XtGem Forum catalog
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
CHÁP 65

Trở Về..! Đối Mặt..!
( Phần 2)




Thở ra một hơi thật nặng nhọc, lưng ông thôi tựa vào mặt êm của chiếc ghế, từ từ ông Khải cố ngồi thẳng lại….giọng trầm trầm phát ra……-
“ Có lẽ, cậu vẫn còn hận tôi vì chuyện ngày xưa………..”
“ Kho……………..”
Phong định mở miệng nói thì ông đưa tay lên, ngăn lại …nói tiếp…………
“ Tôi cũng hiểu những gì cậu phải trải qua……..tôi không trách cậu……..nhưng đối với cậu thì…..tôi muốn nhờ cậu một việc…………..”
Ngưng vài phút , giọng ông trở nên nghẹn..…….-
“ Nhã Nghi, lúc nhỏ đã không được ôm ấp trong vòng tay mẹ…đã phải sống mà thiếu mất một tình thương, dù tôi đã làm tất cả để con bé không cảm nhận đựơc sự mất mát ấy, nhưng hòan tòan điều đó là không đựơc….chính vì thế. bền ngòai trông vô tư, dễ gần nhưng thật ra…nó là một đứa sống rất nội tâm…….
Khi bị thương, dù có đau cách mấy con bé vẫn luôn cắn răng chịu đựng một mình…..dù cho đã hiện ra vẻ mặt đau không chịu nổi, nhưng vẫn luôn nén nhịn…..đau đến khi lúc ngủ vẫn còn phát cáu…
Điều tôi muốn cậu làm …là…là nếu như con bé lại một lẫn nữa đau vì những vết thương đó…..cậu hãy thay tôi xoa dịu cơn đau ……cho đến khi con bé chìm vào giấc ngủ……..cậu giúp tôi có đựơc không……..hãy thay tôi chăm sóc cho đứa con gái dại khờ này…..hãy thay tôi che chở , giúp tôi làm lành lại vết thương trên người con bé…”
Đôi mắt ông chợt nhòa đi….chính vì ông không thể, cứ thế mà bên cạnh nó suốt đời, rồi cũng một ngày nào, cánh cửa màu đen cũng sẽ đón nhận ông……mang ông đi khỏi các cô con gái quý báu của mình…
Tay Phong siết chặt lại khi nghe ông nói thế, không vì tức giận, mà vì hắn cảm thấy rất sợ…sợ sẽ lại làm nó tổn thưong. Sợ sẽ không đủ khả năng che chở vết thương ấy….hắn rất sợ….
Ông chỉ nói bao nhiêu đó, chỉ vọn vẹn vài câu, đôi mắt nhắm nghiềm lại, ..cố cho nhịp thở ổn định………ngày trứơc với ông cái chết không là gì cả, nhưng giờ đây, ông không thể xuôi theo mà nhắm mắt đựơc……..nhìn thấy con như vậy, lòng đau đến nghẹn đi…..rồi nó sẽ ra sao, nếu không còn ông bên cạnh……ai sẽ giúp nó chìm sâu vào giấc ngủ dẫu có tổn thương. Ai sẽ thay ông mang nụ cười đến …trên gương mặt yêu thương của nó…..
Giờ đây, điều mà ông có thể làm….là chấp nhận tất cả….chỉ để đựơc nhìn thấy con cười….và cũng thành tâm hi vọng…..Phong có thể làm đựơc những điều ấy….những điều cuối cùng mà ông không tài nào chạm tay đựơc.
Cuối cùng vẫn là Phong, là người sẽ cũng nó đi hết quảng đường còn lại.
Thật sự hắn chẳng thể thốt ra lời nào,…..phút chốt, con người Phong lại nhói lên vì những lời nói ấy. Chẳng ai nói gì thêm cả. lặng lẽ chìm theo suy riêng của chính mình.
………….Một lát sau..
Ông Khải lên tiếng…….
“ Hãy mau đến bên cạnh con bé, cả Nhất Long nữa….”
Chầm chậm , Phong đứng dậy, cuối đầu chào ông, sau hắn cũng bứơc ra khỏi căn phòng ấy….Phong không mở miệng nói lấy một lời nào…cũng chẳng bảo..” Vâng xin hãy tin tưởng con”….họăc.. “ Nhất định con sẽ chăm sóc , bảo bọc Nghi ”
Đó là vì, cả hắn cũng không biết đựơc ngày mai sẽ xảy ra việc gì, chính bản thân hắn cũng không biết liệu có làm nó khóc nữa không….Phong không có câu trả lời, cũng chẳng có gì để khẳng định.
Với Nghi, chỉ có tình yêu, là Phong luôn có thể tự vỗ ngực mà lấy niềm tin, <Nhưng để không làm em phải khóc, không làm em tổn thương, bản thân tôi cũng không tài nào trả lời đựơc>
Thay vì những lời hứa , Phong chọn sự im lặng mà nghe theo, hắn không thể nói trứơc được gì, nhưng ngày nào còn tồn tại, tình yêu hắn trao Nghi sẽ mãi không bao giờ vụt tắc. Đó là điều …là điều duy nhất Phong có thể khẳng định.

*************************************
Và rồi giờ đây, chuyện không mong nó có thể đến này cũng đã đến đựơc. Tuyết ngồi im lặng, đôi mắt luôn hướng nhìn về phía Phong, đôi mắt hờn trách lẫn niềm tin………cô lặng lẽ chìm theo bước đi của em gái mình, lặng lẽ nhìn theo cuộc đời của nó.
Cũng chỉ có thể đứng một bên, cũng chỉ có thể trao nó những lời an ủi khi màn đêm buôn xuống……
Biết Nghi và Phong đã quay trở lại, lòng Tuyết nữa vui…cũng nữa lo lắng…..Vui vì cô em bé nhỏ đã tìm lại đựơc hạnh phúc của chính mình, cái hạnh phúc mà bản thân cô cứ ngỡ chắc sẽ không bao giờ tồn tại. Những năm tháng qua, nhìn nó cô đơn trong hi vọng, cô lại đau thêm khi Nghi một mật cố chấp không từ bỏ người con trai này.
Có lẽ…..có lẽ Tuyết đã sai…..sai khi không đặc niềm tin vào điều mình mong muốn, sai khi chính bản thân cũng luôn là người lạnh nhạt với tình yêu.
Nhìn Nghi ,TuyẾt mới biết, nó hơn cô thật nhiều, nó mạnh mẽ , kiên cường, trong khi cô luôn từ bỏ chạy trốn khỏi tình yêu.
Nụ cười chúc phúc hiện rõ trên gương mặt Tuyết…….
Nhưng xen lẫn vào niềm vui, Tuyết lại còn lo hơn……cũng như ông Khải, cô không mong chuyện ngày xưa sẽ lập lại. Cô không mong nhìn thấy đứa em duy nhất của mình phải thấm đêm trong dòng nứơc mắt.
PhẢi vật lên rơi xuống trong tuyệt vọng lẫn hồi sinh, đã biết bao nhiêu lần tìm em …..nhìn thấy Nghi cứ ngồi thừng người, nhìn biển với đôi mắt nhòa đi. Cả nguời cũng chẳng chịu khóac đi lớp áo khóac, chỉ phong phanh như thế mà ra biển. Cuộc sống của người vô hồn, lại chèn lấp vào tấm thân bé nhỏ ấy. cô đau đến cắt ruột…đến phải rơi đi hàng nứơc mắt vì Nghi.
Tuyết rất sợ….sợ sẽ một lần nữa nhìn thấy Lưu Nhã Nghi như thế, …..rồi cô sẽ nói sau khí đã từng hứa luôn che chở bảo bọc em với mẹ. Rồi liệu cô có thể yên lòng trứơc nổi cô đơn đau khổ của Nghi. Tuyết siết chặt tay khi hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ ùa đến.
………………………………………………………….
Thật sự , lúc thấy Nhất Long tựa vào bờ vai Phong mà ngủ, cái vòng tay nâng nâng bế bế của hắn, khiến cô chốc nhói lên…….cái điều mà cô luôn hằng mong có thể giúp Nghi làm đựơc. Khiến cho thiên thần ấy không phải chịu nổi mất cha…..
Vậy mà giờ đây, vòng tay ấy đã xuất hiện, đã ôm lấy đứa cháu cô thương yêu……lại một lần nữa…Tuyết vừa ghen, vừa hờn…cũng vừa mừng với hắn.
…………………..
Chẳng nói mội lời nào, chỉ hướng đôi mắt nữa nghiêm nữa mệt nhìn về phía nó và Phong . Hai tên ngốc…ngốc đến phải khiến cho không biết bao nhiêu người mất ngủ chỉ vì hai từ “ tình yêu”.
Bản thân cô thật sự cũng đầu hàng với cả hai đứa này…….< liệu hồn đừng để cô thấy một trong hai đứa rơi lệ, nếu không , chắc chắn sẽ không có lần thứ hai cô đồng ý việc nó và Phong quay lại với nhau…>
Dứt ý nghĩ, Tuyết với tay lấy tách cà phê trên bàn…đứng dậy bứơc đi về phòng, chỉ thả lại nơi đó vỏn vẹn một câu….-
“ Mai chị có cuộc hợp, hai đứa cũng mau vào ngủ và về nghỉ đi…”
Sax…nghe sao giống đuổi dữ vậy trời. Phong đổ mồ hôi khi nghe Tuýêt nói thế, nhưng lại có một niềm vui vì gần như cô không phản đối gì cả….
Khi Tuyết khuất bóng đi, nơi này…tại phòng chính diện, chỉ còn mỗi mình nó và hắn thôi, Nhất Long từ sớm đã được Phong bồng lên phòng, kéo chăn hôn lên trán con, khi chìm vào giấc ngủ, còn ông Khải, cả ngày phải ngồi trong bệnh viện, ông cũng mệt đến không còn sức ngồi xem phim giữa ba đứa đó nữa. Thành ra đã rút quân về phòng nghĩ.
Phải giờ chỉ còn mỗi mình nó và hắn thôi, …….chợt bàn tay to, ấm áp của Phong đặt nhẹ lên bàn tay bé nhỏ của nó, hắn cũng không biết phải nói gì, gương mặt cứ cuối gầm đi, nhìn xúông bàn chân ấy……tay thì lại nắm chặt vào bàn tay nguời con gái ngồi cạnh…..
Phút chốc nó cảm nhận đựơc bàn tay run run của Phong, thật sự con tim nó vẫn còn rất hồi hợp, nó luôn nghĩ rằng lịệu đây có phải chỉ là giấc mơ không, liệu sáng mai nó thức dậy, những việc này có tan biến..?
Con tim nhói lên rồi lại hạnh phúc, Nghi im lặng tựa đầu vào bờ vai Phong, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại………….xoay đầu về phía nó, hắn hôn nồng vào mái tóc mềm mại ,…..thật lâu sau, mới chịu mở miệng, khẽ nói nhỏ…….nhỏ trong một bầu không khí tĩnh lặng đi….-
“ Anh yêu em”
Đôi mắt chợt hé mở lên…..Nghi buôn giọng thật dịu……-
“ Em biết”
“ ANh xin lỗi”
“ Em biết”
“ Anh ….anh không muốn mất em”
“ Em biết…”
“ Anh thật sự rất em yêu…”
“ Em biết”
“ Mình lấy nhau có đựơc không…”
Đến đây, đột nhiên Nghi im lặng…….
Còn Phong thì lòng như lữa đốt, hắn run khi không biết nó sẽ trả lời ra sao…..bản thân hắn cũng không dám mơ người con gái này sẽ chấp nhận một người tệ bạc, không biết bao nhiêu lần đã mang đến tổn thương nứơc mắt cho nó.
Hắn cũng không dám nghĩ, nó sẽ chấp nhận một người chồng, một người cha vô trách nhiệm này…..ấy thế…lòng hắn vẫn thầm mong một chút hi vọng, một hi vọng thật nhỏ nhoi……
Bất giác, bàn tay Nghi lật ngữa lên, đan xen những ngón tay mình vào bàn tay người con trai này……người mà nó đã cố chấp súôt mấy năm trời cũng không từ bỏ hi vọng…từ bỏ tình yêu…
Nghi không lên tiếng xác định câu trả lời của hắn, chỉ thầm lặng nắm chặt tay Phong…..chỉ nhẹ nhàng tựa vào bờ vai rộng của hắn thôi….
Một lúc sau, đôi tay Phong chợt vịnh vào bờ vai mỏng manh ấy, đẩy nhẹ dậy, nhìn thẳng vào ánh mắt của Nghi,……..giọng nữa run , nữa thật nghiêm túc….-
“ Lấy anh….lấy anh có đựơc không…?”
< Sao lại ấm như thế, sao lại khiến con tim nó không ngừng đập mỗi khi bên cạnh Phong > .
Nhẹ nghiêng đầu, cố để gương mặt mình chìm sâu vào lòng bàn tay ấy, làn mi cong dài lúc nhắm lúc lại mở lên….rồi không biết, không hay…từ lúc nào đôi mắt nó trở nên đỏ lậu…..nhòe nhạt nứơc mắt đi……nhìn vào ánh mắt mơ màng của hắn….-
“ Sẽ….sẽ không bao giờ anh buôn em ra chứ…?, sẽ chẳng bao giờ rồi khỏi em , có đụơc không…..đừng biệt tâm như thế, rồi mang theo mất con tim em, đừng để em một mình, đừng bỏ rơi em…..đừng buôn tay khỏi em…đừng xa em…..anh có làm….làm…đựơc không…?”
Nghi chỉ nhòa, nhưng nứơc mắt lại lăng ra từ gương mặt Phong, kéo người nó, ôm sát vào lòng, vào con tim đang run động, chết ngộp đi….ngộp khi biết, nó đã chấp nhận…..đã đồng ý lời cầu hôn ấy.
Vòng tay ấy cứ thế mà siết thật chặt nguời con gái mỏng manh, hơi ấm lại vây quanh nó và hắn…….
Nứơc mắt, ấy thế cứ nhòa đi,….cứ rơi ra từ gương mặt hạnh phúc đó. Lòng lại còn nóng lên hơn khi đã nghe kết quả. Hắn không tin vào tai mình nữa….cảm giác hạnh phúc lẫn lo âu ập vể trong trí não……người nó run nhẹ trong vòng tay hắn, thế rồi Phong lại níu vào người mình hơn….. .
Liệu hạnh phúc cò còn bị thổi bay giữa hai con người này không, rồi mọi chuyện sẽ ổn chứ……! Vẫn không ai có thể xác định đựơc.
Khóc cũng đã thỏa, hạnh phúc cũng đã nổi lên, chợt Nghi lại lo âu hơn nữa, rời người ra khỏi vòng tay Phong, ánh mắt hồi hợp …như bao người con gái khác….-
“ Thế….thế liệu người nhà anh có chấp nhận em không…”
Sờ vào đôi má hồng hồng ấy, Phong cười thật dịu, nụ cười chỉ mỗi mình Nghi có thể thấy thôi…….-
“ Ngốc ạ, mẹ anh rất dễ …bà sẽ không phải đối chúng ta đâu…….”
…CHỤT…….
Dứt lời Phong tiếng sát, hôn vào môi nó thật nhanh……
Tuy Phong nói thế, nhưng làm sao nó không lo không hồi hợp đựơc cơ chứ, ra mắt mẹ chồng, rồi nó sẽ ứng xử ra sao, liệu có làm phật ý không….hay chỉ vì món quà ra mắt không hợp sẽ làm mất điểm…hàng vạn câu hỏi trào về đầu nó, khiến nó banh chành óc ra….giọng run, lấp bấp…..-
“ Nhưng nhỡ mẹ anh…….”
…CHỤT…………
Chưa để Nghi nói hết, Phong lại nhanh tay kéo nó vào hôn thêm cái nữa….xoa, vuốt lên mái tóc đen tuyền ấy…..-
“ Hãy tin anh..! mẹ…………………”
Bất giác…Phong cứng đơ người lên…..
………………???
Thấy hắn hóa thạch đi….nó lại lo lắng không biết việc gì, hai tay lắc lắc cánh tay Phong…..-
“ Sao vậy….này..anh đang nói giữa chừng mà , đừng ngừng như thế, em chết vì hồì hợp đấy…”
Gương mặt Phong đổ đầy mồ hôi ra…..chết cứng người lại, mãi một lúc sao, mới mở lời…mà còn nói lấp bấp nữa….-
“ Tiê…tiêu…u..anh rồi..”
Mắt trợn lên, gương mặt đổi màu liên tục……càng thế Phong càng làm nó khẩn trương thêm…-
“ Tiêu? Tiêu cái gì…”
Nhìn vào ánh mắt Nghi…-
‘ Hôm ..hôm nay mẹ anh về nứơc ….anh ..anh đã nói sẽ ra rước bà…..nhưng..nhưng giờ……”
“ HẢ?”
Mặt Nghi còn ngố hơn Phong, tá hỏa lên….< Cái gì, cả mẹ mà anh cũng quên àh…>
Tim như ngừng đập…………tất thì sau đó, nó dùng hai tay mình đẩy ngừơi Phong đứng dậy, đẩy đi nhanh thật nhanh có thể….-
‘ CÒN ĐỨNG ĐÂY, ANH KHÔNG MAU ĐI RƯỚC…”
Dở khóc dở cười, xoay người lại nhìn nói, nói với giọng thật thảm thương , chắc chắn bà sẽ xé xác hắn ra mất….-
“ Rứơc gì nữa……chuyến bay đã đáp vào sáng nay rồi…”
Tới lượt Nghi hóa đá đi….-
“ CA…CÁI…CÁI….GÌ…….”
Con mắt nó muốn lọt ra khi nghe Phong phán một câu như thế……..đột nhiên nó giật tóat người lên, khi bất chợt Phong nắm vào tay nó lôi đi…….
“ NÀY…NÀY…ANH ĐƯA EM ĐI ĐÂU VẬY….”
Bứơc chân không ngừng nhấc….khẽ siết chặt vào tay Nghi…..-
“ Thì đi gặp mẹ anh, chẳng phải em đồng ý việc chúng ta cứơi nhau rồi sao…?
Nói mà chả thèm quay đầu nhìn nó……..TRỜI Ạ..! đúng là nó đồng ý , nhưng sao lại vào lúc này…nó đã chuẩn bị gì đâu……
“ KHÔNG CHỊU…KHÔNG…..KHÔNG…ANH ĐI MỘT MÌNH ĐI, EM CHƯA CHUẨN BỊ GÌ CẢ…ĐÚNG LÀ EM ĐỒNG Ý NHƯNG…..”
Chẳng đôi co với nó làm chi , hắn vẫn thế mà bứơc đi…..-
“ Vậy thì đựơc rồi, càng sớm càng tốt ….”
< WHAT…!!!>
Đớ người vì chẳng thể cãi lí với Phong………khi gần ra cánh cổng, chợt nó níu cái cây to nhất ở nhà mình lại……có chết cũng không buôn tay….nhắm tịch đôi mắt, giọng nữa hờn nữa cầu xin…..< Sao anh chơi ác thế…?>
“ TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐI ĐÂU……ANH LÀM GÌ MÀ GẤP VẬY…EM CHƯA CHUẨN BỊ TINH THẦN…GẶP BÀ,….EM BÍÊT NÓI GÌ CHỨ…ANH ÁC QUÁ…KHONG LÀ KHONG…BUÔN EM RA COI…….”
Khựng người lại vì bất ngờ lực kéo ngược từ phía sao, thế rồi cuối cùng Phong cũng không bước nữa, tay vẫn nắm, tay kia cho vào túi quần, nhìn nó thở dài đi…..-
“ Anh đã nói, bà rất hiền, em không cần phải chuẩn bị gì cả…”
“ KHÔNG”- bàn tay còn lại cứ bám chặt vào cái thân đồ sộ của cây đó
“ Ngoan nào…..”
“ KHÔNG LÀ KHÔNG….THA CHO……Á…..NÀY….BỎ EM RA….”
Cắt ngang lời Nghi, bằng cách nhất bổng ngừơi nó lên như bao gạo…….
Gương mặt chợt thay đổi đi, lặng thầm bứơc tiếp mặc cho nó la làng…..
Khi vừa tiếng đến chiếc xe của hắn, rồi cũng phải thả nó xúông thôi, tất thì Phong đặc nhẹ người Nghi.
Vừa chạm chân trúng mặt đất, nó liền phóng vèo thì bàn tay Phong vòng qua cái eo nó kéo lại……
Tức đến phải chảy nứơc mắt ra…..người ta không muốn mà vẫn cứ ép, sao lại độc tài như thế…..không ngừng khóc, tay cũng cứ đánh liên tục vào ngực Phong.
“ Không thích…anh kì quá…..em đã nói em rất sợ àm…làm sao bình tĩnh đựơc..hức..hức…không…đi…em run lắm…không thích..không đi…hức….”
Tiếng khóc vụt tắc đi khi Phong cuối sát vào mặt nó, môi chạm môi vào………thật mãnh liệt. Hôn đến muốn tắc thở đi, tay cũng không buôn khỏi người nó, đẩy sát vào ngực mình.
Dứt nụ hôn, hắn mới nhẹ để nó ngưỡng người ra, tay thì ôm cứng ngắc…..nhìn vào ánh mắt nhòe nhạt nứơc mắt của Nghi….-
“ Anh không muốn mất em, tuyệt đối không, anh sẽ chết nếu em lại rời khỏi anh……anh chỉ muốn chúng ta là của nhau lúc này thôi…..anh không thể chờ thêm đựơc nữa…”
Nghe giọng Phong mà mặt nó đờ ra, phê thiệt (ặc..!). tòan thân không sức nửa, khi nụ hôn vừa dứt.
Tay chạm nhẹ sau đầu nó, ghì vào bờ vai mình….-
“ Chính vì thế……”
Lại chơi trò bạo lực, bó tay với hắn, vừa dăng câu, vừa đặc bẩy….Tất tốc, bế sốc nó lên, đưa vào trong xe hắn, rồi nhanh như tên vòng qua phía bên kia…..chui vào…nhấn ga phóng vèo đi mất.
Nghi ơi, …tỉnh ra thì cũng trễ rồi, một khi Phong muốn thì khó ai lây chuyển đựơc.
Cầu trời cho nó êm xuôi mọi chuyện….lúc này đây chỉ mới [ 7:26 PM ]
Thế mà bà Tuyết ngủ sớm nhỉ, mà thôi, tác giả thong cảm đựơc…..vì vừa bị Long yêu tha thiết Mà……!!!
*******************************************

Cả ngày hôm nay, vật lộn với bụi đường, mệt đến rã người đi, vẫn không tài nào kiếm ra đựơc thằng bạn chết tiệt ấy…….đành..đành phải về vậy…………
…….CẠCH……………
“ Anh về rồi đây…”
Mở cửa bứơc vào, thì thóang ngạc nhiên khi thấy nhỏ không hoan nghênh chào đón gì cả, chỉ mỗi mình Chấn Vũ là ùa ra, ôm lây chân Túấn thôi….
“ Cha…ôi..! sao lại hạnh phúc như thế này….”
Nhất bổng người con lên, Tuấn hôn vào má,….-
“ Hôm nay Chấn Vũ của Ba có ngoan không…”
Nụ cười thiên thần hiện lên, ôm chầm vào cổ Tuấn, Chấn Vũ kề má mình sát má của pa iu…-
“ CHẤN VŨ NGOAN LẮM…CHẤN VŨ ĐỰƠC CÔ KHEN…….”
“ GIỎI VẬY SAO, THẾ THÌ HÔM NAY BA SẼ TẮM CHO CHẤN VŨ CHỊU KHÔNG….”
Mở to đôi mắt đen tròn lên…..như bắt đừợc “Đồ Ăn” vậy…..-
“ THẬT SAO……HOAN HÔ…BA”
Thấy không động tỉnh phát ra từ miệng nhỏ, chợt Tuấn thì thầm vào tai con……
Lát sau……Thiên thần ngây thơ xoay đầu nhìn mẹ….-
“ Mẹ ơi…….mẹ….mẹ….”
Mãi nghĩ mung lung với chuyện lúc nãy, chợt nhỏ giật tóat người lên khi nghe giọng ChấnVũ…-
“ HỞ..?.....Gì con..”
“ Con tắm với ba đựơc không mẹ…”
Ngớ người ra, nhưng lúc sau cũng tỉnh lại, cười hiền…..-
“ Được..”
“ Hay quá……mẹ ơi, ba hỏi mẹ muốn tắm không???” Đôi mắt sao mà ngây thơ thế không biết.
Nghe con hỏi, nhỏ đang phiền muộn mà cũng muốn té ngữa ra, < Sax….cái tên biến thái này,….>
Tuấn thì mặt tươi roi rói , cười toe tóet ra…..nhưng chỉ đựơc vài giây thì tắc liệm khi ánh mắt lữa đạn của Phương phóng thẳng….
Bất giác đổ mồ hôi, tự biết điều mà rút lui xuống…….-
“ À…THOI….ĐỂ BA VỚI CHẤN VŨ CŨNG ĐỰƠC…”
Nhanh chân mà thóat ra khỏi căn phòng đầy sát khí này…………..
…………………………………………..
Trong phòng tắm, vì đây là nhà trọ chứ có phải khách sạn đâu, làm gì có bồn cho hai cha con Tuấn. …ấy thế lạ một điều, không có bồn thì chơi thao vậy, chả biết Tuấn kiếm đâu ra cái thao bằng nhựa bự thiệt bự, và đặt nó nằm trong góc phòng lúc nào không hay, lôi nó ra giữa căn phòng tắm bé nhỏ, thả Chấn Vũ vô trong ngồi…….
Lát sau……………
“ Chấn Vũ đánh răng xong rồi hả, đưa ba coi…..”
Với thói quen đánh răng cùng lúc mỗi khi đi tắm, Tuấn quấn cái khăn quanh vùng hông mình, ngồi bịch trên cái ghế nhựa, đưa tay vào thao khéo ChấN Vũ xoay về phía mình….
“ IA…..I..I.I……”
Ngoan ngõan nhe răng cho tên này kiểm tra, ngửi ngửi một hồi, chợt chân mài Tuấn chau lại…..-
“ Bữa nay con ăn món gì…?, miệng còn mùi lắm…”
Mặt ngu không đỡ khi đóng trong vai một người cha……Chấn Vũ cười hí hửng lên, gương mặt đáng yêu đến đỡ không được….
“ Là bánh bột chiên….mẹ mua cho con ăn….con ăn ngon lắm…..”
Hểnh mỏ lên, ra vẻ giận…..-
“ SỀ’..! Con ăn hết một mình hả…”
Tất thì vẻ mặt của Chấn Vũ thay đổi đi, đôi mắt to vẫn cứ mở……hai má phòng phòng lên, phụng phịu….-
“ Lúu..úc con ăn, con có nhớ tới ba, nhớ ba nhiều lần, ba không tin hỏi mẹ đi…”
Cười thật ấp nhìn con, tay đưa lên xoa cái đầu be bé…
“ HA…HA…..BA BIẾT RỒI ChẤn Vũ của ba ngoan thế cơ mà….”
Nụ cười lại trở về với gương mặt thiên thần đó….-
“ Con sẽ dẫn ba đi ăn bánh bột chiên…..”
“ ĐỰƠC…..ĐỰƠC…..giờ thì ba tắm cho Chấn Vũ đây…….”
Kêt thúc cuộc nói chuyện, Tuấn bắt đầu chà lớp xà phòng không cay vào đầu CHấn Vũ….chốc chốc vang vọng trong căn phòng tắm nho nhỏ ấy là tiếng cười rộn rã của hai cha con nhà Tuấn…
……………………………………………………….
Bế con ra, CHÀ..! hai cha con thơm phất chết đi đựơc ( Sax..x..!)……đúng là trẻ con, vừa mới tắm xong thôi mà đã muốn nhắm mắt ngủ rồi, dù cho bây giờ vẩn còn rất sớm….Phương cứ ngồi như tượng đá, có hay biết gì Tuấn và Chấn Vũ đã vào từ lúc nào đâu. Đặc nhẹ người con trai iu quý, Tuấn vuốt lên mái tóc đã đựơc xáy khô của con……tuy không biết ca biết hát như nhỏ, nhưng chẳng hiểu sao bàn tay ấm áp đó khiến cho Chấn Vũ nhà ta ngủ đi một cách ngon lành……………..
Rồi 10 phút cũng trôi qua, thiên thần đã chìm vào mộng…….thấy thế Tuấn mới thôi không vuốt đầu con nữa, hôn nồng một cái vào trán con……chợt mới nhận ra sự khác thừơng của nhỏ, từ lúc tên này về tới giờ , Phương cứ như người mất hồn ấy, chả biết xảy ra việc gì.
Đôi mắt cứ mơ màng chìm theo suy nghĩ trong đầu óc, bất giác, Phương giật mình lên khi , ..không biết từ lúc nào Tuấn đã vòng tay ôm chầm vào người nhỏ từ phía sau.
Khẽ hôn vào cổ Phương, rồi lần lên mái tóc cả vành tai nữa…nhồm nhột….nhỏ như nổi cả da gà lên khi tên này hành động như thế….-
“ Anh này….thôi mà…..”
“ Một chút nữa thôi…”
CHỉ vỏn vẹn vài từ, tay Tuấn đưa lên dưới cằm nhỏ, kéo nhẹ nó xoay về hứơng đôi môi mình, rồi cùng Phương mê man trong nụ hôn mãnh liệt . Tựa ngược về phía sau rong vòng tay ấm kia, người nhỏ tê tê lên khi nụ hôn sao thật lãng mạng…………..
Lòn dần vào trong lớp áo thun của nhỏ, Tuấn nắn mờ mợi ngực Phương, khiến cơ thể nhỏ chợt nóng hừng hựt lên…………….
Chỉ thế thôi, đúng như lời đã nói “ Một chút nữa thôi” của Tuấn, giờ đây, Phương đang nằm trên bờ ngực tên này, quả thật hôm nay Tuấn rất mệt, mệt vì phải chạy đôn chạy đáo ngòai đừơng, thành ra chỉ có thể trao cho nhỏ bấy nhiêu, không hơn đựơc.
Tựa người lên hai mãnh gối chèn vào nhau ấy, để Phương nằm thẳng trên lòng ngực mình, tay ôm đôi vai mỏng manh của nhỏ lại.
Thóang tò mò khi không bíêt việc gì đã xảy ra, khiến Phương hôm nay chẳng buồn mà mở miệng…….một tay gối sau đầu, …Tuấn giọng trầm trầm lên tiếng…-
“ Em có chuyện gì à…sao im lặng thế…”
Tay để trọn tay lên vùng ngực rộng lớp của Tuấn dưới lớp áo thun xanh……lẳng lặng im tiếng…lát sau nhỏ cũng thốt ra đựơc……-
“ Lúc..trưa….lúc trưa…..em có gặp Quân….”
“ Thì sao..”- tò mò nổi lên, vì gặp Quân thì có gì đáng ngạc nhiên chứ….
“ Bên cạnh anh Quân còn có anh Long nữa….”
Giật thót tim khi nghe Phương nói vậy………khẻ ưỡng người ngồi lên, tựa lưng vào tường, kéo nhỏ theo…
“ LONG?....anh Long về sao……..”
……………………………………………………………………
Trở về thời gian của buổi trưa…………
“ Vâng , xin đợi một chút ạ…sẽ có ngay….”
“ CÔ GÌ ƠI….”
“ Tới đây….”
Thật bận rộng, dù phút đầu mãi lo nghĩ về nguyên nhân , không hiểu sao Tuấn lại làm thế, người con trai ấy à ai…….man mát đôi chút, cái đông cái nộgp trong tiệm đã mang nhỏ về…..
TAy không ngừng bưng bê dĩa này dĩa nọ…miệng cũng thế…..cứ “ Vâng”
Rồi lại “ Tới đây..”
Mãi một thóang sau, số khách cũng thưa thớt dần, giờ đây nhỏ mới thật sự đựơc thở, đang ngồi trò chuyện với bà chủ khi không còn gì đển làm thì………..
Píp………Píp…p1íp………….
Tiếng reo , đổ chuông phát ra từ điện thọai nhỏ, vội bật máy, xin phép bà ra ngòai nghe……………
“ Alô”
“ Phương, anh Quân đây, anh biết chắc lúc này em đang làm việc, nhưng xin phép ra ngòai đựơc không, anh có vài việc cần nói……”
Lạ nhỉ, bấy lâu dù có gì gấp, Quân cũng đều tới nhà rồi mới trò chuyện…chắc hẳn lần này cũng quan trọng đây…nghĩ thế, Phương không ngừng ngại hay có chúc sinh nghi…..liền vào trong xin phép bà đi một lát.
……………………………………………….
Khỏang nửa tiếng sau……………….
…………CẠCH……………..
“ Xin chào quý khách…”- người phục vụ, đứng trứơc cửa, cuối đầu chào mừng khi nhỏ bứơc vô……
Phương cũng gật đầu chào lại, sau đó bứơc vào trong ………thì ra nơi mà anh Quân hẹn là một quán nước, không sang như cũng khá thỏai mái , dễ gần với nội thật bên trong.
Thấy nhỏ, anh liền vẫy tay………
………….BỊCH………………………….
“ HỞ..? không phải giờ này anh cũng đang lam sao….”
Vừa ngồi xuống Phương đã mở miệng hỏi anh…
Thở dài một cái, nghe Phương nhắc, tầt thì QUân nhớ đến cô nàng cao ngạo , đáng ghét , khinh người.
“ Đừng nhắc, anh gặp phải sao chổi thôi…..”
“ Sa…..”
“ Thôi nói chuệyn chính, anh hẹn em ra vì một việc..”
Định mở miệng hỏi anh vì sao thì bị Quân cắt ngang một cái…..nghe anh nói, nhỏ cũng thóang tò mò, chuyện gì mà mặt lại nghiêm nhừ thế??
“ Chuyện ….chuỵên gì vậy anh…?”
“ Em chuẩn bị tinh thần chưa..”
“ HẢ???”
“ Ừm…ưm…ưm….”
Hất cằm lên về hương sau lưng nhỏ, đôi mắt Phương cứ thế àm hướng theo đường dẫn của Quân. Quay đầu lại…………..
…………..???.......................
Trợn lòi con mắt ra, tim cũng ngừng đập…….khi một người con trai cao lớn hai tay đúc vào túi quần tiếng về phía Phương.
Trở nên run cầm ậcp, dù người đó co đeo kính hay đội nóin đi chăng nữa thì với nhỏ, vẫn nhìn ra đựơc một cách dễ dàng.
Chính là Long…..
CHẳng thể nói lên đựơc câu nào cả, họng cứng đơ, ngừơi cũng nối bứơc……
…………..BỊCH…………….
An tạon trứơc mặt Phương, ngồi cạnh kế Quân……….
Phương bắt đầu đổ mồ hôi hột, vừa muốn khóc cũng vừa sợ bị anh đánh cho một trận. Nhưng nhớ thì lại nhớ nhiều hơn……muốn bay vào lòng ôm Long thật chặt, vậy mà chẳng hiểu sau, chân nhấc không nổi, cử động cũng không xong….
Không tháo kiếng ra, ( vì đang trốn mà) ..chợt anh lên tiếng……-
“ Chịu lòi đầu rồi à”
Tía tai mặt mài đi khi ngeh anh nói thế.
Thật ra, đi từ phía sau, thấp thóang thấy tấm lưng của cô em ngốc ngếch của mình, anh vui đế khóe mắt cũng chợt đỏ đi, ứơn ứơt.
Đến tận ngần 4 năm, mới chịu quay về sao….anh đã làm gì nên lỗi để nhỏ phải bỏ đi, có việc gì mà ngay cả người anh này cũng không chia sẽ đựơc. Tức nhỏ bao nhiêu anh lại thương nhỏ bấy nhiêu.
Nghe QUân nói về những chuyện Phươgn đã trải, tim anh như nát vụng ra từng mảnh vậy, càng trách móc bản thân mình thậm tệ hơn nữa/……càng cảm thấy mình al2 người anh không ra gì…..
Thế nhưng, nổi thưong nỗi nhớ giờ lại nén qua một bên, thay vào dó anh cố hít một hơi thật mạnh, cố tỏ ra vẻ lạnh lung, cố làm cho nhỏ sợ hơn….
Vì như thế Phương sẽ không dám tái phạm lần nữa. Một lần thôi cũng khiến anh muốn chết đi đựơc, nếu nhỏ còn làm thế chắc anh không sống nổi mất.
Thành ra giờ đây với cái giọng nghiêm , lạnh lung tóat ra từ miệng anh…..
Đầu còn không dám ngứơc lên, hai tay nhắm chặt lại đặc lên đôi chân mình, nứơc mắt như gần rơi ra, vai trở nên run lập cập.
Nhìn thôi, nhỏ cũng không dám, thì làm sao mở mịêng đựơc……..
Thấy em mình như vậy, lòng anh xót lắm, cũng may còn gặp kính đen này che lại vẻ mềm lòng, đau khổ của đôi mắt anh……
Quân cũng lặng thinh nhìn hai người này, anh cũng biết nói gì đâu, với tính cách thằng bạn, anh hiểu quá rõ, và cũng biết tâm trạng hiện nay của Phương.
Tình trạng đóng băng cứ như thế mà kéo dài đằng đẳng.
Chính Quân cũng hơi bất ngờ khi Long liên lạc với anh. Mải bỏ đi vì vừa bị cô nàng phiền tóai ấy gây sự, giật mình bởi tiếng ru từ điện thọai phát ra……..
Ấy thế mọi điều ngạc nhiên đến bỡ ngỡ cứ nối tiếp nhau khi đầu dây bên đó , hiện lên là giọng nói của Long……….
Gặp nhau, hai người không chào như những người bạn thân gặp lại mà thay vào đó, vẻ mặt lo lắng của Long cứ dán chặt vào gương mặt Quân.
Thóang sau Long cũng bình tĩnh đựơc…….bất ngờ Quân lên tiếng….-
“ Tao thay mày trị thằng nhóc ấy rồi, yên tâm…”
Lúc này cười sao nổi khi mục đích trở về là gặp Phương, bộ mặt đưa dắm kia trả lời một cách vô hồn…..
“ Vậy sao….”
“ Ừm thế nên……..”
……….BỐP…………….
Không nói nữa mà Quân thẳng tay báph một cái mạnh vào ngừơi Long, làm anh đang suy nghĩ bất giác chết đứng lên khi bị thằng bạn đánh.
Đau đến khiến anh nổi điên….-
“ MÀY KHÙNG HẢ,,? SAO ĐÁNH TAO…”
Dửng dư nhìn Long với ánh mắt quá ư là vô tội….-
“ Tao nói giúp mày trả đũa, nhưng có bảo thay mày chịu đòn đâu, dọng thằng nhóc đó bao nhiêu, nó lại trả tao bấy nihêu, cú này với mày hời quá rồi còn gì nữa…”
“Trời, thằng chết tiệt, thế thì cóc cần mày giúp tao”
Gương mặt nhăn như khỉ của Long khi lãnh trọn cú đánh đó…..nhờ thế mà nổi lo âu gặp Phương cũng nguôi dần đi…….
Vỗ vào vai anh, Quân nói….-
“ Mày ngồi đây thí ít gì, chẳng phải muốn gặp con nhóc ngốc đó à….theo tao…”
Miễn phản đối, nahnh như cắt Long llè tè theo Quân…sau cú điện thọai, cả hai cũng trên đừơgn đến điểm hẹn đó…….chợt Quân lại….-
“ Này , gặp Phương thì mày tính làm gì…”
Nhắc đến nhỏ, lòng Long lại bồn chồn lên, vừa nhớ cũng vừa giận…….thế nhưng anò ngờ anh lại nói…-
“ Tất nhiên là đánh cho một trận, đi mà không nói, làm tao muốn điên. Lần này không dạy thì chắc chắn sẽ có lần sau…”
Hai tay vừa đi vừa cho vào túi quấn, Quần cười phì nói…..-
“ Mày nỡ à…”
Qủa thật , miệng nói thế hôti chứ Long nào nỡ đánh Phương, nhưng nói như vậy thì ít ra anh cũng kiềm lòng đựơc hơn, chẳng nhẽ lại đi khóc lóc trứơc mặt thằng bạn cà chớn này à.
CHợt nhớ ra chuyện gì đó, tất thì gương mặt Long thay đổi đi, giận thấy rõ….-
“ SAO…MÀY…….K….”
“ Là Phương không cho tao gọi mày, mày thừa biết con bé rất cứng đầu, nếu tao làm thế thì có lẽ giờ chính bản thân tao cũng không giữ nổi Phương. Con bé biết đựơc, nhất định lại sẽ chọn cách bỏ đi….”
Chưa để cơn giận trong ngừơi Long bọc quá, QUân đã chữa cháy rồi….nưhng thật sự việc này quá đúng, một khi nhỏ biết đựơc thì thế nào cũng lại dọn đồ bỏ đi…..
Câu nói của Quân dần dần ngấm ngầm vào đầu Long, khiến anh muốn giận cũng kh6ong còn giận nỗi nữa…………………
Con đừơng càng lúc càng gần đến nơi….đột nhiên Long …….-
“ Cám ơn mày”
Quân không trả lời, chỉ hiện lên nụ cừơi mỉm , hài lòng với bản thân…..cứ thế hai ngừơi lại tiếp tục bứơc đi…..
……………………………………………………………………..
Và giờ đây, Phương nhà ta đang trong tình trạng như cá nằm trên thớt, vừa run vừa sợ mà tránh né ánh mắt của Long……….
CHợt……-
“ Ra đây…..”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, Long đứng dậy bứơc ra, nhỏ vừa nữa phải bứơc theo, nữa lại quay sang nhìn Quân với ánh mắt sợ sệt…..
Chẳng thể giúp gì, anh đã làm tất cả có thể, giờ thì phần còn lại là do Phương và Long quyết đinh.
CẦU CỨU CHẢ ÍT CHI…. Nhỏ đanh núôt nứơc bọt mà đi theo người anh đáng sợ đó. Phải giờ đây Long cho Phương một cảm giác rất sợ hãi…giờ sẽ bị anh dập cho ra thành trăm mãnh, đem phơi khô rồi ướp muối ( Sax…x…!)
Dù có thương có nhớ anh cách mấy vì cái mà Phương khiếp nhất là lúc Long nổi giận…………….
Tại một con đừơng người có phần thưa thớt…………………………….
…………..Bứơc chân Long khựng lại, tất thì xoay người về hướng sinh vật đang run sợ đằng sau ấy….và…………



Thôi tiêu….liệu Long có ứơp muối Phương không……………
Rút cuộc chuyện gì sẽ xảy ra giữa hai anh em này…………………
Còn Nghi, cuộc ra mắt mẹ chồng vào giờ giấc không được thuận với tự nhiên…và cả cái mặt giận bóc khói của bà khi bị thằng con trời đánh bỏ..cho leo cây…sẽ như thế naò nhỉ..???
CHÁP 66


Trở Về..! Đối Mặt..!
( Phần 3)



Đi theo sau Long mà lo'ng Phương như lửa đốt, ấy thế chỉ một thóang thôi, nứơc mắt lại đọng trên gương mặt nhỏ, vì cảm giác đầy thương yêu này chợt ập về đây.
Tấm lưng rộng của Long, đến giờ nhỏ mới gặp lại, mùi hơn trên người anh, mái tóc, vóc dáng, cả bàn tay to hay vỗ đầu Phương nữa……
Dù lo'ng sợ đến chân bứơc không lên, như cái cảm giác yêu thương anh lại không hề thua kém……
Nứơc mắt lăng dài trên gương mặt đỏ lòn lọn kia.

Tất thì Long xoay người lại, định mắng cho nhỏ một trận tơi bời nhưng anh nào ngờ đâu, không biết từ lúc nào nhỏ đã nhào vô lòng anh. Khóc nức nở lên thành từng tiếng.
…Vòng tay ôm chặc lấy vùng bụng Long
Phương dúi đầu vào lòng ngục, khóc nức lên……miệng không the'm nói lấy lời nào cả, chỉ biết ôm chặt anh thôi.
Bất ngờ đến không phản ứng kịp. Long trố mắt ra khi quay lại thì nhỏ đã ập tới.
Thấy em kho'c đến run người, anh lo'ng mềm nhũng đi…múôn la cũng không la được.
Cứ thế Long đứng như tượng, nhỏ khóc như mưa……………….ánh nắng mặt trời càng khiến con tim anh nóng rực thêm nữa.
Dần dần một lúc sao, ánh mắt giận giận nghiêm nghiêm cũng bị Phương hạ một cách nhanh như cưa cây.
Bàn tay to, ấm áp ấy, cũng chạm vào mái tóc em thơ, vỗ nhẹ, rùi dần vòng tay qua, kéo Phương vào lòng…………….
Cứng với ai, chứ em làm sao cứng nổi, giọng chứa đầy yêu thương….Long hơi nghẹng mà nói….-
“ Con ngốc….sao em lại đối sử với anh như vậy…….sao lại ngốc đến mức bỏ đi….bỏ cả anh…..”
Tiếng Long pha phả vào tai Phương, càng khiến nhỏ chảy nhiều nứơc mắt đi…..nói trong tiếng nức….-
“ Em…e…em xin…lỗi…em không dám…nữa….em xin lỗi anh………..”
Cuối nhẹ đầu hôn lên mái tóc Phưong, hơi ấm càng lúc càng quay về với con tim khô nức cũa Long, cứ như cây khô gặp mưa vậy……
Chưa hờn trách chi mà đạn đã tắc…..chẳng nỡ la mắng Phương, nhưng cũng không thôi hết giận….
Tức thì tiếng khóc càng ngày càng nhỏ đi, Long vịnh hai vai bé nhỏ ấy, đẩy ra khỏi lòng mình………gương mặt anh nghiêm túc lại….
Miệng không thốc ra, nhưng ánh mắt ấy đủ làm Phương chốc chốc run vì sợ, sợ anh đánh cũng sợ anh lánh xa mình, sợ anh bỏ rơi….sợ anh từ nhỏ….
Bàn tay run run của Phương níu vào tay Long…….ánh mắt long lanh vì nứơc mắt…….
Nhìn nhỏ như thế không biết bao nhiều lần, tức đến người muốn vỡ ra, làm sao có thể tha thứ cho đứa em như vậy…..để như thế…lỡ em lại bỏ đi…nhỡ tật bướng trỗi dậy thì sao….
…..CỐC
Dứt ý nghĩ, bật chợt Long kí mạnh vào đầu nhỏ, khiến Phương nữa sợ nữa hết hồn…. Mặt nhăn như kỉ, đau đến siển niễn đi, tay buôn Long ra và dịnh lấy đầu. Theo bản năng, Phương hét lại…quên mất đang trong tình cảnh nào…-
“ ANH LÀM GÌ VẬY, ĐAU CHẾT ĐỰƠC SAO LẠI ĐÁNH EM….ĐAU QUÁ…..”
Nứơc mắt hơi ươn ướt ra, tay cứ vò lấy cái đầu đáng thương của mình.
Bị Phương nạt bất ngờ, hôn anh bay phấn phới đi, gì gì….sai mà còn như vậy……mạch máu trong người Long nổi lên………thành ra…………
………..CỐC………………….
Lại một cú dáng vào đầu….bất ngờ nhỏ lại chẳng thể né đi………giận điên chân đá vào ngứời anh một cái….
Hai an hem mới khóc, mới vỗ dành nhau, nay lại tung cứớc đánh nhau ngòai đường.
Mà thôi khỏi nói, nhỏ thua là tất nhiên, chiều cao thì cao khong lại, sức thì cũng chẳng tới đâu , làm sao trị đựơc Long chứ.
Nên giờ đây chỉ biết ôm đầu liếc anh thôi….mắt Long thấp thóang cũng nhăn tít đi khi hứng mấy cú vào chân…nhỏ ác…ác đến anh cũng bó tay.
Ra tay mà chẳng thương lấy tình anh em gì cả. ( bộ ông có à..?)
Lát sau, không dợt nhau nữa, nhanh như cắt, tay Long đưa ra khéo người Phương lại, giọng nghiêm chỉnh đi……-
“ Em và thằng ngốc đó….có phải…..có phải……”
Miệng , không hiểu sao lại vấp lên vấp xúông khi nói về vấn đề đó…..Lúc đầu ngu ngờ chẳng hiểu anh muốn nói gì, chợt phát giác ra…….người Phương khẽ run nhẹ, vì hình như Tuấn có nói, đã thuật lại mọi chuyện cho anh…vậy…vậy…..
Nhìn Long với ánh mắt sợ sệt….giọng cũng không vẫn theo……-
“ Phải….phải……cái…cái…..gì…”
Đứng người……..thấm thóăc sau, anh hít một hơi,….và không kiềm đựơc. Gương mặt như trẻ đòi kẹo hiện ra….-
“ CHẤN…CHẤN VŨ..ẤY…CHO ANH GẶP NÓ ĐI…”
Đuôi nghoe ngẩy, mắt cũng sáng ra. Mồ hôi rơi từ trán Phương xuống, nhỏ dị ứng khi anh như vậy, da gà sở cả lên……
Không thấy nhỏ trả lời, Long hỏi lần nữa …..-
“ CHẤN VŨ….CHẤN VŨ Ở ĐÂU…”
Tay cũng lắc người Phương theo….tốc độ kinh hồn……….Điên mất chịu khong nổi nữa, cứ tiếp tục như thế chắc Phương điên vì lệch óc mất.
Hét tóang lên………-
“ NGỪNG LẠI…”
Rồi lại dịu xuống,…-
“ Chấn Vũ giờ này trong trừơng, chiều mới tan học…..”
Cứng đơ người ra….
< HẢ…..?......Cháu….cháu yêu…..không đựơc gặp sao…..>
Mặt ngu không đỡ cũa Long khi anh hoá thạch, thế nhưng chợt anh lại giật mình khi Phương nhào tới ôm…..giọng yếu đi…-
“ Anh…anh không giận em sao….”
Cừơi nhẹ….vuốt lên đầu Phương….-
“ Giận à….! Anh giận đến muốn giết thằng ngốc đó đấy ( người Phương tê liệt khi nghe Long nói )…nhưng…có ích gì…..vì chẳng phải vẫn là ba của con em sao.
Anh ko tin đựơc khi biết việc này, anh cũng phải sốc lên vì nghe Tuấn kể……nhưng..nhưng em quay về…chỉ cần em quay về anh không trách gì cả.
Chỉ cần đừng bỏ đi như thế, đừng làm anh phải lo đến thở không ra hơi…đừng che lấp con tim em, đừng làm anh trở nên vô dụng….”
Lòng Phương nhói lên , nhỏ biết…phải…vì ha'nh động ngu ngốc mà đã khiến Long phải đau khổ ngần nào, chẳng riêng gì anh cả…mà tất cả những người nhỏ thương nhỏ mến đếu phải chịu hứng cảm giác đau thương….
Mắt Phương chợt đỏ lậu……càng núp sát vào lòng anh hơn.
Thế nhưng chưa kịp rơi xúông đã bị gương mặt long lanh của Long đánh tới lần nữa…..-
“ NÀY……EM CÒN ĐỨNG ĐÂY…MAU DẪN ANH ĐẾN GẶP CHẤN VŨ ĐI….”
Méo xẹo mặt đi vì nhìn thấy cái mo cái mán trên gương mặt hăm hở đó……bó tay với anh, lúc giận thì khiến người ta run đến phải tè, lúc lại cứ như trẻ con lên bốn.
……………….
Chừng chứ một lát cuối cùng nhỏ đành phải chấp nhận vậy, quay về tiệm nứơc kia, thế là ba người Long , Quân và nhỏ, bứơc đi..tiếng về ngôi trừơng vừơn trẻ ấy………..
Tim Long hồi hợp, chả biết phảir a mắt cháu yêu thế àno ( sax…), đôi lúc, dáng vẻ của anh khiến cho Quân và Phương phải né ra mà sợ…sợ người ta cừơi khi đi chung với anh.
Chợt, đang đi, Quân lên tiếng….-
“ Này, lần này mày về luôn hả…?”
Bất giác, giờ nhỏ mới gậit nảy người lên, đúng rồi nhỏ quên mất vấn đề muốn hỏi…
Thở dài một hơi, Long lắc đầu…
“ HÀIIII….z..z……không, ta chỉ ở đây đuợc vài giờ thôi, ít ra là gần chiều hoặc tối, mai tao phải có mặt tại Anh rồi…
“ HẢ”
Phương và Quân đồng thanh hét lên……..Quân định mở miệng hoi tiếp thì từ khi nào tiếng Phương đã vọng ra…….-
“ CÁI GÌ…CÁI GÌ…ANH PHẢI ĐI SAO….SAO LẠI TẾH…CHỈ HÔM NAY VỪA VỀ MÀ…”
Khóe mắt cay cay, tim như ngừng đập vậy. nhỏ nắm kéo tay áo anh, vẫu lia lịa.
Nhìn em âu yếm, Long vuốt đầu. Xoa xoa…giọng trầm và an ủi Phương….-
“ Ngốc….anh vẫn chưa kết thúc hợp đồng, làm sao nghĩ ngang đựơc. Cũng không bao lâu….5 tháng nữa anh sẽ về lại đây, em không cần làm vẻ mặt như thế chứ. Anh có nói là đi luôn đâu…”
Lòng Long chợt nhói lên khi thấy ánh mắt đo đỏ của nhỏ….Tay Phương nắm chặt lấy cánh tay Long, siết thật thật mạnh vào…..cảm nhận đựơc điều đó, anh vòng tay đẩy nẹh đầu em vào người mình hơn…………
Thóang sau, giọng Long trở nên nghịêm nghị lại…gương mặt cũng thay đổi đi…..-
“ Ngừng làm việc ngay, bắt đầu từ ngày mai e phải đi học lại……anh không cho phép em xem nhẹ cuộc đời như thế này”
Đang rầu, nghe tới đo', mắt Phương trợn lòi ra, giọng cà lăm tím lịêm…-
“ CÀI…CÀI…GÌ…HỌC…HOC….LẠI….HẢ…?”
Mặt nhăn lên….thưởng vào đầu nhỏ cái kí nhẹ….
“ Chứ em múôn súôt đời lao đầu vào cong việc trong ngỏ cục àh…..”
Tới bây giờ Quân mới lên tiếng lên…-
“ Long nói đúng, em nên ngừng công việc hiện tai và tâp trung và học đi, với sức của em, quay lại và tiếp thu chỉ là chuyện nhỏ….”
“ Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả……cứ thế mà quyết định, em không có tiếng nói trong việc này….nghe rõ chưa….” Giọng nghiệm đến đáng sợ đi của Long , khiến người Phương run cầm cập.
Nói thì nói dễ quá…nhưng không làm thì kiếm gì ăn, rồi tiền nhà…tiền học nữa….cả tiền sinh họat li chi lắc nhắc…..đầu nhỏ muốn vỡ ra…..mắt cũng chỉ biết có tiền và tiền thôi….
Lại lên tiếng…-
“ Nhưng nếu…………..”
“ Bắt thằng ngốc kia cày là đựơc, vậy đi, anh cũng đồng ý với Long…em phải quay lại trừơng…”
Thả một câu nói nhẹ như tờ hồng, thế mà mặt Phương méo đi…..vỗ vai thằng bạn, Long cừơi híp mắt….ẩn sau cặp kình đen….-
“ Có mày là hợp ý tao……5 tháng nay, nhờ mày trông non thằng ngốc đó giúp tao….cả con ngốc này nữa..”
Phương bất động……..chẳng thể cả lí với hai người này, Quân đã thuộc loại cây khô, Long còn hơn cây cổ đại. Lung lay đựơc, ấy mới lạ đó….
Bước chân của nhỏ chậm dần đi khi chìm vào suy nghĩ….chợt giật thóang người len khi nghe…….-
“ NÀY……..CÒN KHÔNG MAU ĐẾN ĐÂY….”
Lời nói này, không hẹn mà gặp, cả Long và Quân đều nói ra, thế rồi hai người lại nhìn nhau vì sự ngẫu nhiên ấy…….
Tuy đầu chưa thông, nhưng chẳng thể hiểu vì sao tim Phương đập thật mạnh, hạnh phúc lại dâng đầy hơn, Hình ảnh Long với Quân, ập vào măt nhỏ, cả hai bàn tay còn đưa về hướng đứa con gái này…đứa em lì lợm , cứng đầu mà đến ngốc nghếch đi.
Nứơc mắt rời cũng chẳng thể ngăn, rơi dều trên gương mặt nhòa nhọet ấy….lao đến vòng tay ấm áp của hai người con trai kia……
………………………………………………..
Giờ đây cả ba đã đến trứơc trường, Quân chả có thái độ gì cả, gương mặt Long thì xanh xao đi, người run cầm cập. Thấy thằng bạn mình như vậy,,Quân cười phì ra, lất tay vỗ vào lưng Long, ra vẻ nâng cao tinh thần…
“ Này, mày có cần phải vậy không, Chấn Vũ cũng chỉ là đứa bé, có phải xã hội đen đâu mà mày chi'a cái mặt đó ra nhìn hả….”
Mắt dán thẳng vào trong khung trừơng đó, miệng đáp lại, mố hôi chảy ra…-
“ Tao biết, nhưng nó tự run,. Có phải tao muốn đâu….may' làm sao hiểu đựơc cảm giác của tao lúc này chứ…..”
Phương đã vào trong xin phép cô để đón CHấn Vũ về……….chợt tim Long đứng lại khi từ xa thấp thóang bo'ng dáng cô em bé nhỏ trên tay là thiên thần mọc đôi cánh trăng tinh….nụ cừơi sao mà dễ thương thế .( thích thì kêu Tuyết ấy….tác giả gợi í thôi…)
Càng lúc người càng khẩn trương hơn, thần kinh càng ngày kăng ra hết độ…….
Phương cười tươi, cùng cười với con khi đang nâng chân bứơc tiếp.
“ MẸ……Sao hôm nay Chấn Vũ đựơc về sớm vậy….”
Thiên thần ngây thơ đưa đôi mắt ra hỏi……
“ Uhm, Mẹ dẫn con đi ăn bột chiên chịu không…..”
“ THẬT SAO….ẸM CHO CHẤN VŨ ĂN BỘT CHIÊN HẢ…..THẬT SAO MẸ….”
Lấp lánh ánh sao khi nghe đến từ đó. Vâng từ “ Ăn” đầy các bạn …!
Bứơc chân đã gần đến phía Long hơn….đôi mắt trố ra khi nay đựơc gần thiên thần đến vậy…..Nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh mà nhỏ không thể không cười phì……
Xoay đầu theo tầm mắt của mẹ…chợt Chấn Vũ reo to lên……
Tưởng thiên thần hướng về phía mình, nên Long đan hai tay ra nhận lấy…………..
“ CHẤ…………….”
“ CHÚ QUÂN ƠI…..CHẤN VŨ NHỚ CHÚ QUÂN……”
……..HỤP…………..Chụp lấy thiên thần từ tay Phương, bế sang phía mình……
“ CHÚ QUÂN CŨNG NHỚ CON RẤT NHIỀU…”
Tiện miệng , hôn vào mà Chấn Vũ luôn………….
Đang vui vẻ, chợt Phương mới xoay qua nhìn Long, anh hoá đá từ lúc nào, người cứ như tảng băng di động ấy……
Lung lay người anh….nhỏ hỏi……-
“ Anh Long……anh…này…này……anh sao vậy?”
< C……h…hấn …Vũ……Chấn Vũ của mình………….>
Gương mặt thãm thương cộng thêm quê độ, chốc chốc ngừơi Long nóng hừng hựt lên. Lát sau phóng điện về phía thằng bạn cùi ấy…
Bế thiên thần mà QUân nghĩ cứ như đang ôm lựu mìm vậy….rát , buốt cả sống lưng.
Ấy thế giợ' thiên thần mới xoay qua hình người đàn ông lạ mặt này.
Bản năng xuất hiện. gật đầu nhẹ, giọng cũng thỏ thẻ lạ lẫm đi….-
“ CHào chú….”
Ấy…ấy…bất giác Long mới thôi không phóng điện vào Quân nữa, mà dời mắt sang thiên thần…..
Nhìn cưng chết đựơc, tay cũng ngứa đi…..tự nhiên nhào đến, bế sốc Chấn Vũ từ tay Quân kéo qua mình…….
“ TRẢ ĐÂY”
Đang ẫm ngon lành , khi không Long giật, QUân quạo lên….-
“ MÀY ĐIÊN HẢ…”
Kéo hai nách thiên thần sốc ngược lại/……..
“ GÌ……CỦA TAO CHỨ CÓ PHẢI CŨA MÀY ĐÂU….ĐƯA ĐÂY……”
Cương tập hai, ánh mắt tóe lữa ra….
“ MÀY CÓ BUÔN KHÔNG, TAO BỒNG TRỨƠC MÀ…”
“ ĐƯA ĐÂY…”
“ KHÔNG”
“ ĐƯA ĐÂY…”
“ KHÔNG”
“ HAI NGƯỜI CÓ THÔI KHÔNG, CHẤN VŨ KHÓC RỒI KÌA. BỎ RA HẾT, LÀ CỦA EM….BUÔN RA …BUÔN RA…”
Chụp lấy người Chấn Vũ từ hai tên ác ma này, nhỏ sóck khi thấy mặt Chấn Vũ xanh lè đi….đôi mắt mở to kinh ngạc đến không thốt ra đựơc câu nào.
“ HẢ???”- Mậ't cục kưng, hai anh chàng mới vục tỉnh mộng
Phương trố con mắt ra nhìn hành động của anh mình., Chấn Vũ cũng giật mình lên khi cảm nhận than mình bị nhất bổng…..liền mặt mài xanh lét……hét …khóc óa ra….-
“ MẸ….MẸ….MẸ……….”
Bế thiên thần trong tay, vỗ vỗ lưng , nhỏ dỗ dành….-
“ Nín…nín…nào…mẹ bế rồi…con đừng khóc…” Dứt câu thì phóng điện nhìn hai tượng đá.
Bất giác cả Long và Quân chợt sợ ánh mắt muốn giết người của Phương. Thế nhưng Long thì lì thấy rõ, hai tay vẫn cứ hướng vào người Chấn Vũ mà dan ra….mắt long lanh,…miệng cứ như nhìn thấy châu báu vậy……giọng lấp bấp , run run…..-
“ Phương. Cho anh….cho anh bồng tí…một tí thôi……..”
Thấy người đàn ông đó lao về mình CHấn Vũ ôm chặt cổ mẹ, run người lên….
Một tay đưa ra vả lô bàn tay đang mò tới…..-
“ ANH CÓ THÔI KHÔNG, CHẤN VŨ SỢ ĐẤY….”
Nghe mà nát cả lòng, mặt mài Long đưa đám đi….mây đen kéo đến, sét đánh ầm ầm vào não anh….thấy vẻ mặt thảm không thể thảm hơn của Long , Phương thở dài hơi, bó tay với ong anh cuả mình……..Lập tức, nói nhỏ với Chấn Vũ…nhỏ vào tai……..-
“ Chấn Vũ ngoan đừng sợ….chú này là anh mẹ…..là cậu con đấy….”
Saxxxx………..thêm một con ngu nữa. làm sao thiên thần hiểu đựơc chứ, thế nên đầu cứ lắc hung hục đi……
“ Ngoan nào……chú không làm con sợ đâu”- ra sức dỗ ngọt con……nhỏ nói mai~ mà vòng tay Chấn Vũ cứ ghì lấy cổ nhỏ thôi, chả thèm buôn lõng gì cả.
Hết cách….đành…….-
“ Con múôn ăn bột chiên không”
Nghe tới ăn, thiên thần tỉnh hẳn….-
“ CÓ Ạ…”
“ TỐT, thế con muốn ăn hai ba dĩa luôn không….”
“ UHM…UHM…” Gật gật cái đầu , nụ cười chum chum lo cả đồng tiền lên……
“ NGOAN…….!, Chú này sẽ dẫn mẹ con mình đi ăn đấy…”
Đến giờ Chấn Vũ mới chịu xoay đầu nhìn gương mặt mếu máo ấy của Long….thấy thiên thần nhìn mình, đột nhiên anh thay đổi nhanh như gió vậy, hớn hở ………..
“ Thật sao..?”
Đôi mắt hơi sợ sệt nhìn về phía anh rồi quay sang nhìn nhỏ, Phương vôi gật gật cái đầu mình…..
“ Con ngoan, cho chú bế một tí….một miếng nha..nha…” Mặt ngu không tả nổi của Long làm Phương với Quân không nhịn đựơc cười.
Ban đầu còn cự nự, lát sau sức mạnh của Bánh Bột chiên mạnh quá, làm thiên thần cũng mũi lo'ng đi, chịu lao người về vòng tay ấy……
………HỤP………….
Hất ChẤn Vũ lên một cái, mới vừa chạm vào thiên thần thôi, chẳng thể hiểu sao, lòng Long sứơng đến tuột độ…gương mặt thóang đõ đi vì cảm giác bay bổng ấy…….
Hôn tới tấp vào mặt thiên thần, vo'ng tay siết chặt thêm………nụ cừơi tươi roi rói dán chình ình lên gương mặt hớn hở ấy.
Nhìn nhau mà Quân với Phương chỉ có thể lắc đầu……Hôn nhìu quá làm Chấn Vũ cứ lien tục né người đi, tay Long lại đưa lên ghì đầu thiên thần lại, đưa má hướng về phía miệng mình……
Ấy thế thôi, vì con nít nên lát sao, nghe Long đùa vài câu thì cung~ cười híp mắt …….
Nhìn cảnh này mà lòng Phương tràn đầy hạnh phúc, hơi thở mỗi lúc một nhẹ đi, thế nhưng chốc chốc sau, gương mặt lại bí sị……….
Ngồi trong quan ăn, mãi ló nhìn thiên thần mà Long không để ‎ mặt Phương, thóang nghển đầu lên, ngạc nhiên hỏi…
“ Sao vậy, không phải em cũng mê món nào à…”
Phương lắc đầu ăn tiếp, mà ăn cái gì, vừa đưa gần miệng thì lại buôn ra, cứ thế mà không biết khi nào miếng bột mới ngoan ngõan trong miệng cô nàng này.
Quân cũng thấy lạ….-
“ Em lo việc ở tiệm sao….”
Lắc tập hai….
Hỏi mãi mà nhỏ chí có lắc với lắc thôi, chả chiệu mở miệng gì cả……
Thóang sau……-
“ Em …em đang lo cho Nghi….”
Nhắc tới Nghi, Long mới chợt tỉnh,….phải ..vì lo Phương quá mà quên luôn Nghi…( không công bằng ứ chịu…!)
Anh liền thay đổi nét mặt đi, lo lắng lại lao về……-
“ Con bé sao rồi……..vẫn………….”
“………………………….”
Cắt ngang lời anh , Phương kể chầm chậm ra mọi sự viêc, Chấn Vũ hiểu gỉ đâu, cừơi tươi mà ăn ngon lành, còn Long, cả Quân nữa, người cũng chợt lạnh đi khi nghe nhỏ kể.
Long lại đau, lại xót cho Nghi, không hiểu hai đứa em mình, kiếp trứơc có nợ hay sao mà kiếp này lại vướng cứng ngắc vào hai tên cà chớn đó……Nhưng lát sau, nghe Phương nói nó cũng dần ổn lại rồi, anh cũng thở pha'o ………
Thế…sau……kết thúc mà bánh bột chiên, chợt Long nhìn đồng hồ rồi vẻ mặt trố lòi ra…..chân bắt đầu cử động……-
“ ANH CÓ VIỆC GẤP…KHÔNG KỊP RỒI…..ANH PHẢI ĐI….”
Nói xong cuối nhanh xúông hôn vào má Chấn Vũ, rùi phóng vèo đi trong không gian đầy mùi gió bụi.
Nhỏ chóang, Quân cũng chóang theo……..
“ THIỆT..! Cái thằng này, làm gì mà gậ'p như vậy…..”
Chào thua Long, Quân cũng chẵng biết nói gì, và cũng chẵng hiểu vì sao Long lại bay như tên……
Nghiêm đầu nhìn Phương, thấm thoáng anh lại thấy nụ cừơi hiện lên……tò mò anh hỏi…..-
“ Này, em biết tên đó đi đâu àh…….”
Mắt cứ hứơng về phía gió thổi trong không gian…………..-
“ Tìm một nửa…”
……………………………………………………………………………………..
Thuat lại mọi việc cho Tuấn nghe…….chợt nhỏ cảm nhận sao im lặng như thế….ngứơc lên thì bất ngờ tên này xoay người lại, đè ngược nhỏ xuống….hôn hồng vào làn môi mềm mại của Phương.
Giật cả mình lên, nhưng rồi cũng chìm vào nụ hôn mãnh liệt ấy………..
Thật lâu sau, Tuất mới chịu dứt khỏi làn môi mộng đào kia…nhìn Phương âu yếm….nói nhẹ nhàng……-
“ Anh không múôn nhìn thấy em lúc này….anh cũng khong phản bác ‎ kiến của anh Long, phải…Phương à, em nên tiếp tục học…”
HIểu đựơc qua ánh mắt Tuấn, nhưng………-
“ Nhưng em nghĩ thì………..”
Cuối xúông, hôn vào cái trán yêu yêu của vợ…….-
“ Anh sẽ đi làm….anh sẽ lao vào dòng ngừơi đó để che chở cho em và con…..anh là đàn ông, anh không thể cứ thế mà nhìn em vậy đựơc.”
Ngưng một lúc, cười nhẹ đi, nụ cười ấm áp…..Tuấn tiếp tục……-
“ Đừng bướng bỉnh nữa, với anh, em và con quan trọng đến ngần nào, anh yêu em…..yêu đến khi không còn thở vẫn sẽ yêu…”
Nứơc mắt dọc dài theo thái dương, gò ngực Phương nhấp nhô vì hơi thở trở nên nặng nề, vì nghẹn đỏ mặt đi, vì cái cảm giác ấm áp này…
Vòng tay qua cổ, kéo người Tuấn lại, ôm sát vào cơ thể mình…….
******************************************
Giờ này, với đôi mắt căng lòi ra, tay chân run lủng bủng……..gương mặt mếu máu cũng Nghi, nhìn Phong……cứ như nan nỉ chừa cho nó một còn đừơng sống, một bao không khi để thở …..
Hắn lái xe……chợt buôn một tay, nắm vào bàn tay đang run tựa trên đùi nó…giọng trầm mà ấm lên…..-
“ Em đừng run, mọi chuyện để anh…”
< Anh nói nghe hay quá……nếu là em thì anh mới hiểu đựơc cảm giác lúc này…>
Khóc cũng chả khóc đựơc, nó đầu hàng với Phong…..càng lúc càng bấn loạn lên khi xe đã ngừng trứơc ngôi nhà…ngôi nhà không hề quen thuộc……….
………….KÉTTT…………………………….
CẠCH…………..
Bứơc xúông xe, Phong vòng qua mở cửa, …thóat cả dây an tòan cho nó luôn., vì lúc này người Nghi như bị ai điểm huyệt, cứng dơ toàn thân…..
Tim nó đập liên hồi, nhanh đền mặt mài tái mét đi…….
Đan xen, siết chặt bàn tay nó hơn, hắn kéo vào……………..
……….CẠCH…………………..
Vừa mới mở cửa thôi……….thì…………
CHÁP 67


Trở Về..! Đối Mặt..!
( Phần 4)


…………………???...............................
Một màng đêm thật yên tịnh trong khuôn phòng này………, Đèn cũng chẳng được bật sáng lên, không khí thì mỗi lúc một lạnh.
Chốc chốc làm nó sởn cả da gà lên……. giật giật tay áo Phong……-
“ Phong, sao tối thui vậy……..mẹ…mẹ anh đâu…..”
Chính hắn cũng có chút ngớ ra, rõ ràng bà cũng có chía khóa mà……nên chẳng để ý lời nói của nó, mà mãi đâm theo suy nghĩ riêng của mình…..lúc sau……-
“ Lạ…! rõ ràng …………..”
“ Anh nói gì vậy…em hổng hiểu…….”………..
Bước thêm vài bước vào………….tay vừa bật đèn lên………………………….
“ Còn biết đừơng về nhỉ…?”
“ Á…..Á……”
Bất chợt tiếng nói bà Châu vang lên……… làm cho nó liệt cả hồn đi, thất thần hét tóan lên, khiến Phong không vì giật mình bởi tiếng bà Châu cũng chết vì tiếng la của nó………..
ÔI…! Trời ơi, trong bóng đêm bà chả thèm bật đèn còn ngồi chình ình trên sa lon, bộ tính hù chết người sao…..
Lấy lại đựơc bình tĩnh….Phong chợt nhớ lời hứa của mình , rùi cũng nhớ đến hành động bỏ rơi bà tại sân bay………
Đâm ra hắn chìa cái mặt ngu hết cỡ……..-
“ Mẹ ….về đây sao không mở đèn, mẹ đã ăn gì chưa…….hay để……”
“ Anh còn nhớ tới bà mẹ này à…”
Cắt ngang lời Phong, gương mặt phụng phịu pha lẫn tất giận của bà là hắn muốn cười phì ra……
Nó thì cứ đứng như xác chết, nhìn cũng chả dám nhìn bà Châu, mặt cứ cuối gầm đi, nút sau lưng hắn………
Chợt để í còn người thứ ba, bà nghiêng đầu qua…….hỏi….-
“ Ai đây..?”
Nhắc mới nhớ, Phong liền nắm tay kéo nó ra khỏi bóng lưng mình, giọng nghiêm túc….-
“ Vợ tương lai…”
“ HẢ?? ”
Cả nó và bà Châu đều hét lên, bà hét vì quá kinh ngạc, còn nó thì không tin vào tai mình, sao hắn chạy nứơc rút dữ vậy trời……
Bà chả nói gì cả, im lặng một hồi………..-
“ Vì vậy mà cậu bỏ rơi tôi ngòai sân bay à…”
Thản nhiên ………..Nữa nghiêm nữa cừơi………….
….-
“ Mẹ thông cảm, con không lựa chọn đựơc, lúc nhớ ra thì trời đã tối rồi. Con xin lỗi, mẹ đừng giận nha…!”
“ CÁI….I…THẰNG…G……”
Người bà Châu nóng lên khi nghe đứa con trời đánh trả lời như thế……. Nó cũng chẳng khác gì, sao Phong lại nói năng như thế, chẳng khá nào châm đầu vào lửa.
Thấy bà bóc hỏa, hắn liền tiếng đến chiếc ghế sô fa…..
……BỊCH………………
“ Đừng giận , đừng giận, tổn hại nhan sắc mẹ đấy……..con sai rồi lần sau con không dám nữa….”
Nói mà tay cũng xoa xoa bóp bóp trên vai bà…….Nghi thì đứng như củi khô, miệng chẳng biết phải thốt ra lời nào.
Nghe Phong nói, lập tức bà Châu không dám nhăn mặt nữa dù cho cơn giận vẫn chưa nguôi,…….bà đánh mạnh vào đùi hắn….-
“ Có biết mẹ phải ngồi đợi con bao lâu không, lại lo con gặp chuyện gì,…………thằng con này….muốn chọc mẹ vỡ mạch máu à…..”
“ Vâng vâng…con sai…con sai…..mẹ đừng giận….”
Thật , quả nhiên bà vẫn còn rất tức, rất nóng trong người, nhưng bà lại không nở giận Phong……..đánh vài cái cũng đã cái tay……..rồi tự nhiên nhớ ra bức tượng…..-
“ Ai đây…”
Sax…x….mới nói xong… hắn bó tay với bà, giả điên số một….-
Nghe thế Phong mới xoay lại hướng nó, đưa tay kéo lấy cổ tay Nghi…giọng dịu và êm…-
“ Em qua đây…….”
Đi mà như con chim cánh cục……giọng cà lam cà lắp đi….-
“ Cháu…ch…cháu…chào….chào….bác….”
Nói mà đầu cứ cuối gầm đi…< Con dâu tương lai??? >.tò mò bà Châu……-
“ Ngẩn lên xem nào….” ( nghe sao cứ như thời xưa vậy…??? )
Vừa ngước lên, chợt nó khiến bà Châu cứng đơ người lại vì ….vì cô gái này i như tấm ảnh bà thấy trong chiếc điện thọai cũ của Phong……
“ Cô……cô….gái…….cô..gái..này……”
Nói vấp không ra lời, rồi đôi mắt kinh hoàng lên xoay qua nhìn hắn.
Nghĩ, chắc bà cũng phát hiện ra……nên Phong cừơi nhẹ….-
“ Kí ức quay về rồi..con đã nhớ….”
“ CON NÓI GÌ…..NHỚ…NHỚ HẾT…”
“ Dạ..”
Chưa để bà khỏi ngạc nhiên, nắm lấy tay nó kéo lại gần mình hơn, để Nghi đứng bên cạnh chỗ hắn và bà Châu đangngồi…..-
“ Chúng con muốn kết hôn..?”
Siễn niễn khi nghe Phong nói, bà ngồi mà cũng ngồi không xong…..đầu quay mòng mòng…….chuyện gì thế này…cái gì đang diễn ra…….
Đưa tay lên, bóp bóp thái dương mình, bà…nhăn mặt đi…….
Thấy cứ đứng vậy không đựơc…nó liền đành phải liều thử một phen.
Giật nhẹ tay khỏi bàn tay Phong, bứơc đến chỗ bà Châu ngồi cạnh…..tay chạm nhẹ vào tay bà…-
“ Con..con tên Lưu Nhã Nghi”
Chưa hết chóang, bà đang nhắm tịch mắt đi,. Chợt nghe tiếng Nghi, bà Châu hé đôi mắt dậy, xoay đầu nhìn nó….
Mồ hôi như muốn chảy ra khi cảm nhận ánh mắt bà cứ dán sát vào gương mặt Nghi…..Mãi sốc với những chuyện bất ngờ ập vô bà Châu không hề để ý đến cái họ “ Lưu” đó…..
Phong lên tiếng lần nữa……-
“ Mẹ”
Dứt khỏi gương mặt đang đỏ bừng , nóng hừng hực kia, bà xoay lại hướng Phong khi nghe hắn gọi……tình trạng hiện giờ, ghế sa lon ba người ở, bà nằm giữa luôn….
“ Con muốn kết hôn với Nghi..”
Nhìn ánh mắt hắn bà đủ biết cản đựơc mới lạ, thế thì hỏi làm gì………nghĩ sao….nghĩ sao…..vì con bé này mà hắn dám vứt bà bơ vơ trên dòng người đông đúc…. Lại còn khi không hiện ra cô con dâu bất ngờ này nữa…..
Thóang nghĩ ra đựơc việc gì, chợt gương mặt bà cười tươi…..-
“ Vậy, sao….hai đứa muốn lấy nhau ……”
“ Vân………”
“ Mai tính”
< ẶC…!!! >
Chưa kịp vâng , Phong đã bị bà Châu chặn miệng, nghe vậy lòng nó nặng trĩu đi….biết mà biết mà, đột ngột kiểu này ai mà đồng ý chứ.
Hắn ngố mặt ra định nói……….thì bà đã xoay qua hứơng Nghi…-
“ Sáng mai đến “THỬ VIỆC” ”
< HẢ ?? Thử việc …? >. Mặt nó ngu ra thấy rõ…..Phong ngu không kém…
“ Thử…thử việc…? ”
< Dâu gì mà chậm tiêu thế này….>
“ Thế nào, không muốn làm dâu nữa àhh”
Tất thì nó lĩnh ngộ ngay, guơng mặt thay đổi…
Hớn hở mặt mài lên khi nghe bà nói thế…….chụp hai tay bà lại…..-
“ Vâng con nhất định sẽ đến..”
Đứng dậy khỏi hai cục trái dấu đang ra sức đàn áp bà…..
“ VẬY ĐI, mọi chuyện đã đựơc giải quyết, mẹ đi ngủ đây.”
Dứt lời bà bước vào phòng hắn đóng cửa cái ầm đi, rồi trong làn hơi sau cánh cửa, chợt nụ cười nham hiểm hiện lên…… < Đâu có dễ…>
Trố mắt với hành động nhanh không ngờ của bà Châu, nó đớ ra, và mắt cũng ko tinh đựơc, sao mọi chuyện suôn sẻ dữ vậy nè…..
Mãi cứ hứơng mắt dán vào cánh cửa vừa đóng sầm đi, mà nó giật bắn lên khi Phong vòng tay ôm nó lại…..hôn vào má…..-
“ Anh nói rồi, mẹ rất dễ tính mà…….”
“ Nhưng em cảm thấy rất run, không biết…..,không biết mai phải làm thế nào nữa, nhỡ…”( Hể? Lúc nãy vâng khí thế mà)
………Cốc……………
Kí nhẹ vào đầu Nghi, hắn nói…..-
“ Ngốc này…nghĩ lung tung…”
< Gì chớ, , sự thật là vậy mà..!!!….>
Phút chốc nó sực nhớ ra……-
“ Thế …thế còn chuyện Nhất Long? ”
“ Anh sẽ tìm cơ hội nói với mẹ, em yên tâm…………….”\
………………………………………………………………………….
Ấy thế thôi, mọi chuyện xuôn xẻ không tin đựơc…….giờ đây hắn đang đưa nó về nhà……………ngồi trong xe mà đầu nó cứ nhớ mãi hình ảnh gương mặt, vẻ biểu cảm trên mặt bà Châu…….giờ nó mới để ý, thật, bà rất đẹp….vẻ đẹp mặn mà…lại phúc hậu nữa dù cho ban đầu có phần lạnh nhạt ( nhầm to)
Ban đầu nó còn thóang sờ sợ với mọi việc đang diễn ra, nhưng chợt nó hít thật sâu……
< Cố lên, Nghi..! nhất định mày làm đựơc…>
Trấn an bản thân mình, nó nào biết ngày tháng khổ sở kia đang vẫn tay , dăng mồi chờ nó đến.
……………………………………………………………………………………
Đưa Nghi về, với kí ức…. nên hành động trao nó nụ hôn lại trở nên quen thuộc với hắn, khẽ trao lên làn môi mềm mại kia, khi vừa bung thắc dây an tòan, một tay vẫn còn ngự trên vô lăng, tay kia lại chạm nhẹ vào gương mặt nó kéo rê qua phía mình….nơi mà nụ hôn đang chờ đợi ……………
Đỏ bần bật khi Phong hôn, dù chỉ là nụ hôn tạm biệt, nhưng sao lại khiến nó mê man, đầu như muốn vỡ…..
Đẩy lưỡi nhẹ vào sâu phía bên trong đôi môi ngọt ngào này, hắn không ngừng cuốn lấy chiếc lưỡi ẫm ướt mìn mịn kia.
Hơi thở đức từng đợt khi hắn cứ níu chặt nó vào, không chịu để nó thở dù chỉ một hơi, Thấy người Nghi mềm nhũng ra, dần dần hắn cũng cảm giác nó gượng khong nổi nên đành luyến tiết mà buôn đôi môi mọng đào ra……
Vừa mới hở ra một khỏang ….nhẹ nhàng lẫn lực nhanh, Phong lại tiếng đến gương mặt nó, hôn gấp vào…..đẩy ra, rồi lại hôn tiếp…..
Cứ thế mà ……….
………..CHỤT……………CHỤT………..CHỤT………CHỤT………..
Cứ mỗi lúc nó định đưa chiếc lưỡi qua bên Phong , tất thì hắn đẩy đầu nó ra, nhanh như cắt lại kéo vào trở lại…….
Hành động của hắn làm nó dù đang đê mê nhưng cũng phải bật cười ha hả lên…..-
“ Hum….hum…….anh làm gì vậy….”
“ Ha….ha…..cô bé ngoan của anh…”- giọng cười nghe thật ấm, chẳng to cũng không tủm tỉm, cái cách cười này khiến con tim Nghi đập lộn nhịp…..
Dùi dụi chiếc mũi mình vào mũi Nghi, nhìn nó với ánh mắt không thể ấm ơn nữa, chứa đầy tình yêu.
Buôn cả bàn tay trên vô lăng, xoay người, ôm vào thân nó, ghì cái eo bé nhỏ lại….nói yêu…-
“ Em không phải sắp chết ngộp sao, hôn vậy thì không ngộp rồi….”
Nhìn Phong với ánh mắt đầy yêu thương, chợt nó tự động chòang hai tay ôm vào cổ hắn, kéo nhẹ vào, đặt đôi môi vẫn còn ứơt ẩm kia cuả mình lên bờ môi nồng nàn của hắn……
Khẽ nhắm hàng mi…….nụ cừơi hài lòng của Phong nhếch nhẹ lên thành một đừơng cong…….đôi mắt nửa lên nửa xúông. Rồi cũng dần khép chặt lại….Tự động hé mở miệng mình ra, chờ Nghi lao đến……
Cái ứơt , cái ẩm, cái vị ngọt kia không ngừng tỏa ra xung quanh người nó , cả Phong cũng vậy…..cả hai hôn ….hôn lâu đến cứ ngỡ đang hôn bù cho suốt thời gian xa nhau………….đến nổi gương mặt nó càng lúc càng đỏ hơn, hơi nóng, mỗi lúc một ra nhiều.
“ Em yêu anh”
“ Anh yêu em…..”
“ Em yêu anh cơ”
“ Hông , Anh yêu em …..”
“ Em yêu anh nhiều hơn”
“ Anh yêu em tuốt tuồn tuột….”
“ Ha….ha……xaọ xự…..”
“ Em chùm quăng boom….”
“ Chết nè, dám nói em quăng boom…..”- Tay vỗ vỗ vào ngực Phong…mặt đỏ lên vì ngượng.
Chợt tay hắn nâng nhẹ cầm Nghi, nhìn sâu vào nó với ánh mắt đẹp mê hồn làm nó bay ngẩn ngơ theo…..
“ Yêu em”- giọng thật trầm và ấm.
Dứt lời chạm nhẹ vào làn môi nó….rồi rời đi…
“ Anh”…..lại chạm môi lần nữa….
“ Yêu” nồi tiếp theo…
“ Em” nụ hôn cuối cùng ấn thật lâu vào môi nó, tuy không bạo liệt , cũng chẳng gấp gáp như ban đầu. Vậy mà không hiểu sao lại ngọt ngào như thế, < chỉ đặt nhẹ lên môi em…chỉ nhẹ nhàng va chạm…..thế mà dòng điện vẫn liên tục lùa qua, truyền tình yêu ấy….vi vu vào cõi lòng em. >
Dính chặt nhau trong màn đêm tối……..tới tận nữa tiếng sau mới chịu dứt ra, để nó vô nhà……
Chờ khi cánh cổng màu trắng đóng lại, hắn mới nhấn ga………….
……………………………………………………………………….
……………..CẠCH………………………..
Mở cửa, bước vô, chợt hắn ngạc nhiên, lần này không phải đèn bị tắc, mà đả mở lên rồi, có điều …cái hắn giật mình là do bà Châu lại ngồi chình ìn ra ghế. Không phải bà bảo đi ngủ sao…..
Thóang cười nhẹ, cởi chiếc áo khóac ra, Phong tiếng gần, ngồi bịch xúông mặt so fa mềm mại đó…..-
“ Mẹ chờ con à…”
Tất thì, nghe tiếng mở cửa biết chắc là hắn, vốn cũng định ngu đi, nhưng chợt nhớ ra rằng, Phong …kí ức……quay về….vậy chuyện ngày xưa….liệu có định tiếp tục mối thù nhầm lẫn này không….thóang lo sợ..bà Châu ngồi định hình trên ghế để rồi bắt đầu tra với khảo, tiện đường thâm dò trong lòng Phong.
“ Mẹ muốn nghe mọi chuyện…?” giọng có vẻ rất tự nhiên, nhưng ánh mắt lại vô cùng lo lắng.
Rồi Phong cũng kể cả mọi chuyện ra….sắc mặt bà Châu thay đổi theo từng câu từng lời của hắn……………rồi lúc nhòe nhạt mắt đi, lúc tim lại đau nhoi nhói………..cuối cùng, chẳng nhịn được, bà bật lên tiếng khóc, nhìn mẹ ,hắn cũng buồn theo, nhưng yêu thương thì nhiều, khẽ vòng tay ôm bà lại……….
Bà Châu không tài nào tin vào những gì mình vừa nghe nữa. Giờ mới nhận ra cái họ của nó , thì ra….Lưu Nhã Nghi là con gái của Lưu Thế Khải……cả việc trả thù dẫn đến yêu đương thật sự……rồi tai nạn….rồi………….hàng ngàn câu nói theo trình tự hắn vừa kể cứ lập lại trong đầu bà Châu, khiến bà mơ hồ không biết phải nhìn nhận sự việc ra sao nữa.
Đang rơi nứơc mắt ngập cả lớp áo sơ mi trắng tinh của Phong, chợt bà dựng khẩn ngừơi lên khi đầu vang lại câu nói của hắn…-
< “ Nghi đã có con với con khi…………..” >
Giờ mới bất giác nhớ ra….lập tức ngẩn đầu dậy………-
“ HẢ….CÓ CON..??? ”
Trời, rút cuộc nãy giờ bà có nghe hắn nói không vậy ,,…..chóang với mẹ, hắn thở dài….-
< Cái này sao giống Nghi dữ vậy….thật chậm tiêu…> ( Sax…x……..muốn sét đánh)
“ Thằng bé tên Nhất Long, mẹ.”
Mới vừa đau, khóc cho những truyện mà nó và hắn phải trải nay bà là lên cơn lúc cao lúc thấp khi biết, hai đứa này cả gan tài trời dám ….dám…..
Nói không ra hơi, bà như bị điểm huyệt vậy. Sốc toàn tập mà.
Lát sau…..-
“ Còn…còn cái gì chưa nói không……một lượt đi….không mẹ nhập viện mất…”
Bộ dạng của bà khiến hắn cười phì lên, sau đó gương mặt hắn lại chợt buồn…giọng cũng trầm và nhỏ đi….-
“ Con biết những việc con làm thật không tài nào tha thứ được, không biết bao nhiều lần khiến Nghi rơi nứơc mắt, đau khổ…mọi đau khổ, đến nát con tim con đều ném chúng vào người cô ấy, vậy mà Nghi vẫn chấp nhận con, vẫn cho con cơ hội”
Cuối đầu chóng lên hai tay đang tựa đầu gối, tối sầm mặt mà vơi theo suy nghĩ kia trong đầu.
Nhìn Phong mà bà Châu cũng đau đến cắt ruột, bà giận , giận bản thân quá vô tâm, giận khi biết lúc con cần mình nhất lại không có bên cạnh, để khuyên để nhũ con….
Đôi tay run run đặc lên tấm lưng rộng ấy, thóang bà mới cảm nhận, Phong đã lớn thật rồi, không còn là một cậu bé ngày nào nữa, cũng chẳng sống với gương mặt lạnh lùng kia, Khẽ tay vỗ về trên lưng hắn….giọng cũng ứơt đi…..-
“ Mẹ…mẹ xin lỗi..tất cả là lỗi của mẹ, mẹ đã không ở cạnh con…đã không khiên nhẫn để thuyết phục con với mọi sự thật , mẹ xin lỗi…”
Phong cứ như một đứa trẻ, xoay đầu lại, tựa vào lòng bà Châu…….không khóc nhưng khóe mắt chốt cũng đo đỏ lên.
……………………..Một lát sau…………………
“ Đựơc rồi, mẹ sẽ không phản đối hai đứa kết hôn……”
“ THẬT..S….”
“Nhưng..” Cắt ngang lời hắn.
“ Mẹ cũng không chấp nhận dễ dàng, ích ra phải kiểm tra đã…..”
Nụ cười lại trở về trên gương mặt Phong……vốn là người phụ nữ hiền lành, phúc hậu, hắn thừa biết bà sẽ mau chóng chấp nhận Nghi thôi.
“ Nghi sẽ không làm mẹ thất vọng, tin ở con.”
Gương mặt nữa nghiêm nữa tràn ngập yêu mến khi nói về Nghi.
Thấy vẻ mặt hớn hở của Phong khi nói về con gái đó, chợt bà cảm thấy ganh tị, muốn đấm , dọng cho một nhát lăn xuống mặt nền đi…<.Gì chứ..! cái mặt đó là sao…cái thằng này…….xem vợ hơn mẹ nữa >.
Cười đểu, bà vỗ vai hắn…..-
“ Yên tâm, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho vợ “tương lai” của con….”
Chẳng lấy một hòai nghi khi nghe thế, hắn phút chốc quên mất đi, bà Châu là một người mẹ có tính cách lạ thường. Kiểu này Nghi khổ dài dài nhỉ…!
………………………………………………………………………………….
Thân là con , tất nhiên giờ hắn đang nằm trên ghế salon rồi….bà Châu thì nữa kinh nữa hiểm…Giấc ngủ không đến nhanh với bà khi biết ra mọi sự thật, bà trằn trọc cả đêm. Bất ngờ này quả thật không nhẹ, cứ như quả tạ rơi từ trên trời xúông. CHớp mắt thôi giờ đột nhiên bà đã có cả cháu luôn.
Nhắc tới, chợt nụ cười hăm hở mong đựơc gặp Nhất Long hiện trong trí bà ( Giống ba Long nhỉ..?)…..quả nhiên người cao tuổi ai cũng vậy , từ “ Cháu” cứ như đựơc đem so với vàng và kim cương vậy.
Gương mặt thay đổi 180 Độ đi, …..buồn…sầu da diết chuyển sang vui mừng hí hửng, rồi nay lại biến thành nhăn nhó cực độ .
Bà nữa thương nữa ghét Nó….
Thương thì thương cho những gì nó đã trải, thật sự chính bà cũng cảm nhận đựơc đó là một cú sốc lớn., Không thể phủ nhận Nghi, nó thật mạnh mẽ. Thế nhưng ghét, thì bà ghét ở chỗ nó đã chiếm đi con trai duy nhất của bà…..
Vì ngòai bà ra, chưa bao giờ hắn nói về ai mà lại nở nụ cừơi như thế, hờn mát, bà chau mày lại….lúc sau lại dãn ra…...
Ghét cũng tồn tại một lúc thôi, nụ cười mãn nguyện cúôi cùng cũng hiện lên gương mặt bà Châu. …..cứ thế, buồn, vui rồi giận thay phiên nhau vỗ ập vào giấc ngủ…..làm bà chóang ván lên………….. Đã vậy, trứơc sau bà cũng phải gặp ông Thế Khải, rồi cả việc huấn luyện Nghi….rồi còn việc Nhất Long bé bỏng…..trời ơi banh đầu bà mất…
< Mệt..! mai tính..>
Trời..! dẹp hết qua một bên để chìm vào giấc mộng….chả biết bà sẽ mơ thấy gì ha…..
……………………………
Gác hai tay sau đầu, Phong lòng chợt âm ấm khi nhớ lại những việc, những chuyện đã cùng làm với Nhất Long, cả nụ cười thật hạnh phúc trên môi nó nữa.
[ “ Mẹ ơi, bỏ Pin ở đâu dạ, Nhất Long hổng biết….”
Dở khóc dỡ cười với sự ngây thơ của con, nó vừa định mở miệng nói…..chợt Phong nhất ngươi thiên thần lên, đặt trọn vô lòng mình……
“ “BA” không cần xài pin, ba chỉ cần nụ cười của con là có thể họat động rồi…”
Ngu ngơ chưa hiểu ra ý của hắn….nó thì im lặng chờ nghe theo cuộc trò chuyện giữa Phong và Nhất Long.
Thóang sau chợt thiên thần cười thật tươi, ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn hắn……-
“ THẬT SAO, NHẤT LONG CHỈ CẦN CƯỜI LÀ CHƠI “ BA” ĐỰƠC RÒI……..PHẢI HÔNG MẸ….”
Bất thình lình xoay đầu về phía Nghi, nghe con nói mà nó muốn cười vỡ bụng ra…..ấy là do từ “ Chơi” khiến nó phát sổ ……
Rồi Nhất Long lại xoay vào phía lòng ngực hắn, ngước đầu lên……đôi mắt hơi e ngại……-
“ Dậy….dậy….nêu Nhất Long cười, ba sẽ đón Nhất Long hi hết giờ chứ…….Nhất Long muốn ba đón cơ…..mấy bạn ai cũng mua ba hết ròi, Nhất Long chưa có….”
Lòng Phong chợt run rinh, hơi nhói lại, dù cho lời nói ngây thơ ấy, biết…chỉ là con trẻ, nhưng chẳng thể hiểu sau, nó lại khắc sâu vào tim hắn….Vuốt đầu con thơ, Phong cố cười nhẹ để không lộ ra đôi mắt đỏ hoe của mình….
“ UHM…..Chỉ cần Nhất Long cười, ba sẽ đón con mỗi ngày, ba cũng sẽ dẫn Nhất Long đi chơi…đi bất cứ nơi nào con thích…….”
Hớn hở, mừng đến gương ặmt như muốn phát sáng ra…..-
“ Thật sao….ba dẫn Nhất Long đi chơi……Nhất Long sẽ cười thật nhiều…thật nhiê`u nun….”
“ Nhất Long đi với mẹ Nghi nữa cơ….mẹ Nghi phải đi với Nhất Long…”
Chưa đi mà đã rối rít lên, nhìn con mà con không cầm đựơc nước mắt, nhanh tay, xoay đầu rồi vuốt nhẹ đi, cho vơi giọt nứơc mắt.
Giờ đây nó mới cảm nhận đựơc thế naò là một gia định, thế nào là hạnh phúc trọn vẹn, thế nào là ấm áp….thế nào là tràn ngập yêu thương……..
“ Đi chơi….đi chơi…được đi chơi…..”
Cứơi híp đôi mắt đi, cực quậy cái đầu vào lòng ngực hắn, vui đến nổi chĩ lo chạy theo suy nghĩ của mình……chơi gì đây….xe nhún…..gấp thú bông….hay mua kẹo…..
Đặt nhẹ bàn tay ấm , to vào đầu con, vuốt mườn mượn,
Thấp thóang Nghi chợt bất ngờ vì Bàn tay kia của Phong níu đầu nó, kéo nhẹ nhàng rồi hôn nồng lên trán Nghi…….
Căn phòng ngập đầy hạnh phúc lên, Tuy đã đánh mất rất nhiều, nhưng thời gian vẫn còn là cơ hội….vẫn có thể khiến Phong bù đắp đi dòng nứơc mắt đã chảy của người con gái này.]
Đêm nay, Hắn sẽ mơ một giấc mơ đẹp………Phải, vì nụ cười vẫn cứ trụ trên gương mặt ngập tràn hạnh phúc kia.
*****************************************************
Chân nhất chần chậm lên, để không làm mọi người thất giất, định bứơc lên lầu, chợt ánh đèn căn phòng kia vẫn còn sáng……không hiểu vì sao, bứơc chân nó lại quay đầu đi, tiếng về nơi vàng hoe của ánh đèn đó. Hé mở cửa, thật nhẹ nhàng…chốc chốc…nhận ra, chị vẫn còn chưa ngủ…
Tiếng động làm Tuyết bất giác ra, ngước lên,. Rời tay khỏi xấp hồ sơ đó….miệng thì nói ngủ, dù cho lúc này cô rất mệt, ấy thế nhưng chẳng tài nào chớp mắt được….đành phải lao đầu vào công việc thôi…
“ Là em sao….”
Khẽ cười, đóng cửa phòng Tuyết, nó đến gần cô hơn, đặt thân lên chiếc giừơng to ấy…….
Gỡ bỏ kọng kính ra khoỉ gương mặt mình, Tuyết đứng lên, cũng đi về khung giường rùi ngồi xuống, kế cạnh Nghi…
Chẳng nói một lời, cô cứ im lặng như thế, chợt nó chòang tay ôm lấy vai cô, tựa đầu vào….-
“ Em sẽ không làm chi lo , em sẽ cố gắng sống thật tốt, em sẽ không khiến chị phải khóc vì em…em xin lỗi…em xin lỗi chị..”
Nứơc mắt…?, không nó chẳng hề rơi, nhưng giọng nói lại nghẹng, nghẹng đi khi biết mình vô tình làm chị đau, khiến chị lo, khỗ tâm với cuộc đời mình.
Thật lâu sau, Tuyết mới bật tiếng….tay đưa lên, chạm vào cánh tay đang ôm lấy thân mình của Nghi…-
“ Chị không muốn đánh mất lời hứa kia, lời hứa sẽ luôn che chở, bảo vệ em khỏi khổ đau này, khi em khóc, chị đau đến vỡ tim, khi em bơ vơ..như người vô cảm, chị lại cảm thấy mình thật thất bại, mình thật vô dụng đi, mình cũng không là người biết giữ lời hứa….hằng đêm chị đều hỏi….liệu mình đã làm gì sai…liệu mình có hết sức….nhưng sao em vẫn khóc mãi em cứ ngồi tếh mà khóc mãi thôi….Nhìn em…nhìn qua bức ảnh kia….chị cảm thấy thật nặng nề…chị không biết rồi sẽ nói sao với mẹ…sẽ phải làm gì khi vụt đi lời hứa.
Chị thật sự không biết nên làm gì ….chị thật sự không biết…..”
Núơc mắt lăng dài trên đôi mắt sớm đỏ hoe đi, Tuyết đau , đau khi không thể hiểu, còn đường nào nên chọn, nên dành cho Nghi.
Nhìn Tuyết rơi, nhìn Tuyết khóc, mà lòng nó nhói theo từng đợt, hô hấp cũng thật nặng nhọc hơn…..
Chẳng thể nói gì ngòai hai từ xin lỗi….và cả vòng tay kia….nó không muốn buôn chỉ muốn úp sâu vào đôi vai chị…….
Một lúc sau, Tuyết đẩy người nó ra một khỏang, gần tầm nữa cánh tay, cô nhìn Nghi với ánh mắt đầy yêu thương..che chở lẫn cầu chúc đi……Chạm vào má nó……khẽ nỡ nụ cười -
“ Nhất định…nhất định hãy hứa với chị, em phải hạnh phúc, phải cùng người ấy đi hết quảng đuờng còn lại, nhất định em phải làm được, biết không….”
Áp tay mình lên tay chị, nhắm nghiềng đôi mắt đi, sau đó hé mở…tiếng “ Uhm” thật nhỏ..thật mỏng manh…..rồi lại lao vào vòng tay êm êm ấy…êm như một người mẹ, phải ngòai chị ra, Tuyết ôm nó….thì cảm giác ấm kia như mẹ đang ôm nó vậy.
……………………………………………………………….
Ngày mai.
…………….RẦM…………………..
“ CÀI GÌ…”
“ Thưa tiểu thư đây là sự thật , chúng tôi đã điều tra, biết đựơc giám đốc BLUS ngừng mọi họat động đi, hiện nay cả nhà cũng không về lấy, tạm sống tại khu chung cư rất bình dân…hình…hình như cùng với một cô gái ạ….”
Nói àm tay còn run khi nhìn vẻ mặt muốn giết người ấy cuả Chi. Nổi điên lên, điên đến giận run cả nguời…
< ĐỒ TỒI, ANH XEM TÔI KHÔNG BẰNG MỘT CON THẤP HÈN ĐÓ À…..”
NghiẾng chặt răng lại, hất cả đóng hồ sơ trên bàn mình bay đi, rơi lả tã xuống……
“ Chuẩn bị xe..”
Vâng chỉ ba từ lạnh lung, thế là Chi đã bay đi, tiếng đền cái nơi chết tiệt hạ lưu đó để nắm cô , lôi bằng đựơc Tuấn về thì thôi.
………………………………………………………….
“ Húyt…huyt….huýt…huýt…”
Vừa đi miệng cũng vừa húyt sáo…..đả bào Nhỏ phải quay lại học, thành ra sợ Phương trốn nên chính anh phải qua mà xác thực. Sẵn tiện gặp Chấn Vũ luôn, nhớ chết đi dù chỉ một ngày…….
………………………….
Khu hẻm đó càng lúc càng hiện ra hơn………….
………….CẠCH………………..
Mở cổng ngòai, chứ Quân không bước thẳng vào trong…móc phone gọi Tuấn…
…TÚT..TÚT…1TÚT,…………..
Vừa khóac lên người cái áo lao động cực nhọc kia. Bất ngờ chuôn điên thọai đỗ……
[ Quân chết tiệt ] - màn hình hiện lên…..(Sax..x…)
…….BỤP…………….
“ Chuyện gì..”
“ ặC.!..Thằng nhóc, ăn nói với người hơn tuổi thế à”
“ Thì sao”- giọng không nạc, nhưng lại cộc lốc…
Mạch máu người Quân nổi cuồng cuộng lên, thế nhưng sực nhớ mục đích không phải đến để đập tên này, mà là Phương, anh đành nhịn…
“ Anh mày đến để kiểm tra, hôm nay phải ép Phương quay lại trường cho bằng đựơc…>
< HỈ?? ĐÚNG RỒI, QUÊN MẤT…..>
Giờ thì Tuấn mới nhận ra, vì sao sang nay nhỏ lại im hơi lặng tiếng, âm thầm thay đồ rồi giúp Chấn Vũ sửa sọan đồ luôn, càng lại hơn nhỏ vẫn cứ mặc bộ đồ phục vụ ấy.
Thấp thóang ngước về phía Phương, khi đang còn giúp con chải chuốc mái tóc…..
Thấy im hơi..anh nói tiêp…-
“ Sẵn tiện mở cửa coi….muốn anh mày đứng cầm cồ luôn ngòai này à…”
Nghĩ tới nghĩ lui , thừa biết đầu không lại nhỏ, hơn nữa chả nở xài bao lực ra với Phương. Nên Tuấn ngoan ngoãn ra mở cửa cho cái tên chết tiệt (trong đầu tên này ấy..)
………….CẠCH…………..
“ HÀ, CHÚ QUÂN..”
Mới thấy thôi mà Chấn Vũ đã chạy ào ra dù cho mẹ đang chải tóc cho mình. Thấy Quân , tự nhiên người nhỏ cứng đơ lại.
Cười đểu…-
“ Định trồn học à…”
< Ặc..! >
Núôt núơc bọt, quay sang ông chồng iu quý, nhìn với ánh mắt ngập tràn hi vọng lên…-
“ Miễn bàn.. chính anh sẽ đưa em đến lớp….”
< Sax….x…..>
CHưa để nhỏ kịp mở miệng tên này tiếp tục nhào vô…-
“ Thay đồ đi…anh cho em 2 phút.”
“ TuẦn tuần sau đựơc không, em chưa chuẩn bị tinh thần..”
“ KHÔNG”
GiẬT thót mình vì cả Tuấn và Quân cùng lên tiếng……dứt lời quay sang báph vừa tầm vào lưng tên này…
“ Nhóc, ráng mà cày đấy..”
“ Anh tự lo cho mình đi..”
HẶc..! tiểu tử….thật muốn nhào vô đánh cho Tuấn một trận,….nhưng thiên thần trúơc mặt đây, sao nỡ…( không dám đúng hơn)
Ấy thế mà Tuấn và Quân cứ thi nhau võ mồm….
……………….Bên ngòai………….
……..KÉTTT……………..
……….CẠCH………..
“Tiểu thư, là nơi này ạ…………”
Không them nói câu nào hết, vỡ não ra, Chi nhanh bứơc chân ra khỏi chiếc xe sang trọng, tiến thẳng cào trong…..
************************************
“Được rồi….cố lên nhất định mày sẽ làm đựơc.”
Cổ vũ mình trúơc gương, sau nó nhanh nhẹn với lấy cái vỏ sách, rồi cùng con xuống nhà….đi học…..
………….KANG…………
Mở cửa ra, thì Phong từ lâu đã đứng đó, đứng cạnh chiếc xe quen thuộc ngày nào…….
< HỚ…! BA…………BA…>
Tất thì nhận ra Phong, Nhất Long chạy thật nhanh qua phía hắn….nở nụ cười, nó cũng bứơc đi…
…..HỤP………..
“ CHÀ..! đến trường thôi…”- Hôn nhanh vào má con.
“ HI….HI….HI….”
Tiếng cười không ngừng vang ra, cười đến nổi cả nó và Phong có thể cảm nhận hình như thiên thần cười hết nổi rồi, nhưng sao cứ nhe răng hòai thế….- “ Nhất Long, con sao vậy….”
Nó ngạc nhiên ỏi.
Quay sang nhìn Nghi, thân thì đựơc Phong bế trọn….nói àm cứ nhe hàm răng ra…-
“ N.hất L.on.g.. nạ.p pi.n ..ch.o. B.a…:”
< ???>
Mặt nó ngố ra, Phong thì bật cười ha ha….vuốt tóc con….cố nhịn mà nói…-
“ ẤY...ẤY…CON NẠP THẾ ĐỦ RỒI, cười một cái thôi là Ba đã đầy bình, không cần phải cười suốt cả ngày…”
Nghe Phong nói xong, lập tức thiên thần tắt nụ cười đi, mặt hơi nhăn nhó vì mỏi quai hàm.
Đúng là ngây thơ thiệt….
Biết rằng từ nay lại thêm một thành viên nữa. nên Phong đã ghé mua chiếc ghế dành cho trẻ con đặt trong xe, rồi bong Nhất Long , mở cửa, để con ngồi vào, cài dây an tòan luôn…..
Vòng qua kia, thì ngạc nhiên khi thấy nó cứ đứng thế mà chẳng chịu vào…-
“ Em sao vậy.??”
“ Anh đưa con đi đi, em muốn tự mình đến đó…..”
“ Không sao, anh vẫn còn đủ thời gian để đưa em đến nàh và quay lại công ty..”
Quẩy quẩy hai tay….-
‘ HUM…hum/…em đi một mình đựơc mà…”
Lúc sao nói mãi àm nó cũng không chịu lên xe, Phong đành chiều theo ý nó vậy…hôn nhẹ vào môi Nghi, rồi mới quay vào…
Vẫy tay chào con, nự cười tươi rói,….Nhất Long cũng huơ tay lại…….
…………………………..
Xe vừa phóng đi thì gương mặt nó tắt hẳn nụ cừơi đi, àm thay vào là bộ mặt căng thẳng…..
Hót một hơi, nó cô lấy lại mạnh mẽ…..rồi cũng nhất chân đền ngôi nhà kia để “ Thử Việc”
……………………………..


Chuyện gì sẽ xảy ra cho ngày đầu tiên của no, bà Châu liệu có gây khó dễ…
TIÊU…!!! Chi đã lao vào trong rồi. Cả Phương, Tuấn, thiên thần lẫn Quân sẽ gặp phải việc gì đây. Cơn thịnh nộ của tiểu thư nhà họ Phói , phải chăng sẽ dở cả nóc nhà Phương…( ẶC…!)
CHÁP 68


Trở Về..! Đối Mặt..!
( Phần Cuối
)



……………..RẦM………….
Đẩy thật mạnh cánh cửa………sắc mặt cứ như muốn nuốt chủng luôn Tuấn vậy, dù cho chưa kịp dập hình vào mắt, cô đã phát hỏa lên….
“ RA ĐÂY CHO TÔI, ANH LÀ ĐỐ KHỐN, TÊN………………”
Chưa mắng xong thì cuống họ Chi đau tái lại vì bất ngờ đến chẳng thể nhảy ra từ tiếp theo…….khi…….
…………………………………………..
………………….RẦM………….
Tiếng cửa vỗ ầm lên…bất giác cả Phương , Tuấn , Chấn Vũ và Quân đều giật thót người……..tất thì sau đó, tiếng hét của Chi vóc vổng vang ra…….
Ập vào mắt Chi, cô như chết đứng lại….giọng lấp bấp…….nói nho nhỏ điều gì đó mà không ai nghe đựơc….vì quá kinh hãi đi……….
Thấy Chi, không hiểu vì sao nhỏ hơi run, hơi sợ, đứng dậy, kheó cả Chấn Vũ theo, khuất bóng đi sau đấm lưng Tuấn……..
Quân mới shock cực độ, trố lòi con mắt ra……< TRỜI..! Sao con nhỏ này bám dai dữ vậy…> ( Hỉêu nhầm ..!)
Bất định hình vài phút……Chi bừng tĩnh lại, máu sôi trong đầu lai nảy lên…….bàn tay bấu chặt vào da thịt mình hơn…..giọng rằng, run từng câu vì giận dữ….-
“ Lại…..lại…là cô, đồ ..đồ không biết xấu hổ, cô không có lòng tự trọng sao……còn dám quay lại..”
Phương không nói, chỉ đưa tay vịnh vào bã vai phía sau lưng tên này….hơi siết chặt lại.
Cảm nhận được người nhỏ run…lòng Tuấn thay đổi….nóng lên bất ngờ..-
“ Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao, cô thôi ngay cái trò này đi……ít ra người không có lòng tự trọng chính là cô đấy…”
“ AN…ANH….ANH….”- tức đến chẳng thể nói ra hơi…….liếc mắt sang Phuơng, giọng khinh bỉ….-
“ Hạng người thấp hèn như cô, vì cô……” – rồi lại chuyển qua Tuấn.. “ Vì lọai con gái này mà anh vứt bỏ tôi à…..”
Phút chốc, Chi mới để ý giờ dậy trong tay Phương còn nắm theo một đứa trẻ……tim ngừng đập…..không tin …mà không..! đúng hơn là nữa tin nữa ngờ…-
“ HỪ….thì ra lếch về đây , cầu xin bám theo, dùng cách này để trói buột Tuấn à, cô thật nham hiễm….”
Nghe Chi nói nhỏ như thế, tràn sôi máu họng ra, Tuấn như mất kiềm chế đi….-
“ CÔ……” Rùi lại bất giác nhận ra những câu nói đó…-
“ Chẳng lẽ…..CHẲNG LẼ CHÍNH CÔ LÀ NGƯỜI ĐÃ KHIẾN PHƯƠNG BỎ ĐI..”
Không chờ Chi đáp, Tuấn xoay về sau, vịnh vào vai Phương, giọng vừa to vì bàng hòan, vừa cũng chợt bé đi vì lo lắng…
Mãi lúc sau, Phương mới mở miệng……-
“ Em..e……”
“ Không sai, chính tôi đã làm…tôi không hành hung, tôi chỉ giúp cô ta nhận ra đựơc vị trí của mình thôi……”
Vốn là người nói thẳng, làm thì dám nhận, Chi chẳng hề e ngại chi khi thừa nhận sự thật đó…….
Vừa dứt lời chợt câu nói < “Cô chỉ là rác rưởi, đừng chắn ngang đường Tuấn, cô hiểu chưa…?”>
Khi không lại ập về đầu Phương, khiến nhỏ run nay còn run hơn, không phải Phương sợ, mà chỉ vì câu nói tàn nhẫn đó đã ám ảnh nhỏ suốt mấy năm nay, khiến nhỏ không ngừng tự hỏi bản thân mình, có đúng là thế không. Có thật mình chỉ là thứ cản đường, là cái bóng râm lê lếch theo từng vạch chân của Tuấn…..
Nhưng không, vì giờ đây, tình thần của Phương đã mạnh mẽ, có chết cũng không thay đổi quyết định, có chết cũng không rời khỏi vòng tay cùa tên này….hít một hơi….Nhỏ ngẩng đầu không núp sau lưng Tuấn nữa, mà đừơng đường đối mặt, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy quyền lực, lẫn rực lửa của Chi.
“ Đúng…tôi nghèo, lại chẳng tài cán gì hơn cô, dù cho tôi là hòn đá, là rác trên vỉa hè…..tôi vững giữ chặt Tuấn, tôi sẽ không biến thành một con ngốc, bỏ chạy khỏi anh ấy cũng chỉ vì lời nói khinh miệt của cô…”
Từ nãy giờ, khi nghe Chi nói, Tuấn mới nhận ra, vì sao Phương lại đột ngột biệt tâm tích, cũng chẳng để lại lí do, cứ thế mà rời xa, khiến cho tên này trở nên thành người vô cảm xúc, một cái xác vô hồn đi.
Trở lại vấn đề chính thôi, mục đích đến đây là để kéo bằng đựơc Tuấn về, tất thì Chi lên tiếng………-
“ TÔI TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐỂ CHO HAI NGƯỜI DỬNG DƯNG XEM THUỜNG….TÔI SẼ KHÔNG TRỞ THÀNH MÓN ĐỒ CHƠI CỦA ANH, TÔI CŨNG SẼ KHÔNG TỪ BỎ HÔN ƯỚC…..”
“ Đừng để tôi thấy cô…cút mau..”
Câu nói, nghe đến lạnh chết người từ miệng tên này thóat ra, khiến Chi phút chốt thấy hơi sợ, lần đầu Chi cảm giác đựơc, cơ thịnh nộ bột phát từ người Tuấn ra, …nhưng vì tính tình tiểu thư quá ngang bướng…..-
“ ĐỪNG HÒNG, tÔi SẼ KHÔNG BỨƠC RA KHỎI NƠI NÀY MÀ KHÔNG CÓ ANH………..” – quay sang Phương.. “ CỐ THẬT DƠ BẨN….ĐỒ …………..”
…………….CHÁT……………………….
Tuấn đưa bàn tay lên…………thế nhưng cái tát ấy lại không phải xuất ra từ Tuấn, mà là phía Quân. Chứng kiến cuộc đối thọai giữa ba người này…..dù đầu đuôi không hiểu nhưng những câu nói xúc phạm Phương như thế anh nhịn không được. Và cũng không biết từ lúc nào đã rơi đi bàn tay mình xúông, trúng ngay gương mặt đỏ ngập đi vì tức của Chi.
Đôi mắt mở kinh hòang ra khi cảm giác đau lao đến…đây…đây là cái tát thứ hai trong cuộc đời Chi, đau…đau lắm….Quân ra tay thật rất mạnh, mạnh đến nổi nếu là nam cũng chẳng trụ đựơc lâu….
Phải giờ đây bờ má Chi rướm đỏ đi, miệng cũng hơi dần ten tét, lộ ra vệt đo đỏ của máu tươi. Sửng sờ nhìn Quân khi nhận đựơc bạc tay đó….
Đau , nhưng tức càng nổi cuồn cuộn hơn, trứơc mặt loại con gái hạ đẳng ấy, cả Tuấn, và cả tên vệ sĩ của mình…lần lần đâu tiên Chi cảm thấy danh dự bị tổn thương, lần đầu tiên cô biết như thế nào gọi là xấu hổ…….
“ OA………OA………….OA………OA………..OA………”
Bất giác , mọi người đổ ập về phía thiên thần kia, không biết từ lúc nào, Chấn Vũ sợ đến phải khóc òa lên…ngồi thụp xúông nền, gương mặt đỏ gất…..khóc đến nóng cả người lên…..
Thấy con, nhỏ hỏang hồn, bước đến, bế Chấn Vũ lên dỗ dành…..-
“ Ngoan….ngoan…Chấn Vũ của mẹ….đừng khóc,…ngoan nào…níu đi con…”
Nhận ra người con đang run lên vì sợ, chợt lòng nhỏ tái lặng đi, khóe mắt cay gắt……..
Tuấn cũng như Phương vậy, tim thắc đi, khi vô tình khiến con chứng kiến những cảnh tượng như thế, thế nhưng nhớ tới Chi, lại điên tiết mà không kiểm sóat đựơc, tất thì định xoay người nhìn qua thì……………….
Thấy cô chủ bị thương, người vệ sĩ lao về phía kẻ ra tay, nhưng chẳng đựơc bao nhiêu giây nhích bứơc thì đã bị Quân đấm mạnh vào bụng mà ngồi thụp xuống……………….Nhanh như cắt, chụp lấy cổ tay Chi lôi ào đi…..lôi rất bạo lực…..và hung tàn……………
Cảm giác đau và hồn bay phách tán vẫn còn chưa thóat khỏi người Chi, tất thì cái kéo tay quá mạnh của Quân khiến cô không đà không đỡ mà lướt nhanh theo……….
Đau đến xanh mặt nhưng cũng rán đứng dậy đuổi theo Quân, thế rồi căn phòng trọ lại hiu hoắt, chỉ thế mà giờ chỉ còn mỗi Tuấn, Phương và Chấn Vũ thôi.
Dù tiếng la hét, tiếng bạt tai cả cái sự tức giận trông thật khủng khiếp của mọi người đã lắng đi, nhưng thiên thần cứ thế mà khóc, khóc thế ho cả ra……người run bần bật.
Dỗ mãi con chẳng chịu ngừng rơi, lòng Phương dần hỏang, nước mắt cũng múôn trào ra…..Tuấn khụy người , chạm đầu gối xúông nền đi, tay vỗ đầu Chấn Vũ…cố kiềm lại cái giận trong người mà trấn an con…
Bế thiên thần từ vòng tay của Phương, đặt con ngồi trong lòng gnực ấm áp…..-
“ Chấn Vũ của ba, con đừng khóc….đừng sợ…có ba đây…đừng sợ…..”
Tiếng nức nở vẫn vang..vang ngập cả căn phòng ấy…hòa đi vào uồng không khí trầm lặng đến chết người đi….
Lâu thật lâu sau, thiên thần mới dừng tiếng khóc…..nhưng đôi mắt vẫn thấm nhòa cái ứơt cái ẩm đi khi còn vương giọt nứơc mặn.
Áp đầu xuống bờ vai ba…Chấn Vũ nhận thấy, hơi ấm này..thật..thật to thật lớn, đến nỗi kéo cả cái cảm giác sợ ra khỏi con người bé nhỏ này đây. Hai tay đưa lên, ôm chặt lấy cổ Tuấn…..
Phương chẳng cầm đựơc nứơc mắt đi, khóc mà cũng không dám nức ra tiếng, răng bấu vào môi thật chặt, cố để tên này không nghe. Mọi chuyện đã rành rạch ra, ấy thế Phương lại không cảm thấy dễ chịu chút nào, chợt nhỏ có một cảm giác gì đó.
Tuấn quay về phía nhỏ, và rồi nhân ra gương mặt ấy tái đi vì nứơc mắt….lòng đau..đau đến như muốn tắc thở đi……..Đau khi biết mình vô tâm….ngu….tồi…tệ đến giờ đây mới hiểu…mới nhận ra nguyên nhân. Mới biết vì sao ngày ấy Phương bỏ đi.
Quan tâm nhỏ ít, mang đau thương lại nhiều, lại không phát giác ra khi lúc ấy trông nhỏ trào đi nhiều cảm xúc, cái vô tư tàn nhẩn…caí vô tư chết người này đã khiến Phương khóc đến nhòa nứơc mắt, đến cạn cả lòng đi…..
Nhưng hiện nay, thật sự Tuấn không thể không giận nhỏ, giận bởi sự tính nhiệm, cả niềm tin, chẳng lẽ nó không đủ để khiến nhỏ tin tưởng Tuấn sao. Sao lại có thể chỉ vì những câu nói kích của Chi mà có thể bỏ đi dễ dàng như thế…..sao lại không đủ tư tin dễ đối mặt..sao sư tin tưởng của Phương đối với Tuấn mờ nhạt đến thế… Tận trong tim, tên này đau vì những nổi lòng đó …
“ Anh cần thời gian suy nghĩ ”
Vén nhẹ lọn tóc trên trán Phương, sau…Tuấn nhất người ChấnVũ đưa về phía nhỏ, tuy giọng nói không lạnh lùng nhưng cũng đủ khiến Phương cảm thấy sợ hãi, sợ tên này sẽ không tha thứ cho sự ích kỉ, với cái lòng tự trọng mà nỡ dẫm đạp lên niềm tin của mình đối với tình yêu với sự che chở của Tuấn.
Lần đâu tiên mới hiểu đâu là cảm giác sợ lập lại…phải nổi sợ đã trải qua, nhưng lại không mong nó đến. Nay chợt cảm giác, màn đen tối ấy ậo về, Tuấn sợ đến người run khẽ lên, sợ Phương sẽ lại một lần nữa bỏ đi..đi mà không một lời nói….
Cứ thế rồi Tuấn đứng dậy, bỏ đi khỏi căn phòng này, giờ đây Tuấn rất cần một không gian …một không gian có thể giúp cho trí óc đụơc thông suốt hơn, được thở,………
Bứơc đựơc vài nhấc chân….chợt..-
“ Em…em xin lỗi…”
Phương nói với giọng nhỏ đến không thể nào nhỏ hơn, nhưng trong bầu không khí lặng đến chết người này, lời nói ấy dễ dàng lọt vào kẽ tai tên này….
“ Anh sẽ về, đừng lo”
Nói mà Tuấn không hề xoay lại nhìn nhỏ, lại tiếp tục nâng góc bứơc đi……..

************************************************

……………….KÍNG ….KONG……KÍNG ..KONG…………….
Đứng bên ngòai cửa, tim Nghi đập như trống đánh vậy, mồ hôi chưa gì đã vơi đi lấy từng hạt từng hạt nhỏ……..Cố hít thở thật đều, cổ lấp đầy vẻ tự tin, cố thể hiện gương mặt tươi tắn nhất..nhất có thể.
…………CẠCH……………
“ Con chào bác..”
Bà Châu mở cửa, giọng nói không hờ cũng không thương…rất lãnh đạm….-
“ Vào đi…”
“ Vâng ”
Nở nụ cười, đầu cũng cuối theo …rồi nó tiếng vào trong ngôi nhà đó……….
…………CẠCH……………
Cửa chính của nhà mở ra……bà cứ thế mà đi ung dung còn nó thì cứ lén bén theo sau lưng của bà Châu…..
Lại cái ghế sa lon ấy….bà Châu ngồi rồi bảo…-
“ Ngồi xúông đây…..”
Ngoan như mèo con, bảo gì làm đó, nó ngồi hẳn xúông bên cạnh bà…..không khí không chết lặng , căng thẳng như nó từng tưởng.
Nhưng sao ngồi chừng đựơc 10 phút mà chả thấy bà mở miệng lên…cũng chẳng bay nổi ra một từ nào……
Một lát sau…bà Châu cúôi cùng cũng lên tiếng….-
“ Có phải con rất hận Phong không..”
“ Kh…….”
“ Đừng giấu ta, đều là phụ nữ, ta cảm nhận đựơc điều đó….” Cắt ngang lời nó, bà xoay mặt nhìn thẳng vào đôi mắt Nghi.
Đối mắt dần dần hơi đỏ nhẹ ….buôn giọng…..-
“ Phải….con..con rất hận…………
Con hận anh ấy đến có thể bỨc chết anh ta bất cứ lúc nào, con hận đã bỏ rơi con, con hận vì tình yêu…cái tinh yêu anh ấy dành cho con, thật chất ..thật chất cũng vì xuất phát từ thù hận…con hận vì đã trở thành trò đùa, con hận vì đã ngây thơ..tin…...tin tất cả những gì Phong nói. Con hận anh ấy đã bứơc vào cuộc đời con, con hận …hận khi con tim mình lại dễ dàng bị đánh cập….con hận tất cả….”
Không gian càng lúc , càng yên lặng hơn, cảm giác nghẹng ngào, đau đớn, những ác mộng mà nó hằng đêm mơ thấy , chợt nay lại ẩn hiện về…..
“ Nhưng……….”
“ Nhưng con lại không thể từ bỏ, con lại không thể buôn tay, con điên mất rồi….điên đến không còn cứu chữa…hận Phong bao nhiêu , con lại yêu anh ấy bấy nhiêu, con hận khi không thể đối mặt với anh ấy bằng con mắt lạnh lùng, bằng lòng tự tôn cao cả…tất cả việc ấy lại dập tắc đi mỗi khi Phong nhìn…nhìn con bằng ánh mắt …ánh mắt của sự thứ tha, ánh mắt có thể khiến con bỏ qua tất cả …ánh mắt có thể xóa sạch mọi thứ….cả lòng căm ghét trong con……….”
……….TẠCH……………….
Trên làn da mịn trắng hồng qua đôi tay Nghi, một cái ẩm rơi nhẹ vào…..mội cái hơi nóng tỏa ra ừt giọt nứơc mắt kia,…từ con tim nó……
Chợt bà đặc nhẹ tay lên đầu nó, vuốt mườn muợn từ phía sau, nhẹ nàhng nhất có thể….đôi mắt bà trĩu nặng đi……-
“ Cảm ơn, cảm ơn con đã yêu con trait a nhiều như thế, cảm ơn con đã thứ tha……bỏ qua những lỗi lầm tàn nhẫn, cũng cảm ơn con, cảm ơn con không rù bỏ, đẩy thằng con ta …..
Chính ta cũng không thể ..không có tư cách nào nói những lời như thế, nếu ngày ấy ta không tuyệt vọng..không từ bỏ lòng kiên nhẫn đi…..không vô tư cảm xúc…có lẽ ..có lẽ……”
“ Không…….”
Nghi ngắc lời, tay nắm vào bàn tay mềm mại những đã lẫn hằng vết nhăn của bà….ánh mắt dù đỏ ấy thế vẫn kiên cường lên….-
“ Dù con đã từng rơi vào bể vọng, cái hố sâu tưởng như kh6ong thể thóat, nhưng con…con không hối hận, ít ra…vì thế mà con yêu Phong, vì thế mà con đã gặp đựơc anh ấy…vì mối thù này…….Phải, có lúc con kh6ong thể tha thứ cho bản thân, cái thể xác ngu ngốc. nhưng nó lại khiến con cười torng hạnh phúc, nó lại magn đến hơi ấm bao vây con…và cả tình yêu Phong trao nữa.
Con không từ chối sự tàn nhẫn anh ấy đã gây ra…vì…vì đó là cách mà Phong yêu..vì đó là điều khiến Phong đến bên cạnh con…”
….XỌAT……….
Vòng tay, bà vung nhẹ, kéo rê nó vào lòng, tựa đầu lên vai bà, nứơc mắt nó không đau không khổ nhưng cứ thế mà chảy ra….không nức nở , chỉ như dòng suối trôi nhẹ, đi không hay không biết.
Vòng tay ấm……rất ấm…cảm giác dễ chịu…thật..nó đã nén những điều này từ rất lâu…..lâu đến cứ tưởng sẽ một lúc nào đó vỡ tan tành ra. Thế nhưng chỉ một câu hỏi ấy, chỉ với giọng điệu không ghét không thương.
Nay Nghi có thể dễ dàng trút bỏ….trút ra mọi điều chon giấu, nặng trĩu trong lòng…..
Không nói lời nào cả, bà cứ thế mà vuốt lên mái tóc đen mượt của Ngih, của ngừơi con gái đã phải nhận lấy những tổn thương, những đau khổ….mà do chính con trai bà gây ra…………
…………………….20 Phút sau……………..
“ Con cảm thấy đỡ chưa..”
Gịong cũng dần dịu dàng đi….
Trào ra khỏi vòng tay bà, nó ngồi thẳng dậy, gương mặt quả thật đã tươi hơn trứơc, quả thật lòng nhẹ hẳn đi…….
“ Vâng…con rất ổn…”
“ Thế thì làm việc mau, định qua đây ngồi rồi ăn không à…”
< HẢ??>
Mặt nó đờ ra khi nghe bà nói thế, bà Châu nói với giọng có chút châm chọc Nghi, tay đưa lên chỉ về hướng đó…
Lứơt tuồn tuột theo đừơng đi của bà, nó quay đầu qua……con mắt trợn lòi…….
“ Làm….làm ….làm..gì..làm gì…ạ”
“ Hỏi thừa, tất nhiên phải làm hết, nahnh kh6ong nói nhiều, không lôi thôi, ta cho 1 tiếng để xử lí đấy…”
Tàn nhẫn mà hứơng ngón tay về đóng quần áo đồ sộ kia, Thật bà định để cho Phong làm vì muốn trả đũa đi cái tật thất hứa, thế nhưng nay lại thêm một con dâu tương lai này, ngu gì không hành không hạ.
Đóng quần áo đi du lịch suốt tuần kia, chất chồng như núi, nhìn thôi cũng hỏang rồi, Nghi nuốt nứơc bọt mà nhìn với đôi mắt đầy thảm thương..
< Một….một tiếng làm sao mà giặt hết đóng này…>
Nhưng thôi, đã làm dâu thì phải chịu, nó đành chà gương ặmt dở cười dở khóc ra nói….-
“ Vâng con làm lềin đây…”
Bà Châu đừng dậy , định bứơc vào phòng thì hình như sực nhớ……-
“ QUên nữa, ta lỡ tay làm hư máy giặt rồi, con chịu khó giặc tay đi nhé….”
< WHAT….??? GIẶC …GIẶC..TAY..!!!>
Mới dìu được hai giây, nay lại lên cơn tái phát, mặt mài nó xanh lè đi..khi nghe bà bảo máy giặc hư…Hứ là hư thế nào chứ, sao lại trúng vào lúc này….
Chưa đứng đựơc vững, nghe thế nó ngồi bịch xuống ghế đi, khi kinh hòang nhìn núi đồ kia….Mặt đỏ đi vì máu nổi…nứơc mắt thảm hại vô tình chảy ra….
Thấy thế bà xoay lại…….bứơc về phía nó…ân cần hỏi….-
“ Vì sao con khóc…”
Giật mình nó ngước lên…-
“ Không..không bằng máy giặc ,…thì thì một tiếng làm sao kịp ạ…..”
Vẻ mặt tư nhiên như bánh chuối…..-
“ Thế à….ta đi đắp mặt nạ đây, cho con thêm mười phút đấy..”
< Ặc…!!…>
Dứt lời bà liền bắn vào phòng luôn, thóa lớp mặt nạ nhân sâm, đắp nhẹn lên làn da đó, rồi nhấm nghiềng đôi mắt đi mà hưởng thụ….
Nghi cả kinh khi thái đổthay đổi liên tục của bà Châu, mới nảy còn dịu dàng dỗ dành nó àm, sau chưa đầy đôi chút lại tàn nhẫn ném đóng đồ kia. Méo mặt, mà lê lếch cái thân đi đến núi đồ đó….
Sax…..bà , bộ không giặt đồ torng một tháng sao..?
Tá hỏa mà ngước đầu lên nhìn mấy thứ đó, giờ thì hình như Nghi đã hiểu được nổi khổ của nàng dâu rồi……..
***********************************
Tuấn đi dọc theo con phố ngòai con đường đông đúc dòng người ấy………..Đột nhiê giờ đây, tên này trở ênn hoang mang đôi chút, không hiểu đây là cảm xúc gì……..Lôi nhẹ cái phone từ túi quần ra…..hướng đôi mắt buồn mà dán el6n màn hình ấy….
………Tích……..tích…….tích………….
Ngón tay keo rê cái nút dọc theo danh bạ kia……độ nhiên nhận ra con số…..con số lúc Phong bất tỉnh, Tuấn đã nhanh mà lưu vào…….
Phải rồi, Tấun đã chạy tìm khắp nơi mà vẫn không thấy hắn, gọi cũng chẳg đỗ chuông, nhưng nhỡ như lần này đựơc
Không hiểu vì sao, hành động vô thức trổi dậy…………….
……………………………………………………………….
Trong văn phòng làm việc riêng của Phong……
Cuộc sống hạnh phúc, ứơc chi cứ thế mà trôi mãi, ngồi dùi đầu vào hồ sơ mà lòng Phong chỉ mong sau thời gian nhanh bay mất. Để rồi đựơc đến bên cạnh con, và bên cạnh nó nữa.
Đôi lúc, lòng có một cảm giác rất tò mò đi, không biết mẹ và Nghi ra sao rồi, hai người liệu có hợp nhau không.
Nghĩ mãi, lúc sao Phong quyết định gọi về nhà, …mà không lại chuyển sang số di động của nó, Chỉ vừa mới bật nút mở khóa thôi thì……..
…….PÍP……..PÍP……….PÍP………….
Độ rung trổi dậy, màn hình hiện lên…hiện lên một con số àm Phong không biết là ai, nhưng lại thấy quen quen đến lạ thường…..hình như……
Nghĩ thôi không bẳng nghe trực tiếp….-
……..BỤP………….
“ Alô”
Nghe tiếng đầu giây , tất thì Tấun như tim ngừng đập, đúng là giọng Phong rồi. Sựt nhớ tới hắn bỏ đi àm không them nhắn lại gì cả…..điên tiết lên, nói trắng ra là trút giận…
“ Mày …MÁY BÂY GIỜ MỚI CHỊU BẮT PHONE LÀ SAO, TẠI SAO LẠI ĐI MÀ KHÔNG BÁO TAO MỘT TIẾNG, VÌ MÀY MÀ TAO XÉM CHẾT VÌ KIỆT SỨC ĐẤY, THẰNG QUỶ….”
“ Mày nào..?” – giả ngu……vì đã nhận ra đựơc là ai rồi…
“ THẰNG…THẰNG……tao….”- tức đến không nói ra lời
“ Tao là thằng nào…”
Đang buồn bực mà gặp trúng thằng bạn cà chớp, Tuấn nóng lên.
Cảm nhận đựơc bốc hỏa phát ra từ đầu giây bên kia, mà Phong cũng nhận ra, đúng thật là hắn đã quên mất đi cái vù rời khỏi nhà tên àny..( Sax…chú vô tâm…), cũng thật , giờ rất muốn gặp tên này. Bạn tri kỉ àm…
“ Thôi thôi. Tao in lỗi…….l1uc ấy đau tao rất đau, tao cũng không biết tại sao lại múôn rời khỏi nhà mày……”
Giận chưa xúông nhưng cái nặng của nội tâm lại cao hơn, Tuấn đành dịu……-
“ Tao mệt, tao không đựơc vui…”
“ Mày muốn đi xả stress à, chọc đại một thằng nào thế là xong….”
Cách nói chuyện của Phong quá tự nhiên đến khiến tên này có phần kinh ngạc, vì bản chất đã trở về vơi Phong, vì con người, một thằng bạn đã sống lại…..
Vài giây sau…-
“ Mày rãnh không…………”
………………………………………………………………………
***************************
Tàn bạo lôi mạnh tay Chi trên vỉa hè, chả biết mình đang làm cái quái gì nữa, cũng không biết phải ngừng ở đâu, đâm ra cứ thế mà lôi xếnh xệch.
Càng lúc, cổ tay cô như muốn gãy làm hai, đua đến xanh cả mặt…..Quân kéo đi …kéo một hồi vừa xọet ngang cái công viên tầm thừơng vì đó, tất thì chịu không nổi cảm giác rát cổ tay, Chi thụt mạnh, dựng ngược lực trở lên, rút nhanh về hướng mình, với giọng nói nữa căm nữa ghét nữa đau vì những việc đã xảy ra….-
“ BỎ BÀN TAY DƠ DẨN CỦA NGƯƠI TA………..ĐỒ KHỐN…..”
…….BỊCH…………..
Như cô muốn anh buôn ra một cách bất ngờ khiên Chi mất đà, ngã rập về sau, lên mặt đất.
“ Đau quá..”
Vô tình chà làn da mỏng như tơ ngay cổ tay đã sớm bầm tím…..rứơm rứơm máu, Chi không hiểu vì sao lại thế àny, lòng kiềm không nổi, nhịn từ lúc ở căn nhà gớm ghiết kia, đến giờ thì không đựơc nữa.
Nhanh như cắt, cô khóc nức nỡ lên, khóc như một đứa trẻ ngang bứơng bị lãnh đòn……….
“ HỨC…….HỨC……………..HỨC……………”
Tuy những lời nói của Chi , lúc nãy…thật sự ..thật sự chẳng thể lọt vào lỗ tai…nhưng thấy cô khóc như thế này, anh cũng kh6ong biết phải làm sao. Muốn xả cũng không còn lòng để xả…
Khẽ tiếng lại phía Chi, ngồi thụp xúông trứơc mặt…………
“ Cô d……”
…..CHÁT…………….
Chưa mở lấy từ thứ hai thì bất ngờ năm ngóc tay thon đã ịn hẳn lên gương mặt ấy, Quân khá dkoch khi lãnh trọn cú tát từ tay Chi……sắp nổi trận lôi đình………miệng định mở lên quát tháo thì………………
…………..CHÁT……………..
TRỜI…! Cái tát thứ hai…………..sửng sờ với tốt đồ quá nahnh của cô, gương mặt Quân lại nhận thêm một cú……lần này không sắp nữa mà nổi giật thật sự rồi…..
Đôi mắt Quân trở nên rất đáng sợ, định vung tay trả lại cái tát ấy cho Chi thì……….
……….CHÁT…………….
Sax.x……..! Chi lại tiếp tụt phả một dấu tay nữa lên gương mặt Quân.
Chưa dứt, mới buôn xúông thì tay kia lđã lên cao…….đang cứ thế mà theo đà bay xúông..chơt……
…..BỤP………
Không ngu nữa, nhanh tay Quân chụp cỗ tay vốn đã sưng to của Chi lại…..ánh mắt của sói dữ lẫn cọp rình vồ mòi kia của Quân, ngày một đỏ đi vì giận…..
“ CÔ CÓ THÔI KHÔNG, TÔI…………”
Tay còn lại của Chi đánh ạmnh vào ngực Quân…rất rất mạnh, lại còn liên tiếp ấy chứ…………Nức nỡ bật thành tiếng lên…..đôi mắt , gương mặt ngập nhòa đi vì nước mắt….-
“ TẠI SAO….TẠI SAO CHỨ….TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ THẾ NÀY…..ĐỒ KHỐN…..TÔI LÀ MÓN ĐỒ CHƠI SAO…..KHÔNG THÍCH, KHÔNG ƯNG THÌ VỨT À…………….HỨC……HỨC……
BỐN…BÔN NĂM….BỐN NĂM ĐÙA GIỠN VUI LẮM SAO……….ĐỒ ĐÊ TIỆN…..”
Giậ quá, nhục quá đến nổi trong lòng Chi không biết cô đang nói gì nữa, cũng chẳng màng đến gnừơi trứơc mặt là ai, chỉ thổ ra cái cảm gáic nhục nhả , tổn thương trong người mình thôi……..
Không ngừng liên tục đánh, cũng chả ngừng liên tục xỉ vả tất cả những người đàn ông……..
Cứ thế mà Chi như một đứa trẻ, đánh chết cũng không nhận lỗi về mình, đánh chết cũng vẫn cho rằng mình đúng, mình không sai.
Tậht…., trong chuyện àny, lỗi không chỉ ở Chi , mà người nên chịu trừng phạt ấy không ai khác ngòai tên này, Tuấn.
Dù là Chi không là một cô gái tốt, mở miệng thì kinh khi ngườit a, chà đạp lòng tự tôn của mọi người, thế nhưng vô cảm, xem thường con tim, đùa cợt , đùa bỡn với cô suốt bốn năm qua là không chấp nhận đựơc.
Cớ..? Nếu bảo vì Phương àm con tim Tấun nát tan từng mảnh, ấy rồi lại trả thù đi bằng cách hành hạ con tim Chi, không yêu mà tiếng, khiến Chi càng lúc càng lúng sâu. Dù không rõ đó là yêu hay là chiếm hữu, Chi vẫn với áci bản tính cao ngạo mà có chết cũng không từ bỏ đi tình yêu của tên này.
Nếu không yêu, thà một dứt bỏ, thà một từ quyết đẩy cô ra, thế thì dù cho lòng tự tor5ng tổn thương nhưng ít ta cũng không tồi tệ như thế này.
Bốn năm…..thời gian đâu phải nhỏ…..thế mà suốt bốn năm…..để rồi thảy vào người cô với hai từ “ Hủy Hôn”
Đơn giản thế sao, dễ dàng thế sao…cô là búp bê à. Chơi chán thì vứt sao.
Chi sai, Tuấn còn sai nặng hơn……………..
Càng nghĩ, máu nóng càng trổi nặng lên đầu, càng khiến cô khóc lớn hơn, lần đầu tiên trong đời cô biết thế nào là thua cuộc.
Quân dù không hiểu rõ việc gì đã xảy ra, quá khứ như thế nào……nhưng như vậy không đựơc……thật sự nhìn Chi khóc như thế này, trong lòng có đôi chút khó chịu………..
Dứt ý nghĩ, chợt……………..


Chuyệng ì sẽ xảy ra tiếp theo…?
Liệu Tuấn có dẹp đựơc sự thất vọng từ Phương không…….thất vọng cho lòng tin bị đánh mất……..?
Nghi , hết đóng đồi, bà Châu sẽ làm gì tiếp đây…?
CHÁP 69

Kế Hạ Kế.!


Ngay cả bản thân cũng không hiểu vì sao mình lại hành động như vậy……nhẹ nhàng, một cách vô thức, đưa tay ra, Quân….chợt anh kéo Chi vào lòng…..chỉ đơn gảin không thể để cô cứ thế mà khóc, đơn giản chỉ không muốn thế thôi .
“ Khóc đi, khóc cho thõa, chỉ cần sau khi trút ra hết, đừng khóc nữa là đựơc rồi….”
Cố sức đẩy Quân ra àm không đựơc, lực trên người anh , thật nếu xem so với Chi chẳng khác nào lấy trứng chọi đá…….]
“ BUÔN RA, ĐỒ KHỐN, ĐÊ TIỆN, HẠ LƯU…..
TÔI KHÔNG CẦN THƯƠNG HẠI, BỎ RA….CÓ BỎ RA KHÔNG…
TÊN THẤP HÈN….ĐỒ KHỐN…….TÔI BẢO BỎ RA…….”
Dù cho không đẩy đựơc, Chi vẫn còn miệng mà, cứ thế mà cô không ngừng mắng, rủa. sĩ vả anh…….
Chẳng buồn phản ứng lại với lời nói của Chi, Quân cứ lì trơ như thế mà ôm chặt vào, nước mắt không cầm đựơc, lại mỗi lúc trào nhiều hơn.
Thật sự Chi cảm thấy tổn thương rất nặng nề, dù cho tổn thương ấy một phần do chính bàn tay cô làm ra…….
“ Đựơc đựơc, tôi vô lại, tôi là tên thấp kém….là đồ khốn…mắng đi …..cho đến khi nào thỏa thích thì thôi…….”
Trong lúc này, càng lúc Quân càng nhìn rõ con tim Chi hơn, nữa giận cô nữa lài không nỡ. Bứơng bĩnh, tự cao….lẫn cái địa vị ấy đã tạo nên mộ Phói An Chi bây giờ…..
Ví thế ai nào có nói rằng, cao sang là sứơng là phúc sao….thế nhưng nào biết con dao bên cạnh cũng chính là vết thương khiến cho nỗi đau này thêm rát…..
Cố chấp làm chi ..giờ đây Chi đựơc gì, từ “ yêu” cũng chẳng thể biết , nó định nghĩa ra sau, Lại khờ mà dại đến lao đi theo như kẻ vô hồn…..mất phương hướng lẫn í thức.
Khóc nức nở lên, đánh mãi cũng chẳng còn sức để vã vào ngực Quân, cô buôn suôi, một phút chốc Chi cảm thấy mệt…mệt vì phải luôn là người ra tay, là người bứơc đến mà chẳng nhận đựơc cái nắm tay, cái nhấc chân từ Tuấn.
Có lẽ, sau ngày hôm nay Chi vẫn không hề thay đổi đựơc, bởi tích cách ấy đã luôn ăn sâu vào tiềm thức của cô. Thế nhưng mặt chúng, chỉ cần biết giờ đây cô muốn khóc thôi, Mặc cho ngày mai mình cố chấp hay lại lao vào con đường cũ, Chi mặc…mặc tất cả đi.
Vì giờ đây , điều cô muốn chỉ là khóc .
It1 ra nó khiến cô cảm thấy nhẹ đi…..khi những uất ức trong lòng, những điều mà cô luôn che đậy bằng bản tính ngông cuồng, kiêu ngạo, cái mặt nạ của mình đi.
……………………………………………………………
Một lúc thật lâu…lâu thật lâu sau………….
Thấy cái run từ người Chi dần đã mất, nên vô tình anh thả lỏng vòng tay mình ra…..tất khắc……….
………..CHÁT………………
Lại lãnh ngay bạc tay từ cô nàng phách lối này, ..tuy đã hết kh1oc thật sự, nhưng ánh mắt Chi vẫn tấy đỏ lên vì tức……
Xố mạnh người Quân ra….rằng giọng nói…-
“ ĐỒ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ, KHÔNG BIẾT THÂN BIẾT PHẬN À…….MUỐN LỢI DỤNG TA SAO….TÊN BỈ ỖI….”
< Rõ khổ, làm người tốt với kẻ đầu đá này thất phí công…>
Phút chốc, anh lại một lần nữa hối hận vì đã mềm lòng với Chi, ai mượn anh lo chuyện bao đồng để rồi đáp trả vẫn là những lời nói khinh miệt ấy, mà lận mày cô còn thưởng cho anh …phải…Quân đựơc khuyến mãi thềm một bạt tay nữa…..
Nhưng mà một ngày ăn phải 4 cái tát, quả thật quá sức chịu đựnh của Quân. Dù cho anh có thương cảm với tình huống dở khóc dở cười của Chi, nhưng chợt nghĩ đến ăn bạc tay vô cớ này.
Lòng lại nóng hừng hựt lên, như muốn nuốt tươi hay trả đũa Chi vậy….
Tất thì, anh đúng lên, phủi phủi hai tay đầy cát do cô xô đẩy bất ngờ…gương mặt lại trở nên lạnh lùng đi……..-
“ Đừng mong có lần thứ hai, tôi mặc kệ cô từ bỏ hay không từ bỏ, tóm lại, nếu để tôi biết, cô làm tổn thương đến Phương. Đừng trách vì sao cả nữ tôi cũng ra tay….”
Nghe thấy thế, …gương mặt Chi đã đỏ nay còn đỏ hơn……tại sao…tại sao ai cũng đều qua tâm hạng con gái đó, tại sao mở miệng lại trách móc cô, tại sao lại đem cô so sánh, mà không, thậm chí họ còn hạ thấp lòng tự trọng của cô hớn nữa.
Tức khí, Chi trợn mắt, ngước đầu lên,…khinh thường lời nói ấy…và cả Quân…….-
“ Anh nhghĩ anh đủ tư cách ngăn cả tôi sao, thứ tôi muốn nhất định tôi sẽ có đựơc, đừng mong tôi từ bỏ….”
Ngưng một lúc chợt Chi cười lạnh lùng, lẫn tàn nhẫn đi………-
“ Ha…ha…ha……sao. Bảo tôi để cho kẻ phản bội và kẻ không biết danh phận tự toại nguyện sao…nực cười, anh không thấy anh nói chuyện rất nực cừơi sao, tuyệt đối…
Tuyệt đối nếu Phói An Chi này không có đựơc, thì người khác cũng đừng mong…..”
< ĐỒ LÌ LỢM >
Thật tình Quân đầu hàng với cái tính ngang ngượng….của cô tiểu thư hống hách này….
Cố dìm tức giận trong ngừơi đi….-
“ Vậy rút cuộc, phải như thế nào cô mới chịu buôn tay….”
“ ANh nói vậy í gì…”
“ Phải như thế nào cô mới chấp nhận, đề Tuấn và Phương được yên….”
“ Tuấn phải từ bỏ cô ta, và quay về với tôi…chấp nhận tính úơc này…”
Càng lúc, sức kiên nhẫn trong người Quân ngày càng bị Chi hạ đi nhanh một cách triệt để…..giọng đã lạnh nay còn buốt hơn….sắt đến sát người….-
“ Kể cả cô không yêu à ”
Chẳng hiểu vì sao anh lại hỏi vậy, Vâng, chính bản thân anh cũng không hiểu đựơc, ý nghĩ này chỉ vừa thấp thóang qua, Quân không biết nó chính xác hay không, anh chỉ buột miệng vì cảm thấy Chi muốn Tuấn bằng đựơc cũng chì vì có chết cũng không chấp nhận bại dưới tay Phương. Không chấp nhận thua cuộc, Phải chỉ là bản tính kiêu ngạo mà gây nên.
Chợt Chi khựng lại…
< Yêu…! >
Thế nhưng , nhanh như gió thổi, bướng bỉnh ngẫn đầu lên, nhìn Quân bằng đôi mắt đầy vẻ hửng dưng,…..-
“ Rồi sẽ yêu….”
“ Kể cả Tuấn không yêu ?” – Chân mài anh nhíu lại, tỏ vẻ không đồng tình với tính cách ngang tàn của Chi…
Hực hơi một cái, cười khinh thừơng….-
“ HỪ..! anh ta không có tiếng nói trong việc này, rồi tôi sẽ khiến Tuấn phải yêu tôi….”
Vô lí….quá vô lí với cái nhìn cái quản của cuộc đời Chi, lần đâu tiên anh đụng phải dạng con gái như thế này……sao…rồi sẽ yêu à……lại còn không tiếng nói…..
Thật không thề chịu nổi , mà……
“ Đã thế..”
Không nói hết câu, Quân tiếng chậm từng bứơc từng buớc đến gần CHI…..
Khi không bản năng mách bảo rằng, tên khốn này đang muốn giở trò gì đó…..người thóang run khi nhậnt thấy vẽ mặt biến sắc của Quân…nhìn nhìn….nhìn thật kinh hãi….-
“ Muốn….múôn gì……người muốn làm gì….ta la lên đấy….”
Nhanh như cắt Quân bay vào Chi, phản xạ, cô đưa tay ra chóng lại, thì bị anh nắm chặc lấy, bàn tay dài to của Quân, cùng lúc chiếm ngự cả hai cổ tay của Chi một cách dể dàng……
Hỏang…!
“ BUÔN RA….BUỐN RA……”
Tay còn lại, anh bóp nhẹ vào miệng Chi, thô bạo mà nâng cầm hứơng lên, dán chặt ngay nụ hôn mình…..Bấu lấy miệng Chi thật..thật dã man
Đôi mắt kinh hòang lên, cô không gnừng dẩy dụa, càng dẩy, anh càng siết mạnh hơn…….càng bấm miệng lại, càng bị anh bóp cho ra rồi đưa lưỡi vào….
Gần đến 10 phút sau……sợ hãi lẫn tuyệt vong…Chi ào nứơt mắt ra……
Tuy không dám làm, nhưng gần như phút cuối cùng, lấy hết can đảm ra, Chi cắn mạnh vào môi Quân, khiến cho máu chảy…chảy rất nhiều.
Vì cô không hề cắn nhẹ……
Thóang giật điến người vì cơn đau….anh dứt nụ hôn khỏi đôi môi ngọt ngào đó…
Trừng mắt với đầy vẻ câm phẫn lẫn thù hận….Chi quát,…mắng tồi tạ vào Quân….-
“ VÔ NHÂN CÁCH….SÚC SINH….BẦN TIỆN….SAO NƯGƠI DÁM….ĐỒ…ĐỒ HẠ LƯU…..CẨU…..”
Tưởng rằng anh sẽ nổi giận vì những lời khinh miệt ấy chứ, không ngờ, Quân chẳng tỏ ra phản ứng gì với Chi , ngược lại còn nở ra nụ cừơi thâm hiểm.
Tay vẫn không buôn, vẫn giữa chặt lấy. Tay còn lại, nâng cầm cô lên mặc cho Chi đang ra sức chống trả…
Gịong nữa đùa, nữa lạnh lẫn nữa nghiêm….-
“ Không phải cô nói không nhất thiết yêu mới đến đựơc sao….không phải cô bảo…rồi sẽ yêu……vậy thì tôi đem nó ra thí nghiệm lên cô, tôi cũng rất múôn xem liệu nó sẽ như thế nào….”
“ KHỐN KHIẾP…….AN…….”
“ CÂM MIỆNG….!”
Chợt Chi nín thinh khi bất ngờ giọng nạt nghe kinh khủng của Quân, người run lên vì sợ…….
Thỏa mãn phản ứng của cô, Quân cười nghệch miệng…nhếch lên……-
“ Cô không có tiếng nói trong việc này, mặc cô thích hay không, cô không có quyền lựa chọn….”
Ánh mắt sắt thép của Quân khiến Chi run, sợ…sợ đến tái nhạt ngừơi.
Thật, Quân không khủng khiếp như cô tưởng, vì anh chỉ muốn lấy cách àm cô yêu dạy lại cô thôi, đây cũng có thể gọi “ Gậy ông đập lưng ông”
Phải, anh sẽ dùng cái bản tính ngang tàn, cao ngạo mà đối đầu với Chi. Nói trắng ra, Quân dùng con người..bản sao của cô gái hống hách này mà khấu mà trị.
Thật không biết, liệu có trị khỏi căn bệnh kiêu căn , bướng bình, chứng tiểu thư của Chi đựơc hay không…
Xem ra lần này anh đặc cựơc khá liều lĩnh. Một cánh cửa mở ra, một thế giới khác đang chờ anh…ngày mà Chi có thể sống như những cô gái bình thừơng…là một cô gái không còn tâm can độc địa ấy. Thật Rất Khó Đấy…! ( để chờ xem..).
**************************************
Tại ngôi nhà đầy mùi dâu tương lai kia….
Qủa thật, nó cồng lòi lếch cái lưng ra, mà vẫn không thể giặt xong núi đồ này…..
50 Phút…….đã 50 phút rồi mà vẫn còn nhiều như thế….làm sao…làm sao kịp khi chỉ còn không đến 20 …….
Lại chẳng muốn mất điểm đi ngay buổi đầu , nó dở khóc dở cười, mặt méo lên méo xúông mà thương tiết cái số của thân…của con người mình………
Chợt không hiểu, Nghi ăn phải gan hùm hay sao, tất thì đứng dậy, tháo bao tay ra, rồi len lẻn nhấc từng ngón chân đi vào căn phòng ấy.
Căn phòng đấy ngập mùi hương cao nhân sâm….
“ Bác…bác ơi…!”
Đang tận hưởng , thóang giật mình trong tâm bởi tiếng động của con dâu tương lại, bà Châu không buồn mở mắt, cũng chẳng lười mà dậy khỏi chiếc ghế má xa kia….
Nhẹ buôn giọng….-
“ Chuyện gì…..”
Như đã nghĩ ra việc gì đó….nó hí hửng tiếng gần bà…..
“ Mẹ đang dưỡng mặt nà gì mà mùi hương dễ chịu thế…”
Ấy…ấy…..chạm trúng tề đài nổi trội của bà Châu. Tuy không dộng thủ, nhưng bà đã chịu nhướng đôi mắt mình….-
“ Tất nhiên là cao nhân sâm thượng hạ rồi, thứ này không phải múôn là mua đựơc đâu, ít ra cũng phải đặt hàng từ năm tháng đấy”
“ THẬT SAO, THÌ RA LÀ VẬY, GIỜ CON MỚI BIẾT VÌ SAO DA BÁC LẠI ĐẸP ĐẾN THẾ…” Nịnh bó chíu luôn….
Thật nghe nó nói vậy bà Châu mát cả lòng đi, nhưng cố không cừơi , vì đang dưỡng mặt nạ àm cười sẽ để lại nệp nhăn.
Bất thình lình nó hỏi…-
“ Bác mới về, sao có tiết mục định đi đâu gì sao….”
Bất giác bà Châu cũng nhớ ra, quả thật bà cũng từng nghĩ ra vấn đề này…..
“ UHm..m…chưa….ta không rành đường phố, vì nó thay đổi quá nhiều….”
“ May quá….con có tấm vé này đây , lọai hạng A đấy , hay là bác đi đi……bảo đảm sẽ rất hài lòng…”
Thấy thế, bà chụo nahnh khi nó vừa nâng tờ giấy ấy….
Dán vào con mắt bà Châu là….
[ SPA..ROSE-WAY…hạng A,
“ Bao trọn tất cả mọi phục vụ”
Kèm theo làm món miễn phí
( Lưu ý : chỉ trong vòng thời hạn…….) ]
Mắt như có dát vàng sao ấy, sáng long lanh, tuy nó không chắc, nhưng nếu là phụ nữ thì không ai có thế từ chối tấm vé này.
Hiệu nghiệm ngay tứt khắc.
< HÔM NAY LÀ NGÀY CHÓT RỒI..! >
Nữa vui cũng nữa ngờ…-
“ Con cho ta thiệt à, cái này chắc nhọc công lắm mới có đây….”
Cười tinh nghịch, nó tiếp tay….-
“ Hi…hi…hi …thật ra đúng là vậy, nhưng hôm nay con bận rồi, việc bác nhờ vẫn chưa xong, vả lại giờ đi thì có lẽ vẫn còn chỗ chứ tới chiều, e rằng chật kính cả lối đi…”
Thấp thóang thấy lời nó thật đúng ..thật không sai…..
Cứ thế mà bà vội ngổi chỏm dậy, nhẹ nhàng tháo đi lớp nhân sâm quý báu trên gương mặt mình ra. Tuy có tiếc nhưng nếu đem so với dịch vụ trọn gói này thì miếng mặt nạ đó thấm vào đâu, hơn nữa chỉ cần quắt taxi là có thể đến nơi rồi……
“ Vậy…vậy ta giao công việc nhà cho con… nhớ mà làm cho tốt đấy….”
Nhanh chân bà với ab moi từ tủ đồ ra, chiếc áo khóac màu ưa thích. Với tay lấy cái túi nữa. gương mặt tươi roi rói lên…….
Lú đầu ra….thấy đóng đồ……..thật bà cũng biết 1 tiếng là không tài nào giặc xong, cảm thấy mình cũng hơi quá nên…..tất thì xoay lại nhìn nó…cười dịu dàng đi…..
“ Trứơc khi ta về, nhớ phải xong đóng đồ đấy……”
Người Nghi bay phấn phới lên vì thoát nạn….đôi cánh thiên thần cũng hiện ra….
“ VÂ…..”
“ Còn nữa, nhớ dọn sạch cả bếp, lau bồn tắm và nhổ cỏ dại ngòai vườn….”
< HẢ???? CÁI GÌ…CÀI GÌ….LAU BẾP….NHÀ TĂM….NHỔ CỎ….>
Nhanh như cắt, như ai châm lữa đốt vèo đôi cách đi, ném hồn nó bay thật dữ tợn. nó há hốc mồn mỏ ra, khi nghe bà phàn thế…….Sax…..thà…thà vậy thì dùi dầu vào đóng đồ có tốt hơn không…..
Thấy trán nó châu mày lại, bà Chân có vẻ không đựơc vui…
“ Sao , có gì phản khán à..”
Gịong tuy nghe không dữ dằng, nhưng tính chất hù dọa lại cao ngất ngưỡng lên……giật bắn người Nghi vội đáp…-
“ KHÔNG…KHÔNG…CÓ…CON SẼ LÀM TỐT..MÀ BÁC YÊN TÂM…”
CưỜi nhẹ…-
“ Vậy thì mau làm việc đi….”
Nói xong bà quay ngừơi tếing ra cánh cữa đó, còn nó thì khóc ròng rả trong tim……
< SAO LẠI THẾ NÀY….SAO LẠI THẾ NÀY…CHỨ…..>
ChỢt bà Châu quay lại…nó cố gắng dẹp bộ mặt u sầu đi….-
“ Quên mất, ta sẽ qay về vào 2 giờ …..không làm hết thì…..”
“ VÂNG…VÂNG CỨ YÊN TÂM. CON XẼ DỐT HẾT SỨC Ạ…”
“ TỐT”
………….CẠCH………………..
………..BỊCH………….
Vừa đóng cửa thôi, là nó đã ngồi bịch xúông nền, vẻ mặt ngu đớ ra. Tuởng hữu dụng ai ngờ lại magn đến phiền phứt hơn…..tức quá, Nghi cuối gầm xúông đánh ..vỗ vỗ trên mặt đất luôn……
Từ giặc đồ nay chuyển sang lau bếp lau phòng tắm cả nhổ cỏ..
Từ 1 tiếng 10 phút nay lại đổi sang gần 2 tiêng rưỡi….
< Chỉ…chỉ…chỉ..có hi tiếng rưỡi…sao mẹ anh ác thế Phong…..>
BẤT GIÁC, từ Phong hiện lên đầu nó……khóe mắt sang rực lên…
Nhanh như cắt lôi chiếc điện thọai bé nhỏ…….
….PÍP…..PÍP……..PÍP………….
Tốc độ nhấn số điện thọai của Phogn qua bàn tya nó thật đáng sợ, có lẽ phá kỉ luật luôn đấy chứ………
< NGHE MÁY….BẬT….BẬT MÁY MAU….EM SẼ XÉ XÁC ANH MẤT….PHONG CHẾT TIỆT…ANH BẬT MÁY MAU…CHO EM….>
Vẻ mặt cầu cứu, mà nhìn chẳng ra chút nào…..sát khí đằng đằng, tay nhịp nhịp gõ lên mặt đất cùng nhịp với tiếng phone…
********************************************
Tại một nơi nào đó……
Đang nồg cạnh tên này…..
“ Mày thấy tao nên làm gì đây..”- giọng buồn thấy rõ của Tuấn ập lên…lòng nặng trĩu….thất vọng đến hoang mang người…
Phong im lặng đôi chút….vừa định mở miệng thì…………..
……………….Tút…..Tút………Tút…………………
……………….


Rồi nó sẽ làm gì Phong, Còn Túân , liệu có giải tỏa đựơc tâm trạng này không.
Quân, anh dùng cách Chi yêu , áp dụng nó vào chính bản thân cô lại. Kết quả sẽ thế nào đây…
CHÁP 70


Muối - Chanh – Bình Địa


……………………………………………….
……Tại một công viên hoang vắng………………
Nhìn Phong mà lòng Tuấn không tin đựơc, dần dần đưa tay lên huơ huơ trước mặt hắn, giọng có phần đa nghi…..-
“ Thật….thật mày..mày nhớ tao chứ…”
Trông bộ dạng của Tuấn làm hắn phát cáu lên…..
……..BỐP…………..
Tiện tay vỗ mạnh sau lưng thằng bạn, giọng châm trọc lẫn giần giận lên….-
“ Này, mày thôi đi, trông tao giống tâm thần lắm àh….”
Hứng chưởng bất ngờ, đau đến nhăn mặt….Tuấn lườm lại, trả cho hắn cái vỗ lưng nhưng bị Phong gạt tay ra kịp…..
…………Mồ hồi sao hai tên ngốc này cũng thôi cái trò vớ vẫn…
Cười nhẹ Tuấn nói…….-
“ Mày vô sự là tốt rồi, mày có biết, nghe tin xe mày đâm xúông vực, tao như chêt cứng lại. Tao không dám tin, một lúc hai điều tàn nhẫn chợt uà tới, khiến tao trở tay không kịp.
Phương bỏ đi, mày vô tâm vô tích, ban đầu tao vẫn tin mày không chết, vì tìm mãi mà chẳng thấy xác đâu……nhưng thời gian trôi qua, càng lúc tao càng cảm thấy hi vọng ấy thật mong manh, dù rằng tao không tin là thế nhưng sự thật vẫn không thay đổi đựơc gì…..”
Ngưng một lúc, ngã, chóng hai tay ra sau….đè lên mặt cỏ xanh mươn mướt, Tuấn ngườc lên nhìn trời…..rồi bật tiếng…….-
“ Nếu giờ đây, Phương không quay lại.
Có lẽ súôt cuộc đời tao cũng chảng thể nhận ra mình đang sống trong địa ngục, trong bóng tối.
Tao…..tao cảm thấy rất hạnh phúc…thật sự hạnh phúc, cũng chẳng biết, từ lúc nào tật lăng nhăng không còn tồn tại nữa…”
Chợt nhắc tới vấn đề này cả hắn và Tuấn đề nhệch miệng, hé nụ cừơi ra.
Qủa thật, sau bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu lần tuôn rơi nước mắt…..con người…con ngừoi rồi cũng đổi thay theo….cũng dần cảm hóa…
“ Không sai, trứơc giờ tao cứ nghĩ, mày sẽ chẳng thật lòng với cô gái nào , cũng không bao giờ để ai nắm trọn con tim…..tao cũng từng vì điều này mà sốc đấy….hà…hà…”
Bật thành tiếng cười lên, tuy không tó nhưng đủ làm Tuấn nóng…
Châu mài, vỗ xọet vai Phong….-
“ Thằng này…..”
Chợt nghĩ đến những gì Phong phải trải, tên này có phần thắc mắc…..nghiêm giọng đi…..pha phần lo lắng…cả quan tâm nữa…-
“ Ai đã cứu mày…?”
Nghe hỏi thế, hắn thôi cười, thở dài mà nhẹ đi…nhìn tên này, sau lại quay về phía gió……-
“ Là người tài xế trứơc đây của ba tao…”
Ngạc nhiên, nhưng lại không thể hiện ra hẳn, chỉ thóang trong lòng……-
“ Vậy à…”
……………………………
“ Đôi lúc tao tự hỏi, vì sao lại để tao sống, vì sao không cướp đi cái mạng hèn của tao….sống mà kí ức cúa như vùng bình địa….chẳng thể hình dung ra qua khứ, cũng không bíêt được con người thật của mình…..
Khi tỉnh dậy, người đầu tiên tao thấy….là mẹ…..cái khỏanh khác đó, ít nhất cũng làm tao thấy vơi đi nổi đau…..
Lúc nào, nơi đâu , bất kì nó thích….cơn đau ấy lại tái hiện…..tao chẳng thể phản khán, cũng không thể bôi nhòa đi ..
Đơn giản, cô gái ấy luôn mờ nhạt…chỉ vỏn vẹ tiếng nói vang lên, trong giất ngủ….”
Dứt một hơi, Phong bỗ nhào, ngã lưng mình sao sau đất….nằm tròn lọn lên bải cỏ. Hai tay gối sau đấu, nưgớc nhìn bầu trời xanh…..nhìn từng đám mây trắng….trôi nhẹ…thật nhẹ…thật êm…
Cả hai im lặng…..lúc sau Phogn lại lên tiếng…
“ Cũng may, ông trời không tệ bạc, không chon vù chúng ta, giờ đây tao lại đựơc Nghi tha htứ, dù cho đã từng tổn thương Nghi, dù tao luôn mang đến nước mắt…..hummmm. chật…
Nước mắt……nứơc mắt………….”
Càng ngày từ nứơc mắt càng nhỏ dần đi, lặng lẽ hắn chìm theo tiền thức, chìm theo kí ức xưa…và cố hình dung ra vẻ mặt ngập nhòa hàng nứơc trên gương mặt xinh xắn ấy.
Hắn cố nghĩ, bốn năm qua , Nghi đả phải sống như thế nào…..
Rồi lặng thầm đau nhói theo…đau và hối hận…….
Tuấn không lên tiếng, thấp thóang nhìn Phong, rồi nhìn chính cuộc đòi mình, Thật….cả mình và Phong đã từng sống như thế sao….hai kẻ tàn nhẫn…chẳng có lấy một trái tim….
Hai kẻ bông đùa…..ấy…phút cuối lại chính mình rơi xúông vực sâu…thật lạ….thật lạ mà.
Dần dần lưng tựa xuống, chỉ cách Phong một khỏang nhỏ, Tuấn cũng ngườc lên nhìn trời……
Rồi chợt tiếng cừơi mỉa mai nổi lên…..thật rợn…cười khi cuộc chơi đã thay đổi…..Từ tiếng trở thành lui…..mà từ lui lại thành tiếng…..
Thấy Phong cười, tên này cũng hiểu..torng đầu hắn, lúc này ra sao….-
“ Vẫn chưa kết thúc…”- giọng vừa lạnh vửa ấm…như trung hòa….Tuấn khẽ bật lên…
Nhắm đôi mắt sâu lại…cố hít thở trong làn không khí tinh hơi…đầy vị cỏ..chỉ nghe hắn vọng ra…-
“ Uhm..m”
Tuấn nói tiếp..-
“ Liệu đây có phải là cơ hội không ?”
Hắn mở mắt, không nhìn Tuấn nhưng vẫn đáp lại…-
“ Tao không bíêt”
“ Vẫn có thể bù đắp ? ”
“ Tao không biết”
“ Tàn nhẫn có đến không ? ”
“ Không có câu trả lời..”
Gịong Phong lạnh lùng vang lên, Thật câu hỏi tên này, hắn luôn thầm tạo trong tim. Phải liệu đây có là cơ hội cho hắn, liệu hắn có thể bù đắp cho Nghi…và liệu hắn có tàn nhẫn với nó nữa không….
Chẳng ai có thể biết đựơc, vốn không lời đáp…không tồn tại câu hỏi…có lẽ sẽ tốt hơn…..
“ Tuy tao không khẳng định, cũng không biết khi nào nó đến. Chỉ cần , chỉ cần cô ấy bên cạnh tao , thế là đủ rồi.”
Hạ giọng, trầm …ấm ..Phong bình thản nói ra nhưng lại nặng trong lòng…..
Nghĩ đến Phương, hắn tưởng không phải tốt rồi sao, cuối cùng thằng bạn cũng đã tìm ra Phương…nhưng…….-
“ Mày gây dao…? ”
Nghe Phong hỏi, Tuấn chợt cười khổ đi…-
“ Không”
“ Vì cái gì..?”
“ Vì quá khứ..và cũng vì hiện tại”
Thở dài hơn, Tuấn nói mà lòng như nặng trĩu…-
“ Thật, tao không phủ nhận điều đó, Phải tất cả là lỗi của tao, chỉ vì lấy cớ Phương bỏ đi, tao lại hạ tâm, vô cảm mà đến với Chi….”
“ Chi ?”
Rõ khổ, không trách đựơc vì sao hắn có thái độ kinh ngạc này, Tuấn chỉ cười để che đi tội lỗi….nhẹ buôn tiếng…-
“ Là con gái tập đòan IKEA, dù tao không chủ động, nhưng người chấp nhận lại là tao…”
Thóang ngời ngợi ra sự việc, chợt tên này không lên tiếng, đánh bạo ..Phong hỏi lên…-
“ Gìơ đây ?”
Nhẹ vương đôi mắt lên…..Tuấn buồn mà nói…-
“ Người ta đòi nợ chứ sao…”
“ Vì tao vô cớ không nói rõ, cũng chẳng biện minh, nên giờ đây mới thành ra thế này………..”
Tuấn dần dần thuật lại những tội lỗi cho Phong nghe….quả thật, Tuấn sai rồi, sai rất nặng.
………………………………….
Lát sau………………
“ Bản thân không đủ tư cách, nhưng tao lại chẳng thể ngăn cảm xúc thất vọng này đây….cớ gì mà lòng tn tao không đáng….không đáng để cô ấy tin tưởng sao….
Chẳng lẽ bên tao như vực thẩm à……”
“ Tao nên làm gì đây…..? ”
Từ nãy giờ, hắn chỉ trầm ngâm nghe từng lời của Tuấn….thật giờ phải nói sao, nói sao cho tên này rồi sẽ không hối hận với con đường đã đi…….
Mung lung một lúc, cuối cùng hắn cũng quyết định nâng lời lên…..-
“ Ta………….”
…………Píp……………Píp………….Píp……………
Tiếng đổ chuông vang lên, khiến Phong giật thóang….tay cho vào túi lôi chiếc điện thọai ra…
Là số vợ đây mà..( Sax..x.), nụ cười ấm hiện lên, thật muốn nghe giọng nó quá…ngồi chổm dậy ..-
…..PHỰT…………….
“ Em sa……………”
“ ANH VỀ NHÀ NGHE CHO EM……VỀ NGAY……..”
Bất giác, tiếng hét kinh khủng của Nghi khiến hắn chao đảo, mất đà ngã ra sau, mà lại ngã méo chứ. Thành ra đè bịch lên thân Tuấn luôn.
Dẹp bụng, cái tứơng trâu bó mà dám đè lên người tên này, quạo tức….-
“ THẰNG QUỶ…MÀY LÀM GÌ VẬY, MUỐN GIẾT TAO À…”
Hết Nghi tới tên này, hai lần đủ thủng màn nhĩ, đầu còn chóang khi bị nó bất ngờ tấn công..
Nhưng chả thèm để ý Tuấn, Phong cố ngồi dậy….cố áp tai lần hai…vẻ mặt nhăn tịch đi vì chóang…-
“ Em có chuyện gì vậy, …”
“ ANH VỀ NGAY ĐI…EM SẮP CHẾT ĐẾN NƠI RỒI NÈ…KHÔNG BIẾT ĐÂU VỀ…VỀ NGAY…”
Nó dảy nảy đầu dây bên kia, khóe mắt đỏ đỏ, vì đang luốn cuốn chẳng biết phải làm sao…mà thời gian lại đang dọn đồ chạy đua với nó…
Trấn an Nghi…-
“ Được được đừng khóc, anh về liền…”
…..BỤP……..
Vừa mới dập điện thọai thôi, lập tức hắn chồm ngưòi đứng dậy….. nãy giờ Tuấn ra sức đạp vào lưng Phong mà chả thấy phản công gì cả, ngồi lên, ngứơc đầu hỏi…-
“ Ai vậy mày…”
Vuốt mái tóc bồng bền , ngược ra sau….Phong nói mà giọng âu yếm ra thấy rõ chỉ vì đựơc gọi đến cái tên “ Nghi”
“ Bà xã tao, Nghi”
Trợn lòi con mắt, sax…x……Tuấn chết cứng, nhìn Phong. Thấy vẻ mặt ngu không đỡ của thằng bạn, hắn nhịn không đựơc, bật cừơi ha hả ra…sau đó lại nghiêm nghị, rồi thay đổi sắc mặt đi, thật hạnh phúc, khẽ nở nụ cười hiền lên.
“ Những lúc cô ấy gọi, tao cảm thấy đó là cơ hội đấy…cơ hội khiến Nghi chấp nhận tao yêu cô ấy nhiều hơn…”
Rồi xoay người bứơc đi. Một bứơc…hai bước chân rồi lại bứoc thứ ba…..đột nhiên Phong quay đầu lại…
Nhìn theo bóng thằng bạn, Tuấn á khẩu vì không biết nói gì, thật rất cần lời khuyên nhưng giờ thì hắn bận mất rồi, lại chẳng muốn trở thành kẻ phá vỡ cơ hội của Phong , nên chỉ còn cách, cười và nhìn hắn bứơc đi thôi…..
Lát sau, thấy Phong quay lại nhìn mình, tên này có phần thắc mắc….
Nụ cười hiện lên khi hắn đã nghĩ ra….-
“ Đi không, tao nghĩ mày sẽ có được câu rả lời đấy..”
Ngu ngơ vẫn chưa hiểu í Phong….chợt bất giác..chân tên này bắt đầu vươn dậy và bước đi….
……..Hai chàng trai……cứ thế mà khuất bóng….
…………………………………………………………………..
Ngô nhà đầy mùi “ Dâu”
…….CẠCH……………
“ Anh về rồi đây…em..c”
…….XỌAT…XỌAT…..XỌAT………………
………PHỰT……….
“ NHANH LÊN…NHANH LÊN…..”
Động tác của nó cứ như sắp ra trận vậy, Phong vừa mở cửa lập tức ùa ra, hai tay bấu vào tay áo Phong, xoắn lên với tốc độ kinh khủng……….
“ Này….này…em làm gì vậy…”
Tá hỏa với nó, hắn chả biết nó bị gì….
“ NÓI NHIỀU…MAU LÊN…..”
Vừa xoăn cao đến khủy tay thì nó kéo hắn, đẩy vào phía trong mà quên mất cả bóng người ngòai kia đang tiếng tới…..Vừa đẩy vừa la….-
“ MAU GIÚP EM XỬ LÍ HẾT ĐÓNG ĐỒ NÀY ĐI…”
“ HẢả??”
Nhìn nó, xong mới xoay qua hướng kia, con mắt muốn rớt ra khi nhìn đóng đồ này…….., lát sau lại châu mày sau lại…-
“ Em bảo anh về là vậy hả…?”
……..KỊT………..
Ghì vai hắn ngồi xuống, giọng hấp tấp, ánh mắt hâm dọa nổi lên…-
“ Đồ của mẹ anh đấy, giặt đi…”
“ CÁI GÌ…”
Mặt ngu không đỡ của Phong lộ ra thấy rõ…., thấy hắn cứ chừng chừ, nó ba hồi nhìn Phong ba hồi lại liếc lên đồng hồ treo tường phía đối diện…..giọng có phần mếu mào đi…-
“ LẸ LẸ ANH ĐỪNG HỎI, MẸ VỀ MÀ EM CHƯA GIẶT XONG THÌ TIÊU ĐẤY..”
< AI DA..! ra là vậy..>
Cười hiền, tuy vẫn còn ngạc nhiên không hiểu vì sao mẹ lại làm thế với nó, nhưng thóang nhớ bà vốn rất quái lạ mà……thôi cũng được….
Khẽ vương tay vuốt mái tóc Nghi….Phong cười ấm nói…-
“ Được rồi, đừng hỏang anh giặt đây…..”
Tuy sắp chết đến nơi, nhưng thấy hành động , cử chỉ nhẹ nhàng của hắn, nó chợt muốn rơi nước mắt đi vì xúc động và vì có người diện binh…..
……………………………………….
Định xoay người nhanh vào bếp để lau chùi thì………..Xoạt….Bàn tay Phong níu áo nó lại……..-
“ Hủm..?”
“ Chỉ anh cách giặc …”
Cười ngu không đỡ,,,
< Sax….vậy mà cũng đòi giúp…..>
Đang bốc hỏa liên miên, trờn con ngươi nhìn hắn thì, giật tót mình bởi giọng nói sau lưng…..-
“ Chào Nghi , lâu rồi không gặp…”
“ Á..”
Nó nhảy tửng lên vì giật mình, vì nó tưởng bà Châu…….kinh hòang ra……vài phút sau mới bình tĩnh….nhưng lại ngạc nhiên trở lại khi thấy Tuấn, giọng lấp bấp…-
“ Tuấ……..”
“ Anh quên mất, lúc nãy đang đi với Tuấn, chợt em gọi nên anh rủ Tuấn về chơi luôn sẵn…..”
Mắt lóe sáng lên…….
“ VÀO ĐÂY VÀO ĐÂY….”
Nó nhanh như cắt lôi toạt tay áo tên này, kéo ra sân sau………….
Phong phía bên trong, nhìn đóng dồ mà mắt chớp chớp…..
< Làm gì bây giờ…>
< Giặc….= sạch + diệt khuẩn ???.....Ừmm…hiểu rồi…>
Thế là Phong bắt tay vào việc giặc giũ..
Thà giặc máy may ra hắn còn biết làm, bảo giặc tay, đây là lần đầu đấy…..vì chỉ cần đơn giản đỗ thứ nứơc xanh xanh là đựơc.
Nhưng giặc tay thì không đựơc rồi, chất tẩy mạnh sẽ khiến tay Phong lỡ và ăn mất cái tay hắn.
Một sự thật bi đác, Phong quên mất đi sự tồn tại của máy giặc nhà mình….Đây gọi là ngu đột suất ấy..
…………………………………..
Lát sau……………Khu vườn không lớn, vừa tầm , có bông có cỏ…nhìn đẹp…uhm..dễ thương………..
Mũ…? Có
Khăn vắt cổ.?? Có
Kéo, xẻng.? Có
Bao tay ?? Có luôn…
Ấm trà và cốc nứơc? OK
Tuấn cứ như bị ma nhập. miệng chẳng nói đựơc gì khi nó cứ như ma, bay thoăng thoắc, mang mọi thứ vào người mình.
Vuốt trán vì vả mồ hôi….nó mỉn cười tươi..-
“ TUẤN GIÚP NGHI NHỔ HẾT ĐÓNG CỎ NÀY NHÁ……..LÀM VIỆC VUI VẺ, NGHI VÀO TRONG ĐÂY…..”
Dứt lời ,…nó bay đi mà không kịp trụ lại đó để tận hưởng vẻ mặt khờ khạo của tên này.
Hóa đá luôn,…..chả hiểu nó đang làm gì nữa.
Thế mà, Tuấn cũng điên, tự nhiên rồi thụp xúông, tay bắt đầu chạm vào đám cỏ xanh, bức bần bật…….( Ặc..! )
Bức một hồi chợt cảm thấy hình như mình tòan nhỗ cỏ, mà rễ lại cứ thế đâm lên, nếu vậy chẳng phải nhổ rồi vẫn mọc lại sao….ánh mắt lóe sáng.
Quay vào bên trong…….
“ Á….Á….Á….ANH LÀM GÌ VẬY”
Hết hồn khi nó hét tóan lên từ phía sao, hắn quay người lại nhìn với con tim mén nữa đã nhảy ra khỏi ngực…-
“ Thì giặt đồ, em nghĩ anh đang làm gì…”
Nghi khóc không ra hơi, mắt trợn to lên , miệng lấp bấp…..
“ GIĂ…GIẶC…GIẶC..ĐỒ..MÀ…MÀ..VẬY ..SAO…”
Không tin vào những gì mình đang thấy…trên tay Phong là hủ muối to, và vài trái chanh nữa, bên dưới hắn là một cái thao to đùng, tất cả đóng đồ đựơc quăn vô rồi đỗ đầy nước……
Thấy gương mặt tái , trắng bệch của nó, hắn nhìn xuống vật thể trên tay mình, rồi lại ngước lên nhìn gương mặt Nghi. Mắt chớp chớp nói…-
“ Gì..gì..em sao vậy…không phải muốn giúp sát trùng, chanh giúp tẩy sạch đồ sao…..”
SAX…X……..chóang với hình ảnh trứơc mặt….Nghi muốn đi tự tử …..đồ…đồ..tòan đồ của bà Châu….. …..chanh….. muối
“ Anh…anh…….anh….ANH ĐI CHẾT ĐI….”
Mạch máu dãng ra, lúc nãy còn hạnh phúc khi nghe hắn …
[ “Được rồi, đừng hỏang anh giặt đây…..”]
Nhưng giờ nó như rơi vào bể, vào vực, khi đã ngốc đến nổi nhờ Phong…..
Siễn niễn nhìn đóng đồ tái nhạt hết vì chanh, mùi muối trộn chanh bốc lên thơm thởm. Bà Châu biết được chắc khứa cổ nó mất….
Nghi nhào vô, đá vào nưgời Phong một cái…., đau quá, lại bất ngờ nữa hắn né không kịp….-
“ NÀY EM LÀM GÌ VẬY, SAO LẠI ĐÁNH ANH…”
“ ANH KHÔNG BIẾT GIẶC THÌ NÓI SỚM, SAO LẠI ĐỔ HẾT MUỐI VÀO RỒI CHANH NỮA….ANH MUỐN EM TỨC CHẾT SAO….ĐỒ NGỐC…NGỐC…ĐẠI ĐẠI NGỐC….”
Thật thà đến phát sợ…..Phong ngây thơ hỏi…-
“ Vậy…vậy…giặc như vậy không đúng à…?”
Nó tắc thở với hắn mất…….Giật mình nhìn lên đồng hồ lại…trời ạ….chưa gì đã mất tiu 10 Phút quý báu của nó…..
< Thôi, không giặc, chắc cũng biết….>
Dứt ý nghĩ, nó nhanh tay lột mất đôi găng tay trên bàn tay hắn, nói…-
“ ANH ĐÙNG GIẶC, GIÚP EM CHÙI BỒN TẮM ĐI…”
“ HẢ.??? Chùi..chùi bồn tắm..”
Nghe hả hả nó quạo lên.
“ CHỨ CÒN GÌ NỮA, BÂY GIỜ EM PHẢI LAO ĐẦU VÔ ĐÓNG NỢ NÀY, ANH KHÔNG GIÚP EM CHÙI THÌ AI GIẢI QUYẾT ĐÂY…”
Thấy gương mặt tức đến sắp phát khóc của Nghi, hắn dịu dịu,….dỗ dành nó cho hạ quả…-
“ Đừng giận đừng giận anh làm liền….”
Tứt khắc tiếng vào phòng tắm, chấp hành nhiệm vụ, Nó thì cứ nhìn theo bóng Phong, nữa tức vì hắn khiến nó điên với đóng đồ này, nữa thấy thương vì mình lỡ hơi to tiếng…
Nhưng ý nghĩ tội lỗi đó chỉ tồn tại 3 giây, Nghi lại quay về thực tế…..nhìn cái thảm quạ đó mà khóc rồng trời lên.
Vắc giò ngồi thụp xuống…Cũng may, nó đã sớm giặt hêt đóng kia, nếu không bây giờ, chắc nó chết vì tắc thở mất.
Dở khóc dở cười, cầm từng cái áo, cái váy, cả cái quần dính đầy muối và nồng mùi chanh khi, thật nó không biết hắn có điên không nữa, xà phòng nó mới mua nằm ngay bên hông vác tường, có xa bao nhiêu mà lại đem muối đem chanh đỗ vào đóng ấy….( Đơn giản Phong không hề nhìn thấy, vì hắn ngồi mà đóng bột xà phòng đó lại sau lưng. Hơn nữa, hắn có bao giờ mua thứ bột này đâu, giàu tòan chơi nứơc.)
Thật không thể tưởng tượng, có chết lần sau cũng không nhờ hắn nữa.
Cặm cụi, mồi hôi vã ra khi phải vò vò, chà chà đóng đồ đó……vừa giặt vừa rủa Phong…..nó nào dám rủa bà Châu, Phải cho vàng cũng không dám. Nên tạm thời hắn là con cá để nó chém. Cho đỡ tức vậy…
Lóăc thóăc một tiếng đã trôi qua……
Nó thở phào nhẹ nhõm khi trong tay chỉ còn chiếc váy cuối cùng của mẹ chồng tương lai yêu quý.
Bầt giác, giật mình nhớ đến tên kia….phải rồi….nhổ cỏ…nhổ cỏ….
Mới đứng dậy, chưa kịp bứơc ra ngòai thì Tuấn đã đi vô, áo sau lưng ướt nhủng vì mồ hôi….tóc tai cũng vậy.
Nó thấy ngại quá, thật quá ngại đi….
“ Nghi, xong rồi ”
CHợt nhớ tới Phương, tên này không hiểu tự nhiên sao lại múôn xin ý kiến nó, vì nội tâm mang đầy khuất ẩn,…-
“ Cho…cho Tuấn hỏi này …..”
CHưa nói xong thì….
“ CÁM ƠN, CÁM ƠN TUẤN NHIỀU LẮM..< Ít ra, còn đỡ hơn đồ đại ngốc kia >, Chờ Nghi một chút, ngồi nghĩ đi..”
Cười phần khởi vì đã xong khu vườn, nó nhanh chân từ chạy vào bếp định lấy nứơc mời Tuấn ( Sax…sao cứ như nhà nó vậy .)……chợt chả hiểu, nó cảm thấy tốt nhất mau ra đó xem thử thế nào.
Ám ảnh Phong, Tuấn lại là bạn của hắn….CHẬT…chật….không đựơc, xem thử đã…
Thế là, buôn tay ra khỏi ly, bứơc ra vườn……….
……………………………………….
……….???.............
Vùng bình địa, hiện ra hòanh tráng, nó shock…shock mất độ chẳng thể nói lên đựơc lời nào.
Thấy Nghi đi ra, chợt tên này cũng thế….-
“ Nghi thấy sao, đựơc chứ….Tuấn đã nhổ tận gốc luôn đấy, bảo đảm tụi nó không bao giờ mọc lại…”- cười hớn hở lên vì mình làm quá good, nên Nghi không thể nói đựơc gì luôn.
Khóe miệng nó giật giật… và con mắt cũng giật giật theo…
Qủa thật, tên naỳ đã nhỗ tận cỏ, nhưng…nhưng có cần phải đào hết đóng hoa lên không….thấp thóang mãnh đât có khỏang nhô khỏang lúng, vì do Tuấn muốn “ diệt tận góc” nên đã đào hết tất cả các nơi có rễ của cỏ, cây bông đều bấn sạch lên……một bình địa…bình địa màu nâu…..thay vì xanh man mát.
………………………………………………………….
Phong cũng vừa dứt bồn tắm xong, chui đầu ra thì chả thấy ai cả…-
“ Nghi…nghi…anh làm xong rồi này…”
Ngó đôgn ngó tay…
< Đi đâu rồi nhỉ >
Chợt liết ra kia, thấy cửa bên phía vườn mở, Phong liền tiếng ra theo……
…………….XOẠT….XỌAT….
“ NÀY….anh gọi…..”
Mới vừa be bẻ cái cổ mỏi nhừ, miệng cũng đi đôi, nói chưa đựơc từ kế tiếp đã hóa đá đi khi nhìn cái vùng cao nguyên tươi tốt nhà mình nay lại biến đi thành vùng bình địa.
Nó thì đã chết lặng đi từ nãy giờ, Tuấn thì đừng cười khanh khãnh với thành tích xuất sắc…….
……..VÀI PHÚT SAU ..( Lại trôi mất di vài phút rồi….)
Phong chòang tỉnh, gương mặt nữa hỏang nữa chịu thua…..
“ Sao…sao lại thế…”
Xoay qua thằng bạn, vỗ vai…-
‘ Khỏi cảm ơn, tao tình nguyện mà…”
……..BỐP…………
Báph thẳng tay vào đầu tên này, hắn quạo…-
“ MÀY LÀM CÁI KHỈ GÌ VẬY, SAO LẠI NHỔ HẾT CÂY CỎ NHÀ TAO…”
Bất ngờ bị hắn báph, Tuấn nổi nóng lên…-
“ MÀY…TAO GIÚP NGHI THÔI. SAO MÀY ĐÁNH TAO…NHỔ CỎ THÌ PHẢI NHỔ TẬN GÓC CHƯ ”
“ MÀY GIÚP KIỂU GÌ THẾ HẢ…”
“ THÌ NHỔ CỎ CHẢ PHẢI NHỖ TẬN GÓC SAO…”
………BỐP………….
Báph thêm cái nữa…tay chỉ qua đóng cây hoa hồng bị bấn hết lên, cho nằm một góc…-
“ ĐÓ LÀ CỎ HẢ, MÀY CÓ ĐUI KHÔNG..”
Cãi lí..-
“ CÓ MỌC HẾT TÙM LUM BÊN ĐÓNG ĐÓ, TAO KHÔNG BẤN LÀM SAO MÀ MOI HẾT RỄ CỎ LÊN ĐỰƠC…”
…….???............
………..???........
CHợt sáng tỏa…..-
“ Ra…ra là vậy” Vẻ mặt đâm chiêu của kẻ chưa từng nhổ cây nhổ là nhổ cỏ……ấy thế mà cỏ nhà hắn mọc cao ngất ngởn lên.
Ngôi nhà lúc trước cũng vậy, sỡ dỉ Nghi khen nó đep, vì khu vườn đó nhìn chẳng khác gì khu rừng cả, vẻ đẹp mộc mạc mê ngừơi vô tình đựơc tạo nên bởi nhưng bông hoa xanh ngất….cả kiểu thiết kế nữa.
“ Đấy, mày không biết gì thì đừng đổ quan cho tao….”, Sực nhớ..
“ Mày nói hay quá, giặc đồ sao ròi…”
Sắc mặt Phong tái nhợt khi nghe tới từ đó, liền đứng sát về phía tên này, nói nho nhỏ….-
“ Tao…tao tưởng giặt đồ bằng tay thì phải xài muối với chanh,…”
Trợn mắt lên xoay qua nhìn hắn…-
“ Thiệt hả, mày nghe ở đâu vậy…” – Ngu đồng bọn.
“ Không tao tự nghĩ thế, nè…mày nghĩ coi…muối sát trùng đúng không..”
Ngây thơ đến vô số tội trạng trứơc mắt, gật đầu..-
“ Ừh..”
“ Vậy thì chắc chắn bỏ vào quần áo, xẽ diệt hết vi khuẩn đúng không”
“ Ừh”
“ Chanh là trắng, là sạch ?”
“ Ừh..”
“ Vậy thì sẽ giúp quần áo không còn dơ nữa..”
“ Qúa trí lí...”
Dứt lời nhìn thằng bạn với ánh mắt thán phục…
“ Tao..tao không ngờ mày..ngòai kinh doanh còn giỏi việc nhà như vậy…
Nhưng mà sao mày không giặt bằng máy, xà phòng nứơc cho nhanh, chế ra công thức rắc rối ấy chi vậy”
Hai ông nãy giờ tòan người ca người múa…..không để ích sát khí bên kia càng lúc càng tăng vọt,…nhanh đền con số khủng khiếp….
“ Các…cá…các..người…các.người……..CÚT HẾT CHO TÔI….”
Điên tiết lên khi bình địa trước mắt, lẫn cái hình ảnh muối và chanh ập về.
Nó khùng lên, não vỡ……tay với lấy cái ấm trà và cái xẻn….ném vào người Phong, xong lại xoay qua Tuấn…..
“ BIẾN…BIẾT HẾT ĐI…”
Tức đến nổi nứơc mắt chảy ra, sao nó lại ngu đến mất nhờ hai tên này chứ…nó đúng là ngu mà..
Hết hồn khi đột nhiên Nghi ném đồ, ném túi bụi……
“ NGHI….EM..NGHE…”
“ ĐAU QUÁ…..DỪNG LẠI…”
………………………………
………CẠCH……………..
Tiếng cửa mở…..


Ai..?? người đó là ai đây…?
Nó sẽ xử lí ra sao với tên Đại Đại Ngốc và tên Đại Đại Đại Ngốc này….
CHÁP 71

Thú Tính – Nó Mạnh Hơn Anh..!


…………………………
…….XỌAT…….XỌAT……..XỌAT…………….
“ Hừm..m..thật là bự mình, lên để quên nữa rồi, cái tật hay quên này, không biết chừng nào mới mất….chán thật…”
Gương mặt bà Châu hơi nhăn nhó, vì sau khi đã thỏa mãn xôi hơi, mát xa mặt, thế nhưng tới lúc làm móng, bà lại quên mang theo kiểu mẫu ưa thích của mình, một mật không chịu chọn cái khác dù cho mấy cô nhân viên phục vụ đã đưa ra nhiều kiểu mẫu lạ mắt.
Thế nên bà đành quay về, kệ dù sao bà cũng rãnh , sẵng tiện về xem xem con dâu tương lại có lười biến không……..
……………Rút chìa khóa ra…..bà Châu vặn cửa……
………………CẠCH………………
“ HƠ..?”
Vừa tầm vặn ổ khóa, chợt bà nhận ra có cái gì đó dinh dính dưới đôi giày cao gót của mình, liền buôn tay khỏi chìa khóa đó…..khẽ nâng chân mình lên……………
………..Bên trong…
Mặt nó xnh như tàu là chuối…….người run lẩy bẩy….-
“ Chết…ch…chết…chết…mất thôi….”
Thấy nó lẩm bẩm Phong bứơc lại gần tay chưa kịp sờ lên mặt nó nữa….Tất thì Nghi nhìn sang Tuấn…..
Nhanh như gió, nó túm lấy áo tên này, đẩy mạnh ra khỏi khe cửa với giọng nói đầy óan trách lẫn cầu xin…-
“ Tuyệt đối đừng để bác ấy vào…nếu không thì chết với Nghi đấy….”
…………RẦM……..
…………..Đá bay Tuấn ra ngòai, đóng sầm cửa lại, đôi mắt như gặp phải quái vật đang nhe răng dài nhọn mà hù nó.
Mặt hắn méo qua một bên khi chứng kiến cảnh tượng này.
Bất người từ đâu, mà không từ trong nàh bà ấy chứ, nguyên một con trâu đâm sầm vào, làm bà mén nữa chết vì đứng tim…..
“ Á…..Á…………..BỚ NGƯỜI TA CỨƠP……”
……..BỐP……BỐP…….BỐP……..
Vừa nói và, phan cái túi đắc đỏ của mình lên đầu Tuấn, đánh liên tục, ….
Sao cái số đen thế này, hết Nghi rồi lại tới bà Châu, nhưng không đựơc, cứ cái đà này đầu Tuấn gãy mất, TuẤn nhanh tay chụp cổ tay người đang vung liên tục cái thứ nằng chình chình xuống đầu mình, rồi ngước lên,…………
………..???............
“ HỚ..?”
“ Ể..!”
Cả bà và tên này đều trợn mắt lên……..
“ SAO CON LẠI Ở ĐÂY…”
Bất chợt Tuấn nhào vô ôm bà một cái…..giọng mừng thấy rõ…-
“ BÁC…..BÁC KHỎE KHÔNG….CON NHỚ BÁC CHẾT ĐI ĐƯỢC..”
Hơi sửng sốt bởi hành động của tên này, nhưng chỉ thóang chút thôi, bà Châu lại nở nụ cười thương nhó, phải…với mà thì Tuấn cũng như con trai vậy, ngày đó, cả hắn và tên này súôt ngày cứ bám vào nhau. Như hai cục bột vậy..
Vỗ vỗ lên tấm lưng rộng kia….-
“ Chật….cái thằng này, lớn rồi mà còn như con nít….”
Chưa kịp để bà nói hết, tên này đưa hai tay lên vai bà, kéo nhẹ ra…..gương mặt hớn hở…cái miệng dẻo cũng nổi lên…-
“ CHÀ, CHO CON NGẮM BÁC CHÚT……VẪN ĐẸP NHƯ THIẾU NỮ MƯỜI TÁM ẤY…”
……….BỘP…….
Vỗ nhẹ vô người Tuấn, mát cả ruột mà xạo hòai……-
“ Thằng này thiệt, có tin bác cắt cái miệng con ra không…..”
“ HA….HA….HA….”
Thóang sực nhớ..-
“ Mà nè,…sao con lại đến đây vậy Phong đâu…..”
“ À…[ “ Tuyệt đối đừng để bác ấy vào…nếu không thì chết với Nghi đấy….”]
Gương mặt xanh lè đi khi nhớ tới gương mặt đầy sát khí của nó….
Gãi gãi cái đầu mình….cười ngu hết cỡ…-
“ Hơ…hờ,…..hờ…..thật ra con định đi kiếm thằng Phong, nhưng đến đây chỉ thấy mình Nghi à……”
“ Con cũng biết con bé à…”
“ Dạ”
Thật đã lâu lắm rồi bà không gặp Tuấn, bà có rất nhiều đìêu muốn hỏi, tính nhiều chuyện nổi lên đây…..-
“ Thôi, vào nhà nào, vào nàh rồi nói chuyện..” ( quên bén cả dịch vụ trọn gói kia…)
Nó bên trông như sắp chết đến nơi vậy, ra sức chặn cánh cửa lại, không cho bà vô….
Bà Châu chỉ vừa chạm tay vào cái quai cửa thôi, thì Tấun đã khóac vai bà lại….-
“ Thôi bác, chúng ta đi đâu đó đi, sẵn bá mới về con dẫn bác thăm quan thành phố luôn…”
“ Hả..? con bảo tìm Phong mà…”
Bà đớ người ra trứớc lời mời của Tuấn…
“ Con nghĩ, chắc tới chiều nó mới về, thôi mình đi, con biết có vài căn tiệm bán quần áo hợp với bác lắm đấy….”
Nghe tới đó thôi là mắt bà như thấy sao vậy, Vâng bà Châu chỉ cần làm đẹp, du lịch và quần áo thì đủ sống rồi, một tính cách thật quái dị, lúc nghiêm lúc lại nhí nhảnh, khiến Phong nhiều lúc cũng bó tay chịu thua với ab2…
“ VẬY…VẬY…ĐÌ ĐỢI GÌ NỮA ĐI THÔI…”
…………………………..
Thế là người quên mất cả con dâu tương lai……..quên mất cả điều cần gỡ rối..
………………………………………………..
Tiếng bứơc chân hai nưgời đó càng lúc càng xa, nó mới ngồi thụp xuống nền đất, thở phào nhẹ nhõm.
Từ nãy giờ hắn đứng nhìn nó , mà đầu dầy dấu hỏi….nhận ra mẹ và Tuấn đã đi. Phong chầ chậm lại gần nó, ngồi thụp xúông đưa tay lên, sớ lấy khuôn mặt nóng bừng…giọng trầm ấm lên…-
“ Em sao, vậy…có chuyện gì mà lại thế này…”
Lúc này nó tức đến vỡ nảo, xém chút nữa là hết đừơng đám cứơi với Phong, cũng tại hắn..tại hắn cả, nếu bà Châu mà biết đựơc căn nhà nay không còn là nhà nữa thì thừ nghĩa xem……
Nó khóc nức lên, tay đấm đấm vào ngực hắn…mếu ámo….-
“ CHẲNG BIẾT ĐÂU…BẮT ĐỀN ANH……CHẾT ĐI …cHẾT ĐI….CÓ BIẾT EM SỢ LẮM KHÔNG…NẾU ĐỂ MẸ THẤY ĐỰƠC CÁI BÌNH ĐỊA NÀY, LÀM SAO EM SỐNG NỔI…..HỨC HỨC…HỨC…..”
Hắn ngỡ ngàng khi nó khóc, chốc sau, đưa tay kéo nhẹ ngừơi nó lại, để trọn vào lòng mình, dỗ dỗ từng cơn nóng cho dịu đi……-
“ Đừng khóc, đừng khóc anh thương, sao nào mẹ đã nói gì mà em sợ đến vậy, nói anh nghe, ngoan nín nào Nghi….”
Vuốt mườn mượn lên đôi má mịm màn của nó….
Tuy bị Phong kéo vào lòng, nhưng nó vẫn không thôi vỗ liên tục vào tim hắn….
Lát sau, dần dần cũng dịu xuống, giờ đây Nghi mới chịu hé miệng, giọng ướt sủng đi…-
“ Mẹ bảo, em giặt đồ, rồi lau bếp, phòng tắm nữa….sau đó còn phải ra nhổ cỏ…híc…híc…..”
Hết khóc như cổ họng nó vẫn nức lên……nhìn Nghi với ánh mắt âu yếm, chờ nó than xong đã….-
“ Không phải,..không phải là chuyện khó, nhưng…nhưng mẹ anh chỉ cho em có hai tiếng rưỡi, hai tiếng rưỡi thì làm sao em làm hết đựơc. Đã vậy nhờ anh và Tuấn…hai người….hai người …….”
“ Thì anh đã giúp em chùi sạch nhà tắm rồi, hơn nữa nhìn kìa, cổ cũng nhỗ xong xuôi…….”
…………BỐP……………
Báph thẳng tay vào đầu hắn, nhắc tới thì càng làm nó tức điên…..
“ ANH CÓ KHÙNG KHÔNG, ĐẤY MÀ GỌI LÀ NHỔ CỎ HẢ……”
Vừa hét, vừa dơ tay chỉ sang cái đóng bình địa một màu nâu đó….
Hắn quay đầu lại…rồi lại quay đi nhìn nó…-
“ Vậy…vậy thế nào mới đúng…….”
< HƠƠƠƠƠƠƠƠƠƠO……..!!!! NÓI VỚI ANH CHẲNG KHÁC NÀO NÓI VỚI VỊT..>
Chả them để í hắn nữa, thà không nhờ thì tốt hơn, ít ra giờ đây , bà Châu chắc còn lâu lắm mới quay về…..có lẽ vẫn còn đủ thời gian để nó dọn hết đóng lộn xộn này, sẵn tiện đi chợ làm luôn bữa tối, long lòng bà Châu.
………..BỘP…………….
Dứt í nghĩ, nó ngồi chỏm dậy, đẩy mạnh hắn ra một bên, gương mặt vẫn còn vươn vươn cái tức.
“ TRÁNH RA”
Giật mình vì bị nó bất ngờ xô, hắn mất đà ngã ra sau……thóang hòan hồn thì nó đã đi tới vùng bình địa đó rồi…..
…………………………………………………….
Nhìn đóng thảm hại mà muốn chết đi cho xong, dở khóc dở cười, ngồi ịch xuống, cầm từng cây hoa hồng lên, đào lại cái hố khá nhỏ, vừa tầm rồi chon lấp phần rễ đi.
Tuy sức công phá của tên kia thật khủng khiếp, nhưng thôi, dù sao cũng cảm ơn, giờ thì nó chỉ cần dựng lại những cây hoa ,bông là được, dọn cả xác rễ cỏ đi, xới đất đều trở lại, chắc thế là ổn rồi.
Kế họach hòan mĩ, nó bắt tay vào làm việc……..
Đào đào…..thả.rồi chôn chôn……..
CHợt, thấy bên cạnh mình có bóng ngừơi ngồi xuống, hắn dù không rõ mấy, nhưng dần cũng hiểu ra cái tai họa của Tuấn gây cho khu vườn này….qua sắt mặt muốn giết người của nó.
Nên hắn cũng ngồi xuống làm hết như những gì nó đang thực hi…
Vừa thấy Phogn chạm…nó châu mài…-
‘ THÔI, KHÔNG CÂN ANH GIÚP NỮA, ĐI CHỖ KHÁC CHO EM NHỜ…”
Lắch nhẹ vai nó bởi vai mình, Phong cười khờ đi…-
“ Đừng giận…anh sẽ không làm bậy nữa….lầnnày có em bên cạnh, nên anh sẽ làm rất tốt…..XEM…XEM NÀY…ANH LÀM NHANH HƠN CẢ EM ĐẤY….”
Vừa dỗ ngot, vừa bằng bạch đôi tay mình.
Thóang nhìn qua động tác Nghi, Phong làm theo như thế….càng lúc càng thuần thuật hơn…
Qủa thật, hắn không gây hậu quả nữa, thế nhưng nó vẫn còn giận….chu mỏ lên…-
“ HỨ……cả những việc như vậy mà anh cũng không biết làm, anh đựơc cấu tạo nên từ cái gì vậy hả….sao cả giặt đồ cũng không biết…anh…..”
Xoay qua mắng hắn…..mới trách được vài câu htì giận tóat người lên, khi thấy trán Phong sưng nguyên một cục to tướng.
Bỗng những cơn giận của nó mất hết đi, tất thì tháo đi cái bao tay ấy, rồi chạm nhẹ vào, đôi mắt có phần sửng sốt, đầy lo lắng hiện lên…-
“ ANH…ANH…ĐAU KHÔNG…..ĐAU LẮM PHẢI KHÔNG….”
ChỢt Nghi chạm vào, làm trán hắn nhất buốt lên, nhưng sao lúc nãy nó mạnh tay thế, ném cả cái ấm trà vào hắn mà không them để í mình đang ném đi đâu.
Qủa nhiên bay vèo vào trán, lúc đó vì lo cho cơn tức giận của nó, mà hắn quên bén đi cái cục u trên đầu mình.
“ AX..X…em nhẹ tay…đau chết đựơc…”
Thấy đôi chân mài Phong châu lại…gương mặt nhăn tích tình tịch lên. Lòng nó xót không thể tả, nó đâu cố ý, nó giận quá có biết mình đang làm gì đâu…
Nước mắt rợi động ngay khóe mắt nó….rưng rưng đến đỏ cả mặt…-
“ Em…..em…xin lỗi…em xin lỗi…em không cố ý…”
Đau thì đau nhưng nỡ nào trách nó, thấy Nghi bắt đầu rơi nứơc mắt ra, hắn cười hiền âu yếm, khẽ không chạm bằng bàn tay nhưng dùng cánh tay, vòng ra sau níu người nó vào sát…giọng nữa nhiêm nữa đùa…-
‘ Ấy..lần sau chắc anh chết thiệt nếu không phải bằng cái ấm ( ý là dao đấy )..”
“ Xin lỗi…”
Rồi khóc thiệt rồi..
“ Này , em đừng khóc anh nói đùa …anh không đau không đau tí nào hết…cứ như bông gòn bay trúng thôi…đừng khóc…”
Hỏang lên khi thấy nứơc mắt nó rơi ra….hắn liền hôn ấm vào đầu nó….
……………………………………………………..
Thóang sau Nghi mới thôi không thúch thích nữa….cả hai cùng đâm đầu vào đóng cây bị tên kia bấn lên hết…
May mà có hắn, nên càng lúc tốc độ làm càng nhanh hơn. Tính ra thì tòan là Phong dựng lại ấy chứ, vì cứ hễ nó cầm cây lên hắn lại giật tuốt, gấm xuống ngay cái lỗ mình mới đào.
Vừa làm Nghi vừa cười tủm tỉm.
………………………………………………………….
Bình địa đã hồi sinh trở lại, giờ đây nó bứơc vô nhà, cố vắt luôn cái váy cuối cùng đó…..
“ XONG XUÔI…”
Nhìn thành quả thơm tho sáng láng của tất cả những bộ quần áo bà Châu, nó hài lòng. Phong đứng bên cạnh, mắt mớ trao tráo lên…giọng như không thể tin đựơc…-
“ MẸ…MẸ ANH BẮT EM PHẢI GIẶT HẾT ĐÓNG NÀY SAO….”
Tâm trạng nó thỏai mái rồi, nên không tiết nụ cười với hắn…-
“ Ùhm….em biết, tuy khủng bố, nhưng em tình nguyện..”
Hắn thật sự chào thua bà Châu, quả thật bà hơi nặng tay rồi đấy, ngày đầu mà lại ép nó làm những chuyện như vậy.
Bất giác, nó nhớ đến cái nhiệm vụ đã giao cho Phong. Lập tức chạy như bay vào phòng tắm để kiểm và mang cả cái lòng hảo hỏa lên, chuẩn bị tinh thần sẳn, có lẽ nó sẽ phản shock nữa…
Thế nhưng……..
Không tin vào mắt mình đựơc, quả thiệt, Phong chà sạch sành sanh phòng tắm, nó bất ngờ đấy….
Xuất hiện đột ngột sau lưng nó, hắn chợt vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại, gụp đầu lên vai nó, thỏ thẻ vô lỗ tai…-
“ Sao …lần này anh không làm sai chứ..”
Dứt tiếng, nghiêm đầu hôn phớt lên tai nó, và vén nhẹ những sợi tóc rơi lớt phớt xuống vùng tai….
Nó cười ấm lên, ít ra đúng là hắn không đến nỗi hết htuốt chửa, thục nhẹ khủy tay vô người hắn…
“ May cho anh đấy, nếu cả việc này cũng không xong, thì em sẽ mỗ đầu anh ra, xem bên trong chứa gì…”
< Ặc..!>
Đổ mồ hôi hột khi nghe bà xã mình phán ra câu nói ghê gợn ấy…
Hắn tựa sát hơn vào vai Nghi, ôm..ghì chặt nó lại,..giở trò nũng nĩu….-
“ Nói chung là anh đả làm tốt, vậy thì phải thưởng cho anh đấy…anh không làm không công ..”
Nghiêm người qua một bên, nhìn hắn, vẻ mặt ngớ nghễnh…-
“ Thưởng..??”
“ Ừm..”
Cười híp mắt đi, bộ mặt lạnh lùng hầu như tuyệt chủng trên gương mặt hắn.
“ Thưởng gì..?”
Nó thật thà đến phát sợ, Ngước đầu lên, vươn đôi mắt tròn xoe ấy hỏi.
Đùng như hắn nghĩ, đã thế thì tới luôn…
Cười nham hiểm, tay Phong lứơt xuống chiếc áo nó, lòn vào tron, chà nhè nhẹ lên làn da mịn màn ấy, lên tới vùng đôi bông gò đảo tròn trịa…
H6ét hồng, mặt đỏ ửng lên, nó vùng vụt ra khỏi vòng tay hắn…-
‘ NÀY…NÀY ANH LÀM GÌ VẬY…BỎ RA…”
“ Không, anh muốn bây giờ…”
Lời nói đi đôi với hình thức, một tay chụp hai cổ tay nó lại, đưa cao lên rồi lột luôn cái áo mà thả xuống đất…
Nó chết cứng đi vì không tài nào cự lại đựơc, Phog mạnh quá, mà thật nó đã mệt rã di khi phải ngồi còng lưng từ giặt đồ đến nhỗ cỏ, ênn phản khán lại với hắn, quả thật là điều khó lòng mà thực hiện.
Chỉ còn cái miệng thôi…-
“ EM NÓI….EM NÓI…Á. ĐỪNG…..EM NÓI ANH KHÔNG NGHE À…ẸM VỀ HTÌ CHẾT ĐẤY…ĐỪNG…ĐỪNG MÀ….”
Nói lấp bấp…càng lúc giọng càng lấp bấp đi khi bàn tay Phong lứơt mườn mượn trên người nó, cả chiếc áo lót cũng rớt xuống nên nhà đi…..một tay vòng từ sau, vịnh ngang vai nó, một tay cũng vòng từ đó mà đưa ra bên ngòai, nắng hừng hựt ngực nó lên, khiến Nghi thở gấp, người nóng như lửa…..
Nghe nó nói thế, hắn cười nhẹ….nói vào tai…-
“ Yên tâm, anh đã nhắn cho Tuấn…có lẽ mẹ đến tối mới về…..”
“ CÁI GÌ..”
Sửng sốt khi nghe Phong nói thế, nó bang hòang vì bịết thì ra hắn đã sắp sếp cả rồi, thật là sói dê mà…
Vùng người lên, quay lại dối diện với hắn, mặt nó nữa đỏ vì mê mệt vửa kia là tức…-
“ A..an…anh..cố tình phải không…”
Cuối đầu xúông, tay ôm âu yếm tấm lưng trần mịn kia, dui dũi cái mũi mình vào mũi nó…giọng trầm…-
“ Sụyt…tắm thôi, người em đầy mùi cỏ và đất…”
< Ặc…!!>
Gương mặt nó đỏ gất lên, gượng không chỗ nói…thật…thật sao…mùi cỏ mùi đất à…
Nghe Phong nói, nó liền đưa tay mình lên ngửi thử…
KHỊCH…..KHỊCH…..
Mặt ngờ , khờ ra…-
“ Làm..làm gì có…em chẳng ngửi ra mùi gì cả..”
“ Nhưng anh thì có…không nói nữa…”
Lỏng vỏng lý do với nó, chắc đến tối cũng không thật hiện đựơc í đồ đen tối ấmt, ênn hắn không buồn mở miệng mà nhất bỗng người nó lên sau khi đã lột quân hết quần áo, đặt vào cái bồn dài khá rộng kia, nước cũng có sẵn ( Cha này hiểm thiệt..)
Lúc này nó biết có cản cũng chả cản nỗi Phong, ênn đành ngoan ngoan mặc kệ h8án muốn làm gì thì làm vậy…..
“ HƠ.Ờ.!!...”
Thật sảng khóai, vừa mới chạm vào làn nứơc âm ấm thôi mà nó không nhịn đựơc, đến nổi thốt ra cả tiếng nói……đôi mắt khẽ nh8ám đi khi hít cái hơi nóng này.
Mỉn cười thỏa mãn với thái độ của Nghi, hắn cũng nhanh bước vào bồn….ngồi đối diện nó…..
Ngâm người đựơc một lúc sau..
“ Để anh chà cho…..”
Giực cái bông tắm từ tay nó, lòn bàn tay to mình xúông vùng núơc ấm kịa, nhẹ nâng đôi chân quyến rủ ấy đặc lên chân mình.
Rồi chầm chậm chà lên làn da sáng mịn. khiến mặt nó đỏ nay còn đỏ hơn.
Ngượng quá nó đành phải chìm nữa thân chỉ còn lúc lên từ sống mũi……Trứơc khi chìm xúông, nó liến đôi mắt trợn trợn nhìn Phong, miệng buôn giọng…-
“ ANh là đồ cà chớn…..”
Ngứơc lên nhìn nó, hắn cười hiền đi…..nụ cười khiến tim nó đập lọan nhịp….Chợt hắn lướt cái bông tắm dọc theo đôi chân nó, tiếng đến, sẵn tay kéo nó gần mình hơn.
Chạm trúng vào nơi nhạy cảm, làm Nghi giật tóc người…..mắt mở dao dáo lên khi vừa định nhắm lại…
“ NÀY….ANH…..”
CHưa để nó nói hết câu, mà nói cũng chưa nói đựơc từ kế tiếp thì người nó đã từ lúc nào bị Phong kéo sát, áp lên người hắn.
Phong tựa vào thành bồn, để nó nửa ngồi nửa dựa, đè lên vùng ngực săn chắc, rộng lớn kia.
Môi bám chặt vào bờ môi gợi cảm ấy, hắn hôn nó mê miệt…
Sức nóng trong làn nứơc chẳng thấm vào đâu, trong khi Phong chỉ mới chạm vào môi nó thôi mà người nó như muốn phát hỏa.
Đôi tay chạm vào làn da mềm mại trên tấm lưng bé nhỏ khi, rồi dần dần chìm xúông trong làn nứơc.
Lưỡi không ngừng quấy lấy đi chất tinh ngọt ngào từ miệng nó, rồi lại đẩy thứ ẩm ướt đi từ phía miệng mình…
Cả hai hôn lâu khủng khiếp. đến nổi nó muốn tắc thở luôn, tòan thân tê dại, không gồng nổi phải thả lỏng ra rồi tựa hết vào người hắn.
Lát sau, Phong mới chịu thôi buôn tha cho đôi môi ngọt ngào của nó, nhìn Nghi với ánh mắt mờ mờ ảo ảo bới cái sương, cái hơi bốc từ mặt nứơc ấm lên…..
Nó thì biết trời trăng gì nữa, như bị chit thuốc mê rồi còn đâu, cứ Phong múôn thế nào nó liền chiều theo thế ấy, không một hành động chóng trả.
Nhẹ tay tiếng đến cái khóa nằm trên mặt thành hồ, Phong gạt xuống, khiến dòng nước phía bên trong càng lúc càng bị cuốn cuồn cuộn, tor6i đi vào cái lỗ be bé nằm ngay đáy bồn phía bên đó.
Càng lúc núơc càng ít dần đi, càng lúc thân hình, cơ thể Nghi càng hiện rõ….
Thế rồi nứơc cũng cạn, hắn đè nhẹ người nó để nằm xúông bên trong cái bồn , cuối nưgời đi, chóng tay hai bên , thấp dần xúông, hôn ngấu nghiếng đôi môi đỏ mộng kia….
Chìm theo Phong, nó đưa tay ôm chầm lưng hắn, nữa hôn, Phong nửa trựơt bàn tay lướt theo bên dưới, vuốt mườn mượt cái nơi nhạy cảm kia, khiến Nghi kh6ong thể chịu đựơc, buộc miệng phát ra tiếng rên rỉ đáng yêu đó….
Cứ chà lên, nhưng chà lúc càng san sát…..bất giác ngón tay ấy đột ngột xâm nhập vô, làm nó giận bắn người , nhắm tịch đôi mắt…..
“ À…AH…..h…”
Hôn lên đôi má Nghi, rồi lấn xuống cái cổ, Phong vừa chạm ào cổ thôi, nó liến phản ứng, ngữa đầu dậy, khiến cho hắn dễ dàng hôn lấy cái cổ ợgi cảm kia….
Phong hôn đến đâu nó tiếp sức đến đó.
Cứ thế mà cơ thể nó cứ nhấp nhô theo từng nhịp di chuyển , cái hơi nóng thổi pha phả từ miệng Phong càng khiến Nghi thêm phần điên tiết,…điên vói cảm giác chết ngừơi này….
Tay mới đặc vào đầu gói của nó thôi….chưa kịp dang ra nữa thì……
….HẮT..XÌ……..
Hắn đang chìm sâu vào dục vọng, chợt đứng sựng hành động đi , khi ngeh âm thanh đó, bất giác mới nhận ra, nó đã ở khá lâu trong cái không khí lạnh này, mà thân còn đang ứơt.
Tất thì Phong kéo người nó dậy, chòang tấm khắn bựng của hắn vào làn da âm ẩm kia, nhất bổng người Nghi, bưng vào phòng tối….
Vâng tưởng tha ai ngờ bế nó vào phòng ngủ tiếp tục làm việc…..( Sax..thú tính…)
………..BỊCH………………….
Đặc cái người như con nhộng kia, vì nó bị hắn quấn như nhộng, thả lên mặt giừơng đó….
Tay hắn bắt đầu nhấn lên mặt vải bông trăng trắng của chiếc khăn, chà nhẹ vào da nó, lấy đi từng chút từng hcút giọt, thứ mà khiến nó phải hắt xì lên..
Ngượng, nó cố ngồi dậy…hai tay chụp hai tay hắn …nhìn Phong với gương mặt xấu hổ, giọng nói nhỏ như chim kêu…-
“ Em tự làm đựơc…”
…………BỤP………….
Phong lại đẩy đôi vai nó nằm xúông lại, cười phì ra, giọng trầm, ấm mà nói…-
“ Ngốc, phải nằm im để ông xã phục vụ mới ngoan chứ…”
CHưa kịp cho nó phản khán, hắn tiếp tục vuốt lườn lượn khắp người nó đi bằng đôi tay dịu dàng đó.
Làn da tuy không chạm trực tiếp vào bàn tay hắn, nhưng lớp vải bộng mịn của cái khăn càng khếin nó nóng người hơn……..
Bất gít, Phong ..-
“ Xong rồi…”
“ HỞ..?”
Tự dưng nó lạnh cả sống lưng khi thấy gương mặt của hắn, nụ cười nahm hiểm, chân nó bắt d8ầu co rút lại, cong lên, hai tay cũng vậy, dịnh sát cái khăn ấy vào người mình…giọng run rẩy…..mặt đỏ mà nói..-
“ Hông,hông thích….em hông chịu…kì…lắm…em..Á..Á…..ANH LÀM GÌ VẬY, ĐỪNG MÀ…”
Chả đôi co, một lực nhanh như cắt, hắn nắm vào hai bên mảnh khăn, sau đó giật ra hai phía, gọn gàn kh6ong thể tả, thế là thân hình chì một màu của làn da trắng mịn ấy lại ập vào mắt Phong. Khiến hắn nóng cả ruột, chỉ biết đâm đầu vào cái cơ thể ấy……
Chồm tới phía Nghi, đè thân thể mình lên thân nó, chẳng phải lần đâu, nhưng cái cảm giác làn da chạm làn da lại luôn làm nó siễn niễn, không cách nào chống cự đựơc.
Cái nóng từ người hắn truyền sang…Đôi mắt Nghi trở nên mơ màn….ch8ảng htể nhìn rõ đựơc gì cả.
Chợt gương mặt hắn áp sát vào nó hơn…..nhẹ ….mà buôn vào tai nó…-
“ ANH YÊU EM ”
Dứt câu, Phong nghiêm đầu qua một bên, bắt đầu khám phá cơ thể nó lần nữa.
Trứơc tiêng hôn vài gáy nó, bàn tay không ngừng liên tục nắng ngực Nghi……lúc sau lại chặn đi tiếng rên rỉa bằng cách quấn vào đôi môi nó. Hôn đến mê miệt, người liệt cả đi….
…………………………………………………………
Căn phòng ngày càng ngập tràn đi hương thơm của ngừơi nó, cả cái ướt rơi lấm tấm từ trán Phong, thóang lại nhận ta cái vết đỏ đỏ ấy, hơi hơi nhô nhô, nó khẽ đưa tay ghì đầu Phogn lại, hôn nồng vào vết thương đó…….
Vuốt mái tóc trên gương mặt Nghi, nhịp nhàng di chuyển, bên dưới không ngừng ma xát vào nhau khiến gương mặt nó lúc nhăn, lúc đỏ, lúc ướt vì đôi mắt trào ra…..
Bấu chặt vào vai hắn, nó thở hồn hộc……
Hai chiếc bóng lòng trong tấm chăn ấy không ngừng quấn vào nhau…..
…………………………………………………………….
Thấm thóang, thời gian âu yếm nhau cũng qua, nay người nó mệt như cuộn bún, chả thể ngồi dậy, đến nổi mặc đồ cũng chính Phong mặc cho nó,….sựng nhớ, còn bếp chưa lau chùi nữa….
Nó cố gồng người lại, dồn hết lực vào hai chân đứng lên, nhưng chỉ mới đứng một chút, lại khuỵ người ngã xuống…………
…………HỤP………..
Bàn tay Phong nâng lại kịp, thấy ẻ mặt đõ như bông chuối kia, hắn cười khổ….-
“ Hà…hà…sao em không ngủ thêm một chút, đi không nổi cũng rán xúông giừơng, thiệt….”
…………BỤP….BỤP…..BỤP…….
Không hco Phong nói hết, nó lại gồng sức vào hai tay, vỗ bình bịch vào ngực hắn, tức mà nức nở lên….-
‘ TAI AI…TẠI AI…TẠI AI MÀ RA NÔNG NỔI ÀNY…ANH CÒN DÁM NÓI…..”
“ Ngoan nào, đừng giận…..”
Đẩy nhẹ hắn ra một cách yếu ứơt, …nó trợn mắt lên….-
‘ ANH MUỐN GIẾT EM SAO…..LÀM GÌ MÀ DAI NHƯ ĐỈA…”
Gãi đầu hối lỗi….-
“ Tại..tại thứ tính mạnh quá anh đấu không lại nó…”
< SAX…X….CÒN DÁM GIỠN…>
Nghe Phong giải thích nó càng điên tiếc lên, cố đấm vào người hắn mạnh hơn lúc nãy nữa…..
Tấhy vợ giận đến đầu bốc khói lên, Phong cười âu yếm ôm nó vào lòng, vuốt ve tấm lưng qua lớp áo mềm mại ấy…
“ Đựơc đựơc là anh sai..anh sai rồi…lần sau sẽ kh6ong thú tính nữa…”
“ CÒN DÁM LẦN SAU..”
“ Àh không, sẽ bỏ, bỏ luôn”
< Bỏ đựơc mới al5..!”
Nói và nghĩ hòan tòan khác nhau. Lúc sau, cúôi cùng Phong phải bồng nó ra phòng bếp, sau lại đạt lên chiếc ghế kia, để nó dơ tay chỉ đạo, hắn thì thoăng thoắc ngoan ngõan nghe theo.
Kêu đến đâu nhào đến đó, bảo lau cái kia không một lời than trách, nhanh tay chùi chùi……
Ấy thế mà như vậy cũng sứơng thiệt, không cần động tay, chỉ ngồi im ra lệnh, chợt nó cười tủm tỉm đi khi nhìn thấy hành động nghe răm rắp của Phong.
Thế là cũng xong xuôi mọi thứ, nhiệm vụ của mẹ chồng hòan tòan đều đựơc làm xong, Ngứơc đầu lên cái đồng hồ treo từơng ấy…
[ 4 : 50 pm ]
“ CHẬT…GẦN ĐẾN GIỜ RỨỚC NHẤT LONG RỒI”
Vô thức, nó buột miệng lên khi nhìn lên cái đồng hồ đó, nghe thấy thế, hắn rửa xong tay, lau sạch lại, rồi itếng đến phiá Nghi, vòng tay qua hông, ôm nhẹ lại, để hai chân nó tựa vô bụng mình.( vì nó đang ngồi mà..)
Kề trán mình lên trán Nghi, ….giọng thật trầm…-
“ Đi rước con nào, chịu không…….”
Nó cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống bây giờ, khẽ cười nũng nịu, úp đầu vào ngực hắn….nhưng….-
“ HỈ..? nhỡ mẹ anh về không thấy ai thì sao….”
“ Không sao, từ trường Nhất Long về đây cũng không tốn thời gian là mấy, sẵn dịp, lần này anh muốn mẹ gặp cháu luôn…”
Nghe có lí, nó chả có gì để thắc mắc nữa, nên tiện chân nhảy xúông mà quên mất rằng mình đi không nổi.
“ A…H…”
Đúng như đã nói, nó liền khụy cái chân tê tê kia, mà đổ dồn vào lòng hắn.
Thấy thế, hắn nhất bổng người nó lên cứ như đang bồ Nhất Long vậy, Nghi nữa buồn cừơi nữa xấu hổ, hai tay chòang qua cổ hắn khóa lại, hai chân thì chòang quanh bụng Phong, hắn ẵm kiểu này, Lần đầu đấy..!!
Mắc cười nhịn không nổi với chính diệu bộ mình, nó núc từng tiếng lên, cố dấu đi bằng cách bịnh miệng mình bằng vai hắn….
Thấy người nó run run, cũng biết nó đang cười, hắn hất lên một cái rồi nói….-
“ Đi nào…”
“ Hum..hum….hum….”
Chả thèm để ý Phong, nó cứ úp đầu vô vai hắn mà cười trong hạnh phúc thôi..
*******************************************
Thấm thóang lo ngồi nói chuyện với bà Châu trong một quán ăn Tuấn thừơng hay lui tới. Không cầu kì, rất đơn giản nhưng cũng không làm mất đi vẻ sang trọng, giá lại bình dân…, chợt hình qua chiếc đồng hồ trên tay,….
< CHẾT….ĐẾN GIỜ ĐÓN CHẤN VŨ…>
Thấy cái mặt hốt hỏang của tên àny, bà Châu hỏi…-
“ Con có chuyện gì vậy….”
“ À, đến giờ con phải đi rứơt thằng nhỏ rồi,,,”
………………………………………………………
Thật ….cuối cùng người àm Tuấn tâm sự lại chính là bà Châu, tên àny kể ra hết mọi việc, đôi lúc lại ăn vài cái cốc bằng chiếc muỗn, do bà nện lên…kèm theo câu…..
[ “ Con thật….cho chừa nè..” ]
Phải, tội của Tuấn nhiều vô số kể, nên nói đến đâu đều bị bà Châu nện đến đó….
Nhớ lại lời bà ….
[ “ Bác hiểu, bác có thể cảm nhận đựơc cảm giác của con, Nhưng Tuấn à…..
Có khi àno con nhận thấy, nổi thất vọng này, nếu đem so với những gì con bé kia phải trải, con có thấy nó chẳng là gì không.
Phải con bé ấy đã bỏ đi, quả thật con bé sai rồi, nhưng có bao giờ con tự nghĩ, liệu mình vẫn chưa mang đến cả giác an tòan cho người mình yêu.
Cho rằng con bé đã quá ích kỉ đi, nhưng điều đó cũng chính tình yêu qua sâu đậm với con, cố liều cả cái mạng, cố bảo vệ đứa con của con, như thế.
Như thế vẫn chưa giúp con hiểu rằng con bé đó yêu con đến ngần nào sao.
Một người con gái mạnh mẽ, chính lã cả khi gặp lại con, cũng không hề trốn tránh, thậm chí chịu nhận cả những lời trách móc không căn cứ kia, con đã sai, Tuấn.
Con thật sự không đúng, cả bác nếu nghe đựơc những câu nói ấy, có lẽ không chịu đựơc mà bỏ đi.
Thế nhưng con bé đó lại cắn răng mà nhịn, vì điều gì…..là vì đứa con của con đấy.
Cuộc đời dù đen tối vây đầy trứớc mắt kia, nhưng con bé vẫn nhịn, vẫn cầm đi nứơc mắt, vẫn cố gượng lên….là vi ai……..
Trứơc khi trách người khác không tin tưởng, con hãy tìm nguyên nhân vì sao…hãy khiến hãy làm cho con bé biết, bên con không là vực thẩm. Hãy tự tạo ra cái niềm tin ấy bằng chính đôi tay con.
Bằng tất cả tình yêu mà con có.” ]
……………………………….
Ấy thế mà Tuấn mới ngộ ra…..từ khi nghe bà Châu nói thế , vẻ trầm mạc của tên àny càng lộ ra thấy rõ…….
Thóang nay, thật, nói hết ra, lòng lại nhẹ đi bớt.
Chật, thật phải đón con rối, không thì trễ mất.
Không hiểu sao Tuấn lại nảy ra í…-
“ Bác, bác đi với con nhé, ….”
Nhìn qua ánh mắt ngập tràn hạnh phúc kia, tất yếu, bà hiểu đựơc ý Tuấn, khẽ cười, vuốt mái tóc mềm kia, chật, lại thêm một đứa con lớn rồi, tuy bất nờg những gì bọn trẻ đã trải, nhưng bà lại thấy con đường sang lặng đang chờ chúng bứơc đi.
Cuộc đời là thế………….
……………………………………………………………………..
Ngòai cánh cổng trường của trẻ kia……..
Đôi mắt sang rực khi thấy hắn….Nhất Long chạy ùa như bay, dang hai tay bé nhỏ ra……..
Thế nhưng kịp thắng lại, xoay vào, nhìn cậu bạn ấy….-
“ Minh ơi, Nhất Long mua ba rồi này….hi hít…..”
“ Thật vậy sao…” Cậu bé đồng trang lứa ngây thơ hỏi…
“ ỪM…”
Gật đầu găm gắp đi…..chợt Nhất Long lại hỏi ….-
“ Ba Minh có sài pin nụ cười hông..”
Lắc lắc cái đầu hai bên-
“ HỞ..? Ba Minh chỉ xài đồ ăn, pin hông có…”
“ Ò”
Thế rồi cậu bé cũng chạy ào ra với người đến đón.
Nhất Long đựơc Phogn nhất bổng lên , hôn vào má…-
“ Con ba hôm nay có ngoan khÔng ..”
“ CÓ Ạ, NHẤT LONG NGOAN LẮM…..”
“ Trời con chạy mà đổ đầy mồ hôi này”
Cười hiền, nó đưa lấy khăn lau đi cái ẩm trên gương ặmt thiên thần ấy, chợt ánh mắt ngây ngô của Nhất Long cứ nhìn chằm chằm vào Phong.
Thấy lạ hắn hỏi…..-
“ Sao vậy, Nhất Long của ba có chuyện gì à…”
Nhìn hắn một chút, thiên thần mới cất tiếng lên…-
“ Ba ơi..! con cười là ba sẽ chơi với con hả…?”
Vuốt đầu con yêu, hắn ừm nhẹ….
Rồi quay sang nó, Nhất Long hỏi….-
“ Mẹ, sao ba bạn con lại xài đồ ăn….”
< HẢ???>
Nó đớ ra khi nghe con hỏi thế, chợt hắn cười trong bụng, mà lòng lại có chút thắc mặc hiện lên, nên vỗ giọng, đổi sang hờn mát một tí……hỏi thiên thần…-
“ HỪm…, Nhất Long muốn mua ba khác à…”
Nghe Phong nói thế, tất thì thiên thật lắc cái đầu đi….-
“ HÔNG. ..NHÁT LONG THÍCH BA NỤ CƯỜI HƠN……”
Nói thế, rồi vòng hai tay bé nhỏ mình ra ôm chầm lấy cổ hắn. Cả nó và Phong đều cảm thấy hạnh phúc ngập tràn dậy, cùng nhau đưa con đến, cùng nhau rước con về………cảm giác thật hạnh phúc……………..
Rồi cả ba lại đến siêu htị, Nó vào mua vài thứ, Phogn thì cứ nắm lấy bàn tay bé nhỏ cứ lo tung tăng chạy khắp nơi……
Hôm nay một bất ngờ cho mẹ chồng yêu quý.
………………………………………………………………………………..
Bà Châu mở cửa nhà, thật thấy Chấn Vũ, bà lại nhớ tới đứa cháu yêu kia, không biết khi naò mới đựơc gặp. Lúc nãy tay không gnừng nựng lấy gương mặt đáng yêu của Chấn Vũ, thèm bồng cháu đến chảy cả nứơc ra…
Bà tiếng vào gần cánh cửa bên trong, giờ mới nhớ,…
< Không biết con bé thế nào rồi……thằng Phong về chưa nhỉ…? >
………….CẠCH………………………….
…………………………………………………………………………
Nắm tay đưa con về, Tấun giờ đã thong suốt hơn, con hém dần cũng hiện ra, chợt tên này khựng lại vì thấy…..
Nhỏ đang tực lưng, đứng ngay phía ngòai cánh cổng. Thấy Phương, lòng Tuấn ấm lên, bứơc lại đó…
Chấn Vũ tấhy mẹ…..chạy như bay…-
“ MẸ…..MẸ……MẸ…….”
Mãi cấm đầu xúông, nghĩ long vong, chợt giật mình lên khi gnhe tiếng con thơ…nhỏ ngóc đầu dậy…….Thiên thần đang nhàu đến, Tuấn cũng cười tiếng càng gần hơn…..
Không hiểu sao thấy Tấun, thấy nụ cười vẫn ấm như ngày nào ấy, nhỏ không chạnh lòng được, nứơc mắt rơi ra…..suốt cả ngày nay đi cũng không dám, chỉ đứng như thế mà đợi, đơi Tuấn về.
Tháong thấy nứơc mắt mẹ rơi…thiên thần nói….-
“ Mẹ. ơi….Mẹ lại làm mưa rồi…….”
Bật cười tủm tỉm lên, nhỏ xoan lấy đầu Chấn Vũ, hai bàn tay bé nhỏ ấy cứ ôm cứng đôi chân Phưong.
Đứng đối diện nhỏ, nhẹ nhàng Tuấn đưa tay quẹt đi hàng nứơc mắt, gương mặt hơi nhói vì thấy nhỏ khóc , lại đau thêm khi nhận ra, người Phương lạnh ngắc……
Kéo nhỏ vào lòng ôm lấy cơ thể như băng tuyết kia…..trách đầy yêu thương…-
“ Ngốc, sao người em lạnh thế này…….sao không chờ anh bên trong, sao em ngốc thế…..”
Nhỏ khóc nức ra, nhưng lại không dám lớn tiếng, chỉ hừng hực vào khẽ tai tên này…
“ Xin…lỗi..em xin lỗi anh….”
Vuốt mái tóc mềm mại kia…lòng Tuấn đau nhói…..thật tệ mà….lại khiến Phương khóc…-
“ Là anh sai, đừng khóc, anh xin lỗi”
Ôm chầm lấy lưng , cái nơi mà luôn truyền hơi ấm cho nhỏ, lòng Phương dần cũng chẳng cảm nhận cái rét của khí trời kia.
…………………………………………………………………….
Gác tay lên cầm, gương mặt ông Khải có phần không đựơc vui , vốn ghé mua những món cháu yêu thích ăn , vốn nay đã bày ra đầy trứơc mặt…vốn đã chuẩn bị cả dàn karaoke…thế àm giờ lại không thấy bóng……
Tuyết ngồi mà ũng chào thua khi nhìn vẻ mặt hầm hầm của ông….
Cô đói muốn chết mà lại không đựơc phép cho ăn, đành nồgi ngậm đũa, lòng rủa Nghi cho bỏ tức chơi…………
Chịu hết nổi, ông nhấc điện thọai bàn lên……………..



Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo……..liệu bữa ăn với mẹ chồng có phải bị lùi lại không.

» Next trang 13

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!