tên làm biệt danh. Và “đau” nhất chính là người tặng quà cho nó không phải là Phong Ken, mà là một người khác.
Ngày hôm sau, trong khi đang đứng đợi xe của nhà Quốc Hy đến đón (vì nó phải đảm nhận việc chăm sóc Hy 2 tiếng mỗi ngày nên được đưa đi đón về), nó nhận được một tờ giấy, và đó là của người đã gửi hộp quà ngày hôm qua, người ấy hẹn nó ra cổng sau để gặp mặt. Vì tò mò, nó đã tới chỗ hẹn. Kết quả là bị bắt cóc. Lũ người bắt cóc dẫn nó đến một ngôi biệt thự lớn nằm cách xa thành phố, trong lúc bị đưa đi nó đã kịp thời nhắn tin cho Quốc Hy (Quốc Hy có đưa điện thoại cho nó để tiện liên lạc) bảo cậu nhóc báo cảnh sát. Khi bị đưa vào trong ngôi biệt thự, nó nhìn thấy một học sinh cùng trường với nó đang đứng chờ nó. Và sau này nó mới biết đó là Tùng- bạn thân của Phong Ken. Tùng xin lỗi vì đã tặng quà cũng như bắt nó đến đây, nhưng tất cả đều có nguyên nhân, anh ta muốn nó đợi một người nữa đến rồi sẽ kể cho nó nghe sự tình, và nó đồng ý. Không lâu sau nó nghe thấy Phong Ken đứng ngoài và đập cửa la lớn. Có lẽ Phong Ken tưởng nó bị người lạ bắt cóc thật. Và những biểu hiện của Phong khiến nó thấy vô cùng kì lạ, anh ta rất quan tâm đến nó. Khi Phong Ken biết Tùng sắp xếp mọi việc đã vô cùng tức giận, hóa ra Tùng làm tất cả để thử lòng Phong Ken, để giúp cậu ta thừa nhận tình cảm với nó, để có thể quên đi nỗi đau 2 năm về trước rằng đã bị một cô bé rất giống nó bỏ rơi (Phong Ken đối xử tàn nhẫn với nó lúc ở quán bar là vì lý do này, vì nó quá giống cô bé ấy). Nhưng nỗi tức giận của cả nó và Phong trước những hành động của Tùng nhanh chóng biết mất khi cả hai biết rằng Tùng sắp phải sang Mỹ để mổ tim, và cậu ấy sẽ không bao giờ trở về được nữa, đây là việc duy nhất Tùng có thể làm để giúp cậu bạn thân trước khi lên máy bay. Một tình bạn thật cao cả.
Tối đó Phong Ken chở nó về nhà, sau khi hiểu ra tất cả nó không còn giận Phong nữa, anh ta cũng có nỗi khổ nên mới đối xử với nó như vậy. Trời đổ mưa, và nó đã đánh mất chìa khóa nhà lẫn chìa khóa cổng, chị Diên chở nhóc Bin sang nhà ngoại nên không thể về kịp trong thời tiết xấu như thế này (nhà ngoại cách nhà nó hơn 10 cây số), nó cũng không có bà con gì ở đây, không còn cách nào khác nó phải về nhà Phong Ken vì nhà anh ta còn một phòng trống dành cho khách. Trong lúc leo lên xe Phong Ken, nó bị trượt chân, và nếu không có Phong Ken níu lại kịp thời thì nó sẽ ngã nhào xuống đất. Nhưng thật không may, đúng lúc đó Quốc Hy xuất hiện và nhìn thấy tất cả, cậu nhóc đã hiểu lầm nó, tưởng rằng nó đang đùa giỡn với mình nên bỏ đi về.
Nó cố tìm cách giải thích cho Quốc Hy nhưng vô dụng, hình như nó đã gây tổn thương quá lớn cho cậu nhóc. Khi bị bắt cóc, nó đã làm rơi điện thoại mà Hy đưa cho. Sau một ngày làm người mẫu nghiệp dư cho một shop thời trang (cái này là tình cờ), nó được trả tiền công và theo nó là đủ để mua đền lại chiếc điện thoại khác cho Quốc Hy. Nó nhờ thoại chở đi mua, cậu ấy chở nó vào một quầy điện thoại lớn, và nó đã mua được một cái ưng ý và giống với cái cũ. Nhưng điều mà nó không biết rằng số tiền mà nó mua được chiếc điện thoại này chỉ bằng 1/3 số tiền thực tế. Đó là một chi nhánh của công ty của gia đình Trần Thoại. Nó đem điện thoại đi trả Quốc Hy và bắt gặp cậu nhóc đang đứng nói chuyện với Vy Linh, nhưng cậu nhóc đã ném chiếc điện thoại đó trước mặt nó. Và lần này thì nó không thể chịu đựng được nữa. Hy đã hành động quá đáng. Nó bật khóc chạy đi, nó không có lỗi gì cả nhưng lại phải chịu đựng sự sỉ nhục lớn như thế. Nhưng cũng nhờ chuyện này nó mới phát hiện ra người nó thích là Trần Thoại, nó đã quá mơ mộng ở xa xôi mà quên đi người bên cạnh, và lúc này sau khi gặp biến cố như thế nó mới hiểu ra tất cả. Và nó chọn Trần Thoại.
Sau một thời gian, Quốc Hy mới hiểu hết mọi chuyện và muốn xin lỗi nó, nhưng nó không tha thứ.
Đoạn tiếp sau đây là lúc Quốc Hy đến nhà nó xin lỗi và bị nó đuổi về.
Chap 13:
Xin lỗi.
Tôi quay lưng bỏ đi, tôi không muốn nói gì thêm nữa..cậu nhóc vẫn đứng đó, trong lặng im và nhìn tôi..
Sáng mai.
Tôi đến lớp với tâm trạng khá tốt, bao nhiêu đau khổ tôi đã bỏ đi để sống vui vẻ hơn. Trần Thoại vẫn chưa đến, không hiểu sao lúc này tôi lại cảm thấy vui khi nhìn thấy cậu ấy, ít ra tôi cũng có một người để quan tâm..
Nam bàn trên đột ngột quay xuống hỏi tôi:.
- Di này.., Trần Thoại có nói gì với cậu không?.
- ? Nói gì cơ? – tôi cảm thấy khó hiểu.
- Thế là không nói rồi, mà thôi, cậu cũng đừng quan tâm! – Nam nói với vẻ hơi ái ngại rồi quay lên.
Tôi chợt cảm thấy khó hiểu. Không biết Trần Thoại đang có vấn đề gì đây..
Đang loay hoay với đống bài tập Toán chợt có ai đó vỗ vai tôi..
Nhìn lên..đó là Vy Linh!.
- Có chuyện muốn nói với cậu! ra đây!.
- ?.
- Đừng ngây ra như thế! Tôi bảo thì cậu cứ ra đây!.
Mặc dù không biết chuyện gì như chỉ cần nhìn thấy Vy Linh là tôi cũng đủ thấy có chuyện chẳng lành!.
Tôi đi theo cô nhóc ra lan can.
- Cậu đang quen với Quốc Hy 10 Pháp?.
- Hả? Quốc Hy?.
- Có hay không?.
- Đó là trước đây, bây giờ thì không còn quan hệ gì nữa!.
- Đừng bỏ rơi nó lúc này..
- ?.
- Tôi muốn cậu bên cạnh nó! Ít ra là trong thời điểm này!.
- Vì sao chứ? Mà cậu với Quốc Hy có quan hệ gì?.
- Nó là em họ tôi! Bây giờ nó đang phải chịu đựng một nỗi đau tinh thần rất lớn, nó nói với tôi chỉ có cậu mới khiến nó thấy được an ủi phần nào..Nếu cậu bỏ rơi nó lúc này tôi sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra..
- Là sao chứ? Tôi không hiểu?.
- Bố mẹ nó sắp ly hôn, từ nhỏ đến lớn nó luôn phải sống trong một bức tường giả tạo của tình thân, bố mẹ nó không như bao người khác, họ thương con bằng cách tạo áp lực cho con, anh và chị nó đều là nạn nhân đau khổ và bây giờ đến lượt nó.
- Nhưng tại sao lại ly hôn?.
- Vì bố của nó có người khác! Thôi, cậu chỉ biết như thế là được..Đừng bỏ rơi nó vào lúc này.
Vy Linh nhìn tôi như van lơn rồi quay lưng về lớp, tôi thẫn thờ..
Vào lớp, Trần Thoại nhìn tôi cười rồi vẫy tay, có lẽ cậu ta lại có làm ra chuyện gì kì cục nữa đây!.
- Có chuyện gì mà cười như đười ươi thế kia? – tôi cũng cười.
- Tại vào lớp không gặp you đâu nên nhớ thôi!.
- Có cần phải ướt át như thế không? – tôi nhăn mặt.
- Tất nhiên! Ngồi xuống đây tôi đưa cho cái này! – Thoại lôi tôi ngồi xuống.
Cậu ta móc từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ rồi đưa cho tôi.
- Cái gì thế này?.
- Tặng you đó! – Thoại gãi gãi đầu.
Tôi nhìn thắc mắc rồi mở ra..có lẽ các bạn sẽ nghĩ rằng đó là một chiếc nhẫn hay dây chuyền hay đại loại như thế nhưng không phải..đó là một chiếc huy hiệu in hình tôi và..Thoại dựa vai vào nhau+_+. Nhưng theo tôi nhớ thì đã khi nào tôi và cậu ta chụp ảnh chung đâu nhỉ?.
- Cái này? ở đâu ra thế?.
- Cậu đúng là..ảnh ghép đó! Nhưng trông thật đấy chứ?.
- Trời! khùng sao?.
- Có gì đâu! Có cái đó khi nào tôi cũng cảm giác cậu ở gần tôi và cậu cũng thế! Chẳng lẽ chưa bao giờ cậu nhớ tôi à? – Thoại nhìn tôi với vẻ trách cứ.
- Ôi trời! Ngày nào mà chẳng gặp cái mặt cậu thì nhớ gì nữa chứ? – tôi phì cười.
- Cậu cứ nghĩ thế đi! Biết đâu không thấy tôi thì lúc đó đừng có khóc um lên nhé!.
- Thôi thôi! Cậu cứ nói chuyện gì không đâu à! Từ khi tôi vào lớp này đến giờ đã bao giờ tôi thấy cậu tách tôi được một mét đâu! Khi nào cũng kè sát bên tôi! Làm sao mà biến đi được chứ! – tôi càng cười to hơn.
- Kệ cậu! Mà không cảm ơn tôi à?.
- Quên! Cảm ơn quái vật đáng yêu!.
Mặc dù hơi buồn cười nhưng tôi lại cảm thấy có cái gì không hay sắp xảy ra..Một linh tính kì lạ!.
Ra về.
Tôi đứng trước cổng đợi mẹ đón, hôm nay tôi phải đi mua xe đạp mới, chiếc xe địa hình của bố đem ra Gia Lai tôi không đi được! Đúng là mệt mỏi với chuyện xe cộ!.
Bỗng tôi thấy Quốc Hy bên kia đường, cậu nhóc đang đứng đối diện và nhìn tôi, chợt tôi nhớ đến những lời Vy Linh nói, cậu nhóc đó..có thật là đang phải chịu đựng những điều như thế không?
Đi học.
Trên đường mẹ chở về tôi nhìn thấy một vụ đụng xe, có vẻ không nặng lắm, nhưng người bị dính đòn hinh như là..Phong Ken? Và một cô gái nào đó. Tôi ngoái đầu nhìn nhưng mẹ đi nhanh quá. Không biết có phải Phong Ken không nữa!.
Mấy ngày này Senil phải nghỉ học vì bố nó ốm nặng, nó phải sang Mỹ coi tình hình, không có cô nhóc tôi cảm thấy buồn buồn trong lòng, dù sao cũng là bạn thân nhất của tôi, nó chỉ có mình bố nó là người thân, mong cho bác ấy mau chóng khỏi bệnh.
Tôi ngồi vào bàn học, lôi chiếc huy hiệu Trần Thoại tặng ra ngắm nghía, cậu ta cũng thật thú vị. Bây giờ chẳng còn lo nghĩ gì nữa! Tôi đã chọn Trần Thoại để bắt đầu..
Sáng hôm sau..
Đang ngủ với nhóc Bin trong phòng, tôi chợt thấy nhức nhức lỗ tai khi nghe ai đó gọi tên mình.
- Giờ mà còn ngủ nữa hả? Dậy đi! Ylen dậy đi!.
Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn lên, Ylen? Ylen? Cái tên này..chỉ có một người gọi tôi bằng cái tên này..nhưng đây là phòng tôi thì làm sao có thể? Có lẽ là đang nằm mơ rồi! Thế là tôi trùm chăn và ngủ tiếp!.
Nhưng cái chăn đã tự động rời bỏ tôi +_+. Lần này không muốn tỉnh cũng phải tỉnh, nhóc Bin bị đánh thức khóc um lên khiến tôi hốt hoảng dỗ dành, bây giờ mới nhìn rõ thực sự..kể đứng trước mặt tôi chính là Quốc Hy +_+. Tôi giật bắn mình!.
- Làm sao..làm sao..cậu lại ở đây chứ?.
- Tôi kếu mãi không thấy ai ra mở cửa, mà căn bản là cửa nhà mở toang ra nên phải lên tìm Ylen thôi chớ sao nữa!.
- Ôi trời! cậu đang nói chuyện đùa à? Nhà tôi sao lại không đóng cửa chứ?.
- Không tin xuống mà xem! Cũng may tôi tới sớm nếu không thì giờ Ylen không còn nằm được ở đây đâu mà đã bị ném ra ngoài kia rồi!.
Tôi không tin. Nhưng thoáng giật mình. Người rời khỏi nhà cuối cùng trong sáng này chỉ có chị Diên thôi. Mà tính chị ấy thì đãng trí như người già. Thôi rồi, chắc chắn là chị quên khóa cửa nhà rồi!.
Sau một hồi ra sức vỗ về kiêm dọa nạt tôi mới dừng được việc thằng Bin khóc ré lên. Thật là khổ sở. Tôi bế nó xuống nhà rồi rửa mặt đánh răng cho nó ăn sáng và cuối cùng là đưa nó đi học. Quốc Hy thì cứ ngồi trên ghế nhìn tôi tất bất như người mẹ trẻ thời @. Bực như con mực!.
- Đi học thôi Bin!.
- Dì Di ơi! Mình lại phải đi bộ à? – thằng nhỏ phụng phịu.
- Chứ gì nữa? trường Bin gần xịt nhà mà!.
- Nhưng Bin không thich đi bộ! – nó lắc lắc cái đầu, hai má tròn quay rung rung theo.
- Thì dì có muốn đi bộ đâu, nhưng mẹ Diên hôm nay có việc phải đi không chở Bin đi học được, dì lại không có xe đạp, chịu khó đi nhóc! – Tôi cũng ngán ngẩm.
Thằng nhỏ tuy quậy nhưng khá vâng lời. Nó lon ton cầm cái cặp xách Doremon rồi chạy nhanh ra cửa. Tôi cũng cuốn quýt bước ra. Chợt chân tôi khựng lại. Hình như tôi quên cái chi đó. Là Quốc Hy!.
Tôi quay lưng nói với cậu nhóc.
- Cậu ở đây chờ tôi!.
- Không!.
- Trời ơi! Sắp trễ học thằng nhỏ đến nơi rồi! làm ơn nghe lời chút đi! – tôi bực mình.
- Này nhóc! Anh chở đi học nhé!.
- Hơ! Nói cái gì thế?.
- Tôi đi xe máy, chẳng có lý do gì để thằng nhỏ phải đi bộ cả!.
Nói đoạn Quốc Hy tiến ra sân rồi dắt xe. Tôi nhấp nháy mắt khó hiểu. Nhóc Bin đứng bên cạnh cầm ống quần tôi lay lay.
- Dì ơi! Anh đó là ai thế? Bin có được đi với anh không dì?.
- Thì..
Tôi nhìn đồng hồ, đúng là không còn nhiều thời gian. Ngẫm nghĩ năm giây..
- Uh! Nhanh lên kẻo trễ!.
Thế là tôi bế thằng nhóc lên xe đặt nó ngồi sau lưng Quốc Hy, sau đó cũng leo lên. Chiếc xe rú ga chạy đi thoát khỏi con hẻm nhỏ.
Tới trường mẫu giáo, tôi bế nhóc Bin xuống rồi dẫn vào lớp giao cho cô giáo. Đứa nào học mẫu giáo hình như đều sợ cô hơn sợ mẹ. Cô giáo nói gì nó làm nấy trong khi mẹ nó la đến rát cổ nó cũng không nghe. Chị Diên bảo nó ăn cháo thi nó cởi áo, bảo nó đi ngủ thì nó lại đi mở tủ, bảo nó đứng thì nó ngồi,..nói chung là toàn hiểu sai ý mẹ nó.Trong khi cô giáo nói một là nó làm một, cho gì ăn nấy! Cũng như bây giờ nó cũng cứ nghe theo lời cô giáo bằng cách chào tôi như chào mẹ nó:.
- Thưa mẹ con đi học! – nó cúi xuống chào tôi như vẫn làm với mẹ nó, tôi phì cười xoa đầu nó.
- Thằng nhỏ này! Thôi vào lớp đi!.
Thằng nhóc nghoe nguẩy cái mông tròn quay chạy vào trong, hai tay tè tè hai bên, đứa nhỏ nào mập mạp hình như đều có tướng chạy giống nó thì phải.
Tôi lắc đầu mime cười rồi quay lại tiến về phía Quốc Hy, nhưng..
“ Mới tí tuổi đầu mà đã làm mẹ rồi, chậc! tụi trẻ bữa nay ghê quá! Thằng chồng nó cũng còn búng ra sữa nơi kìa, đúng là..”.
Tôi và Quốc Hy như bị điện giật, đứng tê liệt nhìn xung quanh. Những bà mẹ xung quanh đang nói cái gì thế này..trời đất ơi..
Ăn sáng.
- Các bác ơi! Cháu là dì của nó! Không phải mẹ! – tôi hốt hoảng phân bua.
Nhưng những ánh mắt vẫn không hể thay đổi..
- Kệ họ! lên xe đi! – Quốc Hy gọi lớn.
Giờ có nói gì thì họ vẫn không tin..tôi đành lủi thủi leo lên xe, dư luận quả thật là đáng sợ..
Cậu nhóc dẫn tôi tới một nhà hàng toàn chữ Trung Quốc. Tôi bước xuống nhìn ngơ ngác. Một lát sau Quốc Hy lôi tôi vào trong..
Người phục vụ dọn ra một bàn đầy thức ăn, nhin khá bắt mắt.
- Ylen nhìn gì nữa! ăn đi!.
- Ăn sáng đây à?.
- Uh!.
Tôi nhìn Quốc Hy rồi cúi xuống nhìn đống thức ăn. Một giây sau tôi cầm đũa và bắt đầu bữa sáng.
- Ực! – tôi trợn mắt.
- Sao thế?.
- Ực..ực..
- Này! Ylen làm sao thế?.
Tôi không nói được gì, hai tay quạt quạt, mặt đỏ hơn gấc chín.
- Trời ơi! Có gì thì nói cho tôi biết chứ?.
Tôi chỉ tay lên cái áo mà mình đang mặc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng..
Quốc Hy nhìn chằm chằm nhưng vẫn chưa hiểu..
- Đỏ? Nước mắt?..Chẳng lẽ cay sao?.
Lạy trời cậu nhóc đã hiểu..
Tôi gục gục..
Quốc Hy liền chạy như bay tới quầy phục vụ mang về cho tôi một chai nước.
- Xin lỗi! tôi quên nói! Đây là nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng với những món ăn cay!.
Tôi nhăn mặt..uống một hơi gần hết chai nước, vị cay vẫn còn trong miệng, thế là bữa sáng hôm nay của tôi là nước!.
Tôi và cậu nhóc rời khỏi nhà hàng đó để lại nguyên si đống thức ăn trên bàn..
- Có đến nỗi phải như thế không? – Quốc Hy vừa ái ngại vừa buồn cười khi thấy khuôn mặt thảm sầu của tôi.
- Sao lúc nào cậu cũng chơi tôi một vố đau thế chứ?.
- Tôi có biết đâu! Tại tôi quên thôi! Đi nơi khác không cay ăn vậy!.
- Thôi thôi! Cậu dừng lại đây! Tôi vào trong mua cái này cho ăn!.
Chiếc xe dừng lại trên vỉa hè, tôi nhảy xuống chạy vào trong, mười phút sau..
- Đây là cái gì thế?.
- Mì! Không còn câu hỏi nào có duyên hơn nữa à?.
- tôi không ăn được mấy thứ này! Mất vệ sinh lắm!.
- Công tử nó vừa thôi! Cầm lấy và ăn đi!.
- Nhưng..
- Cái gì nữa?.
- Chẳng lẽ đứng như thế này mà ăn?.
- Ừ nhỉ!.
Thế là cậu nhóc chở tôi vào đường đanh cho người đi bộ, dựng xe bên lề rồi kiếm một cái ghế đá và thưởng thức buổi sáng +_+.
- Sao trông cậu ăn khổ sở thế? Chẳng nhẽ chưa bao giờ ăn mì ổ à?.
- Uh!.
Tôi suýt nghẹn.
- Bó tay! Cậu đúng là công tử thuần túy!.
Tôi và cậu nhóc ngồi nói huyên thuyên, ổ mì cứ vơi dần, vơi dần..
Chợt cậu nhóc quay sang phía tôi.
- Ylen thích tôi chứ?.
Tôi nuốt luôn miếng chả xuống cổ.
- Sáng sớm cậu bị đứt sợ nào trong đầu rồi à?.
- Mất cả hứng! – cậu nhóc khó chịu – Tôi hỏi thật! Thích tôi chứ?.
- Thích thì không! Nhưng có cảm tình! – tôi cười khì.
- Thôi! Tôi không cần!.
Có vẻ cậu ta giận, tôi liền lấy tay chọt chọt vào hông cậu nhóc.
- Làm cái gì thế?.
- Không nhột à?.
- Đúng là đồ con nít!.
- Không biết ai con nít hơn ai đâu! – tôi bật cười ha hả, cậu nhóc ban đầu nhíu mày nhưng sau đó cũng cười.
Chợt điện thoại Quốc Hy đổ chuông.
- Alo!..
Mặt cậu nhóc bỗng dưng tối sầm lại. Chiếc điện thoại tuột khỏi rơi xuống.
- Có chuyện gì thế?.
Cậu nhóc im lặng, cúi mặt xuống rồi ngẩng lên, cười một cách đau khổ.
- Họ đang ở tòa..
Tôi im lặng..
- Tôi không hiểu họ lấy nhau để làm gì nữa! hôn nhân quả là một sự hành hạ!.
- ..
- Anh hai chị ba đều phải chịu đựng cả rồi! có lẽ đã đến lượt tôi!.
- ..
- Họ muốn chúng tôi là những đứa con khác thường, họ không cho chúng tôi một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Tôi cứ im lặng nghe những lời nói ngắt quãng của Quốc Hy, có lẽ cậu ra không quen tâm sự với người khác. Qua dòng tâm sự đứt rời đó tôi mới hiểu được rằng cuộc sống của cậu nhóc quả thật không bình thường. Ba mẹ Quốc Hy không cho cậu ta kết bạn với bất kì ai từ khi lên năm cậu ta đã phải làm quen với những phương pháp học khắc nghiệt. Chẳng bao giờ trong gia đình có được một bữa cơm đầy đủ thành viên, ba mẹ Quốc Hy trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng họ đều có những mối tình vụng trộm. Điều kì lạ là họ chấp nhận và coi đó là chuyện bình thường. Giữa họ chỉ có sự ràng buộc bằng con cái. Một cặp vợ chồng không cãi nhau, không ghen tuông, tháng ngày trôi qua chỉ là sống với nhau bằng nghĩa vụ. Cuộc đời của cả ba đứa con đều được họ sắp đặt sãn như là một sự lên lịch công tác. Và bây giờ đùng một phát họ li hôn, cũng không lý do, không thông báo.
Một gia đình kì lạ.
Có lẽ vì sống trong một môi trường như thế nên tính cách Quốc Hy đôi chỗ khó hiểu, cậu ta nói ra tất cả bằng một giọng đều đều, gương mặt lạnh tanh, tôi nhìn mà đau lòng..còn quá trẻ để cậu nhóc phải chịu đựng những điều như thế!.
Cậu nhóc chở tôi về nhà, trước khi quay xe đi, tôi nói:.
- Sẽ không sao chứ?.
- Có lẽ..
Chiếc xe vút thẳng về phía trước, khuất dần sau con hẻm để lại những vết khói mờ mờ.
Tôi chợn nghĩ: nếu cậu ta cứ mãi cô đơn một mình như thế thì sẽ có lúc không còn cảm giác với cuộc đời này nữa thì làm sao đây.
Chiều.
Chị Diên chở tôi đi học. Không biết mấy ngày nay có chuyện gì mà chị ấy cứ thẫn thờ như người mất hồn, hỏi thì lại không nói..
Mới ló mặt vào trường đã nhìn thấy Trần Thoại đứng dựa vào thành ghế đá vẫy tay cười toe toét. Đầu tóc vàng hoe dưới ánh năng trông càng đậm màu hơn. Cũng maqy cậu ta trắng trẻo chứ mà đen đủi thì nhìn chẳng khác nào quái vật.
,
Tôi tiến lại, chưa kịp chào hỏi câu nào thì Trần Thoại đã vác tay lên vai tôi dẫn vào trong.
- Làm cái gì thế? Họ nhìn kìa!.
- You quan tâm làm gì!.
- Sao hôm nay động trời đi học sớm vậy?.
- Cũng không biết nữa! Chắc tại nhớ you!.
- Lại thế nữa!.
- Tôi có cái này muốn cho you, vào đây nhanh lên!.
Thế là cậu ta lôi rôi vào lớp, với chiều cao trên một mét tám của mình, cậu ta đứng với tôi trông chẳng khác nào cha con! Nói thế thôi chứ tôi cũng được một mét sáu chơ bộ! nhưng có lẽ vì Thoại to con quá, cái lưng dài và rộng của cậu ta che gần hết người tôi như một cái bóng lớn trùm lên giữa trời nắng gắt..
- Thoại lôi trong cặp ra một chiếc điện thoại khá xịn trươc mặt tôi.
- Có ý gì thế?.
- Cho you đấy! Không có điện thoại liên lạc phiền phức lắm!.
- Thôi! Đắt tiền lắm!.
- Trời! không đắt sao tặng you chứ?.
- Nhưng tôi thấy không cần thiết!.
- Kì cục nhỉ? Bạn trai tặng thì cứ nhận, cần gì phải e dè thế chứ?.
- Có thích nhau đi chăng nữa thì vẫn phải độc lập, của cậu cậu dùng của tôi tôi dùng, cái việc cho nhận kiểu này chẳng khác gì lợi dụng nhau. Tôi không thích!.
- Thật là! Tôi cho you mượn tạm, khi nào you có thì trả cho tôi! Ok? Chứ nhiều đêm đang ngủ đột nhiên nhớ you thì biết làm sao?.
- Trời đất!.
- Cầm đi! Cứ cho là mượn vậy! Bạn bè còn mượn được của nhau huống gì tôi và you..
- Thôi được!.
Tôi cầm lấy điện thoại. Trần Thoại mỉm cười xoa xoa đầu tôi.
- Có thế chứ!.
- Cái cậu này! – tôi bực mình.
- Tường Di! – tiền Senil từ ngoài cửa lớp, nó về rồi!.
Cô nhóc cười híp mắt định chạy vào ôm tôi nhưng..
- Nguyễn Hàn Băng! – lần đâu tiền tôi nghe một thành viên trong lớp gọi tên Việt của cô nhóc, và đó là giọng của Nam, cậu ta đang đứng trước mặt Senil.
- Này anh bạn cùng bàn! Cần gì phải tiếp đón tôi “nồng hậu” như thế chứ? – Senil sau một phút giật mình bỗng cười khì vỗ vai Nam như một chiến hữu.
- Mình tặng cậu! Hãy làm bạn gái của mình!.
Tất cả những ai có mặt trong lóp lúc này đều đứng bất động khi nhìn thấy Nam quỳ xuống trước mặt Senil chìa bó hoa cùng hộp quà giấu sau đưa lên cho cô nhóc cùng một lời tỏ tình không thể “trực tiếp” hơn! Chuyện gì thế này? Có người tỏ tình với Senil, với “hoàng tử” sao? Một đứa con trai tỏ tình một đứa còn “con trai” hơn cả “con trai”..đúng là kì tích ngàn năm có một! Khỏi nói thì các bạn cũng biết Senil sốc đến mức nào! Cô nhóc trợn tròn đôi mắt, khuôn mặt dần dần chuyển sắc..Trần Thoại và tôi nhìn nhau năm giây rồi bật cười..
- Cậu..cậu đang làm cái gì thế này? – Senil nhìn Nam không chớp mắt.
- Tôi thích cậu! Thích cái vẻ nữ tính ẩn sau chất nam tính của cậu! Đồng ý làm bạn gái của tôi nhé! – Nam rành mạch, nói với một thái độ nghiêm túc.
- Cậu! cậu điên thật rồi! – Senil lăp bắp, quả thật cô nhóc đang xấu hổ, khuôn mặt đỏ lừ.
Cả lớp sau khi há hốc mồm kinh ngạc thì đồng loạt vỗ tay và rú lên. Một phần là chúc mừng Senil đã có người theo đuổi, nhưng phần nhiều là để tuyên dương sự quả cảm tuyệt với của Nam.
Tôi chạy lại phía Senil, cố gắng nhịn cười vỗ vai cô nhóc:.
- Thôi! Người ta đã có nhã ý tặng thì nhận cho phải phép!.
- Cậu cũng có vấn đề rồi sao? – Senil nhìn tôi trách cứ xong rồi bỏ đi xuống chỗ ngồi để mặc cậu Nam quỳ dưới chân cũng bó hoa to oạch.
Sau khi Senil về chỗ, Nam đứng dậy, nhìn Senil rồi hùng hổ tuyên bố:.
- Tôi biết trước thế nào cậu cũng hành động như vậy nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc!.
Nói rồi cậu nhóc cũng chạy về chỗ ngồi đặt bó hoa cùng hộp quà lên phần bàn của Senil rồi ngồi xuống bên cạnh..lôi sách vở ra học @_@! Đúng là không thể hiểu nỗi!.
Suốt buổi học tôi và Trần Thoại ngồi phía sau nhìn lên cặp đôi kì quặc đó mà cứ tủm tỉm cười. Tình iu kiểu như thế thật thú vị. Senil làm bộ lạnh lùng không nói câu nào với Nam, mặt lúc nào cũng quay đi hướng khác, Nam cũng không nói năng gì, cứ hễ Senil có hơi hướng quay về phía mình là cậu ta lại cười toe toét. Làm sao mà không buồn cười được chứ?.
Ra chơi..
Senil dẫn tôi ra ghế đá, vẻ mặt cô nhóc trông không thể thảm hơn.
- Sao thế? Lần đầu tiên được người khác giới tỏ tình chứ không phải người cùng giới nên bất ngờ à? – tôi cười.
- Cả Di mà cũng chọc tôi nữa sao? – Senil bực mình.
- Thì đúng mà!.
- Làm sao có thể như thế được chứ? Thằng nhóc đó quả là có vấn đề!.
- Ai lại đi nói người thích mình là có vấn đề chứ! Nam cũng dễ thương mà!.
- Dễ thương cái con lươn. Di nghĩ đi: tôi chỉ yêu có mình Di thì làm sao có thể?.
- Cậu đừng như thế nữa! Cậu có yêu tôi đến như thế nào thì cũng chỉ là tình bạn, cao lắm thì tình thân, cậu không thể chỉ mãi biết có tôi, cậu cũng là con gái, đó là sự thật không thể chối cãi được! vậy nên cậu cũng phải có cho mình một tình yêu đúng nghĩa chứ!.
- Nhưng..
- Hay là cậu ghét Nam? Có lẽ thế! Cậu chỉ coi con trai như những đứa bạn cùng giới nên khó chấp nhận là phải. Nhưng nếu như thế thì sao hồi nãy cậu không từ chối thẳng thừng luôn đi, hay là nói cậu ghét cậu ta, cớ gì mà lại im lặng?.
- Ơ!..Chuyện này..– như bị tôi rà trúng tim đen, cô nhóc ấp úng như gà mắc tóc.
- Sao? Ghét người ta hay thích người ta đây?.
- Tôi không nói chuyện với cậu nữa!.
Senil giận dỗi bỏ đi, cái dáng con trai ấy khuất sau cửa lớp, tôi lắc đầu mỉm cười..Senil đã đến lúc phải trở về với hình ảnh con gái rồi..
Chap 14:
Hẹn hò..
Ra về.
Trần Thoại nắm tay tôi giữ lại.
- Có chuyện gì thế? – tôi ngạc nhiên quay lại.
- Sáng mai nghỉ học, tôi với you hẹn hò nhé!.
- Cái gì? Hẹn hò?.
- Cần gì mà phải ngạc nhiên đến thế nhỉ? Nếu nói một cách thẳng thắn thì tôi với you đã khi nào đi chơi với nhau đâu? Quả thật là một thiếu sót trầm trọng.
- Cái này..nhưng tôi sợ không được, ba mẹ với chị hai không cho tôi đi đâu!.
- Tôi không biết! Hay you muốn tôi tới tận nhà năn nỉ gia đình you như khi trước? phiền phức cho you lắm đó!.
- Cái cậu này! Thôi được! để tôi coi thử xem sao!.
Buổi tối tôi cố gắng tìm mọi cách để nói chuyện đi chơi với ba mẹ và chị hai nhưng cứ sợ sợ, ba mẹ thì không sao, chứ chị Diên thì..
Nhưng cũng phải thử xem sao, dù sao mai ở nhà một mình cũng chán lắm!.
- Ba mẹ này!.
- Có chuyện gì thế?.
- Ngày mai trường con thi học sinh giỏi nên con được nghỉ học, ba mẹ cho con đi chơi với bạn nhé!.
- Thế à? Mà bạn nào thế?.
- Dạ bạn cùng lớp con ạ!.
- Cũng được! nhưng coi chị con có đồng ý không đã!.
Tôi quay sang nhìn chị Diên, chị ấy hình như không để tâm mấy đến câu chuyện giữa tôi và ba mẹ, khuôn mặt cứ như đang suy nghĩ chuyện gì, nhân cơ hội tôi liền hỏi:.
- Chị Diên! Mai em đi chơi với bạn nhé!.
- Mày ưng đi đâu thì tùy! Hỏi chị làm gì!.
Tôi há hốc mồm ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên chị ấy cho phép tôi đi chơi với thái độ dễ dàng như vậy. Đúng thật là chị ấy đang có chuyện gì rồi. nhưng dù sao thế cũng tốt, tôi nhảy cỡn lên sung sướng.
Đang ngồi trong phòng học bài, chợt chị Diên gõ cữa phòng rồi đưa cho tôi hai cái áo.
- Là gì vậy chị?.
- Hàng mẫu của công ty tao, áo đôi kiểu mới nhất năm nay, tao được tặng một bộ nhưng không biết làm gì, cho mày với con Senil mặc đó!.
Tôi nhìn chằm chằm hai cái áo trên tay, màu đen, kiểu dáng đúng là model thật..hay là..
1h30 sáng.
Tôi đang ngon giấc thì tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi, tôi mắt nhắm mắt mở rời khỏi giường đi tìm nguồn gốc của thứ âm thanh đáng nguyền rủa. nó phát ra từ chiếc cặp yêu dấu của tôi! Đúng rồi! Điện thoại của Trần Thoại. +_+.
Tôi cầm lên rồi bật nắp đặt lên tai:.
- Alo!.
- You đang nghe đấy à! Nhớ you quá! Giờ thì đỡ rồi! Thôi ngủ đi! Mai tôi tới đón!.
Ngắt cái cụp.
Tôi ngơ ngác nhìn cái điện thoại, cậu này thật quá sức kì cục! phá hỏng giấc ngủ của người ta, mai gặp rồi chết với tôi!.
Và tôi thả điện thoại lên bàn, nhảy vào giường trùm chăn ngủ..
Sáng hôm sau.
- Sao? Điện thoại nghe tốt chứ? – Thoại cười tươi nhìn tôi.
- Cậu khùng nó vừa thôi! Đồ độc ác! – tôi nhăn mặt.
- Sorry! Tại lúc đó nhớ quá nên không kìm chế được cảm xúc! Tha lỗi cho tôi nhé! – Thoại nói với thái độ thành khẩn khiến tôi không thể không bật cười.
- Thôi đi! Trông ghê quá!.
- Đi thôi! còn đứng đây làm gì nữa!.
- Khoan! Tôi có cái này!.
Mặc dù rất xấu hổ nhưng tôi cũng chìa cái áo đôi ra cho cậu ta.
- Cái gì thế này? – Thoại cầm nó nhìn chằm chằm.
- ..
- À! Tôi hiểu rồi! You khiến tôi bất ngờ đấy! – Thoại cười sung sướng khi nhìn sang cái áo tôi đang mặc.
Thật không thể xấu hổ hơn. Lần đầu tiên tôi hành động kì cục như thế này! Đúng là khi “yêu” thì có nhều thay đổi..
- Thế nào! Trông tôi đẹp trai chứ? – sau khi thay xong áo cậu ta cười toe toét hỏi tôi.
- Trời! thật không thể chịu nỗi nữa mà! – tôi nhăn mặt lắc đầu trước sự tự tin của Thoại, nhưng sự thật thì cậu ta mặc cái gì cũng đẹp hết +_+.
Thoại chở tôi đến..sở thú!.
- Cậu đưa tôi đến đây làm gì? – tôi thắc mắc.
- Đi thăm khỉ! – Thoại thản nhiên.
- ?
“Tai nạn”.
- Chúng ta phải đi thăm tổ tiên của mình chứ?.
Thoại cầm tay tôi dẫn vào trong, tôi thở dài trước sự kì cục của cậu bạn trai. Tôi biết Thoại có một nỗi buồn nào đó rất lớn, và cậu ấy cũng có một bí mật rất lớn mà chưa bao giờ nói cho tôi biết, đôi khi cậu ấy rất kì lạ..
Đi ngang qua mấy chuồng sư tử rồi cá sầu, rồi hổ tôi tái mặt hoảng sợ, mấy con thú này lỡ may mà bị xổng chuồng thì chắc nó xé tôi thành trăm mảnh mất, càng nhìn càng sợ, càng sợ lại càng nắm chặt tay của Trần Thoại.
- Tới rồi! – Thoại reo lên.
Tôi cùng cậu ta tiến sát hàng rào sắt, những con khỉ đang leo trèo thoăn thoắt trên những cành cây, con nào con nấy nhìn nhanh nhảu, linh động vô cùng, cái mông rồi cái mũi cứ đỏ đỏ hây hây nhìn cực kì ngộ nghĩnh.
Bỗng một con tiến lại phía chúng tôi. Thoại nhìn rồi gõ gõ tay vào thành hàng rào.
- Khỉ con! Lâu ngày không đến thăm mày! Thế nào! Vẫn ăn rồi “ị” bình thường chứ? Chắc mày nhớ tao lắm! tao cũng vậy!.
Mặc dù không nói được tiếng người nhưng dường như chú khỉ này hiểu được những gì mà Thoại nói, mắt nó cứ ánh lên, hai cái tay khèo khèo trước mặt Thoại.
- Đây là bạn gái của tao! Người yêu duy nhất của cuộc đời tao! Mày thấy rồi chứ?.
Tôi ngạc nhiên nhìn sang Thoại, cậu ta đang nói cái gì thế nhỉ? Giới thiệu bạn gái với..khỉ à?.
Con khỉ nhỏ nhìn sang phía tôi, cái đầu nó nghiêng nghiêng, ánh mắt đăm chiêu soi xét, tôi nhìn nó mà cứ nhấp nháy mắt.
Đột ngột nó nhảy sang phía tôi, dùng tay khèo cái khuy áo giật giật khiến tôi chúi người vào thành rào, tôi hốt hoảng nhìn Trần Thoại, con khỉ nhỏ càng lúc càng giật mạnh hơn.
- Thoại! cậu còn đứng đó nữa à? Mau cứu tôi đi chứ?.
- You đừng sợ! nó đang chào “xã giao” you đấy!.
Và rồi năm sáu con khỉ khác cũng nhảy tới chỗ tôi, đứa nắm quần đứa nắm tay áo, thậm chí có đứa nắm cả tóc tôi lôi lôi vào trong khiến cả người tôi dính chặt vào thành rào. Miệng tôi la oai oái, còn Thoại thì bắt đầu hốt hoảng.
- Thôi thôi! Chúng mày hơi quá rồi đấy! Đừng làm bạn gái tao sợ chứ? – Thoại vừa nói vừa lấy tay tách tôi và lũ khỉ ra, nhưng chúng nắm chặt quá.
- Thế này mà cậu bảo là xã giao à? Chúng đang muốn xé tôi ra thì có! Mấy con khỉ này! Chúng mày thả tao ra không thì bảo!– tôi nhăn mặt đau khổ vừa cố gắng lôi tay mấy con khỉ ra.
- Ai mà biết nó “nồng nhiệt” đến độ này! – Thoại ra sức tách mấy con “đít đỏ mũi to” này khỏi người tôi.
- Chúng mày quá đáng rồi nhé! Mau thả ra không tao đánh bây giờ! – Thoại nổi giận thật sự, lũ khỉ hình như biết được điều này nên dần dần thả tôi ra.
Sau khi con khỉ cuối cùng chấm dứt việc “níu kéo”, tôi và Thoại mới bắt đầu thở phào nhẹ nhỏm, mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng.
- Xin lỗi you! Tụi nó bình thường không như vậy đâu! Chắc hôm nay mới bị tiêm thuốc nên vậy! – Thoại bào chữa.
- Hix! Giờ tôi mới biết khỉ cũng đáng sợ! – tôi nhăn mặt nhìn lại dung nhan mình..đúng là tơi tả.
- Thôi! cậu ngồi đây để tôi đi mua kem! – Thoại lau mồ hôi rồi chạy đi.
Tôi ngồi trên ghế đá chờ. Từ lúc tới chuồng khỉ này đến giờ tôi để ý có một người đàn ông lạ cứ hay nhìn tôi.
Gặp gỡ.
Tôi cũng không để ý đến ông ta, nhưng cách mà ông ta nhìn tôi thì quả thật là kì lạ..
Đột nhiên người đàn ông đó tiến đến phía tôi, cách tôi chừng năm bước chân rồi dừng lại, dang hai tay như kiểu một thi sĩ sau khi tìm được nguồn cảm hứng liền “xuất khẩu thành thơ”:.
- Trời thu trong xanh gió bay bay
Dáng người mong manh thoáng yêu kiều
Thấy em đứng cạnh bên chuồng khỉ
Nhìn em giống khỉ thế là yêu!.
Tôi trợn mắt nhìn người đàn ông lạ..”chuồng khỉ”..”yêu”..tôi giật mình nhìn lại ông ta: đầu đội mũ bèo đen, trên mặc áo vest rách toe tua, dưới mặc quần đùi bông, chân mang..guốc! Người đó đang nhe răng cười với tôi..
Tất nhiên là tôi bỏ chạy! tôi dùng hết sức bình sinh ba chân bốn cẳng chạy, mới sáng ra đã gặp người khùng..
Tôi hoảng sợ cắm đầu chạy mãi, và hậu quả là va vào người ta. Ngẩng đầu lên, là Phong Ken…
Profile:.
Họ và tên: Nguyễn Khải Phong.
Tuổi: 18.
Đặc điểm nhận dạng: một lúm đồng tiền bên trái.
Chỉ số TC: 100.
Chỉ số BA: 100..
- Hơ! – tôi ngỡ ngàng.
- Em sao lại ở đây?.
Không nói nhiều tôi chạy lại phía sau lưng Phong Ken núp, t