XtGem Forum catalog
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
Mang đến một câu chuyện mới, màu sắc mới, dưới bàn tay nhào nặn của tác giả, tựa truyện hứa hẹn sẽ khiến bạn đọc hài lòng. Bắt đầu bằng việc dõi theo sự vận hành của người nhân tạo. Thế rồi cuộc sống có vị kem chocolate trong những ngày nắng nóng, có cái đuôi quẩn quanh theo sau. Cứ thế và cứ thế… Tôi đã nghe qua câu chuyện ấy từ rất lâu trước kia, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ con cáo bị thuần dưỡng, những chú cừu được sắp xếp trong một chiếc hộp, những vì sao với từng ngôi từng ngôi được thắp sáng, đóa hoa hồng chỉ có duy nhất một trong mắt Hoàng tử bé.

Tất nhiên, còn có cả giọt nước mắt khi Hoàng tử bé khóc, vì đóa hoa của mình đã bị chú cừu ăn.

***

Người nhân tạo này từ khi thức tỉnh thì tất cả phản ứng đều bình thường, sinh lý kiện toàn, tâm tính khỏe mạnh. Cho dù có rất nhiều khái niệm vẫn chưa tỉnh giấc, nhưng tin rằng theo cuộc sống cậu nhóc kéo dài, mọi việc sẽ dần tốt đẹp.

Điều duy nhất khiến tôi không rõ chính là, hao tốn nhiều thời gian, tiền bạc và nhân lực, vật lực đến thế để chế tạo ra một tiểu thiếu gia như vậy, ý nghĩa rốt cuộc nằm ở đâu?

Nói theo thuyết hữu thần, con người được thượng đế nặn thành mô phỏng theo bản thân ngài.

Giải thích theo khoa học hiện đại, sinh mệnh con người bắt đầu thông qua sự kết hợp giữa tinh trùng và trứng.

Chương Một

Mùa hè một năm trước, bầu trời biếc xanh, khí trời hanh khô đến mức chẳng một cơn gió.

Tôi ngồi trong phòng mở điều hòa mà lạnh cóng cầm chặt ly nước ấm, ngây ngốc ngồi trước giường, chán đến chết đợi cái thứ chương trình nghe nói là ‘Kết tinh khoa học tiên tiến nhất của toàn bộ thế giới’ đang nằm trên giường tự vận hành thử, chờ nó mở mắt ra.

Với hàng mi rũ xuống, miệng thì thào, hơi thở đều đều còn vương hương vị đặc biệt ngọt ngào, giờ phút này nó đang nhắm mắt lại dáng vẻ ngủ say bất tỉnh – hình thượng thiếu niêu bất hảo khiến tôi đau đầu, nhìn như thế nào cũng không ra dấu vết của một kết quả công nghệ cao.

Thật không biết nhóm phụ trách thiết kế rốt cuộc có ý gì mà bỏ vốn vào một hạng mục lớn đến thế, vậy thì ít nhiều cũng phải phát triển ra một hình tượng hoàn mỹ mới phải chứ. Nam Lăng từng nói cho tôi biết, kinh phí cho hạng mục người nhân tạo lần này rất lớn, những dãy số không phía sau đủ hù chết người. Thời điểm ấy tôi còn mặc sức tưởng tượng nửa ngày, trong lòng trong mắt phác họa ra vô số gương mặt anh tuấn, kết quả…

Được rồi được rồi, tôi thừa nhận trước khi nhóc con này chưa chính thức ‘sống’ mà oán thầm như vậy là không đạo đức lắm, vậy là tôi gắng hết sức tìm từ để hình dung sự tốt đẹp của nó.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Khách quan đánh giá thì khuôn mặt nhỏ bé này cũng coi như đáng yêu - dù sao đáng yêu là một từ ngữ khoan dung, giống như bây giờ vậy, cho dù thịt ở má có ít một chút, lỗ tai giấu sau tóc có lớn một chút, đôi môi nhỏ cũng tựa như đang dỗi ai mà biên độ cong lên có hơi khoa trương một chút, nhưng nói tóm lại, gương mặt này vẫn khiến người khác phải thích.

Đi trên đường hẳn là có hơn phân nửa mọi người sẽ quay lại nhìn, trong đó các bà mẹ chắc hẳn chiếm đến hơn 70%.

Kỳ thật không thể trách tôi soi mói quá mức, sống lâu cùng Nam Lăng đẹp đến thế, tiêu chuẩn cái đẹp của tôi tất nhiên hà khắc hơn người thường, huống chi, có thể dùng ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá một người nhân tạo một cách tỉ mỉ, cơ hội như thế không phải ai cũng có.

Từ đầu đến chân, rồi lại từ chân đến đầu…

Không biết trình tự vận hành thử chết tiệt này phải tiến hành đến khi nào, sinh vật trên giường ngay cả động tác xoay người cũng không có, cứ mãi tư thế đó mà bắt tôi nhìn tới nhìn lui đến ba mươi ba lần.

Thật nhàm chán…

Những hưng phấn và hiếu kỳ lúc ban đầu đã bị sự chờ đợi buồn tẻ mài đến chẳng còn lại gì, suy nghĩ không biết đến khi nào thứ này mới có thể tỉnh lại, mà tôi lại phải tách ra khỏi cuộc sống chung với Nam Lăng một đoạn thời gian, thế là buồn bực.

“Công việc thiết kế và chế tạo của chúng ta đến đây thì xong cả rồi, quan sát hậu kỳ và ghi chép, chạy thử, về sau phải nhờ Trác Việt anh!”

Nhớ tới thời điểm kia, Nam Lăng mang theo hành lý thật to, đem từng thứ từng thứ của bản thân dọn khỏi căn phòng chúng tôi sống chung, thế mà trên mặt còn có thể mỉm cười nói ra những lời ấy, tôi liền hận đến nghiến răng.

“Vì sao là anh? Vì sao quan sát một người nhân tạo chúng ta phải tách ra? Em là chủ thiết kế dự án này, chẳng lẽ em không muốn là người đầu tiên nhìn đến thành quả sao?” Thời điểm ấy tôi cơ hồ phẫn uất đến rống lên - dù sao kể từ khi bắt đầu học trung học, tôi và Nam Lăng chưa từng xa nhau trong thời gian dài đến thế, mà ngay cả tham gia vào công trình nghiên cứu trí tuệ máy móc, tôi cũng là đi theo Nam Lăng.

“Chỉ một năm mà thôi, Trác Việt anh đừng để ý như vậy!” Nam Lăng vẫn lộ ra nụ cười chết người khiến không ai có thể cự tuyệt, hơn nữa căn bản còn không cho tôi đường sống phát biểu ý kiến, “Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, anh nếu biết em là chủ thiết kế người nhân tạo này, thì anh phải nghĩ đến suy nghĩ của em đã trở thành xu hướng tâm lý bình thường rồi chứ. Ý kiến của em trong việc tham dự hậu kỳ cũng không có lợi cho cải tiến kỹ thuật sau này. Cho nên tất cả mọi người mới nghĩ đến việc để không gian không bị quấy nhiễu lại cho anh, để anh quan sát hậu kỳ và ghi chép là thích hợp nhất. Về phần sao lại là anh… Trác Việt chẳng lẽ anh không phải người đáng để em tin tưởng nhất sao?”

Nam Lăng luôn chỉ cần với câu nói đầu tiên là xoay được tôi, lần này cũng không ngoại lệ. Tôi thở dài một tiếng, duỗi tay kéo em vào ngực, “Vậy… Trong khoảng thời gian này chẳng phải là anh không thể thường xuyên gặp em sao? Mới nghĩ thôi đã cảm thấy buồn bực… Còn có tên người nhân tạo phiền phức kia nữa, hy vọng đừng xuất hiện vấn đề không tưởng…”

“Việc này anh không cần lo lắng, toàn thân nó đều là do mô phỏng mà tạo thành, mỗi một tấc da thịt, mỗi một tế bào… cho dù là dùng y học tinh vi nhất kiểm tra đo lường cũng sẽ không tìm ra nửa phần khác biệt so với con người… Nói cách khác, nó là người ra đời thông qua sự kết hợp giữa tinh trùng và trứng, kết hợp với phương thức thứ ba là kỹ thuật…”

“Em chắc chắn đến vậy sao? Vật thí nghiệm đầu tiên luôn có khuyết điểm cần lo lắng chứ!” Chẳng thích không khí lãng mạn khi em tựa vào lòng ngực tôi mà còn dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy thảo luận vấn đề học thuật, tôi chỉ có thể đả kích để em im lặng.

“Em đương nhiên nắm chắc, nó cũng không phải thành phẩm đầu tiên…”

Lời nói đến nơi đây thì ngừng lại, mặc dù có vấn đề đáng hiếu kỳ hơn được khơi mào, nhưng chỉ một cái chớp mắt, Nam Lăng chủ động đưa môi lên, thế là không còn câu hỏi nữa.

“Trác Việt, anh phải chăm sóc bản thân mình đó. Còn nữa, trong vỏ não của người nhân tạo kia được đặt vào trí nhớ mô phỏng, sau khi cuộc sống bắt đầu, những cảnh tượng hư cấu sẽ dần sống lại trong ký ức. Trác Việt, anh sẽ phát hiện một việc rất thú vị…”

Thú vị sao?

Tôi cười khổ. Chuyện thú vị còn không biết năm nào tháng nào mới bắt đầu phát sinh, nhưng hiện tại xem ra tôi đã sắp bị buồn chết rồi.

Không thể tiếp túc làm tình làm tội bản thân mình thế nữa, ít nhất cũng phải ăn gì rồi quay lại.

Một bên phỉ nhổ chính mình không hề đuổi theo tình yêu, một bên run rẩy giũ áo sơ mi chậm chạp dọn ra ngoài.

Sau đó là thanh âm ‘kẽo kẹt’ rất vang, tiếng một cơ thể xoay người trên giường, lỗ tai tôi lập tức dựng đứng lên như tai thỏ.

“Ừm…” Âm điệu sềnh sệch lại khàn khàn giống trẻ con vừa mới học nói, bật ra câu không đầy đủ.

Tôi dùng động tác cẩn thận chậm rãi nhất, một lần nữa nặng nề quay trở về.

“#¥#%...#...” Câu phát âm dài hơn, nhưng với thính lực hoàn mỹ vào lúc trung học cơ sở đã có thể thi đỗ TOEFL của tôi vẫn nghe chẳng hiểu nó muốn nói gì.

Rùng hết cả mình.

Bắt đầu giả thiết liệu có phải Nam Lăng đã lỡ tay gài thứ ngôn ngữ địa phương nơi thôn xóm nguyên thủy nào đó ở Công-gô Lào hoặc Campuchia hay không.

“Long... Long Nại?” Thử kêu tên nó, nếu nó tiếp tục không phản ứng, tôi lập tức chuẩn bị đóng dấu mộc lớn lên phần không đạt tiêu chuẩn trên báo cáo, sau đó kêu nhóm chuyên gia chó má lập tức tới mang nó trở về – à thì, đương nhiên trong cái nhóm chuyên gia bị tôi dùng tính từ ấy không có Nam Lăng.

“A...” Tuy vẫn phát âm độc nhất mỗi một chữ, nhưng nó đã nâng mắt lên lẳng lặng nhìn tôi, xem như đã có phản ứng.

“Tỉnh rồi à?” Tôi cười gượng, phát hiện việc bản thân đang làm hiện tại cũng có phần dễ dàng như trao đổi với con chó cưng, vì không để sự tẻ ngắt diễn ra, tôi đành tiếp tục tìm chuyện để nói – dù sao cũng chẳng thể trông cậy vào nó.

“Đói bụng chứ? Có muốn ăn chút gì không?”

Những câu thối nát chẳng chút sáng tạo, nhưng dù gì cũng là những câu bình thường rất hữu hiệu để thăm dò tình huống.

Mái đầu với những lọn tóc ngắn mềm mại kia rốt cuộc gật gật vài cái, còn phát ra âm thanh, “Được… đó…”

Oh my god! Không cần nó nhớ lại gì đâu, chỉ cần chức năng biểu đạt ngôn ngữ của nó sống lại thôi tôi cũng đã rất cảm động!

Tưởng tượng bên trong cơ thể của sản phẩm công nghệ cao này là các vi xử lý chạy ráo riết vận chuyển như bay, vậy thì ít nhiều cũng cần thời gian mới quen được. Không lòng dạ nào tiếp tục ngồi đây xem cẩn thận cả quá trình, tôi phóng như điên đến nhà bếp làm bánh mì sandwich.

Chờ đến khi bánh mì nóng hầm hập ra lò, phía trên còn phết trứng gà lên đưa đến tận tay, đôi mắt nó mới đảo qua đảo lại, trên cơ bản phục hồi tinh thần.

“Trác Việt, ngủ ngon quá… Cổ cũng đau nè.” Nó một bên thực không hình tượng mà nhét thêm trứng vào miệng, một bên lấy tay xoa sau ót.

Tên người thứ nhất sau khi tỉnh dậy nó bật ra là tên tôi ư? Xem ra ngay từ đầu Nam Lăng đã có ý định để nó ở chỗ tôi.

Chẳng qua hiện tại xem ra, nhóc con này thật giống người bình thường. Lông mày, ngáp, vươn vai... Mỗi một động tác đều hết sức tự nhiên, nhìn không ra chút sơ hở.

Kỳ thật nghiêm túc ngẫm lại, cơ thể nó vốn là một ‘con người’, làm ra những động tác đó vốn là vô cùng hợp lý.

Là do tôi bị hình tượng người máy với đường cong cứng ngắc, động tác thô lỗ nơi phòng thí nghiệm ăn mòn quá sâu mà thôi.

Trừng mắt nhìn nhóc con gặm hết bánh mì, tôi chỉ hận tại sao mình không cầm chén đĩa gì lại đây để hiện tại có cớ đi rửa mà chuồn mất, nếu vậy thì sẽ tốt hơn nhiều so với việc bây giờ hai người – à không, là một người và một người máy đang trừng mắt nhìn nhau.

“Trên mặt... chưa sạch hết sao?” Thấy mắt tôi trợn lòi cả ra, nhóc con lại bắt đầu lấy tay liều mạng chùi miệng.

“Không có không có, sạch lắm rồi…” Nói xong bảy chữ đặc biệt chân thành này, tôi phát hiện tiếp theo chẳng còn gì để nói.

Không thể trách tôi chất phác hoặc kém cỏi không biết nói gì, đổi thành bất cứ người nào đối diện với kẻ xa lạ thì dù nhiệt tình và thông minh đến mấy cũng chẳng thể phát huy đường sống.

“Đau nhức người quá…” Thấy tôi cứng ngắc như khúc gỗ, không có được đáp án vừa lòng, nhóc con quẹt quẹt miệng, mắt bắt đầu đảo vòng chuyển ra bên ngoài cửa sổ, “Thời tiết đẹp quá, phải ra ngoài phơi nắng!”

Cái gọi là ghi chép kiểm tra thì lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh, vậy là tôi không thể ở lại khi nhóc con lần đầu tiên ra ngoài.

Tôi nhắm mắt theo đuôi sát phía sau nhóc. Mới vừa rồi phải nghiến răng nghiến lợi với nhiệt độ lạnh run của máy điều hòa, hiện tại tôi gần như bị mặt trời nướng chính đến ngay cả mở miệng than cũng không còn sức.

Có trời mới biết sao nhóc con lại hưng phấn đến thế, dưới ánh nắng gay gắt như vậy mà còn vui vẻ được.

Dưới loại thời tiết này mà huênh hoang ra đường đơn giản đều là những cô gái ăn mặc mát mẻ lộ thắt lưng hở chân để khoe khoang dáng người, hai thằng đàn ông không ngoan ngoãn ở nhà cũng muốn chạy tới giúp vui làm quái gì?

Mồ hôi chảy xuống như mưa, tôi bắt đầu hồi tưởng lại mùa hè trong dĩ vãng cùng Nam Lăng, mùa hè mà hai tay đông lạnh cầm lấy chén canh bách hợp nóng ấm lòng người.

Và rồi nhìn lại sự thảm hại giờ phút này, quả nhiên là bầu trời nhân gian mà...

“Kem đây. Kem chocolate đây.”

Thấy tôi đáng thương, cuối cùng ông trời đưa đến thứ giải cơn nắng nóng.

Vô cùng vui mừng duỗi tay ra được một nửa, sau đó vẻ đau khổ mà ngoảnh mặt đi.

Mùa hè năm nay kem chocolate rất được ưa chuộng. Kem làm thành hình con thỏ lưu manh dáng vẻ lấm lét, đôi mắt là hai viên kẹo đường màu sắc rực rỡ, hầu như mấy nhóc tì nào dưới sáu tuổi đang trên đường cũng cầm một que kem như thế.

Những quảng cáo trong tivi cứ oanh tạc lặp đi lặp lại liên tục, vậy là tuổi thơ của bọn nhóc trôi qua cùng vị kem chocolate ngọt ngào.

Nhưng tôi tạm thời không tính toán gia nhập vào hàng ngũ này.

Chẳng qua cự tuyệt ý tốt của người khác là một chuyện rất không lịch sự, hơn nữa có cả một kẻ liếm kem còn dõi theo với ánh mắt đặc biệt chờ mong.

Tôi lê bước tới gần, suy nghĩ phải vờ vịt thế nào mới có thể ném sạch cái việc mất mặt này đi.

May làm sao, còn vài bước nữa thì tới chỗ cửa hàng tạp hóa của bà cô đang trừng mắt nhìn chúng tôi, âm thanh cứu mạng vang lên rất đúng lúc, “Này cậu bé, hai cây kem đó còn chưa trả tiền mà…”

Trên gương mặt phía trước bắt đầu lộ ra vẻ mê mang, ngay cả động tác liếm kem cũng không tự giác mà ngừng lại.

Nam Lăng đã từng nói, trong tư duy của cậu nhóc có rất nhiều khái niệm, chẳng qua phải cần một vài kích thích bên ngoài dẫn đường mới có thể từng bước hình thành, chẳng hạn như bác gái vừa rồi nhắc tới ‘Tiền’…

Thật may là gương mặt nhóc con đối với người khác phái có tuổi vẫn có lực sát thương vô cùng, bà cô kia chắc hẳn cũng vui tươi hớn hở mà vội vàng thưởng thức, chứ không thì cậu nhóc đã sớm bầm dập lâu rồi, làm gì còn có thể tự do tự tại đứng ở chỗ này.

Đôi mắt to tròn vụt sáng lên rồi chớp mắt mấy cái, xem ra chương trình đã được kích hoạt, cậu nhóc đã hiểu.

Vỗ vỗ túi áo rồi túi quần, sau đó vẻ mặt chính trực nhìn về phía tôi.

Không có tiền chứ gì?

Nam Lăng dù có là thiên tài cũng sẽ không nghĩ đến bảo bối nhân tạo của mình sau khi thức tỉnh thì việc đầu tiên là chạy ra đường mua kem, bởi vậy không hề để tiền vào túi nhóc con ấy cũng chẳng phải là sai lầm quá lớn.

Dù sao lối suy nghĩ của đồ vật có thần kinh hoạt động, có trí nhớ là vô cùng kỳ lạ, tuy rằng bộ phận cơ sở nhất là do Nam Lăng cùng những người hợp tác chế tạo nên, nhưng tình hình phát sinh sau đó thì chẳng ai đoán trước được.

Cũng giống như một đứa trẻ được cha mẹ sinh ra, sau đó được dành ột hoàn cảnh nhất định để phát triển, nhưng không thể đoán được quỹ tích cuộc sống từ nay về sau sẽ như thế nào.

Vậy nên câu nói Nam Lăng thường nhắc đến nhất chính là, ngay từ giai đoạn đầu tiên của quá trình, các nhóm thiết kế cũng đã mất đi lập trường của mình.

Nhân lúc đưa kem cho cậu nhóc, tôi bắt đầu lục tiền trong túi.

Chỉ tiếc những nhân viên khoa học kỹ thuật cấp báu vật quốc gia giống tôi và Nam Lăng, ngày thường phần lớn hoặc tham dự các loại tiệc rượu cao cấp hoặc tiệc tùng, mua sắm cũng chỉ thích chọn nhãn hiệu số lượng có hạn mà tiêu thụ, rồi gọi điện thoại hoặc check hàng trên mạng, tự nhiên sẽ có nhân viên thái độ niềm nở đưa hàng tới cửa, cho nên rất ít có cơ hội mua gì đó trên đường phố.

Vì hai cây kem mà rút thẻ tín dụng dường như có hơi quá trớn, huống chi nhìn qua nơi của bà cô ấy thì cũng không có vẻ gì là cung cấp loại phục vụ này.

Cho nên tôi chỉ phải liều mạng cười, lấy tờ một trăm cẩn thận đưa qua.

“...” Bà cô sầm mặt bắt đầu thối tiền lẻ.

“Xin lỗi, rất xin lỗi...” Trơ mặt ra giải thích liên hồi, tôi liếc mắt qua thì thấy nhóc con tỏ vẻ chẳng liên quan đến mình mà nhìn xung quanh, cậu chàng cũng đã bắt đầu gặm luôn cây kem vốn thuộc về tôi.

Ngày đầu tiên ra ngoài tản bộ đến sứt đầu mẻ trán, bắt đầu từ lúc tôi vô cùng thảm hại cầm một đống lớn giấy tiền lẻ màu sắc sặc sỡ của bà bán kem, sau đó là Long Nại ăn hai cây kem xong vẫn còn thèm thuồng mắt tỏa sáng mà nhìn chằm chằm đồ ăn vặt của đám nhóc tì đầy đường, cảnh kết mất mặt vội vàng chấm dứt.

Người nhân tạo này từ khi thức tỉnh thì tất cả phản ứng đều bình thường, sinh lý kiện toàn, tâm tính khỏe mạnh. Cho dù có rất nhiều khái niệm vẫn chưa tỉnh giấc, nhưng tin rằng theo cuộc sống cậu nhóc kéo dài, mọi việc sẽ dần tốt đẹp.

Điều duy nhất khiến tôi không rõ chính là, hao tốn nhiều thời gian, tiền bạc và nhân lực, vật lực đến thế để chế tạo ra một tiểu thiếu gia như vậy, ý nghĩa rốt cuộc nằm ở đâu?

Nói theo thuyết hữu thần, con người được thượng đế nặn thành mô phỏng theo bản thân ngài.

Giải thích theo khoa học hiện đại, sinh mệnh con người bắt đầu thông qua sự kết hợp giữa tinh trùng và trứng.

Cho dù không có nhiều những quy định pháp luật ràng buộc rõ ràng, nhưng dùng bất kỳ cách nào ngoài phương thức truyền thống để tạo ra mạng sống sẽ luôn phải chịu sự tranh luận rất ầm ĩ về đạo đức nhân loại.

Nhưng dù dư luận có trở nên huyên náo đến mức nào, vẫn có rất nhiều người chấp nhất với vấn đề ấy.

Lời giải thích của Nam Lăng chính là mục tiêu nghiên cứu này có thể cứu vớt những con người trời sinh tàn tật hoặc chẳng may chịu qua bất hạnh.

Lúc nói những lời ấy, một cách lơ đãng, Nam Lăng luôn toát ra vẻ đau thương như được giấu kỹ, tôi biết lời em chính là lời chân thành thiết tha.

Nhưng trong lòng tôi vẫn ẩn giấu bất an.

Sau tấm màn của sự nhân từ càng có nhiều nguyên nhân hơn nữa. Có phải chăng bởi sinh mệnh con người là của thần thánh, nên thông qua sức người mà chế tạo ra một mạng sống sẽ khiến chúng ta có được cảm giác thỏa mãn hệt thượng đế?

Quá giờ nghỉ ngơi so với trước kia, tôi ngồi nơi bàn máy tính lọc cọc gõ ghi chép báo cáo cho ngày đầu tiên của Long Nại và cảm nghĩ của mình.

Nhưng đoạn cuối tôi suy nghĩ thật lâu ấy cuối cùng vẫn xóa đi.

Dù sao, báo cáo này sẽ thông qua email mà gửi cho Nam Lăng, tôi không muốn lúc em đang bận rộn công tác rất nhiều mà còn bị thứ tình tự của tôi lây bệnh.

Long Nại đã sớm ngủ - chẳng qua cậu nhóc không phải ngủ trên giường mình mà là cuộn tròn trên tấm thảm dày cạnh chân tôi. Bởi vì sau một giờ quay cuồng trên giường như bánh nướng, nhóc con rút ra kết luận là nằm một người trong căn phòng rộng lớn trống trơn tối mù sẽ không ngủ được.

Có trời mới biết đây là do ảnh hưởng của tình huống giao nhau nào mà ra loại biến dị này – những thiết kế và chế tạo của nhóm chuyên gia trên cơ bản đều là loại hình có thể ngủ rất say, dù một mình nơi chốn núi cao rừng rậm hoang sơ hoặc nằm trong hang sói.

Nam Lăng nếu tận mắt nhìn thấy kết tinh tâm huyết của mình sau khi thức tỉnh thì như con mèo mà co ro dưới chân người khác thế này, chắc hẳn em sẽ muốn chết mất.

“Này! Dậy ngay, tôi phải tắt máy đi ngủ, nhóc cũng trở về phòng mình ngủ đi!”

Không biết phải gọi thế nào mới đúng, tôi chỉ đành vỗ cặp mông tròn tròn của cậu nhóc, dù sao trước kia Nam Lăng đều làm thế để gọi tôi dậy.

“Ừm ừm…” Cũng không biết người nhân tạo có nằm mơ hay không, nhưng xem tình hình trước mắt thì nhóc con không hề để ý tới tôi.

Đau đầu…

Nếu cứ để cậu nhóc ở đây, vậy hệ số ngày mai thức dậy phải cực khổ hầu hạ một người nhân tạo bị cảm nhất định rất cao.

Cắn răng một cái, cúi rạp người bế nhóc lên.

Ôi chao?

Nhìn qua bộ dáng đầy đặn thế, vậy mà nhẹ hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều.

Đường cong mềm mại ôm vào trong ngực còn thật ấm áp.

Không phải cơ thể trưởng thành như Nam Lăng, chỉ cần chạm vào sẽ khiến người chẳng kìm lòng mà sinh ra dục vọng. Đây là cảm giác thoải mái, cảm giác bình yên như một đứa trẻ.

Nhịn không được cọ cọ chiếc mũi nho nhỏ của nhóc, gương mặt chỉ lớn cỡ lòng bàn tay lập tức phản đối, nhăn lại hệt bánh bao.

Ha ha, thật đáng yêu…

Phiền muộn và miễn cưỡng vẫn quanh quẩn trong lòng cũng dần tan đi khi thấy biểu tình sinh động của nhóc giờ phút này

Nhẵn nhụi mà yếu ớt, khờ dại lại thẳng thắn…

Hóa ra gương mặt con người có thể có nhiều biểu tình phong phú đến thế.

Tôi đã công tác trong căn cứ lâu lắm, lâu đến mức những người tiếp xúc qua đều là những kẻ bày ra thái độ nghiêm túc đối với công việc, thế là lối suy nghĩ cẩn thận của họ bị đưa luôn vào cuộc sống, ngay cả khe khẽ mỉm cười thôi cũng sinh ra giống nhau như khuôn đúc. Có lẽ ở chung với họ lâu quá, tôi cũng đã quên mất rồi…

Quên rằng Nam Lăng thời trẻ trong trí nhớ tôi sẽ không để ý hình tượng mà nằm thành hình chữ ‘Đại’ trên cỏ, quên mất quãng thời gian có người sẽ cười to đến mức toàn bộ thế giới đều có thể nghe. Tất cả đã dần theo tháng năm trôi qua trở thành những việc ngày càng mơ hồ.

Kể từ khi nào thì bắt đầu, một thứ gì đó đã dần biến mất trong buồn bã, để rồi càng lúc càng xa, sau đó chẳng còn dấu tích để mà tìm kiếm.

Động tác trên tay nhẹ nhàng hơn, để tránh quấy nhiễu nhóc con đang trong mộng đẹp.

Tấm ra trải giường mềm mại màu biếc xanh tựa đại dương sâu thẳm, cơ thể Long Nại vừa mới được đặt lên lập tức liền bị mặt biển ấy khẽ khàng ôm.

Hầu kết nhẹ giật, miệng nhẹ giật, như đang rất thích hưởng thụ thứ gì đó.

Ánh trăng mỏng manh nghiêng qua song cửa luồn vào, vỡ ra ngay lần đầu chạm khẽ.

Trên gương mặt Long Nại bị mạ lên vầng sáng màu vàng nhạt, dịu dàng như nước.

Có sung sướng không hiểu nổi bắt đầu theo đáy lòng một chút trào ra.

Trước khi cẩn thận đóng cửa lại chúc nhóc ngủ ngon, tôi rốt cuộc nhịn không được vì lòng tốt của mình mà run miệng bật cười.

2 Vốn dĩ nghĩ rằng để nhóc khôi phục như một ‘Con người’ hoàn toàn đúng nghĩa sẽ là một quá trình hết sức phiền toái, kết quả, sự trưởng thành của nhóc nhanh đến mức khiến tôi giật mình.

Tất nhiên việc đó không có nghĩa là tất cả phiền toái sẽ chấm dứt, mà ngược lại

Chưa đến một tháng sau, cậu nhóc đã dụ được dì mở quán bán quà vặt gần đấy, sau đó cũng rất thường xuyên quang minh chính đại xách về bọc to bọc nhỏ toàn là kem mua thiếu mà nhét vào tủ lạnh, một bên vừa nói lầm bầm vừa cười ha ha ám chỉ tôi đi trả tiền.

Có trời mới biết, gấp ba lần đồ ngọt mà tôi đã từng thấy qua hơn hai mươi năm trước cũng không bằng một nửa so với những gì nhóc mang về trong một tuần.

Tôi còn vô cùng buồn bực vì sao nhóc cả ngày đồ ăn vặt không rời miệng mà còn có thể khỏe mạnh không sâu răng — kết luận chắc là do Nam Lăng đã ứng dụng những hợp chất vật liệu tốt nhất trên người nhóc.

“Hết tuần này tôi quyết định phải ra ngoài tìm việc gì đó làm mới được, nếu không khi anh làm việc, tôi ở nhà một mình thật nhàm chán!”

Lần đầu tiên nghe nhóc nói những lời này tôi đang đánh răng, trong một giây kích động đã thiếu chút nữa nuốt luôn bàn chải vào miệng.

Chịu đựng tâm tình mênh mông tạm không phát biểu ý kiến, thừa lúc nhóc ra ngoài đi lừa đồ ăn vặt, tôi chạy nhanh đến mở máy tính mail cho Nam Lăng, hỏi chương trình có phải bị virus xâm nhập hay không, chứ sao cậu nhóc lại có loại ý tưởng quái lạ thế này.

Mail trả lời nửa tiếng sau đã gửi tới. Giải thích từ phía của Nam Lăng là để tránh việc trong cuộc sống của nhóc xuất hiện những nhân vật dư thừa mà sinh ra phiền phức, trong trí nhớ mô phỏng của nhóc con sẽ tiến hành theo hình thức dưới đây:

“Từ nhỏ cha mẹ đều mất” — “Cùng tôi lớn lên như hình với bóng”— “Sau khi tốt nghiệp đi theo tôi tới cùng một thành phố” — “Cuộc sống đến tận hiện tại vẫn dựa vào tiền lương của tôi”…

Hở? Chẳng lẽ quyết định khi nãy là bởi do lương tâm rốt cuộc thức tỉnh, không đành lòng tiếp tục dựa vào tôi một người lao động kiếm cơm ăn?

Nhưng mà… kịch bản này nghe sao quen thuộc đến thế?

Cẩn thận đọc lại lần nữa, cuối cùng phát hiện chỗ mấu chốt.

Đạo văn! Đây hoàn toàn chính là đạo văn!

Nam Lăng nhàn hạ quá hay sao mà tất cả những tình tiết này rõ là trích dẫn từ chuyện xưa giữa tôi và em.

Một bên cực kỳ buồn bực mà đọc xong mail trả lời, một bên phẫn nộ mà xóa quách nó đi. Những chữ từng hàng từng hàng bị xóa, khiến bức thư với nội dung chỉ mới đây thôi vẫn còn đủ đầy, giờ đây hiện ra một khoảng trắng lớn. Bỗng nhiên trong lúc ấy, có thứ tình cảm khó tả từ đáy lòng trào ra.

Ký ức mô phỏng!

Những dấu vết khắc sâu trong quá khứ, những yêu hận tình thù đầy màu sắc trong cuộc đời con người…

Đó vốn nên là thứ tài sản trân quý nhất trong hành trình cuộc sống của họ. Ấy vậy mà với Long Nại, tất cả những thứ ấy chẳng qua chỉ là hư cấu mà thôi.

Nhóc ỷ vào tôi như vậy, tin tôi đến thế, những vui buồn giận hờn và yêu thương đều lộ ra rõ rệt trước mắt tôi. Thế mà, ngay cả lòng tin và trụ cột để nhóc dựa vào, hết thảy cũng đều là giả.

Không có cuộc sống cùng nắm tay nhau bước qua, không có cuộc sống với vui buồn cùng nhau chia sẻ.

Tôi không phải đồng loại thân mật khắng khít trong suy nghĩ nhóc đâu, tôi chỉ là một kẻ ghi chép thờ ơ lạnh nhạt mà thôi. Những biểu đạt tình cảm, những suy nghĩ, những gì nhóc muốn nắm lấy nào phải là cảm giác từ tận đáy lòng, đó chỉ là những con số phân tích lạnh như băng.

Huyệt thái dương bỗng run rẩy nhẹ giật lên, tôi kinh ngạc vì bản thân lại rỗi hơi đi suy nghĩ mấy chuyện chẳng biết tại sao đó.

Lẹp xẹp. Lẹp xẹp.

Ngoài cửa là tiếng vang đã trở nên quen tai trong mấy ngày qua, xem ra thiếu gia nhà ta đã trở lại.

Vứt bỏ cảm giác hết sức kỳ quái, tôi đứng dậy mở cửa.

“Tuy rằng đã là lần thứ bốn mươi sáu nhưng tôi vẫn muốn lặp lại. Thứ nhất, về sau khi rời nhà phải nhớ mang chìa khóa, tôi còn làm việc, không phải lúc nào nhóc cũng may mắn về lúc tôi có nhà mà chuyên mở cửa cho nhóc. Thứ hai, tủ lạnh sớm đầy ứ rồi, nhà dì hàng xóm đến đây nhấn mạnh cũng chẳng phải một lần, rằng tủ lạnh nhà dì ấy cũng đã bị kem của nhóc chất đống đến mức nhét củ cải trắng vào còn khó khăn… Còn nữa, để tránh bị tiêu chảy như lần trước, nhóc làm ơn đừng vì kem ra sản phẩm mới mà ăn hết luôn mười hai hộp…”

Kỳ tích lớn nha, nhóc thế mà không hai tay xách theo những túi đồ ăn cực đại, một bên vừa lấy người đẩy tôi ra, một bên than thở nói “Biết rồi, biết rồi…”
Vậy là nói đến đó tôi nghiêng đầu, bản thân cũng vì không khí lạ kỳ mà chột dạ, nhanh chóng nuốt những lời chưa kịp nói xong xuống, sau đó lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Hoàn hảo, nhóc con vẫn bình yên đứng nơi cửa, lông mi hay tóc cũng không thiếu, chỉ là biểu tình trên mặt trở nên phức tạp.

“Lại là kem có mùi vị mới được đưa ra thị trường?” Đó là câu duy nhất tôi nghĩ ra được khiến nhóc có vẻ mặt này.

Kiên quyết lắc đầu, nhưng vẫn không có ý mở miệng, xem ra là muốn kéo dài cảm giác thần bí thêm một lúc.

Loại hành vi mất hứng không đạo đức này tất nhiên không phải hành vi mà người lịch thiệp có giáo dục như tôi đây làm ra, vậy là tôi cũng chỉ đành bán mạng phối hợp, tiếp tục cố hết sức nịnh hót, biết rõ đáp án nhất định sai còn phải liều mạng đặt câu hỏi, hành động hệt một đứa ngốc.

“Dì hàng xóm đổi cái tủ lạnh lớn hơn?” Câu hỏi này dám chắc chẳng thể nào có tiến triển gì hơn so với mấy câu hỏi trước, nhưng tình hình trước mắt chính là đoán được nhóc đang suy nghĩ gì tuyệt đối còn khó hơn buổi biện hộ bảo vệ khóa luận tốt nghiệp.

Tiếp tục lắc đầu…

Xin nhóc đó, nếu nhóc không nói tôi sẽ khóc!

“Cũng không phải…” Cám ơn trời đất, trò chơi tôi đoán tôi đoán tôi đoán sai sai sai đã chấm dứt, rốt cuộc tới thời gian công bố đáp án rồi.

“Tôi, tôi mang theo một người bạn tới ăn cơm…”

Ấp a ấp úng, vẻ mặt rất khẩn trương.

Hửm? Bạn?

Khuôn mặt trẻ măng dáng vẻ đáng yêu thật có ích mà, đi tới đâu cũng có em gái xinh đẹp chờ nhóc chơi.

Cũng không biết em gái kia dáng vẻ thế nào – liếc ra ngoài thăm dò, chẳng có ai.

Cô bé con thẹn thùng sao?

Tôi nhích qua một bên, day day nhóc, “Vậy còn đứng đây làm gì? Kêu người ta vào mau!”

“Nói như vậy anh đồng ý sao?” Ánh mắt bắt đầu tỏa sáng, mặt mày hớn hở.

Bạn đến ăn một bữa cơm thôi mà, việc này cần phải đồng ý? Chẳng lẽ bình thường trong cảm nhận của nhóc tôi là loại hình tượng độc tài máu lạnh khiến người không dám tới gần?

Nặng nề hừ một tiếng, tôi quay đầu xoay người, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm nơi tầng cao nhất của tủ âm tường.

Bộ chén sứ với những hoa văn màu thẫm xanh – cực phẩm của Cảnh Đức trấn, là lần trước Nam Lăng đi du lịch mang về. Làm khó em mang thứ đồ dễ vỡ ấy từ nơi xa xôi về tặng tôi, tất nhiên tôi xem chúng như bảo bối, không chỉ luyến tiếc chẳng dùng cơm mà thiếu chút nữa đã cúng bái chúng. Chẳng qua hôm nay xem ra phải hạ vốn gốc xuống, dùng chúng để chào hỏi khách — không những thể hiện được phẩm cách cao thượng của tôi, cũng có thể xoay chuyển hình tượng thất bại của tôi trong lòng nhóc.

Tính toán tốt xong, tôi điều chỉnh tươi cười đến trạng thái tiêu chuẩn, ngẩng đầu, xoay người…

Sau đó liền nhìn thấy người bạn đáng yêu thân mật rúc sát rạt vào Long Nại.

“Gâu… gâu!” Cái đồ không lễ phép, thấy tôi trừng mắt nhìn vậy là lập tức nó dùng ánh mắt hung dữ hơn mà trừng lại, chỉ tiếc dường như chưa ăn cơm nên không đủ sức, tiếng sủa thị uy chẳng có chút thuyết phục nào.

“Được rồi được rồi, Tiểu Bạch ngoan, đừng sủa nữa, ăn cơm liền mà.”

Tiểu Bạch?

Gân xanh trên trán tôi điên cuồng mà đập.

Con chó này bẩn cực kỳ bẩn, mắt còn dính đầy ghèn đến mở chẳng ra, vậy mà gọi là Tiểu Bạch?

“Đây… chính là bạn của nhóc?” Vẫn không nản lòng, liều chết tôi cũng phải xác nhận lần cuối.

“Đúng vậy!” Vui tươi hớn hở, rồi chuẩn bị mang nó vào phòng.

“Không được đưa nó vào cửa!” Thanh âm tôi chợt tăng lớn, bộ chén bát dễ vỡ thiếu chút nữa bị ném ra.

Một con chó!!

Đã vậy còn là chó hoang bẩn đến mức nó đi bước nào là bụi đất từ lông bay ra đến đó!!!!!

Hầu hạ một người nhân tạo đã phiền lắm rồi, thằng nhóc này thế mà còn dám dẫn thêm một con chó nữa về cho tôi hầu hạ!

Nam Lăng trước kia phần nào có tính yêu sạch sẽ, phòng ở của chúng tôi tới bây giờ đều là không nhiễm một hạt bụi, loại chó rận đầy người mà còn vừa hôi vừa bẩn đối với chúng tôi mà nói, phần lớn chỉ là khái niệm trong phim hoạt hình hoặc trong thế giới động vật.

Tuy rằng khi tham dự tiệc rượu, lúc rảnh rỗi sẽ trông thấy vài quý bà dắt theo loại sinh vật này, nhưng đó toàn là loại chó nổi tiếng vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, đã vậy còn xịt nước hoa Channel.

Nhìn lại cái thứ hiện tại này…

“Vì sao? Anh hứa rồi mà?” Bước chân đang cực kỳ hứng thú bất chợt kinh ngạc dừng lại, còn tiện tay kéo lại con chó đang nhe răng trợn mắt hưng trí bừng bừng chuẩn bị nhào vô bàn cơm.

“Tôi làm sao biết bạn của nhóc lại là một con chó?”

“Tiểu Bạch nó rất ngoan!”

“Ngoan đến mấy cũng là chó!”

“Chó thì sao chứ?”

“Chó thì kiên quyết cấm mang vào nhà!”

“Nhưng mà, nhưng mà Tiểu Bạch nó rất ngoan…”

Đối thoại cứ thế mà tuần hoàn lần thứ hai.

Tôi đành ngậm miệng không nói nữa, trưng ra vẻ mặt quả quyết, ý là đang ám chỉ một cách mãnh liệt rằng không có đường sống thương lượng cho con chó kia vào nhà đâu – chính là cái chén còn cầm trong tay, vậy là khí thế giảm đi phân nửa.

“Tiểu Bạch nó đã rất nhiều ngày chưa ăn cơm…” Miệng bắt đầu chu ra, còn nhân tiện lấy mũi chân đá nhẹ con chó kia, vậy là cái con chó đó liền bật ra tiếng kêu đói bụng và vẻ mặt rất phối hợp.

“Vậy ném xương cho nó đi…”

“Mấy con chó bên ngoài con nào cũng ăn hiếp nó, lúc cứu nó ra nó đang bị cắn đó…”

Tôi bắt đầu hoài nghi có phải người nhân tạo nhân có năng lực bẩm sinh trao đổi với động vậy hay không, lời Long Nại còn chưa dứt, con chó dơ bẩn kia đã nhanh chóng dịch mông qua vểnh lên – còn biết liều mạng vẫy cái đuôi ngắn ngủn mang theo vết máu hệt như con thỏ, xem ra là mới bị cắn. Vậy là cái bộ vị căn bản nó dùng để nịnh nọt dưới ánh sáng lại càng có vẻ đáng thương hơn nữa.

Là đã bị bắt nạt nhiều lắm đây…

Nhưng mà đó cũng không thể là lý do để nó vào nhà!

Tôi muốn nói rằng Long Nại à, nếu ra khỏi cửa mà xen vào việc không liên can tới mình thì sao nhiều cô bé xinh đẹp bị tiểu lưu manh ăn hiếp đợi anh hùng đến cứu đầy ra đấy, nhóc không xuất hiện mà cứu người ta, khoái đâm đầu vào chuyện người khác mà sao vừa ra tay lại đi cứu con chó về!

“Trác Việt… Để nó tắm rửa trước rồi ăn một bữa cơm được không?” Khó có khi thiếu gia của chúng ta ăn nói khép nép, cái loại biểu tình này thật đúng là làm cho người khác cảm động mà.

Nhưng nguyên tắc là kiên quyết không thể thỏa hiệp!

Tiếp tục lắc đầu, nhưng giữa biểu tình oan khuất của nhóc và con chó kia, tôi lo sợ như thế không đủ.

“Dịch Trác Việt, không ngờ anh là kẻ máu lạnh như thế!” Biểu tình cầu xin chống đỡ được mười lăm giây thì tới cực hạn, Long Nại thiếu gia bắt đầu gọi đầy đủ tên họ tôi – bùng nổ.

Vô nghĩa, chúng tôi mới ở chung chưa được bao lâu, tôi có máu lạnh hay không nhóc làm sao mà biết.

Trời mới biết hình tượng tôi mà Nam Lăng gài vào trí nhớ nhóc là to lớn vĩ đại đến mức nào. Vậy mà Nam Lăng không nhắc nhở nhóc tôi rất chán ghét mấy thứ lông rụng đầy đất sao?

“Tiểu Bạch, chúng ta đi, không cần xin người ta!” Không thèm liếc lại nhìn tôi lấy một cái, nhóc rất kiên quyết ôm lấy con chó bẩn kia vào lòng.

Một tiếng rên rĩ thống khổ bật ra, con chó kia lập tức rúc toàn bộ đầu và cơ thể đầy lông vào người nhóc. Tôi bi ai vì chiếc áo sơ mi Burberry mới trên người Long Nại.

“Đi, đừng sợ, chúng ta ăn cơm!”

Những lời này vang lên hơn ba mươi giây tôi mới có phản ứng, lúc ấy thì một người một chó đã rất có khí phách rời đi.

Uy hiếp tôi đấy à? Có kiểu đùa giỡn như nhóc vậy sao?

Chén sứ thượng hạng không phát huy được công dụng, bị tôi vô cùng buồn bực tiện tay để xuống bàn cơm.

Nồi hầm thịt kho tàu, cá kho, cùng khoai tây, thịt bò bắt đầu tỏa khói, sôi ùng ục, hương thơm xộc vào mũi.

Lúc mua từ cửa hàng nơi đầu ngõ, ông chủ đã dặn qua chỉ cần chưng khoảng mười mấy phút là có thể dùng.

Nhớ lại bộ dáng mấy ngày trước Long Nại đứng trước cửa tiệm người ta mà liều mạng hít mũi ngửi, tuy luôn phản đối ăn loại thực phẩm đầy mỡ không được vệ sinh nơi quán vỉa hè, nhưng hôm nay tôi vẫn tiện đường mua về.

Mở nắp, thức ăn quả nhiên đã chín. Từng món từng món dọn ra bàn. Vàng óng ánh chính là cá nướng, màu nâu nâu là thịt bò, xanh biếc chính là rau xanh, đỏ tươi của cà chua…

Màu sắc, hương vị thật đầy đủ.

Xem ra thỉnh thoảng ăn thức ăn như thế, so với những món dinh dưỡng tuy phối hợp chặt chẽ nhưng lúc nào cũng rất khoa học thì ngon hơn rất nhiều.

Khó khăn lắm mới có cơ hội dùng cái chén sứ quý giá này, dùng nó ăn cơm, ăn một bữa tối hưởng thụ từ vị giác đến tinh thần.

Đũa cơm đầu tiên đưa đến miệng, nóng quá…

Nhóc con không phải vẫn còn ôm con chó kia đó chứ? Chạy nhảy một ngày mồ hôi chảy đầy trở về, hơn nữa còn đánh nhau cứu con chó ấy nên bẩn hệt nó, chắc cả hai đi tới chỗ nào cũng sẽ bị đuổi đi thôi…

Gắp miếng cà chua đưa vào miệng, chiếc đũa run lên, rơi ‘cạch’ xuống đất.

Trên người nhóc nào có mang tiền chứ. Tuy quần áo là đồ hiệu đắt tiền, mặc vào có thể lừa người khác, nhưng tài sản từ đầu tới chân trong túi luôn chẳng vượt quá hai đồng. Tuy nói ăn chịu là biệt tài của nhóc, nhưng hiện tại chẳng lẽ định lấy kem chocolate cho chó ăn sao?

Có chút tức giận mà hung dữ nhét cá vào miệng nhai, nhai được vài cái thì cổ họng đau xót, có thứ gì nghẹn lại…

Con chó kia vừa trụi lông vừa khó ngửi, nhìn qua thì ngay cả người thân cũng chẳng thèm nhận. Người ta nói con thỏ nóng nảy cũng còn biết cắn người, nếu nó thật sự cực kỳ đói, Long Nại lại là cả người thịt da mềm mềm ngon ngon – đây chính là phí phạm sản phẩm do công nghệ cao tạo thành ư.

“Khụ! Khụ!” Giằng co nửa ngày cũng chẳng lấy được cái thứ làm nghẹn kia ra, tâm tình ăn cơm tất cả cũng không có.

Tiện tay chộp lấy áo khoác trên ghế sofa, một bên liều mạng ho tiếp tục đấu tranh với thứ trong cổ họng, một bên mở cửa vội vàng chạy đi.

Chỉ mong con chó kia có phần nặng, để nhóc con không kéo nó đi được quá xa.

“Gâu!”

“A!”

Mới vừa lao ra, một bóng đen ập tới, sau đó là hai người một cẩu đồng thời phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm.

Mũi tôi và Long Nại va vào nhau, Tiểu Bạch chỉ có thể bất hạnh bị kẹp giữa hai người làm thành miếng sandwich.

“Anh làm gì vậy!” Giọng mũi dày đặc, quả nhiên bị va khá mạnh.

“Nhóc nhóc nhóc… Nhóc không phải dẫn nó đi ăn cơm sao?” Tôi đã gần như ngay cả nói cũng nói không xong.

“Thì ăn mà!”

Viên kẹo trái cây đang cầm trong tay mới vừa gỡ giấy gói ra, nhóc đưa vào miệng cắn một cái, một nửa bản thân nuốt xuống, một nửa lấy tay quăng lên. Tiểu Bạch le lưỡi, bắt được vô cùng chính xác.

“Đi rồi mới phát hiện trên người không mang tiền, nhưng tìm được cái này mang theo vào buổi sáng, không ngờ rằng Tiểu Bạch cũng thích ăn!”

Một người một cẩu bắt đầu nhìn nhau đầy thâm tình, trong không khí bay lên bọt biển dán nhãn hận-vì-đã-gặp-nhau-quá-trễ.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy được mình chẳng khác nào kẻ thứ ba dư thừa.

“Vào nhà đi…” Tôi đã hoàn toàn bị đánh bại.

3

Vì vậy cuộc sống mở ra một chương mới trắng tinh đầy phấn khích.

Tôi hâm nóng đồ ăn lần nữa tại nhà bếp, Long Nại thì trong phòng tắm tắm rửa cho Tiểu Bạch.

Khanh khách khanh khách

Cứ cách mỗi mười lăm giây là có thể nghe được tiếng nhóc ngây ngô cười, xen lẫn trong đó là tiếng chó sủa không ngừng.

Tắm cho chó vui đến vậy ư? Trong lúc nhất thời tôi rất muốn vọt vào phòng tắm quan sát một phen.

Chờ đồ ăn một lần nữa dọn lên bàn, hoạt động giải trí bên kia cũng chấm dứt.

“Rốt cuộc là nó tắm hay nhóc tắm?” Tôi nhức đầu nhìn nước rơi xuống từ Long Nại đi phía sau Tiểu Bạch, nhóc choàng chiếc khăn tắm thật to, tóc cũng ẩm ướt.

“Tắm cùng nhau mà, ha ha, Tiểu Bạch thật sự rất biết điều đó nha.” Chẳng biết có phải do đạt được giao dịch ngầm không thể cho ai biết hay không, tôi cứ cảm thấy một người một chó liếc mắt đưa tình rất kỳ lạ.

“Tiểu Bạch như vậy không phải là rất đẹp sao?” Mắt ngầm trao đổi xong, Long Nại ngồi xổm người xuống, duỗi tay vỗ vỗ trên cái đuôi trụi lông của Tiểu Bạch. Lập tức, bốn cái cẳng vội vàng chạy như điên về phía tôi, cọ lấy cọ để nơi ống quần tôi như để chứng tỏ mối quan hệ tốt đẹp.

Ừ ừ…

Nếu không quan tâm đến hiệu quả chẳng thấy đâu của cái phần đuôi ngắn ngủn còn sót lại đang ngoe nguẩy, thì coi như cũng tàm tạm.

Nhìn kỹ đôi mắt tròn, mũi hểnh, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, quả là có vài phần giống Long Nại.

Trách không được vừa gặp đã yêu như thế!

Chẳng biết phát hiện này có được coi là lớn hay không, tôi hắng giọng một cái, ngẩng đầu chuẩn bị lên tiếng.

“Tôi phát hiện...” Chỉ mới nói được ba chữ, sau đó âm thanh bị nghẹn đi.

Long Nại lau khô tóc đưa lưng về phía tôi, nhưng chiếc khăn vốn phải khoác trên người lại trễ xuống bên hông.

Cơ thể đặc biệt mềm mại của thời trai trẻ, những đường cong sống lưng xinh đẹp, xương bờ vai vì động tác cánh tay mà khẽ run, như cánh bướm nhẹ vỗ còn mang theo sương sớm. Vòng eo mảnh khảnh hữu lực lấy hình chữ V mà kéo dài xuống, chiếc khăn tắm quấn hờ, mơ hồ có thể nhìn thấy cặp mông mượt mà.

Kỳ thật đây là cơ thể chàng trai vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng hơi nước trên làn da màu lúa mì được sự vuốt ve dịu dàng của ánh đèn cam, vậy là dáng vẻ phóng khoáng ấy đúng là tràn ngập sự hấp dẫn và cảm giác tốt đẹp khôn kể.

“Anh phát hiện cái gì?” Nửa ngày chẳng nghe được lời tiếp theo của tôi, nhóc một bên ngậm lược, một bên hàm hàm hồ hồ mà la hét xoay người bước tới.

Khoảng cách gần đến thế nên tôi nhìn rất rõ ràng. Nhìn rõ sự mềm mại của làn da mới vừa tắm xong, nhìn rõ màu da trong suốt tựa trẻ nhỏ, nhìn rõ hai chấm hồng nho nhỏ, nơi rốn là hình dạng giọt nước mưa đáng yêu.

Hóa ra cái đẹp của con người có thể định nghĩa như vậy, sự hấp dẫn tinh khôi, nét gợi cảm hồn nhiên.

Chi phí cao ngất trời cho thiết kế tạo hình lúc trước quả thật chẳng hề phí phạm.

“Tôi phát hiện, Tiểu Bạch thật đúng là xinh đẹp...” Nghĩ một đằng nói một nẻo, mà cũng chẳng biết nói nhăng nói cuối chuyện gì, tôi nhanh chóng cúi đầu gắp một miếng thịt bò nhét vào mồm để mình im miệng.

“Biết Trác Việt anh nhất định sẽ thích lại nó mà.” Mặt mày hớn hở, nhóc ôm lấy con chó ngồi trên ghế sớm đã vô cùng đói bụng vào lòng, “Chẳng qua hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Bạch tới làm khách, anh đừng giành ăn với nó được không?”

Hửm? Miệng nhai thịt bò, nhất thời vẫn chưa hiểu được.

“Gâu!” Một tiếng sủa lớn vang lên, Tiểu Bạch đã thần thanh khi sáng giơ móng vuốt, lại vô cùng tự giác sục mõm vào thịt bò và thịt kho tàu gần nó nhất.

......

“Tiểu Bạch, ăn ngon không? Tay nghề Trác Việt cũng được lắm mà… Nhưng Trác Việt... Trác Việt à, anh sao vậy?”

Hai giây sau, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nôn mửa vô cùng thảm thiết.

Tắm sạch, ăn cơm xong, một người một chó còn thoải mái hơn nữa mà cuộn tròn bên chân tôi ngủ say sưa, ý chỉ con chó hư này từ nay về sau sẽ quang minh chính đại ở nơi này.

Đương nhiên, hai chữ ‘Chó hư’ cũng chỉ có thể oán niệm trong lòng mà thôi, ngoài mặt tôi còn phải làm trò hết mực hiền lành, vô cùng thân thiết trước mặt Long thiếu gia kêu đại danh của nó — Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch, đi, lấy hai trái táo lại đây.”

Long Nại một bên nằm trên tấm thảm thật dày làu bàu lật tạp chí, một bên vỗ cái mông gần như chẳng còn đuôi của Tiểu Bạch.

“Gâu!” Âm điệu này tỏ vẻ đã nghe rõ.

“Nhóc ăn một mình đi, tôi không cần...” Tôi nhanh chóng nói rõ. Với cách lấy táo của Tiểu Bạch, đánh chết tôi cũng sẽ không ăn miếng nào.

“Không phải anh rất thích ăn táo sao?” Đảo mắt miễn cưỡng liếc tôi, nhóc thuận tay gấp sách lại. Tiểu Bạch miệng đã ngậm hai quả táo chạy vội trở về.

“Tiểu Bạch thật sự là ngoan quá, lại thông minh nữa.”

Một tiếng hôn ‘Chụt’ thật lớn lên trán con chó, tôi nghe tiếng tim mình đập nhanh đến hoảng hốt.

“Lột vỏ rồi hãy ăn! Bằng không tôi sẽ đá con chó này ra khỏi nhà!” Mắt thấy nhóc lại cầm táo lau qua loa lên áo một cái rồi chuẩn bị bỏ vài miệng, tôi nhanh chóng đem chiêu sát thủ đã qua sử dụng cảnh cáo nhóc.

“Có sao đâu chứ.” Biết về phương diện này tôi tuyệt đối cứng rắn không có nửa phần thương lượng, tuy vẫn không phục, nhóc vẫn ngoan ngoãn bắt đầu lột vỏ, “Tiểu Bạch mỗi ngày ăn cùng chúng ta, ngủ cùng chúng ta, tôi còn đánh răng cho nó nữa mà, đâu có không sạch chứ…”

“...”

Phải chăng có những việc sẽ chẳng thể nào nói cho người nhân tạo hiểu rõ? Hay là lối suy nghĩ của mấy lão già thiết kế ra nhóc có vấn đề.

“Cơm thừa của anh tôi với Tiểu Bạch cũng sẽ ăn mà, chúng tôi cũng có chê anh đâu…” Thấy tôi không ra tiếng, nhóc tiếp tục kiên cường.

“Tôi cũng không chê nhóc…”

“Vậy Tiểu Bạch chẳng phải cũng giống sao?”

Lại trầm mặc.

Tôi cảm thấy được giờ phút này việc làm sáng suốt nhất là phải lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, bật máy tính, tiếp tục làm việc.

“Gâu… gâu…” Bóng người trước mắt vụt qua, nhóc thế mà bắt chước Tiểu Bạch miệng ngậm nửa quả táo vừa sủa vừa bò tới gần.

“Được rồi được rồi, học giống lắm, hai người có thể tìm thời gian kết nghĩa anh em đó.”

Cả hai đều dùng ánh mắt của đôi mắt to tròn đặc biệt nhìn trừng trừng tôi, đó là chuyện khiến người ta rất đỗi buồn cười.

Đang muốn vỗ mông nhóc như đã làm khi chọc Tiểu Bạch để tỏ vẻ ngợi khen, gương mặt người phía trước bất chợt phóng to ra, môi nhóc đã đưa tới.

Đầu tôi kêu ‘Ầm’ một tiếng.

Thứ gì đó ướt át, âm ấm…

Còn mang theo cả hương vị mát lành đặc biệt của táo, khiến linh hồn như bởi vị chua ấy mà bị hút ra.

Có thứ gì nho nhỏ ngọt ngào khẽ khàng tách môi tôi, răng chạm vào nhau, sau đó chậm rãi dò xét tiến vào.

Một lúc lâu sau đó, tôi vẫn chẳng xác định được thứ tôi chạm phải là gì, là nửa miếng táo kia hay lưỡi nhóc hồng hào mà linh hoạt.

“Anh thấy chưa, chẳng phải giống nhau sao, táo tôi cắn qua rồi anh ăn cũng có sao đâu chứ.” Trong đầu xoay vần cả buổi, tôi mới có thể nghe được tiếng nhóc cười hì hì.

“Cho nên về sau đừng cự tuyệt ý tốt của Tiểu Bạch, nó sẽ đau lòng đó.”

Tiểu Bạch lắc lắc mông nhìn chằm chằm tôi, còn tính cực gào khóc phụ họa.

Qua lần hiến thân mà theo nhóc là nhóc đã dũng cảm làm thay Tiểu Bạch này, nhóc trước mặt tôi tranh thủ tìm địa vị thay cho nó, vậy là quan hệ một người một cẩu lại nâng ột bước.

Còn tôi thì cả đêm tâm trí ngập trong dư chấn không ngừng, vậy là báo cáo quan sát tôi viết hệt như học sinh tiểu học đang viết.

Chẳng lẽ người nhân tạo mang theo dòng điện còn mạnh hơn so với người bình thường?

Hay như cô giáo lớn tuổi dạy môn vật lý thời trung học đã nói, khi chất dẫn chạm phải cảm ứng từ sẽ sinh ra dòng điện. Mà nay vào thời khắc môi tôi và Long Nại chạm nhau, vừa đúng lúc có một tia sét cảm ứng từ thật lớn va vào khắp nam bắc trên trái đất? Thế cho nên khiến tôi trong nháy mắt đó bị chấn động đến cả người chông chênh.

“Tiểu Bạch, đừng liếm tao… Nước miếng dính người tao hết rồi!”

“Tiểu Bạch, mày cắn nơi đó của tao… Tao, tao trở mặt với mày…”

“Đồ vô lại, nằm xuống cho tao, mở chân ra, tao cũng phải cắn lại!!”

Trong phòng Long Nại, những tiếng trò chuyện giữa người và chó kể từ khi hai kẻ ấy tắm xong đến bây giờ vẫn chưa ngừng lại.

“Chụt…” Âm thanh vang dội rõ ràng là hôn nhau này, dựa theo công thức bắc cầu mà tính toán, Tiểu Bạch hôn nhóc, nhóc lại hôn tôi, vậy có phải chăng tính là tối nay tôi và Tiểu Bạch gián tiếp hôn môi?

Tuy rằng đau đầu không ngừng, tất cả vẫn tiến hành theo kế hoạch.

Vật họp theo loài, Tiểu Bạch trên người cũng rất có tính chất đặc biệt được người yêu thích. Con chó đó sau vài lần ra ngoài tản bộ cùng Long Nại, đã bắt đầu lừa được một lượng thức ăn ngon cực kỳ xa xỉ.

Tủ lạnh trong nhà ngoại trừ đầy ứ hự kem tráng miệng, mặt khác bắt đầu tăng thêm mấy khúc thịt xương, thịt bò.

“Oa! Miếng sườn lợn chú hàng xóm đưa Tiểu Bạch nhìn qua có vẻ ăn rất ngon, Trác Việt, anh muốn ăn thử không?”

“Không cần!” Kiên quyết lắc đầu.

Khi nào thì biến thành tôi muốn dính vào hào quang của Tiểu Bạch?

Gạt ra những việc vặt có thể được coi là mất mặt này, nội dung quan sát báo cáo tôi gửi cho Nam Lăng càng ngày càng đầy vẻ phấn khích.

Đối với những miêu tả cụ thể một cách tỉ mỉ và từ ngữ vô cùng sinh động của tôi, Nam Lăng tỏ vẻ tán dương, nhưng đồng thời cũng hy vọng chủ đề quan sát tôi đừng lệch đi quá nhiều.

“Đủ loại chuyện về Tiểu Bạch đã chiếm đến hai phần ba toàn bộ mail báo cáo rồi, nếu không phải có Trác Việt anh dặn dò rõ ràng, em sẽ tưởng Long Nại tạm thời đồi tên…”

Còn cách nào chứ, ai kêu hai kẻ kia cứ như bóng với hình? Trên cơ bản viết về ai cũng đều giống nhau.

Xem ra hai năm sau khi quan sát thực nghiệm về Long Nại chấm dứt, nếu bởi do sắp xếp đặc biệt mà phải tách nhóc và Tiểu Bạch ra, đó thật đúng là việc sẽ rất hao tổn tâm trí.

“Nam Lăng, hai năm sau dù căn cứ có sắp đặt hướng đi của Long Nại thế nào, tốt nhất hãy để nhóc con ấy mang theo Tiểu Bạch. Con chó này tuy vô cùng phiền phức, chẳng qua sống cùng Long Nại rất tốt, để hai kẻ ấy cùng nhau sẽ không cô đơn.”

Thật không biết từ khi nào bắt đầu, tôi thế mà cũng đặt mình vào hoàn cảnh người khác, quyết định vì con chó ấy.

Ngay cả bệnh làm những chuyện ngốc nghếch cũng có thể lây sao?

Sau khi câu nói ấy được gửi đi cùng bản ghi chép, kết quả trong tin nhận lại mấy phút sau không có ý nào nói đến việc đó.

Tôi cũng chẳng để tâm lắm, nhóm những lão già ấy hẳn đã có sắp xếp cho tương lai.

Đem những tài liệu quan trọng trong máy phân loại lại, tôi chuẩn bị tắt máy ngủ— đã quên nói, kể từ sau khi có Tiểu Bạch, số lần Long Nại chơi xấu ngủ dưới chân tôi giảm đi rất nhiều, thường là tôi mới làm việc đến một nửa, một người một chó đã cuộn tròn trong phòng, tiếng ngáy liên tiếp vang lên, ngủ say vô cùng.

Âm thanh trong hộp thư đến vang lên, có mail mới gửi đến.

Đã trễ thế này, Nam Lăng vẫn chưa ngủ sao? Còn có gì cần dặn dò ư?

Chịu đựng cơn buồn ngủ vây hãm, tôi một lần nữa ngồi xuống, mở mail mới nhận ra.

Phía trên là câu sau cùng khi nãy về chuyện Tiểu Bạch được em lặp lại một lần, sau đó là một đường ký hiệu gợn sóng ngăn cách, phía dưới, là trả lời của Nam Lăng.

Đã trễ thế này, em gởi mail lại đây hóa ra là vì đặc biệt giải thích chuyện này?

Mẹ nó, thật sự không nên lắm miệng, cứ thứ gì liên quan đến con chó kia thật phiền kinh khủng.

“Trác Việc, vấn đề này anh không cần lo lắng, em nghĩ, dựa theo kế hoạch, nó không sống lâu đến vậy đâu…”

Tiểu Bạch đáng thương…

Tuy rằng tao thấy mày rất phiền, nhưng thấy mày bị phán tử hình như vậy, tao cũng rất khó chịu đó.

Chẳng qua kế hoạch chế tạo người nhân tạo có giá trị cao như thế, tất nhiên không thể bởi vì mày mà thay đổi được, chắc là chỗ sau này họ an bài cho Long Nại không cho nuôi chó.

Tốt lắm tốt lắm, nhiều nhất ngày mai tao bắt đầu thường xuyên làm bữa tiệc lớn ày, đối với mày tốt hơn, không thừa dịp Long Nại không có mặt mà dùng ánh mắt khinh bỉ uy hiếp mày nữa.

Coi như đó là một hồi… một hồi bạn bè của chúng ta, trước khi mày đi tao ày ăn lót dạ nhiều hơn thường ngày.


» Next trang 2

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!