So với hai năm trước, cô cũng đã thay đổi ít nhiều. Cô cao thêm, những đường cong trên cơ thể cũng hoàn thiện hơn, da trắng hơn và những cái mụn của tuổi mới lớn đã biến mất hoàn toàn để lại một làn da hoàn hảo. Duy chỉ có đôi mắt là vẫn thế, vẫn cái nhìn như xuyên thấu tâm can người khác và ánh lên vẻ ngạo mạn hoàn toàn không để ai trong mắt.
“Ân, mày không đi học à?” – Thấy đã hơn bảy rưỡi mà bạn mình còn đang ngồi bên cửa sổ, Ngọc Linh – Bạn cùng nhà của Ân nhắc nhở.
“Đi chứ. Nhưng hôm nay là ngày khai giảng mà, từ từ rồi tới. Cũng chỉ ngồi nghe diễn thuyết thôi chứ có làm gì đâu.” – Ân nhún vai.
“Tao thật không hiểu vì sao mày lại phải đi học. Định làm lưu manh giả danh trí thức à?” – Mỹ Phụng – Cô bạn cùng nhà thứ hai của Ân từ ngoài cửa đi vào.
“Lưu manh thì đúng rồi nhưng giả danh trí thức thì không có đâu. Trí thức thật mà.” – Ân cười thật tươi để lộ hai má lúm đồng tiền và hàm răng trắng bóng đều như bắp.
Đâu thể làm lưu manh cả đời.
Thôi trả treo với hai cô bạn cùng nhà, Ân đi nhanh vào phòng tắm để thay đồng phục rồi trở ra.
“Nhìn thế này ai bảo là lưu manh.” – Linh chọc ghẹo khi Ân trở ra.
Ân không nói gì, chỉ mỉm cười rồi lững thững ra khỏi nhà.
“Không mang cặp à?” – Thấy Ân đi người không, Phụng gọi với theo nhưng Ân không trả lời mà vẫn xăm xăm bước tiếp.
“Hôm nay trường khai giảng, có học hành gì đâu mà cần phải mang cặp theo.” – Linh giải thích.
“Vậy à? Tao không biết.” – Phụng nhún vai.
“Mày không nhớ chứ không phải không biết. Nó nói từ mấy hôm trước rồi.” – Linh bắt bẻ.
“Ừ tao không nhớ. Trí nhớ tao vốn kém mà, ngày xưa đi học tao để quên cặp ở nhà hoài.”
“Hay lắm ấy mà còn khoe.”
Đột nhiên điện thoại của Phụng reo lên nhưng không phải có người gọi cũng không phải có tin nhắn. Phụng cầm điện thoại đọc đọc cái gì đó rồi tắt tiếng chuông đi.
“Hôm nay qua bên Bùi Thị Xuân đòi nợ đấy.” – Ném điện thoại qua một bên, Phụng quay sang nhắc Linh.
“Còn cần mày nhắc à? Phải cài nhắc nhở mới nhớ được mà tinh tướng.”
Trong khi hai cô bạn còn đang đấu khẩu ở nhà thì Ân đã đi bộ gần tới trường. Trên con đường cô đang đi, không nhiều học sinh cùng mặc đồng phục giống cô. Có gì đâu, trung học Lộ Thiên vốn ít học sinh mà.
Điểm vào trường thì không quá cao nhưng tiền học phí thì đủ cao để không phải muốn học là học. Vốn là một ngôi trường trung học bình thường nhưng lại may mắn được hai con rồng kinh tế của ViệtNam- Tập đoàn Vương Thị và tập đoàn Vũ Thị chọn làm sân đấu đá.
Trung học Lộ Thiên được lột xác như ngày hôm nay tất cả là nhờ bản tính háo thắng của hai ông chủ tịch tập đoàn Vương – Vũ.
Không biết là có phải có thù hằn gì với nhau hay không mà hai tập đoàn này luôn đấu đá với nhau. Cả hai luôn kìm kẹp nhau chứ không đơn giản chỉ là cạnh tranh trên thương trường. Vương Thị mở siêu thị, Vũ Thị cũng mở siêu thị. Vũ Thị xây bệnh viện, Vương Thị cũng xây bệnh viện. Đến khi Vương Thị tài trợ cho trung học Lộ Thiên, Vũ Thị cũng nhảy vào tài trợ không ít. Thi nhau đầu tư xây dựng trường, mở rộng trường, tu sửa trường, rồi thì mời những giáo viên giỏi nhất với mức lương hấp dẫn, phát học bổng, mua trang thiết bị giảng dạy tiên tiến. Mọi người nhìn vào mà chóng hết cả mặt.
Muốn học ở Lộ Thiên trừ khi nhà giàu có tiếng, còn không thì đi trường khác học sẽ tốt hơn. Trong ngôi trường này, sự phân hóa giàu nghèo được đẩy lên đến cao trào. Ba giai cấp được phân chia rõ ràng. Tầng lớp quý tộc là những người có quan hệ máu mủ với hai tập đoàn Vương – Vũ. Tư sản là những cô cậu ấm con nhà giàu. Còn vô sản là những học sinh vào trường nhờ vào học bổng và Ân là một trong số đó.
Buổi lễ khai giảng với hoa, bong bóng và những bài phát biểu ngán ngẩm bắt đầu. Đến gần trưa mà thầy hiệu trưởng vẫn không có dấu hiệu kết thúc trong khi lũ học sinh đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Một số tiếng phàn nàn bắt đầu xôn xao trong đám đông.
Sau những bài diễn văn tưởng như bất tận là nghi thức “truyền thống” của trường – Bốc thăm lớp học. Từng học sinh lần lượt lên bốc một phiếu trong thùng thăm theo từng khối. Sẽ có hai mươi tờ phiếu có nội dung giống nhau nghĩa là một lớp chỉ có hai mươi học sinh.
Sau khi bốc thăm xong, các học sinh lên lớp của mình để giao lưu với giáo viên chủ nhiệm và các bạn mới. Buổi lễ khai giảng đã dài lê thê, đứa nào cũng đói vì trời đã gần trưa, thế mà giờ còn phải ngồi nghe người khác giới thiệu về bản thân mình và mình cũng phải tự giới thiệu về mình với mọi người. Quả là biết cách hành hạ!
Vừa đến trước cửa lớp 12A1, Ân đã nghe những tiếng nói, tiếng cười vui vẻ của các nữ sinh. Chắc là gặp lại bạn cũ nên vui.
Quả không sai, bên trong lớp có hai nhóm nữ sinh đang tay bắt mặt mừng với nhau. Một nhóm nam sinh cũng đang đùa giỡn, cười nói rôm rả. Chỉ có mười mấy người mà lớp giống y như cái chợ. Hầu như không ai để ý đến Ân, mà cô cũng chẳng để ý đến ai. Ngồi vào bàn cuối cùng của dãy trong cùng, cô lấy Mp3 ra nghe nhạc để không phải nghe những câu chuyện của đám nữ sinh mà theo cô thì đó là những câu chuyện hết sức nhảm nhí.
Đang ngồi dựa người vào tường, mắt nhắm lim dim nghe nhạc thì tiếng hét thất thanh của tất cả nữ sinh trong lớp làm Ân giật mình. Mở mắt ra, cô thấy ba nam sinh rất đẹp trai đang đứng ngoài cửa lớp. Mỗi người đẹp một vẻ nhưng tóm lại là cả ba đều rất đẹp.
Nhìn qua một lượt, đôi mắt Ân dừng lại ở nam sinh đứng giữa.
Đó chẳng phải là Thiện, người yêu của Đan sao?
Học cùng lớp à? Phiền thật!
Phớt lờ tiếng la quá khích của đám nữ sinh, Thiện và hai người bạn của mình đi vào lớp một cách bình thản như không nghe thấy gì. Cậu tiến lại bàn cuối của dãy còn lại, Minh và Nhật lần lượt ngồi hai bàn bên trên.
Ân nhún vai ra vẻ không quan tâm rồi lại nhắm mắt tiếp tục nghe nhạc. Để không bị bất cứ tiếng động nào làm phiền nữa, cô chuyển qua nghe rock và mở volum to hết cỡ.
Từ trên đầu lớp, một nữ sinh tóc nâu tiến lại gần chỗ Ân với bộ dạng kênh kiệu.
“Ra chỗ khác ngồi đi!” – Nữ sinh tóc nâu đến trước mặt Ân ra lệnh.
Tiếng nhạc rock đang đập hai bên tai Ân đủ để cô không hay biết gì.
“Thiên Ân, mày dám làm lơ tao à?” – Nữ sinh tóc nâu thấy Ân vẫn im lặng thì nói lớn tiếng hơn. Cả lớp im phăng phắc theo dõi chuyện gì sẽ xảy ra.
Vẫn thấy Ân ngồi im dựa đầu vào tường, hai mắt nhắm bình thản, nữ sinh tóc nâu đập bàn giận dữ tưởng rằng mình bị coi thường. Bao nhiêu con mắt trong lớp lập tức đổ dồn về phía bàn cuối dãy trong cùng.
Bây giờ Ân mới lờ mờ mở mắt ra nhìn nữ sinh đang đứng trước mặt mình. Chà, là Kim tiểu thư của công ty trang sức Kim Vạn đây mà. Hai năm Ân học ở trường này cũng là hai năm Kim Ánh Liên liên tục bày trò kiếm chuyện với cô. Trong trường này giai cấp vô sản là những người để những đứa ăn no rửng mỡ thuộc tầng lớp quý tộc và tư sản đem ra mỉa mai và vui đùa. À, không phải “những người” đâu, chỉ có một người thôi. Những học sinh được trao học bổng không thể chịu được sự phân biệt quá đáng nên đã chuyển trường hết rồi. Cả trường này chỉ còn một người thuộc giai cấp vô sản đó là Ân.
“Làm gì mà ồn ào vậy?” – Một giọng nam trầm vang lên ngoài cửa lớp làm tất cả những người nghe thấy phải quay ra nhìn. Sự xuất hiện của Đình Hy làm nữ sinh không hẹn mà cũng thi nhau hét lên.
“Anh! Anh cũng học lớp này à?” – Thấy Hy, Thiện vui vẻ hỏi.
“Ừ!” – Câu trả lời của Hy làm đám nữ sinh hét lên một lần nữa. Không hét làm sao được. Xem ra những người nổi tiếng đều quy tụ về một nơi rồi. Công tử nhà họ Vương học lớp này, bây giờ thiếu gia tập đoàn Vũ Thị cũng học tại đây. Chà, long hổ quây quần.
“Cậu đang làm gì mà ồn ào vậy?” – Chậm rãi đi vào lớp, Hy nhướn mày nhìn Liên.
“Tớ...” – Liên ấp úng vì không biết phải nói hành động mình đang làm là gì. Cô đỏ mặt rồi bỏ ra khỏi lớp trước khi chết vì xấu hổ.
“Mọi chuyện ổn rồi.” – Liên đi khỏi, Hy đến trước mặt Ân nói bằng giọng trấn an.
Thấy miệng chàng trai trước mặt mấp máy như đang nói gì đó, Ân tháo tai phone ra khỏi tai mình. Bây giờ mọi người mới vỡ lẽ ra là nãy giờ cô nghe nhạc nên không hay biết gì.
“Cậu vừa nói gì?” – Ân chau mày hỏi Hy.
“Nãy giờ cậu không hay biết gì à?” – Hy tròn mắt nhìn Ân. Hóa ra “nghĩa cử cao đẹp” của cậu đã không được cô gái trước mặt biết đến.
“Không. Tôi bỏ lỡ chuyện gì à?”
“Không có gì đâu.” – Hy cười khổ rồi ngồi vào chiếc bàn trước mặt Ân.
***
Giáo viên chủ nhiệm lớp Ân là một sinh viên mới ra trường, tên Trần Tuấn Kiệt. Kiệt tốt nghiệp loại xuất sắc khoa sư phạm chuyên ngành hóa học và được mời về Lộ Thiên giảng dạy.
Có thể nói rằng các nữ sinh trong lớp đều đang cảm thấy mình rất may mắn. Lớp có đến bốn hotboy, bây giờ giáo viên chủ nhiệm cũng đẹp trai nữa. Xem ra từ bây giờ họ có động lực để đi học rồi.
Duy chỉ có Ân không hề nghĩ như vậy. Cô thừa biết thầy giáo đứng trên kia là ai.
Gặp lại Kiệt là điều không nằm trong dự đoán của cô. Cứ nghĩ rằng sau ngày hôm đó, cả hai sẽ vĩnh viễn không còn việc gì phải gặp nhau. Không ngờ hôm nay cố nhân lại tìm về.
Sau khi giới thiệu về bản thân, Kiệt bỏ qua phần các học sinh tự giới thiệu về mình với bạn cùng lớp và để lớp ra về. Chỉ chờ có vậy, đám học sinh ào ra ngay lập tức, chỉ có Ân vẫn ngồi tại chỗ khoanh tay trước ngực.
“Không về sao?” – Hướng mắt về chỗ Ân, Kiệt hỏi.
“Kết thúc buổi giao lưu nhanh như vậy không phải vì muốn nói chuyện với tôi sao?” – Ân cười khẩy.
“Em vẫn nhạy bén như ngày nào.”
“Vì vậy nên anh mới không thể đánh lừa tôi.” – Ân nhún vai.
“Phu nhân muốn anh chuyển lời đến em rằng nếu muốn yên thân thì hãy ký vào giấy từ bỏ quyền thừa kế. Đừng chống đối nữa!” – Kiệt vào thẳng vấn đề.
“Anh hãy nói với bà ta rằng tôi không muốn yên thân nên bà ta hãy cứ làm những gì bà ta muốn. Muốn chơi trò đấu trí với tôi sao? Cửa sổ cũng không có! Tôi sẽ đợi xem con tốt lần này là ai.” – Ân cười lớn tiếng rồi bỏ đi, Kiệt còn đứng lại nhìn theo bóng cô cho đến khi khuất hẳn.
Vẫn sắc bén và khôn ngoan như ngày nào. Phu nhân à, bà ở thế yếu rồi. Chi bằng từ bỏ trước khi thua thảm thương. Muốn đấu với Thiên Ân, thật sự bà thua một nước.
Lấy điện thoại ra, Kiệt gọi cho bà Mai nói lại chính xác những gì Ân vừa nói.
“Con nhỏ đáng chết! Nó nói vậy sao?” – Bà Mai giận dữ hét lớn đến nỗi tiếng trong điện thoại vọng ra nghe rất rõ.
“Phu nhân, lần này không dùng kế đánh lạc hướng đâu. Cô ấy biết cả rồi.”
“Tôi cần cậu nói cho tôi hiểu à? Không dùng cách này nữa nhưng cậu hãy ở lại trường và quan sát nhất cử nhất động của nó.” – Bà Mai nói rồi cúp máy không để Kiệt nói thêm điều gì.
Nghĩ mãi mới ra cách để cho Kiệt – Người một năm trước đã từng tiếp cận Ân xuất hiện lần nữa khiến Ân đề phòng rồi tung con át chủ bài vào khi cô còn mải đề phòng Kiệt. Thế nhưng kế hoạch chưa kịp thực hiện thì đã phá sản, Ân hoàn toàn không quan tâm đến Kiệt mà đang chờ đợi người đến sau.
Quả nhiên một nửa tài sản nhà họ Lã là một miếng mồi thơm ngon béo ngậy. Nó đủ cám dỗ để thao túng suy nghĩ của con người. Đây không phải là lần đầu tiên bà Mai nghĩ cách hạ Ân và cũng không phải là lần đầu tiên kế hoạch thất bại. Muốn nắm được điểm yếu của Ân chẳng phải là điều dễ dàng.
Nếu Nguyễn Ánh Mai là Chu Du thì Lã Thiên Ân sẽ là Gia Cát Lượng.
Đứng bên ngoài cửa lớp và nghe toàn bộ những gì Kiệt nói trong điện thoại, Ân nở một nụ cười mỉa mai nhưng phảng phất sự chua chát khó hiểu. Thở hắt ra một tiếng, cô bỏ đi.
Đang lững thững bước xuống cầu thang thì điện thoại reo lên. Số của Phụng hiện lên trên màn hình.
“Gì vậy?”
“...”
“Xong rồi, vừa được ra về.”
“...”
“Ừ, tao về ngay.”
Ân cúp máy, còn chưa kịp cất điện thoại vào túi thì giọng nói dù hai năm không nghe vẫn còn ám ảnh vang lên bên tai.
“Chị cũng học ở đây à?” – Không biết từ đâu mà Đan đang đứng chắn ngang đường của Ân.
“Ừ, sao?” – Ân trả lời mà gương mặt không hề có vẻ gì là muốn nói chuyện với Đan.
“Nghe nói sau khi đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà không lâu chị đã bán biệt thự. Khó khăn đến thế mà có thể học ở đây sao?” – Đan mỉa mai.
“Nói chuyện với đứa con nít đúng là phiền thật đấy!” – Ân ngán ngẩm.
“Ai là con nít, tôi thua chị có hai tuổi thôi. Chị đừng nghĩ chị...” – Đan còn đang gân cổ lên cãi thì thấy Thiện, Nhật, Minh và cả Hy đang đi đến. Cô lập tức bỏ lửng câu nói rồi chuyển sang chủ đề khác.
“Chị này, em mới đến còn chưa biết mọi thứ ở đây. Chị dẫn em đi xem trường nhé!”
Thấy thái độ kì lạ của Đan, Ân quay đầu lại nhìn thì thấy bốn nam sinh chỉ còn cách mình vài bước chân.
“Người quen của em à?” – Thiện kín đáo nhìn Ân đánh giá rồi quay sang nhìn Đan.
“À, đây là chị gái em, tên là Thiên Ân. Thật không ngờ chị em cũng học ở đây.” – Kèm theo lời giới thiệu là một nụ cười hết sức duyên dáng.
Lời Đan vừa dứt, mắt Thiện lập tức lóe lên như có lửa.
“Thì ra đây là cô chị không có tính người đã đuổi mẹ con em sao?” – Cậu cười mỉa mai, nhìn Ân đầy khinh bỉ.
Trước lời công kích của Thiện, Ân cười khẩy rồi quay mặt bỏ đi không thèm cãi lại cũng chẳng buồn tức giận. Trước giờ cô vẫn luôn như vậy, không quan tâm người khác nghĩ gì, không để ý người khác nói gì, ngoài bạn bè ra thì không coi ai ra gì.
Thái độ coi thường của cô làm Thiện không khỏi ngơ ngác. Nếu là đứa con gái yếu đuối thì đã khóc thút thít mà thanh minh. Còn nếu là đứa đanh đá thì đã cãi lại rồi. Đằng này dửng dưng như không nghe thấy rồi bỏ đi. Thật không ngờ trên đời có kiểu người thế này.
“Tao đang nói chuyện mà con nhỏ đó bỏ đi kiểu đó sao?” – Mãi một hồi sau Thiện mới giật mình phát hiện mình bị lờ. Cậu quay sang hỏi Minh như thể không tin được điều vừa xảy ra. Trước giờ được săn đón còn không hết thế mà bây giờ bị một cô gái phớt lờ. Lần đầu tiên trong đời! Mà những điều đầu tiên thì sẽ khó quên đây.
“Mày không biết nên hỏi à?” – Không thèm an ủi thằng bạn vừa bị sốc đang còn ngơ ngác, Minh ném cho Thiện một câu vô cùng vô tâm.
“Chị em vẫn vậy mà. Chị ấy ngạo mạn đến nỗi làm người xung quanh phát điên. Anh đừng để ý làm gì!” – Đan giải thích mà như đổ thêm dầu vào lửa.
“Thôi, mày dẫn tình yêu của mày đi tham quan trường đi! Đừng có đứng đần ra đấy nữa.” – Nhật vỗ vai Thiện.
Thiện ậm ừ rồi tay trong tay cùng Đan đi.
Cậu đi khỏi thì mọi người nghe thấy tiếng cười khùng khục từ lồng ngực Hy phát ra. Hóa ra nãy giờ anh chàng này đang nín cười.
“Đừng cười nữa, đi ăn trưa thôi. Thằng kia nó đi với em yêu rồi, chắc không đi với tụi mình đâu.” – Minh đấm vào ngực Hy rồi đi trước.
Anh chàng đang cười bị đấm thì ho khan vài tiếng rồi cũng nhanh chóng rời khởi vị trí. Đương nhiên Nhật sẽ đi theo, đâu thể đứng lại đó một mình.
Ân lúc này đang chạy rất nhanh giữa cái nắng trưa cuối hè.
“Làm gì lâu vậy?” – Vừa thấy cô, Phụng càu nhàu ngay.
Nhìn Phụng bây giờ mới nhếch nhác làm sao. Ngồi giữa tám đứa trẻ gồm sáu gái và hai trai đang khóc hét lên, mặt Phụng cũng như đang mếu. Một hồi nữa mà Ân còn chưa về có khi Phụng cũng òa khóc thật.
“Dỗ có mấy đứa trẻ mà làm cũng không xong còn kêu ca gì nữa.” – Ân chau mày, hơi thở thở gấp gáp.
Nghe tiếng Ân, đám trẻ khóc to hơn rồi chạy ào đến bên cô miệng gọi to: “Mẹ Thiên Ân, mẹ Thiên Ân...”
“Tại sao lại hư như vậy? Mẹ đi học là ở nhà khóc thế này sao?” – Ân chau mày.
“Tại mẹ Mỹ Phụng kể chuyện ma cho bọn con nghe. Sợ quá nên mới khóc.” – Bé Thỏ giải thích, đôi mắt còn dính nước ánh lên tia oan ức.
“Mày hết trò làm rồi à?” – Ân lừ mắt nhìn Phụng.
“Vì không nhớ được trọn vẹn một truyện cổ tích nào, chỉ nhớ truyện ma nên tao kể.” – Phụng cười cầu hòa.
“Nín đi các con! Để mẹ xử mẹ Phụng cho.” – Ân dỗ dành mấy đứa nhỏ. Chúng tương đối nghe lời nên không lâu sau thì ngừng khóc.
Quay sang nhìn Phụng, Ân hít sâu lấy hơi định mắng cho Phụng một trận ra trò thì Linh từ ngoài chạy vô, trên tay cầm một cái hộp gỗ đựng đầy những lọ sơn móng tay.
“Muốn sơn móng tay thì qua đây với mẹ nào!”
Mấy đứa bé gái nghe vậy thì chạy đến chỗ Linh ngay lập tức, còn hai thằng bé vẫn đứng bám tay Ân.
Thấy Linh đã quăng “phao cứu trợ” cho mình, Phụng lập tức lảng sang chuyện khác để nói trước khi Ân kịp cho cô một trận xối xả: “Tối nay có việc phải làm đấy.”
“Để lát nữa nói tiếp.” – Ân nói rồi đá mắt về phía mấy đứa trẻ. Cô không muốn tâm hồn trẻ thơ của chúng bị vẩn đục bởi những chuyện liên quan đến cuộc sống của cô.
“Giờ không nói sợ tí nữa quên.” – Phụng cười cười xoa đầu.
“Đưa đầu mày đây tao đập ra rồi xắp xếp lại cho. Cái gì mà mới tí tuổi đã đãng trí rồi.” – Dù đang sơn móng tay cho mấy đứa bé gái, Linh vẫn tranh thủ bon chen.
Ân nhìn vào đồng hồ trên tay rồi quay sang nhìn Phụng.
“Đúng ra giờ này bọn trẻ phải đi ngủ chứ.”
“Ừ, thì tao kể truyện cho mấy đứa nhỏ dễ ngủ ai ngờ tụi nó khóc ầm lên.” – Phụng cười xun xoe.
“Mày ru ngủ bằng truyện ma à? Hay nhỉ!” – Ân nhìn Phụng kiểu như “không thể tin nổi” nhưng rồi thật nhanh, cô lấy lại vẻ nghiêm túc quay sang nói với Linh: “Đừng sơn nữa, để bọn trẻ đi ngủ trưa đi!”
-------------------------
-------------------------
Nghe Ân nói vậy, Linh đá lông nheo với mấy bé gái đang ngồi xung quanh mình: “Các con, các con thương mẹ Thiên Ân bằng nào?”
“Bằng trời, bằng đất.” – Đã được tập trước và được sử dụng nhiều lần, sáu bé gái đáp trôi chảy.
“Đi ngủ! Chiêu này cũ rồi.” – Ân nghiêm giọng.
“Mẹee...Thiênnn...Ânnn...” – Bọn nhỏ gọi Ân và kéo dài từng chữ làm cô cũng muốn chảy ra thành nước.
“Nửa tiếng thôi đấy.” – Ân nheo mắt.
“Vâng!” – Lũ trẻ đáp vui vẻ.
Hai bé trai bắt đầu chơi kéo co với Ân. Cô ngồi trên ghế và nếu kéo cô té khỏi ghế được thì coi như thắng.
“Phịch!” – Tiếng Ân đổ khỏi ghế và té xuống đất.
“Bo với Bin càng ngày càng khỏe nhỉ? Mẹ thua rồi.”
“Vậy phải để bọn con búng trán.” – Bo nhanh nhẩu.
“Búng nhẹ nhẹ thôi đấy!” – Ân nhăn mặt giả vờ sợ sệt.
Hai thằng bé thích thú lần lượt búng “póc, póc” vào trán cô.
Ôm đầu, Ân làm bộ xuýt xoa: “Vỡ trán mẹ rồi.”
Hai thằng bé nghe vậy tiếng cười càng giòn giã hơn.
Cô nhi viện – Một nơi chẳng đứa trẻ nào muốn đến. Nghe thôi đã cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi. Nhưng ở cô nhi viện Mái Ấm này thì khác, nó ấm áp và đầy ắp tiếng cười.
Bọn trẻ ở đây đứa nào cũng hay nói hay cười, hoạt bát, đáng yêu. Chúng hoàn toàn chưa đủ tuổi để ý thức được rằng mình là những đứa trẻ bị bỏ rơi, là những đứa trẻ mồ côi. Nhưng có lẽ khi chúng đủ trí khôn để hiểu được mọi chuyện thì cũng sẽ không buồn nhiều vì đã có Ân, Linh và Phụng yêu thương và làm mẹ của chúng.
Mặt khác, chính những đứa trẻ này là nguồn hạnh phúc của ba cô gái. Phụng và Linh cũng là trẻ mồ côi từ nhỏ. Ân tuy không mồ côi từ nhỏ nhưng hiện giờ cũng có thể gọi là mồ côi. Điều gì khiến ba cô gái này luôn mỉm cười và mạnh mẽ đến thế? Chính là được nhìn thấy những đứa trẻ này vui vẻ mỗi ngày.
Bán biệt thự của mẹ để xây cô nhi viện, cả đời Ân sẽ chẳng bao giờ hối hận vì điều này.
Cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa khi ta có một ai đó để yêu thương, có một ai đó để ta sống vì họ và có một ai đó cần đến ta. Trong cái số phận thiệt thòi mà cuộc đời ban cho, ba cô gái đã tìm ra cách để thấy được ý nghĩa của cuộc sống.
Trở thành “lưu manh” để kiếm thật nhiều tiền lo cho lũ nhỏ, Ân chưa bao giờ cho rằng đó là quyết định sai lầm.
Chương 5: Đại tỷ Thiên Ân.
Bản thân Ân và cả hai người bạn cùng nhà đều có một thời gian tập cho mình thói quen ăn một mình dù họ không thích việc đó. Từ khi sống chung một nhà, chẳng ai nói ai nhưng cả ba thường đợi nhau cùng ăn, cái thói quen một mình cũng dần bị xóa đi.
Trong khi Linh thổi sáo ru bọn trẻ ngủ, Ân làm nóng lại thức ăn rồi dọn ra bàn, còn Phụng chỉ việc ngồi im. Cô bị Ân và Linh cấm lại gần bếp từ sau cái lần cô chiên cá rồi bỏ lên nhà và quên mất. Đến khi nhớ ra thì cá đã cháy thành than còn cái chảo bị lủng một lỗ. Lần đó hàng xóm đã phải gọi cứu hỏa vì họ ngửi thấy mùi khét nồng nặc.
Ba cô gái thường chọn những câu chuyện vui vẻ để tăng khẩu vị cho bữa ăn. Dù sao tâm trạng tốt thì tiêu hóa cũng tốt theo.
“Tối nay tao với Phụng sẽ đi, mày ở nhà với bọn nhỏ nhé!” - Một câu chuyện khôi hài vừa kết thúc, Ân nghiêm túc nói.
“Ừ, nếu đòi được thì tốt nhưng không được thì đừng làm bậy đấy.” - Linh cũng theo cái dáng vẻ nghiêm túc của Ân mà nghiêm giọng dặn dò. Cô vốn là một người cẩn thận và luôn nghĩ đến những trường hợp không khả quan. Vì không có được sự nhanh nhạy ứng phó với mọi hoàn cảnh như Ân nên cô ghét những điều ngoài dự kiến.
“Tao biết rồi.” - Ân lơ đãng trả lời. Cô hiểu Linh là người lo xa nhưng cô nghĩ Linh cũng hiểu cô không phải là người thích động tay chân.
“Tao không nói mày, tao nói con Phụng ấy.” - Linh chau mày rồi đá ánh mắt về phía Phụng.
“Khỏi lo.” - Phụng đưa ngón tay cái quệt mũi, không chút gì phật ý với sự không yên tâm về mình của Linh.
“Chủ nợ bảo lão này lì lắm, nợ mấy năm rồi mà cứ ì ra không chịu trả. Mà lão có tiền chứ đâu phải không có.” - Linh hướng ánh mắt về phía Ân giống như cố tình nói cho cô nghe. Dù sao thì có nói với Phụng cũng như không.
“Định xù nợ đây mà.” - Phụng nhận xét một câu không cần thiết.
“Gia đình lão thế nào?” - Ân hỏi nhưng không có vẻ gì đang quá để tâm vào câu chuyện.
Với thái độ của Ân, nếu là người lạ, chắc chắn sẽ không còn hứng thú để đối đáp nhưng Linh lại chẳng phải là người lạ, vì thế, cô hiểu được cái vẻ thờ ơ của Ân vốn đã được tạc sẵn lên mặt.
“Vì thói cờ bạc và vũ phu nên vợ con lão bỏ đi lâu rồi. Lão chỉ có một thân một mình thôi.” - Linh điềm tĩnh trả lời.
“Nếu đòi được thì chủ nợ sẽ trả chúng ta một nửa số tiền đó. Một khoản không nhỏ đâu.” - Phụng nhanh nhảu.
“Ừ, sẽ đòi được thôi.” - Ân cười tự tin.
“Mày lúc nào cũng tự tin nhỉ!” - Phụng nhận xét.
“Vì tao là Lã Thiên Ân mà.”
“Lại bắt đầu.” - Linh ngán ngẩm.
***
Nắng cuối hè gay gắt ngay cả khi đã quá trưa, tiếng ve sầu kêu râm ran như đang cố níu kéo mùa hè trước khi nó kịp sang thu.
Trời về chiều, nắng ngừng chiếu nhưng nhiệt độ nóng hầm hập từ mặt đường bốc lên còn rất rõ rệt.
Nắng nghiêng độ in bóng cánh cổng cô nhi viện xuống mặt đất đang tỏa nhiệt. Khung cảnh có phần cô tịch và hoang vắng.
Đừng vội để bề ngoài đánh lừa, bên trong cánh cổng, phía sau bức tường kia, bầu không khí đang không hề cô tịch chút nào, trái lại, nó còn rất ồn ào và sôi động.
Cái nơi ồn ào và sôi động đó cụ thể chính là phòng tắm.
Là trẻ con đứa nào cũng thích nghịch nước, mà cơ hội để nghịch ngợm trong ngày chỉ vỏn vẹn trong khoảng thời gian tắm nên bọn trẻ không dễ gì bỏ qua. Bé Nấm - Con bé lùn nhất trong sáu bé gái và cũng là đứa nghịch nhất cho tay bịt vòi nước đang chảy làm nước bắn ra thành tia văng khắp phòng.
Tắm xong cho tám đứa thì ba cô gái cũng ướt sũng.
Dù vất vả nhưng tiếng cười giòn dã của bọn trẻ thì không bao giờ tắt. Vì thế mà ba cô gái vẫn thích khoảng thời gian này nhất.
Những khoảng thời gian vui vẻ thường trôi qua rất nhanh, mới đó mà giờ ăn tối đã đến. Sau khi cho bọn trẻ ăn tối, Ân và Phụng ra ngoài làm việc.
Ngồi ở phía trước, Ân tỏ ra rằng mình đang chăm chú chạy xe trong khi Phụng ngồi phía sau quay ngang quay ngửa nhìn hai bên đường. Xe đã lăn bánh được một lúc lâu nhưng cả hai vẫn im lặng không nói gì. Đèn đường đã lên và dòng người cũng trở nên vội vã hơn. Họ muốn mau trở về bên gia đình để dùng bữa cơm tối ấm cúng. Vào thời khắc này, mạnh mẽ mấy cũng khó mà không chạnh lòng.
Sống là không ngừng đau khổ, người thoát ra được khỏi nỗi đau thì ít, người sống chung được với chúng cũng không nhiều, phần lớn là để cho chúng nuốt chửng mất.
“Mày có bao giờ tủi thân vì không có gia đình không?” - Trong lúc dừng đèn đỏ, Phụng tì cằm vào vai Ân mà hỏi.
“Không.” - Ân trả lời dứt khoát trong khi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Đôi lúc tao thật cảm thấy ngưỡng mộ mày. Mày dựa vào đâu mà luôn cao ngạo và mạnh mẽ như thế.” - Phụng thở dài, gục hẳn đầu vào vai Ân.
“Tao dựa vào chính mình thôi, dựa vào tao là Lã Thiên Ân. Mày còn phải ngưỡng mộ tao dài dài.” - Ân nói nửa đùa, nửa thật. Cô chỉnh kính chiếu hậu để có thể nhìn thấy gương mặt Phụng lúc này.
Đèn đỏ cũng vừa lúc chuyển xanh.
“Sao tao không thể dựa vào chính mình như mày nhỉ? Tao vẫn luôn yếu đuối và thèm muốn một gia đình.” - Đôi mắt Phụng gợn lên những cơn sóng buồn bã. Cô đưa mắt vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị nhìn vào những ngôi nhà sáng điện hai bên đường. Bên trong đó, ắt hẳn là một gia đình hạnh phúc.
“Tao cũng muốn có một gia đình nhưng nếu không thể có thì cũng không việc gì phải tủi thân hay đau khổ. Đừng đày đọa mình vì những điều không phải lỗi của mình!” - Ân nói một cách dứt khoát. Tính đến thời điểm này, cô luôn biết kiểm soát tâm tư tình cảm một cách hoàn hảo. Người ngoài nhìn vô tưởng chừng cô không hề có tâm tư gì.
Phụng còn định nói thêm điều gì nữa nhưng xe đã dừng lại trước một ngôi nhà. Cả hai cùng xuống xe, câu chuyện chấm dứt ở đây.
Bên trong, toàn bộ đèn đều được bật sáng nhưng vẫn không cách nào xua tan vẻ u ám bao trùm căn nhà.
Đằng sau cánh cổng, dù có rất nhiều người mặc đồ đen đi qua đi lại nhưng vẫn không thể làm nhạt đi sự hoang vắng một cách cố ý.
Lần đầu tiên Ân đến đây vào hơn một năm trước cũng không tránh khỏi sự hoang mang trong lòng. Nhưng giờ đây, cái vẻ bí ẩn này đã quá quen thuộc với cô và còn có chút khôi hài.
Cô đi trước, điềm tĩnh tiến vào trong. Phụng theo sau bước chân có phần rụt rè. Do điều hòa bên trong nhà để nhiệt độ thấp hơn bên ngoài nên cả hai lập tức cảm thấy mình bước vào một thế giới lạnh lẽo âm u. Tiếng đế giày của hai cô gái va xuống sàn vang vọng ra hành lang vắng càng làm mọi thứ trở nên lạnh lẽo hơn. Nơi này dễ khiến người ta cảm thấy sợ.
Đây cũng chính là mục đích của nữ chủ nhân ngôi nhà này. Một người phụ nữ thích dọa người khác. Cố tình làm cho ngôi nhà mình âm u, cố tình tỏ ra nham hiểm nhưng thực chất cái đầu cũng không quá khôn ngoan. Cái tên Diều Hâu cũng không ngoài mục đích làm mình trở nên nguy hiểm trong mắt mọi người. Trong trường hợp này, dùng câu “thùng rỗng kêu to” là vừa vặn nhất.
“Hiếm khi khách quý ghé thăm.” - Người phụ nữ có gương mặt góc cạnh và khá hoang dã được gọi là Diều Hâu đang ngồi trên ghế sofa uống rượu. Thấy Ân, bà lập tức cười niềm nở. Chỉ có trước mặt Ân bà mới thôi ra vẻ vì bà biết làm như vậy chẳng khác nào diễn hài cho cô xem.
“Chị cho em mượn ba người nhé!” - Ân nghiêm túc vào thẳng vấn đề.
“Con nhỏ này! Sao lúc nào cũng nghiêm túc như thế? Ngồi xuống đây uống vài ly với chị. Phụng cũng ngồi xuống đi em!” - Diều Hâu cười như không cười, ánh mắt lướt qua phần ghế trống.
Biết không thể từ chối, Ân lặng lẽ ngồi xuống. Phụng thấy vậy cũng làm theo. Người giúp việc mang ra hai cái ly và rót rượu vào đó.
“Công việc ở cô nhi viện thế nào?” - Đợi người giúp việc đi khỏi, Diều Hâu tiếp túc trò chuyện.
“Có Phụng và Linh giúp em nên cũng đỡ vất vả.” - Ân vừa nói vừa bình thản nâng ly rượu lên ngang tầm với mắt. Tiếp theo là đủ tám bước nếm và thử rượu, động tác rất thanh thoát và thuần thục.
“Ai thì chị không biết chứ Phụng, nó không gây phiền phức cho em là mừng rồi. Trong giới này, ai mà không biết bà hoàng đãng trí Mỹ Phụng chứ.”
“Chị đừng chọc em nữa.” - Phụng cười nũng nịu, uống vội một hớp rượu để chữa thẹn. Phụng không những không phải người kiểu cách mà còn vô cùng hấp tấp. Bây giờ hay mười năm nữa cũng chẳng có chuyện cô điềm tĩnh thử rượu và nhâm nhi như cái cách Ân làm.
“Quán bar của chị xây đến đâu rồi?” - Ân không phải là người giỏi tìm chuyện để nói, cũng may cô nhanh trí nhớ ra Diều Hâu đang xây dựng một quán bar gần trung tâm thành phố.
“Bên ngoài thì xong rồi, giờ chỉ cần trang trí bên trong nữa thôi.” - Vừa nói, Diều Hâu vừa chậm rãi mồi một điếu thuốc.
“Vị trí đó rất tốt, sẽ nhanh trở thành một quán bar hàng đâu.” - Ân thành thật nhận xét.
“Em thật sự nghĩ vậy sao?” - Diều Hâu nhả nhanh khói thuốc trong miệng ra, đôi mắt bà sáng lên vẻ kỳ vọng, cứ như Ân nói gì thì điều đó chắc chắn sẽ trở thành sự thật.
“Em chắc chắn.” - Ân cười tự tin.
“Vậy đến lúc đó, em về trông coi quán cho chị nhé!” - Đã muốn đề cập đến vấn đề này từ lâu nhưng sợ bị từ chối nên Diều Hâu còn ngần ngại, nay Ân lại khơi mào trước, chẳng có lý do gì mà bà không “tiện thể”.
“Để khi nào khai trương rồi nói tiếp. Giờ em đi làm việc đã. Em mượn ba người ở chỗ chị nhé!” - Ân cố tình lảng sang chuyện khác, trong lòng phần nào cảm thấy mình không nên hỏi về chuyện quán bar thì hơn nhưng không nên thì cũng đã làm rồi.
Anh hùng là kẻ biết thời thế. Từ giờ đến lúc quán bar xây xong, còn nhiều biến động sẽ xảy ra. Một vài băng nhóm sẽ nổi lên, một số thì bị bóp chẹt. Vì Ân hoạt động hoàn toàn độc lập và cũng không phải là xã hội đen nên cô cần suy xét kĩ khi dính vào một băng nhóm nào để tránh rước họa oan. Có thể cô là người quá tính toán. Tuy nhiên, nếu sống trong thế giới này mà không có cái đầu thì chết trong tay kẻ khác là chuyện không xa.
“Ừ, muốn mang đi bao nhiêu thì mang nhưng phải mang về đủ đấy.” - Không có đầu óc cũng có thể đoán ra Ân cố tình lảng tránh, vì vậy không lí gì Diều Hâu không nhận ra. Nếu đã biết người ta không có ý trả lời, hỏi tiếp cũng chỉ để nghe lời nói dối, hà tất phải cố chấp đến cùng.
“Chị yên tâm!” - Ân nói rồi uống một hơi hết ly rượu và đứng lên đi khỏi. Phụng cũng nhanh nhẹn đi theo, chỉ mong mau chóng ra khỏi nơi lạnh lẽo này.
Bóng hai cô gái đã khuất sau cánh cửa nhưng Diều Hâu vẫn nhìn theo không chớp mắt.
Một đứa bất trị nhưng có cái đầu. Nếu có thể thu phục và giữ ở bên mình thì thật tốt!
Ân ra ngoài, chọn trong số đàn em của Diều Hâu ba người con trai cao ráo, mặt mũi có phần hung dữ. Họ cúi đầu chào cô như chào một đàn chị rồi đi lấy ôtô chạy theo sau môtô của cô.
Ngày Ân đến lần đầu tiên, sau khi cô đi khỏi, Diều Hâu đã căn dặn đàn em của mình lần sau gặp cô nhất định phải tỏ ra lễ độ. Khi đó, trong lòng họ vạn lần không phục. Theo Diều Hâu bao năm, họ chưa một lần thấy bà hậu đãi với ai như thế. Nhưng sau vài lần tiếp xúc với Ân, chính cái khí thế bức người của cô khiến họ cung kính từ tận tâm.
Ngồi trong quán café, năm con người dán mắt vào sòng bài đối diện. Đây là nơi con nợ lần này thường xuyên lui tới (Sáu ngày một tuần). Nó thuộc địa bàn của một nhóm xã hội đen rất mạnh, Ân không muốn vào trong làm loạn để tránh xích mích không đáng có.
Sau khi kế hoạch được bàn xong, chiếc bàn họ ngồi gần như lọt thỏm trong không gian ồn ào xung quanh. Nó yên tĩnh đến kì lạ!
Như đã nói, Ân không phải là người biết cách gợi chuyện, ba người con trai kia lại càng không dám mở miệng bắt chuyện với người mà họ xem là đàn chị. Phụng ban đầu còn thở ngắn than dài vì bị bắt phải chờ đợi nhưng đã sớm im lặng sau khi mượn từ chủ quán quyển tạp chí thời trang. Từ bên ngoài nhìn vào, trông họ giống như năm người xa lạ miễn cưỡng ngồi chung một bàn, hoàn toàn không có ý tìm hiểu đối phương.
Gần mười giờ, sòng bài bắt đầu tấp nập người đến chơi. Những người đi ra khỏi đó vào giờ này chỉ có thể là thua sạch sẽ nên phải ra về. May sao con nợ mà Ân đang đợi là một kẻ không có đầu óc vì vậy mà ông ta phải rời khỏi vào giờ bắt đầu đông tay chơi.
Ông ta loạng choạng đi vào một con hẻm vắng nhưng không tối. Không lâu sau, ông ta chạy trở lại đường lớn, nét mặt hoảng loạn, đôi mắt hoang mang sợ hãi.
Phụng đã đứng đợi sẵn ở đầu hẻm. Vừa thấy ông ta, cô lập tức mỉm cười như đã quen biết từ lâu. Từ từ tiến lại gần, cô vẫn giữ nụ cười trên môi, sau đó là một cú đá xoáy làm người đàn ông ngất tại chỗ.
Người đàn ông lờ mờ tỉnh lại và thấy mình đang ở trong một khu nhà kho bỏ hoang, trước mặt ông là hai cô gái vẻ mặt lạnh băng nhưng cũng không kém phần xinh đẹp.
Không biết nên nói ông ta lạc quan hay ngu ngốc khi thấy gái đẹp là lập tức quên tình hình. Rõ ràng đang bị trói mà vẫn không nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra.
“Ông Phán.” - Thấy con nợ đã tỉnh, Ân gọi tên ông bằng chất giọng ngang phè của mình.
Đợi ánh mắt người đàn ông chiếu vào mình, cô tiếp lời: “Ông nợ bà Nguyễn Minh Hà sáu mươi triệu, số tiền lời bà ấy xem như cho ông. Trả nợ hoặc trả giá.”
“Tôi không có tiền.” - Ông Phán trả lời ngay lập tức, bụng nghĩ thầm hai đứa con gái thì làm gì được ông.
“Vậy sao? Vậy thì...”
Sự xuất hiện của hai người thanh niên mặt mày hung dữ làm gián đoạn câu nói của Ân. Họ chậm rãi đi đến gần cô, trên tay xách một cái vali bằng nhôm.
Mặt ông Phán lúc này đột nhiên tái xanh, cắt không còn một giọt máu. Hai người thanh niên vừa đến ông đã gặp qua, hơn nữa cũng chỉ mới một tiếng trước.
Họ chính là nguyên nhân khiến ông tỉnh cả rượu mà bỏ chạy khỏi con hẻm.