Mộng Nguyệt bị cảm giác kỳ diệu này làm uốn ngất xỉu, thân thể mảnh mai hơi run rẩy, chính mình giống như rơi vào trong con nước xoáy tình yêu đứng không vững, muốn bắt lấy một điểm trụ, rất tự nhiên đưa tay vuốt lên mái tóc dài màu lam mềm mại của quỷ vương. Quỷ vương theo bản năng bất ngờ đẩy Mộng Nguyệt ra.
“Vương, ngươi làm sao vậy?” Mộng Nguyệt đối với hành động đột ngột xuất hiện của quỷ vương có chút mờ mịt, cũng có chút hơi đau lòng.
“Nguyệt nhi, thật xin lỗi, ta không phải là cố ý, chẳng qua lúc ngươi đụng chạm tới đầu, ta liền tự nhiên phản ứng.” Quỷ vương có chút bi thương cùng bất đắc dĩ.
“Vương, ngươi có nơi nào không thoải mái sao? Tại sao lại nói là phản ứng tự nhiên của ngươi? Có chuyện gì quấy nhiễu ngươi, nói ra, chúng ta cùng nhau chia sẻ.”
“Thật ra cũng không có gì……. Nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi nghe.” Quỷ vương do dự rất lâu, nhưng chính mình lại càng có ý muốn không giấu giếm người yêu, thao thao nói ra một bí mật trí mạng:
“Tất cả ma lực của các ma chủ từ bao đời trước đây đều nằm ở đó, cho dù bản thân có cường đại như thế nào cũng đều không bao giờ thoát khỏi một ma nguyền trí mạng, ma chủ nếu như yêu loài người, con người kia liền có thể dùng chính sức mạnh của mình cắt đứt tóc ma chủ, đến lúc đó ma chủ sẽ mất hết sức lực, trở thành một kẻ trói gà không chặt, con người liền có thể một đao chém chết ma chủ dễ dàng, có thể vì nhân gian diệt trừ yêu ma, nhưng nếu như con người kia có ý khác, ăn được trái tim ma chủ vẫn còn thoi thóp đập, như vậy con ngưòi đó sẽ trở thành ma chủ đời kế tiếp, có cơ thể bất tử cùng pháp lực vô thượng, nếu là kẻ có dã tâm, dùng pháp lực vô thượng này thống trị tam giới cũng không phải là điều không thể. Cho nên ma chủ nếu muốn bảo trì tính mạng mình, nhất định phải vô tình không biết yêu, nếu như thật sự dính phải lưới tình thì yêu ai cũng có thể, tuyệt chính là không được yêu loài người, còn nếu chẳng may yêu phải loài người, sẽ vĩnh viên không cho con người đó biết bí mật cùng tiếp xúc với tóc ma chủ, hoặc là cùng con người kia cùng nhau ba ngày, để cho con người kia uống xong rượu được làm từ máu của chính ma chủ, khiến con người đó trở thành một thành viên của quỷ tộc. Bất quá không một ma chủ nào tin tưởng cùng kết luận chính mình trong vòng ba ngày có thể làm điều đó với người yêu của mình, bởi tình yêu của quỷ chủ là thật lòng không thể dối, nhưng là……. Nguyệt nhi, thẳng thắn mà nói, ta cũng đã yêu ngươi không còn thuốc chữa, không biết từ lúc nào, có lẽ, là ở lần đầu tiên gặp mặt, lúc ngươi khen ta, có lẽ, là lúc nhìn thấy ngươi trên tử đường ngoài kia……… Ta làm quỷ vương, đã từng cũng là loài người, chính vì cừu hận làm cho ta trở thành như vậy, bây giờ ngươi đã biết hết thảy…… bất kể ngươi lựa chọn như thế nào, ta vĩnh viễn không hối hận……”
Không biết từ lúc nào, trong tay Mộng Nguyệt đã xuất hiện một chuôi đao tinh xảo, mà quỷ vương thì đã nhắm lại cặp mắt thâm tình kia, lẳng lặng chờ đợi nàng viết ình số mệnh tiếp theo.
Lúc này, chỉ nghe “keng” một tiếng, là thanh âm kim loại đạp xuống mặt đất, Mộng Nguyệt ném cây đao đi, sau đó hung hăng quạt cho quỷ vương một bạt tai, liền đó ôm lấy hắn thật chặt, nước mặt không cầm được mà thi nhau tuôn rơi.
“Ta đánh ngươi! Ngươi làm cho ta xem thật không chịu nổi, ngươi cho tới bây giờ vẫn không hề tín nhiệm ta, tự cho là… cho là mình ngươi tương tư đơn phương, ngươi cũng chưa thèm hỏi đến ta, sao liền dám khẳng định nói ta không thích ngươi, còn làm như ta sẽ đả thương ngươi không bằng, đây là đang thử dò xét ta sao? Ta không chấp nhận! Thật ra ngươi có biết hay không…… Ta là thực tâm yêu ngươi…….” Mộng Nguyệt đã nức nở tới nói không rõ lời. Quỷ vương lần nữa dùng đôi bàn tay lạnh như băng ôm lấy người lệ tuôn vào ngực, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói:
“Thật xin lỗi… Là ta không đúng…. Ngươi đừng tức giận, đừng khóc nữa….. Lòng ta thực đau………….”
~~Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!
“Có ai không? Hàn Vũ Tường anh ở đâu? Nếu ở trong đó thì mau mở cửa a!”
Hàn Vũ Tường bị tiếng gõ cửa đánh thức, hơi choáng váng không biết đây là thế nào? Kể từ khi tới tử đường Tơ Lụa, mộng lại càng thường xuyên, càng ngày càng rõ ràng, ngay cả chuyện xưa trong mộng cũng kết nối liên tục không biến đổi mờ ảo nữa, hơn nữa cũng phải thừa nhận chính mình càng ngày càng tham ngủ, chẳng lẽ là báo trước điều gì, còn là vốn cũng không nên tới đây?
Hàn Vũ Tường sau đó đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Hồ Khả Nhan một thân trang phục ngắn màu đỏ cờ đứng ngoài cửa. “Là cô?” Hàn Vũ Tường có chút mờ mịt.
“Thế nào? Không hoan nghênh?” Hồ Khả Nhan nửa miệng cười giỡn trả lời.
Bước vào trong, cô nhàn nhã ngồi lên thành ghế, nói: “Bộ phim này sẽ rất nhanh tạo nên một làn sóng khuấy động, chúng ta làm chung với nhau trong đoàn cũng đã lâu như vậy rồi, vẫn là cảm thấy anh rất buồn phiền, ưu uất, không được vui vẻ, chúng ta là hữu duyên tương thức (có duyên gặp gỡ), tại sao không thể trở thành bạn bè tương tri nhỉ? Nói ra phiền não của anh đi, có lẽ trong lòng sẽ thoải mái hơn phần nào.”
“Chính là từ nhỏ thân thể có chút yếu, thường mệt mỏi mà thôi, không có gì đáng ngại, bất quá dọc đường còn khiến mọi người vướng không ít phiền toái, trước phải cám ơn quan tâm của mọi người.” Hàn Vũ Tường có chút khách sáo, đối với Hồ Khả Nhan không mời mà tới có bao nhiêu không vui.
“Là lời không nên nói, nói rồi anh đừng tức giận, dọc đường anh cũng không nói mấy câu với chúng tôi, tính tình lộ ra có chút ngạo, đối với bất kì chuyện gì luôn hiện ra dáng vẻ đạm mạc không quan tâm, còn đối với lời đồn đại của mọi người liên quan tới sa mạc này lại đặc biệt chú ý, cá nhân tôi cảm thấy thế giới của anh rất thần bí, rất khiến cho người ta suy nghĩ mà không ra.” Hồ Khả Nhan đối với lời diễn khách sáo mới vừa rồi của Hàn Vũ Tường cũng có chút chút ít tức giận.
Hồ Khả Nhan cô vốn là một kẻ muốn gió có gió, muốn nước chảy chiều nào liền theo chiều ấy, đâu chịu nổi bực mình tên diễn viên lãnh đạm này, đối với chính mình không hề để ý cũng chỉ duy có một Hàn Vũ Tường này, những người khác bất kể có mục đích gì cũng đều vạn phần lấy lòng mình, chưa từng ai dám so ngạo với cô, vậy mà lúc này lại có kẻ thờ ơ với chính mình, song ở sâu trong nội tâm ngoại trừ bất mãn, càng nhiều hơn vạn phần là bị hấp dẫn.
Không nói cũng biết con người ai chả có tính tò mò, càng thần bí lại càng muốn đi tìm rõ đến tột cùng, vạch trần bí mật, còn có loại người có bản tính gọi là chinh phục, càng không có được càng phải vắt óc mà lấy bằng được thì thôi! Hơn nữa dù nam hay nữ chỉ cần càng có khí chất, càng cá tính thì không phải càng tạo cho kẻ khác phải chú ý sao? Huống chi tự thân dung mạo của Hàn Vũ Tường đã là một điểm chói sáng! Nếu nói có cô gái nào không để mắt tới trên người Hàn Vũ Tường hẳn quá mức dối trá, mặc dù có thiểu số người cảm thấy không đáng giá, cũng có hiện tượng không ưa tính cao ngạo kia, nhưng là mỗi người một sở thích, dù ngươi không thích cũng có người khác thích, chỉ cần là Hồ Khả Nhan có hứng thú đều sẽ không buông tay.
“Cô nói rất đúng, cũng cám ơn cô đã cảnh báo vậy, song, nếu bây giờ muốn tôi thay đổi tính tình đoán chừng là có chút khó khăn, dù sao cũng đã hơn hai mươi năm, thêm nữa, tôi cảm thấy tự tôi hiểu mình, biết chính mình trong lòng suy nghĩ muốn gì, theo đuổi thứ gì, như vậy không phải đã đủ rồi sao? Mỗi người đều có mục đích khác nhau cùng phương thức biểu đạt tình cảm khác nhau, tôi bây giờ không nhất thiết phải làm cho tất cả mọi người hiểu tâm tư của mình.” Hàn Vũ Tường không buồn không vui, nhàn nhạt trả lời.
Hồi lâu sau, Hồ Khả Nhan mới chậm rãi mở miệng nói: “Em cũng không phải tới nói anh không tốt, có thể…. anh có chút hiểu lầm, em chẳng qua là…. chỉ là muốn giúp anh hòa nhập với mọi người, nói cho em biết anh làm sao, có lẽ em có thể giúp anh tìm ra biện pháp, hóa giải ưu phiền trong lòng anh, để anh có thể thoải mái sống khoáng đạt hơn một chút, đối với anh như vậy cũng có chỗ tốt cho thân thể……. Thật ra thì, trước kia em từng tiếp xúc qua tác phẩm của anh…… lúc ấy liền bị cái hồn trong bức ảnh đấy, vô tâm vô thức bị hấp dẫn thực sâu…… từ lúc ấy vẫn luôn muốn tìm cơ hội quen biết anh…… Ách, nói đơn giản, em giống như yêu anh, chính mình cũng cảm thấy rất không thể tin ……..” Hồ Khả Nhan lời nói có chút không mạch lạc giải thích, cũng chính là qua lời nói ngập ngừng này, nói ra nội tâm đã giấu ở trong lòng thực lâu, nhất thời cảm thấy thoải mái không ít.
Đúng lúc đó, người phục vụ đứng bên ngoài nhẹ gõ lên cánh cửa phòng nãy giờ chưa hề đóng, cũng lễ phép hỏi thăm: “Tiên sinh, bữa sáng của hai người đã chuẩn bị tốt, xin hỏi ngài muốn xuống lầu vào đại sảnh ăn, hay là muốn đem đồ vào phòng riêng thưởng thức?” Cái tên phục vụ này trong mắt Hồ Khả Nhan thực rất không biết thời điểm!
Ánh mặt trời vừa hiện lên, quỷ vương liền đem Mộng Nguyệt đang ngủ say đánh thức, khiến cho nàng có chút bất mãn.
Quỷ vương dùng thanh âm trầm thấp ôn nhu nói: “Nguyệt nhi, ta có lễ vật muốn đưa cho nàng”, liền nhẹ nhàng lôi kéo nàng hướng tới tầng cao nhất thành bảo bay đi, nhu hòa để tay Mộng Nguyệt xuống, chỉ chỉ cánh cửa: “Đẩy ra xem một chút đi, hy vọng nàng thích.” Mộng Nguyệt mặt đầy mờ mịt đẩy ra cánh cửa phòng.
Một luồng ánh nắng ấm áp bỗng chiếu lên người Mộng Nguyệt, tỏa sáng khắp xung quanh người nàng, Mộng Nguyệt tựa như tiên tử rạng rỡ, bóng ảnh mĩ miều chiếu vào một ao nước xanh trong, bên trên nổi những bông đài sen tỏa hương thơm ngát, khiến cho Mộng Nguyệt vô cùng ngỡ ngàng mà say mê…
“Thích không? Chúc nàng sinh nhật vui vẻ!” Quỷ vương lần đầu tiên lộ ra nụ cười đẹp như thiên sứ, đứng ở trung tâm một góc không bị ánh sáng chiếu vào ngoài cửa, chúc phúc người quan trọng nhất trong lòng. Mộng Nguyệt kích động hồi lâu vẫn không thốt nổi nên lời……
“Cảm ơn chàng! Vương, món quà này cùng với nụ cười của chàng là lễ vật tuyêt vời nhất trong cả đời này của ta! Không ngờ tới chàng bận trăm công nghìn việc vậy mà vẫn nhớ rõ, ta thật vô cùng cảm động.”
Quỷ vương ngắm nhìn Mộng Nguyệt trước mắt. Ngày hôm nay, Nguyệt nhi lộ ra phá lệ xinh đẹp, nàng đã lâu không thấy ánh sáng mặt trời nay được ánh nắng chiếu rọi, sắc mặt đã hồng nhuận lên rất nhiều. Quỷ vương tươi cười từ sâu trong nội tâm, bởi vì biết mình làm rất đúng.
“Vương! Chàng cũng vào trong này đi!” Mộng Nguyệt chân thành mời.
“Không được, nàng biết ta sợ ánh nắng.” Quỷ vương nhàn nhạt cười.
“Chàng lại đang trêu chọc ta? Nếu quả thật sợ ánh sáng, làm sao có thể xây một ao sen xinh đẹp nhường này ở đây như vậy?” Mộng Nguyệt có chút không tin, cũng có chút làm nũng.
Quỷ vương thấp giọng trả lời: “Ta là tự mình xây nên lúc đang đêm, thích là tốt rồi, nàng chơi đi, ta ở bên ngoài nhìn cũng đã rất hạnh phúc.”
Mộng Nguyệt trong lòng tràn đầy cảm kích, không từ ngữ nào có thể tả nổi, nàng rốt cuộc cũng biết, mấy ngày đó đều không thấy quỷ vương, thì ra hàng đêm đều ở đây làm cái này, Mộng Nguyệt thật sâu ghi nhớ một ngày này đặc biệt, cả đời cũng sẽ không quên tình ý sâu nặng của quỷ vương….
Buổi tối trở lại tẩm cung, Mộng Nguyệt chơi cả ngày mệt mỏi, vừa nằm lên giường liền ngủ thiếp đi…………
Chờ tới khi nàng tỉnh lại, bỗng thấy hai nữ tử xa lạ ở trong phòng, Mộng Nguyệt có chút không hiểu, “Các ngươi là ai? Ai cho các ngươi tiến vào đây vậy?”
Hai vị nữ tử vừa thấy người tỉnh lại liền lập tức hướng nàng hành đại lễ: “Chủ tử, người không cần khẩn trương, chúng ta là thị nữ quỷ vương phái tới hầu hạ người, tỳ nữ ta là tỷ tỷ, tên gọi là Quỷ Linh, người bên cạnh là muội muội ta Quỷ Mị, nếu có gì không được chu toàn, mong người bao dung bỏ qua.”
“Mau mau đứng lên, sau này ta không muốn nghe hai người tự gọi tỷ nữ tỳ nữ gì hết, ta nghe không được tự nhiên, trước kia trong nhà bọn họ đều là cùng ta xưng hô tỷ muội, chúng ta cũng vậy xưng tỷ muội đi.”
“Vậy làm sao được! Chúng tỳ gánh không nổi a!” Tỷ muội Quỷ Linh Quỷ Mị hai người đồng thanh.
“Hảo, hảo, hảo! Trước đứng lên đã! Sau này không thì ta kêu hai người là Linh, Mị nha! Ta chưa bao giờ quen nghe gọi trái nha hoàn phải nô tỳ nha.” Mộng Nguyệt ôn hòa cười nói.
“Đúng rồi, chúng ta đã nói nửa ngày mà các ngươi có thấy Vương đâu không?” Linh, Mị im lặng nhìn nhau, Mộng Nguyệt biết các nàng nhất định biết, chẳng qua là gạt mình, có cái gì không thể nói đây? Mộng Nguyệt trong lòng có chút tức giận. “Vậy ta đi tìm hắn!”
Linh vội vàng bước lên ngăn nàng lại, “Không thể! Nguyệt chủ tử, quỷ vương đang ở phòng hội nghị……” Mị đột nhiên che lại miệng Linh, ánh mắt tràn đầy trách cứ cùng lo lắng nhìn tỷ tỷ *ho khan* tỷ thật luôn ở thời khắc mấu chốt mà không nhịn được lời, nói chuyện thực thiếu suy tính nha! Lần này xảy ra đại họa mất! Quỷ Linh lúc này cũng nhận ra mình hớ miệng, hối hận không xong.
Đây chính là cấm địa cơ mật quỷ bảo a! Đừng nói là loài người vạn vạn lần không thể bước vào nửa bước, ngay cả Linh, Mị thân là tiểu quỷ cũng không phải kẻ có thể vào, nghĩ một chút, ở trong đó có muôn hình vạn trạng các loại yêu ma quỷ quái vốn là nhân vật đầu não, nhìn tới sẽ cả người phát run, mấy kẻ kia không giống như quỷ vương đối chủ tử một dạng dịu dàng, ôn nhu, đi tới phòng hội nghị họp, phần lớn là kính nể quỷ vương, cam tâm cúi đầu xưng ngài làm chủ bảo, nhưng vẫn có biết bao cá nhân khác chỉ bởi vì đấu không lại quỷ vương, cho nên mới phải phục tùng xưng ngài làm vua quỷ, song nếu như có cơ hội đánh bại quỷ vương, bọn chúng liền tuyệt không nương tay, thậm chí lấy cả mạng của ngài! Dùng hết tất thảy mọi biện pháp lật đổ quỷ vương là ý niệm thường trực trong lòng chúng, nếu để cho Nguyệt chủ tử đi tìm, chính mình đừng nghĩ đầu còn trên cổ! Đây chính là hội nghị trăm năm một lần của các nhân vật chủ chốt giới quỷ, phòng hội nghị không phải là dễ dàng có thể xông vào, điều này cũng khó trách Linh, Mị sợ hãi nói ra.
Ha ha! Này là không đánh đã khai đi! Mộng Nguyệt trong lòng rất đắc ý, “Phòng hội nghị? Ở đâu? Làm phiền ngươi dẫn đường cho ta đến đó được không?” Mộng Nguyệt thân thiện rất tự nhiên khoác tay lên vai hai vị tỷ muội nói.
“Không! Ngàn vạn lần không thể! Thỉnh ngài như thế nào cũng đừng ép chúng ta, van cầu Nguyệt chủ tử ngài cũng đừng tìm cách tới đó, chúng ta sẽ chết.” Vừa nói Quỷ Mị vừa lôi kéo tỷ tỷ cùng quỳ gối hướng Mộng Nguyệt cầu xin.
Mộng Nguyệt thấy vẻ mặt khủng hoảng cực độ của hai người, cũng không tiện lại làm khó họ thêm, không bắt các nàng dẫn đường nữa, nhưng mà ý niệm muốn đi gặp quỷ vương vẫn vương vấn trong lòng, không có biến mất. Nàng nghĩ, ta cũng không làm khó các nàng, tự ta tìm một chút xem đi. Cho dù tìm không được, nói không chừng lại tìm được một căn phòng có người khác, như vậy biết đâu lại có thể kết giao thêm bằng hữu đi. Thật ra thì Mộng Nguyệt không biết, tại hội nghị trăm năm một lần này, trong quỷ bảo, tất cả linh thú canh phòng đều chặt chẽ, bởi quỷ vương sợ những nhân vật đầu não vô tình làm hại tới bất kì con người yếu ớt nào, chỉ có riêng tẩm cung quỷ vương mới không bị hạn chế, có thể tùy tiện ra vào thôi, quỷ vương cảm thấy như vậy nếu chẳng may có sự kiện khẩn cấp, thuộc hạ tùy thời có thể nhanh chóng tìm được hắn, dù là đang ở tẩm cung nghỉ ngơi.
“Các ngươi không cần hoảng sợ, cứ coi như mình cái gì cũng không biết là được rồi, các ngươi chớ quỳ nữa, mau dậy đi, ở chỗ này chờ ta, ta tùy tiện đi các nơi xem xét chút.” Chờ tỷ muội hai người lấy lại tinh thần mới vừa rồi bị dọa, Mộng Nguyệt sớm đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Mộng Nguyệt thật vất vả tìm được một căn phòng trên có treo một bảng hiệu, trên đó mấy chữ to mang theo khí phách đại lực mười phần —– Nghị Hòa Thính, liền đẩy cửa đi vào. Mới vừa bước vào bên trong, trăm ngàn con mắt đồng loạt quay sang nhìn nàng, có lạnh lùng, có kinh ngạc, có hiểu lầm, có gian trá, có tham lam, có tính toán, duy chỉ có quỷ vương ở vị trí cao nhất, trong ánh mắt nồng đậm nỗi lo lắng cùng thương yêu, Mộng Nguyệt cũng bị những tia mắt chết người mang đầy tâm tư bí hiểm làm cho ngây người, trong lòng khẩn trương mang theo sợ hãi.
Lúc này, nàng thấy quỷ vương – bình thường vốn tận lực hạn chế dùng pháp thuật – trong nháy mắt đi tới trước mặt mình, trong hai con ngươi màu lam tràn đầy sự sủng nịch cùng bảo vệ. Thật ra quỷ vương là lo lắng những kẻ kia theo bản năng làm ra chuyện yêu ma quỷ quái, trong lúc vô tình sẽ thương tổn nàng, mới lấy tốc độ nhanh nhất đi tới bên người Mộng Nguyệt, sợ mình chẳng may sơ suất để nàng bị thương.
Quỷ vương đem bàn tay nhỏ bé của nàng nắm thật chặt, “Sao nàng lại tới đây? Tới, theo ta cùng ngồi đi.”
“Vương, ngươi ở đây đang có chuyện gì?” Mộng Nguyệt hiện tại rất mê man, thân thể vô thức đi theo quỷ vương tới chỗ ngồi, hành động này, khiến cho tất cả các nhân vật chủ chốt quỷ giới nhất thời một trận xôn xao.
Thật quá mức nhanh chóng, không thể lường được vị trí của con người ti tiện này ở trong lòng quỷ vương, nếu quả thật giống như dự tính thì vấn đề này vô cùng trọng yếu, có lẽ, con người này sẽ trở thành một sự uy hiếp trí mạng ngay bên người quỷ vương. Cũng có trong lòng vài kẻ rất lo lắng, được phép ngồi ngang hàng quỷ vương, lại còn là loài người nham hiểm, này là một đại đại kỵ, không khéo sẽ ở trong tay loài người kia chết lúc nào không biết, hành động này dưới con mắt nhìn trừng trừng của tất cả vẫn tự nhiên như vậy, hiển nhiên không thể nghi ngờ là quỷ vương đã đem khuyết điểm của mình nói cho con người kia! Quỷ vương luôn cẩn thận xử sự hôm nay làm sao vậy?! Trên khuôn mặt ngài còn mang thêm chút chút ít vui vẻ, này không phải tương đương với quỷ vương hôm nay hướng tam giới thông báo, ngài đã tìm được tình yêu sao? Quỷ bảo sắp có người kế nghiệp?!
Đã từng là quỷ thị vệ, hiện nay đã trở thành quỷ tể tướng, Cảnh Kỳ liếc mắt nhìn vương một cái, mà quỷ vương vẫn coi như không thấy gì, nói đơn giản: “Kết quả hội nghị vẫn còn quá nhiều tranh luận, ba ngày sau ta chỉ nghe duy nhất một đáp án, hiện đều lui ra đi.”
Lại một trận rì rầm xôn xao, so với vừa nãy Mộng Nguyệt bước vào cửa còn lớn hơn, có suy đoán, có thở dài, có ly kì, có đố kị, có ý vị muốn ngoạn đùa… Chờ tới khi mỗi người đều đã tản đi hết, chỉ có quỷ tể tướng còn đang sau lưng, “Vương thượng, hôm nay ngài đã quá không lý trí, thỉnh vương thượng đừng quên cấm kị……”
“Là bổn vương tự định đoạt, không lẽ là ngươi xen lời quyết định thay ta sao?” Quỷ vương hét sức không vui.
“Đương nhiên là vương thượng ngài, nhưng là vương thượng ngài có từng suy nghĩ qua, như vậy không thể nghi ngờ là đã đem cô nương này vào trong bùn lầy nguy hiểm sao?” Quỷ tể tướng uyển chuyển khuyên, vẫn còn không có ý tứ rời đi. Mộng Nguyệt lúc này cũng nhận rõ lời nói của quỷ tể tướng, dù sao chính mình cũng mới vừa từ trong kinh sợ tỉnh lại.
“Nếu bổn vương làm như vậy, tự nhiên đã không sợ, Nguyệt nhi có hoàn toàn sự bảo vệ của ta, để xem có ai to gan dám đông vào nàng, dám có chủ ý tổn thương Nguyệt nhi, đã là thủ hạ của bổn vương hẳn đã biết cái giá.!”
“Phải, điểm này thần tuyệt đối tin tưởng thực lực vương thượng, nhưng…..”
“Vậy thì tốt, bổn vương lấy thân phận vương nói cho ngươi biết, sau này đối với Nguyệt nhi hãy miễn đi tất cả quy củ của quỷ bảo. Không cần nói nhiều, ngươi có thể trực tiếp lui xuống.” Quỷ vương nhịn không được cắt đứt lời của quỷ tể tướng cũng là đối hắn ra lệnh.
“Vâng.” Quỷ tể tướng lui ra, sau khi cúi đầu xoay người, trong con mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Trong thời gian ngắn, Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca, mang theo thương tâm cùng nhung nhớ trở về nhà sau nửa năm xa vắng, lão nhân trong nhà nghe được tin Mộng Nguyệt không về, đả kích rất lớn, bội cảm thương tâm. Nhìn hai bậc cha mẹ đã già nua buồn đau vì tỷ tỷ, Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca quyết định trở lại sa mạc, thề phải cứu Mộng Nguyệt bị quỷ sứ mê hoặc lạc tâm về, các vị trưởng bối cũng vô lực ngăn cản, khuyên can.
Rất nhanh lại đến tiết Trung thu, là khoảng thời gian để sum họp bên người thân, đây là thường tình, Mộng Nguyệt ở trong quỷ bảo lại nhớ tới biểu đệ còn nhỏ cùng cha mẹ tuổi đã cao, không biết bọn họ mấy người có khỏe? Phụ mẫu liệu có thể hay không tha thứ ình bất hiếu? Đệ đệ nhất định đã cao hơn không ít? Biểu ca có tìm được ý trung nhân chưa? Thật là nhanh, nàng đã ở nơi này trọn một năm rồi, tình cảnh ngày ấy vẫn rõ ràng như mới ngày hôm qua, chiếu vào sâu trong nội tâm nàng……
Lúc này, quỷ vương đi tới, trên mặt biểu lộ có chút thống khổ, trên vầng trán xanh nhạt đã rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh thật nhỏ như những viên đá trong suốt màu lam, rất tiều tụy, bộ dáng như đang rất ẩn nhẫn điều gì. Mộng Nguyệt quan tâm đi tới trước người quỷ vương: “Vương, sắc mặt chàng thực khó nhìn, làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái? Có muốn gọi quỷ y?”
Quỷ vương nặn ra nụ cười vô lực an ủi nàng: “Không có gì, không cần lo lắng, tối nay ta có chút chuyện, không thể ở trong tẩm cung bồi nàng, cho nên trở lại nói với nàng một tiếng, Nguyệt nhi đi ngủ sớm một chút, chớ chờ ta.”
Không chờ Mộng Nguyệt kịp mở miệng khuyên can, quỷ vương chẳng biết đã biến mất đi đâu, nói nàng không cần lo lắng, nhưng là như vậy bảo nàng làm thế nào không lo đây?
Tại chính điện Vương, quỷ vương vô lực ngồi trên ghế tối thượng, sắc mặt cực kì kém, quỷ Tể tướng không hiểu, hắn đã đi theo quỷ vương nhiều năm như vậy, thế nhưng vương lúc này lại rất bất bình thường, thà chịu đựng cực đại thống khổ gồng mình đối kháng, quỷ vương rốt cuộc là làm sao?
Mỗi năm tới ngày mười lăm tháng tám, mỗi quỷ chủ từ trước tới nay đều phải hấp thu tà khí mới có thể sống thêm một năm, ngày này là khoảng thời gian âm dương giao thể, hấp thu tà khí nhất định bị trọng thương. Nếu như bản thân quỷ chủ mang dòng máu tà ác có thể vô đạo ngày ngày giết người uống máu, bất luận thiện ác, như vậy, chẳng những có thể chống đỡ thể lực, càng có thể gia tăng công lực thâm hậu thêm, nhưng quỷ vương lại chỉ giết bọn vô nhân đạo, trừng trị bọn người ở nhân gian làm chuyện ác, khiến bọn chúng thấy được thế nào là gieo nhân nào gặt quả nấy, bắt những kẻ bội tín không có nghĩa khí, bất trung bất nhân trả giá. Thêm nữa những con người quỷ chủ mang về, nếu như để bọn thuộc hạ hưởng dụng, khẳng định có thể giảm đi năng lượng của cả thành bảo một năm tiêu hao, thế nhưng quỷ vương dù mang về có đến vô số người, phần lớn đều không cho phép thuộc hạ uống máu ăn thịt, mà vẫn nuôi dưỡng cho tới khi họ chết già, còn quỷ vương thì đem một phần pháp lực của mình phát ra, để cho thuộc hạ lấy và sử dụng năng lượng đó, có thể kéo dài thêm một năm, cứ như vậy năm này qua năm khác.
Chỉ là nói hôm nay xem quỷ vương gồng mình đối kháng như vậy, quỷ Tể tướng nhìn ra, quỷ vương đã tới cực hạn chống đỡ, nếu trì hoãn thêm, khẳng định có thể cạn khô năng lượng.
Quỷ Tể tướng vốn nên cao hứng, cái chết của quỷ chủ do cạn kiệt năng lượng không phải thương tích ngoài da, trái tim không cần chém mà lấy được liền có thể tiếp cận tới chu kì đắc đạo thành tiên, quỷ Tể tướng giả mù mờ không hiểu hỏi nguyên nhân, quỷ vương luôn là không để ý tới không trả lời, hắn cũng mấy lần giả vờ khuyên can vương quỷ, vương quỷ cũng đều không nghe, có mấy lần công lực cạn giảm, vài quỷ binh vì không có máu thịt ăn, lại không nhận được năng lượng do quỷ vương phát tán, lần lượt té xuống.
Quỷ Tể tướng đang âm thầm cao hứng vui vẻ, song đột nhiên phát hiện bảo vật pháp lực Huyễn Chi Liên (là cái khung vòng đã nhắc ở chương 2) đã không còn trên cổ tay vô lực kia, quỷ Tể tướng nhất thời cả kinh trợn mắt, một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu, chẳng lẽ đã cho nữ nhân xuất hiện trong phòng hội nghị lần đó? Vòng chuông trên tay cô ta có phải là Huyễn Chi Liên biến hóa thành? Nói như vậy, rõ ràng …….
Nàng, nhất định là nàng ta! Quỷ vương nhất định đã yêu nàng ta! Lần trước trong phòng hội nghị mới chỉ là suy đoán, bây giờ là khẳng định. Nguyên nhân quỷ vương cự thực (cự tuyệt việc ăn) cũng khẳng định là muốn cùng nữ nhân loài người kia quay về cùng một dạng bình thường, không còn uống máu, nếu như trải qua cửa ải ngày hôm nay, liền có thể trở lại thành người phàm, hắn sẽ mang người yêu cùng nhau rời quỷ bảo, quỷ binh quỷ tướng trong quỷ bảo sẽ rơi vào cuộc sống bầy rồng không đầu, cuối cùng kết quả sẽ bị các kỳ ảo chủng tộc khác thâu tóm hoặc san bằng giết hết. Nhưng là, nếu quỷ vương không qua khỏi cửa ải này, kết cục bản thân chỉ có chết, mà trái tim mang theo ma lực chí cao vô thượng kia cũng sẽ đi theo biến mất, bất cứ sinh vật nào cũng đừng nghĩ lấy được, vậy mà đáng sợ hơn là, toàn bộ quỷ tộc sẽ hội phi yên diệt (đơn giản là chết hết)! Bất kể là quỷ vương có hay không qua được cửa ải này, đối với mình là trăm hại không một lợi, phải nghĩ cách hoàn lại những gì đã mất!
Chết tiệt! Tên quỷ vương này là ngu xuẩn hay là điên cuồng? Tất cả các quỷ chủ từ trước tới nay cũng chưa từng dám nếm qua con đường này, hắn lại vì một con tiện nhân loài người mà lấy thân thử nghiệm, bất kể hành động này thành công hay không đều không phải là kết cục ta muốn, không! Ta quyết phải ngăn cản!
“Vương thượng, ngài không thể như vậy a! Xin ngài hãy nghĩ lại! Có thành công hay không chúng ta không biết, các quỷ chủ trước đây đều chưa từng có tiền lệ, giả như coi phương pháp này hữu hiệu, nó cũng cực kì nguy hiểm a! Một khi đã thất bại, không chỉ có ngài hội phi yên diệt, đối với người yêu của ngài, có phải hay không cũng sẽ đau đến không muốn sống, cũng không có ý niệm sống một mình, đây chẳng phải là hại người ta? Ngài nhẫn tâm sao?”
“Nguyệt nhi……..” Quỷ vương nghe được câu này mới có chút ý thức.
Quỷ Tể tướng thấy quỷ vương rốt cục đã có phản ứng lại, lập tức sấn tới, hùng hồn, sắt đá, nhiệt huyết thuyết phục:
“Ngài coi như không phải vì quỷ tộc đi, cũng không cần vì tư niệm cùng dục vọng riêng mà hại người thích ngài a! Nếu như tối nay ngài thật có thể thành công, ngài có thể nhịn bị hành hạ đau đớn, nhưng là ngài có hay không nghĩ tới, người yêu ngài có thể chịu chung dạng cùng ngài, nhìn ngài chịu cực mà không nói, còn nhất định phải lưỡng tình tương duyệt……….”
Không! Ta cam đoan sẽ không để cho Nguyệt nhi bị bất kì một tia tổn thương hay thống khổ! Ta chỉ muốn cho Nguyệt nhi vui vẻ cùng hạnh phúc! Ta phải sống! Bản năng sống còn khiến cho quỷ vương không còn tiếp tục kháng cự tà khí đi vào cơ thể, quỷ Tể tướng thấy quỷ vương đã đem toàn bộ lời hắn nói hoàn toàn nghe vào, không hề chống lại tà khí nữa, thức thời mà thối lui ra, nhưng là, trong đầu còn tính toán đến một kế hoạch khác.
Đêm đã khuya, Mộng Nguyệt biết rõ quỷ vương sẽ không trở lại, song nàng vẫn chuẩn bị thức ăn cùng rượu nồng bồi quỷ vương, mong đợi hắn trở lại.
Ở trong quỷ bảo, trừ tỷ tỷ kết nghĩa mới vừa bệnh nặng qua đời ra, quỷ vương chính là người thân cận duy nhất của nàng, cũng là hình bóng yêu thương trong lòng Mộng Nguyệt. Hơn nữa nàng không có thói quen bị người khác trước sau phục vụ, tỷ muội Quỷ Mị lại là hai nha đầu rất phân chia thân phận cấp bậc, nói toạc ra là hai nàng cũng không dám vượt quá bổn phận gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. Vì vậy nàng liền rất uyển chuyển yêu cầu quỷ vương thu hồi tất cả quỷ nô, quỷ tỳ; quỷ vương biết không phải là bọn họ chiếu cố nàng không tốt, mà là bởi bản tính Mộng Nguyệt, không có thói quen phân biệt đẳng cấp với mọi người, vậy nên đành theo ý nàng đi, cũng không trách phạt những gia quỷ đó.
Mộng Nguyệt nghĩ đến lúc ấy cho quỷ vương biết thế nào là mềm nắn rắn buông, khiến cho hắn biểu lộ bộ dáng bất khả kháng, khóe miệng nàng cong cong lên một nụ cười, mình thật hạnh phúc.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Có thể là ai chứ?
Mộng Nguyệt đi ra mở cửa, nàng cũng không biết mình lúc này đã mở ra kết giới bảo vệ của quỷ vương, kết giới này từ ngoài vào trong cũng không có một ngọn gió thổi qua được, từ trong ra ngoài đều bền chắc không thể gãy, huống chi Mộng Nguyệt còn mang theo trên người Huyễn Chi Liên có thể hóa giải mọi phù phép tà khí, chờ tới khi nàng mở cửa, ánh mắt từ mong đợi mừng rỡ liền biến thành chút ít thất vọng.
“Đêm khuya viếng thăm, đã quấy rầy rồi, Mộng Nguyệt cô nương, xin hỏi quỷ vương có nghỉ ngơi ở đây?” Quỷ Tể tướng biết rõ quỷ vương ở chỗ nào, lại làm bộ như không biết, hư tình (giả dối) hỏi thăm.
“Vương không có ở đây, hắn chưa trở về, vương không phải ở cùng ngươi sao?” Mộng Nguyệt có chút bất an.
“Nga! Nếu vương thượng không có ở đây, lão thần ta cũng không quấy rầy.” Quỷ Tể tướng xoay người muốn đi.
Mộng Nguyệt trong lòng bây giờ không còn là có chút bất an, mà là vô cùng thất thượng bát hạ, lo lắng không yên, “Vương thế nào? Có chuyện gì sao?”
*Ho khan* “Vương thượng vốn cùng với thần đàm luận, nhưng là ngài đột nhiên nhớ tới có chuyện khác phải làm, nên đã để cho lão thần quản lý chuyện này, nói là dành cho cô nương một kinh hỉ, bây giờ lão thần đã hoàn thành sứ mạng, nhiệm vụ hoàn tất, muốn mời vương thượng đi kiểm nghiệm lần cuối cùng, vậy nhưng lão thần tìm vương thượng khắp nơi mà không thấy tung tích, cũng không thấy bóng dáng ngài ở đâu cả, bởi vậy lão thần trong lòng thầm nghĩ, có chăng ngài mấy ngày gần đây trăm công nghìn việc, bận bịu quá mức mệt mỏi, sớm đã về tẩm cung nghỉ ngơi, cho nên mới tới hỏi thăm chút. Không ngờ vương thượng lại không ở nơi này, lại còn quấy rầy Mộng Nguyệt cô nương nghỉ ngơi, lão thần thật sự là….. *ho khan*… kính xin Mộng Nguyệt cô nương thứ tội.” Giọng điệu vô cùng hối tiếc giống như là đang dưới ánh trăng hướng Mộng Nguyệt quỳ.
Mộng Nguyệt nhất thời chịu không nổi kiểu phép tắc này, vội vàng tiến lên đỡ hắn đứng dậy, “A, ngài ngàn vạn lần đừng như vậy, xin hãy mau mau đứng lên, thế này tiểu nữ tử thật tổn thọ!” Lúc này, tâm tình bất an của Mộng Nguyệt mới tạm thời lắng xuống, đồng thời những lời này cũng câu dẫn lòng hiếu kì của nàng.
“Rốt cuộc là kinh hỉ gì a? Nếu vương không có ở đây, vậy để ta thay mặt hắn đi kiểm nghiệm cũng tốt lắm.” Tâm tình nàng lúc này đã bị tình yêu làm ê muội, đã sớm quên đi một câu dặn dò trước khi đi của quỷ vương: [Tối nay trăng tròn, nàng không được bước ra khỏi cửa này một bước, kể cả là chuyện liên quan tới ta mà có người gõ cửa, hay là ta gõ cửa cũng không được phép mở ra, đợi tới ngày mai mở cũng không muộn.].
“Cái này….. Cái này sợ là không ổn… Vi thần vừa nãy vô tình tiết lộ đã là không nên, nếu như lại để cho vương thượng biết lão thần cho Mộng Nguyệt cô nương nhìn cái đó trước khi ngài kiểm tra sẽ trách tội, dù sao vương thượng đã nói muốn cho cô nương có một bất ngờ….”
“Ai nha, không quan trọng, nếu là thứ đưa cho ta, sớm nhìn hay muộn xem cũng đều như vậy cả, ta sẽ không để vương biết chuyện này đâu, hơn nữa kiểm nghiệm lần cuối cùng là để xem ta có thích hay không mà? Ta muốn tự mình đi kiểm tra, muốn xem xem ta cùng vương có trình độ ăn ý như thế nào, nhìn một chút chuyện vui tốt của ta với vương liệu có giống nhau, như vậy nhất định sẽ rất thú vị, không cần phải băn khoăn, thỉnh ngài liền đáp ứng ta đi! Ta đảm bảo sẽ không gây thêm cho ngài phiền toái! Ta nhất định sẽ làm bộ như chưa từng biết! Có được không…….”
“Cái này….. dạ….. cái này….. *ho khan* được rồi! Nếu Mộng Nguyệt cô nương đã nói thế, cũng không phải không có chút đạo lý nào, lão thần cũng không tiện từ chối, vậy lão thần liền dẫn cô nương ra ngoài đi xem cái đó một chút! Mong rằng Mộng Nguyệt cô nương sẽ thích thứ lão thần đã tỉ mỉ bố trí này, nếu chẳng may vương thượng trách móc, mong rằng cô nương sẽ giúp lão nói tốt vài câu, để cho ta đây người vốn toàn xương có thêm chút thịt không phải khổ a! Mộng Nguyệt cô nương, mời…..”
Chờ tới khi quỷ Tể tướng lễ độ đưa nàng đi tới một căn nhà gỗ đào tinh xảo tuyệt diệu, hai người dừng bước, Mộng Nguyệt nhớ tới trước đã cùng quỷ vương đi ngang qua nơi này, vốn là thật tò mò, bước chân chuẩn bị tiến vào tìm hiểu thì bị quỷ vương một lời ngăn giữ, hắn nói: [Gian phòng này, nàng đừng đi vào.]. Mộng Nguyệt hỏi qua tại sao, quỷ vương chẳng qua chỉ lắc đầu một cái, cũng không lên tiếng, ánh mắt cực kì phức tạp.
Mộng Nguyệt nào có biết quỷ vương là sợ nói ra sẽ hù dọa nàng, không muốn để cho trong lòng Mộng Nguyệt có một tia bóng ma, hơn nữa quỷ vương tin tưởng, nàng dưới sự bảo hộ của mình sẽ không bị một tia thương tổn.
Mộng Nguyệt nghĩ thầm vương mỗi lần tặng quà ình, luôn là để ình trước có cảm giác ngoài ý muốn, sau đó là bất ngờ tột độ cùng hạnh phúc ngọt ngào, vương lần này lại đang tạo ra cái đồ chơi gì mới lạ đây?
Đang lúc Mộng Nguyệt còn suy nghĩ do dự, quỷ Tể tướng đã rất nhanh mở ra cánh cửa gỗ, không chút do dự kéo nàng đẩy ngã vào trong! Cũng sớm có chuẩn bị từ trước, ở bên ngoài khóa chặt cánh cửa, Mộng Nguyệt vốn cảm thấy có gì không ổn, nhưng là lúc này đã quá muộn.
Giới Thiệu Wap Đọc Truyện
đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!