Huyền Dương Tử không biết tâm tư Đan Nữ, dùng lực kéo nàng dậy nói: "Đứng lên đi, đêm nay trăng sáng, trẫm mang ngươi đi ngắm trăng. Đúng rồi, ngươi không phải thích nhất lên nóc Minh Hòa điện ngắm sao? Lần tới không cần tìm Huyền Tùy Tử, nó thì biết cái gì? Cùng một đứa trẻ ngắm trăng trông sao, không cảm thấy sát phong cảnh à?"
Nghe ngữ khí Huyền Dương Tử tựa như ghen tuông một dạng, Đan Nữ đột nhiên thấy thoải mái, để hắn kéo ngồi dậy, vui vẻ nói: "Ta muốn vừa xem trăng vừa ăn vặt. "
Huyền Dương Tử gọi Hồng Liên phân phó: "Chuẩn bị đồ ăn khuya!"
Hồng Liên thấy bọn họ hòa hảo, trên mặt cũng mang ý cười, vội vâng lời, xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.
Ngày kế tiếp, Huyền Dương Tử vì gom góp quân tư cung cấp ba vạn binh sĩ Cảnh Thái Phong mang đến, tổn hao không biết bao nhiêu tài lực. Thậm chí, cái gì có thể mang là vật tư, hoặc đổi ra vật tư, cơ bản đều sung quân tư.
Trong cung vốn cắt giảm chi phí, kể từ đó càng thêm thiếu thốn, đến mấy ngày gần hết năm, ngự trù Ngự Thiện phòng bất đắc dĩ, vụng trộm đi tìm Đan Nữ bẩm: "Quý phi nương nương, trong cung làm lễ tất niên là phải thiết yến, năm nay cũng như các năm trước, phải chuẩn bị trước nguyên liệu, nhưng bây giờ Ngự Thiện phòng cái gì cũng không có, đến lúc Hoàng Thượng muốn thiết yến, bọn nô tài quả thực không biết lấy cái gì đến nấu cả."
Đan Nữ cũng phát hiện gần đây bữa ăn càng ngày càng ít đồ ăn, nghe ngự trù tố khổ liền cùng hắn đến Ngự Thiện phòng xem thử, vừa xem liền kinh sợ, cả một cái phòng bếp to như vậy, trừ một ít khoai tây cùng cải thảo, thêm một túi bột mì, còn lại cái gì cũng không có.
Ngự trù vẻ mặt thảm thiết nói: "Tháng vừa rồi Ngự Thiện phòng không có tiền mua đồ ăn, bọn nô tài đem toàn bộ chỗ thức ăn còn lại chưng chưng nấu nấu, cố gắng thêm trước hụt sau mới nấu được bốn món ăn một bát canh dâng lên Thái Hậu nương nương cùng Quý phi nương nương, bên Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn phân phó chỉ mang lên hai món ăn cùng một bát canh. Dù là như thế, đến bây giờ cũng không còn chút nào."
Đan Nữ chỉ vào khoai tây cùng cải thảo nhìn qua có vẻ mới mẻ hỏi: "Thế mấy thứ nào thì sao? Không phải mua đến ư?"
Ngự trù đáp: "Nương nương, là ngự hoa viên bị thiêu hủy một nửa lại không được tu chỉnh, bọn nô tài thấy đất trống bỏ hoang, liền tự tiện trồng một ít rau quả. Mấy thứ này đều là thu từ đấy mang về."
Đan Nữ sờ trang sức trên đầu, những trâm ngọc vòng tai này đều là Thái Hậu nương nương ban thưởng, mà mỗi ngày cũng phải mang, nếu đem đi cầm đồ lấy bạc mua đồ ăn, có vẻ như không ổn lắm. Nhưng nếu không làm như vậy, thật đúng là không có tiền a, Huyền Dương Tử còn đang vì quân tư cùng chính sự, bận đến mức chân không chạm đất, thật sự cũng không thể mang mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này đi quấy nhiễu hắn.
Ngự trù còn đang kể lể: "Bọn nô tài còn nói đùa, nếu là nhà nghèo người ta, trồng rau được nhiều còn có thể mang ra chợ bán, kiếm tiền mua chút thịt làm lễ qua năm!"
"Cải thảo trồng được rất nhiều sao?" Đan Nữ nhìn nhìn khoai tây cùng cải thảo trên bàn bếp, khoai tây còn có thể để lâu, nhưng cải thảo thì không được a!
Ngự trù đáp: "Bẩm nương nương, trong vườn còn rất nhiều chưa hái, nô tài định để hôm nào rảnh hái xuống sẽ muối làm rau khô."
Đan Nữ đi quanh rổ cải thảo hai vòng, lại nhìn mấy cái sọt rỗng trong phòng bếp, nghĩ nghĩ nói: "Ngươi mang người đi hái cải thảo cho vào trong sọt, mai chúng ta đi bán!"
Ngự trù há hốc miệng, một lúc sau mới ngậm được lại nói, "Quý phi nương nương, nô tài vừa nãy chỉ nói đùa. Còn nữa, cải thảo không đáng tiền, mà dẫu đáng giá, nương nương đi bán, chuyện này..."
"Sắp đói chết đến nơi rồi, còn lo những chuyện ấy?" Đan Nữ trừng mắt nhìn ngự trù "Cải thảo này rẻ hay đắt, còn phải xem bán thế thế nào. Được rồi, cứ như vậy quyết định, sáng mai tập hợp trước cửa cung."
Ngự trù bụm ôm mặt, sớm biết vậy không tìm Quý phi nương nương bẩm báo, đi tìm Thái Hậu nương nương, không chừng mọi chuyện giải quyết xong đâu vào đấy rồi.
Mặc kệ ngự trù nghĩ thế nào, sáng sớm hôm sau, Đan Nữ mặc quần áo cung nữ, đeo mạng che mặt, mang theo Hồng Liên cùng Huyền Tủy Tử và Quỳ Phiến đến trước cửa cung.
Ngự trù suy nghĩ một đêm, tự an ủi chính mình, Quý phi nương nương lúc trước đấu đệ nhất dũng sĩ Kim quốc, là cỡ nào dũng cảm cơ trí a, bây giờ đi bán cải thảo, không chừng còn bán được giá cao đâu! Cho dù bán không được thì lại mang về, mất chút công sức đáng là bao. Nghĩ như vậy, sáng hôm sau liền sai người trong phòng bếp đi hái ba sọt cải thảo, dùng xe đẩy đến trước cửa cung gặp Đan Nữ.
Đan Nữ nhìn thấy trong xe đẩy chỉ có ba sọt, lo hơi ít, xong lại nghĩ vật lấy hi vi quý, mang đi nhiều quá bán lại không được giá, vì vậy gật đầu bước đi.
Đoàn người rất nhanh ra cửa cung, hướng về phía chợ.
Đan Nữ vừa đi vừa dặn Huyền Tùy Tử và Quỳ Phiến: "Hai đệ mặc quần áo công công, tuổi lại còn nhỏ, đến lúc ấy đứng ở trước xe đẩy nhớ rõ phải hô thật to rao bán cải thảo nhé!"
Huyền Tùy Tử cùng Quỳ Phiến ở Tam Thanh quán khi rảnh rỗi vấn thường xuống núi mua đồ dùng hàng ngày, cũng từng bán qua thứ này thứ khác, nghe Đan Nữ nói muốn họ hô to rao hàng cũng coi là chuyện nhỏ, chỉ sợ không có người đến mua mà thôi.
Huyền Tùy Tử gãi đầu nói: "Đan Nữ tỷ, cải thảo của chúng ta nhìn bình thường, thậm chí còn không bằng cải thảo ở Tam Thanh Quán bọn đệ trồng đâu, cho dù rao to cũng chưa chắc bán được giá cao. Ba sọt này có bán hết chỉ sợ cũng không đủ cho chúng ta ăn một bữa cơm."
Đan Nữ cười nói: "Đến lúc đó hai đệ cứ nghe theo lời ta nói mà làm, đảm bảo sẽ bán được giá tốt."
Huyền Tùy Tử cùng Quỳ Phiến nửa tin nửa ngờ, tóm lại cũng gật đầu.
Lúc sau liền có người nghe nói, ở phía đông chợ có bán một loại cải thảo cực kì hiếm lạ.
"Nghe nói không, ngự trù cùng công công trong cung đi bán cải thảo?"
"Có có, thấy bảo họ bán 'Long cải thảo', mà không phải cải thảo. Là công công trong cung dùng nước *** [1] của Hoàng Thượng chăm bón, đặc biệt có linh khí, ăn vào bổ não bổ thân, lọc gan sáng mắt, nếu là trong nhà có người đọc sách, ăn vào sáng dạ, đã đọc qua sẽ không quên được."
"Thật thần kỳ như vậy? Thật hay giả?"
"Xem bọn hắn ăn mặc, quả thực là công công cùng cung nữ trong cung a! Hơn nữa, đường đường dưới chân Thiên Tử, người nào dám giả mạo đi bán cải thảo đâu?"
"Ta không hỏi cái này, ta hỏi là cải thảo có linh nghiệm như họ nói hay không?"
"Hoàng cung chỗ kia, tóm lại không phải tiểu dân chúng ta có thể đi vào, cải thảo hoàng cung thế nào cũng là thứ tốt, ai quản linh khí thật giả thế nào."
"Vậy ta cũng đi mua một cây, dùng long tiểu trồng cải thảo, như thế nào cũng không phải tùy tiện lúc nào cũng có thể mua được."
Chưa đầy hai canh giờ, đám người Đan Nữ mang đi ba sọt cải thảo đều hết sạch.
Về cung, ngự trù cười đến híp cả mắt, vỗ đùi nói: "Quý phi nương nương quả nhiên tài trí hơn người, cải thảo là 'Long cải thảo', một lượng bạc một cây, thế nhưng cũng có người chịu mua, còn nhanh như vậy đã bán xong. Mới hai canh giờ liền bán lời 90 lượng bạc a a! Mua một ít thịt cá hết năm lượng, còn dư tận 85. Ngày mai, ngày mai bọn nô tài nhất định hái 30 sọt đi bán, cứ thế này tiền làm mua đồ ăn mở yên tiệc cũng có."
Đan Nữ cản hắn nói: "Không được, mỗi ngày chỉ có thể bán ba sọt, với bên ngoài nói, long cải thảo của chúng ta mỗi ngày chỉ có ba sọt, vô cùng trân quý!"
Huyền Tùy Tử đáp lời nói: "Không phải thế ư? Chúng ta nói là long tiểu trồng nên long cải thảo, nếu đẩy một phát ba mươi sọt đi bán, chẳng phải sẽ khiến người ta hoài nghi sao? Đại sư huynh một ngày nhiều nhất cũng *** chỉ được non nửa thùng, ở đâu ra tưới cho ba mươi sọt? Nhiều nhất đủ cho ba sọt là đúng rồi!"
Ngự trù nghe được gật đầu, lại ca ngợi Huyền Tùy Tử suy nghĩ chu đáo, xong lại quay sang nịnh Đan Nữ nói: "Quý phi nương nương anh minh!"
Chỉ bọn họ không nghĩ đến, bán cải thảo đến ngày thứ ba có người tìm đến chất vấn nói: "Không phải nói người đọc sách ăn long cải thảo của các ngươi, lọc gan sáng mắt, sáng dạ sáng lòng, đọc qua cái gì là không quên được sao? Vậy con ta ăn ba ngày nay vẫn không nhớ được nổi chữ là thế nào?"
Đan Nữ ôn tồn nói: "Vị Đại gia này, long cải thảo cũng không phải tiên đan, sao có thể ăn ba ngày liền thấy hiệu quả đâu? Mà ta hỏi một chút, con trai ngài hôm nay biết chữ có phải so với ngày hôm qua nhiều hơn một ít không?"
"Đúng."
"Đấy, thế này không phải hơi có hiệu quả rồi đấy sao? Chỉ cần kiên trì nhiều năm ăn long cải thảo, tương lại nhất định sẽ có ngày đọc được không quên."
"..."
Chú thích:
[1] : Cái gì mà của con người, lại đem ra bón cho cây tươi tốt, khỏi nói thêm nhé!
Chương 19
Ngự trù ở trước bàn đếm tiền, tuy rằng đã đếm qua một lần, nhưng vẫn nhịn không được đếm lại lần nữa. Ai có thể nghĩ đến, bán bảy ngày cải thảo liền có thể kiếm được hơn sáu trăm lượng bạc đâu! Hơn sáu trăm a!
Hắn đếm xong vừa lúc thấy Huyền Tùy Tử cùng Quỳ Phiến đến, liền nhịn không được cằn nhằn nói: "Vốn là nô tài nói với Quý phi nương nương, cải thảo dễ kiếm tiền như vậy, trong phòng bếp còn một sọt kia cũng nên cầm ra bán, nếu nhà mình muốn ăn thì đi mua cái khác là được, Quý phi nương nương lại chê sọt kia héo không cho nô tài mang đi, cái này coi như mất không hai mươi lượng a! Nô tài đau lòng chết mất!"
Huyền Tùy Tử cười nói: "Quý phi nương nương nói, cải thảo cũng không phải thứ thật sự chân quý, bán đắt như vậy đến bảy ngày nay, người ta cũng không còn thấy hiếm lạ nữa, tiếp tục bán cũng không thỏa đáng, kiếm đủ rồi thì thôi!"
Ngự trù còn chưa chết tâm, kéo tay Huyền Tùy Tử nói: "Nhưng chúng ta trừ cải thảo, còn có khoai tây nữa! Khoai tây, 'Long khoai tây' a, lại bán thêm mấy sọt, kiếm được ít nào hay ít nấy không phải tốt sao?"
"Ngự trù đại nhân, mới có bảy ngày ngài đã thành kẻ tham tiền, thế này thì không được." Huyền Tùy Tử rút tay về, vỗ vai ngự trù nói: "Phải nhớ bản chức của ngài là nấu ăn, đừng suốt ngày chỉ tính toán bán cải thảo với khoai tây."
Ngự trù lúc này mới nghĩ đến còn chưa chuẩn bị thiện thực trưa nay, liền tiện thể hỏi Huyền Tùy Tử: "Tiểu đạo trưởng, Quý phi nương nương muốn ăn cái gì a? Nô tài lập tức đi nấu."
Ngự trù sợ nhảy dựng, lúc sau phục hồi tinh thần, cười nói: "Tiểu đạo trưởng chỉ thích trêu ta. Ai chẳng biết Hoàng Thượng không kiêng ăn, trái lại Quý phi nương nương lại cái này không ăn, cái kia không ăn. Lần trước Hoàng Thượng còn triệu kiến nô tài, nói Quý phi nương nương gầy, khiến nô tài nấu nhiều món nương nương thích kia."
Bên kia, quần thần vào triều, thấy Đan Nữ mấy ngày không gặp lại đang cầm quạt đứng sau Huyền Dương Tử, lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau: xem ra, Quý phi nương nương bán xong cải thảo rồi.
Bảy ngày qua, quần thần tự nhiên biết Đan Nữ mang ngự trù cùng đám Huyền Tùy Tử đi bán cải thảo, bọn họ cũng có nghe ngóng tin tức qua đâu! Nghe nói nương nương mỗi ngày bán ba giỏ, chỉ bán bảy ngày kiếm về một bút tiền.
Đợi hạ triều, có vị đại thần nghèo túng phát cuồng, không biết quá niên thế nào tiến đến ngăn lại Đan Nữ, hành lễ xong, ấp úng nói: "Quý phi nương nương, nhà thần cũng trồng cải thảo, ăn không hết, bỏ đi cũng đáng tiếc, không biết..."
Đan Nữ nghe một lát, mới hiểu ý vị đại thần này định đưa cải thảo cho nàng, để nàng lấy danh nghĩa long cải thảo đi bán, bán xong chia đôi, nàng tám phần, hắn hai phần.
"Đại nhân, thứ chuyện lừa gạt này bản cung khinh thường làm. Cải thảo của ngài cũng không phải long cải thảo, giờ lấy danh long cải thảo chẳng phải là lừa gạt dân chúng sao, không được." Đan Nữ nói xong, chạy nhanh như chớp. Bán cải thảo bảy ngày mệt muốn chết, kiếm đủ rồi ai còn lại đi bán cải thảo a, ai muốn a? Vị đại thần này cũng xấu bụng, thế nhưng muốn khiến nàng thay hắn đi lừa gạt dân chúng.
Huyền Dương Tử về trước Minh Hòa điện, thấy Đan Nữ cũng đã về, đợi nàng ngồi xuống liền nói: "Cải thảo bán xong rồi? Bán xong không cần đi nữa. Giờ cũng đã cuối năm, trời lạnh, cẩn thận trúng gió. Còn có, ngươi không có tiền thì cùng trẫm nói, bán cải thảo làm gì? Nếu không phải Huyền Tùy Tử bẩm báo, trẫm đã cứ nghĩ bảy ngày nay ngươi không lên điện cầm quạt là vì đi theo Âu Dương thị học thêu thùa. Trẫm còn kì quái, học chút may vá gì đó có mệt như vậy không, mỗi ngày trở về nhìn như xương trên người ngươi đều nát thành một đống."
Đan Nữ không muốn nhắc lại chuyện cải thảo, chuyển sang chuyện khác hỏi Huyền Dương Tử: "Quân tư gom góp thế nào rồi?"
Huyền Dương Tử nói: "Cũng đủ chống đỡ qua năm. Đợi qua năm, sẽ sai người đi các nơi điều động lương thảo."
Đan Nữ im lặng, lúc trước bọn họ vào kinh, kinh thành đã bị thiêu hủy thành như vậy, kim ngân tài bảo bị cướp đoạt hầu như không còn, hiện không riêng gì đại thần, ngay cả Hoàng thất cũng nghèo rớt mùng tơi. Nay định gom góp quân tư, quả thật không dễ dàng.
Nhìn Huyền Dương Tử mặt gầy sọm đi, Đan Nữ nhớ lời Âu Dương thị khuyên bảo, quyết tâm muốn làm hiền phi, liền đứng lên ra sau Huyền Dương Tử, giúp hắn bóp vai, vừa làm vừa hỏi: "Dạo này mệt lắm phải không?"
Huyền Dương Tử hai vai mỏi đến xơ cứng, được Đan Nữ xoa bóp cảm giác thoải mái hơn trước nhiều, có chút nghi hoặc, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Ta chăm sóc phu quân của ta." Đan Nữ thốt ra, nói xong, mặt cũng nóng lên.
Huyền Dương Tử trong lòng nhảy dựng, tiểu dâm tăng kêu trẫm là phu quân, phu quân! Hắn đè lại tay Đan Nữ kéo nàng đến trước mặt, thấp giọng nói: "Trẫm đã viết một phong thư gửi đến Văn Hòa quan, thỉnh Quan chủ hạ sơn, đến Hoàng cung xem ngươi một cái.
Đan Nữ khó hiểu dùng ánh mắt hỏi Huyền Dương Tử.
Huyền Dương Tử giải thích: "Ngươi trước kia là Niêm Hoa Tăng, nhưng bây giờ mạch tượng lại là thuần âm, phàm là vật gì biến hóa quá nhanh, không hợp với lẽ thường thường không dài thọ. Quan chủ am hiểu nhất chuyện điều trị âm dương hòa hợp, mời Ngài ấy đến xem ngươi, giúp ngươi điều dưỡng một phen, trẫm cũng yên tâm."
Hai người đang nói chuyện, Hồng Liên tiến vào hỏi: "Hoàng Thượng, Quý phi nương nương, đã đến giờ, lúc này dùng ngọ thiện hay đợi thêm lúc nữa ạ?"
Huyền Dương Tử thuận miệng nói: "Mang lên đi!"
Ngọ thiện là bốn món ăn một món canh, gồm chim câu quay giòn, chân giò thủy tinh, Tây Hồ ngư hấp, cải thảo cuộn thịt, canh thập cẩm.
Vì gom góp quân tư, Huyền Dương Tử cắt giảm chi tiêu, trong cung sinh hoạt như thế nào, hắn tự nhiên cũng biết, hiện thấy mấy món ăn, so lúc hắn mới đến Hoàng cung còn phong phú hơn, mỉm cười hỏi Đan Nữ nói: "Các ngươi bán cải thảo kiếm tiền mua đồ ăn cho trẫm hả?"
Đan Nữ giơ tay chỉ mũi mình nói: "Ta muốn ăn a! Mỗi ngày đều ăn củ cải, ta cũng sắp biến thành củ cải rồi."
Huyền Dương Tử lắc đầu, từ cổ chí kim, chưa từng nghe nói vị Hoàng đế nào đến tiền mua đồ ăn cũng không có, phải để cho Quý phi đi bán cải thảo trợ cấp sinh hoạt. Hắn cúi đầu gắp một miếng cả để vào bát Đan Nữ nói: "Cá ngon đấy, ăn nhiều một chút."
Đan Nữ ăn cá, liền cũng gắp một đũa cải thảo đưa đến bên miệng hắn, dịu dàng nói: "Nếm thử long cải thảo nhà mình trồng, ăn lọc gan sáng mắt, bổ não bổ thân này!"
Huyền Dương Tử bật cười, há miệng nhận nàng đút rồi vẫy tay nói: "Không cần gắp qua gắp lại, ăn mau đi, để lạnh sẽ không ngon."
Đan Nữ tâm tình khoái trá, hôm nay cá hấp quả thật rấ ngon, nàng bất giác ăn thêm một chén cơm, đợi đến lúc ăn xong uống nước súc miệng mới hô một tiếng: "No quá!"
"Mang trà lên!" Huyền Dương Tử vội phân phó Hồng Liên, "Mang trà tiêu thực lên."
Hồng Liên vâng, nhanh chóng pha trà bưng lên.
Đan Nữ uống trà, mặt vẫn nhăn nhó đau khổ, vẻ no không đỡ được, ôm bụng nói: "Khó chịu quá!"
Huyền Dương Tử thấy thế, hỏi: "Hay gọi ngự y đến xem một chút?"
"Ăn quá no mà thôi, gọi ngự y đến chuyện bé xé ra to mất." Đan Nữ ngăn lại Huyền Dương Tử, làm nũng nói: "Lão đạo giúp ta xoa bụng, không chừng sẽ đỡ đau hơn."
"...Ừ!" Huyền Dương Tử do dự một chút, liền gật đầu, đến ngồi cạnh nàng, đặt tay lên bụng, bắt đầu nhẹ nhàng xoa.
"Ưm!" Đan Nữ hừ một tiếng, lại yếu ớt mở miệng nói: "Thêm lần nữa!"
Tay chạm đến ôn hương nhuyễn ngọc, Huyền Dương Tử có chút tim đập mặt nóng, miễn cưỡng thanh tỉnh, giúp nàng xoa thêm một hồi, ôn hòa nói: "Đỡ hơn chưa?"
"A, đau quá!" Đan Nữ đột nhiên hô to, ngã vào trong lòng Huyền Dương Tử, "Đau quá!"
Huyền Dương Tử sợ nhảy dựng, thấy Đan Nữ mày nhíu chặt, trán đẫm mồ hôi, vội cầm lấy tay nàng bắt mạch, xem một hồi cao giọng gọi Hồng Liên, phân phó: "Mau mời Ngự y lại đây!"
Hồng Liên gặp Đan Nữ thần sắc không đúng, cũng sợ hãi, bận rộn đi thỉnh Ngự y.
Ngự y rất nhanh đã đến, chẩn xong mạch sau liền lựa lời hỏi:"Dám hỏi Quý phi nương nương, lần trước hành kinh là khi nào?"
Đan Nữ ngẩn ra, mặt đỏ lên, lắc đầu nói: "Không nhớ rõ."
Huyền Dương Tử đứng bên nghe các nàng nói chuyện, giật mình sợ hãi, thì thào lặp lại: hành kinh? Tiểu dâm tăng nếu hành kinh, chẳng phải là có thể sinh con sao?
Ngự y trầm ngâm một chút nói: "Thần đoán có lẽ là Quý phi nương nương lúc trước chịu kinh sợ, ngày không đều đặn, thời gian đến chậm, trướng huyết nên mới có thể bị đau bụng. Để thần kê đơn, nương nương uống thuốc, đến tối trướng huyết sẽ được đẩy ra, bụng sẽ không còn đau như vậy nữa."
Ngự y kê đơn xong liền lui xuống.
Huyền Dương Tử đến bên giường trấn an Đan Nữ.
Mà bên ngoài, ngự trù cùng đám Huyền Tùy Tử nghe nói Đan Nữ bị bệnh, giật nảy mình, vội chạy đến hỏi thăm, không ngờ bị Hồng Liên ngăn lại.
Ngự trù chất vấn: "Tối qua ta gặp qua Quý phi nương nương, Ngài ấy vẫn khỏe mạnh bình thường kia mà, sao đột nhiên lại sinh bệnh?"
Huyền Tùy Tử cũng sốt ruột, hỏi Hồng Liên: "Ngự y đến chẩn mạch nói thế nào?"
Nguyệt sự đến chậm, khiến nương nương đau bụng, nói với một đống nam nhân kiểu gì đây? Hồng Liên ngượng ngùng, sau một lúc lâu nói: "Quý phi nương nương đau bụng, nghỉ ngơi một lát liền không sao. Hoàng Thượng đang ở bên trong, các ngươi đừng đến làm phiền."
Nàng khuyên can mãi, ngự trù cùng Huyền Tùy Tử mới chịu đi.
Huyền Dương Tử nghe Ngự y nói trong lòng kinh hãi, đợi Đan Nữ uống thuốc, ngủ, hắn liền đi Ngự Thư phòng triệu kiến Ngự y, hỏi kĩ bệnh của Đan Nữ, lại thăm dò nói: "Quý phi nương nương thân mình, tương lai có thể hay không sinh con?"
Ngự y nghe hỏi cái này, vội bẩm: "Hoàng Thượng, Quý phi nương nương thân mình xương cốt mạnh khỏe, chỉ cần uống mấy thang thuốc, hành kinh thông thuận, tất nhiên là có thể sinh dục."
Là, phải không? Huyền Dương Tử có chút hoảng hốt, tiểu dâm tăng nếu có thể sinh con, trẫm, hay là trẫm cùng nàng sinh một đứa?
Đến tối về Minh Hòa điện, Huyền Dương Tử xem Đan Nữ ăn thuốc sắc mặt đã tốt hơn lúc trước, suy nghĩ một chút liền hỏi nói: "Đan Nữ, ngươi thích trẻ con sao?"
"Thích a!" Đan Nữ cười dài nói: "Tiểu hài tử tròn vo mập mạp, đáng yêu nhất!"
"Vậy ngươi có muốn nuôi một đứa không?" Huyền Dương Tử ma xui quỷ khiến, hỏi ra miệng.
Chương 20
Đan Nữ không cảm giác được Huyền Dương Tử có gì khác thường, chỉ cười nói: "Đương nhiên, ta còn muốn bốn đứa, hai nam hai nữ kia."
"Khụ!" Huyền Dương Tử ho mấy tiếng, thật không ngờ người này khẩu vị lại lớn như vậy, một lần liền muốn tận bốn đứa trẻ!
Đan Nữ đã tưởng tượng ra cảnh bốn đứa trẻ mập mạp bụ bẫm ngồi trước mặt nàng, vui sướng cười hì hì hỏi: "Lão đạo, bao giờ chúng ta có?"
Ý nàng là, thu dưỡng trẻ mồ côi.
Huyền Dương Tử lại nghe ra, Đan Nữ muốn cùng hắn sinh bốn, mặt đỏ sậm đáp: "Từ từ sẽ đến, đừng nóng lòng!"
Mấy ngày tiếp theo là quá niên, trong cung càng bận rộn, không ngờ lúc này lại có một vị đại thần đến cầu kiến Huyền Dương Tử, nói có chuyện muốn bẩm, Huyền Dương Tử đành phải ra Minh Hòa điện, đến Ngự Thư phòng gặp hắn.
Đợi Huyền Dương Tử vừa đi, Đan Nữ lại thấy dưới bụng trào ra một luồng ấm nóng, vội vàng gọi Hồng Liên.
Hồng Liên đi vào đưa nàng vào tịnh phòng thu thập, xong xuôi đi ra cười dài nói; "Nguyệt sự đến, mấy ngày này nương nương cần cẩn thận nghỉ ngơi, đừng mãi loanh quanh chạy các nơi nữa."
"Ừ!" Đan Nữ lên tiếng, lại phân phó nàng nói: "Em đi nói phòng bếp, chuẩn bị ít canh bổ gì đấy đưa đến Ngự Thư phòng cho Hoàng Thượng. Dạo này bận rộn, mỗi lần nghị sự đều đến nửa đêm, ăn không ngon ngủ không tốt, người gầy đi trông thấy."
Hồng Liên hiểu Đan Nữ đang quan tâm Huyền Dương Tử, không khỏi mừng thầm trong bụng, Hoàng Thượng cùng phi nương nương ân ái, các nàng hầu hạ cũng sẽ được thoải mái.
Nhậm Thái Hậu lúc trước thiếu chút nữa bị đại thần thuyết phục khiến Huyền Dương Tử cưới Hoàng Hậu, đến lúc Huyền Dương Tử phản đối, còn nói một đống lý do sau cũng hiểu mà thôi không bàn đến nữa. nay nghe Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ ân ái, trong lòng thở ra một hơi, cười nói với Hoài Nhạn: "Ai gia cứ nghĩ, Đan Nữ với Bạch Thạch cảm tình thân thiết, cớ sao lại vẫn không có tin tức gì? Hóa ra là do nàng lúc trước chịu kinh sợ, nguyệt sự không đều nên chưa thể mang thai. Bây giờ Ngự y điều trị, không chừng chỉ qua năm là ai gia có cháu để bế rồi."
"Ai, tôn tử còn chưa thấy ở đâu đâu, ngươi chúc mừng cái gì nha?" Nhậm Thái Hậu bật cười, cười xong nhìn Hoài Nhạn, nhớ đến nàng nay cũng đã hai mốt, liền hỏi: "Hoài Nhạn, ngươi cũng không còn ít tuổi, đã có để người nào trong lòng chưa? Ai gia thấy, ngự tiền thị vệ Trần Tử Bình cũng không sai, tuổi tác cùng ngươi tương đương, dạo này thường xuyên đến Trường Thọ cung, xem ra cũng có chút tâm tư."
Hoài Nhạn giật mình. trong lòng vừa động, không hiểu sao chợt nhớ đến một đêm kia, nàng bị Huyền Phi Tử đặt lên án đài niệm kinh. Nhưng nàng đã hai mốt, Huyền Phi Tử lại mới mười tám, chuyện này cũng...
"Như thế nào? Nếu không có vấn đề, ai gia liền thay ngươi làm chủ." Nhậm Thái Hậu cười hỏi Hoài Nhạn.
Hoài Nhạn tỉnh lại, lúc này mới nghĩ đến Thái Hậu ý hỏi xem nàng thích hay không thích Trần Tử Bình, vội phúc thân hành lễ nói: "Tạ Thái Hậu nương nương quan tâm, có điều Hoài Nhạn còn muốn hầu hạ Thái Hậu vài năm, việc này không vội."
Nhậm Thái Hậu nghe nàng nói liền hiểu, ai, thế này là không thích Trần Tử Bình. Nhưng nàng gần đây thường xuyên thất thần, rõ ràng là bệnh tương tư, nếu không phải Trần Tử Bình thì là ai? Đúng rồi, chẳng lẽ thích Bạch Thạch, muốn làm tần phi? Nói ra, Hoài Nhạn xuất thân không cao, nhưng dung mạo xinh đẹp, tình tình ôn nhu, hiểu tri thức lễ nghĩa, nếu thật sự muốn làm tần phi cũng không phải không thể.
Nhậm Thái Hậu suy nghĩ một lúc lâu sau, quyết định đợi qua năm lại sẽ bàn chuyện này với Huyền Dương Tử.
Trong lúc mọi người vội vội vàng vàng, rất nhanh năm mới cũng đã qua.
Biên quan lại truyền đến tiệp báo, Thân tướng quân cùng Tiêu Tán đại phá quân địch, đoạt lại tất cả thành trì bị giặc Kim cướp. Mà ở Đại Kim hiện này, vì Thái Hậu hoăng, vô tâm chiến sự, lần nữa muốn nghị hòa, phái sứ giả đến kinh đô Đại Yến.
Huyền Dương Tử đọc mật tín, nói Kim quốc thất bại, muốn trước khi nghị hòa sẽ trả lại Văn Quân Hoàng đế và Thành Thái Hoàng đế.
Huyền Dương Tử nghĩ một lát, đưa mật tín cho Ngô Tể tướng xem.
Ngô Tể tướng xem xong, sau lúc lâu mới nói: "Thành Thái Hoàng đế một khi trở về,Thân Tướng quân và Tiêu Phó tướng khẳng định sẽ đưa Thành Thái Hoàng đế một lần nữa đăng vị, khi đó Hoàng Thượng Ngài liền... , có điều Hoàng Thượng đương vị được lòng dân, lại được các vị địa thần trẻ tuổi ủng hộ, đến lúc đó hai bên tranh chấp, tất có nội loạn. Nội lạo xảy ra, Kim quốc khẳng định sẽ nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Mà Thành Thái Hoàng đế lúc trước bị Kim quốc bắt, với chúng khiếp sợ một vành, nếu trở về nhất định Kim quốc nói cái gì nghe cái đấy. Lúc đó, Đại Yến quốc thành chư hầu của Kim quốc, dân chúng hẳn rơi vào nước sôi lửa bỏng."
Huyền Dương Tử nghe được những lời này, thở dài một hơi nói: "Tể tướng đại nhân nguyện ý duy trì trẫm, trẫm liền yên tâm hơn."
Ngô Tể tướng cúi đầu suy tư một hồi, nhất thời ngẩng đầu, quyết đoán nói: "Hoàng Thượng, không thể để Thành Thái Hoàng đế trở về!"
Huyền Dương Tử chắp tay sau lưng đến bên cửa sổ nhìn về phía bên ngoài nói: "Có Thân Tướng quân cùng Tiêu Phó tướng duy hộ, muốn ngăn cản Thành Thái Hoàng đế trở về, thật không dễ dàng."
Ngô Tể tướng lại không nói, cũng khoanh tay nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tháng 3, Kim quốc truyền đến thư tín, nói lúc trước thỉnh Văn Quân hoàng đế cùng Thành Thái Hoàng đế đến Kim quốc làm khách, nay hai vị đã thỏa mãn muốn trở về, mời Đại Yến quốc phái người đi nghênh đón.
Huyền Dương Tử đọc thư, cũng biết, Kim quốc khẳng định còn có phong thư nữa đưa cho Thân tướng quân cùng Tiêu Tán, để bọn họ đi đón hai vị Hoàng đế. Sau đó, mặc kệ hắn phái ai đi đón hai vị Hoàng đế đều được, Thân tướng quân và Tiêu Tán tất nhiên đã hành động .
Cảnh Thái Phong cùng Nhậm Thái Hậu biết tin, lo lắng không thôi, gọi Huyền Dương Tử đến hỏi: "Thế này phải làm sao mới được? Thành Thái Hoàng đế trở về, tất nhiên muốn đăng vị, khi đó, chúng ta thì thế nào?"
Cảnh Thái Phong cũng nói: "Chúng ta tuy có ba vạn binh mã, nhưng cũng không so được với tinh binh trong tay Thân tướng quân cùng Tiêu Tán. Lại nói, trong lòng bọn lão thần đều cho rằng các ngôi vị Hoàng đế này vốn là của Thành Thái Hoàng đế, hắn trở về, con tất nhiên phải nhường chỗ. Mà một khi nhường chỗ, còn lại chỉ có một đường chết."
Kim quốc thả Thành Thái Hoàng đế về, thâm ý muốn phá hỏng tình thế mới tốt lên của Đại Yến. Hơn nữa, Thành Thái Hoàng đế từng bị Kim quốc bắt nay trở về đăng cơ, uy tín đương nhiên không bằng lúc trước. Đối với Kim quốc,Thành Thái Hoàng đế đương vị, so với Huyền Dương Tử đương vị có lợi hơn rất nhiều.
Trong cung sóng ngầm mãnh liệt, Đan Nữ cũng lo lắng, chỉ là nàng suy nghĩ khác, lúc này cần cùng Âu Dương thị lui tới. Hy vọng thông qua Âu Dương thị, tương lai có thể đả động Thân tướng quân, khiến hắn bỏ Thành Thái Hoàng đế, bảo hộ Huyền Dương Tử. Chỉ cần Thân tướng quân đứng bên Huyền Dương Tử, mười cái Thành Thái Hoàng đế cũng chẳng làm được gì.
Âu Dương thị mơ hồ cũng đoán được ý của Đan Nữ, một lần nói chuyện phiếm, liền lựa lời nói: "Quý phi nương nương, thiếp thân là nữ nhân, lấy phu làm thiên, mà tướng quân là trung quân, đâu phải thiếp thân có thể nói một hai lời ảnh hưởng."
Đan Nữ gật đầu nói: "Ta biết, chẳng qua, nghĩ đến Thân tướng quân đưa Thành Thái Hoàng đế trở về đăng cơ, mới mở ra được thế sự mới tốt hơn lại trở về như cũ, trong lòng có chút chán nản. Ta cùng Hoàng Thượng không làm nữa còn có thể tiếp tục về núi tu đạo, nhưng những người khác thì sao? Một quốc gia, trước có con dân, sau mới có quân chủ! Nếu không quan tâm đến dân, chỉ lo trung quân, kỳ thật đi ngược với đạo lý."
Âu Dương thị nghe Đan Nữ lời này, ý tứ nói Thân tướng quân ngu trung, nàng không khỏi cười khổ một tiếng nói: "Quý phi nương nương, người ta nói trung quân ái quốc, trung quân luôn xếp trước ái quốc, sao đến ngài lại thành đi ngược?"
Đan Nữ lắc đầu nói: "Khác ta không nói, chỉ nói một chuyện, kinh thành bị phá hủy xong là như thế nào? Đến khi đương kim Hoàng thương đăng vị xong, lại là như thế nào? Giả sử là Thành Thái Hoàng đế đăng vị, thì sẽ là như thế nào?"
Âu Dương thị cúi đầu sau một lúc lâu nói: "Thật lòng mà nói, thiếp thân cho rằng, đương kim Hoàng đế so với Thành Thái Hoàng đế tài đức sáng suốt hơn, nhưng mà..."
Đan Nữ nắm tay Âu Dương thị nói: "Phu nhân, nếu ngươi có thể sinh một đứa bé, chẳng lẽ không muốn con của mình sống trong cảnh thái bình thịnh thế? Lúc trước cả giang sơn như gấm như lụa, Thành Thái Hoàng đế còn có thể làm thành cái bộ dạng hôm nay, bây giờ hắn trải qua ngược đãi trở về, phu nhân cho rằng hắn sẽ làm cho dân chúng sống yên ổn, sáng tạo ra cảnh thái bình thịnh thế sao?"
Đan Nữ không đợi Âu Dương thị trả lời, đã đứng lên nói: "Ta đi trước!"
Âu Dương thị tiễn bước Đan Nữ trở về phòng, ngẩn người hơn một canh giờ, nàng cũng là nữ nhi thế gia, cũng có học thức, lời của Đan Nữ đương nhiên cũng biết chỗ tốt xấu.
Đan Nữ trở về Minh Hòa điện, cũng là ngẩn người thật lâu, nếu có thể, thật muốn mua sát thủ đi giết Thành Thái Hoàng đế a! Thành Thái Hoàng đế chết, Đại Yến quốc sẽ không rơi vào cảnh nội loạn khốn cùng, mà nàng và Huyền Dương Tử, cũng có thể an ổn sinh sống.
Nàng đang suy nghĩ, Hồng Liên đột nhiên đi vào, tươi cười nói: "Quý phi nương nương, đằng trước có tin tức, nói là có một vị chân nhân tiên phong đạo cốt cùng một vị tiểu đạo cô cầu kiến Hoàng Thượng. Tiểu đạo trưởng Huyền Tùy Tử ra ngoài xem, không ngờ chính là sư phụ cùng sư muội của ngài a!"
"A, sư phụ cùng sư muội tìm được rồi?" Đan Nữ ngạc nhiên, vội thay quần áo đi ra phía trước điện.
Lúc này, Thanh Hư Đạo Trưởng và Huyền Cảnh Tử đang ngồi ở Ngự Thư phòng cùng đám người Huyền Dương Tử nói chuyện.
Thanh Hư Đạo Trưởng nói: "Lúc đó không thấy Huyền Cảnh Tử, ta lập tức đến Bạch Mã tự tìm người, ngược lại gặp Niêm Hoa Tăng, đánh cho hắn một trận, lại nhét cho hắn một viên tán cốt hoàn, cuối cùng hắn cũng không nói được Huyền Cảnh Tử ở đâu, ta nghĩ thành như vậy hắn còn chưa khai ra, hẳn là thật chưa từng gặp Huyền Cảnh Tử. Vì vậy nhét giải dược cho hắn, theo phương khác đi tìm Huyền Cảnh Tử. Nửa đường lại phát hiện nàng bị giặc Kim bắt, ta vội đuổi theo, sau nhờ người truyền tin về Tam Thanh quán, không ngờ các ngươi không nhận được thư."
Huyền Dương Tử xen mồm hỏi: "Sư phụ làm thế nào từ cứu được sư muội từ tay giặc Kim vậy?"
Thanh Hư Đạo Trưởng nói: "Mất rất nhiều công phu. Lại vì Huyền Cảnh Tử bị trọng thương trúng độc, ta đành cùng nàng ở biên quan Kim quốc chữa thương, đợi khỏi mới mang nàng trở về. Nghe nói ngươi đăng cơ liền trực tiếp đến đây tìm các ngươi."
Thấy sư phụ cùng sư muội không sao, mọi người tự nhiên cao hứng, lại bàn bạc đến tối mở tiệc tẩy trần cho sư phụ cùng sư muội.
Huyền Dương Tử nhớ tới một chuyện khác, cười nói: "Nói như vậy, chúng ta vẫn đổ oan cho Niêm Hoa Tăng?"
Thanh Hư Đạo Trưởng nghe Huyền Tùy Tử nói, biết Niêm Hoa Tăng hóa thân thần kì thành Đan Nữ, trong lòng không tin. Lúc này nói: "Gọi Đan Nữ đến ta xem! Tuy có thuật dịch dung bách biến, nhưng không có khả năng biến nam nhân thành nữ nhân. Hoặc là, Niêm Hoa Tăng chính là nữ nhân, mà lúc trước thân phận mới là cải trang."
Đang nói chuyện, có người báo Đan Nữ đến , Huyền Dương Tử vội đồng ý: "Thỉnh nàng tiến vào!"
Thanh Hư Đạo Trưởng đợi đến Đan Nữ đi vào Ngự Thư phòng, chỉ nhìn một cái liền quả quyết nói: "Nàng không phải Niêm Hoa Tăng!"
Chương 21
Đan Nữ vào điện, thấy bên trong đã có một vị đạo nhân tầm ba lăm ba sáu tuổi đang ngồi, hẳn là sư phụ của Huyền Dương Tử, Thanh Hư đạo trưởng, chưa đợi nàng hành lễ, đã nghe ông ta một lời khẳng định nàng không phải là Niêm Hoa Tăng, nhất thời vừa mừng vừa sợ, sợ là, nếu nàng không phải Niêm Hoa Tăng như lời Huyền Dương Tử nói, vậy thì nàng là ai? Mà mừng vì nàng không phải Niêm Hoa Tăng, không cần phải thay hắn gánh tội xấu bêu danh nữa.
Huyền Dương Tử nghe Thanh Hư đạo trưởng nói, vội phản bác: "Sư phụ, không có khả năng. Lúc ấy Nhị đệ cùng Tam đệ bắt Niêm Hoa Tăng đến, con mang hắn vào phòng luyện đan, đến khi lò đan nổ cũng chính tay con xách hắn ra, chỉ trong một chốc một lát như vậy thật sự không có khả năng bị người khác trà trộn vào đánh tráo."
Thanh Hư đạo trưởng nói: "Mọi sự trên thế gian này đều có thể xảy ra. Nếu đã cho rằng một người có khả năng biến từ nam thành nữ, như vậy, sao lại không thể tin nàng có khả năng bị người ta đánh tráo?"
Huyền Dương Tử nghĩ lời Thanh Hư đạo trưởng, hồi lâu sau gật đầu nói: "Sư phụ nói cũng đúng. So với chuyện từ nam biến thành nữ, việc trong thời gian cực ngắn kia Niêm Hoa Tăng bị đánh tráo có vẻ có khả năng cao hơn."
Lúc này, Huyền Cảnh Tử xen mồm nói: "Sư phụ, như vậy nàng là ai?"
Đan Nữ lúc này mới chú ý tới Huyền Cảnh Tử.
Huyền Cảnh Tử năm nay mới mười sáu tuổi, mày hơi đậm, ánh mắt cực linh hoạt, có chút ôn nhu lại mang điểm hiên ngang khí khái, tuy không phải tính tuyệt sắc mỹ nhân, lại một vẻ đặc sắc riêng.
Đan Nữ lặng lẽ xem Huyền Cảnh Tử cùng Huyền Dương Tử, không thể không thừa nhận, hai người này đứng cùng nhau quả thực cực đăng đối. Nhất thời trong lòng liền khó chịu, hừ, sư muội xinh đẹp đến rồi, lão đạo cũng chỉ nhớ đến nàng, còn ta ở đâu cũng không biết.
Huyền Dương Tử nghe Huyền Cảnh Tử hỏi, cũng đăm đăm nhìn Đan Nữ, như lần đầu tiên thấy nàng, trong lòng lặp đi lặp lại: nàng không phải Niêm Hoa Tăng, vậy, nàng là ai?
Huyền Tùy Tử thay Đan Nữ giải thích: "Sư phụ, Đan Nữ tỷ lúc tỉnh lại ở bên ngoài Tam Thanh quán liền mất trí nhớ, đến nay vẫn chưa nhớ được chuyện trước kia, đương nhiên cũng không biết được chính mình là ai."
Thanh Hư đạo trưởng gật đầu, ngoắc tay nói: "Đan Nữ lại đây!"
Đan Nữ vội đi đến trước mặt Thanh Hư đạo trưởng, nhẹ nhàng phúc thân nói: "Gặp qua chân nhân!"
Thanh Hư đạo trưởng nhìn kỹ Đan Nữ mi mắt, lại bảo nàng vươn tay bắt mạch, sau đó nói: "Khí huyết hơi nhược, cái khác đều bình thường. Để ta thử giúp ngươi châm cứu, xem xem có thể hay không khôi phục kí ức."
Đan Nữ nghe vậy mừng rỡ cảm tạ.
Lúc này sư huynh sư muội bọn họ ôn chuyện, nàng ngồi nghe cũng không biết, liền thức thời cáo lui .
Trở về Minh Hòa điện, Đan Nữ có chút buồn phiền, Huyền Dương Tử lúc trước nói đợi nàng khôi phục kí ức tìm hiểu tung tích sư phụ cùng sư muội hắn, nay sư phụ với sư muội hắn đã trở lại, Huyền Dương Tử còn có thể giữ nàng lại sao?
Hồng Liên thấy Đan Nữ ngẩn ngơ từ lúc về đến giờ, không khỏi lo lắng nhẹ giọng hỏi: "Quý phi nương nương làm sao vậy?"
Đan Nữ phục hồi tinh thần, thấp giọng nói: "Ta sợ Hoàng Thượng không cần ta."
"Làm sao có thể?" Hồng Liên lặng người, uyển chuyển nói: "Hoàng Thượng thật sự đặt nương nương trong lòng mà, Ngài xem, ban ngày lên triều mang theo nương nương thượng điện, chạng vạng phê tấu chương còn mang theo nương nương đến Ngự Thư phòng, một chút không rời, chỗ nào là không cần nương nương?"
"Ngươi không hiểu!" Đan Nữ buồn bã nói: "Hắn sợ ta một mình một người sẽ gặp tai vạ gì đó, cho nên mới giữ ta ở bên cạnh."
Hồng Liên không đồng ý Đan Nữ nói: "Nếu không phải thích nhìn đến nương nương, như thế nào chịu mang nương nương theo bên người? Mà nếu thật sợ nương nương chọc họa, chỉ cần sai người trông coi là được rồi, cần gì Hoàng Thượng phải đích thân để ý?"
Đan Nữ muốn phản bác, lại nghĩ lại, cảm giác nàng nói có vài phần đúng, lẩm bẩm: "Thật vậy chăng?"
Bên kia, Huyền Cảnh Tử đợi Đan Nữ vừa đi, hướng Huyền Dương Tử nói: "Đại sư huynh, Đan Nữ rất xinh đẹp!"
Huyền Dương Tử cũng có chút hư vinh, nhịn không được bổ sung: "Đâu chỉ xinh đẹp, nàng còn thông minh cơ trí nữa kia!"
"Àaa!" Huyền Cảnh Tử cực ít khi thấy Huyền Dương Tử khen người khác, nghe vậy không khỏi có thâm ý à một tiếng, miệng cười nói: "Vậy huynh nói xem nàng thông minh cơ trí thế nào nào?"
"Tiểu sư đệ, đệ tới!" Huyền Dương Tử muốn thổi phồng Đan Nữ như thế nào xinh đẹp trí tuệ, lời nói đến bên miệng, lại thấy chính mình khen nương tử của mình có chút mèo khen mèo dài đuôi, liền mượn miệng Huyền Tùy Tử đến khoa .
Huyền Tùy Tử không phụ Huyền Dương Tử kỳ vọng, thêm mắm thêm muối, kể lại Đan Nữ tính kế Thái Nguyên Vương và Tiêu lão gia cùng ở trên thượng điện dùng trí đấu thắng đệ nhất dũng sĩ Kim quốc A Đả, chuyện nào cũng nói tỉ mỉ chi tiết, không thiếu một câu.
Thanh Hư đạo trưởng cùng Huyền Cảnh Tử nghe xong vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Đan Nữ quả thật là thông minh hơn người.
Quỳ Phiến không cam tâm bị bỏ lại phía sau, vội bổ sung chuyện Đan Nữ bán “long cải thảo”, cười hì hì nói: "Sư phụ, sư tỷ, hai người không biết, Đan Nữ thật sự là lưỡi xán hoa sen, nàng vừa nói ra, cải thảo của bọn đệ liền đắt như tôm tươi, dân chúng háo hức chen chúc tới mua."
Thanh Hư Đạo Trưởng nghe xong, ôm trán nói: "Tuy không biết lai lịch của nàng, nhưng xinh đẹp lại thông minh cơ trí như vậy, tóm lại cũng không phải là người bình thường."
Huyền Dương Tử lúc này trầm tư: nếu nàng đánh tráo Niêm Hoa Tăng, hẳn cùng Niêm Hoa Tăng có chút quan hệ, chỉ cần tìm được hắn liền có thể biết được nàng là ai. Mà dẫu không tìm thấy, điều tra thân bằng cố hữu, cha mẹ họ hàng của Niêm Hoa Tăng chắc cũng có thể tìm được manh mối chứng minh thân phận của nàng.
Thanh Hư đạo trưởng thấy Huyền Dương Tử trầm tư suy nghĩ, liền nói: "Mặc kệ thế nào, nàng giúp con, tóm lại có công. Đợi tìm hiểu được lai lịch của nàng, sau đó an trí nàng thế nào con cần cẩn thận cân nhắc."
Huyền Dương Tử gật đầu, không nghĩ lại nói chuyện của Đan Nữ, hỏi sang chuyện khác: "Sư phụ, lúc Ngài ở biên quan, có từng nghe qua tin tức của Văn Quân Hoàng đế cùng Thành Thái Hoàng đế?"
Thanh Hư đạo trưởng nói: "Tất nhiên là có. Nghe nói Kim quốc bắt bọn họ đi chăn dê, nếu để dê chạy mất liền không được ăn cơm. Lúc ấy nghe nói ta đã nghĩ bọn họ là Hoàng đế, chịu như vậy nhục nhã không phải là chuyện hay ho gì, từng nửa đêm đến doanh trại giặc Kim thám thính tìm kiếm, muốn cho họ chết thống khoái, đỡ phải chịu khuất nhục khổ sở. Không ngờ tìm tới tìm lui vài lần nhưng không thấy. Sau này nghe nói Thân tướng quân đánh thắng trận, giặc Kim không dám tiếp tục làm nhục hai vị Hoàng đế, ta liền không tìm nữa."
Huyền Dương Tử thở dài, đem ý đồ của Kim quốc ra nói: "Trong tay Thân Tướng quân và Tiêu Tán có binh, bọn họ lại ủng Thành Thái Hoàng đế, đến lúc đó, Đại Yến lại rơi vào loạn cục."
Thanh Hư Đạo Trưởng trầm ngâm một hồi nói: "Nếu có thể dò được xem hai vị Hoàng đế ở đâu, sau đó phái người đi ám sát liền xong hết mọi chuyện."
Huyền Dương Tử nói: "Quân Kim cũng vậy mà Thân tướng quân cũng vậy, đều vạn phần cảnh giác, con nghĩ phái người ám sát chưa chắc đã đắc thủ, ngược lại chẳng may động thảo kinh xà, bọn họ càng có cớ động binh."
Bọn họ đang nói chuyện, Trần Tử Bình tiến vào bẩm báo nói là Thái Thượng Hoàng cùng Nhậm Thái Hậu đến .
Năm đó, Thái Thượng Hoàng Cảnh Thái Phong cùng Nhậm Thái Hậu đưa Huyền Dương Tử đến Tam Thanh quán tu đạo cũng vì Tam Thanh quán lúc ấy cực kỳ nổi danh, Thanh Hư đạo trưởng khi đó cũng đã nổi danh tuổi trẻ tài cao. Nay đã hơn mười lăm năm trôi qua, Thanh Hư đạo trưởng lại càng nổi tiếng.
Hai người họ vốn đang sầu lo chuyện Thân Tướng quân đón Thành Thái Hoàng đế trở về, nghe tin Thanh Hư đạo trưởng đến, nghĩ đạo trưởng võ nghệ cao cường, lại có rất nhiều bí thuật, không chừng có biện pháp giúp Huyền Dương Tử hóa hung thành Cát, vì vậy vội vã đến thăm.
Chạng vạng, có cung nữ đến thỉnh Đan Nữ, bẩm: "Quý phi nương nương, Hoàng Thượng bãi yến ở ngự hoa viên thiết đãi các vị chân nhân, sai nô tỳ đến thỉnh nương nương đến dự tiệc."
"Đã biết, ngươi đi xuống trước đi!" Đan Nữ vẫy tay cho nàng lui ra, gọi Hồng Liên hầu hạ tắm rửa thay quần áo, trang điểm cẩn thận đâu đấy, lúc này mới đi dự tiệc.
Đan Nữ đi đến ngự hoa viên đã thấy yến hội đã bắt đầu, Huyền Dương Tử sớm cùng đám sư huynh sư đệ chơi đùa, đang mời rượu sư phụ, thấy nàng đến liền hô: "Đan Nữ, mau đến rót rượu cho dư phụ."
Đan Nữ có chút không vui, trên mặt lại không để lộ, ngoan ngoãn đi đến rót rượu cho Thanh Hư đạo trưởng, lại mỉm cười giúp bọn họ gắp thức ăn.
"Đan Nữ, ngươi thật hiền lành!" Huyền Cảnh Tử ngồi ở bên cạnh Huyền Dương Tử, đang cùng Huyền Dương Tử nói chuyện, thấy Đan Nữ gắp thức ăn đến liền cầm bát đón, cười khen một câu.
"Cám ơn!" Đan Nữ cười, lại cảm thấy có chút ủy khuất, được rồi, lão đạo cùng bọn họ mới là người một nhà, ta thành người hầu hạ.
"Không cần, ngồi xuống thôi!" Huyền Dương Tử cuối cùng cũng nói với Đan Nữ một câu.
Đan Nữ lúc này mới buông đũa, ngồi vào bên cạnh Nhậm Thái Hậu.
Nhậm Thái Hậu còn đang khen Huyền Cảnh Tử, nói nhỏ với nàng: "Đan Nữ, con xem Huyền Cảnh Tử, dáng vẻ thật xinh đẹp, là tướng vượng phu ích tử a!"
Đan Nữ nghe Thái Hậu khen đến trắng ra, nhịn không được nói: "Thái Hậu, nàng xinh đẹp như vậy sao có thể để nàng rơi xuống tay nam nhân khác? Thái Hậu nương nương sao không giúp Hoàng Thượng nạp nàng làm tần phi?"
"Con cũng nghĩ như vậy sao?" Nhậm Thái Hậu mặc kệ Đan Nữ nói có mấy phần thật lòng, mấy phần giả dối, đánh rắn tùy gậy, hạ giọng nói: "Phụ thân của Huyền Cảnh Tử cùng Thanh Hư đạo trưởng vốn là sư huynh sư đệ, hai nhà tình nghĩa thâm hậu. Nếu Bạch Thạch nạp Huyền Cảnh Tử, Thanh Hư đạo trưởng với hắn không chỉ là đồ đệ, còn có thể coi hắn là nửa con rể nha. Có Thanh Hư đạo trưởng tương trợ, dẫu Thành Thái Hoàng đế trở lại, Bạch Thạch cũng chưa chắc cần thoái vị."
Đan Nữ nghe Nhậm Thái Hậu nói một đống lợi hại, hảo cảm với bà không còn sót lại chút gì, thấp giọng đáp: "Thái Hậu nương nương, ý tưởng này của Ngài đã đề cập với Hoàng Thượng chưa?"
"Không cần nói, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?" Nhậm Thái Hậu nhìn về phía Huyền Cảnh Tử, càng xem càng cảm giác kế sách là đúng.
Đan Nữ gắp một miếng ăn thử, vị giống như sáp nến, lại vẫn phải giả bộ vui vẻ nuốt xuống.
Yến hoàn, Huyền Dương Tử mang Thanh Hư đạo trưởng cùng mọi người đi xem vườn ngự uyển, Đan Nữ mang người thu thập tàn tịch, xem xem mọi thứ đều đã thu thập cẩn thận mới trở về Minh Hòa điện.
Huyền Dương Tử quay về không thấy Đan Nữ, hỏi nghe nàng đã về Minh Hòa điện trước, một lúc sau cũng trở về.
"Đan Nữ!" Huyền Dương Tử vào điện, thấy Đan Nữ đang ngồi bên đèn đọc sách, liền hô một tiếng, ngồi vào trước mặt nàng, vẻ muốn nói chuyện nghiêm túc.
Đan Nữ ngẩng đầu nói: "Ta không phải Niêm Hoa Tăng, sư phụ cùng sư muội ngươi cũng đã trở lại, ngươi định xử trí ta như thế nào?"
Huyền Dương Tử trên mặt không lộ vẻ gì, chỉ nhìn Đan Nữ nói: "Nàng hi vọng ta xử trí nàng thế nào đây?" Lần trước không phải nói muốn sinh bốn đứa sao? Nàng không phải Niêm Hoa Tăng, tự nhiên là nữ nhân, như vậy chẳng phải càng có thể sinh hay sao?
Chương 22
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, có mật tín từ biên quan gửi về." Bên ngoài đột nhiên có tiếng của Trần Tử Bình vang lên.
Huyền Dương Tử vội đứng lên, cũng bất chấp đang cùng Đan Nữ nói chuyện, đi nhanh ra điện đến Ngự Thư phòng xem mật tín.
Lúc sau, Huyền Dương Tử triệu kiến đám người Ngô Tể tướng vào nghị sự, đưa mật tín cho bọn họ xem.
Ngô Tể tướng trịnh trọng nhận mật tín, đọc kĩ một lần, trên mặt lộ vẻ thương tiếc, ánh mắt lại có tia sáng bức người.
Mật tín viết, Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán mang nhân mã đi đón Văn Quân Hoàng đế và Thành Thái Hoàng đế, không biết thế nào lại tranh chấp với một vị dũng sĩ Kim quốc, gã dũng sĩ kia trong cơn giận dữ giết chết Văn Quân Hoàng đế trước mặt Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán, lại uy hiếp, Đại Yến quốc binh sĩ khôn hồn ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ tiếp tục giết Thành Thái Hoàng đế. Sau cùng hai bên giằng co, không ai nhượng ai.
Huyền Dương Tử nói: "Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán đánh thắng trận vốn chiếm ưu thế, lại vì Thành Thái Hoàng đế, ném chuột sợ vỡ bình, thành ra bị đối phương kiềm chế. Mà giặc Kim, trước giết Văn Quân hoàng đế hù dọa Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán, lại dựa vào Thành Thái Hoàng đế trên tay, há miệng đòi lợi ích, bắt đáp ứng ký hiệp định mới bằng lòng thả người. Có điều Kim quốc đưa ra điều kiện quá mức hà khắc, Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán nhất thời cũng không dám đáp ứng, vì vậy hai bên mới có thể giằng co không chịu nhượng bộ đến giờ."
Ngô Tể tướng cũng có chút đau lòng Văn Quân Hoàng đế đã mất, nhưng lại nghĩ, nếu Thân tướng quân cùng Tiêu Tán lo đến con dân Đại Yến quốc, bỏ qua Thành Thái Hoàng đế mà tương kế tựu kế, ngược lại có thể đánh cho giặc Kim trở tay không kịp, thương đến gân cốt. Vấn đề là, Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán sẽ không làm như vậy.
Huyền Dương Tử cũng nghĩ, lúc này nếu như có cao thủ lẻn vào ám sát Thành Thái Hoàng đế, toàn bộ thế cục sẽ thay đổi, Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán cũng sẽ không còn vướng bận.
Ngô Tể tướng sau một lúc lâu mới nói: "Hoàng Thượng, nay tình thế hết sức căng thẳng, chúng ta cũng chỉ có thể nghi tĩnh xem biến."
Huyền Dương Tử gật đầu, lại cùng mọi người thương nghị một hồi nữa mới xong.
Đợi Huyền Dương Tử lần nữa trở về Minh Hòa điện, Đan Nữ đã ngủ.
Ngày thứ hai lên triều, tin tức Văn Quân Hoàng đế bị giết cũng được truyền ra, bách quan phẫn nộ, mắng to Kim cẩu hung tàn... vân vân.
Đan Nữ cầm quạt đứng sau Huyền Dương Tử, nghe người nói kẻ mắng rầm rĩ, cũng thu hồi tư tình nhi nữ, Huyền Dương Tử đang nóng lòng chính sự, nào có tâm tư cùng sư muội làm cái gì? Chỉ có là nàng đa tâm.
Hạ triều, Huyền Dương Tử cũng không về Minh Hòa điện, mà lập tức đến Ngự Thư phòng nghị sự.
Đan Nữ nhân lúc rảnh rỗi liền đi tìm Âu Dương thị nói chuyện.
Âu Dương thị nghe được Văn Quân hoàng đế chết, Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán bởi vì Thành Thái Hoàng đế ở trong tay giặc nên bị kiềm chế, rất có thể để cho thuận lợi đón Thành Thái Hoàng đế trở về sẽ vứt bỏ Huyền Dương Tử đương kim Hoàng đế mà lén cùng giặc Kim ký ước, mặt không khỏi trắng bệch.
"Phu nhân, vì một gã Hoàng đế đã bị bắt mà không nghĩ đến an nguy của Đại Yến Quốc đáng sao? Hơn nữa, một khi Tướng quân ký xuống hiệp ước vũ nhục quốc như vậy, sẽ là kẻ tội đồ bêu danh thiên cổ." Đan Nữ ngữ khí trầm trọng, nói: "Phu nhân nên nghĩ biện pháp ngăn cản Tướng quân, đừng để Ngài ấy phạm sai lầm."
Âu Dương thị cúi đầu, thật lâu sau ngẩng đầu lên, trên mặt đã mang vẻ kiên định, mở miệng nói: "Quý phi nương nương, thỉnh cầu Ngài tâu với Hoàng Thượng, để thiếp thân đến biên quan gặp Tướng quân. Chỉ có gặp Tướng quân, thiếp thân mới có thể khuyên chàng."
Đan Nữ mừng rỡ nắm tay Âu Dương thị thủ nói: "Phu nhân hiểu rõ đại nghĩa, không phải nữ nhân thông thường có thể sánh được."
Âu Dương thị lắc đầu, thở dài nói: "Nương nương, thiếp thân chỉ là không hi vọng phu quân gánh tội, thiên cổ bêu danh mà thôi."
Cáo từ Âu Dương thị, Đan Nữ liền đến Ngự Thư phòng gặp Huyền Dương Tử, nói Âu Dương thị ý định.
Huyền Dương Tử nghe được Âu Dương thị chịu đến biên quan khuyên bảo Thân Tướng quân, vô cùng vui sướng, nhìn Đan Nữ nói: "Đan Nữ, nàng thật sự giúp trẫm đại ân."
"Giúp Hoàng Thượng là Âu Dương phu nhân, không phải thiếp." Đan Nữ khen ngợi Âu Dương thị một phen.
Huyền Dương Tử nói: "Âu Dương thị nếu có thể lập công, khi trở về, liền phong nàng ta cáo mệnh nhất phẩm phu nhân."
Huyền Dương Tử phân phó đi xuống, chuẩn bị đưa Âu Dương phu nhân đến biên quan.
Lúc sau có Hoài Nhạn cầu kiến, nói Nhậm Thái Hậu sai nàng đưa điểm tâm đến.
Huyền Dương Tử để Hoài Nhạn vào điện, lại nghĩ tới chuyện gì, quay sang hỏi Đan Nữ: "Nàng dùng ngọ thiện chưa?"
Đan Nữ lắc đầu nói: "Thiếp mải lo nói chuyện cùng Âu Dương phu nhân, quên mất chuyện này ."
"Người đâu!" Huyền Dương Tử Truyền lệnh, nghiêng đầu thấy Hoài Nhạn chưa cáo lui, liền hỏi: "Mẫu hậu còn có chuyện muốn phân phó sao?"
Hoài Nhạn cười nói: "Hoàng Thượng anh minh! Thái Hậu nương nương có lời muốn nói, mời Hoàng Thượng lúc nào rảnh đến Trường Thọ cung!"
"Được rồi, đi xuống đi!" Huyền Dương Tử gật đầu.
Hoài Nhạn mới đi xuống, Huyền Cảnh Tử lại đi vào, nói: "Đại sư huynh, huynh còn chưa ăn trưa sao? Thế này không thể được, bụng đói không tốt đâu."
"Là Đan Nữ chưa ăn." Huyền Dương Tử cười giải thích.
Huyền Cảnh Tử bật cười, quay đầu nhìn Đan Nữ nói: "Quý phi nương nương là nữ quyến hậu cung, không phải nên chăm sóc Đại sư huynh ăn ở sao? Như thế nào lại thành đại sư huynh chăm sóc ngươi? Đại sư huynh bận rộn chính sự, lại còn phải quản cả những việc vặt vãnh này, chẳng phải mệt muốn chết ư?"
Đan Nữ nghe Huyền Cảnh Tử nói, đáy lòng không quá thoải mái, quay đầu không để ý tới nàng.
Huyền Cảnh Tử cũng không để ý tới Đan Nữ, chỉ cười nói: "Đại sư huynh, buổi tối bọn muội chuẩn bị tiệc nướng, huynh cũng đến tham gia đi!"
"Được." Huyền Dương Tử đáp một câu, đợi Huyền Cảnh Tử đi rồi, liền cùng Đan Nữ nói chuyện.
Đan Nữ sầm mặt, tức giận nói: "Đừng để ý đến ta."
Huyền Dương Tử không hiểu làm sao, nhìn Đan Nữ hỏi: "Vừa rồi không phải vẫn tốt ư, sao lại phát giận rồi?"
"Đúng vậy, ta thích nhất hỉ nộ vô thường đấy, làm sao?" Đan Nữ phất tay áo bỏ đi.
"Đan Nữ, nàng còn chưa ăn cơm trưa." Huyền Dương Tử vội gọi theo.
"Không cần ăn, tức no rồi." Đan Nữ trả lời, chân đã bước ra khỏi Ngự Thư phòng
Giới Thiệu Wap Đọc Truyện
đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!