pacman, rainbows, and roller s
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Sáng hôm sau...
Dường như mọi ngóc ngách của học viện Phụng Hoàng nếu như ko hỏi nhau về cảm giác từ đêm dạ vũ thì cũng là hồ hởi bàn tán về ~ chuyện xảy ra đêm qua tại buổi tiệc…Đa phần có vẻ thích thú vì cuối cùng cũng đã ai đó đã chịu đứng ra cho “Hắc phù thuỷ” 1 bài học…
Cô bạn Tiểu Thuý vừa quét chỗ rác cuối cùng vào ky vừa nói:
- Vừa chảnh vừa dữ, bị tát cũng đáng.
Cô bạn của Thuý- Ngọc Nga cũng khá tán thành với vẻ thích thú.
- Thứ con gái không ra gì ấy chỉ làm xấu hổ con gái học viện Phụng Hoàng thôi…Xem hôm qua nó nổi điên lên thật thú vị làm sao.
- May mà Hạo Tinh còn hiền,gặp mình,mình cho sẽ thế này… và thế này nữa…!
Tiểu Thuý vừa nói vừa giơ cao chổi quất vào ko khí 1 cách nhiệt tình khiến cho Nga cười sặc sụa. Sau,cô học trò cũng kết thúc bằng 1 cụm từ quen thuộc…
- Đáng đời!
Tuệ Mẫn vừa bước vào. Cô nhóc thoáng nghe nhg vờ như chẳng có gì, thản nhiên bước xuống bàn mình.Thế nhg khi đi ngang Tiểu Thuý,cô nhóc liền vờ như vô tình đưa chân ra làm té cô bạn học. Tiểu Thuý té thật đau!
Tuệ Mẫn lại thản nhiên bước tiếp. Tiểu Thuý đứng phắt dậy,chạy theo nắm cổ áo Mẫn xốc lên. Mẫn cũng không vừa,gạt tay Tiểu Thuý ra. Cả 2 lao vào đánh. Phải đến khi cô chủ nhiệm bước vào mới chịu buông nhau ra. Cả 2 bị bắt lên phòng giám thị đứng phạt cả buổi…
Đám bạn cùng lớp với Hạo Tinh đi ngang nhìn Tuệ Mẫn rồi chụm đầu xì xầm to nhỏ.
- Con nhóc bị Hạo Tinh tát tại buổi tiệc phải không? Hứ,cái mặt kênh kiệu thấy mà ghét.
- Mà hạo Tinh sao rồi nhỉ?
- Tội bạn ấy qua. Không biết có qua khỏi không nữa.
- Vẫn còn trong phòng cấp cứu, tình hình có vẻ không ổn cho lắm. 
- Tự dưng lại bị xe đụng. Bên cảnh sát bảo là do lỗi của bạn ấy. Tự dưng lại lao ra đường khi đèn đỏ làm tài xế trở tay ko kịp.
- Họ bảo bạn ấy chết chắc...
Mẫn chạy khỏi phòng giám thị đuổi theo kéo vai họ lại: 
- Các bạn nói Hạo Tinh bị gì hả?
- Liên quan gì tới cô?
- Nói đi. Coi như... tôi năn nỉ vậy... Mẫn bỏ đi sự cao ngạo mà hạ giọng...
- Bày đặt mèo khóc chuột sao?
- Các cô muốn nói gì cũng đc.Cho tôi biết Hạo Tinh bị gì đi.Xin các cô mà!
- Tối qua bạn ấy bị xe đụng, đang trong tình trạng rất nguy hiểm.Vừa ý bạn chưa?
- Nói…nói dối! Các người…lừa tôi!
Mẫn bỏ đi. Cô ko hiểu sao lòng lại thấy lo lắng,bức rức...Cô bé khóc, khóc rất nhiều.

Cả ngày trời cô nhóc chui vào phòng và tấm tức khóc, chẳng ăn chẳng uống. Trà Mi mấy lần gọi điện tới nhưng Mẫn không bắt máy. Mi báo cho Mẫn tình hình của Hạo Tinh vì cô bé biết Mẫn đang rất muốn biết. Hắn vẫn chưa có chuyển biến gì tốt.Tình trạng ấy đêm nay nếu ko có khả quan thì có thể ko qua khỏi…
Mẫn lo lắng và tự trách mình,có phải vì mình đã bảo hắn đi chết đi,cho nên…Mẫn ko muốn cuộc cãi cọ đó là hình ảnh cuối cùng về hắn.Cô ghét hắn,muốn hắn biến mất nhg ko phải là bằng cái cách như vậy. Cô nhóc…muốn gặp hắn…

Nửa đêm, Mẫn ra khỏi nhà để đến bệnh viện. 
Thoáng thấy bóng Tuệ Mẫn lấp ló tại hành lang bệnh viện, Trà Mi than đói và cùng Khải Tú với Bi ra ngoài kiếm chút gì ăn để Tuệ Mẫn tự nhiên.Vì hơn ai hết,Mi hiểu cái “tôi” của cô bạn lớn dường nào.
Trước phòng bệnh của Tinh nhìn vào, Mẫn phân vân, nửa muốn bước vào, nửa lại không. Nhưng trong vô thức, bàn tay cô bé đẩy cửa lúc nào không biết.
Hắn nằm đấy, bất động làm Tuệ Mẫn thấy xót xa. Cô bé tiến tới, nhìn hắn mà ko ngăn đc mình đừng khóc.Cái cảm giác hắn sẽ nằm đó,bất động và ko nói gì nữa làm cô muốn ngẹt thở.Cô bước tới gần hắn hơn và cúi xuống bên giường hắn, nhẹ nhàng cầm tay hắn. 
- Hạo Tinh, tỉnh lại đi. Anh đừng chết mà, Tinh.
Cô bé gục đầu lên ngực hắn, tay vẫn cầm lấy tay hắn.
- Tôi… vẫn ko thể gạt đi mọi ký ức về anh, chắc anh không biết đâu, phải không Hạo Tinh? Có phải tôi quá khờ ko khi đặt hết niềm tin yêu vào anh,để rồi khi bị bán rẻ,tôi ko thể tha thứ đc. Tôi lấy cái cớ đó để tự biện minh cho tội lỗi mình gây ra cho anh,tôi đã khiến anh giã từ sàn đấu.Tôi hận anh,và chính sự im lặng và lặng lẽ chấp nhận thương tật về mình của anh làm tôi thêm căm ghét anh.Anh khiến tôi trở thành 1 vai phản diện đáng nguyền rủa…mà cả chính tôi cũng căm ghét bản thân mình…
“Mẫn thoắt chốc lại nhìn đồng hồ. Hạo Tinh đến trễ đã gần một tiếng. Cô bé vẫn kiên nhẫn ngồi trên ghế đá đợi. 
Cuối cùng Tinh cũng đến.
- Tinh! Em ở đây!
Trông hắn có vẻ không được vui. Mẫn cũng không muốn hỏi nếu như hắn không muốn nói. Cô bé đem ra hộp cơm mà bản thân đã dành cả buổi sáng để nấu nướng. Cô bé cố không cho hắn thấy những vết cắt và vết phỏng khắp tay mình. Đây là buổi hẹn đầu tiên, cũng là lần đầu cô nhóc xuống bếp, vụng về nhưng chứa chan tình cảm. 
- Anh ăn đi.
Hắn cười. Trong nụ cười có chút gì gượng gạo. 
- Em nấu à?
- Vâng… Chắc là không ngon lắm.
Sự lúng túng hiện rõ trên nét mặt và cử chỉ làm Tuệ Mẫn trở nên đáng yêu lạ lùng. Hắn không sao ngăn con tim mình đừng lỗi nhịp mỗi khi nhìn cô bé. Tuệ Mẫn quá bé bỏng, và hắn thì khát khao được che chở cô nhóc bằng đôi tay mình.
- Ngon lắm.
- Thật không?
Trông hắn ăn rất ngon nên lòng của cô bé cảm thấy rất vui sướng và tự hào. Mẫn thò tay bốc một miếng bỏ vào miệng. Sau đó lại vội vàng nhăn mặt mà nhả ra ngay. Dở tệ!
Mẫn nhìn hắn, vừa ngượng ngùng, vừa trách móc. Hắn vẫn ăn rất ngon. 
- Anh đang trêu em phải không?
- Ngon thật mà. Đây là lần đầu tiên anh ăn món ăn của một cô gái nấu cho mình. 
- Chẳng phải có nhiều người hâm mộ anh lắm sao?
- Nhưng chỉ có một trong số họ là đặc biệt thôi. 
- Ai thế?
Hắn không trả lời, chỉ cười và nháy mắt với Mẫn. Cô bé rúc rích cười, thật hồn nhiên, đáng yêu. Hắn nắm tay Mẫn:
- Đi, chúng ta ra sân đánh vài sec đi. Anh có 1 chiêu mới muốn cho em coi đây.
- OK.
Bữa hôm ấy, Tuệ Mẫn rất vui. Nhưng niềm vui nhanh chóng tan đi.Hắn đột ngột bỏ đi sau khi nghe 1 cú ĐT càng khiến cho cô bé có linh cảm xấu. Cũng tối hôm đó, hắn gọi điện cho cô bé, bảo chỉ muốn nghe giọng nói… Nhg sau đó thì ko thể bỏ xuống….
- Em đây. Mới đó mà nhớ em rồi à?
- Em còn thức không? Nếu ngủ rồi thì mai anh gọi lại…
- Em còn thức! Em… em không ngủ được.
- Tại sao?
- Bí mật.
Cô bé nói với một giọng bí ẩn. Hắn im lặng. Mẫn bỗng sực nhớ: 
- Anh gọi cho em có chuyện gì không?
- Anh muốn nghe giọng của em, vậy thôi.
- Mai… mình gặp nhau ở chỗ cũ nhé?
- Không được rồi. Anh.. sắp ra sân bay.
- Anh lại đi? Sao sang nay anh ko nói gì ? Mẫn thật sự ngạc nhiên.
- Ừ.
- Bao lâu?
- Vài tháng.
- Nhớ gọi cho em nhé?
- Không được đâu, ban huấn luyện khó lắm.
- Nhưng…
- Anh phải cúp máy đây.
- Mỗi ngày em sẽ ra sân bay đợi anh,
- Không cần đâu,
- Nhất định em sẽ đợi.
Mẫn cúp máy. Cô bé thấy buồn, nhưng cô bé hiểu và thông cảm cho hắn.
Mấy tháng liền sau đó, cứ tan học, cô nhóc lại đến sân bay đợi, hoặc sưu tập tin tức về hắn, thu lại không sót trận đấu nào của hắn và bắt chước tập theo. 
Tháng 12 năm đó, hắn cũng về.
- Hạo Tinh! Hạo Tinh!
Tiếng của Tuệ Mẫn hòa vào dòng người. Khi hắn đi ngang qua cô bé, cô bé biết hắn đã thấy mình, nhưng hắn lại tỏ ra lạnh nhạt như không hề quen biết. Người ta xô đẩy làm rớt hộp cơm cô bé nấu dành riêng cho hắn xuống đất, rồi thản nhiên dẫm đạp lên nó. Mẫn đã bỏ ra bao nhiêu công sức,mong 1 ngày Tinh sẽ nếm thử vì bây giờ thì nó đã rất ngon rồi, vậy mà…
Tuyết rơi dày vào tháng 12. Dù thấy trong người hơi khó chịu, Mẫn vẫn tìm đến nhà thi đấu để xem trận đấu của hắn. Không có gì ngạc nhiên khi hắn thắng tuyệt đối. Người ta hô vang “Hoàng tử Tennis”. Mẫn chẳng cần biết Hoàng tử Tennis là ai. Trong lòng Mẫn chỉ có một người tên Hạo Tinh, một người cô bé rất yêu quý. Một lần nữa, Mẫn kiên nhẫn đứng đợi hắn bên ngoài nhà thi đấu. Và rồi hắn cũng đi ra, cùng với bạn hắn.Mẫn nghĩ hắn tỏ ra ko biết cô nhóc chỉ vì ko muốn cô bị kéo vào ~ scandal do sự nổi tiếng của hắn gây ra.Vì vậy cô nhóc nép vào phía sau cầu thang đợi cho tới lúc hắn chỉ có 1 mình.Nhờ vậy mà hắn đã ko biết Mẫn cũng ở nhà thi đấu hôm ấy…
- Tinh thần của bạn bữa nay có vấn đề. Bạn bỏ lỡ rất nhiều cú dứt điểm.
- Rei, cho điện thoại của mình đây.
- Đây.
Hắn gọi cho ai đó rồi thất vọng cúp máy.Hắn vừa định cất ĐT đi thì 1 cuộc ĐT gọi đến,thái độ hắn có gì đó ko ổn. Người bên kia nói gì đó với hắn,hắn gật đầu với vẻ đầy miễn cưỡng rồi cúp máy.
Hắn đột ngột dừng lại ở bậc tam cấp.
- Sao bạn không đi nữa?
- Mình sực nhớ mình có hẹn.
- Con gái ư?
- Ừ.
- Có phải cô bé bạn từng kể với mình?
- Con bé đó… mình bỏ lâu rồi.
- Sao thế? Lúc nào mình cũng nghe bạn kể về cô ấy.
- Đó là vì mình vẫn chưa tìm được đối tượng mới.
- Xinh hơn à?
- Xinh hay không là chuyện nhỏ. Quan trọng là tiền. Mình đã tìm được một cô gái rất giàu có, quen thế mới có tương lai.
- Bạn nói thế thì tội cho cô bé kia quá.
- Ừ thì tội, nên mình cho cô ta de lâu rồi. Đã lâu lắm mình không liên lạc. 
- Bạn đúng là đểu thật đấy. 
Bọn họ cười. Mỗi nụ cười của họ cứ như mỗi nhát dao xoáy sâu vào tim cô bé. Cô nhóc rồi thu rút lại phía sau cầu thang,cố ngăn ko cho tiếng nấc nghẹn bật ra khỏi vành môi…
- Con đã nghe chưa hả? Cậu ta là loại người đó đó.
- Ba…
Ông Âu ko biết đã xuất hiện từ bao giờ và đến bên cạnh con gái yêu quý của mình,an ủi nó.Lòng ông đau biết bao nhiêu khi nhìn thấy báu vật của mình khóc… Ông nhất quyết phải bảo vệ báu vật của mình bằng mọi giá !
Cô bé nhìn ông với đôi mắt ướt đẫm. Rồi ngay sau đó,Mẫn thấy đầu óc quay cuồng… Cô bé ngất đi trên tay ông vì cơn sốt hành hạ…”

Sáng hôm sau, Hạo Tinh qua cơn nguy hiểm như một kỳ tích. Trà Mi vội báo tin ngay cho Tuệ Mẫn bằng điện thoại, nhưng cô bé đã không có ở nhà.
***
Hạo Tinh dần mở mắt. Người đầu tiên hắn thấy là Trà Mi…
- Tinh, anh tỉnh rồi.
- Em không… đi học sao?
- Một chút em đi.Chưa tới giờ mà.
- Tối qua…hình như Tuệ Mẫn đã tới đây, có đúng không?
- Sao anh biết?
Tinh không nói gì. Trong cơn mê, hắn vẫn cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay của cô bé, từ giọt nước mắt của cô bé, ấm áp, trìu mến. Đó là thứ linh dược kỳ diệu đã kéo hắn khỏi bàn tay tử thần. 
“Mùa đông đó…Suốt 1 thời gian dài hắn ko đc gặp mặt cô bé của hắn.Nỗi nhớ da diết như gặm nhắm từng mảnh hồn của hắn…
“Tuệ Mẫn, giờ đây anh bỗng nhớ em da diết. Anh muốn chạy đến bên em ngay khi có thể. Nhưng cha em và nguời của ông ấy xuất hiện bất cứ đâu em đến. Anh không thể tiếp cận em mà tránh được sự kiểm soát của ông ấy. Anh chỉ có thể giả vờ không thấy em, hoặc phải thờ ơ với em chứ không còn cách nào khác. Hôm qua, khi em đến xem anh thi đấu, anh đã thấy em, và không chỉ mình em, còn có cha em cũng ở đó. Ông ấy đã gọi điện cho anh và sắp cho anh một kịch bản vô cùng vô lí. Anh chẳng biết ông ấy làm vậy để làm gì. Anh đã muốn gọi điện cho em, nhưng ông ấy lại xuất hiện và ra hiệu cho anh phải nói những gì ông ấy bảo anh trước đó. Thật không hiểu ông ta làm gì.
Sau đó, anh chạy vội đi tìm em khi thấy ông ấy không còn ở đó nữa.Nhg 1 lần nữa anh lại thất vọng… Em ko biết anh nghĩ tới em nhiều thế nào đâu.Anh ước gì có thể đc nhìn thẳng vào mắt em,nắm lấy tay em.Anh ước đc thấy nụ cười hiền lành và giọng nói trong trẻo của em… Khoảng thời gian xa em,anh nhận ra… Hạo Tinh sẽ chẳng còn là Hạo Tinh nếu ko có Tuệ Mẫn. Lúc này đây, anh rất muốn gặp em, Mẫn ơi… Anh ko chịu đc nữa rồi,anh phải gặp cha em để nói rõ chuyện này.Anh… anh yêu em…”
Gấp lại trang nhật ký, hắn quyết định mặc thêm áo vào và ra ngoài. Hắn tìm đến nhà Trà Mi không mấy khó khăn.
- Vào đi! Anh đi đâu vào thời tiết này cơ chứ?
- Anh có chuyện muốn nhờ em.
- Em sẵn sàng.
- Em sắp xếp cho anh và Mẫn gặp nhau được không? Hiện giờ anh không thể trực tiếp liên lạc với cô ấy.
- Tại sao?
- Lí do thì anh không thể nói được,anh đã hứa rồi.
- Mẫn nó bị bệnh nên nghỉ học mấyhôm rồi. Em có qua thăm. Hình như nó đang có chuyện buồn. Chắc vì đã lâu mà anh không liên lạc với nó. Tại sao vậy?
- Anh có khổ tâm thật mà.
Lại có chuông cửa.Vừa chạy ra mở cửa vừa nói với Tinh:
- Anh ướt hết vì tuyết rồi.Anh lấy đỡ cái áo của anh trai em mà thay. Em xuống nhà coi là ai. Cứ tự nhiên, anh của em cũng cao cỡ anh, em nghĩ là vừa. 
- Cảm ơn em.
Mi xuống nhà. Cô bé thấy Mẫn vừa mới tới.
- Mẫn, bạn còn bệnh mà,sao ko nằm ở nhà nghỉ ngơi? Có cần gì cứ gọi điện bảo mình là đc rồi !
- Mình buồn quá. Tối nay cho mình ở đây với bạn nhé?
- Ừ.
Mi nắm lấy tay Mẫn. Bật chợt Hạo Tinh xuất hiện từ trên lầu mà không hề biết Mẫn đến. Hắn ở trần, tay cầm cái áo của anh Trà Mi.
- Mi à, cái này được không vậy?
Mẫn sững sờ nhìn hắn, rồi nhìn sang cô bạn thân từ tấm bé với ánh mắt chua chát.
- 2 người… tại sao lại gạt tôi chứ?
Mẫn bỏ đi. 
- Hiểu lầm rồi. Mẫn! Anh…
Hạo Tinh đuổi theo nhưng Mẫn đã vào taxi. Hắn chạy theo xe một đoạn rất dài nhưng vẫn không đuổi kịp. Bực mình, hắn đá mạnh vào cây cột điện, rồi rủi lại bị bong gân…Đau,nhg hắn ko nghĩ gì khác ngoàii việc phải làm thế nào cho cô bé hiểu…
Hôm sau, hắn đợi cô bé trên đường về nhà, ngay quãng vắng người qua lại nhất,có lẽ hắn nghĩ nơi này sẽ tránh đc tai mắt của cha Tuệ Mẫn. 
Vừa thấy hắn, Mẫn quay lưng bỏ đi. Hắn cà nhắc đuổi theo. 
- Để anh giải thích.
- Tôi không cần nghe!
- Chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi.
- Không bàn đến chuyện hôm qua cũng được. Những gì anh nói với bạn anh ở cầu thang nhà thi đấu mấy hôm trước thì sao?
- Chuyện gì?
- Đừng đóng kịch với tôi. Tôi không ngốc đến thế đâu. 
- Chẳng lẽ… em đã nghe… Ko, đó là một cái bẫy của… 
- Vậy là anh thừa nhận đã nói ~ điều đó?
- Phải. Nhưng…
Mẫn giơ tay tát hắn đau điếng. 
- Cút đi! Và đừng nói quắn theo chân tôi nữa. Anh cho mình là ai? Anh tưởng Tuệ Mẫn này chỉ biết có anh thôi sao? Anh lầm rồi! Trên đời này còn khối kẻ hơn anh.
- Đừng trẻ con như thế. Nghe anh nói đi đc ko!
Hắn chụp lấy tay Mẫn nhưng cô bé gạt ra và mạnh tay xô hắn đi. Trong một khoảnh khắc rất nhanh, hắn mất thăng bằng,ngã xuống và lăn nhiều vòng xuống cầu thang,Mẫn đã cố với theo nhg ko kịp. Lưng hắn đập mạnh vào 1 thanh sắt đầy góc cạnh. Hắn hét lên một tiếng đau đớn rồi gục đi…
- Hạo Tinh!
Mẫn toan chạy xuống nhưng một bàn tay chụp cô bé lại.
- Hắn giả vờ thôi.Hắn chỉ đóng kịch để con thương hại,Mẫn à.Con lại muốn mắc bẫy sao? Đi thôi con!
- Ba… Chắc là không đâu. Phải coi anh ấy có sao không đã.
- Mặc kệ nó! Theo ta!
Ông kéo tay cô bé và lôi thật mạnh vào xe. Để mặc hắn nằm đấy một mình giữa bão tuyết, tỉnh táo nhưng không cử động được,những cơn đau đớn tột cùng chạy dọc sống lưng, muốn kêu cứu nhưng không cất được thành lời, quãng đường đó lại ít người qua lại… Tuyết cứ nhẹ rơi như phủ lên người hắn 1 lớp áo trắng phau lạnh lẽo như áo tang… Màn đêm dần buông…Ngày hôm ấy là cái ngày định mệnh làm thay đổi cả cuộc đời hắn…
***
Hắn nằm liệt trên giường đúng 1 tuần.Tới ngày thứ 8, hắn có thể cử động lại được nhưng bác sĩ lại thông báo với hắn một tin khủng khiếp, nó hoàn toàn quật ngã hắn: Hắn không thể tiếp tục thi đấu được nữa, nếu không, hắn sẽ bị tàn phế suốt đời.
Vậy rồi,chấn thương buộc hắn phải lặng lẽ giã từ sự nghiệp khi đang ở đỉnh cao. Cú sốc đó đối với hắn quá lớn. Trong suốt những ngày ở bệnh viện, hắn mong Tuệ Mẫn sẽ tới. Hắn âm thầm gặm nhắm nỗi đau của mình.Để rồi khi thời gian càng dài,đối với Tuệ Mẫn, hắn bị bão hòa giữa tình yêu và sự căm hận. Ngày qua ngày, hắn càng thêm căm hận người con gái đó đã đem bất hạnh đến cho cuộc đời hắn. Đó cũng là lúc hắn nhận ra mình quá yêu người ấy, yêu quá nhiều đến mức bao che tội lỗi cho họ, chấp nhận lặng lẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời họ.
Ngày cuối cùng khi hắn xuất viện, cô bé đã tới. Hắn đã vui mừng biết chừng nào. Nhưng đáp lại sự mong chờ của hắn là khuôn mặt lạnh tanh, lời xin lỗi nhạt nhẽo và… tiền, rất nhiều tiền…
- Ba tôi bảo tôi đem tới cho anh, coi như là đền bù. Đổi lại…
- Đổi lại báo chí sẽ không bao giờ biết sự thật về tai nạn của tôi?
- Phải.
- Các người đúng là cha con, cứ luôn cho tiền là vạn năng. Tôi đã nhìn lầm em rồi, Tuệ Mẫn à.
- Tôi không ngu ngốc và ngây thơ như anh vẫn tưởng, đúng không?
Ngạo mạn, trâng tráo, trước mặt hắn là một Tuệ Mẫn hoàn toàn xa lạ. 
- Hãy đem tất cả ~ thứ này ra đi cùng với sự ác độc và hợm hỉnh của các người đi.Tôi ko cần mớ tiền này vẫn sống tốt đc.
- Để coi với cái tấm thân vô dụng này anh còn ngạo mạn được bao lâu. Anh hết thời rồi,anh ko thấy sao? 
- Tôi thế này là tại ai hả?
- Đã bảo tôi không cố ý. Vậy sao anh không kiện tôi ra toà đi? Sau đó sẽ được một khoản tiền lớn. Khỏi cần phải vắt óc giở trò ong bướm với ai nữa cả.
- Tôi không đê tiện như vậy.
- Nhưng với tôi thì có đó. Anh tưởng tôi mến anh thật sao? Đóng kịch phải đóng cho giống. Anh đang bị tôi đem ra làm trò chơi mà không biết. Đây mới chính là bộ mặt của tôi. Sao? Thất vọng lắm à?
- Cút ngay!
- Không cần đuổi, tôi cũng sẽ đi ngay thôi.
- Và đem theo mớ rác rưởi này luôn đi. 
- Chê ít ư?
- Không. Số tiền đó tôi có mơ cũng không mơ tới. Nó đã giúp tôi nhận ra bộ mặt trâng tráo của em, nó giúp tôi nhận ra mình xuẩn ngốc đến mức nào. Tuệ Mẫn, em nghe đây! Tôi hận em, suốt đời này tôi sẽ hận em!”
“…Tôi hận em, suốt đời này tôi sẽ hận em!”
Câu nói ấy của Tinh đã ám ảnh Tuệ Mẫn trong suốt thời gian qua…
Mẫn thở dài,ngồi tựa lưng vào tường,ngồi thu người lại,cằm tựa gối và ánh nhìn xa xăm…
- Tôi cũng hận anh. Tôi…rất hận anh !
Mẫn nói, tâm trí lẫn lộn giữa quá khứ và hiện tại. Tuệ Mẫn ngồi đó lặng nhìn những chuyến bay đến và đi với một tâm trạng rối rắm. Suốt một thời gian dài, Mẫn đã ngồi đây và đợi, đợi như một con ngốc. Cô bé đã cố quên hắn nhưng sự xuất hiện của hắn làm cô bé nhận ra: Mình chưa bao giờ ngừng yêu Hạo Tinh, cũng như chưa bao giờ thôi ray rứt về tai nạn làm hỏng tương lai Tinh.
“Anh ấy làm mình trở nên nhỏ bé…” 
Gần hai năm trôi qua, Mẫn tự hỏi: Tại sao lúc đó cô không cho Tinh một cơ hội giải thích? Cô đã quá hồ đồ chăng? Cô đã vội vàng kết luận… Đến bây giờ, Tuệ Mẫn vẫn cứ sống trong tâm trạng hoài nghi và ray rứt…
Vài ngày sau, Khải Tú đến trường tìm Tuệ Mẫn…
- Anh nghĩ em nên đọc cái này.
- Sách?
- Không. Nhật ký của anh Hai. 
- Tại sao?
- Phải nói thế nào nhỉ? Anh biết mình làm vậy là sai. Sau buổi dạ hội, rồi tới khi tai nạn của anh ấy xảy ra, anh chợt nhớ đến một chuyện xảy ra cách đây đã lâu. Đó là hôm anh Hai chuẩn bị đến buổi hẹn đầu tiên với bạn gái, một người đàn ông đã tới tìm anh ấy và đưa ra một cuộc ngã giá. Ông ấy muốn anh Hai đừng liên lạc gì hết với con gái ông ấy. Cái tên Tuệ Mẫn của em lúc đầu đã khiến anh ngờ ngợ. Anh không ngờ lại có sự trùng hợp oái oăm đến vậy. Quyển nhật ký này anh ấy giấu rất kỹ, tình cờ nhóc Bi tìm thấy… Anh xin lỗi đã đọc qua nó,nhg anh chỉ muốn xác nhận 1 sự thật… Có lẽ anh ấy ko bao giờ muốn nó tới tay em, anh ấy đã cố dứt bỏ mọi thứ-cũng như em- nhg việc ấy dường như quá khó khăn. Em có thể đã từng căm ghét anh trai anh vì bị lừa dối,nhg sự thật…người đau khổ trong chuyện này…ko chỉ có riêng em.Có lẽ em nên đọc và sẽ tự có câu trả lời.
- Tại sao?
- Vì đây là những trang nhật ký dành riêng cho em.
Tú đặt quyển nhật ký vào trong tay Tuệ Mẫn rồi quay đi. Anh cũng đã đắn đo rất nhiều trước khi quyết định trao nó cho Tuệ Mẫn, bởi vì anh cũng đã yêu cô bé nhiều-nhiều lắm.
Quyển nhật ký như chiếc chìa khóa mở ra mọi nút thắt trong mớ dây nhợ rối bòng bong. Nhiều trang viết bị nhòe đi,nhăn nhúm… Chắc có lẽ chủ nhân của nó đã đọc lại nhiều lần,và…
Mẫn đã dành ~ tiết học còn lại để đọc ~ dòng chữ trong quyển nhật ký,cẩn thận,ko sót 1 từ nào. ~ dòng cuối cùng trong quyển nhật ký là 1 trang giấy viết dang dở-đó là hôm trước tai nạn 1 ngày…

“Tinh ơi, em sai rồi…”

Mẫn bỏ vội quyển nhật ký vào cặp rồi rời khỏi lớp. Giáo viên có vẻ bực mình nhg ko lạ lắm với thái độ của cô tiểu thư này. 
Cô nhóc lấy xe chạy thẳng tới cty của cha mình,vào phòng làm việc của ông chẳng cần đợi thư ký thông báo.Ông Âu đang tiếp khách nhg thấy cô bé thì vội vã tiễn khách rồi quay qua cười với cô.
Mẫn đợi người khách rời khỏi mới chất vấn ông:
- Tại sao ba lại bày ra đủ thứ chuyện để chia rẽ con và Hạo Tinh? Anh ấy đã làm gì ba chứ?
Ông Âu thay đổi nét mặt,~ đường nhăn trên trán ông co lại,lộ ra dấu ấn già cõi trên trán ông.Ông ngồi xuống ghế,thở dài rồi từ tốn nói:
- Nó đã nói gì với con ?
- Không phải Tinh. Nhưng nếu có là anh ấy đi nữa thì ba định làm gì anh ấy đây? Anh ấy đã chẳng còn gì nữa, ba biết không?
- Ba chỉ muốn tốt cho con thôi, Mẫn à.
- Không! Ba đang làm khổ con, ba biết không? Suốt hơn hai năm nay con không ngày nào vui vẻ. Con đã không có một gia đình êm ấm, tại sao ba lại còn tước đi của con cái quyền yêu và được yêu. Ba thật ích kỷ!
- Con nói vậy mà nghe được sao? Ba cho con tất cả những gì con muốn. Con có thiếu thứ gì đâu?
- Ba không hiểu đâu. Bởi ba chưa bao giờ thật sự yêu ai ngoài bản thân ba cả, 
- Con im đi! Yêu ư? Ba không tin điều đó! Ba đã yêu mẹ con rất nhiều, nhưng mẹ con thì sao? Bà ấy chỉ xem ba như một cái máy làm ra tiền cung phụng cho sự dối trá, bạc bẽo của bà ấy. Từ lâu ba đã không còn tin vào thứ tình yêu giữa hai con người không cùng đẳng cấp. Tuệ Mẫn, con quá ngây thơ, con biết không?
- Ba sai rồi! Tại sao ba không nghĩ: Ba đã không có một tình yêu chân thật bởi ba chưa từng tin tưởng một ai, ba chưa bao giờ yêu ai mà không đo đạc tình yêu bằng vật chất. Ngay từ đầu ba đã sai khi dùng tiền để đánh đổi tình yêu rồi. Ba biết rõ mẹ đã có người yêu nhg vẫn giành lấy bà bằng tiền.Rốt cuộc bà cũng bỏ ba theo người khác! Ba…xin ba đừng áp đặt sai lầm của ba lên đầu con. 
Mẫn dừng lại một lúc. Cô bé nhìn thẳng vào mắt ông, nắm lấy bày tay ông:
- Ba có thương con không?
- Đừng hỏi ngu ngốc như vậy! Con là tất cả ~ gì yêu quý nhất mà ba có trên đời này.
- Con cũng yêu ba,nhg con cũng… yêu Hạo Tinh, và chính con đã làm anh ấy mất tất cả. Anh ấy hận con, nhưng chưa bao giờ anh ấy làm tổn thương con, ngay cả khi âm thầm chấp nhận tất cả bất hạnh về mình. Anh ấy có thể là một kẻ côi cúc nghèo xơ xác, nhưng lại là một người rất tự trọng. Tiền không mua được đâu ba.
- Con… con chẳng còn là Tuệ Mẫn bé bỏng ngày xưa. Con đã lớn rồi…
Ông thở dài rồi nói:
- Ba sẽ không chen vào chuyện của con nữa. Đến với cậu ta đi.
- Cảm ơn ba. Nhưng… muộn rồi.Con giờ đây liệu có còn đủ tư cách để đến với anh ấy sao ba ?
Mẫn nói rồi rời khỏi phòng làm việc của cha mình,để lại ông phía sau với tiếng thở dài nặng nề…
Mẫn lang thang khắp các con đường mà ko biết đi đâu.Cuối cùng,lúc nhìn lên lại là bệnh viện… Cô nhóc đắn đo nhiều rồi mới quyết định bước vào…
- Sao? Bệnh nhân đã xuất viện? 
- Cậu ta cứ nằng nặc đòi về. Nếu cô là bạn của cậu ấy thì gửi dùm cái này.Và nên khuyên cậu ấy nên sớm nhập viện theo dõi,trước khi quá trễ.
Tuệ Mẫn cầm bệnh án xem. Cô nhóc giật mình…
****
Thời gian sau đó…
Sau khi biết sự thật chuyện trước đây, Mẫn hoàn toàn thay đổi. Cô bé không giao du với bọn học sinh cá biệt hay tụ tập ở những hộp đêm nữa.Cô nhóc đang có 1 dự định trong đầu mà ko muốn nói ai nghe. Mẫn xin làm thêm ngoài giờ học.Buổi tối cô nhóc đến làm phục vụ bàn ở một quán ăn nhanh. Hôm nào cũng về khuya nhg tuyệt nhiên ko bỏ 1 buổi học nào. Cô nhóc trút đi lớp trang điểm nhem nhuốc mọi khi,và thay vào đó bằng 1 Tuệ Mẫn đơn giản,mộc mạc. Cô cố gắng cải thiện mối quan hệ với bạn bè trong lớp trước sự ngạc nhiên của rất nhiều người. Họ bảo cô nhóc bị trúng tà . Nhg có lẽ mọi người bắt đầu yêu quý cô bé Tuệ Mẫn bị trúng tà này hơn Tuệ Mẫn kiêu ngạo,đáng ghét ngày xưa…
Một lần về khuya, đi qua một công trường đang thi công, cô bé bắt gặp Tinh đang chăm chỉ đào bới dưới những cái cống sâu, lòng Mẫn lại thấy ray rứt và xót xa.
Bản bệnh án Mẫn đang giữ của Hạo Tinh nói rằng cái tai nạn xe đã khiến cho vết thương ở cột sống của hắn nặng thêm, vì thế cao lắm là trong vòng một năm nữa, nếu không chữa khỏi hoàn toàn,hắn sẽ bị liệt toàn thân-tàn phế suốt đời. Nếu hắn được phẫu thuật càng sớm càng tốt, cơ hội phục hồi hoàn toàn rất cao. Nhưng Mẫn rất hiểu Tinh: trong tình trạng này, hắn sẽ không chấp nhận phẫu thuật bởi số tiền viện phí quá lớn. Lúc đầu, Mẫn đã định nhờ cha mình nhưng biết Hạo Tinh sẽ phản ứng mạnh mẽ nếu biết nguồn gốc số tiền. Mẫn quyết định tự bản thân kiếm đủ số tiền đó. 
Chính Mẫn gây ra bất hạnh cho Tinh,vì thế hôm nay cô phải trả cho hắn món nợ này.Một mặt Mẫn giới thiệu Khải Tú vào làm việc bán thời gian cho một chi nhánh của tập đoàn Âu Khang để trang trải việc học hành, một mặt tìm kiếm cho Tinh một công việc thích hợp hơn… 
Cô bé chợt nhớ tới 1 người có thể giúp cô chuyện này…
- Nhóc con, đi đâu đấy?
1 người đàn ông trung niên ,vẻ mặt hơi nghiêm thình lình xuất hiện cốc vào đầu Mẫn. Cô bé quay lại,xoa xoa đầu,cau có giận dỗi.Sau đó,cô bé từ từ đặt vần đề…
- Chú à, câu lạc bộ cần huấn luyện viên thì phải. 
- Cháu hỏi làm gì?
- Cháu đến xin việc.
- Cô cháu gái của tôi lại muốn bày trò gì đây? Làm tiểu thư chán rồi hả?
- Cháu ko xin cho cháu,mà cho bạn cháu thôi. Cháu muốn giới thiệu cho chú một huấn luyện viên rất giỏi.
- Giỏi cỡ nào.
- Giỏi nhất đấy,thiên hạ vô địch.
Mẫn nói với 1 giọng rất chắc ăn rồi cười “như 1 con nai ngoan” với ông chú.
- Tính sau. Vào mà đánh với chú mấy sec đã. Tụi nhỏ nhắc cháu hoài. Dạo này không thấy cháu tới tập nữa là sao?
- Cháu bận.
- Bận cái đầu mi!
Chú Âu Khôi rất thương Tuệ Mẫn. Ông là chủ nhiệm của CLB Tennis này.Thế nhg khách hang của ông chủ yếu là trẻ em. Ông rất yêu trẻ, ông đặt nhiều niềm tin vào chúng. Vì thế với những huấn luyện viên ở đây ông rất nghiêm khắc. Ông cho rằng trẻ con là những tài năng tương lai, phải được huấn luyện đúng cách. Ông luôn muốn tìm một ai đó có thể làm tốt vai trò huấn luyện viên cho tụi nhỏ. Những lần đi đâu xa, ông đều nhờ cô cháu cưng trông dùm tụi trẻ, bởi thế chúng rất yêu quý cô bé. Bây giờ cô nhóc trực tiếp lên tiếng đề cử một người, ông đoán ra ngay đây là một người rất đặc biệt.
***
- Khải Tú! Bi! Hai đứa đi đâu rồi?
Hạo Tinh về nhà mà chẳng thấy hai em. Hắn đoán chắc là chúng đi chơi vì hôm ấy là thứ 7. Hôm ấy hắn lãnh lương, nên hắn muốn dẫn các em đi ăn một bữa ngon lành. Hắn nhìn tay mình,nó đã chai sần.Nhg chỉ cần nghĩ tới các em là hắn quên hết mọi cực nhọc.
Quá 12g đêm, Tinh kiên nhẫn ngồi đợi 2 em về.
- Anh Hai!
Bi chạy tới ôm lấy cổ hắn.
- Hai đứa đi đâu vậy?
- Tụi em đi ăn tối với…
Khải Tú bụm miệng Bi lại.
- Với ai?
- Bạn em.Hôm nay lớp em có Party,em chưa nói anh nghe sao? Em có quà cho anh đây.
- Tiền đâu em mua?
- Thật ra… Hôm nay là tháng lương đầu tiên của em…
- Anh đã bảo là em phải lo học kia mà. Việc kiếm tiền là việc của anh!
- Em cũng lớn rồi, đâu thể để anh lo mãi? Em cũng là con trai trong nhà mà. Vả lại công việc đó sẽ có ích cho công việc của em mai này. Anh phải ủng hộ em chứ. Em hứa cho dù chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ ăn học tớii nơi tới chốn để không phụ lòng anh. Được không anh?
- Anh mới phải xin lỗi em. Anh quên là em cũng phải lớn…
Hắn cười rồi đấm vào vai Khải Tú.
- Vào nhà đi. 
- Ngày mai anh thôi làm ở công trường đi. Em… em đã tìm cho anh một công việc thích hợp rồi.
- Việc gì?
- Có một câu lạc bộ đang cần một huấn luyện viên tennis cho bọn trẻ. Mai anh đến đó đi.
- Nhưng… sao em biết anh làm ở công trường?
- Ờ… em đoán ra thôi. Bữa nào anh về cũng lấm lem đất và mệt lã đi hết. Vậy nhé,người ta hẹn 5 giờ chiều mai,anh ko đc tới trễ đó!
- Dạ,thưa sếp !

Hôm sau…
- Hạo Tinh!
Hạo Tinh giật mình khi Kiều Lan gọi.
- Hôm qua mình tới nhà tìm nhưng không có ai ở nhà. Bạn đi đâu vậy?
- Bạn tìm để làm gì?
- Rủ bạn đi chơi.
- Mình không rảnh.
- Này, hôm qua mình bắt gặp Tuệ Mẫn đi với em của bạn đó. Hình như bây giờ bọn họ thân thiết lắm đó.
- Vậy sao?
- Chắc vì vậy mà dạo gần đây Tuệ Mẫn thay đổi nhiều lắm. Nó không giao du với tụi thằng Hoàng nữa, đối với mọi người cởi mở hơn. Bữa kia mình còn thấy nó làm ở tiệm thức ăn nhanh KFC nữa đấy.
- Nói với mình chuyện ấy làm gì? Bạn rảnh lắm phải ko?
Hắn bỏ vào lớp. “Cái loa di động” cụt hứng.
“ Mình… nói gì sai sao? Nguồn tin mình nhận đc “chính xác” lắm mà!” Kiều Lan nghĩ mãi cũng ko hiểu mình đã làm gì mà 1 người như Hạo Tinh lại nổi nóng.

Chỗ ngồi của Tinh là ở cuối lớp,kế bên cửa sổ.Từ nơi đó,hắn có thể nhìn báo quát khung cảnh dưới sân trường.Hôm ấy,sau khi Kiều Lan nói chuyện cô ấy thấy với hắn,hắn ko hiểu cái gì đang quẫy đạp trong lòng,khiến hắn bức rức,khó chịu! 
Hắn nhìn qua cửa sổ xuống sân trường như không nhìn gì cả. Hắn miên man nghĩ đến Khải Tú và Tuệ Mẫn.
“Từ khi quen biết Tuệ Mẫn, Khải Tú trở nên chững chạc hơn,người lớn hơn trước nhiều. Tuệ Mẫn cũng thôi dần cuộc sống buông thả trước kia. Những thay đổi đó phải chăng… vì họ yêu nhau? Nếu như họ thật sự yêu nhau rồi thì sao? Mình… mình phải cư xử thế nào đây?... Không được, ba của Tuệ Mẫn sẽ không chấp nhận, ông ấy sẽ làm hại Khải Tú. Nhưng… chẳng lẽ mình phải ngăn cản họ? Khải Tú sẽ là một Hạo Tinh thứ hai chăng?... Mình phải làm sao đây? Nghĩ đến chuyện Tuệ Mẫn và Khải Tú, mình thấy khó chịu quá. Rõ ràng… mình đang ghen…rất ghen!”
Hắn thẩn thờ mãi cho đến lúc cô giáo gọi tên mấy lần.
- Nếu buồn ngủ thì vào nhà vệ sinh rửa mặt đi.
- Dạ.Em xin lỗi…
Hắn đứng dậy, bỗng nghe sống lưng đau nhói! Hắn… tự nhủ “Cố lên, mình vẫn còn một năm, mình không thể đổ gục lúc này được…”
Hắn cố gượng đi vào nhà vệ sinh. Ngay tại cầu thang, hắn bắt gặp Tuệ Mẫn đang cãi nhau với Hoàng:
- Em đang nói dối!
- Xin lỗi. Thật tình mình chưa bao giờ thích bạn. Mình cần ai đó chở mình tới những hộp đêm, còn bạn thì sẵn sàng làm điều đó vì mình. Đây chỉ là một cuộc trao đổi.
- Em đã thích ai khác phải không?
- Dù có đi nữa cũng không liên quan đến bạn. Đây là chuyện giữa hai chúng ta thôi.
- Mình không để bạn gạt mình đi một cách dễ dàng vậy đâu. 
- Chúng ta vẫn có thể là bạn tốt mà.
- Mình không cần!
- Hoàng!
Hoàng bỏ đi, Tuệ Mẫn chỉ biết thở dài. Cô bé nhìn lên và bắt gặp Hạo Tinh. Cô bé cảm thấy bối rối khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn. Mẫn cúi đầu đi nhanh qua hắn. Còn hắn, mỗi lần nhìn vào đôi mắt của cô bé, hắn vẫn không thể tin Tuệ Mẫn là con người đáng ghét mà hắn vừa yêu vừa hận. Nếu hắn không cố mà tỏ ra thờ ơ, lạnh lùng với cô bé, lí trí hắn sẽ bị đôi mắt trong sáng kia đánh gục.
*** 

5 giờ chiều hôm ấy, Tinh phân vân rất nhiều trước khi quyết định tới thử việc. Công việc này nằm trong sở trường của hắn.Nhg nếu hắn chấp nhận công việc tức là chấp nhận đối mặt với vết thương của mình. Khải Tú muốn gì khi lại bảo hắn đến đây xin việc? Hắn ko hiểu. Nếu hắn muốn làm HLV Tennis,để rồi hàng ngày đối diện với trái bóng đáng ghét đó thì hắn đã ko bỏ lỡ mất gần 3 năm. 3 năm-đó là khoảng thời gian hắn trốn chạy thực tế,hắn bỏ lại cái danh xưng “Hoàng tử Tennis”,cố gắng lãng quên chính mình. Hắn sợ phải đối diện với ~ hồi ức đau thương trong quá khứ,hắn sợ vết thương cũ lại rỉ máu,hắn sợ mình ko đủ mạnh mẽ đương đầu…
Nhg… giờ đây,hắn biết mình chỉ còn 1 năm… Lúc này hắn ko thể trốn tránh thực tế rằng: hắn yêu Tennis và ko thể chạy trốn khỏi sự cám dỗ đầy ma lực của nó… Hắn quyết định cho mình 1 cơ hội.
- Thưa chú, cháu đến thử việc.
- Cậu là… Khưu Hạo Tinh! Cậu mất tích mấy năm rồi giờ mới lại xuất hiện sao?
- Chú lầm người rồi ạ. Cháu sao có thể là Hạo Tinh đc?
- Không lầm đâu. Cậu là thần tượng của tôi, cũng như của tất cả bọn trẻ đấy.Àh, Cậu đến đây có việc gì?
- Có người bảo cháu tới đây thử việc.
- Thử gì nữa. Nếu là cậu thì tôi nhận ngay. Hèn gì con bé bảo đây là người rất giỏi. Tôi cứ tưởng nó tâng bốc lên kia chứ.
- Ai ạ?
- Con Mẫn không nói tôi là chú của nó à? Thôi, tôi có cuộc hẹn, cậu làm quen với tụi nhỏ đi nhé. Mừng cậu tham gia vào câu lạc bộ này.
Hắn cười gượng, miễn cưỡng gật đầu.

Lũ trẻ ở đây đều ở lứa tuổi tiểu học hoặc cấp 2 mà thôi,có bé chỉ mới 4-5 tuổi. Đứa nào cũng nghịch ngợm, nhưng cũng rất biết nghe lời. Hắn mau chóng trở thành người bạn lớn của chúng. Chúng khơi lại trong hắn tình yêu và nhiệt huyết mà hắn đã cố vùi nén. Trước khi đến đây, hắn đã đắn đo rất nhiều. Cuối cùng, hắn muốn thử một lần. Hắn không muốn làm một con rùa rút cổ. Nhưng việc Tuệ Mẫn là người giới thiệu hắn tới đây khiến hắn quá bất ngờ. “ Phải chăng đây lại là một trò chơi khâm?”

Hắn tự hỏi như thế suốt chặng đường về nhà.

Đi ngang qua chỗ bán thức ăn nhanh, hắn không tin vào mắt mình khi bắt gặp Tuệ Mẫn, một tiểu thư danh giá lại trở thành một cô phục vụ bàn bình thường. Điều gì khiến cô bé làm vậy?
Hắn đứng đó, ngay ở bên ngoài cho tới lúc tiệm đóng cửa vào rất khuya. Hắn nép vào 1 góc khi thấy cô nhóc chào mọi người rồi bước ra ngoài. Đói, cô bé mua tạm một ổ bánh mì tại 1 xe đẩy gần đó và ăn ngấu nghiến. Một hồi, có một người con trai đến gần cô bé. Là Khải Tú. 
- Em chưa về?
- Mới dẹp tiệm thôi. Còn anh?
- Bữa nay làm thêm ca nên anh về trễ, đi ngang thì thấy em. À, bữa nay anh Hai đã đến xin thử việc.
- Em biết, chú có gọi cho em. Em dặn chú ấy cứ đối xử với anh ấy bình thường. Như vậy Tinh sẽ tự nhiên hơn. Em đã dặn chú đứng nhắc gì tới em,mà ko biết chú có nhớ ko nữa. Chú ấy là chúa hay quên !
- Anh Hai đang hiểu lầm em với anh đó,em biết ko? Ai đó bắt gặp em đi với anh nên thổi đồn lên là chúng ta đang quen nhau. Sao em không tới gặp và giải thích với anh ấy?
Mẫn cười buồn rồi nhún vai. Nụ cười của Mẫn có gì u uất,nó cứ khiến lòng Khải Tú nhoi nhói.
- Em… em không xứng đáng khi đối mặt với anh ấy…
- Em chưa thử thì làm sao biết?
- Anh không phải là em, anh không hiểu đâu… Em phải về. À, đem cái này về cho Bi và anh Tinh. Gặp anh đây rồi em khỏi phải tạt qua nhà anh. Em về đây. Anh cũng về đi, chắc họ đói rồi đó.
- Ừ. Cẩn thận.
- Biết mà. Mẫn nói và cười,nụ cười mới thật đáng yêu làm sao.
Thế là họ rẽ ra hai lối về nhà.
***
Phải sau đó rất lâu hắn mới cất bước về nhà. Ngôi nhà nhỏ trong căn hẻm vắng vẫn sáng đèn đợi hắn.
- Anh Hai, sao về trễ vậy?
- Bi đâu?
- Nó ngủ rồi. Chắc anh đói, vào ăn với em.
Hắn gật gù bước vào nhà và ngồi vào bàn.
- Công việc ở đó thế nào?
- Tốt. Chủ nhiệm ở đó… là chú của Tuệ Mẫn. Em có biết không?
- Vậy à? Ồ,ngạc nhiên thật đó ! Chắc là trùng hợp. Khải Tú nói nhưng không nhìn vào mắt Tinh.
Tinh khó mà tin,vì Khải Tú rất dở nói dối. Hắn vờ gật gù đồng ý, rồi cầm miếng bánh đưa lên miệng. Cố nuốt nhưng nuốt không trôi, nó nghèn nghẹn nơi cổ họng. 
Hắn đang nghĩ tới Tuệ Mẫn. Hắn… hắn ko biết cái cảm giác lúc này gọi là gì…Bất ngờ, hắn đứng dậy rồi chạy ra ngoài, theo hướng nhà của Tuệ Mẫn mà chạy, chạy thật vội. 
Mẫn vừa về tớii nhà. Cô bé vừa định mở cửa bước vào thì một bàn tay chặn cửa lại. Mẫn giật mình quay qua.
- Hạo Tinh?
Hắn thở hồng hộc, nói không ra hơi, mồ hôi nhễ nhại như tắm.
- Chuyện gì vậy? Mẫn lo lắng hỏi.
Hắn ngước lên nhìn Tuệ Mẫn, rồi thình lình ôm chầm lấy cô bé vào lòng. Mẫn nghe rõ từng tiếng thở gấp gáp, tiếng của nhịp tim đập loạn xạ và cả những giọt mồ hôi. Hắn vừa chạy một mạch một quãng đường rất dài để tới đây,và chỉ để…
Hắn cứ ôm cô bé thế, nhiều giây, nhiều phút trôi qua mà không nói một lời nào.
- Tinh…
- Đừng nói gì cả. Anh muốn ôm em thế này, một chút nữa thôi mà.
Mẫn nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Cô bé nhìn hắn ngại ngùng, khó xử:
- Em… sai rồi. Em đã phạm một lỗi lầm không bao giờ cứu vãn nổi. Em không xứng đáng với anh… Bỏ đi… quên hết đi…
Mẫn bước vào nhà rồi đóng sầm cửa lại. Cánh cửa sắt to đùng và lạnh lẽo như ngăn đôi hai thế giới, vừa gần mà cũng quá đỗi xa xăm…
Chương 7
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
********************************************


Thế Ngọc thình lình xuất hiện rồi đập 1 phát vào vai Tinh.Hắn nghe nhói đau ở lưng 1 cái,nhg vẫn im lìm ,ko nhún nhít. Thế Ngọc ngạc nhiên:
- Hạo Tinh, sao cậu buồn vậy?
- Thế Ngọc này… nếu như anh chỉ còn một năm, anh sẽ làm gì?
- Làm những gì mà tôi chưa thể làm được, những điều còn canh cánh bên lòng. Tôi sẽ lấy vợ. Ông bà già cứ hối mãi,mà cậu biết đó,tới giờ tôi vẫn chưa có người yêu đây! Mà… cậu hỏi tôi chuyện đó để làm gì? Cậu sắp chết à?
- Có nhớ cô bé tôi hay kể với anh không?
- Thì sao?
- Chính là Tuệ Mẫn.
- Đùa hả? Con bé ấy đâu giống những gì cậu kể?
- Anh không hiểu đâu.
- Nhưng cậu nói chuyện đó làm gì? A… tôi hiểu rồi, đến bây giờ cậu vẫn còn yêu cô bé,đúng ko? Vậy thì cứ tiến tới.
- Không đơn giản thế đâu. Bởi vì giữa chúng tôi đã xảy ra nhiều chuyện, không phải một ngày, hai ngày mà giải quyết được.
- Rắc rối quá. Tôi chẳng hiểu gì cả. Cậu biết là tôi chưa yêu ai bao giờ mà.
Trà Mi thình lình xuất hiện từ phía sau…
- Hù!
- Sợ quá đi.
Thế Ngọc giả đò sợ. Hạo Tinh thở dài rồi đứng lên.
- Anh đi đâu vậy?
Mi hỏi nhưng có lẽ Hạo Tinh không nghe. Hắn bỏ tay vào túi chậm rãi bước đi. Thế Ngọc ra hiệu Mi đừng hỏi.
- Em không giúp được gì đâu.
- Em chỉ muốn đùa một chút cho vui… À, em vừa xem danh sách thi đấu.Giải năm nay Tuệ Mẫn không đăng ký.
- Vậy em thắng chắc rồi.
- Em chẳng thấy thú vị nữa.
Mi cũng thở dài rồi bỏ đi. Thế Ngọc nhún vai, lắc đầu không hiểu. 
Từ ngày hai đứa giận nhau, lúc nào Mi cũng mong có cơ hội hàn gắn tình bạn. Sau lầm chạm mặt và bị hiểu lầm ở nhà mình, Mi và Mẫn cũng không còn thân thiết như trước. Tai nạn của Tinh và thái độ khó hiểu của Mẫn với Tinh càng tăng thêm mối bất hòa vốn đã gay gắt. Rồi sự xuất hiện của Kiều Lan chính thức làm cắt đứt mối quan hệ bạn bè mười mấy năm trời giữa họ. Kiều Lan không xấu, nhưng cách ăn nói lanh chanh nhanh nhẩu đoản, những câu nói vô ý vô tứ, so sánh thiếu tế nhị khiến cho Mi và Mẫn dần dần lại trở thành hai kẻ đối đầu. Trong sâu thẳm, Mi mong rằng có thể hàn gắn tình bạn với Mẫn. Cô bé đã nhiều lần mở tấm lòng mình với Mẫn nhưng Mẫn tuyệt nhiên từ chối. Sự vắng mặt của Mẫn trong mùa giải lần này khiến Mi cảm thấy hụt hẫng, vừa thiếu đi một đối thủ, vừa thiếu đi một người bạn. Cô bé bỗng nhiên chẳng còn cảm thấy tha thiết với chiến thắng.
Tuyết vào tháng 11 rơi nhiều… Thoắt chốc Mẫn nhìn đồng hồ. Hôm nay cô bé không đi làm vì bận một cuộc hẹn lúc 6h. Chỗ hẹn chỉ băng qua một giao lộ là tới. Cuộc hẹn khá quan trọng, cô bé không muốn bỏ lỡ…
Vừa bước vào quán cà phê, Mẫn nhận ra ngay vị khách đang đợi mình.
- Anh Phong!
- Mẫn! Em đúng giờ thật.
- Anh đã xem qua bản bệnh án em gửi cho anh chưa?
- Rồi. Đây là một ca phẫu thuật khó. Nhưng nếu thành công, khả năng phục hồi hoàn toàn là 50%.
- Có thể tiếp tục thi đấu như trước chứ?
- Tất nhiên, chỉ cần thêm một năm luyện tập lại. Anh hứa sẽ đảm nhận ca này, em yên tâm.
- Cảm ơn anh. Dù bận bịu trăm công nghìn việc vậy mà anh vẫn dành thời gian về nước giúp em.
- Người bạn nào của em mà quan trọng vậy?
Mẫn trầm ngâm một hồi. Cầm tách trà đưa lên và nhấp môi một ngụm rồi cười buồn, cô bé nhìn Phong.
- Em nợ anh ấy một món nợ. Anh biết Hạo Tinh, tay vợt nổi tiếng đột ngột tuyên bố giã từ sự nghiệp cách đây hai năm không? 
- Biết chứ. Anh cũng hâm mộ anh ta lắm.
- Chấn thương của anh ấy… là do em gây ra. Vì hiểu lầm, trong một phút tức giận em đã lỡ tay xô anh ấy xuống cầu thang…
- Nhưng anh nhớ là cậu ta tuyên bố đó chỉ là 1 tai nạn?
- Anh ấy bảo vệ em khỏi sự công kích của dư luận. Cái tên Âu Tuệ Mẫn không hề được nhắc tới, chỉ có một Hạo Tinh phải cay đắng rút lui khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao. Em là một tội đồ. 
- Quan hệ giữa hai người không đơn giản.
- Em… em yêu anh ấy. Nhưng khi đối mặt với Tinh, em thấy mình nhỏ bé quá.
Cô bé nhìn Phong thật biết ơn:
- Cảm ơn anh đã giúp em. Em sẽ cố gắng hoàn trả tiền phẫu thuật.
- Ngốc ạ, chẳng lẽ anh còn tính toán với em sao? Nhưng điều quan trọng bây giờ là cậu ta phải nhập viện để anh theo dõi.
- Em không tiện ra mặt. Anh ấy sẽ không chấp nhận đâu.
- Vậy thì anh cũng hết cách.
- Thôi được, khi nào thuyết phục được Tinh em sẽ gọi cho anh.
- Nhớ là càng sớm càng tốt nhé, nhóc!
***
Mẫn đắn đo rất nhiều trước khi đi gặp Trà Mi. Vì Mi là người duy nhất có thể giúp cô bé lúc này.
Bấm chuông xong, Tuệ Mẫn rất ngần ngại. Vừa thấy bóng Mi bước ra, cô bé vội nép vào trong.
- Ai vậy ta? Giỡn mặt với ta hả!
Mi tự hỏi khi mở cửa mà không thấy ai. Khi cô bé định đóng cửa thì Mẫn đưa tay chặn cửa lại. Cô bé nhìn Mi, ngập ngừng, lúng túng. Mi rất ngạc nhiên nhưng trong lòng rất mừng.
- Mẫn, có chuyện gì vậy?
- Chuyện… chuyện này chắc chỉ có mình bạn giúp được mình thôi.
- Vào nhà đi, rồi từ từ kể mình nghe.
Mi nắm tay Mẫn kéo vào, thân thiết cứ như ngày xưa ấy.
Vào trong, phải uống đến mấy cốc nước Mẫn mới chịu cất tiếng…
- Chuyện của Hạo Tinh… Chắc là anh ấy chưa nói cho ai biết chuyện này… Tinh chỉ còn một năm nữa thôi.
- Là sao?
Mi sửng sốt.
- Trong vòng một năm nếu vết thương nơi cột sống không được chữa trị thì… anh ấy sẽ thành tàn phế… vĩnh viễn.
- Trời… Nhưng tại sao bạn biết? Anh ấy nói?
- Không. Vô tình mình có được bệnh án của Tinh. Mình đã mời được một chuyên gia về lĩnh vực này, bạn biết anh Phong, anh họ của mình không? Anh ấy đã đồng ý nhận ca này.
- Nhưng điều quan trọng là Tinh phải nhập viện để theo dõi?
- Phải.
- Vậy thì bạn bảo anh ấy đi.
- Tinh sẽ không đồng ý đâu. Vì sao thì bạn biết rồi đó. Anh ấy hận mình…
- Nhưng anh ấy vẫn còn yêu bạn.
- Mình không đủ can đảm đối mặt với anh ấy, bạn biết không?
- Vậy là bạn muốn mình ra mặt thuyết phục Tinh?
Mẫn nhìn Mi thân thiết, cái nhìn của những ngày bạn bè còn quấn quít bên nhau.
- Thật sự người hiểu mình nhất là bạn.
Mẫn nói và ngước nhìn Trà Mi. Mi đưa tay vuốt tóc mình rồi thở dài.
- Nhưng bạn thì không chịu hiểu mình.
- Không… mình hiểu bạn chứ. Nhưng chính vì hiểu bạn nên mình cứ cảm thấy mình thật tệ hại so với bạn, mình thật xấu xa,nhất là sau ~ chuyện xảy ra với Hạo Tinh.
- Ngốc ạ. Chúng ta ko phải đã lớn lên cùng nhau sao? 1 đứa con trai lẽ nào lại chia rẽ đc chúng ta sao? Bạn là đồ ngốc…
- Bỏ qua chuyện đó đi. Sao, bạn giúp mình nhé?
- Tất nhiên rồi.
- Đừng để anh ấy biết.
- Ừmh,biết rồi. Mẫn nè,dạo gần đây bạn tranh thủ làm thêm là vì chuyện này ư?
- Mình đang cố gắng chuộc lỗi.
- Mình giúp bạn nhé?
- Đừng. Đây là chuyện của riêng mình. Đó là cách duy nhất mình thấy mình còn xứng đáng tồn tại.
- Bạn vẫn bướng như ngày nào.
Hai cô bé nhìn nhau. Mi nắm lấy bàn tay Mẫn, xiết nhẹ:
- Chúng ta làm hòa nhé?
- Bạn không ghét mình sao?
- Đã từng. Nhưng bạn bè nào không có lúc như thế. Bạn cũng bỏ qua những chuyện không vui giữa tụi mình đi nha.
Mẫn cười rồi khẽ gật đầu.
Đêm đó Mẫn ngủ lại nhà Mi. Đã lâu lắm rồi họ mới đc như vậy. Họ có rất nhiều chuyện để nói với nhau,1 buổi tối có vẻ như là ko đủ. Hai cô bé đã cùng nhau trò chuyện thật nhiều.
*** 
Có 2 gã con trai đứng lấp ló trước lớp học của Hạo Tinh,nhìn vào rồi chỉ trỏ. Gã con trai nhỏ thó,mặt nhọn mắt nhỏ như cáo lên tiếng
- Thằng đó đó.
Gã chỉ về phía Hạo Tinh đang từ cửa lớp bước ra. 
- Có thật là nó vốn là người yêu cũ của Tuệ Mẫn không?
- Thằng anh tao chung đội với nó trước kia cho biết nó từng quen với một con, xem ra hai đứa nó thân thiết lắm. 
- Chắc gì là Tuệ Mẫn?
- Chắc chắn mà. Nó để hình con bé trong ví, cứ trước khi đấu là mở ra xem. Lần trước xem bài báo về vụ con bé Tuệ Mẫn đập cái cúp quán quân ngay lễ trao giải gây nên 1 Scandal lớn nên anh ấy nhận ra ngay. Có tin đồn phong phanh là vụ tai nạn lần đó có liên quan đến con bé đó nữa kìa.
- Vậy có nghĩa là tình cũ không rủ cũng tới rồi. Hèn gì từ lúc thằng đó xuất hiện, Tuệ Mẫn trở nên khác với tao, còn đòi chia tay. Tao nghi lắm mà!
- Vậy mày tính sao?
- Mày có biết một thám tử tư nào có kinh nghiệm không? Tao phải điều tra xem nó có điểm yếu gì. Đụng tới công tử Quách Hoàng này thì sống không yên được đâu.
- Chuyện nhỏ.
Hoàng cười thật ma mãnh rồi cả 2 bỏ đi. 

Ít phút sau, Mi cũng rời khỏi lớp. Cô bé vừa lấy xe ra cổng thì Thế Ngọc vội chạy theo tà tà phía sau.
- Chủ nhật này em rảnh không?
- Có chuyện gì?
- Đến nhà anh nhé?
- Em bận học đàn rồi.
- Sao em đa đoan thế, cái gì cũng kham. Người như em mà cũng… học đàn sao? Cây đàn nào chịu nổi?
- Này,muốn kiếm chuyện hả? Tưởng em thích lắm sao? Ghét ghê lắm, nhưng bố mẹ cứ ép, nếu không thì không cho chơi Tennis đâu.
- Con gái út sướng thật.
- Em thì thấy ngược lại. Cái gì cũng bị kiểm soát hết.
- Tóm lại chủ nhật này em phải rảnh đó.
- Có gì quan trọng vậy?
- Đợi anh ở nhà, không được đi đâu nha!
- Hên xui. Dạo này em có nhiều “mối” lắm.
Trà Mi cười rồi tăng ga vọt đi. Cô bé cứ vô tình khiến Thế Ngọc buồn lòng. Trong mắt anh, Trà Mi là cô bé đáng yêu nhất, thông minh nhất, tài giỏi nhất. Anh đã mến cô bé ngay từ buổi gặp đầu tiên. Nhưng lúc đó anh còn phân vân bởi Hạo Tinh là bạn anh, mà Trà Mi lại đem lòng yêu mến Hạo Tinh. Rồi từ từ xác định rõ mối quan hệ giữa hai người ấy, anh mới dũng cảm dành tình cảm cho cô bé và ân cần theo đuổi như kẻ hầu cận đáng yêu.
Nhưng với anh, Trà Mi lúc nào cũng cố giữ một khoảng cách cố định. Cô bé tự bao lấy mình bằng cái vỏ bọc tự vệ kiên cố, bất di bất dịch. Có lẽ vì thế mà tuy là hoa khôi của trường, lại cởi mở, hòa đồng với mọi người nhưng chẳng chàng trai nào dám theo đuổi hay bỡn cợt. Lắm lúc anh lại ganh tị với Hạo Tinh vì hắn lúc nào cũng đi trước anh một bước, dù là trong mọi phương diện.
Anh rất ngạc nhiên khi cô bé Tuệ Mẫn, một cô bé kỳ quặc, lạnh lùng và kiêu kỳ kia lại luôn là đề tài bận tâm của Hạo Tinh và Trà Mi. Giữa ba người bọn họ có một bí mật gì đó mà không thể nào chia sẻ với người ngoài cuộc như anh. Anh mơ hồ hiểu ra vấn đề giữa họ, nhưng cũng không có cách gì giúp họ, dù rằng anh rất muốn giúp Trà Mi mau chóng thoát khỏi mối quan hệ phức tạp, rối rắm đó.
***
Ông Âu đến tận chỗ Tuệ Mẫn làm việc, tận mắt thấy cô bé khiến lòng ông chùn lại.
- Con có khó khăn gì có thể nhờ cha. Đường đường là đại tiểu thư của tập đoàn Âu Khang mà thế này sao?
- Ba đã hứa không xem vào việc của con nữa kia mà.
- Nhưng con là con của ba. 
- Ba à, con đã gần 19 tuổi rồi, con đã sắp trưởng thành rồi.
- Dù con có bao nhiêu tuổi con cũng là con của ba. Trước nay con đã quen được phục vụ, chứ đâu phải phục vụ người ta. 
- Đây cũng là một nghề mà. Con đã làm gì xấu đâu.
- Con có thể cho cha biết vì sao không?
- Con muốn tự lập. Ko sống buông thả,vô trách nhiệm như trước nữa. Nhưng… Ai nói cho ba biết con ở đây?
- Hạo Tinh nó đến tìm ba.
- Hạo Tinh?

Thế rồi cả tối hôm ấy Tuệ Mẫn cứ để tâm đi đâu.
Hôm sau…
Mẫn đứng ngay ở cầu thang lên xuống đợi Hạo Tinh. Vừa thấy cô bé, Hạo Tinh hiểu ngay vấn đề. 
- Anh nghĩ ba em cần biết em đang làm gì.
- Đừng can thiệp vào chuyện của em. Em đủ khôn để biết em đang làm gì.
- Em đâu cần phải làm thế?
- Đối với em, việc này rất quan trọng.
- Nhưng anh…
Hắn muốn nói gì đó nhưng chợt ngưng lại. Vài giây sau, hắn lại nói:
- Tại sao em phải cật lực kiếm tiền như vậy?
- Đó là chuyện của em.
- Nó không phù hợp với em chút nào.
- Quan trọng là em thích. Tóm lại, anh đừng giả vờ cao thượng rồi ban bố cho em chút ân điểm. Em… có lòng tự trọng của riêng em, đừng để em mất luôn những thứ ấy.
Tuệ Mẫn trở vô lớp. Đám đông tò mò đi qua nhìn hắn. Hắn đứng đấy thật lâu, mãi đến khi có tiếng kẻng vào lớp cũng thế. Trà Mi thấy thế thật buồn cho hai người bọn họ.

Kì nghỉ đông cuối cùng cũng đến, họ có khoảng 2 tuần để nghỉ ngơi trước khi bước vào 1 học kì mới. Rồi nào là hội thao, văn nghệ… thật rộn rã. Năm cuối cấp đối với những học sinh lớp 12 có rất nhiều kỷ niệm, họ tổ chức tiệc tùng gì cũng vui, cũng náo nhiệt cả. Giữa lúc đó, Tuệ Mẫn rong rủi khắp những con đường, giữa trời lạnh rét để giao hàng. Có như thế Mẫn càng hiểu Hạo Tinh đã phải đối mặt với những khó khăn gì khi giã từ sự nghiệp với đôi bàn tay trắng, với vết thương, còn trên vai phải gánh thêm gánh nặng cơm áo gạo tiền và 2 đứa em đang ở tuổi ăn học.
Đi ngang qua CLB của chú Khôi, Mẫn bỗng muốn dừng lại nhìn các em nhỏ vẫn say mê tập luyện bên cạnh Hạo Tinh. Hắn đấy, say sưa và đầy nhiệt huyết. Hắn chiếm trọn niềm tin yêu của bọn trẻ. Mẫn đã ko sai lầm khi đưa hắn tới đây. Có lẽ khi ấy,cô bé đang đánh 1 ván bài xem mình hiểu Hạo Tinh đc bao nhiêu… Rõ rang thì cô nhóc đã ko sai…
Mẫn quay đầu xe đi thì một đứa trong bọn nó reo lên:
- Chị Mẫn, chị Mẫn!
Chẳng còn trật tự, chúng ùa ra bên ngoài. Đứa nắm tay, đứa níu áo…
- Sao chị không đến chơi với tụi em nữa?
- Tụi em nhớ chị lắm.
- Chị không nhớ tụi em sao?
Mẫn xúc động lắm trước tình cảm của chúng. Mẫn ôm lấy từng đứa một. Tinh nhìn cô bé và thấy lại một Tuệ Mẫn hồn nhiên, đáng yêu mà hắn đã yêu bằng tất cả tình yêu mà hắn có. Mẫn là mối tình đầu của hắn, và có lẽ cũng là mối tình mãi mãi về sau này. Hắn chưa từng hối hận vì đã yêu cô bé. Hắn chỉ hận hắn vì bản thân vô dụng, hận vì ai kia mà hắn ra nông nỗi ngày hôm nay. Tuy hận, nhưng tình yêu hắn dành cho Mẫn vẫn còn đó, nguyên vẹn và cao thượng.
Mẫn tiếp tục đạp xe đi trong giá rét… Bọn trẻ làm lòng cô nhóc thấy ấm áp giữa cái đêm mùa đông này.Chúng thật đáng yêu làm sao !
***
Tối, Hạo Tinh lang thang rảo bước trên đại lộ trung tâm để về nhà.Trên đường,hắn bắt gặp những cặp tình nhân sánh vai bên nhau, níu vào nhau để chia sẻ chút hơi ấm, lòng hắn thấy lạnh, cái lạnh đến tê người. 
- Tinh!
Trà Mi gọi nhưng hắn chẳng nghe thấy gì. Phải đến khi cô bé kè sát bên và thắng xe cái két trước mặt hắn, hắn mới giật mình.
- Ơ… Mi.
- Về nhà à?
- Ừ.
- Đi ăn gì không?
- Anh phải về nhà.
- Một chút thôi. Em có tin vui cho anh.
- Tin vui?
- Đi nha. Không lâu lắm đâu!
- Cũng được.
Họ tấp và một quán ven đường. Mi nhấm nháp tách sữa nóng rồi rút ra một danh thiếp:
- Anh ấy là Âu Khước Phong, một bác sĩ cực giỏi về lĩnh vực thần kinh và cột sống. Anh ấy mới về nước cách đây không lâu. Em kể về trường hợp của anh và anh ấy nói là anh nên đến để anh ấy kiểm tra xem sao. Anh ấy còn nói cơ hội thành công rất cao nếu anh chịu phẫu thuật.
Hắn im lặng. Mi ngạc nhiên khi thấy Hạo Tinh khẽ nhếch môi cười chỉ trong một thoáng tích tắc.
- Anh cảm ơn em. Em là một cô gái tốt bụng và chân thành. Thật may mắn cho người con trai nào yêu em và được em yêu. Ý tốt của em anh rất cảm ơn, nhưng anh thế này là tốt rồi.
- Tinh à, đây là cơ hội có một không hai đó!
- Hãy về nói với ai kia muốn gì cứ đến gặp thẳng anh.
- "Ai kia" là ai chứ?
- Em thông minh mà. Thôi, anh về đây.
- Tinh à!
Hắn đứng lên lại quầy tính tiền rồi bỏ đi. Mi vội vã chạy theo:
- Nó chỉ muốn tốt cho anh thôi.
- Anh ghét bị thương hại. Còn em, nếu còn xem anh là bạn, đừng xen vào chuyện này nữa.
Mi chẳng nói thêm được gì. Cô bé lặng lẽ nhìn theo hắn cho đến khi dòng người làm bóng hắn khuất dần sau những dãy phố.


Sau những ngày dầm gió tuyết, Tuệ Mẫn đổ gục, nằm liệt trên giường. Thật ra,bấy lâu Hạo Tinh vẫn âm thầm dõi theo Tuệ Mẫn từ lúc biết cô nhóc tới làm them ở tiệm thức ăn nhanh. Cứ sau giờ dạy ở CLB chú Khôi xong,hắn lại tới chỗ này và nhìn cô nhóc từ xa. Mấy hôm nay,bọn nhóc đc nghỉ đông và tết nên hắn đc rảnh mấy hôm. Hôm ấy,tới giờ, hắn đứng một góc- nơi có thể nhìn thấy Mẫn tới chỗ làm, nhưng hôm ấy cô bé đã không xuất hiện. Hắn hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Hắn định trở về thì bỗng đâu Mẫn hối hả chạy vào tiệm
- Em xin lỗi.
- Sao đến trễ vậy?
- Em thay đồ ngay.
- Ừ, mau đi. Hôm nay đông lắm đấy.
- Dạ.
Mẫn còn mệt trong người nhiều lắm nhưng cô bé cố sức và giả đò như không có chuyện gì. Tuy cố gắng rất nhiều nhưng Mẫn liên tiếp mắc nhiều sai sót. Người quản lí gọi cô bé ra bên ngoài và khiển trách:
- Chị biết em rất chăm chỉ, nhưng điều đó không có nghĩa là đem sức khỏe ra đánh đổi. Em về nghỉ đi.
- Chị!
- Về đi. Em ở đây chỉ làm công việc rối thêm thôi. Khi nào hết bệnh hãy quay lại làm tiếp.
Tuệ Mẫn miễn cưỡng gật đầu. Chào quản lí một tiếng, Mẫn tiu nghỉu đạp xe về. Đi được một đoạn,gặp đèn đỏ,Mẫn dừng lại. Hôm nay xe cộ rất đông vì là đêm Noel mà,mọi người dường như đổ hết ra đường. Năm nay,lại thêm 1 cái Noel buồn chán và cô đơn. Cô nhớ tới mẹ dù bà chẳng bao giờ gửi cho cô tới 1 lá thư. Có lần cô nhóc gặp bà trên phố với 1 người đàn ông khác.Họ cãi nhau dữ dội rồi ông ta thô bạo kéo bà vào xe.Bà bước vào,vẻ mặt buồn bã,vâng lời,ngoan ngoãn và cam chịu… Cô nhóc đã chạy theo xe rất xa, hàng chục cây số nhg vô ích. Cô nhóc đã khóc,khóc giữa đường phố như 1 cô bé con lạc mẹ đến tội nghiệp… Dù bà có bỏ rơi cô,thì bà vẫn mãi mãi là mẹ cô… Hôm ấy cũng là đêm Giáng sinh như hôm nay. Cha cô đang có chuyến công tác xa,ko thể về kịp. Trà Mi thì chắc đã bận đón tết cùng cha mẹ mình, Kiều Lan thì nghe đâu đang quen 1 anh bạn mới trên mạng… Anh em của Hạo Tinh… Chắc họ đang quay quần bên nhau rất vui… Mẫn ước gì mình ko phải là con một. Cô nhóc nhìn đám đông háo hức mà tự hỏi: ở đâu ra mà lắm người như vậy? Sao họ lại mặc nhiều quần áo giống nhau như vậy? Ở đâu ra nhiều thứ âm thanh chat chúa,chói tai thế này? Tai cô nhóc cứ ù ù ko nghe rõ âm thanh nào ngoài sự xô bồ xô bộn của đường phố… Cô nhóc thấy trước mắt là một vùng sáng chói chang, những bông tuyết như ánh sáng nhấp nháy ở trên đầu, chân tay không còn chút sức lực, cảm giác bay bổng,lân lân… Đèn đường đã bật sang xanh… Mẫn gục xuống trên nền tuyết lạnh.
- Mẫn!
Hao Tinh chạy đến chỗ cô bé, đẩy những người đứng xung quanh ra, vội vã đưa Mẫn đến bệnh viện…
Sau đó…
Trên giường bệnh, Mẫn thiu thiu ngủ. Bác sĩ khám cho cô bé xong thì quay qua nói với hắn.
- May mà đưa đến đây kịp. Cô bé sốt rất cao và dường như là lâu rồi. Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm rồi, cậu đừng lo. Cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏi thôi. 
- Cảm ơn bác sĩ.
Hắn nói rồi quay qua với Tuệ Mẫn, nắm lấy đôi bàn tay xanh xao của cô bé.
- Anh đã lo cho em biết chừng nào, em biết không?
Trời dần khuya trong cái lạnh gay gắt của cuối đông, hắn đứng ngay bên ngoài, dựa lưng vào cửa và hớp từng ngụm cà phê để ngăn sự mệt mỏi trên nét mặt.
Một tiếng động nhỏ bên trong, hắn vội vã chạy vào. Mẫn nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền lại nhưng vành môi vẫn thều thào khe khẽ.
- Tinh… xin lỗi… em xin lỗi…
Nước mắt theo kẽ mi chảy xuống, thấm vào gối.
Là thằng đàn ông, hắn không cho phép mình ủy mị, nhưng sao vẫn nghe bờ môi mặn chát.
Hắn ra khỏi phòng. Ngạc nhiên, hắn không ngờ ông Âu đã ở bên ngoài. Hắn toang bỏ đi nhưng ông Âu đã gọi lại.
Hai người đàn ông ngồi cách nhau cả một dãy ghế. Giữa họ như có sự đối đầu mà người ngoài có thể dễ dàng nhận thấy. Sau hồi lâu im lặng, Tinh đứng dậy:
- Nếu ông không có chuyện gì để nói thì…
- Khoan đã. Thật ra… cậu vẫn còn thương con Mẫn rất nhiều, có phải vậy không?
Hắn không trả lời mà chậm rãi ngồi xuống. Ông Âu thở dài nhìn về cửa phòng bệnh:
- Cách đây vài ngày có người đến báo tin với tôi là mẹ con Mẫn vừa qua đời sau một cơn bạo bệnh.
- Sao? Mẹ ruột của cô ấy?
- Phải. Nhưng tôi chưa cho nó biết vì không muốn nó có bất kì quan hệ gì với người đàn bà ấy. Người ta bảo bà ấy chết đi trong đói nghèo, bệnh tật và sự ghẻ lạnh của người chồng vũ phu. Thật tình tôi hả hê lắm…
- Ông thật ích kỷ…
Hắn buông tiếng. Nhưng khi ngước lên nhìn ông với ánh mắt khinh rẻ của mình, hắn vội suy nghĩ lại và thay đổi cái nhìn. Trong giọng nói của người đàn ông đó toàn những lời căm hận nhưng trong đôi mắt ông ta lại chất chứa nhiều tâm sự, nỗi đau và yêu thương luôn dày xéo lấy bản thân ông.
Ông cười buồn, chua chát:
- Cậu đúng. Tôi thật ích kỷ. Cậu hoàn toàn có quyền khinh rẻ tôi. Nhưng… xin cậu đừng làm thế với Tuệ Mẫn. Nếu có điều gì đó đánh đổi hạnh phúc của nó tôi vẫn sẵn sàng. Người cậu phải hận là tôi, không phải nó.
- Thật tình lúc này tôi không biết phải nhìn ông bằng thái độ nào đây. Tôi hận ông, tôi căm ghét ông, nhưng cũng thật thương hại cho ông. Còn Tuệ Mẫn… ông nói đúng, tôi yêu cô bé vô cùng. Nhưng bảo tôi quên hết… thật là quá khó khăn. Hơn nữa, vấn đề lúc này không ở tôi, mà là Tuệ Mẫn. Cô ấy đang làm những chuyện quá sức mình, chỉ để trả một món nợ và tìm lấy sự cứu cánh cho tâm hồn của mình. Ông biết không, Tuệ Mẫn không phải sinh ra để làm những chuyện ấy. Cô bé cần một đôi cánh để bay cao hơn. Tôi mong ông là đôi cánh ấy. Còn mối quan hệ giữa chúng tôi rồi sẽ đi về đâu… tôi không biết được. Là thằng đàn ông, tôi có tự tôn của mình, và tôi sẽ không cho bất cứ ai giẫm đạp lên nó. Hạo Tinh hôm nay đã không còn là đứa trẻ của 3 năm về trước, thưa Âu đại lão gia à.
Hắn đứng dậy bỏ đi.
***
Cơn sốt làm Mẫn bị giam ở nhà cả tuần liền.Chỉ tới khi cô nhóc hoàn toàn khoẻ trở lại,ăn 1 lúc 3 tô cơm thì ông Âu mới chịu cho cô nhóc rời khỏi nhà.Vừa khỏi bệnh thì Mẫnchạy ngay đến chỗ làm để xin lỗi về việc nghỉ quá lâu. Đến đây người ta nói là thời gian Mẫn nghỉ việc đã có một thanh niên tên Tinh đến làm thay… ~ người bạn đồng nghiệp xúm lại mà true ghẹo ra trò!
- Hai đứa quen bao giờ? Này, giấu kĩ dữ nghen.
- Đừng hiểu lầm. Anh ấy chỉ là bạn cùng trường thôi.
- Vậy ư? Tụi này không tin đâu.
Mẫn lãng tránh sự trêu đùa của đồng nghiệp mà bắt tay vào việc. Chỉ vài phút sau, Tinh tới. Họ chạm mặt nhau trong cái nhìn bối rối…
- Anh… anh không dạy ở nhà thiếu nhi ư?
- Bọn trẻ cũng cần phải nghỉ tết chứ.
- Mấy bữa nay… Cảm ơn.
- Em chưa nên ra ngoài lúc này.
- Đừng coi em như đứa con nít vậy.
Mẫn nói.Rồi lờ hắn đi,bắt đầu công việc. Không phải ko muốn thấy mặt hắn, mà cô bé sợ, sợ khi phải đối mặt với hắn lâu…
- Xin lỗi đã làm phiền em.
Hắn cười buồn rồi quay đi. Được một đoạn, hắn đứng lại nói vọng về phía Mẫn:
- Giải Diamond Star sắp khai mạc. Đã đến lúc em phải chọn rồi.
- Em không chơi Tennis nữa.
- Tùy em. Nếu em suy nghĩ lại, đến tìm anh.
- Đừng có mơ!
Mẫn đóng cửa cái rầm khiến khách giật mình. Cô bé phải cúi đầu xin lỗi rối rít.
Trong khi ấy, tại nhà của Hoàng:
- Tin này là thật chứ?
- Không chắc lắm. Bởi vì hắn hoàn toàn phủ nhận việc có người đẩy hắn. Nhưng có nhân chứng cho biết hắn có tranh cãi với một cô gái trước tai nạn xảy ra. Theo miêu tả lúc ấy thì chắc là Tuệ Mẫn. Tin này nếu tiết lộ ra ngoài thì con bé kia không ổn đâu.
Hoàng trầm tư với cặp mắt tinh quái:
- Tuệ Mẫn không hề biết chúng ta đang điều tra chuyện này. Nếu… tin này lọt ra ngoài, mày nghĩ cô bé sẽ nghĩ là ai tiết lộ?
- Ý mày là… À, tao hiểu rồi. Và khi con bé khủng hoảng và mất lòng tin nhất, mày sẽ lại là một anh hùng ở bên cạnh mĩ nhân.
- Mày hiểu ý tao rồi đó.
Hai gã cười đắc ý, cùng nâng cốc mừng cho kế hoạch chiếm lại trái tim người đẹp của Hoàng.

Sáng chủ nhật êm đềm lại tới…
Tiếng chuông điện thoại lúc 5 giờ sáng làm Trà Mi tỉnh giấc:
- A…a…i? Mi nói với 1 giọng ngái ngủ…
- Mi hả? Nhớ buổi hẹn chiều nay nha.
- Thế Ngọc? Anh… rảnh lắm sao mà… Oáp( ngáp…) gọi vào giờ này?
- Chỉ để nhắc em về cuộc hẹn giữa chúng ta. Thôi, ngủ tiếp đi.
Thế Ngọc cúp máy. Mi quăng cái điện thoại đi, ngủ tiếp. Cô bé kéo một giấc đến 8 giờ sáng và quên ngay những gì Thế Ngọc nhắc ban sáng. Bữa nay cô bé có một buổi hẹn với Hạo Tinh đi đánh banh. Cô bé đến ko chậm 1 giây nào.
Hạo Tinh đã đến từ lâu. Hắn dắt theo cả Bi. Con bé đang khởi động. Người nó tròn tròn,bím tóc xinh xinh,cái miệng cáu kỉnh còn ánh mắt thì rất láu cá !
- Chào Bi.
- Chào chị.
- Anh Ti dạy Bi chơi Tennis đấy à?
- Vâng. Nhưng Bi thích bơi lội hơn.
Tinh xoa đầu con bé.
- Biết rồi. Bữa khác,đc chưa sếp nhỏ?
Hắn quay qua Mi cười:
- Ba anh em tụi anh khác nhau hoàn toàn từ tính cách đến sở thích. Khải Tú thích cờ vua, Bi thích bơi lội, còn anh…
Nói đến đây hắn thở dài. Mi cười tươi rồi vỗ vai hắn:
- Đấu vài sec nhẹ nhẹ với em nhé?
- OK thôi.
Một thời gian dài không dùng đến vợt, mãi đến khi dạy bọn trẻ, cầm tay chúng, hắn mới tìm lại cảm giác ngày nào. Tự dưng hôm nay rảnh rỗi hắn lại gọi Trà Mi ra đánh vài sec. Vẫn là hắn, một lối chơi thông minh và cá tính, nhưng nó hoàn toàn mất đi sự nhạy bén, những bước di chuyển nặng nề, chậm chạp khiến hắn xoay xở khá vất vả so với Trà Mi vốn đã điêu luyện.
- Sao, mệt rồi hả? Anh thua rồi nhé!
Mi cười, cùng với một lời thách thức vui vui. Nhưng với một người thì điều đó lại không vui chút nào ! 1 giọng nói lạnh lùng ,nghiêm túc vang lên
- Vậy bạn đánh với mình nhé?
Tuệ Mẫn đứng sau lưng Trà Mi. Mi quay lại:
- Ơ, Mẫn…
Mi nhìn vẻ mặt của Mẫn rồi chợt hiểu ra.
- Mình chỉ đùa một chút thôi mà.
- Cầm chắc vợt của bạn đấy.
Mẫn nói, lạnh lùng và đầy đe dọa. Cô bé bước qua phần sân bên kia của Tinh. Hắn nhìn cô bé rồi đặt vợt vào tay cô.
- Em quyết định rồi à?
- Em sẽ cho anh câu trả lời bằng trận đánh này,đồng ý ko?
Sau, hai cô bé vào trận.
Trận đánh diễn ra khá hấp dẫn với những pha đánh và đỡ bóng thật điêu luyện giữa hai cô gái thiên tài. Trình độ của Mi thì không nói tới, nhưng sự tiến bộ của Mẫn, khí thế tấn công dồn dập cùng với những thế đánh sáng tạo của cô bé khiến cho thế trận hai bên cân bằng. Cuối cùng, trận cầu kết thúc, Mi thắng Mẫn nhờ cú ăn hên ở pha đánh bóng cuối cùng.
Mẫn đứng lặng giữa sân. Mi chụp vai cô bé,cười xoà:
- Thôi nào, chỉ là một trận đánh giải trí.
- Đối với mình, dù chơi hay thi đấu, không bao giờ là giải trí mà luôn là một cuộc so tài, và mình luôn dốc hết sức cho mỗi trận đánh, luôn luôn, bạn biết không?
Mẫn quay qua Tinh.
- Anh thấy rồi đó… Người anh muốn tìm… không phải em.
Hắn tiến lại cô bé:
- Vậy sao em lại đến đây tìm anh?
- Em muốn làm một cuộc thương lượng. Nhưng sau trận đánh này em lại không thấy tự tin. Anh nên đặt niềm tin của anh vào Trà Mi thì hơn.
Hắn thở dài. Sau,hắn lại chậm rãi quay qua Mi:
- Mi này, em dẫn Bi đi tham quan vòng vòng đây giúp anh nhé.
- Được thôi.
Mi nắm tay Bi dắt đi. Con bé muốn nói chuyện với chị Tuệ Mẫn của nó lắm,ko chịu đi,nhg cái nhìn nghiêm nghị của Tinh làm nó ko thể ko nghe. Anh Tinh của nó mà cáu lên thì đáng sợ ghê lắm !
Sau đó, hắn quay qua Mẫn:
- Trà Mi bây giờ đã là một tay vợt chuyên nghiệp có đẳng cấp,e ko phải ko biết điều đó. Em thua cô ấy là chuyện thường tình. Nhưng em có nhận ra không? Mỗi bước tiến bộ của Trà Mi lại là mỗi bước tiến bộ của em. Sau mỗi trận thua, em lại tự hoàn thiện kỹ thuật của mình – như một bản năng – mà không hề biết. Nó giúp em rút ngắn dần khoảng cách giữa hai người. Chính anh là người tìm ra khuyết điểm và giúp Trà Mi biến khuyết điểm đó thành vũ khí, và cô bé đã vận dụng rất tốt. Nhưng ở Mi còn có một hạn chế mà đúng như em đã nói: cô bé coi mỗi trận đánh như một cuộc giải trí, vì thế không có sự cạnh tranh – yếu tố quyết định sự thành bại. Em khác Mi chính vì em luôn “sống” hết mình cho mỗi trận đánh, em thấy ưu khuyết điểm của mình cũng như đối phương để thay đổi chiến lược. Em là thiên tài thật sự, nhưng cái em cần lúc này là một người hướng dẫn.
- Em từ lâu đã không quen có người hướng dẫn. Và nếu như người hướng dẫn ấy là anh… lại càng không.
- Vậy em nghĩ gì mà đến đây? Thương lượng ư? Giữa chúng ta có gì để thương lượng?
- Em muốn anh trở lại sân đấu.
- Em tin lời bọn bác sĩ nhãi nhép đó sao? Nghe rõ đây: nếu phẫu thuật thành công thì anh có thể phục hồi hoàn toàn. Nhưng… nếu thất bại thì sao? Em đã nghĩ tới chưa? Nếu không phẫn thuật, ít ra anh vẫn còn một năm, nhưng nếu anh chịu phẫu thuật, cơ hội là 50/50. Quá mạo hiểm, em biết không? Cho nên, em không phải bán mạng vì anh nữa. Em tưởng anh ko biết em lao vào kiếm tiền là vì lẽ gì hay sao ?
- Trà Mi… nó nói cho anh biết?
- Không. Thật ra… anh biết chuyện này khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa em và người thanh niên tên Phong nào đó. Chỉ là 1 sự tình cờ.
Mẫn im lặng. Hồi lâu, cô lên tiếng:
- Giờ thì anh đã biết hết rồi. Vậy đỡ phải khó nói cho em. Tuy vô tình nhưng chính em đã làm thay đổi cuộc đời anh,vì vậy mà em bằng lòng đánh đổi mọi thứ có thể để chuộc lỗi. Em muốn anh đứng đúng vị trí của mình như ngày trước. 
- Kể cả việc em phải từ bỏ đam mê của mình ư?
- Phải.
Hắn nhìn cô bé, dịu dàng và chua chát.
- Em làm điều này để trả nợ… hay em vì một lý do nào khác?
- Nghĩa là sao?
Hạo Tinh nhìn thẳng vào mắt Tuệ Mẫn, tay đặt lên vai cô nhóc và nói bằng 1 thái độ thật nghiêm túc:
- Em… em có còn yêu anh không? Em có thể cho chúng ta …một cơ hội hay không?
Mẫn giật mình nhìn hắn. Cô bé không ngờ hắn lại hỏi câu hỏi ấy.Ngập ngừng 1 hồi,Mẫn bảo
- Vậy anh có đủ can đảm quên đi mọi chuyện đã xảy ra hay không? Anh có đủ cao thượng để tha thứ cho cha con em hay không? Anh nói đi.
Mẫn nhìn Tinh,chờ câu trả lời của hắn. Hắn lặng đi 5 giây rồi ngập ngừng
- Anh… anh không biết. – Tinh cúi đầu im lặng.
- Vậy thì câu trả lời của em đây: “Ko!”. Những gì từng có giữa chúng ra… chỉ là câu chuyện vui lẫn buồn của những đứa con nít. Em quên rồi…
Mẫn cười buồn rồi quay lưng đi. Cô bé không muốn Tinh cứ nhìn vào mắt cô và đọc hết những gì ẩn chứa trong đôi mắt ấy.
Một lúc, Tinh nói với theo dáng Tuệ Mẫn:
- Anh đồng ý cuộc thương lượng. Anh đánh cá với xác suất 50/50 đó. Với điều kiện: em phải là học trò của anh trong suốt 2 tháng tới. Và sau đó, em được tự do. 
- Được.
Mẫn nói sau ít giây suy nghĩ mà ko cần quay lại nhìn hắn. Có lẽ vì cô nhóc ko muốn Tinh nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Cô bé chạm mặt Trà Mi và Bi ở bên ngoài. Lau nhanh dòng nước mắt, Mẫn cười rồi ngồi xuống cạnh Bi:
- Dạo này Bi thế nào rồi?
- Chị và anh Ti cãi nhau nữa à? Vì thế mà chị giận luôn anh Tú và em phải không? Bọn em nhớ chị lắm, nhất là anh Tú đó, ảnh…
- Chị xin lỗi… Tuệ Mẫn ôm lấy Bi và ghì chặt con bé vào lòng…
- Vậy chị hết giận nhé?
- Ừ.
Mẫn hôn lên trán nó chiếc hôn tạm biệt rồi đứng dậy. Cô bé đi một đoạn thì Mi chạy theo:
- Mẫn, đợi mình với.
- Có chuyện gì không?
- Bạn đâu thể tới đây đùng đùng nổi giận với mình rồi ra về như thế chứ?
- Vậy bạn muốn mình xin lỗi à?
- Mình biết bạn đang nghĩ gì. Hạo Tinh là thần tượng của bạn, hơn nữa vì bạn mà…
Trà Mi nắm bờ vai của Tuệ Mẫn:
- Mình không bảo bạn sai. Người sai là mình, được chưa? Nhưng bạn phải tin là mình không hề có ý nghĩ coi thường anh ấy, nó chỉ là một câu khiêu khích vui vui thôi. Mình sẽ không làm thế nữa nếu bạn không thích. Đừng giận mà.
- Mình đâu có giận đâu. Mình cũng không biết tại sao mình lại cư xử như thế. Mà cho dù kẻ ấy là ai mình cũng thế thôi. Mình không muốn ai coi thường Hạo Tinh.
- Mình hiểu. Bây giờ mình đi mua sắm nhé. Lâu lắm rồi tụi mình chưa đi chung với nhau đó. Mua sắm sẽ giải toả stress, nhớ ko? Đi nào.
Mi nói xong là đùng đùng kéo Tuệ Mẫn đi.
- Từ từ một chút chứ.


Mẫn bảo hôm nay ko vui,họ chỉ ghé Ocean World uống 1 tách Capucino,rồi sau đó Mẫn về nhà. Đã tới đây rồi,Mi ko muốn về tay ko. Trà Mi đi dạo vòng vòng 1 hồi cũng rinh đc 1 mớ kha khá. Vừa trở về nhà thì cô tình cờ thấy Tinh ngồi trên ghế đá công viên gần nhà mình. Cô bé phóng xe ngay lại chỗ hắn.
- Sao anh lại ngồi đây? Bi đâu?
- Nó chạy chơi đâu đó với các bạn ấy mà. Àh… anh cũng ko biết… 
Tinh trả lời nhg đầu óc lơ đễnh đặt đâu đâu. Mi dựng xe rồi ngồi xuống cạnh hắn. Cô nhóc biết hắn đang suy nghĩ về Tuệ Mẫn… Sao cứ là Tuệ Mẫn mà ko phải Trà Mi này nhỉ? Mi thở dài. Cô nhóc ko biết làm thế nào để bắt đầu câu chuyện với Tinh.Mọi ngôn từ đều bay mất tiêu khi ở bên cạnh hắn. Chợt nhớ khi nãy Mẫn vừa mới cho cô biết 1 chuyện chắc là chưa nói ai biết hết… Mà chuyện về Mẫn chắc là Hạo Tinh sẽ muốn nghe… 
- Vài ngày nữa lại vào học kỳ mới, anh có dự định gì chưa?
- Dự định gì?
- Vào đại học, hay theo con đường mà anh yêu thích?
- Anh cũng chưa biết.
- Mẫn sẽ đi du học đó.
- Sao em biết?
- Nó nói. Nó bảo nó cần một môi trường mới dễ thở hơn. Nhưng em biết là nó không muốn đâu. Chỉ có một người có thể khuyên nó đừng đi…
- Mi à, hết rồi… Bọn anh… Tinh đứng dậy,mắt nhìn xuống đất,chân vẽ ~ vòng tròn vô nghĩa trên cát… chấm dứt rồi.
- Là sao?
- Nghĩa là anh chỉ là một thằng ngốc mắc bệnh hoang tưởng.
Tinh cười nhưng ánh mắt buồn và xa xăm quá. Ánh mắt ấy làm cho Hạo Tinh thật quyến rũ, nó làm tim Mi thổn thức. Bất giác Mi hỏi:
- Có bất cứ cơ hội nào cho kẻ đến sau như em không?
Im lặng vài giây, Tinh nói:
- Em là một người bạn, một cô em gái tốt.
Câu nói của Tinh đối với Mi có nghĩa là câu trả lời “Không” thật tế nhị. Mi bất ngờ chồm hôn lên má Hạo Tinh:
- Mi…
- Bạn bè cũng hôn nhau được mà. Thôi, em vào nhà đây. Hẹn gặp lại anh vào ngày mai nhé.
Mi quay gót. Dường như Mi vừa có 1 quyết định. Có lẽ Hạo Tinh sẽ ko bao giờ thuộc về cô, cô ko nên cứ mãi thả mồi bắt bóng thế này. Nụ hôn đó sẽ coi như là nụ hôn tiễn biệt mối tình đầu của cô,cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi đã đc 1 lần đặt nụ hôn lên má người con trai đầu tiên cô yêu. Từ lúc này,cô sẽ ko tự làm khó mình,tự mình chui vào rắc rối… Cô yêu Hạo Tinh nhg muốn giữ tình yêu đó như 1 kỷ niệm đẹp. 
“ Hey… Người xưa bảo rằng: sự cố chấp chỉ làm ~ người trong cuộc chuốc lấy buồn phiền thêm mà thôi... Mình ko tin mình ko tìm đc 1 người con trai như Hạo Tinh.Mình ko phải là Công Chúa hay sao? 1 ngày nào đó,1 chàng hoàng tử với con ngựa trắng có sừng nhọn sẽ vượt sóng gió, giẫm lên gió cát,xuyên qua rừng già và thú dữ tới đây để cầu hôn Công Chúa cực kỳ xinh đẹp,thông minh,tài giỏi là Lâm Trà Mi mình đây,khà khà…khà khà khà! “
Đó chính là suy nghĩ của Trà Mi.Đây cũng chính là sự khác nhau rõ rệt nhất giữa “Công chúa Trà Mi” và “Hắc Phù thuỷ Tuệ Mẫn”. 

*** Bivian :Có thể bạn thấy cô gái Trà Mi này đáng ghét,ích kỷ… Nhg tôi lại rất thích nhân vật này. Cô ấy là 1 con người rất thật và thực tế. Cô ấy nhìn thẳng vào sự thật và chấp nhận quay lưng với nó 1 cách dứt khoát,yêu ghét rõ ràng.Nói chung tôi yêu tất cả nhân vật mà tôi tạo ra.

Trà Mi nhìn đồng hồ,nó điểm hơn 6 giờ chiều. Mi có cảm giác mình quên quên cái gì ấy nhỉ,1 cái gì rất quan trọng ! Cái gì nhỉ? Bỗng dưng cô bé nhớ đến cuộc hẹn với Thế Ngọc nên chạy vội về nhà thay đồ và ngồi đợi anh tới rước đi,mà chả biết đi đâu! Đã trễ mất 2 tiếng,hy vọng là anh sẽ thông cảm cho cái tật hay quên này của cô. 7 giờ, rồi 8, 9, 10 giờ tối mà anh chàng không thấy xuất hiện, gọi điện cũng không bắt máy. Tự dưng Mi lại thấy lo lắng…

Hôm sau…

Hạo Tinh bị gọi lên phòng giáo viên vì có người cần gặp. Lần này, Ko phải ông lão uy nghi lần trước mà thay vào đó là một người đàn ông trung niên, phúc hậu và có một dáng vẻ thật tận tụy:
- Cậu chủ, ông chủ đang hấp hối. Cậu phải về gặp ông ấy lần cuối chứ.
- Tôi không quen các người. Hãy để chúng tôi yên.
- Ông chủ muốn gặp cậu. Nếu không về, cậu sẽ hối hận vì đó là cha ruột cậu. Dù ông ấy đã gây ra lỗi lầm gì thì đó vẫn là cha cậu.
- Tôi họ Khưa, tôi không có quan hệ với người họ Giang, với những kẻ hại chết cha mẹ tôi thì lại càng không!
- Cậu chủ à…
Hắn dứt khoát rời khỏi phòng giáo viên, thế rồi chạm mặt Tuệ Mẫn bên ngoài.
- Chuyện gì vậy?
- Không có gì.
Hắn trả lời cộc cằn cộc lốc. Chưa bao giờ Mẫn thấy thái độ khó chịu đến thế của hắn, ngay cả khi Mẫn và hắn đối đầu nhau. Cô bé cứ thế nhìn theo sau lưng hắn. 
Lâu lắm rồi cô bé mới nhìn theo hắn thế này. Tất cả chỉ có thể thâu gọn bằng hai chữ : “Thay đổi”. Hạo Tinh hôm nay đã có quá nhiều thay đổi. So với một Hạo Tinh tiếng tăm ngày trước, Hạo Tinh bây giờ trưởng thành hơn, rắc rối hơn, lạnh lùng hơn. Hắn ít khi biểu lộ cảm xúc, sự điềm tĩnh, trầm ngâm như một thế giới vây lấy thế giới nội tâm của hắn. Hắn trông khô cằn hơn nhiều so với cái tuổi 21 của mình.
- Ê nhỏ, biết gì chưa? Kiều Lan câu cổ Tuệ Mẫn rồi thì thào bên tai
- Chuyện gì?
- Hạo Tinh và Trà Mi yêu nhau mày ạ.
- Vậy ư?
- Hôm qua có mấy đứa lớp 12A8 thấy hai người hôn nhau ở công viên trước nhà Trà Mi đó.
- Vậy ư?
Mẫn hỏi, vờ như chẳng quan tâm, nhưng trong giọng nói lạnh nhạt ấy vẫn có gì cay đắng làm sao.
- Mà còn chuyện này nữa nè: thầy Thế Ngọc thích cô Công chúa ấy cả trường ai chẳng biết. Chuyện tình tay ba này có vẻ phức tạp quá. Xém chút nữa nó thành tay tư rồi.
Mẫn giật mình đánh rơi ly Cà phê vì tưởng Lan nói mình. Nhưng sau đó con nhỏ lại thở dài vì tiếc nuối:
- Mình cũng định tấn công anh chàng Hạo Tinh, nhưng khó chơi lắm mày ạ, hắn phòng thủ kiên cố lắm. Vì vậy nên mình chuyển sang cưa 1 anh chàng trên mạng,cũng “xinh trai” và giàu có ko kém. Phải công nhận con Mi tài thật.
- Giàu có? Bạn đang nói về Hạo Tinh nào vậy?
Kiều Lan biết mình nói hớ,vội bụm miệng lại,cười trừ với Mẫn rồi lẳng lặng đánh bài chuồn thật lẹ !
Mẫn cười vì dáng điệu của nhỏ ấy, sau đó lại nghĩ mông lung:

“Sao mình không nhận ra nhỉ? Thật ra Hạo Tinh và Mi mới đúng là một cặp xứng đôi. Mình… thật là một kẻ thứ ba quấy phá. Ngày ấy, cả hai cùng hâm mộ, rồi yêu thích Hạo Tinh. Nhưng lúc nào mình cũng đi trước Mi một bước. Đôi lúc mình tự hỏi: Số phận đã sắp đặt thế, hay mình là một đứa bạn tồi khi lúc nào cũng cố tình tìm kiếm cơ hội cho mình, bỏ mặc cả tình bạn? Có lẽ là vậy. Vì thế ông trời đã bắt mình phải sống trong ân hận và hoài nghi trong suốt một thời gian dài. Bây giờ cũng thế. Mẫn ạ, mày nên chúc mừng cho họ, bởi mày yêu mến bọn họ mà, mày sẽ vui khi thấy họ hạnh phúc mà,đúng không? Phải, giờ thì có lẽ là lúc mình thấy tâm hồn nhẹ nhõm nhất. Dù có rời khỏi đất nước này,mình cũng sẽ ko còn gì hối tiếc hay ân hận nữa…”
*** 
Trà Mi dằn chai nước trước mặt Thế Ngọc và nhìn anh bằng ánh mắt thật ngầu!
- Ê, nói chuyện một chút được không?
Mi gọi nhưng Thế Ngọc vẫn làm thinh như không nghe thấy.
- Anh điếc à?
- Thái độ đó với một giáo viên thì đáng bị kỷ luật thế nào đây?
Mi im lặng. Cô bé nhíu mày,chậm rãi quan sát Thế Ngọc. Anh ta hôm nay có gì đó là lạ. Khi cô bé gọi anh là “thầy”, anh không thích. Nhưhg bây giờ khi Mi phá đi ranh giới ấy thì anh lại bực bội. Cái gã này thật khó hiểu quá.
- Xin lỗi, nếu em có làm gì vô lễ thì em xin lỗi “thầy”. Nhưng để một người đợi dài cổ cả buổi tối mà không một lời giải thích thỏa đáng thì không lịch sự một chút nào cả.
- Tôi không có gì để giải thích cả.
- Có quá vô lí không?
- Vô lí ư?
Thế Ngọc quay qua nhìn vào mắt Trà Mi.
- Phải, tôi vô lí lắm, và ngốc nghếch nữa. Tôi nôn nóng gặp ai kia ở buổi hẹn, tôi gọi điện nhắc nhở, diện thật bảnh bao và đứng đợi trước nhà người ấy mấy tiếng đồng hồ. Tôi hăm hở bao nhiêu thì người ấy vô tâm bấy nhiêu. Khi tôi đợi chờ với bao hy vọng thì người ấy lại chẳng để tâm gì đến cuộc hẹn, bởi vì người ấy đang tung tăng với một người khác. Mà trớ trêu người ấy lại chính là bạn của tôi…
- Thế Ngọc à, em…
- Tôi không trách em lỡ hẹn. Nhưng nếu em đã hẹn với người khác thì đừng để tôi phải hy vọng.
- Em không cố ý.
- Hôm qua… là sinh nhật tôi. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ba mẹ tôi mới từ nước ngoài trở về, bởi vì tôi hứa giới thiệu với họ một cô bé rất đáng yêu. Nhưng sau đó… Họ nhìn tôi thất vọng. Tôi phải nói gì đây ngoài việc cười trừ và coi đó như là một câu nói đùa? Hay phải thú nhận rằng tôi chỉ là một kẻ yêu đơn phương, và cô bé kia đang tay trong tay với người yêu của cô ta? Hây, thật là buồn cười. Tôi… là một thằng ngốc… quá ngốc...
Thế Ngọc nói, tay anh bóp chặt cuốn giáo án đến mức nó như bị nhào nát. Anh nhìn Mi, cười, nhún vai rồi bỏ đi.
Mi đứng lặng giữa sân tập, đầu óc rối rắm, lòng ngổn ngang bao cảm xúc thật khó lí giải.
***
Hạo Tinh đến CLB sớm đợi Tuệ Mẫn. Bởi vì từ hôm nay, sau mỗi buổi học ở trường, hắn và Mẫn sẽ có những buổi tập huấn đặc biệt trước giải đấu quan trọng DiamondStar để trở thành vận động viên chuyên nghiệp. Phòng tập ở nhà thiếu nhi lúc 1 giờ trưa hoàn toàn vắng tanh.
Mẫn tới, thật đúng hẹn.
- Anh đến sớm vậy?
- Chạy đi. 
Tinh đi thẳng vào vấn đề mà chẳng 1 câu chào hỏi xã giao. Mẫn ngạc nhiên:
- Sao?
- 50 vòng quanh sân. Đây là bài khởi động.
Mẫn nhún vai. Cô bé đặt ba lô xuống,thay giày rồi chạy. Chỉ mới mười mấy vòng đã thấm mệt.
- Tiếp tục. Nếu ngừng, làm lại từ đầu.
Mẫn chạy tiếp. Nhưng mới gần 30 vòng đã đuối đến mức không thể tiếp tục. Cô bé dừng lại dựa vào tường.
- Chạy lại từ đầu.
- Anh… có… có đùa không hả?
Mẫn nói, thở không ra hơi, mồ hôi đổ ra như tắm.
- Tiếp. 50 vòng.
Mẫn nhìn hắn gay gắt rồi đứng lên chạy tiếp.
Cả buổi tập hôm ấy chỉ là bài tập chạy, cách giữ hơi thở và những bước di chuyển. Đến hết buổi Mẫn vẫn chưa thể hoàn thành một lúc 50 vòng chạy nên phải nợ. Khi bọn trẻ bắt đầu đến lớp lúc 5 giờ cũng là lúc tay chân Mẫn không còn chút sức lực nào.
Hôm sau…
- Chết, trễ rồi!
Mẫn lao đầu dậy như mũi tên bởi vì đã gần 8 giờ sáng. Toàn thân các cơ đều đau nhức. Cô bé phải vệ sinh qua loa rồi chạy vội xuống kêu tài xế chở đến trường.
Muộn là muộn, cô bé bị phạt đứng bên ngoài lớp suốt giờ ra chơi thứ nhất.


Nhiều buổi tập sau đó cũng thế, Mẫn tiếp tục nợ. Chỉ chạy và chạy, chẳng làm gì khác. Chẳng biết hắn huấn luyện cho Mẫn thành vận động viên Tennis hay điền kinh nữa. 

Còn về phần Trà Mi, Thế Ngọc luôn tìm cách tránh mặt cô bé. Đến giờ lên lớp, anh dạy kỹ thuật cho đám học trò, còn Mi làm thị phạm. Ngoài công việc, chẳng ai nói với ai lấy một câu. Cái này gọi là chiến tranh lạnh, mà cuộc chiến này mới dai dẳng làm sao.

Vào tháng 2, cả một nhóm giáo sinh về đây thực tập. Tổ thể dục phân cho Thế Ngọc chỉ dẫn một chị giáo sinh đẹp dữ dội luôn. Cô nàng cũng tỏ ra để ý đến ông thầy đẹp trai mà hay cau có, luôn tìm cách tiếp cận hỏi han và yêu cầu chỉ dẫn. Giọng nói ngọt ngào, cử chỉ đáng yêu, Mai Anh khiến cho Trà Mi khó chịu. Lần thứ hai cô bé cảm thấy mất tự tin khi đứng trước người con gái khác. Lần đầu là Tuệ Mẫn, còn giờ là Mai Anh. Cô bé đâm ra cáu kỉnh, hay nổi giận vô vớ với đám đàn em lớp dưới. Bọn chúng bắt đầu túm tụm bàn tán “nói xấu” cô nhóc.
Có một lần, Mi đi ngang qua phòng làm việc của Thế Ngọc thì nghe tiếng bọn họ cười nói vui vẻ với nhau. Mi mở cửa bằng cách giơ chân đạp thẳng vào cho nó thình lình mở toan ra !
- Ai?
Thế Ngọc hét lên.Trà Mi lú đầu vào, cười thật “hiền lành” và “vô tội”:
- À… Xin lỗi, bọn con nít nó giỡn rồi đụng vào cửa thôi mà.
- Em vào đây có chuyện gì?
- Có phụ huynh cần gặp “thầy” ạ.
- Mời họ vào đây giùm tôi.
- Họ muốn thầy ra ngoài ấy.
- Tôi không rảnh.
- Thầy phải rảnh? Thầy-không-đc-“Không-rảnh”
Mi nói, bằng một cái giọng đầy đe dọa. Thế Ngọc hiểu ra, anh đứng lên rồi ra ngoài sau khi ra hiệu cho Mai Anh ngồi đợi. Cô nàng mỉm cười dịu dàng và đảo mắt nhìn Trà Mi. 2 cô gái có cuộc chiến ngầm gay gắt qua ánh mắt “đầy lửa”. 
Thế Ngọc và Trà Mi đứng ở một góc hành lang ít người qua lại nói chuyện:
- Có chuyện gì nào?
- Chuyện người lớn với nhau thì không có gì bàn cãi. Nhưng ngay tại môi trường sư phạm này thì nên hạn chế lại, thầy ạ.
Cô bé nhấn mạnh chữ “thầy” một cách mỉa mai.
- Bọn này có làm gì mờ ám sao? Mai Anh sắp tốt nghiệp, cô ấy có vài thắc mắc cần hỏi tôi. Mai Anh rất chịu khó học hỏi,và cũng rất biết nghe lời.Đặc biệt Mai Anh rất tế nhị và chưa bao giờ thất hứa với tôi như “ai kia” cả.
- Mai Anh? 1 tiếng cũng Mai Anh,2 tiếng cũng Mai Anh! Hai chữ Mai Anh mới thật ngọt ngào làm sao ấy.
Mi nói với thái độ thật mỉa mai. Thế Ngọc tỏ ra ngạc nhiên:
- Mà chuyện đó có liên quan gì đến em?
- Thì… Ờ,tự nhiên… em thấy ngứa mắt thôi.
- Buồn cười.
- Thầy làm sao thì làm, đừng để bọn học trò cười sau lưng thầy đó.
- Tôi hay em?
- Em có gì để bàn? Họ cũng từng nói về chuyện em và Hạo Tinh, rồi cũng qua thôi. Vì tụi này trong sáng mà! Người đang thành để tài nhạo bang cho bọn học trò là thầy đó. Họ đang xì xào về quan hệ “bất chính” giữa thầy và chị Mai Anh thì đúng hơn.
- Nghe này.
- Thì đang nghe đây.
- Họ bảo rằng em đang ghen với Mai Anh.
- Cái gì?
Trà Mi tỏ ra lúng túng. Tim cô bé đập thật mạnh.
- Chuyện vớ vẩn.
- Thì tôi biết đó là chuyện vớ vẩn nên cũng chẳng cần quan tâm. Còn với Mai Anh, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi.
- Chị ta… đang tấn công thầy, thầy không thấy sao?
- Thì đã sao?
- Thầy nói thế mà nghe được ư?
- Tôi chưa có người yêu, cô ấy cũng tự do, vậy thì có gì đáng bận tâm nhỉ?
- Thầy… thầy thích chị ta?
- Ừ, thì Mai Anh dễ thương, ham học hỏi, cầu tiến. Toàn những tính tốt. Sao lại không thích một người đáng yêu như thế kia chứ?Tôi có yêu cô ấy cũng chẳng có gì lạ.
- Tình yêu của thầy ban phát rộng rãi quá nhỉ?
- Em nói sao cũng được. Về lớp đi. Tôi không thích bị trở thành đề tài bàn tán vì dính tới chuyện tình cảm với cô công chúa Tennis cao quý tiếng tâm đây. Làm ơn nhé.
Anh nói một cách mỉa mai rồi trở lại với công việc còn dang dở của mình. Mi nhìn theo, tức tối, uất ức đến nghẹn ngào.


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!