Nhà trọ mới mở ỏ bên kia con phố cổ, tấm bảng hiệu rất nhỏ, mới trát vôi, ngoài của treo một đôi đèn lồng đỏ, bởi vì mấy năm gần đâu khách du lịch đông dần, cho nên thị trấn cũng có mấy nhà trọ.
Đèn vẫn còn sáng, cô liền gõ cửa. Bà chủ trẻ không hề nhận ra cô, những rất nhiệt tình mời cô vào.
Căn phòng trên lầu tất cả đều là mới, ngay cả rèm cửa cũng có in hình màu vàng cam tươi mới mà vui vẻ, căn phòng có một phòng chính và một phòng vệ sinh nho nhỏ. Bình nước nóng đang bật, bà chủ nhẫn nại dạy cô cách điều chình nhiệt độ nước nóng.
Cô đi tắm, nửa đêm, cả phố cổ dường như đều đã ngủ, tiếng nước rào rào, cô quạnh mà rõ ràng, còn nước nóng thì chảy trên cơ thể cô, có một cảm giác đau đớn nhẹ nhàng.
Không đem theo máy sấy tóc, dùng khăn bông lau một lát mái tóc ẩm ướt, Giai Kỳ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi như thế.
Đến khi trời sắp sáng cô mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, cả cơ thể nóng hầm hập, da thịt tất cả dường như mềm đi, chăn cọ vào liền đau.
Cô biết mình đang sốt, nhưng cơ thể vô cùng mệt, dường như ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có, chỉ ngủ mê man. Miệng khô đi, môi nhăn lại đến mức đau lên, chỉ cảm thấy hơi thở cũng nóng. Tự mình ngồi dậy rót một cốc nước, bởi vì nóng, uống hai ngụm rồi lại nằm xuống ngủ.
Nằm mơ linh tinh, dường như là lúc nhỏ bị bệnh, cha sờ trán mình, xem đã hạ sốt chưa. Bàn tay cha lành lạnh mà dụi dàng, giống như là lông vũ, lướt qua trán của cô.
Một lúc sau, lại mơ đến đang truyền ở bệnh viện, cô đang ngủ, y tá giúp cô rút kim ra, còn Nguyễn Chính Đông cúi người xuống nhìn cô, giúp cô ấn chặt chiếc bông.
Bỗng nhiên, lại chỉ còn có một mình cô trong bệnh việc trống rỗng, bác sỹ, y tá không có một ai, hành lanh rất dài rất dài, lại yên tĩnh như tử địa. Cả cơ thể cô lạnh đi, mở cửa từng phòng bệnh, sau cánh cửa đều trống, Cô cũng không biết bản thân mình tìm cái gì, dường như một thứ gì đó quan trọng bị mất, nhưng không tìm thấy, cũng không biết tìm cái gì, chỉ cứ run lên, hoảng hốt sợ hãi, đẩy từng cánh cửa, nhưng lại không tìm được thứ cần tìm.
Cô tỉnh mộng, xuyên qua rèm cửa, ánh mặt trời như một cái bóng, dường như có ánh sáng màu vàng cam.
Cô cảm thấy hoảng sợ, dùng tay ấn vào ngực, một lúc lâu không thể động đậy.
Có lẽ là do sốt, yết ớt không có sức lực đến cực điểm.
Cuối cùng nỗ lực dậy, chầm chầm đi xuống trạm xá của thị trấn.
Nhiều năm nay, trạm xá vẫn đơn sơ như thế. Bác sỹ y tá đều là những người trẻ tuổi, cô không quen biết một ai.
Bác sỹ kê đơn, không ngờ rằng chỉ là cảm cúm bình thường nhất, lại làm cho cô ốm đến mức không có chút sức lực như thế này.
Thuốc chảy rất chậm, rất lâu sau vẫn chưa truyền xong. Phòng truyền chỉ có một mình cô, cô ngồi một mình trên chiếc ghế dài, nhìn từng giọt thuốc chảy dần xuống. Cô chưa ăn gì từ tối hôm qua, nhưng không hề cảm thấy đói, người giống như là tê dại, máy móc mà chậm chạp.
Có người đi qua hành lang, đã đi qua mặt cô rồi, bỗng nhiên lại quay đầu lại, do dự gọi cô: “Giai Kỳ.”
Một lúc lâu sau cô mới nhận ra, hóa ra là người hàng xóm sống ở dưới lầu nhà mình đã mấy chục năm.
Bác Tôn vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Giai Kỳ, thật sự là cháu hả? Cháu đã về rồi? Tại sao cháu lại ở đây?”
Cô không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành nỗ lực mỉm cười.
Bác Tôn đến lấy thuốc, nhưng cứ ở đó cùng cô cho đến lúc truyền xong.
Ông kiên quyết muốn cô theo ông về nhà, nói: “Chúng ta sống ở trên lầu dưới lầu đã mấy chục năm, cháu cũng như con gái của bác, sao lại không về nhà xem chứ. Hơn nữa bây giờ cháu lại đang ốm, về nhà bảo cô Kiều nấu cho bát cháo, hạ nhiệt, ăn nóng vào sẽ khỏi thôi.
Cô đành gật đầu.
Ngừng lại một lúc, Bác Tôn lại nói: “Giai Kỳ, thật ra chúng ta luôn đợi cháu quay lại đấy.”
Câu nói này cô nghe không hiểu, cho đến tận lúc đi vào ngôi nhà quen thuộc, cô đứng ở giữa giếng trời, ngước lên nhing căn nhà nhỏ quen thuộc đó, chiếc cửa số quen thuộc đó, tất cả những gì cô đã từng có, cay cay mũi, suýt nữa thì rơi lệ.
Bác Tôn nói: “Sao không lên lầu xem xem.”
Nhưng cô chỉ lắc đầu.
Cô không dám, sự cô độc đến dũng cảm của cô từ trước đến nay, cũng chỉ vì không có nhà, cho nên không thể không cố gắng.
Cô là đứa trẻ không có nhà, tất cả đều chỉ có một mình, cho nên không thể không dũng cảm.
Bất luận là đối mặt với cái gì, cô đều không có bất cứ sự chống đỡ nào, cho nên mới tự lừa mình dối người như thế, cho rằng bản thân mình dũng cảm, nhưng trên thực tế, cô chỉ là không dám thừa nhận sự yến đuối, bản thân mình vốn dĩ không có đường lui, không có sự ủng hộ, cho nên không thể không dũng cảm.
Cô không có tư cách khóc lóc, cho nên đem tất cả nước mắt đều nuốt vào trong lòng.
Bởi vì cô không có đường trở về nhà, nhà đối với cô, đã mất rồi.
Bác gái Tôn nhìn thấy dáng vẻ của cô, cũng đỏ hoe cả mắt.
Bà nói: “Cháu ngoan, đã mua lại rồi, cậu ấy đã giúp cháu mua lại rồi, cháu đừng buồn nữa.”
Giai Kỳ nghe không hiểu, đến tận lúc bác Tôn lấy ra chiếc chìa khóa, bác gái Tôn dắt tay cô, đưa cô lên lầu.
Lúc chìa khóa cắm vào ổ khóa, lúc cánh cưa quen thuộc được đẩy ra, tất cả mọi thứ trong phòng hiện ra trước mắt cô.
Tất cả mọi thứ, đều vẫn ở nguyên vị trí cũ
Nhà của cô và cha, vẫn ở đây, không ngờ vẫn còn ở đây.
Cô luôn cho rằng, trên thế gian này, bản thân mình không thể còn lại nữa.
Cô luôn cho rằng, bản thân mình không thể còn được đứng ở đây nữa.
Cô luôn cho rằng, trên thế giới này, không còn ký tích như thế nữa.
Bản thân cô không kìm được run lên, dùng tay che miệng lại, mới có thể không khóc thành tiếng.
Bác Tôn nói: “Bây giờ cháu có một người bạn trai như thế, đối xử tốt với cháu như thế, nếu cha cháu mà biết, nhất định cũng sẽ cảm thấy an tâm. Tháng trước lúc mà anh chàng họ Nguyễn đó đến, nói rằng muốn mua căn nhà này, ông Lý vốn dĩ không chịu. Cuối cùng cậu ta bỏ ra 15 vạn, số tiền đó có thể mua được căn nhà tốt nhất ở thị trấn. Chúng ta đều cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu ta mới nói, thật ra là mua giúp cháu, nói rằng cháu đã sống ở đây nhiều năm như vậy, căn phòng này đối với cháu chính là nhà. Cậu ấy muốn cho cháu một căn nhà, căn nhà mới hơn tốt hơn, đối với cháu mà nói, đều không phải là nhà, chỉ có căn phòng dó, chỉ có ở đây mới là nhà của cháu.”
“Lúc đó cả nhà ông Lý và những người hàng xóm đều cảm thấy cậu ta quả thật không dễ dàng, bỏ ra nhiều tâm sức như thế, chạy đến cái nơi hoang vu không quen thuộc này, vì cháu. Cho nên ông Lý không nói gì nhiều, chỉ lấy 6 vạn tệ, liền bán nhà cho cậu ta, hơn nữa ngày hôm sau liền tìm nhà chuyển nhà luôn. Lúc đó ấy, cậu Nguyễn ấy cứ liên tục cảm ơn ông Lý, còn nói cảm ơn những người hàng xóm đã giúp đỡ, mời chúng ta đến quán ăn nổi tiếng nhất trong thị trấn ăn cơm.Con người cậu Nguyễn đó thật là tốt, chỉ là không biết uống rượu, chúng ra khuyên nát cả lưỡi, cậu ấy mới chịu uống một ly nhỏ, còn nói bởi vì mọi người quá nhiệt tình, xem cháu như con gái, lại càng không coi cậu ấy là người ngoài, cho nên không thể không uống. Lúc đó chúng ta nói, chàng rể của Đông Phố chúng ta, sao lại không biết uống rượu chứ, đợi sau này hai đứa kết hôn, Giai Kỳ, cháu nhất định phải luyện cho tửu lượng của cậu ấy tăng lên đấy.”
Bác Tôn cứ cười nói: “Cuối cùng cậu ấy đưa chìa khóa cho bác, liên miệng nhờ bác, nhờ bác hàng ngày giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, đợi hôm nào đó cháu quay lại, thì đưa chìa khóa cho cháu. Cậu ấy còn muốn trả tiền dọn dẹp, bác nói chúng ta sống ở lầu trên lầu dưới mấy chục năm nay, chỉ là giúp cháu dọn dẹp một chút thôi, sao lại có thể lấy tiền của cậu ấy được chứ. Đợi sau này hai đứa kết hôn quay lại tổ chức tiệc cưới, chúng ta uống thêm hai ly rượu là được rồi.”
Bác gái Tôn nói: “Giai Kỳ, cháu gặp được một người tốt, nửa đời còn lại cháu nhất định sẽ hạnh phúc.”
Nước mắt cô cứ chảy, dường như nước mắt trong kiếp này, đều đã chảy hết trong giây phút đó.
Phong bì đặt chiếc chìa khóa cửa nhà, là nét chữ của Nguyễn Chính Đông, mạnh mẽ lưu loát như thế, chỉ viết một cấu: “Giai Kỳ, cuối cùng đã đợi được em về nhà.”
Anh vẫn luôn đợi, nhưng lại không nói với cô, anh vì cô làm một việc như thế.
Một tháng trước, lúc anh rời khỏi Bắc Kinh, anh liền đến đây, giúp cô mua lại căn nhà này, không ngờ anh lại tìm lại nhà cho cô.
Nhưng anh chưa từng nói với cô, anh làm việc này cho cô.
Anh chưa từng nói với cô, anh làm việc này cho chô.
Trong bất cứ lúc nào, tại bất cứ đâu, những việc anh đã làm cho cô, anh đều không hề nói với cô.
Cho dù là giúp cô giải quyết phiền phức trong công việc, cho dù là lần tìm giúp cô chìa khóa, cô vĩnh viễn cũng không biết, rốt cục ở đằng sau anh đã dùng mất bao nhiêu thời gian, bỏ ra bao nhiêu công sức, giúp cô一一gánh vác, giúp cô一一tìm kiếm.
Anh đã từng nói: “Bời vì anh toàn tâm toàn ý với cô, anh dùng hết tất cả sức lực của mình.”
Từ trước đến nay, anh thật sự đã làm được, anh dùng hết sức lực của mình để yêu cô, bất kể cô đối với anh như thế nào.
Anh luôn đợi cô.
Đợi cô yêu anh.
Cô ốm, anh là người đầu tiên phát hiện, cô gặp phiền phức, anh luôn giúp đỡ, mỗi lần cô khóc, anh đều biết.
Bởi vì anh toàn tâm toàn ý, yêu cô như thế, cho dù cô đang nghĩ gì, anh đều có thể biết. Cho dù bất kể chuyện gì xảy đến với cô, anh đều có thể biết.
Cô luôn tưởng rằng, bản thân mình là vì cảm động, nhưng cho đến bây giờ, cô không còn cách nào để cảm thấy cảm động nữa.
Cô để anh đợi cô lâu như vậy, đợi cho đến tận bây giờ, đợi cho đến tận hôm nay, cô mới toàn tâm toàn ý.
Lúc còn trẻ cô yêu một người, cho rằng tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi.
Sau này nhiều chuyện xảy ra như thế, cô luôn cho rằng, bản thân mình không còn sức lực nữa, để yêu một người khác.
Lúc cô quay người đi, anh lại cứ ở đó, luôn ở đó đợi cô.
Cô mất nhiều thời gian như thế, từng giây từng phút, dần dần lãng quên, dần dần trưởng thành, đi trên con đường đấu tranh và do dự để đến ngày hôm nay, sự lựa chọn cuối cùng cô thậm chí còn dao động. Cho đến tận hôm nay cô mới biết thật sự yêu một người, là như thế nào.
Cho đến tận hôm nay, cô mới cảm thấy bản thân mình, có dũng khí bắt đầu lại.
Quên đi tất cả quá khứ, kết thúc tất cả mọi thức trước đây.
Cho đến tận hôm nay, anh mới đợi được cô.
Cho đến tận hôm nay, cô mới đợi được anh.
Cô phải quay về, nếu vẫn còn kịp, nếu vẫn có thể, cô muốn bắt đầu lại, toàn tâm toàn ý.
Chương 25
Đi ra khỏi sân bay vừa mới mở máy điện thoại, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Giang Tây, giọng nói lo lắng mà hoảng hốt: “Giai Kỳ, cô ở đâu thế, anh trai tôi đột nhiên hôn mê, chúng tôi bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
Bỗng nhiên cô cảm thấy hoảng sợ, một sự hoảng sợ hoang mang chưa từng có.
Hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, lập tức qua đó.
May mà không phải giờ cao điểm, đường không hề đông xe, Giai Kỳ đến nhanh bệnh viện, Giang Tây ra đón cô, mắt đã khóc đỏ hoe, nói: “Bác sỹ nói tình hình rất không tốt, mẹ tôi cũng đã đến rồi.”
Giai Kỳ cảm thấy hoảng sợ đến cực điểm.
Giai Kỳ chạy thẳng đến phòng bệnh, đi qua hành lang dài dài, hai bên là vô số những cánh cửa phòng bệnh, cô ra sức chạy về phía trước, Giang Tây đuổi theo cô ở phía sau: “Ở ICU *”
Nguyễn Chính Đông đang ở trong ICU, chỉ có thể cách tấm cửa kính, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của y tá và bác sỹ.
“Hôm qua cô không quay lại, anh ấy cả ngày không nói gì. Sang nay tỉnh dậy, anh ấy nói không thoải mái lắm. Anh ấy chưa từng nói không thoải mái, từ trước đến nay anh ấy có đau hơn nữa cũng nhẫn nhịn. Tôi gọi điện cho bác sỹ, kết quả là vẫn chưa gọi được, anh ấy đã ngã xuống.”
Giai Kỳ vừa đau đớn vừa hối hận. Nếu không phải là cô, nếu không phải là cô do dự một ngày như thế, có lẽ sự việc sẽ không xảy ra, tất cả đều là lỗi của cô.
Là do cô yếu đuối, mới xảy ra chuyện như thế này.
Chân cô mềm đi, dựa vào tường, dường như chỉ có như thế, mới có thể đứng vững.
Thư ký Trương đi đến, nói nhỏ với Giang Tây mấy câu, Giang Tây quay mặt lại nói với cô: “Mẹ muốn gặp cô.”
Giai Kỳ trong lòng đau như cắt, bởi vị sự hoảng sợ và hoảng hốt chưa từng có, cơ thể hơi tê dại, đờ đẫn đi theo, đến tận một phòng khách.
Tầm mắt của cô mơ hồ, nhìn thấy người trên ghế sô pha, không biết phải nói gì, chỉ cúi thấp đầu không nói.”
Giọng nói của mẹ Nguyễn Chính Đông hơi khàn, thần sắc mệt mỏi mà tiều tụy, giây phút đó, bà chỉ là một người mẹ bình thường.
Bà nói: “Ta có nhắc đến cháu với cha Đông Tử, nói rằng cháu rất tốt với Đông Tử.” Ngừng lại một lúc, bà nói: “Hôm đó Đông Tử gọi điện cho cha nó, ông ấy không đồng ý quan hệ của hai đứa. Chủ yếu là suy nghĩ đến bệnh của Đông Tử, mà cháu còn trẻ, chỉ sợ làm lỡ dở cháu.”
Cuối cùng cô rơi lệ, nói: “Không phải.”
Nấc nghẹn, nói: “Là cháu không tốt, không thể về kịp, làm cho anh ấy lo lắng.”
Nói nhiều hơn nữa đều là vô ích, cô muốn bản thân mình chết đi cho xong.
“Tình hình trước mắt, cháu có thể quay lại, bác đã rất mừng rồi.”
Cô âm thầm rơi lệ, Nguyễn phu nhân hiểu rõ, đều biết rõ mọi thứ trong lòng.
“Cháu là một đứa trẻ hiểu chuyện, hơn nữa lương thiện. Có cháu ở đây, ta yên tâm rồi.” Bà nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ Giai Kỳ: “Bác sỹ nói nó sẽ tỉnh lại, hy vọng cháu có thể làm cho nó yên tâm.”
Nguyễn Chính Đông tỉnh dậy vào buổi tối, dưới sự kiên trì của bản thân anh, ra khỏi ICU, chuyển đến khu phòng bệnh đặc biệt.
Sắc mặt anh không hề tốt, bởi vì dùng thuốc giảm đau, tinh thần rất kém, nhìn thấy cô vẫn gắng sức cười, giọng nói dường như hơi khàn:
“Em đã quay về?”
Anh nói rất chậm, dường như nói từng chữ một, muốn dừng lại một lúc.
Chỉ có mấy ngày không gặp, anh dường như gầy hẳn đi, nằm ở đó, lại trong càng gầy hơn.
Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, bởi vì cứ truyền liên tục, tay của anh rất lạnh, cô dùng hai bàn tay nâng lên, dùng nhiệt độ của lòng bàn tay mình lầm ấm lên.
Anh nói: “Em đừng lo lắng, anh chỉ ngất một lát thôi.” Anh nói rất chậm, có lẽ bởi vì đau, những vẫn cười: “Còn mất mặt hơn cả lần trước, lần trước ngã trong phòng tắm, lần này ngã trong phòng khách, bị vướng chân vào thảm.”
Nguyễn phu nhân nói: “Con chính là không nghe lời, nếu chịu ngoan ngoan ở bệnh viện, làm sao có nhiều chuyện như thế chứ, bây giờ không ở cũng phải ở.”
“Mẹ, con vẫn ổn mà.” Anh chầm chậm nói: “Không tin con đứng dậy, chạy vài vòng cho mẹ xem?”
Nguyễn phu nhân quở trách: “Vẫn còn lắm lời hả.”
“Sao mẹ lại đến thế?” Anh dừng lại một lúc lại hỏi: “Không kinh động đến cha con chứ? Nếu kinh động đến ông ấy, tội của con lớn rồi.’
“Con ốm đến mức này, mẹ có thể không đến sao? Tây Tử lo lắng đến mức cứ khóc trong điện thoại, may mà hai ngày hôm nay mẹ khảo sát ở Giang Tô, cho nên có thể đến. Cha con vẫn chưa biết đó. Con ấy, toàn làm chúng ta lo lắng thôi.”
Nguyễn Chính Đông dường như rất mệt mỏi, nói chuyện với mẹ một lúc, rồi ngủ thiếp đi.
Giai Kỳ không dám động đậy, vẫn là Giang Tây đi đến, nhẹ nhàng gỡ tay Nguyễn Chính Đông ra khỏi bàn tay cô rồi đặt xuống.
Cô lại vẫn không dám động, cũng không dám nói chuyện, chỉ sợ bản thân mình sẽ khóc.
Lúc lâu sau ngẩng đầu lên, mới thấy Giang Tây đang nhìn mình, đáy mắt rõ ràng có nước.
Còn cô ngay cả khóc cũng không dám.
Cô chỉ sợ bỗng nhiên anh rời xa, lúc cô vừa mới hiểu ra, lúc cô vừa mới cảm thấy, tất cả đều vẫn có thể bắt đầu lại, anh lại như thế, quyết định rời xa cô.
Cô không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Cô không dám động đậy.
Chỉ sợ làm anh tỉnh dậy, nhưng lại càng sợ hãi hơn một cảm giác khiếp sợ khó có thể nói thành lời
Cô không thể động đậy, giống như một con kiến nhỏ bé, trong bóng tối vô tận, cuộn tròn thành một đám nhỏ bé nhất, chỉ là hy vọng, có thể có một tia sáng.
Nhưng ánh sáng lại vĩnh viễn không thể chiếu xuống cô.
Cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, từ trước đến nay cô chưa từng sợ hãi như thế, sợ đến mức cứ run lên.
Nguyễn phu nhận phải vội về Nam Kinh, bời vì sự sắp đặt của lộ trình, ngày hôm sau có hoạt động đối ngoại.
Giang Tây và Giai Kỳ đưa bà rời khỏi bệnh viện.
Trước khi lên xe, bà nắm tay Giai Kỳ một lúc, giọng nói đau buồn mà trịnh trọng: “Giai Kỳ, cảm ơn cháu.”
Trong lòng Giai Kỳ đau đớn, dường như hơi thất lễ: “Cô.”
Bà nắm chặt lấy tay Giai Kỳ, nắm chặt rất lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng vỗ vỗ, lên xe rời đi.
Sắc mặt Giang Tây vô cùng tiều tụy, Giai Kỳ khuyên cô ấy về nhà nghỉ ngơi, cô lại nói: “Tôi đói rồi, cô cũng chưa ăn gì phải không, cô có thể đi ăn chút gì với tôi không.”
Giang Tây thật ra rất giống với anh trai mình, cô ấy là muốn cô đi ăn chút gì đó, nhưng lại dùng cách nói khéo léo quanh co đó.
Giang Tây từ trước đến nay cũng rất kén ăn như Nguyễn Chính Đông, đặc biệt là thích đồ ăn ngon, từ trước đến nay không hề có lỗi với bản thân mình, hôm nay dường như lại không để ý lắm, tùy tiện tìm một nhà hàng trên đường, liền ngồi xuống gọi món.
Giai Kỳ cứ sợ cô sẽ nói gì đó, bản thân mình sẽ không biết đối đáp thế nào, ai ngờ rằng ngay cả nói chuyện cô cũng không nói, chỉ âm thầm ăn cơm.
Giang Tây ăn rất nhiều, cô cứ ăn, âm thầm không nói, nhưng Giai Kỳ dường như cũng chẳng ăn được cái gì.
Cuối cùng, Giang Tây mới nói: “No quá.”
Giai Kỳ nói: “Tôi có một người bạn, đã từng nói, ăn no sẽ không buồn nữa.”
Giang Tây than một tiếng: “Người bạn đó của cô nói không đúng, nếu thật sự buồn, cho dù có ăn no hơn nữa, cũng sẽ không cảm thấy tốt hơn.”
Giai Kỳ nói: “Đúng thế, nhưng có thể ăn no tôi vẫn cố gắng ăn no, bởi vì nếu đói, tôi sẽ càng buồn hơn. Cha tôi đã từng dạy tôi, cho dù có khổ hơn nữa khó hơn nữa, cũng phải cố gắng đối xử tốt với bản thân.”
Giang Tây nói: “Nhưng cô dường như chưa ăn gì cả.”
Cô nói: “Tôi đã cố gắng rồi, chỉ là không ăn nổi.”
Giang Tây nhìn cô chăm chú: “Thật ra tối qua tôi thật sự cho rằng, cô sẽ không quay lại.”
Giai Kỳ nói: “Tôi đã đồng ý với anh trai cô, tôi bảo anh ấy đợi tôi, làm sao tôi có thể không quay lại chứ.”
Giang Tây nói: “Tôi thật sự rất khâm phục cô, trước đây tôi không hiểu, rốt cục cô tốt ở điểm nào, bây giờ thì tôi đã biết, đó chính là nỗ lực. Người khác có lẽ sẽ không nỗ lực giống như cô, cô luôn nỗ lực đối xử tốt với người khác, cô cũng luôn nỗi lực đối xử tốt với bản thân mình. Cô hy vọng người khác hạnh phúc, cô cũng hy vọng bản thân mình hạnh phúc, cô có thể dao động, cô có thể yếu đuối, cô cũng có thể làm kẻ đào ngũ, nhưng mỗi lần cô vẫn dũng cảm quay trở lại, kiên cường đối mặt. Lúc cô cảm thấy nên hy sinh, cô sẽ không do dự gì hy sinh bản thân mình, cô nỗ lực hết sức mình, hơn nữa không hề tính toán gì hết. Đối mặt với khó khăn cô cũng có thể khóc, nhưng càng nhiều hơn là cô ngấm ngầm chịu đựng sự đau khổ. Chính vì như thế, họ mới thích cô, bởi vì cô sống rất tự nhiên, cô chỉ là một người bình thường, một người phụ nữ bình thường, cô có máu có thịt có khuyết điểm, nhưng vẫn sống, làm cho người ta cảm thấy, đó mới là đang sống.”
Giai Kỳ nói: “Cô đừng khen tôi như thế, tôi không tốt như vậy đâu.”
Giang Tây nói: “Cô tốt ở chính là ở chỗ cô không tốt như vậy.”
Cô ấy nói: “Anh trai tôi thật may mắn, có được cô.”
“Mặc dù tình hình trước mắt của anh ấy rất không tốt, nhưng tôi tin, hai người nhất định sẽ có thể ở bên nhau. Bởi vì anh ấy rất dũng cảm, cô cũng rất dũng cảm. Nếu sau này hai người gặp phải bất cứ trở ngại nào, tôi cũng sẽ cảm thấy yên lòng, bởi vì cô sẽ không từ bỏ, cô sẽ không sợ hãi.”
Giai Kỳ nhẹ nhàng nói: “Không, tôi sợ hãi, lần đầu tiên tôi gặp mẹ cô tôi vô cùng sợ hãi.”
Bây giờ cô càng cảm thấy sợ hãi hơn, sự sợ hãi đó thậm chí là hoảng sợ.
Hoảng sợ sự việc mà cô không thể đối mặt.
Giang Tây cố gắng chuyển đều tài, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Nói cho cô một bí mật nhé, bí mật mà ngay cả anh trai tôi cũng không biết, thật ra tôi chụp trộm cô một bức anh, đưa cho cha tôi xem.”
Giai Kỳ nhìn cô ấy.
Cô cố ý nói thoải mái hơn: “Tôi chọn một bức đẹp nhất, thật đấy, chính là hôm đó anh trai tôi chụp, chính là bức cô và Giáp Cốt Văn nghịch nước ở trên bãi cỏ. Chụp cô rất hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp rung động lòng người. Cô đừng nhìn tôi như thế, tôi cũng là bị ép thôi, anh ấy và cha cãi nhau trong điện thoại, cãi nhau xong cha tôi bảo thư ký gọi đến, nói, không cho ông gặp người, thì cũng phải cho ông xem ảnh. Anh trai tôi không làm, tôi không có cách nào, đành vụng trộm đưa cho họ một bức.”
Giai Kỳ không biết phải nói gì mới được, Giang Tây nói: “Thật ra cha tôi thương anh ấy nhất, ông toàn không công bằng, đừng thấy rằng bề ngoài ông ấy nghiêm khắc với anh ấy, thật ra đối với anh trai tôi ông ấy còn mềm lòng hơn cả mẹ. Mỗi lần ông tức giận với anh, đều giống như là sấm chớp mùa hè, ầm ầm đùng đùng, nhưng chưa chắc đã mưa thật. Cô yên tâm, tương lai rất tươi sáng, chỉ cần giải quyết được ông ấy, mẹ tôi sẽ không thể ngăn cản gì.”
Giang Tây cố sức nói vui lên, dường như tương lại còn có rất nhiều rất nhiều việc phải giải quyết, cô không thể dừng lại, chỉ sợ bản thân mình dừng lại, sẽ rơi lệ.
Còn Giai Kỳ nghe chăm chú, bất kể cô ấy nói gì, cô đều cười, cô đều gật đầu..
Tương lai, còn có một tương lai rất dài lâu, cô đều ở bên cạnh anh, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô nhất định có thể, bất kể xảy ra chuyện gì, họ đều có thể, ở bên nhau.
Chú thích : *ICU: phòng điều trị khẩn cấp
Tình trạng của Nguyễn Chính Đông cuối cùng cũng dần dần ổn định, chỉ là dựa vào thuốc giảm đau. Tinh thần anh cũng coi như là tốt, có thể xuống giường hoạt động, nhưng càng ngày càng trầm lặng hơn.
Trước đây anh nói rất nhiều, Giai Kỳ ở bên cạnh anh, luôn phải đấu khẩu, nhung bây giờ Giai Kỳ dùng hết mọi cách trêu đùa anh, nhiều nhất anh cũng chỉ cười, xoa xoa đầu cô.
Cô cảm thấy chán nản, bởi vì sự đối đãi này giống như là với Giáp Cốt Văn.
Lúc Giáp Cốt Văn làm nũng, anh cũng chỉ vỗ vỗ đầu nó.
Buổi sáng hôm tất niên, bên bệnh viện cuối cùng cũng chịu chấp nhận, cho Nguyễn Chính Đông xuất viện một ngày, cho anh về nhà ăn tết.
Trong nhà rất náo nhiệt, mấy hôm trước Giang Tây tìm mấy người bạn đến, bố trí căn nhà rộng lớn như thế, nhưng lại bố trí giống như là Giáng sinh.
Giang Tây nghe Nguyễn Chính Đông phê bình như vậy, vô cùng buồn bã, kéo Giai Kỳ đòi lấy lại công bằng.
Giai Kỳ nói: “Nhìn thì hơi giống Giáng sinh, đâu đâu cũng là đèn màu sáng lấp lánh, mặc dù dán chữ Phúc, nhưng lại treo quả đỏ.”
Không khí vui vẻ ấm áp, mặc dù bình thường đến mức không chịu nổi, thật ra Giai Kỳ rất thích không khí vui vẻ náo nhiệt này, nhưng trên miệng lại không hề thừa nhận.
Giang Tây nói: “Bây giờ cô chỉ theo anh ấy thôi, cô trọng sắc khinh bạn, cô coi thường cô em chồng tương lai.”
Cô Lý và mọi người đều đã nghỉ phép về nhà. Căn nhà rộng lớn như thế chỉ còn lại ba người bọn họ, nhưng vẫn rất náo nhiệt. Giang Tây đưa ra chủ ý, dựa vào thoi quen của người phương Bắc làm sủi cảo đoàn viên, ba người ở trong phòng bếp, vừa xem tivi vừa đối địch với nhau, xắn tay áo lên như là một trận chiến lớn. Giang Tây đã chuẩn bi sẵn túi bột lớn, vô số nhân thịt, còn có các loai gia vị.
Giai Kỳ phụ trách vỏ bánh và nhân bánh, Nguyễn Chính Đông và Giang Tây phụ trách làm bánh.
Hai người bọn họ làm rất chậm, nhưng Nguyễn Chính Đông làm sủi cảo rất có ra hình ra dáng, đẹp hơn nhiều so với Giang Tây. Vì thế mà anh vô cùng đắc ý: “Bọn anh năm đó ở trong quân đội, tết đến đều làm sủi cảo, toàn thể quân binh cùng nhau làm. Đến đêm giao thừa, thủ trưởng quân ủy xuống cơ sở thăm mọi người, thấy anh làm sủi cảo, đều liên tục khen không tồi không tồi.”
Giang Tây không phục, lẩm bẩm: “Họ đa phần đều nhìn anh lớn lên, có thể không khen sao? Anh đừng thấy em làm mấy cái này không đẹp, em bọc nhân lớn, ngon hơn.”
Nguyễn Chính Đông cười: “Mấy cái đó của em lát nữa luộc sẽ bị vỡ hết, không tin em hỏi Giai Kỳ xem.”
Giang Tây nói: “Không cần hỏi cô ấy, dù gì cô ấy cũng theo anh, anh cũng bắt nạt em, người ta lấy vợ rồi quên mất mẹ, anh tốt lắm, ngay cả em gái cũng định quên luôn.”
Nguyễn Chính Đông chỉ cười. Giai Kỳ làm một cái nhân ngọt, nói rằng lát nữa ai ăn phải, năm tới nhất định sẽ may mắn hạnh phúc.
Tivi đang phát tin thời sự, vẫn phát theo lệ cũ tin tức người dân vui vẻ đón năm mới, các tỉnh thành phố vui mừng đón giao thừa, tiêu điểm thăm hỏi cũng chỉ là báo cáo công việc chuẩn bị đón tết.
Nguyễn Chính Đông nói: “Đài truyền hình của bọn em mười năm cũng như một ngày, chẳng có chút bất ngờ vui mừng nào cả.”
Giang Tây nói: “Ổn định đè bép tất cả, giám đốc đài truyền hình đã nói, thời khắc cả nước đều đón chào, không cần bất ngờ, chỉ cần vui là đủ.”
Nấu mỗi người một bát sủi cảo, những cái mà Giang Tây làm đều vỡ hết, nhưng ba người vẫn ăn rất ngon lành, ngay cả Nguyễn Chính Đông cũng không kìm được ăn mấy cái liền.
Gần đây dường như anh đã không ăn được gì.
Bỗng nhiên Nguyễn Chính Đông “A” một tiếng, Giai Kỳ vội vã hỏi: “Sao thế? Bỏng à?”
Anh chỉ cười.
Hóa ra là ăn phải chiếc sủi cảo ngọt, Giang Tây vui mừng, nói: “Anh à, năm tới anh nhất định sẽ kết hôn với Giai Kỳ, có kẹo ăn rồi.” Véo trộm cổ tay Giai Kỳ một cái, Giai Kỳ cười với cô, biết rằng cô ấy đã biết mình cố tình đánh dấu lên chiếc sủi cảo đó.
Giang Tây kề sát tai cô nói: “Cô với anh ấy giống nhau thật, không công bằng. Ngày mai tôi nhất định phải đòi anh ấy một hồng bao thật lớn, cô cũng phải cho tôi một cái thật to.”
Giai Kỳ chỉ mỉm cười.
Đón giao thừa, vốn dĩ nên đợi đến chuông đồng hồ điểm 12h đêm.
Giai Kỳ sợ cơ thể Nguyễn Chính Đông không chịu được, đến khoảng 10h liền khuyên anh đi ngủ, anh không chịu: “Hai người đều chơi, bảo anh đi ngủ sao?” Thấy Giang Tây không có ý kiến gì, nói nhỏ với Giai Kỳ: “Trừ khi em đi ngủ cùng anh.”
Giai Kỳ nói: “Được.”
Làm anh đờ đẫn một lúc, Giang Tay chỉ cười: “Em chưa nghe thấy gì đâu, em không nhìn thấy gì hết.”
Giai Kỳ đưa anh lên lầu, cô về phòng thay quần áo ngủ, anh lại khóa cửa phòng lại.
Cô gõ cửa: “Chú thỏ trắng bé nhỏ ngoan ngoãn, mở cửa ra, ta không phải là sói xám, ta không ăn thị ngươi đâu.
Anh cười ha ha trong phòng, mở cửa cho cô đi vào.
Giường của anh rất lớn, kiểu giường phong cách Tây Ban Nha cũ, bốn góc đều là trụ khắc hoa, đã có nhiều năm tuổi. Giai Kỳ cảm thấy chiếc giường quá mềm mại, nằm xuống hơi bị chóng mặt. Hai người nằm trên giường, xem tivi, cô quay người lại ôm anh, tựa đầu vào ngực anh, anh cúi cuống hôn cô, nhưng chỉ là hôn, không có ý gì khác.
Các chương trình tết đều vô vị như mấy năm trước.
Ca múa hát, kịch nói vô vị, tiểu phẩm cứng nhắc, độc tấu khó nghe.
Giai Kỳ đùa: “Anh có quen giám đốc đài truyền hình không? Gọi cho anh ta một cuộc điện thoại phản ánh, thật sự không hay, anh ta phải nghe ý kiến của quần chúng chứ.”
Anh nghiêm chỉnh nghĩ một lúc: “Ồ, hình như có quen, nhưng anh quên mất số điện thoại của anh ta rồi.”
Cô cười tới mức vùi mặt vào lòng anh.
Anh kể một số chuyện lúc nhỏ cho cô nghe.
“Vốn dĩ lúc ông nội vẫn còn, bất kể là bận thế nào, đến tết mọi người trong nhà đều trở về, tất cả mọi người tụ tập lại, người lớn trẻ con có hơn 20 người, rất náo nhiệt. Ông nội mất, mọi người không còn tụ họp lại với nhau nữa. Sau này công việc của cha anh càng ngày càng bận, tết hàng năm, cha và mẹ anh lại phải ăn tết ở ngoài, ở nhà chỉ có anh và Tây Tử.”
“Năm nay mặc dù chỉ có ba người chúng ta, nhưng anh rất vui, thật đấy, trong nhà lâu lắm rồi không náo nhiệt như thế. Đó mới giống như là nhà chứ.”
Cô nói: “Vậy năm sau chúng ta cũng như thế này nhé, tốt nhất là năm sau chúng ta đã kết hôn, như thế có thể ăn tết cùng cha mẹ anh.”
Anh không hài lòng: “Cái việc cầu hôn này, sao em lại cướp trước thế? Cái này phải do anh làm chứ.”
Cô cười: “Anh cứ không chịu, em đành mở miệng trước thôi.”
Anh cười một lúc, nhưng lại không nói chuyện nữa.
Rất lâu rất lâu sau, bỗng nhiên anh hỏi: “Giai Kỳ, em yêu anh không?”
Không đợi cô trả lời, anh nói: “Thật ra, em vẫn yêu Hòa Bình đúng không. Như thế cũng tốt, thật đấy, mặc dù em nói với anh, cho em thời gian, để em yêu anh. Nhưng bây giờ anh cảm thấy thật sự vui mừng, em vẫn chưa yêu anh. Như thế chẳng may một ngày nào đó anh không còn ở đây nữa, em sẽ không quá đau khổ.”
Cô không dám động đậy, càng không dám mở miệng nói, chỉ sợ bản thân mình nhẹ nhàng động, nước mắt nóng ấm, sẽ chảy xuống hết.
Anh nói: “Cũng tốt, em vẫn chưa kịp yêu anh.”
Đôi môi anh hôn lên trán cô, cô không nói gì, cũng không động đậy. Cứ như thế, để cho anh ôm bản thân mình, rất lâu, cứ hôn như thế.
Cuối cùng, anh không động đậy, tay Giai Kỳ đã tê đi, dần dần rút ra, mới phát hiện anh đã ngủ.
Cô nhìn khuôn mặt anh chăm chú, gần đây anh gầy đi rất nhiều, ngủ giống như một đứa trẻ, tóc mai lộn xộn, bởi vì ấm, đôi má nhợt nhạt hơi có một chút hồng hào, nhìn như thế càng làm cho cô buồn hơn.
Một lúc sau, cô cũng ngủ thiếp đi.
Nửa đêm đột nhiên cô tỉnh dậy, nhưng không dám động đậy.
Anh không bật đèn, trong bóng tối mờ mịt có thể nhìn thấy, anh đau đến mức run lên, nằm co lại đưa tay ra lần mò thuốc giảm đau ở đầu giường, ngay cả hơi thở cùng vì đau mà run rẩy, nhưng lại cẩn thận, chỉ sợ đánh thức cô.
Cô nằm im lặng trong bóng tối.
Cuối cùng anh đã tìm thấy viên thuốc, liền nuốt vào như thế.
Cô không dám động đậy, cứ nằm yên như thế. Cứ như thế nghe tiếng thở nhẹ của anh, bởi vì đau nên anh nhẫn nhịn thở, thuốc dần dần phát huy tác dụng, anh ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi cực độ, còn cô nhắm mắt lại cho đến tận sáng.
Ngay cả nước mắt cô cũng không thể chảy.
Cứ đợi cho đến lúc Nguyễn Chính Đông tỉnh dậy, tư thế ngủ của hai người rất thân mật, giống như hai đứa trẻ, cô gối đầu lên cánh tay anh, rúc vào lòng anh.
Anh nhìn cô chăm chú, mỉm cười: “Này, tối qua gạo đã nấu thành cơm……em phải chịu trách nhiệm với anh đó.”
Cô cố tình nói thuận theo anh như là lời thoại trong phim lúc 8h tối: “Em uống say rồi, không nhớ gì hết, nhưng em sẽ chịu trách nhiệm.”
Anh ôm cô, còn mặt cô kề sát vào ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, thình thịch, thình thịch……..kề quá sát dường như là chấn động, làm chô cô vừa cảm thấy yên lòng, lại dường như vừa không yên lòng.
Giai Kỳ.” Giọng nói anh dường như phát ra từ trong ngực, ù ù.
“Ừ?”
Cô kề sát vào lòng anh, rất ấm áp, rất yên tĩnh, còn anh cuối cùng cũng không nói gì.
Chương 26
Sau khi ngủ dậy Nguyễn Chính Đông thở ôxi một lúc, rồi uống thuốc, tinh thần tốt hơn rất nhiều. Anh và Giang Tây gọi điện cho cha mẹ, Nguyễn Chính Đông nói với cha mấy câu, bỗng nhiên nói: “Cha đợi một lát, con bảo Giai Kỳ chúc tết cha.” Sau đó liền đưa điện thoại cho Giai Kỳ.
Giai Kỳ trong chốc lát bị làm cho khiếp sợ đến đờ đẫn, cầm điện thoại lúc lâu không nói được gì, nghe thấy đầu đây bên kia cuối cùng vọng lại tiếng cười, nói vô cùng thân thiết: “Giai Kỳ, năm mới vui vẻ.”
Cô nói nhỏ: “Năm mới vui vẻ.”
“Gọi Giang Tây ghe điện thoại đi, ta nghe thấy tiếng nó cười ở bên cạnh.”
Giai Kỳ đáp “Vâng”, lập tức đưa điện thoại cho Giang Tây.
Sau khi Giang Tây nói xong, mẹ Nguyễn Chính Đông lại bảo Giai Kỳ nghe điện thoại, hỏi tình hình của Nguyễn Chính Đông, lại dặn dò cô giữ gìn sức khỏe, nói với cô rất nhiều.
Đến trưa Nguyễn Chính Đông hơi mệt, anh về phòng mình ngủ trưa.
3h chiều anh vẫn chưa dậy, Giai Kỳ hơi lo, đi lên lầu xem anh thế nào.
Nhẹ nhàng đi vào phòng anh, anh nằm trên giường quay lưng lại với cửa, không động đạy, dường như ngủ rất ngon.
Bỗng nhiên Giai Kỳ cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đi lại, tim đập thình thịch, đưa tay ra, đặt lên vai anh.
Ngón tay hơi lạnh của anh bỗng nhiên đặt lên tay cô, làm chô cô giật bắn mình, anh không quay người lại, vẫn nằm ở đó, lại cứ nắm chặt lấy tay cô, giọng nói dường như rất nhẹ nhàng: “Em yên tâm, anh sẽ không lén lút chết đi đâu.”
Giai Kỳ nói lớn: “Mồng một đầu năm, không được nói những lời này, chẳng kiêng kị gì cả.”
Anh quay người lại, cười cười với cô: “Được rồi, đồng ngôn vô kỵ.”
Một lúc sau, lại nói: “Giai Kỳ, nếu có một ngày như thế, em đừng ở bên cạnh anh. Xin em nhất định phải rời xa, nếu không thì anh sẽ không chịu nổi đâu.”
Cô dường như mất kiềm chế, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Anh nói nữa, anh nói thêm một từ nữa, em sẽ đi ngay lập tức, vĩnh viễn cũng không quay lại, anh có tin không?”
Anh cười một lát: “Anh lại thật sự hy vọng em đi ngay bây giờ, nếu có thể, vĩnh viễn cũng đừng quay lại nữa.”
Nước mắt cô chảy tràn xuống: “Em không cho anh nói, anh không được nói nữa.”
Anh lại vẫn cứ cười: “Chỉ nói thôi mà anh cũng đâu thể chết ngay được.”
Cô hận đến mức cắn anh, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, hàm răng cách lớp quần áo, vẫn cắn chặt vào trong da thịt, chỉ là không kìm được nấc nghẹn, giống như là một con vật nhỏ bị thương, không có cách nào bảo vệ bản thân. Chân mềm đi, cuối cùng quỳ xuống, ôm lấy bản thân mình, hy vọng rằng có thể cuộc tròn vào, cuộn vào đến nới mà người khác không thấy. Cô chưa từng yếu đuối như thế bao giờ, cảm thấy giống như con ốc bị mất vỏ, chỉ còn lại thân thể yếu đuối nhất không có sức lực nhất, không có bất cứ thứ gì che đậy bị lộ hết ra ngoài không khí.Cô vẫn luôn cho rằng có thể có cơ hội, nhưng anh lại tàn nhẫn như thế, vận mệnh tàn nhẫn như thế, chỉ ra cái sự thật cô sợ hãi nhất đáng sợ nhất.
Anh cũng xuống giường, đưa hai cánh tay ra chầm chậm ôm lấy cô: “Giai Kỳ, từ sau anh không nói nữa.”
Cô vốn không có cách nào khống chế bản thân mình: “Nguyễn Chính Đông, anh bắt nạt em, sao anh lại có thể bắt nạt em như thế……..” nắm lấy vạt áo anh, ngón tay run cầm cập không thể khống chế được: “Sao anh có thể bắt nạt em như thế, anh lừa em, anh làm cho em tin. Anh lừa em đến tận bước này, anh lại muốn vứt em đi. Sao anh có thể như thế, anh đã đồng ý với em, bất cứ lúc nào cũng không rời xa em, nhưng anh lừa em. Anh lừa em."
Anh ôm cô, chầm chậm dỗ dành cô: “Anh không nói nữa, sau này không nói nữa, anh sai rồi. Anh không nói nữa.”
Cô nắm chặt lấy anh, cô không có cách nào khác, chỉ có nắm lấy anh thật chặt. Nếu có thế, cứ nắm chặt anh như thế.
Cô biết bản thân mình không nên khóc, nhưng cô không khống chế nổi bản thân, sự đè nén bấy lâu nay dường như tràn ra sụp đổ. Cứ như thế, trước đây chính là như thế, nhưng thứ quá tốt, cô vĩnh viễn đều không thể giữ lại được.
Bất kể là cái gì.
Bất kể là người cha yên quý, hay là Mạnh Hòa Bình, đến hôm nay, cô lại sắp mất đi một người.
Cô cứ cho rằng, không thể bắt đầu lại, nhưng đợi đến khi cô tỉnh ngộ, tất cả lại đã sớm bắt đầu.
Còn cô không thể vùng ra được, trơ mắt nhìn, chỉ là hàng ngàn con dao dóc thịt dóc xương, cơ thể phải chịu cực hình đáng sợ nhất thế gian.
Anh dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, cơ thể cô vẫn đang run cầm cập, cúi thấp mặt, không chịu ngẩng lên, để cho anh thấy vệt nước mắt của mình.
Anh nói: “Giai Kỳ, đừng khóc, đang là năm mới.”
Anh nói: “Anh muốn em ở cùng anh, chỉ có hai chúng mình.”
Giai Kỳ ở bên cạnh anh cả ngày.
Hai người ở nhà xem phim.
《The English Patient》
Lúc nhạc nền vang lên, tiếng đàn trầm ấm mà lay động, tiếng nhạc vang lên bỗng nhiên bùng nổ cảm xúc dâng trào.
Dưới sa mạc mặt trời vàng rực rỡ, chiếc máy bay đung đưa cuối cùng đã xuất hiện trong tầm mắt, Giai Kỳ đang nằm trên ghế sô pha dựa vào vai của Nguyễn Chính Đông, bất giác rơi lệ.
Anh chỉ đưa hộp khăn giấy cho cô.
Cô ngấn nước mắt cười, nói: “Càng ngày càng không ra gì, xem một bộ phim cũng khóc.”
Anh vẫn rất thoải mái: “Sớm biết thế này đã xem một bộ phim hài rồi, “Sư tử hà đông” cũng rất hay.”
Giai Kỳ nói: “Bộ phim đó cũ quá rồi, mấy năm trước rồi, em muốn xem “Mãn thành tận đới Hoàng Kim Giáp”, bộ phim đó công chiếu trước Giáng Sinh, em vẫn chưa xem.”
Anh nói: “Phim đó không phải là phim hài.”
Cô nói: “ Tốn mất ba tỷ để quay vẫn không phải là phim hài à? Vậy điện ảnh Trung Quốc quả thật không thể cứu vãn rồi.”
Khiến cho anh cười.
Anh cười lên rất đẹp, toàn bộ khuôn mặt dãn ra. Khuôn mặt gày gò, nhưng vẫn rất phong lưu ngang tàng.
Buổi tối Giai Kỳ tự mình lái xe đưa anh về bệnh viện.
Đã sắp xuống khỏi đừng cao tốc, bỗng nhiên anh nói: “Chúng ta ăn cơm ở ngoài nhé, thức ăn ở bệnh viện khó ăn lắm.”
Cô nói: “Nhưng chúng ta đã đồng ý với viện trưởng Du rồi, phải quay lại bệnh viện đúng giờ.”
“Chỉ muộn mấy tiếng thôi mà, cho anh ăn một bữa cơm ngon được không, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, em cũng không thể để anh đói ở trong bệnh viện chứ.”
Cô nói không lại anh, đành hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu ăn cơm?”
Anh nghĩ một lúc, nói: “Câu lạc bộ Kim Mậu.”
Xa như thế, còn ở Đông Phố, phải qua sông.
Hơn nữa lại đắt muốn chết, lần trước đến Thượng Hải công tác với Châu Tịnh An, kết quả là khách hàng hào hiệp mời họ đến câu lạc bộ Kim Mậu ăn cơm. Chỉ nguyên đi lên nhà hàng tầng 86 thôi đã phải đổi đến ba cái thang máy, đi qua con đường như là mê cung, may mà có người phục vụ chuyên để dẫn đường.
Sau đó, Châu Tịnh An nói: “Lần sau có ai mời tôi ăn cơm ở đây, tôi lập tức yêu cầu đưa tôi tiền mặt là được.”
Giai Kỳ đưa Nguyễn Chính Đông lên lầu, bây giờ anh đi rất chậm, nhưng cô không dám đỡ anh, đành giả vờ khoác tay anh, chầm chậm đưa anh lên.
Nhưng không khí rất tốt, trong nhà hàng tấm kính quan sát khung cảnh bên ngoài hình vong cung trong suốt, tầm nhìn thoáng đãng. Lúc chiều tà, bên ngoài cả Thượng Hải thu vào tầm mắt, vạn trượng hồng trần những tòa nhà cao tầng san sát, còn phía xa cảng chiều hôm trầm lắng, trời đất mênh mông.
Ở trên quỳnh lâu ngọc vũ cao vời như thế, chỉ là nhìn xuống chúng sinh.
Món trên bảng hiệu là tôn nõn thủy tinh ăn vào một miếng vô cùng ngon miệng, canh hải sản tươi ngon, đĩa hoa quả lại càng đẹp mắt đến rung động lòng người.
Dường như Nguyễn Chính Đông rất có khẩu vị, ăn ngon miệng, đã rất nhiều ngày rồi anh không ăn như thế. Anh nói với Giai Kỳ: “Trước đây ở đây theo chế độ hội viên, vô cùng yên tĩnh, bây giờ đông khách hơn một chút. Mặc dù thức ăn ở đây rất bình thường, nhưng phong cảnh đẹp.”
Giai Kỳ nói: “Lấy gùi bỏ ngọc.”
Anh mỉm cười: “Ai bảo anh không thích viên ngọc, mà lại thích cái gùi chứ.”
Giai Kỳ không nói gì, bỗng nhiên anh nói: “Anh còn có một món quà tặng em.”
Cô nói: “Anh đã cho em quá nhiều rồi, em không muốn cái gì cả.”
Anh mỉm cười đưa tay ra cho cô: “Đi theo anh.”
Có người ở bên ngoài nhà hàng đợi họ, Nguyễn Chính Đông giới thiệu với cô, hóa ra là một vị giám đốc Vương phụ trách bộ phận quan hệ xã hội của khách sạn.
Vị Vương tiên sinh đó dẫn họ vào thang máy nhân viên đo lên lầu, sau đó đi qua phòng máy thấp nhỏ ồn ào, Nguyễn Chính Đông đi chầm chậm hơi vất vả, nhưng anh cố gắng đi rất vững, chỉ là hô hấp nặng hơn. Trong lòng Giai Kỳ khó chịu, nhưng lại chỉ có thể đi chậm lại, vốn dĩ không dám đưa tay ra đỡ anh.
Họ đi rất chậm, đoạn đường ngắn, nhưng đi rất lâu mới đến.
Lờ mờ cũng đã đoán được một chút, nhưng khi con đường hình vòm cung đó hiện ra trước mắt, cô dường như vẫn không thể tin.
Con đường đó không hề dài, đường hành lang hình tròn, hướng về màn đêm đen như nhung, phía cuối chỉ là trời, còn anh thì mỉm cười, đưa tay ra cho cô.
Cô đặt tay vào trong bàn thay anh, đi từng bước một về phía trước.
Anh đi vô cùng chậm, anh nắm chặt tay cô, gần như cả cơ thể đã không thể không dựa vào cô, cô nắm tay anh như thế, đi từng bước một về phía trước.
Đi tận đến trước chiếc cửa sổ hình vòm cung, gió thổi trên khuôn mặt nóng hầm hập của cô, còn tầm nhìn thoáng đãng rộng mở, họ đứng ở đỉnh của Kim Mậu, đứng ở đỉnh của quỳnh lâu ngọc vũ, đúng ở đỉnh của thành phố này. Dường như đang đứng trên đỉnh của thế giới phồn hoa.
Giữa trời và đất, là vô số tòa nhà Lục Giai Chủy, viên ngọc Đông Phương ở nơi không xa, vừa mới sáng đèn.
Dường như là trong chốc lát, tất cả đèn của các công trình hai bên bờ Ngoại Hoài đều lần lượt sáng lên, rực rỡ óng ánh, giống như là một viên ngọc, lóng lánh phát sáng, ánh sáng lung linh rực rỡ. Vô số những ánh đèn những ngọn đèn màu vàng, ánh đèn vẽ ra đường nét của các công trình kiến trúc, dường như là một bức tranh giấy thếp vàng tinh xảo đẹp đẽ được chạm khắc, hoa lệ đến mức dường như xa xỉ, Đông Phố hoàng kim phồn hoa ngay trước mắt.
Gió thổi tung quần áo của họ, tung bay phất phơ, ống tay áo hơi tung lên, còn cô dường như không nói được gì.
Dường như đang nằm mơ, rõ ràng biết rằng sắp xảy ra cái gì, nhưng không thể tin được, thì thầm nói: “Thời sự không hề thông báo, nói rằng tối hôm nay Thượng Hải sẽ bắn pháo hoa.”
Anh mỉm cười: “Đúng thế, nhưng sau này các bộ phận có liên quan đột nhiên cảm thấy, nếu tối nay không bắn pháo hoa, sẽ không thể hiện được không khí vui vẻ đầm ấm của năm mới.”
Quang minh chính đại, nghiêm chỉnh đến mức giống như một lời nói dối thật sự.
Cô không thể tin được, không biết nói gì.
Trong không khí bỗng nhiên truyền lại một tiếng “Phụt” nặng nề, một bông hoa màu vàng vô cùng lớn bỗng nhiên nở ra trên bầu trời đêm, càng nở càng lớn, càng nở càng sáng, dường như chiếu sáng gần cả bầu trời đêm.
Đẹp đẽ đến mức dường như không thể tưởng tượng nổi.
2,3 giây sau, lại một vang lên một tiếng nặng nề, một bông hoa óng ánh to hơn sáng lên trên bầu trời đêm, vầng sáng lóa mắt giống như là ngọc lưu ly chia cắt cả bầu trời đêm, lờ mờ dường như có vô số người đang kinh ngạc, dòng người hai bền bờ sông Đông Phố trong giây phút ấy dường như dừng lại, vô số người ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Pháo hoa từng bông nối tiếp từng bông nở ra trên bầu trời, chiếu sáng bầu trời đêm giống như ban ngày, màu tím, màu đỏ, màu vàng, màu xanh da trời, xanh lá cây…….vô số màu sắc xen lẫn vô số vầng sáng màu vàng kim màu bạc phụt lên, giống như hoa viên rực rỡ nhất, tím ngắt đỏ tươi đặt trên bầu trời đêm đen. Lại giống như là vô số những ngôi sao băng bắn tung tóe, quét lên trên bầu trời vòm cung chảy dài nhất mập mờ nhất, làm cho bầu trời đen tuyền như nhung cắt thành từng mẩu vụn vỡ lênh đênh. Dưới anh sáng rực rỡ đó, mỗi bông pháo hoa nở ra, khuôn mặt cô lại được chiếu sáng bởi ánh sáng đẹp đẽ nhất, mỗi bỗng pháo hoa tàn đi, khuôn mặt cô liền mơ hồ không rõ ràng. Dưới vô số những bông pháo hoa nở ra cùng với những lúc tàn đi, cô chỉ chăm chú nhìn, kệ cho màu sắc rực rỡ nhất của nhân gian, bày ra trước mắt khung cảnh đẹp đẽ nhất.
Hàng vạn người đang ngẩng đầu lên nhìn thời khắc đẹp đẽ.
Thành phố này trong giây phút đó, rực rỡ hào hoa, khuynh thành khuynh đại.
Cô chỉ chăm chú nhìn khung cảnh mỹ lệ lóa mắt dường như không phải của nhân gian đó, còn anh chỉ chăm chú nhìn cô.
Rực rỡ, nở rộ, sáng lên, lóng lánh……thậm chí mỗi lần tàn đi cũng đẹp đến mức mãnh liệt.
Anh nói: “Giai Kỳ.”
Khuôn mặt cô bị màu sắc rực rỡ của pháo hoa chiếu xuống làm cho mờ mờ ảo ảo, cô nhẹ nhàng dùng tay đỡ anh, một tay kia ôm lấy vai anh, để cho anh đứng vững hơn.
Cô ngấn lệ nói: “Thật sự quá đẹp, đẹp đến mức làm người ta không thể tưởng tượng, kiếp này em chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẹp đến thế.”
Anh nhẹ nhàng mỉm cười.
Kiếp này anh cũng chưa từng nhìn thấy, cảnh tượng đẹp như vậy.
Cuối cùng anh nói: “Giai Kỳ, em đã từng nói, đẹp như vậy, em sẽ nhớ trọn đời trọn kiếp.”
Đúng thế, đẹp như vậy, làm cho người ta khắc cốt ghi tâm, sẽ vĩnh viễn nhớ mãi, trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn.
“Cho nên, em nhất định sẽ nhớ anh, nhớ mãi anh.”
Giọng nói anh rất nhỏ: “Giai Kỳ, nếu em thật sự yêu anh, anh vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.”
Cô chầm chậm quay mặt lại.
Vô số pháo hoa nở ra trên bầu trời đêm, còn anh nhẹ nhàng mỉm cười, thần sắc trầm tĩnh mà khoan thai.
“Giai Kỳ, anh rất cảm ơn em, thời gian dài trở lại đây, có em ở bên cạnh anh, anh cảm thấy rất mãn nguyện. Nhưng bây giờ anh muốn em rời xa anh.”
Cô hỏi: “Tại sao.”
Anh vẫn cứ cười, lại nói:
“Bởi vì anh yêu em, anh hy vọng em có thể sống hạnh phúc. Cho nên, xin em rời xa anh.”
“Em đến Thượng Hải, nói những lời như thế, lừa anh, cũng lừa chính bản thân mình. Rõ ràng em không có cách nào, cả đời này em cũng không có cách nào yêu người khác, nhưng em lại thuyết phục bản thân mình, cũng thuyết phục cả anh.”
“Có lúc em đơn độc đến dũng cảm, đến mức ngu ngốc, anh cứ nói, em có một cảm giác cô độc đến dũng cảm, anh chỉ hy vọng người con gái anh yêu, bình thường mà yếu đuối, không cần việc gì cũng tự bản than mình gánh vác, lúc có bất cứ việc gì xảy ra, đều có thể giúp cô ấy che chắn mưa bão. Có người dùng hết sức mình bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy. Anh chỉ hy vọng em có thể an nhàn mà hạnh phúc, cùng với người em yêu, sống yên ổn hết nửa đời còn lại. Anh không cần em phải dũng cảm, anh chỉ muốn em hạnh phúc.”
Cô chỉ có thể nói: “Anh cho em rất nhiều, ở bên cạnh anh em rất vui vẻ.”
“Nhưng em không hạnh phúc, trên thế giới này người có thể cho em hạnh phúc, không phải là anh.”
Một bông pháo hoa lớn nở ra đằng sau lưng cô, nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt cô.
“Cái ngày em không quay về đó, anh biết em ở cùng với Mạnh Hòa Bình. Anh nghĩ cả một ngày, cuối cùng anh cũng đã hiểu, thật ra, như thế càng tốt. Thật đấy, bởi vì anh có thể yên tâm.
Vầng sáng màu xanh màu tím rơi xuống, giống như là vô số ngôi sao băng, đem theo hàng vạn mảnh vỡ màu vàng, rơi lả tả trên bầu trời đêm.
Câu nói đó, cô lại không thể nói.
Cô chỉ cố chấp: “Em muốn ở bên cạnh anh, bất kể anh nói gì, em đều muốn ở bên cạnh anh. Anh đã đồng ý với em, bất cứ lúc nào, cũng không được rời xa em nữa.”
Cô chỉ có thể nói muốn ở bên cạnh anh, anh đã từng đồng ý với cô, sẽ ở bên cạnh cô.
Những lời khác, cô lại không thể nói.
Anh mỉm cười: “Đúng thế, anh đã đồng ý với em, nhưng anh không có cách nào làm được. Em muốn anh cho em thời gian, để em yêu anh, nhưng anh không có thời gian, cho dù anh có thời gian, em cũng không thể yêu anh như yêu cậu ấy. Sao em lại ngốc như vậy, còn cả Mạnh Hòa Bình nữa, hai người sao lại ngốc như vậy, anh vốn cho rằng anh là người ngốc nhất trên thế gian này, nhưng lại gặp phải hai người bọn em.”
“Chiều nay, anh gọi điện cho Mạnh Hòa Bình, anh mắng cậu ấy một trận, anh chưa từng gặp người đàn ông nào như cậu ấy, lại đưa em đến chỗ anh. Nếu anh là cậu ấy, anh có chết cũng không để cho em đi.”
Cô không thể nói gì, gió thổi tung tóc cô, từng sợi đập vào trên mặt, vừa đau vừa cay.
Nhưng câu nói đó tắc nghẹn trong cổ, không thể nào nói ra được.
Bất luận thế nào cô cũng không thể nói ra, cô quyết không thể nói ra.
“Nhưng anh thật sự cảm thấy yên tâm, bởi vì em sắp được hạnh phúc. Rời xa anh, em sẽ có thể sống hạnh phúc. Cho nên anh thật sự vui mừng, em chưa yêu anh. Nếu không thì, anh sẽ day dứt cả đời, anh sẽ cảm thấy bản thân mình có lỗi với em. Bỏ lại em một mình, cô độc sống trên thế giới này, anh hễ cứ nghĩ đến, liền cảm thấy buồn.”
Anh ôm cô vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng đến mức dường như vừa mới tỉnh dậy: “Giai Kỳ, xin em tha thứ cho anh. May mà em vẫn chưa kịp yêu anh, may mà anh vẫn còn kịp, để cho em có được hạnh phúc của mình.”
Lần cuối cùng, anh hôn cô, nước mắt mằn mặn xen lẫn vào môi và răng, anh chuyên tâm mà quyến luyến như thế. Còn cơ thể cô lại run lên cầm cập, yếu ớt nắm lấy tay áo anh, dường như sợ rằng hễ nới lỏng, anh sẽ biến mất ngay trước mắt.
Còn cô không thể nói, cô không thể nói gì.
Anh luôn nói cô có một cảm giác cô độc đến dũng cảm, nhưng lúc này cô cảm thấy, bản thân mình dường như yên đuối đến mức dường như sắp nói câu đó ra.
Nếu có thể, nếu còn kịp, nếu thật sự có thể, cô chấp nhận.
Cô chấp nhận dùng tất cả mọi thứ của cô bây giờ, để đổi lấy.
Cô chỉ cần ở bên anh.
Bởi vì cô yêu anh.
Giống như anh yêu cô, toàn tâm toàn ý, dùng hết tất cả sức lức
Sự hạnh phúc ngày hôm nay của cô, chỉ là ở bên cạnh anh.
Nhưng anh lại không thể biết, cô cũng không muốn cho anh biết.
Cô dường như không có cách nào, còn anh dần dần rời xa cô, đôi môi anh hơi mỉm cười, đôi mắt đan phượng nhỏ dài, thanh tú mà trong veo, pháo hoa vẫn cứ nở mãi, ánh sáng pháo hoa chiếu trên đồng tử anh. Từng chùm từng chùm pháo hoa lớn nở ra trên bầu trời đêm Thượng Hải, dường như hàng vạn viên ngọc lưu ly óng ánh cắt ngang bầu trời đêm đen bóng, rực rỡ như thế, mỹ lệ như thế, chiếu sáng hai người, khuôn mặt của cả hai người.
“Kiếp này anh không thể nữa. Cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh sẽ đợi em sớm hơn tất cả người khác, gặp em sớm hơn một chút.”
Chương 27
Cô ở lại Thượng Hải thêm hai tuần nữa, tình hình của Nguyễn Chính Đông lúc tốt lúc xấu, vì bệnh tình tiếp tục xấu đi, không thể không dùng thuốc giảm đau với số lượng lớn, rất nhiều lúc anh đều ngủ hôn mê.
Bác sỹ cũng không có biện pháp gì nhiều, bệnh viện này có bác sỹ ngoại khoa chuyên về gan xuất sắc nhất cả nước, nhưng cũng chỉ có thể cố hết sức. Bởi vì là ung thư gan giai đoạn cuối, giới y học toàn thế giới cũng bó tay không có cách nào.
Chỉ có thể dùng thuốc giảm đau để giảm nhẹ sự đau đớn.
Giai Kỳ đi thăm anh, nhẹ nhàng ở lại trong phòng bệnh, Giang Tây âm thầm rời đi, còn cô cũng chỉ ngồi đó, yên lặng nhìn giường bệnh, nhìn dáng vẻ anh đang ngủ.
Thỉnh thoảng anh tỉnh dậy, sự đau đớn dữ dội làm cho trán anh đầy mồ hôi, nhưng nhìn thấy cô vẫn cứ mỉm cười: “Em đi đi có được không?”
Cô biết anh không muốn để cho cô thấy, do đó luôn gật đầu, âm thầm rời đi.
Anh luôn bảo cô đi đi, nhưng cô thật sự không nỡ, cho dù ở lại thêm một ngày cũng tốt.
Anh lại cứ bảo cô rời đi.
Cô chịu đựng từng ngày, bởi vì mỗi phút, mỗi giây, đều đau khổ như thế, đều đáng quý như thế.
Lần cuối cùng cô đến bệnh viện thăm anh, tinh thần anh thật sự không tồi, rất hiếm khi xuống giường đi lại được một lúc.
Anh đã rất gầy rất gầy, thể trọng giảm đi, yếu ớt dựa vào ăn uống bằng ống truyền để duy trì, đã mấy ngày rồi không thể xuống giường.
Nhưng hôm nay tinh thần anh tốt một cách lạ thường, đi lại một lúc trong phòng bệnh, lại mở cửa sổ để cho thoáng khí.
Giai Kỳ cùng anh đứng trước cửa sổ, anh nhìn ánh mặt trời đẹp đẽ bên ngoài, ấm ấm, dường như mùa xuân đã đến.
Anh nói: “Nhanh thật đấy, mùa xuân năm nay của Thượng Hải, dường như đến rất sớm.”
Cô nói: “Đúng thế, hoa cũng sắp nở rồi.”
Anh mỉm cười: “Vẫn là mùa đông mà, tháng giêng vẫn còn chưa hết, đợi qua một tháng nữa, mới thật sự là mùa xuân.”
Mùa xuân của Thượng Hải đến sơm hơn Bắc Kinh.
Thời gian ở đây, luôn đặc biệt vội vã.
Mỗi phút, mỗi giây, đều vô cùng vội vã
Anh nói: “Hôm nay em đi hả, anh gọi điện cho Hòa Bình, bảo cậu ấy ra sân bay đón em.”
Cô nói: “Ngày mai em mới đi.”
Anh nói: “Hôm qua em đã nói rồi, hôm nay đi, tại sao lại không giữ lời thế.”
Cô nói: “Ngày mai em đi.”
Anh nói: “Nhất định nhé.”
Cô nói: “Nhất định.”
Anh mỉm cười đưa tay ra: “Ngoắc tay.”
Động tác trẻ con đó, đã rất nhiều năm rồi không làm. Cô mỉm cười đưa tay ra ngoắc tay với anh, tay anh rất lạnh, vì thể trọng giảm rất nhanh, cho nên gầy tới mức xương ngón tay lộ ra rõ ràng.
Ngón út của cô cuối cùng ngoắc vào ngón út của anh, nhẹ nhàng lay lay.
Anh nói nhỏ một câu gì đó, dường như cô không hề nghe thấy.
Ngày hôm sau cuối cùng cô cũng rời đi, Giang Tây lái xe đưa Giai Kỳ đến sân bay, trên cả đường, hai người đều im lặng.
Đến tận cuối cùng, Giang Tây mới nói: “Giai Kỳ, tôi rất vui khi được quen biết cô.”
Giai Kỳ nói: “Tôi cũng rất vui.”
Ngược lại Giang Tây lại cười: “Cô xem, chúng ta cũng coi như là có duyên, nhưng kiếp này hình như duyên hơi mỏng, cho nên không thể trở thành người một nhà.”
Cô nỗ lực mỉm cười, nhưng không khống chế nổi, dường như luôn muốn rơi lệ.
“Tôi thật sự cảm thấy rất may mắn, Hòa Bình anh ấy dạy cho tôi biết, yêu một người như thế nào. Anh trai tôi dạy cho tôi biết, làm sao để dùng một cách khác đi yêu một người.”
“Yêu một người không chỉ là độc nhất vô nhị. Yêu một người còn hy vọng người đó hạnh phúc hơn cả bản thân mình, vui vẻ hơn bản thân mình. Giai Kỳ, có một dạo tôi rất đố kỵ với cô, nhưng bây giờ tôi cảm thấy, nhất định tôi có thể tìm được người đó của tôi, yêu tôi giống như Hòa Binh hay là anh trai tôi đã yêu cô, độc nhất vô nhị như thế, kiên định như thế, bất kể có thể đạt được cái gì, nhưng vẫn cho đi cố chấp mà không hối hận.”
Cô cười nhẹ: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy. Anh trai tôi cũng rất kiên cường, sáng sớm hôm nay tôi đi thăm anh ấy, anh ấy còn nói, bảo cô lúc đi đừng khóc, còn nữa, lúc kết hôn đừng quên gửi thiếp mời cho anh ấy, anh ấy còn chuẩn bị một phong bao vô cùng đặc biệt cho hai người. Còn nữa, sau này con của hai người, nhất định phải nhận anh ấy làm cha nuôi, còn nữa, anh ấy còn bảo hai người đừng quên anh ấy, để cho Mạnh Hòa Bình phải ghen cả đời này. Thật là phiền phức, đúng không?
Giai Kỳ tưởng tượng Nguyễn Chính Đông nói những lời đó, cười đến mức nước mắt lã chã chảy xuống.
Giang Tây nói: “Anh trai tôi không cho cô đến bệnh viện thăm anh ấy, cũng không có nguyên do gì khác, chỉ vì sáng nay anh ấy phải điều trị bằng hóa chất, anh nói điều trị bằng hóa chất rất khó coi, không muốn để cho cô thấy, thật đấy.”
Giai Kỳ cứ gật đầu: “Tôi biết.”
Cuối cùng đã đến sân bay, Giang Tây đậu xe ở bãi đỗ xe, nói: “Tôi không tiễn cô vào trong nữa, tôi sợ nhất là nhưng trường hợp tiễn người khác ra sân bay, tôi sợ tôi sẽ khóc, tôi là con người của công chúng, nữ phát thanh viên nổi tiếng, khóc sẽ có thể bị đưa lên báo với thời sự.”
Giai Kỳ cứ gật đầy: “Tôi biết.”
Giang Tây giang hai cánh tay ra, dùng sức ôm lấy cô: “Giúp tôi hỏi thăm Mạnh Hòa Bình nhé, hai người phải bảo trọng đấy.”
“Tôi biết.”
“Giai Kỳ, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Giang Tây nhìn Giai Kỳ đi vào sân bay, đến tận lúc Giai Kỳ dần dần biến mất sau tấm cửa kính, cả cơ thể cô trong chốc lát dường như bị rút hết sức lực, mềm nhũn, dựa vào trong xe, ngay cả ngón tay cũng không thể giơ lên được. Không ngờ cô đã làm được, cô cứ cho rằng, bản thân mình không thể làm được, bản thân mình trong bất cứ giây phút nào, sẽ không kìm được khóc lớn.
Điện thoại cứ reo lên.
Cuối cùng cô nghe máy.
“Giang Tây, tôi là thư ký Trương. Hay là cô về bệnh viện một chuyến đi, rát nhiều việc hậu sự cần phải bàn bạc với cô. Còn có một ít di vật của Đông Tử, cần phải xử lý. Từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ, thủ trưởng vô cùng đau buồn, truyền thuốc không vào, tôi thật sự lo lắng cho sức khỏe của thủ trưởng cũng sẽ trong chốc lát sụp đổ mất, hy vọng cô có thể khuyên khuyên ông ấy.
Sáng sớm nay, cô và cha mẹ ở trước giường bệnh của anh, câu cuối cùng anh nói là: “Đừng cho cô ấy biết.”
Cô cứ gật đầu: “Ngày mai em đi tiễn cô ấy, anh à, em đồng ý với anh, quyết không để cho cô ấy biết, để cô ấy yên tâm ra đi.”
Giai Kỳ đi váo sân bay, đại sảnh sân bay ồn ào, vô số người đi đi lại lại, đài phát thanh đang phát một thông báo, có tiếng cười của trẻ con, còn có tiếng xe đẩy lướt qua, ồn ào như thế, náo nhiệt như thế, thế giới này, vẫn cứ ồn ào náo nhiệt như trước. Cô cúi thấp đầu đi thật nhanh, cứ cúi thấp đầu.
Giai Kỳ làm xong thủ tục rất nhanh, sau đó lên máy bay.
Ngồi xuống ghế của mình, đợi đến tận lúc máy bay cất cánh.
Lúc tiếng bánh xe trượt đi từ chậm đến nhanh, lúc máy bay cất cánh, lúc máy bay thoát khỏi lực ly tâm, cuối cùng cô ngẩng đầu.
Người ngồi bên cạnh là một bà mẹ trẻ, và con của cô ấy, đứa bé trai khoảng tầm 4,5 tuổi, sau khi tháo dây an toàn, liền trèo lên trèo xuống, hiếu kỳ dò xét xung quanh, không hề chịu an phận.
Cuối cùng, giọng nói non nớt của đứa bé, nói rất nhỏ, vụng trộm hỏi mẹ của mình: “Mẹ ơi, mẹ nhìn cô kia kìa, sao cô ấy cứ khóc, cứ khóc thế?”
Người mẹ trẻ nói nhỏ dỗ dành: “Ngoan nào, cô ấy nhất định rất đau, cho nên mới khóc.”
Anh không muốn cho cô biết, cô sẽ không biết. Anh muốn cô yên tâm ra đi, cô sẽ yên tâm ra đi.
Anh muốn cô yên tâm, cô cũng muốn làm cho anh yên tâm.
Cô vinh viễn không quên, tối hôm đó ở bệnh viện, cô đứng trước phòng bệnh. Nhìn vào từ kẽ hở rộng 2,3 tấc, khung cảnh hẹp hẹp giống như trong phim, Cả cơ thể Nguyễn Chính Đông đang chìm sâu vào trong chiếc ghế sôpha, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của anh, chắc chắn là anh đã ngồi đó rất lâu rồi, bởi vì điếu thuốc mà anh ngậm trong miệng đã có một đoạn tàn thuốc rất dài, cũng vẫn chưa rơi xuống. Dường như cô không dám động đậy, chỉ có nhìn theo ánh mắt anh ngó vào trong, trên bàn trà nhỏ đặt chiếc bình giữ nhiệt, thân bình màu vàng nhạt, bên trên còn trang trí hai con vịt con bằng len, dưới ánh đèn màu vàng cam, ấm áp giống như là hai cuộn len nhỏ.
Cũng không biết là qua bao lâu, anh mới ngồi dậy, Giai Kỳ cho rằng anh sẽ đứng dậy, nhưng anh chỉ dập điếu thuốc, lại châm một điếu nữa, quẹt diêm châm lửa.
Đốm lửa nho nhỏ, chiếu trên khuôn mặt anh, màu xanh thậm vừa mới đung đưa, lại bị anh dập tắt.
Anh đưa tay ra, dùng ngón tay trỏ chạm vào hình hai con vịt được chạm trổ bên ngoài chiếc bình giữ nhiệt, động tác rất nhẹ, giống như đó là hai con vịt thật sự, đầu ngón tay lần theo đường viền hai cuộn len đó, cẩn thận tỉ mỉ. Một lúc sau, cũng không biết là nghĩ đến cái gì, mỉm cười một mình.
Lúc anh cười rất đẹp, khóe mắt chìm sâu vào trong mái tóc, đường viền môi cong lên, độ cong dịu dàng.
Giai Kỳ cúi đầu dựa vào cánh cửa, bỗng nhiên rơi nước mắt.
Anh nói: “Sao em lại quay lại?”
Cô nói: “Em không đợi được anh.”
Thật ra anh luôn ở đó, từ đầu đến cuối anh đều ở đó, chỉ cần cô quay đầu lại, cô sẽ có thể nhìn thấy anh.
Anh luôn đợi cô.
Qua thời gian lâu như vậy, cô mới biết, hóa ra đã sớm từ thời khắc đó, cô gặp được anh.
Nét chữ anh mạnh mẽ lưu loát: “Giai Kỳ, cuối cùng đã đợi được em về nhà.”
Anh nói: “Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả người khác, gặp em sớm hơn một chút.”
Cô lại không thể nói, thật ra cô đã gặp anh, trong lúc anh đợi cô, cô thật sự đã yêu anh.
Nhiều năm nay, cô dùng khoảng thời gian rất dài rất dài, mới học được kết thúc, mới học được bắt đầu yêu lại một người.
Nhưng anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho cô.
Lúc cuối cùng, anh cho ràng người cô yêu không phải là anh, cho nên, anh yêm tâm rời xa.
Như thế, cô làm cho anh yên tâm rời xa bản thân mình.
Đến cuối cùng em đã yêu anh, nhưng em vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho anh biết, bởi vì em sợ anh cảm thấy không kịp, sợ anh cảm thấy có lỗi.
Sợ anh sẽ áy náy với em, sợ anh sẽ cảm thấy không yên tâm
Anh luôn đợi em, còn em, sẽ dùng cả đời này để nhớ anh.
Lúc ngón tay út của anh ngoắc vào ngón tay út của cô, anh nói: “Một trăm năm, không được thay đổi.”
Anh và cô giao hẹn một trăm năm, cô sẽ không thay đổi, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm năm.
Nước mắt giống như là con cua nhỏ, hung ác bò qua từng tấc trên mặt cô.
Cô sẽ nhớ mãi.
Một trăm năm của anh và cô.
Đứa bé không kìm được, nghiêng đầu nhìn. Một lúc lâu sau, bỗng nhiễn nghĩ ra, lấy nửa gói khăn giấy từ trong túi, đưa cho Giai Kỳ: “Cô đừng buồn, mẹ cháu nói, lúc cô buồn, người yêu thương cô sẽ càng buồn hơn. Cho nên mỗi lần cháu ngã, mặc dù rất đau rất đau, nhưng cháu không bao giờ khóc, bởi vì cháu sợ hễ cháu khóc, mẹ cháu sẽ càng đau lòng hơn.”
Giai Kỳ nhận lấy túi khăn giấy, vẫn rơi nước mắt, nhưng cố gắng mỉm cười: “Cảm ơn cháu.”
Cô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, bởi vì nếu cô đau lòng, vậy người thương yêu cô, sẽ còn buồn hơn cô.
Cô nhất định sẽ sống hạnh phúc, bất kể là lúc nào, ở đâu, đều sẽ hạnh phúc.
Cô đã đồng ý với anh, nhất định phải làm cho bản thân mình hạnh phúc.
Ngoại truyện: Kỷ Niệm
“……đã từng sống ở đây……….cở sở giáo dục chủ nghĩa yêu nước……..”
Bời vì cách quá xa, giọng nói giảng giải hơi đứt quãng, tất cả những đứa trẻ đều nắm bàn tay bé nhỏ của nhau, vì là học sinh lớp 1, lần đầu tiên tham gia hoạt động như thế này, nên rất hưng phấn, rõ ràng là không kìm được cứ tranh luận cứ ồn ào không ngừng. Bời vì trật tự rất tốt, dần dần cũng theo kịp người giới thiệu đi về phía trước.
“Kỷ Niệm!” Một đứa bé trai không kìm được quay đầu lại trách móc: “Cậu giẫm vào chân tớ rồi………..”
“Xin lỗi nhé………….”Kỷ Niệm là một đứa bé gái, đôi mắt to nhấp nháy, giống như là hai quả nho mọng nước: “Triệu Tiểu Vĩ, tớ không cố ý.”
Đứa vé trai toét miệng cười: “Không sao.”
Nhưng Kỷ Niệm chỉ ngẩng đầu lên, nhìn bức ảnh đen trắng trên tường một cách chăm chú: “Chiếc nhẫn này mẹ tớ cũng có một cái.”
“Cái gì hả?” Đầu Triều Tiểu Vị kề sát lại gần, Kỷ Niệm chỉ cho cậu ấy xem: “Chiếc nhẫn vàng trên tay cô này nè.”
Những bức ảnh cũ dán chằng chịt khắp tường, bức đó là lớn nhất, thiếu nữ với mái tóc ngắn mỉm cười nhìn vào ống kính, khoan thai ngồi ở đó, hai tay đan vào nhau tự nhiên, lộ ra chiếc nhẫn có kiểu dáng đặc biệt đó. Cả bức ảnh đã bị nhuốm màu lờ mờ ố vàng của thời gian, nhưng từng chi tiết nhỏ vẫn rất rõ nét, ngay cả hoa văn khắc trên chiếc nhẫn đó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Chỉ cách tấm kính chắn, hai đứa trẻ nhỏ bé nhón chân lên, nỗ lực muốn nhìn rõ hơn nữa, cho nên chiếc mũi của hai đứa bé dính vào mặt tấm kính, đè bẹp xuống.
“Mẹ tớ có một cái.” Kỷ Niệm nói nghiêm túc: “Giống y hệt ấy.”
“Đây là di vật văn hóa,” Triệu Tiểu Vĩ lắc đầu nói: “Cái của mẹ cậu chắc chắn là mua sau này. Di vật văn hóa không có bán, đều là của quốc gia.”
Kỷ Niệm lại nhón chân lên nhìn lúc lâu, giọng nói khẳng định: “Cái của mẹ tớ thật sự giống y hệt cái này, tớ nhìn nhiều lần rồi mà. Nhưng mẹ không đeo trên tay, mẹ buộc vào một sợi dây đỏ, đeo lên cổ.”
Triệu Tiểu Vĩ nói: “Nhưng tớ thấy các cô khác còn cả cô giáo Trương, đều đeo nhẫn trên tay mà, sao mẹ cậu lại đeo nó trên cổ hả?”
Câu hỏi đó đúng là hỏi khó Kỷ Niệm rồi, cô bé mở to mắt nghĩ một lúc, cuối cùng nhụt chí: “Tớ không biết.”
“Mấy học trò ở phía sau,” Cô giáo dẫn đoàn cuối cùng đã phát hiện ra hai đứa trẻ đang nói chuyện thì thầm.
“Triệu Tiểu Vĩ, Kỷ Niệm, đừng để tụt lại phía sau, đến đây, bắt kịp đoàn.”
Hai đứa trẻ trả lời một tiếng, lập tức chạy theo đuổi kịp các bạn cùng lớp.
Hoạt động của buổi chiều chỉ là thăm quan cơ sở giáo dục chủ nghĩa yêu nước, sau khi chiếc xe của trường đưa những đứa trẻ về trường, cũng đã sắp là lúc tan học, về phòng học điểm danh xong đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên.
Cổng trường toàn là phụ huynh đến đón con về, Kỷ Niệm vừa nhìn đã nhận ra mẹ, gọi giòn tan: “Mẹ ơi!” Xách cặp xách chạy như bay đến. Mẹ của cô bé cười ôm chầm lấy cô bé, sau đó dắt tay cô đến bãi đỗ xe, Kỷ Niệm mở cửa xe vứt cặp xách vào ghế sau, bản thân mình lại ngồi vào ghế phụ bên cạnh mẹ, người đi lại trên cả con đường đa phần đều là những đứa trẻ tan học về, bên đường lại là xe đón học sinh, trong chốc lát dường như bị tắc nghẽn, mẹ của cô vừa chậm chậm quay đầu xe, vừa cười nghe con gái kể chuyện hôm nay ở trường.
Những học sinh đi qua đường ở phía đầu đường nườm nợp không ngớt, do đó dừng xe lại, yên lặng chờ đợi. Con gái vừa quay đầu lại liền nhìn thấy sợi dây màu đỏ nho nhỏ đó trên cổ mẹ, bỗng nhiên nhớ lại câu hỏi lúc chiều mà Triệu Tiểu Vĩ nói, không kìm được hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại buộc chiếc nhẫn đó vào sợi dây, đeo lên cổ ạ? Những cô khác đều đeo trên tay mà.”
Mẹ cô bé sững sờ một lát, mới nói: “Bởi vì…….bởi vì trên tay mẹ đã đeo nhẫn kết hôn rồi.”
“Ồ!” Kỷ Niệm cười tươi: “Con biết rồi. Nhưng mẹ cũng có thể đeo trên tay phải mà.”
Mẹ cô bé kiên nhẫn giải thích cho Kỷ Niệm: “Bởi vì tay phải cả ngày phải làm rất nhiều việc, đeo nhẫn sẽ không tiện, có thể bị vướng vào đồ, giống như đồng hồ của chúng ta vậy, đều là đeo trên cổ tay trái.”
“Mẹ, còn nữa…….” Giọng nói oang oang của Kỷ Niệm nhẹ nhàng như ngọc: “Hôm nay con thấy một chiếc nhẫn y hệt cái của mẹ, là ở trong nhà kỷ niệm cũ, trên tường có một bức ảnh rất lớn, người ở trên bức ảnh đó đeo một chiếc nhẫn y hệt của mẹ……..”
Hoàng hôn mùa hè, mặt trời dần dần lặn xuống phía sau những khe hở giữa các tòa nhà cao tầng, dường như trái đất ngừng chuyển động, chỉ trong một giây đó, tất cả ngừng lại, chỉ có đầu óc trống rỗng, sau đó, trong giây lát sự nhớ nhưng dâng trào như thủy triều.
Kiếp này, kiếp này, cô chầm chậm ngẩng đầu, kiếp này cô sẽ không cho phép mình rơi lệ nữa, bởi vì có một người, anh ấy sẽ đau lòng.
Cô sẽ sống thật tốt, sống hạnh phúc, yên ổn sống nốt kiếp này, phải thể nghiệm tất cả hạnh phúc, bởi vì, anh sẽ biết, anh sẽ đau lòng, cho nên, cô càng phải sống thật tốt, khiến cho bản thân mình sống hạnh phúc, sống tốt từng ngày, từng giờ, từng phút.
Cô đeo nhẫn lên cổ, bởi vì như thế, bởi vì nó kề sát tim, nó sẽ đập cùng với tim cô, cùng với mạch máu, cùng đập, nó sẽ mãi mãi ở đó, giống như anh, mãi mãi ở đó.
Cô nhất định sẽ sống hạnh phuc, yên yên ổn ổn, thể nghiệm一一tất cả những việc tốt đẹp nhất của kiếp này, tất cả xúc cảm trong sinh mệnh.
Cô sẽ sống tốt từng ngày, từng giờ, từng phút, cho đến tận lúc anh, cười tươi từ nơi xa, cho đến tận lúc anh, nhất định đều phải biết.
Chiếc xe cuối cùng chầm chậm lướt đi, vững vàng lái qua đường, không lâu sau chuyển vào đường chính, hòa vào dòng người cuồn cuộn.
“Mẹ, chúng ta đến sân bay à?”
“Đúng thế, đến lúc chúng ta đến sân bay, cha con chắc cũng xuống máy bay rồi.”
Kỷ Niệm vui mừng hứng khởi: “Mẹ ơi, mẹ đoán xem lần này cha sẽ đem quà gì về cho con? Cha không có sáng tạo gì cả, có khi lại là búp bê cũng nên……….”
Trọn bộ
Giới Thiệu Wap Đọc Truyện
đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!