Old school Easter eggs.
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
_Đại tỷ tới kìa- cả đám học viên đang luyện tập bỗng nhao nhao lên khi thấy nó đến
_Sư huynh- nó cúi đầu cung kính chào một người con trai cao 1m9 khuôn mặt không chút cảm xúc quan sát đám học viên luyện tập, cậu ta tên là Tom.
_Sư muội, tính chết ở bên đó hay sao vậy- Tom thay đổi nét mặt cười hiền với nó
_Hừm, anh hai...- nó bay lên bấu cổ Tom rồi lắc cổ Tom- anh hai được lắm, em mail qua bao nhiêu bức thư mà không trả lời em một cái nào- hành đông của nó làm cả đám học viên chảy mồ hôi vì ngay cả baba nó cũng không dám đùa với con trai như thế.
_Ngoan... anh xin lỗi , do anh bận quá nên cũng đâu xem mail được- Tom vừa cười vừa lắc đầu theo hai cánh tay của nó làm cả đám học viên biết được sức mạnh của nó là như thế nào, đại tỷ đúng là đại tỷ, ngay thầy Tom cũng đùa được.
_Jenifer (tên ở Mỹ của nó đó)- một bóng người lao vào chỗ nó vào Tom, phản xạ của Tom là hất nó ra sau lưng và cản cái bóng ấy, cái bóng ấy là Jonh, được xem là sát thủ xuất sắc nhất học viện của baba nó trước khi nó đến đây, rất ít khi xuất hiện ở học viện- Này... Tom, sao lúc nào cậu cũng cản tôi đến với Jen vậy hả
_Jen là em gái tôi, muốn tiến tới hả, đừng có mơ- Tom cao hơn Jonh 10 cm nên có phần áp đảo hơn một tý, cả hai bắt đầu nổi lên thứ sát khí đáng sợ.
_Anh hai, vào em nấu cơm cho anh ăn- bằng một chú chặt vào cổ của Jonh khiến Jonh gục tại chỗ, nó thong thả nắm tay Tom vào nhà trước những cái mồm há hốc của lũ học viên.... siêu thần tượng của bọn họ bị nó hạ gục dễ dàng...oài... huyền thoại mãi mãi là huyền thoại.
_Ai da... hình như là Jen nấu cơm thì phải- Jonh tỉnh dậy sau 10 phút ngất đi- Jen muôn năm- rồi bằng tốc độ nhanh nhất Jonh cũng biến mất sau cánh cửa phòng luyện tập.Trong bữa cơm ấm cúng thân mật baba nó cất tiếng:
_Jen... sao con không cho Tú một cơ hội- baba nó vào vấn đề luôn
_Phải đó, cậu ta qua đây và quyết tập luyện để cho bằng em thì thôi- Jonh gật đầu- cứ tuyên chiến với anh hoài thôi
_Anh không ý kiến- Tom tiếp tục thưởng thức những món ăn của nó
_Baba, mami, 2 anh... con thật sự mệt mỏi khi nghe mọi người nhắc đến tên của cậu ta- nó húp một miếng canh- luyện để cho bằng con ư...hừ... nhìn cũng đủ biết là không thể, và con cũng đâu cần cậu ta làm điều đó để làm gì.
_Đúng là cậu ta không thể bằng em, nhưng cậu ta cũng tiến bộ rất nhanh- Tom gật đầu- em cần gì ở cậu ta
_Dạ... bây giờ thì không cần nữa- nó buông đũa- nếu không phải vì ông nội, chắc em đã chuyển qua đây sống luôn cho thanh thản.
_Em cứ nói thử đi xem nào- Jonh nhìn nó
_Ở cậu ta ư, cái đó là không thể nào và nếu em đòi hỏi như thế thì em cảm thấy mình cũng đáng ghét và ích kỷ như Băng Băng- nó đáp
_Cụ thể là con muốn gì- Mami hỏi nó
_Con muốn cậu ta giết chết Băng Băng- nó thong thả trả lời
_Hả...- Jonh nhìn nó
_Phì.... em đùa thôi- nó bật cười - cô ta cũng phải trả giá cho điều mình phải làm, còn em thì cũng có mong muốn như bao cô gái khác thôi.
_Ý con là...- mami nó ngập ngừng- chỉ cần Tú nó chung thủy với con thôi...đúng không
_Nhưng chuyện đó là không thể mami à, xung quanh cậu ta đầy hoa thơm và cỏ lạ, cậu ta cũng còn vương vấn tình cảm với Băng- nó lắc đầu- con không cần một con người như thế, thà cứ như kaka của con, chỉ yêu duy nhất một mình My mà thôi.
_^^, thôi... nói chuyện này mất vui, ăn cơm tiếp đi- baba nó ra hiệu - con định ở đây bao lâu
_dạ 1 tuần, con cũng phát hiện ra vài thứ vũ khí mới khá thú vị, con sẽ thử ráp vào vũ khí của con, 2 anh có tuyệt chiêu gì mới để dạy em chứ- nó hỏi Jonh và Tom
_Tất nhiên là có, đang để dành chờ ngày em trở về đây- Tom và Jonh gật đầu.
Những ngày sau đó nó bắt đầu luyện tập với hai ông anh của mình không ngừng nghỉ, đám học viên có cơ hội học hỏi thêm kinh nghiệm làm sát thủ ờ nó vì nó chính là huyền thoại của học viện này khi chỉ trong 2 năm đã đánh bại tất cả các sát thủ chuyên nghiệp của học viên, đơn giản vì nó được học theo "thực đơn" của baba nó mà. Một tuần trôi qua nó đã luyện thêm được một số kĩ năng mới và hoàn thiện hơn món vũ khí của mình. Tạm biệt mọi người một cách khó khăn (vì bị Jonh quấn chân) nó trở về Việt Nam.Tiếp xúc với cái không khí mát mẻ mùa đông ở đây chứ không lãnh lẽo như ở Mỹ, nó rùng mìng một cái, khuôn mặt DarkMoon đã quay trở lại, vừa bước ra khỏi sân bay nó đã thấy hắn đứng chờ nó. Định lướt qua hắn luôn nhưng hắn đã chụp tay nó lại.
_Hoan nghênh em trở về- hắn ôm nó vào lòng
_Bang chủ thật quá rảnh đó- nó đẩy hắn ra- Devil không phải hết chuyện làm rồi chứ
_Anh..- hắn tiếp tục ôm nó mà không thèm để ý lời nó nói- anh đã tìm ra chìa khóa để Lam trở lại
_Hết chuyện đùa rồi à- nó quay phắt đi
_Xin lỗi nhưng anh đã đọc lén nhật kí của Moon- hắn cất tiếng khiến nó đang bước đi bỗng đứng khựng lại. tại sao hắn lại có thể vào nhà nó, cuốn nhật ký nó để trong học bàn kia mà- và anh biết... em chỉ đang đóng kịch trước mặt mọi người.
_Đủ rồi- đôi vai nó run lên, bước lại gần hắn, khuôn mặt nó bây giờ là tràn đầy sự tức giận- dù có đối với mọi người là đóng kịch thì đối với anh...thì đó là khuôn mặt tôi muốn biểu hiện, trả cuốn nhật kí cho tôi.
_^^, nếu anh không trả thì sao- hắn hài lòng với thái độ của nó bây giờ, cuốn nhật kí đúng là chìa khóa, phải có cảm xúc thì mới là Lam chứ
_Đó là bạn tôi- nó gầm gừ trong miệng
_Vậy cho anh giữ bạn em một thời gian, bởi nó là chiếc chìa khóa của anh-hắn vui vẻ- còn em muốn lấy lại thì...
_Nói, muốn gì- nó khoanh tay nhìn hắn
_Cứ để anh chở em về đã- hắn kéo nó đi mà chưa kịp để nó từ chối, ra đến chỗ cục cưng của hắn- em đội mũ đi-hắn thảy cho nó một cái mũ- anh chở về hoặc bye bye bạn tốt của em là do em quyết định- hắn leo lên xe, bất đắc dĩ... nó đành phải ngồi, nó không muốn nhật ký của mình rơi vào tay hắn, không muốn chút nào, tâm trạng nó rối như tơ vò trong khoảng thời gian hắn chở nó đi mà nó không nhận ra hướng hắn đi không phải là về nhà nó.Sao vừa trở về là nó đã gặp chuyện rồi thế này.

Đến khi hắn dừng lại, mọi suy nghĩ của nó bỗng chút dừng lại, nhìn căn biệt thự to thật to trước mắt, nó tự hỏi đâu là đâu, sao hắn không chở nó về nhà, ôi mệt chết đi thôi mà.
_Em định bám dính chiếc xe của anh luôn à- hắn quay lại nhìn nó
_Đưa tôi về nhà- nó nói nghiêm túc
_Vậy em tự về đi- hắn vừa dứt lới nó đã leo xuống xe đi luôn- nhưng anh không nói là trả cuốn nhật kí cho em- hắn gọi với theo nó- em vào nhà đi chứ- nó đứng hình...á sao nó lại quên cái vụ nhật kí chứ, nó suy nghĩ đi đâu thế này, tỉnh lại đi Lam (quảng cáo Netcafe)
_Thiếu gia đã về- một tập đoàn người giúp việc cúi chào hắn và ngước nhìn nó như sinh vật lạ
_Con về rồi đấy à- một người đàn ông có nụ cười hiền hậu và ấm áp, nó cảm thấy thế, đó là ba của hắn, bỗng dưng nó thấy nhớ ba mình quá đi thôi.
_Vâng...đây là...- hắn định giới thiệu thì
_Á... Moon, trời đất ơi, mới ngày nào con còn bé xíu mà bây giờ đã lớn như thế này rồi sao- một người phụ nữ còn khá trẻ, nó nghĩ thế , chạy ra ôm chầm lấy nó- ôi... cái mùi oải hương làm cô chết mê chết mệt- đó chính là mẹ của hắn.
_Cô... ơi ...- nó bối rối không xoay sở bằng cách nào để thoát khỏi mẹ của hắn
_Mẹ làm cô ấy sợ đấy- hắn khẽ gọi mẹ mình
_Chồng à, thằng con trai mình vừa có bạn gái là bỏ mama nó bênh bạn gái nó chằm chặp thôi- bà vẫn chưa chịu buông nó ra- đứa con gái nào mẹ cũng không chịu, chỉ trừ bé Moon mẹ mới cho con trai mẹ bênh thôi.
_Ẹm à, thả ra cho bé Moon nó thở, nó sắp chết ngạt rồi đấy- ông mỉm cười nhìn vợ mình
_Hai bác biết cháu ạ- nó mở mắt tròn xoe nhìn cặp vợ chồng trước mặt mình
_Haha, sao mà không biết cháu được, thằng Dark nhà bác quên cháu chứ sao hai bác quên cháu được, cô bé cứ hay ngồi xích đu ngắm trăng- bà vui vẻ ngồi gần nó- lúc Moon và Dark chơi với nhau 2 bác và ông nội cháu đều biết hết, nên khi 2 đứa thề non hẹn biển ý, 3 người chúng ta cùng có chung một quyết định là lập hôn ước cho hai đứa đó.
_Hả...- nó nghệch mặt...
_Thôi hai đứa nói chuyện, thằng này cũng tệ, dắt cháu tới chơi mà không chịu nói cho bác, bác phải chuẩn bị thêm thức ăn mới được- bà kêu chồng mình đi mất.
_Đây là nhà của anh- hắn nhàn nhã uống một tách trà
_Trả cuốn nhật kí cho tôi- nó quay lại chủ đề chính
_Anh chưa muốn trả lúc này- hắn nhún vai- đi theo anh- hắn kéo nó đi lên phòng của mình- anh có thứ muốn đưa cho em
_....- nó im lặng không thèm đáp,sao hắn cứ phải đối xử với nó như thế chứ, không phải hắn yêu Băng sao, đáng lẽ hắn phải dắt Băng ra mắt ba mẹ hắn mới đúng chứ. Dường như nhìn thấy được nó nghĩ gì hắn khẽ mỉm cười.
_Anh đã chia tay với Băng rồi- hắn khẽ lục một thứ gì đó ở trong tủ, còn nó thì há hốc miệng vì kinh ngạc... trời ạ... tên này thay bồ như thay áo... đó là suy nghĩ của nó vào lúc này- cho em- hắn đưa cho nó một cái túi nhỏ xíu, cẩn thận, hàng dễ vỡ đấy/
_....- nó cũng không trả lời... chỉ mở cái túi gấm ra nhè nhẹ vì sợ vỡ, bên trong là một mảnh đá màu xám và được bao bên ngoài bằng một khối pha lê trong suốt và vuông vức, nó tự hỏi....
_Đá ở mặt trăng đấy- hắn nói tiếp- anh mua lâu lắm rồi, là để dành cho Moon, nhưng Moon đã biến đi đâu không biết, nên anh đành cất luôn, tuy không lên được mặt trăng nhưng anh cũng có thể lấy một chút gì đó ở mặt trăng về cho Moon chứ nhỉ- Oa... nó không biết nói gì, hai mắt long lanh nhìn khối pha lê chằm chằm mà không chút chớp mắt, thật sự nó muôn hét lên... vì nó có đá mặt trăng, ông nội cũng đã cố tình mua cho nó nhưng đã hết hàng vì thật sự rất hiếm hoi- em thích chứ
_...- nó lại im lặng nhưng mắt không rời được viên đá, khiến hắn không nhịn được cười, nó 17 tuổi rồi nhưng vẫn còn con nít, chỉ cần một chút gợi ý của mẹ hắn mà hắn đã đi guốc trong bụng nó, cách nó xử sự trong mọi tình huống là im lặng hoặc bỏ chạy hoặc đánh người ta, suy nghĩ cực đơn giản khiến hắn thấy nó đáng yêu cực kì.
_Còn cuốn nhật kí- hắn nhắc đến cuốn nhật kí làm nó bừng tỉnh, ngước mặt lên nhìn hắn, cuối cùng cũng đã thức tỉnh được nó rồi
_Trả đây- nó xòe tay ra, mắt nhíu lại nhìn hắn
_Anh mượn nghiên cứu vài hôm- hắn cố nhịn cười- cầm viến đá và xuống dưới ăn cơm- hắn đẩy nó xuống dưới nhà
_Nhưng...- nó cố kiềm chân lại
_Yên tâm, nó sẽ không bị hư hỏng gì đâu, anh sẽ xem nó như là báu vật- hắn đẩy nó ngồi xuống bàn với ba mẹ hắn.
Sau bữa cơm, hắn mới chịu chở nó về nhà, trên đường về thì hắn phát mệt khi nó cứ nhắc đi nhắc lại cái điệp khúc: " trả nhật kí đây ", hắn định vào nhà nó thì bị nó đá ra ngoài không thương tiếc (nghĩa đen, dùng chân đá ra ngoài ).Sau khi nó vào nhà rồi thì hắn cứ ngồi trên xe mà cười như điên.
_Cô nhóc đã trở về- hắn nhìn lên căn phòng của nó đến khi tắt đèn thì hắn mới trở về nhà
Sáng hôm sau nó thức dậy, thong thả lái xe đến trường, cả trường nhìn nó bằng ánh mắt lạ... nó nhận xét là thấy lạ cực kì, ánh mắt nó chưa bao giờ gặp cả...á... nó chạy vào nhầm trường, đây là ngôi người cấp 3 ở đằng sau trường nó, nó đành lè lưỡi vội vàng quay ra, nhưng đã có một người trông thấy nó và nở ra một nụ cười hạnh phúc, nhưng đó không phải hắn.Sau khi đã gửi xe xong, nó lại thong thả bước vào lớp, từng đám đàn em trong Devil cúi chào nó.
_Lam....- My bay nhào tới ôm nó- sao vậy hả, bỏ đi đâu suốt một tuần trời vậy hả, làm cho My lo lắng quá đi
_Buông Lam ra- Hạnh gỡ My ra, hai tay Hạnh giữ chặt vai nó rồi bất ngờ rung mạnh vừa rung Hạnh vừa nói- tại sao vậy hả, có sang Mỹ cũng phải báo tụi này một tiếng chứ, muốn gì đây hả- nói hết câu... Hạnh buông nó ra làm nó choáng váng nhưng chưa kịp hoàn hồn thì...
_Lam...- Lan đứng trước mặt nó, mắt đong đầy nước- huhu, Lam không quan tâm đến tâm trạng của bọn này gì cả, cứ nghĩ Lam xảy ra chuyện gì thì bọn này rối hết cả lên- Thông đành dỗ Lan nín khóc.
_=.=, tôi có gửi mail cho mọi người rồi- nó trả lời
_Hả...- cả đám mở điện thoại thì thấy mail của nó, ôi cái lũ...không biết mua điện thoại để trang trí hay sao ý (cho tớ cái, tớ chưa có đây)- hahaha- cả đám bật cười- quên chuyện hồi nãy đi nhé Lam- Hạnh, My, Lan cùng đồng thanh.
_Có muốn chết không- nó tỏa ra sát khí đáng sợ nhìn 3 cô nàng- mới sáng sớm là đã gây sự là sao
_Ấy ấy- 3 cô núp sau lưng người yêu mình- do bọn này lo cho Lam quá thôi mà
_Trả anh Tú lại cho tôi- Băng từ đâu chạy xộc đến khóc lóc với nó- là cô đã cướp mất anh Tú của tôi...
_Kenvin- nó lạnh lùng- xử cho lẹ, tôi nhức đầu rồi đấy- nó lắc lắc đầu rồi bước vào lớp
_Vâng- Kenvin ra hiệu cho vài đứa con gái lôi Băng đi
_Em ngồi ở chỗ này- vừa bước vào lớp hắn đã gọi nó, nhưng nó không thèm nghe mà ngồi với Kenvin- anh nhớ là anh vẫn còn giữ '' bạn hiền'' của em trong tay- sau câu nói của hắn, nó đành lết thết quay xuống ngồi chung với hắn, khuôn mặt xám xịt không thể tả được, còn cả bọn thì trố mắt nhìn nó ngoan ngoãn nghe theo lời hắn.
_Lam đã trở lại- Nam thì thầm vào tai My

Nhưng hắn chưa kịp hí hửng với thành công của mình thì nó cúi gằm mặt xuống, đeo hai bao tay màu đen vào, rồi chầm chậm rút sợi dây xích mới của mình, vẫn là sợi dây xích ấy, nhưng nhìn kỹ hơn ở mỗi mắt xích nó đã trang bị thêm một cái móc rất sắc bén=> sợi dây xích của nó bay giờ không khác gì một lưỡi cưa. Một chuỗi âm thanh diễn ra ngay trong lớp học mà ai cũng nghe thấy: Vút...Xoẹt...Rcắc...Ầm... Tình hình là nó đã quất mạnh sợi dây xích vào cái bàn mà nó và hắn đang ngồi, cái bàn đã nứt đôi ở chỗ sợi dây sích va chạm, tức là bị chặt ra làm hai và ngã nhào. Nó đã thu sợi dây xích lại, thong thả ngồi xuống ghế khoanh tay nhìn hắn đầy thách thức.
_Muốn làm khó dễ DarkMoon này ư, cuốn nhật kí đó cũng không quan trọng đến vậy, cứ tự nhiên xé mà làm nhóm bếp đi nhé - nó cười khẩy rồi bước xuống ngồi chung với Kenvin. Còn hắn thì sững sờ, một phần vì phục một phần vì tức.
_Ai dà, Moon đã xù lông nhím lên rồi, cũng không dễ dàng như hắn nghĩ- hắn cười thầm thì có một âm thanh rít gió, giơ tay chụp lấy vật đang bay tới, hắn nhận ra đó là mảnh đá mặt trăng hôm qua hắn vừa cho nó.Cảm giác khó chịu xâm lấn hắn rồi đây, món quà mà hắn tặng nó nó ném trả lại hắn không thương tiếc, không lẽ nó đã ghét hắn thật rồi sao.
Tuy hai nhân vật chính vẫn mãi suy nghĩ về vấn đề của mình nhưng xung quanh đã bắt đầu xầm xì và đã có sáu bộ não đang phát huy công lực tối đa nghĩ cách giúp nó và hắn đến với nhau sau bao nhiêu sự cố đã xảy ra. Thế là một kế hoạch được vạch ra khi nam chính nhìn trời và nữ chính nghe nhạc nằm ngủ.Buổi chiều nó nán lại ở trường vì nó cảm giác bị ai đó theo dõi, nhưng nó mông lung không xác định được đó là ai. 7h tối nó thong thả lôi cục cưng vi vu trên đường thì bắt gặp một chiếc moto đang chạy song song và cố tình ép nó vào lề, quay mặt lại nhìn thì nó không khỏi khẽ mỉm cười một cái, đó chính là Băng Băng, nó không ngờ cô ả lại chạy xe khá đến thế và để trêu đùa với cô nàng nó đã cố tình hướng xe đến trường đua Tử Thần để Băng đuổi theo.9h thì nó đã đến vạch xuất phát, thua nó một chút xíu thì Băng cũng đã tới, bây giờ ở đó cũng đã có mặt khá nhiều người.
_Muốn gì đây- nó mở mũ bảo hiểm
_Mày biết rõ mà còn hỏi- Băng hất mặt- đua một trận đi, nếu tao trắng thì trả anh Tú cho tao
_Đua thì cũng được- nó cười khẽ- nhưng cô thắnghay thua thì tên đó không phải bạn trai tôi, cố muốn làm gì đó thì làm, thấy sao?
_Được... mày đã nói rồi đấy nhé, 10h giờ bắt đầu, tao cho mày một tiếng để chuẩn bị
_Được thôi- nó nhún vai và gọi điện thoại cho Nam mang một số phụ kiện tới, đúng 10 giờ, trường đua đã hội tụ đầy đủ các nhân vật tiếng tăm của Devil, đương nhiên là bao gồm cả hắn, cuộc vui như thế này, làm sao có thể bỏ qua cho được,Băng Băng chạy xe cũng rất đỉnh, bởi hắn chính là người dạy Băng Băng đua xe mà, xem ra trận này có thể nói là " Long Tranh Hổ Đấu" rồi.Hai chiếc xe đã được đặt ở vạch xuất phát.
_Chúc em may mắn- một bóng người có nụ cười hạnh phúc bước đến gần nó khiến ai cũng sững sờ...ông vua tốc độ đã quay trở lại Death...
_Hey... lâu quá không gặp rồi - nó đập tay Death- xem thử phần trình diễn của em nhé, ban cho em nụ hôn may mắn đi- nó chỉ chỉ vào trán của mình
_Tất nhiên rồi- Death hôn nhẹ lên trán nó mà khiến ai đó đau lòng- anh sẽ ra hiệu cho hai người - Death bước đến trước vạch xuất phát, cầm một khẩu súng nhỏ trong tay, Death chĩa lên trời...Đoàng... hai chiếc xe lao đi trong sự hò hét của mọi người.
_Đến đó mày cũng phải giảm tốc độ thôi- Băng cười thầm trong đầu với âm mưu của mình - và lúc đó, mày sẽ phải chết...
Nhưng có vẻ tính toán của Băng đã sai, cô ả đã cố tình liều mình không giảm tốc để có thể dùng mình như một đòn bẩy và hất nó xuống vực nhưng đó là trong điều kiện nó giảm tốc ở khúc cua tử thần và cách khúc ngoặc 5 mét, đó là mọi điều mà các tay đua thường làm để giữ mạng sống ở đường đùa này. Nó vẫn tăng tốc... Băng sững sờ nhìn nó, mọi người đều hoảng hốt.
_Xe Lam mất thắng sao- My kêu lên trong sự sợ hãi, chỉ có hai người mỉm cười bình tĩnh khi thấy hành động của nó là Death và Nam
_Không được rồi- hắn nhìn theo nó mà lòng đầy lửa đốt
_Lam muốn chết sao- Thông hồi hộp đến độ bóp bể luôn ly rượu ở trong tay
_Death này... sao Lam chiến thằng được cậu nhỉ- Nam mỉm cười quay lại nói chuyện với Death
_Vì cái đầu óc không biết sợ chết và thông minh hơn người- Death dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình- sẽ không ai dám làm như cô ấy cả
_Hãy để cho mọi người thấy, Lam là ai-Nam mỉm cười đầy tự tin
Quay trở về với nó, khi cả hai chiếc xe đều sắp đến khúc cua Tử thần thì càng lúc nó càng bám sát vào khúc ngoặc, Băng vẫn chạy sau nó một khoảng khá xa vì đã phải giảm tốc độ lai.Đến đúng đỉnh của khúc cua, một hình ảnh không bao giờ quên được, nó bóp mạnh hai cái thắng ở tay lái đã được Death thiết kế dùng để thắng bánh trước cho nó. Thời gian như ngưng đọng, lực quán tính và tốc độ khiến bánh sau xe nhổng lên cao gần 70 độ so với mặt đất khiến toàn thân nó chúi về phía trước, chiếc xe quay ngang đúng 330 độ, trùng khớp với khúc ngoặc Tử Thần , nó liền tiếp tục tăng ga để đẩy bánh xe về phía trước, bánh sau chiếc xe đước hạ xuống nhẹ nhàng và nó từ từ phòng về đích. Còn Băng vì choáng với cách xử lý của nó ở khúc ngoặc , cô ta đã không tập trung và vô tình bàn tay đã tăng ga cho chiếc xe , đến khi cô ta nhận ra đó chính là lúc cô ta không còn cảm nhận được lực ma sát của đường đua mà thay vào đó là cảm giác lơ lửng , chiếc xe cũng đã rời tay cô ta và khi nhắm mắt lại cô nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ thắng nổi nó.
_Ầm...- tiếng nổ xe ở dưới vực làm sáng cả một vùng làm cho bất kì ai đang ngơ ngẩn cũng phải tỉnh lại, nó đã an toàn ở vạch đích, nhưng đối thủ của nó đã vĩnh viễn không bao giờ có thể trở lại đường đua này một lần nào nữa.Tuy nhiên vẫn không ít ánh mắt sững sờ đang nhìn nó, DarkMoon quả là DarkMoon, từ bây giờ cái tên ấy không chỉ là cái tên huyền thoại trong thố giời đêm mà còn là huyền thoại trong giới đua xe nữa.
_Khá lắm nhóc, chiếc xe này đã tìm đúng chủ- Death vỗ tay khen ngợi nó
_Anh quá khen rồi- nó đập tay Death- anh đã mất tích ở đâu vậy hả, chiều nay là anh theo dõi em đúng không- nó cười tươi, nụ cười mà ai trong Devil cũng nghĩ là đã mất đi khi có sự cố Băng Băng trở về.
_Đúng là DarkMoon có khác, sao trước anh em không cho anh biết hả- Death xoa đầu nó nhưng tuyệt nhiên nó không hề phản ứng lại
_Haiz... do anh ngu ngốc quá thôi- nó cốc đầu Death- thôi , tý về nhà em xả láng một trận , lâu quá rồi hai anh em không gặp nhau đấy.
_Dĩ nhiên rối- Death gật đầu thì vèo... có hai..à không là ba cái bóng lướt qua Death và ôm chầm lấy nó, haiz... chắc ai cũng đã đoán ra những fan cuồng nhiệt quá khích của nó, chính là My, Hạnh và Lan
_Oa...Lam làm bọn này hú tim đây nè- 1 tay My ôm nó một tay My xoa xoa lồng ngực
_Sau này chở Hạnh đi thử coi cảm giác nó như thế nào nhé- Hạnh ngọt ngào dụ dỗ nó
_Lần sau có đua phải báo cho Lan để Lan còn đem máy quay phim theo nhá nhá nhá nhá- Lan đung đứa cánh tay nó liên hồi.
_Này... có để cho Lam thở không thế- Nam bật cười lên tiếng
_Còn anh nữa, sao anh biết mà không nói trước cho tụi em đỡ sợ hả- My nhéo tai Nam
_Ái ái... thế đâu còn gì thú vị, giá trị đua xe là ở đó mà- Nam lúc la lúc lắc cái đầu theo hai ngón tay tàn ác của My.
_Sao thế Vô Tình- Death vỗ vai hắn- choáng lằm hay sao mà như trời trồng thế này, không sai như lời tôi kể chứ.
_Quả thật không sai- hắn gật đầu, rõ ràng nó vẫn hơn hắn một bậc, liều như nó ư, hắn xin chịu thua... có lẽ DarkMoon dù là đóng kịch nhưng cũng đã ăn sâu vào máu của nó rồi, đúng là không thể dùng cách bình thường để chinh phục nó được rồi.
_Định làm như Lam sao, không được đâu, chiếc moto tôi làm cho cô ấy có nhiều ưu thế hơn xe của cậu, và trọng lượng cơ thể của cậu cũng không cho phép cậu làm điều đó đâu- Death mỉm cười
_Không, tôi có cách của mình, cậu biết mà Death- hắn nhún vai
_Yeah... mặc dù có hơn tôi nhưng còn thua Lam xa lắm- Death mỉm cười nhìn nó đang xoay sở với 3 cô nàng ngổ ngáo, bám dính nó không biết mệt.
_Điều đó thì không cần bàn cãi- hắn nhún vai
_Thật ra cách của cậu thì Lam dùng để chiến thắng tôi đấy, nhưng từ khi tôi chế cho cô ấy có chiếc xe này thì cô ấy thay đổi rất nhiều cách khác nhau- Death cười
_Cờn nhiều cách khác ư- thôi rồi, quả là không dễ dàng rồi... biết lấy cái gì để chinh phục nó đây chứ, ngay cả cách đua xe hay dùng để hắn đánh bại người khác thì nó cũng đã đi trước một bước rồi.
_Phù...- nó ngồi lên cục cưng hai tay quạt quạt sau khi được Nam , Đạt, Thông kéo 3 cái cuả nợ đi giùm, thấy Death tiến lại gần nó tự nhiên nở một nụ cười- sao đây, thích món nhắm hôm nay là gì đây.
_Em cũng biết rồi mà, tình yêu của anh dành cho hải sản thì là vô bờ bến- mắt Death sáng long lanh
_Ok - nó phì cười- ra hải cảng một phen, từ đây đến đó cứ thong thả thì 2 tiếng sẽ tới- nò nhìn cái di động- lúc đó tàu cũng vừa cập bến, bảo đảm là hàng tươi sống thượng hạng
_Dĩ nhiên rồi- Death gật gật đầu đồng tình
_Đi thôi- nó cười tươi đội mũ bảo hiểm lến và phóng xe đi, Death cũng leo lên một chiếc xe giống y hệt xe nó và đuổi theo nó.
_Anh Nam, sao Lam thân với Death thế- My vỗ vai Nam
_Trời, hồi lúc trước anh cứ tưởng bị ra rìa vì cái tên Death đó rồi ấy chứ, Lam xem hắn như anh trai nên thân thiết lắm, với lại cùng chung tình yêu dành cho moto mà, hai người đó nhậu thì không có chỗ cho anh đâu. toàn bàn về moto thôi- Nam nhún vai- để anh đưa em về
Cả đám bắt đầu giải tán, còn hắn quay trở lại POP với nhiều suy nghĩ trong đầu, hắn không ngờ một DarkMoon trước đây mà cũng có thể thân thiện với một người con trai khác ngoài Nam, hắn nhìn thấy trong mắt Death thì không hề xem nó là em gái tí nào cả. Những suy nghĩ cứ theo đuổi hắn cho đến tận tờ mờ sáng thì hắn đã thiếp đi lúc nào không hay.


Còn nó và Death đang phóng xe vi vu trên đường vừa tán dóc, nó mới biết là Death học ngay ở ngồi trường sau trường nó, lúc nó biến mất thì Death cũng chơi trò mất tích cho vui.Mùi vị mặn của muối biển xộc vào mũi nó khi hai đứa gần tới bến cảng khiến nó cảm thấy thích thú. Sau khi gửi xe, nó và Death cùng đi dạo quanh hải cảng và tìm được một số đồ nhắm tươi ngon cục kì, sau khi qua chế biến , nó và Death cùng dọn mồi và rượu ra bãi biển (cho ké với)
_Hai năm nay em có cao hơn đấy- Death mỉm cười nhìn nó
_Còn anh chả cao lên tý nào cả- nó gắp một miếng mực chiên giòn- nhưng em vẫn chưa cao hơn anh được
_Haha, em mà muốn cao hơn anh á, mười năm nữa đi nhóc con-Death uống một ngụm rượu- anh nhớ em lắm đấy
_À há, em cũng rất nhớ anh, dạo này anh còn chế tạo moto nữa chứ- có vui vẻ
_Còn chứ, nhiều chiếc mới và lạ lắm, mai em đi thử không- Death cắn một cái càng cua
_Được đó, haiz... dạo này em cũng rảnh rỗi tay chân quá rồi đây nè- nó nằm ngửa ra bãi biển, hai tay gối đầu- em thèm được như khi xưa
_Em có bạn trai chưa mà nói mấy câu ớn lạnh thế, không giống em chút nào- Death tò mò
_Haha, em mới thất tình theo đúng nghĩa đen nhá- nó quay sang nhìn Death- đang thê thảm không sao kể xiết đây- anh có biết cách nào mau quên một người thật nhanh không hả
_Có, tông đại vào chiếc xe nào đấy, may mắn không chết thì bị mất trí nhớ- Death bật cười rồi trở lại ánh mắt nghiêm túc- thằng nào ngu đến độ có phúc mà không biết hưởng vậy.
_Dark... mà em đã kể với anh đó- nó phẩy phẩy đôi đũa rồi gắp cho mình một miếng thịt sò
_Nhớ, nhưng rốt cuộc là ai mới được, Dark chỉ là biệt danh thôi mà- Death nghiêng mặt
_Là Vô Tình- nó mỉm cười - Haiz... sao Dark không phải là người khác mà lại là cậu ta
_^^, anh đã biết tại sao có cuộc đua hôm nay rồi, nhưng em làm cậu ta nuồn lắm khi hại chết người yêu của cậu ta đấy, hèn gì anh thấy cậu ta bần thần cả người- Death nói
_Thế à, xem ra em có lỗi lớn rồi- nó cũng mỉm cười - em có cần rời khỏi Devil hay đi tạ lỗi với cậu ta không nhỉ
_Chắc không sao đâu, xung quanh cậu ta đâu thiếu gì con gái, Băng chết như một bông hoa trong vô số bông hoa ở xung quanh mình- Death phất tay cho nó nghĩ thừa
_Đúng là Death của em, cụng ly cái coi- nó giơ ly rượu cụng ly với Death rồi cười khà khà
_Em đã có dự định gì sau này chưa- Death nhìn nó- ví dụ kiếm một người thay thế cậu ta chẳng hạn
_Haiz... một lần là đủ rồi Death ạ, em không nghĩ là mình chịu đựng nổi đâu- nó lắc đầu - em nên lo cho tập đoàn và ông nội em thì hơn, mục đích em trở về đây là thế mà.
_Thế trong mục đích của em không có anh sao- Death mỉm cười
_Sao lại không có chứ, anh là tri kỉ của em mà- nó bật dậy- đừng tự làm mình buồn chứ Death, mà năm nay anh cũng 12 rồi, chắc phải tập trung học tập lắm nhỉ
_Ừ, anh đang cố gắng lắm đây, nhưng cũng sắp chịu hết nổi rồi, ở mãi trong nhà chân anh sắp mọc rêu rồi- Death chỉ xuống chân mình
_Để em mua cho anh một chai thuốc diệt cỏ- nó ôm bụng cười- bảo đảm sẽ hết mọc rêu
_Thì anh cũng đã xuất chuồng còn gì, em làm ơn để dành tiền mua thuốc để mua hải sản cho anh là được- Death cười khoái chí gắp thêm thức ăn (không nói tên món ăn nữa, đang đói)
_Haiz... tiếc là kinh phí có hạn, em chỉ có thể đãi anh vài bữa thôi, đãi anh một bữa là bằng em ăn cả tháng rồi á- nó lắc đầu rồi thở dài - còn tiền bơm bánh xe là may, chứ vá xe chắc em phải bán xe để trả thôi.
_Này này, không bỏ được cái tật móc họng nhau à- Death ném cho nó một miếng mực, nó há miệng đớp luôn
_Là ai khơi mào trước hả- nó cười hì hì rồi nhai miếng mực trong miệng
_Ờ thì là anh, nhưng anh chỉ nói đùa cho thêm phần không khí thôi- Death tặc lưỡi
_Death, Death ,Death.... biển lộng gió đầy không khí rồi anh à, không cần anh thêm chút cái không khí cỏn con của anh vào đâu- nó lắc đầu cười nắc nẻ
_Aisss... , con nhóc này, thiệt hết cách- Death nói rồi hai đứa nhìn nhau rồi bật cười. Trò chuyện một lúc thì hai đứa kéo nhau đi dao dọc bờ biển... thật là lãng mạn biết bao (nhìn thế này ai nói là anh em chứ). Đến gần sáng Death phải về để đi học nên hai đứa đành leo lên xe để trở về.Death quyết định chuyển sang trường nó học nhưng nó cản vì sang StarKing học được thì ít mà đánh nhau và xem hài kịch là nhiều.Tạm biệt Death ở cổng trường , nó vui vẻ bước vào, đã mấy ngày rồi nó chưa được vui như thế, cũng sắp tới sinh nhật của Hạnh rồi, nó sẽ mua quà gì cho Hạnh đây, mãi suy nghĩ nó va phải người hắn.
_Hôm quá em đi chơi vui chứ- hắn nhìn nó dò hỏi làm cho nó khó chịu
_Không liên quan đến cậu...- nó lách qua bước vào lớp, nhớ lại cuộc nói chuyện hôm qua, nó khẽ cười làm hắn buồn không thể tả nhưng nó bất chợt quay lại nhìn hắn- cũng chia buồn với cậu về Băng Băng nhé, tôi không cố ý làm cô ta rơi xuống vực, tự cô ta muốn đua với tôi.
_Cô ta chết cũng không sao, anh không quan tâm- hắn nhíu mày với suy nghĩ của nó, không lẽ cách thể hiện của hắn còn chưa đủ chứng minh cho nó thấy là hắn yêu nó hay sao.
_Ê- Nam đập vai hắn- giờ thấy khổ sở khi tình địch xuất hiện chưa, Lam là nam châm mà,có sức hút rất lớn mà.
_Khỏi cần nói, My sẵn sàng sút cậu sang một bên để theo Lam mà- hắn cười đểu
_Haiz... bọn này có lòng tốt muốn hiến kế cho cậu chinh phục Lam mà cậu lại có thái độ như thế này đây, thôi để tôi đem cái kế hoạch này quăng cho Death nhé- Nam quay người đi
_Ế- hắn nắm cổ áo Nam lại- kế hoạch gì
_Phải trao đổi gì chứ, cục cưng của bọn nay đâu dễ không không mà dâng lên cho cậu được- Nam đá mắt về phía cả bọn, còn nó thì vừa tới lớp đã nằm ngủ mất rồi.
_Muốn gì đây- hắn khoanh tay nhìn Nam và cả đám đứng phía sau
_Cả điều kiện đó thì bọn này để sau khi hai người thành đôi cái đã, còn bây giờ thì lại đây- Nam lôi hắn xì xầm với cả bọn:
_Muốn chinh phục Lam không thể dùng nhưng cách trong sách được- My lên giọng
_Nhưng Lam cũng không thể thoát khỏi những trò lãng mạn, có điều phải lãng mạn khác người hơn một tí- Lan xoa xoa cằm.
_Nên bây giờ, cậu cần làm những sách lược mà bọn này đưa ra- Hạnh nói tiếp.
Và thế là bla... bla... bla..., lúc thì hắn gật đầu đồng ý, lúc thì chảy mồ hôi lắc đầu nhưng bị 3 cô nương kia chỉnh sửa tư tưởng ngay. Đến khi kết thúc mặt đứa nào cũng hiện rõ chữ " Gian" trên mặt, haiz... không biết có làm tổn hại gì đến Lam nhà ta không nhỉ (ta cũng không biết nữa),và thời hạn bắt đầu và kết thúc kế hoạch là năm ngày, từ ngày mai và đến sinh nhật Hạnh sẽ kết thúc.Và tất cả chạy biến để lo kế hoạch,còn để mình nó ngủ khì ở trong lớp tới trưa thì Death sang gọi nó dậy.
_Hì hì- Death ngóc đầu vào trong lớp thì thấy nó đang ngủ rất chi là ngon lành, đang định kê đầu vào gọi nó thì nó quay mặt sang làm tim Death đập rộn ràng, ôi...cái lông mi cong vút, sóng mũi cao..., làn da trắng mị như da em bé (sữa tắm Johnson baby )... đôi môi chúm chím hồng...,làm Death muôn cằn vào má và hôn nó một cái quá đi.
_Hơ...- cái điện thoại trong túi nó rung lên làm nó tỉnh giấc, Death liền lấy lại bình tỉnh là lòng thì đang thầm tiếc đứt ruột- anh ở đấy lúc nào thế- nó hỏi Death và thò tay vào túc móc điện thoại
_Anh cũng vừa tới- Death cười với nó
_Alô, chuyện gì thế My- nó bắt máy- mai á... ừ cũng được mà, ừ, quyết định thế- nó tắt máy
_Ai thế- Death hỏi nó
_My, mai cô nàng muốn em hộ tống đi mua sắm, kaka bận lo cho Devil rồi- nó trả lời rồi nhảy ra khoác vai Death- đến xưởng của anh để thử mấy món lạ anh vừa chế đi.
_Ok- Death cũng khoác vai nó, hai đứa vui vẻ đi ra chỗ để xe (như vầy mới giống anh em nè). Còn cả đám cứ tất bật loay hoay đủ thứ, nhất là hắn chứ chăm chút chuẩn bị cẩn thận từng chi tiết một vì một niềm tin nó sẽ quay lại với hắn. Nhưng cả nhóm không ngờ rằng, Death cũng đã chuẩn bị kế hoạch tấn công giành lấy trái tim nó từ tay hắn. Đây mới thực sự là một cuốc chiến " Long Tranh Hổ Đấu" đây. Nhưng hiện giờ thì nó đang vui vẻ ở trong xưởng của Death để thử vài món phụ kiện moto để tân trang cục cưng của mình. Công nhận cô nàng hơi bị vô tư dù IQ cao ngất ngưởng.
Một ngày trôi qua thật nhẹ nhàng và vui vẻ đối với nó, nhưng lại đầy mệt mỏi và long lắng khó ngủ đối với một số người nào đó.Tuy nhiên nó cũng đã rút kinh nghiệm không viết nhật kí trong sổ nữa mà nó đã chuyển sang viết trong laptop của mình và đương nhiên là có pass để khỏi ai xem lén. Sau khi viết xong phần nhật ký , nó ngáp dài một cái mệt mỏi một bóng người quen quen chạy trên nóc nhà cạnh nhà nó (hơi dở trong việc nhận dáng người), do không nhìn rõ và tò mò muốn biết chủ nhân của cái bóng đó là ai , nó liền len lén chạy theo sau nhưng nó đã ra trễ vì khi đuổi theo dấu vếch một đoạn nữa thì cái bóng đã mất tích, cái trò thám tử này xem ra không thành công rồi, nó trở về phòng nhưng có một cảm giác khiến nó phải cảnh giác, có tiếng động trong phòng nó... âm thanh gấp gáp truyền đến tai nó, có vẻ người này sợ bị nó phát hiện.
_Này... muốn trộm đồ thì tao chỉ nhà cho mà trộm- nó đáp nhẹ nhàng không tiếng động đằng sau bóng người đang cố lục lọi mấy cái hộc tủ của nó, nó cất tiêng khiến cái bóng đó đứng hình không nhúc nhích và một giây sau đó là cái bóng toan nhảy khỏi cửa sổ để trốn đi- dễ vậy sao- nó cười khẩy nhìn khuôn mặt bịt kín đang chạy ra cửa sổ, nhún người một phát nó đạp một phát khiến tên trộm bay thẳng ra ngoài và đáp một cái bịch xuống nền đường
_Ui da- tên trộm khẽ rên lên
_Coi như giúp mày chút ít đấy- sau này khôn thì biết chừa căn nhà này ra nhé- nó nói vọng xuống cho tên trộm nghe thấy rồi đóng cửa đi ngủ.Tên trộm chạy xe đến một nơi khác:
_Này... ông làm cái quái gì mà Lam quay về nhanh thế hả- Thông quát lên
_Ờ thì chạy có hơi nhanh quá, chắc Lam mất dấu nên quay lại- Nam lè lưỡi
_Grừ, làm bị ăn một cước nghìn tấn của Lam nè, đáp thẳng xuống đất không chút do dự luôn- Thông chưng một cái má bị bầm một bên ra cho mọi người cùng xem khiến cả đám cười ngặt nghẽo.
_Thế anh kiếm ra chưa- Lan hỏi Thông
_Rồi đây, xém chết, hên là Lam để ở nơi dễ tìm- Thông chìa ra cái túi đựng những viên đá hổ phách của DarkMoon kèm với cái mặt nạ của DarkMoon.
_Giỏi, bước đầu của kế hoạch đã xong- Hạnh gật đầu- còn xem biểu hiện của cậu đấy DarkMoon hàng nhái à- Hạnh quay lại nhìn hắn cười mím chi cọp
_Yên tâm, tuy không bằng Lam nhưng tôi cũng đã được huấn luyện nhiều đấy- hắn gật đầu tỏ vẻ tự tin.
_Thế thì từ ngày mai bắt đầu nhé- Lan vỗ bàn- thôi giải tán, Lan buồn ngủ quá rồi
Sau khi cả đám giải tán, hắn ở lại nhìn hai món đồ vật Thông đem về thở dài một cái. Không lẽ chỉ còn cách đối đầu để gây lại sự chú ý cho nó, ngoài ra không còn cách nào khác hay sao.Hắn không muốn đối đầu với nó cả về công lẫn tư, công thì nó và hắn cùng 1 bang, tư thì có ai lại đi đối đầu với người mình yêu chứ hả trời. Thôi thì cứ thử phó mặc cho cái đám lâu nhâu đó một lần xem sao (7 đứa kia là lâu nhâu, há há )
Sáng sớm, vừa thức dậy và ăn sáng thì My đã chạy ào qua nhà nó, thật hiếm thấy khi thấy My tách nhóm với Hạnh và Lan, bởi chỉ cần thấy một nàng là thấy luôn hai nàng kia. Như hôm qua đã hẹn trước, nó hộ tống My hết khu siêu thị này đến trung tâm thương mại khác với một nhiệm vụ duy nhất là xách đồ và gật đầu khi My thay quần áo. Cuối cùng đến 10h trưa My mới tha cho nó ngồi nghỉ ngơi một tí. Quan sát những người qua lại nó thấy một thằng nhóc đang chuẩn bị móc túi của My khi cô nàng đang hăng say lựa đồ ở một hàng quần áo gần đó. Rất nhanh nó bắt được thằng bé.
_ Này nhóc, móc túi là không nên đâu- nó chụp thằng nhóc
_Huhu, tha lỗi cho em đi, nếu em không móc đủ tiền thì đại ca DarkMoon sẽ không cho em tham gia Devil đâu- thằng nhóc khóc nức nở trước mặt My và nó.
_Cái gì- nó quát lớn khiến ai cũng ngoái lại nhìn- đại ca DarkMoon, ai nói với em- mặt nó đằng đằng sát khí
_Dạ là đại ca nói với em, đại ca còn có cả mặt nạ và mấy viên đá khắc chữ DarkMoon như mọi người vẫn hay đồn mà- thằng nhóc nói tiếp
_Lam... chắc có nhầm lẫn gì ở đây- My nhíu mày, chắc là giả danh, DarkMoon rất nổi tiếng mà
_Grừ... nhưng không có nghĩa là có thể lấy DarkMoon ra đi lừa đảo như thế- nó tức giận- em chỉ cho chị biết chỗ đại ca DarkMoon của em đi- nó xoa đầu cậu bé- như thế chị sẽ không giao em cho cảnh sát.
_Chị hứa nhé- thằng nhóc nín khóc
_Ừ , chị hứa mà- nó gật dầu chắc nịch
_Đại ca hẹn em tối nay lấy tiền đủ rồi thì đến ngõ hẻm đối diện để đưa tiền cho đại ca thì đại ca sẽ cho em gia nhập vào Devil- thằng nhóc trả lời
_Thôi em đi đi, nhưng nhớ là đừng móc túi của người khác nữa, không nên đâu- My xoa đầu thằng nhóc còn thằng nhóc gật đầu rồi vội chạy đi- tính sao đây Lam
_My mua đủ đồ chưa, tụi mình về, tối nay Lma sẽ đi xem thử đại ca DarkMoon có tài năng gì- nó đứng phắt dạyvà xách hàng chục túi đồ của My
_Ừ, My cũng mua đủ đồ rồi, tụi mình về thôi- My gật đầu cười và để nó chở về, còn nó thì mong chờ đến tối đê băm vằm cái tên dám giả danh nó.Vừa về tới nhà thì nó đã gặp Death chờ nó ở ngoài cổng
_Death, anh đến nhà em có chuyện gì thế, sao anh không ở nhà học bài- nó nhảy xuống xe
_Anh muốn đưa em đến một nơi , không biết em có rảnh không-Death cười với nó
_Có, nhưng đi tới tối nay thì về nhé, em có công chuyện- nó gật đầu
_ Ừ, anh cũng chỉ cần em đi chung với anh 2 tiếng thôi, sau nó anh cũng phải về nhà học bài mà- Death gật đầu và vỗ vào yên sau chiếc xe của mình- em cất xe ở nhà đi, anh chở em đi cho tiện.
_Ừhm- nó cất cục cưng vào nhà và leo lên xe của Death
_Ôm cho chắc- Death luồn hai cánh tay của nó vào eo mình và phóng xe chạy vọt đi. Đến đài thiên văn Death cho nó xuống- em vào đây- Death kéo nó vào trong, nó phát hiện chỉ có nó và Death.
_Woa....- nó ngước nhìn bầu trời đầy sao mà kính viễn vọng đã thu lại và phóng lên nóc của đài thiên văn
_Lại đây- Death vẫy tay kéo đầu nó vào cái kính viễn vọng- em nhìn thấy cái ngôi sao ở ngay giữa kính và sáng hơn những ngôi sao khác không
_Có- nó gật đầu
_^^, nó tên là Lương Nhật Lam, đây là giấy tờ chứng nhận của đài thiên văn đây, ngôi sao sáng nhất đó thuộc về em- Death chìa cho nó xem một tờ giấy
_Ô... em cảm ơn- nó ôm chầm lấy Death...- anh đúng là người hiểu em nhất mà
_^^, ừhm, thôi , anh định chở em đến đây cho em ngắm vũ trụ mốt chút, còn giờ anh phải về để học bài đây nè- Death hạnh phúc khi được nó ôm lấy như thế, coi như bước đầu trong kế hoạch lấy lòng nó và giúp nó vui lên cũng đã thành công.
_Ưhm, mình về thôi- nó vui vẻ cùng Death đi về nhà, trước khi tạm biệt nó còn hôn lên trán Death một cái để cảm ơn về món quá bất ngờ này.
Đến tối thì nó bước vào con hẻm và thằng nhóc ban sáng đã chỉ cho nó, bước sâu vào trong hẻm ánh sáng càng lúc càng tối đi, đến khi nó nhận thấy có một tên đang ngồi duỗi tay tay để trên đầu gối, mặt đeo mặt nạ y hệt cái mặt nạ của nó khiến nó cảm thấy kì lạ, chắc chắn đây là DarkMoon giả mạo nhưng nó có quen không nhỉ, hình như là có mà cũng có vẻ là không (yêu cầu đi khám mắt giùm).Tuy nhiên nó không quan tâm nữa mà bước tơi gần tên nó.
_Mày là DarkMoon- nó toát ra một thứ sát khí nặng nề nhưng tên kia không trả lời nó mà chỉ gật đầu- đùa... DarkMoon mà phải bắt mấy đứa nhóc đi móc tiền cho mình sao...- nó tức giận lao vào kẻ giả danh.
Nhưng kì lạ là tuy tốc độ tên này không nhanh nhưng lại có thể đoán hết được những đòn tấn công của nó khiến nó khá hoang mang và nó vô tình không biết rằng vì bị đòn tâm lý nên tốc độ nó đã giảm xuống rõ rệt, nhưng đùa giỡn với nó chừng 30 phút thì bỗng một làn khói trắng không biết ở đâu tỏa đến làm nó bị mất hết tầm nhìn và tai nó thì nghe được là tên đó đã chạy đi xa rồi. Tức tối vì không gỡ được cái mặt nạ kia xuống nó trở về nhà với khuôn mặt lạnh như đá. Chợt nhớ đến cái mặt nạ của tên đó, nó lên phòng lục kiếm trong tủ đồ thì cái mặt nạ vào cái túi đá đã không cánh mà bay.
Không lẽ là...- nó chợt nhớ lại tên trộm hôm qua chui vào phòng mình- á... mình đã chủ quan quá rồi- nó ôm đầu và định bụng ngày mai sẽ báo cho mọi người biết để truy tìm cái tên DarkMoon đáng ghét kia. Còn tại POP lại có 8 người tụ họp:
_Này... làm ơn sau này mạnh tay chút đi, biết là lam mạnh thật nhưng không lẽ cậu không đánh được cô ấy một cái à- Thông nhìn hắn
_Xin lỗi nhưng tôi không nỡ- hắn gãi đầu thừa nhận
_Hôm nay Death đưa Lam đến đài thiên văn đấy, lúc về Lam còn hôn lên trán Death đấy và tỏ vẻ rất chi là vui- Hạnh cầm xấp tài liệu báo cáo người lũ đàn em đi theo dõi nó.
_Cái gì....- hắn trợn mắt- lại hôn nữa à
_Làm ơn làm theo những điều bọn này dặn đi- Nam thở dài- Death cũng ra tay nhanh thật đấy
_Tôi biết rồi- hắn gật đầu đồng ý- ngày mai tôi sẽ mạnh tay hơn. Cả đám lại chụm đầu bàn bạc một số điều và dặn dò hắn kỹ lưỡng một số thứ rồi mới chịu giải tán. Chả hiểu bọn này nghĩ gì nữa đây....Lại một ngày trôi qua nhẹ nhàng đối với nó, nhưng cũng lạ, hôm nay nó không gặp hắn, thường ngày hắn hay bám theo nó từ khi nó về nước cơ mà, hay hắn đã có bạn gái mới rồi nhỉ, nó miên man suy nghĩ. Mà thôi, tên đó không là gì của mình cả, đi ngủ cho khỏe... đi ngủ đi ngủ đi ngủ....
(Giới thiệu Doctruyenteen.wapgem.com cho bạn bè để đọc nhiều truyện hay nhé)
Sáng hôm nay là chủ nhật, thế là nó có thể ngủ thêm một chút xíu nữa rồi đến Devil cũng chưa muộn. Đến 9h nó mới chịu lết cái thân ra khỏi cái giường, sao dạo này nó có vẻ hơi bị thảnh thơi nhưng nhớ đến chuyện hôm qua, nó lại bắt đầu nổi máu nóng lên, grừ... sát thủ bậc nhất như nó mà lại bị trộm đồ, biết thế không tha thứ cho cái tên trộm đáng chết đó mà nó sẽ tận dụng làm cái bia cho món vũ khí mới. Haiz... càng nghĩ càng tức... phải đi báo cho mọi người biết là nó bị trộm thôi, hơi bị mất mặt một tí còn hơn là tiếng xấu đồn xa... làm vấy bẩn cái tên DarkMoon là điều nó không muốn chút nào. Phóng xe ra khỏi nhà và bằng cách nhanh nhất nó phóng xe đến POP, nhưng POP đóng cửa, không đùa chứ, POP luôn mở 24/24 cơ mà.
_Alo- nó móc điện thoại và gọi cho Nam- kaka, sao POP đóng cửa thế
_Hả- Nam trả lời nó với vẻ ngạc nhiên- chứ không phải muội kêu bọn này đóng cửa POP một ngày và hẹn cả đám xuống Angel sao
_HẢ... muội nói lúc nào- nó cố lục lại trí nhớ, làm gì có chứ
_Hơ, chứ kaka thấy muội để một lá thư và viên đá của muội cho tên nhân viện giữ cửa nhờ đưa cho bọn này mà, còn bảo là sẽ có nhiều điều thú vị ở Angel
_Quay trở lại POP ngay, em không hẹn mọi người- nó vội vàng cúp máy và cố gắng chạy thật nhanh đến Angel
_Còn lại nhờ cậu, tôi đi đây- Nam vỗ vai hắn
_Ưhm- hắn gật đầu và đeo mặt nạ vào, xung quanh khung cảnh là một bãi chiến trường với bàn ghế đổ nhào, đèn đều bị tắt hết, chỉ còn một cái màn hình lớn trắng và đương nhiên là được nối với cái laptop mà hắn cầm. Hắn bắt đầu ngồi lên một cái ghế ở ngay trước màn hình và chờ nó tới.Còn Nam và một số đứa thì núp ở phía sau "hậu trường" và hồi hộp chờ nó. Ầm... một bóng người dáng mảnh khảnh đạp vỡ cửa Angel, tiến về phía hắn.
_Nhanh thật- My khẽ nói với Nam
_Lại là mày- nó nhìn hắn- dám phá hỏng Angel của bạn tao
_Thì sao- hắn gõ cóc cóc trên máy vi tính và dòng chữ xuất hiện lên màn hình
_Hừm, tối qua tao đã cho mày thoát, nhưng dám trộm đồ và giả danh tao thì tao không thể tha thứ được- nó đã đeo sẵn bao tay và rút sợi dây xích ra- mày sẽ là nạn nhân đầu tiên mở hàng cho cái này (nhớ là cái bàn mở hàng mà ta)
_Trò con nít- hắn gõ tiếp lên bàn phím, nó tung con dao và sợi dây về phía hắn...Keng... âm thanh của hai món kim loại chạm vào nhau.... sợi xích của nó bị đứt rời khiến nó bất ngờ, chính con dao bằng vàng đã cắt đứt sợi dây, bằng cách nào ư, hắn đã dùng một cây gậy làm vật trung gian, khi sợi dây của nó tung tới hắn đã dùng cây gậy chặn đoạn dây chứ không như một số người khi đấu với nó là luôn luôn dùng vũ khí để chặn con dao, đương nhiên là con dao quay đúng một và với sức của nó đã tung ra thì việc con dao chạm ngược sợi dây xích và làm đứt là chuyện dễ dàng.
_Thông minh lắm- Nam gật gù
_Khá lắm- nó mỉm cười, lần đầu tiên nó thật sự gặp được một kẻ xứng đáng là đối thủ của nó, khẽ lột mái tóc giả của mình ra, một mái tóc dài tới tận mắt cá chân đã được tết bím một cách hoàn hào khiến không chỉ hắn mà mọi người đều phải ngạc nhiên kể cả Nam, trời đất ơi... tóc nó dài thế kia, ra trước giờ nó chỉ toàn xài tóc giả thôi sao- bắt đầu đi- nó dùng hai tay mình uốn theo hai bím tóc và lay lay, ánh mắt háo hức như một con sư tử đang rình mồi.
_Được thôi- một dòng chữ xuất hiện trên màn hình, hắn đứng dậy và nhìn nó, hắn cũng đang rất hứng thú, hắn thật sự muốn đấu với nó một trận
_Dùng tóc làm vũ khí, Lam đã đạt đến cảnh giới ấy rồi sao- Thông thốt lên
_Là sao- Lan hỏi
_Sự phụ anh từng nói, một bậc thầy về võ thuật là người có thể dùng chính bản thân mình để làm vũ khí, nó người dùng tay, có người dùng chân, có người dùng móng tay ... nhưng dùng tóc là khó nhất vì nó không cố định như những bộ phận khác, nó mềm dẻo nhưng cũng rất chắc chắn, nhìn tóc Lam đi, đã được tết rất chặt với nhau, như thế sẽ càng chắc chắn hơn nữa... một món vũ khí còn đang sợ hơn cái sợi dây xích đấy, em thử lấy một sợi tóc cứng đâm vào da đi, nếu đâm đúng em sẽ thấy đau nhẹ nhưng em nghĩ sao khi hàng ngàn sợi tóc cùng tới một lực mạnh đâm vào người - Thông khẽ giải thích cho Lan và cả đám cùng hiểu.
_Trận này anh Tú nguy to rồi- Kenvin hồi hộp
Còn nó và hắn bước lại gần nhau, thận trọng từng chút một, nó không còn chủ quan nữa, hắn bước lại gần nó tay rút từ sau lưng ra hai cây kiếm nhìn khá lạ, tuy dài nhưng lưỡi hai cây kiếm lại mỏng và cách mặt kiếm một đoạn khoảng 1cm, để dễ tưởng tưởng thì cứ vẽ một hình chữ nhật dài rồi một đường thẳng chạy song song với hình chữ nhật và đường thẳng và hình chữ nhật nối vào nhau ở đầu và cuối của đường thẳng, song kiếm của hắn chính là như thế và song kiếm này còn rất dẻo nữa.
_Thấy cây kiếm như thế bao giờ chưa, Tú có cây kiếm như vậy à- My hỏi Nam
_Chưa, anh cũng chưa thấy bao giờ- Nam lắc đầu
_Toàn quái thú đánh với nhau- Đạt chậc lưỡi- Nhìn mà học hỏi đi, hô hô
Giờ G đã đến, gần như cùng lúc , nó và hắn lao vào nhau, hắn chém một kiếm vào nó, rất nhanh nhẹn, nó hất một bím tóc uốn một vòng quanh cây kiếm và dùng hai tai xiết chặt bai bên bím tóc....Crắc... keng... keng... cây kiếm của hắn gãy đôi từ chỗ xiết của bím tóc. Hắn kinh ngạc vì sức mạnh của nó, đó là món vũ khí mà hắn đã cố công chế ra lúc đang học hỏi baba nó tại Mỹ, thế mà chỉ với một đòn nó đã làm gãy một cây. Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì hắn thấy một tiếng rít xé gió ngay bên tay, may mắn là hắn kịp cúi đầu xuống bởi cái bím tóc thứ hai của nó đâu có chịu ở ngoan một chỗ mà đã đập tới sát đầu hắn, trúng đòn này chắc hắn die mất.Nhưng đâu chỉ né, hắn đã cúi xuống và chém nó một nhát ngang hông, nhưng ôi thôi cái bím tóc khốn kiếp đã cản được và hắn đành lui lại vài bước. Thực lực đã được xác định rõ ràng.
_Khá lắm, đã tránh được một đòn còn có thể lợi dụng tấn công- nó cũng lui lại
_Quá khen- màn hình lại bắt đầu xuất hiện dòng chữ
_Nhưng như thế là chơi không đẹp- nó bất ngờ lao vào hắn đến gần thì nó xoay một vòng, tay hất bím tóc theo vòng xoay và đạt được một lực mạnh kinh hồn, hắn dùng hết sức lấy thanh kiếm còn lại để chặn đòn của nó thì... Keng..., cây kiếm còn lại cũng đã vỡ vụn, nhưng đã hết đâu...hai bím tóc đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn, nó cũng đã biến đâu mất... hắn thấy lạnh gáy, phản xạ đã nhanh hơn tất cả, hắn dùng hết sức đá xoay về phía sau... và trúng ngay bụng của nó khiến nó tung người lên đứng sát màn hình- không tồi đâu
_...- hắn không dám lên tiếng vì sợ nó nhận ra
_Bang chủ... tại sao cậu lại làm vậy- nó đưa tay ra phía trước, cái mặt nạ hắn đang đeo đã bị nó lấy mất , khuôn mặt trắng bệch và nó chảy mồ hôi đầm đìa bởi lúc vừa nhận ra đó là hắn, nó không tấn công nữa mà bàng hoàng lẫn sững sờ, bị hắn dùng hết sức cho một cú đá , nó đau không chịu nổi và nó cũng tự biết mình đã bị gãy xương sườn rồi chứ không chơi.
_Em...không sao chứ- hắn hốt hoảng chạy đến đỡ nó, dường như đoán được sự việc hắn hoảng sợ tột độ, chứ làm sao mà nó lại không thể tránh được cú đá của hắn chứ.
_Tại sao...- ánh mắt nó ngập tràn nghi vấn dành cho hắn rồi nó từ từ gục xuống, đầu óc nó mờ mịt không xác định được phương hướng nữa, mọi thứ xoay cuồng trong mắt nó và cuối cùng là một màu đen. Nó không còn biết gì nữa cả.
_ Lam, tỉnh lại...-kế hoạch của hắn dành cho nó... đã không thành công, ngược lại còn đem lại tổn hại cho nó, hắn hét lớn đám người ở phía trong- Nam... đưa Lam đi cấp cứu- đầu óc hắn trống rỗng, hắn đã làm gì thế này... giá như lúc ấy hắn không đá về phái sau...không...không, giá như hắn không làm ra cái kế hoạch điên rồ như thế này , đối đầu với nó ư... quá điên rồi... hắn đang muốn điên lên đây... sao lại là hắn làm nó trở nên như thế này...cái ánh mắt trước khi nó bất tỉnh ám ảnh hắn... nó hỏi hắn tại sao, chính hắn cũng đang tự hỏi trong lòng mình... Tại sao?
Còn cả đám còn lại vội chạy ra và đưa nó đi cấp cứu ngay lập tức, ánh mắt sợ hãi hiện ra ở từng đứa, cái trò đùa này giờ phải làm sao đây..., đã quá tính toán của tụi nó, sao tụi nó lại ép hắn đánh nó kia chứ... một trò đùa tai hại không thể tả, tự mỗi đứa trong lòng đều hối hận vì đã lừa nó... và nhất là ép hắn làm nó bị thương.... cầu trời sao cho đây chỉ là giấc mơ,DarkMoon làm sao có thể dễ dàng gục ngã như thế chứ... không bao giờ.Nhưng cái sự thật trước mắt kia là gì đây chứ,nó đang nằm bất động trên tay của hắn , là ảo ảnh ư...có lẽ thế... chắc đó là ảo ảnh mà thôi.


Ấm áp quá, nhưng không phải chiếc giường của nó, mùi oải hương nó hay ướp dưới gối đâu mất rồi nhỉ... nó không nhúc nhích được cơ thể, ai giúp nó với... bàn tay nó sao ấm hơn mọi chỗ khác thế nhỉ... nó muốn nói quá... nhưng sao cổ họng nó lại khô khố như thế này... nó muốn mở mắt ra xem đây là ở đâu... nó khó chịu quá rồi...

..........Cách đây 1 ngày........

_Ai đã làm cô ấy như thế này- Death chạy vội vào trong bệnh viện
_Là tôi- hắn khó khăn nói lên 2 chữ này
_Tại sao... không lẽ vì cô ấy hại người yêu cậu mà cậu lại làm như thế- Death dồn hắn vào tường
_Không phải như cậu nghĩ đâu, có cả lỗi của tụi này nữa- Nam chụp vai Death, mặt cúi gằm
_Cả các người nữa ư... vậy mà là bạn của cô ấy à- Death đẩy tay Nam ra- các người hại cô ấy đến như thế, một cô nhóc thích hoạt động như cô ấy mà phải nằm yên suốt mấy tháng trời thì sẽ như thế nào hả, bạn bè cái quái gì chứ
_Là do tôi- My ngồi phục xuống- sao tôi lại suy nhĩ ra cái kế hoạch đó làm chi kia chứ- Lam ơi...
_Cháu đừng quá khích, bác sĩ đã nói không sao rồi mà- ông nội nó xoa dịu cơn lửa trong người Death, ông cũng đang rất lo lắng cho nó, mắt cứ hướng về phòng hồi sức.
_Nói... các người đã làm gì cô ấy, nói mau- Death hét lớn, Nam đành kể lại mọi chuyện cho Death nghe, Death choáng váng khi nghe Nam nói, người đầu tiên Death đánh không phải hắn mà Nam.
_Anh Nam- My đỡ Nam dậy
_Mày...- Death tức giận không nói nên lời- mày rõ ràng biết DarkMoon quan trọng như thế nào đối với nó kia mà, những người khác mới quen biết Lam thì có thể tha, nhưng mày đã theo lam bao nhiêu lâu nay... tuy tao không biết cô ấy là DarkMoon , nhưng khi nghe cô ấy kể, tao cũng biết Dark và Moon là cái tên không thể xâm phạm, sao mày dám hùa theo lũ này để khiến nó bực bội, chúng mày làm việc này mà có nghĩ đến suy nghĩ của cô ấy không chứ... cứ làm những điều mình cho là đúng thôi sao.
_...- Nam cúi gằm mặt không nói gì, Death đánh cậu không sai, không phải chỉ cần ai **** DarkMoon nó sẽ không tha hay sao, sao cậu không suy nghĩ mà cứ giúp đỡ hắn lấy được tình cảm của nó, sao cậu lại có thể quên mất quy định thứ nhất của DarkMoon :" cho dù là bất kì ai cũng không được làm nhơ bẩn cái tên DarkMoon".
_Cô ấy coi trọng cái tên ấy đến thế sao- hắn thẫn thờ... cái tên mà một nửa trong đó là hắn, sau bao nhiêu chuyện hắn gây ra cho nó, nó vẫn coi trọng cái tên ấy... thế mà hắn thì lại...
_Rất may là mái tóc con bé không bị cắt, nếu không sẽ to chuyện đấy- baba nó cũng đã có mặt khi nghe tin nó bị thương- đó là thứ nó tự hào nhất vì mái tóc đó rất giống mẹ nó
_Mẹ của Lam cũng có mái tóc dài như thế sao ạ- Lan run run hỏi
_Tất nhiên, mẹ của con bé là một thiên sứ đấy- mami nó nói- đó là người chị em tốt nhất của ta, nếu không có sự cố đó, có lẽ Lam cũng đã trở thành một thiên thần.
_Đối với cháu, cô ấy luôn là một thiên thần- hắn đứng phắt dậy, hắn đã làm sai tất cả và từ bây giờ hắn phải chuộc lỗi thôi, không bằng bất cứ cách hoặc kế hoạch nào cả, hắn sẽ dùng tất cả tình cảm của mình để bù đắp cho nó, dù có bị nó tránh xa ra ruồng bỏ... hắn nhất quyết sẽ cứ làm. Đôi cánh của thiên thần đã gãy ư, hắn sẽ tìm một đôi cánh mới cho thiên thần vậy.
_Thì sao chứ hả- Death nắm cổ áo hắn- biến đi, đừng làm phiền Lam nữa, cô ấy đang cố gắng xóa bỏ cậu trong trái tim cô ấy và giờ cậu đã giúp cho cô ấy xóa sạch cậu rồi đấy.
_Không- hắn đẩy Death ra- là tôi làm cô ấy bị thương, chính tôi sẽ chăm sóc cô ấy, dù cố ấy có xóa tôi đi rồi, tôi vẫn sẽ khiến cho cô ấy nhớ lại tôi, cậu hãy lo về học hành cho đàng hoàng... ngay từ bé, chúa đã cho cô ấy thuộc về tôi, cậu không biết sao, tôi và cô ấy đã có đính ước từ lâu rồi
_...- mắt ông nôi Lam long lanh thấy rõ, phải rồi... đây là người chồng mà ông luôn muốn kiếm cho đứa cháu gái cưng của mình, gục ngã mà vẫn tiếp tục có thể đứng dậy ngay, ông bước tới và nắm chắc tay hắn- mọi việc trông chờ vào cháu đấy
_Vâng ạ- hắn cúi đầu thật thấp trước mặt ông nội của nó, thật là may mắn khi ông vẫn luôn ủng hộ hắn, thế là hắn cố thêm hy vọng rồi
_Nên là bây giờ , cháu hãy chuẩn bị để chăm sóc Lam khi nó ra khỏi phòng hồi sức nhé- mami nó cười hiền lành- còn không mau đi chuẩn bị quần áo đi
_Để tôi giúp cậu- Nam vội chạy đi, My, Hạnh, Lan, Đạt , Thông, Kenvin cũng ảnh hưởng theo tinh thần của hắn , cả đám quyết tâm sẽ chăm sóc nó thật đàng hoàng để chuộc lỗi.
_Được, lần này cậu thắng rồi đấy- Death bỏ đi..., tai sao hắn lại được sự ủng hộ của mọi người, còn cậu thì sao chứ... tình cảm của cậu dành cho nó đâu thua kém hắn chứ
_Này cháu- ông nội Lam gọi Death- ông biết là cháu có tình cảm với Lam, nhưng hơn ai hết, ông tin chắc rằng cháu gái mình thì ông hiểu rõ nhất nên là... Lam ngay từ đầu đã chọn Tú rồi và Lam sẽ không thay đổi đâu cháu à, có thể Tú quen cô gái khác nhưng trong lòng cháu gái của ông... hình tượng cậu bé Dark sẽ luôn là lớn nhất
_Tại sao chứ ạ- Death bức xúc
_Vì Dark đã đem Moon ra khỏi bóng tối của tâm hồn, thời cơ ấy chỉ có một người chộp lấy được, và người đó không phải và cháu mà là Tú, nếu cháu là Dark thì người Lam quan tâm chắc chắn sẽ là cháu- ông lắc đầu nhìn chàng trai trẻ trước mặt
_Cháu hiểu rồi- Death buồn bã quay bước.

............Hiện tại..........

_Nước- nó đã mở mắt ra được rồi, mọi thứ đều trắng xóa, nhưng có một cái đầu màu đen... nó cố gọi cái đầu đó đi lấy nước cho nó, nó khát ...khát lắm rồi. Cái đầu đó chợt ngóc dậy... một gương mặt quen thuộc nhìn nó cười rạng rỡ
_Em tỉnh dậy rồi- hắn đang ngủ gục thì bật dậy- em khát nước à, để anh đi lấy cho- hắn mừng rỡ chạy đi lấy nước cho nó, từng muỗng một hắn cẩn thận đút vào miệng nó , đến khi hết một ly nước nhỏ hắn cầm bàn tay của nó và xoa xoa vào má của mình
_....- từng giọt nước được đưa vào cơ thể như giúp nó hồi tỉnh, mọi chuyện nó đã nhớ lại khá rõ, nhìn thái độ của hắn dành cho mình nó thấy sao tim mình hình như ấm lại, nó khẽ nói- Lam bị gãy mấy cái xương sườn (há há, câu hỏi hay nhất trong ngày, vẫn còn bình tĩnh vậy sao)
_Xin lỗi- hắn cúi đầu trán áp vào tay nó rồi ngóc đầu dậy- anh làm em...
_3 cái phải không- nó mỉm cười với hắn- xem ra phải nằm viện lâu rồi đây
_Sao em biết- hắn ngạc nhiên (tớ cũng ngạc nhiên), sao nó biết là gãy 3 cái chứ..., hắn chưa kịp nói mà
_Lúc bị thương thì nghe trong người nghe 3 tiếng nên biết- nó cười khì- Lam nằm đây lâu chưa
_Một ngày rồi đấy- hắn trả lời- em đói chưa, em ăn cháo hay là uống sữa đây
_....- nó nhìn hắn lòng buồn không tả được- sao Tú lại giả danh DarkMoon- nó hỏi ngay
_Là do kế hoạch cuả tụi này- My mừng rỡ chạy đến bên cạnh nó- bọn này đã không suy nghĩ gì đến Lam mà chỉ lăm lăm làm theo những gì đã lập trong kế hoạch
_Là sao- nó khó hiểu, sao lại có kế hoạch ở đây. Sau khi trình bày sự việc một cách rõ ràng, mắt nó mở to không thể tả được, vừa tức vừa buồn cười, nó là loại người muốn chiếm được tình cảm thì phải đối đầu như thế sao.
_Nhưng khi nghe Death nói Lam rất coi trong cái tên DarkMoon, mình thấy hối hận quá- My buồn bã
_Tú ở đây rồi ai quản lý Devl- nó hỏi
_Là Nam, Thông, Đạt thay anh để anh đến chăm sóc em- hắn giải thích
_Nhưng mà... thằng nhóc đó là em của Kenvin nên Lam đừng sợ cái chuyện này bị người ngoài biết, thằng nhóc nghe lời Kenvin đóng kịch với Lam đấy.
_Đó là lý do vì sao My kéo Lam đi mua sắm á- nó sững sờ, trời ạ... nó bị qua mặt từ đầu đến cuối, véo mặt My một cái rõ đau- Hứa...sau này không được làm thế nữa.
_Ừ...có chết My cũng không dam làm như thế nữa- mắt My rưng rưng, sao nó dễ dành tha thứ cho My thế chứ, phải nhéo thêm mấy chục cái, hay giận My vài ngày đi, chứ làm thế này càng làm My ấy náy hơn thôi
_My, ra ngoài chút đi- hắn khẽ gọi My
_Ừ- My đành bước ra ngoài
_Anh muốn nói với em tất cả từ sau lễ hội khiêu vũ cho đến bây giờ, em như thế này rồi cũng không đi đâu được, có thể nghe anh nói được không- hắn nhìn nó với đầy vẻ chờ mong
_Nói gì, sau những điều cậu gây ra cho Lam- Death bước vào và cười với nó- em tỉnh lại rồi hả
_Ừhm- nó gật đầu- sao anh không đi học, em không thích anh vì em mà nghỉ học đâu
_Hì, anh đến thăm em một tí là đi ngay mà- Death đặt lên bàn gần giường nó một bó hoa oải hương
_Cảm ơn anh, vẫn là Death hiểu em nhất- nó mỉm cười và khẽ với tay bẻ lấy một bông, ôi mùi hương quen thuộc, nó cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều
_Còn giờ thì anh đi học- Death bước ra khỏi phòng nhưng cậu rất buồn, nhìn vẻ mặt của nó, cậu đoán được nó vẫn chứa xóa hắn ra khỏi trái tim được, có lẽ đúng như ông nói, ngay từ đầu nó đã chọn hắn mất rồi.

_Tại sao em thích hoa oải hương đến vậy- hắn nhìn nó đang cười với mấy bông hoa mà phát ghen, gì chứ, xem hoa hơn người sao
_Mẹ Lam... tên là Oải Hương- nó hít hít- phiền Tú kiếm cho Lam cái bình để cắm vào nhé, chứ để như vầy hoài thì hoa héo hết mất
_Biết rồi- hắn chạy đi ngay, haha... đùa, đem so sánh hắn với mẹ của nó ư, đương nhiên là mẹ nó thắng rồi, thôi thì rút kinh nghiệm...sau này cứ tặng nó hoa oải hương là được rồi.
_Con khỏe hơn chưa- baba vừa nghe điện thoại báo tin của hắn thì đã lập tức vào thăm nó ngay- sát thủ kiểu này có ngày chết sớm đấy con gái
_Baba này, chính baba đã kêu là cấm con làm sát thủ còn gì, con cái tên đệ tử thứ 6 của baba làm như mất cái sợi dây xích yêu quý của con rồi- nó lườm baba
_Haha, dù sao đó cũng là đồ chơi của con thôi mà- ông khẽ vuốt mái tóc nó- con thật sự giống mẹ con quá đấy, chỉ có cái tính là không giống thôi
_Mami- nó nhìn thấy mami nó bước vào, bà mang cho nó một nồi cháo
_Chà ,cái cảm giác này quen quen nhỉ, y như lúc con luyện tập rồi bị thương, mâm cũng nấu một nồi cháo cho con- bà múc chào ra một cái chén rồi đút cho nó- há miệng ra nào con gái
_Ầm...- nó vui vẻ ăn món cháo ngon lành mà mami đã nấu cho nó, xem ra bị thương vậy cũng sướng, đỡ phải chạy lung tung mà còn được mọi người quan tâm nữa. Đến đêm khuya nó thấy hắn vẫn ở với nó- Tú, sao không về đi, Lam ở đây một mình được mà
_Anh muốn chăm sóc em mà- hắn búng vào mũi nó, haiz....hôm nay mọi người đến thăm nó mãi làm hắn chả nói gì với nó được- em có muốn ăn gì không
_Thôi, khuya rồi, Lam cũng không đói- nó lắc đầu, thật tình ở một chỗ với hắn thế này làm nó hơi lo lắng... nó chẳng biết đối xử với hắn như thế nào, ai dà... thật là khó nghĩ, trời ạ, giá như nó lanh như My có phải hay không, khéo léo chuyển ứng xử, còn nó và hắn hiện giờ thì đang rơi vào thế bí, im lặng hoàn toàn chả ai nói với ai câu nào cả.
_Em có buồn ngủ không- hắn nhìn nó
_Chưa- nó lắc đầu mắt hướng ra cửa sổ ngắm mặt trăng
_Vậy chúng ta nói chuyện một chút được không- hắn khẽ ngồi xuống và nắm tay nó, thấy nó không trả lời, hắn nhìn sang thì thấy nó đã ngủ mất rồi, trời ạ... thế mà kêu không buôn ngủ- chúc em ngủ ngon- hắn hôn lên trán nó và gục mặt ngủ luôn nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay nó.
_Haiz....- chờ đến 15 phút sau thì nó mở mắt ra và thở dài, định rút tay lại và nó nhận ra là hắn cũng chưa ngủ khi còn nắm chặt hơn khi nó có ý định rút tay ra
_Anh biết là em chưa ngủ- hắn nói vọng lên- khi nào em đồng ý nghe anh giải thích thì nãy nói với anh nhé, anh biết em vẫn chưa tha thứ cho anh, nên anh sẽ chờ, còn bây giờ thì em ngủ đi , cũng khuya quá rồi
_...- nó không nói gì, giờ nó bối rối biết mấy.... nó tự hỏi lòng sẽ cho hắn một cơ hội chứ, nhưng hắn quá nổi trội... nếu tha thứ cho hắn rồi hắn lại một lần nữa làm nó đau thì nó biết sao đây, nó ghét và sợ cái cảm giác ấy kinh khủng. Suy nghĩ làm nó mệt mỏi và ngủ luôn, sáng hôm sau nó thức giấc...cũng thật khó chịu khi phần bụng không cử động được, nhưng nó quyết định phải tập chân tay một tý chứ nhỉ, đang định co một chân lên thì tay hắn chặn ngay lại... oài... hắn tỉnh ngủ lúc nào thế chứ
_Chịu khó đi em, chứ cử động phần dưới sẽ làm cho xương lâu lành đấy- hắn dỗ dành nó, haiz... thì đành phải chịu chứ sao bây giờ, nhưng đột nhiên hắn lại đấm bóp chân cho nó (sướng chưa)- như vậy sẽ đỡ hơn chứ
_Hơ... không cần đâu- nó lắc đầu và nhúc nhích hai cái chân
_Yên nào- hắn giữ hai chân nó lại- em khoái đánh nhau đến thế mà giờ phải nắm một chỗ như vầy chắc khó chịu lắm nhỉ, phải chi lúc đó anh không đá thì hay
_Haiz..., cũng có một lần Lam cũng phải nắm mấy tháng như thế này- nó nhớ lại
_?? là lúc nào- hắn thấy nó bắt đầu chịu nói chuyện với hắn, một dấu hiệu đáng mừng đây (không nói với ông thì biết nói với ai bây giờ)
_Lúc ở Mỹ luyện tập, baba bắt trèo bằng tay không lên một mõm đá ở gần bang Alaska, mà bang đó chỉ toàn là tuyết với băng, lạnh cóng- nó kể- nhưng mà đang leo gần tới đỉnh rồi thì ngay trên đỉnh xuất hiện một con gấu bắc cực, baba và 2 anh phản ứng không kịp, còn nó thì cào tay Lam khiến Lam rơi tõm xuống biển
_Rồi... rồi sao- hắn thấy nó bình tĩnh kể lại mà toát mồ hôi
_Rớt rất đẹp, bị kẹt phần trên ở trên tuyết, còn phần dưới ngâm dưới nước lạnh, đến lúc mọi người tới cứu thì nữa dưới bị liệt vì đóng băng quá lâu, đến mấy tháng trời mới bình phục mà, cứ tưởng đi xe lăn rồi- nó chỉ tay lên miệng rồi gật gù khiến hắn thấy thất đáng yêu
_Kể về lúc em ở Mỹ đi- hắn chống tay nhìn nó đợi chờ
_Làm gì?- nó hỏi lại
_Thì cảm thấy thú vị thôi mà- hắn mỉm cười-không kể được sao
_Không- nó quay phắt đi- đó là bí mật luyện tập , không nói được, baba sẽ la- nó thành thật
_Hơ, anh cũng là đệ tử của baba em chứ bộ- hắn nói tiếp- cái hôm ở trong hẻm anh tránh được hết đòn của em là do baba em đã chỉ vẽ cho anh đấy. Và cái lúc em ở Mỹ, mami em có thâu lại buổi ăn cơm ấy đấy, nên anh biết tỏng em suy nghĩ gì mà.
_Ngoài cách đó ra thì không còn cách nào à- nó hỏi hằn, thế mà nó cứ tưởng hắn lại tự nhiên mà đi guốc trong bụng của nó dễ dang như thế
_Nhưng như thế cũng chả được gì, cứ tưởng nắm được em trong lồng bàn tay rồi thì em lại thoát ra ngay- hắn nhớ lại cái màn biểu diễn kinh hoàng của nó dành cho cái bàn hắn ngồi
_Hai người nói chuyện xong chưa- Death bước vào với khuôn mặt đầy khó chịu- anh nấu cháo cho em nè- Death múc cháo cho nó
_Ha... cảm ơn anh- nó quay lại nhìn Death, cái ánh mắt khác hẳn khi nó nhìn hắn, Death có thể nhận ra ngay, sao nó lại dễ hiểu đến vậy chứ, tình cảm như thế nào thì ánh mắt hiện rõ thế ấy
_Cậu ra ngaoì chút đi, tôi có chuyện riêng muốn nói với Lam- Death ngồi xuống cạnh nó, còn hắn đành bước ra ngoài nhưng vẫn he hé cửa để nghe lén (cắt tai hắn đê)- anh có chuyện muốn nói
_Anh cứ nói đi - nó gật đầu và mỉm cười
_Ngày mai anh sẽ đi du học, thật sự ba mẹ đã bắt anh đi lâu lắm rồi, nhưng vì có chuyện nên anh mới ở lại đây và đó chính là lý do duy nhất- Death thổ lộ- đó chính là vì em, nếu anh biết em sang Mỹ thì anh đã đi theo em rồi, anh cứ ở đây để chờ em trở về.
_Hả...- nó đang suy nghĩ lời của Death
_Ngốc- Death cốc đầu nó- em luôn thông minh trong mọi việc trừ tình cảm Lam à, anh yêu em.
_....- nó thật sự choáng, cái thì đây, Death... người mà nó luôn coi là anh trai bây giờ lại quay sang yêu nó, không phải là mới đây mà là lâu lắm rồi, không lẽ nó ngốc đến nỗi mà không nhận ra hay sao- nhưng...
_Anh biết, em chỉ xem anh như anh trai, anh biết rõ điều đó- Death rầu rĩ- khi nghe em nói em bị Vô Tình phản bội, tim anh đau biết mấy, sao hắn lại may mắn đến thế chứ, tại sao Dark không phải là anh mà lại là hắn.
_Em...- nó nhìn Death như thế lòng nó tự cảm thấy mình có lỗi vì đã quá vô tâm và vô tư tiếp xúc với Death khiến Death phải như thế này
_Em không cần nói gì đâu, không phải lỗi ở em, anh thích em từ khi em đánh bại anh, rồi anh hoàn toàn ngã gục trước thái độ của em...tuy em là DarkMoon nhưng em vẫn ngây thơ lắm Lam à- Death thở dài- em chỉ có kĩ năng và đầu óc thôi, còn về ứng xử và cảm nhận tình cảm thì em vẫn là con số không- Death đọc được suy nghĩ của nó và sợ nó sẽ cắn rứt lương tâm vì cậu- anh đến đây để nói hết lòng mình thôi, anh biết lòng em sẽ không thay đổi, mãi mãi là như thế, bởi đó mới là Lam anh quen biết.
_Ngày mai anh sẽ đi à- nó cố lấy bình tĩnh để hỏi Death
_ừ, nên hôm nay anh đến tạm biệt em đây- Death hôn lên trán nó- Tạm Biệt!!!- Death quay ra khỏi cửa- tạm biệt cô nhóc, mãi mãi anh sẽ không bào giờ quên em, Lam à... em biết không , anh cũng rất giống em đấy- Death nghĩ thầm là lặng lẽ bước đi.

_Hai người nói chuyện gì thế- dù hắn đã nghe được tất cả nhưng cứ thấy nó thẫn thờ mãi nên hắn đành đánh thức nó vậy
_Death nói không sai, giá như anh ấy là Dark thì hay biết mấy- mắt nó rưng rưng- nếu anh ấy là Dark thì mọi chuyện sẽ khác... mình cũng không cần phải khổ sở như thế này
_Em nói gì thế hả- hắn giữ chặt hai cái vai của nó- anh rất mừng vì mình là Dark, em có hiểu không hả, đừng vì lời nói của tên đó mà lay động chứ
_Không đúng sao- mọi bực tức ức chế bao nhiêu lâu nay của nó như một quả bom bổ chậm đang cháy âm ỷ, chính Death tạt thêm xăng cho tất cả nổ tung- nếu là Death thì anh ấy không có bạn gái khác mà vẫn chờ Lam suốt 2 năm trời dù biết Lam chỉ coi anh ấy là anh trai, Death cũng sẽ biết tốt xấu chứ không yêu mù quáng, nếu là Death thì cũng không hạ nhục cái tên DarkMoon như thế, nếu là Death thì anh ấy sẽ không làm Lam bị tổn thương đến như thế này
_Anh...- hắn không nói nên lời, nó không nói sai một chút nào cả- nhưng Death đã đi và cậu ấy cũng không phải Dark, anh mới chính là Dark mà em chờ mong- hắn khẳng định với nó một lần nữa
_Phải... Tú là Dark, nhưng Tú đã quên mất lời hứa khi xưa của Dark và Moon và tuy đã ngỏ lời với Lam nhưng Tú vẫn còn tình cảm với Băng, thậm chí Tú vẫn có thể bôi bác cái tên DarkMoon một cách dễ dàng và nhất là nhờ Tú mà Lam phải nằm đây suốt 3 tháng nữa- nó gạt hai tay của hắn ra- thà rằng Lam không biết Dark là ai, một thời gian nữa Lam cũng sẽ quên Dark và tiến đến cùng Death, không phải mọi chuyện tốt hơn hay sao.
_Không tốt- hắn nắm bàn tay của nó- như thế thì anh sẽ phải làm sao, nhưng chắc chắn em sẽ biết Dark vì ông nội cũng sẽ nói với em thôi.
_Đã biết, nên bây giờ mới thê thảm như vầy- nó thở dài
_Nghe đây-hắn nhìn thẳng vào mắt nó- đã có lúc anh đã bối rối khi phải chọn em và Băng, nhưng ngay khi thấy em biến thành một DarkMoon lạnh lùng và không thèm để tâm đến anh nữa thì tim anh đau biết mấy.
_Thì sao chứ- nó cũng nhìn hắn
_Lúc đó anh đã suy sụp, nếu không đọc được những dòng nhật kí của em, làm sao anh biết tâm tư của em hả, nhờ những dòng nhật kí ấy nó giúp anh có thêm hy vọng để được em tha thứ- hắn nói tiếp- ngay khi xác định được tình cảm của mình, Băng chết anh cũng chằng coi ra gì nhưng Death lại quay trở về một DarkMoon anh biết sao lại dễ dàng cho Death hôn đến thế kia chứ
_...- nó lặng im nghe hắn nói
_Em có biết lúc đó anh hận không thể dùng danh nghĩa bạn trai để đấm Death một phát- hắn mỉm cười- và anh cũng phát hiện ra tình cảm của cậu ta dành cho em cũng không thua kém gì anh cả- hắn móc ra một tờ giấy chứng nhận ở đài thiên văn- biết cậu ta đặt tên em cho một ngôi sao, anh cũng làm một cái cho anh, ở cạnh ngôi sao của em đấy
_...- nó cầm tờ giấy và nhìn thấy rõ hai đốm trắng rất sát nhau
_Này... do một ngôi sao đã có tên em rồi nên anh không thể xin một ngôi sao cho em được- hắn khều nó- nhưng anh vẫn hơn tên kia, tên đó không biết gần ngôi sao còn một ngôi sao nữa chưa được đặt tên. Trên trời anh và em đã không xa nhau được thì bây giờ ở đây cũng thế, em không rời xa anh được, anh đã giữ chặt lấy em rồi đấy, ngoan ngoãn mà ở cạnh anh đi. Anh...Yêu...Em...- hắn bất ngờ hôn nó
_Hơ...- nụ hôn ấm áp, sao không đắng như trước đây nữa, nó nhắm mắt và tận hưởng nụ hôn nhưng ầm... cái cửa phòng bệnh mở ra rất mạnh và đập vào tường, nó và hắn cùng giật mình nhìn về một hướng.E hèm, một đám người bị đổ nhào ở ngay trước cửa gồm: Nam, My , Thông, Lan, Hạnh, Đạt, Kenvin, cộng thêm nữa là có ông nội, baba , mami, ba hắn và mẹ hắn thì đứng mé ngoài nhìn nhau cười tủm tỉm.
_Haha, cứ tiếp tục, xin cứ tự nhiên- cả đám đồng thanh rồi vội vàng chạy bắn dép vì nhìn thấy hắn đang tức giận
_Aiss... cái tụi này- hắn gãi đầu , đang lúc cao trào thế mà lại bị phá hỏng, thật là tức điên lên được.Hắn đành ra ngoài và đóng cửa lại, lần này là khóa bên trong luôn.
_Phì...- nó bật cười nhưng khuôn mặt thì càng lúc càng đỏ hơn, hắn nói yêu nó đấy... thôi thì cứ thử đặt niềm tin vào hắn một lần nữa xem sao
_Cười gì hở-hắn lại tấn công đôi môi nó thật lâu- nghe này... không được rời xa anh - đương nhiên là lần này hắn không bị phá nữa (khóa cửa rồi, phá bằng niềm tin). Còn nó thì bối rồi gật đầu.
Sinh nhật Hạnh quyết định hoán lại vì muốn nó lành vết thương rồi mới tổ chức, 3 tháng nó được hắn chắm sóc đến từng chút một đến nỗi ai cũng nghĩ nó là con gái hắn chứ không phải bạn gái, lâu lâu nó còn được hắn đưa ra ngoài trên xe lăn (cũng biết cảm giác ngồi trên xe lăn rồi sao). Đến khi nó xuất viện và trở về nhà thì nó vui không thể tả, hắn đã dọn sang ở chung với nó luôn:
_Ngày mai là sinh nhật Hạnh tổ chức, chiều anh đi mua quà với em nhé- nó đang làm bữa sáng cho hai đứa
_Anh biết rồi, em làm món gì thế- hắn ôm nó từ phía sau cằm để lên trên vai nó- anh đói, sau này em nấu cho anh ăn thôi đừng nấu cho tụi lâu nhâu kia (ích kỉ)
_Sắp xong rồi- nó cười- em không nấu thì bọn họ có tha cho anh không hở- nó mở nắp nồi bưng ra hai cái thố cơm, một cái nhỏ cho nó và một cái to cho hắn ngoài ra còn có một dĩa xà lách trộn thật to
_Món gì đây em- hắn mở nắp, khói bốc lên nghi ngút
_Cơm, một lớp cơm phái dưới, 1 lớp trứng cà hồi, một lớp thịt bằm xào trên cùng là trứng đà điểu , sau đó đem hấp lên- nó giải thích
_Nhiều thứ vậy cơ á- hắn trố mặt rồi múc một muỗng ăn thử- ngon thật nha, à có cái này hay lắm nè- hắn nhìn nó
_Chuyện gì vậy anh- nó cũng bắt đầu ăn
_Gần đây... có một đám mới nổi lên gây sự với Devil hoài thôi- hắn nhìn nó đầy ngụ ý
_Thật hả- mắt nó sáng không thể tả, ối trời ơi 3 tháng nắm viện nó còn chưa được động tay động chân với ai đây này- thắt bím cái đã
_Thôi đừng- hắn cản- em lấy đồ chơi của em thôi, tụi nó không đến mức em phải dùng tóc đâu, cứ xõa ra cho đẹp- hắn rất thích mài tóc dài của nó, óng mượt và bây giờ hiếm ai có được, hắn thích nhất là lúc My đem tóc nó ra búi lên rồi cài trâm giống như cổ trang ý nhìn không khác gì tiên nữ làm mắt hắn nhìn mãi không rời được
_Ưhm, cũng được- nó gật đầu, ăn sáng xong 2 đứa cùng nhau đến trường, đây là ngày đầu tiên nó đi học trở lại . Vừa nhìn thấy nó, cả đám đàn em cúi chào nó và rất vui vẻ. Bước vào lớp thì nó đã thấy cả bọn đang bàn chuyện tổ chức sinh nhật của Hạnh, nó cũng thích thú tham gia, một buổi học thật là vui. Đến chiều thì nó đã có mặt tại POP- cái nhóm mà anh nói đâu
_À... tí sẽ tới bây giờ, vừa mới thách đấu với Devil tại POP mà- hắn chợt nhớ ra điều gì đó- cậu chuẩn bị thật kĩ vòng ngoài nhé- hắn nói với Nam
_Biết rồi- Nam mỉm cười
_Này , cho mượn chỗ một tí- nó khều tên phục vụ rượu- tôi muốn tự pha- nó cầm đồ nghề lên và bắt đầu lắc rượu trông không khác gì dân chuyên nghiệp
_Em còn biết cả cái này nữa à- hắn hứng thú nhìn nó biểu diễn- cho anh một li đặc biệt
_Đây- nó đổ một loại cooktail màu đỏ tươi như máu và đẩy về phía hắn- thử đi
_Máu à- tuy hỏi thế nhưng hắn vẫn tỉnh bơ nhấm nháp- ô... lạ, anh chưa uống loại này bao giờ
_Tất nhiên, em pha mà- nó tiếp tục làm một ly cho mình khiến tên nhân viên quầy rượu nhìn theo động tác pha rượu của nó một cách đầy ngưỡng mộ.Khoảng 15 phút sau nó nghe thấy âm thanh động cơ xe, khoảng 20 chiếc moto đang đậu trước cửa POP
_Tới rồi đấy- hắn mỉm cười dắt nó ra ngoài, gần 40 tên đang đứng dàn thành hàng với một tên to con đứng đầu.
_Mày là Vô Tình, sao chấp nhận lời khiêu chiến của tao mà còn dắt bạn gái theo làm gì, định xài mỹ nhân kế à, trông cũng ngon đấy...- tên cầm đầu nhìn nó đầy vẻ thèm thuồng nhưng có một tên khác chạy tới và ghé tai nói với thằng đứng đầu một điều gì đó- à... ra cô gái xinh đẹp này là DarkMoon sao, thật không ngờ đó.
_Hừm... hắn khó chịu với ánh mắt săm xoi của tên cầm đầu nhìn nó, nó là của hắn, không ai được giành với hắn cả- tụi nó là của em đó
_Ưhm- nó gật đầu , trong túi móc ra một sợi dây dài chừng 5 mét, hai đầu có đính hai lưỡi dao một cái đen thui còn một cái thì có màu trắng bạc, nó đã đổi đồ chơi vì món cũ bị hắn làm hư rồi còn đâu
_Chịu khó làm DarkMoon vui vẻ một tí nhé- Nam lên tiếng thì nó mới phát hiện Nam đã bố trí 500 tên đàn em trong Devil bao quanh POP- không cho bất kì tên nào chạy thoát
_Vâng- 500 tên dạ ran theo hiệu lệnh của Nam
_Tụi bay xem bọn tao là đồ chơi hay sao- thằng đứng đầu tức giận
_Không... chỉ có mỗi tao mà thôi- nó quay sợi dây xích tạo thành vòng tròn , âm thanh rít gió khiến hắn cũng phải rùng mình một cái , hắn khẽ thương hại mấy chục con mồi của nó, nó lao vào xử từng tên chứ không xử một lượt như những lầm trước, ấy thế mà chưa đến 10 phút nó đã xử lý xong khiến cả đám suy nghĩ : có phải chị Lam vừa mới từ bệnh viện ra không nhỉ.- chưa đã...- nó bĩu môi
_Được rồi-hắn xoa đầu nó- mới xuất viện, đừng hoạt động quá sức, không nên
_Biết rồi- nó tiu nghỉu rồi dường như nhớ ra điều gì đó- á... phải đi mua quà cho Hạnh... quên mất rồi- nó lôi hắn đi thật nhanh khỏi POP.

Đến sinh nhật của Hạnh... cả đám làm một bữa tiệc thật linh đình và cực kì vui vẻ. Nhưng đến ngày hôm sau khi nó vừa thức dậy thì không thấy hắn đâu mà có một bức thư để ở trên bàn, bức thư vỏn vẹn 6 chữ:" anh vắng mặt trong 1 tuần", Haiz... thật không biết hắn lại làm trò gì đây. Thế nhưng... có vẻ như lời trong tờ giấy đã không được thực hiện, đã hơn 1 năm rồi nó không thấy hắn đâu cả, bama hắn cũng không biết hắn đã đi đâu, nó lo lắng trong lòng không thể tả, hắn đã đi đâu kia chứ, đã bảo là một tuần , nhưng sao đã hơn một năm rồi, không lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì rồi sao.
_Phù...- ngồi phịch xuống một cái ghế tại POP, thở dài một cái, nó vừa xử lý thêm một bọn

*********
_Nhóc con- Death bước vào POP, đã hơn một năm cậu đi du học nhưng mọi tin tức của nó cậu đều biết rõ và cậu cũng biết hắn đã mất tích nên cậu quay về đây mong sẽ chiếm lại được trái tim của nó.
_Sao anh lại ở đây - nó ngạc nhiên nhìn Death
_Quay về đây, mong em chó anh một cơ hội, Vô Tình đã mất tích, có thể hắn cũng đã chết rồi, không lẽ em cứ mãi mãi nhớ về hình bóng của cậu ta sao
_Cái gi- nó hét- anh ấy chưa chết, anh nghe rõ chưa- nó tức tối đi vào phòng riêng mà chỉ có thẻ đen mới có thể vào được, suy nghĩ lời Death nói mà nước mắt nó trào ra và thiếp đi trpng mỏi mệt.
_Này... đừng có tán tỉnh bạn gái của tôi- hắn bước vào trước sự sững sờ của mọi người, trông hắn bây giờ đã cao hơn rất nhiều nhưng phong thái cao ngạo vẫn không thay đổi gì là mấy
_Anh Tú- Kenvin ôm chầm lấy hắn- bao lâu nay anh ở đâu thế hả, làm chị Lam vừa buồn vừa lo
_Lam đâu- hắn mỉm cười và hỏi Kenvin
_Đang ở trong phòng VIP ấy, để tránh cái mỏ độc cái này này - Kenvin chỉ vào Death
_Em... tỉnh lại - hắn lay lay người nó
_Hơ...- nó tỉnh dậy, cố dụi mắt thật kĩ , có phải nó nằm mơ hay không nhỉ, nó nhéo hắn một cái
_Ai đau... em làm gì thế- hắn xoa xoa tay
_Không phải mơ- nó thốt lên, tiếp đó nó đấm vào bụng hắn một cái khiến hắn la làng- cái tên chết tiệt kia- nó quát- suốt một năm trời nay anh mất biệt ở đâu thế hả- nó đá hắn thêm mấy cái nữa còn hắn thì nằm yên chịu trận.
_^^, này nhóc con,lại đây- hắn kéo nó lại- anh đã làm cái này cho em- hắn đeo vào ngón áp út của nó một chiếc nhẫn- cái hạt pha lê này ở trong có 1 mảnh đá mặt trăng , anh nhờ người làm thử nhưng bị hỏng và nát vụn hết, nên suốt 1 năm nay anh đã kiếm một mảnh đá mặt trang này cho em đây
_Hơ...- nó nhìn chiếc nhẫn miệng không thốt nên lời.
_Làm vợ anh nhé- hắn hôn lên trán nó
_Em...Đồng Ý- nó hạnh phúc không thể tả, vì nó mà hắn đã phải tốn bao nhiêu thời gian mới làm ra được chiếc nhẫn này cơ chứ- anh có đau lắm không- nó xoa xoa người cho hắn
_Không đau- hắn ôm chặt lấy nó- anh cảm ơn em- hắn dắt nó ra ngoài, mọi người đã có mặt đông đủ khi nghe Kenvin báo tin- bây giờ anh em có thể gọi cô ấy là bang chủ phu nhân được rồi- hắn giơ cao bàn tay đeo nhẫn của nó, POP như vỡ òa, tụi đàn em thì reo hò vang dội, cả đám bạn thân thì vây quanh chúc mừng cho 2 đứa, Death đành mỉm cười chấp nhận dù rất đau lòng.

....... 7 năm sau.........

_Mama... con nuốn giỏi võ như mama- một cô bé ôm chầm lấy nó
_Hả.... sao con lại đòi học võ, con gái thì đi học múa đi- hắn trợn mắt
_Vì anh Khải- cô bé chỉ vào một thằng nhóc đang vui vẻ trong vòng tay của Nam và My- anh Khải trong lớp cứ ăn hiếp con, con phải trừng trị anh ấy
_Đúng đúng- ông nội của nó xoa đầu chắt của mình
_Mama sẽ dạy con- mắt nó sáng rực
_Em... cho anh xin, một Nhật Lam cũng đã đủ chết anh rồi giờ thêm một Nhật Mai nữa chắc anh sớm qua bên kia mất- hắn ôm đầu nhìn hai mẹ con.
_Chết anh chưa...- nó hôn vào má hắn rồi cười tươi, giọng cười của một thiên thần hòa vào trong gió và bay đi rất rất xa.

--------------------------------THE END--------------------------------------

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!