Kim Thư lại tiếp lời
-Mai Mai,còn một bí mật nữa mà mình muốn nói với cậu. Có thể cậu sẽ xé xác mình khi mình nói ra nhưng mình sẽ nói.Mai Mai….cậu………….đang có thai đấy! Khi cậu đến kiểm tra mình đã đánh tráo kết quả.Mình tàn nhẫn quá phải không?
Mai Mai giật bắn mình. Cô có thai ư? Vừa sững sờ vừa hạnh phúc.Cô đặt tay lên bụng mình cười ngọt ngào,nước mắt chảy ra
-Lạc Dương,con của anh này. Anh vui không? Mình có baby đấy!
Niềm hạnh phúc trào dâng lấn át tất cả.Cô chạy ra ngoài tìm Lạc Dương.Kim Thư gọi giật lại
-Mai Mai cậu định đi tìm Lạc Dương ư? Cậu có biết đây là đâu không mà về? –Kim Thư nói thế khiến Mai Mai chợt sững người lại –Thế đây là đâu?
-Để mình gọi người đến đưa cậu đi
-Không được,mình muốn đi ngay.Mình biết đi ô tô mà,cho mình biết đây là đâu đi? Mình sẽ tự về,mình mượn xe của cậu được không?>
-ừ,thế cũng được. Đây là biển Sa Anh cạnh bãi biển Sa Huỳnh. Cậu biết đường về không?
-Biết.Cảm ơn.Cậu gọi người về sau nhé. Bây giờ mình phải đi
Kim Thư gât đầu đưa cho Mai Mai chìa khóa xe.Mai Mai vội vã phóng đi ngay.Kim Thư đứng nhìn theo mỉm cười.Lòng thanh thản vô cùng khi nói ra được điều đó với Mai mai.Cô cũng thầm cảm ơn cuộc đời đã cho cô một người bạn vô tư và đáng yêu như Mai Mai.
Cô không còn gì hổi tiếc ở trần thế này nữa.Kim Thư đi ra biển,cô sẽ tự vẫn,cô không muốn chết trong cái đau đơn của ung thư.Biển xanh đang chờ đón,cô mỉm cười đón nhận cái chết trong vị mặn của biển,một cái chết thật thú vị
-Này,cô kia,cô bị điên hả? –Tử Long hét lớn khi thấy Kim Thư đang chới với tiếp tục lấn sâu xuống nước. Anh vội dừng xe chạy đến bên cô ta kéo cô ta lên.Anh ngạc nhiên khi nhận ra đó là Kim Thư
-Tử Long,sao anh lại cứu em chứ? –Kim Thư gắt lên
-Cô có điên hay không hả? Cô đến đây để tự tử sao?
-Không cần anh quan tâm –Kim Thư cúi mặt xuống –Tử Long,Mai mai đã đi khỏi đây rồi,em khuyên anh nên buông tay cô ấy trước đi –Kim Thư nói khẽ.Tử Long kinh ngạc nhìn cô
-Sao lại đi khỏi đây? Cô ấy đi đâu? Ai đưa cô ấy đi?
-Mai Mai đến với Lạc Dương. Là em cho cô ấy mượn xe.Xin lỗi vì không nói với anh sớm hơn nhưng em nghĩ mình đã làm đúng
-Sao cô biết chỗ này mà đến?
-Người của em thấy anh chạy xe đến đây nên đi theo. Em cũng biết chỗ này lâu rồi
Tử Long bàng hoàng,anh khựng lại 1 s rồi nhanh chóng kéo Kim Thư đứng dậy lên xe phóng thẳng không để Kim Thư kịp phản ứng gì cả
-Sao anh đưa em đi làm gì?
-Không lẽ tôi để cô ở đây tự tử? ngồi im đó cho tôi,tôi phải đuổi theo Mai Mai
Tử Long gắt lên Kim Thư cũng không dám nói gì nữa.Cô biết anh đang đau khổ và lo sợ. Cô không muốn đổ thêm dầu vào lửa đành ngồi im để Tử Long lái xe với tốc độ kinh khủng
Chap 34: Way back into love
Trong khi đó Mai mai đang trên chiếc xe của Kim Thư.Cô lái thật nhanh,vừa lái vừa khóc vừa cười như điên.Biết bao nhiêu thứ,biết bao sự thật ,bí mật cùng đổ dồn một lúc khiến cô biij shock nặng
.Cũng may bây giờ là buổi trưa,đường vắng nếu không thì tai nạn không biết bao nhiêu lần.Mai mai lái xe trong tình trạng tâm lí hoảng loạn,vui buồn lẫn lộn nên tay lái và tốc độ không vững vàng
-Lạc Dương,anh chờ em nhé! Em đang về với anh đây –cô lẩm bẩm
-Mai mai!!!!!! Em dừng xe lại đã –tiếng Tử Long gọi lại từ phía sau. Anh đã đuổi kịp cô.Nghe tiếng gọi bất giác Mai mai ngoảnh đầu lại như một thói quen.Vì không cầm chắc tay lái,xe của Mai Mai mất phương hướng lắc qua lắc lại.Mai Mai vội quay người lại nhìn về phía trước thì đập ngay vào mắt cô là gốc cây cổ thụ lớn và thay vì nhấn phanh trong lúc bấn loạn cô đã……………nhấn ga!
Xe nhào về phía trước đâm thẳng vào gốc cây đó,Thật may mắn là xe không bị lật nhưng chiếc gối bảo hộ bật ra không đúng lúc nên Mai ma bị đập đầu vào vô lăng. Cô còn bị giật mạnh người sau cú va chạm quá mạnh đó. Mai Mai hoảng sợ và cô ngất đi ngay sau đó.Từ phía sau Tử Long và Kim Thư chứng kiến cái cảnh đó mà bủn rủn chân tay.Anh vội dừng xe lại chạy ào ra ngoài với vận tốc nhanh nhất có thể.Đến bên xe Mai Mai anh nở một nụ cười vội khi thấy cửa kính xe đang mở.
Tử Long luồn tay vào trong kéo Mai mai ra ngoài chạy đi ngay lập tức trước khi chiếc xe phát nổ.Anh thở phào nhẹ nhõm khi cứu được Mai mai ra.Anh liếc nhìn chiếc xe,nó đang cháy hừng hực do xăng bị rò rỉ sau cú va chạm mạnh.Tử Long toát mồ hôi hột,chỉ chậm một chút là anh sẽ mất Mai Mai rồi. Mai mai bất tỉnh trên tay anh,khuôn mặt tái nhợt cả người mềm nhũn. Cô bị thương trên đầu và giờ nó đang chảy máu.
Tử Long hoảng hồn khi thấy cái váy trắng của cô mỗi lúc một hồng lên.Máu đang chảy ra cả bàn tay anh,chảy dọc theo đùi,khoeo chân rồi đến bàn chân.Kim Thư nhìn Mai Mai bấn loạn
-Chết rồi! Mai Mai…………Mai Mai……………bị sẩy thai mất rồi!
-Cái quái gì? Sẩy thai? Nghĩa là sao? –Tử Long giật mình hỏi lại
-Không còn thời gian nữa đâu,mau đến bệnh viện đi –Kim Thư nói gấp gáp. Dù đang rất thắc mắc nhưng Tử Long muốn cứu Mai Mai,anh chạy xe vội đến bệnh viện trung tâm thành phố,cô được nhập viện ngay lập tức.Lúc này Tử Long mới gọi điện cho Lạc Dương
-Lạc Dương,Mai Mai……………..mai …………. –Tử Long nói run run
-Mai Mai làm sao? Cô ấy đang ở đầu? Cậu nói mau –Lạc Dương gắt ầm lên
-Cô ấy đang ở bệnh viện trung tâm thành phố,phòng cấp cứu
-Cái gì? –Lạc Dương sửng sốt hỏi lại –Chuyện gì đã xảy ra?
-Chuyện dài lắm.anh đến đây đi!
Lạc Dương cúp máy rồi vội quay xe đi về hướng bệnh viện trung tâm.LÒng anh nóng như lửa. Cả buổi sáng hôm nay anh và Elina đã lùng sục khắp nơi mà không thấy tăm hơi đâu đến giờ lại nhận được cái tin đáng nguyền rủa đó.Elina không biết vừa rồi Tử Long nói gì với Lạc Dương nhưng nhìn nét mặt đau khổ của anh cô lo muốn chết
-Anh bình tĩnh đi –Elina đặt bàn tay mình lên tay anh khẽ lay lay động viên. Lạc Dương im lặng,mắt nhìn đăm đăm về phía trước.Đôi mắt đang đỏ dần lên. Một lát sau anh và Elina đã có mặt ở bệnh viện.
Anh gọi điện báo tin cho bố mẹ mình và bố mẹ Mai Mai rồi. Đến bệnh viện anh tìm ngay đến phòng cấp cứu.Anh ngạc nhiên khi thấy trước cửa phòng không chỉ có Tử Long mà còn có Kim Thư trong bộ quần áo bệnh nhân.Anh chạy đến bên Tử Long giật mạnh cổ áo cậu ta,ánh mắt nảy lửa
-Tại sao Mai mai lại nằm ở đây? Chuyện gì đã xảy ra? Ai cho cậu mang cô ấy đi?
-Anh muốn giết em cũng được. Em đáng bị như thế.Đánh em đi,đánh chết em đi –Tử Long nói như khóc
-Cậu nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đã,tôi sẽ xử lí cậu sau
Vừa lúc đó thì bố mẹ Mai mai và Lạc Dương đến. họ cũng ngồi xuống đó nghe rõ nguyên nhân từ Tử Long trong khi chờ Mai Mai phẫu thuật.Tử Long kể toàn bộ những gì diễn ra trong 12 tiếng đồng hồ qua với một niềm xót xa ân hận vô hạn.Lạc Dương nghe Tử Long kể đến đây máy anh sôi đến đấy.Đến lúc không chịu nổi nữa anh đang định tặng cho Tử Long một cú đánh cho hả giận thì bố của anh ngăn lại
-Lạc Dương,thôi đi con,yên lặng cho bác sĩ phẫu thuật
Lạc Dương đành dừng hành động của mình lại,buông cổ áo Tử Long ra trừng mắt nhìn anh ta
-Cậu thật hèn hạ ! Tôi thù hận cậu,có giết mấy lần cũng chưa hết tội. Mai Mai là vợ tôi đấy! Là vợ của tôi đấy,cậu có hiểu không?
Lạc Dương vô cùng đau đớn khi biết rằng Mai mai –vợ yêu của anh,cô gái trong sáng ngây thơ nhất trên cuộc đời này với anh bị một kẻ lăng mạ như thế.Bố mẹ anh và bố mẹ Mai mai nghe mà xót xa. Họ giận Tử Long nhưng cũng chẳng thể làm gì được
-Tử Long,đó là chuyện khi Mai Mai ở đó cùng cậu nhưng còn sau đó tại sao cô ấy lại vội vã lái xe về đây?
-Cái này là do em –Kim Thư chợt lên tiếng sau hồi lâu im lặng. Cô quỳ xuống trước mặt Lạc Dương –EM biết dù có quỳ mòn gối cũng chẳng thể nào xóa hết tội lỗi được. Thực ra……………..
-Tiểu thư! Tiểu thư! –tiếng đám người hầu cận Kim Thư vang lên cắt ngang lời nói của cô. BỌn họ nhanh chóng chạy đến bên kéo Kim Thư đứng lên –Tiểu thư mau đứng lên đi,sao phải quỳ như thế này? Mà tiểu thư đi đâu vậy? tiểu thư định trốn viến ao? Chúng tôi đi tìm mãi
-Bảo với bố mẹ tôi không muốn điều trị. Mau về đi –Kim Thư nói lạnh lùng
-Tiểu thư! –tiếng Phước Sang gọi từ đằng xa. Lạc Dương nhận ra ngay đó là người đã cho mình cơ hội sống
-Anh là kẻ cầm đầu hôm qua?
-Vâng,chính tôi
-Anh còn đến đây làm gì? Mau biến đi-Kim Thư gắt lên. Phước Sang vội nắm chặt lấy tay cô,ánh mắt nhìn cô tha thiết –Tiểu thư không thể chết được
Cái ánh mắt ấy như truyền ngọn lửa niềm tin cho Kim Thư.Kim Thư bỗng òa khóc chợt nhận ra thật nhiều điều từ con người của Phước Sang.Anh ta theo bên cạnh cô biết bao nhiêu năm rồi,cô đối xử với anh ta chẳng tốt đẹp gì nhưng anh ta vẫn luôn như thế với cô
.Ấm áp và thật kì diệu khiến đôi khi cô bối rối.Có lẽ đây chính là thứ cô luôn kiếm tìm. Cứ ngỡ tưởng xa xôi nhưng hạnh phúc sao mà giản đơn quá,hạnh phúc ở rất gần ta mà đôi khi ta lại không nhận ra. Chỉ cần thế thôi!Kim Thư ôm chầm lấy anh ta.Mọi người chứng kiến cảnh đó mà không khỏi chạnh lòng.Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng Kim Thư thực sự quá đáng thương
-Tôi không biết cô mắc bệnh gì nhưng tôi thật lòng mong cô hãy điều trị vì những người cô yêu và những người yêu cô. Chắc chắn Mai mai cũng không muốn nhìn thấy cô như thế này đâu.Chuyện này tính sau cũng được
Lạc Dương dịu giọng dỗ dành Kim Thư.Anh không muốn làm Mai Mai buồn,dù gì Kim Thư cũng là người bạn gái duy nhất của Mai mai. Kim Thư liếc nhìn Lạc Dương lần nữa rồi đứng dậy trở về phòng bệnh của mình cùng Phước Sang và đám người hầu
Trong khi ở bên ngoài đang xảy ra một cuộc xung đột thể xác thì bên trong phòng cấp cứu Mai mai đang phải trải qua một cuộc hỗn chiến tinh thần.Đầu óc mê man đắm chìm trong cơn mộng mị về con đường tình yêu của cô
“trời nắng đẹp điểm tô thêm cho con đường,hàng cây xanh rợp bóng lấp lóa màu nắng. Cảnh vật tinh khôi nhẹ nhàng mà quyến rũ đến kì lạ.Gió vờn nhẹ làn tóc,Mai mai lặng lẽ tựa đầu vào vai Tử Long khẽ ôm lấy cánh tay anh mỉm cười ngọt ngào
-Anh định đưa em đi đâu?
-Tới đằng kia –Tử Long vừa nói vừa chỉ tay ra phía xa xa
-CÒn xa không anh?
-Xa lắm! Anh chưa từng đến đó lần nào.Em có muốn quay về không? Anh sẽ đi một mình
-Bao giờ anh về? có lâu không? –Mai Mai buồn thiu nhìn anh. Tử Long choàng cánh tay ôm cô vào lòng hôn thật khẽ lên mái tóc cô
-Anh cũng không biết.Đường có lẽ còn xa lắm,có thể là một ngày,hai ngày hoặc có thể là không bao giờ. Nếu em mệt mỏi thì hãy quay về,chưa muôn đâu
-Không bao giờ ư? Em sẽ sống mà không có anh ư?
-Đừng lo,em sẽ sống tốt.Anh sẽ theo đuổi con đường ước mơ của anh
Tử Long nói vội rồi hôn lên ma cô một cái thật nhanh.Anh đi ngay lập tức sau khi vẫy chào cô lần cuối. Mai mai đứng ngẩn người nhìn anh rồi bất chợt cô chạy theo gọi lớn
-Tử Long,anh chờ em với!
Nhưng Tử Long đã mất hút phía cuối con đường.Chân mỏi nhừ,Mai mai ngồi thụp xuống. Trời đang nắng đẹp bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến,giông tố nổi lên ầm ầm.Mai Mai nhắm mắt lại để bụi khỏi bay vào mắt.Nhưng khi mở mắt ra thì con đường biến mất mà thay vào đó là rừng rậm tối tăm.
Cô sợ hãi cắm đầu chảy mải miết vừa chạy vừa khóc thét lên. Lá cây sao mà sắc nhọn quá,cành cây như lưỡi mác cào xé da thịt cô,máu túa ra khắp người.Bàn chân giẫm lên sỏi đá và cả gai nhọn nữa làm cô đau muốn chết.Máu chảy nhiều quá,Mai Mai sợ máu lắm,cô khóc nức nở
-A,máu,cứu,cứu với,……………….
Cô suýt ngất nhưng từ đằng xa như vọng lại tiếng nói thật thân thuộc và ấm áp
-Mai Mai,hãy về bên anh đi. Anh chờ em!
-Là anh phải không Lạc Dương? Anh cứu em với!!! –cô ngẩng mặt lên môi run run mấp máy vài lời
-Anh không thể vào đó được. Đó là địa ngục em biết không?
-Vậy em phải làm thế nào đây –Mai mai bàng hoàng,cô sợ hãi vô cùng
-Em chỉ cần đi theo hướng con tim mách bảo.Anh sẽ chờ em phía cuối con đường……………
Mai Mai gạt đi nước mắt.Cô đứng dậy chạy mải miết.Tử Long không có ở đây,anh có lẽ chỉ đơn thuần như một làn mây lướt nhanh qua cuộc đời cô. Người cô thực sự yêu là Lạc Dương. Người cô sẽ sống trọn đời bên cạnh là Lạc Dương.Anh đang chờ cô,anh vẫn yêu cô,chưa khi nào anh than phiền,chưa khi nào anh ngừng dòng cảm xúc của mình với cô.Cô sẽ chiến đấu với hiểm nguy để được trở về bên anh
“đường dài,đường dài,bao nhiêu chông gai nhưng em sẽ không dừng lại,cũng giống như anh,anh chưa bao giờ dừng yêu em,em cũng sẽ làm thế.Em biết đường trở về tình yêu có muôn vàn khó khăn trắc trở nhưng em sẽ vượt qua tất cả.Em sẽ tìm thấy con đường trở về bên anh.Anh là ánh sáng của cuộc đời em. Em yêu anh. Em sẽ sống vì anh!”
Bước chân Mai mai mỗi lúc một nhanh hơn,dồn dập hơn. Và kia rồi! ÁNh sáng kia rồi! Mai Mai đã nhìn thấy nó.ÁNh sáng phía cuối con đường.Một cái bóng cao lơn đang đứng ở đó. Cô chạy xô đến ôm chầm lấy anh òa khóc
-Em tìm thấy anh rồi…………….
Lạc Dương và Mai mai nhìn nhau mỉm cười.Cánh cổng địa ngục khép lại và dần tan vào hư không……………”
Tim cô ấy đập càng lúc càng yếu.Nguy rồi! sao lại thế?
Vị bác sĩ thực hiện ca mổ cho cô lo lắng. Mọi thứ hoàn thành rất tốt nhưng tim Mai Mai đập mỗi lúc một yếu.Ông toát mồ hôi nhưng vẫn bình tĩnh đang đinh bảo mấy cô y tá lấy máy sốc điện kích thích tim đập mạnh trở lại thì đột nhiên tim cô đập mạnh lên làm ông ngạc nhiên vô cùng
-Cái gì thế này? Sao có thể kì lạ vậy? Như một phép thần thông –ông mừng rỡ reo lên.Ca phẫu thuật kết thúc tốt đẹp ở đó.Cửa phòng cấp cứu bật mở.Tất cả chạy đến bên bác sĩ hỏi dồn dập
-Bác sĩ,Mai mai ra sao rồi?
-Cô ấy bị thương ở đầu không nặng lắm nên ca phẫu thuật rất ổn.Cô ấy sẽ sớm bình phục thôi nhưng tôi chưa dám khẳng định có di chứng hay không.Và rất tiếc khi phải nói rằng…………..cô bé này đã sẩy thai rồi,đứa bé vừa mới gần 2 tháng.Thành thật chia buồn! –vị bác sĩ nói khẽ
-Cái gì? Có thai ư? –tất cả sửng sốt hỏi lại
-Vậy gia đình không ai biết ư? –ông bác sĩ ngạc nhiên rồi khẽ lăc đầu thở dài –gia đình nên động viên tinh thần đừng để cô bé quá suy sụp đấy –nói rồi ông bác sĩ đẩy cao cái gọng kính lên rồi bảo mọi người có thể vào thăm được rồi.Ai ai cũng bàng hoàng về tin đó
-Lạc Dương,mẹ đã nói rồi,biểu hiện của con bé rõ ràng là như thế,chắc tại bệnh viện họ kiểm tra không cẩn thận rồi, mà con bé này cũng tài thật. Hồn nhiên ngây thơ đến thế là cùng,tắt kinh từ bao giờ cũng chẳng biết,đứa bé những hai tháng trời rồi –bà Trúc lẩm bẩm rồi thở dài não nề
-Khoan đã –Lạc Dương chợt nhớ ra điều gì –Hôm đó con đưa Mai mai đến bệnh viện của mẹ Kim Thư. Có khi nào……….Kim Thư đã đánh tráo kết quả?
-Cái gì? –tất cả đồng thanh la lớn.lạc Dương thu bàn tay lại thành nắm mặt đỏ bừng bừng lên giận dữ.Anh toan đến chỗ Kim Thư hỏi cho ra nhẽ thì bố anh ngăn lại
-Thôi đi con,chuyện đó tính sau,vào với Mai Mai đã
Lạc Dương đành tạm gác cơn giận lại cùng mọi người vào phòng Mai Mai.Anh quay người bảo Tử Long –Tôi không cho phép cậu vào,đứng đó đi
Tử Long cũng hiểu,anh ngậm ngùi đứng ngoài lặng lẽ ngắm nhìn Mai Mai qua cửa sổ.Lạc Dương vào trong,ngồi xuống bên cạnh Mai mai,nắm khẽ lấy bàn tay cô
-Anh có lỗi với em,anh đã không bảo vệ nổi em và con –anh run run – Đáng lẽ anh ngay từ đầu anh đã không buông tay em
Hình ảnh Mai Mai lúc này đều khiến mọi người thương xót. Khuôn mặt nhợt nhạt,đầu quấn một dải băng trắng,bờ môi khô thật thiếu sức sống. NGồi chờ một lát thì Mai mai tỉnh lại.CÔ dần mở mắt ra,đảo quanh một vòng,những khuôn mặt thân quen hiện ra
-Đây là đâu vậy?
-Bệnh viện.Em còn nhớ gì không?> chuyện gì đã xảy ra?
-Có chứ,không ngờ em lái xe tệ thật! –Mai Mai thấy đầu hơi choáng và nặng nhưng cô vẫn rất minh mẫn. HÌnh ảnh trước khi tai nạn được tái hiện lạ một cách rõ nét.Cô khẽ cười nhìn Lạc Dương trong khi anh và mọi người thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô nói năng hoạt bát lại còn cười được.Họ cũng yên tâm phần nào
-Lạc Dương,em lái xe về với anh đấy
-Ừ,em giỏi thật! –Lạc Dương nhìn cô ánh mắt buồn buồn. Mai Mai cũng chẳng để ý.Cô vui sướng kéo tay anh đặt lên bụng mình mỉm cười thật ngọt ngào
-Anh! Anh có cảm thấy gì không? Con mình đấy!
Lạc Dương đờ đẫn khi thấy cô hạnh phúc như thế. Thấy anh có vẻ hơi thẫn thờ Mai Mai nhắc lại lần nữa,nắm chặt tay anh hơn
-Đây này,chỗ này này!
Lạc Dương vẫn im lặng,mắt anh bắt đầu đỏ dần.Mai mai giận dỗi
-Sao anh không nói gì? Hay là anh không thích có nó? Hay là anh không tin đây là con của anh?
-Không phải thế! Anh …………anh đang hạnh phúc đến phát khóc đây. Anh vui lắm,vui nhiều lắm,con của mình mà….. –Lạc Dương cúi người xuống ôm lấy cô,khẽ vuốt vuốt mái tóc,nói nghẹn ngào từng lời.Anh không thể nhẫn tâm nói ra sự thật với cô lúc này được.Mai Mai sẽ buồn đến chết nếu anh làm thế.Anh sẽ vờ như không biết. Chuyện này sẽ nói sau khi Mai Mai được xuất viện. Mai Mai mỉm cười hạnh phúc khi anh nói thế. Cô lại tiếp lời
-Khi nào em khỏe lại,anh đưa em đi mua quần áo cho con nhé? Nó sẽ là con gái hay con trai nhỉ? Hì hì, mà còn phải mua sữa,bình sữa rồi cả một cái giường trẻ con nữa này
Cô cứ tươi cười mà kể lể trong khi mọi người đau đớn. Mai mai hạnh phúc bao nhiêu thì tất cả lại buồn bấy nhiêu.Bà Kim bà Trúc và cả Elina cùng khóc. Thấy thế Mai mai ngạc nhiên lắm
-Ơ,sao mọi người khóc? Không vui sao?
-CÓ chứ,vui lắm,vui đến chảy cả nước mắt mất rồi
Mọi người ngụy biện rồi bỏ ra ngoài tránh ánh mắt dò xét của Mai Mai.Bố mẹ Lạc Dương và Mai Mai và cả Elina nữa cũng đều muốn ở lại trông Mai mai nhưng Lạc Dương nhất quyết bảo mọi người về nghỉ.
Tuy anh không rành chuyện chăm sóc phụ nữ nhưng anh sẽ cố tự lo liệu. Mai Mai mệt,cô ấy ngủ ngay.Ngày mai Mai Mai sẽ được làm một xét nghiệm kiểm tra xem cô có bị di chứng nào không.Lạc Dương cũng không lo lắm bởi cho đến bây giờ những người cô ấy gặp cô đều nhớ,không có biểu hiện mất trí hay bất cứ điều gì tồi tệ khác.
Mai Mai rất bình thương mà hơn thế cô còn bình phục nhanh đến mức chóng mặt,vừa phẫu thuật xong vài tiếng mà đã tỉnh rồi lại còn nói chuyện và tươi cười vui vẻ nữa.Lạc Dương cũng yên tâm phần nàoChap 35: Lời nói dối ngọt ngào
Từ sáng sớm bác sĩ đã đến đưa Mai Mai sang một phòng khác để chụp não và làm những kiểm tra cần thiết.Lạc Dương đứng ngoài bồn chồn lo lắng vô cùng.Dù lòng nóng như lửa đốt trong lúc đợi kết quả anh vẫn cố tỏ ra bình thường,động viên bố mẹ và Elina.
Bình thường một cuộc kiểm tra chỉ mất khoảng nửa tiếng nhưng bây giờ đã quá 15 phút rồi vẫn chưa thấy bác sĩ ra khỏi phòng.Đang lo lắng tột cùng thì cửa phòng mở ra.Y ta đẩy giường bệnh của Mai mai trở về phòng.Bác sĩ buồn bã đến bên Lạc Dương
-Tôi rất tiếc khi phải nói rằng vụ tai nạn này đã để lại một di chứng vĩnh viễn.Mai Mai bị mất một phần trí nhớ.Cô ấy có quên ai trong các vị không?
-Không thể thế được.Mai Mai rất bình thường,cô ấy nhớ tất cả mà –Lạc Dương sửng sốt hỏi lại nhưng đáp lại câu hỏi của anh chỉ là một cái lắc đầu não nề.Mọi người trở về phòng của Mai Mai,Tử Long đang đứng trước cửa,hai tay đút túi quần,ngước mắt nhìn xa xăm đầy suy tư.Lạc Dương bực bội khi nhìn thấy Tử Long. Anh hằm hổ tiến tới
-Cậu đến đây làm gì nữa?
-Cho em vài phút được không? Em xin anh đấy,vài phút thôi –Tử Long van nài,ánh mắt tha thiết.
Lạc Dương cũng hơi động lòng,anh ngậm bồ hòn làm ngọt để Tử Long vào với Mai Mai một chút.Tử Long mở cửa từ từ đi vào trong.Anh thấy Mai mai đang cười,nụ cười rất thanh thản và mãn nguyện.Anh tiến lại bên cô,kéo cái ghê ngồi xuống thật gần,nói khẽ
-Mai mai,em thấy trong người sao rồi?
-Anh là ai? –Mai Mai ngơ ngác nhìn Tử Long.Câu nói của cô làm Tử Long sững người,tim anh như ngừng đập.Anh không tin những gì mình vừa nghe bèn hỏi lại cô
-Anh đây mà,anh là Tử Long,em sao vậy?
-Tử Long? Tôi không quen,anh mau ra khỏi đây đi –Mai Mai quay mặt sang hướng khác không nhìn Tử Long nữa.Cô sợ nhìn anh cô sẽ không thể nào hoàn thành tốt màn kịch này được
Quay trở lại khoảng thời gian đang làm xét nghiệm……………….30 phút trôi qua cuộc xét nghiệm đã kết thúc,bác sĩ cầm kết quả gật gù cười cười nhìn Mai mai
-Tốt lắm cô bé,cháu hoàn toàn bình thường
-Bác sĩ,khoan đã,cháu muốn nhờ bác sĩ một chuyện –Mai mai vội gọi giật lại trước khi ông bác sĩ ra ngoài
-Gì vậy cháu?
-Phiền bác sĩ nói với mọi người giùm cháu là cháu bị mất một phần trí nhớ được không ạ?
-Cái gì? Cháu bảo sao? Cháu làm thế làm gì ? cháu bình thường mà ! –ông bác sĩ sửng sốt trước đề nghị quá đỗi ngớ ngẩn của cô.Người ta mong được bình thường chẳng được đằng này người đang khỏe bình thường lại muốn mất trí nhớ
-Làm ơn ! cháu biết làm thế này thật là ngớ ngẩn nhưng quyết định này có liên quan đến hạnh phúc của cháu và của cả hai con người nữa
Mai Mai nhìn ông tha thiết khiến ông rung động. Ước nguyện ngớ ngẩn ấy có liên quan đến hạnh phúc cả đời cô bé này và hai con người nữa ư ? vậy thì ông sẽ giúp cô thực hiện lới nói dối ấy. nếu nói dối mà ngọt ngào,mà hạnh phúc,mà không làm người ta đau thì tại sao lại không làm ?
dù chẳng hiểu nó sẽ hạnh phúc đến mức nào cũng chẳng hiểu cô bé kia nghĩ gì mà lại cầu xin ông như thế nhưng ông sẽ làm. Chữa bệnh cứu sống người bằng dao kéo bằng thuốc thang máy móc nhiều rồi ông muốn thử liều thuốc tinh thần mang sức mạnh lớn lao như thế nào.Một liều thuốc kì lạ tới mức dở hơi : một lời nói dối !
Ánh mắt van nài của Mai mai thúc đẩy ông bác sĩ mạnh mẽ,dường như cô muốn nói nếu không làm thế thì sẽ có người chết vì đau khổ thay cho chết vì bệnh tật.Và ông bất đắc dĩ trở thành diễn viên đóng kịch,một màn kịch hoàn hảo và thần kì…………..
Tử Long lặng người nhìn Mai Mai. Cô nhớ tất cả ngoại trừ anh ! Nhưng thay vì đau buồn anh lại mỉm cười hạnh phúc ! Mai Mai không phải người khéo giả tạo,anh đã nhận ra từ đáy mắt kia,đôi mắt trong veo ngây thơ kia vẫn còn một chữ ‘yêu’ và một chữ ‘thương’ !
Anh biết cô đang nói dối ! Linh cảm và trí lí của anh quả thật không tồi. Đối với anh như thế là quá đủ.Anh không gặng hỏi Mai Mai nữa vì anh cũng không muốn làm khó cô.Anh sẽ vờ như là kẻ ngốc,vờ như không biết gì,anh sẽ thực hiện phần cuối cùng của lời nói dối ấy,lời nói dối mang lại hạnh phúc và sự thanh thản cho Mai Mai,cho Lạc dương và cho cả anh nữa.
Mai Mai đã tạo ra cho anh một lối thoát.Người ta có truyện ‘Ngọt ngào nghe em nói em hận anh’ còn với Tử Long thì là ‘Ngọt ngào nghe em nói dối anh ‘ ! có lẽ với Tử Long đây là lời nói dối ngọt ngào nhất thế giới này ! Một lời nói tưởng chừng làm người ta đau nhưng lại hoàn toàn ngược lại,nói dối khiến những người khác hạnh phúc.Quá hoàn hảo !.............
Anh nhìn cô nhủ thầm trong lòng ‘Mai Mai,anh cứ nghĩ em ngốc nghếch nhưng sao em lại
quá thông mình ! Đầu vẫn còn quấn băng thế kia vậy mà vẫn đủ lí trí nói dối anh ! Em nói dối để bảo vệ anh phải không ? Em không muốn làm Lạc Dương đau,em yêu anh ấy,muốn đường hoàng tiến đến bên anh ấy mà không làm anh đau đúng không ? Mai Mai,em thật ngọt ngào và thánh thiện ! Làm sao anh có thể buồn được đây ? Sau bao nhiêu điều tồi tệ anh đã làm với em mà em vẫn cố gắng bảo vệ anh.Anh hạnh phúc vì em vẫn còn yêu và quan tâm đến anh. Vậy là quá đủ. Anh sẽ lặng lẽ ra đi. Anh sẽ không buồn và cũng sẽ không hối hận vì đã yêu em !.................’
Tử Long liếc nhìn Mai mai lần nữa khẽ mỉm cười đứng dậy đi ra cửa.Anh tiến thẳng đến chỗ Lạc Dương,vỗ nhè nhẹ vào vai anh ấy cười cười
-Anh à,em thua cuộc rồi. Chúc mừng anh !
-Cậu nói gì ? –Lạc Dương nhìn Tử Long ngạc nhiên
-Mai Mai quên em rồi Chăm sóc tốt cho cô ấy nhé ! Em đi đây
-Quên ? cậu định đi đâu ? –Lạc Dương ngơ ngác hỏi lại
-Em về Mĩ và em…………em cần…………chăm sóc cho một cô gái khác.Anh ở nhà mạnh khỏe khi nào sang Mĩ em sẽ gọi cho anh
Tử Long vẫy tay chào Lạc Dương lần nữa rồi tiến lại phía Elina.Cô đang đứng một mình,tựa người vào lan can,mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định,gió thổi tóc cô tung bay. Những lọn tóc mềm mại khẽ phất phơ trước mặt Tử Long.Bất chợt anh nắm lấy bàn tay cô làm cô giật mình quay người lại. Elina vội vã rụt tay lại nhưng Tử Long cứ siết lấy
-Elina ! nếu bây giờ anh muốn quay đầu thì em có chấp nhận không ?
-Buông tay em ra đi. Em không thể làm thế này được
-Tại sao không ? em không cho phép anh chăm sóc em ư ? không lẽ em cứ mãi cô đơn thế này ?
-Anh đang thương hại em ? Em không yếu đuối tới mức đó
-Thôi nào,đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như thế.Chỉ là do anh nhận ra mình yêu ai đó và cần chăm sóc cho ai đó thôi
Tử Long cười cười nhìn ra đằng xa trong khi Elina tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.Anh bỗng thấy lòng nhẹ nhõm lạ bởi anh biết Elina cũng đang cười.Ngày mai anh sẽ lại tất bật bắt đầu một tình yêu ! Bến đỗ của anh là cô gái đứng bên cạnh.Đi nhiều rồi cũng mệt,anh sẽ dừng chân ở đây,dừng chân để nhìn lại mình và để suy nghĩ mình nên làm gì vào quãng đường tiếp theo.
‘Trên thế gian này có những điều thật kì lạ.Có những khi ta yêu một người chỉ để biết cách yêu một người khác như thế nào mà thôi’ –Belle princess
Tử Long cũng thế,anh đã phạm nhiều sai lầm trong tình yêu với Mai mai bởi anh còn quá bồng bột trẻ con.Bây giờ sẽ khác.Anh đã trưởng thành hơn và đủ sức che chở cho elina ,yêu cô một cách đúng đắn hơn! Tử Long liếc nhìn cửa phòng bệnh của Mai Mai,anh cười nhủ thầm : ‘Mai mai,chúc em hạnh phúc’
Phía trước là con đường lá vàng rơi vắng lặng,không gian chìm vào yên tĩnh,xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng lá rơi xào xạc.Hai cái bóng bước đi chầm chậm bên nhau nhìn về phía trước với ánh mắt tràn đầy hi vọng. Sẽ lại bắt đầu từ đầu,sẽ lại yêu nhau từ đầu………
-Anh sẽ yêu em đến hơi thở cuối cùng……………Elina à………….
Lạc Dương đi đến phòng bện của Kim Thư,anh đang định gõ cửa thì chợt nghe thấy tiếng nói bên trong.Anh khựng lại,yên lặng lắng nghe
-Phước Sang,anh đến đây làm gì nữa?
-Bởi vì anh không muốn mất em- Phước Sang đột ngột đổi giọng xưng hô
-Em bị ung thư vòm họng giai đoạn hai rồi,cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.Em bị trừng phạt bởi sự xấu xa của mình. Em đã nhiều lần hại Mai mai
-đừng nói thế! Anh không muốn thấy em tiều tụy như thế này. Hãy điều trị vì anh được không?................
Qua khung cửa sổ kính mờ Lạc Dương trông thấy Phước Sang và Kim Thư đang ôm nhau trong niềm hạnh phúc. Kim Thư đang khóc vì hạnh phúc.Rốt cuộc thì cô cũng tìm được một lí do để tiếp tục điều trị. Có thể một ngày không xa cô sẽ chẳng còn trên đời nữa. Nhưng cô cũng có được một khoảng thời gian tuyệt vời.
Anh mỉm cười.Phước Sang là ân nhân của anh,anh đang không biết làm gì để trả ơn nhưng bây giờ anh đã biết sự trả ơn tuyệt vời nhất chính là tha thứ cho Kim Thư –người đã bước một chân vào quan tài rồi! tha thứ cho Kim Thư là trả ơn cho Phước Sang…………..
Chap 36 : Happy endings
Lạc Dương lặng lẽ rời khỏi phòng Kim Thư quay về nơi Mai mai nằm. Nhưng ngay khi bước đến hành lang anh đã nghe thấy giọng hét vang trời của Mai mai,anh hốt hoảng lao vào.Mai Mai đang giãy giụa kịch liệt tay cào xe chăn gối,nước mắt chảy đầm đìa.Bố mẹ cô và bố mẹ Lạc Dương cố lắm mà không giữ yên được.Lạc dương bước vội đến,ôm lấy cô rồi ghì thật chặt
-Mai Mai,bình tĩnh,bình tĩnh nào ! Anh đây………..
-Lạc dương,em xin lỗi anh –Mai Mai thôi giãy giụa khóc nức lên,ôm siết lấy bờ vai của Lạc dương
-Có chuyện gì ? thôi nào,ngoan nào,vợ ngoan nào. Đừng khóc nữa. – Lạc Dương vuốt nhè nhẹ tóc cô. Mai Mai có vẻ bình tĩnh hơn một chút
-Em xin lỗi………..con………..con……..của mình……….. –Mai Mai nói nghẹn ngào,cô đau đớn không dám nói tiếp nữa. Ban nãy khi tình cờ nghe bố mẹ nói chuyện,cô đã bị shock. Đứa bé không còn nữa. Mai Mai tự trách bản thân ngốc nghếch yếu đuối đã gây bao phiền toái cho Lạc Dương rồi đến con của anh cũng không giữ nổi.Cô đau một phần thì Lạc Dương còn đau mười phần.Mai mai suy sụp thế này anh xót xa vô hạn. Vết thương bên ngoài rồi sẽ chóng bình phục nhưng vết thương lòng liệu có nguôi ngoai ? Lạc dương vỗ nhè nhẹ vào lưng cô dỗ dành
-Ừ,không sao.Em khỏe là anh vui rồi.Chuyện đó………..tính sau đi…….
Lạc Dương cố kìm nén cảm xúc. Tim anh đau nhói nhưng lại phải cố tỏ ra bình thường.Mai Mai yếu đuối thì anh phải mạnh mẽ. Có như vậy anh mới có thể chở che,làm chỗ dựa tinh thần cho cô vượt qua cú shock này.Mai mai mệt rồi,anh để cô ngủ.Có lẽ một giấc mơ sẽ giúp cô vơi đi phần nào nỗi buồn. Mai Mai nhắm mắt ngủ,thở yếu ớt,khuôn mặt vẫn ánh lên một niềm đau khôn tả thỉnh thoảng lại nấc lên khe khẽ……..
Mất đi đứa con Mai mai trở neen vô cùng tiêu cực. Cô ít nói,ít cười,suốt ngàu chỉ ngủ,khi tỉnh dậy thì ngồi nói lảm nhảm một mình hoặc lao đầu vào ăn như điên
-Em ăn nhiều quá rồi đấy,đừng ăn nữa –lạc Dương nói khẽ rồi đẩy bát cơm ra nhưng Mai mai lại giặng lấy
-Không,em phải ăn,phải ăn mới khỏe rồi còn có em bé nữa chứ ?! –cô vừa nói vừa nuốt vội đống đồ ăn và lại tiếp tục tống biết bao nhiêu thứ vào dạ dày.Lạc Dương đau lòng khi nghe cô nói thế nhưng anh,bố mẹ anh và cả bố mẹ Mai Mai có cố thế nào cũng không ngăn nổi Mai Mai. Cô ăn nhiều đến mức ăn xong lại nôn hết ra ngoài vì bội thực.Cô khao khát có con đến mức nóng vội mù quáng ,hành hạ chính mình…………….
Hai tuần sau Mai mai được ra viện. tâm trạng của cô vẫn chẳng khá lên chút nào,lúc thì bình thường,lúc lại cười điên dại rồi lại khóc như mưa.Lạc Dương cũng cso đưa cô đến bác sĩ nhưng bác sĩ chỉ khẽ lắc đầu nói rằng Mai mai chưa phải đến mức trầm cảm nên không nên điều trị bằng thuốc và bác sĩ khuyên nên cho Mai Mai đi chơi nhiều nơi. Lạc Dương cũng chỉ biết nghe theo. Anh đưa cô đi chơi. Có lẽ cô vẫn còn trẻ con lắm thế nên khi chơi vui cô cũng bớt đi phần nào nỗi buồn nhưng đó là lúc chơi còn nhưng khi khác,cô vẫn lại buồn bã.
Hôm nay Lạc Dương đưa cô đi công viên. Cô vui lắm,cứ nhõng nhẽo bắt Lạc Dương phải cõng đi chơi hết cái nọ đến cái kia.Anh chỉ cười,ừ thì chiều cô một tí………
Trời thật đẹp dù nắng khá mạnh. Nắng chan hòa khắp nơi,vương đầy trên đường,lướt trên bờ vai trần của Mai mai.Cô vẫn trẻ con,vô tư nhưng thực chất đã trưởng thành lên rất nhiều.trải qua bao nhiêu thăng trầm,hạnh phúc rồi lại tuột mất,cô đã hiểu thêm nhiều điều.Cô hiểu Lạc Dương là tất cả với cô,hiểu rằng mình phải giữ anh như thế nào
Tựa đầu thật khẽ vào vai Lạc dương,bước đi bên anh qua những nẻo đường Mai mai thấy lòng mình ấm áp lạ. Đã là cuối thu rồi,nắng vẫn còn nhưng không bỏng rát nữa.Bầu trời cao xanh vời vợi,gió se se lạnh luồn qua kẽ tóc. Một cảm giác mơn man da thịt thật tuyệt. Mai Mai khẽ liếc nhìn sang Lạc Dương.Anh luôn khiến cô cảm thấy bình yên dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.Anh ít nói đấy,anh lạnh lùng đấy nhưng với cô anh vẫn thật tuyệt vời
Dang đi thì bất chợt Mai mai nhìn thấy một gia đình hạnh phúc trước mặt. hai vợ chồng trẻ đang bế một em bé thật kháu khỉnh.Họ hạnh phúc…………..thực sự hạnh phúc. Mai mai thấy họ như thế thì chợt chạnh lòng,cô òa khóc nức nở,ôm chầm lấy Lạc Dương. Cả người cô run lên khiến Lạc dương xót xa vô cùng. Mai Mai nhạy cảm quá nên càng dễ bị tổn thương.Lạc Dương vuốt tóc cô nói nhỏ
-Thôi nào,vợ ơi,đừng khóc nữa…………
Mai mai vẫn không chịu nín,nước mắt cô rơi ướt cả mảng áo ngực của Lạc Dương.Nóng hổi.Thiêu đốt cả lòng anh.Nước mắt thấm qua từng thớ thịt,thấm vị mặn vào cả trái tim anh.Lạc Dương bối rối.Anh không biết mình phải làm gì Mai mai mới vui lên đây.Anh sợ hãi mỗi khi cô khóc bởi đó cũng là lúc trái tim anh yếu đuối nhất,rối bời nhất
-Anh phải làm gì đây ?.....................
----------------------------------------------------
Ngày qua ngày,nắng vẫn lên,đường phố vẫn đông đúc,dòng đời vẫn chảy xiết ………
nhưng có một điều thay đổi trong tâm trí Mai mai
Tại góc vườn,trên chiếc xích đu đáng yêu có hai người đang ngồi bên nhau……..
-Anh này –mai mai chợt lên tiếng trước khiến Lạc dương hoi ngạc nhiên. Lâu rồi mới thấy cô chủ động nói chuyện như thế này
-Ừ,có gì em nói đi
Lạc Dương đang chưa hết bất ngờ này thì Mai mai lại làm anh bất ngờ bởi hành động khác. Mai mai đột nhiên hôn lên má anh cười gian manh
-Bao giờ anh rước em về đây ? lâu quá ! Chờ mỏi mòn
Lạc dương gần như đờ người đi,anh cứ ngỡ tưởng là mơ. Anh chớp mắt lia lịa nhìn cô.Mai mai bật cười khanh khách khi thấy cái vẻ mặt ngờ nghệch như thằng ngố của anh.Cô nhắc lại lần nữa,nhấn mạnh hơn
-Em hỏi anh,tóm lại là anh có định cưới em không ?
Lạc Dương nuốt khan,anh nhìn Mai Mai chăm chú rồi đặt tay lên trán cô vẻ dò xét
-Anh này,em không bị ấm đầu đâu –giọng Mai mai chợt lại trùng xuống – nếu em cứ buồn mãi thì cũng chẳng giải quyết được gì,chi bằng cưới sớm,để em còn làm vợ ngoan của anh chứ ? –cô cười. Lạc Dương cũng cười,anh ôm chầm lấy cô trong niềm hạnh phúc khôn xiết
-Ừ,thế này mới là em chứ ? Đừng bao giờ buồn như thế nữa nhé ? anh lo lắm đấy
-Dạ -mai mai đáp khẽ rồi cô bất ngờ vòng tay qua cổ anh cười cười –Lạc Dương,em từng nằm mơ hôn anh 5 phút liền
-Thế cơ à ?
-Vâng,nhưng mà bây giờ em muốn………..gấp đôi. 10 phút nhé ? –Mai Mai cười toe làm lạc Dương suýt nữa ngất xỉu
-Hả ? 10 phút ? bộ em tính giết chồng em sao ? –mặt anh méo xẹo trông thật tội
-Hi hi,kệ,em ứ biết,có chết thì hai đứa mình cùng chết,lo gi ?
Dưới tán cây tường vy,có một cặp tình nhân đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc vô bờ. Cuối cùng sau bao khó khăn giông tố,họ đã hạnh phúc bên nhau. Yêu rồi lại không yêu. Một vòng xoáy quanh quẩn. Nó đã kết thúc,một cái kết đẹp như thiên đường. Đóa hoa tường vy kia đẹp như thiên đường và tình yêu này cũng đẹp tựa như thiên đường. Có người hỏi vậy thiên đường là gì ? Tôi sẽ trả lời cho các bạn biết. Thiên đường là nơi mà ta cảm thấy hạnh phúc nhất bình yên nhất,nơi mà chỉ còn là tình yêu,nơi trái tim ta thổn thức,nơi tinh khôi,không chút bụi trần toan tính nhỏ nhen……………..
…………
-Này ,anh thả em xuống,tính làm gì vậy ? –Mai mai kêu ầm lên khi Lạc Dương bất ngờ bồng cô trên tay. Sau nụ hôn dài cả mấy thế kỉ vừa nãy anh vẫn còn sung lắm.Nhìn cái khuôn mặt hớn hở như bắt được vàng của anh mà Mai mai phát hoảng
-Im nào,vợ ngoan,em phải đền bù cho anh
-Bù gì ? –cô ngơ ngẩn hỏi lại
-Ha ha,sinh cho anh 11 baby nha vợ ? –anh cười gian xảo
-Trời ơi,anh bị điên sao? 11 baby? Anh định giết vợ anh đấy à? 1 đứa thôi
-Hơ,em không biết hả? Junsu của DBSK cũng muốn vợ sinh cho 11 baby để thành lập một đội bóng kia kìa.Anh bắt đầu bấn loạn DBSK rồi đấy –anh lại cười gian manh làm cô đỏ mặt,vừa ngượng vừa giận
-Này,đây là nhà em đấy
-Nhà em thì đã làm sao?
Mai mai ngượng chín mặt khi thấy bố mẹ mình đang cười khúc khích,cô úp mặt vào ngực anh. Bố mẹ cô cười ầm ĩ khi thấy cô con gái vẫn còn trẻ con thế. Ông bà trêu chọc
-lạc Dương,cố lên con,cho bố mẹ bế một thằng cu đấy nhé?
-Dạ,chắc chắn rồi –anh cười toe …………..
……………..1 năm sau,tại bệnh viện……………
-Anh à,chúc mừng anh nhé! Làm bố rồi cơ đấy! –Tử Long gọi điện về từ Mĩ chúc mừng cho Lạc Dương. Mai Mai sắp hạ sinh baby rồi! ^^
-Ừ,anh mừng đến phát khóc rồi đây. Thằng nhỏ này hiếu thảo ghê,mới 9 tháng tròn đã muốn gặp bố mẹ nó rồi. Ha ha. À mà bao giờ thì cưới Elina đấy? khi nào cưới thì báo anh một câu,mà thôi,về Việt Nam cưới đi
-Chắc nửa năm nữa. Lúc đấy chắc chắn em sẽ về Việt Nam…………
Oe oe……… tiếng khóc của trẻ con làm Lạc Dương giật mình. Anh luống cuống chân tay như một đứa trẻ làm bố mẹ anh và bố mẹ Mai mai cười ầm ĩ. Bác sĩ ra ngoài cười tươi
-Chúc mừng nhé! Một cậu bé rất đáng yêu
Lạc Dương run run hạnh phúc chạy vội vào phòng. Mai Mai mệt quá,cô ấy ngủ mất rồi. Còn baby của anh đang được đặt bên cạnh Mai mai. Anh ngồi xuống vuốt tóc cô,mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán. Mai mai thực sự đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn mới có ngày hôm nay
-Vợ anh giỏi ghê ! vất vả cho em quá rồi !
Bố mẹ anh và Mai mai đang bế đứa bé,nhìn ông bà hạnh phúc lắm,cứ cười suốt thôi
-Chà chà,cháu bà đáng yêu quá. Ha ha,ông này nó đang cười với mình đấy –bà Kim nhìn đứa bé mỉm cười vui vẻ. Cục cưng của bà đúng là đáng yêu hết cỡ…………..
Vài tiếng sau Mai mai tỉnh dậy. Lạc Dương đang bế thằng bé,thấy cô tỉnh thì mừng rỡ chạy đến cười toe toét
-Vợ ơi,con mình đáng yêu không này ?
Thấy cái vẻ mặt hớn hở của anh cô bật cười thành tiếng. Lạc Dương có con rồi lại trở nên con nít hơn cả ngày trước. Anh thì hạnh phúc vô bờ,anh biết có con rồi sẽ thật mệt mỏi. Đi làm,chăm vợ,chăm bố mẹ rồi còn chơi với con nữa. Nhưng mà anh vui. Trước giờ anh luôn nghĩ làm bố thật phiền phức nhưng bây giờ thì khác rồi. Làm bố thật tuyệt !
-Bé con,đúng là con bố có khác,đẹp trai y hệt. Ha ha –lạc Dương cười sung sướng
-Ơ,ai bảo nó là con anh chứ ? – Mai mai sửng cồ lên cãi lại –Nó đẹp là giống em ! Mà thằng bé là do em sinh,nó là con em đâu phải con của anh. Trả em đây
-Hơ,thế nếu mà không có anh thì làm sao có con ? Con là của anh chứ ? –Lạc Dương cũng cố chấp không kém làm Mai mai cụt hứng, cô giận dỗi
-Ừ,thì là con anh đấy. Hứ….
Lạc Dương cười ha hả,trêu chọc cô. Dù sao anh vẫn nắm thế thượng phong mà. ^^. Nhưng mà………thật tệ………..là
-A,chết rồi,sao ướt áo thế này ? –Lạc dương giật mình khi thấy ươn ướt mảng áo trước bụng. Nhìn xuống con anh mới biết thì ra là…………….. =.=. Anh cứ hoáng cả lên,đem đứa bé trả vội
-Này,em bảo là con em phải không ? Trả em đấy,anh không biết đâu
Nói rồi anh phóng vội ra ngoài,cao chạy xa bay đi thay áo để lại Mai mai khổ sở bế đứa bé. Cô nhăn nhó than vãn
-Trời ơi,biết làm sao bây giờ,tã đâu nhỉ ? mà dùng tã thế nào nhỉ ? chết rồi
Cô loay hoay không biết xoay sở thế nào khi bé con cứ khóc mãi. Nhìn nó khóc mà cô cũng muốn khóc quá. Mai mai thì siêu vụng về rồi.
-Thế nào thế con ? Sao cháu nó khóc thế kia ? –Bà Trúc chạy vội vàng vào khi nghe thấy tiếng khóc trẻ con,bà đặt nhanh cái bát cháo đang cầm trên tay xuống,bế lấy đứa bé thay tã cho nó. Mai mai nước mắt ngắn nước mắt dài trông thật tội
-Mẹ………..con không biết……..
-Ừ,thôi,mẹ biết rồi, con còn mệt mà,nghỉ đi,mẹ trông cháu cho
-Ơ,mẹ ! –lạc Dương vừa đi thay áo xong,anh vào phòng thì ngạc nhiên thấy mẹ mình đang ở trong đó.
-Này,anh đi đâu mà để vợ anh một mình trông con thế hả ? Cháu tôi mà thế nào thì anh cứ liệu hồn
Lạc Dương mếu máo như sắp khóc. Mẹ đẻ của anh không bảo vệ anh thì thôi lại còn đổ tội bừa bãi nữa. Anh cũng đâu có cố ý. Lạc Dương đành ngậm ngùi nghe mẹ ca vọng cổ,nào là chăm con thế nào,rồi là chăm vợ thế nào. Anh thấy sao mà khổ quá chừng
-Thôi,mẹ cứ ra ngoài đi. Con sẽ chăm vợ con –anh tuyên bố hùng hồn làm bà Trúc phì cười. Bà trao đứa bé cho Mai Mai bế rồi lừ mắt nhìn Lạc dương vẻ hăm dọa. Mấy ông bà già là quý cháu lắm. Cháu là bảo bối còn con cái là osin !
-Mai Mai,em đói chưa ? Anh cho em ăn cháo nhé ?
Mai Mai gật đầu.Cô cười toe toét. Lạc Dương thật là tuyệt nhất mà
-Vợ,em có nhớ không ? ngày trước có lần em bảo cưới em về thì anh phải đút cơm cho em còn gì ? ha ha,giờ anh làm đúng luôn đấy nha. Mà này,con tròn 1 tháng là anh sẽ cho nó ngủ riêng đó. Phải tự lập sớm mới được –Lạc dương cười gian –Anh không cho phép ai tranh giành vợ với anh,kể cả con cũng không !
Mai Mai cười khúc khích. Đúng là cái đồ háo sắc mà. Anh muốn gì cô biết thừa.
-Chà chà, lạc Dương, con trưởng thành thật rồi ,chăm vợ chăm con kinh chưa kìa–cả nhà kéo nhau lũ lượt vào trong. Ông Hoàn,ông Nhật Long vỗ tay trêu chọc. Còn bà Trúc với bà Kim thì cười nghiêng ngả. Con cái của họ sao mà đứa nào cũng đáng yêu hết biết
-Thôi,đưa đây mẹ làm cho, ra mà ôm vra mà ôm vợ con kia kìa. Ha ha –bà Trúc mỉm cười. Lạc dương mừng rỡ thoát khỏi cảnh…………tù đày. Anh bỏ ngay cái bát cháo xuống, ôm chầm lấy Mai mai,cười nhăn răng. Mai Mai thì khỏi phải nói,hạnh phúc quá là hạnh phúc. Mẹ chồng cô yêu cô vô cùng. Cô nhìn bà trìu mến
-Mẹ……Con yêu mẹ………con yêu cả nhà…….. –mắt cô đã rơm rớm lệ
-Ừ,con ăn đi,mà này,hai đứa biết không ? Hai bà mẹ yêu quí của các con đang hí hoáy viết truyện tình của các con với hi vọng được in sách đấy –ông Nhật Long cười toe
-Truyện ? –Lạc dương và Mai mai đồng thanh hỏi lại
-Ừ, truyện LỜI NÓI DỐI NGỌT NGÀO đấy
Lúc này Mai mai và Lạc dương mới nhìn nhau « à » lên một tiếng rồi ôm bụng cười. Trước khi sinh em bé Mai mai và Lạc Dương đã kể cho bố mẹ nghe hết những gì xảy ra giữa hai người. Nào là chuyện nói dối Lạc Dương đi ngoại tình,rồi lần Mai Mai nói dối Lạc dương về việc của Tử Long…… và cả lời nói dối của Mai mai khi cô ở bênh viện nữa. Lạc Dương là người thông minh. Anh nhận thấy sự khác thường. Mai mai chỉ quên duy nhất 1 người đó là Tử Long. Anh đã gặng hỏi nhiều lần và cuối cùng thì Mai mai cũng phải nói. Và tất cả mọi người đều hiểu cho cô
Bố mẹ của cô và anh đã rất ngỡ ngàng khi nghe con cái họ kể về những trắc trở trong tình yêu. HỌ thực sự khâm phục tình yêu ấy. Và bà Trúc,bà Kim đã quyết đinh viết tặng hai đứa con yêu dấu của mình câu truyện LỜI NÓI DỐI NGỌT NGÀO –một câu chuyện tình đầy lãng mạn……..
- Hì,cả nhà ơi,con yêu mọi người quá cơ ! yêu bố này,yêu mẹ này,yêu baby của con nữa này.
-Hơ,thế em không yêu chồng em à ? –lạc Dương tiu nghỉu khi không thấy cô nói gì về mình
-Em ứ thèm yêu anh đấy !
-À,em được lắm. Xem ra anh hiền quá nên bị em bắt nạt mất rồi
-Thôi đi hai đứa,có con rồi mà vẫn trẻ con thế này à ? Vậy thì làm sao nuôi nổi con đây ?
-Thì bọn con nhờ mẹ -Lạc Dương và Mai mai đáp nhanh nhảu khiến cả nhà suýt ngất
-Các anh các chị định để mấy ông bà già này nuôi sao ?
-Hì hì,bọn con đùa mẹ thôi, bọn con làm được mà. Chăm con thì có gì khó đâu. He he
Và tất cả cười ầm lên trong niềm vui khôn tả…………..
Và các bạn có biết không ? như lời đã hứa với Lạc dương, mai mai đi học nấu ăn. Và thật kì lạ,cô đã đoạt giải đầu bếp vàng của nước ! Mai mai trở thành bếp trưởng trong chính nhà hàng của mình. Một nhà hàng dành cho tình nhân !
Vậy đó,cuộc đời thật lắm điều kì lạ đúng không ? và đây cũng là một cái kết thật đẹp dành cho những con người kì lạ ấy………………..
Vậy là câu chuyện tình yêu của Lạc Dương và Mai mai đã kết thúc. Bà mẹ vẫn tiếp tục viết truyện LỜI NÓI DỐI NGỌT NGÀO. Còn Lạc Dương và Mai mai sẽ cùng baby của mình viết tiếp nên một câu chuyện khác. Câu chuyện về một gia đình hạnh phúc,ngập tràn niềm vui với tiếng cười trẻ thơ
‘Sau mỗi đường hầm luôn là ánh sáng………..
Sau bao nhiêu giông tố bão bùng………..
Em đã tìm thấy anh………….
Em đã tự dối lòng và nói dối anh rằng em không yêu anh rằng anh chẳng là gì với em cả……..
Nhưng bây giờ em đã hiểu ra một chân lí,một lẽ sống của cuộc đời em …………
Rằng………….
Em yêu anh………’
Hãy cứ tin rằng trên thế gian này tồn tại hạnh phúc ấy,hãy phấn đấu sống thật tốt,hãy luôn mỉm cười,luôn giữ vững niềm tin vào tương lai. Đừng bao giờ tự hỏi rằng đến khi nào ta hạnh phúc mà hãy tự xây dựng và tìm kiếm nó. Hạnh phúc nằm trong tay ta. Hiểu được nó và biết nắm giữ bạn sẽ trở thành người giàu có nhất trên thế giới này. Không giàu về của cải nhưng giàu về tinh thần !
Hi vọng câu chuyện sẽ là một món quà tuyệt vời với mọi người. Và sau khi đọc xong câu chuyện này các bạn cũng có được một món quà tuyệt vời khác từ cuộc sống
Chúc các bạn luôn thành công và hạnh phúc !
End Đi bộ đi anh –Mai mai chợt lên tiếng.Lạc Dương dừng xe,quay người lại hỏi cô vẻ khó hiểu
-Chán đi xe đạp rồi à ?
-Vâng. Đi bộ thích hơn-Mai Mai bất chợt cười gian manh-Đi bộ trên cát thì bỏ giày ra đi chứ ?
-Không,không thích –Lạc Dương nhăn mặt. Mai mai vẫn không chịu nghe. Tự dưng cô thích chọc cho anh cười thế không biết. Tính tình gì mà như ông già,đi biển còn đi giày tây. Cô cúi người xuống định tháo giày anh ra thì Lạc Dương vội giật lùi người lại,nói liến thoắng
-Thôi thôi,được rồi,anh bỏ giày được chưa ? làm gì mà dữ thế. Người ta đang nhìn em có biết không ?
Mai Mai phì cười. Đã đi chơi lại còn để ý điều tiếng. Chơi là phải vui.Lạc Dương tháo giày ra xách trên tay. Mai Mai ra vẻ hài lòng lắm. Cô cười.Trông cái mặt đau khổ của anh lúc này cô lại muốn chọc tiếp.
-Anh xắn quần lên cao chút đi, ra biển mà,không là em cho em ướt hết đấy ! –cô hăm dọa. lạc Dương cũng đành cúi xuống xắn cao quần lên.Thôi thì chiều cô một tí vậy.Mai mai nhí nhảnh đi đằng trước,cứ chạy lung tung hết chỗ này đến chỗ khác khiến Lạc Dương mệt bở hơi tai
-He he,anh làm lâu đài cát cho em đi –Mai Mai kì kèo. Lạc Dương gật đầu cười cười rồi cúi xuống nắm những nắm cát lớn và bắt đầu làm.Cô cười gian manh lấy điện thoại chụp ảnh anh.Trông anh lúc này ngố hơn bất cứ lúc nào. Đường đường là một tổng giám đốc mà lại đi chân trần trên cát,xắn quần cao và ngồi nghịch ngợm bên đống cát kia. Tách…. ảnh đã được lưu vào máy. Mai Mai tiến lại gần bên , huơ huơ điện thoại trước mặt chọc tức anh
-Ha ha,em sẽ đăng lên facebook cho tất cả mọi người xem
Lạc Dương vội giằng lại điện thoại nhưng Mai mai nhanh như cắt đút ngay vào túi chạy biến
-Này,em đứng lại cho anh,xóa đi
-Thôi,đẹp mà,xóa làm gì ? He he, tự hào quá còn gì ? –Mai Mai nằm xuống cát cười bò lăn bò càng -Anh nghĩ xem có ông tổng giám đốc nào lại chiều vợ thế này cơ chứ? –Mai mai nói rất tự nhiên. Nói xong cô mới sực nhớ mình vừa dùng từ “vợ” với anh. Cô sững người không cất lên lời. Lạc Dương khựng lại một giây rồi anh cười nhẹ tiến đến gần cô kéo lên
-Thôi nào,sao lại nằm ra cát thế này ? Bẩn hết người rồi. Con gái con lứa gì mà nghịch thế –anh nói và nhẹ nhàng phủi cát trên người cô, trên mái tóc cô. Nếu là người con gái khác, anh sẽ thẳng thừng ném một ánh mắt coi thương về họ nhưng Mai mai thì không như vậy. Với anh Mai mai như thế lại là đáng yêu –Cát sẽ làm tóc em bết lại đấy,nghịch vừa thôi chứ ? –Lạc dương cười,gạt mấy lọn tóc vương trước mắt cô
Chụt…………….. Bất ngờ anh đặt một nụ hôn lên má cô làm cô gần như tê liệt.Lần đầu tiên anh làm như thế. Nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến trái tim cô xốn xang ! Đôi mắt rất sáng kia đang nhìn cô thật âu yếm. Mai Mai bối rối. Cảm giác chân tay như thừa thãi,cô chẳng biết làm gì ngoài nhìn anh. Con người đang đứng trước cô, thực sự cô vẫn chưa hiểu anh. Anh lạnh lùng,anh ít nói. Nhưng vẫn thật dịu dàng. Lạc Dương đưa tay lướt nhẹ trên gò má đang ửng hồng của cô,lòng bất chợt vui vô hạn. Anh đã từng mơ ước được như thế này. Và điều ước ấy trở thành sự thực. Mai Mai đang ở bên anh. Đơn giản vậy thôi. Nhưng điều ấy rất quan trọng với anh
-Đi chỗ khác chơi không ? –lạc Dương lảng sang vấn đề khác
-Ừm,…………ờ………….vâng –Mai mai lúng búng. Lạc Dương nhận ra vẻ bối rối trên gương mặt cô. Anh chỉ cười mà không nói gì. Rồi thật nhẹ nhàng anh luồn bàn tay mình khít chặt lấy bàn tay cô. Mai mai quay sang nhìn anh.Khuôn mặt rạng rỡ một niềm vui khôn tả. Có lẽ như thế này lại hay.Cô cũng chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa về quá khứ với Tử Long hay về tương lai với Lạc Dương. Chỉ cần như thế này là đủ
-Anh nắm lỏng hơn một chút được không ? –Mai mai cảm giác bàn tay nóng dần lên và bắt đầu đổ mồ hôi
-Ừ -lạc Dương đáp ngắn gọn rồi thả lỏng bàn tay ra một chút để cô được thoải mái
-Anh, anh,mình ra đằng kia đi –Mai mai chỉ tay về phía mấy bà bán hàng hải sản nói liến thoắng
-Không,tanh lắm –Lạc Dương nhăn mặt từ chối
-Đi mà, hì hì, vui lắm đấy –cô lại kì kèo nhõng nhẽo
Thế là anh lại gật đầu cái rụp. Chiều theo ý cô thật mệt,toàn những ý nghĩ trẻ con. Nhưng thế có lẽ hay hơn một ý nghĩ quá sâu xa người lớn. Lạc Dương yêu cái sự con nít của cô
-Bà ơi bà,cho cháu xem con cá đó được không ? –Mai mai nhìn vào chậu cá mắt sáng lên
-Ừ -bà lão móm mém cười
-Woa,đẹp quá Hi hi –Mai Mai cười –Con gì đây nhỉ ?
-Là cá Mao tiên đấy. Ngốc thế. Con này mà cũng không biết –lạc Dương bật cười trước sự ngốc nghếch quá độ của cô. Mai mai chỉ biết gãi đầu cười trừ. Cô thì có biết cái gì đâu ngoài việc đi học và ở nhà
-Hai cháu mới cưới à ? –bà lão chợt hỏi. Câu hỏi của bà làm cả hai ngớ người. Bà lão này không khéo là nhà tiên tri. Đoán cái chuẩn luôn. Mai Mai ngượng ngùng gật đầu. Bà nhìn hành động của cô bật cười thành tiếng -Ừ,thế thì thỉnh thoảng ghé chỗ bà chơi,bà có nhiều thứ hay lắm
-vâng,vâng,thế thì hay quá –Mai Mai mừng rỡ reo lên. Lạc Dương bắt đầu cảm thấy khó chịu với nơi buôn bán này. Quá ồn ào và mùi hải sản nồng nặc.Anh không thích những nơi như thế này.Anh hơi nhăn mặt. Mai Mai biết ý, hôm nay trêu anh cũng đủ rồi.Tha cho anh được tự do một chút
-Mới có một tí mà đã mặt nhăn như khỉ rồi. Hi hi,thôi,em mệt rồi,mai em sẽ tra tấn anh tiếp
-Ừ,về. Chờ anh lấy xe10h sáng ở bệnh viện……….
Mọi người đi lại tấp nập. Các bác sĩ đang làm việc tại phòng khám ngoại khoa,y tá qua lại nhiều vô cùng. Ai cũng vội. chỉ có hai người không vội. Elina và Tử Long đang dạo quanh khuôn viên bệnh viện. Lòng vẫn còn nhiều rối bời. Tử Long vẫn chỉ im lặng ngước mắt nhìn mây bay lãng đãng,tương lai rồi sẽ như thế nào.Bất chợt Elina cất tiểng hỏi nhỏ
-Tử Long,anh có chắc là mình làm đúng không> ?
-Anh không dám hứa với em. Sẽ rất khó………… -Tử Long ngập ngừng
Thực sự quên đi Mai Mai là cả quá trình dài,không thể chốc lát mà quên được ngay. Người ta vẫn bảo : yêu 1 h thì sẽ mất cả tháng để quên, yêu 1 ngày thì phải mất 1 năm để quên. Vậy còn với Tử Long,sẽ mất bao lâu ? có thể là cả đời này. Nhưng đó là việc anh phải làm. Mai Mai không thuộc về anh. Elina là cô gái anh cần bảo vệ. CŨng không hoàn toàn là ép buộc. Bởi anh cũng yêu Elina,chỉ là nó không sâu đậm như với Mai mai thôi.
-Tử Long,anh……………..
-Không,đừng nói bất cứ điều gì –Tử Long cắt ngang –Em về chuẩn bị đồ đạc đi. Ngày mai sẽ đi Mĩ
-Tại sao ? Còn Mai Mai thì sao ? –Elina bối rối. Cô thực sự không thể thản nhiên mà nhận tình cảm không thuộc về mình được. Sẽ rất đau nếu Tử Long chỉ vì trách nhiệm mà yêu cô như thế.Cô cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh
-đừng nói nhiều,đi nào,anh đưa em về,muộn rồi
Tử Long nói chậm rãi rồi kéo tay Elina bước đi. Cô cũng không phản ứng gì nữa,chỉ lẳng lặng đi theo anh. Tử Long đưa Elina về căn hộ của cô và đòi dọn dẹp cùng. Elina cũng đồng ý.Cô im lặng,không tỏ ra khó chịu cũng chẳng khuyên anh thêm điều gì nữa.
-Mai anh sẽ tới đón em sớm,đừng thức khuya , mai đi mệt đấy –Tử Long dặn dò
-Vâng –Elina chỉ đáp khẽ rồi tiễn anh ra cửa
Đến khi anh về rồi,cô lặng lẽ tiến đến bên cửa sổ dõi theo bóng chiếc xe của anh. Lòng cô rối bời.Cô lưỡng lự,không biết mình nên làm gì lúc này. Elina không dám chắc rằng mình có được một kết cục tốt đẹp với Tử Long hay không khi mà anh vẫn luôn nhớ và yêu Mai Mai. Cô thở dài nhìn cái vali đặt bên giường.Một nỗi buôn vô hạn xâm chiếm tâm trí.
Mệt mỏi đặt lưng xuống giường,cô liếc nhìn đồng hồ. bây giờ mới là 1 h chiều.Cô không muốn ngủ và cũng chẳng có tâm trí nào để ngủ.Cô.Nhớ đến tháng ngày hạnh phúc bên Tử Long nước mắt cô trào ra
-Có lẽ mình nên từ bỏ…………….. –cô nấc lên nghẹn ngào tự nhủ với mình
Dến bên bàn,cô lấy ra một mẩu giấy nhỏ và bắt đầu viết.
“Tử Long,xin lỗi anh. Hãy trở về Mĩ một mình.Em sẽ đi đâu đó,em cần thay đổi không khí. Đừng lo bất cứ điều gì. Em sẽ sống tốt mà không cần có anh. Chúc anh sớm tìm kiếm được hạnh phúc. Tạm biệt.Đừng tìm em nữa……………”
Một vài dòng ngắn ngủi nhưng đầy tâm trạng. Lòng đau như cắt nhưng Elina nghĩ đây là một quyết định đúng đắn. Ngày mai,sẽ vẫn là Elina nhưng mạnh mẽ hơn,vẫn là Elina nhưng kiên cường hơn,vẫn là Elina,vẫn sống nhưng không có Tử Long nữa………….Có thể Tử Long sẽ cảm thấy có lỗi nhưng còn hơn là để anh mất tự do. Cô không muốn mình trở thành gánh nặng của anh. Cô không ăn nhiều,cũng không tiêu xài nhiều.Tử Long có đủ khả năng cho cô một cuộc sống tốt đẹp xa hoa. Nhưng tinh thần lại khác. Sẽ chẳng vui vẻ gì khi phải sống vì trách nhiệm chứ không phải vì yêu. Tử Long có thể cao thượng vào lúc này nhưng liệu có thể đảm bảo điều đó đến hết cả đời hay không? Cho anh một con đường thênh thang,để anh bước đi mà không vướng bận gì có lẽ là hay hơn. Cô nghĩ đơn giản như thế,chỉ như thế thôi……………
Elina ra khỏi nhà đến cửa hàng nơi mình làm việc.Cô sẽ xin nghỉ. Lúc này nhà hàng cũng không đông lắm,các đầu bếp đang nghỉ ngơi.Cô nộp đơn thôi việc rồi tìm đến chỗ vài người đồng nghiệp thân thiết.
-Chị à,em sẽ nghỉ việc ở đây –Elina lên tiếng gọi. Người phụ nữ đó quay người ra nhìn Elina ngạc nhiên
-Tại sao? Công việc cũng tốt mà? em không bằng lòng ở điểm gì ?
-Không phải,tất cả đều rất tốt nhưng em muốn thay đổi không khí một chút. Em sẽ vào thành phố Hồ Chí Minh và sống ở đó dài dài
Cô nói chắc nịch. Ngày trước có lúc nói chuyện với Lạc Dương. Anh đã bảo cô nếu ai thất tình hay có chuyện gì buồn thì nên vào miền Nam.Sài Gòn là thành phố đông đúc và tấp nập. Niềm vui có thể tìm thấy ở mọi nơi. Ngay cả những đêm khuya những người bán hàng rong vẫn lang thang trên phố. Ghé vào một cửa hàng nhỏ,nhâm nhi ly cà phê hay thưởng thức vài món ăn vỉa hè cùng bạn bè nỗi buồn sẽ vơi đi rất nhiều.Sài Gòn khác hoàn toàn Hà Nội. Hà Nội mang nét gì đó uy nghiêm ,trầm lặng còn Sài Gòn lại vồn vã.Đó là tất cả những thứ cô cần. Một nơi mà niềm vui chen lấp đi nỗi buồn,nơi mà cô có thể tự do khóc,tự do nhớ về anh mà anh không nhìn thấy,để anh không cảm thấy có lỗi.
-Em bỏ đi vì anh chàng đó? –người phụ nữ ấy chợt hỏi, ý nhắc đến Tử Long, chị cũng đã từng nghe chuyện Elina chết hụt vì Tử Long rồi
-Có lẽ thế………..- Elina nói nhỏ,tiếng như lạc hẳn đi
-em bỏ đi trong khi không có tiền?
-Cũng gần như thế. Nhưng em sẽ lo liệu được,chị cứ yên tâm
Người phụ nữ đó nhìn Elina vẻ xót xa.Cô không phải người gốc Việt nam nhưng sao chị vẫn luôn cảm nhận có một cái gì đó thật thân thuộc.CÓ lẽ bởi Elina thùy mị và nết na như một người con gái Việt nam. Những cô gái ngoại quốc có thể chỉ nói chuyện với một người bạn khác giới trong 2 tiếng đồng hồ ,thấy thú vị và yêu. Và rồi có thể ngay ngày hôm sau tuyên bố chia tay. Elina khác.CÔ quá chung thủy và cũng bởi vì thế mà bây giờ cô đau. Người phụ nữ ấy rút ra từ trong túi ít tiền dúi vào tay Elina
-Chị có ít thôi,em cầm tạm đi, vào miền Nam nhớ sống tốt nhé
-Không,chị cũng cần tiền để sống mà. Em có đủ rồi
-đừng thế,chị có gia đình,có chồng,có bố mẹ đầy đủ,chị không lo chết đói nhưng em yếu ớt lại có một mình nơi đất khách quê người liệu có sống nổi không?
-Chị đừng có coi thường em thế chứ? –Elina cười cười trêu chọc chị.
-Cái con bé ngốc này,cứng đầu thế không biết –chị cốc nhẹ vào trán Elina. Cô chỉ cười rồi xin phép về chuẩn bị vài thứ.Người phụ nữ ấy cũng chẳng muốn ép Elina hơn nữa. Elina vốn khiêm tốn và không thích làm phiền người khác. Nếu cô nói là có thể làm được thì có lẽ mọi việc cũng không đến nỗi nào.Vấn đề chị lo là về mặt tinh thần thôi. Elina mềm yếu như thế nào chị cũng hiểu. Chị lo nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc dặn dò cô sống cẩn thận và báo cho chị biết tình hình của mình………………..
Trên đường về nhà Elina có ghé qua một vài quán xá bên đường.. Nắng vẫn vàng và ngày vẫn xanh. Ngày hôm nay cũng giống như bao ngày nhưng buồn bã.Cô nghĩ về những tháng ngày trong quá khứ,những ngày giản đơn nhưng hạnh phúc.
Những nhành hoa lơ thơ vương vất trước cổng khu trung cư khẽ đùa trên tóc cô. Một nụ cười phớt hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt cô.
-Tạm biệt………………
Sáng hôm sau………..
Tử Long vội vã phóng xe đến tòa trung cư nơi Elina ở.Anh dừng xe trước cổng đứng đợi cô. Nhưng mãi không thấy bóng dáng đâu. Hôm qua anh có hẹn cô đi sớm vậy mà giờ này vẫn chưa thấy đâu. Linh cảm có chuyện không hay anh chạy vội vào thang máy lên phòng cô.Phòng khóa. Xuống đại sảnh hỏi mấy cô lễ tân,họ nói Elina đã trả phòng được một lúc rồi. Anh hốt hoảng,toàn thân run lên đứng không vững. lao vội vã đến xe,nhấn ga phóng vô định. Liệu cô có thể đi đâu? Anh hoàn toàn không có ý nghĩ rằng cô sẽ bỏ đi như thế này.Đột ngột. Anh đau.Anh lo sợ và lúc này không phải vì trách nhiệm nữa.Đôi mắt đỏ hoe nhìn đăm đăm về phía trước. Anh sợ mất cô………….mãi mãi………….
Từng hình ảnh từng kí ức cứ ào ào trôi về trong trí óc khiến anh rối bời.Anh nhớ đến khi mình còn ở Mĩ,khi đang mất trí nhớ, khi mà đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng thì cô đã xuất hiện. Thật nhẹ nhàng thật tình cờ.Cô như một thiên thần bé nhỏ đặt chân vào cuộc đời anh. Định mệnh cho anh được gặp cô và yêu cô
Là cô đã chăm sóc anh,là cô đã ở bên anh lúc anh cần nhất.
Xúc cảm chợt trào dâng trong lòng.Anh yêu cô là thật lòng.Không còn nghi ngờ gì nữa.Quyết định của anh là đúng đắn.Yêu cô và bảo vệ cô đến hết đời là tất cả những gì anh muốn làm.Elina đã yêu anh mà không toan tính,yêu hết mình.Sẽ thật là bất công nếu cô phải chịu bất cứ tổn thương nào
Tử Long đang suy nghĩ xem liệu cô có thể đi đến đâu. Bát chợt trong đầu anh hiện lên hình ảnh quen thuộc. Có lẽ cô đến cầu Kì Linh. Anh vôi phóng xe đi ngay.
7h sáng,cầu Kì Linh đã tấp nập người.Anh xuống xe,chạy hết chỗ này qua chỗ khác. ÁNh mắt nhìn hỗn loạn.Biết bao nhiêu người thế này tìm đâu cho ra cô bây giờ.Xe cứ phóng qua vun vút,người cứ bước đi nườm nượp. Anh dường như tuyệt vọng.Cô ấy có thể đi đâu? Anh hoang mang quá chừng.Anh gọi cho mấy tên vệ sĩ lệnh đi tìm Elina ở sân bay,bến tàu,bến cảng, đủ mọi nơi. Anh vội đến sân bay Nội Bài,có lẽ cô sẽ bay đi đâu đó. Anh đoán là cô sẽ về Mĩ một mình
Sân bay còn nhiều người hơn cầu Kì Linh gấp bội. Người người nối nhau. Anh xem bảng thông báo chuyến bay. Bất chợt tia hi vọng lóe lên trong anh khi anh nhìn thấy tên cô. Không ngờ cô bay vào thành phố HỒ CHí Minh.Anh ráo riết chạy đến khu vực bay đến Hồ Chí Minh.Đảo quanh một vòng anh mừng rỡ khi nhận ra Elina. Cái dáng người bé nhỏ đã quen thuộc với anh bao nhiêu năm.
-Elina,em đứng lại đó cho anh –anh nói gần như hét khiến bao nhiêu người giật mình
-……………… -cô quay người lại thảng thốt không cất nên lời.
Bất ngờ Tử Long lao đến ôm chầm lấy cô trong cái ôm tha thiết.Elina vùng người ra nhưng anh kéo cô lại
-đừng ,đừng đi……………..Anh xin em………….. –anh nói run run
-Không,đừng cố tỏ ra như thế,em không cần………..
-Làm ơn……….. –anh cầu xin. Phải! lúc này anh đang cầu xin cô chứ không phải là cô chủ động.Anh cần lắm bờ vai nhỏ bé của cô,cần lắm đôi tay trắng muốt kia,cần lắm một Elina hiền thục nhu mì luôn ở bên. Anh cần cô,rất cần cô.
-Về với anh,được không? –anh vuốt lại mấy sợi tóc lơ thơ vương trước khuôn mặt cô và bất ngờ hôn lên đôi môi cô thật khẽ.
Elina bàng hoàng. Cô hoàn toàn bị động trước nụ hôn của anh. Khuôn mặt đã ửng hồng,cô bối rối
-Nhưng……………..
Cô định nói nhưng anh đã đưa ngón tay đặt trước môi cô ngăn lại
-Đừng nói gì,anh sẽ cho em thấy tất cả. CHỉ cần em đừng đi đâu. Vậy thôi!
Elina nhìn anh,đôi mắt hỗn loạn. Cô lưỡng lự trước tất cả.Ra đi hay ở lại?Quá khó khăn.
-Anh yêu em vì trách nhiệm? –cô gặng hỏi
-Không,chắc chắn không phải như vậy! Hãy tin anh,dù chỉ là một lần
-Em tin anh!
Cô đáp nhẹ. Từ đáy mắt anh,cô nhìn thấy có hình ảnh của cô. Đậm nét.Cô muốn tin anh và cô đã tin anh.Chờ đợi và ước mong cho một tương lai tươi đẹp.
Tử Long cười cười nhìn ra đằng xa trong khi Elina tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.Anh bỗng thấy lòng nhẹ nhõm lạ bởi anh biết Elina cũng đang cười.Ngày mai anh sẽ lại tất bật bắt đầu một tình yêu ! Bến đỗ của anh là cô gái đứng bên cạnh.Đi nhiều rồi cũng mệt,anh sẽ dừng chân ở đây,dừng chân để nhìn lại mình và để suy nghĩ mình nên làm gì vào quãng đường tiếp theo.
‘Trên thế gian này có những điều thật kì lạ.Có những khi ta yêu một người chỉ để biết cách yêu một người khác như thế nào mà thôi’ –Belle princess
Tử Long cũng thế,anh đã phạm nhiều sai lầm trong tình yêu với Mai mai bởi anh còn quá bồng bột trẻ con.Bây giờ sẽ khác.Anh đã trưởng thành hơn và đủ sức che chở cho elina ,yêu cô một cách đúng đắn hơn!
Phía trước là con đường lá vàng rơi vắng lặng,không gian chìm vào yên tĩnh,xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng lá rơi xào xạc.Hai cái bóng bước đi chầm chậm bên nhau nhìn về phía trước với ánh mắt tràn đầy hi vọng. Sẽ lại bắt đầu từ đầu,sẽ lại yêu nhau từ đầu………
-Anh sẽ yêu em đến hơi thở cuối cùng……………Elina à………….1h sáng.
Lạc Dương vẫn đang ngồi bên bàn làm việc.Anh cặm cụi với đống giấy tờ.Xung quanh mọi người đã đi ngủ hết rồi, riêng phòng làm việc của anh vẫn bật đèn sáng. Bé Bi đột nhiên khóc làm Mai mai tỉnh.Cô giật mình khi không thấy Lạc Dương nằm bên cạnh.Vừa nhẹ nhàng dỗ dành con,cho con uống sữa cô vừa rảo bước đi sang phòng làm việc của Lạc Dương. Quả thật cô đoán không sai,anh đang dán mắt vào máy tính.
-Anh………………. –cô gọi nhỏ
-Ơ,sao không ngủ đi,lại bế cả con sang đây nữa ? –anh ngạc nhiên hỏi lại cô
-Con đói,em cho nó ăn.Anh còn làm việc đến bây giờ cơ à ? Ốm chết đấy –cô trách móc.Lạc Dương chỉ cười không đáp đòi bế con.CÔ lặng lẽ nhìn cái cách anh âu yếm con mà cô suýt nữa chảy nước mắt. Từ ngày cưới anh,anh cũng có nói nhiều hơn một chút,hay cười. Nhưng bản tính khó đổi. Anh thường không tâm sự với cô những điều anh nghĩ,những thứ anh lo lắng.Anh im lặng và chịu đựng tất cả.
Mai Mai không phải một thương nhân nhưng cô cũng thừa hiểu sự vất vả trên thương trường. Người ta vẫn bảo thương trường là chiến trường. Cô biết chứ.Lạc Dương là một tổng giám đốc,quản lí cả một tập đoàn lớn. Tiền thì nhiều đấy nhưng đâu phải chuyện dễ dàng. Có biết bao áp lực,bao khó khăn. Vậy mà chưa bao giờ anh than phiền một câu. Cô muốn quan tâm anh,muốn hiểu anh hơn nhưng những lúc cô hỏi anh chỉ cười rồi bảo : ‘Không phải lo’.
-Anh ngủ đi,mai làm cũng được
-Em cứ ngủ đi,lát anh ngủ sau.Bế con về giường đi này, Bi ngủ mất rồi –anh chợt cười thật ngọt ngào –cái thằng bé này hay thật,vừa ăn cái đã ngủ,đúng là trẻ con,dễ thương quá
-Đừng làm em lo……………….. –Mai mai chợt cúi xuống ôm lấy bờ vai anh,ôm rất chặt,nước mắt cô trào dâng.
-Làm mẹ rồi mà vẫn còn mít ướt. Sau này con mà hay khóc như em là anh bắt đền đấy –anh trêu chọc
-Không,anh phải đi ngủ cho em,không là em mách mẹ -cô lau nước mắt dọa anh thật ngố khiến anh phá lên cười. Cái lí do cô đưa ra làm anh cười đến chảy cả nước mắt.Anh đành rời đống tài liệu,chiều cô vợ bé nhỏ một tí
-Ừ,được rồi,chồng ngủ.
-Thế chứ -cô hả hê –Hì hì,chăm sóc anh là nghĩa vụ của em
-Hình như em còn một nghĩa vụ quan trọng hơn –anh liếc cô rồi cười gian manh. Mai Mai nghiêng đầu nhìn anh trông thật ngốc
-Nghĩa vụ gì ?
-Thôi,không cần hỏi –anh nói vội rồi cúi xuống hôn thật dài lên đôi môi cô. Mai Mai đỏ mặt khi nghĩ đến điều anh vừa nhắc. Cô ôm con thật chặt đẩy Lạc Dương qua một bên phụng phịu
-Thôi đi,anh đừng có mà thừa cơ…………….khuya quá rồi,em cho con nằm giữa,đố anh làm gì được em. Lo mà ngủ đi,mai lại kêu ca mệt mỏi –nói xong cô quay ngoắt người đi bỏ lại anh đằng sau. Lạc Dương tựa lưng vào tường cười khúc khích
-Đi chậm thôi,chờ anh với vợ ơi…………..
Sáng hôm sau
-Suỵt,nín nào bé con,bố đang ngủ -Mai Mai cười cười thầm thì với bé Bi
-Ba ba,ba ba–cậu nhóc cứ lí la lí lô suốt bên Lạc Dương. Cái tiếng khúc khích cười rất con nít của nó đánh thức anh dậy.Anh nhỏm người ôm trọn cậu nhóc vào lòng cười phá lên
-Gọi ba gì nào ? –anh gõ nhẹ vào trán con
Bé Bi chả nói gì cả,chỉ nhìn anh cười toe toét trông rất yêu.Lạc Dương vui vô hạn.Anh hôn lên gò má bầu bầu của con một cái thật dài và âu yếm. Anh bỗng nảy ra một ý quay sang bảo Mai Mai
-Vợ,hôm nay anh rảnh,nhà mình đi chơi đi ?
-Nhưng em còn nhà hàng –cô phản đối
-Nhà với chẳng hàng cái gì ? đi chơi có phải vui hơn không ? Để cô em họ trông hộ là được rồi
-Ừm,cũng được
Cô gật đầu đông ý.Cô vui,vì lâu lắm rồi anh mới có thời gian rảnh rỗi cùng cô và con đi chơi.Anh bận nhiều,cô cũng bận nhiều.Thời gian dành cho nhau thật sự ít ỏi.
-Thế anh muốn đi đâu ?
-Đến công viên rồi vào siêu thị mua ít đồ nhé ?
-Vâng –cô cười toe,vội vàng đi thay quần áo chuẩn bị cho một ngày quậy tung trời cùng ông chồng đáng yêu.
Công viên 8h sáng.Những cụ già tập thể dục buổi sáng đã ra về từ lâu,công viên khá vắng. Thanh tĩnh nhẹ nhàng và tinh khôi. Mai Mai bế bé Bi đi bên Lạc Dương cứ cười tít mắt mãi không thôi. Anh thấy cô có vẻ phấn khích ghê gớm như thế thì không khỏi ngạc nhiên
-Em vui đến thế sao ?
-Vui chứ,mọi khi em toàn đưa con đi một mình,hoặc là anh đưa đi,hiếm khi cả nhà đi cùng nhau mà
Nghe câu nói của cô anh hơi chạnh lòng.Hẳn là cô đã mong chờ giây phút này mỗi ngày. Vậy mà anh không thể làm nổi.Công việc khiến anh mệt mỏi, anh không còn quan tâm cô nhiều được như trước. Tình cảm san sẻ cho con và cho cô. Có lẽ cô đã buồn rất nhiều
-Anh sẽ sắp xếp công việc để đưa em đi chơi nhiều hơn –anh hứa
-Được thế thì thích quá,hì hì
-Ma ma, ba ba,chơi chơi – cậu nhóc lại bi bô. Cả Mai mai và Lạc Dương cùng phá lên cười.Tiếng trẻ con thật đáng yêu.
Bất chợt từ phía xa,bóng dáng quen thuộc thấp thoáng lướt qua. Mai Mai cố nhìn kĩ xem đó là ai.Cô ngỡ ngàng khi nhân ra đó là Tử Long và Elina.
-Anh,anh,kia có phải Elina và Tử Long không ? –cô hỏi lạc Dương đã xác nhận lại một lần nữa
-Ư………………….ừ,đúng rồi –Lạc dương nheo mắt trông ra phía xa rồi cất tiếng gọi lớn –Tử Long, Elina………………… !
Cả hai giật mình khi nghe tiếng Lạc Dương gọi.Elina mỉm cười thật tươi chạy vội ra chỗ anh.Mai mai đang bế đứa bé trên tay. Trông thấy cậu nhóc Elina thực sự phấn khích. Cô dang cánh tay ôm trọn cậu nhóc vào lòng
-Ôi,bé Bi của anh chị đây à ? Đáng yêu quá ! Đẹp trai y hệt bố nó,còn đẹp hơn trong ảnh anh chị cho em xem nhiều –cô khen hào sảng
-Ừ,không ngờ lại gặp em ở đây. Về Việt Nam lâu chưa ? –Lạc Dương hỏi
-Em mới về,em với Tử Long định đi dạo linh tinh rồi vòng vào siêu thị mua đồ ăn đến nhà anh « đập phá » một trận đây –cô trêu ghẹo
Mai Mai và Lạc Dương phì cười. Elina có vẻ lạc quan yêu đời hơn rất nhiều.
Tử Long không chạy lại,anh lặng người khi nhìn thấy Mai mai.CÔ đứng giữa khoảng nắng ấm,khuôn mặt vẫn rạng rỡ,vẫn còn cái nét gì đó rất hồn nhiên.Cô cũng có béo lên một chút nhưng dáng người vẫn thon thả.Mặt hồng nhuận,có lẽ cô thực sự hạnh phúc.Anh mỉm cười vì quyết định của mình hai năm trước.Anh đã buông tay để tất cả cùng hạnh phúc.Nhìn về phía Mai Mai,anh nở nụ cười tươi rói
-Chào anh Lạc Dương ! Mai mai,nhớ ra anh chưa ? –anh nở nụ cười đầy ẩn ý.
-Anh biết rồi còn hỏi –cô xị mặt. Thực ra chuyện này cô cũng có nói với anh lúc cô sinh em bé. Khi ấy anh đã cười và bảo cô ngốc.
-Ừ,đừng suy nghĩ nhiều,anh đùa thôi. Em giỏi lắm,lừa hết cả mọi người. Ha ha
Anh bật cười lớn rồi tiến lại gần hơn một chút,anh dang vòng tay ôm lấy bé Bi,lòng anh cảm thấy bình yên hơn bất cứ lúc nào.Một gia đình đáng yêu với một đứa bé đáng yêu.Anh đưa bàn tay lướt nhẹ trên mặt cậu nhóc. Bi có đôi mắt thật giống mẹ. Trong veo và ngây thơ.Đồng tử mở to trông rất ngộ.Đôi mắt ấy đang nhìn anh y hệt cách Mai Mai nhìn anh nhiều năm về trước.Anh khẽ cười,chợt thấy vui vô hạn vì đã lâu lắm rồi anh không bắt gặp ánh nhìn ấy từ phía Mai Mai.
-Bé đáng yêu quá. Anh sướng thật đấy Lạc Dương
-Ừ,mau mau cưới Elina đi rồi còn có một đứa như thế này –Lạc Dương trêu chọc
-Anh cứ yên tâm,em cưới liền –Tử Long bật cười thành tiếng –Thôi,về nhà anh đi nhé ?
Trên con đường thênh thang, những mảng màu sắc tung bay hòa lẫn vào với nhau,những trái tim đang chung nhịp yêu thương. Phía trước là bầu trời,là khoảng tương lai bao la rộng mở.Ngước mắt nhìn vòm trời khoáng đạt………………..thiên đường…………..