DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Ngực bị hai tay của anh ôm chặt, sau lưng ấm nóng, nơi mềm mại nhất cảm nhận được sự cứng rắn của anh, chẳng còn khí thế gì nữa, cô không ngừng rên rỉ xin tha: “Chí Đông, Chí Đông”.

Chẳng có tác dụng gì, những câu rên rỉ xin tha cứ nhỏ dần, nước trong bồn tắm bắt đầu dềnh ra, trào xuống nền gạch, anh mạnh mẽ,một tay ôm ngực cô một tay ôm lấyeo, cẩn thận lấy thành bồn tắm vững chắc làm điểm tựa, trong lúc thở gấp, giọng anh vang lên dịu dàng: “Bảo Bảo, Bảo Bảo”.

Rất sung sướng, nhưng sao mắt cô lại ướt nhòe, vốn toàn thân đã ướt sũng, lại quay lưng lại với anh nên Thành Chí Đông hoàn toàn không nhận thấy.

Dòng nước ấm nóng vẫn không dừng chảy xuống từ vòi hoa sen, Diệp Tề Mi quay người lại ôm chặt lấy anh, giọng cô mơ hồ.

Không nghe rõ, anh cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Em nói gì thế?”.

Cô nhìn lại anh, mắt sáng long lanh,giọng vẫn rất nhẹ, nhưng lần này từng chữ từng từ rất rõ ràng: “Chí Đông, em yêu anh”.

“Anh cũng yêu em, rất yêu em”. Anh cười, phủ mình xuống hôn lên môi cô, môi răng quấn lấy nhau, như muốn ướm cả tim mình cho cô.

Cô nhắm mắt thả lỏng cơ thể tận hưởng khoái lạc, nhưng trước mắt cứ thấp thoáng những hình ảnh chạy qua, toàn là những người những việc hỗn loạn chẳng liên quan đến mình, vết hằn đỏ trên cổ tay hiện ra khi tay áo được xắn lên, ánh mắt khẩn thiết của Liêm Vân, cô gáixõa tóc bước thấp bước cao chạy theo anh ta, ánh mắt tràn đầy hi vọng của Ân Như trong nhà hàng.

Cuối cùng sau khi đã bình tĩnh lại anh nằm xuống nước, ôm chặt cô trên người nhắm mắt mỉm cười.

Hơi thở trở lại bình thường, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh cười gì thế?”.

Vòng hai tay ôm lấy người cô, Thành Chí Đông vẫn tiếp tục cười.

“Này!”.

“Gặp được em thật tốt, anh chỉ muốn ở bên em”.

Im lặng, cô thả lỏng cơ thể, bất giác thở dài.

Thêm một người nữa trong cuộc sống, nhưng cũng vẫn sống như bình thường.

Công việc của Diệp Tề Mi bận rộn, Thành Chí Đông còn bận hơn, thời gian thực sự ở Thượng Hải không nhiều, nhưng hai người đều rất thỏa mãn với tình trạng hiện giờ, cùng sung sướng tận hưởng kiểu quan hệ như thế này.

Sự nghiệp thuận lợi, tìm được một nửa của mình, lại không phải hoàn toàn thay đổi cuộc sống cá nhân, sau đó đến Diệp Tề Mi cũng thườngxuyên nghĩ, nếu có thể cứ thế này mãi mãi thì còn gì bằng.

Những ngày vui vẻ qua rất nhanh, chẳng mấy chốc trời đã sang thu, mặt trời tắt nắng càng ngày càng sớm, những cơn gió bắt đầu có hơi lạnh.

Không khí trong phòng họp ở đại bản doanh của tập đoàn Liêm Thị rấtnóng, vừa đặt bút ký trên trang giấy in hợp đồng trắng tinh, hai người đàn ông buông bút rất dứt khoát, mạnh mẽ.

Nhân viên hai bên đều đã vất vả gần cả tháng trời giờ ai nấy đều tươi cười, cùng đứng dậy với qua bên kia bàn nhiệt tình bắt tay đối phương.

Liêm Vân cũng đứng dậy đưa tay rabắt tay Thành Chí Đông rất chặt, “Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”.

“Hợp tác vui vẻ”. Thành Chí Đông cũng sảng khoái đáp lại.

Buổi tối theo thường lệ sẽ tổ chức tiệc chúc mừng, dự án lần này đàm phán hơn một tháng, là một trong những hợp đồng quan trọng trong năm nay ở Trung Quốc, đương nhiêncũng do văn phòng ở Thượng Hải chịu trách nhiệm, Thành Chí Đông không tham gia suốt quá trình, chỉ mấy ngày cuối cùng là bay về tham gia lễ ký kết để thể hiện sự trọng thị.

Không ngờ vừa gặp Liêm Vân đã cócảm giác như gặp lại cố nhân, mặc dù hoàn cảnh xuất thân của người đàn ông này khác xa anh một trời một vực, nhưng tính cách quang minh lỗi lạc rất hiếm thấy trong giới thương nhân, lời nói và hành động đều ăn ý với nhau, mới tiếp xúc vài lần đã cảm thấy rất thân thiết, trên sân golf cũng là kì phùng địch thủ, hai người nhanh chóng trở nên cởi mở thân tình.

Trên bàn tiệc hết người này đến người khác tới chúc rượu, chúc qua chúc lại, cứ vậy mãi cũng nhàm, Liêm Vân vỗ vai anh: “Chí Đông, mình tới chỗ khác đi”.

Kết quả là hai người cùng nhau đếnmột quán bar nhỏ kiểu Nhật, nằm ở góc một con đường khá yên tĩnh, bên ngoài treo một tấm rèm màu xanh.

Rượu Sake của Nhật được hâm nóng, mùi hương ngây ngất, cốc nhỏ và tròn, chỉ dùng mấy đầu ngón tay để cầm, tên rượu cũng rất hay, gọi là: Một giọt mất hồn.

“Anh hay tới đây không”. Các kháchhàng người Nhật thường mời anh tớinhững nơi riêng tư kiểu quán này, những món mà ông chủ quán mang ra đều có mùi vị rất khác biệt, mặc dù rất quen với những nơi như thế này nhưng anh có cảm giác nơi này không giống với phong cách của Liêm Vân, Thành Chí Đông vừa dùng đũa gắp sashimi vừa hỏi.

“Không, đây là nơi tôi và bà xã đếnvào buổi hẹn đầu tiên”. Rất ít độngđũa, Liêm Vân uống hết cốc này tớicốc khác.

“Bà xã?”. Lần đầu tiên thấy anh ấynhắc tới vợ mình, Thành Chí Đông cười: “Nơi này được đấy, lần sau đưa cô ấy tới, tôi cũng mang theo một người”.

“Anh kết hôn rồi sao?”. Liêm Vân hơi ngạc nhiên, cùng là người trong giới doanh nhân, mặc dù trước kia không quen biết, nhưng cái tên Thành Chí Đông nổi như cồn, Liêm Vân chưa từng nghe thấy ai nói anh ta đã có gia đình.

Nghe thấy hai từ kết hôn, anh thở dài: “Chưa, cô ấy không đồng ý”.

Liêm Vân vô cùng kinh ngạc, sau đóanh vội lấy bình rượu rót đầy cốc, kết luận một câu rất cảm xúc: “Đừng nghĩ nữa, đàn bà trên thế giới này, chẳng có ai khiến chúng ta được yên ổn cả”.

Bà chủ quán mặc bộ quần áo kimono mang một bình rượu được hâm nóng lên, nghe thấy vậy lấy tay che miệng cười: “Anh Liêm lại than thở rồi, anh hãy khuyên anh ấy, toàn tới uống rượu một mình, thật chẳng vui gì cả”.

“Vợ anh đâu?”.

“Tối qua gọi điện thì thấy báo đangở Mexico, giờ thì không biết, tôi nghĩ chắc đang ở một nơi nào đó ở Bắc Mỹ”.

Trả lời như vậy… chẳng trách cứ phải than thở, giờ thì Thành Chí Đông đã hiểu.

Thành Chí Đông không tiện hỏi nhiều, lấy tâm trạng anh ta không được tốt, anh cũng không uống nữa, quả nhiên là Liêm Vân uống say khướt.

“Để tôi đưa anh về, đừng uống nữa”.

“Không cần đâu, tôi gọi lái xe đến”.Mặc dù đã líu hết cả lưỡi, nhưng nghe cách nói xem ra vẫn còn tỉnh táo.

Cũng được, anh nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình lần sờ tìmđiện thoại, sau đó im lặng…

Thưa ngài, thứ mà ngài đang cầm trong tay là bình rượu có biết không hả?

Lại nhớ tới cảnh rất lâu trước đó anh đã phải kéo anh chàng ma men Andy về nhà, anh cười đau khổ, đưa tay ra lấy giúp anh ta chiếc điện thoại ở trên bàn, tay còn chưa chạm vào vỏ điện thoại thì nó đã đổchuông, anh đập đập vào vai Liêm Vân: “Này, anh có điện thoại, có nghe không?”.

Vừa rồi vẫn còn đang nói chuyện thế mà giờ đã nằm nhoài ra bàn không buồn nhúc nhích.

Tin tưởng anh tới vậy sao? Thôi vì tình bạn giữa những người đàn ông,anh nhấc máy.

Đầu dây bên kia một giọng nữ vanglên rất nhỏ, đặc sệt khẩu âm miền Nam, “Vân à?”.

“Xin lỗi, Liêm Vân say quá, tôi đangđịnh đưa anh ấy về nhà”.

“Say rượu?”. Giọng nói kia có vẻ lo lắng, “Ở đâu? Có say lắm không? Hay là để tôi qua đấy đón anh ấy”.

“Cô đến đón? Cô là ai?”. Không hiểu chuyện gì. Thành Chí Đông vừanói vừa nhíu mày.

“Tôi là vợ anh ấy”. Cô ta trả lời rất chắc chắn, không hề do dự.

Vợ? Không phải đang ở nước nào đó ở Bắc Mỹ sao? Lẽ nào cô ta định đáp chuyên cơ tới đón?

Rèm cửa lại mở, có khách vào, càng về đêm, quán rượu nhỏ này càng có nhiều khách đến. Thú vị hơncả là những người đi theo hội rất ít, đa số là tới một mình, gọi một bàn sashimi, cùng với rượu Sake, cứ thế ngồi trầm ngâm uống.

Liêm Vân ngồi bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, cảm giác mệt mỏi, anh quay lưng dựa vào quầy bar thở hắt ra.

Vô tình liếc mắt thấy nơi chiếc bànnhỏ ở một góc quán, có bóng một cô gái đơn độc ngồi đấy, trước mặtlà một đĩa cá hồi đỏ tươi, trên bàn ăn chỉ có một món đó, cá được tháimỏng tan, dưới ánh đèn miếng thịt đỏ tươi gắp trên đầu đũa trở nên trong suố, khi uống rượu cô ta cứ cầm cả chiếc cốc nhỏ tròn đó mà ngửa cổ lên đổ vào họng, hai mắt nhắm hờ, uống xong rồi còn liếm một vòng quanh môi.

Bình thường anh ít khi chú ý tới những chuyện nhỏ mà lại chẳng liên quan gì đến mình như vậy, nhưng hôm nay không khí thật quái dị, không thể kiềm chế ánh mắt của mình, bất giác anh đưa tay tìm điệnthoại và bấm số.

Không cần bấm từng số, ấn nút gọi nhanh, phải mấy hồi chuông đổ mới có người nhấc máy, giọng Diệp Tề Mi thong thả: “A lô?”.

“Tề Mi”. Vừa nghe thấy tiếng cô anh lập tức có cảm giác yên lòng, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, anh nói chậm rãi: “Em vẫn chưa ngủ sao?”.

“Mấy giờ rồi? Em đang xem lại đơnkhởi tố, còn anh?”.

“Tối nay anh về đấy được không?”.

“Được chứ”. Nếu anh là việc muộn,thỉnh thoảng cũng sẽ về căn hộ của mình, thành thói quen rồi, hiếm khi lại nghe thấy anh nói kiểu này, Diệp Tề Mi nhíu mày: “Anh đang ở đâu?”.

“Một quán bar, nói chuyện với một ngườu bạn, nhưng anh ta say rồi”.

“Quán bar? Anh uống rượu à?”.

“Một chút thôi, anh đang đợi bà xã anh ta tới đưa anh ta về rồi qua chỗem”.

Không nhìn thấy cô, nhưng anh cũng cảm nhận được là cô đang nhíu mày ở đầu dây bên kia: “Uống rượu thì không nên lái xe, em tới đón anh, cho em biết địa chỉ”.

Cách nói này… chưa bao giờ có người nào nói với Thành Chí Đông như thế, cảm giác lạ lẫm, Thành Chí Đông hơi sững lại một chút.

Sau đó phản ứng của anh là bật cười lớn, hành động của anh lúc này thật không phù hợp với không khí trong quán, đến bà chủ quán cũng nhìn anh với ánh mắt kì lạ, không biết nên giải thích thế nào, sau khi định thần lại anh lấy tay che miệng, nghiêng đầu sang một bên giả vờ ho.

Quán bar này cách nhà cũng không xa, vòng qua vài con phố là đến, Diệp Tề Mi gọi taxi, anh can ngăn qua điện thoại: “Em đừng đến, anh chỉ uống một chút thôi, hơn nữa muộn thế này rồi, để em đi một mình anh không yên tâm, quá nguy hiểm”.

Xì, cô định nói mình từng tới nhữngnơi hẻo lánh nhất để thu thập chứngcứ, xung quanh vắng vẻ không hề thấy bóng dáng nhà dân, ngồi trên kiểu xe bánh mì đi được nửa đườngcòn bị một toán cướp chặn xe đòi tiền mãi lộ, như thế mới gọi là nguy hiểm.

Muốn nói vậy nhưng đã quen nói ngắn gọn trong điện thoại, cuối cùngcô chỉ trả lời một câu: “Em có dùi cui điện”.

Oa, anh phục rồi.

Diệp Tề Mi xuống xe nhìn thấy rèmcửa màu xanh, ba chữ Cư Tửu Ốc bịchia làm đôi, ánh đèn vàng mờ mờ hắt xuống, cảm giác ấm áp giữa tiết trời thu.

Chiếc Q7 quen thuộc đỗ bên đường, thực ra hôm qua anh có về nhà, sáng nay còn ôm chặt lấy eo côlười biếng không chịu dậy, nhưng giờ nghĩ tới cảnh sắp được gặp anh cô vẫn cảm thấy rất vui, còn chưa bước vào bên trong miệng đã nở nụ cười.

Rèm cửa lại lay động, có người bước vào, gió lạnh cũng theo đó ùa vào theo, Diệp Tề Mi mặc chiếc áo len rộng thùng thình cổ chữ V, cổ áo được đan bằng những sợi len xanh xanh hồng hồng rất đơn giản, bên trong là chiếc áo thun cao cổ màu đen, mái tóc đen dài buông mềm mại, cô nhanh nhẹn bước vào, nhìn thấy anh liền cười, nghiêng đầu nói: “Hey”.

Thành Chí Đông đã đứng dậy, ánh đèn trong phòng ấm áp dịu nhẹ, nhưng anh có cảm giác như đó là ánh mặt trời. Anh tiến tới phía trước nắm lấy tay cô, còn chưa kịp nói gì thì cô đã chỉ ra sau lưng anh nói: “Bạn anh phải không? Uống saytới mức này sao?”.

Thật làm anh mất mặt quá, Thành Chí Đông giải thích: “Đấy là tổng giám đốc của tập đoàn Liêm Thị, anhđang đợi vợ anh ta tới”.

“Liêm Thị?”. Diệp Tề Mi nhíu mày, bước lên phía trước vài bước, mặc dù Liêm Vân nằm sấp xuống bàn nhưng vẫn nhìn thấy nửa khuôn mặt, vừa rồi nhìn từ xa lại hơi tối nên không rõ, giờ đã đến gần hơn, cô lập tức nhận ra, quả nhiên đấy chính là người đàn ông mà cô đã có duyên gặp mặt một lần, không, nói chính xác hơn là hai lần.

Rèm cửa lại một lần nữa được vén lên, lần này khách là một cô gái đi một mình, bước chân khá rụt rè nhưng dường như mục đích rất rõ ràng, nhìn quanh quẩn một lượt, lậptức đi về hướng họ đang đứng, không kịp cả chào hỏi, đã lách qua hai người bọn họ tới bên cạnh Liêm Vân, hai bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh ta, giọng dịu dàng: “Vân? Anh không sao đấy chứ?”.

“Chị Liêm, cuối cùng chị cũng đến rồi”. Thành Chí Đông thở phào.

“Cô ta không phải chị Liêm”. Diệp Tề Mi lạnh lùng đưa mắt nhìn, giọngcũng lạnh tanh, đôi môi mỏng xinh đẹp nhả từng chữ rõ ràng.

Không khí gượng gạo, Thành Chí Đông đứng ở giữa đầu óc mù mịt chẳng hiểu gì, nhưng thấy tình hìnhcó vẻ không ổn, phản ứng đầu tiên của anh là lay gọi Liêm Vân.

Đàn ông có thứ tình anh em mà phụnữ không thể hiểu được, trong tình hình này tình anh em đó được phát huy tới mức tối đa.

Bị lay mạnh, đang say khướt nhưngLiêm Vân vẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ đờ, giọng nói khản đặc: “Tiểu Vương, đến nhà rồi sao?”.

Còn đến nhà nữa? Anh chết chắc rồi. Thật muốn túm tóc hất cho anh ta một cốc nước lạnh, Thành Chí Đông dùng sức, kéo anh ta đứng dậy: “Liêm Vân, đây vẫn là quán bar, anh nên về nhà đi”.

Ánh mắt chạm đúng vào người phụ nữ đứng trước mặt dần dần đã nắmđược tiêu cự, Liêm Vân bắt đầu nhíu mày.

Người phụ nữ từ lúc nghe Diệp Tề Mi nói xong thái độ có phần lúng túng, lúc này càng có cảm giác chân tay luống cuống: “Vân, em đến đưaanh về nhà”.

“Sao cô lại đến đây?”.

Vơ vội cốc nước lạnh nhét vào tay anh ta, Thành Chí Đông giải thích ngắn gọn: “Cô ấy nói trong điện thoại là vợ cậu, tôi đã cho cô ấy biết địa chỉ”.

Dốc cốc nước lạnh vào họng, Liêm Vân vẫn còn cảm giác lâng lâng nhưng đã có thể ngồi thẳng người dậy.

Diệp Tề Mi vẫn đứng bên cạnh, lúc này chuyển ánh mắt sang phía LiêmVân, lạnh lùng theo dõi phản ứng của anh ta.

Thấy lạnh sống lưng, Thành Chí Đông túm lấy anh ta nói đỡ: “Có phải tôi đã nhầm không, vừa rồi anhcòn bảo bà xã đang ở Bắc Mỹ, nếu đúng là tôi lầm, vậy để tôi đưa anh về”.

Vừa nói vừa lén nháy mắt với Liêm Vân, người anh em, mau nói là tôi nhầm đi, nếu không sẽ lớn chuyện đó.

Thật đáng tiếc là Liêm Vân say đếnmờ cả mắt, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào người phụ nữ đứng trước mặt, làm sao lĩnh hội được sự lo lắng của anh.

“Vân…”.

“Về rồi nói”, cố gắng đứng lên, anh ta vịn tay vào quầy bar.

Không muốn chứng kiến sự việc xảy ra tiếp theo, Diệp Tề Mi đi ra ngoài trước, trong lòng buồn bã, cô hít một hơi thật sâu không khí lạnh trong đêm mùa thu.

Thành Chí Đông đuổi theo, không đợi anh nói, Diệp Tề Mi đưa tay ra: “Chìa khóa”.

Lên xe cô ngồi vào ghế lái, tiếng máy xe rung rung, rất nhanh sau đóbị chìm trong tiếng nhạc.

Trên đường xe cộ nườm nượp, taycô nắm chặt vô lăng, mắt nhìn về phía trước, không có biểu hiện gì khác biệt, khi rẽ vào khúc ngoặt cô mới liếc mắt vào gương chiếu hậu, ánh đèn neon bên đường sáng rực, nhưng thứ ánh sáng đó hầu như không phản chiếu vào đôi mắt đen láy của cô.

Cho dù không hiểu tình hình đến mức nào thì anh cũng biết lần này lớn chuyện rồi, vốn nhìn thấy cô anh đang rất vui sướng, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này sau nhiều lần định mở miệng anh đều đành phải nuốt ngược vào trong.

Suốt chặng đường hai người đều im lặng, đến nơi cuối cùng anh lại là người không thể chịu được, vừa nhảy xuống xe liền kéo tay cô: “Tề Mi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”.

Đã khá muộn, bên dưới tòa nhà không còn có người đi lại nữa, anh nắm chặt tay cô giọng khẩn thiết, Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt anh, ánh mắt anh cuối cùng cũng dịu đi một chút, cô cúi xuống thở dài: “Chí Đông, em nghĩ em đã làm sai một việc”.

“Làm sai?”.

Không nói thêm gì nữa, cô quay người đi lên nhà.

Rất ít khi thấy tinh thần cô sa sút đến thế, Thành Chí Đông nhíu mày, lúc anh nằm trên giường cô vẫn đang tắm, suy nghĩ một lúc thấy có gì đó không ổn, anh ngồi dậy đi ra đẩy cửa vào phòng tắm.

Cửa không khóa, nhưng cũng khôngnghĩ đột nhiên anh lại vào, cơ thể cường tráng đó khiến cô có cảm giác đầy áp lưc, cô vội dìm mình dưới nước.

Vừa tức giận lại vừa buồn cười, anh đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, đưa tay ra bẹo má cô: “Yên tâm, anh không phải là cầmthú”.

Nước đã bắt đầu lạnh, nhưng bàn tay anh khá ấm áp, cảm giác yên tâm, cô không kìm được dùng bàn tay ướt rượt của mình nắm lấy tay anh, cọ cọ má mình vào đó, “Kẻ cướp, em nghĩ em đã làm sai một việc”.

Thật sự chưa bao giờ thấy cô trongbộ dáng như thế này, tự dưng anh thấy xót xa, anh cúi xuống hôn cô, “Mau dậy đi, có việc gì ra ngoài rồi nói, nước lạnh hết cả rồi”.

Lần này cô rất nghe lời, khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng vào,tóc vẫn ướt rượt chảy ròng ròng, đai lưng thắt rất chặt, cổ áo lật ra sau và mở rộng, để lộ cả xương quai xanh, anh cố gắng quay đầu đi chỗ khác.

Đã nói không phải là cầm thú mà, ít nhất là lúc này.

Anh lại giúp cô sấy tóc, mái tóc đen dài mượt, sợi nhỏ và mảnh, cầm trong tay có cảm giác rất mềmmại, cuối cùng sau khi đã nằm xuống giường anh ôm cô vào lòng, “Nói đi, chuyện gì nào?”.

Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đúng là một mớ hỗn loạn, không thể chịu đựng một mình, Diệp Tề Mi nói nhỏ:“Em quen vợ của Liêm Vân, không phải cô ta”.

“Hoặc là em nhầm”. Anh nói với thái độ lạc quan.

“Không, vợ anh ta tên là Ân Như, làbạn của em, em còn giữ cả bản photo giấy đăng ký kết hôn của họ, vẫn để ở văn phòng, làm sao có thểnhầm được?”.

Nói tới công việc chuyên môn cô lậptức trở lên nhanh nhẹn, ngẩng đầu nhìn anh, mày nhíu lại.

Thái độ này, haizz, anh thở dài: “Thôi được, vậy em muốn thế nào?”.

“Chuyện nhà người ta, em không cóquyền can thiệp, mà cũng không nên”.

Bày tỏ sự tán đồng suy nghĩ của cô, Thành Chí Đông gật đầu.

“Người đáng ghét nhất chính là người khoét sâu vào vết thương lòng của người khác, vợ chồng họ trở mặt em là tội nhân, còn họ quay lại với nhau thì tội em càng nặng”.

Suy nghĩ rất rõ ràng, không hổ danh là bảo bối của anh.

“Vậy thì em đừng nghĩ nữa, ngủ đi”.

“Ba tháng trước vô tình em nhìn thấy Liêm Vân và cô gái kia ở bên nhau, lúc đó Ân Như đang có ý định ủy thác cho em làm thủ tục li hôn”.

Cô vẫn tiếp tục nói trong bóng tối, như đang tự nói với chính mình.

“Li hôn chưa?”. Bắt đầu chìm vào giấc ngủ, anh hỏi lại giọng rất nhỏ.

“Chưa, sau đó cô ấy thay đổi suy nghĩ, em cũng không nói gì với cô ấy những gì mình từng nhìn thấy”.

Ngáp dài, thật sự anh không quan tâm lắm tới chuyện của đôi vợ chồng nhà kia, theo những gì anh nghe thấy nhìn thấy từ tình hình trong nước, có không ít người như Liêm Vân, nhưng điều khiến anh thấy lạ là anh chàng đó nhìn thì là người rất có năng lực, sao đến những chuyện “lặt vặt” như vậy mà cũng không giải quyết cho ổn thỏa.

Cô tì tay vào ngực anh lùi lại phía sau một chút, trườn ra khỏi vòng tay anh, hít một hơi thật sâu, “Nhưng hôm qua em nhận được điệnthoại của Ân Như, cô ấy đang vội vàng quay về nước, muốn báo cho chồng mình một tin vui bất ngờ”.

“Tin vui gì?”. Anh lại mở mắt ra, kéo cô trở lại lòng mình.

Đưa tay ra chống lại lực kéo của anh, Diệp Tề Mi nói từng chữ rõ ràng, “Cô ấy đã có thai, chính là tinvui ấy”.

Sáng hôm sau Diệp Tề Mi dậy rất sớm, Thành Chí Đông vẫn còn đangngủ say, trong phòng ánh sáng mờ mờ, cô ngồi bên cạnh anh, ngắm nhìn khuôn mặt anh hồi lâu.

Người đàn ông này lúc ngủ hoàn toàn thả lỏng, một tay đặt dưới gối,trên giường có hai chiếc gối một cao một thấp, anh luôn thích chiếc cao, hoàn toàn ngược lại với thói quen của cô, một bên má lún dưới mặt gối mềm, chỉ để lộ ra chiếc mũi và một bên lông mày thẳng tắp.

Không phải yêu lần đầu nên cô rất hiểu cảm giác này.

Ai mà chẳng muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này, bình yên bên nhau, năm tháng cứ thế lặng lẽ trôi đi.

Đáng tiếc mười đôi thì có tới tám, chín đôi về sau thờ ơ lạnh nhạt với nhau, thậm chí trở mặt thành kẻ thù, hoặc sau khi cùng nhau trải qua tất cả, sống với nhau tới đầu bạc răng long lại bắt đầu quay lại thời thanh xuân, yêu thương nương tựa vào nhau, nhưng cô e rằng những trường hợp như thế là bởi vì họ không có sự lựa chọn khác trong cuộc sống nữa, càng nghĩ càng thấyvô vị.

Ba mẹ cô đã sống cả đời như thế, ba là kĩ sư cầu đường, lúc còn nhỏ một năm chẳng được gặp ba mấy lần, mẹ cô một mình vất vả mười mấy năm trời, cũng rất ít khi buông lời oán thán, giờ bao nhiêu người có thể nhẫn nhịn như thế?

Hoặc không phải họ không thể nhẫnnhịn, chỉ có điều thế giới này trở nên quá phong phú, quá nhiều sự cám dỗ mà thôi.

Không muốn dậy, ngồi một lúc cô lại nằm xuống, nhẹ nhàng nhấc cao cánh tay anh lên, co người lại, cuộn tròn trong lòng anh.

Mở hồ tỉnh giấc, Thành Chí Đông siết chặt vòng tay, giọng ngái ngủ: “Lạnh không em?”.

Vùi mặt vào ngực anh lắc đầu, mọi người ai cũng coi cô là một Nữ hoàng mình đồng da sắt, một Nữ hoàng theo chủ nghĩa độc thân, chưabao giờ cô nghĩ tới việc mình sẽ dựadẫm vào một người đàn ông, hoặc chờ đợi ai đó tới thay đổi cuộc sống của mình. Nhưng sáng sớm mùa thu có thể áp sát cơ thể mình vào một cơ thể ấm áp khác, thứ cảm giác hạnh phúc này chỉ nhận được khi có hai người, đến cả một Nữ hoàng thật sự cũng không tự mình tạo ra được.

Chính vì điều này, cô rất cảm ơn Thành Chí Đông, nhưng cũng chính vì điều này, mà cô cảm thấy sợ hãi khi nghĩ về tương lai.

Ân Như nói cô ấy vì yêu nên mới kết hôn, cô tin, nhưng kết quả thì sao? Khi yêu phụ nữ yêu hận rõ ràng, nếu đã yêu ai thì trong mắt coi nhẹ mọi thứ khác, rất ít khi suy nghĩ bi quan về cuộc sống. Nhưng đàn ông thì ngược lại, một lúc có thể đón nhận nhiều tình yêu, không cần phải suy xét xem vì sao, có lẽ bởi vì họ vốn là hai loài động vật khác nhau.

Vì giống nhau nên đồng cảm, môi hở răng lạnh, sáng sớm mùa thu hôm ấy, Diệp Tề Mi nằm gọn trong lòng Thành Chí Đông mềm yếu tự thừa nhận, cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ kiên cường trước mọi người, chẳng qua cũng chỉ để che giấu sự hèn nhát và sợ hãi của mình, so với những người phụ nữ khác, giờ cô đã nhận thức rất rõ ràng rằng, mình chính là kẻ yếu đuối nhất.Chương 10: Hôn nhân là keo dán sắt

Chúng ta đều là những cá thể độc lập, vì bị thu hút bởi nhau nên mới ở bên nhau, giống như người đang sắp chết đói nhìn thấy một bàn đầy sơn hào hải vị, lúc được ngồi vào bàn ăn ai chẳng vui mừng hớn hở? Nhưng hôn nhân không giống thế, hôn nhân chính là keo dán sắt trên mặt ghế, ăn xong bạn vẫn phải ngồi, ăn no rồi vẫn phải ngồi, có chết no cũng vẫn phải ngồi trên chiếc ghế đó.


Không thừa nhận là mình đang chờ đợi, nhưng sau một tuần cuối cùng cũng có tin tức từ Ân Như, dù đãcó chuẩn bị về mặt tinh thần nhưng cô vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.

“Tề Mi, cậu rảnh không? Cùng đi ăn tối nhé?”.

Giọng Ân Như vọng tới từ đầu dây bên kia hết sức bình tĩnh, không có sự vui vẻ như lần trước báo tin mình có thai.

“Được, sau khi tan sở nhé?”.

“Cũng được, mình đợi cậu ở nhà hàng”.

Cô cúp máy rất dứt khoát, nhưng khi Diệp Tề Mi lái xe tới nhà hàng, chỉ vài bước chân nữa là bước vào cửa mà sao cô cảm giác như mình đi rất chậm.

Ân Như vẫn để mái tóc ngắn gọn gàng như thế, cô ấy đã đến trước, lúc này đang ngồi bên bàn, cúi đầu lật giở thực đơn.

“Hey”. Diệp Tề Mi cất tiếng chào nhỏ.

Ân Như ngẩng đầu, mỉm cười, sau đó vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh.

Nhà hàng Ấn Độ, tiếng nhạc du dương, chiếc bàn thấp đặt trên thảm mềm, những chiếc gối tựa lớn được đặt khắp nơi, phía trên là những chiếc chụp đèn kiểu Châu Á, chỉ chiếu một khoảng sáng tròn lên mặt bàn.

Khách khá đông nhưng vẫn giữ được không khí riêng tư, mỗi bàn dường như là một thế giới thu nhỏ.

“Cậu ổn chứ?”. Nghiêng đầu qua hỏi cô ấy, Diệp Tề Mi đưa tay nhận quyển thực đơn mà nhân viên phụcvụ vừa mang tới, nhẹ nhàng cảm ơn.

“Cậu muốn hỏi về mặt nào?”. Mặc dù Ân Như từ nhỏ sống ở nước ngoài nhưng lại có một đôi mắt nhỏ dài kiểu Trung Quốc truyền thống, lúc này nhìnở khoảng cách gần, cô ấy có một vẻ đẹp mâu thuẫn.

Còn chưa kịp trả lờiChương 11: Tình yêu đơm hoa kết trái

Gió mưa đưa tiễn xuân đi, Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai, Non cao băng đóng chặt rồi, Mà cánh hoa ấy vẫn tươi muôn phần.Tươi nào phải để tranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về, Tưng bừng đợi khắp sơn khê, Hoa này trong đám hoa kiacùng cười [1]

[1] Bản dịch thơ bài Bốc toán tử - Vịnh hoa mai của Mao Trạch Đông của Xuân Thủy
Thời tiết dần chuyển lạnh, hôm nay dưới khu nhà Diệp Tề Mi có một chiếc xe màu bạc từ từ rẽ vào, đỗ rất gọn bên cạnh vườn hoa, bà Tiền tính cách nóng vội, xe vừa đỗ đã mở cửa bước xuống, vừa gọi chồng vừa trách mắng, “Đã lái xe lâu như vậy rồi mà vẫn còn chậm thế, trời tối rồi đây này”.

Ông Diệp tính tình ôn hòa chỉ cười ha ha, cầm theo chiếc làn mây bước xuống xe, “An toàn là trên hết mà, mấy con cua này mang đến cho Bảo Bảo, chúng ta có lên nhà đợi con về không?”.

“Tề Mi hôm nay có phiên xử, tôi vừa gọi điện tới văn phòng, đồng nghiệp của nó nói vậy. Chúng ta lên trên nhà rửa cua sạch sẽ rồi để sẵn vào nồi hấp, sau đấy gọi điện bảo nó về sớm một chút”.

“Cũng được”.

Một người ra lệnh còn người kia thực hiện, ông Diệp xách chiếc làn đi lên phía trước.

Căn hộ chung cư này là do con gái tự mua sau khi đilàm, dù không thường xuyên lui tới nhưng hai ông bà vẫn có một bộ chìa khóa, quen đường thuộc lối, lên tới nơi hai ông bà tự mở cửa vào nhà.

Đã lâu rồi không đến, bà Tiền tính cẩn thận, vừa bước vào trong nhà đã có cảm giác gì đó khang khác, trên tủ giày xuất hiện một đôi găng tay chuyên dùng để chơi golf, trên giá sách nhỏ cạnh bộsofa trong phòng khác có một chiếc đồng hồ của đàn ông màu đen, mặt đồng hồ rất phức tạp, nhìn đã biết không phải loại rẻ tiền.

Vào phòng tắm, trên kệ kính bộ dao cạo râu và bọt cạo râu được để rất ngay ngắn, cầm lên nhìn qua, bà Tiền bất giác nhắm chặt mắt lại.

Đàn ông thì vô tâm hơn, sau khi đi lên nhà ông Diệpxách thẳng giỏ cua vào bếp, trong bếp có một chiếckệ dùng để chuẩn bị đồ nấu ăn, ông cho cua vào trong bồn rửa xong, đang định mang chiếc giỏ ra ban công để nhưng thứ đập vào mắt ông lúc đó khiến ông kinh ngạc kêu lên, “Mẹ Bảo Bảo, mẹ BảoBảo!”.

“Chuyện gì vậy?”. Bà Tiền nghe thấy tiếng gọi liền đi tới.

Ông Diệp chỉ vào dụng cụ chơi golf dựng ngoài ban công trợn mắt, “Bảo Bảo bắt đầu chơi golf rồi sao? Chẳng phải nó rất bận, bắt đầu chơi thứ này từ baogiờ?”.

Hai ông bà quay sang nhìn nhau, sau đó có tiếng lạch cạch ngoài cửa, là tiếng chìa khóa.

Con gái về rồi sao? Thật đúng lúc, hai ông bà đang có rất nhiều chuyện muốn làm rõ, cả hai cùng lao ra ngoài, cùng đồng thanh định gọi “Bảo Bảo” thì cánh cửa mở ra.

Đúng là rất trùng hợp, lẽ ra nửa đêm hôm qua Thành Chí Đông đã có mặt ở Thượng Hải nhưng chuyến bay bị hoãn đột ngột nên chín giờ sáng nay mới xuống sân bay, anh vội về thẳng công ty chủ trìcuộc họp, trong lòng đang rối bời, khó khăn lắm mới đợi được tới khi cuộc họp kết thúc, anh liền về lái xe xe về thẳng đây.

Cả hai phía đều không có sự chuẩn bị tâm lý, cửa vừa mở ra cả ba người đều sững lại, câu đầu tiên bật ra khỏi đầu mỗi người mỗi khác, ông Diệp thì nghĩ thì ra là tên tiểu tử này, có thể được Bảo Bảo tin tưởng mà ra vào nhà tự nhiên, thật dễ dàng cho cậu ta quá.

Còn bà Tiền lửa giận phừng phừng, đã về sống với nhau rồi mà không cho ba mẹ gặp mặt một lần, nha đầu này, về đây rồi xem.

Thành Chí Đông là người suy nghĩ nhiều nhất, càngnghĩ càng ảo não, di truyền là điều rất kỳ diệu, Tề Mi rất giống với hai khuôn mặt đang đứng trước mặt anh lúc này, hơn nữa hai vợ chồng họ còn đứnggiữa cửa rất ngang nhiên, đến tên ngốc cũng có thể đoán ra họ nhất định là ba mẹ của Bảo Bảo.

Anh đã có ý định gặp họ, vì lần gặp đầu tiên mà anhđã chuẩn bị không biết bao lâu, dồn toàn bộ tinh thần vào việc đó, nhưng người tính không bằng trời tính, sau khi bàn bạc với Tề Mi xong còn chưa bướcvào giai đoạn thực hiện thì anh bị tổng công ty triệu tập về Mỹ, ở bên đấy vừa đúng hai tuần giờ mới quay lại Thượng Hải, không ngờ vừa về đã gặp phải tình huống này.

Đúng là anh muốn gặp ba mẹ cô nhưng lại không chuẩn bị cho tình huống gặp mặt như thế này, không biết họ đang nghĩ gì nhưng đột nhiên có một người đàn ông lạ tự mở cửa vào nhà con gái mình thì dù ba mẹ có thoáng tới đâu cũng khó lòng mà chấp nhận được phải không? Hoàn toàn khác xa vớinhững gì anh tưởng tượng về lần gặp đầu tiên, giờ phải làm thế nào cho phải đây?

Cứ đứng ngẩn ra một lúc lâu cuối cùng người đầu tiên lên tiếng lại là bà Tiền, nói một câu khá ngắn gọn nhưng giọng điệu rất lợi hại, “Đừng đứng mãi đấy nữa, vào nhà rồi nói”.

“Hả?”. Từ trước tới giờ chưa từng có ai nói chuyện với anh kiểu đó, Thành Chí Đông nhất thời không kịp phản ứng, miệng lắp bắp buột ra một từ.

Nhìn anh với ánh mắt thông cảm, ông Diệp lên tiếngphá tan bầu không khí nặng nề, “Cậu chắc là người bạn mà Bảo Bảo nhà tôi đã từng nhắc đến phải không? Đây là mẹ Bảo Bảo, tôi là ba nó”.

“Ông Diệp!”. Bất mãn với biểu hiện thân thiết của chồng, bà Tiền lập tức trừng mắt.

Được tôi luyện nhiều năm như vây, theo thói quen ông Diệp cười xòa, làm bộ như đột nhiên nhớ ra việcgì đó, “Ai dô, lũ cua của tôi bò hết ra ngoài rồi”. Vừa nói ông vừa quay người chạy vào bếp, trong chớp mắt đã biến mất trước ánh mắt ngỡ ngàng của Thành Chí Đông.

Trước mặt chỉ còn bà Tiền với khí thế khiến người ta khiếp sợ, haizz, không hổ là mẹ của Nữ hoàng, đúng là rất khác người. Mặt dày cúi đầu gọi một tiếng bác gái, mặt mũi Thành Chí Đông hết sức rầurĩ.

Cửa vừa đóng vào lại bị đẩy ra, Diệp Tề Mi vừa bước vào, không vội lên tiếng, nhìn thấy Thành ChíĐông và mẹ mình, lập tức đứng giữa hai người, quay mặt sang phía bà Tiền, gọi nhỏ: “Mẹ”.

Biết là buổi tối Thành Chí Đông sẽ về nên hôm naysau khi phiên tòa kết thúc cô không quay lại văn phòng nữa, đi thẳng về nhà.

Đi đường vẫn rất thong dong, theo như thường lệ thì chắc chắn anh cũng không về sớm, vì thế cô định đi gội đầu để thư giãn một chút sau đó mới vềnhà đợi anh.

Nhưng còn chưa lên nhà đã biết có chuyện lớn rồi, mặc dù trời lúc đó khá tối, nhưng chiếc xe Q7 của Thành Chí Đông vẫn đập vào mắt rõ ràng, cũng không thể không nhận ra xe của ba mình, lúc này cảhai chiếc xe đều xuất hiện ở đây, lặng lẽ đỗ cạnh vườn hoa, còn cái trước cái sau rất thẳng hàng như là đã có hẹn ngầm từ trước vậy. Nhưng cô dùng đầungón chân để nghĩ cũng biết là chắc chắn không phải hẹn ngầm, nếu chỉ có ba tới thôi thì chuyện cũng không to tát lắm, chỉ sợ mẹ cũng đi cùng, đột nhiên thấy Thành Chí Đông xuất hiện, không biết mẹ sẽ nổi trận lôi đình thế nào.

Không kịp suy nghĩ gì nhiều, cô bước nhanh lên lầu, vừa tới cửa thì thấy cánh cửa màu trắng bị đóng sập lại trước mắt, không chút chần chừ, cô đưa tay đẩy cửa bước vào.

Đúng là tình huống xấu nhất, trên mặt mẹ mặc dù không có biểu hiện gì nhưng theo quan sát của cô thì chắc cơn giận sắp bùng nổ rồi, còn Thành Chí Đông vẻ mặt ngỡ ngàng, đứng sững trước mặt bà, không thốt lên lời.

Không thấy mẹ trả lời, chỉ có ba cô đang ở trong bếp nghe thấy có động tĩnh liền chạy ra, nhìn thấycon gái lập tức lên tiếng, “Bảo Bảo, cuối cùng thì con cũng đã về, tốt rồi tốt rồi, mọi người vào cả trong nhà ngồi xuống nói chuyện, ba đang hấp cua, sắp được ăn rồi”.

“Tê Mi, con không giới thiệu với ba mẹ sao?”. Bà Tiền không nhấc chân, ánh mắt thăm dò khiến người khác cảm thấy áp lực, nhìn chằm chằm vào Thành Chí Đông không chớp mắt.

Anh vốn học ở nước ngoài, hơn nữa cũng đã là chuyện của nhiều năm về trước, chưa bao giờ nếm cảnh bị cô gái trung học nhìn với ánh mắt thấu tới tim gan kiểu Trung Quốc như thế, giờ bị bà nhìn như bám dính khiến anh bối rối, chân tay thừa thãi không biết để vào đâu.

Thực ra không phải anh chưa từng gặp những tình huống khó xử bao giờ, bay đi bay về quen rồi, dù xảy ra chuyện gì anh cũng có thể xử lý thản nhiên như không, nhưng giờ thì không được, với người đứng trước mặt anh cũng không được, bà là mẹ củaBảo Bảo, là người có quyền quyết định rất quan trọng với hạnh phúc sau này của anh.

Mặc dù gần đây bận rộn tới mức chân không kịp chạm đất, nhưng bài thơ Daisy chuẩn bị anh còn tận dụng cả thời gian ngồi trên máy bay để học, vừa nghe vừa ghi âm học rất chăm chỉ, chính là vì muốn chuẩn bị kĩ càng, có thể để lại ấn tượng sâusắc, tốt đẹp nhất trong lần gặp đầu tiên.

Giờ xem ra đúng là ấn tượng đầu tiên rất sâu sắc, nhưng đáng tiếc lại theo chiều hướng ngược lại, anhthật sự trở tay không kịp.

Nhìn bộ dạng anh lúc này, tự nhiên Diệp Tề Mi muốn cười, dây thần kinh đang căng như dây đàn như chùng xuống, cô cố gắng nói một cách thoải mái nhất, quay sang nhìn anh, khóe miệng cô thậm chí còn cong cong lên như cười, “Ba, mẹ, đây là anhThành Chí Đông, là bạn trai của con, con đã từng nhắc tới anh ấy với ba mẹ”.

Thái độ gì vậy? Nha đầu này lại còn thấy vui hay sao? Bà Tiền tức không để đâu cho hết, không khách khí với con gái nữa, thẳng tay kéo cô về phía mình cho tiện giáo huấn, “Con mau qua đây, còn cười gì nữa, có ra thể thống gì không hả”.

Không đứng vững, Diệp Tề Mi bị kéo bất ngờ nên loạng choạng, hai người đàn ông đứng bên cạnh thấy xót, gần như cùng lúc đưa tay ra đỡ, người bên phải người bên trái, bốn người bỗng dưng đứng lại thành một nhóm, ngẩng đầu lên ông Diệp là người đầu tiên cười, “Chuyện gì thế này, cứ ngồi xuống đã rồi nói, đừng đứng mãi ở cửa nữa”.

Biết mình hơi nặng tay, bà Tiền lập tức thả lỏng tay, tuy nhiên vẫn không chịu buông tay con gái, lôi cô đi thẳng vào phòng khách. Ông Diệp lập tức theo sau, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Thành Chí Đông, lần này ánh mắt đã thay đổi, trở nên rất ôn hòa.

Tiểu tử, động tác cũng nhanh đây, không tồi, có tiềnđồ.

Bốn người cùng ngồi trên ghế sofa, biết mẹ đang rất giận, Diệp Tề Mi không dám cười nữa, ngoan ngoãn ngồi ở giữa cúi đầu im lặng.

“Bao lâu rồi?”. Nhìn cả hai một lượt, bà Tiền hỏi thẳng.

“Cháu và Tề Mi quen nhau đã hơn một năm rồi”. Sợcô lại bị mắng, Thành Chí Đông vội vàng cướp lời.

Bà Tiền liếc mắt nhìn anh, tiểu tử thối kia, còn chưatới lượt cậu đâu.

Sau đó quay sang nhìn con gái hỏi tiếp, “Mẹ muốn hỏi hai đứa dọn về ở với nhau bao lâu rồi? Không biết mang về ra mắt ba mẹ hay sao, coi ba mẹ là người vô hình phải không?”.

“Bọn con cũng chuẩn bị sắp xếp thời gian mời ba mẹ ăn cơm, không ngời lại trùng hợp thế này”.

Diệp Tề Mi thấy ấm ức, đáp rất nhỏ, sau đó ThànhChí Đông lập tức bổ sung, “Đúng vậy, đúng vậy ạ, vốn đã định mời hai bác cùng ăn cơm từ hai tuần trước, nhưng cháu có việc đột xuất phải quay về Mỹ, hôm nay mới trở lại Thượng Hải”.

“Thật không? Không phải vì gặp ba mẹ nên mới nói thế đấy chứ?”.

Tình hình cơ bản của Thành Chí Đông trước đấy con gái cũng đã kể sơ qua, cũng biết anh là một thương nhân Hoa kiều, công việc bận rộn, thường phải bay qua bay lại, nhưng có đúng là trùng hợp thế không? Bà Tiền tỏ vẻ hoài nghi.

Cơ hội đến rồi, Thành Chí Đông lập tứ đứng dậy chứng minh bản thân, “Đúng vậy, cháu còn đặc biệt hỏi thăm Tề Mi xem hai bác thích gì, vì cuộc gặp đó mà đã chuẩn bị rất lâu”.

Diệp Tề Mi hay tay ôm lấy đầu, thấy thật mất mặt,chuyện đấy mà anh cũng có thể nói ra sao? Thẳng thắn quá đấy!

Ông Diệp lại muốn ha ha cười lớn, nhưng bị bà Tiềntrừng mắt nhìn, miệng đã mở ra đành lấp liếm nói,“Chuẩn bị cái gì? Nói ra xem nào”.

Nói xong còn quay sang nháy mắt với con gái, Diệp Tề Mi xua tay lắc đầu, làm sao cô biết anh chàng này chuẩn bị cái gì, chuyện xảy ra từ mười mấy ngày trước rồi, đến cô còn quên mất những gì mình nói nữa là.

Thành Chí Đông đứng dậy, thái độ hết sức nghiêm túc nhìn hai vị tiền bối trước mặt, húng hắng ho mộttiếng, nói ra một câu khiến tất cả mọi người trong phòng lúc ấy đều sững sờ, “Cháu đọc thơ”.

Hả? Cả ba người đều bị chấn động, đến ngay cả bà Tiền cũng ngạc nhiên quay sang nhìn anh, trong không gian hết sức yên tĩnh Thành Chí Đông bắt đầu đọc bằng giọng rõ ràng, chậm rãi từng câu từngchữ.

“Gió mưa đưa tiễn xuân đi, Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai, Non cao băng đóng chặt rồi, Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần. Tươi nào phải đểtranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về, Tưng bừng đợi khắp sơn khê, Hoa này trong đám hoa kiacùng cười”.

Tiếng Trung của anh không tồi, nhưng độ khó của câu chữ trong bài thơ cũng tương đối cao, thời gian lại gấp gáp, nên thanh điệu khi đọc không được ổn lắm, nghe có chút kỳ quái, sau khi đọc xong cả bài thơ cũng không có ai lên tiếng, Thành Chí Đông lo lắng nhìn hai ông bà chờ đợi, có tiếng phì cười, phá vợ sự im lặng đáng sợ, cả đời bà chưa bao giờ được nghe ai ngâm bài Vịnh hoa mai một cách thú vịnhư thế, bà Tiền không nhìn được nữa, là người đầu tiên bật cười.

Tối hôm đó mấy chú cua đúng là chết rất thảm, bịăn sạch sành sanh, nhà họ Diệp là fan trung thành của cua, hàng năm cứ tới mùa hoa cúc vàng là mùa cua béo nhất, ăn nhiều thành ra có kinh nghiệm, cái mai nào cũng bị moi sạch sẽ không sót lại thứ gì.

Với người Trung Quốc ăn cơm cũng là một môn học lớn, về cơ bản thì chuyện gì cũng có thể bàn bạc được trong bữa cơm, cả một bàn bát đĩa la liệt không khí náo nhiệt, uống chút rượu cụng cốc cụng ly, rượu vào nóng mặt thì sau bữa cơm đó cho dù làngười xa lạ tới đâu cũng sẽ thành thân quen.

Thành Chí Đông ở Trung Quốc lâu như vậy, trong lòng hiểu rất rõ đạo lý này, vừa ăn vừa cố gắng trả lời hết tất cả những câu hỏi được đặt ra, bà Tiền cười xong cũng ngại không làm mặt giận nữa, sau khi ngồi vào bàn ông Diệp đi hâm nóng một bìnhrượu gạo. Bắt đầu nói chuyện với anh rất nhiệt tình, cứ như thế, ăn được nửa bữa mặt người nào người nấy đã trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Ông Diệp cảm thấy rất vui, lại có chút thương cảm khó nói thành lời, cuối cùng ông uống tới mức mặt đỏ tía tai, lại là Diệp Tề Mi lái xe đưa họ về, Thành Chí Đông lái chiếc Q7 theo sau, đưa vào tận trong khu nhà chung cư ba mẹ cô ở.

Bà Tiền cuối cùng cũng cảm thấy vừa ý, từng này tuổi rồi nên bà có kinh nghiệm nhìn người, ai thì cũng sẽ nhận ra anh chàng này rất chân thành, lại hiểu con gái bà, chuyện gì cũng nghĩ cho cô trước, vì thế trước khi vào nhà bà Tiền vui vẻ quay lại nói với Thành Chí Đông: “Sau này hãy thường xuyên cùng Tề Mi về nhà ăn cơm”.

Thành Chí Đông thở phào nhẹ nhõm, lập tức nở nụ cười khoe hàm răng trắng tinh, gật đầu rất mạnh, ngay sau đấy bị Diệp Tề Mi trừng mắt cảnh cáo tại trận.

Ông Diệp lên sau, lúc đó mới vỗ vỗ vào vai anh, ha ha cười lớn, “Mau về đi, cố gắng nhé”.

Trái tim như được sưởi ấm, Thành Chí Đông có cảm giác mình đã tìm về được với tổ chức, ba mẹ Bảo Bảo, hai bác nhìn thấy cả rồi chứ? Đã thấy sự vất vả của cháu rồi chứ? Vậy thì nhờ hai bác, mọi người phải cùng nhau cố gắng nhé.

Không thể nói ra miệng, ba người họ dùng ánh mắt để trao đổi suy nghĩ lần cuối cùng, nội dung rất đơn giản, cho dù cô có là lô cốt, thì cũng phải công kích bằng được.

Diệp Tề Mi đứng bên cạnh trớn mắt không màng tớihình tượng, thật quá đáng, coi cô là người vô hình phải không?

Hai người quay xuống dưới nhà lên xe quay về, xa cách hai tuần, vừa quay về lại gặp phải tình huống hỗn loạn như thế, cuối cùng cũng có thể ở riêng vớinhau, đóng cửa xe vào mới cảm thấy có thể yên tĩnh ở bên nhau mới khó khăn đáng quý biết bao.

Xung quanh tĩnh lặng, Diệp Tề Mi bóp bóp vai, nghiêng đầu nhìn anh, lại nghĩ tới bài Vịnh hoa mai đó, không nhịn được cô liền phì cười.

Không có ánh đèn, xe vừa khởi động, ánh sáng lờ mờ phát ra từ mặt bảng điều khiển, trong thành phố nên không thấy ánh trăng, những cột đèn đường xếp thành một hàng dài uốn lượn theo con đường, ánh đèn màu vàng dịu mát thành một dài dài xa tít.

Nụ cười của cô sáng bừng giữ thứ ánh sáng yếu ớt đó, anh cũng cười, khóe mắt cong lên, mặc dù đang lái xe nhưng tinh thần không tập trung, chốc chốc lại quay sang nhìn cô.

Anh tắm xong bước vào phòng ngủ đã thấy cô đangtựa vào thành giường đọc sách, mái tóc vẫn còn hơi ẩm, thả dài xuống và đen nhánh.

Không kìm được, anh tung chăn lên và nằm xuống, một tay tắt đèn, tay còn lại kéo cô lại gần mà hôn, sách vẫn cầm trên tay, Diệp Tề Mi khẽ hét lên, sau đó bật cười, tiếng cười bị anh dùng đôi môi nuốt lấy, dần biến mất trong đêm.

Trong phòng vẫn còn vương lại hương vị thơm ngonquyện vào nhau của cua và rượu gạo, anh cứ ôm cônhư thế trong bóng tối mà hôn rất lâu, sau đó lật người nằm lên trên, khẽ tách đôi chân cô ra, động tác rất dịu dàng.

Gần như đã quên hết tất cả, nhưng Diệp Tề Mi vẫn còn sót lại chút tỉnh táo cuối cùng, chống hai tay lênngực anh, nói như hụt hơi, “Chí Đông, bao cao su”.

“Bảo Bảo, chúng mình sinh một đứa con có được không em? Được không em?”.

Anh đã phủ cả người lên trên người cô, dùng hai khuỷu tay chống trên giường, hơi thở ấm áp, như từng con sóng nhẹ nhàng mơn man tới chỗ sâu nhất nơi tai cô, giọng nói thấp mà tràn đầy khát khao, dường như sợ cô từ chối nên trong đó còn có chứa đựng cả sự cầu khẩn.

Lại nhớ tới quán bánh bao bên đường hôm dó, cửa kính được lau sạch bóng, lộ ra một khuôn mặt trẻ thơ, mái tóc dài và đen, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đáng yêu, ngẩng đầu nói với mẹ mình điều gì đó, sau đó nhìn về phía cô giơ tay chỉ.

Cô miên man suy nghĩ rồi tự nhiên thở dài nhè nhẹ, Thành Chí Đông lo lắng chờ đợi, nghe thấy tiếng thở dài, cơ thể như cứng đờ, đang định ngẩng đầu lên, bỗng hai má bị đôi tay cô giữ chặt, ấm quá, cô không nói gì chỉ lặng lẽ mỉm cười, nụ cười như hoa nở giữa mùa xuân.

Thành Chí Đông sung sướng tột cùng, phản ứng đầu tiên của anh là không dám tin, chần chừ như muốn xác nhận nhưng lại cảm thấy nhân lúc này thừa thắng xông lên mới là con đường đúng đắn, nhất thời mâu thuẫn nên anh cứ giữ nguyên tư thế đó chăm chăm nhìn Diệp Tề Mi, lần đầu tiên anh hoàn toàn bị choáng váng trong thời khắc quyết định như thế này.



Đoạn kết


Cho dù mọi thứ đều có giá của nó, nhưng ngay tại giờ khắc này, cô cảm thấy tất cả đều rất tốt, tất cả đều xứng đáng.


Lần này khi biết mình có thai Diệp Tề Mi không hề ngạc nhiên.

Cũng phải, Thành Chí Đông thuộc tuýp người hành động, một khi đã quyết tâm làm điều gì đó thì lập tức dốc sức để thực hiện, phải mấy tháng sau mới luyện được một que quickstick hai vạch, ngay đến anh cũng cảm thấy thật không dễ dàng gì.

Sắp Tết rồi, đa phần các công ty đều đã cho nghỉ, nhưng châu Á đâu phải chỉ có Trung Quốc, thời giannày Thành Chí Đông vẫn bận rộn như thường, cô được nghỉ ngơi nên cảm thấy rất khỏe khoắn, sau khi biết mình mang thai liền cẩn thận đi kiểm tra sức khỏe tổng thể lần nữa, mọi thứ đều tốt đẹp.

Muốn thông báo cho anh nhưng sợ nói qua điện thoại không rõ ràng, sau khi cầm kết quả kiểm tra trong tay cô quyết định giữ im lặng, chờ cho tới khi anh quay về Thượng Hải.

Mùa đông năm nay rất lạnh, lại có tuyết rơi suốt mấy ngày liền, hôm nay mặc dù tuyết đã ngừng rơinhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, cô là người rất sợ rét, kiến trúc ở sân bay Phố Đông khá rộng, đến tiếng gió rít cũng lớn bất thường, từ khu nhà để xeđi lên phòng đợi, chỉ vài bước chân cũng khiến cô run rẩy.

Cũng may trong phòng chờ khá ấm áp, cô nhìn lên bảng thông tin các chuyến bay, Thành Chí Đông trước khi lên máy bay còn gọi điện cho cô, nhắc nhởcô không được tự lái xe ra ngoài, nhưng các công ty trong nước đã bát đầu nghỉ Tết, lái xe của anh đương nhiên không ngoại lệ, mặc dù trên điện thoạiđã đồng ý với anh nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, vì vậy cô ra khỏi nhà từ rất sớm, lái xe ra sânbay với tốc độ chậm nhất có thể, thời gian đi gấp đôi so với bình thường.

Mọi việc đều bình thường, đến nơi cũng vừa kịp thời gian, cô để lại túi trong xe, cảm giác rất thoải mái, nhẹ nhàng, cô chầm chậm đi vào cửa ra chuyến bay quốc tế tìm một chỗ trống để ngồi.

Vừa xuống máy bay anh vội vàng đi về phía cửa ra,Thành Chí Đông bước từng bước dài, lướt đi nhanh như một cơn gió, trong chớp mắt đã biến mất nơi cuối hành lang.

Thực ra hôm qua anh đã có thể có mặt ở Thượng Hải rồi nhưng vì trong nước có tuyết lớn, toàn bộ các chuyến bay về Thượng Hải đều bị hoãn, hôm nay khó khăn lắm mới có thể cất cánh, nhưng sáng nay khi anh ra sân bay Seoul thì nơi đó bắt đầu có tuyết lớn, không để lỡ làng thêm nữa, anh lái xe thẳng đến Busan, hôm nay ở sân bay Busan không có chuyến nào bay thẳng tới Thượng Hải, nhưng vì đã quyết tâm quay về bằng được, anh đành bay tớiHồng Kông rồi từ Hồng Kông bay về Thượng Hải.

Loanh quanh một vòng như thế, khi anh tới sân bayPhố Đông thì đã gần nửa đêm rồi.

Do thường xuyên bay đi bay lại anh chỉ mang theo mình một chiếc túi nhỏ, tất cả mọi thứ đều giản lược tối đa nên làm thủ tục xuất nhập cảnh khá nhanh, theo thói quen vừa ra khỏi cửa là gọi điện thoại cho cô, anh vừa đi vừa bấm số, điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy, giọng Diệp Tề Mi ở đầu dây bên kia nghe rất rõ, “Chí Đông, anh đến rồi à?”.

“Bảo Bảo, anh vừa xuống máy bay, em chưa ngủ sao?”

Có tiếng cười nhỏ vọng tới, bên đó khá ồn ào, lạ hơn nữa là giống hệt âm thanh ở chỗ anh, thậm chí giọng nữ trên loa báo lịch trình các chuyến bay cũngy hệt.

Hơi sững lại, anh hỏi dồn, “Em đang ở đâu? Sao ồn ào thế?”.

“Em vẫn ở đây, không đi đâu cả, hôm nay lạnh thếnày mà sao anh mặc phong phanh thế? Muốn chết cóng hay sao?”.

Thoạt tiên Thành Chí Đông không hiểu, tay anh giữ điện thoại, chân bước chậm lại, lúc này anh đã sắp đi ra khỏi cửa lớn, khu phòng đợi lúc nào cũng đôngnhư mắc cửi, dù muộn tới đâu cũng vẫn có rất nhiềungười trông ngóng hướng về phía cửa ra.

Giữa đám đông ồn ào đó có người giơ tay lên vẫy vẫy anh, thấy bộ dạng như không tin vào mắt mình của anh, cô cười rất tươi, hai khóe môi cong lên cao, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

Niềm vui quá bất ngờ, anh bước nhanh tới chỗ cô đứng, quên cả tắt điện thoại.

Nhưng vừa ôm cô trong tay câu đầu tiên là trách móc, “Chẳng phải bảo em không phải đi đón sao, muộn thế này, ngoài trời còn có tuyết”.

“Tuyết ngừng rơi từ hôm qua rồi. Nếu không máy bay của anh làm sao mà hạ cánh được?”.

Nhìn anh phong trần mệt mỏi, trên người còn vươngmùi máy bay quen thuộc, nhưng cô vùi đầu vào ngực anh chỉ cảm thấy rất yên tâm, cảm thấy vô cùng vui vẻ, Diệp Tề Mi thậm chí còn nhón chân thơm nhẹ vào má anh một cái.

Ngọt ngào quá, không ổn rồi, nếu không phải chút ýthức còn sót lại nói với anh rằng đây là nơi công cộng đông người, Thành Chí Đông đã thể hiện tình cảm dạt dào như núi lửa tuôn trào của mình ngay tại chỗ.

Ra khỏi khu nhà chờ, một cơn gió lạnh lùa tới, cô mặc một chiếc áo khoác ngoài khá dài, khăn quấn nhẹ nhàng quanh cổ, lúc này như hơi co người lại, Thành Chí Đông dang tay ra, ôm chặt lấy eo cô, khuôn mặt Diệp Tề Mi áp sát vào vai anh, ấm áp vôcùng.

Đến chỗ đỗ xe anh vẫn còn lưu luyến nụ hôn vừa rồi, sau khi ngồi vào ghế lái, anh giơ tay kéo cô vàolòng hôn tới tấp.

Nụ hôn mạnh mẽ và kéo dài khiến mặt cô đỏ hồng lên, đẩy anh ra, Diệp Tề Mi thở dốc.

“Kẻ cướp, đừng làm bừa”.

Tay bắt đầu không ngoan ngoãn, anh cười dỗ cô, “Tại sao không thể làm bừa, anh không làm bừa vớiem thì với ai đây?”.

Không thể để anh lấn tới nữa, Diệp Tề Mi vừa cười vừa tránh nói nhỏ, “Em nói thật đấy, cẩn thận nhóc kẻ cướp”.

Cô vừa nói vừa cười nên có chút mơ hồ, thoạt tiên anh hoàn toàn không hiểu, cho tới khi hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó, mọi hành động của Thành ChíĐông đột ngột dừng lại, ngẩn người không biết nói gì.

“Này?”. Đợi một lúc vẫn không thấy anh phản ứng gì, Diệp Tề Mi huơ huơ tay trước mặt anh, đang định nói lại lần nữa thì tay đã bị anh giữ chặt, ThànhChí Đông nhìn cô chằm chằm, sau đó ngập ngừng xác nhận lại, “Ý em là chúng mình có con rồi”.

Nhìn biểu hiện của anh lúc này, khóe môi Diệp Tề Micong lên như cười, mím chặt môi rồi gật đầu, định nói gì đó nhưng anh đã cười híp mắt chẳng nhìn thấy gì nữa, nắm chặt nắm tay giật mạnh một cái bật ra từ yes.

“Ngốc ạ”.

Bị sự hưng phấn của anh truyền sang, Diệp Tề Mi cười rất tươi.

Xe ra khỏi tầng hầm lên tới mặt đất mới biết tuyết đã lại rơi từ bao giờ, tuyết không lớn lắm nhưng những bông tuyết trắng bay bay trong không khí, trở nên tuyệt đẹp trong ánh đèn đêm.

Đường cao tốc từ sân bay về thẳng tắp thênh thang, trên đường không có nhiều xe, nhưng một người có thói quen lái xe như bay như anh hôm nay bỗng dưng hết sức thận trọng, đi với tốc độ rất chậm, lại còn thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, nở nụ cười hạnh phúc.

Cô cũng cảm thấy rất vui, trong xe thật ấm áp, bên cạnh lại là khuôn mặt thân thương, ngoài kia là cảnh tuyết rơi, còn cả con đường thênh thang trải dài trước mắt cũng mang lại cho cô cảm giác vui vẻ và hạnh phúc, cho dù mọi thứ đều có giá của nó, nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy tất cả đều rất tốt, tất cả đều rất xứng đáng.


Ngoại truyện 1: Chuyện về Nữ hoàng và kẻ cướp sau này

Vào giây phút đó cô hiểu ra rằng, một người phụ nữ mạnh mẽ tới mức có thể trở thành Nữ hoàng là chuyện rất đáng kiêu ngạo, nhưng niềm vui lớn nhất của người phụ nữ thực ra chỉ đơn giản là làm một người phụ nữ thật sự mà thôi.

No 1.

Vì biết tin có nhóc kẻ cướp mà Thành Chí Đông vui tới mức cả đêm không ngủ được, sáng hôm sau lậptức kéo Diệp Tề Mi tới bệnh viện.

Diệp Tề Mi lần này sau khi biết tin mình có thai không tìm gặp bác sĩ Lí Vân nữa, một là sau lần hiểu lầm lộn trước cũng thấy hơi ngại, hai là Lí Vân và mẹ cô vốn là chỗ thân thiết, cô không muốn thông báo với ba mẹ chuyện mình có thai trước khi Thành Chí Đông biết tin.

Nhưng Thành Chí Đông rất kiên quyết, đồng thời còn tìm cả kết quả kiểm tra lần trước đã được cất kĩ để mang theo, nói rõ rằng muốn đi gặp vị bác sĩký tên cuối cùng trong bản báo cáo này.

Khi gặp được Lí Vân, chị đang ngồi tán gẫu với các đồng nghiệp trong phòng, buổi trưa nên phòng thí nghiệm của chị khá yên tĩnh, có thói quen dùng hoa quả sau bữa cơm, chị vừa rửa xong dâu tây, đang vừa ăn vừa tám chuyện.

Khi có y tá gõ cửa chị đang cười rất tươi, cửa vừa mở ra nhìn thấy Thành Chí Đông và Diệp Tề Mi đứng sau lưng cô y tá, chị sững lại.

Bệnh viện người đến người đi nhiều, nhưng hai người này dù đi đến đâu cũng cho người ta cảm giác như hạc giữa bầy gà, lần thứ hai thấy Diệp Tề Mi xuất hiện cùng với một người đàn ông mà trông sắc mặt lại rất vui tươi, nhìn thế kia chắc không phải tới để khám bệnh, Lí Vân cứ ngồi đó nhìn họ không nói gì.

“Chị”. Diệp Tề Mi chào trước.

“Chị là bác sĩ Lí?”. Liếc mắt nhìn lại kết quả kiểm tra đang cầm trên tay, Thành Chí Đông hỏi thẳng.

Bìa ngoài của tập kết quả kiểm tra có dán ảnh của Diệp Tề Mi, Lí Vân nhìn lướt qua, lập tức bừng tỉnh,“Anh là ai? Sao báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tề Mi lại nằm trong tay anh?”

“Tôi là Thành Chí Đông”. Anh cũng trả lời rất nhanh, Diệp Tề Mi nhìn xung quanh một lượt rồi mớinói, “Chị, bọn em có thể nói chuyện riêng với chị không?”.

Cô y tá vẫn đứng bên cạnh không có ý định rời đi, những đồng nghiệp cùng phòng cũng đang nhìn họ với ánh mắt hiếu kì, ai ai cũng háo hức chờ đợi muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

Thành Chí Đông? Nhìn lại anh một lần nữa, chị lại nhớ tới cái hôm chị túm tay anh chàng dắt theo con chó lớn, Tề Mi vội vàng đứng dậy giải thích, còn nói là không phải anh ta.

Không phải anh chàng đó, vậy anh chàng đang đứng đây rốt cục là có phải hay không?

Dù sao cũng phải xua đám người này đi ra chỗ khácđã, Lí Vân yêu cầu cô y tá và đám đồng nghiệp đang háo hức hóng hớt ra ngoài, xong xuôi mới mờihọ vào trong.

Sau khi cửa được đóng lại chị mới bắt đầu nói, chị quay qua nhìn trực diện vào Thành Chí Đông, “Tôi chính là bác sĩ Lí, Tề Mi là em học khóa dưới với tôi”.

Đã được nghe danh vị bác sĩ này qua lời kể của Tề Mi, Thành Chí Đông tỏ ra khách khí, “Chào chị, trong bản báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe của Tề Mi lần trước có ghi sau khi cô ấy mang thai hệ miễn dịch có vấn đề, tôi muốn hỏi xem liệu tình trạng này có tái diễn hay không?”.

Nghe xong câu này mắt Lí Vân như mở to hơn, đang định nói thì lại thấy Thành Chí Đông đặt bản báo cáo kết quả lên bàn lật giở, vốn trước kia chỉ là một bản báo cáo mỏng vài trang, sao giờ lại trở nên dày cồm cộp thế kia, nhìn kĩ lại thì thấy phía dưới còn có một tập khác.

Tò mò không đừng được chị bèn cầm lên xem, tập báo cáo dày cộp đó thì ra là bản dịch sang tiếng Anh, thoáng nhìn cũng biết là bản dịch của bản báo cáo kia.

Thấy chị có vẻ ngạc nhiên, Thành Chí Đông buột miệng giải thích, “Bản này là do phiên dịch của tôi dịch ra, đọc tiếng Trung tôi không hiểu lắm”.

“Có lòng như thế thì lúc đầu anh biến đi đâu?”. Hiểu rồi, nhưng nhớ lại tình hình ngày hôm ấy, Lí Vân vẫn tỏ ra gay gắt.

Rõ ràng nhận thấy sự thiếu thân thiện của chị, Thành Chí Đông nhíu mày, ngay từ đầu Diệp Tề Mi đã bị chị lạnh nhạt, ngồi bên cạnh im lặng, thấy tìnhhình bất ổn liền đứng dậy, “Chị, chị đừng hiểu lầm, không liên quan gì tới anh ấy”.

“Sao lại không liên quan?”. Nghe cô nói vậy cả hai người kia cùng đồng thanh nói, nội dung câu hỏi còn giống hệt nhau, nói xong liền quay sang nhìn nhau.

Lúc này không nên cười, nhưng thực sự không thể kiềm chế được, Diệp Tề Mi che miệng phì cười thành tiếng.

Đúng như Diệp Tề Mi dự liệu, lần này sau khi Lí Vânxác định rằng cô đúng là đã mang thai liền lập tức thông báo cho ba mẹ của cô, khi ba mẹ gọi điện tới cô đang cùng Thành Chí Đông trên đường lái xe về nhà, giọng bà Tiền vang lên trong điện thoại đầy uy quyền, cô vừa nhấc máy đã hỏi phủ đầu ngay, “Tề Mi, những gì Lí Vân nói có đúng không?”.

Diệp Tề Mi vẫn rất sợ mẹ, cô cầm chặt điện thoại không lên tiếng, Thành Chí Đông đang lái xe, thấy thái độ của cô như vậy liền cầm máy nghe điện.

“Mẹ, là con đây”.

Đã rất quen với giọng của Thành Chí Đông, nhưng trước kia anh chỉ gọi là bác gái, đột nhiên giờ lại gọimẹ, khiến bà không thích ứng kịp. Cầm điện thoại lặng người đi, bà Tiền không nói nên lời.

Thành Chí Đông hoàn toàn không để ý tới sự im lặng của bà, tiếp tục nói lớn, “Giờ chúng con đang trên đường tới đó, có tin tốt lành này muốn thông báo với ba mẹ”.

Khi cầm lại điện thoại Diệp Tề Mi vẫn không nói gì, mắt mở to nhìn anh vẻ khâm phục.

“Chuyện gì thế?”. Sắp đến nơi, anh vừa đánh tay lái vừa hỏi cô.

“Lát nữa anh định nói thế nào?”.

Gọi mẹ ngọt quá nhỉ, để xem chút nữa anh bị xử lý thế nào.

“Nói thế nào ý hả?”. Anh lại quay sang nhìn cô, “Rất đơn giản, nói rằng chúng ta sẽ kết hôn”.

Hả? Cô khựng người lại, hai mắt mở to, “Em đồng ýkết hôn với anh bao giờ?”.

Thành Chí Đông vốn đang tập trung lái xe, đột nhiên anh bật xi nhan, đánh tay lái cho xe tấp vào lềđường, quá đột ngột, Diệp Tề Mi túm chặt tay nắm cửa.

“Bảo Bảo”. Sau khi đỗ xe xong, anh tắt máy, quay lưng nhìn cô với biểu hiện hết sức nghiêm túc.

“Chuyện gì vậy?”.

“Anh có phải là một người không?”.

Câu hỏi này vừa bất ngờ vừa buồn cười, nhưng trông vẻ mặt anh nghiêm nghị quá cô không dám cười, lại còn bị vẻ nghiêm túc của anh ảnh hưởng, nên cũng gật đầu rất nghiêm túc.

“Được rồi”. Thành Chí Đông đưa tay đặt lên bụng cô, động tác rất nhẹ nhàng, mắt như cười hỏi, “Ở đây có phải là một người không?”.

“Anh muốn nói gì?”. Lòng bàn tay anh rất ấm, ngoài trời khá lạnh, mặc dù mặc nhiều quần áo, nhưng hơi ấm từ tay anh như xuyên qua lớp áo, truyền thẳng tới tim cô, tự nhiên cô mỉm cười, giọnghết sức dịu dàng.

“Ở đây đã có hai người rồi, thiểu số phải phục tùngđa số thôi”.

Câu này ai dạy thế không biết? Không biết kẻ nào đã lén lút làm quân sư cho anh? Cô sững lại, sau đóđúng là không thể nhịn được, cô ngửa cổ cười phá lên.

Còn chưa cười xong thì chuông điện thoại lại đổ dồn, giục giã, lần này là ba gọi, Thành Chí Đông tiếptục lái xe, đến nhà người ra mở cửa là ông Diệp, nhìn thấy con gái liền hất hàm vào trong nhà, sau đó quay qua vỗ vỗ vai Thành Chí Đông.

Hiểu ý ba muốn nói gì nên Diệp Tề Mi vừa phấp phỏng lo sợ vừa ngập ngừng bước vào, Thành Chí Đông lại rất hiên ngang, kéo tay cô lôi tuột vào trong.

Bà Tiền đang ngồi chờ họ ở sofa, sắc mặt rất khó coi, nhìn thấy con gái liền lừ mắt.

Người bình tĩnh nhất lại là Thành Chí Đông, anh ômlấy vai Diệp Tề Mi tuyên bố, “Tề Mi có thai rồi, ba mẹ có vui không?”.

Ba người còn lại cũng quay sang nhìn anh, từ sau lần gặp mặt hỗn loạn trước, mỗi lần Thành Chí Đông về Thượng Hải đều tới nhà chào hỏi nên ông bà Diệp cũng dần thân thiết với anh chàng này và cũng biết tính tình của anh thẳng thắn bộc trực, nhưng không ngờ lại thẳng thắn tới mức này.

Biểu hiện của ba người lúc này rất khác nhau, bà Tiền thực sự không thể cười như lần gặp trước được, ông Diệp thì đang suy nghĩ xem có nên vào trong bếp lánh nạn trước không, còn Tề Mi bực bội,thò tay ra sau lưng, cấu cho anh một cái thật đau.

Vốn đang định hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, không ngờ Thành Chí Đông lại thẳng thắn tuyên bố như thế, bà Tiền không biết nên tiếp tục thế nào, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng, “Vậy hai đứa định thế nào?”.

Chính là đợi câu nói này, Thành Chí Đông lập tức trả lời, “Bọn con sẽ kết hôn”.

Hả? Vừa rồi còn cấu anh, nghe xong câu trả lời tay Diệp Tề Mi rịn mồ hôi trơn tuột, ngẩn người hỏi lại: “Em đồng ý kết hôn với anh bao giờ?”.

Đang định tỏ ra hài lòng với câu trả lời của Thành Chí Đông, nghe con gái nói xong bà Tiền nổi giận thật sực, đứng phắt dậy kéo con gái về phía mình, “Con muốn làm mẹ tức chết có đúng không? Nói lại lần nữa thử xem”.

Cô là do một tay bà nuôi lớn nên bà dạy con gái rất thuận lợi, hai người đàn ông lại không kịp đưa tay ra cứu, trợn tròn mắt nhìn Diệp Tề Mi bị kéo mạnh suýt ngã xuống ghế, Thành Chí Đông toát mô hôi, “Mẹ, mẹ đừng giận, để con khuyên cô ấy”.

Có thể không giận sao? Sắp được chứng kiến cháu ngoại chào đời rồi, con gái nhà người ta vì không cóai đứng ra chịu trách nhiệm nên mới phải sinh con một mình, con gái bà tốt số, có người sống chết muốn nhận trách nhiệm thì nó lại không cần.

Vậy thì tại sao lại muốn có con với người ta?

Cơn hỏa bốc lên đầu, bà Tiền trừng mắt nhìn con gái như muốn khoét thủng hai lỗ trên người nó.

Khó khăn lắm mới đứng vững lại được, Diệp Tề Mi ngượng ngùng, lí nhí cãi: “Đúng là con chưa đồng ý mà, vừa rồi mới nói được một nửa”.

Nói nhỏ quá, bà Tiền chưa nghe ra cô đang nói gì, chỉ có Thành Chí Đông là phúc đến thì lòng cũng sáng ra, nghe xong hiểu ngay.

Quá hạnh phúc, anh không kịp giải thích liền đưa tayra kéo Tề Mi vào lòng cười hớn hở.

Lại không cứu kịp, ông Diệp đứng gần đấy nhất đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn hai con không nhinđược phì cười, thấy bà Tiền vẫn còn muốn nói nữa,ông đưa tay ra ngăn lại, cười bảo: “Được rồi, được rồi, con vui là được rồi, chúng ta đợi bế cháu ngoại đi”.

“Thế sao được? Ít ra cũng phải đi đăng ký trước sau đấy cử hành hôn lễ, lần trước tôi có nghe cô giáo Lí nói, con trai cô ấy tổ chức đám cưới ở kháchsạn Kim Mao cũng được lắm, hội trường khá rộng…”.

Bị ông xã kéo tay lôi ra ngoài, bà Tiền vừa đi vừa càu nhàu.

Phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn Diệp Tề Mi và ThànhChí Đông, anh vui vẻ cúi đầu xác nhận lại: “Nói em đồng ý đi, mau nói đi”.

Anh chàng này… đúng là không thể thay đổi được tác phong của kẻ cướp, cô muốn phản bác nhưng ngẩng đầu lên thấy ánh mắt anh sáng rực, nụ cười hạnh phúc khiến cô cũng cảm thấy hạnh phúc lây, nghĩ thế nào cuối cùng cô không nói gì, chỉ mỉm cười.


No 2.

Sau khi được bác sĩ Lí Vân tập huấn qua một lớp kiến thức tiền sản mới nhất, mạnh nhất, Thành Chí Đông chính thức trở thành hội viên của hiệp hội những người đàn ông chuẩn bị làm bố, nhất cử nhất động của Diệp Tề Mi anh đều thấy bất an, mỗi khi ở bên cô anh đều theo dõi cô từng bước không rời, đôi khi vì công việc không đi không được, quay về anh đều lập tức giữ chặt cô quan sát từ đầu tới chân từ trong ra ngoài khắp người một lượt, không có tổn thất gì mới thở phào.

Thoạt tiên Diệp Tề Mi cảm thấy phản ứng của anh rất thú vị, sau đấy càng ngày càng cảm thấy không yên tâm, còn đặc biệt hỏi bác sĩ Lí xem có người có triệu chứng giống Thành Chí Đông không? Liệu có phải là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không?

Lí Vân cười lớn, có như thế chị mới hoàn toàn cảm thấy yên tâm về Thành Chí Đông.

Nhưng Thành Chí Đông thì thấp thỏm không yên, thậm chí càng ngày càng lo lắng, phản ứng của Diệp Tề Mi hoàn toàn ngược lại, lần mang thai này cơ thểthích ứng rất tốt, không hề có cảm giác mệt mỏi như lần trước.

Suốt thai kì cô nôn nghén rất ít, trọng lượng cơ thểkhống chế ở mức độ vừa phải, mấy tháng liền các chỉ số đều rất phù hợp với tiêu chuẩn, lần nào đi khám thai bác sĩ cũng đều rất hài lòng.

Cảm thấy đi làm sẽ vui vẻ hơn nên cô kiên quyết tới văn phòng hàng ngày, chỉ là về thời kì sau thì giảm bớt khối lượng công việc đi mà thôi.

Thời gian trôi đi, gần tới cuối thu cơ thể cô càng lúc càng nặng nề, lúc này tới ông bà Diệp là người luôn ủng hộ công việc của cô cũng bỏ phiếu phản đối, cuối cùng cô quyết định nghỉ ở nhà, điều này khiếnThành Chí Đông đau đầu khổ sở suốt mấy tháng nay giờ đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tháng cuối cùng cận ngày dự sinh anh thường xuyên có mặt ở Thượng Hải, mặc dù vậy anh vẫn rất bận rộn, đến ngay cả Daisy cũng phải than trời kêu khổ.

Có thể không kêu khổ được sao? Các vấn đề của khu vực Châu Á đều phải giải quyết ở văn phòng ở Thượng Hải, bận phát điên, cô chỉ ước gì mình có thể biến thành Phật Bà nghìn mắt nghìn tay.

Cuối cùng cũng đến tháng mười một, Daisy đang vùi đầu trước máy tính làm việc cần mẫn, điện thoạibàn đột nhiên đổ chuông, cô nhấc máy theo thói quen nói tên công ty, sau đó nghe thấy đầu dây bênkia vọng tới một giọng nữ trong trẻo, “Xin hỏi anh Thành Chí Đông có ở đấy không?”.

Vì có năng lực nên giờ Daisy đã trở thành tổng thư ký, những người có thể gọi điện trực tiếp vào máy bàn của cô không nhiều, hơn nữa người đó còn gọi thẳng tên của tổng giám đốc khiến cô hơi sững lại.

“Tổng giám đốc Thành hiện giờ không có ở văn phòng, xin hỏi chị có nhắn gì không?”.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó tiếp tục nói, câu chữ rõ ràng mạch lạc, “Là thế này, vừa rồi tôi có gọi điện cho anh ấy, nhưng không gọi được, ởchỗ tôi có một tập hợp đồng đóng dấu khẩn cấp, cócần tôi mang tới đó không?”.

Đại thần, có phải là chị không? Tinh thần như được thăng hoa, Daisy bất giác ngồi thẳng người tựa lưngvào thành ghế, tay giữ chặt điện thoại áp vào tai.

“Hiện giờ chắc tổng giám đốc Thành đang ở nhà máy, vài phân xưởng không có sóng, chị đừng hiểu nhầm”.

Người gọi điện tới đúng là Diệp Tề Mi, Thành Chí Đông sáng sớm nay đã xuống nhà máy, gần đây côthường dậy muộn, sáng nay ra khỏi giường mới phát hiện tập tài liệu này bị rơi trên ghế sofa, gọi vào di động cho anh nhưng không kết nối được, sợtài liệu có chứa nội dung gì quan trọng khẩn cấp, lầnđầu tiên cô gọi thẳng điện thoại tới văn phòng.

“Điều này tôi biết, cô không cần phải giải thích”.

Người nghe máy chắc là thư ký của anh, cảm thấy phản ứng của cô gái rất thú vị, Diệp Tề Mi mỉm cười.

Đã xác định rõ thân phận của người gọi điện, không nghi ngờ gì nữa, giọng Daisy vô cùng nhiệt tình, “Vâng ạ. Vậy xin hỏi đó là hợp đồng gì? Bên trên chắc chắn có ghi số hợp đồng, chị có thể đọc cho em không?”.

Hoàn toàn không biết mình đã trở thành thần tượngcủa ai đó, Diệp Tề Mi nghe thấy vậy liền cúi đầu lật giở bản hợp đồng trong tay, sau đó đọc lại số hợp đồng một cách rõ ràng.

Đúng là tài liệu khẩn, đối tác đã ký rồi, hôm nay phải gửi về tổng công ty ở Mỹ, giọngDaisy thành khẩn, "Đúng là khẩn cấp, chị muốn tự mang đến công ty ạ? Em có thế qua chỗ chị lấy".

Thực ra ẩn ý của cô đã rất rõ ràng, sùng bái lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội được diện kiến dung nhan, hãy để em được tận mắt nhìn thấy chị, đại thần ơi.

"Không sao, tôi biết địa chỉ, qua đó cũng tiện đường".

Còn hai tuần nữa mới tới ngày dự sinh nhưng sau khi Thành Chí Đông ở lì tại Thượng Hải không đi thìcô cũng mất quyền tự do đi lại của mình, hiếm khi có cơ hội được danh chính ngôn thuận ra khỏi nhà dạo phố, cô vui sướng vô cùng.

Hơn nữa cô cũng đã gắng hết sức để liên lạc với anh nhưng do anh không bắt máy đấy chứ.

Đang ở giai đoạn cuối của thai kì, từ lâu cô không còn tự mình lái xe nữa, mặc dù khoảng cách cũng khá gần, cô thấy không có vấn đề gì nhưng trước khi ra khỏi nhà cô vẫn rất cẩn thận, gọi điện thoại cho hãng taxi đặt xe, sau khi nhận được thông báo của tổng đài là xe đang đợi dưới nhà cô mới đi xuống.

Văn phòng công ty Thành Chí Đông nằm ở một tòa nhà giữa trung tâm thành phố, cách khu chung cư côở không xa, lại không phải giờ đi làm hay tan sở nên đường rất thông thoáng, đang là cuối thu, mùađẹp nhất ở Thượng Hải trong cơn gió có hơi lạnh, cô hạ cửa kính xe xuống, tận hưởng cảm giác đượcgió mát táp vào mặt.

Khi đến được tòa nhà đó cảm giác rất ổn, cô đi bộ vào trong dáng điệu khoan thai.

Cô bước vào thang máy trống không có người, khi cửa vừa khép lại thì thấy có người lao tới, cô đưa tay ấn nút chờ ở cạnh cửa. Người vừa bước vào là một cô gái trẻ, bước chân vội vàng, cảm ơn xong đưa tay nhấn nút số tầng vẫn còn thở hổn hển, thấy tầng mà mình muốn lên đã sáng đèn cô gái quay sang nhìn cô.

Cô mỉm cười, cô gái đó cũng mỉm cười đáp lại, cười xong còn lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, nhưng nhỏ quá cô nghe không rõ. Văn phòng của Thành Chí Đông ở tầng khá cao, số tầng hiển thị ở màn hình màu đen cạnh cửa thang máy không ngừng nhảy, Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên cảm thấy rất đau lưng, cô chầm chậm lùi lại một bước, khuỷu tay tựa vào thanh bám trong thangmáy, thở sâu.

Đến nơi rồi, cửa thang máy trượt sang hai bên, cô gái trẻ kia bước ra ngoài trước, đi được vài bước vẫn không thấy cô có động tĩnh gì bèn quay đầu lạinhìn, một tay bấm vào nút mở cửa trên thang máy,nhẹ nhàng nhắc: “Đến nơi rồi, chị không ra sao?".

Trong thang máy không có tiếng trả lời, nhìn kĩ lại mặt cô gái trắng bệch, ngón tay run run đưa ra, giọng cũng run rẩy không kém, "Chị, không phải chị sắp sinh đấy chứ?".

Vừa rồi mới chỉ là đau lưng, lúc này các cơn đau ập tới từng đợt, khuỷu tay không thể chống đỡ được sức nặng của cơ thể nữa. Mặt Diệp Tề Mi trắng bệch, cố gắng mở miệng nói, mồ hôi chảy ròng ròng, "Em ơi, giúp chị tìm Daisy ở ban thư ký tổng giám đốc".

Lúc này nhìn xuống chân váy của cô thấy ướt một mảng lớn, cả giọng nói lẫn các ngón tay đều run bầnbật, cô gái trả lời lắp ba lắp bắp, "Em, em chính là Daisy".

Sắp không tự đỡ được cơ thể mình nữa nhưng DiệpTề Mi vẫn cố gắng trấn tĩnh trả lời cô, "Vậy thì tốt rồi, tài liệu ở trong túi, có thể giúp chị gọi xe tới bệnh viện không, còn nữa, báo cho Thành Chí Đông hộ chị".

Vốn đang tay chân luống cuống không biết làm gì, nghe theo lời chỉ đạo của cô, Daisy bắt đầu thực hiện từng bước một, cẩn thận đỡ cô vào ngồi trên ghế sofa trong phòng Thành Chí Đông, sau đó lao đi gọi điện thoại.

Hôm nay Thành Chí Đông đã nổi trận lôi đình ở nhàmáy.

Thiết bị mới được vận chuyển từ Đức về lắp đặt không tới nơi tới chốn, lô sản phẩm đầu tiên không phù hợp với quy cách, sáng sớm đã nhận được điệnthoại báo, anh vội vàng xuống nhà máy, xưởng trưởng và trưởng phòng chất lượng đợi ở cửa từ sớm, mặt mày trông rất khó coi.

Vừa tới nơi anh lập tức triệu tập cuộc họp ngay tại chỗ, khi nổi giận thực sự, anh bắt đầu cười khi nói.

Ánh mắt anh sắc lạnh, đám người có mặt lúc đó đều cảm giác như nhiệt độ đang xuống thấp, đang là mùa thu, trong phòng chỗ nào cũng lắp điều hòa hai chiều, sao cảm giác lạnh tới thấu xương.

Đang họp giữa chừng thì bên ngoài có người chạy vào, thấy tình hình trước mắt cũng không có ý định dừng bước, thở dốc chạy tới trước mặt Thành Chí Đông.

"Chuyện gì vậy?". Bị làm phiền, giọng Thành Chí Đông nghe rất đáng sợ.

Những người khác đều nhìn anh chàng kia với ánh mắt thông cảm, thậm chí có người có ý tốt còn bắt đầu cầu nguyện cho anh ta.

"Tổng giám đốc Thành, trên văn phòng có điện thoại tìm anh".

"Ai? Nói vói anh ta là tôi không rảnh".

Lông mày nhíu lại, Thành Chí Đông quay đi định nóitiếp nội dung còn dang dở.

"Daisy gọi tới, việc rất gấp".

Anh chàng kia vội vàng túm lấy anh, cao giọng gây chú ý.

Mọi người không hẹn mà cùng đưa tay lên lau mồ hôi, ai cũng cúi gằm mặt nhìn xuống.

"Có việc gì cậu cứ nói thẳng ra" . Không quay lại, Thanh Chí Đông trả lời ngắn gọn.

Có thể nói thẳng ra thật sao? Nhìn khắp xung quanhmột lượt, anh chàng kia hít một hơi thật sâu, “Tổng giám đốc, Daisy nói vợ anh sắp sinh rồi, hỏi anh có thể quay về ngay không?".

Toàn bộ âm thanh và cử động đều đột ngột ngưng lại, trước các con mắt đổ dồn về phía mình, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên mặt Thành Chí Đông, mặt biến sắc, anh co chân chạy ra ngoài.

Anh phóng xe như bay trên đường, bấm điện thoại gọi cho Tề Mi, không có ai nghe máy, lại gọi cho Daisy, nghe xong màn báo cáo lắp ba lắp bắp của côsắc mặt anh rạng rỡ, phải một lúc sau mới thốt ra một câu "Là cô yêu cầu cô ấy mang tài liệu tới phải không?".

Oan uổng quá...! Tim vẫn đang đập như đánh trống trong lồng ngực, Daisy ngay lập tức cảm thấybầu trời trở nên u ám, "Không, không, em đã nói là em sẽ tới lấy nhưng chị ấy từ chối!".

Thành Chí Đông đã vòng xe vào khu đỗ xe của bệnh viện, không nói nhiều nữa, anh mở cửa xe nhảy xuống, sải bước đi vào bên trong.

Diệp Tề Mi đã được đưa vào phòng sinh, Daisy đang cắn chặt môi đứng ngoài phòng chờ, nhìn thấyanh lập tức chạy tới.

Không có thời gian nghe cô nói, anh đi tìm gặp thẳngbác sĩ, bệnh viên tư này dịch vụ khá tốt, anh đã đưa Diệp Tề Mi tới đây khám thai nhiều lần nên mọingười ai cũng biết, đúng lúc đó y tá trưởng cũng vộivàng chạy lại, vừa cười vừa trấn an anh, "Sinh trước hai tuần cũng là bình thường, giờ chị nhà đangở trong phòng chờ sinh, anh có muốn vào không?".

Vớ vẩn, đương nhiên là anh muốn vào rồi.

Còn chưa kịp trả lời thì đầu hành lang bên kia có tiếng ai gọi, lần này là ông bà Diệp, nhận được điện thoại vội vàng tới ngay, vừa tới gần anh bà Tiền đã hỏi: "Chí Đông, thế nào rồi?".

Mặt Thành Chí Đông trắng bệch, trên trán lấm tấmmồ hôi, ông Diệp thấy vậy liền nhớ tới hình ảnh củamình năm đó, bước lên vỗ vỗ vai anh, "Không sao, không sao, ngày trước mẹ Bảo Bảo sinh rất dễ, Bảo Bảo cũng sẽ không có chuyện gì đâu".

Bên ngoài náo nhiệt thế nào thì cũng không làm ảnhhưởng tới Diệp Tề Mi, lúc này cô đang nằm trên giường nghiến chặt răng chịu đựng mỗi lần cơn đauthúc tới thì mơ hồ nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng ai nói nhỏ, "Anh Thành, mời anh vào phòng diệt khuẩn trước đã".

Đột nhiên cô mở trừng mắt túm lấy bác sĩ, "Không được, không được để anh ấy vào, tôi sẽ tự sinh".

Có vào hay không thì cô cũng phải tự sinh thôi, làm gì có ai tốt số tới mức tìm người vào sinh hộ chứ? Bác sĩ y tá mặt mày đăm chiêu, nhưng thấy vẻ mặtkiên quyết của cô, đành chạy ra ngoài thông báo với Thành Chí Đông.

Cuối cùng ngườỉ vào là bà Tiền, bà cúi đầu vỗ nhẹ vào vai cô gọi Bảo Bảo, đầu tóc đã mướt mồ hôi, Diệp Tề Mi nhìn thấy mẹ không kìm được kêu lên.

"Mẹ ơi, đau quá".

Rất ít khi nhìn thấy bộ dạng vừa yếu đuối vừa mỏng manh như lúc này của con gái, bà Tiền thấy tim mình đau nhói nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười,"Phụ nữ sinh con đều đau như vậy đấy, sao con lại không muốn cho Chí Đông vào?".

"Trước đấy anh ấy đã lo lắng như thế, con sợ anh ấy sẽ xỉu mất".

Nói cũng đúng, bà Tiền nhớ lại bộ dạng của Thành Chí Đông, tỏ vẻ thông cảm gật gật đầu.

Cô nói tiếp giọng nhỏ hơn, "Hơn nữa trông con lúc này không được đẹp cho lắm, không muốn để anh ấy thấy".

Đúng là rất có lý, mọi người trong phòng chờ sinh lúc đó đều bật cưòi.

Cưòi một lúc bà Tiền đưa tay lên lau nước mắt, con gái bà từ nhỏ đã rất tự lập, do yêu cầu của công việc nên ba cô thường xuyên đi công tác vắng nhà, còn bà bận rộn với việc dạy học ở trường, bận rộn tới mức chẳng lo được việc nhà, từ rất nhỏ Tề Mi đã biết tự mình đi học, đi học về nấu cơm tự ăn, làm xong bài tập thì lên giường đi ngủ sớm, thành tích học tập luôn rất tốt, khi vào đại học cũng tự mình thu xếp đồ đạc chuyển vào ký túc xá sống, chưa bao giờ khiến bà phải lo lắng điều gì.

Truóc đây bà cảm thấy như thế rất ổn, sau này khi tốt nghiệp ra công tác cô vẫn đi về một mình, mua một căn hộ chung cư để sống một mình, tự nhiên như không, khiến bà bắt đầu cảm thấy có vấn đề.

Con gái bà là luật sư chuyên thụ lý những vụ án li hôn, thực ra trong lòng bà không tán thành lắm, chỉ vì sợ cô quá quen với việc sống một mình, sau này tuổi ngày càng lớn, nhìn bộ dạng thì đúng là định sống cô đơn cả đời, bà sợ cô thật sự sẽ cô độc một mình cho tới già. Cô con gái chưa bao giờ khiếnbà phải bận tâm lo lắng giờ lại khiến bà đau đầu vì việc chồng con.

Tính cách Tề Mi độc lập, lại thành công trong sự nghiệp, nếu cô quyết tâm theo đuổi chủ nghĩa độc thân, thì nói thật là bà và ông Diệp cũng không biết phải làm thế nào.

Lo lắng cũng vô ích, may mắn sau này lại xuất hiện anh chàng Thành Chí Đông.

Thật đúng là may mắn, thấy con gái bắt đầu có những biểu hiện của một người phụ nữ, sau đó cuốicùng thật sự chấp nhận sự tồn tại của một nửa còn lại bên cạnh mình, bà cảm kích vô cùng.

Bà đang mải mê nghĩ thì tay bị ai nắm chặt.

Cảm thấy rất đau, Diệp Tề Mi túm chặt tay mẹ không chịu buông, mắt bà ướt nhòe, nhưng không phải vì đau lòng, mà ngược lại còn sáng rực lên. Đúng lúc đó thấy mẹ quay sang nhìn mình, Diệp TềMi kinh ngạc, “Mẹ, mẹ khóc đấy à? Thật ra con vẫnổn mà", nói xong không chịu được lại khẽ rên lên vì đau, "Bác sĩ ơi, còn phải đợi bao lâu nữa?".

Haizz, thật hết cách với cô. Mỉm cười, bà Tiền nhìn con gái lắc đầu.

Cuối cùng khi đứa bé ra đời thì Diệp Tề Mi cũng mệt mỏi tới kiệt sức, nghe thấy tiếng khóc quay đầu sang nhìn, bác sĩ ôm một bọc nhỏ tròn tròn tới cạnh cô, "Là một bé trai, nào bắt tay mẹ đi nào".

Em bé mới sinh có khuôn mặt nhỏ xíu ửng đỏ, ngoác miệng ra khóc cật lực, hai mắt khép chặt thành một đường thẳng, giọng rất to.

Tiếng khóc to như vậy, đúng là một nhóc kẻ cướp...

Đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ xíu kia, Diệp Tề Milại một lần nữa yếu mềm chảy nước mắt.

Cô cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc, một thòi gian dài như vậy, thấy rất nhiều mà cũng trải nghiệm rất nhiều, vào giây phút đó cô đã hiểu ra rằng, một người phụ nữ mạnh mẽ tới mức có thể trở thành Nữ hoàng là một chuyện rất đáng kiêu ngạo, nhưng niềm vui lớn nhất của người phụ nữ thực ra chỉ đơn giản là làm một người phụ nữ thật sự mà thôi.

No 3.

Rất lâu sau đó...

Cũng không lâu lắm, nửa năm sau đi.

Hành lang của tòa nhà văn phòng trải thảm màu xám, bước lên có cảm giác mềm mềm xốp xốp, haibên là phòng họp và khu phòng làm việc, lúc này là mười giờ sáng, giờ này đaphần mọi người đang vùi đầu vào làm việc, người đi lại không nhiều, xung quanh rất yên tĩnh.

Daisy ôm tập tài liệu bước ra từ một căn phòng, mụctiêu rất rõ ràng, vừa bước được một bước thì kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng.

Trên thảm có một thứ gì đó nho nhỏ màu xanh ngọ nguậy, thứ đó khá thấp, không cúi đầu xuống thì không thể để ý thấy.

Thở dài, Daisy ngồi xổm xuống bế nó lên, đứa nhóc thơm mà mềm, không hề sợ người lạ, ngược lại còn thích chí cười toe toét, hai má nó phúng phính như con búp bê đồ chơi, ôm trong tay không có cảm giác thật.

Daisy bế cậu bé trong tay đi lên phía trước, cửa phòng họp khép hờ, bên trong toàn những nhân vật cấp quản lí, Thành Chí Đông ngồi ở đầu bàn làm chủ tọa, vừa xem tài liệu trong tay vừa nghe báo cáo.

Lại thở dài, Daisy thả cậu bé đang bế trong tay xuống, điều chỉnh lại hướng bò cho cậu bé, cuối cùng vỗ vỗ vào cái mông đóng bỉm đó đẩy nhẹ mộtcái.

Lập tức cậu bé lắc lư bò lên phía trước, tốc độ khá nhanh, mục tiêu chính xác, trong chớp mắt đã bò vào bên trong phòng họp.

Nó bò dưới gầm chiếc bàn dài, dưới đó vô cùng rộng rãi, tất cả nhân viên cấp quản lí đều đã tạo thành thói quen, khi vào họp đều để chân gọn gàng dưới ghế, không ai vắt ngang vắt dọc.

Cuối cùng cũng bắt được mục tiêu, túm lấy gấu quần của ai đó cậu bé cố gắng ngồi dậy, không được, thử lại lần nữa, vẫn không được, nó bắt đầu khó chịu, thế là ngoạc mồm ra khóc.

Một đôi bàn tay lớn thò xuống, chỉ một nhấc đã bếbổng cậu bé lên, Thành Chí Đông nói với con trai,"Tiểu Quả, con đói rồi phải không?".

Những người ngồi hai bên bàn đều thở phào, bắt đầu nở nụ cười nhẹ nhõm, Thành Quả là khách thường xuyên của phòng họp này, họ vô cùng chào đón sự xuất hiện hết sức đúng lúc của cậu bé, đặc biệt là khi Thành Chí Đông bắt đầu cười, buổi họp trở nên khó mà chịu đựng thì cậu bé thực sự được coi như vị cứu tinh duy nhất của họ.

Công ty có chế độ phúc lợi sau sinh rất chu toàn dành cho những nhân viên cấp quản lí trở lên, trongtòa nhà còn bố trí một nhà trẻ, mời cô giáo có chuyên môn về chăm sóc cho con cái của những nữ nhân viên cấp quản lí.

Thành Quả là trưòng hợp đặc biệt đầu tiên theo ba đến văn phòng, hơn nữa ba cậu bé lại là người đứng đầu của toàn bộ khu vực châu Á, ngay lập tức trong công ty bắt đầu dấy lên một cuộc cách mạng không nhỏ.

Những nhân viên cấp quản lí là nam ban đầu cảm thấy không thể chấp nhận nổi, sau dần dần bắt đầucó người học tập làm theo, tới giờ đã có hai, ba người học theo gương anh, thỉnh thoáng mang con tới công ty để hưởng thụ chế độ phúc lợi.

Tuy nhiên Thành Quả là nhỏ tuổi nhất, hơn nữa lại là một cậu bé vô cùng đặc biệt - có đặc quyền tự dora vào phòng họp, chỉ bởi vì cậu bé thích thế.

Một cậu bé mới nửa tuổi lại đặc biệt có cảm tình vớicác cuộc họp của các quản lí, thật là kì lạ.

Nháy mắt đã tới buổi trưa, bữa trưa của hai ba con Thành Chí Đông cùng được giải quyết, một người dùng chất lỏng, người kia dùng chất rắn. Thành Quả uống sữa xong vứt bình sữa còn ấm sang mộtbên rồi lăn lông lốc trên chiếc ghế sofa rộng, nhìn rất thỏa mãn, Thành Chí Đông ngước mắt lên nhìn lần nữa thì cậu bé đã ngủ say, một cánh tay rơi xuống mép ghế mũm mĩm đáng yêu.

Thành Chí Đông cảm thấy buồn cười, anh đi tới nhẹnhàng bế con lên đưa về nhà trẻ, những em bé khác đều đang ngủ trưa, cô giáo đón lấy Thành Quả tươi cười, hết sức nâng niu.

Cũng phải, Thành Quả là một cậu bé rất xinh xắn, lại không quấy không khóc, gặp ai cũng cười toe toét, là minh tinh của cả tòa nhà.

Diệp Tề Mi bận rộn tới tối muộn, khi cô tới nơi thì nhà trẻ đã đóng cửa tự bao giờ, phòng Thành Chí Đông vẫn sáng đèn, Thành Quả một mình ngồi giữađống đồ chơi tự chơi một mình rất ngoan ngoãn.

Đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh ấy cô mím môi cười, bước vào bế con lên mới đánh tiếng, "Vất vả cho anh quá, ba cá ngựa ạ!”.

"Không có gì, đây là việc mà ba cá ngựa nên làm". Thành Chí Đông đứng dậy đi tới hôn lên má cô, giọng anh rất vui vẻ.

"Cùng về nhà nhé? Hay là em đưa Thành Quả về trước?"

Anh định đón lấy Thành Quả từ tay cô nhưng cậu bé hết sức không hợp tác, cứ túm chặt lấy cổ áo mẹ.

Khẽ bật cười, Thành Chí Đông trả lời, "Em xem con kìa, nhỏ thế mà đã biết nhà mình ai là người lợi hạihơn rồi".

Nói xong vẫn giơ tay ra, "Nhóc, cũng không thèm nểmặt người đã trông con cả ngày sao, mau qua đây với ba".

Thành Quả vẫn không buông tay, giờ đang là cuối tháng tư, Diệp Tề Mi mặc áo khá mỏng, chỗ nút áo trên cùng bị bàn tay nhỏ xíu của cậu con trai kéo làm hai chiếc cúc bung ra, sắc xuân hé mở...

Ánh mắt anh nóng rực lên, hai tay Thành Chí Đông vẫn đặt trên người con, nhưng mắt thì không biết đang đặt vào đâu.

Bất lực với hai kẻ một lớn một bé, Diệp Tề Mi đặt cậu con trai xuống trước, sau đó giơ tay ra bịt mắt của Thành Chí Đông lại, "Đừng nhìn nữa, về nhà thôi".

"Được, về nhà". Anh trả lời vô cùng dứt khoát, một tay nhấc bổng cậu con trai hiếu động dưới đất lên, một tay khoác vai cô, cùng nhau bước ra ngoài.

Về nhà, anh thích từ này, vô cùng thích.


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!

XtGem Forum catalog