DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
*** Lúc này tại nhà hắn.

“ Này , mày biết tin gì chưa ?”- Tuấn ngồi tựa vào ghế xô pha, tay này cầm xấp hồ sơ, tay kia quay quay chiếc bút.

“ Ùhm”- một chữ ngắn gọn thóat ra từ miệng hắn. Tình trạng lúc này của hắn không khác gì mấy tên Tuấn kia. Có khác thì khác ở chỗ , trên gương mặt hắn xuất hiện thêm chiết kính không độ. Nhìn cực kool.

“ Hài…i.i.., khỏang 1 tuần đấy, lần này nếu thành công , xem ra ,mày nắm được cái thóp của ổng rồi đấy”- Tuấn miệng nói nhưng tay không ngừng lật lật đống giấy tờ, mắt cũng đao đảo lướt như phim.

Nghe đến đó hắn chợt buôn kính xuống , nhất phone lên goi cho ai……



“ Vâng , thưa cậu chủ..!”



“ Mọi chuyện bên ấy đã sắp xếp xong chưa ?”



“ Vâng, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ sự xuất hiện của cậu, thưa cậu chủ.”



“Tốt lắm , chuẩn bị 2 vé vào chuyến bay tối nay”



“ Vâng ”



“ Được rồi, cứ tiếp tục theo dõi phía bên ấy , tôi cúp đây.!”



“Vâng , tôi biết rồi, chào cậu chủ”



Dâp phone xuống , hắn xoay trở lại với bãi chiến trường của mình. Tuấn cũng thế.

Được một lúc lâu, Tuấn dừng công việc lại –“ Mày định làm gì , có chắc sẽ chiếm được 20% cổ phần của ổng không ?”

“Lưu Thế Khải không phải là kẻ ngu ngốc, chắc chắn ông ta sẽ không để chúng ta tiếp cận một cách dễ dàng. Trước hết hãy tạo lòng tin với ổng.”- Hắn trả lời mà gương mặt thì lạnh tanh.

Đột nhiên hắn nghiêm mặt quay sang Tuấn –“ Mục đích của mày là gì , giúp tao trong vụ này , mày hòan tòan không có lợi. …….Chẳng ..lẽ…..! “

Tuấn chợt hé nụ cười thâm hiểm – “ Xem ra, không hổ danh là bạn “thân” của tao nhỉ”

Hắn lắc đầu, chào thua thằng bạn –“ Này , này, tao biết không nên xen vào chuyện của mày nhưng …..”

“ Mày yên chí, tao không nặng tay với “ổng” đâu.” – mặt dù nụ cười thâm hiểm không hề thay đổi , nhưng phút chốc gương mặt Tuấn chợt lộ ra một nỗi đau, một sự thù hận.

Suốt đêm, cả hai không hề chợp mắt. Đúng vậy , ngày mai họ sẽ bay sang pháp để kí kết hợp đồng liên minh với các tâp đòan khác , trong đó có cả tập đòan KEY và BLUS. Một người sẽ tiếp tục đi vào con đường thù hận, người còn lại sẽ chính thức ra mặt chống lại ……..vì một nguyên nhân nào đó…….

…………………………………………………………..




Còn tụi nó, mọi chuyện sẽ như thế nào khi hai tên ấy đột nhiên biến mất.
Cả hai có nhận ra được tình cảm mình dành cho hai tên kia không..?
CHAP 10



Đối Mặt



Sáng nay cũng như mọi bữa, nó lê lếch cái thân mình vào phòng tắm một cách nặng nề. Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ, nó bước khỏi phòng, thay đồ , chải tóc.

…Vài phút sau ,

Trước khi ra khỏi phòng , nó chợt khựng lại vì thấy chiếc áo của hắn được chính tay nó giặt và đặc trên thành giường. Tiếng lại gần , nó cầm chiếc áo lên, không hiểu nổi bản thân nó nữa, khi không lại dịu dàng ôm chầm chiếc áo đó vào lòng mình và mỉm cười.
Sững sốt trước hành động của chính mình , nó vội cất vào cặp sau đó thưởng cho đầu mình vài cái cốc < Trời ạ..! không được nghĩ linh tinh >.



Bước xuống phòng ăn , gương mặt nó thoáng buồn vì không gặp được papa .

Nó buồn bã vào bàn ăn ngồi thụp xuống ghế. Trước mặt nó đây là khỏang không gian rộng lớp nhưng lại cô đơn vô cùng. Độc nhiên nói nhớ mẹ , nhớ chị, nhớ cả lúc ba cha con cùng nhau ngồi ăn quay quần, thật vui và hạnh phúc. Nó nhớ mẹ, người phụ nữ mà nó chỉ có thể hình dung bà qua những tấm ảnh. Mọi người nhìn vào lại tưởng nó thật hạnh phúc, nó có đủ thứ, lại được pa và chị hết mực yêu thương, chiều chuộng. Nhưng lại có ai nào biết ,tận trong trái tim ấy, nó vẫn thầm ước phải chi được một lần có mẹ ru ngủ, được mẹ chải đầu, được mẹ ấu yếm……..Nó chóng tay lên bàn, ăn một cách mệt mỏi. Bà giúp việc thấy nó như thế cũng đâm ra buồn theo, chợt bà nhớ ra cuyện gì đó liền chạy nhạnh vào phòng , lấy ra một tờ giấy…

Quay ra căng phòng rộng lớn ,nơi nó đang thui tủi ngồi một mình, bà nhẹ nhàng đặc xuống bàn nó –

“Thưa cô, đây là của ông chủ viết để lại trước khi đi , ông dặn đưa cô tối qua, nhưng mãi lo việc dưới bếp nên tôi quên mất “- Bà nói với thái độ hơi rục rè, vì sợ nó giận trách bà không đưa từ sớm.

Nó thì vốn luôn “ Kính trên nhường dưới “ nên không bao giờ no tỏ ra ỷe khó chịu với người người phụ việc trong nhà.

Cầm lấy tờ giấy , nó cười nhẹ nhàng –“ Không sao đâu, cũng tại tối qua con về trễ quá nên cũng không phải lỗi của bác”



Nghe nó nói xong bà giúp việc cũng yên long , chào nó và quay trở lại công viếc. Còn nó thì chăm chú đọc những dòng chữ trong mảnh giấy :

“Gởi con gái yêu của ba ,



Ngày mai papa phải sang Pháp để hòan thành một số việc, có lẽ là một tuần . Papa rất xin lỗi con, mấy tháng nay hầu như, thời gian papa dành cho con rất ích. Tạm thời công ty gặp phải một số khó khăn nên papa phải giải quyết. Con ở nhà nhớ ăn uồng nghỉ ngơi đầy đủ. Sau chuyến đi đây, papa sẽ dành nhiều thời gian cho con.



Đừng giận papa con nhé!


Yêu con. “

Đọc xong thư, thật ra nó không hề giận, trái lại nó còn tự trách mình. Bấy lâu nay ,papa phải một mình chịu áp lực về công việc mà nó không hề hay biết. Thỉnh thỏang nó cũng hờn mát sự thờ ơ , Giờ thì nó chỉ mong mọi chuyện đều thuận lợi với papa.



Sau một hồi suy nghĩ, nó quyết định phải mạnh mẽ , sống thật vui vẻ để papa nó không phiền lòng. Đây là điều tốt nhất nó có thể làm được. Kết thúc bữa sáng, nó đi đến trường, vừa bước vào cổng nó đã thấy con Phương từ xa vẫy gọi.

“ Quay..! tao ở đây nè”

Nó ngạc nhiên , bước lại – “Ở..? sao mày không lên lớp đi, đứng đây chi vậy ?”

Phương nhăn mặt , tay gãi gãi –“ Có gì đâu tao chờ mày đi chung ấy mà”

“ Bộ mày sợ gặp tên đó hả”

Trúng tim đen , Phương cứng họng , chợt Phương lên giọng –

“Hà.a.? chứ mày không sợ tên kia à”



Hai đứa nhìn nhau thật “say đắm” sau khi móc móc chọt chọt lẫn nhau. Cuối cùng kết quả vẫn là cùng nhau vàu lớp.

Bước vào lớp, cả Phương và nó đều ngạc nhiên vì không thấy Tuấn và Phong đâu. Ban đầu chỉ nghĩ 2 tên vào trễ nên không thèm để ý. Nhưng sau khi hết cả giờ chơi, vẫn không thấy xuất hiện. Phương thấy thế liền xoay qua khều nó –



“Nè , không lẽ hai tên ấy cúp học à? “

“ Mặc kệ , để ý làm gì !” Miệng thì nói như thế nhưng trong long nó - < Tên chết tiệt, ….. làm mình tốn công xách theo cái áo chết bầm của hắn…>

Suốt cả buổi học, tụi nó lúc đầu thì nghĩ vu vơ nhưng rùi cũng quên phắc hai tên, tập trung trở lại.


****Tại Pháp

“Đây là tài liệu chúng ta thu thập được bao gồm khỏang thu - nhập và mức lợi thuế hằng năm…..”



“ Hiện nay, chỉ tiêu tòan cầu………..”

Cuộc họp diễn ra thật sôi nỗi nhưng không kém phần không thỏai mái vì……



Phía dãy bên trái xuất hiện hai nhân vật làm cho giới chính thị kinh ngạc. Chính là tổng giám đốc Tập Đòan BLUS - Đại Anh Tuấn và người bí ẩn sau Tập Đòan SPY cúôi cùng cũng lộ diện -Thiên Anh Phong. Không ít người kinh ngạc , với độ tuổi trẻ như vậy mà họ đã nắm trong tay không ít cổ phần , và là hai trong những cổ đông mạnh nhất.



Lưu Thế Khải, trong suốt buổi họp ông không ít lần bất ngờ và khâm phục tài năng về các chiếc lược mà hắn đưa ra, Còn Tuấn, với danh hiệu thiên tài về chính khóang thì không ít người phải bái phục. Chính vì sự xuất hiện của họ đã làm cho cuộc kí kết sát nhập đựơc diễn ra sôi nỗi . Nhưng bên cạnh đó lại có một nhân vật không mấy hài lòng với sự có mặt của Tuấn . Chính là Đại Tấn Cường - Người đừng đầu Tập Đòan RASE và cũng là cha ruột của Đại Anh Tuấn. Bây giờ thì có lẽ mọi người đã biết được tại sao Tuấn lại chịu giúp Phong rồi nhỉ!

12 Năm về trước, đã xảy ra một vụ hỏa hoạn dẫn đến cái chết cho một người phụ nữa trung niên . Vâng thủ phạm không ai khác chính là Đại Tấn Cường ( trong mắt Tuấn). Thật ra thì ,vụ này đã được tòa án phán quyết, và sếp vào mục tự sát. Một hôm , đã xảy ra cuộc xung đột giữa Cường và nguời vợ của ông , chính là Mã Chi Anh - mẹ ruột Tuấn. Do phát hiện chồng mình thục két tài sản riêng của công ty BLUS nên bà ra sức khuyên can. Với tính cách của ông Cường thì không đời nào chịu ngừng lại, cuối cùng bà Chi Anh quyết định âm thầm thu số ngân phiếu có được qua việc bán cổ phần của chồng , một là để cân bằng sổ sách tài chính của công ty , hai là giúp chồng tỉnh ngộ , và cũng chỉ để bảo vệ ông ấy. Biết được việc làm của vợ mình ông Cường nổi điên lên, đánh đập bà ấy một cách dã man trước sự có mặt của cậu con trai mới 6 tuổi. Sau khi thực hiện xong hành động nhẫn tâm ấy , ông đã đưa cậu con trai bé bỏng của mình về nhà nội. Cách ly hòan tòan với người mẹ (đồng nghĩa với việc nhốt bà Chi Anh lại đấy các bạn ), dù cho cậu con trai ra sức gào thét, khóc lóc , van sinh. Một thời gian sau đó, ông quay trở lại ngôi nhà . Vừa bước vào , ông đã bị bà chạy thục mạng đến , nắm áo ông dẩy liên tục -



“ Trả thằng Tuấn lại cho tôi, ông không có quyến đối xử với tôi như vậy, trả con lại cho tôi……..”

Bà Chi Anh , gương mặt đẹp hồng hào ngày nào đã hốp lại với vẻ xanh xao, đôi mắt thâm quần nhào nhẹt đi vì nướt mắt , đầu tóc rũ rợi, người gần đi thấy rõ.

Trước sự thay đổi chóang váng của vợ, ông Cường vẫn lạnh lung, mặt không biến sắt. gỡ tay bà một cách thô bạo ông nói – “ Chỉ vì hành động ngu ngốc của mày mà cơ nghiệp bấy lâu nay tao gầy dựng chỉ trông phút chốc đỗ tràn ra biển”

“ Tô.i .x.in ôn.g , t.ôi x.i.n ôn.g. .m.à, hã.y t.r.ả .l.ại t.hằn.g T.uấn c.ho .t.ôi..!” – bị đẩy ngã , bà vẫn bò tới ôm chân ông Cường gào thét, van xin.

“ Từ nay nó sẽ về bên nội ở luôn, để xem mày còn dám lập lại hành động ngu ngốc này không”
Dứt lời ông dùng chân đạp mạnh vào người bà và đi khỏi.

Trước sự tuyệt tình của nguời chồng , và cảm giác đau khổ không được gần con , bà đã mất tự chủ, tinh thần trở nên hỏang loạn , bà quay trở lại phòng mình , đập vỡ hết tất cả những khung hình có mặt của ông Cường, sau đó bà phá nát hết căn phòng của chính mình ( có nghĩa là phòng của bà và ông Cường ). Do lực kéo quá mạnh tấm rèn cửa rơi xuống , rớt trúng vào thanh nến làm ngọn lửa bốt hỏa lên. Lúc này đây , bà không làm gì cả chỉ ngồi thụp xuống mà chờ, chờ cái chết cũng như sự giải thóat đến đưa đi. Vì bà biết cho dù có chạy, cũng không thể nào thóat khỏi, vì hầu như ngôi nhà này đã bị ông Cường che kính , khóa chặt hết. Với lại sống mà không được ở cạnh con thì cuộc sống với bà không còn ý nghĩa gì nữa.

Mọi chuyện cứ như thế mà xảy ra, ngọn lữa mỗi lúc một to, phút chốc lại nghe tiếng khóc của người phụ nữ.

Sau cái chết của bà Chi Anh , nữa năm sau ông Cường tái hôn, người đó chính là con gái của Tập Đòan RASE, và điều tất nhiên , là ông đã rời bỏ Tập Đòan BLUS trong tình trạng còn đang thiếu thụt ngân hàng với số tiền lớn ( lúc bấy giờ thì tập đòan này không khác gì cái thùng rỗng sau khi bị ông Cường thục két ) để chính thức bổ nhiệm vị trí tổng giám đốc Tập Đòan RASE sau này.

Về phía Tuấn , do lúc ấy còn quá nhỏ, nên Tuấn chỉ còn cách cắn răng chịu đựng mà ngày qua ngày đối mặt với ổng. Năm vừa tròn 12 tuổi, Tuấn bỏ nhà đi, cũng vào lúc đó Tuấn đã nhận được số tiền khá lớn từ tay người hầu thân cận của bà Chi Anh . Đây là số tiền bà đã dành dụm cả đời, là số tiến chính tay bà tạo ra (ông Cường không hề hay biết, biết thì giờ còn đâu nữa !!) , nhờ người bà tin tưởng nhất rằng sau này sẽ trao lại cho đứa con của bà khi nó vừa tròn 12 . Nhưng với số tiền đó để cứu lại BLUS là một chuyện không dễ dàng, Tuấn đã phải rất nỗ lực, cố gắng biết bao công sức mới thực hiện được. Chưa dừng lại đó , Tuấn quyết tâm đưa BLUS vào một trong những Tập Đòan mạnh vững chắc, và cũng chỉ để được chạm mặt người đàn ông mà Tuấn thù - căm ghét.

Quay trở lại hiện tại, sau khi hòan thành hợp đồng, các đối tác đứng dậy bắt tay nhau. Phong-hắn cũng chủ động tiến lại phìa ông Khải –

“ Rất hân hạnh được trở thành một trong những liên minh của Tập Đòan KEY hùng mạnh”

“Ồ, tôi mới phải là người nói câu đó. Thật không ngờ cậu trông trẻ thế này mà lại có được bộ óc thép đấy.”- Ông Khải vui vẻ bắt tay , chà hỏi lại hắn. Chợt ông nghĩ đến cái tên “ Thiên Anh Phong” , ông lại hỏi – “ Cậu không phải chính là con trai của Thiên Anh Võ sao ?”



Hắn lạnh lùng cười – “ Vâng đúng vậy”

Ông Khải bỗng nhớ tới vụ tại nạn năm xưa ( thật sự đó không hề là lỗi của ông) nhưng ông phải luôn cho rằng chính mình đã gián tiếp gây ra. Gương mặt ông bỗng hiện vẽ buồn –

“ tôi rất tiết về việc năm xưa của cha cậu”

Như nhát dao vạt lại vết mỗ, chợt hắn cảm thấy trong người rất khó chịu , nhưng vẫn cố kềm chế - “ cảm ơn ông đã quan tâm, nhưng mọi chuyện cũng đã là quá khứ ”, “ có lẽ tiếp tục cố gắng mới là điều mình cần làm”.

Bất ngờ truớc câu nói của hắn , ông Khải không khỏi ngạc nhiên và than phục ( nhầm to rồi ông ạ )-“ Tốt, tốt lắm. Tương lai của sự thành công ,sau này nhất định sẽ là cậu, anh bạn trẻ”

Vỗ vai cậu thật nhiệt tình , sau đó hai người chào nhau . Khi ông Khải đỏ bỏ đi , một nụ cười thâm hiểm xuất hiện – <Đúng vậy, và tương lai KEY sau này cũng chính là của tôi>
( Trời ạ , sau mọi chuyện lại hiểm lầm tùm lum , thành ra thế này thế !!!)

Trở lại với Tuấn thôi. Phía góc sau của phòng họp.

CHÁT…T........

“ Thằng nghịch tử, bây giờ mày mới chịu lộ diện àh, mày nói xem , có phải con đàn bà khốn khiếp đó đã giấu giếm tài sản của tao , rồi đưa cho mày phải không. ( Vì ông không ngờ cái thùng rỗng BLUS ấy lại có ngày ngang hang với thùng vàng RASE của ổng ), mày và nó còn làm chuyện gì mà tao chưa biết hả………..”- mắng xối xả như tát nước vào Tuấn.

Cái tát tay đó không thấm gì với Tuất cả nhưng khi nghe tới chữ “ Con Đàn Bà Khốn Khiếp”+”Nó” , cái cách mà lão gọi mẹ mình , lòng Tuấn giờ đây như lửa đốt , chỉ muốn lao vào xé xát lão ra thành trăm nhảm. Gồng chặt tay lại , Tuấn cười khinh bỉ đáp – “Ông muốn nghĩ sao cũng được, tùy ông”.

Dứt tiếng Tuấn quay lưng đi mặt cho lão vẫn liên tục mắng rũa không thôi.



Suốt một ngày dài phải lao đầu vào đống giấy nhựa, vào cái kế họach nhu cầu hóa quỷ quái gì đó thì giờ đây cả hai đang tận hưởng những giây phút thư thãn trong khách sạn.

Bước ra khỏi phòng tắm, hắn ngã lưng, nằm dài trên chiếc giừơng rộng lớn. Hắn mỉm cười hài lòng với bước đầu suông sẻ của mình, có lẽ sau cuộc gặp mặt đã để lại ấn tượng khá tốt trong lòng ông Khải thì về niềm tin chỉ là vấn đề thời gian.

Sau một hồi suy nghĩ,chợt hắn lại nhớ tới nó, dù lòng rất hận pa nó nhưng tận trong thân tâm hắn lại sợ thấy gương mặt lạnh lùng, khinh rẻ của nó khi nó phát hiện ra mục đích của hắn.

Sợ thì sợ , hắn vốn cũng không mong chờ nó sẽ tha thứ. Đột nhiên, bất ngờ với thái độ của chính mình , hắn tự hỏi liệu có phải hắn đã “yêu” nó rồi không. Đấy, là cãi hố sâu mà hắn không mong sẽ đạp phải. Tự dối lòng , hắn ép mình phải tiếp tục bước trên con đường đã chọn < Không thể ngừng ! >
Ba từ cuối còn tồn tại trong đầu, khi hắn ngủ đi lúc nào không hay biết.

Cách đó vài phòng…,

“ Anh, sao không nói gì hết vậy”- tiếng của một đứa con gái, thân không còn lấy một mãnh áo, đang ung dung trong chíêc chăn, ôm ấm người bên cạnh.

Thấy vẫn im re , cô ngồi dậy chồm qua xoay người lại , trong tư thế như đang ngồi chỏm trên thân người khác vậy. – “ Nè , em nói anh không nghe àh” . Cô nằm xuống đặt trọn cả cơ thề mình lên người và đầu áp vào ngực người con trai đó nũng nịu.

Mãi lo suy nghĩ đến cuộc đụng độ sáng nay, những lời của cô gái ấy, Tuấn không hề để tâm, lâu một hồi sau vẫn không thấy trả lời , cô đã chủ động hôn vào cổ Tuấn , làm Tuấn giật mình – “ Này em làm gì thế ?”

“ Anh có thèm để ý đến em đâu”- tỏ vẻ hờn dỗi cô đánh nhẹ vào người Tuấn.

“ Bây giờ thì để ý , được chưa..!”

Nói xong ,nhết miệng lên cười, Tuấn xoay người đè cô gái xuống , giành lại thế chủ động và………..( tự hiểu bạn nhé !).

Thế đấy , trong màn đêm , dường như mọi thứ trở nên rất mơ hồ, thấp thóang chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ lúc to lúc nhỏ, hai chiếc bóng quấy chặt lấy nhau. (không hổ danh “ Dâm Tặc”)

Ngày lại ngày trôi qua, đã bốn ngày rồi mà hai tên đó vẫn không xuất hiện , Phương, từ lúc Tuấn không đi học , khuôn mặt nhỏ trở nên buồn hơn và ít nói ( nhìn càng đẹp ác chiến). Còn nó hôm nay mang theo , chiều lại xách về , cứ thế không biết bao giờ nó mới trả được cho hắn chiếc áo này. Bước ra khỏi trường mà lòng đứa nào cũng nặng trĩu. Đúng vậy, bây giờ tụi nó đã cảm nhận được hình như lòng mình thiêu thiếu cái gì đó …



Hôm nay nó không muốn ngồi xe vế nữa , nên Phương và nó quyết định đi bộ về. Đang đi chợt nó quay sang hỏi – “ Tao nghe anh Long nói , mày tính ra ở riêng hả ?”

Phương lòng đang nghĩ tới truyện khác thì bị câu hỏi của nó kéo về thực tại – “Ừh”



“ Chừng nào mày dọn ?”



“ Chắc cuối tuần này”

Vẫn chưa thôi thắc mắc nó lại quay sang – “ Tại sao vậy ?”

Phương nhìn nó một hồi rồi thở dài đáp – “ Tuy tao luôn được sống trong đầy đủ, nhưng tao lại cảm thấy không được thỏai mái, tao thấy mình không khác gì gánh nặng của anh Long , với số tiền tao dành dụm được, tao nghĩ nó đủ cho tao thuê một căn hộ nhỏ , sau đó tao sẽ vừa học vừa làm. Đã độ tuổi này rồi , tao không muốn sống vào sự trợ giúp nữa, hơn hết nữa ,tao muốn cho họ ( cha, mẹ) có không gian riêng “

Ngạc nhiên trước câu trả lời của nhõ bạn , đột nhiên nó cảm thấy ngưỡng mộ Phương quá, bản thân nó chưa một lần nghĩ đến chuyện đó. Nó nhảy lên ôm chầm lấy con bạn ,tay không ngừng ghì chặt cỗ Phương -



“ CHO TAO XIN MỘT MIẾNG NÃO CỦA MÀY VỚI PHƯƠNG ..!”

“MÀY ĐIÊN ÀH, CÓ LEO XUỐNG KHÔNG THÌ BẢO”- Phương giật mình trước hành động của nó.

“ CHO TAO MỘT MIẾNG THÔI CŨNG ĐƯỢC “- vẫn không thôi gào thét.

“ XUỐNG NGAY CHO TAO, MÀY LÀM GÃY CỔ TAO MẤT, CON…NÀY…..!”

Hai đứa tụi nó vẫn không thôi cái vở kich ấy cho tới khi đáp gọn vào nhà. ( mấy bữa nay , ngày nào Phương cũng qua ngủ với nó).

Hắn và Tuấn suốt những ngày nay , làm việc không hế ngừng nghỉ, tới tối…
Hắn thì ngày nào cũng chìm vào giất ngủ nhờ rượu, chỉ có thế hắn mới chợp mắt được, nếu không hắn sẽ điên lên vì nhớ nó.

Còn Tuấn cuộc sống hào hoa vẫn như ngày nào , đêm cô này mai cô khác.



Cứ thế thời gian trôi đều đều. Đêm nay là đêm cuối cùng tại Pháp của hắn và Tuấn. Sở dĩ , cuộc họp được diễn ra tại Pháp vì , nếu tổ chức bên này thì mọi thong tin sẽ được bảo mật. Nên khi trở về nước , thân phân của hắn và Tuấn sẽ được bảo vệ.



Hôm nay là đêm cuối nên tên Tuấn này đổi khẩu vị, không còn cô nào bên cạnh hết. Tựa lưng vào ghế chợt tiếng phone reo lên….



“Alô”

“…...”-đầu dây bên kia.

“ Vậy sao, được rồi”- vỏn vẹn 4 chữ Tuấn cúp máy, chợt Tuấn cười nham hiểm lên –

“ Sẽ thú vị đây !”.
CHÁP 11


Không Bướng Nữa..!!!



Hôm nay vào trường , vừa đặc chiếc cặp xuống là nó đã phóng bìm bịp ra ngòai tay mang theo vật gì đó. Phương cũng chẳng còn tâm trạng nào để ý đến nó, việc nhà cửa lẫn cả việc phải kiếm việc làm ở đâu, cộng thêm đôi lúc tên Tuấn lại xuất hiện trong não , khiến cho nhỏ đã rối rồi nay còn bấn lọan thêm. Nằm dài ra ôm trọn cái bàn vào người , Phương không muốn nghĩ tới việc gì nữa (đồng nghĩa zzz...z.z..zzz …).

Sau khi, rời khỏi lớp nó lại bước đến căn phòng nơi mà lần cuối cùng nó gặp hắn. Nhìn quanh mọi thứ một lúc



…………………tạch..tạch !




Một giọt ,hai giọt, nó bất ngờ đưa tay lên sờ lấy mặt mình, nó khóc sao. Đột nhiên không chịu nổi nữa, không kiếm chế được nữa nó khóc oà lên. Phải rồi, hắn đã xa nó được đúng một tuần , và cứ thế nó đã mang đi - mang về chiếc áo không biết bao nhiêu lần, cảm thấy nhứt nhói trong tim , nó không thở được.Nhớ hắn bít nhường nào . Nó yêu hắn mất rồi, nhận ra được hành động ngu ngốc của mình. Chiếc áo chỉ là cái cớ, thật ra điều nó muốn là được nhìn thấy hắn, buôn xuôi, nó chịu thua.

Sẽ không bướng bĩnh nữa , đúng vậy nó thú nhận nó yêu hắn mất rồi. Tay cầm chiếc áo siết chặt vào lòng , cứ như thế nó cuối mặt xuống khóc không ngừng ……

Bỗng….

……………

“ Em yêu tôi rồi sao ?”- một vòng tay xuất hiện tứ phía sau, ôm chầm lấy nó.

Nó hỏang hốt , tim như đứng lại. Thấy người nó rung bần bật lên vì khóc , tim hắn nhói theo. Suốt một tuần không gặp, hắn nhớ nó điên cuồng. Dời tay xuống eo nó , siết chặt lại hắn nghiêng đầu hôn vào cổ nó.

“Em làm tôi điên lên đấy…Nghi!”

Chợt nó xoay người xô mạnh hắn ra, Rầm….

Ngã người xuống đập lưng vào tường , hắn nghĩ bước tiếp theo chắc hắn sẽ lãnh vài trận đòn của nó.

Nhưng điều này hòan tòan nằm ngòai dự kiến của hắn. Nó đè hắn xuống , ngồi cả vào người hắn, tay siết chặt cổ áo , kéo lại. Nó hôn hắn một cách thật mãnh liệt ( trời chủ động luôn ). Sững sờ trước hành động của nó, hắn bất động vài giây nhưng sau đó đưa hai tay lên, hắn ghì chặt đầu nó vào.

Được một lúc lại đẩy hắn ra, gương mặt nó đỏ lên vì giận , điên tiết lên , nó quát –

“ TÊN KHỐN…. SAO KHÔNG CHẾT KHUẤT LUÔN ĐI, VỀ ĐÂY CHI HẢ..”

“ RỐT CUỘC, LÀ ĐI ĐÂU HẢ, ĐI ĐÂU….?”- giẫy lia lịa cổ áo Phong.

“ĐỊNH CHƠI TRỐN TÌM ÀH, HAY MUỐN BIẾN NGƯỜI TA THÀNH KẺ NGỐC”- hai tay đánh xối xả vào lòng hắn.

“ĐỒ TỒI ,tại sao lại đối xử với tôi như thế, sao anh tàn nhẫn thế….”- mắt lại trào nước mắt ra,khóc nức nở, gương mặt chín đỏ như gất vì hầu như bao nhiu máu cũng đều dồn hết lên trên.

Hắn không hề trả lời chỉ ngồi im nhìn nó, từng hành động của nó nữa khiến hắn vui nhưng cũng nữa khiến hắn nhói. Vui vì bây giờ hắn đã thấy trọn con tim nó, nhói vì thấy nước mắt trào ra trên gương mặt xinh xắn ấy. Phút chốc ,hắn đưa tay lên kéo nó sát vào, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt đó. Hôn lên trán, hắn chuyển xuống mũi, rồi má , sau đó là hắn tiếng gần vào môi nó. Không hề phản kháng lại, những hành động ân cần nhẹ nhàng đó đã làm nó chấp nhận hắn. …..

Chấp nhận nụ hôn của hắn. Chẳng như lần trước, không cần chờ hắn dùng biện pháp mạnh , nó nhẹ nhàng tự hé mở ,để hắn đưa lưỡi vào cứ thế mà…….. 5 phút sau..-

“ Này sao em cứ như sát chết vậy”- Hắn châu mày , giận dỗi, nhưng tay vẫn ôm chặt gương mặt nó.

Đang “phê” (^^)! bỗng nhiên bị hắn giật ra, nó quạt quọ –

“Làm cái gì thế.?”

Đột nhiên hắn cưởi mỉm lên, hắn yêu cái vẻ mặt của nó lúc này quá , dù nổi quạt nhưng chỉ khiến nó càng đáng yêu thêm, chợt hắn nghiêm mặt lại –

“ Hôn gì mà dỡ tệ!”

Bị phán một câu xanh rờn, chạm trúng lòng tự ái của nó , tức khí –

“ Thế nào mới là “xịn” hả ? đồ chản….”

Chưa dứt câu thì bị hắn cướp lời , kéo lại tiếp tục hành xỬ -“ Thế này này…!”

Dười tay xuống ôm chặt eo nó, hắn hôn thật âu yếm, lại lần nữa hắn đưa lưỡi vào, lúc đẩy lưỡi nó lên - sau lại ấn xuống. Điều đó gần như khiến cả người nó tê dại, chẳng khác nào bị điện giật, chợt hắn ghé sát tay nó –

“ COPY lại xem nào”

Sau đó hắn lại quấn lấy môi nó , như điều hắn vừa nói, không còn thụ động nữa nó cũng nhè nhẹ đặt lưỡi mình vào miệng hắn, cứ thế nó copy từ đầu tới cuối…… lại 5 phút sau.

Hắn bất chợt đẩy đầu nó ra , đang “phê” chập hai tự dưng bị phá đám, tức lên tới đỉnh.

Nó hét –“ MUỐN CHẾT HẢ”

Nhìn thái độ của nó lúc này , hắn không chịu nổi nữa cười phát lên –

“ Ha..ha…ha…..”……………………..- nghiêm mặt tập hai –

“ Xé nháp giờ thì “thật đấy” - Hôn lên trán nó sau đó chuyển xuống môi. Mỉm cười hạnh phúc nó đón lấy nụ hôn ấy.

Lần này không còn giống lúc nãy nữa , mà cả hai cùng chủ động, đưa lưỡi vào - cuống lấy nhau. Nó cảm giác được , cổ họng nó đang nuốt dần dần chất lỏng từ miệng hắn đưa vào (tất nhiên hắn cũng thế), lúc đầu cảm giác hơi ngường ngượng khó chịu nhưng sau đó dần dần nó cũng quen được và cảm thấy “nghiệng” thì đúng hơn. Lần này nó lại thành người mãnh liệt hơn đấy chứ.

Sau một khỏang thời gian lâu thật lâu (ẶC hôn gì mà khiếp thế !!). Tay hắn đột nhiên kéo cơ thể nó sát lại , để người nó ngồi trọn vào lòng hắn. Tình trạng hiện nay, hắn ngồi tựa lưng vào tường , nó cũng ngồi, nhưng lại ngồi đối diện ,phía trên chân hắn, rất rất sát- cả ngực, thân thể nó cũng dựa vào lòng ngực hắn. Tay hắn lại di chuyển xuống vùng mông nó, đẩy sát vào, khiến nó cảm nhận được có vật gì đó cưng cứng chạm vào chỗ ấy của nó. Giật mình , nó cắn nhẹ lưỡi hắn, khiến hắn phải rút ra, nhăn nhó vì đau “thật”.

Hỏang hốt nó – “ Tại…tại…i..” - muốn nói mà cũng hông dám nói, xấu hổ , đỏ cả mặt lên.

Không kịp để nó giải thích , hắn đột ngột ngồi hẳng lên , đẩy nó qua một bên rồi đè xuống –

“Đến giờ phạt rồi”

< Này…Này ….đừng có nói là…. > nghĩ mung lung trong đầu , nó ngạc nhiên vì hắn hành động quá nhanh.

Không chờ nó muốn hay không , hắn dùng tay tháo toan cả các nút áo nó. Như những lần khác nó dùng dằng chống cự, tựa hai khủy tay xuống, ép sát cơ thể mình vào người nó, hắn nghiên xuống thì thầm -

“ Anh Yêu Em ”

Ba từ ấy khiến tim nó ngừng đập, mà không đúng ,phải nói là ngừng đập vài giây sau đó lại đập mạnh liên hồi , nhanh và mạnh đến độ khiến nó sợ rằng hắn sẽ nghe thấy ( muộn rồi em ơi!) . Dùng lưỡi mình , hắn lướt nhẹ vành tai nó –

“Nghe thấy rồi đấy”

Mặt nó đỏ ửng . Hắn lại hôn nó, tay khéo nhẹ lớp vải che lên làn da trắng mịn ấy ra, đặt vào cổ nó một nụ hôn , từ từ hắn di chuyển xuống ngực, tay kia lòng sau lưng nó nâng lên , tháo ra ( Tự hiểu, tự hiểu ). Chợt nó giật mình giữ chặt lại cái áo lót đáng thương của mình, nhưng không kịp nữa rồi công nhận hắn nhanh tay thiệt (chuyên nghiệp có khác ). Dang cả hai tay nó ra, hắn hôn lên ngực. Dường như giờ đây cả người hắn chạm vào thân thể nó , “thật ấm “ (áo hắn lột rồi còn đâu) , nhận được hơi ấm từ da hắn toả ra , như chết lịm- tòan thân nó tê cứng. Ngậm vật hồng hồng đo đỏ trên bầu ngực trắng ấy , hắn dùng lưỡi chạm vào nó, nút lấy.., chốc sau lại cắn nhẹ khiến cả cơ thể nó như muốn gồng lên co lại. Cảm giác sờ sợ xuất hiện, nó không chịu không chịu, dùng hết sức xoay người úp lại hai tay che kín ngực.

Hắn không tỏ ra ngạc nhiên , còn tiếng tới hôn lên sống lưng , đôi vai nhỏ bé ấy, nó thì cứ co ro cúm rúm, gồng người chặc.

Gần như khỏang cách cả tuần không gần nó , khiến hắn không tự chủ được. Đưa tay nhẹ vào trong bụng nó ,hắn ôm sát vô người, khiến nó cảm nhận được cái nóng từ đôi vai to rắn chắc ấy qua tấm lưng bé nhỏ của nó , không ở yên đó , hắn lại dơi` xuống dưới, đưa cả tay vào lớp váy nó. Thật nhẹ , tay hắn tiến vào trong chiếc quần nhỏ của nó ,lướt trên vật mềm mại ấy, hắn khẽ đưa ngón tay vào ấn. Làm nó phải thốt ra –

“ Ah..h…”

Thế đấy thế đấy, hắn nghịch ngợm trong đó được một lúc , chợt hắn rút tay ra, dùng sức xoay người nó lại, lúc này nó sợ chết día không thốt ra được tiếng nào. Mắt cứ nhắm tịch lại , thấy thế hắn thủ thỉ vào tai nó –

“ Sao vậy ? nhìn anh nào !”

Nó vẫn lắc đầu không chịu, gương mặt nó giờ còn quyến rủ hắn thêm, đôi má đo đỏ, chân mày châu lại nhìn yêu không siết. Không bỏ cuộc hắn –

“Đừng làm thế, em đang quyến rủ anh đấy àh!”

Chợt nó trừng mắt dậy –“ Khô..n….”

Chưa thốt ra thành tiếng thì hắn đã cuối xuống hôn rồi, lấy tay mình giữ chặc tay nó , hắn hôn rất mãnh liệt.

Dường như nụ hôn của hắn rất lôi cuốn , nó cũng dần thôi không gồng tay nữa. Cảm nhận được thế hắn cũng nới lỏng ra, một tay đưa xuống kéo sợi tia, rùi dần dần cả chiếc váy cũng bước theo. Trên người nó không còn gì cả ngòai chiếc quần nhỏ xinh. Hắn lại thọt tay vào đó ấn rồi rút ra, làm cho nó đầu như muốn nổ tung, cả cơ thể nóng rừng rựt lên.

Ngay lúc nó không đề phòng hắn kéo ra luôn chiếc quần ấy ( Amen ! tiêu thiệt rồi ). Tay không ngừng họat động , nó thì không còn bít làm gì khác ngòai cách dùng tay che miệng mình lại . Dời cơ thể mình , hắn nâng cả hai đùi nó lên, cuối xuống, đưa lưỡi vào đó. Lưỡi hắn vừa chạm vào khiến nó giật thót lên, tay giữ chặt cổ chân nó, hắn vẫn tiếp tục cuộc hành trình “khai hoang miềng đất mới”.

Chợt hắn dừng lại khi nghe …”.. Hic…hic…..hic..k.h.ô.n.g…… t.h.í.c.h , đ.ừ.n.g ….m..à….”

Nhận ra hành động quá trớ của mình hắn ngồi dậy đỡ nó lên theo, để nó tựa vào người hắn, dùng áo mình che cho nó. Ôm chặt nó vào lòng..-

“ Nín đi , đừng khóc…Anh xin lỗi ! ”- cứ như thế , hắn không làm gì nó nữa chỉ ngồi im ôm chặt nó vào, tay vuốt mái tóc nó- đã sớm ẩm ướt vì mồ hôi của hai đứa.

Từ lúc hắn ngừng thì nó cũng bớt sợ, dựa vào lòng hắn , ấm quá, lại cảm thấy an tòan nữa, nó thiếp đi lúc nào không biết . ( Má ơi tội nghiệp thằng nhỏ )

Thấy nó không còn khóc nữa hắn ân cần hỏi – “ Nín rồi àh”

Vâng chỉ ba tiếng và sau đó phát hiện nó đã ngủ, hắn chỉ muốn té ngữa ra –

“ Trời ,ngốc…! em cũng có khiếu hành hạ người khác thế”.

Đúng đấy, lấy đâu ra thằng coi trai nào có thế kềm chế trước người con gái trên thân không còn mãnh áo chứ . Nhưng nhớ đến gương mặt hỏang sợ lúc nãy của nó . “Hắn không dám nữa”.

Sau khi giúp nó mặc hết đồ vào một cách khó khăn thì hắn bế nó lên đưa về nhà .( Hả nhà nào? Nó hay hắn đây!)……………………………………………………..

Tan giờ rồi mà vẫn không thấy nó, Phương cũng chào thua , ra về một mình. Hôm nay là ngày đầu tiên Phương chuyển đến nhà mới, nơi có lẽ bắt đầu một cuộc sống tự do, nhưng……
CHÁP 12

Trớ Trêu Hay Trời Định..!


Ngày đầu chuyển đến, trong lòng nhỏ ước chi ,nó sẽ đến và cùng chung vui ., vậy mà lại biến đâu mất tiu….. , Bận bịu với đống đồ ,Phương giờ đây người mệt như ngã rạ.

Đứng trước khu chung cư, ngước lên nhìn –

“ Được rùi, mày ơi ! cố lên , Vĩ Phương này là đệ nhất …ha..ha…ha”.

Dù cho gương mặt ấy có đẹp, duyên dáng bao nhiêu thì hành động trước mắt của nhỏ vẫn làm người khác phải sợ bấy nhiêu.

Đâu đấy không xa , một chàng trai mỉm cười khúc khích trước bộ dạng của nhỏ.

Nhưng nhỏ lại có chút thắc mắc, một chung cư to thế này mà chỉ mới có một người đến trọ, chẵng lẽ chỗ này có ma. Nghĩ tới đó thôi là gai góc trên người nhỏ nổi đầy , lúc lắc cái đầu của mình cho tĩnh , Phương tự trấn an –“Mày chỉ giỏi nghĩ mung lung , thiệt tình !”

Thế đấy nhỏ bước từng bật từng bật, cuối cùng cũng đáp trước cánh cửa bên phải có bản số “ 025”

“ A! chính nó rồi..!”

Đúc chì khóa vào , Phương nhè nhẹ đẩy cửa, trước mắt Phương giờ đây là một căn phòng không rộng cho lắm nhưng thoáng mát vô cùng, lại có thêm cả cái ban công xinh xắn nữa ấy chứ. Thích quá , nhỏ nhảy chi chít lên ,reo hò –

“ Ya…ya..ya…, trời ! tuyệt quá đi mất”

Mừng quá thể khiến nhỏ không hề hay biết, hoặc thắc mắc. Với số tiền hiện tại của nhỏ, đời nào mà ở được khu này. (không hề thắc mắc).

Mọi đồ vật trong phòng lại thuộc hạng đắc giá ( cũng không hề thắc mắc).Thêm vào đó , làm gì có chung cư nào mà hiểu í nhỏ thế, màu sắc cũng được sơn trùng với sở thích (không thắc mắc), giường thì to –rộng không khác gì giường công chúa mà nhỏ từng mơ (miễn quan tâm). Mặt sàn lại được lót thảm , êm và mịn (Sax.. tới mứt này mà vẫn ung dung , ngắm nghía đồ vật, đầu hàn với con này !!).

Căn phòng không khác gì hộ cao cấp, thầm nghĩ số mình may mắn .Nhõ vui mừng hí hửng xắp xếp đồ đạc vào đó.

Còn một nguyên nhân, sở dĩ muốn ra riêng ở vì Phương có một thói quen làm người khác phải chết lên rớt xuống. Cứ đến giờ thăng, nhỏ chỉ toàn khoác trên người chiếc quần nhỏ xinh cùng chiếc váy ngủ siêu mỏng. Với lí do hết sức ngây thơ “ Nóng”. (Chà vậy sao, thế thì mình sắp có phim để coi rồi …he…he…he). Cũng chính vì thế mà , mỗi lúc ở nhà muốn bước đi đâu cũng không tiện, lại dù có chết thì nhỏ vẫn không thể sửa được thói quen này.( Bật mí ! Tuấn không biết Phương có sở thích quái này!)

Sau khi thu xếp xong , tiếng vào lan can , kéo rèm –mở cửa, nhỏ Phương bước ra vương cả hai tay lên trời, hít trong –hít để. Một cảm giác thật sảng khoái , miệng thì cười thật tươi , vui vẻ nhỏ nói –

“ Không ngờ từ đây nhìn xuống ,tuyệt thật !”

“ Đúng đấy ! với độ cao này thì cảnh ở đây là đẹp nhất”-….???

“ Đồng ý , đồng ý, mọi thứ thật xa, nhưng lại nằm trọn ngay trước mắt” – Vẫn ngây thơ trả lời.

“ Ồ không, có một thứ đẹp tuyệt nhưng không xa, lại rất gần”-….???

“ Vậy sao thứ nào ?” –Xoay người qua phía lan can bên cạnh chỉ ngắt nhau bằng chậu hoa nhỏ, Phương hỏi.

……….!

……….!


Tít .t.ít… tít…

“ Á….Á….Á…”- trợn ra như muốn rớt nguyên tròng mắt, Phương hoản hốt há mồm hét lên.
Tuấn như bị bắn trúng –thủng màn nhĩ , mặt thì nhăn, tay thì đưa lên bịch tai lại.

“ TÊN “DÂM TẶC” , SAO..SAO…N.G.Ư.Ơ.I..L.Ạ.I .Ở ..Đ.Â.Y….?.”-

Tay chỉ chỉ lia lịa vào người Tuấn. Phương bối rối bất ngờ không đỡ được.

“ Đến trọ thôi” – Tuấn thản nhiên trả lời , miệng cứ cười đểu.

Không chóng tay vào hành lan nữa. Đột nhiên Tuấn quay người ngang lại kéo tay Phương giật ngược người nhỏ, ôm vào , ghé sát tai thỏ thẻ–

“ Gặp tôi em không mừng sao..?..hủm.m.”,

Hôn lên má Phương, tay ghì chặc bụng. Bất người trước hành động của Tuấn , Phương không né kịp nên trọn cả tấm lưng bé nhỏ ấy được Tuấn ôm gọn vào người. Đúng là ấm thiệt, cái cảm giác nhỏ hằng mong muốn khi …. Nhưng suy nghĩ ấy chỉ tồn tại 3 giây. Vừa dứt , Phương dùng hết sức để thoát ra cái vòng tay cứng rắn ấy. Vằn co một hồi, nhỏ vẫn không thể tháo đôi tay ấy ra được , dảy nảy –

“ Nè, buôn ra, làm cái gì vậy hả…có bỏ ra không…”

Chẳng thèm đôi co với nhỏ, Tuấn vẫn cứ giũ chặt như thế, sau đó tựa đầu xuống vai , áp sát má mình vào má nhỏ. Nhỏ là người đầu tiên khiến Tuấn phải làm biết bao nhiêu chuyện mà chình bản thân mình cũng không hiểu nỗi, lại không cho gần gũi khi bao nhiêu cô vẫn thường cam tâm tình nguyện đến với anh. Càng nghĩ Tuấn càng ghì chặt hơn –

“ Tôi nhớ em lắm đấy, kưng !”. Thì thầm vài tai Phương.

Ngượng chín mặt, người như bóc khói, cả cơ thể giờ đây mền ra như cộng bún, nhưng cứ im lặng ,nhỏ không trả lời. Cả hai cứ để yên như thế rất lâu. Chợt tiếng tin nhắn từ phone reo lên, Phương giật mình vội đẩy Tuấn ra, chạy vào khóa chặt cửa – trốn luôn.

Vào đến phòng Phương ngồi thụp xuống tay chạm vào ngực, nó đập liên hồi. Choáng váng với mọi việc xảy ra quá nhanh , đầu Phương như muốn vỡ tung lên vì….

< Sao tên đó lại ở đây >

< Cả tuần rồi hắn không xuất hiện , giờ đùng một cái , lại ngay trước mắt mình >

< Tại sao mọi chuyện lại thành thế này, >

<Ông trời đang trêu mình sao…!>

Vâng vâng , hàng ngàn hàng vạn câu hỏi nẩy nở trong đầu Phương. Nhưng nghĩ tới con người lăng nhăn, tệ bạc như tên đó, nhỏ không muốn hi vọng tí nào.

Đột nhiên ánh mắt thay đổi , cương quyết lên – “ Đừng dao động, đừng yếu lòng , mạnh mẽ lên …Phương!”

Hà..a… đắc thắng với kết quả được bầu chọn do chính mình , Phương ko thèm bận tâm đến tên bệnh hoạng ấy nữa. Vui vẻ nhỏ chui vào bồn tắm mà thiền.

Thật sảng khoái, cơ thể như được sạc pin trở lại , đứng dạy bước ra, như đã nói , Phương chỉ khóa lên quần quân phục ấy mà ngủ.

Căn phòng bên cạnh, có một người con trai , miệng cười hứng chí. Tay nhịp gõ gõ, đầu toan tính….( tính gì thì tác giả chịu thua !!)

Chiếc giường tuyệt thật làm nhỏ ngủ một cách ngon ơ

….Z..z…z.z.z..zzz……..

Sáng hôm sau, vốn là con sâu ngủ nên nhỏ vẫn cứ thế mà……, thường thì ở nhà –luôn được đánh thức bởi tiếng gọi lanh lãnh của mama. Nhưng ở đây lại không có mama, đấy đấy nhỏ cứ thơ ngây mà ngủ……, bỗng..

………..cẠCH………..

Chợt một tiếng động phát ra từ cánh cửa…..

Chuyện gì sẽ tiếp diễn đây……
Liêu nhỏ có thể dậy và đến trường đúng giờ không…?
Còn hắn và nó , suốt đêm qua hai người đã ở đâu – làm ǵi ….
CHÁP 13


Cảnh Giác



Giật mình dậy bởi tiếng reo của đồng hồ, Tuấn vào phòng tắm, chỉ sau 10 phút. Bước ra, vốn đã handsome nhưng giờ còn phong độ , hào hoa, lịch lãm hơn nữa . Tòan cơ thể tóat lên mùi nước hoa đầy quyến rũ, manly. Định thầm trong bụng chờ nhỏ Phương vừa mở cửa là bay vèo qua để đi chung tới trường, nhưng ngồi mãi, ngồi mãi một hồi lâu cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Tuấn quyết định sang phòng nhỏ. Chắc hẵn các bạn ngạc nhiên sao tên này ung dung thế, dễ hiễu thôi “ chủ của nguyên khu này” không ai khác chính là Anh Tuấn nhà ta. Và tất nhiên , chìa khóa phòng Phương có trong tay Tuấn là chuyện hiễn nhiên. Mặc dù Phương cũng có, nhưng Tuấn đã sớm làm sê cua một chiếc cho riêng mình (Ặc..!).

Đứng trước cửa phòng nhỏ, Tuấn nhẹ mở khóa đẩy vào..

…cạch………

Luồng không khí trong phòng báo cho tên “dâm tặc” này biết, con Phương vẫn chưa dậy. Nghĩ đến cái mặt hỏang hốt của Phương khi thấy mình bất ngờ xuất hiệu, cười đểu Tuấn tiếng vào.

Nhưng........

Khi bước đến gần giường nhỏ ,Tuấn như chết đứng lại trước cái kiểu ngủ của Phương ngay trước mặt mình( Sax .. ông đột nhập chứ có phải tại nhỏ đâu..dê xòm!). Cơ thể Phương gần như hiện rõ lên hẳn qua lớp vải gợi cảm , mỏng manh của chiếc váy ngủ.

Ngắn gì mà ngắn cũng cỡ, không khác gì độ dài của chiếc áo thun. Dáng ngủ thôi, cũng khiến người khác phải điên lên rớt xuống. Tay cong cong dang ra ngang ngực, chân co chân dũi, mền một phía thân một nơi, làm lộ rõ đôi chân quyến rũ , đùi trắng nõn nà. Dưới lớp vải kia, hầu như Tuấn có thể nhìn rõ phần dưới qua chiếc quần lót ren ren sẫm màu của nhỏ.

Chỉ nhìn bên dưới thôi mà Tuấn người nóng rang như rựt , tiếng lên phía trên, bộ ngực đầy đặng căn tròn của Phương làm Tuấn chao đảo cả đứng cũng không vẫn (bó tay) . Phút chốc Phương ngựa ngậy ững người lên vì cái nắng hắt vào người, chân cũng chuyển động theo, co lên rồi dũi xuống, dây áo thì lệch xuống làm lộ rõ hẳn phần cổ ,vai thon thảnh -mịn màn. Trời ạ bao nhiêu máu gần như dồn hết lên đỉnh đầu, đây không phải là lần đầu tiên Tuấn nhìn thấy thân thể của người con gái. Phải nói là tên này hầu như đã ngủ với hàng trăm con “cao cấp” ấy chứ không ít, thế mà đứng trước cơ thể của Phương , mặt Tuấn đỏ lên thấy rõ, tòan thân tê liệt, tim đập vùng vụt.

Quay người đi , phóng nhanh ra khỏi cửa …ầm……..

…………………………………………….

Đứng tựa lưng vào tường cạnh cửa phòng Phương , đầu ngước lên tay che mặt lại –

“ Điên mất…chật..t.!”

Nếu đứng đó thêm phút nào nữa, cả chính bản thân Tuấn cũng không biết sẽ làm cái trò gì với con Phương nữa. Nhưng tận trong tim tên này , hình như có một chút gì đó trân trọng Phương, nên không ra tay được. ( hên quá!)

Tiếng dập cửa đã làm cho Phương tỉnh giất, cựa quậy một hồi , cuối cùng nhỏ cũng chịu lếch xuống, ra khỏi chuồng. Sau khi xong mọi việc, mở cửa Phương bất ngờ khi thấy Tuấn đứng bên cạnh trước cửa phòng mình. Mãi lo suy nghĩ ,nói đúng hơn là đang tự kềm chế bản thân !, nên không hề để ý nhỏ đang đứng nhìn mình với gương mặt đầy thắc mắc lẫn kinh ngạc.

Phương nhón chân ,dùng tay đánh mạnh vào vai Tuấn –

“ Ê ,”Dâm tặc” đứng đây chi vậy, lại muốn kiếm chuyện à!”

Giật mình với cái báph thẳng tay ,không thương tiếc của Phương, Tuấn xoay đầu lại.

Vừa mới trấn tĩnh được bản thân có tí ,mà giờ lại chạm mặt nhỏ, đột nhiên trong đầu Tuấn tái hiện lại hình ảnh lúc nãy của Phương. Chốc phút, mặt đõ bừng lên, người nóng hỏi, sợ nhỏ nhìn thấy Tuấn quay lưng đi , tay đặc nhẹ lên đầu nhỏ -

“ Đến trường thôi !”

Sau đó bước đi trước.. Hành động bất ngờ của Tuấn khiến Phương không tin vào mắt mình -< đứng từ nãy đến giờ ,thì ra là chỉ muốn chờ mình hả> , lòng cảm thấy vui vui , Phương
nhanh chân chạy tới , đi theo sau Tuấn.

Nhỏ mà biết tên này vừa thấy gì và định làm gì thì chắc hôm nay nhà xác sẽ có thêm thành viên quá!!.

Đổi kịp theo sau Tuấn , Phương thở hỗn hễn _ “ Này , làm cái gì mà đi nhanh dữ vậy, chậm tí coi”

Tuấn không trả lời chỉ cắm đầu cắm cỗ mà bước đi, đầu thì nghĩ - < Điên thật, làm sao có chuyện đó, vớ vẫn , không thể nào>

Hai người cứ thế mà tới trường , một người bước đi với tốc độ chóng mặt, lại lợi thế chân dài mới chết chứ. Còn một người ròng rã chạy theo sau.

Đến trước cổng trường , dần dần tốc độ của tên đó có phần chậm lại chút, nhân cơ hội này Phương ào tới, với tay nắm, kéo tay áo Tuấn lại –

“ Bộ điếc hả, thế này mà gọi là đi chung áh, tên chết tiệt “- Bực trong người Phương tức lên , mắng Tuấn.

Lại nữa, chỉ mới nhìn vào mặc Phương thôi mà lò Tuấn lại như được châm ngòi đốt cháy, Gạt phắt tay nhỏ ra, lạnh lùng nói –

“ Buôn ra” ,rồi phóng vô lớp luôn.

Phương như chết đứng trứơc câu nói của Tuấn, tự nhiên trong long lại thấy nhói nhói ,đau đau < Tên này chạm mạch hả ?... hôm qua thì tỏ ra nhung nhớ , sang nay còn đợi mình đi chung nữa, sao chỉ mới có mấy phút tới trường mà hắn thay đổi thái độ nhanh dữ vậy !”

Trong lòng Phương lúc này hiện lên hàng ngàn câu hỏi. Nghĩ thì nghĩ , nhưng nhỏ vẫn bước vào phòng học. Vừa vô đả thấy tên ấy đang cười nói vui vẻ xung quanh tụi con gái trong lớp. Đột nhiên thấy ngứa mắt , “hứ” một cái , không thèm để í tới nữa Phương tiếng vào chỗ ngồi. Giận quá có để í gì đâu, từ nãy tới giờ miệng thì cười nói, tay thì nắm kéo chọc ghẹo đám con gái kia, nhưng chốc chốc mắt lại dáng vào người nhỏ.

Đáp gọn vào chỗ ngồi của mình, xoay người qua nhỏ lắc lắc lia lịa người nó – “ Này mày không nhớ hôm qua là ngày tao dọn nhà àh, sao mày bỏ tao lủi thủi một mình vật lôn với đóng đồ đó chứ”

Từ lúc con Phương bước vào nó đã để ý , nhưng nó lại càng ngạc nhiên hơn trước hành động của con bạn và tên Tuấn “dê xòm” kia . Nhìn cứ như đôi vợ chồng son hờn mát nhau ấy.

Àh , tí quên mất, về phần nó thì sau khi thanh thản chìm vào giấc ngủ để người kia phải dở khóc dở cười với tính cách của nó. Thì sau đó đã được Phong (tức hắn), ẫm lên và cõng về nhà. Trên đường đi, chợt nó tĩnh giấc , giật mình vì phát hiện mình đang trong tình trạng lơ lửng trên không thì vài phút sau mới biết, nó đang yên tọa trên lưng hắn ( Sax… con này chậm tiêu thế trời !). Ngạc nhiên hỏi hắn, đưa nó đi đâu vậy.

“ Tất nhiên về nhà em rồi, …..không lẽ muốn về nhà anh….. tiếp tục như chiều qua àh….”- Hắn cười đểu nghiêng đầu lại nhìn nó.

Biết mình hố hàng , nó đánh vào lưng hắn –“ Mơ đi , chết này, nghĩ bậy hả”

Hắn không trả lời gì hết chỉ cười ha…ha…ha…. Đi hồi được một đọan nó đột nhiên chủ động ôm sát cổ hắn, thì thầm trong tai –

“ Không được buôn tay đó, biết chưa”.

Hắn vẫn không đáp lại chỉ im lặng mà bước tiếp. Trong đầu hắn lúc này nghĩ gì thì thật sự bó tay, tác giả không biết được. Một hồi lâu sau đó, như muốn phá vỡ bầu không khí ngộp ngạt này ( ngộp với hắn thôi , chứ với nó thì cứ như đang bay trên thiên đường ấy) ,hắn bỗng lên tiếng –

“ Này ngốc, em nên giảm cân đi , nặng quá đấy”

Xấu hổ khi nghe thấy, nó không nằm dài trên lưng hắn nữa mà ngồi dậy bốp bốp tới tấp trên lưng hắn.

“ AH.. đau quá, định giết anh àh,,!”

“Cho chừa nè, cài tội dám nói em như thế”

Bốp…bốp..bốppp..

“ Này này , đừng có đánh nữa , anh quăng em xuống đấy!”

“ Dám này”

“…………”

Cứ thế, trên con đường đó , có tiếng cười ,chọc phá tiếng “âu yếm” nhau của đôi bạn trẻ tóat ra ầm ầm…!. Một người chìm sâu trong hạnh phúc, còn một người phải chịu cả cái cảm giác vui lẫn đau buồn…….

Giờ nó đã đứng trước cổng nhà, chào hắn và định quay lưng thì chợt một bàn tay ấm áp kéo lại. Hắn đưa tay kéo nó, hôn – ôm vào lòng. Vừa xong cái hành động mà chắc tối nay sẽ khiến nó quay loang chọang trên giường thì hắn ghé sát vào ,nói nhỏ -“ Nhớ rồi chứ, lần sau phải thực hành đấy”. Dứt lời hắn quay lưng đi khuất, chỉ còn nó đứng như trời tròng chết lặng.

Đúng vậy ,hôm nay đối với nó, thật sự là một ngày hạnh phúc, nó và hắn đã chính thất được nâng cấp (nâng với tốc độ chóng mặt thì đúng hơn), về đến nhà thì lại được ôm ấp trong vòng tay của papa. Với nó , cuộc đời màu hồng đã xuất hiện. ( Hài…i…không biết hồng được bao lâu nhỉ..!)

Quay trở lại nào, sau cái lắc lia lịa của Phương nó tỉnh giậy – “ Hả sao mày”

“ Hả hả cái gì , mày đánh trống lãng à, sao hôm qua mày không tới phụ tao.?”- Phương bậu bịu môi ,hờn mát.

Ấy chết ! đúng thật là nó đã quên mất cái chuyện này, vội xin lỗi nó –“ Trời ! tao xin lỗi mày đừng giận, vì …vì …tao ..tao có việc đột xuất”

Thấy cái vẻ mặt của nó, Giờ trong lòng Nhỏ không còn thấy giận nữa mà thay vào đó là tò mò –

“ Này, có chuyện gì hả , nói tao biệt đi”

Trước hành động ấp a ấp úng của nó , Phương quạo- “ Bô mày không xem tao là bạn à”
Nó không muốn Phương hiểu lầm, nên đành liều mạng kéo nhỏ lại thì thầm ( tất nhiên nó chỉ nói chuyện giữa nó và hắn đã là … thôi chứ nó không có kể nó và hắn đã làm gì) ,( dám kể mới lạ..!)

“ HẢ…..? mày …mày và tên…..”

“Suỵt…cái con này, bé cái mồm lại cho tao nhờ”- Nó giật mình, dùng tay bịch miệng con bạn mình lại.

“ vậy..vậy..mày và hắn đã là ấy của nhau rồi hả ?”- sau cơn sốc Phương đã chứng tỉnh lại.

Nó không trả lời chỉ đỏ mặt , gật gật cái cổ. Phương mắt như sang lên ôm chầm nó –

“ Chúc mừng mày, cuối cùng cũng có người vác mày đi …xem như tao đuợc rãnh nợ …a ha..”

Cốc lên đầu Phương vài cái – “ Ê, bộ tao là cục thịt dư của mày àh, con kia”

Xoa dịu cơn giận của con bạn, nhỏ xu tay cười nói “ Ấy ấy …tao đùa ấy mà …”

Thế đấy tụi nó cứ chí chéo nhau , còn hắn thì từ nảy tới giờ đang trong phòng hiệu trưởng để giải thích về việc vắng mặt suốt cả tuần của mình. Tất nhiên , ổng gật đầu răm rắp trước cặp mắt lạnh lùng như muốn giết người của hắn. Tuấn thì chu đóa hơn, đã sớm gửi đơn xin nghỉ rùi ( chắc đơn này cũng đầy lời đe dạo!).

Khi hắn quay về lớp thì đã nhận được ánh mắt đầy gian xỏa, miệng cười toe tét của Phương , còn nó thì úp đầu xuống bàn, cả ngẫn lên cũng không dám. Thóat ngạc nhiên ,nhưng chốc sau lại hết,và bước xuống vị trí của mình. Tuấn cũng vậy quay lại chỗ, tụi con gái cũng từ từ tản ra.

Suốt tiết học, hắn và nó lúc thì gặm bút chép bài, lúc thì thỏ thẻ nhau trong tin nhắc. Giờ hắn mới biết thêm một điều về nó “ Thật trẻ con”, hắn cười thầm trong bụng ,chào thua với nó.

Không khí phía bên trái thóang nhỉ, nhưng lếch qua phía bên phải lại không như thế. Căng thẳng , ngộp tới chết người. Chã là Phương thì lòng vừa vui thầm cho con bạn nhưng nữa lại thấy ghen tị với nó, chã lẽ nhỏ cũng đang mong điều gì đó sẽ đến với mình sao. Lâu lâu, bỗng nhỏ lại nhớ tới thái độ ban sáng của tên đó, thật sự nhỏ không thể hiểu nỗi tên ấy đang nghĩ gì. Lúc thì đùa cợt làm lòng nhỏ nao nao, lúc thì lại tỏ ra lạnh lùng. Thật khó hiểu.

Còn Tuấn ,từ lúc quay lại bàn thì suốt tiết học, tên này chẳng thèm làm gì hết ( đúng rồi hắn và Tuấn đi học cho có chứ, những thứ này đã sớm được nhét vào đầu rồi ), cứ úp mặt xuống bàn. Vừa ngẫn lên thì lại thấy con Phương, nhìn đôi vai ,cái cổ, mái tóc, muốn chạm quá......., nhưng lòng tự trọng của một “playboy” không cho phép tên này làm thế, (yêu rồi mà còn cố chấp, bó tay ). Cứ như vậy, bị cái cảm giác đó hành hạ suốt tiết, khó chịu quá, không nỗi nữa ,Tuấn đập bàn đứng dậy bỏ ra ngòai.

RẦm....,

Mọi người trong lớp ai cũng ngạc nhiên ( trừ hắn, chứng kiến thái độ từ nãy giờ của Tuấn thì hắn đã biết tỏm, cùng lọai có khác). Nó cũng không khỏi ngạc nhiên, nhỏ Phương thì thóang giật mình , sau lại châu mày nhăn mặt -

< Do mình sao, chẳng lẽ thấy mình hắn khó chịu đến thế àh?>

Vâng đúng đấy dòng suy nghĩ cuối cùng còn tồn tại trong đầu Phương……

Tại sao Tuấn lại làm thế…..nhỏ Phương thì lại cho rằng do mình mà tên ấy như vậy…

Chuyện giữa họ sẽ thế nào đây ?
Còn Phong, giữa lòng thù hận và tình yêu , hắn sẽ chọn cái nào..? Trò chơi rồi sẽ biến thành cái gì?
Nó sẽ phản Ứng sao khi biết được sự thật, lí do đã làm hắn tiếp cận nó….

» Next trang 3

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!

The Soda Pop