Khoa đi ra khỏi căn nhà, từ đó về thành phố cũng mất khoảng 30 phút đi bộ. Suốt quãng đường đó, trời nắng như thiếu đốt nhưng Khoa lại không cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ dây thần kinh của cậu đã không sức để cảm thấy mệt mỏi nữa. Khi vào nội thành, hòa trong dòng người đông đúc. Nhiều người đã giật mình quay lại nhìn Khoa. Người thiếu niên này đã gặp phải chuyện gì mà dáng vẻ như cái xác không hồn??
Khoa chỉ đi như một xác sống. Đôi mắt vô hồn hướng ra khoảng không vô định. Qua ánh mắt ấy không ai có thể biết cậu đang nghĩ gì. Chỉ có thể nói cậu đã gặp phải chuyện kinh khủng.
Bỗng cậu đâm sầm vào ai đó. Cậu ngã xuống và người đó cũng ngã theo. Ngồi trên nền đất bỏng rát, Khoa không hé ra một chút đau đớn hay bất mãn nào. Chỉ ngồi đó như một con búp bê vô tri. Ngươi kia cũng không kêu đau hay gì hết. Trên mặt chỉ là cái nhíu mày. Phủi tay đứng dậy, người đó nhìn Khoa thật lâu, sau đó cất tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Đứng dậy đi! Tôi sẽ không đỡ cậu.
Lúc này, Khoa mới từ từ ngẩng đầu lên. Thật đẹp! Có lẽ từ "đẹp" chỉ dành cho những người trưởng thành nhưng vẻ đẹp của cô bé này hoàn toàn vượt qua giới hạn của "xinh xắn". Dưới cái nắng gay gắt của bang California, làn da cô bé lại trắng như bạch ngọc lại có vẻ mỏng manh như thể chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn phơn phớt hồng. Mái tóc đen buộc lệch làm cô bé có vẻ nghịch ngợm. Nhưng đôi mắt lại tương phản với kiểu tóc. Đôi mắt bạc lạnh lẽo xoáy sâu vào tâm can cậu làm cậu có chút bối rối. Không hiểu tại sao cậu lại ngoan ngoãn đứng dậy, đối mặt với cô bé.
Thấy Khoa đã đứng dậy, An không nói không rằng thản nhiên đi qua cậu. Bỗng nhiên Khoa nắm tay kéo An lại. Cậu không biết tại sao cậu lại làm như thế. Chỉ là cậu muốn có chút dây dưa với cô bé này. An không quay người lại, chỉ lãnh đạm nói:
- Tôi chỉ không muốn người ta đi qua lại tưởng tôi bắt nạn cậu. Giờ thì cậu đã đứng lên rồi. Bỏ tay tôi ra!
Khoa vẫn không chịu buông tay. Nếu người ngoài không hiểu chuyện lại nghĩ đôi bạn trẻ này sắp sửa chia tay. An khó chịu nhíu mày:
- Cậu không hiểu tiếng anh??
- Tên em là gì? Tôi là Mike.
- Chỉ là người qua đường không cần thiết phải để lại tên tuổi. Nếu tôi và cậu gặp lại lần 2 thì tôi sẽ tự nói. Còn bây giờ buông tay tôi ra!
Khoa buông tay. An một thân ảnh le lỏi bước đi trên con phố dát nắng vàng gay gắt. Khi An đã khuất dạng trong dòng người tấp nập, trên môi Khoa hé lên một nụ cười. Dường như cái cảm giác hoang mang khi đã giết người kia tan biến hư không. Giờ đây trong đầu cậu chỉ còn duy nhất suy nghĩ đó là muốn tiếp cận cô bé này.
Để tiếp cận được An, Khoa còn khổ sở hơn theo dõi đối tượng nữa. Cậu học miệt mài ngày đêm đến mức suy nhược để có thể vào được trường An theo học. Nhưng những nỗ lực học hành, nỗ lực gây ấn tượng của cậu lại chỉ có thể đổi lại cái liếc mắt vô tình của An. Trong một lần tình cờ cậu nghe An nói rằng cô căm thù mafia, cô hận mafia. Khoa run rẩy dựa vào tường. Cậu không biết tại sao An lại ghét mafia đến vậy. Cậu đau lòng ngộ ra rằng thế giới của cậu và An rất khác biệt. Nhưng Khoa từ trước đến giờ đâu phải người dễ gục ngã. Chính cái hoàn cảnh sống khắc nghiệt của cậu đã đào tạo cậu thành con người kiên cường đến mức đáng thương.
Khoa đến gặp bố nuôi của cậu - trùm mafia khét tiếng:
- Bố già, con muốn rút ra khỏi băng. Con không muốn trở thành mafia. Không muốn giết người nữa.
Người đàn ông Khoa gọi là bố già ấy trên gương mặt lãnh khốc nở một nụ cười lạnh lẽo:
- Vì sao?
- Con.....con không thể nói! - Khoa lúng túng. Cậu không thể nói là vì An được. Cuộc sống của An sẽ gặp nhiều nguy hiểm chỉ vì một câu nói của cậu
Nét cười trên gương mặt người đàn ông càng đậm làm Khoa rùng mình:
- Con đừng tưởng ta không biết trong cả tháng qua con đã cái gì! Theo đuổi một con bé sao? Con trai ta biết yêu rồi sao? Con vì con bé đó mà muốn rút khỏi băng?
Khoa run rẩy. Không phải vì cậu sợ người đàn ông này mà cậu sợ An xảy ra bất trắc:
- Bố đã làm gì cô ấy?
- Ta chưa hề động đến một sợi lông tơ của con bé. Chỉ là điều tra chút thân thế thôi!
- Con mong bố chấp thuận!
- Muốn ta chấp thuận? Được thôi!
Khoa còn chưa kịp vui mừng thì lập tức đã trở nên lo lắng, nghiêm túc hỏi lại:
- Điều kiện của bố là gì?
Một tràng cười rộ lên:
- Vẫn là con trai hiểu ta nhất! 10 năm. Con chỉ cần phục vụ cho ta 10 năm. Vào sinh nhật lần thứ 24 của con, ta và con sẽ không còn bất cứ quan hệ nào cả.
Khoa gật đầu quả quyết:
- Được!
Mười năm có đáng là gì. Chỉ cần có thể ở cạnh An, không phải là hạng người cô ghét thì 20 năm cũng không thành vấn đề.
- Nhưng con cũng có điều kiện. Hãy để con bảo vệ cô ấy. Dù chỉ là âm thầm.
- Được! Từ mai con phải học để trở thành một sát thủ hạng nhất và không được gặp con bé đó nữa.
Khoa nở nụ cười ảm đạm:
- Có lẽ em ấy còn không nhớ mặt con!
Bỗng nhiên người đàn ông đó thấy được khí chất trên người cậu con nuôi. Loại khí chất của bậc đế vương. Ánh nắng gay gắt chiếu vào làm trên người Khoa như tỏa ra ánh hào quang. Ông biết, chàng thanh niên 14 tuổi này nhất định có thể làm việc lớn.
Từ đó, gương mặt An trong Khoa chỉ còn là ký ức đã nhạt nhòa phần nào. Cậu nhớ nhất là đôi mắt bạc lạnh lẽo nhìn như muốn xuyên thủng đối phương. Nay đã gặp lại, cô vẫn như 4 năm trước, lạnh lùng, kiêu ngạo. An đã mất đi vẻ ngây thơ thay vào đó là vẻ đẹp lạnh giá, thanh tao, thoát tục. Chỉ là đúng như Khoa nghĩ, An không hề nhớ mặt cậu.
*****
Trong khi đó, trong phòng An xảy ra cuộc đối thoại trong im lặng. Hòa mở miệng gọi hai tiếng "tiểu thư" làm An ngạc nhiên định lên tiếng. Hòa đặt ngón trỏ giữa môi ra hiệu cô im lặng rồi dùng ngôn ngữ hình tượng nói sơ qua cho An.
"Tôi là Hòa. Tôi theo lệnh chủ tịch đến đây chăm sóc cho cô. Bây giờ mọi người đang rất lo lắng. Trên người tôi có cài hệ thống định vị, cô sẽ rất sớm được cứu thôi. Ông Minh dặn cô cứ ở đây chờ đừng có bất kỳ hành động nào hết."
An gật đầu, không có bất cứ phản ứng nào với thông tin vừa nhận được. Hòa ngạc nhiên. Quả thực rất giống phong thái của ông Minh: Dù trời có sập cũng tuyệt đối không thay đổi sắc mặt.
- Không có việc gì nữa, cô ra ngoài đi!
Hòa cúi đầu rồi đi ra. Khi cánh cửa đã đóng, An thở dài một hơi. Cô thật sự rất nhớ mọi người. Nếu bây giờ vì sự xuất hiện của Hòa mà cô trở nên khẩn trương gấp gáp, chẳng phải bọn chúng sẽ nghi ngờ sao? Vậy nên cứ lãnh đạm như vậy tốt cho cô và Hòa.
*****
- Sao? An bị bắt cóc rồi?? - Quang và Huy tròn mắt trước thông tin vừa nhận được.
- Có biết ai làm không? - Ngọc quan tâm hỏi. Giờ đây Ngọc đã không còn thành kiến với An như trước nữa. Nghĩ lại cô cũng thật trẻ con khi ghen tuông với An như thế. Giờ chẳng phải rất tốt đây sao? Quang cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của cô. Mặc dù cậu nói sẽ rất lâu để quên được An và sẽ cố yêu cô. Chỉ cần cho cậu thời gian. Chỉ cần có vậy thôi, Ngọc cũng đã mãn nguyện rồi.
Ngọc Linh gật đầu:
- Là ông anh giám đốc tập đoàn The Best đó, nhưng không đủ bằng chứng buộc tội.
- Bị bắt bao lâu rồi? - Huy hỏi. Giọng nói có chút lo lắng nhưng bây giờ đối với cậu An chỉ là một người bạn. Có lẽ tình cảm cậu giành cho An trước đây chỉ như cơn cảm nắng. Đến rất nhanh mà đi cũng rất lẹ. Bây giờ cậu thực sự rung động trước một gương mặt khác, một tính cách khác. Cô nàng với nét cười rạng rỡ, vẻ đẹp như thiên thần thuần khiết không vướng bụi trần, tính cách năng động bát nháo, giọng nói trong trẻo nhí nhảnh - Vũ Ngọc Linh.
- 3 ngày! Đây, kế hoạch là thế này. - Bốn người chụm đầu vào nhau thì thầm - Một mặt bác Minh cài người vào The Best nhưng cố tình cho thằng cha đó biết để hắn tưởng hắn dắt mũi được tiền bối. Mặt khác, bác cài người dưới thân phận thấp kém lại bị câm vào nơi đang giữ chị An. Kế hoạch là làm theo những gì giám điệp bên The Best báo về. Càng loạn lên càng tốt để bên chị An dễ hành động.
- Người của J.A.M với Chim Ưng gộp vào bằng 1/3 cái thành phố này rồi còn phải có sự giúp sức của bọn này sao? - Ngọc thắc mắc
- Bạn của chị An loạn càng làm tên đó đắc chí chứ!
- Được rồi! Để anh thông báo với Mai Anh một tiếng.
Quang toan đi thì một giọng nói chen vào:
- Không được! Tuyệt đối đừng cho Mai Anh biết.
Quang quay lại, Quân vừa bước vào lớp. Nhìn thấy cậu bạn 3 ngày không gặp nhưng sự vui vẻ của Quang lại bị chuyện khác chiếm chỗ:
- Tại sao?
- Vì Mai Anh cũng bắt cóc An.
- Không thể nào! Cô ấy rất tốt mà!
- Tốt thì sao? Biết người người biết mặt không biết lòng. Lần bắt cóc An lần trước do Hà Mai Linh đại tiểu thư tập đoàn Mine ra tay. Cô ta lại là em họ của Mai Anh, rất kính trọng chị cũng như rất nghe lời Mai Anh. Tôi đã hỏi, Mai Anh cũng đã thừa nhận. Mai Anh đã không còn là Mai Anh chúng ta biết nữa rồi. Hoàn toàn biến chất.
- Tôi thực cũng không ngờ..... - Quang bị shock nhẹ, giọng nói ngập tràn thất vọng.
*****
Quân ngồi trong xe, tay xoa xoa thái dương đau nhức, nhớ lại cuộc trò chuyện với Mai Anh cách đây không lâu.
Chương 36
Một buổi sáng mùa đông rét lạnh, toàn trường AQ đang đắm chìm trong tiếng giảng bài của thầy cô. Tiếng giảng văng vẳng giữa không gian rộng lớn làm nó trở nên mơ hồ, như thực như ảo.
Trên sân thượng lồng lộng gió, có hai thân ảnh một trước một sau nhưng đều chung một điểm là hướng mặt về phía ánh dương tròn đỏ không hề ấm áp. Người con trai ngũ quan hài hòa, tinh tế nhưng lại lạnh lùng đến ớn lưng, thân hình cao lớn, không vạm vỡ nhưng cũng không mảnh khảnh, mái tóc đen dài hơn gáy phiêu tán trong gió mang theo vẻ tà mị chết người. Người con gái đứng đằng sau lại mang vẻ đẹp dịu dàng, ôn nhu. Gương mặt xinh đẹp, thanh thoát, dịu dàng như minh nguyệt. Thân hình mảnh mai đứng giữa gió lộng càng thêm nhu nhược. Hình mẫu con gái này là hình mẫu làm trỗi dậy bản năng bảo vệ của bất cứ người con trai nào. Nhưng có lẽ chàng trai trước mặt cô là ngoại lệ. Cậu lạnh lùng quay lưng đi, giọng nói lãnh đạm hòa vào trong gió, thổi từng chữ đến tai cô:
- Là em làm đúng không?
Mai Anh chột dạ. Quả thực là Quân đã đoán ra. Cô không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng cậu bằng ánh mắt u buồn, cô liêu. Nhận ra sự im lặng kéo dài, Quân kiên nhẫn hỏi lại:
- Có phải em là một trong những người bắt cóc An?
- Phải thì sao mà không phải thì thế nào? Trong lòng anh mong câu trả lời là phải hay không phải? - Mai Anh nở nụ cười ảm đạm, làm bầu không khí càng thêm phần nặng nề.
- Anh mong là không!
- Nhưng thật tiếc, đã làm anh thất vọng rồi! Phải, em là một trong những người bắt cóc An, thậm chí còn là chủ mưu.
Quân khẽ rùng mình một cái, cậu xoay người đối diện với Mai Anh, đôi mắt nâu lạnh lẽo nhìn thẳng vào đôi mắt nai xinh xắn nhưng chứa đầy đau thương kia. Không hề rung động, cậu lạnh lùng hỏi:
- Vì sao?
- Vì sao?! - Mai Anh nở nụ cười trào phúng, giọng giận dữ hét lên - Còn không phải vì anh sao? Vì cớ gì anh lại yêu An? Em đây này, em yêu anh từ lâu rồi, em là thanh mai luôn quấn quýt với trúc mã là anh, vậy mà anh không hề động lòng với em, lúc nào cũng lạnh lùng, khi em khóc chỉ xoa đầu an ủi như em gái. RỐT CUỘC LÀ VÌ SAO ANH YÊU AN CHỨ KHÔNG YÊU EM?
Tiếng hét của Mai Anh vang vọng trong không gian, hòa vào trong tiếng gió rồi mất tích không còn dấu vết. Ngực phập phồng thở hổn hển. Đến khi bình tĩnh lại thì phát hiện ra gương mặt đã đẫm nước mắt. Quân nhìn Mai Anh thật lâu, rồi từ từ phun ra bốn chữ:
- Không thể rung động!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Mai Anh. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nhận những câu nói còn tàn khốc hơn thế này. Nhưng mà tại sao tim vẫn đau thắt lại, co rút từng hồi làm cô đến hô hấp cũng có chút khó khăn. Mai Anh cười, nụ cười ảm đạm thê lương:
- Chính vì anh không thể rung động nên em muốn giữ anh cho riêng mình cho đến khi nào anh không thể sống thiếu em mới thôi. Nhưng anh lại yêu An, một khi của riêng bị người khác cướp mất, cảm giác phẫn nộ lên đỉnh điểm thì còn nghĩ đến hậu quả sau này sao?
- Anh không phải vật sở hữu của bất kỳ ai. Nếu có thì chỉ có một mình Hoàng Linh An thôi!
Mai Anh lại cười, cười điên dại, cười như mất thần trí. Gương mặt xinh đẹp biến dạng, nụ cười trở nên méo mó khó coi, cô ngồi bệt xuống mặt đất bụi bẩn, lạnh lẽo. Từ cười, biến dần sang khóc. Từng giọt nước mắt như hạt trân châu rơi xuống. Có lẽ đây đã là cực hạn của đau khổ mà Mai Anh có thể chịu đựng được.
Quân nhìn Mai Anh, một tia thương cảm hiện lên nơi đáy mắt, sau đó vụt tắt rất nhanh. Cậu lạnh giọng nói:
- Lần này anh sẽ bỏ qua, nhưng chỉ cần biết em thông đồng với hắn lần nữa, anh sẽ không thương tình mà tha thứ đâu. Em vẫn biết rằng, động vào người của Vũ Anh Quân này sẽ có kết cục duy nhất: Sống không bằng chết.
Mai Anh ớn sống lưng ngẩng mặt lên nhìn gương mặt như trạm trổ của ai đó, không nói câu nào, để mặc cậu lạnh lùng bước qua mình.
Anh đã bỏ rơi em, em cũng giống như người sống mà không có linh hồn. Không có linh hồn chỉ có thể là ma quỷ, mà ma quỷ có gì mà không dám làm?!
*****
Quân thở dài như tiếc nuối cho một tâm hồn trong sáng, thuần khiết.
Anh đã cho em cơ hội, tại sao em lại gạt nó đi cơ chứ?!
Kể từ lúc An bị bắt cóc cũng được gần 1 tháng.
Cô luôn tự hỏi Hòa đã đến đây cũng được một khoảng thời gian rồi. Chắc chắn họ đã xác định được vị trí của An từ lâu. Vậy tại sao không cứu cô luôn mà để cô ở đây gần 1 tháng??
Nhưng An lại không có ý trách móc vì cô biết, họ làm việc luôn luôn có lý do.
Dù sao thì những ngày buồn chán quanh quẩn với bốn bức tường của An có vẻ như dần có chiều hướng tốt lên.
Hòa với An mặc dù giữ nguyên ở quan hệ chủ tớ nhưng hai người đều hiểu đối phương rất mạnh, ở cạnh nhau luôn có cảm giác an toàn.
An cũng cảm thấy cô đã thay đổi ít nhiều. Lần đầu tiên trong 4 năm, An không hề khó chịu khi có người luôn dính lấy cô như hình với bóng. Cũng là lần đầu tiên cô thấy sống một mình thật tẻ nhạt.
Lần đầu tiên, An thấy cuộc sống của cô rất rất vô vị.
Điều làm An ngạc nhiên là Mai Anh cũng bị bắt cóc.
Vào một buổi sáng, An vừa tỉnh dậy đã thấy Mai Anh nhàn nhã ngồi trên bàn đọc sách. An kinh ngạc không thôi. Hỏi thì Mai Anh nói cô cũng bị bắt cóc, có lẽ Đăng cũng định dùng Mai Anh để tăng uy hiếp với Quân.
Nói An không nghi ngờ thì là nói dối, nói An nghi ngờ thì cũng không hẳn. Nếu thật sự như lời Mai Anh nói thì Đăng quả là một tên đại ngu ngốc. Trong 4 tập đoàn J.A.M, Chim Ưng, Phillas và The Best thì The Best là tập đoàn yếu nhất. Động vào tập đoàn song sinh đã đủ thảm vậy mà còn thêm Phillas. Chẳng lẽ Đăng thật sự muốn The Best phá sản, bản thân cùng người thân bơ vơ không chốn dung thân??
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng An luôn tâm tâm niệm niệm rằng Mai Anh là một cô gái tốt. Mai Anh rất quý cô nên sẽ không nói dối cô đâu. Do đó, An liền vứt ngay cái nghi ngờ đó ra sau đầu, vui vẻ mà ở chung với Mai Anh.
Hiện tại, Mai Anh nói cô sẽ cải trang thành Hòa ra ngoài thám thính. An khó hiểu hỏi:
- Tại sao chị lại không để Hòa đi?? Cô ấy là vệ sĩ, được đào tạo về lĩnh vực này nên tất nhiên sẽ làm tốt hơn chị.
Mai Anh cười nhẹ:
- Chị có việc muốn tìm hiểu.
An gật đầu không chút nghi ngờ mà đồng ý.
Mai Anh tự nhủ, cô không thể nói cho An biết cô đi gặp Đăng để nói thông tin cô thu được trong mấy ngày qua.
*****
Tại phòng giám đốc tập đoàn The Best.
- Cô nói sao?? Người mắc câu là tôi?? - Đăng giận dữ gằn giọng
- Không sai. Cô nàng câm lại không biết chữ đó là Hòa - vệ sĩ của Hoàng Anh Minh, cô ta giả vờ chỉ để anh đưa cô ta đến chỗ của An. Nói không chừng bây giờ bọn họ đang đến biệt thự bãi biển để cứu An rồi.
Đăng nắm chặt tay kìm chế lửa giận. Gân xanh trên đầu nổi lên, mặt đỏ gay như kẻ say rượu:
- Vậy tại sao còn đưa Luci vào The Best làm gì chứ??
- Tôi không biết vì sao nhưng chắc chắn anh bị chơi một vố rồi và còn rất đau nữa chứ! - Mai Anh nở nụ cười nửa miệng
- Cô câm cho tôi!!! - Sau đó Đăng rút điện thoại - Khoa, cậu đang đâu?? Về biệt thự, đem con bé An đó ra đây cho tôi. Nếu kháng cự, đánh cũng không sao!!
Trong điện thoại, tiếng Khoa đều đều lạnh lùng:
"Muốn ra khỏi biệt thự bây giờ còn khó lên lên trời đấy!!"
- Ý cậu là sao?? - Đăng rùng mình với ý nghĩ trong đầu
"Hoàng Anh Minh, Vũ Anh Nam, Vũ Anh Quân, một cô gái cùng với khoảng hơn 200 vệ sĩ đã ở đây rồi." - Ngừng một lát, bổ sung thêm "Xung quanh biệt thự"
Chương 37
Đăng run run cúp máy, cứ đứng trời trồng với những suy nghĩ bay tứ tung trong đầu. Đến khi Mai Anh gọi lớn, hắn mới giật mình quay về thực tại, gọi điện cho thư ký:
- Luci, chuẩn bị cho tôi máy bay trực thăng. Mau lên!!! Còn nữa, cô chính thức bị đuổi việc!!
"Tôi vốn đâu có làm việc cho anh!! Xin thông báo rằng, những việc tôi làm cho The Best chỉ góp phần làm sụp đổ nó thôi!! Bây giờ tôi sẽ làm nốt việc của một thư ký The Best: Giám đốc, những vụ mà anh uy hiếp các cổ đông một vài tập đoàn để bán cho anh cổ phiếu với giá rẻ tôi đã thu thập bằng chứng xong. Chỉ cần tôi đem những bằng chứng này ra tòa soạn báo thì đảm bảo The Best sẽ phá sản, anh sẽ bóc lịch trong tù sớm thôi"
Luci giọng đều đều không có nửa uy hiếp nhưng lại làm Đăng chân tay bủn rủn. Hắn chạy nhanh ra bàn thư ký trước cửa phòng. Như thể đoán ra việc Đăng đang làm, Luci cười lạnh:
"Khỏi tìm!! Tôi đang trước tòa soạn báo lớn nhất nước Information."
- Cô muốn gì?? - Đăng bất lực ngồi xuống sàn.
Lần đầu tiên Mai Anh thấy một người tự cao tự đại, kiêu ngạo khinh người như Đăng lại có vẻ thảm hại thế này.
"Tôi không muốn gì hết, người muốn là ông chủ của tôi cơ!! Tôi đã chuẩn bị trực thăng, hãy về đó mà xem, mọi người đang đợi anh đấy!!"
Đầu óc Đăng trống rỗng nghe tiếng tút ngân dài. Bỗng hắn bật dậy, chạy lên sân thượng. Ở đó, trực thăng đã chờ sẵn. Đăng cùng Mai Anh leo lên trực thăng rồi bay về hướng biệt thự bãi biển.
*****
Tại biệt thự bãi biển
Xung quanh ngôi biệt thự cơ man toàn người với người. Trên nền cát trắng nhuốm màu vàng nhàn nhạt của nắng là một vòng tròn đen khịt. Trên tay mỗi vệ sĩ đều có một khẩu súng ngắn. Ông Minh nhìn kỹ đánh giá Khoa một lượt. Ông cảm thấy khuôn mặt này có phần quen quen:
- Tôi hình như đã gặp cậu!!
Khoa nãy giờ cùng Quân chiếu tướng nhau không dứt nhưng rồi cũng chuyển ánh mắt sang nhìn ông Minh rồi nhàn nhạt đáp:
- Mỹ, 4 năm trước.
Cuối cùng ông Minh cũng nhớ ra. Đây chẳng phải là cậu bé ngày nào cũng theo An từ xa. Khi ông biết liền nghi ngờ mà điều tra cậu. Thân thế mafia của Khoa làm ông lo lắng cho An và cử vệ sĩ đi cùng. Nhưng ngoài dự đoán của ông, mỗi khi An gặp nguy hiểm thì cậu bé ấy lại đến cứu. Cũng nhờ đó trong 4 năm sống ở Mỹ, An không bị bắt cóc nữa.
Ông Minh cười lạnh:
- Lâu rồi không gặp, sát thủ bậc nhất - Khoa - thuộc băng của ông trùm Viễn.
Mọi người nghe ông Minh nói, sửng sốt không thôi. Trước mặt họ là người nổi danh ở giới ngầm khi mới 18 tuổi. Đẹp tria, máu lạnh, vô tình, vô tâm, vô luyến, ra tay nhanh gọn không hề có sai sót. Là cánh tay phải của Viễn. Chỉ là tại sao một người như vậy lại làm việc cho Đăng??
Quân dường như mất kiên nhẫn với cuộc trò chuyện không đâu này, lạnh giọng hỏi:
- An đâu??
- Yên tâm, cô ấy vẫn an toàn!
Quân kiên nhẫn hỏi lại:
- An đâu??
- Cậu nghĩ uy hiếp được tôi?? Xét về khả năng bắn súng chắc chắn cậu không bằng tôi.
- Nhưng xét về võ thuật chắc chắn anh kém tôi thập phần. - Quân cười lạnh - Còn chưa kể, sát thủ bậc nhất thì sao?? Một họng súng có thể đấu lại 200 họng súng sao??
- Thử sẽ biết!! - Chính Khoa cũng hiểu nếu thật sự cậu phải đấu súng với 200 người cùng một lúc, tỉ lệ sống sót nhất định chưa đến 1% nhưng lòng tự cao không cho phép nói ra những suy nghĩ ấy.
Trên bầu trời nghe tiếng phành phạch của trực thăng, gió từ cánh quạt thổi tung cát làm mọi người nhất thời không thể mở nổi mắt. Khi trực thăng đáp xuống, Quân thất vọng tràn trề khi nhìn Mai Anh bước ra cùng Đăng. Sau đó rất nhiều oto cùng moto đến. Những gương mặt dữ tợn dần tản ra bao vây người của ông Minh. Đăng cười tự đắc, hắn đã phải thỏa thuận mượn thêm người với Viễn. 300 chẳng lẽ lại không thể ăn nổi 200.
Đăng dần tiến vào nơi Khoa đang đứng, cười gằn:
- Hoàng Anh Minh, ông chơi vố này quả là đau đó.
Không đợi ông Minh mở miệng, Dung đã nhún vai nói:
- Tại cậu nghĩ có thể xỏ mũi tiền bối thôi. Hóa ra là tự làm nhục mặt mình. - Đoạn cười đểu làm Đăng sôi máu nóng - Số 36 lại đòi đứng trước số 3 sao?? Nực cười mà!! Thế mới nói bộ não thiếu nếp nhăn không nên đối đầu với những bộ não lớn!!
(Số 36 với số 3 Dung nói ở đây ý chỉ thứ tự tập đoàn thế giới)
Đăng mất hết bình tĩnh, rút súng chĩa thẳng vào Dung vẫn chưa thôi cười đểu. Nhất loạt 20 người đang chĩa súng về phía bọn mafia lập tức quay lại chĩa súng vào Đăng:
- Nào!! Chết thì cùng chết!! - Dung lớn giọng nói
Đăng hiểu tính mạng mình đang không mấy khả quan có thể giữ. Tốt nhất là không nên manh động. Thu súng lại, còn chưa kịp thở thì một cỗ hàn khí lạnh lẽo đến bức người tỏa ra làm sống lưng ai nấy đều bất giác rợn lên một cái.
An bước ra từ biệt thự cùng Hòa đi theo bảo vệ. Đăng cũng nhìn ra rồi. Cô gái câm vô học có gương mặt thanh tú nhưng lúc nào cũng ăn mặc quê mùa giờ giống một vệ sĩ thực thụ. Bộ đen bó cùng khẩu súng ngắn trong tay, gương mặt lạnh lùng khác hẳn vẻ mặt sợ sệt hắn thường thấy. Khoa cũng tự hỏi khả năng quan sát của cậu quá non hay diễn xuất của Hòa quá đạt. Trong thời gian qua, cậu không có một điểm nghi ngờ Hòa, bị dắt mũi mà không hề hay biết. Quả thật những kẻ làm việc cho ông Minh toàn người tài lại rất mực trung thành. Có lẽ bởi ông Minh là một người đáng để gửi lòng trung thành.
An liếc nhìn Đăng một cái lạnh thấu xương:
- Anh vừa chĩa súng vào ai đấy??
Đăng có dự cảm không lành, bất giác run lên một chút. Chưa kịp nói gì đã thấy An xoay người đá hậu vòng, gót giày in không thương tiếc vào má hắn. Đăng lảo đảo ngã xuống, cảm giác mặt như muốn vỡ ra, đau đến choáng váng. Nhất loạt tất cả 500 khẩu súng đều lên đạn. Hòa chuyên nghiệp lập tức dí súng vào thái dương Đăng. Lạnh giọng nói:
- Không muốn nó chết thì bỏ súng xuống!!
Tất cả nhìn Đăng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo rồi quay sang nhìn Khoa đứng bất động nãy giờ.
- Được, muốn oán trách thì oán đàn em của mày ấy!!
Súng từ từ lên đạn cạch một tiếng. Lúc này Đăng vừa mới hoàn hồn thì hoảng hốt nhận ra hoàn cảnh của mình. Cuống quýt hét lên:
Tất cả 300 người không cam lòng thả súng xuống. Từ trước đến nay, theo Viễn chưa bao giờ bị lâm vào hoàn cảnh bị uy hiếp như thế này. Trong đầu của 300 người đều tặng Đăng 2 chữ: Vô dụng.
- Đá tất cả qua đây!! - An nói
Vậy là nghiễm nhiên người của ông Minh được mỗi người 2 khẩu súng, còn thừa gần 100 khẩu đều bị rút đạn rồi thả xuống biển tránh việc bọn chúng có đạn dữ trữ.
Khi bọn chúng lần lượt bị trói lại, Quân chạy đến cạnh An, gắt gao ôm cô vào lòng:
- An, em không sao chứ? Có bị thương không??
An mở to mắt ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh trong mắt nổi lên tia ấm áp, vỗ vỗ lưng trấn an Quân:
- Không, em không sao hết!!!
Sau đó, đẩy Quân ra, An đến trước mặt Mai Anh đang bị trói ngồi trên cát. Cô nửa quỳ khẽ hỏi:
- Chị.....thật sự, rất ghét em sao??
Trong giọng nói nhẹ nhàng đó có cả đau xót cùng thất vọng. Nhưng khi lọt vào tai Mai Anh lại trở thành giọng điệu khiêu khích. Mai Anh nhếch môi nói:
- Ghét?? Không hề! Tao hận mày!!
Một cảm giác chua xót dâng lên. An nhắm mắt ức chế khóe mặt trực nhòe lệ. Mai Anh là một trong số cực ít người làm An có cảm giác tin tưởng. Vậy mà Mai Anh nói hận cô bằng ánh mắt tràn ngập ý thù hằn. Giọng nói dịu dàng trong trẻo lại gằn lên đầy tức giận. An bỗng chốc không muốn tin tưởng vào bất kỳ ai nữa.
An toan đi thì Mai Anh hỏi:
- Mày biết từ khi nào?
Hiểu việc Mai Anh nói đến, An quay người đi đáp:
- Vừa mới.
- Nói dối!! Vừa mới biết mà mày không ngạc nhiên hay có gì muốn hỏi tao sao??
- Điều tôi muốn biết chẳng phải đã hỏi rồi sao?? Tôi và chị không còn gì để nói nữa!!
Ông Minh hiểu, An một khi nói với giọng điệu lạnh lùng bất cần này thì dù Mai Anh sống hay là chết, An cũng không quan tâm.
Mai Anh thì ngày càng khâm phục cái vẻ lạnh lùng, bình thản trước tất cả mọi chuyện của An. Bị người bán đứng mà nét mặt vẫn lạnh như tờ tiền polime. Đồng thời cái dáng vẻ ấy cùng làm Mai Anh ngày càng chán ghét An vạn lần.
Ngoài mặt An lạnh lùng là thế nhưng trong lòng giông bão đang không ngừng gào thét. Ông Minh định ôm cô con gái bé bỏng vào lòng nhưng An lại đẩy ông ra, nặn ra mộ nụ cười:
- Con không sao! Con thật sự không sao mà!! - An không cho phép mình trở nên yếu đuối một đả kích cũng không chịu được.
Trong đầu ông Minh hiện lên 2 chữ: Chai sạn. Trước đây khi bị bán đứng, An luôn trốn trong phòng khóc một mình. Dần dần như một loại chai sạn, An bị bán đứng mà không khóc, chỉ phô ra bên ngoài cái vẻ "quen rồi nên không sao".
Nhìn An như vậy, Quân đau lòng muốn chết. Cậu mạnh mẽ nắm tay An kéo đi:
- Theo anh!!
Đèo An trên chiếc moto phân khối lớn, suy nghĩ duy nhất tồn tại trong đầu Quân chính là đem An đi thật xa, đến một nơi không ai có thể làm An tổn thương. Cậu thật sự muốn, rất rất muốn bảo vệ An, muốn là chỗ dựa cho An, muốn là người duy nhất khiến An muốn trở nên yếu đuối. Càng nghĩ, Quân càng vặn tay ga, phóng xe nhanh như một cơn cuồng phong. Cậu muốn đưa An ra khỏi đây nhanh nhất có thể.
Ông Minh nhìn bóng lưng An rồi phẫn hận nhìn Mai Anh. Bị ánh mắt lạnh lạnh lẽo ấy nhìn đến muốn xuyên thủng người sau đó lại nghe giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm, Mai Anh không thể tự chủ mà rùng mình:
- Cô sẽ phải chứng kiến Phillas do ông cha cô xây dựng sẽ bị phá hủy thê thảm đến mức nào!!
Mai Anh sợ hãi hét lên:
- Không, không được!! Tôi làm tôi chịu, đừng đụng đến Phillas, cũng đừng làm hại gia đình tôi.
- Nếu đã sớm suy nghĩ như vậy mà cháu vẫn làm An tổn thương?? Bây giờ dù có là thánh nhân cũng không cản nổi hắn đâu!! An đối với hắn, quan trọng hơn tất thảy. Kể cả J.A.M - Ông Nam đều giọng nói - Chú thực không muốn nhưng lần này, Mai Anh, cháu đi quá giới hạn rồi.
Nói rồi ông Nam thở dài, hướng mắt về phía 2 người trẻ tuổi trên chiếc moto đang dần thu nhỏ.
Mọi người không một ai để ý rằng, từ đầu đến giờ, sát thủ bậc nhất như Khoa đến nhấc tay cũng chưa làm, bị trói cũng không hề kháng cự và biểu tình phức tạp đến khó nói.
Chương 38
Trên đường An luôn vô thức ôm Quân. Quân đưa cô đi đâu, cô không biết và cũng không quan tâm. Đầu óc An trống rỗng. Dường như tất cả cảm xúc cùng suy nghĩ đều bị đóng băng. Không nghĩ ngợi, không vui, không buồn, không đau, không ghét, không hận,... Bây giờ, An tựa như một hình nhân được khắc từ băng. Gương mặt vô cảm, đôi mắt vô hồn. Cô tựa vào vai Quân, mọi vật lướt nhanh đến mức không thể xác định hình dạng. Hai người suốt quãng đường không nói bất kỳ câu nào, chỉ yên lặng mà ôm nhau.
Quân dừng xe trước một quán café có bố trí không gian gần giống với café Kura của Dung. Cậu gọi một cốc café đen cho mình và một cốc capuchino cho An. Hương thơm của capuchino giúp An thoải mái hơn một chút. Quân không biết phải nói gì với An nên chỉ lặng lẽ ngắm An đang nhìn chằm chằm vào cốc capuchino trong tay. Hai người rơi vào trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc An cũng lên tiếng. Giọng nói thật nhỏ, vô lực rơi vào khoảng không nhưng vẫn đủ để Quân nghe thấy:
- Sẽ là bao lâu??
Quân khó hiểu hỏi lại:
- Là sao??
- Anh sẽ ở bên em bao lâu? - An vẫn nhìn cốc capuchino, nhẹ giọng hỏi
- Sao em lại hỏi thế?
- Sẽ không giống những người khác bán đứng em chứ? Sẽ không phản bội em đúng không?
Quân nhận ra An đang run. Bờ vai, đôi tay, đôi môi đều không tự chủ được mà run rẩy:
- Em....em sợ!!! Thật sự rất rất sợ!!! Bị bán đứng nhiều đến khó có thể nhớ được nên em luôn cảnh giác. Nhưng dường như càng cảnh giác thì lại càng dễ bị bán đứng. Chỉ cần hiền lành một chút, ôn nhu một chút thì em lập tức tin tưởng để rồi lại bị bán đứng. Vậy nên em luôn tránh xa tất cả mọi người chỉ để tránh cái cảm giác bị phản bội. - Ngừng một chút, An tiếp tục - Mai Anh tốt với em là thế. Bốn năm ở Mỹ, chị ấy kiên trì tiếp cận dù em lạnh lùng đến đâu, vẫn nhiệt tình và hết lòng chiếu cố dù em có khắc nghiệt đến mấy. Đến khi không còn đề phòng, nghi ngờ chỉ còn là con số 0 thì chị ấy lại quay sang thù hằn nói hận em.
Quân chăm chú nhìn An, sau đó vươn tay lau đi từng giọt nước mặn chát đang lăn dài trên gương mặt thiên thần. An giật mình nhận ra trên mặt đã ướt đẫm nước mắt. Cô không hiểu. Tại sao cô không thể nào kiềm chế được cảm xúc khi ở trước mặt người con trai này? Điều này làm An có chút sợ hãi. Nếu một ngày nào đó, người con trai này phản bội cô, cô thật không thể tưởng tượng nổi mình sẽ trở thành người như thế nào nữa.
Nhìn An như vậy, Quân đau như bị cắt ra từng khúc vậy. Đồng thời cậu cũng rất giận. An lại hỏi như vậy. Sự tin tưởng của An đối với cậu cũng chỉ có bấy nhiêu thôi ư??
- Vậy nên.....vậy nên, dù là thật hay giả, Quân, ở bên em được không?? Không phản bội em, được chứ??
Giọng nói nghẹn ngào mang theo cầu xin, năn nỉ. Quân biết đây đã là giới hạn của An rồi.
Những giọt nước mặn như nước biển vẫn không ngừng rơi xuống, Quân vẫn kiên trì gạt đi từng giọt nước mắt. Giọng nói tràn đầy ôn nhu cùng cưng chiều:
- Làm sao là giả được chứ!! Hoàng Linh An, anh yêu em. Em là tình đầu và cũng là tình cuối của anh. Cả đời anh không thể để ai vào mắt được nữa rồi!! An, anh yêu em, yêu rất nhiều, yêu đến chết đi sống lại. Vậy nên, tin anh, nhé?
Những lời này, cho dù có là giả đi chăng nữa, An cũng rất mãn nguyện. Không thể ức chế được nước mắt, An khóc thật to, khóc như một đứa trẻ. Quân nhất thời khó xử, cuống cả lên:
- Đừng khóc nữa mà, An...An!!! Người ta tưởng anh bắt nạt em bắt giờ. Anh không muốn thấy em khóc đâu!! A~~ ngoan nào, đừng khóc nữa!!
An vì đau khổ mà khóc thì vô số lần nhưng vì hạnh phúc mà phát khóc thì đây là lần đầu tiên.
Trong quán café ngày đông nhưng vô cùng ấm áp. Những người có mặt tại đó không khỏi mỉm cười, chúc phúc cho đôi tình nhân trẻ.
Khi đã ngừng khóc, An mang vẻ mặt không phải băng giá thường ngày nữa mà là vẻ mặt như bao cô gái đồng trang lứa, vui tươi, hồn nhiên. Vẻ mặt mà An đáng ra nên mang từ lâu.
An bỗng "A" lên một tiếng, bảo:
- Quân, anh chờ ở đây một chút!!
Còn chưa đợi Quân phản ứng lại, An đã chạy sang bên kia đường. Quân ngồi trong quán bực mình không thôi. Cái cô bé này!! Mai mốt phải dạy lại an toàn giao thông mới được. Ai đời lại chạy sang đường mà không thèm liếc nhìn xe cộ cơ chứ?!
Sau đó Quân lại lắc đầu cười khi thấy An vừa mua bánh vừa nhìn cậu vẫy tay cười. Mua cái bánh thôi mà lại vui như vậy!! Đúng là Quân vẫn chưa hoàn toàn được nhìn thấy tính cách thật sự của An.
Quân cúi đầu nhấp 1 ngụm café, khi quay sang thì lại thấy An đang vui vẻ ôm hộp bánh gato to đùng. Cậu cười nhìn dáng vẻ có chút chật vật của An mà phì cười.
Bỗng nhiên, mặt cậu biến sắc khi nhìn thấy một chiếc xe hơi đang lao về phía An. An mải lo ôm hộp bánh mà không để ý. Quân sợ hãi chạy vụt đi thì lại bị một phục vụ nam kéo lại:
- Quý khách, cậu chưa trả tiền!!
Vừa gấp vừa lo lại bị ngáng đường, Quân bực mình chửi tục:
- Con mẹ nó nữa!! - Sau đó rút tờ 500 nghìn trong ví, dúi vào tay phục vụ - Không cần trả lại!! - rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Quân không hề biết rằng, đằng sau cậu, một nụ cười ma mãnh hiện ra.
Quân định lao sang đường nhưng lại bị vài chiếc xe đang băng băng trên đường chặn lại. Quân sợ hãi hét to:
- An, quay lại, anh sang đấy!! Quay lại đi!!
An dường như không nghe thấy Quân, chỉ thấy cậu làm vài động tác khó hiểu thì phì cười. Đến khi nhận ra có gì đó bất ổn, cô quay sang đồng thời tiếng "Kít!!!!!" chói tai vang lên. Trời đất tối sầm, cảm giác đau đớn truyền đi khắp cơ thể, đầu nặng trịch không muốn hoạt động, hộp bánh trên tay rơi xuống, đâu đó trong không gian, có tiếng thất thanh đầy vẻ sợ hãi gọi vang tên cô.
Mai Anh nhíu mày nhìn trời, không biết đã xong việc chưa. Hơi liếc sang kẻ cũng bị trói gần đó, thấy kẻ đó khẽ gật đầu. Gương mặt xinh đẹp dần lộ ra vẻ đắc trí cùng gian manh, trên đôi môi anh đào chậm rãi khẽ phun ra 2 chữ:
- Bingo!!
*****
Ông Minh đứng suy nghĩ gì đó trong khi vệ sĩ đang đưa từng người của Đăng lên một chiếc xe. Ông dự định sẽ tung những bằng chứng phạm pháp của hai tập đoàn cùng tin Mai Anh và Đăng - những người nắm quyền điều hành ngầm và công khai mất tích cùng một lúc. Như vậy các nhà đầu tư cùng cổ đông hai tập đoàn này sẽ càng khẳng định các bằng chứng kia là thật và sẽ tự động bán cổ phần với giá rẻ. Đương nhiên chẳng ai muốn mua cổ phần của một tập đoàn đang trên bờ vực phá sản. Điều ông Minh muốn đó là nhà họ Đặng và Ngô phải chống mắt lên nhìn thành tựu cả đời của mình bị hủy hoại, mình từ kẻ giàu có tiền tiêu không hết, đồ ăn để thừa biến thành con nợ ngày 3 bữa còn chưa xong, tài sản bị tịch thu, suốt ngày bị siết nợ. Đó là hậu quả của việc đã động vào tập đoàn song sinh.
Đang mải suy nghĩ bỗng nhiên tim ông nhói lên một cái, hô hấp trở nên khó khăn, ông khom người ôm ngực. Ông Nam thấy vậy chạy lại lo lắng hỏi:
- Sao thế?? Đừng nói cậu bị bệnh tim mà giấu tôi nha!!!
Ông Minh khó khăn đáp:
- Không, không hề!!
- Được rồi!! Tôi đỡ cậu vào kia nghỉ.
Ông Minh gật đầu nhưng chưa đi đến bước thứ 2 thì Khoa gấp gáp chạy tới với tình trạng hai tay bị trói ra sau. Bị một tên vệ sĩ ngăn lại, Khoa co chân đá vào cằm hắn. Sau đó, tầng tầng lớp lớp vệ sĩ xuất hiện, bao vây Khoa. Không muốn tốn thời gian, Khoa hô to:
- Bác Minh, tôi có chuyện muốn nói. Liên quan đến an nguy của An.
Ông Minh khựng lại:
- Để cậu ta đến đấy!!
Vệ sĩ lập tức tản ra, Khoa chạy đến trước mặt ông Minh, gấp gáp nói:
- Vừa nãy, tôi có nghe người của Mai Anh nói với nhau, Mai Anh đến đây đã sớm có người theo dõi, nếu cô ta bị bắt thì lập tức sắp xếp để giết An. Lúc đó An với cậu kia lại phóng xe vào nội thành nên chúng dàn xếp thành một vụ tai nạn và..... - Khoa ngập ngừng một chút - đã thành công!!
Cả người ông Minh không tự chủ được mà run rẩy, mấp máy môi gọi tên An. Ông đẩy ông Nam ra, chạy về phía xe. Ông Nam gọi với theo:
- Minh, đợi tôi!!! Tôi đi cùng cậu!!
Khoa chau mày lo lắng nhìn theo bóng lưng của hai người đàn ông xuất chúng, thầm cầu nguyện:
- An, hy vọng em không sao!!
*****
Nhìn cách ông Minh lách cùng tốc độ hiện tại của chiếc xe, dù lo lắng cực độ nhưng ông Nam vẫn tự hỏi có khi nào ông mới là người nguy kịch hơn cả An. Ông Nam nghĩ vậy nhưng tay vẫn bình thản tìm số Quân:
- Con đang ở đâu??
"Shelous."
- An sao rồi??
"Đang cấp cứu!"
- Được!! Bố cùng chú Minh đang đến!!
Ông Nam cúp máy, quay sang ông Minh:
- Đến Shelous!!
Một chiếc xe lao oto nhanh trên đường. Người ta chỉ nhìn thấy chiếc bóng màu đen cùng lớp bụi mù mịt trên không trung.
*****
Trước phòng cấp cứu
Ông Minh và ông Nam chạy hộc tốc đến. Thấy Quân đang ngồi khom lưng, hai tay đỡ lấy trán. Nghe tiếng người, Quân ngẩng đầu, thấy hai người đàn ông tuấn mỹ cùng xuất chúng ấy, chỉ càng lo lắng hơn. Không để hai người họ kịp hỏi, Quân liền nói:
- Cháu và An ngồi trong một quán café, cháu muốn em ấy ổn định lại tinh thần cùng cảm xúc. Lúc em ấy chạy sang bên kia đường mua bánh, đã có một chiếc xe hơi lao nhanh về phía An. Cháu chạy sang nhưng không kịp. Cháu.....cháu.... - Nói đến đây, Quân ôm đầu đau khổ, dòng lệ không thể ức chế được cứ thế chảy ra - Nếu....nếu An xảy ra chuyện gì, cháu....cháu..thực sự không dám tưởng tượng!!
Ông Nam đau lòng ngồi xuống cạnh Quân, vỗ vai cậu. Ông Minh cũng ngồi xuống, bình tĩnh nói:
- Không nên suy nghĩ tiêu cực, cái chúng ta cần làm bây giờ là chờ đợi cùng hy vọng thôi.
Bốn tiếng trôi qua dài như 4 thế kỷ. Đèn đỏ phòng cấp cứu vẫn bật sáng. Ba con người đều chung một tâm trạng ngồi trước phòng cấp cứu. Họ chẳng thể làm gì ngoài chờ đợi.
Thật lâu sau đó, đèn đỏ cuối cùng cũng tắt, viện trưởng đều đầy mồ hôi bước ra. Quân chạy vụt đến trước mặt viện trưởng, gấp gáp hỏi:
- Viện trưởng, An sao rồi??
Ông Minh và ông Nam đứng dậy, nhìn viện trưởng thay cho câu hỏi. Vừa lau mồ hôi trên trán, viện trưởng vừa nói:
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tiểu thư đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. - Cả ba đồng loạt thở phào, viện trưởng nói tiếp - Chỉ có điều...
Cơ thể cả ba người lại trở nên căng cứng, ông Minh gấp gáp hỏi:
- Chỉ có điều gì??
- Tiểu thư có lẽ rất lâu mới tỉnh lại.
- Là bao lâu?
- Tôi không biết. Có thể là 1 tuần, có thể là 1 tháng, cũng có thể là 1 năm hoặc lâu hơn. Còn nữa, do tiểu thư bị va chạm mạnh ở vùng đầu, nên có thể để lại di chứng.
- Sẽ không mất trí nhớ chứ??
- Tôi chưa thể xác định được, phải chờ cô ấy tỉnh lại.
- Được rồi!! Vậy chúng tôi có thể vào thăm chứ??
- Nên chuyển cô ấy vào phòng bệnh trước đã!!
*****
Đã 1 tuần trôi qua, An vẫn chưa tỉnh lại. Cô Vân quản gia cũng đã bắt đầu quen với việc 1 chàng thanh niên luôn đến thăm An cùng với một cốc capuchino. Đọc sách cho cô nghe, bật những bài hát mà cô thích, nói chuyện với cô. Dù chỉ là độc thoại nhưng chàng trai lại có vẻ rất hạnh phúc.
Hôm nay cũng giống như bao ngày, Quân đến thăm An. Trên tay là một chiếc túi đựng capuchino, cậu đặt túi trên bàn đã đầy ắp capuchino mà mỗi ngày cậu đều đem đến. Kéo ghế gần giường, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt, lấy tay khẽ vuốt ve má cô, dịu dàng nói:
- An à, anh đến rồi này!! Em đổi khẩu vị, không thích capuchino nữa sao?? Anh đem đến rất nhiều đó, 10 cốc capuchino mà em lại không thèm uống!!
Đoạn cầm tay An áp vào má, giọng nỉ non:
- Em còn không mau dậy!! Hôm nay em kiểm tra lại bài thi học kỳ đó, em còn chưa kiểm tra đúng không?? Em định học lại lớp 10 đấy à?? Còn nữa, nói em nghe!! Mai Anh với Đăng vào đường cùng rồi!! Chú Minh nói, không muốn để hai người đó vào tù mà muốn bị siết nợ đến mức tự tử kìa!! Mà em cũng không muốn nghe cái này đâu nhưng mà anh ghen chết đi được. Cái anh chàng Khoa Khoa gì gì đó, rõ ràng là thích em mà. Trong thời gian bị giam, em đã làm gì hắn thế?? Hắn rất quan tâm em nha!! Mỗi ngày đều đến thăm em, nhưng mà nữa này ở cửa, hắn nói gì gì mà giao em cho anh, hắn hết phận sự rồi. Sau đó quay ngoắt đi cùng câu nói "Cậu mà không đối xử tốt với An, tôi nhất định sẽ quay về giành lại em ấy dù lúc đó An có con với cậu đi chăng nữa!!" Ayza!! Để lại cho anh một bụng hỏa khí đây này!!
Đoạn cười tà, nhìn An nói:
- An này, cứ gọi em như thế thì chán lắm!! Thôi thì cho anh gọi "vợ ơi" nhe!!! Không nói gì là đồng ý nha!!
"Trò chuyện" với An được một lúc, nhìn đồng hồ, Quân ra vẻ tiếc nuối nói:
- Vợ ơi, anh phải đi rồi!! Hôm nay bố kêu anh đi gặp đối tác cùng. Chán chết được!! Anh muốn ở đây với vợ cơ!!
Quân đứng dậy, ánh mắt chợt trở nên ảm đạm. Cậu hôn lên trán An, thì thầm nói:
- Đừng vội, anh đợi em!! Dù là 10 năm nữa, anh vẫn sẽ đợi!! Chúng ta còn rất nhiều thời gian.
Khi Quân quay đầu đi, một giọt nước mắt lăn dài trên thái dương, nở ra một đóa hoa thẫm màu trên gối trắng.
*****
Ba tháng đi qua, Quân ngày lại ngày đến thăm An. Capuchino trên bàn ngày càng nhiều. Quân tin rằng dù An đang "ngủ" nhưng vẫn có thể nghe thấy cậu. Nên Quân "nói chuyện" với An rất hăng say, thậm chí thời tiết bên ngoài cũng không có bỏ qua.
Tháng thứ 6, Quân vẫn rất kiên trì đối với An. Sự kiên trì của cậu dường như cũng tiếp thêm niềm tin cho ông Minh - người đang dần buông xuôi.
Chín tháng trôi qua.
Vào ngày mà Quân vào lớp 12, trước khi đến trường khai giảng, cậu ghé qua bệnh viện nói vài lời với An, lưu luyến hôn lên trán cô rồi dời đi. Cậu đâu biết rằng, lúc đó, ngón tay An khẽ động.
Một năm ròng, An vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Các bác sĩ cũng đã có chút nản lòng. Nhưng khi thấy ánh mắt đầy hy vọng của chàng trai nhìn cô gái nhợt nhạt đang nằm trên giường, họ không nỡ đập nát hy vọng đó.
Hai năm sau
Vào một ngày đông rét thấu xương, Quân bước vào phòng bệnh của An, vừa cười vừa nói:
- Vợ ơi, hôm nay rét chết mất, còn không mau dậy uống capuchino. Lát nguội sẽ không ngon!!
Ngay sau đó, Quân lập tức sửng sốt làm rơi cốc capuchino, lo lắng chạy đi tìm bác sĩ vì cô gái có làn da trắng như bạch ngọc có chút tái nhợt đó.....không còn ở trong phòng. Bác sĩ nói không biết, ông Minh cũng không biết. Bọn họ sốt sắng đi tìm. Quân liền bỏ học một tháng để đi tìm An. Lật từng góc nhỏ trong thành phố mà không hề thấy. Tinh thần cậu sa sút rõ rệt làm ông Nam có cảm giác Quân sẽ chết trước ông. Không thấy trong thành, ông Minh liền dốc toàn lực tìm kiếm khắp cả nước.
Hai tháng tìm kiếm không có bất cứ một tin tức gì về An, Quân biết An đã không còn trong đất nước chữ S này nữa. Cậu lẩm bẩm:
- Được thôi!! Em cứ trốn đến bất cứ đâu em muốn, chỉ cần sau đó trở về bên anh là được!!
Giới Thiệu Wap Đọc Truyện
đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!