Chap 28 :
Hắn vừa biến khỏi trường thì nó cũng mất hút . Chẳng ai biết nó đi đâu. Hai nổi cơn thịnh nộ đùng đùng . Ai nhìn cũng thấy đáng lo , đặc biệt là Vũ và Minh . Bởi hai người quá hiểu tính anh . Lạnh lùng với người nhưng với người thân , nhất là nó thì anh luôn dịu dàng tuyệt đối . Và anh cũng chỉ chiều theo ý một mình nó mà thôi . Mọi người chạy đôn chạy đáo để tìm tung tích nhưng vẫn biệt tâm .
Bầu trời buổi chiều thật đẹp . Đôi mắt nó mơ màng mở ra , nhìn cảnh vật xung quanh . Mọi thứ vẫn thế , từ cái cây to , thảm cỏ xanh . Mọi thứ vẫn nguyên vẹn nhưng sao chỉ có thời gian là thay đổi , nó nhanh đến nổi con người ta không kịp nhìn thấy . Ngồi hồi lâu nó uể oải đứng dậy . Tạm biệt nơi này , tạm biệt ngày nó nằm cùng hắn ở đây .... . Tất cả đều nên tạm biệt rồi .!
* Ngày thứ nhất
Buổi sáng không khí thật trong lành . Nó thức dậy thức dậy từ rất sớm . Chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ , từ những hộp quà . Một bó hoa hồng .
Xe hắn đậu trước cổng nhà nó từ khi nào . Lon ton chạy ra từ trong nhà . Tay cầm hộp quà , tay cầm bó . Nó nhìn hắn cười thật tươi dù hắn chẳng nhìn nó lấy một lần . Đưa quà và hoa cho hắn , nó lại cười nói .
- Tặng anh .
- Tại sao - Hắn nhìn nó khó hiểu
- Chẳng phải nói rồi sao , một tuần này tôi sẽ học cách yêu một người . Tôi thấy con trai thường hay tặng quà cho con gái khi tỏ tình nhưng tôi không thích . Ai tặng cũng được miễn nhận là được rồi . - Nó nói rồi chui tọt vào xe hắn , hắn lại một lần nữa chẳng hiểu chuyện gì . Nhưng vẫn nhận quà
- Cô muốn đi đâu
- Nhà anh . - nói gắn gọn chỉ hai từ rồi nhén luôn cái tai tai nghe lên tai
Hắn định mắng nó điên à nhưng nhìn dáng vẻ trẻ con , cộng thêm nụ cười tươi của nó làm hắn không tài nào thốt lên lời được . Đột nhiên nó quay sang làm hắn giật mình muốn lạc luôn tay lái . - Này anh chở tôi đến siêu thị nhé !
Hắn không biết nó định làm gì nhưng vẫn làm theo ý nó . Tốt nhất là nên chiều ý của con quỷ này nếu không biết nó sẽ làm gì Nhã Quyên , thôi thì cứ kệ .
Chiếc xe lao nhanh ra đường lớn rồi phóng hút đến siêu thị lớn của thành phố . Nó và hắn bước xuống xe ai cũng nhìn , vài người còn bàn tán này nọ . Khiến hắn khó chịu ra mặc , còn nó chỉ cười toe toét . Hắn nhìn nó khó hiểu vội lên tiếng hỏi mặc dù chẳng muốn tí nào
- Hôm nay cô bị gì vậy sao cứ cười suốt .
- Tôi cho anh thấy đi chơi cùng quỷ là thế nào . Sao anh còn hỏi .
Nó nói xong chạy biến luôn vào trong , đi qua dang hàng này đến dang hàng khác . Thứ nào cũng được nó cho vào xe . Đi tới chỗ chọn cà chua . Nó thì hí hửng chọn , còn hắn thì đứng nhăn mặt như khĩ mắc phong . Cô bán hàng thấy nó vừa lựa vừa cười liền nhìn hắn . Cô đưa cho nó miếng cà chua , bảo nó thử . Hắn vừa đẩy xe đi tới cũng được cô đưa cho một miếng . Miệng còn buôn câu khen ngợi .- Vợ chồng hai cháu thật đẹp đôi .
Hắn vừa nghe xong liền quay sang nhìn cô bán hàng lắc đầu tỏ ý không phải . Nó thì vui hơn , gật đầu tỏ ý cám ơn cô rồi đi ra tính tiền . Chiếc xe dừng trước ngôi biệt thự to đùng chĩ có mình hắn ở . Quản gia và người hầu thấy hắn về liền cúi chào . Nó theo hắn chào mọi người xong thì chạy biến vào bếp làm hắn đi kiếm muốn hụt hơi . Mọi người đang làm bếp thì nó nhảy vào khiến họ chẳng hiểu cái gì hết liền quay sang nhìn nó . Nó chỉ cười trừ rồi nói gì đó với họ . Mỗi người nhìn nhau cười cười rồi đi ra ngoài . 1 tiếng trôi qua nó vẫn hì hụt trong bếp với những món ăn của mình thật say sưa . Hắn đứng từ xa nhìn cái dáng nhỏ ấy cứ lui hui chạy tới chạy lui . Hết cắt rau lại tới nêm canh thật khiến cho người khác tò mò với sự thay đổi một 180 độ của nó . Mới hôm qua còn lạnh như cục băng mà hôm nay lại hiền , hồn nhiên trong sáng như một viên pha lê xinh đẹp , thuần khiết . Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình . Nó quay lại thì bắt gặp hắn đang nhìn nó . Cười một cái thật tươi nó đem thức ăn ra bàn .
Hắn lịch sự ngồi xuống thưởng thức , miệng chưa kịp ăn thì đã nói
- Sao cô lại nấu ăn cho tôi .
- À chuyện này hả , tôi muốn học cách làm vợ một ngày . Tôi muốn nấu thử cho chồng mình ăn . Tôi muốn nhìn thấy chồng mình ngồi ăn những món ăn do mình nấu rồi tấm tắt khen ngon như trong phim Hàn ấy . Mặc dù tôi chẳng thích xem mấy phim đó tí nào . - Giọng nó ấm áp , dịu dàng cứ chạy vào tai hắn , cứ thao thao bất tuyệt - Anh ăn đi .- Nói rồi cười lém lĩnh , khoé mi nó bỗng chốc ươn ướt , Nó lui vào trong rửa mặt rồi quay lại .
Hắn dùng đữa gắp miếng thịt đầu tiên sau khi nghe nó thuyết giảng . Miếng thịt vừa đưa vào miệng đã phun ra cái vèo . Nó nhìn thấy liền ngây thơ hỏi - khó ăn lắm hả ?
Hắn lườm nó một cài thật sắt , tiện tay nhén miếng thịt khác vào miệng nó . Giọng bực tức - Cô ăn đi
Nó vừa nhấp nháp miếng thịt , miệng lẩm bẩm đủ để mình nghe . \\\" Được mà \\\" . Quay lại nhìn hắn cười cầu hoà , nó muốn biết mùi vị mấy món đó ra sao thôi . Vì mọi thứ thứ bây giờ cho vào miệng nó chỉ có một vị duy nhất nên rất khó nhân biết nó khó ăn ra sao . Đôi mắt nó long lanh như hai viên thuỷ tinh lấp lánh dưới anh nắng . Ngồi nài nĩ hắn ca buổi mới chịu thử thức ăn cho nó . Nào là món này mặn như muối , món kia ngọt như đường . Canh chua thì chua như giấm . Rau luộc thì cứng như gốc cây . Trứng chiên thì còn lòng đỏ chưa chín ..... . Bao nhiêu từ chê bai đều được hắn đưa ra hết làm nó xấu hổ chỉ biết cúi gầm mặt . Thật ra thì màu sắc đều rất tốt, chì có đều là vị ăn của chùng đều thay đổi .
Dọn xong đống chiến trường mà nó vừa làm ra , Ai trong nhà cũng nhìn cho nó vài cái nhìn không mấy thiện cảm , lúc đầu là ai xông xáo vào bảo mọi người ra ngoải để mình nấu , còn bảo là nấu xong sẽ dọn dẹp vậy mà bây giờ lại nằm ngủ ngon lành tại phòng khách . Hắn vừa xem tivi vừa nhăm nui tách trả , nó thì lại cuộn tròn trong tấm chăn bông đặc ở phòng khác . Đôi môi lâu lâu lại mím lại lại như đang kìm nén thứ gì đó . Hắn tuy chẳng chú ý đến nó là mấy nhưng vẫn ,luôn quan sát từ cử động cuá . Đôi tay trắng trẽo bị trầy vài vết sướt nhỏ nhưng chủ nhân của nó lại vô tâm không đối hoài tới . Hắn vừa xót lại vừa đau . Thật ra cãm giác này là gì . Nhìn thấy nụ cười hồn nhiên trên môi nó thì tất cả mọi oán hận trong lòng hắn hầu như điều tan biến nhưng nhất thới hắn không thễ nào tha thứ được cho nó mà thôi . Cứ mặc nó muốn nghĩ hắn là người thế nào cũng được .
Trời về chiều mọi thứ thật đẹp. Hắn đưa nó đi về . Đối với nó ngày đầu tiên trôi qua thật thích . Nó được học cách nấu ăn cho chồng , được chồng la mắng , được tỏ tình , được tặng hoa tặng quà cho người mình yêu . Nhưng tất cả chỉ trong một tuần , một tuần thôi . Một tuần thì mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó . Đúng như thời gian trước đây khi nó chưa vào trường . Nó chưa biết tình yêu là gì ? Một tuần để nó có thể khắc ghi được những khoảnh khắc đẹp vào tim vào trí não . Dù con người ta chết đi thì trong trí óc của họ vẫn có những khoảnh khắc đẹp không bao giờ mất .
Đưa nó về xong , hắn lại lái xe về nhà . Nhìn hộp quà vứt đại ở băng ghế sau . Hắn cảm thấy có chút tôi nên đem lên phòng . Bên trong là chiếc áo sơ mi được hắn mở ra nhìn qua loa rồi vứt tại góc bàn . Thật tiếc nếu như con người ta có thêm tí tò mò nữa thì thật tốt biết bao . Vừa định nằm xuống giường thì Bảo đẩy cửa bước vào . Cậu nhìn hắn một cái rồi gật đầu chào . Hắn cũng chỉ gật đầu nhẹ rồi thôi ., Ra hiệu cho Bảo nói .
- Thiếu gia chuyện của cậu và Nguyệt Anh ra sao rồi ?
- Không sao cả . Hết tuần này thì đường ai nấy đi .
- Cậu thật quá đáng
- Tôi quá đáng . Tôi quá đáng hay là cô ấy quá đáng
- Tuỳ cậu muốn nghĩ sao thì tuỳ , nhưng tôi khuyên cậu một câu thôi thiếu gia \\\" Đừng vứt bỏ thứ quý giá nhất đang bên cạnh mà lấy thứ không có giá trị để sao này người hối hận chính là cậu \\\" - Nói xong Bảo đi ra ngoài mang theo cơn giận trút lên cánh của kêu một tiếng rõ to . Hắn ngồi đó với đống thắc mắc to đùng . Chưa bao giờ Bảo nói chuyện với cậu bằng giọng điệu đay nghiến tức giận đó .
Ngoài trời lại bắt đầu mưa và lạnh . Thời gian gần đây hình như trời se lạnh thì phải . Sắp tới đông rồi còn gì
Chap 29 :
Mọi thứ cứ trôi đi đơn điệu theo vòng tròn của cuộc sống . Nó vừa về đến nhà thì hai lại đi , hầu như mấy hôm nay anh chẳng rảnh ngày nào . Cũng chẳng hỏi thăm hay quan tâm đến nó nhiều . Đã vậy nhìn anh hốc hác nhiều đi vì thức khuya giúp nó làm việc thật khiến nó có lỗi vô cùng . Tắm rửa , ăn tối xong nó lại lao vào công việc may vá . Nó muốn khi mình đi sẽ tặng hắn một thứ gì đó thật ý nghĩa chẳng hạn như một bộ lễ phục cô dâu chú rể thì sao . Công đoạn cuối cùng là kết những hạt đá quý lên chiếc váy cưới nữa là xong . Bộ váy này đã chiếm thời gian của nó hầu như là mỗi tối . Nó muốn mình sẽ có một lễ cưới thật đẹp như ước mơ chỉ là mơ ước . Mệt mỏi nó thiếp đi từ lúc nào trên bàn may . Chiếc áo cuối cùng cũng kết xong . Đặt nó vào chiếc hộp thứ 5 trong tổng số 6 hộp còn lại . Chiếc hộp thứ 7 được nó gởi cho hắn từ sáng nhưng không biết hắn có đụng tới không nhỉ ?
*Ngày thứ hai
Vẫn như ngày hôm qua , trên tay là bó hoa hồng trắng , tay kia là hộp quà màu xanh da trời . Nó đi từ từ ra ngoài , vẫn phong thái ung dung bất cần đời . Cái dáng vẻ ấy hình như đã ăn sâu vào trái tim nó mất rồi . Tim chợt nhói lên vì đau . Nhưng rồi cũng biến mất khi hắn nhìn nó . Đưa hộp quà cho hắn cùng bó hoa . Hôm qua nó tặng hắn bó hồng đỏ.
Miệng cười cười nhìn hắn , đâu đó vài nét cười xuất hiện trên nét mặt của trẻ con . Miệng nó chúm chím như một búp hồng vừa hé nở với màu đỏ thắm nhưng không quá đậm . Vẫn là câu nói ấy .
- Tặng anh
Hắn không nói gì chỉ im lặng nhìn mấy món quà nó chuẩn bị . Mở cửa cho nó vào , chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi nhà nó . Tai vẫn nghe những bản nhạc violin buồn nhưng tâm trạng nó lại rất thoải mái . Quay qua nhìn hắn , hôm nay hắn mặc áo sơ mi xanh với quần jean mài rách trong thật bụi nhưng vẫn rất đẹp trai . Nó còn bụi hơn hắn khi chọn cho mình một chiếc quần bò dài , áo cánh dơi với hình cái đầu lâu to bự in trên áo . Chiếc nón kết màu đen cũng được nó tận dụng đội lên . Mang theo đôi dép lê kéo đi lẹp xẹp , vừa đi vừa lết cứ như kiễu ăn mài kéo dép ấy nhỉ . Nhưng lại lạ , nó vừa ngồi xe , tay vừa đung đưa theo điệu nhạc . Hắn nhìn nó khẹ mĩm cười , nụ cười dành cho nó từ khi Nhã Quyên xuất hiện .
Hắn không biết tại sao nó lại thay đổi , nhưng có lẽ như thế này sẽ tốt hơn . Tốt cho nó , cho hắn và cho tất cả mọi người . Nhưng sao khi nghĩ về điều kiện một tuần , một tuần kết thúc tất cả hắn lại thấy đau . Đau lắm như trái tim bị ai đó bốp nghẹn , đau hơn cả khi Nhã Quyên mất cách đây năm năm vậy đó......... .Không khí trong xe bỗng chốc lại trở nên ngột ngạt , nó chìm đắm trong những suy nghĩ , những bản nhạc riêng của mình . Hắn cũng chìm trong những suy nghĩ riêng về cuộc sống này , về Nhã Quyên và đặc biệt là về nó ..
- Đến trung tâm mua sắm nhé . - Nó phá tan không khí im lặng trong xe khi hắn cứ im lặng , . Hắn không nói gì chỉ cười cười rồi làm theo ý nó .
Chạy một đoạn khá xa , hắn mới dừng xe lại . Chiếc xe đỗ trịch vào bãi đổ của khu mua sắm . Mọi người ra vào tấp nập , nghe nói hôm nay hình như là có trò chơi gì đó rất hay , nó mới vừa đọc thông tin trên mạng từ sáng . Cầm tay hắn lôi vào trong như mẹ dắt trẽ vậy á . Mọi người ai cũng nhìn nó với hắn , không chỉ có nhan sắc nghiêng nước nghiên thành mà còn mang đậm phong thái của những người cao sang . Chỉ cần nhìn đồ họ mặc trên người thôi . Tuy đơn giản nhưng số tiền thì không phải ích ỏi gì . Đúng là giàu có khác . Lựa quá trời đồ nhưng chẳng bộ nào vừa ý , đến chỗ bán hàng trang sức , nó chợt nhớ là nên mua vài sợi dây chuyền để phù hợp với bô váy cưới hơn . Những mẫu hàng mới nhất được đưa ra cho nó và hắn xem . Hắn không có hứng thú với mấy thứ này nhưng nhìn cách lựa chọn đồ của nó . Đôi môi lâu lâu lại mím lại , lúc lại phồng lên trong thật đáng yêu . Hắn cũng bắt đầu nhìn vào những món trang sức bày ra nhưng chẳng thấy cái nào đẹp mặc dù là những mặc hàng mới nhất . Mẫu cuối cùng cũng được bày ra cho bọn nó xem . Đây là sợi dây chuyền đặc biệt vừa làm cách đây hai ngày , viên đá vừa mới được khai quật ở châu Phi vừa chuyển về nước cách đây hai tháng . Nó và hắn vừa nhìn vào đã ưng ý ngay . Chẳng cần hỏi giá cả nó đã bảo gói ngay . Rồi cầm cái thẻ quẹt một cái . Người bán háng nhìn hắn hoài nghi khi bạn gái mua đồ mà chỉ đứng đó nhìn đúng là trai thời nay là thế .Cô mạo muội nhìn nó hỏi
- Hai người là vợ chồng à , nhìn thật đẹp đôi .
- Vợ chồng , đẹp đôi lắm hả chị .
Cô bán hàng gật đầu lia lịa làm nó phì cười . trả lời cô - Không phải đâu , Muốn lắm chứ nhưng mà người ta hông chịu .- Nói xong nó chạy biến luôn làm hắn đuổi theo muốn hụt hơi .
Dừng lại nơi tập trung đông người , hình như họ đang chơi gì đó . Giải mật mã thì phải .Hắn vừa chạy tới kịp , thì bị nó kéo đi vào đám đông . Mọi người cũng tránh qua một bên nhường đường ., Cặp đôi vừa rồi cũng bó tay với cái két này rồi , Nó nhìn hắn , hắn nhìn nó . Nó lại nhìn anh MC đang nói , hỏi nhỏ
- Quà là gì vậy ?
- Một cặp nhẫn của nhà thiết kế M rất nổi tiếng . - anh tự hào nói
- Tụi em tham gia được không ?
- Được , nhưng nó rất khó đó . Rất nhiều người ở đây không giải được .
- Umh - nó chỉ Ưmh một tiếng rồi kéo hắn lên chổ cái két được đặt , giọng thách thức hắn - Anh mở được nó không ?! Nếu không thì tôi mở
Hắn bị nó kích thế liến cải lại - Tôi thua cô chắc .
- Tôi đâu có biết , có mở hay không - nó nói rồi cười cười , làm trái tim của mấy người con trai phía dưới như bị cướp mất . Hắn tức tối nhìn nó trả lời cái chắc nịch - Mở thì mở .
cái két gồm tám chữ số . nhưng lại biến hóa khôn lường .15 \\ rôi qua hắn vẩn chưa mở được . Nào là số 456879 , rồi lại 789564 ... . Nhưng không tài nào mở ra . Thấy vậy nó liền buôn câu chăm chọc nhằm làm hắn điên lên . trông hắn điên thật thích .- IQ anh không cao như tui tưởng rồi .
Vừa bị nó kích , vừa bị chọc tức điên hắn lên tiếng thách thức nó mở - Có ngon thì cô mở đi
Nó chỉ cười nhìn hắn , giọng dịu dàng cuốn hút lấy người đối diện là hắn - Mở thì mở .
Nhìn hàng chữ số dài nó cũng không chắc mình có mở được không chỉ tại thích chọc hắn mà thôi. Đưa tay lên cái két nó bấm một hàng sáu số 123456 . Đột nhiên cái két kêu cái \\\" cạch \\\" rồi mở ra . Mọi người ai cũng nhìn nó như sinh vật lạ , hắn cũng vậy , mà ngay cả nó , nó còn không tin là mật mã đơn giản đến thế . Nhận lấy cặp nhẫn trong tay nó hí hửng đi lại kia chụp hình lưu niệm với công ty , hắn cũng đi theo sau nó . Mỗi người một chiếc nhẫn đeo vào tay mình .
Hai viên đá loé sáng lên dưới ánh đén máy ảnh như gắn kết hai con người lại với nhau trong 4 ngày còn lại . .
Ngày thứ hai trôi qua thật nhanh , nó cầm trên tay mấy tấm hình mà mặt hớn hở , hình này nó sẽ làm kỉ niệm . Kỉ niêm một tuần hắn đi chơi cùng quỷ . Đưa nó về nhà xong , hắn lại lái xe về nhà mình . Cầm hộp quà nó tặng cùng bó hoa , bỏ đại trên bàn làm việc chẳng hề nhìn tới . Lại thật tiếc cho họ khi bỏ qua một tia tò mò kia . Hắn vừa tắm xong thì Bảo bước vào , có lẽ cậu đã ngui giận hơn . Vẫn câu hỏi hôm qua cậu hỏi hắn
- Thiếu gia chuyện của cậu với Nguyệt Anh thế nào rồi .
- Hết một tuần chấm dứt . - Hắn vừa nói xong cũng là lúc chiếc nhẫn ấy lóe lên thứ ánh sáng đau đớn
- Cậu thật ngốc , tôi nghĩ cậu đã thông cậu nói hôm qua của tôi nhưng nếu cậu chưa thông thì tôi tặng cậu thêm một câu nữa này \\\" Đừng khiến người yêu cậu đau đớn mà chọn người không yêu mình để rồi người đau lại là chính mình \\\"
Nói xong cậu đi ra ngoài . Hắn ngồi thừ ra đó , đôi mắt nhìn vào một khoảng không tâm tối . Thật ra hắn cũng đang rất phân vân . Hắn không biết thật ra giữa nó và Quyên ai mới quan trọng với hắn .
Ngoài trời gió rất nhiều , gió xào xạt cuốn lá trên cành bay đi , nhưng cây và lá vẫn luôn yêu gió nên không hề oán trách .
Chap 30, 31 :
Nó vừa đặt chân lên bậc tam cấp cao thì liền quay ra ngoài với chiếc xe riêng của mình . Nhà kho vào buổi tối ẩm ướt và đáng sợ . Không khí lạnh tràn vào , tiếng côn trùng đâu đó kêu nghe thật ghê rợn . Nó dừng xe lại trước căn nhà ấy , bên trong những ánh đèn mờ mờ ảo ảo chiếu sáng yếu ớt càng làm cho khung cảnh trở nên đáng sợ hơn. Mọi người thấy nó vào liền cúi chào . Nó chỉ gật đầu rồi đi vào trong . Hai đang ngồi trên cái ghế cao . phía kia là Vũ và Minh . Ba người ba tính cách nhưng lại có chung một món hận thú với một người được xưng danh là công nương của dòng tộc cao quý này . Người đã bỏ tiền ra để thuê sát thù giết chết công nương hiện tại lúc đó . Bỏ rơi hai đứa con của mình để lên chức công nương . Dối trá mọi người để lấy danh vọng . Quả thật là người rất nham hiểm . Ba người thấy nó vào , ai cũng sửng sốt , chẳng phải việc này đã dấu nó , tại sao giờ nó lại xuất hiện . Hai lên tiếng , giọng dịu dàng pha chút lo lắng .
- Em không nên đến đây . Mau về đi .
- Giấu em , nói đi .
- Anh chỉ lo sức khoẻ em mà thôi .
- A con bệnh hoạn cũng đến đây nữa à . Anh em nhà bây hội tụ đủ nhỉ .- lời bà mẹ ghẻ nó vừa dứt là lúc Vũ cho bà ta cái đạp thật mạnh vào bụng , cùng cái tát đau điếng từ Minh .
- Bà không có tư cách nói chuyện với tôi . - Nó trào phúng buôn ra những câu vô lễ - bà mẹ ghẻ à .
- Mày... mày ... được lắm con ranh chờ khi tao ra khỏi chỗ này thì mày biết tay tao . - ba ta nghiến răng ken két .
- Oh , tôi chờ ngày đó nhưng trước khi tiễn bà đi tôi cho bà gặp một người , một người mà bà và Nhã Anh con gái yêu quý của bà đã lên kế hoạch giết chết . - lời nó vừa dứt thì Nhã Quyên từ ngoài bước vào , ánh mắt lạnh lẽo quét qua người bà ta rồi cười điên dại nhìn mẹ mình , giộng giễu cợt - Ha ha ha , bà cũng có ngày hôm nay à công nương Nhã Ái .
- mày vẫn con sống sao . Sao mày không chết quách đi cho tao .
- \\\" Chết \\\" . Hình như người chết là bà đấy . - Nói xong cô ta chĩa súng lục vào người bà ta nhưng bị nó ngăn lại - Cô không cần xử đâu . Ở đây để lại cho bọn họ , Cô mời chủ của cô vào đây .
- Cô biết người đó sao - Quyên nghi hoặc nhìn nó .
- Tất nhiên , người 17 năm qua chưa hề ôm tôi sao lại không biết . - nó vừa dứt câu thì Louis bước ra , ông nhìn nó đầy đau đớn . Nó vẫn chưa tha thứ cho ông sao . buông câu mỉa mai - ông có cần gặp vợ yêu lần cuối không ?.
Nói xong nó bỏ đi , mọi chuyện ở đây nên giao lại cho mấy anh xử lí . Đi khuất phía xa mà nó vẫn nghe rõ tiếng súng vang lên . Theo luật của gia tộc , vừa vào điều 2344 và 2345 thì nhiêu đó cũng đủ đưa bà ta ra xử bắn rồi chứ đừng nói chờ đến việc thẩm vấn hay thứ gì .
Nó lao xe vun vút trong màn đêm ra biển nghe tiếng sóng vỗ . Vậy là thù mẹ trã xong , Mọi thứ cũng không còn gì làm nó luyến tiếc . Đứng đó hồi lâu đến tận gần sáng nó mới về lái xe về nhà .
*Ngày thứ ba .
Mặt trời đã lên đến đỉnh của những toà tháp cao nó mới mở mắt thức dậy . Bầu không khí buổi sáng thật thoải hay do dư vị của biển lúc khuya . Vscn xong xuôi , chọn cho mình một bộ cách thật thích . Mang giày quay hậu vào chân . Nó cầm hoa và quà tiến về phía xe hắn . Vẩn như thường lệ hắn đứng chờ nó trước đầu xe . Nhận quà của nó xong thì chở nó đi . Chiếc xe cứ chạy như vậy cho đến khi dừng lại . Nhiều người ra vào tấp nập . Vé bán không xuể . Nó và hắn đi vào trong với hai vé xem phim kinh dịnh trên tay , cùng một đống bắp rang với hai ly coca trên tay . Ngồi trên hàng ghế đầu tiên . Với hiệu ứng 3D nó như được chạm vào những nhân vật trên màn hình thật thích . Buổi xem phim kết thúc khi nó được một phen la hét kinh người rồi ôm chặt lấy cánh tay hắn khi con khủng long giơ hàm răng nhọn hoắc của nó về một nhân vật trong rạp . Thật ghê , hắn bị nó ôm cứng không buông nên bất lực đành để yên . Nhìn nó giờ cứ như con mèo nhỏ yếu đuối vậy .
Xem phim xong thì nó lại lôi hắn đi ăn chè ở mấy quán lề đường . Hai người không biết ăn bao nhiêu món ở các quán ăn lề đường . Chụp rất nhiều hình . Mà toàn là hình nó tự tướng chứ có thậy hắn chụp đâu . Cố gắng lắm nó mới nhờ người khác cầm giùm máy ành chuọ nó với hắn . Nó thì cười hắn thì cứ như khỉ ăn ớt trông buồn cười đến sợ . Nắng buổi trưa thật gắt , áo nó gần như là ứt hết vì hết chạy chỗ này đến chạy chỗ kia . Hắn theo sau cầm đồ cho nó . Dừng lại ở chỗ của chú bán kẹo bông gòn. Nó cứ đứng đó nhìn mà không biết thứ ấy là gì . Mãi sau hắn mới chịu nói cho nó nghe . Đó là kẹo .
Nó bảo chú bán cho hai cây thật to , nó một cahy6 hắn một cây . Nó vừa ăn vừa ngắm nhìn những màu sắc trên cái khây đựng những cây bông gòn khác . Kẹo ngọt để lại dư vị trên đầu lưỡi nó . Ngọt như mật ong .
. Bầu trời về chiều đẹp và lung linh dưới những hàng cây . Dựa lưng vào xe nó ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống . Đưa điện thoại lên chụp hoàng hôn , hắn cũng đưa điện thoai lên chụp nhưng không phải chụp hoàng hôn trời chiều mà chụp nó . Dưới ánh nắng mặt trời , nó cười thật đẹp . Gương mặt nó bỗng chốc toả sáng đến rạng ngời . Hắn vội lưu tấm ảnh vào file rồi lên tiếng gọi nó về . Tiếc nuối nhìn mặt trời lần cuối , còn làm điệu bộ trẻ con đưa tay lên chào tạm biệt . Hắn thấy vậy mà phì cười , nhìn nó thật trẻ con . Nó cũng ghi lại khoảnh khắc đẹp ấy vào máy . Rồi ra về .
.
.
.
Xe hắn dừng trước cửa nhà nó , nó chào tạm biệt hắn rồi đi vào . Đột nhiên hắn ôm nó từ phía sau . Mũi cố gắng hít lấy hương nước hoa trên người nó . Mùi nước hoa thật dễ chịu khiến hắn không tài nào buông ra được . Tạm biệt nó ra về .
Cầm hộp quà lên phòng đặt ở chỗ mấy cài hộp quà nó tặng mà không hề đá động đến nó . Hắn không hiểu nỗi hành động lúc nãy của nó . Bào bước vào nhìn cậu , hỏi câu hỏi hôm qua
- Thiếu gia chuyện của cậu thế nào rồi ?
Hắn im lặng không trả lời Bảo , thật ra mấy câu Bảo nói không phải là không có lí nhưng giờ hắn rất rối . Hắn không thể nói đực cảm xúc của mình là gì lúc này . Bảo thấy hắn im lặng , rồi lặng lẽ đi ra ngoài . Cậu nghĩ hắn cần thời gian , cần thời gian để suy nghĩ , suy nghĩ lại tất cả .
* Ngày cuối cùng
Tuy hôm nay mới là ngày thứ tư trong điều kiện nó đưa ra nhưng nó muốn thời gian dừng lại . Dừng lại tại đây , nó muốn lưu giữ khoảnh khắc đẹp này mải mãi trong tim . Ngồi trước bật thềm nhà , nó chờ hắn đến . Vẫn là áo sơ mi , quần jean nhưng hôm nay hắn kết hợp thoe một cái áo khoác phía ngoài . Chiếc xe dừng trước mặt nó . Hắn bước xuống nhìn nó cười . Hôm qua hắn đã thức suốt một đêm để suy nghĩ rồi . Người hắn cần thật sự là nó . Là 5 . nó chứ không phải Quyên .
Nó không quan tâm thái độ lạ của hắn lắm . Đưa cho hắn hộp quà và bó hoa , rồi leo lên xe ngồi . Buổi cuối cùng nó muốn chơi thật đã . Chiếc xe lao đi trong sự ngoái nhìn của mọi người với tốc độ kinh ngạc . 10\\\ sau chiếc xe dừng trước khu vui chơi . hắn bước xuống cầm tay nó dặt vào chứ không phải là nó nắm tay hắn lôi đi như mọi khi nữa . Rất muốn hỏi hắn sao lại thay đổi thái độ với nó nhưng rồi lại thôi vì nó muốn hắn cầm tay nó dắt đi . Cầm tay nó đi hết ngày hôm nay .
Trò đầu tien tụi nó chơi là đu quay . Mua hai vé rồi leo lên đó ngồi . Vòng quay cứ từ từ quay bánh nhưng vòng quay của thời gian . Quay lên cao rồi lại xuống thấp . Cứ như thế cho đến khi nó dừng lại . Đầu óc nó quay vòng vòng theo cái trò ấy nhưng ý thích chơi những trò ấy không ngăn nổi được nó . Nó muốn chơi trò cảm giác mạnh , nên bắt hắn đi mua vé . Hai vé cho trò Tàu lượn siêu tốc .
Chiếc tàu cứ chạy , nó với mọi người mặc sức mà hét thật to . Tiếng hét của nó lớn đến mức hắn bịch hai tai lại mà vẫn nghe thấy . Dừng biện pháp cuối cùng , lấy tay bịch miệng nó lại . Bị bịch chặt miệng nó vội cô quậy khiến cho những người khác phải nhìn . Hắn cũng tự động buôn nó ra . Chiếc tàu dừng lại , nó đùng đùng đi xuống mặt cho hắn kêu gọi phía sau . Nhiều nguười đi ngang qua còn trầm trò , khen ngợi vẻ đẹp trai của hắn . Mấy cô gái xinh cũng không khỏi thèm thuồng mà mắt hình trái tim , long lanh nhìn hắn .
Tất cả mọi trò cảm giác mạnh hầu như được nó với hắn chơi sạch , chỉ còn trò Nhà ma là chưa vào . Lưỡng lự hồi lâu , nữa muốn vào, nữa lại chẳng dám . Hắn thấy nó thế cũng không nói gì nhiều , dẫn nó qua trò khác .
Bên trong khu vui chơi rộng và hiện đại khinh khủng . Vừa thấy cái trò đập chuột hay thỏ gì đó nó đã bay lại ngay mua cho nó với hắn mấy cái vè chơi . Dùng toàn bộ sức, nó cầm búa đập quá trời . Mọi người đi qua lại cũng đứng lại nhìn hắn với nó , bởi vẻ ngoài của họ cứ như diễn viên Hàn quốc ấy . Vài người còn đứng lại chụp hình . Chơi đã đời thấy trò đó không vui nó quay qua chơi gấp thú . Nhén mấy cái đồng xu vào trong
, bắn hắn gấp thú cho nó .
Hắn vừa gấp vừa bị nó cứ mấy cái đau điếng khi gấp hụt con nó chỉ , nhưng chỉ cười hì hì chứ không cáu giận . Cuối cùng sau một hồi đấu tranh vật vả với cái máy ấy . Tốn cả đống tiền mua thẻ thì nó với hắn cũng thu được chiếc lợi phẩm duy nhất là một chú cáo trắng rất xinh .
Thấy chỗ kia rất đông người , con có cả tiếng nhạc nữa . Hắn với nó cũng tò mò đi lại xem . Chen chúc trong đám người đứng đó nó với hắn cũng vào được . Bên trong là một buổi hòa nhạc nhỏ giữa cây đàn violin với cây piano . Nó thích thú nhìn cây đàn violin màu đen đó . Khi người ta đàn xong . Mọi người bắt đầu bỏ những tờ tiền lẽ vào cái nón của ông lão ngồi đàn piano . Hình như ông ấy bị mù thì phải .
Nó ái ngại nhìn hắn , rồi kéo hắn lân la đến chỗ ông lão . Miệng nói gì đó , sau ra nói với hắn thật lớn .
- Anh biết đàn piano đúng không
Hắn chỉ gật đầu nhẹ với nó . Rồi tiếng lại cây đàn . Nó dìu ông lão vào trong đứng , ra hiệu cho cậu bé vừa kéo đàn violin cầm nón lên , chuẩn bị đi vòng quay . Tay nó cầm cây đàn vi ô lông trên tay , miệng cười xòa nhìn hắn nói .- Hợp tấu nhé !
Hắn hiểu ý nó , liền đánh những nốt nhạc đầu tiên . Tiếng đàn piano vang lên rất lâu tiếng violin mới kéo dài , ngân vang . Hai người hai cảm xúc khác nhau , chơi hai loại dụng cụ khác nhau , nhưng giờ đây họ như là một , cùng chìm đắm vào bản nhạc của mình . Tiếng violin buồn réo rắc thì tiếng piano lại nhẹ nhàng và vui vẻ . Cả hai cùng nhau hợp tấu thành một bản nhạc hay hơn bao giờ hết .
Tiếng đàn dừng , mọi người vỗ tay đôm đốm còn có cả những lời khen ngợi hết lời . Số tiền cậu trai trẽ đi vòng quanh cũng được kha khá , nó và hắn cũng bỏ vào đó một số ích biếu ông lão nhưng ông lại từ chối , ngược lại còn cảm ơn bọn nó nữa chứ .
.
. Tạm biệt ông lão nó và hắn đi kiếm thứ gì đó ăn . Ngồi dưới gốc cây to nhơi ổ bánh mì hắn đưa cho nó cùng chai nước suối . Hắn vừa đi đâu đó về còn cầm theo cái máy ảnh ,hỏi nó
- Này chụp hình không ?
Nó nghe tới cũng hí hửng bỏ dở ổ bánh mì lại chạy lại chụp hình . Hai người tạo thật nhiều kiểu , nào là cảnh nó nhéo mặt hắn, hắn bẹo má nó như một cặp tình nhân thật sự . Tấm ảnh đẹp nhất vẫn là tấm hắn hôn nhẹ lên gò má nó . Chụp xong hết tất lại nhơi tiếp ổ bánh mì . Hắn thì cứ ngồi ngắm nó ăn , làm nó chẳng được tí nào đành bỏ dở , ngồi nói chuyện với hắn .
- Này , hai ngày nữa là sinh nhật anh đúng không ?
- Ừ
- Anh có mời tôi không, mà thôi không mời cũng được nhưng tôi vẩn sẽ tặng quà cho anh như mấy hôm nay vậy . Hôm đó anh phải thật đẹp đó . Đừng vì chuyện gì không vụi mà làm cho ngày sinh nhật của mình trở nên buồn nha . Anh nhớ đó .
- Cô làm như sắp đi xa vậy á , sao nói nhiều thế . Bình thường đâu có vậy ?
- Này anh có xem mấy món đồ tôi tặng không đó - nó bị câu hỏi của hắn làm cho ngờ nên lảng sang chuyện khác .
- Có nhưng mà coi mới có hộp đầu à .
- Vậy anh thấy thứ gì trong đó không ?
- Không
Câu trả lời của hắn làm nó bất ngờ , chẳng lẽ hắn không thấy thứ gì ngoài cái áo đó sao . Nỗi thất vọng xâm chiếm lấy trái tim nó , nhưng nó lại nhanh chống tan biến
- Này Nguyệt Anh tôi có chuyện muốn với cô .
- Anh nói đi . - Mắt nó lơ đảng nhìn đồng hồ điện thoại . Sắp tới giờ rồi . Nó sắp đi rồi.
- Thật ra ... thật ra thì .....
- Anh đi mua kem cho tôi ăn nhé ! - nó vội cắt ngang lời hắn , nó không muốn hắn nói câu tôi hận cô , hay đại loại là tôi muốn kết thúc chuyện này .... Vì nó muốn , muốn giữ lại chút kỉ niệm đẹp giữa nó với hắn .
- Ừ . - hắn không nói gì chỉ đứng dậy đi mua kem cho nó .
.
.
.
.
.
Máy bay cá nhân mang kí hiệu F vừa cất cánh . Lia mắt nhìn cảnh vật nơi này một lần nữa . Giọt nước mắt nó khẽ lăn dài trên hai gò má . Hai lau nước mắt cho nó , giọng ấm áp .
- Không sao đâu ,,phẫu thuật xong em có thể khỏe lại , có thể về thăm mọi người mà !
Nó chỉ gật đầu không đáp . Máy bay bay ngày một xa , xa dần rồi khuất mất .
.
.
Hắn trở lại chỗ nó ngồi với hai cây kem ốc quế trên tay , nhưng nó đã biến mất . Hắn cứ nghĩ là nó đi vệ sinh nên ngồi đó chờ . 5\\\ , 10 \\\ trôi qua nhưng nó vẫn không quay lại . Điện thoại gọi nó cũng không liên lạc được . Nó đã biến mất , biến mất khi hắn chưa kịp nói câu \\\" Anh xin lỗi \\\" chưa kịp nói câu mình quay lại nha em . Đằng xa một cô nhók 8, 9 tuổi gì đó chạy lại chỗ hắn , trên tay còn cầm một cái hộp quà nhỏ . Miệng cô nhók cong lên
- Chú đẹp trai , chú có phải tên Vỹ không ạ .
Hắn đang bực tức tìm kiếm nó nên không để ý đến lời cô bé ấy . Cô bé vẫn kiên trì hỏi hắn - Chú đẹp trai chú có phải tên Vỹ không ạ !
Hắn bây giờ mớu chú ý đến lời của cô bé , gật đầu nhẹ tỏ ý là phải . Cô nhóc vội tiếp lời . - Lúc nãy có cô xinh đẹp nhờ cháu gửi chú cái này .
Hắn chỉ im lặng nhận từ tay cô bé cái hộp ấy , cô bé cũng giống nó chạy biến đi . Biến mất thật rồi .
Bỏ hộp quà vào xe hắn về nhà , Quyên ngồi ở phòng khách chờ hắn từ bao giờ , gương mặt cô ta xanh xao , mắt đỏ hoa sưng húp vì khóc . Hắn nhìn cô rồi cất tiếng - Em về đi anh mệt , an toàn là tốt
Rồi đi một mạch lên phòng . Quyên đứng đó gọi hắn , hắn quay lại nhìn cô giọng giận dữ . - Anh biết rồi, biết hết rồi . Em về đi mình chia tay .
\\\" Rầm \\\" âm thanh vang dội từ cánh cửa phòng rộng nhưng lạnh lẽo . Kết thúc rồi , hết thật rồi . Người anh yêu bỏ anh mà đi người anh không yêu lại quay về tìm anh . Mở hộp quà lúc nãy cô bé đưa , Hắn lấy trong đó ra một lá thư .
\\\" Chào Vỹ,......
Anh biết không thời gian qua là thời gian mà em vui nhất , nhớ nhất và có nhiều kỉ niệm đẹp nhất vì em được sống thật với mình , với tính cách cũng con người của mình . Lời hứa trước đây em hứa , em xin lỗi vì không thực hiện được nó nhưng mà anh đã có được hình của em . Hình mà em còn nhỏ , hình 10 tuổi của em..... .
Em trả Nhã Quyên lại cho anh , em muốn anh hạnh phúc với người anh chọn . Hãy nhớ là bên anh luôn có em dù thế nào .
Kết thúc sớm hai ngày là quyết định của em nên anh đừng buồn , đừng trách mình nhé . Em muốn có một sinh nhật thật vui .
Happy birthday
Vỹ yêu dấu .
Tạm biệt anh .\\\"
[ Nếu nói không yêu anh là em sai .
Nói không nhớ anh là em ngốc
Nói em yêu anh thật rồi thì cũng đúng
Nhưng nói không yêu anh thì em là kẽ khờ , là dối trá .
*****
Vì em yêu anh nên anh đừng bao giờ khóc nhé . Khi không có em
Anh hãy tự mình đứng trên đôi chân mình mà bước khi em biến mất
Và đừng bao giờ hết yêu em như em đã yêu anh ]
Phần hai
Chap 32( part1) :
Một ngày trôi qua nhanh kể từ khi nó đi . Hắn cũng chìm đắm trong men rượu , uống sạch tất cả rượu trong phòng . Hắn bắt đầu tìm đến các quán bar , mong sao chỉ để không nhớ đến nó . NHưng càng uống hắn lại càng tỉnh . Từng hình ảnh của nó cứ hiện ra trong đầu hắn . Nét cười trên khuôn mặt trẻ con . Từ dàng đi , giọng nói tất cả đều hiện ra một mực rõ ràng không thiếu một chi tiết . Sự thay đổi của nó mấy ngày qua làm hắn ngỡ ngàng chưa thích ứng được thì giờ nó lại biến mất không vết tích .
Nóc từng ly rượu mạnh . rượu đắng và cay xè nhưng sau vẩn không rửa trôi được những nỗi đau này . Vài cô gái ăn mặc thiếu vải đến gần hắn liền bị hắn đánh tới tấp , mắng chửi xối xả . Miệng chỉ luôn nhắc đến tên nó . Người quản lí thấy chuyện không ổn liền gọi người đưa hắn về .
Rượu như thấm vào từng tế bào não , khiến hắn tĩnh táo hơn bao giờ hết . Loạng choạng đứng dậy về , Bảo từ ngoài đi vào , chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm nhìn hắn . Nó mới biến mất có một ngày mà nhìn hắn tàn tạ nhiều quá sức tưởng tượng của cậu , quần áo sộc xệt , hai mắt sau hơn mọi ngày . Ruột gan thì cứ còn cào do hắn chưa ăn gì mà đã uống rượu .
Đưa hắn về nhà , bác gái ngồi đó chờ hắn suốt một ngày trời mà chẳng thấy hắn đâu . Vừa lo lắng , vừa giận khiến tâm trạng bà rối bời . Hắn chưa bao giờ như thế này cả , biến mất không tung tióch đến trời tối mịt vẫn chưa thấy bóng dáng . Ngày mai là sinh nhật hắn rồi mà hắn lại như thế này . Bảo vừa dìu hắn đi vào phòng khách . Bình thường thì đưa hắn lên tận phòng nhưng bác gái đang ngồi đó nên đành để hắn ở lại đó rồi chào bác ra về . Hắn thấy mẹ mình ngồi đó thì chào một cái rồi gục mật xuống bàn . Vài giọt nước mắt hắn khẽ lăn trên mắt .
Mẹ hắn ân cần ôm hắn vào lòng , giọng nhỏ nhẹ
- Có chuyện gì vậy con trai , sao con lại khóc .
Hắn được mẹ ôm vào lòng thì vội khóc nhiều hơn như đứa trẻ đang kém nén cảm xúc của mình bấy lâu nay bỗng chốc vỡ òa , giọng hắn như lạc hẳn chỉ có tiếng nấc và những tiếng nói đứt quảng đầy thống khổ
- Mẹ ơi con mất cô ấy rồi , mất thật rồi . Cô ấy đi rồi , cô ấy bỏ con rồi . Con đau lắm mẹ ạ
- Nhã Quyên bỏ con sao ? ! - bà chẳng hiểu hắn đang nói ai . Trước đây Quyên biến mất hắn cũng chưa bao giờ như thế này , vẻ đau khổ như mất thứ gì rất quan trọng . Rất quý giá .
- Trước đây con luôn lầm tưởng rằng con yêu Quyên nhưng giờ con mới biết người con yêu là ai . Là cô ấy chứ không phải Quyên . Là cô gái có dáng người thanh mảnh , nụ cười luôn tỏa nắng nhưng lại ích khi cười , là người có đôi mắt xám tro , mái tóc tím dài xuôn mượt chứ không phải là Quyên cô gái cách đây năm năm . Cô ấy đi rồi mẹ à đi khi con chưa nói câu xin lỗi , chưa nói anh yêu em rất nhiều . Cô ấy biến mất khi con chưa kịp nói mình quay lại nhé , chưa kịp nói anh sai rồi tha lỗi cho anh nhé . Đi khi con chưa nói được gì . - Hắn nói rồi vùi đầu mình vòng lòng mẹ , nước rơi rất nhiều .
Quyên đứng phía ngoài cửa nghe hết tất cả mọi chuyện mà lòng
đau như ai đó bốp nát , có lẽ cô đau một thì nó đau đến mười . Vì cô mà tình yêu của nó và hắn tan vỡ , vì sự xuất hiện của cô mà nó rời xa hắn , bỏ rơi hắn . Nhưng nó không có lỗi , người có lỗi là cô và hắn mới đúng .
Cô nên từ bỏ trước thì đúng hơn , có lẽ trước đây cô nên nói cho hắn biết sự thật thì tất cả không ra nông nỗi này . Có lẽ cô nên rời khỏi , biến mất như nó vậy sẽ tốt hơn là xuất hiện trước mặt hắn .
BÀ ôm hắn vào lòng , xoa xoa mái tóc rối trên đầu hắn , khẽ dịu dàng vỗ vào lưng hắn . Hắn nhanh chống chìm vào giấc ngủ nhưng trong hốc mắt vẫn có vài giọt nước rơi xuống ghế .
.
.
.
.
Ngày mới lại bắt đầu . Cả căn biệt thự nhà hắn náo nhiệt hơn mọi ngày . Cũng phải thôi hôm nay sinh nhật hắn mà . mọi người đã phải thức từ rất sớm để chuẩn bị từng món ăn . Mặt trời lên cao hơn mọi ngày . Căn phòng hắn vốn trước giờ luôn lạnh lẽo khi không có ánh sáng chiếu vào bởi những tấm màn che chắn giờ lại sáng bừng . Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu rội đến giường hắn . Đôi mài rậm khẽ nhíu lại để thích ánh sáng từ mặt trời . Hắn lòm còm ngồi dậy .
Từ ngoài cửa ... , một cô nhóc khoảng 12 tuổi chạy vào ôm chầm lấy hắn , miệng ríu rích lám hắn bật cười
- Sinh nhật zui zẻ , Vỹ đại ca
Cốc nhẹ lên đầu cô nhóc ấy , hắn bước vào nhà tắm , miệng nói vọng ra - Ý Như ai đưa em đến vậy ?
- Là ba mẹ , ba mẹ đi đâu đó với cô cậu rồi . Tí mới về .
- Ưmh , mà em về khi nào vậy ?
- Lúc nãy , á Vỹ đại ca sao phòng anh nhiếu quà vậy , còn có ghi ngày nữa cơ - Cô bé lém lĩnh nói rồi tiện tay tháo luôn hộp quà gần đó .
Ngỡ ngàng , ngạc nhiên bất ngờ là điều cô bé đang trải qua bởi món quà quá đẹp . Một chiếc váy cưới trắng tinh khôi . Được thiết kế rất độc đáo . Hình như loại này chưa bao giờ có trên thị trường . Cô nhóc ngạc nhiên đến nỗi hét lên gọi hắn từ trong nhà tắm chạy ra
Chap 33 :
Tiếng la của Ý Như vang vọng khắp phòng , hắn vừa vệ sinh cá nhân xong lật đật chạy ra , thấy nhỏ đang cầm trên tay chiếc váy cưới đầy ngạc nhiên . Hai mắt mở to nhìn hắn rồi giọng nũng nịu
- Ứ chịu đâu , Vỹ đại ca cưới vợ . Không chịu đâu .
Hắn cốc nhẹ lên đầu cô bé , giọng ấm áp nhưng không kém phần thắc mắc - Em lấy chiếc váy này ở đâu .
Cô bé chỉ vào cái hộp quà gần đó , miệng nhoẽn cười giơ luôn lá thư trong tay lên - Ai tặng sinh nhật anh váy cưới hả . Ngộ ghê
- Không được phá , đưa thư cho anh .
- Thư thì đưa nhưng anh phải cho em mở đống kia . Mà hôm nay mới sinh nhật anh sao mấy hộp này gởi từ mấy ngày trước .
- Sao em biết
- trên đây ghi ngày nè anh không xem hả
- Chưa , giờ xem - Hắn nghe Như thì lại chỗ nhỏ ngồi .
Hộp quà đầu tiên cô nhóc mở ra là chiếc áo sơ mi , lấy chiếc áo lên ngắm nghía khắp mọi chỗ . Đâu đó một lá thư khác lại rớt xuống . Hắn nhặt lá thư lên xem thật kĩ . Bên ngoài còn đề ngày Thứ Nhất rất đẹp . Đến cái hộp thứ hai Như mở ra là một chiếc áo đuôi tôm với chiếc quần âu rất đẹp . Hình như chiếc áo kia với cái này là một bộ thì phải . Lại một lá thư rơi ra từ bộ đồ đó . Hắn và Như hai người chưa hết ngạc nhiên Khi nó lại tặng cho hắn bộ lễ phục này . Nhìn tổng thể hai bộ này không đặt làm mà mai . Giờ hắn mới hiểu tại sao nó tặng quà cho hắn . Vì nó muốn hắn là chú rễ của nó . Nhưng hắn không hề nhận biết được điều đó .Để khi nó biết mất thì hắn lại đau khổ nuối tiếc .
Đuổi Ý Như ra khỏi phòng . Hắn đóng cửa lại . Đi đến bên chiếc hộp cuối cùng . Từ từ mở nó ra . Bên trong là một chiếc khăn voan , một chiếc nơ đeo cổ . một sợi dây chuyền Và một lá thư .
Từng giọt nước mắt lăn trên gương mặc phờ phạc của hắn . Đến cuối cùng người làm nó đau vẫn là hắn , làm nó khóc cũng là hắn . Lá thư đầu tiên được hắn đọc
\\\" Vỹ này ......
Thời gian em không đi học em nhớ anh lắm anh biết không ? . Anh là người như thế nào em không cần biết . Anh có yêu em không ? Em không muốn biết câu trả lời ,. Nhưng em vẫn muốn nghe , nghe anh nói mình quay lại nha em như trước đây anh từng chở em đi chơi . Đưa em đi những nơi mà em chưa đi . Cảm giác lần đầu tiên được đi cùng anh khiến em đập loạn xạ anh biết không .....
Mấy ngày nhìn anh cười cùng Quyên em đã cố gắng chấp nhận rằng mình thua cuộc nhưng sao trái tim em vẫn đau . Vẫn rỉ máu từng ngày .
Đối với em anh luôn là tất cả nhưng anh đối với em là gì , là bạn . Là người yêu hay người xa lạ . Em sắp đi xa rồi , không còn nhiều thời gian viết thư cho anh như thế này nữa đâu . Nhưng em sẽ viết thư cho anh trong một tuần này thôi . Em muốn hỏi anh câu này nhưng không dám hỏi . Giờ em lại muốn hỏi nó đây . Nếu đọc được thư anh hãy trả lời em ngay vào ngày mai nhé
Vỹ này , nếu như thời gian em không còn nhiều nữa chỉ còn một tuần thôi anh có yêu em như trước đây anh nói với Quyên không anh .
Em chờ câu trả lời của anh nha . Yêu Anh \\\"
- ngốc à anh mãi yêu em mà , em thật ngốc .
Tâm trạng hắn giờ chẳng mấy lạc quan , lá thư thứ hai cũng được hắn đọc qua .
\\\" Khóc thật nhiều ....
Anh biết câu này chứ , em đã từng như thế ấy . Nhưng hết tuần này em sẽ không như thế đâu . Không khóc chỉ cười thôi . Cười đề xua tan đi nỗi đau , mặc dù em có anh trong một tuần nhưng trái anh vẫn không ở đó mà hình như đã trao cho Quyên rồi .
Hơi thất vọng một tí nhưng không sao em sẽ chống vui lại thôi .
Khi em biến mất anh đừng khóc nhé . Em tôn trọng quyết định của anh .
Em không ép buộc anh vì em yêu anh . Thế thôi .
Vẫn câu hỏi cũ em hỏi anh nha \\\"
- Khóc thật nhiều , em lám tim tôi đau đấy em biết không thà em cứ mắng cứ giận cứ chửi tôi chứ em đứng biến mất khỏi tôi như thế này . Trái tim tôi không biến mất đi vì Quyên mà vì em , em đã lấy nó đi rồi . Quay lại đi , trả tim lại cho tôi đi . Em sẽ về đúng không ?
Hắn ngồi đó tự đọc thoại một mình nếu như người ngoài nhìn cứ nghĩ là hắn không bình thường . Nhưng hắn sẽ không quan tâm đến điều đó vì nó không quan trong . Quan trọng là nó có quay lại không , trở lại để một lần nữa trả tim lại cho hắn không ?
\\\"
Chồng yêu ..........
Vỹ anh cho em gọi như thế nhé , một lần thôi . Một lần là đủ rồi vì em không chắc mình sẽ sống đến khi nào .....
Hôm qua anh có vui không ? Cặp nhẫn ấy đẹp phải không ? Em vui lắm , cứ nghĩ đến em lại vui . Nó như thứ chứng minh rằng chúng ta là vợ chồng ý nhỉ mặc dù là không phải . Em không muốn viết nhiều đâu ,nên chỉ nhiêu đây thôi .
Em vẩn hỏi anh câu hỏi cũ nhé . Còn một ngày thôi anh nhớ trả lời đấy \\\"
- Tại sao em khôngc hờ nghe câu trả lời của .
- Tại sao em lại đi
- Em không muốn làm vợ anh sao . Chẳng phải em muốn kêu anh bằng chồng sao . Anh nhớ món ăn của em , anh nhớ nụ cười của em sao em không trở về ,, Ngày sinh nhật của anh phải có em cùng thổi nến với anh chứ . Cùng cắt bánh với anh . Còn nhiều thứ anh muốn cùng em làm lắm , nhiều lắm ......
Trời vẫn trong , mây vẫn bay , gió vẫn thổi . Anh vẫn còn đây nhưng em không còn bên anh nữa . Không còn nữa rồi . Nếu như đi là mang đến hạnh phúc cho em Anh Chấp Nhận nhưng nếu đi là mang đến đau đớn cho em anh thà để mình anh chịu còn hơn ..
. Tiếng bước chân ngày một nhiều . Nắng ngoài kia vẫn đang đùa giỡn cùng gió với mây nhưng sao trong phòng này mưa lại nhiều đến vậy , lại lạnh đến vậy . Tiếng gõ cửa phòng hắn . Quản gia bước vào , trên tay là hộp quà . Một hộp quà đặc biệt .
.
.
.
Miu nước mắt đầm đìa chạy từ ngoài vào , Bảo chạy phía sau cố ngăn cản cô lại nhưng chẳng được gì bởi sự tức giận , nỗi đau đã lên đến cực điểm thì không cách nào ngăn cản được . Bà quản gia từ phòng hắn đi ra chỉ biết lắc đầu . Chưa bao giờ bà thấy hắn khóc từ khi bà chăm sóc hắn đến nay . Chưa khi nào hắn thảm đến mức đó . Thật sự cô gái đó quan trong đến thế sao . Đạp tung cánh cửa . MIu chạy vào . Nước mắt ngắn nước mắt dài túm lấy cổ hắn mà đánh mà cào cấu . Miệng nhỏ không ngừng rít lên những từ thăm độc .
- Đồ khốn trả Nguyệt Anh lại cho tôi . Anh là đồ khốn là đồ ******** , vô liêm sĩ , đồ giả dối , đồ quỷ dữ sao anh không chết đi . Trả Nguyệt Anh lại cho tôi .
- Tôi xin lỗi
- Anh xin lỗi thì Nguyệt Anh có sống lại được không ? Cậu ấy có thể cười với tôi được không ?- Nhỏ nói rồi gục mặt vào lòng ngực của Bảo mà khóc .
- Không sống , cô ấy làm sao . Cô ấy bị gì vậy . Tại sao tôi lại không biết gì hết ? - Hắn gầm lên như con thú dữ . Guong8 mặt thống khổ tột cùng
-Cô ấy mất rồi . Ca phẫu thuật không thành công . Tất cả là tại cậu , trước đây tôi đã từng khuyên cậu nhưng chính cậu là người cố chấp , là người không muốn nghe , không muốn hiểu lời khuyên ấy . Tất cả mọi chuyện là do câu , do cậu mà ra . - Bảo nói xong thì dẫn Miu đi .
Hắn lao ra khoi phòng khi Bảo và Miu vừa đi , Gương mặt lấm tấm nước mắt . Hàn khí lạnh toát ra từ người hắn . Sinh nhật còn ý nghĩa gì nữa khi nó mất rồi . Nó bỏ hắn thật sao . Mất rồi thật sao . Chiếc xe lao nhanh trên đường lớn chạy nhanh đến mức cảnh sát cũng phải né vào mà không dám rượt theo . Chiếc xe vẫn chạy , chạy mãi không có điểm dừng .
Không khí biển thật thích , càm giác thoải mái hơn rất nhiều . Trên tay hắn lấp lanh thứ gì đó phản chiếu dưới ánh nắng . Chiếc nhẫn đẹp như chủ nhân nó không biết trân trong . Đau khổ đủ rồi mối nuối tiếc . Lấy trong túi ra lá thứ chưa đọc từ hộp khăn . Sóng biển vỗ vào bờ , vang tung tóe dính lên mảnh giấy ấy vài giọt nước hay do nước mắt người rơi .
\\\"
Anh này sao này khi em chết đi hay đại loại gì đấy thì anh đừng khóc nhé .! \\\"
- ừ anh không khóc nhưng sao nước mắt vẫn cứ rơi hoài vậy em .
\\\" Anh hãy cười khi không có em nhé \\\"
- ừ anh sẽ cười nhưng sao nước mắt lại che lắp đi mất nụ cười của anh rồi
\\\" Không được vì em mà buồn nhé , hãy tự lo cho mình \\\"
- Anh tự lo cho mình mà nhưng tim anh bị em lấy rồi thì sao anh khỏe được chứ
\\\" Em muốn đi nhiều nơi lắm ấy \\\"
- Anh sẽ đi cùng em mà , em muốn đi đâu
\\\" Em muốn đi ngắm thác cầu vồng cùng anh ở châu Phi , muốn đi chơi vào ngày noel . Muốn nghe anh mắng em khi em nấu thức ăn dở \\\"
- ừ anh sẽ mắng em , sẽ cùng em đi ngắm thác cầu vồng . Cùng em đi chơi vào ngày noel. Cùng em mặt áo cưới , cùng em đi đến cuối con đường này . Nhưng sao em không quay lại .
- Không cùng anh đi biển nữa sao . , không cười với anh nữa hả . Anh muốn em làm cô dâu thật đẹp đi vào lễ đường cùng anh mà . Tại sao , tại sao em không trã lời , em không yêu anh nữa sao . Em muốn thấy anh khóc lắm hả . Anh bắt đến em đó , bắt đền tiền nước mắt cho anh . Bắt anh phải khóc khi không có em . Bắt anh cười khi em đi rồi vậy sao em không nói anh đi chết đi .
- AAAAAAA , tại saoooooooooo
Biển thật yên bình , nhưng lòng người lại dậy sóng . Lại đau đến khó chiụ . Mưa rơi tí tách từng hạt , từng hạt rồi ào ào như thác đổ. Hắn vẫn đứng đó mắc cho mưa tạc vào người ướt sạch . Ướt như ngày em dùng nước tạt vào người anh , ướt như ngay hai chúng ta còn đùa dưới biển .
[ Mưa rồi ...
Mưa vẫn rơi , rơi thật nhiều ..
Như nước mắt em từng rơi vì anh ...
Tạnh rồi .....
Lòng em vẫn thấy lạnh .....
Lạnh thật lạnh , lạnh đến run lên .....
Nước mắt em cũng không còn nữa ........
Nắng lên .............
Nắng ấm áp sưởi ấm trái tim anh ....
Nhưng lại làm tim em lạnh ....
Nắng làm tan chảy trái tim anh ..........
Nhưng anh lại đau.........
* *
* *
* *
Để rồi ngày mai khi mưa tạnh , nắng lại lên . Trời vẫn xanh mây vẫn trong . Gió vẫn thổi . Sóng vẫn vỗ vào bờ . Nhưng trái tim anh băng lại nhiều hơn , lạnh hơn , chảy máu nhiều hơn .]
Chap 34 :
Thời gian cứ thế lần lượt trôi qua . Nỗi đau miất nó vẫn không hề lành mà còn đau thêm . Nhiều hắn đi trên đường mà nhìn thấy những người khác tay trong tay . Còn mình thì chỉ có một . Phải chi lúc ấy hắn đừng làm nó khóc . Đừng làm nó buồn , quan tâm nó nhiều hơn thì có lẽ nó đã ở bên cạnh hắn lâu hơn .
Một năm sau .....
Mọi thứ dần thay đổi nhiều hơn . , từ nhà cửa , con người ... cuộc sống . Mọi người ai cũng thay đổi nhưng chĩ có hắn , vẩn một mình hắn là không thay đổi . Tình yêu dành cho nó không mất đi mà ngày một nhiều hơn . 1 năm qua là thời gian đễ hắn không phải suy nghĩ đến những chuyện buồn phiền nhưng sao tim lại cứ đau , cứ chảy máu từng ngày , từng giờ . Hình ảnh nó lúc nào cũng ở trong đầu hắn không sao quên được .
Bật đại một kệnh truyền hình nào đó đang phát sóng . Báo chí truyền thông chưa bao giờ hết bàn tán , viết bài về những điều mới lạ cả . Công ty Vỹ Anh ra đời đã tròn được một năm nhưng chuyện ấy vẫn được họ đem ra bàn tán xôn sao . Vỹ Anh là công ty do hắn thành lập , đào tạo ra những thế hệ người mẫu diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay . Một phần cái tên là của nó và hắn .
Tắt kênh vừa bật lên hắn khoác vội chiếc áo khoác trên giường đi ra ngoài . Đường vẫn đông đúc xe cô qua lại . Ngoài trời mưa lại rơi , rơi như ngày hắn biết tin nó mất . Chiếc xe dừng trước nghĩa trang , một khu mộ khang trang hiện ra xung quanh toàn là bạch hồng . Mỗi ngày một bó được hắn mang tới riết rồi nhìn mộ nó như shop hoa vậy . Ngồi trước mộ nó hắn khẽ lau nước mắt động lại trên khoé mắt khi nhìn thấy tên nó .
Dòng chữ màu đen nổi bật trên tấm bia lạnh giá . Trời mưa ngày một nhiều hơn , nước mắt hắn hòa lẫn với nước mưa tạo nên vị mặn chát khó chịu .
- Này , một năm rồi đó em biết không ?
- Em bỏ anh đi đúng một năm rồi đó nhớ chưa !
- Sao anh nói chuyện mà không trả lời .
- Ngày nào anh cũng ngồi đây với em như vậy có vui không .
- Vui thì cứ nói vui , buồn thì cứ nói buồn . Sao cứ im lặng hoài vậy .
- Mưa rồi kìa , ngày em đi mưa cũng nhiều như vầy nè
- Anh nhớ em lắm đó . Em đi mất rồi mang luôn tim anh đi mất hà . Đau lắm đó .
- Ừ thì em giận anh , em ghét anh . Nhưng em vẫn yêu anh đùng không ?
- Anh yêu em như em yêu anh vậy . Nhớ em nhiều lắm , nhiều đêm anh không ngủ được nè .
- VỹAnh hiện nay thành công lắm . Nó là tên anh đặt cho công ty đó . Tên của anh với tên của em .
- Ở trên đó em có nghe anh nói gì không ?
- Chắc là có đúng không .
- Trời cũng tạnh mưa rồi , anh về nha . Mai lanh lại đến thăm em . Bye bye , gấu con của anh.
.
.
.
.
Gió lạnh khẽ rít qua từng chiếc lá trên đường . Mùa đông lại tới , một năm qua nhanh đến mức chống mặt , thoáng cái đã 1 năm . Khoác chiếc áo len do hai mua , nó đi dạo trên phố . Ngoài trời giờ đã tối lắm rồi nhưng nó lại thích . Như góc tối trong lòng nó không cách nào lí giải được . Hình anh cậu thanh niên chạy nó quanh biện cứ lởn quỡn trong đầu . Mọi thứ điều mờ nhạt , cố gắng lắm nhưng nó chẳng nhớ được gì . Tối nay máy bay nhà nó sẽ đưa Miu sang đây . Từ sau vụ tai nạn ấy đến nay cũng đã một tháng . Một phần kí úc nào đó nó đã mất đi . Tình cảm giữa ba và nó cũng tốt hơn . Nhớ hôm nó gọi cho nhỏ , nhỏ mừng như húm đòi gặp mặt nó ngay .
.
.
.
Lanh quanh khắp nơi cuối cùng cũng dừng lại trước biển . Nó không biết quyết định cho Miu biết việc nó còn sống và cả những việc liên quan đến chuyện vì sao nó lại nói mình chết đi có tốt hay không nhưng hiện giờ thì nó thấy rất tốt .
Một vài mảng kí ức nào đó bị nó quên mất chợt hiện về nhưng lại rời rạc đến khó chịu , khiến đầu nó cứ đau
\\\" - Em đang làm cái quái gì vậy hả , có biết nguy hiễm lắm không hả . Em thông minh mà tại sao lại chơi trò ngu ngốc như vậy , có biết làm anh sợ lắm không . \\\"
\\\"- Hợp tấu nhé \\\"
Nó chẳng biết người vừa tránh mắng nó trong đoạn kí ức ấy ai , người nó nói chuyện là ai . Tất cả điều mờ nhạt , mỗi lần nó muốn chạm tay vào người nói chuyện ở bên kia với mình thì hình ảnh người đó lại biến mất . Hai tìm nó suốt từ đó đến giờ chẳng thấy nên đi thẳng ra biển . Quả đúng , nó đúng đó với đôi tay đang ôm đầu . Có lẽ nó đang nhớ thứ gì đó .
- Joe , em sao rồi !
- Không sao , anh này hình như trước đây em có quen một người con trai phải không ?
Hai im lặng không trả lời , anh không muốn nó nhớ đến hắn nữa . Nhớ đến chỉ thêm đau lòng , chẳng phải cuộc sống của nó hiện giờ rất tốt sao . Tốt hơn khoảng thời gian yêu hắn . Ích ra bây giờ nó không phải khóc . Giọng anh nhẹ nhàng từ tốn , nắm lấy hai tay của nó , nhẹ nhàng áp vào mặt mình cho ấm - Chuyện không nhớ thì đừng nhớ , nhớ lại chỉ đau lòng . Thanh Trúc vừa đáp máy bay đang trên đường về đây .
Nó chỉ gật đầu với anh . Chuyện không nhớ thì nó cũng không ép mình được thôi thì cứ thuận theo tự nhiên . Một năm qua nó rất nhớ Miu , cô bạn duy nhất nó có từ khi sinh ra đến nay .
Chap 35 :
Mùa đông nước Anh thật lạnh , đã khoác mấy cái áo len , cộng thêm việc nằm trong lớp chăn bông ấm mà nhỏ không tài nào ngủ được . Nó bị mất trí nhớ sao , đó là điều nhỏ không tưởng . Tai nạn giao thông diễn ra quá đột ngột khiến cho anh Kelvin không xoay sở kịp . Thêm kết quả xét nghiệm , chụp citi khi nó vừa tỉnh cách đây một tháng thì nó bị chứng mất trí nhớ tạm thời . Nhỏ vừa mừng thầm khi nó quên hắn đi nhưng khi nó nhớ lại thì nhỏ phải làm sao đây . Mọi công sức của anh Kelvin coi như đổ sông đổ biển hết rồi .
.
.
Trái với không khí lạnh của thủ đô London phồn hoa , thì thành phố của hắn lại đầy ngập những ánh nắng vàng hoa . Ngày mới đầy oi bức nhưng trong công ty Vỹ Anh lại như một vùng băng tuyết bao phủ vậy .
Toàn bộ nhân viên điều phải mặc đồ trắng , hoặc đen . Còn nếu không có thì là áo trắng quần đen hoặc vày đen chứ không được mặt đồ màu . Đặc biệt ngày này , từ đầu cửa vào đến phòng giám đốc đều toàn là Bạch hồng . Mọi người thấy lạ nhưng chẳng giám hỏi . Ngày sinh nhật hắn trôi qua một cách chậm chạp không bánh kem , không nến ... Chỉ có màu trắng của hoa hồng và mắt khi hắn nhớ đến nó . Nó thật biết chọn ngày mà, ngày sinh nhật hắn là ngày nó mất . Nó bước sang một thế giới khác .
Sinh nhật của hắn trôi qua thật tẻ nhạt . Ngồi trong phòng họp , hắn bật máy tính lên . Trên màn hình máy chiếu lớn hiện ra . Một cô gái đang ăn chè , những kiểu hình nhìn đến buồn cười . Những trò ngố đều được ghi lại một cách tỉ mĩ . Hình ảnh nó đeo chiếc nhẫn vào tay hắn , đến khoảnh khắc đứng dưới hoàng hôn đều chiếu lại trên màn ảnh lớn . Tiếng đẩy cửa phòng hộp , một người bước vào . Trên tay là một cái bánh kem . Cô nhân viên ái ngại khi hắn quay lại nhìn chầm chầm lên cô . Phải hôm nay là sinh nhật hắn nhưng hắn không cần mấy thứ đó . Định quát cho cô ta một trận thì Bảo bước vào . Khiến lời mắng của cậu bị nuốt vào trong .
Bảo ra hiệu cho cô ta đặt cái bánh xuống rồi đi ra ngoài . Cậu ngồi đối diện hắn mặt đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính , giọng quan tâm chân thành của một người bạn .
- Cậu vẫn nhớ Nguyệt Anh sao
- Hôm nay là ngày cô ấy mất .
- Chuyện qua rồi . Một năm rồi còn gì ?
- Thanh trúc đâu cậu không đi cùng à . Mà cậu về khi nào vậy . - Hắn lảng sang chuyện khác
- Miu đi Anh rồi , tớ vừa về . Mà cậu không định tìm người yêu sao . Không định làm sinh nhật à .
- Không . - một câu trả lời ngắn gọn , hắn đứng dậy đóng cái lap lại rồi cầm chiếc áo khoác ra ngoài . Bảo ngồi đó chỉ biết lắc đầu ngao ngán . Trước đây Nhã Quyên biến mất hắn không như thế này . Đúng là nó mất đã để lại cho hắn một vết thương không lành . Còn đau hơn gấp trăm lần so với thời gian cách đây 6 năm .
Quầy tiếp tân vẫn luôn đầy những người buôn chuyện . Cô gái lúc nãy đi vào trực thuộc bộ phận này . Mặt mày cô ta xanh như tàu chuối khi bắt gặp ánh mắt chết người của hắn . Không phải vô tình mà thế . Vì công ty này vốn có luật cấm . Ngày nào cũng đucợ mang bánh kem hay đại loại là quần áo muốn mặc gì thì mặc nhưng đến ngày sinh nhật hắn thì không được để hắn thấy bánh kem trong công ty càng không được mặt quần áo màu . Nếu không thì bị sa thải ngay lập tức . Cũng có thể do số cô ta may mắn khi Bảo bước vào cứu lấy cô ta . Vài chị làm ngồi gần khoác tay nhau buôn chuyện với cô gái lúc nãy .
- Này đem bánh kem vào rồi sao mặt mài xanh thế
- Đáng ... đáng .... đáng sợ lắm . - Cô gái vẫn lấp bắp như chưa thoát khỏi anh mắt của hắn . mấy chị đó chẳng hiểu gì vội gặng hỏi .
- Đáng sợ gì , bộ cưng làm sai gì à
- Không phải , ánh mắt của giám đốc rất đáng sợ . Đặc biệt nhất là giám đốc chỉ nhìn có mấy tấm hình trên màn hình máy chiếu thôi . Nhưng ánh mắt không đáng sợ như khi em bước vào .
- Là một cô gái có đôi mắt màu xám phải không . - Chị gần đó cũng bắt đầu xúm lại gần . Cô gái kia chỉ gật đầu một cái rõ chắc .
- Là bạn gái của giám đốc đấy . Mất cách đây một năm , ngay vào ngày sinh nhật của cậu ấy . - chị này vội dừng lại thì chị khác tiếp vào - nên ngày ấy không còn bánh kem nữa mà thay vào đó là những bó Bạch hồng đặc khắp công ty này .
Cô gái kia khẽ gật đầu một cái như đã hiểu . Hèn gì ánh mắt ấy lại buồn và lạnh như băng ở Bắc cực vậy . Nhìn vào như muốn nhấn chìm con người ta .
.
.
.
Trời đã gần 1 , 2 giờ khuyan mà nhỏ vẫn không ngủ được . Khoác chiếc ngoài vào nhỏ đi ra ngoài . Anh Kelvin ngồi trước cửa phòng của nó . Thoạt đầu nhỏ nhìn cứ tưởng là ma vì anh ngồi trong bóng tối chỉ có chút ánh sáng từ đèn điện thoại . Nhìn nhỏ hồi lâu anh mới gọi , bảo nhỏ nói chuyện với anh . Phòng khách vẫn sáng đèn . Lò sưởi thì vẫn cháy đều đều . Nhấm một ít trà nóng vừa được người làm pha . Anh từ tốn
- Em biết anh gọi em sang đây là vì chuyện gì đúng không ?
- Vâng , lúc đầu em bất ngờ lắm khi anh gọi điện cho em . Ngạc nhiên hơn là anh nói Joe vẫn còn sống .
- Ừmh , xin lỗi . Anh giấu mọi người chỉ vì tốt cho Joe thôi . Vã lại chuyện này con bé cũng đồng ý rồi .
- Vâng , nhưng sao anh lại ngồi trước phòng Joe vậy .
- Con bé thường hay thức vào giờ này , vì một phần những con ác mộng về cái chết của mẹ trước đây ám ảnh con bé . Một phần là vì anh luôn phải dỗ nó ngủ vào mỗi tối .
- Mẹ mất chắc cậu ấy buồn lắm nhỉ
- Mất mẹ là một phần nỗi đau của con bé . Nhưng từ nhỏ nó lại thiếu vắng đi tình thương của ba nên nó mới thế này .
- À , mà chuyện Joe mất trí nhớ là sao .
- Chuyện này để lúc khác anh nói cho em nghe . Còn giờ thì đi ngủ đi . Trời lạnh nên em khó ngủ lắm chứ gì . Để gọi người tăng nhiệt độ lò sưởi lên cho em . Ngủ sớm đi , mai là ngày mệt mỏi với em đấy .
- Vâng
Anh nói rồi đi lên phòng nó . Nhỏ nhìn theo mà chỉ bước cầu nguyện . Nó biến mất như thế này có thể là nỗi đau của hắn nhưng có thể sẽ là niềm vui cho nó . Mất trí cũng tốt thật . Không phải buồn đau .
Ngoài trời tuyết lại rơi nhiều . Nhỏ cũng lũi thủi về phòng mình ngủ
Chap 36 :
Gió lạnh khẽ lùa vào những tán cây trong vườn . Nó ngồi trên bậu cửa sổ gần giường đưa mắt nhìn quanh . Từ phòng nó có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh trong toà dinh thự rộng lớn này . Bao bọc quanh nó là những hàng cây phong đỏ trải dài . Hai và Miu đẩy cửa bước vào . Phòng nó được thiết kế rất đặc biệt . Một phòng ngủ , một phòng khách , một phòng làm việc riêng thông với phòng khách và phòng ngủ . Ở bên trái căn phòng là một hồ bơi mini được thiết kế rất độc đáo , rộng rải và thoáng đảng . Nhưng phòng ngủ thì lại rất u tối . Với gam màu chủ đạo của phòng khách là màu trắng . Mọi thứ trong phòng này đều là những vật thuỷ tinh trong với màu đen bên trong được lấp những bóng đèn nhỏ . Nó ngồi đó , trên người không mặc áo khoác khiến anh tức giận khi thấy nó cứ lơ bản thân mình mà không biết chăm sóc gì cả . Người đi đường ai cũng khoác mấy cái áo phía ngoài còn nó chỉ mỏng manh chiếc váy trắng .
Quay đầu nhìn hai và Miu nó cười nhẹ . Khuôn mặt xinh xắn hơn ngày thường nhiều . Dáng vẻ bất cần vẫn hiện diện trên gương mặt trẻ con ấy . Nét cười giữa một vùng tuyết trắng xoá vẫn không lẫn vào đâu được . Hai đặt khay thức ăn và sữa cùng bánh trên bàn cho nó . Nhẹ vuốt mái tóc tím dài óng mượt vủa nó . Giọng anh trầm và ấm như ánh nắng của mặt trời .
- Joe ăn sáng đi .
Nó chỉ nhìn anh khẽ gật đầu , quay qua nhìn Miu đầy ấm áp rồi leo tuột khỏi thành cửa sộ ngồi vào bàn . Miu thì đi lanh quanh phòng nó nhìn ngắm mọi thứ trong lúc nó ăn . Nhỏ quay trở lại khi nó ăn xong . trên tay cầm một chiếc váy trắng rất đẹp . Nhìn trên xuống dưới rồi nhìn sang hỏi nó .
- Cậu làm nó hả ? ! Đẹp quá . Tặng tớ nhé !
Nó chỉ gật đầu rồi đứng dậy . Khoác chiếc áo len mà anh đưa đi ra ngoài . Miu và anh cũng đi ra . Ngoài sân tuyết phủ lên thật nhiều . Nó đội trên đầu chiếc nón len . Nặn một ít tuyết vào tay . Trò chơi bắt đầu . Ném đống tuyết trên tay của nó về phía hai và miu . Mỗi người bị dính một ít khẽ rùng mình bởi cái lạnh . Mặt dù anh sống ở đây rất lâu rồi nhưng vẫn không sao quên được cái ngày rét cống ấy . Anh bị đưa sang đây khi mới 8 , 9 tuổi gì đó , lúc đó nó cũng được 4 , 5 tuổi rồi . Sống cùng với quản gia . Từ khi đưa sang đây anh luôn trốn trong phòng ích khi nào ra ngoài . Cho đến một ngày ông đưa nó sang thăm anh , ngày đó tuyết rơi nhiều và dày . Anh bị nó kéo chạy đi giữa những bông tuyết đang rơi xuống . Nhớ lắm từng hành động ngày đó . Nó cũng ném tuyết vào người anh như thế này . Còn có cả Vũ nữa . Cậu cũng bị nó ném tuyết vào rồi cười hí hững nhìn hai người run bần bật với cái lạnh .
Cả hai bắt đầu nhập cuộc chơi bằng những màn ném tuyết ngoạn mục . Người ăn tuyết nhiều nhất là Miu . Nhỏ chưa quen với thời tiết lạnh như thế này nên khi bị ném tuyết vào người liền chạy né đi hoặc đứng chịu trận . Nó và anh ngồi dưới tuyết nặn hình . Anh nặn mấy con tuần lộc , còn nó thì nặn ông già noel xinh xắn . Miu cũng bắt tay vào nặn những túi quà dễ thương . Khung cành thật đẹp . Vài đứa trẻ từ cô nhi viện lại được tài xế nhà nó đưa đến . Ai cũng xinh đẹp cả .
Miu ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy đứa trẻ này . Nhỏ đây cũng được mấy ngày rồi mà có thấy đứa trẻ nào đâu ngoài nó và anh Kelvin cùng người giúp việc . Nó như nhìn thấu suy nghĩ của Miu vội kêu mấy đứa giới thiệu .
- Chào cô , cháu là Ann , đây là Mike , còn kia là Kate . Bọn cháu sống ở cô nhi viện . Là con của mẹ Joe và ba Kelvin . - cô bé lém lĩnh nói rồi cười khì .
Nó xoa đầu đứa bé tên Ann , cả đám bọn nó cùng nhau đùa giỡn dưới nền tuyết trắng . Những thiên thần nhỏ xuất hiện như những thiên sứ . Làm cho cả không gian vốn tĩnh lặng lại đầy tiếng cười .
Người làm mang thức uống và bánh ra đặt trên bàn . Bọn trẻ chơi mệt thì lại lấy nước uống và ăn bánh . Những món bánh trên bàn là do hai làm vì nó không ăn được kem nên anh đã tự chế ra những món bánh khác không kem được thay thế nhân kem thành dâu nguyên chất hay các loại trái cây khác . Mấy cái áo là do nó may . Nếu như không phải nó là người thừa kế về tiàn bộ , đặc biệt là lĩnh vực kinh doanh thì có lẽ giờ này nó đã tốt nghiệp lĩnh vực thiết kế rồi . Nhưng một năm nay công việc không do nó quản lí nữa , lâu lâu thì được thông báo từ các giám đốc điều hành .Hai cũng thường xuyên đến công ty làm việc , giải quyết vấn đề giúp nó . Nên nó có thời gian thiết kế ra nhiều bộ đồ đẹp hơn . Cậu nhóc Mike vừa cắn miếng bánh vừa hít hà tí hương thơm lan toả quanh vườn nhờ vào đám bạch hồng và hoa oải hương trong vườn . Cô bé Ann và Kate thì tấm tắc khen ngợi bánh của hai làm.
Mũi nó và Miu dưới thời tiết lạnh thì đỏ ửng lên như mũi thỏ khiến lũ nhỏ bật cười khanh khách .
.
.
.
.
.
Chơi đã rồi thì cũng tạm biệt lũ nhỏ , nó và miu đi dạo quanh vườn .
- Cậu không định quay lại nhà cũ hả . - Miu hỏi nó thật ra thì nhỏ định hỏi là nó có nhớ hắn không nhưng lại thôi .
- Có , khi nào cậu về thì mình về cùng . Sẵn tiện thăm anh Minh và Bảo rồi tớ quay về đây
- ừmh , mà cậu không nhớ gì về chuyện trước đây sao ?
- Có mọi thứ tớ đều nhớ , nhưng chỉ có vài chuyện là quên đi thôi .
- Tớ và Bảo định năm sau sẽ cưới .
- Ừ , hai người đẹp đôi mà . TỚi đó tớ tặng cậu chiếc váy cưới lúc nãy .
- Ừ , cậu sẽ làm phụ dâu cho tớ , còn Vỹ sẽ làm phụ rể cho Bảo.
- Vỹ là ai vậy . - nó nhìn miu hỏi , Vỹ cái tên này nó nghe rất quen nhưng sao chẳng nhớ nỗi .
- Không ... không có ai cả . À mà cậu không đói sao .
- Đói chứ . Vào ăn thôi .
.
.
.
.
Ngày dài lại trôi qua . Hắn mệt mỏi gấp tập trài liệu lại , đứng dậy ra về . Sắp phải vào xuân rồi khiến hắn chán nãn vô cùng . Xuân đến thì mọi người vui vẻ nhưng sao tim hắn lại cứ đau khi người con gái kia mất . Hắn tự hứa rằng chỉ đau khi đứng trước mặt nó , chỉ khóc khi ngồi gần nó . Và chỉ cười khi nge giọng nó thu âm qua chiếc máy ghi âm mà món quà sinh nhật nó tặng .
GIọng nói của nó ngày ấy ấm áp đến lạ lùng mà sao giờ lại lạnh lẽo đến vậy . Đôi mắt khép hờ lại cho con mệt mỏi qua đi . Nằm trên chiếc giường với chăn bông ấm áp mà sao tiết trời lạnh đến thấu xương . Trời lạnh hay tim người lạnh .
Máy tính trong phòng ngủ của hắn vẫn sáng , đâu đó hình ảnh của nó lại hiện ra trên màn hình . Cảnh nó ngồi ăn từng chén chè , cách cầm cây kẹo bông gòn của một năm trước thật đẹp mà giờ lại đau đến thế . Phải chi ngày đó hắn nói sớm với nó , hắn xin lỗi nó sớm thì có thể nó sẽ ở lại bên hắn lâu hơn , Để hắn yêu nó nhiều hơn .
.
. Trời tối ..... lạnh
Đêm khuya .... rét .
Nó ngồi trên bậu cửa sổ , mái tóc thoả dài , trên người là chiếc đầm trắng nổi bật với trong gian tối của căn phòng . Trên tai nó mỗi tối đều đeo Headphone . Dáng vẻ lạnh lùng cô độc trong không gian cô tịch đến não nề càng làm cho người ta thấy thương hơn . Đôi mắt nó khép hờ lại . Chỉ có tiếng lá xào xạt cùng gió . Tuyết lại rơi , lại lạnh. Tim nó không vô tình hay cố tình lại nhói lên vì một bóng hình không rõ trong trí nhớ . Bản nhạc Violin buồn vẫn cát lên da diết đến đau lòng .
Đâu đó vô hình vài mãn kí ức xuất hiện
\\\" Chào ........\\\"
\\\" Em hỏi anh câu hỏi cuối nhé , nếu một ngày em mất đi anh có yêu em không \\\"
\\\" Xin lỗi \\\"
\\\" Không thành ý \\\"
\\\"............................. \\\"
Những câu hỏi , câu nói rời rạc , khiến nó cảm thấy khó chịu . Nó ghét bản thân mình yếu mềm , chỉ có chút kí ức như vậy mà không nhớ ra . Nó ghét cái người xuất hiện rồi biến mất như làn khói trong giấc ngủ của nó . Nó hận khi mình chỉ nhớ bao nhiêu đó mà thôi . Nhưng nó hận , nó ghét nó giận thì được gì . Chỉ có thể nói bản thân mình quá ngu ngốc mới cố gắng nhớ lại quá khứ đã mất để rồi biết đâu mình lại đau.
[ Tuyết lạnh...
Như ngày anh làm tim em đóng băng ............
Mưa to .......
Như ngày em khóc ......
Nắng ấm .......
Như ngày em yêu anh ............. ]
Mấy ngày rồi hắn chẳng đến công ty khiến mọi người cũng lo lắng . Chẳng bao giờ hắn bỏ việc như thế này cả , càng không nghĩ mà không nói với thư kí hay giám đốc điều hành .
Nằm trên giường với lớp chăn nhiều hơn mức bình thường . Mấy hôm nay hắn sốt cao lắm , lúc hạ lúc tăng nhưng chẳng chịu đi bác sĩ . Mẹ hắn thì ngày nào cũng rơi nước mắt khi con trai mình như thế . Ngày biết tin nó mất , hắn đi biệt luôn . Suốt cả ngày điện thoại không bắt máy , ai ở nhà cũng lo lắng . Khi về thì quần áo ướt mem , tóc tai thì rối bù . Người toàn mùi bia rượu , trong tay cứ khư khư nắm lấy lá thư tướt nhem như người hắn vậy . Bà lúc chỉ biết khóc chứ còn biết làm gì . Ba hắn cũng đâu hơn bà , người như ngồi trên đống lửa . Mấy ngày đó hắn sốt cao đến nỗi phải đưa vào viện chăm sóc . Khoẻ lại thì nhốt mình trong phòng mặc cho ai kêu gọi hay làm gì . Một thắng sau , hắn bước ra ngoài , nhưng do sốc quá hay sao mà cứ lầm lì . Lao vào công việc như con thú dữ . Nghĩ tới đó thôi là bà đau lòng lắm rồi .
Đêm nào hắn cũng khóc mặc dù chẳng ngồi khóc sướt mướt như con gái hay giống bà . Mà nước mắt cứ vô thức lặng lẽ rơi sau hàng mi dài . Đôi lần bà vào phòng nhìn thấy hắn ngủ trên bàn làm việc . Máy tình vẫn mở , hình ảnh người con gái mà hắn yêu luôn xuất hiện trên màn hình . Nhìn cảnh ấy mà bà đau quặng lòng .
Phải chi ngày đó bà ngăn cản việc trờ về của Nhã Quyên thì tốt biết mấy. NHưng người tính đâu bằng trời tính . Nhã Quyên đâu phải tự nhiên xuất hiện quay trở lại mà cô ta về là do có người đứng sau . Biết chuyện đó nhưng bà lại không can ngăn để giờ mới có cớ dự này . Lỗi này đâu thể trách hắn được .
Sáng ....
Vài chú chim nhỏ đậu trên cửa phòng hắn hót líu lo , cựa mình thức dậy . Mẹ hắn đã thức từ khuya , bà ngồi đó thay khăn và đo nhiệt độ cho hắn đến gần sáng mới về phòng mình . Từ khi sinh nhật hắn xong thì họ bắt đầu dọn qua đây sống cùng với hắn cho vui . Một phần vì muốn cho hắn không nghĩ nhiều đến nó . Một phần là muốn cho hắn có thêm tình cảm gia đình hơn . Từ ngày hắn dọn ra sống riêng , lại ích khi về nhà nên ba mẹ hắn sợ hắn thiếu thốn tình cảm . Dù vậy thì nỗi đau của nó đâu thể nào lành được , có lúc hắn lại yêu nó nhiều hơn chứ .
Chap 37 :
Một tuần trôi qua nhanh . Trời vừa về chiều pthì máy bay cá nhân nhà nó cất cánh .
Chiếc máy bay hiện đại với đầy đủ tiện nghi . Nhắm mắt ngủ một chút do dư vị của thuốc ngủ còn lại liúc trưa . Miu thì vừa nghe nhạc vừa chat với Bảo rất vui .
.
.
. Máy bay nhà nó hạ cánh . Xách cái vali chẳng mấy bộ đồ đi ra ngoài . Nó đội chiếc mũ lưỡi trai cùng bộ đồ màu đen bó sát làm tôn lên vóc dáng chuần đến từng milimét của nó . Miu thì chọn cho mình chiếc váy màu xanh nhạt trong rất hợp với nhỏ . Bào đứng đó chờ từ khi nào . Vừa thấy nhỏ cậu đã cười rạng rỡ .
- Về có mệt không ?
- Không mệt .
- Ai đây .
Nó nghe Bảo nói thì tháo chiếc nón ra . Cậu không khỏi ngạc nhiên mà lắp bắp . Nó chỉ cười khì .
- Là ....là là J...oe là joe sao ?
Nó gật đầu thay câu trả lời cho cậu . Rồi đi ra ngoài trước . Chiếc xe nhà nó dừng trước công ty . Một năm mọi thứ cũng chẳng thay đổi gì nhiều . Công ty vẫn nguyên vẹn như thế . Vô tình hay cố ý nó đi ngang qua công ty Vỹ Anh . Một công ty người mẫu diễn viên mới xuất hiện cách đây một năm nhưng lại gây được nhiều tiếng vang trên thị trường thế giới . Thậm chí có nhiều nhà thiết kế còn tìm đến công ty chỉ để tìm một cái hộp đồng thiết kế thôi . Nhiều nhà thiết kế nỗi tiếng trên thế giới còn phải nhượng bộ cho công ty vài phần . Nó chỉ nhìn lso7 một cái , miệng lẩm nhẩm \\\" Vỹ Anh sao , tên nghe hay . Sẽ có lúc gặp mặt \\\"
Chiếc xe của nó dừng trước FJ . Nó bước xuống mọi người đều nhìn . Phải chăng là người là muốn vào công ty . Nghĩ vậy bào vệ liền chạy ra chặ nó lại .
- Này cô muốn đi đâu ? - Bảo vệ lớn tiếng hỏi nó
- Gặp Phong Minh - lời nói của nó nhẹ nhàng như làn gió nhưng lại lạnh đến thấu xương . Cách nói chuyện vẫn không thay đổi tí nào
- Cô biết cậu ấy là ai không mà dám gọi thẳng tên như vậy - Bào vệ vừa nói thì phía sau có người đi tới lên tiếng - có chuyện gì vậy ?
- Thưa , thư ký Du có người này tự nhiên đòi gặp giám đốc .
- Cô có hẹn trước không ?- Thư ký Du hỏi nó . Nó chỉ nhép mép cười nhạt , xem ra chủ tịch muốn gặp giám đốc phải hẹn trước sao . Ngước lên nhìn Du thư kí một cái . Nó chỉ cười nhạt , giọng ba phần sát khí .
- Chào Du thư kí lâu rồi không gặp .
- Chủ tịch . - Du thư kí một phen ngạc nhiên thì lấy lại phong độ trả lời nó - người về khi nào vậy .
Nó không trả lời cậu , chỉ nhìn tên bảo vệ đang run cầm cập vì sợ . - Đuổi việc - hai từ duy nhất phát ra từ miệng nó rồi đi thẳng vào trong . Thư kí Du chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm , thương tiếc thay cho số phận của tên bảo vệ .
Thang máy lên tới tầng 19 thì dừng lại . Nó đi vào phòng Minh ,. Vô tình nghe được câu chuyện vui của anh , trong đầu xuất hiện vài tia ma mị . Một kế hoạch thành công mĩ mãn . Đẩy cửa bước vào , nước mắt rơi lắm tấm trên gương mặt nó ., giọng giận dỗi nhưng trong lòng lại cười đến đau cả bụng
- Phong MInh anh là thằng tồi , anh biết là bé Ann , Mike và Kate nhớ anh lắm không vậy mà anh ở đây nói chuyện với người phụ nữ khác mà . Tồi biết anh là người thế này thì trước đây tôi không giao công ty cho anh .
- Ơ Joe em đang nói gì vậy . Con nào anh và em làm gì có con .
-Cô là bồ anh ta à . Đừng tin nhé . Anh ta nói dối đấy . Ngày nào con tôi cũng hỏi, mẹ Joe khi nào ba Phong Minh về thăm tụi con ấy .
- Minh tôi không ngờ anh là người như vậy . Đám cưới hoảng lại đi . - Cô gái ấy nói rồi chạy thẳng ra ngoài . Nước mắt đầm đìa hai bờ má .
Còn nó thì cười thánh tiếng , Tay lau lau mấy giọt nước mắt từ chay thuốc nhỏ mắt trong túi . Minh nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng lại không thể nào mắng đó được
- Em về khi nào vậy . Ba đứa nhóc kia thế nào rồi .
- Về khi nãy , giúp anh đuổi một tên bảo vệ , gặp Du thư kí rồi , bọn nhóc khoẻ . Mà anh định làm đám cưới à .
- Ừ tại em mà giờ cô ấy giận rồi đấy . Bắt đến một chiếc áo cưới mới trong bộ sưu tập em vừa thiết kế đấy .
- Anh có nhiều tiền để mua nó không ?
- Bao nhiêu mới làm cô ấy hết giận .
- Một .
- Một triệu đồng hả , rẻ thế .
- Một triệu đô .
- Em định giết anh à .
- Anh có tới mấy căn nhà ở mấy khu nghĩ dưỡng cao cấp ấy , tình ra cũng được mấy chục triệu rồi còn gì , tiền bất động sản nữa chi . - nó nói tay vuốt mái tóc mình cười cười
- Giàu sao bằng em , tiền em thiết kế cũng bằng mấy căn nhà ấy rồi . Thôi thì tặng không đi .
- Vậy anh lời quá còn gì .
- Em phá anh như vậy thì bồi thường thiệt hại đi .
Cả hai nói rồi cười . Nó chỉ gật đầu đồng ý chứ sao giờ . Định đùa một tí cho vui thế mà cô gái đó tin nhanh đến . Thật chẳng biết làm sao . Vươn vai một cái , nó xách túi ra về . Chạy ngang qua con đường lúc nãy . Nó nhìn Vỹ Anh một lần rồi chạy biến luôn . Đâu đó còn xót lại câu nói vươn theo gió \\\" Vỹ Anh thật thú vị \\\"
Chap 38 :
Bầu trời buổi tối đầy sao , mặt trăng sáng và lung linh đẹp hơn mọi ngày . Nó ngồi trên bậu của sổ ngắm trăng . Tai nghe một bản violin buồn , ngày hôm nay nó mệt mỏi hơn nhưng cũng vui hơn . Mi mắt đã khơn 11 giờ tối vẫn chưa chịu kéo xuống . Ngồi thừ ra đó hồi lâu nó chợt nhớ đến cây đàn . Cây đàn màu trắng hòa vào ánh trăng thánh hai màu tuyệt đẹp . Ngoài đường người đã không còn nhưng vẫn có tiếng xe chạy .
Tháo chiếc heapphone đeo tai ra đặt cây đàn lên vai . Một tay kéo dây đàn , tiếng đàn bao lâu nay không xuất hiện quanh ngôi biệt thự này nay lại vang vọng khắp nơi . Gió nhè nhẹ kéo theo những chiếc là rơi xuống hòa cùng bản nhạc đêm , kết hợp với nhau trong đêm tối .
.
.
.
Hắn vừa kết thúc công việc lúc 11 giờ , thu xếp lại một số hồ sơ chuẩn bị cho việc tuyển người mẫu ngày mai nên hắn mới về muộn . Bụng đánh trống liên tục khiến hắn khó chịu , mặc chiếc áo vest vào . Quăng luôn cái túi đựng hồ sơ trong tập vào xe . Chiếc xe từ từ lăn bánh . Dừng trước cửa hàng thức ăn nhanh , hắn chọn cho mình một ly cà phê nóng . Ngồi nhâm nhi một lúc mới đứng dậy ra về . Cố ý hay vô ý mà hắn lại chạy ngang qua ngôi biệt thự nhà nó . Tiếng đàn vang bên tay hắn như gợi bao kỉ niệm làm hắn đau nay lại đau thêm . Một tia nghi ngờ xuất hiện trong đầu hắn , bản nhạc này hắn đã từng nghe không phải từng nghe mà một năm trước đây ngày nào hắn cũng dừng ở đây để nghe . KHi tiếng nhạc dứt hắn mới sực tĩnh , cho động cơ xe chạy đi nhưng trong lòng vẫn còn một dầu chấm hỏi to đùng .
Định mệnh đã cho ta gặp nhau ,
Nhưng anh và em lại vô tình không biết .
Sáng ........
Những tia nắng vươn mình trèo qua cửa sổ , khẽ cựa mình thúc dậy . Vài tin nhắn tối qua của Miu nó vẫn chưa đọc . Quơ tay lấy điện thoại phía bàn , Dòng tin nhỏ nhắn hiện ratrướcc mắt nó ,
\\\" Sáng nay đến Vỹ Anh chơi nhé !
Gặp cậu ở đó \\\"
Đặt điện thoại lại vị trí cũ , vscn xong nó khoác chiếc áo phông màu trắng cùng cái quần short dài đến đầu gối đi ra ngoài . Không quên dặn quản gia trước khi đi . Bắt chuyến xe buýt chay vào trung tâm . Hôm nay nó bụi hơn bình thường , nhưng vẫn là mũ lưỡi trai , dép lê như trước đây . Tuyến xe dừng trước trạm gần công ty Vỹ Anh .
Miu bận một hciec61 váy màu đen ôm sát người ,lộ ra những đường cong tuyệt hão . Bảo thì khoác lên mình bộ vest đen sang trọng . Hôm nay nhỏ có buổi thuyết trình về sản phầm đá quý cho công ty nhà mình ở Vỹ Anh . Còn bào thì là cổ đông thứ hai sau giám đốc Vỹ Anh nên đương nhiên phải có mặt . Còn nó không đi thi cũng chẳng có làm gì lại đi xuất hiện ở Vỹ Anh to lớn này . Tình ra cũng thật buồn cười .
Hai còn người hai tình cách ..
Họ bước qua nhau vô tình nhưng lại gắn kết ..
Sợi dây định mệnh lại một lần nữa muốn trêu đùa hai số phận khác nhau
Buổi tuyển người mẫu diễn ra rất náo nhiệt , Miu vừa thuyết trình xong cũng đi ra ngoài xem , đương nhiên với tài năng và khả năng giao tiếp của nhỏ thì chuyện lấy hợp đồng này là rất dễ . Cộng thêm nữa nhỏ lại là người yêu của Bảo , sắp tới sẽ là vợ của cậu thì ai lại không nể mặt . Nó đứng một góc khuất nhìn cuộc tuyển người diễn ra . Chẳng mấy thú vị khi chỉ để cho nhân viên phụ trách lo việc này . Nếu có giám đốc đích thân ra chọn thì chắc sẽ vui hơn .
Nhỏ đi lòng dòng tìm nó nhưng chẳng thấy . Còn nó thì đang đứng như trời tròng khi người nhân viên phụ trách chỉ tay ngày mình nói mình được chọn .
- Này cô đội mũ , cô là người được giám đốc đích thân chọn .
Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán . Giám đốc chưa bao giờ chọn người mẫu cả , chỉ đứng nhìn thôi . Còn nó thì bắt ngờ lắm nưng nhanh chống lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có lên tiếng
-Tôi không có đăng kí .
- Tuy cô không đang kí nhưng lại may mắn lọt vào mắt xanh của giám đốc nênc ậu ấy mới chọn cô đấy .
- Xin lỗi tôi không thích .
- Vậy cô đến đây làm gì ?- cô nhân viên bắt đầu tức giận
- Tìm người .
- Ở đây không có người cho cô tìm .
- Vậy tôi đi .
- Khoan - Từ bên trong giọng của người con trai vang lên , âm vực lạnh lẽo vô cùng
- Tôi quen anh à . - nó nhìn tên đấy một cái .
- Không có .
Nó im lặng bước đi , trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác nhói ở tim .
Miu và Bảo cũng vừa đi tới , nhỏ thấy nó liền lao tới ôm chầm , mồ hôi ướt cả cái áo đang mặt , giọng trách mắng
- Cậu ở đây làm tớ tìm muốn chết .
- Xin lỗi . - Hai từ nó nghe sau thật ấm áp . Trái tim hắn cũng dâng lên một càm giác kì lạ . Từ khi nhìn thấy nó đứng trong góc , cách ăn mặc chẳng có gì nổi bật nhưng chiếc nhẫn trên tay nó lại gây ấn tượng với hắn . Rất giống với chiếc nhẫn trước đây của hắn và nó .
- Vỹ cậu tự mình tuyễn người mẫu à .
- Không có ...chỉ là .
- Hai người quen nhau à .
- Ừ , bạn thân .
- Thôi đi ăn kem đi .
- Tớ không ăn kem .
- Sorry bạn hiền mình quên .
Nói xong Miu kéo nó đi , Bảo thì lồi hắn . Còn hắn đang trong trạng thái lơ lửng . Cô gái trước mặt hắn không ăn kem , đeo nhẫn giống nó nhưng lại có gương mặt khác nó. Chỉ có đôi mắt là hắn chưa nhìn thấy bởi cô gái đó đội món che đi nữa khuôn mặt .
Mọi người trong công ty liên tục bàn tán về việc giám đốc chưa bao giờ nói chuyện với người lạ khi chưa được vào làm ở đây .
Gặp nhau nhưng không biết
Thì xin người đừng bao giờ yêu
Vì khi ấy ta sẽ lại đau thêm mà thôi .
Chap 39 :
Cả nhóm bốn người cùng nhau bước vào quán kem gần Vỹ Anh . Nhiều nhân viên trong giờ nghĩ thường hay đến đây ngồi nên quán không bao giờ vắng khách . Quán tuy nhỏ nhưng lại rất ấm cúng , gam màu chủ đạo là màu tím . Màu của sự thủy chung .
Cả nhóm ngồi xuống cái bàn gần cửa ra vào lại có thể nhìn thấy được ngoài kia xa xa những cơn nắng đang thi nhau nô đùa dưới mặt đường .
.
Quắt tay gọi phục vụ . Nó đưa mắt nhìn quanh . Mọi người ai cũng ăn những món kem ngon , tiếc là nó lại không ăn được .
Nhìn sơ qua menu , nó gọi một ly sinh tố dâu , rồi đưa cho Miu . Nhỏ chọn một ly kem viên ba màu , còn bảo thì gọi ly cà phê , tên ngồi đối diện nó thì gọi một ly capuchino .
Mọi người một việc , nó thì nghe nhạc . Miu và Bảo thì ngồi nói chuyện phím với nhau . Còn tên đối diện thì cứ ngồi nhìn nó chằm chằm khiến nó khó chịu .
Hắn đưa mắt nhìn nó thật lâu rồi mới lên tiếng .
- Cô không tháo nón ra à
- Nắng .! - Đáp lại hắn là câu nói ngắn gọn và cộc lốc . Khiến tâm trạng hắn đôi phần khó chịu .
Lúc đầu hắn chọn bàn trong góc khuất thì nó là người đưa ra ý kiến bảo không chịu , giờ ngồi đây bảo là nắng đúng là người quái dị mà . Vài tia khó chịu xuất hiện trong mắt hắn . Người con gái trước mặt thật sự có dáng người giống nó , có giọng nói trong như nó . Thậm chí là chiếc nhẫn , mái tóc . Cách nói chuyện cộc lốc cũng như vẻ lạnh lùng cố hủ . Nhưng trong lòng hắn vẫn chưa chắc chắn được điều gì .
Chờ hồi lâu nó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh . Phục vụ vừa đem mấy ly kem ra ngoài bàn . Nó cũng vừa ly ra , ghé ngang quầy kem gọi thêm một ly nước khoáng cầm trên tay .
\\\" Xoảng \\\" nguyên ly nước nó cầm trên tay rơi xuống đất khi cô bé 11 tuổi va vào nó . Cô bé có đôi mắt to tròn nhìn nó rồi rối rích xin lỗi .
nó gật đầu cho qua , rồi đi về bàn . Cô bé lúc nãy cũng ngồi ngay chỗ bàn của nó . Giọng tíu ta tíu tích cười nói vui vẻ . Lia ánh mắt ngạc nhiên nó nhìn . Cô bé chỉ cười cười rồi bắt chuyện với nó .
- Chị là Joe hả . Em là Ý Như . Mà sao chị có đucợ chiếc áo của J thế .
- Của J
- À của nhà thiết kế J ấy . Chỉ thiết kế có 10 cái thôi nên số tiền cũng rất đắt nhưng người ta vẫn bỏ ra mua đấy thôi . Em thích đồ của chị ấy lắm . Nhưng mà mua không được .
- Tại sao ?
- Vì số hạn có lượng .
- Ừmh , chị tặng em một cái nhé .
- Thật hả chị . - Cô bé nói rồi ôm chầm lấy nó . Nụ cười đẹp như ánh mặt trời ban ngày sáng chói .