DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Chap 24 : 

Thời gian trôi mau , mới đó mà đã mấy tuần trôi qua . Thời gian nghĩ của nó cũng chẳng đi chơi được nhiều . Phần vì hắn vừa nghĩ học đã phải về nhà ba mẹ cùng họ đi đâu đó . Miu và Bảo thì đã ra mắt hai bên gia đình nên cả hai tự do đi chơi mà họ muốn , miễn là đừng làm chuyện gì quá giới hạn là được . Nó thì suốt mấy tuần nay đều ở công ty , có hôm còn ở lại đó để làm việc đến tận sáng mới về . Vì hiện tại Vũ đã sang Đức rồi vài tuần nữa anh mới quay lại tạm thời việc công ty là do nó lo hết tất . Minh cũng bận túi bụi nên cũng không có thời gian quan tâm đến nó nhiều . Mấy tuần nay mệt mọi cứ kéo dài hầu như vắt toàn bộ hết sức lực của nó . Cách đây vài ngày nó lại phải vào viện vì làm việc quá sức . Khiến cho anh nó nghe tin này liền mắng cho một trận ra trò còn bảo là vài ngày nữa sẽ về đây chứ . 



Tắt cái điều khiển màn hình n, nó mệt mỏi đứng dậy về . Báo chí mấy hôm nay không có ngày nào là không phát tin phá sản của nhà họ Ngọc cả . Giám đốc Ngọc thì bị bắt vì tội trốn thếu , buôn hàng cấm . Ngọc phu nhân nghe tin sốc quá nên lên cơn đột quỵ , Ngọc Gia Linh đang đi chơi ở Pháp nghe tin gia đình mình như thế tức tốc đặt vé máy bay bay về ai ngờ đâu chiếc máy bay ấy bị trực trặc gì đó đang bay giữa chừng thì phát nổ . CHuyện chỉ có vậy mà họ cứ nói suốt mấy tuần nay , làm nó cũng chỉ biết ngán ngẩm coi như việc của tiểu Hạnh Nhân đã xong . Giờ chỉ còn chuyện của mẹ nó nữa là việc trả thù đã xong . 



Vừa vào đến phòng nó đã lăn ra ngủ ngay , đến cả ăn tối cũng bỏ chứ đừng nói là tắm rửa . Ngủ một giấc dài đến khi mặt trời vừa ló dạng nó mới chịu dậy . Tắm rửa , vscn xong xuôi , nó xuống nhà ăn sáng . Đi dạo quanh vườn , nhìn ngắm những bông hoa vươn mình khoe sắt dưới ánh ắng buổi sớm thật đẹp . Mùi hương thơm nhè nhẹ của những đóa hồng trắng . Mùi thơm của hoa nhài lan tỏa khắp nơi , bao bọc lấy thân hình mảnh mai của nó . Cảm giác dễ chịu xen lẫn len lõi vào làn da trắng hồng của nó . Những tia nắng sớm tranh dành nhau chạm nhẹ vào làn ấy . Hít một hơi thật sâu nó đi vào nhà . Mọi thứ đều chuẩn bị xong , từ quần áo , giày dép . Nó thay đồ xong thì đi xuống nhà . Khoác lên mình chiếc váy màu cam nhạt , mái tóc được buộc hờ hững bằng một sợi dây ruy băng nhỏ màu trắng . Gương mặt thật bao năm được che dầu nay lại lộ diện giữa chốn đong người . Mọi người ai cũng ngạc nhiên mở to đôi mắt nhìn công chúa của họ . Chỉ nghe đòn mà thôi cũng đủ tưởng ra nhan sắt của cô như thế nào . Giờ lại còn được chứng kiến thì quả là lời đồn . Đôi mắt to tròn , hàng mi dài và cong , chân mày là liễu , làn da trắng như tuyết , Nhìn nó cứ như búp bê , ai cũng nhìn nó đầy ngạc nhiên , đây là một người 17 tuổi ;sao thật không tin , nhìn cô cứ như là một đứa trả vậy , gươn mặt bầu bĩnh không khác gì em bé . 

Hắn vừa đáp sân bay lúc nãy , Chuyến bay dài khiến hắn không có tâm trạng nào mà nhớ đến người khác . Xe vừa đem đến đã lái chạy mất dạng . Mấy tuần qua ngày nào mà hắn không nhớ nó chứ nhưng mà hiện giờ thì cơn bù ngủ đã chiếm lấy hết tâm trí của nó rồi làm sao mà nhớ đến nó được . Ngủ một giấc dài tới sáng mới thức dậy . Vừa mở mắt ra thì đã nhận ngay điện thoại của Bảo , giọng cậu có phần lo lắng hơn nhiều 
- Alo 
- Thiếu gia người mau đến trường đi , Nhã Quyên vừa xuất hiện ở trường . Cậu mau tới nhanh đi . 
Vừa nghe đến cái tên Nhã Quyên dù đang rất bù ngủ nhưng hắn liền bật dậy như ló xo phóng ngay đến trường trong vận tốc ánh sáng . 




Máy bay cá nhân mang kí hiệu F vừa đáp ngay xuống khoảng sân dành riêng cho máy bay cá nhân trong sân bay . Từ trên máy bay một thanh niên cao khoảng 1m8 , làn da trắng đôi mắt xanh và tĩnh như hồ nước mùa thu .Mái tóc màu vàng óng của anh chứng tò anh là con lai , sống mũi cao dọc dừa . Anh mang mặt một bộ âu phục giống như kiểu cách của một vị hoàng tử . Từ từ rời khỏi nơi đó , Anh bước đi ai cũng ngoái đầu lại nhìn . Những ánh mắt đầy ngưỡng mộ dành cho anh cả những cái nhìn ganh tị , nhưng anh chẳng để tâm . Quét đôi mắt xanh nhìn khắp sân bay như tìm kiếm ai đó , nhưng lại thất cọng khi người đó không xuất hiện . Tia thất vọng vừa mới dâng lên thì lại bị niềm vui đạp mạnh xuất . Tiếng gọi thân thương ấy như đã ăn sâu vào trái tim anh là tiếng gọi của em gái anh . 
- Anh , em ở đây . - Nó vừa gọi lớn , tay vừa vẫy vẫy cho anh thấy . 
Mọi người đi ra đi vào ai cũng phải nhìn , Họ không biết mấy hôm nay sân bay có gì vui mà tối hôm qua một thanh niên đẹp đến mê hồn vừa xuống sân bay ở đây , bây giờ lại thêm một người nữa . Còn có cả cô gái xinh như búp bê , làn da trắng đứng đó chờ . Nhìn hai người cứ như là tiên đồng ngọc nữ vậy , quả thật rất xứng đôi . 
Anh chạy nhanh về phía nó đang đứng , miệng cười thật tươi lộ ra chiếc răng khểnh thật đẹp . Nụ cười ngọt ngào và đẹp như muốn đắm say lòng người . Nó cũng cười thật tươi , ôm anh thật chặc vào lòng như sợ anh đi mất vậy . Tặng anh bó hoa trên tay rồi cùng anh ra về . Hai anh em nó bước đến đâu như muôn hoa nở rộ đến đó . Họ tự hỏi rằng tại sao trên đời này lại có người đẹp đến thế chứ . ... 
. Tạm biệt anh , nó thay đồ đến trường . Nó muốn nhìn thấy hắn sau mấy tuần không gặp , nó muốn tặng cho hắn một con gấu bông thật xinh được nó làm bằng tay . Nó muốn nhìn thấy hắn cười với nó , nói với nó rằng thời gian qua anh rất nhớ em . 

Bỏ chiếc cặp xuống bàn , nó nhìn thấy cặp của hắn nhưng chẳng thấy người đâu . Mọi người ai cũng bàn tán một chuyện gì đó mà liên quan đến hắn và một cô gái mới đến . Gọi một cô bạn lại hỏi thì mới biết là đầu học kì này có người mới chuyển vào , nhìn giống y chang như Nhã Anh không khác một tẹo nào . Hắn vừa thấy cô gái đó thì đột nhiên kéo đi mất hút không ai biết là đi đâu . 
Nó không muốn nghĩ ngợi nhiều cho mệt óc , nên vội lấy ra ngoài hít thở không khí một chút chứ ở ktrong cái lớp này thể nào có cũng khùng cho coi . Đi dạo quanh trường , nó nằm xuống gốc cây to gần đó . Nhắm mắt tận hưởng hương thơm của cỏ non , vài giọt sương còn động lại trên cỏ và nó cũng cô tình nghe chuyện của người khác , thật là không muốn tí nào nhưng họ cãi nhau quá lớn khiến nó phải chú ý tháo Heartphone đang đeo trên tai ra . 
- Tại sao anh không nghe em giải thích chứ ! - cô gái đó vừa khóc vừa nói 
- Giài thích gì , chẳng phải lúc trước nếu không có sao tại sao lại không quay lại , tại sao lại để người khác nghĩ rằng mình đã chết . Tại sao , em xem tôi là thằng ngốc à . Em có lbiet61 thời gian qua tôi sống thế nào không . Mỗi lần nhìn thấy em gái em là tôi lại nhớ đến bóng hình của em , em có biết tôi đau khỗ thế nào không . Em nói đi . - giọng chàng trai có phần tức giạn , phần lại đau khổ tột cùng . 
- Em xin lỗi , em xin lỗi , em anh mà Vỹ .Anh nghe giải thích đi , lần đó thoát nạn em không về là vì anh , vì anh nên em mới không thể về đấy . 
- vì tôi sao , vì tôi .. - hắn câu ấy mà tự cười bản thân mình . 
- Phải vì anh , vì anh nên em mới trốn chui trốn nhũi . Anh biết không , nếu em về thì lập tức sẽ bị giết ngay anh biết không , anh không hả - Cô gái ấy hét lên khiến nó giật mình . Người đó tên là Vĩ , vậy người con gái kia chính là người mà hắn yêu trước đây . cô ta trở về rồi , về để dành Vỹ . Nó chỉ đứng đó nhìn theo bóng lưng hắn , nó muốn biết hắn sẽ làm gì tiếp theo . 
- Anh xin lỗi , anh xin lỗi em mà Quyên , tất cả là tại anh . 
- Anh đừng xin lỗi , mình quay lại trước đây được không anh . 
- Anh ...anh 
- Không thể sao , thời gian còn rất ngắn anh có thể quay lại với em được không . 
- Em làm sao , tại sao thời gian còn rất ngắn - giọng hắn còn lo lắng hơn là lúc nó bị thương , được hắn chăm sóc nữa kìa . Trái tim nó vừa mới cảm nhận được một chút tình yêu , một chút ấm áp thì giờ đây gần như tan vỡ 
- em không biết nữa , nếu như anh không chịu quay lại thì em cũng không muốn sống nữa đâu. 
- Em đừng có làm gì dại dột nha , anh hứa sẽ yêu em mà , ngoan đi . 
Yêu em , lời của hắn nhưng ghim thẳng vào trái tim nguội lạnh của nó vốn được chút hơi ấm giờ đây lại hình thành lên bao lớp băng mỏng nhưng lại lạnh đến thấu xương . Cảm giác hụt hẩng khi hắn ôm người con gái khác vào lòng thật đau . Nước mắt vô tình hay cố tình mà cứ tuông như dòng suối nhỏ ngăn hoài cũng không sao chảy hết được . Tiếng điện thoại của nó đột nhiên vang lên khiến cho đôi trẻ kia phải ngoái đầu nhìn . Nó quay mặt đi hướng khác nghe điện thoại , là anh hai . Anh gọi cho nó bảo trưa qua đón nó ăn cơm . Nó chỉ biết ậm ừ cho qua mọi chuyện rồi bước đi . Nó không muốn đứng đây nữa vì nơi đây đã thuộc về chủ cũ của mình rối . Không còn là nơi của nữa rồi . Bước đi mà hai dòng nước mắt cứ chảy . nó thật sự mệt rồi . nó không mướn nhắc đến hay nghĩ đến những câu vừa rồi nữa nhưng sau nó cứ hiện ra trong đầu nó .Tim nó không phải đau vì bệnh mà đau vì bị tổn thương . 
Hắn nhìn thấy nó liền buông Nhã Quyên ra chạy đến nếu tay nó . Nó chỉ biết gạt tay hắn ra thôi chứ hiện giờ nó chẳng làm gì được ngoài như thế cả , nó cần thời gian , thồi gian để suy nghĩ tất cả . 

Rời khỏi trường , nhắn tin cho hai đến đón . Nó giờ rất mệt nên không muốn ra ngoài ăn . Về đến nhà đã lên thẳng phòng , không nói với ai câu nào ngay cả cơm cũng không chịu ăn . Anh cũng rất lo cho nó nhưng chuyện của nó , nó không nói thì anh cũng không moi được gì cả nên thà cứ để nó yên tĩnh suy nghĩ khi thông rồi tự nhiên sẽ ra ngoài thôi . Một ngày , hai ngày trôi qua nó không đến trường , hắn nhắn cho nó rất nhiều tin nhắn , gọi điện cũng không trả lời . Hắn đến nhà tìm thì bị cảnh vệ và bảo vệ gác cổng không cho vào . Suy nghĩ thông rồi thì nó cũng chịu ra ngoài , nở nụ cười trấn an nhìn anh , mấy hôm nay vì nó mà anh gầy hẳn đi đã vậy hai mắt sâu thêm tí xíu làm nó thấy có lỗi ghê gớm . Nó không muốn đến trường để tránh gặp mặt hắn nhưng nó lại muốn gặp mặt miu . Nó muốn cho nhỏ biết sự thật về nó , về thân thế của nó . Nên đành nhờ anh đi thế vậy 
. Chiếc xe của hai vừa chay vào trường thì bao nhiêu ánh mắt của nữ sinh trong trường phải ngước nhìn . Anh bận một chiếc quần âu kết hợp với áo somi dài tay được săn lên gọn gàng , mái tóc vàng bồng bềnh theo gió theo gió , đôi mắt xanh tinh tường nhìn khắp trường tìm kiếm bóng hình của Miu theo yêu cầu của nó . Cuối cùng anh cũng tìm được lớp A , cũng may là giờ này không có tiết học cho nên anh dễ dàng tìm thấy lớp hơn . Bước vào trong lớp ai cũng nhìn anh đầy thắc mắc , ngay cả hắn cũng nhìn anh mà không chỉ có hắn , còn có cô gái ngồi bên cạnh hắn nữa , người làm cho nó phải khóc . Nhìn thấy hai người anh thật muốn đấm vào mặt hắn một cái nhưng không thể vì cãm xúc nhất thời mà quên đi việc lớn . Mọi người khi đã không còn bàn tán nửa anh mới vội lên tiếng . 
- Cho hỏi ở đây có ai tên Cao Thanh Trúc không vậy ? - lời nói dịu dàng nhưng không kém phần lạnh lùng càng làm cho đám con gái chết mê hơn 
- Anh tìm tôi làm gì vậy , mà anh là ai . 
- À tôi là Kelvin , tên tiếng Việt là Nhật Anh . Ừmh , vậy em là Thanh Trúc đứng chứ 
- Phải là tôi . 
- Vậy thì tìm được rồi , em đi với anh đến một nơi được chứ . 
- Tại sao cô ấy phải theo anh , tôi không cho cô ấy đi thì sao ? - Bảo nghe anh nói vậy thì máu ghen lại nổi lên . 
Anh không trả lời Bảo chỉ kề miệng sát tai nhỏ nói - Đi gặp Joe à không đi gặp Nguyệt Anh 
- Sao cậu ấy không đến . - miu hỏi vẽ nghi ngờ 
- Con bé mấy hôm nay không khỏe nên không đến được . 
- Được tôi đi theo anh .- Miu nói rồi quay qua nhìn Bảo , miệng cười tươi nói với cậu - Em đi gặp người này cái đã đừng giận nhé . 

Hắn im lặng không nói gì , chợt nhớ đến tin nhắn lúc trước . Cũng là người tên Kelvin nhắn , bây giờ lại là người tên Kelvin đến tìm Miu. Thật ra người này là ai , có quan hệ gì với nó thật làm cho người ta tò mò quá đi mất . Thấy anh và Miu đi mất , hắn cũng vội đi theo . Bảo cũng đi theo Miu ra cổng . Chiếc xe vừa chạy thì hai chiếc xe khác cũng chạy theo . Anh đâu phải là kẻ ngốc đâu mà không biết có người theo giỏi mình nên chạy rẽ vào một con hẻm khác cắt đi cái đuôi . Cả hai tức giận khi bị mất dấu . 



Xe anh chạy thẳng vào trong gara nhà . Miu bước xuống xe mọi người đều cúi chào anh và nhỏ . Anh không nói gì chỉ cất tiếng nói với miu 
- Nguyệt anh chờ em ở khu nhà phía Tây . - nói xong thì anh ra hiệu cho người làm đưa nhỏ đến đó . 
Nó ngồi trên chiếc ghế to chơi đùa cùng Khả khả , một con sói con rất đáng yêu . Chú sói có bộ lông màu trắng muốt vừa chào đời cách đây vài tuần . Nhìn thấy Miu đến nó vội đưa Khả khả cho người làm đêm đến trả lại cho Tiểu Bạch - mẹ của chú sói . Miu vừa nhìn thấy hình dáng giống nó thì vội kêu 
- Nguyệt Anh 
Người làm nghe có tiếng người lạ thì liền chặn ngay trước mặt không cho nhỏ đến gần , khiến nhỏ sợ phát kiếp 
Nó thấy nhỏ vậy chỉ biết cười , kêu họ đi lra ngoài hết . Nhỏ nhìn nó mắt tròn mắt dẹt dò xét , khi thấy gương mặt thật của nó . Miu e dè hỏi nhỏ khi không thấy nó đâu chỉ thấy một người lạ hoắc đứng trước mặt mình - Cô là ....ai , sao lại đưa tôi đến đây 
- Cậu không nhận ra mình sao ?- nó có thất vọng khi miu không nhận ra nó 
- Giọng nói này , mái tóc tím nhạt , đôi mắt xám tro ... tất cả đều giống với Bell duy sao chỉ có khuôn mặt là khác 
- Miu cậu nhận ra rồi sao - Nó có chút vui mừng - Đây là gương mặt thật của tớ , xin lỗi vì đã giấu cậu thời gian qua . 
- LÀ Nguyệt Anh sao , cậu thật đẹp , đẹp hơn trước đây nữa . - nhỏ buôn một câu khen ngợi rồi ôm chầm lấy nó - Mấy ngày nay sao cậu nghĩ học vậy làm tớ thấy cậu thật tội 
- Sao lại tội tớ 
-Tên Định Vỹ đó , có người yêu mới rồi - giọng nhỏ đay nghiến khi nhắc đến Nhã Quyên 
- Chuyện đó tớ biết rồi . À mà lần này tớ nhờ hai đưa cậu đến đây là có chuyện muốn nói 
- Hai , người con trai đó sao 
- Ừmh , là anh hai của tớ . Kelvin Freezer là tên của anh ấy . Tên ở đây là Lâm Nhật Anh 
- Freezer chẳng phải là dòng tộc Nauy danh giá sao 
- Ưmh . tớ là Joe Freezer - người đứng đầu dòng tộc 
- Vậy cậu không phải làm thêu ở đây sao . 
- Không , xin lỗi vì giấu cậu . Thật ra lần này đưa cậu đến là tớ có một chuyện muốn nói . Tớ không muốn khi tớ mất đi , cậu sẽ khóc vì tớ . 
- Mất đi là chết phải không . Tại sao thật ra là cậu bị gì , cậu nói đi đừng giấu tớ nữa mà Bell 
- tớ ... thật ra con bé bị bệnh tim , trong giai đoạn cuối rồi . Con bé có thể chết bất cứ lúc nào ,. Thanh trúc à anh xin em hãy giúp anh thuyết phục nó đi . coi như là anh xin em đó . - chẳng để nó nói anh đã lên tiếng thay giọng đầy buồn rầu nhìn nó 
- CẬu bị bệnh đó thật sao , tại sao giờ mới nói , tại sao lại gạt tớ . 
- Tớ xin lỗi . Miu coi như chuyện cậu gặp tớ đừng nói cho ai biết , cả chuyện tớ bệnh nữa nhé . Tớ xin cậu đấy . Đừng nói nhé . Cậu hứa đi 
- Hứa mà , tớ hứa nhưng cậu nhất định phải tiến hành điều trị sớm . - nhỏ nói rồi ôm nó khóc thật to 

Ngoài trời mưa bắt đầu rơi ngày càng nhiều . Mưa như khóc thay cho nó , khóc thay cho cuộc đời này .


Chap 25 

Mặt trời ló dạng sau hàng cây . Nó thức dậy khá trể so với mọi ngày . Vscn xong , thay đồng phục của trường , ăn sáng xong . Nó theo anh ra xe đến trường . Anh về lần này là chăm sóc nó cùng Richard cho nên nó đến trường là chuyện đương nhiên . Nhưng nó hơi ngạc nhiên khi anh cũng bận đồng phục của trường nó . Không lẽ anh theo nó đến trường luôn chứ . Lia ánh mắt nhìn anh , miệng không thể nói được gì . Anh mặt đồng phục học sinh trong thật đep và sang trọng . Xe lăn bánh từ từ chạy ra khỏi nhà . Ai đi đường cũng phải nhìn bởi chiếc xe quá đắc tiền . Xe dừng trước gara của trường . Nó bước xe khiến ai cũng nhìn . Họ chưa hết ngạc nhiên thì lại bất ngờ khi chàng trai ngày hôm qua cũng xuất hiện , còn mặc đồng phục trường nữa , Bọn con gái hét ầm lên khiến nó phải nhét tai nghe lên tai thông thả về lớp . Anh theo sau cầm luôn túi sách cho nó .



Buổi sáng chẳng mấy tốt lành khi vừa vào đã nhìn thấy cảnh hắn và Quyên ngồi nói chuyện với nhau ngay chỗ của nó . Anh vừa đi nên không để ý đâm sầm vào lưng nó khiến nó phải chúi người về trước cũng may là anh lôi nó lại kịp thời nếu không chắc nó đã ngồi ở đất mất rồi . Đặt chiếc túi của nó và anh tạm trên bàn Miu . Anh theo nó lên phòng hiệu trưởng . Một lúc sau , một số nhân viên bảo vệ chạy vào kê thêm hai cái bàn khác gần chỗ của hắn . 
Anh sao khi lấy nhập học thì đi trước nó . Nó lon ton đi phía sau anh như osin vậy á . Miệng còn ngoác ra ngơ ngác khi nhìn anh cầm tờ giấy nhập học bước vào lớp . Thầy hiệu trưởng đúng là rất sợ những lời hăm dọa này nha . Anh vừa nói có vài câu đã khiến cho ông thầy run cầm cập không dám nói gì , liền sai người kê bàn mới ngay lập tức . Thông thả đi về lớp, Mọi người ai cũng nhìn nó và anh , đa phần là những ánh mắt hình viên đạn thật sắt ghim vào người nó , cả những cái nhìn đầy ngưỡng mộ . Những ánh mắt hình trái tim được gắn thẳng về phía anh . Anh biết nhưng lại mặc kệ quay lại cười với nó , miệng còn nói với nó tí nữa có bất ngờ . Thật khiến cho nó tò mò quá đi mất . 

Vừa vào đến lớp d0a4 nhận ngay ánh mắt săm soi của Miu dành cho nó , Bảo cũng không kém phần riêng chỉ có hắn là ngồi im lặng không quan sát đến nó và anh nhưng trong đầu đang suy nghĩ gì thì không ai biết . Điện thoại nó tự dưng lại reo lên , có tin nhắn mới . Ngồi xuống cái bàn mới vừa được đem vào , nó mở tin nhắn ra xem là hắn , hắn muốn nói chuyện với nó . Nhưng nói về vấn đề gì , nếu giải thích thì hiện tại nó không có gì muốn nói với hắn nhưng nó vẩn muốn nghe câu trả lời của hắn . 
Trống vừa đánh , chuông vừa reo , giáo viên cũng vào lớp . Anh bức lên trên bục giảng chào giáo viên sao đó giới thiệu sơ về mình . Miệng còn thân thiên khuyến mãi thêm cho nụ cười tỏa sáng , thật ra là đang cười với nó thì có . Cô giáo vừa mới gật đầu cho anh về chỗ thì từ ngoài cửa có tiếng vọng vào . Anh chỉ cười khểnh một cái rồi nháy mắt với nó ra hiệu\\\" quà của em đó \\\" . Từ của hai thanh niên đẹp rạng ngời bước vào , mổi người một bộ đồng phục thật đẹp khoác lên người . Vũ và Minh bước vào khiến cho nó bất ngờ đến nổi muốn té khòi cái ghế đang ngồi . Anh chỉ cười nhìn nó , rồi gật đầu với Vũ và Minh . 

- Chào , tôi là Thành Vũ 
- tôi là Phong Minh 
Cả hai giới thiệu xong thì quay sang nhìn bà giáo , trong khi đó bà cô và bọn cn gái trong lớp thì đeng lơ lửng trên những tầng mây khác nhau . Cùng một lúc lớp A lại có nhiều đẹp trai đến vậy vào học , làho5nhat61 thời không kìm chế được mà hét lên 
- Đẹp trai quá - ns A 
- Quả là những người mẫu trong lòng chúng ta - nsB 
- Bla ...bla ...... 
Những lời bàn tán ngày càng nhiều rộ lên như hội chợ , bà giáo cũng một phen hồn về với xác , lấy thước gõ mạnh lên bảng , ai đang trong trạng thái hồn lìa khỏi xác cũng phải nhập về , Miệng vũ vô thức cong lên đầy ma mị , giọng lạnh lùng cất tiếng 
- không sắp chỗ sao 
- À ...ừ ...hai ..em ... - bà cô miệng lấp không nói nên lời bởi hàn khí của Vũ toát ra , run lên cầm cập vì lạnh 
Nó ngồi thích thú xem kịch , thấy thế Miu cũng khều tay nó hỏi nhỏ - Ai vậy 
- Người quen - hai từ người quen nó đá gọn lỏn như không có gì , chỉ nhìn thấy nụ cười hơi bị méo mó của nó giờ mới hiểu ra câu nói của anh \\\" quà của em đó \\\" . Anh đến trường học thật ra là giám sát nó , chăm sóc nó nhưng mà đi mình anh thì thật buồn nên mới léo Vũ về rồi bắt Minh bỏ việc công ty đến trường . Cả ba đều bằng tuổi nhau nên xem như anh em chí cốt , nếu thiếu một thì còn ý nghĩa gì chứ . 
Không đợi bà cô nói tiếp , Minh đã cắt ngang lời , miệng cười thật tươi nhìn nó , miệng mấp máp đủ cả lớp nghe thấy : - Chúng tôi ngồi bàn trên đó - pHong Minh , tiện tay chỉ lên cái bàn vừa mới khiêng vào cùng lúc với bàn nó . 

Nó bây giờ không khác gì tù binh cả , tứ phía đều là người và tường vây quanh . 
Bên trái là hai , phía sau là tường . bên phải là Miu ở trên là Vũ và Minh . nó muốn làm gì cũng đều bị những ánh mắt săm soi ghen ghét gán cho bởi vì chỗ nó ngồi toàn tập trung mĩ nam đẹp như tranh vẽ . 
Minh và Vũ lâu lâu lại quay xuống nhìn nó , rồi cười cười làm nó chẳng hiểu gì . May mắn là chuông reo , nó đi nhanh ra khỏi lớp , hai cùng miu với bảo và hai người kia cũng đồng thời đi theo . Bất thình lình nó đứng lại khiến hai đâm sầm vào người nó , sau là những người còn lại . 
Lườm mấy người họ một cái sắt lẽm , nó vội nói : - Ai dám đi theo em nữa thì chuẩn bị cuốn gói hết nha . - miệng tự nhiên cong lên một đường cong thật đẹp , tay phụ hoạ thêm chỉ vào từng người - hai theo em nửa thì đi về Anh ngay , anh Vũ thì về Đức ... còn anh Minh thì biến về công ty luôn đi . Hai người nữa , theo tui thì coi chừng đó - nói xong nó bỏ đi một nước . nếu như nó đoán không lầm thì Bảo hình như biết chuyện của nó rồi , là do miu nói chứ không ai khác cả . 
Bước chân nó vô thức đi theo tiếng gọi của lý trí , khi sực tĩnh thì nó đã đi đến cái cây hôm bữa rồi . Hắn đang nằm đó nghe tiếng bước chân thì ngồi dậy nhìn nó . Chân nó như có nam châm hút lại hay sao mà nhắc hoài không lên , nó muốn quay đầu nhưng quá muộn rồi . Hắn vòng tay qua ôm nó từ phía sau . 
Tay hắn khẽ siết chặt vòng ôm hơn . Một phút trôi qua , nó vẫn ở tư thế đứng như thế . Lòng nó đột nhiên đau nhói . Hôm đó hắn cũng ôm Quyên như thế này . Hụt hẫng , nó rời khỏi cái ôm của hắn , lạnh lùng lên tiếng . 
- anh muốn gì ? 
- xin lỗi , anh xin lỗi . Em đừng giận anh nữa được không . 
- “ Xin lỗi “ , anh nói nghe buồn cười quá đấy ! . Anh xin tôi tha thứ cho lời anh nói trước đây sao . Anh xem tôi là con ngốc hay xem tình cảm của tôi dành cho anh là trò đùa . Nếu như anh nghĩ như thế thì tôi không cần nghe lời xin lỗi này đâu . 
Phía sau gốc cây , Nhã Quyên đứng đó nghe tất cả mọi chuyện , nhưng có lẽ hắn không hề biết . Nhỏ tham gia vào kế hoạch quay trở lại tòm hắn lần này là do có người sắp đặt cả thôi . 
- Anh biết dù anh có nói gì thì em cũng không nghe anh đâu , nhưng em biết là anh yêu em mà . 
- yêu , chẳng phải mấy ngày trước anh cũng nói là yêu Nhã Quyên sao . 
- đó là vì cô ấy nói sẽ chết nên anh sợ ... 
- anh không cần giải thích nữa , tôi nghĩ anh nên cho tôi thời gian . Còn giờ thì anh nên vào lớp đi vì không chừng cô ta đang tìm anh đấy . Nói xong nó đi lại góc cây to gần đó , chờ khi hắn đi khuất mới lên tiếng , đường cong ma mị hiện trên khuôn mặt hoàn hảo - Ra đi , từ bao giờ ,Nhã Quyên tiểu thư nghe lén người khác nói chuyện vậy . 
Quyên hơi chột dạ khi nghe nó nói , liền bước ra ngoài .Không quên đáp trả lời nó :- cô cũng như tôi thôi .- cô ta nói , nó nhún vai hờ hững - vào vấn đề đi .- nếu không nói thì thôi , chứ đã nói thì nó quá hiểu những người này muốn làm gì 
- quả không hổ danh là Lâm Nguyệt Anh , lạnh lùng quyết đoán thật . Cô rất hiễu ý tôi đó - Quyên vừa nói vừa nhìn nó , mắt nhìn , não phân tích đánh giá người khác . 
- quá khen . Cô muốn gì ? - vào thẳng vần đề không chần chừ , nó nhìn Quyên đầy khinh bỉ 
- Tôi muốn đấu với cô . 
- Cô nghĩ tôi đồng ý sao 
- Sao lại không , vì cô yêu Vỹ mà . 
- Đấu gì 
- Bóng rỗ , 3 giờ chiều ngày mai . Ở sân vận động của trường 
- Được thôi , tôi chờ cô . - nói xong nó đưa tai nghe lên tai , thông thả bước về phía nhà ăn . 

Mọi đều tập trung tất cả ở nhà ăn , mặt ai cũng hầm hầm như núi lửa sắp ohun trào . Thức ăn dọn đầy bàn nhưng chẳng ai rớ vào . Vừa thấy nó bước vào anh đã nhảy dựng lên , kéo tay nó ngồi xuống . Gương mặt căng thẳng như quả bom hẹn giờ sắp nổ . Giọng lạnh lùng nhưng lại ấm áp 
- em đi đâu từ đó đến giờ , có biết mọi người lo lắng lắm không ? 
- Đi dạo - nó đáp gọn lỏn , tiện tay cầm đũa gấp thức ăn cho vào miệng , khẽ nhăn mặt lại nói - lạc quá 
Miu nghe nó nói vậy liền lấy đũa gấp thức ăn cho vào miệng , nhìn nó đầy khó hiểu , luôn tiện đáp - vừa ăn mà . vị giác cậu có vần đề à . 
Mọi người nghe thì mắt tròn mắt dẹt nhìn nó , hai hiểu ra vần đề rồi . Thức ăn ở đây không hợp với nó hèn gì nó nói nhạt là đúng . Vũ và Minh cũng dần dần hiểu ra vấn đề . Anh đứng thẳng dậy nhìn nó cười cười , cúi người thấp xuống , pha trò cười : - xin hỏi công chúa muốn ăn gì để thiếu gia đẹp trai này đi làm . 
Miu và Bảo mắt A mồm chữ O nhìn anh rồi quay lại nhìn nó . Nó chỉ nhún vai hờ hững , miệng khẽ đáp - Ta muốn ăn món ăn mười năm trước 
- Có ngay thưa công chúa yêu quý . 
Vũ và Minh cũng đứng lên theo anh - Xin hỏi muốn ăn bánh gì , uống nước gì ? 
- Ta muốn uống nước gì thật ngon , ăn bánh không có kem . 
- Ok 

Anh vào trong trước , xào xào nấu nấu gì đó . Vũ à Minh cũng theo sau làm . Một lúc sau cả 3 cùng bước ra với những món ăn , bánh và đồ uống thật ngon dành cho năm người . Cũng may là trường này có căn teen tự động , nếu không vừa ý thứ gì thì có thể tự làm . Miễn sao đừng làm hư hỏng thứ gì và trả tiền nguyên liệu là được . Nó vừa ăn vừa nhìn mọi người . Giọng nghiêm trọng nói chuyện thách đấu của Nhã Quyên với nó . Miu vừa nghe xong đã la toán lên , buôn luôn miếng thịt chuẩn bị đút vào miệng . thốt ra câu thô tục 
- Đồ hồ ly tinh , nhất định ta sẽ xử mày- . Chờ đó 
Nhỏ nói xong làm cả đám cười khì . Nó chĩ biết lắc đầu nhìn nhỏ . Muốn đầu với nó thì hãy xem những vì dụ như Gia Linh , Nhã Anh đó , có ai toàn vẹn trở lại hay không cái đã .


Chap 26 
Thông tin về nó và Nhã Quyên đấu bóng rỗ lan ra cả toàn trường một cách nhanh chống . Nó đi đến chỗ nào cũng bị họ săm soi , nhìn ngó thật là khó chịu . Chân tay nó cũng lâu rồi không hoạt động nên cảm thấy ngứa ngáy . Đi lên phòng thanh nhạc của trường , không biết ai vô tình hay cố ý đặt ngay trước tầm ngắm của nó một chiếc violin . Tự tiện dùng đồ của người khác là sai trái nhưng nó chỉ mượn tí thôi , xong việc sẽ trã chứ đâu có lấy luôn . Nhẹ nhàng kéo từng dây đàn , âm thanh có chút buồn nhưng lại ấm áp . Những nốt nhạc cứ trầm bổng vang lên . Nó cuốn người ta vào thế giới riêng . Âm thanh được lan ra khắp trường . Hình như ai đó đã quên tắt đi hệ thống của dàn âm thanh . Mọi người đang học thì nghe tiếng đàn lạ không biết của ai . Hai , Vũ và Minh vừa nghe đoạn dạo đầu thì lờ mờ đoán ra được là . Chẳng xin phép bà cô , cà đám chạy ra ngoài . Sau ba người là Miu , Bảo và Hắn . Không ai hiểu họ đi đâu cả . 




Một lúc sau tiếng violin chợt ngưng , nó ngồi thụp xuống dưới nền gạch lạnh toát , một tay ôm lấy trái tim đang nhói lên . Tay còn lại cố chống dậy . Tiếng cửa chợt mở , hai bước vào theo sau là mọi người có cả hắn nữa nhưng hắn không nhìn thấy rõ được gì vì mọi người bu lại quá đông . Nó cười gượng nhìn anh , lắc đầu tỏ vẽ không sao . Hai gật đầu nhìn nó , đôi mắt khẽ cụp xuống . Không khí bổng trở nên ngột ngạt đến đáng sợ . May là Minh nhanh trí chộp lấy cây ghita trên dàn âm thanh kéo mạnh nghe thật thích . Vũ hiểu ý cậu liên , đứng dậy hô to . 
- Chúng ta làm họp tấu nhá lâu rồi không làm . 
- Được rồi . mình cũng nên thay đổi không khí đi . 
- Em sẽ hát , anh chơi piani . Vũ chơi trống , Minh chơi Ghita . Còn ba người ngồi thưởng thức đi . 
Tất cả những gì mọi người nói nãy giờ đều được mọi người nghe hết . Nhã Quyên ngồi đó nghiến răng qua lại ken két . Lửa hận trong người nhỏ phừng phừng cháy . Nó nãy giờ mới chú ý đến hắn , hắn nhìn nó có chút đau xót . Vôi quay đi tránh mặt hắn . Nó ngồi đại trên cái bàn gần đó và hát . 
Bài hát không rõ là của ai nhưng lại rất hay rất cuốn hút . Giọng của nó trong trẻo vang lên , ai cũng hòa vào những cung bậc cảm xúc riêng . Ba người kia chơi nhạc cũng không tồi , đều rất ăn ý nhau . Họ như là một nhóm nhạc thực thụ vậy . Một lúc sau khi mọi người thoát khỏi những suy nghĩ riêng liền vỗ tay rần rần . Hắn cũng vỗ tay , cũng cười nhưng nụ cười có phần gượng gạo . 

Thời gian nói nhanh không nhanh , chậm không chậm . Nhắm mắt một cái đã tới 3 giờ chiều của hôm thi đấu . Mọi người đừng chặt cả sân vân động chĩ để nhìn và xem hai người thi đấu . Quyên chọn cho mình một bộ đồ thể thao màu đỏ . để dễ di chuyển . Nó trái ngược với Quyên , cô ta mặc đõ thì nó mặc đồ trắng là một chiếc quần short trắng cụt , để lộ ra đôi chân thon dài trắng noãn . Chiếc áo thể thao sành điệu cũng màu trắng nốt . Mái tóc được nó buộc lại hờ hững bằng một sợ dây nhỏ nhưng lại rất đẹp . Hai và mấy người bọn nó chọn ngay băng ghế đầu mà ngồi . Hắn không ngồi chung mà ngồi ngay vị trí của ban giám khảo . Tiếng còi của trọng tài vang lên \\\" Hút \\\" báo hiệu cho trận đấu bắt đầu . 
Ván đầu nó chỉ lùa bóng qua lại đễ dử sức chứ chẳng muốn chơi . Nhã quyên thì cứ tấn công tấp nập để dành bóng nhưng đâu có dễ lấy được . 10 \\\ trôi qua mà chưa ai có trái nào vào rổ , sức nó ngày yếu dần dù không chạy nhiều . Nhã Quyên không khá khẩm hơn nó là bao . Sơ hở có tí xíu mà nó đã bị cướp bóng để cô ta ghi trọn 3 điểm cho mình . Vẫn thái độ điềm tĩnh đến lạ lùng . Dù cho Quyên gác nó đến 6 trái khi nó vẫn chưa có trái nào trên bản điểm . Mọi người ai cũng thắc mắc hỏi nhau thật ra nó có thi hay không , chứ chơi như vậy thật chán . Miu thấy tình hình không ổn , liền đứng dậy nhưng bị hai nó ngăn cản , anh trấn an nhỏ bằng câu nói khiến cho bọn nhỏ nghe mà há hóc mồm . - Chỉ là đùa thôi . 

Đồng hồ chạy ngày càng nhanh , mới có 30 \\\ mà cô ta gác nó tới 12 trái . Nó chỉ cười nhạt một cái giọng đầy thách thức khi mà nó và cô ta đứng cách nhau chỉ có nữa mét để dành trái bóng - 12 trái , sao chậm vậy . 
Nhanh như cắt nó dành lấy trái bóng chạy về phía rỗ . Nhã Quyên chay theo phía sau dành bóng với nó , xoay người ,một cách điêu luyện , nó ném thẳng bòng vào chỉ với một cú nhích người nhẹ nhàng . Lấy trọn 3 điểm một cách nhanh gọn , mọi người đều vỗ tay , có người quá kích còn hét lên nữa chứ , bởi cú ấy quá đẹp , từ xa nó có thể ném bóng vào vậy thì 12 điểm gỡ lại quá dễ . 
Mới có chút mà số điểm ấy đã được nó gỡ lại , không những thế mà còn gác trên cô ta tới 6 điểm . Sức nó bắt đầu cạn dần , nhận thấy sơ hở này . Cô ta liền cướp bóng , Số điểm của cả hai bên hiện giờ đang bằng nhau , người dẫn bòng là nó , ai cũng chờ đợi một quả bóng thật đẹp quyết định tất cả , nó vừa vung tay lên liền bị Nhã Quyên lao tới xô ngã , trái bóng bay thẳng lên không trung , chạm vào chùm đèn phía trên . Ai cũng mở ta đôi mắt ra nhìn , chỉ có nó và Quyên vẫn ở đó . Chùm đèn tự do từ trên cao xuống , nghe một tiếng \\\" choang \\\" rất lớn . Những mảnh thủy tinh vang ra khắp nơi sượt vào tay nó , máu chảy ra rất nhiều . Hắn từ trên lao xuống bề thốc Quyên lên khi nhỏ đang ngồi ôm cái chân đầy máu của mình , lao ra đẩy ngã nó để quả bóng bay lên trên đựng vào chùm đèn tháo áo trước , rồi cô ta bị thương , nó nhận được cái liếc nhìn của nhiều người . Quả là kế hay , hắn liếc nhìn nó một cái thật sắc , nó chĩ cười nhạt rồi nhún vai hờ hững . Vội đưa Nhả Quyên đi bệnh viện . Mọi người điều đổ xô ra về chỉ còn lại nó và các anh . Mọi người lần lượt chạy ùa về chỗ nó đứng , tim nó đập như muốn thoát ra khỏi lồng ngức , hơi thở ngày một yếu dần rồi ngất liẹm đi trong vòng tay hai . Anh bề vội nó vào bệnh viện , Vũ sốt sắn gọi ngay cho chú Lưu đang ở trong này làm gì đó . Mặt ại cũng đầy sát khí . Lửa hận câm thù , nhìn t. Một lúc sau chú ra ngoài mọi người mà lắc đầu ngao ngán , giọng khàn khàn nói 
- Tình trạng con bé ngày một tệ , ba đứa thu xếp đưa nó về Anh càng sớm càng tốt 
- vâng cháu biết rồi . 
Nói xong cả bọn ùa vào trong . Nó đã tĩnh , khẽ nhíu mày khi thấy mình nằm trong viện , tay còn băng lại nữa chứ . Lườm cờm bò dậy nhưng bị hai ngăn lại , giọng anh như băng lạnh 
- em còn mệt nắm xuống đi 
- em muốn về nhà - nó cải bướng nhìn anh , nó không muốn ở trong viện 
- Em muốn chết sao mà đòi về - lòng anh đang nóng như lửa , lại nghe nó đòi về thì bực tức đến không chịu nổi . Nó thế này mà còn muốn về nhà sao . Nó nhìn anh như vậy chỉ biết lí nhí - Xin lỗi 
Anh ôm nó vào lòng , đôi mắt buồn vô tận nhìn em gái mình ngày một tìu tịu thì làm sao anh chịu được . Nó là món quà vô giá duy nhất mà mẹ để lại cho anh , cho ông và cho cả gia đình này thì sao có thể rời xa anh được chứ . giọng thều thào , ngắc quảng -xin lỗi .. bảo bối của anh , ngoan nhé . Điều trị nha em 
- Hai - nó khẽ gọi 
- gì 
- em muốn biết điều trị bằng cách nào . 
- Chú lưu nói rồi , hiện giờ chú ấy đã tìm được cách trị . Chỉ cần thay tim cho em là được nhưng ... - anh đột nhiên im lặng 
- Nhưng gì . 
- Chỉ có một người duy nhất trong bao nhiêu người tồn tại có trái tim phù hợp với em mà thôi . 
- Cơ hội không nhiều 
- Phải , nhưng mọi người đang tìm kiếm , hiện giờ chỉ cần em quay về , điều trị tạm thời chờ khi có thì ổn rồi . Chấp nhận nha em gái . 
- Cho em thời gian đi . Giờ em muốn về . 
- Không được . - Vũ cùng mọi người bước vào 
- Đừng cản con bé , để nó tự quyết định đi . cho nó thời gian . 

Nó thay đồ xong thì ra khỏi phòng , phòng nó kế phòng của Nhã Quyên , nên nó tiện thể ghé vào xem người hại thành người bị hại ra sao . Hắn vừa nhìn thấy nó đã liếc một cái thật sắt . Nó chỉ cười mỉa một cái l, rồi ra hiệu cho anh ra ngoài . Chần chử mãi hắn mới bỏ đi , không quên để lại cho nó câu đe dọa . Nó bò mặc câu đe dọa ấy tiến lại chỗ Nhã Quyên đang nằm . Cô ta nở nụ cười nửa miệng nhìn , giọng chế giểu nói 
- Xem ra cô chỉ có thế thôi , cuối cùng thì phần thắng vẫn thuộc về thôi . 
- Đừng có tưởng bở chứ 
- Tưởng bở , cô nghĩ sau chuyện đó Vỹ sẽ tin cô sao . 
- Anh ta nghĩ gì không quan trọng , chỉ có điều là cái bẫy của cô rất thành công 
- Tất nhiên , thứ tôi muốn sẽ là của tôi , chỉ chút vết thương này có nhầm nhò gì so với chuyện được Vỹ quan tâm chứ . 
- Muốn có anh ta mà không từ thủ đoạn 
- Cô nghĩ rất đúng ý tôi đó , hay đề tôi chỉ co cô cách này nhé . - Cô ta nói rồi cầm con dao gọt trái cây trên tay , cắt nhẹ một đường dài trên tay , máu chảy ra , Nhã Quyên buông cao dao xuống đất , nó không hiểu cô ta làm gì , nhặt con dao lên thì đúng lúc hắn vào . Giọng đay nghiến nhìn nó quát 
- Cô làm như vậy còn chưa đủ sao , bây giờ muốn giết cô ấy nữa à 
- Không có 
- còn chối , vậy tại sao cô lại cầm con dao đầy máu chứ . 
- Tin hay không tùy anh - Nó thật ngốc khi phải giải thích cho hắn nghe . Quay lưng đi , nó vội tắt máy ghi âm trong túi áo . thứ nó cần chỉ có nhiêu đây . Vừa bước ra cửa đã nghe tiếng hắn vọng tới tai nó - Từ nay tôi không muốn thấy cô nữa . đồ quỷ dữ 

Nụ cười bàn nguyệt xuất hiện trên nét mặt xinh đẹp của nó . Quỷ dữ , **** hay lắm , nó có bao giờ nói mình là thiên thần đâu . Có baom giờ nó nghĩ mình là thiên thần đâu , vì thiên thần rất yếu đuối , còn quỷ thì chưa bao giờ yếu đuối cả . Đi xa rồi nhưng nó vẫn nghe thấy tiếng quát ầm của hắn , cả những cử chỉ ân cần nữa . Đau ... cảm giác tan vỡ thật rồi . Hai vừa nhìn thấy nó đã đỡ ngay vào xe . 
Chú kim lái xe chạy đi được một đoạn thì nghe tiếng nó nói khẽ mỉm cười . Nó tuy ngoài mặt lạnh như tiến chứ thật ra lại rất tốt với mọi người . Nó là người có ân báo ân , có oán báo oán tuyệt nhiên không làm hại đến ai cả nhưng sao ông trời lại bất công khiến nó ra nông nỗi này . 

Cầm cái máy ghi âm gắn vào máy tính , đưa cho mọi người nghe . Nghe xong mặt ai cũng tối sầm , ngoài trời cũng xám cịt như trong xe . Báo hiệu ocn giông tố sắp tới rồi .


Chap 27 

Mói có sáng mà trời đã âm u thấy rõ . Không chút mây trắng chỉ thấy toàn là màu xám xịt , vài hạt mưa rơi lâm râm trên nền sân . Thức dậy khá trễ . Đồng hồ đã gần 7 giờ sáng nó mới lò mò ngồi dậy . Thay đồ , vscn , ăn sáng nhanh rồi leo lên xe anh đến trường . Chiếc xe hôm nay cũng xui theo hay sao á . Vừa chạy vào tới cổng đã tắt máy . Khiến nó phải đội mưa chạy vào lớp . Người gần ướt sạch , cơ thể nó khẽ run lên vì thân nhiệt thay đổi . Trong lớp , ngoài lớp mọi người đều đứng đó rất đông . Còn có cả tiếng đổ vỡ , tiếng cãi nhau nữa . Nó chen chút trong đám người hiếu kì đứng nhìn vào lớp . Vừa nhìn thấy nó hắn đã lao tới túm chặt lấy chiếc cổ nó bốp chặt . Giọng đay nghiến , lạnh lùng 
- Đồ quỷ dữ , cô mang cô ấy đi đâu 
- buông ra - nó lạnh lùng cất tiếng , khiến hắn có vài phần ngạc nhiên dù nó lạnh lùng trước giờ nhưng lạnh đến mức này thì quả thật hắn chưa thấy . Tức giân hắn siết chặt cổ nó hơn , 
- Tôi hỏi cô là cô ấy đâu - tia mắt hắn hằn lên vài vệt đỏ nhìn nó căm hận 
- Tôi không biết , buông r.. 
Chưa để nó nói hết câu hắn đã đánh nó một bạc tay . Trước giờ hắn chưa đánh con gái nhưng mà đứng trước nó tại sao cơn giận lại không kìm chề được , lời lẽ luôn muốn mắng mỏ nó . Cơn giận lấn áp cả lí trí , hắn càng siết chặt hơn - Cô còn chối 
Hai vừa mới chay vào tới , mấy người bọn nó cũng vừa tới kịp lúc phía sau hai . Anh đi tới đâu mọi người đều nhường đường . Anh nhìn hắn , hắn nhìn anh . Hai ánh mắt như muốn giết người nhìn nhau . Gương mặt baby đẹp rạng ngời biến mắt thay vào đó là cái nhìn lạnh lẽo quét khắp nơi . Và điểm dừng là ngay chỗ hắn . Anh nhìn nó đầy cót xa , gương mặt đỏ ngây lên vì khó thở . 
Mọi người vừa vào đến thấy cảnh tượng ấy liến cang ngăn . Hai lao vào đánh hắn như con mảnh thú , vừa đánh vừa nhìn nó . Hắn cũng chẳng vừa . Đến khi mệt lừ cả hai mới ngồi dậy . Vừa mới nghỉ được chưa đầy 5\\\\\\ thì đã lao vào . Nó chẳng biết làm gì ngoại trừ khóc . Nó chưa bao giờ thấy mình bất lực và yếu đuối như vậy cả . Phải chăng tất cả nên kết thúc . Kết thúc từ nó . 
Miu quýnh quáng không biết làm gì khi thấy nó như vậy . Dùng sức công phá hết mọi thứ nhỏ hét lên . Khiến hai người đang dằn co dưới đất phải dừng lại nhìn nhỏ - Dừng lại điiiiiiiiiii 
Hai nhìn nó đang khóc , vội đứng dậy lúng túng chạy đến chỗ nó ngồi . Miệng không ngừng xin lỗi . Vũ và Minh thì mỗi người một bên cầm thuốc , một bên cầm nước đưa cho nó . Nó nhìn ba người khó hiểu rồi phán một câu xanh rờn rồi đuổi thẳng họ ra ngoài chỉ còn nó và hắn trong lớp - Em không có đau 



Cả hai đều im lặng nhìn vào những không vô định . Không khí ngoài đã ngột ngạt thì trong phòng này lại khó thở hơn . Nó im lặng hồi lâu cũng lên tiếng 
- Anh tìm tôi vì Nhã Quyên sao 
- Phải , cô đưa cô ấy đi đâu - Đôi phần trong lời nói của hắn là kích động , đôi phần ali5 lo lắng 
- Làm sao tôi biết được . 
- Cô còn chối , nếu không là cô thì là ai . 
- Anh lấy quyền gì mà nói tôi này nọ , tôi không làm 
- Vậy thứ này là gì ?- hắn nói rồi vứt vào mặt nó một tờ giấy . Đọc xong nó chỉ cười khẩy 
- Anh tin là tôi làm 
- Phải 
- Nếu đã vậy thì hỏi làm gì 
- Thật ra cô muốn gì ? 
- Đơn giản thôi , 1 tuần của anh . 
- Cô nghĩ tôi đồng ý sao 
- Tuỳ anh thôi . - nó chỉ nhún vai hờ hững 
- Đồ quỷ dữ , tôi ghê tởm cô . 
- Ghê tởm , chẳng phải trước đây anh yêu tôi sao . 
- Yêu cô là sai lầm lớn nhất của tôi . 
- Nếu đã vậy thì cho tôi một tuần thời gian của anh đi . Kết thúc một tuần , tôi sẽ trả lại Nhã Quyên cho anh , sẽ không ai nợ ai nữa 
- Tại sao tôi phải chấp nhận điều kiện của cô . 
- Tuỳ anh , đồng ý hay không là do anh . 
- Một ngày . 
- Một tuần . 
- Tại sao. 
- Một tuần để tôi học cách yêu một người . Chờ đi tôi sẽ cho anh thấy đi chơi cùng quỷ ra sao . Hết một tuần chúng ta đường ai nấy đi - Nụ cười vụt tắt trên khéo môi của nó . Một tuần liệu có đủ thời gian cho nó . 
- Được , tôi chấp nhận . 


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!

XtGem Forum catalog