Insane
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Chương 8: Em có đồng ý lấy anh không?

Cô ấy luôn giống như một Nữ hoàng, mạnh mẽ, kiên định độc lập, dường như cô không cần gì, không thiếu gì.

Mặc dù đã bước vào thế giới của anh, nhưng vẫn giữ lại cho mình mộtkhông gian rộng lớn phía sau, có thể lại về bất cứ lúc nào, bỏ lại anh một mình, tiếp tục tự do bay nhảy.


Diệp Tề Mi không có ý định liên lạc với Thành Chí Đông, anh cũng không liên lạc với cô.

Tiếp tục sống và làm việc như bìnhthường, một tuần sau, tất cả đều đã đi vào quỹ đạo vốn có trước đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng tận sâu thẳm trong trái tim cô biết không phải như vậy.

Cô bắt đầu mất ngủ, không dám ở một mình, những lúc một mình lái xe sẽ chảy nước mắt vì bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, trên đường vô tình bắt gặp những cặp tình nhân tay trong tay yêu thương thì đánh mắt đi nơi khác hoặc cố chấp nhìn chằm chằm theo bóng họ xa dần.

Cô không biết cảm giác đó gọi là gì, lẽ nào đó chính là cảm giác thất tình như người ta vẫn nói? Nhưng tới tận bây giờ cô vẫn nghĩ cảnh anhbỏ đi ngày hôm đó chỉ là một giấc mơ, một tuần, đủ để anh bay tới bất kì góc nào của thế giới. Cô cũngkhông có hứng thú với việc đoán xem liệu bây giờ anh có đang ở trong thành phố này hay không.

Không ngon miệng, không muốn ăn.Trong vòng một tuần nhìn cô gầy đi thấy rõ, từ lúc bác sĩ Lí Vân nói vớianh rằng cô ấy cần có người chăm sóc, Lận Hòa ngày ngày dồn hết tâm sức chú ý tới cô, đầu tiên là khuyên cô nên ăn nhiều hơn, sau đó thì không thể kiên nhẫn được, gần như cưỡng chế lôi cô đi ăn cơm.

Ra khỏi tòa nhà văn phòng cô liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, phảnứng đầu tiên của Diệp Tề Mi là nhíu mày, trợ lý Tiểu Mai đi bên cạnh vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Bạn trai của luật sư Diệp thật tốt, hôm nay lại tới đón chị nữa”.

“Anh ấy không phải bạn trai của tôi”. Bên đó Lận Hòa đã xuống xe bước tới, nhìn thấy cô từ xa đã mỉm cười.

“Tề Mi, mau lên xe đi”.

“Lận Hòa, em đã không sao rồi, chẳng phải em đã nói không cần tới đón nữa sao?”.

Diệp Tề Mi không biết làm thế nào để giải thích, đành nhìn Tiểu Mai vừa cười vừa vẫy tay tạm biệt, nói rõ ràng.

“Anh đến đưa em đi ăn cơm, để em tự về thì thế nào cũng bỏ bữa, bác sĩ nói anh phải chú ý chăm sóc em”.

Diệp Tề Mi nhướn mắt nghiêng mặt sang, cảm thấy có những chuyện không thể không nói cho rõ ràng: “Là chị ấy hiểu lầm thôi, anh không phải chăm sóc em”.

“Tề Mi”. Khuôn mặt ôn hòa của LậnHòa trong ánh chiều tà hiếm khi trông kiên định đến như thế, “Anh đã nói rồi, anh rất vui vì được chăm sóc em, có cần anh phải nhắc lại một lần nữa không?”.

Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh,dù cho có cố tình làm ngơ, dù cho hai ngày nay tâm trạng của cô hỗn loạn rối bời, nhưng nghe anh nói câunày tự nhiên cũng thấy động lòng. Không được, giờ cô còn tâm trí đâumà bận tâm tới những việc như thế này nữa, dứt khoát một lần cho xong thôi.

“Tìm một nơi nào đó yên tĩnh mìnhcùng ăn cơm, em có chuyện muốn nói”.

Anh mỉm cười, đôi môi cong lên nhìn rất dịu dàng: “Được, địa điểm để anh lo”.

Không định đôi co ở đây nên Diệp Tề Mi gật đầu đồng ý.

Kết quả là anh lại lái xe thẳng về nhà, xuống xe Diệp Tề Mi thắc mắc,chẳng phải nói là muốn ăn cơm sao? Lẽ nào nhìn sắc mặt vừa rồi của cô không tốt nên anh đã đoán được việc mà cô muốn nói vì thế định rútlui?

Nếu đúng là như vậy thì cũng không tồi, nếu anh đã có bản lĩnh nhìn mặt đoán ý như thế thì còn đi làm kiến trúc sư làm gì, đeo cái biển đại sư vào người rồi phổ độ chúng sinh là được.

“Em lên trước đây”. Cô đẩy cửa bước xuống xe.

“Chờ đã”. Anh nhanh nhẹn xuống xe, mở cốp phía sau lấy đồ ra.

Diệp Tề Mi nhìn anh đang tay xách nách mang túi to túi nhỏ mà mắt tròn mắt dẹt.

Chiếc túi nilon trắng tinh, còn có vài cọng hành xanh mơn mởn thò ra ngoài miệng túi, nhìn thật không hợpvới anh chút nào, Diệp Tề Mi muốn đưa tay dụi mắt.

“Anh định làm gì vậy?”.

“Chẳng phải nói là ăn cơm sao? Anhđã hỏi bác sĩ Lí rồi, chị ấy có đề nghị vài món, rất có lợi cho sức khỏe của em, vì thế anh mới chuẩn bị những thứ này. Lên thôi, còn một món canh nữa lúc đi anh đã ủ ấm, giờ chắc có thể uống được rồi”.

“Lận Hòa”. Vốn cô định cùng anh ăn cơm rồi mặt đối mặt từ từ nói, nhưng lúc này không thể dùng dằng thêm nữa, Diệp Tề Mi hạ thấp giọng, nói từng từ từng chữ rất rõ ràng: “Anh không thể làm thế, như thế em sẽ cảm thấy rất không thoải mái”.

Dưới tòa nhà là vườn hoa trung tâm, giữa hè nhưng cây cối xanh tươi, cành lá xum xuê vươn cả ra ngoài, được bao quanh bởi một vònglan can sắt chạm trổ hoa văn, từ chiếc đèn bão kiểu châu Âu tỏa ra thứ ánh sáng trắng nhạt dịu. Một chiếc xe đang lao ngoặt vào với tốc độ khá nhanh, rồi đột nhiên nhấn phanh, nhẹ nhàng dừng lại.

Thành Chí Đông ngồi trên ghế lái, chân vẫn đạp phanh, ngồi im bất động nhìn vào mục tiêu trước mắt mà cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Cả tuần vừa rồi anh đã rất khổ sở.Không thể ở lại Thượng Hải thêm một ngày nào nữa, sau khi lên xe bỏđi, ngay hôm sau anh bay về Mỹ.

Đã ở cách cô rất xa, bay tới phía bên kia của địa cầu nhưng anh vẫn không thể nào ngủ được, vừa nhắm mắt lập tức lại nhìn thấy cô vẻ mặt lạnh lùng, từng chữ từng chữ lạnh buốt như băng: “Thành Chí Đông, con anh đã không còn nữa rồi”.

Mỗi lần nghĩ đến cảnh ấy, tim anh lại đột nhiên quặn thắt lại, trằn trọc thao thức không sao ngủ được.

Tại sao? Tại sao cô ấy lại làm như vậy?

Lẽ nào cô ấy không hiểu là anh muốn có đứa con này, không hiểu làanh chỉ muốn đứa con, mà còn là vìnếu có con thì cô và anh sẽ có mối quan hệ vĩnh viễn không thể bị chia cắt nữa?

Cô ấy lại tàn nhẫn như thế, chỉ vì không liên lạc được với nhau có hai ngày đã tự mình quyết định bóp chết sự khởi đầu ấy, bóp chết niềm vui và hi vọng của anh, tất cả chỉ mới vừa bắt đầu.

Còn cả Lận Hòa. Trong đầu anh tuađi tua lại cảnh tượng cô ấy đứng nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt anh ta, lẽ nào cô nhìn thấyvết thương trong tim anh lúc đó đã nghiêm trọng tới mức trái tim sắp vỡ vụn, khiến anh không thể chịu đựng hơn được nữa?

Anh vừa về đến Mỹ liên tiếp tham gia mấy cuộc họp dài ngày, chủ tịch hội đồng quản trị muốn anh về Mỹ nhậm chức, có người thì chúc mừng có người biểu hiện lại rất khó đoán,nhưng anh không có thời gian để ý tới việc đó, vì tâm trạng của anh lúcnày đang rất buồn bực.

Chủ tịch hội đồng quản trị năm nay đã gần bảy mươi tuổi, có mối quan hệ rất thân thiết với anh, nhìn thấybiểu hiện của anh không bình thường, sau khi cuộc họp kết thúc đã mời anh cùng về nhà ăn cơm.

Hai vợ chồng chủ tịch đã khuyên bảo rất ân cần khi cùng ngồi ăn cơm: “Thành à, nhiều năm như vậy rồi cậu cứ bay qua bay lại như vậy cũng đến lúc ổn định rồi. Quyết định lần này của hội đồng quản trị làcơ hội tốt cho cậu, sự tăng trưởng kinh tế ở châu Á đã bắt đầu chậm dần, quay về tổng công ty cậu mới có cơ hội phát huy năng lực, không phải cậu lại muốn đi châu Phi nữa đấy chứ?”.

Giờ tâm trí anh chỉ toàn hình ảnh của cô, làm gì còn sức mà suy nghĩ tới những việc đó nữa, nên thuận miệng đáp: “Châu Phi cũng không tồi, hai bác thật hiểu ý cháu”.

Vợ chồng chủ tịch cười lớn: “Ngại quá, công ty vẫn chưa quyết định liệu có nên phát triển sang thị trường châu Phi hay không, mà nếucó, cũng không đến lượt cậu đâu, bởi vì bây giờ cậu không thích hợp với việc bay đi bay lại nữa, cần phải ổn định một chỗ để giải quyết triệt để những việc nên giải quyết rồi”.

“Việc gì ạ?”.

“Thành”, cuối cùng thì phu nhân chủ tịch cũng lên tiếng, giọng bà nhãnhặn pha chút hài hước, “Lẽ nào cậukhông cảm thấy đàn ông đến một độ tuổi nhất định nào đó sẽ nhận rarằng trong cuộc sống ngoài công việc và thể thao, còn thiếu một thứ sao?”.

“Thiếu gì ạ?”.

Vợ chồng chủ tịch đưa mắt nhìn nhau cười, tỏ ra rất hiểu ý nhau: “Đương nhiên là một người phụ nữ”.

Một người phụ nữ… Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thay đổi vì bất cứ thứ gì, anh đang sống rất ổn, anh chẳng thiếu gì cả.

Nhưng đấy là bởi vì chưa gặp đượcngười đó, nếu đã gặp rồi, sau đó mất đi, đúng là anh có cảm giác mình không còn nguyên vẹn nữa, như bị khuyết mất thứ gì đó.

Được thôi, anh thừa nhận, dù cho người phụ nữ đó sẽ khiến anh phát điên, anh cũng thừa nhận.

Hít một hơi, anh dứt khoát đứng dậy cáo từ.

“Còn chưa ăn xong, cậu định đi đâu?”.

“Về Trung Quốc ạ”.

Vẻ mặt vợ chồng chủ tịch đầy nghi hoặc, “Bây giờ sao?”.

“Đúng vậy, chẳng phải hai bác nói cháu thiếu thứ gì đó sao? Nếu đã vậy thì cháu đành phải cố gắng hết sức để đưa cô ấy trở lại thôi”.

Hiểu rồi, hai vợ chồng chủ tịch lập tức vui mừng đứng dậy chúc anh lên đường may mắn bình an.

Ngồi trên máy bay anh đã nghĩ rất nhiều, tưởng tượng ra những tình huống sẽ xảy ra khi đối mặt với cô.

Không muốn bỏ lỡ một phút nào nữa, vừa xuống máy bay anh liền phóng như bay tới nhà cô.

Nhưng bây giờ, tất cả động lực hốithúc anh chạy về phía cô đều đã hoàn toàn dội ngược trở lại, mạnh mẽ, nhanh chóng khiến anh cảm thấy khó thở.

Ánh đèn bão màu trắng kiểu châu Âu hắt xuống dịu nhẹ, xuyên qua lancan của vườn hoa, xuyên qua những tán cây, giữa vườn hoa xanh mướt của trời mùa hạ, bóng dáng cô mảnhkhảnh đứng đó bên cạnh một người đàn ông khác, ngẩng đầu nói gì đó với anh ta, Lận Hòa hai tay xách mấy chiếc túi nilon màu trắng, Thành Chí Đông thấy cả những lá hành thấp thoáng thò ra khỏi miệng túi, Lận Hòa hơi cúi đầu xuống nói chuyện với cô, tư thế của hai người rất thân mật, như những đôi tình nhân ân ái hay những cặp vợ chồng có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi trongthành phố này.

Không biết nên phản ứng thế nào, hai tay Thành Chí Đông vẫn giữ chặtvô lăng, lòng bàn tay đổ mồ hôi ướtsũng, mười đầu ngón tay bấu chặt, rõ ràng phía dưới chỉ là chiếc vô lăng được bọc da, nhưng lồng ngực anh lại đau thắt lại như đang tự bóp chặt tim mình.

“Tề Mi, anh rất chân thành”. Đặt những thứ đang cầm trên tay xuống, Lận Hòa đưa tay lên ngăn cônói tiếp.

Bên ngoài vang lên tiếng phanh xe đột ngột và tiếng còi thúc giục, theobản năng Diệp Tề Mi quay người lại nhìn và vụt bỏ chạy.

Thoáng kinh ngạc, Lận Hòa đưa tayra nhưng không kịp kéo cô lại, mắt nhìn chằm chằm theo hướng cô vừa bỏ đi.

Anh muốn đuổi theo nhưng khi nhìnvề hướng đó, anh phát hiện ra một chiếc xe rất quen thuộc, một người đàn ông cao lớn đang đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía sau xe mình, động tác rất dứt khoát, trời đã nhá nhem tối, anh ta bước khá nhanh, trong bóng tối dáng cao sừng sững.

Thành Chí Đông, vẫn là Thành Chí Đông.

Thực ra cô chạy khá nhanh, sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng, vì bỏ chạy khá đột ngột, mặc dù không nghe thấy, nhưng cũng đoán được chắc chắn cô đang thở gấp, mắt nhìn như dính vào mục tiêu duynhất trước mặt, ánh mắt khẩn thiết.

Một Diệp Tề Mi như thế anh chưa bao giờ nhìn thấy, một Diệp Tề Mi như thế chỉ có thể hành động như vậy vì một người, biểu hiện như vậychỉ dành cho một người.

Những thứ cầm trên tay bỗng nhiêntrĩu nặng, bước chân đã nhấc lên liền thu lại, Lận Hòa đứng yên đó cười đau khổ.

Trong tiềm thức mỗi người đều nghĩ mình mới là trung tâm của thế giới, mình mới là diễn viên chính duy nhất của vở kịch của cuộc đời mình, nhưng giờ anh mới hiểu ra, có lẽ trong thế giới của Diệp Tề Mi anh chỉ là một diễn viên phụ vô danhtiểu tốt mờ nhạt, cô ấy chưa bao giờ so sánh bất cứ ai với sự tồn tại của Thành Chí Đông, nếu có thể dùng để so sánh chắc đã không còn là tình yêu.

Nhìn cô ấy một lần cuối cùng, anh quay người đi lên nhà, nụ cười đau khổ trên môi vẫn còn nhưng nhạt dần.

Tề Mi, hoặc là anh đã không gặp emsớm hơn anh ta, hoặc là bởi vì anh không phải là anh ta, nếu đã vậy thìanh chúc em hạnh phúc.

Tiếng phanh xe đột ngột đó rít lên từ một chiếc xe taxi vừa ngoặt vào, phanh lại sát ngay phía sau xe Thành Chí Đông, tài xế kéo cửa kính xuống thò đầu ra mắng: “Muốn chết hay sao mà lại dừng xe ở đầu đường, cậy xe đẹp nên huênh hoang phải không? Có giỏi thì đỗ ngang xe ra”.

Bị tiếng la hét làm cho bừng tỉnh, Thành Chí Đông đi ra đằng sau xe liếc mắt nhìn hai chiếc xe sau đó lạnh lùng nhìn anh ta.

Còn định mắng thêm vài câu nữa, nhưng bị anh nhìn như thế, người tài xế taxi trạc tuổi trung niên đang gân cổ lên hung hăng bỗng im lặng, rụt đầu vào, nhấn ga phóng vụt đi.

Rõ ràng là đang ở giữa đường phố rất rộng, nhưng sao anh cảm thấy thật khó thở, thiếu không khí trầm trọng, chỉ muốn ở một mình, cho dù phải lái xe vòng vèo không chủ đích cũng được, không sao, anh nhất định sẽ tìm được một nơi khiến mình có thể thoải mái hít thở, nhất định có thể.

Lên xe đóng cửa, anh cúi đầu nhấn nút khởi động, thả phanh cho chiếc xe từ từ tiến về phía trước, ngẩng đầu lên xém chút nữa hồn xiêu phách lạc, anh vội đạp phanh, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Diệp Tề Mi chẳng kịp nghĩ gì, cứ thế chạy thẳng tới trước đầu xe củaanh, nhìn thấy anh cúi đầu khởi động xe cô hơi nhíu mày, cô đã đưara một quyết định mà chính mình cũng không thể tin nổi, cô đập mạnhlên mũi xe bóng loáng, mũi xe rất nóng, giọng cô rất lạnh: “Thành ChíĐông, anh xuống xe cho tôi”.

Cô đứng thẳng trước đầu xe, giận dữ nhìn thẳng vào anh nhưng hai máđỏ ửng, sắc mặt thì lại trắng xanh, hơi thở dồn dập, mới một tuần không gặp, rõ ràng cô đã gầy đi rấtnhiều, các đường gân nơi cổ cũng phập phồng theo mỗi nhịp thở của cô.

Thành Chí Đông, anh xuống xe chotôi. Trước nay chưa từng có người nào dám dùng kiểu nói ra lệnh như thế với anh, nhưng cô thì khác, nếulà cô thì sẽ khác.

Anh xuống xe, động tác rất nhanh,hai tay kéo mạnh cô vào lòng, cho dù cô có giằng co thế nào anh cũng kéo cô vào lòng ôm thật chặt, mắng xối xả: “Em điên rồi hay sao, suýt chút nữa là anh đã đâm chết em rồi biết không hả, nếu anh không nhìn thấy anh thì làm thế nào, nếu anh nhấn ga thì làm thế nào hả?”.

Trong vòng tay anh phảng phất hơi ấm thân quen, vòng tay anh siết chặt, vốn đang suy nhược cơ thể, cô bị anh ôm chặt vắt kiệt tới luồng khí cuối cùng, hai tay vừa dùng sức để đẩy anh ra vừa hét lên: “An im đi, anh làm gì có tư cách mà mắng tôi, anh dựa vào cái gì hả, Thành Chí Đông, anh im ngay cho tôi”.

Cơn phẫn nộ bốc lên kèm theo rất nhiều thứ hỗn loạn không thể gọi thành tên, Thành Chí Đông buông một tay ra mở cửa, tay kia ôm chặt lấy eo cô và bước lên xe.

Gần như bị ném vào xe, sau khi trấn tĩnh lại Diệp Tề Mi thò chân ra,chân còn chưa chạm đất người đã bịanh ép xuống, kèm theo đó là một nụ hôn nồng cháy, môi răng hòa quyện, anh giữ chặt hai cánh tay cô, nhưng ở chỗ tiếp xúc với làn da nhạy cảm của mình cô cảm nhận được mười đầu ngón tay anh như run lên, giằng co một lúc nhưng cũngkhông thể thoát khỏi anh, lần thứ hai vẫn muốn cố gắng, trái tim đã mềm nhũn, cô ngửa đầu ra phía sau, bật khóc.

Cô ấy khóc.

Nước mắt lã chã, má hai người áp chặt vào nhau, những giọt nước mắtnóng hổi chạm vào da thịt anh rồi lăn xuống đau đớn.

Nhất thời mất tự chủ, cuối cùng Thành Chí Đông cũng buông tay, vùimặt vào
Chương 9: Chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào

Vì giống nhau nên đồng cảm, môi hở răng lạnh, vào buổi sáng sớm mùa thu hôm ấy, Diệp Tề Mi nằm gọn trong lòng Thành Chí Đông mềm yếu tự thừa nhận, cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ kiên cường trước mọi người chẳng qua cũng chỉđể che giấu sự hèn nhát và sợ hãi của mình, so với những người phụ nữ khác, giờ cô đã nhận thức rõ ràng rằng, mình chính là kẻ yếu đuối nhất.


Sáng hôm sau Thành Chí Đông phảira sân bay, buổi sáng vơ lấy chìa khóa rồi đi vội vàng, lúc ra xe mới thấy trong chùm chìa khóa có thêm một chiếc chìa khóa sáng loáng.

Anh đứng yên lặng quên cả khởi động xe, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc chìa khóa mới, tay nắm chặt.

Anh yêu thích sự thách thức là bởi yêu thích thứ cảm giác hưng phấn, kích động dâng trào trong lòng khi đối mặt với thách thức, còn cô lại luôn mang lại cho anh những cảm giác tuyệt diệu như thế, dường như được trở lại thời trai trẻ đầy háo hức hăm hở của lần đầu tiên một mình chu du khắp các nước trên thếgiới, muốn kiễng chân lên để lập tứcđược nhìn thấy kết quả, anh mỉm cười hạnh phúc.

Hãy đợi đấy, Bảo Bảo, chúng ta hãy cùng chờ xem mèo nào cắn mỉu nào.

Diệp Tề Mi đang đánh răng, đột nhiên thấy toàn thân lạnh toát, cũngkhông để ý, đến giờ cô đi làm như bình thường.

Ba hôm sau xe đã sửa xong, ngồi vào chiếc ghế lái thân thuộc, khi đạp chân nhấn ga Diệp Tề Mi cảm thấy rất vui.

Nhớ lại mấy ngày trước được người ta giúp đỡ, cô gõ cửa nhà hàng xóm muốn chính thức nói lời cảm ơn, tiện thể nói luôn những việccần phải nói, nhưng sang mấy lần liền mà nhà hàng xóm vẫn bặt vô âmtín, đến tiếng sủa của Bối Bối cũng hoàn toàn biến mất.

Đi công tác? Chuyển nhà? Di dân? Đứng trong thang máy thoáng suy nghĩ về việc này một phút rồi lập tức ném nó ra khỏi bộ nhớ, có những người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống, quan hệ mật thiết,sau đó đột nhiên biến mất, không có lý do, đều đã không còn là trẻ con nữa rồi, cô hoàn toàn có thể hiểu được.

Diệp Tề Mi gặp Ân Như thêm một lần nữa, cô ấy vẫn kiên quyết đòi li hôn, cô cảm thấy bất đắc dĩ: “Tôi cảm thấy vấn đề của hai người chưa nghiêm trọng tới mức ấy, hay là thử ngồi lại với nhau xem?”.

Ân Như vén mái tóc ngắn gọn gàng của mình ra phía sau, giọng nói chắc nịch: “Tôi đã liên hệ với các thành viên của tổ công tác trước kia, họ rất nhiệt tình mời tôi tham gia vào dự án tiếp theo”.

“Nhanh vậy sao?”.

“Nếu còn chậm trễ tôi sẽ bị thế giới lãng quên”.

Lại nhớ tới ánh mắt khẩn khoản của người đàn ông đó, Tề Mi cảm thấy nuối tiếc: “Hãy thử suy nghĩ lại trong vòng một tuần xem sao? Tôi cũng cần thời gian để cân nhắc về xác suất thành công của vụ án khi ra tòa”.

Cuộc nói chuyện đã kết thúc như thế. Hai ngày sau Thành Chí Đông trở về từ Nhật Bản, đứng ở sân bayNarita gọi điện cho cô, lúc đó cô đang ở văn phòng mỉm cười: “Có cần em tới đón không?”.

“Có lái xe rồi”.

“Lái xe có biết đường về nhà không?”.

Thoạt đầu anh không hiểu, sau khi nhớ ra tự nhiên thấy vui mừng khônxiết: “Không sao, anh có thể tự về, phải rồi, lần trước món cà tím đó rất ngon, anh cứ nhớ mãi”.

Đúng là rất thẳng thắn, lúc đòi ăn cũng vẫn lý lẽ hùng hồn như thế, côcười thành tiếng: “Em biết rồi, sẽ làm một bàn toàn các món cà tím cho anh no căng bụng mới thôi”.

Anh rất muốn nói, cho dù có chết no anh cũng sẵn lòng nhưng vui quá,nên anh còn mải cười.

Xuống sân bay trời đã gần tối, trực tiếp cho lái xe nghỉ phép, anh tự mình lái thẳng xe về nhà.

Ra khỏi xe anh ngẩng đầu lên nhìn, giờ thì anh biết mình phải tìm ô cửasổ nào rồi.

Không kìm được anh nhoẻn miệng cười, từ ô cửa sổ nhỏ hắt ra một quầng sáng màu vàng, phía trong ô cửa đó có cô.

Trong phòng bếp có ghế chân cao, cô đang ngồi trước quầy pha chế xem sách, trong chiếc nồi cạnh đó đang hấp gà, tiếng nước sôi nhẹ, có tiếng mở cửa, cô mỉm cười đứngdậy.

Vừa vào cửa anh đã nhìn thấy một đôi dép lê còn mới được đặt cạnh tủgiày, loại to, màu kem sạch sẽ dễ chịu.

“Hey”. Tề Mi khẽ chào, cô mặc bộ quần áo ở nhà đứng trước mặt anh, đôi dép cô đi màu kem, xinh xắn, gót chân trắng trẻo thấp thoáng hiện ra trên đế dép, lòng bàn tay anh nóng bừng, anh đóng cửa, sau đó ôm chặt lấy cô mà hôn.

“Này!”. Vừa cười cô vừa đẩy anh ra, hoàn toàn không có tác dụng, cơ thể như bị nhấc bổng lên, khi được đặt xuống thì đã ở trên giường.

Đôi môi anh nóng bỏng, nhanh chóng mơn man theo cổ cô xuống phía dưới, bộ đồ mặc ở nhà khá rộng, những ngón tay anh bắt đầu ngang ngược đánh thành chiếm đất,thân thể đột nhiên mát lạnh, cô kêu lên: “Kẻ cướp, em còn đang nấu dở đồ trên bếp”.

Mặt đã vùi vào ngực cô, nghe thấy vậy anh ngẩng đầu lên, cười rất tươi: “Không sao, mình có thể cùng vào bếp”.

Trời ạ, cô muốn lườm anh một cái,nhưng cô nằm ngửa trên giường, tay bị anh giữ chặt, giữa hai đùi đột nhiên nóng lên, anh đã mạnh mẽ đưa vào, khoái cảm trào dâng, cô bắt đầu thở gấp.

Thôi được rồi, được rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô đầu hàng.

Sáng hôm sau họ cùng ngồi ăn sáng, chỉ là món sữa đậu nành bình thường nhất, cô thích ăn quẩy nhưng lại sợ nhiều dầu mỡ, lần nào ăn cũng bỏ thừa một nửa suất, anh thấy vậy liền nhăn trán, một đũa gắp hết vào bát, sau đó đẩy bát vằn thắn lại, “Ăn hết đi”.

“Em vẫn còn sữa đậu nành, anh tự ăn đi”.

“Em chỉ ăn một ít vậy có thể no sao? Em là gà đấy chắc?”.

“Hàng ngày em vẫn ăn như vậy, ăn nhiều dầu mỡ rất dễ béo”.

“Béo anh vẫn thích”.

Cô phì cười, “Em đâu cần anh thích hay không, duy trì vóc dáng làsự nghiệp cả đời của phụ nữ”.

Sự nghiệp… mặt anh tối sầm, sự nghiệp cả đời của Nữ hoàng luật sư Diệp Tề Mi chỉ là duy trì vóc dáng, phục thật.

Trong lúc cười nói Diệp Tề Mi vô tình nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính sạch sẽ sáng loáng, vẫn còn rất sớm, không có nhiều người đi trên đường, đột nhiên cô thoáng nhìn thấy một đôi nam nữ, rất quen, cô chăm chú dõi theo.

“Chuyện gì thế?”. Thấy cô cứ nhìn vào một điểm mà không nói gì, anh cũng tò mò, vừa hỏi vừa nhìn theo ánh mắt cô.

Mùa hè nên trời sáng rất sớm, conđường trong khu chung cư khá yên tĩnh, chỉ có vài người qua lại, liếc mắt khắp một lượt không thấy gì đáng chú ý.

Nhưng cô lại nhìn rất chăm chú, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.

Bên kia đường là một tòa chung cư cao tầng, một nam một nữ vừa bước từ đấy ra, người đàn ông cao to, nước da đen, bước đi khá nhanh,người phụ nữ mặc một chiếc váy liền thân khá rộng so với cơ thể, đang cắm cúi đi theo phía sau anh ta, nhưng sải bước khá hẹp, xem ra rất vất vả, đến đầu đường người đàn ông đó dừng lại, cô ta liền đưa tay ra ôm chặt lấy cánh tay anh ta, ngẩng đầu lên nói câu gì đó.

Diệp Tề Mi không kịp nghĩ nhiều, trước ánh mắt kinh ngạc của Thành Chí Đông rút điện thoại ra chụp lại cảnh đó, sau đó đèn đỏ chuyển xanh, họ lại bước tiếp, nhanh chóngra khỏi tầm mắt của cô.

“Tề Mi?”. Càng lúc càng cảm thấy kì quái, Thành Chí Đông cất giọng nghi hoặc.

“Anh không ăn nữa à?”. Cô quay lại nhìn, đẩy bát vằn thắn về phía anh:“Anh ăn nhé, em phải đi rồi”. Nói xong cô dứt khoát đứng dậy, định đithẳng ra ngoài.

Anh kéo cô lại, “Cùng đi đi”, nói xong vơ vội chìa khóa xe trên bàn rồi đứng dậy.

Xe của họ đều đỗ bên đường, cái trước cái sau, màu đen và màu đỏ, khi hai xe song song với nhau cùng hạ cửa kính xuống, anh thò đầu ra bảo: “Bảo Bảo, lái xe cẩn thận, buổitối đợi anh”.

Tâm trạng rối bời vì cảnh vừa nhìnthấy, Diệp Tề Mi nhướn mắt nhìn sang phía anh, cố gắng giữ cho giọng mình được bình thường: “Được, em biết rồi”.

Điều hòa trong xe bắt đầu phả ra hơi lạnh, tiếng gió thổi nhè nhẹ, trả lời xong cô lại tiếp tục nhăn trán suytư, đồng hồ trên cột đèn giao thông đang nhảy số, cô định từ từ nhả phanh, nghĩ thế nào lại quay đầu qua nhìn.

Anh vẫn đang nhìn cô, bởi vì độ cao của hai xe khác nhau, từ xe cô muốn nhìn anh phải hơi ngẩng đầu, ánh mắt anh chiếu thẳng vào cô, cảm giác như không muốn rời đi, như rất lưu luyến.

Trái tim cô như tan chảy, mỉm cười: “Nhớ về sớm nhé, em đợi anh”.

Tới văn phòng cô giở lịch làm việc, kín mít.

Nhưng khi ngồi xuống lại không có tâm trạng để làm việc gì, cô lấy máy điện thoại ra xem lại bức ảnh vừa chụp.

Rất quen, có những người chỉ gặp một lần cũng rất khó quên, ví dụ như Liêm Vân.

Cô vốn không phải người nhiều chuyện, khi nhận án cũng gặp những trường hợp thân chủ thuê thám tử ngầm theo dõi điều chồng hoặc vợ mình. Ném ảnh vào mặt đối phươngcảm giác rất thỏa mãn, nhưng việc đã tới nước đó thì không thể cứu vãn được nữa.

Thế cũng chẳng sao, nếu hoàn toàntin tưởng nhau thì đã chẳng tới mức phải li hôn. Đến cô đôi khi cũng phảicầm theo thẻ luật sư âm thầm đi thuthập chứng cứ, đấy là việc hết sức bình thường.

Nhưng lần này cô cảm thấy khinh bỉ.

Có lẽ là vì cô ấy giống cô, trong thâm tâm cô không muốn Ân Như li hôn, cô hi vọng người phụ nữ đó cuối cùng nhận ra là mình đã sai, cuối cùng có thể tìm ra cách giải quyết hoàn mỹ nhất.

Cô đã nhìn thấy quá nhiều cặp đôi có kết thúc bi thảm, ít nhất thì lần này, hi vọng bọn họ sau khi qua được quãng đường gập ghềnh sẽ đến được nơi bằng phẳng, để cô có thể tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác thành hạnh phúc.

Ánh mắt khẩn thiết của Liêm Vân trong căn biệt thự hôm đó vẫn như hiện ra trước mắt, cô có cảm giác người đàn ông này rất khác, Ân Như đã sai lầm, tìm lại chính mình không cần thiết phải trả giá bằng cách vứt bỏ tất cả.

Màn hình điện thoại từ từ tối đi, đôi tay người phụ nữ kia đang cố gắng ôm chặt lấy cánh tay Liêm Vân, thái độ thần phục.

Thôi được, cô đã sai, có một bài hát tên là Em là mặt trời của anh, côđã từng được nghe khi tham dự bữatiệc chúc mừng đám cưới vàng, rất cảm động, nhưng nếu trong thế giới của người đàn ông đó xuất hiệnhai mặt trời, thậm chí là nhiều hơn, cô vẫn hi vọng mọi người có thể rútlui trong yên lặng, đừng đợi tới cái ngày không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, cái ngày mà Hậu Nghệ [1] phải bắn hạ mặt trời, khi rơi xuống sẽ không có đất chôn thây.

[1] Hậu Nghệ là nhân vật trong thần thoại Trung Quốc, người đã bắn rụng chín mặt trời để đem lại cuộc sống yên bình cho loài người.

Vì lịch làm việc của cô đã kín nên cuối cùng đành phải gặp nhau vào buổi tối, anh chàng kêu buổi tối sẽ đợi cô phải dự một bữa cơm sau cuộc họp, nhưng cô lại cảm thấy rất thoải mái, buổi tối cô tự mình lái xe đến nhà hàng gặp Ân Như.

Cô đến trước, đúng giờ là một đứctính đẹp, Ân Như đến rất đúng giờ, không còn mặc bộ đồ ở nhà cổ rộng tay lớn nữa, thay vào đó là chiếc váy liền nhiều màu, cổ vuông, cô ấy không đeo trang sức, để lộ chiếc cổ dài kiêu kì, bước chân nhanh nhẹn, chiếc cằm nhọn hơi hếch lên, cảm giác rất mạnh mẽ, khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

Cô rất vui vì được nhìn thấy cô ấy như vậy, tuy nhiên nhớ lại tấm ảnh còn lưu trong máy di động, sự đối lập quá mạnh, còn chưa nói gì, Diệp Tề Mi đã thầm thở dài não nề.

Đàn ông nhìn mãi hoa sen tự nhiên sẽ cảm thấy hoa mẫu đơn đẹp, còn có những người đã nhìn chán những cây tre cao vút mạnh mẽ lại mơ tưởng về những rặng liễu mềm mại yêu kiều, được voi lại đòi tiên, lòng tham của con người là vô đáy.

Không phải lần đầu tiên đến đây, lúc gọi đồ cả hai người đều chọn rấtnhanh, sau đó nhìn nhau cười: “Tề Mi, mấy ngày nay chị sống tốt chứ?”.

“Rất tốt, còn chị?”. Cô trả lời thậntrọng, lần đầu tiên Diệp Tề Mi cảm thấy mình nói năng không được lưu loát.

“Tôi vừa bay đến Hồng Kông đàm phán với chi nhánh bên đấy về những điều kiện khi trở lại làm việc, sau đó mở một cuộc họp online với các đồng nghiệp cũ, thảo luận về dự án tiếp theo, mấy ngày nay tôi đều rất bận rộn chuẩn bị tài liệu, giờ giấc hơi đảo lộn”.

“Vậy sao?”. Cô quan sát cô ấy kĩ hơn.

“Đừng nhìn nữa, đây là quầng thâmmắt chứ không phải đánh mắt kiểu smocking đâu”. Cô ấy cầm ly nước lên cười, giọng rất thoải mái.

“Vậy còn anh Liêm thì sao?”.

“Anh ấy à?”. Ân Như hơi sững lại, sau đó đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Không nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, Diệp Tề Mi nghi ngờ: “Đã xảy rachuyện gì rồi phải không?”.

Không ngờ mặt Ân Như ửng hồng: “Không phải, lần trước sau khi nói chuyện với chị xong, chị có đề nghị chúng tôi nên nói chuyện với nhau một lần nữa, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó quyết định cùng Liêm Vân nói chuyện một lần cho thông suốt”.

Đúng là ngoài dự liệu, những lời muốn nói đều nuốt vội vào trong, Diệp Tề Mi chăm chú lắng nghe.

“Sự nghiệp gia tộc của nhà họ không nằm trong phạm vi mà tôi hứng thú, tôi sẽ quay lại với công việc cũ”.

“Anh ta cũng đồng ý?”.

Mỉm cười, Ân Như gật đầu: “Khôngcần anh ấy đồng ý, tuy nhiên cũng không thấy anh ấy có ý kiến gì khác”.

“Sau đó thì sao? Tiếp tục cuộc sống mà các cuộc hẹn luôn diễn ra ởsân bay?”.

“Vốn mình có ở nhà cũng rất ít khigặp anh ấy, cả hai cùng bận rộn thì tốt hơn, mình cũng đỡ rảnh quá lại nghĩ ngợi nhiều”.

“Như vậy…”. Đầu óc Diệp Tề Mi suy nghĩ rất nhanh xem đang có chuyện gì xảy ra, cô lẩm bẩm.

“Xin lỗi, lần này chắc tôi phải hủy bỏ việc ủy thác, hôm ấy nhìn thấy chị tôi đã nghĩ đến hình ảnh trước kia của chính mình, cứ ngồi mà không nói không bằng đứng lên hànhđộng, muốn tìm lại con người thật của mình không hề khó, phải vậy không?”.

Cô ấy mỉm cười, thần sắc vui tươi.

Phải, như vậy rất tốt, quá tốt rồi,nếu sáng nay cô không nhìn thấy cảnh tượng ấy thì sẽ cảm thấy đấy là một cách giải quyết hoàn hảo, cô sẽ còn vui hơn cả Ân Như, nhưng lúc này, Diệp Tề Mi im lặng nắm chặt điện thoại di động trong tay, biểu hiện phức tạp.

“Chuyện gì thế?”. Nhìn thấy sự khác lạ của cô, Ân Như nhẹ nhàng hỏi.

“Chị có còn yêu anh ta không?”. Hỏinhư thế thật mạo muội, nhưng đã hợp nhau thì không cần thời gian quá lâu, họ là bạn bè.

Suy nghĩ một chút, Ân Như gật đầu: “Đã qua cái thời lúc nào cũng muốn gặp muốn nhìn thấy con người đó rồi, nhưng tôi vẫn khao khát vòng tay của anh ấy, biết rằngtrong trái tim anh ấy có tôi, cảm giác đó khiến tôi hạnh phúc và an tâm”.

Nếu trái tim anh ta không chỉ có chị thì sao? Suýt nữa thì câu hỏi đó bật ra khỏi miệng, Diệp Tề Mi từ từ hít vào, kiềm chế cảm xúc: “Hợp íttan nhiều, dù sao cũng cần phải tin tưởng tuyệt đối mới được, tôi hi vọng chị hạnh phúc”.

Ân Như đưa tay ra bắt tay cô, giọng khẳng định: “Chỉ cần tôi đủ tốt, anh ấy sẽ không thể buông tay, nếu như bắt đầu đem ra so sánh với người khác thì việc cứu vãncũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi không tham vọng sẽ lâu bền với cùng trời đất, chỉ cần biết đến hiệntại thôi”.

Nói hay lắm, Diệp Tề Mi nới lỏng tay cầm điện thoại mỉm cười, cũng có thể là hiểu lầm, cũng có thể thấp thỏm, nhưng việc vợ chồng nhà người ta, cô không có lí do gì để can thiệp vào.

“Có việc gì thì cứ gọi tôi”.

“Không có việc gì cũng sẽ tìm chị, huống hồ không có chuyện mà tìm chị thì vẫn tốt hơn, tuy nhiên, phí luật sư hôm nay tôi vẫn sẽ trả đúngtheo thỏa thuận”.

“Được rồi mà, việc ủy thác cũng hủy rồi, còn nói gì đến phí luật sư nữa. Tôi mất vụ này, bữa cơm hôm nay chị mời đấy”.

Về đến nhà đã gần mười giờ, Diệp Tề Mi muốn gọi điện thoại, nhưng lại cảm thấy vô nghĩa, cô soạn một tin nhắn: “Chí Đông, em đã về nhà rồi”, tự nhiên cảm thấy mình thật nực cười, cô bấm nút xóa luôn.

Đang xóa tin nhắn thì chuông điện thoại reo vang, giọng Thành Chí Đông rất vui vẻ: “Bảo Bảo, anh đang trên đường về, em về nhà chưa?”.

“Em vừa về”. Thần kinh căng thẳng cả một ngày tự nhiên chùng xuống, khóe miệng cong lên, cô nhẹ nhàng trả lời.

“Được rồi, khoảng hai mươi phút nữa anh về”.

“Đừng lái xe nhanh quá, cẩn thận anh nhé”, cô nói hết sức tự nhiên, nói xong cúp máy đi vào phòng ngủ, muốn tắm nhưng cảm giác thật mệt mỏi, cô cứ đứng nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.

Dường như chỉ chớp mắt đã có tiếng gõ cửa, giọng anh từ phòng khách vọng vào: “Bảo Bảo?”.

“Em ở trong này”. Cô đáp nhỏ.

Có tiếng bước chân lại gần, anh đi vào phòng ngủ, “Sao không bật đèn lên, Bảo Bảo”.

“Chí Đông”. Ngẩng đầu lên nhìn anh, Diệp Tề Mi đưa tay ra.

Có chút không hiểu, nhưng Thành Chí Đông vẫn nắm lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng mình.

Vòng tay anh thật ấm áp, thật mạnh mẽ, vừa về đến nhà, mùi thơm cơ thể hòa lẫn mùi thuốc lá vàmùi vị của thức ăn phảng phất, rất yên tâm.

“Anh ăn gì rồi? Hình như có mùi thuốc lá”. Cô vùi đầu vào ngực anh nói nhỏ.

“Đãi tiệc, quan chức trong thành phố này thật thích hút thuốc, có mùi sao?”.

“Ừ, rất mùi”.

“Anh đi tắm đã”. Anh ngẩng đầu lên, quay người đi vào nhà tắm.

Eo bị ôm chặt, cô nhất định không buông.

Anh cười, đứng lại, trong bóng tối anh vòng tay ôm lấy cô, kéo cô về phía mình đang đứng: “Anh hiểu rồi, Bảo Bảo, mình cùng tắm nhé”.

Cơ thể dễ dàng bị anh bế bổng lên,cô kêu khẽ, sau đó không nhịn đượcbật cười. Anh đưa tay ra với lấy bao cao su, không thoát ra được, côđã bị bế thẳng vào phòng tắm, bồn tắm rất lớn, nhưng anh bước vào thì không gian như bị thu hẹp lại, nước ấm xối lên vai lên mặt hai người, trong suốt lóng lánh.

“Kẻ cướp!”. Cô đưa tay ra đẩy, nhưng cơ thể bị anh kéo xuống, dưới nước khó giữ thăng bằng nên cô cứ thế trượt ngã, nửa người vắtlên thành bồn tắm thò ra ngoài.


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!