“Tôi tuyên bố lần chót, anh mà còn làm cái loại rau nhợ chẳng hề có thịt này lần nữa, tôi sẽ cùng Tiểu Bạch bỏ trốn khỏi nhà, tìm nơi có thịt mà ăn cơm!”
Kiên trì về khái niệm ‘Ẩm thực khỏe mạnh’ một hồi, nhóc có vẻ như vẫn còn tức giận.
Rời nhà trốn đi…
Rời nhà trốn đi???
Khay thức ăn trong tay ‘cạch’ một tiếng rơi xuống đất, tôi đứng phắt dậy, Nam Lăng nâng đôi mắt suy nghĩ lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi.
Ngay cả gõ cửa cũng không cần, tôi trực tiếp rất thô lỗ đẩy cánh cửa kia ra.
Chăn gối hỗn độn lung tung, không hề có bóng hình cuộn tròn núp bên trong, hết thảy đều giống như đúc lúc nhóc rời đi.
Vẫn chưa trở về sao? Tay giữ chặt cánh cửa chậm rãi buông xuống, tôi không biết trong lòng là khổ sở hay may mắn nhiều hơn.
Từng bước một trở lại trước bàn ăn, nghĩ một hồi, tôi ngồi xổm xuống chậm rãi nhặt lên thức ăn rơi vãi trên mặt đất.
“Trác Việt.” Trên đỉnh đầu phát ra thanh âm, Nam Lăng đang gọi tôi, trong giọng nói là nghẹn ngào khó thể ức chế, tôi chẳng biết đó có phải là do mình lỗi giác hay không.
“Anh xin lỗi…” Câu nói thốt ra lại khiến cả hai đều ngẩn người, sau một lúc lâu, tôi miễn cưỡng bật cười, “Ý anh là, đã lãng phí bữa sáng của em.”
“Nó có trở về…” Trong giây lát tôi nghe được một câu chẳng hiểu tại sao, nhưng lại khiến tất cả động tác của tôi ngừng lại.
“Đêm qua, Long Nại có trở về…” Tôi nắm chặt lấy tay em, nghe Nam Lăng từng chữ từng chữ nói hết sức rõ ràng, “Sau khi mở cửa ra thì nó do dự rất lâu trong bóng đêm, và rồi em nghe được tiếng nó nói rất nhỏ, Trác Việt, tôi tin anh… Tiếp đó, nó bật đèn tường.”
“Sau đó thì sao…” Những gì bị bao trùm bởi bóng tối đã có thể thấy rõ ràng, vậy mà buồn cười là tôi còn có can đảm hỏi vấn đề như thế.
“Sau đó?” Cơ thể Nam Lăng nửa quỳ xuống, đến cạnh bên tôi, “Sau đó nó liền nhìn thấy chúng ta ôm nhau, làm việc chỉ có thể làm giữa những kẻ yêu nhau…”
“Vì sao… anh không biết?”
“Bởi vì anh cứ mãi nói ‘Anh yêu em’, anh ôm em kịch liệt như thế, thời điểm đó trong mắt anh còn có thể chứa thứ gì khác hay sao?”
“…”
Tôi vẫn dụng tâm mà nói tôi yêu nhóc, sau khi gặp nhóc rồi, trong mắt tôi thật sự chẳng còn thứ gì khác, tôi đã cho rằng khoảng cách giữa chúng ta gần lắm.
Chỉ là khoảng cách gần trong gang tấc, nhưng chúng ta chỉ có chối từ chứ không thật sự bên nhau. Một lần rồi lại một lần, nhóc dùng phương thức của bản thân mình để dựa vào tôi, còn tôi thì lúc nào cũng chỉ biết nói, đừng ầm ĩ nữa, Long Nại…
Tôi sẽ nói với người đời rằng, nhóc cũng có máu có thịt, chẳng qua tôi sao có thể chân chính nhìn thẳng vào tình cảm chẳng muốn rời xa mà nhóc che dấu đằng sau những vui cười và tranh cãi ầm ĩ? Có phải chăng sâu trong nội tâm, tôi trốn tránh cũng bởi do nhóc là người nhân tạo mà thôi?
Vì sao tôi chưa bao giờ chịu đáp lại một câu ‘tôi cũng yêu nhóc’, vì sao tôi không dám bình tĩnh nhìn vào đôi mắt nhóc lúc nhóc nói thích tôi?
Có phải không trong vô số lần lướt qua nhóc, chúng ta đã bị đẩy đến một nơi ngày càng xa xôi?
“Nam Lăng, hãy nói cho anh biết… Nói cho anh biết Long Nại hiện đang ở đâu? Em biết, em nhất định biết phải không?”
“Trác Việt, anh không thương em ư?” Tay em xoa lấy má tôi, hệt như muốn in dấu mỗi một tấc da thịt vào lòng.
“Nam Lăng…”
“Anh yêu em mà, không phải sao? Anh lẽ ra phải chỉ yêu mỗi mình em…”
“Nam Lăng, anh van xin em đó!” Linh hồn bị cắt nát thành từng mảnh nhỏ, nên tôi chẳng thể lý giải hoặc an ủi những lời vô nghĩa đã gần như tuyệt vòng của Nam Lăng.
Thứ chất lỏng ấm áp chảy xuống gương mặt trắng muốt hao gầy của em, ‘tách’ một tiếng, cuối cùng rơi xuống đất.
“Nó quay về phòng thí nghiệm… Nó vẫn ngồi nơi góc tường nhìn chúng ta, mãi đến khi anh ngủ. Sau đó nó nói với em rằng, hãy cho nó biết nó nên trở về nơi nào.”
Thanh âm bình tĩnh đến lạnh lùng, tựa như truyền đến từ một nơi nào đó thật xa, nói đến một việc chẳng hề liên quan đến bản thân mình.
“Tim của nó đã hoàn toàn suy kiệt, tử vong là chuyện sớm hay muộn… Cho nên kế hoạch tiêu hủy tiến hành trước…”
“Tiêu hủy? Hiện tại?” Những từ ngữ đơn giản ấy lại cứ chẳng thể hình thành trong tâm trí tôi, mãi đến khi sợ hãi tràn ra từ đáy lòng khiến tôi cơ hồ không thể đứng thẳng.
“Phòng thí nghiệm số mấy? Hãy nói cho anh biết mật mã mở cửa, anh phải cứu Long Nại! Nam Lăng, anh phải cứu Long Nại!”
“Không còn kịp đâu.” Em đẩy bàn tay tôi đang đặt nơi vai em ra, “Chương trình tiêu hủy là tự động thi hành, hiện tại chỉ còn nửa giờ cuối cùng… Anh biết đó, vì tránh tia phóng xạ cực nóng, không gian tiêu hủy một khi đóng lại sẽ không thể mở ra, ai cũng bất lực. Anh, em, đều cứu không được nó…”
“Ngừng lại! Nam Lăng, em đừng nói những lời sau nữa, hay cho anh biết phòng thí nghiệm số mấy, nói cho anh biết mật mã!”
Tôi đã lảo đảo vọt tới cửa, chỉ còn chờ em nói cho tôi biết câu sau cùng.
Thanh âm biến mất trong nghẹn ngào, bước chân tôi cuối cùng hơi dừng lại.
Chỉ nhẹ dừng một chút mà thôi.
Trời thế mà lại đổ mưa, độ ấm rất thấp. Mùa đông chưa chính thức đến, vậy mà ngập trong không khí nơi thành phố này đều là hơi lạnh.
Long Nại, hóa ra chân trần chạy trên đường đúng là một việc rất rét.
Phòng thí nghiệm trống rỗng, chỉ liếc mắt một cái là có thể trông thấy một chiếc lọ trong suốt thật lớn đặt giữa phòng.
Chương trình thực thi đã khởi động, trong phòng không có người ngoài.
Vậy nên sau khi mở cửa ra, chỉ có tôi và Long Nại hai người im lặng cùng một chỗ.
“Trác, Trác Việt?” Nhóc ôm gối ngồi dưới đất, như không có sức mà nhìn thẳng. Thấy tôi đến gần, mắt nheo lại. Âm thanh khàn khàn truyền tới qua lọ thủy tinh, nghe sao mà ngốc nghếch.
“Tôi dường như lại nằm mơ đó! Bằng không sao anh lại xấu đến vậy?” Nhóc nặng nề cười, nụ cười như thì thào tự nói với bản thân mình lúc mộng du.
“Tôi đây bây giờ rất xấu sao?” Tôi ngồi xổm xuống, mắt đặt trên cùng một trục hoành của nhóc mà nhìn thẳng sâu vào nhóc.
Hình ảnh do thủy tinh phản xạ rất mơ hồ, tôi hiện tại có thể là quần ngủ bị kéo dài, áo sơ mi nhăn nhúm, chân trần cộng thêm dáng vẻ toàn thân ướt đẫm, đúng thật là chẳng hề anh tuấn tiêu sái.
“Giống Tiểu Bạch lúc mới tắm rửa xong!” Nhóc nghiêng đầu nửa ngày mới tìm ra được so sánh chuẩn xác, sau đó đầu gối nhích lại gần.
“Nhất là mớ tóc cứ vểnh lênh này…” Nhóc vất vả nâng tay lên tựa như muốn chạm vào tóc tôi, lại bị tấm thủy tinh ngăn lại mà vô lực buông tay xuống.
“Trác Việt… Tôi buồn ngủ quá, anh trò chuyện với tôi đi.” Mắt nhóc rũ xuống, sau đó cố gắng miễn cưỡng mở ra.
“Đừng ngủ, Long Nại!” Tôi hối hả, sợ nhóc chỉ cần nhắm mắt thôi sẽ chẳng mở ra lần nữa.
“Vậy anh nói đi, kể chuyện cổ tích cũng được… Anh có thể kể ‘Hoàng tử bé’, tôi vẫn chưa nghe xong mà.”
Nhóc lấy tay vỗ mặt, như muốn tự thức tỉnh bản thân mình.
“Không, lần này không nói đến Hoàng tử bé nữa.”
“Vậy nói cái gì?”
“Nói tôi thích nhóc… Long Nại, tôi thích nhóc!”
“…”
“Là thật đó, Long Nại tôi thích nhóc, đây không phải lập trình đâu.”
Với những lời này nhóc phản ứng thật lâu, tôi lẳng lặng chờ, sau đó nhìn thấy hai tay nhóc nâng lên đặt vào nơi trái tim.
“Long Nại! Tim rất đau sao?” Tôi thẳng lưng, đồng tử trừng đến mức sắp vỡ.
Chẳng lẽ lại làm nhóc tổn thương?
“Không đau!” Nhóc không hiểu mà lắc đầu, “Chỉ là, chỉ là rất kỳ lạ…”
Nghĩ một hồi, nhóc cười đến lộ cả răng, “Loại cảm giác này, hệt như ăn rất nhiều rất chiều chocolate ”
“Vậy… Ăn nhiều quá có thể ngán hay không?”
“Sẽ không như thế đâu, tôi thích lắm.”
“Vậy tôi sẽ nói tiếp, Long Nại tôi thích nhóc, tôi thích nhóc…”
Nhóc nhìn tôi, một lần rồi lại một lần nữa vô cùng nghiêm túc nghe. Tôi không biết những âm thanh đó xuyên qua lọ thủy tình liệu có biến thành miếng băng băng lại nơi vết thương lấp lánh của nhóc.
Im lặng gió, im lặng mưa, im lặng mắt, im lặng tâm linh, toàn bộ thế giới đều im lặng mà nghe.
Màu hồng hồng điểm lên gương mặt nhóc vẫn trắng bệnh, nhóc con đang thẹn thùng sao?
“Trác Việt, bỗng nhiên… khó chịu quá!” Lấy tay kéo cổ áo, nhóc như sắp không thở được.
Tim ‘thịch’ một tiếng rơi xuống nơi thấp nhất.
Hủy diệt đi vật thí nghiệm khoa học là lợi dụng tia phóng xạ để tiến hành đun nóng không khí trong chiếc lọ bịt kín, sau đó trong nháy mắt sẽ nóng lên đến cực hạn, chỉ dùng một phần ngàn giây thời gian mà thôi, và rồi hết thảy sẽ hóa thành tro tàn, không để lại nửa phần dấu vết.
Không có đớn đau giãy giụa, một phương thức ‘Nhân đạo’ nhất.
Thời gian đun nóng cũng chỉ ngắn ngủi vài giây mà thôi, sau đó…
“Long Nại, Long Nại nhóc chờ một chút…”
Ghế, bàn, các loại vũ khí kim loại… Tất cả những gì gần bên có thể vơ lấy đều bị tôi ném đầy hung hăng vào trên lọ thủy tinh ngăn cách giữa chúng tôi, chỉ là hết thứ này đến thứ khác luôn bị bắn trở về.
Chiếc lọ nhìn qua yếu ớt vậy đó, thế mà tôi hoàn toàn chẳng thể đập bể nát.
“Long Nại… Nhóc cố chịu một lúc, tôi đi tìm thứ gì đó có thể mở nó ra!”
“Trác Việt!” Ngay tại khoảnh khắc tôi gần như xoay người, nhóc dồn dập thở gọi tôi lại.
“Nơi này rất nóng mà! Mắt tôi chảy mồ hôi…”
Tôi hoàn toàn không thể nhúc nhích, đứng đờ tại chỗ.
Thứ chất lỏng màu đỏ, sềnh sệch chậm rãi chảy xuống từ đôi mắt đen láy của nhóc, để lại vết hằn rõ ràng trên má nhóc.
“Nam Lăng…” Tôi kêu khẽ một tiếng, “Nam Lăng em xem đi, nhóc con chảy nước mắt rồi đó, sao em còn có thể nói nhóc là người nhân tạo chứ?”
“Trác Việt…” Hai tay nhóc sờ soạng, gọi tên tôi, “Mồ hôi chảy nhiều quá, không thấy rõ! Anh đừng đi được không, anh ở nơi nào?”
“Ở đây, tôi ở đây.” Tôi tì chặt vào kính, đập mạnh vào chiếc lọ trước mắt.
Vì sao lại chẳng thể đập vỡ được thế này?
Tâm hồn giam cầm còn có thể đánh vỡ, vì sao thứ này lại chẳng thể vỡ đi?
“Trác Việt, đừng đập nữa, tay sẽ đau…” Nhóc nghiêng tai phán đoán vị trí, bàn tay rất cẩn thận cũng tì lên.
“Tôi nắm được tay anh rồi, có phải không?” Khóe miệng cong lên rất tự tin.
“Phải…” Tôi cũng dán tay vào, lòng bàn tay đối lòng bàn tay, nếu mười ngón giao nhau, tôi nhất định có thể rất nhanh nắm lấy bàn tay nhóc.
“Trác Việt, kỳ thật tôi vẫn luôn tin!” Nhóc dán mặt lên thủy tinh, nhẹ nhàng cọ.
“Tin gì nào?” Tôi cũng nhoài người tới, nhanh chóng dán cùng một chỗ với nhóc.
“Tin hết thảy giữa hai chúng ta, nhất định không phải chỉ là chương trình mà thôi…”
Cuối cùng nhóc xoay mặt lại, hé môi tì lên thủy tinh, vết máu chảy ra từ mắt cũng in lên kính, hồng hồng, rất đẹp.
“Chỉ giữa những người yêu nhau mới có thể hôn môi…”
Hai mắt khép lại, vẻ mặt chờ mong, thời gian nháy mắt đảo ngược về lại đêm nơi quán bar, về lại cảnh tượng lần đầu tiên nhóc nói rằng nhóc thích tôi.
Tôi kiên quyết mà hôn lên.
Quá trình đun nóng chấm dứt, sóng phóng xạ lên tiếng vận hành, những đốm lửa rực rỡ bắt đầu nhảy múa.
Toàn bộ thế giới đều như cực nóng mà chăm chú nhìn chúng tôi.
Một tia rồi lại một tia, này đỏ, này tím, này lam, này vàng, sương mù tràn ngập, chùm tia sáng ngày càng chói ngời khiến tôi chỉ có thể nhắm hai mắt lại.
Môi vẫn dán như trước, tay vẫn nắm như trước, tôi biết, phía bên kia chiếc lọ, nhóc cũng chưa từng buông.
Độ ấm vẫn còn, độ ấm quen thuộc của nhóc vẫn còn bên môi tôi.
Thế là, khi tôi mở mắt ra lần nữa, Long Nại, hãy hứa với tôi, hứa rằng nhóc sẽ vẫn đứng tại chỗ như trước, mãi không rời đi…
13
Bên trong mảnh hỗn độn mờ ảo, tôi lại thấy được đôi mắt đen quen thuộc kia.
Khoảng cách không quá xa nhau, nhưng trung gian luôn là một lớp sương mù mông mông lung lung cách trở, làm tôi chẳng thể thấy rõ ràng.
Có đôi khi nó sẽ nheo lại thành vầng trăng non cong cong, mơ hồ mang theo ý cười nghịch ngợm; có đôi khi nó sẽ nâng khóe mắt, đầy nỗi buồn sầu.
Thậm chí thi thoảng, tôi có thể nghe được thứ âm thanh khẽ khàng, nghe tựa tiếng khóc.
Vì thế tôi thử chạm vào, chẳng qua là khoảng cách cứ thế mà sinh ra, không thể tới gần.
“Hãy nói cho tôi biết, mày là ai?”
Thanh âm nghi hoặc trôi nổi trong không khí, sau khi sa vào tấm lưới lọc vô hình thì biến thành yếu ớt rỗng không.
Như trước vẫn chẳng có câu trả lời, chỉ có tiếng vọng méo mó hồi âm dần phai nhạt.
Nó luôn lẳng lặng đăm đăm như thế nhìn tôi, sau đó trước khi cảnh quay hỗn độn ấy tan biến thì lén lút rời đi, bỏ tôi lại tại chỗ.
Ánh mắt trời đổ xuống trong khoảnh khắc sẽ chỉ làm cảm giác tồn tại cô đơn của tôi có vẻ thêm trống vắng.
Đôi mắt kia, cảm giác như đã từng quen biết… Nhưng chúng nó rốt cuộc bắt đầu từ khi nào bắt đầu như bóng với hình theo sát cuộc đời tôi?
Mà tôi… tôi thì khi nào đã đánh mất chúng?
Chương một. “Anh… cuối cùng tỉnh rồi sao?”
Lúc mở mắt ra, tôi vừa đúng lúc nhìn thấy biểu tình tràn đầy yêu thương của người trước mắt.
“Chào buổi sáng…” Mới vừa mở miệng, tôi mới phát hiện miệng mình thế mà rất không hình tượng đang ở trạng thái há to. Nhanh lấy tay lau, may quá, không chảy nước miếng.
“Buổi sáng?” Người trước mặt cúi người xuống, hơi thở nhẹ nhàng phả trên mặt tôi, dáng vẻ đổi thành càng thêm hứng thú, “Lúc này đã không còn là sáng sớm rồi.”
Đầu cũng chẳng kịp nâng, đồng hồ trên tường đã phối hợp mà gõ hai tiếng.
“Đã chiều rồi sao?” Nhớ lại ngày hôm qua lời ngon tiếng ngọt đồng ý hôm nay phải dậy sớm xem mặt trời mọc, tôi cực kỳ xấu hổ.
“Chứ không anh cho là sao?” Người trước mắt cười càng rõ ràng hơn, môi trộm đưa tới bên tai tôi, “Ai kêu anh cả đêm cũng chẳng biết khống chế…”
Trên gương mặt dán nơi đầu vai tôi ửng hồng, tôi giật mình, thuận thế chặn thắt lưng em lại.
“Vậy còn em? Không mệt à? Sao dậy sớm vậy?”
Cơ thể được ôm vào lòng có phần lúng túng mà tránh đi, nhưng không trả lời.
“Có phải đêm qua kịch liệt quá, khiến em bị thương?” Tôi sửng sốt, tay trượt xuống dưới, “Để anh xem nào…”
“Ban ngày ban mặt, xem cái gì chứ!” Em có phần xấu hổ đẩy tôi ra, ngồi dậy, trên trán là lớp mồ hôi mỏng manh.
Tôi cười, cũng ngồi dậy theo, từ phía sau một lần nữa ôm em.
Tính cách trời sinh của em có phần ngượng ngùng và nghiêm túc, dù ban đêm bên nhau nhiệt tình đến mức nào, thì nếu ban ngày mà nói về những vấn đề đó cũng sẽ khiến em không được tự nhiên.
“Vậy… Đã bôi thuốc chưa?” Tôi ngậm tai em, nhẹ nhàng hôn lấy.
“Không cần, không phải bởi do chỗ đó…” Em dường như sợ nhột mà rụt cổ, sau đó một lần nữa bật cười, “Em là bị lời nói mớ khi nãy của anh, anh vừa nói vừa giật lấy gối em nên em mới thức giấc.”
“Sao? Nói mớ? Còn cướp gối đầu? Anh nói gì nào?” Nghe có hơi khó tin. Đêm qua vất vả trên người em lâu như thế, tôi còn có thời gian rỗi mà nằm giấc mơ bạo lực?
“Anh nói…” Suy nghĩ một hồi, em chẳng nói tiếp, chỉ vỗ nhẹ lên gương mặt có phần sững sờ của tôi, rồi đứng dậy, “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Anh dậy mau đi, em hâm nóng hai ly sữa. Buổi tối trong căn cứ có một bữa tiệc rất quan trọng, chuẩn bị trước kẻo trễ.”
“Tiệc rượu?” Tôi rên rỉ một tiếng, “Lại là cái loại nhàm chán gì đó ư, sao số lần mở tiệc trong căn cứ còn nhiều hơn cả làm thí nghiệm vậy?”
“Trên tiệc rượu có thể bàn bạc rất nhiều hợp đồng đầu tư và hạng mục mới mà cộng đồng có hứng thú, chẳng lẽ anh cho rằng những người đó sẽ chịu bàn luận về những chuyện ấy trong phòng thí nghiệm với một đống dụng cụ lạnh như băng?”
“Phòng thí nghiệm thì có gì không tốt? Ít nhất có thể hiểu biết được những cơ sở nền tảng quan trọng trong phương diện nghiên cứu.” Chậm rãi cởi áo ngủ, bất chợt tôi nhớ ra vấn đề mấu chốt, “Vậy có phải hay không sau tiệc rượu lần này em sẽ bắt đầu bận rộn? Chỉ cần đề tài có liên quan đến công trình máy móc thông minh thì hẳn phải có em tham dự mới đúng chứ?”
“Theo lý thuyết là thế…” Em vốn cố tình nghiêm túc gật đầu với tôi, rồi thấy tôi như đang ngẩn ra, uể oải đáng thương như con cún lớn được cưng chiều, rốt cuộc em mới nói tiếp, “Chẳng qua em đã nói với căn cứ xin nghỉ phép một năm, chỉ ở bên cạnh anh, thế nào cũng không đi.”
Khi nói những lời này em nghiêm túc đến lạ, trong nháy mắt đó cổ họng tôi như bị nghẹn lại, thanh âm gì cũng chẳng thể phát ra.
“Anh sao vậy?” Thấy vẻ lúng túng của tôi, em giật mình.
“Anh, anh chỉ muốn nói cho em, rằng anh yêu em…” Thở hổn hển cả buổi, tôi mới bật ra được một câu như vậy.
“Ừm…” Em quay đầu nín cười, trên gương mặt ngập tràn vẻ thấu hiểu, tựa như đang nhìn một đứa bé không biết nói lời thật lòng rồi lại hết sức cố chấp, “Những lời này thật đúng là không giống những lời Trác Việt anh sẽ nói ra miệng mà.”
Tựa như tất cả nghiêm túc bị người lớn chẳng để tâm, tôi có chút ngượng ngùng không biết nên tiếp tục nói gì mới tốt.
“Anh nói thật đó!” Bị em cười đến mức lúng túng, nhưng tôi vẫn cứ cô chấp lặp lại lời giải thích với bóng lưng em, rồi mới nói ra toàn bộ câu đầy đủ như một lời thề.
“Anh yêu em, Nam Lăng!”
Gần như hành động chấp nhất của một kẻ ngốc, lặp lại sẽ chỉ khiến người cười chê, tôi cũng không muốn để em cảm thấy tôi chỉ là kẻ ngây thơ chỉ biết nói lời yêu bằng miệng, nhưng tôi thật sự không biết phải làm thế nào nào cho phải.
Có lẽ do chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, thế nên tôi cứ mãi ngốc nghếch chẳng tìm được phương thức biểu đạt tình cảm mãnh liệt trong lòng mình, nhưng tôi nghĩ rằng, loại cảm giác đang bắt đầu khởi động trong linh hồn tôi này, đúng thật là yêu.
Từ nhỏ đến lớn chúng tôi vẫn luôn bên nhau, sự tồn tại của Nam Lăng là tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, em cũng là người duy nhất tôi yêu.
Tôi chỉ muốn để người tôi yêu thấy rõ lòng mình.
Trầm mặc có phần ngoài ý muốn, tôi thấy bờ vai Nam Lăng run rẩy.
“Trác Việt, em cũng yêu anh.”
Lần này em rất nghiêm túc, em không cười nữa, nhưng cũng chẳng ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi.
Di chứng mang đến do việc biểu lộ chân tình là Nam Lăng xem nhẹ tính toán chuẩn bị hâm sữa làm thức ăn, em bị tôi ôm vào ngực câu được câu không mà xả hết lời vô nghĩa, đợi đến khi năng lượng tình yêu bị nhu cầu sinh lý uy hiếp, bụng bắt đầu ùng ục kêu, thời gian tiệc rượu cũng tới gần.
“Vậy để sau hẵng ăn.” Nam Lăng một bên thắt cà vạt cho tôi, một bên nhún vai bất đắc dĩ. Tôi rên rỉ một tiếng, chỉ có cười khổ đi theo lên xe.
Cái loại tiệc rượu quỷ quái này là chẳng trông mong được việc có thể ních đầy bụng. Chỉ cần vừa vào trận, ai nấy cũng sẽ lịch sự mà tươi cười không ngừng, sau đó phong độ nhẹ nhàng mà bắt chước các danh môn thục nữ chẳng biết làm sao. Một bàn tôm hùm được bày ra đó, nhưng liệu có ai có tâm tình cầm dao nĩa leng keng lên, dưới con mắt nhìn chăm chú của nhiều người mà tọng thêm thịt vào mồm đã đầy, bất chấp việc nước sốt bắn tung tóe?
Chán đến chết cầm ly rượu lên, mắt thấy Nam Lăng đang xã giao không ngừng giữa các nhân vật trong xã hội, tôi nhịn không được thở dài.
Thật đáng thương… Mới vừa vào cửa em đã bị bao vây, từ giới kinh doanh, giới chính trị đến giới nhân sĩ, người muốn lung lạc thiên tài về công trình nghiên cứu trí tuệ máy móc như em thật không ít, công thêm gương mặt tuấn tú của em nữa, thế là phải đối phó với mấy cô nàng lấy sắc làm lý do quấy rối, thật khó cho em mà.
Đơn giản chào hỏi với vài người xung quanh, tôi chậm rãi lủi vô góc.
“A, Trác Việt, ít khi thấy anh cũng tới nha.” Bên tai một giọng ngọt ngào cấp mười hai vang lên, tôi sợ tới mức tay run rẩy, miếng cánh gà trong chén ban nãy khó khăn lắm mới tránh được ánh mắt chăm chú của mọi người lấy được, giờ đây bị bịch một tiếng không hình tượng rớt xuống.
“A… Belle, là em à? Hôm nay em thật đẹp.” Cho dù hận đến nghiến răng nghiến lợi tôi vẫn trợn tròn mắt nói nói dối, thuận tiện trộm đá nửa chân gà về phía bên cạnh.
“Vậy ư? Trách Việt anh rất biết nói chuyện cho em vui~” Bộ ngực nửa lộ ra ngoài cố ý dán lại gần tôi, rất có ý diễu võ dương oai.
Chỉ tiếc loại kích cỡ đối với đại đa số đàn ông mà nói là hoàn hảo thì giờ phút này trong mắt tôi hoàn toàn chẳng hấp dẫn bằng miếng chân gà kia. Sau khi vận động trên diện rộng vào tối hôm qua xong, tôi chính là suốt một ngày chưa ăn bất kỳ thứ gì.
Mắt thấy đôi môi đỏ mọng kia nhúc nhích động, còn có xu thế nói hoài không dứt, tôi đau đầu suy tính phải làm sao đuổi cô nàng đi.
“…Trác Việt, cả hai đi cùng sao?” Đang dốc lòng tự hỏi nên tôi không chú ý cô nàng rốt cuộc đang nói gì, chỉ nghe được nửa câu nghi vấn cuối cùng.
“Đúng vậy!” Tôi hừ hừ. Mắt thấy cô nàng dáng vẻ hớn hở, không phải là cũng bắt đầu chú ý tới Nam Lăng đó chứ.
“Dáng vẻ thật đáng yêu mà.” Vẻ mặt hưng phấn.
“Vậy… vậy à?” Tôi cười gượng. Dùng tính từ ấy để hình dung Nam Lăng, có lẽ phải là trước khi em học đại học chứ.
“Tôi có thể sờ không?”
Cái gì? Mắt tôi muốn rớt ra. Yêu cầu này… sao mà trắng trợn thế.
Tôi chưa kịp trả lời, cô nàng đã phóng tới, xem ra đã coi như tôi ngầm đồng ý.
“Bé yêu à, nói cho chị biết bé tên gì nào, ngoan quá nha. Trác Việt, anh nuôi nó khi nào vậy? Sao trước kia không mang nó theo?”
Tôi vẻ mặt mồ hôi lạnh.
Hóa ra giờ phút này đối tượng cô nàng quấy rầy không phải Nam Lăng, mà là một con chó ở dưới chân tôi đang hướng về phía miếng chân gà kia mà gặm ngon lành.
Đồ chết tiệt, mày xuất hiện hồi nào mà im ru thế, hại ông hoảng sợ.
“Lông nó mềm quá à…” Quấy rầy của cô nàng tiếp tục tiến hành, con chó gặm chân gà rõ ràng đã chẳng còn kiên nhẫn, phát ra âm thanh grừ grừ.
“Belle, em cẩn thận…” Lời cảnh báo của tôi mới nói được một nửa, tiếng thét chói tai đã vang lên.
“Bị cắn rồi sao?” Tôi nhanh chóng nắm tay giúp cô nàng kiểm tra, may là không có dấu vết gì rõ ràng.
“Trác Việt…” Nó mà cắn thật, để coi bây giờ cô có còn đỏ mặt nữa không.
“Em vẫn đi rửa trước đi, rồi nhìn kỹ lần nữa.” Tôi cũng phiền lắm rồi, nhanh chóng đuổi cô nàng đi, mắt thấy mỗi bước đi cẩn thận của cô nàng đều là lưu luyến bất đắc dĩ, nụ cười tôi cũng chỉ có thể cứng ngắc đeo trên mặt.
“Mày đã gây họa đó có biết hay không!” Một lúc lâu sau tôi mới có cơ hội một lần nữa ngồi xuống, chân gà chỉ còn lại toàn xương là xương, con chó kia vẫn gặm đến ngon lành.
“Đuổi người đi giúp mày rồi, mày cũng không cám ơn tao sao?” Dù gì cũng không ai tán gẫu, nhất thời nổi hứng lên, tôi đứng dậy đá món thức ăn nhỏ nhỏ của nó sang một bên, sau đó đứng chắn trước mặt nó chơi trốn tìm.
Nó vòng tới vòng lui xong lại bắt đầu ngẩng đầu vô cùng phẫn nộ trừng mắt với tôi.
Hở? Giận rồi à? Được rồi được rồi, không giỡn với mày nữa, tao biết đói bụng thì rất khó chịu mà.
Trả lại miếng xương cho nó, rồi sẵn tiện tay cũng ném luôn nửa miếng chân giò hun khói xuống dưới, “Đều ày hết đấy.”
Lần này cuối cùng nó coi như có lương tâm, ăn xong miếng chân giò hun khói thì chậm rãi đến bên chân tôi mà cọ cọ.
“Ha ha…” Tôi tâm tình rất tốt ngồi xổm xuống xoa bộ lông nó, chắc hẳn do ăn no, nó chỉ grừ grừ hai tiếng rồi mặc tôi giở trò.
Nhu thuận lại phục tùng, loại cảm giác này cứ khiến lòng khó chịu.
Lạ kỳ quá… Sao rất đỗi thân quen…
Có ấn tượng mơ hồ nào dâng lên trong đầu, khiến ngay cả động tác tôi vuốt ve nó cũng chậm rãi.
Nó vùi mặt vào trong lòng bàn tay tôi ngửi ngửi, đầu lưỡi hồng hồng liếm lên tay tôi.
Thứ ấm áp mà thô ráp này, tôi xác định mình đã từng cảm nhận qua. Chỉ là… đó rốt cuộc là gì chứ? Nam Lăng có tính khiết phích, chúng tôi hẳn là đâu nuôi chó…
“Mày tên gì nào?” Tôi thì thào tự nói, một cách bản năng nắm đuôi nó trong tay.
Nó rất bất mãn grừ grừ phản đối, tôi lại càng ngơ ngẩn hơn.
Bộ lông thuần trắng, biểu tình nhìn tôi có vẻ đẫm lệ, còn có bởi bị túm lấy mà chiếc đuôi vốn dài lộ ra chỉ còn một nửa…
Con chó như vậy… Con chó như vậy tôi đã ở nơi nào gặp qua?
“Nếu ngài Dịch thích, tôi sẵn lòng tặng Tiểu Bạch cho anh.” Một giọng nam rất trầm, không lớn, lại khiến tôi chấn động như điện giật.
Tiểu Bạch? Tên này, tôi đã từng nghe qua ở đâu?
Tuy rằng nhà Tiểu Tân có con chó cũng tên ấy với trí lực rõ ràng là phát dục không được đầy đủ, nhưng tôi chắc là cũng chẳng có liên quan gì đến con chó đó.
“Tiểu Bạch nó thật biết điều…”
“Tiểu Bạch mỗi ngày ăn cùng chúng ta, ngủ cùng chúng ta, tôi còn đánh răng cho nó nữa mà, đâu có không sạch chứ…”
“Trác Việt, anh đừng hung dữ với Tiểu Bạch như vậy… Tiểu Bạch lại đây, cắn anh ấy!”
Những câu đối thoại ấy, tôi đã ở nơi nào nghe qua?
Tay buông thõng, con chó bị tôi nắm đuôi rất nhanh chạy mất.
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn.
Gương mặt một người đàn ông với ngũ quan thâm thúy, lộ rõ vẻ anh tuấn lãnh đạm, sau khi nhìn vào mắt tôi thì giơ chiếc ly thủy tinh với đồ uống màu đỏ bên trong về phía tôi.
“Sao nào, ngài Dịch đây có rảnh chứ?”
Nói như vậy, nếu phụ nữ mà được loại đàn ông đẹp trai có cấp bậc này nhìn chằm chằm, hơn nữa lại nhận được lời mời tưởng như rất hững hờ nhưng lại độc đoán, nhẹ thì hai mắt ửng đào hoa, nghiêm trọng thì nói không chừng sẽ ngã ngay xuống đất; chỉ tiếc tôi đây lại trái ngược với cánh phụ nữ về nhận thức hình tượng đàn ông, thế nên loại khí thế như người trước mặt này sẽ khiến tôi cảm thấy rất chán ghét, cộng thêm một chút cảm giác áp bách chẳng hiểu tại sao – đương nhiên, chỉ một chút mà thôi.
“Ngài là…” Miệng làm ra vẻ phải xưng hô tôn kính, mắt đã chẳng chút khách sáo mà trừng lại.
“Úy Điển.” Môi hắn cong lên, là mỉm cười có hơi trào phúng.
Tôi không khỏi âm thầm hít vào một hơi lạnh.
Khó trách kiêu ngạo đến mức này, điều hành tập đoàn tài chính Úy thị đến mức ngay cả hắt xì một cái cũng khiến cả thị trường cổ phiếu run rẩy, hắn không chỉ chẳng có dấu hiệu truyền thống của những nhân sĩ thành công, như đầu hói đeo kính bụng bia, mà thay vào đó chiếm hết các từ cao nhất dùng để hình dung một người như tuổi trẻ, anh tuấn, nhiều tiền.
Thiên tài thì lĩnh vực nào cũng có, thượng đế quả nhiên quá đỗi bất công. Tuy ngài nói ngài nhân từ yêu mỗi người như nhau, nhưng cực phẩm chẳng hạn như Nam Lăng và Úy Điển, nhất định đứng rất gần ngài.
“Ngài quen tôi?” Tuy rằng những lời này hỏi có phần không cam lòng, nhưng được nhân vật nổi tiếng số một này mời, kinh ngạc vẫn luôn phải có.
“Tất nhiên….” Hắn không nhanh không chậm mà nhấp rượu, “Tôi và ngài Dịch đây cũng coi như thân quen…”
Hả?
Tôi hoài nghi cẩn thận đánh giá hắn một phen.
Úy Điển tên này với tôi mà nói cũng chỉ là khái niệm trên tạp chí và báo đài mà thôi, chữ ‘thân quen’ đó từ đâu ra chứ?
Nhìn hắn nhìn đến hồi lâu cũng chẳng ra manh mối, hắn cũng chẳng nói gì, như cũng có điều suy nghĩ mà nhìn về phía tôi.
Tôi bỗng cảm thấy vô cùng không thoải mái, nếu muốn tìm một từ gần nhất để hình dung cảm giác này, thì phải là hệt như một con ếch bị con rắn nhìn chăm chú đến chẳng thể nhúc nhích.
Ánh mắt sắc như dao, có cả ý tứ hàm xúc gì đó chẳng thấy rõ, trong chốc lát ngũ tạng lục phủ tôi cứ như bị xé nát ra.
“Ngài Úy đây tìm tôi có chuyện gì hay không?” Ho khan một tiếng, miễn cưỡng vùng ra khỏi cảm giác đè nén, tôi muốn mau chấm dứt cảnh tượng chẳng vui sướng này đi.
Ánh mắt hắn nâng lên nhìn về phía tôi, tim tôi ‘thình thịch’ một tiếng.
“Tôi đối với đề tài trí thông minh của máy móc rất có hứng thú, có nhiều chỗ muốn mời ngài Dịch đây hỗ trợ…”
“Đề tài trí thông minh của máy móc?” Tôi cười khan một tiếng. Người này có vấn đề phải không, nếu hứng thú với đề tài này, sao lại không biết người có uy tín trong phương diện này là Nam Lăng?
“Thật xin lỗi, tôi nghĩ ngài Úy đây đã tìm nhầm người, tôi chỉ phụ tránh phân tích số liệu hậu kỳ mà thôi, phần kiểm soát quan trọng nhất ngài nếu có hứng thú hẳn phải tìm Nam Lăng!” Suy nghĩ, tôi không thể không tiếp tục bổ sung một câu, “Chẳng qua thật đáng tiếc, tôi nghĩ trong một năm này, Nam Lăng sẽ không nhận hạng mục mới đâu!”
“Không…” Hắn đảo đảo chiếc ly trong tay chỉ còn lại nửa phần rượu, nheo mắt lại đầy nguy hiểm, “Người tôi muốn tìm là ngài Dịch đây!”
“Sao?”
“Tôi biết ngài Dịch có năng lực phân tích những số liệu quan trọng, những sản phẩm máy móc thông minh đều là dưới tay ngài mới có thể được xem như là thành quả kiểm nghiệm trọn vẹn nhất.”
“Ngài quá khen!” Lời hắn khen tặng tôi cũng không dư hơi mà hưởng thụ, huống chi loại lời nói bị hắn dùng giọng điệu này nói ra, phần lớn luôn khiến người khác cảm thấy hoài nghi.
“Cho nên, tôi chỉ là muốn mời ngài Dịch đây hỗ trợ…”
“Rất xin lỗi, tôi nghĩ trong vòng một năm tới tôi cũng sẽ nghỉ, chỉ sợ sẽ không rảnh để giúp ngài.”
Gật đầu với hắn, tôi không muốn tiếp tục tiếp tục ở lại nơi có thứ không khí kỳ lạ vây quanh. Mắt thấy Nam Lăng cũng sắp thoát thân khỏi nơi đáng ghét ồn ào kia, tôi quyết định rất không lịch lãm mà cáo biệt.
“Nhưng mà…” Đôi chân dài của hắn đang nhàn nhã đứng bất chợt bước về trước một bước, đứng phía sau tôi, khiến trong nháy mắt đó tôi như bị thứ bóng mờ đột nhiên ập tới bao phủ, làm tôi gần như chẳng thể nào thở nổi.
“Nếu thành phẩm tôi muốn ngài Dịch đây hỗ trợ kiểm tra đo lường là một… người nhân tạo thì sao?”
Câu hỏi kề sát bên tai, bởi vì trầm thấp mà độ ấm xung quanh tụt xuống thấp nhất, từng chữ từng chữ đều hết sức rõ ràng.
Linh hồn tôi run rẩy.
Hắn vừa nói gì? Người nhân tạo?
Vì sao khi nghe tới ba chữ này, tôi lại có cảm giác mê muội đến thế?
Con người này cũng không tránh khỏi quá mức kỳ lạ.
“Ngài Úy…” Tôi thở hắt ra, trấn định xuống sự khác thường chẳng hiểu tại sao, “Nếu nơi của ngài thật sự có thành phẩm như thế, tôi nghĩ tôi sẽ cân nhắc. Chẳng qua theo tôi được biết, cho dù là trong căn cứ thí nghiệm của chúng tôi, hạng mục như vậy cũng chỉ ở trên giai đoạn thí nghiệm mà thôi!”
Ý trong đó chính là đừng có mà mơ tưởng, muốn nổi điên cũng phải thấy rõ đối tượng hẵng nói.
Hắn khẽ khàng cười nhạo một tiếng, trong lỗ mũi để lộ ra hơi lạnh làm da đầu tôi run lên.
“Tôi biết ngài Dịch đây sẽ có hứng thú, chỉ là…” Hắn ngẩng đầu nhìn đầy ý vị, tôi có ảo giác như hắn đang nhìn chằm chằm bóng dáng Nam Lăng, “Lần hợp tác này, tôi hy vọng ngài Dịch có thể thay tôi giữ bí mật… Cho dù là với cả ngài Diệp.”
Tôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười, quay đầu bước đi.
Cho hắn ba phần nhan sắc, hắn còn muốn mở phường nhuộm? Xem cái dạng này, chứng suy luận chủ quan thật đúng là không nhẹ.
Nam Lăng cuối cùng cũng thoát ra được một đám lớn với động cơ bất lương vây quanh em.
“Về nhà được không, anh rất đói bụng…” Lấy tay trộm vòng qua thắt lưng em, tôi nhìn những đường cong duyên dáng trên cổ em tẩm mồ hôi cực kỳ mê người, khát khao một bụng nhất thời không rõ chỉ về nơi đâu.
“Vừa rồi chưa ăn chút nào sao?” Em đáp lại bằng cách cầm tay tôi, bước về phía cửa chuẩn bị chuồn mất.
“Làm gì có thời gian? Gặp gỡ tên khó chơi kia…”
“Chà.” Tiếng cười em như có như không, “Có cô gái có thể giữ anh lâu như vậy?”
“Đương nhiên không phải!” Tôi thở dài một tiếng, “Là gia chủ của tập đoán tài chính Úy thị…”
Câu này khiến Nam Lăng không hề báo trước hơi lảo đảo.
“Người đó… người đó tới làm gì?” Bàn tay nắm lấy tay tôi chợt siết lại đến mức đau đớn, tôi chưa bao giờ biết Nam Lăng ấy vậy mà có sức lực lớn đến thế.
“Nam Lăng em sao vậy?” Tôi có chút buồn cười nhìn phản ứng quá mức kích động của em – gã đàn ông kia tuy không làm người thích, cũng đâu đến mức nghe tên hắn liền giống như nghe thấy Godzilla trong truyền thuyết chứ.
“Không có… em chỉ là nghĩ, người đó sao lại có hứng thú với loại tiệc rượu này.”
“Thì kẻ có tiền đều rảnh rang quá mức.”
“Vậy người đó có nói gì với anh không?”
“Hử?” Tôi có chút khoa trương phát ra một nghi vấn từ – lấy cá tính của Nam Lăng mà nói, em chú ý hắn ta cũng có hơi quá đó.
Tôi sẽ ghen!
“Em chỉ hỏi vậy thôi.” Dưới cái nhìn chăm chú của tôi em rũ mi mắt xuống, cười đến rất miễn cưỡng.
Mẹ nó, ngay cả Nam Lăng thế mà cũng để ý hắn ta như vậy, gã đàn ông kia quả nhiên thật đáng ghét!
Ôm sát lấy cơ thể trong lòng ngực, tôi có phần căm giận mà xoay nghiêng đầu.
Quả nhiên, đôi mắt kia chẳng kiêng nể gì mà nhìn chăm chú về phía này, thấy tôi quay đầu lại bèn mỉm cười, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Nam Lăng.
Cừu đen là vật phẩm cúng bái đã được ma vương chỉ định, dù ở nơi nào cũng đều có thể dễ dàng bị ánh mắt đen sẫm tìm được, cũng bị đóng dấu lên đó.
Mắt Nam Lăng vẫn cụp xuống, bị tôi ôm vào lòng nhưng tấm lưng em lại chẳng thể khống chế được mà run lên.
Em nói em có chút lạnh, tôi lại biết đố ấm nơi máy điều hòa trong tiệc rượu cũng không thấp.
14
Ba ngày sau tiệc rượu, kiện hàng của Úy Điển ký gửi tới nhà, tôi tiện tay lấy ra, rất nhẹ.
Càng ra ngoài dự đoán của tôi đó là, hắn thế mà thật sự có tư liệu đưa tôi.
Đây là cái hắn gọi là của người nhân tạo sao? Thật đúng là vô cùng đáng cười.
Nếu Nam Lăng có mặt tại đây, mấy thứ đáng khinh này hẳn sẽ được xem xét một cách chuyên nghiệp hơn, chỉ tiếc trước khi em nghỉ còn cả đống việc phải lo, không thể trở về đây mấy ngày để ứng phó với việc vặt phiền phức này.
Tôi tìm kéo xé mở mối dính ra, tôi muốn thử nhìn xem, rốt cuộc sự tự tin tràn đầy của Úy Điển có thể đưa ra được thứ gì.
Hử? Trong bao có thứ gì đó khiến tôi có phần kinh ngạc.
Không phải là giấy tờ tài liệu hoặc đĩa cứng gì như trong dự kiến, hơn nữa còn hoàn toàn chẳng liên quan gì đến ba chữ công nghệ cao.
Trong túi nhựa kia bị vò lại là… vải dệt? Dường như là ra trải giường.
Còn có một chiếc áo T-shirt đặt ở phía dưới cùng… Nhìn màu thì có hơi cũ, hơn nữa rõ ràng chẳng phải loại cao cấp.
Phải phân tích mấy thứ này thì nên đưa đến xưởng dệt chứ… Úy Điển rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
Tôi cau mày tiện tay lấy mấy thứ ấy.
Một tiếng soạt rất nhẹ, có thứ gì đó rơi ra.
Cảm giác như đã lâu lắm chưa giặt, có mũi đã cũ, hình vẽ con Totoro cười đến ngốc nghếch lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thứ vải sợi tinh khiết, cầm trong tay mềm mại quá.
Bỗng nhiên cảm thấy việc hít thở có phần khó khăn, lòng ban tay bỗng đầy mồ hôi.
Kỳ lạ… Vẻ ngây thơ như thế, tôi tựa như đã thấy qua ở nơi nào?
Đầu khó chịu, thuận tay cầm lấy chiếc áo T-shirt kia.
Cho dù bởi vì thời gian mà có những vệt bẩn, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi ngọt thoang thoảng của sữa. Logo nơi ngực áo là một con thỏ lưu manh béo tròn đang vểnh mông, trên những phiến lá cây là một đầu chó xù xì lông.
Phần mũi là một chấm đen, nếu nhìn kỹ, chấm đen đó sẽ tựa như lớn lên, sau đó chậm rãi lay động, biến thành đôi mắt đen mà tôi thường thấy trong giấc mộng.
“Trác Việt, tôi thích nhất cái này… Là Tiểu Bạch giúp tôi chọn đó!”
“Trác Việt tôi muốn tấm ra trải giường kia! Tôi muốn ngủ chung với Totoro!”
Chợt như có thứ gì xé mở đường hầm màu đen trong tâm trí, có hình bóng mơ hồ không rõ nào đó đang thét gào.
Đầu đau quá… Cứ như muốn vỡ tung…
Cây phong lá đỏ, cánh đồng ngô, bờ hồ, những chú diều…
Hoa chân múa tay vui sướng đùa dai, đôi mắt chẳng chảy được lệ…
Những đoạn ngắn từng đoạn rồi lại từng đoạn liều mạng mà tấn công tôi… Tựa hai đường thẳng song song không thể giao cùng một chỗ, rồi lại giống như vào thời thắc nào đó hoàn toàn nối liền thành một vòng tròn.
Tôi một tay để nơi thái dương, một tay huơ huơ trong không khí, như muốn cầm lấy thứ gì đó một cách phí công.
Ra trải giường và chiếc áo T-shirt rơi xuống, thế là tay tôi trống rỗng, cái gì đều không có.
Tôi mở hai tay ra kinh ngạc đứng tại chỗ, cố gắng bình phục những suy nghĩ trong đợt thủy triều dâng.
Dưới tấm ra trải giường chất đống trên mặt đất, dưới những nếp nhăn chất chồng là cuộn sóng không thể lưu động, tựa một vũng nước tù đọng, thế mà vẫn chồng chất lên thứ gì đó tôi đã đánh rơi.
Thứ gì đó tôi đã đánh mất…
Có thanh âm hỗn loạn từ nơi rất xa nào đó chậm rãi dừng lại, bao phủ lấy tôi.
Tôi xác định mà, xác định tôi đã đánh mất thứ gì rất quan trọng.
Tư thế cứng ngắc tại chỗ không biết cứ thế tiếp diễn trong bao lâu, mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên, tôi mới giật mình hồi phục tinh thần lại.
Tất cả hỗn loạn vẫn chẳng rõ ràng như trước, tôi cắn chặt răng bước qua đống vải dệt mềm mại kia, ra mở cửa.
“Trác Việt, thời hạn nghỉ phép của em chính thức được phê rồi, bắt đầu từ tuần sau. Sau đó, em mua vé máy bay đi châu Âu, chúng ta hãy đi nơi đó nghỉ phép…” Nam Lăng ngoài cửa vẻ mặt rạng ngời, trong nháy mắt khi tôi mở cửa, em đưa hai tờ váy máy bay ra trước mặt tôi.
Dường như tôi chưa bao giờ thấy em cười như vậy – trong độ cong hoàn toàn giãn ra ấy là một loại thoải mái được rời đi.
“Sao bỗng nhiên lại muốn đi châu Âu?” Tin tức tới quá nhanh khiến tôi cảm thấy có gì đó không thật, hon nữa với quyết định lần này, Nam Lăng trước đó không hề thương lượng với tôi.
“Không phải anh vẫn rất muốn đi Hy Lạp xem thành Athens sao? Đền thờ của Athena Polias, mặt trời lặn ở Aegean, tấm khiên vàng của Athena…” Nói một hơi tới đây, thấy không nhận được câu trả lời từ tôi, giọng em bỗng có chút bất an, “Trác Việt, có phải quyết định này khiến anh mất hứng? Nếu anh muốn đi địa phương khác, vé máy bay cũng có thể mua lại…”
“Đương nhiên không phải!” Tôi vừa hôn lên má em, vừa cầm lấy vé máy bay vào tay còn lại, “Chỉ cần là đi cùng em, đi đâu vẫn đều được. Chỉ là… anh vốn tưởng em sẽ nhân kỳ nghỉ này về thăm quê. Dù sao tính từ khi chúng ta rời đi thì cũng đã lâu chưa trở lại. Tính ra thì cây phong ở đó chắc cũng hoàn toàn trưởng thành rồi, anh luôn rất nhớ những cây phong ấy vào cuối mùa thua toàn một màu đỏ…”
Tươi cười của Nam Lăng trong nửa khắc trở nên cứng ngắc.
“Chúng ta đi ăn cơm trước đi…” Em đi lướt qua tôi bước về phía bàn ăn, rõ là chẳng muốn tiếp tục đề tài này.
Tôi không biết mình rốt cuộc nói sai chỗ nào, nhưng có thứ gì đó trôi nổi trong không khí. Không hẹn mà cùng trầm mặc, ngoại trừ tiếng chén đũa chạm nhau, ngay cả tiếng hít thở cũng thật cẩn thận.
Tôi rầu rĩ uống ngay mấy muỗng canh, vẫn quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Căn cứ lần này sao lại chịu thả em? Một năm em đi này, phần lớn hạng mục phỏng chừng sẽ đứng lại tại chỗ nhỉ.” Tuy là lời nói thật, nhưng tôi vẫn vì trong giọng điệu mình có một phần nhỏ cố ý nịnh nọt mà phỉ nhổ bản thân một phen.
“Ừm…” Em dừng đũa, trên gương mặt là vẻ sầu lo, “Tuy rằng phần lớn công việc nếu dựa vào tư liệu và bản kế hoạch của em để lại thì sẽ không đến mức có biến cố quá lớn, nhưng có vài thí nghiệm vừa mới ở bước bắt đầu mà thôi, ngay cả bản thân em cũng không hoàn toàn nắm chắc… Xem ra thật đúng là chỉ có thể ở lại nơi này.”
“Vậy thí nghiệm đó là thí nghiệm về… người nhân tạo?”
Câu hỏi bật thốt ra, hàm ý dò hỏi trong đó gần như khiến ngay cả bản thân tôi cũng phải lắp bắp kinh hãi.
Gì chứ, sao lại để ý vấn đề này như vậy? Đối với công việc của Nam Lăng, tôi từ trước đến nay sẽ không hỏi nhiều lắm.
Đơn giản là những lời nói chẳng đâu vào đâu của người ngoài, cùng một đống ra giường và áo T-shirt không rõ lai lịch, thế mà tôi cũng không bình thường theo sao?
Tự giễu cười, mắt thấy Nam Lăng có hơi nhếch môi, chuẩn bị bỏ qua vấn đề này.
“Hành trình của chúng ta trình kỳ thật có thể bắt đầu từ Italia trước…” Đẩy chén canh trước mắt ra, tôi nghĩ sẽ vẽ lên bàn lộ trình của chuyến đi, nhưng giây tiếp theo, cổ tay lại bị Nam Lăng nắm chặt.
“Úy Điển… Rốt cuộc Úy Điển đã nói những gì với anh!”
Sức quá lớn nên khiến chiếc muỗng bằng gốm sứ bên cạnh bàn lặng lẽ dịch ra ngoài, lúc rơi xuống đất phát ra một tiếng ‘Xoảng’ thật lớn.
Tim tôi đập dồn, đưa tay qua mà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay em lạnh lẽo, “Nam Lăng?”
Em thở vội, gương mặt tái nhợt đến lạ, đôi chân mày nhíu chặt như đang tự hỏi chuyện gì rất khó chịu.
“Anh xin lỗi, anh không phải có ý tra hỏi đâu.” Vòng qua đến bên cạnh em, tôi ôm bờ vai em, muốn trấn an sự bất an của em hiện tại, miệng nói chuyện nhưng trong lòng không khỏi cũng có vài phần tự trách.
Những hạng mục thí nghiệm trong căn cứ vốn là chuyện khá bí mật, tôi tuy rằng thường cùng Nam Lăng hợp tác, tiến hành một ít phân tích hậu kỳ và kiểm tra đo lường của vài hạng mục, nhưng cũng không phải vì vậy mà có quyền hỏi đến. Chính là dưới quan hệ vô cùng thân thiết, em cũng không cố ý giấu tôi điều gì, mà lấy cá tính của tôi, đề tài phức tạp như thế tôi cũng chẳng hứng thú, việc xấu hổ như thế này thật sự là chưa bao giờ từng phát sinh kể từ khi chúng tôi làm cộng sự.
Cho nên Nam Lăng phản ứng như thế, đúng là khiến tôi lắp bắp kinh hãi.
Trong ấn tượng của tôi, em chưa bao giờ là một người kích động.
Càng làm tôi nghi hoặc chính là, câu lỡ lời vừa rồi của Nam Lăng… tựa như đề tài thì nghiệm về người nhân tạo có quan hệ với Úy Điển?
“Trác Việt, anh đừng giấu em!” Em nhắm mắt lại, như để trấn định cảm xúc khỏi cơn xúc động, “Em biết Úy Điển nhất định theo anh nói điều gì, bằng không anh sẽ chẳng quan tâm đến đề tài này như vậy.”
Chỉ hỏi một câu thôi mà, tôi có vẻ quan tâm sao?
Không biết đề tài này ẩn giấu bí mật gì, lại khiến Nam Lăng mẫn cảm đến nước này.
“Úy Điển hắn…” Không muốn vì loại chuyện này mà có thứ gì không thoải mái giữa em, tôi liền nhún vai chuẩn bị nói thẳng ra, mới nói được vài chữ, lại chợt nhớ tới lời dặn đầy sâu xa nơi tiệc rượu, “Lần hợp tác này, tôi hy vọng ngài Dịch có thể thay tôi giữ bí mật… Cho dù là với cả ngài Diệp..”
Chỉ đổ thừa tôi lúc ấy động kinh, hoàn toàn không để lời ấy của hắn trong lòng, lúc này lại chẳng biết tại sao mà nhớ tới.
Do dự một chút, tôi suy nghĩ phương pháp trung hòa, rồi lấy tay chỉ đống vải dệt chất chồng bên kia, “Úy Điển dường như cảm thấy hứng thú đối với đề tài trí thông minh của máy móc, đây là thứ hôm nay hắn ta gửi cho anh, anh cũng không biết hắn muốn làm gì.”
Chưa nói tới mục đích muốn tôi tham dự kiểm tra đo lường cho người nhân tạo, hiện tại câu này tôi cũng không nói dối, tôi đúng thật là chẳng hiểu đồ vật này để làm gì, có thể có tác dụng gì đối với việc nghiên cứu trí tuệ máy móc, ngoại trừ việc chúng khiến tôi đau đầu đến lợi hại.
Nam Lăng theo hướng chỉ của tôi đi đến bên đống vải, biểu tình từ nghi hoặc dần biến thành khiếp sợ.
“Sao, sao lại thế này?” Trong thì thào tự hỏi là sự sợ hãi, em như thấy được việc chẳng thể nào có thể tin.
“Nam Lăng?”
“Trác Việt, những thứ chẳng biết là gì này… ném được không? Toàn bộ hãy ném đi!”
“Ừ.”
Hống hoảng thình lình ập tới của Nam Lăng khiến tôi cũng chẳng hiểu gì lắm. Tôi ngồi xổm xuống, muốn dọn dẹp đống vải kia.
“Không, Trác Việt anh đừng đụng vào! Hãy để em làm! Để em ném bỏ…”
Như bất chợt nghĩ đến điều gì, em giành lấy bước tới trước, nhanh chóng ôm tất cả vải vào lòng.
Tôi quả thực trợn mắt há hốc mồm mà nhìn em.
Rốt cuộc là… ở đâu có vấn đề mới được?
Vô số nỗi băn khoăn tra tấn tôi cả đêm, nhiều lần nói đến bên miệng, cuối cùng vẫn nhịn xuống không hỏi ra.
Cá tính Nam Lăng tôi rất rõ ràng, trừ khi em tự nguyện, bằng không một chữ cũng chẳng thể bức em nói ra.
Chính là tôi chưa bao giờ nghĩ tới tình cảnh như vậy có một ngày rơi xuống tôi, tôi vẫn luôn tự tin giữa chúng tôi chẳng tồn tại bí mật nào.
Trộm nhìn gương mặt nhìn nghiêng em gầy yếu, dáng vẻ tái nhợt là do sự mỏi mệt trong nội tâm.
Thứ gì đã buộc em đến nông nỗi như vậy?
“Nam Lăng, đi ngủ sớm một chút được không? Dù sao ngày nghỉ của em tuần sau mới chính thức bắt đầu, ngày mai còn phải dậy sớm.” Không thể vào thế giới của em, không thể dang tay an ủi, tôi chỉ đành khuyên em đi nghỉ ngơi sớm mà thôi.
“Ừm…” Em bị tôi kéo lên giường, đầy tâm sự mà khép mắt lại.
Trong thế giới trống không mờ mịt, những âm thanh lại cứ như thủy triều vọng tới từ bốn phương tám hướng, mãi không ngừng.
“Là mày gọi tao?”
Lại là đôi mắt màu đen kia, nhìn tôi rất lâu, ở khoảng cách lần này, chúng tôi rất gần nhau. Gần đến mức thậm chí trong ánh sáng của đôi đồng tử sáng ngời, tôi có thể nhìn thấy thân ảnh mình phản chiếu trong ấy.
“Mày rốt cuộc bằng lòng nói chuyện với tao rồi sao?” Tôi nhìn đăm đăm nó, không muốn buông tha cho những thay đổi có thể xảy ra dù chỉ một chút.
Đồng tử hơi co lại.
Khẩn trương, nên sải chân tôi bước tới phải hết sức cẩn thận.
Lúc này đây… Lúc này đây tao nhất định phải thấy rõ mày!
Tôi nhìn nó mức chăm chú để nó không chú ý tới hành động của tôi, chỉ là sự dịu dàng trong ánh nhìn ấy ngày càng nhiều.
Sắp được rồi!
Hai tay tôi nặng nề đưa ra.
Một tiếng ‘soạt’, có thứ gì bị xé rách trong tay tôi, đôi mắt đen biến mất ngay tức khắc.
Tôi cầm thứ gì đó đưa ra trước mặt – là một góc chiếc áo T-shirt cũ bị Nam Lăng ném đi, đầu con cho ngây ngốc nhìn về phía tôi cười.
“A...” Đưa tay chỉ nắm được không khí, lúc bấy giờ tôi mới chợt theo trong mộng tỉnh lại.
Tinh thần hoảng hốt cộng thêm miệng khô lưỡi khô – xem ra lời gào thét trong giấc mơ cũng chẳng phải không hét thành tiếng.
đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!