Snack's 1967
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
Chương 14

Đan Nữ chưa kịp nói gì thì Hồng Liên vội vàng tiến vào bẩm báo: "Hoàng Thượng, Tể tướng đại nhân tới."

"Mau mời vào!" Huyền Dương Tử vẻ nghiêm túc, lúc này Ngô Tây Giới đột nhiên đến chắc chắn có việc gấp.

Quả nhiên Ngô Tây Giới sắc mặt lo lắng bước vào, hắn bái kiến Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ xong, cũng không tránh nàng mà gấp giọng nói luôn:"Hoàng Thượng, Thái Nguyên Vương mang 5000 tinh binh đã đang tới ngoại ô kinh thành, chỉ khoảng năm sáu ngày sau là vào đến kinh."

"Tới nhanh như vậy? Hơn nữa, động tĩnh lớn như vậy người của ta không nghe được tiếng gì sao?" Huyền Dương Tử nói xong, chợt nhớ tới lúc trước phái đi tìm hiểu tin tức phần đa đều là người của Tiêu gia, mà các sư đệ của hắn mỗi người trên tay đều xử lý bốn năm việc một lúc, người có thể dùng được quả thực hữu hạn, thậm chí nếu không phải Tiêu Hoàng Hậu gây chuyện, bọn hắn còn không nghĩ đến có cái tên Thái Nguyên Vương này.

Ngô Tây Giới nôn nóng nói: "Hoàng Thượng, Thái Nguyên Vương không có dâng tấu xin chỉ thị đã tự ý mang binh về kinh, rõ ràng ý đồ bất chính, nếu để cho hắn vào được trong thành chỉ sợ tất sẽ loạn."

Huyền Dương Tử nói: "Hắn dám vào kinh hẳn đã làm chuẩn bị, chúng ta bất động còn được, vừa động, hắn liền có cớ gây bạo động. Đợi trẫm tuyên Thân tướng quân thương nghị rồi nói sau."

Nói đến đấy, hắn liền cùng Ngô Tây Giới ra cửa, đi về hướng Ngự Thư phòng.

Mấy ngày sau, Thái Nguyên Vương quả nhiên đến ngoài thành, Thân tướng quân mang người ra khỏi thành đón, không biết đã nói với Thái Nguyên Vương những gì, Thái Nguyên Vương cuối cùng ở ngoài thành hạ trại, dàn xếp mấy ngàn tinh binh xong xuôi liền chỉ mang theo mấy chục hộ vệ vào thành.

Nghe tin Thái Nguyên Vương đến, Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân không giấu được vui mừng, vội vã đi gặp Tiêu Hoàng Hậu báo tin.

Sáng sớm, Đan Nữ theo Huyền Dương Tử vào triều liền cảm giác được không khí không giống như bình thường, nghĩ nghĩ cũng biết, Thái Nguyên Vương có binh lực, nếu hắn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, Huyền Dương Tử vì còn có đám người Nhậm Thái Hậu vướng bận, chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Đợi hạ triều, Huyền Dương Tử đi Ngự Thư phòng cùng Tể tướng thương thảo đại sự, Đan Nữ trở về Minh Hòa điện.

Nàng vừa mới ngồi xuống, Hồng Liên chạy vào nói: "Quý phi nương nương, tiểu đạo trưởng Quỳ Phiến cầu kiến!"

"A! Để đệ ấy vào đi!" Đan Nữ hơi ngoài ý muốn, Quỳ Phiến lúc trước chỉ là đan đồng của Tam Thanh quán, lại còn nhỏ tuổi, từ lúc nàng phong Quý phi đều không dám lại gần, bây giờ thế nào lại đến đây?

Quỳ Phiến đi vào, hành lễ xong mới nhỏ giọng nói: "Quý phi nương nương, có chuyện xấu!"

Đan Nữ để Hồng Liên lui ra, cười hướng Quỳ Phiến nói: "Đừng hoảng hốt, đệ cứ từ từ nói rõ xem nào."

Quỳ Phiến lấy vạt áo lau mồ hôi nói: "Hôm nay đệ chui chuồng chó chơi chẳng may bị kẹt ở bên trong ra không được, đang lúc đệ sốt ruột thì nghe được có tiếng bước chân đi qua, nguyên bản đệ muốn kêu cứu, nào ngờ chưa kịp gọi thì nghe được giọng của Tiêu lão gia và Tiêu phu nhân. Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân đứng ở trước chuồng chó, nghĩ không có người vì vậy to nhỏ nói chuyện. Bọn họ thương lượng, đợi đón Thái Nguyên Vương vào cung, liền khiến cho Thái Nguyên Vương nhân cơ hội chém chết Quý phi nương nương, chọc giận Hoàng Thượng, Hoàng Thượng giận dữ, bọn họ có thể thuận thế làm loạn. Sự thành sẽ bỏ trống ngôi vị hoàng đế, để Thái Nguyên Vương làm Giám quốc, sau đó tập kết binh lực tìm cách cứu Thành Thái Hoàng đế trở về."

Đan Nữ cũng biết, nghênh Huyền Dương Tử trở về đăng cơ là chủ ý của Thân tướng quân, Tiêu gia không đồng ý. Nay Thái Nguyên Vương đến, trong tay có binh, lại cũng là hoàng thất huyết mạch, nếu cấu kết với Tiêu gia cùng đối phó Huyền Dương Tử, Thân tướng quân không chừng sẽ vì Thái Nguyên Vương có binh, sợ dẫn phát nội loạn mà hi sinh Huyền Dương Tử đâu!

Quỳ Phiến còn nôn nóng nói: "Bọn họ còn nói, Đại sư huynh đăng cơ, Kim quốc sẽ cho rằng Thành Thái Hoàng đế không trọng yếu như trước, tất nhiên thả lỏng cảnh giác, là thời cơ để Thân tướng quân đi cứu Thành Thái Hoàng đế, lúc ấy, nếu Thái Nguyên Vương đã giam lỏng Đại sư huynh, Thành Thái Hoàng đế trở về, cũng sẽ không xuất hiện tình huống lúng túng một nước hai vua."

Đan Nữ cảm thấy lòng trầm xuống, Thân tướng quân đón Huyền Dương Tử trở về đăng cơ là vì muốn lừa gạt Kim quốc, nhân cơ hội cứu Thành Thái Hoàng đế? Nàng hiện nay là Huyền Dương Tử Quý phi, hắn nếu có chuyện, chính nàng cũng khó thoát khỏi cái chết.

Quạt lá cọ nói xong, lại bổ sung: "Bọn họ đi rồi, lòng đệ nóng như lửa đốt, không hiểu vì sao lại bò ra được khỏi chuồng chó, đệ định đi tìm Nhị sư huynh bẩm báo, nhưng lại không thấy, các sư huynh khác cũng không gặp được, vì vậy đành phải đến tìm Quý phi nương nương."

Đan Nữ nói: "Vì Thái Nguyên vương vào kinh, Hoàng Thượng sợ có biến cố đều giao việc cho bọn họ đi làm, lúc này bọn họ người người đều bận rộn, đệ không tìm được cũng đúng." Nói xong lấy một đĩa trái cây cho Quỳ Phiến, dặn cứ như bình thường ra ngoài đi chơi, có cái gì dị thường lại đến bẩm báo.

Quỳ Phiến được quả ăn, vô cùng cao hứng lui ra.

Đến tối, Huyền Dương Tử vẫn ở Ngự Thư phòng nghị sự đến tận nửa đêm, thuận tiện liền ngủ luôn ở Ngự Thư phòng không về Minh Hòa điện.

Đan Nữ để Trần Thủy Hà hầu hạ lên giường nghỉ ngơi, cũng không đùa giỡn nàng, chỉ trầm mặc suy nghĩ.

Hôm sau là ngày hưu mộc, Đan Nữ không cần phải lên điện cầm quạt, liền ở tẩm cung ngủ nướng một chút, đợi nàng tỉnh dậy, Quỳ Phiến lại đến báo tin:"Quý phi nương nương, Thái Nguyên Vương vào cung, đang cùng Tiêu đại nhân đi hướng về phía bên này!"

Đan Nữ cảm thấy trong đầu vang lên “ầm” một tiếng, Huyền Dương Tử đang ở Ngự Thư phòng, Thái Nguyên Vương không đi Ngự Thư phòng đi bái kiến, hướng bên này đi làm cái gì? Chẳng lẽ muốn giết nàng?

Lúc này, Tiêu đại nhân đang cùng Thái Nguyên Vương nói chuyện, kể lể khổ sở: "Tên đạo sĩ kia kéo bọn sư đệ vào cung không thèm đem chúng thần để vào mắt, chuyện này vua tôi có khác, thần nhẫn nhịn, nhưng không ngờ hắn còn dung túng Đan Nữ tiện nhân kia bắt nạt Hoàng Hậu nương nương, sau còn sai người ban đêm đi cạo trọc đầu nương nương tóc, khiến Ngài ấy không dám đi ra ngoài, chỉ có thể quanh quẩn trong các. Vương gia, Ngài đã đến, xin hãy làm chủ cho chúng thần."

Thái Nguyên Vương năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, vốn ở đất phong tĩnh dưỡng, căn bản không có suy nghĩ gì quá phận, bất ngờ thế sự vô thường, thế nhưng ông ta lại có cơ hội vào kinh, hơn nữa còn có thể làm Giám quốc, tương lai sau này còn có thể.... Tuy vậy, Thái Nguyên Vương cũng chưa đến mức lóa mắt, vẫn còn tính toán được thiệt hơn, cảm thấy cứu Thành thái hoàng đế về không phải là chuyện dễ dàng, nhưng nếu hiện tại liên thủ với Tiêu gia giết chết Huyền Dương Tử, nắm giữ triều chính thì lại là chuyện không khó.

Ông ta trong lòng vừa nghĩ, mở miệng nói: "Bạch Thạch tuy ở Tam Thanh quán thanh tu mười lăm năm, cũng có chút võ công nhưng trong tay không có binh lực, có gì mà đáng sợ? Quý phi của hắn xuất thân thấp hèn, vô quyền vô thế, nếu không thích, đem giết cũng chẳng qua là giết một đứa dân đen mà thôi."

Tiêu lão gia chờ chính là những lời này, nay nghe được trong lòng mừng như bắt được vàng.

Bọn họ đến gần Minh Hòa điện, liền gặp hai nữ nhân từ trong điện đi ra, một người chừng mười sáu mười bảy tuổi, một người hẳn đã ngoài hai mươi, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Tiêu lão gia chỉ vào cô gái mười sáu mười bảy tuổi nói: "Vương gia, nàng chính là Đan Nữ."

Một nữ nhân, giết liền giết, có cái gì phải đắn đo? Thái Nguyên Vương nghe Tiêu lão gia chỉ điểm, rút kiếm xông về phía Đan Nữ và Âu Dương thị.

Đan Nữ vừa ra điện, liền thấy được đám người Thái Nguyên Vương, không chút nghĩ ngợi đã dừng bước, kéo tay Âu Dương thị hét: "Chạy mau, có người muốn giết chúng ta!"

Âu Dương thị bị Đan Nữ kéo, không tự chủ được cũng chạy theo.

"Đứng lại!" Thái Nguyên Vương gặp hai nữ nhân đột nhiên bỏ chạy cũng có chút cảm thấy kinh ngạc, chỉ là kiếm đã rút ra, lúc này không lý do để người chạy mất, vì vậy xách kiếm chạy đuổi theo đằng sau.

Tức thì bốn bề náo loạn, la hét ầm ĩ, Đan Nữ cùng Âu Dương thị đang chạy thục mạng, bỗng phía trước có người ngăn cản, lại có tiếng người quát, Âu Dương thị nhận ra có tiếng của phu quân nhà mình vội khóc hô lên: "Phu quân cứu mạng!"

Đan Nữ cũng theo hô: "Phu quân cứu mạng!"

Thái Nguyên Vương nghe được Âu Dương thị cùng Đan Nữ cùng kêu phu quân cứu mạng, nghĩ hai người các nàng đều là phi tử của Huyền Dương Tử, lúc này lại nghe được tiếng Huyền Dương Tử quát lên, ông ta ỷ vào ngoài thành còn có tinh binh, Huyền Dương Tử không dám làm gì, cũng không dừng lại, cầm kiếm đâm thẳng về phía hai nữ nhân kia.

Chỉ nghe thấy có người thét lớn một tiếng, một thanh kiếm chém đến hất kiếm của Thái Nguyên Vương ra, sau đó một người khác cầm phất trần nhảy ra cùng ông ta đánh lên.

Người đỡ kiếm của Thái Nguyên Vương là Thân tướng quân, mà dùng phất trần cùng ông ta đánh là Huyền Dương Tử.

Thân tướng quân bắt vợ chồng Thành vương gia làm con tin bức Huyền Dương Tử trở về kế vị cũng chỉ là kế tạm thời, còn chân chính đại kế vẫn là muốn cứu Thành Thái Hoàng đế. Thái Nguyên Vương vào kinh, tuy biết ông ta không có ý định tốt lành gì, nhưng đối phương có binh, trong tay hắn lại đang thiếu người, nếu như mượn được binh để dùng thì không còn gì tốt hơn. Chỉ là hắn vừa mới cùng Huyền Dương Tử ở Ngự Thư phòng nghị sự, thì có người đến báo, Thái Nguyên Vương cầm kiếm vào Minh Hòa điện, ý đồ giết người. Hắn chưa kịp phản ứng, Huyền Dương Tử đã lôi tay hắn nói: "Tướng quân theo trẫm đi xem một cái, rốt cuộc là sao thế này?"

Bọn họ vừa đi đến bên này, quả nhiên liền thấy Thái Nguyên vương cầm kiếm đuổi giết hai nữ nhân. Một người là Quý phi nương nương, một người lại là phu nhân của hắn.

Nghe được Âu Dương thị hô cứu mạng, Thân tướng quân trong lòng dấy lên một ngọn lửa hừng hực, xông lên phía trước hất Thái Nguyên Vương ra, kéo Âu Dương thị về phía sau, xong lại thấy Huyền Dương Tử đã cùng Thái Nguyên Vương đánh nhau, không hề nghĩ ngợi liền tiến đến hỗ trợ.

Huyền Dương Tử muốn, chính là Thân tướng quân tham dự.

Bọn Tiêu lão gia thấy sự tình có biến đang muốn bỏ chạy thì gặp Huyền Phi Tử dẫn thị vệ từ đầu khác chạy tới.

Huyền Phi Tử vung tay, Trần Tử Bình liến chỉ huy ngự tiền thị vệ đồng loạt tiến lên bắt lấy đám người Tiêu gia.

Đến tối, các vị đại thần liền nghe nói, Thái Nguyên Vương vào cung cùng Tiêu lão gia tranh đấu, chết dưới tay thủ hạ Tiêu gia, Thân tướng quân vì cho người nhà cũng binh tướng của Thái Nguyên Vương một cái công đạo, đã bắt hết gia tướng Tiêu gia, lại chém đầu Tiêu lão gia, mang ra khỏi thành giao cho Thái Nguyên Vương Phó tướng, sau đó lại an ủi dụ dỗ một phen, làm cho Phó tướng gia nhập đại quân, cùng nhau hộ quốc. Phó tướng kia nghĩ bọn hắn theo Thái Nguyên Vương vào kinh, nay Thái Nguyên Vương đã mất, bọn hắn cũng không biết đi đường nào, vì vậy đồng ý gia nhập dưới trướng Thân tướng quân.

Nửa đêm, Huyền Dương Tử xử lý xong việc trở về Minh Hòa điện, thấy Đan Nữ đang dựa vào thành giường đọc sách, liền ngồi ở mép giường, liếc nàng một cái rồi nói: "Việc hôm nay may nhờ có ngươi phối hợp, nên mới có thể nhất cử lưỡng tiễn, cũng lúc diệt Thái Nguyên Vương và Tiêu lão gia."

Đan Nữ cười nói: "Ta cũng là biết được Thân tướng quân cùng Âu Dương phu nhân là anh em họ, Thân tướng quân rất yêu thương Âu Dương phu nhân, lúc ấy nhìn thấy Thái Nguyên Vương đuổi giết chúng ta, hắn tất nhiên là không nghĩ được nhiều, máu nóng bốc đầu, chỉ có thể cùng ngươi giết chết Thái Nguyên Vương. Nhưng mà hắn cũng có chịu thiệt chút nào đâu, tự nhiên vô cớ được không mấy ngàn tinh binh." Nói đến đây, ánh mắt khẽ chuyển, long lanh ngập nước, cười dài nói: "Lão đạo, ngươi muốn báo đáp ta thế nào đây?"

"Nhậm quân thu hái![1]" Huyền Dương Tử chậm rãi cởi áo.

[1]: Nhậm quân thu hái: mời ngươi tới hái. Cái này có thể giải thích như sau, thời xưa người ta thường ví thân thể phụ nữ giống như một mâm ngũ quả, đầu như trái bưởi, mắt như long nhãn, ngực như quả đào, ngõn tay như quả phật thủ, còn một quả nữa mọi người tự tìm hiểu... Khi cô gái trưởng thành tựa như là lúc hoa quả đã chín, chỉ còn chờ người hái, giải thích đến đây đã được chưa?

Chương 15

Đan Nữ hai mắt suýt nữa rớt xuống đất, nhìn lại Huyền Dương Tử, thấy hắn thật sự cởi áo, không chút nào giống nói đùa, lúc này mới sợ nhảy dựng lên, a, lão đạo ngươi đến thật a?

Huyền Dương Tử nghĩ: ta không muốn nợ nhân tình của ngươi, ngươi muốn nhìn liền cứ việc, ta kỳ thật cũng chẳng có gì mà thiệt.

Nhìn Huyền Dương Tử áo đã cởi ra, lộ cơ ngực đầy nam tính, Đan Nữ rốt cuộc tìm lại được giọng nói của mình, "Khụ" một tiếng, nhảy khỏi giường bước đến kéo hai bên vạt áo hắn lại, che đi phần da thịt lõa lồ, mặt hoa ửng hồng, ngữ khí lại cực trịnh trọng, "Lão đạo, ngươi tùy tiện cởi áo, nếu chẳng may bị phong hàn thì làm thế nào bây giờ? Nay quân Kim chưa lui, Thân tướng quân thì chỉ nhớ đến Thành Thái Hoàng đế, chúng ta nơi này có già có trẻ, tất cả còn muốn dựa vào ngươi che chở, ngươi phải bảo trọng a!"

Huyền Dương Tử thuận thế mặc lại áo, cảm thán nói: "Tiểu dâm tăng, ngươi quả nhiên đã hiểu chuyện hơn trước."

Đan Nữ đáp: "Chúng ta ngồi chung một chiếc thuyền, ngươi không chìm, ta mới không ướt chân, không hiểu chuyện không được. Còn có, ngươi có thể hay không không cần gọi ta tiểu dâm tăng, ngươi thử nghĩ xem, chúng ta cùng ngủ một giường đã lâu như vậy, ta đã chạm vào một sợi tóc nào của ngươi chưa? Chưa đúng không? Nếu không có, vậy làm sao có chữ ‘dâm’ được?"

Huyền Dương Tử nghĩ lời nàng thấy cũng đúng, mặc kệ trước kia tiểu dâm tăng thế nào, ít nhất hiện nay hắn đã cải tà quy chính, không làm ra chuyện gì khác người. Hắn suy nghĩ một chút, nhớ tới lời Huyền Phi Tử, quyết định cùng Đan Nữ hòa bình mà ở chung, nhất thời suy nghĩ vừa đổi, uốn lưỡi kêu: "Ái phi ~ "

Đan Nữ rùng mình, cũng uốn lưỡi nói: "Hoàng Thượng ~ "

"Thần kinh!"

"Có bệnh!"

Hai người đồng thời nói, lại nhìn nhau, bật cười.

Huyền Dương Tử nói: "Đan Nữ, mặc kệ trước kia ngươi như thế nào, hiện nay chúng ta quả thật ở cùng một chỗ dù sao cũng phải dựa vào nhau, trước mắt vượt qua cửa ải khó khăn này đã, có gì sau hãy nói."

Đan Nữ gật đầu đồng ý, thanh thúy nói: "Lão đạo, ngươi không gọi ta tiểu dâm tăng, nhìn ngươi cũng không thấy ngứa mắt lắm."

Huyền Dương Tử nghiêng đầu xem Đan Nữ, thấy nàng mi như họa, mặt tươi như hoa, kiều diễm dị thường, cảm thán nghĩ: bộ dạng của ngươi mới là ngứa mắt này! Nam không nam, nữ không nữ. Thôi, tương lai thế cục ổn định, đưa ngươi đến Văn Hòa quan một chuyến, nhờ Quan chủ nghĩ biện pháp, xem xem không chừng có thể giúp cho ngươi thành nữ nhân thật.

Bọn họ lại nói thêm vài câu, lúc này mới lên giường, mỗi người một chỗ, như lúc thường nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai lâm triều, đám triều thần đang nghị luận ầm ĩ, tất nhiên là chuyện Thái Nguyên Vương mang binh vào kinh, mới đến nơi liền xung đột với Tiêu lão gia. Hiện nay cả hai đều đã chết, chung quy cũng là hoàng thân quốc thích, dù sao cũng phải vì họ làm lễ tang trọng thể.

Mà bên kia, Tiêu phu nhân khóc hôn mê vài lần, tự nhiên không tin cái gì mà Tiêu lão gia cùng Thái Nguyên Vương tranh chấp, nhưng bây giờ Tiêu lão gia đã chết, Tiêu gia binh bị thu về dưới tay Thân tướng quân, Tiêu Hoàng Hậu bị giam lỏng, con trai duy nhất Tiêu Tán thì từ lúc bại trận, binh lính chết oan uổng vì hắn cũng không dám hồi kinh, hiện nay còn không biết ở chỗ nào, nàng một cái nữ tắc, còn có thể cầu ai?

Nàng khóc chán chê, cuối cùng đứng lên, lẩm bẩm: "Ta phải sống sót, đợi Thành Thái Hoàng đế trở lại, cầu xin bệ hạ giết những kẻ tiện nhân kia."

Trần Thủy Hà biết được Tiêu lão gia chết, cũng không dám tùy ý xuất hiện trước mặt Huyền Dương Tử và Đan Nữ, chỉ có lúc bọn họ gọi đến mới dám đi vào.

Huyền Dương Tử cũng định xử trí nàng, lại thấy trong cung quá mức thiếu người, cũng nghĩ nàng ta không dám làm gì, liền điều đi làm cung nữ tạp dịch, từ nay về sau không hề hỏi đến.

Tiêu lão gia đã chết, gia binh Tiêu gia lại hạ vào dưới trướng Thân tướng quân, không ai nghĩ đến Tiêu phu nhân cùng Tiêu Hoàng Hậu có cái gì uy hiếp, chỉ tùy ý giam lỏng hai người ở một chỗ liền cho qua.

Có Tiêu gia quân và Thái Nguyên Vương tinh binh bổ sung, Thân tướng quân tập trung lương thảo, liền mang binh ra kinh đánh giặc.

Giữa tháng 9, biên quan truyền đến tin Thân tướng quân đại thắng, toàn thành vui mừng.

Huyền Dương Tử đan hai tay vào nhau, khó nén trong lòng hưng phấn, cùng Ngô Tể tướng nói: "Thân tướng quân liên tiếp đoạt lại mười mấy thành, đi đến đâu quân dân đều hưởng ứng, binh sĩ càng ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy, không chừng cuối năm, liền có thể đánh lui địch, đoạt lại tất cả các thành đã mất."

Ngô Tể tướng gật đầu, trên mặt cũng lộ rõ vẻ vui mừng, nói: "Thám tử mật báo về, nói Thái Hậu Kim quốc Thái Hậu bệnh nặng, khả năng sẽ gọi các con cháu trên chiến trường về, nếu như vậy, Thân tướng quân đánh sẽ càng dễ như chẻ tre."

Chưa đợi Thân tướng quân đem tất cả các thành đoạt lại, Kim quốc đã phái hai sứ giả, cũng một dũng sĩ đến kinh thành nghị hòa.

Tự nhiên có đại thần ngầm khuyên Huyền Dương Tử nói: "Hoàng Thượng, Kim quốc đưa ra yêu cầu cũng không tính quá mức, không bằng ta đáp ứng, nhanh chóng định ra hòa ước. Ngài cũng thấy, Thân tướng quân một lòng hướng về Thành Thái Hoàng đế, lúc này hắn lại còn nắm trong tay đại quân, chắc chắn muốn cứu được Thành Thái Hoàng đế mới chịu thôi. Nhưng nếu Thành Thái Hoàng đế trở về, một quốc gia sao có thể có hai chủ? Mà Thành Thái Hoàng đế có Thân tướng quân che chở, Ngài ấy muốn nắm lại ngai vị, Hoàng Thượng tất nhiên phải nhường cho. Hoàng Thượng không nhường ắt sẽ có nội loạn, mà Hoàng Thượng nhường, Thành Thái Hoàng đế lại sẽ không để Hoàng Thượng sống sót. Nay nghị hòa, lại gọi Thân tướng quân trở về mới là đúng đắn, chẳng qua chỉ còn có mấy thành trì chưa đoạt lại mà thôi, không ảnh hưởng gì đến Hoàng Thượng cùng Hoàng thân quốc thích a! Hoàng Thượng, ngài cẩn thận nghĩ lại lời lão thần."

Huyền Dương Tử nổi giận nói: "Nói cái gì vậy? Vì bảo trụ tính mạng trẫm cùng gia quyến, liền bỏ qua tấc đất quốc gia, bỏ rơi con dân tính mạng, làm cho bọn họ rơi vào tay địch? Nay Thân tướng quân thế như chẻ tre, có thể đoạt được hết lại các thành trì, trẫm lại khẩn cấp triệu hắn về, thế này còn ra cái gì?"

Đại thần còn muốn khuyên bảo, lại nghe Huyền Dương Tử gầm lên một tiếng nói: "Hại nước hại dân, sâu mọt, cút xuống!"

Đại thần đành phải phẫn nộ đi xuống, ngầm rủa trong lòng: hừ, tương lai ngươi hối hận thì đừng có mà trách!

Ngày thứ hai, hai tên sứ giả Kim quốc cùng một tên dũng sĩ đến tới ngoài cung.

Mặc kệ thế nào, đối phương là tới nghị hòa, Huyền Dương Tử cũng muốn giữ chân bọn họ, đợi tiệp báo tiếp theo của Thân tướng quân, lúc đó lại cùng Kim quốc nghị hòa mới có lợi tuyệt đối.

Đợi thị vệ truyền sứ giả và dũng sĩ vào điện, Đan Nữ đứng hầu sau Huyền Dương Tử, tay cầm quạt lông ngỗng che khuất nửa mặt, chỉ lộ hai con mắt tò mò đánh giá.

Sứ giả cùng dũng sĩ dùng là lai sứ lễ tiết[1] của Kim quốc hành lễ, nói ý đồ đến. Tất nhiên sẽ có đại thần đi ra trả lời, hai phương đối đáp qua lại, ầm ĩ một phen.

Theo sứ giả đến dũng sĩ, được xưng là đệ nhất dũng sĩ Kim quốc, sức lực mạnh vô cùng, hắn nghe sứ giả cùng Đại Yến quốc đại thần múa mép khua môi, cảm thấy cực nhàm chán, nhìn quanh ngó quẩn, mà vừa nhìn một cái, lại thấy Đan Nữ cầm quạt đừng trên điện, nhất thời bị kinh diễm .

Thời tiết đã chuyển lạnh, Đan Nữ cầm quạt chẳng qua là làm cho có, cũng không cần lại phải quạt, lúc này thấy dũng sĩ kia si mê nhìn mình, vội dùng quạt che mặt, trong lòng thầm mắng: thật vô lễ!

Dũng sĩ này vài năm nay nhìn quen người Đại Yến yếu đuối khiếp nhược, nay vào kinh nghị hòa, cũng là kiêu ngạo, cho rằng Hoàng đế Đại Yến thấy bọn họ đến, khẳng định sợ đến mất mật, sẽ vội vàng mà kí hòa ước, kết thúc chiến sự, an hưởng thái bình. Về phần chính mình theo đến đàm phán kí hòa ước, yêu cầu một ít ban thưởng, chắc chắn sẽ không bị cự tuyệt.

Hắn đợi sứ giả cùng đại thần ngừng nói chuyện, đột nhiên dùng tiếng Đại Yến hướng Huyền Dương Tử trúc trắc nói: "Hoàng đế bệ hạ, cung nữ phía sau ngươi thật xinh đẹp, có thể ban cho ta sao?"

Hắn vừa nói, cả triều đình lặng ngắt như tờ.

Huyền Dương Tử sắc mặt không biến, trong mắt lại lóe lên lãnh ý, chó săn Kim quốc quả nhiên kiêu ngạo, chưa bắt đầu nghị hòa, liền dám muốn người ?

Cả điện tĩnh lặng, Ngô Tể tướng mở miệng, từ tốn nói: "Vị dũng sĩ này, vị ở trên điện kia không phải cung nữ, mà là Quý phi nương nương được Hoàng thượng sự tay sách phong, ngươi sở cầu, e không thể đáp ứng."

Dũng sĩ nếu mở miệng muốn người, sứ giả đồng hành tự nhiên hát đệm, lập tức nói: "Đại nhân, ta cũng biết quý quốc có ban thưởng thiếp thị tiền lệ, Quý phi cũng không phải Hoàng Hậu, nói thẳng ra cũng chỉ là Hoàng gia thiếp, Hoàng đế bệ hạ đem nàng đưa cho dũng sĩ Kim quốc ta, xong lại nạp thêm tám người mười người là được, cần gì phải vì một nữ nhân mà cùng chúng ta làm bất hòa?"

Hắn vừa nói xong, chúng thần hai mặt nhìn nhau, có mấy người đã biến sắc mặt, hơi có chút không nhịn được muốn nói.

Huyền Dương Tử nhìn xuống sứ giả cùng dũng sĩ, lạnh lùng nói: "Trẫm nếu không tứ thì sao?"

Dũng sĩ đứng gần Huyền Dương Tử, nghe vậy trợn tròn ánh mắt, bất ngờ bước lên thượng điện, hét lớn một tiếng, hai tay vừa phát lực, nâng cả ngai vàng lẫn Huyền Dương Tử nhấc lên, tỏ vẻ muốn ném xuống bên dưới.

Chỉ thấy Huyền Dương Tử như bồ câu lật cánh, nháy mắt đã rời ghế rồng, đồng thời tung ra một quyền đánh thẳng đến mặt dũng sĩ. Dũng sĩ cũng phản ứng nhanh, lùi lại một bước, xoay người dùng lưng ghế dựa chắn lại quyền của Huyền Dương Tử.

Huyền Dương Tử nhanh chóng rút tay về, lại tung chân đá về phía dũng sĩ, lần này, hắn lại lùi ra sau một bước, ném ghế về phía Huyền Dương Tử, một tay khiêng Đan Nữ lên vai, nhảy xuống hạ điện nói:"Đừng đánh nữa, ta mang người đi, chúng ta hòa nhau như thế nào?"

Đan Nữ định hét lên xong lại thôi, ở trên vai dũng sĩ nói: "Ngươi còn chưa hỏi xem ta có đồng ý hay không đâu?"

"Ôi, tiểu nương tử có cá tính!" Dũng sĩ thả Đan Nữ xuống đất, nhìn nàng hỏi: "Nào thế ngươi có đồng ý hay không? Nếu không, khả năng sẽ chết rất nhiều người đấy."

Huyền Dương Tử đang định tiến lên, thấy được Đan Nữ nháy mắt một cái, liền không nói gì thêm, lấy trí thông minh của tiểu dâm tăng, chắc chắn sẽ không chịu thiệt.

Dũng sĩ thấy Huyền Dương Tử cùng chúng thần không nói lời nào, không khỏi đắc ý dương dương, quả nhiên là sợ mất mật rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn dâng mĩ nữ lên.

Đan Nữ nhìn sắc mặt của hắn, hơi có chút ghê tởm, tuy vậy cố tỏ vẻ bình thường hỏi: "Vừa rồi ta xem, ngươi quả nhiên lực khỏe vô cùng, hẳn là anh hùng của Kim quốc đi?"

Dũng sĩ gật đầu nói: "Ta là đệ nhất dũng sĩ Đại Kim quốc, A Đả."

Đan Nữ từng nghe qua bọn Huyền Dương Tử nói về binh tướng Kim quốc, cái tên A Đả cũng biết đến, trong lòng giật mình, vừa nãy, gã A Đả này khỏe như trâu mà thân thủ cũng linh hoạt, nếu đánh thật lên, lão đạo không hẳn đã thắng được hắn. Hơn nữa phen này bọ họ tới nghị hòa, lúc này bên mình khơi mào đánh trước, chẳng may có thương tổn thật thì cũng không hay.

Nàng chớp mắt nói: "Hóa ra là đại lực sĩ A Đả!"

Dũng sĩ nghe Đan Nữ nói, vẻ như cũng biết hắn, càng thêm đắc ý, ưỡn ngực ngẩng đầu.

Đan Nữ lại nói: " Đại Yến chúng ta có một cái cửu đỉnh quốc bảo, xưa nay hơn mười người trai tráng mới có khả năng nâng động, nếu dũng sĩ có thể một mình khiêng đỉnh diễu trong điện một vòng, ta sẽ theo dũng sĩ, thế nào?"

Chú thích.

[1]: lai sứ lễ tiết: lễ tiết của sứ giả khi đi sứ nước ngoài (lai sứ, lai - khách vãng lai).

[2]: Cửu đỉnh. cái này mọi người quen thuộc mà? Tớ search google thấy có cái này đặc biệt hơn cả, chia sẽ cho mọi người.

Theo truyền thuyết thì sau khi Hạ Vũ chia "thiên hạ" thành chín châu (cửu châu), lấy đồng của các châu đúc thành chín đỉnh (cửu đỉnh), khắc tinh hoa phong cảnh của chín châu vào Cửu Đỉnh, mỗi Cửu Đỉnh tượng trưng cho một châu, toàn bộ cất giữ tại kinh đô nhà Hạ. Vì thế, Cửu Đỉnh trở thành biểu trưng cho quyền uy của chính quyền phong kiến và sự thống nhất quốc gia. Từ đó có câu nói "Có được Cửu Đỉnh là có được thiên hạ".

Chương 16

Mặc kệ Đan Nữ làm phép kích tướng cũng được, mà là lấy lùi để tiến cũng tốt, A Đả đều muốn trước mặt mĩ nhân thể hiện bản lĩnh, mặt khác, hắn đã sớm nghe nói Đại Yến có một tòa cửu đỉnh là bảo vật trấn quốc, vẫn muốn được nhìn một phen đâu! Còn về phần nói mấy chục trai tráng khỏe mạnh mới nâng nổi hắn không để vào mắt, ở Đại Kim, hắn từng nâng lên một tảng đá mà hơn ba mươi người hợp lực mới nhấc động kia.

Sứ giả không phản đối, cửu đỉnh Đại Yến quốc càng nặng càng khó nâng lên, đợi A Đả làm được, cho bọn họ rửa mắt một phen xem thế nào mới gọi là dũng sĩ, cũng nhân luôn cơ hội này hù dọa, làm cho Đại Yến nhanh chóng kí hòa ước.

Cửu đỉnh được đặt ở khố phòng. Huyền Phi Tử nghe được có dũng sĩ Đại Kim A Đả muốn nâng đỉnh, chống nạnh cùng Huyền Vi Tử và Huyền Thanh Tử nói: "Đỉnh này được đúc bằng đồng đỏ, từ trước tới nay chỉ bằng hợp lực bốn mươi người mới di chuyển được nó, A Đả kia dù lợi hại đến mấy, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm nó lay động một chút, làm gì có chuyện xách lên mà đi một vòng."

Huyền Vi Tử nhíu mày nói: "Sư huynh, lỡ chẳng may hắn làm được thì sao?"

Huyền Phi Tử cũng hơi lo lắng, đang định nói liền nghe được tiếng bước chân, có thị vệ đến truyền lời, Huyền Dương Tử phái bốn mươi người đến nâng cửu đỉnh đưa đến đại điện.

Trong điện, đã có người tự động đến chỉnh lại ngai vàng bị lệch, thỉnh Huyền Dương Tử ngồi xuống, các quần thần cũng đứng về vị trí, khôi phục lại như lúc ban đầu.

Rất nhanh, người Huyền Dương Tử phái đi đã mang cửu đỉnh về

A Đả tiến lên nhìn kỹ, hạ người đứng tấn, lấy tay thử đẩy, khiến cửu đỉnh có thể di động vài bước, trong lòng liền nắm chắc, cửu đỉnh này hắn có thể nâng lên.

Đan Nữ đứng ở phía sau Huyền Dương Tử nói nhỏ: "Lão đạo, ngươi tứ rượu cho hắn uống, làm cho hắn hưng phấn lên, đợi máu nóng lên não, hắn lại có thể khiêng được đỉnh, không chừng sẽ mang đỉnh đi quanh điện vài vòng đâu."

Huyền Dương Tử hiểu ý, mỉm cười, truyền lời nói: "Người tới, ban thưởng rượu cho dũng sĩ!"

Bọn sứ giả cảm thấy thắng lợi đã nắm trong tay, nghe Huyền Dương Tử tứ rượu, cũng cười nói: "Hoàng đế bệ hạ, chúng ta cũng muốn uống rượu."

"Mang thêm một bầu rượu nữa!" Huyền Dương Tử gật đầu nói.

Rượu được mang đến, A Đả nhận lấy ngửi thử, cũng không cần cốc, xách cả bầu rượu dốc vào miệng uống một hơi rồi khen: "Rượu ngon, tuy không mạnh bằng rượu Đại Kim chúng ta, nhưng thắng ở vị ngọt như cam lộ."

Sứ giả cũng khen rượu ngon.

Uống rượu xong, A Đả đi đến trước cửu đỉnh, vận khí đứng tấn, một chân trước một chân sau, dồn khí xuống đan điền, hai tay bắt lấy chân vạc hét lớn một tiếng ra lực, hai chân nhanh chóng khép lại, đỉnh liền bị hắn cứ như vậy nhấc lên khỏi mặt đất.

"Hay lắm!" Sứ giả vỗ tay, lớn tiếng quát.

Đan Nữ cũng vỗ tay, ánh mắt sùng bái, dịu dàng nói: "Quả nhiên không hổ danh A Đả dũng sĩ, thỉnh dũng sĩ diễu quanh điện một vòng."

A Đả nhờ hơi men, một lần liền nhấc được cửu đỉnh lên, lúc này mới phát hiện, cửu đỉnh so với mình nghĩ còn nặng hơn rất nhiều, có điều diễu quanh điện một vòng nỗ lực là cũng có thể hoàn thành, hắn chậm rãi nâng chân, bắt đầu đi quanh điện.

Chúng triều thần hoảng sợ, thế gian thế nhưng thực sự có người khỏe đến mức này.

Huyền Phi Tử cùng Huyền Vi Tử đứng sau các quan đại thần, hai mắt nhìn nhau, gã dũng sĩ này khiêng được đỉnh, chẳng lẽ Đan Nữ phải đi theo hắn thật?
Huyền Dương Tử chỉ nhìn chằm chằm hai chân A Đả, thấy hắn bước đi bước chân lớn nhỏ không đồng nhất, trong lòng liền hiểu rõ, hắn ta đang gắng hết sức để đi mà thôi.

A Đả khó khăn diễu xong một vòng, đang muốn vất đỉnh xuống, lại nghe Đan Nữ thỏ thẻ nói: "Dũng sĩ, ta vừa cùng Hoàng Thượng đánh đố, ta nói Ngài còn thừa lực để đi thêm một vòng, nhưng Hoàng thượng không tin đâu!"

A Đả hai tay đã mỏi nhừ, nheo mắt ngước lên đại điện, lại thấy được Đan Nữ sùng bái nhìn mình, ngực nóng lên, nhếch miệng cười, lại khiêng đỉnh đi quanh đại điện một vòng nữa, lần này, bước chân nặng nề hơn trước rất nhiều, đến đoạn cuối cơ hồ là lết đi từng bước.

"Ôi!" A Đả hét lớn một tiếng, ném đỉnh xuống, chỉ thấy trong cuống họng dâng lên một trận huyết khí, đầu óc cũng choáng váng lâng lâng.

Lúc này, Huyền Dương Tử lại cao giọng nói: "Dũng sĩ quả nhiên anh dũng, lại tứ rượu!"

Bên cạnh tự nhiên có người nâng bầu rượu đến tay hắn.

A Đả tiếp nhận rượu, hất ra nắp đậy liền điên cuồng đổ vào miệng, tưởng dùng rượu áp chế cỗ huyết tinh đang dâng lên từ đan điền.

Hai tên sứ giả thấy A Đả ném đỉnh xong, mặt đỏ tía tai, miệng thở hồng hộc như bò cắt tiết, lúc này lại điên cuống uống rượu, trong lòng cũng có chút lo lắng, lên tiếng nói: "A Đả, nghỉ ngơi một hồi thôi!"

Bọn họ vừa nói xong, chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, A Đả ngã rầm xuống thềm điện, vò rượu trên tay cũng vỡ tan thành mảnh nhỏ, hương rượu lan ra bốn phía.

"A Đả!" Sứ giả kinh hãi, vội chạy đến xem, chỉ thấy máu từ miệng, mũi, thậm chí là cả tai hắn chảy ra lênh láng, không khỏi hô lớn: "Các ngươi hạ độc!"

"Sứ giả đại nhân, Ngài nói lời này rõ ràng vu oan cho người khác!" Đan Nữ thanh thúy nói: "Ta xem dũng sĩ hẳn là dùng lực quá độ nên bị nội thương. Hắn ta nếu không nâng được đỉnh cần gì phải sĩ làm anh hùng, khăng khăng muốn thể hiện. Giờ ra nông nỗi này cũng chẳng thể oán ai."

"Các ngươi, các ngươi..." Sứ giả chỉ vào Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ, "Các ngươi sẽ hối hận!"

Quần thần vừa kinh lại sợ, cảm xúc hỗn loạn. Gã dũng sĩ này lúc vào triều cái mũi nâng đến đỉnh đầu, không nghĩ bị Quý phi nương nương nói cho ba câu liền bị khích cho nâng đỉnh, hiện lại nội thương nằm đấy, nhìn như hấp hối sắp chết đến nơi rồi.

"Đi!" Hai tên sứ giả khiêng A Đả, định về trạm dịch. Lúc này, cần phải mang về cho quân y của bọn họ nhanh chóng xem xem thế nào đã.

Không nghĩ bọn họ không động vào không sao, vừa mới nhấc được đầu A Đả lên, hắn liền phát ra một tiếng hừ, máu từ miệng lại càng tuôn ra xối xả, hai mắt trợn tròn, hoàn toàn tắc thở.

Chuyện trong điện, sớm có người chạy đến báo cho Nhậm Thái Hậu.

Nhậm Thái Hậu nghe được run như cầy sấy: "Cái gì? Đem dũng sĩ nhà người ta giết chết? Hiện nay còn đang phơi thây trước điện, sứ giả nhất quyết không tha, hai bên còn đang tranh chấp? Vậy phải làm sao bây giờ?"

Người truyền tin vội an ủi Nhậm Thái Hậu: "Thái Hậu nương nương không cần lo lắng, Hoàng Thượng cùng Quý phi chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa."

Nhậm Thái Hậu lại xoa tay nói: "Kim quốc không phải dễ chọc, bọn họ đến nghị hòa, chúng ta lại giết chết dũng sĩ của họ, bọn họ như thế nào chịu bỏ qua?"

Một thanh âm xen mồm nói: "Thái Hậu nương nương, dẫu chúng ta không giết chết dũng sĩ của chúng, chúng cũng sẽ không chịu bỏ qua, vẫn sẽ đến cướp thành giết người phóng hỏa. Ngài xem, lần này đến nghị hòa thật sự là công phu sư tử ngoạm, bắt chúng ta hàng năm tiến công không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu cùng lụa là gấm vóc với mĩ nữ vũ công, lại còn bắt Hoàng thượng phải tôn Hoàng đế bọn chúng làm nghĩa phụ, làm sao chúng ta có thể đáp ứng được chứ?"

Người truyền tin nghe là Hoài Nhạn chen vào nói, không khỏi cảm thán: Vị cung nữ bên người Thái Hậu nương nương này thật không tầm thường, vừa có kiến thức lại có cả dũng khí.

Trong điện, Đan Nữ run chân, hơi hơi đứng không vững, vừa rồi A Đả ngã xuống, mặc dù biết trước sẽ có kết quả này, nhưng nay thấy tận mắt người lúc trước còn kiêu ngạo, cuồng ngôn loạn khẩu, ngay sau đó đã nằm phơi thây trước điện, trong bụng đến cùng cũng có chút bất an.

Huyền Dương Tử nghiêng đầu, nhỏ giọng an ủi nàng: "Ngươi là vì nước xuất lực, tiêu diệt một tên dũng sĩ quân địch. Để hắn sống, một khi đấu võ, còn không biết có bao nhiêu quân ta sẽ chết dưới tay hắn."

Đan Nữ lấy quạt lông ngỗng che mặt, xoa ngực, thấp giọng nói: "Ta biết."

Không bao lâu, quân y Kim quốc được sứ giả triệu đã đến, chẩn đoán sau cũng nói: "Đại nhân, A Đả dùng lực quá độ nên bị thương nội tạng, lại do uống rượu, nên vỡ mạch máu mà chết."

Quân y vừa nói, sứ giả nghĩ đến Đan Nữ khiến A Đả khiêng đỉnh rồi uống rượu đủ trò trước đó, giận dữ đứng lên, hướng Huyền Dương Tử nói: "Hoàng đế bệ hạ, nếu ngươi giết Quý phi nương nương bồi tội, A Đả chuyện này chúng ta sẽ gác qua một bên, nếu không thì, hừ..."

Một vị lão thần tiến lên, hướng Huyền Dương Tử bẩm: "Hoàng Thượng, người tới là khách, mà bọn họ vốn đến nghị hòa, không có ác ý, nay chết người, chúng ta cũng nên bồi tội." Ý nói, để Huyền Dương Tử xử tử Đan Nữ bồi tội .

Huyền Phi Tử cùng Huyền Vi Tử đứng ở gần cuối, tuy vậy vẫn nghe rõ lời lão thần nói, không khỏi thầm oán: trách không được Thành Thái Hoàng đế sẽ bị bắt, nguyên lai mấy kẻ bên người hắn đều là lũ nhát gan sợ chết, vừa thấy giặc Kim liền chân chó đến lấy lòng.

Huyền Dương Tử nhìn lão thần, thở dài nói: "Dư đại nhân, ngươi cũng là tam triều nguyên lão vậy mà còn có thể nói ra loại lời nói ngu xuẩn cỡ này! Không trách được lúc Thành Thái Hoàng đế đương vị, ngoại địch lại có thể đánh thẳng vào đây, thiêu hủy gần nửa kinh thành, còn bắt đi cả hai vị Hoàng đế. Bên người Thành Thái Hoàng đế đều là những kẻ như các ngươi, làm sao có thể làm nên nghiệp lớn?"

Đan Nữ đứng ở phía sau Huyền Dương Tử, nghe lời này, nhất thời lại đứng vững, âm thầm nói: lão đạo muốn làm nên nghiệp lớn sao?

"Hoàng Thượng!" Lão thần vẻ mặt xấu hổ, lại cho rằng chính mình là vì nước suy nghĩ, mở miệng định nói.

Huyền Dương Tử khoát tay chặn lại, hô: "Người tới, lột bỏ mũ áo quan mạo của hắn, đuổi ra khỏi cung."

"A?" Lão thần không dám tin, nói: "Hoàng Thượng, lão thần là do Thành Thái Hoàng đế ngự phong ..."

"Kéo xuống!" Huyền Dương Tử lại quát một tiếng.

Vài vị khác đang muốn tiến lên khuyên Huyền Dương Tử giết Đan Nữ bồi tội, thấy vậy cũng lùi lại, gục đầu xuống, nhắm mắt làm ngơ.

Đan Nữ dựa vào lưng ngai vàng, thấp giọng tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Lão đạo, ngươi lúc này thật sự là khí phách, quá khí phách a."

"Phía sau còn khí phách hơn nữa!" Huyền Dương Tử sai người lôi lão thần đi liền nhìn xuống sứ giả nói: "Trẫm muốn che chở ái phi, không bồi tội đấy, các ngươi làm gì được trẫm?"

"Ngươi, ngươi sẽ hối hận!" Sứ giả rống giận nói.

"Kẻ hối hận, chỉ sợ mới là các ngươi." Huyền Dương Tử đột nhiên đứng lên, quát to: "Người tới, mang hai tên sứ giả xuất khẩu cuồng ngôn, vũ nhục trẫm cùng Quý phi kéo xuống chém!"

"Ta không nghe nhầm chứ, hai nước giao chiến không chém sứ giả, thế này..." Có vị lão thần không nhịn được lên tiếng.

Một vị khác cũng nhịn không được, tiến lên khuyên can nói: "Hoàng Thượng, vạn vạn không thể a! Đại Kim tới nghị hòa, chúng ta giết sứ giả, nếu là bọn họ lại không chịu nghị hòa nữa, thì làm thế nào bây giờ?"

"Phế vật! Chỉ biết một mặt run sợ, một mặt nghĩ nghị hòa, giang sơn chính là hủy ở trên tay lũ các ngươi." Huyền Dương Tử quát một tiếng nói: "Lột cả quan mạo của hắn, đuổi ra khỏi cung đi!"

Ngự tiền thị vệ Trần Tử Bình nghe vậy sớm đã đi lên, mang hai tên sứ giả cùng vị lão thần kia mang đi xuống.

"Lão đạo, giết sứ giả có ổn không?" Đan Nữ nhỏ giọng hỏi một câu.

Huyền Dương Tử nói: "Dũng sĩ đã chết, bọn lão thần này đang run như cầy sấy, không chừng lấy danh nghĩa hộ quốc sẽ lén đi theo sứ giả bàn bạc, sau đó quay đầu uy hiếp trẫm khiến trẫm giết ngươi, chuyện lại thêm phiền toái. Lúc này giết hết, tiện thể chặt đứt luôn ý niệm của bọn lão thần này, không còn đường nào khác họ cũng phải cùng một lòng đánh giặc với chúng ta thôi."

"Lão đạo anh minh!" Đan Nữ khen ngợi một câu, lại vội chữa lại: "Hoàng Thượng anh minh!"

"Được!" Huyền Dương Tử gật đầu, "Lát nữa trở về điện, ngươi lớn tiếng khen cho ta, nói nhỏ như vậy nghe chẳng đã gì cả."

Đan Nữ: "..."

Chương 17

Xử lí xong dũng sĩ cùng sứ giả Kim quốc, các lão thần lo sợ bất an vài ngày, mà các quan lại tuổi trẻ lại thấy hả lòng hả dạ một phen, lặng lẽ thì thầm to nhỏ: "Lúc trước Thành Thái Hoàng đế đương vị, chúng ta nhẫn nhịn mãi cuối cùng vẫn bị đánh vào tận kinh thành. Nay Chiêu Hòa Hoàng đế đương vị, được xả giận một phen quả nhiên thật là sảng khoái, nếu là..."

Nếu Thành Thái Hoàng đế không quay về, để cho Chiêu Hòa Hoàng đế đương vị thì tốt quá.

Trong lòng bọn họ nghĩ những lời này nhưng cũng không dám nói thẳng ra.

Một vị quan khác lại nói: "Quý phi nương nương cũng không hổ là sư muội của bệ hạ, trí dũng song toàn, đao không dính huyết, chỉ bằng mấy câu đã khiến cho đệ nhất dũng sĩ Kim quốc phơi thây giữa điện. Có bệ hạ cùng nương nương ở đây, chắc chắn sẽ không lại để giặc Kim đánh vào đến kinh thành."

Âu Dương thị nghe nói sự tích anh dũng của Đan Nữ liền tìm đến nói chuyện, cười nói: "Thiếp thân mấy hôn nay nghe nói bên ngoài đang lan truyền khắp nơi, Quý phi nương nương thông minh hơn người, dùng trí đấu thắng đệ nhất dũng sĩ Kim quốc! Còn có người đã dâng tấu sớ, cầu Hoàng Thượng lập nương nương làm Hoàng Hậu nữa."

Đan Nữ hì hì cười nói: "Mấy ngày hôm nay ta đã nghe thật nhiều người khen ngợi, phu nhân đừng lại theo họ, còn cứ khen như vậy, cẩn thận ta ngay cả chính mình là ai cũng không biết." Chậm đã, kỳ thật ta vẫn không biết chính mình là ai a! Chứng mất trí nhớ này bao giờ mới khỏi đây?

Âu Dương thị đang nói chuyện lại nhớ đến một chuyện khác, ấ a ấp úng: "Nương nương, ta tình cờ nghe được Hồng Liên nói, nói theo lời của tiểu đạo trưởng Huyền Tùy Tử, sư phụ của các ngài là một vị bán tiên, chỉ cần chạm vào người khác liền có thể trị bệnh vô sinh, không biết có phải là sự thật?"

"A?" Đan Nữ ngạc nhiên, đến lúc hiểu ý nàng ngã lăn ra ghế ngồi, ôm bụng cười đến chảy nước mắt.

Âu Dương thị thấy nàng như thế không khỏi mặt đỏ, đẩy nàng nói: "Nương nương đừng chê cười, thiếp thân không phải nhiều năm không có động tĩnh gì, nóng vội, nghe ai nói cái gì cũng đều tin tưởng sao?"

Đan Nữ lại cười lăn lộn, hồi lâu sau mới ngồi dậy, mâm mê tóc nói: "Sao có thể là thật? Lúc trước là các sư huynh trêu hắn, nói lung tung vài câu, không ngờ đệ ấy lại tin là thật, đi đâu cũng nói."

Âu Dương thị cũng bật cười, lại có chút xấu hổ, cúi đầu nói: "Thiếp thân năm nay cũng 25 tuổi, nếu lần này tướng quân đánh giặc xong trở về, ta còn không thể mang thai, như thế nào cũng phải để chàng nạp thiếp. Dù không cam lòng, cũng chỉ có nước ấy."

Đan Nữ vỗ tay nàng nói: "Chưa hẳn đã là vấn đề của phu nhân, không chừng là tướng quân có vấn đề đấy!"

Âu Dương thị há miệng định thay Thân tướng quân nói, lại vừa nghĩ, bản thân nàng vài năm qua vẫn khám bệnh bốc thuốc, ngay cả Ngự y trong cung cũng đã xem mạch, cũng nói không có vấn đề, nhưng lại vẫn như cũ không có động tĩnh, chẳng lẽ, thật sự là Thân tướng quân có vấn đề?

Đan Nữ nhỏ giọng nói: "Đợi Thân tướng quân trở về, phu nhân tìm biện pháp để ngự y bắt mạch thử xem, nếu vấn đề là ở trên người hắn, vậy để ngự y bốc thuốc trị liệu, vì con cháu đời sau, tướng quân hẳn sẽ không từ chối."

Âu Dương thị nghe vậy, phiền não nhiều năm cũng có chút giải tỏa, cười nói: "Đa tạ nương nương chỉ bảo! Từ trước đến giờ cũng không có ai nói với thiếp thân như vậy."

Hai người nói chuyện, đều vì bản thân ở trong cung có một người bạn tri kỉ mà vui sướng.

Mà lúc này, ở Ngự Thư phòng, Huyền Dương Tử đang bàn bạc chính sự, liền có người báo tin tiến vào, miệng phở phì phò bẩm: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thân tướng quân lại đoạt lại được thêm hai thành." Nói xong dâng quân thư.

Huyền Dương Tử vui mừng, mở thư đọc, vỗ bàn nói: "Tốt lắm, Thân tướng quân quả nhiên anh dũng." Nói xong lại mở một bức thứ khác, đọc qua rồi đưa cho Ngô Tể tướng.

Ngô Tể tướng đọc thư, bên trong viết, Tiêu Tan lúc trước thua trận, vẫn quanh quẩn ở biên quan, tập kết tán binh, lập mưu đánh một trận nữa, cứa vua, rửa nhục báo thù. Lúc này nghe tin Thân tướng quân đại thắng liền mang tàn binh đến hội hợp cùng bàn mưu cứu Thành Thái Hoàng đế.

Tiêu lão gia đã chết, Tiêu Hoàng Hậu cùng Tiêu phu nhân bị giam lỏng, Tiêu Tán một khi biết được, như thế nào chịu bỏ qua? Nếu là cứu Thành Thái Hoàng đế, ngôi vị Hoàng đế Huyền Dương Tử đang ngồi, mặc kệ nguyện ý hay không trả lại, đều sẽ nảy sinh mầm nội loạn tai họa.

Ngô Tể tướng thời gian vừa rồi giúp Huyền Dương Tử sử lý chính sự, trong lòng cho rằng Huyền Dương Tử so trở Thành Thái Hoàng đế càng xứng là minh quân, nếu có thể lựa chọn, ông ta cũng nguyện ý lựa chọn Huyền Dương Tử làm Hoàng Đế. Nhưng mà, Thành Thái Hoàng đế cũng không thể không cứu a!

Người tới bẩm báo xong liền lui xuống.

Huyền Dương Tử không biết nghĩ gì, trầm mặc đứng lên, Ngô Tể tướng cũng không dám lên tiếng.

Lúc lâu sau, lại có người tiến vào, nửa mừng nửa lo nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng tập kết ba vạn nhân mã đã đến ngoại ô kinh thành."

"Tốt, quá tốt, rốt cuộc cũng có binh của mình." Huyền Dương Tử hưng phấn đứng lên, vội mang gia quyến đi nghênh đón Thái Phong.

Đêm nay, trong cung thiết yến, vừa là ăn mừng đại thắng, thứ hai cũng là vì đón gió tẩy trần cho Thái Thượng Hoàng.

Quần thần biết tin Cảnh Thái Phong mang ba vạn binh mã trở về, như được ăn một liều thuốc an thần, an tâm nói: "Có ba vạn nhân mã thủ hộ kinh thành, tóm lại là đỡ lo hơn."

Cảnh Thái Phong vừa trở về, nghe Huyền Dương Tử nói Đan Nữ tính kế, một mũi tên trúng hai con chim, vừa diệt Thái Nguyên Vương còn thêm cả Tiêu lão gia, lại nghe được nàng khiến dũng sĩ Kim quốc khiêng đỉnh mà chết, không khỏi giơ ngón cái nói: "Vị sư muội này của con quả thật không sai! Nếu nàng có thể sinh lấy đứa bé, nhất định phải phong làm Hoàng Hậu!"

Phụ hoàng, cái này cũng phải để nàng có thể sinh mới được ạ! Huyền Dương Tử ánh mắt chợt lóe tia sáng, vội mời Cảnh Thái Phong uống rượu, chuyển đề tài.

Tiệc tàn, Huyền Dương Tử hơi say, trở về Minh Hòa điện liền lấy từ túi áo ngực ra một chiếc hộp gấm, mở cho Đan Nữ xem: "Đây là mẫu hậu đưa cho ngươi."

Đan Nữ cầm lấy, bên trong là một đôi vòng tai hình đèn lồng bằng kháp ti, được làm rất tinh xảo, cực kỳ khác biệt.

Huyền Dương Tử không hiểu sao nhớ đến lời Phụ hoàng, lắc lắc đầu, nhất thời cầm lấy hộp gấm, ôn hòa nói: "Trẫm giúp ngươi đeo."

Đêm nay Đan Nữ cũng uống rượu, thoáng có chút hưng phấn, cũng không cự tuyệt, ngồi đến bên cạnh hắn, nghiêng đầu vén tóc lộ ra lỗ tai đến.

Trên tai nàng đang mang là một đôi bằng trân châu.

Huyền Dương Tử lóng ngóng tháo xuống đôi vòng trân trâu, lại đeo đôi mới, xong nhìn Đan Nữ khẽ lắc đầu, vòng tai liền ở bên mặt nàng nhẹ nhàng đung đưa, càng hiển lộ mặt cười như hoa khiến hắn không khỏi xem có chút ngây ngốc.

"Lão đạo nhìn cái gì a?" Đan Nữ hơi thẹn thùng, dùng ngón tay chọc chọc trước ngực Huyền Dương Tử.

Huyền Dương Tử nắm lấy tay nàng, thấy mười đầu ngón tay búp măng, vừa trắng vừa mềm, trong lòng ý xuân dường như lay động, hàm hồ nói: "Tiểu dâm tăng, tay ngươi trông thật đẹp."

Đan Nữ trong lòng tim đập "Thình" một tiếng, nhẹ nhàng rút tay về lại không được, liền để Huyền Dương Tử tùy ý nắm, chỉ có điều đầu càng lúc càng cúi thấp, mặt càng ngày càng nóng.

Huyền Dương Tử ngước mắt nhìn Đan Nữ định nói cái gì, lý trí bỗng nhiên thanh tỉnh, cảnh giác giật mình, trẫm đây là làm sao? Tiểu dâm tăng cũng không phải nữ nhân thật, như thế nào lại động tâm?

Không đúng không đúng, trẫm còn tiếp tục dây dưa cùng nàng, chỉ sợ sẽ thành biến thái mất. Hắn vội buông tay Đan Nữ, đứng dậy nói: "Trẫm còn phải cùng đại thần nghị sự, đêm nay sẽ nghỉ ở Ngự Thư phòng." Nói xong liền chạy trối chết.

Mấy ngày tiếp theo, Huyền Dương Tử đều nghỉ ở Ngự Thư phòng, cũng không về Minh Hòa điện, ngay cả Hồng Liên cũng nhìn ra có vấn đề.

Một ngày, thấy trong điện không có ai, Hồng Liên đến bóp chân cho Đan Nữ, một bên nói nhỏ: "Quý phi nương nương, Hoàng Thượng mỗi sáng đều bảo Ngài lên điện cầm quạt, chạng vạng thì đi Ngự Thư phòng, nhưng đến đêm khuya, lại để nương nương độc thủ Minh Hòa điện, thế này..."

Đan Nữ còn đang ngẩn ngơ ở đâu đâu, thầm nghĩ, chính mình lai lịch không rõ ràng, khó trách Huyền Dương Tử cố kỵ.

Các nàng đang nói chuyện, lại có Huyền Tùy Tử cầu kiến.

Huyền Tùy Tử vừa thấy Đan Nữ liền nói: "Đan Nữ tỷ, tỷ còn có tâm tư ngồi chơi, chuyện lớn đến nơi rồi!"

"Làm sao?" Đan Nữ kinh ngạc, từ lúc Thái Thượng Hoàng mang binh trở lại kinh thành, nhiều ngày nay gió êm sóng lặng, lại có thể có chuyện gì được?

Huyền Tùy Tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đan Nữ nói: "Đệ nghe nói có đại thần dâng tấu, muốn Đại sư huynh cưới con gái Diệp đại nhân làm Hoàng Hậu đâu! Còn đã đến bẩm báo với Thái Hậu nương nương, thậm chí bát tự Khâm Thiên Giám cũng đã xem qua, không chừng là thật đấy."

Hồng Liên nghe vậy, lẩm bẩm nói: "Trách không được Hoàng Thượng mấy ngày liền đều ngủ ở Ngự Thư phòng, chẳng phải là vì không dám đối mặt nương nương sao?"

Đan Nữ ngẩn ra, cảm thấy thật vô nghĩa, Huyền Dương Tử a Huyền Dương Tử, ngươi muốn lấy Hoàng Hậu thì cứ lấy, làm gì phải tránh mặt ta đâu? Dù sao đợi ta nhớ lại chuyện trước kia, chúng ta cũng sẽ đường ai nấy đi mà.

Huyền Tùy Tử thấy Đan Nữ không nói, càng gấp gáp: "Tỷ còn không đi mắng cho mấy tên lão thần một trận, để bọn họ đánh mất tư tâm, rồi đi tìm cách làm Đại sư huynh hồi tâm chuyển ý đi chứ?"

Đan Nữ có chút cảm động: "Huyền Tùy Tử, chỉ có đệ là tốt nhất với ta!"

Huyền Tùy Tử trợn trắng mắt, "Tỷ còn ngồi đấy?"

Đan Nữ cười nói: "Đại sư huynh đệ nay là Hoàng đế, Thái Thượng Hoàng lại có binh, địa vị củng cố, các đại thần tự nhiên muốn khuyên hắn cưới Hoàng Hậu, vì quốc gia kéo dài đời sau, ta đi mắng bọn họ mới là vô lý làm loạn!"

Đan Nữ đột nhiên trở nên hiểu chuyện, Huyền Tùy Tử bỗng cảm thấy có chút xót xa, bĩu môi nói: "Tỷ không đi, ta đi." Tiếng nói vừa dứt, bóng người đã không thấy tăm hơi.

Đến tối, Huyền Dương Tử nghe Huyền Tùy Tử nói, Đan Nữ nghe tin hắn muốn cưới Hoàng Hậu, khóc đến chết đi sống lại, nháy mắt liền đổ bệnh, đang nằm liệt giường, không ngồi dậy nổi.

Huyền Dương Tử càng nghe càng ngạc nhiên, Đan Nữ lúc nào thì cuồng dại như vậy?

Huyền Tùy Tử còn bổ sung nói: "Đại sư huynh, huynh không đi xem nàng, không chừng nàng luẩn quẩn trong lòng sẽ đi thắt cổ tự sát đâu! Lúc trước chúng ta ở Tam Thanh quan, dưới chân núi chẳng phải có một gã thôn dân muốn nạp thiếp, vợ hắn liền thắt cổ tự sát đấy thôi?"

Đan Nữ thật là trong lòng không thoải mái, chạng vạng cũng không đi Ngự Thư phòng, nói bản thân không thoải mái, chỉ ở trong điện ngẩn ngơ.

Huyền Dương Tử mấy ngày nay quen Đan Nữ ở trước mặt hắn đi qua đi lại, đột nhiên không thấy nàng, lúc phê tấu chương cũng có chút không yên, thất thần mấy lần. Cuối cùng, than nhẹ một tiếng, hạ bút, nghĩ một lát liền đứng dậy, quyết định trở về xem Đan Nữ.

"Quý phi nương nương, Hoàng Thượng đã về!" Hồng Liên vẫn canh giữ ở cửa điện, xa xa thấy được bóng dáng Huyền Dương Tử, trong lòng mừng rỡ, vội vào điện bẩm báo, đẩy Đan Nữ xuống giường nói: "Nương nương mau nằm xuống giả bệnh, nhanh."

Đan Nữ lầm bầm, nhưng cũng tùy Hồng Liên kéo nàng lên giường, giả bệnh.

Huyền Dương Tử vào điện, thấy ánh nến ảm đạm, Đan Nữ mệt mỏi nằm ở trên giường, không hiểu sao cảm thấy vui vẻ, nguyên lai nàng thật sự để ý?

"Ngươi không thoải mái sao? Gọi thái y đến bắt mạch chưa?" Huyền Dương Tử nói, ngồi vào bên giường lại đổi ý: "Thôi, để trẫm giúp ngươi bắt mạch!"

Đan Nữ không để ý tới hắn, mặc hắn quyết định.

Huyền Dương Tử nắm cổ tay nàng đặt trên gối, cẩn thận bắt mạch, thật không thấy có bệnh, nhưng trên mặt lại là một mảnh kinh ngạc cùng nghi ngờ. Mạch của Đan Nữ, hoàn toàn là thuần âm nữ nhân mạch a! Chẳng lẽ nàng, đã triệt để biến thành nữ nhân?

Chương 18

Đan Nữ thấy Huyền Dương Tử xem mạch xong thật lâu không nói câu nào, vẻ mặt ngưng trọng, cảm thấy khó chịu, nhịn không được hỏi: "Này, xem ra được chứng bệnh gì rồi?"

Huyền Dương Tử phục hồi tinh thần, buông tay nàng lại nhìn Đan Nữ đánh giá từ đầu đến chân, lúc này mới hỏi: "Ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ?"

"Nói bao nhiêu lần rồi? Ta là nữ!" Đan Nữ hừ hừ, "Lão đạo, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giống nam nhân?"

Huyền Dương Tử cảm thấy nghi hoặc, luyện thuật dịch dung kiểu này cuối cùng luyện thành nữ nhân, thật sự rất cổ quái. Cũng không biết có thể hay không lúc nào đó đột nhiên biến ngược trở lại, lại biến trở về nam? Nói như vậy, quá kinh sợ đi. Huống hồ nàng còn mất trí nhớ, bản thân cũng không biết chính mình bị làm sao.

Đan Nữ nhớ tới lời Huyền Tùy Tử, cũng có chút kinh ngạc, nàng trước kia thật sự là Niêm Hoa Tăng? Không có khả năng đi! Quá khó tin.

Huyền Dương Tử thấy Đan Nữ cảm xúc phập phồng, cho rằng nàng thật vì hắn muốn cưới Hoàng Hậu nên phiền lòng, liền an ủi nói: "Đan Nữ, là những lão thần kia tự ý làm bậy, đến chỗ mẫu hậu nói, trẫm đến tuổi này nên cưới một vị Hoàng Hậu xuất thân đứng đắn, sinh con dạy cái. Hiện nay thế sự bất ổn, có con trai nối dõi cũng coi như có thể làm an ổn lòng người. Nhưng ngươi yên tâm, trẫm tạm thời còn không muốn lập Hoàng Hậu linh tinh gì đó."

"A!" Đan Nữ vừa nghe, hơi ngoài ý muốn, tà tà liếc hắn một cái: "Vì sao không lập Hoàng Hậu?" Đừng nói ngươi thích ta, chờ đem ta phù chính khiến ta làm Hoàng Hậu nha?

Huyền Dương Tử nói: "Thân tướng quân cùng Tiêu Tán đang ở tiền phương đánh trận, đều muốn cứu Thành Thái Hoàng đế trở về, cái ngôi vị Hoàng đế này, đến tột cùng trẫm có thể hay không tiếp tục ngồi xuống còn là một ẩn số. Đến lúc đó nếu như sinh một đứa nhỏ, sợ bảo hộ không được cả nhà lớn bé. Lại nói, sư phụ cùng sư muội còn chưa tìm được, chuyện này còn đang nhức nhối trong lòng trẫm, lấy đâu ra tâm tư mà cưới Hoàng Hậu?"

Vừa nghe Huyền Dương Tử nhắc đến sư muội hắn Huyền Cảnh Tử, Đan Nữ trong lòng rung động, lúc trước Huyền Tùy Tử đã đề cập qua, Huyền Cảnh Tử cùng Huyền Dương Tử sư huynh sư muội quan hệ cực kì sâu đậm, khi đó trong mắt mọi người, bọn họ chính là một đôi đâu. Huyền Dương Tử không muốn cưới Hoàng Hậu, không lẽ là bỏ trống để chờ vị sư muội kia đi? Cái khả năng này quá lớn.

Đan Nữ tâm tư trăm chuyển, đột nhiên lại cả kinh, đáng chết, ta chẳng lẽ thích lão đạo , làm sao lại để ý thái độ hắn như vậy, lại còn suy đoán quan hệ giữa hắn cùng sư muội hắn?

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!