-vậy được tôi không nhắc tới Hoàng Phi nữa nhưng anh phải để tôi tới cô nhi viện cùng lũ trẻ, cứ ở nhà mãi như thế này chắc tôi buồn mà chết mất….
-Yêu cầu này của em có thể xem xét và chấp nhận được…
-vậy bao giờ anh cho tôi đi…
-sáng mai anh sẽ mang em tới đó…..
-Nguyên Thần Dạ, tôi có thể đi 1 mình…
-Nguyên Băng anh không muốn nhắc nhỏ em thêm lần nào về việc gọi anh là Thần Dạ và đại từ nhân xưng của em đâu…nếu em còn như thế anh sẽ nhốt em trong phòng không cho ra ngoài nữa …
-Anh…anh…
-Anh giúp em ăn cơm…
-Không cần Nguyên Thần Dạ tôi tự làm được…
-Em cần phải trừng phạt mới tiến bộ lên được….
Cô nhi viện NHân Ái…
-Thần Dạ, em chưa mang quà cho lũ trẻ…
-Anh sẽ cho người mang tới sau…
-Không được Thần Dạ em đã hứa…em sẽ đứng trước cổng đợi, anh đi mua chúng được chứ….em hứa sẽ không đi đâu hết mà ngoan ngoãn ở đây chờ anh…
-Vì biểu hiện ngoan ngoãn của em…được rồi…
-Cám ơn anh…
Nguyên Thần Dạ vừa đi khỏi thì có 1 chiếc xe khác lao tới…
-Nguyên băng chúng ta về mĩ…
-Anh…anh Hoàng Phi…
-Là anh…theo anh về mĨ được chứ…
-Anh không sao…vẫn ổn…chúng ta không ở lại đây lâu được. nhanh chóng rời khỏi đây khi Nguyên Thần Dạ trở về đi…
-Nhưng…
-Em còn phân vân gì nữa…
-Em….
-Phi Yến…Phi Yến…
-Anh làm gì vậy…
Hoàng Phi vừa nói vừa nhìn người đàn ông mặc trang phục đen trước mặt mình…
-Chúng ta cần phải đi gấp…mang cô ta lên xe đi…nếu không anh và cô ta không kịp chuyến bay sang mĨ đâu…
-Phi Yến anh xin lỗi, anh chỉ muốn chúng ta bên nhau…
Nguyên Thần Dạ trở lại thì không thấy bóng Dáng của Nguyên băng đâu nữa nỗi lo lắng lại thêm 1 lần nữa tràn ngập trong anh…
-Chú ơi, có 1 chiếc xe màu trắng mang chị ấy đi rồi…(Bị gọi bằng chú kìa…)
-Đã bao lâu rồi…
-vừa mới thôi…
chỉ nghe có vậy Nguyên Thần Dạ tức tốc lên xe mà không nói lời cảm ơn với cậu bạn nhỏ…(Đồ mất lịch sự)…
-Hạ Bình…Nguyên băng mất tích, cậu cho người điều tra giùm tôi, Đình Uyên Nhi, xem có phải là trò của cô ta không ?
-Nguyên Thần Dạ, người chăm sóc cô ta vừa gọi tới bảo cô ta hôm nay rất ngoan ngoãn, không hề làm gì khác biệt…
-vậy ai đã làm chuyện này…lẽ nào là Hoàng Phi…
-không loại trừ khả năng có thể là kẻ thù của cậu…cậu làm nhiều điều xấu như vậy…
-Tống Hạ bình đây không phải là lúc kể tội tôi…tôi đang theo 1 chiếc xe khã nghi, trên hướng ra sân bay…
-Sân bay…lẽ nào…
-Hoàng phi…
-cậu cũng cho người tới đó đi…?
-Được…
Chạy hết tốc lực…đuổi theo chiếc xe…Nguyên Thần Dạ cuối cùng cũng nhìn thấy bọn họ hộ tống 1 cô gái rất giống Nguyên băng đi vào sân bay, vôi vã chạy theo…
Nguyên băng…tóm lấy tay cô gái, nhưng khi xoay người lại thì….không phải…chết tiệt…
Nguyên thần Dạ chào mừng anh đuổ theo chúng tôi thành công, nhưng rất tiếc…Gã đàn ông chép miệng…
Tóm lấy cổ áo gã, Nguyên Thần Dạ rít lên…;
-Cô ấy đâu, nếu các người dám làm gì cô ấy, tôi sẽ cho các người, thiên đường không nhận, địa ngục vẫy chào…?
-Anh uy hiếp tôi sao…?
-Anh…Đại ca gọi..bảo gặp Nguyên Thần Dạ…
thả cô áo hắn ra, Nguyên Thần Dạ tóm ngay lấy điện thoại…
-cô ấy ở đâu…
-bình tĩnh đi Nguyên Tổng, chẳng phải báo chí ca ngơi anh là người giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống cơ mà…vậy mà…
-đừng để tôi phải hỏi thêm nữa…
-Rồi…rồi…Yên tâm, tôi chăm sóc vợ anh rất tốt…
-tốt hơn hết là như thế…nếu không, đừng trách tôi…
-số nhà….đường… tôi chờ anh đến đón vợ ở đó…
ném luôn chiếc điện thoại xuống sàn, Nguyên Thần Dạ bỏ ra xe…để cho tên kia, ngơ ngẫn vì tiếc điện thoại…
Rầm…cánh cửa phòng bật mở…
-Wellcome….wellcome…chào mừng anh tới với chúng tôi, Nguyên tổng…
-Cô ấy đâu…
-đừng lo, cô ấy đang ngủ trong phòng…
-các người muốn gì…
-Rất thẳng thắn…chúng tôi muốn mạng của anh và Cô ta…
-Đinh tùng….anh…không được làm hại Phi yến…
-Hoàng Phi…ngu ngốc….
-Haha, anh tin tưởng tôi sao…Nguyên Thần Dạ nói đúng…ngươi thật ngu ngốc…đừng bao giờ làm ăn với xã hội đen mà không biết rõ về họ…
-Anh…anh…
-Trói hắn ta rồi mang ra ngoài…
-Đình tùng…anh không được làm hại Phi Yến, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu
-nực cười muốn lấy mạng của tôi ư, có khả năng đó không….
-Nguyên Thần Dạ, Dừng đánh giá người khác quá thấp…
-Ngươi không dáng để ta cho vào mắt…
-Ngươi…
-Nhìn khảu súng dí sát vào đầu minhg, Nguyên Thần DẠ không mảy may gấp gút…
-Không bắn sao, còn chần chừ gì nữa…
-Ngươi là đang thách thức ta sao….?
-Ngươi còn muốn thứ gì khác ngoài mạng của ta và cô ây…tiền sao…?
-“Bốp” … “Bốp” hoan nghênh vỗ tay cho sự thông minh của ngươi không hổ danh là tổng tài của Nguyên Thị…
-Tôi cần 1 triệu để ra nước ngoài…
-Tôi có thể cho anh gấp 10 lầm từng đó để mua sự bình an của chúng tôi…
-Nguyên thần Dạ anh rất hào phóng…anh làm tôi phân vân đó…
Bình tĩnh ngồi xuống ghế trong phòng…Nguyên Thần Dạ lười nhác quan sat xung quanh căn nhà và nhìn hắn…:
-chỉ 2 người thôi sao ? anh không sợ tôi sẽ hạ gục hai người sao…?
-Tôi nghĩ anh không đặt mạo hiểm của vợ mình để thử đâu…
Trong 1 giây lơ đãng của hắn, Nguyên Thần Dạ lợi dụng nhanh như chớp đá bay khẩu súng của hắn…
-Không hổ danh Nguyên Thần Dạ…văn võ song toàn….
-Để tôi và cô ấy an toàn rời khỏi đây, 10 triệu sẽ có trong tài khoản anh, nếu không ngay cả cái mạng của anh cũng không còn…
-Anh đang uy hiếp ngược lại tôi sao…
-Tôi chỉ nói những gì mà tôi sẽ làm…
-Anh tưởng tôi ngu sao…để cho anh thoát thì liệu tôi còn đường sống sao….
-Tôi đã nói sẽ giữ lời…
-chỉ có kẻ ngu mới tin lời anh…
nhìn khẩu súng văng ra xa kia, nhanh như cắt, 2 người cùng xông vào cướp lấy nhưng hình như may mắn không mỉm cười với anh…
Nguyên Thần Dạ không phải lần nào may mắn cũng nghiêng về phía anh…lần này tôi thắng rồi…
Đoàng….Đoàng…2 phát đạn liên tiếp nổ ra…
Ôm lấy vết máu đang chảy ra trên vai…Nguyên Thần Dạ đổ sụp xuống sàn nhà…
Mày…mày dám làm phản sao…đồ vô ơn…
Anh Đình Tùng…em xin lỗi em cần tiền làm phẫu thuật cho mẹ, xin lỗi anh…
Cau nói vừa kết thúc cũng là lúc hắn đổ xuống nhà, chết bất đắc kì tử…
- Nguyên Thần Dạ, hi vọng anh giữ đúng lời hứa….tôi đã giúp anh…
- Tôi không nuốt lời ngày mai tiền sẽ được chuyển vào tài khoản…
- Cám ơn anh tôi đi trước…
Nguyên Thần Dạ cố gắng đứng dậy, lê bước vào phòng ngủ, trên giường,cả thế giới của anh đang ngủ trên đó, an bình…
Đổ người đầy máu bên canh cô, Nguyên Thần Dạ ôm chặt lấy cô vào lòng…hôn nhẹ lên trán cô, mặc kệ cơn đau đang hành hạ, mồ hôi rơi như mưa…
Cơn mệt mỏi kéo đến làm đôi mặt anh không còn chống cự được nữa….
-Anh mệt quá Nguyên Băng, anh ngủ 1 lát nhé…
thời gian lặng lẽ trôi qua…tiếng chuông điện thoại không ngừng reo nhưng không ai bắt máy…
Mùi máu tanh…và cảm giác khó chịu làm Nguyên Băng tỉnh dậy…?
nhận thấy mình đang nằm trong vòng tay của ai đó…Nguyên băng cố thoát ra nhưng mùi máu làm cô không thể không buồn nôn…
-có chuyện gì vậy…?
Chạm tay vào khuôn mặt người đang ôm mình…nhận ra là nguyên Thần Dạ,…cô hốt hoảng…
-Nguyên Thần Dạ…tỉnh dậy đi…
-Cô cố gắng lay người anh nhưng vô dụng…?không có tiếng đáp trả…cả người Thần Dạ lạnh toát….
-Thần Dạ, anh làm sao vậy, sao cả người lạnh vậy…tỉnh dậy nói cho tôi biết đi chứ…?
Nóng…ấm…nước ở đâu ra vậy…đưa tay lên ngửi …không phải nước là máu….Nguyên Thần dạ bị thương..
-Thần Dạ…anh không sao chứ…tỉnh lại đi…làm ơn…mở mắt ra nhìn tôi đi….
-Nói cho tôi biết phải làm sao bây giờ…những giọt nước thi nhau lăn dài trên má…
Ring…Ring…chuông điện thoại 1 lần nữa lại reo lên…
Điện thoại…NHư phát hiện ra điều đó,…cô lần mò trên người Nguyên Thần Dạ tìm điện thoại…
Alo…
Alo thần Dạ cậu ở đâu vậy, sao không nghe máy….
Alo….
Anh Hạ Bình…anh Thần Dạ bị thương…
Nguyên băng 2 người đang ở đâu…
Em…em không biết…
Anh xin lỗi em giữ máy như thế đừng tắt…anh sẽ định vị vị trí hai người, được chứ….
Vâng ạ…
Nguyên băng bình tĩnh mọi chuyện sẽ ổn thôi…
KHụ khụ….
Nguyên Thần Dạ anh tỉnh rồi….
Nguyên băng em khóc sao…
Tôi….
khụ khụ…
em không có…
còn chối sao…em có biết nước mắt chứa nhiều muối sẽ làm vết thương của anh rất đau không…
em không biết…em xin lỗi, em sẽ không khóc nữa…
anh buồn ngủ quá anh ngủ 1 lát đã, cấm không được khóc nữa, muối mặn lắm,. nhớ chưa…
nói hết câu thì Nguyên Thần Dạ chìm vào giấc ngủ đúng hơn là mê man bất tỉnh…
này…này…Thần Dạ anh nói ngủ là ngủ sao…
Nguyên Băng như quên mất vết thương của anh, mà lay Thần Dạ dậy…
Nguyên băng…em lay như vậy cậu ấy không chết vì vết thương cũng chết vì bị em hành hạ thôi…
Anh Tống Bình là anh phải không…>?
Đúng thế, Thiên Thần tới cứu rỗi linh hồn hai người đây…
Anh bớt nói nhảm đi ,mau đưa anh ấy tới bệnh viện đi….
được rồi,anh lại làm từ thiện vậy…
mấy người đưa anh ấy ra xe tới bệnh viện
-Nguyên băng anh đưa em tới bệnh viện…
-Đi thôi anh…Nguyên Băng nắm tay Hạ Bình giục…
-Nguyên Bng nếu Thần Dạ thấy chắc anh sống không nổi mất…
-Anh Hạ Bình anh ấy sao rồi…
-Yên Tâm đi, Diêm vương không dám nhận cậu ta đâu, đã qua cơn nguy kịch rồi…đang ở phòng hồi sức…anh mang em vào…
-Cám ơn anh…?
-Đừng khách sáo….!
-Em ngồi xuống đi…
-lần tay lên giường Nguyên Băng đặt tay lên mặt Nguyên Thần Dạ…chạm nhẹ vào đó…
-anh ấy ra nhiều mồ hôi quá…
-cậu ấy sẽ mau tỉnh lại thôi…
-em cũng mong như thế…anh Hạ Bình…Hoàng Phi anh ấy…
-Lúc bọn anh tới…không thấy Hoàng Phi đâu cả…?
-Em tin anh ấy không cố ý hại em, anh đừng làm hại anh ấy…
-Em nên nói điều này với Thần Dạ thì hơn…
-người em cũng bẩn rồi, anh đưa em về nhà tắm rửa thay quần áo…?
-Không sao em muốn đợi anh ấy tỉnh lại 1 chút rồi về cũng không muộn…
thời gian trôi lặng lẽ, nặng nề…
-quần áo em có mùi tanh quá…chắc em phải về nhà trước…anh chăm sóc anh ấy nhé…
-anh sẽ cho người đưa em về…
-cám ơn…
Nguyên Băng mệt mỏi chợp mắt trên xe….
-Hạ Bình…Nguyên Băng đâu…
-cậu yên tâm cô ấy về nhà thay quần áo…
-cô ấy không sao chứ…
-người có sao là cậu thôi, Thần Dạ, sao cậu không gọi cho tôi mà lại mạo hiểm đi 1 mình như thế…
-lúc đó gấp quá, tôi không nghĩ được gì nữa, dù sao cũng cảm ơn cậu…
-cậu với tôi khách sáo gì chứ…vết thương tương đối sâu, cậu nên nghĩ ngơi đi…
-nhờ cậu chăm sóc cô ấy…
-Được rồi…
Nhìn Nguyên Thần Dạ lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Hạ Bình thở dài..:
-Tình Yêu đã thay đổi cậu, Thần Dạ..nhưng đó lại là Thay đổi tốt, hi vọng sau này, cậu không phải gặp những tình huống như trước đây nữa..
-Anh Hạ bình…
-Nguyên Băng em tới rồi sao…không nghĩ ngơi mai tới cũng được tối nay anh sẽ trông cậu ấy…
-Em không sao…anh không cần ở đây đâu, em chăm sóc anh ấy cũng được, còn công ty nữa…dù sao anh ấy cũng vì em mà bị như vậy, em rất áy náy…
tỉnh dậy bởi ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng…trông thấy Nguyên Băng ngủ ngon lành trên chiếc ghế bên cạnh giường anh…1 dòng ấm áp chảy vào tim…xem ra bị thương lần này cũng không uổng phí…cô vì anh mà khóc, vì anh mà lo lắng