Những người khác tôi không biết, thế nhưng với cách nhìn nhận của Trang Tự về tôi, có lẽ anh ấy hoàn toàn nghĩ như thế.
Thật buồn cười, trước ngày hôm nay tôi còn hão huyền cho rằng Trang Tự cho dù không thích tôi, cho dù không ưa tôi không có trí cầu tiến, chí ít cũng sẽ cảm kích tôi, sẽ nghĩ tôi là một người không đến nỗi nào. Dù sao tôi cũng từng giúp đỡ anh ấy, không phải sao?
Kết quả lại lần nữa chứng minh tôi ngu ngốc.
Từ lúc mới quen Trang Tự, tôi hình như liên tục trở nên ngu ngốc. Bắt đầu cái trò theo đuổi khôi hài, tôi sắm vai một kẻ ngây ngô không biết gì tự diễn một vở hài kịch. Cho tới khi biết rõ mọi chuyện, ổn định tâm trạng, tôi lại còn gửi tin nhắn giải thích: "Xin lỗi, mình không biết cậu và Dung Dung là một đôi, nếu không sẽ không nói với cậu những lời ấy. Mong không gây rắc rối cho cậu."
Bởi vì bản thân mình thích cho nên mới giải thích, ngẫm lại thật là nực cười.
Thế nhưng tôi không muốn để anh ấy hiểu lầm rằng tôi cố tình ngăn cản bọn họ.
Tin nhắn ấy, cũng giống như tất cả những tin nhắn trước đây tôi gửi, đều không có hồi âm. Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ, anh ấy căn bản không tin tưởng tôi.
Đúng vậy, anh ấy sao có thể tin tưởng tôi chứ.
Anh ấy làm sao tin được rằng tôi và Dung Dung ở cùng phòng mà lại không hề biết ám muội giữa bọn họ. Anh ấy làm sao tin rằng tôi thậm chí đã từng hỏi Dung Dung về anh ấy và nhận được câu trả lời là "Chúng mình tuy là hàng xóm nhưng mình cũng không quá hiểu rõ."
Mắt càng lúc càng cay, tôi đưa tay lên lau hai giọt nước mắt vừa tràn ra, nhưng lại khiến nó chảy ra càng nhiều, suy nghĩ trong lòng khiến tôi thầm muốn lớn tiếng khóc một trận. Tôi trước giờ vẫn nghĩ thích một người thì tâm trạng lúc nào cũng sẽ như hoa nở, vì sao lại khó chịu như thế?
Tôi ngồi bên hàng cây trong khuôn viên trường mãi đến chiều muộn, lúc bụng đói sôi lên mới đứng dậy. Ngẩng đầu nhìn lên, trời đã tối đen, không biết mấy giờ rồi nữa, di động và túi xách vẫn để trong phòng không cầm đi, may là trong túi quần vẫn còn hơn mười đồng. Không những chịu oan uổng mà còn chịu đói, thật vô cùng thê thảm rồi.
Thục tay vào túi áo, tôi chậm rãi ra khỏi trường học. Chợ đêm ở cửa bắc giờ này rất náo nhiệt. Tiếng nhạc cùng với tiếng người xôn xao hòa trộn hỗn loạn, phút chốc, phiền muộn của tôi cũng vơi đi không ít. Hít sâu một hơi, cảm giác tâm trạng dường như bình phục hơn nhiều, chỉ có đôi mắt bị ánh đèn chiếu vào càng thêm đau nhức. Đi vào một quán phở bò bình dân gọi một bát phở sau đó cầm đôi đũa lên bắt đầu xoay tròn ngốc nghếch.
Trò này đã thành thói quen của tôi từ khi mới học cấp ba, hôm nay bất giác chơi lại, chiếc đũa nhanh chóng xoay tròn qua đầu ngón tay, dường như vẫn luôn như vậy không hề mới lạ.
Nhưng khi tôi đang nhìn ra ngoài cửa lớn thấy hay người mới vừa đi vào thì tay tôi khựng lại, đôi đũa bay ra ngoài, rơi vào ngươì một cô gái đang ngồi đối diện.
Hai người đó là Trang Tự và Dung Dung. Dung Dung kéo tay Trang Tự, tươi cười đi vào.
Đây có lẽ chính là cái mà người ta gọi là "hiệp lộ tương phùng" (gặp kẻ thủ nơi ngõ hẻm)
Bọn họ tới đây ăn, tôi cũng không ngạc nhiên. Đại học A phần lớn sinh viên vẫn thường tới đây ăn phở bò vì đây là quán ngon nhất, rất nổi tiếng ở Nam Kinh. Nhưng vì sao cứ nhất định phải là vào lúc này?
Dung Dung kéo tay Trang Tự ngồi vào một bàn trong góc, hình như không nhìn thấy tôi. Trên mặt cô ấy tràn ngập vui vẻ, nói cười cùng Trang Tự. Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng cô ấy vô cùng tốt, còn tôi, lại trái ngược hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy bọn họ thân mật công khai như thế. Dung Dung luôn luôn tỏ ra rụt rè ngượng ngập, đối với ai hỏi cũng nói cô ấy và Trang Tự chỉ là bạn. Hiện giờ nhìn bọn họ như vậy, không phải là công lao của tôi đấy chứ. Nói như vậy tôi thật đúng là chất xúc tác hữu hiệu.
Tôi quay sang nói xin lỗi với cô gái đối diện, cầm đôi đũa về. Người bán hàng vừa mới cầm đôi đũa lên giúp tôi. Sau đó, tôi cắm đầu ăn phở, thầm muốn ăn nhanh rồi đi không cho bọn họ thấy tôi.
Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người. Cô gái đối diện ăn xong lại không tìm thấy ví tiền. Người bán thái độ không đến nỗi nào nhưng mà giọng nói lại quá lớn, một câu: "Không mang tiền à?" của bác ấy khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía này.
Tuy rằng hai người ấy vốn không nhìn về đây nhưng với giọng nói này của bác chủ cửa hàng thì khó đảm bảo không gây sự thu hút tới bọn họ. Tôi cũng không còn tâm trạng ăn tiếp nữa, trước khi người bán hàng tiếp tục lên tiếng, tôi vội vàng lấy trong túi quần ra hai mươi đồng đưa cho bác ấy: "Tính tiền, cháu và bạn ấy cùng nhau."
Tôi cho rằng người bán hàng cầm tiền rồi sẽ đi, ai biết bác ấy lại nhiệt tình lải nhải hơn lúc nãy, nói cô bạn kia gặp may. Tôi bị mấy lời của bác ấy làm cho chóng mặt, không đợi bác ấy trả lại tiền thừa liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Dung Dung nhìn thấy tôi rồi. Lúc tôi đứng dậy cùng vừa lúc chạm vào ánh nhìn của cô ấy. Cô ấy hừ một tiếng rồi quay đi, ra vẻ không thèm để ý tới tôi.
Tôi nắm chặt nắm tay, đè nén kích động muốn cãi nhau, bước chân cứng nhắc rời khỏi quán.
Tâm tình càng lúc càng khó chịu.
Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không muốn quay về ký túc, tôi đi ra trạm xe buýt, định sang nhà cậu ngủ một đêm.
Tới nhà cậu, em họ tôi đã học xong, ngồi ở ghế sô pha ăn khuya và xem ti vi. Vừa nhìn thấy tôi, nó lập tức ôm đĩa bánh vào trong ngực nói: "Chị, sao hôm nay lại về đây. Em đang đói sắp chết, đừng có tranh của em."
"Em ăn của em đi." Tôi không có tâm trạng cãi nhau với nó, qua loa bỏ lại môt câu rồi chạy lên lầu.
Nằm trên giường được vài phút thì nó gõ cưa: "Này, Nhiếp Hi Quang, em ăn xong rồi, chị có muốn ăn không? Bánh bao nhân thịt cô Trương làm đấy."
Ngày hôm nay sao ai cũng rắc rối như thế chứ? Tôi xuống giường, mở cửa, lãnh đạm nói: "Đúng đấy thì sao?"
"Lại nữa à?" Thằng bé há miệng, sau đó bắt đầu cười trộm, "Không phải vẫn là anh Trang đó chứ? Không phải chị bảo đã từ bỏ rồi à?"
Cuối cùng, trong lúc tôi vẫn đang trợn mắt nhìn nó, thì nó lại nghĩ một đằng nói một nẻo để an ủi tôi: "được rồi, được rồi. Không phải thất thân là tốt rồi."
"..." Tôi lườm nó, đá nó ra ngoài.
Tôi ru rú trong nhà cậu hai ngày như một con rùa rụt cổ rồi vẫn phải quay lại trường, vì bản luận văn vẫn còn trong máy tính ở phòng ký túc.
Không biết có phải là đòn tâm lý có tác dụng hay không, trên đường quay về trường, có mấy người bạn học cùng khóa tôi chẳng quen biết cứ nhìn tôi. Lòng tôi phiền muộn, nhưng không thể chạy tới kéo người ta ra hỏi nhìn gì được. Sau này vật đổi sao dời, A Phân nói với tôi là khi ấy, rất nhiều người cùng khóa đồn đại rằng tôi Nhiếp Hi Quang hãm hại tình địch, chuyện có tới mấy phiên bản, thể hiện đầy đủ trí tưởng tượng phong phú của sinh viên, ngay cả giáo viên cũng gọi điện tới ký túc an ủi Dung Dung.
Tôi vốn nghĩ ba giờ chiều ký túc xá không có ai. Kết quả vừa đẩy cửa phòng ra liền phát hiện thấy mọi người đều ở đây. Dung Dung đứng ở giữa phòng, tươi cười vui vẻ, nhìn thấy tôi thì sắc mặt ngưng lại.
"Nhiếp Hi Quang, chuyện cũ coi như không có gì, mọi người dù sao cũng đều là bạn học."
Tôi đã không muốn biện minh nữa rồi, đờ đẫn nhìn cô ấy.
Cô ấy giơ chiếc di động trong tay: "Đây là quà sinh nhật sớm mà Trang Tự ngày hôm tặng mình. Đúng là chuyện gì cũng có được có mất. Cổ nhân nói rất đúng, đôi khi hà tất phải tính toán mưu kế quá thông minh."
Lời nói của cô ấy rõ ràng có ý ám chỉ, mọi người nhất thời im lặng. Tôi nhìn chiếc di động trong tay cô ấy, nhàn nhạt nói: "Một chiếc di động bình thường, có gì khoe khoang chứ."
Cô ấy đỏ mặt một giây, lập tức khôi phục bình thường: "Đúng, di động này bình thường, chỉ hơn một nghìn. Nhiếp tiểu thư đương nhiên chướng mắt, có điều không biết cậu nghe qua chưa?" Cô nói, "Vật báu dễ tìm, người yêu khó kiếm."
Tôi ngây người, sau đó chậm rãi nói: "Đúng, khó kiếm được người yêu vừa ý, chúc mừng."
Nơi này tôi không thể ở được nữa, tôi thu dọn đồ đạc tới nhà cậu.
Ngày ấy, lẽ ra tôi không nên chuyển vào đây.
CHƯƠNG 7
Cuộc sống của tôi bắt đầu chạy theo quỹ đạo tĩnh. Hiện giờ đã không còn phải lên lớp nữa, tôi thỉnh thoảng mới tới thư viện tìm tại liệu cho luận văn, rồi sao chép toàn bộ mang về nghiên cứu.
"Không có việc gì thì không được gọi cho cậu hả? Làm cao quá đấy."
Tôi cười, có chút miễn cưỡng. Tâm trạng vốn dĩ đã có chuyển biến tốt đẹp, nghe được giọng của cô ấy lại khiến đám mây đen trong lòng tôi ngưng tụ lại.
Ngày đó, mọi người trong phòng không một ai mở miệng nói giúp tôi một câu. Quả thật là các cô ấy không có nghĩa vụ phải làm vậy, quả thật tình cảm của chúng tôi không đủ để các cô ấy tin tưởng tôi vô điều kiện.
Thế nhưng, nó vẫn khiến trái tim tôi đóng băng.
"Hi Quang." Tư Tịnh một lát sau mới mở miệng, "Hôm qua, Tiểu Phượng từ Thượng Hải đã trở về, cậu ấy nói cuộc điện thoại đó là do cậu ấy nhận. Hôm ấy, cậu ấy vốn đã ra nhà ga rồi nhưng quên chứng minh nhân dân nên lại quay về ký túc lấy, đúng lúc có điện thoại gọi tới. Cậu ấy nghe xong vốn đã định viết giấy để lại, nhưng vội vội vàng vàng thế nào lại quên mất. Hic, con bé điên này làm sai rồi. Mặc dù Dung Dung không tính toán nữa nhưng nó vẫn mời mọi người đi ăn để xin lỗi. Cậu khi nào quay về, chúng ta cùng trị tội nó."
(cái gì chứ, chẳng qua không phải Dưa Hấu làm nên Dung Dung kia mới không tính toán thôi, sao lúc nghi cho Dưa Hấu lại làm căng thế. Hừ)
Tư Tịnh nói một cách vô cùng thoải mái, thoải mái một cách khác thường. Tôi nghĩ, cô ấy có lẽ là muốn xây dựng bầu không khí "chuyện đã qua, cũng không có gì nghiêm trọng". Thế nhưng cái qua loa hời hợt ấy lại càng khiến tôi thêm đau lòng. Giọng tôi cứng ngắc: "Vậy à, mình biết rồi. Mình chắc không về đâu, đang ở nhà cậu chuẩn bị bài bảo vệ luận văn."
Tư Tịnh nói: "Quay về đây chuẩn bị không được sao. Hơn nữa về đây mọi người có thể cùng nhau thảo luận cau trả lời đối phó với thầy giáo."
Sau đó, Tiểu Phượng và A Phân lại thay nhau gửi tin nhắn gọi tôi tới ăn liên hoan. Tôi đều mượn cớ từ chối là gần đây bỗng dưng rất mệt mỏi.
Dường như cái gì cũng đều không còn ý nghĩa.
Dù sao thì...
Cũng sắp tốt nghiệp rồi, không kết thúc cũng phải kết thúc.
Bị người khác không nể nang gì mà phê bình như thế, mặt tôi nóng bừng lên, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.
Thầy giáo vẫn đang tiêps tục phê bình: "Em như vậy chắc chắn không đủ tư cách thông qua, tôi sẽ không cho em tham gia biện hộ. Em bị hủy bỏ tư cách biện hộ lần này, quay về chuẩn bị cho tốt, sang năm trở lại."
Mặc dù trước đây có nghe tới chuyện hàng năm các thầy cô đều dọa dẫm sinh viên như vậy, nhưng giờ chính tai mình nghe thấy, chính bản thân bị giáo viên phê bình mới thấy sợ. Hơn nữa, một màn khó coi như vậy lại bị Trang Tự chứng kiến, tôi vừa xấu hổ, vừa tức giận, muốn cãi lại nhưng giống như có cái gì chặn ngang yết hầu, một câu xin lỗi cũng không nói ra được.
Bỗng nhiên, Trang Tự lên tiếng: "Thưa thầy."
Tôi ngẩng đầu hoài nghi nhìn anh ấy, trong lòng thầm nghĩ, hiểu lầm đã được giải quyết rồi, không phải anh còn muốn bỏ đá xuống giếng đấy chứ?
"Thưa thầy, có thể bản thảo lần hai sẽ ổn hơn. Luận văn cũng có thể sửa được."
Giọng nói trầm ổn nhất quán như thế nhưng phải mất một lúc lâu tôi mới hiểu rõ ý của anh ấy. Anh ấy.... đang nói giúp tôi ư?
Anh ấy nói đỡ cho tôi theo lý mà nói, tôi nên hài lòng, nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi lại nảy sinh một cơn giận dữ.
Gì chứ? Tôi không cần anh nói thay tôi.
Tôi thốt ra: "Thưa thầy, sang năm em bảo vệ cũng được ạ."
Nghe vậy, Trang Tự và thầy giáo đều ngẩn ra. Ánh mắt Trang Tự nhìn tôi vô cùng phức tạp, anh ấy lui về một bên, không nói gì nữa.
Thầy giáo tức giận, gõ bàn:"Em xem, mới nói em hai câu mà đã như vậy. Sinh viên bây giờ, càng ngày càng không tốt, kéo dài thời gian mà có viết ra được cái luận văn ra hồn đâu. Tính tình đứa nào cũng khó chịu."
Thầy giáo vừa lắc đầu thở dài, vừa lấy một bài luận văn ra."Nhìn đi, cùng một đề tài, người khác có thể viết tỉ mỉ, chính xác, phát triển được ý mới, hơn nữa cũng không phải sửa chữa nhiều lắm. Còn của em vẫn chỉ là sơ thảo."
Thầy hướng dẫn đương nhiên sẽ không đưa luận văn của người khác cho tôi xem. Thầy cất luận văn của Trang Tự đi, đưa trả lại cái của tôi cho tôi: "Nhận xét đều viết cả ở đó rồi , cũng không có gì hay để nói. Em tự mang về sửa đi. Nếu bản thảo lần hai vẫn không được, tôi tuyệt đối không cho em bảo vệ."
Bị thầy đuổi ra ngoài, tôi tạm thời thở dài một hơi, cuối cùng cũng vẫn còn có cơ hội, không cần kéo dài thời hạn tốt nghiệp. Chậm rãi đi ra đợi thang máy, rất lâu thang máy tới, tôi bước vào trong, vừa định ấn nút đóng thì nghe thấy có người kêu chờ chút.
Theo phản xạ tôi ấn nút mở, đến lúc nhận ra giọng nói ấy của ai thì đã không kịp nữa rồi.
Trang Tự vào trong thang máy.
Sau đó, anh ấy giơ cánh tay dài qua trước mặt tôi ấn nút đóng.
Thang máy hạ xuống.
Trong này yên tĩnh tới mức tôi nghe thấy cả nhịp tim của mình. Mắt tôi cũng không chớp lấy một cái mà chỉ chăm chăm nhìn vào dãy số trước mặt. Lần đầu tiên cảm thấy thang máy của trường chạy vô cùng chậm, rõ ràng là rất lâu rất lâu rồi mà mới xuống được một nửa.
Trong thang máy chỉ có tôi và anh ấy, cho nên chắc chắn là anh ấy nói với tôi. Nhưng giúp tôi? Giúp ta cái gì?
Có lẽ là nhìn ra sự nghi hoặc của tôi, anh ấy hạ ánh mắt xuống thứ trong tay tôi, ngắn gọn nói: "Luận văn."
Tôi nhất thời đỏ bừng mặt. Vừa nãy thầy hướng dẫn còn nói luận văn của tôi không đáng một đồng, anh ấy đứng bên cạnh cũng nghe rõ ràng.
Thật là mất mặt.
Một câu tôi cũng không nói được, đúng lúc thang máy xuống tới nơi, cửa mở ra, tôi lập tức ra khỏi không ngoảnh đầu lại.
CHƯƠNG 8
Vừa ra khỏi cổng trường tôi lại chạm mặt Tư Tịnh. Thật hiếm khi thấy cô ấy mất cái vẻ thục nữ thường ngày mà lớn tiếng gọi tôi, giọng nói to đến mức giống như tôi bị khiếm thính ấy.
"Hi Quang."
Tôi đỗ xe lại: "Tư Tịnh."
Cô thoáng nhìn luận văn trong tay tôi: "Tới nghe nhận xét sửa chữa à?"
"Ừ."
"Luận văn thế nào?"
"Hỏng bét."
"Quay về ký túc đi, mọi người cũng giúp đỡ lẫn nhau được, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, chẳng còn mấy ngày mọi người ở cùng nhau." Cô ấy thấy tôi không trả lời thì nhưng một chút rồi nói: "Cậu còn để bụng chuyện đó à? Chuyện đó khó tránh khỏi hiểu lầm, Dung Dung cũng không có ác ý, cậu đừng mang hận nữa."
Tôi nghiêng đầu. Thực tình, tôi vẫn không hiểu vì sao cô ấy lại nhiệt tình với chuyện giữa ba người chúng tôi như vậy, ngay từ lúc bắt đầu đã như thế.
"Có một lần, cậu và Dung Dung ở trong phòng, kỳ thực mình cũng có mặt, chỉ là ở đằng sau tấm rèm che cạnh giường nên các cậu không thấy mình. Mình thấy cậu hỏi Dung Dung, có sợ Trang Tự bị mình cướp đi không?"
Nụ cười của cô ấy cứng lại trên mặt.
"Cậu còn nhớ rõ Dung Dung nói như thế nào không? Cậu không cảm thấy là Dung Dung mượn đá thử vàng ư? Gia đình có tiền có thế, diện mạo xinh đẹp, nếu như Trang Tự từ bỏ cái thang leo quyền quý này, có lẽ mình cũng sẽ tin tưởng anh ấy sau này sẽ không thay lòng đổi dạ."
Trước khi mở hòm mail, trong đầu tôi hiện lên vô vàn suy đoán, nhưng lại không nghĩ tới, trong thư chính là luận văn.
(chị đúng là ngốc quá đi ^^)
Tôi mở vản bản word vừa down về, mấy chữ tiêu đề thật to được tô đậm chính là căn nguyên khiến tôi đau đầu mấy ngày nay: "Phân tích thế lực độc quyền lũng loạn nền kinh tế mạng."
Điện thoại còn chưa tắt, Trang Tự nói: "Luận văn đấy là tôi viết lại, không giống với luận văn của tôi, cậu có thể trực tiếp dùng, sẽ không có vấn đề gì."
Tôi hoàn toàn không biết nói gì nữa.
Tức giận và mừng rỡ hình như cũng không hợp lý lắm, mà tim mỗi lúc đập một nhanh khiến tôi càng khó chịu.
Anh ấy đợi không thấy tôi nói gì, liền qua loa một câu: "Vậy đi, tôi tắt máy, có chuyện gì cứ tìm tôi."
Sau đó anh ấy tắt máy.
Tôi ngây ngốc một hồi mới nhớ ra phải xem luận văn. Trang Tự không hổ là sinh viên đệ nhất khoa Quốc Kim, luận văn rõ ràng rành mạch, luận cứ chặt chẽ, hoàn toàn không như luận văn tôi làm, vì muốn đủ lượng từ mà tôi viết đông viết tây, chẳng có tý logic nào.
Thế nhưng... Vì sao anh ấy phải viết cho tôi?
Trang Tự là người có chút cao ngạo. Nghe người ta nói năm ngoái có một đàn anh năm bốn thuê anh ấy viết giúp luận văn với giá năm nghìn, nhưng anh ấy không hề do dự mà cự tuyệt. Dung Dung cũng vẫn nói anh ấy lúc nào cũng cao ngạo không hề thay đổi. Nhưng hiện giờ anh ấy đã phá vỡ nguyên tắc mà giúp tôi viết luận văn, thậm chí còn nói tôi có thể trực tiếp sử dụng.
Tôi ghé vào màn hình máy vi tính, thì thào tự nói: "Lẽ nào, người vừa gọi điện thoại cho mình là người ngoài hành tinh..."
Được rồi, tôi thừa nhận! Kinh ngạc qua đi, xấu hổ qua đi, thì trong tim tôi lúc này lại đang trào lên một chút dư vị ngọt ngào. Dường như quan hệ giữa tôi và người ấy được kéo gần lại một chút, cùng nhau chung một cái bí mật mờ ám này.
Tôi rê chuột kéo xuống xem qua luận văn một lần. Vừa xem vừa nghĩ lộn xộn, đây là thay cho lời xin lỗi của anh ấy ư? Hay là...
Dưới ánh đèn điện bỗng dưng một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Ngón tay đặt trên con chuột khựng lại, khoảnh khắc ấy dường như mọi huyệt đạo trên người đông cứng. Niềm vui nhỏ bé vừa xuất hiện đột ngột bị tiêu hủy sạch sẽ.
Hơn nữa, Trang Tự chẳng phải trước đây rất ghét tôi sao, tự nhiên lại viết giúp tôi luận văn.
Cho nên, chỉ có lý do này mới có thể giải thích hơp lý.
Tôi mờ mịt đóng hộp thư. Cũng may rung động lúc nãy không ai biết, tôi sẽ không bị ai chê cười.
Nằm thất thần trên giường một lúc, tôi cầm di động, suy nghĩ mấy lời thoại, rồi gọi tới số điện thoại vừa nãy, định lịch sự từ chối luận văn của anh ấy.
Người tiếp điện thoại là bạn cùng phòng với Trang Tự: "Bạn tìm Trang Tự à, chờ một chút." .
Một lúc sau, người kia quay lại nói: "Bạn có việc gấp không? Nếu không thì tối gọi lại đi, Trang Tự đang ngủ, gọi hai lần không tỉnh."
"Đang ngủ ư?" Giờ này là giờ cơm chiều mà.
"Đúng vậy." Người kia trả lời: "Cậu ta mấy hôm nay không biết chuẩn bị tài liệu gì mà thức mấy đêm liền. À, hình như cậu ta tỉnh rồi, đợi chút."
Thức mấy đêm liền? Tôi run người, vì luận văn này ư?
Từ lần trước gặp nhau ở phòng thầy hướng dẫn tới giờ cũng chỉ vài ngày, khoảng thời gian ngắn như vậy dùng để viết một bài luận văn cùng đề tài sao cho khác với bài của mình, cho dù là Trang Tự, có lẽ cũng không dễ dàng.
Nhưng không kịp cúp máy nữa rồi, Trang Tự đã tới nhận điện.
"A lô." Giọng nói mang theo cơn buồn ngủ.
"A... mình..." Tôi mang tâm trạng áy náy của người đi quấy rầy người khác, bao nhiêu lời thoại chuẩn bị thoả đáng kia bỗng dưng bay đi đâu hết: "Mình... ừm..."
Bên kia yên tĩnh một hồi, hỏi: "Nhiếp Hi Quang?" .
"Ừm, là mình..."
"Luận văn có vấn đề gì à?"
"Không, không có."
Sau đó lại im lặng.
"Nếu có vấn đề cứ hỏi tôi."
"Ừ, được rồi, tạm biệt." Lần này không đợi anh ấy đáp lại, tôi lập tức tắt điện thoại.
Tôi nghĩ, Trang Tự có lẽ đang cảm thấy khó hiểu, hoàn toàn không rõ tôi gọi điện tới làm gì mà nói mấy lời vô ích vừa rồi.
Cuối cùng, tôi cũng không dùng tới luận văn của anh ấy.
Thế nhưng, giống như bị cao thủ võ lâm đánh thông, đầu óc tôi đột nhiên trở nên sáng ra, chất xám như xối lên đầu, nghĩ ra rất nhiều ý tưởng. Sau đó, dựa vào bản lĩnh xưa kia, thức mấy đêm tìm tài liệu tự viết một bài luận văn mới.
Có lúc, giữa bề bộn công việc tôi đột nhiên dừng lại nhớ tới những lời anh ấy nói – "có vấn đề gì cứ tìm tôi". Anh ấy nói hai lần, có lẽ không phải chỉ là lời khách sao đâu. Nếu như tôi thật sự tìm anh ấy, chắc anh ấy cũng sẽ kiên trì giải thích. Giống như trước đây khi anh ấy còn gia sư cho em họ tôi, vậy thì chẳng phải mục đích chọn cùng đề tài với anh ấy của tôi đã đạt được rồi ư.
Có điều hiện giờ cho dù da mặt tôi có dày tới cỡ nào cũng không thể làm như vậy được nữa.
Anh ấy đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, trái tim anh ấy đã thuộc quyền sỡ hữu của người khác.
Luận văn lần này nộp đi, thầy giáo rõ ràng đã hài lòng hơn nhiều, chỉ ra mấy chỗ cần sửa chữa, luận văn của tôi trên cơ bản đã khá ổn.
Bản thảo thứ ba đem nộp thì cũng sắp tới thời gian bảo vệ.
Đã là cuối tháng năm rồi.
Còn có nửa tháng nữa thôi, tôi sẽ chính thức tốt nghiệp.
CHƯƠNG 9
Bước vào tháng sáu, Nam Kinh đột nhiên nóng vô cùng.
Ở Nam Kinh đã bốn năm, cảm nhận rõ rệt nhất là ở đây gần như không có mùa xuân và mùa thu, không phải nóng thì lại lạnh. Áo sơ mi tay dài không bao giờ cần dùng tới, có thể trực tiếp mặc áo t-shirt cộc tay rồi chuyển sang áo lông.
Nhưng mà thời tiết nóng bức như vậy cũng khá phù hợp với tâm trạng sốt ruột của tôi. Không phải vì chuyện tôi sắp bảo vệ luận văn tốt nghiệp mà là em họ tôi sắp thi đại học.
Cậu mợ đương nhiên như Lâm Đại Địch, ngay cả bố tôi cũng gọi điện tới hỏi thăm, mặc dù cậu tôi không quá cảm kích. Tôi cũng không thờ ơ được mà căng thẳng hẳn lên, cứ hễ đi qua phòng nó là bước chân tự giác nhẹ hơn, sợ quấy rầy nó nghỉ ngơi. Nhưng mà trong cái bầu không khí lo lắng này, nó lại ung dung tự tại không có lấy một chút gì gọi là sốt ruột. Ngày mồng bảy thi đại học mà ngày mồng sáu nó còn đang nghiên cứu cẩm nang du học (*).
(*) Du học ở đây không phải như chúng ta vẫn hiểu là đi học tập ở nước ngoài, thực chất đây chỉ là hình thức đi du lịch mà thôi. Việc đi du học như người Việt vẫn hiểu thì người Trung Quốc hay dùng từ "lưu học" hơn.
"Trường này nhìn qua rất đẹp."
"... Trước tiên em cứ lo thì cho tốt đi đã."
Chuyện em họ tôi sẽ đi du học sau khi thi đại học xong đã được quyết định từ lâu. Mặc dù vậy, tôi không ngờ là mình cũng bị kéo đi, lẽ ra là mợ tôi đi nhưng cuối cùng lúc ấy mợ tôi bận công việc nên đành đẩy tôi ra chịu trận thay. Vừa nghĩ tới phải ngồi máy bay mười mấy giờ đồng hồ, tôi bắt đầu thấy sợ.
"Khương Nhuệ, em có muốn xem qua chút không? Mai thi rồi."
"Đợi đơi em chút...." Nó vẫn chưa thôi dòm ngó xung quanh, sau đó kéo tay tôi: "Ở kia."
Tôi còn không hiểu chuyện gì thì đã bị nó kéo tới trước mặt một người con trai. Khương Nhuệ vỗ vai người kia, kêu lên: "Trang Phi." .
Sau đó nó quay sang tôi giới thiệu: "Chị, đây là Trang Phi."
Trang Phi?
Cái tên này nghe như đã gặp ở đâu đó. Không đợi tôi kịp phản ứng, Khương Nhuệ nói: "Bạn học của em, em trai của anh Trang, chị quên rồi à? À, Trang Phi, đây là chị họ của tớ."
Hoá ra là vậy.
Tôi quan sát cậu học sinh kia, dáng người cao gầy tuấn tú ấy quả nhiên có vài phần giống với Trang Tự. Tôi cười nói: "A, nhất thời không nhận ra, hai đứa thi cùng trường à?"
Khương Nhuệ gật đầu, hỏi Trang Phi: "Không ai đi cùng cậu à?"
Trang Phi lắc đầu nói: "Không có." Dường như sợ chúng tôi nói cái gì, thằng bé nhanh chóng bổ sung: "Tớ bảo mọi người đừng đi cùng. Ngày trước anh trai tớ thi đại học cũng đi một mình, tớ đương nhiên cũng có thể."
Khương Nhuệ nói: "Nhà cậu xa như vậy, chắc không kịp về ăn cơm. Hay là đi ăn cùng chị em tớ đi."
Nói xong nó quay sang nhìn tôi, tôi đương nhiên cũng gật đầu: "Ừ đi cùng đi."
Trang Phi có lẽ cũng ngại, nói thế nào cũng không muốn đi cùng. Nhưng thằng em họ của tôi rất giỏi thuyết phục người khác, nói cái gì mà "đều là bạn học", "Môn thi chiều nay còn có một vấn đề muốn hỏi cậu", nói mấy câu liền lừa được người theo chúng tôi đi ăn.
Tôi ở bên cạnh nghe mà xám xịt mặt.
Trở lại quán ăn sớm hơn tôi dự liệu, cơm nước còn chưa chuẩn bị xong, cho nên nhà hàng phục vụ nước giải khát cho chúng tôi trước.
Trang Phi vẫn im lặng như nãy, yên tĩnh ngồi nghe Khương Nhuệ nói nhảm. Tôi quan sát hai mắt Trang Phi, phát hiện tình trạng hiện giờ của nó hình như không ổn lắm, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, giống như người có tâm sự.
Tôi suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi: "Em làm sao thế, không khỏe à?"
Trang Phi gật đầu nói: "Câu hỏi đều đã ra đáp số hết."
"Vậy còn lo gì chứ. Cậu bây giờ không phải là quá lo lắng, mà là quá hưng phấn thì có, giống chị ấy trước kia."
Tôi làm sao chứ? Tôi trừng mắt lườm Khương Nhuệ.
Khương Nhuệ giống như một người đang kể chuyện, bắt đầu trầm ngâm: "Cậu không biết đâu, bình thường thành tích của chị ấy cao lắm cũng ở bậc trung bình. Trước kỳ thi đại học mấy tháng mới liều mạng học, hôm đi thi chị ấy lăn ra sốt. Mọi người đều tưởng rằng thế là xong. Không ngờ nhận được kết quả lại cao hơn bình thường rất nhiều. Sau đó, mọi người đều nói chính vì bị đau đầu nên chị ấy mới đi đỗ."
"Đó là nhờ thực lực, thực lực nhé!" He he. Đúng rồi a! Sao tôi lại quên chuyện này được chứ. Đây chính là chuyện đắc ý nhất cuộc đời tôi, cho nên vội vã tranh thủ khoác lác một chút.
"Thật vậy ạ?"
"Đương nhiên là thật. Thực ra bình thường chị cũng có tố chất lắm chứ, không hiểu vì sao mà không phát huy được, vừa may ngày đó phát sốt, vũ trụ nhỏ bé của chị cũng được dịp bùng cháy."
Tôi học theo Khương Nhuệ nói nhảm, Trang Phi cuối cùng cũng không còn căng thẳng lắm nữa, mà ngượng ngùng cười rộ lên, nhỏ giọn nói: "Chị và chị Dung Dung nói khác nhau quá."
Lời vừa ra khỏi miệng, nó hình như biết bản thân nói lỡ, dụt dè nhìn tôi. Tôi sững sờ, nhìn bộ dạng căng thẳng sợ sệt của nó, vờ như không chú ý, nghiêng đầu nhìn xung quanh.
"Cơm đâu cơm đau, sao còn chưa mang lên?"
Khương Nhuệ rôm rả nói chuyện với Trang Phi. Trang Phi nói với nó nhưng vẫn không ngừng lén lút nhìn tôi, trên mặt vẫn còn lo lắng.
Tôi trừng mắt: "Vì đi thi nên mới ăn bình thường."
Tuy rằng đặt cơm cho hai người, nhưng ba người ăn cũng đủ. Ăn xong hai đứa nó lên tầng nghỉ ngơi, tôi ngồi một mình dưới này. Không thể không nhớ tới câu nói của Trang Phi. Nhà Dung Dung là hàng xóm với nhà họ Trang, Trang Phi quen biết cô ấy là đương nhiên, nhưng tôi không ngờ rằng cô ấy lại nhắc tới tôi với em của Trang Tự. Chuyện này không biết có được coi là vinh hạnh hay không?
Dung Dung nói với Trang Phi cái gì tôi không muốn suy nghĩ, nhưng cảm thấy nhất định là không có gì tốt đẹp cả. Tôi bỗng hơi hối hận, lẽ ra không nên gọi Trang Phi đi ăn cùng, nếu ý tốt nhất thời này lại bị người ta coi như có dụng tâm kín đáo, tôi biết lấy cái gì gánh nổi.
Anh ấy một mình ngồi đó, bóng lưng cao ngạo nhưng đĩnh đạc. Anh ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ đến mức thất thần, cả người như bị vùi trong áp lực.
Cơm nước xong, Khương Nhuệ và Trang Phi lên phòng nghỉ ngơi. Tôi đang muốn tìm cớ ra ngoài thì Trang Tự đã lên tiếng trước: "Tôi có chút việc phải đi một lúc."
Tôi gật đầu: "Ừ."
"Nhớ..."
Anh ấy bỗng dừng lại, tôi nghi hoặc nhìn anh ấy.
"Không có gì." Sau đó anh ấy ra khỏi quán.
Quyển sách tôi tiện tay mua khi nãy cũng không tồi, chỉ có điều tôi từ đầu tới cuối đều đọc không vào, sau này nhất định không đọc nữa, đỡ mất tâm ý của tác giả.
Ngây ngốc một lúc, tôi nhìn đồng hồ sau đó đi lên gọi hai thằng nhóc kia. Tôi vừa mới đứng dậy, di động liền đổ chuông.
Anh ấy hình như cũng nghe được, đứng nguyên chỗ cũ không tới đây. Tôi nhìn anh ấy, thần sắc anh ấy vô cùng yên tĩnh. Anh ấy vẫn nhìn phía tôi, không lên tiếng giải thích, có lẽ không muốn làm tôi xấu hổ.
"Chúng ta tìm một con đường thuận tiện khác tốt hơn, sánh với chị của em..."
Tôi nhịn không được bật cười, cuối cùng đem suy nghĩ chuyển đổi thành hành động, hung hăng đánh nó hai phát.
Giới Thiệu Wap Đọc Truyện
đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!