pacman, rainbows, and roller s
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
“Chỉ là......”

Nói trực tiếp như vậy rất mất mặt nha! Hơn nữa lại có liên quan đến anh.

Thì ra Kì Kì rốt cục nhớ ra cái lí luận “Ngày đêm ở chung nước chảy thành sông” của Minh Tú nửa năm trước kia.

Minh Tú lúc ấy nói thế nào?

Điều thứ nhất là cùng nhau lên tầng làm việc, điều thứ hai là đến nhà nam chính làm việc nhà, điều thứ ba là sưu tầm nhân vật, điều thứ tư là kì du lịch nhân viên, sau còn bổ sung một cái là “Con cái thế giao”.

Lúc trước cô còn cười nhạo mấy cái lý luận đó, nhưng con cái thế giao trốn không được, mỗi ngày lên tầng cùng nhau làm việc còn chưa có, chỉ là lần trước cô có cam kết với Tôn tổng, thay hắn viết bài sưu tầm nhân vật, cũng đưa cái ảnh anh bị sặc hạt tiêu đăng lên, hiện tại...... Hiện tại......

Kì Kì ngây ngốc nhìn phòng bếp nhà anh.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Đây không phải là đang “làm việc nhà” sao?

Cứ nghĩ rằng không có khả năng trúng cái nào, vậy mà lại ứng nghiệm, trong năm cái trúng ít nhất ba!

“Trời ạ, thật là khủng khiếp! Quá chuẩn......” Cô thì thào tự nói.

Âm Nhạc nhìn cô nói nửa ngày không ra đâu vào đâu, cũng lười đứng đó đoán mò.

“Đúng rồi, tháng sau Hiểu Tâm xin nghỉ kết hôn, anh cần một người lên giúp vài ngày chăm sóc......”

“A – Em không muốn nghe! Ba la ba la ba la, anh không cần nói với em, anh không cần nói với em!” Cô che lỗ tai phóng ra bên ngoài.

Trăm ngàn lần không thể trúng cái thứ tư.

“Được rồi!” Đổi chuyện vui vẻ vậy. “Vậy cuối năm để tăng ban nhân viên du lịch trong nước......”

“Oa oa oa oa oa! Em không muốn nghe em không muốn nghe em không muốn nghe! Không được nói chuyện liên quan đến du lịch công ty!” Cô càng bịt chặt tai, chạy vọt ra phòng khách.

Trăm ngàn lần không được trúng cả năm cái! Đáng sợ, đáng sợ!

“Em rốt cuộc phát điên cái gì vậy?” Âm Nhạc tức giận nói.

Kì Kì đáng thương hề hề đứng giữa phòng khách, hai tay giao trước ngực, hai mắt lệ quang lòe lòe, giống như bị ai bắt nạt vậy.

“Đều, đều tại anh!”

“Anh làm sao?”

“Anh và Minh Tú!”

“Anh và Minh Tú càng không có thế nào cả.”

“Ô......”

Bé khăn đỏ sao có thể là đối thủ của sói hoang? Hai ba câu, liền bị mò ra đến nhất thanh nhị sở.

Tay Âm đại nhân đút trong túi quần bò, cười như không cười nhìn cô. Kì Kì xấu hổ khôn cùng, chỉ có thể cúi đầu ân cần hỏi thăm sàn nhà.

Bỗng dưng, mũi dép của đôi dép đàn ông đi trong nhà ngăn đối diện với mũi dép của cô, Kì Kì sửng sốt.

“Thế nào, không xứng với em? Là ai nói xứng thêm một chút nữa có thể gom một tá rồi?” Những lời này, trực tiếp tiến vào tai cô.

Vành tai hồng nhạt thoáng chốc trở nên hồng tươi. Âm Nhạc nhất thời động tình, há mồm cắn nhẹ vành tai cô.

“Cái đó...... Ai, em muốn rửa chén, rửa xong nên về nhà......”

“Đừng về.” Âm Nhạc nói nhẹ bên tai cô.

Cô ngẩn ra, khuôn mặt đỏ bừng ngẩng lên.

“Đêm nay ngủ ở đây đi.”

Ngực Kì Kì đập bình bịch.

Giữ cô lại, đương nhiên không phải chỉ để ngủ không thôi. Anh muốn cô, cô...... cũng nghĩ muốn anh.

Rốt cuộc cũng là người trưởng thành, suy nghĩ một chút, nghĩ không ra lý do cần thiết phải cự tuyệt.

“Được rồi.” Cô nói nhỏ.

Tiếng cười trầm thấp tràn ra bên tai cô.

“Em đi thu dọn một chút đi, anh một lúc nữa sẽ xong.”

“Nhưng em không mang quần áo tắm rửa, ngày mai còn phải đi làm.” Cô đột nhiên nhớ ra.

“Sáng mai anh chở em về thay quần áo, đêm nay em mặc t-shirt của anh đi.”

Xử lý xong vấn đề ngủ lại, Âm Nhạc không hề bám lấy cô nữa, quay đầu tiếp tục công việc đang dang dở.

Kì Kì nhìn anh quay về làm ổ trước màn hình máy tính, lẩm bẩm hai tiếng, tự mình về phòng bếp thu dọn bát đũa.

Gì mà thực tế như vậy? Ít nhất cũng phải chờ đến được tay rồi mới không quý trọng chứ?

Rửa bát đũa được một nửa, cô đột nhiên tỉnh ngộ, nhanh chóng làm xong việc là có thể nhanh chóng đi “Nghỉ ngơi” rồi?

Nghiêng người nhìn người đàn ông đang ra sức đánh chữ trong phòng khách, hình như có thể dần dần bắt được suy nghĩ trong anh rồi.

Thu dọn phòng bếp xong, cô vào trong phòng lấy quần áo tắm rửa.

Căn hộ của anh vô cùng lớn, trang trí sắc thái màu xám lạnh giống như phòng làm việc của anh. Trải qua mấy ngày, Kì Kì đông thêm cái ghế tựa, tây bày thêm cái bình hoa, dần dần không gian nam tính hóa nơi đây đã thêm vào một chút dịu dàng nữ tính.

Phòng trong gần bốn mươi mét chỉ ngăn thành hai gian, một gian là phòng ngủ chính, một gian là thư phòng. Cô đi vào phòng anh, từ trong tủ quần áo rút ra một chiếc t - shirt. Quần áo mấy tháng qua của anh đều do cô thu dọn, cô đã rất thuộc đường rồi.

Thời điểm tắm xong đi ra, mơ hồ nghe thấy anh dùng tiếng Anh trò chuyện với người ta trong phòng khách. Kì Kì cũng không ra ngoài ầm ỹ anh, tự mình kéo chăn mỏng bò lên giường, cầm lấy điều khiển mở chiếc ti vi màn hình phẳng cuối giường.

Hai má cô được nước ấm hun qua mà ửng đỏ, trong khoang mũi là hương vị nam tính thuộc về anh, con ngươi ướt át dần hiện lên sự mê mang.

Hẳn phải nên rất căng thẳng mới đúng...... nhưng mà thật kì quái, cô rất chờ mong, rất hưng phấn, không có lấy một chút cảm giác sợ hãi hay căng thẳng.

Ai, cô hiểu được trái tim mình. Sợ rằng cô đã thích người đàn ông này rồi.

Không, không chỉ là thích, có khi so với “Thích” còn hơn rất nhiều rất nhiều.

Cô thích tất cả của anh.

Sự ổn định bình tĩnh, ưu trí như gió, lạnh lùng như đao của anh. Dáng vẻ cười rộ lên của anh, vẻ mặt đùa giỡn cô của anh, cách thức bảo hộ của anh.

Cho dù rõ ràng vì cô mà làm rất nhiều rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ một chữ anh cũng không nói tới.

Dung nhập cuộc sống của anh là chuyện dễ dàng như vậy, giống như giữa hai người đã có nhiều năm ăn ý, cứ tự nhiên mà biết ở chung như thế nào.

Thật khó để tưởng tượng, mấy tháng trước cô còn sợ anh ra sao, đột nhiên, cô liền ở trên giường của anh rồi.

Khi Âm Nhạc đi vào phòng, tivi đang mở, người trên giường đang quay người về một bên, dường như đang ngủ. Anh cũng không ầm ỹ đến cô, nhẹ nhàng bắt lấy chiếc quần đùi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong đi ra, thân thể trần trụi bò lên chỗ trống bên cạnh cô, cô liền xoay người lại.

Hai má mềm mại đỏ bừng, ánh mắt thanh tỉnh nhưng mê mang.

“Đang nghĩ gì vậy?” Anh lót gối đầu, ôm cô vào trong lòng.

“Nghĩ tới anh đó.” Cô gối lên vai anh, thoải mái than nhẹ.

“Nghĩ tới anh thế nào?” Mùi thơm ngát tỏa ra từ mái tóc làn da cô, khiến anh không

nhịn được vùi vào tóc cô hít một hơi thật sâu.

“Nghĩ...... em hình như có chút rất thích anh.” Một ngón tay ngọc chỉ lên ngực anh.

“Thích anh không tốt sao?” Tiếng nói trầm thấp từ ngực anh dao động đi ra.

“Em cũng không hiểu được.” Nghĩ một chút, cô nói: “Nhưng mà trước kia mẹ em có dặn dò qua, tương lai nếu chọn bạn trai, đừng chọn người quá thông minh.”

“Vì sao?” Người đàn ông có tiếng rất thông minh này khựng lại.

“Mẹ bảo em quá ngu ngốc, nếu chọn người quá thông minh, nhất định sẽ gặp phải kẻ lừa đảo tình yêu, lừa em đến táng gia bại sản, cho nên chọn người không khác em là mấy sẽ tốt hơn.”

Hiện tại Âm Nhạc xác định anh không thích mẹ vợ đại nhân nói chuyện tổn hại đến bà xã chưa qua cửa của anh rồi.

Tuy rằng chính anh cũng thường cười cô, nhưng không đại biểu thích người khác cũng cười, cho dù người kia là mẹ cô cũng không được.

Đây là đặc quyền chỉ thuộc về mình anh!

“Không sao cả, em thích, anh thích, như vậy là được rồi.”

“Ừm.”

Cô khẽ rên hai tiếng, lười biếng chui càng sâu vào cổ anh. Hơi thở ấm áp dễ chịu phát ra trên người anh, gối lên như vậy, khiến cô có chút buồn ngủ.

Tay cô vô thức vuốt ve trên ngực anh, chuyển qua chỗ dạ dày, dừng lại một chút.

“Sau này anh không được bận rộn một cái liền quên ăn cơm.”

“Ừ.” Bầu không khí thoải mái, khiến giọng nói của anh cũng phá lệ lười biếng.

“Mẹ em cũng bảo không được chọn người nào thân thể không khỏe mạnh, bởi vì nhẹ thì thủ tiết, nặng thì thủ sống quả*.” Cô dùng sức gật đầu.

*thủ sống quả: tuy là vợ chồng, nhưng không có cuộc sống vợ chồng (kh sinh hoạt vợ chồng được ấy ạ =p)

Nhẹ thì......? Âm Nhạc yên lặng.

Phiên dịch sang tiếng phổ thông chính là: Trướng bụng chết sớm không sao, cái ‘gốc rễ’ kia có thể sử dụng được quan trọng hơn. (aoi: nói chung là phải có cháu gái cho mẹ bạn Kì Kì Description: =D)

“Lệnh đường biết nặng nhẹ thật khiến người ta ấn tượng sâu sắc.” Anh chế giễu.

Kì Kì bật cười khanh khách.

“Ai, anh đừng có ý kiến với mẹ em. Tuy rằng bà luôn mắng em, nhưng kì thật...... Kì thật bà rất yêu em. Bà chỉ là, không biết nên làm thế nào với em.” Ngón tay Kì Kì vẽ vẽ trên ngực anh nhỏ giọng nói.

Một đứa con gái tầm thường như thế, sinh ra trong một gia đình không tầm thường như vậy, vì thế phần tầm thường đó liền biến thành không tầm thường.

Truyền thừa kéo dài mấy trăm năm đột nhiên ở trong tay mình rẽ sang một con đường mới, nghĩ đến năm đó mẹ tuổi còn trẻ, hẳn cũng không biết xoay sở thế nào đi? Vì thế, tuy rằng miệng nói hùng hùng hổ hổ, nhưng trong lòng lại lo lắng tính toán không xong, tâm sự suy nghĩ không thôi.

Âm Nhạc đột nhiên có chút hiểu được tâm tình của Niếp Tiểu Thiến.

Nếu đổi thành anh, cũng sẽ từng bước trải tốt đường nửa đời sau cho con gái.

“Yên tâm đi! Anh và bà sẽ không xuất hiện tình huống ‘Mẹ vợ con rể bất hòa’ đâu, mẹ vợ đại nhân đã sớm bán em cho anh rồi.”

“Có ý gì?” Kì Kì cử động người nhìn anh.

Ánh sáng từ tivi khiến khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối, Âm Nhạc mỉm cười, nói lại không sót một chữ cái ngày mẹ vợ đại nhân điện thoại đến cho cô nghe.

“Sao mẹ em lại như thế chứ!”

Kì Kì nghe Niếp Tiểu Thiến vừa chê cô vừa đẩy mạnh tiêu thụ, có chút tức giận, thẳng đến khi nghe được câu “Kết hôn với người khác con đường khó tránh khỏi nhấp nhô”,

“Hi vọng con gái an an ổn ổn, hạnh phúc vui vẻ” của mẹ, mũi đau xót, bỗng dưng muốn rơi lệ.

“Mẹ đáng ghét......” Cô tiến sát vào lòng anh.

Âm Nhạc ấn gáy cô, nghe tiếng cô hít hít mũi.

“Rất quá đáng! Hai người sao có thể hợp mưu (cùng nhau tính kế) sau lưng em?” Giọng nói rầu rĩ từ ngực anh bay ra, ý tứ làm nũng so với oán giận nhiều hơn.

“Lúc đấy anh còn chưa quyết định hợp mưu.” Anh lập tức thanh minh.

“...... Vậy khi nào anh quyết định thông đồng làm bậy?” Cô gái nắm trước ngực anh lập tức ngẩng đầu.

Khi nào?

Bản thân Âm Nhạc cũng nghĩ lại một chút.

Kỳ thật ngay từ đầu thật sự cũng không quá để ý tới cô, chỉ cảm thấy cô gái ngốc này thật thú vị, trêu chọc rất vui.

Sau đó là cuộc điện kia của Niếp Tiểu Thiến.

Thẳng thắn mà nói, cuộc điện thoại đó quả thật có tác dụng, tuy rằng nguyên nhân cùng ý định của Niếp Tiểu Thiến khác nhau.

Cuộc nói chuyện đó cũng nhắc nhở Âm Nhạc một chuyện, anh cũng đã đến tuổi thành gia thất rồi.

Tuy rằng cho dù không kết hôn, một mình anh cũng có thể sống rất khá, chỉ là chuyện đời người bình thường sẽ trải qua, anh cũng không bài trừ muốn thử xem thế nào.

Chính là, anh rất lười, theo đuổi con gái cần tốn rất nhiều thời gian, không muốn cô gái anh theo đuổi lúc nào cũng đòi hỏi. Ở vị trí của anh, rất ít thấy được thật tình chân ý.

Ngoại trừ cô.

Một cô gái rõ ràng kiều diễm như hoa, lại không tự tin vào bản thân mình.

Vì thế anh liền nghĩ: Cưới cô cũng không tệ, con gái bác Thẩm sẽ không kém chỗ nào cả, lại có sẵn người được chọn, cha mẹ cô cũng vui vẻ mà tác thành, ngẫm lại đều rất tiện lợi.

Bởi vì nguyên nhân như vậy, lại càng để ý cô hơn một ít.

Sau đó liền phát hiện cô gái này sao mà dễ bị bắt nạt thế kia?

Sao có thể ngây thơ như vậy? Sao lại không biết phòng người như thế?

Thời điểm nhìn anh, ánh mắt lúc nào cũng trợn thật to, gương mặt

kìm nén đến hồng hồng, căng thẳng đến quên cả hô hấp, làm sao có thể….. đáng yêu như vậy?

Vì thế ánh mắt chính thức dừng lại.

Vì thế tức giận khi có người tìm cô gây phiền toái.

Vì thế mang cô đi gặp Tôn tổng.

Vì để an lòng cô, lại tiếp nhận phần công việc anh căn bản không có ý định làm.

Tất cả, cũng chỉ vì muốn thấy cô tiếp tục vui vẻ, hai mắt tỏa sáng.

Có lẽ “bát tự phù hợp của bà tổ” thật sự có chút linh nghiệm, sâu bên trong, đã sớm có người giúp bọn anh quyết định rồi.

“Lúc nào không quan trọng, nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là…..” Anh dừng lại.

“Là cái gì?” Người nào đó quả nhiên tiếp lời.

“Chúng ta tán gẫu xong rồi.”

Âm Nhạc đột nhiên xoay người chặn cô lại.

Bộ ngực sữa của cô bị lồng ngực của anh dán sát vào, một hồi lâu, mới hiểu được anh đang nói cái gì.

Mặt bùm một cái đỏ rực.

“A….. Ừ….. Tán gẫu xong rồi.”

Mới vừa rồi còn không có căng thẳng, giờ đột nhiên bốn phương tám hướng vọt tới.

Lồng ngực rộng rãi của Âm Nhạc hoàn toàn chắn hết tivi, ánh sáng chớp động sau lưng anh, khiến khuôn mặt anh âm u mà mơ hồ, chỉ có đôi mắt phá lệ sáng ngời.

Kì Kì lẳng lặng thừa nhận ánh mắt của anh, đột nhiên, cảm giác căng thẳng cứ như vậy mà biến mất.

Cô cong lên một nụ cười mang chút ngượng ngùng, lấy ngón tay thay thế tầm mắt, thăm dò khuôn mặt anh. Âm Nhạc nắm lấy tay cô, kéo đến lồng ngực nóng rực trần trụi của mình.

“Chạm vào anh.” Giọng nói nam tính rì rầm bên tai cô.

Cô rủ hàng mi dài xuống.

Ngón tay dài của anh men theo lớp quần áo rộng thùng thình của cô mà đi vào, ở trên da thịt cô lưu lại sự tê dại khó nhịn, cuối cùng, cầm lấy một bên tuyết nộn, ngón cái xoa lấy đỉnh hồng.

“Ư …..” Cô không nhịn được nhẹ anh một tiếng.

“Anh tin rằng quần áo này là của anh.” Giọng nói trầm thấp lười biếng nói bên tai cô, “Anh muốn đòi lại.”

Cô vùi mặt vào hõm vai anh, lộ ra lỗ tai được nhuộm thành màu tươi đẹp, sau đó quần áo trên người cô bị anh đòi lại rồi.

Anh hơi lùi lại một chút, thưởng thức dáng vẻ trần trụi trắng nõn trơn bóng của cô, ánh mắt nam tính lộ ra một tia âm trầm thỏa mãn.

“Không được …..”

Kì Kì theo bản năng muốn kéo chăn che đậy thân thể lõa lồ, một bàn tay to giữ lấy tay cô, không cho cô như nguyện.

Cái tay kia lập tức dao động đến ngực cô, sau khi thưởng thức xong một bên phấn nộn khác, bơi xuống dưới, vòng qua bụng, tiếp tục di động xuống…..

“Ư…… Nhạc……”

Cô đáng thương lẩm bẩm, khóe mắt đều bị trêu chọc đến rơi lệ.

Người đàn ông này, thực ác liệt, chỉ với một đôi tay, liền châm lên liệt hỏa hừng hực trên người cô.

“Xuỵt, thả lỏng.”

Âm Nhạc đổi tư thế, bản thân ngồi dựa vào đầu giường, rồi ôm cô vào ngực, lưng dán vào anh mà ngồi.

“Anh muốn…… Anh muốn làm gì……” Kì Kì cảm thấy rõ ràng một nơi thẳng đứng rung động để giữa hai đùi cô, đỉnh mơ hồ đặt ở nơi bí mật của cô.

Cô xấu hổ khó nhịn, không dám nhìn tư thế mờ ám như vậy.

“Đừng sợ, ngoan.”

Tay chân anh từ phía sau kẹp cô lại, cô bối rối ngượng ngùng muốn che khuất bản thân, anh lại giữ cô thật chặt, một tay nắm chơi phấn ngực của cô, một tay dời xuống, bắt đầu ở nơi giữa hai chân cô làm một ít chơi đùa vỗ về cực kì xấu hổ.

Sinh thời cô căn bản không phải đối thủ, chỉ chốc lát sau liền thở gấp rên rỉ, ở trong tay anh lên đỉnh một lần.

Cô thở hồng hộc, hai mắt nhắm chặt, gò má đỏ ửng động lòng người, toàn thân vẫn như cũ run rẩy chìm đắm sau cao trào.

“Ư……” Hừ hừ còn có chút ý khóc.

“Ngoan, đến một lần trước, chờ chút nữa mới không vất vả.” Tiếng cười nhẹ nam tính vang lên bên tai cô.

Đêm nay anh xác định chắc chắn sẽ không cho cô ngủ. Một khi động tình lên, anh sẽ có chút lỗ mãng, mà cô không có mấy kinh nghiệm, nếu không cho cô ướt át một chút, nhất định sẽ không chịu nổi.

Anh liếm vành tai cô, tay vẫn ở nơi xấu hổ đâm ra tiếng ướt át.

Cô buông hai tay che mặt xuống, mắt ngâm trong ánh nước, xinh đẹp khiến người ta nín thở. Âm Nhạc dẫn tay cô, bắt đầu để cô quen thuộc thân thể anh.

Xoa đến nơi kẹp giữa đùi cô, bộ phận bừng bừng phấn phấn nhất của anh, cô gần như nắm anh đến phát run. Nhưng dưới sự cổ vũ của anh, cô từng chút từng chút thăm dò.

Âm Nhạc suýt nữa dưới sự thăm dò ngốc nghếch của cô mà tước vũ khí.

“Được rồi, anh không phải siêu nhân.” Ngữ khí anh ẩn nhẫn, hơi kéo tay cô ra.

“Anh không phải đã nhịn mấy tháng rồi sao.” Cô nhỏ giọng nói.

Chờ một chút, nói như vậy giống như cô đang bất mãn, luôn tính đợi đến thời gian này…..

“Khi đó em còn sợ anh.” Anh nói đơn giản.

Cô dừng lại một chút, lại có cảm giác muốn khóc rồi.

Người đàn ông này, thật ra, rất dịu dàng, rất dịu dàng……

“Đừng sợ.”

Anh đặt cô nằm ngang phủ lên người cô, tách chân cô ra, khiến cô từng chút từng chút tiếp nhận mình.

“Ư ……”

Thật ra từ sớm trước đó, cô đã không còn sợ anh nữa.

Kì Kì ôm cổ anh, hứng lấy sức mạnh khẩn cấp mà đến của anh, hứng lấy toàn bộ của anh.

Ngoại truyện 3: Âm đại nhân

Phiên ngoại 3: Âm đại nhân cùng tình địch

Dương Kính Dụ từ khi vào "Du Lượng" tới nay, hơi có chút chua xót trong lòng.

Từ lúc hắn vào đại học đến sở nghiên cứu đều đường đường là vương tử trường học, các chị các em tự động dính vào vô số, không nghĩ tới vào "Du Lượng", hoa đào thế mà lại dừng lại.

Không phải "Du Lượng" không có mỹ nữ, chỉ là mỹ nữ nhiều nhất ở bộ quan hệ xã hội, người người mắt cao hơn đỉnh, mà những cô gái ở ngành khác không đủ trình độ tiêu chuẩn của hắn. Cuối cùng trời cao thương xót, để cho hắn được gặp mỹ nữ kia.

Ngày đó hắn vào thang máy muốn lên tầng, từ tầng 3 bộ quan hệ xã hội có một mỹ nữ tiến vào.

Vừa thấy mỹ nữ ấn tầng 21, trong lòng càng vui vẻ. Có thể lên tầng 21, phần lớn có vài phần nền tảng, không theo đuổi được cô ấy thì cũng bảo đảm được con đường công danh tươi đẹp.

Mắt thấy ngày càng lên gần đến tầng của mình, hắn không nhịn được mở miệng: "Hello, tôi là Dương Kính Dụ bộ nghiệp vụ, xin hỏi cô là người ngành nào vậy."

Mỹ nữ kia xấu hổ thậm chí ngượng ngùng nhìn thẳng vào hắn - thật ra là lần đầu tiên bị Âm đại nhân kêu lên tầng, lòng tràn đầy thê lương, áp lực nặng nề -- nhẹ nhàng ứng thanh: "Thẩm Kì Kì bộ quan hệ xã hội."
"Thẩm tiểu thư." Đến tầng của hắn, thừa dịp thang máy chưa đi tiếp, hắn vội vàng thêm một câu: "Có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

"Vâng."

Sau đó thang máy liền nuốt lấy mỹ nữ.

Sau đó ở ngành khác có mấy cô em xinh đẹp mới vào, mục tiêu của hắn dời đi, nhất thời quên mất việc này.

Thẳng đến một ngày, mỹ nữ nên ôm đều đã ôm qua, không còn cảm giác mới mẻ, hắn lại gặp được mỹ nữ khi xưa.

Hơn nữa tình huống rất tốt cô được điều đến bộ hành chính tầng 16, cách hắn càng gần.

"Thẩm Kì Kì, em còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp qua vài lần, tôi là Dương Kính Dụ bộ nghiệp vụ." Có một ngày, hắn đặc biệt chạy tới tìm cô.

Kì Kì mờ mịt nhìn hắn một cái, còn chưa kịp đáp lời, điện thoại vừa vặn vang lên, là bên xưởng in ấn có vấn đề trong bản quy hoạch muốn hỏi.

Dương Kính Dụ kiên nhẫn chờ ở một bên. Phía sau, Âm đại nhân và quản lý Kỉ vừa nói chuyện xong, đang từ trong văn phòng đi ra.

Âm đại nhân liếc mắt một cái thấy người đàn ông niềm nở đứng bên cạnh cô gái nào đó.

"Người mới của bộ hành chính sao?" Anh giống như thuận miệng hỏi.

"À, là tiểu tổ trưởng của bộ nghiệp vụ, tên là Dương Kính Dụ, năng lực không tồi, chỉ là tính tình có chút láu cá, còn phải tôi luyện nhiều." Quản lý cũng thuận miệng đáp lại.

Trở lại văn phòng, Âm đại nhân thà giết nhầm một trăm, cũng không thể buông tha tâm tư một người, gọi người mang hồ sơ của Dương Kính Dụ lên.

"Alo? Bác gái Thẩm, cháu là Âm Nhạc. Có một người, trong tay cháu chỉ có ngày sinh, không có thời gian, có thể làm phiền bác..."

Niếp Tiểu Thiến lập tức hiểu được ý của anh.

"Có lẽ là được, cháu nói ra nghe chút -- ừ, ngày sinh này cũng xứng với Kì Kì, cậu ta có thể là người khác kia. Cậu ta là ai vậy?"

"Ai cũng không phải." Âm đại nhân dừng máy.

Cách một tuần, cấp trên đưa xuống thông báo, Dương Kính Dụ chuyển đi nơi khác đến công ty chi nhánh ở Malaysia đảm nhiệm chức thư ký riêng.

Mặc dù rời xa quê hương, nhưng thứ nhất cũng coi như thăng chức, thứ hai mỹ nữ miền Nam nhiều, Dương Kính Dụ vui vẻ chuẩn bị thay đổi đường chạy mà đi.

Đáng tiếc duy nhất, chính là chưa kịp bắt đầu với mỹ nữ kia.

Đây có thể coi là phiên ngoại ngắn nhất trong lịch sử.

Bởi vì hắn gặp phải đối thủ, là Âm đại nhân.

Chương 9

Nửa đêm, Kì Kì đang ngủ mơ màng đưa tay sờ soạng tủ đầu giường. Cô có thói quen nửa đêm uống nước, bình thường đều để một cốc nước ở đầu giường.

Sờ nửa ngày không thấy, miệng thật sự khô đến khó chịu, mắt nửa khép mở chăn ra, đến phòng bếp tìm nước uống.

Cô đang ở trạng thái bán mộng du, lần mò trong phòng bếp, tìm cốc uống nước.

“Uống...... nước...... A......”

Một bàn tay lấy cốc nước trên kệ bếp đưa cô.

“Cám ơn.” Cô mơ màng nhận lấy, một ngụm uống cạn, để cốc lại, quay đầu lại mơ màng trở về phòng.

Mở chăn chui vào, người đàn ông nóng rực bên cạnh vẫn đang ngủ say.

Hôm nay anh trở về sau hơn một tuần đi công tác, hai người tiểu biệt thắng tân hôn, quấn nhau hơn nửa đêm rốt cục mới ngủ. Anh thật sự mệt mỏi, người luôn luôn ngủ không sâu khó có khi không bị cô đánh thức.

Kì Kì từ từ nhắm hai mắt tiến vào lòng anh, cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị ngủ lại lần nữa.

......

Giây tiếp theo, cô giật mình một cái, đột nhiên ngồi dậy mở đèn bàn.

“Gì vậy......” Âm Nhạc miễn cưỡng mở một mắt ra, lại mệt tới nhắm lại.

Anh còn đang ngủ!

Anh không tỉnh!

Vậy...... vậy...... Vừa rồi ở phòng bếp......

“A -- có quỷ a!”

※ ※ ※

“Làm gì nửa đêm canh ba ầm ĩ nhà người ta lên thế hả? Cô ăn no uống say tìm được phiếu ăn dài hạn rồi không cần công việc kiếm ăn nữa chờ chết liền đủ rồi?”

Âm Nhạc đối với phu nhân Niếp Tiểu Thiến bình thường ưu nhã bình tĩnh, vừa liên quan đến con gái liền ngay cả khí chất cũng không cần dị năng biến đổi cảm thấy khá là khâm phục.

“Ô! Con nửa đêm...... Uống nước...... Anh ấy...... Ngủ...... Phòng bếp...... rót nước...... Ô...... Có quỷ! Có quỷ đó! Có quỷ! Ô --”

“Chờ một chút, vì sao lúc con gái tôi nửa đêm uống nước, cậu lại đang ngủ?” Niếp Tiểu Thiến cảm thấy không đúng.

“Bởi vì là nửa đêm?” Âm Nhạc suy nghĩ sâu xa trả lời.

“Mẹ, mẹ rốt cục có nghe con nói hay không thế? Có quỷ! Con gặp quỷ đó!” Kì Kì mặt đầy nước mắt, cố gắng tranh thủ sự chú ý.

“Đừng có ồn!” Niếp Tiểu Thiến trách mắng. “Tôi hỏi cậu, vì sao lúc nó muốn uống nước cậu lại ở trên giường nó?”

“Bác gái nói đúng, lần sau em muốn uống nước, gọi anh dậy, để anh giúp em đi rót, đừng tự mình sờ soạng đi loạn.” Âm Nhạc dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô.

“Ai quản anh ấy uống nước – cái này không liên quan tí nào đến uống nước cả, hai người rốt cuộc có nghe con nói hay không hả?” Kì Kì khóc đến độ không muốn để ý đến họ nữa rồi.

“Cậu đừng giả ngu với tôi, tôi hỏi cậu, sao nửa đêm cậu lại ngủ ở nhà con gái tôi?” Niếp Tiểu Thiến khiển trách.

“Bác gái, cháu không ngủ ở nhà con gái bác, cháu ngủ ở nhà mình.” Âm Nhạc chỉ ra sự thật cho bà.

“Cậu ngủ ở nhà mình? Vậy con gái tôi ở nhà cậu làm cái gì?” Niếp Tiểu Thiến khí thế cuồn cuộn.

Vì sao hai người kia còn thảo luận vấn đề ngủ vậy? Rốt cuộc có ai quan tâm không thế? Cô kêu đến sắp tắt thở, sợ tới mức cũng sắp tắt thở rồi.

“Kì Kì ngoan.” Người cha hiền lành an ủi cô, tuy rằng ông luôn có cảm giác không tồn tại, được ông để ý thật ra không khác mấy so với không có người để ý, nhưng trong lòng Kì Kì cũng thấy khá hơn một chút.

“Bác gái, bác cũng không phải không hiểu việc đời, hỏi trắng ra như vậy, cháu sợ Kì Kì xấu hổ.” Âm Nhạc trách cứ liếc cô một cái.

“Con, xin, nhờ, hai, người, nghe, con, nói! Nhà anh ấy có quỷ lộng hành! Con đụng phải quỷ đó!” Kì Kì lại thét chói tai.

Niếp Tiểu Thiến bị cô hét đến đau tai, cơn giận nhất thời phun trào.

“Ai nha ầm ỹ cái gì mà ầm ỹ? Nếu không phải mấy ngày nay cô không về nhà, dì hai cô làm sao có thể lo lắng như vậy, thuận đường đi qua xem cô thế nào? Có thế thôi mà cô cũng kinh ngạc như vậy?” Niếp Tiểu Thiến gầm lên bắn liên hồi.

Kì Kì ngược lại bị mẹ gầm đến dừng lại.

“Nhà chúng ta không phải đơn truyền sao? Mẹ là con gái một, con không nên có dì hai?” Cô đáng thương hề hề lui vào trong lòng Âm Nhạc.

Âm Nhạc xoa xoa cánh tay cô an ủi.

“Cho nên cô không phải không nhìn thấy người sống sao?” Niếp Tiểu Thiến ba la bô lô mắng.

Kì Kì ngực phát lạnh. “Mẹ là nói, con quỷ kia là dì con?”

“Cái gì mà quỷ với không phải quỷ cô nói chuyện khách khí một chút cho tôi! Cô cái con nhóc không có tâm nhãn này, chỉ lo quấy rối cũng không ngẫm lại xem hiện giờ tôi đang vì ai mà công khai lên án......” Mẹ đại nhân sắp muốn nổi bão rồi.

“Ha ha a, bà từ từ nói chuyện với con, bà không nói rõ, sao Kì Kì biết được?” Người cha hiền lành cười hơ hớ gián đoạn trận đấu giữa hai mẹ con. “Con chẳng những có dì hai, còn có cả dì cả, chẳng qua hai người ấy chưa ra được bụng mẹ liền chết non, cho nên mẹ con tuy là con gái một, nhưng thật ra là lão tam.”

Kì Kì giật mình một cái, chỉ vào mũi mẹ.

“Mẹ! Mẹ và bà ngoại nuôi quỷ nhỏ?”

“Cái gì mà nuôi quỷ nhỏ tôi bị cô làm tức chết rồi nhà chúng ta mấy trăm năm chân truyền chính tông cô dám cho tôi làm cái chuyện nuôi quỷ tà môn ma đạo đó! Hôm nay tôi mà không đánh chết cô thì sẽ thẹn với liệt tổ liệt tông!” Niếp Tiểu Thiến bắt đầu cúi đầu tìm dép lê.

Kì Kì sợ tới mức càng chui sâu vào lòng Âm Nhạc.

Âm Nhạc vội vàng nháy mắt với cha vợ đại nhân.

“Bà nó, bà từ từ nói, từ từ nói.” Cha vợ đại nhân cười hơ hớ nhanh chóng giữ chặt lấy vợ.

Niếp Tiểu Thiến quả nhiên nguôi giận một ít.

Âm Nhạc bắt đầu đối với vị cha vợ đại nhân bề ngoài xấu xí này có vài phần kính trọng.

Có lẽ Niếp Tiểu Thiến xinh đẹp kia lại không chịu thiệt trong tay ông, không phải không có nguyên do, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Vì thế sau một phen quấy rối, cô con gái hoảng sợ thêm bà mẹ không kiên nhẫn thêm ông bố ở giữa hòa giải, Âm Nhạc thần trí rõ ràng nhất rốt cuộc đưa diện mạo chân thực của sự tình trở lại như cũ.

Nói ngắn gọn, chính là bà ngoại Kì Kì có thể chất sinh non, mãi cho đến thai thứ ba là Niếp Tiểu Thiến mới giữ lại được. Nhưng mà cái thai anh hồn ( linh hồn trẻ sơ sinh ) thứ hai, nghe nói là linh thể pháp lực rất cường đại đến đầu thai, nhưng lầm thời cơ nên tạm thời chưa có cơ hội đầu thai, vì thế bà ngoại trước tiên nuôi dưỡng nó, thờ cúng hương khói, để tránh chặt đứt đường tu hành của nó.

“Dì hai với cô đặc biệt hữu duyên, từ nhỏ đã đi bên cạnh chăm sóc cô. Lần này vì xác định chắc chắn cô đã lâu không về nhà, dì hai không yên lòng mới đi qua xem thế nào.” Niếp Tiểu Thiến hung tợn lườm hai người trẻ tuổi một cái, lườm Âm Nhạc phá lệ dùng sức. “Cậu cũng không ngẫm lại xem là ai sai, còn ở đó mà ngạc nhiên.”

Âm Nhạc sờ sờ cằm, suy nghĩ anh và Kì Kì “ban đêm vận động” không biết đã bị nhìn bao nhiêu rồi, cô gái bên cạnh hoàn toàn dại ra.

“Mẹ, mẹ là nói… Có quỷ đi theo con… luôn, có quỷ, đi theo con…” Kì Kì miệng sùi bọt mép.

“Ai nha nha! Các người xem ra cái dạng yếu ớt này của nó đi! Cái dáng vẻ đáng chết này giống cô gái nhà này sao? Cô cũng không ngẫm lại xem đời này cô không sóng không gió, không bị đánh gục, không có khó khăn, không bệnh tật, tất cả là dựa vào ai chứ! Thật không có lễ phép! Cho cô học hành đến tận khi tốt nghiệp đại học, chỉ biết quỷ kìa quỷ kìa, ngay cả một tiếng dì hai cũng không biết gọi!” Niếp Tiểu Thiến bắn tia lửa tứ phía rất tự nhiên.

“Bác gái, bác đừng mắng nữa.” Âm Nhạc nhìn người bên cạnh cười khổ. “Cô ấy bị dọa ngất rồi.”

“Các người nhìn đi! Các người nhìn đi!” Niếp Tiểu Thiến tức đến run tay, chỉ vào cô con gái, thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

Hậu đại nhà các bà vậy mà lại sợ quỷ, chỉ là đi ra ngoài cũng không phải phiêu bạt giang hồ, còn nói cái gì mà phục ma hàng yêu, đều bị đám quỷ kia cười chết rồi!

Âm Nhạc khép lại áo khoác mỏng cho cô, điều chỉnh một tư thế an ổn cho người đang bất tỉnh trong lòng mình.Niếp Tiểu Thiến thờ ơ lạnh nhạt, nhưng trong lòng thật ra đang đắc ý, chẳng qua miệng vẫn không buông tha.

“Cậu cũng đừng dùng cái vẻ ngớ ngẩn ấy lừa tôi, nếu dì hai của Kì Kì đã hiện thân, vậy chúng tỏ chị ấy không vừa mắt, nếu tôi mặc kệ không nói gì, thì sẽ khó ăn nói với chị ấy.”Niếp Tiểu Thiến nhận cốc nước chồng đưa qua, thuận thuận khí nói. “Nói đi, cậu có ý kiến gì?”

“Bác gái không phải biết rõ rồi sao còn cố hỏi?”

Kì Kì nếu đã không ở hiện trường - với trạng thái trước mắt này của cô cứ tính là không ở hiện trường đi - Âm Nhạc liền nói thẳng với Niếp Tiểu Thiến.

“Còn gọi bác gái sao?” Niếp Tiểu Thiến lạnh giọng uống một ngụm trà.

Trên cơ bản chỉ cần không phải đối đầu với đứa con gái không có tiền đồ kia, thái độ của bà liền ưu nhã thong dong.

“… Mẹ.”

“Coi như cậu thức thời.” Niếp Tiểu Thiến lườm anh một cái. “Tôi đã tính qua, người thứ hai được chọn của con nhóc kia hẳng cũng nên xuất hiện rồi. Cái vòng cuộc sống của nó từ trước đến nay rất nhỏ, cho nên tôi nghĩ tám phần cũng là người trong công ty của cậu. Tôi không phải trước mắt hai đứa quen biết nhau bao lâu, nhưng nếu cậu không có động tĩnh, tôi cũng phải đành đi con đường thứ hai.”

“Mẹ thật sự nhẫn tâm để Kì Kì đi ‘con đường hôn nhân nhấp nhô’ kia sao?”

“Con gái của tôi! Ai cần cậu nhiều chuyện.” Niếp Tiểu Thiến lườm anh một cái.

“Mẹ cả ngày mắng con gái mình giống như mắng cẩu vậy, vãn bối cũng chỉ đành nhiều chuyện một chút thôi.”

Niếp Tiểu Thiến không khỏi buồn cười. Hóa ra là thay người phụ nữ của mình đau lòng, còn tính nợ lên đầu cha mẹ vợ.

Ai, con nhóc kia dù không có tiền đồ, cũng tìm được một người đàn ông biết đau lòng cho nó… Mũi bà chua xót, bỗng nhiên có xúc động muốn khóc.

“Quên đi, quên đi. Nếu cậu đã muốn mang về nuôi, thì là chuyện của cậu, tôi cũng lười quản.” Niếp Tiểu Thiến vẫy vẫy tay che giấu cảm xúc, “Gọi cha mẹ cậu cuối tuần đến cầu hôn đi, đêm nay cậu ngoan ngoãn đuổi con gái tôi trở về chỗ của nó đi, bằng không tôi cho cậu đẹp mặt.”

“Mẹ, mẹ thật sự muốn Kì Kì bị dọa chết ở nhà sao?” Âm Nhạc lạnh lạnh nói.

“… Oan nghiệt mà! Sao tôi có thể sinh ra đứa con gái không có dùng được thế này!”

“Kì Kì, cậu ở đây xem cái gì thế?”

Khi Minh Tú đi qua phía sau Kì Kì, chấn động. Kì Kì vội vàng chuyển hình ảnh đến phần mềm xử lý tài liệu, nhưng đã quá muộn.

Minh Tú vẻ mặt rúng động chỉ vào mũi cô, “Cậu...... Cậu......”

“Không phải cậu đi ăn trưa với bọn Tiểu Tử sao?” Kì Kì chột dạ.

“Hóa ra cậu tìm lý do không theo bọn này đi ăn cơm chúc mừng, là vì ở đây làm loại chuyện mờ ám này?” Vẻ mặt Minh Tú vô cùng đau đớn.

“Cái gì chứ!” Kì Kì đập tay cô ấy, dùng sức xua đuổi. “Giữa trưa tớ thật sự có hẹn, vào sớm hơn cậu có 5 phút.”

Buổi sáng hơn mười giờ, Tiểu Tử điện thoại lên hẹn các cô giữa trưa cùng nhau đi ăn, xem như chúc mừng cô ấy gần đây mới thăng chức. Bởi vì dạo này mọi người đều bề bộn nhiều việc, không có thời gian hẹn buổi tối, đành phải tìm thời gian buổi trước ăn chúc mừng trước một chút. Kì Kì có việc cản lại, lần này chỉ có Minh Tú đi.

Lại nói, Tiểu Tử thăng chức là kiệt tác của Âm đại nhân.

Trước kia quan hệ truyền thông của công ty đương nhiên do bộ quan hệ xã hội phụ trách, chẳng qua, nếu bên truyền thông có gọi điện tới, bình thường vào đến chuyên án của ai thì do người đó tiếp, nếu không nữa thì do Mã Cảnh San ra mặt, bộ quan hệ xã hội cũng không có cửa đối ngoại thống nhất.

Trong mỗi lần hội nghị chủ quản, Âm đại nhân cho rằng công ty hẳn nên thành lập một “Tổ quan hệ truyền thông”, chuyên phụ trách tiếp đón truyền thông, chủ trì họp báo định kỳ, cùng sắp xếp các cuộc phỏng vấn vân vân.

Tổ quan hệ truyền thông này không cần phải tách riêng, nhưng hiện đã có người kiêm nghiệm từ bộ quan hệ xã hội.

Cuối cùng, Tiểu Tử cùng bốn nhân viên trong bộ quan hệ xã hội hợp thành một cửa đối ngoại, tổ trưởng do Tiểu Tử đảm nhiệm.

Bởi vì tài ăn nói của Tiểu Tử linh hoạt, thái độ chuyên nghiệp, ngoại hình xinh đẹp hào phóng, biểu hiện rất tốt trên truyền thông, tổng giám đốc Tôn sau khi thấy cô vài lần trên tivi, vô cùng tán thưởng đối với biểu hiện của cô.

Mã Cảnh San trơ mắt nhìn đám người trẻ tuổi tỏa sáng, cảm giác nguy cơ trong lòng tăng lên. Nhưng cố tình đó đều là thủ hạ của chị ta, chị ta lại lần nữa khổ nạn không nói được.

Ai có thể đứng trước tiêu điểm ống kính, người đó chính là con cưng của công ty, Mã Cảnh San rất rõ điểm này.

Hồng nhân (người nổi tiếng) của bộ quan hệ xã hội, trước mắt không phải quản lý ngành là chị ta, mà là Tiểu Tử cùng tổ quan hệ truyền thông của cô ấy. Ngay cả Tôn tổng cũng mở miệng khen người ta, Mã Cảnh San cũng đành nhường cho vài phần

Vì thế, trước là tổ biên tập, giờ đến tổ quan hệ truyền thông, Âm Nhạc chém xuống hai đao, cắt xuống hai cái lỗ hổng trên địa bàn của Mã Cảnh San, cắt đến chị ta máu tươi đầm đìa.

Nghe nói quản lý Mã hiện giờ rất biết làm người, giao lưu kết thiện duyên, đối với ai cũng nice vô cùng.

Mà Kì Kì cho rằng, Âm đại nhân nếu thật sự muốn chỉnh ai đó, thì đích xác trước sau đủ quán triệt.

“Cậu......” Minh Tú nhẫn nhịn, sau khi về chỗ của mình xong, mới nhe răng đè thấp tiếng gầm gừ. “Nói đi! Sao cậu lại xem hình mẫu thiệp cưới? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Kì Kì quẫn bách, ấp úng, “Thì...... cần đến.”

“Tớ biết chúng ta không phải anh em kết nghĩa gì, nhưng tốt xấu gì cũng đã ở ‘Du Lượng’ làm việc với nhau lâu như vậy, trải qua bao nhiêu sóng gió? Kì Kì cậu...... Ai! Thôi, thôi.” Minh Tú nặng nề thở dài, thành công khiến Kì Kì có cảm giác tội ác.

“Ai nha, được rồi! Chỉ là...... Tớ muốn đính hôn. Nhưng cậu đừng nói ra ngoài vội, chờ thời cơ chín muồi tớ sẽ tự công bố.”

“Người nọ là ai?” Minh Tú lập tức hỏi.

Cô đương nhiên cảm giác được Kì Kì đang yêu đương, chỉ là cô nàng này mồm khóa chặt, không hỏi được gì cả

Vòng sinh hoạt của Kì Kì rất nhỏ, người khác phái cô ấy biết không nằm ngoài mấy kẻ công ty, bản thân cô gần như cũng biết hết, nhưng không có ai giống vậy. Tuy rằng trước kia cô ấy và Âm đại nhân có duyên cứu mạng, nhưng mà chỉ vừa nhắc đến anh ta Kì Kì liền sợ đòi mạng, sau đó ngoại trừ mấy lần phỏng vấn, cũng không thấy bọn họ quen thuộc là bao, Minh Tú nói đùa vài lần, nhưng thật sự cũng không trông cậy cô ấy có thể thượng Âm đại nhân.

Rốt cuộc sẽ là ai? Minh Tú tò mò vô cùng.

“Thì...... cha mẹ tớ giới thiệu.” Kì Kì ngập ngừng nói.

Trước khi chưa kết hôn, cô không muốn công khai quan hệ với Âm đại nhân, tránh tạo rắc rối không cần thiết. Mà sau khi kết hôn, cô cũng chuẩn bị muốn từ chức ở “Du Lượng”.

Âm đại nhân thường nói, cô thích hợp làm bà chủ gia đình, bản thân Kì Kì cũng nghĩ, hình như đúng là hợp hơn.

“Vậy có gì mà không nói được chứ ? Mệt tớ vẫn xem cậu là bạn bè.”

“Bằng không tớ hỏi anh ấy một chút, nếu rảnh thì tốt nay mọi người cùng nhau ăn cơm, được không?” Cô lấy lòng

“Gọi đi gọi đi! Con gái lớn không giữ được nữa rồi!” Minh Tú vẻ mặt vẫn tang thương như cũ.

Kì Kì lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn xuống nút khóa

“Alo?” Mới vang một tiếng anh liền bắt máy.

“Tối nay anh có rảnh không?” Mắt cô nhìn chằm chằm Minh Tú ngồi đối diện, nhỏ giọng nói qua loa.

“Có rảnh. Có việc gì sao?” Ở trong công ty, bọn họ nói chuyện ngắn gọn.

“Tối nay chúng ta mời Minh Tú đi ăn cơm được không? Cô ấy là bạn tốt nhất của em ở công ty, anh cũng nên gặp cô ấy.”

“Được, em sắp xếp đi.”

Dừng máy, Kì Kì ngọt ngào nhìn bạn.

“Minh Tú, buổi tối bọn tớ mời cậu ăn cơm.”

Minh Tú quăng lại vẻ mặt “Vậy còn được”.

“Trước nói rõ nè, một khách mà không tới nhà hàng nào hai ngàn trở lên thì không ăn.”

“Được rồi được rồi.” Dù sao cũng quẹt thẻ của Âm đại nhân, anh có tiền hơn cô.

Toàn bộ buổi chiều, Minh Tú so với cô còn bất an hơn, tò mò đến sắp phát điên, thật vất vả chịu đựng được đến giờ tan tầm, lập tức xách túi nhảy dựng lên.

“Đi thôi đi thôi, đi gặp gian phu của cậu.”

“Gian phu gì chứ?” Người nào đó kháng nghị.

“Cậu đặt nhà hàng nào thế?” Minh Tú hưng trí bừng bừng hỏi.

“Chỗ tớ và anh ấy thường tới, rất yên tĩnh, sẽ không bị quấy nhiễu.”

“Nghe qua thì chính là nơi lưu luyến gian tình.” Minh Tú tặc lưỡi hít hà.

Kì Kì lấy túi của mình đập cô ấy, hai cô gái hi hi ha ha

rời đi công ty.

Đến trước khách sạn lớn tiếng tăm lừng lẫy kia, Minh Tú xuống xe, vừa lòng nhìn cửa vào tráng lệ.

"Còn biết dẫn tớ đến khách sạn năm sau cơ đấy, tính ra các cậu có lương tâm. Chúng ta ăn buffet sao? Buffet khách san này siêu nổi danh, đồ vừa nhiều lại ngon nữa." Hơn nữa cũng đủ đắt.

Kì Kì chỉ chỉ lên trên.

"Đi thôi!" Minh Tú khoái trá nói.

Hôm nay là cuối tuần, người đến dùng cơm không ít, trong thang máy đến các tầng đều có người ấn số, Kì Kì nhìn bảng số một chút, kéo cô đứng vào một góc.

Một lát sau, đến tầng buffet, Minh Tú liếc cô gái bên cạnh một cái, cô ấy không nhúc nhích. Tầng buffet trôi qua.

"Chúng ta ăn đồ Nhật sao?"

Kaiseki* trong khác sạn này cũng rất nổi danh, nhưng sẽ càng đắt, một bữa ăn chỉ sợ cũng vài ngàn đồng rồi, Minh Tú thật đúng không đành lòng tàn ác như vậy

*kaiseki theo cv là hoài thạch liệu lý, tìm trên gg sẽ có *^*

» Next trang cuối

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!