XtGem Forum catalog
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

nhìn ra biển cả..
Xin ném xuống lòng đại dương bao la những nỗi đau và xin hoà vào những con sóng niềm tin vĩnh hằng…
Nói quá nhiều về nhân vật chính, chúng ta đã bỏ quên những nhân vật khác rồi thì phải +_+.
Quốc Hy với tình yêu sét đánh thì sao nhỉ?
Hôm nay là ngày nghỉ, các phòng ban trong công ty đều lên lịch đi chơi. Và dù là một con người trầm tính thì Quốc Hy cũng buộc lòng phải đi, nhất là với cương vị của một sếp tổng như cậu. Điểm dừng chân cuối cùng trong hôm nay chính là quán bar nổi tiếng nhất thành phố.
Bước qua cánh cửa gương bóng loáng, cậu nhóc cùng các thành viên trong phòng hoà mình vào một không gian đầy ánh đèn và những thứ âm thanh kì dị, Quốc Hy cố kiếm cho mình một chỗ ngồi khuất nhất, cậu không quen với những cuộc ăn chơi kiểu như thế này..
Đang ngồi nhâm nhi một ly ruợu nhẹ, chợt Quốc Hy trong thấy một đám đông trước mặt, hình như có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng cậu không để ý lâu, chuyện thiên hạ thì để cho thiên hạ xử.
Và rồi tạp âm nổi lên, hình như là tiếng cãi vã, dù nhạc vũ trường có to đến đâu nhưng cũng không thể át đi được những tiếng gây gổ, và dù không muốn nghe nhưng những lời nói khó nghe vẫn lọt vào trong tai Quốc Hy:
- Này con nhỏ kia! Mày là lính mới thì phải biết thân biết phận chứ? Ai cho mày ở đây mà lên mặt với chị hả?
- Này bà chị già khằn, mắt mờ tai lãng kia, tôi thích gì thì tôi làm, không cần bà chị phải đứng đó mà sủa như thế!
- Ôi trời đất ơi! Mày chán sống rồi phải không? Đúng là cái đồ..
- Cái đồ gì? Bà mà mở miệng nói tôi một câu nào là tôi không nương tay cho đâu đấy! Phải nhìn lại mình đi bà chị, xấu như ma mà bày đặt ăn diện như con gái mới lớn. Nhìn phát nôn!
Và kết quả của cuộc võ mồm ấy chính là một cuộc võ tay chân tóc tai. Con trai khi đánh nhau dù đáng sợ nhưng nói gì thì nói cũng không đáng sợ bằng con gái đánh nhau +_+
Và công nhận 2 “thiếu nữ” thời đại mới này đánh nhau hoàng tráng thật, không thua gì đấng mày râu, cậu nhóc tuy không nhìn nhưng chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng đủ rùng người..
Quá mệt mỏi với không khí náo loạn nơi đây, Quốc Hy đặt tờ tiền lên bàn rồi lẳng lặng ra về mặc cho những đồng nghiệp hết sức nài nỉ.
Đi ngang qua đám đông, cậu định không nhìn, nhưng những gì mà cậu nghe được khơi gợi tính tò mò phải biết mặt những cô gái kia là ai. Cậu nhìn lướt qua..
Và rồi gương mặt Quốc Hy biến sắc..

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc, cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy đau vì một người con gái từ khi bị Di từ chối..
Một mình trên con đường vắng vẻ, cậu nhóc bước đi mệt mỏi với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Không biết cậu đã đi bao lâu rồi. Chưa bao giờ thấy lòng buồn đến thế..mà lại vì một người con gái mới quen..
Trong đầu óc cậu hiện ra cuộc trò chuyện trên bến xe buýt hôm nọ:
- Hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi thì phải? – Cô gái mắt to mặc áo sơ mi sọc xanh mỉm cười bắt chuyện.
- À! Trong quán cà phê..lúc đó..- đó là lần đầu tiên Quốc Hy cất tiếng nói trước mặt một người lạ
- À à! Tôi nhớ ra rồi! Anh là nạn nhân của trò đùa mà thằng nhóc em tôi bày ra! Thật là xin lỗi anh!
- Cũng không sao! – cậu nhóc cười nhẹ..
Và thế là cuộc trò chuyện kéo dài cho đến khi xe buýt dừng lại..Trong tâm trí Quốc Hy lúc đó chỉ còn mỗi hình ảnh cô bé mắt to tròn mặc áo sơ mi sọc xanh cùng nụ cười ngây thơ nhưng quyến rũ..
Cho đến bây giờ, khi sự thật hiện hữu ngay trước mắt, thì cậu nhóc vẫn thấy hụt hẫng, luyến tiếc. Chao ôi! Con người ta làm sao có thể sống một lúc bằng hai con người khác nhau được chứ?
Phải! Một trong 2 cô gái mà cậu nhóc nhìn thấy ở quán bar kia chính là mối tình nhỏ mới chớm đó…..Có khi nào trên đường đời tấp nập..Ta vô tình hờ hững lướt qua nhau..
Quốc Hy nghĩ rằng thật là ngu ngốc khi tiếp tục nghĩ về con người đó, cậu sẽ tiếp tục đi trên con đường này, một mình, đơn độc..
Sáng
Hôm nay Quốc Hy dậy trễ, đó cũng là lần đi trễ đầu tiên từ trước đến nay của cậu nhóc.
Mang vội chiếc giày da, trong bộ vest đen Quốc Hy rời nhà cùng chiếc Yamaha đỏ. Từ lúc chứng kiến sự thật ở quán bar, cậu nghĩ mình không nên đi xe buýt nữa, cứ một mình sẽ tốt hơn.
- A lo! Ylen à? Gọi tôi có chuyện gì thế?
- À! Tôi gọi cậu để mời cậu đến dự buổi tiệc sinh nhật của Thoại, cũng là lễ mừng một tháng chúng tôi cưới nhau!
- Trời đất! Sao lại nhẫn tâm nói như thế với một kẻ yêu Ylen như tôi chứ! +_+
- Thôi mà! Cậu tới nhé! 6h tối chiều mai! Bye!
Cậu nhóc mỉm cười. Có lẽ cứ đừng từ xa mà nhìn nó hạnh phúc thì sẽ tốt hơn.
Mãi nghĩ vu vơ, Quốc Hy nhìn trật lên đồng hồ, đã muộn 5 phút. Cậu nhanh chóng cho chìa vào ổ, chiếc xe dần dần lăn bánh.
Đến công ty, cậu nhóc chạy như bay vào trong, hôm nay có cuộc họp đối tác.
Á..
Đó là một vụ va chạm tại cổng công ty +_+.

- Xin lỗi! Anh không sao chứ?
- Không sao! – Quốc Hy lạnh lùng không thèm để ý đến người đã va vào mình, cúi xuống phủi lại vạt áo đã bị nhăn.
- Anh..anh có phải là người trên bến xe buýt hôm nọ?
- Xe buýt?
Cậu nhóc ngẩng mặt lên.
Lại là con người đó. Quốc Hy thoáng sững sờ nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
- Phải! Chúng ta đã nói chuyện với nhau ở bến xe buýt! – cô gái cười tươi
Cậu nhóc thấy như có cái gì đâm vào tim. Con người sao có thể giả dối với nhau như thế chứ?
- Thật là ghê sợ!
Quốc Hy nhìn cô gái đó với ánh mắt thất vọng xen lẫn trách cứ rồi bỏ đi.
- Ơ!
Cô gái nhỏ đứng trông theo, chỉ kịp ngạc nhiên trước thái độ lạnh lùng của cậu nhóc.
Suốt buổi họp, đầu óc Quốc Hy chỉ có hình ảnh người con gái mà cậu cho là xấu xa đó. Dù biết không nên nghĩ đến nhưng vẫn phải nghĩ đến.
Tan họp, Quốc Hy rảo bước thật nhanh về phòng làm việc, tự cảm thấy bực mình vì đã phí thời gian cho một người không ra gì như thế.
Nhưng một lần nữa lại gặp con người đó.
Cô gái nhỏ trong bộ trang phục công sở màu xanh nhạt đang đứng trong hàng những nhân viên mới được tuyển vào của công ty.
Và Quốc Hy lại là tổng giám đốc +_+.
- Đuổi người này ngay lập tức!
- Ơ! Thưa sếp tổng! Tại sao lại đuổi ạ? – vị trưởng phòng tỏ ra ngờ nghệch
- Không cần có lý do, tôi nói thì anh cứ làm!
Mọi người đều nhìn vào cô gái đó với ánh mắt dò xét. Không hiểu vì nguyên nhân gì lại bị sếp tổng cho nghỉ ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào công ty.
Còn cô gái đó, không nói gì, không phản ứng gì, chỉ nhìn vào đôi mắt của Quốc Hy.
Đó là lần duy nhất cậu nhóc nhìn thẳng vào mắt của một ai đó. Cảm giác như xoáy sâu vào trái tim mỗi con người.
Quốc Hy bỏ về phòng. Cô gái nhỏ đứng một mình giữa đám đông.
Không hiểu sao cậu nhóc thấy khó chịu trong lòng.
Tan sở..
Quốc Hy mệt mỏi tiến ra phía nhà xe, vừa lấy tay nới chiếc cà vạt thắt chặt, một ngày nặng nề.
- Xin lỗi! Tôi muốn được nói chuyện với tổng giám đốc!
Cậu nhóc quay lưng lại, lại là cô gái đó.

Nhầm lẫn
- Không có gì để nói với nhau đâu!
Và Quốc Hy đi thẳng
- Anh là một thẳng đàn ông tồi!
Lần đầu tiên trong lịch sử có người dám nói như thế với sếp tổng +_+
- Cô mới nói gì đó! nhắc lại thử xem!
- Tôi nói anh là một thằng tồi! Tôi đã làm gì anh mà anh lại đuổi tôi chứ? Tôi sai ở đâu đến mức anh đuổi thẳng tôi trước biết bao nhân viên?
- Cô nên cẩn thận, đừng để tôi phải nổi nóng, tôi không thích thô bạo với phụ nữ.
- Thôi đi! Tôi cần một lời giải thích!
- Giải thích ư? Chẳng có gì để giải thích cả!
- Thật uổng công tôi nghĩ anh là một người tốt. Hoá ra con người ta có thể sống 2 mặt!
- Cô im đi! Chính tôi mới là người nói với cô những câu ấy!
- Tôi ư? Vì sao chứ?
- Lại còn bày đặt thái độ giả dối! Đúng là biết mặt mà không biết lòng.
- Đề nghị anh nói năng đàng hoàng, đừng để tôi phải nghĩ xấu thêm về anh.
- Một cô gái tối ngày đi quán bar, gây gổ đánh nhau như dân gian hồ như cô mà cũng có lòng tự trọng như thế cơ à?
- Anh nói gì cơ? Quán bar, gây gổ? Hay là..
- Lại thái độ đó. Buồn cười..
- Này anh, ăn nói nên suy nghĩ trước sau. Tôi chấp nhận không làm ở công ty này nữa nhưng tôi không chấp nhận bị sỉ nhục. Anh đừng lấy con mắt chủ quan của mình để phán xét người khác.
- Tôi không muốn nói nhiều với cô nữa..
- Chị! Làm gì mà lâu thế! Hành người ta tới đón mà còn đứng dây dưa ở đây nữa là sao?
Một giọng nói thứ 3 xen vào cuộc trò chuyện. Cả Quốc Hy và cô gái nhìn ra phía đại sảnh.
Và người đó mang khuôn mặt của cô gái đang đứng nói chuyện với cậu nhóc.
Và sự thật đó là một cặp song sinh..
- Thế này là..- Quốc Hy nói lắp bắp như người mới bị “tát nước” vào mặt.
Cô gái mặc quần đùi màu đen cực ngắn, mặc áo dây màu trắng cùng mái tóc dài uốn xoăn nhuộm nâu gác chân chống xe xuống rồi tiến về phía hai người đang đứng, khuôn mặt tỏ rõ thái độ khó chịu.
Càng tiến gần, Quốc Hy càng nhận thấy rõ vết bầm trên má phải dù đã được che bằng một lớp phấn dày, có lẽ đó là hậu quả từ vụ đánh nhau hôm nọ.
- Này! Chị có biết là tôi đợi ngoài cổng bao lâu rồi không? 5 phút của người ta quý như vàng mà bị chị làm cho lãng phí. Giờ có về hay không thì nói cho tôi biết, chiều nay tôi còn có hẹn với lũ bạn đi spa, không rảnh mà hầu chị đâu.
- Thôi mà! Chị xin lỗi! Tại..tại có một chút chuyện! Thôi mình về! – cô gái nói với vẻ buồn
Quốc Hy không kịp nói gì, chỉ biết đứng nhìn. Một tình huống không ngờ đến.
- Còn ông anh này là ai? Bồ chị à? Nhìn cũng tạm. Thôi chào nhé, tôi về! – cô em nói bằng thái độ giễu cợt
Bóng hai người con gái xa dần. Đúng là giống nhau quá. Nhưng tính cách thì trái ngược nhau. Quốc Hy cứ đứng mà nhìn như thế hồi lâu.
Và cậu nhóc cảm thấy mình cần phải làm một cái gì đó. Nếu không có lẽ sẽ phải ân hận suôt đời.

Tôi yêu em hết một cuộc đời..
Thế là Quốc Hy chạy theo chiếc LX màu vàng, gọi với:
- Cô gái xe buýt, tôi xin lỗi. Tối nay 7h, ở hồ Laury, tôi muốn được gặp em!
Không biết lời nói vội ấy có kịp lọt vào tai cô gái đó. Nhưng cậu nhóc thấy nhẹ lòng..
7h tối, tại hồ Laury.
Dù biết khả năng cô gái ấy có mặt là rất hiếm hoi nhưng cậu nhóc vẫn đến. Vì cậu cực kì thấy có lỗi. Một mình Quốc Hy ngồi trên ghế đá bờ hồ và ngồi đợi.
1 tiếng sau.
Vẫn chỉ có một mình cậu nhóc.
- Cô ấy đã không tới! – Quốc Hy mỉm cười một mình, mặc dù trong lòng thấy buồn vô hạn.
Cậu nhóc thả nhẹ bó hoa bất tử trên tay xuống ghế đá rồi đứng lên. Lại một tình yêu cất cánh ra đi, tất cả đều chỉ vì mình không biết nắm giữ.
Chợt cậu nhóc nghe tiếng ai đó kêu cứu.
Quay mặt nhìn lại, hình như ai đó mới bị rơi xuống hồ thì phải +_+.
Mặc dù không biết bơi (tuy đã có học bơi được vài tháng) nhưng Quốc Hy vẫn chạy lại, nhân tính không cho phép cậu ngoảnh mặt làm ngơ.
Và không ai khác chính là cô gái áo sơ mi sọc xanh.
Cậu nhóc hốt hoảng:
- Trời ơi! Cứu người! Cứu người!
Nhưng sự thật là không có ai ở đó vào cái giờ đó +_+
Cô gái cứ hết ngoi lên rồi lại hụp xuống nhìn thảm vô cùng, cậu nhóc không chịu nỗi đành nhảy liều xuống hồ, mong những gì học được từ mấy khoá bơi lội tại gia có thể giúp được phần nào.
Thế là giữa hồ, có hai con người đang thi đua “ngụp lặn” +_+.
Và cuối cùng, người uống nước nhiều nhất và chìm sớm nhất lại là Quốc Hy. Trớ trêu hơn, người cứu cậu ta lên lại là cô gái.
Sự thật là cô gái bận việc nhà nên tới trễ, vừa tới thì thấy cậu nhóc ngồi một mình trên ghế đá trước mặt, tính chạy men theo bờ hồ cho gần nhưng đúng lúc Quốc Hy đứng dậy ra về thì cô gái gọi với theo rồi bị trượt chân ngã xuống nước
(không biết ai đó nhẫn tâm để lon nước ngọt ở đó), lại thêm chứng chuột rút tự nhiên xuất hiện nên không thể bơi vào bờ được (chứ thật sự là biết bơi +_+). Mà cái hồ đó chỉ sâu có 2 mét là cùng +_+
- Anh tỉnh rồi à? – cô gái vỗ vỗ vào má Quốc Hy
Cậu nhóc mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Người ướt sũng.
- Ôi trời! Lần sau nếu không biết bơi thì đừng nhảy xuống nhé! May mà hồ nông, chứ không thì..– cô gái phì cười
- Còn cô! Cô không sao chứ? – cậu nhóc lồm cồm ngồi dậy.
- Có sao! Vì phải vác thêm xác anh lên bờ nữa mà!
Quốc Hy lặng thinh không nói được gì. Có lẽ đây là lần xấu hổ nhất trong cuộc đời cậu nhóc.
Trên ghế đá.
- Tôi..tôi..
- Anh muốn xin lỗi tôi phải không?
- Uh!
- Lúc anh nói thấy tôi ở bar rồi đánh nhau gây gổ thì tôi đã biết anh nhầm tôi với nhóc Du Kim em tôi rồi! Vì tôi với nó là sinh đôi cùng trứng mà!
- Tôi đã quá nóng nảy.
- Đúng! Cách cư xử của anh hơi quá đáng.
- Tôi muốn cô trở lại làm việc cho công ty tôi.
- Tất nhiên! Tôi đã mất công thi tuyển vào đây thì đâu có dễ dàng bỏ cuộc được! – cô gái cười xoà.
- Và tôi còn muốn..
- ?
- Tôi muốn được..
- ?
- Tôi muốn được quen với cô..trên mức là đồng nghiệp.
- Hả?..Ha ha – cô gái ban đầu còn ngạc nhiên nhưng sau đó cười ầm lên, một tiếng cười rất trong sáng.
Vì đó là lời tỏ tình vụng về nhất thế kỷ +_+.
- Cô đồng ý chứ?
- Tôi không biết!
Và thế là không có lời nói nào được cất lên. Ngôn ngữ của tình cảm là thế. Đôi khi khó hiểu đến luẩn quẩn.
Lúc chia tay.
- Thôi! Tôi về nhé! – cô gái nhanh nhảu nói trước.
- Nhưng..tôi chưa biết tên em?
Cô gái mỉm cười, những giọt nước còn vuơn trên tóc lấp lánh trong ánh đèn chiều:
- Em tên là Du Ca!

——— Hết ———


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!