Lamborghini Huracán LP 610-4 t
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Phòng VIP số 7 bệnh viện Vương Thị, Thiện ngồi im lặng nhìn Ân đang nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền mệt mỏi.

Bác sỹ bảo cô bị suy nhược thần kinh.

Càng nghĩ Thiện càng chau mày, Ân rốt cuộc lo lắng điều gì mà đến mức này?

Nắng xuyên cửa sổ ghé đến nhẹ nhàng phủ lên cô gái đang nằm trên giường làm toàn thân cô bừng sáng như một thiên thần. Làn da trắng như tuyết trở nên hồng hào hơn, đôi môi đỏ được nắng hôn lên làm thêm phần thắm.

Nắng nhảy nhót trên nền da mịn, vuốt ve gò má thon gọn, thỏa sức ôm trọn cô gái. Gió ở bên ngoài hận mình không thể xuyên qua cửa kính đóng chặt kia để đến bên nàng công chúa đang say ngủ.

Trong khoảnh khắc ấy, Thiện như người bị thôi miên, bàn tay vô thức vuốt nhẹ gò má Ân. Cảm giác mịm màng truyền đến làm cậu không muốn rời ra.

Cậu công nhận là khi cô ngủ, nhìn như thế nào cũng giống một thiên thần. Đôi hàng mi dày in bóng xuống nền da trắng tạo thành hai cánh quạt, gương mặt thanh thoát thả lỏng có phần dịu dàng mỏng manh.

Cậu tự hỏi điều gì khiến lúc cô thức lại giống quỷ dữ như thế? Là khí thế bức người? Cái nghiêng đầu thách thức? Đôi mắt như xuyên thấu tim gan hay cái nhướn mày cao ngạo? Có thể là tất cả những điều đó. Thiện không biết nữa, cậu lúc này như người mộng du không ý thức được vẻ xuất thần của mình, cứ mãi nhìn ngắm gương mặt kia, lưu luyến không muốn rời mắt.

Nếu có thể cứ mãi nhìn ngắm như thế này, với cậu không còn gì tốt hơn nhưng Ân đâu thể ngủ mãi, đôi hàng mi dày khẽ rung động, đã đến lúc cô tỉnh lại.

Nhất thời chưa thích nghi được với ánh sáng, Ân khẽ nheo mắt lại.

Ngồi dậy rồi đảo mắt nhìn quanh, cô nhận ra mình đang ở bệnh viện. Màu tường, kiểu ra giường và cách bài trí này chỉ có thể là bệnh viện của Vương Thị.

Ngay khi Ân có dấu hiệu thức dậy, Thiện đã thu tay về và lập tức quay mặt ra chỗ khác. Bây giờ mới từ từ quay lại, làm bộ bất ngờ khi thấy cô đang ngồi trên giường.

“Tỉnh rồi à người yêu?” – Thiện cười, giọng vừa bông đùa, vừa mỉa mai.

Ân khẽ chau mày.

“Nghe kinh quá!” – Vừa nói cô vừa lắc đầu cho tỉnh táo hẳn.

“Có gì đâu. Cậu là người yêu của tôi mà.”

Nụ cười giả tạo của Thiện không thể qua mắt Ân. Cô nhướn mày nhìn cậu rồi cười khẩy.

Thiện đang đùa cợt nhớ ra điều gì bất ngờ trở nên nghiêm túc.

“Cậu có chuyện gì lo lắng à?”

“Không.”

“Vậy tại sao lại bị suy nhược thần kinh?”

“Bác sĩ chuẩn đoán sai đấy.” – Ân nhún vai.

Thiện nhất thời không biết đối đáp thế nào, chỉ có thể gật đầu. Ân nói cũng có lí. Nhìn cô lúc nào cũng tỉnh bơ như không bao giờ có chuyện gì làm bản thân lo lắng, sửng sốt hay bất ngờ. Suy nhược thần kinh? Không đời nào!

Không chỉ có Thiện, tất cả mọi người xung quanh Ân đều bị cái vẻ ngoài kia đánh lừa. Như đã nói, con người quá yếu đuối trong khi cuộc đời lại có quá nhiều thứ được che đậy một cách hoàn hảo. Tâm tư Ân là một trong số đó.

“Về thôi!” – Ân chẳng hề có ý định lưu lại bệnh viện thêm phút nào.

“Đi đây với tôi một lát.” – Thiện nói nhưng không có vẻ như đang đề nghị. Nó như một sự áp đặt.

Nhìn vào đồng hồ đeo tay, Ân ngước lên trả lời Thiện: “Về trường học đi! Để lúc khác rồi đi”

“Khỏi cần học.” – Thiện phẩy tay.

“Không được! Từ đầu năm đến giờ nghỉ mất hai buổi rồi.”

“Này, giờ cậu là người yêu của tôi. Cậu phải nghe lời tôi chứ.” – Thiện hậm hực.

“Tôi là người yêu cậu chứ có phải là con cậu đâu.” – Ân chau mày.

“Trước đây Đan rất nghe lời.”

“Tôi là Lã Thiên Ân. Nhớ cho rõ!” – Ân cau có bước xuống giường và đi ra khỏi phòng.

Bị đem ra so sánh với người khác, Ân thật sự cảm thấy khó chịu. Trước giờ cô luôn thờ ơ với lời nói của những người xung quanh nhưng lần này thì tức giận thật.

Ngay khi kết thúc câu nói thì Thiện đã cảm thấy áy náy, thầm ước mình không nói ra câu đó.

Đứng dậy và chạy theo Ân, cậu kéo tay cô lại định giải thích.

“Bốp!!!” – Với một lực rất mạnh, Ân đá vào ống chân Thiện.

“Aaaaaaaa!!!” – Tiếng la làm cả bệnh viện giật mình.

Nhướn mày nhìn người con trai đang ôm chân nhảy lò cò mặt nhăn nhó, Ân nở một nụ cười vừa ý rồi quay đầu bỏ đi.

Được vài bước, nghĩ gì đó, cô quay phắt lại, rành rọt tuyên bố.

“Nếu còn có lần sau tôi sẽ không đá vào chân cậu đâu.”

Mặt Thiện từ đỏ chuyển sang trắng, cậu bất giác buông cẳng chân đang ôm khư khư xuống, khom người dùng hai tay che đi phần thân dưới.

Lừ mắt nhìn thằng con trai đang đứng giữa lối đi với tư thế kì cục, Ân quay người bỏ đi. Gương mặt hồng chuyển đỏ vì nhịn cười, đến khi ra đến cổng bệnh viện, Ân bật cười thành tiếng.

Dưới ánh nắng trong như pha lê, nở nụ cười của cô như mùa xuân tỏa nắng, tiếng cười giòn tan hòa vào không trung, gió cuốn lên rồi thổi bay ra xa.

Chim chóc nghe thấy nổi hứng muốn hót vang lên, cây cối cảm thấy như có một sức sống mới, hoa cỏ cũng tươi tốt hơn. Đến cả ai kia đang đi cà nhắc với cái chân đau cũng quên luôn cơn đau mà ngẩn người.

Chương 15: Giết người không đền mạng.

Nữ sinh trường Lộ Thiên có một lòng kiên trì đáng nể phục, chỉ tiếc nó không được dùng đúng chỗ.
Hằng ngày, đám nữ sinh đứng đợi Ân trên đường về lớp một cách “rất đúng hẹn” chỉ để lườm nguýt, xỉa xói. Dù lần nào cũng tức điên lên vì sự thờ ơ coi thường của cô nhưng lại không hề có ý từ bỏ.
Đầu giờ học đã thế, đến giờ ăn trưa nào có thể không?
Ân vừa bước chân vào canteen, vô số ánh mắt sắc như dao lập tức phi về phía cửa.
Cầm dao thật phi may ra còn làm cô giật mình, còn nếu chỉ dựa vào ánh mắt mà muốn làm cô sợ, e là phải đợi vài kiếp nữa.
“Đây chẳng phải là Thiên Ân – Người nổi tiếng của trường sao?” – Từ sau lưng Ân, giọng nói cao vút hàm ý mỉa mai vọng đến. Giọng nói này, ngoài Liên thì còn ai vào đây.
Ân quả thật muốn xem đứa con gái vô vị này hôm nay muốn làm gì.
“Hôm nay với danh nghĩa là phóng viên của tờ báo trường, tôi có vài câu hỏi muốn cậu trả lời đấy.” – Rõ ràng là đang đối thoại với người cách mình có hai bước chân nhưng Liên lại la lớn lên, rõ ràng muốn gây sự chú ý.
Ân nhếch môi cười – Nụ cười ngạo mạn nhất từ trước đến giờ.
“Các nữ sinh trong trường và cả tôi đây thật muốn biết cậu đã dùng cách đê tiện nào để trở thành bạn gái của Vương thiếu gia?” – Sướng cao và rõ hơn hai từ “đê tiện”, Liên hỏi một cách vô tội vạ.
“Muốn học theo à?” – Tròn xoe hai mắt, Ân nghiêng đầu điệu bộ ngô nghê. Muốn lớn tiếng? Ừ thì cùng lớn tiếng, mọi người cùng nghe cho vui.
Đám nam sinh trong canteen nghe vậy cười ầm lên trong khi Liên và đám nữ sinh giận tím mặt. Thật không nên khi dùng chủ ngữ là “các nữ sinh trong trường và cả tôi”.
“Ánh Liên này, cậu để ý tôi đúng không?” – Liên còn chưa kịp tìm ra cách đối đáp thì Ân đã lên tiếng hỏi.
Nhất thời chưa hiểu đối phương ám chỉ điều gì, Liên chau mày ngẫm nghĩ trong khi Ân vẫn giữ nụ cười ẩn ý trên môi.
“Suốt hai năm học ở đây, cậu luôn kiếm chuyện với tôi một cách không mệt mỏi. Tôi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra vì sao cậu lại thế, giờ mới hiểu là vì cậu để ý tôi.” – Ân bật tay cái “tách” như vừa thông suốt điều gì.
Đám nam sinh trong trường càng được dịp cười lớn, có người phấn kích đến mức đập “rầm rầm” xuống bàn, một số nữ sinh ghét Liên cũng phì cười.
“Đừng có ăn nói bậy bạ!” – Giờ mới biết nãy giờ mình không lên tiếng vô tình bị hiểu rằng không thể phủ nhận, Liên quát lớn, gương mặt đỏ gay gắt.

“Không phải sao? Vậy tại sao khi nghe tin tôi có bạn trai cậu lại đến làm khó tôi? Phóng viên báo trường đâu phải chỉ có một người, sao lại chỉ có mình cậu muốn phỏng vấn tôi nhỉ?” – Vẫn cao giọng, Ân nghiêng đầu nhìn Liên bằng ánh mắt giễu cợt.
“Không phải vì tôi để ý cậu.” – Giận càng giận thêm, Liên quát to.
“Vậy là cậu để ý Thiện sao?” – Ân tròn mắt nhìn Liên, phô ra sự ngạc nhiên giả tạo.
Nét mặt bối rối của Liên đã tố cáo cô.
“Xem ra Kim tiểu thư quả là người đặc biệt! Thích bạn trai của người khác? Thì ra sở thích của cậu là xài lại.” – Ân một lần nữa tỏ ra như người vừa thức tỉnh sau cơn mộng mị, nghiệm ra được một chân lí, lập tức mừng rỡ la to.
Gương mặt đang đỏ bừng chuyển qua tím dần, cơn giận gần như muốn bứt đứt dây thần kinh, Liên hớp một hơi không khí nhưng lại thấy khó thở, bàn tay liên tục đập đập vào ngực trái. Cô quả thật bị Ân làm cho tức chết.
Sau khi giết người không đền mạng, đương nhiên Ân không có ý hỏi thăm xem Liên thế nào.
Khẩu vị ăn uống không còn, ở lại nhà ăn cũng chẳng để làm gì.
Ân trịnh trọng đi lên sân thượng.
Đứng tì tay lên thanh sắt lan can, cô nhắm mắt ngửa mặt lên trời. Mái tóc dài bị gió tốc lên, bung tỏa trong không khí, gương mặt sáng bừng ánh nắng.
“Tại sao lại bỏ bữa trưa?” – Giọng nói êm mượt như nhung vang lên sau lưng phá vỡ khoảnh khắc tận hưởng của Ân. Cô giật mình quay phắt người lại.
“Đang hỏi thăm sao?” – Ánh mắt Ân rõ ràng đang mỉa mai người đối diện, lại có thêm chút cảnh giác.
“Là quan tâm.” – Chất giọng du dương phát ra từ đôi môi đẹp một cách bí ẩn, Kiệt nhìn Ân thật hiền.
“Cũng phải thôi! Là chủ nhiệm thì phải quan tâm học sinh rồi.” – Ân gật gù ra chiều đã hiểu.
“Không phải như vậy.” – Kiệt chau mày, âm thanh phát ra từ miệng mất đi một phần nhẹ nhàng.
“Vậy chứ là gì? Sợ tôi có chuyện gì thì tài sản kia sẽ bị đưa đi quyên góp từ thiện à?” – Nét mỉa mai hiện ra trong đôi mắt, Ân nói như buộc tội.
Chỉ với một câu nói, Ân đã giết chết Kiệt. Anh lặng người, biết phải biện minh thế nào đây?
Sau khi “gây án”, Ân quyết tâm đào tẩu khỏi “hiện trường”.
“Không phải vậy!” – Kiệt nói gấp gáp như cố níu chân cô lại.
“Vậy chứ là gì?” – Ân quay người lại, nhếch môi cười khẩy.
“Là...là anh...lo lắng cho em.” – Khuôn mặt trở nên bối rối, Kiệt nói một cách khó khăn.
Trái tim Ân nhói lên như bị gai đâm trúng rồi lập tức tê buốt. Cô phá lên cười, hai mắt khép hờ để che đi ánh nhìn se sắt.
Cô cười một lúc lâu rồi đột nhiên nghiêm mặt, đôi mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào Kiệt làm anh muốn rùng mình.
“Đừng có đùa!”
“Anh không đùa.” – Giọng Kiệt trở nên không tự nhiên, ánh mắt vừa hy vọng nhưng cũng thật tuyệt vọng.
Nhìn sâu vào đó, Ân cảm thấy rõ ràng mình đang bị nhấn chìm từng chút một.
Cuối cùng, cô bất lực bỏ đi.
Kiệt còn đứng lại, tay phải ôm ngực trái.
Nếu biết trước đau thế này, một năm trước đã không ngu ngốc như vậy.
***

Ân ghét những nơi ồn ào, ghét những câu chuyện chẳng đi tới đâu của những kẻ vô công rỗi nghề. Thường thì sau bữa ăn cô sẽ đi dạo quanh trường, lên sân thượng hoặc về lớp, tuyệt đối không ở lại nhà ăn để hóng chuyện như những học sinh khác.
Sáng nay có một cơn mưa lớn bất ngờ rơi xuống lúc cô đang học tiết bốn, mưa không lâu nhưng cũng đủ làm cả sân trường và sân thượng đều ẩm ướt.
Đương nhiên sẽ không có chuyện Ân bất chấp tất cả để đi dạo (đúng hơn là nhảy qua những vũng nước) trong sân trường. Sau khi miễn cưỡng cùng ăn trưa với Thiện, cô đi thẳng lên lớp, ở trên đó tận hưởng sự yên tĩnh.
“Người yêu này, ngoài tôi ra cậu còn bao nhiêu người yêu?” – Ám cô cả bữa trưa chưa đủ hay sao mà giờ còn quấy rầy? Thiện vừa xuất hiện đã mang theo ồn ào.
“Tám.” – Vẫn nhắm mắt ngửa đầu dựa tường, Ân lạnh nhạt trả lời.
“Tám người?” – Thiện trừng mắt nhìn Ân, nét đùa cợt biết mất.
“Ừ, tám người. Thêm cậu nữa là chín.” – Ân nhún vai.
Thiện lừ mắt bỏ đi, cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Rõ ràng động cơ là hạ thấp và mỉa mai Ân, đến cuối cùng lại ôm một cục tức thoái lui.
Trong lòng khó chịu thế này có lẽ là vì...ban nãy ăn hơi nhiều.
“Anh Thiện!” – Thiện còn đang cau có thì tiếng gọi dịu dàng của Đan vang lên sau lưng làm cậu khựng lại.
“Anh Thiện, nói chuyện với em một chút nhé!” – Bước đến đứng đối diện với Thiện, Đan nói thật nhỏ nhẹ, đôi mắt trong veo chiếu vào cậu.
Thiện bặm môi, một phần trong cậu thật sự muốn nghe xem Đan nói gì nhưng một phần lại cảm thấy sợ hãi. Cậu thật không biết phía sau vẻ mặt thánh thiện kia rốt cuộc đang che giấu điều gì.
Còn chưa kịp quyết định cậu đã thấy tay mình bị Đan nắm lấy kéo đi. Trên hành lang vắng người, một bàn tay nhỏ đang nắm lấy một bàn tay lớn. Cứ như thế cho đến khi bàn tay nhỏ đột nhiên thu về vội vã, bàn tay lớn chơi vơi.
Thiện nhìn vào bàn tay vừa bị Đan bất ngờ buông ra rồi nhìn về phía trước. Hóa ra tay cậu trở nên chơi vơi thế này là vì sự xuất hiện của người thứ ba.
“Anh...Nghĩa!” – Cố gắng nói bằng giọng tự nhiên nhất nhưng vẫn không che giấu hết được sự bàng hoàng, dù Đan biết Nghĩa chưa nhìn thấy cái nắm tay vừa rồi nhưng vẫn cảm thấy lo.
Nghĩa nhìn Đan mỉm cười nhưng ngay khi vừa nhìn thấy người đang đứng sau cô, cậu thu nụ cười lại, thay vào đó là một cái chau mày khó chịu: “Em làm gì ở đây? Mà lại ở cùng...”
“Không phải là ở cùng mà chỉ vô tình gặp nhau thôi.” – Cắt ngang lời Nghĩa, Thiện nói bằng giọng đều đều.

Bàn tay vừa bị buông ra cũng đã thu về để trong túi quần từ lúc nào. Cậu thầm coi thường bản thân khi chỉ cần một cái nắm tay của Đan thì đã dao động.
“Thật vậy sao? Vậy mà tôi cứ tưởng Vương thiếu gia có ý với người yêu của tôi chứ?” – Cao giọng mỉa mai, Nghĩa cười như không cười.
“Tôi đã có người yêu rồi, cậu không hay biết gì sao?” – Thiện cười khẩy, nhìn Nghĩa bằng ánh mắt giễu cợt.
“À, đã nghe nói nhiều mà chưa có dịp gặp mặt.” – Nghĩa gật gù.
“Là chị gái của người yêu cậu.” – Thiện bồi thêm.
“Thế sao?” – Nghĩa ngạc nhiên quay sang nhìn Đan rồi kéo cô vào lòng mình, hôn nhẹ lên chóp mũi: “Em có chị gái à? Sao không nói cho anh biết?”
“Tôi mừng vì nó không đi rêu rao về chuyện đó.” – Một giọng nữ ngang phè bất ngờ vang lên làm mọi người phải hướng về phía phát ra.
Nhìn thấy Ân, hai mắt Thiện sáng bừng. Cậu còn đang không biết làm thế nào khi nhìn cảnh đôi nam nữ kia tình cảm thắm thiết, cô xuất hiện giống như là một cái phao được quăng cho cậu trong cơn nước lũ.
“Chị?” – Đan hơi bất ngờ.
Không để ý đến Đan, Ân tiến lại đứng sát bên Thiện, chau mày trách cứ: “Tớ tìm cậu nãy giờ.”
“Có chuyện gì à tình yêu?” – Thiện cười hiền, quàng tay ôm qua eo Ân.
Cô cũng cười, quàng tay ôm lại eo cậu và nhéo một cái rõ mạnh.
Thiện cười giả lả che đi gương mặt đang đỏ lên vì đau.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi đã gặp cậu một lần ở trong quán bar.” – Nghĩa suy nghĩ hồi lâu rồi chau mày nhìn Ân.
“Quán bar?” – Ân đảo mắt ra chiều ngẫm nghĩ rồi cười áy náy: “Xin lỗi, tôi tạm thời không nhớ ra đã từng gặp cậu.”
“Không sao, tôi sẽ cố gắng hơn để lọt vào mắt mĩ nhân.” – Nghĩa không hề để bụng, còn tỏ ra phóng khoáng.
“Cậu cố gắng lọt mắt bạn gái tôi làm gì?” – Thiện nhìn Nghĩa đầy coi thường.
“Có sao đâu! Hai người mới chỉ cặp bồ chứ đã cưới đâu.” – Nghĩa nhún vai.
Trước câu nói trắng trợn của Nghĩa, sắc mặt Thiện đanh lại trong khi Ân chỉ cười khẩy, Đan đứng bên cạnh không nói gì nhưng trong lòng thì không hề lặng sóng.
“Nếu vậy thì tôi phải sống đến mấy kiếp để đợi ngày Trần công tử lọt vào mắt mình rồi.” – Câu nói mỉa mai được Ân thốt ra vô cùng tự nhiên, giọng nói đều đều không lên chẳng xuống.
Thiện lúc này nghiệm ra một chân lí, “người yêu” của cậu không những ăn nói khó nghe mà còn biết giết người bằng lời nói. Cao thủ giết người không đền mạng đây mà!
Phớt lờ gương mặt vừa giận vừa ngạc nhiên của Đan và Nghĩa, Ân quay sang nhìn Thiện cười hiền: “Mình đi thôi!”
Nhìn bóng hai người bỏ đi, Đan gần như sắp nổ tung còn Nghĩa lại nở một nụ cười thích thú.
Trúc đào đã đẹp lại đẹp hơn vì cực độc.

Chương 16: Ai cũng không được.

Đương nhiên Ân không hay biết gì về suy nghĩ của Nghĩa. Cô xăm xăm bước đi, Thiện ở ngay bên cạnh. Cả hai không ai nói với ai lời nào.

“Cảm ơn...đã giúp tôi!” – Khi cả hai người vào lớp, Thiện mở lời khó khăn.

“Không phải tôi được trả tiền để làm những chuyện này sao?” – Ân nhún vai.

Thiện ngẩn người, giờ cậu mới cảm thấy thừa thãi khi nói lời cảm ơn. Sao cậu có thể quên rằng cô gái trước mặt được mình mua về nhỉ?

Trước đây, qua lời kể của Đan, cậu đã từng rất căm ghét Ân. Đến khi con người thật của Đan bị lộ tẩy thì từ lúc nào những lời kể ấy cậu đã không còn tin nữa.

Dù biết dùng tiền để có được mối quan hệ này và hơn một lần cậu nghĩ Ân và Đan là cùng một loại người, thế mà cậu lại chẳng thể ghét Ân.

Nhưng dù là gì đi nữa, không ghét không có nghĩa là thích. Cậu tự nhắc mình quan hệ của hai người cũng chỉ xây dựng trên một vụ trao đổi.

Thiện giáo huấn lại bản thân xong thì chuông vào lớp cũng vang lên.

Những tiết học buổi chiều cứ thế trôi qua trong lặng lẽ khi mà đám học sinh hoàn toàn thất bại trong việc chống đỡ cơn buồn ngủ nên đã gục xuống từ lâu.

Sau bao nhiêu sự mong mỏi, tiếng chuông kết thúc tiết học thứ ba của buổi chiều cũng vang lên. Đám học sinh hét lên phấn khích như thể đó là tiếng chuông giao thừa. Cũng dễ hiểu thôi khi mà tiết thứ tư là tiết học mà tất cả mong chờ nhất – Tiết thể dục.

Các nàng tiểu thư trước đây luôn càu nhàu về vấn đề vận động nên ra nhiều mồ hôi làm cơ thể họ dẻo quánh thì nay hối hả thay đồ rồi hào hứng đi đến phòng thể dục. Đám nam sinh thì không còn gì phải bàn cãi. Có cơ hội thể hiện thì tất nhiên không từ chối rồi.

Vừa tập hợp xong đội hình thì ông Dũng đi vào, trong tay ôm một bao gì đó và đặt “phịch” xuống sàn.

“Đây là võ phục của các em.” – Ông chỉ vào cái bao mình vừa đem đến.

Khỏi cần nói cũng biết gương mặt đám học sinh bừng sáng thế nào. Tất cả nhao nhao lên như một đám trẻ đang đứng trước mặt ông già Noel để đợi phát quà.

Ôm trong tay bộ võ phục, đám học sinh trở lại phòng thay đồ.

Sau chưa đầy mười phút thì tất cả đã tập trung trở lại phòng tập. Võ phục đã mặc nhưng chưa chỉnh tề, đám nữ sinh nhăn mặt cầm trên tay chiếc đai màu đen. Thì ra vấn đề là không biết thắt đai.

Nhìn thấy cảnh luộm thuộm trước mắt, ông Dũng chau mày đảo mắt tìm đứa học trò cưng của mình. Cuối cùng mắt ông dừng lại chỗ một nữ sinh đứng hàng cuối cùng.

Ân đọc được trong ánh mắt của thầy mình lời trách cứ “sao không chỉ các bạn thắt đai”. Không do dự một giây, cô nhún vai kiểu bất lực, tay trái giơ cao chiếc đai của mình cũng chưa thắt, gương mặt cam chịu.

Không biết phải làm gì với đứa học trò láu cá, ông Dũng đành tháo chiếc đai võ sư màu trắng đang bó lấy vòng eo “bánh mì” ra và dùng nó hướng dẫn cho đám học trò.

Sau khi những bộ võ phục đã được mặc chỉnh tề, cả lớp bắt đầu khởi động.

Đến khi tập te thì ông Dũng kêu lớp bắt cặp. Người này te thì người kia ấn vai xuống và ngược lại.

“Ân, chúng ta là một cặp nhé!” – Liên đang đứng trên hàng đầu sốt sắng chạy xuống chỗ Ân, miệng nói ngọt ngào nhưng mắt nhìn gian xảo.

“Cậu...đang tỏ tình với tôi đấy à?” – Biết rõ Liên đang nói gì, Ân vẫn giả vờ ngây ngô tròn mắt nhìn.

Đám học sinh đứng gần đó nghe được thì quay đầu lại nhìn ngay lập tức.

“Tôi đang nói bắt cặp để tập cơ mà.” – Bị nhìn như sinh vật lạ, mặt Liên đỏ gay gắt, giọng nói cũng vì thế mà lớn hơn.

“À, thế mà không chịu nói rõ.” – Gật gù ra chiều đã hiểu, Ân ngây thơ “vô số tội”.

Đôi mắt đang giận dữ của Liên càng trừng lớn hơn.

Nén cơn giận, Liên đề nghị Ân te trước. Ân không từ chối.

Ép hai chân xuống mặt đất theo hai hướng trước sau, cô nhăn mặt khó khăn.

“Để tôi giúp cậu nhé!” – Liên đề nghị ra chiều tốt bụng.

“Ừ.” – Ân vừa nói vừa gật đầu.

Chỉ chờ có thế, hai tay Liên đặt trên vai Ân và ấn mạnh hết cỡ.

Hai chân Ân trượt dài ra rồi ép sát xuống mặt đất.

Thấy mình đã te xuống hết, Ân cười toe, ngước lên nhìn Liên bằng đôi mắt long lanh cảm kích: “Cảm ơn cậu nhé!”

Liên hơi ngỡ ngàng: “Không...đau sao?”

-------------------------

-------------------------

Ân lắc đầu lia lịa để tăng tính phủ định.

“Không hề! Chẳng đau tí nào. Không ngờ lại dễ như vậy. Dễ thế này thì cậu dư sức làm được nhỉ!” – Ân nhìn Liên bằng đôi mắt ngây thơ hết chỗ nói.

“Tất nhiên rồi!” – Liên nghênh mặt, một chút cũng không biết mình trúng kế.

Ân hoàn thành bài tập te dọc, te ngang với sự giúp đỡ của Liên.

Bây giờ đến lượt Liên. Trước khi tập, cô nàng không quên mỉm cười tự mãn rồi ép hai chân xuống.

“Để tôi giúp nhé!” – Thấy Liên không ép xuống được nữa, Ân sốt sắng đề nghị.

Nghĩ đến nhờ cái ấn mạnh tay của mình mà Ân lại có thể te xuống được, Liên tức tối nói: “Ừ, mạnh tay vào!”

“Cậu bảo sao?” – Ân ngây ngô hỏi lại.

Đang te xuống một cách khó khăn, Liên bực mình quát lớn: “Tôi kêu cậu mạnh tay vào!”

Tiếng quát của Liên lớn đến nỗi thu hút tất cả sự chú ý của các học sinh và cả ông Dũng. Họ tự hỏi không biết nên khâm phục sự quyết tâm của cô hay cười cô không tự lượng sức đây.

Ân làm ra vẻ bất đắc dĩ, dùng hết sức bình sinh ấn vai Liên xuống.

Từ phòng thể dục, người ta nghe thấy một tiếng gào đau đớn, sau đó là tiếng khóc tức tưởi. Ân nhìn Liên bằng ánh mắt lo lắng, gương mặt ra chiều vô tội.

Liên vì đau quá nên cứ nằm như thế không thể ngồi dậy, cũng không còn sức để chửi. Cuối cùng một nam sinh phải bế cô lên phòng y tế.

Nhìn theo cảnh đó, mắt Ân ánh lên tia cười mỉa mai.

Biết là đứa học trò cưng của mình bày trò, ông Dũng chỉ biết lắc đầu. Ông hiểu Ân không vô cớ gây sự bao giờ nhưng quả thật lần này có phần hơi ác.

Từ trong phòng thay đồ đi ra, Ân không mấy ngạc nhiên khi thấy Liên gương mặt hằm hằm đầy sát khí đứng đợi ở cuối hành lang.

Chậm rãi đi đến chỗ Liên, cô nở một nụ cười thách thức.

Cơn giận của Liên vốn đang được nung trên lửa, nay vì nụ cười của Ân mà nổ tung. Thề rằng phải tát Ân ít nhất một cái nhưng bàn tay vừa vung lên không trung đã bị giữ lại.

Nhìn hai tay Ân vẫn đặt trong túi áo khoác, Liên trừng mắt quay lại nhìn kẻ phá đám.

Ánh nhìn rực lửa của Liên lập tức tắt ngấm khi thấy nam sinh đang một tay bỏ túi quần, một tay ghì chặt cổ tay mình, gương mặt không mấy thiện cảm.

“Cậu đang làm gì vậy?” – Giọng Hy lạnh băng không cảm xúc.

“Tờ...tớ có làm gì đâu.” – Với gương mặt hiền lành giả tạo, Liên cười xun xoe.

Buông mạnh cánh tay của Liên ra như ném đi một thứ dơ bẩn, Hy lạnh lùng nói: “Từ nay còn kiếm chuyện với Ân nữa thì đừng có trách.”

“Tớ đâu có kiếm chuyện gì đâu.” – Liên nhìn Hy bằng đôi mắt oan ức.

“Còn không mau đi chỗ khác.” – Đáp lại vẻ mặt thuần khiết của Liên là sự lạnh lùng đến run người, Hy nói như đang đe dọa.

Mặt Liên hơi tái, giọng điệu của câu nói cô vừa nghe quá đáng sợ. Vội vã bỏ đi nhưng không quên lén lườm Ân một cái, Liên thầm nguyền rủa.

“Nếu muốn gieo cho tôi một thùng lời nguyền thì trước hết giữ lại cho mình một cái đi!” – Bắt gặp ánh mặt của Liên, Ân nói giọng đều đều.

Không ngờ cái lườm kín đáo của mình bị phát hiện, Liên sợ hãi co chân chạy một mạch không dám quay đầu lại. Cô dám chắc nếu cô còn đứng lại thì Hy sẽ lột da cô.

Ân nhếch môi cười, nhìn theo bóng hồng đang hốt hoảng bỏ chạy. Nhưng ngay lập tức lại nhìn Hy bằng đôi mắt lạnh lùng.

“Tôi chưa nói với cậu là đừng xen vào chuyện của tôi à?”

“Nói rồi. Nhưng tôi đâu có nói là sẽ làm theo.” – Hy nhún vai.

“Tùy cậu vậy.” – Ân thờ ơ quay mặt bỏ đi.

Còn chưa bước đủ ba bước, cô thấy tay mình bị kéo mạnh trở lại.

“Tại sao lại là Thiện?” – Hy trừng mắt phẫn nộ, giọng hỏi không hề nhỏ.

“Bỏ tay ra!” – Không trả lời câu hỏi của Hy, Ân lạnh lùng ra lệnh.

Hy rõ ràng nghe thấy lời Ân nhưng thay vì buông tay lại kéo sát cô về phía mình hơn: “Tôi hỏi cậu tại sao lại là Thiện?”

Tiếng quát của Hy làm Ân hơi giật mình.

“Tại sao lại không thể là cậu ta?” – Lấy lại bình tĩnh, cô nhướn mày.

“Là ai cũng không được.” – Hy gằn giọng.

“Cậu nói không được thì là không được sao?” – Ân nghiêng đầu, điệu bộ thách thức.

Hy im lặng, cậu biết mình đang nổi giận vô lí. Nếu còn vô lí hơn nữa, cậu sợ rằng mình sẽ bị Ân ghét mất.

Cảm thấy bàn tay đang siết cổ tay mình lỏng dần, Ân giật tay ra, nét giận dữ không che giấu trên gương mặt.

“Phản ứng của cậu là gì?” – Ân hỏi.

Ngẩng đầu nhìn Ân rồi lại cúi đầu nhìn xuống đất, Hy im lặng.

“Cậu thích tôi sao?” – Câu hỏi mang đậm sắc thái mỉa mai, Ân nhướn mày chờ đợi câu trả lời.

Hy thấy lòng mình rối bời.

“Cậu nghe cho rõ! Nếu muốn sở hữu tôi như một chiến lợi phẩm, tôi sẽ giết cậu.” – Nét mỉa mai, sự bông đùa hoàn toàn biến mất, gương mặt Ân lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, đôi mắt tối đen nhìn xoáy vào Hy.

Dù không nhìn vào mắt Ân nhưng Hy có thể cảm nhận được cái nhìn lạnh lẽo của cô quét lên người mình. Ý muốn rùng mình càng lúc càng mạnh.

Đôi giày thể thao đen giây xám rời đi, càng lúc càng xa.

Thở hắt ra một tiếng, Hy như vừa thoát khỏi cơn bóng đè. Bây giờ cậu mới có thể ngẩng đầu nhìn theo bóng Ân.

“Tại sao khi đối diện với người con gái ấy lại không dám nói dối?”

“Vật sở hữu? Chiến lợi phẩm?”

“Có lẽ đúng là ý này.”

Hy cười nhạt, khẽ gật gù. Xem ra Ân còn nhìn rõ cậu hơn cậu rõ chính mình. Sở thích chiếm hữu đã làm cậu không còn biết đâu là yêu, đâu là ham muốn.

Phía sau Hy, gương mặt Thiện lạnh lẽo đến đáng sợ, quai hàm bạnh ra kìm nén sự tức giận. Anh họ của cậu rốt cuộc muốn làm gì? Và cậu rốt cuộc đang bị gì mà khó chịu thế này?

Chương 17: Bão về.

Một buổi sáng se lạnh và không có nắng, bầu trời ẩm ướt trực chờ sập xuống đầu người. Gió thổi như muốn cuốn bay mọi thứ cho thỏa cơn cuồng nộ. Bão về, đàn chim cũng không muốn rời khỏi tổ huống gì cất tiếng hót. Trời mới sang thu mà tưởng chừng như đông đã đến.

Thời tiết như thế này, khó trách khi không thấy những chiếc áo đồng phục của Lộ Thiên mà thay vào đó là những chiếc áo lông ấm áp và đắt tiền của các cô cậu ấm. Thế đấy, mùa bão – mùa khoe đồ.

Lững thững đi vào cổng trường trong màn chào đón nảy lửa, không khó để Ân đoán ra nguyên nhân của những cái lườm nguýt kia.

Ân thật sự cảm thấy đám nữ sinh này vô vị, còn chẳng đáng để cô cười khẩy.

Đi lên sân thương thôi!

Đứng thẳng người như thách thức những cơn gió lồng lộng kia, Ân khoác lên mình một lớp khi lạnh lùng khó tả. Mái tóc dài cứ thế tung bay trong gió, như muốn rời bỏ da đầu tiến thẳng lên trời cao.

Thở mạnh ra một làn khói mờ, đôi mắt cô bị che phủ bởi một màn sương mờ ảo khó xuyên thấu. Làn da vì lạnh mà ửng hồng nhưng gương mặt vẫn vô cùng thiếu sức sống.

“Biết ngay là chị sẽ lên đây mà.” – Từ phía cửa, Đan hùng hổ đi vào.

Ân mệt mỏi đến mức chẳng thèm liếc mắt.

Đứng khá xa chị gái mình, Đan ném tờ báo xuống mặt đất, phẫn nộ quát: “Giải thích đi!”

Ân liếc qua mặt báo, môi mỉm cười nhưng lòng chua chát. Trang nhất hôm nay đăng tin “Vương thiếu gia – người thừa kế tập đoàn Vương Thị – đưa bạn gái đi chọn siêu xe”.

Hình chụp cũng nét thật! Ân thấy mình đứng chễm chệ giữa cửa hàng bán siêu xe, Thiện đứng ngay phía sau hai tay bỏ túi quần, bên cạnh là chiếc BMW láng bóng.

Chẳng phải tự nhiên mà hai người họ có mặt ở đó, cũng không phải tự nhiên mà Ân đứng sát tấm cửa kính, quay mặt ra ngoài như vậy.

Đối diện cửa hàng đó là một tòa nhà bảy tầng. Tầng thứ ba là một tòa soạn báo, tầng một là nhà hàng. Đám nhà báo thường xuyên dùng bữa ở đây.

Thiện đưa Ân đến đây chính xác là để đám nhà báo có tin in báo.

“Mày muốn tao giải thích gì? Rằng người trong hình không phải là tao hay tao và Thiện không đến đó để mua xe?” – Nhếch miệng cười, Ân nhìn Đan vẻ giễu cợt.

“Chị...chị đúng là đồ đê tiện!” – Đan hét lên.

Vẫn giữ nụ cười trên môi, Ân nhìn Đan chán nản.

“Chị...trả Thiện cho tôi!”

“Tao cướp của mày sao? Là mày ngu ngốc bỏ rơi cậu ta trước mà.”

“Tôi...tôi...sẽ không để yên cho chị.”

“Cứ làm những gì mày muốn.” – Ân nhún vai, điệu bộ bất cần. Lần nào tức giận với cô Đan cũng nói câu này, nhưng đến cuối cùng không để yên thì cũng có làm được gì đâu.

Tức giận rời khỏi sân thượng, trước khi đi Đan không quên lườm Ân thật sắc.

Nổi giận thật rồi! Hối hận thật rồi! Những gì Thiện muốn dùng Ân để gây ra cho Đan đã thành công rồi.

Ân nhếch môi cười chua chát. Tiền cũng đã nhận rồi, lòng tự trọng không muốn bán đi cũng đành nhắm mắt ra giá thôi.

Khách không mời thứ nhất vừa đi, chỗ còn chưa kịp lạnh thì khách không mời thứ hai đã tới, đứng dựa người ở cánh cửa.

Ân vừa nhìn thấy đã lập tức nghe trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo nguy hiểm.

“Em...thật sự yêu Thiện à?” – Không che giấu sự buồn rầu trong giọng nói, Kiệt hỏi.

“Tôi có nghĩa vụ phải trả lời anh à?” – Đeo vào chiếc mặt nạ ngây ngô, Ân tròn mắt nhìn Kiệt.

“Cậu ta yêu em chứ?” – Biết là Ân sẽ không trả lời, Kiệt chuyển câu hỏi.

“Tìm cậu ta mà hỏi.” – Ân nhún vai.

Dù biết rất khó có thể nghe được một câu dễ nghe từ Ân, Kiệt đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn thất vọng.

“Em...hận anh lắm à?” – Nói ra điều mà bản thân sợ nhất, Kiệt như muốn nổ tung trong nỗi đau.

“Không! Tôi chẳng phí chút tình cảm nào cho anh.”

Đau! Không phải chỉ là một cái nhói nhưng là vô vàn cái nhói tập kích trái tim Kiệt một lúc. Anh rất sợ Ân nói hận mình, nhưng câu trả lời này còn đáng sợ hơn. Như thế có nghĩa trong lòng cô, anh đã không còn một vị trí nào.

“Anh phải làm gì em mới đối xử với anh như trước đây?” – Nước mắt không ngần ngại mà tuôn rơi, Kiệt nhìn Ân tuyệt vọng.

Một mũi dao cắm thẳng vào tim, Ân gồng người để không dao động trước gương mặt đang quặn lại vì đau khổ của Kiệt.

“Anh muốn quay lại sao?” – Rõ ràng trong lòng đang rất đau, Ân vẫn tỉnh bơ cười khẩy.

“Phải.” – Kiệt trả lời ngay lập tức.

“Nhưng rất tiếc, điều tôi muốn là anh biến mất mãi mãi, không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.” – Một nụ cười lạnh như băng nở ra rồi nhanh chóng tắt đi, Ân đi vụt qua Kiệt để lại anh chết đứng với nỗi đau.

Ân có thể nghe thấy tiếng “phịch” do Kiệt khuỵu xuống sàn.

Cô muốn quay đầu lại, muốn nhìn anh, thậm trí muốn chạy đến chỗ anh. Nhưng ý muốn ấy là điều cấm kị. Nếu làm như vậy, cô biết mình sẽ không còn đường thoát. Nỗi đau sẽ chỉ có thể tăng thêm chứ không cách nào bớt đi. Vậy thì thà có một đoạn kết đau khổ còn hơn một nỗi đau không có đoạn kết.

Đà Lạt hôm nay trời có bão!

***

Dự báo thời tiết các đài đều nói hôm nay bão sẽ đổ bộ lên đất liền, vì thế sẽ có mưa lớn. Thế mà trời tuyệt nhiên không mưa. Bầu trời cứ xụ mặt như giận dỗi, ôm khư khư nước trong những đám mây và mặc kệ cho gió lộng hành.

Không chút nương tay, gió hung hãn lay mạnh hàng cây nghiêng ngả. Những chiếc lá va chạm vào nhau tạo nên những tiếng xào xạc như than trách. Cây đâu hiểu rằng có than trách thế này hay hơn nữa thì gió cũng không quan tâm, đơn giản vì gió vô tình.

Không ít lá vàng bị gió hung hãn tước đoạt khỏi cây. Tưởng rằng thế là bình yên ôm đất mẹ nhưng lại chẳng thể. Bay lên rồi bị ném xuống, gió bạc bẽo cứ thế chơi đùa đến lúc chán. Một số rác rến bị gió thổi từ đâu về làm con đường trông không còn sạch sẽ như trước.

Đi dưới bầu trời u ám, xuyên qua những cơn gió, Ân bước chậm rãi để lắng nghe những tiếng vù vù vọng khắp không gian. Mái tóc được giấu trong áo khoác và được giữ gọn bới chiếc khăn quàng cổ.

Lơ đãng quét mắt qua con đường bên cạnh, cô nhanh chóng thu ánh nhìn về rồi lại dượm bước về phía trước.

Chẳng có gì đáng để cô phải để tâm, mọi điều vẫn diễn ra như nó phải thế. Con đường kia phải đông xe, những bà nội chợ phải đi siêu thị, học sinh phải đi học, người lớn phải đi làm, dù thời tiết có như thế nào đi nữa.

Căn bản mà nói, ngày mai có tận thế thì hôm nay cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn. Bản thân mỗi người đều có những lúc muốn chết đi cho nhẹ nhàng, nhưng suy cho cùng thì không ít thời gian họ dùng để phấn đấu cho cuộc sống trở nên tốt hơn.

Những kẻ phí phạm thời gian cũng đã biết mình làm chuyện thừa thãi. Sau những ngày phục kích trước cổng trường, ngoài hành lang, trước cửa lớp để lườm, để rủa, để mỉa mai, các nữ sinh cuối cùng cũng từ bỏ cái trò tự chuốc bực tức vào thân. Giờ chỉ vô tình thấy Ân ở đâu thì mắng nhiếc ở đó.

Không biết bản thân đang trốn tránh điều gì, có điều hai tuần này Ân không lên sân thượng mà đi thẳng đến lớp.

Hai tuần nay Kiệt cũng không đến trường.

Chuông reo vào lớp, đã quá quen với việc tự quản, Thủy – lớp trưởng đang định lên chia bảng rồi gọi một vài bạn học tốt sửa bài tập thì một giáo viên bất ngờ đi vô trong sự bỡ ngỡ của đám học trò. Có đứa còn tưởng cô giáo này đi nhầm lớp.

Đương nhiên sẽ không có chuyện các cô cậu ấm này đứng lên chào giáo viên.

“Chào các em, cô là Mai Hạnh, cô phụ trách bộ môn Vật Lý và từ hôm nay sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em” – Cô Hạnh đứng trước bục, dõng dạc giới thiệu. Xem ra cô cũng chẳng mong chờ lời chào “tổn thọ” của đám công tử, tiểu thư.


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!