Pair of Vintage Old School Fru
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
Chương 17


Cổ Việt Di vùi đầu vào ngực cô, cọ xát làn da tuyết trắng mềm mại trước ngực. Khoái cảm từng đợt liên tục kéo tới, khiến cho Kim Bối Nhi không thể ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, thân thể mềm mại không xương tự nhiên dựa sát vào anh, ngón tay lùa vào tóc anh, ôm lấy đầu của anh nũng nịu thở dốc.

Tiếp theo là một trận lửa nóng như sóng lớn dâng cao, xuyên qua cô tiến vào trong cơ thể, anh gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng dùng lực đạo mạnh mẽ, đem dục vọng tràn đầy đưa vào sâu trong cơ thể của cô, khiến cô thở gấp phát ra tiếng ngâm nga yếu ớt…

Tình cảm mãnh liệt qua đi, toàn thân cô xụi lơ vùi vào ngực anh nghe tiếng tim đập mạnh.

Kim Bối Nhi không nghĩ rằng như vậy cũng có thể làm, gương mặt xấu hổ đến nóng đỏ, Cổ Việt Di hôn lên tóc cô. “Chúng ta cùng đi tắm, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.”

Kim Bối Nhi ngẩng đầu ngây người nhìn anh, “Chúng ta cùng nhau tắm?”

“Em không muốn?” Cổ Việt Di cười gian, không muốn nghe cô nghi ngờ hay phản kháng, nhanh chóng ôm cô vào phòng tắm.

Cô sao có thể không muốn, mà là rất vui!

Kim Bối Nhi và Cổ Việt Di được Vi Đức giúp đỡ, khéo léo qua mặt giới truyền thông đi vào văn phòng của Cổ Việt Di.

Vi Đức kính cẩn báo cáo với Cổ Việt Di: “Anh Trình và chị Trình đã chờ ở văn phòng của anh từ lâu”

Kim Bối Nhi bên cạnh Cổ Việt Di, vừa nghe chị họ và anh rể họ đã ở trong văn phòng, vội vàng mở cửa vọt vào văn phòng.

Vừa vào văn phòng liền nhìn thấy chị họ Trịnh Vũ Hi và anh rể họ Trình Chính Khôi đã lâu không gặp, Kim Bối Nhi mừng rỡ chạy tới ôm Trịnh Vũ Hi. “Chị họ.”

Trịnh Vũ Hi vui vẻ ôm lại cô, “Bối Nhi.”

Cổ Việt Di biết ơn Trình Chính Khôi ra mặt làm chứng cho bọn họ, cầm tay anh, “Cám ơn cậu và Vũ Hi.”

“Chúng tớ vốn là nhân chứng, nói sao chúng tớ cũng là bạn tốt kiêm người thân, sao lại không quan tâm hai người, huống chi cậu còn đưa quà mai mối lớn như vậy, không ra mặt giúp việc này thì thật không thể nào nói nổi.” Trình Chính Khôi mỉm cười đáp lại.

Đã một khoảng thời gian không gặp Kim Bối Nhi, Trịnh Vũ Hi nghiêm túc tỉ mỉ nhìn cô, “Việt Di đối với em tốt không?”

Kim Bối Nhi xinh đẹp quay đầu liếc nhìn Cổ Việt Di, “Anh ấy rất tốt với em.”

“Thật sao? Anh ta không có hung dữ với em chứ?” Trịnh Vũ Hi vẫn có chút lo lắng.

Nhớ tới lúc trước khi đề nghị bọn họ kết hôn, vẻ mặt căm thù lẫn nhau của họ vẫn còn lởn vởn trong đầu Trịnh Vũ Hi.

Kim Bối Nhi không cần nghĩ ngợi trả lời: “Có.”

“Có?” Ánh mắt trách cứ của Trịnh Vũ Hi lập tức không nể tình lướt nhìn Cổ Việt Di.

Trình Chính Khôi cũng kinh ngạc nhìn Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di khó hiểu nhún vai, tỏ vẻ anh không có,

“Anh ấy từng đánh em, đánh ở đây nè.” Kim Bối Nhi chỉ vào mông mình.

Cổ Việt Di không nghĩ rằng Kim Bối Nhi lại chọn lúc này tính nợ cũ với anh.

Trịnh Vũ Hi và Trình Chính Khôi dùng ánh mắt không thể tha thứ nhìn Cổ Việt Di, Cổ Việt Di bất đắc dĩ liếc xéo Kim Bối Nhi.

Nhìn bộ dáng túng quẫn của anh, Kim Bối Nhi cười đắc ý vì đạt được mục đích.

Cô cười đến cả người run run, đi đến ôm cánh tay của Trịnh Vũ Hi, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, cười hì hì giải thích: “Lần đó cũng không thể trách anh ấy, là em chọc anh ấy nổi giận, dù sao em cũng trả đũa anh ấy rồi, cả hai huề nhau.”

“Vậy sao?” Trịnh Vũ Hi nhận ra ý của Kim Bối Nhi là muốn làm mất mặt Cổ Việt Di.

“Nếu không tin thì bảo anh ấy tự nói đi.” Kim Bối Nhi thoải mái đem vấn đề quăng cho Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di sắc mặt trắng bệch, cười cười nhìn bà xã tinh quái, “Đúng vậy, huề nhau.”

Nhìn dáng vẻ của bọn họ, có thể nhận ra tình cảm ngọt ngào của Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi trong lúc đó.

Trình Chính Khôi nghiêm túc đưa mọi người về vấn đề chính, “Bây giờ không nói chuyện đó, mà nên bàn chuyện có liên quan đến cuộc họp phóng viên.” Anh vỗ vai của Cổ Việt Di, nghiêm túc hỏi lại một lần: “Cậu thật sự đã suy nghĩ kĩ việc công khai chuyện hai người kết hôn với bên ngoài sao?”

Cổ Việt Di giấu đi tươi cười, tỏ vẻ thận trọng: “Tin rằng như vậy sẽ tốt cho tớ và Bối Nhi hơn.”

Trịnh Vũ Hi nghi ngờ nhìn Kim Bối Nhi, “Em cũng nghĩ như vậy sao?”

Kim Bối Nhi mỉm cười lắc đầu, buông Trịnh Vũ Hi ra đi đến bên cạnh Cổ Việt Di, hai tay ôm cánh tay anh, thâm tình chân thành nhìn, vẻ mặt hạnh phúc. “Em không biết công khai là tốt hay là không tốt.” Lập tức nhìn về phía Trịnh Vũ Hi và Trình Chính Khôi, “Vợ chồng không phải là một hay sao? Chỉ cần chuyện ông xã quyết định, em nhất định sẽ dốc hết sức ủng hộ và phối hợp.”

Nụ cười xuất phát từ đáy lòng nở rộ trên môi Cổ Việt Di, ôm bà xã đáng yêu vào lòng, “Chuyện này tuy rằng là tôi đề nghị, nhưng nếu Bối Nhi không đồng ý, tôi vẫn tôn trọng ý kiến của cô ấy, hôm nay Bối Nhi hoàn toàn đồng ý, cho nên tôi mới quyết định mở cuộc họp phóng viên này để tuyên bố.”

Kim Bối Nhi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt tràn ngập dịu dàng và tình yêu kia, khóe môi khẽ mỉm cười ngọt ngào.

Một động tác vô tình nho nhỏ, một ánh mắt tự nhiên biểu lộ, đã đủ để cho người bên cạnh cảm nhận được nhu tình mật ý của bọn họ trong lúc đó. (nhu tình mật ý: tình cảm đằm thắm, ngọt ngào)

Trịnh Vũ Hi vui vẻ dựa vào ông xã bên cạnh, “Nhìn bọn họ…”

“Anh đã sớm biết.” Trình Chính Khôi vui mừng ôm bà xã.

Còn nhớ khi anh kết hôn, Cổ Việt Di từng giễu cợt anh vì một thân cây buông tha cho cả khu rừng rậm.

Nay cậu ấy thì sao? Vì một gốc cây non lại bỏ qua cả khu rừng rậm.

Phóng viên đã đông đủ, thời gian dự định chính thức bắt đầu.

Cổ Việt Di vô cùng yêu thương ôm lấy bà xã Kim Bối Nhi đứng trên bục, Trình Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi ngồi bên cạnh vì bọn họ làm nhân chứng.

Đèn flash ở hội trường chớp lóe liên tục, Kim Bối Nhi căng thẳng đến nỗi hai tay ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt tay Cổ Việt Di tìm chỗ dựa.

Bàn tay Cổ Việt Di quan tâm nắm chặt bàn tay mềm của cô, cho cô toàn bộ dũng cảm, còn thỉnh thoảng mỉm cười trấn an Kim Bối Nhi.

“Anh Cổ, tin tức kết hôn của anh và cô Kim Bối Nhi là thật sao?”

Trình Chính Khôi vội vàng thay Cổ Việt Di trả lời: “Tôi có thể làm chứng, là thật, tôi và bà xã của tôi đều là nhân chứng của anh Cổ và cô Kim Bối Nhi.”

“Chị Cổ, nghe nói hiện giờ chị vẫn là học sinh cấp ba, đây cũng là sự thật sao?”

Kim Bối Nhi nhìn thoáng qua Cổ Việt Di, Cổ Việt Di cho cô một ánh mắt cổ vũ, Kim Bối Nhi hít thật sâu, cầm lấy Microphone. “Năm nay tôi tốt nghiệp trung học, đã mười chín tuổi, sớm qua tuổi pháp định (tuổi theo luật pháp).”

Cổ Việt Di cho cô một nụ cười khen ngợi.

“Chị Cổ, cho hỏi vì sao chị lại gả cho tổng giám đốc Cổ? Theo chúng tôi biết tổng giám đốc Cổ lớn hơn chị mười tuổi, hai người có gặp khó khăn trong việc tìm hiểu nhau không?”

Lần đầu lạ lẫm, lần thứ hai dần quen, Kim Bối Nhi hào phóng cầm lấy Microphone, “Các người hỏi tôi vì sao gả cho Việt Di, đơn giản chỉ có một chữ — yêu, tôi yêu Việt Di.”

Cuối cùng cô cũng nói yêu anh, lại nói trước mặt mọi người.

Cổ Việt Di xúc động cúi người hôn hai má của Kim Bối Nhi, thì thầm bên tai cô: “Anh cũng yêu em.”

Hành động của anh khiến cho Kim Bối Nhi xấu hổ đến nỗi thoáng chốc gương mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ, cong môi cười ngọt ngào tiếp tục trả lời vấn đề khác của phóng viên: “Tôi với ông xã không gặp vấn đề gì trong việc tìm hiểu nhau cả.”

Trên mặt Cổ Việt Di hiện lên lúm đồng tiền thật to.

Phóng viên thừa cơ hỏi: “Xin hỏi khi nào anh Cổ sẽ tổ chức tiệc mừng?”

Cổ Việt Di thản nhiên trả lời: “Vốn dự tính chờ Bối Nhi học xong đại học, về phần có thể thay đổi hay không, vẫn là phải xem ý của Bối Nhi”

Phóng viên đánh rắn tuỳ côn (tức là cầm cây nào thì đánh bằng cây đó), theo vấn đề vừa rồi hỏi tiếp: “Chị Cổ, vậy ý của chị như thế nào?”

“Tôi?” Kim Bối Nhi cúi đầu suy nghĩ một chút, trên hai má lộ vẻ thẹn thùng đỏ bừng, “Vẫn là theo kế hoạch từ trước, chờ tôi học xong đại học sẽ mời khách sau.”

“Ngoài ra có một vấn đề, không biết tổng giám đốc Cổ sẽ giải quyết chuyện người yêu cũ như thế nào?”

Vấn đề này vừa hỏi ra, lập tức khiến cho toàn bộ phóng viên kinh ngạc quay đầu xem ai là người đưa ra vấn đề này.

Cổ Việt Di kinh ngạc nhìn người đặt câu hỏi — là Eva! Cô ta tới làm gì?

Kim Bối Nhi cũng đã thấy Eva xuất hiện, khiếp sợ khẽ mấp máy môi. Sao cô ta lại đến đây?

Eva có vẻ không muốn bỏ qua cho Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi, cầm Microphone chậm rãi đi lên phía trước. “Tổng giám đốc Cổ, sao anh không nói gì hết vậy? Tôi theo anh bao nhiêu năm, cuối cùng anh lại kết hôn với một cô bé.”

Trong phút chốc, tất cả tia sáng đèn flash đều tập trung vào Eva cố ý gây phiền toái, Eva không hề sợ hãi tiếp tục tới gần Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi. “Vì sao không trả lời tôi? Anh nghĩ không nói lời nào thì sẽ không có gì sao?”

Ánh mắt lạnh băng Cổ Việt Di bắn về phía Eva, “Eva!”

Eva si tình nhìn Cổ Việt Di, “Thì ra anh còn nhớ tên tôi, có thể thấy được trong lòng anh còn có tôi, nhất định là con nhóc đáng ghét kia níu kéo anh không buông.”

Hai mắt bừng bừng lửa giận trừng về phía Kim Bối Nhi, Eva đột nhiên vứt bỏ Microphone, nhanh chóng cầm lấy con dao nhỏ giấu trong bao bố nhằm phía Kim Bối Nhi, thảm thiết hét lên: “Không cho phép cô cướp đi Việt Di của tôi!”

Cổ Việt Di không biết mục đích Eva xông lên trước, nhưng nhìn lửa giận trong mắt Eva, anh có thể xác định cô ta tuyệt đối không có ý tốt.

Trước lúc Eva lao tới Kim Bối Nhi vài bước, Cổ Việt Di xoay một vòng ôm lấy Kim Bối Nhi, dùng thân thể của mình bảo vệ người phụ nữ anh yêu nhất.

Nháy mắt, Cổ Việt Di cảm giác một vật cứng sắc nhọn đâm vào thân thể của mình, hai mắt anh trợn to, Kim Bối Nhi phát hiện sự khác thường, sợ tới mức hoa dung thất sắc (gương mặt đẹp mất sắc, ‘ mặt mày tái nhợt, kinh hoảng tột độ’) ôm lấy Cổ Việt Di thét chói tai: “Ông xã…”

Sắc mặt Cổ Việt Di trắng bệch, gắng gượng mỉm cười, “Bà… xã… Không sao.” Ôm chặt Kim Bối Nhi rồi ngã xuống, màu máu tươi phút chốc nhộm đỏ quần áo Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di tựa vào người Kim Bối Nhi, tay vỗ về mặt Kim Bối Nhi, Kim Bối Nhi hoảng sợ, nước mắt đầm đìa, “Ông xã.”

“Anh đã nói… rồi… Mọi việc có… anh.” Mặt anh tựa sát gương mặt Kim Bối Nhi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Kim Bối Nhi kiềm nén tới không thể động đậy, chỉ có thể ôm lấy đầu Cổ Việt Di, khóc khàn cả giọng: “Ông xã, tỉnh lại, anh không thể chết được, không thể chết được.” Cô hôn khuôn mặt dần dần lạnh như băng, “Em yêu anh, em yêu anh.”

Tiếng kêu sợ hãi nhốn nháo khắp hội trường –

“Tổng giám đốc Cổ bị thương.”

Trình Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi bối rối, trấn tĩnh từ trong nỗi sợ hãi, Trình Chính Khôi quát to: “Mau gọi xe cứu thương!”

Chương 18


Trịnh Vũ Hi thử kéo Kim Bối Nhi ra khỏi thân thể Cổ Việt Di, nhưng Kim Bối Nhi một tay ôm chặt đầu Cổ Việt Di, tay kia thì không ngừng quơ quàng, đau thương kêu to: “Tránh ra, không cần kéo tôi, tôi muốn ở bên cạnh ông xã của tôi.”
Lưỡi dao sắc bén xuyên qua bao bố, Eva thở phì phò sững sờ đứng tại chỗ, trong tay nắm chặt cái bao bố nhộm đỏ máu của Cổ Việt Di.
Eva vạn lần không nghĩ rằng sẽ thất bại, người cô định ra tay là Kim Bối Nhi, vì sao ngay lúc nguy hiểm anh lại đỡ một dao cho Kim Bối Nhi chứ!
Nhìn Cổ Việt Di dùng thân thể của mình che chở cho Kim Bối Nhi, ngay cả khi ngã xuống kia còn ôm chặt Kim Bối Nhi không buông, có thể thấy được tình yêu của anh đối với Kim Bối Nhi sâu đậm cỡ nào, anh tình nguyện mình bị thương cũng không để cho cô chịu chút tổn thương nào.
Eva đã bị chấn ngạc (chấn động + kinh ngạc) đứng tại chỗ, bao bố trong tay rơi trên mặt đất, hai tay ôm đầu, lắc đầu điên cuồng, gào lên như người mất trí: “Không! Tôi không phải muốn giết người, tôi không phải…”
Giây lát, bảo vệ công ty lập tức kéo tới bắt Eva, mang cô rời khỏi hội trường.
Cổ Việt Di bị được nhân viên cứu hộ nâng lên cáng, một bàn tay Kim Bối Nhi nắm chặt tay Cổ Việt Di không buông, một bàn tay luôn vuốt ve khuôn mặt anh, nước mắt của cô rơi lã chã, từng giọt nước mắt cứ thế rơi lên mặt anh.
“Ông xã, anh không thể chết được, em không muốn biến thành quả phụ.”
Cô không cần những ngày không có anh…
Cổ Việt Di nhắm chặt hai mắt, đôi môi trắng nhợt run run lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Bà xã đáng yêu sợ biến thành quả phụ? Nếu hôm nay đổi thành người phụ nữ khác nói những lời này, cho dù anh không qua khỏi, cũng sẽ nhảy ra khỏi mộ tìm cô ta tính sổ. Nhưng những lời này từ miệng Kim Bối Nhi nói ra, anh có thể hiểu được ý trong lời nói của cô.
Cô yêu anh!
Cổ Việt Di kiên cường giữ vững tinh thần trấn an Kim Bối Nhi: “Anh không sao, sẽ không… để em biến thành quả phụ, anh muốn ở bên em… Thật lâu… Thật lâu…”
Trịnh Vũ Hi bước đến thử giữ chặt Kim Bối Nhi, lo lắng khuyên nhủ cô: “Bối Nhi, để xe cứu thương đưa Việt Di đến bệnh viện.”
“Không! Em không thể để anh ấy đi một mình, tôi muốn đi cùng anh ấy.” Kim Bối Nhi liều mạng nắm chặt tay Cổ Việt Di không buông.
“Bối Nhi, cứu người quan trọng, em đừng càn quấy nữa.” Trịnh Vũ Hi vừa vội vừa hoảng, không biết làm sao nhìn cô.
“Em không càn quấy, anh ấy và em đã nói có viêc gì cũng sẽ cùng đối mặt, em muốn ở bên cạnh anh ấy.” Kim Bối Nhi hoảng loạn khóc lớn.
Thời gian cứu người cấp bách, nhân viên cứu hộ không thể chần chờ đành phải đồng ý. “Chị Cổ, thế thì chị đi cùng anh Cổ vậy.”
Kim Bối Nhi vừa nghe có thể cùng đến bệnh viện với Cổ Việt Di, không chút nghĩ ngợi liền bỏ tay Trịnh Vũ Hi ra, đi theo Cổ Việt Di lên xe cứu thương.
Ở trên xe, cô vẫn nắm chặt tay Cổ Việt Di như cũ, “Em sẽ ở bên anh, một bước cũng sẽ không rời đi.”
“Anh không sao…” Cổ Việt Di nhìn cô nước mắt giàn giụa, vô cùng đau lòng, cố vươn tay vuốt mặt của cô. “Ngoan… Đừng khóc.”
Kim Bối Nhi vừa nóng vội vừa đau lòng càng khóc to hơn, “Đã là khi nào, còn bảo em đừng khóc, anh nói thì em sẽ không khóc sao?”
Nói cũng phải! Sự thẳng thắng Kim Bối Nhi làm cho Cổ Việt Di không biết nên khóc hay cười, nhưng lúc này anh đã không còn sức lực tranh cãi cùng cô, chỉ có thể dùng khí lực còn sót lại, yếu ớt nói: “Anh yêu em.”
Kim Bối Nhi xúc động áp má vào mặt anh, khóc nói: “Em cũng yêu anh.”
Đợi chờ, trông mong, rốt cục cũng nghe được lời nói mà anh tha thiết mong chờ, mặc dù trong cuộc họp phóng viên cô cũng từng nói yêu anh, nhưng giờ phút này cảm giác là chân thật nhất.
Khóe môi Cổ Việt Di lộ ra mỉm cười thỏa mãn, không tiếc nuối, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Không!” Sắc mặt Kim Bối Nhi kinh hoảng vuốt hai má Cổ Việt Di, “Ông xã, tỉnh… tỉnh… Ông xã.”
Rốt cục đến bệnh viện.
Kim Bối Nhi không thể không buông Cổ Việt Di ra, trơ mắt nhìn Cổ Việt Di bị một đám nhân viên bệnh viện đẩy mạnh vào phòng giải phẫu.
Cả người cô ngây ra như phỗng đứng ngoài phòng giải phẫu, Trình Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi lúc này cũng đã đến, nóng lòng như lửa đốt đi đến bên cạnh Kim Bối Nhi.
Trịnh Vũ Hi sốt ruột hỏi Kim Bối Nhi: “Việt Di đâu?”
Kim Bối Nhi ngơ ngác nhìn cửa phòng giải phẫu.
Trình Chính Khôi bước đến hỏi cô y tá đang rảnh tay ở trước phòng, vẻ mặt lo lắng xoay người trở về bên cạnh các cô. “Việt Di đã vào phòng phẫu thuật.”
Trịnh Vũ Hi nhìn Kim Bối Nhi vẻ mặt dại ra, trong lòng càng thêm lo lắng, “Bối Nhi, Việt Di không sao đâu.”
“Thật không?” Kim Bối Nhi vẫn đang sững sờ nhìn cửa phòng giải phẫu
Nhớ đến máu tươi nhộm đỏ trên người anh, cả người Kim Bối Nhi nhịn không được run run.
Trịnh vũ Hi nhìn đôi mắt to đầy nước mắt và sợ hãi kia, không khỏi bắt đầu lo lắng cho Kim Bối Nhi, cô nhẹ nhàng vỗ mặt Kim Bối Nhi, thử gọi lại hồn của cô. “Bối Nhi, em có khỏe không?”
Kim Bối Nhi mở to đôi mắt long lanh nhìn Trịnh Vũ Hi, “Chị họ, Việt Di anh ấy không có việc gì chứ?”
“Sẽ không đâu, em yên tâm.” Trịnh Vũ Hi ôm vai của cô, đưa cô tới ghế chờ bên cạnh, “Đừng lo lắng, hãy tin Việt Di, anh ấy nhất định sẽ bình an vô sự.”
“Đúng, chắc là sẽ không có việc gì.” Kim Bối Nhi mở to đôi mắt to vô hồn, thì thào tự nói: “Anh ấy là người giữ lời hứa, anh ấy nói muốn ở bên mình thật lâu, thật lâu.”
“Đúng, anh ấy sẽ bên cạnh Bối Nhi thật lâu, thật lâu.” Trịnh Vũ Hi nhìn bộ dạng tâm hồn vỡ vụng của Kim Bối Nhi, không khỏi làm cô tuông rơi nước mắt.
Vốn là một cuộc hôn nhân không được xem trọng, không nghĩ tới cuối cùng cảm tình của bọn họ lại sâu đậm như thế.
Trình Chính Khôi thúc thủ vô sách (bó tay không có cách nào)nhìn Kim Bối Nhi, bây giờ nói an ủi Kim Bối Nhi đều là dư thừa, trừ phi Cổ Việt Di không có việc gì, nếu không anh sợ Bối Nhi sẽ không chấp nhận được.
Hai giờ sau, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đi ra phòng giải phẫu, gọi: “Người nhà của Cổ Việt Di.”
Trình Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi nhìn Kim Bối Nhi không có phản ứng gì, chỉ thấy cô không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, ngoảnh mặt làm ngơ với bác sĩ vừa kêu to.
Trình Chính Khôi bước nhanh đến trước mặt bác sĩ, “Tôi là người thân của Cổ Việt Di, bây giờ cậu ấy thế nào?”
Bác sĩ mỉm cười nói: “Tất cả ổn rồi, lập tức có thể đưa về phòng bệnh.”
Việt Di không có việc gì! Trình Chính Khôi rốt cục thở phào nhẹ nhõm, xoay người đến trước mặt Kim Bối Nhi, “Bối Nhi, bác sĩ nói Việt Di không sao rồi.”
“Thật chứ? Vậy sao còn chưa nhìn thấy anh ấy.” Cô muốn tận mắt thấy mới có thể yên tâm.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng giải phẫu mở ra, ba nhân viên phụ giúp đẩy giường bệnh, “Người nhà của Cổ Việt Di.”
Kim Bối Nhi nhìn giường, hơi thở gấp gáp, cô nhận ra khuôn mặt tái nhợt nằm ở trên chiếc giường nhỏ màu trắng kia.
Là ông xã của cô, là Việt Di! Kim Bối Nhi bước nhanh đến, một tay vịnh lấy đầu giường, một tay nhẹ nhàng vỗ về mặt Cổ Việt Di, gọi nhẹ: “Ông xã.” Nước mặt xúc động phút chốc giống như sợi trân châu bị đứt, ồ ồ rơi xuống.
Cổ Việt Di thoáng có ý thức, anh nghe được tiếng gọi đau buồn của Kim Bối Nhi, mí mắt nặng trĩu không mở ra được, môi mấp máy giống như đang nói chuyện.
Kim Bối Nhi vội vàng cúi đầu, kề tai bên môi anh.
“Bà, Bà… xã.”
Một câu gọi nhẹ làm cho nước mắt của Kim Bối Nhi lại lần nữa dâng lên, cô hít hít cái mũi, tay nhỏ bé cố gắng ôm trọn bàn tay to, “Ông xã, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh.”
“Uh.” anh đáp nhẹ, lập tức nặng nề ngủ.
Chương 19: Kết thúc


Bốn năm sau

Cổ Việt Di đẹp trai, phong độ ngồi dưới đài, trên mặt thỉnh thoảng mỉm cười sung sướng, hai mắt nhìn chằm chằm Kim Bối Nhi đội mũ học sĩ lên đài lĩnh thưởng. Anh mong ngày này, đã chờ rất lâu, rất lâu.

Kim Bối Nhi từ một cô gái đến khi lột xác thành người phụ nữ tự nhiên, trang nhã, anh đã tham dự sự trưởng thành của cô, cũng làm bạn với cô vượt qua mỗi giai đoạn chuyển biến. Điều duy nhất không thay đổi là trong đôi mắt đen láy trong suốt của cô, trước sau đều chứa đựng ngọn lửa nóng bỏng, chỉ cần vừa nhìn thấy ngọn lửa kia, cả đời này cũng không thể quên.

Vẻ mặt Kim Bối Nhi rất phấn chấn, cầm bằng tốt nghiệp đứng trên đài, đại diện cho sinh viên đọc diễn văn.

“Bốn năm nay cảm ơn các thầy cô ân cần dạy bảo, để cho chúng tôi có thể…”

Cổ Việt Di cẩn thận nghe Kim Bối Nhi đọc diễn văn rất có nhịp điệu, khẽ cười tán thưởng.

Bà xã anh thật sự trưởng thành rồi!

Kim Bối Nhi ở trên đài cúi người chào, dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Cổ Việt Di đương nhiên không hề keo kiệt cho Kim Bối Nhi khen ngợi tuyệt nhất.

Cô vừa đi xuống đài lập tức đến bên cạnh Cổ Việt Di, “Làm em sợ muốn chết, em sợ lỡ có sai sót gì.”

Cổ Việt Di vui vẻ nhìn cô, một tay nắm lấy bàn tay cô, tay kia thì nhẹ nhàng vỗ về. “Bà xã, em là tuyệt nhất.”

“Thật vậy chăng? Anh cho rằng em nói rất khá?” Kim Bối Nhi tươi cười sáng lạn với Cổ Việt Di.

“Cực kỳ tốt, nằm trong dự kiến của anh.” Cổ Việt Di cho khẳng định tuyệt nhất.

Lúc này Kim Bối Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. “Có những lời này của anh, em an tâm rồi.” Một câu của Cổ Việt Di còn hơn mười câu khen ngợi của người ngoài.

Lễ tốt nghiệp dài dòng cuối cùng chấm dứt, Kim Bối Nhi vui vẻ một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay nắm tay Cổ Việt Di. “Ông xã, chúng ta nên đi rồi đúng không?”

“Vừa đúng lúc.” Cổ Việt Di nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Kim Bối Nhi có chút lo lắng nhìn Cổ Việt Di, “Tất cả đều đến đây sao?”

“Chuyện lớn như vậy, người nhà họ Cổ sao có thể không đến được? Chính Khôi và Vũ Hi cũng mang theo bé con bảo bối của bọn họ đến đây, còn có Mĩ Mĩ và Tú Tú cũng tới rồi, còn có…”

Kim Bối Nhi giật mình thở hốc, liều mạng lắc đầu. “Được rồi, được rồi, anh không cần đếm nữa, bây giờ em chóng mặt quá, không thể tưởng được nhiều người đến góp vui như vậy.”

Phải không? Thật sự chỉ là đến góp vui sao?

Bối Nhi, anh chờ ngày này đã bốn năm, hôm nay cuối cùng cũng để anh chờ được rồi.

Nhà họ Cổ từ trên xuống dưới vì hôn sự của Cổ Việt Di mà bận tối mày tối mặt, đây chính là hôn lễ ba Cổ chờ đến bốn năm mới chờ được, lo xong hôn sự của Cổ Việt Di, coi như là giải quyết xong tâm nguyện đời này của ông.

Nhìn năm người con đều thành gia lập nghiệp, đều có được một gia đình hạnh phúc của riêng mình, ba Cổ cười đến không thể khép miệng lại được, nhất là hôn sự của Cổ Việt Di cùng Kim Bối Nhi, rõ ràng bốn năm trước đã công chứng, lại nhất định phải đợi Kim Bối Nhi tốt nghiệp đại học mới chịu mở tiệc chiêu đãi người thân và bạn bè, vì việc này, ba Cổ ba có lần không hiểu nổi; càng làm ba Cổ khó hiểu là, Cổ Việt Di lại tổ chức tiệc mừng ở đại sảnh công ty.

Trong đại sảnh ước chừng có thể đặt năm trăm cái bàn, ý của Cổ Việt Di là hy vọng nhân viên trong công ty có thể cùng nhau chia sẻ thời khắc đáng quý này.

Lúc này đại sảnh của điện tử Hoàng Đỉnh có thể nói là quan lại tập hợp, có những doanh nhân nổi tiếng, cũng có khách quý từ các nước đến chúc mừng, sự kiện này đương nhiên cũng thu hút giới truyền thông, bây giờ chỉ còn thiếu hai nhân vật chính là chưa xuất hiện.

Cổ Việt Đàn nhìn khách quý đã gần như đông đủ, theo lý lúc này Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi cũng nên có mặt, sao đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng bọn họ? Tình hình này khiến anh thật sự thấy kỳ lạ.

Anh đến bên cạnh Cổ Việt Sâm, “Sao bọn họ đến bây giờ còn chưa trở về? Lễ tốt nghiệp cần thời gian dài như vậy sao?”

Cổ Việt Sâm cũng thấy quái lạ, “Chắc là phải đến rồi.”

Chỉ chốc lát sau, Vi Đức chỉ huy vài nhân viên vén tấm màn dày trên tường, hiện ra chiếc tivi đồ sộ, Vi Đức cầm Microphone. “Các vị khách quý, xin chào.”

Hội trường thoáng chốc trở nên yên lặng.

“Tôi là quản lí Vi Đức của điện tử Hoàng Đỉnh, tôi đại diện cho tổng giám đốc Cổ Việt Di rất biết ơn các vị thu xếp công việc đến chung vui ở đây, hiện tại tổng giám đốc Cổ và bà xã muốn đích thân cảm tạ thịnh tình của các vị.”

Vi Đức dùng tay ra hiệu cho nhân viên bên cạnh, tivi trên tường lập tức xuất hiện hình ảnh của Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi.

“Chào các vị, cảm ơn các vị đã bỏ thời gian quý giá tham gia tiệc mừng của vợ chồng chúng tôi.” Cổ Việt Di chào hỏi mọi người qua màn hình.

Sáng kiến này làm cho mỗi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.

Kim Bối Nhi cũng chào hỏi với mọi người, “Tôi cũng như vậy, cám ơn mọi người.”

Cổ Việt Di thân mật ôm Kim Bối Nhi, mỉm cười với mọi người.

“Bốn năm trước chúng tôi từng công bố trước giới truyền thông, đợi Bối Nhi tốt nghiệp sẽ tổ chức tiệc mừng mời mọi người, khó khăn lắm mới đợi đến lúc thực hiện được, cũng cảm ơn các vị kiên nhẫn chờ bốn năm.”

Kim Bối Nhi thẹn thùng nhìn Cổ Việt Di, rồi đối mặt màn hình, “Bốn năm nay người ngoài cứ phỏng đoán tôi cùng Việt Di thật sự có thể tổ chức bữa tiệc mừng này không, vợ chồng chúng tôi có cùng nắm tay đi qua bốn năm này không.” Cô cầm tay Cổ Việt Di, giơ lên cao, “Chúng tôi không chỉ cầm tay nhau đi qua bốn năm này, mà còn tiếp tục đi qua vô số bốn năm nữa.”

“Đúng, tôi và Bối Nhi sẽ cùng nhau đi qua vô số bốn năm.” Cổ Việt Di hôn hai má Kim Bối Nhi.

Trên gương mặt hồng hào của Kim Bối Nhi tràn đầy hạnh phúc.

Ba Cổ cảm thấy rất thỏa mãn, cho dù bọn họ là đôi có tình cảm rắc rối nhất trong những đứa con; Nhưng tình cảm chân thành của bọn họ lại làm người ta hâm mộ nhất.

Ba Cổ nhìn tivi trên tường, “Nói tới nói lui, nói đi nói lại, hai người các con định khi nào xuất hiện?”

Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi trong màn hình nhìn nhau, trên mặt hai người cùng lộ ra nụ cười gian xảo.

“Bây giờ chúng tôi đang trên đường đến châu Âu.”

“Châu Âu” Ba Cổ sửng sốt, ngẩn người lên đến chín tầng trời.

Cổ Việt Di mỉm cười nói: “Tiệc mừng chúng tôi hứa với các vị đã thực hiện, nhưng tôi cũng từng hứa với Bối Nhi, chờ ngày cô ấy tốt nghiệp đại học thì sẽ đi hưởng tuần trăng mật, hôm nay là ngày cô ấy tốt nghiệp đại học, cũng là ngày tôi phải thực hiện lời hứa, cho nên thật có lỗi, tôi và Bối Nhi không thể xuất hiện ở tiệc mừng, xin các vị thông cảm, lúc này tôi và Bối Nhi chúc các vị vui vẻ.”

Kim Bối Nhi nói theo một câu: “Cám ơn các vị.”

Sau đó hai người biến mất trong màn hình.

Ba Cổ ngẩn người, ngẫm lại cách làm nổi bật này, bỗng dưng cười to, “Nếu Việt Di đã nói như vậy, chỉ có thể mời các vị từ từ thưởng thức tiệc mừng của Việt Di.”

Tất cả quan khách đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lần lượt bật ra tiếng cười.

Kim Bối Nhi vòng tay qua cổ Cổ Việt Di, “Anh nghĩ bọn họ có thể chấp nhận sao?”

Cổ Việt Di vỗ vỗ cánh tay Kim Bối Nhi, “Cho dù bọn họ chấp nhận hay không, ít nhất anh cũng đã thực hiện lời hứa của mình.”

“Nói cũng đúng, nhưng như vậy có thể coi là làm tiệc cưới sao?” Kim Bối Nhi nghi ngờ nhếch miệng.

“Tiệc cưới chỉ là một hình thức để cho người thân và bạn bè chia sẻ không khí vui mừng, quan trọng là trái tim của hai người.” Cổ Việt Di xoay người, thâm tình nhìn Kim Bối Nhi, “Em còn yêu anh – ông cụ già này không?”

“Ông cụ già?” Kim Bối Nhi bị lời này chọc cười, “Ai nói anh là ông cụ già?”

“Trước kia em không phải gọi anh là ông chú sao? Bốn năm rồi, anh nghĩ anh đã biến thành ông cụ già.” Cổ Việt Di nhìn chăm chú vào bà xã, trong mắt có tình yêu nồng đậm.

Kim Bối Nhi nâng mặt anh lên, “Cho dù anh biến thành ông cụ già bảy tám mươi tuổi, em vẫn yêu anh như vậy.”

“Phải không?” Lời của cô làm tim anh ấm áp.

“Thật mà.” cô nhắm mắt lại, hôn lên đôi môi thỉnh thoảng làm cô rung động, “Ông xã, em yêu anh.”

“Anh cũng vậy…” Cổ Việt Di vui vẻ đón nhận nhiệt tình của bà xã.

Chuyện đời hay thay đổi, tình cảm cũng tương tự; Cổ Việt Di không đoán được mình sẽ cưới một bà xã nhỏ, càng không nghĩ rằng mình sẽ yêu bà xã nhỏ này như si như cuồng, khó có thể tự kềm chế. Bà xã, anh sẽ dùng trọn đời trọn kiếp yêu em!
~~~~~~~THE END~~~~~~~

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!