1 ngôi sao băng vừa bay qua Thần Dạ ngước lên bầu trời thì thầm :
-Nguyên Băng em đã từng nói nếu có sao băng đi qua thì điều ước của mình sẽ thành hiện thực, anh đã ước rồi, nếu thật sự em đã chết thì anh phát hiện ra rằng những điều trước đây em từng nói đều là nói dối…
-Hắt xì…
-Anh Thần Dạ em có chuyện muốn nói với anh…
-Có gì để sau nói…anh đang bận ? Thần Dạ không dừng bước trực tiếp bước về phía cửa…
-Em không làm mất thời gian của anh nhiều đâu…chuyện của con chúng ta…?Hạ Thảo ngập ngừng..không nói tiếp lén đưa mắt nhìn sắc mặt của Thần Dạ…trông thấy sắc mặt của anh tối sầm…cô rùng mình…
-Được rồi, nói đi, còn có chuyện gì sao ?
-Em bị sẩy thai, liệu anh còn…
-Hạ Thảo, em biết anh khồng hề có tình cảm với em, chỉ là vì đứa bé nên anh mới đồng ý, ba mẹ bắt ép anh không thể làm trái…
-Vậy em có thể…
-nếu em muốn …có thể ở lại làm Nguyên phu nhân, với anh ngoài Nguyên Băng ra ai lấy ai làm vợ cũng thế thôi, trách nhiệm làm chồng em, anh sẽ làm tốt…
-Thần Dạ ! anh biết điều em cần là trái tim của anh, tình yêu của anh chứ không phải là 1 cái xác không hồn, địa vị hữu danh vô thực…
-Em phải biết ngoài Nguyên Băng ra, tình yêu của anh đã chết, em đừng đòi hỏi anh tình yêu, còn lại những vật chất khác anh có thể cho em…
-tại sao chứ, em có gì thua kém 1 nguyên Băng đã chết chứ…Hạ thảo nước mắt lưng tròng…
-Hạ thảo, đừng bao giờ so sánh mình với Nguyên Băng hiểu chưa, như em từng nói em thông minh hơn cô ấy, vì thế tôi nói thế em cũng hiểu chứ…tôi có thể cho em và gia đình tất cả thì cũng có thể lấy chúng hết, nên em hãy nhớ, đừng để tôi phát hiện ra em làm điều gì sau lưng tôi…Hạ Thảo…Nói rồi Nguyên Thần Dạ bỏ đi…
-Em không có….Hạ Thảo cố nín khóc nói theo anh…
-Tìm tung tích của Nguyên băng cho tôi, đồng thời điều tra thư kí Đình uyên Nhi cho tôi…
-Vương thư kí, anh tiến hành thu mua công ti Nguyên Hoàng đi…
-Nguyên Tổng…Nguyên Hoàng là….
-Thư kí vương từ bao giờ anh có ý kiến với quyết định của của tôi vậy ?
-Nguyên tổng không có, tôi sẽ đi làm ngay…
-Đình uyên nhi, pha cho tôi 1 li café, như lần đầu tiên cô đã pha…
-Café ½ viên đường và 1 thìa café sữa sao ?
-Đúng thế….
Qua phòng hạ Thảo, Thần dạ nhớ mình để quên đồng hồ đâu đó, không biết ở đó có không ?
-Không…không…Nguyên băng….mình xin lỗi cậu mình không cố ý..cậu tha cho mình…
-Không đừng mang con mình đi, đừng mang Thần Dạ đi…KHông đừng mà…
-hạ Thảo tỉnh lại đi…
-Thần dạ, ác mộng thật khủng khiếp…
Ôm chặt lấy Nguyên thần Dạ, Hạ thảo khóc nức nở…
-Là giấc mộng gì…
-Không em không muốn nhắc lại…
1 tia sát khi lóe lên trong mắt Nguyên Thần Dạ…
-Bình tĩnh ngủ đi…
-Anh đừng đi được không….
-Anh còn ra ngoài xử lí công việc, em ngủ tiếp đi…
Kéo tấm chăn cho hạ thảo Nguyên thần Dạ, bước ra khỏi phòng anh gọi ngay cho tống hạ bình….:
-Thần Dạ cậu có biết bây giờ là mấy giờ không ?
-hạ Bình bây giờ cậu ra khỏi giường và điều tra mối quan hệ của thư kí Trần và Hạ thảo xem họ có liên lạc gì không?
-Nguyên thần dạ ngay cả Hạ tiểu thư mà cậu cũng nghi ngờ sao ?
-Tống hạ Bình, nếu cả cậu còn như thế nữa thì tôi cũng sẽ nghi ngờ cậu có tham gia vào việc này, nên cậu đừng làm tôi thất vọng…
-Được rồi….
Thần Dạ anh nhớ không được phá tan gia đình em, nhớ chưa, em nghi ngờ anh bá đạo lắm đó…bức thư thứ 3 rồi đó…có lẽ là bức thư cuối cùng em viết cho anh…Thần Dạ…anh dã từng nói nếu em chết anh sẽ phá tan gia đình em, em sợ điều đó, xin anh đừng làm điều đó…, người nhà em không có lỗi…Thần Dạ, con cũng đạp này, nó đang cảnh cáo anh đó”
-Anh thần dạ…có…thấy trong túi của tôi hom đó có 1 chiếc hộp nhỏ bằng nhung không…?
-Không thấy, có gì sao, thư kí Đình…?
-À ! không có gì ? chỉ là tôi vô ý đánh rơi 1 vật quan trọng mà thôi, cám ơn anh Nguyên Tổng…
-vậy sao ? Ánh mắt Nguyên Thần Dạ lơ đãng nhìn cô…
-Thư kí Đình, cô thích trồng hoa gì nhất…
-Hoa hồng và xương rồng…có gì sao ?Nguyên tổng…
-Không có gì cô ra ngoài đi…
-Nguyên tổng anh lạ lắm…
Tan làm về đang lơ ngơ đơi xe buýt thì :
Cướp cướp…chiếc túi xách của Uyên Nhi bị 1 tên cướp giật đi mất…
không thể được trong đó luôn có 1 thứ quý giá nhất với cô, kể từ khi mất đi chiếc hộp, cô đã đau lòng muốn chết…có dù cướp có lấy hết tiền trong túi cũng được nhưng đừng lấy bức ảnh của cô…
-thưa anh túi đây ạ! Đưa cái túi cho người đàn ông mang kính đen kia
-tiền của cậu đây…nhiều hơn số cậu ần đó….
-Đóng cửa kính xe, trên khuôn mặt lạnh lùng nở ra 1 nụ cười khéo léo…
-thế là hết…tất cả mọi thứ sao bỗng dưng biến mất trước mắt cô…
-tại sao lại như thế chứ….bỗng nhiên Uyên nhi òa khóc…
biệt thự nhà họ Nguyên :
-Nguyên tổng, Hạ tiểu thư có biểu hiện hoang mang, trầm cảm.Bác sĩ Hoàng lên tiếng…
-Nguyên nhân là gì ?
-Có thể là do sốc hoặc co chuyện gì trong quá khứ ám ảnh…
-Được rồi…ông có thể về…
-Xin phép anh Nguyên Tổng…
….Đừng Nguyên Băng….tha cho mình…mình không cố ý…là tại thư kí trần, tại ông ta, mình không làm hại cậu..Nguyên băng…
-Hạ Thảo…Nguyên thần Dạ lay lay hạ Thảo, hạ thảo - nói, chuyện của Nguyên Băng là như thế nào ?
-Anh Thần Dạ…em xin lỗi, chuyện của Nguyên Băng là do em…
-Nói chuyện gì đã xảy ra…
-Anh thần Dạ anh làm em đau…
-Kiên nhẫn anh có hạn…Nguyên thần Dạ rít lên…
-Là do thư kí Trần, trước hôm cưới của anh và Nguyên Băng ông ta đã gọi điện cho em…ông ta hỏi em có yêu anh không ? Nếu em hợp tác với ông ta, thì ông ta sẽ giúp em đến với anh, ông ta nói…biết em có thai với anh…bảo ông ta sẽ làm muộn đám cưới để em có cơ hội nói với anh về cái thai…em không ngờ mọi chuyện lại như thế…
-Anh thần Dạ em xin lỗi,em không cố ý hại Nguyên băng…
-Hạ Thảo, thật không ngờ, với bạn thân mà cô cũng có cũng có thể làm như thế…
-Anh, em xin lỗi…
-Hạ thảo, hi vọng chiều nay trở về tôi sẽ không thấy cô trong căn nhà này nữa…
-Anh Thần Dạ,đừng đuổi em đi…em xin lỗi…
Đẩy ngã Hạ Thảo xuống sàn nhà…Nguyên thần Dạ bỏ đi
-Nguyên băng, tại sao cậu chết rồi mà cũng không buông tha Thần dạ cho mình chứ…tại sao ?
Nguyên thần Dạ buồn bực bỏ ra ngoài…lái xe như bay trên Đường, Nguyên Thần Dạ…lại đi ra biển…
Trở về nhà vào sáng hôm sau….
-hạ thảo, cô còn chưa đi sao ?
-anh, em không đi…
-Người đâu, mang Hạ tiểu thư về nhà…
-Anh Thần Dạ, đừng bắt em về nhà….
-Đưa đi….
-Nguyên Tổng…hôm nay anh tới sớm vậy…Uyên Nhi ngạc nhiên…,anh còn tới sớm hơn cả cô…
-chuẩn bị đi..hôm nay chúng ta tới thăm khu resot Thiên an…
-vâng…
Nói rồi Nguyên Thần dạ bước nhanh ra xe…
-đây là khu bể bơi mới thông minh…được thiết kế rất đặc biệt…
Ring ,…ring…
-alo…anh đình phong…em vẫn khỏe…
-vâng…
-Á, rầm…bùm…
Nguyên Thần Dạ bất ngờ đột ngột quay đầu lại thấy có người ngã xuống nước…đó chẳng phải là …Uyên Nhi sao …?
Không kịp suy nghĩ, nguyên Thần dạ lao mình xuống nước…
Đưa cô lên bờ…trông thấy cô bờ phờ, anh vội vàng hô hấp nhân tạo…
Hôm nay cô mặc 1 chiếc áo trễ cổ…lộ hẳn bờ vai trắng…vết bớt trên vai trái của cô làm anh dừng lại…
Đây chẳng phải là….
-khụ khụ….khụ…cô ấy tỉnh rồi….
-Nguyên tổng sao anh nhìn tôi vậy…
Ném chiếc áo khoác cho cô Nguyên Thần Dạ bỏ đi…
-Nguyên tổng…chờ tôi với…
Báo cáo về cô Đình Uyên Nhi đã có…:
Uyên nhi cô vào đây 1 lát…
mở cửa vào phòng, không thấy ai cả…Đột nhiên 1 vòng tay ôm chặt lấy cô…thì thầm…
-Em còn muốn trốn bao lâu nữa…
-Nguyên tổng anh làm sao vậy, thả tôi ra…
-Nguyên băng…em có biết là anh nhớ em lắm không ?
-Nguyên ……
-Thần Dạ..gọi anh như thế…
-Sao anh dám khẳng định em là Nguyên Băng…
-Em nhìn lên bàn xem…
-nhẫn…tấm phim siêu âm…bản điều tra…còn đây là gì…
-từng đó chưa chứng minh được điều gì cả ?
-đây là bản xét nghiêm AND của em và mẹ em Nguyên băng…
-anh…Thần Dạ anh nghi ngờ em từ khi nào…
-Từ khi em hôn anh…Nguyên Băng…1 nụ hôn nuốt trọn những gì cô định nói…
-Nói cho anh biết mọi chuyện,nếu anh đoán không nhầm thì em biết chuyện của Hạ Thảo…
-Em biết…
-Nào ngồi xuống đây và nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với em.
-được…
Thần Dạ…sau khi bị rơi xuống vực cùng xe oto, thực ra thư kí Trần Đã đẩy em ra qua cửa xe…có lẽ phúc phận em chưa thể chết nên khi đó…điện thoại rơi trên vách núi còn…em thì bị rơi xuống phía dưới và mắc vào nhánh cây nên không ai biết…
Thần Dạ mím môi, siết chặt vòng tay ôm cô lại….
-Sau đó thì sao ?
-Sau đó, khi tĩnh dậy em thấy toàn thân mình toàn là máu…thấm ướt hết áo cưới…em đã kêu cứu, nhưng không có tiếng trả lời…mệt mõi em thiếp đi…
-Anh xin lỗi…là lỗi của anh…
-Thần dạ anh không có lỗi…nắm lấy tay anh Nguyên băng tiếp tục câu chuyện…- em đã ngủ trên lưng chừng núi kia 1 đêm…hôm sau, em được 1 anh chàng leo núi cứu sống…em đã hôn mê bất tỉnh hơn 2 tuần…khi tỉnh dậy, em mới biết mình bị sảy thai và toàn bộ khuôn mặt bị hủy hoàn toàn…lúc đó rất hoang mang…
-Sao em không tìm anh…
-Em đã định thế, nhưng mất con…lại bị biến dạng khuôn mặt em không dám về tìm anh…em đã tìm đến anh Đình Phong…
Khuôn mặt Nguyên Thần Dạ tối sầm lại :
-Anh ta làm em tin tưởng hơn anh…
-Thần Dạ, bình tĩnh em sẽ kể anh nghe….
-Haz…thở dài thườn thượt…
-Người ân nhân cứu em hôm đó, có quen 1 vị bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình rất giỏi bên mĩ, anh ta và anh Đình phong đã đưa em qua đó alfm phẫu thuật như diện mạo hiện nay…khi trở về em định đi tìm anh nhưng nghe tin anh và Hạ Thảo qua lại, em rất sốc quyết định buông xuôi…
-Tình cờ em điều tra ra sau cái chết của em anh rất đau lòng, em tim đến những kĩ vật đó thì tất cả đều bị mang đi rồi, em đoán anh đang giữ chúng…
-Đúng thế…
-Em quyết định thêm 1 lần nữa trở về quyến rũ anh…thực ra là em nghe nói anh đang có ý định thu mua công ti Nguyên Hoàng…?
-Nếu như không có chuyện đó, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh sao ?...
-Nhưng dù sao em cũng đã trở về bên anh chỉ là diện mạo khác thôi…
-tại sao 2 lần anh đều trông thấy bóng dáng em…ở Sài gòn và Hà nội…
-lần thứ nhất là do ảo giác mà thôi. Còn lần thứ 2 do 1 loại thuốc gây ảo giác mà em đã bảo phục vụ cho vào li rượu của anh…
-em…em….
-Thần dạ anh mắc bệnh nói lắp sao ?
-Nguyên THần Dạ em muốn nhờ anh 1 việc ?
-Nói đi !
-Thần Dạ…Đừng trả thù Hạ Thảo được không ? mất đi khả năng làm mẹ đã là 1 sự trả giá quá đắt rồi, bây giờ tinh thần cô ấy lại không tốt rơi vào trầm cảm như thế, anh nên tha cho cô ấy đi…
-Nguyên Băng, con chúng ta đã chết, lại còn em phải chịu khổ như thế nữa, anh không nghĩ, mọi chuyện có thể dễ dàng như vậy…
-Thần dạ,con cô ấy cũng mất, cô ấy là bạn em, em hiểu rõ khi yêu 1 người con người ta sẽ mất hết lí trí như thế nào…
-Được rồi…ý vợ là ý trời…
-Thần dạ,anh đáng yêu lắm..
-Anh vẫn không thể hiểu nổi, Nguyên Băng..?
-Chuyện gì…?
-Lúc công tác ở Hà nội, trong đêm say đó, rõ ràng anh thấy…em đã mang thai không thể…?
-Vết lạc hồng trên ga giường chứ gì…?
-Thần Dạ…tiểu xảo là ở đây…
-Nói rồi cô đưa ngón tay áp út lên cho anh xem…
-Ý em là …em lừa anh…
-Thần Dạ ơi thần Dạ..cả 1 đời phong lưu mà anh vẫn bị em lừa…anh có biết vì chuyện đó mà em mất bao nhiêu là máu để làm thử cho giống không ?
-Anh không tin 1 người như em có thể nghĩ ra những kế như thế để đưa anh vào tròng ?
-tất nhiên rồi, mấy trò đó là do Tống Hạ Bình và anh Đình phong bày cho em mà….
-Tống Hạ Bình…tôi sẽ rút hết vốn đầu tư vao công ty cậu…
-Anh thần Dạ mặc kệ chuyện đó đi, chúng ta đi ra biển thôi, em muốn ra biển…
-Nguyên Băng anh nghĩ chuyện đó, chúng ta sẽ làm sau bây giờ chúng ta còn việc quan trọng hơn…
--Chuyện quan trọng …là chuyện gì….
-Em Đoán xem….?
-Thần dạ, sao nhìn anh có vẻ gian tà vậy…thôi em đi trước…
-Ôm chầm lấy vòng eo của cô, Thần Dạ dùng môi mình nuốt hết những lời cô nói :mà trả lời…
-Chúng ta phải sản xuất tương lai…Nguyên Băng…
-Nguyên Thần Dạ…anh…đây là phòng làm việc…
-Ring…ring…em có điện thoại…
-mặc kệ nó đi…
-không được..alo…Anh đình phong có chuyện gì mà gọi cho em vậy ?
-Nguyên Băng…Hạ Thảo…
-Cô ấy làm sao ?
-Cô ấy bị tai nạn xe….mất rồi…
-Anh….