DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
Chương 1: Mở đầu


“Tổng giám đốc, các báo cáo có liên quan trong quý này đều ở đây, mời anh xem qua.” Quản lí Vi Đức đang cầm báo cáo đứng trước mặt Cổ Việt Di.

Trong văn phòng rộng lớn trải ra một tấm thảm màu xanh biếc thật dài, Cổ Việt Di tay cầm gậy đánh golf tập trung tinh thần ngắm chỗ lõm phía trước, lập tức ngắm xuống trái banh trắng nhỏ dưới chân. “Đặt lên bàn.”

Vi Đức cung kính đem báo cáo đặt trên bàn công tác thật to trước mặt: “Không biết tổng giám đốc còn có gì căn dặn không?”

“Không có.” Cổ Việt Di cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào trái banh trắng nhỏ, nhẹ nhàng đánh vào trái banh.

Vi Đức gật đầu rời khỏi văn phòng, lúc này cửa ban công đột nhiên từ bên ngoài đẩy ra, một bóng người chạy vào, mắt thấy sẽ đâm vào người đó, Vi Đức vội vàng lùi về sau, ngẩng đầu muốn nhìn rõ tên quỷ hấp tấp đẩy cửa vào là ai.

“Là người nào…” Vi Đức đột nhiên ngẩng đầu, khi thấy rõ ràng người tới, vội vàng thay đổi giọng điệu, vẻ mặt tươi cười.

“AnhTrình.”

“Tổng giám đốc của cậu có ở đây hay không?” Trình Chính Khôi cao giọng hỏi.

“Tổng giám đốc của chúng tôi…”

Không đợi Vi Đức nói xong, Cổ Việt Di đã lên tiếng thay Vi Đức trả lời: “Chính Khôi, cậu sao lại rảnh đến đây?”

Vi Đức ngẩn người nhìn bọn họ, Trình Chính Khôi mỉm cười, tay vỗ nhẹ bả vai Vi Đức. “Đi làm việc của cậu đi”

Vi Đức mỉm cười nịn nọt, rời khỏi văn phòng Cổ Việt Di.

Trình Chính Khôi tay cầm thiệp mời màu đỏ, chậm rãi đi đến trước mặt Cổ Việt Di, cầm thiệp mời trong tay đưa tới trước mắt anh: “Cung nghênh đại giá quang lâm.” (giống như rất hân hạnh được đón tiếp á)

Thiệp hồng?

Cổ Việt Di đầu tiên là sợ run một chút, dừng động tác trên tay lại, nhận lấy thiệp mời Trình Chính Khôi đem tới. “Đây là cái gì? Muốn mời khách cũng không cần long trọng như vậy, gọi điện thoại tớ nhất định cũng sẽ tới.”

“Cậu xem nội dung trước rồi nói sau.” Trình Chính Khôi dùng ánh mắt ra hiệu cho Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di vẻ mặt nghi ngờ mở thiệp mời ra, những câu chữ tràn ngập vui sướng bên trong lập tức đập vào đáy mắt, Cổ Việt Di trợn mắt há hốc mồm. “Cậu muốn kết hôn?”

“Uh.” Trình Chính Khôi dùng sức gật đầu.

Cổ Việt Di bán tín bán nghi xem xét Trình Chính Khôi, “Cậu thật sự vì một cây mà bỏ cả khu rừng rậm?”

Trình Chính Khôi hì cười nói: “Bởi vì cây này… Đáng giá.”

“Đáng giá?” Cổ Việt Di không tin, liếc xéo anh một cái, lập tức cúi đầu xem rõ ngày, “Một tây tháng tư?”

Anh không nhịn được ầm ĩ cười to, “Đây không phải là chương trình cậu cố ý sắp xếp trong ngày cá tháng tư chứ?”

“Tuyệt đối không phải chương trình gì hết.” Trình Chính Khôi hình như đoán ra ý trong lời nói của Cổ Việt Di, quả quyết cắt đứt suy đoán của anh.

Cổ Việt Di xem bộ dáng nghiêm trang của anh, không khỏi nghi ngờ Trình Chính Khôi cố ý lừa bịp.

“Thật sự không phải nói giỡn?”

“Việc lớn cả đời sao có thể là trò đùa.” Trình Chính Khôi bình thản ung dung đối diện sự nghi ngờ của Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di vẫn không tin, “Như vậy tốt lắm, nếu là thật, tớ sẽ tặng tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám bao tiền lì xì, nếu là diễn trò, thì cậu phải đưa tớ tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám bao lì xì.”

Trình Chính Khôi sớm hiểu rõ cá tính đa nghi của Cổ Việt Di, “Bạn tốt mà chỉ cho có tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám bao… Có quá ít hay không?”

“Muốn chơi lớn?” Cổ Việt Di như cũ không tin cái thiệp mời này là thật, “Được, tớ sẽ chơi lớn với cậu, nếu đây là sự thật, tớ sẽ cho cậu tám mươi tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám bao.”

“Uh.” Trình Chính Khôi vừa lòng gật gật đầu, “Như vậy còn tạm được, lời đã nói không thể thay đổi nha.”

“Tuyệt không đổi ý.”

Cổ Việt Di hào phóng đồng ý.
Chương 2: Chương 1


Cổ Việt Di đối với chuyện Trình Chính Khôi kết hôn vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi, anh căn bản không tin một vị công tử đào hoa sẽ vì một thân cây mà bỏ cả khu rừng rậm.

“Nếu Trình Chính Khôi thật sự kết hôn, anh thật sự sẽ tặng món quà lớn kia sao?” Một thanh âm mềm mại the thé lượn lờ bên tai Cổ Việt Di.

“Nếu tôi đã nói ra, đương nhiên nói được thì làm được.” Cổ Việt Di lạnh lùng liếc qua Eva diêm dúa một cái.

“Đối với bạn bè anh đều hào phóng như vậy, còn đối em thì sao?” Thanh âm the thé của Eva lại vang lên lần nữa.

Cổ Việt Di dùng ánh mắt quỷ mị liếc Eva, “Tôi đối với em chỗ nào không tốt, toàn thân trên dưới của em có chỗ nào không phải tôi mua cho em.”

Ánh mắt anh tỏa ra cảm giác áp bách, Eva không dám tiếp tục kháng nghị, thật vất vả mới kiếm được mỏ vàng, cô không ngu đến mức tự tay phá hủy.

Eva cười quyến rũ, bàn tay mềm mại vuốt ve ngực Cổ Việt Di, “Em đương nhiên biết anh rất tốt với em, em chỉ là đau lòng anh tổn thất nhiều tiền như vậy.”

“Tổn thất?” Cổ Việt Di ầm ĩ cười to, “Chút tiền ấy không tính là gì, nếu Chính Khôi thật sự kết hôn, phần tiền biếu đó cũng đáng.”

Eva có chút ghen tỵ, “Phải không?”

Tài lực của nhà họ Cổ cô không coi thường, nhưng Cổ Việt Di đối với cô không hào phóng như vậy, tuy nói cô toàn thân trên dưới đều là Cổ Việt Di mua, nhưng tính đến cùng chỉ bằng một phần mười tiền hồng bao anh cho bạn bè mà thôi.

“Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong thì đi thôi.” Cổ Việt Di lạnh lùng nói.

Eva lập tức mỉm cười quyến rũ động lòng người nhìn anh, “Xong rồi.” Cô thân mật vòng qua cánh tay cường tráng của anh.

Cô không phải phụ nữ ngu ngốc, tuyệt đối không cáu kỉnh với anh trong lúc này.

Cổ Việt Di cùng Eva đi khỏi chỗ ở của anh, đến khách sạn được viết trên thiệp cưới.

Sau khi đến khách sạn, Cổ Việt Di mới phát hiện Trình Chính Khôi không phải đùa giỡn, cậu ấy là thật sự kết hôn.

Trước cửa khách sạn treo hình Trình Chính Khôi và vợ mới cưới thật ngọt ngào, Cổ Việt Di nhìn tấm hình kết hôn, trên mặt lộ ra mỉm cười hiểu ý.

“Xem ra cậu ấy kiếm chắc bao lì xì lớn của tôi rồi.”

Eva không lời nào để nói, cô đương nhiên cũng nhìn ra món quà lớn của Cổ Việt Di là đưa chắc rồi.

Đi vào khách sạn, lập tức cảm nhận được không khí rừng rực, mỗi người tiến vào khách sạn hình như đều giống Cổ Việt Di, hơn phân nửa cũng không tin tưởng Trình Chính Khôi thật sự muốn kết hôn, nhất là anh đem ngày kết hôn định ở ngày cá tháng tư, càng làm người ta nghi ngờ tính chân thật của hôn lễ, rất nhiều bạn bè tham gia tiệc mừng, đến khách sạn mới giật mình nhận ra.

Trình Chính Khôi thật sự kết hôn, hơn nữa cha mẹ hai bên đều đã chứng kiến lễ thành hôn, nếu kiên quyết nói đây là giả, vậy thật sự nói xấu nhân cách Trình Chính Khôi.

Tiệc mừng áp dụng tiệc đứng kiểu Âu Mĩ.

Trình Chính Khôi cùng vợ mới cưới vui vẻ ra mặt đi đến trước mặt Cổ Việt Di, “Cậu thua.”

Cổ Việt Di quay lại mỉm cười, “Tớ thua cam tâm tình nguyện.” Anh chăm chú đánh giá cô dâu đang cười hạnh phúc dựa vào bên cạnh Trình Chính Khôi, “Nếu có một người vợ giống như vậy, chắc rằng tớ cũng sẽ tình nguyện bỏ cả khu rừng rậm.”

Trình Chính Khôi thận trọng giới thiệu với Cổ Việt Di: “Cô ấy là Trịnh Vũ Hi.” Anh đắc ý ôm bà xã, “Vũ Hi, vị này chính là Cổ Việt Di mà anh thường nhắc với em.”

“Chào anh.” Trịnh Vũ Hi nũng nịu mỉm cười gật đầu.

“Tốt.” Cổ Việt Di mỉm cười, chỉ vào Eva bên cạnh, “Đây là bạn gái đêm nay của tớ, Eva.”

Eva nhất thời toàn thân cứng đờ, cô chỉ là bạn gái đêm nay của anh?

“Eva, xin chào, hy vọng đêm nay cô có thể tận hứng.” Trịnh Vũ Hi thân thiết hướng Eva gật đầu.

“Cám ơn.” Eva chỉ cảm thấy yết hầu của mình trong nháy mắt cứng ngắc nói không ra lời.

“Chị họ, chị họ.” Một chuỗi thanh âm sang sảng từ bên cạnh truyền đến.

Trịnh Vũ Hi vừa kinh ngạc vừa yêu thương nhìn cô gái đột nhiên chạy đến, “Bối Nhi, chuyện gì?”

Cô gái tên Bối Nhi cong miệng, nhón chân ở bên tai Trịnh Vũ Hi nói thầm: “Nhà bếp vừa đem ra tôm hùm lập tức đã bị cướp sạch, tức nhất là bác Huệ Tinh, không quan tâm đây là trường hợp gì, cũng không biết bản mặt già như vậy còn đem toàn bộ tôm hùm đến bàn của mình, cũng không nghĩ tới người khác có muốn ăn hay không.”

Bối Nhi oán giận lập tức khiến Trịnh Vũ Hi che miệng cười duyên, “Em rất muốn ăn tôm hùm?”

Bị Trịnh Vũ Hi nhận ra tâm sự, Bối Nhi ngượng ngùng nhìn sàn, cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang vểnh lên cao, chắc chắn cho dù treo ba cân thịt heo vào cũng không rơi xuống.

“Vì sao em không nói với anh rể họ?” Trao đổi ánh mắt.

Bối Nhi nhận được chỉ thị của Trịnh Vũ Hi, lập tức chuyển hướng Trình Chính Khôi, “Anh rể họ, em muốn ăn tôm hùm.”

Lúc này cô không phải lặng lẽ nói, mà là mặt đối mặt gọn gàng dứt khoát nói ra.

Trình Chính Khôi kinh ngạc nhìn Bối Nhi, “Trong thực đơn hôm nay có tôm hùm, chờ một chút sẽ mang ra bàn.”

“Còn nói nữa, tất cả vào trong bụng bác Huệ Tinh hết rồi.” Bối Nhi nói thẳng không kiêng kị.

Trình Chính Khôi hiểu biết cười cười, “Thì ra là như vậy.” Đồng thời nhận được ánh mắt trêu tức của bà xã, “Anh lập tức căn dặn nhà bếp chuẩn bị một phần nữa.”

“Chỉ có một phần?” Bối Nhi lập tức kêu lên.

Trình Chính Khôi không nghĩ rằng Bối Nhi sẽ kêu lên, nhất thời nóng vội đưa tay che miệng của cô, “Hư, không cần kêu, em muốn ăn bao nhiêu thì kêu bao nhiêu, như vậy được chưa?”

Bối Nhi tươi cười rạng rỡ kéo cái tay ở ngoài miệng mình ra, “Em biết anh rể họ là lớn nhất mà.” Chợt chạy tới bên cạnh Trịnh Vũ Hi, cố ý nói nhỏ bên tai cô: “Về sau mượn chiêu này của em đối phó với anh rể họ, nhất định trăm phần trăm hiệu quả.” Nói xong liền cười hì hì tránh ra.

Trịnh Vũ Hi nhịn không được che miệng cười nhẹ, “Thật sự là một tiểu quỷ tinh quái.”

Trình Chính Khôi tò mò hỏi Trịnh Vũ Hi: “Bối Nhi nói gì với em vậy.”

Trịnh Vũ Hi buồn cười liếc Trình Chính Khôi một cái, “Bối Nhi biết anh là người trọng sĩ diện, vừa rồi nó cố ý, kết quả thật sự là nó đạt được mục đích.”

Trình Chính Khôi vừa bực mình vừa buồn cười than thở: “Tiểu quỷ này.”

Một màn nhạc đệm này, làm cho Cổ Việt Di ở một bên không lên tiếng càng xem càng cảm thấy thú vị, “Cô gái kia là ai?”

“Hả, cậu nói Bối Nhi sao?” Trình Chính Khôi tươi cười, “Đó là em họ của Vũ Hi, Kim Bối Nhi, là học sinh cấp ba, mười chín tuổi mà y như một đứa trẻ.”

“Thoạt nhìn rất thú vị.” Cổ Việt Di nói ra cảm giác trong lòng.

Trình Chính Khôi một chút cũng không chấp nhận, “Người bên cạnh nhìn thì thú vị, nhưng người bị nó chỉnh thì một chút cũng không thấy thú vị, lúc Bối Nhi tốt tính thì giống như đất sét tuỳ người khác nặn, tạo thành hình dài là hình dài, tạo thành hình tròn là hình tròn, nhưng khi nó tức giận, sẽ biến thành tấm sắt nóng phỏng tay.”

Cổ Việt Di nghe vậy chỉ cảm thấy thú vị, một chút cũng không cảm thấy Kim Bối Nhi là cô gái đáng sợ.

Sau khi tiệc mừng kết thúc, đám bạn tốt không chịu buông tha Trình Chính Khôi, toàn bộ mọi người đi đến tân phòng của Trình Chính Khôi, Trình Chính Khôi hình như sớm đã có dự phòng, biết đám bạn tốt này sẽ không dễ dàng buông tha anh, cho nên trong biệt thự xa hoa anh tiếp tục tổ chức vũ hội kết hôn, tận tình cười đùa vui vẻ, có rất nhiều món ngon ăn không hết, rượu ngon uống thoải mái, khiến mọi người thả lỏng cảm xúc căng thẳng khi làm việc ngày thường.

Mọi người vây quanh chú rể Trình Chính Khôi đang đứng trên bàn múa bụng, bộ dáng khôi hài khiến cả đám cười ha ha.

Kim Bối Nhi được Trịnh Vũ Hi thịnh tình mời đến biệt thự, bọn họ vui đùa ầm ĩ, nhưng những hoạt động này cô không cảm thấy thú vị chút nào, vì thế cô một mình đi vòng quanh biệt thự, chậm rãi thưởng thức kiến trúc thiết kế.

Nhìn thiết kế xa hoa trong nhà, cô chỉ có thể nói chị họ đã tìm được phiếu cơm bảo đảm dài hạn rồi.

Khi cô say mê trong sự xa hoa trước mắt, rẽ qua khúa cua phía trước thì…

“Việt Di, Chính Khôi cũng kết hôn rồi, anh tính…” Cả người Eva gần như dán trên người Cổ Việt Di, nháy mạnh hai hàng lông mi cong dài, yêu kiều dò hỏi.

“Cậu ấy là cậu ấy, tôi là tôi.” Đôi mắt lợi hại của Cổ Việt Di cách cô chỉ có một cm.

Eva hút phải một hơi lạnh. “Chúng ta ở bên nhau đã nhiều năm…”

Cô chờ, vì hy vọng một ngày kia có thể trở thành bà Cổ.

“Vậy thì như thế nào?” Ngón trỏ của Cổ Việt Di lướt qua gương mặt xinh đẹp.

“Em muốn một gia đình, một gia đình chỉ thuộc về hai người chúng ta…” Đôi môi đỏ tươi để lên cánh môi khêu gợi của anh, to gan mút.

Cổ Việt Di cười lạnh một tiếng, cũng hôn cô.

Triền miên trong chốc lát, Cổ Việt Di chậm rãi nhường ra một chút khoảng cách.

“Hãy tin em, em nhất định sẽ là một người vợ thật xứng đáng.” Eva thì thào.

Cổ Việt Di đột nhiên khinh miệt cười, “Cho tới bây giờ, trong đầu tôi chưa hề có ý muốn kết hôn.”

Giọng anh trầm xuống, khiến Eva tỉnh lại, cô khẩn trương nhìn anh chăm chú.

Cổ Việt Di nhếch miệng, nhẹ nhàng giúp cô sửa lại những sợi tóc tán loạn, “Phụ nữ thông minh tốt nhất đừng ở trước mặt tôi nhắc hai chữ kết hôn, em muốn làm một phụ nữ thông minh hay là một ả ngu ngốc?”

Thái độ ngạo mạn của anh hình như thể hiện, cho dù là ai cũng không thể cầm giữ anh, loại cá tính nóng nảy mãnh liệt như gió này làm người ta không rét mà run, chết tiệt là làm cho người ta không kháng cự được.

Eva thoáng nhìn hai hàng lông mày chợt tắt của anh, sợ anh tức giận, lại lần nữa nhào vào trong lòng anh, hôn như mưa lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, nghĩ cách khiến anh nhiệt tình.

Dục niệm ngủ đông trong cơ thể anh rất nhanh liền bị cô lay động, anh đoạt lấy chủ quyền che lại môi cô, bàn tay to đặt ở trên quần áo trước ngực cô vừa nắn vừa xoa, tiện đà kéo chiếc váy dài lên cao, bàn tay to dán trên đùi cô dao động, vừa vỗ về vừa tra tấn làn da ngọc ngà của cô.

Eva bị anh vuốt ve nhẫn nại không được liên tục thở gấp…

Cô say, cuồng, dục hỏa vỡ òa, từ trong miệng truyền ra.

Thân thể Cổ Việt Di cùng cô gắt gao dính nhau, thành thạo khiêu khích cô.

“Việt Di…” Eva ý loạn tình mê không ngừng rên rỉ, dục hỏa dấy lên cơ hồ sắp nổ tung, cô không ngừng thở gấp, bị lạc trong kích tình.

“Muốn?” Khẩu khí của anh bình ổn kỳ lạ.

“uh.” Eva nhẹ nhàng hưởng ứng.

“Đủ!” Cổ Việt Di đột nhiên dừng động tác.

Vẫn đắm chìm trong kích tình, Eva thực sự không thể tin lại chuyển biến như vậy, không thể chịu đựng được đau đớn kích thích, mồ hôi lạnh chảy không ngừng, si mê nhìn Cổ Việt Di. “Việt Di… Anh…”

Cổ Việt Di từng chút cách xa cô, lạnh lùng gỡ cánh tay đang vòng quanh mình. “Đừng quên, nơi này là nhà Chính Khôi, mặc quần áo của em vào, thật khó coi.”

“Việt Di.” Anh không biết như vậy sẽ bức cô điên sao?

Cổ Việt Di lạnh lùng thoáng nhìn. “Không muốn?”

Tầm mắt anh tựa như nước đá vô cùng lạnh đổ xuống, đem hồn phách Eva đánh tan, nào dám tiếp tục háo sắc. Hai tay run run sửa sang lại quần áo xốc xếch, trong lòng không an tâm.

“Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài đi.”

Cổ Việt Di cười lạnh, xoay người…

“Ai, không diễn tiếp.” Đột nhiên một giọng nói xông ra.

Cổ Việt Di vô tâm nhìn lại đột nhiên mặt cứng đờ, tâm lơi lỏng đột nhiên buộc chặt lên.

Kim Bối Nhi?

Trong nháy mắt, Cổ Việt Di nhăn hai hàng lông mày lại, nhìn Kim Bối Nhi không biết đã trốn trong góc nhìn trộm từ khi nào, “Cô vẫn trốn ở đó nhìn lén chúng tôi?”

Kim Bối Nhi vô tội nhún nhún vai, “Không phải tôi cố ý muốn nhìn lén, là hai người không để ý chút nào, hào phóng diễn cho tôi xem.”

Eva đột nhiên tức giận, tiến lên kéo bả vai Kim Bối Nhi. “Một cô học sinh lông vẫn chưa mọc dài vậy mà trốn ở góc nhìn lén người ta… Người ta…” hai chữ ‘thân thiết’ đột nhiên nói không nên lời.

Kim Bối Nhi bực mình nhíu mày, đẩy cái tay trên vai ra, lạnh lùng liếc Eva liếc một cái. “Tôi nói, không phải tôi muốn xem, là hai người chủ động biểu diễn cho tôi xem, cô cho là tôi thích xem hả?”

Eva cực kỳ giận, giơ tay phải lên cao, “Nhóc con đáng ghét…”

Cổ Việt Di chặn lại tay phải của Eva, “Em làm cái gì vậy? Bối Nhi nói đúng, cô ấy cũng đâu phải mua vé vào xem, là em tự mình muốn biểu diễn cho cô ấy xem, em có tư cách gì trách cứ người ta?”

Eva không nghĩ tới lúc mấu chốt này, anh lại giúp đỡ người ngoài chế nhạo mình. “Anh làm sao có thể…”

“Tôi chỉ xem việc.” Giọng điệu Cổ Việt Di bình tĩnh, dường như với anh không chút quan hệ.

Eva cho dù có đầy bụng tức giận, cũng không dám trái ý Cổ Việt Di, chỉ có oán hận dậm chân xoay người rời khỏi.

Nhìn Eva tức giận bỏ đi, Kim Bối Nhi vui vẻ cười, “Thực không phong độ.”

Cổ Việt Di đi đến bên người cô, cười nhẹ vỗ vỗ hai má cô, “Cô còn chưa lớn lên, thật sự không nên nhìn hình ảnh làm tức giận này.”

Lại còn nói cô chưa lớn lên.

Kim Bối Nhi bất mãn cãi lại: “Tôi đã qua mười tám, cũng có hộ chiếu rồi.”

“Qua mười tám tuổi và có được hộ chiếu không có nghĩa là đã lớn.” Cổ Việt Di nói xong, ngẩng đầu thong dong rời đi.

Kim Bối Nhi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ở sau lưng anh nhăn mặt.

Nhìn Cổ Việt Di chuyển qua một hướng khác, Kim Bối Nhi chỉ có thể tự cảm thấy xui xẻo. “Như thế này nhất định phải đi rửa mắt cho kỹ, lỡ bị đau mắt hột thì tiêu rồi.”

Kim Bối Nhi tiếp tục đi tham quan biệt thự, đi tới đi tới, không biết đi dạo bao lâu, trên tường dọc theo hành lang bày biện gì đó khiến cô thấy hoa mắt hỗn loạn, cô không nhịn được ngáp dài một cái.

“Không được, mệt mỏi một ngày, buồn ngủ quá rồi.” Mí mắt Kim Bối Nhi đã mở không lên, vểnh tai vẫn nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc. “Thật không thể hiểu, một đám đều đã cao tuổi còn chịu nổi bị tra tấn trong thời gian dài như vậy.”

Ngẫm lại đám người ngoài kia đã xấp xỉ ba mươi, bốn mươi tuổi, cô đều có thể gọi bọn họ một tiếng chú, không nghĩ tới sức chịu đựng của bọn họ tốt như vậy.

Kim Bối Nhi mệt đến chống đỡ hết nổi, “Không được, trước hết tìm một gian phòng để ngủ, còn lại tính sau.”

Theo như bố trí bình thường mà nói, phòng ngủ chắc là ở lầu hai, mắt Kim Bối Nhi đã nhắm một nửa cố hết sức lên lầu hai, tùy tiện đẩy cửa một gian phòng ra.

A, cô đoán không sai!

Trước mắt là chiếc giường lớn thoạt nhìn rất thoải mái.

Cô cũng không nghĩ nhiều, giống như nhìn thấy Chúa cứu thế, lập tức chạy vội đến giường lớn, chui vào trong ổ chăn mềm mại, ôm gối đầu nhẹ như lông vũ, mắt đã nhắm lại không mở ra nổi nữa.

Vũ hội vẫn tiến hành đến đêm khuya, ai cũng cao hứng uống rượu, mọi người thay nhau ra trận bắt chú rể uống say, nhưng Trình Chính Khôi lại có bà xã mới cưới ngàn chén không say, tửu lượng của Trịnh Vũ Hi làm cho những người có ý đồ gây rối bị giẫm lên cửa sắt.

Kết quả, mỗi một ‘đồng chí’ khi đến ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái ôm bạn gái, cuối cùng là bộ dạng khốn quẫn bị bạn gái của mình vừa kéo vừa tha rời khỏi biệt thự.

Eva cũng gia nhập trận yết rượu này, giờ phút này đã có tám phần ngà ngà say, ngược lại Cổ Việt Di vẫn còn năm phần tỉnh, bất quá anh sẽ không ngốc đến nổi rước lấy phiền toái vào người. Anh gọi cho Eva một chiếc xe taxi, cho tài xế tiền xe và địa chỉ, phân phó tài xế taxi đem Eva trở về chỗ ở của cô.

Còn bản thân thì đi đến chỗ đậu xe tính lái xe trở về, khi Cổ Việt Di mở cửa xe ra, thì bị Trình Chính Khôi ngăn cản.

“Cậu đã có vài phần say, đừng lái xe.” Trình Chính Khôi lo lắng an nguy của anh.

Cổ Việt Di vỗ vỗ bả vai Trình Chính Khôi, “Tớ không sao, đừng quên ngày mai chúng ta còn phải đi đánh gôn.”

“Cậu còn nhớ rõ chuyện ngày mai, vậy kế hoạch có liên quan đến điện tử Trường Phong cậu chưa quên chứ?” Vẻ mặt Trình Chính Khôi khẩn trương, cẩn thận hỏi thăm Cổ Việt Di.
Trường Phong trong ngành điện tử cũng từng là một trong những sản nghiệp dẫn đầu, lúc này bởi vì chủ tịch bị cuốn vào một xì-căng-đan không thể không rời khỏi ghế đổng sự, vì vậy, Trình Chính Khôi tìm tới Cổ Việt Di, nhờ Cổ Việt Di giúp anh một tay.

Chỉ cần Cổ Việt Di đồng ý giúp đỡ, Trình Chính Khôi tự tin tuyệt đối có thể lấy ghế chủ tịch của điện tử Trường Phong.

Cổ Việt Di đắc ý chỉ vào đầu mình, “Tất cả ở đây.”

“Vậy được rồi, không bằng đêm nay cậu ngủ ở đây đi, trời sáng chúng ta cùng đến sân gôn.” Trình Chính Khôi cố gắng giữ Cổ Việt Di lại.

Cổ Việt Di buồn cười hỏi Trình Chính Khôi, “Ngày mai tớ có thể ngồi dậy được, vấn đề là cậu dậy được sao? Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng.”

“Yên tâm, Vũ Hi sẽ gọi tớ, cô ấy là một cô gái rất hiểu biết, cô ấy biết tớ gần đây bị quấy nhiễu bởi sự kiện sáp nhập này, cô ấy nói, chờ chuyện này thu xếp thỏa đáng mới đi hưởng tuần trăng mật.” Nhắc tới sự hiểu biết của vợ mới cưới, Trình Chính Khôi kiêu ngạo cười hạnh phúc.

Nhìn trên mặt bạn tốt phát ra nụ cười từ nội tâm, Cổ Việt Di vì cậu ta cảm thấy vui mừng. “Chính Khôi, cây Vũ Hi này thật sự rất đáng giá cho cậu buông tha cả khu rừng rậm.”

“Cậu cũng hiểu được?” Trình Chính Khôi càng thêm đắc ý.

“uh, chỉ tiếc vì sao lại để cậu khai quật trước, hôm nay đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ cam nguyện buông tha cho cả khu rừng rậm.” Cổ Việt Di tươi cười bằng lòng nói.

Trình Chính Khôi nghe bạn tốt ca ngợi, không kìm được cười ha ha, “May mắn là tớ phát hiện trước, nếu cho cậu phát hiện trước, không phải tớ chỉ có thể giương mắt nhìn thôi sao.” Anh ôm bả vai Cổ Việt Di, “Đi thôi, đến phòng khách ngủ một đêm, ngày mai đi ra sân đánh gôn.”

“Có thể thì có thể, nhưng tớ không mang theo trang bị.” Cổ Việt Di vẫn đang thử từ chối.

“Gậy đánh gôn tớ cho cậu mượn một bộ, về phần giày, quần áo…” Trình Chính Khôi hắc hắc cười mỉa hai tiếng, ngón tay chỉ ra sau xe Cổ Việt Di, “Ở đó có.”

Cổ Việt Di lộ ra vẻ mặt bị đánh bại, “Thực phục cậu, ngay cả việc này cậu cũng biết.”

“Cái này gọi là biết người biết ta, ai bảo cậu là bạn tốt nhất của tớ.” Trình Chính Khôi nửa ép nửa ôm kiên quyết kéo Cổ Việt Di đi lên lầu hai.

Anh mở cửa phòng khách ra, “Không có người làm phiền cậu, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Cổ Việt Di không thể từ chối ý tốt của anh, vì thế đi vào phòng khách, “Cảm ơn, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Trình Chính Khôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Cổ Việt Di đi vào phòng, đèn cũng không mở lập tức đi lại giường, cởi quần áo, cả người trần trụi chui vào trong chăn.

Huyên náo cả ngày, hao phí sức lực, Cổ Việt Di ở trong chăn, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ, anh cảm thấy một cái gì đó mềm nhũn dựa vào người anh, cảm giác mềm mại như tơ làm cho anh cảm thấy thật thoải mái, anh rất tự nhiên ôm thứ này vào trong ngực.

Sáng sớm hôm sau, Trình Chính Khôi đẩy cửa phòng không khóa, “Thức dậy chưa?”

Đột nhiên thấy cảnh tượng Cổ Việt Di cả người trần trụi ôm Kim Bối Nhi, hai người ngủ say sưa, Trình Chính Khôi sợ tới mức mở to mắt. ‘’Việt Di! Bối Nhi! Hai người đang làm cái gì?”

Một tiếng gầm gừ như sư tử rống, sấm sét đánh xuống, Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi từ trong giấc ngủ bừng tỉnh dậy.

Kim Bối Nhi xoa hai mắt nhập nhèm, há mồm ngáp một cái lớn. “Chuyện gì?”

Cổ Việt Di vươn hai tay về phía trước duỗi thân, “Chuyện gì?”

Hai người cùng nói ra thắc mắc, đồng thời nghe thấy một giọng nói khác bên cạnh, không khỏi kinh ngạc quay đầu hai mặt nhìn nhau.

“Như thế nào là chú?” Kim Bối Nhi mở to mắt la lên.

“Như thế nào là cô?” Cổ Việt Di cùng lúc đó cũng kinh ngạc hỏi.

Trên mặt hai người lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn Trình Chính Khôi trợn mắt há hốc mồm, “Tôi đang muốn hỏi hai người làm sao có thể ở cùng nhau, lại ngủ cùng một giường!”

Ngủ cùng một giường?

Những lời này đem tâm trí hai người kéo về, Kim Bối Nhi một tay bắt lấy chăn, một tay chỉ vào Cổ Việt Di, kinh ngạc sợ hãi mở to mắt. “Chú làm sao có thể ngủ bên cạnh tôi?” Đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, “A… Chú không có mặc quần áo!”

Cổ Việt Di trừng mắt lớn, hai tay để ở trước ngực, tức giận cười lạnh, “Tôi có thói quen ngủ trần (ngủ không mặc đồ).”

“Ngủ trần?” Kim Bối Nhi không tin tựa đầu nhìn vào trong chăn thấy anh thật sự trần như nhộng, sau khi điều tra rõ chân tướng, Kim Bối Nhi lại phát ra một tiếng kêu sợ hãi vang trời.

Dưới lầu Trịnh Vũ Hi nghe thấy, sắc mặt hoang mang vọt vào phòng khách, “Xảy ra chuyện gì?” Hai mắt lo sợ không yên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chấn động cô ngã vào người Trình Chính Khôi, ngón tay chỉ Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi ở trên giường.

“Đây, đây, đây, đây… Là chuyện gì xảy ra?”

Trình Chính Khôi vội vàng đỡ lấy bà xã đã bị hoảng sợ, nhất thời đầu óc một chút cũng không rõ tình huống hỗn loạn trước mắt này.
" Anh cũng ko bik xảy ra chuyện gì!"
(Bạn đang đọ truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Chương 3: Chương 2


Cổ Việt Di cùng Kim Bối Nhi dựa lưng vào ghế ngồi ở phòng khách, giống như tội phạm bị thẩm vấn.

Trình Chính Khôi cùng Trịnh Vũ Hi vai kề vai nhìn hai người trước mắt, vạn lần cũng không nghĩ rằng sau vũ hội rừng rực ngày hôm qua, lại gặp phải phiền toái khiến cho người ta không biết làm sao.

“Ông xã, việc này nên xử lý như thế nào?” vẻ mặt Trịnh Vũ Hi bối rối, không biết làm sao nhìn Trình Chính Khôi bên cạnh.

“Anh cũng không biết nên làm sao bây giờ?” Trình Chính Khôi thật sự khổ sở không nghĩ được cách giải quyết.

“Việc này nếu truyền ra ngoài, tương lai Bối Nhi làm sao nhìn mặt người khác? Nó chỉ có mười chín tuổi…” Trịnh Vũ Hi thấp thỏm lo âu lắc đầu mạnh.

Chị họ lo lắng cho cô? Việc này có cái gì phải lo lắng?

Kim Bối Nhi xoay đầu nhìn Trịnh Vũ Hi, hồn nhiên nói: “Chỉ cần mọi người không nói ra ngoài, sẽ không có việc gì.”

Trịnh Vũ Hi tức giận trừng mắt nhìn Kim Bối Nhi quá ngây thơ, “Em nghĩ rằng chúng ta không nói ra thì sẽ không sao? Em có thấy bốn phía trong phòng có bao nhiêu người không?”

“Không phải chúng ta bốn…” Kim Bối Nhi thật sự nhìn bốn phía, trong nháy mắt trợn to ánh mắt kinh ngạc.

Cô nhìn thấy xung quanh đâu chỉ có bốn người bọn họ, trước mắt có hai người hầu, bên cửa sổ sát đất ngoài biệt thự còn có vài người…

Trời ạ, trong nhà này thật ra có bao nhiêu người hầu?

Trịnh Vũ Hi nhìn Kim Bối Nhi sững sờ, bất đắc dĩ chỉ có thể lắc đầu. “Thấy rõ ràng có bao nhiêu người chưa? Em muốn chị làm sao bịt miệng bọn họ đây?”

“Việc này…” Kim Bối Nhi nhất thời không nói được gì, yếu ớt chống đỡ, “Cùng lắm thì… Sau này em không đến nhà chị.” Cô trả lời nhẹ như muỗi.

“Đúng, sau này em có thể không đến nhà của chị, nhưng chị dù sao cũng sẽ gặp mặt dì và dượng. Em muốn chị làm sao ăn nói với họ?” Trịnh Vũ Hi hổn hển hỏi lại Kim Bối Nhi.

Trình Chính Khôi nản lòng lắc đầu, tiếp theo dùng tay gãi gãi tóc, “Việt Di, tốt xấu cậu cũng nói gì đi chứ, việc này nên xử lý như thế nào?”

Tự dưng rước hoạ vào thân, cả người Cổ Việt Di đầy oan ức và tức giận không chỗ trút hết, không nghĩ rằng bạn tốt lại còn hỏi anh nên xử lý như thế nào?

“Trong khoảng thời gian ngắn tớ làm sao nghĩ được biện pháp gì?” Cổ Việt Di nổi giận đùng đùng trả lời.

“Việc này nếu truyền ra ngoài, đối với danh dự của cậu ở thương trường sẽ có ảnh hưởng không nhỏ.” Một câu của Trình Chính Khôi nói ra trọng điểm.

“Tớ đương nhiên biết tính nghiêm trọng của chuyện này.” Buồn giận trong bụng Cổ Việt Di càng lúc càng dâng cao, chờ lúc bùng nổ.

Trình Chính Khôi trầm trọng thở dài, hết đường xoay sở liền nhìn Trịnh Vũ Hi. “Giúp anh ngẫm lại xem có biện pháp nào giải quyết việc này.”

Trịnh Vũ Hi nhìn Kim Bối Nhi vẻ mặt ngây thơ không biết họa lớn giáng xuống đầu, tiếp theo nhìn về phía Cổ Việt Di vẻ mặt tức giận, còn Trình Chính Khôi thì vẻ mặt khốn quẫn, trong phút chốc cô cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.

Việc này chỉ cần để lộ một điểm nhỏ, chắc chắn truyền thông sẽ lập tức cắn chặt Cổ Việt Di không tha. Lấy thân phận và địa vị của Cổ Việt Di, nhanh chóng sẽ lên trang nhất mục xã hội, tiếp theo truyền thông sẽ điều tra nữ nhân vật chính, đến lúc đó Kim Bối Nhi cho dù không đếm xỉa, việc này đương nhiên cũng sẽ rơi vào tai dì và dượng…

Lúc đó cô chẳng phải trở thành kẻ có tội trong mắt họ hàng? Hậu quả như vậy cô không nhận nổi!

“Theo em thấy, có thể làm bây giờ là…”

Tiếng của Trịnh Vũ Hi vang lên, lập tức khiến cho ba người khác chú ý, muốn biết cô đến tột cùng nghĩ ra phương pháp gì.

“Việt Di và Bối Nhi phải kết hôn.”

Trịnh Vũ Hi vừa dứt lời, Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi bị chấn động, cùng lúc đứng lên.

“Muốn em cùng chú ấy kết hôn?” Kim Bối Nhi tê thanh (tiếng như ngựa hí) kêu to.

“Muốn tôi cùng cô nhóc kết hôn?” Cổ Việt Di tức giận đến thở hổn hển.

Trịnh Vũ Hi không để ý sự tức giận của hai người, hai tay thản nhiên khoanh trước ngực, “Trừ phi hai người có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn.”

Kim Bối Nhi hổn hển mãnh liệt phản đối: “Em không thể gả cho một ông chú già như vậy.” (#Ami: già mà khỏe chị àh)

Đồng thời, Cổ Việt Di cũng tỏ thái độ kiên định: “Tôi không thể cưới một cô bé (em bé) nhỏ như vậy.”

“Cái gì? Chú nói tôi nhỏ” Kim Bối Nhi thở phì phì trừng mắt nhìn Cổ Việt Di.

“Cái gì? Cô nói tôi già.” Cổ Việt Di mắt trừng trừng nhìn thẳng Kim Bối Nhi.

Hai ngọn núi lửa cùng lúc bùng nổ, Trình Chính Khôi hết đường xoay trở, nhất thời không biết trước tiên nên dập ngọn núi lửa nào?

Trịnh Vũ Hi đột nhiên cảm thấy thú vị khẽ đụng ông xã bên cạnh, “Ông xã.”

Nhận được ám hiệu của bà xã, Trình Chính Khôi cúi đầu nhẹ giọng hỏi thăm: “Chuyện gì?”

“Anh có phát hiện không, hai người bọn họ luôn cùng lúc nói ra câu tức giận giống nhau?” Trịnh Vũ Hi cắn môi cười trộm.

Trình Chính Khôi hồi tưởng, suy tư giây lát, cũng cười theo, “Em nói cũng đúng, có thể thấy hai người bọn họ còn rất ăn ý.”

Bị chỉ trích mình tuổi còn nhỏ, Kim Bối Nhi cực giận phản kích: “Tôi làm sao nhỏ, tôi đã sắp mười chín tuổi, ngay cả hộ chiếu cũng có rồi ông chú à.”

Cô lại dám gọi anh là ông chú?

“Cô sao lại gọi tôi là ông chú? Đừng tưởng rằng mười chín tuổi là đã lớn, trong mắt tôi cô vẫn chỉ là cô bé còn chưa cai sữa.” Cổ Việt Di bị kích động cắn lại.

“Mười chín tuổi còn chưa cai sữa? Ha! Chú không phải đang nói chính bản thân chú chứ, khi mười chín tuổi còn chưa cai sữa, cho nên mới nói người ta mười chín tuổi là chưa cai sữa.” Kim Bối Nhi trào phúng ngẩng mặt trông mong.

Đã lớn như vậy, chưa có người phụ nữ nào dám ở trước mặt anh làm càn như thế, anh lại bị một con nhóc cười nhạo.

“Một cô gái trưởng thành tuyệt đối không nói ra những lời ngây thơ như vậy, theo tôi quan sát, chỉ số thông minh của cô nhiều nhất chỉ bằng trình độ mẫu giáo” Cổ Việt Di cũng không khách khí đánh trả.

“Chú…” Kim Bối Nhi tức giận đến xanh mặt, trừng mắt với Cổ Việt Di, “Chú à, xem ra chỉ số thông minh của chú cũng không cao lắm đâu, chỉ biết khiêu khích chỉ số thông minh bằng trình độ mẫu giáo như tôi.”

Nhìn hai người không ai nhường ai đối chọi không ngừng phân cao thấp, Trịnh Vũ Hi không cười nữa, “Tính ra hai người cũng chỉ hơn kém mười tuổi, vợ chồng hơn kém nhau mười tuổi rất bình thường.”

Trịnh Vũ Hi khéo léo đem đề tài kéo trở lại chuyện kết hôn.

“Hơn kém mười tuổi?” Kim Bối Nhi kinh ngạc.

“Vợ chồng?” Cổ Việt Di cũng không nhàn nhã nhượng bộ.

“Uh, sau này hai người đem khoảng cách tuổi tác kéo gần lại, chờ Bối Nhi ba mươi tuổi, Việt Di cũng đã trung niên bốn mươi, cứ nghĩ như vậy hai người sẽ không cảm thấy tuổi tác là khoảng cách.” Trịnh Vũ Hi muốn thử làm dịu sự giằng co của bọn họ.

“Không được, chắc chắn còn có biện pháp khác.” Cổ Việt Di vẫn không thể đồng ý.

“Cổ Việt Di, nếu anh chỉ nghĩ đến chính mình, vậy thì anh rất ích kỷ!” trong tình thế cấp bách,Trịnh Vũ Hi bật thốt lên chỉ trích Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di tự dưng bị nhục mạ, không khỏi nổi trận lôi đình, “Là tôi ích kỷ sao? Em có suy nghĩ cho em họ của em một chút không, năm nay cô ấy mới mười chín tuổi, lại vì việc này mà lập gia đình?”

Kim Bối Nhi đầu tiên là mở to hai mắt khiếp sợ nhìn Cổ Việt Di vì cô nói chuyện, sau đó nói theo: “Đúng! Tôi đồng ý lời của chú.”

Trịnh Vũ Hi tức giận trừng mắt nhìn Kim Bối Nhi, “Em câm miệng cho chị!”

Kim Bối Nhi lần đầu tiên nhìn thấy chị họ dịu dàng tao nhã tức giận, sợ tới mức vội vàng lấy hai tay che miệng lại, không cho mình phát ra một chút thanh âm nào nữa.

Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Vũ Hi giận đỏ, tay nhỏ bé chậm rãi nắm chặt, “Chỉ bằng danh tiếng của nhà họ Kim ở miền Nam, chẳng lẽ không xứng với Cổ Việt Di anh?”

Muốn lấy danh dự của nhà họ Kim buộc anh đi vào khuôn khổ? Không thể được!

“Không phải là xứng đôi hay không, em nên lo lắng cho tương lai của Bối Nhi.” Cổ Việt Di lạnh lùng phản bác.

Trịnh Vũ Hi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi vì tương lai Bối Nhi mới có thể ra hạ sách này, dì chỉ có một đứa con gái bảo bối là Bối Nhi, nếu việc này truyền đến miền nam, lúc đó dù không phải ép dì và dượng của tôi cũng đi tìm chết.”

Ở một bên Kim Bối Nhi đang coi như chuyện không liên quan đến cô, hai mắt nhìn lên trần nhà, nghĩ lời của chị họ, cô thật sự là con gái bảo bối trong nhà, bằng không ba và mẹ sẽ không đặt tên cô là Bối Nhi; Bối Nhi có nghĩa là con gái bảo bối.

“Sự việc sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?” Cổ Việt Di cho rằng Trịnh Vũ Hi nói hơi quá.

Trịnh Vũ Hi giận dữ công tâm, “Chẳng lẽ chờ dì với dượng của tôi vì việc này nghĩ quẩn, anh mới đồng ý cho rằng sự việc nghiêm trọng?”

Lúc này Trình Chính Khôi nặng nề thở dài, “Việt Di, cậu tốt nhất đừng xem nhẹ việc này, theo sự hiểu biết của tớ đối với họ hàng của Vũ Hi, bọn họ là dòng họ rất trọng sĩ diện, chuyện này nếu truyền đến tai bọn họ, khó bảo đảm không xảy ra chuyện.”

Cổ Việt Di lạnh lùng liếc Trình Chính Khôi một cái, tên khốn này không giúp anh thì thôi, lại còn giúp bà xã bức ép bạn bè?

“Nhưng mà nói thật, chuyện này nếu như bị ba mẹ biết…” Kim Bối Nhi không dám tưởng tượng hậu quả, lo sợ thở dài, “Bọn họ nhất định sống không nổi.”

Cổ Việt Di không vì vài câu nói uy hiếp của vợ chồng Trình Chính Khôi mà cúi đầu, nhưng ánh mắt lo sợ của Kim Bối Nhi đột nhiên làm cho anh mềm lòng.

“Hay là chờ cô ấy tốt nghiệp đại học rồi nói sau.” Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh.

Trịnh Vũ Hi kiên quyết bác bỏ đề nghị của Cổ Việt Di, “Không được, việc này nhất định phải tốc chiến tốc thắng, tôi làm sao mà biết Bối Nhi còn tấm thân xữ nử hay không.” (#Ami: oan quá, anh ấy ngủ như chết mà, đã kịp ăn đâu chị; #Vũ Hi: *gầm lớn* im ngay con nít biết gì; #Ami: Dạ *thổn thức*)

Giọng nói của Cổ Việt Di có chút co rút, kinh ngạc nhìn về phía Kim Bối Nhi, “Không có khả năng chứ?”

Việc này lại nói trước mặt mọi người, Kim Bối Nhi nhất thời mắc cỡ đỏ mặt vừa quẫn vừa hoảng, “Uh, uh, uh, chắc là không có?”

Trịnh Vũ Hi ngẩng đầu không chút nào sợ hãi nhìn thẳng Cổ Việt Di, mày liễu nhíu lại, đôi mắt đẹp bắn ra ánh sáng nghiêm khắc. “Tôi chỉ tin những gì mắt mình thấy, tôi nhìn thấy rõ ràng là anh ôm Bối Nhi, anh dám cam đoan bản thân sau khi say sẽ không loạn tính?”

“Nhất định không có!” Cổ Việt Di đưa ra đáp án cương quyết, kiên định.

“Việt Di, không thể quả quyết như vậy, tớ rất hiểu cậu, việc này đối với cậu mà nói là… Cơm bữa.” Trình Chính Khôi không tin tưởng lắc đầu.

Trong nháy mắt, đầu Kim Bối Nhi chợt vang ầm ầm, sợ tới mức sắc mặt trắng xanh.

“Không không không không… Không thể nào?” Tay nhỏ bé run run nhanh nắm lại ngực áo.

Cổ Việt Di thấy bản thân không chỉ có kẻ thù ở tứ phía, mà còn giống như bị nhốt trong tầng tầng kén dày không thể trốn thoát, đây là chuyện liên quan đến trinh tiết của một nữ sinh, danh dự, không thể tùy ý giả thiết.

Không thể tưởng tượng, Cổ Việt Di chỉ có thể chấp nhận. “Được rồi, tôi đồng ý cưới Bối Nhi.”

Kim Bối Nhi hoảng sợ la lên: “Em không lấy chồng!”

Sự việc vất vả lắm có chuyển biến, Kim Bối Nhi lại cố tình không thỏa hiệp, Trịnh Vũ Hi nghiến răng nghiến lợi nhìn Kim Bối Nhi. “Em có thể nói không sao? Việt Di lo lắng sống chết của dì và dượng cũng đồng ý nhượng bộ, em lại không lo sự sống chết của cha mẹ ruột!

Nghĩ đến ba mẹ có khả năng phát sinh chuyện… nhất thờ Kim Bối Nhi khổ sở nói không nên lời.

“Nhưng mà em còn đi học, việc này nếu để cho bạn học biết, thật sự không bằng bảo em đi tìm chết.”

Trình Chính Khôi thông cảm hoàn cảnh của Kim Bối Nhi, “Việc này cũng đúng, nếu để cho bạn học biết, Bối Nhi sẽ trở thành trò cười của bọn họ.”

Nếu đã nói ra miệng, vốn không còn cách rút lại, Cổ Việt Di âm trầm nói. “Như vậy đi, chúng ta mời cha mẹ hai bên gặp mặt bàn bạc việc này, tôi và Bối Nhi đến tòa án đăng kí trước, chờ Bối Nhi tốt nghiệp đại học mới chính thức mở tiệc chiêu đãi người thân và bạn bè.”

“Hình thức này…” Trình Chính Khôi nghiêm túc suy nghĩ tính toán.

Trịnh Vũ Hi đồng ý cách làm của Cổ Việt Di,”Tôi đồng ý phương pháp này, ít nhất là đăng kí, nếu chẳng may để lộ tin tức cho giới truyền thông, đến lúc đó đưa ra hôn thú ít nhất có thể chứng minh hai người đã kết hôn, ngăn cản giới truyền thông đưa ra tin tức.”

Trình Chính Khôi suy tư một lát cũng đồng ý cái nhìn của Trịnh Vũ Hi, “Tôi cũng đồng ý.”

Kim Bối Nhi căn bản không đường nào để nói, chỉ có thể nghe theo đề nghị của chị họ, nhưng lòng của cô lại vì vận mệnh bi ai của mình mà khóc.

Cô vậy mà phải cùng một ông chú lớn hơn mình mười tuổi… Kết hôn?

Cổ Việt Di muốn kết hôn!

Nhà họ Cổ trên dưới đều bị tin tức này làm choáng váng, mọi người lập tức lấy sạch ráy tai nghe lại một lần.

“Con thật sự muốn kết hôn? Đối tượng là con gái nhà ai?” ba Cổ khó có thể tin nhìn Cổ Việt Di, cả ngày luôn miệng nói sẽ không vì một thân cây buông tha cho cả rừng rậm tự nhiên thông suốt. Thật sự là Cổ gia Nhất Đại kỳ văn! (chuyện lạ hiếm có nhất của nhà họ Cổ)

“Là một cô gái nhỏ.” Cổ Việt Di cố gắng giúp bản thân duy trì bình tĩnh, không cho người nhà nhìn ra một tia sơ hở.

“Chú làm sao có thể yêu một cô gái nhỏ?” Chị dâu cả Văn Tâm Vũ cảm thấy hoàn toàn kinh ngạc.

“Cô gái nhỏ? Bao nhiêu?” Anh cả Cổ Việt Đàn tò mò hỏi.

“Năm nay mười…”

Mọi người nghe được mười mở đầu ai cũng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di vừa nói xong, chỉ thấy trên mặt mỗi người xuất hiện ba vệt đen kinh ngạc.

“Mười chín…” Văn Tâm Vũ dùng sức hô hấp, cô gắng trấn tĩnh trong thời gian ngắn nhất, cười khúc khích. “Cũng tốt thôi, ít nhất sang năm là hai mươi rồi.”

“Việt Di, chú khi nào lại bắt đầu có hứng thú với cô gái nhỏ vậy?” Cổ Việt Đàn hình như không thể chấp nhận.

Ngược lại là đứa cháu hiếm khi về nhà – Cổ Tòng Ngạn nhịn không được cười ha ha, “Chú Việt Di, cô gái kia thật đúng là thím nhỏ.”

Anh ba Cổ Việt Trì trừng mắt nhìn con một cái, lập tức nhìn Cổ Việt Di, “Tuổi có quá nhỏ hay không? Chú không lo lắng chút nào sao?”

“Ba à, không nhỏ đâu, thím nhỏ còn lớn hơn con năm tuổi.” Cổ Tòng Ngạn lập tức phản bác lời nói của ba mình.

“Tòng Ngạn!” Cổ Việt Trì giận trừng mắt nhìn con, “Người lớn nói chuyện, con câm miệng.”

Cổ Tòng Ngạn cảm thấy không thú vị, lập tức chuồn ra phòng khách.

Anh hai Cổ Việt Sâm sắc mắt, nhìn Cổ Việt Di vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nói muốn kết hôn, nhưng trên mặt của chú lại nhìn không ra một tia vui sướng mà chú rể nên có.”

Một câu của Cổ Việt Sâm khiến cho mọi người chú ý.

Chị dâu thứ hai Văn Tĩnh Thư hoang mang khó hiểu, “Việt Sâm nói đúng, người ta làm chú rể là lòng tràn đầy vui mừng, chị thấy chú mặt mày ảm đạm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Cổ Việt Di bất đắc dĩ đưa ánh mắt uất ức đảo qua trên mặt toàn bộ người trong nhà,”Bởi vì ngày hôm qua xảy ra một chút việc ngoài ý muốn, cho nên không thể không cưới cô gái này.”

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Mỗi người đều kinh ngạc hút khí.

“Ngày hôm qua không phải đi tham gia tiệc cưới của bạn sao? Không phải là uống quá chén, lái xe đụng vào người ta chứ?” chị dâu thứ ba Bùi Bội to gan phỏng đoán.

“Nếu là như vậy, đền tiền có thể xong việc, không cần phải lấy hạnh phúc cả đời đền bù.” Cổ Việt Di nói càng thêm bất đắc dĩ.

Cổ Việt Đàn thật sự đoán không ra,”Không phải lái xe đụng người, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đối phương lại là cô gái mười chín tuổi, thế nào cũng không giống đối tượng bị chú xuống tay.”

“Đừng đoán nữa.” Trong lòng không kiềm được sự lo lắng, ba Cổ lên tiếng ngăn lại sự phỏng đoán của mọi người, “Việt Di, lập tức đem mọi việc nói rõ ràng.”

Muốn anh nói rõ ràng, giải thích minh bạch… Thật sự quá khó khăn, ngay cả chính anh cũng không rõ vì sao xảy ra sự việc này, chỉ cảm thấy trên đầu một mảnh đen tối. Đơn giản nói một câu là — xui xẻo cực độ!

Vì đã không chăm sóc tốt cho Kim Bối Nhi, Trịnh Vũ Hi tự mình đi xuống miền nam, thỉnh tội với dì và dượng.

Nghe xong nội dung thỉnh tội của Trịnh Vũ Hi, thanh âm tức giận của ba Kim (cha của Kim Bối Nhi) sắp làm nổ tung nóc nhà.

Mẹ Kim (mẹ của Kim Bối Nhi) kích động nhìn Trịnh Vũ Hi, “Bối Nhi đâu? Nó có làm sao không?”

Trịnh Vũ Hi thật sự không biết nên nhìn mặt dì thế nào, có vẻ xấu hổ nuốt nuốt nước miếng, “Bối Nhi không sao, chỉ là không dám trở về gặp hai người.”

Cô trong lòng thầm mắng Kim Bối Nhi, bản thân làm sai chuyện không dám về nhà, nhẫn tâm để mình cô nhận hết trách cứ của dì dượng.

“Nó đương nhiên không dám trở về.” ba Kim sắp tức đến bùng nổ.

Mẹ Kim là người phụ nữ tiêu chuẩn, xem chồng như trời, nhưng Bối Nhi là tim gan bảo bối của bà, nghe tin Bối Nhi gặp đả kích như vậy, mẹ Kim ngoài đau lòng còn có lo lắng.

Mẹ Kim bình tĩnh thở dài, “Đối phương là người như thế nào?”

“Điều này xin dì yên tâm, đối phương gia đại nghiệp đại (nhà giàu, làm ăn lớn), Bối Nhi gả qua tuyệt đối sẽ không chịu khổ.” Trịnh Vũ Hi cố gắng trấn an dì.

“Dì mặc kệ cậu ta có phải gia đại nghiệp đại hay không, dì chỉ muốn biết cậu ta có thật sự thương Bối Nhi nhà chúng ta hay không.” Mẹ dù sao cũng là mẹ, điều quan tâm là hạnh phúc của con gái.

Trịnh Vũ Hi chậm rãi nói: “Việt Di nhất định thương mà, anh ấy lớn hơn Bối Nhi mười tuổi…”

“Con nói cái gì, cậu ấy lớn hơn Bối Nhi mười tuổi?”vẻ mặt mẹ Kim đầy kinh ngạc.

Trịnh Vũ Hi miễn cưỡng gạt bỏ, tươi cười, “Dì, chỉ là hơn mười tuổi, chồng lớn tuổi một chút có vẻ sẽ thương yêu vợ, dì nói phải không?”

Mẹ Kim im lặng không nói.

Trịnh Vũ Hi tiếp tục vì cuộc hôn nhân của Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi mà cố gắng, “Đối phương còn nói, vì không để Bối Nhi trở thành trò cười của bạn học, bọn họ đến tòa án đăng kí trước, chờ Bối Nhi tốt nghiệp đại học sẽ mời khách sau.”

“Tốt nghiệp đại học?”ba Kim giật mình nhìn Trịnh Vũ Hi, “Sau khi kết hôn, cậu ấy đồng ý cho Bối Nhi tiếp tục học đại học?”

“Đúng, anh ấy còn nói sau khi Bối Nhi gả cho anh ấy thì là người của anh ấy, anh ấy không chỉ lo lắng cho cuộc sống của nó, cũng sẽ cùng Bối Nhi đọc sách, còn có thể giám sát việc học của nó.” Trịnh Vũ Hi cố gắng vì Cổ Việt Di, trước mặt vợ chồng nhà họ Kim đắp nặn một hình tượng một người chồng thật tốt.

“Thật vậy chăng?” ba Kim nghi ngờ người đàn ông kia không có năng lực này, “Tính cách Bối Nhi dượng biết rõ, để cho nó chọn giữa đọc sách và chơi đùa, nó luôn luôn để chơi đùa lên hàng đầu.”

Trịnh Vũ Hi cười nhìn về phía dượng, “Vị ông xã tương lai của Bối Nhi lúc trước ở đại học là một người tài năng, anh ấy còn đến nước ngoài du học hai năm, dượng nghĩ anh ấy sẽ để cho Bối Nhi chỉ lo chơi đùa sao?”

Lời này cũng đúng, Bối Nhi nghịch ngợm mọi người trong dòng họ đều biết, nói vợ chồng bọn họ chỉ biết cưng chìu Bối Nhi, cũng sẽ không dạy cô, nếu có người có thể hướng dẫn cô, không phải chuyện không tốt.

Ba Kim suy nghĩ, không nề hà thở dài nữa, “Được rồi, dượng sẽ gả Bối Nhi cho cậu ấy.”

Hai vợ chồng nhà họ Kim cuối cùng cũng gật đầu, Trịnh Vũ Hi khoan khoái thở ra, rốt cục hoàn thành nhiệm vụ.

Cha mẹ hai bên gặp mặt, đồng ý việc hôn nhân này, rất nhanh chọn một ngày tốt để Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi đến tòa án đăng kí, hoàn thành việc lớn cả đời.

Kim Bối Nhi lúc trước từ nam bộ lên bắc đi học, người nhà dặn dò Trịnh Vũ Hi chăm sóc cô, sau khi Trịnh Vũ Hi kết hôn vốn dĩ tính để Kim Bối Nhi đi theo cô vào nhà Trình Chính Khôi; Bây giờ bởi vì xảy ra chuyện này, cô bị bắt gả cho Cổ Việt Di, cho nên trực tiếp chuyển đến nhà Cổ Việt Di.

Nhà Cổ Việt Di ở khu dân cư cao cấp phía bắc, ở đây phong cảnh u nhã, quan trọng nhất là, nơi này có suối nước nóng giúp cho người ta giải trừ mệt nhọc.

Kim Bối Nhi đứng ở cửa nhìn hoàn cảnh mới xung quanh, nơi này mặc dù không xa hoa như nhà Trình Chính Khôi, cảm giác tiên tiến cũng làm cô mở rộng tầm mắt, nhưng mà cảm giác lạnh như băng trong phòng khiến cho cô không rét mà run. “Nhà chú lạnh thiệt nha!”

“ Vậy sao?” Cổ Việt Di không cho là đúng, “Về nhà cần thoải mái, ở bên ngoài mệt mỏi một ngày trở về còn cãi nhau, không phải càng mệt.”

Cổ Việt Di xách hành lý Kim Bối Nhi vào nhà, sau đó đi vào một gian phòng phía trước. “Phòng này là tôi chuẩn bị cho em, nhìn xem có thích hay không.”

Kim Bối Nhi vừa nghe là chuẩn bị cho cô, hưng phấn chạy đến đứng trước phòng, mở cửa ra, một mùi thơm ngát thanh nhã xông vào mũi.

Kim Bối Nhi từ cửa phòng đưa đầu vào xem.
Cổ Việt Di đứng ở bên cạnh cô giải thích: “Tôi nhờ bọn họ lấy phong cách của đảo Bali thiết kế, còn đặc biệt bỏ vào tinh dầu mà các cô gái thích, mùi này sẽ khiến người ta hoàn toàn thoải mái, thích không?”

Phòng này lấy màu tối làm chủ đạo, coi trọng phong cách hoa lệ.

Kim Bối Nhi không chút nào nể tình lắc đầu, “Tôi không thích, màu sắc quá mờ.”

Cổ Việt Di vốn hy vọng có thể giành được một tiếng khen ngợi của cô, bước đầu thành lập quan hệ tốt giữa hai người, nhưng một câu không thích của cô lại đánh nát hoàn toàn ảo tưởng của anh.

“Vậy em thích phòng thế nào?”

“Tôi muốn một gian phòng giống như công chúa.” Kim Bối Nhi bắt đầu tạo ra kiểu dáng phòng mình thích trong đầu. “Tường màu hồng, bàn trang điểm màu trắng, quần áo bằng tơ, khăn phủ giường và ghế dựa có ren…”

Cổ Việt Di chợt nghe thiếu chút nữa lập tức ngất xỉu đi, thì ra cô còn dừng lại ở thời đại của con nít ba tuổi.

“Không thể được, từ hôm nay trở đi em phải ở phòng này.” Cổ Việt Di nói xong liền xoay người rời đi.

Kim Bối Nhi chỉ có thể thở phì phì ở sau lưng anh làm một cái mặt quỷ,”Ông chú âm hiểm giỏi lắm, là chính chú muốn hỏi tôi, nổi giận cái gì chứ!”

Dường như nghĩ đến cái gì, Kim Bối Nhi nhất thời cấp bách nhìn bóng lưng Cổ Việt Di kêu to: “Chú ơi, chú có ngủ ở đây không?”

Cổ Việt Di cắn răng tức giận dừng bước, xoay người mở to mắt trừng cô. “Đó là phòng của em, phòng của tôi ở bên cạnh, còn nữa, sau này không cho phép gọi tôi là chú.” Nói xong xoay người tiếp tục đi về phía trước, vòng qua hành lang, bóng dáng lập tức biến mất.

Kim Bối Nhi giật mình, bĩu môi. “Bên cạnh?” Ánh mắt của cô lơ đãng quét sơ qua cửa phòng bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên bắt đầu nảy sinh một chút tò mò, như là kẻ trộm sợ bị người ta phát hiện, vụng lén lút quan sát bóng dáng Cổ Việt Di vừa biến mất ở chỗ rẽ.

Chắc chắn anh không quay đầu trở về, Kim Bối Nhi lén lút cười trộm, giống như kẻ trộm rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng bên cạnh. Cô bất an nhìn trái nhìn phải, lại một lần nữa xác định không có bóng dáng người kia, rồi mới lén lút mở cửa phòng ra, lắc mình một cái nhanh chóng tiến vào phòng anh, tay nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.

Phòng anh mang phong cách trầm ổn hoa lệ, lấy màu đen và vàng làm chủ đạo, nhất là cái giường lớn màu đen phủ khăn trải bằng tơ lụa có thể chứa được năm sáu người, cô nhìn trợn mắt há hốc mồm.

Trong phòng mỗi một thứ đều tinh xảo làm cho cô không dám đưa tay đụng vào, cô bắt bản thân đem hai tay đặt ở sau lưng, nhàn tản đi dạo trong phòng anh. Bước đến trước bàn đọc sách, trong lúc vô tình thấy một khung ảnh trên bàn, hấp dẫn lực chú ý của cô, đó là một người phụ nữ xinh đẹp, gương mặt tươi cười, trong lòng ôm một cậu bé ngây thơ, dễ thương.

Kim Bối Nhi kiềm được sự tò mò, tay muốn cầm lấy khung ảnh kia để nhìn cho rõ.

“Đó là mẹ tôi.” Thanh âm trầm thấp thuần hậu của Cổ Việt Di ở phía sau cô vang lên.

Nguy rồi, bị phát hiện rồi!

Kim Bối Nhi chột dạ rút tay về, xoay người nhìn Cổ Việt Di, “Tôi, tôi, tôi…”

Anh làm sao trở lại? Cô vì sao không nghe được tiếng mở cửa?

Cổ Việt Di đi nhanh đến trước mặt Kim Bối Nhi, “Em có hứng thú với phòng của tôi cứ nói thẳng, không cần lén lút chạy vào.”

“Tôi, tôi, tôi…” Kim Bối Nhi đột nhiên cảm giác yết hầu nói không nên lời nói.

Tròng mắt đen u ám của Cổ Việt Di nhìn chằm chằm Kim Bối Nhi, “Thầy giáo không dạy em, vào phòng người ta trước hết phải được chủ nhân đồng ý sao?”

“Tôi…” Kim Bối Nhi thử làm cho mình bình tĩnh, khuôn mặt lại nóng lên.

Cổ Việt Di không để ý tới tình trạng lúng túng của cô, đôi môi khẽ động, “Theo tôi ra ngoài, chúng ta có một số việc trước hết cần nói rõ.” Nói xong, tức khắc xoay người đi về cửa phòng.

Kim Bối Nhi khó hiểu hỏi: “Nói rõ? Nói rõ cái gì?”

“Ra ngoài rồi biết.” Cổ Việt Di tiêu sái nói, lập tức ra khỏi phòng.

Kim Bối Nhi quay đầu lại nhìn quanh phòng một vòng, bước nhanh theo đi ra khỏi phòng, qua một hành lang đi vào phòng khách.

Cổ Việt Di vẻ mặt thản nhiên ngồi ở trên sô pha, khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng kia cười khẽ, ngón tay chỉ sô pha đối diện. “Ngồi xuống.”

Kim Bối Nhi chẳng hề để ý ngồi xuống, khoanh hai chân lại, một bàn tay để ở trên đùi chống đầu. “Nói đi, chúng ta còn có chuyện gì phải nói rõ?”

Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Cổ Việt Di nhịn không được bày ra một chút cười khổ, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Sao lại xui xẻo như vậy, chẳng lẽ cả đời anh nhất định phải đối mặt một bà xã mãi mãi không lớn?

Nghĩ đến chữ bà xã này, lòng anh phút chốc lạnh một nửa.

“Từ ngày mai, em phải bắt đầu đi học, tôi cũng phải về công ty đi làm, công việc và nghỉ ngơi của chúng ta khôi phục bình thường.” Cổ Việt Di mặt không chút thay đổi nhìn Kim Bối Nhi.

“Uh.” Kim Bối Nhi gật đầu đáp lại.

“Sau khi tan học, em lấp tức về nhà, tôi tan sở cũng như thế, không được phép la cà bên ngoài.” Đây là luật lệ thứ hai của anh.

“Uh.” Trên mặt Kim Bối Nhi không phản ứng, cũng không dị nghị gì.

Cổ Việt Di nhìn Kim Bối Nhi liếc mắt một cái, lấy điện thoại di động đã chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt cô.” Đây là tôi chuẩn bị cho em, sau này dùng di động này liên lạc với tôi.”

Kim Bối Nhi cho rằng thật lãng phí, đem ý tốt của Cổ Việt Di đẩy lại trước mặt anh, “Không cần lãng phí, tôi có di động của mình, không cần thiết tiêu tiền uổng phí.”

“Đây là kiểu di động mới nhất, khi đã gọi được, em có thể nhìn thấy tôi đang làm gì.” Cổ Việt Di nhướng một bên mày, trong mắt lộ ý cười, anh không tin câu này không khơi dậy nổi lòng hiếu kỳ của cô.

Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Kim Bối Nhi nghe vậy, lập tức động lòng cầm lại di động. “Đây là di động mới nhất năm nay.”

“Mặt trên có số điện thoại của tôi, em chỉ cần gọi tên của tôi, điện thoại sẽ tự động nối máy, em cứ thử xem.” Cổ Việt Di cổ vũ cô thử thao tác di động.

Kiềm chế không được mới mẻ và tò mò, Kim Bối Nhi thử gọi: “Cổ Việt Di.” nháy mắt, điện thoại của Cổ Việt Di ngồi ở đối diện quả thực vang lên, Cổ Việt Di mở di động ra. “Nhìn rõ ràng chưa?”

“ừ, rất rõ ràng.” Quả nhiên có thể nhìn thấy anh, Kim Bối Nhi vui vẻ mỉm cười.

“Thích món quà thứ nhất tôi tặng em không?” Cổ Việt Di hỏi.

“Thích.” Cô đương nhiên thích, chỉ là di động này không biết sẽ khiến bao nhiêu bạn học ao ước.

Cổ Việt Di khép lại di động, trong lòng âm thầm cười trộm, chỉ cần cô mang theo di động này, anh sẽ có thể chuẩn xác biết rõ hành tung của cô.

Anh có thể từ hoàn cảnh trên màn hình phán đoán cô ở nơi nào, di động này còn có một chức năng truy tìm khác, cô ở trước mặt anh vốn dĩ không thể che giấu.

Cổ Việt Di tiếp tục nói ra chức năng khác của di động, “Thích là tốt rồi, di động này còn có thể điều khiển mỗi một cái chốt mở trong nhà, bao gồm mở cửa, đóng cửa, cho nên nó có thể nói là một cái điều khiển từ xa, cũng là một cái chìa khóa.”

Kim Bối Nhi vừa nghe di động trong tay có chức năng kinh người như vậy, ngạc nhiên mở to hai mắt. “Thực sự nhiều chức năng như vậy?”

“Đúng vậy, đây là sản phẩm công ty chúng ta mới nghiên cứu ra.” Cổ Việt Di phi thường tự hào sản phẩm này.

“Nói đến công ty của các người, chú thật ra làm chức vụ gì?” Cho tới bây giờ, Kim Bối Nhi cũng không biết ông xã của mình làm gì.

“Tôi là tổng giám đốc của điện tử Hoàng Đỉnh.” Cổ Việt Di trả lời thẳng không kiêng kị, bây giờ cô là bà xã của anh, cô có quyền biết mọi chuyện có liên quan tới anh.

“Tổng giám đốc?” Kim Bối Nhi chưa hiểu rõ hết nhăn mày lại, “Người được gọi là tổng giám đốc, có phải như tiểu thuyết miêu tả hay không, có nhiều tiền, nuôi rất nhiều tình nhân.” (5 chữ cuối tớ chém, ai thấy sai thì nhắc giùm)

Cổ Việt Di giật mình mở to hai mắt nhìn cô, “Tổng giám đốc không nhất thiết đều rất nhiều tiền, nhưng đáng mừng là tôi, ông xã của em coi như có chút tiền.”

“Oh.” Kim Bối Nhi không kiên nhẫn đáp lại, “Vậy tình nhân đâu?”(4 chữ này tớ chém nốt)
Cổ Việt Di đột nhiên không nói, hai mắt hướng lên trên trần nhà.

Không muốn trả lời vấn đề này, Cổ Việt Di chuyển đề tài, nhắc tới điều luật thứ hai. “Trong trường học em không được nói với bạn bè chuyện chúng ta đã kết hôn…”

Kim Bối Nhi chu đôi môi đỏ mọng trào phúng cười, “Tôi cũng không phải đứa ngốc, không có khả năng nói với các bạn ấy.”

“Tôi muốn em tiếp tục học đại học.” Cổ Việt Di nói ra điều luật thứ ba.

“Học đại học? Loại gỗ mục như tôi làm sao học được?” Mặt Kim Bối Nhi tươi cười hì hì, cười khẽ lắc đầu, có vẻ tuyệt đối không để ý bản thân có học đại học hay không. (gỗ mục: chỗ này em chém ạ, xin lỗi tg và editor)

Muốn bỏ học đại học? Không có cửa đâu!

“Mỗi buổi tối tôi sẽ giúp em học thêm.” Cổ Việt Di giọng điệu lạnh lùng kiên trì.

“Chú giúp tôi học thêm?” Kim Bối Nhi kinh ngạc không cười nữa, không tin anh có năng lực lớn như vậy. (#Ami: yên tâm, dô tay anh ấy là gạo cũng xay thành cám; #Việt Di ca ca: tiểu cô bé này rất hiểu chuyện; #Ami: *lườm* ghét *ngoảnh mặt đi* *thầm nghĩ* tôi đủ tuổi đọc truyện hot rồi chứ bộ)

Đối với sự nghi ngờ của cô, Cổ Việt Di tức giận nói ra những bằng cấp mình có được, “Tôi tốt nghiệp đại học ở Đài Châu lại ra nước ngoài du học 2 năm, em nói tôi được không?”

Kim Bối Nhi vừa nghe thiếu chút nữa không thể thở, “Chú có bằng cấp cao như vậy?”

“Cho nên tôi chắc chắn có thể giúp em học đại học, ít nhất lấy đến học vị học sĩ (là học vị thấp nhất do trường đại học trao tặng)” Đây là yêu cầu duy nhất của anh với cô.

“Học vị học sĩ? Chú à, đây là nói nhảm thôi hay là chú đang ngủ mơ rồi nói mớ?” Kim Bối Nhi không tin bản thân mình có năng lực này.

“Là nói nhảm hay là nói mớ, đến lúc đó thì em sẽ biết.” sắc mặt Cổ Việt Di nghiêm túc nhìn cô.

Kim Bối Nhi bị thái độ kiên quyết của anh làm hoảng sợ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn anh.

Trong lòng của cô chỉ có một giọng nói – tiêu rồi!

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!

Insane