Old school Swatch Watches
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Sẽ có lúc em là nắng của ngày mai 
Và anh sẽ là mây bay trên khoảng trời cao lộng gió 
Sẽ có khi em là mưa của gió biển ngoài khơi 
Và anh vẫn là gió của nắng sớm mang hạnh phúc cho em . 

Bữa cơm tối chẳng vui vẻ gì cả . Mọi người cứ nhìn nó như sinh vật lạ . Dẫu sao thìmai nó cũng đi rồi , mà chẳng ăn được bữa cơm ra hồn . Ông cứ thì cháu ăn đi , lúc thì ba mẹ cháu khỏe không , hay thì nếu cháu không chê có thể lấy tiểu Anh nhà ta làm vợ cũng được . 

Cũng chính là câu lấy tiểu Anh nhà ta này khiến nó tí nữa thì phun cả cơm ra ngoài . Nghẹn là điều hiển nhiên , nó đang ăn mà nói đến chuyện cưới sinh là điều không bao giờ nó thích . Tuyệt đối là thế . 

Tiếng phản đối kịch liệt bắt đầu từ phía nó , sau đó lại im bặt khi nhìn thấy ánh mắt rất chi là yêu thương của hai và anh Vũ dành cho mình ,nó biết tổng kế hoạch này của hai người à không phải là ba người mới đúng , mà cũng chẳng phải ba người phải là 4 vì nhìn cái mặt tên Peter thộn ra như khỉ ăn ớt khi nghe ông nói thì nó biết là cậu bạn này cũng như nó chẳng biềt gì , điều như thỏ non rớt xuống bẫy của mấy con cáo giờ . Cáo già này quả thật chẳng dễ đối phó tí nào . Phải dùng chiêu mới có cửa gỡ lại . 

Nó nhấp tiếp một ngụm nước cam vốn mỗi ngày đều được chuẩn bị sẵn ở bàn , khóe miệng cong lên bất thường làm cho hai và Richard khẽ liếc nhìn , nụ cười càng hiện rõ hơn trên khóe môi nó , đôi mắt nhìn thẳng vào anh trai đang làm bộ làm tịch cầu hòa với nó khi vô tình đụng vào lò lửa đang chuẩn bị cháy . Mùi thuốc súng khắp nơi lan tỏa , ai cũng càm nhận được chì là Peter vẫn còn ngây người bởi nụ cười của nó . 
- Anh à , cũng nên lấy vợ rồi nhỉ !. - Câu nói của nó thật sự làm hai shock , không chỉ shock mà còn sặc nữa . 
Anh đang uống nước ,nghe nó nói xong vừa sặc vừa ho vẫn chưa kịp phản công thì Vũ cũng chẳng hơn anh tẹo nào . Vẫn nụ cười chết người nó nhìn Vũ đầy ẩn ý 
- Anh cũng nên kết hôn với Quyên là vừa !. 

Ông cũng nuốt nước bọt cái ực khi hai người kia bị nó cho vố đau . Không biết tới lượt ông sẽ là gì , dù cho ông có là người nghiêm nghị , giàu có thế nào . Luôn được mọi người kính trọng thì với nó ông lại trở nên yếu thế hơn hẳn . Nhìn nó lấm léc ông cười xòa . Nhưng nụ cười chưa bắt đầu đã tắt ngấm luôn mất , nó vẫn ung dung nhàng nhã uống nước ăn trái cây , nhưng lại chẳng quên ông . 
- Ông ơi có phải con nên đi đâu đó không nên đến thăm ông không nhỉ ?. 

Gì chứ , không thăm ông , ông cần sao . Mà từ từ đã nó không thăm ông có nghĩa là dù có chuyện gì nó cũng không đến . Chỉ nghĩ tới đây thôi ông cũng hận bản thân mình sau lại nghe theo đám nhóc đầu to mà óc thì như trái nho thế này . Hại ông ngồi không được mà đứng cũng chẳng xong . Không khóe chuyện ghép đôi không thành ông lại mất luôn cháu gái thì khổ thân già . 

Nhìn mọi người ai cũng ngây ngốc , suy nghĩ lời nó nói mà khiến nó thích thú lạ thường . Vẫn là nó lợi hại chỉ vài câu ngắn gọn đã hạ được một lượt ba cáo già . Chỉ còn một con nữa thôi đang ở Việt Nam xa kia . Nhưng chỉ cần qua ngày 23 nó lại sẽ đến đó tính sổ tan Phong Minh vô công rỗi nghề ấy . Bắt anh đền bù cả chì lẫn chài cho xem 


Bar vào đêm khuya người ra vào ngày càng nhiều . Điện thoại hắn cũng nhiều cuộc gọi hẵn . 

Bảo chán cái cảnh ngồi đây canh cái tên quái đản này rồi . Trước đây là do cậu muốn biết thử cảm giác theo hầu một người ra sau nên mới chấp nhận yêu cầu làm người hầu cho hắn , khiến cậu phải nhảy từ đại học năm nhất xuống học lớp 11 . Mà cái tên ngồi kế hắn cũng quái thai vô kể 19 tuổi lại thích học lớp 11 , chỉ vì câu nói đơn giản của hắn đã khiến cậu học máu . Lúc cậu học Đại học thì kéo cậu nghỉ , khi cậu học lại 11 thì kéo cậu nhảy cốc lên Đại học , học sao cho nhanh ra trường khiến cậu xấc bất xang bang lắm mới có thể lấy lại tinh thần . Giờ đây , ngày nào có chuyện không vui thì lại lôi cậu ra làm thứ trúc giận . Truyện này đang được đăng tải tại kenhtruyen.com : kenhtruyen.com 

Trời tối cũng như trời sáng luôn làm kẻ báo hại cậu chẳng được yên thân . 

Để hắn nằm trên giường mình , mùi rượu nồng nặc tới máy điều hòa chạy hết công sức cũng chẳng tốt tí gì , nước sịt phòng sịt đến gần hết chai cũng ăn thua . 

Mệt mỏi , bực bội , bỏ hắn lại trong phòng , cậu đi ra ngoài . Không quên đóng cửa cái Rầm . Còn hắn thì dù say hay tĩnh cũng chì nói có mỗi câu nói mà ngày nào cũng nói klhiến Bảo chỉ biết lắc đầu 
\\\\\\\" Nguyệt Anh ,anh xin lỗi là anh không tốt \\\\\\\" 
\\\\\\\" Là anh không tốt ,xin lỗi em mà \\\\\\\" 


Chàng là gió , thiếp là cát . 
Gió cuốn cát bay đến chân trời ! 

Ngày mới , mặt trời cao . Gió nhẹ xáo xạt cuốn lá cây . 

Hắn từ từ mở mắt , khung cảnh trong phòng khá khác biệt . Biết chắc đây là phòng của Bảo . Cuộn mình trong chăn ấm thêm tí nữa Đayuu đau như búa đổ , tất cả cũng tại ocn nhỏ Sally , à không là Hồ ly mới đúng . Hại hắn uống đến không biết trời trăng gì . Quần áo xộc xệt toàn mùi rượu nặng . 

Bảo mở cửa phòng bước vào . vứt lên giường bộ đồ mới cho hắn . Tại hắn mà cậu phải ngủ ngoài sopha cả đêm . Tại hắn mà sáng sớm đã phải thức dậy sang nhà hắn lấy đồ , tái liệu , laptop . Nửa đem thì báo hại cậu phải thức dậy thay áo cho hắn . Cả cái giường của cậu cũng bị hắn độc chiếm hết thảy . Làm bạn với hắn đúng là xui xẻo của đời cậu mà . 

Khuôn mặt hắn nghệt ra khi thấy Bảo hầm hầm . Nhớ lại hết tất chuyện tối qua . Loạng choạng đứng dậy . Vỗ nhẹ vai Bảo tỏ vẻ hối lỗi không quên bồi thêm một câu khiến cậu tức đến khói đen bay nghi ngút khắp phòng . 
- Lần sau như vậy , nhớ chu đáo thêm tí nữa . Tối qua lạnh lắm đó . 

Nói xong lại cười ha hả đi vào nhà tắm . Thảo nào từ khi nó đi Bảo cũng không muốn cho hắn biết tung tích , đơn giản vì . Nơi nào hắn đặt chân đến , nơi có sẽ có người chết . Không phải là đói chết thì là tức chết , không tức chết thì hận chết . Không hận chết thì cũng vào nhà đá ngồi bốc lịch đến chết mà thôi . 






Nó mở mắt thức dậy , đập ngay vào mắt mìnhla2 ông anh quý hóa đang ngồi tự kỉ ở góc phòng viết viết vẽ vẽ gì đó . Rồi lại tự cười một mình như mấy thằng cha vừa trốn trại trong nhà thương điên mới ra . Nó bước vào nhà tắm , vệ sinh cá nhân xong . Bước lại ra ngoài thì thấy anh vẫn còn ngồi đó . 
Buông một câu nói chào buổi sáng theo nó là đúng nghĩa với người không bình thường . 
- Chào , người điên . 

Chưa để anh nghe và hiểu nó vừa nói gì đã đi ra khỏi phòng . Bầu không khí buối sáng trong lành và mát diệu hơn . Tâm trạng cũng thoải mái hơn . Chỉ có điều , ngày 23 là ngày quan trong nó không thể nào khinh suất được . 

Hai từ trên phòng đi xuống , đưa cho nó mẩu giấy được làm bằng kim và chỉ nhiều màu rất bắt mắc . Trên đó còn ghi rõ dòng chữ nổi \\\\\\\"HAI XIN LỖI \\\\\\\" khiến nó bật cười . Tựa đầu vào vai hai . Giọng nó ấm áp và trong , tất cả như lạc vào không trung mang theo chút hương vị buồn và mặn của nước biển . 
- Hai này , 23 hai nhớ về sớm nha . 
- Em định làm thật sao . 
- Thật , hai định thương hoa tiếc ngọc hả . 
- Đâu có , chỉ là chút tình cũ thôi . 
- Em nói cho anh nghe nhé , cô ta không phải là Sally . 


Nắng bắt đầu nhiều hơn , gió cũng bớt đi chút ít . Mon theo con đường chạy dọc ra biển . nÓ vừa về tới nhà ở Anh cách đây khoảng một tiếng . Thay quần áo , lại quyết định chọn cho mình cách thư giản nhanh và khỏe nhất là đi dạo ở biển . Biển ở gần nhà luôn vắng lặng , vốn đây đâu phải là bãi biển đề vui chơi đâu nên ít người qua lại . Đôi chân trần bước trên nềnm các lạnh thật thích , sống đưa các vào bờ cũng vô tình kéo chúng ra xa . Bước thêm vài bước nữa thì có mấy ụ đá lớn . 

Đứng trên phiến đá lớn , nó nhìn bao quát hơn được tất mọi thứ . Mùi vị mặn của biển sọc vào mũi nó như mùi của cồn khiến nó không thích lắm . 

Phía xa ..... 
Cách nó vài bước chân ... 
Cô gái vừa bước đến dừng lại , cúi đầu chào nó . Một tay cô ta vừa cầm điện thoại , một tay vừa cầm bó hoa valender màu tím đưa cho nó . Hít hà hương thơm của bó hoa , nó cười . Mặt trời chiếu sáng lên nụ cười ấy luôn rạng rỡ và xinh tươi . 

Cô gái lạ mặt lấy chân đá đá ít cát ướt vừa bị sóng đánh vào . Nó cũng rời khỏi mấy hòn đá lớn , tay bắt lấy chú cá nhỏ ở những hố nước nhỏ , bỏ vào trong chiếc hủ nhỏ của côn gái lạ mặt . 

- Mọi thứ vẫn tốt chứ ! - cô gái ấy lên tiếng , giọng đôi chút buồn phiền . Khóe mắt cô cũng đầy nước mắt nóng hỏi . 
- Ổn!? . - nó vỗ nhẹ vào vai cô khi hành động bắt cá dừng hẳn lại . 
- Gương mặt tôi thay đổi rồi , liệu .... 
- Tất nhiên sẽ có !. 
Cô chỉ biết im lặng , ngày ấy của thời gian trước là do cô quá ngu ngốc tin lầm chị em tốt . , đến mức khiến cô từ một người xin đẹp không thua kém gì người có gương mặt hiện tại của cô thì giờ đây và trước đây cô từng phải trốn tránh tất cả mọi người . Nếu như không nhờ sự giúp đỡ của Joe thì có lẽ cô đã chết , chết từ ngày ấy rồi . Chết khi bị đẩy xuống vực , chết khi nhìn thấy gương mặt biến dạng của mình . Cũng nhớ Joe mà cô mới lấy lại được gương mặt đẹp , được sống gần gia đình mình trong khoảng thời gian dài đăng đẳng ấy . 

Thà rằng ngày ấy , cô không gặp Vỹ , không yêu Peter thì giờ đây cô vẫn là là cô , một cô gái tràng đầy nhiệt huyết . Một người đầy kiêu xa và xinh đẹp . 

Nó chẳng buồn an ủi cô gái kia lấy một tí nào , số phận cô gái ấy đã phụ thuộc vào kế hoạch củanó rồi . Tất cả chỉ còn chờ đến ngày quyết định công khai mà thôi . Ngày lấy lại danh phận , tình yêu ,. hạnh phúc cho cô . Cô và Peter là một cặp trời sinh , rất đẹp đôi . Còn người tên Dương Định Vỹ ấy , định sẵn đã không có phúc phần được cưới người con gái đứng trước nó đây . Vốn dĩ là không hợp thì cho dù có thế nào cũng sẽ không thành . 

Tính ra nó vẫn thấy mình rất có duyên với những người này . Người không quen biết lại trở thành bạn ,người giúp đỡ lại là bạn gái của bạn mình . Người có ấn tượng lại gần như giống với người trong giấc mơ , đến nỗi là nó chẳng biết người đó tên gì . 

Mặt trời lặng dần . Khoảng trời cao trong xanh giờ đây nhường lại cho khoảng máu đỏ loang khắp bầu trời . Đẹp nhưng buồn . Hoàng hôn này có thể sẽ là hoàng hôn của nhớ nhung , của đau thương trong tim ai đó . 

- Về đi chuẩn bị cho ngày mai . 
Nó chỉ nói thế rồi cầm bó hoa và vài con cá đi về . Cô gái kia cũng đi hướng ngược lại . Nhưng trong đáy mắt ấy vẫn có chút gì đó vui vui . Vui vì người được coi là băng không tan lại tốt bụng và đáng yêu đến thế . Đã có lúc cô muốn mình sẽ là con trai để có thể được yêu nó . Yêu nó một cách chân thành như thời gian Vỹ đã yêu nó vậy . 

Trời về đêm càng lạnh hơn bình thường . Chẳng trách sao nhiều người không quen lại thường hay bị bệnh . Đầu nó cứ đau âm ĩ , những cơn đau luôn buốt giá . Chút cố gắng nữa thôi là nó có thể nhìn thấy rồi . Nhìn thấy được người lạ mặt . 

Người đó cao lớn . Ngũ quan đều phát ra hào quan sáng chói . Tấm lưng lớn vững chải , nhưng người đó lại đứng quay mặt nhìn ra biển . Cứ mỗi lần nó chạm tay vào thì sóng biển lại nhiều . Biển gần như gào thét dữ dội . Nước khắp nơi , nhấn chìm hết mọi thứ . Nhưng người lạ ấy vẫn đứng đó , đứng cách xa nó một đường dài . Không sao với tới . 




Choàng tỉnh giấc , trời cũng đã sáng ..... 
Ngồi trên bậu cửa sổ , nó đưa mắt nhìn khắp nơi qua lớp kính mỏng . Tay day day hai thái dương cho bớt mỏi . Người làm đã đem quần áo , giày vào phòng cho nó . 

Ngày hôm nay sẽ là ngày mệt mỏi , thay đồ xong . Tất cả đều đã chuẩn bị . 

Hai vừa về đến đã nhận ngay điện thoại của nó . 
Ngôi biệt thự lớn của dì hiện ra ngay trong tầm mắt nó và anh , mọi người có mặt hôm nay đều được mời đến , họ với những tư cách khác nhau . Nhưng đều có chung mục đích . Một mục đính là đánh ngã Nam tước Chirst . Nhưng họ lại quên rằng , còn có nó ở đây thì không làm được điều đó cả . Vì nó đã hứa với người đó , bảo vệ gia đình của họ . 






Đồng hồ điểm con số 9 giờ . Tuy nhiên nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện . Mọi người đều được tránh đi chỗ khác , ở đó chỉ còn nó , hai , Vũ , peter và Minh mà thôi . Tất cả vừa ngồi chờ vừa uống trà . 


Cánh cửa ngoài bật mở , Sally bước vào , gương mặt cô ta có chút nhợt nhạt . Là do sợ quá nên thế sao . Hay là diễn cảnh này cho người thân xem đây . 
Mọi người một phút ngỡ ngàng sao đó ai lại về việc ấy . Nó cũng ngưng việc uống trà lại , tư thế ung dung lúc nãy , thay đổi thành vẽ mặt lạnh tiền . 
Chất giọng vừa đặc , sắc của nó , trộn lẫn cùng thanh âm cao vút lúc như thật lúc như không khiến cho người khác nghe mà lạnh cả sống lưng . 
- Sally trễ 5 phút . 
Cả sống lưng Sally chạy dọc một luồn điện mạnh , bàn tay của cô lạnh còn hơn nước đá . Dù thời tiết ở đây đang ấm áp nhưng sao cô vẫn thấy lạnh , lạnh như đang ở Bắc cự vậy . Nó khẽ chớp mi nhìn các anh , mọi người ai cũng nhịn cười nhìn người mang tên Sally đang run sợ trước nó . Quả thật , nếu tình ra người dùng quyền thế nhưng chẳng lấn áp là bao , với người chỉ dùng lời nói nhỏ nhưng tình sát thương cực lớn thì quả là khâm phục . 
Cả người Sally như mềm nhũng ra khi thấy Peter ngồi nói chuyện cùng các anh của nó . Trong đầu luôn xuất hiện người dấu hỏi to đùng . Nó chẳng buồn nhìn , miệng uống chút nước do anh đưa . Tay bâng quơ vài loạn tóc trước mặt vừa uốn cong đôi chút . Cả người cô như lơ lửng tận trên mây cho đến khi nó lên tiếng , hồn cô ta gần như mới hợp về xác . 
- Cô không muốn giải thích gì sao ? 
Như lấy lại được chút sinh khí , Sally cao giọng nói , dáng vẻ sợ sệt cũng biến mất . 
- Tôi không làm gì sai sao phải giải thích . 
- Cô chắc chứ ? 

Môi Nó cong lên nụ cười cười nữa miệng đầy ma mị , thấp thoáng trong chiếc đầu đầy chất xám , vài ý nghĩ mới lại hiện ra . Kế hoạch vẫn như cũ chỉ thay đổi chút ích thôi . Nó muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô gái này một tí . Mọi người chẳng ai hiểu gì , họ chỉ biết nó có kế hoạch riêng và họ là con mồi cùng với người lạ chưa xuất hiện . Thấp giọng nói , tay nó với lấy con chuột máy tính . 
Màn hình lớn dần hiện ra , hình ảnh một cô cô gái có gương mặt hệt cô ta đăng nhìn ngắm mặt trời . 
- Cô không quên người này chứ Sunly . 
Người tên Sunly chỉ biết lắp bắp không nói nổi một câu thành lời - Sao......s..ao .. sao 
- Đừng nói nữa - Nó cất ngang lời cô ta . Ngừng lại giây lát mới nói tiếp - Bất ngờ sao , cô nghĩ qua mặt tôi được à . 
- Làm sao có thể chứ - lấy lại bình tỉnh cô ta mới nói 
- Sao lại không ? , Cô có thể dùng mặt nạ của tôi để cưới người mà cô yêu thì sao tôi lại không thễ phanh phui chuyện của cô . 
- Là chuyện gì vậy ? - Mọi người đều đồng thanh nhìn nó và cô gái tên Sunly 
- Chuyện đáp cưới . Cô ta muốn lấy gương mặt của em đám cưới với bạn của cậu đấy Peter . 
- Là vỹ sao ? 
- Phải . 
- em gặp rồi . 
- Rồi ! Là bạn của Trúc . 
- Chuyện gì đây . 
- Để cô ta tự nói đi . 
- Nói sao . Được tôi nói , Tất cả là tại cô , tại cô mà Vỹ không eyu6 tôi . Tình yêu tôi dành cho anh ấy quá lớn còn cô một chút tình cảm nhỏ nhoi đã chiếm được anh ấy . Được anh ấy yêu thương , được nhớ nhung ...... 
- Đủ rồi , cô đang nhảm gì vậy ! . Thứ tôi muốn nghe là nguyện nhân cái chết của Sally . 
Tất cả như lặng đi , ai cũng chìm vào khoảng suy tư riêng , là nó sao lại biết nhiều đến thế . Peter giờ đây như rơi vào trạng thái mất cân bằng . Tin cậu vừa nghe là gì . Người con gái cậu yêu và yêu cậu đã chết sao . Đã chết rồi sao . Vậy lời hứa là gì . 

Tại sao khi hứa họ luôn nghĩ rằng mình sẽ làm ... 
Đến khi biến mất họ vẫn muốn mình giữ lời .... 
Nhưng họ cũng vô tình giẫm đạp lên lời hứa đó .... 

- Cô ta chết rồi sao, đáng đời con khốn đó . 
Lời Sunly vừa dứt , thì mặt cô ta cũng hẳn rõ năm ngón tay . Khóe môi còn rớm chút máu đỏ . Thứ khiến người khác thích thú . 
- Đừng có điên nữa . Tôi hỏi nguyên nhân , không phải để cô đứng đây nhảm đâu . 
- Muốn biết , thì xuống dưới hòi cô ta đi . 
\\\\\\\" Chát \\\\\\\" Âm thanh nghe đến chói tay , lần này người ra tay là nó , Ai cũng bất ngờ , nó chưa bao giờ làm thế với người mình ghét . hì cần sai thuộc hạ làm tất . Vậy mà giờ lại chình tay làm . Đúng là thay đổi mà . 
- Cô muốn chết cũng được , nhưng trước khi chết trả lời câu hỏi của tôi . 
- Được thôi , trước cũng chết sao cũng chết thì tốn ít muốn bọt với thứ như mấy người cũng chẳng sao cả . Chẳng mất gì . Chỉ có điều là . Tôi tiếc vì không giết được cô đó Joe à . 
- Tùy cô thôi . 
- Làm sao cô tiếp cận được Sally . 
- Người thông minh một thời của ta đâu rồi . Có vậy cũng hỏi sao . - Cô ta nở nụ cười nửa miệng nhìn . Nó chẳng nói chẳng rằng , cầm nguyên cốc nước tạt thẳng vào người cô ta - Đừng có làm tao điên , nên nhớ mạng cô nằm trong tay tôi . 
- Ồ tôi quên mất , là chị em song sing thì tiếp cận dễ thôi . 
Nó nghe xong liền lẫm nhẫm gì đó chỉ đủ mình nó nghe . Cốc nước đặt lại vị trí ban đầu . Nó ngồi lại ghế , hỏi 
- Chị em mà cô nỡ giết em mình sao ? 
- Con khốn đó nó đáng chết . Không chỉ một lần mà là một trăm lần . Vì cô ta mà tôi bị vứt bỏ . Nếu như ngày hôm đó tôi không bị đem làm vật thế thân thì giờ đây người mang danh phận quận chúa là tôi , là tôi đó các người nghe rõ không ? 
- Vật thế thân . 
- Phải . Vật thế thân . Ngày đó là ngày mưa , mưa lớn lắm . Tôi nhớ không làm là ngày 23 tháng 4 năm 19xx . Khi đó tôi và Sally được vài tuổi , tuy hai chị em có khuôn mặt như đúc nhưng mẹ và ba luôn dành sự yêu thương cho nó , tới năm tôi được 7 tuổi thì bị đem đi làm vật thay thế cứu lấy mạng sống của em khi nó bị đám bắt cóc bắt giữ . Họ mang tôi đổi lấy em nhưng chẳng hề cứu lấy tôi . Bọn bắt cov1 khi nhận lấy tiền thì liền trốn đi , giữa đường thì vứt bỏ tôi . Mai , mắn có người cứu mới sống xót đến hôm nay . Những gì tôi làm là trả lại cho gia đình họ , cho những người đã ruồng bỏ tôi mà thôi thì có gì là sai chứ . 
- Cô không sai chẳng lẽ những người ở đây sai . 
- Cô đừng có nói nhiều nữa , những gì muốn biết đã biết giờ thì giết đi . 
- Tôi không giết cô 
- Không giết tôi thì tôi sẽ giết cô . cô không sợ sao .. 

--------------------- 

-Mọi chuyện qua rồi , người mà cậu muốn gặp và cậu yêu đang ở phía sau đồi . Nhanh chân nếu không sẽ mất . 
- Mọi chuyện ở đây đã có tôi rồi . Đi đi . Sally chờ cậu đấy . 

Chương 51

Lời nó vừa dứt Peter đã chạy khỏi đó . Ở trong phòng bây giờ chỉ còn nó . Sunly và các anh . Dáng người mảnh khảnh , run lên bần bật của cô ta khiến nó bật cười . Nghe Sally còn sống mà sợ đến thế sao . Nếu như nó nói mọi đều đang có mặt ở đây chắc nãy giờ cô ta đã cắn lưỡi tự tử rồi chăng . 

Đôi mày thanh tú khẽ nhìn nét mặt ấy một lần nữa , nói lên tiếng . Giọng đôi phần dịu đi . 
- Tôi biết cô đang sợ điều gì . 
- Biết rồi sao không giết tôi đi . 
- Tôi không phải là kẻ giết người . Nên đừng có nhìn thế . 
- Phải cô thánh thiện , nếu hôm nay cô để tôi sống thì cô sẽ phải gánh hậu quả gì tôi không dám chắc đâu . 
- Chết hoặc sống . Đơn giản chì có thế . Còn giờ cô có thể đi . 

Bóng kưng Sunly khuất dần sau cửa lớn . Nó vẫn ngồi lì trên ghế . Đôi mắt nhìn xa xâm về phương trời nào đó . Có lẽ cô ta có đôi mắt giống Ngọc Anh - em gái nó . MỘt đôi mắt biết cười , đôi khi lại là những ánh nhìn buồn phiền hay cô ta có gương mặt của người trước đây từng cầu xin nó cứu giúp . Hoặc do nó quá nhân từ , độ lượng không muốn giết người chăng . Thật ra đâu là câu trả lời mà ngay chính có còn không trả lời được thì ai trả lời đây . Là cô ta , là nó hay là người nào đó . 





Phía sau đồi là một dãy những hàng cây phong lớn . Lá cúng rụng đầy đó trải dài thành một mảng sân trên mặt đường dẫn đến đồi . Nhiều cây cối mộc khắp nơi , vô hình lại tạo thành một mê cung không lối . Vào được nhưng ra thì khó . Chỉ có người thân thuộc mới vào được đây . Vốn định chỉ cho cậu ta đường vào . Nhưng nó chưa kịp nói thì tên ấy đã biến mất dạng . Cũng may là có anh nhắn tin cho hắn chỉ đường nếu không , có lẽ giờ đang lạc đâu đó trong đồi lớn và cao ấy . 

Đứng trên cao nhìn xuống , mọi thứ đều thu vào tầm mắt của Sally một cách chân thực và sống động nhất . Gió lộng , trên cao những tiếng lá cây xào xạt , Cô nghe như tiếng bước chân đang đến bên cạnh mình . Gần rất gần . 

Đứng trước mặt cô giờ đây là một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải là dáng người cao , gầy nhôm qua tấm ảnh chụp chung . Peter vẩn như xưa , đơn giản và gọn gàng . Chiếc cavart được anh thất rất tĩ mĩ . Chiếc áo sơ mi xanh da trời kết hợp cùng chiếc quần âu trong rất thanh lịc . Dáng vẽ ấy dù có lẩn vào đâu thì cô cũng nhận ra được . Là cậu ấy , là anh và là người cô yêu . 
- Cô là ai vậy . ? 

Thoáng chốc trong trái tim cô như vỡ ra trăm mảnh , nhiều mũi kim dài đâm thẳng vào nó. Đau , rất đau . Người cô yêu , người cô có thể từ bỏ địa vị , cuộc sống quý tộc để dành trộn tình yêu cho anh lại hỏi cô là ai . Cô là ai bây giờ , không phải là Sally với gương mặt búp bê nữa . Cũng chẳng còn là cô gái hay cười và tràng đầy nhiêt4 huyết như xưa . Thật ra khoảng thời gian qua cô sống vì ai , sống cho ai và sống để làm gì . Cô còn chẳng biết được thì cô biết mình là ai đây . 

- Sally đâu rồi ? 
Peter đánh tiếng khi thấy cô im lặng , Sally chẳng nhìn cậu , chỉ đưa đôi mắt nhìn ra xa . Khoảng trời cao lộng gió , đầy mây xanh tuyệt đẹp nhưng sao lòng cô lại dày đặc sương mù đến thế này . 
- Anh nghỉ ai là người đứng đây . 
Cô lên tiếng , giọng khẽ khàn mang chút sắc buồn . Buồn nhiều nửa là đằng khác . 
- Cô là Sally sao ? Không thể nào . 
Lời khẳng định thốt ra từ miệng anh , hệt như những gì cô đang nghĩ suốt mấy hôm nay . Không tin là phải rồi . Nhưng thử hỏi nếu bạn là Sally , rơi từ trên cao xuống vách đá . Gương mặt gần như biến dạng hoàn toàn thì khi bình phục lại có thể nào xinhd 9ẹp như trước không ? Nếu có thể , xin bạn hãy chỉ cho tôi cách ấy đi . Để cô biết giờ này phải làm sao . 
- Quả là Joe đoán việc như thần . Anh sẽ không tin em là Sally . Nhưng anh hãy nhớ , nhẫn 4 lá . 
- Nhẫn 4 lá . Là nhẫn ngày trước từng tặng cho Sally , người duy nhất làm vợ tôi . 
- Phải là Sally . Nhưng gương mặt Sally thay đổi rồi , liệu người trao cỏ 4 lá còn yêu không ? 
- Yêu , yêu chứ Anh mải mải chỉ yêu mình em thôi . Dù em là ai đi chăng nữa . Chỉ cần là Sally dù xầu hay đẹp anh vẫn yêu . 

Cả hai ôm nhau thấm thiết . Nó phía sau gốc cây lớn nhìn họ mà khẽ cười thầm . Cứ nghĩ có trò gì cho xem ai ngờ lại nhận nhau nhanh thế chứ . 

Buổi chiều hôm ấy , căn cứ bí mặt của nó trở thành nơi tâm sự cho cặp đôi trẻ , Peter không khỏi bằnh hoàng khi nghe Sally kể tất mọi chuyện . Nó quả là thiên tài , đoán và làm việc rất đúng thời điểm . Nếu không có nó chắc Sally bé nhỏ của anh chết lâu rồi . Ơn này có trả đến chết cũng chẳng hết đây . 
Nó khá mệt , nên đánh thẳng một giấc đến chiều . Đến khi điện thoại bên công ty gọi hối thúc việc làm , nó mới bò dậy .

Nó mờ mẫn trong bóng tối , phía góc giường là vài hộp quà nhỏ của Vỹ và bà quản gia đưa cho nó . CHắc khoảng hơn một tuần rồi nó chưa đọng đến . 

Hộp quà đầu tiên nó mở là chiếc hộp của bà quản gia đưa . Bên trong có vài khung ảnh , vài tấm hình được đặt trong cuốn Album lớn . Nó chẳng vội đụng đến chúng . Mà nhìn khắp toàn bộ chiếc hộp . Bên trong ấy là nhiều thư , nhiều cuộn băng ghi âm khác nhau , Có đề rõ cả ngày tháng , tất cả đều là những khoảng thời gian trong một năm qua . 

Mở đoạn ghi âm đầu tiên lên . Giong5 nói nghe vừa lạ lại vừa quen . Như vừa nghe đâu đó vậy . Nó còn nghe trong đó có cả tiếng mưa , tiếng mưa rất lớn nhưng giọng nói bên trong chẳng nghe được là bao , chỉ nghe thoáng là \\\" Anh nhớ em nhiều lắm \\\" 

Đoạn thứ hai nó mở lên . Lại là một dòng nhạc . Bản nhạc này cũng rất quen . Hình như nó đã từng chơi thì phải với ai đó . Nhưng lại quá mờ nhạt . \\\" Hợp tấu nhé \\\" 






Bao nhiêu đoạn trong hộp ,, nó đều nghe hết . Nhưng mọi thứ vẫn quá lạ lẫm , không chút ấn tượng gì cả . Ngay cả cuốn album cũng chẳng có gì . Điểm nổi bật nhất là công viên trò chơi . 

Nó ngồi cùng ai đấy . Nhưng người đó lại quay mặt đi hướng khác không sao thấy rõ . Chỉ thấy sống mũi cao ngất . 

Dáng người ấy cao hơn nó đến một cái đầu . Nhìn từ xa rất đẹp . Người nó cũng chòm hẳn về phía trước che gần hết người lạ mặt . 

Vài lá thư rơi ra từ trong album nhỏ . Nó nhặt chúng lên nhìn kĩ một lượt . Bên trong còn có đề ngày tháng rất rõ ràng . 
11-2013 . Ngày nó rời Việt Nam sao . Sao lại có lá thư này . Từ từ mở tờ đầu tiên . 
\\\" -Vợ Ngốc .... 
Anh xin lỗi về thời gian qua . Một thời gian anh đã tin lầm Quyên để khiến cho em chịu nhiều đau khổ , Anh xin lỗi xin lỗi rất nhiều. Và em cũng là người duy nhất được nghe lời xin lỗi thật lòng của anh đấy . 
Tha thứ nhé . 
Vỹ Anh . send \\\" 

[ Có những thứ khi mất đi rồi ta mới cảm thấy nó quý giá .] 
[ Có những điều khi nói ra chưa chắc đã được cảm thông ...] 
[ Có những nỗi buồn chưa chắc rằng khi chia sẻ ta sẽ vơi đi .....] 
[ Và những lúc như thế ấy em chỉ cần......] 
[ Cần một bở vai của anh bên cạnh .... ] 
[ Cùng em chia sẽ những nỗi đâu ấy . Anh biết không ? ] 
Bầu trời đầy sao , tiếng sóng biển vỗ vào bờ , tiếng gió reo khắp một vùng trời . Đưa mắt ngắm nhìn chúng . Đâu đó bên tai Vỹ vang lên bản nhạc hôm nào . 
\\\" Hợp tấu nhé ! \\\" 

Lời nói ấy như mới vừa nói vậy . Vẫn là âm luợng lạnh nhưng mang theo hơi ấm của mùa xuân . Khoảng thời gian nó mất tính đến nay cũng tròn 1 năm 2 tháng rồi còn gì . 
Từng ngày từng giờ trôi qua là từng giây từng phút hắn luôn nhớ đến nó . Chưa bao giờ quên được . 

Bàn chân trần lướt trên nền cát đêm lạnh . Nhưng trong lòng hắn lại ấm áp . Như nó đang cùng hắn đi dạo quanh biển vậy . 

Tấm ảnh bị xé hôm đó đã được khôi phục lại trạng thái nguyên vẹn . Nhưng liệu đó là điềm lành hay xấu . 
Cô gái mới mang gương mặt của nó xuất hiện . Rồi lại biến mất mấy hôm nay . 
Cũng là cô gái khác , mang trên mình gương mặt khác nhưng lại có tính cách , nhẫn . Màu tóc , Làn da trắng , dáng người cao thanh mảnh không lẫn với ai được . 

Như chợt nhận ra điều gì . Hắn bước nhanh lên bờ . Chiếc xe chạy nhanh trong đêm về Sài Gòn . Hắn biết ai là người cần tìm rồi .


Chương 53


Thời gian cứ trôi nhanh . Xe của hắn cũng chạy với vận tốc không nhỏ . Bầu không khí đêm lạnh , tiếng gió như gào thét ngoài cửa . Chiếc xe vẫn chạy với vận tốc kinh hoàng không có điểm dừng . Mấy chú công an canh đường vào đêm khuya cũng chẳng rượt kịp xe hắn , đã vậy còn bị hắn bỏ một đoạn xa tít . 
Chạy hơn mấy tiếng đồng hồ từ ngoài biển về . Người hắn cũng mệt nhoài . Nhưng chẳng thể nào nghĩ ngơi được . Vì hắn cần làm rõ chuyện này . Chuyện lien quan đến cuộc đời hắn . 

Một lần đánh mất rồi , nếu lần này đánh mất nữa thì hắn sao chịu được . Một lần mất nó là quá đủ . Cái giá hắn trả quá đắt rồi . 

Vừa bước vào nhà , hắn đã nhìn thấy ba mẹ cùng cô gái giả mạo nó . Chẳng liếc mắc nhìn lấy một cái , đi thẳng lên lầu . Vừa đi qua hắn đã bị mẹ gọi lại . Nét mặt cau , vô lễ hiện rõ ràng . kém theo đó là giọng lạnh lùng . 
- chuyện gì vậy mẹ . Con mệt . 
- Ta và ba con có chuyện muốn nói . Sally cháu lên phòng đi . 
- Vâng ạ ! – Sunly khép nép đưa mắt nhìn hắn , bắt gặp ngay ánh mắt giết người cô ta liền cúi đầu xuống . 
Ha , hay cho một Sunly sẵn sàng ra tay đẩy em mình xuống vực , chấp nhận cái chết từ chính tay nó . Có thể nói là không sợ gì cả lại sợ ánh mắt , con người của Dương Định Vỹ . 
- Con ngồi xuống đi . – mẹ hắn từ tốn nhẹ nhàng bảo . 
Hắn chẳng để ý đến thái độ ấy lần nào . Từ khi nhận ra rằng người hắn cần tìm là ai . Và người nên đi khỏi nhà này là ai thì hắn vốn chẳng muốn nói chuyện với hai bậc sinh thành này chút nào . Dù họ đúng hay sai . 
- Ta biết , bắt con cưới Sally là sai . Nhưng Nguyệt Anh nó đã chết rồi . Con không nên vì vậy mà không lấy vợ sao . 
- Vòng vo mãi cũng chỉ có thế , mẹ vào luôn đi . 
- Ta muốn tháng sau , con và Sally sẽ làm lễ kết hôn . Đám cưới của hai con sẽ cùng ngày với đám cưới của Bảo và vợ nó . 
- Cưới sao . Ba mẹ nghĩ con sẽ đề yên cho ba mẹ làm sao . Đám cưới của con sẽ do con quyết định . Người con muốn cưới đã có rồi . Còn từ giờ , chuyện do hai người và sa gì gì đó gây ra thì tự giải quyết . Con mệt rồi . Vấn đề này kết thúc . 
Cả hai người già nhìn nhau ngao ngán . Đúng là thằng con bất trị . Nuông chiều nó quá riết rồi nó chẳng coi ai ra gì . Chỉ biết cầu trời cho mọi chuyện này sớm qua đi . Hôn lễ này là do đính thân ba và cậu của hắn chọn . Đáng lẽ ra hắn sẽ là người kế thừa ngôi vị của Nhật hoàng Amikarasuo . Nhưng vì tính khí lạnh nhạt , không thích sống trong cung cấm nên mới từ bỏ quyền kế thừa ngôi vị ấy . 
Bây giờ thì ông biết làm sao ăn nói đây . 






Nó mân mê trên tay mình chiếc chìa khóa của căn phòng cấm . Căn phòng này từ khi nó bị tai nạn đến giờ luôn được khóa lại . Chìa khóa chỉ có một là anh giữ . Cũng may là anh đang tắm , nên chìa khóa được nó lấy đi một cách dễ dàng . 

Bước chân nó tiếng về phía cửa , tay vừa vặn nắm cửa . Thì khuôn mặt anh xuất hiện . 
Nó nhìn thấy rõ một màu đen trên khuôn mặt baby ấy nữa kìa . 
Nhìn thấy anh tim nó muốn rớt ra ngoài , vội xua tay dấu chiếc chìa khóa đi . Nét mặt cười trông đáng yêu không chịu được của nó chẳng làm anh thay đổi đi phần nào gương mặt hình sự . Giọng anh từ tốn nhẹ nhàng nhưng toàn là mùi thuốc súng 
- Joe đem chìa khóa phòng cấm ra đây . 
- Em đâu có lấy . – nó nhìn anh đôi mắt long lanh , chiếc mũi nhỏ đo đỏ vì khí trời lạnh . 
- Vào khoác thêm áo đi . –Anh nói rồi đẩy cánh cửa đang trong tay nó đi vào . Thoáng nét cười anh ngồi phịch xuống giường . Đôi mắt tinh tường nhìn khắp phòng , cuối cùng dừng lại ở hộp quà lớn . 
Bên trong toàn ảnh , những thứ mà anh đã cố công giấu chúng đi , sao lại ở đây . Cũng mai là mấy thứ này chẳng gợi cho nó được gì ngoài tấm ảnh che mất khuôn mặt của Vỹ . Không phải vì anh ích kỉ không muốn cho nó nhớ lại . Mà hiện giờ nó đang sống rất tốt . Nó cười nhiều hơn , tính tình trẽ con hơn . Đôi lúc còn nhõng nhõe đòi anh cỗng trên lưng . Khoảnh khắc ấy . Anh chưa bao giờ thấy cả . Trước đây chỉ toàn thấy nó khóc khi nhớ đến Vỹ . Là anh trai sao anh có thể chịu được chứ . Chỉ biết rằng tai nạn lần này đối với anh cũng là điều tốt . 
Nó quên đi đau khổ , sống vui hơn , tốt hơn . Muốn làm gì , ăn gì , nói gì cũng chẳng sao . Miễn là nó cười thì anh vui rồi . 
Dòng suy nghĩ của anh bị cắt đứt , khi tiếng nó vang lên . bàn tay bị trày một vết nhỏ . Là do nó không để ý nên va phải cạnh cửa . Không hiểu sao lại bị sướt thế . 
- Em có sao không ? Cẩn thận . 
- Không sao . Mà hai đang nghĩ gì vậy ? 
- Chuyện vẫn thôi . Lại đây anh bôi thuốc cho . 
- Sạo , chuyện vẫn mà thừ người thế à . 
- Này em từ bao giờ lại cải anh thế . Là ai dạy em hư như vầy . Richard hay Phong Minh hử . 
- Là anh dạy em hư ấy . 

- Ơ con bé này . 
- Hì 
Anh xoa nhẹ đầu nó , Đôi mắt nó lim dim mơ màng nhìn anh . Chiếc chìa khóa trên tay cũng rơi tuột ra . Nhìn là anh biết ngay mà . Nhà này chỉ có mình nó mới lấy được thứ này thôi . Nhặt chìa khóa cho vào túi . Anh hôn lên trán nó rồi đắp chăn . Lặng lẽ bước ra ngoài . 

Hộp quà của bà quản gia cũng được anh đậy lại cẩn thận . Nếu như chuyện này là bí mật thì cũng đã đến lúc anh cùng mọi người bật mí rồi .


Chương 54


Tự bạch anh nhà ta đây . 

Tên cha mẹ cho : Dương Định Vỹ . 

Ngày anh bước vào đời : Chẳng biết ngày nào nữa . Chắc vào ngày x tháng 1 quá . Năm 19xx ấy . 

Chiều cao : lí tưởng khủngkhiếp 1m87 

số đo ba vòng : chuẩn men rồi hỏi chi nữa . 

Tính cách : Anh sinh ra là con của vua chúa , lại kêu ngạo tự phụ . Nên khỏi phải bàn tới làm gì . 

Sở thích : Cái gì cũng thích cả , nói chung anh chẳng ghét cũng chẳng thích gì nhiều . 
Sợ : Mất em rồi tôi biết sao đây . Nói thẳng ra là sợ mất nó cho rồi . Chán phèo . 

Sở trường . Phá hoại những thứ mình không ưa và tuyệt đối chẳng nghe ai khuyên . Bài học chân lí đây nè . 

Màu sắc yêu thích : Các gam màu tối tâm , đen thủi đen thui là ok . Thích mặc quần âu ở nhà ấy mà . 

Món ăn yêu thích : Hầu như chẳng thích món nào . Ngoại trừ mấy món em nấu ra . 


 Người ta nói yêu là đau , yêu là khổ , yêu là dại khờ mà sao em vẫn cố yêu .Vẫn cố níu kéo một tình yêu không thuộc về mình . Để giờ đây người đau là em . Người hối tiếc là em . 
"Hãy cố gắng sống thật tốt khi bạn cảm thấy chán 
Hãy cố gắng mạnh mẽ khi bạn cảm thấy nãn 
Hãy mĩm cười khi bạn cảm thấy buồn chuyện gì đó 
Hãy yêu mình hơn mỗi ngày khi bạn cảm thấy cô đơn " 

Sally đứng trước căn phòng lớn với những đồ nội thất trang trí đắt tiền . Cánh cửa lớn vẫn đóng in lìm từ tối đến giờ . Cô cũng đứng đây được khoảng nữa giờ riồi còn gì . 
Trong nhà giờ này vằng tanh chẳng còn ai . Người làm cũng trở về phòng nghĩ . Ba mẹ hắn cũng phải đi dự tiệc hộp mặt gì đấy . Chì còn cô và người cách cô một cánh cửa mà sao xa vời quá . 

Có lẽ con đường cô chọn là sai . Là những bước đi không dễ dàng cho mình ,. Cảm giác đau đến ngạt thở từng đêm vẫn luôn hiện diện trong cô . Dù cho Vỹ có ở đâu đi , . Thì khoảng cách vẫn là quá lớn . 
Cô nhẹ gõ cửa phòng hắn . Nhưng mãi một lúc lâu mới có người ra mở của . Trên người hắn bận một chiếc quầu âu dài , cái áo phông to bản nhưng chẳng thể nào che mất đi những đường cơ bắp hoàn hảo . Mái tóc ướt nhẹp đang được lao khô . 
Cô ngớ người nhìn hắn rất lâu . Đôi mắt dán chặt lên người đang khó chịu nhìn mình . 
Buông câu lạnh , sau đó hắn quay vào trong . 
- có chuyện gì . 
- À tôi có chuyện cần cần nói . 
- Chuyện gì ? 
- chuyện đám cưới . 

Đôi mắt hắn hằn lên những vệt đỏ li ti . Lửa giận trong người phừng phừng cháy . Chuyện này hắn không nhắc đến là vì hắn không tay mình dính chàm thôi . chứ thật ra cô chẳng là gì cả . 
Thấy ánh mắt ăn tươi của hắn , cô vội cụp mắt xuống không dám ngước nhìn hắn lần nào . Bẽn lẽn đi về phòng khi hắn vừa đóng sầm cánh cửa lại . Cả căn nhà như rung lên với lực đóng . Điện thoại hắn đỗ chuông . Là tin nhắn gì đây . 

Sunly vừa đi về phòng vừa tự thầm trách mình ngu ngốc . Phải chăng khi thấy hắn trong bộ đồ ngủ , mái tóc còn dính nước , nét mặt lạnh lùng .Làn da trắng hệt như em bé . Cùng đôi môi đỏ hồng như máu khiến cô điên lên . Mà quên mất mục đích chính . 

Thật ra cô quyết định rồi , định qua nói với hắn là nó vẫn còn sống ,tuy là chưa biết hắn là ai thôi . Vali đồ cũng chuẩn bị sẵn . Nhưng sao thời khắc ấy cô lại quên đi , trong đầu chỉ có một ý nghĩ là đoạt anh thành của riêng mình . Cho dù cái đắt thế nào cũng không sao . 





Nó mơ màng thức dậy khi mặt trời ló dạng bên sườn đông . Vài tia nắng ấm áp chui tọt qua cửa sổ nhìn nó cười . Bước xuống giường , nó đưa mắt nhìn ra bầu trời trong xanh , tiện tai với cái tai phone nhét vào . 
Người nó khẽ lắc lư theo nhịp của bài hát nào đấy . Đôi mắt khép lại như trách ánh nắng của mặt trời buổi sáng . Lưng nó dựa hẳn vào thành cửa sổ lớn , một chân gác , một chân lại vắc vẽo trên cái ghế đai gần ấy . 

Anh đẩy cửa bước , thấy dáng vẻ ngồi của nó mà không khỏi buồn cười . Con gái 18 tuổi rồi mà dáng ngồi cứ như con nít . Cũng may là nó mặc quần dài , nếu mặc váy mà tin này lan ra ngoài thì sau này còn ai dám lấy nó nữa không . 

Anh bước đến bên cửa , bàn tay dịu dàng lướt qua trên gương mặt bầu bĩnh , hai lúm đồng tiền của nó khoét sau hơn khi cười . Nó mở mắt nhìn anh cười nhẹ , anh gật đầu hướng ánh nhìn ra ngoài cửa . Định nói với nó vài chuyện nhưng lại chẳng thấy đâu . 

Bên trong nghe rõ mồn một tiếng nước chảy , anh chỉ biết lắc đầu cười khổ . Đến giờ vẫn chưa vscn xong sau . 
Thay cho mình một chiếc đầm suông . Cùng đôi giày quai hậu . 
Anh nhìn nó hồi lâu , chẳng thấy nó khác là bao ngoài cách ăn vận , Buông câu trêu chọc nó , 
- Chà em gái anh xinh dữ há . 
- Anh đừng có mà trêu , em không chơi với anh nữa đến công ty đây . 
- Ơ sao hôm nay em đi làm , chẳng phải không làm nữa àk . 
- aA bảo thế , đứng có lảng . Chuyện tối qua em chẳng quên đâu nhé . Có cần em gọi cho cô nào tên Louira không nhỉ ? 

Ánh mắt gian tà nhìn anh , dáng vẻ ngơ ngơ nghệt nghệt của anh càng khiến cười nhiều hơn . Quen cô cũng được mấy năm rồi vậy mà suốt ngày cứ chống chế mỗi khi cô nhắc đến cô ấy . Đúng là hết nói nổi 

Nó cười híp mắt nhìn anh . Anh cũng cười , nhưng lại là nụ cười méo mó đến khó coi. 





Hắn ngồi thụp xuống giường , Đôi mắt mở to hết cở nhìn những gì trong máy tính . Tất cả là ảnh của người nhưng lại chẳng quen . 

Cả hai cứ như xa lạ vô tình gặp nhau như ngày đầu vậy . Quá đáng lẽ ra đã ngủ yên sao lại khơi dậy chứ . Đau lại càng đau thêm . 
Phải chăng ông trời đang trêu đùa hắn sao . Không có tin tức ngoài tấm di ảnh ngày mất . Tấm ảnh nó đang cười nhưng ánh mắt lại đượm buồn . Là gương mặt hệt như gương mặt giả mà Sunly đang đeo . 

Phải chăng khi mất đi tất cả thứ quan trọng anh mới chấp nhận không . Hay anh lại sẽ đánh mất đi thứ quan trọng đang tồn tại một cách vô hình đâu đó mà anh không nhìn thấy . 
Người hiện tại sau này có thể cho anh hạnh phúc hay người mất đi mới đem lại cho anh hạnh phúc . 
Nên chấp nhận hiện tại hay quá khứ vẫn mãi lưu mờ theo dòng thời gian . 

Mệt mõi ! nỗi đau này đã quá đau rồi . 
Quá khứ này mãi chỉ là quá khứ thì cho dù có chuyện gì cũng chỉ là quá khứ . 
Nguyệt anh đã mất rồi . Mất thật sự rồi . Tại sao ông còn đem một người có tính cách giống hệt đến . Nhưng lại chẳng tìm được tin tức gì . 

Nó giống như hơi nước bay đi mất tâm vậy . 

Nỗi đau này anh sẽ chấp nhận tiếp tục hay là sẽ khép nó vào góc sâu nhất của trái tim . Để chấp nhận một tương lai , một chân trời mới đây .

Chương 55


Thời gian trôi mau hơn . Mới đó đã một tháng trôi qua . 

Mọi người mấy hôm nay bận tối mặt tối mày chỉ có cô gái cách nơi họ ở nữa đường chân trời lại rất thảnh thơi nhàn nhã , xem chuyện này như chẳng có gì đáng bận tâm . Nhưng thực chất lại thya đổi 180 độ . 

Mấy hôm nay nó cũng chạy sắp chạy ngữa làm cho xong vài mẫu thiết kế . Thức trắng mấy đêm dài ,. Sức lực gần như tiêu hao hết . Vừa về đến nhà đã lao đầu vào một số việc của công ty thay các anh mấy hôm nay về Việt Nam phụ giúp Miu chuẩn bị đám cưới thay đó . Vậy mà có người thầm rủa nó qua lời điện thoại gọi đến khiến nó mệt lại càng thêm mệt . 

Nếu lần này cô không về đó làm phù dâu thì chắc chắn thế nào cũng có người tuyệt giao với mình cho xem . 

Chuyến bay của hắn cũng vừa đáp . Cũng may là về sớm hơn một ngày . Cả tháng nay hắn cứ vi vu bên Nhật ăn chơi , cứ cho là đi làm việc chứ thực chất là ăn với ngủ thôi . 

Bận nhất là cô dâu chú rể , vừa lo tiệc cưới , vừa phải mời khách . Vừa phải sửa sang , chăm chút cho đám cưới của mình một cách hoàn hảo nhất . 

Bộ tam Anh , Minh , Vũ thì bị nó bắt làm chân phục dịch về đây làm phụ , đương nhiên công việc của các anh nó kiêm quản lí , giải quyết tất cả . 

Đầu óc nó cứ ong ong đến đau nhứt . Mấy ngày lao tâm khổ lực cũng xong hết tất cả . 

Đôi mắt nó nhắm hờ lại cho bớt mõi , Tay day day hai thái dương . 

Bộ đồ mặc nguyên ngày hôm qua cũng chưa kịp thay . 

Dáng vẽ mệt mõi , xanh xao đến tùi tịu của nó khiến anh đau lòng . Vừa đáp máy bay anh về thẳng đây luôn vì nghe quản gia nói nó khá mệt . Luôn nhốt mình trong phòng mỏi khi đi làm về . Lại thức trắng mấy đêm dài làm việc 
Vừa mở cửa bước vào . Thấy nó một tay chống lên bàn , một tay cầm cầm xem xem gì đó rất chăm chú . Nhưng đôi mắt lại phản chủ ,cứ khiến nó mệt mà nhắm lại . Dáng vẻ ấy lại lưu vào tâm trí anh khiến anh đau . 

Anh ngốc lắm mới nghe lời nó về Việt Nam , để nó lại đây . Bây giờ nhìn cứ như ma không bằng . Bế nó trên tay đặt xuống giường . Nét mặt của nó ngày càng mệt mỏi càng làm anh muốn đánh nó thêm hà . 

Ngồi nhìn ngắm con bé mãi lúc sau , điện thoại anh reo lên . Sợ làm nó thức giấc , anh đi ra ngoài ban công nghe . 

Tắt điện thoại , anh quay vào trong . Nó đã thức từ bao giờ , Đôi mắt nhìn anh chăm chăm như sinh vật lạ ngoài hành tinh xuất hiện trong phòng mình . Mãi lúc sau mới lên tiếng . 

- Anh về khi nào ,sao không ở đó giúp Miu . 
- Mọi chuyện lo xong rồi . Chỉ cần ngày mai nữa là Ok . Anh về là đón em sang ấy đấy . 

Nó không nói gì đôi mắt nhìn xa xâm về một phía nào đó . Nó sợ cảm giác đối mặt với sự thật rằng Vỹ hiện tại và Vỹ của quá khứ là một . 

Nếu như hai ngày trước nó không làm rơi hộp quà từ giá đồ xuống thì sao có thể nhìn thấy sợi dây chuyền . Cả chiếc nhẫn trên tay cũng là một phần kí ức đau thương và mất mát . 

Phải anh hai nói đúng . Là do nó quá vội vàng muốn nhớ ra tất cả sự thật . Là nó muốn nhớ lại tất để giờ ngồi đó gậm nhấm tất cả nỗi đau trước đây . 

Tâm trạng nó hiện giờ khá rối , từng nghĩ một bộ óc với đầy chất xám . Luôn nhìn và nhận ra vấn đề một cách nhanh chống . Nhưng với việc này nó lại mù tịch . Như lạc vào mê cung đầy sương mù dày đặc không có lối ra . 

Thấy nó trầm ngâm mãi , anh như hiểu ra tất cả vần đề . Ngồi xuống chiếc giường . 

Bàn tay to lớn của anh kéo nó ngồi gần , khẽ xoa đầu nó nói . 

- Nhớ hết rồi sao . Hai xin lỗi vì giấu em 

Nó không nói cũng chẳng làm gì , mặc cho anh luôn miệng xin lỗi . 

Thời gian qua nó đã quên mất đi con người của mình . Là một lạnh nhạt với mọi thứ . Nhưng từ khi mất đi một phần kí ức nào đó . Nó lại vui hơn , sống thực với bản thân mình hơn . 





Ngày trọng đại của Bảo và Trúc cũng đến . Từ sớm đã rất nhiều khách khứa đến . Hôm nay nhà thờ đông nghẹt như mở hội . Các cô dâu , chú rể phụ đều sắp thành một hàng dài bước đi theo từng căp với nhau . 

thời gian trôi mau mới đó mà đã tới giờ làm lễ . mọi người trên môi ai cũng nở nụ cười thật tươi . Đặc biệt là chú rể . 

Hắn đứng cạnh Bảo , khoác lên người bộ vest trắng nổi bật giữa một dàn nam toàn là đồ đen . Họ luôn có những màu sắc riêng nhưng màu đen trên bộ trang phục vẫn là chủ yếu . 

Bảo hôm nay trong đẹp thật , Bộ vest màu trắng cách điệu với phần cổ áo làm điểm nhấn là màu đen . Trên túi áo cài thêm một hoa hồng đỏ thắm . 

Cả nhà thờ như đang chìm dần trong sự hồi hợp . Mọi thứ gần như ngừng trôi vậy . 
Vài cặp cô dâu , rể phụ cuối cùng tiến vào . 

Những đứa trẻ cũng nổi bật hẳn , đặc biệt là ba đứa nhóc con của nó . Chúng giống như những thiên thần nhỏ bé . Màu trắng trên áo của chúng càng tô đậm nên nét tinh nghịch , trong sáng và hồn nhiên của tuổi thơ . 

Đi đầu là Ann và Kate trên tay chúng là những giỏ hoa hồng chứa đầy cánh hoa . Mỗi cánh hoa được rãi đều hai lối đi của nhà thờ . Phía sau là Mike , cậu bé đi một mình . Trên tay là cặp nhẫn đang lấp lánh chiếu sáng . 

Mọi người ai cũng hồi hợp chờ đợi sự xuất hiện của cô dâu . 

Nhưng............... 

Thời gian lại lặng lẽ trôi qua , cô dâu vẫn chưa xuất hiện . 

Bảo ngày càng lo lắng hơn không biết có xảy ra chuyện gì . 

Vẫn mãi là chờ đợi , cuối cùng cánh cửa cũng bật mở . 

Cô dâu bước vào , hôm nay nhỏ khoác lên người bộ áo cô dâu do chính tay nó thiết kế . Dáng người nhỏ nhắn , lại thanh mảnh . Nước da trắng càng làm nổi bật hơn . 

Đôi mắt nhỏ nhìn khắp như tìm kiếm ai đó . Nhưng là tuyệt vọng . Nó không có ở đây . 

Chẳng lẽ nó xem lời nhỏ là trò đùa sao . Tuyệt giao nhất định là nhỏ sẽ làm thế . 

Nặng nề lê từng bước lên , tâm trạng nhỏ bỗng khá vui lên khi cánh cửa nhà thờ bật mở . Rồi lại chìm vào sự thất vọng . Là anh Nhật Anh đến . 

Anh cũng giống như hắn , khoác lên người bộ âu phục màu trắng , Nổi bật là chiếc khuyên đeo trên tai trái . Mái tóc bồng bềnh , Nhìn anh hệt như thiên sứ vậy . Anh nhìn nhỏ khẽ gật đầu . Đứng vào chỗ nhưng đôi mắt cứ dán chặt vào đồng hồ trên tay . 

Nó sẽ đến chứ , nhất định sẽ đến chứ . Ai cũng hồi hợp cả . Nhất là hắn . 

Cánh cửa bật mở . Từ phía cổng nhà thờ . Một cô gái với chiếc váy trắng , đang chạy vào . Dáng người mảnh khảnh , làn da trắng bốc . Cùng đôi mắt tinh anh rạng ngời . Gương mặt cô xinh đẹp như nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích vậy . 

Nó đang sải những bước chân đi vào . Chiếc váy phụ dâu được thiết kế khá tinh mắt . Phần đuôi váy lại dài ra rất nhiều so với phần chân váy . Có thể nghĩ nó là một chiếc váy ngắn ấy . Để lộ ra đôi chân dài miên mang của nó cùng đôi giày khá cao . 

Miu thấy nó liền cười thật tươi , Giờ làm lễ bắt đầu . 

Hắn cứ đưa mắt nhìn nó từ đầu giờ đến giờ , Nó cũng chẳng né tránh hay chào đáp . Đơn giản chỉ xem hắn là không khí . 
Bỗng chốc trong lòng hắn lại nhói đau khi thấy vẻ mặt hờ hững ấy , một tháng qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều . Hắn sẽ và mãi mãi chỉ yêu mình nó cưới nó làm vợ thôi . Ngoài ra chẳng còn ai có thể thế vị trí đó được .



Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!