Teya Salat
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
Chap 10: Sống thật với chính mình…
Nó bước vào phòng và bắt đầu dọn đồ, căn phòng màu xanh lam với rèm cửa màu trắng làm nó thấy thích, phía dưới cửa sổ là một vườn hoa hồng, thật đẹp. Đứng ngẩn ngơ rồi tự cười 1 mình, nó không biết hắn đã bước vào…

- Làm gì mà cười một mình vậy, được ở cùng tôi thích thế cơ à?

Nó giật mình quay lại, hóa ra là hắn.

- Này, tôi nói đúng nên cô mới giật mình đúng không?

- Ai cho anh vào phòng tôi, lại còn không gõ cửa nữa chứ, thật bất lịch sự. – Nó khó chịu lên tiếng.

- Đây là nhà tôi, tôi thích vào khi nào là quyền của tôi, còn nữa, không khóa cửa mà còn bảo người khác gõ cửa, thật là…Nhưng mà dù sao cũng mang danh là bạn trai cô, chúng ta có nên…..

Hắn bỏ dở câu nói rồi cười gian xảo nhìn nó, từ từ tiến lại gần nó, mặt đối mặt. Hắn định làm gì, tự nhiên nó thấy sợ

- Nên…. nên gì? Anh định làm gì?

- Thì cô nghĩ xem, 2 người yêu nhau thì phải làm gì? – Hắn mặt dày trơ tráo nói.

- Làm gì là làm gì? Anh đừng có lại gần đây, nếu không tôi la lên đó!- Nó cố gắng đe dọa, nhìn mặt nó bây giờ rất buồn cười, miệng thì đe dọa nhưng mặt thì lộ rõ vẻ sợ hãi. Thấy nó vậy hắn càng làm tới:

- Cô thích thì la đi, nhà này ngoài chúng ta ra thì không có ai đâu. – Hắn thích thú nói rồi tiến lại gần hơn.

- Này, anh….anh….định làm gì? – Thấy nó sợ vậy thì hắn bỗng phá lên cười, nó dễ bị lừa thật, mới có vậy mà đã cuống lên rồi.

Nó sững sờ, hắn cười sao, trước giờ chưa từng thấy hắn cười, thật sự trông rất lạ.

- Đùa cô tí thôi, chưa gì mà đã sợ, đầu óc cô cũng đen tối lắm đó, biết không hả?

Nhìn mặt cô bây giờ cứ như trái cà chua vậy, đúng rồi, từ bây giờ tôi sẽ gọi cô là cà chua, được không?

- Anh…! Hoàng Thiên Phong! Hôm nay anh chết với tôi!

Nó hét lên rồi nhào tới định bắt hắn nhưng mà hắn đã nhanh chân chạy trước rồi, thế là nó đuổi theo. Hắn chạy trước, nó chạy sau, 2 đứa cứ thế mà rượt nhau chạy vòng vòng. Cho đến khi…

- Bắt được rồi! hôm nay anh chết với tôi!

Nó vừa nói vừa đưa tay kéo hắn lại. Nhưng mà mất đà, nó bị vấp chân chuẩn bị ngã, thấy vậy hắn liền đưa tay đỡ, thế là…hậu quả là cà 2 cùng ngã. Nhưng mà ngã ở một tư thế rất rất là không bình thường. Đó là, nó ngã nhào và đè lên người hắn. Sau một lúc đơ, cả 2 mới nhận ra cái tư thế kì cục của mình, vậy là nó và hắn vội vàng ngồi dậy. Nó ngượng ngùng ngồi dậy giả bộ phủi phủi bộ quần áo nhưng thực chất là để che đi khuôn mặt đang đỏ lên của mình. “Ôi trời, sao mình lại ngã lên người hắn như vậy chứ, thật mất mặt”. Hắn thấy vậy thì lấy làm thích thú lắm, rốt cuộc thì nó cũng là 1 đứa con gái biết đỏ mặt như bao đứa khác thôi, nó không lạnh lùng như hắn nghĩ.

Thấy nó cứ ngồi mãi không chịu đứng dậy, hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng:

- Này,cà chua, cô không đói nhưng tôi đói, đứng dậy đi ăn cơm thôi, định ngồi đó mãi à.

- À, ừ!

Nó vội vàng ngồi dậy đi theo hắn, trông nó lúc này cứ như con nít nói gì nghe đó vậy. Cứ đi theo hắn không nói gì, có lẽ là quên luôn cái vụ bị hắn hù hồi nãy rồi, thấy nó ngượng không nói gì, hắn khẽ cười thầm. Tốt nhất là không nên nói gì lúc này, lỡ nó nhớ lại rồi nổi điên lên thì chết…

Vào nhà, thấy hắn đi thẳng vào bếp, lấy dồ trong tủ lạnh ra, nó vội hỏi:

- Lấy đồ ra làm gì vậy?

- Cô nhìn mà không biết à? Nấu cơm ăn chứ làm gì.

- Nhưng ai nấu?

- Không lẽ là tôi sao?

- Chẳng lẽ là tôi?

- Ừ!

- Nhưng tôi đâu có biết nấu cơm. – Nó tỉnh bơ đáp, pha chút ngạc nhiên như con nai vàng ngơ ngác.

- Cái gì? Cô là con gái mà không biết nấu cơm sao?

- Tôi có nói với anh là tôi biết nấu cơm hồi nào chưa!

- Ôi trời, con gái gì mà…

- Vậy chứ anh biết nấu không mà chê tôi!

- Không biết thì lấy gì mà chê cô, Hoàng Thiên Phong này không có gì là không làm được.- Hắn tự hào nói.

- Thật không?

- Thật!

- Vậy thì anh nấu cơm đi nhé, tôi lên phòng đây. Khi nào xong thì gọi tôi.

Nó nói xong thì vụt chạy lên phòng, để lại hắn ngơ ngác vì bị nó lừa. Tại vì lỡ lên mặt với nó rồi nên bây giờ hắn đành ngậm ngùi nấu cơm. (tội nghiệp quá) ^-^

Sau một hồi lăng xăng trong bếp, cuối cùng hắn cũng nấu xong, bây giờ là 2h rưỡi chiều.

Hắn bày thức ăn lên bàn rồi lên lầu gọi nó xuống. Kể cũng lạ, trước đây hắn chưa từng phải phục vụ ai,vậy mà bây giờ lại phải phục vụ nó thế này.

- Này, cơm xong rồi, xuống ăn đi.- Hắn đứng ngoài cửa nói vọng vào.

- Xong rồi hả? Thật không vậy, vậy thì xuống ăn thôi. – nó mở cửa rồi lao xuống bếp, hắn nhìn theo chỉ cười, “đây là con người thật của cô sao?”

Hắn nấu thật sự rất ngon, nó vừa ăn vừa khen, hắn không nói gì. Nhưng tự dưng bụng nó đau quá, đầu tiên là cơn đau âm ỉ, rồi sau đó là đau dữ dội hơn. Nó không ăn tiếp được, lấy tay ôm bụng. Có lẽ bệnh đau dạ dày của nó lại tái phát rồi, chắc tại sáng nay nó chưa ăn sáng, trưa lại ăn trễ như vậy nên giờ mới bị đau.

Đang ăn thấy nó ngừng, lại thấy mặt nó tái đi, tay ôm bụng thì hắn bắt đầu lo lắng:

- Cà chua, cô sao vậy? Không sao chứ?

- Tôi…

Nó không nói hết câu, càng lúc càng đau hơn, cuối cùng là nó ngất xỉu.

Hắn hốt hoảng bế nó lên phòng, đặt nó xuống giường, đắp chăn cho nó rồi lấy điện thoại ra gọi:

- Gọi bác sĩ đến chỗ tôi ngay, nhanh lên!

Hắn chỉ nói vậy rồi cúp máy. Ngồi nhìn nó vì đau quá mà ngất đi, hắn thực sự rất lo lắng.

15’ sau, bác sĩ tới.

Sau khi khám cho nó xong, vị bác sĩ già bước ra.

- Cô ấy sao vậy? Không sao chứ? -Hắn đứng bên ngoài chờ đợi nãy giờ, thấy bác sĩ bước ra liền nhào tới hỏi.

- Cô ấy trước đây đã từng bị đau dạ dày, gần đây lại ăn uống thất thường, không điều độ nên mới bị tái phát. Cần để cô ấy nghỉ ngơi và ăn uống bình thường, tốt nhất là ăn những thứ dễ tiêu hóa.

- Tôi biết rồi! Cảm ơn ông!

- Không có gì, tôi xin phép về trước! Thuốc của cô ấy tôi sẽ cho người đem tới sau!

Ông bác sĩ sau khi thông báo tình hình của nó xong thì ra về. Hắn bước vào phòng nó. Nó đang nằm đó, ngủ say. “Nhìn cô ta lúc ngủ cũng dễ thương đấy chứ? Vậy mà lúc nào cũng làm vẻ lạnh lùng, thật là…” Hắn thầm nghĩ, đứng đó nhìn nó và khẽ mỉm cười. Từ khi gặp nó hắn cười nhiều hơn, nhưng có lẽ chính hắn cũng không nhận thấy điều này.

Sau 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng nó cũng tỉnh. Từ từ ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh và cái thứ đập vào mắt nó đầu tiên lại là…hắn. Hắn đang ngồi bên cửa sổ, đọc sách. Nghe thấy tiếng động, hắn quay lại:

- Tỉnh rồi à? Cô thật là…bị đau dạ dày sao lại không nói, chờ đến khi ngất xỉu thế này mới vừa lòng à? ngồi yên đó đi, đừng đi đâu đấy, tôi sẽ quay lại ngay!

Sau khi tự mình độc thoại mà chẳng để cho nó nói gì, hắn bước ra ngoài để lại nó ngồi ngơ ngác.

- Anh ta bị gì vậy chứ, tự nhiên lại mắng mình, thật là…mình thế này là do ai chứ, vậy mà giờ lại đổ lỗi cho mình, đúng là đồ không có tim…

- Đang lầm bầm gì vậy, nói xấu tôi hả? Vậy thì ngừng lại đi, ăn đã rồi nói tiếp cũng không muộn đâu.

Giật mình vì bị nói trúng tim đen, nó ngồi đơ mặt ra chẳng biết nói gì.

- Này, cà chua! Tôi nói cô đấy! Mau ăn đi này.

Hắn nói rồi đưa tô cháo còn nóng cho nó. Nó đang đói, nghe có đồ ăn thì mừng rỡ, ai dè vừa nhìn thấy tô cháo thì nó xị mặt lại.

- Sao vậy? Không muốn ăn à?

- Không phải là không muốn ăn, nhưng mà….

- Nhưng mà sao?

- Tôi không thích ăn cháo! Tôi ăn mì gói được không?

- Cô điên à? Có ấm đầu không? Cháo không ăn lại đòi ăn mì gói là sao? Bác sĩ dặn cô là phải ăn thứ dễ tiêu hóa nên tôi phải nấu cho cô đó. Tự cảm thấy hạnh phúc đi! – Hắn nói rồi đưa tô cháo dúi vào tay nó.

- Không! Có chết tôi cũng không ăn đâu!

Nó đặt tô cháo lên cái tủ đầu giường rồi lấy chăn chùm kín đầu, cương quyết biểu tình để khỏi bị ép ăn tô cháo đáng ghét kia. Từ nhỏ nó đã rất ghét ăn cháo, cũng chẳng biết tại sao cứ nhìn thấy cháo là dù đói cỡ nào nó cũng đều liền cảm thấy không muốn ăn nữa.

Hắn thấy nó vậy thì nhào tới cố sức giật cái chăn ra, nhưng nó thì cứ cố giữ lấy.

- Bỏ ra! Ăn nhanh lên, không lại ngất nữa thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!

- Không bao giờ! Không cần anh chịu trách nhiệm! Thà tôi ngất xỉu còn hơn là bắt tôi ăn tô cháo đó!

- Tôi không nói nhiều đâu đấy! Cô quên hợp đồng rồi à?

- Mặc kệ hợp đồng!

Bây giờ thì hắn hết chịu nổi rồi, con nhỏ này sao bây giờ lại có cái thói cứng đầu thế chứ? Bực mình hắn giật mạnh cái chăn ra, nó đang giữ cái chăn thì bị giật mạnh làm cho người nó chúi tới, hắn thì mất đà ngã xuống, và kết quả sau một hồi giành giật là nó và hắn đều bị ngã xuống nền nhà.

Bây giờ thì theo “Định luật bảo toàn khi té” (tự chế), hắn thì nằm dưới, nó thì nằm đè lên người hắn, và mặt nó và mặt hắn thì sát sàn sạt nhau. Nhận định được tình hình lúc này, đáng lẽ ra phải ngồi dậy ngay nhưng mà người nó cứ cứng đơ không cử động được và hắn thì cũng đang trong tình trạng đó. Nó chưa từng thân mật với con trai nên như thế là cũng dễ hiểu, còn hắn thì tiếp xúc với con gái thì phải gọi là quá nhiều, vậy mà cũng như vậy thì đúng là khó hiểu, hay tại vì nó là 1 đứa con gái đặc biệt hơn nên mới như vậy?

Cũng nhờ ở tư thế này mà nó mới nhìn kĩ được khuôn mặt hắn. Nói sao nhỉ? Đẹp trai? Không, phải là hơn cả đẹp, một nét đẹp không phải ai cũng có.

3” sau

- Tôi biết là tôi đẹp nhưng cô có cần phải nhìn chằm chằm như vậy không? -Hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

- A.! Xin lỗi!

Bây giờ nó mới sực tỉnh và ngồi dậy, theo thói quen nói một câu xin lỗi (người lịch sự). Mặt nó lại đỏ lên, ai bảo cái mặt của hắn có sức cám dỗ như vậy chứ? Nhưng mà những tên đẹp trai thì đều không có tim giống như củ hành tây thôi, cái này nó đọc được trong truyện nên đem ra áp dụng với hắn luôn.( truyện không phải là cổ tích của kawi ak, mình đọc được nên mượn luôn)

Thấy nó ngồi im không nói gì, hắn lại khẽ cười.

- Này cà chua! Vì lúc nãy cô ngã lên người tôi nên bây giờ lo mà chuộc lỗi đi.

- Chuộc lỗi gì chứ? Tại anh mà tôi mới ngã thì có! Mà ai cho anh gọi tôi là cà chua?

- Tôi thích!

- Tôi mà là cà chua thì anh cũng là củ hành tây thôi, biết chưa?

- Cái gì mà hành tây? Ai cho cô gọi tôi như vậy?

- Tôi thích!

Nó bắt chước câu nói của hắn, nghênh mặt lên làm vẻ chiến thắng rồi bỏ xuống nhà trước khi hắn kịp bắt bẻ lại, miệng nở nụ cười chiến thắng. “hà hà, định bắt bẻ tôi sao? Bùi Ngọc Linh Thư này là ai chứ? Đợi kiếp sau đi”

Đang loay hoay nấu mì gói ăn thì hắn bước tới

- Này cà chua! Cô định nấu mì ăn thật đấy à?

- Không lẽ tôi nấu ra để đó rồi đem đi đổ sao?

- Đừng nấu nữa, đi với tôi!

- Đi đâu?

- Đi ăn!

- Vậy mà không nói sớm, làm tôi loay hoay nãy giờ.

Nó tắt bếp rồi nhanh nhảu đi theo hắn.

Sau khi tàn phá một lượng thức ăn của nhà hàng, nó và hắn mới về. Tiếp theo mỗi người mỗi ngả đi ngủ. Hôm nay nó cảm thấy thật thoải mái, ở trong ngôi nhà này nó không cần phải giữ cái vỏ bọc lạnh lùng mà có thể sống thật với cá tính của mình, điều này làm nó thấy dễ chịu. Và có một người nằm ở căn phòng khác cũng cảm thấy như vậy, chỉ là nó không biết mà thôi.Chap 11: Bạn cũ
Bước xuống nhà đi học trong trạng thái ngái ngủ, suýt chút nữa thì va đầu vào tường. Tất cả cũng vì hôm qua dọn đồ nó đã quên đem theo một thứ quan trọng, đó là con gấu bông to mà nó hay ôm khi ngủ. Không có cái gì đó để ôm là y như rằng nó ngủ không được, hôm qua quên đem theo, không lẽ bây giờ lại về lấy? Chẳng biết làm sao, thôi thì đi học đã rồi tính.

Trên xe thấy cái mặt nó cứ như mất tiền, hắn tò mò

- Này cà chua!

- Gì vậy?

- Cô làm sao mà mặt cứ như mất tiền vậy?

- Hôm qua tôi khó ngủ!

- Sao vậy?

- Không có gì…

Nó trả lời rồi quay mặt qua ngắm cảnh. Không lẽ lại nói với hắn là vì không có gấu ôm nên ngủ không được? Như vậy chẳng khác nào làm trò cười cho hắn, thôi thì im lặng là vàng.

Tới trường….

Lại nữa, hôm nay nó và hắn đi chung xe đến trường nên bọn con gái lại có chuyện để nói rồi. Nó nghĩ chắc bọn kia phải cảm ơn nó nhiều lắm, vì nhờ nó thì mới có chuyện để nói mà. (tự kiêu kinh khủng)

Hôm nay vì thiếu ngủ nên vừa lên lớp là nó gục mặt xuống bàm nằm ngủ, đến mức cô bước vào mà nó cũng chẳng quan tâm, chỉ nghe loáng thoáng là có học sinh mới thì phải, tên là Lê Nhật Quân. Khoan đã! Lê Nhật Quân?

Nó vội ngước đầu lên nhìn. Ôi trời! Đó không phải là Quân sao? Sao Quân lại ở đây?

Theo phản xạ nó đứng phắt dậy, tay chỉ vào Quân, miệng lắp bắp:

- Cậu…..cậu….sao lại ở đây?

Quân không trả lời, chỉ cười. Một nụ cười làm cho đám con gái điêu đứng.

- Linh Thư! Em quen Quân sao? –Cô ngạc nhiên hỏi

- Cậu ấy là bạn em ạ! –Quân trả lời thay nó

- À! Vậy em muốn ngồi ở đâu?

- Em muốn ngồi gần Thư để dễ hòa nhập với môi trường mới. Được không ạ!

- Ờ….chuyện này….Thiên Phong, em có thể chuyển đi chỗ khác được không? – Cô giáo ậm ừ nhìn hắn hỏi.

Nãy giờ thấy thái độ của Quân đối với nó thân mật là hắn đã khó chịu rồi, bây giờ cô lại bảo hắn chuyển chỗ cho Quân ngồi với nó, hắn khẽ nhíu mày khó chịu.

Cô chủ nhiệm thấy vậy biết là tình hình không ổn rồi, hắn đã có thái độ như vậy thì ai dám bảo hắn đi nữa chứ.

- Thưa cô, để em chuyển chỗ cũng được ạ! Em và Quân sẽ ngồi ở bàn trống bên kia được không ạ? – Nó vội lên tiếng, chỉ vào cái bàn trống ở dãy bên kia.

- Ừ! Vậy cũng được! – Cô giáo như vớt được phao trả lời ngay.

Thấy vậy nó liền ôm cặp định chuyển chỗ, nhưng mà…..sao không đi được nhỉ? Nó nhìn xuống, hóa ra là hắn đang giữ tay nó lại, mắt nhìn Quân nói từng tiếng:

- Ngồi ở đây, không đi đâu hết!

- Nhưng mà….

- Ai cho cô qua đó ngồi, ngồi xuống đi.

Hắn nói rồi giật tay nó kéo xuống làm nó lảo đảo ngồi xuống. Bực mình thật, cái tên này…

- YA! Anh làm gì vậy hả?

Hắn không trả lời, nhìn nó mặt hầm hầm, thấy vậy tự nhiên nó thấy sợ, không nói gì nữa.

- Cô ta sẽ ngồi ở đây, cậu ngồi chỗ khác đi! – Hắn nhìn Quân nói như ra lệnh.

Quân nãy giờ thấy thái độ hắn như vậy thì khó chịu lắm, lại thêm câu nói của hắn cứ như ra lệnh làm Quân cứ muốn giết hắn cho rồi. Kết quả là bây giờ cả hai đang gườm gườm nhìn nhau thách thức làm không khí nóng lên trông thấy.

Nó thấy vậy thì lo sợ lắm, không biết hai người này sẽ làm gì đây, nó cứ hết nhìn hắn rồi lại nhìn Quân, mặt lo lắng thấy rõ.

Quân vì không muốn nó khó xử nên đành xuống nước.

- Vậy thôi em ngồi một mình cũng được ạ! – Quân nói với cô rồi bước xuống cái bàn trống ngồi.

Cô giáo bây giờ mới thở được. May mà Quân xuống nước trước chứ không thì không biết hắn sẽ làm gì nữa, tính cách của hắn thầy cô nào mà chẳng biết, đã muốn gì là làm cho bằng được. Căng thẳng coi như tạm được giải quyết…….

Ra chơi….

Như thường lệ Mạnh Long lại qua lớp nó tán dóc với hắn, Kiệt và Duy. Nó và Quân đang ngồi nói chuyện.. Hóa ra chuyện Kiều Anh nói Quân biến mất mấy ngày trước là vì Quân phải làm thủ tục chuyển trường lên đây. Nó có hỏi Quân sao tự nhiên lại chuyển lên thành phố thì Quân chỉ nói đúng 1 câu “ Sau này cậu sẽ biết” làm nó tò mò chết được.

- Này! Cậu ta là ai thế? – Mạnh Long nhìn Quân rồi quay qua hỏi bọn hắn.

- Nghe nói là bạn của chị cậu ở trường cũ. –Duy trả lời.

- Ồ! Vậy à! …

Mạnh Long gật gù ra vẻ hiểu biết (nhưng thực ra chả biết gì).

Kiệt thì nãy giờ không nói gì chỉ im lặng quan sát, và tất nhiên với 1 kẻ tinh mắt như cậu ta thì đã sớm nhận ra thái độ của hắn từ nãy tới giờ. “Có khi nào tình giả thành thật không nhỉ?”, Kiệt nghĩ và khẽ mỉm cười.

Từ nãy tới giờ nó với Quân cứ ngồi cười cười nói nói mà không để ý gì đến hắn làm hắn bực bội lắm, cứ ngồi nhìn 2 đứa nó mà khó chịu. (đang ghen)

- À Thiên Phong! –Mạnh Long quay qua gọi hắn.

- Gì?

- Tối hôm qua có phải chị tớ ngủ không được không?

- Hử? Sao cậu biết? Sáng nay thấy cô ta bảo không ngủ được, tao hỏi thì cô ta nói không có gì.

- Tất nhiên là biết rồi, đó là chị tớ mà. Thật ra ……….

Ra về….

- Cô về nhà trước đi, tôi phải đi có việc! -Hắn đưa nó ra xe rồi quay đi sau khi bỏ lại câu đó cho nó mà không để cho nó kịp nói gì.

Thực ra thì nó cũng không nói gì ngoài chữ “ừ” nhưng tự nhiên lại thắc mắc hắn đi đâu, nhưng biết nếu hỏi thì hắn cũng không trả lời, lại không muốn mang danh nhiều chuyện nên nó lại thôi. Quân thì có việc phải về trước rồi nên cuối cùng là nó đi về một mình.

Tối…..

Đang nhắn tin với Kiều Anh kể lại chuyện nó gặp Quân ở đây thì hắn gõ cửa.

- Cà chua! Ra đây tôi bảo!

- Gì thế? Củ hành tây!

- Theo tôi!

Hắn nói rồi quay lưng bỏ về phòng, nó khó chịu lê từng bước theo hắn.

- Này! Anh kêu tôi qua phòng anh làm gì?

- ………

- NÀY! CỦ HÀNH TÂY! Anh có nghe tôi nói gì không vậy?

- Ồn ào quá! Cô im lặng một chút thì chết à?

- Ai bảo tôi hỏi mà không trả lời? Tôi hỏi anh kêu tôi qua phòng anh làm gì?

- Này, tôi bắt đầu hối hận vì đã mua nó cho cô rồi đấy!

- Mua? Anh mua gì cho tôi?

- Tự mà nhìn đi. Cái đồ cà chua như cô thì đúng là không biết gì mà.

Hắn nói rồi ngồi xuống giường. Nó tò mò đưa mắt nhìn khắp phòng để tìm cái “nó” mà hắn nhắc tới rốt cuộc là cái gì.

- Aaaaaaaaaaaaaaa! Gấu bônggggggggggggggggggggg.

Nó hét toáng lên rồi chạy tới ôm con gấu bông màu hồng to ơi là to nằm trên ghế salon. Con gấu bông màu hồng, to và nhìn cực kì dễ thương đang nằm trong lòng nó và nó thì đang vui sướng cười tít cả mắt, không để ý đến hắn đang nhìn nó mà cười thầm. Con gấu nhìn nổi bật giữa căn phòng nên nó nhận ra ngay.

- Này hành tây, anh mua con gấu này cho tôi thật á hả?

- Không lẽ tôi đi nhặt ngoài đường về cho cô à? Cô có tí chất xám nào trong đầu không vậy?

Nó định cãi lại nhưng thôi, do hắn đã mua con gấu này cho nó nên nhường hắn một lần vậy.

- Nhưng sao anh lại mua nó cho tôi vậy?

- Ờ… thấy đẹp thì mua thôi!

- Thật không vậy?

- Không tin thì thôi, trả đây!

- Ai nói không tin chứ! Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh nhé! Tôi rất thích gấu bông đấy.

Nó nói rồi ôm con gấu bông chạy ù về phòng. Mặc cho hắn gọi với theo

- Này, dù sao cô cũng phải trả ơn tôi chứ. Này, cà chua!

- Trả ơn gì chứ? Thank youuuuuuu, good nighttttttt! Vậy nhé! Tôi đi ngủ đây! Bye bye.

Nó nói rồi đóng cửa phòng đi ngủ, tối nay có gấu bông vậy là nó sẽ ngủ ngon rồi.

Hắn ngồi trong phòng nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của nó mà không khỏi bật cười, nó thật trẻ con. Thật ra con gấu bông đó là do hắn chủ ý mua chứ không phải là tình cờ gì. Chẳng là do sáng nay Mạnh Long đã nói cho hắn biết thói quen của nó, nghe xong hắn cũng ngạc nhiên lắm không ngờ nó lại có thói quen trẻ con vậy. Nhưng nghĩ thế nào ra về hắn lại đến siêu thị và lựa con gấu bông đó cho nó…

Bây giờ thì hắn cũng phải đi ngủ thôi. “Ngủ ngon đi, cà chua!”Chap 12: Bắt cóc
Sáng nay đang trên đường đi học tự nhiên hắn lại lôi trong túi ra 1 cái điện thoại màu trắng đưa cho nó. Nó cầm soi qua soi lại mà chẳng hiểu gì, nhìn hắn với đôi mắt mở to như muốn hỏi hắn có ý gì.

- Đổi sim của cô qua điện thoại này đi, từ bây giờ cô sẽ dùng nó.

- Sao tự nhiên lại đổi điện thoại?

- Thì cái này hiện đại hơn cái của cô thì dùng chứ sao. Với lại chúng ta dùng điện thoại giống nhau cho giống 1 cặp.

Bây giờ nó mới nhớ ra là điện thoại của hắn cũng giống cái này, chỉ có khác là của hắn màu đen còn của nó màu trắng thôi. Nó ngồi nghe hắn nói rồi cũng thay sim vào cái điện thoại hắn đưa, trong lòng nghĩ hắn thích làm màu dễ sợ.

Đến trường hắn và nó cùng vào, nhưng tự nhiên hắn lại nói có việc phải đi và nó vào lớp một mình.

Vừa tới cầu thang thì có1 con nhỏ tới kêu nó ra sau trường có người cần gặp. Nó định không đi nhưng con nhỏ đó lôi nó đi cho bằng được. Ra sau trường, nó đưa mắt tìm xem ai muốn gặp nó nhưng chẳng thấy ai cả. Vừa mới quay lưng định hỏi con nhỏ hồi nãy thì tự nhiên thấy cảnh vật tối sầm lại và nó không biết gì nữa. Nó bị đánh ngất bằng 1 cú sau gáy.

Nó từ từ mở mắt, cảnh vật đập vào mắt nó là một căn phòng cũ và tối, nó đang bị trói ngồi trên ghế. Chưa kịp cất tiếng kêu cứu thì cánh cửa bật mở, một đám người bước vào.

- Tiểu thư! Nó tỉnh rồi!

- Vậy à, nhanh hơn tao nghĩ. Mà thôi, cũng đến lúc xử tội nó rồi!

Giọng nói này, không phải quen nhưng cũng hẳn là lạ. Thanh Nhung! Nó nhận ra giọng nói và dáng người của Thanh Nhung, đến khi cô ta tới ngồi trước mặt nó thì nó càng khẳng định đó là Thanh Nhung.

- Cô làm vậy là ý gì? –Nó hỏi thẳng vấn đề.

- Tao nghĩ mày phải biết rõ lý do hơn tao chứ? Linh Thư? – Thanh Nhung nói, nhấn mạnh tên nó chọc tức.

- Tôi hỏi tại sao cô lại bắt cóc tôi đem đến đây? Tôi đã làm gì cô?

- Mày còn hỏi tại sao à? Tao đã từng cảnh cáo mày hãy tránh xa anh Phong của tao ra, vậy mà mày không nghe, lại còn quen anh ấy nữa. Tất cả những gì mày chịu hôm nay là do mày tự chuốc lấy thôi. Đừng trách tao! – Cô ta nói mà như hét vào mặt nó, như trút hết tất cả oán giận lâu nay.

Ngay từ khi thấy Thanh Nhung nó đã lờ mờ hiểu rồi, bây giờ nó càng hiểu rõ hơn. Tất cả chỉ vì anh ta, tất cả chỉ vì việc nó và hắn (giả vờ) quen nhau, tất cả, tất cả chỉ vì Thanh Nhung ghen và bây giờ đang “đánh ghen”.

- Cô tưởng làm vậy thì tôi sẽ rời xa Thiên Phong sao?

- Nếu mày không rời xa anh ấy thì tao sẽ bắt mày phải xa!

- Cô thấy mình nói vậy có buồn cười không?

- Cái gì?

- Anh ta không yêu cô, vậy thì cô làm những điều này cũng chỉ vô ích thôi.

- Im đi! Tao không cần mày dạy đời! Hôm nay tao sẽ cho mày không còn đường về.

Buông ra câu cuối cùng kết thúc cuộc tranh luận, cô ta hất mặt ra lệnh cho mấy tên đàn em tới xử nó. Cả đám 5,6 đứa tiến tới chỗ nó. Đầu tiên là tát, cái tát mạnh làm cho má nó nóng bừng lên nhưng nó không kêu la gì, chỉ im lặng. Tiếp đó là những cú đạp làm cái ghế nó đang ngồi đổ xuống rồi dựng lên không biết bao nhiêu lần. Nhưng nó vẫn không cất tiếng kêu đau. Điện thoại trong túi nó rung, chắc là hắn đang gọi khi không thấy nó, nhưng làm sao bắt máy để gọi hắn tới đây….Nó không chịu nổi nữa, sức nó cũng chỉ là một đứa con gái thôi, nó ngất đi.

************

Hắn đang cầm điện thoại và liên tục gọi cho nó. Thật kì lạ, nó đi đâu mà không vào lớp, cũng không thấy trong thư viện hay bất kì đâu, gọi điện thoại cũng không bắt máy. Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Không lẽ đã có chuyện gì rồi sao? Hắn không ngồi đợi được nữa, lấy xe và chạy đi tìm nó, gọi điện thoại cho chú Tùng quản lý nhờ chú huy động lực lượng vệ sĩ đi tìm. Đã gần tối rồi, nó đi đâu suốt ngày chứ?

****

Cảm giác mát lạnh tạt vào mặt, nó tỉnh và trước mặt nó vẫn là Thanh Nhung đứng khoanh tay nhìn nó.

- Tưởng mày ghê gớm lắm mà? Sao chưa gì đã ngất vậy? Bây giờ đã thấy hối hận chưa?

Nó không còn sức để trả lời, chỉ nhìn Thanh Nhung với ánh mắt căm giận.

- Tao hỏi sao mày không trả lời? Mày im lặng làm tao khó chịu đấy?

- Đừng tức giận như vậy, em nên gìn giữ nhan sắc của mình.- Một tên con trai từ đằng sau tiến tới, khẽ vuốt ve gương mặt cô ta rồi cười khẩy. – Em vào trong đi, bây giờ tới lượt anh.

Thanh Nhung nhìn nó lần cuối rồi đi vào trong, chỉ còn nó với 1 lũ côn đồ này.

- Cô thật là xui xẻo! Yêu ai không yêu lại đi yêu tên đó. Cô là bạn gái hắn, mà tôi lại có mối thù với hắn, hắn sẽ thế nào khi biết người yêu mình đang nằm trong tay tôi nhỉ?

Tên đó vừa nói vừa mân mê cái điện thoại màu trắng. Đó là điện thoại cúa nó mà! Không lẽ tên này định gọi hắn tới đây thật sao? Không được! Bây giờ hắn ta mà tới đây thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng nó không có cách nào ngăn cản tên này được.

Tên đó bắt đầu bấm số và nhấn nút call.

- ………

- Ồ! Tôi không phải bạn gái anh, làm gì mà nóng nảy vậy? Thiên Phong!

- ……….

- Tôi là ai ư? Haha, từ từ anh sẽ biết. Nghe đây, bạn gái anh đang nằm trong tay tôi. Muốn cứu cô ta thì tới ngôi nhà nằm cuối đường Z! Vậy nhé!

Tên đó nói xong và cúp máy. Nhìn nó khẽ cười:

- Đừng lo, rồi anh ta sẽ tới đây cứu cô thôi! Chắc cô đang thắc mắc tôi là ai phải không? Tôi là 1 kẻ thất bại, thất bại trong tay hắn…..

Nó im lặng nghe, thì ra anh ta trước đây cũng là con của 1 nhà kinh doanh lớn, nhưng trong một cuộc chiến trên thương trường, anh ta đã mắc sai lầm và bị Thiên Phong đánh bại. Kết quả là công ty của gia đình anh ta bị phá sản. Lỗi là do anh ta không xét đoán được tình hình nhưng anh ta lại đổ tất cả tôi lỗi lên đầu Thiên Phong và cho rằng Thiên Phong đã dùng thủ đoạn làm công ty nhà anh ta bị phá sản. Và bây giờ anh ta đang thực hiện kế hoạch trả thù.
Chap 12: Giải cứu
Rầm! Cửa mở:

- Cà chua!

Nó giật mình quay lại nhìn ra cửa. Là hắn!

- Thiên Phong! –Nó cất tiếng yếu ớt gọi tên hắn. Bây giờ nó không đủ sức để làm gì nữa rồi.

- Đến nhanh nhỉ? Tôi biết thế nào cậu cũng sẽ tới cứu cô ta mà! Thế nào? Thấy cô ta như vậy cậu đau lòng chứ? – Tên kia cất tiếng và bước về phía nó.

- Quang Tú? Rốt cuộc mày muốn gì?

- Haha! Tốt! Hiểu vấn đề sớm đấy! Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là tao muốn cho mày sống dở chết dở, lúc đó tao mới hài lòng.

- Thả cô ta ra trước đã!

- Nếu mày chấp nhận đưa tay chịu trói thì tao sẽ thả cô ta!

- Được!

- Không được! Hành tây! Hắn ta sẽ hại anh đó, mau đi đi, đi khỏi đây nhanh lên! –Nó cố hét lên, nó không muốn hắn phải chịu tất cả chỉ vì muốn cứu nó.

- Cô im đi! – Hắn quay qua quát nó. Hắn đã rất lo lắng và chạy đến đây ngay khi nhận được cú điện thoại đó, vậy mà bây giờ nó lại kêu hắn đi khỏi đây. – Nếu đi tôi sẽ đưa cô cùng đi!

- Haha! Mùi mẫn quá, nhưng đây không phải chỗ để đóng phim đâu! Tụi bây trói tên kia lại cho tao! – Tên Tú hất mặt ra lệnh cho đám đàn em trói hắn lại.

Hắn không phản kháng, dù biết sẽ nguy hiểm, dù biết là tên kia có thể sẽ không thả nó như đã hứa nhưng hắn vẫn chấp nhận, dù chỉ có một phần trăm cơ hội hắn cũng phải cứu nó.

- Bây giờ thì thả cô ta ra đi!

- Vẫn chưa phải lúc đâu! Cậu chủ tập doàn Black Star! Bây giờ tao sẽ cho mày thấy địa ngục!

- Anh thật là đồ vô liêm sỉ! –Nó lên tiếng **** Tú.

- Đúng vậy! Tao là đồ vô liêm sỉ đấy. Tao đã mất tất cả rồi thì nghe thêm một câu **** nữa cũng không sao, tất cả là nhờ mày đấy, Hoàng Thiên Phong!

Tên Tú nói xong câu đó liền giáng 1 gậy vào người hắn.

- Thiên Phong!

Nó hét lên trong nước mắt. Nó khóc. Đã lâu lắm rồi nó không khóc, nó luôn tự nhủ mình phải mạnh mẽ để không ai làm mình phải rơi nước mắt. Nhưng hôm nay thấy hắn bị tên kia đánh nó cảm thấy đau như chính nó bị đánh vậy.

Bọn đàn em của tên Tú bây giờ cũng xông vào đánh hắn, hắn không chịu nổi nữa rồi, hắn muốn nói với nó không được khóc nhưng không được nữa. Hắn gục xuống và ngất đi.

- Tao tưởng mày ghê gớm lắm mà! Hóa ra cũng chỉ đến vậy thôi.

Nước mắt vẫn không ngừng chảy trên mặt nó, cảnh tượng hắn gục xuống làm nó đau nhói. Bây giờ nó không biết phải làm gì cả, nó bị trói, hắn thì ngất, bây giờ chỉ còn trông vào số phận thôi.

- Anh Phong! Anh sao vậy? – Thanh Nhung ở đâu giờ mới chạy ra, thấy hắn như vậy liền hét um lên. – Anh đã làm gì anh ấy vậy? Anh nói đi! Mục đích ban đầu chỉ là bắt cô ta thôi mà, sao bây giờ lại lôi anh ấy vào?

- Kế hoạch có chút thay đổi thôi! Cô không cần quan tâm, Đi vào trong đi. –Tú thản nhiên trả lời, cùng với câu nói đó là 2 tên đàn em kéo cô ta vào trong.

- Bây giờ nên làm gì với bạn gái hắn nhỉ? – Tên Tú nói rồi tiến về phía nó, bàn tay sờ lên má nó.

- Đừng đụng vào người tôi! – Nó hất mặt ra khỏi bàn tay ghê sợ đó, cố giữ bình tĩnh nói.

- Haha! Ghê gớm nhỉ? Nhưng cô nên nhớ là cô không thể phản kháng được đâu cô bé ạ!

Tên Tú nói rồi tiến sát vào người nó hơn. Nó sợ, rất sợ. Nó phải làm gì đây?

- Cậu chủ!

- Mẹ kiếp! Chuyện gì thế này?

Một đám người mặc đồ đen xông vào. Và lập tức một trận hỗn chiến xảy ra trước mắt nó. Đám người mặc đồ đen gọi cậu chủ, lại đánh nhau với người của tên Tú, chắc đó là người của hắn rồi. Nó nghĩ nhanh rồi lớn tiếng kêu cứu:

- Tôi ở đây! Mau cứu tôi!

Một người trong số đó chạy tới cởi trói cho nó:

- Cô là bạn gái của cậu chủ?

- Đúng vậy!

Nói xong nó liền chạy tới chỗ hắn, hình như không có ai thấy hắn bị ngất thì phải. Nó đỡ hắn dậy, hắn bây giờ thật không giống với hắn mà ngày đầu nó gặp nữa. Nó lại khóc rồi.

- Này mấy người, mau lại đây đi. Anh ta ngất nãy giờ rồi!

Đám vệ sĩ nghe nó gọi nhanh chóng xử hết mấy tên còn lại rồi tới đỡ hắn đưa ra ngoài. Cuối cùng cũng an toàn rồi, hắn sẽ không sao rồi. Nó đứng dậy đỡ hắn cùng đi, nhưng vừa được mấy bước thì nó choáng váng và ngất đi…..Chap 13: Nằm viện
Bây giờ thì nó đang nằm ngủ ngon lành ở bệnh viện, có lẽ 2 ngày qua đã quá mệt mỏi với nó làm nó kiệt sức. Hắn đã tỉnh và bây giờ đang ngồi nhìn nó, không biết từ bao giờ gương mặt này đã quen thuộc với hắn như vậy.

- Xin lỗi vì đã bắt cô phải chịu đựng tất cả những chuyện này. Tất cả chỉ vì tôi mà cô phải khổ như vậy. Xin lỗi cô, cà chua!

Hắn đưa tay vén mấy sợi tóc rối cho nó và vô thức nói ra câu xin lỗi, dù biết nó không nghe thấy nhưng hắn vẫn muốn nói. Hắn sợ khi nó tỉnh thì hắn sẽ không đủ dũng cảm để nói với nó một câu xin lỗi.

- Ưm…!

Nó khẽ cựa quậy và mở mắt, nó đã ngủ một giấc dài.

Hắn vội vàng rụt bàn tay đang đặt trên tóc của nó về, lúng túng hỏi nó:

- Cô tỉnh rồi à?

- Sao anh lại ngồi bên giường của tôi? Sao không về giường của anh mà ngồi?

- À… là vì….

Hắn ấp úng không biết trả lời nó như thế nào, hắn cũng không biết thì làm sao mà trả lời được.

- Cậu chủ! Cậu tỉnh rồi à? Có cần gì không ạ? –Chú Kim từ ngoài bước vào hỏi hắn.

- À! Được rồi, cô ấy mới tỉnh dậy, chú đi mua gì đó cho chúng tôi ăn nhé! –Hắn tranh thủ cơ hội lảng sang nói chuyện với chú Kim. Chú Kim ngẫu nhiên trở thành cứu tinh của hắn rồi.

- Vâng!

Chú Kim đi rồi, bây giờ vẫn chỉ có hắn và nó trong phòng. “Cầu cho cô ta quên chuyện đó rồi.” Hắn nhìn nó thầm nghĩ. Nhưng mà hình như nó quên thật rồi thì phải, bây giờ nó đang ngồi nghĩ gì đó có vẻ khó hiểu lắm.

- Này cà chua! Cô đang nghĩ gì vậy?

- Tôi thắc mắc tại sao hôm đó người của anh lại biết mà đến cứu chúng ta. Không lẽ anh dẫn họ theo rồi bảo chờ đến khi anh bị đánh mới vào à?

- Ôi trời! Cô suy nghĩ cũng hay thật đấy!

- Vậy thì sao?

- Tất cả là nhờ cái điện thoại mà sáng hôm đó tôi đưa cho cô đó. Trước đó tôi đi tìm cô nhưng lại quên mất, đến khi nhận được cú điện thoại của tên đó gọi tôi mới nhớ ra và dặn họ là khi nào dò thấy vị trí điện thoại của tôi và cô cùng một chỗ thì hãy tìm tới đó ngay, vậy thôi chứ có gì đâu.

- Ra là vậy. –Nó gật gật đầu ra vẻ hiểu.- Vậy cái điện thoại đâu rồi?

- Đang ở chỗ chú Kim!

- Vậy còn tên Tú đó sao rồi?

- Chuyện đó chú Kim sẽ có cách giải quyết, cô không cần bận tâm. Còn Thanh Nhung…tôi sẽ cho đuổi học cô ta.

Hắn trả lời nó. Thực ra nó đã cố tình không muốn nhắc đến Thanh Nhung nhưng hắn thì không nể nang gì nói luôn kết quả của cô ta cho nó nghe. Ai bảo cô ta dám đụng vào nó, mà đụng vào nó thì tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

- Thư! Cậu không sao chứ?

- A! Quân!

Quân hớt hải chạy vào, nghe tin nó bị bắt cóc giờ đang nằm viện Quân liền chạy đến đây ngay:

- Nghe nói cậu bị bắt cóc, bọn chúng không làm gì cậu chứ? Cậu có bị thương chỗ nào không? Đã kiểm tra sức khỏe chưa?

- Thôi! Cậu hỏi nhiều vậy sao tớ trả lời được. Tớ không sao, cậu không cần lo lắng vậy đâu.

- Nhưng…

- Hai người ồn ào quá đấy! Ở đây không chỉ có hai người đâu!

Thấy nó với Quân cứ ngồi người hỏi người trả lời mãi làm cho hắn cảm giác cứ như người thừa vậy. Bực mình quá hắn phải lên tiếng.

- Thì có thêm anh thôi chứ có ai nữa đâu, nếu không thích nghe thì ra ngoài đi! –Nó thấy hắn khó chịu thì liền độp lại ngay.

- Này, tôi cũng đang bị thương cần tĩnh dưỡng đó. Đúng là làm ơn mắc oán mà!

- Gì? Làm ơn mắc oán?

- Tôi vì cứu cô mà phải chịu như vậy nè, còn cô đã không biết ơn tôi, không nói được một câu cảm ơn mà còn nói vậy nữa không phải làm ơn mắc oán thì là gì?

- Ôi trời! Người đâu mà nhỏ nhen vậy chứ! Con trai phải rộng lượng chứ! Phải giống như bạn Quân của tôi vậy nè! Đúng không Quân?

- À….- Quân ngập ngừng, không biết trả lời thế nào. Nãy giờ nó chỉ lo nói chuyện với hắn mà không để ý đến vẻ mặt buồn buồn của Quân. Từ nhỏ nó chỉ thân với Quân là đứa con trai duy nhất, bây giờ tự nhiên bên cạnh nó có thêm hắn xuất hiện làm Quân thấy hơi khó chịu.

- Cậu ta thì có gì tốt chứ? Có làm được như tôi không? -Hắn thấy nó chê mình thì bực mình ngồi lầm bầm, nhưng Quân đã nghe thấy.

- Không chỉ là làm được như anh, tôi còn có thể làm được nhiều hơn như vậy cho cô ấy! –Quân nhìn hắn khẳng định.

Hắn và Quân lại như ngày đầu gặp mặt, 4 mắt nhìn nhau, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng nhưng có một chủ đề chung: đó là nó!

Nó ngồi nhìn 2 người nói chuyện mà chẳng hiểu gì, nhưng nó cũng cảm nhận được cái không khí không được yên bình cho lắm trong cái phòng bệnh này. Vì vậy….

- Ôi…đau đầu quá! –Nó đưa tay lên ôm đầu, mặt nhăn nhó ra vẻ đau lắm. Và ngay lập tức:

- Cậu mệt à? Có phải bị ảnh hưởng gì trên đầu không?

“Ảnh hưởng cái đầu cậu ấy” nó nghĩ thầm, tất nhiên không dại gì mà nói ra.

- Cô không sao chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?

“Hehe! Kế hoạch thành công được một nửa”

- Tôi không sao, chỉ là đau đầu một tí thôi!- Nói rồi nó quay qua Quân- Quân về trước đi, tớ muốn nghỉ một lát, khi khác cậu đến thăm tớ nhé!

- À… ừ. Vậy cậu nghỉ đi, tớ về đây!

Nó đã nói vậy rồi thì Quân phải về thôi, ngồi nhìn Quân đi ra nó cũng hơi buồn nhưng mà nhớ ra hắn vẫn còn ngồi đó.

- Còn anh nữa, về giường anh mà nằm đi, ngồi cạnh giường tôi làm gì!

“Ôi trời! nói chuyện với cậu ta thì nhẹ nhàng còn với mình thì đổi 180­°” Hắn nghĩ thầm rồi cũng bước về giường mình nằm, hắn thấy hơi mệt.

Thực ra thì hắn bị nặng hơn nó nhiều, do bị đánh nhiều hơn mà, nhưng hắn không muốn nó biết nên không thể hiện ra. ­

Lát sau, chú Kim mua đồ về cho nó và hắn ăn, tất nhiên trong khi ăn hai đứa nó cũng chí chóe với nhau làm phòng bệnh chẳng được yên tĩnh chút nào. Chú Kim thì ngạc nhiên lắm, vì hắn bây giờ và hắn trước kia thật sự rất khác nhau.

Hôm sau Quân lại đến, có cả Kiệt, Duy và Long. Trước khi tụi kia ra về nó còn dặn Long đừng để cho mẹ và bà nội biết chuyện này, nó không muốn ai biết rồi làm lớn chuyện ra.

Hôm sau nữa, nó và hắn được xuất viện.

» Next trang 4

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!