XtGem Forum catalog
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Chương 16

Được mấy ngày đi dã ngoại thì Thư lại như trước, ốm và nằm liệt giường.

Nó muốn ra ngoài chơi lắm nhưng Phong nhất quyết không đồng ý.

Thư không hiểu lý do vì sao Phong trở nên rất kì lạ. Nó nhờ gì, gã cũng răm rắp nghe theo. Gã có cậy răng cũng chẳng thèm nói, chỉ “Ừ” một câu.

Ngay cả khi lục trong túi đồ của Thư ra một xập truyện tranh và đĩa anime hentai thì mặt Phong vẫn lạnh tanh mở lên cho nó xem.

Mọi Thứ đồ ăn gã đều mang vào tận phòng cho nó và mớm cho nó ăn. Tuy nhiên, mỗi khi nó định nói gì đó thì gã lại nhét đồ ăn vào miệng nó hoặc quay đi chỗ khác.

Thư vì thế mà có gì muốn hỏi thì nuốt hết vào cổ.

Hứ, gã thái độ cán bộ gì vậy? Khoái làm mặt lạnh ha? Tưởng nó để ý mấy việc vụn vặt đó chắc?

Từ sau khi ba Thư đưa nó từ trong rừng về, Thu Minh cũng theo đó bốc hơi. Nhỏ chẳng nói lý do gì tự nhiên chuyển thẳng ra ngoài và theo đó thì Phong cũng ở đây luôn!

Mấy tên song sinh đợt này không có tham gia dã ngoại nên giảm đã thiểu được biết bao nguy cơ hỗn loạn. Giờ, Duy và Thu Minh – những siêu tướng cướp mà cũng không ho he gì càng khiến biển yên sóng lặng.

Sau chuyến đi, ai cũng trở về với bộ dạng mệt mỏi. Tuy nhiên, câu lạc bộ bóng rổ thì liền tập chung cao độ luôn cho việc luyện tập.

Thư đã để ý Phong trong mấy ngày lận, gã cứ lặng im mà tập bóng. Chẳng may mà đụng phải nó cũng chỉ nhàn nhạt xin lỗi một câu và sau đó lờ đi luôn.

Mỗi lần như vậy, Thư thường cố tình “sơ ý” giẫm vào chân Phong, hay thi thoảng giả vở tượt tay ném bóng vào đầu gã.

Nhưng Phong không nói gì cả, gã trực tiếp coi Thư như không khí làm nó rất tức giận.

Thư thỉnh thoảng len lén nhìn cái bản mặt khinh khỉnh của Phong làm nó chỉ muốn đá cho một phát, nhưng không dám nên cáu tiết quay ra đá bóng rổ.

Chính vì giận dỗi nên Thư ra vẻ đội trưởng, yêu cầu Phong luyện tập rất khắt khe. Dù vậy, gã vẫn là chỉ đâu đánh đấy mà chẳng phàn nàn lấy một lời.

Ngày thi đấu, cả đội bóng đều giậy từ rất sớm để đến sân bóng. Sân bóng trường Thư được lựa chọn để tiến hành trận bán kết đầu tiên.

Vì là thi cho nên vị trí đội trưởng tạm thời chuyển sang cho Phong, Thư chỉ xuất hiện với tư cách cố vấn. Đội bóng vốn không có huấn luyện viên, đó là một điều bất lợi. Nhưng cố vấn là con gái, việc này làm cho khán giả đến xem càng xác định rõ ràng đội thắng đội thua. Phần lớn, họ đều đã xác định trường N sẽ thắng đậm.

Đội hình chính bên trường N kia coi vẻ không có tên nào quá nổi trội bởi cách chơi của họ khá vụng về.

Ban đầu đội hình ra quân của đội bên Thư có Phong, Siêu Nhân và ba thành viên dự bị khác. Nhưng Phong là đội trưởng buộc phải có mặt chứ không do tự nguyện nên không hào hứng, và Nhân cũng chơi với vẻ chán chường như đang chơi cho có lệ, cố gắng chạy rề rà hết trận đấu tẻ nhạt này.

Chỉ có điều, Thư để ý ở hàng ghế dự bị có một tên to con đang ngồi cúi đầu xuống, trên đầu phủ chiếc khăn mặt màu trắng làm nó không nhìn rõ được mặt mũi. Nhưng theo như lời các thành viên đội trường mình kể thì nó có thể đoán già đoán non gã là “kẻ gác cổng” trong lời đồn.

Thư rất tò mò về tên kia, nó quyết định đưa hết các quân át chủ bài của đội ra để hình thành một lốc xoáy tiến công, dồn ép huấn luyện viên bên đấy phải đưa “mũi nhọn” của đội bóng ra ngoài ánh sáng.

Ở nửa trận đầu, đội Thư cùng tấn công như vũ bão khiến ông huấn luyện viên bên kia bắt đầu lung lay.

Và Thư cũng được như ý muốn. Nửa trận sau, ông ta đã đưa tên đô xác đó ra sân. Nhưng đây là quyết định sai lầm của nó khi mà đã để huấn luyện viên trường N xác định được yếu điểm của đội bóng và càng sai lầm nghiêm trọng khi đánh giá về “kẻ gác cổng”.

Gã chẳng phải huyền thoại gì, gã chỉ là một tên kém cỏi cao gần hai mét, thân hình ục ịch và chuyên lấy thịt đè người.

Gã được đưa ra sân là để…phạm lỗi.

Nhưng những lỗi mà gã phạm như ván bài lật ngửa quyết định sống chết của cả đội bóng.

Thư giờ đây đã biết thủ đoạn để họ thắng đội bóng quán quân là gì. Thật ghê tởm!

Nhưng đấy chỉ là việc biết, còn làm thế nào chống lại mới là vấn đề!

Bởi mỗi một tiếng tuýt còi bắt lỗi của trọng tài, là một thành viên trong đội Thư phải ra sân vì trấn thương. Trong đó có cả Phong.

* *

*

Rầm!

Thư nổi giận bừng bừng đập mạnh lên tủ đựng quần áo trong phòng thay đồ.

Cái bọn khốn ấy dám giỡn mặt với nó sao?!

Nửa cuối hiệp một, lão huấn luyện viên khó ưa kia tung ra tảng thịt di động làm một cú bom tấn hoành tráng.

“Kẻ gác cổng” cái khỉ gì chứ, “chó canh cửa” thì có! Tên chết tiệt ấy cậy nhiều thịt giữ khư khư cái bảng rổ đàn áp đối thủ.

Nạn nhân đầu tiên là Phong, gã đã bị tên này đạp mạnh vào chân dẫn đến đầu gối va mạnh xuống sàn, bầm tím hết lên. Dù sao đó trọng tài đã thổi còi tính cho thằng cha đó một lỗi và Phong được quyền ném phạt. Tuy nhiên, do chấn thương nặng không thể tiếp tục thi đấu được nên gã bị đưa ra ngoài sân và việc ném phạt bị huỷ bỏ.

Mất đội trưởng như rắn mất đầu, tiếp đó các cao thủ của đội bóng cũng lần lượt nối gót. Duy bị đấm thâm đen hõm mắt bên phải, Việt bị hất vào hàng ghế đại biểu và vỡ đầu chảy máu không ngừng.

Thư không còn cách nào khác là phải đưa hai người đó ra sân, thay các cầu thủ ở hàng ghế dự bị vào.

Giờ trên sân lẽ ra có bốn linh hồn của đội bóng nhưng giờ đây chỉ còn một người – đó là Nhân.

Dù vậy, cậu ta chơi cứ như một cái bóng trên sân do bị tách ra khỏi anh trai mình, đối đầu với đối thủ nặng kí. Lại thêm, áp lực lớn lao từ phía cây cột chống trời sừng sững kia, sự kiêu ngạo đắc thắng thường ngày dường như bốc hơi hết và quan trọng là cậu ta không đặt một chút niềm tin nào vào đồng đội của mình.

Lúng túng trong cách điều khiển trận đấu, vụng về khi dẫn bóng do hầu hết tất cả các thành viên trường N đều tập chung vào kèm từ mọi phía đã khiến Nhân dễ dàng bị cướp bóng và bị đối thủ thuận lợi ghi điểm.

Tính đến thời điểm hiện tại, hiệp một đã kết thúc, tỉ số là sáu chín – bốn ba và phần thắng nghiêng về phía trường N. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài đến hết hiệp hai, bên đội Thư có thể thua còn đậm hơn đội bóng quán quân kia.

Nghĩ đến điều đó, Thư nghiến chặt hai hàm lại, điên tiết chử.i rủa một tiếng:

- Thằng khốn ấy! “Kẻ gác cổng” cái cục ấy khô! “Chó gác cửa” thì có!

Các thành viên trong đội trông vẻ mặt tức tối của Thư thì đồng loạt thở dài tự trách:

- Xin lỗi đội trưởng, là chúng tôi kém cỏi!

Thư liếc nhìn về phía Phong đang bó ngối ngồi gục đầu trên ghế, Duy phải che một bên mắt, Việt bị băng bó ở trán đang nằm im thin thít trên ghế, Nhân tựa người vào tường trầm ngâm nhìn xuống mặt đất. Không khí lúc này thật ảm đạm!

Nó hít sâu một hơi, giơ tay lên vỗ vỗ hai bên thái dương:

- Lỗi không phải do mọi người! Là do tôi háo thắng, bất cẩn và thiếu cân nhắc. Cũng là do bọn trường N đưa tảng thịt trôi sông bệnh hoạn kia vào nhằm mục đích tống hết thành phần chủ chốt của chúng ta ra sân, tung hỏa mù làm rối loạn dẫn đến tranh chấp nội bộ, sụt giảm tinh thần chiến đấu của cầu thủ bên ta. Giờ, ngồi trách ai cũng vô dụng, chúng ta phải thay đổi chiến lược!

- Thay đổi chiến lược!?

Mọi người trong phòng nghe vậy liền đồng loạt dồn hết sự chú ý về phía Thư, ngay cả Phong cũng vậy.

Ánh mắt Thư ngạo nghễ nhìn khắp xung quanh một lượt, chắc nịch đáp lại:

- Đúng! Mọi người còn nhớ luật chơi Rombie của game Crossfire chứ?

Tất cả lại không hẹn mà cùng gật đầu.

Nhận thấy vấn đề bản thân đưa ra đã hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, Thư được thể liến tháo nói tiếp:

- Tình thế chiến đấu của chúng ta bây giờ giống như trận đấu Rombie, một đám người chống lại một con Rombie. Ai bị cào, người đó sẽ quay lại cào những người khác trong đội, dẫn đến tất cả đều liên luỵ và có thể tất cả sẽ trở thành rombie.

Các đàn anh, đàn em và các bạn của tôi, đội bóng ta giống như hiệu ứng domino, chỉ cần một người bị chèn ép đền sụp đổ thì tất cả cũng theo đó sụp luôn. Cho nên, nếu ai cảm thấy không đủ sức mạnh để đạp ngã con “chó canh cổng” giữ khư khư cái bảng rổ kia thì đừng nên đánh bom liều chết, hãy chạy về phía đồng đội! Một người cầm trích ghẻ bắn Rôm không chết, nhưng nhiều trích ghẻ thì con Rôm đó sẽ chết không toàn thây!

Còn về phần chiến lược, hãy làm theo lời tôi, chúng ta còn một “đứa trẻ ngoan” có thể cứu vớt tình thế lúc này. Dù chơi hay không chơi thì mọi người cũng đã xác định là sẽ thua, đây là một trò tiêu khiển, đừng quá đặt nặng vấn đề thắng thua, cứ chơi đã đời! “Chết vinh còn hơn sống nhục”, ít nhất thì phải đá thằng to xác kia ra khỏi sân! Có rất nhiều cách đá, cách nào cũng cần sự hợp tác của mọi người!

Nhìn vẻ mặt xấu xa đầy đắc ý của Thư, những thành viên trong đội tự nhiên cảm thấy như có trận gió lạnh thổi qua.

Giờ nó đang nắm chặt lòng bàn tay lại, xung quanh hừng hực lửa chiến.

Đội trường của họ thường ngày dễ thương, dễ mến. Nhưng đến khi đụng vào thì sẽ trở nên cực kì nguy hiểm. Có lẽ trường N đã thực chọc giận nó!

Hết thời gian nghỉ, cả đội lại tiếp tục ra sân thi đấu. Cả ba người kia dù bị thương nhưng vẫn ra ngồi ở hàng ghế dự bị để coi trận đấu, và chủ yếu…coi Thư làm sao xoay ngược chiều kim đồng hồ.

“Đứa trẻ ngoan” trong lời nó nói là một tên nhóc lớp mười tên Lâm, cao còn chưa quá mét sáu lăm – nổi tiếng là một con rùa lề mề, ít nói và mờ nhạt. Điều này làm mọi người rất tò mò về tài năng của cậu ta.

Theo như chiến lược của Thư, tên to xác kia đã phạm ba lỗi do đánh trọng thương ba thành viên bên đội nó. Lẽ ra thì tên đó phải sớm bị đưa ra khỏi sân để tránh bị phạm năm lỗi và mất quyền thi đấu trong trận sau.

Nhưng, huấn luyện viên bên đó vẫn đưa gã ra sân thì Thư suy đoán rằng gã chỉ đứng đấy để tạo áp bức chứ sẽ không tham gia vào trận bóng.

- ” Nếu ‘Kẻ gác cổng’ đứng dưới bảng rổ thì tốt nhất là bên ta sẽ không đi về phía bảng rổ nữa! “

Câu nói này của Thư ban đầu làm ai cũng thấy khó hiểu. Nhưng sau khi ra đến sân bóng thì họ mới hiểu rằng không nhất thiết phải lại gần bảng rổ thì mới ném bóng.

Ném bóng ba điểm – một loại đột kích bảng rổ từ vị trí xa.

Ở hiệp một, hầu như tất cả đều đứng đực ra và trông chờ vào Nhân – niềm hy vọng cuối cùng. Tuy nhiên ở hiệp đấu thứ hai, dường như tất cả đều chơi đơn giản là vì bản thân mình.

Nhân cũng vậy, cậu ta trở nên hăng hái hơn cũng bởi trước trận đấu, Thư đã đứng giậy và hét to ngay lúc cậu vừa bước vào giữa sân:

- Nhân! Ông nhớ những gì tôi đã nói ở quán trà sữa không? Trở thành chính mình vẫn tốt hơn, đừng chơi như cái bóng của “người ta”!

Có thể mọi người không hiểu, nhưng Nhân hiểu. Qua sự thảm bại nặng nề vừa rồi, cậu đã nhận ra bản thân cậu bấy lâu nay toàn lép vế anh trai rồi ra oai và tự cho là mình giỏi. Song sinh là hai chứ không phải một, cho dù có sinh đôi thì vẫn là hai cá thể độc lập, hai cái “tôi” khác nhau. Đã đến lúc phải thoát khỏi bóng ma của anh trai!

Coi bóng rổ là niềm vui, coi trận đấu là giải trí, họ mới nhận ra là khả năng của đội mình hơn đối thủ gấp bội do Thư đòi hỏi không khắt khe trong việc luyện tập nhưng lại nêu cao tính kiên nhẫn. Bởi vậy, tất cả đều gắng gượng đến cùng.

Nhịp độ trận đấu giảm đi rất nhiều, các thành viên đều chơi theo lối một đối một, chậm mà chắc để kèm chặt đối thủ.

Sau một hồi, rốt cuộc thì Nhân cũng tìm ra được yếu điểm bên trường N là còn vụng về trong cách truyền bóng và tầm nhìn hẹp, không biết quan sát thế cục trận đấu.

Lựa sơ hở, cậu ta lập tức không ngần ngại mà truyền cho đồng đội.

Bóng cuối cùng cũng về tay Lâm. Lập tức, mọi người nín thở quan sát từng cử chỉ của cậu nhóc.

Cậu cũng có vẻ rất căng thẳng, cánh tay luống cuống từ từ đưa bóng lên cao. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên má được ánh đèn phản chiếu tỏa ánh sáng lấp lánh.

Soạt.

Bóng rất nhẹ nhàng mà lọt vào khung tròn ngay trước mắt “kẻ gác cổng”. Lâm vẫn còn đứng đấy, ngây người và nhìn những gì khó tin vừa diễn ra. Ngay cả khi các thành viên khác vỗ vai tuyên dương thì vẫn đờ ra.

Cậu đã ném vào!

Lần đầu ném vào khi đứng trước mặt đám đông!

Lâm còn nhớ mùa hè khi mà cậu còn chân ráo chân ướt gia nhập đội bóng. Lúc ấy, cậu rất ngại chơi bóng với bất cứ ai bởi cậu rất xấu hổ với tốc độ của bản thân – cái tốc độ không xứng để chơi bóng rổ.

- ” Cậu nhóc, nhóc muốn thưởng kẹo hay phiếu bé ngoan? “

Ban đầu, Lâm không nghĩ ra được Thư nói câu này biểu thị điều gì. Nhưng sau này cậu đã hiểu tường tận.

Nếu như ở lớp mẫu giáo, đứng một chỗ và không đi đâu cả sẽ là một đứa trẻ ngoan, nhưng trên sân bóng thì không có chỗ đứng cho một đứa trẻ ngoan!

Thư đã từng bâng quơ ám chỉ với Lâm: ” Không nhất thiết phải điên cuồng mà chạy mới là di chuyển. Nhóc không cần đi đâu xa, hãy để trái bóng làm điều đó thay cho! Nhóc có khả năng ném bóng ba điểm không thua kém ai, đó là điểm mạnh của nhóc! “. Chính do đó mà cậu đã mải miết thực hiện duy nhất một loại động tác: đứng ở vị trí ba điểm, cầm bóng và ném.

Khó khăn sẽ trở nên dễ dàng nếu nó trở thành thói quen.

Cậu đã được công nhận, cậu đã có đồng đội.

Lâm mừng rỡ chạy về phía Thư, xòe bàn tay đưa ra và đồng thời hô lớn:

- Em giờ là người lớn rồi đội trưởng! Người lớn hư, không phải đứa trẻ ngoan!

Thư bật cười đập tay với Lâm, giơ ngón cái lên và nháy mắt:

- Hehe, ừ thì lớn rồi! Tiếp tục phát huy héng!

Đội Thư khí thế hừng hực dốc toàn lực tăng tốc tấn công nhanh dần, Lâm thì liên tục phát huy thế mạnh ném ba điểm của bản thân khiến “kẻ gác cổng” phải rời bảng rổ đến kèm cậu.

Một người cực lớn đấu tay đôi với một người cực bé thì ai sẽ thắng?

Tất nhiên chưa chắc là người cực lớn! Bởi gã quá cao nên sẽ rất khó quan sát mọi cử động nằm dưới tầm mắt. Nhất là khi gã lại đang chơi cứng nhắc trong nỗi nơm nớp lo sợ bị phạm lỗi.

Chính vì thế, Lâm rất dễ dàng hẫng tay trên của tên to xác đó, bảng rổ lại để trống cho Nhân tự do xoay sở, tung hoành.

Cho đến gần cuối hiệp, tỉ số cách biệt đã rút ngắn còn chín quả, rồi sáu quả.

Tảng thịt trôi sông kia rốt cuộc không khống chế nổi nữa, ngay khi Lâm vừa ném sắp lọt lưới đến nơi thì nhảy lên, vung tay và làm một cú đập ruồi dũng mãnh.

Huýt!

Tuy nhiên, trọng tài đã thổi còi bắt lỗi. Lỗi đập bóng phía trên bảng rổ. Lỗi này rất ít người có thể phạm bởi chẳng mấy ai với qua được cái khung rổ để mà chạm vào bóng.

- Hí hí hí…hí hí…

Thư thấy thế thì sung sướng che miệng, cười thâm thuý nhìn lão huấn luyện viên trường N đang cay hộc máu, nghiến răng kèn kẹt.

Mọi việc đều đi theo đúng kế hoạch của Thư. Tên vượn người to xác kia đã phạm bốn lỗi. Ông ta giờ đây chỉ có hai lựa chọn. Một là tiếp tục để “kẻ gác cổng” ở lại sân và phạm lỗi nữa rồi bị tước quyền thi đấu luôn, dù vậy thì đội Thư vẫn có năm mươi phần trăm cơ hội thắng! Hai là cho gã ra khỏi sân, Lâm ghi điểm tiếp và rồi đội bóng của lão sẽ bị loại, lúc đấy mang “kẻ gác cổng” về trang trí cho vui nhà vui cửa!

Tiến thoái lưỡng nan!

Thư muốn chờ xem lão huấn luyện viên cáo già đó xử lý ra sao!

Thư cứ chìm trong thế giới của những chiến thuật bóng rổ mà chẳng hay biết có một ánh mắt không ngừng dõi theo từng cử chỉ, biểu hiện của mình.

Phong mấy ngày nay giả vờ lơ Thư đi, nhưng thực chất gã không giây nào rời mắt khỏi nó.

Phong cứ nghĩ mãi, không biết nếu một ngày nào đó không có gã ở bên cạnh, Thư có hay không cảm thấy trống trải?

Nhưng sự thật thì sao?

Thư vẫn hoạt bát, vẫn vui vẻ, thậm chí còn trưởng thành và chín chắn hơn. Thư có phải đã cho gã giống như một thói quen? Vì đã là thói quen nên không cần thiết?

Nghĩ đến đó Phong mím chặt môi lại, rũ mắt nhìn xuống sàn.

Vậy, những việc bản thân làm bấy lâu nay chứng tỏ điều gì? Để đổi lấy một thói quen thường trực sao?

* * *

Trong tình thế cấp bách, huấn luyện viên bên trường N quyết định tạm dừng trận đấu để họp kín nội bộ.

Sau một lúc, họ quyết định tiếp tục để “kẻ gác cổng” ở lại sân thi đấu. Sau pha phạm lỗi của gã thì nhóc Lâm được ném phạt một quả, tỉ số rút ngắn còn sáu chín – sáu lăm, phần thắng vẫn nghiêng về phía trường N.

Lần này chiến thuật có vẻ thay đồi, các cầu thủ bên phía trường N có vẻ chơi bình tĩnh hơn ban nãy, tất cả đều tập chung kiểm soát chặt chẽ không cho thành viên bên đội Thư tiến thêm bước nào.

Thư phát hiện ra ông huấn luyện viên cáo già ấy đã quyết định không tấn công nữa mà chơi theo chiến thuật phòng thủ an toàn. Nó muốn đập đầu vào tường vì đã quá đắc ý.

Còn cách biệt bốn quả nữa, đã thắng đâu mà vội mừng?

Nếu như lão cáo già ấy cứ cho đội chơi theo lối này đến cuối hiệp thì bên Thư sẽ thua chắc! Hơn nữa, nó lại quên mất rằng ngoại trừ tên to xác kia thì cả bốn thành viên còn lại trên sân vẫn nằm trong giới hạn an toàn không phạm lỗi nào hoặc là chỉ mới phạm một hay hai lỗi. Cho nên, nếu như cảm thấy bảng rổ nguy hiểm thì bất cứ thành viên nào cũng có thể thay gã làm “nhiệm vụ”.

Thư quan sát một lượt quanh sân rồi lại nhìn bảng tỉ số giữa hai đội hiện tại, nhìn thời gian chỉ còn năm phút. Khóe môi bỗng dưng cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Không hẳn!

Đã tấn công là phạm lỗi, phạm lỗi thì sẽ có ném phạt. Trừ khi bên đội trường N còn kẻ thứ hai “trâu bò” hơn tên “kẻ gác cổng” kia có thể đánh trọng thương nặng không thể thi đấu tiếp được, chứ nếu không thì dùng ném phạt để gỡ điểm cũng là ý hay!

Chưa kịp để nó suy nghĩ thêm gì, cả hội trường thi đấu giống như cơn sóng ào lên. Những tiếng vỗ tay, tiếng reo hò vang dội cả sân bóng.

Bóng đã vào tay Lâm! Tuy nhiên, các cầu thủ bên trường N lại chuyển hướng sang kèm Lâm và Nhân. Hai người kiểm soát Lâm, hai người kiểm soát Nhân, còn các thành viên còn lại thì để trống.

- Oh?! Phòng thủ an toàn một đối một, nếu bóng vào tay Lâm hoặc Nhân thì tập chung kèm chặt cả hai. Đây là sách lược của lão ta? – Thư đưa ngón tay cái lên vuốt chóp mũi, nhếch môi cười lạnh – Quả là đỉnh cao của một phương pháp…ngu xuẩn!

Chiến lược của lão huấn luyện viên trường N quả đúng như Thư nói, đó là một phương pháp ngu xuẩn, không những thế nó còn rất chủ quan và phiến diện. Bởi ngay sau đó, Lâm đã cầm bóng nhưng không ném, tên nhóc đó đã khom xuống truyền cho một đồng đội đang chạy đến gần mình.

Đồng đội đó nhận được bóng, ngay tức khắc đứng ở vị trí ba điểm ngay cạnh ném thẳng vào rổ trong sự ngỡ ngàng của mọi người – ngoại trừ thành viên đội Thư. Họ đã nhận ra, họ không mạnh, nhưng chẳng qua đối thủ quá yếu.

Tiếng soạt lần nữa vang lên thật êm tai. Tỉ số cách biệt bây giờ còn hai quả.

Lão cáo già kia đã quá khinh thường đội gán mác “dự bị” rồi! Sở dĩ trường quán quân thua là vì họ đã quá tập chung vào những thành phần chủ chốt, họ chơi vì muốn chiến thắng cho nến khi mà các thành phần đó bị đẩy ra khỏi sân thì thế trận của họ đã trở nên bất lực.

Nhưng Thư thì khác, nó yêu cầu sự chăm chỉ luyện tập cho dù có ở trong đội hình chính thức hay không. Do đó, kĩ thuật của mỗi thành viên còn lại trong đội không phải quá tốt nhưng đều đạt yêu cầu. Ít nhất, nếu không bị chắn thì họ có thể ném rổ ở mọi vị trí. Đúng vậy, không ai giám sát, đó là thất sách!

Nó đã không tập chung riêng một ai, mà sát sao chỉ dẫn từng người một. Đơn giản là đam mê, chẳng có gì không làm được!

Thời gian chỉ còn vài phút ngắn ngủi, tình hình chận đấu vẫn còn rất căng thẳng. Giờ thì bên trường N không lơ là bất cứ thành viên nào bên trường Thư nữa.

- Wow!

- Trường kia hình như lần đầu thấy, nhưng chơi cừ quá!

- Tống thằng bự tổ chảng kia ra khỏi sân!

Khán giả gần như, mà không, chính xác là tất cả đã cùng hô hào cổ vũ cho trường Thư. Cái tên trường nó - NAQ - sớm muộn gì cũng trở thành huyền thoại trong các cuộc bóng rổ trung học.

Bóng lại một lần nữa nằm gọn trong tay Lâm trong vài chục giây cuối, cậu nhóc đang đứng bên ngoài vòng tròn. Lần này chỉ có một người cao lớn nhất không phải “kẻ gác cổng” ra kèm, những người khác chú ý phía sau lưng cậu nhóc.

Nhưng không, Lâm không chuyền cho ai cả, cậu vươn lên tính ném rổ. Đối thủ kia cũng giơ hai tay lên chắn. Rồi sau đó…

- ĐỘNG TÁC GIẢ??

Cả hội trường như bừng lửa lên. Lâm giơ bóng là động tác giả lừa đối thủ, cậu nhóc cúi xuống, lách qua người tên kia, đứng ngay phía sau lưng – vạch chuẩn của vị trí ba điểm mà ném thực sự. Tên kia còn đang trong tư thế phòng thủ nên không kịp ngăn cậu nhóc lại.

Năm giây…

Bốn giây…

Ba giây…

BỘP!

Huýt!!

Tiếng còi vang lên đúng thời điểm còn khoảng hai giây cuối cùng, nhưng không phải là tiếng còi kết thúc trận đấu, mà là tiếng còi bắt lỗi.

“Kẻ gác cổng” tại giây phút quyết định đó đã không suy nghĩ mà theo bản năng xông lên túm lấy cánh tay trái dùng để đỡ bóng của Lâm, kéo cậu nhóc ngã uỵch xuống sàn.

- A! Chết tiệt!!

Cú đó tuy không quá thô bạo nhưng cũng đủ để cậu hơi sái cánh tay trái.

Thư cùng các đồng đội khác cùng tiến về phía Lâm, vẻ mặt lo lắng hỏi thăm:

- Có sao không?

- Có vẻ không ổn rồi! Phải đưa cậu nhóc ra sân thôi!

Lâm dù đau lắm nhưng vẫn cố nhịn xuống, cậu cắn chặt môi cười yếu ớt:

- Em ổn, một chút này không nhằm nhò gì cả!

Thư nghe vậy hai mày nhíu lại, nó thẳng thừng ngắn lời cậu:

- Không được, sức khỏe là quan trọng nhất, tôi không thể để nhóc ở lại sân thi đấu được nữa! Thua thì thôi!

- Không! Chúng ta còn cách biệt hai quả, với hai quả ném phạt này thì chúng ta sẽ thi tiếp hiệp phụ. Đội chúng ta mạnh hơn họ nhiều, chúng ta sẽ thắng! Vì… – Lấm ngước lên, đưa ngón trỏ ra, tạo hình bàn tay giống khẩu súng, chĩa thẳng vào tên to xác còn đang đứng ngây người kia – …em đã tống “kẻ gác cổng” ra khỏi sân!

- Nhưng…

- Em hồi cấp hai thường xuyên bị bắt nạt, đã từng lên viện bó chân bó tay đủ kiểu. Quả thực, một chút này đối với em chẳng nhằm nhò gì. Nhưng em chưa từng cố gắng vì điều gì. Làm ơn, hãy để em thử cố gắng một lần!

Nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Lâm, Thư trầm mặc đứng lên, xoay người bước về phía ghế ngồi ngoài sân:

- Tốt thôi, nếu đó là điều nhóc muốn.

Lâm mỉm cười, dùng tay phải tì xuống mặt đất, đứng dậy và nói với trọng tài:

- Cháu sẽ ném phạt.

Trọng tài suýt nữa thì quên đi nhiệm vụ của chính mình. Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp ông thấy một trận đấu kịch tính đến vậy ở một đất nước vốn không phải cái nôi của bóng rổ. Nếu có thể, ông hy vọng chiến thắng sẽ có mắt nhìn người.

Ở cú ném phạt đầu tiên, mọi người đều hồi hộp nín thở nhìn về phía bảng rổ, phía cậu nhóc có tầm vóc thấp bé.

Lâm cũng rất căng thẳng bởi lúc này đây, cậu chỉ có thể chơi bằng một tay.

Cậu bước đến vị trí ném phạt, ôm trái bóng trên tay hướng tới khung rổ.

Chính cậu cũng không nhớ nổi bản thân đã tập bao nhiêu lần duy chỉ một động tác ném rổ, nó dã thành thói quen ăn sâu trong tiềm thức của cậu.

Ném bằng một tay, tốt thôi mà! Chỉ cần tưởng tượng rằng có cánh tay vô hình đang đỡ. Dù bình thường dùng hai tay để ném, nhưng thực chất tay để ném thực sự chỉ có một, tay còn lại chỉ là đệm đỡ. Không sao cả, đã là thói quên thì sẽ mãi là thói quen!

Lâm hít sâu một hơi, cậu cầm chắc quả bóng đưa lên cao, tưởng tượng mình đang tập như thường ngày, khẽ tung bóng lên không trung.

Bóng bay một đường thẳng vào trong rổ.

Cả sân bóng rạo rực hẳn lên bởi những tiếng hô.

- Oa! Vào rồi!

- Người lùn chơi cừ quá đi mất!

- Giỏi thật đấy! Một quả nữa thôi là thắng rồi!

Điều đó đàng tiếp thêm tinh thần cho Lâm. Cậu cúi xuống nhặt quả bóng thứ hai đặt dưới chân, giơ lên và thực hiện động tác như vừa rồi. Bóng lại thế, bay vút giữa không trung mang phép lạ và hơi thở đến cho trận đấu.

Binh.

Tuy nhiên, bóng đã đập vào khung rổ rồi bật ra ngoài. Những cầu thủ bên trường N thì tranh thủ giữ bóng, còn bên đội Thư thì hy vọng gỡ lại với cú bắt bóng bật bảng.

Huýt!

Nhân đã bắt được bóng, nhưng tiếng còi kết thúc trận đấu thực sự vang lên.

Đội nó đã thua, chỉ với một điểm.

Lâm mệt mỏi run rẩy khuỵ xuống sàn. Cậu đã chơi trò hên xui, cú ném phạt đầu tiên đã may mắn vào được.

Dù vậy, nếu cầm một cây bút chấm liên tục lên tờ giấy trắng, khả năng chấm được hai lần cùng một chỗ là một phần trăm. Và may mắn cũng thế, nó không thể đến lần hai.

Thư đứng lên, nó bước về phía lâm, đưa tay lên xoa đầu cậu:

- Không sao, cậu đã thắng, chúng ta đã thắng, ít nhất là đã thắng chính bản thân mình! 

Chương 17

Tại một quán lẩu dân dã, tất cả các thành viên trong đội bóng cùng vây quanh hai chiếc bàn lớn kê sát nhau, ở giữa là nồi lẩu đang sôi sục, xung quanh bày biện rất nhiều đĩa hải sản tươi nguyên đã được thái lát và tẩm gia vị.

Thư cầm cốc nước cô ca giơ lên trên không trung, ra hiệu cho các thành viên trong đội bóng cùng cạn ly:

- Zô nào!

Duy không biết nhảy từ đâu ra, cầm chiếc cốc thuỷ tinh ngay trước mặt Phong cụng ly với nó:

- Nhào zô!!

Thư nhìn lướt từ đầu tới chân Duy. Cậu mặc một chiếc áo kẻ sọc đen trắng, chiếc quần bò thun, mắt đeo kính râm đứng giữa trời tối trông như tên biến thái.

Nó ném cho cậu một cái lườm sắc bén:

- Đấu đá gì mà nhào vô ở đây? Hiệp sĩ chột mắt, tưởng cắm rễ ở nhà chứ? Hóa ra vẫn đi à?

Duy đặt cốc xuống, mắt nhìn về phía chân trời xa mặc dầu “chân trời xa” đã bị nóc nhà che khuất. Cậu đưa tay vắt chéo trước lồng ngực, vẻ mặt ngây thơ khó có loại văn nào có thể lột tả:

- Tôi không có mắt, nhưng tôi có trái tim để cảm nhận sự tồn tại của mọi vật xung quanh~

Mấy thành viên trong đội bóng trông bộ dạng này thì da mặt cứ gọi là đóng băng toàn phần.

Phong cau mày cầm nắm rau sống bỏ vào miệng Duy:

- Bớt giỡn đi cha nội! Hay ra đứng giữa lòng đường kia mà cảm nhận xe đâm bằng trái tim?

Mọi người nghe vậy cùng cười ồ lên cổ vũ Duy ra lòng đường. Cậu ngồi xuống, khoác tay lên vai Phong, hơi kéo kính xuống, nháy mắt với gã bằng con mắt lành lặn còn lại:

- Sao cưng? Bộ không yêu đời được như tôi thì ông ghen à?

Phong hất tay Duy xuống, phủi phủi vai áo:

- Thằng mù vừa mù vừa bệnh!

- Xoăn phải sáo! Ông thì cũng liệt chân phải rồi còn gì, chó chê mèo lắm lông hử?

Hai người đấu võ mồm không ai chịu thua ai làm cả nhóm được dịp xem trò vui.

Hôm đó, sau khi trận đấu kết thúc, trên sân diễn ra hai khung cảnh đối lập cực kì hài hước. Bên thua thì vui như tết đến xuân về, bàn nhau nên đi ăn mừng thất bại vinh quang ở đâu. Bên thắng thì ỉu xìu thở dài cầm khăn lau mồ hôi.

Đội trường Thư còn vênh váo xếp hàng, bước đều đến mép sân, quay lưng lại, đồng thanh hô lên:

- ” Các ông chổng mông vào mặt mấy cưng! “

Nghĩ lại lúc đó, Thư không nhịn được bật cười. Mấy tên nhóc lớp mười ngồi gần đó thấy nó cứ ngồi ngẩn ra nghĩ vu vơ rồi tự kỉ thì tò mò hỏi han:

- Đội trưởng, nghĩ gì thế?

- Chắc là tưởng tượng cảnh SM cấm trẻ dưới mười tám tuổi.

- Không, chắc là shota*!

- Oé? Chẳng lẽ đội trưởng chúng ta là shotacon*?

(*shota: các bé giai xinh dưới mười sáu tuổi.

*shotacon: fan hâm mộ cuồng nhiệt của các bé ấy)

Thư nhay nhay thái dương, tiện tay rút đũa đập vào đầu từng người vừa nói bậy:

- Mấy đứa chúng bay não không thể sáng được hơn tí nào sao?

Mấy tên nhóc bị đánh, đâm tủi thân xoa đầu, trong bộ óc chứa đầy chất “xám” bắt đầu hình thành tư tưởng: ” Chuẩn rồi! Không phủ nhận là thừa nhận. Đội trưởng là shotacon! “

Đương lúc đó, Thư đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Là Huy không nhầm vào đâu được, hắn cũng với động tác móc túi quen thuộc xong rồi chuồn nhanh bằng cửa sau.

- Xin lỗi, cả đội cứ tiếp tục, tôi ra đây một chút!

Nó vội vàng buông đũa xuống, chạy một mạch theo người đó trước sự ngạc nhiên của những thành viên xung quanh.

Duy nhìn bóng dáng Thư chạy đi rồi lại nhìn Phong cứ ngoái đầu lơ đãng dõi theo. Sau sự cố tại bãi biển, giữa hai người này dường như đã có một bức tường rào ngăn cách.

Ngay sáng kế tiếp ngày xảy ra vụ việc đó, Duy có gọi Thu Minh nói chuyện bên bờ biển. Cậu hỏi nhỏ rốt cuộc có chịu dừng mấy trò lố đó lại hay không.

Minh chỉ cười nhạt và nói: ” Trò lố, thì đó là thú vui của tôi mà! “

Duy lúc đó rất tức giận, cậu đã túm chặt lấy hai bả vai nhỏ, bảo nhỏ đừng đi quá giới hạn. Dù cậu biết Minh thích mình, cũng đã từng thẳng thắn tỏ tình với mình. Nhưng cậu không thể vì thế mà bỏ qua cho hành động quá đáng đó của nhỏ.

Vẻ mặt Thu Minh sau khi nghe Duy mắng đó là một sự tổn thương. Nhỏ đẩy cậu ra, cười gượng mà hỏi: ” Thì tôi đang giúp ông có cơ hội chen vào giữa quan hệ rạn nứt dần của họ mà? Cậu không phải luôn muốn chen vào giữa họ? Tại sao ông cứ luôn âm thầm đứng bên họ, ngưỡng mộ họ? Tại sao ông không thử cố gắng tự giành lại người mình yêu? Và…tại sao lại là Thư? Là tôi thì không được sao? “

Duy không biết làm gì hơn là ngây người ra để Minh bỏ đi. Cũng vì thế, nhỏ trở nên trầm ngâm và ít nói, ít cười hơn hẳn.

Thư chạy qua cửa sau ra đến bên ngoài. Phía sau nhà hàng này là một ngõ hẹp có vẻ như khá tối tăm. Nó thấy Huy dựa vào tường ngay kế bên thùng rác, lục ví ra lấy một xấp tiền rồi vứt ví lên mái nhà đối diện.

Trên người hắn mặc một bộ quần áo nhãn hiệu sport, tay đeo găng màu đen.

Nhìn thấy Thư, Huy cầm xấp tiền phe phẩy cười như vô tội:

- Tình cờ quá ta?!

Thư nhướng mày nghi ngờ:

- Có đúng tình cờ?

Hắn cười khẩy một tiếng, bỏ xấp tiền vào túi quần:

- Cũng không hẳn tình cờ. Địa bàn hoạt động của tôi bao trùm cả thành phố này. Nhất là những nhà hàng, quán ăn lớn. Mà thực ra tôi cũng biết chuyện đội bóng đến đây “ăn mừng thất bại”. Trận bóng hôm đó tôi cũng có mặt trên ghế khán giả. Cô em cũng có tư chất làm chỉ huy đấy nhỉ?

Thư túm lấy cổ áo Huy kéo xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Tôi đã bảo anh có làm gì thì tuỳ nhưng đừng có lởn vởn giở mấy chiêu trò đó trước mặt tôi mà?!

Tuy hành vi của Huy rất nhanh nhẹn và khó có ai phát hiện ra. Nhưng Thư thì không, nó rất rõ từng cử động của hắn đại biểu hắn đang định làm gì tiếp theo dù không xác định được nguyên nhân sâu xa của từng hành động đi chăng nữa.

Đó là một trong những khả năng suy đoán ít ỏi của Thư. Dù vậy, khả năng đó không áp dụng được với Phong.

Phong và Duy là đối tượng khoanh vùng nằm trong đề tài bàn tán sôi nổi của mấy thầy cô.

Ai cũng nói Phong dễ bảo, ngoan ngoãn còn Huy thì sống khép kín và khó dạy. Cả hai người giống như đứng ở hai đầu thái cực. Tuy nhiên, người thực sự cứng đầu và sóng nội tâm lại là Phong.

Bởi thế mà trong khi hơn chục năm trời quen biết mà vẫn chẳng hiểu nổi tư duy và suy nghĩ của Phong nhưng Thư lại mất vỏn vẹn vài lần gặp mặt mà có thể thấu hiểu rất nhiều về con người của Huy.

Hắn là con người có suy nghĩ gì đều cũng đều bộc lộ hết qua hành động. Càng đau đớn lại càng bình thản và luôn tự tạo cho mình một vỏ bọc lạnh nhạt.

Huy nhìn chằm chằm Thư vài giây, sau đó đột nhiên kéo nó áp vào tường.

Hắn cúi xuống, kề sát vào mặt nó, âm thanh đầy mê hoặc khẽ hỏi:

- Vậy thì làm gì nào? Nói tôi coi?

Bụp.

Thư nắm tay, khom lưng dùng lực đấm mạnh vào bụng Huy. Cú đấm này nó không nương tay chút nào. Nhưng không ngờ hắn chỉ ho khụ khụ một tiếng, phủi phủi bụng như thể quả vừa rồi chẳng khác gì muỗi đốt cột điện.

- Đánh thế không nhằm nhò gì đâu! – Huy bĩu môi cầm xấp tiền đưa lên mũi hít hà – Mùi tiền vốn đã thơm, mùi tiền vừa móc được từ túi đứa khác còn thơm hơn!

Nói đoạn, Huy quay phắt người thong thả bước đi.

Cho đến khi quành vào một cái nghách nhỏ, hắn mới gỡ xuống bộ dạng thảnh thơi, chống tay lên tường thở nặng nề:

- Mẹ, đánh đau v.ã.i đạn!

Huy hành nghề ăn cắp vặt lâu năm, cũng từng nhiều lần móc túi của một số tên máu mặt rồi bị đánh cho lên bờ xuống ruộng. Chính vì thế, hắn đã chịu đòn quen. Nếu không, với cú đấm mạnh bạo và chuẩn xác đó, số cơm đã mốc meo trong dạ dày hắn một phát phụt ra ngoài rồi!

Xoay người lại, Huy ôm bụng ngước lên nhìn bầu trời cao đầy sao và tự mình nghĩ vẩn vơ: ” Đói, đi kiếm gì ăn! Thiệt tình, có lẽ không nên nhờn với người già và đàn bà! “

Đi được vài bước, Huy đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn lôi từ trong ống tay áo một chiếc điện thoại gập vỏ màu tím.

Chiếc điện thoại này hắn vừa móc từ trong túi Thư lúc đẩy nó vào vách tường. Rõ ràng hắn không cố ý nhưng lâu năm trong nghành quen tay cứ chạm vào ai là phải hướng đến chạm vào túi người ta trước nên vô thức không nhớ mình từ lúc nào thì móc cái điện thoại này ra.

Huy lắc đầu cười khổ, mở điện thoại ra bấm một dãy số. Nghe thấy điện thoại mình kêu thì mau tay ấn nút đỏ tắt đi. Sau đó, hắn đứng dưới cây cột điện có lắp đèn sáng chưng ở đầu ngõ và…chụp ảnh tự sướng bằng máy Thư rồi cài làm hình nền.

- Ok, mai trả. Dù sao cũng phải để lại gì đó!

Bỏ điện thoại vào túi, Huy huýt sáo tiếp tục bước đi ra đến tận đường cái.

Về phần Thư, nó cứ ngây người đứng hết nhìn lòng bàn tay mình rồi lại nhìn khúc cua không người.

Thưa đã nhắm giữa bụng mà đánh, hơn nữa cú đánh còn rất mạnh. Thế mà lại không xi nhê tí gì! Chẳng lẽ do nó tự hoang tưởng?

Một giọng nói tếu táo vang lên cắt đứt suy nghĩ của Thư.

Nó ngoái đầu lại nhìn về phía cửa sau của nhà hàng – nơi phát ra tiếng nói.

Duy đứng đó, cậu khoanh tay tựa người vào tường, ánh mắt giống như cười lại như không mà nhìn nó:

- Tưởng làm gì chứa hóa ra đứng đây tự kỉ à?

- Ông… – Thư tò mò hỏi – …đến đây bao lâu rồi?

- Vừa đến. – Cậu nhàn nhạt đáp lại.

Nghe Duy nói thế, Thư giống như trút được một gánh nặng. May mà mới đến, không chứng kiến toàn bộ những chuyện ban nãy!

- Làm chi mà thở hắt ra vậy? Có bí mật gì chưa được bật mí ở đây há?

Thư nhún vai:

- Không có chi!

- Ra..thế, vậy thì vào đi đi không mọi người chờ lâu.

Cậu nhắc nhở Thư rồi nhanh chóng quay lại vào trong. Cậu cố gắng làm vẻ tự nhiên nhất bởi cậu đã nhìn thấy hết những sự vừa diễn ra ở đây. Tuy nhiên, Thư không muốn nói thì cậu không ráng hỏi nhiều làm gì.

Thư cũng theo đó bước vào trong, tiếp tục ăn mừng và đập phá cùng mọi người. Thư hùa theo cả đám đùa giỡn nháo loạn lên như ong vỡ tổ.

Ăn uống nó nê, độ phởn lên cao nên cả đội bóng quyết định đội ngũ F.A cùng nhau xông pha đi trêu những đôi tình nhân đã, đang và sẽ hôn nhau ở ngoài công viên.

Phong và Duy cũng bị ép đi cùng, cả hai người đều không từ chối nhưng đều điềm tĩnh đến đáng sợ, trên môi thi thoảng chỉ hơi nhếch lên một nụ cười nhạt.

Chẳng bao lâu, Duy có vẻ đã nhàm chán, cậu bảo mọi người cứ tiếp tục rồi đón taxi đi về trước.

Phong cũng thở dài ngao ngán nên gọi điện cho tài xế đến đón ở đầu đường D, không quên hỏi Thư có về không.

Thư vội vàng chào tạm biệt mọi người rồi đi cùng gã ra đầu đường chờ xe.

Cả hai cùng im lặng rảo bước, không ai chịu hé ra nửa chữ.

Trời đã tối hẳn. Những ánh vàng từ những cây cột đèn trên đường đi, cộng thêm bóng râm của những tán lá xum xuê rọi xuống lòng đường làm con đường trở nên mờ ám. Cảm giác như không khí này rất thích hợp để gợi lên những tư tưởng không trong sáng, đại loại như giở trò đồi bại hay có thể nói là nơi thích hợp để người ta lôi nhau vào bụi rậm “tâm sự”.

Thư đã nghĩ vẩn vơ như vậy trong giây phút ngắm cảnh vật xung quanh và nó tự nhiên muốn đập đầu vào cột điện vì cái suy nghĩ đó!

Thực ra, Thư muốn nói gì đó với Phong để không khí bớt nặng nề. Tuy nhiên, nó lại chẳng biết nên nói gì lúc này.

Đã mấy ngày qua hai người không có cơ hội đi riêng với nhau như vầy. Phong cũng không sang nhà Thư gọi nó dậy đi học, thậm chí ngồi cùng một bàn mà chẳng thèm ngó ngàng đến nó.

Thư vò vò vạt áo, nó nhỏ giọng lí nhí trong họng hỏi:

- Sao không nói gì?

Phong vẫn cho tay vào túi quần, bình thản bước đi:

- Nói gì?

- Cậu…đang giận sao? – Thư cắn môi, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

- Giận? – Phong tiếp tục nhìn về phía trước, không thèm quay mặt lại – Không có!

- Vậy thì sao không sang nhà tớ?

- Bận.

Thư bĩu môi nhìn phía sau lưng Phong.

Rõ ràng đang giận mà!

Mấy bữa nay, cho dù Thư có làm thế nào thì gã vẫn cứ duy trì bộ dáng lạnh lùng, không quan tâm đến bất cứ việc gì. Điều đó làm Thư càng khó mà nắm bắt được tâm tư của gã!

Phong đột nhiên dừng bước lại, Thư đứng phía sau không để ý mặt đập thẳng lưng gã.

Nó xoa xoa cái mũi bị “dính đòn” sau cú va mạnh vừa rồi, nhăn nhó kêu than:

- Cậu…làm gì mà tự nhiên dừng lại nha?!

Phong quay lại nhìn Thư, nhưng gã trầm mặc vài giây mới chịu mở miệng. Tuy nhiên, đó lại là một câu hỏi không đầu không đuôi:

- Là tớ thì không được sao?

- Huh? – Thư ngố người hỏi lại – Gì mà là cậu thì không được sao?

- Tớ thích một người. Không, là rất yêu, muốn dừng lại không được, muốn không quan tâm cũng không được…

Thư giống như nghe tiếng sét đánh ngang tai. Nó cảm thấy cổ họng nghẹn ứ lại, cả người hơi run lên.

- Rồi…thì sao? – Giọng Thư có vẻ khàn đi.

- Tớ luôn cưng chiều người con gái ấy, bao che cho cổ, luôn muôn trong mắt cô ấy chỉ có tớ. Mọi người suy nghĩ thế nào không quan trọng, tớ rất muốn biết cảm giác của cô ấy đối với tớ. Nhưng tớ sợ bản thân không biết lúc nào đã trở thành không khí xung quanh cô ấy. Không có trọng lượng, rất nhẹ…rất vô hình. Tớ phải làm thế nào? Liệu tớ phải làm sao thì người đó mới dành tình cảm cho tớ?

Dù là trong bóng tối, nhưng Thư vẫn nhận ra vẻ mặt Phong có vẻ rằn vặt, ánh mắt sâu thẳm và yếu đuối.

Đây là lần đầu tiên Thư thấy vẻ mặt đó của gã.

Một sự bất lực, mệt mỏi và…sợ hãi.

Phong vốn rất tự tin, ngạo mạn. Không có gì đối với gã là khó khăn, thậm chí chưa bao giờ biết đến hai từ “lo lắng” hay “thất bại”.

Nhưng lúc này, Phong giống như sắp suy sụp đến nơi.

Thư không biết và cũng không muốn biết “cô ấy” trong lời nói là ai. Nhưng nó cảm thấy như có gì đó nén lại trong lồng ngực khiến nó rất khó chịu.

Nó biết, đó là sự ghanh tị.

Chính điều đó đã khiến Thư trong vô thức bật thốt ra lời khó nghe:

- Người như cậu…ai mà thích nổi kia chứ!!

Nói dứt hơi, nó mới phát hiện ra lời mình vừa nói rất tổn thương người.

Định giải thích lại với Phong, như nào ngờ thấy trong mắt gã có một tia giễu cợt.

- Ra vậy…ừ, tớ hiểu. – Gã rũ mắt xuống, quay gót bước về phía trước.

Những gì định Thư nói ra bỗng dưng ngưng đọng lại không thành lời.

Có lẽ như thế là ích kỉ, nhưng chẳng hiểu sao nó lại không muốn giải thích nữa. Vậy rất xấu, nhưng nó cũng không có ý muốn làm người tốt!

Chương 18

Sáng sớm đến lớp, Thư đã thấy cả một góc lớp sáng rực lên một màu tươi roi rói.

Ánh sáng đó là từ cái đầu vàng tóe loe của Nhân.

Thích thú, Thư chạy lại vừa xoa đầu cậu ta, vừa cười nham nhở:

- Oa! Đống phân nào lù lù ở trên đầu ông vậy?!

Hôm qua chỉ thấy Việt đến nói một tiếng bận rồi bỏ về, không thấy Nhân đâu cả. Hóa ra cậu ta mất cả buổi tối đầu tư cho đống rơm khô này!

Nhân hất tay Thư ra, cứng nhắc mở sách vở:

- Yên nào! Để im cho đại ca chăm ngoan học bài!

Thư cười gian túm một nắm tóc Nhân giựt cái phựt rồi chuồn về chỗ.

Có lẽ qua trận thi đấu bóng rổ vừa rồi, Nhân đã nhận ra bản thân nên tách biệt khỏi cái bóng của anh trai mình càng sớm càng tốt. Tuy cách này chỉ mang tính hình thức nhưng phần nào cũng đã chứng tỏ sự thay đổi trong con người cậu ta. Đó là điều đáng mừng!

Ngày hôm nay đến đợt sắp xếp lại lớp, những người có thành tích và ý thức một trong hai cái hoặc cả hai đạt dưới tiêu chuẩn sẽ bị chuyển xuống lớp chọn hai hay lớp thường. Đổi lại, những thành viên từ hai lớp đó nếu kì thi vừa rồi điểm cao thì sẽ được chuyển đến đây.

Năm ngoái, có vài mống nữ sinh thì bị chuyển đi gần hết. Tuy nhiên, năm nay gần chục nam sinh chuyền đi, thay vào đó cũng tương đương như vậy số người chuyển vào. Nhưng điều đáng nói ở đây là chỉ có duy nhất một tên con trai. Còn lại chỉ toàn con gái. Vả lại, những nữ sinh chuyển vào năm nay ai cũng xinh tươi hết trơn!

Nam sinh lớp 11B3 giống như được thổi một làn gió mới vì lớp cuối cùng thày cũng có thêm con gái. Dù vậy, mấy làn gió đó lại tạt hết về phía Phong và Duy.

Thư ngồi cạnh Phong nên cũng bị ảnh hưởng không ít bởi “trận gió mùa Đông Bắc” này. Cứ đến giờ ra chơi chuyển tiết, tiếng trò chuyện, hò hét, cười cợt của các nữ sinh the thé lên làm nó thấy rất nhức tai.

Đã giờ chuyển tiết thư tư, cả đám người vẫn vây quanh Phong, liên tục hỏi:

- Mình làm quen nhé!

- Năm nay có phải Phong sẽ diễn vai Nam Tào trong gala gặp nhau cuối năm của trường mình tháng sau không?

- Ôi chà, thế thì đẹp trai hết biết!

Phong thì rất tự nhiên, chậm rãi đáp lại từng người một.

Bên hỏi, bên đáp, bên khen. Nhìn cái cảnh đó mà Thư muốn bĩu môi ngàn lần khinh bỉ.

Phong thật đáng ghét! Được hotgirl bủa vây nên tự mãn ra vẻ ta đây! Tối qua mới tâm sự trắc trở yêu đương, thế mà sáng nay đã cười nói rất là thân thiện với một đám nữ sinh.

Suy cho cùng, con trai vốn khi sinh ra đã mang căn bệnh sĩ gái mãn tính!

- Thư ởi Thư ơi! Ra bó người gặp nè!

Tên lớp phó bốn mắt từ ngoài cửa thò đầu vào lớn giọng gọi. Thư tròn mắt chỉ ngón trỏ vào mặt mình, ý hỏi ” Tôi? “.

Cậu ta gật đằu như bổ tỏi:

- Ừ, có bé giai lớp dưới đẹp trai cực kì đang đứng ngoài hành lang chờ bà. Nó nhờ tôi gọi bà ra có việc riêng cần hú hí đấy!

Thư nghe vậy khóe môi giật giật. Người ta đang đứng ở ngay ngoài mà to mồm như vậy! Bệnh hám giai của tên lớp phó này lại nổi lên rồi!

Đúng, cậu ta là một shotacon chính hiệu – một kẻ cuồng ngắm những thằng nhóc đẹp trai dưới mười sáu tuổi!

Nhưng tiếc là nhầm, “bé giai” trong lời nói chính là Huy. Tuy nhiên, hắn đã mười bảy bẻ gãy sừng trâu và sắp đạt ngưỡng cửa mười tám tuổi rồi!

Thư bước ra thấy Huy, nó mới sực nhớ vụ hôm qua sau khi nó trở về nhà, lục túi áo ra thì thấy điện thoại mất tiêu. Không cần tiêu tốn tí chất xám nào nó cũng đoán ra là hắn giở trò.

Thư vênh váo đứng ngay trước mặt Huy, một tay chống hông, một tay chìa ra phía trước:

- Đưa đây!

Huy hì cười nắm lấy tay Thư:

- Nói chuyện với người lớn tuổi hơn mà chống hông vậy ha?!

Nó liếc mắt xem thường:

- Với người lấy đồ của mình thì cần chi phải dùng kính ngữ!

- Haiz! Có lòng tốt đến tận cửa lớp trả lại, vậy mà… – Hắn quả quyết quay người bước đi – Sò rí, hỏi điện thoại thì hiện đang cư trú ở hiệu cầm đồ.

Thư biết Huy ám chỉ điều gì, nó túm lấy vạt áo Huy phụng phịu ráng rặn ra lời nài nỉ:

- Anh…cho em xin lại con “dế”!

- Tốt! Thế mới đúng chứ!

Hắn kéo tay nó bỏ điện thoại vào. Ngay khi nhận được đồ cần, ngay lập tức nó đá thẳng vào chân hắn, trợn mắt quát:

- Khốn! Giỡn mặt này!

Đánh xong, Thư giơ ngốn giửa ra rồi chạy, tót vào lớp, hí hửng cầm điện thoại trở về chỗ ngồi.

Lấy tiền đã mất từ tay trộm, lại còn theo ngôn ngữ chính trị là bằng “hòa bình, đàm phán đôi bên”.

Nếu mà kể cho người khác nghe, điều này là không tưởng! Nhưng mà nó lại vừa làm cái việc khó hình dung đó!

Thư mở điện thoại ra, tính coi xem tài khoản của mình có “bay” đồng nào không. Chẳng ngờ được, đập vào mắt nó là một hình ảnh phải dùng từ “khiếp đảm” để hình dung.

Là khuôn mặt Huy, hắn chụp tự sướng mà đơ ra như nước đá ngàn năm, tay còn cầm xấp tiền giơ sát cạnh mang tai.

Hình nền đó làm Thư nghệt mặt ra và muốn rớt thẳng cằm xuống mặt đất.

Nhưng chưa kịp đổi lại hình nền thì một bàn tay từ phía sau chộp lấy điện thoại của nó, kèm theo đó là giọng nói oang oang bỡn cợt:

- Há há, trời ui! Bài hình ‘hốt bôi’ làm nền cơ đấy! Theo trí nhớ tồi của tôi thì người trong ảnh hình như là cái thằng nhóc lớp dưới vừa đứng tình tứ với bà ngoài hành lang đúng hông nhẩy?!

Vẻ mặt Nhân gian trá áp sát về phía Thư, tay cậu ta còn cầm điện thoại vung loạn xạ đủ để tất cả mọi người trong lớp đều nhìn thấy.

Thư ngượng nghịu kéo tai Nhân xuống, với lên hòng lấy lại điện thoại. Nhưng cậu ta lại đưa về phía sau làm nó vướng víu cái bàn khó với tới.

Cả lớp gần như đều vểnh tai lên hóng, thậm chí có vài đứa còn huýt sáo, hô ầm ĩ lên:

- Ếu! Ghê chửa?!

- Up lên “phắc búc” đê!

- …

Mấy nhỏ mới chuyển lớp vào vốn đã không có ấn tượng tốt đẹp gì với Thư, nhất là đợt vừa rồi nó giúp đội bón rổ trường lộn ngược thế trận. Dù thất bại nhưng ai cũng biết đội kia chơi bẩn nên cái tên “Nguyễn Minh Thư” vẫn trở thành huyền thoại.

Nó không hay rằng bản thân đã trở thành tiêu chí và chuẩn mực mẫu hình phấn đấu cho cả con gái lẫn con trai trong trường.

Nay, lại thêm vụ này khiến cho họ càng tầm ngầm cho là Thư giả bộ thanh cao và rất khó ưa. Tuy nhiên, mỗi người đều tự ý thức phải giữ hình tượng và cũng biết nó không phải đối tượng dễ nuốt. Cho nên, có cục tức gì thì cũng đành nuốt vào, ngâm giấm trong bụng.

Thu Minh không tham gia vào trò nháo của bọn lớp, nhỏ đeo tai nghe DJ. Dù vậy, nhỏ vẫn để ý tới sắc mặt của Phong và Duy.

Duy cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt giống như không quan tâm những gì đang diễn ra. Còn Phong thì gục đầu ngủ trên mặt bàn, dù có lẽ…là giả vờ.

Minh cười nhạt, rũ mắt xuống trầm ngâm nhìn màn hình máy nghe nhạc.

Rầm!

Đột nhiên, tiếng đập bàn dứt khoát vang lên đập tan trận xôn xao như cơn sóng xô bờ.

- Ồn ào! Im hết đi!!

Phong lạnh giọng ra lệnh, ánh mắt sắc bén quét quanh lớp một lượt. Đến khi tất cả dường như đã ổn định, gã mới lại gục đầu xuống ngủ tiếp.

Nói chính xác, Phong chỉ là đang cố gắng che đậy sự mất bình tĩnh đang ngày càng hiện rõ ra trên khuôn mặt mình.

Phong đã tự nhủ không được quan tâm, nhưng mắt cứ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, để rồi thấy Thư nắm tay người kia và tim gã lại nhói lên, không còn cách nào khác đành cụp mắt xuống.

Tuy vậy, sau đó Phong vẫn không nhịn được tò mò nhìn ra, không ngờ lại thấy nó níu áo người ta không cho đi.

Thậm chí, gã tự đập đôm đốp vào đầu để ổn định tâm tư. Nhưng hành động luôn đi trước suy nghĩ, cố bằng được và chỉ để chứng kiến Thư đưa điện thoại cho hắn.

Người ta bảo “quá tam ba bận”. Nhưng Phong đã nhìn lén đến bận thứ tư xong tự mua dây buộc mình, ức chế khi thấy tên đó không kiêng dè xoa đầu nó.

Phong từng nghe loáng thoáng các thầy cô có đồn về “tên đó”. Hắn là học sinh cá biệt đã học hai năm một lớp, gia cảnh bí ẩn, thường xuyên nghỉ học và trốn tiết.

Hắn có gì tốt? Chẳng lẽ Thư thích dạng người như vậy? Ở điểm gì kia?

Bộ dạng đẹp trai lạnh lùng chăng?

Phải rồi, con gái thường thích gu đẹp trai lạnh lùng!

Nhưng…phải làm thế nào giờ?

Đẹp trai lạnh lùng…

Đẹp trai lạnh lùng…

Đẹp trai lạnh lùng…

Chết tiệt! Khùng mất thôi!

Cuối giờ, Phong phải ở lại để tập kịch. Thư thì xe đạp bị hỏng nên đành phải lủi thủi đi bộ về một mình.

Nghĩ đến hành động của mình tối qua, nó lại thấy bản thân đúng là tội tày trời!

Lỡ như “cô ấy” trong lời nói có tình cảm với Phong thì sao? Như vậy không phải nó sẽ trở thành kẻ phá đám?

Lúc nhìn Phong quay đi, quả thực Thư chỉ muốn chạy theo mà ôm gã từ phía sau, hỏi bâng quơ y chang gã:

- ” Là tớ thì không được sao? “

Nhưng nó không dám.

Phong đứng trước mặt nó nói yêu người khác thì bảo bản thân lấy đâu ra tự tin mà bày tỏ tình cảm? Mặt nó cũng không dày đến vậy!

Hơn nữa, từ sau khi đi dã ngoại về, thái độ của Phong quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Nó cứ nghĩ chỉ giận dỗi vài ngày kiểu gì gã cũng qua làm huề.

Tuy nhiên, là nó quá ỉ vào Phong, tự cho rằng gã sẽ luôn đối xử với nó như trước.

Không, dòng đời đổi thay, con người thay đổi. Chỉ là muốn hay không muốn, chứ không có chuyện ngăn được hay không.

Chắc…Phong cũng cảm thấy nó nhiễu sự và rắc rối.

” Tớ luôn cưng chiều người con gái ấy, bao che cho cổ, luôn muôn trong mắt cô ấy chỉ có tớ. Mọi người suy nghĩ thế nào không quan trọng, tớ rất muốn biết cảm giác của cô ấy đối với tớ. Nhưng tớ sợ bản thân không biết lúc nào đã trở thành không khí xung quanh cô ấy. Không có trọng lượng, rất nhẹ…rất vô hình. Tớ phải làm thế nào? Liệu tớ phải làm sao thì người đó mới dành tình cảm cho tớ? “

Thư lắc lắc đầu thật mạnh. Lời nói đó cứ vang mãi trong đầu nó làm nó không thể ngừng nghĩ vẫn vơ.

Nghĩ đến Phong thích người khác…

Haiz! Giờ giải thích vẫn còn kịp, quay lại vẫn kịp, nhưng mà nó chẳng muốn làm điều đó!

Ích kỉ một chút…không chết ai!

Đi được một quãng, Thư phát hiện ra có gì đó không đúng, nó ngoái nhìn sang bên cạnh.

- Hi! – Duy đi ngay cạnh vai trái của nó, cậu mỉm cười giơ hai ngón tay thành hình chữ ” V “.

Duy đã đi theo sau Thư suốt, thấy nó lững tha lững thững nên thử rón rén đứng bên cạnh xem có phát hiện ra không. Nhưng đi cả quãng đường nói dài không dài nhưng nói ngắn không phải ngắn mà nó không hay biết.

Đúng thật, Thư đang trầm tư suy nghĩ.

- Ông…sao lại ở đây? – Thư ngạc nhiên hỏi – Không đi “xế hộp” sao mà lại đi bộ thế này!?

Duy xoay người lại, gác hai tay ra sau gáy, vừa đi ngược vừa đi ngược vừa khảng khái đáp:

- Hờ, thì thỉnh thoảng cũng phải vận động gân cốt tí cho ” vui – khoẻ – có ích ” chớ!

Thật ra, cậu nhìn thấy Thư ra về một mình nên không thèm suy nghĩ mà gọi điện cho tài xế không cần phải đế đón nữa rồi cứ thế đi theo nó. Nhưng cậu không muốn nói ra việc này.

Thư bụp miệng, đưa tay đập tét vào lưng Duy:

- Ông thật là! Xàm quá! Mà ông đi cùng tôi từ bao giờ mà tôi không phát hiện ra nhỉ?

- Ừm…từ lúc bà vừa bắt đầu nghĩ đến ông Phong.

- Ơ?!

Thư cả người cứng đờ, nó không ngờ cậu lại đưa ra cái đáp án kinh người đó.

- Ha ha – Duy phẩy phẩy cánh tay – Tôi chỉ đoán đại không ngờ bà nghệt mặt ra thế. Thì ra tôi đoán chuẩn quá trời luôn!

Thư cười ảm đạm, cúi xuống nhìn từng bước chân của mình.

- Bà…tại sao bà cứ luôn nghĩ về cậu ta? – Giọng nói của Duy bỗng dưng trầm hẳn.

Thư mờ mịt ngước nhìn Duy. Cậu ta cũng nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc làm nó có cảm giác bất an.

Nó nắm nhàu vạt áo, miệng lắp bắp:

- Ông…tôi không hiểu ý ông…

Duy nắm trụ vai Thư, cúi xuống ngang tầm mắt nó:

- Bà không chắc chắn Phong có thích mình hay không thì tốt nhất đừng nghĩ nữa! “Yêu đơn phương” – một loại tình cảm rất mệt mỏi. Đến một lúc nào đó khi mà bà không thể giữ tình cảm đó trong lòng nữa, nó sẽ đạt đến đỉnh điểm giới hạn. Bà sẽ càng tham lam và ích kỉ, muốn độc chiếm thật nhiều…

Lời nói này như một đòn mạnh đánh vào tận đáy lòng Thư. Nó ngạc nhiên không biết nói gì hơn lúc này.

Mặc nó có nghe hay không, Duy vẫn nói tiếp:

- Bà muốn nói ra tình cảm của mình nhưng lại không dám. Bà không tự tin về bản thân. Rồi bà sẽ càng cố gắng kìm nén, muốn quên đi nhưng không cách nào quên. Người ta nói, muốn quên đi tình cũ thì hãy tìm tình yêu mới. Do đó…làm bạn gái tôi đi!

Thư ngây ngốc quan nét mặt Duy. Khuôn mặt kia không mang chút ý đùa giỡn thường ngày nào, tất cả đều rất chân thật.

- Tôi nói thật lòng đấy! Nếu như Thư cần ai đó để quên đi cậu ta. Hãy đến với tôi…hãy lợi dụng tôi đi! Được không?

- Ông… – Thư mím môi rồi né mặt nhìn đi nơi khác – …xin lỗi, tôi không thể! Tôi không thể ở bên cạnh ông mà lòng hướmg tới người khác. Tôi xin lỗi…tôi không quên được! Cho dù Phong không để ý đến tôi thì tôi vẫn yêu cậu ấy!

Duy nhìn Thư hồi lâu, không hiểu sao lời nói của người con gái đã xỏ mũi cậu năm ấy lại vang lên trong tâm trí.

Cõ lẽ vì giống nhau…

Quá giống!

Tất cả đều chỉ có Phong và Phong!

Tên đấy thì có gì tốt chứ?!

- Ha…haha – Duy quay lưng đi, cười như giễu chính bản thân mình – …biết mà! Bà là đứa con gái ngu ngốc!

Ngày ấy hay bây giờ. Tất cả đều như nhau, cậu đã thua cũng bởi một người…

Ngày đó, ngày Duy chứng kiến sự thật mà bấy lâu cậu không hay biết. Cậu đã hỏi người cậu yêu – người con gái xin đẹp mang khuôn mặt thiên thần:

” Linh, anh vẫn muốn nghe, em có yêu anh nhiều không? “

Cô ấy do dự, nhưng vẫn đáp lại:

” À…ừ, yêu lắm! “

” Vậy để anh hôn em nhé? “

” Ừ. “

” Mãi yêu anh nhé? “

” Ừ. “

” …Em thật độc ác, anh biết cả rồi. Còn giả vờ làm gì! “

Vẻ mặt giả vờ thánh thiện, giả vờ tội lỗi. Duy muốn xé nát mặt nạ đó! Nhất là khi giọng nói trong trẻo đầy gai lại từ đôi môi xinh đẹp đó…

” Xin lỗi Duy, em đã không thể dối lòng được. Em xin lỗi đã phản bội anh, em yêu Phong. Cho dù anh ấy không biết em là ai, cho dù anh ấy không để ý đến em nhưng em vẫn yêu anh ấy. Em xin lỗi… “

” Haha…Biết mà! Em là đứa con gái ngu ngốc! Mặt thì xinh mà nói dối không kém ai! Yêu phát điên để rồi hồn nhiên phản bội. Chia tay đi, không ai trả casting cho em diễn tiếp cuốn phim tình cảm đã mục nát đâu! “

Duy luôn hiểu một luật bất thành văn: đồng xu hai mặt nhưng một giá trị, còn con người một mặt nhưng hai lòng. Cho nên, cậu không níu kéo.

Tự nghĩ lại, bản thân bấy giờ nói lời chia tay rất dễ dàng. Giống như bây giờ vậy…từ bỏ rất dễ.

Dù vậy, trong lòng luôn đau đáu một bóng ma quá khứ.

Có người từng nói: ” Yêu cũng giống như hai người cầm hai đầu dây nịt và kéo căng, một người buông tay thì người còn lại sẽ đau.

Trách ai kia? Luôn là chính cậu đi hỏi những điều bản thân đã biết tỏng kia mà?

Duy chọn im lặng, sượt qua Thư và thẳng thừng quay người bước đi. Cậu rẽ vào khúc cua đầu đường để đi thẳng tới trạm xe bus.

Thư vẫn còn chôn chân tại đó, thậm chí tế bào thần kinh còn chưa hoạt động hết năng suất để thích ứng với những bất ngờ vừa ập đến.

Chương 19

- Thư!!! Hôm nay có trong cặp có cái gì ăn được “hôm” cưng?

Thư vừa đặt được cái mu bàn chân trái vào cửa lớp, đã thấy Duy từ đâu xông tới ôm vai bá cổ đòi ăn như kiểu chết đói năm bốn lăm. Cảnh tượng này đã lâu nó không thấy, không ngờ giờ đây lại có cơ hội “tái kiến”. Duy lại như ngày nào, trên mặt mang vẻ tươi cười khốn nạn, độ phởn còn tăng hơn theo hệ số mũ so với trước.

Nhưng mà…ở tình trạng này thì hơi kì kì!

Thư nhìn cái người đang hì hục cắm đầu cắm cổ lục cặp nó rồi vứt đồ đạc tùm lum trên sàn lớp học thì nghệt mặt tự hỏi:

” Có đúng người này hôm qua vừa mới tỏ tình với mình không? Sao tình với yêu bay mé đi đâu rồi? “

Thậm chí, chiều qua Duy còn nghỉ học không phép làm Thư cứ lo cậu ta thất tình nghĩ quẩn.

Chết thật!

Có lẽ do Thư xem phim “hường phấn” nhiều quá nên độ hoang tưởng nó ngấm vào máu rồi!

Thôi, dù sao như vậy cũng tốt! Nhưng…ôi xong rồi thôi đồ ăn! Kì này húp cháo!

Duy sau khi mò mẫm được món đồ mà mình cần thì cậu ta nhắm mắt nhắm mũi tống tĩ cả đống đồ vào cặp rồi mang trả lại cho Thư.

Cậu nhân lúc đó, cúi đầu xuống thì thầm bên tai nó:

- Bà đừng dùng ánh mắt thương hại kia với tôi rồi tự mình cảm nhận cảm giác ban phát lòng tốt. Tôi vẫn ổn, con người không thể sống chết chỉ vì tình được!

Duy sượt qua vai Thư, cầm đồ ăn sáng của nó về chỗ mở ra ăn như “người”.

Thư nhún vai, xụ mặt ôm cặp về chỗ ngồi.

Cũng yên tâm phần nào, nhưng vấn đề nan giải bây giờ là lấy gì nhét bụng giờ? Cạp đất ăn chắc?!

Nếu nhìn thoáng qua, ai cũng nghĩ rằng Duy rất yêu đời và không lo không nghĩ. Nhưng để ý kĩ sẽ thấy động tác của cậu rất cứng nhắc và gượng ghịu.

Thật phải cố gắng biết bao nhiêu mới có thể liến thoáng cười cười nói nói như vầy!

Cả chiều hôm qua, Duy nghỉ học tự do để…không làm gì cả! Cậu trải chiếu trúc nằm bên bờ biển, trên vách đá cao, cởi áo sơ mi đắp kín đầu. Cứ nằm thế cả chiều, nghe tiếng sóng vỗ mạnh vào bờ, nhắm hờ mắt và suy nghĩ.

Kết quả cho chuyến đi này là Duy đã bị những người ở gần đấy tưởng nhầm là thằng bệnh trốn trại. Ngoài ra, cậu còn được một “món quà trời ban” là từ cổ xuống bụng đen xì xì và đỏ ửng lên.

Đó là một biểu hiện điên khùng của một kẻ thất tình đang trong thời điểm bộc phát bấn loạn.

Mất nửa ngày trời chỉ để nhận ra mình thật thừa thãi.

Dù vậy, cậu đã đưa ra được quyết định vĩ đại của cuộc đời là phải quay lại quỷ đạo vốn có.

Duy cứ nghĩ rằng mình sẽ giống như mấy thằng con trai trong phim tình cảm Hàn Quốc nhũn nhão vì tình nhưng không ngờ rằng cậu lại chỉ cần nửa ngày trời là quá đủ để bình tâm.

” Người ta không yêu mình thì mình tự yêu bản thân! Thất tình là việc không thiếu. Cho nên đã thất tình phải thất theo cách của mình! ” – Đó là điều mà Duy đã rút ra được sau khi hít no đủ khí trời.

Tuy nhiên, lòng đi một hướng, miệng nói một đường. Nhủ lòng không yêu mà tim vẫn đập. Nhìn người con gái mình yêu, cảm giác muốn độc chiếm lại bùng lên khôn nguôi.

Chết tiệt! Kiếm đâu cái cơ sở chữa bệnh yêu cơ chứ!

Hôm nay, khối mười hai cùng hai lớp chọn khối mười một và đội văn nghệ trường tiến hành tổng duyệt lần một chương trình gặp nhau cuối năm.

Phong trong trang phục áo dài nam màu xanh lam, vừa bưới ra đã thu hút ánh mắt của gần như tất cả những người có mặt trong hội trường, đặc biệt là con gái, ngoại trừ việc chân đi khập khiễng. Nhưng các anh chị lớp trên vì muốn để Phong vào đóng vai Nam Tào mà thay đổi kịch bản, cho thêm chi tiết Nam Tào bị gãy chân vào. Dù vậy, đó cũng là một chi tiết sáng tạo bởi như vậy lại thêm cơ hội phản ánh về thực trạng giao thông đường bộ.

Cả đám xúm lại vây quanh Phong, xôn xao hỏi han, khen ngợi như thể quen thân lắm vậy! Thư nhìn chỉ muốn…

Chết tiệt! Nó cũng không biết mình muốn làm gì nữa. Rất khó chịu!

Đã thế, Phong còn rất tự nhiên đứng giữa một đám nữ sinh đó mà đáp chuyện, cứ như không thèm quan tâm giờ là lúc nào và đang ở đâu.

Đôi môi nói ra những lời lịch thiệp nhưng dễ gây “hiểu lầm” với đối phương, ánh mắt cảm tưởng xa cách nhưng nhìn ai cũng làm cho người ta nảy sinh tư tưởng không trong sạch. Tóm lại là không – tả – nổi!

Thư giận.

Nó biết bản thân giận dỗi không có tác dụng nhưng vẫn rất giận. Nó không ở lại xem tổng duyệt mà bỏ về luôn.

Cũng giống như hôm qua, nó lại đi bộ một mình.

Hôm nay trời se se lạnh, gió tạt vào tóc Thư, vuốt qua những lọn tóc ngắn cũn tung bay giữa khoảng không. Hai má nó đã phơn phớt hồng vì cái lạnh khô cắt mơn trớn trên da thịt. Vẻ mặt nó đượm chút u buồn làm cho cảnh vật xung quanh cũng ảm đạm theo.

Đột nhiên, bước chân Thư khựng lại khi nhìn bóng dáng quen thuộc phía xa xa. Đó là một người phụ nữ trung tuổi, trên người mặc chiếc áo nâu sờn, chiếc quần vải thun bạc màu, đang đứng nghiêng người vịn tay vào thân cây.

Mẹ Huy, chắc chắn là bà ấy!

Ngay khi Thư phát hiện ra, nó lập tức chạy lên đỡ lấy người kia, vẻ mặt lo lắng hỏi:

- Bác Quý, sao vậy bác!?

Người đàn bà kia ngước lên, vừa thấy khuôn mặt nó thì cười gượng gạo, cố che đi dấu vết mệt mỏi:

- A Thư hả con, bác đang định đến tìm thằng Huy, không ngờ gặp con ở đây. Con dẫn bác đi tìm nó nghen!?

Bà Quý bỏ tay vịn cây ra, đứng thẳng người dậy. Nhưng, bất ngờ choáng ngợp, bà lao thẳng về phía trước. Thư hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy bà, miệng vô thức bật thốt lên:

- Bác Quý!

Nhưng bà đã lao thẳng vào người nó và ngất lịm.

* * *

Thư ngồi bên giường bệnh, trong tay vẫn cầm điện thoại, không ngừng nhìn vào màn hình.

Nó vừa nhắn tin cho Huy để thông báo về việc mẹ hắn đột quỵ đang ở trên bệnh viện A và giờ thì chờ hắn gọi lại.

Bỗng chốc, chuông điện thoại rung lên từng hồi, nó cấp tốc mở nắp rồi đưa lên kề sát bên tai:

- Alô, anh đến chưa?

Giọng nói hối hả vang lên, Thư còn nghe rõ mồn một cả tiếng thở dốc mặng nề.

- Tôi đang đi vào, mẹ tôi ở phòng số bao nhiêu?

- Số 105.

- Ừ, tôi đến ngay!

Một lúc sau, cánh cửa phòng bệnh được chậm rãi hé ra.

Huy giờ dù đang rất sốt ruột nhưng vẫn phải cố mà giữ bình tĩnh để bước vào một cách khẽ khàng nhất.

Chương 20

Đứng bên giường bệnh, Huy nhíu chặt hai mày lại, đau lòng nhìn vẻ mặt tái nhợt của người phụ nữ trung tuổi đang nằm đó bất động.

Giờ phút này, hắn mới phát hiện ra những nếp nhăn trên trán mẹ mình đã ngày càng nhiều thêm trên khuôn mặt vốn đã mệt mỏi vì áp lực cuộc sống, bệnh tật.

Hít sâu một hơi, Huy quay sang nhìn Thư:

- Bác sĩ nói thế nào?

- Bác sĩ bảo mẹ anh là bị căng thẳng mệt mỏi quá độ, ăn uống không ngon miệng thành ra cơ thể thiếu chất và còn thiếu ngủ nữa.

Bàn tay Huy đặt lên trên thành giường siết chặt lại, vẻ mặt nhăn nhó, nói mà như sắp khóc:

- Chết tiệt! Rốt cuộc là chuyện quái gì đây?! Tôi thường ngày đều mua các món ăn ngon về cho mẹ. Dặn dò bà đừng làm gì, cũng đừng suy nghĩ cái gì, chỉ cần ráng mà tự yêu lấy bản thân. Kết quả lại ra thế này. Phải làm gì mới được kia chứ!?

Thư đứng dậy đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai Huy, thấp giọng động viên:

- Bác sĩ bảo chỉ cần ở viện nghỉ ngơi vài ngày là được, đừng lo lắng quá!

- Ừm…cô ở lại coi mẹ giùm tôi, tôi ra ngoài kia làm thủ tục.

Sắc mặt Huy trầm xuống, xoay lưng bước ra ngoài.

Thư ngồi lại trông coi mẹ Huy và chờ hắn đi làm thủ tục về.

Nhưng chờ mãi không thấy Huy đâu, nó khẳng định hắn lại ngồi ở đâu đó mà ủ dột.

Nghĩ vậy, Thư vươn tay đắp chăn kín cổ người phụ nữ trung tuổi vẫn đang nằm im trên giường bệnh, đầu gục xuống giống như không muốn để ai thấy vẻ mặt của mình lúc này.

Thư ngồi xuống bên cạnh Huy, tựa người vào ghế bâng quơ nói:

- Trời đẹp thế này không thích hợp ngồi tự kỉ chút nào! Thắc mắc không biết anh làm thủ tục quái gì mà lâu vậy, hóa ra ở đây làm thủ tục bình ổn tâm trạng? Thế đã “rì sét” lại trí óc chửa?

Huy ngồi thẳng người, nheo mắt liếc xéo Thư:

- Tôi bảo trông mẹ giùm tôi, sao cô ra đây?

- Vậy anh thì sao? Sao ra đây?

- Tôi…

Thư gác hai tay ra phía sau đầu:

- Tôi tình nguyện làm cột điện miễn phí nghe anh xả uất ức không lấy phí đó! Có gì cứ nói ra đi, sẽ nhẹ lòng hơn nhiều. Hãy coi tôi là bạn thân, một người bạn chịu lắng nghe.

Huy rũ mắt nhìn xuống mặt đất.

Bạn.

Đã từ lâu hắn không còn nghe đến từ này. Có lẽ đã hơn ba năm ròng rã.

Ba năm.

Khoảng thời gian này đối với “vĩnh viễn” thì chỉ giống như một hạt cát giữa sa mạc, nhưng đối với một cuộc đời thì dường như dài lê thê.

Trong đầu Huy không hiểu sao lại hiện lên dáng vẻ hoạt bát của một cậu bạn – người mà hắn tưởng rằng mình đã cất gọn và khóa lại trong chiếc tủ mang tên “quá khứ”. Nhưng, hình ảnh đó lại dễ dàng vụt qua trong sâu thẳm tâm trí rồi cũng lại dễ dàng tan vào hư vô. Kí ức giống như một cuộn phim chạy ngược vội vã ùa về.

” Tớ là Hoàng, mình làm bạn nhé? “

Đó lột cậu bạn hoạt bát, hòa đồng và được nhiều người yêu mến. Vậy mà không hiểu sao cậu ta lại chọn Huy làm bạn thân. Cho dù hắn cố tỏ vẻ lạnh lùng thế nào thì cậu ta vẫn không xa lánh cậu.

Hoàng – cậu ta không giống những người khác, không nói những lời xáo rỗng.

Nhưng rất chối tai, cậu ta quá hiểu con người Huy, điều đó làm hắn khó chịu…

” Ồ? Thằng đó giỏi lắm hả mày? “

” Ừ, nghe bảo đợt thi học kì vừa rồi nó làm Toán, Lý, Anh trong có hai mươi phút mà được điểm tuyệt đối đó! “

” Oa! Thế đang lớp chọn sao chuyển xuống lớp dưới? “

” Thì ba môn đấy điểm cao nhất…các môn còn lại đều dưới trung bình, cụ thể là toàn dưới ba điểm. “

” … “

” … “

Huy muốn bịp chặt tai lại.

Hắn ghét những ai nói về bản thân, về gia đình hắn.

Những thằng rảnh nợ đó, Huy muốn cầm cây gậy thọc vào họng chúng nó.

Mỗi lần như vậy, hắn luôn gắt ầm lên:

” Câm miệng! Cút hết con mẹ chúng mày đi! “

Mọi chuyện bắt đầu từ khi Hoàng được chuyển lên ngồi ở bàn phía trên Huy, cậu ta có ý định làm quen với hắn.

Những đứa kia vẫn lại như vậy, chúng nó đùa cợt, kháy đểu:

” Làm bạn với nó làm gì! Thằng đó đâu cần bạn! “

” Nó cậy nó biết tí chữ nên ra vẻ ta đây ấy mà! “

” Mày đừng ai cũng thân với quen vậy chứ thằng ngu! “

Giữa những tiếng đùa cợt, Hoàng vẫn cười, vẫn thản nhiên mà ngoái lại nhìn Huy:

” Làm bạn với ai là chuyện của tao chứ! Mấy thằng đàn bà này! Tớ là Hoàng, mình làm bạn nhé?! Kệ mẹ chúng nó! “

Ngay khoảnh khắc đó, Huy đã xác định – vị trí của hắn luôn ở phía sau cậu ta.

Chính bởi vậy, sự mặc cảm lại ngày một gia tăng. Xung quanh cậu càng toả ra ánh hào quang, thì xung quanh hắn lại càng bị bao trùm bởi bóng tối. Có lẽ vậy, nơi nào có ánh sáng thì nơi đó sẽ có bóng tối.

Và cũng bởi sự mặc cảm đó, tình bạn giữa cả hai đã rạn nứt.

Mỗi người đi một đường, lướt qua nhau mặt lạnh như tiền. Tình bạn thì cũng chỉ bắt đầu khi mà tình cảm khác kết thúc, và tình bạn cũng kết thúc khi mà những tình cảm khác bắt đầu.

Huy không cần tình bạn, cũng chẳng muốn có tình cảm gì khác. Cho nên, đối với hắn, chẳng có sự bắt đầu nào để mà kết thúc.

Nhưng…sự lạc lõng ngày một lớn dần.

Giờ đây, lời nói của Thư bỗng chốc đã đào lên chiếc hộp kí ức mà Huy đã cố gắng chôn vùi sâu vào từng tấc của mảnh đất kho cằn trong lòng mình.

“Người đó” cũng đã từng nói như vậy:

” Chúng ta là bạn mà, tui nghĩ ông nên nói ra suy nghĩ của bản thân. Ông không biết sao, chẳng ai cô lập ông ra bên lề, chỉ là do ông tự mình đẩy mọi người ra… “

Ngày ấy, hắn đã chọn im lặng. Còn bây giờ thì sao?

Huy ngước lên trời cao, nhìn bầu trời trong xanh trước mắt, giống như tiếng gió khẽ khàng nói:

- Tôi là kẻ thất bại đúng không?

Thư hơi cong một bên mày:

- Sao nghĩ vậy?

Huy lại cúi gằm mặt xuống, hai tay đan vào tì trên trán:

- Tôi luôn chọn cách trốn tránh. Đôi khi, tôi cứ ép mình đi theo một con đường mòn riêng để rồi đi giữa chừng nhận ra bản thân chưa từng xác định mình sẽ đi đâu. Hồi trước, khi ba còn sống, ông nghiện hút nặng và suốt ngày mò về lấy tiền, rồi bán lấy bán để đồ trong nha xong đi mất tiêu. Lúc bấy giờ, tôi với mẹ lúc nào cũng có mẹ có con không rời. Nhưng sau khi ba mất, tôi đã tự mình tách ra khỏi lòng mẹ từ bao giờ. Đến khi bệnh của mẹ tôi càng nặng, tôi lao đầu vào bằng mọi cách để có tiền bằng những trò bịp bợm và ăn cắp. Tôi cứ đi suốt ngày, về lại ngủ, đối mặt cũng không cách nào để nói chuyện với bà.

Tôi mua rất nhiều thứ cho mẹ, chăm sóc bà cẩn thận. Tôi biết bà không cần mấy thứ kia, nhưng tôi không thể làm gì hơn.

Những tưởng ít ra như thế cũng còn tốt hơn trước. Thực chất không phải, tôi giống như đã tạo ra một áp lực vô hình đề nặng lên vai bà qua từng năm tháng. Có lẽ…tôi là một đứa bất hiếu. Mẹ tôi thì vẫn vậy, vẫn cười nhiều, nhất là trước mặt tôi. Nhưng khi bà cười, tôi lại thấy rất đau. Tôi…làm sao mới được đây?

Thư trầm mặc nhìn sang phía Huy. Vai hắn hơi run lên, bờ môi mím chặt lại, ánh mắt mịt mờ nhìn xuống mặt đất.

- Một người mẹ, không bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ con mình – Thư thở dài thườn thượt – Anh cứ mải miết đi về phía trước, cứ nghĩ rằng anh đang dắt tay mẹ tiến lên, nhưng lại không nhận ra mình đã mải miết mà buông tay tự bao giờ. Anh tự đặt cho mình mục tiêu sống, nhưng chẳng hay cái mục tiêu sống đó từ lâu đã bị anh ép trở thành nhiệm vụ. Anh bỏ lại mẹ phía sau lưng, chạy theo cái ước muốn cao cả của bản thân. Tôi không phải một nhà tâm lý học, không phải một bô lão trải đời để có khả năng răn dạy anh, thậm chí tôi còn kém tuổi anh. Nhưng anh hiểu không, cảm giác bị bỏ lại phía sau lưng thật khó chịu. Tôi nghĩ mẹ anh rất muốn biết biểu cảm trên khuôn mặt của anh. Mà anh biết đấy, không thể biết được cảm xúc của ai đó nếu như mình chỉ nhìn từ phía sau lưng. Mèng ơi, tôi nói nghe oai thế chứ bản thân ốc còn không lo nổi mình ốc. Nhưng chịu, con người rất giỏi nhìn ra sai lầm của người khác nhưng thường không nhìn ra sai lầm của bản thân! Chẹp, cuộc sống được tạo nên bởi những lựa chọn, lựa chọn thế nào là quyền của anh, tôi không có tư cách quở trách. Còn giờ đi mua cháo cho mẹ anh đi! Tôi vào trông bả!

*

* *

Mờ mịt tối, ánh đèn đường rọi lên hai người đang chầm chậm rao bước, in bóng tà tà xuống lề đường.

Không khí trầm mặc bao trùm. Thư nghịch ngợm với mấy cái móng tay của mình, Huy thì cho tay vào túi quần mà thong thả bước đi và lơ dãng ngắm cảnh trí xung quanh.

Khi nãy, Huy đi chợ mua cháo và một số đồ dùng cá nhân, trong lúc đó mẹ hắn đã tỉnh dậy. Để cho bà bớt ảo não, Thư đã tâm sự cùng bà.

Mẹ Huy kể cho nó nghe tất cả những nổi lòng dồn nén của bản thân bấy lâu nay. Nó nhớ như in lời mà bà cứ nhắc đi nhắc lại:

” Nó hay về rất muộn, mỗi lần về đều mang một đống đồ, nhét đầy các túi. Bộ dạng lén lút, mặt mũi lấm lem. Bác biết mấy món đồ kia từ đâu mà có, nhưng bác không biết phải làm sao, bác không làm gì được cho nó cả. Rồi thậm chí, đêm hôm khuya khoắt còn lậm lụi mò về. Chân khập khiễng, mặt mũi bị đánh bầm dập… “

Thư quay sang nhìn Huy. Khuôn mặt hắn đượm buồn, ánh mắt ảm đạm nhìn về con đường hun hút phía trước.

- Hắt xì!

Một trận gió lạnh thổi qua làm sống mũi Thư cay cay. Nó che miệng hắt hơi một cái rồi chà sát lòng bàn tay.

Huy thấy vậy khoác áo lên vai Thư:

- Mặc vào, trời lạnh lắm!

Thư nhìn đôi môi tái nhợt của Huy, tủm tỉm cười gian:

- Hờ hờ, sĩ gái!

Thư luồn hai cánh tay vào ống tay áo, hài lòng nhìn áo khoác rộng thùng thình trên người mình.

- Cần chứ sao không?! Hiếm lắm anh mới có dịp sĩ gái một lần, chẳng lẽ lại ngăn cản!

Thư kéo mũ liền áo lên che đầu, cả hai im lặng tiếp tục bước đi. Đến gần nhà, Thư dừng chân lại, nó quay người đối diện với Huy:

- Ừm…anh về viện chăm sóc mẹ đi, dừng ở đây là được. Cám ơn anh đã về cùng.

- À…ừ, về đây, tạm biệt!

Huy ngượng nghịu không biết nói gì nên chỉ khẽ gất đầu, chào một tiếng rồi quay gót bước đi.

Thư nhìn theo bóng Huy khất xa dần, nó sực nhớ trên người còn đang mặc áo khoác của hắn, liền vội vội vàng cởi áo ra toan chạy theo gọi lại.

Nhưng chưa được vài bước, cổ tay bị một bàn tay có lực mạnh nắm lấy và kéo lại vào lòng.

- Tại sao cậu lại chạy về phía đó? – Giọng nói trầm ổn vang lên bên tai.

Thư phát hiện ra người đang nắm tay mình là Phong, nó ngạc nhiên:

- Cậu…sao lại…?

Phong mặt không đổi sắc lặp lại câu hỏi vừa rồi:

- Tôi hỏi tại sao cậu lại chạy về phía đó?

Nó nghe vậy lúng tùng đáp lại:

- Phong…tớ…bởi vì anh ta đi rồi nên tớ mới phải chạy theo.

Cổ tay bị siết mạnh hơn. Phong đưa ngón tay luồn vào trong mái tóc Thư, tì cằm lên trên đỉnh đầu nó:

- Thì ý tôi là tại sao cậu lại chạy về phía anh ta?

- À, tớ…tớ trả cái áo này…

Phong nhìn áo khoác trên tay Thư, gã nhíu mày túm lấy vứt sang bên đường rồi cúi xuống, ôm sát hai má nó:

- Thư nghe rõ này! Cậu không được có tình cảm với thằng cha đó bởi vì tớ rất rất rất thích cậu. Cậu không thích tớ thì cũng mặc kệ!

Thư lặng thinh, nó không dám tin vào những gì mình vừa nghe, phải cố lắm mới có thể thốt ra thành lời:

- Cậu…nói thật!?

Phong khẽ gật đầu:

- Ừ.

- Không phải giả?

- Ừ.

- Có nghĩa là thật?

- Ừ.

- Cho nên không phải giả? Vậy chị gái tên An gì đó thì sao?

- Hừm… – Phong đưa tay lên vội vàng che miệng Thư lại – Cậu không thích thì cũng đừng hỏi xéo kiểu đó. Về An, chị ấy là con riêng của bác ruột tôi, sản phẩm của một chuyến đi Đức trở về. Còn cậu, cậu không cần nói thêm gì cả! Không ai ưa nổi tôi, thì cậu phải ưa cho nổi. Đây là tỏ tình lần một, sẽ còn lần hai, lần ba. Cho đến khi nào một là cậu thích tôi, hai là tôi không thể tỏ tình được nữa thì thôi. Đời, còn sống dài thì còn bám dai. Do đó, giờ tôi không muốn nghe gì cả, cậu từ chối tôi cũng không muốn nghe!

Nói đoạn, Phong quay phắt người mà bước đi, Thư ngơ ngác gọi theo tiềm thức:

- Này Phong! Tớ…

Lời nói còn chưa dứt thì đã bị tiếng quát tháo át đi:

- Im miệng! Cậu không hiểu tiếng người à?!

Vừa nói, Phong vừa bước tiếp, không thèm ngoái lại lấy một cái. Thư tức mình, nó rút chiếc giày thể thao dưới chân, giương lên, ném thẳng về phía Phong, kèm theo đó là âm thanh la ó lanh lảnh:

- Đứng lại, đồ ngu!

Cộp!

Chiếc giày phi vút một đường đẹp mắt rồi trúng ngay đầu Phong. Gã quay người lại, bất mãn làu bàu:

- Cậu làm quái gì…ưm…?

Thư từ lúc nào đã chân giày, chân tất chạy lên, vòng tay kéo cổ Phong xuống, dùng môi mình để chặn lại lời nói của gã.

Mất thăng bằng, cả hai ngã nhào trên mặt đất. Phong cả người cứng đờ lại, cánh tay đưa lên vẫn dừng lại ở giữa khoảng không. Vẻ mặt cứng nhắc, khó tin chuyện gì đang diễn ra lúc mày.

Thư rời môi Phong ra, nó chống tay lên mặt đất, nhìn thẳng vào trong mắt Phong:

- Cậu…đồ ngu! Haiz! Tớ cũng ngu, chúng ta là những đứa ngu!

- Huh!? – Phong nghệt mặt ra – Là sao…

Thư lại lần nữa chặn họng Phong bằng một nụ hôn rồi cười ranh mãnh:

- Từ lâu rồi…tớ cũng muốn tỏ tình với cậu từ lâu rồi! Chẳng qua, tớ không đủ dũng khí.

- Tỏ tình…với tớ?

- Ừ, không cho ý kiến!

- Thật? – Gã vẫn trố mắt ra.

- Hừm, nói một câu tớ hôn một cái, cứ từ đó mà tính giới hạn số câu sẽ nói!

- À…tớ nói một ngàn câu nhé?

Thư nghe nói thế, bĩu môi khinh bỉ:

- Xí, trò này không áp dụng được với cậu. Hừm, ứ chơi nữa, tớ vào nhà đây!

Thư hơi đỏ mặt, bật phắt dậy phủi phủi quần áo. Phong cũng nhổm dậy theo nhưng bị nó nhặt chiếc giày lên, quật cho một phát lại đập đầu xuống đất.

Sau đó. Thư xỏ giày vào chân, hí hửng huýt sáo chạy tót vô nhà.

Phong bị ăn nguyên cái giày táng vào mặt thì nằm ngay đơ. Tất nhiên không phải là ngất mà là nằm đây cười sung sướng như bệnh hoạn. Gã vừa rồi thoáng thấy Thư đỏ mặt ngượng ngùng.

Thật…đáng yêu!

Phong cũng đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi chạy vào theo. Gã nhất định phải em Thư “nhả” ra câu mà mình muốn nghe nhất!

Phong bước qua cổng chính, đóng sầm lại. Vừa lúc đó, một bóng dáng cao lớn bước ra từ phía sau vách tường hẹp.

Huy chậm rãi tiến lên, đứng ngay trước chiếc áo khoác bị quên lãng, vứt lăn lóc trên đường đi.

Trời về đêm khá là lạnh, thậm chí hắn còn cảm nhận rõ sương đêm rơi trên lòng bàn tay. Làm anh hùng không nổi, người rét như muốn sun lại.

Rốt cuộc không kham nổi chức danh anh hùng nên đành phải quay lại lấy áo.

Không ngờ gặp ngay cái “cảnh đẹp ý vui” này.

- Hà, bọn trẻ bây giờ thật là! – Huy cúi xuống, hắn nhặt áo vắt lên vai vào xoay người bước đi – …khụ khụ, mèn ơi mềnh đã già quái đâu, tự nhiên ăn nói sao “người nhớn” quá! Ten ten, tình yêu chưa chớm đã vội tàn…tình tính tang… 


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!