Lamborghini Huracán LP 610-4 t
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Chap 13


Không gian như lắng động chỉ có tiếng thở ,thời gian như ngừng trôi ,mọi hoạt động như dừng lại khi người đằng giường lên tiếng ,giọng nói trầm ấm vang lên khiến cho người ta mê mãn ,thêm vẽ đẹp lạnh lùng lãng tử cuốn hút càng khiến cho bao cô gái lao đầu vào dù họ biết rằng chẳng có kết cục gì cả . Nó hơi bất ngờ trước câu nói của hắn nhưng vẻ ngạc nhiên ấy nhanh chống biến mất mà thay vào đó là sự lãnh khốc ,lạnh lùng vốn có ,Nó cất tiếng ,giọng nói lạnh pha chút ấm áp vang lên làm cho không gian bị hắn làm dừng lại thì bất đầu hoạt động ,thời gian trôi nhanh hơn mọi vật bắt đầu trở về trạng thái ban đầu 
- Không biết Dương thiếu gia khách sáo từ khi nào vậy ?- câu nói lạnh hơn cả băng nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác ấm áp vô cùng . 
- Dương thiếu gia ,nghe sao mà xa cách quá vậy ,cứ gọi tôi là Định vỹ . 
- Được thôi ,vậy Định vỹ thiếu gia có chuyện gì cần nói sao ?- ánh mắt nó nhìn thẳng vào hắn khiến cho hắn có đôi chút lúng túng 
- Tôi không có chuyện gì nói với cô cả ,chỉ là .. mà vết thương ở trán cô ..cho tôi xin lỗi .- hắn nói giọng nhẹ nhàng như thôi mien con người ta nhưng với nó thì giọng nói ấy lại hoàn toàn miễn dịch 
- Vỹ thiếu gia không cần phải khách sáo , chỉ là cậu giúp tôi một việc thì xem như không ai nợ ai . - câu nói của nó làm hắn hơi bất ngờ ,người lắm tiền nhiều của ,cầm quyền của một gia tộc lớn mà lại nhờ vả hắn sao thật buồn cười , hay đối nó hắn chỉ là con rối muốn cầm thì cầm muốn ném thì ném sao .Nếu như suy nghĩ của nó là thế thì hắn phải đồng ý trò vui này thôi . ,dù trong lòng hắn hình như đã có chỗ dành cho nó rồi nhưng đâu có nghĩa là hắn nhất thiết sẽ yêu thương nó như yêu cô bé của 5 năm về trước vậy . 
- Được thôi ,nhưng tôi có điều kiện trong việc giúp cô . 
- Tất nhiên ,tôi biết luật trên thương trường ,không ai cho không ai cái gì cả . 
- Được , kế hoạch là gì ? 
- Chỉ cần giúp tôi thực hiện một việc mà anh chưa bao giờ làm thôi với Mai Nhã Anh 
- Chưa từng làm với Nhã Anh thì có rất nhiều đấy . – hắn nở nụ cười lạnh nhìn nó ,đối với nó hắn là kẻ phong lưu đến thế sao ,nói chuyện với hắn mà phải xưng hô thiếu gia thế sao ,chẳng phải cô cũng là công chúa của tập đoàn lớn sao . Sao lại có thể hạ mình như vậ 
- Đừng nghĩ rằng tôi hạ mình nhờ cậu anh ,mà anh nên nhớ giữa chúng ta có điều kiện 
Suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu hắn thì lập tức bị nó phát giác thật ra nó là con người như thế nào không đơn giản chỉ là công chúa của một tập đoàn mà hình như nó còn có khả năng đặc biệt nhìn ,đọc suy nghĩ của người khác bằng ánh mắt thì phải . Lặng yên không thấy hắn lên tiếng nó cũng im lặng suy nghĩ kế hoạch của mình ,đầu óc thong minh với nhiều chất xám đang căng hết cở để phân tích một lượng dữ liệu mới mà nó vừa mới nhập vào . Hắn không nói không rằng chỉ đứng dậy tiến lại phía nó ,gương mặt hết sức gian tà miệng nhẩm câu gì đó rồi lên tiếng . 
- Chỉ cần cô đi đến một nơi với tôi tôi sẽ đồng ý hợp đồng này nhưng với một điều kiện . 
- Điều kiện gì ? 
- Đừng vội ,chỉ cần cô đi cùng tôi đến đó tôi sẽ nói cho cô nghe . 
- Khi chân anh bị què ,đầu tôi bị thương . 
Hắn như hiểu ra câu nói của nó vội lên tiếng chỉnh sửa rồi cốc nhẹ vào đầu nó làm nó hơi ngạc nhiên ,đến nỗi không kịp phản ứng gì .Trên đời này nó ghét ai cốc đầu mình nhưng cũng có vài trường hợp ngoại lệ là với anh và ông nó . Còn hắn giờ đây không chỉ ngang nhiên cốc đầu nó mà còn cằm tay nó đi trong tình trạng chân cà thọt ,miệng còn không ngừng chỉnh sửa những câu nói nó vừa nói ra 
-Chân tôi bị trật chứ không bị què . 
-Què hay trật điều như nhau . – nó không thèm nhìn hắn đang cằm tay mình mà đạp một cái thật đau vào cái chân còn lại và mất thăng bằng thế là hắn té ,tay đang nắm tay nó nên ghị lại nó cùng té theo . Gương mặt nóng bừng lửa giận nó đứng phắt dậy ném cho hắn cái nhìn như ăn tươi nuốt sống khiến cho hắn chỉ biết cười trừ . 
Từ đằng xa , Nhã Anh nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của hắn ,vầng trán cao bị băng một lớp gạt to khiến nhỏ vui vẻ nhưng hình ảnh lúc nãy ,nụ cười lúc nãy của hắn dành cho nó khiến nhỏ tức điên lên được dù cho nhỏ có làm gì đi chăn nữa ,cố gắng làm mọi cách để cho hắn vui lấy lòng ba mẹ hắn thì hắn vẫn lạnh lùng với nhỏ ,vẫn đối xử với nhỏ như một đứa em gái mà thôi . Vậy mà giờ đây hắn lại cười tươi bên nó như thế thật khiến nhỏ không cam lòng nếu như thứ nhỏ không có thì đừng hòng người khác có được . 

----------- 
Nó và hắn dừng trước cánh đồng lần trước nhưng lần này không phải là cánh đồng hoa mà là một gốc cây cổ thụ to già , phía xa là một hàng phong đỏ trãi dài với những hàng dây leo màu xanh ,hai màu xanh đỏ kết hợp với nhau thật đẹp ,thảm cỏ xanh ngắt trải dài cùng cây cổ thụ bao năm nay chỉ có một người đặt chân đến nơi này ngoài trừ hắn thì không ai khác , nằm trên thảm cỏ thả hồn mình bay theo gió ,nó khéo hờ đôi mắt lại sau bao thời gian mệt mõi .Gió nhẹ nhàng thổi qua làn tóc màu đen bồng bềnh của hắn ,vài sợi tóc của nó bay lất phất theo gió , Hắn nhìn gương mặt nó không chớp mắt ,bất giác nở nụ cười ,nụ cười đẹp nhưng hiếp hoi trên gương mặt nó ,cảm giác nơi này thật bình yên nhưng tiếc là hắn không nhìn thấy nụ cười ấy vì hắn bận đọc tin nhắn . Hắn vẫn đưa đôi mắt màu cafê đen đặc sánh nhìn nó ,có thể nó giờ đây trong tâm trí hắn là người đẹp nhất ,hàng mi cong dài ,đen và rậm sống mũi cao thẳng nhỏ nhắn , đôi môi đỏ như màu của máu ,làn da trắng ngần không chút vết tích của bụi trần ,nếu như nó đeo mặt nạ mà đẹp như thế thì liệu đằng sau lớp mặt ấy phải hẳn là ngọc nữ với sắc đẹp nghiêng nước nghiên thành .Đột nhiên hắn nghĩ đến điều kiện của nó và hắn đã đưa ra được quyết định về việc này . 
Khẽ khàng lên tiếng hắn sợ nó vẩn còn thức nhưng hắn đã sai nó đã say giấc nồng vào lúc nào rồi mà giờ hắn lại sợ nó thức hay sao ,khẽ vỗ nhẹ đầu ,hắn chăm chú nhìn nó trong lúc ngũ ,quả thật là nó rất đẹp nhưng lại đẹ theo kiểu lạnh lùng ,chợt nghĩ về 5 năm trước hắn cũng từng đưa một cô gái ấy đến đây trước khi cô gái ấy sang Pháp . Cười khổ một mình hắn ôm nó vào lòng gương mặt trắng hồng ấy đôi chút lại mím môi ,lại giật mình nhưng rồi lại chìm vào giấc ngủ ,mỗi lúc có nhiều mồ hôi khiến hắn lo lắng mà thúc nó dậy .Bị gọi bất ngờ khiến nó còn ngái ngủ nên giọng có chút đángêu khiến hắn bật cười 
- chuyện gì vậy ? 
- Cô nên dậy rồi đó ,giờ thì vào việc chình đi 
-Ưm tôi ngủ bao lâu rồi 
-30’ - hắn nói như có vẽ nuối tiếc khi đánh thức nó dậy 
- Anh chấp nhận yêu cầu đó chứ . 
-Tất nhiên ,chỉ cần tôi thấy gương mặt thật của cô sao khi xong việc . 
-KHông đòi hỏi tiền bạc ,địa vị hay danh vọng gì mà đòi xem mặt thật của tôi thì xem ra anh không tầm thường nhỉ 
-Cô nghĩ rằng tôi thiếu tiền hay địa vị vớ vẫn gì đó sao nếu vậy thì cô lầm rồi đó . 
-Tất nhiên là anh không thiếu tiền nhưng có nhất thiết phải biết thật không ? 
-Thật.


chap 14 .1 



Trời vừa sáng đã xuất hiện những đám mây xám đen trên khoảng không .Ngồi lặng nhìn qua khung cửa sổ xe bus , mọi người vẩn luôn hấp tấp đi lại trên đường ,người thì sợ mưa ướt ,người thì sợ trể giờ làm ,chỉ có nó vẩn thanh thản ngồi ngắm cảnh ngoài đường ,chẳng có gì ngoài những cửa hàng ,những ngôi nhà cao tầng . Ngoài trời những cơn gió mạnh bắt đầu nổi lên ,những tán cây ngoài kia bắt đầu lung lay .Chiếc xe bus dừng ở trạm kế tiếp ,nó cũng xuống khỏi xe ,hứng thứ đi dạo buổi sớm không biết xuất hiện trong nó từ khi nào .Đi chậm rãi trên đường mặc cho những con gió ngày một lớn hơn , mưa bắt đầu rơi những hạt nước li ti xuống nền đường nên thế mà người lại càng hối hả hơn ,chỉ riêng nó vẩn đi thật chậm không có vẻ gì là đi nhanh ,mưa bắt đầu nặng hạt hơn khiến tâm trạng nó cũng vì thế mà cũng buồn hơn dù đi hóng gió là thú vui nhưng bếu bạn đang đi mà gặp mưa thì có vui không ,tất nhiên là không rồi .Phía sau nó chiếc BMW đen bóng loáng chạy thật chậm nhưng không có gì hối hả giống với những người đi đường ,mà chiếc xe chạy thật chậm để ngắm cô gái đi phía trước . 
Mưa lớn ,thấm vào lớp áo phía ngoài của nó nhưng chẳng ăn thua gì khi nó vẩn chậm rãi mà đi khiến cho người chạy phía sau phải bực mình cầm ô mà đi theo che . Hắn vừa đi vừa hắn giọng để cho nó để ý nhưng vô ích nó chẳng hề quay lại nhìn hắn .BỰa bội khi bị lơ ,vứt ô luôn xuống đất hắn bề nó lên tay .KHông giãy giụa ,không kêu la nó mặt cho hắn bế mình đi lên xe .Đôi mắt nó mơ màng nhìn qua lớp cửa kính ,mọi người đi trên đường thưa dần ,thưa dần rồi chẳng còn ai .chiếc xe vẩn chạy ,mổi người một tâm trạng ,hắn thì trầm mặc nhìn nó ,nó thì nhìn ngoài đường ,không gian im lặng đến đàng sợ khiến cho Bảo đang cầm tay lái phải lên tiếng . 
- Thiếu gia chúng ta lên trường luôn chứ 
- ừ 
Cuộc đối thoại ngắn ngọn rồi lại chìm vào im lặng , .Nó ngả đầu ra phía sau khép hờ đôi mắt lại , mặc cho những thứ xung quanh có xảy ra chuyện gì đi chăng nửa thì cũng không lien quan đến mình . Đôi mi dài và đen khẽ lung lay theo những trạng thái biểu hiện trên gương mặt trằng hồng không chút tì vết kia . 
Chiếc xe đỗ trịch xuống cửa dãy nhà ăn ,hắn bước xuống xe ,đi nhanh qua cửa bên đây khẽ mở cửa và đánh thức . BƯớc ra khỏi xe, đôi vai gầy khẽ rn lân vì gió lạnh lùa vào , đi cùng hắn vào trong như một con robot nó quên mất đi chuyện gì vừa diễn ra ,gõ nhẹ vào đầu nó đi hướng ngược lại nhưng cái nắm tay của hắn kéo nó lại .Ấn nó ngồi xuống bàn gần đó ,trong canteen giờ này chẳng có ai cả vì giờ này là giờ học mà .Nếu giờ không phải là giờ học thì chắc là nó đã bị bọn con gái lườm cho cháy áo mất rồi vì đi chung với hoàng tử của bọn đó mà . Hắn đi từ trong ra với khây đựng thực ăn và hai ly sữa nóng trên tay còn đang bốc khói nghi ngút . Đặt khây xuống bàn hắn lên tiếng nói với nó . 
- Ăn đi ,tôi nghĩ chắc cô chưa ăn sáng .- giọng nói ấm áp pha lẫn chút gì đó xót xa trong hắn vang lên 
Nó không ăn thức ăn mà cầm ly sữa nóng lên uống một cách rất tự nhiên như chẳng có ai vậy ,uống xong nó định đứng dậy bước đi thì hắn nắm tay nó ghị lại 
- đi đâu đó ,tôi cần nói chuyện với cô mà . 
Nó chẳng nói gì bình thản ngồi xuống cho72cho hắn ăn xong rồi mới lên tiếng . bàn tay với những ngón tay thon dài đưa lên mái tóc buôn xã tháo nhẹ nhàng tai phone ra . Lúc này hắn mới há hốc mồm nhìn nó thì ra là nó đeo tai phone từ sàng đến giờ hèn gì hắn nói mà nó cứ làm lơ .Dừng bữa ăn sáng lại ,hắn nhìn nó 
- hợp đồng là gì ? 
- không có hợp đồng . - nói rồi tay chỉnh lại cái áo phía khoác phía ngoài . 
- vậy chuyện hôm qua thì sao . 
- Đơn giản thôi anh chấp nhận làm giúp tôi thì tôi sẽ làm đúng như yêu cầu anh đưa ra 
- chuyện gì ? 
_ Đưa Mai nhã anh lên đỉnh cao của chiến thắng rồi đạp xuống nơi tận cùng của địa ngục ,cả NGọc gia linh cũng vậy . – giọng nói của nó đột nhiên trở nên lạnh lùng đến đáng sợ 
- Tại sao họ đã đắt tội gì với cô 
- Đắt tội với tôi sao ,họ không có lá gan đó đâu nhưng họ đã sai lầm khi dám đụng vào người của tôi ,những người mà tôi bảo vệ và đặc biệt là Ngọc Gia linh cô ta đã phạm phải điều đó 
Không gian như chùng xuống ,khoảng im lặng đến rợn người .Có lẽ hắn đã sai lầm khi đồng ý việc này nhưng đã con trai thì nói lời phải giữ lời ,với lại lúc đầu hắn đâu nghĩ nó là người độc ác như thế này . 
- Anh đang sợ tôi sao . 
- không có 
- VẬy anh chấp nhận rồi chứ 
-Tất nhiên nhưng cô có thể kông đụng đến Nhã anh không 
- Được thôi ,mục đích tôi vào trường này đau phải nhằm đến Mai Nhã anh của anh .- nó cố nhấn mạnh hai từ “ của anh “ với hắn . 
- được ,vậy khi nào kế hoạch tiến hành 
- Tùy anh ,muốn làm gì cứ việc ,chỉ cần Ngọc Gia linh cuối cùng ở trong tay tôi là được. Chap 14.2 
Thông dong đi về lớp ,bầu trời sau cơn mưa của buổi sớm cũng quay về với lớp màu xanh nước biển vốn có ,chim chóc hót líu lo khắp trên những tán cây dưới sân trường .Vài giọt nước mưa còn động lại trên vòm lá rơi lả chả xuống . Nhìn từng giọt nước rơi nó lại ước mình giống như cơ mưa đó . Mưa rơi xuống hết nước rồi lại thôi ,bầu trời lại hoang đãng như lúc đầu . 
Cạch ..... 
Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên .nó cúi đầu chào bà giáo cho đúng như lễ nghĩa mà một học sinh cần có mặc dù chẳng mấy tôn trong bà giáo cho lắm . Đảo mắt xung quanh dãy bàn cuối nó cố tìm một người bạn mà vài ngày nay đã vằng bóng nhưng không có ai cả . Hắn ta ,Bảo và Miu đều không đến lớp . Cuối dãy nay lại đặt thêm một cái bàn mới vào khoảng trống . Nhã anh ngồi đó ,đưa ánh mắt rực lửa nhìn nó ,tại vì ai mà nhỏ bị hắn ta bắt phải ngồi riêng một mình chứ ,tại vì nó chứ vì ai mà bây giờ lại đưa ánh mắt như không biết chuyện gì nhìn nhỏ . Nó vốn không quan tâm lắm chuyện bọn người trong lớp nên vừa ngồi xuống chỗ là nó ngủ nga 

------------------------------------ 
Trong phòng được xây dựng tách riêng với các dãy phòng học ,hắn ngồi trên chiếc ghế dưa xoay hướng nhìn ra ngoài của sổ . Giọng điềm nhiên nói chuyện với Bảo như hai người bạn thân . Vốn dĩ từ trước đến giờ hắn luôn coi Bảo là bạn thân nhất đi đâu cũng có nhau ngoại trừ việc riêng mà thôi ,nhưng Bảo lại luôn cung kình trước cậu khiến câu nhiều lần mắng Bảo te tua nhưng cậu lại nói \\\" Cung kính với thiếu gia là bổn phận của tôi mà \\\" thế là hắn hết đường nói được luôn . Giọng Bảo đứng phía sau hắn từ đó đến giờ khẽ lên tiếng 
- thiếu gia cậu gọi tôi có việc gì à ? 
- Có việc mới gọi cậu được à . 
- Dạ không ý tôi không phải như vậy 
- Vậy ý cậu là gì ? 
- tôi .. 
- Không đùa với cạu nữa tôi có việc cần nhờ cậu đây. 
- chuyện gì thiếu gia cứ nói 
- câu quen Ngọc Gia Linh đi 
- Cái gì cậu đang đùa à . 
- Nghiêm túc. 
- tôi đâu có thích cô ta với lại tôi có người thích rồi 
- vì công việc thôi xong thì cậu đá ,giải quyết nhanh gọn rồi giao cho Nguyệt Anh 
- Nguyệt NAh xưng hô thân mật thế cậu không sợ Nhã Anh ghen sao , rủi cô ta trả thù thì sao ? 
- Yên tâm ,cậu nghĩ Lâm Nguyệt Anh là ai mà để cho cô ta làm hại chứ 
- ừ - Bảo ừ lên sao một hồi đã hiểu chuyện 

----------------------------- 
Trước cửa lớp 11A hiện giờ rất đông học sinh đứng đó Kẻ xô đẩy người chen lấn mục đích chỉ có một là muốn xem màn tỏ tình của Bảo công tử nổi tiếng đẹp trai trong trường chỉ sau hắn làm cho bao cô gái phải ghen tị với người được tỏ tình . Đứng trước mặt GIa linh cậu cầm trên tay bó hoa Hồng đỏ thắm như máu ,miệng nói ngọt như mật không thiếu xót một chữ như trong kế hoạch đã bàn với hắn ta tại phòng . 
Nó ngồi phía dưới nhìn cặp đôi này mà khỏi buồn cười khi hắn và Bào lại nghĩ ra được cái chiêu này ,quen xong rồi bỏ đúng là bọn con trai ai cũng như nhau , chẳng trách nó chẳng bao giờ tin tưởng ai ngoại trừ vài người . Ngồi nghe cả đoạn tò tình của Bảo mà nó muốn nôn ra ngoài , da gà da vịt nổi lên khắp người , 
- Linh em đồng ý làm bạn gái anh nha .- Bảo nói rồi giơ bó hoa ra ,miệng nở nụ cười sát gái ,trong lòng thì cười thầm tự khâm phục chình mình 
- em ... 
Chưa kịp để Gia LInh nói hết thì cậu đã nhảy vào trong - Em không đồng ý sao em khiến anh thất vọng quá ! 
- Em đồng ý mà ,đồng ý ,anh đừng thất vọng mà . - Gia Linh nói rồi đưa đôi mắt sung sướng nhìn Bảo ,điều mà nhỏ ước bấy lâu nay đã thực hiện được rồi . 
Riêng Bảo ,nó và Hắn thì nở nụ cười thích thú khi con mồi cắn câu 


Chap 15 
Một ngày mới lại bất đầu với bao điều tốt lành cũng là một đêm nó lại phải thức trắng với những giấc mơ ám ảnh của cuộc sống .Mặt trời vừa ló dạng sau những hàng cây dài .những tiếng chim hót líu lo khắp nơi ,nhảy từ cành cây này sang cành kia . Nó thay đồng phục xong xuôi hết rồi đi xuống nhà .Người hầu thấy nó xuống liền cúi đầu chào .Thức ăn đã được dọn sẵn ra bàn mặc dù biết rằng chũ của họ chẳng ăn nhiều mòn nhưng vẫn phải chuẩn bị . 

Bước chân vào trường ,điều làm nó gạc nhiên nhất là hôm nay học viên của học viện đều tập trung tất cả dưới sân trường .Trên đài đặt một chiếc micrô cao cùng vài bó hoa đỏ thắm của buổi sớm .Nó không biết chuyện gì nhưng vẩn náng chân lại xem ,từ đằng xa Miu chạy đến ôm lấy cổ nó như đứa bé thấy chị của mình vậy ,nhỏ mỉm cười nhìn nó miệng không ngừng huyên thuyên ,mới nghĩ có mấy ngày mà nhỏ than quá trời còn nó thì bây giờ nghĩ một tháng cũng chẳng có gì than cả vì nó chẳng bao giờ lo đến chuyện mệt hay không . 
- Bell này cậu có nhớ tớ không ? - nhỏ hỏi nó gương mặt tươi sáng đến lạ thường ,vẻ hồn nhiên hiện rõ .trên từng cử chỉ 
- không .- đáp lại nhỏ là vẻ lạnh lùng cố hủ của nó ,nhỏ bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi nó - cậu không nhớ tớ thật sao ,vậy mà tớ nhớ cậu lắm ấy đồ vô cảm . 

Thật là nói đúng nha ,câu này là câu mà nó nghe hay nhất trong ngày này ,hai từ vô cảm nghe thật đúng đấy chứ .từ trước đến giờ nó vốn là vậy mà .Không có bạn bè thì làm sao mà nó biết được thứ đó quý giá chứ .Đúng là ngốc thật ,vừa định bước đi bỏ mặc luôn Miu thì nó nhìn thấy hắn ,Bảo ,Nhã anh và cả NGọc Gia Linh đi cùng nhau ,đưa ánh mắt thờ ờ nhìn bọn họ rồi đi ,mặc cho ông thầy đang nói chuyện với đám học sinh chỉ có tiền chứ kiến thì được bao nhiêu . Mệt mõi nó lết xác vào lớp ,trong lớp bây giờ rất yên tĩnh không có học sinh nên không gian cũng im lặng dễ chịu hơn . Lôi laptop ra đặt lên bàn , mắt nó đảo quanh lớp học để chắc rằng không còn ai nữa để tránh bị làm ồn . MỞ một tệp tin vừa được Minh gửi qua ,nó mỉm cười hài lòng với tệp tên ấy . Phải công nhận là hiệu quả làm việc của anh rất nhanh ,mới đây mà đã thu được tới 75% cổ phần trong công ty nhà họ Ngọc rồi nhưng nó vẩn muốn mua hết toàn bộ cổ phần rồi lúc đó mới công bố ,nó muốn cho Ngọc Gia LInh sống trong bể mộng thêm một chút nữa trước khi nó đánh thức cô ta thoát khỏi giấc mơ giàu sang ấy . Thật sự là nó đang rất muốn biết lúc đưa người ta lên đỉnh cao của chiến thắng rồi đạm xuống bùn sâu đen đặc đầy mùi thua trận là như thế nào . 

Đóng máy tình lại cho vào túi ,nó đeo tai nghe vào ,một chút nhạc dance kết hợp với Ballad nhẹ nhàng nhanh chống đưa nó vào giấc ngủ ,giấc ngủ tuy không sâu nhưng lại giúp cho nó tỉnh táo hơn ,học trong ngôi trường này đã vài tuần rồi mà nó chẳng ghi chép gì ,chỉ ngủ ,hết ngủ thì ngồi nghe nhạc vậy mà học dinh cứ thi đậu hoàn toàn đấy thôi thật là bất công cho những người cố gắng bỏ sức mình ra để được vào trường .Đang trong dòng suy nghĩ nó bị tiếng ồn đưa về thực tai ,tiếng ồn ngày một nhiều hơn và cả những tia nhìn muốn cháy áo của bọn con gái dành cho nó nhưng nó chẳng quan tâm đến khi miu vào lớp . Đưa mắt nhìn nhỏ dò xét nhưng vẩn im lặng mặc nhỏ nói cứ nói nó nghe hay không thì tuỳ 
- cậu có biết chuyện gì không ? 
-................... 
- Trường mình tổ chức cuộc thi nữ sinh thanh lịch ấy ,vả lại khi cuộc thi kết thúc còn được đi dự Dạ hội vào tối hôm đó nửa ấy - Miu nói rồi cười híp cả mắt , khiến nó phải chăm chú nhìn nhỏ ,lấy tay tháo tai nghe ra nó hỏi nhỏ 
- tớ bỏ lỡ chuyện gì vui à . 
Giờ này Miu muốn đánh nó một trận thật đấy ,uổng công nhỏ nói khô cả cổ thế mà lại thành công cóc khi nó đang nghe nhạc thì làm sao biết nhỏ đang nói gì chứ đúng là nó luôn làm cho người khác tức mà . 
- tớ nói trường mình tổ chức Cuộc thì \\\" Nữ sinh thanh lịch \\\" tối hôm đó còn đươc đi dự Dạ hội nữa ấy . 
- ừ - nó chỉ ừ lân một tiếng như đã hiểu mọi chuyện 
- Cậu có tham gia không . 
- Không - lời nó chưa dứt thì ừ ngoài cửa lớp một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến ai cũng ngoái đầu nhìn ra cửa - Có , sẽ tham gia .


Chap 16 



Hắn từ ngoài cửa đi vào theo sau là Bảo ,Nhã anh và gia linh ,ai cũng nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên tột độ .Lần đầu thiếu gia cao cao tại thượng của học viện này xen vào chuyện của người khác và cũng là lần đầu họ thấy được nét mặt cương quyết đến đáng sợ như vậy .Riêng nó ,vẫn đứng đó tròn mắt nhìn hắn không nói được gì . 
Mọi người lại phen ngạc nhiên nữa khi hắn cầm tay nó dắt đi giữa thanh thiên như thế này khi vị công chúa nổi tiếng luôn sánh bước cùng thiếu gia trong mỗi bữa tiệc đang đứng phía sau mà giờ thiếu gia lại cầm tay nó dắt đi chứ . Nó vẫn nhìn hắn nhưng rồi lại dựt tay ra khỏi bàn tay đang ấm áp kia . Một nhịp trong trái tim hắn cảm thấy hụt hẫng . Không chịu buông tha cho nó hắn vẫn nắm lấy bàn tay mỏnh manh lạnh ngắt kia cầm dắt đi .Vẫn không chịu thua nó dựt tay ra mạnh hơn vô tình tay vung quá cao và \\\" bốp \\\" nó đánh hắn . 
Tất cả từ ngạc nhiên chuyển sang phẫn nộ khi thiếu gia của họ bị nó đánh . Hắn đưa tay lên sờ vào nơi bị nó đánh . Đau là cảm nhận đầu tiên của hắn ,tức là cảm nhận thứ hai , lửa giận phun trào là đều thứ ba . Ghì chặt cổ nó vào tường hắn ra sức ấn mạnh cồ nó hơn ,gương mặt nó từ hồng hào chuyển sàng trắng bệch như không còn chút máu nào . Những hơi thở bắt đầu khó khăn phơn nhiều so với bình thường . Miu đứng gần đó không khỏi lo sợ nhìn Bảo cầu xin ,mắt bắt đầu ương ướt ,miệng không ngừng kêu hắn dừng tay . 
Chẳng thèm nhìn lấy Miu ,tay hắn vẩn ghì nó chặt hơn ,miệng lên tiếng kêu Bảo dẫn Miu đi ra chỗ khác 
- Bảo ,đưa con nhỏ này ra ngoài đi . 
Nhận thấy sự lơ đểnh của hắn ,nó cố chút sức vung tay tát hắn. Bất ngờ hắn buông nó ra , cảm nhận được chút không khí đang tràn vào cổ nó tham lam hít chút không khi ấy rồi bước nhanh ra khỏi lớp . Hắn sau khi thức tình khỏi cái tát thứ hai của nó cũng vội bước ra khỏi lớp . Nhửng tiếng bàn tán lại xôn xao hẳn lên cũng mai là tiếng phát thanh từ phòng Hiệu trưởng vang lên nói hôm nay các học viên được về sớm nên ai cũng phấn khích hết . Nhã Anh và Gia Linh thì cười tươi như hoa khi nó bị hắn trừng trị nhưng trong lòng vẫn thấy tức khi hắn bị nó đánh trong khi cô dù một sợi tóc của hắn cũng không dám làm tổn hại . 

Trước cây cổ thụ hôm trước ,nó nằm xuống đôi mắt khép hờ lại với hàng mi dài công vút khẽ lay động . Nhẹ nhàng lấy đi chút không khí trong lành . Chiếc cổ trắng hằn lên những dấu tay đỏ lướm . Hắn vừa tới nơi thấy nó thì lửa giận trong lòng lại nổi lên không kìm chế được ,quyết định sẽ cho nó một trận hơn lúc nãy nhưng vừa nhìn thấy gương mặt thiên thần dưới ánh nắng mặt trời toả sáng lòng hắn lại nguôi ngoai đi rất nhiều . Nhìn gương mặt ấy mà hắn lại thấy thương hơn , vẻ mệt mỏi hiện lên trên từng cử chỉ nét mặt khiến hắn chỉ muốn ôm nó vào lòng mà ru ngủ thôi . Cảm nhận được có tia nhìn mình ,nó mở mắt đập ngay vào mắt là hình ảnh của hắn khiến nó vốn khó chịu nay lại khó chịu hơn . 
- chuyện gì ? - giọng điệu chẳng có gì là tôn trọng người khác của nó vang lên 
- Xin lỗi ! - Hắn chẳng biết mình đang nói gì nữa ,vừa rồi định dạy cho nó một bài học vậy mà giờ lại xin lỗi 
- không cần ,tôi không phải người nhỏ mọn ,nếu không có việc gì thì anh đi giùm cho . 
- từ khi nào chỗ của tôi thành chỗ của cô vậy ? 
- Nếu anh không đi thì tôi đi . - nó lờ câu hỏi của hắn 
- tôi có chuyện muốn nói ,nên cô phải ở lại đây nghe tôi nói xong rồi muốn đi đâu thì đi . 
- Nói đi . - nó vẫn giữ nguyên tư thế nắm lúc nãy ,đôi mắt khép hờ lại . 
- tại sao cô không tham gia . 
- không thích 
-Nhưng đó là cơ hội tốt để cô trả thù Ngọc gia linh ,sao cô không làm . 
- cô ta chưa bao giờ thắng được tôi cả ,chỉ là toi6 muốn cho cô ta và Nhã anh của anh đứng trên bục vinh quang của những kẻ chiến thắng trước đi rồi hãy đưa họ xuống dưới bùn sâu mới thích . 
- cô nhất thiết phải làm vậy sao . 
- Không ? nhưng tôi cũng không buông tha cho họ dễ dàng như vậy . 
- Tuỳ cô . 
- xong rồi chứ vậy tôi đi trước anh ở đây đi . 
- khoan đã cô đi với tôi đến nơi này được không coi như là tôi xin lỗi cô luôn . 
Nó nhìn hắn nghi hoặc ,khiến hắn không biết mình vừa nói gì sai à lật đật sửa chửa ngay lập tức .Nhìn bộ dạng của hắn khiến nó không khỏi buồn cười . 
- Đừng hiểu lầm chỉ là bồi thường thiệt hại cho cô thôi 
- Được thôi ,dù sao cũng rảnh rỗi .

chap 17


Nó cùng hắn hai người bước đi cùng nhau mỗi người một suy nghĩ . Đến bên chiếc Galmer Arbitrage GT cực khủng màu đen xám ra khỏi trường .Ngồi trong xe ,không khí im lặng đến ngạt thở ,muốn mở miệng cũng không biết nói gì. Đột nhiên hắn tăng tốc ,chiếc xe lao nhanh trên đường đầy người qua lại .Ai cũng khiếp vía khi thấy chiếc xe ấy không chỉ với vẻ đẹp bề ngoài của nó mà còn cả về công suất ,vận tốc chạy như muốn cướp đi mạng sống của người khác . Những tưởng hắn tăng tốc chạy như thế nó sẽ thấy sợ mà lên tiếng nhưng hắn lầm mất rồi ,nó là ai chứ là công chúa của tập đoàn lớn ,là người chưa bao giờ nói ra từ sợ ,chưa có việc gì không làm cả . hắn sau một hồi tự kỷ đấu tranh tư tưởng thì giảm tốc độ lại nhẹ giọng nói . 
- balô cô đựng gì mà nhìn nhẹ thế . 
- Đồ . - nó kiệm lời đến mức khiến hắn khó chịu 
- Ai không biết là cô đựng đồ nhưng đựng gì trong đó đấy ,mà cô thích im lặng lắm hả . - hắn đáp trả câu nói của nó một cách khó chịu hiện ra trên mặt . 
- Máy tính và tôi thích sự im lặng thì sao ? 
- dài hơn được vài từ .- hắn nói vẽ chăm chọc nó . 
- .................... 

Cuộc nói chuyện dừng lại tại đó khi chiếc xe dừng trước một cửa hàng kem lớn nhất nhì trong thành phố . Hằng ngày không biết có bao nhiêu lượt người ra vào và quán chưa bao giờ có dưới 20 vị khách . Nó xuống xe nhưng không biết hắn dẫn mình đến đây làm gì định hỏi nhưng rồi lại thôi . Theo hắn vào trong ,nó nhìn kĩ thì thấy Miu và Bảo đang ngồi cạnh bàn gần cửa sổ . Bước theo cùng hắn ,theo sau là bao cái nhìn người con trai vừa bước vào rồi lại ném nhìn muốn cháy áo cháy thịt dành cho nó khi đi phía sau hắn . Một bãi chiến trường đầy ly kem trên bàn khiến nó giật mình không lẽ một mình Bảo ăn hết đống kem đó trong khi mặt Miu cứ như mếu vậy . Bảo nhìn hắn rồi lại nhìn nó cười trừ lên tiếng giải thích . 
- Thiếu gia thật có sức công phá đấy ,cậu vừa la có một cái mà tôi phải tốn bao nhiêu là kem mới dỗ nín được cái con chuột nhắt này đấy . 

Nó tròn mắt nhìn Miu ,một mình nhỏ ăn hết mấy chục ly kem mà mặt vẫn còn mếu ,trong khi đó nguời ta chỉ cần ăn vài ly là muốn ăn không nổi nữa rồi . Nó ngồi xuống kế bên là hắn . Khoác tay gọi bồi bàn ,nhanh tức khắc anh bồi bàn chạy ra ngay . 
- Dọn đóng trên bàn đi ,đem ra một ly dâu ,một ly bạc hà . 
- Vâng ,thiếu gia chờ một tý . 
- Dâu ,anh gọi cho ai đấy . - nó hỏi vẻ ngây thơ . 
- cho cô chứ không lẽ cho tôi .- hắn cố gắng lắm mới không cười thành tiếng trước gương mặt của nó 
- Tôi không ăn kem . 
- tại sao ? - hắn nhìn nó dò xét chẳng phải con gái ai cũng thích kem sao ,đặc biệt thích kem dâu nữa là đằng khác nhưng nó lại không thích kem đúng là khác người . 
- Tôi không ăn được ,mà anh không cần gọi đồ cho tôi đâu khi nào cần tôi sẽ gọi . 

Nói xong nó lôi trong balô ra một chiếc laptop mà trắng trong rất bắt mắt. Bấm trên đó là một hàng chữ số dài ngoằn nghèo làm cho ai nhìn vào lần đầu cũng chẳng biết là kí hiệu . Mở máy lên là một tệp tin mới mà hình như là một file hình thì phải . Nhấn open mở lên là hình của nó với gương mặt thật nhưng chỉ có nó thấy vì nó đã cách xa hắn rồi mới mở máy lên .Là hình anh hai nó chụp lúc nó về Anh quốc . Nhìn nụ cười trên môi nó trong hình bất chợt khẽ nở nụ cười . Đóng máy lại ,cài đặt mật mả xong nó đi vào nhà vệ sinh . Một lúc sao ,anh bồi bàn lúc nãy mang kem ra . 
- Đây là kem của thiếu gia ,còn đây là nước mà vị tiểu thư kia cần . - bồi bàn đặt hai ly kem xuống cùng ly nước khoáng mà nó yêu cầu lúc đi qua quầy gần đó . 
Hắn chưa kịp mở miệng thì từ xa có tiếng nói đến . 
- Định vỹ anh đi ăn kem sao không rủ em đi cùng . - giọng nói ấy không ai khác là Nhã Anh ,cô đi một mình thì phải 
- Nhã anh em đến đây làm gì ? 
- em đi ăn kem ,mà anh kêu cho em sao sao anh biết em thích dâu vậy . 
Hắn chưa kịp nói gì thì cô ta lại nói tiếp 
- Mà anh mua máy tiính mới à ,em thử nha. 
Tự nói tự làm chẳng để ai kịp nói ,cô ta mở máy lên ,lần đầu không được do mật mã được cài đặt nên cô ta cứ tưởng là hắn đùa ,đến lần thứ hai cũng không được , lần thứ ba cũng vậy và lần thứ tư . Cuối cùng cô ta cũng bỏ cuộc nhưng với những loại máy tình thường thì dù cho có mở bao nhiêu lần không được cũng không sao nhưng máy tính nó thì khác à nha ,máy tình nó được thiết kế rất đặc biệt nếu như nhập mãvào quá ba lần không đúng thì nỏ sẽ tự thiêu hủy tất cả dữ liệu bạn vừa nhập vào và cô ta đã phạm phải sai lầm khi nhập đến 4 lần . 
Nó từ trong nhà vệ sinh đi ra ,nhìn thấy bòng người con gái ngồi đó nó cứ nghĩ là ai đó chứ không nghĩ la Mai Nhã Anh thậm chí cô ta đang dùng máy tính của nó . Gương mặt từ hồng hào chuyển sang đen xám . Đứng trước mặt cô ta ,nó hất mạnh tay cô ta ra khỏi máy tình ,Nhập nhanh một mật mã vào nhưng tất cả đã không còn gì . Tức giận này đè lên tức giận khác ,kìm nén lâu ngày cũng bùng nổ và giờ đây Mai Nhã Anh đang trở thành tấm bia cho nó trúc giận . Bốp chặt chiếc cổ của cô ta ,nó gằn giọng lạnh lùng khiến cho những người ngồi gần đó phải toát mồ hôi hột . 
- Cô đã nhập vào máy của tôi quá số lần quy định ,cô muốn chết sao được tôi cho cô chết ngay bây giờ . - nói xong nó cầm ly thủy tinh trong tay bốp mạnh ,những mảnh vỡ gâm vào tay nó mặc kệ cho máu chảy ,nó cầm miếng miễn trong tay đưa sát mặt cô ta khiến cô ta run lên bần bật miệng lắp bắp . 
- tôi tôi ..... không biết là máy của cô ,dữ liệu còn hay mất thì tôi không quan tâm . 
- nói hay lắm ,còn hay mất không quan tâm . Vậy cô còn sống hay chết đi tôi cũng không quan tâm . - giọng nói càng lạnh ,nỗi bực tức càng lớn nó dí sát mảnh thủy tinh vào cổ cô ta 

- cô cô dám giết tôi sao ,ở đây là chỗ đông người cô dám làm sao . Vả lại bên cạnh tôi còn có Định vỹ ,cô nghĩ cô có thể giết được tôi sao ? 
- tôi sao dám giết cô nhưng khiến cho gia đình cô thảm hại thì rất dễ đấy . - nó kề miệng sát tai cô ta nói chỉ đủ cho cô ta nghe mà thôi rồi vứt miếng mảnh thủy tinh sang một bên. 
Khoác ba lô trên vai nó đi ra khỏi quán kem mặc cho tay chảy máu nhưng miệng vẫn nói vọng lại :- cám ơn phần kem của anh ,tôi chấp nhận tham gia . - rồi nó biến mất trong dòng người đông đúc . 
Mai Nhã Anh lúc này mới tiêu quá hết câu nói của nó vừa rồi miệng lầm nhẩm gì đó \\\" thật ra nó nói vậy là ý gì \\\" rồi quay sang nũng nịu với hắn . Miu đã rời khỏi tiệm kem đó từ lúc nó vừa đi ra để đi theo nó ,thật ra nó rất kì lạ luôn khiến cho nhỏ tò mò . Còn Bảo thì phải đi trả tiền kem ,tiền thiệt hại do nó gây ra . 
- Định Vỹ anh thấy cô ta vô lễ với em không ? - cô ta nói rồi nước mắt đầm đìa 
- đủ rồi ,cô phá chưa đủ sao còn ở đó khóc lóc .- hắn quát lên khiến cho cô ta im bặt lũi thủi theo hắn đi về . Mọi người lại tiếp tục công việc ăn uống của mình . 

Biệt thự nhà nó lúc nào cũng đông người qua lại , thấy nó đi vào bảo vệ liền cúi đầu chào ,theo sau là miu âm thầm đi theo nó nhưng không để ý nhiều nê nó không biết . Thấy bảo vệ lớn tiếng nói nó quay đầu lại thì ngạc nhiên khi thấy Miu bị chặn lại . Vẻ lùng túng khi nhìn thấy nhỏ của nó khi thấy nhỏ đi theo mình mà không hề biết 
- sao cậu ở đây ?- nó hỏi 
- tớ đi theo cậu vì tay cậu bị thương kìa . 
- không sao ,vết thương ngoài da thôi .Mà cậu theo tớ làm gì ? 
- để biết nhà ,cậu không phải vào trường bằng học bổng sao ,chẳng phải cậu nói nhà cậu không lớn sao ? 
- ờ ,không đây là nơi tớ làm thêm ,nếu không có chuyện gì thì tớ vào đây hẹn cậu mai gặp nhá . 
- ừmh vậy tớ về nhưng tớ cần một lời giải thích . 
- được ,tớ sẽ giải thích cho cậu nghe ,nhưng là sau này chứ không phải bây giờ .


Chap 18 : 

Nó vừa đi vừa đi vào nhà , thấy quản gia hấp tấp chạy ra ,vừa cầm cặo cho nó vừa nói chuyện ,bà để ý thấy tay nó chảy máu mà không khỏi xót xa .Vốn biết nó là người lãnh cảm nhưng không hề nghĩ rằng nó lại đối xử tệ với bản thân như thế . Tay bà đẩy gọng kính lên rồi nói . 

- Công chúa tay người bị thương . 

- Không sao ,có chuyện gì .- nó biết bà có chuyện mới hấp tấp như thế 

- À , Ông Lưu về rồi , đang ở phòng 312 chờ công chúa . - bà nói xong thì lui xuống cất cặp cho nó . 

Nó mở cửa phòng bước vào ,vết thương trên tay không còn chảy máu nữa nhưng vẫn chưa kép miệng ,miếng thủy tinh vẫn còn ở trong . Ngồi xuống cái ghế gần đó ,nó lên tiếng 

- Chào ! chú Lưu ,chú về khi nào thế . 

- Công chúa vừa về sao ,tôi về lúc trưa . Mà tay công chúa sao thế ,bị thương sao . 

- vết thương nhỏ thôi . - nó nhẹ giọng đáp - ông tôi vẫn khỏe chứ . 

- Vâng ,lão gia vẫn khỏe . 

Chú Lưu nói rồi cầm taay nó xem xét vết thương . Lấy trong hộp cứu thương ra một cây gấp . ông cẩn thận lấy miếng ly vỡ ra khỏi tay nó ,giọng có phần trách mắng - Công chúa nên cẩn thận chứ ,người biết sức khỏe người quan trọng thế nào không ? - nói rồi ông sát trùng băng vết thương lại . 

Nó nhìn chú hồi lâu rồi lên tiếng 

- Chú về lần này là gì cháu à . 

- Vâng ,sức khỏe của công chúa ngày một yếu dần ,tôi mong người hãy chấp nhận điều trị đi . - lời ông nói như nghẹn lại nơi cổ họng , ông thương nó như con của mình vậy ,nên bao năm nay tuy không ở đây nhưng cứ theo định kì ông lại đặt vé máy bay bay về khám sức khỏe cho nó . 

- là ông kêu chú về . - nó nhìn chú miên mang trong dòng suy nghĩ thì lên tiếng 

- Chỉ một phần . 

- Nếu không điều trị cháu sống được bao lâu , 6 tháng ,1năm hay là 1tháng .- nó vốn đã biết được mình sống không bao lâu nên nó mới không điều trị ,nó không muốn cho ông ,cho anh hai hy vọng rồi lại thất vọng . Nếu như hy vọng quá lớn thì thất bại càng nhiều . 

- Nếu không điều trị cháu có thể sống được 6 tháng nữa , nếu điều trị không thành công thì là 1 năm ..... - nói tới đây mắt chú bắt đầu ươn ướt ,chú nhìn vào đôi mắt ấy - đôi mắt xám tro giống mẹ nó ,rất đẹp nhưng cũng thật buồn . 

- Cháu không biết có nên 

điều trị hay không nhưng cháu cần thời gian để làm một vài việc . 

- cháu phải tốn bao nhiêu thời gian 

- ít nhất là 3 tháng ,còn nhiều hơn thì .... - nó bỏ lửng câu nói sau cùng 

- Tùy cháu vậy ,giờ chú có việc . À mà sắp tới có cháu phải trãi qua rất nhiều triệu chứng đấy .đây là dấu hiện của bệnh ngày càng .... - chú cũng bỏ lửng vài chữ cuối vì chú không nói thành lời những tiếng ấy 

Nó đưa đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ ,nơi có thế nhìn thấy được những loài hoa ,cây cối khác nhau rồi mở miệng nói - Để cháu gọi tài xề chở chú đi . 

- Không cần đâu ,Thành Vũ đang chờ ở xe ấy . 

- Anh Vũ cũng về sao . - nó nhìn chú đôi mắt ánh lên vài tia vui mừng . Vũ được nó xem như là người anh trai thứ hai của mình vậy ,vì thế nên nó rất quý anh . 

- Là lão gia bảo nó về ,vừa chăm sóc cháu trong thời gian tới vừa giúp cháu việc công ty . 

- Vậy chú đi nha. 

Chú vừa đi ra khỏi phòng nó liền ngồi phịch xuống ghế . Vốn biết chú về lần này không có chuyện gì tốt nhưng nó cũng không mong chuyện này lại đến sớm vậy . Nếu điều trị mà chỉ sống được một năm ,sống đến tuổi 18 ,tuổi đẹp nhất của người con gái thì thà có chỉ sống 6 tháng nhưng lại có thể làm được việc mà mình muốn thì nó chọn 6 tháng còn hơn. Quay về phòng mình ,nó nằm xuống giường ,mệt mỏi ,thức đêm ,bệnh tật khiến cho mí mắt nó không còn sức để làm việc nữa . Nhanh chống chìm vào giấc ngủ trong khi bộ đồng phục vẫn mặc trên người . 

Lại một buổi tối nữa bắt đầu . Bà quản gia già của ngôi nhà này mở cửa phòng nó đi vào , theo sau là những người hầu gái cùng các khay thức ăn khác nhau . Họ nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn rồi lui ra chỉ còn mình bà quản gia ở đó . Bà đi vào phòng trong nơi được đặt một chiếc giường riêng cách li với căn phòng phía ngoài . Gương mặt mệt mỏi của nó đập ngay vào mắt bà ,từ dàng ngủ ,từng đường nét ,đôi mắt trên gương mặt đều rất giống ,giống với mẹ nó . Kéo tấm chăn lên cao ,nhìn nó một chút rồi bà đi ra ngoài . Tối , ngoài trời bắt đầu mưa mưa một ngày nặng hạt hơn . Nó choàng thức tình sao một giấc mơ . Trong mơ nó lại gặp mẹ ,lần này bà không gào lên những tiếng ghê rợn đòi trả thù mà nó lại nhìn thấy mẹ cười ,bà ôm nó vào lòng ,hỏi nó rất nhiều thứ ,rồi bà dịu dàng ru nó ngủ , bà còn hỏi nó có muốn đi theo bà không ? .Nó gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu rồi choàng tỉnh giấc . 

Sáng , trên những tán cây còn đọng lại những giọt sương của buổi sớm . Nó thức dậy ,tinh thần cũng cảm thấy tốt hơn . Rồi chợt nghĩ đến giấc mơ tối qua ,những lời nó nói ngày hôm qua . Đúng là lời nói nói lra không rút lại được . HÔm qua nhất thời tức giận mà nó chấp nhận lời của hắn , đúng là không có cái dại nào bằng cái dại nào mà .



Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!