Không đến một tháng nữa Hà Hoa sẽ sinh con, Hạnh Hoa bỗng nhiên trở về.
Một buổi chiều tối như bao ngày, ba người nhà Hà Hoa ăn cơm chiều xong quây quần trên sập vừa nói chuyện vui vẻ vừa cắt may tả cho em bé sắp chào đời, thì chợt nghe cổng nhà bị người khác đẩy lạch cạch, rồi nghe thấy tiếng thầy Chu sốt ruột gọi tên Hà Hoa ở bên ngoài.
Hà Hoa và bà Tứ nghe giọng thầy Chu hơi bất thường, sửng sốt nhìn nhau, vội bước ra ngoài. Trường Sinh cũng vội vàng mang hài đuổi theo Hà Hoa ra ngoài, nhưng không thèm để ý gì đến tiếng ồn ào, chỉ nhìn chằm chằm bụng cô, che chở thật cẩn thận.
Trong sân, quả nhiên thầy Chu đang vội vã chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói: “Hạnh Hoa… Hạnh Hoa đã trở lại…”
Hà Hoa sửng sốt, trừng mắt hệt như không hiểu thầy Chu đang nói gì, thầy Chu nói lại: “Hạnh Hoa dẫn theo một người đàn ông bây giờ đang quỳ trước cửa nhà cháu, xem ra là cha cháu không cho vào nhà. Mẹ cháu và Đại Bảo cũng không thấy đâu, có lẽ là bị cha cháu bắt ở trong nhà không cho ra… Ta thấy Hạnh Hoa quỳ gối bên ngoài khóc…”
Thầy Chu còn nói chưa dứt lời, Hà Hoa vội vàng xông ra ngoài. Ba người gấp rút đi theo sau, vừa đi vừa che chở cho cô, sợ cô sốt ruột không cẩn thận lại xảy ra chuyện.
Lúc mọi người đến nhà họ Lý, bên ngoài sân đã bị những người dân trong thôn vây kín vô cùng ồn ào, ai nấy thò đầu ló mặt chỉ trỏ. Trong đám người đó, không biết ai đã gào to lên: “Hà Hoa đến rồi!”
Người dân trong thôn tự động tránh sang một bên. Hạnh Hoa nghe tiếng quay đầu lại, thấy Hà Hoa, đôi mắt sưng đỏ lại trào nước mắt, chạy đến mấy bước cầm tay Hà Hoa, cúi đầu nhìn cái bụng nhô cao của cô, vừa khóc vừa cười, lập tức quỳ xuống mặt đất, ôm chân Hà Hoa khóc hu hu.
Hà Hoa thấy mình như đang nằm mơ, đến lúc sực tỉnh lại, nước mắt đã tràn đầy trên mặt, đưa tay đẩy Hạnh Hoa mấy cái, vừa khóc vừa nói: “Con nha đầu chết tiệt này, bỏ đi đâu mất thế! Muội không cần cha mẹ! Không cần tỷ tỷ! Muội cũng không cần quan tâm người trong nhà sống chết như thế nào phải không! Muội còn biết trở về nữa đấy! Con nha đầu chết tiệt này…”
Hai chị em ôm nhau khóc một hồi, làm cho những người dân trong thôn vốn đến để xem trò hay cũng chua xót theo. Người đàn ông quỳ gối trước cổng lúc này cũng đã bước lại, không nói lời nào dập đầu mấy cái trước mặt Hà Hoa, kính cẩn lễ phép kêu: “Đại tỷ.”
Hà Hoa hoàn hồn nhìn lại, thấy người đàn ông trước mắt này hơi quen quen, nhưng cũng không nhớ ra, thấy y khoảng chừng bốn mươi tuổi, có lẽ chỉ nhỏ hơn cha cô mấy tuổi. Hà Hoa giật mình sửng sốt, Hạnh Hoa vẫn quỳ, quay lại kéo cánh tay người đàn ông kia nói: “Tỷ, đây là chồng của muội.”
Nhìn tình huống này Hà Hoa hơi khó chịu, cô đối với người đàn ông đã lừa gạt Hạnh Hoa bỏ trốn vốn đã không có thiện cảm gì. Nay lại thấy người này lớn tuổi đến độ có thể làm cha Hạnh Hoa, càng cảm thấy khó chịu, không thoải mái chút nào, lại càng đau lòng cho Hạnh Hoa. Mặc dù tên Vương Phúc Căn kia khốn nạn thật, nhưng theo một người như vậy thật sự là quá khổ.
Người đàn ông kia nói chung cũng nhìn ra sự ghét bỏ của Hà Hoa đối với mình, đợi Hạnh Hoa giới thiệu xong rồi, lại vội dập đầu mấy cái. Mặc kệ là cảm thấy chướng mắt, nhưng thấy một người rõ ràng lớn tuổi hơn mình rất nhiều lại quỳ gối dập đầu trước mặt mình, vẫn khiến Hà Hoa chịu không nổi, đành kéo Hạnh Hoa nói: “Mau đứng dậy, đừng quỳ…”
Hạnh Hoa chỉ khóc lắc đầu: “Tỷ, tỷ để cho muội và chàng quỳ đi… Muội thực lòng xin lỗi cha mẹ, thực lòng xin lỗi mọi người, muội làm hại cả nhà mình… Muội thật sự không còn mặt mũi để trở về nữa… Nhưng suốt cả năm nay, muội ngày ngày đêm đêm nhớ nhà… Muội không thể chịu nổi… Muội trở về lần này dù có bị đánh chết, cũng phải chết ở nhà… Tỷ… Tỷ…” Hạnh Hoa khóc không thành tiếng, trong lòng Hà Hoa càng chua xót khó chịu, nhìn vào trong sân, vỗ vỗ tay Hạnh Hoa nói: “Muội đợi chút, đợi chút…” Nói xong liền vội vã đi vào sân.
Trường Sinh và bà Tứ cũng cùng nhau theo vào, thầy Chu rốt cuộc là người ngoài không tiện nhúng tay vào chuyện nhà người ta, chỉ ở bên ngoài nói chuyện để giản tán những người dân trong thôn đang vây quanh.
Lúc ba người Hà Hoa vào nhà, cha cô đang ngồi, mặt mày u ám, hà khắc. Đại Bảo, Tiểu Bảo và nha đầu béo đứng thành hàng bên cạnh tường, cúi thấp đầu không dám nói câu nào. Mẹ cô không ra phòng ngoài, chỉ nghe thấy trong buồng có tiếng khóc nức nở.
Hà Hoa thấy bộ dạng cha cô như muốn ăn thịt người, trong lòng run rẩy, lớn gan khẽ gọi: “Cha…”
Cha Hà Hoa liếc mắt nhìn cô, Đại Bảo và nha đầu béo đứng bên cạnh vội vàng kéo ghế cho bà Tứ và Hà Hoa.
Hà Hoa không ngồi, bước đến trước mặt cha cô, do dự một chút nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. Cũng là cha Hà Hoa lên tiếng trước, chỉ lạnh lùng nói: “Mày đến đây làm gì! Về nhà mày đi, đây không chuyện của mày!”
Hà Hoa vội thốt lên: “Sao không phải chuyện của con chứ, Hạnh Hoa là em gái con…”
Rầm! cha Hà Hoa đập bàn quát: “Nhận nó thì khỏi nhận tao! Tao không có đứa con gái như vậy! Thứ súc sinh yêu nghiệt này bỏ trốn theo kẻ khác! Muốn bước vào cửa nhà tao, chờ tao chết rồi nói sau!”
Hà Hoa sợ tới mức ôm bụng run run, Trường Sinh vội chạy lên che chở cho cô, trừng mắt nhìn cha vợ đang quát nạt vợ mình, tức giận đùng đùng.
Cha Hà Hoa nói như vậy, Hà Hoa cũng không dám nói gì nữa, nhưng cứ nghĩ đến Hạnh Hoa còn quỳ gối bên ngoài là trong lòng lại sốt ruột, trong phòng lại chìm vào im lặng. Sau một lúc lâu, bà Tứ mở miệng trước, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Thôi, chúng ta về nhà trước… Hà Hoa, cháu nói hai vợ chồng Hạnh Hoa đứng lên, đưa hai đứa nó về nhà chúng ta nghỉ ngơi…”
Cha Hà Hoa lạnh lùng cau có nhìn qua nhưng không nói gì. Bà Tứ nói: “Ông đừng trừng mắt với ta, luận về bối phận ông còn phải gọi ta một tiếng thím đó. Con gái ông trải qua biết bao khó khăn mới trở lại, bất luận muốn đánh muốn chửi gì, cũng phải dành sức đợi lúc chỉ có người nhà rồi nói sau. Bây giờ lại nhốt ở ngoài cửa để cho người trong thôn chế giễu, làm vậy mọi người nở nang mặt mày lắm sao? Ông có nhận đứa con gái này hay không ta mặc kệ, ta chỉ thấy nó đáng thương, đừng nói đó là đứa bé ta nhìn nó lớn lên, cho dù chỉ là người qua đường xa lạ, ta thấy đáng thương cũng mời về nhà nghỉ chân uống miếng nước, ta xem ai có thể nói gì không hay về ta nào.” Nói xong cũng không chờ ai trả lời, tự đứng lên bước đi.
Trường Sinh còn đang tức giận với cha Hà Hoa, bĩu môi kéo kéo tay áo Hà Hoa. Hà Hoa sợ cha cô nổi giận, do dự không dám nhúc nhích. Bà Tứ đứng ở cửa lạnh lùng nói: “Sao còn không đi! Cháu là dâu nhà ai!”
Hà Hoa rụt cổ lại, không dám nhìn sắc mặt cha cô, vội vàng theo Trường Sinh đi ra ngoài.
Hà Hoa khuyên can mãi mới khuyên được hai người Hạnh Hoa về nhà, lại hâm nóng cơm còn lại của buổi tối dọn lên. Hạnh Hoa sao có thể nuốt trôi cơm, chỉ kéo tay Hà Hoa, nước mắt rơi không ngừng. Trường Sinh đi theo bà Tứ dọn dẹp căn phòng còn trống ở phía Tây cho vợ chồng Hạnh Hoa, để buổi tối làm chỗ ngủ cho hai người bọn họ. Chồng Hạnh Hoa hơi ngại ngùng, đứng ở cửa một chốc, liền vào sân tìm búa, ngồi trong sân bổ củi cho nhà Hà Hoa.
Hà Hoa ôm Hạnh Hoa khóc một hồi, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Đừng để y làm nữa, đi xa mới về, nghỉ ngơi trước đi.”
Hạnh Hoa hít hít mũi nói: “Không có gì đâu, để cho huynh ấy làm đi…”
Hà Hoa nói: “Là y sao? Ngày đó muội đi cùng với y sao?”
“Đúng…” Hạnh Hoa xấu hổ gật gật đầu.
Hà Hoa lại nhìn ra bên ngoài, nhíu mi nói: “Ngày đó tỷ chỉ nghe nói y là một người bán hàng rong, còn cho là… Nhìn y như vậy… Y… Bao nhiêu tuổi rồi?”
Hạnh Hoa lau nước mắt, nói: “Huynh ấy cầm tinh con trâu, ba mươi lăm tuổi, có điều những năm trước đây làm lụng vất vả, nhìn già dặn…” Nói xong mặt cô lại ửng đỏ, chỉ nói, “Thực ra tỷ cũng phải nhận ra huynh ấy chứ…”
Hà Hoa nói: “Đúng là tỷ thấy rất quen, nhưng không thể nhớ là đã gặp ở đâu.”
Hạnh Hoa nói: “Tỷ còn nhớ trước đây có một người bán hàng rong thường đến thôn chúng ta không? Hai tỷ muội mình cứ đi theo người đó xin ăn kẹo…”
Hà Hoa sửng sốt, giật mình: “Là người đó sao?”
Hạnh Hoa đỏ mặt gật đầu.
Hà Hoa thực sự giật mình, cô nhớ rõ lúc ấy cô khoảng chừng bảy tám tuổi, người bán hàng rong kia cũng chừng hai mươi, là một chàng trai cực kỳ hoạt bát sôi nổi, nghe nói mới cưới vợ, nên nét mặt lúc nào cũng rạng rỡ, tươi cười như mùa xuân. Hàng tháng y đều đến thôn bọn họ hai ba lần, mang theo ít đồ lặt vặt, phấn son, còn có một ít đồ ăn vặt mà đám trẻ con trong thôn chưa từng nhìn thấy. Lúc ấy, Đại Bảo mới một hai tuổi, tất cả mọi người vây quanh y, ba chị em các cô đã bị đẩy sang một bên, cha cô cũng chưa bao giờ cho chị em cô tiền mua quà ăn vặt. Lần nào, mấy chị em cô cũng bám đuôi người bán hàng rong kia, vẻ mặt đầy hâm mộ nhìn những đứa trẻ khác trong thôn mua kẹo của y. Đến lúc người bán hàng rong ra khỏi thôn, những đứa trẻ khác đều tản ra, ba chị em cô vẫn đi theo phía sau y một khoảng thật xa. Có lẽ là nhìn chị em cô đáng thương, cuối cùng y vẫn móc ra mấy miếng kẹo đưa ba chị em, lần nào cũng không quên tươi cười dặn mấy chị em, không được nói cho đưa trẻ khác biết.
Cứ như vậy hơn một năm trời, số lần người bán hàng rong đến thôn cũng dần thưa thớt, nghe nói là vợ bị bệnh nặng, phải ở nhà chăm sóc. Sau đó, người bán hàng rong lại đến một thôn khác, không thấy người đó đến thôn bọn họ nữa, chỉ thỉnh thoảng nghe các bà các cô trong thôn thuận miệng nhắc đến mỗi khi tán gẫu. Nói là người vợ của y đã chết, hai năm sau y lại cưới một người vợ khác, nhưng cũng sống được vài năm rồi lại bị bệnh chết. Hai người vợ đều mang bệnh mà chết, tiền trong nhà đem ra mời đại phu xem bệnh rồi uống thuốc hết sạch không còn một xu, lại còn thiếu nợ bên ngoài rất nhiều, bản thân y chẳng còn chút thanh danh, rất thê thảm… Sau đó ra sao thì không ai biết nữa…
Hà Hoa nhớ lại người bán hàng rong trẻ tuổi mặt mày hớn hở ấy, lại nhìn bóng dáng đầy nét tang thương ở trong sân, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu. Lại nghĩ trước đó y quỳ xuống kêu mình hai tiếng đại tỷ, càng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Hạnh Hoa nhìn người trong sân, thầm thở dài: “Huynh ấy cũng là một người mệnh khổ, lúc còn trẻ nợ nần ngập đầu, mười năm sau mới trả hết, sau đó lại giành dụm từng chút một đến thôn khác làm nghề may… Có lẽ là huynh ấy và muội có duyên phận, nên mới gặp nhau ở Vương gia trang… Lúc ấy muội cũng không để ý bởi trong lòng cảm thấy không có hy vọng gì, mỗi lần nhìn thấy huynh ấy đều làm muội nhớ lại chuyện trước đây, lại cảm thấy ấm áp như người thân… Mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng huynh ấy vẫn nhận ra muội, nhưng tình ngay lý gian thật khó nói chuyện, có điều mỗi lần muội muốn mua gì, huynh ấy đều nhớ hết, cố tình lấy nhiều hơn cho muội…”
“Vậy… Sau đó thì sao? Y biết tình ngay lý gian, sao lại dẫn muội đi?” Hà Hoa hỏi.
Hạnh Hoa cúi thấp đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Không phải huynh ấy dẫn muội đi… Là muội xin huynh ấy …”
Hà Hoa sửng sốt, nhưng nghe thấy Hạnh Hoa nói tiếp: “Chính là lúc tỷ về nhà rồi, muội và Vương Phúc Căn lại cãi nhau… Con muội đã không còn nên trong lòng muội cũng không ôm hy vọng gì, không ngờ gã lại nhẫn tâm như vậy, thực sự làm cho muội thấy chi bằng đập đầu chết cho rồi, sớm được đầu thai còn tốt hơn, nhưng muội thật sự không dám làm điều đó… Cứ như vậy sống trong hoảng sợ đến cả tháng sau… Một ngày nọ muội thấy huynh ấy đến, muội cũng không biết muội bị làm sao, trong đầu không suy nghĩ gì liền bước qua nói với huynh ấy, chỉ nói một câu: “Huynh dẫn ta đi đi…’ “
Hà Hoa nghe mà thấy choáng váng, khó tin được Hạnh Hoa có thể gây ra chuyện này, nhưng từ trong lời nói, có thể tưởng tượng và giải thích được tâm trạng của cô ngày đó.
Hạnh Hoa nói tiếp: “Muội nói với huynh ấy đến đón muội vào lúc giữa đêm, nói rằng muội bằng lòng làm vợ huynh ấy, hoặc làm trâu làm ngựa gì cũng được, làm bất cứ điều gì, chỉ cần huynh ấy dẫn muội đi… Lúc đó, huynh ấy bị muội làm cho choáng váng, trừng mắt không nói gì, nhưng có lẽ cho rằng muội điên rồi… Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc ấy muội cũng không khác người điên là mấy… Muội nói những lời này vốn cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào, chẳng qua là muốn buông thả mình một lần, lúc đêm xuống muội thu dọn rời khỏi nhà họ Vương, thầm nghĩ đi khắp trời nam biển bắc tự sinh tự diệt… Không ngờ… Huynh ấy lại đến thật…” Hạnh Hoa nói xong lại rơi nước mắt, “Huynh ấy là do ông trời phái xuống để cứu mạng muội… Nếu không có huynh ấy, muội nghĩ muội chưa đi được bao xa đã tìm cây treo cổ…”
Hà Hoa nghe lại thấy đau khổ trong lòng, bao nhiêu lời muốn nói cũng không thốt được một câu, chỉ kéo Hạnh Hoa ấp ủ trong lòng bàn tay mình đầy yêu thương, hồi lâu sau lại nhẹ nhàng hỏi: “Y đối với muội có tốt không? Cả năm bọn muội đi đâu? Chắc là chịu không ít cực khổ…”
Hạnh Hoa lắc đầu, nói chưa xong nước mắt đã tuôn xuống, chỉ khóc: “Không có… Muội không khổ chút nào… Ông trời thương muội, theo huynh ấy muội mới biết làm vợ người khác hạnh phúc như thế nào…”
Hai người mói mãi nói mãi, mãi đến khi Trường Sinh cúi đầu có chút tủi thân vào phòng, hai chị em mới phát hiện ra đêm đã khuya.
Trường Sinh đứng ở cửa phòng che miệng ngáp, cúi đầu chẳng nhìn ai, chỉ nhỏ giọng lầm bầm: “Trời khuya rồi, phải đi ngủ…”
Hà Hoa biết thói quen của Trường Sinh, lúc này đã qua giờ ngủ hằng ngày, có lẽ là hắn đợi ở cửa lâu lắm rồi, tới lúc không chịu nổi nữa mới bước vào. Cô đứng lên nhìn ra bên ngoài, thấy chồng Hạnh Hoa cũng ngồi trước cửa phòng, liền nói với Trường Sinh: “Trường Sinh, đêm nay chàng ngủ với em rể ở căn phòng phía tây được không? Ta và Hạnh Hoa muốn nói chuyện.”
Trường Sinh ngước mắt nhìn cô không chút tình nguyện, bước đến bên giường ngồi xuống, cúi đầu không trả lời.
Hà Hoa bước tới trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Trước đây chàng nói với ta như thế nào, nói khi nào Hạnh Hoa trở về sẽ ở với chúng ta, để ta ngày ngày được gặp muội ấy. Bây giờ muội ấy đã trở lại, hai chị em ta có rất nhiều chuyện muốn nói… Thì ra chàng chỉ biết nói dễ nghe để dỗ ngọt ta, vốn không phải thực lòng thực dạ gì cả…”
Trường Sinh há miệng ấm ức hừ một tiếng, xoay người đứng lên, ôm đệm chăn của mình đi ra ngoài. Hà Hoa và Hạnh Hoa theo ra ngoài, nói chuyện với chồng của Hạnh Hoa – Điền Hữu Đức mấy câu, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Hai chị em tắt đèn, nằm trong túi ngủ nói chuyện, Hạnh Hoa kể hết chuyện đã trải qua suốt cả năm qua cho Hà Hoa nghe. Còn nói Điền Hữu Đức thương cô như thế nào, ở bên ngoài ngày ngày gian nan, cũng không để cô chịu khổ, nói mình thực sự đã sống lại một lần nữa. Bây giờ cô cũng đã có thai, được ba tháng rồi. Hà Hoa nghe xong vừa khóc vừa cười, lại kể hết chuyện trong nhà cho Hạnh Hoa nghe.
Lúc này Hạnh Hoa mới biết chuyện cha cô vì cô chặt đứt hai ngón tay, cả người bàng hoàng, đến lúc bừng tỉnh thì chui vào trong chăn gào khóc. Hà Hoa chỉ nhẹ nhàng khuyên giải. Hạnh Hoa nằm trong chăn khóc một lúc lâu mới lộ đầu ra, giống như mọi khi nhìn Hà Hoa đau xót rơi lệ: “Tỷ… Trong lòng cha thương muội, đúng không?”
Hà Hoa ngực nghẹn ngào, khẽ nói: “Đúng, cha chúng ta thương yêu muội…”
Hai chị em rúc vào trong chăn nói chuyện một lát rồi lại khóc, mãi cho đến lúc nửa đêm mới đi ngủ.
Có lẽ là cả ngày mệt mỏi đau lòng, lúc còn đang nửa ngủ nửa thức Hà Hoa bỗng cảm thấy bụng đau từng đợt, lúc đầu cô không để ý lắm, thầm nghĩ chắc là buổi tối khóc nhiều quá nên người mệt mỏi, chỉ cần nằm ngủ một lát là sẽ ổn thôi. Mãi đến khi cô đau đến mức chịu không nổi mới thấy không bình thường, thầm nghĩ có phải mình sắp sinh hay không. Hạnh Hoa bị cô làm thức giấc, nghe nói cô sắp sinh, vội vàng mặc quần áo chạy ra ngoài gọi người.
Bà Tứ nghe tiếng gọi vội chạy đến, tuy bà là trưởng bối, nhưng cũng chưa sinh con lần nào, thấy Hà Hoa đau như vậy cũng hơi hoảng sợ, vội bảo Hạnh Hoa chạy đi tìm bà đỡ.
Trường Sinh hoàn toàn bị tình trạng của Hà Hoa làm hoảng sợ, chỉ biết lăng xăng chạy quanh giường kéo tay cô, kêu của cô tên. Không bao lâu sau thì bà đỡ đến, dặn dò người nhà chuẩn bị mọi chuyện trong ngoài. Hạnh Hoa thấy Hà Hoa đau đến chết đi sống lại, cũng không để ý gì nữa, ở bên cạnh giúp cô, rồi kêu Điền Hữu Đức đến nhà họ Lý báo tin.
Trường Sinh bị bà Tứ đuổi ra khỏi phòng, nói không cho hắn vào trong. Hắn vừa vội lại vừa ấm ức, chạy đến bên cửa sổ, nghe tiếng kêu rên đau đớn khổ sở của Hà Hoa truyền từ trong phòng ra thì gấp gáp đến độ dậm chân, tay ôm cửa sổ kêu lên: “Hà Hoa… Hà Hoa…”
Hà Hoa đau đến mức không còn ý thức được nữa, vơ tay loạn xạ mà không thấy Trường Sinh đâu, đau đến mức gào toáng lên: “Trường Sinh… Chàng chạy đâu mất rồi… Đau chết ta rồi… Chàng mau tới đây, Trường Sinh! Trường Sinh!”
Trường Sinh nghe thấy Hà Hoa kêu hắn, gấp gáp đến độ lập tức đạp bung cửa sổ ra, gỡ khung cửa định chui vào trong luôn.
Bà đỡ ở trong phòng mắng: “Giữa đêm mà mở cửa sổ thế à! Muốn vợ cậu chết hay sao!”
Hạnh Hoa vội trèo lên giường, đẩy Trường Sinh xuống, đóng cửa sổ lại. Trường Sinh ngã lăn mấy vòng, cũng chẳng bận tâm đau đớn, lại vội vàng đứng bên cạnh cửa sổ kêu tên Hà Hoa.
Trong phòng, Hà Hoa kêu gào tên Trường Sinh, bà Tứ nghe lại thấy đau lòng, tính gọi Trường Sinh vào ngồi bên cạnh. Bà đỡ vội ngăn lại, nhưng sợ Hà Hoa kêu nhiều quá mất sức, bèn nói Hạnh Hoa lấy cái khăn mặt đưa cho cô cắn.
Nhưng Hà Hoa làm sao mà cắn được, ngược lại còn kêu lớn hơn. Vì thế, lúc người nhà họ Lý theo Điền Hữu Đức bước vào cửa nhà họ Hoắc, liền gặp ngay tình huống này:
Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng Hà Hoa vừa khóc vừa thét vừa mắng: “Trường Sinh… Ngươi chỉ biết mình ngươi thoải mái, đồ khốn kiếp… Ta sinh con ngươi cũng không thèm quan tâm.. Đồ khốn kiếp thối tha… Ta đau muốn chết… Ta không bao giờ sinh con cho ngươi nữa! Đồ khốn kia! Sau này ngươi tự sinh đi… Ngươi bỏ mặc ta… A… Ta phải giết ngươi, a! Trường Sinh… Trường Sinh!”
Mà Trường Sinh đứng trong sân gấp đến độ muốn bay vào phòng, chốc chốc lại gõ cửa, một hồi lại đập cửa sổ, chỉ còn thiếu đào hang dưới đất để chui vào mà thôi. Lại giống như bản thân thực sự làm chuyện có lỗi, luôn miệng nói những câu xin lỗi không đầu không đuôi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Hà Hoa… Thực xin lỗi…”
Hết chương 45
Chương 46
Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Hà Hoa sinh một đứa con trai, may mà mẹ con đều bình an, cả nhà trên dưới đều vô cùng vui mừng. Nhờ sự việc vui vẻ này, chuyện Hạnh Hoa tạm thời được gác sang một bên. Chờ đến khi đứa bé ra đời, mượn bầu không khí vui vẻ này, Hạnh Hoa và Điền Hữu Đức quỳ trước mặt cha Hà Hoa, bà Tứ giữ vai trò bề trên khuyên nhủ thêm vài câu, vướng mắc này cũng theo đó được cởi bỏ.
Sau đó Hà Hoa cũng nhận ra, thật ra người nhìn thấu chuyện này nhất là bà Tứ, bà đã sớm nhận ra tâm tư của cha cô, chẳng qua cần một bậc thang cho ông bước xuống mà thôi. Cho nên bà mới đưa hai vợ chồng Hạnh Hoa tới nhà mình, lại biết thời biết thế khuyên giải, cho dù không có chuyện cô sinh con, mọi chuyện cũng sẽ không đến nỗi nào.
Hà Hoa lo lắng nhất là người nhà họ Vương tới kiếm chuyện gây sự, nhưng Hạnh Hoa trở về hơn nửa tháng, cũng không thấy bóng dáng người nhà họ Vương. Sau đó nghe được từ chỗ cô họ của nha đầu béo ở Vương gia trang mới biết, lúc đầu cả nhà Vương Phúc Căn nghe nói Hạnh Hoa trở về nhà cha mẹ, đúng là muốn kéo tới kiếm chuyện, kết quả là bị Vương nhị gia ngăn cản. Ông ta nói ngày đó cha Hạnh Hoa đã để lại hai ngón tay ở đây để dàn xếp mọi chuyện, lúc này các người lại muốn bới chuyện xưa lên để gây sự. Nếu người ta hỏi đến chuyện này, trong các người ai sẽ chặt hai ngón tay để bù lại? Người nhà họ Vương lập tức lúng túng, lại thấy Vương nhị gia mặc kệ không bận tâm, cũng đành nuốt hận, không dám nói ra.
Nói là không nhắc tới nhưng cuối cùng cũng không thể nuốt trôi cục tức này. Từ sau khi Hạnh Hoa bỏ trốn, mặc dù Vương Phúc Căn và mẹ gã khua chiêng gõ trống khắp thôn trên xóm dưới, nói là sẽ cưới cho Vương Phúc Căn một người vợ còn tốt hơn vạn lần. Nhưng người ngoài nhìn vào đã thấy, ngay cả Hạnh Hoa ngoan hiền như vậy còn không sống nổi với cái gia đình đó, làm gì có kẻ nào ngu ngốc tình nguyện gả con gái mình chứ. Chuyện này đã kéo dài một năm nay, bây giờ Hạnh Hoa lại dẫn ‘thằng đàn ông hoang’ quang minh chính đại trở về, người nhà họ Vương cảm thấy không còn chút mặt mũi nào, chưa đến mấy ngày sau đã vội vã kiếm cho Vương Phúc Căn một đám, nhưng đó là một góa phụ đã có một đứa con. Tuy nói là góa phụ đã có con nhưng nếu thật sự an phận ngoan ngoãn thì cũng là phúc phần của người nhà họ Vương. Nhưng ả góa này tính cách chua ngoa, đanh đá, tái giá với loại người không có chính kiến, chuyên bắt nạt kẻ yếu như gã khốn Vương Phúc Căn này lại càng bộc lộ tính cách mạnh mẽ. Chị dâu của Vương Phúc Căn vốn cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, ngày xưa chuyên bắt nạt Hạnh Hoa yếu đuối, bây giờ gặp phải một kẻ ngang sức, ngày ngày chị em dâu cãi nhau từ những việc nhỏ nhặt nhất, đứng mắng nhau qua bức tường, thậm chí còn đánh nhau. Mẹ Vương Phúc Căn chứng kiến cảnh này hàng ngày, lại thêm bị mọi người khinh bỉ, cả người đổ bệnh, không quá hai năm thì tức nghẹn mà chết. Từ đó, anh em nhà họ Vương hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, tuy là ở cách nhau đúng một bức tường, nhưng cả đời không qua lại với nhau. Đương nhiên, đây đều là những chuyện về sau.
Ngừng kể chuyện phiếm, bây giờ nói quay lại chuyện Hà Hoa sinh con. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là đặt tên cho đứa bé. Hà Hoa muốn để cho bà Tứ quyết định, bà Tứ có được đứa chắt trai, thực lòng mong muốn đặt một cái tên thật hay, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra cái tên nào. Thầy Chu hao hết tâm tư cân nhắc mười mấy cái tên, vội đưa tới cho bà Tứ chọn. Hà Hoa ngồi bên cạnh nghe: Hạo Hiên, Bác Vũ, Thành Duệ… Tên nào cũng văn vẻ mang đầy ngụ ý sâu xa, cho dù là rất dễ nghe, nhưng cô chẳng hiểu cái nào. Cô nghiêng đầu nhìn Trường Sinh, hỏi hắn thích tên nào, Trường Sinh dường như chẳng nghe lọt tên nào vào tai, chỉ ôm con ngồi trong góc, nhìn chằm chằm con ngủ như nhìn báu vật.
Hạo Hiên : Cao lớn sáng ngời
Bác Vũ : Uyên bác phong độ
Thịnh Duệ : nhìn xa trông rộng và giàu có
Cha Hà Hoa cười nhạo thầy Chu, nói một thằng nhóc ở nông thôn, cần gì phải tốn sức nghĩ tên này nọ làm gì, cứ gọi một cái tên thật mạnh mẽ là tốt nhất, Thiết Ngưu này, Đại Tráng này…. hoặc lấy tên nào có ý vui mừng may mắn, ví như Thiểm Đinh hay Tài Chi. Thầy Chu nghe xong chỉ khẽ cười, nhưng cũng không phản bác gì, chỉ tha thiết nhìn bà Tứ.
Thiết Ngưu : trâu sắt, hay còn có nghĩa là cứng rắn mạnh mẽ.
Đại Tráng : Cao lớn, khỏe mạnh.
Thiểm Đinh : Sinh quý tử
Tài Chi : Phát tài phát lộc
Bà Tứ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn chọn một trong số tên thầy Chu đã nghĩ ra, gọi là Hoắc Thiên Hựu. Thầy Chu nở nụ cười thực mãn nguyện, cha Hà Hoa không ưng nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ có điều lại càu nhàu với mẹ cô.
Thiên Hựu : Trời phù hộ
Trường Sinh làm cha, hắn cũng hân hoan vui mừng giống như bao người làm cha khác trong thiên hạ. Nhưng đối với thói quen cũng như cuộc sống cố định của hắn mà nói, có rất nhiều thứ hắn không thể thích nghi nhanh chóng được. Ví như buổi tối bị tiếng trẻ con khóc làm tỉnh giấc, hắn sẽ mở to hai mắt nhìn ngơ ngác; lúc hừng đông gà gáy vài lần, con hắn vẫn nằm trong đống chăn ngủ ngon lành trên giường, hắn cũng sẽ cảm thấy bực bội phiền chán khó hiểu.
Tuy là hắn thích ứng với mọi chuyện chậm một chút, nhưng Hà Hoa lại vui mừng khi thấy hắn cố gắng thích ứng, cố gắng thay đổi thói quen của mình, cố gắng làm một người cha tốt. Đến khi dần dần thích ứng với cuộc sống có con nhỏ, Trường Sinh bắt đầu tha thiết hy vọng có nhiều cơ hội chăm sóc con hơn. Buổi tối, bị tiếng khóc của con đánh thức, hắn cũng không trừng mắt sững sờ ngồi một bên nhìn nữa, mà bước qua thật cẩn thận, nóng lòng học theo bộ dạng ôm con của Hà Hoa bế nó vào lòng.
Hà Hoa đau lòng vì ban ngày hắn còn phải làm việc, nói hắn không cần để ý, cứ đi ngủ đi. Nhưng Trường Sinh lắc đầu, ghé vào bên cạnh nhìn cô cho con bú. Trường Sinh từ nhỏ đã mất mẹ, lớn lên nhờ vào nước cơm của ông nội hắn, nên đối với chuyện cho con bú này hắn luôn thắc mắc không ngừng. Mỗi khi thấy con trai ngậm vú mẹ mút mút dòng sữa đầy hương vị ngọt ngào, trong lòng hắn ngạc nhiên âm thầm hỏi: vì sao lúc ta ngậm lại không có?
Hà Hoa đương nhiên không biết hắn có suy nghĩ này, chỉ thấy hắn trừng mắt ngồi sát bên cạnh mình, cảm thấy thật sự hạnh phúc. Lại thấy hắn nhìn với bộ dạng cực kỳ đáng thương nên sau khi cho con bú xong liền để cho hắn ôm con dỗ dành một lát, còn mình thì ngồi một bên nhìn. Có vài lần Hà Hoa ngủ gục, đến lúc tỉnh lại thì phát hiện Trường Sinh vẫn ngồi thẳng tắp ở đó ôm con trai đã ngủ say.
Hà Hoa bất đắc dĩ nói: “Con ngủ rồi, chàng đặt con nằm xuống đi.”
Trường Sinh rất lo lắng: “Ta sợ đánh thức con…”
Hà Hoa chỉ sợ làm như vậy hắn sẽ mệt, nên không cho hắn dỗ con vào ban đêm nữa. Trường Sinh không chịu nghe theo, ngược lại nhìn con đang nằm ngủ bên Hà Hoa đưa ra yêu cầu mới: “Để ta ngủ bên cạnh con được không?”
Hà Hoa nói: “Không được, người chàng to như vậy, lỡ như không cẩn thận quay qua đè con thì sao.”
Trường Sinh vội thề thốt đảm bảo: “Ta không xoay người, ta sẽ nằm im, để ta nằm giữa được không?”
Tất nhiên là Hà Hoa không chịu, Trường Sinh cũng đành từ bỏ, ấm ức trở về túi ngủ của mình.
Trời sáng gà gáy, Trường Sinh cũng không bò ra khỏi túi ngủ gấp chăn màn ngay, ngược lại lăn lăn lộn lộn không chịu đứng dậy. Chỉ chờ khi Hà Hoa rời khỏi giường, thì vội chạy qua, nhân cơ hội đó nằm xuống bên cạnh con trong chốc lát. Một thời gian dài, Trường Sinh sinh ra tật xấu ngủ nướng, sáng sớm mỗi ngày Hà Hoa dọn dẹp một vòng xong về đến phòng, vẫn thấy Trường Sinh nằm trong túi ngủ nằm bên cạnh con ngủ thật ngon.
Một tháng sau, nhà họ Hoắc mở tiệc đầy tháng, thật ra cũng không phải là tiệc rượu, chỉ giống như trước đây Hà Hoa và Trường Sinh thành thân, mời thầy Chu cùng vài nhà hàng xóm, nhà thông gia cùng ngồi ăn một bữa cơm. Hạnh Hoa và Đào Hoa cũng dẫn theo chồng trở về, hơn năm nay trong nhà xảy ra nhiều chuyện lớn nhỏ, nay tất cả đều được yên ổn, cũng mượn cơ hội này để gia đình sum họp.
Trường Sinh thấy có nhiều người, sợ làm con hắn sợ, cứ ôm khư khư không buông, ngay cả khi đi nhà vệ sinh cũng bắt Hà Hoa ôm con đứng chờ ở cửa. Hà Hoa nói mãi, hắn mới miễn cưỡng cho mẹ Hà Hoa bế một lát, nhưng cũng không yên tâm cứ đi theo sát bên sốt ruột nhắc nhở: “Đừng làm ngã… Đừng làm ngã…” Mẹ Hà Hoa bất đắc dĩ, cười nói ngay cả vợ con cũng là do một tay mẹ bế đấy.
Sau khi ăn cơm trưa, hàng xóm và thầy Chu liền cáo từ, người lớn cũng giải tán, chỉ còn lại đám trẻ tuổi ngồi trong phòng nói chuyện phiếm. Trường Sinh vẫn ngồi trên giường ôm con không buông tay, Tiểu Bảo cũng ghé mông ngồi lên, chống cằm tò mò nhìn, không kìm được nói với Trường Sinh: “Cho đệ ôm một cái được không?”
Trường Sinh vẫn nhớ chuyện lần trước Tiểu Bảo làm rớt đầu người tuyết, sợ cậu nhóc làm con mình ngã bể làm đôi như vậy, nào dám cho ôm, vội vã lắc đầu: “Không được, nó nặng lắm, đệ không ôm được đâu.”
Tiểu Bảo lần mò đi về phía trước, không cam lòng xin xỏ: “Đệ sờ cháu được không?”
Lần này Trường Sinh rất rộng rãi đáp: “Được, cho đệ sờ…” Nhưng vẫn không thể yên tâm lại dặn dò tiếp, “Nhưng cũng không được sờ đầu, bà nội nói đầu em bé rất mềm, không giống như người lớn, đệ sờ mạnh sẽ làm lủng lỗ đấy.”
Tiểu Bảo cũng rất nghe lời: “À, đệ sẽ không sờ đầu cháu.”
Trường Sinh lại làm như thật nói: “Cũng không được sờ chim nhỏ của cháu, chỉ có vợ nó mới được sờ.”
“À, không sờ chim nhỏ, đệ sờ chân tay cháu thôi.” Tiểu Bảo cũng thành thật trả lời. Những người khác trong phòng không nín được cười, trong lòng tự hiểu không nói gì chỉ nhìn về phía Hà Hoa. Hà Hoa đỏ ửng mặt mày, cố gắng làm bộ như không biết gì, bấm chặt lòng bàn tay trong lòng thầm mắng Trường Sinh.
Trường Sinh dường như không ý thức được phản ứng của những người khác, nghĩ nghĩ rồi lại lớn tiếng bồi thêm một câu: “Cũng chỉ có vợ nó mới được ăn.”
“À.” Tiểu Bảo lại kêu lên một tiếng. Lần này không ai cười, mọi người giật mình, chỉ còn lại không khí trầm mặc xấu hổ. Ai nấy mặt đỏ, trừng mắt, cúi đầu, rồi lại nhìn trời nhìn đất. Hà Hoa ở trên giường mà như đứng đống lửa, như ngồi đống than, xấu hổ đến độ muốn khóc, chỉ hận không thể kiếm một cái lỗ chui vào để không phải gặp ai nữa.
Quá trưa, Hà Hoa tiễn mọi người về, Đào Hoa cố ý đứng lại sau cùng kéo Hà Hoa nói chuyện, đầy mờ ám: “Tỷ, không ngờ tỷ còn có bản lĩnh này nha, thảo nào anh rể muội lại dễ bảo thế.”
Hà Hoa xấu hổ không có chỗ nào chui xuống, đỏ mặt đấm Đào Hoa một cái: “Nói gì đó, muội mà cũng nghe huynh ấy nói bậy…”
Đào Hoa cười ha ha: “Có sao đâu, tỷ và anh rể của muội là vợ chồng đàng hoàng, ở trong chăn làm gì thì cũng đều là chuyện hiển nhiên mà.”
Hà Hoa xấu hổ khẽ gắt: “Muội còn sức lắm phải không, mau biến đi…”
Đào Hoa: “Tỷ đừng đuổi muội, muội vẫn còn chuyện chưa nói xong.”
Hà Hoa: “Muội còn nói được chuyện gì đứng đắn chứ, nói mau.”
Đào Hoa hì hì cười nói: “Chuyện đứng đắn thật mà, tỷ hãy đem bản lĩnh của tỷ về chuyện ấy truyền lại cho muội đi mà.”
“Phì!” Hà Hoa càng đỏ mặt hơn, phun phì phì, “Tỷ biết ngay muội là đồ không đứng đắn mà!”
Đào Hoa cười nói: “Đây là chuyện đứng đắn nhất còn gì, bên ngoài nhiều hoa rơi cỏ dại, làm vợ mà không có thủ đoạn về chuyện này, khó đảm bảo chồng mình không bị dụ dỗ đi mèo mỡ. Chúng ta chị em ruột có gì e ngại mà không thể nói được chứ, tỷ chỉ cần lén nói cho mình muội nghe thôi, muội sẽ kín miệng cho tỷ.”
Hà Hoa bị Đào Hoa nói càng xấu hổ hơn nữa, gắt lên: “Xuân Lai đối với cô nói gì nghe nấy, một chút tâm tư gian dối cũng không có, cô còn muốn sao nữa nào, ta đây không có bản lĩnh bản sự gì cả, cô còn nói nữa là ta giận thật đấy, biến đi, biến đi!”
Hà Hoa khuyên can mãi cuối cùng cũng tống được Đào Hoa đi. Có điều Đào Hoa mới bước chân trước ra cửa, chân sau Hạnh Hoa lại tới nữa, nói là để quên đồ. Nhưng cũng chẳng thấy tìm, ngó nghiêng một chút lại mở miệng nói: “Tỷ… Hữu Đức huynh ấy thương muội…”
Hà Hoa: “Thương muội là tốt, đây là phúc của muội.”
Hạnh Hoa đỏ mặt: “Huynh ấy thương muội như vậy, muội cũng muốn thương, muốn yêu huynh ấy…”
Hà Hoa: “Đó là chuyện đương nhiên, sau này vợ chồng muội phải yêu thương gắn bó mới được.”
Hạnh Hoa cắn cắn môi, ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng nói: “Vậy… Chuyện anh rể mới vừa nói… Tỷ dạy muội …”
“…”
Hạnh Hoa thấy Hà Hoa không trả lời, vừa thẹn thùng vừa buồn rầu nói hết lời trong lòng, nào là Điền Hữu Đức thường ngày thương yêu cô như thế nào, khiến cô yên lòng ra làm sao. Bây giờ, cô lại đang có thai, chỉ sợ không cẩn thận lại bị hư giống như trước đây, cho nên không dám sinh hoạt vợ chồng, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với chồng, thầm nghĩ phải bù lại cho chồng, thương yêu chồng…
Hà Hoa nghe Hạnh Hoa nói, chỉ biết bấm mấy ngón tay vào lòng bàn tay thầm mằng Trường Sinh trăm ngàn lần, sau đó lại vô cùng vất vả tiễn bước Hạnh Hoa, cô thật sự muốn bóp chết Trường Sinh. Trở về phòng nhìn thấy Trường Sinh như kẻ vô tội đang nửa ngồi nửa nằm pha trò chơi đùa với con.
Hà Hoa chẳng giải thích lấy một lời, bước lên giường nhắm thẳng người Trường Sinh mà đánh. Trường Sinh né loạn xạ vòng quanh con, không biết vì sao lại ra thế này, cuối cùng lui xuống bên cạnh con, thở phì phì: “Sao nàng đánh ta!”
Hà Hoa mắng: “Ta đánh chàng là còn nhẹ đấy, ta hận không thể đánh chết chàng cho rồi! Ai bảo chàng vừa mới nói bậy!”
Trường Sinh nói rất lý lẽ: “Bà nội bảo không được nói dối, ta chưa bao giờ nói bậy.”
Hà Hoa giận dữ: “Vậy cái câu kia là gì, cái gì mà ‘Chỉ có vợ mới được ăn’, lời này có thể tùy tiện nói trước mặt người khác sao!”
Trường Sinh sửng sốt, lúc này mới hiểu Hà Hoa muốn nói gì, cúi đầu thấp không hề hé răng. Hà Hoa nghĩ là hắn đã nhận ra lỗi lầm của mình, đang ngồi tự trách, không ngờ hắn cúi đầu im lặng trong chốc lát bỗng nhiên cười hì hì rất vui vẻ, cong miệng cười: “Ta cố ý.”
“Sao?” Hà Hoa ngẩn ra, có chút mơ màng.
Trường Sinh ngẩng đầu nhìn cô, cười gian xảo: “Ta cố ý nói như vậy. Nàng nói, chỉ có người đàn ông được vợ vô cùng yêu thương mới được thưởng như vậy, ta nói thế là để cho bọn họ biết nàng đã từng thưởng cho ta, cho họ biết nàng rất thương ta.”
Hà Hoa trừng mắt ngây dại, Trường Sinh nghiêng đầu nhìn cô cười ngây ngô đầy đắc ý, vẻ mặt chính là ‘Ta rất thông minh’.
Sau một lúc im lặng, phòng trong truyền ra tiếng hét giận dữ của Hà Hoa: “Đồ vô lại thối tha! Ta đánh chết ngươi!”
Hà Hoa tức giận cả ngày, buổi tối ôm con ngủ ở đầu kia của giường, né xa Trường Sinh.
Trường Sinh biết mình lại làm chuyện sai lầm, ăn nói khép nép mò đến trước mặt cô xin lỗi.
Hà Hoa vừa tức vừa ức: “Đồ vô lại thối tha, chàng còn học cả thói khoe khoang thối tha đó nữa! Chàng không phải khoe khoang, mà là không thèm coi ta ra gì… Đồ xấu xa, trước mặt các em ta lại nói như vậy, ta làm chị có xấu hổ hay không… Ta không còn mặt mũi gặp ai nữa…. Chàng cút sang bên kia đi!”
“Hà Hoa… xin lỗi…”
“Chàng muốn gì! Ai cho chàng vào túi ngủ của ta! Chàng qua bên kia ngủ đi… Ta không thèm quan tâm đến chàng nữa… Ta chỉ sống với con thôi… Nửa đời sau của mình chàng tự sờ đũng quần đi! Đồ khốn kiếp thối tha!”
“Xin lỗi, Hà Hoa… Không nói nữa, không bao giờ nói nữa… Hà Hoa…”
Trường Sinh tội nghiệp nài nỉ cả đêm, cuối cùng cũng được miễn cưỡng tha thứ, đến lúc tắt đèn lại mặt dày mày dạn chui vào túi ngủ của Hà Hoa. Có lẽ là sợ cô không thèm để ý đến mình nên ra sức ôm cô, lẩm bẩm: “Hà Hoa, nàng hết giận rồi phải không.”
Hà Hoa không trả lời, hắn liền ôm càng chặt, không yên lòng hỏi tiếp: “Hết giận rồi phải không?”
“…”
“Sau này ta sẽ nghe lời nàng, nàng cho ta nói gì thì ta nói cái đó, không cho ta nói nhất định ta sẽ không nói, nàng đừng giận nữa.”
“Ừ…”
“Vậy nàng hết giận rồi phải không?”
“Ừ… Được rồi, ngủ đi…”
Trường Sinh thở phào một cái, yên tâm nằm một lát, lại tiếp tục hỏi một câu: “Vậy sau này nàng còn ăn không?”
“…”
Trường Sinh không cần nhắc lại, đã được nhận một đạp đầy tức giận, xám xịt bị đá ra khỏi túi ngủ.
Sáng hôm sau, Hà Hoa đang cho con phơi nắng trong sân, chợt nghe ngoài cổng có người nói chuyện, chính là Đại Bảo và nha đầu béo, nhưng hai đứa đứng ngoài cổng lâu thật lâu mà vẫn không gõ cửa. Hà Hoa tính đi ra mở cổng cho hai đứa vào nói chuyện, nhưng vừa đi tới sau cánh cổng đã nghe thấy hai người bên ngoài đang nói qua lại:
“Vào đi! Vào đi, Tối hôm qua không phải đã nói hết rồi sao!”
“Ứ… Không… Không đi đâu, ta không đi đâu… Ngại lắm…”
“Hai người không phải đều là phụ nữ sao, chuyện này có gì khó khăn chứ.”
“Vậy hai người là chị em ruột, sao chàng không đi mà hỏi.”
“Nàng hỏi như vậy không phải vô nghĩa sao, nàng nghĩ sao ta có thể mở miệng hỏi chuyện này!”
“Ta cũng không mở miệng được…”
“Sao nàng nói mà không giữ lời, hôm qua đã hứa rồi mà… Vào đi, nàng có vào hay không? Không vào ta đánh nàng!”
“Chàng đánh đi! Đánh đi! Dù sao cũng không phải chưa từng đánh… Hừ… Mẹ ta nói, chó nào là chó không ăn phân, hóa ra toàn là chót lưỡi đầu môi…”
“Sao lại nhắc đến chuyện đó … Ta đánh nàng lúc nào!”
“Có đánh, rõ ràng là đánh, lần trước đó, chàng dám nói không đánh hả!”
“Đó…đó không phải là ngoài ý muốn sao, lần đó không tính, chính nàng xô vào mà…”
“Hừ! Dù sao cũng là đánh… Mẹ ta nói, có lần thứ nhất là sẽ có lần thứ hai… Mẹ ta còn nói, chàng dám đánh ta lần nữa, mẹ sẽ mang ta về nhà… Mẹ ta còn nói…”
“Được rồi, được rồi, mẹ nàng nói, mẹ nàng nói… Nàng nghe lời mẹ hay là nghe ta đây?”
“Đương nhiên là ta nghe mẹ! Mẹ ta không bao giờ đánh ta!”
“Nàng …”
“Hừ… Chàng lại còn trừng mắt với ta … Từ trước tới giờ chàng chưa từng trừng mắt với cô ta, ta biết mà …”
“Ai da, nàng lại làm sao vậy? Nàng quay lại đây… Có nghe thấy không, quay lại đây… nha đầu, nha đầu…”
Hà Hoa nghe Đại Bảo đuổi theo nha đầu béo, đẩy cửa bước ra ngoài nhìn, không hiểu sao lại chợt nhíu mi. Buổi chiều, cô về nhà cha mẹ biếu ít đồ, thấy Đại Bảo và nha đầu béo không có ở nhà, lại còn chứng kiến chuyện sáng sớm nay, chỉ sợ hai đứa nó vợ chồng son lại cãi nhau gây chuyện mâu thuẫn, liền hỏi mẹ cô hai đứa đi đâu.
Mẹ cô vui mừng cười nói: “Hai đứa nó vào thành rồi, đi lúc sáng. Thằng nhóc Đại Bảo dạo này tiến bộ lắm, cũng biết thương vợ, nói là dẫn nha đầu béo vào thành ăn thịt khô nướng.”
Hà Hoa sửng sốt, nghĩ không ra cũng không hiểu vợ chồng Đại Bảo lại muốn gây chuyện gì, đã nghe cha cô ngồi bên cạnh càu nhàu: “Có vợ liền quên cha, nuôi nó lớn như vậy tốn biết bao nhiêu tiền của tao, giờ chỉ biết dẫn vợ đi ăn thịt, cũng không thấy nó có chút hiếu thảo dẫn ông già này đi ăn thịt nữa! Sinh phải thằng con bất hiếu như này!”
Mẹ Hà Hoa cong miệng cười: “Vợ chồng son chúng nó thắm thiết có gì không tốt chứ? Hơn nữa, cho dù nó có lòng dẫn ông đi, ông có bằng lòng đi đường xa như vậy không? Ông cứ việc ở nhà chờ đi, hai đứa nó nhất định sẽ mang rượu thịt về tỏ lòng hiếu kính với ông.”
Mẹ Hà Hoa nói không sai chút nào, Đại Bảo và nha đầu béo về nhà không chỉ mua rượu thịt về tỏ lòng hiếu kính cha mẹ, mà còn chuẩn bị cho Hà Hoa một phần. Tối đó, nha đầu béo mang vài thứ qua cho Hà Hoa, nói là thịt khô ngon nhất mua ở thị trấn, bọn họ có thể để ăn cả tháng cũng không vấn đề gì.
Hà Hoa thấy hai đứa nó vẫn nhớ thương cô, trong lòng vui mừng, nhưng chưa kịp nói lời cảm tạ, nha đầu béo đã đỏ mặt cúi thấp đầu, nhăn nhó một lúc lâu, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Tỷ… Chuyện đó làm thế nào…”
Hà Hoa sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng lại, khóc không ra nước mắt: Trường Sinh, ta hận chết chàng…
Chương 47
Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Trường Sinh nhớ rất rõ, đã suốt một trăm năm mươi ngày hắn không được làm chuyện ấy, ngay cả sờ đũng quần còn không được.
Tối hôm nay, hắn lấy túi đậu phộng to bự của mình đổ hết ra bàn, đếm từng hạt từng hạt một. Không bao lâu, Hà Hoa vào phòng, hắn ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục cúi đầu đếm đậu phộng, lớn giọng tự nói với mình: “Ta có một trăm tám mươi mốt hạt đậu phộng. . .”
Hà Hoa làm bộ không nghe thấy, đến đi đến bên giường nhìn con đang ngủ say.
Trường Sinh tiếp tục than thở: “Một trăm tám mươi mốt hạt đậu phộng có thể đổi chín lần nhỏ, hoặc là hai lần lớn và một lần nhỏ hoặc là một lần lớn và năm lần nhỏ. . .”
Hà Hoa nhịn cười tiếp tục làm bộ như không nghe gì, cứ thế xoay lưng về phía hắn.
Trường Sinh đợi mãi mà Hà Hoa vẫn không để ý tới hắn, yên lặng hốt tất cả đậu phộng cho vào một cái túi to, bước đến bên giường đưa cho Hà Hoa, thương lượng rất đáng thương: “Một trăm tám mươi mốt hạt đậu phộng, ta chỉ đổi một lần nhỏ. . .”
Hà Hoa nhìn hắn, cố ý trêu chọc: “Đây là quy định lúc ta mang thai, bây giờ đã sinh con rồi không còn dùng nữa, chàng không thể dùng đậu phộng để đổi phần thưởng được. Nếu chàng bằng lòng cho ta thì ta sẽ nhận, không muốn cho ta cũng không ép.”
Dường như Trường Sinh đã đoán trước được kết quả này, chán nản cúi đầu, hắn biết Hà Hoa nhất định còn giận hắn, lẩm bẩm: “Sau này ta không bao giờ nói gì với người khác nữa. . . Ta chỉ nói chuyện với nàng thôi. . . Không nói với ai cả. . .”
Hà Hoa sửng sốt lại cảm thấy lo lắng. Cô thấy nửa năm nay Trường Sinh đã tiến bộ hơn rất nhiều, không biết là bao nhiêu nhưng cuối cùng đã nói chuyện với người nhà cô. Chỉ sợ lần này bị cô quở trách lại làm cho hắn sợ hãi trở về như trước kia, cô vội vàng bước lại lên tiếng: “Ai bảo chàng không được nói chuyện với người khác? Nếu chàng không nói chuyện với người khác mới làm ta tức giận đấy, có điều chàng đừng cái gì cũng nói. . . Nhất là chuyện giữa vợ chồng mình. . . Chuyện đó. . . Càng không thể nói trước mặt người khác, đó là bí mật của hai ta, biết chưa?”
Không biết Trường Sinh nghe có hiểu không, nhưng dù sao Hà Hoa nói gì hắn cũng gật đầu lia lịa rất vâng lời.
Hà Hoa thấy hắn như vậy, híp mắt không chút tin tưởng nhỏ giọng than thở một câu: “Không biết chàng thế này thật hay giả nữa, hay chỉ giả vờ đáng thương, gạt ta làm ta sợ không đâu. . .”
Trường Sinh vội nói: “Ta không lừa nàng, cũng không hù dọa nàng, ta thương nàng.”
Hà Hoa trừng mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng nở nụ cười.
Trường Sinh thấy Hà Hoa tươi cười, cũng nhếch miệng cười vui vẻ, vội vàng lên giường cởi quần áo.
Hà Hoa thấy tư thế này của hắn, trừng mắt: “Chàng làm gì vậy, ai đồng ý làm chuyện kia vậy.”
Trường Sinh lại ủ rũ, cả người đờ ra, tủi thân: “Đã một trăm năm mươi ngày chưa được đụng đến, ta nhớ rất rõ mà.”
Hà Hoa nở nụ cười, mắng yêu: “Chuyện đứng đắn thì không nhớ, chỉ nhớ chuyện này là giỏi.” Nhưng Trường Sinh nhìn cô tha thiết, cũng khiến cô mềm lòng. Từ lúc cô sinh con tới bây giờ đúng là bọn họ không sinh hoạt vợ chồng mấy tháng nay rồi. Tuy nói mỗi lần làm chuyện ấy, cô chưa hẳn đã hiểu rõ cảm giác lên đỉnh mà người ta hay nói đến, nhưng nếu nói không chút hưởng thụ thì đúng là nói dối. Có điều trước đó cô mang thai nên không tiện, sau đó lại một lòng lo cho con, cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện này. Nay Trường Sinh ôm đầy tủi thân như vậy, cô cũng bị thuyết phục nhưng vẫn ỡm ờ: “Con ngủ ở đây, lát nữa gây ra tiếng động làm con thức giấc khiến nó khóc . . . Hơn nữa, cho dù con chỉ là một đứa bé không biết gì, nhưng làm gì có cha mẹ nào lại làm chuyện đó trước mặt con cái. . .”
Trường Sinh nhìn con đang ngủ say, lấy mấy cái gối dựng bên cạnh nó tạo ra một vách ngăn rồi nói: “Như vậy là ngăn ra được rồi, con tỉnh dậy cũng không nhìn thấy.”
Hà Hoa vội vàng lấy mấy cái gối xuống nói: “Như vậy sao được, lát nữa gối ngã xuống đè vào người con thì sao.”
Trường Sinh khó xử, nghĩ nghĩ một hồi bỗng vui vẻ, bước đến trước mặt Hà Hoa vui mừng nói: “Nếu không thì chúng ta lên núi làm cẩu nam nữ đi.”
“Phì!” Hà Hoa mặt đỏ, “Muốn thì chàng đi đi, ta không điên chung với chàng đâu.”
Trường Sinh khép miệng, chán nản.
Hà Hoa nhìn vào trong sân, thấy phòng bà Tứ vẫn còn sáng đèn, liền nói: “Như vậy đi, chúng ta nhờ bà nội giữ giúp một đêm, bây giờ Thiên Hựu cũng không quấy đêm nữa, nhờ bà nội giữ dùm đêm nay chắc cũng không mệt lắm.”
“Được.” Trường Sinh lên tiếng trả lời rồi ôm con đi.
“Nhẹ chút, đừng làm con thức giấc. . .” Hà Hoa vừa dặn dò, vừa lấy cái mền nhỏ che kín người con lại, dặn dò Trường Sinh, “Nhớ là, lát nữa gặp bà nội đừng cái gì cũng nói đó, chỉ nói. . . Chỉ nói ta hơi khó chịu, đành phải nhờ bà nội giữ dùm một đêm.”
“Bà nội nói là không được nói dối.” Trường Sinh rất thật thà.
Hà Hoa bất đắc dĩ: “Vậy chàng muốn nói gì thì nói, nhưng không được nói là vì làm chuyện ấy!”
“Được. . .” Trường Sinh trả lời, ôm con qua phòng bà Tứ. Hà Hoa ghé sát vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một lát sau liền thấy Trường Sinh vui vẻ từ phòng bà Tứ trở về, vừa vào phòng, cô vội hỏi: “Chàng nói gì?”
Trường Sinh vội nói: “Ta không nói gì hết, chỉ nói Hà Hoa không cho nói.”
Hà Hoa đen mặt, kêu lên: “Chàng nói như vậy khác gì nói hết đâu!” Nói là Hà Hoa không cho nói, giống như là cô nóng lòng làm chuyện đó lắm không bằng ấy.
Trường Sinh bị Hà Hoa nói cho trở nên mơ hồ, cuối cùng không biết nên nói hay là không nên nói, đứng đơ ra một hồi cũng không nghĩ ra được, chỉ sợ mình đã làm sai chuyện gì, bồn chồn không yên: “Nàng còn cho ta nữa không?”
Hà Hoa không biết nói thế nào cho phải, nói “Cho” cũng không phải, “Không cho” cũng không được, chỉ đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi cởi áo quần.
Trường Sinh nhếch miệng cười vui vẻ, vội vàng cởi quần áo của mình còn nhanh hơn chớp, chỉ chờ Hà Hoa vừa để quần áo sang một bên lập tức nhào lên hôn cô.
Trường Sinh đã nghẹn một trăm năm mươi ngày, lúc này chỉ muốn đánh thẳng vào lòng địch, nhưng trong đầu vẫn nhớ rõ những lời Hà Hoa chỉ dạy. Thế là anh chàng hôn môi vợ vài cái, ngẩng đầu cất lời tha thiết: “Nàng có thoải mái không?” Hà Hoa hơi sửng sốt, sắc mặt đỏ ửng vội nói: “Chưa đâu.”
Trường Sinh nghe xong lại vội vàng hôn cô, Hà Hoa ôm chặt hắn, nhắm mắt hôn đáp trả. Trường Sinh bị nụ hôn sâu này cuốn lấy, choáng váng chóng mặt quên luôn cả trình tự nghi thức trước kia hay làm, đôi tay vô thức vuốt ve dọc trên người Hà Hoa. Đến lúc hai người thở dồn kết thúc nụ hôn, hắn phát hiện ra tay mình đã xoa nắn vào nơi nào đó vốn lớn gấp đôi trước kia của cô.
Trường Sinh nhìn Hà Hoa đến si ngốc cất giọng nỉ non: “Sai rồi. . . Chưa đến lúc nắn mà. . .” Nhưng chỉ có miệng hắn nói như thế, còn tay thì không ngừng vuốt ve ve vuốt.
Khuôn mặt Hà Hoa ửng đỏ, hơi thở gấp gáp: “Đêm nay chàng không được chỉ theo trình tự cũ, nếu không không được tiến vào. . . Cả đời cũng đừng mong. . .”
Không được chỉ theo trình tự cũ. . . Trường Sinh hơi hoang mang không biết nên làm sao, không như cũ thì làm thế nào. . . Vậy. . . Khi nào có thể tiến vào. . . Nơi nào đó đã muốn cứng lên. . .
Hà Hoa không để ý tới khát vọng của Trường Sinh, ôm lấy cổ hắn kéo về phía mình, lại hôn khẽ lên môi của hắn, sau đó lẳng lặng nhìn hắn khẽ há miệng, ánh mắt đầy mê ly. Trường Sinh hiểu ngay tâm ý của Hà Hoa, hướng về phía cô nhẹ nhàng hôn lên môi cô từng chút từng chút một.
Hà Hoa hài lòng cong cong khóe miệng, hơi nghiêng mặt, Trường Sinh cúi đầu hôn lên hai má cô, cô nghiêng đầu sang bên kia, hắn lại hôn lên má này. Cô híp mắt nhìn hắn mỉm cười, khẽ ngửa đầu, hắn liền hôn lên cằm cô, rồi hôn thẳng một đường xuống dưới, hôn lên cổ cô, cô nhẹ nhàng rên rỉ, làm cho hắn cảm nhận được sự sung sướng của cô. . .
Thì ra không phải là cọ. . . Thì ra là hắn làm sai cách . . . Trường Sinh chui đầu vào phía sau gáy Hà Hoa, những nụ hôn dày đặc, không từ bỏ một tấc da thịt nào, giống như muốn bù đắp hết cho tất cả những lần trong quá khứ.
Hà Hoa chợt ngẩng cao đầu ngửa ra sau, đôi tay khích lệ vuốt ve sau lưng Trường Sinh. Trường Sinh hôn không ngừng lên ngực Hà Hoa, vùi đầu trên đó lưu luyến mãi không rời, khẽ hé miệng cắn đầu ngực cô, cắn thật nhẹ nhàng rồi lập tức nâng đầu lên, không tiếp tục mà tự nói: “Ta không được ăn. . . Để dành cho con. . .”
Hà Hoa không ngăn nổi mấy tiếng rên rỉ, Trường Sinh lại vùi đầu xuống hôn, dọc theo ngực cô thẳng xuống phía dưới, bên dưới bụng cô. Hà Hoa cảm thấy người rũ ra lại có cảm giác nhột nhạt đánh sâu vào tận trong lòng, làm cho thân thể cô run rẩy. Trong đầu cô là một thế giới thật kiều diễm, cả người chỉ muốn nhập vào thế giới kia, hơi thở gấp gáp rên rỉ: “Trường Sinh. . . Ta cũng muốn phần thưởng lớn. . . Trường. . . Sinh. . .”
Giữa lúc cô còn đang rên rỉ, đã cảm thấy Trường Sinh chui đầu vào giữa hai chân cô, cô tách hai chân ra ngẩng đầu cúi xuống nhìn, cảm thấy mỗi phân da tấc thịt trên thân thể mình đều run rẩy, sung sướng đến muốn khóc. . .
Sau một lúc lâu, Trường Sinh cảm thấy nơi ấy của cô như có một dòng nước chảy ra, ngẩng đầu lên thở gấp gáp, liếm liếm miệng: “Nàng có thoải mái không?”
Hà Hoa run run nói: “Khốn kiếp. . . Sao còn chưa vào. . .”
Cô đang nói giữa chừng, hắn đã tiến thẳng vào, từng cử động đều khiến cho cả hai người phải rên rỉ, làm cho trận chiến triền miên này kéo dài nhất, lên đến đỉnh cao nhất. . .
Đêm dài, sau cuộc ân ái triền miên, rốt cuộc cô cũng đã được biết đến cảm giác lạc vào tiên cảnh như người ta thường nói, Hà Hoa nằm trong lòng Trường Sinh, khi mọi cảm xúc đã dần ổn định, bất giác cong khóe môi, thì thầm: “Trường Sinh, chàng thật tốt. . .”
Trường Sinh ôm chặt cô, đáp lại: “Hà Hoa cũng tốt.”
Hà Hoa nở nụ cười ngọt ngào, nằm trong lòng hắn cọ cọ, đưa tay ôm chặt lấy hắn, yêu thương say đắm vuốt ve phía sau lưng hắn. Lại thấy dùng tay ôm vẫn không đủ chặt, liền nhấc chân đặt trên người hắn, cuốn lấy cả người hắn.
Trường Sinh xoay người, trầm mặc trong chốc lát, lúng túng mở miệng: “Hà Hoa. . . Nàng đừng ôm ta . . .”
“Sao vậy!” Hà Hoa càng dụi vào trong lòng hắn, tay và chân cuốn lấy hắn hệt như rắn, vừa trêu chọc lại như làm nũng, “Ta cứ ôm đấy, ta ôm chồng ta lẽ nào không được.”
Trường Sinh rên mấy tiếng, nhỏ giọng nói đầy tội nghiệp: “Đậu phộng cho nàng hết rồi. . . Ta không còn. . .”
Hà Hoa ngẩn ra sau đó mới có phản ứng, nở nụ cười rạng rỡ, ngẩng đầu nhìn hắn dịu dàng nói: “Đó là quy định lúc ta mang thai thôi, bây giờ thì quên đi.”
Trường Sinh ngẩn người có chút khó hiểu.
Hà Hoa bất đắc dĩ chu miệng, nhõng nhẽo liếc hắn một cái, đẩy hắn ra rồi trèo lên người.
Trường Sinh suy nghĩ trong chốc lát rốt cục cũng nghĩ ra, tươi cười vui mừng, vội vàng xông đến.
Hết chương 47
Chương 48
Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Bà Tứ và thầy Chu thành thân, bà mối là thím ba của Hà Hoa, tất nhiên là không thể thiếu công xe chỉ luồn kim của Hà Hoa. Rốt cuộc Hà Hoa cũng không biết bà Tứ và thầy Chu đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, nhưng cô nghĩ bất luận chuyện ngày xưa thế nào, bây giờ chỉ cần hướng về phía trước là đủ. Bản thân Hà Hoa và Trường Sinh vợ chồng con cái đằm thắm, cũng chỉ trông mong người thân quanh mình đều có cuộc sống bình yên và viên mãn.
Đối với chuyện thành thân của bà Tứ và thầy Chu, thật ra cửa ải khó qua nhất không phải là bà Tứ, mà là Trường Sinh. Có một thời gian rất dài hắn cấm cửa thầy Chu, chỉ cần thấy ông xuất hiện ở cổng, liền đóng chặt cửa nhà mình lại, sau đó quay đầu chui vào phòng bà Tứ nhìn bà chằm chằm như trông chừng báu vật. Hà Hoa khuyên đã khuyên, dỗ đã dỗ, cuối cùng thầy Chu phải thề sẽ không dẫn bà Tứ đi, nói mình và bà Tứ sẽ sống cả đời ở thôn này, bọn họ vĩnh viễn là người một nhà, mới qua được cửa của Trường Sinh.
Bà Tứ và thầy Chu thành thân không bao lâu liền có tin vui, thầy Chu lại không có niềm vui sướng của người lần đầu tiên làm cha. Ông sợ tới mức van xin bà Tứ bỏ đứa bé này đi, nói rằng bà đang mang bệnh trong người, gần bốn mươi mới sinh con chẳng khác nào liều mạng. Bà Tứ là người tính cách mạnh mẽ, kiên cường, năm đó bà hận thầy Chu, làm cho ông sống cô độc bên cạnh bà nửa đời người, mãi đến khi thấy Trường Sinh cưới vợ sinh con, cuộc sống quá tươi đẹp, sự cố chấp nửa đời người găm trong tim mới dần lắng xuống. Bây giờ bà gả cho thầy Chu, tính cách kiên cường này không hề thay đổi, chỉ nói mặc kệ là con trai hay con gái, nếu ta đã gả cho ông thì quyết không thể để ông tuyệt hậu.
Lần này Hà Hoa không khuyên nhủ, chính cô cũng đang mang thai nên có thể hiểu được suy nghĩ của bà Tứ, khi đứa con ngày một lớn lên trong bụng mình, có người mẹ nào nhẫn tâm bỏ đi được.
Chuyện Bà Tứ có thai lan ra trong thôn, đương nhiên những người trong thôn lại được một phen bàn tán xôn xao. Người đã có cháu dâu lấy chồng khác đã là chuyện lạ, bây giờ lại còn mang thai cùng lúc với cháu dâu, càng trở thành trò giễu cợt của đám người rỗi hơi mỗi khi tụm đầu nói chuyện phiếm. Bà Tứ vẫn mang tính tình lạnh lùng xa cách, đừng nói là có người nói gì sau lưng bà, cho dù người ta cười trước mặt bà, bà cũng coi như không nghe thấy, cứ sống cuộc sống của mình.
Cha Hà Hoa nghe chuyện bà Tứ mang thai cũng bĩu môi, chê cười với người trong nhà, nói là già đầu có cháu cả rồi mà không đứng đắn, sinh con cái gì mà sinh con. Thật khiến cho lớp trẻ nhà mình còn dám nhìn mặt ai trong thôn nữa, ngay cả thân già là ông còn bị người ta âm thầm mỉa mai, sau lưng chê cười.
Nhưng ông chưa nói được mấy ngày đã phải ngậm miệng, bởi vì mẹ Hà Hoa cũng mang thai.
Hà Hoa cười thầm, nghĩ đến bộ dạng lúng túng, tự tát vào mặt của cha mình. Nhưng không ngờ trình độ lật mặt của cha cô cao đến vậy, giờ lại giương cao mày đầy đắc ý, chẳng những không còn ‘già không đứng đắn’ mà ngược lại chạy khắp nơi khoe với người trong thôn. Nói rằng các người gọi ta là Lý Tam Chỉ nữa đi, ta cụt hai ngón chẳng khác gì đồ vô dụng ấy à. Thế mà ta đây ban ngày làm việc chẳng thua trai tráng, đến đêm còn cày bừa khiến vợ mang thai được nữa kìa, các người ai có bản lĩnh này!
Tam chỉ : 3 ngón
Chưa tới hai tháng sau, nha đầu béo cũng cảm thấy người mệt mỏi, nhờ thầy Chu bắt mạch thì cũng là có thai. Người trong thôn lại có nhiều chuyện để bàn tán, nói chuyện phiếm với nhau, thậm chí nhiều năm sau này, nếu nhà ai có mẹ con hoặc con dâu cùng mang thai, nhất định sẽ có người cực kỳ hâm mộ nhắc tới: “Ngươi đã là gì chứ, năm đó bốn mẹ con bà cháu Hà Hoa cùng mang thai, đó mới thật sự là… Chậc chậc…”
Trên đời này luôn có những chuyện trùng hợp bất ngờ, ngoại trừ nha đầu béo, thì Hà Hoa, mẹ cô và bà Tứ mang thai gần gần nhau, tính ra không sinh cùng ngày. Có điều không biết là vì lây hội chứng sinh theo, hay là vì thôn của bọn họ quá xa, mỗi chuyến đi của bà mụ tới thôn quả thật rất vất vả, cho nên đưa mấy đứa trẻ đến luôn một lần cho tiện.
Vì Hà Hoa sợ bà Tứ đã lớn tuổi mới sinh con lần đầu sẽ nguy hiểm, nên đến gần tháng sinh kêu thầy Chu tạm đưa bà Tứ trở về nhà họ Hoắc, cô và Trường Sinh ở bên cạnh chăm sóc. Một buổi trưa, ăn cơm xong bà Tứ cảm thấy không thoải mái, Hà Hoa cũng coi như từng có kinh nghiệm, nhìn tình huống này cũng biết là sắp sinh, vội vàng chạy đi mời bà đỡ tới.
Thầy Chu vừa vội lại vừa sợ, thấy bà đỡ đến liền chạy thẳng vào trong phòng, nói rằng mình cũng làm nghề y, ít nhiều cũng có thể giúp một tay. Bà đỡ chẳng chút nể nang, trừng mắt hỏi: “Cậu đỡ đẻ lần nào chưa?”
Thầy Chu sửng sốt, xấu hổ lắc đầu, bà đỡ nói: “Lúc ta bắt đầu đỡ đẻ, cậu vẫn còn nằm trong bụng mẹ đấy, ra bên ngoài chờ đi.”
Thầy Chu ngượng ngùng lui ra ngoài, Trường Sinh đứng ở cửa nói rất kinh nghiệm: “Không được đi vào.” Rồi lại chỉ chỉ cửa sổ chỉ điểm, “Đứng ở đó…”
Bà Tứ rốt cuộc cũng lớn tuổi, lại là lần đầu mang thai, đau bụng cả một ngày cũng không có tiến triển gì. Ngoài phòng, thầy Chu và Trường Sinh sốt ruột đến độ đứng ngồi không yên, khiến Hà Hoa ngồi phòng trong cũng sốt ruột theo, quýnh quáng lên nên động thai, kết quả cũng sắp sinh. Bà đỡ thì chỉ có một người, đang chăm sóc cho bà Tứ lại không thể mọc thêm tay, khiến cho thầy Chu vội vàng chạy qua nhà bà ấy gọi con dâu tới đỡ hộ.
Ở bên nhà họ Lý, lúc này mẹ Hà Hoa thấy mình cũng sắp sinh, nên tự tay chuẩn bị nước sôi, chuẩn bị xong kêu nha đầu béo đỡ vào nhà. Mãi đến khi nhìn mẹ nằm trên giường, Nha đầu béo mới biết bà sắp sinh. Cô chưa từng có kinh nghiệm nên hoảng sợ, vội vàng chạy đi tìm bà đỡ. Đến nhà bà đỡ mới nghe nói ở Hoắc gia cũng có người sinh con, bà đỡ và cô con dâu đều qua bên đó hết rồi. Nha đầu béo hoảng hốt, chân tay luống cuống, đang mang thai lại chạy đi tìm chồng và bố chồng. Đến khi mấy người về đến nhà, mẹ Hà Hoa đã sắp tự sinh con xong, nghe nói Hà Hoa và bà Tứ cùng sinh con, còn tính chạy qua giúp đỡ nhưng bị người nhà ấn trở về giường. Bên kia, qua ngọ một chút, Hà Hoa và bà Tứ cũng lần lượt sinh con, tính cả mẹ Hà Hoa thì tất cả đều sinh con gái.
Gia đình Hà Hoa có thêm ba người nữa, ba bé gái, ba thế hệ.
Bà Tứ sinh con nhưng không có sữa, Hà Hoa lại căng đầy, một mình cô cho hai đứa trẻ bú, một là con gái cô, một là cô của cô…
Hà Hoa hơi mất tự nhiên, nói vài lời với Trường Sinh: “Con gái chúng ta thiệt thòi rồi, tính ra còn ra đời sớm hơn, lại phải gọi người khác một tiếng ‘bà’ .”
Trường Sinh lại chẳng bận tâm chuyện gì, cũng không tiếp lời Hà Hoa, chỉ vui vẻ nói: “Cho ta ôm cô ta một cái.”
Hai tháng sau, Nha đầu béo sinh đôi hai đứa con trai, vốn là một chuyện vui trời ban, nhưng cả nhà từ trên xuống dưới không ai cười được. Bởi vì nha đầu béo khó sinh nên mất máu nhiều, lúc ấy bà đỡ chỉ lắc đầu, nói là dữ nhiều lành ít, còn phải xem tạo hóa. Cả nhà ai nấy đều rầu rĩ, mặt mày u ám, cũng may nhờ trời phù hộ, nha đầu béo nằm trên giường chẵn một tháng cuối cùng cũng bình phục lại.
Hoặc là nhìn thấy vợ trở về từ quỷ môn quan hoặc là bởi vì làm cha, Hà Hoa cảm thấy rõ ràng Đại Bảo trưởng thành rất nhanh. Mặc dù tính tình vẫn như trước kia nhưng làm việc thận trọng, vững vàng hơn, lúc việc nông nhàn cũng ít đi ra ngoài uống rượu chém gió với người khác, bắt đầu để tâm đến việc quản lý gia đình.
Cha Hà Hoa thấy con trai bắt đầu đảm đương mọi việc, liền từ từ buông tay cho cậu làm chủ dần. Còn ông làm một cái xe nôi bằng gỗ nhỏ, lúc nhàn rỗi liền đẩy con gái và hai thằng cháu nội đi khắp thôn, hơi có chút khoe khoang.
Trường Sinh thấy vậy cũng chạy về nhà làm một cái xe y chang, đặt con trai, con gái mình vào đó, nghĩ nghĩ cảm thấy chưa đủ, lại chạy tới nhà thầy Chu ôm con gái thầy đặt vào cho đủ số. Vì thế, lúc mùa vụ nhàn rỗi, trong thôn sẽ thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng cha Hà Hoa và Trường Sinh một trước một sau đẩy con cháu đi chơi. Cha Hà Hoa đẩy con gái và cháu trai, Trường Sinh đẩy con và cô của mình.
Hà Hoa cảm thấy rất buồn cười, lúc nói chuyện với mẹ cô cũng có nhắc tới, nói tính tình cha cô thay đổi không ít.
Mẹ Hà Hoa cười: “Bao nhiêu tuổi rồi, sao còn nóng nảy như hồi trẻ được nữa. Nhất là khi có hai đứa cháu trai sinh đôi như vậy còn không vui vẻ sao, thôn chúng vẫn chưa có người nào sinh đôi, lúc này ông ấy rất đắc ý, đến chỗ nào cũng khoe khoang… Cha con còn tính toán với mẹ, nói nha đầu béo lần nào cũng sinh đôi y như vậy thì sính lễ nhiều thế cũng coi như đáng giá.”
Hà Hoa ôm bụng cười, đợi đến lúc cười xong thở hổn hển, lau nước mắt lại đổi giọng làm nũng: “Con thấy cha không chỉ vui vì hai đứa cháu trai đâu, mà còn có vẻ vui vì tiểu Mai Hoa hơn ấy, giống hệt như lúc có Đại Bảo. Đều là con gái, sao lại thiên vị như vậy chứ.”
Mẹ Hà Hoa cười: “Con bé này, là mẹ của hai con rồi đấy, vậy mà còn so đo chuyện này. Còn nữa, nếu Hạnh Hoa và Đào Hoa cũng bám theo so bì như thế, con xem lúc ấy cha con có còn vui vẻ như hiện tại không.”
Hà Hoa nghiêng đầu thè lưỡi, cười hì hì.
***
Đông đi xuân đến, lại một năm nữa.
Sau khi ăn cơm trưa, Hà Hoa đang dọn dẹp phòng, Trường Sinh ôm con gái con trai vào trong phòng ngủ trưa. Con bé con mới biết đi, vừa đến ngọ đã nằm ngủ say trên giường. Trường Sinh ngồi đối mặt với con trai, mở to mắt nhìn trừng trừng.
Trường Sinh hít một hơi, đưa tay nhéo hai má con, móc hạt đậu phộng trong miệng nó ra.
Tiểu Thiên Hựu tủi thân nhìn Trường Sinh một lát rồi khóc toáng lên.
Hà Hoa nghe tiếng ồn liền vào nhà, nhìn tình hình rồi trừng mắt với Trường Sinh, ra vẻ tức giận: “Chàng làm cha kiểu gì thế, cho con một hạt đậu cũng không được, chỉ biết mỗi đậu phộng bảo bối của mình thôi à… Hừ…” Nói xong cô ôm con vào trong lòng an ủi, “Ngoan, Thiên Hựu chơi với mẹ, để cha con chơi với đậu phộng một mình đi.”
Trường Sinh cũng rất ấm ức, vội vàng giải thích: “Không phải, đậu phộng cứng lắm, con nhai không được.”
Hà Hoa nói: “Con nhai không được thì chàng nhai cho con ăn, chàng xem, chàng chọc con khóc rồi này.”
Trường sinh nói: “Ta đang định nhai thì nàng vào.” Nói xong lại sợ Hà Hoa không tin, vội vàng nhét đậu phộng vào miệng nhai nát ra, nhai xong nhả lên ngón tay đưa tới bên miệng con.
Tiểu Thiên Hựu hít hít mũi, há miệng ăn đậu phộng, sung sướng tựa vào ngực mẹ.
Trường Sinh thấy con dựa vào người Hà Hoa, hơi ghen tị, vội móc hai hạt đậu phộng ra quơ quơ trước mắt Thiên Hựu, dụ dỗ: “Cha có đậu phộng.”
Tiểu Thiên Hựu ngơ ngác nhìn, đưa đôi tay bé nhỏ lên đẩy mẹ không có đồ ăn ra, nịnh nọt chạy sang ôm ấp cha mình.
Trường Sinh nhìn về phía Hà Hoa cười cười đầy đắc thắng, tiếp tục cho con ăn đậu phộng.
Hà Hoa cong miệng cười, xoay người ra khỏi phòng, lúc đi tới cửa cúi đầu sờ sờ bụng, cười thầm trong lòng: tiểu Tam à, chờ anh của con ăn sạch đậu phộng dự trữ của cha con rồi mẹ mới nói với cha con, để tránh sau này cha con lại dùng đậu phộng để ép buộc hai mẹ con mình, bé yêu nhỉ.
Hết chính truyện
Ngoại truyện : Cha Hà Hoa
Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Cha Hà Hoa lúc chưa có cô không gọi là cha Hà Hoa, tên của ông là Lý Trung, nhũ danh gọi là Cẩu Tử. Nhà có ba anh em, ông là anh cả. Lúc ông lên tám tuổi trong thôn xảy ra bệnh dịch, ông nội, bà nội, cha ông và em trai sáu tuổi đều mất, trong nhà chỉ ba mẹ con sống nương tựa lẫn nhau. Em trai ông thể chất yếu ớt, mẹ ông yêu thương, bảo vệ đứa con nhỏ, đồng thời đặt hết mọi hy vọng lên người ông.
Phải làm thế nào mới không phụ sự kỳ vọng của mẹ? Lúc còn trẻ Lý Trung cảm thấy phải đánh nhau thật lợi hại, sau này mở cửa dựng nhà, không ai dám bắt nạt người nhà ông. Cho nên từ nhỏ ông đã liều mạng, sống chết đánh nhau với người ta, thậm chí còn thường khiêu khích kẻ khác, tạo dựng uy phong cho mình. Một thời gian dài ai nấy đều thực sự sợ ông, đặt cho ông biệt hiệu Lý chó điên. Đối với biệt hiệu này, ông cảm thấy khá vừa lòng, ông cho rằng điều này chứng minh người ta tôn kính và sợ hãi ông.
Lúc Lý Trung mười bốn tuổi, mẹ ông bắt đầu thu xếp việc hôn nhân, bà chỉ sợ thiên tai hiểm họa bất chợt kéo đến, nhà họ Lý sẽ tuyệt hậu mất. Trước mắt cứ cho con trai lớn cưới vợ, sinh năm ba thằng con, thế thì cũng không sợ ông trời đến bắt người bất ngờ nữa.
Một tên choai choai tuổi ăn tuổi lớn như Lý Trung vẫn chưa bận tâm đến chuyện cưới vợ, nhưng đối với việc nam nữ đã có những nhận thức ngây ngô. Cậu thường xuyên lần mò ra bờ sông cùng với mấy thằng con trai cùng tuổi trong thôn, trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn lén con gái tắm rửa, nhìn đến bốc hỏa thì liền dùng tay vói vào đũng quần tự giải quyết. Mấy thằng nhóc mất nết hùa vào tếu táo, nhất định có một ngày nào đó phải lên thị trấn tìm mấy cô nương để chiêm nghiệm. Đương nhiên là lần nào cũng nói cho sướng miệng chứ chẳng có ai thật sự lên thị trấn làm chuyện đó, chẳng phải giữ bản thân trong sạch gì, chỉ bởi bọn chúng đều những đứa trẻ nhà nghèo, đào đâu ra tiền để làm chuyện này.
Năm mười lăm tuổi, Lý Trung có mối tình đầu của mình. Ngày hôm đó cậu hẹn đám bạn ra bờ sông mò trứng chim, kết quả chẳng có ai tới, thế là một mình cậu mò mẫm ở bờ sông cả nửa ngày, trèo cây bắt được mấy tổ chim, chuẩn bị đem về nhà cải thiện bữa ăn. Lúc cậu đang muốn trèo xuống thì thấy bên dưới gốc cây có một cô gái ngước cổ nhìn cậu.
“Huynh đang lấy trứng chim sao?” Cô gái nghiêng đầu, hai tay cuốn lấy mái tóc dày của mình, nhìn cậu tươi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo chợt đỏ ửng lên thật tự nhiên.
Tim Lý Trung run lên, bất chợt nghẹn lời. Cô gái này cậu đã nhận ra, ở cách nhà cậu vài thôn, cậu từng nhìn lén cô tắm rửa bên bờ sông, thân mình trắng trơn, đẹp hơn bất cứ cô gái nào cậu đã từng nhìn thấy.
Lý Trung nhảy từ trên cây xuống, không ý thức được mình đã lớn như vậy mà lần đầu tiên đỏ mặt trước mặt người khác. Cậu ngẩn người, ôm hết mớ trứng chim trong lòng đưa qua, lúng ta lúng túng nói: “Cô thích không?”
Cô gái nhìn cậu cười, đưa tay đón lấy, không chút ngượng ngùng: “Cám ơn, lần tới có gì ngon ta sẽ mang cho huynh, huynh tên Lý Trung đúng không, ta đã từng nghe bọn họ nói. . .”
Nghe cô gái biết tên của hắn, Lý Trung hơi đắc ý hỏi: “Tên cô là gì?”
Cô gái cười trong veo: “Ta họ Trần, tên Thúy Anh.”
Ngày đó, Lý Trung nhìn bóng dáng Trần Thúy Anh rời đi, đứng ngây người một mình ở bờ sông rất lâu.
Trong lòng cậu có người đó, trở về liền để ý hỏi thăm Trần Thúy Anh, nhưng kết quả làm lại cho cậu hơi thất vọng. Người ta nói Trần Thúy Anh này không còn con gái nữa, lúc cô ta mười hai mười ba tuổi mất tích mấy ngày, nói là đi lạc nhưng thật ra là bị mấy tên đạo tặc kéo vào ngọn núi cưỡng bức mấy ngày, lúc tìm được về nhà thì quần áo chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn. Còn nói Trần Thúy Anh từ sau lần đó liền trở nên lẳng lơ, suốt ngày trang điểm xinh đẹp, nhìn thấy đàn ông con trai đều liếc mắt đưa tình.
Lý Trung như bị người khác hắt một chậu nước lạnh, vô cùng hụt hẫng, trong đầu hắn mãi không thể quên được cô gái tươi cười xinh đẹp, hai má hây hây đứng dưới tàng cây ngửa đầu nhìn cậu. Cô cười ngọt ngào như vậy, sao có thể là cô gái không đứng đắn … Nhưng nếu thật sự là cô gái đứng đắn… Tất nhiên sẽ không đi tắm sông giữa ban ngày ban mặt … Có lẽ nhà cô không có chỗ tắm, hơn nữa cô cũng không biết sẽ có người trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn lén …
Lý Trung suy nghĩ rất nhiều ngày, nghĩ đến mức tâm tư rối loạn, rốt cục cũng không chịu được bèn đến thôn của Trần Thúy Anh tìm cô. Cậu ngăn cô lại ở bờ sông vắng vẻ, thẳng thắn hỏi cô có phải loại người mà người ta đồn thổi hay không.
Trần Thúy Anh không trả lời, chỉ rớt nước mắt lã chã.
Trái tim Lý Trung lập tức mềm xuống, vội vàng dỗ dành, Trần Thúy Anh vẫn không nín, ngược lại càng khóc to hơn. Cũng không biết là suy nghĩ thế nào, bỗng nhiên cậu ôm chặt lấy cô.
Trần Thúy Anh giãy dụa vài cái rồi ngả vào lòng cậu. Cô nói cô bị người ta cưỡng bức, năm ấy cô mười hai tuổi một mình đến nhà dì, trên đường đi bị hai kẻ xấu bịt miệng kéo vào trong rừng, ác mộng kéo dài suốt ba ngày, mới được người nhà cô tìm về. Từ sau lần đó, có hẳn một thời gian dài cô không dám ra khỏi cửa, ở ngoài đều là những lời xì xầm bàn tán về cô, cô đã thắt cổ tự vẫn ba bốn lần nhưng sau đó lại thấy cha mẹ cô quá đau khổ, mới chặt đứt suy nghĩ này trong đầu. Cô nghĩ bản thân mình đã bị ô nhục, nhưng cũng đâu muốn dan díu với kẻ khác, cớ gì phải chịu đựng sự coi thường của mọi người. Sau này muốn lấy chồng cũng không thể gặp nhà chồng tốt, cũng không muốn làm khổ bản thân, chỉ cần cả đời sống bên cạnh cha mẹ là được.
Lý Trung nghe xong càng ôm chặt cô hơn, nói cô cứ yên tâm, cậu tin cô không phải loại người như vậy, cậu sẽ cưới cô làm vợ, sau này có người dám nói xấu bàn tán về cô, cậu sẽ đánh họ!
Trần Thúy Anh hít hít mũi, cả người mềm nhũn kêu tên cậu, hoàn toàn làm tan chảy trái tim cậu.
Lý Trung quyết định sẽ cưới Trần Thúy Anh làm vợ, nhưng không đợi cậu kịp suy nghĩ nên nói thế nào cho phải thì mẹ cậu đã nói tìm được cho cậu một mối rất tốt. Cô gái đó mặc dù ngoại hình không quá xinh đẹp, nhưng tính tình vô cùng tốt, cưới về đảm bảo là người vợ hiền.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của mẹ mình, Lý Trung không sao mở miệng được. Cậu đã chứng kiến mẹ cậu chịu biết bao khổ cực, vất vả nuôi lớn hai anh em, trong lòng đã lập lời thề cả đời hiếu thuận với mẹ, không bao giờ làm bà phật ý.
Mấy ngày sau Lý Trung đi tìm Trần Thúy Anh, vẻ mặt áy náy nói chuyện này với cô.
Trần Thúy Anh cúi đầu cắn môi, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Lý Trung nắm chặt tay nói: “Thúy Anh, nàng đánh ta đi, ta thực lòng xin lỗi nàng, ta không thể làm trái ý mẹ, bà đã nuôi nấng hai anh em ta rất cực khổ… Ta … Ta thực lòng xin lỗi nàng … Trong lòng ta có nàng, thật sự có nàng…”
Trần Thúy Anh lắc đầu: “Ta hiểu mà, ta cũng không mong chờ có thể thật sự gả cho chàng, ta chỉ cần biết rằng trong lòng chàng có ta là được…”
Cô càng nói như vậy, Lý Trung càng thêm tự trách mình, cảm giác thật khó chịu nhưng không biết nên nói gì mới phải.
Trầm mặc một lúc lâu, Trần Thúy Anh tiến lên ôm thắt lưng Lý Trung, kiễng chân hôn lên mặt cậu một cái. Lý Trung cứng đơ người, trừng mắt nhìn cô.
Trần Thúy Anh dán sát vào người cậu, dịu dàng nói: “Trung ca, Thúy Anh đời này không thể làm vợ chàng, ta cũng không mong gì khác, chỉ cầu mong một khắc tốt đẹp với chàng. Sau này mỗi lần ta nhớ lại, sẽ nhớ có chàng tốt với ta, yêu thương ta như thế, sẽ cảm thấy rất đáng giá.”
Lý Trung trừng mắt choáng váng, thở hổn hển: “Không… Không được… Ta không cưới nàng được … Ta… Không thể…”
Trần Thúy Anh nói: “Ta đã không còn sạch sẽ từ lâu rồi, sau này có lấy được chồng hay không còn chưa biết. Bây giờ chúng ta làm trong yên lặng, ta chỉ muốn cho chàng, người khác muốn ta cũng không cho… Trung ca… Có phải chàng… Chê ta không sạch sẽ, chê ta bẩn…” Nói xong hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Lý Trung không nói một câu nào nữa, ôm Trần Thúy Anh lăn vào bên trong bụi cỏ.
Ba tháng sau, Lý Trung thành thân.
Đêm động phòng hoa chúc, hắn nhìn cô vợ trẻ nhỏ bé thẹn thùng đang e lệ nhìn mình, trong lòng lại nghĩ đến Trần Thúy Anh, nghĩ mình làm thế nào để chuộc lỗi với cô. Thậm chí, hắn còn nghĩ chờ thêm một hai năm nữa, đợi tình cảnh trong nhà khá hơn, hắn sẽ xin mẹ cưới Trần Thúy Anh về làm thiếp. Mặc dù có chút thiệt thòi cho Thúy Anh, nhưng cô yêu hắn như vậy, nhất định sẽ đồng ý.
Có điều hắn không ngờ, hai tháng sau, Trần Thúy Anh cũng gả cho người khác, mà còn gả đến thôn bọn họ. Ngày thành thân hắn cũng đi, Trần Thúy Anh che khăn voan, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của cô như thế nào, có điều hôm đó hắn uống rất nhiều rượu mừng, say bí tỉ.
Trần Thúy Anh là người mới tới nên cũng ít người trò chuyện, chồng của cô cũng thật tâm đối đãi với cô, thành thân chưa tới hai ngày đã mang cô rời khỏi thôn, ra bên ngoài làm ăn.
Lý Trung cũng không do dự níu kéo người cũ, nam cưới nữ gả, vốn đã không liên quan gì đến nhau. Buồn bực trong lòng một thời gian sau, hắn cũng từ từ dứt đoạn tình này, chôn sâu Trần Thúy Anh dưới đáy lòng. Huống chi vợ mình là Ngô thị lại thật sự là người vợ hiền biết săn sóc, hiếu kính mẹ hắn, đối xử tử tế với em hắn, đối với hắn lại thật lòng yêu thương, hầu hạ cẩn thận. Vợ chồng son tuổi còn trẻ, ở chung lâu ngày cũng có tình cảm, hắn lại càng không nghĩ đến Trần Thúy Anh nữa.
Không bao lâu sau, Ngô thị có thai, cả nhà đều vui mừng, mẹ hắn lại ngày ngày cầu phật, chỉ cầu là một đứa con trai.
Đêm đến, Ngô thị dựa vào lòng Lý Trung, làm nũng nói lỡ là một đứa con gái thì làm sao bây giờ. Lý Trung ôm vợ vô cùng vui vẻ nói: “Thì ta sẽ làm cho nàng sinh tiếp, sinh đến mười đứa, thì thế nào cũng phải có một đứa con trai chứ.”
Ngô thị cười: “Sinh nhiều như vậy sao nuôi nổi.”
Lý Trung nói: “Nàng còn sợ ta đây không nuôi nổi con mình sao, sống trong nhà mọi chuyện đều phải dựa vào người đàn ông, nàng chỉ cần hầu hạ mẹ ta, sinh cho ta nhiều con là được.”
Ngô thị đủ ngày đủ tháng sinh một cô con gái, mẹ Lý Trung thật sự rất thất vọng, nhưng Lý Trung lần đầu làm cha lại mừng rỡ không thôi. Suốt ngày ôm con gái không buông tay, lẽo đẽo khuyên mẹ mãi, nói là đứa đầu là con gái thật tốt, sau này có thể ẵm bồng em trai. Dù sao cũng đứa con đầu của nhà họ Lý, lại nghe Lý Trung khuyên như vậy, mẹ Lý Trung cũng không oán giận gì nữa, còn nói con dâu rước về mới một năm đã sinh con cũng đã rất tốt rồi. Tốt xấu gì cũng còn trẻ, tương lai sau này còn sinh con thêm nữa.
Lý Trung đặt tên con gái là Hà Hoa, nói là con gái phải gọi là “Hoa” nghe mới hay, sau này lại có con gái thì sẽ lần lượt đặt tên là Hạnh Hoa, Đào Hoa, Mai Hoa. Mẹ Lý Trung nghe xong mắng hắn xối xả, nói mày đúng là miệng quạ đen, cái gì mà lại có con gái nữa, sau này đều là con trai! Lý Trung chỉ cười hì hì, tiếp tục ôm con gái đi chơi.
Hà hoa : Hoa sen
Hạnh hoa : hoa hạnh, 1 loại hoa cùng họ với hoa anh đào, thường có màu trắng, cánh nhiều và mịn hơn hoa đào.
Đào hoa : hoa đào
Mai hoa : hoa mai (ở Trung Quốc thường là mai đỏ)
Cái gì gọi là nói đùa lại trở thành sự thật, một lời trở thành tiên tri, coi như Lý Trung đã thấu hiểu. Hắn chỉ thuận miệng nói như vậy, không ngờ bà mụ lại nhận định như thật, liên tiếp mang Hạnh Hoa, Đào Hoa tới cho hắn. Cũng phải nói bụng dạ của Ngô thị coi như không chịu thua kém ai, làm dâu bốn năm đã sinh ba đứa con, chỉ có điều không có con trai. Lúc sinh tiểu Đào Hoa, cả nhà không ai cười nổi, nhất là mẹ Lý Trung, thậm chí còn nói phải cưới thêm vợ cho hắn.
Lý Trung cũng coi suy nghĩ đối với Trần Thúy Anh năm đó chỉ là những suy nghĩ của thời trai trẻ. Sau này thấy Trần Thúy Anh thành thân thì ý niệm này trong đầu cũng tiêu tan. Nay nghe mẹ hắn nói như vậy, hắn chợt cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghe mẹ hắn nói: “Vợ con tính tình không tệ, làm việc cũng chịu khó, mẹ không chê trách nó điều gì, chỉ có điều mẹ thấy nó không có mệnh sinh con trai, nếu nó cứ tiếp tục như thế, Lý gia ta cũng không thể vì nó mà tuyệt hậu. Ngày mai, mẹ tìm thím Trương, nhờ bà ấy tìm người cho con, bây giờ mẹ cũng không chọn thân gia nữa, chỉ cần có thể sinh con trai là được.”
Lý Trung mở miệng: “Chuyện này có gì chắc chắn chứ, ai có thể cam đoan hay đoán được người nào sinh con trai …”
Mẹ Lý Trung nói: “Cho dù không đoán được cũng phải cưới vợ bé, dù sao vợ con cũng không sinh được con trai.”
Lý Trung cúi đầu không dám nói gì.
Mẹ Lý Trung nói: “Vậy là đã định rồi, lát nữa con nói vợ con, nó cũng không phải là người không phân rõ phải trái, nó không sinh được con trai thì cũng không trách người khác được.”
“Dạ.” Lý Trung lên tiếng rồi đứng dậy, bước ra cửa vài bước rồi đứng lại, do dự chốc lát rồi quay đầu lại nói: “Mẹ, hay là thôi đi, con không muốn cưới vợ bé.”
Mẹ Lý Trung hơi giật mình, trừng mắt nhìn hắn.
Lý Trung đành thuận miệng giải thích: “Cưới thêm một người nữa chẳng phải lại thêm miệng ăn nữa sao, lỡ như không sinh được con trai thì chẳng phải lỗ vốn sao… Con thấy thực ra mẹ Hà Hoa sinh con rất tốt, mới bốn năm mà đã sinh ba đứa… Thật ra nên trách con, lúc trước không nên nói gì mà lại sinh con gái…”
Mẹ Lý Trung trừng mắt: “Con nói vậy là có ý gì, ý là muốn nói mẹ chờ hai năm nữa, chờ nó sinh ra bốn đứa con gái, đầy đủ Hà Hoa, Hạnh Hoa, Đào Hoa, Mai Hoa, rồi sau này mới sinh con trai sao?!”
Lý Trung không dám nói ‘Đây chính là ý của con’, chỉ ngượng ngùng đáp: “Đợi hai năm nữa đi, để con xem đứa tiếp theo nàng có sinh con trai không.”
Mẹ Lý Trung giộng gậy đùng đùng, mắng: “Con lớn rồi không thèm nghe mẹ, bây giờ mày là chủ cái nhà này! Người ta nói cưới vợ thì quên luôn mẹ, tao còn không tin, bây giờ đã hiểu rồi! Mày có muốn cưới vợ hay không cũng mặc! Sau này Lý gia tuyệt hậu, cùng lắm thì tao xuống dưới đó nghe cha mày mắng! Còn mày không con cái, người thân chăm sóc lúc lâm chung thì đừng oán trách ai!”
Lý Trung thấy mẹ hắn nổi giận, vội vàng quỳ xuống trước mặt mẹ, dập đầu cồm cộp xuống mặt đất. Mẹ Lý Trung mắng: “Mày đừng lạy tao, đi lạy vợ mày đi, nếu nó có thể sinh con trai, thì chính tao cũng lạy nó một cái!” Nói xong bà liền đứng dậy về phòng.
Từ nhỏ Lý Trung chưa bao giờ nói một câu cãi lại lời mẹ, lúc này vì vợ mà quay lưng với mẹ nên trong lòng thật sự tự trách, ngực như bị đè nặng trở về phòng.
Ngô thị thấy chồng bước vào, cẩn thận hỏi: “Ta nghe thấy mẹ hình như tức giận, chàng nói gì vậy?”
Lý Trung thấy Ngô thị, nhớ tới lời cuối cùng của mẹ hắn nói cái gì mà tự nguyện quỳ lạy vợ hắn, chợt thấy trong lòng như bị đâm chích, cảm thấy mình đúng là đồ bất hiếu cưới vợ đã quên luôn mẹ, không khỏi giận chó đánh mèo: “Cô nói xem có thể nói gì được nữa! Cô nói xem bụng cô để làm gì, người ta thì toàn sinh con trai, đến phiên cô thì thành một bầy thị mẹt! Trước đây, cô nói với ta thai lần này không giống với đứa đầu và đứa thứ hai! Thì ra cô toàn dụ dỗ lừa gạt thôi!”
Ngô thị tự nhiên bị hắn mắng như vậy, sợ tới mức sửng sốt, chịu không được nước mắt rơi xuống.
Lý Trung nhíu mày mắng: “Khóc! Khóc! Cô còn mặt mũi khóc để khóc à! Cô mà khóc cô có tin ta bỏ cô hay không! Ta sẽ cưới một cô vợ bé về cô có tin hay không!”
Ngô thị không dám khóc, bần thần lo lắng lau nước mắt. Lý Trung hét lên như vậy khiến cho Hạnh Hoa, Hoa Đào đang ngủ trên giường thức giấc, hai đứa trẻ khóc oa oa. Ngô thị vội vàng chạy đến ôm con dỗ dành, Lý Trung bị tiếng khóc của hai đứa bé làm cho càng thêm phiền lòng, xoay người đi ra ngoài.
Đến cửa, lại thấy tiểu Hà Hoa mới ba tuổi đang cầm gáo nước múc ở dưới bếp mang lên cho mẹ, đúng lúc hắn vén mạnh bức rèm lên, làm cho tiểu Hà Hoa sợ tới mức tay chân run rẩy, gáo nước bắn tung tóe, hắt lên người Lý Trung.
Trong lòng Lý Trung phiền chán, theo bản năng đạp Hà Hoa một cái, mắng: “Làm gì cũng bộp chộp! Ngay cả nước mà cũng bưng không xong, mày nói xem mày làm được gì hả!”
Tiểu Hà Hoa bị đạp một cái ngã lăn ra, đụng đầu vào ngưỡng cửa phía sau. Con bé ngạc nhiên đến ngây người, nhìn cha chằm chằm, sau đó há miệng khóc lớn, nước mắt chảy đầy mặt.
Lý Trung đang tức giận nhưng nghe tiểu Hà Hoa đụng bịch một tiếng trên khung cửa, mới chợt phản ứng lại, trong lòng cũng lo lắng. Nhưng chưa kịp để hắn có phản ứng, Ngô thị đã chạy ra, vọt tới bên người Hà Hoa bế con bé lên, ngẩng đầu nhìn Lý Trung khóc: “Toàn là do ta không phải, chàng muốn đánh thì đánh ta đi, đánh con làm gì, nó không phải là con gái chàng sao. . .”
Nghe Ngô thị nói như vậy, Lý Trung cúi mặt nhìn Hà Hoa, rồi hừ một tiếng hất mành đi ra ngoài.
***
Trong ba đứa con gái, Lý Trung thích nhất là con gái lớn Hà Hoa, cho nên đối với hôn sự của cô cũng cực kỳ quan tâm để ý.
Lúc Hà Hoa mười bốn tuổi, có người tới mai mối, Lý Trung cảm thấy con gái còn nhỏ, không cần phải vội vã lập gia đình làm gì.
Lúc Hà Hoa mười sáu tuổi, vào thời xuân sắc nhất của người con gái, có rất nhiều người làm mai làm mối, Lý Trung lại ra vẻ làm bộ làm tịch, bởi luôn cảm thấy còn nhiều người tốt hơn để lựa chọn.
Lúc Hà Hoa hai mươi tuổi, đã qua tuổi đẹp nhất để xuất giá, Lý Trung nhìn người thân trong nhà nhíu mày nói rằng, đã từng lựa chọn kỹ càng người tốt mà còn chưa gả được, nay sao có thể chọn đại được. Ngô thị nói con gái đã lớn tuổi, càng giữ lại như vậy càng khó gả. Lý Trung hơi do dự, lại nhìn nhà họ Tôn trong thôn, đến cô con gái sáu ngón tay kia mà còn gả được cho Bộ đầu đại nhân, thầm nghĩ con gái của mình hơn nó rất nhiều. Tuy không thể gả cho Bộ đầu đại nhân nhưng cũng không thể thua kém quá nhiều…
Cứ như vậy một năm rồi lại một năm nữa, Hạnh Hoa và Đào Hoa ít nhận được sự coi trọng của Lý Trung lần lượt gả cho người. Hà Hoa vẫn chưa tìm được nhà chồng, hoàn toàn biến thành gái lỡ thì thực sự.
Đời này của Lý Trung, ngoại trừ mẹ ông thì không bao giờ nhận sai với bất cứ ai. Sau khi mẹ ông qua đời thì ông trời là nhất còn ông là nhì, bất luận là đối với người nhà hay là đối với người ngoài, cho tới bây giờ ông nói cái gì là cái đó, không ai dám nói ông không phải, dần dà làm cho ông sinh ra ảo giác, ông không bao giờ sai. Bây giờ, Hà Hoa hai mươi mốt tuổi ngày ngày ở trước mắt ông, không lúc nào không nhắc nhở sai lầm của ông, một sai lầm cực lớn: ông đã làm chậm trễ nhân duyên cả đời của con mình.
Lý Trung sầu não, ông bắt đầu vội vã tìm chồng cho Hà Hoa, nhưng bây giờ phần lớn bà mối đến nhà đều là làm mối cho Đại Bảo, không có người nào nhắc đến Hà Hoa. Thỉnh thoảng cũng có một hai đám, lại chẳng phải hạng đàng hoàng tử tế, hoặc là gả cho kẻ nào đó tái giá, vừa vào cửa đã có người kêu Hà Hoa là mẹ; nếu không thì gả làm vợ bé vì người ta không sinh được con trai, để kéo dài hương khói cho nhà người ta…
Đúng lúc Lý Trung âu sầu não nề, có tên Lưu Phúc Quý ở thôn bên cạnh tìm người đến mai mối, muốn cưới Hà Hoa làm vợ kế. Lý Trung biết Lưu Phúc Quý không phải là hạng tốt lành gì, ông vốn định từ chối thẳng thừng, nhưng lại không chịu nổi bà mối mồm mép tép nhảy:
“Hà Hoa của chúng ta đã đến tuổi này thật sự khó tìm được người chưa vợ, hai mối lần trước ta đưa ông đều nói không được. Bây giờ mặc dù Lưu Phúc Quý kia cũng là tái giá, nhưng lại được làm vợ cả, cũng không có con nhỏ nên không cần phải làm mẹ kế cho người ta, vậy chẳng phải tốt hơn trước nhiều sao?”
“Trước đây, Lưu Phúc Quý đúng là hơi vô liêm sỉ, nhưng bây giờ đã sửa đổi nhiều lắm rồi … vợ trước của cậu ta tính tình yếu đuối lại đểnh đoảng, Hà Hoa của chúng ta thì không như thế, sao có thể bị kẻ khác bắt nạt? Chờ đến lúc sinh con trai bảo đảm có thể hàng phục Lưu Phúc Quý, đến lúc đó cậu ta lại chẳng ngoan ngoãn nghe lời con bé như mẹ ấy chứ, bảo cậu ta đi hướng đông cậu ta cũng chẳng dám đi hướng tây.”
“Chẳng phải vẫn còn ông đây sao, hai thôn cách nhau không xa, có người cha vợ như ông canh chừng ở đây, Lưu Phúc Quý nó dám đụng một ngón tay của con gái ông ư! Nó không sợ ông qua lột da nó sao?”
“Đại Bảo nhà chúng ta sắp mười sáu rồi, cũng nên kiếm vợ là vừa, có câu là ‘chị chồng khó hơn mẹ chồng, em gái của chồng còn lắm chuyện hơn’ (*), để cho người ta biết trong nhà có người chị không thành gia thất, thì làm sao có gia đình đàng hoàng nào dám nguyện lòng gả con gái vào đây chứ…”
Một câu tục ngữ dân gian của vùng Đông Bắc Trung Quốc
Lý Trung bị thuyết phục, đồng ý chuyện cưới hỏi này, mặc cho Ngô thị và Hà Hoa phản đối, đều bị ông lạnh lùng, nghiêm mặt mắng lại. Có điều không biết sao thím Tứ nhà họ Hoắc phía đông thôn bỗng nhiên tìm tới nhà, nói muốn cưới Hà Hoa làm cháu dâu của bà.
Cháu trai nhà họ Hoắc – Hoắc Trường Sinh là một đứa ngốc không hiểu chuyện, đương nhiên Lý Trung không muốn. Nhưng bà Tứ đã mở miệng nói là bằng lòng dùng nửa mẫu ruộng trong nhà làm sính lễ. Lý Trung lại hơi do dự phân tâm, nửa mẫu ruộng kia của nhà họ Hoắc là do Hoắc Lão Tứ khai phá năm đó, có thể nói là màu mỡ nhất thôn này.
Lý Trung hỏi sao bà Tứ lại cam nguyện dùng nửa mẫu ruộng cưới Hà Hoa làm cháu dâu, bà Tứ nói bà ấy nhìn Hà Hoa lớn lên từ nhỏ, trong lòng thật sự yêu mến, đã muốn đến mai mối từ lâu, nhưng chỉ sợ Hà Hoa đã tìm được nhà tốt hơn. Nay thấy ông gả Hà Hoa cho Lưu Phúc Quý, cảm thấy cháu mình tuy hơi khờ khạo nhưng có thể mạnh khỏe và tốt bụng hơn Lưu Phúc Quý gấp trăm lần. Sau này, cưới Hà Hoa về bà sẽ xem như cháu gái ruột của mình, để cho cô làm chủ mọi chuyện trong nhà.
Ngày hôm sau, Lý Trung sai Đại Bảo mang sính lễ trả lại cho Lưu Phúc Quý, đem Hà Hoa gả vào nhà họ Hoắc.
Tuy rằng Lý Trung gả Hà Hoa cho nhà họ Hoắc, nhưng đối với đứa con rể ngốc như Trường Sinh thì trong lòng cũng không mong gặp mặt. Thứ nhất là vì Trường Sinh ngốc, ngay cả tiếng cha cũng không biết gọi, thứ hai là ông cảm thấy áy náy với Hà Hoa. Trong lòng cực kỳ hy vọng cuối cùng con mình cũng có thể có được cuộc sống no đủ hạnh phúc, nhưng sự thật lại quá trái ngược. Sự trái ngược này tích tụ trong lồng ngực không thể phát tiết ra ngoài, lại không muốn thừa nhận bản thân mình sai lầm. Do đó, liền đem toàn bộ cảm xúc này phát tiết lên người Trường Sinh, vì thế, Trường Sinh vô tội đã trở thành người chịu tội thay ông.
Không bao lâu sau, trong thôn đồn đại bàn tán, nói Hà Hoa với gã Phùng thọt làm chuyện đồi bại ở sau thôn. Những lời này tới tai Lý Trung, ông không tin Hà Hoa có thể gây ra chuyện đồi phong bại tục thế này, đương nhiên tức giận vì những lời lời đồn đãi đó. Nhưng những lời xì xầm bàn tán này cứ lan truyền, nói đi nói lại càng ngày càng thực, trong lòng Lý Trung có chút nghi ngờ, mụ góa Trần lại nói bóng gió trước mặt ông. Nào là Hà Hoa gả cho một thằng ngốc không hiểu gì, một người con gái tốt sao có thể cam tâm sống như góa phụ cả đời. Nếu không có người trêu chọc cũng không sao, nhưng gã Phùng thọt kia xưa nay chuyên làm chuyện mèo mỡ dan díu với vợ người khác, Hà Hoa chưa từng trải việc đời nói không chừng lại làm chuyện gì đó với gã. Nếu không trong thôn có nhiều cô vợ trẻ thế sao không ai nói gì, lại nói một mình con bé? Không có lửa làm sao có khói…
Lý Trung bị nói cho nổi điên lên, mắng xa xả đạp mụ góa Trần một đạp rồi về nhà, nóng lòng định kêu Ngô thị gọi Hà Hoa về nhà để chất vấn và răn dạy. Không ngờ lại gặp phải cảnh Hà Hoa đánh nhau khóc lóc om sòm với người khác bên đường. Vì người đánh nhau là mụ góa Trần, Lý Trung hơi chột dạ, nhiều cảm xúc xen lẫn vào nhau, liền mắng Hà Hoa mấy câu độc địa.
Nhưng không ngờ, chỉ hai ngày sau mọi chuyện đã thay đổi như chong chóng. Giữa đêm, Lý Trung nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, nghe tiếng động giống như có nhiều người đang chạy đi múc nước. Ông vội vàng dậy mang theo Đại Bảo đi giúp đỡ, lúc đến gần mới biết là nhà mụ góa Trần. Chưa kịp để ông suy nghĩ nhiều, trong phòng tiếng các bà các cô nhao nhao lên, ông đi theo mọi người vào nhà, nhìn thấy gian tình của mụ góa Trần và gã Phùng thọt kia.
Lý Trung đen mặt, thứ nhất là tức giận ả góa phụ này thông dâm với gã thọt đáng chết kia lại còn móc méo, cạnh khóe con gái ông ngay trước mặt ông. Thứ hai là không ngờ ả góa Trần như thế mà ngay cả loại người hạ đẳng như gã Phùng thọt cũng có thể ăn nằm được, còn không bằng gái điếm.
Mụ góa Trần bị người toàn thôn phỉ nhổ khinh thường, chính bản thân mụ cũng chẳng thèm giữ vẻ đoan chính như trước đây, há miệng đứng giữa đường nói đàn ông nửa cái thôn này đều ăn nằm với mụ cả rồi, hoàn toàn mở rộng cửa chẳng cần ý tứ gì nữa.
Lúc này, Lý Trung mới tỉnh mộng, thực ra ông cũng biết mụ góa Trần ngoài ông còn có những người đàn ông khác. Ông thầm nghĩ, Trần Thúy Anh là quả phụ sống một mình khi còn quá trẻ nên thân mật với một hai người là không thể tránh được, nhưng không ngờ cô ta lại quan hệ với nhiều đàn ông đến vậy. Nhìn cô ta đứng giữa cửa lớn, mở miệng mắng chửi đầy thô tục, còn nói ai cũng có thể làm chồng mình, khiến ông dây dưa nửa đời người chợt thấy thật sự ghê tởm, thậm chí nghĩ mà sợ mình bị nhiễm bệnh hoa liễu.
Lý Trung hoàn toàn cắt đứt quan hệ với mụ góa Trần, sau đó trong nhà liên tiếp gặp chuyện không may, ông lại càng không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện mụ góa Trần.
Đầu tiên là Hà Hoa và Trường Sinh đánh nhau bỏ về nhà cha mẹ, ngay sau đó tên ngốc Trường Sinh này lại bỏ nhà đi mất, khiến người nhà sốt ruột, lo lắng như lửa đốt một phen, vất vả vô cùng mới tìm được trở về. Lại đến chuyện con gái thứ hai Hạnh Hoa bỏ trốn theo trai. Mọi chuyện mới bình yên không được bao lâu, thằng nhóc Đại Bảo lại không cho người ta bớt lo một chút, gây chuyện ầm ĩ với vợ…
Suốt ngày Lý Trung cau có, đương nhiên cũng càu nhàu, trút bực dọc lên Ngô thị không ít, nói rằng sớm biết là một đám quỷ đòi nợ thì lúc trước bất kể là con trai con gái gì ông đây cũng không cần, bây giờ có phải sống ung dung tự tại rồi không! Còn nói sau này bọn nó muốn sống thế nào thì sống, muốn chết muốn sống gì ông cũng mặc kệ! Nhưng ông cũng chỉ nói như vậy, đứa con ruột thịt của mình cuối cùng cũng không thể không quan tâm, cần làm thì phải làm, cần ra tiền thì phải ra tiền, quan tâm lo lắng không thôi, cuối cùng còn chặt đứt hai ngón tay của mình. Cứ như vậy một hai năm trôi qua, mãi đến khi Hà Hoa sinh con, mọi việc trong nhà mới dần dần bình yên trở lại.
Lý Trung không phải lần đầu tiên làm ông ngoại, có điều Đào Hoa gả xa, một năm chỉ về vài lần, rất khó nhìn thấy cháu ngoại. Nay mẹ con Hà Hoa ở ngay bên cạnh, ông vốn nghĩ lúc nào cũng có thể ôm cháu, nhưng thằng con rể ngốc Trường Sinh lại không cho ông cơ hội này. Chỉ cần không phải ra đồng làm việc, Trường Sinh lại ôm chặt con vào lòng, xem như bảo bối chẳng cho ai chạm vào, khuyên can năn nỉ mãi, mới miễn cưỡng để cho Ngô thị ôm một cái.
Lý Trung không nói cũng chẳng thể hiện mong muốn được ôm cháu ngoại, nhưng thằng rể ngốc Trường Sinh này tuy không biết kêu cha nhưng rất khoe khoang, lại biết cách chọc giận người khác. Dường như lúc nào cũng cố ý ôm con trai thường xuyên lượn lờ trước mặt ông, sau đó tỏ vẻ mặt vui sướng coi ông như không tồn tại. Lý Trung rất buồn bực, trở về liền quở trách Đại Bảo, nói tao cho mày nhiều tiền như vậy để cưới vợ, làm sao mà đến bây giờ ngay cả cháu nội cũng chưa thấy đâu! Đại Bảo rụt cổ nghe mắng, vội vã vâng dạ rồi quay đầu về phòng tìm vợ, ra sức kiếm con. Có lẽ là cảm thấy con mình không đáng tin cậy, Lý Trung lại muốn tự mình có con nhỏ.
Ngô thị cười: “Trước đây không phải ông mắng người ta sao, hận không thể nhét hết chúng vào trong bụng ta sao, bây giờ lại muốn sinh con?”
Lý Trung nói sâu xa khó hiểu: “Không phải ta muốn, mà là mục tiêu chưa đạt, còn thiếu một. Hà Hoa, Hạnh Hoa, Đào Hoa, Mai Hoa. . . Chúng ta còn thiếu một đóa Hoa Mai, bà mụ sớm muộn gì cũng đưa tới cho chúng ta.”
Ngô thị tưởng ông nói giỡn, không ngờ ông lại làm thật, thực sự lôi kéo bà sinh hoạt vợ chồng, không bao lâu sau Ngô thị lại mang thai.
Lý Trung vô cùng vui vẻ, nói với Ngô thị: “Bà xem, ta nói tới cái gì là tới cái đó, chắc chắn là bà mụ đã nghe lời của ta, lần này nhất định là một nha đầu.”
Ngô thị cười: “Ta thấy vẫn là con trai thì tốt hơn, chúng ta có ba con trai ba con gái, thật vừa vặn.”
Lý Trung: “Thôi, có thằng nhóc Đại Bảo phá gia này đủ làm ta mệt rồi, thằng nhóc Tiểu Bảo sau này cũng chẳng thua gì anh trai nó đâu, đến lúc đó ta sợ là nuôi không nổi.”
Ngô thị hơi ngạc nhiên: “Ông không muốn con trai sao?”
Lý Trung thở dài: “Ta phải làm ông nội của người ta, con trai nhiều như vậy tiền đâu mà cưới vợ cho chúng nó? Ta khổ sở nửa đời người, giờ chuyện tổ tông của họ Lý cũng nên cho thằng súc sinh Đại Bảo kia gánh vác đi là vừa. . .”
Mười tháng mang thai đến lúc sinh con, Ngô thị quả thực sinh một đứa con gái. Lý Trung lại vui mừng hệt như lúc có Hà Hoa, nói thẳng ra là đã đợi chuyện này nửa đời người, bây giờ Hà Hoa, Hạnh Hoa, Đào Hoa, Mai Hoa mới hội tụ đầy đủ về nhà, lần này xem như đã viên mãn.
Hai tháng sau, con dâu nha đầu béo lại vượt qua nguy hiểm trong kinh ngạc sinh cho Lý Trung hai đứa cháu trai. Lý Trung mừng rỡ cười miệng rộng đến mang tai, vì nha đầu béo sinh khó suýt chút mất mạng, Lý Trung liền bỏ hai cái tên “Lai Tài”, “Thủ Phú” định đặt trước đây, đặt một đứa là Lý Gia Bình, đứa còn lại là Lý Gia An, mong muốn cả nhà từ già đến trẻ tất cả đều bình an.
Lai Tài : Tiền vào
Thủ Phú : Giữ của
Lý Trung có con gái, lại thêm cháu trai nên cảm thấy vô cùng hài lòng. Ông tự tay làm một chiếc xe đẩy nhỏ, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm liền đặt con gái và cháu trai lên xe đẩy đi khắp thôn, rêu rao mọi nơi, còn như cố ý vô tình đi tới nhà con rể ở phía đông của thôn. Dường như muốn trả thù thằng con rể ngốc Trường Sinh, khoe khoang trước mặt nó: mày có hai đứa, tao có ba đứa, nhiều hơn mày.
Có điều lúc Lý Trung đang ung dung, viên mãn, cả nhà đều tốt đẹp, thì mụ góa Trần lại tìm tới cửa, lần này là mở miệng muốn vay tiền của ông. Thật ra nói là ‘Mượn’ thì có chút không ổn, vì rõ ràng mụ ta nói, tiền mượn này để ra đi, đại khái cả đời sẽ không quay lại nữa —— mụ ta muốn rời khỏi cái thôn này, tìm một người đàn ông.
Có lẽ là có con cháu đầy đủ cả nhà quá viên mãn, tính tình Lý Trung cũng không còn như trước nữa. Đối với Trần Thúy Anh, ông đã từng mê đắm, quyến luyến, tức giận, căm ghét, nhưng tới bây giờ tất cả đều bình thản, không còn suy nghĩ gì. Suy nghĩ của Trần Thúy Anh đối với ông cũng là như thế, hai người giống như hai người bạn tri kỷ lâu năm ngồi nói chuyện, chậm rãi nói hết tất cả mọi chuyện đã qua.
Cuối cùng Lý Trung vẫn hỏi một câu đã giữ lâu trong lòng, hỏi là lúc còn trẻ, ngoại trừ ông có phải bà ta còn có người đàn ông khác hay không. Trần Thúy Anh cũng thản nhiên đáp có, nói lúc ấy ngoại trừ ông, mình cũng có qua lại với một người, sau đó trở thành chồng của mình.
Tuy nói đến những chuyện đã qua, nhưng nhớ tới sự ngây ngô của mình năm đó, Lý Trung vẫn thấy tức giận bất bình. Trần Thúy Anh nói ông đừng cảm thấy thiệt thòi, trước đây ta là quen gã đàn ông ma quỷ đó trước nhưng sau khi thành thân mới ngủ với y. Ngoại trừ việc ta bị những kẻ kia giày xéo ra, ông là người đàn ông đầu tiên, thật ra nếu tính như vậy thì ông còn ngủ với vợ người ta trước nữa kìa, chồng người ta còn chưa sờ mó được gì nữa là.
Lý Trung không nói gì, cũng không nói nhiều, chỉ cảm thấy bây giờ mà đi so đo mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cuối cùng ông vẫn còn niệm tình nhiều năm đưa cho Trần Thúy Anh một khoản tiền, lại nói đừng dễ dàng tin tưởng đàn ông, tránh cho sau này lại trắng tay không còn một đồng. Trần Thúy Anh cười nói ông có thể nói ra những lời này coi như là có lương tâm, hôm nay ta cầm tiền của ông, sau này chúng ta không thể đi chung một đường, trở về yêu thương vợ, đừng mù quáng dằn vặt nữa, phụ nữ đều là mệnh khổ. . .
Mụ góa Trần đi rồi, mang đi giấc mộng thời còn trai trẻ của Lý Trung, ông cảm thấy khúc mắc trong lòng đã được tháo bỏ, bây giờ đúng là thật sự thoải mái vui sướng.
Nhưng mà mọi chuyện nào được sóng êm gió lặng như vậy, không bao lâu sau Ngô thị đã biết chuyện Lý Trung đưa tiền cho mụ góa Trần. Ngô thị tức giận nói đó là tiền dành dụm để cưới vợ cho Tiểu Bảo, sao ông có thể cho con mụ đĩ thõa kia, xem mụ ta quan trọng hơn cả con mình sao?
Đối với sự oán trách của Ngô thị, Lý Trung không bận tâm lắm, chỉ tùy tiện nói Tiểu Bảo còn nhỏ lắm, còn lâu nữa mới cưới vợ…
Lý Trung nghĩ rằng Ngô thị sẽ giống như trước đây khóc sướt mướt ấm ức một hồi rồi thôi, nhưng ông đã sai rồi. Chuyện này trở thành một cọng cỏ cũng có thể bức chết con lạc đà (*), Ngô thị tích tụ ấm ức tận dưới đáy lòng nửa đời người, đến lần này không thể giữ được nữa, bùng phát lên. Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên bà quăng này ném nọ trước mặt ông, trừng mắt nhìn ông la mắng, không còn một chút bộ dáng dịu dàng ngoan hiền thường ngày. Lý Trung giật mình, nhưng thấy vợ mình trừng mắt nhìn mình, bản tính cộc cằn, tàn nhẫn theo bản năng chợt kéo về, thậm chí còn làm bộ muốn ra tay đánh người. Ngô thị không ồn ào nữa, cũng không bị ông dọa, yên lặng nhìn ông rớt nước mắt, xoay người ra khỏi phòng.
Là một câu chuyện ngụ ngôn của Ả Rập: một ông chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc. Đến một ngày ông muốn thử coi con lạc đà già có thể mang bao nhiêu hàng hóa, thế nên cứ chất lên mãi. Thế nhưng lạc đà già vẫn không quỵ. “Chà, vẫn không qụy nhỉ”, ông nghĩ như vậy, và thử lần cuối cùng, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm lên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà quỵ xuống cái rầm. Truyện ngụ ngôn này gần giống truyện Lão nhà giàu và con lừa của Việt Nam.
Ý chỉ sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần thêm một nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ. (baidu)
Từ hôm đó, Ngô thị đối xử với Lý Trung bằng thái độ giống như biến đổi thành một người hoàn toàn khác, mặc dù vẫn chăm sóc, hầu hạ chu đáo như trước, nhưng không nói với ông một câu. Ông nói chuyện với Ngô thị, Ngô thị cũng chỉ trả lời đơn giản một tiếng, trên mặt không buồn không vui, giống hệt như khám phá xong hồng trần thì đã chết tâm.
Lý Trung hoảng hốt, lại không xuống nước nói được một câu dỗ dành ngon ngọt, cũng giữ mặt lạnh như vậy, thường hay bực tức chửi mắng mấy câu. Cứ như vậy hơn một tháng trôi qua, Ngô thị đột nhiên ngã bệnh, nằm hai ngày không thấy khá hơn nên mời thầy Chu đến bắt mạch, thầy Chu không nói ngay nguyên nhân bệnh tình, mà gọi Lý Trung đi ra ngoài nói chuyện một mình, báo là Ngô thị bệnh nặng, nguy hiểm đến tính mạng, sợ là thời gian không còn nhiều …
Lý Trung nghe xong như mất hồn, đứng như trời trồng một lúc lâu, bỗng nhiên cảm thấy chân nhũn xuống.
Lý Trung không nói chuyện này cho người trong nhà biết, ông sợ Ngô thị nghe xong chịu không nổi lại có chuyện không hay xảy ra, lại sợ người thân nghe xong lo lắng than khóc. Ông lấy trong ngăn tủ đã cất chứa lâu năm của mình một vò rượu ngon, một mình ngồi uống nguyên buổi tối. Ông nhớ lại những ngày đã sống cùng Ngô thị hơn nửa đời, nhớ lại ngày bà mới gả cho mình vẫn còn là một nha đầu, chưa lột bỏ hoàn toàn tính trẻ con, đi theo mình chịu khổ vất vả kiếm sống, phụng dưỡng mẹ ông, chăm sóc đứa em trai yếu ớt của ông, hầu hạ ông ăn uống ngủ nghê, sinh con cho ông …
Ông mất ngủ liên tục mấy đêm liền, chỉ cần nghiêng đầu nhìn vợ đang ngủ bên cạnh, ông tưởng tượng nếu có một ngày vợ ông bỏ ông đi, bên cạnh thật trống trải…
Chỉ mấy ngày, hai bên tóc mai của Lý Trung đã trắng thêm mấy phần, nếp nhăn cũng đầy trán. Ngô thị vẫn im lặng không nói với ông bao nhiêu ngày nay, giờ thấy bộ dạng khác thường của ông, rốt cục chịu không nổi mở miệng hỏi ông sao lại thế này, lo lắng cho thân thể của ông.
Lý Trung khoát tay, không nói gì, lục tung tất cả tiền bạc trong nhà ra, đếm đếm xong rồi cất vào túi bước ra ngoài. Ông đi tìm thầy Chu, đặt tiền lên bàn, hỏi thầy Chu muốn chữa bệnh thì cần bao nhiêu tiền mới đủ, bây giờ ông chỉ có bấy nhiêu đây, không đủ ông sẽ đi mượn.
Thầy Chu đẩy tiền trả lại cho ông, nói có tiền có thể trị bệnh, nhưng không đổi được mạng.
Lý Trung lại cố chấp đẩy tiền qua, mắt đỏ ửng nói: “Không phải ông nội thầy có thể chữa bệnh như thần y sao, bệnh của bà Tứ chẳng phải cũng rất nặng sao, chúng ta vốn là thân gia, thầy không thể chỉ để ý đến mỗi vợ thầy như vậy được!”
Khuôn mặt thầy Chu đỏ ửng, ngượng ngùng không nói gì.
Lý Trung nhìn thầy Chu một lúc lâu, thấy thầy Chu không nói gì, cảm thấy càng ngày càng chết lặng, “Bà ấy còn bao nhiêu ngày nữa?” những lời này ông mãi vẫn không dám mở miệng hỏi…
Thấy bộ dạng này của Lý Trung, thầy Chu thật sự là chịu không nổi, rốt cuộc cũng nói với ông sự thật.
Từ chỗ thầy Chu trở về, Lý Trung nổi giận đùng đùng với mọi người, Lý Đại Bảo là người lãnh đòn nhiều nhất trong những người đó. Nếu không có Ngô thị, nha đầu béo và Tiểu Bảo khóc lóc, ngăn cản thì Lý Trung thật sự có thể làm chuyện ra tay chém con như thường.
Đêm đó, Ngô thị vẫn bưng tới một chậu nước ấm rửa chân cho Lý Trung như thường ngày, Lý Trung tức giận chưa tan liền đá bay chậu nước khiến nước bắn tung tóe đầy người Ngô thị. Ngô thị không nói lời nào, dọn dẹp một chút, trở lại bếp đun nước ấm, rồi lại bưng tới một chậu nữa. Lần này Lý Trung không đá, chỉ trừng mắt nhìn Ngô thị tức giận nói: “Bà với thằng ranh kia bàn bạc mọi chuyện tốt quá phải không! Cái gì mà bệnh nan y chịu bó tay, cái gì mà không còn sống được bao lâu nữa! Không ngờ hai người có thể hợp lại giở trò với ta như thế! Sao! Chê ta sống lâu quá, muốn làm ta tức chết có phải không!”
Ngô thị mở miệng cười: “Đang êm đẹp ta rủa chính mình làm gì? Nếu biết thằng nhóc Đại Bảo kia vì bực bội mà có thể gây ra chuyện này, không cần ông đánh nó, ta cũng đã mắng nó rồi.” Nói xong liền ngồi xuống rửa chân cho Lý Trung.
Lý Trung mắng xong lại than thở nửa ngày, đơn giản là mắng Đại Bảo là đồ bất hiếu bày ra lời nói dối này nguyền rủa mẹ mình, hù dọa cha mình. Lại mắng thầy Chu là đồ bề trên mà không nên nết, hùa theo đám con trẻ làm ra mấy chuyện này để kiếm ăn.
Ngô thị chỉ lẳng lặng lắng nghe, lâu lâu lại đáp một tiếng phụ họa.
Lý Trung cúi đầu nhìn Ngô thị đang rửa chân cho mình, dần dần bình tĩnh lại: May mắn là giả… Thật tốt quá… Thật tốt quá…
Nước trong chậu đã nguội từ lâu, nhưng hai người không ai nói gì. Một lúc sau, vẫn là Lý Trung nhẹ nhàng than thở một câu đánh tan sự trầm mặc, ông nhìn Ngô thị nói: “Sau này, để cho ta chết trước nhé.”
Đã không còn giọng điệu mệnh lệnh như ngày xưa, là một câu thương lượng thậm còn mang theo vài phần khẩn cầu.
Ngô thị im lặng một lát, lẳng lặng gật đầu: “Được.” Nói xong liền cúi đầu bưng chậu nước đi ra ngoài.
Ngô thị đi rồi, Lý Trung nhướng mày nhìn theo, kéo giọt nước mắt trong khóe mắt trở về, thở thật dài: lại thiếu vợ một khoản nữa rồi, đời này nếu không trả xong, thì gom đến kiếp sau…
Hết truyện
Giới Thiệu Wap Đọc Truyện
đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!