Polaroid
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
CHƯƠNG 21
Có điều, không phải tăng ca đương nhiên luôn là chuyện tốt.

Tôi cân nhắc hai ngày, cuối cùng quyết định ném vấn đề này sang một bên, bắt đầu hưởng thụ kiếp làm công thoải mái của mình.

Đã sang tháng mười hai, tiết trời dần lạnh hơn, quần áo mặc cũng nhiều thêm, vậy nên đồ cần giặt cũng gia tăng chóng mặt. Vì thế, tôi vẫn như lệ, thường tích trữ một đống quần áo cần giặt ném sang phòng trọ của Ân Khiết để giặt bằng máy giặt.

Hôm nay, tôi lại xách theo một túi quần áo sang bên đó. Tới nơi, tôi thấy Ân Khiết đang ngồi xổm ngoài cửa chơi điện thoại.

Tôi choáng váng: "Sao thế này? Không phải cậu bảo đang ở nhà à?"

Ân Khiết phủi mông đứng dậy: "Thì chẳng phải mình đang ở nhà đây sao. Ha ha, chỉ là quên mang chìa khóa, nên lừa cậu tới đây chơi cùng thôi."

"Lại quên chìa khóa..."

Tôi thật sự bó tay. Ân Khiết lúc làm việc thì luôn nhanh nhẹn, nhưng trong cuộc sống thường nhật thì lại ẩu đoảng qua loa không ai bằng. Chuyện cô ấy hay quên mang chìa khóa đã sớm xuất hiện từ khi chúng tôi còn ở chung. Giờ cô ấy chuyển sang đây ở, tôi thấy cô ấy quên chia khóa cũng không còn ngạc nhiên.

"Vũ Hoa cũng không có ở nhà à?"

"Cậu ấy đi tới nhà bạn học ở Côn Sơn rồi, chắc phải mấy tiếng nữa mới về. Mình vừa đi tìm quản lý ký túc lấy chìa khóa dự phòng, nhưng mà người ta không có đó, thật xuii xẻo."

Tôi nhớ lại lúc nãy lên trên lầu cũng không thấy nhân viên quản lý đâu. Không còn cách nào khác, tôi hỏi: "Mở cửa sổ chưa?"

"Mở thì có mở. Này Hi Quang, cậu định leo cửa sổ vào đấy hả? Không được đâu, trời sắp tối rồi, nguy hiểm lắm. Thôi cứ chờ quản lý ký túc tới đi."

"Biết phải đợi tới lúc nào." Tôi ném túi quần áo xuống đất, "Không sao đâu, dù sao cũng không phải lần đầu tiên."

Phòng của họ ở ngay tầng hai. Cửa sổ các phòng ở tầng hai khác các phòng khác là có ban công rộng một mét vuông, hơn nữa còn kề sát nhau, nhìn từ xa sẽ thấy giống như một hàng rào hoa rộng rãi, cho nên trèo qua hoàn toàn không nguy hiểm, chỉ cần chú ý đề phòng có cái gì rơi từ các tầng trên xuống là được.

Mấy phòng bên cạnh đều chưa có người ở, mãi phòng thứ năm mới có người. Tôi đi ra từ cửa sổ phòng người ta, cẩn thận leo sang phòng Ân Khiết. Tôi đang đi rất ổn, sắp tới nơi thì đột nhiên nghe được một tiếng hét thất thanh chói tai.

Tôi vô thức quay đầu lại nhìn, bắt gặp ngay khuôn mặt căng cứng của Lâm Tự Sâm, và một bộ mặt hiện rõ vẻ khiếp sợ của cô gái đứng cạnh anh ta. Sau đó, hình như tôi giẫm phải cái gì trơi trơn...

Và thế là, tôi từ cửa sổ rơi xuống.

Mọi chuyện chớp nhoáng xảy ra. Tôi không kịp phản ứng, cứ thế nện một cú xuống cành cây tùng bách, rồi từ cành cây xuống đất.

Trong khoảnh khắc tiếp đất, tôi cảm thấy một đôi tay khó khăn lắm mới đỡ được tôi, nhưng mà do lực quá mạnh nên đầu tôi vẫn bị đập xuống đất, một cơn đau tê tái tràn ra.

Một trận trời rung đất chuyển qua đi, tôi mở mắt, ngây ngẩn thấy một cặp mắt vô cùng lo lắng nhìn mình, đôi mắt ấy còn mang theo chút hoảng hốt tôi chưa từng thấy trước đây.

Lâm Tự Sâm?

Anh ta nhanh đặt tôi nằm trên mặt đất, quỳ một bên gối xuống cạnh tôi, cẩn thận kéo áo tôi, cẩn thận kiểm tra mạch đập trên tay tôi.

"Nhiếp Hi Quang!"

Anh ta gọi tên tôi, sắc mặt tái nhợt đông cứng lại. Tôi bừng tỉnh sau một cơn chấn động, nhìn anh ta bằng ánh mắt tê dại

"Đừng sợ, nhìn tôi, có nghe thấy tôi nói gì không?"

"Ừm."

"Trả lời tôi, hôm nay là thứ mấy?"

"Chủ nhật."

Tôi muốn trả lời anh ta, nhưng bỗng thấy nghi hoặc, một âm thanh cũng không phát ra được. Một cơn choáng váng kéo đến, tôi không chịu nổi, nhắm mắt lại.

Nhưng tôi cảm thấy thần trí mình còn khá tỉnh táo, vẫn nghe được xung quanh có giọng nói, nghe được tiếng hét của Ân Khiết và một giọng nữ xa lạ, nghe được giọng trấn tĩnh nghiêm khắc của Lâm Tự Sâm.

Nhưng anh ta rốt cuộc là đang nói gì?

Tất cả cứ xa dần xa dần...

Giữa đường tôi tỉnh lại vài lần. Có một lần, hình như đang ở trên xe cứu thương, tôi nghe thấy Lâm Tự Sâm nói chuyện điện thoại, "Không biết bị thương ở đâu, không thấy có sưng tấy. Kiểm tra sơ qua thì thấy bình thường, nhưng lại bị mất ý thức tạm thời... Ừ, cậu chuẩn bị đi, sẽ chụp CT cắt lớp..."

Sau đó tới bệnh viện...

Thật ra, sau đó tôi đã cảm thấy khá hơn, nhưng lại rất buồn ngủ, bị người ta đánh thức dậy quá nhiều lần, chỉ loáng thoáng trông thấy một bóng áo sơ mi màu lam nhạt ở trước mặt.

Đến khi tôi thật sự tỉnh dậy, trời đã tối đen.

Tôi mở mắt, vẫn là chiếc áo sơ mi màu lam kia.

Dưới ngọn đèn yếu ớt trong phòng bệnh, Lâm Tự Sâm nhắm mắt ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, có lẽ đã ngủ say, tóc hơi rối, áo nhiều nếp nhăn, hoàn toàn khác với phong cách gọn gàng ung dung ngày thường.

Anh ta vẫn còn ở đây ư?

Nhìn anh ta một lúc, tôi quay đầu, quan sát trong phòng một lượt, rồi lại nhìn về phía Lâm Tự Sâm. Tôi hoảng hốt. Anh ta chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang trừng mắt nhìn tôi.

Tôi muốn lên tiếng, nhưng mở miệng ra rồi lại không thể nói lên lời, cổ họng khô rát.

Anh ta đứng dậy, rót một cốc nước ấm mang đến cho tôi. Tôi vừa định ngồi dậy thì anh ta đã nhanh nhẹn đỡ lấy tôi, giúp tôi uống nước.

Cánh tay anh ta vững vàng đỡ ở vai tôi, từng đợt nóng truyền tới, tôi gần như dựa hẳn cả nửa người vào ngực anh ta. Quai hàm cứng rắn trước mắt, tiếng thở dồn dập, ở gần anh ta như vậy khiến tôi thấy bất an. Tôi ngượng ngùng, nhanh chóng uống hai ngụm nước.

"Cảm ơn."

Anh ta lại giúp tôi nằm xuống, im lặng cầm cốc đặt sang một bên.

Tôi bây giờ hoàn toàn không hôn mê, cảm thấy rất thoải mái. Nhưng mà nhìn bộ dáng trầm mặc này của anh ta, tôi lại thấy lo lắng, dè dặt hỏi: "Tôi... không bị làm sao chứ?"

"Cô tên gì?" Anh ta hỏi một câu, giọng nói khànkhàn khác thường.

"..." Chuyện gì thế này? "Nhiếp... Hi Quang?"

"Còn tôi?"

"... Lâm Tự Sâm."

"Tôi là cháu ngoại của Thịnh Tiên Dân" Anh ta nhìn tôi, đột nhiên nói.

Thịnh Tiên Dân? Chủ tịch Thịnh Viễn?

Tôi nghi hoặc: ". . . Anh chưa từng nói với tôi?"

Anh ta im lặng một lúc.

"Tốt, ý thức đã tỉnh táo rồi." Anh ta đứng dậy, giống như đang kiềm chế cái gì, dời mắt đi, cố gắng bình thản kể lại: "Tình trạng bây giờ của cô rất ổn. Kiểm tra mọi thứ cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ có vài vết thương ngoài da. Nhưng tốt nhất là ở lại bệnh viện để theo dõi. Ân Khiết đi theo xe cứu thương, tôi đã để cô ấy về rồi, ngày mai cô ấy sẽ đến chăm sóc cho cô."

"Ừm, cô ấy chắc là sợ lắm."

"À, cô ấy sợ?"

Những lời này của tôi không biết đã đụng tới quả mìn nào nữa, anh ta đột nhiên mất bình tĩnh: "Tôi thật sự vô cùng kinh ngạc với tấm lòng nhân hậu của cô Nhiếp. Lúc này mà còn nghĩ cho tâm trạng của người khác."

Tôi bị cơn tức giận bộc phát của anh ta làm cho khiếp sợ, trợn mắt nhìn anh ta, không nói được câu nào. Tôi cùng lắm chỉ thuận miệng nói một câu thôi, anh ta làm sao mà phải bùng cháy dữ dội như thế?

"Nếu cô thật sự lương thiện như thế thì vì sao lại..."

Anh ta đột nhiên dừng lại, hít sâu một hơi, khống chế được tâm tình của bản thân nhưng giọng nói châm chọc của anh ta lại khá rõ ràng, người ngu ngốc như tôi mà còn bị lời lẽ châm biếm vừa rồi của anh ta cứa đau.

"Có thể nể tình tôi đã xúi quẩy đến mức này rồi mà bớt ác cảm với tôi đi một chút được không. Không thể ôn hòa một chút được sao?"

Viền mắt tôi bỗng nóng lên. Tôi không hề muốn tỏ ra bản thân yếu đuối như thế nhưng mà tôi đã thê thảm như vậy rồi mà còn bị anh ta khiêu khích, cảm thấy vô cùng ấm ức.

Nước mắt thoáng chốc tràn ra.

Căn phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.

Dáng vẻ giận dữ của anh ta trong nháy mắt đột nhiên như ngưng đọng, anh ta đứng bất động cạnh giường của tôi.

"Cô khóc cái gì? Một cọng tóc cũng không tổn thất, có gì mà phải khóc?" Một lúc lâu sau, anh ta mới khàn giọng nói.

Hóa ra, ngay cả quyền khóc tôi cũng không có ư?

"Nếu không phải vì cô bạn của anh đột ngột kêu lên thất thanh như thế thì tôi đã chẳng ngã xuống. Bị bạn anh hại ra nông nỗi này anh còn muốn châm chọc tôi. Tôi khóc chẳng lẽ cũng không được sao?"

"... Tại tôi?"

"Không phải tại anh thì là tại ai?" Tôi xui xẻo mới gặp phải anh.

Tôi đem hết nỗi ấm ức bao lâu nay nói ra hết: "Bị ngã khỏi thang máy, bị linh kiện rơi trúng đầu, kiểm hàng mệt lắm anh có biết không? Giờ còn bị rơi từ trên tầng hai xuống..."

"Nhiếp Hi Quang..." .

Anh ta nhỏ giọng gọi tên tôi.

Mọi thứ trước mắt mờ nhòa, tôi cố gắng nhìn anh ta qua màn nước mắt, "Lâm Tự Sâm, tôi có một câu hỏi."

"Cô nói đi." Không biết có phải do tôi bị ảo giác hay không, tôi cảm thấy giọng nói anh ta hình như đã dịu dàng hơn rất nhiều, rồi lại có chút gì đó cứng ngắc không ăn nhập.

"Tôi là con gái của Nhiếp Trình Viễn thì sao chứ. Hai nhà chúng ta có thù oán gì đâu, sao anh cứ phải kiếm chuyện với tôi?"

Anh ta trầm mặc.

Tôi đột nhiên mơ hồ hỏi lại, "...Hai nhà chúng ta có thù sao?"

"Nhà họ Nhiếp và nhà họ Thịnh, vẫn luôn hợp tác rất chặt chẽ."

"Vậy thì vì sao?"

"... Tôi cũng muốn biết là vì sao?"

Lúc anh ta thì thầm nói ra những lời này, trên mặt hình như có nét cười tự giễu, trong ánh mắt dường như mang theo chút chán chường uể oải.

"Đau lắm à? Nhiếp Hi Quang." Anh ta lại nhẹ giọng hỏi tôi.

Tôi vô thức gật đầu.

"Ừm, tôi cũng vậy."

Tôi sững sờ nhìn anh ta, không hiểu sao lại cảm thấy anh ta còn đau khổ hơn tôi.

Anh ta làm sao vậy? Chẳng phải tôi đang lên án anh ta sao? Sao tự nhiên tôi lại cảm thấy mình đang làm anh ta tổn thương thế?

Tôi nhịn không được, hỏi: "Anh... vẫn ổn chứ?"

Anh ta giật mình, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng về phía tôi, dường như đang tìm kiếm điều gì. Trong nháy mắt, tôi thậm chí cảm thấy anh ta sẽ đưa tay ra chạm vào mắt tôi.

"Những lời này..."

Anh ra càng nói càng nhỏ, dường như chỉ thoáng qua bên ngoài lỗ tai. Bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm thấy ánh mắt mình lúc này rất mông lung, bỗng nhiên nhớ tới khóe mắt còn dính nước mắt, vội đưa tay lau đi.

Anh ta chậm rãi di chuyển đường nhìn.

Một lúc lâu sau, anh ta lại nói: "Đừng khóc nữa".

Anh ta yên lặng đứng trước giường bệnh một lúc, sau đó đi đến cạnh cửa sổ.

Anh ta đứng im, thật lâu, thật lâu...

Lâu đến mức tôi tưởng rằng anh ta là một pho tượng, không nhúc nhích nữa....

Lâu đến mức, ngoài cửa sổ, sắc trời đã hơi ửng hồng...

Lâu đến mức, tôi lại mê man, chuẩn bị nhắm mắt lại...

"Sau này tôi sẽ không thế nữa."

Trong phòng đang yên tĩnh, giọng nói trầm ấm bỗng nhiên vang lên.

Tôi trừng mắt, thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.

Anh ta xoay người lại, nét mặt trầm tĩnh tựa như mặt biển tĩnh lặng sau cơn bão, rồi lại có chút gì đó u sầu, chất chữa nỗi buồn...

Tất cả, tất cả đã quay lại với ánh mắt bình tĩnh của anh ta. Ngoại trừ dáng vẻ mệt mỏi rã rời, anh ta vẫn như những lúc bình thường, lạnh lùng mà thư thái.

"Sau này tôi sẽ không đối xử với cô thế nữa, nhất định."

Anh ta lặp lại một lần nữa, ngữ khí rất quả quyết. Không hiểu vì sao, tôi lại thấy những lời này không phải anh ta nói với tôi, mà giống như tự nói với chính mình hơn.

Tôi ngây ngốc nhìn anh ta, không biết nên nói cái gì. Anh ta cũng không chờ tôi lên tiếng, cầm lấy chiếc áo khoác ở sô pha, nói: "Cô nghỉ ngơi chút đi, tôi đi lấy bữa sáng cho cô."

Anh ta tìm lại được sự bình tĩnh ban đầu, còn tôi thì vẫn cứ mông lung.
CHƯƠNG 22
Bữa sáng là Ân Khiết và Vũ Hoa mang vào.

"Chúng mình vừa tới thì thấy phó giám đốc Lâm đứng ở tầng dưới. Anh ấy bảo chúng mình mang cháo vào. Hình như là của người giúp việc nhà anh ấy đưa tới." Vũ Hoa vừa nói, vừa mở cặp lồng.

Ân Khiết đi đi lại lại trong phòng bệnh một hồi. Sau khi phát hiện tôi không bị làm sao, cô ấy đã nhanh chóng chuyển từ bộ dạng hối lỗi sang được giải thoát, hí hửng lượn khắp phòng dòm ngó.

"Oa, Hi Quang, cậu được nằm phòng đơn cơ à? Phó giám đốc Lâm thật đúng là quan lớn có khác."

Vũ Hoa so với Ân Khiết thì an phận hơn rất nhiều. Cô ấy ngồi bên giường bệnh nhìn tôi ăn cháo, lo lắng hỏi vấn đề viện phí: "Ở phòng đơn thế này, hình như bảo hiểm của chúng ta không chi trả đâu?"

"Trời ơi, cậu lo lắng cái gì chứ. Phó giám đốc Lâm đã thanh toán hết từ hôm qua rồi." Ân Khiết bày ra vẻ mặt không đáng ngại, "Nếu không phải là cô bạn của anh ấy bất ngờ hét lên thì cũng đâu khiến Hi Quang giật mình ngã xuống chứ. Nhưng mà Hi Quang à, cậu đừng có trách anh Lâm."

Vũ Hoa hiếu kỳ hỏi: "Sao cậu biết chỉ là bạn, không phải bạn gái?"

Ân Khiết phản đối: "Hôm qua cậu không được chứng kiến, phó giám đốc hầm hầm tức giận, vẻ mặt rất chi là dọa người. Thật ra lúc Hi Quang ngã xuống, cô gái kia cũng vô cùng sợ hãi. Nếu như cô ta là bạn gái của phó giám đốc Lâm thì lúc ấy anh Lâm chắc chắn sẽ phải an ui cô ta chứ. Nhưng mà hoàn toàn không có chuyện đó. Mình nghe nói hình như họ là bạn học cũ."

Ân Khiết nằm bò trên giường tôi, nghiêm túc nói: "Hi Quang, sau này đừng có nói là phó giám đốc đối xử với cậu không tốt nữa đi. Hôm qua đưa cậu vào bệnh viện, tất cả mọi chuyện từ A tới Z anh ấy đều làm hết. Thật không hổ danh là bác sĩ, trước khi xe cứu thương đến anh ấy đã sơ cứu cho cậu rồi. Than ôi, thật sự là đẹp trai chết mất thôi. Sau đó, tới bệnh viện rồi có một cô thực tập sinh làm việc ẩu thả còn bị anh ấy giáo huấn một trận, nói cô ta tốt nhất đừng làm bác sĩ, tránh hại mình hại người. Haizz.... Trước giờ chưa thấy anh ấy hung dữ như vậy. Sợ hết hồn!"

Tôi nghe vậy cũng ngây cả người.

"À đúng rồi, cậu còn nôn một trận đầy người người ta."

Đến lúc này thì tôi thật sự choáng váng.

Trong đầu hình như cũng có chút ấn tượng, hình như là có một lần tôi bị anh ta gọi dậy, rồi cứ thể nôn thốc nôn tháo lên người anh ta?

"Người ta còn phải đỡ cậu cho cậu nôn đấy, không thì cậu đã ngã lăn ra đất rồi. À đúng rồi, không biết tay anh ấy có bị thương không, anh ấy phải tiếp đỡ cú ngã của cậu đấy... haizz... Hi Quang à, phó giám đốc Lâm lúc ấy đã ngã khuỵu gối xuống đấy!"

Ăn sáng xong, tôi bảo các cô ấy quay về đi làm. Tôi bây giờ đã không còn vấn đề gì đáng ngại nữa rồi. Chân mặc dù bị thương, đi lại có hơi bất tiện nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn lắm. Thật sự không cần các cô ấy ở lại trông coi mình.

Tôi lại nghĩ tới Lâm Tự Sâm.

Mặc dù là vì bạn anh ta hét lên khiến tôi giật mình ngã, nhưng mà anh ta vẫn luôn cẩn thận chăm sóc tôi. Cho dù thái độ anh ta có chút kỳ quái, nhưng hình như tôi vẫn nên cảm ơn anh ta một tiếng?

Tôi do dự một lát, lấy di động ra tìm của anh ta.

Vì công việc cho nên đương nhiên tôi có số điện thoại của anh ta, thế nhưng tôi chưa bao giờ dùng tới. Tôi đắn đo suy nghĩ nội dung tin nhắn rất rất lâu, cuối cùng gửi một tin ngắn gọn.

"Ngày hôm qua cảm ơn anh."

Đợi một lúc lâu cũng không thấy tin nhắn lại.

Tôi lo nghĩ, có thể anh cũng không biết tin nhắn là do ai gửi đến, đang định nhắn lại bổ sung tên người gửi thì bỗng nhận được tin nhắn, lời lẽ vô cùng khách sao: "Không cần khách khí."

Có qua có lại rồi, tôi mới buông di động xuống, nhìn đồng hồ vẫn chưa tới tám giờ, tôi yên tâm ngủ thêm một lát.

Lúc tỉnh lại, tôi thấy di động đặt bên gối không ngừng nhấp nháy. Tôi cầm lên xem thì thấy có một tin nhắn, là của Lâm Tự Sâm.

"Cô sao rồi?"

Tôi nhìn thời gian nhận tin, đã là từ nửa tiếng trước, nhanh chóng nhắn tin trả lời: "Cảm thấy không có vấn đề gì."

Rất nhanh có hồi đáp: "Lát nữa tôi qua đó."

A?

Tôi cầm điện thoại băn khoăn mãi, vẫn chưa quyết định nhắn lại ra sao thì đã nghe tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Tự Sâm đẩy cửa vào.

Tôi thộn mặt nhìn anh ta.

"Đúng lúc đi tới tầng dưới." Anh ta đứng ở cửa nói.

"Ồ."

Anh ngừng một chút rồi mới đi vào. Tôi muốn ngồi dậy nhưng lại bị anh ta ngăn cản: "Cứ nằm đi, tốt nhất cô nên nằm nghỉ."

"Em cảm thấy không sao nữa rồi." Tôi vẫn ngồi dậy, ôm chăn, "Em... xin lỗi. Nghe Ân Khiết nói hôm qua em nôn vào người anh."

"Từng làm bác sĩ, mấy chuyện này đã quen rồi."

Anh ta đã thay một bộ quần áo khác, lấy lại dáng vẻ lịch lãm thường ngày. Tôi vẫn còn đang miên man suy nghĩ tới bộ dạng anh ta lúc bị bệnh nhân nôn vào người. Rồi lại nhớ tới tay anh ta: "Vậy tay anh... Ân Khiết nói, tay anh hình như bị thương."

"Không sao." Anh ta đơn giản thốt ra hai chữ.

Phòng bệnh lại im lặng.

Anh ta nhìn tôi, đột nhiên hỏi: "Nhiếp Hi Quang, nếu tôi quên hết toàn bộ chuyện quá khứ, thì cô có thể xóa bỏ những chuyện tôi đối xử với cô trước đây không?"

Đây là... anh ta đang muốn hòa giải?

Tôi nhanh chóng ở trong lòng tính toán một chút. Trước đây anh ta bắt tôi tăng ca, còn tôi dùng tâm nguyện cầu phật khiến anh ta gặp tai nạn? Sau đó bạn anh ta hại tôi ngã từ tầng hai xuống, còn tôi nôn ra người anh ta. Hình như... hòa nhau?

Tôi tỉ mỉ tính toán lại lần nữa, rộng lượng nói: "Em chưa bao giờ ghi hận."

Anh ta chăm chú nhìn tôi, gật đầu: "Vậy thì tốt ."

Thế nhưng...

"Anh vì sao bỗng nhiên..." Sao bỗng nhiên lại muốn giảng hòa?

"Tôi sợ cô... Tôi sợ nhất bệnh nhân khóc." Anh ta xoay người.

Tôi sững sờ nhìn anh ta, trong lòng nghĩ nửa câu sau anh ta định nói chắc không phải là "sợ tôi khóc" chứ??? Tuy rằng đã dừng đúng lúc... Tôi nhớ lại bộ dạng mình khóc tối qua, bỗng nhiên mặt nóng bừng, vô cùng hối hận vì đã hỏi anh ta câu hỏi này.

May quá, đúng lúc này một đám người mặc áo blouse trắng đi vào.

Đã đến giờ đi kiểm tra phòng bệnh.

Người đầu tiên là một bác sĩ ngoài ba mươi, anh ta vừa đi vào đã cười híp cả mắt.

"A. Bác sĩ Lâm sao vẫn còn ở đây? Hôm qua cả đêm không ngủ mà hôm nay vẫn còn dư sức như vậy. Không hổ danh là đệ nhất cầm thú của học viện Y chúng ta!"

(ẹc. Đệ nhất cầm thú???)

"Nào nào, tôi giới thiệu với mọi người." Anh ta quay về sau nói với những người kia: "Đây là sư đệ thời gian học đại học và lưu học với tôi, bác sĩ Lâm Tự Sâm."

"Tôi biết bác sĩ Lâm! Đã có vinh dự xem qua bản luận văn về u não của anh." Một nữ bác sĩ ở phía sau anh ta mừng rỡ chạy lên bắt tay Lâm Tự Sâm: "Tiếc là lúc trước tới bệnh viện của anh tu nghiệp thì anh đã rời cương vị để đi công tác nước ngoài. Chẳng hay bác sĩ Lâm hiện giờ đang làm việc ở đâu?"

Lâm Tự Sâm cũng vươn tay ra đáp lại, nhưng ngược lại với thái độ nhiệt tình của đối phương, anh khá giữ ý: "Tôi đã từ bỏ ngành y rồi."

Cô bác sĩ kia kinh ngạc: "Sao... sao có thể?"

Lâm Tự Sâm ngắn gọn nói: "Có chí hướng khác."

"OK, OK! Ôn chuyện thì để sau đi." Vị bác sĩ trẻ tuổi kia cắt ngang bọn họ, chuyển hướng về phía tôi: "Bạn gái của bác sĩ Lâm đúng không? Hôm nay cô thấy thế nào? Có khó chịu không?"

"Đồng nghiệp của tôi." Trong khi tôi còn chưa kịp phản ứng, Lâm Tự Sâm đã thờ ơ nói.

"Ồ, đoán sai rồi, vậy làm quen một chút, Nhiếp Hi Quang đúng không? Tôi họ Phương, là bác sĩ phụ tránh bệnh án của cô." Bác sĩ Phương kia hỏi tôi mấy câu, rồi lật xem mấy trang bệnh án và phim chụp x-quang: "Rất tốt. Thật may, không có vấn đề gì..."

"Lúc trước có hiện tượng nôn mửa và đánh mất ý thức nhất thời. Mặc dù phim chụp không có vấn đề gì nhưng mà vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát. 48 tiếng nữa sẽ chụp CT lại để kiểm tra." Người nói là Lâm Tự Sâm, anh ta cầm lấy tấm phim x-quang trong tay bác sĩ Phương, nhìn qua rồi nói.

"Ồ, vậy thì tốt nhất rồi." Bác sĩ phụ trách nhìn tôi, tủm tỉm cười: "Dù sao ngã từ trên cao xuống cũng nên ở bệnh viện theo dõi mấy ngày."

Tôi gật đầu, tự hỏi hình như vấn đề này làm không theo tuần tự của bệnh viện: "Tôi phải nằm thêm mấy ngày?"

"Hai tuần đi."

Bác sĩ Phương không hề đắn đo nói, sau đó còn quay đầu hỏi Lâm Tự Sâm: "Thế nào?"

Lâm Tự Sâm thần sắc không biến đổi, đưa trả lại cho anh ta cuộn phim: "Anh là bác sĩ phụ trách."

"Ồ, Vậy sao?? Vậy..."

"Đừng lạm dụng tài nguyên."

"Yên tâm, phòng bệnh này bình thường bỏ không."

Bác sĩ Phương viết vài chữ lên bệnh án của tôi, sau đó ngẩng nhìn chằm chằm tôi.

Sao tôi lại cảm thấy có cái gì đó kỳ quặc?

Bọn họ đi như cơn gió. Phòng bệnh yên tĩnh trở lại. Tôi phóng ánh mắt nghi hoặc về Lâm Tự Sâm. Anh ta gật đầu nói: "Hôm khác tôi lại tới."

Sau đó, anh ta thọc tay vào túi quần, rời khỏi phòng bệnh.

Còn lại một mình, tôi chìm vào suy tư, vì sao rõ ràng tôi đã khôi phục rất nhanh rồi mà vẫn còn muốn tôi nằm viện hai tuần?

Tôi cho rằng, Lâm Tự Sâm nói hôm khác lại đến chẳng qua chỉ là lời nói lịch sự. Cho nên sáng sớm hôm sau nhìn thấy anh ta, tôi thật sự hoảng sợ. Có lẽ là do biểu hiện kinh ngạc của tôi quá rõ ràng, anh ta thoáng chốc mất tự nhiên.

Có điều, anh ta rất nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường: "Bác sĩ phụ trách của cô là bạn học cũ của tôi. Bọn họ có một cuộc phẫu thuật thuộc về lĩnh vực của tôi cho nên muốn tôi qua cùng thảo luận. Thuận tiện ghé thăm cô."

"À... Như vậy, vậy anh không phải đi làm à?"

"Hôm qua tôi đã tăng ca tới ba giờ sáng."

"Hả?"

"Sau đó đã xin kỳ nghỉ phép năm rồi.(*)"
CHƯƠNG 23
Tôi có một cảm giác vô cùng kỳ quái.

Ví dụ như, hiện tại có mấy vị bác sĩ đang ngồi trong phòng bệnh của tôi nói chuyện phiếm. Bác sĩ Phương – người phụ trách bệnh án của tôi, ngồi trên tay vịn của sô pha; bác sĩ Viên xinh đẹp đoan trang ngồi gọn trên ghế; bác sĩ Tần – người lớn tuổi nhất, ngồi vắt chéo chân ở một chiếc ghê khác.

Còn bác sĩ Lâm, chính là phó giám đốc của chúng tôi lại đang đứng tựa ở cửa sổ, cầm tấm phim x-quang xem.

Bọn họ hiện tại đang rất nghiêm túc thảo luận về phương án phẫu thuật.

Thế nhưng, vấn đề là, tại sao lại thảo luận trong phòng bệnh của tôi?

"Ừm, mức độ lan rộng của vết thương khá rõ ràng."

Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Lâm Tự Sâm. Ánh mắt anh ta dán trên tấm phim, đầu hơi cúi xuống rất chuyên tâm, dáng vẻ trầm tư, dường như trước mắt không có bất cứ cái gì ngoài ca bệnh kia. Cho dù là sự tự tin khi phát biểu điều gì, hay là cái điệu bộ khẽ nhíu mày khi thảo luận của anh, tất cả cũng đều khiến cho người ta có cảm giác thật xa lạ. Thậm chí ngay cả trang phục anh ta cũng qua loa hơn, có khi mấy ngày đều mặc một chiếc áo len, không có một chút nào giống với tác phong thường ngày ở công ty.

Dường như, anh ta rất thích công việc làm bác sĩ.

Bọn họ cứ đàm đạo một cách rất nhập tâm như vậy, còn tôi ăn không ngồi rồi nhìn bọn họ, nhất thời quên thu hồi ánh mắt. Lâm Tự Sâm đang nói cái gì gối cái gì tuyến mạch, bỗng nhiên ngừng lại, nhìn tôi.

Cả mấy vị bác sĩ kia cũng nhìn sang tôi.

Tôi lúng túng, xấu hổ cười với bọn họ một cái rồi lại yên lặng quay đầu về chỗ khác.

Sau đó, tôi chợt nghe thấy một tiếng cười trộm của bác sĩ Phương.

Lâm Tự Sâm đứng thẳng người: "Cũng không còn sớm, mọi người cùng đi ăn cơm đã, thế nào?"

"Được được." Bọn họ đồng thanh tán thành.

Lâm Tự Sâm thu dọn tài liệu, nhìn bác sĩ Phương.

Bác sĩ Phương uể oải duỗi người: "Ôi trời, gần đây nhiệm vụ phải làm cũng nhiều quá đi!" Nói rồi, anh ta tủm tỉm đứng dậy, đi tới phía tôi: "Đi ăn cơm thôi, bệnh nhân của chúng ta cũng phải đi cùng chứ nhỉ!"

"Hả?"

Tôi quay sang nhìn Lâm Tự Sâm. Vừa gặp ánh mắt của tôi, anh ta liền hạ mi mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Bệnh nhân cùng ăn cơm với bác sĩ, đây là thể loại gì?

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy nhóm bác sĩ này có gì đó rất thần bí?

"Bởi vậy cho nên, hằng ngày cậu đều ăn cơm do người giúp việc nhà phó giám đốc Lâm đưa tới? Nếu không thì đã đi ăn cùng anh Lâm hoặc bác sĩ Phương rồi đúng không?"

"... Đúng vậy, dì Trần nói là đưa cơm tới cho phó giám đốc Lâm, anh ấy bận việc ở đây, cho nên thuận tiện mang cho mình một suất."

"Cậu cảm thấy điều này nghe có tính khoa học sao?"

"..."

Ân Khiết vân vê cằm, nói: "Hi Quang, cậu thật sự không cảm thấy, phó giám đốc có ý với cậu à?"

"...Cậu có thể dùng đại não suy nghĩ được không hả?"

Nếu thật sự đúng như lời Ân Khiết nói, vậy thì đường tình cảm của anh Lâm Tự Sâm này cũng quá kỳ lạ đi! Sao mà từ ghét tôi thoáng cái lại chuyển sang thích tôi được?

"Hình như anh ta ở đây để thảo luận về một cuộc phẫu thuật khá khó khăn... Mặt khác, có thể là do anh ta cảm thấy việc mình bị ngã cũng có một phần trách nhiệm của bản thân? Hơn nữa, cơm cũng đâu phải do anh ta mang tới, là dì Trần ngày nào cũng đưa tới tận nơi đấy chứ. Anh ta cũng thỉnh thoảng thuận đường ghé thăm mình một lát rồi đi luôn, nếu như không đi ngay..."

Ân Khiết lóe mắt nhìn tôi, dáng vẻ tò mò vô cùng, đáng tiếc tôi phải để cô ấy thất vọng rồi.

"Thì là vì có một đám bác sĩ cũng đang ở chỗ mình cùng anh ta thảo luận vấn đề y học, hoặc là tám chuyện ở trường Y."

Ân Khiết vẫn còn ở trong trạng thái mê muội: "Ở đây?"

Tôi gật đầu.

"Vậy cậu nghe có hiểu gì không?"

"... Thế cho nên mình mới bảo cậu mang cho mình cái máy chơi game tới đây!!!"

"Kỳ nghỉ của phó giám đốc cũng thật là siêu phàm thoát tục!" Ân Khiết cảm thán: "Anh ấy có phải là làm việc tới phát cuồng rồi không? Bình thường ở công ty tăng ca kinh khủng như vậy mà giờ xin nghỉ phép rồi lại còn tới làm ở bệnh viện."

Tôi mãnh liệt tán thành, thuận tiện tung ra một ít tin tức: "Bác sĩ Phương nói anh ta trước đây cũng rất đáng sợ, lúc còn học đại học anh ta hoàn toàn không phải là người, tới bệnh viện làm rồi lại càng không phải người. Ai lại đứng thực hiện ca phẫu thuật mười mấy tiếng đồng hồ liền mà vẫn nhìn anh ta vẫn chẳng hề hấn gì như người nhàn hạ."

Tôi nói linh ta linh tinh một hồi, Ân Khiết nghe đến mức hào hứng tràn trề: "Bác sĩ phụ trách của cậu tám chuyện với cậu về phó giám đốc nhiều thế cơ à?"

Tôi tỉ mỉ nghĩ, đúng là có nói nhiều thật. Lúc ăn cơm, bình thường những người khác hay nói chuyện công việc, còn anh ta lại lôi kéo tôi nói chuyện trên trời dưới đất. Tôi kết luận: "Anh ta hình như nói nhảm hơi nhiều!"

"Không nghĩ ra phó giám đốc Lâm của chúng ta là cái dạng người gì nữa..." Ân Khiết suy tư cả ngày mới thôi: "Vậy Hi Quang này, quan hệ giữa cậu và phó giám đốc đã tốt lên được chút nào chưa? Cơ hội hiếm có đó nhé, cậu cũng đừng quá cố chấp."

"... Cũng được, "cật nhân chủy nhuyễn (*)". Bình thường cũng sẽ nói chuyện với nhau vài câu..."

(*)Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn: Nhận quà của người khác thì phải biết khiêm nhường, ăn cơm của người khác thì phải dẻo miệng. Đại ý là nói về kỹ năng mềm trong giao tiếp đời thường.

"Ừ, mình cũng cảm thấy thái độ của anh ấy đối với cậu không còn thô bạo như trước."

Nhắc tới sự thay đổi trong thái độ của Lâm Tự Sâm, tôi bỗng nhiên nhớ tới câu nói của anh ta sáng hôm ấy. Tôi hỏi Ân Khiết: "Ân Khiết, mình khóc trông có đáng sợ không?"

"..."

"... Hay là vô cùng... đáng yêu???" Tôi cũng tự thấy ớn lạnh.

"..." Ân Khiết hiển nhiên không nhịn được nữa, "Mình còn chưa thấy cậu khóc. Nào, khóc thử một trận cho mình xem?"

~~~

Ân Khiết để lại máy chơi game rồi ra về.

Có cái máy này, rốt cuộc những ngày tháng nằm viện của tôi cũng bớt buồn chán. Mỗi ngày tôi đều chơi đến không biết gì. Có hôm Lâm Tự Sâm đến đúng lúc tôi đang ở trong tình trạng nguy cấp sắp thông qua ván game, chỉ có thể tiếp anh ta được vài câu rồi lại tiếp tục vùi đầu vào máy.

Chờ tới khi tôi thanh tỉnh hoàn toàn, thì anh ta đã đi mất. Tôi nhất thời cảm thấy thật khó chịu. Mỗi ngày đều ăn cơm nhà người ta, người ta đến thăm mình mà mình lại vô tư ngồi chơi game, thật không có phép lịch sự gì cả. Nằm trên giường trằn trọc cả ngày, cuối cùng không chịu được tôi quyết định gửi tin nhắn xin lỗi tới Lâm Tự Sâm.

"Xin lỗi phó giám đốc, lúc nãy em chơi game vừa đúng lúc qua ải, quá mải mê!"

Gửi tin đi rồi tôi mới ý thức được, nội dung cũng thật là thiếu lễ phép! Rất may là Lâm Tự Sâm trả lời lại, nhìn qua thì không thấy anh ta tức giận gì.

"Hiện giờ cô vẫn chưa thích hợp để chơi mấy trò khiến não bộ vận động căng thẳng như thế."

"Uhm." Lại là bác sĩ Lâm nữa rồi.

Một lúc sau anh ta lại gửi tin tới: "Qua ải chưa?"

Tôi nhanh chóng trả lời: "Chưa."

Nếu như biết trước hậu quả của việc gửi tin nhắn này tới anh ta, tôi tuyệt đối sẽ không làm!

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tự Sâm vác theo một đống việc tới, giao cho tôi làm.

"Phó giám đốc... Thật ra, em cũng không phải là người cuồng làm việc đến thế. Em không muốn tăng ca."

"Chơi game hao tổn sức lực rồi, làm việc để thư gian một chút."

Tôi nhìn chồng tư liệu cao ngất anh ta đặt ở đầu gối tôi, yên lặng không nói gì.

Còn anh ta thư thái cởi áo khoác vắt lên thành ghế, nói: "Máy game đâu? Hôm qua chưa qua ải đúng không, để tôi giúp cô."

Tôi giật mình. Đột nhiên tôi cảm thấy, chuyện này sao lại không giống với lời thoại nên có giữa chúng tôi? Mặc dù quan hệ giữa tôi và Lâm Tự Sâm mấy ngày nay đã cải thiện khá nhiều, nhưng dường như vẫn chưa thể tiến tới cái tình huống như thế này dễ dàng thế được.

Anh ta dường như cũng ý thức được bản thân mình vừa nói cái gì, nụ cười trên môi đột nhiên cứng lại. Tôi chẳng biết nên làm gì, đánh vội vàng móc cái máy game giấu kỹ trong chăn ra đưa cho anh ta.

Sau đó, tôi cũng sững sờ.

Ánh mắt anh ta chậm rãi di chuyển từ mặt tôi xuống tay chúng tôi, nhận lấy cái máy game.

Căn phòng yên tĩnh xuống.

Tôi chống tay lên bàn, chần chừ viết báo cáo tổng kết thường niên. Còn Lâm Tự Sâm ngồi trên sô pha, cúi đầu nghiêm túc ấn những cái phím trên máy game.

Tôi cảm thấy anh ta hình như không được thành thạo lắm.

Sau đó tôi mới phát hiện, tay trái của anh ta hoàn toàn không theo kịp tốc độ của tay phải. Có lẽ anh ta cũng ý thực được nhược điểm ấy, cho nên, cứ mỗi lần qua ải thất bại, anh ta lại ngừng lại, chăm chú nhìn bàn tay trái của mình.

Không hiểu vì sao, tôi bỗng nhiên không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh ấy nữa, toàn tâm toàn trí quay ra viết báo cáo.

Không lâu sau, anh ta trả máy game lại cho tôi rồi bỏ đi. Tôi nhìn số điểm anh ta đạt được... Thật là thê thảm.

Tôi bỗng nhiên chẳng còn hứng chơi game nữa.

Buổi chiều ánh dương vừa hạ, tôi tỉnh ngủ. Tôi buồn chán ra khỏi phòng bệnh, đi dạo quanh bồn hoa trong khuôn viên bệnh viện một vòng, đang chuẩn bị quay về thì vừa quay người lại đã bắt gặp Lâm Tự Sâm.

Anh ta ngồi trên ghế đá trong vườn hoa, đang cúi đầu chơi game, bên cạnh còn có một cậu bé đang chỉ dẫn anh ta cách chơi.

Cảnh tượng này sao mà tôi nhìn thế nào cùng thấy thật lạ lẫm.

Hơn nữa, máy chơi game trong tay anh ta cũng không phải cái của tôi, chẳng lẽ anh ta cũng đi mua một cái khác?

Tôi tò mò tới gần.

Thấp thoáng trong tán cây xanh, giọng nói ngây thơ của cậu bạn nhỏ mơ hồ truyền tới.

"Chú à, các bác sĩ khác nói chú là bác sĩ vô cùng tài giỏi. Chú sẽ làm phẫu thuật não cho bố cháu phải không?"

"Chú không."

"Haiz. Nhưng chú rất đẹp trai!"

"..."

Tôi nghĩ tới dáng vẻ trầm tư của anh ta lúc này, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Nhưng mà còn chưa kịp cười thì đã nghe thấy anh ta nói: "Ngay cả trò chơi này, chú cũng không chơi tốt."
CHƯƠNG 24
Không biết mọi chuyện xảy ra thế nào, nhưng tôi bỗng nhiên không còn thấy Lâm Tự Sâm đáng ghét nữa.

Chớp mắt một cái tôi đã nằm viện đến ngày thứ chín.

Buổi trưa, tôi lại được bác sĩ Phương gọi đi ăn cùng. Ngồi trong quán cà phê gần bệnh viện, bọn họ nói chuyện của họ, tôi ăn cơm của tôi.

Chỉ có điều, hôm nay bọn họ không nói chuyện công việc nữa. Bác sĩ Viên đang nói về bộ phim điện ảnh mới công chiếu gần đây.

"Trên mạng mọi người đánh giá bộ phim nay rất được đấy. Vừa may ngày kia được nghỉ, em đang định đi xem."

Bác sĩ Tần nói: "Phim kinh dị à? Cô thân gái một mình đi xem phim kinh dị hả? Tốt nhất vẫn nên tìm một người nữa đi cùng thì hơn. Đừng để tới lúc ấy khóc lóc chạy ra khỏi rạp mà không có ai dỗ dành."

Bác sĩ Viên bất đắc dĩ nói: "Em cũng muốn lắm chứ, nhưng mà không có ai đi cùng. Mấy cô bạn em vừa nghe thấy phim kinh dị liền không dám đi cùng em luôn."

Bác sĩ Tần than thở: "Đáng tiếc, hôm ấy tôi vẫn phải làm việc, nếu không thì cũng sẽ nể tình hữu nghị mà đưa cô đi." Nói xong, không ai lên tiếng nữa, không khí bỗng nhiên tẻ nhạt.

Bác sĩ Phương bật cười ha hả: "Nói đến phim kinh dị, em lại nhớ tới một chuyện đau lòng!"

Anh ta bày ra dáng vẻ vô cùng đau khổ mà nói: "Nhớ năm đó em vất vả theo đuổi một cô gái nước ngoài. Em hẹn người ta tới nhà xem phim. Mọi người có biết thế nào không? Kết quả lúc em mở đĩa phim mát mẻ kia lên lại biến thành một bộ phim ma quỷ. Cuối cùng, em ôm người ta run rẩy. Người ta đẩy em ra rồi đi mất a...."

Bác sĩ Tần cười đến sặc sụa: "Lại còn thế nữa! Cậu không biết xấu hổ mà còn kể ra. Không sợ mất mặt hả?"

"Có gì mà mất mặt đâu anh!" Bác sĩ Phương cười nói, "Đàn ông đại trượng phu, sắc lệnh trí hôn(*), tránh sao được ạ. Không thể coi là đáng xấu hổ được!"

(*) Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng.

Nói xong, anh ta ra vẻ tự hỏi: "À... những lời này nghe thật quen tai. Hình như là ai đó nói rất nhiều rồi thì phải?"

Lâm Tự Sâm liếc mắt nhìn anh ta: "Là tôi nói, thì sao?"

Bác sĩ Phương cười khì.

(ây da, xem ra anh Lâm đúng là cầm thú :">)

Bàn ăn lại yên tĩnh một hồi. Tôi cảm thấy bầu không khí thạt quỷ dị, tôi ngẩng đầu khỏi bát cơm nhìn mọi người. Tất cả đều đang ăn cơm, không có gì kỳ lạ.

Lâm Tự Sâm nhìn tôi: "Ăn xong rồi thì quay về phòng nghỉ ngơi trước đi."

"Không sao, mọi người cứ nói chuyện đi. Lát em về cùng mọi người. Em có chuyện muốn hỏi anh."

Lâm Tự Sâm ngừng một lúc rồi "ừm".

Bác sĩ Phương mặt cười tươi như hoa nở, bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì, quay sang hỏi Lâm Tự Sâm: "Sư đệ, không phải chiều nay cậu có bận việc sao?"

"Không có!"

"Ồ!" Bác sĩ Phương kéo dài giọng, "Đúng là sư đệ nhà chúng ta. Đã động thủ, kỹ thuật lúc nào cũng vô cùng nhanh. Sư huynh này xin bái phục!"

(Cười đau ruột với cái ông này!!!)

Lâm Tự Sâm nhấp một ngụm cà phê, khóe môi khẽ nhếch lên: "Quá khen!"

Bữa cơm kéo dài không quá lâu, bởi vì bác sĩ Phương nhận được một cuộc điện thoại, nói gần khu này xảy ra một vụ tai nạn, nạn nhân đã được đưa tới bệnh viện, cho nên bọn họ liền vội vã quay về.

Tới bệnh viện, bác sĩ Phương bị một người phụ nữ chừng hơn năm mươi tuổi ngăn cản.

"Bác sĩ Phương, may quá. Tôi đang muốn đi tìm cậu đây. Tôi là người nhà của cục trưởng Trương, lúc trước tôi có liên lạc với cậu rồi. Đây là Nam Nam, con gái của tôi, vừa mới đi chụp CT não và phổi xong, muốn nhờ cậu xem giúp, cậu xem xem có vấn đề gì không..."

Bác sĩ Phương tiện tay cầm túi đựng phim CT cho Lâm Tự Sâm: "Đây là sư đệ của cháu, chuyên gia ngoại khoa thần kinh, để cậu ta xem giúp cô nhé. Cháu đang có bệnh nhân cần cấp cứu." Nói xong, anh ta cùng với bác sĩ Viên và bác sĩ Tần nhanh chóng rời đi.

Người phụ nữ kia nghi hoặc nhìn Lâm Tự Sâm.

Lâm Tự Sâm bình tĩnh rút tấm phim ra, điều chỉnh hướng nhìn lấy ánh sáng: "Phổi và não bị vôi hoá. Trước đây đã từng bị lao phổi đúng không?"

Người người phụ nữ lập tức thay đổi ánh mắt, ra sức gật đầu: "Có có, Nam Nam nhà chúng tôi lúc còn nhỏ bị lao phổi, nhưng não bộ thì cậu xem xem có vấn đề gì không? Sau này liệu có... Chúng tôi rất lo lắng, năm nào cũng phải đưa cháu đi kiểm tra."

"Cháu thấy não không có vấn đề gì. Đúng là lao phổi có thể dẫn tới khả năng đó, nhưng vôi hóa sẽ không biến chứng thành ung thư được. Trừ khi, bệnh lao phôi tái phát lại mạnh hơn vôi hóa." Lâm Tự Sâm trả lại tấm phim cho người phụ nữ, ôn hòa nói: "Chụp CT cũng có ảnh hưởng nhất định tới cơ thể, không nên làm thường niên."

Hai mẹ con họ vui mừng đi rồi, Lâm Tự Sâm mới quay sang tôi: "Em nhìn tôi như thế làm gì?"

"..."

Tôi... có sao?

Tôi ha hả cười, nhìn đi chỗ khác: "Bỗng nhiên em nghĩ tới lần trước anh bảo em phải đi chụp CT để kiểm tra, nhưng rồi sau đó lại không làm?"

"Ồ, vậy sao? Sao lại thế nhỉ?"

"... Em đang hỏi anh!"

"Nhưng hình như tôi không phải bác sĩ phụ trách của em."

"..."

Thế nhưng chẳng phải chính anh nói là phải làm sao? Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc mãnh liệt, thế mà anh ta lại đáp lại tôi bằng ánh mắt "không liên quan tới tôi."

Anh ta cười: "Em có chuyện gì muốn hỏi tôi?"

"À, đúng rồi!" Suýt nữa tôi quên mất: "Em làm xong báo cáo rồi, lát nữa quay về nộp cho anh."

Anh ta im lặng một thoáng: "... Là chuyện này?"

Đương nhiên không phải!

Tôi vẫn gật đầu: "Đúng vậy, chính là chuyện này. Anh đi cùng em về phòng bệnh lấy báo cáo luôn không?"

Tôi nóng ruột trở về phòng, lấy báo cáo đưa cho Lâm Tự Sâm, sau đó liền kể công: "Phó giám đốc, em nằm viện vẫn không quên công việc, tiền lương mấy hôm nay hẳn là vẫn được trả chứ ạ?"

Lâm Tự Sâm nhận lấy báo cáo lật qua lật lại xem, giọng nói pha chút trêu đùa: "Cô Nhiếp làm việc vì công ty nhà mình mà còn tính toán cái này?"

"... Nói cứ như anh cũng không nhận lương ấy."

"Tôi làm công, đương nhiên phải nhận lương." Giọng nói anh ta rất thanh nhàn.

Tôi nghẹn họng không nói được lời nào.

Có điều, tôi nhớ tới mục đích chính của mình, nhanh chóng chuyển đổi trọng tâm câu chuyện. Tôi lôi ngăn kéo lấy ra cái máy chơi game: "Vậy, không tính tiền tăng ca cho em cũng được, anh giúp em qua cửa số năm đi. Em chơi mãi vẫn không qua được."

Anh ta đang xem báo cáo, liền khựng lại.

"Được." Vài giây sau anh ta mới nhận máy game từ tay tôi, tiện tay bỏ vào túi áo.

"Anh không chơi luôn bây giờ à?" Tôi ngước mắt dáng vẻ mong chờ nhìn anh ta.

"..."

Lâm Tự Sâm im lặng một lúc, nhưng rồi vẫn buông bản báo cáo xuống, lấy cái máy từ trong túi áo ra, thuận tiện mở ra bấm vài cái, rồi giương mắt nhìn tôi.

Anh ta phát hiện ra rồi ư?

Thật ra, có rất nhiều trò chơi hoàn toàn không dùng tới tay trái. Ví dụ như chiếc máy game tôi vừa đưa cho anh ta.

Tôi giục: "Mau chơi đi, em muốn xem xem anh có thể qua được cửa năm hay không?"

Lâm Tự Sâm cúi đầu, nghiêm túc chơi.

Tôi cuối cùng cũng được chứng kiến bàn tay của bác sĩ ngoại khoa có bao nhiêu nhanh nhạy chuẩn xác rồi. Một trò chơi biến thái như vậy mà anh ta có thể liên tiếp qua cửa dễ dàng, giống như có thần tiên tồn tại thật không bằng.

"Anh thật lợi hại." Tôi nhìn vào ngón tay cái đang dựng thẳng của Lâm Tự Sâm, thật lòng khen ngợi.

"Nhiếp Hi Quang, em có phát hiện ra, em...?"

"Cái gì?" Tôi vẫn còn đang bị kích động bởi việc liên tiếp qua cửa của anh ta.

Lâm Tự Sâm không trả lời, ánh mắt rơi trên mặt tôi, trong đôi mắt dường như có ý cười.

"Em có thể xuất viện rồi." Anh ta nói.

Chiều hôm sau, tôi đứng ở cổng bệnh viện gọi điện thoại về cho mẹ: "Mẹ, hôm nay con về nhà. Tối con muốn uống canh xương hầm."

Mẹ tức giận: "Cô có thể bỏ cái kiểu trước khi về lại gọi điện gọi món ăn như thế đi được không hả? Sao mà không phải cuối tuần lại về thế?"

"Huhu. Vì con bị thương!"

"Hả? Bị làm sao? Nghiêm trọng không?" Mẹ lập tức trở nên cuống quýt.

Tôi vẫn cười hì hì: "Không sao rồi ạ. Lúc đi xuống cầu thang bị ngã sái chân thôi ạ."

Đương nhiên, sau đó tôi bị mẹ mắng cho một trận.

Cúp điện thoại, tôi phát hiện ra Lâm Tự Sâm đang đứng ngoài cửa nhìn tôi.

"Trước đây, tôi có điều trị cho một bệnh nhân, ngã từ nóc xe tải xuống, đập vào tảng đá, vỡ sọ não, sưng tấy bên trong, rạn lá lách. Anh ta phải nằm ở ICU (*) một tháng mới thoát khỏi nguy hiểm. Tuy nhiên, em có biết, anh ta ngã xuống từ độ cao thấp hơn em không?"

[(*) ICU – intensive care unit: khoa Hồi sức tích cực – chống độc, tên cũ là Khoa chăm sóc đặc biệt. Bệnh nhân nằm tại ICU đều là những ca thập tử nhất sinh. Khoa này được ưu ái gọi bằng cái tên "I see you" (đồng âm ICU).]

"..."

Sao tự nhiên anh ta lại đột ngột biến thành vai trò bác sĩ dữ dội như vậy.

"Nếu biết có người lo lắng cho mình thì đừng có gây ra mấy chuyện khiến người khác phải lo."

Tôi nhanh chóng giơ tay lên thề: "Rõ! Đảm bảo không có lần sau!"

Giơ tay lên không trung rồi tôi mới phát hiện ra hành động này của mình thật là ngốc nghếch. Nhưng mà nó lại lấy lòng được Lâm Tự Sâm. Ánh mắt anh ta dịu dàng hơn rất nhiều, đã thoát ra khỏi cái trạng thái bác sĩ khủng bố vừa rồi.

Tôi ngượng ngùng hạ cánh tay. Có lẽ bởi vì quá hưng phấn khi được xuất viện, cho nên nói và làm cái gì cũng không động đến đại não suy nghĩ. Thế nhưng, bắt đầu từ khi nào tôi lại có thể nói chuyện với Lâm Tự Sâm một cách thoải mái vô tư như thế?

Hình như đó là chuyện từ hai ngày nay?

Nhưng như vậy cũng không có gì không tốt. Thậm chí, tôi còn lo lắng, liệu có phải vì bệnh viện là một môi trường đặc thù, sau khi rời khỏi đó rồi, quan hệ của chúng tôi sẽ lại cứng ngắc như trước hay không?

Nếu như vậy thì... cũng thật là đáng tiếc...

"Ừm, mấy hôm nay cảm ơn anh. Còn nữa, cảm ơn cả dì Trần đã đưa cơm cho em."

Lâm Tự Sâm gật đầu: "Dì Trần nói rất thích món quà em tặng."

"À. Đó là em nhờ Ân Khiết mua giúp ở bên ngoài. Dì ấy thích là tốt rồi."

"Nhiếp Hi Quang, tôi phát hiện ra, em không quá giỏi nắm bắt mâu thuẫn cốt lõi."

"Hả? Cái gì?"

Lâm Tự Sâm hiển nhiên không có hứng thú giải thích nghi vấn của tôi. Anh ta đưa cho tôi cái túi đang cầm, đi tới bãi đỗ xe: "Đi thôi, tôi đưa em về."

Tôi nhận lấy, cúi xuống nhìn, nhất thời cảm thấy nhức đầu. Trong túi ngoại trừ thẻ tín dụng tôi đưa cho anh ta, còn lại đều là bệnh án và giấy tờ khám bệnh. Mấy thứ này sao có thể mang về để mẹ tôi thấy được chứ. Tôi vội vàng đuổi theo: "Phó giám đốc, có thể phiền anh hủy mấy cái này đi được không?"

Chúng tôi lên xe chẳng được bao lâu thì trời đổ mưa.

Tôi khổ não nhìn ngoài cửa sổ: "Sao mà vừa mới xuất viện đã gặp mưa thế này?"

Xuất viện từ sáng có phải tốt không, lúc ấy thời tiết vẫn còn đẹp. Chỉ tại bác sĩ Phương kia bận việc túi bụi, kéo dài thời gian tới chiều mới cho tôi xuất viện. Dự báo thời tiết nói hôm nay mưa, quả nhiên không sai.

A! Khoan đã...

Nhìn thấy trạm thu phí trước mặt, tôi mới phát giác ra, xe đã đi ra đường cao tốc.

Tôi kinh ngạc nhìn Lâm Tự Sâm.

Anh ta bình tĩnh nói: "Trời mưa, tôi đưa em về thẳng Vô Tích luôn."

(anh Lâm được thiên thời địa lợi, hay là tính toán rất hợp lý nhỉ???)

"Thật ra em tới trạm xe lửa đợi tàu cũng được rồi."

"Nhà em ở đâu? Định vị dẫn đường vào di động cho tôi." Anh ta ném điện thoại vào tay tôi, hoàn toàn bơ đi vấn đề tôi nói.

"..." Tôi yên lặng nhận lấy điện thoại.

"Có mật mã."

"Đợi chút." Anh ta nhân lúc dừng xe lấy phiếu ở trạm kiểm soát, giơ tay ra ấn mật mã trên bàn phím điện thoại. Hơi thở ấm áp vừa chạm tới lập tức lại rời đi. Tôi sửng sốt, cúi đầu mở thiết bị dẫn đường ra cài đặt.

"Xong rồi." Tôi trả lại di động cho Lâm Tự Sâm.

Anh ta nhận lấy, nhìn thoáng qua, rồi giơ tay lấy chiếc kính mắt từ trong hộp kính đặt trên tấm chắn gió bằng thủy tinh.

Tôi cảm thấy kỳ lạ: "Anh lái xe còn đeo kính ư?"

"Sau tai nạn xe mắt tôi bị ảnh hưởng. Trời mưa ảnh hưởng tới tầm nhìn."

Tôi vô thức nói: "Vậy vụ tai nạn đó rất nghiêm trọng!"

Câu nói vừa dứt, tôi lập tức hối hận. Hận không thể nuốt những lời này trở lại. Tôi đúng là đầu heo, sao lại động vào nỗi đau của người khác như vậy chứ. May là anh ta chỉ "ừm" một tiếng rồi thôi, thái độ không có biến đổi gì khác lạ.

Tôi quyết định cứu vãn tình thế: "Thực ra, anh lợi hại dã man ấy!"

"Ồ, lợi hại thế nào?"

"Từ sau khi anh ở công ty, hiệu suất công việc tăng rõ rệt. Anh nắm rất rõ việc sản xuất!" Tôi cường điệu, "Cho nên, anh thật sự là làm gì cũng rất lợi hại."

Lâm Tự Sâm nhìn thẳng phía trước, khẽ mỉm cười.

"... Anh cười cái gì?" Lẽ nào tôi vỗ mông ngựa(*) cũng quá vụng vể sao?

(*) vỗ mông ngựa: nịnh nọt, dỗ dành người khác.

"Có được sự ghi nhận của... bà chủ tương lai. Chẳng lẽ tôi không nên cười?"

"... Em không phải bà chủ tương lai gì cả."

Từ Tô Châu tới Vô Tích cũng không tốn thời gian lắm. Lâm Tự Sâm lái xe đưa tôi về thẳng tới nhà. Tôi xuống xe, cúi người nhìn anh ta, nói: "Cảm ơn!"

Lúc đứng thẳng dậy chuẩn bị đi, tôi lại nghĩ tới hai vụ tai nạn xe của Lâm Tự Sâm, nhịn không được cúi đầu xuống lần nữa: "Anh lái xe cẩn thận."

Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi.

Có lẽ là do ánh đèn chiếu vào cửa kính khúc xạ lại, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta vô cùng dịu dàng, tựa như những đám tuyết đông cứng tan rã dưới ánh nắng ấm áp.
CHƯƠNG 25
Sau mấy ngày ở nhà được toại nguyện uống canh xương hầm tẩm bổ, tôi ngoan ngoãn quay về công ty. Ân Khiết và Vũ Hoa mỗi người kéo một tay tôi, véo véo da thịt trên người tôi.

"Béo quá! Chỗ này chắc chắn phải được năm cân (*)."

(*) 1kg Trung Quốc = 0,5kg Việt Nam

"... Hai cậu đố kỵ phải không?"

Ân Khiết phát điên nói: "Tôi có thể không đố kỵ được không? Cậu ngày nào cũng được ăn ngon uống ngon, còn lão nương ở đây phải làm việc gấp đôi!"

Tôi buông tay: "Cậu xem đi, có biết bình thường mình làm thay cậu bao nhiêu việc không hả? Có biết mình quan trọng thế nào không hả?"

Ân Khiết rối rít nói: "Biết biết rồi đại gia! Sau này mình không dám quên mang chìa khóa nữa, cậu không biết là sự kiện mình hay quên chìa khóa đã nổi tiếng toàn bộ công ty rồi à? Thứ sáu tuần trước mình đưa tài liệu tới cho phó giám đốc Lâm, trước khi mình về anh ấy còn vô cùng vô cùng nghiêm túc nhắc nhở mình: "Sau này đừng quên chìa khóa phòng nữa." Khiến mình muốn chết luôn!"

"Ha ha ha, cháu còn không biết xấu hổ mà oán trách ai nữa. Tiếu Nhiếp bị cái tật ẩu đoảng của cháu hại cho thê thảm rồi còn gì." Vương Tề vừa đi tới liền trêu Ân Khiết một câu, rồi quay sang nói với tôi: "Tiểu Nhiếp, cháu hiện tại thế nào rồi? Mọi người trong phòng vốn định đi thăm cháu nhưng mà phó giám đốc Lâm nói cháu cần tĩnh dưỡng, nhiều người tới quá không được, cho nên mọi người mới không tới thăm cháu nữa. Cháu cũng đừng để bụng."

"A, không đâu ạ!"

Lâm Tự Sâm... Nghe họ nhắc tới tên anh ta, tôi lại có chút thất thần, không biết quay lại công ty làm việc, anh ta sẽ có bộ dạng thế nào...

Rất nhanh thôi, sáng thứ hai là tôi sẽ được thấy anh ta.

Sáng sớm thường không có việc gì quan trọng, theo như tác phong của Lâm Tự Sâm, anh ta sẽ nói vài câu bàn giao công việc và dặn dò nhân viên rồi kết thúc, đôi khi chưa hết năm phút đồng hồ. Nhưng mà, lần này trước khi kết thúc, anh ta bỗng nhiên mở miệng nói: "Gần đây tôi nghe thấy có người nói, phong thủy của bộ phận chúng ta có vấn đề."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Ân Khiết nhỏ giọng nói: "Sao em không nghe nói? Là ai nói bậy bạ thế, truyền tới tai phó giám đốc rồi. Ngồi chờ xui xẻo đi!"

Những người khác cũng tỏ ra vô cùng tức giận.

Nhưng Lâm Tự Sâm hiển nhiên không hề có ý định muốn truy cứu, chuyển qua vấn đề khác: "Có điều, tháng trước tôi bị tai nạn, tháng này lại có đồng nghiệp, ừm, nhảy lầu! Người ta có suy nghĩ như vậy cũng khó mà trách được."

Nhảy lầu...

Tôi vừa mới cầm cốc nước lên uống một ngụm, nghe thấy vậy suýt nữa thì phun trà ra khỏi miệng.

"Cho nên, tôi dự định tuần này phòng chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn uống một trận, tiện thể giải xui."

Liên hoan còn có thể giải xui? Tôi mãnh liệt chấn động toàn thân, còn chưa kịp biểu hiện ra sự kinh ngạc của mình thì đã nghe anh ta nói tiếp: "Liên hoan lần này đương nhiên không tính vào quỹ chung. Tôi và Nhiếp Hi Quang cũng nhau chịu."

Khiếp sợ – là ánh mắt mọi người nhìn tôi.

Khiếp sợ – là ánh mắt tôi nhìn Lâm Tự Sâm.

Tôi yếu ớt hỏi: "Vì sao em phải chịu?"

Chẳng phải các phòng ban khác đều là trưởng phòng mời sao?

Lâm Tự Sâm bày ra dáng vẻ đang giải quyết việc công: "Chẳng phải chúng ta lần lượt gặp chuyện không may mới khiến cho người khác đồn đại lung tung sao?"

(*một đàn quạ bay* anh Sâm iu dấu, sao em cảm thấy lời đồn là từ miệng anh mà ra thế???)

Như vậy cũng được sao? Hơn nữa anh đừng có nói như kiểu chúng ta cùng nhau gặp nạn ấy được không hả?

Cuối cùng tôi chỉ có thể hỏi: "Tốn không?"

Lâm Tự Sâm mỉm cười nhìn tôi.

Tôi trải qua một ngày sống trong ánh mắt kỳ quái của đồng nghiệp.

Ân Khiết lo lắng hỏi: "Ầy, nơi phó giám đốc chọn đi ăn liệu có đắt lắm không? Theo như góc độ chiêm tinh học mà nói, cậu nhất định là số ánh trăng tộc(**). Có cần mình cho mượn một ít tiền không?"

(**) ánh trăng tộc: từ ngữ mạng trong giới trẻ Trung Quốc, chỉ nhóm những người tiền tháng nào tiêu hết tháng đấy.

Tôi thật sự cảm nhận được một trận tai bay vạ gió. Mời cơm không thành vấn đề, mà là mời cơm để giải xui thì... hình như có chút đột phá IQ của tôi.

"Vậy cậu dùng chiêm tinh học giúp mình bói xem, nếu như mình không mang theo ví tiền, phó giám đốc Lâm một mình thanh toán thì sẽ thế nào?"

Ân Khiết khinh bỉ nhìn tôi: "Cái này không cần phiền tới chiêm tinh học, mình chỉ cần dùng đầu gối cũng biết được ngày hôm sau cậu sẽ phải tăng ca – vô cùng cực khổ."

"..."

"Cậu đừng lo lắng quá. Cứ nhìn phó giám đốc Lâm của chúng ta phong độ và nhân phẩm như vậy, nhất định anh ấy chỉ nói thế thôi, sẽ không bắt cậu trả tiền thật đâu. À, P/s, cho dù nếu có bắt cậu trả thật thì cũng sẽ không quá nhiều."

Thế là, tôi đành ngoan ngoãn áng chừng số tiền hiện có của mình, đợi phó giám đốc Lâm kêu gọi là móc ra.

Kết quả, Ân Khiết đánh giá nhân phẩm của Lâm Tự Sâm quá cao.

Đắt thì đúng là có đắt. Tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng mừng rỡ ngạc nhiên khi được ăn uống xa xỉ như thế. Tôi cũng không phải là quá tiếc tiền, có điều chỉ kêu than vài câu với Ân Khiết mà thôi. Vấn đề là...

Mọi người ăn uống thỏa mãn rồi, Lâm Tự Sâm đứng dậy đi trả tiền. Ân Khiết giật giật tay áo tôi, ánh mắt ám chỉ: thấy chưa, mình nói không sai mà, phó giám đốc Lâm quả nhiên một mình chịu hóa đơn.

Tôi giơ ngón tay cái ra biểu dương cô ấy một chút.

Sau đó, tôi nhận được tin nhắn của Lâm Tự Sâm: "Tới quầy thanh toán đi."

Tôi ù ù cạc cạc đứng dậy đi tới đó, mọi người có lẽ tưởng tôi đi wc cho nên cũng không để ý. Tới nơi, phó giám đốc Lâm tựa vào thành quầy thu ngân, mỉm cười ngọt ngào, không hề biết xấu hổ là gì mà nói với tôi: "Nhiếp Hi Quang, tôi quên mang ví tiền." (Ngàn chấm! Vạn chấm! Tỷ chấm!)

"..."

Một ngàn con thần thú chạy qua!!! Tâm trạng này mọi người sẽ không hiểu được đâu...

Tôi lặng lẽ móc thẻ ra quẹt, Lâm Tự Sâm đứng bên cạnh nhìn tôi. Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được ánh mắt vô cùng sáng của anh ta, giống như đùa cợt tôi, anh ta rất đắc ý.

Á! Đây là ảo giác ư? Phó giám đốc Lâm của chúng tôi sao có thể xấu xa như thế...

Tôi lặng lẽ cất thẻ đi, tặng cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ. Thế nhưng thực ra trong lòng không hề có một chút tức giận. Ăn cơm của nhà anh ta nhiều như vậy rồi, theo đạo lý cũng nên mời lại anh ta một bữa.

"Em chợt nhớ ra, tiền viện phí còn chưa trả cho anh."

"..."

Tôi lắc lắc tấm thẻ trong tay: "Sòng phẳng rồi nhé!"

Anh ta mỉm cười: "Ừm, đã sòng phẳng rồi."

Quay trở lại thì mọi người đều đã đi đánh xe. Tôi bị Ân Khiết vô sỉ kia lôi kéo lên xe của Lâm Tự Sâm đầu tiên... đương nhiên tôi cũng tương đối tỏ ra biết phối hợp.

Ngồi cùng xe còn có hai đồng nghiệp nữa.

Người ngồi ở ghế phụ lái một mực cảm ơn Lâm Tự Sâm: "Thật sự không nghĩ phó giám đốc lại mời mọi người ăn tiệc lớn như vậy."

"Đừng khách sáo!" Lâm Tự Sâm thản nhiên đáp.

"Bữa cơm này nhất định rất tốn kém?"

"À, cũng tạm."

...

Tôi chỉ biết lặng yên vùi đầu trên người Ân Khiết.

Ân Khiết kinh ngạc nhìn tôi, lay lay người tôi: "Hi Quang, sao thế? Say xe à?"

"Không... ăn no quá!"

Ân Khiết: "..."

Tôi rõ ràng nghe được tiếng cười ở phía trước truyền tới.

Chẳng mấy chốc đã về tới công ty, chúng tôi xuống xe, chia tay Lâm Tự Sâm. Đi được một đoạn ngắn, tôi quay đầu lại.

Tôi bỗng nhiên có chút bất an.

Sao mọi thứ lại hư ảo như thế?

Trước đây rõ ràng như kẻ địch, thật sự có thể thoáng cái liền trở thành bạn bè được ư? Trêu đùa, chọc phá nhau vô tư được ư?

Có thể biến đổi nhanh đến vậy sao?

"Chờ mình chút." Tôi nói với Ân Khiết, rồi nhanh chóng chạy trở lại.

Lâm Tự Sâm vẫn chưa lái xe đi, có lẽ thấy tôi quay lại, anh ta mở cửa xe bước xuống.

"Quên đồ gì trên xe à?"

"Không có." Tôi lắc đầu, thở hổn hển dừng lại trước mặt anh ta, nghiêm túc ngẩng đầu hỏi: "Lâm Tự Sâm, chúng ta thật sự giảng hòa rồi sao?"

Anh ta nhìn tôi, giọng nói chắc như đinh đóng cột: "Đúng thế!"

Tôi bỗng nhiêm cảm thấy rất vui, sau đó lại muốn hỏi anh ta: "Vậy rốt cuộc vì sao trước đây anh không ưa em?"

Đêm đầu đông, ánh đèn đường mờ nhạt...

Bốn phía tĩnh lặng vô cùng...

Tôi cho rằng sẽ không nhận được đáp án từ anh ta, nhưng lại nghe thấy giọng nói ấm áp ấy vang lên:

"Bởi vì em vô tư vô lo."

"... Cái gì?" Tôi quả thật nghi ngờ tai mình nghe nhầm.

"Bởi vì em vô tư vô lo." Anh ta lại nói, ngừng một chút rồi bổ sung, "Lại còn bệnh đãng trí quá trầm trọng."

Cái gì với cái gì???

Tôi còn muốn hỏi nữa nhưng anh ta đã không cho tôi cơ hội: "Thôi được rồi, em phải về rồi. Bọn họ đang nhìn chúng ta."

Tôi quay đầu lại, quả nhiên Ân Khiết đang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng quắc.

Tôi đành xám xịt mặt nói lời tạm biệt với anh ta.

Trên đường về, tôi vắt óc suy nghĩ rốt cuộc cũng hiểu được ý của Lâm Tự Sâm. Vô tư vô lo, bệnh đãng trí, mấy lời này là đang nói tôi "2"! (***)

Ân Khiết tò mò hỏi tôi: "Vừa nãy cậu với phó giám đốc nói chuyện gì thế?"

"Mình hỏi anh ta vì sao trước đây không ưa mình."

Ân Khiết càng hiếu kỳ: "Anh ấy nói không?"

"Có." Tôi gật đầu, u buồn làm phiên dịch viên cho cô ấy: "Anh ta nói mình quá "2"!"

(***) "2" (nhị): từ lóng dùng để chỉ những người quá ngốc nghếch, làm việc không dùng tới đại não, hoặc đại não có cũng như không =)) Nói chung là không có ý gì tốt cả. Có thể dùng cụm từ "Thiếu iot trầm trọng" như của Việt Nam

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!