80s toys - Atari. I still have
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
Chap 1: Gây mê- bỏ trốn!

“Gây mê rồi bỏ trốn”

Bạn đã nghe bao giờ chưa?

Đây hẳn đã là một khái niệm quá quen thuộc trong các cuộc cưa cẩm lắm chiêu nhiều trò của mấy anh con trai khoái bỏ bùa con gái rồi nhỉ?

Tôi cũng đã nghe nhiều, nghe qua bạn bè kể, em trai tôi cũng nói, một vài topic trên voz tôi cũng có đọc qua. Vậy mà, tôi vẫn “dính chưởng”!


Vào một ngày đẹp trời như bao ngày đẹp trời khác, Long đột nhiên biến mất. Tôi cảm thấy như vậy, khi tất cả những gì liên quan đến anh ấy bỗng dưng mờ nhạt hẳn đi, trong cuộc sống có quá nhiều thứ để quan tâm đến của tôi.

Một cách rất từ từ!

Trước kia không có Long, tôi vẫn sống vui vẻ, bạn bè, trường lớp, công việc, gia đình. Xoay vần, không có điều gì quá gẫy gập. Khi có Long, cuộc sống của tôi vẫn vậy, vẫn vui vẻ, vẫn bạn bè, gia đình, trường lớp, công việc, gia đình. Có khác cũng chỉ là một vài buổi tối trong tuần cùng nhau đi dạo, một bờ vai dựa vào khi mệt mỏi, một thùng rác để xả vào đó những bực bội ức chế thường ngày. Chỉ vậy.

Rồi Long biến mất! Khi ấy tôi mới nhận ra, "một vài buổi tối đi bộ cùng nhau", "một bờ vai", "một thùng rác" như Long, là cả thế giới đối với bất kỳ cô gái nào. Kể cả tôi!

Thôi thì lại làm quen với cuộc sống cô đơn!

...

Sáng sớm ngày thứ ba, khi tôi vừa mới bước chân vào cửa lớp hình học, đập ngay vào mắt tôi là hình ảnh cái Hiền vô cùng sexy đang đứng vẽ trong bộ xường xám trong suốt, lộ ra hòn non bộ căng tròn nhiều xôi ít lá, tôi trố mắt nhìn, miệng không ngừng rên rỉ vì ghen tức.

- Mày ăn mặc cái kiểu gì đấy? Ở đâu ra cái kiểu lõa lồ như thế này? Định làm nóng mắt tao à?

- Thôi đê! Bà gato thì cứ nói thẳng ra! Sao phải chê nhau thế! Thích bỏ xừ ra còn còn cứ làm trò! - Cái Hiền ngoa ngoắt.

- Tao chả phải thằng Hoàng để mà phải thích ngực mày!

- Ừ! Đúng rồi! Em mặc để cho anh ý thích chứ có phải để cho chị ngắm đâu? Ảnh hưởng gì tới chị nhờ?

- Ơ thế mày định mặc như thế này để đi gặp thằng Hoàng á?

- Vâng...- Cái Hiền chớp chớp mắt trả lời – Em đang nghĩ đến lúc đi bên cạnh anh ấy, vòng một của em áp vào cánh tay anh ấy, không biết anh ấy sẽ cảm thấy sao nhờ?

Vừa nói, Hiền vừa nhanh chóng vòng qua tay khuỷu tay tôi, giả vờ ấn ấn…khiến mặt tôi nóng bừng lên, cảm giác như bị cưỡng ép ấy.

- Chị thì đang nghĩ… khi mà chúng mình ngồi sau xe tụi nó ý. Lúc chúng mình ôm chặt cứng lấy bụng chúng nó… thì liệu lưng nó có bị lõm vào hai bên không nhỉ?

- Chị có muốn thử không? Ra đây em thử cho?

Vừa nói dứt lời, cái Hiền liền nhào tới, ôm chặt cứng lấy tôi từ phía sau lưng, áp sát hai quả bưởi năm roi của mình vào lưng tôi, khiến tôi thấy nóng ran cả mặt. Cảm giác nghẹt thở ngập ngụa trong tâm trí. Tôi cố sức vùng ra, ôm họng ho sằng sặc. Không hiểu sao mỗi lần nó cố sấn sổ nhào tới ôm ấp tôi, tôi đểu có cảm giác như mình đang mình “hấp diêm” vậy.

…………..

Kết thúc một buổi học bệnh hoạn.

Tan học, tôi lại thở dài, một mình đi về trên quãng đường dài lạnh lẽo. Bỗng, có một chút tủi thân len lên trong tâm trí…

Thế đấy! Giờ thì Hiền cũng sắp có gấu rồi, Quyên thì sắp lấy chồng, Nhi cũng có người yêu, Mai Bé thì sớm muộn gì cũng có… chỉ còn mỗi con gái ế này là chẳng có ai.

Mà nói chẳng có ai thì cũng không hẳn là đúng!

Tôi có người để thích đấy chứ?

Nhưng vấn đề là tôi thích anh… nhưng mà dường như anh lại chẳng hề thích lại…

Đã năm ngày nay anh không chủ động nhắn tin rồi đấy!

Con trai khó hiểu thật!

Ban đầu thì tấn công dồn dập, xong xuôi lại đột ngột biến mất!

Để lại cho nạn nhân một thứ cảm xúc hụt hẫng, nhung nhớ đến vô cùng…

Mặc dù tôi biết anh đang chơi trò gây mê rồi bỏ trốn. Tôi còn lạ gì trò này? Nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên tôi dính chưởng.

Thế đấy! Yêu đương cũng phải qua năm bảy người rồi, vậy mà đối với nó tình nào cũng như tình đầu… Song ngư mà! Nhạy cảm lắm!

Bâng quơ với những suy nghĩ mông lung làm rối trí suốt cả quãng đường từ trường về tới tận cửa nhà. Tôi ngớ người ra… đi đường mà tâm hồn cứ treo ngược cành cây hệt như một con ngớ ngẩn. May không tai nạn!

……

Trở về nhà, lục lại những dòng tin nhắn cũ từ năm ngày trước. Cảm giác vô cùng khó chịu xen lẫn phần nhiều khó hiểu cứ đan xen trong tâm trí tôi.

Tại sao lại như thế nhỉ? Rõ ràng lần cuối cùng nhắn tin, anh ta vẫn còn rất bình thường, rất ngọt ngào. Thậm chí còn tự tay ship đồ ăn đến tận chỗ làm cho mình nữa? Vậy mà đùng một phát… Anh ta bỏ trốn…

Mà mình là con gái… Mình là con gái, phải biết giữ giá, không thể cứ thích thú nhớ nhung một thằng con trai đến điên đảo là lồng lộn lên nhắn tin cho hắn được. Không thể được! Phải kiềm chế lại.

Thở đều… thở đều…

Cố gắng mách bảo bản thân phải quay trở về trạng thái tâm lý bình tĩnh như lúc ban đầu. Khi mà tôi vẫn còn ở thế bị động, được quan tâm, yêu nhiều, chăm chút.

Nhưng đến khi quay lại với thực tại… thì rút cục cũng chỉ còn vỏn vẹn lại hai từ ”Vỡ mộng!”.

Nhấc máy điện thoại lên, bấm vào số anh ấy. Cứ hết click lên, rồi lại hạ máy xuống. Nhịp tim mỗi lúc một gấp gáp, thở càng lúc càng mạnh hơn… Cảm giác chân tay bủn rủn không điều khiển nổi mình nữa rồi!

Nhỡ… Nhỡ ra bây giờ nhắn tin mà anh ấy không nhắn lại thì làm thế nào?

Mất mặt chết mất!
Hoặc giả như anh ý sẽ nhắn lại ngay… thì sẽ phải trả lời như thế nào?
Nhỡ rối quá lại thành nói hớ thì sao?

Hay là…

Thôi được rồi…

Cuối cùng thì cũng phải nghĩ đến cách tối giản nhất – thu âm vào điện thoại rồi gửi lên soundcloud cho anh ấy nghe.

Chẳng còn gì an toàn hơn luôn!

Nghĩ thế, tôi lập tức bắt tay vào hành động.

………


Ngồi thụp xuống ngoài ban công, tôi nhấc máy điện thoại lên. Tất nhiên! Trình bày diễn cảm là nghề của tôi. Thậm chí bây giờ trước mặt tôi còn chẳng có bóng dáng của bố con thằng nào…Sao mà cứ phải xấu hổ thế.

Hơi thở dồn dập bắt đầu chậm dần đều, tôi can đảm ấn vào nút record, rồi bắt đầu thu âm. Chất giọng ấm áp từ từ vang lên, tỉ lệ thuận với nhịp tim mỗi lúc lại đập nhanh một cách mạnh bạo… không sao kiểm soát được. Nhiều lúc run rẩy hồi hộp đến mức tôi phải cố gắng thở hắt ra để có hơi mà nói tiếp, hoặc dừng lại một lúc cho bớt run.

“ Hôm nay, có thể sẽ là ngày cuối, em làm cái trò điên rồ này. Thật sự là… em muốn gặp mặt để nói chuyện trực tiếp với anh …chứ không phải là nói chuyện qua tin nhắn một cách hời hợt như thế này! Vì như thế thì có thể anh sẽ nghĩ là…em không thật lòng. Nhưng mà chẳng còn cách nào khác cả! Bởi vì anh bận rộn lắm! Em chẳng muốn làm phiền anh đâu…

Thật sự thì… em chưa bao giờ bị như thế này…Chưa bao giờ bị ai gây mê rồi bỏ trốn như thế này!

Có thể là… anh chán em rồi…Cái này thì em biết chứ! Bởi vì con gái mà, em nhạy cảm lắm! Tự dưng anh biến mất một cách đột ngột như thế… Lúc đầu thì em nghĩ là anh làm trò…Chắc là anh làm như thế để em sẽ thấy nhớ anh hơn?! Nên em cũng bơ đi… nhưng rồi em lại chẳng chịu nổi nữa. Thế là em đành phải nói ra. Nhưng mà anh vẫn lạnh lùng con thạch sùng… Chẳng hiểu kiểu gì!

Em cảm giác như mình bị câu cá ý... Nhưng mà bây giờ con cá nó lại muốn nhảy luôn lên bờ! Nhưng người đi câu lại không thèm ăn thịt cá nữa… biết làm thế nào bây giờ?! Nó sắp chết trương lên rồi!

Thật sự thì… em không nghĩ là em có thể thích anh như thế này đâu. Nếu như mà anh không tự dưng biến mất như thế…

Cũng lâu lắm rồi, em chẳng thích ai cả, cũng không phải chịu cái cảm giác khó chịu như thế này! Thà… cứ là F.A, cứ là một mình thì còn sướng hơn ý…

Chứ cứ như thế này khó chịu lắm! Lúc buồn, lúc vui, chẳng thể điều khiển nổi mình nữa, làm cái gì cũng không nên hồn. Mệt mỏi. Thật sự thì em không phải là một người chảnh chó hay là dễ thích một ai đó đâu. Khi mà em quyết định gặp anh thì thật sự là em cũng đã phải xác định một cái gì đấy rồi… Chứ không phải gặp để chơi! Vì em cũng không phải là một người rảnh rỗi, cũng không phải là thừa hơi để mà đi gặp, nói chuyện với một người mà mình không xác định một cái gì cả!

Nhưng mà… em định sẽ để từ từ rồi mới thích anh cơ!
Tự dưng anh lại biến mất như thế…Em lại phát hiện ra là em đã thích anh nhiều mất rồi…thì bây giờ anh lại chán em…

Thật sự là … buồn lắm!
Nhưng mà chẳng biết nói gì cả.

Em cũng chẳng dám gặp trực tiếp anh để mà nói.
Thật sự là nói ra những cái điều này … xấu hổ lắm!

Nhưng không nói ra thì nó như một cái cục tức trong lòng ý…
Không thể nào mà chịu được!!!

Em cứ nghĩ anh là người tốt cơ…
Nhưng mà anh xấu xa quá!
Sao anh có thể gây mê rồi bỏ trốn như thế được nhở?
Anh này! Sao mà anh vô trách nhiệm thế nhở?

Anh có biết là anh làm như thế này rất là độc ác không?
Nếu mà anh xác định như thế này thì ngay từ đầu anh đừng có mà xuất hiện chứ!!!

Sao anh lại khiến em thích anh, rồi bây giờ anh “bùng” như thế này?!

Chịu làm sao được…
Em yếu đuối lắm! Em không phải là một đứa mạnh mẽ đâu!
Em cũng chẳng chai lì gì cả. Bây giờ em có vui vẻ thì cũng chỉ là giả vờ như thế thôi…

“Chậc”…Haiz… Không biết nữa! Chịu!!!“.

Kết thúc một tràng tự thoại dài dằng dặc( kéo dài 4 phút 56 giây), cuối cùng thì tôi cũng đã hết vốn. Chẳng biết nói gì nữa, đành ấn vào nút tắt rồi nhấn lưu. Vậy là có thể an tâm cho màn tỏ tình tối nay của mình được rồi…

Không biết kết quả sẽ ra sao nữa…
Lần đầu tiên tỏ tình trong đời!
Trời ơi! Sao mà hồi hộp quá!!!

Thu âm xong, tôi lại ngồi thẫn thở ở ngoài ban công, một mình nhớ lại về ngày đầu tiên gặp anh sau một tháng nhắn tin tà lưa cưa cẩm.


Quá khứ dội về.... Lúc đó là 12 giờ dêm, sau khi tôi đi làm PG rượu về. Đó là ngày đầu tiên và cũng là ngày cuối cùng tôi quyết định tiếp xúc với công việc đó.

Nói như anh quản lý thì chẳng có công việc nào là xấu, chỉ có cách mỗi người làm như thế nào mới khiến cho tính chất công việc trở nên xấu xa trong mắt mọi người mà thôi. Mà thường thì đa số mọi người nhìn vào đã có ánh mắt không mấy thiện cảm với những cô PG tiếp thị rượu rồi.

Nhắc đến PG người ta thường mường tượng ra những cô chân dài, dáng đẹp, mặt xinh… hoặc hẳn chỉ cần đứng uốn éo làm dáng cho thêm rực rỡ lung linh ở các sự kiện ra mắt sản phẩm. Nhưng công việc mà tôi vừa mới làm ngày hôm ấy lại khác. Ngày đầu tiên đi làm, mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần cho tất thảy các tình huống xấu rồi, nhưng vẫn không khỏi bị ngợp khi ngay đầu giờ anh quản lý nhà hàng đã đòi thử tửu lượng bằng cách bắt tôi phải cốc một cốc wishky đầy ụ để kiểm tra năng lực của PG. Anh ta nói: "PG rượu mà lại không uống nổi một cốc rượu thì vứt!”.

Ok! Không thể để bị “vứt” khi còn chưa bắt đầu thử việc được, tôi liền bình tĩnh cầm lấy cốc rượu, đưa lên miệng, nhắm mắt uống một hơi dài, hết hơn nửa cốc. Cảm giác choáng váng cay nồng đột ngột sộc lên óc…Thứ cảm giác nóng bừng nơi cổ họng bắt đầu ran lên khiến hai má đỏ ửng… Hình như không giấu nổi trạng thái qua khuôn mặt, anh quản lý cười, nói rằng một “hit” hơn nửa cốc là được rồi, cho em qua!

Bước ra quầy lễ tân, tự rót cho mình một cốc nước đầy để uống cho bớt mùi rượu, trong lòng tự nhủ… Thật ra thì mình cũng biết uống rượu, nhưng lại cực ghét rượu bia, cũng giống như việc con bé biết hút và thưởng thức cái dư vị ngọt đắng đọng lại tận sâu nơi cổ họng mỗi khi hút thuốc lá, nhưng lại ghét cay ghét đắng nếu như có ai vô tình rủ rê mời mọc, đảm bảo con bé sẽ kể ngay cho thằng đấy “sự tích chiếc dép bay”.

Ngày đầu tiên làm việc thực sự không suôn sẻ như tưởng tượng, mặc dù đã có kinh nghiệm làm lễ tân karaoke một năm rưỡi rồi, tự tin là mình cũng có ít nhiều khả năng về khoản giao tiếp và nhẫn nhịn. Nhưng sau khi chứng kiến chị PG trưởng mời khách làm mẫu vài lần thì thật sự là tôi thấy sa sẩm hết cả mặt mày…

Chị ấy đang làm cái gì thế? Chạy hết từ bàn này đến bàn kia ngọt nhẹ nháy mắt mời mọc rồi bắt tôi phải nhìn theo mà học tập, nói rằng đó là một phần của công việc. Mặc cho mấy ông khách trong phòng đã nóng mắt, không ít lần cố tình từ chối và phải đuổi khéo chị ý ra ngoài… nhưng trơ lì thì vẫn cứ là trơ lì… Hẳn nhiên nếu muốn trụ lâu trong nghề này thì nó sẽ phải đi đắp thêm mấy tấn bùnvào mặt cho thêm dày dặn mất!

Đứng chết trân trong một góc của căn phòng loang lổ ánh sáng của những màu xanh đỏ, tôi tự nhủ trong lòng: "Nhìn để mà cho biết thôi nhé! Loại công việc phải vứt bỏ lòng tự trọng như thế này mình không làm được lâu dài đâu! Gì chứ… biết là công việc lương càng cao thì áp lực càng nhiều. Nhưng có lẽ tính chất của công việc này thật sự không phù hợp với con người của mình!”.

Đang làm việc, bỗng nhiên chuông điện thoại từ trong túi vang lên, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh để kiểm tra, tôi nhận được tin nhắn của anh hỏi về ngày đầu tiên đi làm như thế nào. Tôi lập tức trả lời bằng hai từ vỏn vẹn : "Kinh khủng!”.

Cảm giác được ở đầu dây bên kia anh đang bật cười nhắn tin lại : "Kinh khủng thì nghỉ đi em!”.

“Vâng! Em nghỉ ngay đây. Nhưng lát nữa em mới về kẻo mang tiếng chị bạn em giới thiệu công việc này. Thôi thì đành cố làm cho đến hết giờ rồi ngày mai không đến nữa, cho đỡ ảnh hưởng đến công việc của nhà hàng.”br />
“Ừm !Em nghĩ được như vậy là tốt đấy! Anh thích tính cách của em!”.

“Em biết!” - Tôi mỉm cười tự tin trả lời.

……………..

Vậy là sau 12 giờ đêm hôm ấy, tôi trở về nhà, lau mặt cho sạch mùi rượu rồi hẹn anh ra nhà sách Fahasa ở ngay gần nhà mình để đi ăn đêm. Lần đầu tiên, anh lưu trong bộ nhớ, cô gái có khuôn mặt còn đang tây tây vì say rượu này không thể ăn được hành.

Lần thứ hai gặp nhau là ba ngày tiếp sau đó, sau khi tôi vừa đi gặp mặt một ông anh quen cũng đã sáu năm qua forum Con Đường Tơ Lụa- Box Thư Giãn để tiếp nhận một công việc mới - hoạt náo viên quảng bá cho webgame 3D Thần Chiến - tôi lại quyết định chủ động nhắn tin thăm dò anh.

- Anh đang ở đâu đấy?

- Anh đang ở cửa hàng. Em đang làm gì vậy? - Tin nhắn trả lời tới ngay sau đó 3 giây.

- Em vừa đi phỏng vấn công việc về. Tưởng anh đang bị què chân không đi đâu được cơ mà? ( Một ngày trước anh nói đi đá bóng bị đội bên sút bóng thẳng vào cẳng chân… thế là què).

- Què thì vẫn phải ra cửa hàng để xem nhân viên làm việc như thế nào chứ!

- Cửa hàng anh ở đâu? Bây giờ em ra thăm nhé!

- Thật không? Em không đùa đấy chứ? Cửa hàng anh ở…- Nói rồi, anh liền hồ hởi ghi rõ địa chỉ của mình vào trong tin nhắn.

- Không! Em đùa đấy! Sao anh cả tin thế!-tôi khẽ bật cười.

- Lỡ tin em để rồi bị lừa hả? Bồi thường đi.

- Cũng muốn bồi thường lắm nhưng mà xe em bị mẹ lấy đi chơi mất rồi!- Vừa nói, tôi vừa khẽ nhếch môi mỉm cười nhìn về phía chiếc xe đang dựa chễm chệ ngay gần cửa nhà. Thử lòng nhau tí thôi.

- Đợi anh 15 phút!

Ha ha! Con cá bự sập bẫy!
Chap 2

Lóng ngóng đợi anh ở ngoài đường Kim Liên Mới, trong lúc chờ anh tới, tôi đã phải nhắm mắt làm ngơ với không biết bao nhiều lời rủ rê “Lên xe không em ơi! Đi đâu đấy anh đèo!” của mấy thằng thanh niên chọi dưa qua đường. Mặc dù ngứa mắt lắm nhưng vẫn đành phải tặc lưỡi: "Kệ chúng nó, cứ im lặng bơ đi mà sống, ngứa mồm lên chửi rồi cổ mình lại vắt ra tiết canh thì thôi đời lại buồn!”.

Anh đến muộn tầm năm phút, tôi nhận ra là hôm nay trông anh chau chuốt hơn lần trước đi ăn đêm cùng tôi với style “trên đông dưới hè”.

Ừ thì thôi, trừ một điểm vì cái tội đến muộn, cộng hai điểm vì tinh thần biết làm đẹp.

Dân nghệ thuật như tôi luôn thiên vị hơn cho cái đẹp!

……

Lúc anh dừng xe ở vỉa hè gần ngay trước mặt, chờ tôi lên xe mãi mà tôi vẫn cứ đứng dậm chân tại chỗ. Khó hiểu, anh bèn cất giọng nhắc.

- Em mau lên đi! Còn chần chừ gì?

Lóc cóc bước tới gần chỗ anh, tôi khẽ ghé đầu nói nhỏ vào tai anh để tránh người ngoài khỏi nghe thấy.

- Anh… gạt bàn để chân xuống cho em! Nghiêng xe một góc 25 độ về phía vỉa hè. Làm một cách thật tự nhiên nhé!

Nghe tôi nói, anh cũng ngoan ngoãn làm theo. Lúc tôi trèo lên xe ngon lành, ngồi phía sau vẫn cúi mặt im re, anh mới cất tiếng hỏi.

- Vừa nãy sao em phải làm vậy?

- Anh muốn thấy em phải trèo à?- Vừa nói, tôi vừa đung đưa đôi chân voi ngắn ngủn ra đằng trước, cố tình vung vẩy để cho anh thấy. “Chân tôi ngắn thế đấy! Lần sau anh cứ liệu mà làm!”.

Nhìn đôi chân ngắn ngủn bọc quần tất như cặp giò lợn buộc lạt, anh bất giác cười phá lên rồi cúi gập người về phía trước.

- A ha ha! Em không chạm được đến bàn để chân à!!!

Bị anh cười nhạo một cách thảm hại, cô gái một mét năm mươi ba liền mím môi nhéo mạnh vào eo chàng trai mét tám ba.

- Này thì cười!!!

…………….

Lượn lờ lêu hêu khắp mấy con đường vòng quanh bờ hồ, cuối cùng anh cũng dừng lại ở một quán café ngồi bệt bên đường - một nơi dân dã mà cả hai đều cảm thấy thoải mái. Vừa mới đặt êm bàn tọa xuống mặt ghế, tôi đã mở van thao thao bất duyệt về công việc mới của mình.

- Ngày mai em bắt đầu đi chạy chương trình event game Thần Chiến đấy anh ạ!

- Thần Chiến là game gì? - Chàng trai chỉ biết cắm mặt vào kinh doanh và đá bóng nheo mắt hỏi.

- À! Game mới của VTC.

- Làm về game à? Toàn con trai đấy! Em không sợ bị trêu à?

- Sợ gì? Em tha chả trêu bọn nó thì thôi.- Nhấc cốc sữa chua đánh đá lên, tôi hút cái chụt rồi hạ xuống trả lời.

- À kinh nhỉ! Cũng có tí cứng.

- Lại chẳng! Em thích chơi game mà. Ngày xưa em còn từng có ý nghĩ sau này nhất định phải lấy một anh chồng biết chơi game, rồi hai vợ chồng cùng đi làm kiếm tiền, để đẻ ra một thằng cu, sau này nhất định sẽ đào tạo cho nó thành một game thủ. Tuyệt đối không cấm đoán như mẹ em đâu…- Tôi thao thao bất duyệt nói, không để ý người con trai ngồi bên cạnh cứ đang tủm tỉm cười

- À! Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của em hồi 18 tuổi thôi. Bây giờ em đã 21 rồi. Có cho em cũng chẳng chơi nữa. Thời gian đâu ra! Mà anh có chơi game gì không?

- Anh chơi đế chế với DotA.

- Sao ai cũng chơi DotA với đế chế thế nhỉ? Em trai em cũng chơi. Xong suốt ngày ngồi xem clip của thằng Chim Sẻ Đi Nắng, chẳng hiểu có gì hay ho.- Tôi chau mày càu nhàu.

- Trò chơi trí tuệ mà em! Những người đầu óc thông minh thường có xu hướng thích chơi trò đó. Anh cũng thỉnh thoảng mới chơi thôi.

- À! Vậy ra anh không thông minh thường xuyên lắm…

…………..

Tôi vốn có thói quen hay online trên điện thoại, bởi vậy mà tôi mang theo nó mọi lúc, mọi nơi, đặc biệt là khi đi café cùng bạn bè, cứ chốc chốc tôi lại lôi điện thoại ra check facebook. Có lẽ tôi bị nghiện facebook nặng mất rồi! Đây chắc hẳn là một thói quen xấu khiến bạn bè tôi khó chịu... mặc dù chính bản thân họ cũng vậy. Nhưng hôm nay, thói quen này của tôi chưa hẳn đã là hoàn toàn xấu.

Vẫn như thường lệ, cứ ngơi miệng một lát là tôi lại lôi điện thoại ra xem, rồi bất ngờ, bức ảnh mới của web epic.vn đột ngột đập vào mắt tôi với cái comment quen thuộc từ nick của em trai tôi trong voz. Đọc xong, tôi liền phá lên cười rồi lay vai kéo anh lại đọc cùng.

- Ha ha! Của thằng em em này!

- Cái gì đây? Sao lại lên epic.vn thế này?

Nguyên nhân có bức ảnh này là do một chàng trai đã hai mươi tuổi nhưng “thằng nhỏ” của bạn đó vẫn không dài nổi quá bảy phân kể cả lúc “chào cờ”. Thế nên cậu ấy đã liều mạng lập topic ở F17 để hỏi các vozer về “bệnh tình” của mình. Nhưng cuối cùng, những comment tư vấn mà cậu ta nhận được chỉ quy chung về một nội dung giễu cợt như thế này.

Nick đầu tiên comment: “Thật ra thì thằng nhỏ cũng giống như tóc thôi, nếu cắt đến tận gốc thì chắc chắn nó sẽ mọc lại cứng cáp và nhanh dài hơn. Chúc bạn thành công!”

Còn em trai tôi thì comment như thế này: “Mình thật sự đã bật khóc khi đọc đến dòng 7-8 cm. Chúc bạn luôn lạc quan vào cuộc sống trong tương lai!”.

Anh đọc xong mà ngã ngửa ra cười. Đúng là cái thằng vừa đấm vừa xoa. Bị khóa nick mất 2 năm vì tội xỏ xiên trong topic nhảm như thế này thì cũng đáng lắm! Tôi chẳng lấy làm thương tiếc gì cho nó đâu. Vậy mà anh còn táng thêm câu này vào đầu tôi nữa.

- Đúng là em trai em có khác! Chị nào em nấy!

- Này này! Anh hơi nhầm nhé! Em hơi bị trong sáng đấy! Đừng có đánh đồng em với nó!

- Xì! Mới 21 tuổi đầu đã suốt ngày viết truyện 18+, lại còn xem JAV, đọc hentai. Nói đầu óc em chỉ đen như mực vẫn còn nhẹ nhàng lắm!

- Uôi… sao anh biết nhiều về em thế?

Bị anh mắng mà tôi chẳng thấy bực mình chút nào, hai mắt chỉ sáng long lanh lên vẻ rạng ngời.

- Anh thích em mà! Anh phải tìm hiểu về em chứ! - Anh vừa nói, vừa nhoẻn miệng cười, nụ cười tỏa nắng…

Anh nói đến đây, cô gái Song Ngư 21 tuổi là tôi liền khựng lại, hai má bỗng nóng bừng lên, cảm giác như có kẻ nào đó đang cố tình giật giây cót hối thúc nhịp tim tôi đập mạnh liên hồi. Tôi khẽ thở hắt ra, rồi hít một hơi dài, quay đi bâng quơ giả vờ không nghe thấy.

Mặc dù đêm hôm ấy, sau khi trở về nhà, tôi cứ ôm chặt cứng em gấu bông, tưởng tượng đó là anh mà gác chân gác tay lên tùm lum, cười tủm tĩm mãn nguyện trong cơn quằn quại mãi.

…………..

Sáng hôm sau, khi mấy đứa trong nhóm vừa đến đông đủ. Câu chuyện tình cảm không đầu không cuối của tôi lại bị bọn bạn đem ra bàn tán.

- Chuyện của chị với anh mét 83 thế nào rồi? - Hiền hỏi tôi.

- À! Thì cũng vẫn cứ đều đều. Chị thấy anh ý cũng tốt, toàn diện về mọi mặt. Nhưng nói chuyện hơi bị nhạt! Kiểu bị hiền ý em! Chị nghĩ có khi người tốt như thế để làm anh trai thì lại đẹp! - Tôi nói, nhưng trong lòng không hề nghĩ vậy.

- Vớ vẩn! Tốt như thế mày phải trói luôn đi chứ còn để làm anh trai cái gì? Đến lúc con khác nó nẫng tay trên mất rồi thì ngồi đó mà há mồm cười!- Thấy tôi cứ nói chuyện viển vông, Quyên cũng xông vào góp ý.

- Xì! Lo cho tao làm gì? Lo cho cái thân mày đi! Người yêu mày cũng tốt thế sao mà không lo trói sớm? Giờ muốn duỗi ra chẳng may sau này nó lấy con khác, nó gửi thiệp cưới cho mày, mày chịu nổi không?

- Tất nhiên là không! Bây giờ mà nó đi lấy con khác thì chắc tao đến đám cưới tạt axit vào mặt cả hai đứa luôn ý chứ!

Hai đứa ngồi trong lớp mải chí chóe nhau, vô tình không nhận ra sát khí của cô giáo đã áp sát đến sau lưng từ lúc nào. Bắt gặp khuôn mặt lạnh như tiền cùng ánh mắt sắc hơn dao phay của cô… bốn đứa con gái chợt thấy lòng tái tê.

Chất giọng điềm đạm nhưng lạnh ngắt chậm rãi vang lên.

- Sách giáo khoa đâu? Không có à? Không có mà còn gây mất trật tự à? Mời bốn cô ra khỏi lớp! Hôm nay miễn điểm danh.

Bị đuổi, bốn đứa cũng lẳng lặng kéo nhau ra luôn, vừa đi vừa lầm bầm trong uất ức.

- Tổ sư bố! Mất công hôm nay bà mày dậy sớm. Bực cả mình!

- Ra quán bún ăn sáng đi chị! Em đói quá rồi! - Mai bé lên riếng.

Mười lăm phút sau, bốn đứa con gái đã có mặt ở hàng bún.

Tôi và Hiền đồng thanh :”Một bát bún bò mọc không hành có rau!”.

Quyên và Mai bé cũng tiếp lời : "Bọn cháu rau hành đầy đủ nhé! Đập thêm quả trứng trần nữa!”.

- Rồi! Cô nhớ rồi! - Bác gái bán bún niềm nở đáp lại.

- Phục vụ bọn mình rắc rối nhỉ! Mỗi đứa một kiểu. Không để ý là lại nhầm!- Tôi ngồi xuống, chống hai tay lên cằm nói.

- Ui xùi! May mà không có cái Nhi đấy! Nhầm với nó thì có mà mệt nghỉ! - Quyên vừa lau đũa vừa trả lời.

- À ừ! Mà Nhi hôm nay sao lại không đi học thế bọn mày?

- Nó mới đi Nha Trang với thằng người yêu mới quen trên wechat rồi.

- Khiếp! Mới quen nhau hai tháng mà đã đi nghỉ mát cùng nhau rồi á? Tàu nhanh thế! Mà bây giờ các bạn hay tìm được gấu trên wechat nhỉ… Chả bù mình…

Vừa nói, tôi vừa ủ rũ nhìn bát bún nói, không quên để ý Mai Bé cũng đang nhắn tin với một ai đó khi ngồi cạnh mình, thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười.

- Ai thế hả Mai? - Nói rồi, tôi liền ngồi xích lại gần hỏi.

Mai Bé khẽ cười, nụ cười chúm chím ngượng ngùng nhìn rõ đáng yêu rồi giơ điện thoại lên cho tôi xem. Hiện ra trước mắt tôi là hình ảnh của một cậu trai tầm 20, tướng mạo hài hòa, sáng sủa, nhìn khá tây và manly. Mai bé hớn hở nói.

- Đẹp trai không chị?

- Được! Mà ai đấy?

- À! Bạn cấp ba của em. Nó đang rủ em chủ nhật này đi xem phim.

Thấy con bé hai mươi tuổi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai nói thế thì bà chị già liền hứng khởi ủng hộ.

- Ừ được đấy! Nhìn ngon zai thế còn gì. Đi đi em!

- Nhưng mà… nó vừa mới chia tay người yêu thôi. Với cả hồi trước bọn em cũng chẳng thân nhau lắm. Chẳng hiểu sao bây giờ tự dưng lại rủ em đi xem phim… nên em cũng ngại lắm.- Vừa nói, Mai bé vừa mím môi cúi xuống trả lời.

- Hả! Thằng này mới chia tay người yêu á? Hay là nó thấy em xinh quá nên định tà lưa lấp chỗ trống?

- Em cũng không biết nữa! Nhưng mà bọn em đi những bốn người cơ. Đi với hai đứa bạn cấp ba của em nữa mà.

- Ui zời! Tưởng gì! Thế thì đi đi. Bốn đứa đi cả nhau cơ mà! Có phải đánh lẻ đâu mà lo. Đi đi cho thay đổi không khí.

- Nhưng mà… nó bảo nó đến đón em.- Mai bé vẫn mím môi, ngượng ngùng xấu hổ.

- Ừ! Thì nó rủ thì chả nó đến đón em chứ còn sao nữa. Hay là… đừng nói với chị em định đi xe riêng đấy nhé???

- Vâng! Thì chẳng xe riêng ạ! Em có phải người yêu nó đâu mà đi xe chung. Ngại lắm!

- Ui zời ơi! Mai ơi! Nó đến đón thì cứ đi chung thôi! Có làm sao đâu? Ai lại đi xe riêng thế… Chị với bạn chị là con trai cũng vẫn đi chung cả nhau suốt mà… Có sao đâu!

- Nhưng mà em vẫn thấy ngại lắm! Ui em không biết đâu! Để em nghĩ kĩ đã!- Nói rồi, con bé lại cắm mặt vào bát bún.

Khổ quá… Con bé đúng là vẫn chết vì cái tật hay xấu hổ và suy nghĩ phức tạp hóa mọi chuyện. Chỉ đơn giản là một buổi đi xem phim thôi mà…

………..

Hết giờ ra chơi, hai đứa kia trở về lớp để học tiếp ca hai, chỉ có tôi và Hiền là quyết định bùng tiết để về nhà. Trên đường đi ra chỗ gửi xe, Hiền lại bắt đầu than thở.

- Chị ơi! Tối nay Hoàng lại rủ em đi tập thể dục chị ạ!

- Tập gì mà tập buổi tối? Tập cưỡi ngựa à?- Tôi nhoẻn miệng cười nham hiểm.

- Không!!! Bà điên à? Nó rủ em đi bộ. Nhà em ngay gần nhà nó mà.

- Ừ nhờ đúng rồi… Hai đứa cùng ở Hoàng Quốc Việt. Thế đi đi! Đi dạo buổi tối với zai cũng thú vị phết đấy! Còn hay hơn đi xe máy!- Bà chị già xoa cằm khuyên nhủ.

- Nhưng mà…- Hiền vẫn đan hai ngón trỏ vào nhau, băn khoăn.

- Nhưng mà làm sao?

- Em đang đến ngày! Không thì em cũng đi ngay!

- Thế thôi! Bảo nó là :”Hoàng ơi! Hiền đang “king moon”! Không đi được đâu Hoàng thông cảm nhé! Hi hi hi!”.

- “King moon” là cái gì? - Hiền nghệt mặt ra hỏi lại.

- Em tao nó trở nên ngẫn như thế này từ bao giờ thế?- Tôi lắc đầu, thở dài chán nản.

Chap 3

Ngày đầu tiên của công việc mới!

Hí hửng phóng xe ra khu Lê Thanh Nghị để nhận việc, chờ anh quản lý ở đầu ngõ 29, tôi gửi xe cẩn thận rồi mới bắt đầu đi dọc hết con đường đầy ắp các quán Net mọc san sát nhau, dày đặc như nêm, tìm một quán to đẹp tiêu biểu để bước vào hoạt náo. Trong khi chờ anh Minh quản lý nói chuyện với chị chủ quán để xin ít thời gian cho PG làm việc và nhân tiện tặng chị một thẻ vcoin 50, tôi cùng Phương, một PG khác đã bắt đầu chạy vào các dãy máy bên trong để làm việc.

Đi qua căn phòng kín thứ nhất, tôi nhìn thấy các anh trai đang chia đội để đánh DotA, lắc đầu ngán ngẩm vì biết rằng rây vào mấy ông này thì chỉ có mất thời gian mà lại chẳng thu hoạch được gì. Nhanh chóng chuyển sang phòng game kế thứ hai, tôi phát hiện ra đây là một “thiên đường tìm thấy” với các bé trai cấp hai cấp ba loắt cha loắt choắt trông cực đáng yêu! Chị già mắt liền sáng rực lên, mở miệng cười tươi niềm nở bước vào.

- Chào các em! Chị là cộng tác viên của công ty VTC game. Ngày hôm nay chị đến đây để giới thiệu một game mới, là webgame 3D đầu tiên mới có mặt tại Việt Nam. Các em có thể cho chị xin năm phút để cài đặt game chơi thử được không?

Vừa nói, tôi vừa vội vàng chạy đến gần các cậu bé, cúi người xuống chỉ chỏ hướng dẫn cho các chàng trai mới lớn cách cài đặt game. Được chị gái trẻ ân cần hướng dẫn bằng chất giọng vô cùng ngọt ngào và êm ái đã được luyện thành bài thì chẳng cậu nào nỡ từ chối cả!

Một thằng bé mặt búng ra sữa bỗng cất giọng tò mò.

- Chị ơi! Chị làm cho VTC game thật ạ? Thế chị có thể cho em số điện thoại không?

- Lấy số điện thoại của chị để làm gì hả em?- Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười tỉ lệ vàng, vui vẻ hỏi lại cậu bé, mặc dù trong lòng đã rấy lên chút khó xử. Biết ngay thế nào bọn nhóc cũng lại lèo nhèo.

- Để em về em rủ bạn em chơi thêm chị ạ! Xong có gì em còn nhắn tin xin chị GiftCode nữa chứ!

“Sư nó! Sao mà thằng nhõi này nó khôn thế nhỉ?”- Tôi nghĩ thầm trong đầu rồi lại nheo mày nói.

- Được rồi! Các chú cứ vào game, cày lên lever 5 rồi gặp con NPC này cho chị. Sau đó kích hoạt mã GiftCode đã cào ở thẻ này rồi chị sẽ bắn số cho.

Nói xong, tôi liền bắn thẳng sang máy khác để thoát khỏi thằng bé lắm chuyện. Nhưng được khoảng năm phút sau, khi tôi còn đang luyên thuyên với một cậu bé khác, thằng nhỏ rách việc kia lại kiếm chuyện để gọi tôi về.

- Chị ơi! Em không biết làm thế nào nữa! Học skill mới ở đâu?!

- Đây! Ở đây! Khổ quá! Em đánh quái xong phải về trả nhiệm vụ cho thằng NPC thì mới nhận được skill mới chứ! Thôi để chị làm luôn cho nhanh.

Nói rồi, tôi liền kéo phịch cái ghế ở ngay gần đó lại, nhanh chóng ngồi xuống rồi lia lịa click chuột. Nhoắng một cái đã lên lever 5.

Thằng bé tròn mắt nhìn chị gái chơi rồi há miệng cười thích thú.

- Uầy! Chị cũng biết chơi game này à? Nhìn chị làm có vẻ chuyên nghiệp quá nhỉ?

- Chuyện! Chị mày chơi game thành thần rồi ấy chứ lị! - Tôi vênh mặt nói.

- Thế chị có nick trong game này không? Kết hôn với em đi!!!

- Nhóc con điên à? Chị không chơi với phi công đâu! Thế nhé! Thôi em nhập code vào đi…

- A!!! Em ăn được exp lên lever 16 luôn rồi này!

- Ô chúc mừng em! Thế là em ăn ở có đức đấy! Hi hi! – Tôi ríu rít hùa vào.

- Thế ý chị là em ăn ở thất đức chứ gì?...

Một thằng bé gầy choắt bốn mắt ngồi bên cạnh lên tiếng. Thấy nó cũng cày lên lever 5 rồi, nhưng nhập code mà không được cộng exp, tôi đành tặc lưỡi an ủi.

- Thôi hên xui em ạ!

Nói rồi, tôi liền lẳng lặng lỉnh ra ngoài sau khi đã dụ được hơn chục em kích hoạt GiftCode cho nó. Nhưng vừa mới nhón chân bước ra tới cửa, thằng bé đầu tiên xin số điện thoại đã ngoạc họng ra gọi lại.

- Ây chị xinh đẹp ơi! Chị định bỏ đi đâu đấy? Số điện thoại còn chưa cho em mà?!

- Add facebook nick Mai Lê (CheeryChip) nhé! Inbox rồi chị ném số cho. Giờ chị phải đi sang quán khác ngay rồi! Bi bi em!

Tôi uốn lưỡi làm luôn một tràng liến thoắng rồi vội vã bước đi không buồn ngoảnh lại.

Cuối cùng thì cũng thoát được thằng oắt con nhiễu sự. Hơi đâu mà cho nó số điện thoại? Có được số điện thoại của mình chả nhẽ lại dễ dàng như thế? Quên đi ha!!!

Vừa đi, tôi vừa tủm tỉm cười rồi nhanh chóng rẽ vào quán nét thứ hai. Quán nét này hình như là địa bàn hoạt động của các anh lớn tuổi, có mấy dãy phòng mà hút tít vào tận sâu bên trong.

Vẫn như thói quen cũ, tôi quyết định lẻn vào phòng trong cùng thăm dò tình hình trước… Nhưng ngay khi vừa mới cúi xuống, định mở lời chào hỏi thì tôi chợt cứng hết cả họng vì cái hình âm đạo đang rỉ nước hiện ra thù lù choán hết cả màn hình trước mắt nó. Tái mét mặt mày, tôi vội vàng lùi lại. Ông con trai bấy giờ mới giật mình phát hiện ra có một cô gái trẻ đang bẽn lẽn đứng nép sau lưng mình thì liền vội vàng tắt trang web xuống, quay ra xấu hổ hỏi.

- Có chuyện gì không hả em?

Nghe giọng của lão biến thái vang lên, tôi chỉ sợ ở lại lâu dài cẩn thận lại có chuyện chẳng lành sẽ xảy ra nên nó liền xua tay mỉm cười gượng gạo rồi vội vàng cắm mặt đi thẳng. Vừa đi, vẫn vừa thầm lầm bầm.

- Trời ơi! Bây giờ là thời nào rồi mà còn xem sex ngoài quán net. Biến thái quá đi mất! Đến người ta là con gái xem ở nhà còn phải khóa trái cửa lại tránh để mẹ nhìn thấy… Chả có ý tứ gì cả… Bệnh hoạn!

Chạy ra bên ngoài, tôi liền hót ngay chuyện này với cái Phương rồi hai đứa cùng bụm miệng phá lên cười.

- Bà kích hoạt được bao nhiêu code rồi?

- 32 code. Còn đang chờ hai anh kia bắn CF xong sẽ nạp cho.

- Ừ! Tôi cũng được 35 code rồi! Để đi mời nốt mấy anh đằng kia là xong nhiệm vụ buổi sáng!

Vừa nói, tôi vừa đánh mắt sang nhìn mấy ông anh lù khù mặc áo khoác đen, đầu tóc luộm thuộm như tổ quạ đang ngồi nghiêng ngả chơi “thiên long bát bộ” ở hàng ghế khuất trong góc phòng, rồi lại rảo bước tiến đến. Chỉnh lại khuôn mặt niềm nở cùng nụ cười tươi rói đúng tỉ lệ vàng lên chào các quý khách. Sau khi giới thiệu xong về game và chương trình tặng thẻ code, tôi cúi gập người xuống, đương định cài đặt game giúp ông anh thì một thứ mùi chua chua lờm lợm bỗng sộc thẳng vào mũi. Vội vàng trẹo cổ nghiêng hẳn sang một bên để tránh mùi hôi chân của ông anh rừng rú, hai tay vẫn quẩy lia lịa trên bàn phím, lướt bằng tốc độ ánh sáng cho xong việc.

Cài đặt xong, tôi bắn thẳng ra ngoài, vồ vập hít lấy hít để thứ không khí trong lành để giải khuẩn. Tay không ngừng đấm ngực tự nhủ.

- Ôi mẹ ơi! Sao mà mấy ông cắm cọc ở quán nét lại “rau mùi” đến thế không biết nữa! Mới đi có hai quán mà người đã ám đầy mùi thuốc lá với hôi chân rồi! Hu hu hu! Kiểu này mà bây giờ có phải gặp zai thì tôi cũng xin chết!

…..

Ấy thế mà…

Y như là trời đánh!

Anh ở đâu đột ngột nhắn tin cho tôi.

- Em đang làm gì đấy?

- Em đang đi làm. - Một niềm vui nho nhỏ khẽ dâng lên trong lòng cô gái trẻ.

- Làm PG game ấy hả? Thế đã đói chưa? Ăn gì không anh mua qua cho.

- Em chưa ạ, còn chưa làm xong mà…

- Trưa rồi không ăn thì lấy đâu ra sức mà làm tiếp. Em đang ở đâu thế?

- Ở đầu đường Lê Thanh Nghị ạ!

- Vậy đứng yên đó nhé! 15 phút nữa anh qua.

….

Vầng! Vẫn là 15 phút huyền thoại.

Lần nào cũng thế, cứ sau 15 phút là y như rằng cái khuôn mặt hồ hởi của anh lại xuất hiện, trên tay đã cầm sẵn túi thức ăn đưa cho tôi.

Ngày hôm nay trời nắng nóng, anh mặc một bộ đồ thể thao trông khá là khỏe khoắn, hình như vừa mới đi đá bóng về, tóc tai vẫn còn ướt nhượt.

Gặm một miếng hamburber thật bự, nhai chóp chép cho xuôi xuống tận dạ dày, tôi ngồi phịch lên xe anh rồi nói.

- Chân đau thế này mà vẫn còn ham hố đá bóng nhỉ? Cẩn thận chẳng may lại ăn thêm một quả “double kill” rồi lại thành tàn phế luôn đấy!

- Cũng như em ham xem phim thôi…- Vừa nói, anh vừa hút một hơi dài đầy những trân châu bạc hà.

- Tưởng con trai các anh cũng thích xem phim cơ mà… - Tôi vênh mặt lên, nguýt dài.

- Không! Thích là làm luôn chứ xem làm gì cho nó thêm ức chế! - Anh vừa nói vừa cười ngượng.

- Ức chế cái gì cơ? Ha ha ha! - Anh vừa nói dứt lời, tôi liền cười phá lên vì hiểu ý.

- Xem xong không làm được gì thì chỉ tổ mỏi tay thôi ấy chứ!

- Eo ôi anh bệnh hoạn quá!

- Gần bằng em! - Qua mấy lần tiếp xúc, anh khẳng định chắc nịch.

- Này! Ông đang đem tôi ra làm thước đo cho sự bệnh hoạn đấy à? - tôi nheo mắt nhìn, gằn giọng đanh đá.

- Là em tự nhận đấy nhé!

- Em không thèm phủ nhận thôi! - Khẽ đung đưa hai chân, tôi lại nheo mắt cười cười. Hóa ra anh cũng không “hiền” như tôi nghĩ.


Sau khi hàn huyên hết một buổi trưa, chiều anh lại quay trở về cửa hàng, còn tôi thì cũng tiếp tục quay cuồng với công việc mới.

Hết một buổi chiều hôm ấy, tôi và Phương đã kích hoạt được quá tổng số lượng giftcode mà công ty giao cho. Công việc tuy có hơi vất vả vì phải di chuyển nhiều, nói cũng nhiều, cười thì sái quai hàm, nhưng tôi vẫn thấy rất vui… vì những công việc luôn chân luôn tay luôn miệng mà lại hợp với sở thích chơi game của mình như thế này thì dù có cực mấy cũng không sao hết!


…..

Tối hôm ấy trở về nhà, thấy chị gái ngồi mệt lả người, thằng Quân liền chạy ra tiện tay bóp hai bả vai cho bà chị.

Quân là em trai tôi!

Hiền tùy lúc, tâm lý tùy trường hợp và ghê gớm cũng tùy thời điểm và hoàn cảnh.

Chẳng hạn như một buổi sáng mùa đông mát lạnh, tôi oằn mình lăn lộn trong chiếc chăn bông màu hồng, tay trái véo tay phải, tự nhủ :”Dậy đi con điên kia! Dậy đi còn đi học! Nhanh lên mày ơi! Không kịp điểm danh bây giờ!”. Lí trí mách bảo là vậy nhưng con tim lại gằn giọng trả lời :”Cút! Để yên tao ngủ!”…




Sau một hồi đấu tranh tâm lý phức tạp giữa cái lạnh của mùa đông, cứ hết ngồi dậy, rồi lại ngả người về phía trước, ôm đầu gối ngủ tiếp… cho đến khi phát hiện ra… dưới mông mình có cái gì… ươn ướt!!!

Câu trả lời cho hiện tượng đau bụng đêm qua đã nhanh chóng có lời giải đáp. Tôi vội vã nhìn vào đồng hồ, bần thần thất kinh hét lên thật to để thằng Quân có thể nghe thấy.

- QUÂN ƠI! CỨU CHỊIIIII!!!

Sáng ra đã bị bà chị đồng bóng làm phiền, thằng nhóc ôm tạm lấy cái gối bông rồi lếch thếch bò lên phòng trên. Với khuôn mặt ngái ngủ vô cùng khó chịu, nó làu bàu nói.

- Gì?

Quay lại nhìn em trai với ánh mắt cầu cứu long lanh đẫm lệ, chỉnh lại giọng thật ngọt ngào, tôi liến thoắng.

- Quân à… Liệu em có thể nể tình chị đã vất vả suốt hơn hai mươi năm nay giặt quần áo, dọn phòng giúp em mà bây giờ em có thể cầm tiền ra tạp hóa mua hộ chị gói băng vệ sinh được không?

Vừa nói, tôi vừa lặng lẽ rút từ trong túi xách ra 50k rồi nhét vào tay thằng em, nhỏ nhẹ nói.

- Tiền thừa em cứ giữ lấy.

Thằng bé đứng chết trân, khuôn mặt lạnh cắt không còn một giọt máu. Nó nghiến răng, ném thẳng 50k khuyến mại thêm cái gối bông vào khuôn mặt hớn hở đầy hy vọng vào mặt bà chị.

- Bà muốn tôi phải nói gì? BÁC ƠI BÁN CHO CHÁU GÓI BĂNG VỆ SINH LOẠI CÓ CÁNH SIÊU THẤM à???

Nói rồi, nó hậm hực quay về phòng.

Trước khi ra khỏi phòng nó còn đá cửa cái rầm để cánh cáo bà chị.

Tôi thất vọng ê chề, chỉ còn nước ôm chăn khóc.

Và rồi chưa đầy 5 phút sau, Quân quay lại, quẳng vào mặt tôi hai cái băng vệ sinh và làu bàu: "Dùng tạm đi, em vừa lục tủ mẹ và chỉ được thế thôi!"

Mặt tôi đơ luôn. Chỉ muốn lao ra cửa ôm chặt thằng em trai trời đánh của mình.

Thỉnh thoảng, cậu em trai sống chung nhà với tôi lại đem đến cho tôi những cảm giác hạnh phúc đơn giản như vậy đấy. Vài phút tẩm quất khi thấy chị mệt mỏi, an ủi dỗ dành khi thấy chị ngồi khóc ngoài ban công một mình, hay gạt đi xấu hổ sẵn sàng cứu giúp chị trong lúc lâm nguy... Điều đó có lẽ chỉ có em trai tôi làm được.
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Info, lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé)
Chap 4

Giá như ngày hôm nay không phải là thứ tư, không phải ngày học môn lịch sử của bà cô khó tính với khẩu hiệu:” Đến muộn mười phút coi như không điểm danh, nhưng vẫn phải ngồi dự thính!”… thì tôi cũng chẳng phải xoắn đến mức này đâu. Cố gắng chỉnh đốn lại bộ dạng cho đỡ thảm hại, vừa đi, tôi vừa nghĩ tình huống đối phó.

“Muộn xừ nó mười lăm phút rồi! Thế nào cũng bị vặn vẹo…Tí nữa phải lý chấu như thế nào bây giờ nhỉ? À! Nghĩ ra rồi!”. Bộ não của cô nhà văn nghiệp dư lập tức hoạt động hết công suất. Chỉ trong hai phút, tôi đã nghĩ ra chau chuốt toàn bộ câu chuyện. Tôi vội chà tay vào một cái xích xe đạp gần đó, rồi lại lau qua bằng chiếc rẻ lau bẩn thỉu trong nhà gửi xe rồi mới chạy thục mạng lên lớp. Cốt để rớt chút mồ hôi!

Lúc này đã muộn gần hai mươi phút, giữ nguyên cái gương mặt hớt hải tội nghiệp ấy, tôi bình tĩnh nhìn cô rồi đối đáp không do dự.

Ánh mắt của bà cô U40 lướt qua một lượt như điện xẹt lên người cô gái trẻ, rồi lầm lì chau mày nói.

- Muộn hai mươi phút rồi! Dự thính, không thì về. Đằng nào cũng không được điểm danh đâu!

Trong lúc nghe cô nói, đầu tôi đã tập nhẩm trước cả kịch bản, và bây giờ chính là lúc phát huy năng lực diễn xuất, tôi chậm rãi mạch lạc nói.

- Thưa cô, ngày hôm nay thật sự em đã cố gắng dậy sớm để đến cho kịp giờ học. Nhưng khi đi trên đường, em vô tình nhìn thấy một em gái nhỏ bị tuột tích xe đạp, đang loay hoay không biết làm thế nào. Lương tâm của một người có trái tim mách bảo em phải dừng xe lại để giúp cô bé sửa xe, dù lúc đó đã sắp đến giờ học. Sau khi giúp cô bé ấy lắp xích xong, em mới vội vàng phi như tên bắn tới trường thì lại gặp đèn đỏ. Vì là một con người có ý thức tham gia giao thông, nên em lại phải một lần nữa nhắc mình không được phạm luật. Đến khi em đã có mặt ở nhà trường thì lại sực nhớ ra rằng tay em đang bẩn, nghĩ tới việc bàn tay này sẽ làm lem luốc bài vở của cô, em thật không cam tâm! Vì thế, em lại phải chạy đi mượn khăn của bác bảo vệ để lau cho đỡ bẩn. Mặc dù em đã rất cố gắng kì cọ, nhưng kết quả chỉ được đến mức này thôi ạ…

Nói rồi, tôi liền từ từ giơ hai bàn tay vẫn còn lấm vết xích xe đạp chưa được lau kỹ của mình lên. Chứng kiến khuôn mặt của bà cô chuyển dần từ nụ cười khinh khỉnh sang thất kinh rồi bất lực, tôi tự thấy phục mình vô cùng. Được cô cho vào lớp trước ánh mắt trầm trồ thán phục của bọn bạn, tôi thầm tự đắc:”Đáng ra anh phải thi trường sân khấu điện ảnh mới phải!”.




-----


Tiết học ngày hôm ấy diễn ra khá căng thẳng, vì bà cô này nổi tiếng là khó tính nên cả lớp chẳng ai dám nói chuyện gì nhiều, kể cả bàn nhóm tôi cũng không phải ngoại lệ. Đợi đến lúc hết tiết, hai chị em dắt nhau đi vệ sinh, Hiền mới nức nở ôm chặt hai vai của tôi, mếu máo nói.

- Chị ơi! Hôm qua em sốc quá chị ạ! Thật sự em không biết có nên tiếp tục quen Hoàng hay không nữa! Càng ngày em càng bất ngờ quá!

Úp hai bàn tay vào cặp phá phúng phính của cô bé cùng sinh tháng ba nhưng lại cực kì nhạy cảm, tôi chau mày hỏi.

- Lại làm sao thế? Nó quay tay hơn hai lần một tuần à?

- Không! Bà điên à!!! - Nói rồi, Hiền liền vùng ra, không thèm động tay vào cái con người bệnh hoạn kia nữa.

- Thế thì làm sao mà em lại buồn?

- Nó làm chuyện đấy rồi chị ạ! Em biết rằng nó là con trai, cũng đã hơn hai mươi tuôi rồi, có chuyện đấy cũng là bình thường… Nhưng em cứ nghĩ … hức hức… - Vừa nói, Hiền vừa xị mặt lại, chuẩn bị thút thít…

Quá mệt mỏi với cô em Song Ngư đa sầu đa cảm, tôi lại thở dài, gằn giọng nói.

- Nghĩ cái gì?

- Em nghĩ nó cũng là fan Kpop giống em, thì đầu óc cũng phải trong sáng như em. À mà không! Đầu óc thì em không dám nhận là trong sáng, nhưng em không nghĩ là nó lại có thể làm chuyện đó. Đêm qua em đã tự tưởng tượng ra và không thể ngừng khóc chị ạ!

- Chị nghĩ người không bình thường là em đấy chứ không phải nó đâu Hiền ạ! Em thử nghĩ mà xem, nó là con trai, cũng đã hai mươi ba cái tuổi đầu rồi! Chưa làm chuyện đấy thì chắc chắn có vấn đề sinh lý ấy! Fan kpop thì fan kpop chứ…Chị em mình cũng là fan kpop mà chả bựa bỏ xừ ra đấy thôi!!!- Vừa nói, tôi lại vừa áp hai tay lên bả vai Hiền, dịu giọng an ủi.

- Nhưng chị em mình chỉ ăn nói biến thái thôi chứ có bao giờ dám làm cái chuyện đó đâu! Với cả chuyện sinh lý nó yếu hay khỏe thì cũng chả liên quan gì đến mình chị ạ! Em cứ hay trêu chắc “súng” của Hoàng chỉ bé bằng ngón tay út… nhưng thật sự trong đầu em không có quan trọng chuyện đó đâu. Dù sao thì cũng phải 6-7 năm nữa chị em mình cũng mới lấy chồng, chưa chắc đã phải là lấy nó nên em cũng chả thèm quan tâm ý chị ạ!- Hiền thở dài, rồi nó lại phân trần nói.

- Ừ! Chị cũng nghĩ thế đấy! Dù sao mình cũng chỉ trao cái đó cho người sẽ lấy làm chồng sau này thôi. Nhưng chị bây giờ bắt đầu có suy nghĩ yêu là cưới rồi, nên người yêu cũng phải chọn cho cẩn thận em ạ!

- Haiz… Thật ra em cũng nghĩ thế đấy! Em mong có một tình yêu lâu dài chứ không phải dạng tình yêu tính theo ngày như thế này đâu.

- Chuẩn đấy! Ngày xưa tình yêu của chị tính theo năm, rồi theo tháng, bây giờ lại chỉ dám tính theo ngày, được đến đâu thì đến… cũng chả dám hy vọng xa xôi… Mà cũng chẳng hiểu sao bây giờ mình lại mất lòng tin vào tình yêu của cái xã hội ngày nay đến thế…

- Em nói thật với chị chứ… con gái như chúng mình bây giờ không có nhiều đâu. Nhưng cái loại con gái dễ dãi nó lại cứ hiện ra nhan nhản, lại là phần nổi trong xã hội nên bọn con trai nhìn vào cứ vơ đũa cả nắm như thế đấy! Lại tệ cái là chị em mình nói chuyện còn hơi bị biến thái, không thích giả nai, mà phàm càng những con dâm đãng thật nó lại diễn hay vãi ra ý! Thế nên mình mới hay bị hiểu nhầm.- Hiền nói trong bức xúc.

- Ừ! Hiểu nhầm xong chúng nó cứ tưởng bở mình dễ dãi này nọ. Cuối cùng biết không ăn được thì lại té! Đời nó đốn mạt vậy đấy! Mong muốn một tình yêu trong sáng bây giờ sao mà khó quá…

- Nhưng mà cứ nói chuyện như thế thì bố thằng nào nó dám nghĩ là bà trong sáng hả bà Mai già?

- Kệ tao! Bản chất tao nó vậy rồi, không thay đổi được! Thằng nào yêu được thì yêu, không yêu được thì thôi. Kệ! Bắt tao thay đổi tao không làm được đâu! - Trong hai ngày mà bị đến hai đứa oắt con nhắc nhở về chuyện này, tôi chợt cảm thấy có phần khó chịu.

- Thế thì cứ chịu ế thôi… Hô hô!!!

Nhắc đến “ế”, tôi mới sực nhớ ra, kể từ trưa hôm qua đến sáng hôm nay, anh tuyệt nhiên mất tích. Đáng ra theo như thói quen hằng ngày, hôm nào anh cũng sẽ chủ động nhắn tin hỏi han tôi mới phải… Nhưng kể từ hôm qua đến giờ thì tuyệt nhiên không có lấy một tin.

Vào facebook anh để thăm dò thì đập ngay vào mắt tôi là một dòng status viết về người yêu cũ. Hình như một năm về trước, cũng đúng vào ngày này, người yêu cũ của anh ấy ra đi… Chắc anh ấy lại đang chìm đắm trong quá khứ rồi… Lòng tôi chợt dâng lên một nỗi lo…

Tối hôm đó trở về nhà, tôi liền tâm sự ngay chuyện này với người bạn tri kỉ chí cốt của mình - em trai!

- Quân ơi! Chị phải làm sao bây giờ? Anh ý đang nhớ đến người yêu cũ mà quên béng mất chị rồi. Buồn quá Quân ơi!

- Chị cứ bình tĩnh đi. Bây giờ nó đang chìm đắm trong quá khứ, khi nào nỗi buồn qua đi thì nó sẽ lại nhớ đến chị thôi!

- Nhỡ ảnh cũng quên tao luôn thì sao!

- Thì thôi luôn chứ sao? Kiểu đó tiếc làm gì?

- Ừm! Mày nói cũng phải. Kiểu đó tiếc làm gì nhỉ? Thôi kệ vậy! Tao sẽ chờ xem khi nào thì hắn sẽ quay lại, chứ tao tuyệt đối không nhắn tin trước đâu!

………..

Mạnh mồm nói cho sướng miệng là vậy, nhưng quả thật mấy ngày sau, người con trai đó vẫn tuyệt nhiên bặt vô âm tín, khiến cho tôi rơi vào trạng thái vô cùng hụt hẫng. Và khi thứ cảm xúc trống trải ấy trào lên, xâm chiếm lấy suy nghĩ… tôi luôn muốn biết anh đang làm gì? Với ai? Tại sao tự dưng lại biến mất?!!.

Mặc kệ có một thằng em tay trong làm gián điệp hai mang, tôi cũng chẳng dám xuống nước hỏi thăm vì sợ bị hớ… nên lại đành phải gói mình trong im lặng, hàng ngày chỉ lặng lẽ vào facebook của anh chàng đó, cập nhật những dòng status ngắn ngủn. Đôi lúc cũng cảm thấy tim rất nhói bởi dường như anh ta quên bẵng mình luôn rồi…

Chính bởi thứ cảm giác nhức nhối nhớ nhung vô cùng khó chịu ấy mà nó nhận ra rằng… tôi đã chính thức THÍCH ai kia.

………………….

- Aaaaaaa!!! Không thể nào! Em thích anh ta mất rồi chị ạ! Em phát điên lên mất! Cả ngày em nghĩ tới anh ta. Đêm nằm em cũng phải ôm chặt điện thoại vì sỡ bỏ lỡ mất tin nhắn đến của anh ta. Người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như một con mất hồn. Em nói thật là em nhớ lắm ý chị ạ! Em phải làm sao bây giờ chị ơi!!!

Ngồi trong một góc của quán trà chanh ở Chợ Gạo, tôi điên cuồng hét lên vào mặt chị Trâm đang ngồi đối diện khiến chị suýt thì sặc hướng dương. Đặt cốc trà chanh xuống, bả thở dài kết luận.

- Em điên tình rồi Mai ơi! Bình thường em có như thế này đâu? Bình thường em kiêu chảnh lắm cơ mà? Sao bây giờ lại ra nông nỗi này!

- Thì bình thường em toàn được cưa, có thằng nào đang cưa em lại đột nhiên đem con bỏ chợ như thế này đâu? Mà em lại lỡ thích mất rồi chứ! Nói thật với chị là em nhạy cảm cực. Em dễ bị rung động với đối tượng em đã ưng rồi lắm ý! Chả qua em toàn giả vờ lạnh lùng thôi chứ thật sự không phải vậy đâu… Hu hu hu…


- Ôi trời ơi! Điếc tai quá! Tại sao hai chị em độc thân lại đi trà chanh để tâm sự chuyện tình cảm thế này! Thế nên chị mới không thích yêu đương gì mà! Chỉ hẹn hò tìm hiểu thôi là cũng thấy vui rồi! - Cô gái sinh năm 91 thuộc cung Ma Kết có quan niệm tình yêu khá “cởi mở” cho biết.

- Nhưng mà em không thể nghĩ được như chị. Em thích ai thì chỉ có thể hẹn hò nói chuyện với duy nhất một người đó thôi! Em còn không muốn dành thời gian bừa bãi cho những người khác nữa cơ. Vì em cảm thấy phí hoài với những mối quan hệ chả đi đến đâu cả! Bây giờ em còn có suy nghĩ sẽ tìm một người tử tế để yêu lâu dài xong rồi cưới luôn! - Tôi chau mày nói, vô cùng nghiêm túc.

- Ôi trời ơi! Em có bị dở hơi không hả Mai? Đời còn dài, zai còn nhiều, năm bảy năm nữa mình mới cưới xin. Lo sớm làm gì? Bây giờ thì chỉ lo yêu thôi em ơi!!! - Bức xúc trước quan điểm vô cùng cứng nhắc của tôi, chị Trâm liền gào lên phản bác.

- Em cũng không biết nữa… Em cũng muốn suy nghĩ như thế lắm! Nhưng không hiểu sao dạo này em chỉ thích yêu những người đàn ông chín chắn trưởng thành để nhỡ đâu yêu nhau lâu dài thì cưới luôn cũng không thấy hối hận thôi ý chị!

- Thế em thấy thằng này nó chín chắn trưởng thành à?

- Vâng… em cũng thấy thế! Anh ý giỏi lắm chị! Ít ai khiến em vừa thích lại vừa nể lắm! Đàn ông vốn phải khiến em nể thì em mới yêu…

- Ừm! Nếu mà em đã có suy nghĩ nghiêm túc như vậy thì… cưa nó đi! - Chị Trâm trầm ngâm chốt lại.

- Cưa á? Nhưng mà em chưa cưa zai bao giờ. Em không có kinh nghiệm chị ơi! - Tôi hốt hoảng giãy nảy cả người lên.

- Chưa có thì phải tập, cái gì mà chẳng cần lần đầu.

- Thật á? Chị chắc chắn chứ? Chị ủng hộ em à?

- Thế chị không ủng hộ thì cũng em cũng có chịu từ bỏ ý định này không? - Trâm nheo mày hỏi lại.

- Không…

- Vậy cưa đi!

- Ok! Mấy ngày nữa em sẽ bắt đầu!!!

Next trang 2 >>

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!