XtGem Forum catalog
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Thư kí Vương, mắt tôi nhìn nhầm phải không ? Nguyên phu nhân… 
Tôi cũng mong mắt mình có vấn đề,nhanh lại xem đi . 
“Bùm” 1 làn khói lửa bốc lên từ dưới chân núi… 
Nguyên Thần Dạ trong hôn lễ chợt cảm thấy trong lòng nỗi lo lắng dâng cao…Tiếng chuông điện thoại làm anh giật mình… 
Nguyên tổng …..tiếng thư kí Vương thở hổn hển trong điện thoại càng làm cho Nguyên Thần Dạ nơm nớp lo lắng: 
Thư Kí vương có chuyện gì sao bây giờ con chưa tới… 
Nguyên Tổng…Nguyên phu nhân…! 
Nói nhanh.. 
Xe chở Nguyên phu nhân gặp tai nạn lao xuống vách núi… 
thế là thế nà,ở chỗ nào… 
Khi Nguyên Thần Dạ tới nơi thì hiện trường chỉ còn lại là 1 bãi hoang tàn, chiếc xe chỉ còn lại là 1 đống tro tàn, không còn lại gì… 
thế này là thế nào, tại sao lại như vậy chứ…Nguyên Thần Dạ quỳ sụp xuống đất,những giọt nước mắt lăn dài trên má,nước mắt của người đàn ông chỉ rơi khi bạn không thể chịu đựng hơn nữa (Nguyên tỉ của ta,huhu >- Nguyên thiếu gia, chúng tôi tìm thấy chiêc điện thoại này trên lưng chừng vách núi, do va chạm mạnh nó đã hư hỏng hoàn toàn,nhưng trong quá trình khooi phục chúng tôi tìm thấy 1 tin nhắn chưa kịp gửi của Nguyên phu nhân chưa kịp gửi tới cho ngài : 
cầm bản gấy ghi lại tín nhắn trên tay: “ Thần Dạ, em và con yêu anh”. 
Đố mọi người chuyện gì đã xảy ra…..ai đúng mình sẽ rặng người đó trọn bộ “Bảo hộ chủ nhân” 
1 vụ tai nạn 3 mạng người không còn sót lại 1 chút gì cả ? 
Nguyên Thần Dạ như phát điên lên, tại sao lại như thế, tại sao bọn họ lại nhắm vào vợ con hắn… 
Ngày hôm sau hàng loạt bài báo với tiều đề : “Đám cưới không thành, cô dâu tử nạn”. “Trả thù cá nhân, phu nhân Nguyên thị mất mạng”…hàng loạt trên trang nhất…xuất hiện ồ ạt… 
Các nhà báo, kí giả, và nhân viên cùng người hâm mô không còn được biết thêm thông tin gì khi sau 1 buổi sáng 3 tòa báo lớn nhất bị đóng cửa, nhưng cơn sốt vẫn không dừng lại ở đó…Thông tin về Đám tang của Nguyên phu nhân đông chưa từng thấy, nhưng không ai thấy bóng dáng của Nguyên Thần Dạ - 1 dấu hỏi chấm lại xuất hiện. 
Tống Hạ Bình liên tục gọi điện cho hắn nhưng điện thoại bị cắt, không liên lạc được.Đành rằng hắn đứng ra lo tang lễ cho Nguyên băng dù gì thì cũng là vợ, con của bạn thân… 
Đám tang trôi đi trong không khí ảm đạm,ai cũng tiếc thương cho 1 gia đình đang hạnh phúc lại tưởng chừng mất đi mãi mãi… 
Trong khi đó không ai hay biết Nguyên Thần Dạ đang trốn 1 mình ở bãi biển vắng người mà khóc…người đàn ông khóc, là khi đối với họ mọi thứ quan trọng trước mắt họ không còn nữa… 
Giọt nước mắt mặn chát, hòa với gió biển, lăn dài trên má Thần Dạ…lặng lẽ nắm lấy 1 nắm cát trong lòng bàn tay, nụ cười chua chát xuất hiện trên mặt anh…kí ức như mới ngày hôm qua ùa về trước mắt anh … 
“- Anh Thần Dạ lại xem này, em xây lâu đài cátđẹp chưa, sau này con chúng ta cũng sẽ làm đẹp như em…! 
-Nguyên băng hình như lúc này em hơi tự tin quá đó… 
-Còn không phải học tập anh sao ?chính anh dạy hư em ? 
vừa nói cô vừa đặt tay lên bụng thì thầm : 
-Con à ! sau này con lớn lên không được học tập tính xấu này của ba con nghe chưa… 
Nguyên Thần Dạ đưa tay ôm lấy vòng eo của Nguyên băng thì thầm vào tai cô : 
-Em không nên nói xấu chồng mình như thế chứ ? 
-Ai là chồng em chứ ? Ai ? Ai mà em không biết ? 
-Em còn giả làm ngơ sao? 
-Anh ! tình yêu của chúng ta có phải cũng như nắm 1 nắm cát này không : Nếu mình nắm chặt quá thì nó sẽ trôi đi, nhưng nếu mình không nắm lại cũng sẽ mất đi… 
-chỉ cần em nắm vừa đủ thôi, còn nếu như em nắm thật chặt nếu rơi ra thì anh sẽ nắm tiếp cho em….” 
Nguyên băng có phải anh bất tài ngay cả tình yêu của mình mà cũng không thể nắm được, là lỗi của anh… 
tại anh làm em phải chết…Nếu như anh không gây thù chuốc oán với nhiều người thì bọn chúng sẽ không tìm em trả thù… 
Ông trời ơi ! tại sao người chết không phải là tôi, mà lại là vợ con tôi, họ có tội tình gì… 
Trước mộ hình ảnh người con gái đang mỉm cười, với đôi mắt long lanh, đối diện với cô là hình ảnh của 1 người phụ nữ mặc đồ kén kín mít,mang kính và ôm 1 bó hoa hồng trắng… 
Nguyên băng, xin lỗi bây giờ mới tới thăm cậu được… 
người con gái quỳ xuống trước mộ Nguyên Băng và khóc…: 
Xin lỗi…không phải tại mình cố ý, mình không muốn như vậy…? 
-Tại sao cậu không nói cậu có thai ? 
Nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt xinh đẹp… 
-Nguyên băng mình xin lỗi…mình không cố ý, mình không muốn như thế…?Mình thật là đáng chết, tại sao lại đối xử với cậu như thế chứ…mình chỉ muốn hắn ta mang cậu đi nơi khác làm chậm buổi lễ kết hôn thôi..mình hoàn toàn không muốn cậu chết…lỗi là ở mình…mình đã hại chết cậu...không chỉ cậu mà cả con của cậu.- đứa cháu chưa hình thành người nữa… 
1 cơn gió nhẹ vuốt vào mặt cô như thể muốn lau đi những giọt nước mắt còn trên mặt… 
tiếng gió, đung đưa khẽ lá cây như bản nhạc giao hưởng xoa dịu nỗi đau của con người (eo ơi, rùng rợn quá).. 

-Cậu đang trách mình tại sao lại làm như thế phải không ? Cậu biết không trước khi cậu cưới 2 ngày mình phát hiện ra mình đã có thai với anh Thần Dạ, và mình……. 
-Cô có thai với Thần Dạ ? 
-Anh ? anh……cô gái lắp bắp không nói nên lời … 
-Anh là ai ? 
Đố các bạn biết hai người này là ai nha ?A 
-Cô không nhớ tôi sao Hạ tiểu thư? Tôi đã từng gặp cô trong lễ cưới – à hay nên nói ngày Nguyên băng chết nhỉ ? 
-Anh ? anh nói gì tôi không hiểu ? 
-Hóa ra cô có quan hệ mờ ám với Nguyên băng, Thần Dạ ơi Thần Dạ, cậu phong lưu đa tình cũng không đến nỗi 2 người bạn thân cũng không tha chứ, lại còn vui chơi ra sản phẩm nữa chứ… 
-Anh….sao anh…? 
-À quên giới thiệu với người đẹp anh…(vuốt tóc), là Tống hạ Bình, bạn thân của Thần Dạ, cũng là bạn thân hụt của Nguyên Băng…còn chuyện sản phẩm kia, xin lỗi tôi không cố tình nghe lén, tôi tới thì nghe cô nói cô có thai với Thần Dạ… 
Hạ thảo thở phào nhẹ nhõm,may mà anh ta không biết chuyện cô đã… 
Cái thở phào nhẹ nhõm của Hạ Thảo không thể thoát khỏi con mắt của Hạ Bình – anh âm thầm che giấu cảm xúc tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra mờ ám chăng… 
Cổ phiếu tập đoàn Nguyên Thị tụt dốc, Không ai biết nguyên Thần Dạ tung tích như thế nào nữa,đã 1 tuần trôi qua sau cái chết của Nguyên Băng, cho dù có 3 đầu 6 tay Tống hạ Bình cũng không thể giúp hết cho Thần Dạ…Cầu trời cho hắn trở về nếu không mọi thứ hắn đã gây dựng sụp đổ trong chốc lát… 
cho người tìm được Thần Dạ chưa ? tiếng sụt sịt của người phụ nữ… 
Nguyên Mẫu con đã cho người tìm khắp nơi rồi, sẽ rất nhanh chóng tìm ra tung tích cậu ấy thôi… 
“Rầm” tiếng đập bàn làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người… 
-Đồ con bất hiếu chỉ vì 1 người phụ nữ mà bỏ cả sự nghiệp của cả gia tộc…(Đồ máu lạnh mà, cha nào con nấy) 
-Nguyên Bá, cũng là do Thần Dạ đau lòng quá thôi, rồi cậu ấy sẽ bình tĩnh và trở về thôi… 
-Tại sao lại thế chứ, tưởng có con dâu hiền, cháu ngoan, sao trong chốc lát lại biến mất hết như vậy…? 
Nguyên phu nhân không đành lòng khóc nức nở… 
-Bà có thôi đi không, suốt ngày chỉ biết khóc, khóc thì mọi thứ có thay đổi không ? 
Ôm lấy đôi vai gầy của nguyên phu nhân Tống Hạ Bình thấy thương cảm cho bà, đôi vai rung rung….bà cũng như mẹ anh vậy,anh lớn lên không có mẹ, bà là người quan tâm anh như con đẻ không khác gì Thần Dạ 
Đã hơn 1 tuần rồi thần Dạ con đang ở đâu ?... 
Ai biết rằng Thần Dạ đang phiêu du trong thế giới của anh, trong 1 khách sạn ở Hà nội... Nguyên Thần Dạ đang chìm đắm trong cơn say, anh càng say lại càng tỉnh…tỉnh bởi rượu và say bởi tình…. 
Anh không muốn tỉnh lại,anh sợ mình phải đối mặt với sự thật mà anh không hề muốn… 
Anh tưởng chừng như có mọi thứ trong tay, nhưng chỉ trong chốc lát mọi thứ là hư không…không vợ…không con…tất cả mọi thứ trước mắt như đảo lộn hết cả, khó khăn lắm anh mới tìm được hạnh phúc của mình vậy mà…. 

Giá như…anh biết quý trọng khoảng thời gian trước đây thì đã không ân hận như thế… 
lại thêm 1 chai rượu nữa nằm trên sàn…Thần Dạ nữa mê nữa tỉnh gọi tên cô….: 
-Nguyên Băng…anh xin lỗi. ngoài lời xin lỗi ra anh không còn biết làm gì nữa, tóm lấy chiếc áo trên sàn nhà…anh bước vội ra ngoài… 
Đứng trước biển, nơi chỉ cách đây không lâu, trong vòng tay của anh, Nguyên băng đã gật đầu đồng ý lời cầu hôn của anh, mọi hạnh phúc mới chỉ như hôm qua,như cơn gió chợt đến chợt đi…mọi thứ như chưa từng thuộc về anh… 
Anh từng nghĩ mình sẽ đi theo cô ấy, đi theo đứa con trai chưa thành hình và còn chưa kịp đặt tên của hai người nữa… 
“Bùm”…anh nhảy xuống làn nước trong xanh như đang chào mời anh đó,mà không hề suy nghĩ thêm gì nữa, cảm giác, nước biển xâm chiếm và bao bọc lấy cơ thể mình….anh nghe thấy tiếng gọi của Nguyên Băng, cô ấy đang gọi anh tới với cô ấy… 
Ring…ring…tiếng chuông điện thoại, điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạ Bình… 
-alo ! Tống Hạ Bình xin nghe ! 
-Tống thiếu gia đã có tin tức của Nguyên Thiếu gia rồi ? 
-cậu ấy ở đâu….? Hạ bình hỏi dồn dập, như niềm sinh khí mới đang lưu trào vậy, anh buông 1 tiếng thở phào… 
-Nguyên Thiếu gia đang ở Hà Nội, người của chúng tôi đã tìm thấy cậu ấy trong 1 khách sạn ở đó, hiện tại bây giờ cậu đang ở ngoài biển… 
Ngoài biển ? Hạ Bình có chút lo lắng, có khi nào Nguyên Thần Dạ làm liều không ? có thể lắm chứ ! 
-Trông chừng cậu ấy thật tốt, không được để chuyện gì xảy ra, nếu không văn phòng thám tử của ông cũng được đi điều tra chim cánh cụt ở nam cực đó (hô hô bạn thân cuả nhau có khác quá giống nhau…)… 
-Vâng ….vâng …thưa tống thiếu gia…chào cậu ….Nghe cuộc điện thoại run run mà mồ hôi vã ra như tắm, làm cho người giàu cũng không phải sung sướng gì… 
-Alo! Nguyên Bá, tìm thấy tung tích của Thần Dạ rồi, mọi người đừng lo lắng, cậu ấy đang ở Hà nội vẫn tốt, chiều nay, con sẽ bắt máy bay ra Ngoài đó ngay, Bá mẫu cứ yên tâm… 
-Dạ…Dạ…con biết… 
Cúp ngay máy xuống, Hạ Bình lại thở dài Nguyên Thần Dạ..a Nguyên Thần dạ… làm bạn thân của cậu cũng thật khổ mà… 
-Ely ! đặt vé máy bay ra Hà nội ngay chiều nay cho tôi… 
-Vâng thưa tổng tài…. 
Nguyên Thần Dạ chìm xuống nước, rồi lại ngoi lên để thở, nhưng mọi việc không như chúng ta nghĩ 5s sau anh lại chìm xuống nước, không thấy bóng dáng đâu cả ?....không 1 chút dấu vết, dường như anh cũng biến mất như Nguyên băng đã từng biến mất bên cạnh anh…. 
-Có người chết đuối…mau cứu người…tiếng hét của ai đó vang lên… 
Bóng đen lao xuống nước lôi Nguyên Thần Dạ lên…. 
Nguyên Thần Dạ lơ mơ….không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự dưng lại có 1 kẻ không đâu lôi anh từ dưới biển lên bờ, 1 hai đòi kéo anh lên…. 
Tức khí anh lại vùng ra lao xuống biển…. 
Người kia vừa cố gắng lôi anh lại vừa hét…Nguyên Thiếu gia, cso chuyện gì thì từ từ nghĩ, tại sao lại nghĩ quẩn như thế mà đi tự tử…
-Tự tử ? Nghe xong câu nói của gã đàn ông kia, Nguyên Thần Dạ bỗng chốc bất cười ha hả…- Bị điên sao mà nói tôi tự tử … 
Nói rồi mặc kệ hắn ta lơ ngơ còn chưa tiêu hóa hết thông tin, Nguyên Thần Dạ lại 1 lần nữa lao xuống nước… 
Ở đó trong rặng san hô sặc sở kia, cô ấy ở đó…. 
Cuối cùng anh cũng mang được nó lên (hô hố các bạn hố rùi, ai nói Thần Dạ iu quý của tui tự tử đâu)… 
Ôm nó lên bờ như nâng niu 1 vật trân trọng nhất trên đời… 
nhẹ nhàng mở chiếc hộp khi lên tới bờ cát…trong đó có 2 phon bì 1 lớn 1 nhỏ…cầm lấy chiếc phong bì nhỏ… 
“ - Anh Thần Dạ ! em đã cho vào đây thứ mà em cho là quán trọng nhất rồi, anh cũng làm thế đi…rồi sau này qua đám cưới vàng rồi đám cưới bạc chúng ta sẽ lấy nó lên cho con và cháu của chúng ta xem,xem cha mẹ chúng nó ngày xưa như thế nào, hạnh phúc ra sao ? 
-Nguyên băng em còn muốn chơi trò trẻ con truy tìm kho báu đây chứ ? 
-Không có ! em muốn thế mà ! Nguyên Thần Dạ anh đồng ý đi….mà……được không ? 
Vừa nói Nguyên Băng vừa ra sức ôm vai bá cổ Nguyên Thần Dạ vừa thì thầm vào tai anh… - nếu không em sẽ nghi ngờ anh…có…? 
thổi 1 hơi vào tai Nguyên Thần Dạ, Nguyên Băng ôm bụng cười khúc khích… 
-Nguyên băng ,… Nguyên Thần dạ gằn tiếng khàn khàn …- em đang dụ dỗ anh sao ? 
-Em không có ! 
Nhận ra sự nguy hiểm trong con mắt của Nguyên Thần Dạ, cô vội buông tay và lùi lại ra sau, nhưng con cừu non có thông minh cũng là sao thoát khỏi nanh vuốt của con cáo già, lại là 1 con cáo già gian ác như Nguyên Thần Dạ chứ … 
-Anh Thần Dạ em xin lỗi…em hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa, anh đừng cù em nữa…AAAAA…thôi thôi… 
Nhìn Họ bây giờ ai nói Nguyên Thần Dạ là 1 kẻ lạnh lùng nữa, chắc họ sẽ hộc máu mà chết mất…ôi thần tượng lạnh lùng của ta…oaoa. Tình yêu có thể thay đổi mọi thứ kể cả bản chất con người sao ? 
-Được tạm tha cho em…nhưng phải phạt… 
-Phạt gì chứ… 
-phạt….Nụ hôn nuốt luôn lời nói của anh, anh không quan tâm chuyện đó có trẻ con hay không ?nhưng chỉ cần cô thích cho dù đổi cả gia sản hiện có của mình anh cũng đổi…” 
Kết thúc hồi ức…. 
Trong chiếc phong bì của anh đó là tờ giấy kết hôn và bản hợp đồng mua cô ấy từ cha cô…thật xót xa cho bản hợp đồng nhưng anh luôn trân trọng nó, không phải vì nó giá trị mà vì nó anh mới có được cô…tờ đăng kí kết hôn này sẽ trói buộc cô bên anh mãi mãi… 
Anh tò mò muốn biết Nguyên Băng sẽ bỏ gì trong phong bì đó…mở phong bì thứ nhất ra…lại có thêm 1 phòng bì nhỏ nữa “Nguyên Thần Dạ em biết anh sẽ bỏ giấy đăng kí kết hôn vào trong phong bì kia nên em sẽ không bỏ vào đâu nhé, nếu như không phải chắc em sẽ thất vọng lắm nhưng em tin nó sẽ đúng vì em là vợ anh mà…” 
Nguyên Thần Dạ mỉm cười thật tươi đúng là cô vợ ngốc tự tin quá mức mà … 
Mở tiếp anh nhìn thấy cuốn sổ nhật kí của cô, 1 tấm ảnh chụp và 3 chiếc phong bì nhỏ nữa…cùng 1 bức thư : “ Thần Dạ, đây là tấm phim chụp hình ảnh con của chúng ta, bác sĩ bảo còn nhỏ nên chưa biết được giới tính, nhưng em hi vọng nó sẽ giống anh là 1 tổng tài lại nhiều cô gái theo đuổi nữa nha, nhưng không lạnh lùng độc đoán như anh đâu nhé, với em con của chúng là là thứ quann trọng với em như anh vậy, em định đóng gói anh rồi cho vào hộp luôn nhưng tiếc là gấp quá chưa tìm thấy hộp nào to hơn…, Thần Dạ đay là nhật kí của em cũng như những tình yêu em dành cho anh mà chưa nói hết…nhưng còn 3 phong bì này nếu sau này em chết, lỡ may thôi nhé em chết trước anh thì sau này mỗi ngày anh hãy đọc 1 bức thư nhé kể từ ngày mai nhé…mà thôi không sao em còn sống lâu lắm…em còn phải hành hạ anh nữa mà…hihi”… 
Nguyên Băng ngu ngốc,anh muốn con gái, bởi sau này nó sẽ giống em. 
-Thần Dạ ! Cậu còn định chạy trốn sự thật tới bao giờ ? Sự nghiệp của cậu sẽ sụp đổ cậu hiểu chứ…? 
-Không lẽ cậu tin lời cảnh sat nói xe bị mất tay lái sao ?, thư kí Vương nói đã nhìn thấy chiếc xe kia cố ý… 
-Hạ Bình ! cậu thôi đi, tôi nhất định phải tìm ra kẻ nào đã hại chết vợ và con tôi, chết 1 cách không toàn thây, đào hết đất trên thế giới này tôi cũng sẽ làm… 
-Thần Dạ, cậu mê muội quá rồi, nhưng tôi vẫn sẽ giúp cậu… 
-Cám ơn cậu Hạ Bình… 
-Tôi cần phải trở về truy tìm hắn, cậu cho người điều tra cho tôi… 
thời gian cứ thế trôi đi, thấm thoát cũng hơn 1 tháng kể từ ngày trở về của anh…. 
“Thần dạ, đây là bức thư đầu tiên của em gửi cho anh, anh còn nhớ không ? trước đây, khi em mới tới biệt thự của anh, em thật sự nhàm chán lắm, nhớ lần em trồng hoa trong vườn không, em không hiểu nỗi tại sao anh lại tức giận mà cho người phá tan vườn hoa của em như thế…sau này em mới biết anh bị dị ứng với bụi phấn hoa hồng…lúc đó không biết, nếu như biết em đã…trồng nhiều hơn nữa… 
Thần Dạ, nếu sau này không có em bên cạnh anh không được hút nhiều thuốc lá, uống ít thôi nhé, caphe không tốt cho sức khỏe đâu, thể nào anh cũng không nghe lời mà nên em đã dặn thím trương lắp trong phòng sách 1 chiếc camera rồi, anh cẩn thận đừng làm gì mờ ám nhé…nếu em biết thì…. 
Còn nữa em xin lỗi, nhưng em phải khai báo thành thật là em có để trong quỹ đen của Ngân hàng 1 só tiền lớn rút từ thẻ Ngân Hàng của anh ,sau này cứ ngày thứ 7đầu tiên hàng tháng anh mang tiền tới ủng hộ cô nhi viện Minh Tâm nhé… 
Thần Dạ em yêu anh…” 
-Nguyên Thần Dạ, cậu định làm việc tới chết sao,mà làm việc như hổ vậy, cậu là người đâu phải máy chứ,… 
-Mọi việc điều tra như thế nào rồi…? Không ngẩng mặt lên nhìn hạ Bình, Thần Dạ hỏi… 
-Chưa có tin tức gì mới cả ? 
-Toàn 1 lũ an hại, đã hơn 1 tháng mà không điều tra được gì sao ? tôi nghi ngờ năng lực của cậu đấy, Hạ Bình… 
-Nguyên Thần Dạ, cậu nghĩ tôi là thánh sao ? 
Ring…Ring… 
-Alo, có tin gì mới chưa ? 
-Nguyên tổng…điều tra ra rồi, sự việc liên quan tới cái chết của cô Nguyên liên quan tới Trần Hạo lâm…chi tiết tôi đã gửi bản fax cho anh rồi.. 
-Được rồi tiếp tục điều tra, xem có đồng bọn nào hay không ? 
-Trần Hạo lâm…chẳng phải là thư kí cũ của cậu trước đây hay sao ? 
-Đúng thế ! không ngờ chỉ vì tôi kiện anh ta ra tòa, và không để bất cứ công ty nào thu nhận anh ta nữa vậy mà hắn ta đem lòng thù hận trút lên Nguyên băng… 
-Nghe nói, anh ta cần tiền vì phẫu thuật cho con trai…nhưng sau vụ đó..không có tiền phẫu thuật, con trai anh ta đã chết…thật tội nghiệp…nhưng Thần Dạ, cậu có cần tuyệt đường sống của người ta thế không ? 
-với tôi không có chỗ cho kẻ phản bội… 
-thật là… 
Tại nhà họ Nguyên : 
-Thần dạ, Hạ gia cho người tới nói con và Hạ tiểu thư đã có qua lại…Tống bình còn nói Hạ tiểu thư đã có thai với con…chuyện này có đúng không…? 
-Đúng,…vậy thì sao ? 
-Con không định chịu trách nhiệm với con gái người ta sao ?làm người ta có bầu mà con còn nói thế sao ? 
-Ba ! chúng con là tự nguyện…? 
-Nguyên Gia chúng ta không thể mang tiếng bội bạc vong ân phụ nghĩa như thế được, chúng ta không thể để cháu mình lưu lạc như thế… 
-vậy ba mẹ muốn sao…muốn con lấy Hạ tiểu Thư sao ? đó là ddieuf không thể ?Ngoài Nguyen Băng ra con sẽ không chấp nhận người nào khác…? 
-Hỗn láo ! Nguyên Băng đã chết rồi, con là con trai độc nhất của Nguyên Gia…nhiệm vụ của con là kế thừa Nguyên Gia và sinh con nối dõi… 
-Ba ! con sẽ không thay đổi quyết định đâu, nếu muốn chăm sóc Cháu của Nguyên Gia, con sẽ công nhận cô ấy là bạn gái, còn ngoài ra làm vợ hữu danh vô thực thôi… 
-Thôi được, ta không ép con, dù gì Nguyên băng ra đi cũng chưa lâu… 
Tin tức Nguyên Tổng của tập đoàn nguyên thị có bạn gái mới sau 2 tháng kể từ ngày người vợ cũ qua đời, 1 lần nữa lại gây xôn xao chấn động cả nước… 
Bao điều xoay quanh thông tin này, thông tin Hạ tiểu thư là bạn thân của Nguyên cố phu nhân cũng được trưng ra, bao điều tiếng được bàn tán . 
1 lần nữa phái đẹp lại khóc như mưa khi người đàn ông hoàng kim của họi lại kết hôn… 
Tòa báo A : liệu việc này có liên quan gì tới cái chết của người vợ trước ? 
Toàn soạn B : có sự việc bắt cá hai ta nào trong chuyện này hay không ? 
Báo lá cả X : tin đồn người bạn gái lần này cũng đã có thai như lần vợ trước, liệu có phải vui chơi ra sản phẩm rồi công khai hay không….? 
Hàng trăm đầu báo xuất hiện trước mắt Nguyên Thần dạ Và Tống Hạ BÌnh, không chút cảm xúc Nguyên thần Dạ lười nhác uống cà phê… 
-Lần này cậu để im cho mọi chuyện như thế sao ? Tống hạ Bình không chịu nổi vẻ an nhàn của Thần Dạ mà lên tiếng… 
-vậy cậu muốn sao ? dẹp chúng giùm tôi sao ? 
Nguyên Thần Dạ không thèm liếc mắt Hạ Bình mà trả lời....- cậu biết lí do mà…, không biết đây là phúc của ai ban cho… 
Vuốt mũi mình Hạ Bình ngó lơ chỗ khác…: - tôi cũng chỉ nói sự thật cho Nguyên Bá và Nguyên mẫu thôi mà, tại họ mong có cháu bế thôi… 
-Tống Hạ Bình tôi thật không thể hiểu nổi, cậu là bạn thân của tôi hay là mật thám của ba mẹ tôi phái tới… 
-Có lẽ là cả hai ? Thần dạ cậu mời tôi ăn cơm trưa chứ, mà thôi để tôi mời coi như tạ lỗi… 
-Ăn của chùa vẫn là tốt nhất là của chùa của người như cậu, Tống hạ Bình….tôi sẽ không khách khí đâu… 
-Tôi không cần cậu khách khí…tôi sẽ tính vào chi phí cho bá mẫu, cậu yên tâm… 
-Được lắm Tống Hạ Bình…đó gọi là cậu mời tôi sao ? 
-được rồi, hôm nay tôi mời 
-Bữa cơm của tôi cậu thật là muốn làm tôi phá sản mà, Nguyên Thần Dạ tốt nhất cậu đừng mời cơm, nếu không tôi sẽ bắt cậu bao cả nhà chứ không chỉ là 1 tầng như cậu hôm nay đâu…thật là đau lòng cho ví tiền cảu tôi quá mà… 
-Tống hạ Bình, cám ơn cậu đã nhắc nhở nhưng cậu có thôi lải nhải đi không, cậu có tin là tôi đá cậu bay ra khỏi xe bây giờ không ? 
-Tin…tôi tin…kẻ điên loạn như cậu thì có gì không thể chứ…? 
1.Đó là Nguyên băng sao ? 
Nguyên thần Dạ đột ngột dừng xe trên đường khi vô tình nhìn thấy hình ảnh của người con gái mà ngay cả trong mơ hắn cũng không quên được.. 
Lao nhanh xuống đường, Nguyên Thần Dạ chạy theo hình bóng mà hắn cho là Nguyên Băng… 
Tống hạ Bình ngồi trên xe, trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn tự dưng nổi điên lên như thế…vừa chạy theo vừa gọi : 
-Nguyên Thần dạ…thần Dạ… 
-Cậu đi đâu thế…? 
Mặc kệ Tống hạ Bình kêu gào thảm thiết (HB :ta có sao),như cha chết, Nguyên thần Dạ không thèm để hắn vào trong suy nghĩ… 
Nguyên thần Dạ vẫn chạy như điên về phía trước nơi mà anh tin Nguyên băng đang ở đó…ánh mắt anh như điên dại nhìn về mọi hướng, anh mất dấu của cô rồi… 
-Nguyên băng…Nguyên băng em ở đâu…. 
tiếng hét của anh anh không có tiếng đáp lại mà chỉ còn tiếng vọng của chính anh… 
mặc kệ người ta chỉ trỏ nhìn vào anh như 1 kẻ điên,anh không quan tâm với anh điều duy nhất làm anh bận tâm bây giờ là hình bóng người con gái của anh… 
-Nguyên Thần dạ ? cậu lên cơn điên sao ? 
Sau 1 lúc chạy hết tốc lực, tiêu hao hết cơm trưa Thần Dạ vừa mời hắn ăn xong thì hắn cũng đuổi kịp anh … 
-Tôi đã nhìn thấy Nguyên băng…tôi đã thấy cô ấy…cậu hiểu chứ… 
Nguyên Thần Dạ cầm lấy hai vai của Tống Hạ bình ra sức mà lắc….vừa lắc vừa nói : tôi đã trông thấy cô ấy, bằng xương bằng thịt…cô ấy chưa chết, cô ấy còn sống… 
-Nguyên Thần Dạ ? cậu vẫn khỏe đấy chứ, Đã 3 tháng rồi cậu hiểu chưa, mộ của cô ấy cỏ mọc cũng đã xanh rồi…Nguyên Thần Dạ cậu tỉnh táo lại đi…Nguyên Băng - vợ con cậu đã mất trong vụ tai nạn đó rồi…. 
-Cô ấy chết rồi…không tôi không muốn tin…cô ấy còn sống rõ ràng tôi vừa thấy cô ấy…cậu giải thích đi… 
-THần Dạ cậu hoa mắt rồi, Nguyên Băng nếu còn sống tại sao không tới tìm cậu…Thần Dạ cậu nên đi kiểm tra tâm lí đi. 
Tống Hạ Bình lắc đầu, thấy tội nghiệp thay cho Nguyên Thần Dạ, đường hoàng là 1 tổng tài của tập đoàn Nguyên Thị mà bây giờ lại như thế này, sau cái chết của vợ, thần trí không minh mẫn nữa, tôi phải làm gì giúp cậu đây…(tg :đúng là chưa yêu ai thật lòng nên thế…THB : có tin ta cho xh đen dẹp fic của ngươi không? Tg : úi sợ quá, ta cho anh ế vợ bây giờ…Hb hừ hừ…) 
Có lẽ cô ấy giận tôi, vừa mới gặp tai nạn đã nhanh chóng có người tình mới với người khác lại còn là bạn thân của cô ây nữa chứ…… 


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!