Ừa, mà đem cái gì ra ăn mới…. cho chơi.
_ Xíiiiiii…
Nhỏ xí một cái dài cả cây số rồi lên xe đi thẳng, nó đứng nhìn theo cười cười rồi qua uống càfê tip, nhỏ này thấy …kì kì.
11h đêm nó về tới nhà, tối nay được 6 mối, bỏ túi được 2 chục, leo lên lầu thấy thằng Phong đang ngủ nó nhẹ nhẹ đi đánh răng rồi leo lên ngủ lun.
6h sáng, trên con đường toàn cát với sỏi, một thằng nhok đội nón nghiêng nghiêng vừa đi vừa huýt sáo ….tào lao. Nó zậy từ lúc 5h, nấu xong nồi cháo múc 1 tô thiệt bự để trên đầu giường thằng Phong là đi làm liền. Hôm nay trời đẹp hơn hôm qua nữa, nó bình luận. Đi một đoạn lại thấy hai con chim đang chí chóe trên cành cây gần đó. Chắc 2 con chim hôm qua nà, tính dụ tao hả, hem có đâu …khôn rồi mày, nó nói với mấy con chim. Nói rồi nó bỏ đi, chắc nhờ nó ‘’khôn rồi’’ nên bữa nay nó an toàn tới thẳng nhà thằng Nguyên mà hok cần… thể dục. Nó hok đứng ngoài kêu réo nữa, bữa nay nó zô thẳng trong nhà luôn, bắt gặp thằng Nguyên đang ngáy o o trên giường. Thằng khỉ gió này, giờ còn ngủ. Nó cúi xuống giả giọng kon gái nói zô tai cái thằng ham ngủ.
_ Anh ơi,…. zậy đi làm anh.
_ Uh..m, u..hm, để anh ngủ chút nữa - Nguyên nói mà hok thèm mở mắt.
_ Thằng khỉ con này.
Nó bưx mình sút thằng bạn một cú sấm sét zô mông, thằng này lập tức bay thẳng cánh xuống giường nằm chỏng gọng trên mặt đất, điếng hồn, Nguyên lồm cồm bò zậy la lớn.
_ Có thik khách, có thik khách.
_ Thik khách nè - nó co giò tặng cho thằng bạn thêm phát nữa.
_ Ui da, đau quá mày, làm gì du côn zậy. 
_ Ai bỉu mày chi, bit mấy giờ rồi hem còn ngủ - nó càm ràm - lẹ còn đi làm 
_ Uh, đợi chút,… nhưng mà đau quá.
Bỏ mặc cho cái thằng lề mề rên rỉ, nó leo lên cây ổi sim trước nhà hái ăn, cây ổi dạo này nhìu trái ghê, nó hái nặng hai túi rồi leo xuống.
_ Đi mày - Nguyên kêu nó
_ Uhm, mai lo zậy sớm nha mày, lề mề tao cho ở nhà luôn - nó vừa cắn ổi vừa nói
_ Rồi, bit rồi, đồ ma cô - Nguyên vẫn chưa hết đau 
_ Mà nè ông pà jà mày đâu, sao sáng zô tao hem thấy - nó thắc mắc.
_ Ông pà jà tao đi rồi, đi tối hôm qua.
_ Đi đâu ? - nó hỏi 
_ Hok bít, nghe ổng pả nói là đi làm ăn, hình như là đi buôn cái j` đó.
_ Mày ở nhà mình thôi hả.
_ Uh, zậy nên bắt đầu tối nay tao qua ở zới mày zới thằng Phong cho zui nghen.
_ Thôi, ở zới mày tốn gạo thấy mồ - nó cười cười
_ Trùm sò vừa thôi nghe mày, giờ có cho ở hok - Nguyên làm mặt ngầu
_ Uh, thì ở, nhưng mờ qua đó mày phải làm…. osin cho tao nghe chưa.
_ Mơ đi kon, qua đó tao là… thượng khách, mày phải phục zụ tao mới đúng.
_ Thượng khách nè - nó thụi zô bụng thằng Nguyên 1 cái đau thấu trời
_ Ui da…., thôi làm…osin cũng được - Nguyên nhăn mặt 
2 thằng nhok dắt nhau đi ăn sáng rồi lên trường làm việc.


Buổi trưa, trời nắng gay gắt, nắng đến nổi đường phố vắng tanh, ai cũng lo về nhà cho thiệt lẹ, nóng quá xá. Mấy con chó trước cổng trường cũng nằm im ru dưới bóng mát, chẳng thèm đề ý xung quanh. Trên bãi cỏ sân trường, dưới bóng một cây tùng già, hai thằng nhok đang ngồi nghỉ trưa, cả hai đang nhai bánh mì.
_ Khó nuốt quá mày ơi, nắng cỡ này mà ăn bánh mì - Nguyên càu nhàu.
_ Ráng nuốt đi mày, từ đây mà lội về nhà ăn cơm rồi lên lại chắc chết quá.
Nó nói ‘’ráng’’ chứ cũng oải quá chừng, khó nuốt thiệt, gặm cho thiệt nhanh hết ổ bánh mì rồi cầm chai nước tu ực ực, giá mà lãnh lương sớm thì 2 thằng đã ra quán ngồi rung đùi bên 2 tô cơm thịt kho và ca trà đá rồi, bùn ghê. Uể oải, nó nằm lăn ra bãi cỏ nhìn qua bên kia đường, nơi xe cà lem kế bên cổng, nó thấy một thằng nhok cỡ lớp 5 lớp 6 đang ăn vạ với mẹ đòi mua cho bằng được. Nó nhìn thằng nhok mà ánh mắt xa xăm, nó thèm được một lần như thằng nhok đó quá, nó ao ước có mẹ để được nhõng nhẽo, được yêu thương, một lần thôi. Và rồi trong đầu nó thước phim quá khứ tuổi thơ hiện ra loang loáng.
19 năm trước, một buổi sáng sương mù Đà Lạt, ngay trước cổng tu viện Mến Thánh Giá, một bà sơ đang quét rác loạt xoạt. Bỗng bà ngừng chổi, dưới chân cái cửa sắt to lớn, một thằng bé khoảng vài tuần tuổi đang khóc oe oe trong đống khăn lông được quấn kĩ lưỡng. Bà cúi xuống, khắp người nó chẳng có j` để có thể bit được gốc gác xuất xứ của nó cả, ngoài một sợi dây chuyền bạc có mặt là một một nữa hình tròn bị ai đó bẻ đôi quấn chặt vào tay nó. Có lẽ cha mẹ đứa bé hok đủ điều kiện để nuôi nó khôn lớn, nhưng nhìu người không nghĩ như vậy vì bộ đồ nó mặc và những thứ quấn quanh đều là những thứ đắt tiền, có người còn kháo nhau rằng nó là sản phẩm thừa của một ông to bà lớn nào đó. Bà sơ trưởng mặc kệ những lời đàm tiếu, bà đem nó vào tu viện để sưởi ấm. Rồi ngày ngày nó lớn lên trong trường dòng với sự yêu thương, chăm sóc của các sơ, nó thông minh, lanh lợi, dễ gần, rất đáng yêu. Những tưởng cuộc đời cứ thế trôi đi và nó sẽ sớm lớn lên trở thành 1 ông Cha tốt bụng. Nhưng rồi năm nó lên 6 tuổi, một đứa bạn hư hỏng học chung trường dòng nói với nó rằng : ‘’nó là thằng mồ côi, là sản phẩm thừa của đời, là thứ bỏ đi, nó không xứng học ở đây, nên Cút Đi cho khuất mắt ’’. Nó vung tay đấm gãy răng thằng nhok ác khẩu, rồi bỏ về ôm sơ khóc, nó hỏi sơ về sự thật những lời thằng kia nói, các sơ khóc nhìn nó, không trả lời mà chỉ lặng lẽ gật đầu. Nó như rớt xuống vực sâu tăm tối, trước giờ nó cứ đinh ninh nó là con của …các sơ, mọi thứ sụp đổ, rồi tối hôm đó nó ‘’cút đi’’ thật. 
Nó leo cổng bỏ đi với quyết tâm tìm cho ra cha mẹ nó, trước khi đi nó viết lại vài chữ nguệch ngoạc và chôm theo một tấm hình các sơ chup chung. 2 năm ròng nó lang thang khắp nơi. Ban đầu nó đi ‘’trút sơ ri’’ cùng một số thằng bạn đường phố để sống, cầm cái lon rỗng đứng trước những hàng ăn, chờ người ta buông đũa tính tiền là nhảy ào vào trút hết đồ thừa vào lon. Thời gian sau, khi đã quen dần với cuộc sống, lại hiểu được nỗi nhục ‘’trút sơ ri’’, nó làm đủ mọi nghề, bán báo, đánh giày, vé số, tham gia băng đẩy xe chợ …đủ hết, lâu lâu nó được một số người tốt bụng cho bữa cơm đầy đủ no bụng. Đêm đến nó ngủ vỉa hè, ghế đá công viên, những tối trời mưa nó nằm co ro dưới hiên chùa. Rồi những ngày không kiếm được tiền, nó trằn trọc với cái bụng đói meo, lôi trong túi ra tấm hình của các sơ, nó ứa nước mắt nằm khóc một mình. Cha mẹ nó vẫn đang ở một nơi nào xa vời lắm.
Nhưng rồi một hôm, chưa tìm được cha mẹ thì nó bị đội chống tệ nạn trẻ em đường phố bắt gọn, họ quả quyết rằng nó là thằng chuyên móc túi mà họ đang lùng cả tháng nay, nó ngồi im không thèm cãi một lời, năm đó nó mới 8 tuổi. Họ đưa nó đến cô nhi viện thành phố, tại đây nó hiểu được mặt thật của cuộc sống. Nó bắt gặp ông hiệu trưởng trường cô nhi thường ngày ra vẻ đạo đức thương yêu những đứa trẻ bất hạnh, nhưng lại âm thầm rút bớt tiền của những nhà hảo tâm gởi cho chúng. Nó bắt gặp những ông lớn trên thành phố đến úy lạo bọn nó, mấy ông này phát biểu toàn lời đạo đức sáo rỗng, rằng họ luôn luôn quan tâm đến những mảnh đời bất hạnh này, nhưng nó bít mấy cha này có thể ‘’luôn luôn lắng nghe’’ nhưng ‘’nghe xong dek hiểu’’, chẳng qua họ bỏ ra chút tiền biếu cô nhi viện để được lên báo thành người tốt thôi. 
2 năm sau, nó tròn 10 tuổi, khát khao thấy mặt cha mẹ vẫn thúc giục nó. Vào một đêm tối trời, nó ‘’vượt ngục’’, nhờ 2 thằng đàn em cõng chồng nhau để leo tường. Trở lại cuộc sống bụi đời, nó quên dần đi mục đích của nó, nó muốn tìm cha mẹ nhưng lại chẳng có một xíu thông tin j` về họ ngoài sợi dây chuyền với nữa mảnh hình tròn đang đeo trên cổ, vả lại miếng ăn là thứ nó cần hơn. 13 tuổi, nó nhảy trộm xe xuống phi nôm, rồi lên cađô, xuống tận Sài Gòn, nhưng bóng dáng cha mẹ nó vẫn mơ hồ lắm, nó chán nản. Đất Sài Thành này cũng khó sống quá, băng nhóm nhìu quá, nó lang thang khắp nơi. Một số băng móc túi cũng muốn thu phục nó vì nó lanh lẹ lại có gương mặt hiền lành dễ trà trộn. Nhưng nó từ chối hết, từ ngày ra đi nó chưa từng làm gì xấu cả, lời dạy của các sơ nó vẫn nằm long. Rồi rốt cuộc vì miếng ăn nó cũng gia nhập một băng bảo kê, Đại ca khoảng hơn 30 tuổi, cao lớn, ánh mắt lạnh lùng, mặt mũi đầy sẹo vì trải trận mạc giang hồ. Đáng ra nó còn nhỏ quá không làm ăn gì được, nhưng thấy nó lanh lẹ, thông minh, ánh mắt lỳ lợm, có nét giống quá khứ mình nên Đại ca thu nhận nó để huấn luyện từ từ. Dần dà nó cũng trưởng thành, vị trí nó trong băng bây giờ chỉ thua Đại ca thôi, nó gan lì lắm, có nó trong băng các băng lớn khác cũng kiêng mặt không dám đụng. Đến khi nó 18 tuổi, trong một trận sát phạt phân chia địa bàn với tụi Giao Long, cảnh sát bất ngờ ập tới nơi giao chiến, Đại ca bị 3 thằng hình sự khóa tay, băng nó bị tóm gần hết, nó may mắn chạy thoát. Buồn đời, nó lên xe tìm về lại đất Đà Lạt, nó dạt về xóm Cầu Đá này được hơn 1 năm rồi chứ ít đâu.
Thằng nhok ngày nào khi ra đi mới nhỏ xíu còn ngây thơ, mà giờ khi trở về đã trưởng thành rất nhiều, 19 tuổi rồi, nó đã lớn lên trong nấm đấm, trong dao búa, trong luật đời, nhưng nó vẫn là một con người tốt, những hạt bụi đời vẫn chưa làm bẩn nó, nó chưa hư.
_ Làm gì mất hồn zậy mày, nhớ ‘’em’’ hả - Nguyên huơ huơ tay trước mặt nó.
Ký ức chấm dứt, nó sực tỉnh nhìn thằng bạn
_ Đâu..đâu có, thằng như tao mà em út gì - nó đáp
_ Đúng rồi, nhìn cái mặt mày là gái nó trốn hết còn gì - Nguyên chọc nó.
_ Kệ tao mày, thôi zô làm, ‘’cơm no rượu say’’ rồi.
_ No thì chưa no, nhưng mà tao say …nắng rồi nè, trời gì nóng quá xá.
Bên bức tường trường xuất hiện hai thằng nhok đang sơn sơn quét quét dưới cái nắng khủng khiếp, 1 thằng đầu tóc xù xù, một thằng đội nón nghiêng nghiêng.


Chiều đến, nó đi về, bữa nay có thằng Nguyên nữa, sau khi khóa cửa nhà cẩn thận, Nguyên ôm 1 đống đồ đạc qua nhà nó… ‘’tái định cư’’, về tới nhà thấy thằng Phong đang lui cui lặt rau, nó hỏi.
_ Bớt chưa mày.
_ Rồi, hết từ hồi sáng, mà thằng Nguyên làm gì ôm đống đồ to đùng zậy, ….‘’chạy nạn hả’’.
_ Bắt đầu bữa nay tao làm ‘’thượng khách ở đây - Nguyên nhăn răng cười, nhưng nhìn qua thấy nó đang liếc liếc - Ah` hok, tao làm …. Osin ở đây.
_ Tao mới thuê nó đó - nó cười - từ giờ nó…. nấu cơm, rửa chén ở đây.
_ Oh`, zụ này được đó - Phong khoái chí - Ê, xuống lặt rau giùm tao coi …osin
_ Thui nghen, tụi bây bôi bác tao vừa vừa thôi nha - Nguyên nhăn mặt.
Nó cười hề hề
_ Bữa đầu tha mày đó, sắp xếp đồ đạc đi rồi ra ăn cơm.
Nguyên bưx bưx đem đồ đi cất, đến khi quay ra đã thấy nó với Phong ngồi bên mâm cơm.
_ Nhà tụi bây bê bối quá đi - Nguyên lên tiếng chê
_ Ở nhờ hok có được ý kiến ý cò gì hết mày - nó nói
_ Mày nhí nhố tao cho đi dọn dẹp lại hết giờ - Phong hù
_ Uh, tụi mày cứ ăn hiếp tao đi, bưx lên tao ăn hết cơm cho bit.
Nó với Phong im liền, j` chứ ăn uống dám thằng này nó chơi thiệt lắm, nó ăn như…trâu, bưx lên nó ăn hết nồi cơm có mà đói …nhe răng. 
Đang ăn, sực nhớ tới cái zụ ‘’mai tui ra chơi nghen’’ của nhỏ ‘’hồ ly’’ hôm qua, nó nói.
_ Chút thằng Phong ở nhà ….rửa chén với thằng Nguyên nha, tao đi vá xe.
_ Tao hết bịnh rồi mà, để tao đi cho - Phong phản đối
_ Hem có nói nhiều, mày phải nghĩ nhiều lấy sức, mới bịnh xong mà đi làm hem tốt đâu - nó dụ
Phong tính nói gì đó nhưng thôi, lo ăn tip. Cái thằng Nguyên kia đang gắp đồ ăn lia lịa, ăn gì khỏe quá xá trời, im im mà ….‘’năng xuất’’ ghê, Phong nghĩ thầm, mình mà nói 2-3 câu nữa chắc sạch nồi quá
Vừa ăn xong, làm miếng nước là nó xách thùng đồ nghề zọt liền, nó sợ thằng Phong nhanh nhảu đi làm thì lấy ai chơi zới ‘’nhỏ’’ chớ. Ở nhà, Nguyên với Phong tròn mắt dòm theo.
_ Sao tự nhiên nó khoái vá xe zậy mày - Nguyên.
_ Tao cũng chẳng bit, hình như nó âm miu gì đó.
_ Chắc nó tính …zớt em Trúc của mày - Nguyên hù
_ Uh, nghi lắm, phải canh chừng thằng này mới được - Phong lo lo


Tới đầu xóm nó thẩy thùng đồ nghề xuống rồi qua quán kêu ly càfê. Thấy nó, ‘’pé’’ Trúc hỏi liền.
_ Hôm nay anh Phong nghỉ tip hả
_ Uh, nó …‘’ gã ‘’ trúc cho anh rồi mà.
_ Nói bậy nè...
Trúc thụi 1 phát thiệt mạnh zô bụng nó. Kon gái gì dữ quá trời, mai mốt thằng Phong mà ngu ngu zớt về thì có nước ….sứt đầu mẻ trán nghen kon, nó trù ẻo thằng Phong rồi cầm ly càfê qua chỗ làm ăn.
Nó ngồi lâu thiệt lâu mà vẫn chưa thấy nhỏ, đốt hết gần nửa gói thuốc, sắp hết ly càfê, chắc nó bị zụ rồi, bưx ghê. Kon nhỏ này, hôm qua thấy nghi nghi rồi, dám lừa nó. Cầu cho nhỏ tự nhiên đau bụng lăn ra nằm chèo queo cho bit. Hem, cầu cho nhỏ ra đường đạp vỏ chuối té ….gãy răng chơi, nó khoái chí. Chưa được, cầu cho….. 
_ Làm gì cười 1 mình zậy, bị ….chó cắn hả. 
Đang ‘’cầu cho’’ khí thế tự nhiên bị phá ngang, nó ngẩng mặt lên giật mình thấy nhỏ đứng trước mặt nó.
_ Ah`….oh`, đâu có, mà sao ra trễ zậy - nó đánh trống lủng.
_ Tui bận chút chuyện, đồ ăn nè, cho ngồi chơi hem
_ Cho chứ - nó nhe răng cười
Chèng ơi, hôm qua nó nói chơi thôi mà nay nhỏ đem đồ ăn ra thiệt, nhìu ghê toàn kẹo xịn, nhỏ này ‘’dễ ghét’’ quá, nó cầm một cây kẹo trong bịch tính ăn nhưng tự nhiên lại thôi, dám nhỏ này đem đồ….. hết hạn ra đầu độc nó lắm ah`. 
_ Mới hay cũ đây - nó nghi nghi hỏi nhỏ
_ Hứ - nhỏ chun mũi - Đồ mới sx ….hôm qua hết đó.
_ Nè, ăn chung cho zui - nó vẫn còn nghi nghi nên đưa cho nhỏ cây kẹo ăn trước….. ‘’thử độc’’
Nhỏ bóc ra ăn ngon lành, lúc đó nó mới tin tin bóc kẹo ăn luôn.
_ Mà bánh kẹo đâu nhiều zậy.
_ Nhà tui ah’, ngon hem.
_ Ngon - nó đáp rồi lấy tip viên khác, ‘’mùi nhang’’ thơm phức
_ Tối nay anh làm được mấy ‘’gói xôi’’ rồi.
_ 10 ngàn, 5 ‘’gói’’
_ Bữa nào anh dẫn tui đi ăn thử gói xôi 2 ngàn nghen.
Nhỏ này lạ thiệt, hay đang chọc quê nó đây.
_ J` mà dẫn, bộ nhỏ chưa ăn xôi lần nào hả.
_ Chưa! - nhỏ thiệt thà đáp
_ Trời đất - nó ngạc nhiên, nhỏ này chắc bên Irăd mới zìa.
Hai đứa ngồi xử hết bịch kẹo trong vòng 5’, kỉ lục thiệt, zậy mà nhỏ còn than.
_ Đói bụng quá, hồi nãy trốn đi chưa kịp ăn gì.
_ Sao lại trốn - nó lại ngạc nhiên
_ Papa mama tui hem cho đi, tui phải chờ cả nhà ngủ mới trốn ra đây được nè - nhỏ đáp tỉnh bơ
Tội nhỏ ghê, zậy mà nãy giờ nó cứ ….’’cầu cho’’ hoài.
_ Đi ăn đi - nó đề nghị
_ Anh hem dọn dẹp đồ hả.
_ Khỏi, mấy cái này ai lấy làm chi. Đi ăn.
Nói rồi nó đi trước, nhỏ theo sau, tới một xe mì gõ, nó rủ
_ Zô ăn mì hoành thánh đi.
_ Ăn đây hả, sao nhìn… dơ dơ zậy. 
Nó điếng hồn, nhỏ nói to quá chừng, ông chủ mì đang xắt thịt, nghe vậy, cầm con dao lườm lườm dòm ra. Nó dòm con dao mà hết vía, mẹ ơi, ổng mà cho 1 nhát chắc đi ‘’công tác zới Bác Hồ’’ luôn quá, nhỏ này quậy thiệt.
_ Uh - nó quay qua dòm cái xe mì khác bên kia đường - Bên đó nhìn dơ dơ ghê, ở đây sạch nà, ăn đây đi
Nói rồi nó kéo nhỏ ngồi xuống, ông chủ thì cứ tưởng hai đứa này chê xe bên kia nên tạm thời bỏ qua.
_ Ông chủ cho 2 tô đi - nó gọi lớn
Rồi nó quay qua nhỏ
_ Sao nhỏ gan quá zậy, zô quán người ta mà chê bai, ổng bưx lên ổng làm thịt hai đứa bán …hoành thánh luôn bi giờ.
_ Uh, xin lỗi, nhưng mà ….
_ Mà sao?
_ Tui vẫn thấy nó …dơ dơ
Nó ..xém xỉu tập 2, ông chủ quán bưng mì ra đang đứng gần đó trợn mắt dòm tụi nó. Túng quá nó…. chơi đại.
_ Uh, đúng ah, dòm đi dòm lại vẫn thấy cái xe mì… bên kia dơ òm.
Ông chủ mặt mày bặm trợn đặt hai tô mì xuống bàn nghi nghi dòm tụi nó rồi bỏ đi. Ổng đi một lúc rồi mà nó vẫn còn run, sợ ổng… qua xe kia ‘’méc’’ thì chết em. Đi ăn zới nhỏ này sợ quá đi.
_ Này ăn sao - nhỏ nhìn tô mì rồi hỏi nó.
_ Thì bỏ miệng, nhai, nuốt chứ sao.
Thấy nhỏ vẫn ‘’ngu ngu’’ ngồi dòm, nó hỏi.
_ Bộ chưa ăn lần nào hả.
_ Chưa.
Nhỏ đáp tỉnh bơ làm nó bùn hiu, j` cũng chưa, nhỏ này chắc trước giờ toàn ăn …. Khoai lang quá.
_ Nè, bỏ tương zô, thêm chút top mỡ nữa - vừa nói nó vừa bỏ zô cho nhỏ - rồi đó, gắp ăn đi
Nhỏ gắp một đũa ăn thử, thấy ngon ngon nhỏ ‘’làm tới’’ luôn …..3 tô. Nó dòm nhỏ mà ghê ghê, nhỏ này chắc ‘’bạn’’ thằng Nguyên, bao tử bị …lủng.
Ăn xong nó đứng lên tính tiền, nhỏ lau miệng rồi nói với nó
_ Chà, ngon ghê luôn ah’, chắc mua về mai ăn tip.
_ Uh, nhỏ mua đi.
Nhỏ quay chỗ ông chủ.
_ Ông chủ, …cái xe này nhiu.
Nó chết điếng, vội vã kéo nhỏ chạy cái vèo, phía sau ông chủ mì…. lượm đá chọi theo. Cái kon nhỏ này, hôm qua nó đã thấy kì kì rồi, hôm nay nó mới thấy là kì quá xá lun, hình như nhỏ thik…. ăn đòn ‘’tráng miệng’’ hay sao ah’.
_ Bộ nhỏ ghét cha bán mì gõ lắm sao mà cứ chọc ổng woài zậy.
_ Đâu có, tui chọc gì ổng đâu.
_ Chứ sao nhỏ đòi mua cái xe của ổng.
_ Tui mua thiệt mà.
Nó nhìn nhỏ, nó bit rồi, hồi nãy nhỏ nói ‘’trốn đi’’ té ra nhỏ trốn ….nhà thương. Nhỏ này hình như còn có một sợi dây thần kinh hà, ghê quá, hem biết bịnh ‘’khùng’’ có ….lây hem nữa.
_ Nhà nhỏ đâu zậy - nó điều tra.
Nhỏ có vẻ lấp lửng.
_ Sau dãy phố này nè.
Thôi rồi, y boong, sau dãy phố này là nhà của ba tập đoàn đại gia Thanh Long, Trung Lân, Kim Phụng và ….nhà thương. Hèn gì, nó mà nghi cái gì là hem sai, tội nghịp, dễ thương ác mà ….thiếu dây thần kinh.
_ Để tui đưa nhỏ về ‘’nhà’’ cho, tối rồi - nó thấy tội tội nhỏ
_ Thôi nữa, tui tự về được mà.
_ Nhưng mà khuya rồi, kon gái đi đêm ghê lắm, với lại nhỏ còn bị….
_ Bị gì ?
_ Ah`… hem gì, đi nè, tui đưa về.
_ Đã nói khỏi mà, anh về trước đi.
_ Nhưng….
_ Tui nói anh về đi, anh đứng đây nữa tui giận ah.
_ U…h, zậy nhỏ zìa cẩn thận, có gì ….chạy cho lẹ nha. 
Nó miễn cưỡng quay đi, nhỏ này lạ thiệt, nhưng mà cũng zui.
Dọn dẹp hết đồ nghề làm ăn, nó đi về, zô tới nhà là nó đi tắm liền, nó đang sợ bị…. lây kon vi-rút khùng.


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!