Đến khi Huyền Tùy Tử đi rồi, Huyền Dương Tử đã có chút men say, hắn vướng bận Đan Nữ, lúc sau cũng ra khỏi điện, đến Noãn các xem Niêm Hoa Tăng.
Niêm Hoa Tăng vốn đã nghỉ ngơi, lại nghe được Huyền Dương Tử đến , không khỏi giật mình, vội đứng lên nghênh đón.
"Tuy là chưa qua mùa hạ, xong ban đêm gió vẫn lạnh, ngươi đừng để cảm lạnh, mau vào nhà đi!" Huyền Dương Tử vừa thấy mặt Niêm Hoa Tăng, trong lòng bỗng mềm xuống.
Niêm Hoa Tăng cũng từng là nam nhân, tất nhiên hiểu được tâm tư nam nhân, hắn cũng không lên tiếng, chỉ nhu thuận theo sau Huyền Dương Tử đi vào.
Vào Noãn các, Niêm Hoa Tăng để Hồng Liên lui xuống, hạ giọng hỏi: "Đã muộn như vậy Hoàng Thượng đến đây, có chuyện gì sao?"
Tiếng nói thanh thúy róc rách, mặt phấn má đào, hết sức say lòng người. Huyền Dương Tử chăm chú nhìn Niêm Hoa Tăng, nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ ngươi!"
Niêm Hoa Tăng ngửi được mùi rượu trên người Huyền Dương Tử, hắn mân mê góc áo, nhu tình vạn chủng thẹn thùng cúi đầu nói: "Hoàng Thượng đêm nay nghỉ lại ở đây thôi!"
Chương 27
Mỹ nhân đã ngỏ lời, ánh mắt nhu tình chân thành, khiến người ta khó có thể từ chối.
Huyền Dương Tử hơi có chút say, xem gương mặt trước mắt như trước xinh đẹp, không tự chủ được ngồi xuống bên giường, hai mắt nhìn Niêm Hoa Tăng.
Niêm Hoa Tăng bị hắn nhìn chăm chú, tim không hiểu sao đập mạnh, giật nhẹ tay áo Huyền Dương Tử, lắc lắc nói: "Ta hầu hạ Hoàng Thượng thay quần áo!"
"Không cần!" Huyền Dương Tử tuy tham luyến gương mặt trước mắt, đến cùng vẫn còn có vài phần thanh tỉnh, nói: "Ngươi nhắm mắt lại, không được nói." Để cho ta xem một chút là được.
Niêm Hoa Tăng nghe vậy, vội nhắm mắt lại, ngẩng mặt, khẽ chu môi, trong lòng lại cười to sung sướng: đến đây đi, đến đây đi, đến hôn ta nha! Đêm nay vào tay ta, sau này còn sợ ngươi không nghe ta?
Huyền Dương Tử vươn tay chạm vào mặt Niêm Hoa Tăng, ôn nhu gọi: "Đan Nữ!"
Niêm Hoa Tăng đáp lại Huyền Dương Tử, trả lời: "Hoàng Thượng!" Thanh âm mềm đến chảy nước.
Huyền Dương Tử run run, nhẹ nhàng cúi đầu, để sát vào bên môi Niêm Hoa Tăng.
Lúc này, Đan Nữ "thật" đang cùng Thái Bạch chân nhân đứng bên song cửa ngoài Noãn các nghe động tĩnh bên trong.
Thái Bạch chân nhân nói: "Ta nói cho muội biết, nam nhân ư, có kẻ nào lại không tham luyến sắc đẹp, ham thích vẻ bề ngoài? Huyền Dương Tử không là ngoại lệ, hắn chẳng phải cũng đến tìm Niêm Hoa Tăng đó thôi?"
Đan Nữ dùng mũi chân di di vẽ vòng tròn trên mặt đất, thở dài nói: "Đêm nay nếu hắn không đi ra, muội cùng hắn, liền chia đôi nửa."
Nàng vừa nói xong, cửa Noãn các vang lên cạch một tiếng, Huyền Dương Tử đi ra.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, Huyền Dương Tử cũng nhìn thấy Thái Bạch chân nhân cùng Đan Nữ .
"Đan Nữ!" Huyền Dương Tử dừng chân, hơi tỉnh lại, vội đi đến bên Đan Nữ, muốn giải thích một câu.
Đan Nữ lại xoay người chạy, giải thích cái *** a? Tận mắt ta nhìn thấy nửa đêm ngươi không chịu nổi tịch mịch, đến tư hội cùng Niêm Hoa Tăng, còn muốn giải thích cái gì?
"Đan Nữ, nghe ta nói đã!" Huyền Dương Tử vội chạy đuổi theo, hắn vốn chạy nhanh, hai ba bước đã đuổi kịp, bắt được cánh tay nàng, gấp giọng nói: "Ta chỉ là nhớ nàng, liền đến xem Niêm Hoa Tăng, không làm gì khác cả."
Đan Nữ ngừng chạy, bỏ tay Huyền Dương Tử ra, phiền muộn nói: "Nếu sau này ta cùng Niêm Hoa Tăng không thể đổi trở lại, huynh là chọn hắn hay là chọn ta?"
Huyền Dương Tử ngẩn ra, rất nhanh đáp: "Không có chuyện đó, nhất định có thể đổi lại."
Đan Nữ ngẩng đầu nhìn Huyền Dương Tử, cảm thấy kỳ thật rõ ràng, nếu về sau nàng cùng Niêm Hoa Tăng không thể đổi lại, Huyền Dương Tử chưa chắc sẽ chọn nàng. Nam nhân bình thường sao có thể nguyện ý cùng một người mang diện mạo nam nhân nói chuyện yêu đương đâu?
"Trời không còn sớm, sáng mai huynh còn phải lên triều, trở về nghỉ ngơi đi thôi!" Đan Nữ tuy khó chịu, đến cùng lại lo cho sức khỏe của Huyền Dương Tử, mở miệng khuyên hắn trở về.
Huyền Dương Tử đang định nói cái gì, Thái Bạch chân nhân đã chạy đến, nửa cười nửa không nhìn bọn họ.
"Đi thôi!" Thái Bạch chân nhân hô với Đan Nữ một tiếng, quay đầu bước đi.
Đan Nữ liếc nhìn Huyền Dương Tử, cũng theo hắn rời đi.
Huyền Dương Tử trở về Minh Hòa điện, một đêm trằn trọc mê man.
Ngày thứ hai vừa hạ triều, hắn đang ở chỗ Nhậm Thái Hậu liền có người đến báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thân Tướng quân dẫn mấy ngàn tinh binh trang bị gọn nhẹ, nhẹ nhàng không tiếng động đã mang Thành Thái Hoàng đế trở về!"
"Cái gì?" Huyền Dương Tử kinh hãi nói: "Hắn một đường trở về, trẫm thế nhưng một chút tin tức cũng không thu được?"
Người đến đưa tin nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, người của chúng ta phái đi đã sơm bị Thân Tướng quân thu thập. Thân Tướng quân hẳn là sợ Hoàng Thượng động tay chân ngăn cản Thành Thái Hoàng đế trở về nên mới phong tỏa tin tức. Nay bọn họ đã đến ngoại ô kinh thành mới bị chúng ta phát hiện."
Huyền Dương Tử khẩn cấp triệu Ngô Tể tướng đến thương nghị.
Ngô Tể tướng nói: "Hoàng Thượng, lúc này lại ngăn cản Thành Thái Hoàng đế vào thành sẽ rơi xuống thế hạ phong, vừa lúc cho Thành Thái Hoàng đế lấy cớ diệt Hoàng Thượng."
Huyền Dương Tử suy nghĩ, trong tay hắn tuy có ba vạn nhân mã, nhưng huấn luyện chưa đủ, nếu cùng mấy ngàn tinh bình của Thân Tướng quân đánh nhau, chưa hẳn đã có phần thắng. Mà đáng lo lắng hơn là, một khi đánh nhau, tức sẻ nảy sinh nội loạn, đến lúc đó giặc Kim lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Đại Yến quốc sẽ rơi vào chiến hỏa.
Ngô Tể tướng cũng thở dài nói: "Hoàng Thượng, việc đã đến nước này cũng chỉ có thể nghênh đón Thành Thái Hoàng đế hồi cung. Đến lúc đó mấy ngàn tinh binh của Thân tướng quân phải ở ngoài thành, Thành Thái Hoàng đế ở trong cung, Hoàng Thượng không chừng liền có thể..."
Huyền Dương Tử nghĩ thấy cũng đúng, trước cứ đón Thành Thái Hoàng đế trở về, ổn thỏa xoa dịu Thân Tướng quân, nếu Thành Thái Hoàng đế ở trong cung xảy ra chuyện gì, Thân Tướng quân mất chủ tử, vì đại cục, cũng chỉ có thể trung tâm cho hắn, vị đương kim hoàng đế này.
Trong lúc nhốn nháo, Trần Thủy Hà làm hơn nửa năm tạp dịch tìm được biện pháp đi gặp Tiêu Hoàng Hậu cùng Tiêu phu nhân đang bị giam lỏng .
Tiêu Hoàng Hậu nghe được tin Thành Thái Hoàng đế trở về không khỏi đứng giữa phòng cười phá lên sằng sặc.
Tiêu Hoàng Hậu từ lúc bị cắt tóc, tình thần có chút không ổn, đợi đến khi Tiêu phu nhân cũng bị nhốt vào, lại nghe được Tiêu lão gia đã chết, liền khóc rống vài ngày, cả người tiều tụy đi xuống. Nay hơn nửa năm bị giam lỏng, nàng sớm đã không còn sáng sủa diễm lệ như trước kia, thân hình dáng vẻ tiều tụy đến đáng sợ. Hiện vừa nghe Thành Thái Hoàng đế đã về, không khỏi lắc tay Tiêu phu nhân nói: "Mẫu thân mẫu thân, Thành Thái Hoàng đế trở lại, nhìn thấy ta thành cái dạng này, còn có thể thích ta sao?"
Tiêu phu nhân kiên cường, cắn răng nói: "Thành Thái Hoàng đế trở lại, tự nhiên có người đến thả chúng ta ra ngoài, con trước che mặt, đừng để Ngài ấy nhìn thấy. Chịu khó chăm sóc mấy tháng, đến lúc đó gặp lại, nhất định khiến Ngài ấy kinh diễm."
"Vâng!" Tiêu Hoàng Hậu rơi xuống một giọt lệ, "Rốt cuộc cũng đợi được mây tan trăng sáng. Đợi đi ra ngoài, nhất định con tiện nhân Đan Nữ kia sẽ biết tay ta."
Cách mấy ngày, Trần Thủy Hà lại đến, bẩm: "Hoàng Hậu, phu nhân, Chiêu Hòa Hoàng đế đích thân ra khỏi thành, đón Thành Thái Hoàng đế về cung, hiện đang an trí ở Quang Hợp điện. Nghe nói, Chiêu Hòa hoàng đế đã lệnh Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt ngày để thoái vị, trả lại ngôi vị cho Thành Thái Hoàng đế."
Tiêu phu nhân không tin có chuyện tốt như vậy, khàn khàn giọng nói: "Huyền Dương Tử thật chịu thoái vị?"
Trần Thủy Hà thấp giọng nói: "Thân Tướng quân che chở Thành Thái Hoàng đế, mà một đám lão thần cũng nhất định duy trì muốn Thành Thái Hoàng đế trở lại ngôi vị, Chiêu Hòa Hoàng đế vì tình thế bắt buộc không thể không làm vậy."
Tiêu Hoàng Hậu vừa khóc vừa cười nói: "Thành Thái Hoàng đế trở lại, chúng ta liền có ngày lành rồi."
Mà bên kia, Thái Thượng Hoàng Cảnh Thái Phong cùng Nhậm Thái Hậu lại là xanh mặt, hỏi Ngô Tể tướng: "Thành Thái Hoàng đế yêu cầu lập tức lâm triều, cùng Bạch Thạch nghe quốc sự?"
Ngô Tể tướng nói: "Đúng vậy. Thành Thái Hoàng đế nói, Khâm Thiên Giám trạch đã tính ngày Hoàng đạo là tháng sau, Ngài ấy muốn tranh thủ thời gian nghe một chút chính sự, hiểu rõ tình thế hiện tại."
Nhậm Thái Hậu nhẫn nhịn không nổi, tức giận nói: "Vì sao Bạch Thạch muốn đón hắn vào cung? Chúng ta có ba vạn binh mã, không thể giết hắn sao?"
Ngô Tể tướng xem trong điện không người mới thấp giọng nói: "Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng nếu như trở mặt với Thành Thái Hoàng đế, chỉ sợ Thân Tướng quân sẽ làm phản. Đến lúc đó nội loạn, giặc Kim cũng sẽ đánh vào, vạn sự đều không ổn."
"Thế nhưng để Thành Thái Hoàng đế tùy ý trở lại đăng vị?" Nhậm Thái Hậu tức giận đến đau tim.
Ngô Tể tướng vội trấn an, lại nói: "Thái Hậu nương nương yên tâm, Hoàng Thượng tự có diệu kế."
Đan Nữ chỗ này lại luôn cảm giác không ổn. Sáng sớm nay nàng đang giúp Thái Bạch chân nhân tưới hoa, liền gặp Huyền Tùy Tử vội vàng chạy tới, nói: "Đan Nữ tỷ, không tốt rồi!"
Đan Nữ thấy hắn mồ hôi tuôn như suối, tưởng Huyền Dương Tử ra chuyện gì, không khỏi hoảng hốt hỏi: "Phát sinh chuyện gì sao?"
Huyền Tùy Tử thở hổn hển nói: "Tiêu Hoàng Hậu mang cung nữ đi tìm hoa tăng, hình như muốn tính chuyện phiền toái. Mà hôm nay Đại sư huynh bị Thành Thái Hoàng đế kéo chặt nói chuyện, không rời đi được. Đệ sợ Tiêu Hoàng Hậu sẽ đối hoa tăng bất lợi, không may hủy dung mạo của hắn, đến lúc tỷ đổi lại thân thể, chẳng phải là..."
Đan Nữ nghe vậy, cũng nóng nảy, sáng sớm nay Thái Bạch chân nhân ra ngoài, chính nàng có thể tìm ai ngăn cản Tiêu Hoàng Hậu? Nàng bất chấp kéo Huyền Tùy Tử liền đi, vừa đi vừa hỏi: "Chẳng lẽ không có người khuyên Tiêu hoàng hậu sao?"
Huyền Tùy Tử đáp: "Thành Thái Hoàng đế trở về liền ở tại Quang Hợp điện. Hắn muốn lên triều cùng nghe chính sự, Đại sư huynh không đồng ý. Nhưng Tiêu Hoàng Hậu dù sao cũng là thê tử của hắn, tự nhiên phải thả ra. Hiện nay Tiêu Hoàng Hậu che mặt, nơi nơi đánh gà mắng chó, nháo cho gà bay chó sủa. Đệ còn nghe nói lúc Thành Thái Hoàng đế thấy cô ta cũng không có vẻ gì là vui mừng, ngược lại hình như còn cãi nhau một trận nữa kia. Bây giờ thật đúng là không ai có thể khuyên được Tiêu Hoàng Hậu."
Đan Nữ vội rảo bước đi nhanh, hai người vừa đến Noãn các liền nghe được bên trong một trận quát mắng, Tiêu Hoàng Hậu trói Niêm Hoa Tăng nói: "Con hồ ly tinh này, xem bây giờ còn có ai đến cứu ngươi? Người đâu, giữ chặt ả cho bản cung, xem bản cung cào mặt ả ta ra!"
"Hoàng Hậu nương nương, hãy khoan!" Đan Nữ vội đẩy ra cung nữ thủ cửa Noãn các, chạy vọt vào bên trong.
Niêm Hoa Tăng lúc này tóc tai tán loạn, xiêm y bị xé rách lỗ chỗ, miệng nhét khăn tay, đang bị hai cung nữ đè xuống, không thể động đậy. Hắn thấy Đan Nữ vọt vào, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Tiêu Hoàng Hậu thấy đi vào là một vị hòa thượng mới ngoài hai mươi, tuấn tú mĩ mạo, cười như gió xuân, bất giác hỏa khí trong lòng tiêu xuống, nhưng thế này cũng không thể ngăn cản chuyện nàng ta đang làm, nàng ta liếc nhìn Đan Nữ, lại quay đầu định cào mặt Niêm Hoa Tăng.
Đan Nữ khẩn trương lo lắng, vô tâm nghĩ nhiều liền xông lên trước liền kéo Tiêu Hoàng Hậu lại, Tiêu Hoàng Hậu bị lôi kéo, tức giận quay sang, thuận tay cào vào mặt Đan Nữ, quát: "Lớn mật!"
Đan Nữ nghiêng đầu, vươn tay bắt được tay của Tiêu Hoàng Hậu, ra sức túm lại, kéo hai tay nàng ta bắt chéo ra sau lưng, vừa lúc khăn che mặt của Tiêu Hoàng Hậu trượt xuống, nàng nhất thời không chút nghĩ ngợi, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Hoàng Hậu.
Tất cả mọi người đồng loạt ngây dại, một phòng tĩnh lặng.
Đan Nữ áp xuống, lửa giận cũng bốc lên, thầm nghĩ làm cái gì đó, liền dùng tay còn lại xé mở cổ áoTiêu Hoàng Hậu, cả người đè lên Tiêu Hoàng Hậu .
Tiêu Hoàng Hậu bị một gã hòa thượng tuấn tú mĩ mạo như vậy trước mặt mọi người khinh bạc, tự nhiên là vừa thẹn vừa giận, có điều ngoài xấu hổ lại có một tia khoái ý trả thù Thành Thái Hoàng đế, hừ, ai bảo ngươi không để ý tới ta, ai bảo ngươi thấy hiện tại bộ dáng của ta liền ghét bỏ? Xem, ngươi không cần ta, vẫn có kẻ khác cầu mong đấy thôi!
Đan Nữ vừa chạm vào môi Tiêu Hoàng Hậu liền có chút buồn nôn, ta đây là như thế nào a? Gặp người liền muốn?
Cửa phòng đột nhiên "rầm" một tiếng, Huyền Dương Tử cùng Thành Thái Hoàng đế đồng thời đi vào.
Chương 28
Thành Thái Hoàng đế lớn hơn Huyền Dương Tử hai tuổi, dáng người cực gầy, khi nhìn người khác, ánh mắt sâu kín mờ mịt, thi thoảng lại lóe lên những tia sáng tựa như mắt lang sói.
Đan Nữ ngước mắt lên đúng lúc Thành Thái Hoàng đế đang nhìn xuống, nháy mắt, nàng liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội vàng buông ra Tiêu Hoàng Hậu đứng thẳng dậy.
"Hoàng Thượng!" Tiêu Hoàng Hậu xấu hổ đẩy ra, thấy Thành Thái Hoàng đế càng thêm kinh hãi, nhưng chỉ chốc lát liền thẳng lưng, chỉ vào Đan Nữ hung tợn nói: "Là hắn ức hiếp thần thiếp, Hoàng Thượng nên vì thần thiếp làm chủ."
"Là Hoàng Hậu nương nương muốn cào mặt ta, hoa tăng đến ngăn cản mà thôi." Trên giường Niêm Hoa Tăng thấy bọn cung nữ buông hắn ra, tháo được khăn tay khỏi miệng liền vội thay Đan Nữ giải thích, nói đùa, nếu gã Hoàng Đến này muốn chém Đan Nữ, chẳng phải là hắn không còn cơ hội trở về thân thể hay sao?
Thành Thái Hoàng đế có chút phiền chán Tiêu Hoàng Hậu, mà đối với chuyện Huyền Dương Tử tình cờ dẫn hắn đến đây, lại tình cờ bắt gặp Tiêu Hoàng Hậu bị một tên hòa thượng tuấn tú khinh bạc có chút nghi hoặc, bởi vậy chỉ liếc Tiêu Hoàng Hậu một cái rồi phất tay áo bỏ đi.
"Hoàng Thượng, Ngài nghe thần thiếp giải thích đã!" Tiêu Hoàng Hậu tưởng rằng Thành Thái Hoàng đế là giận nàng, vội vã đuổi theo, mấy cung nữ kia thấy vậy cũng chạy đi theo.
Thành Thái Hoàng đế cho rằng Huyền Dương Tử cố tình dẫn đến nơi này, vì vậy muốn nhanh chóng trở về để tránh rơi vào bẫy của hắn, hắn đi như chạy, Tiêu Hoàng Hậu đuổi theo mệt gần như đứt hơi.
Mà bên kia, Âu Dương thị nghe nói Tiêu Hoàng Hậu kéo người đến tìn Đan Nữ gây chuyện, nàng không kịp gọi nô tỳ theo cùng đã chạy đến, vừa lúc gặp Thành Thái Hoàng đế đi ra, vội dừng lại hành lễ, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Tiêu Hoàng Hậu chạy phía sau, nàng có chút sửng sốt, lại cúi người hành lễ.
Tiêu Hoàng Hậu đang lửa giận đầy người, liếc mắt nhìn thấy người gặp là Âu Dương thị, nhớ đến cung nữ từng nói Âu Dương thị cùng Đan Nữ quan hệ vô cùng thân thiết, không chút nghĩ ngợi liền tiến đến hung tợn tát Âu Dương thị mấy cái, đánh đến cái thứ tư, nàng ta thuận tay đẩy Âu Dương thị ngã xuống, còn không quên đạp một cái, sau đó mới mĩ mãn kéo váy chạy, tiếp tục đuổi theo Thành Thái Hoàng đế.
Âu Dương thị hét thảm một tiếng, té xỉu tại chỗ.
...
"Cái gì, Âu Dương thị có thai, bị Tiêu Hoàng Hậu đẩy ngã nên sinh non ?" Đan Nữ nghe được tin tức, sắc mặt trắng bệch, hỏi Huyền Tùy Tử: "Chuyện này, là Đại sư huynh nhà đệ cố ý an bài, hay là?"
Mọi người đều biết, Âu Dương thị thành thân đã nhiều năm mà chưa từng có động tĩnh, lần này có hỉ lại bị Tiêu Hoàng Hậu làm cho sảy mất, Thân Tướng quân nếu nghe tin không biết sẽ phẫn nộ đến mức nào. Mà Thành Thái Hoàng đế sở dĩ có ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ vào Thân Tướng quân trung tâm với hắn. Nay xảy ra chuyện như vậy, Thân Tướng quân chịu bỏ qua sao? Nhưng nếu Thành Thái Hoàng đế xử trí Tiêu Hoàng Hậu sẽ làm mất lòng Tiêu Tán đang cầm quân bên ngoài. Tính đi tính lại, chuyện này kẻ được lợi nhiều nhất là Huyền Dương Tử.
Huyền Tùy Tử nghe Đan Nữ hỏi, cũng có chút khổ sở, thấp giọng nói: "Đại sư huynh cũng nghĩ kích động mẫu thuẫn giữa Tiêu Hoàng Hậu cùng Âu Dương phu nhân, mượn cách này ly gián Thân Tướng quân và Thành Thái Hoàng đế. Có điều huynh ấy không dự đoán được là Âu Dương phu nhân lại mang thai."
Đan Nữ trầm mặc, Huyền Dương Tử vì đại cục tính kế Âu Dương thị, nguyên nhân này không gì đáng trách, nhưng đứa trẻ Âu Dương thị bao năm trông ngóng nay lại sinh non, nàng phải làm sao bây giờ?
Huyền Tùy Tử muốn thay Huyền Dương Tử giải thích vài câu, thấp giọng nói: "So với nội loạn máu chảy thành sông, Âu Dương thị sinh non cũng không tính là chuyện lớn."
Đan Nữ đột nhiên trừng mắt nhìn Huyền Tùy Tử, cười lạnh nói: "Đúng vậy, sinh non mà thôi, quả thật không phải chuyện lớn. Chuyện mà đại sư huynh nhà các ngươi làm mới là đại sự."
Đan Nữ phấy tay áo, muốn đi thăm Âu Dương thị một chút, lại nghĩ tới nàng nay là Niêm Hoa Tăng, không tiện thăm nom, nhất thời xoay người trở lại phòng, nào ngờ vừa nhấc chân lại vướng phải bậc cửa, “rầm” một tiếng liền ngã xuống, ngất đi.
Cùng lúc đó, Niêm Hoa Tăng ở trước bàn trang điểm đứng lên, vướng váy vào chân ghế, cũng là ném ngã xấp xuống mặt đất, ngất đi.
...
"Đan Nữ, Đan Nữ, tỷ có sao không?" Huyền Tùy Tử đứng ở bên giường gọi dồn dập.
Niêm Hoa Tăng nghe được tiếng gọi, hơi mở mắt, vỗ đầu nói: "Không chết được." Hắn vừa nói xong, đột nhiên mở to mắt, hét lớn một tiếng: "Gương!"
Huyền Tùy Tử tử thấy hắn nói lớn tiếng, lại sợ hắn bị ngã đầu óc xảy ra vấn đề khác, vội tìm gương đưa cho hắn.
Niêm Hoa Tăng nhìn vào gương, ngửa mặt lên trời cười ha hả, vừa cười vừa nói: “Trở lại rồi, ta đã trở lại thân thể của ta rồi!”
"Ngươi, ngươi là hoa tăng?" Huyền Tùy Tử nửa mừng nửa lo, "Ngươi trở về thân thể của ngươi? Vậy Đan Nữ tỷ đâu?"
"Nàng chắc cũng là về thân thể của nàng a!" Niêm Hoa Tăng vươn vai, lại nhảy xuống khỏi giường vung tay vung chân, phát hiện xương cốt không có chỗ nào không ổn, càng vui mừng hoan hỉ nói: "Đan Nữ thay ta bảo dưỡng thân thể này tốt lắm, vẫn là thịt mềm da mịn, phong lưu phóng khoáng."
Huyền Tùy Tử nghe vậy, cũng không thèm quan tâm đến hắn nữa, vắt chân lên cổ chạy.
Thái Bạch chân nhân vừa vặn từ trong phòng luyện đan đi ra, đi vào phòng Niêm Hoa Tăng, thấy hắn ồn ào nói lớn, cũng giật mình, "Nhanh như vậy ngươi đã đổi trở về thân thể?"
Mà sương phòng bên kia, Đan Nữ ở Noãn các tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Hồng Liên khẩn trương xem nàng, liền ngẩn người, Hồng Liên ghét nhất là Niêm Hoa Tăng mà, sao nay lại nhìn nàng như vậy? Nàng ngồi dậy cúi đầu, nhìn thấy mình đang mặc váy màu hồng hoa đào, không khỏi hô lên một tiếng, lập tức nhảy xuống giường, vọt tới trước bàn trang điểm soi gương.
"Quý phi nương nương, Ngài làm sao vậy?" Hồng Liên cảm giác quá mệt mỏi, dạo này nương nương thật sự không bình thường, thường xuyên làm một ít chuyện khó hiểu, nói mấy lời khó hiểu, nay lại nữa rồi.
Đan Nữ nhìn gương hét lớn: "Ta đã trở lại!"
"Nô tỳ đi mời Ngự y!" Hồng Liên rốt cuộc không chịu nổi, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Đan Nữ ở lại trong phòng vui sướng nhảy nhót, "Rốt cuộc đổi về a!"
"Đan Nữ!" Huyền Dương Tử ở ngoài cửa nghe trong phòng mừng rỡ, kinh hỉ hô lên.
Đan Nữ nghe được tiếng của hắn, vội mở cửa, trên mặt đầy hưng phấn, gật đầu nói: "Ta đổi trở về rồi."
Huyền Dương Tử nhìn nàng, thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Được rồi, chuyện cũng đã qua, để ra nói với Thái Bạch chân nhân trông coi Niêm Hoa Tăng cẩn thận, đỡ khỏi lại xảy ra chuyện gì nữa."
Đan Nữ đang nói, lại nhớ đến chuyện Âu Dương thị sinh non, liền quay sang chất vấn Huyền Dương Tử: "Âu Dương phu nhân vất vả lắm mới có thể mang thai, sao huynh nhẫn tâm khiến nàng ấy sinh non như vậy?"
Huyền Dương Tử thở dài nói: "Ta cũng không biết nàng ta có thai, nếu biết, tất nhiên sẽ không dẫn Tiêu Hoàng Hậu đến."
Đan Nữ nhìn Huyền Dương Tử, sắc mặt chuyển sang lạnh lùng: "Sao, nay Thân Tướng quân cùng Thành Thái Hoàng đế trở mặt rồi phải không? Mưu kế của huynh đã đạt được rồi đấy! Bị hi sinh, chỉ là nữ nhân chúng ta mà thôi."
Huyền Dương Tử lại thở dài: "Nàng đi thăm Âu Dương phu nhân đi!"
Đan Nữ hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo, vội đi gặp Âu Dương thị.
Lúc này, Âu Dương thị khóc sưng cả mắt, nức nở nói: "Thiếp cùng Tiêu Hoàng Hậu có thù oán gì đâu, mà nàng ta lại muốn hại thiếp như vậy?"
Thân Tướng quân ngồi bên giường, nắm tay Âu Dương thị nói: "Chuyện này là ngoài ý muốn, nàng chịu khó dưỡng thân mình cho khỏe mạnh, chúng ta sẽ lại có đứa khác."
Âu Dương thị cay đắng cười nói: "Thiếp đã bằng này tuổi, khó khăn lắm mới có thể mang thai, đột nhiên sinh non, tướng công cảm thấy còn có thể lại mang thai lần nữa sao?”
Thân Tướng quân an ủi nói: "Ngự y nói, chỉ cần nàng cẩn thận chăm sóc tĩnh dưỡng, còn có thể lại mang thai lần nữa."
Âu Dương thị hất tay Thân Tướng quân, quát lên: "Ngươi đi đi, ngươi đi! Ngươi một lòng với Thành Thái Hoàng đế mà, ngay cả vợ mình bị vợ hắn làm hại cũng không dám đến đòi một lời giải thích, ngươi đi đi, đến cùng Thành Thái Hoàng đế mà sống cho vui vẻ."
Thân tướng quân thấy Âu Dương thị dịu dàng hiền thục cũng bị bức nói ra lời như vậy, trong lòng cũng không thoải mái, một lúc lâu sau mới nói: "Thành Thái Hoàng đế đã xử phạt Tiêu Hoàng Hậu ."
"Xử phạt như thế nào? Chẳng qua cũng chỉ giam lại mấy hôm, cũng không phải khiến nàng ta sinh non, thế này cũng gọi là xử phạt a?" Nước mắt Âu Dương thị lăn dài trên mặt: "Ngài cho ta một tờ hưu thư thôi, ta muốn về nhà mẹ đẻ."
Thân Tướng quân nghe vậy biến sắc mặt, gọi tên Âu Dương thị, lại cầm tay nàng, buồn rầu nói: "Vậy nàng muốn thế nào?"
"Ta muốn cái gì? Ta chỉ muốn công đạo." Âu Dương thị rưng rưng nói: "Thành Thái Hoàng đế vừa về cung, Hoàng Hậu của ông ta đã đẩy thiếp sinh non, nếu ông ta phục vị, vậy chẳng phải Hoàng Hậu có thể tùy ý đánh giết thiếp cũng không sao ư?"
Thân Tướng quân lúc này đối với Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu, cũng có lòng oán hận. Hắn thiên tân vạn khổ hộ tống Thành Thái Hoàng đế trở về cuối cùng vì cái gì? Chẳng lẽ không phải hi vọng Thành Thái Hoàng đế phục vị sẽ trở thành minh quân sao? Nhưng qua mấy ngày nay, với việc làm của Thành Thái Hoàng đế thật sự khiến người ta thất vọng. Trái lại Huyền Dương Tử lại cực thu được lòng người. Hắn, làm sai ư?
Đan Nữ đi đến bên ngoài cửa điện, nghe được tiếng Âu Dương thị khóc bên trong, tâm can cũng buồn rầu khó chịu, sai cung nữ tiến vào thông báo.
Trong chốc lát, có nô tỳ đi ra dẫn nàng vào, vừa đi vừa nói nhỏ: "Quý phi nương nương, xin Ngài giúp khuyên nhủ phu nhân nô tỳ, phu nhận không chịu uống thuốc, cũng không chịu ăn cơm."
"Ừ!" Đan Nữ lên tiếng, bước nhanh vào điện.
Thấy Đan Nữ đi vào, Thân tướng quân đứng lên hành lễ, lại lui đi xuống.
Âu Dương thị nghe được tiếng Đan Nữ, lại rơi lệ.
Đan Nữ ngồi vào bên giường, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, khuyên nhủ: "Đừng khóc, khóc mù mắt, cuối cùng người chịu khổ cũng là mình, chẳng có ai vào đây mà chịu thay cho phu nhân."
"Nương nương nói đúng!" Âu Dương thị cắn môi, lau nước mắt, ngẩng đầu lên hỏi: "Lúc trước thiếp thân trở về, nghe nói Ngài bị giam lỏng, nay đã có thể đi ra rồi chăng?"
Đan Nữ nói: "Cũng không phải giam lỏng, chỉ là Thái Bạch chân nhân, sư huynh ta đến, nói ta là hôn thê của hắn nên muốn mang ta đi, Hoàng Thượng lại không chịu. Hai người họ đều cứng rắn không chịu nhượng bộ, ta sợ bọn họ gây chuyện, vì vậy mới không đi ra ngoài."
Âu Dương thị trầm mặc một chút mới nói: "Thế nương nương tính toán thế nào?"
Đan Nữ hạ giọng: "Ta nghĩ đạp bỏ cả hai người bọn họ, cùng phu nhân sống."
Âu Dương thị trong lòng vốn u sầu, nghe nàng nói vậy, bật cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, hưu hết bọn họ, hai chúng ta sống với nhau."
Thân tướng quân đứng ở phía sau bình phong, nghe được Âu Dương thị tiếng cười, nhất thời thả lỏng đi không ít. Giây lát lại trầm tư, Thành Thái Hoàng đế sai hắn giết Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ, nhưng mà... .
Đan Nữ khuyên giải an ủi Âu Dương thị hồi lâu, xem nàng uống thuốc, sau thấy nàng buồn ngủ mới đứng dậy cáo từ .
Thân tướng quân đích thân tiễn Đan Nữ ra ngoài, đến cửa nhân tiện nói: "Thỉnh Quý phi nương nương nếu rảnh rỗi thường xuyên đến chơi."
Đan Nữ liếc Thân Tướng quân một cái, thấp giọng nói: "Tướng quân chẳng lẽ không phải đanh mưu tính giết ta cùng Hoàng Thượng hay sao? Nếu ta đến đây, lại chết ở trước mặt phu nhân, chỉ sợ phu nhân sẽ càng thêm hận Ngài."
Thân Tướng quân không ngờ đến Đan Nữ một lời nói trúng tâm đen của hắn, không khỏi chật vật nói: "Quý phi nương nương cớ sao lại nói như vậy?"
Đan Nữ không trả lời, chỉ nói: "Tướng quân, một khi Ngài giết ta cùng Hoàng Thượng, Thành Thái Hoàng đế chắc chắn sẽ muốn Ngài đem binh quyền giao cho Tiêu Tán, sau đó sẽ giết Ngài. Nếu Ngài không tin, vậy cứ chờ mà xem."
Thân tướng quân cả kinh, lại nghĩ đến Thành Thái Hoàng đế làm người, sống lưng đột nhiên rét lạnh.
Đan Nữ biết đã thành công reo giắc mầm móng nghi ngờ trong lòng Thân Tướng quân, xoay người trở về.
Chương 29
Trời tối dần, trong phòng chưa thắp đèn, Thân Tướng quân vẫn lui cung tỳ, một tình ngồi cô độc trong bóng đêm.
Lúc lâu sau, tỳ nữ ở bên ngoài bẩm: "Tướng quân, Diệp công công đến!"
Diệp công công hiện nay đang là thái giám hầu hạ Thành Thái Hoàng đế.
Thân Tướng quân biết, Thành Thái Hoàng đế sai người đến triệu kiến hắn, liền đứng dậy chỉnh lại quần áo, bước ra ngoài.
Diệp công công thấy Thân Tướng quân đi ra, quả nhiên cười nói: "Tướng quân, Hoàng Thượng cho mời!"
Thân Tướng quân gật đầu, theo Diệp công công đi gặp Thành Thái Hoàng đế.
Lúc này, Thành Thái Hoàng đế đang khoanh tay thong thả bước, mày nhíu lại, cùng một vị lão thần bàn bạc: "Vị Đan Nữ kia, thật sự thông minh trí tuệ như vậy?"
Lão thần gật đầu, lại kể từng chuyện một trước đây làm dẫn chứng gia tăng độ tin cậy, xong kết luận: "Một nữ nhân xinh đẹo trí tuệ như vậy, đem giết chết thì thật là đáng tiếc."
Thành Thái Hoàng đế thấy lão thần kia gần như tôn sùng Đan Nữ, thoáng có chút ngoài ý muốn, vẻ suy nghĩ nói: "Theo ý ngươi nói, không nên giết nàng?"
Lão thần thấy Thành Thái Hoàng đế nghe lời hắn, không khỏi mừng thầm, nói: "Hoàng Thượng nếu có thể thu nàng về dưới trướng, thì là là lợi lớn."
Thành Thái Hoàng đế trầm ngâm một chút nói: "Muốn thu phục một nữa nhân, có thể hứa hẹn cho nàng cũng chỉ có danh phận. Chỉ có điều nàng nay đã là Quý phi, lại hứa một cái Quý phi nữa chưa chắc đã khiến nàng động tâm."
Lão thần không nói lời nào, chỉ chờ Thành Thái Hoàng đế tự quyết định.
Thành Thái Hoàng đế suy nghĩ, lần trước nếu không phải là Tiêu Tán đánh nhau quyết định sai lầm nên bại trận, khiến quân Kim nhân nhân cơ hội xông vào kinh bắt hắn đi, hắn làm sao trở thành cái bộ dạng này? Về phần Tiêu hoàng hậu, lúc trước còn được, bây giờ dáng vẻ tiều tụy, tình tình lại càng cổ quái, ngoại trừ khắp nơi gây họa làm gì còn chỗ nào có thể giúp hắn?
Lúc này Thân Tướng quân đã đến nơi, Thành Thái Hoàng đế liền hỏi: "Lệnh phu nhân như thế nào?"
Thân Tướng quân đáp: "Tạ Hoàng thượng quan tâm, nàng đã uống thuốc, cũng đã khá hơn nhiều."
Thành Thái Hoàng đế gật đầu nói: "Là Hoàng Hậu lỗ mãng, trẫm đã trách phạt nàng."
Thân tướng quân không hiểu sao chợt nhớ tới lời Đan Nữ nói, Thành Thái Hoàng đế nếu đăng vị trở lại, thật sự sẽ bắt hắn giao ra binh quyền rồi giết hắn sao?
Thành Thái Hoàng đế thấy Thân Tướng quân vẻ không để ý, cho rằng hắn trách mình che chở Tiêu Hoàng Hậu, liền giải thích nói: "Tiêu Tán còn đang lãnh binh bên ngoài, lúc này, trẫm cũng không tiện phạt quá nặng Hoàng Hậu, để tránh cho hắn lạnh tâm."
Thân Tướng quân cảm thán nói: ngươi lại không sợ ta lạnh tâm sao?
Thành Thái Hoàng đế lại nhắc tới Đan Nữ: "Nghiêm đại nhân cho rằng, không nên giết Đan Nữ, mà nên lưu lại làm phò tá cho trẫm. Không biết Tướng quân nghĩ sao?"
Thân Tướng quân suy nghĩ một chút nói: "Đan Nữ quả thật trí tuệ, nhưng nàng dù sao cũng là Quý phi nương nương của Chiêu Hòa Hoàng đế, tất nhiên sẽ đứng ở bên Chiêu Hòa Hoàng đế, một khi Chiêu Hòa hoàng đế xảy ra sự, nàng chưa chắc đã chịu theo Hoàng Thượng."
Thành Thái Hoàng đế có thâm ý cười nói: "Trẫm nghe nói, Đan Nữ cùng Bạch Thạch vẫn chưa viên phòng. Lúc trước Tiêu phu nhân đưa Trần Thủy Hà cho Bạch Thạch, hắn ta cũng chưa từng động tới."
Ý Thành Thái Hoàng đế, Huyền Dương Tử hoặc là không gần nữ sắc, hoặc là có bệnh không tiện nói ra, nếu không Thái Bạch chân nhân vừa đến, Đan Nữ đã vứt bỏ không làm Quý phi mà muốn cùng đi với Thái Bạch chân nhân.
Thân Tướng quân còn định nói, mấp máy môi, cuối cùng đem lời nói nuốt về.
Đến tối, Huyền Dương Tử ở Ngự Thư phòng phê tấu chương, không hiểu sao lòng dạ không yên, được một lúc liền nèm bút, gọi Huyền Phi Tử đi vào, hỏi: "Thành Thái Hoàng đế bên kia đang làm gì?"
Huyền Dương Tử trầm ngâm nói: "Âu Dương phu nhân vừa sinh non, Thành Thái Hoàng đế triệu kiến Thân Tướng quân hẳn là để trấn an thôi!"
Huyền Phi Tử nói: "Thành Thái Hoàng đế còn muốn dựa vào Thân tướng quân, tất nhiên là sẽ phải trấn an. Vậy thì, chúng ta tính toán, chẳng phải là ngâm nước nóng sao?"
Bọn họ đang nói, lại có tiểu cung nữ tiến vào bẩm báo: "Quý phi nương nương đến !"
Đan Nữ đi vào Ngự Thư phòng, hành lễ, ngồi đối diện với Huyền Dương Tử, đem chuyện hôm nay đi gặp Âu Dương phu nhân nói tỉ mỉ, sau đó nói: "Nếu đã Âu Dương phu nhân sinh non, không thể để nàng hi sinh lãng phí, tất nhiên phải khiến cho Thân Tướng quân sinh hiềm khích với Thành Thái Hoàng đế."
Huyền Dương Tử nghe nói, liền cầm lấy tay nàng: "Đan Nữ, chuyển về Minh Hòa điện thôi! Đợi mọi chuyện xong xuôi, ta nhất định sẽ phong nàng làm Hoàng Hậu."
Huyền Tùy Tử thấy bọn họ dây dưa, vội lùi ra bên ngoài điện đứng.
Thật lâu sau, Đan Nữ mới ra điện, trở về Noãn các.
Nàng đang muốn nghỉ ngơi, Hồng Liên tiến vào bẩm: "Quý phi nương nương, Trần Thủy Hà cầu kiến!"
"Nàng?" Đan Nữ kinh ngạc, suy nghĩ một chút nói: "Để cho nàng tiến vào!"
Trần Thủy Hà vào Noãn các, làm lễ, đợi Hồng Liên đi xuống liền từ tay áo lấy ra một cái hộp gấm, đưa cho Đan Nữ nói: "Đây là Thành Thái Hoàng đế đưa cho nương nương."
Đan Nữ im lặng cầm lấy, mở hộp ra, thấy bên trong là một viên dạ minh châu to cỡ quả trứng gà, lòng không khỏi hột hoảng, đưa mắt nhìn Trần Thủy Hà, tràn đầy nghi vấn.
Trần Thủy Hà chú ý tới thần sắc Đan Nữ, cười nói: "Viên dạ minh châu này là thứ quý gái nhất của Thành Thái Hoàng đế, Ngài ấy đưa cho nương nương, hi vọng nương nương hiểu được tâm ý."
"Ta ngu dốt, thỉnh Trần cô nương nói tỉ mỉ." Đan Nữ mơ hồ đoán được ý của Thành Thái Hoàng đế, thầm mắng một tiếng quá vô sỉ.
Trần Thủy Hà quan sát nét mặt của Đan Nữ, cũng không đoán được là nàng nói thật hay giả, cuối cùng đành phải nói thẳng: "Nương nương, Thành Thái Hoàng đế trở về lần này, cùng Tiêu Hoàng Hậu ngày ngày cãi nhau, phu thê không hợp. Ngài ấy đã có ý định, đăng vị sau sẽ phế hậu. Hiện nay nhìn khắp hậu cung, cũng chỉ có nương nương mới xứng với ngôi vị Hoàng Hậu này. Viên dạ minh châu là tín vật, hi vọng nương nương có thể nhận lấy."
Theo Trần Thủy Hà nghĩ, Khâm Thiên Giám đã chọn ngày tốt, Thành Thái Hoàng đế cuối tháng sẽ đăng vị trở lại, đến lúc đó bọn người Huyền Dương Tử đoàn người có không chết cũng chỉ có thể về đạo quan tiếp tục thanh tu, tiền đồ đã bị hủy. Mà lúc này, Thành Thái Hoàng đế lại đưa ra dạ minh châu cùng ngôi vị Hoàng Hậu, Đan Nữ sao có thể không động tâm?
Đan Nữ tắt nến, nhìn dạ minh châu trong bóng đêm phát ra ánh sáng nhu hòa, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Bảo vật như vậy đưa đến trước mặt, thật khiến người ta khó có thể cự tuyệt."
Trần Thủy Hà nghe nàng nói, hiểu rằng đây là nguyện ý nhận dạ minh châu, nàng vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Nương nương, Thành Thái Hoàng đế vốn định tự tay đưa dạ minh châu đến đây, chỉ là sợ khiến nương nương cảm thấy đường đột, mới khiến nô tỳ đưa đến. Nay nương nương nguyện ý nhận lấy dạ minh châu, Thành Thái Hoàng đế cũng hiểu nương nương tâm ý, hai bên đều là mừng rỡ."
Đan Nữ nghe Trần Thủy Hà nói chuyện đã lộ ra giọng điệu 'người mình cả', lúc này mới nói: "Chỉ là Tiêu Tán đang ở bên ngoài nắm binh quyền trong tay, Thành Thái Hoàng đế muốn phế Tiêu Hoàng Hậu, chẳng lẽ không sợ Tiêu Tán..."
Trần Thủy Hà thấp giọng nói: "Nương nương yên tâm, Thành Thái Hoàng đế tất nhiên đã an bài, nhất định không để nương nương phải chịu ủy khuất."
Đan Nữ cắn môi nói: "Chuyện trọng đại như vậy, chỉ bằng Trần cô nương nói vài câu, bảo ta như thế nào yên tâm cho được?"
Trần Thủy Hà nghe Đan Nữ nói những lời này, cho rằng nàng quả thật là muốn làm Hoàng Hậu, không khỏi âm thầm hít vào một hơi, cười nói: "Thành Thái Hoàng đế nói, Tiêu Tán tuy có binh quyền, Thân tướng quân cũng có binh quyền, mà những binh tướng kia đa số đều nghe mệnh lệnh của Thân tướng. Có Thân tướng quân ở đây, Tiêu Tán cũng chẳng làm được cái gì to tát. Hoàng Thượng một khi đăng vị, muốn phong ai làm Hoàng Hậu, cũng không đến lượt Tiêu Tán phản đối."
"Trần cô nương nói như vậy, ta an tâm." Đan Nữ vẻ mặt thả lỏng khoan khoái.
Tiễn bước Trần Thủy Hà, Đan Nữ thắp nến, cất dạ minh châu đi, lại gọi Hồng Liên đến hầu hạ.
Hồng Liên lặng lẽ quan sát Đan Nữ, thấy nàng hình như đã khôi phục bình thường, cũng lười nghĩ sâu xa, chỉ ở trong lòng âm thầm niệm Phật, cảm tạ phù hộ Đan Nữ.
Đan Nữ ngồi vào trước bàn trang điểm, nhìn kỹ mặt mình, chưa bao giờ lại thích gương mặt cùng thân thể của mình như vậy. Nàng thả tóc ra, để Hồng Liền búi một kiểu khác, lại mnag phấn son ra cẩn thận tô vẽ, xong xuôi quay đầu hỏi Hồng Liên: "Đẹp mắt không?"
Hồng Liên đầy vẻ sợ hãi than, "Quý phi nương nương lúc trước không chút phấn son cũng đã xinh đẹp như vậy, nay trang điểm một chút, nô tỳ thật không biết phải dùng từ gì để hình dung!"
Thấy đêm đã khuya, Đan Nữ cho Hồng Liên đi xuống nghỉ ngơi, Hồng Liên cười nói: "Để nô tỳ giúp nương nương tẩy trang rồi đi xuống nghỉ cũng chưa muộn?"
Đan Nữ vẫy tay nói: "Ta còn muốn để một lúc nữa, tự ta tẩy đi là được rồi, em cứ lui xuống đi!"
Hồng Liên vâng lời lui xuống.
Đan Nữ đóng chặt cửa, ngồi vào trước gương, tiếp tục thưởng thức chính mình.
"Đan Nữ!" Tiếng Huyền Dương Tử đột nhiên vang lên bên ngoài cửa sổ.
"Lão đạo!" Đan Nữ mở ra cửa sổ, vừa lúc đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của hắn
Huyền Dương Tử đỡ bệ cửa, nhảy từ bên ngoài vào.
Có cửa không đi, lại đi trèo cửa sổ! Đan Nữ lắc đầu, lùi lại phía sau hai bước.
Huyền Dương Tử nhảy vào, xoay người lại đóng cửa cẩn thận, lại ngẩng đầu, nhìn thấy nàng trang điểm lộng lẫy, mọi lời nói đều kẹt trong cổ họng, chỉ chăm chăm chuyên chú ngắm nhìn.
Hai người nhìn nhau, có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nói câu gì.
Huyền Dương Tử chậm rãi nâng tay, muốn kéo Đan Nữ vào trong lòng, nào ngờ bàn tay hắn vừa chạm đến cánh tay Đan Nữ, ngoài cửa sổ đột nhiên "cạch" một tiếng, sau đó có người hô: "Đan Nữ!"
Đan Nữ cùng Huyền Dương Tử nghe được âm thanh, đều ngạc nhiên nhìn lại, đây không phải tiếng Thành Thái Hoàng đế hay sao?
Huyền Dương Tử nghi hoặc nhìn Đan Nữ.
Đan Nữ khẽ nhếch miệng, định nói, lại thấy Huyền Dương Tử nhoáng một cái, đã đi đến phía sau giường, ngồi núp ở đó
Thành Thái Hoàng đế lại gõ gõ cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy, hô: "Đan Nữ!"
Đan Nữ chảy cả mồ hôi, đành phải trả lời: "Đã trễ thế này, Hoàng Thượng có chuyện gì sao?"
Thành Thái Hoàng đế nghe được nàng đáp, lấy tay chống bệ cửa sổ, kích động nhảy vào phòng, lại nhìn thấy Đan Nữ trang điểm lộng lẫy đứng đó, trong lòng vui vẻ, quả nhiên, nàng đang đợi trẫm!
Dưới ánh nến, mỹ nhân như hoa, dáng vẻ kiều mị, xinh đẹp đến câu hồn. Thành Thái Hoàng đế bất giác thấy tim mình đập mạnh, lòng khẽ động liền nghĩ: nàng thu dạ minh châu, tất nhiên là hướng về trẫm. Nay nếu lại thu nàng, nàng tự càng thêm khăng khăng một mực.
Thành Thái Hoàng đế chăm chú nhìn Đan Nữ, vẻ mặt ôn nhu, nói nhỏ hỏi: "Thứ trẫm sai Trần Thủy Hà mang đến, nghe nói nàng rất thích?"
Đan Nữ có chút không chịu nổi ánh mắt của hắn, am thầm lùi lại phía sau mấy bước, lưng chạm cột giường mới đáp: "Thứ xinh đẹp như vậy, ai lại không thích đâu?"
"Nàng thích thì tốt rồi! Tương lai, còn có càng nhiều thứ tốt hơn nữa, cũng sẽ thuộc về nàng!" Thành Thái Hoàng đế tiến lên hai bước, giơ hai tay đi đặt lên cột giường, đem Đan Nữ vậy vào trong lòng.
Mỹ nhân hơi thở như hương lan, bộ ngực khẽ run, thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Thành Thái Hoàng đế tuy còn chưa trộm được đến tay, đã có cảm giác yêu đương vụng trộm sung sướng kích thích, tiếng nói tự trầm xuống, ánh mắt nhu tình, miệng lưỡi không ngừng bày tỏ: "Đan Nữ, tâm can của trẫm, trẫm đối với nàng là..."
Chương 30
Lúc Thành Thái Hoàng đế bị bắt tuy cũng chịu tra tấn tàn phá, nhưng từ khi trở về đến giờ, nhóm lão thần vẫn giống trước kia kính trọng cùng ủng hộ, làm cho hắn dần dần khôi phục lòng tin, nghĩ rằng chính hắn mới là chân mệnh thiên tử, mà quá khứ gian khổ chẳng qua là ông trời đang khảo nghiệm hắn, nay hắn đều đã chịu đựng vượt qua, thiên hạ này sẽ vẫn như cũ là của hắn.
Một vị Hoàng đế cai trị cả thiên hạ, đưa báu vật dạ minh châu cho một nữ nhân, hứa tặng ngôi Hoàng Hậu, lại đêm khuya hò hẹn, nhu tình chân thành, làm sao nữ nhân này có thể không động tâm?
Thành Thái Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve tụ giác[1] trên tay, thấp giọng lẩm bẩm, chính hắn cũng bị tình ý của mình làm cảm động.
Mà lúc này, Huyền Dương Tử trốn ở phía sau giường rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, đứng dậy nhảy ra ngoài, chưa đợi Thành Thái Hoàng đế phản ứng lại đã dùng tay chém xuống, hung hăng đánh vào gáy Thành Thái Hoàng đế, đồng thời giơ chân đá thẳng một cước, nhìn Thành Thái Hoàng đế "Ầm" một tiếng ngã xuống đất ngất đi mới dừng lại.
Đan Nữ vẫn đang dán lưng ở cột giường, nhìn Huyền Dương Tử đột nhiên ra tay, buột miệng thốt lên nói: "Lão đạo, huynh thật uy vũ!"
Huyền Dương Tử dùng mũi chân lật Thành Thái Hoàng đế nằm ngửa ra, lại đạp thêm mấy cước nữa mới hài lòng đi đến bên ôm lấy Đan Nữ, cúi đầu xem nàng.
Đan Nữ dũng cảm đối mặt nhìn hắn.
Cuối cùng Huyền Dương Tử mở miệng nói: "Hắn đưa cho nàng cái gì?"
Đan Nữ cũng không gạt, tóm tắt nói lại chuyện Trần Thủy Hà tìm nàng.
Huyền Dương Tử nghe được Thành Thái Hoàng đế không chỉ đưa Đan Nữ dạ minh châu, còn hứa hẹn ngôi vị Hoàng Hậu, sắc mặt không khỏi thay đổi, hỏi: "Thế nàng nghĩ sao?"
Đan Nữ miết góc áo hỏi lại: "Lão đạo, huynh cảm thấy ta sẽ nghĩ sao?"
"Đúng vậy, bỏ một vị phu quân anh minh thần võ như ta để lấy Thành Thái Hoàng đế, chỉ có là mắt mù." Huyền Dương Tử khoe khoang, lại khụ một tiếng nói: "Dạ minh châu về sau sẽ có, mà ngôi vị Hoàng Hậu, đương nhiên cũng là của nàng."
Đan Nữ nói: "Ta thích, cũng không phải dạ minh châu cùng ngôi vị Hoàng Hậu."
"Ta biết, nàng thích, là thích con người bản đạo trưởng ta." Huyền Dương Tử lại mặt dày khen mình câu nữa, thầm nghĩ: vốn định chịu đựng, đợi đại cục đã định phong nàng làm Hoàng Hậu, đến lúc đó mới làm đại lễ, nhưng xem hôm nay…., không, không thể đợi, hôm nay phải khiến nàng hiểu rõ, ta mới là nam nhân duy nhất của nàng.
Đan Nữ bị Huyền Dương Tử ôm chặt, muốn đẩy hắn ra, lại không ngờ mới động đậy, thân mình đã mềm nhũn, yếu ớt ngã vào lòng hắn.
Huyền Dương Tử thuận thế ôm nàng, nhẹ nhàng nói: "Tụ giác của Thành Thái Hoàng đế có tẩm diễm hương, nàng ngửi một hồi, nếu không có thuốc giải, hậu quả thật sự khó lường." Hm…, kỳ thực, tắm nước lạnh một chút, uống vài chén trà lạnh độc sẽ tự giải. Nhưng ta sẽ không nói đâu.
Đan Nữ nghe Huyền Dương Tử nói, quả nhiên cảm thấy cả người khô nóng, cực kỳ khó nhịn, không khỏi uốn éo, nỉ non hỏi: "Thuốc giải ở đâu?"
"Ta là thuốc giải!" Môi Huyền Dương Tử để đến bên tai nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi, giọng khàn đặc: "Nếu nàng không dùng thuốc giải, sẽ đổ máu thất khiếu mà chết."
Hai tay Đan Nữ ôm lấy cổ Huyền Dương Tử, để ngừa chính mình nhũn chân ngã xuống, giọng run run nói: "Huynh sẽ cứu ta sao?"
Hai người thiên lôi động địa hỏa[2], nhiệt tình thiêu đốt hừng hực.
Một lúc sau, rèm màn buông xuống, bên trong truyền đến tiếng ngâm nga nỉ non.
Đến tận gần sáng, Huyền Dương Tử mới giúp Đan Nữ đắp chăn, chính hắn lại mặc quần áo đầy đủ, ghé vào tai Đan Nữ nói: "Nàng có cảm thấy cả người đau nhức, gân cốt như muốn tan ra thành từng mảnh không?"
Đan Nữ vô thức gật đầu. Bị ngươi đè ép nhiều lần như vậy, có thể không đau nhức sao?
Huyền Dương Tử hôn lên trán nàng, thấp giọng nói: “Độc còn chưa giải hết hoàn toàn nên nàng mới cảm thấy toàn thân đau nhức, tiếp đến, mỗi đêm đều dùng thuốc giải một lần, khoảng ba năm tháng sau sẽ hoàn toàn thanh lọc hết."
"Loại độc này mạnh như vậy?" Đan Nữ nửa tin nửa ngờ.
Huyền Dương Tử vẻ mặt rất nghiêm túc nói "Thuốc giải một chút tác dụng phụ cũng không có, mỗi đêm dùng một lần để dự phòng cũng có làm sao?"
Nói như vậy, hình như , hình như cũng đung đúng! Đan Nữ mặt đỏ rực, "Mỗi đêm dùng một lần?"
Huyền Dương Tử càng thêm nghiêm túc nói: "Mỗi đêm dùng hai lần ba lượt cũng được."
"Ách!" Đan Nữ kéo chăn đắp trụ mặt, không dám nhìn thẳng Huyền Dương Tử.
Đan Nữ nhớ tới Thành Thái Hoàng đế còn đang nằm ở dưới đất, hô nhỏ một tiếng nói: "Hắn té xỉu ở đây, giờ phải xử lý thế nào?"
Huyền Dương Tử vươn tay: "Đưa đây!"
"Cái gì?" Đan Nữ ngây người hỏi lại.
"Dạ minh châu." Huyền Dương Tử nói.
Đan Nữ nghe vậy, vội lấy từ dưới gối đầu ra một hộp nhỏ đưa cho hắn.
Huyền Dương Tử mở ra xem, lại liếc mắt nhìn Đan Nữ một cái: "Nếu thích, sau này ta sẽ kiếm một viên đến tặng cho nàng."
Đan Nữ cười nhẹ một tiếng nói: "Chẳng qua là một viên châu tối đến liền sáng lên, không ăn được cũng không mặc được, nhìn thấy đẹp thôi, cũng không phải là rất thích! Đúng rồi, nếu về sau huynh có thể kiếm đến, kiếm nhiều thêm mấy viên tặng cho ta càng tốt."
Huyền Dương Tử: "..."
Xem bên ngoài trời đã sáng rõ, Huyền Dương Tử cất hộp nhỏ vào tay áo, nhảy xuống kéo Thành Thái Hoàng đế ra khỏi gầm giường, thấy hắn còn đang bất tỉnh liền khiêng lên vai, quay đầu bảo Đan Nữ: "Mở cửa!"
Đan Nữ đành phải quấn chăn nhảy xuống, đẩy chốt cửa nhỏ giọng hỏi: "Huynh định vất hắn đến chỗ nào?"
Huyền Dương Tử đáp: "Ném cho Tiêu Hoàng Hậu, đính kèm thêm dạ minh châu, một khi Tiêu Hoàng Hậu biết được hắn đưa dạ minh châu còn hứa tặng nàng ngôi vị Hoàng Hậu, tất nhiên sẽ làm ầm lên. Bọn họ bận rộn cãi nhau, sẽ không có thời gian đến làm phiền nàng nữa." Nói xong đã khiêng Thành Thái Hoàng đế ra khỏi điện.
Thành Thái Hoàng đế nữa đêm tư hẹn Đan Nữ cũng đã dặn qua cận vệ, để bọn họ không cần đi tìm hắn, chỉ là bây giờ trời đã sáng bạch, bọn cận vệ còn chưa thấy hắn về, đều có chút sốt ruột. Cả hai đang thương lượng có nên đi tìm Thành Thái Hoàng đế hay không, bên kia đã có người chạy đến, thở hổn hển nói: "Chuyện lớn rồi, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cãi nhau!"
Mà sương phòng bên kia, Tiêu Hoàng Hậu đang mở hộp gấm, thấy đúng là viên dạ minh châu kia, tức giận ném xuống đất, quát lớn lên: "Ta còn chưa chết đâu! Ngươi đã đưa dạ minh châu cho kẻ khác, còn dám hứa cả ngôi vị Hoàng Hậu nữa?"
Đầu Thành Thái Hoàng đế còn có chút choáng váng, ngồi trên ghế, căm tức nhìn Tiêu Hoàng Hậu nói: "Bạch Thạch nói cái gì ngươi liền tin cái đấy? Ngươi dùng đầu óc một chút có được không? Đây là hắn dùng kế ly gián, muốn ly gián chúng ta!"
Tiêu Hoàng Hậu nghiến răng nói: "Ngươi định dỗ ai đâu? Thân Tướng quân vẫn bảo hộ ngươi, nếu ngươi không phải tự mình chạy đến gặp Đan Nữ, chạy tới đưa dạ minh châu, Chiêu Hòa Hoàng đế có thể bắt ngươi? Nếu không phải chột dạ, vậy sao vừa nãy Chiêu Hòa Hoàng đế trước mặt ta chỉ trích ngươi, ngươi sẽ á khẩu không trả lời được? Ta biết, ngươi chán ghét ta, ngươi vừa thấy Đan Nữ liền di tình. Nhưng ngươi cũng phải nghĩ lại, Chiêu Hòa Hoàng đế còn chưa thoái vị đâu, Đan Nữ còn là Quý phi của hắn đâu! Nay ngươi đã bắt đầu cướp người, nếu khiến Chiêu Hòa Hoàng đế tức giận không chịu thoái vị, dùng ba vạn binh mã làm phản, ngươi chống lại được chắc?"
Thành Thái Hoàng đế đánh gãy lời Tiêu Hoàng Hậu: "Nói đủ chưa?"
Tiêu Hoàng Hậu nghẹn lời, đột nhiên khóc thét lên, "A Tán a Tán, đệ bên ngoài bán mạng, tỷ tỷ của đệ ở nhà bị người ta bắt nạt."
Thành Thái Hoàng đế nghe vậy, cuối cùng hạ giọng, thở dài nói: "Được rồi, đừng khóc, trẫm cùng ngươi đến ngự hoa viên ngắm hoa."
Tiêu Hoàng Hậu cũng biết còn khóc nứa sẽ khiến người ta phiền chán, nháy mắt lau nước mắt gượng cười, gọi người vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Bên kia Huyền Dương Tử hạ triều, trực tiếp đi tìm Đan Nữ, đợi vào phòng thấy nàng còn đang ngủ, liền vẫy tay khiến Hồng Liên đi xuống, hắn lay tay nàng gọi: "Đan Nữ, mau mau, tỉnh lại đi!"
Đan Nữ mơ mơ màng màng mở mắt, hất tay hắn ra nói: "Không, không, một đêm dùng quá nhiều lần dược, ta ăn không tiêu."
"Hả? ha ha!" Huyền Dương Tử sửng sốt, ngay sau đó cười ha hả, vỗ giường nói: "Tỉnh tỉnh!"
Đan Nữ nghe được Huyền Dương Tử cười, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, nhất thời đỏ bừng mặt, véo tay Huyền Dương Tử nói: "Ai bảo ngươi cười ta, cho ngươi cười ta!"
Huyền Dương Tử đem cả chăn lẫn người đều ôm lấy, ghé đến bên tai Đan Nữ nói: "Đợi đến đêm, nàng muốn dùng thuốc bao nhiêu lần cũng được!"
Đan Nữ bị hắn thổi khí vào tai có chút nhột, khẽ giật mình, miệng hừ hừ nói: "Thuốc này dược tính quá hung mãnh, có thể hay không sẽ phản tác dụng?"
"Sẽ không." Huyền Dương Tử thấp giọng nói: "Chỉ có tác dụng tốt, ví dụ như làm đẹp hoặc thanh lọc cơ thể gì đó."
"Nói hưu nói vượn." Đan Nữ cười hờn dỗi.
Huyền Dương Tử vuốt tóc nàng nói: "Được rồi, đừng làm biếng nữa, đứng lên rửa mặt chải đầu rồi theo ta về Minh Hòa điện thôi."
Đan Nữ nói: "Ta không đi!"
"Không đi không được. Qua lần này, nếu không phải Thành Thái Hoàng đế ra tay, Tiêu Hoàng Hậu cũng sẽ phái người đến giết nàng. Nàng theo ta về ở Minh Hòa điện mới an toàn." Huyền Dương Tử dỗ Đan Nữ, lại nói: "Chúng ta ở cùng một chỗ, nàng uống thuốc cũng tiện hơn."
Đan Nữ chỉ cảm thấy cả người đau nhức, mơ hồ nói: "Ta ngủ thêm một lát nữa. Đợi tỉnh dậy bàn tiếp."
Huyền Dương Tử nghe vậy, ôm cả chăn lẫn Đan Nữ vào ngực nói: "Ta ôm nàng qua, nàng cứ ngủ đi." Nói xong lại phân phó Hồng Liên: "Thu thập đồ đạc của Quý phi nương nương, chuyển về Minh Hòa điện."
"Vâng." Hồng Liên trả lời ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến không khép được miệng, lại tò mò nhìn trên giường hỗn loạn.
Huyền Dương Tử không để nàng suy đoán đã mở miệng nói: "Không sai, Quý phi nương nương tối qua thị tẩm. Đợi lát nữa, các ngươi đều đi lĩnh thưởng."
"Người vất vả cả đêm là ta, vì sao lĩnh thưởng lại là các nàng?" Đan Nữ nằm ở trong lòng hắn, nghe vậy ngạc nhiên hỏi.
Huyền Dương Tử bật cười, thấp giọng nói: "Đêm nay ta sẽ thưởng riêng cho nàng."
Hồng Liên thấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, thức thời lui xuống.
Chỉ chốc lát, chuyện Đan Nữ thị tẩm liền truyền ra đến tai Thái Bạch chân nhân.
Thái Bạch chân nhân đang xem lò luyện đan, nghe tin này, tức đến nhảy dựng lên nói: "Huyền Dương Tử, được lắm, dám động tới hôn thê của bản chân nhân, bản chân nhân muốn tìm hắn tính sổ."
Hắn vừa mới bước ra cửa điện, liền gặp một thái giám đi vào, thấp giọng hành lễ: "Nô tài gặp qua chân nhân!"
"Ngươi là?" Thái Bạch chân nhân nhìn hắn, tuy cảm thấy có chút quen quen, lại nhớ không nổi hắn là ai.
Thái giám mỉm cười nói: "Nô tài là Diệp công công hầu hạ bên người Thành Thái Hoàng đế."
Thái Bạch chân nhân "À" một tiếng, mắt mang ý hỏi.
Diệp công công nói: "Thành Thái Hoàng đế thỉnh chân nhân qua gặp!"
_______________________________
Chú thích:
[1] tụ giác: Cái nhẫn đeo ở ngón tay cái ấy ạ. Thực ra cái này cũng bằng tớ đoán, giác có nghĩ là sừng, một vị Hoàng đế nữa đêm ước hội giai nhân có thể mang theo cái sừng gì được? Như vậy hẳn là vật trang trí, mà trong nguyên văn là: hắn sờ sờ tụ giác. Thứ mà hắn có thể sờ được trước mặt Đan Nữ, lại không khiến cho nàng nghi ngờ, hẳn là cái giống vòng tay hoặc nhẫn, Hoàng đế ít dùng vòng tay, mà nếu là vòng tay hay nhẫn thì bản dịch cũng sẽ nói thẳng ra mà, cần gì phải dùng từ Hán Việt. Thế nên tớ đoán nó là nhẫn đeo ở ngón tay cái, vì cái này nó có vị trí khá đặc biệt, và cũng có nhiều tên gọi khác nhau.
[2] thiên lôi đánh động địa hỏa: sét đánh xuống khiến cháy trên mặt đất, dịch thô thiển nó là thế, còn theo tiếng việt mình nôm na nó là củi khô bốc cháy (càng cháy càng hừng hực....).
Chương 31
Lúc Diệp công công đi mời Thái Bạch chân nhân, Thành Thân Hoàng đế đang cùng một lão thần bàn bạc, hạ giọng nói: "Đan Nữ là vị hôn thê của Thái Bạch chân nhân, Thái Bạch chân nhân vốn là đến để mang nàng ta về, nay nàng ta lại cùng Bạch Thạch viên phòng, Thái Bạch chân nhân làm sao có thể bỏ qua?"
Lão thần hiểu ý, Thành Thái Hoàng đế muốn mượn đao giết người. Cũng đúng Chiêu Hòa Hoàng đế đang nắm trong tay ba vạn binh mã, lại có một đám quần thần trẻ tuổi ủng hộ, Thành Thái Hoàng đế dẫu có trở lại được ngôi vị Hoàng đế, muốn trừ bỏ Chiêu Hòa Hoàng đế cũng sẽ phải hao công tổn sức, chưa kể đến nếu chẳng may có bất trắc xảy ra, nay mượn tay Thái Bạch chân nhân diệt Chiêu Hòa Hoàng đế, chẳng phải là một gã binh tốt cũng không mất hay sao.
Lão thần nghĩ đến đây, lại nói: "Thần e là Thái Bạch chân nhân là quan chủ Bạch Vân Quan, sợ sẽ không dễ dàng thần phục."
Thành Thái Hoàng đế khẽ cười nói: "Nếu trẫm hứa cho hắn một cái ngôi vị Quốc sư thì sao?"
Lão thần hai mắt sáng lên, hành lễ nói: "Hoàng Thượng anh minh!"
Thành Thái Hoàng đế hơi ngửa đầu, hai tay chắp sau lưng, liếc xuống nhìn lão thần, nháy mắt bỗng tìm lại được cảm giác uy phong khi ở trên điện rồng năm xưa.
Đúng lúc này, Diệp công công tiến vào bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Bạch chân nhân đến!"
"Mau tuyên!" Thành Thái Hoàng đế nghiêm chỉnh ngồi vào ghế chính giữa, nhìn Diệp công công mang Thái Bạch chân nhân tiến vào, đợi Thái Bạch chân nhân hành lễ, liền vờ đỡ dậy, cười nói: "Chân nhân không cần đa lễ, mau ngồi xuống nói chuyện."
"Không biết Hoàng Thượng triệu ta lại đây là có gì chuyện quan trọng?" Thái Bạch chân nhân nhìn lên, thấy tướng mạo Thành Thái Hoàng đế, trong lòng âm thầm lắc đầu: tướng mạo thế này, rõ ràng là kẻ thấy lợi tối mắt, hại nước hại dân, không hiểu Thân Tướng quân nghĩ thế nào mà một mực khăng khăng bảo hộ hắn?
Thành Thái Hoàng đế không vội nói mục đích của mình, chỉ sai người dâng trà lên, đợi phẩm trà xong lúc này mới nói: "Tháng sau trẫm đăng vị, khổ nỗi bên cạnh không có kẻ hiền tài, lại được biết chân nhân đang ở Hoàng cung, muốn mời chân nhân làm Quốc sư thay trẫm phân ưu, không biết ý chân nhân thế nào?"
Thái Bạch chân nhân khẽ giật mình, Thành Thái Hoàng đế muốn lung lạc hắn? Trên mặt hắn lộ vẻ kích động, nói: "Tạ Hoàng Thượng ưu ái, chỉ là. . ."
Thành Thái Hoàng đế quan sát sắc mặt hắn, cướp lời nói trước: "Trẫm thành tâm thỉnh chân nhân làm Quốc sư. Nay giặc Kim còn như hổ rình mồi, bọn đại thần trẻ tuổi lòng hướng về Bạch Thạch, quả thực là nguy cơ tứ phía, khẩn thiết cần chân nhân tương trợ a!"
Thái Bạch chân nhân lại chối từ, vị lão thần bên cạnh kia liền đứng lên nói: "Chân nhân, Hoàng Thượng thành tâm như vậy, Ngài đáp ứng đi thôi!"
Bên này, Thanh Hư đạo trưởng biết tin Thái Bạch chân nhân bị Diệp công công mời đi, liền ngồi ở phòng luyện đan trầm tư, mấy ngày nay hắn tiếp xúc với Thái Bạch chân nhân, cũng hiểu người này biết lấy đại cục làm trọng, không dễ dàng mà thần phục Thành Thái Hoàng đế, nhưng. . .
Đến muộn, hắn nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Thái Bạch chân nhân đã về.
"Như thế nào, Thành Thái Hoàng đế muốn thu mua chân nhân sao?" Thanh Hư đạo trưởng nhàn nhạt hỏi một câu.
Thái Bạch chân nhân ngồi vào bên cạnh Thanh Hư đạo trưởng, từ tay áo lấy ra một cái hộp nhung, lại mở ra cho Thanh Hư đạo trưởng trông thấy một cái ấn nhỏ bằng ngọc: "Xem, đây là ấn Quốc sư."
"Ôi, còn phong chân nhân làm Quốc sư cơ đấy?" Thanh Hư đạo trưởng xem qua ấn ngọc, lấy ngón tay gõ mấy cái: "Trông không khác gì củ cải ở ngoài chợ, chẳng lẽ lại là giả?"
"Ấn, là ấn thật, nhưng ngôi vị Quốc sư sao, có thể hứa hẹn cũng có thể thu hồi." Thái Bạch chân nhân cười tủm tỉm nói: "Thành Thái Hoàng đế vọng tưởng lấy một ngôi vị Quốc sư sẽ khiến ta thần phục, vì hắn bán mạng đâu!"
Thái Bạch chân nhân nghe hắn nói vậy, trong lòng khẽ thả lỏng, cười nói: "Ta còn tưởng Đan Nữ thị tẩm, chân nhân sẽ giận tím mặt, nhân cơ hội đầu quân cho Thành Thái Hoàng đế ."
Thái Bạch chân nhân lắc đầu nói: "Đan Nữ tuy là vị hôn thê của ta, ta vẫn đối đãi nàng như muội muội trong nhà, mà chuyện hôn nhân vốn cưỡng cầu vô ích. Nếu nàng thích đại đồ đệ của đạo trưởng, âu cũng là số mệnh, ta có khó chịu, cũng chỉ một chốc một lát mà thôi."
Thanh Hư đạo trưởng nghe những lời này liền đứng lên thi lễ nói: "Cái lễ này, là ta thay Huyền Dương Tử cám ơn chân nhân."
Thái Bạch chân nhân tránh đi không tiếp lễ của Thanh Hư đạo trưởng, cười nói: "Đạo trưởng đừng chiết sát bản chân nhân."
Hai người nói cười, cùng xem lò luyện đan.
Thái Bạch chân nhân lại nói: "Thành Thái Hoàng đế ám chỉ, khiến ta trừ bỏ Huyền Dương Tử, ta đáp vài câu có lệ, chỉ nói đợi luyện được đan nổ, trước đánh tan giặc Kim rồi lại nói sau. Hắn nghe vậy liền vui sướng đến hoa chân múa tay."
Thanh Hư đạo trưởng bật cười nói: "Bên người Thành Thái Hoàng đế đều là mấy gã lão thần chỉ giỏi khua môi múa mép, cũng chẳng có kẻ nào tài ba hơn người, lần này hứa tặng chân nhân ngôi vị Quốc sư, cũng không phải chỉ vì muốn chân nhân trừ bỏ Huyền Dương Tử."
Đến tối, Huyền Dương Tử được báo Thanh Hư đạo trưởng đến gặp.
Thanh Hư đạo trưởng đem chuyện Thành Thái Hoàng đế hứa cho Thái Bạch chân nhân làm Quốc sư nói cho hắn biết.
Huyền Dương Tử nghe xong, lắc đầu nói: "Đầu tiên Thành Thái Hoàng đế là hứa hẹn cho Đan Nữ làm Hoàng Hậu, nàng ấy không động tâm, nay lại đi hứa với Thái Bạch chân nhân một cái ngôi vị Quốc sư, lại không ngờ đến, Thái Bạch chân nhân cũng không động tâm."
Thanh Hư đạo trưởng gật gật đầu, lại nói: "Những cái này, chỉ là mấy trò vặt vãnh, không đáng phải để ý. Nay ngươi muốn lo, phải là Thân Tướng quân. Nếu Thành Thái Hoàng đế làm liều, sai Thân Tướng quân giết ngươi, Thân tướng quân hẳn sẽ tuân mệnh."
Huyền Dương Tử trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: "Đồ đệ hiểu, có điều Thân Tướng quân tính tình cố chấp, không dễ khuyên bảo, quả thực là khó khăn."
Thanh Hư đạo trưởng nói: "Đan Nữ không phải là bạn tri âm của Âu Dương phu nhân sao? Đây là một cái lỗ hổng, không chừng có thể dựa vào cái lỗ hổng này khuyên bảo được Thân Tướng quân đâu!"
Lúc này trời đã tối muộn, Huyền Dương Tử cáo từ trở về.
Hắn vừa vào Minh Hòa điện liền hô với Đan Nữ đang ngồi đọc sách bên đèn: "Đến lúc uống thuốc rồi!"
Đan Nữ nháy mắt mặt đỏ rực, mắng một câu: "Chỉ biết khiến ta uống thuốc."
"Đây là ta quan tâm nàng! Sợ dư độc không được thanh lọc hết." Huyền Dương Tử cười sai người chuẩn bị nước tắm, lại nhỏ giọng hỏi Đan Nữ: "Nàng có muốn tự tay bào chế thuốc giải không?"
"Hả?" Đan Nữ trợn tròn mắt, bào chế kiểu gì?
Huyền Dương Tử cúi đầu đến bên tai Đan Nữ nói.
Đan Nữ mặt càng thêm đỏ rực, đẩy Huyền Dương Tử ra, sẳng giọng: "Lão đạo, huynh không đứng đắn."
"Ta nói, rõ ràng là chuyện đứng đắn, nàng xem không đứng đắn chỗ nào?" Mĩ nhân dưới ánh nến, Huyền Dương Tử càng xem càng tâm ngứa.
Đan Nữ bị Huyền Dương Tử chăm chú nhìn, đầu cúi càng thấp, bỗng nhớ đến tin tức buổi chiều biết được, vội hỏi: "Ta nghe nói Thành Thái Hoàng đế triệu kiến Thái Bạch chân nhân?"
Huyền Dương Tử đáp: "Đúng là có chuyện này, Thành Thái Hoàng đế cố ý làm huyên náo khiến ai ai cũng biết, hẳn ý là khiến ta đề phòng Thái Bạch chân nhân, lại làm cho Thái Bạch chân nhân bắt buộc phải xuống tay với ta." Hắn kể lại lời của Thanh Hư đạo trưởng cho nàng nghe, lại nói: "Sau khi Thành Thái Hoàng đế bị bắt trở về, càng thêm hồ đồ. Tùy ý hứa hẹn ngôi vị Quốc sư, lại còn cho rằng Thái Bạch chân nhân chắc chắn sẽ ham muốn."
Cung nữ mang nước tắm vào, Huyền Dương Tử thôi không nói nữa, đi tắm xong cũng không nhắc lại.
Đêm nay, hắn và Đan Nữ cùng phòng, tất nhiên là triền miên ân ái.
Sáng hôm sau, Huyền Dương Tử dậy sớm, rửa mặt chải đầu xong, lại gọi Đan Nữ nói: "Dậy dậy, cùng trẫm lên triều nào!"
Đan Nữ lở mình, "Mệt quá, cả người ta đau nhức, không muốn động đậy."
"Ngoan, dậy đi!" Huyền Dương Tử đến bên tai nàng nói: "Dạo này trời nóng, nàng không đi cầm quạt, chỉ sợ mẫu hậu sẽ phái mỹ nhân khác làm cung nữ cầm quạt đấy! Mà từ khi nàng không lên triều cùng ta, trong triều đã có kẻ nghị luận nói chúng ta bất hòa vân vân... Hôm nay vừa lúc, bịt cái miệng của bọn chúng lại."
Đan Nữ lại lở mình, đang muốn tiếp tục ngủ, đột nhiên cảm giác cả người lơ lửng, không khỏi hét lên một tiếng mở mắt ra.
Huyền Dương Tử ôm Đan Nữ giữa không trung, vẻ mặt mang ý cười nói: "Nàng còn không dậy, ta sẽ ném nàng xuống đất."
Đan Nữ vội ôm lấy cổ hắn nói: "Được rồi được rồi, ta tỉnh rồi mà!"
Đợi Hồng Liên mang nước vào hầu hạ Đan Nữ rửa mặt, Huyền Dương Tử đã đứng ở trước bàn trang điểm, cười dài nói: "Vẫn nghe nói thú vui khuê phòng, vẽ mi đứng thứ nhất, sáng nay chúng ta thử một chút."
"Lão đạo càng ngày càng hiểu phong tình." Đan Nữ nhớ tới lần đầu nhìn thấy hắn, lại so với hôm nay, không khỏi sợ hãi than thở: "Quả thực trước sau giống hai người chứ không phải một người!"
Huyền Dương Tử hỏi nhỏ: "Nàng không thích sao?"
Đan Nữ liếc Huyền Dương Tử một cái, ngồi xuống trước bàn trang điểm: "Vẽ mi!"
Huyền Dương Tử cúi đầu, lại không phải giúp Đan Nữ vẽ mi, mà là hôn môi nàng, mê say nói: "Trời còn sớm, muốn hay không lại uống thuốc giải thêm một lần nữa?"
"Lão đạo!" Đan Nữ đẩy Huyền Dương Tử ra, lại véo hắn một cái, sẳng giọng: "Cẩn thận khiến người ta nhìn thấy."
"Ai, nàng không biết, từ trước đến nay Hoàng đế cùng cung phi ân ái, bên cạnh đều có người hầu hạ, lại còn có kẻ ghi chép lại. Nay tất cả đều tối giản, chúng ta phải tranh thủ lúc này còn chưa có người ghi chép." Huyền Dương Tử nói xong, lại hôn môi Đan Nữ, đầu lưỡi hăm hở tiến quân, nhiệt tình bắn ra tứ phía.
Đan Nữ chống đỡ không nổi, dùng cả tay lẫn chân ẩy hắn ra, thấp giọng nói: "Còn phải lên triều nữa!"
Huyền Dương Tử dục cầu bất mãn, lại càng thêm dùng lực hôn nàng, hai người dây dưa không dứt.
Đến muộn, lúc hai người lên triều, có vị đại thần tinh mắt thoáng nhìn Huyền Dương Tử mặt đầy xuân sắc, lại thoáng nhìn Đan Nữ môi sưng đỏ ửng, nhất thời trong lòng liền hiểu rõ.
Đám quần thần nháy mắt ra dấu, không khí có chút im lặng quỷ dị.
Hạ triều, chúng thần tụ tập một chỗ, thì thầm to nhỏ.
Ngô Tể tướng: "Mọi người phải dùng tâm tư ở chính sự, đừng luôn chú ý đến chuyện của Hoàng Thượng cùng Quý phi nương nương."
Lễ bộ đại thần: "Chính sự nặng nề, khó khăn lắm mới có được chuyện để giải khuây, sao lại có thể không chú ý?"
Đại thần Ất: "Ta nghe nói, Hoàng Thượng uy phong vô cùng, chiến đấu hăng hái một đêm, sáng sớm tinh thần vẫn còn hừng hực đâu?"
Đại thần Giáp: "Hoàng Thượng là chân long Thiên Tử, đương nhiên là uy phong, trên giường cũng vậy."
Đại thần Ất: "Hoàng Thượng là chân long Thiên Tử, vậy Thành Thái Hoàng đế thì sao?"
Lễ bộ đại thần: "Nhớ không, năm Hoàng Thượng năm tuổi liền có thầy tướng khẳng định, Ngài ấy có tướng làm Hoàng đế ấy? Về phần Thành Thái Hoàng đế sao. . ." Một quân vương thiếu chút nữa mất nước, có thể là chân long sao?
Ngô Tể tướng nói: "Sau lưng mỗi vị hiền quân đều có một người vợ hiền hậu. Thành Thái hoàng đế khuyết thiếu một vị Hoàng Hậu hiền lành, mà Chiêu Hòa hoàng đế lại có Quý phi nương nương. Cho nên a..."
Mọi người nghĩ đến những chuyện Đan Nữ trước kia làm, đều gật đầu nói: "Tể tướng đại nhân nói rất đúng."
Ngô Tể tướng vuốt râu, nếu đã đúng, các ngươi có phải hay không nên dùng kì chiêu, ngăn cản Thành Thái Hoàng đế đăng vị? Nằm mơ thấy sự lạ, rồi có chuyện kì quái xảy ra trong dân gian vân vân, tỏ rõ, tất cả là do Thành Thái Hoàng đế không thích hợp đăng cơ trở lại.
Quần thần thấy ánh mắt Ngô Tể tướng, ngược lại có chút hiểu ý, tất cả đều ở trong im lặng không nói năng.
Chưa đầy mấy ngày, liền có vị đại thần nằm mơ thấy Thành Thái Hoàng đế đăng cơ, trước cửa cung liền biến thành một biển máu, mời người giải mộng, người đó nói, mộng vốn là giả, nhưng lại do niên hiệu của Hoàng đế là Thành Thái (trở thành sự thật), cho nên giấc mộng này, mười phần cũng có đến chín phần sẽ trở thành sự thật.
Tin tức truyền ra, lòng người hoang mang hoảng sợ. Vốn mọi người thấy Thân Tướng quân bảo hộ Thành Thái Hoàng đế hồi cung vẫn âm thầm lo lắng trong lòng. Lúc trước Thành Thái Hoàng đế tại vị, chính sự hỗn loạn, giặc Kim đánh thẳng đến kinh thành, sự thật còn đang phơi bày rõ ràng trước mắt, nay nếu Ngài ấy tiếp tục đăng cơ trở lại, không chừng thật sự máu chảy thành sông trước cửa cung đâu!
Rất nhanh, liền có thần dân không sợ chết dâng thư thỉnh nguyện, cầu Huyền Dương Tử tiếp tục đăng vị, lại phong Thành Thái Hoàng đế làm thân vương, ở tại trong cung bảo dưỡng tuổi thọ, không cần lại tham gia chính sự.
Thành Chân hoàng đế nghe tin, tức giận đến ném vỡ chén, quát: "Đây rõ ràng là mưu kế của Bạch Thạch, cái gì mà thần dân thỉnh nguyện cơ chứ?"
Một vị lão thần nói: "Hoàng Thượng, nay lòng người hướng về Chiêu Hòa Hoàng đế, nếu Ngài lập tức đăng cơ, sợ là thần dân không phục, ra mệnh lệnh cũng không có kẻ nghe theo a!"
"Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ trẫm liền không đăng cơ, mặc kệ Bạch Thạch tiếp tục tại vị sao?" Thành Thái Hoàng đế vỗ án.
Lão thần kinh hãi nói: "Bẩm Hoàng Thượng, ý lão thần là, hiện không vội đăng cơ, mà trước hết phải thu phục lòng người, sau đó lại trừ bỏ Chiêu Hòa Hoàng đế, đến lúc đó trong cung chỉ còn Hoàng thượng dòng dõi chính thống, bọn họ không theo Hoàng Thượng thì còn theo ai?"
Thành Thái Hoàng đế hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại, trầm ngâm nói: "Ngày mai, trẫm liền cùng Hoàng Hậu tới thăm hỏi gia quyến của các đại thần, an ủi một phen."
Lão thần vui mừng nói: "Hoàng Thượng sớm nên làm như vậy. Nay phủ đệ của các đại thần kia còn chưa xây xong, tất cả đều chen chân tại Hoàng cung, Hoàng Thượng muốn đến thăm, chẳng qua chỉ là mấy bước chân. Mà bọn họ gặp Hoàng Thượng, tất nhiên thụ sủng nhược kinh, sau này sẽ đối với Hoàng thượng khăng khăng một mực."
Thành Thái Hoàng đế suy tính một hồi, liền triệu Tiêu Hoàng Hậu đến, khiến nàng ta chuẩn bị một ít lễ vật, chuẩn bị đến lúc đó thưởng cho gia quyến các đại thần.
Tiêu Hoàng Hậu nghe vậy, có chút khó xử nói: "Từ ngày Hoàng Thượng trở về, mọi chuyện đều muốn dùng chút này chút kia, tư khố của thần thiếp cũng đã dùng hết, nay nếu lại muốn ban thưởng cho các đại thần, còn phải thông qua phủ nội vụ, mà phủ nội vụ là do người của Chiêu Hòa Hoàng đế chưởng quản. . ."
Thành Thái Hoàng đế nghe vậy phiền chán quát: "Tháng sau trẫm đăng vị, phủ nội vụ kia là của trẫm, cũng không phải của Bạch Thạch. Nay chi trước một vài thứ, chẳng lẽ bọn chúng dám thoái thác?"
Tiêu Hoàng Hậu cắn môi nói: "Nhưng mà, chưởng quản phủ nội vụ, chính là sư đệ của Chiêu Hòa Hoàng đế, Huyền Phi Tử, hắn đúng là dám bác bỏ."
"Ngươi chỉ quan tâm đến việc đi đòi đồ lễ, còn hắn dám bác bỏ, trẫm sẽ đi tìm Bạch Thạch hỏi cho ra nhẽ." Thành Thái Hoàng đế gào lên, quát Tiêu Hoàng Hậu.
Tiêu Hoàng Hậu bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe lời làm theo.
Chạng vạng, Huyền Phi Tử đến Ngự Thư phòng gặp Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ, bẩm: "Đại sư huynh, Tiêu Hoàng Hậu đến chỗ đệ đòi tơ lụa, lá trà... nói là Thành Thái Hoàng đế ngày mai muốn dùng, đệ nói với nàng đồ không đủ, còn phải chờ chuẩn bị để kéo dài thời gian, huynh xem...?"
Huyền Dương Tử trầm ngâm một chút nói: "Cho nàng thôi! Nếu không cho, tất nhiên sẽ truyền ra lời đồn, nói chúng ta hà khắc Thành Thái Hoàng đế."
Đan Nữ xen mồm nói: "Sau khi Thành Thái Hoàng đế hồi cung, chi phí mỗi tháng không phải đếu đã đưa đến trước tiên rồi sao? Này đột nhiên đòi tơ lụa cùng lá trà là muốn làm gì đây?"
Huyền Phi Tử nói: "Tiểu sư đệ tìm hiểu được Thành Thái Hoàng đế muốn dùng để ban thưởng hạ thần, lung lạc lòng người."
"Nguyên lai là như vậy!" Đan Nữ đảo mắt, quay sang nói với Huyền Dương Tử: "Lão đạo, ta đi thăm Âu Dương phu nhân, đưa cho nàng một ít lá trà mới."
Lại nói sau khi Âu Dương thị đẻ non, tâm tình phiền muộn, thân thể càng thêm suy yếu, Thân Tướng quân tuy an ủi đủ loại cũng không thể khuyên nổi nàng, trong lòng cũng buồn rầu mà không biết làm sao.
Thân Tướng quân đang khuyên Âu Dương thị uống thuốc, nghe được nô tỳ vào báo, nói Đan Nữ đến, bất giác liền thả lỏng, đưa bát thuốc cho tỳ nữ, chính hắn lại tự mình ra đón
Đan Nữ thấy Thân Tướng đích thân đón tiếp, hơi có chút ngoài ý muốn, không thể không hỏi tình hình của Âu Dương thị hiện nay.
Thân Tướng quân nói: "Nàng vẫn là không chịu uống thuốc, cứ như vậy thân thể làm sao có thể khỏe lên được? Thỉnh Quý phi nương nương giúp mạt tướng khuyên nàng vài câu."
Đan Nữ gật đầu nhận lời, đi vào gặp Âu Dương phu nhân, quả nhiên khuyên nhủ mấy lời sâu sắc.
Hôm sau, Thành Thái Hoàng đế mang Tiêu Hoàng Hậu đi thăm Thân tướng quân cùng Âu Dương phu nhân trước.
Tiêu Hoàng Hậu nghĩ Âu Dương phu nhân là vì chính mình mà sinh non, chỉ sợ hận nàng muốn chết, căn bản không muốn đến thăm, lại bị Thành Thái Hoàng đế trừng mắt, nàng đành khuất phục đi qua.
Bên trong Noãn các, Âu Dương thị nghe nô tỳ bẩm báo, nói Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu đến, nhất thời hai tay nắm chặt, cắn môi không nói lời nào.
Thân Tướng quân tiến lên nắm lấy vai nàng, ôn hòa nói: "Nàng đang bị bệnh, không cần phải đi nghênh đón, có ta là đủ." Nói xong chính hắn liền đi ra.
Âu Dương thị nhìn theo bóng Thân Tướng quân, môi cắn đến chảy máu, đột nhiên liền hạ quyết tâm.
Đến muộn, nô tỳ bên người Âu Dương thị đi gặp Đan Nữ, nhỏ giọng bẩm: "Quý phi nương nương, phu nhân nhà nô tỳ thỉnh Ngài nhanh chóng đến một chuyến, có chuyện trọng yếu cần thương lượng."
Đan Nữ theo tiểu nha đầu đến chỗ Thân Tướng quân ở, từ cửa hông lặng lẽ đi vào, mới đến ngoài phòng chợt thấy một bóng người lóe qua, là Thân Tướng quân cầm kiếm xông đến, nhìn thấy là Đan Nữ mới thu hồi kiếm, dẫn nàng vào trong.
Trong phòng, Âu Dương thị ngồi trên ghế, Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu nằm trên mặt đất, môi thâm tím, xem ra là trúng độc mà chết. Bên cạnh có mấy gã nội thị cũng đã ngã trên mặt đất, một kiếm cắt ngang cổ họng, xem ra là Thân Tướng quân giết.
Âu Dương thị nhìn thấy Đan Nữ, lúc này mới lảo đảo đứng lên, nhào vào lòng nàng, khóc nói: "Ta hạ độc giết chết bọn họ, ta. . ."
Đan Nữ vội che miệng nàng, thấp giọng an ủi: "Có Tướng quân, lại có ta ở đây, không có việc gì." Nàng nói, hướng Thân Tướng quân nói: "Tướng quân, việc đã đến nước này, Ngài xem. . ."
Thân tướng quân cuối cùng là thở dài nói: "Ta sẽ giết vây cánh còn lại của Thành Thái Hoàng đế, sau đó sẽ cùng phu nhân đến trước mặt Hoàng Thượng lĩnh tội."
Đến chạng vạng, liền có tin tức truyền đến, nói là Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu uống nhầm đan dược bỏ mình, Chiêu Hòa Hoàng đế tức giật, giết hết tất cả đám người hầu hạ Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu. Một số lão thần trung thành với Thành Thái Hoàng đế, nghe tin dữ đau lòng mà tự vẫn theo chủ.
Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu vừa chết, Tiêu Tán tự biết thiên cơ đã mất, vội dâng thư giao trả binh quyền, lại bí mật biến mất, không còn thấy bóng dáng.
Chiêu Hòa Hoàng đế sách phong Thân Tướng quân làm Đại Nguyên soái, vì thiên hạ mang binh đánh lui địch.
Tháng 10, phủ đệ của quan viên trong kinh thành xây xong, quần thần lục tục chuyển ra khỏi Hoàng cung, trở về phủ của mình.
Tháng 11, Chiêu Hòa Hoàng đế chính thức sách phong Đan Nữ là Hoàng Hậu, toàn quốc chúc mừng.
End
Giới Thiệu Wap Đọc Truyện
đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!