XtGem Forum catalog
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Bữa ăn kết thúc một cách chóng vánh, ai làm việc nấy, hoàn toàn không có ý định cải thiện tình hình.
Thời gian tiếp tục trôi như nó phải thế.
Tối hôm đó, trong bầu không khí ủ dột, Phụng dắt xe ra khỏi cổng, bất chấp trời sắp mưa.
Ân lúc này đang lặng lẽ đứng dựa vào cửa, mắt nhìn lơ đãng vào đám mây xám xịt.
Người ta vẫn nói sau cơn mưa trời lại sáng, bản thân cô cũng hiểu chẳng có cơn mưa nào kéo dài mãi mãi. Nhưng nói gì thì nói, trước khi trời sáng chẳng phải vẫn là một cơn mưa đó sao.
Đến khi Phụng dắt xe đi ngang qua, Ân mới nhớ ra hôm nay Phụng có cuộc thi uống rượu với “thằng nhóc vênh váo”.
Đương nhiên cô sẽ không để Phụng đi một mình.
***
Tám giờ tối, quán bar Fly hoàn toàn vắng vẻ, DJ chưa lên nhạc mà chỉ chạy máy mấy bài love songs nhẹ nhàng.
Ban nãy ở dưới tầng hầm đậu xe, Ân và Phụng còn tưởng mình là hai vị khách đầu tiên của quán. Nhưng xem ra cả hai đã lầm, bên cạnh quầy bar, đối thủ của Phụng đã đợi sẵn.
Không chỉ một mà đến ba người, nhìn bóng lưng từ phía sau thế này, Ân cảm thấy rất quen.
Không phải oan gia ngõ hẹp đến thế chứ?
Trong khi Ân lặng lẽ tiến vào trong thì Phụng đã nhanh nhẹn đi về phía quầy bar, vỗ vào vai một trong ba người con trai.

“Đến sớm thế chú em?”
“Chú em cái gì? Lát nữa thôi, cô sẽ phải gọi tôi bằng anh đấy.” – Người con trai kia cau có quay sang nhìn Phụng.
Phụng bĩu môi, hoàn toàn không có ý tin. Nói thì ai chẳng nói được, cho cô thấy thì cô sẽ phục.
Trong ánh đèn mờ nhạt, nửa gương mặt vừa lộ ra của người con trai đó giúp Ân nhận ra đó là Nhật. Quả nhiên oan gia ngõ hẹp! Hai người kia khỏi nói cũng biết là Minh và Thiện rồi.
Tất nhiên Ân cũng đã đến chỗ quầy bar và sẽ chẳng có chuyện vỗ vai một ai đó. Lặng lẽ ngồi xuống, cô mặc kệ luôn cái thái độ ngạc nhiên của người bên cạnh.
***
Hơn chín giờ, quán bar vắng người nhưng chẳng hề yên tĩnh. Tất cả sự náo loạn này cũng đều nhờ vào tiếng cãi nhau của Phụng và Nhật. Nếu không phải đã đến giờ lên nhạc và âm thanh quá ồn ào, cả hai có lẽ sẽ không ngừng trận đấu khẩu.
Theo như thỏa thuận vừa được thiết lập thì cuộc thi uống rượu được chính thức bắt đầu. Cả hai sẽ lần lượt uống tất cả các loại cocktail có trong menu, người say trước sẽ là người thua.
Hai kẻ háo thắng bắt đầu nốc rượu như uống nước lã. Nhanh đến nỗi anh chàng bartender phải chóng mặt.
Ân cũng gọi cho mình một ly rượu mạnh rồi ngồi nhâm nhi. Tiếng nhạc dồn dập khiến cô không thể suy nghĩ được gì. Có lẽ trong lúc này, như thế là điều tốt. Cô cần một khoảng lặng để có thể suy nghĩ sáng suốt hơn khi đầu óc hoạt động trở lại.
DJ lên nhạc không lâu thì khách trong bar bắt đầu trở nên đông đúc mà trong đó thì không ít những cô gái chân dài.
Chỉnh lại tư thế ngồi, Ân dựa lưng vào quầy bar, mắt nhìn theo những bước nhảy của những cô nàng kia.
“Muốn ra nhảy à?” – Thiện cũng ngồi quay lưng lại quầy bar và nhìn theo hướng Ân đang nhìn.
“Không, chỉ nhìn vậy thôi.” – Ân nói rồi đưa ly rượu kê lên môi nhưng còn chưa kịp uống thì tay cô đã bị Thiện giữ lại.
“Đang bị thương mà, đừng uống nữa!”
Ân chưa kịp khó chịu vì cái cách Thiện tỏ ra như rất thân quen với mình thì một cặp nam nữ dắt tay nhau bước vào làm cô im lặng.
Quay sang nhìn Thiện, cô thấy cậu cũng đang nhìn về hướng đó. Rõ ràng là cậu cũng đã nhìn thấy điều cô vừa thấy.
Sau một thoáng cứng đờ, môi Thiện cũng đã có thể cử động để tạo thành nụ cười chua chát, đôi mắt bi thương cùng cực. Người con gái từng đi bên cậu bây giờ đang đi bên một người con trai khác.
Có vẻ người con trai đi cùng Đan đang tìm chỗ ngồi. Cậu đảo mắt liên tục, lướt qua những ánh đèn đầy màu sắc, đến cuối cùng dừng lại nơi quầy bar. Nụ cười đắc ý nở trên môi, cậu kéo Đan tiến lại gần Thiện.

Ban đầu Đan còn không hiểu người yêu đang kéo mình đi đâu. Ngơ ngác nhìn quanh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy nhân vật mà cô không ngờ và còn đang ngồi cạnh chị gái mình. Một cách gượng gạo, cô cúi đầu không dám ngẩng lên.
“Thiện, tôi nghe nói công ty nhà cậu phá sản, chia buồn với cậu nhé! Về nói ba cậu, nếu không có việc làm thì qua công ty của ba tôi, tôi sẽ nói ba cho ông ấy một chức nhỏ để mà kiếm tiền nuôi vợ nuôi con.” – Bằng giọng điệu mỉa mai và nụ cười ngạo nghễ, người con trai đi cùng Đan cao giọng nói.
“Nghĩa này! Cậu không có đầu óc à? Giá cổ phiếu Vương Thị vẫn tăng theo từng giờ, cậu nghĩ Vương Thị phá sản thật sao? Ngu ngốc!” – Thiện nói với người con trai đang cười ngạo nghễ nhưng ánh mắt mỉa mai của cậu đang hướng về phía Đan.
“Vậy tại sao lại có cái tin Vương Thị phá sản?” – Nghĩa vẫn không tin điều Thiện vừa nói.
“Tôi buồn buồn nên tung tin chơi được không?” – Minh chen ngang.
Đan nghe thấy thì hơi ngước đầu lên nhìn, nhận được ánh mắt như lửa đốt của Thiện và Minh, cô vội cụp mắt xuống.
Phải kiềm chế lắm Đan mới không nghiến răng trừng mắt với Minh. Cái mỏ vàng cô đang đào bị sụp chỉ vì một trò lừa đơn giản. Dù bây giờ đã tìm được cái mỏ mới nhưng Nghĩa còn lâu mới bằng Thiện.
Đúng là Đan có tìm cả đất nước cũng không tìm được người con trai như Thiện. Chung tình, hết lòng vì bạn gái và một khi đã có người yêu thì tuyệt đối không qua lại với cô gái nào.
Nghĩa thì khác, không đẹp trai bằng Thiện nhưng cũng là một mĩ nam. Nhờ khuôn mặt điển trai cộng thêm sự giàu có mà nghiễm nhiên trở thành một tay sát gái với sở thích hưởng thụ lần đầu của các mĩ nhân. Một khi đã chấm cô nào thì sẽ không bỏ rơi nhưng không có nghĩa là sẽ không chấm thêm những cô khác.
Càng nghĩ, cơn giận trong lòng Đan càng lớn lên, cuộn trào thành sóng. Nếu Nghĩa không kéo cô rời khỏi, không biết cô sẽ làm gì.
Đan và Nghĩa bỏ đi, Ân mang theo nét mặt lạnh băng quay vào phía quầy bar.
Sự cô đơn thật sự không phải là khi bên cạnh không có ai mà là khi ở giữa rất nhiều người nhưng vẫn cảm thấy chóng vánh, trơ trọi. Đây chính xác là cảm giác của Thiện lúc này.
Mọi âm thanh dội vào tai cậu lúc này đều như tiếng nói xa xăm. Cảm giác như bản thân lọt thỏm trong cái hố tĩnh lặng giữa vô vàn thanh âm ầm ĩ. Nếu gọi đây là bình yên sợ rằng không thích hợp cho lắm, có lẽ từ “trống trải” vừa vặn hơn rất nhiều.
Bản thân cậu hiểu rõ đạo lí “dù cái nhìn lạnh lẽo hay nóng bỏng đến mức nào cũng không thể bức chết người” nhưng lại chẳng thể ép mình ngừng làm chuyện dư thừa. Đôi mắt không tự chủ vẫn hướng cái nhìn u ám về phía Đan.
Mất một lúc rất lâu, cậu miễn cưỡng quay mặt trở vào quầy bar.
Đến lúc này Phụng và Nhật đã uống hết mười hai loại rượu.
Đôi mi dày của Thiện khẽ hấp háy, hình như cậu đang suy tính điều gì đó. Ghé sát miệng mình vào tai Ân, cậu thì thào: “Tôi và cậu quen nhau nhé!”
Ân hơi ngẩn người nhưng ngay sau đó gương mặt đanh lại không cảm xúc.
“Vì tôi là chị gái của Đan à?” – Cái kiểu nhướn mày đầy kiêu ngạo có đánh chết cũng không bỏ của Ân lại xuất hiện.
Thiện bặm môi, trong tiếng nhạc dồn dập, cậu nghe tiếng mình trả lời Ân: “Phải!”
“Muốn dùng tôi để trả thù sao?” – Ân nhếch môi cười, một nụ cười đầy đủ vẻ kiêu ngạo và coi thường đối phương.

“Tôi sẽ cho cậu nhà, xe và tất cả những gì cậu muốn, đổi lại hãy làm bạn gái tôi.” – Thiện chẳng còn chút gì giống người đang đề nghị, giọng cậu đầy sự khẩn khoản.
Ân đương nhiên nhìn thấy sự tuyệt vọng kia. Ánh mắt đang khóa chặt người cô chất chứa bao nhiêu chờ đợi, tha thiết, cầu xin. Nếu không phải vì cậu đụng chạm vào tự ái của cô, ít nhiều cô cũng sẽ cố gắng an ủi cậu, dù chỉ một câu.
Nhưng đó chỉ là nếu.
“Tôi không phải là Đan.” – Ân gằn giọng, sự tức giận ánh lên trong đôi mắt.
Mọi trật tự đã đảo lộn thật rồi, người con gái mà trước giờ Thiện nghĩ vì tiền có thể trở nên máu lạnh, sẵn sàng đuổi người thân ra ngoài giờ đây đang ở trước mặt cậu không đắn đo mà từ chối lời mời béo bở. Còn người con gái cậu tin rằng thanh cao hóa ra lại là người chỉ cần mua là có.
“Mày nói xem! Tại sao rượu lại cay đắng như thế trong khi màu sắc của nó vô cùng ngọt ngào?” – Xem ra thứ rượu mà Thiện uống bốc lên não nhanh hơn cậu nghĩ. Trong nháy mắt mọi thứ đã trở nên mờ ảo. Khi cậu quay sang nói chuyện với Minh, giọng nói đã không còn tự nhiên.Lắc lắc chiếc ly đựng thứ chất lỏng màu nâu nhạt trông có vẻ ngọt ngào, cậu dốc cạn một hơi, cảm nhận vị cay nồng chát đắng đi qua cổ họng, xộc lên mũi, cào xé ruột gan một cách trọn vẹn.
“Nếu mày muốn một thứ có màu sắc như thế mà ngọt ngào thì uống coca đi!” – Minh biết ý của Thiện là gì nhưng vẫn cố tình hiểu theo nghĩa đen.
Phải rồi, Uyên Đan nhìn thanh cao như thế sao lại có thể trắng trợn như vậy?
Con người thì quá yếu đuối để có thể nhìn rõ mọi thứ trong khi cuộc đời lại có quá nhiều thứ được ngụy trang một cách hoàn hảo vì thế mà không ít người bị lừa một cách ngoạn mục, chỉ đến khi lãnh tổn thương mới nhìn rõ sự thật. Cũng giống như những con côn trùng khi rơi vào cây nắp ấm mới vỡ lẽ “à thì ra đây là cái bẫy” nhưng đã quá muộn.

Chương 12: Yêu quá ắt sẽ hóa hận.

Đà Lạt về đêm sương giăng kín hướng nhìn. Mọi thứ đều mờ ảo, đục ngầu trong ánh đèn vàng le lói. Cái lạnh buông xuống hờ hững, con đường cũng theo đó mà heo hút.
Ân đưa Phụng về nhà trong tình trạng say khướt.
Trận đấu không phân thắng bại.
Sau cánh cổng cô nhi viện, luồng ánh sáng trắng hiu hắt lọt qua khe cửa, trải mình xuống đất. Rõ ràng là Linh còn thức.
Nếu như bình thường, chắc chắn Ân sẽ bị Linh la cho một trận vì để cho Phụng uống quá nhiều. Nhưng hôm nay rõ ràng là không như bình thường, Linh không nói gì mà chỉ nhắc Ân nghỉ sớm rồi lặng lẽ trèo lên giường của mình.
Trời càng về khuya, ánh trăng càng sáng, những tia sáng bạc chiếu qua khung cửa sổ để ngỏ như xem xét vì sao cô gái trẻ còn chưa ngủ.
Trong ánh sáng mơ hồ ấy, nổi bật lên đôi mắt đen láy đầy suy tư.
Song song với sự mù mịt của bóng tối, đầu óc Ân cũng hoàn toàn mịt mù. Càng nghĩ lại càng không ra, càng không ra lại càng muốn nghĩ, ngoài hoang mang ra cũng chỉ còn hoang mang.
Mặt trời nhú lên sau ngọn đồi thông, tạo thành một vùng màu hồng đào phía đường chân trời trong khi ánh trăng còn chưa kịp tan.
Những tia nắng nhàn nhạt xuyên qua màn sương chiếu vào căn phòng nơi cô gái nằm trên tầng giường thứ ba đã mở mắt từ lúc nào. Chúng khẽ hỏi ánh trăng còn chưa tan xem đêm qua cô gái có ngủ không và ánh trăng trả lời cô gái không hề chợp mắt chút nào.
Nghe vậy mặt trời dường hối hận, giá như nhô lên muộn một chút nữa để cô gái có thể chợp mắt một xíu thì có lẽ quầng thâm mới hình thành quanh mắt kia đã không sẫm màu như vậy.
Sau một đêm suy nghĩ, cuối cùng Ân cũng quyết định sẽ cho hai vợ chồng vô sinh kia được toại nguyện. Nếu không thể cho những đứa trẻ mà cô yêu thương một cuộc sống đầy đủ thì cô sẽ không ngăn chúng đến nơi có thể cho chúng điều đó.
Đứng tần ngần trước bếp ga một lúc thật lâu, cô thở dài. Cô muốn nấu cho bọn trẻ một bữa thật ngon nhưng ngoài cháo ra cô lại chẳng biết nấu gì cả.
“Để đấy tao nấu cho!” – Tiếng Linh vang đến từ phía cửa bếp.
“Ừ!” – Ân trả lời bằng giọng mệt mỏi rồi ngồi vào ghế bên cạnh bàn ăn.
Trước khi bắt tay vào việc, Linh còn đứng nhìn bạn mình dò xét. Cô chưa bao giờ thấy tinh thần Ân tệ như hôm nay.
“Đừng nhìn nữa! Nấu ăn nhanh đi! Ăn sáng xong còn chuẩn bị hồ sơ!” – Ân cắt ngang dòng suy nghĩ của Linh.
“Mày chắc chứ?” – Linh nghi ngại.
“Ừ.” – Ân nói qua hơi thở.
Linh bắt tay vào làm bữa sáng.
Sau khi ăn sáng và cho bọn trẻ ăn sáng xong, Linh và Ân vào văn phòng và ở lì trong đó trong khi Phụng chơi với bọn trẻ.
Đầu óc bọn trẻ thật đơn giản, sau một đêm chúng đã có thể cười nói vui vẻ, không còn nhớ chuyện hôm qua, không ức chế, không trăn trở. Nhìn những nụ cười hồn nhiên thật đáng yêu!
Thiên tài là khi biết suy nghĩ như trẻ thơ, tiếc là cuộc đời chẳng được mấy thiên tài như thế.
Tiếng cười đùa cứ thế tràn ngập ngôi nhà rồi đột nhiên im bặt. Ở trong văn phòng, Linh và Ân hiểu rằng đây là dấu hiệu báo rằng hai vị khách đã đến.

Cặp vợ chồng được mời vào văn phòng và được xem lần lượt những tấm hình cũng như những thông tin về sức khỏe, chiều cao cân nặng qua từng năm của những đứa trẻ.
Sau khi cả hai vợ chồng thống nhất, Linh ra ngoài dẫn bé Nhím – Cô bé được chọn vào văn phòng. Nhím tên thật là Lã Thiên Hương, ba tuổi. Cô bé có gương mặt rất tươi và bầu bĩnh đáng yêu cùng với đôi mắt tròn xoe đen láy.
“Nhím à, từ nay hai cô chú này sẽ là ba mẹ con.” – Dẫn bé Nhím đến gần đôi vợ chồng, Linh nhẹ nhàng vỗ vai cô bé.
Đôi mắt ngây thơ mở to kinh ngạc rồi nhanh thật nhanh chuyển thành sợ hãi. Dù không hoàn toàn hiểu những gì đang xảy ra nhưng linh cảm trẻ thơ mách bảo con bé phải khóc và nó đã khóc.
Tiếng khóc càng trở nên lớn hơn khi đôi vợ chồng bế Nhím ra xe. Những đứa trẻ còn lại cũng khóc.
Mắt Phụng và Linh đã rơm rớm. Sống bên bọn trẻ chưa lâu nhưng phần lớn thời gian trong ngày, hai cô ở bên chúng nên tình cảm vì thế mà không hề ít. Cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng như người mẹ ruột phải từ bỏ con mình.
Bên cạnh nỗi đau như cắt từng khúc ruột đó, cả hai đều cảm thấy xót xa. Đau đớn thế này, sao ba mẹ họ có thể tàn nhẫn rời đi khi đứa con bé nhỏ còn chưa biết cất tiếng nói?
Không giống như hai người bạn mình, gương mặt Ân hoàn toàn phẳng lặng không cảm xúc, đôi mắt khô khốc lạnh lẽo. Dường như cô chẳng hề có chút đau lòng.
Nhưng nếu để ý, nơi cái cổ gầy gò bị mái tóc dài che đi, những đường gân liên tục giật giật rồi nổi hẳn lên như muốn thoát ra khỏi lớp da.
Nhím bắt đầu hét lên những tiếng lanh lảnh, gọi tên ba người mẹ của mình. Có lẽ nó không biết rằng từng tiếng gọi của nó làm ba cô gái đau đớn đến mức nào.
Rồi tiếng hét im bặt và bị khóa chặt trong chiếc xe. Động cơ được bật lên, chiếc xe từ từ chuyển bánh, không lâu sau đã khuất sau cánh cổng.
Đám trẻ trong nhà gần như gào không thành tiếng, Phụng cũng bật khóc nức nở, còn Linh chỉ khe khẽ nấc lên.
Chợt một cái bóng vụt qua, chỗ mà Ân mới đứng vài giây trước giờ hoàn toàn trống trơn. Không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Chạy ra đến cổng, Ân gặp Thiện vừa bước xuống xe. Cậu nói gì đó nhưng cô không kịp nghe mà chạy vụt đi.
Cứ thế, cô gắng sức chạy theo chiếc xe của đôi vợ chồng. Mặc kệ bàn chân không mang giày đang tứa máu và phỏng dộp, mặc kệ vết thương bên hông đau buốt. Cô chỉ biết là mình cần phải chạy, nếu không chạy cô sẽ hối hận cả đời.
Trong tất cả các cảm giác, hối hận là thứ đáng sợ nhất! Vì những điều thuộc phạm trù của nó liên quan đến quá khứ mà đã là quá khứ thì không cách nào thay đổi. Nó đáng sợ vì nó biết cách dày vò con người một cách triệt để.
Chiếc xe kia là vì không biết hay cố tình không biết Ân đang chạy theo mà bình thản tăng tốc, bỏ xa cô phía sau rồi mất hút.
Không kịp nữa rồi!

Ân đứng sững người, chỉ chực chờ sụp xuống. Những đường gân trên cổ muốn đứt thành từng khúc vì căng cứng. Đôi mắt mở lớn để gió thổi khô những hạt nước li ti vừa mới hình thành.
Gió lạnh cứ thế quất mạnh từng cơn vào thân hình xác xơ đến mức ai nhìn cũng thấy đau lòng. Ngoài cái lạnh, nó còn mang đến cảm giác bi thương, mất mát và hối tiếc đến quay quắt.
Chợt có tiếng thắng xe vang lên bên tai làm Ân giật mình quay sang nhìn.
“Lên xe!” – Từ trong xe, tiếng Thiện vọng ra. Với Ân lúc này, tiếng hét ấy giống như một bàn tay chìa ra cho cô nắm khi cô đang bị nước lũ bủa vây. Dù là một phần ngàn cơ hội cô cũng sẽ nắm thật chặt.
Không chần chừ, Ân leo lên ngay tức khắc và kêu tài xế của Thiện chạy thật nhanh.
Dù không biết là chuyện gì nhưng Thiện đoán phải là chuyện rất nghiêm trọng nếu không Ân đã không như thế.
Khuôn mặt cao ngạo biến mất hoàn toàn, ánh mắt xa cách cũng không thấy bóng dáng đâu. Người con gái bên cạnh cậu đang lo lắng điều gì đó. Ngồi trên xe mà cứ nhấp nhổm không yên, đôi mắt hoang mang nhìn về phía trước, hai tay bấu chặt đầu gối.
“Có chuyện gì vậy?” – Muốn lờ đi nhưng nhìn Ân, Thiện không thể không hỏi. Điều có thể khiến một cô gái lãnh đạm trở nên thế này, nếu không phải là chuyện kinh khủng thì chắc chắn là chuyện vô cùng kinh khủng.
Ân không trả lời, mắt nhìn chăm chăm vào con đường trước mặt. Thỉnh thoảng, cô lại nhổm người lên.
“Ngồi im đi! Sẽ đuổi kịp thôi!” – Thiện nói chắc nịch.
“Nếu không đuổi kịp thì sao? Lỡ không đuổi kịp thì sao?” – Ân thì thào, đôi mắt dại hẳn đi, không có dấu hiệu gì chứng tỏ cô đang đối thoại với Thiện.
Cô đã quá tự tin khi nghĩ mình có thể làm được. Chỉ cần nghĩ bọn trẻ sẽ được hạnh phúc thì cô sẽ làm được. Nhưng xem ra lòng ích kỉ trong cô lớn hơn sự tự tin rất nhiều. Một ngàn lần cô muốn giữ chúng ở bên mình mãi mãi.
Thật sự hoảng loạn, Ân liên tục thì thào “lỡ không đuổi kịp thì sao”.
“Cậu bình tĩnh đi, sẽ kịp thôi.”
Nỗi sợ hãi trong Ân quá lớn để một câu nói của Thiện có thể dập tắt nó. Sự hoảng loạn trên gương mặt cô ngày càng rõ hơn, đôi mắt gần như không còn chút biểu cảm nào. Nó trống rỗng đến đau lòng. Những đường gân nơi cổ liên tục giật mạnh, hơi thở cũng theo đó mà trở nên gấp gáp.
“Nhìn tôi này!” – Xoay người Ân để cô nhìn vào mắt mình, Thiện nghiêm giọng.
“Nhìn tôi đi!” – Thiện lắc nhẹ vai Ân, hành động này của cậu cũng không thừa. Xem ra cô đã chẳng còn ở thế giới này, đôi mắt kia hoàn toàn vô hồn.
“Nhìn tôi đi!” – Giọng nói của Thiện có chút khẩn khoản. Người con gái mau nước mắt quả thật làm người ta chán ghét, người con gái luôn cố kìm nén lại làm người ta lao tâm.
Cuối cùng cũng có tác dụng, ánh mắt hoang dại của Ân từ từ chiếu vào mắt cậu.
“Sẽ đuổi kịp thôi. Nhất định sẽ đuổi kịp.” – Thiện thuyết phục.
“Cậu hiểu tôi nói chứ!” – Khóa chặt gương mặt Ân bằng đôi mắt quả quyết, cậu nhấn mạnh từng chữ.
Một cách ngoan ngoãn, Ân gật đầu.
Vừa đúng lúc đó thì xe dừng lại. Chiếc xe của đôi vợ chồng trẻ đang đậu trước cổng một căn biệt thự to lớn. Ân có thể nhận ra biển số xe của họ.
Không suy nghĩ nhiều, cô xuống xe, chạy vụt vào bên trong.
Chẳng ai có thể và chính bản thân Ân cũng không tưởng tượng nổi mình sẽ ra sao nếu hôm nay không tìm được đôi vợ chồng kia. Nói thì nói thế nhưng cũng chẳng cần phải tưởng tượng những điều không xảy ra. Dù sao cô cũng đã tìm được Nhím.
Trở vào trong xe, cô vẫn ôm khư khư cô bé trong tay như sợ nếu buông ra, Nhím sẽ biến mất khỏi tầm mắt cô, cảm giác tồi tệ vừa rồi sẽ lập tức quay lại.

“Mẹ xin lỗi! Xin lỗi con!” – Giọng Ân run lên, cô vụng về lau vệt nước mắt trên mặt Nhím.
Trước cái ôm vững chắc của cô, Nhím yên tâm mà nín khóc.
“Cậu...có con rồi sao?” – Vốn chẳng thể đoán ra điều gì đang xảy ra, giờ nghe Ân nói thế, Thiện thật sự ngỡ ngàng.
Chẳng buồn nhìn Thiện lấy một cái, Ân hờ hững trả lời: “Ừ, có rồi!”
Từ nhà đôi vợ chồng vô sinh đến cô nhi viện mất gần mười lăm phút đi xe, Thiện cũng có từng ấy thời gian để sững sờ.
Cho đến khi về đến nơi, nghe đám trẻ ở cô nhi viện gọi Ân và hai cô gái kia mà mẹ cậu mới hiểu ra mọi chuyện.
Mặt trời chiếu vào lùm cây làm bóng râm ngả dài xuống mặt đất. Bước đi trong yên lặng, Ân chậm rãi đi trước nhưng Thiện vẫn không có ý vượt lên để bắt kịp. Cả hai cứ thế im lặng như đang thăm thú sân vườn của cô nhi viện dù trong lòng thật ra đang theo đuổi những suy nghĩ chẳng liên quan gì đến thiên nhiên.
“Đến tìm tôi có chuyện gì?” – Bất ngờ xoay người lại, Ân làm Thiện giật mình.
“Đến đưa cặp cho cậu. Hôm qua cậu để quên trong nhà kho.” – Một thoáng bối rối, Thiện nói dối không mấy tự nhiên.
“Chỉ thế thôi sao?” – Ân nhướn mày, người con trai trước mặt muốn gì, phần nào cô cũng đoán ra.
Thiện thú nhận: “Còn một chuyện nữa.”
Sự im lặng của Ân quả thật đáng sợ. Nó buộc Thiện phải nói ra điều mà cậu đang để trong lòng.
“Về lời đề nghị hôm qua, tôi muốn cậu suy nghĩ nó.” – Thiện nhìn Ân, ánh mắt thuyết phục. Bên cạnh đó, tia thù hận không thể giấu nổi lóe sáng.
Yêu quá ắt sẽ hóa hận!
“Chuyện làm người yêu cậu?” – Ân không phải là không hiểu, chỉ là cô muốn kéo dài thời gian suy nghĩ. Nếu là cô của ngày hôm qua, một giây cô cũng không chần chừ mà từ chối, nhưng hôm nay lại chẳng phải là hôm qua.
Một cách khó khăn, Thiện gật đầu.
“Cậu sẽ cho tôi những gì?” – Gương mặt Ân đột nhiên trở nên nhợt nhạt hơn rất nhiều. Dù đã phô ra vẻ bất cần nhưng nếu để ý có thể thấy cô đang kìm nén đến mức nào.
Thiện quả thật bất ngờ. Cứ nghĩ cô sẽ từ chối hay mắng cho cậu một trận nhưng điều Ân vừa nói hoàn toàn không nằm trong tính toán của cậu.
“Cậu muốn gì tôi sẽ cho cậu cái đó.” – Lấy lại vẻ điềm tĩnh, Thiện nói chắc nịch.
“Lương hàng tháng, một con số không hề nhỏ.”
Một thoáng chau mày, sắc mặt Thiện đanh lại.
“Được.”
Khẽ đưa tay xoa nhẹ gò má Ân, sự mỉa mai hiện rõ trên gương mặt cậu.
“Đừng có đánh đồng tôi với Đan.” – Một cách khó chịu, Ân hất tay Thiện ra.
Một trong số những điều mà cô ghét nhất là bị đem ra so sánh hoặc đánh đồng với ai đó. Chẳng phải là không có tự tin mình sẽ hơn người khác, căn bản là cô quá kiêu ngạo để chấp nhận một “đối thủ”.
Bàn tay bị hất ra của Thiện chơi vơi giữa không trung rồi buông thõng xuống.
Có gì khác nhau?

Cảm giác thất vọng cuộn trào trong lòng. Dù cậu chính là người khơi mào cho vụ giao dịch này nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất bức bối khi Ân nhận lời.
Có lẽ là vì khuôn mặt ngạo mạn, biểu cảm lạnh lùng, đôi mắt coi thường tất cả của cô làm cậu nghĩ cô không giống những đứa con gái yêu tiền mến của. Nhưng giờ đây, điều vừa diễn ra làm cậu tin rằng mình đã lầm.
Tiễn Thiện về với tâm trạng không mấy dễ chịu, Ân che đi sự chán nản bằng gương mặt lạnh băng vô cảm. Phần Thiện, cậu cũng chẳng cảm thấy dễ chịu chút nào nhưng tuyệt nhiên không hề che giấu cảm xúc.
Không quay đầu lại nhìn, cậu nhanh chóng chui vào trong xe và đóng sập cửa lại một cách mạnh tay. Chiếc xe chạy đi, chỉ để lại mùi xăng khó chịu còn tâm trạng u ám của Thiện thì không.
Sự nặng nề bao trùm cả chiếc xe, người tài xế thỉnh thoảng liếc nhìn cậu qua kính xe và cố ngăn tiếng thở dài.
Tiếp tay cho bầu không khí không mấy tốt đẹp, kính xe đen sẫm ngăn không cho ánh nắng trưa chiếu vào. Không gian vì thế mà càng tối tăm lạnh lẽo.
Sinh ra và lớn lên mà không biết thế nào là túng thiếu, Thiện quả thật không ngờ đồng tiền lại đa năng như vậy. Là con người quá rẻ hay là cậu không biết giá trị thật của tiền?
Đến lúc này, cậu thật sự tự hỏi nếu mình là một ai khác, nếu không mang họ Vương, không phải là người thừa kế tương lai của tập đoàn Vương Thị, phải chăng cậu sẽ không gặp phải chuyện như ngày hôm nay?
Từng đợt lốc tức giận hòa vào nhau, tạo thành một vòi rồng phẫn nộ tàn phá sự bình yên ít ỏi trong lòng. Đôi mắt Thiện tràn ngập cay đắng.
Giàu cũng là cái tội!

-------------------------

-------------------------

Chương 13: Sét đánh ngang tai.

Một tuần không phải là một khoảng thời gian dài nhưng nó cũng ít nhiều đủ để một con người phần nào bình tâm trở lại.
Sự thù hận trong Thiện, cảm giác bị xúc phạm. Vụ giao dịch với Ân, tất cả có lẽ đã nguôi ngoai trong cậu nếu như không có chuyến viếng thăm của vị khách hôm nay.
Từ trên cầu thang đi xuống, không khó khăn để cậu nhận ra người đang ngồi trên ghế sofa là anh họ mình. Hôm nay chẳng phải sinh nhật cậu nhưng quả thật Hy đã dành cho cậu một sự bất ngờ. Trước giờ chẳng phải cả hai người họ đều bị ba cấm qua nhà của nhau sao?
Dù ba của cả hai đều không ưa nhau nhưng giữa Thiện và Hy không hề có hiềm khích gì. Nói rằng thân thiết thì e là nói quá, nhưng dù sao cả hai cũng cùng một trường, nay chung một lớp, dù không ai nói ra nhưng từ hai phía đều lỗ lực duy trì mối quan hệ hòa hảo.
Nếu để họ đi bên nhau cả ngày, chẳng có lý do gì để họ khó mở lời nói chuyện. Nhưng lúc này, thấy Hy bất ngờ xuất hiện trong nhà mình, Thiện nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể hắng giọng báo hiệu sự xuất hiện của mình.
“Em đây rồi, anh muốn hỏi em một chuyện.” – Vừa thấy Thiện, Hy lập tức đứng dậy.
“Chuyện quan trọng lắm à?” – Thiện nhíu mày nghi hoặc, cậu đi đến, ngồi vào chiếc ghế đối diện chỗ Hy.
“Người con gái mấy hôm trước em cõng là ai?” – Không vòng vo, Hy ngồi xuống và vào thẳng vấn đề.
Gương mặt Thiện trở nên ngưng đọng. Anh họ cậu đến tận đây chỉ để hỏi cậu cõng ai? Rốt cuộc là quan tâm em trai mình hay quan tâm cô gái kia?
Sự im lặng của Thiện làm Hy mất kiên nhẫn, cậu tiếp lời: “Anh đã tra danh sách học sinh vắng mặt hôm đó. Ngoài em ra thì chỉ còn Thiên Ân. Cô gái trên lưng em hôm qua có phải là Ân?”
“Anh đã biết rồi sao còn hỏi?” – Thiện nghiêng đầu khó hiểu. Vì chuyện đó mà Hy đến đây? Nó quan trọng đến thế sao?
“Em với Ân là gì của nhau?” – Giọng nói Hy bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
“Anh đang quan tâm em hay quan tâm Thiên Ân?” – Thiện chau mày, gương mặt có phần không mấy dễ chịu. Cậu cảm thấy như đang bị anh họ mình bức cung.
“Trả lời anh đi! Hai người là gì của nhau?” – Tuy không lớn tiếng nhưng giọng Hy có vẻ mất bình tĩnh.
“Là người yêu.” – Thiện hờ hững nhún vai.
“Em nói cái gì?” – Hy mở bừng mắt nhìn em họ mình. Hòn than nóng rực ẩn hiện nơi đáy mắt.
“Em nói em và Ân là người yêu của nhau.” – Thiện không phải là không cảm thấy sự khó chịu của Hy nhưng với bản tính ngang bướng, cậu vẫn cố tình lặp lại thật rõ từng chữ.
“Đừng gạt anh!” – Hy phá lên cười ngặt nghẽo. Hôm đó nếu không có cậu, Minh và Nhật can ra thì cả hai đã xé xác nhau ra rồi ấy chứ. Người yêu? Nói dối hợp lý một chút đi!
Ngay khi nụ cười của Hy vừa xuất hiện thì Thiện đã quyết định sẽ làm cho anh họ mình tin vào những gì vừa nghe được.
“Em đang nói thật à? Thế còn Đan?” – Nhìn nét mặt của Thiện lúc này, Hy không thể tiếp tục cười được nữa.

“Em chia tay với Đan rồi. Chán rồi!” – Thiện nói dối một cách trơn tru mặc dù miệng cảm thấy đắng nghét. Không muốn nghĩ đến lại có người nhắc ra, lòng thù hận tưởng chừng có thể bỏ đi nay lại được nhen nhóm lại.
Rơi vào thù hận là rơi vào bể khổ. Người ôm hận là người mệt mỏi, đến cuối cùng cũng chỉ là tự mình tổn thương mình. Cái sự thật nghe như đơn giản này lại chẳng bao giờ được những kẻ đang mải miết oán trách kia nhìn ra. Sự thù hận là thứ có thể nuôi dưỡng và có tốc độ phát triển nhanh hơn tất cả vì thế mà không quá khó hiểu khi nó hoàn toàn đủ sức che đi lí trí con người.
“Thật sự là đang quen với Ân sao?” – Hy vẫn hy vọng một sự phủ nhận từ Thiện.
“Anh có hứng thú hay có tình cảm với Ân?” – Không đáp lại hy vọng của Hy, Thiện chọn cách trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác.
Hy im lặng. Hứng thú? Đúng là có hứng thú thật. Còn tình cảm? Liệu có hay không? Cậu chỉ biết trước giờ chưa có cô gái nào từ chối mình và cậu không cho phép bất cứ ai là ngoại lệ.
Hai chàng trai ngồi im lặng một hồi lâu. Không đấu mắt, chẳng nhìn nhau, người này đoán ý người kia. Nhưng lòng người khó đoán, nhìn ra được cũng chẳng biết là đúng hay sai.
Bầu không khí trùng xuống đến lạnh lẽo, dù Hy và Thiện chưa bao giờ quá thân thiết nhưng cũng chưa từng nói chuyện với nhau bằng thái độ này. Ở giữa hai gia đình họ có một mâu thuẫn mà hai “ông thần gia trưởng” cố chấp không bỏ qua, Hy và Thiện vì thế mà khi nói chuyện luôn kiêng dè để tránh thêm xích mích.
Hy hiểu rằng, tốt nhất cậu nên rời khỏi đây trước khi mọi chuyện vượt quá kiểm soát. Dù rất khó chịu khi bị qua mặt nhưng dù sao cũng không thể để một cô gái làm ảnh hưởng đến hai anh em.
Nghĩ là làm, cậu đứng dậy ra về, Thiện lặng lẽ đi phía sau tiễn anh mình rồi cũng nhanh chóng trở về phòng.
Khi cánh cửa gỗ khép lại cũng là lúc âm thanh của sự đổ vỡ mở ra.
***
Chẳng phải ngày đầu tuần mà toàn bộ học sinh Lộ Thiên lại được tập trung trước cột cờ, mọi người không khỏi thắc mắc và phàn nàn. Tiếng ồn càng lúc càng tăng thêm, chẳng mấy chốc át luôn cả tiếng xe cộ chạy ngoài cổng trường.
Chợt tất cả âm thanh tắt ngấm như bị ai nuốt mất, đám học sinh giương mắt ngạc nhiên nhìn người con trai đang đứng trên bục chào cờ, tay cầm micro.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, tiếng hét thất thanh từ tất cả những cái miệng nữ sinh đồng loạt vang lên cùng một lúc, kéo dài dây dưa không muốn dứt. Hoàng tử trong lòng họ đang đứng trên kia, bản thân đã tỏa sáng nay được ánh nắng sáng chiếu vào càng tỏa sáng hơn.
Vương thiếu gia quả biết cách làm người khác ngất ngây!
“Tất cả im lặng.” – Thiện lạnh giọng ra lệnh.
Những khuôn miệng đang mở to lập tức ngậm kín. Sân trường thoáng chốc im thin thít, chỉ còn lại tiếng động cơ xe chạy ngoài đường và tiếng chim hót từ những vòm cây.
“Tôi có chuyện muốn nói.” – Lời vừa dứt, tất cả các ánh nhìn bên dưới đều lộ vẻ chuyên tâm chờ đợi. Cứ như đang đợi nghe thánh chỉ của hoàng thượng.
“Từ hôm nay, Thiên Ân lớp 12A1 sẽ là người yêu của tôi.” – Thiện dõng dạc tuyên bố, không biết cậu có hiểu rằng lời mình vừa nói ra chẳng khác nào sét đánh ngang tai các nữ sinh hay không.
“Ai? Thiên Ân? 12A1?”
Lã Thiên Ân!!!!

Chuyện Thiện có bạn gái đã là điều đám nữ sinh khó chấp nhận, chuyện bạn gái của cậu là Ân lại khó chấp nhận hơn.
Sau một giây, tất cả các ánh mắt ghen tức đều đổ dồn đi tìm nhân vật được nói đến nhưng lại chẳng thấy tăm hơi đâu. Nếu Ân có ở đây, dám cá rằng sẽ có rất nhiều người không ngần ngại mà nhảy bổ vào cô.
Đám con gái bắt đầu xì xào bàn tán mà suy cho cùng cũng chỉ là chửi rủa. Một phần trăm cũng không phục. Trong mắt các tiểu thư này, họ luôn tin mình là nhất. Nếu nghe ai đó khen người khác hơn mình, họ chỉ có thể nghĩ người đang nói kia rõ ràng bị mù.
Đám con trai không ít đứa tiếc nuối, Ân là một mĩ nhân nhưng phát ra luồng khí xa cách, cấm xâm phạm. Khí chất bức người như phù thủy, ánh nhìn như quỷ dữ nhưng vô cùng cuốn hút. Chính vì vậy mà không ít nam sinh ôm mộng nhưng không dám ngỏ lời. Chỉ cần vừa đến gần đã cảm thấy lạnh người. Nếu làm phật ý cô gái mang dung mạo phù thủy ấy, có lẽ sẽ bị biến thành côn trùng.
Thế nhưng sức nóng trong lòng tất cả nữ sinh cộng lại cũng không bằng một phần trong lòng Đan lúc này. Gọi toàn trường đến và công bố người yêu, trước giờ Thiện chưa bao giờ làm như thế với cô. Thế mà bây giờ lại làm điều xưa nay chưa từng có vì người chị mà cô căm ghét.
Gương mặt sa sầm xuống thấy rõ, đáy mắt ánh lên tia đố kị, Đan siết chặt hai bàn tay đang bỏ trong túi áo.
Đan và Ân từ bé đã đối lập nhau hoàn toàn. Một người mang vẻ đẹp thánh thiện như thiên thần, một người thoạt nhìn đã cảm thấy lạnh sống lưng như gặp quỷ dữ tuy nhiên không có nghĩa là không đẹp đến mê đắm lòng người. Đan dựa dẫm ỷ lại bao nhiêu thì Ân kiên cường bấy nhiêu. Nhìn cái điệu bộ không coi ai ra gì và xem thường mọi chuyện của Ân, không ít lần Đan ước trong tay mình có một khẩu súng.
Nếu là chị thì tôi sẽ đoạt đi.
Nụ cười hiểm ác nở trên khuôn mặt thanh tú rồi nhanh chóng tắt đi, Đan xoay người rời khỏi đám đông và trở về lớp. Hướng đi của cô có lẽ sẽ không thay đổi nếu không nhìn thấy bóng người đứng trên sân thượng.
Sánh ngang với ngọn lửa giận dữ trong lòng Đan chính là cột sóng phẫn nộ trong lòng Hy. Cậu thật không ngờ em họ mình lại làm như vậy. Để chứng minh cho cậu tin, Thiện sẵn sàng làm ra những chuyện thế này sao?
***
Đứng trên sân thượng, Ân khẽ nhếch môi cười, trong lòng không khó đoán ra cái tên của mình đang được làm chủ ngữ cho những lời mắng nhiếc.
Ngửa mặt nhìn lên trời, cô hít thở sâu. Thiện không phải là người duy nhất biết cách gây rắc rối cho cuộc sống của cô. Còn một người nữa.
Tiếng thở dài cuối cùng cũng không nén nổi mà bật ra. Bản di chúc đó, cô đã dần cảm thấy mệt mỏi.
“Rầm!” – Tiếng cửa sân thượng bị mở mạnh tay một cách cố ý. Ân nhanh chóng thu hồi gương mặt mệt mỏi.
Trước khi quay lại nghênh đón người vừa đến, cô đeo lại bộ mặt không cảm xúc.
Đan vừa xuất hiện nơi cửa đã hùng hổ đi đến trừng mắt nhìn Ân giận dữ.
Một bàn tay vung lên bị một bàn tay khác ghì lại siết chặt.
“Muốn học cách đánh người sao?” – Giọng Ân lạnh lẽo đồng thời siết chặt cổ tay Đan.
“A...đau...bỏ...bỏ...ra.” – Đan hét lên, đau đến phát khóc.
Nét mỉa mai xuất hiện trên đôi môi, Ân hất tay Đan ra làm cô loạng choạng lùi về phía sau vài bước.
Xoa nắn cổ tay đau nhức, Đan lẩm bẩm như đang niệm chú.
Nhìn bộ dạng của em gái mình, Ân ngả người dựa vào lan can, hai khuỷu tay tì lên thanh sắt lạnh lẽo, kiên nhẫn nhướn mày chờ đợi.
“Trả Thiện cho tôi!” – Sau khi cơn đau thuyên giảm, Đan quẹt nhanh nước mắt còn dính trên mi, nói như ra lệnh.

“Còn chưa đào đủ nên tiếc à?” – Giọng Ân cao vút ý mỉa mai.
“Ý chị là gì?” – Đan trừng mắt.
“Chẳng phải nói là có nỗi khổ riêng nên chia tay sao? Nỗi khổ đó là gì? Là vì nhà anh yêu phá sản trong khi thứ bản thân yêu lại chính là tiền nên phải chia tay à?” – Nở một nụ cười trào phúng, Ân cao giọng.
“Sao chị biết?” – Đôi mắt xinh đẹp đang mở to của Đan càng trợn to hơn, những tia máu nổi lên trông vô cùng đáng sợ.
“Mày có muốn biết ai là người đề nghị tung tin Vương Thị phá sản không?” – Ân nhướn mày.
“Là...chị sao?” – Đan gằn giọng.
Ân gật gù, thu cánh tay đang tì trên thanh sắt lan can xoa xoa cằm: “Đầu óc nhanh nhạy hơn được tí rồi đấy.”
Cái ý định vung tay tát chị gái mình lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Đan nhưng cơn đau nơi cổ tay còn chưa dứt hẳn nhắc nhở cô đừng nên làm chuyện dại dột.
“Chị...chị làm vậy là có ý gì?” – Đan quát lên, khuôn ngực phập phồng nhanh hơn bình thường, ánh nhìn giận dữ.
Ân không nói gì mà chỉ nhún vai cười khẩy.
“Chị...chị muốn cướp Thiện từ tay tôi nên mới bày trò này chứ gì?” – Đan hét lên.
Nét mặt mỉa mai của Ân biến mất, ánh mắt ghì chặt lấy đứa con gái trước mặt, khuôn miệng đanh thép gằn lên từng tiếng: “Đừng so sánh tao với mày!”
Trước khí thế bức người của Ân, Đan bất giác rùng mình lùi lại nhưng vẫn nói cứng: “Tôi nhất định sẽ đoạt lại.”

“Hoan nghênh!” – Ân nghênh mặt thách thức, chậm rãi vỗ tay.
Mỗi lần nói chuyện với Ân là một lần Đan tức muốn trào máu, lần này cũng không ngoại lệ. Cô càng tức giận và quát tháo bao nhiêu thì Ân càng thản nhiên bấy nhiêu. Cũng không ít người vì cái bộ dạng đó mà phát tiết. Thế nhưng càng giận dữ thì càng đổi lại được vẻ khinh khỉnh.
Đan bỏ đi mà đôi mắt trừng lớn như muốn rớt ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng đứa em gái chưa trưởng thành dù chỉ một phần của mình, Ân thở dài.

Chương 14: Đã là nửa năm sau mất rồi.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì Ân chắc chắn đã chết từ mấy ngày trước. Sau hôm Thiện công bố chuyện cô là bạn gái, ngày nào trên hành lang về lớp cô cũng bắt gặp những cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Đi đôi với ánh mắt sắc như dao là những câu mắng nhiếc, nguyền rủa. Tất cả những điều kiện cần và đủ để chứng minh sự ganh ghét trong lòng các nữ sinh trường Lộ Thiên đã hội tụ đầy đủ.

Bỏ ngoài tai mọi thứ, không thèm nhìn một ai, Ân dửng dưng ngẩng cao đầu lướt qua tất cả. Muốn chọc giận cô? Dựa vào cái tư cách hiện có của đám nữ sinh thì cửa sổ cũng không có.

Trước vẻ không coi ai ra gì của Ân, đám nữ sinh càng được dịp tức đến hộc máu.

Nếu như người mà họ đang công kích không phải là một kẻ kiêu ngạo, có lẽ ý định làm cho người ấy tức phát khóc sẽ thực hiện được. Nhưng không may cho họ, Ân lại là người xem sự kiêu ngạo quan trọng hơn mạng sống, chẳng coi ai ra gì. Thế nên thay vì làm cho cô tức phát khóc thì lại tự làm bản thân tức phát khóc.

Vừa bước chân vào lớp đã cảm nhận được luồng khí lạnh phát ra từ những đôi mắt kia, Ân cười khẩy rồi đi về chỗ ngồi, tỉnh bơ như những cái lườm lạnh người kia là hướng về ai chứ không phải hướng về bản thân mình.

“Mp3 của cậu này, tôi đã bỏ vào đó bản nhạc mà cậu thích và một số bài hát cùng thể loại.” – Ngay khi cô vừa ngồi vào chỗ, Hy quay lại bắt chuyện ngay lập tức.

Mí mắt nhanh chóng nâng lên nhìn Hy dò xét rồi hạ xuống ngay lập tức, trong lòng Ân bắt đầu hình thành sự cảnh giác. Công bố hôm trước Hy không phải không nghe, vì cái gì mà tỏ thái độ như không có chuyện gì, nhất thời cô không đoán ra được.

“Đừng nhìn tôi cảnh giác như thế! Tôi không muốn gì ở cậu hết.” – Trước thái độ trước sau dè chừng của Ân, Hy chỉ có thể cười khổ.

“Vậy thì tại sao lại tốt với tôi thế này?” – Ân không ngần ngại mà bắt bẻ đến cùng.

“Vì tôi thích.” – Hy nhún vai.

“Thích đối xử tốt với tôi hay thích tôi?” – Ân cười lạnh, đáy mắt đầy ý giễu cợt.

Hy im lặng chau mày. Những cô gái hỏi cậu có thích họ không không phải là ít. Nhưng hỏi theo kiểu này, với gương mặt và ánh mắt thế này thì cậu chưa gặp bao giờ.

Ân cười nhạt trước sự lúng túng của Hy, không hỏi thêm gì nữa. Dù gì đối phương cũng đã bị dồn vào chân tường, cô cũng nên để cho người ta một con đường thoát.

Nhìn Ân nhắm mắt ngả đầu vào tường, chủ động chấm dứt câu chuyện, đôi mày kiếm của Hy lại càng nhíu lại sát hơn. Mỗi hành động của cô với cậu đều rất lạ lùng, mà phàm là những thứ như thế, con người thường muốn khám phá hơn là tránh xa.

“Anh làm gì mà nhìn bạn gái người khác chăm chú vậy?” – Tiếng Thiện từ dãy bàn bên kia vang đến làm Hy giật mình. Trong tích tắc hai cặp mắt chạm nhau, Nhật và Minh ngồi quan sát cũng thấy lạnh người.

Ân vẫn không buồn mở mắt ra can ngăn.

Nếu không phải giáo viên hóa học vừa vào lớp thì có lẽ mọi người trong lớp đã bị đóng băng.

Không khí đã trở lại bình thường với cả lớp ngay khi giáo viên chủ nhiệm xuất hiện nhưng lại bất thường với Ân. Mười lăm phút đầu giờ còn chưa đủ, tiếp theo sau lại là tiết hóa học. Mệt mỏi làm sao!

Cô vốn rất thích môn hóa thế mà lại chẳng dám tập trung lắng nghe. Sợ rằng mình sẽ bị giọng nói êm mượt như nhung kia mê hoặc, sợ sẽ bị đôi mắt sâu thẳm kia nhấn chìm.

Ở trên bảng, Kiệt dù vẫn say sưa giảng bài nhưng thỉnh thoảng đôi mắt không tự chủ liếc về phía Ân.

Tình cờ mắt hai người gặp nhau, Kiệt nhanh chóng chuyển hướng nhìn và cố gắng che đi cảm giác bối rối.

Về phía Ân, gương mặt vẫn trơ ra không cảm xúc, đôi mắt lạnh lẽo không quan tâm bất cứ điều gì. Không ai biết lúc này trong lòng Ân đang cảm thấy như thế nào.

Giống như một con thuyền bị thủng, nước cứ tràn dần vào. Thêm một phần nước thì thuyền chìm thêm một chút. Ân cố gắng ngăn cái tâm trạng đang vùi dập cô nhưng nó càng lúc càng tồi tệ.

Tức nước vỡ bờ!

“Thầy cho em ra ngoài.” – Ân đứng dậy.

Kiệt hơi sững người, ban đầu anh tự hỏi liệu có phải vì cái nhìn của mình làm Ân khó chịu. Nhưng ngay lập tức lại tự cười chính mình, Thiên Ân mà anh biết đâu dễ bị người khác làm ảnh hưởng đến tâm trạng như thế, mà “người khác” đó là anh thì lại càng khó hơn.

“Ừ.” – Nhận ra mình đã tư lự hơi lâu, Kiệt trả lời gấp.

Ân nhanh chóng lao ra khỏi chỗ nhưng bước chân lại lảo đảo một cách không tự chủ, bóng đêm từ đâu kéo đến. Buông lỏng cơ thể không chủ định, cô khuỵu xuống. Thân hình mỏng manh bất động dưới mặt đất, mái tóc đen bóng xõa dài trên sàn.

“Ân!” – Trong tích tắc khi Ân ngất đi, người ta nghe thấy tiếng ba người con trai cũng hét lên một lúc.

Từ bục giảng, Kiệt lao xuống như tên lửa, Thiện và Hy cũng đồng loạt phóng khỏi chỗ.

Hy là người đến chỗ Ân đầu tiên, cậu luồn cánh tay qua cổ đỡ cô dậy.

“Bỏ tay anh ra!” – Thiện đến ngay sau đó nói như ra lệnh rồi đẩy Hy qua một bên và đỡ lấy Ân.

“Hai em về chỗ ngồi đi! Thầy sẽ đưa bạn ấy xuống phòng y tế.” – Kiệt thuyết phục, giọng nói êm như nhung hơi run lên.

“Thầy cứ tiếp tục bài giảng đi! Em sẽ đưa Ân đến bệnh viện kiểm tra.” – Thiện lạnh lùng nói rồi bế Ân lên.

“Tôi là thầy giáo chủ nhiệm, tôi phải chịu trách nhiệm về học sinh của mình.” – Kiệt cướp Ân ra khỏi vòng tay của Thiện. Một thoáng giật mình, cô gái trên tay anh đã gầy đi rất nhiều so với một năm trước.

“Cậu ấy là người yêu của em, em sẽ chịu trách nhiệm về cậu ấy.” – Thiện quát lên và giằng Ân lại.

Kiệt đứng ngẩn người, rõ ràng anh đã nghe thấy tuyên bố của Thiện nhưng bây giờ vẫn thấy bất ngờ. Nếu là một năm trước, anh mới chính là người nói ra điều vừa rồi. Nhưng hiện tại đã là một năm sau mất rồi.

Bóng Thiện vụt qua mang trên tay người con gái Kiệt không ngờ mình lại yêu, nét sững sờ còn đọng lại trên gương mặt anh rất lâu cho đến khi một nam sinh ngồi gần đó nhắc anh tiếp tục bài giảng.

Suốt thời gian còn lại của tiết học, bài giảng của Kiệt rời rạc như cơm nguội. Đám nam sinh bắt đầu xì xào nghi ngờ không biết thầy hóa học có thật là đỗ thủ khoa hay không khi thấy Kiệt cân bằng sai một phương trình đơn giản. Đám nữ sinh thì bị giọng nói kia mê hoặc nên không nghĩ ngợi gì nhiều.


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!