DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
Chap 29: Thực tại đau thương

Lại một ngày đi làm như bình thường…
– Thư à, em đem bản kế hoạch lên phòng Phó tổng đi nhé!
– Sao lại là em ạ?
– Thì Phó tổng hay hỏi này nọ lắm, em đem lên thì có thể trả lời được trôi chảy mà.
Chị Hằng lại nhờ nữa rồi, mà không riêng gì chị ấy, mọi người trong phòng dạo này có việc gì cần lên phòng Phó tổng là lại nhờ nó đi, bực thật.
Khó chịu bước lên phòng Phó tổng, nó gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Nó đẩy cửa bước vào. Đặt xấp tài liệu lên bàn rồi định quay về phòng thì nó thấy trên bàn có một chiếc hộp nhỏ đựng một chiếc nhẫn.
“ Chiếc nhẫn này quen quá, mình thấy nó ở đâu rồi.” Nghĩ vậy nó cầm lên xem, bên trong là dòng chữ “cc & ht” được khắc tỉ mỉ. Không phải Quốc Hạo cũng có một chiếc nhẫn giống như vậy sao? Lần trước khi thấy chiếc nhẫn này đã có gì đó thôi thúc nó về Việt Nam, rốt cuộc chiếc nhẫn này có liên quan gì tới nó?

- Thư! Em làm gì ở đây vậy?
Đang cầm chiếc nhẫn trên tay cố nhớ xem có liên quan gì tới nó trong quá khứ không thì Thiên Phong bước vào.
– Thiên Phong! Chiếc nhẫn này…
Phong mỉm cười rồi đến bên nó:
– Em nhớ không? Chiếc nhẫn này vốn có một cặp, 5 năm trước vào ngày sinh nhật em anh đã đeo nó cho em, lúc đó em đã rất ngạc nhiên. Còn nữa, em nhìn này- Phong chỉ vào chữ được khắc trong chiếc nhẫn – chữ “cc & ht” này là viết tắt biệt danh của chúng ta, em có nhớ đó là gì không?
– Nó có nghĩa là gì?
– Em thật ngốc! 5 năm trước em cũng hỏi anh câu này! Bây giờ anh sẽ không nói cho em biết, đợi đến khi em nhớ ra mọi chuyện thì em sẽ biết thôi! Nhưng có lẽ chiếc nhẫn của em đã mất rồi, khi nào rảnh chúng ta sẽ đi làm lại, được chứ?
Phong nhìn nó hỏi. Nó lúc này như người mất hồn, nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn. Thì ra chiếc nhẫn này là vật kỉ niệm của nó và Thiên Phong, nhưng tại sao…
– Không! Nó không mất! Nó không mất!
Nó lẩm bẩm rồi chạy ra ngoài. Nó muốn đến chỗ Quốc Hạo, nó muốn hỏi rõ mọi chuyện.
Nó chạy ra khỏi công ty, đón một chiếc taxi đến công ty của Quốc Hạo. Phong thấy nó chạy ra thì cũng lấy xe chạy theo.
Đến phòng làm việc của Quốc Hạo, chưa kịp gõ cửa thì nó nghe trong phòng có tiếng người nói chuyện, nó đứng lại.
– Em đã biết mọi chuyện rồi.-tiếng con gái
– Chuyện gì? –giọng của Quốc Hạo.
– Tại sao anh lại làm như vậy?
– Em đang nói gì thế?
– Anh đừng giả vờ như không biết. Tại sao anh cứu Linh Thư rồi đem cô ấy qua Mĩ, giấu mọi tin tức của cô ấy không cho ai biết?
– Đó là việc của anh!
– Việc của anh? 5 năm trước anh đột ngột sang Mĩ rồi nói chia tay với em, em vẫn không biết tại sao anh lại như vậy, nhưng giờ thì em biết rồi. Anh vì cô ấy mà chia tay em đúng không?
– Bảo Ngọc! Anh xin lỗi! Nhưng anh yêu cô ấy!
– Yêu? Vậy còn em thì sao? Anh đã từng yêu em chưa? Anh biết rõ cô ấy và Thiên Phong yêu nhau, nhưng anh lại giấu cô ấy mọi chuyện trong quá khứ để giữ cô ấy bên cạnh anh. Trong khi đó Thiên Phong và mọi người vẫn không ngừng tìm kiếm tin tức của cô ấy. Đó không phải là yêu, đó chỉ là sự ích kỉ của riêng anh thôi…
– Anh…
– Thì ra mọi chuyện là như vậy! Thì ra 5 năm qua anh đã luôn lừa dối em. Vậy mà em vẫn luôn tin tưởng anh, em luôn nghĩ mọi việc anh làm đều là muốn tốt cho em. Thì ra tất cả đều là giả dối! – nó bước vào, nước mắt rơi ướt đẫm từ khi nào.
– Linh Thư! Không phải như vậy! Em nghe anh giải thích đã..
– Anh không cần giải thích! Như vậy đã là quá đủ rồi, em không muốn lại bị lừa thêm một lần nữa.

Nó nói hết câu liền quay lưng chạy ra ngoài, Quốc Hạo chỉ kịp gọi tên nó thì nó đã chạy đi. Quốc Hạo liền đuổi theo nó.
Thiên Phong vừa bước vào công ty đã thấy nó vừa khóc vừa chạy ra, anh liền đuổi theo gọi tên nó nhưng nó cứ chạy mãi, không nghe tiếng anh nói. Bây giờ nó không nghĩ được gì cả, nó đang lao ra đường…
– Tin….Tin.! – một chiếc ô tô đang tiến đến phía nó.
– Linh thư! Không được!
Phong hét lên rồi chạy thật nhanh tới chỗ nó đang đứng…
– RẦM!
Thảm kịch 5 năm trước lại tái hiện, nhưng bây giờ, người nằm đó không phải nó mà là Thiên Phong!
10s trước..
Thấy nó đứng giữa đường trong khi chiếc xe đang lao tới, Phong chạy thật nhanh tới chỗ nó đẩy nó ra, đúng lúc chiếc xe vừa tới…
Hiện tại…
Bảo Ngọc và Quốc Hạo chạy tới gọi cấp cứu đưa Phong tới bệnh viện.
Nó ngồi chết trân bên lề đường, hình ảnh Thiên Phong nằm đó, bên vũng máu là một cú shock mạnh trong tâm trí nó…
– “Nhưng mà…cc & ht nghĩa là gì?” –“ Có vậy mà cũng không nghĩ ra! Ngốc thật! Là cà chua & hành tây! Cũng có nghĩa là Công chúa và Hoàng tử đấy. Thế nào? Hay không?”
……..
– “Nếu cô là Lọ Lem thì tôi sẽ là Hoàng Tử, như vậy Lọ Lem sẽ mãi ở bên cạnh Hoàng Tử, không được rời xa”
………
– “ Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday happy birthday, happy birthday to you. Linh Thư! Chúc mừng sinh nhật mày!”
……….
– “Vậy thì từ bây giờ cô cũng không được khóc, bởi vì tôi sẽ bảo vệ cô!”

……….
– “Nhưng…..nếu tôi nói tôi thích cô thì sao?”
……….
– “Cô tỉnh rồi à?” – “Sao anh lại ngồi bên giường của tôi? Sao không về giường của anh mà ngồi?”
………
– “Không được! Hành tây! Hắn ta sẽ hại anh đó, mau đi đi, đi khỏi đây nhanh lên!”
………
– “Nhìn mặt cô bây giờ cứ như trái cà chua vậy, đúng rồi, từ bây giờ tôi sẽ gọi cô là cà chua, được không?”
………..
– “Tôi muốn cô làm bạn gái tôi!”
……….
– “Này, cô là ai vậy, ai cho cô ngồi đây? Đây là chỗ của tôi, đi chỗ khác ngồi đi!”
………
– “Quân ơi! Đợi tớ đi học với!”
………
– “Chị à, chị đừng khóc! Mạnh Long sẽ bảo vệ chị, sau này Mạnh Long sẽ không để chị phải khóc!”
………
– “Mày là một đứa con hoang!”
………………………………………….
Từng hình ảnh, từng lời nói hiện lên trong tâm trí nó, rất đầy đủ, rất rõ nét. Nó nhớ, nó nhớ tất cả, và cũng vì chấn động tâm lí khi chịu quá nhiều cú shock cùng một lúc, nó ngất đi….Chap 30: “Anh đã nói sẽ đợi em mà?”

Nó tỉnh lại sau 2 ngày trên giường bệnh. Cơ thể nó không có một chút sức lực, trong phòng không có ai cả. Nó nhớ tới Phong, nó muốn biết anh thế nào. Nó gắng bước ra khỏi phòng, tìm đến phòng của anh.
Phòng nó và phòng Phong gần nhau nên nó cũng không cần tìm nhiều, nhưng chưa kịp bước vào thì nó nghe tiếng bác sĩ:
– Cậu ấy bị chấn thương rất nặng, có khả năng tỉnh lại nhưng đó là tỉ lệ rất thấp!
Nó khuỵu xuống, như vậy chẳng khác nào là sẽ khó mà tỉnh lại sao? Mọi người thấy vậy liền ra đỡ nó, có cả ba mẹ của Phong cũng đang ở đó.
– Chị à, chị còn yếu lắm, sao chị lại ra đây?
– Là tại chị! Tất cả là tại chị! Vì cứu chị anh ấy mới như vậy, chị thật xấu xa !
– Không phải như vậy! Đó chỉ là một tai nạn thôi! Không phải lỗi tại ai cả!
– Mạnh Long, em nói cho chị biết đi, anh ấy sẽ tỉnh lại đúng không? Anh ấy sẽ không bỏ chị, đúng không? Em mau nói cho chị biết…
Nó chưa nói hết câu đã ngất đi, Mạnh Long lại đưa nó về phòng nhờ bác sĩ qua khám cho nó.
– Cách xưng hô của chị ấy…không lẽ chị ấy nhớ lại mọi chuyện rồi sao?
– Cậu nói đúng –vị bác sĩ trả lời – cô ấy đã nhớ lại mọi chuyện. Việc chứng kiến Thiên Phong bị tai nạn đã khiến cô ấy bị shock, từ đó tìm được trí nhớ, nhưng cũng vì vậy mà bây giờ thể trạng của cô ấy rất yếu, đừng để cô ấy kích động.
– Vâng, cám ơn bác sĩ!

Trong khi ngủ, nó lại mơ. Giấc mơ giống như hồi nó còn ở Mĩ. Vẫn là nó ở trong một không gian trắng xóa, người thanh niên vẫn đứng đó, nhưng bây giờ nó đã biết rồi, người đó mang khuôn mặt của Thiên Phong. Nó liền chạy tới, cố gắng gọi, nhưng càng lúc càng xa….
Nó giật mình tỉnh dậy, đã là 8h tối rồi. Nó xuống giường, nó lại qua phòng Thiên Phong, nó muốn thấy anh.
Thiên Phong nằm đó, mắt nhắm nghiền, không nhìn nó. Nó đi từng bước đến gần anh, đưa tay sờ gương mặt của anh, nước mắt lại rơi…Sao cuộc đời lại trớ trêu như vậy? Ngày nó tìm được kí ức thì cũng là ngày anh cận kề cái chết. Cuộc đời thật sự không có gì có thể trọn vẹn sao?…
– Thiên Phong! Anh mau tỉnh lại đi! Đừng ngủ nữa, anh có biết là anh đã ngủ mấy ngày rồi không? Ngủ nhiều sẽ không tốt đâu, vì vậy anh mau dậy đi…. Anh nhìn em đi, sao anh cứ nhắm mắt vậy, anh giận em sao, vì em không nhớ ra anh nên anh giận em? ….Không phải đâu! Anh sẽ không giận em, anh chưa bao giờ giận em cả! …Anh đã nói sẽ đợi đến khi em nhớ ra anh! Anh đã nói sẽ đợi em mà! Anh đã nói sẽ đợi em!…Phải rồi, em đã nhớ rồi, em biết “cc & ht” có nghĩa là gì rồi! Lúc em hỏi anh nó có nghĩa gì anh đã nói em ngốc, anh nói nó có nghĩa là cà chua và hành tây, cũng là công chúa và hoàng tử. Nhưng hoàng tử không ngủ lâu như anh, hành tây trước đây cũng không làm em phải khóc!… Sao bây giờ lại như vậy? Thiên Phong à, anh trả lời em đi!
Để mặc cho nước mắt không ngừng rơi. Nó cầm tay Phong, tự hỏi, tự trả lời. Nó muốn Phong trả lời cho nó, nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù nó có hỏi bao nhiêu câu hỏi thì cũng không nhận được câu trả lời nào từ anh cả.
– Thư! Cậu đừng như vậy! Sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. – Quân đến bên nó, đặt tay lên vai nó khuyên nhủ.
Nó quay qua Quân, nó òa khóc. Quân ôm nó, để nó tựa vào vai mình mà khóc, nó đau mà Quân cảm thấy tim mình càng đau hơn.
– Quân! Tại sao lại như vậy? Phong đã nói là sẽ đợi tớ! Đợi tớ nhớ ra anh ấy! Nhưng bây giờ thì sao? Anh ấy không muốn nhìn tớ! Có phải tớ đã bắt anh ấy đợi quá lâu nên anh ấy cũng bắt tớ phải đợi anh ấy không? Nhưng tớ không muốn đợi, tớ không muốn đợi lâu như vậy! Tớ muốn anh ấy tỉnh lại, phải làm sao đây? Tớ phải làm sao đây Quân? Cậu nói cho tớ biết đi!
Nó cứ vậy mà khóc, khóc ướt vai áo Quân mà nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống. Quân cũng không biết phải làm gì khi thấy nó đau khổ như vậy, chỉ có thể cho nó mượn bờ vai của mình. Dù nó không yêu Quân, dù trái tim nó thuộc về người khác thì Quân sẽ là một người bạn, luôn ở bên cạnh nó những khi nó cần. Chỉ vậy thôi là đủ!
Bên ngoài phòng bệnh, có một người đã nghe thấy tất cả. Thì ra bấy lâu nay dù đã biết nhưng anh vẫn luôn tự lừa dối mình, cuối cùng vẫn không thể giữ được trái tim nó. Có lẽ ở đây không có chỗ cho anh nữa rồi, anh sẽ về Mĩ, để quên nó! “Đợi một ngày em có thể chấp nhận, anh sẽ nói lời xin lỗi em!”.Chap 32: Ngày có anh!
Một chiếc ô tô dừng trước công ty của tập đoàn Black Star.
– Chị đi làm đi! Chiều em đón chị!
– Ừ! Bye em!
Nó lại bắt đầu một ngày đi làm. Nó bây giờ đã chững chạc hơn, bước chân cũng đã tự tin hơn. Trên bàn tay trái là chiếc nhẫn đôi mà Phong tặng nó. 6 tháng trước, trước khi lên máy bay trở về Mĩ Quốc Hạo đã gửi chiếc nhẫn này lại cho nó, coi như một lời xin lỗi. Nó cũng không hận Quốc Hạo, bởi vì suy cho cùng những gì Quốc Hạo làm đều là vì anh yêu nó. Nhưng tiếc là nó không thể đáp lại tình cảm đó.

5h chiều…
– Chị lại đến bệnh viện à? – Mạnh Long vừa lái xe vừa hỏi nó.
– Ừ! Biết rồi còn hỏi! Em với mẹ ăn cơm trước đi, không cần đợi chị.
– Em biết rồi.
Chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện. Từ ngày Thiên Phong nằm ở đây, không ngày nào nó không có mặt ở bệnh viện, hôm nay cũng vậy.
Nó đã thôi không khóc, không ngồi suốt ngày bên giường của Phong như trước đây. Bây giờ nó phải sống cho nó, sống luôn cho cả phần của anh nữa.
– Hôm nay anh sao rồi? Có khỏe hơn chút nào không? Bác sĩ nói anh hồi phục tốt, nhưng sao anh vẫn không tỉnh lại? Em rất nhớ anh, nhớ giọng hát của anh. Khi nào anh tỉnh lại, em muốn anh hát bài Breathless cho em nghe, có được không? …Anh im lặng là coi như anh đồng ý rồi đấy…

Vẫn vậy, vẫn là nó tự trò chuyện một mình, Phong vẫn không chịu nhìn nó. Nó cầm tay anh, nó vẫn luôn chờ một ngày anh sẽ nắm lấy tay nó chứ không phải là nó cầm tay anh như bây giờ. Nhưng có ngày đó hay không? Nó cũng không biết…

***
– Thư! Cậu đang ở đâu vậy?
– Quân à? Tớ đang ở công ty, có việc gì không?
– Chiều nay sau giờ làm tớ đón cậu nhé! Lâu rồi tụi mình không đi ăn.
– Nhưng….
– Tớ biết cậu phải đến bệnh viện, nhưng hôm nay cậu nghỉ một ngày đi, cậu sợ mấy cô y tá quên mặt cậu à?
– Hì, cậu thật là…vậy chiều gặp!
– Vậy nhé, bye!
– Bye!
Cúp máy, lại làm việc, nó vừa được giao làm một dự án khá lớn, vì vậy phải cố gắng. Cũng chỉ có công việc mới giúp nó tạm quên đi sự trống vắng khi không có Phong bên cạnh. Dù vậy nó sẽ đợi Phong, anh có thể đợi nó 5 năm thì nó có thể đợi anh 10 năm. Chỉ cần có quyết tâm thì không có gì là không thể! Nó bất giác đưa tay sờ lên chiếc nhẫn trên tay mình.
– Linh Thư! Làm gì mà ngồi thừ ra vậy? Lại còn ngắm chiếc nhẫn một mình nữa! – Một chị cùng phòng hỏi nó.
Nó giật mình:
– Dạ? À không có gì ạ! Chỉ là…
– Chỉ là lại nhớ Phó tổng đúng không?
Lòng nó lại chùng xuống khi nghe nhắc đến Phong. Mọi người trong phòng, à phải nói là cả công ty đều biết chuyện nó và Thiên Phong, mấy chị cùng phòng nghe chuyện đều rất thương nó, vì vậy ai cũng quan tâm tới nó nhiều hơn.
– Chị này, lại làm con bé buồn nữa rồi kìa! – Chị Hằng ngồi bên cạnh lên tiếng – Thư, em đừng buồn, cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi!
– Vâng! Em không sao! Em cũng tin là anh ấy sẽ tỉnh lại! – nó cố nặn một nụ cười với mọi người, nhưng ai cũng biết đằng sau nụ cười đó là một nỗi buồn mà nó luôn cố gắng che giấu…

Tối…
Đang ăn tối nói chuyện với Quân thì Mạnh Long gọi điện cho nó. Không biết có chuyện gì mà Mạnh Long lại gọi cho nó nữa, nó bắt máy:
– Mạnh Long! Có chuyện gì vậy?
– Chị! Chị đang ở đâu vậy? – giọng Mạnh Long vô cùng gấp gáp.
– Chị đang đi ăn cùng Quân, có chuyện gì?
– Chị đến bệnh viện ngay đi! Có chuyện rồi!
– Chuyện gì? Alô! Mạnh Long! Mạnh Long! – nó đứng bật dậy, chưa kịp hỏi gì Mạnh Long đã cúp máy.
Nó vô cùng lo sợ. Rốt cuộc là có chuyện gì mà Mạnh Long lại gọi nó đến bệnh viện gấp như vậy? Không lẽ có chuyện gì xảy ra với Thiên Phong sao?
Thấy nó đứng hoang mang lo lắng, Quân liền hỏi nó:
– Thư! Sao vậy?
– Quân! Mau đưa tớ đến bệnh viện, nhanh lên!
– Hả? Ừ, tớ biết rồi, đợi một lát, tớ đi lấy xe.
Đứng đợi Quân có mấy phút mà nó tưởng như mấy tiếng đồng hồ, tưởng như nó muốn mọc thêm cánh để bay đến ngay bệnh viện. Cuối cùng Quân cũng ra rồi. Ngồi trên xe mà lòng nó như lửa đốt mặc dù Quân luôn miệng nói là sẽ không có gì đâu! Điện thoại cho Mạnh Long thì không liên lạc được. Nó không thể không lo lắng, nó tự trách bản thân mình nếu chiều nay nó đến bệnh viện thì bây giờ có thể sẽ không có chuyện gì xảy ra…
Xe vừa dừng lại là nó chạy thẳng vào trong, nó không thể đợi được nữa.
Mạnh Long, Anh Kiệt, Khương Duy đều đang đứng trước cửa phòng bệnh, ai nấy đều mang một vẻ mặt lo lắng, nó liền chạy tới hỏi Mạnh Long:
– Mạnh Long, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì với Thiên Phong sao? Không phải đúng không?
– Chị! Chị nghe em nói, chị phải thật bình tĩnh, đừng quá kích động….
Mạnh Long nói vậy là có ý gì? Bình tĩnh? Đừng kích động? Không lẽ….
Không để Mạnh Long giải thích rõ mọi chuyện, nó đẩy cửa vào trong.
Chiếc giường trống trơn!
Chuyện gì thế này? Nó hoảng loạn! Không phải bác sĩ nói là Phong đang có những chuyển biến tốt sao? Mấy ngày gần đây nó cũng không thấy biểu hiện xấu gì của anh. Tại sao lại như vậy? Anh ở đâu?
Không thể giải thích, càng hoảng loạn,nó phải hỏi Mạnh Long rõ mọi chuyện, rốt cuộc là Phong của nó đã ra sao?
Sau một hồi đứng chết lặng nó quay ra khỏi phòng, nó muốn tìm Mạnh Long.
– Mạnh Long! – nó vừa nói vừa chạy ra khỏi phòng.- Em nói cho chị biết, chuyện gì đã xảy ra? Thiên Phong đang…
Chưa nói hết câu thì lại một lần nữa nó đứng chết lặng!
Nó không tin nổi vào mắt mình. Những gì nó thấy lúc này là thật hay mơ? Ai đang đứng trước mặt nó vậy? Là anh thật sao? Hay chỉ là ảo ảnh nó tự huyễn hoặc mình?
Phong tiến đến gần nó, đứng trước mặt nó. Nhìn nó rồi nở một nụ cười, nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
Nó đưa tay lên run run chạm vào gương mặt anh, để chắc rằng đây không phải là ảo ảnh. Là thật, là Phong đang đứng đây, ngay trước mặt nó. Anh đưa tay lên nắm lấy bàn tay nó, nó nhắm mắt lại để khẳng định những gì mình đang cảm nhận. Tình yêu đôi khi không cần lời nói, chỉ cần cảm nhận từ trái tim.
Nó mở mắt nhìn Phong, nó mỉm cười với anh. Cuối cùng nó cũng đợi được rồi, nó đã đợi được đến lúc anh nắm lấy tay nó chứ không phải là nó cầm tay anh nữa.
Phong ôm nó vào lòng, Phong tỉnh lại đã 2 tuần, nhưng anh muốn mọi người giữ kín chuyện này, đợi đến khi anh có thể đi lại bình thường mới cho nó biết. Vì vậy khi nó đến thăm thì anh phải nằm yên như trước, đến khi nó đi làm cũng là lúc bác sĩ và y tá, cùng với Kiệt, Duy, Long thay phiên nhau tới tập cho anh đi lại, để hôm nay có thể đứng trước mặt nó như thế này. Chuyện hôm nay là một vở kịch do Mạnh Long bày ra, đầu tiên là Quân mời nó đi ăn cơm để không nó đến bệnh viện, sau đó là Mạnh Long gọi điện cho nó nói lấp lửng vài câu, rồi để cho anh bất ngờ xuất hiện…
Nó bật khóc, không nói gì, chỉ khóc. Khóc để bù lại cho những giọt nước mắt trong suốt 6 tháng qua nó đã ngăn không cho rơi xuống mỗi lần vào bệnh viện thăm anh. Để đợi một ngày nó có thể khóc trong lòng anh như hôm nay…
– Anh thật quá đáng! Anh là đồ độc ác! Sao lại bắt em phải chờ anh lâu như vậy? Anh định trả thù vì em đã bắt anh đợi em suốt 5 năm sao?
– Anh xin lỗi! Xin lỗi em! Cà chua của anh!
Phong siết chặt nó trong vòng tay, không ngừng xin lỗi nó, nhưng càng như vậy nó càng khóc to hơn, không còn cách nào khác Phong đành buông nó ra, cúi xuống hôn nhẹ lên môi nó, và nó ngừng khóc thật.
Nhưng không dừng lại ở đó, Phong hôn nó một lần nữa, lần này là một nụ hôn nồng nàn như nụ hôn mà nó nhận được vào 5 năm về trước, khi anh nói là anh thích nó….
***
Bước ra khỏi bệnh viện, có 2 người đang thầm chúc cho nó hạnh phúc, đó là Mạnh Long và Nhật Quân.
– Cậu không sao chứ?
– Tôi đâu có yếu đuối như vậy! Yêu không nhất thiết là phải có được người mình yêu, đôi lúc buông tay cũng là một cách yêu.
– Vậy thì xem ra tôi cũng không cần áy náy vì đã đẩy chị tôi ra xa cậu rồi!
Mọi người cùng cười bước đi. Đêm nay sẽ thật dài…

***

- Thiên Phong! Anh nói xem tại sao sóng lại cứ dâng lên xô xuống như vậy? – Nó hỏi Phong khi đang nắm tay Phong đi dạo bên bờ biển.
– Tại vì…sóng cũng giống như tình yêu, có lúc rất nồng nàn mãnh liệt cũng giống như khi sóng xô vào bờ, có lúc lại nhẹ nhàng tĩnh lặng như khi sóng đang hòa cùng với biển. Em không thấy như vậy sao?
– Đây là lần đầu tiên em nghe có người giải thích về sóng như vậy!
– Em là Lọ Lem ngốc mà! Sao có thể biết những điều đó được!
– Ha! Em là Lọ Lem ngốc thì sao? Vậy còn giày thủy tinh anh hứa làm cho em đâu?
– Bây giờ thì không cần giày thủy tinh nữa…
– Tại sao?
– Bởi vì bây giờ em đã ở bên cạnh anh, mà cho dù sau này em có biến mất thì không cần giày thủy tinh anh cũng sẽ tìm được em!
– Ghê gớm vậy sao?
– Tất nhiên rồi! Anh là ai chứ? Là Thiên Phong của em mà!
– Ừm!….
– À phải rồi! Em hát cho anh nghe đi!
– Sao lại là em hát? Em hát dở lắm.
– Kệ! Anh muốn nghe!
– Thôi được rồi!

Greatest as you
Smallest as me
You show me what is deep as sea
A little love, little kiss, little hug, little gift
All of little somethings, this is my memories
You make me cry, make me smile
Make me feel the love is true
You always stand by my side, I don’t want to say good bye
You make me cry, make me smile
Make me feel the joy of love for kissing you
Thank you for all the love you always give to me.
Oh I love you! ……..

- Không ngờ…..
– Không ngờ sao?
– Không ngờ….em lại hát dở như vậy! – Phong nói rồi vụt chạy đi.
– Cái gì? Anh dám nói em vậy sao? Thiên Phong! Anh mau đứng lại đó!….
Hoàng hôn dần buông xuống trên bờ biển…và trên bãi cát, có in dấu chân của anh và em, cũng như đó là những gì chúng ta đã trải qua, phải không anh?
***
Dù cuộc sống còn có nhiều khó khăn, nhiều thử thách, và có những lúc bạn chìm vào bóng tối. Nhưng đừng lo lắng, mỗi ngày mặt trời đều lặn xuống mang tất cả chìm vào bóng đêm, nhưng ngày mai, mặt trời sẽ lại lên mang theo những tia nắng ấm áp cho bạn và tôi, và thế giới này tồn tại một thứ gọi là tình yêu. Đừng mãi chìm vào bóng tối mà quên mất những đều gần gũi bên mình, bạn nhé!

~~~~The end~~~~

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!

80s toys - Atari. I still have