Chap 31 : Tái ngộ !
------------
Lặng lẽ bước vào trong nhà , cố gắng để tiếng bước chân trở nên nhỏ nhẹ nhất , không muốn đánh thức những người xung quanh , nó vội vã bước lên phòng mình . Lúc đi qua phòng mẹ , thấy cánh cửa mở toang , tò mò khép nép ngó vào trong , con bé không thấy có ai trong phòng cả . “ Chắc là mẹ đi chợ sớm ! “ – Cheer trộm nghĩ thế , rồi nó cũng mặc kệ , xong đâu đấy lại thoăn thoắt trở về phòng mình .
Đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào phòng , nó giật thót tim khi phát hiện ra mẹ đang lặng lẽ ngồi trong phòng đợi nó . Đôi chân nhanh nhẹn dường như chết đứng tại lúc đó . Không thể di chuyển hơn được nữa , sắc mặt nó cứng đơ .
- Mẹ ạ … - Cố gắng bình tâm trước khi bước vào trong , nó thản nhiên đặt chiếc túi xách lên mặt bàn , rồi chào mẹ .
- Tại sao tối qua không về ? – Mẹ lặng lẽ hỏi , giọng điệu vô cùng thất vọng .
- Dạ ! Quán con tổ chức sinh nhật nên con phải ở lại !
- Thế điện thoại đâu mà sao tao gọi không được ?
- Dạ ! Thì điện thoại con hết pin mà .
Nghe đến đây , mẹ liền đột ngột nổi nóng , chất giọng trầm lắng cũng bất ngờ đổi tone quát ầm lên khiến con bé giật bắn cả mình .
- Thế thì vứt mẹ điện thoại đi ! Đến lúc cần dùng thì lại hết pin thì dùng làm cái đeo' gì ! Bực cả mình !
Bị mẹ mắng , nhưng nó không giận , nó chỉ thấy thương , thương vì cảm nhận được sự lo lắng trong từng câu nói của mẹ , trong dòng nước mắt đang chảy dài của mẹ … Chắc đêm qua mẹ tưởng tượng ra nhiều điều bất trắc lắm , thế nên mẹ mới hỏi .
- Gìn giữ bao nhiêu năm mà bây giờ lại ra nông nỗi này đây ! Trời ơi ! Tao sẽ bảo thằng Quang đốt cả cái quán đó cho xem !
Ơ ơ … mẹ đang nghĩ đi đâu đấy … Mặt con Cheer đần thôi' … Vừa bực lại vừa buồn cười ! Biết ngay mẹ lại nghĩ linh tinh nên mới nước mắt ngắn dài như thế ! Và cũng chỉ vì mẹ hiểu nhầm nên nó phải giải thích ngay .
- Ơ kìa ! Con vẫn bình thường mà ! Có làm sao đâu ! Tối qua quán con tổ chức sinh nhật , chúng nó chỉ uống rượu hát hò thôi . Nhưng mà con không uống nhiều nên mới tỉnh táo về nhà được như thế này chứ ! – Ngồi thụp xuống trước mặt mẹ , nó leo lẻo nói dối … nhưng rút cục cũng chỉ để cho mẹ được yên lòng .
- Mày nói thật chứ ? – Ánh mắt mẹ bỗng dưng sáng lên rạng rỡ .
- Vâng ! Con gái mẹ là thế nào chứ ! Mẹ còn không hiểu con à ? Mẹ phải tin tưởng con chứ !
Vừa nói , nó vừa cố gắng ăn nói thật lưu loát để cho mẹ tin rằng nó – vẫn – đang – tỉnh – táo trong cái tình trạng hết sức mơ hồ này . Mơ hồ đến nỗi khuôn mặt mẹ đang dần biến dạng đi trong mắt nó … Đôi mắt , cái mũi , bờ môi … tất cả đều đang méo xệch đi , chảy dài xuống … Nói thế này thì thật bất kính … nhưng thật sự là… hình ảnh của mẹ đang hiện lên trước mắt nó trông không khác gì yêu tinh …
Con bé chỉ muốn nhắm chặt mắt lại để tránh khỏi những hình ảnh kinh khủng đó , nhưng lại không thể , nên nó liền vội vã đứng lên , lấy cớ vào phòng tắm rửa mặt để trốn tránh .
Thấy nó trốn sâu trong phòng vệ sinh một hồi lâu , mẹ cũng chỉ biết thở dài chứ không truy cứu nữa . Bởi mẹ tin nó nên mới cho nó đi làm ở một chỗ phức tạp như vậy . Can đảm chịu bao lời rè bỉu của thiên hạ – những người ngoài cuộc không hề hiểu chuyện – để cho con bé đi đêm về hôm với bao nguy hiểm rập rình như vậy …
Bởi vì mẹ tin vào bản lĩnh của đứa con gái cứng đầu ấy ! Đến mẹ còn chẳng bắt nạt được nó …thì người khác… tuổi gì ?
…………………
Nhốt mình trong phòng tắm , vội vàng khóa trái cửa lại , lúc này nó mới thực sự cảm nhận được không gian riêng tư khi thoải mái ngửa mặt lên để dòng nước ấm đang mơn man tan chảy trong cơ thể vô cùng mệt mỏi của mình . Gột sạch đi những bia rượu , thuốc lá đang ám đầy cơ thể … Bảo sao khi “ người ta “ đụng phải mình , họ lại có cảm giác khó chịu đến thế … khó chịu y như khi mình đang tự nhìn mình bây giờ vậy .
Nước ấm quá ! Nhẹ nhàng quá ! Mơn man trên da thịt ! Thật tuyệt vời !
Nó cứ muốn hưởng thụ như thế này mãi … Tuyệt đối chẳng muốn dừng lại …
Cảm giác như thời gian và không gian xung quanh đều đang ngưng đọng cả …
Chẳng phải bận tâm suy nghĩ đến bất kỳ điều gì nữa…
Cứ thế này mà thả lỏng mình thôi …
…..
Và nếu như … không có tiếng thằng Quân gọi í ới vì thấy chị nó đã ngâm mình ở trong phòng tắm quá lâu … thì con Cheer cũng không hề biết rằng 15 phút vừa qua nó đang để nước từ vòi hoa sen chảy thẳng vào mặt , vào mũi , đến nỗi khi bừng tỉnh thì gần như chết sặc !
Hú hồn ! Nó bàng hoàng tỉnh lại , vỗ cho mình vài cái vào mặt , nhưng không dám tát nhiều … vì sợ chuyện cũ lại xảy ra . Con bé mau chóng mặc lại quần áo rồi lóc cóc chạy ra phía bên ngoài ban công . Trời lúc này mới vừa sáng , ánh mặt trời vẫn còn chưa chói chang . Dạng ánh sáng dịu dàng lẫn trong làn mưa xuân lất phất này khiến cho nó cảm nhận đất trời xung quanh đang vô cùng thanh tịnh . Lặng ngắm làn mưa từ bên trong nhà , rồi càng lúc , ánh mắt nó lại càng đăm đắm nhìn theo từng hạt mưa rơi theo một chiều thẳng đứng xuống dưới mặt đường . Tự dưng Cheer muốn biết … mưa rơi xuống mặt đất thì trông sẽ thế nào ? Thế là nó lại lò dò từng bước như một cái xác không hồn , cuốn theo giọt mưa ấy … ngả người mỗi lúc một cong hơn … cúi hẳn đầu xuống để bám theo giọt mưa rơi tõm xuống những vũng nước đang lênh láng ở dưới mặt đường . Nhìn từng giọt mưa đua nhau hạ cánh xuống mặt nước đục ngầu rồi lại rì rào lan rộng ra xung quanh , bắn lên thành từng hạt nhỏ li ti trông thật … cuốn hút …
Cuốn hút đến độ … nếu không có tiếng con Nhan Nhan đang kêu ư ử khi nhìn thấy cơ thể nó lúc này đã nghiêng đến hơn 45 độ tựa trên thành ban công , đôi chân ngắn chới với cố nhoài ra ngoài để nhìn mưa rơi … tưởng chừng như chỉ cần cố với thêm một chút nữa… là nó sẽ cắm thẳng đầu từ tầng ba xuống mặt đường ngay tức khắc !
Giật bắn cả mình ! Con bé vột vàng chạy ngược vào bên trong ngay lập tức .
May mà vừa kịp hoàn hồn , không thì thật đúng là chết chắc !
Ôm ghì con Nhan Nhan vào trong lòng , nó cảm ơn con mèo cưng của nó rối rít .
Con mèo đanh đá đang đến kì “ muốn làm mẹ “ nên người cứ mềm nhũn ra , ngoan ngoãn nhìn cô chủ nó nằm gục trên giường , mặc cho cô ta tha hồ mơn trớn vuốt ve để thỏa mãn sự thiếu thốn bạn tình của mình …
Nhìn con mèo , tự dưng Cheer lại có hứng muốn ký họa nó … Thế là ngay lập tức , con bé liền bật phắt dậy , ôm Nhan Nhan đặt cái phốc lên trước mặt bàn , rồi lôi tập giấy ra , với cây bút mực trong tay , nó liên tục đưa những đường dọc ngang nhanh như một cái máy … Chỉ nhoáy một cái , 2 phút sau , con mèo đã ra đời trong trạng thái phê pha của con bé …
Chà ! Đẹp hơn là khi tỉnh táo , ngồi căn đo đong đếm từng tí một rồi mới vẽ rất nhiều ! Chả trách mấy ông họa sĩ đôi khi mất cảm hứng cũng phải “ làm một tí “ để cho nó hưng phấn thì phải .
Vẽ mèo , rồi lại vẽ nhăng vẽ cuội . Chả hiểu sao trong lúc đó đầu óc nó lại nảy nở ra nhiều ý tưởng mơ hồ đến thế . Đầu nghĩ là tay làm việc , mà không hiểu sao đôi tay nó lúc đó lại có thể max công suất đến thế . Từng đường nét được đưa nhanh như một cái máy … Thoăn thoắt thoăn thoắt , không ngừng nghỉ …Và toàn là những hình vẽ trừu tượng mà con Cheer chắc rằng :” Bây giờ thì trông thật đẹp ! Nhưng đến lúc tỉnh thì chắc chả hiểu là mình đã vẽ cái gì đâu ! “ . Tự dưng nó lại cười nhạt .
Mà thôi ! Cũng mệt quá rồi ! Nhìn vào thằng em đang yên giấc ngủ say , Cheer chỉ muốn nhào tới ôm trầm lấy nó rồi thiêm thiếp ngủ là vừa .
Nghĩ là làm , nó liền vội vàng lăn tới , lay thằng Quân dậy , liên tục chọc phá không cho thằng bé ngủ , bắt nó phải dậy nói chuyện với mình trong khi chỉ còn 30 phút nữa là nó đã phải dậy đi học .
- Chị vừa đi đâu về mà mùi kinh thế … ? – Mắt nhắm mắt mở , thằng bé lè nhè nói .
- Sinh nhật quán …
- Sinh nhật quái gì mà giờ này mới về ?
- ….
……………..
Sau khi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho người duy nhất mà nó cảm thấy rằng có thể tâm sự ngay lúc này , thằng bé chau mày nói .
- Chỗ làm kiểu đấy thì nghỉ mẹ đi !
- Ừ ! Thì chị cũng định thế ! Nhưng phải chờ nốt tháng đã !
Nói xong , nó lại ngước mắt nhìn lên trần nhà , bao nhiêu suy nghĩ mơ hồ lại dội về tâm trí … Nghỉ việc ư ? Sau chuyện này thì quả thật là nó cũng muốn nghỉ luôn thật đấy !
Nhưng sắp tới là thi tốt nghiệp rồi , học phí đội giá , rồi còn bao nhiêu khoản phải lo , nó không muốn thêm một lần nữa trở thành gánh nặng về cả vật chất lẫn tinh thần cho mẹ … Thế cho nên… thật sự khó nghĩ quá !
Có khi vẫn phải cố cắn răng chịu đựng , dĩ hòa vi quý mà sống , mà làm việc tiếp cho nó qua những ngày u ám này thôi !
Nhắm chặt mắt lại , nó cố ngủ , lúc này đã là hơn 7 giờ sáng , cứ ngỡ từ lúc bị lừa cho đến bây giờ chắc thuốc cũng phải hết tác dụng rồi … nhưng không ngờ… mọi chuyện bây giờ mới chỉ là bắt đầu !
Mỗi khi nhắm mắt lại , tiếng quạt trần quay lẫn với tiếng nước mưa đang rơi lao xao rí rách như hòa trộn lại thành một bản nhạc dance khó tả . Trong chốc lát , những tiếng nhạc xập xình trong căn phòng náo loạn kia lại đột ngột quay trở về tâm trí , những ánh đèn xanh tím cứ liên tục thoắt ẩn thoắt hiện trong trí óc nó … liên tục giày vò ngay cả trong giấc ngủ .
Cố nghiến răng nắm chặt tay và nhắm nghiền mắt , cố gắng chống chọi với những hình ảnh vô cùng hoang tưởng , nhưng vẫn không lại . Ảo giác mỗi lúc một lớn dần khiến cho căn nhà xung quanh nó bỗng nhiên trở nên thật xập xệ , xoay mình nhìn lại khuôn mặt yên bình của thằng em trai đang nằm say giấc ngủ ở bên cạnh , nhưng rút cục , thứ mà nó nhận được cũng chỉ là một con quái vật ! Nhìn thằng bé mỗi lúc một xấu xí và đáng sợ , đến nỗi Cheer rùng mình không dám nhìn vào nữa , không muốn để cho hình ảnh thằng bé mỗi lúc một trở nên xấu hơn trong mắt mình .
Nó quyết định bật dậy !
Lại một lần nữa chui vào phòng vệ sinh , rửa mặt đánh răng cho thật sạch sẽ , trở về phòng mình chỉn chu lại quần áo , sắp xếp sách vở rồi quyết định xuống nhà đi học .
Vẫn muốn đi học ! Cố được bao nhiêu thì vẫn cứ cố ! Dù sao thì cũng sắp thi kết thúc học kì một rồi cơ mà …
Nó còn phải đi để ghi chép bài cho cả thằng Ben . Một người mang trách nhiệm của cả hai người thì phải cố gắng gấp đôi thôi !
…………………
Bước đi loạng choạng xuống tầng một , nhìn dãy cầu thang lúc này trông ngoằn nghèo hơn lúc trước , từng bậc như lún xuống , cảm tưởng sắp sụt lở đến nơi vậy . Bám chắc vào thành cầu thang , nó cố gắng vịn thật chặt rồi hướng ánh mắt mình về một điểm chính , vững bước đi xuống nhà .
Vừa nhìn thấy nó , mẹ liền quay ngoắt ra hỏi .
- Vẫn còn định đi học à ? Mệt thế sao không nghỉ đi !
- Thôi ạ ! Con có mệt gì đâu ! – Nó gượng cười .
- Vậy ăn chút gì rồi hẵng đi ! – Vừa nói , mẹ vừa dọn mâm cơm ra cho nó . Nhưng lúc nhìn vào thức ăn , tự dưng nó lại thấy buồn nôn … Cố nuốt một miếng cơm , tự dưng nó thấy cả người nôn nao hết thảy … Không thể nhịn hơn được nữa , con bé chạy nhào vào phòng tắm .
Chứng kiến cảnh tượng đó , mặt mẹ nó liền tái ngắt lại .
……
“Ọeeeeeeeeeeeeeeeeeee!!!!”
Vừa bước vào phòng vệ sinh , nó vội vàng nhào ngay xuống bồn cầu , nôn thốc nôn tháo , cảm giác như toàn bộ ruột gan đều được lôi ra hết cả … Đến lúc tất cả đã được trào ra hết , nó lại cảm thấy bên trong bụng rất rỗng , rất thoải mái , không còn trương phình lên như lúc trước … Tự dưng lại cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút , bởi vì mệt , bởi vì không còn sức lực đâu mà suy nghĩ nữa….
Lóc cóc trở về phòng , nó quyết định ném phịch mình lên chiếc giường … rồi lăn kềnh ra ngủ…
Và lúc này … thì thật sự là ngủ !
Một giấc ngủ tuy rằng khá khó khăn … nhưng vẫn chấp nhận được !
4 giờ chiều , nó trở mình tỉnh dậy , nheo mắt nhìn vào đồng hồ và cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi kim ngắn kim dài đã không còn phân thân thành nhiều mảnh nữa , có vẻ như tác dụng của thuốc cũng đã đến hồi tan biến rồi . Cheer ngồi bật dậy , nhấc mình ra khỏi chiêc giường , nhưng vừa đặt chân nhìn xuống mặt đất , nó lại cảm thấy choáng váng , những đường hoa văn trên nền đá thạch anh vẫn tiếp tục chuyển động … Tuy nhiên , sau vài cái chớp mắt , chúng lại ngoan ngoãn trở về vị trí cũ . May quá ! Thế này là có thể tự lái xe đi làm được rồi !
Xuống nhà tắm rửa rồi nhét vội vào bụng mình một ít thức ăn , chải chuốt lại đầu tóc , nó quyết định hôm nay đi làm sớm .
Vừa bước đến bậc cửa , bước chân của nó bỗng dưng dừng khựng lại một cái , nghĩ lại chuyện vừa xảy ra đêm qua , nó không sao ngăn nổi huyết áp của mình lại tăng cao … Nhưng cố dìm chúng xuống , con bé lấy hơi thở đều đặn hơn , mọi chuyện sẽ chỉ để trong lòng , từ nay sống đề phòng là được rồi ! Nghĩ thế , nó lại rảo bước đi vào quầy thu ngân , nở nụ cười thân thiện chào anh quản lý như mọi ngày .
- Ơ ! Mai hôm nay đi sớm nhỉ ! Hôm qua chơi cả viên như thế mà vẫn còn sức đi làm cơ à !
- Chắc quen rồi ! – Ông giám sát bồi vào thêm .
- Dạ không ạ ! Cái thứ đó… em đã xài bao giờ đâu ! – Con bé khẽ cười nhạt .
- Chưa xài bao giờ á ? Lại điêu ! – Vừa nói , lão Tuấn vừa bĩu mỗi , rồi lại cười khà khà – Thế thì em đúng là trâu bò quá ! Lần sau chắc phải cho hai viên mới bệt được ! Ha ha !
Chẳng biết nói gì hơn nữa ! Loại người này đúng là quá trơ tráo rồi ! Sao những lời như thế mà hắn ta cũng có thể nói ra được nhỉ ? Tức đến nghẹn cả họng nhưng vẫn phải giả vờ làm ngơ , nó chỉ mỉm cười lịch sự rồi lại mau chóng trở về vị trí của mình , nghiêm túc làm việc .
Ừ thì… Vậy là quá đủ rồi nhé ! Không có đùa cợt chơi bời gì nữa ! Từ giờ trở đi , đi làm thì chỉ có đi làm , chẳng có chuyện vui vẻ đùa bỡn gì với đám con trai đốn mạt đó nữa đâu !
………..
Mặt lạnh như tiền , nó bước ra khỏi quầy thu ngân , rồi tiếp tục làm công việc dọn dẹp của mình , cho đến khi nghe thấy đàm báo đón khách vào phòng VIP , Cheer vội vàng chạy về vị trí .
Đám khách VIP lên lần này toàn mấy lão khọm già , bụng phệ , vài tên cường tráng đô con còn lại cũng toàn xăm trổ đầy người … nhìn phát khiếp !
Vừa nhìn thấy khách lên , nó lại vội vàng ra đón , rồi nhanh tay bấm cầu thang máy cho họ , nhưng đến lúc đưa khách lên phòng , mấy lão già mới bắt đầu giở quẻ.
………………
Yên vị trong cầu thang máy , một thằng già bắt đầu giở giọng ve vãn đong đưa .
- Em này ! Tí nữa lên hát với bọn anh một tí cho vui nhé ! – Vừa nói , lão vừa từ từ giơ tay lên định đụng vào người nó . Nhưng với phản xạ kịp thời , nó vội vàng né người sang một bên .
- Dạ không ạ ! Bọn em không có nhiệm vụ ở trên đó ! – Vẫn giữ giọng lịch sự , nó cố gắng giữ bình tĩnh để không phải giở giọng khiếm nhã với những loại người này.
- Sao lại không ! Lên đi ! Anh sẽ cho em tiền ! – Vừa nói , lão vừa rút ở trong túi quần ra một cộp dày khoảng 20cm toàn những tờ 500.000 vnđ rồi dúi mạnh vào tay nó khiến con bé đứng sững cả người , vẻ mặt tái sầm lại , nó trầm giọng nói .
- Anh cầm lại cho !
- Sao thế ! Hay là em chê ít à ? – Nói rồi , lão lại tiếp tục tháo chiếc vòng vàng hình mắt xích nặng trịch trên cổ của mình ra , dúi vào tay con bé …
Hết sức chịu đựng rồi , nó lập tức nhét hết tất cả trở lại phía lão , rồi cười nhạt .
- Anh này ! Anh chưa được học phép tôn trọng người khác bao giờ à ?
Giọng điệu mỉa mai nhưng vô cùng nhẹ nhàng được thốt ra từ cái khuôn miệng xinh xắn của con bé khiến nụ cười khả ố trên khuôn mặt của lão già da đen liền đông cứng lại . Nhưng lão vẫn cố nhếch mép nói .
- Có sao đâu ! Chỉ đơn giản là một lời đề nghị thôi mà !
- Không phải với ai lời đề nghị như thế này cũng là hợp lý anh ạ ! Mong anh giữ lịch sự cho !
Nó vừa nói dứt lời , cũng là lúc thang máy được mở ra , con bé cúi đầu mời mấy ông quan khách ra khỏi thang máy . Trước thái độ vô cùng cứng rắn của nó , chẳng ai dám trêu chọc gì nữa , họ quyết định rủ nhau lặng lẽ ra ngoài .
………
Mấy lão đàn ông vừa ra ngoài , con bé liền thở phào nhẹ nhõm , rồi lạnh lùng bấm thang máy trở về tầng một , nhưng vừa tới nơi , cánh cửa lại đột ngột được mở ra nhanh hơn nó nghĩ … Vị khách xuất hiện trước mặt khiến cho con bé bất ngờ cứng đơ trong thang máy , đôi mắt to tròn giãn căng ra hết cơ nhìn vào vị tiền bối mà nó đã không gặp bấy lâu nay …
Khóe miệng hồi hộp lắp bắp …
- Sư… sự phụ ?
Chap 32 : Duyên số !
Bình thản bước vào trong thang máy , bà điềm nhiên quay sang hỏi nó :
- Ta phải lên tầng mấy ?
- T… tầng… tầng 5 ạ … - Cố gắng trấn tĩnh lại mình , nó vẫn đang tròn mắt ra nhìn bà cụ rách rưới lôi thôi đã lâu không gặp nay lại có sự lột xác ngoạn mục . Vẫn là khuôn mặt ấy , dáng người ấy , nhưng giờ đây nhìn lịch lãm sang trọng hơn rất nhiều. Chỉ có điều , trông bà như một “big mama” xã hội đen vậy !
- Sao… sao sư phụ… trông lạ thế ? Con suýt không nhận ra ! – Nó vẫn lắp bắp trong sự ngạc nhiên .
- Vẫn còn nghĩ ta là ăn mày thật ư ? – Khẽ nhếch môi cười , rồi khuôn mặt bà lại trở về vẻ khoan thai … Vừa đúng lúc cửa thang máy tầng 5 mở ra . Trước khi quay lưng đi , bà còn ngoái đầu lại nói .
- Cuối giờ hãy ở lại đợi ta ở cửa sau ! Nếu còn muốn gặp ta …
……..
Cánh cửa thang máy dần dần khép lại , đem theo bao nỗi niềm khó hiểu của con bé cũng bị đóng sập theo .
……………………
Trở về quầy lễ tân , đầu óc nó vẫn đang chìm trong mông lung khó hiểu , rút cục thì bà cụ là người như thế nào ? Lúc thì lôi thôi lếch thếch như một bà già ăn mày đơn thuần , khi thì lại lịch lãm sang trọng nhưng lạnh lùng như một quý bà xã hội đen … điểm chung duy nhất chỉ là sự bí ẩn vô cùng khó giải . Sống ở thời đại này mà ngay đến số điện thoại cũng không có để liên lạc , toàn xuất hiện bất thình lình …
Đang hoang mang suy nghĩ , bỗng , có tiếng dép guốc lộp cộp từ phía cửa sau dội lên , tiếng cười nói nắc nẻ lả lơi vang lên phá tan dòng suy nghĩ của nó . Con bé giật mình , vừa quay ngoắt lại thì đã thấy đám “ nhân viên “ đang hướng ánh mắt dò hỏi về phía nó , chờ đợi con bé dắt lên phòng .
- Phòng VIP , tầng 5 các bạn nhé ! – Nó thờ ơ quay ra chỉ phòng .
Chờ cho đám nhân viên đi hết , Cheer lại hướng ánh mắt lên camera ở trong phòng khách , cùng chị Ly thu ngân đoán những người sẽ phải “ next out “ … Như một trò cá cược giải trí .
- Đứa tóc ngắn dập xù , con bé váy đen … - Cheer chỉ điểm … rồi chắc mẩm là mình sẽ thắng .
Y như rằng , 10 phút sau , con bé tóc dập xù xuất hiện … mặc một chiếc jumpsuit trễ vai ngồi xuống bên cạnh nó , mặt mũi bơ phờ . Khẽ ngước sang nhìn , nó lại nhận ra khuôn mặt quen thuộc . Nếu nhớ không nhầm thì đây đã là lần thứ tám kể từ khi đi làm nó chạm mặt con bé này . Nhưng hôm nay trông nó có vẻ mệt mỏi hơn mọi ngày . Vẻ mơn mởn của cô bé sinh năm 93 đã sớm héo úa theo dòng thời gian , bào mòn qua những tháng ngày hành xác . Thay vào đó là sự già nua , từng trải trong đôi mắt đục ngầu , và cái cách nó lim dim cầm điếu thuốc , đưa lên miệng hút phì phèo trông thật điệu nghệ . Thỉnh thoảng lại phả nhẹ ra những làn khói mơ hồ huyền ảo , quyện đặc lại trong cái không khí u ám của thứ ánh sáng mập mờ này khiến Cheer phát tởm ! À ! Tất nhiên không phải Cheer kinh tởm con bé này , nó chỉ căm ghét mùi thuốc lá , bởi bản thân cũng là một đứa đã từng dính phải thứ thuốc đáng sợ này trong suốt một tháng trời và may mắn cai được nên bây giờ ai phì phèo trước mặt là nó chỉ muốn giật phắt ra , và vứt đi thật xa .
Nhưng rút cục , bên cạnh nó bây giờ lại là một “ ******* “ , một “ em cưng “ của lão Hùng , nên nó lại đành ngậm bồ hòn làm ngọt . Nheo mắt cười hỏi :” Trông bạn có vẻ mệt … Hôm nay đi được bao nhiêu khách rồi ? “ – Một câu hỏi nghe chừng có vẻ quan tâm nhưng lại không kém phần mỉa mai chua chát , nhưng tất nhiên , đối với “ bọn họ “ thì đó lại là cách hỏi han thường lệ bình thường . Vậy nên , vẫn rất thản nhiên , tóc xù ngước mặt lên , thở dài trả lời : “ Hai tăng rồi , cũng mới kiếm được hơn củ thôi , mệt dã man “ . Nói rồi , con bé lại cúi gục mặt xuống , trầm ngâm chờ “ cò “ nhà nó đưa về .
Haiz… Đúng là số phận con người ! Có kẻ làm hộc mặt ra mà cả tháng cũng chỉ được hai triệu bạc , có kẻ lại chỉ cần ngồi vài tiếng trong một buổi tối cũng đã kiếm đủ cả tháng lương của người kia . Nhưng tất nhiên , ánh mắt người đời nhìn vào cả hai sẽ có sự phân biệt. Và nếu để cho nó lựa chọn lại , chắc chắn nó vẫn sẽ chọn lựa ánh mắt tôn trọng hơn … chứ đời nào lại để người đời nhìn vào khinh bỉ chỉ vì vài đồng bạc ?
Nghĩ đến đây , bỗng dưng nó lại nhớ đến câu nói của chị lễ tân hồi trước còn làm cùng nó . Đã không dưới một lần , nó nghe chị chau mày hỏi mỗi khi nhìn thấy đám ca-ve phải dàn hàng như đồ khuyến mãi đã hết hạn sử dụng trong siêu thị , rồi đứng mặc nhiên cho mấy thằng râu dài bụng phệ sờ mó chọn lựa như những món đồ rẻ tiền. Mỗi lần như thế , hai chị em lại chơi trò cá cược đoán người sẽ bị next out thông qua camera được zoom thẳng vào tận cửa phòng kín .
“ Mai này ! Sao bọn nó vẫn còn đủ chân đủ tay mà lại phải đi làm cái nghề này nhỉ ! Mất công tô son chát phấn cả buổi tối rồi dưỡn dẹo đến đây cho các ông ngắm nghía , không được chọn thì lại mất công đi về . Coi cứ mạt hạng sao ý ! “
“ Vì chúng nó chẳng còn nghề nào khác để mà làm nữa chị ạ “ – Cheer cười đáp .
“ Sao lại không có nghề nào ? Làm thêm như chị em mình thì không phải là nghề à ? Cũng kiếm đủ tiền tiêu vặt mà ? Với lại , bao người què chân cụt tay người ta còn chịu khó lao động được , sao bọn này phải chọn cái nghề để người đời khinh bỉ như thế nhỉ ?”
Nghe chị kể trong bức xúc , Cheer lại cười nhạt đáp . Phải chăng nó đã chứng kiến quá nhiều chuyện như thế này nên bản thân cũng chẳng còn thấy lạ lẫm nữa ?! Giọng nói mỉa mai đi kèm vài câu châm biếm lại bắt đầu vang lên .
“ Chị ơi ! Sao chị lại đi so sánh khập khiễng như thế ? Đối với chúng mình , một tháng chỉ cần vài triệu để tiêu là đủ , nhưng còn đối với chúng nó , đôi khi đó chỉ là tiền tiêu một tối mà thôi . Mà bảo chúng nó làm việc bục mặt ra chỉ để kiếm tiền đốt vào một đêm thì chúng nó có chịu được không ? Không đâu ! Người ta có lòng tự trọng thì người ta lao động bằng trí óc hoặc chân tay để kiếm tiền . Còn bọn nó thì lại thích để lũ đàn ông động chân chạm tay vào cơ thể mình để có tiền ! Có chăng thì cũng chỉ trách cái bản lĩnh của chúng nó không vững , chứ chẳng thể trách dòng đời đẩy đưa . Bản thân chị em mình cũng đang phải làm việc trong cái vũng bùn này mà sao chị em mình chẳng bị hôi tanh mùi bùn ? Bởi vì bản chất của mình khác . Những cái lý do đẩy đưa cho cuộc đời cũng chỉ là sự chối tội của thói chây lười mà thôi ! Quen nằm ngửa ăn sẵn rồi , không thay đổi được đâu “ .
Nói đến đây , nó lại cười đắng cay .
Chà ! Tại sao nói về “ phò “ nó lại có thể kể rõ được đến như thế nhỉ ? Bản thân nó có phải một ******* đâu ? Nhưng bản thân một ******* đã cướp mất thứ hạnh phúc yếu ớt lụi tàn nơi gia đình nó . Đập vỡ chúng ra và thu nhặt tất cả những gì còn sót lại . Cuốn nhẹm đi , gọn gàng , sạch sẽ . Đẩy nó đến nước phải đi làm ở những chỗ như thế này đây ? Bảo sao nó không uất , hỏi sao nó không hận ?
Nhưng tất nhiên , nó chỉ thương hại chứ không hề ghét bỏ . Bởi mỗi người có một số phận , một cuộc đời riêng mà ! Mình không phải người ta , mình cũng chẳng thể đứng trên vị trí của người ta mà phán xét . Nhưng để mà yêu quý thật sự thì không đời nào . Thế mà bây giờ , nó lại phải ngồi đây , tâm sự với một “ ******* “ trong lúc chờ khách lên nữa cơ đấy ! Thật đúng là cuộc sống mà ! Cho dù có vô cùng ghét bỏ thì ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười thật tươi , nói chuyện thật thân thiện . Không tôn trọng thì cũng không thể tỏ ra khinh bỉ . Về cơ bản thì công việc của một lễ tân đơn thuần như nó chính là vậy đấy !
[ 5 phút sau ]
“ Đoàngggggg !!! “
Tiếng súng đột ngột vang lên từ tầng năm dội xuống phá tan dòng suy nghĩ tiêu cực của nó . Vội vàng ngỏng cổ lên tầng năm hóng hớt , nó cố tình bấm thang máy lẻn lên phòng vip để xem vừa xảy ra chuyện gì .
Nhưng tiếc thay , vừa lên đến nơi thì đã bị mọi người chặn lại . Nghe nói là do hôm nay khách đông nên âm thanh làm việc không tốt , anh trưởng phục vụ bàn chạy vào nói chuyện với khách thì bị ông ý dí súng vào đầu dọa bắn .
Đứng từ bên ngoài mà vẫn còn nghe thấy tiếng đám xã hội đen đang rú loạn lên “ Bắn đê ! Bắn chết mẹ nó đi ! Làm ăn như *** ý ! “ thì cũng đủ hiểu độ hot trong đó dâng cao đến mức nào rồi .
Phải đợi mãi đến một lúc sau , mới thấy ông trưởng bàn bủn rủn bước ra ngoài , khuôn mặt tái ngắt , chắc cả đời chưa bao giờ hình dung ra có ngày mình sẽ bị dí súng vào đầu như thế này . Chỗ ổng lướt qua còn thấy có một vệt nước chảy dài… chắc là do hoảng quá đây mà !
Tình hình càng lúc càng trở nên hỗn loạn khi ông trưởng bộ phận âm thanh vào phòng xin lỗi khách , sau đó là những tiếng loảng xoảng nổ lên , tiếng rè rè của cây mic sau khi bị ném mạnh xuống đất trở nên méo mó tồi tàn . Mặt ông Hưng trở nên tái nhợt , đứng chết chân tại chỗ … Có lẽ , nếu như không may mắn có sự trở về kịp thời của anh Ryan đứng ra dàn xếp ổn thỏa thì ngày hôm nay tại quán đã có trận đánh nhau to rồi !
Không hiểu anh đã dùng đến chiêu bài thần kỳ gì … mà khi bước ra , họ lại quàng vai bắt tay nhau vui vẻ ra về . Nhất là thái độ giữa anh và sư phụ , dường như có vẻ đã quen biết nhau từ lâu , nhìn cách nói chuyện thì thấy không hề khách sáo , thậm chí còn rất cởi mở … Quả là đáng ngờ !
Lúc sư phụ đi qua chỗ nó , bà cũng khéo léo nháy mắt cho nó khiến con bé sực nhớ ra chuyện mình phải làm .
……….
Cuối giờ làm , khi kim đồng hồ vừa chạm đúng số 12 , Cheer vội vàng xách túi chạy ào xuống tầng dưới , nhưng vừa tới nơi thì đã nghe thấy tiếng xô xát của đám thanh niên manh động . Hình như là một vụ ẩu đả giữa hai băng nhóm mà một trong số đó chính là hội của sư phụ , còn đội còn lại thì nhìn có vẻ trẻ trâu … không đáng bận tâm cho lắm !
Đang lò dò định bước ra ngoài , núp vào một góc an toàn gần nhà mình để xem thì đột nhiên … tiếng còi cảnh sát đột ngột vang lên khiến tất cả trở nên náo loạn !
Đáng ghét ! Đang đến phần li kì thì tự dưng lại bị phá đám . Trốn trong bụi cây mà Cheer tức lộn cả ruột . Đúng lúc đó , một bóng người chợt chạy sượt qua , phóng ngay vào ngõ nhà nó … hình như là hòng chạy trốn khỏi sự rượt bắt của bọn cảnh sát . Nhưng … nếu như không nhầm thì tiếp tục đi nữa là thằng ngu ấy sẽ đâm đầu vào ngõ cụt .
Máu anh hùng nổi lên , Cheer đột ngột lao vút ra ngoài , nắm lấy tay tên điên kéo tuột vào nhà mình , dúi đầu hắn xuống cho núp vào trong cửa ở phía bên góc cổng . Mặc cho tên điên cứ liên tục vùng lên chống trả , cho đến khi đèn cảnh sát chợt lướt sượt qua . Tên điên mới từ từ trở về trạng thái yên lặng …
Sau khi sự truy bắt của cảnh sát đã dần dần lắng xuống , Cheer vội vã bỏ tay mình ra khỏi người hắn . Đến lúc này , ra ngoài ánh sáng , hắn mới kịp định thần lại … con nhỏ đang đứng trước mặt mình chính là con nhóc mà chiều nay cái Nhi đã đưa hình cho hắn nhờ xử lý … Nhưng sao lại … bây giờ đột nhiên trở thành ân nhân… thật khó xử !
- Này ! Em là Cheer hả !
- Không ! Em là ân nhân của anh ! – Mặt nó tỉnh bơ trả lời , nhưng lại thấy mặt anh ta nhăn lại , con bé mới xua tay cười – Đùa đấy ! Sao anh biết em !
- À ờ… Thì như này… Em với cái Nhi có thù oán gì với nhau vậy ?!
- Nhi ?...
[ Trở lại buổi sáng hôm đó ]
Sáng chủ nhật , trong khi Chan còn đang điên loạn vì suốt tối qua không gọi được cho Cheery thì chuông báo khách nhà hắn đã bị bấm phá liên hồi . Cau có bước xuống nhà , Chan lại càng ngạc nhiên hơn khi biết kẻ làm phiền mình chính là Nhi …
Sáng sớm ra mà đã đến đây làm gì ? Chan còn chưa kịp mời , Nhi đã chạy ào vào , nói rằng hôm nay muốn làm ăn sáng cho hắn .
Ừm… làm thì làm … con nhóc bệnh tật đó thích làm gì thì làm … Chan cũng chẳng buồn chấp ! Nhắc nhở nó vài câu cấm phá hỏng gian bếp nhà hắn , rồi Chan lại đi ngủ , chờ đến khi dậy có thức ăn là vừa .
Được Chan cho phép tự tung tự tác trong phòng bếp , cái Nhi hớn hở ra mặt , nó cứ lăng xăng chạy đi chạy lại mãi , cho đến khi mọi thứ đều xong xuôi , con nhóc mới hí hửng bê lên cho thằng Chan ...
Nhưng …
“ Chó ghẻ đầu chết tiệt ! Làm cái quái gì mà không nghe điện thoại thế ! “
Tiếng thằng Chan mắng một ai đó khi đang nằm ôm điện thoại khiến cái Nhi chợt dừng khựng lại ở cầu thang … Bản năng của con gái khiến nó liền nhẹ nhàng áp sát tai mình vào cánh cửa , lặng lẽ lắng nghe .
“ Cheer chó chết ! Tôi mà bắt được thì cô chết với tôi ! “
……
“ Choang !!! “
Cả khay cơm lập bức bị đổ cái rụp xuống mặt đất …
Nhi lúng túng ngồi thụp xuống dọn dẹp , tay chân bủn rủn …
Nghe thấy tiếng động , thằng Chan cũng chạy ra xem sao …
Thấy mặt Nhi trắng bệch , trông thẫn thờ như người mất hồn , hắn cũng không khỏi lo lắng .
- Em làm sao thế ?
Vội gạt tay hắn ra , con bé mỉm cười gượng gạo , nói rằng “ em không sao “ , nhưng nỗi hận đối với Cheery ở trong lòng nó thì mỗi lúc dâng lên một lớn … Nhi quyết sẽ trả thù …
Chap 32 : Duyên số !
Bình thản bước vào trong thang máy , bà điềm nhiên quay sang hỏi nó :
- Ta phải lên tầng mấy ?
- T… tầng… tầng 5 ạ … - Cố gắng trấn tĩnh lại mình , nó vẫn đang tròn mắt ra nhìn bà cụ rách rưới lôi thôi đã lâu không gặp nay lại có sự lột xác ngoạn mục . Vẫn là khuôn mặt ấy , dáng người ấy , nhưng giờ đây nhìn lịch lãm sang trọng hơn rất nhiều. Chỉ có điều , trông bà như một “big mama” xã hội đen vậy !
- Sao… sao sư phụ… trông lạ thế ? Con suýt không nhận ra ! – Nó vẫn lắp bắp trong sự ngạc nhiên .
- Vẫn còn nghĩ ta là ăn mày thật ư ? – Khẽ nhếch môi cười , rồi khuôn mặt bà lại trở về vẻ khoan thai … Vừa đúng lúc cửa thang máy tầng 5 mở ra . Trước khi quay lưng đi , bà còn ngoái đầu lại nói .
- Cuối giờ hãy ở lại đợi ta ở cửa sau ! Nếu còn muốn gặp ta …
……..
Cánh cửa thang máy dần dần khép lại , đem theo bao nỗi niềm khó hiểu của con bé cũng bị đóng sập theo .
……………………
Trở về quầy lễ tân , đầu óc nó vẫn đang chìm trong mông lung khó hiểu , rút cục thì bà cụ là người như thế nào ? Lúc thì lôi thôi lếch thếch như một bà già ăn mày đơn thuần , khi thì lại lịch lãm sang trọng nhưng lạnh lùng như một quý bà xã hội đen … điểm chung duy nhất chỉ là sự bí ẩn vô cùng khó giải . Sống ở thời đại này mà ngay đến số điện thoại cũng không có để liên lạc , toàn xuất hiện bất thình lình …
Đang hoang mang suy nghĩ , bỗng , có tiếng dép guốc lộp cộp từ phía cửa sau dội lên , tiếng cười nói nắc nẻ lả lơi vang lên phá tan dòng suy nghĩ của nó . Con bé giật mình , vừa quay ngoắt lại thì đã thấy đám “ nhân viên “ đang hướng ánh mắt dò hỏi về phía nó , chờ đợi con bé dắt lên phòng .
- Phòng VIP , tầng 5 các bạn nhé ! – Nó thờ ơ quay ra chỉ phòng .
Chờ cho đám nhân viên đi hết , Cheer lại hướng ánh mắt lên camera ở trong phòng khách , cùng chị Ly thu ngân đoán những người sẽ phải “ next out “ … Như một trò cá cược giải trí .
- Đứa tóc ngắn dập xù , con bé váy đen … - Cheer chỉ điểm … rồi chắc mẩm là mình sẽ thắng .
Y như rằng , 10 phút sau , con bé tóc dập xù xuất hiện … mặc một chiếc jumpsuit trễ vai ngồi xuống bên cạnh nó , mặt mũi bơ phờ . Khẽ ngước sang nhìn , nó lại nhận ra khuôn mặt quen thuộc . Nếu nhớ không nhầm thì đây đã là lần thứ tám kể từ khi đi làm nó chạm mặt con bé này . Nhưng hôm nay trông nó có vẻ mệt mỏi hơn mọi ngày . Vẻ mơn mởn của cô bé sinh năm 93 đã sớm héo úa theo dòng thời gian , bào mòn qua những tháng ngày hành xác . Thay vào đó là sự già nua , từng trải trong đôi mắt đục ngầu , và cái cách nó lim dim cầm điếu thuốc , đưa lên miệng hút phì phèo trông thật điệu nghệ . Thỉnh thoảng lại phả nhẹ ra những làn khói mơ hồ huyền ảo , quyện đặc lại trong cái không khí u ám của thứ ánh sáng mập mờ này khiến Cheer phát tởm ! À ! Tất nhiên không phải Cheer kinh tởm con bé này , nó chỉ căm ghét mùi thuốc lá , bởi bản thân cũng là một đứa đã từng dính phải thứ thuốc đáng sợ này trong suốt một tháng trời và may mắn cai được nên bây giờ ai phì phèo trước mặt là nó chỉ muốn giật phắt ra , và vứt đi thật xa .
Nhưng rút cục , bên cạnh nó bây giờ lại là một “ con ph0` “ , một “ em cưng “ của lão Hùng , nên nó lại đành ngậm bồ hòn làm ngọt . Nheo mắt cười hỏi :” Trông bạn có vẻ mệt … Hôm nay đi được bao nhiêu khách rồi ? “ – Một câu hỏi nghe chừng có vẻ quan tâm nhưng lại không kém phần mỉa mai chua chát , nhưng tất nhiên , đối với “ bọn họ “ thì đó lại là cách hỏi han thường lệ bình thường . Vậy nên , vẫn rất thản nhiên , tóc xù ngước mặt lên , thở dài trả lời : “ Hai tăng rồi , cũng mới kiếm được hơn củ thôi , mệt dã man “ . Nói rồi , con bé lại cúi gục mặt xuống , trầm ngâm chờ “ cò “ nhà nó đưa về .
Haiz… Đúng là số phận con người ! Có kẻ làm hộc mặt ra mà cả tháng cũng chỉ được hai triệu bạc , có kẻ lại chỉ cần ngồi vài tiếng trong một buổi tối cũng đã kiếm đủ cả tháng lương của người kia . Nhưng tất nhiên , ánh mắt người đời nhìn vào cả hai sẽ có sự phân biệt. Và nếu để cho nó lựa chọn lại , chắc chắn nó vẫn sẽ chọn lựa ánh mắt tôn trọng hơn … chứ đời nào lại để người đời nhìn vào khinh bỉ chỉ vì vài đồng bạc ?
Nghĩ đến đây , bỗng dưng nó lại nhớ đến câu nói của chị lễ tân hồi trước còn làm cùng nó . Đã không dưới một lần , nó nghe chị chau mày hỏi mỗi khi nhìn thấy đám ca-ve phải dàn hàng như đồ khuyến mãi đã hết hạn sử dụng trong siêu thị , rồi đứng mặc nhiên cho mấy thằng râu dài bụng phệ sờ mó chọn lựa như những món đồ rẻ tiền. Mỗi lần như thế , hai chị em lại chơi trò cá cược đoán người sẽ bị next out thông qua camera được zoom thẳng vào tận cửa phòng kín .
“ Mai này ! Sao bọn nó vẫn còn đủ chân đủ tay mà lại phải đi làm cái nghề này nhỉ ! Mất công tô son chát phấn cả buổi tối rồi dưỡn dẹo đến đây cho các ông ngắm nghía , không được chọn thì lại mất công đi về . Coi cứ mạt hạng sao ý ! “
“ Vì chúng nó chẳng còn nghề nào khác để mà làm nữa chị ạ “ – Cheer cười đáp .
“ Sao lại không có nghề nào ? Làm thêm như chị em mình thì không phải là nghề à ? Cũng kiếm đủ tiền tiêu vặt mà ? Với lại , bao người què chân cụt tay người ta còn chịu khó lao động được , sao bọn này phải chọn cái nghề để người đời khinh bỉ như thế nhỉ ?”
Nghe chị kể trong bức xúc , Cheer lại cười nhạt đáp . Phải chăng nó đã chứng kiến quá nhiều chuyện như thế này nên bản thân cũng chẳng còn thấy lạ lẫm nữa ?! Giọng nói mỉa mai đi kèm vài câu châm biếm lại bắt đầu vang lên .
“ Chị ơi ! Sao chị lại đi so sánh khập khiễng như thế ? Đối với chúng mình , một tháng chỉ cần vài triệu để tiêu là đủ , nhưng còn đối với chúng nó , đôi khi đó chỉ là tiền tiêu một tối mà thôi . Mà bảo chúng nó làm việc bục mặt ra chỉ để kiếm tiền đốt vào một đêm thì chúng nó có chịu được không ? Không đâu ! Người ta có lòng tự trọng thì người ta lao động bằng trí óc hoặc chân tay để kiếm tiền . Còn bọn nó thì lại thích để lũ đàn ông động chân chạm tay vào cơ thể mình để có tiền ! Có chăng thì cũng chỉ trách cái bản lĩnh của chúng nó không vững , chứ chẳng thể trách dòng đời đẩy đưa . Bản thân chị em mình cũng đang phải làm việc trong cái vũng bùn này mà sao chị em mình chẳng bị hôi tanh mùi bùn ? Bởi vì bản chất của mình khác . Những cái lý do đẩy đưa cho cuộc đời cũng chỉ là sự chối tội của thói chây lười mà thôi ! Quen nằm ngửa ăn sẵn rồi , không thay đổi được đâu “ .
Nói đến đây , nó lại cười đắng cay .
Chà ! Tại sao nói về “ phò “ nó lại có thể kể rõ được đến như thế nhỉ ? Bản thân nó có phải một con ph0` đâu ? Nhưng bản thân một con ph0` đã cướp mất thứ hạnh phúc yếu ớt lụi tàn nơi gia đình nó . Đập vỡ chúng ra và thu nhặt tất cả những gì còn sót lại . Cuốn nhẹm đi , gọn gàng , sạch sẽ . Đẩy nó đến nước phải đi làm ở những chỗ như thế này đây ? Bảo sao nó không uất , hỏi sao nó không hận ?
Nhưng tất nhiên , nó chỉ thương hại chứ không hề ghét bỏ . Bởi mỗi người có một số phận , một cuộc đời riêng mà ! Mình không phải người ta , mình cũng chẳng thể đứng trên vị trí của người ta mà phán xét . Nhưng để mà yêu quý thật sự thì không đời nào . Thế mà bây giờ , nó lại phải ngồi đây , tâm sự với một “ con ph0` “ trong lúc chờ khách lên nữa cơ đấy ! Thật đúng là cuộc sống mà ! Cho dù có vô cùng ghét bỏ thì ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười thật tươi , nói chuyện thật thân thiện . Không tôn trọng thì cũng không thể tỏ ra khinh bỉ . Về cơ bản thì công việc của một lễ tân đơn thuần như nó chính là vậy đấy !
[ 5 phút sau ]
“ Đoàngggggg !!! “
Tiếng súng đột ngột vang lên từ tầng năm dội xuống phá tan dòng suy nghĩ tiêu cực của nó . Vội vàng ngỏng cổ lên tầng năm hóng hớt , nó cố tình bấm thang máy lẻn lên phòng vip để xem vừa xảy ra chuyện gì .
Nhưng tiếc thay , vừa lên đến nơi thì đã bị mọi người chặn lại . Nghe nói là do hôm nay khách đông nên âm thanh làm việc không tốt , anh trưởng phục vụ bàn chạy vào nói chuyện với khách thì bị ông ý dí súng vào đầu dọa bắn .
Đứng từ bên ngoài mà vẫn còn nghe thấy tiếng đám xã hội đen đang rú loạn lên “ Bắn đê ! Bắn chết mẹ nó đi ! Làm ăn như c ý ! “ thì cũng đủ hiểu độ hot trong đó dâng cao đến mức nào rồi .
Phải đợi mãi đến một lúc sau , mới thấy ông trưởng bàn bủn rủn bước ra ngoài , khuôn mặt tái ngắt , chắc cả đời chưa bao giờ hình dung ra có ngày mình sẽ bị dí súng vào đầu như thế này . Chỗ ổng lướt qua còn thấy có một vệt nước chảy dài… chắc là do hoảng quá đây mà !
Tình hình càng lúc càng trở nên hỗn loạn khi ông trưởng bộ phận âm thanh vào phòng xin lỗi khách , sau đó là những tiếng loảng xoảng nổ lên , tiếng rè rè của cây mic sau khi bị ném mạnh xuống đất trở nên méo mó tồi tàn . Mặt ông Hưng trở nên tái nhợt , đứng chết chân tại chỗ … Có lẽ , nếu như không may mắn có sự trở về kịp thời của anh Ryan đứng ra dàn xếp ổn thỏa thì ngày hôm nay tại quán đã có trận đánh nhau to rồi !
Không hiểu anh đã dùng đến chiêu bài thần kỳ gì … mà khi bước ra , họ lại quàng vai bắt tay nhau vui vẻ ra về . Nhất là thái độ giữa anh và sư phụ , dường như có vẻ đã quen biết nhau từ lâu , nhìn cách nói chuyện thì thấy không hề khách sáo , thậm chí còn rất cởi mở … Quả là đáng ngờ !
Lúc sư phụ đi qua chỗ nó , bà cũng khéo léo nháy mắt cho nó khiến con bé sực nhớ ra chuyện mình phải làm .
……….
Cuối giờ làm , khi kim đồng hồ vừa chạm đúng số 12 , Cheer vội vàng xách túi chạy ào xuống tầng dưới , nhưng vừa tới nơi thì đã nghe thấy tiếng xô xát của đám thanh niên manh động . Hình như là một vụ ẩu đả giữa hai băng nhóm mà một trong số đó chính là hội của sư phụ , còn đội còn lại thì nhìn có vẻ trẻ trâu … không đáng bận tâm cho lắm !
Đang lò dò định bước ra ngoài , núp vào một góc an toàn gần nhà mình để xem thì đột nhiên … tiếng còi cảnh sát đột ngột vang lên khiến tất cả trở nên náo loạn !
Đáng ghét ! Đang đến phần li kì thì tự dưng lại bị phá đám . Trốn trong bụi cây mà Cheer tức lộn cả ruột . Đúng lúc đó , một bóng người chợt chạy sượt qua , phóng ngay vào ngõ nhà nó … hình như là hòng chạy trốn khỏi sự rượt bắt của bọn cảnh sát . Nhưng … nếu như không nhầm thì tiếp tục đi nữa là thằng ngu ấy sẽ đâm đầu vào ngõ cụt .
Máu anh hùng nổi lên , Cheer đột ngột lao vút ra ngoài , nắm lấy tay tên điên kéo tuột vào nhà mình , dúi đầu hắn xuống cho núp vào trong cửa ở phía bên góc cổng . Mặc cho tên điên cứ liên tục vùng lên chống trả , cho đến khi đèn cảnh sát chợt lướt sượt qua . Tên điên mới từ từ trở về trạng thái yên lặng …
Sau khi sự truy bắt của cảnh sát đã dần dần lắng xuống , Cheer vội vã bỏ tay mình ra khỏi người hắn . Đến lúc này , ra ngoài ánh sáng , hắn mới kịp định thần lại … con nhỏ đang đứng trước mặt mình chính là con nhóc mà chiều nay cái Nhi đã đưa hình cho hắn nhờ xử lý … Nhưng sao lại … bây giờ đột nhiên trở thành ân nhân… thật khó xử !
- Này ! Em là Cheer hả !
- Không ! Em là ân nhân của anh ! – Mặt nó tỉnh bơ trả lời , nhưng lại thấy mặt anh ta nhăn lại , con bé mới xua tay cười – Đùa đấy ! Sao anh biết em !
- À ờ… Thì như này… Em với cái Nhi có thù oán gì với nhau vậy ?!
- Nhi ?...
[ Trở lại buổi sáng hôm đó ]
Sáng chủ nhật , trong khi Chan còn đang điên loạn vì suốt tối qua không gọi được cho Cheery thì chuông báo khách nhà hắn đã bị bấm phá liên hồi . Cau có bước xuống nhà , Chan lại càng ngạc nhiên hơn khi biết kẻ làm phiền mình chính là Nhi …
Sáng sớm ra mà đã đến đây làm gì ? Chan còn chưa kịp mời , Nhi đã chạy ào vào , nói rằng hôm nay muốn làm ăn sáng cho hắn .
Ừm… làm thì làm … con nhóc bệnh tật đó thích làm gì thì làm … Chan cũng chẳng buồn chấp ! Nhắc nhở nó vài câu cấm phá hỏng gian bếp nhà hắn , rồi Chan lại đi ngủ , chờ đến khi dậy có thức ăn là vừa .
Được Chan cho phép tự tung tự tác trong phòng bếp , cái Nhi hớn hở ra mặt , nó cứ lăng xăng chạy đi chạy lại mãi , cho đến khi mọi thứ đều xong xuôi , con nhóc mới hí hửng bê lên cho thằng Chan ...
Nhưng …
“ Chó ghẻ đầu chết tiệt ! Làm cái quái gì mà không nghe điện thoại thế ! “
Tiếng thằng Chan mắng một ai đó khi đang nằm ôm điện thoại khiến cái Nhi chợt dừng khựng lại ở cầu thang … Bản năng của con gái khiến nó liền nhẹ nhàng áp sát tai mình vào cánh cửa , lặng lẽ lắng nghe .
“ Cheer chó chết ! Tôi mà bắt được thì cô chết với tôi ! “
……
“ Choang !!! “
Cả khay cơm lập bức bị đổ cái rụp xuống mặt đất …
Nhi lúng túng ngồi thụp xuống dọn dẹp , tay chân bủn rủn …
Nghe thấy tiếng động , thằng Chan cũng chạy ra xem sao …
Thấy mặt Nhi trắng bệch , trông thẫn thờ như người mất hồn , hắn cũng không khỏi lo lắng .
- Em làm sao thế ?
Vội gạt tay hắn ra , con bé mỉm cười gượng gạo , nói rằng “ em không sao “ , nhưng nỗi hận đối với Cheery ở trong lòng nó thì mỗi lúc dâng lên một lớn … Nhi quyết sẽ trả thù …
Chap 33 : Đằng sau lớp mặt nạ ấy là…?
[ Sáng hôm sau ]
- Chan này ! Chú với cái Cheer là như thế nào đấy ? Để cho cái Nhi phải nhờ anh ra tay là sao ?
Tự dưng anh Gà nhắc đến Cheer , rồi lại còn dính líu đến Nhi , Chan không khỏi giật mình , hắn vội quay ngoắt lại hỏi cho rõ .
- Sao tự dưng anh hỏi em thế ? Mà Nhi nhờ anh ra tay là sao ???
- Ờ thì… chiều qua… chả biết như nào … tự dưng nó đòi gặp rồi nhờ anh xử lý một con bé làm ở xxx , nói con bé đó phá đám em với Nhi nên anh cũng đi xem thử xem sao …
Nghe đến đây , Chan chợt sửng cồ lên , hắn trừng mắt lên nhìn Gà rồi quát ầm ĩ .
- Cái gì cơ ? Nhi nhờ anh xử lý Cheer á ! Mẹ kiếp ! Con này điên à ! Phải dạy cho nó một trận mới được !
- Bình tĩnh ! Ô kìa mày cứ bình tĩnh ! Tao cũng đã làm gì nó đâu ! Tao còn phải cảm ơn nó không hết ấy chứ !
- Là sao …
………………………
Sau khi nghe Gà kể hết đầu đuôi câu chuyện , Chan cứ ngồi suy nghĩ mãi , muốn mắng cho Nhi một trận , nhưng lại sợ làm thế là quá đáng với một đứa đang đầy mình bệnh tật như con bé. Dù sao thì Nhi vẫn còn là trẻ con , nên Chan quyết định sẽ trừng trị con bé bằng cách khác .
Giờ ra chơi , rình sẵn ở lớp Cheer , hôm qua con bé đã nghỉ học , hôm nay chắc chắn phải đi học bù … Y như rằng , trống vừa đánh , Cheer đã cùng hội bạn ton ton chạy ra ngoài đầu tiên . Vừa nhìn thấy con bé , tên đạo tặc lập tức xông vụt ra , quàng tay thắt chặt lấy cổ của con bé từ phía sau , dí dao dọa nạt .
- Đứng yên ! Không tao chém !
Còn chưa kịp định thần lại xem kẻ chán sống này là ai , với phản xạ tức thời , nó lập tức tóm lấy cổ tay hắn , vừa bấm vào huyệt Hợp Cốc vừa xoay người vật ngược hắn ra phía trước khiến thằng Chan ngã nháo nhào ra đất . Lúc đó , mấy đứa mới hốt hoảng hét loạn lên .
- Ôi ! Chan à !
- Bố thằng dở hơi ! – Ben cười khẩy !
- Chết m. mày đi ! Ngu thì chết ! Bệnh tật gì ! – Mita hùa vào .
Chỉ biết bụm miệng cười , rồi Cheer cũng mau chóng cúi xuống vội vàng kéo Chan dậy , nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu .
- Hết trò à ?!
- Khỏe như này … thật đúng là chẳng bao giờ phải lo cho cô !
- Sao thế ? – Nghe câu nói của Chan có phần khó hiểu , Cheer liền dựng hắn dậy , rồi nhất quyết hỏi cho ra nhẽ … ngay tập tức quên ngay lũ bạn đang ở đằng sau …
“ Thế đấy ! Có zai là tớn hết cả mắt lên ! Quên hết bạn bè rồi ! “ – Đám con gái làu bàu.
- Khịt ! Không sao là tốt rồi ! – Khẽ xoa mũi vì cú đánh bóng mặt đất ban nãy , Chan thở phào nhẹ nhõm khi thấy Cheer vẫn còn bình yên .
- Tất nhiên ! Tôi như này… anh cần gì phải lo lắng …
- Sao lại không lo lắng ! Vớ vẩn ! Điện thoại vứt đâu mà sao gọi suốt ngày hôm qua không ai nghe máy !
Nhắc đến điện thoại , nó mới sực nhớ ra … kể từ hôm sinh nhật , điện thoại hết pin con bé cũng chỉ vứt lăn lóc một xó , còn chưa thèm tìm mà sạc .
- Hê hê ! Hết pin rồi !
- Hết được mấy hôm rồi ! Sao không sạc ?
- Không thích được chưa ! Hỏi nhiều thế ! Thế có chuyện gì !!! – Thấy Chan dám to tiếng quát mình , Cheer cũng nhất quyết không chịu lép vế , nó gào lên .
- Trưa nay nhớ ở lại ăn trưa cùng bọn tôi đấy ! Cấm về trước ! – Thấy Cheer gào lên , Chan lại dịu giọng .
- Ko thèm ! Sao tôi phải ở lại .
- Anh Gà mời ….
- Ờ… thế được rồi !
Nhắc đến anh Gà , Cheer liền khựng lại đôi chút , bộ nhớ ngắn hạn của nó bỗng dội về những hình ảnh của tối ngày hôm qua … Thêm cả cái tin biết rằng chính con Nhi là kẻ đã bày ra trò mạt hạng này nữa . Cheer bỗng đồng ý trong tức khắc . Dù sao thì Gà cũng là tiền bối nên nó chẳng tiện từ chối .
Thấy Cheer bỗng dưng im lặng , đoán lờ mờ ra được con bé đang nghĩ đến chuyện gì . Tự dưng Chan lại muốn nói lời xin lỗi , nhưng trước tiên , hắn phải làm chuyện gì có ý nghĩa chút đã . Nghĩ vậy , Chan liền quờ quờ tay , cố gắng để mấy ngón tay mình đan nhẹ vào tay Cheer rồi mỉm cười thích thú . Thấy Chan cứ liên tục đảo mắt nhìn tay mình , rồi lại cố gắng nắm vào như một thằng hâm , Cheer bực mình , nó liền đột ngột thắt tay thật chặt . Đặt bàn tay thật to của Chan vào trong lòng bàn tay mình , nó vừa chủ động nắm , vừa ngẩng đầu lên nói .
- Này ! Đã nắm thì phải nắm cho chặt vào ! Nắm hờ hờ như thế là dễ buông ra lắm đấy ! Biết không ?
Trong câu nói của Cheer … dường như có chứa ngầm ẩn ý gì đó mà Chan có thể tự hiểu được … Vậy nên , hai má hắn lại bỗng nóng bừng , vội vàng quay mặt đi bối rối . Thấy Chan ngượng , Cheer lại càng buồn cười . Đúng là đồ trẻ con , kém nó một tuổi nên làm gì cũng thấy đáng yêu hơn rất nhiều !
………………
Giờ ăn trưa , tất cả mọi người trong hội đều tụ tập lại ở phòng căng – tin và bàn ra tán vào về chuyện cái Nhi do anh Gà khởi xướng , bỗng dưng trong lòng tất cả mọi người đều dậy lên suy nghĩ phải dè chừng đối với con bé . Bữa ăn trưa trong căng-tin ngày hôm nay lại có thêm sự xuất hiện của Gà , nhớ ơn Cheer ngày hôm qua đã giúp đỡ mình , nên anh đã cố tình rủ con bé nhập hội ăn cùng và có ý muốn mời con bé tham gia bang hội .
Vẫn như thường lệ , cứ đến giờ ăn trưa , Nhi lại theo thói quen lê la đến bàn hội thằng Chan để ăn cơm cùng , nhưng không ngờ , hôm nay lại có thêm sự xuất hiện của Cheer , con bé bỗng dưng dừng khựng lại… Cứ đừng ngần ngừ ở bên cạnh mãi mà không dám ngồi xuống . Thấy hai đứa tíu tít với nhau , máu nóng lại càng dồn lên não , Nhi quyết định nói to .
- Anh Chan ! Cho em mượn điện thoại cái !
Nghe Nhi gọi , nhưng lại nghĩ đến chuyện con bé dám nhờ Gà đánh Cheer ngày hôm qua , giận không sao tha thứ nổi , nên Chan tảng lờ luôn .
Hắn nói giọng lạnh nhạt .
- Điện thoại em đâu ?
- Hết tiền rồi ! – Nhi trả lời tỉnh bơ mà không ngại trơ trẽn .
- Thế mượn người khác đi , điện thoại anh cũng hết tiền rồi ! – Nói rồi , Chan lại lập tức quay trở về phía Cheer , coi như không có sự hiện diện của con bé . Đùa chứ ! Sau khi biết chuyện ấy mà vẫn còn chưa đánh cho nó một trận là may lắm rồi !
Thấy Nhi cứ đứng trân trân , uất hận dâng lên tận mặt đầy cay cú , Cheer càng thích . Dù sao cũng đáng cho cái tội dám nhờ Gà đánh mình , may mà con Cheer ăn ở có đức nên mới được trời thương . Cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông ! Ha ha ! Càng nghĩ , nó càng muốn cười thầm trong bụng , nhưng rút cục , ngoài mặt con bé vẫn tỏ vẻ thản nhiên thân thiện .
- Ây !!! Thế sao được ! Điện thoại hết tiền hả em ? Vậy lấy điện thoại chị mà dùng này ! Em cứ gọi thoải mái ! Điện thoại chị nhiều tiền lắm ! – Vừa nói , nó vừa cầm điện thoại đưa lên trước mặt cái Nhi , giọng điệu niềm nở khiến cho con bé xấu hổ không biết nói gì , lại thêm một tràng cười ồ ạt phát ra từ phía lão Gà khiến mặt nó cứng ngắc …. Đứng run run một lúc rồi quyết định hậm hực bỏ đi . Lúc đó , con Cheer mới khẽ cười khẩy …
Tưởng như thế nào ! Vẫn còn non và xanh lắm em ạ !
Chap 35 : Tiếp tục phá đám .
Tối hôm đó về , vẫn còn mang nỗi hận trong lòng , nằm vật vã trong chăn suốt một hồi lâu , Nhi quyết định lôi điện thoại ra nhắn tin cảnh cáo con Cheer cho hành động khiêu khích ngày hôm nay .
Mười hai giờ đêm , vừa đi làm về , còn chưa kịp thay đồ , Cheer đã nhận được một tin nhắn từ số lạ , mở ra đọc thì thấy toàn những là lời lẽ châm chọc xỉa xói , chỉ cần lướt qua thôi cũng đủ đoán được tin nhắn đó được gửi đến từ ai .
Ok ! Muốn khiêu chiến ? Chị đây sẵn sàng chiều !
“ Này đồ gái già ! Chị còn định đeo bám Chan đến bao giờ hả ? Già rồi mà còn bày đặt yêu trai trẻ ! Không thấy ngượng mặt à ? “
Chà ! Nó chê mình già … Nghe kể ra cũng hơi nhức nhối thật đấy ! Nhưng chả sao , cũng chẳng vội tức , Cheer lại bình tĩnh reply .
“ Ừ ! Già ! Chuẩn rồi ! Thế sao không tự hỏi mình … Chị già mà Chan lại chỉ yêu chị chứ chẳng yêu em ??? “ – Nhắn xong tin này , khóe môi nó lại khẽ nhếch lên cười khẩy . Đắc ý lắm đây !
Đau… đọc xong tin nhắn này thì thật sự là Nhi đau . Công nhận một điều là… tại sao Chan có thể bỏ qua một đứa con gái vừa trẻ trung vừa xinh xắn như Nhi để sống chết đâm đầu vào cái bà già lùn mét rưỡi như Cheer ? Rút cục thì cô ta có thủ thuật gì ? Càng nghĩ càng tức . Nhi lại nhắn tiếp .
“ Hừ ! Thì chị cáo già rồi ! Đầy mình kinh nghiệm rồi ! Tôi làm sao đấu lại ! “
“ Chộ ôi ! Em lại bảo chị cáo già hành nghề lão luyện rồi sao ? Ừ ! Chị cáo già ! Chị lão luyện ! Vậy chắc em là cáo non mới vào nghề hả em ? Ừ mà cũng đúng rồi đấy em ạ ! Em vẫn còn non và xanh lắm ! “
“ Hừ ! Chả biết ai xanh hơn ai ! “ – Chả biết nói gì nữa , Nhi lại đành giở bài cùn .
“ À ừ … Chả biết ai ! Chả em … thì chắc là chị ??? Cơ mà đúng là chị cũng vẫn còn xanh lắm ! Chị làm sao mà đã chín được ? Phải chín từ từ thì nó mới đảm bảo . Chứ còn xanh mà cứ cố ép cho nó chín nhanh như em là mau thối lắm đấy em ạ ! Hi hi … “ – Nhắn xong tin này , Cheer lại ôm miệng cười nắc nẻ . Thầm nhủ trong đầu :“ Phen này cho mày tức chết ! Đồ ranh con ! “ .
Đọc xong tin nhắn này , Nhi liền cứng họng . Thật không biết phải đối đáp sao nữa … Con Cheer thật đúng là đồ miệng lưỡi không xương , đứa trẻ mới mười bảy như nó… mặc dù chỉ sinh sau đẻ muộn có một năm cũng đủ để chạy dài cũng vẫn không theo kịp trình độ phủ đầu của Cheer rồi . Mà cũng phải thôi ! Loại con gái chỉ thích văng tục **** bậy để thể hiện độ chơi bời của mình thì làm sao có thể đấu lại với đứa con gái đã từng trải như cái Cheer . Biết rằng phen này cố đấu là không lại … nên nó đành ngậm ngùi rút lui . Chờ đợt sau đánh tiếp !
Thấy Nhi không rep lại nữa , Cheer thầm cười mẩm trong bụng , nhưng trước khi đi ngủ , ngoài nhắn tin cho Chan , nó còn cố tình ném thêm một tin nhắn chúc ngủ ngon nữa cho Nhi .
“ Ngủ ngon em nhé ! Chúc em sớm kiếm được người khác thật sự phù hợp với mình ! “
………………
Mấy ngày hôm sau là bước vào kì World Cup , hầu như đám con trai nào cũng rộ lên phong trào đi xem đá bóng ở các quán café có hình chiếu , tất nhiên , hội lão Gà cũng không phải ngoại lệ .
Mặc dù đi làm về muộn nhưng nể lão Gà có lời mời nên tối nào Cheer cũng bớt ra một ít thời gian của mình để phi ra quán café ngồi xem đá bóng cũng cả hội , mặc dù việc nhìn một quả bóng bị cả đám con trai ki bo kẹt xỉ tranh nhau đá đi đá lại thật là chán ngắt .
Nhưng cũng may mà ngày nào nó cũng mua thêm vài túi bánh mì và mấy hộp sữa Ông Thọ để cho cả bọn có cái mà nhấm nháp , bản thân mình cũng đỡ buồn mồm . Vậy nên mấy anh em trong hội quý nó lắm ! Đứa nào cũng coi Cheer như là chị dâu của chúng luôn vậy !
Hê hê ! Nói sao nhỉ ! Bánh mì … thì cũng rẻ ! Sữa Ông Thọ … cũng chẳng đắt !
Là con gái … thì phải tâm lý một tý ! Chả đi đâu mà thiệt cả !
Bản thân Chan cũng tự dưng lại được mát mặt với mọi người !
…………………………..
Tối muộn , nhận được điện thoại của mẹ , Cheer liền vội vã xin phép về sớm , trong lúc đứng dậy loay hoay thế nào lại đánh rơi cả điện thoại ở lại … Thế mà nó vẫn tưng tửng bỏ về .
Cho đến khi về đến tận nhà , định nhắn tin chúc ngủ ngon cho Chan , nó mới nhận ra… túi mình rỗng không …
Vội vàng quay ngược trở lại quán café , nhưng khi tới nơi … lại có một gương mặt mới đồng thời xuất hiện .
Mới – vào lúc đó , nhưng lại rất quen – trong trí nhớ của Cheer …
Cái Nhi … sao nó lại xuất hiện ở đây ???
Cheer vừa mới đi có một lát …
Như thế này là sao ???
Con bé có vẻ hòa nhịp với cả hội rất nhanh , hình như Nhi cũng thích xem bóng đá thì phải … Không khí mỗi lúc một trở nên cuồng nhiệt… Cheer không nỡ phá đám…
Thế nên… đứng chết chân một lát trong bóng tối … rồi nó lại lặng lẽ lẩn mình vào sâu trong góc khuất … và nhanh chóng phóng vụt đi …
Chẳng hiểu sao tự dưng lại mọc ra cái Nhi ở đây , thằng Chan bỗng thấy mất tự nhiên , lại thêm phần một số thằng em trong hội đã quen Nhi từ lâu nên cứ liên tục đẩy đưa gán ghép khiến Chan chỉ muốn bỏ về . Cố gắng chịu đựng một lát… cuối cùng không chịu nổi không khí gượng gạo này nữa , hắn bỏ về thật !
Bỏ mặc cả sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt tràn đầy hy vọng của cái Nhi . Sau khi Chan bỏ về , mặc dù ban đầu mọi người cũng có chút níu kéo , song , xong đâu đấy , tất cả lại quay về trạng thái cũ , chỉ tập trung chăm chăm vào trận đấu… duy có Nhi thì như rơi vào vực thẳm .
Hướng ánh mắt vô hồn nhìn vào màn hình với những cầu thủ đang chạy đi chạy lại trên sân bóng , bỗng , nó thấy mặt ghế của mình rung loạn lên , một loạt những tiếng chuông theo giai điệu hàn quốc vang lên , con bé giật nảy mình cúi xuống … Ồ ! Một chiếc điện thoại ! Vội vã nhấc lên nghe , Nhi lại càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra … choán kín cả màn hình cá nhân là gương mặt bầu bĩnh của cái Cheer .
Ha ! Cơ hội đến rồi thì phải nắm bắt thôi …
Khẽ hắng giọng một chút , rồi nó quyết định tự mình bắt máy .
-Này ! Tôi để quên máy … - Cứ nghĩ rằng Chan sẽ là người đầu tiên nhặt được máy của mình , nên Cheer vội vàng cao giọng … Nhưng không ngờ , con chưa kịp dứt lời , một giọng nói khác đã vang lên… chính là cái thứ giọng giả nhân giả nghĩa mà nó ghét cay ghét đắng .
-A lô ! Ai đấy ạ ?
Giọng cái Nhi …
Sao Nhi lại bắt máy …
Sao điện thoại nó lại nằm trong tay Nhi …
Tự dưng cổ họng nó cứng lại … không sao mở miệng ra hơn được nữa…
Con bé lại lập tức cúp máy !
Cả đêm hôm đó , ôm một bồ tức trong bụng , nó không sao ngủ được … cứ trằn trọc mãi không yên …
Bao nhiêu hình ảnh xấu xa lãng mạn giữa hai đứa gian phu dâm phụ ấy cứ nối tiếp nhau hiện lên liên tục , chạy dài suốt dòng suy nghĩ của con bé , phá đám giấc mơ đẹp đẽ mà nó cố tình vẽ ra để an ủi bản thân … Rút cục , tức ngực quá , nó đành phải tỉnh dậy ngồi thiền … Và thiền là thiền suốt đêmmmmm !!!!