Tiếng nhạc trong nhà thờ nhẹ nhàng vang lên .
Bài hát của những cặp trai gái yêu nhau . Rất nhiều ,rất nhiều người đang cùng cất lời trong bài hát ấy .
Nó đưa mắt nhìn khắp những người quanh mình , bất chợt thấy hắn đang nhìn nó .
Gương mặt nó đang cười tươi bỗng chốc trở nên gượng gạo , nếu không có tiếng của vị Linh mục làm chủ đám cưới này vang lên , thì có lẽ nó còn thảm hại hơn gấp nhiều lần .
Cảm xúc trong lòng nó hỗn độn đến nghẹt thở . Về đây là để chấp nhận sự thật sao . Nhưng sao nó lại khó đến thế .
Mọi người bỗng chốc nghẹn ngào và vỡ òa trong dòng cảm xúc ngọt ngào . Những tràng vỗ tay rầm rộ khi lời cha vừa dứt .
- Cha xin tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng .
Nó mỉm cười nhìn Miu . Nụ cười hạnh phúc đầy niềm vui xen lẫn .
Ngày hạnh phúc nhất mà cô mong chờ cũng đã tới .
Hôn lễ dần kết thúc . Tiếng bước chân của những nam thanh nữ tú cùng nhau kéo ra trước cổng nhà thờ .
Nó cũng bị các anh lôi tụt theo , mọi người đứng thành tròn bao quanh cô dâu .
Ai cũng lo lắng cầu mong đóa hoa sao rơi vào tay mình .
Nó chẳng quan tâm lắm việc ai hứng hoa , lấy hoa hay thậm chí là nhận hoa . Trong đầu chỉ có hình ảnh đau thương của hắn qua ánh mắt . Nó biết hắn rất đau . Nhưng có lẽ nó nên buông tay . Buông tay để cả hai bớt đau khổ hơn .
Mọi người tranh dành , xô đẩy nhau để giành lấy bó hoa . Vô tình lại xô nó té ngã . Cứ ngỡ sẽ té thật đau . Nhưng lại rất êm cứ như chưa ngã vậy . Cảm nhận một vòng tay ấm nào đó đang ôm lấy nó bảo vệ , Nó ngạc nhiên mở mắt ra khi thấy hắn đang ôm mình . Chẳng phải lúc nãy hắn còn đứng ngoài vòng hay sao . Sao giờ lại ở đây được chứ . Có phải do trùng hợp hay ý trời mà bó hoa lại rơi ngay vào tay nó .
Gương mặt đỏ hồng lên của nó , càng khiến hắn muốn ôm hơn ,. muốn đem nó nhốt vào lồng bằng pha lê trong suốt rồi bỏ vào tủ để mỗi ngày hắn được ngắm , được cưng nựng ,. yêu chiều .
Nó vội vàng đẩy tay hắn ra khỏi mình , lùi về sao thêm mấy bước .
Nhìn vòng tay nó xa rời mình , lòng hắn cảm thấy thật đau . Tại sao cứ xem nhau như hai người xa lạ không quen biết chứ .
Những âm thanh , giọng nói nhịp nhàng vang bên tay nó và hắn câu hôn đi . Lúc này mới chú ý đến rằng mọi người đang nhìn nó và hắn .
Gương mặt đỏ càng đỏ hơn . Nó vội vàng quay mặt đi hướng khác .
Buổi lễ cũng kết thúc , tiếng trẻ con lại vang lên ,rồi chạy ào về phía nó như xa cách nhau lâu lắm rồi . Hắn bắt ngờ khi nghe tiếng của những đứa trẽ lúc nãy bước vào lễ đường gọi nó .
- Mẹ ơi - ba nhóc đồng thanh , cùng nhau rời khỏi tay các ba chạy ào về phía nó .
Dang vòng tay rộng lớn của mình ra , nó ôm trọn ba đứa trẻ một cách dễ dàng . Cưng nựng từng đứa trước sự chứng kiến của hắn .
Hắn đang trong trạng thái chết lâm sàn . Miệng muốn nói mà sao chẳng phát ra được lời nào . Toàn thân hắn như đóng băng . Ba đứa trẻ xinh xắn ấy gọi nó là mẹ . Miệng còn tíu tít cười nói . Kể về mấy ngày ở đây cho nó nghe .
Nó cũng cười nói với lũ trẻ . Luôn miệng hỏi các ba có ăn hiếp , mắng các con hay không . Hắn đứng gần mà bị xem như người thừa . Muốn bắt chuyện cũng chẳng biết làm sao .
Đợi khi nó đi vào trong phòng thay đồ . Thay bộ váy phụ dâu ra mới đi gần lũ trẽ .
Lũ nhỏ thấy hắn ,liền cười đáp . Diễn theo kế hoạch vạch sẵn của các ba là giúp chú đẹp trai có được trái tim của mẹ Joe lần nữa .
Bọn trẻ chạy về phía các ba . Mỗi người trên tay bề một đứa nhìn nó cười cười rồi đi ra ngoài cổng lớn nơi cô dâu chú rể đang đứng . Để lại không gian riêng tư cho hai người .
Nó ngồi trên ghế , gương mặt lạnh nhạt nhìn hướng khác . Chẳng buồn nhìn hắn một lần .
Hắn thấy vậy liền tiến lại gần , bắt chuyện . Hắn thật sự đã choáng khi biết sự thật là nó còn sống . Thậm chí còn xinh đẹp hơn trước nhiều .
Một tháng về thăm chú là khoảng thời gian hắn suy nghĩ rất nhiều . Hắn đã nói rõ với chú . Thật ra chú cũng biết chuyện này rồi nên cũng không ngạc nhiên lắm .
Nhìn nó hồi lâu hắn mới lên tiếng .
- Một năm em vẫn tốt chứ .
Nó im lặng không nói gì , chỉ biết là im lặng sẽ tốt hơn là khi mở miệng . Hiên tại đầu nó đang rất rối . Nó không biết đối diện với hắn như thế nào . Chứ đừng nói là mở miệng trả lời.
-Xem ra tính cách vẫn thế nhỉ .Lạnh lùng và ít nói .
- ...............
- Em ghét tôi đến thế sao .
- Em không yêu tôi sao .
- Tôi không biết . - Bây giờ nó mới thật sự là kẻ ngốc nhất thế gian đây . Trời ơi chẳng phải im lặng là được sao . Tại sao lại lên tiếng chứ .
- Anh có chuyện muốn nói , em đi với anh đến một nơi được không ?
p/s : Vậy là con hai đến ba chap nữa là truyện kết thúc . Bun hi vọng là mọi người sẽ ủng hộ cho Bun đến khi kết thúc nhé .
Ngoại truyện Bun sẽ cố gắng viết sớm rùi đang cho mọi người nhá
Chiếc mui trần phóng nhanh trên đường . Trời bắt đầu về chiều nên xe cộ cũng khá đông . Nó đưa mắt nhìn cảnh vật lùi dần phía sau . Hắn vẫn tập trung lái xe nhưng lâu lâu lại quay sang nhìn nó cười .
Nhìn nụ cười của hắn ,tim nó đập liên hồi . Lâu lắm rồi nó mới thấy tim mình lỗi nhịp đập .
Quay mắt nhìn ra cửa sổ . Gió thốc vào mát rượi ,cảm giác mát lạnh khiến nó thích thú . Gương mặt nó dần xuất hiện nụ cười . Thu người ngồi sát nép ghế . Tay nó nghịch mất chú gấu bông trên ghế ngồi , chỗ hắn đặt .
Hắn không nhìn nữa mà chú tâm vào con đường dài phía trước . Con đến đây đã hơn một năm rồi hắn chưa tới . Không phải là không tới mà là không dám đặt chân tới . Hắn đến nhưng chỉ đi dạo quanh lanh . Ghé qua từng nơi nó đặt chân đến mà thôi .
Rồi nơi này bắt đầu được gia đình hắn đầu tư lại . Nhưng một số nơi chẳng thay đổi là lớp 11A ngày nào .
Chiếc xe chạy thẳng vào đại sảnh của trường Vạn Thiên .
Cảnh vật đập vào mắt nó chẳng thay đổi tí gì . Ngoài cái đài phun nước ở phía xa . NÓ cao hơn , tráng lệ hơn . Xung quanh trường có nhiều học sinh đi lại . Do trường có thêm kí túc xa cho những học sinh gia đình khó khăn , ở xa không có điều kiện về nhà , hoặc những lí do cá nhân nào đó Đều được ở lại trường .
Mọi người nhìn thấy chiếc xe liền dạt thành hai hàng dài . Những nữ sinh trong bộ váy đồng phục cùng nép mình sau đám nam sinh mà nhìn . Người thì reo hò phấn khích khi tận mắt nhìn thấy . Giám đốc tài ba của công ty người mẫu , ca sĩ . Quản lí nỗi tiếng hiện nay . Một phần là những tin đồn về anh . Người từng đứng ngang ngửa với cô gái tên Lâm Nguyệt Anh vừa vào lớp F đã chuyển thẳng lên lớp A . Nổi tiếng hơn là bởi vẻ xinh đẹp tưa thiên thần của họ .
Cả hai từng là cặp đẹp nhất trong trường . kế tiếp là đôi của hai người của họ . Họ giờ là những thành đạt ở tuổi rất trẻ . THậm chí cặp đôi kia vừa kết hơn trong hôm . THật khiến cho mọi người ngạc nhiên .
Thêm sự xuất hiện của hắn trong bộ lễ phục trắng . Càng làm cho nữ sinh say mê ,.
Nó từ từ mở cửa bước ra ,. Sau khi có nhìn tổng thể về ngôi trường này .
Mọi người đang say mê ngắm vẻ đẹp của hắn thì ngạc nhiên khi thấy nó . Nó chỉ cười nhẹ với hắn . Nhưng khiến mọi người la ó , có người còn hét lên .
Nhét tai phone vào tai . Nó bước lên trước hắn . Chiếc váy trắng khẽ lay lay trong gió chiều . Những cô cậu nam sinh cũng rời khỏi chỗ đứng về kí túc xá của mình . Hắn và nó đi sing song nhau .
Nó chẳng thèm nhìn hắn lấy lấn nào . Đi thẳng một mạch ra phía gốc cây lớn nằm xuống .
Tham lam hít lấy chút ít không khí trong lành quanh đây . Đôi mắt nó nhìn trời chiều . Cảnh vật nơi này chẳng thay đổi . Hình như một năm qua chẳng ai đến đây thì phải . Ngoại trừ vài người đặc biệt được cử đến để chăm sóc quanh đây
Hắn ngồi kế nó , ngắm nhìn gương mắt ấy . Lâu lắm rồi càm giác hạnh phúc này mới có , cũng lâu lắm rồi hắn không cười thoải mái như thế này .
Lấy tay khều khều nó . Nó đưa mắt nhìn hắn . Tiện tay tháo luôn tai phone ra . Dẹp cái điện thoại vào túi nhỏ . Ngồi thẳng người dậy .
Hắn kéo nó lại gần mình hơn , mắt cho tay nó cứ đẩy hắn ra ngoài .
Tham lam xiết chặc vòng tay mình hin7 . Nó sau hồi phản công cuối cùng cũng chiị ngồi im .
Hắn lấy tay vuốt vài loạn tóc mai nhỏ của nó . Hỏi nói chuyện một năm qua .
- Một năm qua em sống thế nào . Sao lại gạt anh - giọng hắn từ tốn nhẹ nhàng nhưng vẫn mang âm sắc của sự cáo giận .
Nó từ từ đáp lời hắn . Đôi mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó không rõ phương hướng .
- Sống rất tốt , ổn . Cuộc sống vui hơn . Tốt nghiệp đại học rồi . Và vì quá đau nên không muốn nhắc tới nữa .
- Anh xin lỗi . - Hắn ôm nó vào lòng , giọng ấm áp mang hơi sắc mùa thu dịu nhẹ .
- Thời gian qua anh sống thế nào . Sao lại lập Vỹ Anh . Tên nó có ý nghĩa gì .
- Sống như một cái xác không hồn , ngày nào cũng đau buồn vì cái chết của em . Vậy mà em lại gạt anh . Vỹ Anh là tên của anh và em . Anh muốn cáu tên của em sẽ được mọi người biết đến . Chính vì có em mới có được Dương Định Vỹ biết yêu thương một người thật lòng là gì .
Nó không nói gì , chỉ im lặng cảm nhận nhịp tim của mình đập nhanh . Hắn cũng im lặng ngắm nhìn nó .
Bầu trời bắt đầu tím dần . Màu tím thủy chung . Nhạc từ đâu đó bỗng cất lên . Bản nhạc quen thuộc mang rất nhiều cảm xúc hạnh phúc trong hai người .
Không biết từ đâu xuất hiện câu dương cầm . cũng chẳng biết hắn đã ngồi ở đó từ khi nào . Nó chỉ biết giờ đây hắn đàn rất hay và hắn rất đẹp mà thôi .
Bản nhạc kết thúc . Từ trong túi quần hắn lấy ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung lụa đỏ ,. Đặt trước mặt nó . Từ trên cao rất nhiều hao hồng trắng cùng hoa hồng đỏ rơi xuống . Phủ khắp một thảm cỏ xanh .
Một chân hắn quỳ xuống . , Tay đồng loạt bật hộp nhỏ ra . Bên trong là một chiếc nhẫn bằng bạch kim . Màu trắng của nó phản xạ dưới ánh náng chiều rất đẹp .
Chiếnhẫnn được thiết kế rất tinh xảo . Màu trắng bao bộc quanh nhẫn , Điểm xiết nổi bật là viên đá nhỏ màu trong suốt .
Nó khá bất ngờ trước hành động nàu của hắn . Thậm chí chẳng thốt nỗi lời nào .
Hắn mỉm cười nhìn nó . Đôi mắt hướng nhìn theo cánh đồng hoa hướng dương gần hồ . Nơi đặc biệt chưa ai khám phá .
- Định mệnh cho anh yêu em từ nơi này . Và một lần nữa định mệnh cũng cho anh cầu hôn em nơi này _ Nơi anh gặp em lần đầu tiên .- Người con gái đời anh . Nguyệt Anh đồng ý lấy anh nhé .
- Ơ ...... - nó thậm chí không nói nổi được từ hoàn thiện . Chì biết gật đầu
Hắn mỉm cười mãn nguyện ôm chằm lấy nó mà xoay vòng .
Giữa nắng chiều ,. Có hai người đang hạnh phúc cùng nhau .
Và đâu đó , có người đang đau khổ . Có người đang chuẩn bị kế hoạch cả đời .........
.
.
.
.
.
Hôn lễ được mọi người chuẩn bị gấp gáp nhưng không kém phần tráng lệ .
Hắn cứ như nó sẽ trốn hay biến mất lần nữa vậy . Cứ bám lấy nó suốt ngày , từ sáng đến tối .
Cặp đôi kia cũng vừa đi tuần trăng mật về lại bắt tay vào công cuộc chuẩn bị đám cưới cho nó . Họ nhìn nhau cười hạnh phúc . Một hôn lễ trong mơ ,. Một hoàng tử cùng công chúa sánh bước vào lễ đường .
Một cô dâu mang trên mình dòng máu quý tộc . Một chàng trai sinh ra trong lụa là gấm dốc . Hai trái tim từng lạnh nhạt với mọi thứ cùng nhau dung hoà tạo nên một giấc mơ đẹp như cổ tích .
.
Ngày dài lại nối tiếp ngày dài . Mấy hôm nay nó phải quay lại anh làm một số thứ . Sặn tiện mời thêm những người cần có mặt trong hôn lễ .
Mới hôm nào còn lạnh nhạt , mà giờ đã tay trong tay đi bên nhau . Cười nói vui vẻ . Chiếc nhẫn trước đây được nó cho vào sợi dây chuyền bằng bạc . Đeo trên cổ ,. hắn thì khác nó 180 độ ,. Hắn cho chiếc nhẫn lồng ghép vào chiếc nhẫn đeo ở ngón cái . Càng thể hiện vẻ đẹp lãng tử dù là hoa đã có chủ .
.
.
.
Mọi người ai cũng tham lam dành hết phần việc chuẩn bị cho hôn lễ cả . Nó chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi không xơi nước suốt ngày . Hắn thì chẳng cho nó động tay chân . Mà cũng đúng thôi . Nó đụng đến đâu lại hư đến đó . Chưa bao giờ lại thấy mình hậu đâu đến thế .
Hắn thấy nó buồn thì làm trò hề mua vui cho vợ .
- Vợ nhìn chồng này . - Hắn hét lên rồi lắc lư theo điệu nhạc bài ba chú gấu con của Hàn . Bài nhạc của con nít , với dàng người to cao ấy . Vừa nhảy vừa lắc tro0ng buồn cười chết đi được .
Nó không nhịn được mà bật cười ha hả , mọi người cũng được một phen cười đau cả bụng .
Người ta cứ nghĩ hắn là băng ngàn năm hoá thành từ ngày nó mất à không là biến mất . Nhưng từ khi nó xuất hiện thì tản băng ấy có sức sống rồi . Có nụ cười sáng và tươi hơn rồi .
Mọi ngươi2 vui vẻ hăng say làm việc nên chắng ai để ý đến người đứng ngoài của . Người ấy đứng lâu rồi . Một tiếng , hay tiếng hoặc thời gian nhiều hơn thế ấy . Cốt chỉ để ngắm ai kia . Nhưng rồi họ lại tự cười bản thân quá . Ngốc cho tình yêu điên dại /
Thầm nguyền rũa kẽ có được thứ tình yêu ấy sẽ phải biến mất . Người đứng ở cửa nở nụ cười tự mãn đầy ám mụi . Quẹt giọt nước mắt đang chảy . Và bước đi . Bắt đầu một ngày vĩ đại mới và không xa .
Hôn lễ nhanh chống được cử hành cách đó vài ngày .
Mọi người có mặt rất đông , đa phần là giới làm ăn . Dự lễ ở nhà thờ xong họ sẽ đến nhà hàng chờ đợi trước .
Họ lần lượt nối tiếp nhau đi vào cổng nhà thờ , Ba mẹ hắn mặc dù chẳng muốn có lỗi với Nam tước nhưng họ cũng chẳng thể nào làm gì được ngoài việc chấp nhận . Đơn giản vì cuộc sống sau này là do con trai họ quyết định .
Những cặp đôi khoác tay nhau bước vào lễ đường . Trên môi họ là những cười xinh đẹp .
Họ cùng nhau bước vào nhà thờ này đây , để cùng nhau minh chứng cho một hôn lễ trong mơ không kém phần trang trọng . Đặc biệt nhất là sự xuất hiện của nữ hoàng Anh .
.
.
.
Hôm nay hắn khoác lên người nguyên một bộ vest trắng tinh tươm . Chân sãi những bước dài trên thảm đỏ bước vào nhà thờ . Bên trái ngực cài một bông hồng màu tím - bông hoa đặc biệt nhất từ trước đến nay . Màu tím của sự thủy chung .
Trên môi hắn luôn thường trực nụ cười lấp lánh mang đầy ánh sáng của mùa xuân ., Dịu dàng và ấm áp .
Thời gian như lắng động lại tất cả . Trên mặt hắn nụ cười dần tắt hẳn , Thời gian chờ đợi rất lâu rồi nhưng cô dâu vẫn chưa xuất hiện .
Những tiếng xì xào bàn tán vang lên . Rồi chợt im lặng khi bắt gặp ánh mắt giết người của hắn .
Nỗi lo sợ , sốt ruột ngày càng hơn hiện rõ trên gương mặt từng người , Đã quá nữa tiếng rồi mà nó vẫn chưa xuất hiện .
Những đôi mắt chờ đợi hướng về phía cửa . Bọn trẻ nhìn sang các ba của mình với vẻ mặt buồn thiu . Mẹ của chúng chưa bao giờ vô trách nhiệm thế này .
.
.
.
Cách cửa dần bật mở , Mọi người nhẹ nhàng thở phào . Nhưng khi thấy sự hốt hoảng trên gương mặt của Trúc khi chạy vào càng khiến mọi người lo lắng hơn .
Hắn nhìn thấy Miu chạy vào liền bước nhanh đến hỏi nhỏ . Chẳng phải nhỏ là người đón nó ở phòng chờ sao. Sao lại chạy ra đây một mình .
- Nguyệt Anh đâu rồi ? Sao cô ấy chưa ra .
- Nguyệt Anh biến mất rồi . Cả phòng trống trơn không có ai cả . Em tìm khắp nơi nhưng không thấy . Chỉ thấy cái này .
Nhỏ nói rồi đưa cho hắn sợi dây chuyền có đeo chiếc nhẫn bị đứt cả mốc gài lại . Nét lo lắng hiện rõ trên từng gương mặt . Hắn cũng không còn bình tĩnh nữa . Hỏi nhỏ gấp gáp .
- Làm sao tìm thấy nó , tìm nó ở đâu .
- Nó rơi ở ngoài cổng ấy .
Lời nhỏ vừa dứt hắn đã chạy đi . Hắn biết chắc là nhỏ xảy ra chuyện mà . Nếu không sẽ không có chuyện trẽ gần đến nữa tiếng đồng hồ . Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán nhiều hơn .
Tốp đầu tiên là của Vũ và Bảo , chia nhau ra tiễn khách khứa , Đồng nghĩa với việc hôn lễ đã bị hủy .
Nhóm hai bắt đầu đến phòng chờ .
Đồ vật bị dịch chuyển , có cả sự xô xát ở đây , Phấn trang điểm cũng rớt xuống đất khá nhiều , Đặc biệt là chiếc khăn tẩm thuốc mê vứt ở góc tường được anh hai tìm thấy .
Mọi nghi vấn được đưa lên hàng đầu . Trường hợp duy nhất là nó bị bắt cốc mà thôi .
.
.
.
/
.
.
Mọi người giờ đây gần như ngồi trên đống lửa . Một chút tin tức cũng không có . Ruột gan từng người như không yên được . Đặc biệt là hai , cứ lao đầu vào thí nghiệm kết quả mẫu thử chiếc khăn xem có tìm được manh mối gì không . Còn tại sao anh nghiên cứu được là vì anh đã hoàn thành xong khóa học nghiên cứu về các loại hóa chất một cách xuất sắc .
Hắn cũng không kém cạnh anh tí nào . Mọi thứ đều được hắn khoanh vùng trên bản đồ máy tính , một cách rõ ràng và chuẩn xác nhất . Nhưng tất cả cũng chỉ là mò kim đáy biển mà thôi .
Bao nhiêu nhà kho , bao nhiêu nhà xưởng bỏ hoang , bao nhiêu người có khả nắng làm chuyện này chứ , Tất cả đều có thể .
.
Sự cố gắng miệt mài của hai cuối cùng cũng có kết quả . Mẫu thuốc và mùi hương trên chiếc khăn còn lưu lại nhanh chống được tìm ra .
Mùi hơng khá đặc biệt . Là một mùi hương nhẹ nhưng loại này thì rất đắc. Ít ai có thể mua được ngoại trừ là người giàu có .
Hắn cũng bắt tay vào công việc tìm kiếm danh sách người mua hàng . Sản phẩm được sản xuất ra là của công ty G một công ty thuộc quyền sở hữu của gia đình hắn .
Danh sách dần hiện ra . Người cần tìm cũng đã xuất hiện . Chỉ có đều ,cái tên vừa được hắn đọc lên khiến mọi người sững sốt .Đặc biệt là đối với Vũ , Minh , hai và Sally với Peter cùng nữ hoàng Anh .
Người hai run lên bần bật , nỗi tức giận đang kiềm nén ngày càng lớn . Một lần là quá đủ rồi .
.
.
.
.
Cách đó cũng không xa lắm , chỉ là mọi người không để ý đến thôi .,
Mùi mốc meo bốc lên từ những căn nhà kho chứa đầy xăng dầu của một hãng xăng đã bỏ hoang bay khắp nơi . Chúng sộc vào mũi khiến cho người ta khó chịu . Chỉ cần một ngọn lửa duy nhất thôi . Tất cả sẽ cháy thành tro . Và nó cũng không ngoại lệ .
Lờ mờ tĩnh dậy khi được tặng miễn phí một xô nước lạnh vào người .
Mùi xăng dầu sộc vào mũi khiến nó khó chịu . Đôi mắt nó nhìn khắp một lượt . Bên trong căn nhà là những tên bặm trợn đang nhìn nó cười thách thức . Phía xa là Sunly đang ngồi nhấp như li trà nóng , nhàn nhã và khoan thay .
Nó nhếch môi cười nhạt , xem ra nó cũng có ngày bị người ta nhốt vào gần giống nơi mình từng làm với những người khác trước đây .
Sunly tiến lại gần nó hơn , cô ta nhếch mép cười nhìn nó . Nụ cười được cho là đáng sợ nhất từ trước đến nay . Nhưng so với nó thì nụ cười ấy quá đỗi bình thường .
Cô ta hạ thấp giọng hỏi nó .
- Chào Joe .
Nó không đáp , chỉ nhìn cô ta một cái rồi đưa mắt nhìn nơi khác . Tức giận khi thấy mình bị lơ . Đưa tay lên tát nó một cài thật đau . Một bên má phải hằng lên dầu năm ngón tay của ả .
Giọng cô ta mang theo hơi lạnh nhìn nó cười .
- Cái tát này là trả cho mày về tội tát tao lần trước đầy Joe à .
- Vậy sao ?
Nó nhìn thẳng người Sunly khiến cho ả có chút chột dạ . Đôi mắt nó càng xoáy sâu thì người nhìn còn bị thôi miên vào đôi mắt ấy . Có thể nói cô ta chỉ biết đứng yên bất động cho tới khi tên đàn em đi đến và đánh thức ả khỏi ánh mắt ấy .
Cô ta lấy lại dáng vẻ bình thường nhưng trong lòng lại có chút bất an vô hình tạo nên hay do đôi mắt kia quá thấu hiểu mọi thứ trên đời . Nó biết cô đang lo lắng chỉ là không nói ra thôi . Gương mặt ấy làm sao cô không nhớ ,tha một lần mà không biết an phận lại cố tình bắt nó đến đây . Thể nào khi mọi người tìm được thì có toàn mạng không ? Đó sẽ là câu hỏi lớn đấy .
- Cô muốn gì ?- Sunly nhìn nó hỏi rồi lại thầm chữi mình ngốc , bắt nó cực khổ thế . Mà giờ hỏi muốn gì ?
- Cô không buồn cười àk . Chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo đến thế giờ hỏi tôi sao . Hình như cô hơi không bình thường đấy .
-" Chát " im miệng đi . Cô là cái thá gì mà được quyền lên tiếng ở đây .
Khoé môi nó chảy máu , mùi tanh sộc lên mũi khiến nó nhăn mài nhưng có nhăn mày rất khó thấy . Nó gật gật đầu tỏ vẽ đồng tình với cô ta . Hiện giờ ngoài ngồi đó bỡn cợt cô ta thì nó còn làm gì được khi tay bị trói vào thành ghế thế này . Vả lại cộng thêm chiếc áo cưới này thì chẳng làm gì được cả . Chi bằng dùng suy nghĩ để đánh tâm lí , biết đâu còn được .
.
Nó im lặng không nói , đôi mắt nhìn quanh đây . Chợt nhận ra rằng nơi này hình như không cách xa thánh phố lắm , chỉ cần để ý đến thì có thể sẽ biết ngay . Mùi xăng dầu bốc lên từ những thùng xăng bỏ hoang khiến nó khó chịu . So với nơi tồi tàn trước đây từng đến thì nơi này có thể là nơi tồi tàn nhất mà nó từng đặt chân vào .
Thả cổ ra sao ghế , nó đưa mắt nhìn trần nhà , Là ban ngày nhưng mọi thứ đều cứ như ban đêm , chỉ có vài cái lỗ nhỏ trên trần nhà bị thủng nên ánh sáng có thể xuyên vào nhưng lại rất mờ , mọi thứ cũng theo đó mà trở nên huyền ào hơn .
.
.
.
Mặt trời ngày càng gắt thì không khí trong căn phòng càng trở nên ngột ngạt đến khó thở . Sunly không hề có động tỉnh gì ngoài việc ngồi bó gối một gốc bàn , bọn làm theo lệnh cũng được cho lui tất cả .
Vòng dây trong tay nó cũng nới được đôi chút nhưng vẫn không thể nào thoát ra vì dây buộc quá chắt . Ngẫm nghĩ rồi cô ta cũng đứng dậy tiến về phía nó . Trên tay là một chiếc roi da .
Nó nhếch môi tạo thành đường cong , dùng roi để đánh nó sao . Cứ tự nhiên đi . Một khi nó thoát ra được thì tất cả trả lại sẽ là đau đớn gấp ngàn lần.
Từng nhát roi quất xuống người nó là từng nụ cười điên dại của cô phát ra .. Vì yêu quá nên điên sao , điều đó là không thể nào ,
Gương mặt nó chốc nhăn lại vì đau rồi lại dãn ra , quay về với trạng thái ban đầu . Lạnh lùng . Chiếc váy trắng tinh đã nhuốm màu đỏ của máu .
Trên người nó bây giờ chi chít những vết roi . Nhưng tuyệt nhiên không hề kêu la .
Bọn lâu la , được một phen chứng kiến toàn cảnh không khỏi rùng mình . người nógio722 bê bết máu .
Cô ta lại điên lại dùng roi quất vào người nó . Vừa quất lại vừa hỏi nhưng chẳng có câu trả lời .
- Nói đi tại sao cuối cùng người được chọn là cô .Tại sao .
-.....................
- Tại sao mọi cố gắng của tôi đều vô vọng , tại sao ?
- .................
- Tất cả là tại cô , Hôm nay xem coi ai cứu mày nữa . Mày quên rằng tao từng nói gì sao . Tha cho tao thì người chết là mày .
Quên sao , nó chưa bao giờ quên cả , nhớ nữa là đằng khác , Chỉ là sự việc đến nhanh quá không trở kịp thôi .
- Hôm nay tao không chết thì máy chết .
" Đoàng "
" Đoàng "
Tiếng sug1 xé tạt không gian đôi tối . Mùi tanh nống của máu lan khắp nơi . Những hơi thở dần ngắt quãng . Những giọt nước mắt rơi .
Trong tìm thức cuối cùng nó chỉ nghe thấy tiếng đạp cửa và âm thanh của viên đạn vang lên .
* Liệu có ai đến hay không ?
* Có ai cứu nó hay không ?
* Hai âm thanh của súng vang lên . Ai sẽ là người ngả xuống .
Và đó là một bí mật sẽ được bật mí vào phần kết của câu chuyện .
Mong mọi người ủng hộ nhé
Thời gian của bánh xe lại chầm trậm trôi qua . Hai phát sung vang lên cùng lúc . Hai người con gái cùng nhau ngã xuống .
Thời khắc ấy tim hắn gần như ngừng đập . Nó nằm trong vũng máu lớn , bên cạnh máu vẫn đang tuôn ra . Sunly cũng nằm cách đó không xa . Phát súng này là của hắn , phát kia là của cô ta .
Mọi người cùng nhau bước vào , trên mặt ai cũng đầy tức giận . Hắn gần như chân nhắc còn không nổi nữa . Nó nằm trong vũng máu , chiếc váy cưới trắng tinh đã nhuộm một màu đỏ thẫm .
Đôi mắt nó từ từ khép lại khiến hắn càng sợ hơn . Mọi người nhanh chống đưa nó đến bệnh viện .
Hai bên đường xe cũng dạt vào hai bên lề vì tốc đó chạy của những chiếc xe ấy cứ bạc mạng mà phóng . Hắn cứ ôm chặt nó vào lòng , hơi thở của ngày một yếu dần đi . Hắn sợ , sợ cảm giác mất nó lần nữa .
.
.
.
.
Mọi người ngồi chờ trên băng ghế của bệnh viện , lòng ai cũng như lửa đốt . Đã hơn ba tiếng tính từ lúc đưa nó vào đây rồi . Vẫn không hế có chút tin tức gì . Ai cũng sốt ruột hết , Đặc biệt là hắn , cứ chốc chốc lại đứng lên nhìn lên đèn của phòng phẫu thuật ..
Bộ vest trắng in hằng lên những vệt máu đỏ tươi đã khô đi chút ít .,
Điện thoại hắn đột nhiên reo lên . Mọi người đưa mắt nhìn hắn , hắn cũng thôi nét mặt cau có mà nhắc máy .
Đầu dây bên kia nghe được giọng hắn thì mừng rỡ . Anh thư kí cố gắng lắm mới liên lạc được . Lại không biết nói gì thì bị hắn quát lớn ,
- Dẹp ngay đi , làm cho họ im hết nếu không anh tự biết hậu quả .
Lời vừa dứt chiếc điện thoại cũng bay vào tường một cách không thương tiếc .
Mọi người gần như không ai hẹn ai mà nhìn hắn , thật sự đây là con người lúc nóng giận sao . Đáng sợ thật .
Cánh cửa phòng phẫu thuật của Sunly bật mở , mọi người chẳng ai thèm để ý đến cho đến khi bác sĩ thông báo tình hình là không sao . Thì cũng nghe thấy tiếng văng tục của hắn vang lên . Nhưng họ lại chẳng dám hó hé gì .
Chú Lưu đang trong phòng phẫu thuật của nó .
Mất máu quá nhiều vả lại kho máu của bệnh viện lại hết rồi nên rất cần máu truyền cho nó.
Cánh cửa cũng bật mở ngay sau đó . Mọi người lao đến như tìm thấy thứ quan trong mà vui ra mặt . Nhưng sau đó không khí trở nên căng thẳng đến đáng sợ .Mắt hắn hằng lên những vệt đỏ li ti . Người hai run lên bần bật , sự tức gậin thấy rõ . Hai có thể giết chết một ai đó ngay bây giờ nếu không có mọi người cản lại .
- Sao rồi chú .- hắn và hai hỏi
- Mất máu quá nhiều , hiện giờ cần máu gấp . Nó là nhóm máu hiếm ấy .
- Cháu cùng nhóm máu , cháu cho .
- Được vậy nhanh lên đi .
Nói xong hai theo chú Lưu vào phòng . Chiếc kim tiêm cấm vào tay truyền máu đến cho nó . Nhịp tim nó lúc có lúc không , rồi lại đập đều lại
.
.
Tình hình nó nguy kịch hơn , cũng may là viên đạn lệch tin khoảng 2 mm nếu không thì e rằng nó đã đi rồi . Do trên người có nhiều vết thương cộng với việc mất máu nhiều nên cần được theo dõi một cách đặc biệt hơn . Hiện tại thì đã được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biết . Cách li với mọi người cho tiện việc theo giỏi .
..
.........
Ngày đầu .....
Nó vẫn nằm trong phòng chăm sóc , vẫn chưa có dấu hiệu của sự tĩnh lại ., bộ đồ ngày hôm qua của hắn vẫn còn trên mình , những vệt máu khô lại , và dính lên chiếc áo trắng thành màu nâu sậm trong thật ghê .
Hai và các anh đến từ sớm chỉ là không muốn vào , họ muốn cho hắn ngủ thêm chút nữa . Mọi người dù có cố gắng khuyên thế nào thì hắn cũng một mực không chịu về nhà nghỉ ngơi ..
Đôi mắt sâu nay lại càng sâu hơn , chỉ sợ đến khi nó tỉnh lại thì người nằm đây lại là hắn mất . Còn việc công ty của hắn . Không thể nào bỏ được .
Mọi người đẩy cửa bước vào . Trên tay là những món ăn đem cho hắn , cùng quần áo được mẹ hắn mang đến nhớ đưa cho hắn dùm bà .
Hắn nhận lấy đồ rồi bước vào nhà vệ sinh thay .
Mọi người chỉ biết lắc đầu chán nãn ....
.
.
.
Đã hơn ba ngày ,từ khi nó rơi vào hôn mê tới giờ . Ngày nào hắn cũng túc trực kề bên . Kể cho nó những câu chuyện vui chỉ mong nó tỉnh lại .
Nói đi cũng phải nói lại . Nó nằm đây thì Sunly lại đang ở trong tù . Mấy hôm nay bên toà án cũng nhanh chống xử lí vụ việc này .
Cô ta cuối cùng cũng chịu hậu quả do mình gây ra là án chung thân . Coi như là may mắn vậy .
.
.
.
Buổi sớm trời trong xanh , mây trắng . Những chú chim đậu trên bậu cửa hót um xùm .
Đôi mi nó khẽ lay động trong nắng sớm , đôi mắt cũng từ từ mở ra dần thích nghi với không khí buổi sớm . Hơi ấm từ bàn tay ai đó truyền đến khiến nó phải đưa mắt nhìn .
Thì ra là hắn , nhưng hắn sao lại ngủ ở đây . Mà hình như nó đang ở bệnh viện thì phải . Đôi bàn tay mảnh khảnh khẽ vuốt những sợi tóc của hắn .
Hắn cũng lập tức thức dậy , đôi mắt mở to như không thể tin được . Nó tỉnh rồi , vợ của hắn tỉnh rồi .
Hắn mừng đến nỗi nhảy tưng tưng trong phòng khiến nó cũng bật cười . Nhìn hắn cứ hệt như con nít được quà ấy .
Ai cũng mừng ra mặt khi thấy hắn như thế . Chứ từ ngày nó nằm đây , mặt hắn cứ như đưa đám . Nhìn vào chỉ thấy toàn sương mù âm u đến đáng sợ .
.
.
.
Ngày ra viện cũng là ngày mà nó mong nhất . Chỉ cần nhớ lại mấy ngày nằm đây thôi mà nó đã sợ ,
Ngày đầu tiên là hai dành chăm nó , cứ tưởng sẽ đỡ chán hơn ai ngờ đâu , Nó vừa động tay vào máy tính thì bị anh dành lấy không cho dùng . Ngay cả tự do muốn đi dạo cũng không có .
Anh cứ theo nó 24/24 không hề thả lõng cứ như nó là tội phạm không bằng trong khi đó nó lại đang là bệnh nhân .
Nhìn hai còn đỡ nha . hai không bắt ép nó ăn thứ nó không thích . Tới hôm hắn chăm thì ngay cả tự do đi lại nó còn không có . Hết ăn cái này đến ăn cái kia . Hết ngủ lại ăn . Mấy ngày thôi mà nó muốn thành heo luôn rồi .
Ngày ra viện nhìn mặt hí hửng của nó , ai cũng không nhịn được mà cười lăn ra sàn . Nét trẻ con bao lâu nay lại quay về trên gương mặt ấy .
.
.
.
Hôn lễ cũng được cử hành lại nhưng chẳng có phóng viên , không có khách mời mà chỉ có cha , những người bạn những người quan trong có mặt .
Lễ cưới được diễn ra ở căn biệt thự đặc biệtcó xây dựng thêm một nhà thờ riêng biệt nằm trong khuông viên của ngôi biệt thự , nằm khuất sâu trong cánh đồng hoa hướng dương .
Xung quanh ngôi biệt thự được trồng rất nhiều hoa hồng . Mùi hương của hoa lan toả khắp nơi . Bướm cũng đua nhau hút mặt từ hoa .
Hắn đứng trong nhà thờ với bộ vest trắng , nó khác trên người chiếc váy tặng hắn trước đây .
Trên cổ là sợi dây chuyền mà hắn tặng , bước vào lễ đường . Trên tay là bó hoa hồng lớn đặc biệt điểm giữa là vài hoa hồng trắng . Chiếc váy cưới dài kéo lê trên thảm đỏ .
Bước đi của nó trong thật nhịp nhàng . Hắn mỉm cười đón tay nó từ ba vợ . Ông cười ôn nhu trao tay nó cho hắn .
Buổi lễ chính thức bắt đầu . Tiếng nhạc nhịp nhàng vang lên hoà vào không kí vui tươi của buổi lễ .
Cha đứng trên cao đọc lời tuyên thệ .
-Dương Định Vỹ con có đồng ý lấy Joe làm vợ không . Dù giàu nghèo hay bệnh tật , Con có nguyện yêu cô ấy suốt đời không .
- Thưa cha . CON ĐỒNG Ý .
-Joe con có đồng ý lấy Vỹ làm chồng không . Dù giàu nghèo hay bệnh tật , Con có nguyện yêu cậu ấy suốt đời không .
- Con không đồng ý ạ !
Mọi người ai cũng nhìn nó , hắn cũng nhìn nó như không tin nào tai mình . Nó vừa nói không đồng ý , là không đồng ý .
- Tại sao ?- cha im lặng rồi cũng hỏi nó .
- Vì anh ấy chưa nói muốn cưới con chỉ trao nhẫn thôi ạ .
Mọi người một phen cười nghiêng ngã , hắn cũng thờ thào nhẹ nhõm cứ tưởng nó không chịu .
- Nguyệt Anh lấy anh nhé . Vợ yêu . - hắn nói rồi hôn nhẹ lên môi nó .
- Ưh , em yêu anh .
- Anh yêu em .
- Ta xin tuyên bố từ giờ hai con chính thức là vợ chồng.
.
.
..
Thời gian lại bắt nhịp theo nhau mà trôi trôi dần , Thắm thoát hơn đã một năm . Ai cũng có cuộc sống riêng của nhau .
Nó và hắn cũng vậy .
.
- Anh , đang làm gì vậy ?- Nó nói rồi đặt ly rượu vang trắng xuống bàn của hắn ,.
- Anh đang bận cho đợt tuyển người mẫu năm nay .
- Đi ngủ thôi , - Đôi mắt nó lờ mờ ngồi xuống ghế sopha trong phòng . Hắn cũng đứng dậy , thôi không làm . Ngồi kế nó mà cưng nựng khuôn mặt trẻ con .
- Umk đi ngủ thôi .
- Anh - nó hôn nhẹ lên đôi môi hắn , khiến hắn thích thú tận hưởng sự ngọt ngào ấy , kéo hắn lại gần hơn .thì thầm nhỏ vào tay hắn - Anh ! mình kiếm thêm đứa nữa nhá .
Hắn chỉ đáp lời nó bằng nụ hôn nồng nàng , đưa nó lên cao của sự hạnh phúc .
Thả nó lên chiếc giường lớn .
Nó nhìn hắn khẽ cười mỉm .
Hạnh phúc ở đây , nơi nó tìm thấy người nó yêu thật sự .
The end .
Mọi người từ ngày cưới nhau đến giờ thì mỗi người một việc . Nhưng không có nghĩa là họ không có thời gian cho nhau .
Mặc dù bận bịu tối ngày ở công ty nhưng cặp vợ chồng trẻ này cùng công chúa nhỏ cũng có niềm vui riêng ..
Gia đình nhỏ của họ giờ đã có tiếng khóc của trẻ con . Cô công chúa đầu lòng của gia đình rất kháo khỉnh , Nó cũng trờ thành mẹ đỡ đầu của con bé .
.
.
.
Các anh nó cũng có gia đình riêng hết ,
Minh và cô vợ của anh cũng có hai cậu nhóc đáng yêu . Công ty của nó do anh tiếp quãng cũng phát triển hơn , họ cũng có những tồ ấm mới . Những niềm vui trong cuốc sống .
Hai cũng cùng Louria kết hơn . Họ gác chuyện kinh doanh sang một bên mà đi du lịch vòng quanh .
Vũ và Quyên cũng nên duyên vợ chồng . Thời gian trôi nhanh đến mức khiến con người ta không cảm nhận được ,
Mới đó mà ai cũng có gia đình , cũng có những tổ ấm hạnh phúc . Những đúa con đầu lòng .
Nó và hắn cũng xây dựng hạnh phúc trên ngôi biệt thự sau hàng hoa hồng đầy chông gai . Tình cảm xây dựng ngày một lớn dần .
Mùa xuân rồi cũng đến .
Mọi người lại độ xô về nhà , người thì đi chợ tết , Người thì đi viếng mộ , sửa sang lại mọi thứ .
Nó cũng tất bật hơn . Nhưng không chăm chút cho tổ ấm của mình ., .
Ngôi mộ của Ngọc Anh cũng đucợ sửa sang lại mới hơn . Những bồn hoa quanh mộ tươi tốt hơn .
Cứ hai lần một tháng , nó lại dành một ngày riêng đến đây chăm sóc mộ của tiểu Hạnh Nhân - Người hiến tim cho nó .
Ba cũng không còn sống ở Anh nữa mà dọn về Đức sống cùng ông , gì cũng bận rộn nhiều hơn .
.
.
.
9 năm sau .....
Khoảng thời gian khá dài nhưng cũng không phải là dài . Mọi thứ trên đất nước này trong mấy năm qua cũng thay đổi không ích .
Mấy năm đầu khi sống ở đây, công việc cũng không nhiều nên nó có nhiều thời gian rảnh lo cho con cái hơn . Nhưng rồi mật độ công việc ngày càng nhiều , nó cũng không sống ở đây mãi . Nên mới quay trở về Anh .
Hai lần trong một tuần , hoặc nhiều khi bận thì hắn bay sang ấy ít hơn . Nhưng không có chuyện là không có .
Máy bay đáp xuống đường bay . Mọi người đỗ nhau ra từ các cửa . Nó thì nhẹ nhàng hơn , đi từ lối cổng Vip ra ngoài . Hành lí cũng chẳng có nhiều nên được gởi về từ sáng nay .
Đám phóng viên vừa thấy nó đã lao đến như tên . Nó cũng chỉ cười đáp lại họ rồi bước dần ra cửa . Họ vẫn đuổi theo ,. Mang theo bao câu hỏi .
- Không biết cô có phải là nhà thiết kế J nổi tiếng không ? - pv A
- Nghe nói cô đã kết hôn từ rất lâu rồi phải không - pvB
-##################
Rất nhiều câu hỏi đặt ra khiến nó thấy choáng . Không ngờ người bình thường như nó cũng được quan tâm quá mức đến thế .
Rẻ đám đông nó lên xe ra về . Chiếc xe vẫn chạy mãi cho đến khi dừng trước Vỹ Anh công ty người mẫu nổi tiếng hiện nay .
Thủng thẳng bước vào trước con mắt ngạc nhiên của mọi người . Quả đúng thật người đẹp đi đến đâu cũng bị dòm ngó rõ khổ thân nó .
Mọi người trong công ty đang xì xào bàn tán chuyện gì đó về hắn thì phải . Hình như là về chuyện tình cảm thì phải .
Gọi thự một cô tiếp tân , nói hỏi nhỏ .
- Cho hỏi giám đốc có trên phòng không ?
Cô nhân viên lễ tân nhìn nó ánh mắt dò xét như kiểu là người tình sao . Rồi cũng từ đáp nó với giọng hách dịch .
- Cô là ai , kiếm giám đốc làm gì . Anh ấy bận rồi .
" Anh ấy " sao , nó nghe mà thấy buồn cười . Chẳng lẽ chuyện họ bàn tán về hắn trong công ty này không ít . Nhưng gặp ai mấy cô này cũng kêu bằng anh thì sợ là nó cho nghỉ sớm thôi .
- Tôi tìm giám đốc có việc .
- Được rồi . Giám đốc đang họp , cô có cần nhắn gì không .
- Không cần . Tôi sẽ chờ .
Nói xong nó đi thẳng hướng thang máy . Bên trong mọi người tất bật trao đổi thông tin với nhau . Qua mỗi tầng lại có vài người vào . Mới vài ba tầng mà lượng người đã chật cứng cả thang máy . Nó đúng phía cuối nên cũng chẳng ai để ý đến nhiều .
"Ting " tiếng cửa thang máy mở ra ở những tầng được chọn . Mọi người rời khỏi thang máy dần , ở lại cũng chỉ còn nó với vài người .
Thấy nó đứng một mình anh chàng nọ lên tiếng
- Em xinh thế . Người mẫu mới à .
Nó không nói , chỉ lắc đầu . Nó mà đi làm người mẫu thì cha Vỹ có nước dẹp luôn cái công ty người mẫu cho coi .
- Vậy em lên đây làm gì . Đây là văn phòng lớn với phòng giám đốc đặc ở đây mà . - lần này đến mấy cô đứng kế anh chàng ấy hỏi
Nó chỉ nhẹ nhưng làm cho họ gần như im lặng toàn tập , bởi chăng nụ cười ấy quá cuốn hút và đẹp sao . Có lẽ là thế .
- Không ạ . Em đến tìm giám đốc .
Phút chốc họ lại quay về gương mặt lạnh , mỗi người một việc chẳng ai đếm xĩa đến nó nữa .
Buộc miệng chị đứng xa hơn nó lên tiếng .
- Em tìm giám đốc àk . Bận rồi đang họp với người mẫu . Nên chắc em về đi .
Lời chị ta vừa dứt là lúc cánh cửa thang máy vang lên tiếng "Ting " Mọi người lại quay về chỗ làm của mình .
Nó cũng đi theo họ đến chỗ làm . Anh chàng lúc nãy ga- lăng hơn đưa cho nó cốc nước . Nó nhận lấy mỉm cười với anh .
Anh chàng lại cứng đơ tập hai , cảm thấy tim mình đập loạn nhịp cho tới khi chị trưởng phòng đánh mạnh vào vai cậu ta mới tỉnh ra nhìn nó cười xòa .
Trong lúc chờ đợi , nó đi lanh quanh phòng , quét mắt nhìn mọi thứ . Mọi người vẫn đang hăng say làm việc . Lâu lại có tiếng cãi nhau rồi lại im tập trung vào việc .
Chị trưởng phòng thấy nó cứ nhìn mọi người thì đứng dậy tiến về phía nó ,
- Em tìm giám đốc có việc gì , có gì chị thông báo giúp cho .
- À , em tìm có chút việc .
- Em định xin vào đây àk . Đừng nhé khuyên thật lòng đấy .
- Sao vậy ạk .
Nó làm vẻ ngây thơ nhìn chị ấy . Chị ta sao một hồi ngẫm nghĩ cũng nói cho nó nghe
- Công ty dạo này tuyển thêm đợt người mẫu mới . Trong đó cô người mẫu mới nỗi tên Phương Lam rất được lòng sếp vả lại cô ta còn ngấm ngầm loại bỏ những cái gai trong mắt mình một cách không thương tiếc .
- Thật ạk . Nhưng mà em đâu có làm người mẫu đâu .
- Umk nhìn em xinh thế không làm thì tiếc thiệt . Mà em chắc khoảng 20 , 21 chứ gì nhỉ .
Nó nghe chị nói xong mà bật cười , cả phòng dừng việc lại nhìn nó và chị ấy ,. Họ cũng thôi không làm việc nữa mà kéo nhau qua chỗ ấy ,. nhập vào cuộc nói chuyện sôi nỗi .
- Vậy chị đoán em 20 sao . Không phải rồi .
- Vậy em 18 chứ gì ...- Anh chàng lúc nãy lên tiếng .
- Không phải cậu sai rồi là 19 chứ !- cô bạn đứng gần anh lên tiếng .
- Mọi người sai hết rồi . - nó nhìn họ cười mỉm , - Em 28 tuổi rồi .
- Hả ?
Cả phòng như náo loạn cả lên , gương mặt non chẹt vậy mà 28 sao . Ai tin cho nỗi đây . Nó biết thế nào họ cũng không tin nên đưa chứng minh thư cho họ xem . Xem xong mặt ai cũng hóa đá . Họ hố nặng quá trời . Người ta 28 mà bảo 20 .
.
.
.
Mọi người trong phòng họp đi ra ngoài , cuộc họp kết thúc khá tốt , Họ lại trở về việc làm của mình . Nó thì ngồi trên ghế chờ , tai đeo heardphone .
Nhìn ngắm xung quanh , nó thấy cô gái mặt chiếc váy màu xanh lam đi ngang qua . Nhìn cô ta vênh mặt với mấy chị trong phòng khiến nó chú ý .
- Này Thanh Lam em mua đâu chiếc váy đẹp thế . - Chị lúc nãy nhìn người tên Lam hỏi .
- Của J đấy . Giám đốc mua cho em đấy .
Câu chuyện vô tình vào tai nó , chị trưởng phòng đi về phía nó rồi chỉ cho nó nhìn cô gái kia .,
Tưởng Thanh Lam là ai , ai ngờ chỉ là người bình thường đến thế sao .
Tháo Heardphone ra , nó nhìn chị . Chị hiểu ý nó .liền nói .
- Cô ta ỉ có tí tiền, mua được máy chiếc váy của Nhà thiết kế J thì lên mặt đấy,
- Thật sao .
Nó nói thế rồi bước đến gần cô gái tên Lam , đôi môi bất giác hình thành nụ cười bán nguyệt . Mọi người nhìn vào mà ngây người . Ngay cả cô ta cũng vậy .
Phải chăng sự tin quá đáng là một sai lầm trong thời điểm hiện tại . Người luôn vênh váo về sắc đẹp của mình bỗng chốc lại cụp đuôi thấy sợ .
Nó đưa mắt ngắm nhìn từ đầu đến cuối . Ba vóng chuẩn thật đấy . Dáng người khá bắt mắt . Đôi mọi căng đầy . Làm cho người nhìn chỉ muốn cắn ngay một cái . Bỗng chốc nó lại thay đổi hướng nhìn khỏi người cô ta mà hướng mắt lên bộ đồ . Miệng tâm tia .
- Hàng nháy .
Ai trong phòng được một phen cười nghiêng ngả dù họ chẳng phân biệt được đâu là thật đâu là giả . Biết mình bị chơi cô ta vội lên tiếng giọng hách dịch nhìn nó .
- Cô là ai mà phán xét này nọ người tôi hả . Sao bảo vệ lại cho hạng người như cô lên đây chứ .
- Người bình thường . Hạng như tôi cô không có chỗ để nói đâu
Nó vừa cười vừa đáp . Mọi người lại rơi vào hóa đá . Đẹp thật . Nụ cười ấy như ánh mặt trời sáng chói vậy .
- Cô ....
- Sao . Muốn mua đồ do tôi thiết kế thì cũng phải coi lại mình có đủ tư cách không chứ .
Tất cả lại hóa đá lần nữa . Họ không biết đây là lần thứ n nào mà lại rơi vào trạng thái này , gì cô gái này là J sao . Phải chăng họ đang mơ .
Ai nấy vừa mừng vừa vui vì lần đầu được gặp J nhưng lại nghĩ nhở họ tin lầm thì sao .
Nghe phía ngoài ồn áo , Vị giám đốc bước ra . Mọi người thấy vậy liền cuốn cuồng chạy về chỗ làm việc . Nhưng trong lòng lại đầy thắc mắc . Giám đốc của họ chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện cãi vả này . chẳng lẽ là vì trong cuộc này có Thanh Lam sao . Vẫn là dấu chấm hỏi to đùng .
Nó thấy hắn liền nhoẽn miệng cười . Thanh Lam thấy vậy thì tức điên lên , định nhảy bổ vào người nó . Nhưng giám đốc đang ở đây không manh động .
- Giám đốc , cô ta gây sự với em trước . Anh làm chủ cho em đi . - Giọng cô ta ngọt hơn cả mật khiến nó nghe mà sỡn cả gai óc .
Hắn không nó gì chỉ nhìn nó . Miệng đáp lại nụ cười lúc nãy với nó .Tất cả lại rơi vào trạng thái tương tự . Giám đốc chưa bao giờ nở nụ cười với họ chỉ có những người quan trọng mới cười thôi . Ngay cả Thanh Lam cũng vậy . Vậy mà một cô gái vừa xuất hiện . Giám đốc lại cười .
Hắn phớt lờ lời của Thanh Lam khiến cô ta bẽ mặt giữa mấy người nhân viên trong phòng này , Hắn bước đến gần nó . Nó cũng bước lại gần . Miệng buông câu chẳng ăn nhập với cuộc cãi vả lúc nãy .
- Đói .
Hắn mỉm cười nắm lấy tay nó .
- Vợ đói sao , mình đi ăn .
Trước khi đi hắn không quên ngoái nhìn Thanh Lam , ánh mắt không hài lòng , trong ánh mắt mọi người như cảm nhận được tia giận dữ đến lạ lùng .
Cả hai khuất sau dãy hành lang dài , Mà mọi người vẫn chưa quay trở về với người mình , Tâm hồn vẫn đang lơ lửng đâu đó . Chuyện đồn rằng giám đốc đã có vở khiến chẳng ai tin . Nhưng có lẽ giờ thì họ tin rồi . Người con gái đó xứng với cậu . Ngay cả cô ta cũng đứng như trời trồng . Lời nói ấy sao mà ấm áp thế . Người lạnh lùng với mọi thứ lại có thể dịu dàng đến thế sao .
Thật ra thì người con gái ấy có điểm gì khiến hắn trở nên ấm áp đến lạ . Thật sự cô ta rất muốn biết .
Từ ngoài cửa , một anh nhân viên đi vào miệng không ngừng nói .
- Cô gái ấy là Joe . Là vợ của giám đốc đấy . Họ có với nhau hai người con rồi . Rất yêu thương nhau .
- Vậy sao chẳng ai biết chuyện đó nhỉ .
- Vì cô gái đó chính là người mà người năm trước từng khiến giám đốc đau khổ . Mỗi ngày trong phòng cậu đều có hoa hồng trắng . Vì cô ấy thích hoa hồng trắng nên cậu luôn đặt chúng ở nơi dễ nhìn thấy nhất .
- Sao mọi người chưa bao giờ thấy cô ấy đến đây .
- Vì cô ấy luôn sống ở Anh quốc . Mà thôi đi làm việc , lỡ giám đốc về mà thấy chúng ta lơ việc thể nào cũng mắng cho xem .
Thanh Lam vẫn đứng đó . Đôi môi gần như muốn bật ra câu hỏi nhưng chẳng thể nào . Câu chuyện đó cô từng nghe qua . Biết rằng giám đốc rất yêu người con gái đó . Từng cãi lời cha mẹ mình chỉ vì cô ta . Vậy mà cô lại ngu ngốc gây sự với người không nên gây . Đúng là không có cái dạy nào bằng cái dạy này cả.
Hai vợ chồng cùng nhau ăn trưa một nhà hàng phía dưới công ty . Nhiều khách hàng qua lại vẫn luôn dán mắt vào hai người . Nhân viên thì khỏi nói , người này truyền tai người kia Người kia đến người nọ chẳng mấy chốc thông tin lan rộng đến chóng mặt .
Nào là giám đốc bỏ rơi Thanh Lam đi với người mới , khi thì giám đốc có người yêu mới nên Lam bị đá , vv
..
.
Bọn nó nhanh chống ăn mấy món đơn giản bày ra bàn ăn rồi tính tiền . Vừa lúc điện thoại hắn reo lên . Là nào đó mà hắn lại đi ra chỗ khác nghe điện nhưng rất nhanh chống đã cúp máy . Nó cũng không quan tâm nhiều . Bây giờ chỉ muốn về nhà đánh một giấc sau chuyến bay dài .
Hắn quay lại nhìn nó mỉm cười , kéo vợ mình ra hỏi nhà hàng . Hắn khôn định chở nó về nhà mà quay đầu ngược hướng đến công ty .
Nó không hỏi chỉ tựa đầu vào cửa kính nhắm hờ mắt lại . Trong xe một bản violin buồn vang lên khiến nó khá thoải mái . Nó thích violin buồn ....
.
.
.
Xe đã dừng trong nhà xe từ bao giờ nhưng hắn vẫn không ý định bước xuống . Ngắm nhìn nó thật lâu , hắn hôn nhẹ lên trán nó . Mở cửa xe bước ra , hắn bế nó vào phòng làm việc .
Đặt lên giường một cách nhẹ nhàng nhất tránh làm nó thức giấc .
Mọi người vốn đã im mọi chuyện rồi nhưng khi hắn bế nó vào phòng làm việc thì họ lại có dịp tám chuyện tiếp theo .
.
.
Trúc vừa từ phòng kĩ thuật thiết kế bước ra đã nghe mọi người to nhỏ . Vồn không phải người nhiều chuyện . Nhưng chuyện này khiến nhỏ phải chú tâm . Vừa bước vào phòng đã nghe mọi người bàn tán xôn xao những chuyện không đâu .
Ngồi một chút ở bàn làm việc nhỏ cùng Bảo đến phòng của hắn . Hai công ty của nhỏ và Bảo sát nhập lại với nhau rồi cùng công ty của Vỹ sát nhập hợp tác . Nhưng mỗi người lại làm theo một chuyên ngành của mình thế mà công ty ngày càng phát triển hơn .
Cả hai cùng đi đến phòng hắn đưa vài bộ hợp đồng lớn . Vừa đi vừa nói chuyện , chỉ có hai người mà ồn ào cả hành lang .
Vừa đẩy cửa bước vào đã bị hắn ném cho nguyên sấp giấy trên bàn ,kèm theo một động tác im lăng rồi chỉ tay lên chiếc giường phía trong .
Nhỏ bước vào phòng rồi nở nụ cười tươi . Kéo Bảo vào phòng ngắm nó. Lâu rồi nhỏ và nó không gặp nhau . Cả hai đều bận bịu tới nổi không gọi được một cú điện thoại nữa kìa .
.
.
.
Khoảng hai tiếng sau khi mọi người rời khỏi phòng thì cả căn phòng lại um sùm tiếng trẻ con . Nó bị đánh thức bởi những tiếng ồn ấy ., Mặc dù ngoài kia mọi người cố gắng bắt lũ nhỏ im lặng đi . Nó bước ra khỏi phòng cùng lúc bị lũ nhỏ ôm chầm lấy .
Xoa đầu hai đứa nhỏ nhất , nó ngồi xuống ghế sofa trong phòng .
Kéo hai đứa trẻ lại gần mình , nựng hai gò má chúng nó hỏi .
- Hai đứa đi chơi có vui không ? . Đi khá lâu nhỉ .
- Dạ vui , ông dẫn tụi con đi nhiều nơi ở Đức lắm ak .
Hắn cũng làm xong nốt hợp đồng cuối cùng rồi cũng đi lại ghế ngồi . Bảo và Trúc thì ra ngoải từ sớm , mọi người ai cũng tò mò về hai đứa trẻ song sinh mới vào phòng kia . Cả phòng ấy đột nhiên um lên .
Hắn bề đứa nhỏ lại gần mình , vuốt lại mái tóc của đứa nhỏ , giọng ấm áp .
- Hia con đi có nhớ ba không ?
- Dạ có , ba có nhớ tụi con không ?
- Nhớ nhớ chết đi được ấy ?
- Ba ơi con đói .
Đứa nhỏ bên tay nó la lên , giọng trẻ con đang yêu khiến hắn bật cười.
Công việc đã xong cũng nên đi nghỉ rồi . Dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài , hắn đi sau đóng cửa phòng
Mọi người lại có dịp nhìn hai đứa trẻ . Là cặp song sinh một trai một gái rất đáng yêu . Cô bé giống hệt như cậu bé chỉ có điều là đôi mắt cô bé to và tròn hơn giống đôi mắt của nó .
Thanh Lam đứng ngay lối vào không ngừng nghiến răng kèn kẹt . Biểu lộ sự căm phẫn ra cả bên ngoài . Những người từ đó đến giờ vốn ghét cô ta lại được dịp buông dưa bán cải um xùm .
.
.
.
Vừa bước ngay ra cổng công ty. Bốn người đã gặp ngay gia đình nhỏ của Miu . họ tay trong tay cùng nhau đi về phía nó . Ôm chằm lấy nó sau bao ngày xa nhau . Cả hai gia đình cùng nhau về nhà nó bài tiệc ăn mừng .
Căn nhà tràn ngập mùi hoa hồng hiện ra trước tầm nhìn của nó . Đám trẻ con không ngừng trầm trò ,đã lâu rồi chúng không về đây , có lẽ cũng sắp quên mất hình dáng ngôi nhà này rồi .
Buổi chiều hoàng hôn dần buông xuống , trên nền trời bắt đầu cắt hình những hòn than nhỏ , ánh như như lửa hồng sáng đẹp . Khuôn viên biệt thự khá rộng , cùng vườn đầy hoa hồng ngát hương thơm .
Nó khoác lên người chiếc váy bằng voan trắng đơn giản không cầu kì .
Đám trẻ con được dịp gặp nhau lại chơi đùa thích thú .
Bốn người ngồi ngắm hoàng hôn trên nền trời , hỏi thăm nhau những câu hỏi ân tình .
- Này bà định về bao lâu đây ?
- Không biết chắc ở luôn mà không biết có ai cho hay không hay là có người khác rồi .
Nó nói rồi nhìn hắn cười cười , hắn chỉ biết gãy đầu đáp lại ánh mắt yêu thương của nó . Biết vợ đang giận vụ việc ở công ty hắn cũng không biết làm gì hơn ngoài việc cầu hòa .
Bảo và trúc cả hai cười ồ lên khi thấy đôi vợ chồng này , ngoài mặt thì người nào cũng lạnh như tiền nhưng bên trong lại yêu đến tha thiết . Đúng là băng gặp nhau sẽ cùng nhau làm nên sự tích mà .
Lũ trẻ cũng mệt sau một hồi đùa giỡn trên nền cỏ , cả người chúng toàn đầy mồ hôi . Lại thi nhau dùng tay quẹt mấy chất bẩn ấy lên áo khiến hai bà mẹ trẻ không nén nổi tiếng thở dài .
.
.
.
Về được vài ngày thì tất cả mọi người cũng về đây , từ anh hai đến anh Vũ .. họ cùng nhau kéo về tập trung trong nhà nó . Trẻ con chỉ có bốn đứa đã khiến cho hai bà mẹ mệt đến xỉu , thế giờ lại thêm bảy tám đứa nữa . Đúng là nãn .
Buổi party khá lớn được diễn ra trong một khách sạn lớn của gia đình Vũ . Nhiều quan chức, các danh nhân có tiếng đều được mời tới đây . Mười mấy đứa trẻ vốn đã đến đây từ sớm , chúng thi nhau chọc phá mọi người đến mệt lại kéo nhau về phòng đặt sẵn trong này để tránh khi mọi người bận bịu không thể trong chúng được .
Cánh phóng viên cũng đến từ sớm , đã vậy còn rất nhiều người .
Bên ngoài xe qua lại rất nhiều , mọi người bước vào cùng với gia đình của họ , bên cạnh là con và vợ của họ với những bộ quần áo sang trọng .
Mọi người đã đến đông đủ chỉ còn thiếu hai vợ chồng nó . Bên ngoài một chiếc Bugatti Veyron 16.4 SuperSport vừa đến , hắn bước xuống với bộ vest trắng đen làm nổi bật lên vóc dáng cao nghều của mình .
Mấy thiếu nữ con của các doanh nhân thành đạt được mời đến lại một phen hồn bay khi nhìn thấy hắn . Báo chí cũng chạy ào đến phỏng vấn.
Bởi vì họ biết muốn mời giám đốc Dương phỏng vấn là điều rất khó nên phải tranh cơ hội .
Họ chưa kịp nói gì thì trong xe nó bước ra , khoác lên người chiếc váy trắng suông dài ngang gang gối , đôi giày đen làm nổi bật nó giữa những bông hoa xinh không kém cạnh ai bên trong .
Khoác tay hắn vào trong ,ai cũng một phút rơi vào trạng thái bất ngở . Ôm lấy mọi người nó bật cười , nụ cười đẹp khiến họ lại hóa đá .
Thức tỉnh được sau cú sốc tinh thần vừa rồi , đám phóng viên lại bao quanh lấy hai nhân vật chính hôm nay
- Không biết vị tiểu thư này là ai vậy giám đốc Dương .
- Là vợ tôi .
- Là em tôi .
Ai cũng gần như quay về trạng thái lúc đầu sốc toàn tập , thảo nảo Dương Định Vỹ trước giờ không yêu thương một cô gái nào là vì đã có vợ rồi sao . Lại còn rất xinh đẹp . Đã vậy còn là em gái của Kelvin một người rất nổi tiếng trong giới kinh doanh , chắc hẳn cô ấy cũng là người không bình thường tí nào .
- Vậy cô làm nghề gì .
- Thiết kế .
- Không lẽ cô chính là J sao
- Phải là tôi . J là tên viết tắt tên tiếng Anh của tôi có nghĩa là Joe .
- Joe sao .
- Umk
Buổi phỏng vấn ngắn ngủi ấy , chĩ với vài câu nhưng lại làm tất cả ngỡ ngàng , họ quả thật rất xứng đôi . không chỉ vậy mà còn là những con người rất thành đạt của trong cuộc sống .
Đám trẻ con đứng trên lầu nhìn xuống cười với nhau .
- Sau này lớn lên mình sẽ lấy cậu cho xem .