Ring ring
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

cũng khổ)
- Mà khoan!
- ?
- Khối 12 hôm nay học 5 tiết à?
- Uh! Mà có gì vậy!
- À..không có gì hết!
- Thật không?
- Thật mà! Sao hỏi kĩ thế?
- Vì you là bạn gái của tôi, tôi không cho phép you nghĩ đến ai khác, you mà để ý đến thằng khác là không được đâu đấy!
- @_@, ai bạn gái của cậu? Mệt quá!
- Mà này!
- ?
- Hôm nay học xong còn đi đâu nữa không?
- Không, mà gì vậy? Bộ you tính rủ tôi đi chơi à?
- À uh, cũng gần như thế!
- Ô la la !
- ..đừng có mừng, tại tôi không có xe nên phải nhờ vào cậu thôi, không muốn đi thì thôi, không ép..
- Đâu có, muốn lắm chơ,. khà khà
- Xì, thật là..(tên này nhiều lúc cũng đáng yêu ra phết)
- Tới nơi rồi, dừng lại đi.
- Đây là đâu?
- Nhà một người quen, à không, cũng không hẳn là thế.
- Là sao?
- Thì cứ dừng lại đi.
- Dừng rồi nè!
- Giờ thì đứng đợi !
- Ơ..đợi ai?
- Người quen!
- À à, thú vị thật.
20 phút sau..
Brừm brừm..
Tên phá hoại về rồi kìa.
Tôi nhanh chân chạy đến trước cổng nhà hắn rồi..chận sẵn.

Chap 7:

- Ai thế nhỉ? Này, tránh ra cho người ta vào nhà !
- Mới đó mà đã quên nhanh vậy à? Kẻ phá hoại!
- Thì ra là bé! Tới đây làm gì nữa?
- Bé? thật là..Anh vui nhỉ, có việc thì tôi mới tìm anh chứ cũng đâu rảnh rang mà tới đây nếu không có việc!
- ?
- Nói nhanh luôn nhé! Có phải lúc trước anh nói nếu xe tôi mất thì anh sẽ đền phải không? giờ nó mất thiệt rồi anh tính sao đây!
- Xe? Xe nào?
- Xe đạp của tôi chứ xe nào nữa, hôm bữa tôi nói để tôi dắt về anh bảo cứ để đó nếu có mất mát gì thì anh đền, bộ quên thiệt sao?
- À à! Nhưng cũng không tin được, ngộ nhỡ em làm mất rồi vịn cớ đổ cho tôi thì sao, tôi đâu có ngu
Bốp..
Sự thật là tôi đã tát anh ta.
- Này anh! Sống thì cũng phải có đạo lý một chút chứ! Anh mở miệng ra nói những câu đó mà không thấy khó chịu sao? Tôi không phải hạng người rảnh rang bày ra ba cái việc bỉ ổi như anh nói đâu, đừng tưởng ai cũng giống mình, đúng là đồ hạ lưu.Cứ tưởng anh đàng hoàng mới đến đây nói chuyện phải trái, nào ngờ..Thật là tức hết chỗ nói, không cần anh đền bù gì nữa, coi như tôi xui xẻo, chào!
Sực nhớ vẫn còn cầm bộ áo dài trên tay, tôi quay lại ném vào mặt hắn ta.
- Trả anh!
- Mình về thôi Thoại!
Tội nghiệp cậu bạn cùng bàn, không hiểu mô tê cũng đành lủi thủi dắt xe.
- Ơ này em!
Hừm, lại em, sao mà mình ghét cái từ em này quá.
- Mặc kệ hắn, mình đi thôi Thoại!
- Khoan khoan đã! – hắn ta gọi với theo
Tiếng xe rồ ga và chuẩn bị lên đường.
Nhưng vẫn chưa hết chuyện.
Hắn ta chạy xe chặn lại.
- Anh, anh xin lỗi! định bụng chỉ đùa em tí chút! Không ngờ em dữ đến vậy !
- Cái gì? Đùa ư? Xin lỗi anh đi đùa với người khác đi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, tránh ra cho người ta đi.
Tôi hất tay gã ra khỏi tay lái xe Thoại rồi giục tên quái vật chạy nhanh..
Cuối cùng cũng thoát khỏi gã. Phù!
- Tên đó là ai thế?
- Một kẻ phá hoại!
- Làm sao nó dám đụng vào you nhỉ?
- Thôi, bỏ qua đi, coi như xui xẻo vậy.
- Được rồi, để đó!
- Thoại lẩm bẩm cái gì thế?
- À không, đang hát đó mà.
- Tới nhà tôi rồi đó, cậu về đi nhé!
- Không.

Chap 8:

Người mới.
Nói rồi hắn ta dắt xe vào sân và đi thẳng vào nhà. Định làm gì nữa đây.
Tiếng mẹ vọng ra..
- Di về rồi con? Sao muộn thế!
- Con chào dì!
- Ai đây?
- Dạ bạn con, bạn cùng bàn.
- Thế à, chào con.
(Mẹ có vẻ thích tên này rồi, đúng là có nhan sắc có khác)
Không biết hắn ta nói chuyện gì với ba mẹ mà khi ra về me cứ cười hớn hở:
- Con về nhé! Mai nhớ đến chở cái Di đi học dùm bác.
- Dạ!
(Ôi trời ơi)
Ra ngoài sân, tôi vỗ mạnh vào vai hắn
- Ui da, làm cái gì vậy? đau quá!
- Nè, làm thế nào mà thuyết phục được đấng phụ mẫu của tôi vậy?
- Xời! Chuyện bình thường, you coi thường bạn trai quá đấy !
- Trời, thôi đi, về kẻo trễ
- Tất nhiên, ngủ ngon.
Hắn ta nhe răng cười rồi rồ ga chạy hút vào hẻm.
(thật không hiểu nỗi tên này)
6h40 sáng
Brừm, brừm
Chắc là hắn ta tới rồi, mà sao tới sớm thế nhỉ?
- Dì Di ơi! Có anh nào tới tìm kìa!
- Nói anh đợi dì tí xíu!
- Không phải anh hôm qua, anh khác!
- @_@ Hả?
Tôi nuốt nguyên ngụm kem đánh răng xuống bụng.
Anh khác? Anh nào đây?
Lật đật rửa xong cái mặt, tôi chạy vội lên nhà khách..
Omg, ai đây?..Cậu em trai vô phép.
Tôi luống cuống chạy lại gần hắn ta (cũng may sàn nhà sáng nay mẹ chưa lau,không thì mình..lau giùm luôn rồi)
- Này! Sao tới đây? Bộ khùng rồi hả?
- Chị đã nói dối! Chị không tìm nó cho tôi!
(Chậc! mình quên mất)
- Chị xin lỗi! tại mấy bữa nay nhiều việc quá nên quên.
- Tôi không cần biết!
- Thôi mà, có gì lên trường gặp nhau rồi tính, em làm ơn về dùm, đừng có hại chị tội.
Cậu nhóc nhìn tôi rõ lâu rồi cùng quay lưng nhưng vẫn không quên để lại một..lời đe dọa:
- Đừng nghĩ đến việc lừa tôi, không yên đâu, người lớn ai cũng đều vậy cả, toàn một lũ lừa dối.!
(Nó đang nói gì vậy cà?)
Thấy dáng cậu ta bước ra khỏi cổng tôi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may sáng nay thằng Bin được nghỉ học nên hai mẹ con ngủ dậy muộn, nếu không để chị Diên mà thấy thì chỉ có nước chết thôi. Tối hôm qua khi tên quái vật đến nhà mình đã sợ khiếp vía, ơn trời là khi đó chị hai đi mua sách, cứ đà này tim to mà chết mất.
- Làm gì mà sửng người ra thế? Đang nhớ tôi à?.
- Bậy!.
Mà sao tới không báo trước vậy, làm người ta sợ hết hồn, quái vật có khác.
- Ai nói không báo? Bấm coi inh ỏi nãy giờ, thấy you cứ thẫn ra nên mới phải chạy vô kêu nè.
- Nói nhiều! đứng đó đợi đi, thay áo quần đã.
- ..::::Trên đường::::..
- Hồi nãy khi vào ngõ nhà you tôi thấy thằng nhóc hôm bữa chạy xe ra, nó ở gần nhà you à?
- Không phải! nó tới tìm tôi.
- Hả? Tìm you ư? To gan quá nhỉ!
- Haizzz, không có gì hết nên không cần bận tâm
- Làm sao không bận tâm được ! Thằng quỷ này, phải xử nó mới được!
- Đang lầm bầm cái gì nữa vậy? Sao cậu hay nói một mình thế, không cho người ta nghe với +;+
- À à, không có gì, đang..đang hát.
- Hát hoài!
Từ khi được hotboy “gìếu cố” thì tôi cũng đồng thời nhận được sự “gìếu cố” của muôn vàn người khác (cụ thể là mấy bạn nữ) một cách bất đắc dĩ. Lại thêm vụ chở đi đón về này nữa..khó sống, đúng là khó sống.
Đang len lõi trên hành lang, bất chợt tôi va vào một người, mà hình như người ta cố ý va tôi a kìa. Ngẩng đầu lên..tá hỏa..cô bạn lớp Văn mà Nam nói đây mà.
- Này! Mày từ đâu đến mà dám vượt mặt tụi này hả? Dám đụng vào hotboy của khối nữa chứ! Gan cũng to gớm!
- Bạn đang nói cái gì thế?
- Coi bộ mày bị thiểu năng rồi! Tao nói là mày đừng có sớ rớ gì đến Trần Thoại nữa nghe rõ chưa? Hạng công chúa cóc nhưng mày thì đừng bày đặt ba cái trò cưa kéo như vậy! Bỏ mộng sớm đi con!
- Bạn hơi quá rồi đấy! Bạn là cái gì của Thoại mà nói kiểu đó! Tôi làm bạn với ai thì đó là quyền tôi, không nhờ bạn quan tâm. Thật là vô lý!
(tôi nóng rồi đây)
- Cái con này! Mày ghê nhỉ?
-
Trời đất! còn định tát tôi nữa à?
Vừa lúc cánh tay của cô bạn lớp Văn đưa lên thì bỗng một cánh tay khác nắm chặt lấy..và cản lại (Phù! May..nhưng không phải may cho tôi mà là..may cho cô bạn lớp Văn, nếu không thì cái sự điệu đàng của cô ta sẽ bị vặt vẹo ngay lập tức, tôi mà nóng thì cô ta chắc chắn khó sống)
- Này! Làm cái gì mà bạo lực thế?
(giọng nói này, sao nghe quen quá !)
- Woa, đẹp trai quá! Ai vậy ta? chắc là học sinh mới chuyển trường!.
Xin đính chính đó không phải là lời của tôi nói mà là của các bạn nữ xung quanh.
Mà sao cái mặt này..cái mặt này..Ồ không! Không thể tin được !

Chap 9:

Thành viên mới.
- Trời đất ! Lại là nam nữa à? tưởng nữ chứ, mừng hụt.
-
Tiếng mấy bạn nam bàn trên xì xào..tội nghiệp..
Cô chủ nhiệm vẫn mỉm cười im lặng..chà chà..cô cũng ghê thật.
- Nào, em muốn ngồi ở đâu?
Không do dự, Senil chỉ ngay vào chỗ ngồi còn trống trước mặt tôi.
- Em muốn ngồi chỗ đó, thưa cô!.
- À à, cạnh bạn Minh Nam à? Được thôi.
Vừa về chỗ ngồi, ngay lập tức Senil quay xuống phía tôi, mỉm cười rồi nói:
- Đó! Bất ngờ tôi dành cho Di đó, thấy thế nào? Từ nay tôi sẽ được cạnh Di rồi. My love!.
Và kèm theo một hành động không nên làm lúc này, nhất là trước mặt Trần Thoại..đó là hôn vào môi tôi.(haizz, sống ở Mỹ mà, việc này cũng coi như bình thường vả lại truớc khi qua Mỹ thì tên này cũng hành động như thế này rồi). Nhưng tình hình lúc này thì..
Rầm! (tiếng đập bàn của Thoại) –
Coi bộ nguy rồi đây..
Này ! Thằng kia..ai cho mày dám..mày dám..hôn bạn gái tao hả? Số mày tới rồi !
Senil vẫn bình thản, ngước lên nhìn Thoại rồi quay xuống hỏi tôi :
- Bạn trai thật à?
- Điên @_@ tất nhiên là không phải rồi ! – tôi nhăn mặt
- Thế thì được rồi ! – nói đoạn Senil quay lên, chẳng thèm nhìn tên quái vật khiến cho máu trong người hắn cứ gọi là “tuôn trào” lên não.
- Tên này! Mày..mày..
Tôi cảm nhận rõ mồn một độ giận của tên này qua sự run quá tần suất của giọng nói, cũng phải thôi, cứ ai đụng vào tôi là y như rằng lốt thú của hắn hiện hình. Được thương kiểu này coi bộ cũng khổ lắm chứ chẳng sướng sung gì.
Thế rồi..Thoại túm nhanh cổ áo Senil lôi lên., nguy rồi, hai tên kì quặc mà đánh lộn chắc kì quặc hung. Không được không được..
Tôi hét lớn:
- Dừng tay coi !
Thoại trừng mắt nhìn tôi:
- You dám bảo vệ nó trước mặt tôi ư? Không phải tôi đã cảnh cáo you rồi sao? You chỉ được có tôi, không được nghĩ đến bất kì thằng nào khác! Tôi không bao giờ để yên đâu!
- Trời ơi! Bình tĩnh cho tôi nhờ! Mà Senil, sao cậu cứ bình chân như vại thế hả? sao không nói gì? muốn bị sưng mặt bầm mắt mới hả sao?
Senil vẫn cứ cười. Cũng phải thôi..không có ai có thể bì với Senil về..độ lì.
Lại những bất ngờ.
Thật buồn cười! có thôi không thì bảo! – tiếng cô chủ nhiệm vang lên khiến tất cả trở về im lặng..
- Các em kì cục thật ! có vô tư thì cũng vô tư nó vừa thôi, làm sao mà không thể nhận ra được nhỉ?
- Ơ..(Ai cũng ơ hết, trừ tôi và Senil)
- Ơ hơ gì nữa! thật không ngờ các em lại tệ đến thế ! còn Trần Thoại, em có biết hành động của em đáng bị liệt vào danh sách những hành động xấu hổ nhất mọi thời đại không? Em đang bắt nạt một bạn nữ đó!
- HẢ?(ai cũng hả hết..trừ tôi và Senil)
- Ông anh, giờ có thể buông áo tôi ra rồi chứ!
Nhanh như chớp, tên quái vật thả Senil ra, mặt vẫn thộn ra như kẻ khùng, chắc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đây, tội nghiệp.
Riêng cô bạn Việt kiều của tôi thì lại cuời khúch khích.
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ..bạn đây con gái? – Trần Thoại thốt ra với vẻ bàng hoàng khó tả.
- Chính xác là thế ! – tôi dõng dạc tuyên bố
- Bạn của tôi, Senil là một XX chính hiệu. Sao? giờ đã thông chưa?
Cả lớp ồ lên một tiếng rõ to.
Tên Senil này thật là..đi đâu cũng đem lại sự hoảng loạn cho người ta cả.
Không hiểu sao bây giờ tên quái vật cùng bàn cứ thẫn thờ ngơ ngáo như bị mất hồn. Cái mặt hắn..ôi cái mặt hắn như vừa bị nướng xong í..Buồn cười quá, buồn cười quá đi mất..HA HA..
Không thể nhịn được tôi phá lên cười rõ to. (mỗi khi tôi cười là người đối diện luôn cảm thấy bản thân họ đang làm một điều gì đó ngu ngốc lắm..mình đúng là ác mà)
Thình lình..hắn ta bỏ đi o_0 (chắc cu cậu xấu hổ quá đấy mà)
Các bạn cũng bất ngờ phải không? Senil là con gái nhưng luôn bị nhầm là con trai. Nguyên nhân chính cũng là vì cô nàng cực kì giống con trai và thích làm con trai từ nhỏ. Từ khi có tóc đến giờ chưa bao giờ Senil để nó được dài..quá cổ. Mà sự thật thì Senil đẹp trai thật.! Có lẽ ông trời nhầm lẫn chỗ nào nên mới cho nó giới tính nữ chứ nhìn từ trên xuống dưới (không kể từ..ngoài vào trong) Senil y hệt một boy chính hiệu. Ngay cả cách đi đứng và ăn nói cũng đặc sệt mùi nam nhi. Do vậy cũng không thể trách nó khi đã cướp đi trái tim của biết bao cô gái (hot còn hơn con trai) và tôi..luôn bị hiểu nhầm là bạn gái của Senil trong suốt thời gian 2 đứa học chung.
Nhìn nó bây giờ kìa.vẫn còn cười được, chắc cô nàng vui lắm đây (vì quậy là sở trường mà)
Haizz, nhưng cái tên Nguyễn Băng thì có vấn đề, không biết có phải vì tên nó như thế nên Senil mới sống lạnh lùng, nó hầu như không có bạn, cũng không hiểu sao Senil chỉ thân mật và tươi cười với mỗi mình tôi, còn mấy bạn nữ khác, nó coi như..sạn không thèm quan tâm để mắt. Sao tôi quen toàn những người kì cục không vậy nè?.
- Này Di !
- Hử? (giờ thì nó mới dừng cười được)
- Bạn cùng bàn với Di vui thật đó.!
- Thôi. đừng chọc hắn ta nữa, tội nghiệp lắm.
- Sao? bộ thương người ta rồi à? Không được với tôi đâu đó!
- ?
- Bộ Di không biết sao, tôi về đây để lôi Di ra khỏi vòng tay của những thằng khác, chứ để một mình tôi không yên tâm.
- ..cậu kì quá !
- Chứ sao? Tôi yêu Di nhiều như thế, chẳng lẽ Di không biết?
Chậc.! Cái giọng này mà ai bảo là của con gái chứ! Ngay cả tôi nhiều lúc còn nhầm nó là con trai nữa mà. Bởi vậy phải luôn kìm lòng tự nhủ hắn là con gái hoài, không thì chỉ có nuớc chết thiệt với những lời lẽ “ chết người” này mất.
- Thôi nghe! Không đùa đâu nghe!
- Hơ ! ai đùa chứ!
- !
- Di ơi! Có người tìm cậu kìa ! – tiếng cậu Nam từ ngoài cửa vọng vào
- Ai thế nhỉ?
Tôi quay lưng nhìn ra..không thể như thế được!..tin nổi không ta, ông anh phá hoại..+.
Khi bữa bị tát rồi giờ lại muốn được “ăn” tiếp sao?
Tôi hùng dũng bước ra cửa ()
- Anh tới lớp tôi có việc gì? mà cũng còn gì để mà gọi là việc nhỉ?
- Chào em! Hôm nay tới để xin lỗi với lại..trả cho em bộ áo dài. ! – chậc, còn cười được nữa à? mặt dày gớm !
Tôi không thèm nhìn hắn lấy một cái mà giật nguyên cái áo mà hắn đang cầm trên tay, phán một câu xanh rờn rồi quay lưng vào lớp:
- Cám ơn ! Chào ! Kiếp sau..à không kiếp sau sau sau nữa gặp lại.!
- Không cần phải kiếp sau hay sau nữa đâu em ạ !
Đột ngột cánh tay tôi bị níu lại và giật mạnh..
Ôi trời ơi, chỉ suýt tí nữa thôi là tôi ôm hắn ta luôn rồi. Lần này thì không thể nhịn được nữa..
miệng tôi chuẩn bị lên dây cót để..hắn ta một trận thì ngay lập tức bị bịt chặt bởi..cái bàn tay của hắn khiến tôi cứ à ừ ậm ự mãi.
- Thôi mà, tôi xin em, sự giận dữ của em khiến tôi phát sợ lên được. Bình tĩnh một tí coi nào! Có gì tôi và em xuống dưới kia nói chuyện chứ tình hình này thì..
Hắn ta tỏ vẻ ái ngại rồi ra hiệu cho tôi nhìn xung quanh.
Và sự thật thì có đến hàng trăm con mắt đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện kì cục và bất đắc dĩ này.
Thế là tôi phải theo hắn xuống dưới.
Senil chạy lại níu tay tôi hỏi lớn:
- Di ! đi đâu thế?
- Àh không, không có gì đâu., mình xuống đây có tí việc ấy mà, xong mình lên liền.
Tôi nhe răng cười để xoa dịu máu khùng đang lên của cô bạn Việt kiều..thật không biết khi nào mình mới hết khổ đây?

————————-

Chap 10:

Hẹn..:::Tại ghế đá sau nhà xe:::..
- Có gì thì anh nói nhanh đi!
- Ha ha ha..
- Ơ hay nhỉ? gọi người ta ra đây để xem mình cười à? Có đứt dây chỗ nào không đó?
- Em..ha ha..dữ quá! Thật..chưa thấy cô gái nào mà dữ như em ha ha..
- Uh, tôi dữ đó, ảnh hưởng gì tới anh hả?
- Thì đúng là không ảnh hưởng thật nhưng..
- Nhưng gì?
- Mà thôi ! Để khi khác nói. Em cũng được lắm! rất có phong cách để gây sự chú ý. Cao tay.cao tay !
Tên này. thật không hiểu hắn ta đang nghĩ gì nữa..Đôi khi tôi thấy tên này thật đểu cáng, khi lại trông giống một công tử hào hoa, còn bây giờ thì chả khác nào một tên..buôn người.
- Nói xong rồi hả? Vậy thì tôi lên đây! Chào !
- Khoan đã ! – hắn ta đứng dậy gọi với theo.
- Gì nữa?.
- Gìều nay, tan trường, tôi sẽ đợi em trước cổng.
- ? anh vừa nói gì vậy, đợi ư?
Hắn ta nhanh chóng chuyển sắc mặt, cái vẻ hối lỗi biến mất thay vào đó là sự ngạo mạn vốn có. Và vẫn y như buổi đầu: không nói không rằng hắn ta bỏ đi. để lại tôi ngơ ngác như con..mát +.
Nhưng lần này có đỡ hơn, tôi chỉ cần 2 phút là có thể bình tĩnh lại..
Mặc xác anh ta. lên lớp thôi.
Lại cô bạn lớp Văn. không biết có chuyện gì nữa đây.
- Mày ghê thật đấy ! Cái mặt ngơ ngơ thế mà cáo thật !
- Lại muốn kiếm chuyện sao? Sao bạn rảnh vậy?
- Bộ mày định cua hot boy của cả 3 khối luôn à? Sao ham thế cưng.
- Hot..boy? (Sao trường này kì cục thế nhỉ? Khi nào cũng hot cũng boy) Bạn nói rõ nghe coi!
- Còn bày đặt ngây thơ nữa, buồn cười quá đi mất !
Không phải mày đã có Thoại hot boy 11 rồi sao, giờ lại muốn cả hot boy 12 nữa. Thật là không thể tha thứ!
@_@ loạn..loạn..
- Hot boy hay lạnh boy gì cũng vậy thôi., tôi đã đủ rắc rối rồi ! Bạn đừng có làm tôi mệt mỏi thêm nữa !
Nói đoạn tôi đi thẳng một mạch, dính vô ba cái người hot hot này thì chỉ có..cháy thôi..::: Vào lớp:::..
Mới bước chân vào cửa.
- ĐI ĐÂU GIỜ NÀY MỚI VỀ?
@_@ chới với..
cả Senil và Trần Thoại đồng thanh trừng mắt..hỏi tôi.
- À, à, không đi đâu hết! Chỉ..chỉ là mình xuống căn tin.à..xuống căn tin ấy mà. (phải nói thế thôi, chứ 2 đứa này mà biết mình đi cùng ông anh phá hoại thì chỉ có nước bùng nổ chiến tranh)
Reng..reng..
Cuối cùng cũng hết tiết. một ngày rắc rối !
- Hôm nay tôi đưa Di về nhé!. – Senil vừa đeo cặp vừa nói.
- Xin lỗi à, việc đó tôi đảm nhiệm rồi ! – tên quái vật sau 5 tiết im lìm cuối cùng cũng lên tiếng.
2 cặp mắt cứ đứng đó mà trừng nhau +_+
- Thôi thôi, Senil nè, xe mình mất nên tạm thời Thoại sẽ phụ trách chở mình về, có xin phép ma ma pa pa mình rồi.
- Hừ, ra thế, ông anh nhanh tay lắm, nhưng đừng hòng cướp được Di của tôi!
- Cô bạn kì quá, cái giọng điệu y như con trai thế kia thì chả trách tôi nhầm. Xin lỗi nhé, Di của tôi rồi !
- Cái gì?!?
- Thôi thôi, nhà Di hôm nay có việc nên Di phải về sớm, tối có gì Senil qua nhà mình chơi nhé ! Bye! về thôi quái vật.
- Khoan!
- ?
Chụt..(lại hôn nữa rồi)
- Yêu Di!
Để tránh tình trạng gây gổ, tôi nhanh chóng bịt miệng tên quái vật đang nổi sảy đứng bên rồi lôi hắn ta ra cửa. Khổ !
Ra cổng tôi phải đứng đợi tên kia lấy xe. Hôm nay lớp nào cũng học 5 tiết nên tình hình có vẻ chật chội ! Mà kể cũng lạ, phần lớn học sinh trường này đều đi xe máy, thấp thì xe máy điện, cao cấp thì ô tô con đến đón, hiếm hoi lắm mới nhìn thấy bóng dáng chiếc xe đạp ! Nhà trường không quy định sao nhỉ? Đúng là trường con nhà giàu mà !
Bỗng..một cánh tay nào đó lôi tôi đi..(- , sao cứ bị lôi hoài vậy nè)
Quá bất ngờ nên tôi..cấm khẩu. Chỉ khi chủ nhân của cánh tay lạ mặt dừng lại thì tôi mới hoàng hồn.

Chap 11:

Ngỡ ngàng
Không ai khác..TÊN PHÁ HOẠI!
- Em đúng giờ nhỉ?
Tôi giằng mạnh tay.
- Buông ra! Anh vừa phải thôi, muốn gì thì nói đừng có lôi đi như thế.
- Ơ, không phải tôi đã hẹn em đợi tôi trước cổng rồi sao? Mà em cũng đợi rồi đấy thôi !
- ..không, không phải !
- Đừng nói nhiều! Lên xe đi !
Lại cái giọng ra lệnh đó. Lần này thì đừng hòng tôi lên xe! Có dại thì chỉ dại một lần thôi.
- Không! Tôi không lên !.
- Có lên không thì bảo?. Em làm cao quá đấy!
- KHÔNG!
-
Tin nổi không? Hắn ta..hắn ta bế tôi lên xe và thả vào xe.! (chưa nói với các bạn đây là xe ô tô chứ không phải là xe môtô) trước hàng trăm ánh mắt của mọi người xung quanh. Nước này thì chỉ có nước độn thổ thôi.
- Mở cửa xe cho tôi ra ! Anh làm cái gì thế?
- Ngồi im!
- Xin anh đừng có chơi ba cái trò này nữa, tôi nợ nần gì anh mà cứ bám tôi mãi thế?
- Bám em ư? Hay là em bám tôi?
- ?
- Thôi đi! Tài xế, cho xe đến Bar 2TM!
- Bar? Làm cái gì thế?
-
Tôi cứ như con giun quẫy đạp khắp nơi, nhưng có quẫy đạp mấy vẫn phải chịu sự ngăn cản của..cái cửa xe ô tô.!
Tên kia thì cứ ngồi im và cười một mình. Đúng là biến thái mà.
Thôi chết., tên Thoại mà ra không thấy tôi đâu cả là máu quái vật sẽ nổi lên cho mà coi ! Lo lắng chết đi được!.
- Đến nơi rồi, xuống thôi !
Phù ~.~ tới rồi, tôi định bụng mở cửa một phát là sẽ co giò chạy ngay lập tức. Nhưng..có nhanh cũng không bằng tay của tên phá hoại., hắn lôi phắt tôi lại rồi kéo vào trong., lại còn quàng vai tôi nữa chứ. Trông cách đi đứng của hắn ta chả ai tin là học sinh cấp 3 đâu, giống một dân chơi thứ thiệt hơn.!
Bước vào trong là một thế giới khác, ánh đèn lấp lánh chớp nhoáng liên hồi, tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, còn nhữg con người kia thì cứ quằn quại trong những vũ điệu rùng mình.
- Đừng sợ! Bọn chúng bằng tuổi em cả đấy !
- ..khiếp thật, nhưng trông sành điệu thế kia mà!
- ..haizzz, những con ma..của bóng đêm!
Hắn ta dẫn tôi vào sâu bên trong. Ở đó có một nhóm nguời đang nói cười rôm rả ôm vai bá cổ nhau nhìn thân mật lắm. Lại còn uống rượu nữa kìa.
- Sếp! tới rồi à?
- Chào! – hắn ra chào theo kiểu Hit –Le trông ngạo gớm
- Hura ! Hôm nay lại có bé nào nữa đây? Trông giống hàng cổ nhỉ? Ha ha..– bọn họ cứ cười khúch khích nhìn khó chịu quá.
- Xin giới thiệu, bạn gái mới của Phong Ken..Lại bạn gái? Cái từ này trở thành phổ thông từ khi nào vậy trời?. tôi trợn tròn mắt nhìn hắn ta, thật không thể hiểu nổi nữa !
- Ô la la! Lại một em nữa sập bẫy. Anh Ken thật là có số đào hoa! Nhưng em này coi bộ không giống mấy em trước!
-
Nhìn đám người này tôi phát sợ lên được, từ đầu tóc đến áo quần đều khác nguời, sao hắn ta có thể làm bạn được với những người này nhỉ?
Tôi giận tím mặt, vùng mạnh thoát khỏi tay hắn.
Có vẻ ngạc nhiên, hắn vừa cười vừa nói:
- Sao thế em gái? Đây không phải là điều em muốn sao?
- Tôi muốn ư? Anh khùng hả?
- Thôi đừng làm bộ nữa, chẳng phải em tìm mọi cách tiếp cận tôi, gây ấn tượng với tôi chỉ với một mục đích được tôi để ý, được làm bạn gái của tôi sao? Giờ tôi cho em toại nguyện rồi đấy! Loại con gái giả ngơ như em tôi gặp nhiều rồi. Đừng thấy tôi vô tư mà lầm em ạ !
- Hà hà! Sếp lại sợ gặp chuyện cũ sao? Nhưng em trông bé này chắc không phải đâu!
Tôi nghe mà choáng váng, tai ù đặc, tim đập loạn xạ. Tôi giận..giận như chưa bao giờ phải giận như thế! Tại sao lại dám đánh giá tôi như vậy chứ? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy chứ? Hắn ta là ai? Nhân cách con người ta mà bị hạ thấp đến thế ư?
Mình đã hứa với “sư phụ” không được dùng võ để đánh người, nhưng lần này..Xin lỗi “sư phụ”, con không thể nhịn được nữa.
BỐP BỐP BỐP..
Hắn ta đo sàn ngay tức khắc!
Trông tôi lúc đó chắc ai cũng phải sợ..
- Này! Anh thật may mắn vì hôm nay tôi đói chưa được ăn gì nên lực xuất ra không bao nhiêu nhưng ngần ấy chắc cũng đủ để anh tỉnh ra rồi chứ? Anh to đầu thế rồi mà vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày sao? bạn gái? Gây sự chú ý? Loại con gái giả ngơ? Anh có điên hay hoang tưởng thì cũng vừa thôi chứ? Sẵn đây có đông đủ người, tôi nói luôn để anh khỏi bảo tôi giả vờ để gây sự chú ý: tôi tuyên bố với anh là ngay cả việc học chung trường với anh cũng đủ để tôi cảm thấy xấu hổ chứ đừng nói gì đến việc bạn gái với bạn bạn trai. Đừng tưởng cứ nhà giàu đẹp trai là ngon hơn người khác, là có thể bắt người khác phải theo ý mình? Anh nên nhớ, muốn đánh giá một người nào đó thì trước tiên phải nhìn lại mình có đủ tư cách để đánh giá không đã! Nên về nhà đóng cửa mà suy nghĩ lại hành động tội lỗi của mình. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu !
- Mà khoan đã! Những anh kia! Tôi không phải là đồ cổ mà tôi là đồ quý, chính các anh mới là đồ cổ đó! Đúng là bất lịch sự ! >< Thật quá mệt mỏi với những hạng người này. (Mà mình cũng không ngờ là có thể nói một hơi dài như thế +_+) Tôi quay lại nhìn một lần nữa con người đã xúc phạm mình, giờ đang nằm trên sàn hai tay ôm mặt, bằng tất cả sự tức giận xen thất vọng. Thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Xong, tôi quay lưng và chạy nhanh ra khỉ cái nới đáng sợ này và tối tăm này. Kì lạ là tôi không khóc. Đúng là đã đến tuổi tôi cần phải va chạm với cuộc đời và tạo cho mình một bản lĩnh vững vàng để đối chọi và đón nhận. Tất cả mới chỉ là bắt đầu..Nhưng..hình như tôi bị lạc đường, khổ nỗi lúc nãy bị hắn ta bắt đi tôi chỉ lo vùng vẫy để thoát ra chứ không kịp để ý mình đã đi qua những đâu, giờ thì mù tịt, không tìm được phương hướng. Trời lại tối nữa chứ, người qua đường cũng ít ỏi, chỉ thấy ánh đèn đường hiu hắt cố vươn lên khỏi mấy lùm cây, không gian sao mà đáng sợ quá. BỤP BỤP BỤP Nghe như tiếng đánh nhau, lại còn cả tiếng la nữa chứ. Nguy hiểm..nguy hiểm! Hình như được phát ra từ cái hẻm đầu kia! Sau vài giây đắn đo là nên đi thẳng hay dừng chạy lại con hẻm đó thì cuối cùng sự sợ hãi trong tôi cũng phải chịu thua cái tính tò mò cha sanh mẹ đẻ., và tôi rón rén bước tới..Trong màn đêm dày đặc tôi chỉ nhìn thấy rất nhiều người đang vây đánh một người, hình như người bị đánh đã không còn khả năng chống cự. Máu anh hùng nổi lên, đã rất lâu tôi không đánh nhau vì bị sư phụ cấm, nhưng bây giờ thì đã thất hứa một lần rồi, thất thêm lần này cũng không sao. (giờ thì không còn biết sợ là gì nữa) BINH BINH BỐP BỐP. Trong lúc lũ côn đồ đang còn nổ đom đóm vì bị tấn công bất ngờ thì tôi nhanh chóng chạy lại cầm lấy tay kẻ xấu số và lôi đi. Không biết chúng tôi đã chạy được bao nhiêu km rồi nhỉ? Tôi nghĩ là cũng xa lắm rồi. Bây giờ chân tôi không còn cảm giác gì nữa, mỏi rã rời. ! Nhưng..sao mình thấy tay mình trống trống thế nào ấy?..Thôi chết! hắn ta đâu rồi?!? Thật là., sao kéo người ta chạy mà giờ vất người ta lại lúc nào không biết! Cái tính hậu đậu này..!.., may quá! hắn ta vẫn còn nằm ở góc đường trước mặt. Tôi liền chạy lại để đỡ hắn ta lên. Dưới ánh đèn đường le lói hất qua mặt, tôi ngỡ ngàng nhận ra gương mặt của kẻ xấu số..là một trong số những người mà tôi quen..Tại sao lại là.. Bệnh viện Tôi vừa run rẩy vừa vỗ vào má cậu em trai xấu số vì sợ rằng cậu ta ko bao giờ tỉnh lại được nữa. Thật may, cuối cùng đôi mắt ấy cũng mở ra và nhìn tôi. Tôi mừng đến phát khóc – Em ơi! Em tỉnh lại rồi à? – Chị khóc? – ánh mắt cậu ta nhìn tôi, nhìn rất sâu – Tại lo cho em quá! Mà em làm sao mà bị đánh thế này? – Không..biết..Bỗng tôi thấy đầu cậu ta chảy máu. Tôi hoảng loạn..– Đầu em..đầu em chảy máu rồi kìa! Không thể không thể, em đừng ngủ nhé! Toàn thân tôi run lập cập. Ở đây vắng người, lại là ban đêm nữa, làm sao nhờ vả ai được đây! Trong phút hoảng loạn tôi liền ôm chầm lấy cậu ta vào lòng, ko hiểu sao lúc này tôi cảm thấy cần phải làm như thế! – Em đừng sợ, có chị ở đây, em sẽ ko sao đâu! Cậu nhóc ko nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt lờ đờ, xong lịm hẳn. Tôi hoảng loạn thật sự! Bỗng tôi nhìn thấy chiếc di động từ trong bọc cậu ta rơi ra..Tôi liền cầm lấy và bấm số..số xe cứu thương là mấy nhỉ? @_@ /..113..không phải 0_o..115..Loạn loạn..Ò e ò e ò e..Tai bệnh viện. – Bác sĩ ơi! Bác sĩ làm ơn cứu em cháu với! Đừng để nó chết! ><
Tôi vừa khóc vừa níu áo vị bác sĩ đang khám cho cậu em trai (chắc khi đó áo ông ấy bị sút cả vạt chỉ ko chừng (+_+)
Vị bác sĩ đáng kính sau một hồi khám đi khám lại liền quay sang mỉm cười:
- Cháu cứ bình tĩnh! Cậu ấy ko sao đâu! Ko chết được đâu!
Nói đến đây thì mấy cô y tá xung quanh cứ bụm miệng cười +_+
- Cậu ấy chỉ bị gãy tay thôi, ko nặng lắm, xây xước ngoài da và bầm tím một vài nơi thôi!
(vậy mà nói là nhẹ sao?!? +_+)
- Nhưng đầu em cháu chảy máu kìa!
- Đó chỉ là va đập nhỏ, ko gây tổn thương vùng trong, chỉ cần ở đây khoảng 2 ngày để theo dõi là có thể xuất viện, nhưng cần tĩnh dưỡng lại đấy! Có lẽ cậu ta bị suy nhược và trầm cảm trong thời gian dài nên mới bị như vậy..
- Cám ơn bác sĩ!
- Không sao! ^^
Tôi nhìn sang giường bệnh, cậu nhóc vẫn hôn mê, tội nghiệp..
Hồi nãy lúc điền thong tin bệnh nhân, cũng may là tôi chụp được quyển vở trong cặp cậu nhóc, nhìn cái nhãn mới biết họ tên cậu ấy là gì để mà khai với y tá, ko thì rắc rối to! Mà tên cậu ta là gì nhỉ? À..à..

Profile
Họ và tên: Vương Vũ Quốc Hy
Linh vật đại diện: Gấu Bắc cực
Đặc điểm nhận dạng: hai cái chai trên mặt +_+
Chỉ số TC: không xác đinh
Chỉ số BA: 50

Đói! Cái bụng đang biểu tình! Từ chiều đến giờ có được ăn gì đâu! Phải kiếm cái gì đó ăn thôi!
May quá! Chị y tá..
- Chị ơi! Cho em hỏi căn tin nằm ở đâu ạ?
- Em cứ đi thẳng rồi rẽ trái ^^
- Cám ơn chị nhiều! ^^
Tôi mò ra căn tin bệnh viện, toàn người là người. Cũng may tôi cũng kiếm được một bàn trống.
Chao ôi! Cơm ngon quá là ngon (không biết có ngon thiệt không nữa, nhưng chắc tại đói quá nên cái gì cho vào bụng được đều ngon tất +_+)
- Bàn này còn trống, chúng ta ngồi ở đây cũng được!
Một giọng nói quen quen, ko, rất quen thì đúng +_+. Nhưng tôi không ngẩng đầu lên. Ăn đã +_+
- Không biết ba con thế nào rồi đây! Sao mà tai hoạ lại ập xuống đầu mình như thế này chứ! – đó là giọng của một người phụ nữ trung niên
- Mẹ đừng quá lo! Ba sẽ vượt qua! Ba còn phải sống vì mẹ con mình nữa mà! Có con ở đây, ba sẽ không sao đâu!
Trời đất! Con ai mà nói năng có hiếu thế nhỉ! Khâm phục thật!
Tôi ngẩng mặt lên định nhìn dung nhan của đứa con trai có hiếu đó là ai. Nhưng khi chạm mặt thì toàn bộ số cơm trong họng tôi bị phun ra ngoài..Không thể nào là hắn được! +_+

Chap 12:

Trong phần giữa này thì các bạn sẽ đc biết về quá khứ của chị Diên, một người mẹ 24 tuổi có con là nhóc Bin 6 tuổi và không chồng..Đó là kết cục của 1 sự lầm lỡ. Chị Diên là 1 cô gái tài sắc vẹn toàn, nếu so sánh thì nó là “vực” kòn chị Diên là “trời”. Nhưng hồng nhan thường bạc mệnh, năm 18 tuổi, chị Diên yêu lần đầu, và sự bồng bột của tuổi mới lớn đã khiến cho mọi hoài bão ước mơ đành dang dở, sau một cuộc đi chơi xa cùng nhóm bạn, chị Diên có thai, và khi gia đình nó chuẩn bị việc đám cưới thì cha của đứa bé đã lên đường đi du học. Nỗi đau khổ, uất ức và hối hận tột độ đã khiến chị Diên thay đổi tính tình. Và cho đến bây h, đó vẫn là nỗi đau không thể nguôi ngoai mặc dù anh Vũ vẫn luôn yêu thương và muốn cưới chị Diên làm vợ.
Trần Thoại đã tuyên bố trước toàn thể học sinh rằng Di là “bạn gái chính thức” của cậu ấy. Thoại là một người rất hoàn hảo, điều đáng quý là cực kì chung tình và cực kì quan tâm Di, chỉ có tính ghen là khiến người khác hoảng sợ. Dù ngoài mặt Di không để ý đến tình cảm của Thoại nhưng trong lòng nó luôn coi thoại là một người đặc biệt (nhưng chỉ là người đặc biệt thoy, chưa có biểu hiện gì cụ thể).
Sau khi từ bệnh viện trở về, vì một số lý do kì cục nhưng thuyết phục, Di phải đảm đương việc chăm sóc cho Quốc Hy do sự nhờ vả kèm van nài của mẹ cậu nhóc, và nó có thêm một biệt danh mới mà chỉ có Quốc Hy là người gọi duy nhất: Ylen- tên con vệt mà Hy đã từng yêu thương nhưng đã bỏ cậu ấy mà đi. Hy bắt đầu có những tình cảm “mới” với nó. Đó là một cậu nhóc cá tính, và đôi chút kì bí.
Một hôm, có người gửi cho nó một hộp quà với nội dung tấm thiệp cực kì sốc, đó là một lời tỏ tình với nó, và người đó kí tên là Ken. Điều này khiến Thoại giận vô cùng, và cậu ấy tìm đến lớp của Phong Ken vì chắc chắn rằng Ken không ai khác ngoài Phong 12 Tin cả (Phong Ken học 12 Tin), nó đuổi theo ngăn cản nhưng không được. Nhưng khi đến lớp của Phong Ken, cả nó và thoại đều bất ngờ khi biết rằng cả lớp 12 Tin ai cũng có chữ Ken phía sau t


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!