Ring ring
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
Chương 101 : Tác chiến hiệp thứ nhất (1)




"Tiểu Lam , cô ấy tới bộ phận thiết kế rồi , cô ấy nói là khá hứng thú đối với kế hoạch quảng cáo, hôm nay đến công ty sớm, đã qua đấy học tập."

Lúc Tồn Viễn đi vào phòng làm việc, ghế dựa của Cận Thế Phong vốn xoay lưng về phía hắn, bỗng đột nhiên quay lại.

"Chào buổi sáng , học trưởng"

Kỷ Tồn Viễn mở to hai mắt nhìn, sau đó nói "Tiểu Lam , sớm như vậy sao lại ở chỗ này!?"

"Em ngày hôm nay thức dậy sớm lắm nha, muốn đến công ty sớm một chút" Yên Lam giải thích.

Kỷ Tồn Viễn gật đầu, không nói gì, Yên Lam lại cất tiếng, "Học trưởng, giúp em một chuyện được không?"

"Em nói đi". Kỷ Tồn Viễn sửng sốt, liền mở miệng nói.

"Em muốn đi xem bộ phận thiết kế, hiện tại em đối vối kế hoạch quảng cáo cảm thấy rất hứng thú muốn học tập, anh giúp em có được không? Giới thiệu cho em một cao thủ của bộ phận thiết kế nha?

"Nhưng mà, tổng tài anh ấy..." Kỷ Tồn Xa có điểm bối rối nói

"Không có chuyện gì đâu, em chỉ là lúc thời gian rảnh rỗi học tập một chút , tới thời gian làm việc em sẽ trở lại công tác theo nhiệm vụ của mình" Yên Lam lại nói tiếp

"Vậy được rồi" Kỷ Tồn Viễn dẫn Yên Lam đi đến bộ phận thiết kế.

Yên Lam le lưỡi , bước đầu tiên thành công , kế tiếp xem thế nào!

Bộ phận thiết kế giống như diện mạo của công ty , phụ trách tổ chức và thiết kế những hoạt động lớn của công ty, đó là lí do vì sao nơi này rất quan trọng. Mà có thể người phụ trách ở chỗ này, cũng vượt trội hơn người

"Đây là quản lý Trương của bộ phận thiết kế, đây là thư kí của tổng tài " Kỷ Tồn Viễn giúp hai người giới thiệu với nhau.

Yên Lam rất lễ độ mỉm cười, đánh giá người đàn ông trước mặt , là một người đàn ông trung niên đã lập gia đình, dáng người hơi mập. "Xin chào, mong được chỉ bảo nhiều"

"Xin chào, xin chào, lúc trước ở buổi hội nghị cấp cao chúng ta đã gặp qua. Lần trước phương án quảng cáo điện thoại di động 3G, cá nhân tôi cho rằng đề xuất của cô cực kỳ đặc biệt! Hôm nay cô đến bộ phận thiết kế của chúng tôi tham quan, tôi vô cùng hoan nghênh!

"Anh khách khí rồi , tôi không phải đến tham quan , tôi là đến để học tập" Yên Lam khiêm nhường nói

"A?"

"Tôi đối vối bộ phận thiết kế thấy rất hứng thú cho nên muốn thừa lúc rảnh rang đến học một vài thứ" Yên Lam giải thích

"À, thì ra là như vậy" quản lý Trương như tỉnh ngộ nói

"Vậy quản lý Trương, tôi quay về làm việc trước, anh

dẫn thư kí Yên đi mở mang kiến thức một chút đi"

"Vâng, vâng , Kỷ trợ lý ,tạm biệt " Kỷ Tồn Viễn cất bước, quản lý Trương dẫn Yên Lam tham quan bộ phận thiết kế một chút. Sau đó hắn dẫn Yên Lam đi tới chỗ vị mỹ nữ phía trước, nói

"Yên thư kí đây là Y Y, cô ấy cũng là người thông thạo trong bộ phận này, các cô làm quen nhau một chút đi, sau này có chuyện gì cứ tìm đến cô ấy"

"Được" Yên Lam cười đi ra phía trước " Xin chào , tôi là Yên Lam"

"Xin chào"

Được rồi, vậy các cô trò chuyện đi, tôi đi làm việc trước" quản lý Trương nói xong thì quay về chỗ làm việc.

" Kế hoạch quảng cáo điện thoại di động 3G lần trước của công ty chúng ta chính là do cô đề xuất ?" Y Y hỏi

"Đúng vậy" Yên Lam đáp , "Có vấn đề gì sao?"

"Không có, chẳng qua là tôi rất thích!", Y Y vội vàng nói, "Lúc đó, bộ phận thiết kế chúng tôi nghĩ nát óc vẫn chưa có ý tưởng gì hay, ai dè người ngoài nghề lại nghĩ tới phương án hay như vậy , bắt đầu từ lúc đó, tôi đã rất muốn gặp cô" Y Y hưng phấn nói.

"Vậy sao?" Yên Lam nhìn cô gái trước mặt , nàng và Mạt Mạt giống hệt! Tính cách đều là như vậy, lòng dạ ngay thẳng. Các nàng nói chuyện rất hợp nhau, thậm chí còn hẹn nhau cùng ăn trưa.

Tới giờ làm việc Yên Lam về tới văn phòng của tổng tài, lúc này Cận Thế Phong lại vội vàng bận rộn không thấy bóng người đâu cả.

Bận rộn cả buổi sáng, đã nhanh đến giữa trưa Cận Thế Phong muốn tìm Yên Lam đi ăn nhưng lại phát hiện không thấy bóng dáng nàng. Gọi điện cho nàng, Yên Lam lại nói muốn cùng đồng nghiệp mới quen đi dùng cơm, bồi dưỡng chút tình cảm! Cận Thế Phong nhất thời có chút chán nản , cảm tình có cái gì phải bồi dưỡng, hay là có người khác!

Cận Thế Phong đi tới nhà ăn trong công ty , muốn xem Yên Lam cùng ăn với ai

"Này, cậu ngày hôm nay có thấy thư ký Yên không?" Có giọng nói của ai đó truyền đến bên tai.

"Đương nhiên thấy , ở bộ phận thiết kế, lúc sáng tôi đi đưa tài liệu tình cờ thấy được, thật sự là...từ trước đến giờ vẫn chưa có gặp qua, Yên thư kí thực là rất xinh đẹp!" Một người khác trả lời.

Lúc này trên mặt Cận Thế Phong không có bất cứ biểu tình nào, theo bọn họ đi đến nhà ăn. Hôm nay người trong nhà ăn đúng là không tầm thường, nhiều người trong lúc gọi thức ăn, ánh mắt đều bay đến chỗ của Yên Lam,chính là nhìn mỹ nữ ăn, cũng thấy ngon vô cùng.

Cận Thiếu Phong vừa tiến đến thấy Yên Lam cùng Y Y ngôi cùng một chỗ, nói chuyện cười đến mức vô cùng vui vẻ

Khoé mắt Yên Lam thấy được hình dáng Cận Thế Phong, thật khéo như vậy, nàng còn không có nghĩ đến hắn sẽ đến đây, chính hắn tự thân tới cửa, vậy nàng không cần khách khí rồi, cơ hội tốt như thế sao có thể không lợi dụng chứ. Yên Lam tiếp tục nói chuyện tiếu lâm với Y Y, cười càng thêm quyến rũ động lòng người, thấy đàn ông xung quanh ai cũng chú ý nhìn nàng, ánh mắt nàng lúc nào đã vô ý đảo quanh, tiếng xì xào bàn luận chung quanh càng lúc càng lớn.

Cận Thế Phong đi lên phía trước tới chỗ lấy cơm, Kỷ Tồn Viễn nhìn thấy Cận Thế Phong, liền đi tới.

"Tổng tài, anh cũng tới đây ăn à?" Hắn hỏi

"Ừh..." Cận Thế Phong trả lời cho có lệ, đôi mắt không rời khỏi Yên Lam. Theo Kỷ Tồn Viễn, hắn lần đầu đến phòng ăn của nhân viên múc cơm , sau đó bưng đi tới trước mặt Yên Lam

Y Y quay đầu lại thấy Cận Thế Phong , thiếu chút nữa mắc ngẹn, vội vàng tránh ra nhường chỗ cho Cận Thế Phong cùng Kỷ Tồn Viễn ngồi xuống.

Yên Lam chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn "Tổng tài khỏe hả, anh như thế nào cũng tới nơi này ăn?"

Cận Thế Phong gật đầu , "Anh là đến để khảo sát chất lượng bữa cơm của phòng ăn nhân viên" Mượn cái cớ đường hoàng sau đó hắn ngồi xuống đối diện nàng , bắt đầu ăn. Thức ăn có được hay không không quan trọng, quan trọng là ...hắn ở chỗ này nhân tiện muốn nhìn một chút , xem còn có ai dám...nhìn lại đây nữa không



Chương 102 : Tác chiến hiệp thứ nhất (2)


Yên Lam đang cố nín cười, cũng không nói gì, cúi đầu dùng cơm trưa, sau đó đứng lên, nhìn Cận Thế Phong trước mặt mình đang dùng cơm "Tổng tài từ từ ăn, em ăn xong rồi, về làm việc trước" Sau đó nhẹ nhàng mang mâm thức ăn đi cất, chậm rãi rời khỏi nhà ăn.

Âm thanh ồn ào xung quanh vẫn tiếp tục không dứt, mọi người nhìn Yên Lam chậm rãi rời khỏi nhà ăn, tiếp theo lại có thêm một số người cũng bỏ bưã ăn đi theo nàng ra ngoài. Cận Thế Phong trông thấy tình hình như vậy, tức giận hung hăng cầm đũa trên tay đập xuống bàn, nàng đang làm cái quái gì đây? Là đang thách thức sự tức giận cực hạn cuả hắn sao? Hay lời hắn nói lần trước nàng còn chưa hiểu rõ, không phải hắn đã nói với nàng rằng, cùng những người đàn ông khác như vậy sẽ khiến hắn tức giận.

Yên Lam bước nhanh tới toilet, đứng trước gương nhịn không được mà nở nụ cười, nàng có thể tưởng tượng đến cảnh Cận Thế Phong nhìn thấy như vậy mà có phản ứng gì, nhất định là giận đến tái mặt rồi. Tốt nhất là như vậy, hắn càng ghen càng tốt, nếu như có thể, tốt nhất là hắn tức giận đến mức đuổi theo nàng, trước mặt nàng nóI với nàng, hắn thích nàng , muốn nàng đừng rời xa hắn.

Buổi chiều Yên Lam nhận được điện thoại của Mạt Mạt, nói là buổi tối muốn hẹn nàng ra ngoài ăn, nàng lập tức đồng ý với Mạt Mạt , như vậy cũng tốt, có cơ hội nhìn phản ứng của Cận Thể Phong?

Lại là một buổi chiều không thấy Yên Lam, Cận Thế Phong cũng không biết vì sao, nàng là thư ký mà so với tổng tài như hắn còn bận rộn hơn!

Lúc tan tầm Cận Thế Phong ngồi trong xe nhìn vào cưả chính, hắn chờ Yên Lam. Thế nhưng, đến tận giờ vẫn chưa thấy nàng đi ra, hắn nhớ kỹ trước khi tan tầm, còn trông thấy Lam Lam mà. . Thấy Kỷ Tồn Viễn đi ra , Cận Thế Phong xuống xe đi tới trước mặt.

"Chào tổng tài"

"Chào, chuyện này..Tồn Viễn, anh có thấy Lam Lam đâu không?"

"A, tôi vừa thấy cô ấy lên xe đi rồi" Kỷ Tồn Viễn đáp, "Mà sao? Cô ấy không có nói với tổng tài àh ?

"Ừ, được, vậy anh về trước đi" Cận Thế Phong cau mày, cô nàng Yên Lam này lại chạy đi đâu nưã rồi

Lúc này Yên Lam đang vui vẻ cùng Mạt Mạt dùng cơm.

"Thế nào? Lam Lam, cậu cùng Cận Thế Phong tốt chứ!" Nhìn vẻ mặt Yên Lam vui vẻ, Trần Mạt hỏi

"Đúng vậy! Bọn mình rất tốt, nhưng mà anh ấy chưa bao giờ nói yêu mình." Yên Lam sắc mặt tối sầm lại. "Nhưng mà, không có vấn đề gì, mình đã nghĩ ra biện pháp xử lý rồi, buộc anh ấy không thể không nói tiếng yêu mình!" Trên khuôn mặt tươi cười của nàng lộ ra vẻ giảo hoạt.

"Cậu có biện pháp gì? Lam Lam, sao mình thấy nụ cười cuả cậu kỳ lạ vậy chứ?" Mạt Mạt quan tâm hỏi.

Yên Lam nhìn Trần Mạt một chút, liền đem toàn bộ kế hoạch của mình nói cho nàng biết.

"Lam Lam, mình ủng hộ cậu! Đúng lắm , nếu như anh ta thực sự yêu cậu, sẽ ghen, làm hắn tức giận đến lúc chịu không nổi nữa rốt cuộc sẽ biểu lộ với cậu!" Trần Mạt ủng hộ nói

"Cám ơn cậu, Mạt Mạt. Vốn dĩ là tớ còn đang suy nghĩ mình có đúng là có hơi quá đáng không, nhưng có sự ủng hộ của cậu, mình yên tâm rồi" Yên Lam cảm động nói.

"Lam Lam, cậu phải nhớ kỹ, mình là bạn tốt của cậu , mặc kệ có chuyện gì xảy ra, mình sẽ luôn ở cạnh cậu, luôn ủng hộ cậu!"

"Mình biết rồi. Cho nên mình vẫn còn may mắn, có thể cùng cậu làm bạn tốt!" Yên Lam nắm lấy tay Mạt Mạt , rưng rưng nước mắt.

" Lam Lam , cậu có nghĩ rằng chúng ta nói chuyện rất sến không! Cảm giác giống như đang đóng phim của Quỳnh Dao trên TV vậy!" Mạt Mạt đột nhiên nói.

"Hì hì" Yên Lam bị lời của Mạt Mạt chọc cười, "Trời ạ! Mạt Mạt, cậu cũng làm quá...! Đúng lúc này, điện thoại di động của Yên Lam vang lên.

"Mau nhìn xem , có phải là tiểu Phong Phong của cậu không?" Trần Mạt hay nói đùa.

Yên Lam nhìn điện thoại một chút gật đầu, liền nghe điện thoại.

"Đây"

"Em ở đâu?" từ đầu bên kia điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lùng cuả Cận Thế Phong.

"Em, em đang dùng cơm!" Yên Lam bị giọng nói của Cận Thế Phong làm cho hoảng sợ.

"Đang dùng cơm? Nhưng mà sao người ngồi đối diện với em không phải là anh? Tại sao em không về nhà ăn? Em đang ăn cùng với ai? Liên tiếp mấy câu hỏi đổ dồn về phiá Yên Lam.

"A...Em quên nói cho anh, em hẹn với Mạt Mạt cùng dùng cơm, anh không cần chờ em, cứ ăn trước" Không đợi Cận Thế Phong nói , Yên Lam đã ngắt điện thoại trước, cười gian xảo, nhìn xem hắn có thể chịu đựng đến khi nào.

Yên Lam uể oái lê thân về tới nhà, ban nãy vưà dùng cơm xong rồI lại cùng Mạt Mạt dạo phố đến bây giờ, mệt mỏi quá! Nàng đi vào nhà, phòng khách tối om , mọi người hẳn là đều đang ngủ, phía sau có người vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng.

"Lam Lam, em không cảm thấy mình về quá muộn sao?" Cận Thế Phong tức giận nói.

Yên Lam ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao? Mới hơn 10h thôi mà, không tính là muộn nhé! Em với Mạt Mạt đã lâu như vậy không gặp, hàn huyên tối nay cũng không có gì! Nói xong, liền tránh khỏi vòng ôm của Cận Thế Phong, đi thẳng lên lầu "Em mệt quá ! Em đi tắm trước!"

Cận Thế Phong cũng theo Yên Lam lên lầu, chút nưã hắn muốn cùng Lam Lam nói chuyện rõ ràng, làm thế nào mà hai ngày qua Lam Lam trở nên kỳ quái như vậy? Nàng chưa bao giờ trêu ong ghẹo bướm? Ngày hôm nay làm sao vậy?

Yên Lam tắm xong đi ra ngoài, trông thấy Cận Thế Phong ngồi trên giường mình, sắc mặt tăm tối nhìn nàng, trong lòng có chút mong chờ, hắn rốt nhịn không được muốn nói ra sao?

"Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?" Yên Lam làm bộ như không biết gì hỏi. Cận Thế Phong chỉ híp mắt nhìn nàng cũng không nói gì. "Nếu như anh không có chuyện gì nói, em mệt rồi, em muốn đi ngủ! Nàng ngáp nói , cũng từ từ bò lên giường.

Rốt cuộc, Cận Thế Phong mở miệng "Nhớ kỹ, em là người phụ nữ của anh, anh không cho phép em đưa mắt nhìn những người đàn ông khác, chuyện ngày hôm nay anh không muốn phát sinh một lần nữa!" Hắn cũng nằm lên giường, "Anh không cho phép em ở trước mặt người khác bày ra vẻ đẹp của của mình, em là của anh, cũng chỉ có thể là của anh!" Cận Thế Phong bá đạo tuyên bố.

Cận Thế Phong phát hiện Yên Lam không có phản ứng như mong đợi , đang muốn nói, nhưng Yên Lam trực tiếp quay đầu hôn lên môi hắn. Cận Thế Phong từ lúc nào trở nên dông dài rồi? Cũng biết anh sẽ nói như vậy! Nói lời em thích thì anh chết àh! Thật là, đến bây giờ vẫn không chịu mở miệng.

Nhưng mà, không có vấn đề gì, anh có Trương Lương kế, em cũng có cách vượt qua. Nàng sẽ không buông tha đâu, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đưa mắt "Em đáp ứng anh, Thế Phong, anh ghen phải không? Vậy anh có yêu em không?"

Cận Thế Phong sửng sốt, lập tức hiểu được cô gái nhỏ này trách sao hôm nay lại kỳ quái như vậy, ra là có mục đích này, nếu là vậy, cứ theo ý nàng vui đùa chút xem sao? Trong mắt xẹt qua ý cười , sau đó hắn trực tiếp hôn lên bờ môi nàng.

Tác chiến hiệp thứ nhất chấm dứt trong thất bại, Yên Lam không có đáp án mình mong muốn, nhưng mà nàng sẽ không buông tay. Ngày xưa quốc phụ (*cha già dân tộc ) cách mạng đến lần thứ 11 mới thành công , nàng cũng phải học tập tinh thần cách mạng của Quốc phụ mới được, Cận Thế Phong , anh chờ tiếp chiêu đi!


Chương 103 : Tác chiến hiệp thứ hai




Tác chiến hiệp thứ nhất chấm dứt trong thất bại, Yên Lam không có được đáp án mình mong muốn, nhưng mà nàng sẽ không buông tay. Ngày xưa quốc phụ (*cha già dân tộc ) cách mạng đến lần thứ 11 mới thành công, nàng cũng phải học tập tinh thần cách mạng của Quốc phụ mới được , Cận Thế Phong, anh chờ tiếp chiêu đi!

Tác chiến lần đầu tiên kết thúc, tiếp theo Cận Thế Phong sẽ nghênh đón kiểu khiêu chiến gì đây?

Ngày thứ hai Yên Lam dậy sớm, mở tủ quần áo, chọn lựa y phục. Nếu không cho nàng tiếp xúc với người đàn ông khác , không cho nàng nhìn người đàn ông khác, như vậy cứ làm cho những người đàn ông kia tự động vây quanh nàng là được rồi.

Lúc Cận Thế Phong tỉnh lại, Yên Lam đã ra ngoài từ lâu. Chẳng lẽ nàng lại muốn giở mánh khoé gì đó ra đuà bỡn hắn sao? Vậy hắn phải chuẩn bị mỏi mắt mong chờ rồi, Cận Thế Phong vô thức cười cười.

Lúc Cận Thế Phong đi tới công ty, bị chuyện ở ngay đại sảnh công ty trước nay chưa từng có làm sợ ngây người, vậy, chuyện gì đã xảy ra? Ai có thể nói cho hắn biết? Tại sao có nhiều người đứng ở đây như vậy, sao họ không ở trong phòng làm việc chứ ?

Cận Thế Phong thấy Kỷ Tồn Viễn đi ra từ trong đám người, lại hỏi " Tồn Viễn , xảy ra chuyện gì vậy, vì sao tất cả mọi người đều đứng ở đại sảnh đợi gì vậy?"

Kỷ Tồn Viễn cúi đầu, không biết nên nói như thế nào,

"Chuyện đó, là bởi vì, ừh, năm mới sắp đến, cho nên bộ phận thiết kế tổ chức dạ tiệc tất niên, vì vậy Tiểu Lam với Y Y của bộ phận thiết kế ở cạnh thang máy bàn chuyện trang phục, muốn tất cả mọi người đều có thể tham gia."

"Khoan đã, tôi như thế nào nghe không rõ! Nếu là bộ phận thiết kế, tại sao muốn Lam Lam cùng tham dự?" Cận Thế Phong đầu óc lơ mơ nói.

"Đó là bởi vì Y Y muốn Tiểu Lam trợ giúp! Tiểu Lam hai ngày nay thường hay lui tới bộ phận thiết kế, nên..."

"Nếu là như vậy, tại sao lại có nhiều người xếp hàng ở chỗ này ?"

"Vậy, tổng tài tự mình xem sẽ biết." Kỷ Tồn Viễn nói.

Cận Thế Phong nhìn người xung quanh một chút, mọi người thấy tổng tài tới, cũng không giám chen lên phía trước nữa, tự giác tránh ra nhường thành một đường ở giưã cho hắn đi. Hắn muốn nhìn, phía trước có cái gì, có thể hấp dẫn mọi người như vậy.

Nhìn đằng sau Yên Lam, Cận Thế Phong rốt cuộc đã biết tại sao mọi người lại muốn vây quanh chỗ này. Hôm nay Yên Lam xinh đẹp khác thường, từ cổ áo có thể cảnh xuân từ nội y bên trong. Mà ngồi bên cạnh nàng, Y Y cũng là một vị mỹ nữ hiếm có. Có hai mỹ nhân trấn thủ, bọn tiểu tử đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà thưởng thức.

Phát hiện ra Yên Lam đang len lén quan sát ánh mắt mình, Cận Thế Phong mỉm cười, chỉ như vậy đã nghĩ buộc hắn đi vào khuôn khổ, Lam Lam quá coi thường hắn. Nếu nàng muốn chơi, hắn sẽ theo nàng chơi đến cùng, nhìn xem nàng còn có chiêu đẹp gì. "Thư ký Yên, hai cô phát động mọi người đến đâu rồi? Mọi người vẫn tích cực tham gia chứ?"

"Thưa tổng tài, mọi người rất tích cực" Yên Lam cúi đầu hồi đáp

"Tốt lắm, các cô làm tốt lắm, nhưng mà bây giờ đã đến giờ làm việc rồi, đừng làm trễ giờ làm việc của mọi người." Cận Thế Phong nói xong liền đi vào thang máy.

"Vâng, tổng tài. Chúng tôi biết rồi." Yên Lam nghiến răng nghiến lợi nói. Như vậy mà còn không ép hắn nói ra được, nàng nên làm gì bây giờ?

Hiệp thứ hai tuyên bố thua, kế tiếp, rốt cuộc nên như thế nào đây? Yên Lam có chút nản lòng.

"Tổng tài, ừh , bộ phận thiết kế chúng tôi có tô chức dạ tiệc tất niên tại 'Duyệt Khải', mỗi bộ phận đều phải trình diễn một tiết mục, đến cuối cùng, còn muốn bình chọn ra đôi nam nữ được mọi người hoan nghênh nhất. Đến lúc đó, tổng tài sẽ đích thân lên trao giải thưởng cho họ. Còn nữa, dạ tiệc lần này chúng ta có khách quý đặc biệt chính là Y Lâm" Quản lí Trương của bộ phận thiết kế báo cáo kế hoạch tối nay cho Cận Thế Phong.

"Tốt, rất tốt, mọi chuyện cứ để mọi người sắp xếp đi" Cận Thế Phong nói. "Anh đi ngoài được rồi" Ngồi ở bàn làm việc, Cận Thế Phong suy nghĩ rất nhiều, Lam Lam làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản là muốn để hắn nói yêu nàng, nói một câu cũng không khó, nhưng mà, tại sao hắn nói không nên lời? Đến tột cùng hắn còn đang do dự cái gì, chính hắn cũng không biết. Lẽ nào, cứ để Lam Lam naó loạn như thế?

"Thư ký Yên" Quản lý Trương của bộ phận thiết kế gọi Yên Lam từ phiá sau

"Vâng? Quản lý Trương, có chuyện gì sao?" Yên Lam đứng lại hỏi.

"Àh, là thế này, cô biết đấy lần này chúng tôi có dạ tiệc tất niên" Không đợi Yên Lam trả lời, hắn đã tự ý nói tiếp, " Tại dạ tiệc, mỗi bộ phận phải có một người biểu diễn một tiết mục, sỡ dĩ tôi đến văn phòng của tổng tài cũng muốn tìm một người."

"Sao? Văn phòng tổng tài cuả chúng tôi? Vậy không phải chỉ có tôi với trợ lý Kỷ thôi sao?"

"Đúng vậy! Chính là hai người các người, hai người có thể phối hợp với nhau mà! Với lại, lần này tổng tài làm trọng tài, còn có Y Lâm tiểu thư cũng là khách mời đặc biệt. Hai người chuẩn bị cho tốt đi." Quản lí Trương ở bên cạnh nói

"Vâng, được, tôi đã biết, cảm ơn ông đã thông báo! Quản lí Trương" Yên Lam nói lời cảm ơn!

"Không có gì, đây là chuyện tôi phải làm, tôi đi trước đây, đừng quên thông báo cho Kỷ trợ lý!" quản lí Trương nói xong quay người rời đi.

"Có chuyện gì quan trọng muốn cho anh biết?" Đột nhiên một giọng nói từ phiá sau Lam Lam vang lên.

Yên Lam xoay mạnh người lại, "Học trưởng, anh làm em sợ muốn chết, lần sau phiền anh xuất hiện nhớ phát lên tiếng động có được hay không?" Oán giận nói.

"Được được, lần sau anh vưà xuất hiện thì thông báo cho em anh tới, được chưa." Kỷ Tồn Viễn bất đắc dĩ cười nói."Vừa rồi Trương quản lí có chuyện quan trọng gì muốn cho anh biết?"

"Àh, là dạ tiệc tất niên !Mỗi bộ phận đều phải có một tiết mục, chúng ta làm việc cho tổng tài cũng phải có một tiết mục, nói cách khác, hai người chúng ta phải có một tiết mục." Yên Lam giải thích chu đáo.

"Ồh? Vậy em nghĩa ra ý tưởng hay nào chưa? Kỷ Tồn Viễn hỏi

"Là chúng ta" Yên Lam đặc biệt nhấn mạnh

"Chúng ta trình diễn tiết mục gì? Kỷ Tồn Viễn hỏi

"Đương nhiên là..."

"Hát!" Hai người đồng thanh nói.
Chương 104 : Tác chiến trận cuối cùng


"Hát!" Hai người đồng thanh nói

Âm thanh trả lời rất ăn ý, khiến hai người nhìn nhau cười. Bọn họ nhớ thời còn học đại học, lúc đó cũng có một dạ tiệc, thân là ban cán sự hội học sinh của lớp bọn họ cũng muốn có một tiết mục biểu diễn...

"Học trưởng, thời gian qua lâu như vậy. Lần này xem chúng ta phối hợp như thế nào" Yên Lam tràn đầy hăng hái nói

"Được, vậy để bọn họ mỏi mắt mong chờ đi!

Cứ như vậy, bọn Yên Lam bắt đầu tập luyện biểu diễn liên tục. Nàng vẫn không nói cho Cận Thế Phong dạ tiệc tất niên lần này sẽ có sự biểu diễn của nàng, nàng muốn cho hắn một cái kinh hỉ. Cũng muốn nhân cơ hội này, buộc hắn nói ra câu không thể nói kia.

Trong suốt một thời gian dài, Yên Lam vội vàng cùng Kỷ Tồn Viễn tập luyện, có lúc tan tầm cũng không thấy bóng dáng, rồi có đôi khi tối khuya mới trở về.

Đối với lần này, Cận Thế Phong cũng không hỏi quá nhiều, hắn muốn nhìn xem, Yên Lam cuối cùng sẽ làm thế nào? Chỉ cần nàng không đi quyến rũ người đàn ông khác là được.

Khách sạn Duyệt Khải

Trong phòng hoá trang, Yên Lam đang trang điểm, Kỷ Tồn Viễn ở bên cạnh có có chút khẩn trương.

Yên Lam trông thấy chỉ thoải mái nói, "Có chuyện gì không, học trưởng, anh làm gì khẩn trương như vậy? Cứ xem giống như ngày thường thì được rồi mà! "

"Nhưng mà, anh đã nhiều năm không có ca hát, lỡ như một hồi hát có chuyện gì làm sao bây giờ?" Kỷ Tồn Viễn vẫn có chút lo lắng.

"Yên tâm! Sẽ không đâu, năm đó anh hát rất hay mà" Vừa nói Yên Lam bật cười "Học trưởng, còn nhớ rõ không? Lúc trước khi muốn lên biểu diễn, là anh đang không ngừng an ủi, khích lệ em, mà bây giờ tình huống hoàn toàn ngược lại, biến thành em đang không ngừng an ủi anh"

"Đúng vậy, bây giờ anh thật giống em khi đó." Kỷ Tồn Viễn ở một bên nói

"Bây giờ sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?"

"Hình như có đỡ hơn một chút ôi chao!"

"Vậy là tốt rồi ! Anh nhìn xem em trang điểm thế nào?" Nói xong, Yên Lam quay lại

Kỷ Tồn Viễn nhìn nàng mất hồn, mãi một hồi lâu mới nói ," Cực kỳ xinh đẹp."

Đúng lúc này, có người tới thông báo, "Dạ tiệc sắp bất đầu, mọi người mau chuẩn bị nhanh, một hồi sẽ theo thứ tự lên sân khấu biểu diễn."

Yên Lam nhìn về phía Kỷ Tồn Viễn, "Như vậy, học trưởng, chúng ta cùng nhau nỗ lực lên đi!"

" Ừh."

Dạ tiệc sắp bắt đầu, Cận Thế Phong ngồi ở phiá bàn chủ tọa, ánh mắt nhìn xung quanh bốn phía, tại sao Lam Lam vẫn chưa tới? Nàng không phải nói tối hôm nay có việc, muốn đến sớm một chút không phải sao? Làm hại hắn phải chờ xem nàng ra chiêu gì, kết quả, cho đến bây giờ cũng không thấy nàng đâu.

Lại thêm một chút thời gian nưã, dạ tiệc sắp diễn ra rồi, Cận Thế Phong bất đầu sốt rột. Thế nào đến bây giờ còn không thấy bóng dáng? Là trên đường xảy ra chuyện gì sao? Hắn cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Yên Lam, thế nhưng, đầu dây bên kia điện thoại lại truyền ra giọng nói không hề ấm áp mà băng lãnh, "Xin lỗi, số máy quý khác vừa gọi hiện đang khoá."

Nhìn bộ dáng Cận Thế Phong lo lắng, bên cạnh Y Lâm hỏi, "Thế Phong, anh làm sao vậy? Vì Yên Lam lo lắng sao? Anh và cô ta vẫn còn ở bên nhau?"

Vừa thấy tâm sự của mình dễ dàng bị người khác nhận ra như vậy, Cận Thế Phong cố tình che giấu, "Không phải, tiết mục sắp bắt đầu rồi, em cũng là khách quý đặc biệt của công ty anh, mau chuẩn bị xem biểu diễn đi!"

Do người chủ trì giới thiệu, họp thường niên bắt đầu rồi, Cận Thế Phong không yên lòng xem, cũng không biết đang xem cái gì. Trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến Yên Lam, không biết nàng thế nào, lo lắng nàng gặp chuyện không may...

"Bây giờ dạ tiệc tới hồi cao trào rồi, tiết mục kế tiếp, là tiết mục chúng ta mong chờ đã lâu - tiết mục của văn phòng tổng tài" Một câu nói khiến Cận Thế Phong đang trầm tư giật mình tỉnh lại, văn phòng tổng tài? Hắn thế nào không có nghe nói qua tổng tài ngoài làm việc còn tham gia trình diễn? Vậy bây giờ là người nào biểu diễn? ...

Ngay lúc Cận Thế Phong còn đang nghi hoặc thì, trên sân khấu âm nhạc đã bắt đầu vang lên.

Nam: Không muốn buông em ra, giờ phút này có thể dừng lại không, khúc nhạc tình yêu đang trong lòng gảy, đêm nay có thể nào bỏ qua thời khắc đó

Nữ: Cảm nhận của chúng ta giống nhau, không muốn rời đi cùng mặt trăng.

Nam: tình cảm đối với em có ánh sao làm chứng, tình yêu như gió mây cuồn cuộn

Nữ: Lại lần nữa ôm nhau thật chặt, khoảnh khắc này thời gian như đứng yên.

Nam: Ngàn vạn lần đừng nói với anh, ái tình chỉ vì tối nay không đi.

Hợp: Nếu cùng tin tưởng nhau sẽ có lo nhớ, để em/anh đôi ta bầu bạn cùng nhau

Nữ: Cảm nhận của chúng ta giống nhau, không muốn rời đi cùng mặt trăng.

Nam: tình cảm đối với em có ánh sao làm chứng, tình yêu như gió mây cuồn cuộn

Nữ: Lại lần nữa ôm nhau thật chặt, khoảnh khắc này thời gian như đứng yên.

Nam: Ngàn vạn lần đừng nói với anh, ái tình chỉ vì tối nay không đi.

Hợp: Nếu cùng tin tưởng nhau sẽ có lo nhớ, để em/anh đôi ta bầu bạn cùng nhau

"Thâm Tình Ôm Nhau" Trương Quốc Vinh, Tân Hiểu Kỳ

Trên sân khấu, tiếng hát của Yên Lam cùng Kỷ Tồn Viễn chấn động từng người ở dưới đài, phối hợp của bọn họ ăn ý không chê vào đâu được. Thời điểm Yên Lam hát ánh mắt vẫn nhìn Cận Thế Phong, hi vọng hắn có thể hiểu ý mình.

Cận Thế Phong vẫn nhìn Yên Lam như vậy, gương mặt mỉm cười, không có một điểm thay đổi. Dường như đã biết trước, một chút ngạc nhiên cũng không có.

Tiếng nhạc dừng lại, dưới sân khấu một khoảng không im lặng, gần như nưả ngày, tiếng vỗ tay mới vang lên, dưới sân khấu đầy âm thanh trầm trồ khen ngợi, đem bầu không khí dạ tiệc đẩy cao lên đỉnh.

"Bọn họ hát rất tuyệt vời nha! Rất xứng đôi, anh nếu không nắm chặt lấy, cẩn thận đến lúc hạnh phúc tới tay lại bay mất." Y Lâm ở bên tai Cận Thế Phong nói tiếp, "Lúc hát đều hướng về phía anh bày rỏ, hi vọng có thể bên anh dài lâu. Nhìn ra được, cô ấy thật sự rất thích anh, đang đợi đáp án của anh. Thế Phong, không nên cố chấp nữa, anh tại sao cứ cố chấp với quá khứ đau xót, như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không có hạnh phúc. Em mong anh suy nghĩ thật kỹ."


Chương 105 : Tác chiến trận cuối cùng




Tiết mục kết thúc, dưới đài âm thanh càng ầm ĩ, người chung quanh đều nhiệt liệt bàn luận về tiết mục vừa rồi. Yên Lam cùng Kỷ Tồn Viễn trình diễn rất thành công.

"Trời ạ! Vừa nãy Yên thư kí cùng Kỷ trợ lý biểu diễn quá hoàn hảo, quả thực chính là tuyệt phối."

"Ai nói không phải chứ, bọn họ đích thực là tuấn nam, mỹ nữ, sánh đôi cùng nhau, dễ làm nhiều người loé mắt nha! bọn họ quá xứng đôi rồi!"

"Còn nữa còn nưã, bọn họ hát thiệt tình cảm! Tôi cũng bị cảm động nha!"

Nghe tiếng bàn luận xung quanh mình, chút mỉm cười trên gương mặt Cận Thế Phong cũng không duy trì được, đúng vậy, hắn ghen tị. Thật không ngờ cách làm này của Yên Lam rất thành công, thành công làm cho tim hắn rối loạn...

Tiết mục của Yên Lam cùng Kỷ Tồn Viễn đạt giải nhất, đương nhiên phải là như vậy, ngôi sao của dạ tiệc cũng đến bắt tay bọn họ. Đứng ở trên đài, Cận Thế Phong cùng Y Lâm chia phần thưởng ra phát cho họ

Y Lâm mỉm cười đi đến trước mặt Yên Lam, đem cúp giao cho nàng "Cô hát rất tốt, bài hát chọn cũng rất khá, cũng không biết ai đó thích đi vào ngõ cụt có hiểu được hay không."

Yên Lam nghe Y Lâm nói xong, ngây ngẩn cả người, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, người kia của nàng rất tốt, thì ra bộ dáng kia của hắn là hiểu lầm mình, thật là không nên nha!

Tiếp theo, Cận Thế Phong phát giải thưởng ngôi sao của dạ tiệc. Hắn đi tới trước mặt Yên Lam, không chút biểu tầm cầm gì đó trong tay đưa cho Yên Lam, không nói bất kỳ lời nào liền đi xuống ngay.

Yên Lam nhìn bóng lưng Cận Thế Phong, thầm nghĩ hắn làm sao vậy? Hắn tức giận sao? Chẳng lẽ lần này quá sức giận dữ?

Dạ tiệc xong, Cận Thế Phong không chờ Yên Lam mà lái xe về nhà trước.

Yên Lam về tới nhà, đi lên lầu, bước vào phòng Thế Phong. Thấy Cận Thế Phong đã nằm trên giường, liền đi đến, "Thế Phong, anh làm sao vậy? Sớm như vậy đã đi ngủ?"

Yên Lam thấy Cận Thế Phong không mở miệng nói, lại hỏi, "Anh vẫn không nói ra suy nghĩ của mình sao?"

"Ngày hôm nay em cùng Kỷ Tồn Xa biểu diễn rất tốt, em muốn anh nói những lời này sao?" Cận Thế Phong mặt không đổi sắc nói, "Tốt, anh nói, em còn muốn khiến anh nói cái gì đó cho em nghe? "

"Em..."

"Anh đã nói rồi, không cho em cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ, nhưng ngày hôm nay em cùng người khác thâm tình hợp xướng, em rốt cục có làm theo lời anh nói không?"

"Đó là bởi vì chúng em cũng muốn trình diễn một tiết mục..."

Yên Lam chưa nói xong Cận Thế Phong đã cắt ngang, "Không cần mượn cớ, em có thể biểu diễn một mình! Hoặc là đổi lại bài hát, tại sao nhất định phải hát để hiểu rõ tình thâm như vậy"? Cận Thế Phong càng nói càng nói càng lớn tiếng, lửa giận trong long không có chỗ phát tiết

"Bây giờ chúng ta như vậy, cái gì cũng không nói được, hay là đợi lúc anh bình tĩn lại rồi nói sau." Yên Lam lắc đầu bất đắc dĩ, xoay người đi về phiá toilet, trở về phòng của mình.

Những ngày sau đó, Cận Thế Phong mỗi ngày luôn đi sớm về trễ, cũng luôn trở lại phòng của mình ngủ, không có nói gì với Yên Lam. Trong công ty hắn thường bận đến không thấy bong dáng, ngay cả Yên Lam là thư ký cũng không tìm được hắn. Muốn tìm hắn nói chuyện, cũng luôn không có thời gian.

Bọn họ đến bây giờ rốt cục là quan hệ gì? Yên Lam hoang mang, nói Cận Thế Phong không yêu nàng sao? Nhưng biểu hiện của hắn đâu phải vậy; nói hắn yêu nàng sao? Thế nhưng tại sao lại không thổ lộ với nàng? Chuyện đến bây giờ, nàng còn có thể kiên trì nữa không? Nàng cũng không thể lưạ chọn cách buông tay sao?

"Lam Lam, tối nay không có làm gì à!" Nhấc điện thoại, thanh âm Trần Mạt gào to từ bên kia di động truyền đến.

"Là cậu à! Mạt Mạt, mình hai ngày nay đều rảnh rỗi, sao thế? Có việc gì àh?" Yên Lam hỏi

"Không phải, là mình nhớ cậu quá! Buổi tối chúng ta ra ngoài đi!

"Được! Mình sắp hết giờ làm việc rồi, chờ mình một chút" Yên Lam đồng ý nói. Dù sao hai ngày nay cũng không thấy Cận Thế Phong.

Cúp điện thoại, Yên Lam vùi đầu đem công việc ngày hôm nay ra sắp xếp, ngẩng đầu, nhìn phòng làm việc Cận Thế Phong đóng chặt cưả, thấp giọng thở dài, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.

Đi tới điểm hẹn PUB, Yên Lam liếc mắt thấy Trần Mạt ngồi ở trước quầy Bar. "Mạt Mạt", nàng đi tới chào hỏi.

"Lam Lam, cậu rốt cục đã tới. Ôi chao mình đợi thật lâu!" Trần Mạt oán giận nói.

"Xin lỗi! Trên đường kẹt xe, cậu cũng không phải không biết, giờ tan sở, trên đường muốn không kẹt xe là không thể mà, mình đã tận lực chạy tới." Yên Lam ngồi bên cạnh nói.

"Cậu nghĩ như thế nào lại hẹn mình đến đây?" Yên Lam nhìn một vòng quanh PUB, đây chính là nơi nàng lần đầu tiên đánh đàn.

"Không có gì! Chỉ là nơi này có vẻ tương đối tốt, cho nên rủ cậu đến" Mạt Mạt nói.

"Ồh, thì ra là như vậy. Vậy cậu có chuyện gì sao? Mình xem tâm tình của cậu có vẻ không được tốt." Yên Lam dò hỏi

"Thì ra cậu đã nhìn ra! Mình gần đây đích thực tâm tình thật không tốt! Cậu nói đi, xã hội bây giờ, làm sao còn có chuyện sắp xếp người đi xem mắt chứ! Hơn nữa, mình cũng có người thích..." Trần Mạt bắt đầu thao thao bất tuyệt hướng Yên Lam mà xả nỗi khổ.

"Thế nào? Nói xong thoải mái hơn chưa? " Yên Lam nhìn Trần Mạt nói.

"Đúng vậy! Lam Lam. Cùng cậu nói hết tâm sự thực thoải mái!" Trần Mạt vui sướng nói, "Mấy ngày nay, tớ nhịn sắp nghẹn chết rồi."

Nhìn bộ dạng thoải mái của Trần Mạt, Yên Lam không khỏi có chút ao ước, ngẫm lại chính mình, ôi, nên làm cái gì bây giờ đây?

"Thế nào? Lam Lam, cậu cũng có tâm sự?"

"Đúng vậy! Còn không phải là chuyện kia sao! Muốn cho Cận Thế Phong mở miệng nói một câu yêu mình thực sự rất khó, bây giờ mình lại hoài nghi anh ta có thương mình hay không, mình sắp kiên trì không nổi nữa rồi." Yên Lam cô đơn nói.

"Là sao? Hắn còn chưa nói yêu cậu." Trần Mạt nói." Vậy kế hoạch kia cuả cậu đâu rồi? Chưa hoàn thành sao?"

"Ai nói! Mình có làm! Nhưng mà, làm cho anh ta tức giận. Anh ta cũng không nói với mình câu đó!" Yên Lam tức giận bất bình nói


Chương 106 : Rốt Cuộc Cũng Nói Lời Yêu


"Ai nói vậy! Mình có làm mà! Thế nhưng, thật sự bức anh ấy nổi giận, kết quả là, anh ấy vẫn không hề nói ra câu nói đó! Anh ấy hẳn là thật sự không yêu mình. Có phải hay không?" Yên Lam đau đớn nói.

"Đương nhiên không phải, Lam Lam, cậu tốt như vậy, hắn sao có thể không thích cậu chứ, hắn nhất định là có nguyên nhân gì đó." Trần Mạt bên cạnh phân tích, nói.

Thật vậy sao? Hắn thật sự thích nàng sao? Yên Lam nở nụ cười khổ.

"Lam Lam, mình có chuyện phải đi trước, ông nội muốn mình lập tức về nhà." Trần Mạt vừa nhận điện thoại xong, nói "Lát nữa cậu cũng quay về sớm một chút đi!" Nói xong, Trần Mạt đi về phía cửa.

"Được, mình biết rồi, Mạt Mạt, cậu đi thong thả một chút." Yên Lam đáp lại, thế nhưng, đã ra khỏi cửa, Trần Mạt chẳng nghe thấy.

Yên Lam cười lắc đầu, Mạt Mạt vẫn vậy, một chút cũng không đổi khác, chẳng hề quan tâm đến mọi thứ như một đứa trẻ.

Yên Lam lại ngồi ngây ngốc một hồi, đứng dậy, đi về phía toilet. Lúc này, bên cạnh, có một người cũng đứng lên theo, đi về phía toilet.

Người đó chính là Cận Thế Phong, hôm nay, hắn cùng Kỷ Tồn Viễn tới đây bàn về việc hợp tác với người lãnh đạo cấp cao của cửa hàng bách hóa, mới vừa hoàn thành cuộc thảo luận, trong lúc đang nhàn nhã uống rượu, Cận Thế Phong đột nhiên chau mày lại, bởi hắn nhìn thấy Yên Lam đang bước vào. Vì sao nàng lại đến những chỗ này? Cận Thế Phong trong nháy mắt liền thấy nghi hoặc, sau khi lại nhìn thấy Trần Mạt, hắn mới nhẹ nhõm thở phào, hóa ra là cùng với cô ấy!

Sau khi Cận Thế Phong nhìn thấy Trần Mạt đi khỏi, Yên Lam đứng dậy đi vể hướng toilet, hắn cũng đứng dậy đi theo sát nàng.

"Trương tổng, mọi người cứ uống gì đó trước, tôi xin phép vắng mặt một lát." Sau đó mỉm cười bước ra.

Yên Lam bước tới cửa toilet, đang đứng trên hành lang, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng người gọi nàng.

"Lam Lam"

Nàng dừng bước, quay đầu lại, thì ra là Vĩ Kiệt, "Vĩ Kiệt, đã lâu không gặp rồi a!" Yên Lam cất tiếng chào. (Vĩ Kiệt: Bạn trai bị bỏ mặc trước đây của Yên Lam, đã từng được nhắc tới ở chương mở đầu.)

"Lam Lam, anh rất nhớ em!" Vĩ Kiệt nói, "Anh vẫn không quên được em, mấy ngày nay em đã đi đâu? Anh đều tìm không được em, đến công ty của bọn em, họ nói em đã từ chức, anh vẫn rất lo lắng cho em. Em đừng rời xa anh có được hay không? Anh không thể không có em mà!"

Yên Lam lắng nghe những lời hắn nói, bất giác lui từng bước ra sau, nhíu nhíu mày "Vĩ Kiệt, em đã nói rồi, chúng ta thật không có khả năng ở cùng nhau. Em vẫn chỉ xem anh như một người bạn tốt mà thôi. Hiện tại, tâm tình em đang rất rối loạn, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa. Phiền anh đi trước đi, để em yên tĩnh thoải mái một chút"

"Lam Lam, anh cũng không muốn gây phiền toái cho em, nhưng anh.....Quên đi, anh vẫn nên đi trước, chúng ta liên lạc lại sau vậy. Vậy em, có thể hay không, có thể hay không cho anh một cái ôm?" Vĩ Kiệt dè dặt khẩn cầu. "Coi như là giữa hai người bạn tốt, được không?"

Yên Lam vươn tay ôm lấy hắn, nói, "Uhm, nhớ kỹ, chúng ta vĩnh viễn sẽ luôn là bạn tốt!"

"Uhm, anh sẽ ghi nhớ." Vĩ Kiệt nói xong, liền xoay người rời đi.

Nhìn Vĩ Kiệt đã đi xa. Yên Lam nhịn không được mà rơi nước mắt, vì sao mình không thích hắn, ở bên cạnh hắn, hẳn là sẽ rất hạnh phúc, không phải sao? Hắn yêu thương mình như vậy. Thế nhưng, hiện tại...Thật sự rất thống khổ!

Lúc Cận Thế Phong đến, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng Yên Lam rơi lệ đó, hắn châm chọc nói " Nếu luyến tiếc như vậy, thì hãy mang hắn quay lại đi!"

Yên Lam ngẩng đầu lên, "Anh sao lại ở đây?" Nhìn Cận Thế Phong trước mắt, nói, những chuyện vừa nãy hắn đều đã nhìn thấy? Vậy cớ sao hắn còn muốn nói với nàng như vậy, nàng rõ ràng đã cự tuyệt!

"Vấn đề này hẳn là anh phải hỏi em mới đúng chứ?" Cận Thế Phong giận dữ nói.

"Em đến cùng Mạt Mạt, " Yên Lam hồi đáp.

"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh mà! Em thực sự luyến tiếc hắn sao? Em là vì hắn mà khóc?" Cận Thế Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Yên Lam nhìn Cận Thế Phong trước mắt,trong lòng đau xót, cười cười, hắn không hiểu, hắn vẫn không hiểu, không hiểu nỗi lòng của nàng, có đôi khi rời xa cũng chỉ là vì muốn được giữ lại mà thôi. Sau đó, xoay người bước về phía trước, cũng không muốn nói thêm lời nào với hắn, trái tim thực sự đã quá mệt mỏi, cũng quá đớn đau!...

Cận Thế Phong nhìn thấy Yên Lam lạnh lùng cười trước mặt mình, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi, trong nháy mắt, trong lòng kinh hoảng, liền vội vàng kéo tay nàng, ôm nàng vào trong lòng mình, hoảng hốt nói "Em muốn đi đâu? Em chỗ nào cũng không thể đi, em chỉ có thể ở bên anh, em là của anh, biết chưa? Anh sẽ không cho em rời khỏi anh! Em là do chính anh mua về, thì đã là của anh, anh sẽ không để em rời khỏi đâu! Bất kể em đi tới đâu, anh đều có thể tìm em về!"

Yên Lam ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Cận Thế Phong, "Vậy xin anh buông tay đi! Tôi mệt mỏi rồi, chơi đùa không nổi nữa."

Cận Thế Phong hung hăng trừng mắt nhìn Yên Lam, dường như muốn nhìn thấu nàng, lửa giận trong thoáng chốc mạnh mẽ trỗi dậy, "Vì sao? Vì sao lần nào em cũng muốn rời khỏi bên cạnh anh? Anh không buông, anh tuyệt đối sẽ không buông tay! Em có nghe hay không? Em là của anh, anh sẽ không nhường em cho người khác!" Cận Thế Phong quát lên bên tai nàng.

Yên Lam cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, không nói gì, cũng không động đậy nữa, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.

Cận Thế Phong kéo Yên Lam ra khỏi PUB, ấn nàng lên xe, khởi động, hướng thẳng về nhà.

Suốt dọc đường, bọn họ đều không nói một lời, Yên Lam vẫn không nhìn Cận Thế Phong thêm lần nào nữa, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Cận Thế Phong lái xe, tiện thể lấy di động ra gọi cho Kỷ Tồn Viễn "Alo, Tồn Viễn, những chuyện còn lại sẽ giao lại cho cậu, tôi về nhà trước.... Được, nói vài lời với Trương tổng, xin thứ lỗi, tôi tạm thời có việc phải đi trước....Uhm, được, cứ như vậy, bye."
Chương 107 : Rốt Cuộc Cũng Nói Lời Yêu


Suốt dọc đường, bọn họ đều không nói lời nào, Yên Lam vẫn không nhìn Cận Thế Phong thêm lần nào nữa, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Cận Thế Phong lái xe, tiện thể lấy di động ra gọi cho Kỷ Tồn Viễn "Alo, Tồn Viễn, những chuyện còn lại sẽ giao lại cho cậu, tôi về nhà trước.... Được, nói vài lời với Trương tổng, xin thứ lỗi, tôi tạm thời có việc phải đi trước....Uhm, được, cứ như vậy, bye."

Sau khi về đến nhà, Cận Thế Phong trực tiếp đem Yên Lam kéo vào phòng, họ cũng không ai mở đèn, cứ thế ngồi trong bóng tối.

Sau một hồi trầm mặc, Yên Lam lên tiếng trước, "Thế Phong, cảm ơn anh thời gian này đã chiếu cố em, em rất cảm kích mọi thứ anh làm vì em, nhưng, xin anh để em ra đi được không? Anh hãy buông tha cho em đi, em đã thực sự quá mệt mỏi, em cũng không thể chống đỡ nổi nữa rồi!"

Cận Thế Phong không nói gì, chẳng thể nhìn ra hắn có biểu cảm gì trong bóng tối. Yên Lam tiếp tục nói "Yêu anh, quả là một chuyện rất thống khổ, anh có biết hay không? Yêu anh, em đã trở nên rất mâu thuẫn! Em có thể cảm nhận được anh đối xử với em rất tốt, thậm chí còn tự cho rằng anh thật sự thích em. Thế nhưng, kết cuộc, em nhận ra không phải như vậy. Mấy ngày nay, em làm những việc này, đều là muốn khiến anh ghen, bởi vì anh từng nói, anh không thích em ở cùng với người đàn ông khác, chỉ cần anh ghen, vậy chứng minh rằng anh thật sự yêu em. Nhưng mà, anh......Mấy ngày nay, anh cũng chưa từng nói rằng anh yêu em. Mỗi khi em tưởng rằng anh sẽ nói điều gì đó với em, anh lại xoay người đi nơi khác, không nói năng gì. Vì sao? Anh đã không thích em, nhưng lại không để em ra đi? Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh rốt cuộc muốn em như thế nào! Phải thế nào anh mới bằng lòng buông tha em?"

Yên Lam vừa nói vừa rơi nước mắt, "Em thật sự không hiểu anh, nếu như anh chẳng qua chỉ xem em như những người phụ nữ trước đây, em muốn nói xin lỗi, em không thể đáp ứng cho anh. Rốt cuộc anh xem em là gì? Tình nhân, tình phụ, cũng là một trong vô số những người phụ nữ của anh, có thể ngay cả như thế cũng không phải, chỉ là một thứ sủng vật anh dùng tiền mua về để chơi đùa? Vậy thì xin anh....Buông tha em, có được hay không, em vẫn còn có tự tôn, em không muốn bị anh tùy ý thích mà đùa bỡn, hiện giờ em chỉ muốn......Chỉ muốn rời khỏi nơi này." Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống, Yên Lam nghẹn ngào nói xong, xoay người, bước ra ngoài.

Một, hai bước, ba bước....

Đúng lúc này, Cận Thế Phong thoáng chốc ôm chầm lấy Yên Lam từ phía sau, ngăn cản nàng đang bỏ đi, cấp thiết nói "Lam Lam, xin lỗi, xin lỗi... Anh biết, anh biết em làm như vậy tất cả đều vì muốn khiến anh nói câu thích em. Anh cũng biết câu nói kia thật rất quan trọng! Nhưng, sau lần nhìn thấy em cùng Tồn Viễn hợp xướng thâm tình, anh lại ghen tị, anh dĩ nhiên không muốn em cùng người đàn ông khác gần gũi như vậy, bởi vậy anh đã rất tức giận, anh to tiếng với em, nhưng những điều đó cũng không phải chủ ý ban đầu của anh."

Cận Thế Phong nói tiếp "Anh cũng muốn nói rằng anh thích em, nhưng, nhưng mà anh không dám nói, không phải bởi vì anh không thích em, mà là anh sợ, anh sợ sau khi anh nói ra, em sẽ rời bỏ anh, anh sợ anh không phải là người mà em thích, anh không thể lại một lần nữa trải qua sự đả kích ấy. Năm năm trước sau lần bị phản bội đó, anh không bao giờ..........tin tưởng vào tình yêu nữa, không bao giờ....tin vào phụ nữ nữa, là em, là em đã khiến cho anh lại lần nữa hiểu được tình yêu, vì vậy anh thật sự không thể mất em..."

Cận Thế Phong càng ôm xiết lấy Yên Lam, dường như lo sợ nàng đột nhiên tan biến, "Lam Lam, anh thích em, thích em, em đừng rời xa anh, anh không thể không có em." Chậm rãi xoay người Yên Lam lại, hắn hôn lên môi nàng, tiếp đó lại hôn lên những giọt nước mắt của nàng....

Yên Lam đầu tiên là sửng sốt, chậm chạp không phản ứng gì. Một lúc sau, nàng rốt cuộc cũng có phản ứng, nàng rốt cuộc cũng nghe được hắn nói hắn thích nàng, thì ra là nàng không nghĩ sai chút nào, hắn thực sự thích nàng... Yên Lam vui mừng đến đỗi rơi nước mắt.

Sáng sớm hôm sau, Yên Lam từ trong lồng ngực Cận Thế Phong tỉnh lại, xoay người nhìn thấy hắn đích thực đang bên cạnh, dùng tay vuốt ve khuôn mặt hắn, tối hôm qua hắn thực sự đã tỏ tình với nàng, nàng thật là cao hứng mà!

Hiện tại tất cả đều là hạnh phúc, Yên Lam thâm tình nhìn Cận Thế Phong, lặng lẽ hôn lên gương mặt của hắn.

Đột nhiên, tay nàng bị một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy, Cận Thế Phong chậm rãi mở mắt, cười nói, "Xem anh bắt được gì đây? Một tiểu tặc xinh đẹp, mới sáng sớm em đã lén trộm mất môi anh, trái tim anh." Ánh mắt Cận Thế Phong dần dần chuyển sang nồng nàn.

"Anh nói bậy, mới là không phải," Yên Lam nói cãi lại "Em đang hôn đánh thức một hoàng tử anh tuấn nha! Người đẹp ngủ trong rừng và hoàng tử, mà anh là hoàng tử đó, vậy em chính là công chúa xinh đẹp rồi."

"Có đúng không?" Cận Thế Phong chớp mi nhìn Yên Lam.

"Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ không đúng sao? Lẽ nào anh không bị nụ hôn của em đánh thức sao?" Yên Lam cười hì hì, nói.

"Đúng vậy đúng vậy! Em nói cái gì cũng đều đúng hết, vậy công chúa thân yêu, chúng ta có phải nên thức dậy rồi hay không! Đến giờ đi làm rồi kìa!" Cận Thế Phong sủng nịnh nói.

"Uhm, được, nên thức dậy rồi." Yên Lam gật đầu nói. Nói xong, liền đứng dậy đi tới toilet rửa mặt chải đầu, tiếp đó tự mình chọn cho mình một bộ quần áo, sau đó lại chọn cho Cận Thế Phong một chiếc áo sơ mi cùng cravat.

"Bác Trương, chào buổi sáng!" Cận Thế Phong nắm tay Yên Lam bước xuống lầu.

Bác Trương mỉm cười nhìn bọn họ, tuy rằng không biết hai ngày trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà, tình cảm của bọn họ lại càng trở nên tốt đẹp hơn, vì vậy mặc kệ là như thế nào, đó nhất định là việc tốt! "Thiếu gia, Lam tiểu thư, hai người xuống rồi! Bữa sáng đã làm xong rồi, hai người nhanh ăn đi, lát nữa còn phải đi làm nữa mà!"

"Vâng, được." Yên Lam đáp lời bác Trương, kéo Cận Thế Phong đi về phía phòng ăn.

Sau khi ăn sáng xong, Cận Thế Phong lái xe như bay đến công ty, Yên Lam ngồi bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của Cận Thế Phong, trong lòng tràn đầy ấm áp, tràn đầy hạnh phúc, "Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau đúng không, Thế Phong." Nàng hỏi.

Cận Thế Phong quay đầu lại nhìn nàng, rất trịnh trọng gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau!"

Chương 108 : Kinh Hoàng Trong Thang Máy




'Duyệt Khải' là một khách sạn lớn rất có khí thế, có khu thư giãn giải trí tích hợp, cũng có nhà hàng sa hoa.

Yên Lam đi vào khách sạn 'Duyệt Khải', mang theo một cái túi xách rất đẹp trong tay, có chút vui mừng lại có chút đắc ý. Hôm nay là ngày lễ tình nhân 14 tháng 2, là lễ tình nhân đầu tiên sau khi nàng cùng Thế Phong ở bên nhau, nàng muốn cho Thế Phong một niềm vui bất ngờ.

Nàng đã thương lượng cùng bác Trương đâu ra đó, muốn bác Trương nói lại với Cận Thế Phong, nàng chờ hắn ở 'Duyệt Khải', muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Nàng đã đặt trước một bữa tối dưới ánh nến, trong bầu không khí lãng mạn, nói với Thế Phong nàng yêu hắn, đồng thời trao tặng món quà mình tự tay chuẩn bị, nhất định rất hạnh phúc.

"Oa" một tiếng, đang tưởng tượng, Yên Lam không cẩn thận va phải một vật gì đó, cúi đầu nhìn, hóa ra nàng va vào một cô bé.

"Xin lỗi nha! Cô bé, cô không phải cố ý, cháu có sao hay không?" Yên Lam vội vàng nâng cô bé dậy, hỏi han.

"Cháu muốn tìm mẹ," Cô bé kia mếu máo nói.

"Cháu đừng khóc mà! Cô đưa cháu đi tìm mẹ có được hay không? Mẹ cháu ở đâu nè?" Yên Lam dỗ dành nói.

"Mẹ, mẹ ở nhà hàng." Cô bé nghẹn ngào nói.

"Được, cô đưa cháu đi tìm mẹ, có được hay không, cháu đừng khóc nha!" Nói rồi, Yên Lam kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô bé đi về phía thang máy.

Thang máy tới, Yên Lam dẫn cô bé đi đến. Thang máy chậm rãi di chuyển lên cao, thang máy chỉ có hai người, có vẻ hơi trống trải.

Yên Lam xem giờ, nên báo cho Thế Phong biết, nàng lấy điện thoại ra, gọi cho Thế Phong. Điện thoại di động rất nhanh đã kết nối được, "Thế Phong à! Hôm nay, anh có muốn ra ngoài ăn tối không, chúng ta ra ngoài ăn đi!... Hôm nay là lễ tình nhân mà! Chúng ta dùng một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, được không?"

Lúc này, Cận Thế Phong đang trên đường về nhà, hắn nhận điện thoại, nghe giọng nói hưng phấn của Yên Lam, dần dần có chút cảm giác hạnh phúc dâng lên trong tim. Tiếng nói của Yên Lam vẫn còn đang tiếp tục, "Em nói cho anh biết nha! Em đang..."

Đột nhiên, bên kia điện thoại di động truyền đến một tiếng nổ "Ầm ầm", Yên Lam la lên một tiếng, rồi lại không nghe thấy tiếng nói của nàng nữa, chỉ còn lại tiếng máy bận tút tút.

Sau mấy tiếng đó, Cận Thế Phong đã ý thức được có điều bất thường, hắn lại gọi vào số điện thoại của Yên Lam lần nữa, thế nhưng, đầu kia của điện thoại di động vẫn truyền đến tiếng nói lạnh như băng kia, "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vòng phủ sóng! Vui lòng gọi lại sau."

Hết lần này đến lần khác, Cận Thế Phong liên tục gọi vào số điện thoại của Yên Lam, nhưng từ đầu đến cuối đều không nghe thấy tiếng nói hắn muốn nghe nhất lúc này, tiếng nói của Yên Lam, dường như đã càng ngày càng xa cách hắn. Nỗi bất an trong lòng cũng càng lúc càng lớn. Điều này làm cho hắn nhớ tới lần bắt cóc kia.

Trong thang máy, Yên Lam đang trò chuyện cùng Cận Thế Phong, "Em nói cho anh biết nha! Em đang..."

Nói được một nửa, đột nhiên một tiếng nổ "Ầm ầm" làm gián đoạn, ngay sau đó thang máy dữ dội rung lên một cái, ngừng lại, bởi vì thang máy lắc lư, Yên Lam không đứng vững, "A" một tiếng, liền ngã nhoài trên mặt đất, điện thoại di động cũng hung hăng đánh rơi trên mặt đất. Đồng thời lúc này, đèn trong thang máy cũng cùng lúc tắt ngóm.

"Cô ơi, làm sao vậy? Tối quá, cháu sợ, cô ơi, cô ở đâu vậy?" Cô bé vào thang máy cùng yên Lam kêu lên.

"Không có vấn đề gì đâu, cô bé, đừng sợ. Cô ở đây." Nói rồi, Yên Lam vươn tay ôm lấy cô bé, dỗ dành nói, "Thang máy chẳng qua là có một chút trục trặc nhỏ, một chút người ta sẽ có thể lập tức sửa xong, cháu không cần phải sợ nha!"

Đúng lúc này, đèn khẩn cấp của thang máy bật sáng, Yên Lam vội vã nhặt điện thoại di động rơi trên mặt đất lên, muốn gọi một cuộc điện thoại cho Thế Phong, nhưng mà bất kể nàng tìm cách đi nữa, điện thoại di động cũng đều không hề bật lên. "Chuyện gì xảy ra vậy nè!" Yên Lam vừa lẩm bẩm, vừa không ngừng ấn phím trên di động. Nhưng mà mặc kệ nàng thử như thế nào, điện thoại di động vẫn không có bất kỳ phản ứng gì như cũ, trong lòng của nàng bắt đầu có chút nôn nóng, nhưng càng bực dọc lại càng không có cách gì với điện thoại di động.

Mà thang máy cũng lẳng lặng dừng lại nơi đó, không hề dịch chuyển một chút nào.

Trên mặt cô bé kia bắt đầu xuất hiện nét mặt sợ hãi, cô bé bắt đầu ý thức được, có lẽ sự việc cũng không theo chiều hướng đơn giản như lời Yên Lam nói vậy.

Bên trong chiếc thang máy trơ trọi, không một sự trợ giúp này, hai người họ tựa như bị nhốt trong núi sâu, hai mắt mờ mịt, lại cũng không nhìn thấy bất kỳ một tia hy vọng nào.

"Bác Trương, bác Trương." Cận Thế Phong gấp gáp gọi, chạy ào vào cửa chính, giọng nói lo lắng hỏi, "Lam Lam đâu? Lam Lam ở đâu?"

Bác Trương mang theo vẻ mặt tươi cười, đi ra từ nhà bếp, "Thiếu gia, cậu đã trở về. Tiểu Lam tiểu thư nói, hôm nay là lễ tình nhân, cô ấy muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ a! Ha ha

"

"Lam Lam đã đi đâu?" Tốc độ nói cực nhanh của Cận Thế Phong, chứng tỏ lúc này trong lòng hắn lo lắng biết bao.

"Việc này không thể nói cho cậu a! Tiểu Lam tiểu thư nói đó là một bí mật, cô ấy muốn chính miệng nói với cậu!" Bác Trương nói.

Cận Thế Phong cũng không nhịn được nữa, xông lên phía trước, nắm lấy bả vai bác Trương, hoảng loạn quát lên, "Bác Trương, bác mau mau nói cho cháu biết, rốt cuộc Lam Lam đã đi đâu?"

Bác Trương bị hành động điên cuồng của Cận Thế Phong dọa, bà dè dặt nhìn hắn, "Thiếu gia, cậu làm sao vậy?"

"Lam Lam, vừa nãy mới nói chuyện điện thoại với cháu, nhưng mà nói được một nửa lại đột nhiên ngắt máy, điện thoại di động của cô ấy thì cũng không gọi được nữa, cháu lo lắng sẽ xảy ra chuyện tình gì..." Cận Thế Phong nói. "Bác nhanh nói cho cháu biết, rốt cuộc Lam Lam đã đi đâu?"

"Cậu nói cái gì? Thiếu gia," Bác Trương hoảng sợ nhìn Cận Thế Phong, "Cậu là nói Tiểu Lam tiểu thư có thể sẽ có nguy hiểm? Cô ấy nói cho tôi biết cô ấy đã đặt bữa ở 'Duyệt Khải', hơn nữa, cô ấy cũng đã ra khỏi nhà rất sớm, bây giờ hẳn là đến rồi." Bác Trương nhanh chóng mang mọi thông tin biết được nói hết toàn bộ với Cận Thế Phong.

Cận Thế Phong mạnh mẽ buông bàn tay đang siết chặt, liền xoay người chạy ra cửa, bác Trương cũng chạy theo ra ngoài, "Thiếu gia, tôi và cậu cùng đi." Lên xe, Cận Thế Phong dùng tốc độ nhanh nhất phóng về hướng khách sạn 'Duyệt Khải'.


Chương 109 : Kinh Hoàng Trong Thang Máy




Dọc theo đường đi, Cận Thế Phong phóng xe đi rất nhanh, liên tục vượt mấy cái đèn đỏ, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không chú ý tới những điều đó... Nhất định là Lam Lam đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không, nàng nhất định sẽ gọi điện lại cho hắn. Coi như là điện thoại công cộng, nàng cũng sẽ gọi tới. Bởi vì nàng biết, mình sẽ lo lắng. Thế nhưng, bây giờ lại...Cận Thế Phong không dám nghĩ tiếp nữa.

Hắn có một loại cảm giác, nếu như hắn không đuổi theo, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Lam Lam. Hắn cảm giác được hơi thở của nàng, dáng vẻ tươi cười của nàng cũng càng xa rời mình, trong lòng rối rắm khiến cho hắn không dám nghĩ tiếp nữa.

Ô tô phóng như bay ở trên đường, tựa như mọi thứ xung quanh đã không còn tồn tại nữa, hắn một lòng chỉ muốn chạy tới chỗ Yên Lam, bởi vì Lam Lam cần hắn.

Chiếc xe cứu hỏa đỗ trước cửa khách sạn 'Duyệt Khải' như kim châm xuyên qua kính mắt Cận Thế Phong, hình ảnh những đội viên cứu hỏa đồng phục đỏ trực tiếp đập vào đôi mắt kinh hoảng của hắn cùng bác Trương.

"Thiếu gia, đây là..." Bác Trương lo lắng hỏi.

"Bác Trương, trước tiên đừng hoảng sợ, chúng ta vào xem sao, có lẽ Lam Lam không có chuyện gì đâu." Cận Thế Phong an ủi bác Trương, nhưng mà liền ngay cả chính hắn cũng không tin vào những lời mình nói.

Đi vào đại sảnh khách sạn, Cận Thế Phong trông thấy có một người đang chỉ huy, liền bước đến phía trước, hỏi, "Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, ở đây xảy ra chuyện gì?"

Người kia nhìn Cận Thế Phong một chút, nói, "Có một cái thang máy kẹt ở giữa tầng 19 và tầng 20, hiện giờ vẫn chưa xác định được có người trên thang máy hay không."

"Không phải trong khách sạn có video giám sát sao? Hẳn là có thể xem được tình hình trong thang máy chứ?" Cận Thế Phong tiếp tục hỏi.

"Bởi vì thang máy đột nhiên mắc kẹt, tất cả thiết bị truyền tin gián đoạn toàn bộ, bây giờ điện thoại cầu cứu trong thang máy cũng không gọi được, lại càng không cần nói đến video giám sát, nhưng nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đang sửa chữa, hẳn là rất nhanh thì sẽ biết được tình huống bên trong." Đang nói, một nhân viên cứu hỏa dẫn hai người phụ nữ đi tới, "Đội trưởng, hai vị tiểu thư này biết đôi điều về tình hình."

"A, vậy tiểu thư, mời các cô nói một chút về những điều các cô biết về tình hình." Đội trưởng kia sau khi đã kết thúc cuộc trò chuyện cùng Cận Thế Phong, xoay người, hỏi hai người phụ nữ kia.

"Tôi nhìn thấy một người phụ nữ, dẫn một đứa bé đi vào thang máy, đáng nhẽ tôi cũng muốn đi vào, nhưng lại không kịp." Một người con gái trong đó nói.

Một người phụ nữ cùng một đứa bé, Cận Thế Phong thở phào, vậy hẳn không phải là Lam Lam.

Đang nói, bên kia lại có một nhân viên cứu hỏa đến báo cáo, nói, "Video giám sát bên ngoài thang máy đã sửa được rồi, có thể nhìn thấy người vào thang máy, nhưng mà đến bây giờ bên trong thang máy vẫn chưa sửa được."

Cận Thế Phong cùng đội trưởng kia cùng nhau đi tới phòng an ninh, nhìn video giám sát phát trên máy tính, bác Trương kinh hoảng nói, "Thiếu gia, là tiểu thư Tiểu Lam, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?"

Cận Thế Phong miễn cưỡng nói, "Bác Trương, không nên gấp gáp, nói không chừng Lam Lam đã ra khỏi thang máy rồi." Là an ủi bác Trương, cũng là an ủi chính hắn.

Nhưng mà chút hy vọng nhỏ nhoi có vẻ không có sức an ủi bản thân này của Cận Thế Phong rất nhanh đã bị phá vỡ.

"Chưa, bọn họ chưa đi ra." Một người phụ nữ khác nói. "Tôi chờ thang máy đi lên ở tầng 20, trước khi nó bị kẹt lại, đều chưa từng dừng lại."

Một cơn choáng váng mạnh mẽ ập vào Cận Thế Phong, hiện tại, hắn đã không còn đủ sức lực an ủi bác Trương bên cạnh nữa, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Chậm rãi, Cận Thế Phong xoay người, nhìn đội trưởng phòng cháy chữa cháy ở bên cạnh, nói, "Xin anh nhất định phải nghĩ biện pháp đưa họ ra ngoài, người đang bị mắc kẹt ở bên trong là người yêu của tôi."

Đội trưởng phòng cháy chữa chữa cháy kinh ngạc nhìn Cận Thế Phong, ánh nhìn cầu xin trong mắt của Cận Thế Phong khiến tim anh ta không khỏi run lên, anh ta chậm rãi gật đầu, "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"

Dựa vào cửa thang máy tầng 20, ánh mắt Cận Thế Phong rất mơ màng, Lam Lam đang ở bên trong, cách mình gần như thế, nhưng phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quật cường đó của nàng, hắn từng nói thích nàng cách đây không lâu, từng nói sẽ không để nàng chịu chút thương tổn nào, vậy mà ...

Cận Thế Phong dựa vào cửa thang máy, trong người không có một chút hơi sức nào.

Lam Lam, không phải em nói em thích anh, mãi mãi không rời xa anh sao? Hiện tại anh đang ở đây mà! Em ra đi, em ra đây đi có được hay không? Cận Thế Phong kích động đập vào cánh cửa thang máy đóng chặt một cái, phát ra một tiếng vang thình thịch bị bóp nghẹt, tựa như quất vào trong lòng hắn, bàn tay vô lực lại rơi xuống, anh rất vô dụng, hiện tại em ở ngay bên cạnh anh, nhưng anh lại không thể nào cứu em ra...

Bên trong thang máy, có hai thân ảnh cô đơn, một lớn một nhỏ, cùng dựa sát vào nhau.

"Cô ơi, chúng ta vẫn có thể ra ngoài chứ? Cháu sợ..." Cô bé kia dựa sát vào bên cạnh Yên Lam thầm thì nói.

"Sẽ chứ, sau khi người ta phát hiện chúng ta bị nhốt ở trong thang máy, nhất định sẽ tìm người đến cứu, vì vậy, chúng ta chỉ cần chờ ở đây đợi cứu viện là được rồi." Yên Lam nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, dỗ dành ở bên tai nó, nói. "Nói cho cô, cháu tên là gì, có được hay không?" Để thu hút lực chú ý của cô bé, Yên Lam ôn nhu hỏi.

"Cháu, cháu là Bảo Bảo, papa nói cháu là bảo bối của nhà chúng cháu." Cô bé kiêu ngạo đáp, lập tức đánh một cái ngáp.

Yên Lam thương yêu luyến tiếc nhìn cô bé một cái, "Bảo Bảo, cháu mệt thì dựa vào người cô ngủ một lát đi, chờ đến khi có người tới cứu chúng ta, cô sẽ đánh thức cháu."

"Không, cháu muốn thức cùng cô, nếu không, cô sẽ rất cô đơn." Bảo Bảo bướng bỉnh nói.

Yên Lam cười cười, "Bảo Bảo thật hiểu chuyện."

Đúng lúc này, một tiếng vang "Thình thịch" bị bóp nghẹt truyền đến, Yên Lam nhíu mày, không biết đã có người phát hiện ra mình bị nhốt bên trong thang máy hay chưa?

Dươi ánh sáng ảm đạm trong thang máy, hai bóng dáng một lớn một nhỏ, cùng dựa sát vào nhau, cuộn mình ở một góc trong thang máy, họ không nói thêm gì nữa, có lẽ đều là đang chờ đợi cứu viện đến.
Chương 110 : Nghĩ cách cứu viện




"Cận tiên sinh," đội trưởng phòng cháy chữa cháy đi về phía Cận Thế Phong, hắn đứng lên, vẻ mặt chờ mong nhìn đội trưởng phòng cháy chữa cháy.

"Chúng tôi đã kiểm tra kỹ càng," Cận Thế Phong chăm chú lắng nghe anh ta giải thích, "Thang máy bị kẹt ở giữa tầng 19 và tầng 20, hơn nữa dây cáp đã đứt mất một nửa, hiện tại thì chỉ còn lại chưa đến phân nửa dây cáp còn đang giữ lại buồng thang máy này, nếu như chưa đến phân nửa này cũng đứt gãy, thang máy liền..." Đội trưởng phòng cháy chữa cháy không nói tiếp nữa.

Cận Thế Phong có thể tưởng tượng ra những điều đội trưởng phòng cháy chữa cháy không nói tiếp nữa là gì, nếu như dây cáp đứt, như vậy thang máy sẽ rơi thẳng từ tầng 20 xuống đến tầng 1, hắn tuyệt đối không dám tưởng tượng tới chuyện như thế. Không! Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối không!

"Vậy nên làm cái gì bây giờ? Làm thế nào mới có thể cứu họ ra, anh nói cho tôi biết?!" Cận Thế Phong lo lắng hỏi.

"Chúng tôi chuẩn bị đập mở cửa thang máy từ một tầng phía trên, sau đó thả dây thừng, đập mở nóc thang máy, rồi sẽ cứu những người từ bên trong ra." Đội trưởng phòng cháy chữa cháy giải thích kế hoạch cứu người của bọn họ.

"Để tôi đi." Cận Thế Phong nhìn anh ta với ánh mắt kiên định, nói.

"Không được, hành động cứu viện này có nguy hiểm, nếu như không cẩn thận, lại sẽ liên lụy anh cũng gặp nguy hiểm." Đội trưởng phòng cháy chữa cháy nghiêm túc từ chối, "Nhất định cần phải có những nhân viên chuyên nghiệp mới được, hơn nữa phải cẩn thận từng li từng tí, động tác không thể quá mạnh, bằng không thì ngay cả người nghĩ cách cứu viện cũng có thể gặp nguy hiểm." Anh ta giải thích, "Cận tiên sinh, anh phải tin tưởng chúng tôi."

"Không, để tôi đi." Cận Thế Phong vẫn kiên quyết nói, "Những điều anh nói tôi đều hiểu rõ, tôi sẽ cẩn thận, anh để tôi đi đi. Người yêu của tôi ở bên trong, tôi nhất định phải tự tay cứu cô ấy ra."

Nhìn ánh mắt kiên định của Cận Thế Phong, đội trưởng phòng cháy chữa cháy biết mình không ngăn cản hắn được, liền thở dài nói, "Được rồi, vậy để anh đi, nhưng mà, anh nhất định phải nghe theo sự chỉ huy của chúng tôi, không được phép tự ý hành động, biết không?"

Dây thừng được thả xuống dưới từng chút từng chút một, bác Trương vừa đứng ở trên vừa nóng lòng như lửa đốt, ông trời, người nhất định phải phù hộ tiểu thư Tiểu Lam bình an vô sự nha! Bằng không thiếu gia sẽ rất thương tâm.

Nhanh một chút nữa đi! Hiện tại Cận Thế Phong hận không thể lập tức liền rơi xuống bên cạnh Yên Lam, nếu như không cứu được Lam Lam, vậy hãy để bản thân mình ra đi cùng nàng đi! Cận Thế Phong thầm hạ quyết tâm trong lòng, hắn đã không thể xa rời Yên Lam thêm lần nào nữa, những ngày đó, thì sống cũng không bằng chết!

Cận Thế Phong theo chỉ thị mở nóc phía trên thang máy ra, lúc trông thấy Yên Lam vẫn còn nguyên vẹn ngồi trong thang máy, trái tim điên cuồng nhảy loạn của hắn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Đột nhiên nghe thấy tiếng vang, Yên Lam cùng Bảo Bảo cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trên, "Lam Lam, là anh."

Nghe thấy tiếng gọi lớn của Cận Thế Phong, Yên Lam không dám tin mở to hai mắt, là hắn, thật sự là hắn, ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của nàng, đã để hắn tới cứu nàng, nếu như không phải đang ở trong thang máy, bây giờ Yên Lam nhất định sẽ nhào như bay vào trong lòng Cận Thế Phong, suốt đời không bao giờ bước ra nữa!

"Thế Phong, anh đã đến rồi, em biết, anh sẽ đến, anh nhất định sẽ đến..." Yên Lam vẫn chưa nói dứt lời, đã không nói không nên lời nữa, nước mắt theo hai gò má chảy xuống.

"Lam Lam, đừng khóc, chúng ta không có nhiều thời gian, đến đây, đưa tay em cho anh, anh kéo em lên." Cận Thế Phong nói.

"Không, Thế Phong, anh cứu Bảo Bảo trước đi! Lát nữa hãy tới em, anh cứu con bé lên trước đi." Yên Lam cự tuyệt nói.

"Ai? Bảo Bảo? Con bé là ai?" Cận Thế Phong bây giờ mới nhìn thấy trong lòng Yên Lam có một cô bé, đang chớp đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn mình.

"Con bé? Là em tình cờ gặp được lúc nãy, con bé muốn đi tìm mẹ, cho nên em liền đưa con bé lên đây, đừng nói gì nữa, Thế Phong, anh mau mau cứu Bảo Bảo lên trước đi."

"Được, vậy em bế Bảo Bảo đưa cho anh trước," Bởi vì sợ Cận Thế Phong nguy hiểm, vì vậy dây thừng cũng không có nối dài như vậy, Yên Lam nhất thiết phải bế Bảo Bảo lên, Cận Thế Phong mới đón tới được.

Yên Lam đáp lời Cận Thế Phong, bế Bảo Bảo lên, Cận Thế Phong đón lấy con bé, nói, "Lam Lam, chờ anh, anh nhất định sẽ xuống cứu em lần nữa."

"Cô, Bảo Bảo cũng sẽ ở phía trên chờ cô." Theo âm thanh non nớt xa dần của Bảo Bảo, trong thang máy lại khôi phục không gian tĩnh lặng.

Yên Lam nhìn nơi Cận Thế Phong từ từ mất hút, sự cảm động trong lòng không thể chỉ dùng vài ba lời để diễn đạt. Trong thang máy lại chỉ còn lại có mình nàng đơn độc một mình, sự vắng vẻ có chút lạnh lẽo.

Yên Lam hai tay siết chặt lấy vai, cố gắng giữ ấm, hồi tưởng lại những ngày trước, lần đầu tiên cùng Thế Phong gặp gỡ, đã bị khuôn mặt anh tuấn của hắn thu hút, rồi mình trở thành thư ký riêng của hắn, đến sau này lại làm tình nhân trên hợp đồng của hắn, bước đi trên con đường đó là biết bao hiểm trở, từng có hạnh phúc, cũng từng có khổ đau.

Toàn bộ ký ức tựa như thủy triều dũng mãnh tràn vào tâm trí Yên Lam, những giọt nước mắt, niềm vui sướng, hân hoan, hờn giận, đau thương, vui vẻ, tất cả đều sống động tươi mới hiện ra ở trước mắt như vậy, đã từng tưởng rằng sẽ lãng quên, thế nhưng trên thực tế, làm thế nào cũng không thể quên đi những điều đó! Nhớ tới sự ôn nhu của Thế Phong với nàng, trong tim Yên Lam liền trở nên ấm áp dễ chịu.

Lúc này, Cận Thế Phong vừa mới bế Bảo Bảo đưa trở lại trên lầu, khi đang chuẩn bị xuống cứu Yên Lam lần nữa, đột nhiên rầm một tiếng, dây cáp lại đứt mất một đoạn, toàn bộ thang máy đã trượt xuống hai tầng, bị kẹt lại ở tầng 17.

"Không," Cận Thế Phong gào lên, nhìn thang máy trượt xuống dưới, trái tim hắn dường như cũng rơi xuống theo, không thể nào, Lam Lam từng nói, sẽ luôn luôn ở bên cạnh hắn, nàng không thể nào rời bỏ hắn trước, điều đó tuyệt đối không có khả năng!

Cận Thế Phong rướn đầu, hướng về phía trong buồng thang máy gọi lớn, "Lam Lam, em có thể nghe thấy anh gọi em không? Nghe thấy thì trả lời."

Phía dưới không có tiếng vọng lại, Cận Thế Phong vẫn đang chưa từ bỏ ý định gọi lớn, cuối cùng, bên dưới truyền đến tiếng trả lời của Yên Lam, nàng không sao cả, Cận Thế Phong không khỏi vui mừng nói thầm.



Chương 111 : Nghĩ cách cứu viện




Bên dưới không có hồi âm, Cận Thế Phong vẫn không từ bỏ ý định, rốt cuộc cũng truyền đến tiếng Yên Lam yếu ớt đáp lại, nàng không sao, Cận Thiếu Phong không khỏi thầm cảm thấy may mắn.

Vì thang máy rơi xuống, đầu Yên Lam đập mạnh vào vách, nhất thời có chút choáng váng. Đúng lúc này, cô nghe được giọng nói của Cận Thế Phong từ phía trên gọi xuống: "Lam Lam, em ở đâu? Có nghe thấy anh nói không? Có bị làm sao không? Mau trả lời anh! Lam Lam!!"

Cô vội vàng đáp lại: "Em nghe được, Thế Phong, anh đừng lo lắng, em không sao."

Nghe được câu trả lời của Yên Lam, Cận Thế Phong quay đầu nhìn đội trưởng đội phòng cháy nói, " Anh thả tôi xuống", ngữ khí không phải thỉnh cầu mà là mệnh lệnh.

Đội trưởng khó xử nhìn hắn nói " Không được, quá nguy hiểm, thang máy đã không thể chịu nổi, không biết lúc nào sẽ rớt xuống, tôi xem anh hay là..."

Lời chưa nói xong đã bị Cận Thế Phong cắt đứt: "Tôi nói thả tôi xuống dưới, tôi có thể đem cô ấy trở về, tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ cứu cô ấy lên! Cô ấy còn đang ở dưới chờ tôi, xin anh!". Ngữ khí mệnh lệnh hóa thành khẩn cầu, pha thêm một chút đau thương. Nhìn một người như vậy hiện tại lại vì một người con gái mà cầu xin người khác, hẳn là hắn thật sự rất yêu cô gái này.

"Anh, haiz, được rồi!" đội trưởng lắc đầu nói: "Vậy anh nhớ phải cẩn thận một chút".

Khi Cận Thế Phong thấy được Yên Lam lần nữa, nước mắt không kiềm chế được mà trài ra, cảm giác bị mất mát bỗng tìm lại được khiến hắn cảm thấy vui sướng, mạnh mẽ bao phủ lấy hắn.

"Lam Lam ngốc, em đang suy nghĩ gì chứ, còn không mau đứng lên!" giọng nói của Cận Thế Phong vang lên trên đỉnh đầu, Yên Lam ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen hơn của anh.

Nàng nở nụ cười, chậm rãi vươn tay hướng về Cận Thế Phong...

Vậy là tốt rồi, giống như một ác mộng, chính nàng bị nhốt trong một không gian lạnh như băng, không ai có thể cứu nàng ra, nàng muốn chạy nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra được. Cuối cùng cảm nhận được đúng là Thế Phong ôm lấy mình, trong lòng hắn, Yên Lam như tìm được một vị trí an toàn, liền ngất đi.

Lam Lam, m biết không? Anh chưa bao giờ sợ hãi như thế, nghĩ đến thiếu chút nữa mất em, trái tim tức thì đau đến tột đỉnh. Anh không biết anh cũng có khoảnh khắc bất lực đến như vậy. Khi biết em bị nhốt trong thang máy, đầu óc anh thoáng chốc trống rỗng, cũng không biết mình phải làm gì. Trong một giây anh cảm giác em sẽ rời bỏ anh, anh sợ, sợ phải mất em, sợ làm thế nào cũng không thể giữ được em...

Cận Thế Phong ngồi bên giường, nắm tay Yên Lam, nhẹ giọng nói.

Tình cảnh khi đó, vừa nghĩ đến đã khiến Cận Thế Phong run sợ, khi anh vừa đem Lam Lam từ trong thang máy ra, không đến một phút, thang máy mất đi chống đỡ rơi xuống phát ra tiếng nổ lớn.

Khi bọn họ thoát ra khỏi thang máy, mọi người cảm thấy họ thật may mắn mà vui mừng! Chỉ có Cận Thế Phong sắc mặt trắng bệch, chỉ cần muộn một chút, Lam Lam sẽ...

Cúi xuống nhìn Yên Lam đang trong lòng mình, sắc mặt cũng trắng bệch, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy,. "Không có chuyện gì, Lam Lam, anh đã đưa em ra, không có việc gì, không phải sợ." Cận Thế Phong ở bên tai Yên Lam nhẹ nhàng nói.

Yên Lam ngẩng đầu nhìn Cận Thế Phong một chút, thân thể mềm nhũn, liền hôn mê. Cận Thế Phong ôm Yên Lam, đi đến trước mặt đội trưởng đội cứu hỏa, phi thường thành khẩn nói: "Cảm ơn anh".

"Không cần, vốn là nhiệm vụ của chúng tôi !"

Cận Thế Phong nhìn đội trưởng gật đầu rồi ôm Yên Lam rời khỏi khách sạn.

"Thiếu gia, tiểu thư Tiểu Lam thế nào rồi? Cô ấy đã tình chưa?" Bác Trương đi vào hỏi, cắt đứt dòng hồi tưởng của Cận Thế Phong, anh quay đầu lại, nhìn bác Trương lắc đầu, "Cô ấy chưa tỉnh, bác sĩ nói Lam Lam bị kinh hãi rất lớn cho nên mới mê man bất tỉnh, không có việc gì nghiêm trọng đâu."

"Vậy thì tôi an tâm rồi." Bác Trương lo lắng nói: "Thiếu gia, cậu có muốn ăn chút gì không! Cả ngày nay cậu chưa ăn gì rồi."

"Không cần, tôi không đói." Cận Thế Phong nói: "Bác Trương, bác cũng đi nghỉ đi, bác cũng mệt mỏi cả đêm rồi."

"Thiếu gia, cậu, haiz!" bác Trương thở dài bước ra khỏi phòng

Cận Thế Phong vẫn cứ như vậy ngồi bên giường canh giữ Yên Lam, nắm tay nàng, siết thật chặt, dường như nếu hắn buông lỏng tay, Yên Lam sẽ biến mất!

Lam lam, anh yêu em, anh thực sự rất yêu em, yêu đến mức chính anh cũng không thể tin được. Vốn dĩ anh cho rằng, anh sẽ không bao giờ yêu ai lần nữa, thế nhưng ai biết được, hiện tại trái lại yêu càng thêm sâu sắc. khi anh biết được em còn trong thang máy thì trái tim anh thiếu chút nữa ngừng đập, anh còn chưa nói cho em biết rằng anh rất yêu em, em làm sao có thể rời bỏ anh? Anh không thể mất em, anh biết rằng, nếu như em rời bỏ anh, từ nay về sau cuộc sống của anh sẽ không còn ánh mặt trời nữa!"

Hắn tiếp tục nói, đúng lúc chú ý đến mí mát Yên Lam khẽ giật giật, thế nhưng cô vẫn không mở mắt. Cận Thế Phong nhẹ nở nụ cười, vậy ra Lam Lam đã tinh, là bởi vì muốn nghe hắn nói, cho nên mới tiếp tục giả vờ ngủ phải không?

Hắn hiện tại đã hiểu rõ, không thể chỉ vì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Triệu Ngọc Vân là Triệu Ngọc Vân, Lam Lam là Lam Lam, hắn tin tưởng Lam Lam đúng là yêu hắn, cô sẽ không phản bội hắn. Y Lâm nói đúng, hắn không nên quá chấp nhất, sẽ chỉ làm cho hắn thống khổ, hắn hẳn là cần phải cố gắng tạo ra tương lai cho chính bản thân mình, khiến mình có một hạnh phúc mĩ mãn.

Một người khi mất đi mới biết được quý trọng, trong một giây, hắn thực sự cho rằng lam lam sẽ rời bỏ mình mà đi, đau đến tưởng như chết đi. Hắn còn chưa nói cho Lam Lam biết hắn có yêu nàng bao nhiêu, nàng làm sao có thể rời bỏ hắn! Cho nên, hắn hiện tại nhất định phải cho Lam Lam biết, mình yêu nàng nhiều như thế nào.


Chương 112 : Bày tỏ thâm tình




Hắn tiếp tục nói, đúng lúc này, chú ý đến mí mắt đang giật giật của Yên Lam, thế nhưng nàng vẫn không hề mở mắt. Cận Thế Phong nhàn nhạt nở nụ cười, thì ra Lam Lam đã tỉnh, là bởi vì muốn tiếp tục nghe hắn nói những lời đó, vì vậy mới tiếp tục giả vờ mê man sao?

Cận Thế Phong cười cười, tiếp tục nắm tay Yên Lam, nói, "Khi anh biết em đang ở trong thang máy, anh rất lo lắng, cũng rất hối hận, hối hận chưa từng nói với em sớm một chút, cũng hối hận sẽ không có cơ hội nói ra câu nói kia với em nữa."

"Thực ra, anh không hề giống với vẻ ngoài hào nhoáng, anh cũng có một phương diện không muốn người khác biết, anh không hề kiên cường như mọi người tưởng, anh cũng chỉ là một con người bình thường, anh cũng lo sợ, anh sợ sẽ mất đi em. Lúc anh hiểu rõ em quan trọng biết bao trong lòng anh, anh lại lo sợ nếu như em biết anh cũng xem trọng em, có phải em sẽ không đối xử tốt với anh như vậy nữa, anh sợ em rời bỏ anh, lo sợ trong mắt em không chỉ có mình anh, lo sợ em sẽ phản bội anh như cô ấy, anh thậm chí còn lo sợ em sẽ thích người đàn ông khác. Chính vì nỗi sợ hãi và hoảng hốt tồn tại trong tiềm thức đã chi phối anh, không cho phép anh nói với em, kỳ thực, anh thích em."

"Sau khi bị phản bội tổn thương một lần, anh đã không bao giờ tin vào tình yêu nữa. Anh cho rằng không đánh đổi, không yêu, sẽ không lại tổn thương lần nữa. Vì vậy anh luôn sợ phải trả giá, chỉ tham lam muốn đoạt lấy tình yêu em dành cho anh, cũng không dám đáp trả... Kỳ thực, Lam Lam, anh rất quan tâm đến em. Anh luôn muốn ở cùng em, giờ đây nói ra những lời này vẫn chưa muộn chứ, Lam Lam?"

Yên lam nhắm chặt mắt lại, lắng nghe những lời Cận Thế Phong nói, trong lòng cảm động đến chết đi được, vẫn cứ không thể lộ ra chút biểu cảm nào trên mặt.

Đây là những lời nói thật lòng của hắn sao? Là thật vậy chăng? Yên lam không dám mở mắt chứng thực, nàng sợ một khi mở mắt lại phát hiện đây là một giấc mộng, vì vậy nàng thà nhắm chặt mắt lại, làm một con rùa rụt cổ, một cử động cũng không dám.

Trong lúc Yên Lam còn đang miên man suy nghĩ, cảm giác được một vật gì đó ấm áp mềm mại gì đó áp lên gò má mình, nàng đột nhiên mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Cận Thế Phong hiển hiện trước mắt mình, chóp mũi kề nhau, có thể nghe rõ cả tiếng hô hấp.

"Bé ngốc, kỳ thực em đã sớm tỉnh lại, phải không?" Cận Thế Phong nở nụ cười gian xảo, nhìn vào đôi mắt trong veo của Yên Lam, không buông tha bất kỳ một biểu cảm nào trong đó.

"Anh cũng biết rồi à!" Yên Lam chau cái miệng nhỏ nhắn lên, gương mặt tươi cười đỏ bừng xấu hổ.

Cận Thế Phong cười không nói gì, nhưng trong lòng chất chứa một niềm hạnh phúc lan tràn thật sự trước nay chưa từng có!

"Thế Phong, em rất thích anh, anh có biết hay không, vừa nãy, em nghe thấy những lời anh nói với em, trong lòng thực sự rất vui mừng, tưởng như hạnh phúc đến chết đi được." Yên Lam đột nhiên nhào tới trước mặt Cận Thế Phong, vòng tay ôm lấy hắn, hạnh phúc nói.

"Vậy Lam Lam, hiện tại nếu thân thể của em đã không sao nữa, anh có thể đòi quà Valentine của anh hay không đây!" Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam, chìa tay về phía Yên Lam vòi vĩnh.

"A?" Yên lam nhất thời có chút không hiểu rõ tình hình, ngờ nghệch nhìn Cận Thế Phong.

"Em còn giả ngốc à!" Cận Thế Phong tỏ vẻ hết chịu nổi, "Không phải em nói có niềm vui bất ngờ dành cho anh sao? Lại còn nói muốn tặng quà cho anh."

"A!" Yên Lam sực nhớ ra, "Nhưng mà, lúc trong thang máy, đồ đạc rơi ra ngoài, em chưa kịp nhặt lại. Vậy nên..." Nàng không hề nói thêm gì nữa.

"Vậy ý em là, không có quà tặng nữa, đúng không?" Cận Thế Phong làm nũng nhìn Yên Lam, "Như vậy không được, anh muốn em tặng cho anh một món quà khác."

"Vậy anh muốn cái gì hử?" Yên lam quả nhiên mắc mưu, hỏi.

"Đương nhiên là... Một nụ hôn." Nói xong, Cận Thế Phong liền cúi người hôn lên môi Yên Lam, ôn nhu triền miên, thật lâu mới buông nàng ra.

Yên lam tựa trong lòng Cận Thế Phong, thở hồng hộc.

"Được rồi, lần này đến lượt anh tặng quà cho em." Cận Thế Phong hài lòng nói.

"Thật sao, em cũng có quà, là cái gì, là cái gì?! Em muốn xem, mau đưa cho em!" Yên Lam hào hứng nói.

Sau khi nhìn thấy thứ Cận Thế Phong đưa ra, Yên Lam ngây ngẩn cả người, đó là sợi dây chuyền nàng để lại ban công lần trước. "Em chưa từng nghĩ anh vẫn còn giữ nó." Yên Lam lặng lẽ nói.

"Đó là điều đương nhiên, đây chính là món quà anh tặng cho em, sau khi đeo vào cho em lần này, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không cho phép tháo xuống nữa." Cận Thế Phong bá đạo nói, sau đó giúp Yên Lam đeo dây chuyền lại vào cổ.

"Uhm, em nhất định sẽ không tháo xuống nữa." Yên Lam hứa.

"Được rồi. Bé cưng đâu?" Yên Lam dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hỏi.

"Bé cưng?" Cận Thế Phong nhíu mày.

"Chính là cô bé bị mắc kẹt cùng em trong thang máy đó!" Thấy vẻ mặt hoang mang của Cận Thế Phong, Yên Lam giải thích.

"Anh không biết."

"Gì chứ? Anh không biết!" Yên Lam nhất thời cao giọng, "Không phải anh cứu con bé lên trước rồi sao?"

"Đúng vậy! Nhưng sau khi em té xỉu, anh liền bế em về nhà, cô bé kia, hẳn là đã được mẹ của con bé đưa về nhà rồi thì phải!" Cận Thế Phong giải thích.

"Thì ra là như vậy à! Thật muốn gặp lại con bé lần nữa mà! Một cô bé rất dễ thương." Yên Lam cảm khái nói.

"Tiểu Lam tiểu thư, cô tỉnh lại rồi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng mừng rỡ của bác Trương.

"Vâng, bác Trương, cháu không sao nữa rồi, thật ngại mà! Hại bác phải lo lắng rồi." Yên Lam áy náy nói.

"Không sao cả, chỉ cần cháu bình an là tốt rồi." Bác Trương lại nói tiếp, "Bác đã làm xong bữa trưa rồi, xuống ăn một chút đi, Tiểu Lam tiểu thư, sáng nay, thiếu gia chính là vì chăm sóc cho cô nên cũng chưa ăn gì."

Nghe bác Trương nói xong, Yên Lam quay đầu lại, nhìn thấy Cận Thế Phong đang thâm tình nhìn mình chăm chú, nhìn vào đôi mắt thâm tình đó, nàng không khỏi ngây ngẩn.
Chương 113 : Ông cụ kỳ lạ


Cuộc sống theo đó khôi phục lại sự tĩnh lặng, thong thả trôi đi.

Hôm nay, sớm hoàn thành công việc, Yên Lam đột nhiên hào hứng đề nghị đến công viên dưới tầng trệt của công ty ngắm cảnh, tiện thể nghỉ ngơi một chút, thả lỏng tinh thần đã liên tục căng thẳng suốt một thời gian dài một chút. Dưới tầng trệt công ty, phía bên phải có trồng một hoa viên không lớn cũng không nhỏ nhưng rất tinh tế. Bên trong trồng các loại hoa cỏ theo mùa, dù thực sự trong ngày mùa đông giá rét, bạn cũng có thể nhìn ngắm những đóa hoa mai xinh đẹp đang nở rộ.

Đột nhiên, xa xa vang lên tiếng cãi vã, phá vỡ nguyện vọng muốn yên tĩnh một chút của Yên Lam. Nàng ngước mắt nhìn lên, phát hiện nơi phát ra tiếng ầm ĩ là cửa hông phía bên phải của công ty. Tập đoàn Khải Thành không chỉ có một cửa lớn, ở hai bên trái phải còn có hai cánh cửa hông, đều có bảo vệ canh gác 24/24.

Yên Lam đến gần xem thử, thì ra là một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi đang cùng bảo vệ lải nhải tranh luận điều gì đó. Từ cách ăn mặc có thể thấy được đời sống của ông cụ này cũng không tốt cho lắm, bên dưới thân ông mặc một chiếc quần đã bạc thếch, bên trên là một chiếc áo dài trắng, vốn là một ông cụ nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng bởi vì trên lưng vác một chiếc túi da rắn vừa to vừa nặng, ép phần lưng hơi oằn xuống, vì vậy làm giảm đi phong cách tổng thể, thoạt nhìn càng thêm giống một ông lão từ thôn quê lên thành thị.

"Cụ ơi, rốt cuộc cụ muốn vào trong làm gì chứ!" Bảo vệ cửa bất đắc dĩ nói, nhìn cách ăn mặc của ông cụ không giống với những khách hàng có việc lui tới với công ty, cũng không giống muốn đến tìm người. "Cháu đã nói qua với cụ, cụ muốn tìm ai? Nói cho cháu biết bộ phận, tên họ, chức vụ của người đó, cháu giúp cụ liên hệ."

"Không cần phiền đến cậu đâu, tôi chỉ là muốn vào xem, sau đó sẽ tìm người quen." Ông cụ nôn nóng, nói.

"Xin lỗi, tập đoàn chúng cháu không mở cửa cho công chúng, nếu như cụ muốn tham quan, xin vui lòng đến viện bảo tàng tham quan." Người bảo vệ tận chức tận trách nói.

"Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi không phải đã nói tôi muốn tìm người rồi sao! Nếu tôi biết cô ấy ở bộ phận nào tôi còn có thể không nói với với cậu sao! Tôi cũng không phải loại người ăn không ngồi rồi, chuyên môn đến đây tìm cậu gây sự!" Bị ngăn cản, ông cụ cuối cùng cũng gắt lên.

Yên Lam đứng bên cạnh nhìn ông lão này, đột nhiên cảm thấy rất thân thiết, liền bước đến. "Hai vị đại ca, làm phiền các anh, ông cụ này là người thân của tôi, tôi là Yên Lam, thư ký của tổng tài, để ông ta vào đi!"

Thấy Yên Lam, hai người bảo vệ lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười, ai mà không nhận ra thư ký Yên chứ! Đó chính là người tâm phúc bên cạnh tổng tài, không những dáng vẻ xinh đẹp, hơn nữa cách đối đãi với những người khác cũng đặc biệt ôn nhu.

Hai người bảo vệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải do thư ký Yên ra mặt, không biết còn phải cùng ông cụ này tranh cãi tới khi nào nữa!"Được rồi, nếu là người thân của thư ký Yên, vậy mời vào đi!" Lại tiện tay trỏ trỏ vào chiếc túi da rắn trên người ông cụ, "Cụ có muốn gửi túi ở đây trước hay không, đợi lát nữa đi ra sẽ lấy lại?"

"Không muốn," ông cụ lập tức phản đối ý tốt của bảo vệ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yên Lam, thì ra cô ta là Yên Lam, cô gái khiến cho cháu trai của ông mất hồn mất vía. Khoảng thời gian trước, ông phát hiện cháu nội của mình bất thường, sau đó, ông phát hiện cháu nội mình thường một mình len lén nhìn vào một tờ giấy, vì vậy, nhân lúc thằng bé đi vắng, ông liền tò mò lấy tờ giấy đó ra xem thử, thì ra tờ giấy đó là do một cô gái tên Yên Lam viết cho nó, sau đó ông kêu người lén lút tra xét lai lịch của cô gái đó và quá trình quen biết với cháu mình. Vì vậy, ông hiện tại đang chuẩn bị tự mình đến gặp cô gái đó.

Sau khi nghe ông cụ nói không muốn, hai người bảo vệ khách khí chào Yên Lam một lần nữa rồi trở lại phòng trực ban, hai người vừa đi vừa bàn luận, "Thì ra ông cụ đó thực sự là người quen của thư ký Yên nha! Chả trách, bọn họ trông thật quá giống nhau mà!"

Hai người bọn họ trông rất giống nhau sao? Nghe bảo vệ nói, Yên Lam và ông cụ cùng quay đầu lại, nhìn đối phương, đúng là có điểm giống nhau! Nhìn rồi lại nhìn, giữa hai người bỗng nhiên đều có chút cảm giác thân thiết không sao nói rõ được, có vẻ như gặp lại người thân đã lâu không gặp.

Yên Lam dẫn ông lão đến phòng tiếp khách của công ty, trao ly nước cho ông cụ rồi hỏi, "Cụ ơi, cụ ngồi đây nghỉ ngơi một chút đi. Cụ muốn vào 'Khải Phong' có việc gì sao? Cháu có thể giúp cụ, nếu cụ muốn tìm người, cháu cũng có thể giúp cụ tìm ra. Nếu cụ không muốn bị người khác phát hiện, cháu cũng có thể đưa cụ đi nhìn trộm." Yên Lam nói, chớp mắt vài cái, lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Ông cụ nghe Yên Lam nói xong, bật cười ha ha, cô bé này thật thú vị, chẳng trách đứa cháu lạnh lùng như băng kia cũng lại nảy sinh tình ý với con bé, ngay cả chính mình cũng bị cô bé thu hút. Cũng không biết cô bé này có gia đình hay chưa, bằng không mang về làm cháu dâu của mình quả thực là một lựa chọn không tồi nha!

Ông cụ đi tới đi lui ngắm nghía Yên Lam hồi lâu, đến khi nàng sắp không kiên nhẫn được nữa thì đột nhiên hiếu kỳ hỏi, "Cô bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa? Có muốn ông giới thiệu cho cháu một người hay không đây!"

Nghe ông cụ nói xong, Yên Lam vừa cười vừa nói, "Vậy không cần cụ bận tâm rồi, cháu là hoa đã có chủ." Nghĩ đến Cận Thế Phong, Yên Lam lại để lộ ra vẻ mặt hạnh phúc!

"Cái gì? Cháu đã có người yêu à?" Ông cụ thất vọng nhìn Yên Lam lúc này hãy còn chìm đắm trong hạnh phúc của riêng mình, lẩm bẩm nói, "Xem ra thằng cháu bạo tàn của mình không có phúc khí này, một cô bé tốt như vậy mà đã bị người khác xí trước rồi."

"Gì cơ ạ? Cụ nói gì cơ? Cháu không nghe rõ, cụ có thể nói lại lần nữa không ạ?" Yên lam không hề nghe thấy ông cụ nói gì.

"Không có gì," ông cụ rất quả quyết chuyển chủ đề, "Cô bé à! Nghe nói hiện tại tập đoàn 'Khải Phong' bọn cháu đang thu hút đầu tư, vì vậy ta muốn đầu tư cho bọn cháu."

Cái gì? Muốn đầu tư? Yên Lam nghe ông cụ nói đến đấy thì sửng hết cả người, chỉ là, ông cụ này có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để đầu tư cho 'Khải Phong' sao?



Chương 114 : Ông Nội


Cái gì? Muốn đầu tư? Yên Lam nghe ông cụ nói đến đấy thì sững hết cả người, chỉ là, ông cụ này có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để đầu tư cho 'Khải Phong' sao?

"Ông ơi, ông muốn đầu tư?" Yên Lam giật mình nói.

"Thế nào? Cháu cũng là loại người hợm hĩnh khinh thường người khác? Cho rằng ông không có nhiều tiền như vậy sao?" Ông cụ hờn giận nói.

"Không không không, không phải vậy," Yên Lam vội vàng giải thích, "Ông biết mà, cháu không hề có ý đó, ý cháu là, cháu, quên đi, vậy để cháu giới thiệu tổng tài chúng cháu làm quen với ông."

"Ông không muốn người khác, ông chỉ muốn cháu, ông muốn cháu làm người quản lý vốn đầu tư của ông, những chuyện liên quan đến vốn đầu tư, phải do cháu toàn quyền xử lý!" Ông lão rất quả quyết nói lời cự tuyệt, toát ra một loại cảm giác rất uy quyền, như thể ông là vua của thế giới, người khác phải phục tùng theo ông.

Thấy ông cụ khăng khăng như vậy, Yên Lam cũng không nói gì thêm, dù sao việc đầu tư cũng tốt cho công ty, chỉ là, ông cụ này muốn đầu tư bao nhiêu??? Nếu quá ít vậy chẳng phải là thư ký của tổng tài nàng đây muốn làm trò cười sao? Đường đường là thư ký của tổng tài, thu hút vốn đầu tư bên ngoài, nhưng con số lại ít đến thảm thương, như vậy e rằng sẽ trở thành một trò cười lớn trong giới kinh doanh tài chính.

Nhưng ngắm tới ngắm lui ông cụ một chút, nàng vẫn giữ nguyên nụ cười, đáp lời, "Được, chỉ có điều, thưa ông, cháu không dám cam đoan cháu có thể làm người quản lý vốn đầu tư của ông, nhưng cháu sẽ cố gắng! Vậy, bây giờ ông có muốn đến ngân hàng xác nhận vốn đầu tư hay không?" Yên Lam hỏi.

"Không cần đến ngân hàng, ông đã mang tiền đến." Ông cụ điềm nhiên như không mở chiếc túi da rắn ra, từng cọc từng cọc giấy bạc xanh xanh đỏ đỏ trong túi đều nhanh chóng đổ ập ra ngoài.

Yên Lam sững hết cả người, cả đời nàng cũng chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy. Nghe ông cụ nói, trong túi đại khái có khoảng một trăm triệu dollar. Trời ạ! Ông cụ này đem một trăm triệu dollar đựng trong túi da rắn rồi chạy đến đây, có tiền cũng không thể dùng cách chứ! Quá thái quá rồi!

"Cô bé, ông đúng thực là người đã nói là làm, đã để cháu làm người quản lý đầu tư của ông, vậy nhất định phải là cháu, tiền ông mang đến rồi, cháu cũng đã nhìn thấy, nếu khiến ông không hài lòng, ông sẽ trực tiếp vác tiền mang đi!"

"Việc này, việc này không phải cháu có thể quyết định được..." Yên Lam vẫn chưa nói dứt lời đã bị một hồi chuông điện thoại ngắt lời. Ông cụ nhận điện thoại, nói rằng, "Con không cần tới tìm ông, ông đã đến 'Khải Phong', ông đã tìm được người quản lý đầu tư cho ông rồi, không cần con lo." Sau khi nói qua loa mấy lời xong, ông liền gập điện thoại di động lại.

"Thế nào, cô bé, cháu suy nghĩ xong chưa hả! Rốt cuộc có muốn làm người quản lý đầu tư của ông không?" Ông cụ quay đầu lại hỏi Yên Lam.

"Thưa ông, cháu chỉ có thể nói là cố gắng hết sức..." Chưa đợi Yên Lam nói dứt lời, đã bị một hồi chuông điện thoại ngắt lời. "Thật ngại mà! Ông ơi, cháu nhận điện thoại trước đã."

"Alô, là em đây, có chuyện gì không?"

Tiếng nói của Kỷ Tồn Viễn vang lên, "Tiểu Lam, hiện giờ em đang ở đâu? Tổng tài nổi giận rồi, em mau mau tới đây một chút!"

"Hả? Vì sao? Xảy ra chuyện gì?"

"Cũng là chuyện thu hút vốn đầu tư đó mà! Tập đoàn Sở Thị là một khách hàng lớn chúng ta đang cố hết sức tranh thủ gần đây, vốn dĩ có hẹn hôm nay đến bàn bạc, nhưng bọn họ lại nói đích thân tổng tài đã tự mình đến công ty chúng ta, đồng thời đã tự mình tìm được quản lý đầu tư, nhưng những nhân viên cấp dưới lại không ai hay biết! Vì vậy, tổng tài rất tức giận, ra lệnh muốn chúng ta ngay lập tức tìm ra người đó, nếu như xảy ra chuyện gì, không phải là trò đùa đâu! " Kỷ Tồn Viễn thảo luận với ngữ khí nghiêm túc trong điện thoại, "Trước tiên đừng nói nữa, em hãy cứ mau mau quay lại đi!"

Cúp điện thoại, Yên Lam quay lại nhìn ông cụ không thể tin được, "Chuyện này, trò đùa ông bày ra cũng quá lớn đó!" Nàng không khỏi nghĩ đến chuyện hôm nay mình gặp được vận may gì, mà lại đụng phải một khách hàng lớn như vậy!!

"Không có gì đáng ngại đâu, cô bé, cháu chỉ cần yên tâm làm người quản lý đầu tư của ông là được rồi. Bảo những kẻ tị khổng trường tại đầu đính thượng đó cút hết đi cho ông, nhìn thấy bọn họ ông lại phiền lòng!" Ông cụ lẩm bẩm làu bàu xóc chiếc túi da rắn lên vai, đi đến trước mặt Yên Lam, có chút lấy lòng nói, 'Cô bé, chúng ta phải đi thôi? Đi gặp tổng tài của các cháu, thuận tiện bàn bạc chuyện ta đầu tư. Còn nữa, cháu xem chúng ta có duyên phận như vậy, cháu cứ xem ông như ông nội đi, uhm, cứ quyết định vậy nha! Ông là ông nội của cháu, cháu xem như là cháu gái nuôi của ông!" Không cho Yên Lam thời gian cự tuyệt, ông cụ liền tự ý đưa ra quyết định này.

"Ông nội?" Yên Lam có chút dở khóc dở cười, nhanh như vậy mình lại có một ông nội?

"Uhm, cháu gái ngoan." Ông cụ vui tươi hớn hở đáp. "Chúng ta nên đi nhanh thôi, bằng không, lát nữa tập đoàn của các cháu có lẽ sẽ rối tung lên thành một đống hỗn loạn." Ông căn bản không hề nghe thấy trong lời nói đó của Yên Lam hàm chứa ý cười khổ, kéo Yên Lam ra ngoài. Không có biện pháp, Yên Lam không thể làm gì khác hơn là để ông lão dắt về phía văn phòng tổng tài.

Vừa bước vào văn phòng tồng tài, Yên Lam liền cảm thấy có một ánh mắt sắc bén bắn đến trên người nàng, mang theo sự tra xét. Nàng quay đầu về phía sau, chỉ thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn, ánh mắt lãnh khốc, diện mạo hình như rất quen mặt.

Trong lúc nàng đang bối rối, người đàn ông đó đã hổn hển quát lên với ông cụ, "Ba, rốt cuộc ba làm sao hả! Sao ba có thể làm càn như vậy chứ?!"

"Ta cam tâm tình nguyện, mày quản ta à, tiểu tử thối!" Ông cụ phía sau Yên Lam lập tức cãi lại, "Mày đến đây làm gì, ta tìm thấy một cô cháu gái tốt, có nó ở cùng một chỗ với ta là được, mày không cần phải xen vào."

Trong nháy mắt, ánh mắt lộ ra tia hung tợn, nhưng ngay lập tức dừng lại, nhìn về người con gái phía sau ông lão, hắn nhất thời phát ra một ánh nhìn hoang mang, bọn họ sao lại quen biết nhau?


Chương 115 : Nhìn người không thể đánh giá qua tướng mạo




Lúc Yên Lam vừa mới vào cửa, thì Sở Thiên Vũ đã nhìn ra, nàng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến gần đây con trai mình trở nên khác thường. Trong nháy mắt, trong ánh mắt Sở Thiên Vũ lộ ra một tia sát ý, nhưng lập tức bị một ánh mắt sắc bén hơn ngăn lại, nhìn về phía ông cụ ở phía sau cô gái kia, hắn nhất thời có chút hoang mang, bọn họ sao lại quen biết nhau? Nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của ông cụ, hắn vẫn phải khuất phục.

"Ba, rốt cuộc ba muốn làm như thế nào?" Người đàn ông trung niên kia hổn hển nói. "Ba một mình cầm nhiều tiền như vậy, cũng không tìm vệ sĩ cứ như vậy ra ngoài, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ?"

"Có thể xảy ra chuyện gì, căn bản là sẽ không có chuyện! Con không thấy cha còn đặc biệt cải trang ra ngoài sao, nếu như thế này cũng có người ăn cướp, cha cũng không có biện pháp." Nói xong, ông cụ nhếch nhếch mép.

"Đến đây, đây là cô cháu gái ngoan của cha, Yên Lam, hai người làm quen một chút." Ông cụ vừa kéo Yên Lam đến bên cạnh Sở Thiên Vũ, vừa nói, sau đó quỷ dị trừng mắt nhìn Sở Thiên Vũ.

"Chào cô, tôi là Sở Thiên Vũ, tổng giám đốc tập đoàn 'Sở Thị'." Người đàn ông trung niên kia đã khôi phục phong độ trầm ổn vốn có, đưa tay về phía Yên Lam, có chút săm soi nhìn Yên Lam.

"Tôi là thư kí của tổng tài tập đoàn 'Khải Phong', Yên Lam. Rất hân hạnh được gặp ngài, tôi đại diện toàn thể công ty hoan nghênh 'Sở Thị' các vị đầu tư vào 'Khải Phong'."

"Từ từ, từ từ." Yên Lam chưa dứt lời, ông cụ đã mất hứng nhao nhao lên, "Cái gì gọi là hoan nghênh 'Sở Thị', đây là tiền của chính lão già tôi bỏ ra, một chút liên quan với bọn họ cũng không có."

"Đúng, đúng, đây là tiền của một mình cha bỏ ra, chúng con sẽ không được nhờ." Sở Thiên Vũ bất đắc dĩ nói, trong lòng cũng không rõ lắm, vì sao cha lại tốt với cô gái này như vậy, vừa rồi ông cũng đã dùng ánh mắt để cảnh cáo mình, không được có chủ ý xấu với cô ta, không được tổn thương cô ta, nhưng đây là vì sao? Cha thân đã từng là sát thủ lại cũng sẽ mềm lòng?

Tiếp đó, "Khải Phong" khẩn trương đến độ rối tinh rối mù một trăm triệu đô la, lại còn là tiền mặt, vậy phải mất bao lâu mới có thể kiểm kê xong tiền đây?! Nhưng ông cụ kia cũng vẫn có thể yên tâm, lại tự mình một mình chạy đến văn phòng của Yên Lam nghỉ ngơi, bỏ mặc hết thảy mọi chuyện.

Ngay cả Cận Thế Phong và Sở Thiên Vũ cũng đi tiếp tục thảo luận chuyện đầu tư, còn lại Yên Lam, vì vậy nàng đành phải cam chịu ngồi ở bộ phận tài vụ, nhìn người khác hết đếm rồi lại đếm tiền tới mềm tay. Ai có gặp qua người kì quái như vậy sao?

Thoáng chốc đã đến trưa, cuối cùng cũng kiểm kê tiền xong, Yên Lam còn chưa kịp thở phào, Cận Thế Phong vừa mới cùng nhau thảo luận công việc với Sở Thiên Vũ cũng đã kéo nàng vào trong văn phòng tổng tài. "Em là thiên kim của 'Sở Thị', vì sao không nói cho anh biết, còn nữa, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Thân thế của em anh còn không biết à, cha mẹ đều là bình dân bách tính hoàn toàn bình thường, cả hai đã cùng qua đời, em đâu có thể có liên quan gì với tập đoàn 'Sở Thị'! Em sao có thể là cháu gái của ông ấy chứ! Em chẳng qua là bị ông cụ tự chủ trương nhận làm cháu gái nuôi mà thôi." Đối mặt với sự chất vấn của Cận Thế Phong, Yên Lam không khỏi cười gượng, nhìn học trưởng Kỉ Tồn Viễn ở phía sau hắn rõ ràng cũng có chút hiếu kì và cả nhiều chuyện, nàng đành phải nói một chút chuyện phát triển đã trải qua với hai người.

"Em thật đúng là may mắn mà!" Nghe Yên Lam giải thích xong, Kỉ Tồn Viễn còn đang ở trong tình tiết câu chuyện chưa tỉnh lại đã hơi khôi hài nói tiếp một câu. "Sao anh không gặp được chuyện tốt như vậy chứ?"

"Hóa ra là như vậy à!" Cận Thế Phong nói, "Nhưng mà lại nói tiếp, ông cụ này cũng thật là thú vị, cứ nhất định một mình vác nhiều tiền như vậy đến đây, đổi lại là ai cũng đều nghĩ không ra mà!"

"Đúng vậy! Ông cụ một chút cũng không có loại nghiêm túc của một tổng tài tập đoàn lớn nên có." Yên Lam đáp lời.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, ở bên ngoài liền truyền đến tiếng Sở Thành Minh.

"Đi thôi! Lam Lam, ông của em không tìm được em rồi." Cận Thế Phong vừa cười vừa nói.

Đúng lúc này, ông cụ đã tìm được đến nơi, "Cô bé, cháu đã hết giờ làm rồi chứ, đi, ông đi ăn cơm cùng cháu." Nói xong, bụng ông liền kêu lên.

"Hihi," Yên Lam không nhịn được bật cười, "Ông, cháu cùng ông đi ăn cơm nha!" Nói xong, nháy mắt nhìn về phía ông.

"Được thôi được thôi, ông thừa nhận là ông đói bụng, cho nên cháu, đứa cháu gái thông minh này sẽ theo ông đi ăn nha!" Nói xong, ông cụ liền kéo Yên Lam ra khỏi văn phòng, còn lại Cận Thế Phong cùng Kỉ Tồn Viễn, hai người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, nở nụ cười với nhau, ông cụ này, thật đúng là thú vị quá đi mất mà!

~"Thiên Vũ, bố không cho phép con làm hại con bé Yên Lam kia, nếu như con bé có một chút tổn hại, bố sẽ tìm con hỏi tội." Sở Thành Minh lúc này đây mới để lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị một sát thủ nên có.

"Nhưng mà, vì sao? Ba, cô ta..."

Chưa đợi Sở Thiên Vũ nói xong, ông cụ liền nói thêm, "Cô bé này rất hợp tâm ý cha, cha đã nhận con bé làm cháu gái nuôi rồi. Con không phải cũng biết sao?"

"Nhưng mà, vậy Mặc Hàm?"

"Cha biết con muốn nói gì, con muốn nói con bé ảnh hưởng đến Mặc Hàm, một sát thủ không được phép có cảm tình, nếu như có tình cảm, sẽ không thể trở thành mạnh nhất! Nhưng mà con có từng nghĩ đến hay không, từ sau khi vợ con mất, Mặc Hàm đã không còn có những xúc cảm thừa thãi, chỉ có cô bé này, mới khiến thằng bé có lại những xúc cảm khác trên gương mặt, bây giờ con còn muốn biến nó trở lại thành một kẻ vứt đi không có xúc cảm kia sao!?"

Nghe ông cụ nói, Sở Thiên Vũ trầm mặc, đúng vậy! Từ sau khi vợ mất, Mặc Hàm đã không còn tươi cười nữa, bây giờ thật vất vả lại có một cô gái có thể khiến thằng bé lại hé lộ ra vẻ mặt tươi cười lần nữa, hắn thật sự cũng muốn xóa bỏ nét vui cười cuối cùng của Mặc Hàm sao? Thật sự muốn sao? Sở Thiên Vũ mờ mịt không hiểu...

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!