Cùng đó ở nữa vòng trái đất bên nước mĩ xa xôi, có 1 người con trai đang đẩy xe lăn cho 1 cô gái…
-Anh Hoàng Phi, em có thể tự đi được mà, tại sao lại phải ngồi xe lăn chứ..?
-Phi Yến mắt em còn chưa khỏi, em đừng đi lại lung tung như thế, được chứ, có anh ở đây là được rồi…
-Anh là bác sĩ không thể suốt ngày bên cạnh em như vậy được…những bệnh nhân khác sẽ nạnh tị với em…
-Phi Yến…họ không phải Bạn gái anh….
-Anh Hoàng Phi, em muốn được trở về quê hương, ở đó em còn người nhà nữa không…
-Phi Yến em quên rồi sao, chúng ta là trẻ mồ côi, ba mẹ em đã mất trong tai nạn xe hơi rồi…
-Vậy sao ? Đô mắt Phi Yến chợt buồn…
-Ít ngày nữa anh sẽ xin chuyển công tác về Việt nam chúng ta sẽ về đó được chứ…
-Được, bác sĩ tài năng như anh ở đâu người ta cũng cần mà…
-Phi Yên từ bao giờ em học cách nịnh người khác vậy…
-Em học từ mấy chị y tá đó…
-Sao em cứ 1 mực nhận là em gái anh mà không phải bạn gái anh chứ..em không muốn sao ?
-Không phải anh Hoàng Phi, anh không thấy nói em gái anh họ rất lấy lòng em sao, chẳng qua em chỉ chớp cơ hội của họ thôi mà…
-Nha đầu này, em khôn lắm…
-Anh Hoàng Phi, khuôn mặt của em như thế nào, cả của anh nữa, tại sao em không nhớ gì cả ?
-Phi Yến, sau cơn sốt vi rút em bị ảnh hưởng tới 1 vài dây thần kinh gây mất trí nhớ tạm thời thôi…mắt của em là do tai nạn xe năm đó…chỉ cần em khỏe lại, anh sẽ đi khắp nơi tìm người có giác mạc phù hợp cho em….
-Anh…cám ơn anh, vất vả quá rồi…
Hôn nhẹ lên trán cô, Hoàng phi mỉm cười…:
-Đồ ngốc ! sau này là vợ anh rồi có gì vất vả đâu…
-Anh…
-được rồi, anh đưa em về phòng…
Tại Nhà Họ Nguyên…
-Nguyên băng…lâu lắm rồi anh mới lại được uống vị café này…
-Anh Thần Dạ..sau này anh có thể gọi em là Uyên Nhi được không…?
-tại sao ? em là Nguyên Băng cơ mà…
-thời gian gần đây, mọi người đều gọi là Uyên Nhi, em có ddiierm đã quen rồi…
-Nhưng mà…thôi thế cũng được…
-Cám ơn anh…Thần Dạ…
-chỉ cám ơn vậy thôi sao ?
-thật đáng nghét mà…Nụ hôn nhẹ nhàng đậu trên môi Nguyên Thần Dạ…
-như vậy còn chấp nhận được
-Uyên nhi, chúng ta tổ chức lại dám cưới được không ?
-chẳng phải như thế này cũng tốt sao…?tháng sau nhé…
-quyết định như vậy đi…bây giờ anh tới công ty..em ở nhà, không được chạy lung tung hiểu chưa…
-Nguyên Thần Dạ em không phải trẻ con…nhưng tại sao em không được đi làm, rõ ràng em là thư kí của anh cơ mà….Uyên Nhi giận hờn nói…
-Uyên Nhi…anh không muốn em vất vả,..nghe lời anh…
-Anh muốn tuyển mấy cô thư kí chân dài đúng không…?
-Uyên nhi…
-Thôi em đùa thôi mà…anh đi nhé
Sân bay…
-Anh Hoàng Phi đây là chỗ nào…
-Phi Yến Đây là Sân Bay Tân Sơn Nhất của Hà nội…
-Sao chúng ta lại tới đây, em tưởng chúng ta sẽ tới sài gòn cơ mà..em nghe trên truyền hình khí hậu ở đó rất ấm áp, còn Hà Nội lạnh em không thích…
-Phi Yên ngoan anh làm thủ tục xong, anh sẽ mang em đi chơi rồi chúng ta vào sài gòn được không
-Phi Yên ngoan anh làm thủ tục xong, anh sẽ mang em đi chơi rồi chúng ta vào sài gòn được không
-Anh…kem ở hà nội rất ngon nha…
-Em ăn ít thôi được chứ, bệnh của em không được ăn nhiều đồ lạnh…
-Anh…em không phải trẻ con, với lại em rất khỏe, khộng tin em có thể ăn hết 5 li kem cho anh xem…
-được…à mà không…anh không mắc lừa em đâu…Tiển Phi Yến…
-hihi…càng ngày anh càng thông minh ra nha.
-Còn em càng có nhiều trò hơn chứ gì…
-Đâu có…
-Nguyên Băng là em sao ?
Cả 2 giật mình bởi tiếng nói của Người đàn ông lạ…
-Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Nguyên Băng tôi tên là Phi Yến…
-Vâng chúng tôi mới từ Mĩ về hôm qua, có lẽ anh nhận nhầm người chăng… Hoàng Phi vội thay lời cô giải thích…
-Xin lỗi, cô trông giống em gái của tôi nên có thể tôi nhìn nhầm…thật là có lỗi…
-Không sao…
-Để chuộc lỗi, tôi xin mời hai người bữa kem hôm nay, mong 2 người đừng từ chối…tôi sẽ rất áy náy với sự thất lễ của mình…
-Không cần vậy đâu…Hoàng Phi vội vàng từ chối…
-Cám ơn anh, tôi sẽ ăn tới khi nào anh không thể trả nổi tiền thì thôi…
-vậy thì còn gì bằng…tôi là Đình Phong, rất vui được biết hai người…
-Tôi là Hoàng Phi còn đây là bạn gái tôi Phi Yến…
-Chào cô, rất hân hạnh…
-Xin lỗi anh, cô ấy không thể nhìn thấy…
-Tôi xin lỗi…
-1 tai nạn thôi mà, anh Đình có lẽ hôm nay anh xin lỗi quá nhiều chăng…
Meo…meo…đột nhiên có 1 chú mèo đáng yêu tới cọ vào chân Của Phi Yến, cô hốt hoảng…:
-Anh Hoàng Phi đuổi nó đi…đi…!
-Phi Yến Bình tĩnh…anh đưa nó đi rồi…
-Cô ấy bị dị ứng với mèo…Hoàng Phi quay sang giải thích với Đình Phong…
-Ồ, vậy sao…em gái tôi cũng vậy, thật vinh dự khi gặp cô…
Ring …Ring…
-được…tôi tới ngay…
-Xin lỗi tôi phải đi, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại…
-Vâng, chào anh…
Đình Phong bước đi mà vẫn ngoái đầu lại nhìn PhI Yến thêm lần nữa…Mình lú lẫn thật rồi, trên đời người giống người rất nhiều…Nguyên Băng chẳng phải bây giờ đã là Uyên Nhi sao…
-chiều mai chúng ta sẽ ra vào Sài Gòn, em không muốn ra ngoài chơi nữa sao…
bên ngoài rất lạnh…em chỉ muốn ở trong phòng có lò sưởi ấm áp thôi…
-vậy được anh ra ngoài 1 lát, em đừng đi ra ngoài kẻo lạc…
-Đã biết anh đi đi…em sẽ ngoan ngoãn ngồi trong nhà nghe tin tức…
-“Nguyên tổng, nghe nói anh đã tìm lại được vợ mình sau tai nạn, nghe nói cô ấy là Đình Uyên Nhi…
-Phải…
-Xin anh cho biết liệu bao giờ 2 người làm đám cưới lại…
-Có lẽ không lâu nữa….”
-Ui da…đang gọt táo bỗng dưng cô bị đứt tay…tự gõ vào đầu Ph Yến thì thầm..:
-Mình đúng là vô dụng mà ngay cả gọt hoa quả cũng không làm được…
Tại sao mình không nhớ được chuyện quá khứ nhỉ, anh hoàng pHi bảo rồi mình sẽ nhớ ra mà, tại sao không hề có 1 chút gì lưu giữ trong đàu mình vậy…
Sao mình đau đầu như vậy, cứ mỗi lần cố nhớ chuyền gì cũng vậy….
a….a….
anh Hoàng phi sao em lại năm ở đây…?
Anh về nhà thấy em nằm trên sàn nhà. nhớ lần sau không được để anh lo lắng nữa…
Vâng…em xin lỗi…
Em vẫn muốn chiều mai vào sài gòn hãy anh sẽ dời thời gian lại nhé…
Không sao em vẫn tốt…em muốn vào đó…có cái gì đó cứ thúc giục em tới đó…
Sân bay :
Em đứng đây chờ anh…không được đi đâu…?
Được…anh đi lấy hành lí đi…
“Bốp”
Ôi tôi xin lỗi tôi không có ý…
Phi Yến đụng vào ai đó…cảm giác có 1 luồng điện nhỏ chạy vào cơ thể khi người đó đưa tay ra đỡ lấy cô…
Không sao…?
Con trai chúng ta ở đây…?
Người con trai đó sau khi đỡ cô dậy nghe tiếng gọi vội vã bỏ đi…?
Phi Yến em sao vậy…?
Em không sao, em vô ý va phải người ta thôi…
Giọng nói đó quen thuộc quá…Nguyên Thần Dạ suy tư…mình làm sao vậy, đàu óc có lẽ làm việc vất vả quá rồi…Nguyên Thần Dạ thở dài…
-Anh Hoàng Phi em muốn tới biển…?
-Được rồi, nhưng em phải khoác áo ấm đã rồi chúng ta sẽ đi…
-Anh Hoàng phi vì sao em lại thích biển nhỉ ? có phải em thích gió biển không…?
-nhắm mắt lại và cảm nhận đi…cô sẽ nghe được tiếng hát của biển…
-cám ơn…anh là ai…?
-Tôi là Tống Hạ Bình…
-Chào anh…tôi là Phi Yến…
-Cô rất giống 1 người bạn của tôi…
-Nguyên băng sao …?
-Cô biết cô ấy…
-Lúc mới tới hà nội cũng có Người gọi tôi như thế, nên tôi đoán vậy không biết có đúng không…?
-Đúng…người đó là ai vậy…
-Anh ta…à, anh ta nói tên là Đình Phong…
-Đình Phong…
-Vâng…anh quen anh ta sao…
-Đúng thế ?
-Nhưng tôi giống cô gái tên là Nguyên băng bạn của anh sao …?
-Đúng thế…cô sống ở nơi nào…?
-Tôi mới từ Mĩ về được mấy hôm…!
-vậy sao…Đây là danh thiếp của tôi…
-Xin lỗi anh tôi không thể nhìn thấy…
-Cô…
-chỉ là 1 tai nạn thôi…
-Phi Yến, ai vậy…?
-Anh Hoàng Phi…
-Tôi là Tống HẠ bình…
-Em vừa quen anh ấy, thêm 1 người tưởng em là cô gái tên Nguyên băng…
-Ánh mắt Hoàng Phi hơi tối lại trong chốc lát nhưng làm sao có thể qua mắt được con mắt nhà nghề của hạ Bình…
-Có dịp sẽ gặp lại anh Tống…Phi Yến chúng ta về khách sạn thôi…anh không muốn em bị cảm đâu…
-Dạ…anh Tống tạm biệt…
-tạm biệt…Đôi mắt của Hạ Bình không rời bóng của Phi Yến…
-rất giống, không biết liệu Nguyên thần Dạ nhìn thấy cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào…
-Phi Yến, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau…
Nói rồi anh mỉm cười, bước đi….:
- Thần Dạ, cậu biết hôm nay tôi vừa gặp chuyện vui không, tôi mời cậu ăn cơm…
- cậu vừa kí hợp đồng sao ? có nhã hứng mời tôi ăn thì tôi không từ chối…
còn hấp dẫn hơn thế…
- Thư Kí lạc tìm hiểu khách sạn mà cô gái kia ở cho tôi, thử xem tối nay họ sẽ ăn tối ở đâu, rồi gọi điện cho tôi…
cuộc sống sẽ bớt nhàm chán hơn rồi
bước vào nhà Hàng Nhật, Nguyên Thần Dạ thong thả ngồi xuống, lười biếng mở lời…:
- nói xem Tống Hạ Bình, chuyện gì làm cậu điên lên muốn mời cơm tôi…
không để ý tới câu hỏi của Thần Dạ, Tống Hạ Bình hỏi luôn :
- Cậu và Nguyên băng dạo này như thế nào rồi…
- Tống Ha bình cậu mắc thêm bệnh lãng tai từ lúc nào vậy, tôi quen 1 vài bác sĩ giỏi đấy, tôi sẽ giới thiệu cho…
- Cậu không móc họng tôi thì cậu thấy không vui…?
- Tôi không dễ gì từ bỏ niềm vui của mình, Hạ Bình…? Món ăn Nhật tôi tưởng cậu ghét…
- Có 1 thứ tôi muốn cho cậu xem hơn là Món ăn Nhật…
- Cầm tờ thực đơn lướt qua vài món đắt nhất, anh nói…:
- Tôi rất chờ mong….cho tôi những món đắt nhất…
- cậu đúng là giết người mà…không sao…rồi cậu lại phải cảm ơn tôi thôi…Nguyên Thần dạ cậu nhìn bàn đối diện kia đi…cô gái đó….
Liếc mắt theo hướng chỉ của Hạ BÌnh, chiếc thực đơn trong tay Nguyên Thần Dạ rơi xuống…:
- Nguyên Băng…
- Haha, tôi đã nói mà…nhưng đó là phi Yến không phải Nguyên băng…Thần Dạ có Uyên Nhi rồi mà cậu vẫn còn mơ về hình bóng xưa sao…?
- Ngước lại nhìn Thần Dạ, hạ Bình mới phát hiện từ nãy giờ anh toàn độc thoại 1 mình…Nguyên thần Dạ đã rời khỏi chỗ ngồi bước gấp tới bàn ăn của Phi Yến…vội vàng đuổi theo…
- Nguyên băng, là em sao…?
- lại thêm 1 người nhận nhầm em rồi sao, phi Yến…
- Hoàng Phi…là ai vậy…
- 1 anh chàng đẹp trai Phi Yến…Hoàng Phi giọng hờn giỗi nói…
- Hoàng Phi anh đang ghen sao…?
- Không có….?
- Xin lỗi anh tôi là Phi Yến không phải cô gái Nguyên Băng anh cần tìm…
- Xin lỗi, cho sự thất lễ này…Thần Dạ, đây là Phi yến…chắc cô chưa quên tôi chứ,….tôi là Hạ Bình…
Ánh mắt của Nguyên Thần dạ vẫn không ngừng nhìn cô, mọi người đều thấy riêng cô thì không ?
- Anh Tống, rất vui gặp lại anh…
- Có phiền không nếu chúng tôi ngồi đây…
- Có …không…Hoàng Phi và Phi Yến đồng thanh trả lời…
- Hai người ngồi đi, chỉ là 1 bữa ăn thôi mà…
- Cám ơn…
từ nãy tới giờ Thần Dạ nhìn cô không chớp mắt mà không hề nói câu gì…
Tống Hạ Bình nhanh chân ngồi bên cạnh Hoàng Phi, giành chỗ trống bên cạnh Phi Yến cho Thần Dạ…
Cuối cũng thần Dạ cũng nói 1 câu làm mọi người giật mình…
- Cô ấy không nhìn thấy…
- Cô ấy gặp tai nạn…Hoàng Phi đáp lời anh thay Phi Yến…
- Vậy sao…?Thái độ lười nhác của anh thật làm người khác khó chịu riêng Phi yến vẫn mỉm cười…(có thấy gì đâu mà bảo…hehe)
- Thức ăn của em đây…
- Em tự làm được, Hoàng Phi…
Đột nhiên Nguyên Thần Dạ gắp cho Nguyên băng 1 miếng sushi lươn…, vừa đưa lên tới miệng Phi Yến đã thả nó lại bát….
- Anh Hoàng Phi anh quên em không ăn được lươn sao…?
- Là tôi…tôi không biết…
- Không sao?
“Cộp” chiếc thìa rơi xuống sàn nhà…
Cả Phi Yến và Nguyên Thần Dạ cùng cúi xuống nhặt, vô tình hay cố ý (tg :ta cố ý mà ) đôi môi của Nguyên Thần Dạ chạm nhẹ vào má Phi Yến…
lập tức ngồi dậy đỏ mặt, tim đạp như đánh trống…
Xin lỗi anh tôi không cố ý…
Không sao…tôi sẽ gọi người mang cho cô 1 chiếc khác…
Cám ơn…
Có chuyện gì vậy..? Hoàng Phi nhìn cô ngập ngừng..
Không có gì..cô vội vã thanh minh…
chỉ có Nguyên Thần Dạ không tỏ thái độ gì con Tống Hạ Bình thì tủm tỉm cười (tg :giống con gái nha…THB : e hèm có mấy cái thẻ ATM nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu…TG : anh …đưa em..)
-Cô ấy giống Nguyên Băng đúng không..?
Trên xe Tống hạ bình hỏi…
-Đúng thế, cô gái mà tôi va ở Sân bay có thể là cô ấy, cảm giác đó như luồng điện chạy qua người…rất mãnh liệt…cảm giác muốn chạm vào Cô ấy…
-Còn mạnh mẽ hơn cả Uyên Nhi đúng không…?
-Đúng thế, làm sao cậu biết…
-Tôi làm con sâu trong bụng cậu rồi….
Thần Dạ đó không phải là Uyên Nhi sao…?
Nhìn theo ánh mắt hạ bình…Nguyên Thần Dạ khẳng định :
-Là cô ấy…sao cô ấy ở đây…
dừng xe lại ven đường,ngẫu nhiên anh muốn hỏi cô đi đâu…
định lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng thấy 1 người ăn mày tới gần cô xin tiền… anh lại thôi tò mò muốn biết cô còn như xưa hay không…?
Nhìn thấy cô xua đuổi người ăn mày không thương tiếc, như thể sợ lây bệnh truyền nhiễm….Nguyên thần dạ lắc đầu…
-Thần Dạ tôi đoán cậu cũng đang nghĩ như tôi…
-Có thể…cô ấy không còn giống như trước nữa…
-Con người có thể thay đổi nhưng tính cách trong 1 thời gian ngắn không thể thay đổi được
-Yên tâm Hạ Bình, tôi không tin cô ấy là Nguyên Băng thật…
-Nguyên Thần Dạ…cậu…
-một người chưa yêu ai thật lòng như cậu làm sao có thể hiểu nổi chứ…
-Nguyên Thần Dạ tôi không muốn mắc vào cái gông của gia đình như cậu…
-Tống Hạ bình xuống xe…
-tại sao…
-tôi bảo cậu xuống xe…
Rầm đóng cánh cửa xe lại, Hạ Bình con ngẩn ngơ Nguyên Thần Dạ đã phán 1 câu xanh rờn..:
cậu tự bắt xe mà về….rồi đi thẳng…
-Nguyên Thần Dạ cậu là đồ…
ở lại trơ trọi 1 mình Tống hạ bình ngao ngán, lắc đầu bắt taxi về…
-Uyên Nhi em ở nhà không ?anh về đón em ra ngoài chơi…
Em vừa mới ở biển về đang mệt không muốn đi nữa…
-vậy sao, vậy nghỉ ngơi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm…
-Được…!
tại sao lại nói dối Uyên Nhi…
Hoàng Phi đưa Uyên Nhi về nhà, anh ngồi ngay vào bàn máy tính gõ ngay từ khóa… “Nguyên băng”
Hàng loạt kết quả còn có cả ảnh nữa….
Nguyên Băng vợ chưa cưới của Nguyên Thần Dạ bị tai nạn chết trên đường tới nhà thờ…
sự trở về bí ẩn của cô dâu…
ai mới là kẻ gây chuyện…?
…..hàng trăm tiêu đề bài báo…
Hóa ra là như thế, bây giờ còn có thêm 1 cô nguyên Băng nữa sao…Liệu phi yến có phải là Nguyên Băng hay không…?
Nếu vậy chẳng phải anh mất cô cho Nguyên Thần Dạ sao…
Không được mình nhất định không để mất cô ấy…?mình phải nhanh chóng kết hôn với cô ấy…?Đúng thế…
-Anh Hoàng Phi…anh giúp em sấy khô tóc được không, máy này khó dùng quá…
-được đợi anh 1 lát…
Gập máy tính lại anh bước vào phòng ngủ của Phi Yến…
-Để anh giúp em…
-Anh Hoàng Phi…liệu trên đời này có nhiều người giống nhau như vậy không, em không hiểu sao mọi người cứ nhận nhầm em với cô gái tên là Nguyên Băng kia nữa…
-Phi Yến trên đời chuyện người giống người là hoàn toàn giống nhau, em lo lắng chuyện đó là gì…
-Anh kể quá khứ cho em nghe được không ?
-À..được…
-hồi nhỏ anh và em là thanh mai trúc mã…cha mẹ chúng ta đã hôn ước cho chúng ta…năm em 16 tuổi thì gia đình em gặp 1 tai nạn trong chuyến đi chơi. chỉ còn em may mắn thoát nạn…sau đó, ba mẹ anh đưa chúng ta qua Mĩ…sống tơi bây giờ…1 năm trước, trong 1 lần đi picnic với bạn bè, em bi ngã xuống núi, nên bị mất trí và mắt không nhìn thấy như bây giờ…
-anh Hoàng Phi, anh kể những kĩ niệm của chúng ta cho em nghe nhé, em không nhớ gì cả…
Ring…ring,…
…………………
-Phi Yến anh có ca phẫu thuật tai bệnh viện, em chịu khó ở nhà 1 mình nhé, anh sẽ cố gắng về sớm…
-Được…
-Nhìn tập hồ sơ trên bàn Nguyên THần Dạ tống Hạ bình thở dài…:
-Thần Dạ cậu điều tra Uyên Nhi sao…cả cô gái tên là Phi Yến nữa…
-Tôi chưa bao giờ ngừng điều tra cô ấy…
1.cậu không tin Uyên Nhi là Nguyên Băng, nhưng những bằng chứng đó…
-tôi tin vào trực giác và trái tim của mình hơn là bằng chứng đó….nó có thể làm giả…
-nhưng xét nghiệm AND là do chúng ta làm không thể giả được…
-đó là điều tôi muốn tìm ra….hồ sơ của cô gái Mang tên Phi Yến hoàn toàn không tìm ra 1 chút manh mối nào…có thể cô ta không phải là Phi Yến thật sự…
-mọi chuyện càng ngày càng thú vị đây…
-cậu rảnh quá hay sao lại tới đây…
-không ! tôi muốn đưa cậu tới gặp cô Phi Yến xinh đẹp kia…
-làm sao cậu…
-tôi rất hứng thú với cô ấy…và cả vị Bác sĩ họ Hoàng kia nữa…xem ra chuẩn bị có chuyên hay để xem rồi
-cô Phi Yến đang ở đâu…?
-cậu nóng vội gì chứ…rồi sẽ gặp thôi mà…cô ấy đang ở cô nhi Viện mà cậu thường hay tới…
-cô nhi viện Nhân ái…
-tôi rất muốn biết biểu hiện của Uyên Nhi khi gặp Phi Yến…
-có lẽ chúng ta sẽ tìm hiểu được điều gì từ đây, tôi đi chuẩn bị xe