Vị trí của họ là ở vùng hoang mạc gần thủ đô Riyadh.
Chuyên cơ của Trình Mục Dương sáng sớm mai sẽ đến sân bay Riyadh, hắn vẫn muốn ở đây, dù sao sa mạc thích hợp với người như hắn hơn là thành thị. Chẳng may có đổ máu xung đột cũng có thể dễ dàng che lấp, thi thể cùng máu tươi đều bị cát chôn vùi.
Mà nơi này cách thị trường kinh doanh lạc đà lớn nhất thế giới rất gần.
Sau giữa trưa, Trình Mục Dương mang cô đến đó nhìn những cuộc mua bán lạc đà.
Không chỉ có bán lạc đà còn có sữa lạc đà, thậm chí là hamburger thịt lạc đà.
Trình Mục Dương đưa một cái Hamburger lạc đà cho cô, Nam Bắc cầm lấy với vẻ mặt quái dị: “Ăn ngon sao? Giống hương vị gì vậy? Thịt gà? Thịt dê? Hay là thịt bò?”
“Không giống cái nào cả.” Hắn cười một cái nói, “Nhưng mà anh khẳng định sẽ không khiến em mập lên. Người Ả Rập Saudi ăn chúng vì thịt lạc đà rất ngon, hàm lượng mỡ lại thấp, bởi vì đa số mỡ của chúng đều nằm trên bướu.”
Nam Bắc uh một tiếng rồi ăn một miếng nhỏ.
Mùi vị này nói sao nhỉ, không tính là ngon.
Cô thấy Trình Mục Dương không mua phần nào cho hắn thì liền đưa bánh của cô đến miệng hắn, ý bảo hắn ăn một miếng. Ngoài dự đoán, Trình Mục Dương lại lắc đầu, cô đưa sữa lạc đà cho hắn.
Trình Mục Dương lại lắc đầu, nhẹ giọng nói cho cô: “Anh quên nói với em, trong mắt đàn ông Ả Rập, sữa lạc đà chính là thuốc tráng dương tự nhiên, rất hữu hiệu.”
Nam Bắc kêu nhỏ, nhất thời cũng không muốn uống nữa.
Cô nhớ tối hôm qua, Trình Mục Dương không những tự hắn uống còn dùng miệng đút cô uống sữa lạc đà, Nam Bắc bỗng nhiên cảm thấy nóng mặt.
Bởi vì đây là nơi buôn bán súc vật nên rất hỗn độn, còn có cả nơi giết mổ, mùi máu hòa vào không khí khiến người ta không thoải mái. Nam Bắc thấy kỳ lạ, Trình Mục Dương vì sao mang cô đến nơi này, mãi đến khi họ vào một cái lều rất lớn, thấy được nhiều tảng đá rất đẹp.
Có lớn, có nhỏ, đặt bên trong lều. Chủ nhân đang nhìn họ cười.
Những viên đá màu nâu vàng, nhìn bên ngoài giống như sói, được thợ điêu khắc làm thành hai ba đóa hoa hồng. Ngay giữa lều là một cái lồng bằng thủy tinh, bên trong có gần một trăm bông hoa.,
Hoa có hình dạng khác nhau nhưng đóa nào cũng có lớp lớp cánh hoa trùng điệp.
“Hoa hồng sa mạc (được điêu khắc từ đá sa mạc nên người ta gọi là hoa hồng sa mạc).” Trình Mục Dương nắm lấy bả vai của cô nói: “Đóa hoa lớn nhất kia anh dự định sẽ mang về nhà của chúng ta ở Moscow.”
“Hoa hồng sa mạc?”
Hắn vuốt cằm: “Nơi đào ra những viên đá này chủ yếu là ở dải Gaza[1], vì vậy họ biến chúng thành hoa hồng đá, giống như hoa hồng ở sa mạc Australia vậy, là một vật phẩm quí giá có giá trị rất cao.”
Nam Bắc tới gần khối đá nhỏ kia, cảm nhận được sự sắc bén của chúng.
Trình Mục Dương thấp giọng giải thích với cô.
Nói cho cô, ở nơi này của Ả Rập Saudi rất dễ đào được hồng sa mạc. Dùng xẻng đào xuống ba bốn thước, nếu đụng phải tầng đất ẩm ướt, thì sẽ có đá, nếu may mắn thì chính là hồng sa mạc này.
“Ở vùng cát chảy mênh mông này không thể tìm ra một bông hoa hồng chân thật, nhưng có thể dùng những viên đá mấy ngàn năm này kết thành hoa hồng sa mạc, vĩnh viễn không héo tàn.” Trình Mục Dương tiến sát vào sau người cô, dùng tiếng Trung nói nhỏ, “Lễ tình nhân vui vẻ.”
“Lễ tình nhân vui vẻ.”
Nam Bắc trả lời hắn.
Đây không phải lễ vật gì đáng giá, nhưng cũng đủ lãng mạn rồi.
Hắn cười: “Khi Thích Ca Mâu Ni 29 tuổi, cảm thán con người có sinh, lão, bệnh, tử thật sực khổ, ông đã từ bỏ thân phận vương tộc, bỏ lại vợ và con, trong một đêm xuất gia tu hành.” Giọng của hắn rất rõ ràng, “Anh vẫn nghĩ ông ta làm thế rất hợp lý. Nhưng tối qua cẩn thận suy nghĩ, làm sao có thể bỏ vợ và con chỉ vì muốn thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử? Thật là khờ.”
Nam Bắc cười rộ lên: “Thích Ca Mâu Ni, từ khi sinh ra cứ bảy bước đi sẽ xuất hiện một bông sen, cũng không phải là người bình thường mà anh có thể so sánh.” Cô cầm lấy đôi tay đang ôm quanh bụng mình, cười nói: “Trình Mục Dương, anh hở một chút sẽ nói những câu chuyện xưa về Phật, tay lại cầm dao mổ, nhất định là khắc tinh của phụ nữ.”
Trình Mục Dương nở nụ cười nhẹ, không nói nữa.
Chủ nhân của chiếc lều này cũng không biết hai người Phương Đông kia đangnói gì. Hắn chỉ lễ phép mỉm cười, đi bên cạnh cùng hai người xem những bông hoa hồng sa mạc khác. Thậm chí còn dùng tiếng Trung Quốc tự mình học được nói lên chữ “Vĩnh viễn không tàn”.
Nam Bắc nghe được buồn cười đến chết, khẳng định đã có người sắp đặt trước, khiến ông chủ này lấy lòng Trình Mục Dương. Trình Mục Dương lại biểu hiện rất bình thường. Hai người ra khỏi cái lều lại bất ngờ thấy được những con lạc đà rất đẹp ở xa xa, những con lạc đà thượng đẳng.
Những con lạc đà này rất bắt mắt, làn da bóng loáng, ánh mắt rất to.
Cô nhìn thấy rất thú vị, Trình Mục Dương ở bên cạnh nói cho cô biết, quý tộc ở Ả Rập Saudi rất thích thi đấu lạc đà, cho nên dân bản xứ ở đây chuyên môn đào tạo ra những con lạc đà chạy rất nhanh: “Đôi khi chúng ta có thể bắt gặp những con lạc đà thượng đẳng, giá thấp nhất cũng khoảng 50 vạn đô la Mỹ, cao nhất có thể lên đến trăm vạn.”
“Thật sao?” Cô tò mò nhìn những chú lạc đà này.
“Những con lạc đà quý báu dùng để đua cũng không được giao dịch ở đây.” Trình Mục Dương cười rộ lên.
Khi hắn nói thì một người Ả Rập tướng mạo quí phái, hỏi chủ nhân những con lạc đà này để mua. Bọn họ lớn tiếng nói với nhau, Trình Mục Dương cẩn thận nghe xong thì phiên dịch lại cho cô nghe: “Buổi chiều, có một cuộc thi đấu lạc đà, chúng ta có thể đi xem một chút.”
Cô không hề có ý kiến khác.
Đây là ngày cuối cùng ở đây.
Sau đó cô sẽ cùng Trình Mục Dương trở về Moscow, ở cùng với hắn và cục cưng.
Khoảng một giờ sau, cuộc thi lạc đà bắt đầu.
Nơi thi đấu cách chợ giao dịch lạc đà khoảng mấy km. Rất nhiều người đàn ông Ả Rập Saudi mặc áo choàng trắng ngồi trên khán đài. Nam Bắc và Trình Mục Dương cũng chọn một góc nhìn những người cưỡi lạc đà như cưỡi ngựa.
Theo như những lời Trình Mục Dương nói, những người ngồi trên lạc đà càng nhỏ thì sức nặng trên lưng lạc đà càng nhẹ, cho nên con lạc đà sẽ chạy nhanh hơn.
Vì thế ngồi trên lưng những con lạc đà này hầu hết là những bé trai nhỏ tuổi, nhìn qua khoảng mười hai, mười ba tuổi. Sau khi trận đấu bắt đầu, trên khán đài reo vang những tiếng hò hét của khán giả, không ngừng có ngưới đứng lên cổ vũ.
Nam Bắc cũng nhiệt huyết sôi trào nhịn không được cầm tay Trình Mục Dương, lại phát hiện hắn đang nhìn một nơi cách đó không xa. Cô cảm thấy kỳ quái, vừa định nhìn theo tầm mắt hắn thì Trình Mục Dương đã lén vỗ lên vai cô nhỏ giọng nói: “Đừng quay đầu, bọn họ đến đây.”
“Ai?”
“Hiện tại là kẻ địch, tương lai là bạn bè của chúng ta.”
Nhân viên CIA?
Nghe giọng điệu của Trình Mục Dương, hắn cũng không ngạc nhiên lắm.
Tâm tình thoái mái của Nam Bắc cả ngày nay cũng bị đánh tan, trong lòng căng thẳng. Cô cũng đoán ra, sau khi bọn họ đưa nữ khoa học gia hạt nhân kia đi, lại bắt cóc nhân viên của CIA, sớm hay muộn CIA cũng tới tìm họ.
Lần này bọn họ không có kiêng kỵ điều gì.
Nếu nói trước ngày hôm qua, nhiệm vụ hàng đầu của họ là muốn mang nữ khoa học hạt nhân của Ả Rập Saudi rời đi, thì hiện tại nhiệm vụ của họ càng đơn giản hơn nhiều, ở đây, trực tiếp ám sát tội phạm truy nã cuối cùng nằm trên danh sách của CIA.
Trình Mục Dương đại khái cũng biết phải có lúc trực tiếp giao chiến như thế này.
Vì vậy hắn mới lựa chọn dừng chân bên ngoài thủ đô Riyadh, giữa sa mạc cùng chơi trò chơi với họ.
Lạc đà chạy nhanh, bụi tung cuồn cuộn.
Trình Mục Dương bỗng nhiên nắm tay cô nhảy xuống khán đài, sau đó vươn tay ra với cô, Nam Bắc liền nhảy theo. Trình Mục Dương vững vàng đỡ lấy thắt lưng cô, khi hai người xoay người, đã có rất nhiều lạc đà chuẩn bị chạy tới.
Cách đó không xa cũng có vài người mặc áo choàng trắng cũng đứng lên chạy về nơi này.
Những người cổ vũ rất nhiều, không ai chú đến vài người mặc áo trắng đặc biệt kia. Trình Mục Dương và Nam Bắc chạy nhanh ngang qua con đường đua, khiến người trên khán đài phải kêu lên bốn phía.
Những con lạc đà đang tiến lên, nài lạc đà (những người ngồi trên lưng điều khiển nó ấy) tay cầm dây cương quất không ngừng.
Với tốc độ này, bọn họ căn bản không thể tránh đi hai người.
May mắn là Trình Mục Dương, cũng may mắn là Nam Bắc.
Hai người giữa bụi cuốn mù mịt bay ngang qua đường đua, ngay khi hai người bước ra thì những con lạc đà cũng lập tức chạy qua nơi họ vừa đứng. Nhân viên công tác trợn mắt há mồm, họ liền đoạt một con lạc đà chuẩn bị ra đua. Trình Mục Dương ôm Nam Bắc nhảy lên lưng lạc đà rồi cưỡi nó chạy khỏi khu đua lạc đà.
Phía sau là những tràn vỗ tay hoan hô, còn có cả giọng của nhân viên công tác hét to.
“Hắn kêu cái gì vậy?” Nam Bắc nghiêng đầu hỏi, mặt dán vào người Trình Mục Dương.
“Hắn nói đây là lạc đà quán quân.” Giọng Trình Mục Dương mang theo ý cười, “Ý hắn chính là, rất đáng giá.”
“Ít nhất là 100 vạn đô la Mỹ sao?”
“Không sai.”
“Giặc cướp.” Nam Bắc cười, “Anh không những lưu manh mà còn là giặc cướp.”
Đoạn đối thoại của hai người bị gió xé toang.
Không hổ danh là lạc đà quán quân, tuy rằng phía sau có người đuổi theo nhưng hoàn toàn đem những người đó đá ra xa. Sa mạc rộng lớn, không thể nhìn thấy biên giới. Nam Bắc đem khăn che mặt màu đen đội lên, ngăn cản gió cát càng ngày càng mạnh.
Trình Mục Dương dường như đi vào càng sâu trong sa mạc, tránh đi đám người đó.
Cô không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng tuyệt đối không lo lắng.
Nếu nói cuộc hành trình ở Philippines là ngoài ý muốn thì lần này là hoàn toàn ngược lại.
Cát mịn như phấn, ở dưới ánh mắt trời hiện ra một màu chói mắt.
Khác với ngựa, cách thức lạc đà chạy quả là tra tấn người khác.
Cũng may là hắn dùng hai tay nhanh chóng ôm chặt cô lại, không để cô bị xóc nảy quá mạnh.
Trình Mục Dương sợ cô bị gió thổi, trong lúc “chạy nạn” vẫn cẩn thận mang khăn che mặt của cô kéo lên, bao lấy cả khuôn mặt, ngay cả mắt cũng che lại.
Tầm mắt Nam Bắc bị bịt kín, phía trước tối đen, đôi mắt cô không bị ánh mặt trời chói chang cùng bão cát sa mạc tàn phá.
Chỉ là hơi kín gió.
“Phía trước có những mỏm núi đá.” Trình Mục Dương cúi đầu nói bên tai Nam Bắc, “Nhảy xuống lạc đà, A Mạn sẽ tiếp ứng chúng ta.”
Nam Bắc ừ một tiếng, mơ hồ nhìn thấy những cồn cát và núi đá xa xa.
Thực giảo hoạt, đây không phải là cạm bẫy đã sớm an bài sao?
Chú thích:
[1] Dải Gaza Dải Gaza là một dải đất hẹp ven biển dọc theo Địa Trung Hải, ở Trung Đông, về mặt pháp lý không được quốc tế công nhận là một phần của bất kỳ quốc gia có chủ quyền nào. Tên của nó được đặt theo tên thành phố chính Gaza. Đây là vùng lãnh thổ có mật độ dân số cao nhất trên trái đất, với khoảng 1.4 triệu người sống trên khu vực diện tích 360 km². Một Đời Một Kiếp - Chương 47
Phản kích ở bước đường cùng (2)
Edit: Nguyệt Sắc
“Trình Mục Dương.” Cô thấp giọng kháng nghị, “Lần sau anh có thể thông báo trước hay không?”
“Thông báo trước?” Hắn cười, “Như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng vui chơi của em, mất nhiều hơn được.”
Lý do thật tốt.
Phải nói là hắn vĩnh viễn đều có đạo lý, cho dù hắn nói chân lý hay ngụy biện.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, ánh mặt trời như máu, sa mạc cũng như máu.
Những đồi núi cát đá bị phong hóa (gió mài mòn) càng ngày càng gần.
Những đồi núi này đã bị bão cát bào mòn cả trăm năm, đứng sừng sững ở xa xa, cho dù ban ngày có hình dạng thế nào thì tối đến, dưới ánh trăng đều trông như một bức tượng Phật. Cô nhớ tới khi vừa mới đến Ả Rập Saudi cũng đã bị cảnh này hấp dẫn, Trình Mục Dương cũng nhắc đến bức tượng Phật dưới ánh trăng này.
Mặt trời lặn chỉ trong giây phút.
Khi bọn họ bỏ lại lạc đà tiến vào các khe núi thiên nhiên, trời cũng đã vào đêm. Trình Mục Dương rất quen thuộc địa hình nơi này, mỗi lần gặp ngã rẽ đều quyết đoán chọn đường đi. Phạm vi cồn cát lớn thế này rất dễ lạc đường, rất nhanh, sáu bảy người CIA đi theo phía sau đã không thấy bóng dáng.
Trình Mục Dương sau khi lòng vòng trong những ngọn núi như mê cung này thì cũng dẫn cô ra một gò đất, ở đó đã có người ngồi chờ sẵn bên cạnh những đống lửa.
Còn có lều trại đã được dựng rất chu đáo.
A Mạn cùng Kyle thấp giọng nói chuyện, khi thấy bọn họ xuất hiện thì Kyle ngẩng đầu cười, dùng tiếng Trung kì quái của hắn nói: “Hai vị, lễ tình nhân vui vẻ.”
Trình Mục Dương không quan tâm hắn, đi qua.
Những người ngồi giữ đống lửa đều lập tức đứng dậy, im lặng nhìn hắn.
Trình Mục Dương nhoài người ra nhìn thấy những xiên thịt đặt trên đống lửa thì tùy tay cho thêm một ít gia vị.
“Kế hoạch của chúng tôi chính là có người sẽ giả dạng hai người đưa người của CIA đến.” Kyle tủm tỉm nhìn Nam Bắc, “Đáng tiếc, hôm nay là lễ tình nhân, Trình kiên trì muốn chúc mừng với cô.”
Nam Bắc cười một cái.
Trình Mục Dương lãng mạn, không phải là điều mà người bình thường có thể thừa nhận.
Ví dụ như hắn có thể cho anh nhiều niềm vui, nhưng sau lưng không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi. May mắn, hắn là Trình Mục Dương.
Ninh Hạo ở bên cạnh A Mạn vẫn dùng máy tính quan sát những người CIA trong đồi núi kia. Những điểm đỏ biểu hiện nguồn nhiệt của con người không ngừng di động trên màn hình, có đôi khi những điểm đỏ này tập trung cùng một chỗ, có thể nghe được tiếng bắn súng cách đó không xa. Xem ra Trình Mục Dương an bài mê cung này, còn bố trí thêm rất nhiều chướng ngại vật.
Sau đó, tiếng súng nổ dày đặc liền biến mất.
Trình Mục Dương từ phía sau lấy ra một con dao, đem phần ngon nhất cắt ra, đi đến ngồi xuống bên cạnh Nam Bắc rồi đút cho cô ăn.
Nam Bắc nhẹ nhàng cắn một miếng nhai.
“Ăn ngon không?” Hắn hỏi.
“Vị thịt không tồi.” Cô cười, “Ăn ngon.”
Trình Mục Dương tươi cười cũng cắn miếng thịt, nói với A Mạn hắn muốn tắm nước ấm. Mọi chuyện đều làm theo kế hoạch, một giờ sau bắt đầu, cần phải giải quyết mọi vấn đề trước 7 giờ sáng mai.
Hắn giao mệnh lệnh xong thì mang Nam Bắc vào một cái lều nhỏ.
Ở trong đã sớm chuẩn bị vòi sen để tắm, còn có nước ngọt.
“Nơi này nước còn quý hơn dầu mỏ, ông chủ Trình, anh cũng thật xa xỉ.” Nam Bắc dưới dòng nước thả mái tóc, đem những nơi dính cát rửa sạch, từng mảng lớn bọt tắm màu trắng ở trên đầu cô, nhìn rất bắt mắt.
Hắn xúc động đưa tay giúp cô lau đi bọt tắm hai bên tai và cả ở cằm.
Sau đó bàn tay từ cổ đi xuống, nắm lấy ngực cô.
“Lưu manh.” Cô không mở mắt, chỉ than thở cười mà mắng hắn.
“Không phải lưu manh, “ Giọng của hắn trêu chọc, “Là giặc cướp.”
Đây là từ buổi chiều cô đã cười nhạo hắn, không nghĩ hắn còn nhớ rõ ràng như vậy.
Cô hé miệng cười không nói gì.
Trình Mục Dương dán sát vào thân thể của cô, giúp cô tắm rửa từ đầu đến chân, rất cẩn thận: “Anh thấy rất kì lạ, vì sao Chu Sinh Nhật lại giúp em.” Nam Bắc nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Có lẽ là nhấc tay chi lao, hoặc cũng có thể do em trai hắn rất thích em, nhưng lí do này không thuyết phục lắm.”
Ánh mắt Trình Mục Dương giữa làn hơi nước trở nên sáng bóng.
Chẳng qua là lúc này hắn có chút không thoải mái.
Nam Bắc cười , dùng một ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt của hắn: “Có thể vì chúng ta đều là người Hoa, nhấc tay chi lao, cớ sao lại không làm?” Trình Mục Dương không nói gì, chỉ là cúi đầu hôn lên môi cô.
Thân thể hai người áp sát vào nhau, nhanh chóng nổi lên khát vọng với đối phương.
Chính là khi hắn sắp hành động thì từ xa xa lại truyền tới tiếng bắn nhau. Hẳn là CIA gặp chướng ngại vật. Nam Bắc nhân cơ hội hất tay hắn ra, “Bên ngoài có rất nhiều người.”
Hắn cười: “Hôm nay là lễ tình nhân.”
Cô nhìn ánh mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Sau này sẽ đền cho anh.”
“Gấp đôi?”
“Gấp đôi.”
“Sáu ngày sáu đêm, như thế nào?”
Khẩu vị thật lớn.
Nam Bắc cảm thấy buồn cười, tùy tiện gật đầu, lấy khăn tắm nhanh chóng lau khô thân thể rồi mặc quần áo sạch sẽ vào. Sau đó nhanh chóng mặc áo choàng đen và mang khăn che mặt. Trải qua cuộc trốn chạy vừa nãy trên sa mạc, cô bỗng nhiên rất thích trang phục của phụ nữ Ả Rập Saudi, ít nhất sẽ không bị cát bay vào cơ thể, khiến cả người dơ bẩn không chịu nổi.
Khi họ đi ra thì tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng.
Một nhóm người leo lên đỉnh núi đá, có thể xuyên qua khe hở nhìn thấy khung cảnh dưới chân núi. Trình Mục Dương mang theo súng mini tự động, dẫn mọi người đi qua đỉnh núi. Cho đến khi tiến vào phạm vi bao vây, Nam Bắc có thể nhìn thấy có mấy người đàn ông đang nằm trên đỉnh núi đá, dùng những mỏm đá nhấp nhô che đậy cơ thể, nhắm súng bắn vào người của CIA đang ở phía dưới.
Đây là một cái bẫy được thiết kế rất tốt, đáng tiếc người của CIA không hề hay biết.
Những người này tự nhận là đặc công ưu tú nhất thế giới, lại trong khi thực hiện nhiệm vụ ám sát mà rơi vào bẫy của kẻ thù. Nam Bắc nghĩ, cho dù thế nào thì họ cũng không tình nguyện thừa nhận chuyện này.
Đáng tiếc, điều Trình Mục Dương muốn làm là khiến cho họ tuyệt vọng.
Trình Mục Dương lấy bình rượu bạc ra uống một ngụm, đây là lần đầu tiên hắn vi phạm phong tục truyền thống đạo Hồi khi hắn đến quốc gia này. Đối với tín ngưỡng của bạn bè, hắn rất tôn trọng, nhưng đối với kẻ thù, hắn sẽ không nhân từ như vậy.
Đêm khuya trên sa mạc, bão cát rất lớn.
Đầu tóc hắn rối loạn do gió bão thổi, che đi khuôn mặt nhưng không thể giấu được ánh mắt sắc bén trực tiếp.
Sau khi xem trận chiến gần 5 phút, hắn nói với thủ hạ hai câu tiếng Nga, rất ngắn gọn. Vẻ mặt những người đó như cứng lại, nhưng nhanh chóng thu hồi súng, đình chỉ bắn.
Trình Mục Dương mang kính ngắm trong đêm, giương súng trong tay lên, nhắm xuống dưới, tiếng đạn rít lên xé tan không khí, không gián đoạn, không lưu tình. Nam Bắc nhìn thấy ở dưới không ngừng có người ném súng, nhưng không một ai ngã xuống cả.
Hắn chính là đang tự mình giúp họ buông súng.
Có thể nói là kinh hoàng.
Tư thế bắn của hắn rất đẹp, hơn nữa, giữa trung tâm của bão cát lại phát ra uy lực khiến người ta hít thở không thông.
Người của Trình Mục Dương trên đỉnh núi, thêm người của Cục an ninh thì có khoảng 25, 26 người.
“Tôi không muốn giết các người.” Cuối cùng hắn cũng buông súng, dùng tiếng Anh nói với những người Mỹ này, “Ngược lại, tôi còn muốn trả lại một ngươi bạn cho các người, để các người an toàn về nước. Vì vậy, buông súng đối với chúng ta mà nói đều có lợi.”
Những người ở dưới không có biến hóa gì những hiển nhiên đã dừng bắn.
Trình Mục Dương ném khẩu súng cho A Mạn .
Sau đó đi đến người đang ngồi xổm phía sau, bị trói hai tay hai chân đồng thời bị bịt miệng Afa Fu nói: “Tôi biết mục đích các người đến Ả Rập Saudi lần này, mà các người có thể cũng biết mục đích của tôi tới đây làm gì.”
Afa Fu mở to hai mắt nhìn hắn.
Người đàn ông này, trước khi cô gặp hắn đã đọc rất nhiều tư liệu về hắn, nhưng thật ra chỉ là một chút ít bên ngoài. Cho đến khi hắn xuất hiện tại Philippines, cấp trên lập tức hủy bỏ lệnh nằm vùng nhiều năm qua của cô, đổi thành việc theo dõi trùm buôn vũ khí này.
Hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Trên đảo Philippines, hắn là một người đàn ông rất dịu dàng chăm sóc bạn gái, đây là ấn tượng đầu tiên của cô về hắn. Sau đó, giữa những cuộc khủng bố tập kích tại Philippinesm hắn biết mất. Khi cô trở lại tổng bộ, mới nhìn thấy hình hắn đang giết hại những nhân viên CIA, dùng lời của người Phương Đông để hình dung, hắn là ác quỷ đi ra từ địa ngục, A Tu La.
Tội phạm truy nã quốc tế, nhân vật trọng yếu trên danh sách ám sát, lại có thể ngang nhiên ở Ả Rập Saudi cướp đi nhà khoa học hạt nhân mà họ dụ dỗ, thậm chí giữa sa mạc có thể bao vây những nhân viên CIA phụ trách ám sát hắn.
Trình Mục Dương nhìn ánh mắt của cô, kéo khăn che miệng cô xuống.
“Anh muốn làm gì?” Afa Fu hỏi hắn.
“Đem nhóm người các cô giao cho Ả Rập Saudi.” Vẻ mặt hắn bình tĩnh, thờ ơ lạnh lùng, “Đương nhiên, cô có thể tố giác với bọn họ, tôi là người đoạt đi nữ khoa học gia hạt nhân. Cho dù họ có tin tưởng hay không, đầu tiên họ sẽ lấy mạng của các người, sau đó nói rằng ở đây có rất nhiều phần tử tôn giáo thù hận với Mỹ, khủng bố tập kích đã kéo dài một dài thời gian như vậy, đương nhiên bọn họ không thể đề phòng.”
Bởi vì hắn nói chậm, giọng điệu lại lạnh như băng.
Sự phân tích khách quan này khiến người ta khó có thể chống đỡ.
Mỗi câu nói của Trình Mục Dương đều đúng. Trên thế giới này, nước Mỹ đắc tội với đại đa số tôn giáo cùng quốc gia, quan hệ đã không cách nào cứu vãn. Cho nên bọn họ vẫn luôn tìm cơ hội khống chế, kìm hãm các quốc gia đó. Trung Đông là một nơi nguy hiểm, nếu chuyện này bị tố giác, sẽ mang đến thêm nhiều thù hận.
“Nếu cô đã hiểu rõ rồi thì tôi sẽ cho cô đi xuống.” Trình Mục Dương cười một cái, “Ngày kế tiếp, các người sẽ phải tiếp nhận những buổi thẩm vấn tâm lý dài dòng, sau đó quốc gia cô nhất định sẽ lấy đầu tư kinh tế làm thỏa hiệp đổi các người trở về. Tôi chỉ có một lời khuyên thiện ý, che miệng các người lại, quên đi chuyện của nhà khoa học hạt nhân, các người mới còn mạng sống mà trở về.”
Hắn nói xong, đứng lên.
Ý bảo hai người ở bên cởi trói cho cô.
“Chúc cô may mắn.”
Hắn không hề nhìn Afa Fu, xoay người đến bên cạnh Nam Bắc, nhẹ nhàng đẩy mái tóc bị gió thổi rối loạn của cô ra, hôn vào trán Nam Bắc. Giống như hắn và Nam Bắc chỉ là ngẫu nhiên đi qua nơi này, sau đó thả cho Afa Fu một con đường sống mà thôi.
“Trình Mục Dương.” Nam Bắc nhẹ giọng nói, “Có đôi khi anh rất đáng sợ.”
“Thật sao?”
Ánh mắt cô hơi cong lên: “Thật.”
“Anh không có hảo cảm với người Mỹ.” Hắn thấp giọng nói, “Chỉ do kì thị chủng tộc, thầm nghĩ dọa họ một cái.”
Nam Bắc dần dần nghe được, là âm thanh quay của cánh quạt. Tiếng vang đinh tai nhức óc đánh gãy cuộc nói chuyện giữa bọn họ. Càng lúc càng lớn, càng lúc tới gần, ánh sáng chiếu mạnh đến, hơn nữa không chỉ có một. Một Đời Một Kiếp - Chương 48
Phản kích ở bước đường cùng (3)
Edit: Nguyệt Sắc
Áo choàng đen của Nam Bắc bị cuốn bay trong gió. Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy bốn, năm chiếc trực thăng xoay quanh trên bầu trời đêm. Có một dây thang từ trực thăng được thả xuống.
Cảnh sát Ả Rập Saudi? Hay là ai?
Cô không thấy rõ người đứng trên thang.
Cho đến khi người đó nhảy xuống, giữa gió xoáy cùng với tạp âm đi đến phía cô, Nam Bắc mới nhận ra là Ba Đông Cáp. Tất nhiên là khi cô rời đi một khoảng thời gian, Ba Đông Cáp đã trở thành một bộ phận trong kế hoạch của Trình Mục Dương.
“Hoàng tử nghe có rất nhiều nhân viên CIA của Mỹ xuất hiện tại Ả Rập Saudi nên đã khiếp sợ.” Ba Đông Cáp cười, “Đồng thời, ngài ấy cũng rất lo lắng đến sự an toàn của khách quý.”
Ba Đông Cáp nhìn Nam Bắc chào hỏi.
“Tôi rất tốt.” Trình Mục Dương nâng cao giọng giữa những tạp âm, cười nói, “Chỉ là có hơi kinh sợ.”
Ba Đông Cáp ngầm hiểu: “Những lời này tôi sẽ giúp anh chuyển đến họ.”
“Cám ơn anh.”
Những tia sáng không ngừng chiếu lung tung lên người Trình Mục Dương, càng làm nổi bật làn da trắng của hắn. Trực thăng xoay quanh trên đầu tạo ra luồng gió thổi mái tóc hắn rối loạn.
Nam Bắc bĩu môi, ý bảo hắn sau này phải giải thích với cô.
Có thể khiến Ba Đông Cáp ra tay chỉ có Nam Hoài và cô. Cho nên có thể là Nam Hoài giúp hắn.
Tuy rằng chung quy cũng là người một nhà, nhưng cô không tin Nam Hoài có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, lợi dụng quan hệ của mình với hoàng thất Ả Rập Saudi mà giúp Trình Mục Dương, điên đảo trắng đen.
Lúc này trên sa mạc đã xuất hiện mười chiếc xe của cảnh sát và quân đội được vũ trang, chạy lại nơi này. Trình Mục Dương đưa súng cho Ba Đông Cáp, người phía sau ngầm hiểu, đều đem súng giao cho tâm phúc của hoàng tử.
Từ khi Trình Mục Dương chuyển giao súng, “sự thật” cũng đã được xác định:
Chuyện này vô cùng đơn giản, hắn là khách quý của Ả Rập Saudi, khi đang xem đua lạc đà thì bỗng nhiên gặp tập kích của nhân viên CIA. May mắn, hoàng tử anh minh thần võ, thu được tin tức tình báo đến cứu hắn đúng lúc.
Từ đầu đến đuôi, vị khách quý này căn bản không liên quan đến chuyện của nhà khoa học hạt nhân.
Những chuyện sau đó, sẽ là khúc mắc trong quan hệ giữa Mỹ và Ả Rập Saudi.
Cuối cùng Trình Mục Dương mang theo Nam Bắc cùng người của hắn lên một trực thăng rời xa cồn cát. Nam Bắc từ trên cao nhìn xuống, nơi đó đã bị đèn chiếu sáng như ban ngày. Rất nhiều quân vũ trang bao vây nơi đó như là chuẩn bị lâm trận đánh đại địch. Họ không biết, những nhân viên CIA ở dưới đã sớm bị Trình Mục Dương đánh tan khí thế, buông vũ khí đầu hàng.
Nam Bắc nhìn chằm chằm, càng nhìn càng xa, càng bội phục người đàn ông bên cạnh.
“Suy nghĩ cái gì?” Hắn đem cằm đặt trên vai cô.
Cô cười: “Suy nghĩ anh lật ngược phải trái, không phân biệt trắng đen.”
Hắn cười mà không nói.
Nam Bắc tiếp tục nói: “Những người này nhất định sẽ bị khởi tố tội gián điệp. Hơn nữa, chuyện này nhất định làm quan hệ Mỹ và Trung Đông căng thẳng, lúc này, Moscow càng muốn cảm ơn anh.”
Trình Mục Dương ừ một tiếng: “Bọn họ lại thiếu nợ anh một lần.”
“CIA thật đáng thương.” Nam Bắc cảm thán, “Hao hết khí lực, dụ dỗ nhà khoa học hạt nhân, lại bị anh mang qua tay người Nga. Hiện nay không chỉ không có kỹ sư, còn phải nén giận mà nhận tội gián điệp.”
Hắn lại uh.
Qua một lát lại hỏi cô: “Muốn uống rượu không?”
“Không muốn.”
“Chỉ uống một ngụm nhỏ thôi.”
“Em uống rượu, anh uống rượu, uống đến say a.”
“Sẽ không .” Hắn cười.
“Nếu say thì sao?”
“Anh sẽ mang em về nhà.”
Đáp án thật không phù hợp, là do Trình Mục Dương cố ý trả lời. Khoảng cách giữa họ rất gần, cô thậm chí cảm thấy nếu nói thêm một chữ nữa, môi hai người có thể chạm nhau. Ánh mắt hắn vẫn như trước, có mê hoặc, khiến cô suýt nữa nhận lời.
Cô buồn cười.
Đây rõ ràng là những lời khi mới quen lúc đầu, hắn đã ở trên đường cao tốc nói với cô. Từ ánh mắt đến khẩu khí đều rất mê hoặc. Cô nghĩ đến đây nhịn không được chế nhạo hắn: “Nói thật, lúc trước anh có nghĩ đến khiến em uống quá chén hay không?”
Hắn cười: “Uh.”
Nam Bắc nhướng mày, thật đúng là lưu manh.
Trình Mục Dương thấp giọng nói, “Nếu lúc đó khiến em quá chén, sẽ không có Trình Mục Dương hiện tại. Nhưng mà, cho dù thế nào đi nữa, kết cục của hai chúng ta đều giống nhau.”
Lời nói rất mê người.
Nam Bắc vốn định hỏi tiếp đến tột cùng là hắn có lý do gì để anh trai của cô có thể thỏa hiệp, tại giờ khắc cuối cùng giúp hắn một tay, đem chuyện này kết thúc hoàn mỹ. Đáng tiếc chưa kịp mở miệng thì Ninh Hạo đã đưa tai nghe qua, ý bảo Trình Mục Dương tiếp điện thoại.
Nghe qua, là chuyện ở Moscow.
Cô dừng lại lòng hiếu kì của bản thân, còn nhiều thời gian để hỏi.
Khi họ rời khỏi Ả Rập Saudi thì giới truyền thông đưa tin nhân viên của Mỹ hoạt động gián điệp tai Ả Rập Saudi đã bị bắt. Mà mục đích cùng nội dung hành động thì không được nêu rõ. Nam Bắc ngồi trên máy bay xem tin tức của một kênh truyền hình Trung Đông, rất ngạc nhiên vì sao họ lại biết tin tức nhanh như vậy.
Nhưng rất nhanh cô liền hiểu.
Việc này nhất định là Trình Mục Dương khi ở trên trực thăng đã nói với người Nga kia an bài.
Trải qua cuộc hành trình ở Ả Rập Saudi, tuy ngắn nhưng rất có hiệu quả, cô đối với thủ đoạn bày mưu tính kế của Trình Mục Dương cùng ý nghĩ chính trị quốc tế của hắn đã rất tin phục.
Cô biết, tất cả hướng đi đều dựa theo sự đánh giá của Trình Mục Dương mà phát triển. Ban đầu, chẳng qua là Trình Mục Dương muốn liên thủ với Moscow lấy cớ nhà khoa học hạt nhân uy hiếp nước Mỹ thừa nhận Trình Mục Dương là thương nhân từ thiện. Cuối cùng, Nam Hoài lại giúp đỡ, khiến Trung Đông cũng trở thành bạn bè với hắn.
Những ngày kế tiếp, các quốc gia liên quan sẽ tiến hành thương lượng lợi ích.
Trình Mục Dương và Nam bắc đều tin rằng, trong xã hội hiện đại, cho dù là chiến tranh, dụ dỗ, chia rẽ hay là gián điệp, hoạt động ám sát, chẳng qua đều phục vụ cho lợi ích kinh tế. Lợi ích kinh tế cao hơn tất cả, đây mới là trung tâm của đấu tranh.
Cho nên vấn đề chính là thời gian.
Mọi việc xảy ra, đều đã được yên lặng giải quyết trên một cái bàn tròn nào đó.
Thế giới này, lục địa cùng đại dương chiếm gần 5,1 triệu km2.
Mà ở đó vẫn luôn tồn tại một thế giời ngầm.
Có lẽ quy tắc sinh tồn sẽ khác nhau, nhưng giống nhau ở chỗ, những thế lực tồn tại ở những nơi nhất định, sẽ vì bảo vệ người dân cùng đất đai nơi đó mà tiến hành tranh đấu.
Giống như lời Nam Hoài: Bắc Bắc, chúng ta sinh ra trong gia tộc này, phải có nhiệm vụ bảo vệ người nhà cùng quê hương. Cho dù là chiến loạn hay bần cùng, cho dù thời thế thay đổi, cũng phải bảo vệ thật tốt con người cùng khí hậu ở đây.
Mà Trình Mục Dương, cũng đã nhắc đến ý này qua lời của hắn.
Nam Bắc nghĩ ban đầu cô động tâm với Trình Mục Dương chính là vì cảm thấy hắn và cô là người cùng thế giới. Cô thật may mắn, gặp được hắn.
Cô cứ nghĩ máy bay sẽ đến Bỉ, không ngờ Trình Mục Dương không sắp xếp như vậy. Càng kỳ lạ hơn là, hắn không đi Bỉ cũng không trở về Moscow mà là đến Bắc Kinh, sau đó từ Bắc Kinh đi tàu về Moscow.
Bọn họ ở toa hạng nhất.
Trừ bỏ những người của Trình Mục Dương, không còn hành khách nào khác.
Có ánh nắng từ ngoài chiếu vào qua kính thủy tinh rơi trên sàn. Tàu đang chạy đến nhà ga của đại lục Siberia và cách nó khoảng chừng 1000 cây số. Xung quanh chỉ có thảo nguyên cùng những khu rừng rậm bạt ngàn, không phải là phong cảnh có thể nhìn thấy ở Uyển Đinh.
Nam Bắc đang thấp giọng dỗ cục cưng, vô tâm nhìn ngoài cửa sổ.
“Anh trai em mang cục cưng trở về Vân Nam sao?” Nam Bắc cắt đứt điên thoại với Nam Hoài, khẩn trương nhìn về phía Trình Mục Dương.
Cô nghĩ, Trình Mục Dương muốn cho cô bất ngờ nên mới thay đổi hành trình.
Có lẽ cục cưng sẽ xuất hiện trên tàu, nhưng kết quả là không có. Càng có thêm tin không vui là Nam Hoài lại mang cục cưng rời Bỉ về Vân Nam.
Trình Mục Dương liền gật đầu: “Anh ấy nói với anh rồi, anh ấy muốn dẫn cục cưng đi ba năm.”
Tay hắn từ lưng Nam Bắc trượt xuống đùi, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Anh đồng ý sao?” Nam Bắc vẫn cảm thấy có gì đó kì quái.
Hắn lắc đầu: “Không muốn.”
“Vậy sao anh còn đáp ứng với anh ấy?”
“Anh ấy là anh trai em.”
“Nhưng cục cưng là con gái anh.”
“Không sao.” Trình Mục Dương cười rộ lên, “Anh sẽ nghĩ biện pháp cướp về.”
Nam Bắc dở khóc dở cười.
Hai người kia rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?
“Anh trai em đồng ý giúp anh là vì muốn dẫn cục cưng đi?”
“Đây không phải nguyên nhân chủ yếu, chỉ là điều kiện phụ.”
“Nguyên nhân chủ yếu là cái gì?”
Trình Mục Dương cười một cái, thanh âm thấp dần, nhưng cũng không trả lời vấn đề của cô: “Bắc Bắc, em không phát hiện ra tuyến đường này phong cảnh rất đẹp sao?” Nam Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe hắn nói tiếp, “Tuyến đường sắt này đi từ Bắc Kinh đến Moscow, khoảng cách mỗi nhà ga cũng hơn 1000 dặm, hai bên chỉ có thảo nguyên và rừng rậm, rất thích hợp để im lặng đọc sách, hoặc là làm một số việc.”
“Quả là rất đẹp.” Cô thuận miệng ứng phó.
“Chủ yếu là, toàn bộ hành trình vừa vặn sáu ngày sáu đêm.”
Cô rốt cục cũng hiểu ý tứ của hắn. Thì ra người đàn ông này vẫn còn nhớ lời hứa của cô ở Ả Rập Saudi.
Trình Mục Dương cười mà không nói, gọi điện thoại nội tuyến, cho người mang bữa tối tới.
Nhanh chóng có cô gái Moscow bưng đến rượu cùng thức ăn ngon.
Khi cô gái kia buông khay, Nam Bắc mới tùy tiện nhìn một chút, rất kinh ngạc. Là Catherine, bạn cùng phòng khi cô học tại Bỉ, đã nhiều năm không gặp. Catherine nhe răng cười với cô, dùng tiếng Nga nói vài câu với Trình Mục Dương rồi rời khỏi phòng.
Nam Bắc càng thêm nghi hoặc, quay đầu nhìn Trình Mục Dương.
Xem ra cô thật sự cần một lời giải thích hợp lý, về Bỉ, về sự quen biết của cô cùng Trình Mục Dương, có phải đều do hắn cố ý sắp xếp hay không: “Cô ấy là người của anh?”
“Không phải.” Trình Mục Dương ôm thắt lưng của Nam Bắc, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô: “Cô ấy là người của cục an ninh.”
Nam Bắc né tránh tay hắn, nhưng lại trốn không khỏi ánh mắt hắn, như là đã chờ đợi điều gì đó từ lâu lắm.
Ánh mắt như vậy thật dễ dàng khiến cô đầu hàng.
“Vấn đề này, về sau em sẽ hỏi lại anh.” Giọng của cô thấp xuống, “Nói cho em biết, anh trai em đồng ý giúp anh là vì nguyên nhân gì?”
Trình Mục Dương im lặng nhìn cô, qua một lát, mới đột nhiên cười cười.
“Anh nói với anh ấy một câu chuyện xưa. Là chuyện của anh khi mười bốn tuổi.”
Hắn vừa nói xong, nụ hôn đã dừng trên thân thể cô. Bọn họ còn có thời gian rất dài, hắn không vội. Chuyện xưa đó, hắn sẽ chậm rãi kể cho cô nghe:
Hắn, Trình Mục Dương, đã thiếu cô một mạng như thế nào.
Lại như thế nào, có lòng tham không đáy, muốn cô một đời một kiếp.
---------------Hết--------------
Giới Thiệu Wap Đọc Truyện
đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!