Duck hunt
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace
Chương 1

“Thẩm Kì Kì, cha con gọi con tối nay về nhà ăn cơm……”

Một giọng nói nữ tính dễ nghe lạnh lùng từ ống nói bên kia thổi tới.

Thẩm Kì Kì sửng sốt, vội vàng lẩm nhẩm lịch làm việc trên bàn, nghĩ cái lý do để có thể không cần về nhà.

Bên kia giống như biết rõ ràng cử động của cô, vẫn tiếng nói lạnh lùng đó: “Dừng lại cho mẹ!”

Ặc, đầu ngón tay cô cứng đờ.

“Mẹ đại nhân cũng đã lên tiếng, con gái nào dám không theo?” Thẩm Kì Kì vội vàng cười cười.

“Hừ.” Mẹ quả quyết treo điện thoại.

Thẩm Kì Kì ủ rũ ngồi phịch lên chỗ ngồi của mình.

“Kì Kì, Kì Kì, không phải sợ! Tớ cùng về ăn cơm với cậu!” Minh Tú ngồi đối diện lập tức ló đầu ra từ màn hình (của máy tính), hai mắt sáng long lanh.

“Tiểu thư Minh Tú, nếu cậu muốn ăn đến vậy, giờ cơm trưa đã đến, mời cậu nhanh đi ăn.” Thẩm Kì Kì lườm cô ấy một cái.

“Ôi, cho người ta tới một lần mở mang tầm mắt đi, có sao đâu……” Minh Tú nói nhỏ ngồi lại chỗ.

“Này! Nhà tớ mở vườn thú chắc?” Thẩm Kì Kì vừa tức giận vừa buồn cười.

“Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm.” Minh Tú lấy ví tiền ra, đứng lên đóng màn hình máy tính.

Ánh mắt Kì Kì lướt về phía bản thảo chuyên đề đặc biệt viết được một nửa của mình, nhẹ nhíu hàng lông mày đẹp.

“Cậu đi ăn trước đi! Không cần chờ tớ, tớ còn hai đoạn nữa liền xong, giải quyết nó xong đã hẵng nói.”

“Chịu khó vậy?”

“Cậu dám không chịu khó sao?” Thẩm Kì Kì liếc cô ấy một cái thật sâu.

Minh Tú trong lòng nhất thời bi ai. “Ai! Xem ra tiền đồ của tổ biên tập chúng ta đúng là bấp bênh à! Được rồi, có muốn tớ mua gì mang về cho cậu không? Không cần? Vậy cậu tiếp cố gắng, cơm nước xong tớ sẽ về chiến đấu tiếp.”

Thẩm Kì Kì vẫy tay tiễn bước đồng bọn cách mạng cùng tổ duy nhất.

Vì sao tổ biên tập đang bị bấp bênh?

Tất cả chuyện này, phải bắt đầu nói từ bối cảnh của công ty bọn họ.

“Du Lượng” là một công ty đưa cổ phiếu ra thị trường, vô cùng quy mô, Kì Kì công tác trong đây đã bốn năm. Vừa tốt nghiệp đại học cô liền thi vào được, lúc đầu còn khiến không ít bạn học tốt nghiệp nhưng lại thất nghiệp ghen tỵ.

Bản thân tổng giám đốc công ty bọn họ – Tôn Lượng là con trai hào môn thế gia, cha đẻ của “Tập đoàn tài chính Tôn thị” trong bảng xếp hạng tài phú ở Đài Loan dù không có trong tốp 3, cũng sẽ không rơi ra ngoài tốp 5. Sự tình hỏng ở chỗ, Tôn lão đổng là một phú hào cực kì truyền thống, cũng chính là mọi việc đều coi trong môn đăng hộ đối, nhưng cố tình đứa con thứ Tôn Lượng ông ta yêu thương nhất lại không nghe lời, dám yêu thương đứa con gái của ông chủ một quán ăn nhỏ.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Vì đứa con dâu “không trèo lên nổi mặt bàn”* con trai muốn kết hôn này, cha con hai người ầm ỹ quyết liệt, cuối cùng Tôn Lượng cũng không nhiều lời, dứt khoát ra ngoài tự lập địa vị, cũng chính là “Tập đoàn Du Lượng” chỗ cô đang làm đây.

*chỉ sự thấp kém, khiến người khác xem thường.

Tôn lão đổng vốn nghĩ rằng, cả đời con an nhàn sung sướng, xuôi gió xuôi nước, sao có thể ăn khổ tự gây dựng sự nghiệp được? Khẳng định không bao lâu liền cùng đường bí lối, trở về cầu xin tha thứ với mình. Lại không nghĩ tới ông chủ của Kì Kì cũng quá không chịu thua kém, cho dù có bị cha chèn ép phía dưới, vẫn khiến các cổ đông tin tưởng hắn, thành lập “Tập đoàn Du Lượng”, thậm chí mười năm gần đây kinh doanh bắt đầu khởi sắc.

Sự việc chuyển biến ở hai năm trước, Tôn lão đổng đột nhiên trúng gió, cứ như vậy ngã xuống.

Mắt thấy mấy cô con gái ở bên người, một đám hoàn khố bại gia*, không đứa nào có chí tiến thủ, mà đứa duy nhất không chịu thua kém kia lại bị chính mình đá ra khỏi cửa. Trước giây phút sinh tử, lão đổng rốt cục giác ngộ, chủ động gọi đứa con rời nhà trở về. Sau một phen nói chuyện, cha con hai bên rốt cục giải hòa.

*đại khái là chỉ biết hưởng thụ, không chịu làm việc

Nếu đã giải hòa, Tôn Lượng đương nhiên phải trở về gánh vác sự nghiệp cha để lại.

Nhưng, hắn trở về Tôn thị, “Du Lượng” một tay mình sáng lập làm sao bây giờ? Tuy rằng trong công ty có một đống quản lý chuyên nghiệp, không cần tổng giám đốc ngày ngày ở công ty trấn giữ, nhưng Tôn lão đổng ở trên giường bệnh lại có tâm tư của riêng mình.

Sự nghiệp bên ngoài của con trai, nói thực ra, vẫn là “Tai họa ngầm” trong lòng ông ta. Một mặt, điều này đại biểu nếu ngày nào đó con trai khó chịu, tùy thời vỗ tay liền có nơi để đi; Mặt khác, “Du Lượng” là phần lãnh thổ ông ta không thể đụng tới, nói cách khác, lão Đổng thật không có cảm giác an toàn.

“Con trai à, ta kéo con trở về, cũng phải trả cho con một người năng lực không thua kém, con nói xem?”

Cuối cùng, lão đổng đưa ra một lời “Đề nghị” rất tốt bụng, đưa ái tướng đương gia của ông ta, Âm Nhạc – Âm đại nhân tới đây thế chỗ.

Vì thế, Âm quản lý cứ như vậy nhập chủ “Du Lượng”, trở thành chủ quản đương gia* của bọn họ.

*đương gia: người có quyền lợi lớn nhất

Về phần vì sao chỉ là “Quản lý” kia?

Đây là kết quả đấu pháp của cha con hai bên.

Kì Kì thật không hiểu nổi đôi cha con này, nếu đã muốn hòa thuận, sao còn muốn làm cái trò bịp bợm anh lừa tôi gạt này, cuối cùng kết luận là: Khả năng kẻ có tiền nào cũng biến thái như vậy không biết chừng.

Âm Nhạc này, trước kia là trợ lý lão đổng, sinh viên tài cao tốt nghiệp hệ quản lý thương nghiệp ở Princeton, một bọc kinh nghiệm năng lực, vốn có danh khôn khéo giỏi giang, người như hắn có thể khiến lão đổng trời sinh tính đa nghi tin tưởng đến tột cùng, vị trí “Trợ lý đặc biệt” dưới một người trên vạn người chính là ngồi đã nhiều năm, có thể thấy anh ta không phải là người không có thủ đoạn.

Tổng giám đốc Tôn không phải không tin tưởng năng lực của Âm Nhạc, chỉ là……“Du Lượng” dù sao cũng là địa bàn của mình, cứ như vậy bị cha già chặn ngang một dao tiến vào, đây là đạo lý gì chứ?

Cuối cùng vì không muốn cha già mất mặt, trong lòng lại muốn cho đối phương một lần xuống ngựa ra uy, con đường đánh thắng địch chính là để cho Âm Nhạc đội cái danh hiệu “Quản lý”.

Từ nay về sau, “Du Lượng” xuất hiện một hiện tượng lạ — dưới tổng giám đốc, chỉ có quản lí. Mấy chức vị phó tổng phó đổng phó giám đốc phó trợ lý gì gì đó đều một loạt khuyết thiếu.

Mà các ngành trong công ty bọn họ tuy rằng đều có quản lý, nhưng những quản lý này đều chỉ nghe sự phân công của một quản lý khác, chính là Âm quản lý ngồi trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc kia.

Chuyện đầu tiên khi Âm quản lý vào công ty làm, chính là bắt đầu chỉnh đốn vấn đề bè phái càng ngày càng nghiêm trọng.

Vấn đề này, thẳng thắn mà nói lúc trước Tôn Lượng cũng rất đau đầu.

Bởi vì ban đầu hắn có thể đứng dậy, có liên quan đến vài cổ đông ra tay giúp đỡ kịp thời, vì thế trong công ty khó tránh khỏi tam thân lục thích của các cổ đông này được xếp vào.

Ngoại trừ vợ trước, trên thế giới này còn có một loại sinh vật khủng bố khác gọi là “Hoàng thân quốc thích”.

Bạn sai khiến được xem như bạn may mắn, bạn không sai khiến được, người ta cũng không sợ bạn đuổi hắn, một tháng hơn mười vạn tiền lương cứ ngồi không an nhàn mà nhận.

Kì Kì từng cá nhân nghĩ qua, không thể nói trong lòng tổng giám đốc Tôn không sảng khoái, dù sao đám khoai nóng phỏng tay này để một kẻ bên ngoài đến gánh trách nhiệm, so với tự hắn ra mặt vạch trần thì sẽ tốt hơn.

Âm Nhạc là người mới tới, ưu đãi bên kia không nhận, chỉ mình anh ta đứng bên này, vô dục mới bền đúng là có chuyện như vậy.

Vì thế, chuyện liền đi tới sự kiện “Ba tháng quan sát” của bộ phận quan hệ xã hội.

Việc này phải quay lại nửa năm trước để nói.

Thẩm Kì Kì chính là một thành viên trong bộ phận quan hệ xã hội. Chẳng qua cô vừa không biết xã giao, cũng không biết đặt kế hoạch giao tiếp, cô và Minh Tú được xưng là “tổ biên tập” dưới đáy bộ phận quan hệ xã hội, chức vụ chuyên tư văn tự, phàm là ấn phẩm nội bộ của công ty, phát hành ấn phẩm đối ngoại của hội viên, bản thảo quan hệ xã hội, bản thảo tin tức vân vân cùng chuyện có liên quan đến văn tự, từng cái chữ từng con số đều dựa vào cô và Minh Tú mà ra.

Trong khi ở bộ phận quan hệ xã hội sức sống bắn tứ phía, hai người các cô được xem như phần tử khác biệt, yên lặng mà cô độc, rất có hương vị thâm sơn thanh lưu.

Sự việc hỏng là khi, người đứng đầu của các cô – quản lý bộ phận quan hệ xã hội khai man chuyện phí xã giao bị bại lộ.

Từ chuyện này, dây dưa đến bộ phận kế toán có người thu lợi nhuận giúp đỡ làm giả sổ kế toán, vấn đề khai khống* của bộ phận nghiệp vụ càng nghiêm trọng hơn, vấn đề biên nhận của những ngành khác cũng không ít, nhiều vô số, liên lụy nhiều nhất chính là làm trì trệ kho hàng, tổn thất trong sổ kế toán từ bảy con số một đường đi lên gần sát tám con số.

*báo cáo nhiều hơn so với sự thật

Thế này thì, Âm đại nhân tức giận rồi.

Trải qua một chuỗi quá trình điều tra, quản lý bộ phận quan hệ xã hội đương nhiên thay người, mặt khác người nên khai trừ thì khai trừ, người nên kiện thì tiến hành kiện; Cuối cùng Âm đại nhân khiến nhóm hoàng thân quốc thích ở bộ phận quan hệ xã hội cảm nhận sâu sắc thế nào mới là bệnh nặng khó trị, cho nên hạ xuống một đạo ý chỉ -- theo dõi toàn bộ nhân viên bộ phận quan hệ xã hội trong ba tháng, ba tháng sau xét đánh giá thành tích; bình bầu, bãi bỏ hay vẫn giữ lại làm.

Thế này quả thực là long trời lở đất, sông núi biến sắc rồi!

Trên cổ mọi người đột nhiên vòng vào một sợi dây thừng.

Tuy rằng sóng gió vụ án lừa đảo không liên lụy đến cô và Minh Tú – các cô đều là những công dân tốt tuân thủ pháp luật – nhưng mà, so với những đồng nghiệp khác người người mang trong mình trọng án, công việc biên tập văn tự của cô và Minh Tú liền có vẻ nhỏ bé không đáng kể.

Nếu ba tháng sau, Âm đại nhân quyết định, tổ biên tập trong công ty chỉ giữ lại một người, hoặc thậm chí ngay cả một người cũng không cần, trực tiếp tìm phòng ngoài làm thì làm thế nào bây giờ? Ngay cả Kì Kì cũng biết, hiện tại ngay cả quản lý mới của bộ phận quan hệ xã hội, hình như cũng có ý đồ này.

Cho nên, mấy tuần nay, sản lượng của các cô tăng mạnh, cố gắng gia tăng cảm giác tồn tại, muốn cho cấp trên phát hiện: Tập ấn phẩm được chế tác tinh mỹ hành văn trôi chảy dùng từ hoa lệ như tắm gió xuân trong tay các người mỗi tháng kia đều từ hai bàn tay nhỏ bé run rẩy của chúng tôi mà ra đó.

Kì Kì gõ xong hai đoạn cuối cùng, nhìn lại phần bản thảo đặc biệt về tiền phúc lợi của công nhân viên lần nữa, cuối cùng tắt tài liệu đi.

Duỗi người, đã gần 12 giờ rưỡi rồi.

“A! Mau đi thôi.”

Cô cầm lấy ví tiền, miệng thì nói mau đi, nhưng thân thể vẫn trước sau như một biếng nhác di chuyển ra ngoài.

Hôm nay thời tiết thật tốt, đầu tháng tư, xuân về trên đất nước, thậm chí bắt đầu có chút nóng. Cô ra khỏi cửa lớn của tòa cao ốc, giơ tay che mắt chắn ánh mặt trời.

Nhóm đàn ông đi qua bên cạnh không khỏi đưa tới ánh mắt tán thưởng.

Tuy rằng trời sinh tán tiên cùng hai quang, nhưng không thể phủ nhận, Thẩm Kì Kì miễn cưỡng được xưng là người đẹp, trước kia khi còn lăn lộn đại học, tốt xấu cũng được có một cái phong hào “Mỹ nữ trường học”.

Dáng người 165 linh lung mà yểu điệu, tóc dài nhẹ uốn như mây bay sau lưng, một đôi mắt đẹp chưa nói đã say mê, môi không điểm mà đỏ.

Tươi đẹp như vậy, đặt trong văn phòng, thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui, chắc chắn có người theo đuổi.

Đương nhiên, người theo đuổi nhất định có, chẳng qua người muốn theo đuổi cô nhất định đều không biết cô trước đó. Bởi vì quen cô rồi, trải qua bốn năm bồi dưỡng này, đều hiểu rõ một cái đạo lý sâu sắc --

“Trên thế giới này, nếu rada của ai còn trì trệ hơn của Kì Kì, trên cơ bản đó chính là quốc bảo.”

Bất kì hoa đào nào mà đến nở trên người Kì Kì, thường đều biến thành hoa cúc, bởi vì nữ nhân vật chính từ đầu tới cuối không bắt được tín hiệu, vì thế nó liền lặng lẽ chăm sóc cho người thân trước lúc lâm chung.

Minh Tú cũng từng hung ác nói: “Kì Kì, nếu trong hai chúng ta chỉ có thể giữ lại một người, thua bởi cậu tớ không phục đâu!”

Nghe những lời này, làm như cô vô dụng lắm vậy, người không phục nên là cô đi?

Biểu hiện công tác của cô cho tới bây giờ biết tròn biết méo, chỉ ngoại trừ có chút không biết giao tiếp, có chút không hiểu sát ngôn quan sắc, với người khác phái có chút chậm chạp, dù sao cái đó không liên quan đến biểu hiện công tác đi?

Chẳng qua nói thì nói vậy thôi, tình bạn giữa Minh Tú và cô thật ra không tệ lắm! Bởi vì các cô không chỉ là đồng nghiệp, trước kia học đại học còn là bạn cùng lớp. Chỉ là, thời đại học các cô chỉ qua lại hời hợt mà thôi, sau đó nhân duyên gặp gỡ lại vào cùng một công ty, mới bắt đầu quen thuộc nhau.

Kì Kì khẽ hát, quyết định vòng ra đường nhỏ phía sau công ty, qua cửa hàng tiện lợi mua cơm nắm là được rồi .

“Óa --”

Trong ngõ nhỏ có người.

Có người bệnh.

Một người đàn ông áo mũ chỉnh tề giờ phút này một tay ôm bụng, đầu gục xuống, ngồi tựa vào bên đường.

Kì Kì nhất thời không biết có nên tới gần hay không. Theo bản năng nhìn trái nhìn phải trước, tuy rằng nơi này là khu vực làm việc tinh hoa, chẳng qua phía sau tòa nhà công ty của bọn họ cùng một tòa cao ốc khác xây quá gần nhau, cho nên ngõ nhỏ ở giữa chật hẹp, bình thường mọi người đều đi ngoài đường lớn kiếm đồ ăn, cho nên xung quanh không có ai có thể cầu viện.

Cuối cùng, lấy tâm lý “người cuối cùng nhìn thấy người chết bình thường đều là kẻ bị tình nghi”, Kì Kì quyết định mặc kệ thế nào cũng không thể để mình trở thành kẻ bị tình nghi, cho nên vẫn đi qua xác định một chút người kia sẽ không chết thì tốt hơn.

“À...... Hê lô?” Cô chầm chậm đến bên cạnh người đàn ông, cẩn thận nhẹ gọi.

Đầu người đàn ông kia khẽ động, liếc mắt nhìn chân cô.

Thật tốt quá, còn sống. Kì Kì nhẹ nhàng thở ra.

“Thân thể anh có chỗ nào không thoải mái sao?” Cô dò xét hỏi, “Có muốn tôi gọi giúp xe cứu thương không?”

Một hồi lâu, cái đầu kia cũng không có động tĩnh.

Kì Kì trộm nhìn đồng hồ một cái. Ô, anh trai à, anh không thể trả lời mau một chút sao? Tôi còn chưa ăn cơm......

Rốt cục, người nọ lại có động tĩnh. Lúc này anh ta hơi cử động thân thể, vịn lấy bên tường, một tay vẫn đặt ở chỗ dạ dày.

Đợi một lát, anh giống như đã hạ quyết tâm, mặt hơi hướng về phía cô.

“Không cần...... gọi giúp tôi taxi.”

Giọng nói rất trầm thấp, giọng điệu rõ ràng suy yếu, nhưng lại có mùi vị uy nghiêm.

Tuy rằng chỉ nghiêng một chút, nhưng đã đủ khiến Kì Kì nhận ra thân phận người này.

Anh ta là Âm – quản – lý – á!

Kì Kì nhất thời sợ hãi không thôi. Sao quản lý lại ngồi ven đường? Chẳng lẽ có đồng nghiệp nào ở bộ phận quan hệ xã hội công việc tràn ngập nguy cơ nên nửa đường ám sát?

“Âm quản...... Âm quản...... Âm quản lý, anh không sao chứ?” Cô căng thẳng đến mức nói lắp.

Ngoại trừ cá tính hai quang, trời sinh tính tình trì độn, một ưu điểm khác nữa của Thẩm Kì Kì chính là nhát gan sợ phiền phức.

Nghe đối phương nhận ra mình, chắc là nhân viên “Du Lượng”, Âm Nhạc nỗ lực ngẩng đầu nhìn một chút, nhưng cơn đau dạ dày kịch liệt khiến tầm mắt anh mơ hồ, ánh sáng ngoài trời tương phản với ngõ nhỏ cũng che gương mặt cô trong bóng mờ, anh chỉ miễn cưỡng nhìn ra một chiếc ống dài màu trắng cùng một chùm tóc đen suôn dài trượt đến trước mặt.

Anh cắn răng hít mấy hơi.

Giữa trưa vốn phải về “Tôn thị” họp cùng tổng giám đốc, lão đổng, không nghĩ bệnh đau dạ dày lại chọn đúng lúc này phát tác, hơn nữa càng lúc càng đau đớn, khiến cho anh ngay cả lộn về văn phòng cũng không kịp.

“Cô......” Đầu anh đầy mồ hôi lạnh, giọng nói đã phát run, “Đỡ tôi ra bên ngoài gọi xe...... Đi bệnh viện......”

“Được được được! Âm quản...... Âm quản lý, tôi sẽ không khách khí đâu.” Cô lộn xộn không biết bản thân đang nói gì nữa, vội vàng đi tới vòng cánh tay trái của anh qua vai mình, cố hết sức nâng dậy.

Mẹ ơi! Nặng thế!

Dáng người Âm đại nhân tuy rằng gầy yếu, nhưng thể trọng còn nặng hơn rất nhiều so với cô tưởng.

Kì Kì nửa đỡ nửa khiêng dẫn anh ra ngoài, từ đầu tới cuối không dám liếc mắt sang bên nhìn lần thứ hai. Cô chỉ cảm thấy người đàn ông bên cạnh tuy rằng thân thể đã khom xuống, nhưng vẫn cao hơn cô một cái đầu, hô hấp nặng nề không ngừng phun ra trên đỉnh đầu cô, thân thể nam giới so với cô nghĩ càng rắn chắc có lực hơn.

Đi được một nửa ngõ nhỏ, cô cảm thấy cứ yên lặng đi như vậy cũng không tốt lắm, có nên báo với ai một tiếng không nhỉ?

“Âm quản...... Âm quản lý, có muốn tôi gọi điện báo với thư ký Trương không?” Thư ký Trương là thư ký riêng của anh.

“Không cần......” Hơi thở bên tai cô vẫn nặng nề như cũ. “Không cần kinh động người khác......”

Ai, sự nghiệp quá lớn chính là có điểm này không tốt, ngay cả sinh bệnh cũng không dám để người ta biết. Ở cổ đại, hoàng đế sinh bệnh sắp chết cũng không dám để người khác biết được, để tránh bị bức thoái vị. Kì Kì rất là đồng tình.

Rốt cục đi tới đường lớn, cô gọi giúp một chiếc taxi.

Nhét người đàn ông vẻ mặt tái nhợt vào chỗ ngồi phía sau, cô lại bắt đầu đấu tranh rồi.

Nhìn anh ta không thoải mái như vậy, để anh ta một mình đến bệnh viện có được không? Nhưng mà, cô mà đi theo cũng kì quái, bọn họ không giao tình gì cả......

Quan trọng nhất là, cô còn chưa được ăn cơm......

Cuối cùng, cái tâm lý “người cuối cùng nhìn thấy người chết bình thường đều là kẻ bị tình nghi” lại lần nữa phát huy, hơn nữa hiện tại có lái xe taxi làm nhân chứng, vì thế Kì Kì cắn chặt răng, mở ra cửa trước ngồi vào.

“Lái xe, đến bệnh viện ××.”

Nhìn lén qua từ kính chiếu hậu, cô thấy Âm Nhạc mở mắt nhìn cô một cái, rồi lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong lòng Kì Kì bắt đầu lo sợ.

Nghe nói vị quản lý đại nhân này vui giận khó dò, rất không tốt.

Ai, nói đến cùng, vừa rồi cô căn bản không nên bại lộ thân phận. Nếu như không kêu ra tiếng “Âm quản lí”, giả bộ thành người qua đường Giáp nhét anh ta vào taxi thì đã không sao rồi, dù anh ta cũng không biết cái đinh ốc nhỏ là cô trong cái hệ thống công ty to lớn kia. Rồi lát nữa cô gọi điện cho thư ký Trương, mời thư ký Trương tới bệnh viện tụ họp với anh ta không phải tốt rồi sao?

Bây giờ còn phải một đường phụ trách đưa anh ta đến gặp bác sĩ xong mới thôi, nếu trên đường hầu hạ lão thái gia anh ta không vui, ai biết sẽ có hậu quả gì chứ! Ai, thất sách, thất sách.

Hơn nữa cô thật sự rất muốn đi ăn cơm......

“Âm quản, Âm quản, Âm quản lý.” Cô nuốt nước miếng một cái, thật cẩn thận mở miệng, muốn thuyết phục anh cho cô thông báo với người khác.

Âm Nhạc không thể nhịn được nữa, rốt cục mở đôi mắt lạnh lẽo vụt vụt bắn về phía gáy cô. “Cô có thể đừng có gọi tôi là Âm quản, lý mãi thế không?”

Gọi anh là Âm quản lý có gì không đúng sao? Anh vốn họ Âm, đương nhiên phải gọi là Âm quản...... lý......

Á, nếu dấu chấm cô đặt sai chỗ......

Trong đầu Kì Kì ầm ầm nổ tung.

A a a a a – Tôi không cố ý gọi anh là “dương vật, dương vật”* đâu! Người ta chỉ là căng thẳng, lấy hơi sai chỗ thôi. Ai bảo họ của anh như vậy chứ, lại còn làm quản lý, kết quả kì quái của từ đồng âm là lỗi của tôi sao?

*dương vật và Âm quản đồng âm

“Âm...... Cái đó...... Quản lí đại nhân, tôi vẫn nên giúp anh gọi điện thoại cho thư ký Trương đi!” Cô yên lặng lệ rơi đầy mặt trong lòng.

Âm Nhạc nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề để ý cô nữa.

Ngồi ở đẳng trước Kì Kì ngày càng thu nhỏ lại, không dám thở mạnh tiếng nào.

Từ nhỏ đối với những nhân vật quyền uy như thầy cô, quan chức cấp cao, cha mẹ , cô rất là sợ hãi, đây đã thành thói quen nhiều năm rồi. Mỗi lần ở trước mặt những người này, cô liền cảm thấy áp lực rất lớn, sợ bọn họ nhìn mình nhiều hơn một lần.

Cách một lát, cô cố lấy dũng khí liếc cái kính chiếu hậu.

Đây hình như là lần đầu tiên cô thấy Âm đại nhân trong khoảng cách gần như vậy. Quy mô của công ty bọn họ rất lớn, trước kia chỉ khi ở hội nghị hàng tháng của công ty, cái đinh ốc nhỏ là cô mới có cơ hội ở chung phòng với cấp trên cao cấp -- đương nhiên “phòng” ở đây thường là phòng hội nghị rất lớn, sau đó lãnh đạo cấp cao đứng trên bục cao cao, còn cô ngồi ở một góc hẻo lánh xa xa.

Gương mặt ngồi phía sau tái nhợt nhưng anh tuấn.

Trước kia cũng biết tuổi Âm đại nhân không lớn lắm, hiện tại mới biết được hóa ra anh trẻ như vậy, nhiều lắm cũng chỉ ba mươi mà thôi.

Cảm giác cùng đồng hành một đoạn lúc nãy, anh nhất định cao hơn 1 mét 8, xúc cảm “đỡ” lên cũng không tệ, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, nói tóm lại là một thành phần tri thức tinh anh rất tốt trên thị trường hôn nhân. Đương nhiên, đối với loại hàng thượng đẳng này, chiếc đinh ốc nhỏ Kì Kì có muốn cũng không dám tưởng.

Hơn nữa, cô thật sự sợ “Đại nhân”. (quan, kẻ trên)

Không hiểu được hôm nay gặp phải cái gì mà lại đi lộn đường thế này?

Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, taxi rốt cục đưa hai người đến cửa vào phòng cấp cứu bệnh viện, Kì Kì tiếp tục nhận mệnh làm gậy đỡ hình người cho Âm đại nhân.

Cô làm như vậy chẳng qua là vì trời sinh nghĩa dũng lại có lòng đồng cảm, nhưng vì sao người đàn ông hiện tại đang chống trên người cô, rõ ràng muốn cầu cạnh, nhưng tư thái còn đương nhiên cao ngạo như vậy?

Ô, quả nhiên để làm được “Đại nhân”, khí diễm nhất định phải cao, khí thế nhất định phải thịnh, khí tràng nhất định phải mạnh.

“Âm...... Đại nhân,” Cô cứng rắn nuốt hai chữ quản lý trở về. “Ngài ngồi ở đây một chút, tôi đi đăng ký giúp ngài.”

Âm đại nhân không nói gì nhìn cô một cái, tựa hồ đối với hai chữ “Đại nhân” kia có chút ý kiến, nhưng anh vẫn yên lặng lấy ví da ra giao cho cô.

A! Kẻ có tiền, cho nên mang trên người mấy vạn đồng tiền mặt lận -- a, cái này không phải trọng điểm, thẻ bảo hiểm thẻ bảo hiểm thẻ bảo hiểm.

Biên tập nhỏ bé nhanh chóng tới quầy lấy số giúp anh.

Đến trước mặt bác sĩ, anh chỉ nói đơn giản: “Đau dạ dày. Hẳn là bệnh cũ tái phát.”

Nhìn đi! Đây chính là chỗ có hại khác khi làm đại nhân, trên người nhất định có chút bệnh dạ dày, bệnh mất ngủ linh tinh làm trang bị cơ bản, bằng không chính là không đủ tư cách.

Nhìn bác sĩ liệt ra một đống kiểm tra muốn anh làm, Kì Kì ở bên cạnh càng nghĩ càng bất an.

“Quản lý đại nhân, tôi vẫn nên giúp anh gọi cho thư kí Trương đi.” Cô nhỏ giọng đề nghị.

Âm Nhạc rốt cục không thể nhịn được nữa: “Cô có việc có thể đi trước, không cần theo tôi ở lại đây.”

Kì Kì lập tức chính khí nghiêm nghị: “Quản lí đại nhân, tốt xấu gì chúng ta cũng là người cùng công ty, sao tôi có thể làm ra loại chuyện đó được!”

Trọng điểm là, anh đã thấy rõ mặt tôi, tôi bỏ anh lại mà đi, ngày sau ở công ty còn có thể tha cho một con đường sống sao? Lần sau nếu anh muốn làm loại chuyện hào phóng như vầy, thì nên nói trước đó! Như thế người ta mới có thời gian chạy.

Âm đại nhân nhắm mắt lại không nói gì.
Chiều hôm đó, con thỏ nhỏ Kì Kì liền ngoan ngoãn ở bên người Âm đại nhân, làm một đống kiểm tra, thế nào cũng không dám đi.

Cuối cùng cũng kết thúc, nhận xong thuốc trả xong tiền là có thể đi rồi. Kì Kì nhìn người đàn ông bên cạnh. Không biết là bệnh đã hết đau, hay là vừa rồi uống túi thuốc kia có tác dụng, sắc mặt Âm đại nhân dần hồi phục như bình thường.

Khi anh không còn khom người xuống nữa, Kì Kì lại phát giác chênh lệch chiều cao giữa hai người, rõ ràng trong nhóm con gái cô không hề thấp nha!

Hơn nữa vừa rồi nghĩ anh thuộc dạng đàn ông gầy gò, hiện tại nhìn lén anh từ phía sau, phát hiện bả vai quản lý đại nhân vô cùng rộng, rất có hương vị đội trời đạp đất, khiến một thân tây trang thẳng tắp nhìn cực kì đẹp mắt.

Cả đầu cô miên man suy nghĩ, ngay cả khi quản lý đại nhân dừng bước, vẫy taxi tới cũng chưa phát hiện ra.

“Cô có muốn về công ty không? Hay là tan ca trực tiếp về nhà?” Âm Nhạc mở cửa xe đợi nửa ngày, không thấy phía sau phản ứng, không nhịn được cau mày quay lại hỏi.

“A! Có, phải về công ty!” Cô vội vàng gật đầu.

Đại nhân à, hiện tại mới 4 giờ, sao tôi dám ở trước mặt anh trực tiếp trốn việc được? Anh muốn hại tôi cũng không cần phải vậy chứ.

Kì Kì thận trọng ngồi vào trong xe, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Trộm nhìn người đàn ông bên cạnh, anh lại tựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nhất thời không biết có nên ồn ào tới anh hay không, ở bên cạnh chần chừ lưỡng lự.

“Cô muốn nói cái gì thì nói đi!” Âm Nhạc đột nhiên mở miệng, tư thế hoàn toàn không thay đổi, mắt cũng không mở.

“Cái đó...... Quản lý, có thể phiền anh giúp tôi một việc được không?” Cô nhỏ giọng nói.

Âm Nhạc rốt cục mở ra mắt, nhìn cô một cái. Đòi nhân tình nhanh như vậy à? Quả nhiên ứng biến nhanh chóng.

Cái dáng vẻ lạnh lùng mặt không chút thay đổi này, khiến sự kinh sợ đối với người quyền uy của Kì Kì nhéo chặt lại.

“Ha ha ha, vậy thôi đi, không sao.” Cô vội vàng xua tay.

“Cô tên gì? Người của ngành nào?” Tiếng anh cực kì trầm thấp, một loại âm tần rất đàn ông.

“Thẩm Kì Kì, bộ phận quan hệ xã hội.” Kì Kì ngoan ngoãn trả lời.

Khó trách. Khóe miệng Âm Nhạc cong lên vẻ giễu cợt nhàn nhạt khó có thể nhìn ra.

“Nói đi, muốn tôi giúp cô cái gì?” Anh lại nhắm mắt lại, gối lên ghế dựa sau lưng.

Một loạt tiếng sột soạt vang lên bên cạnh, anh cũng không thèm nhìn, chỉ chờ lời thỉnh cầu cứu vãn công việc của cô được nói ra --

“Quản lý!”

Âm Nhạc trợn mắt, một chiếc di động được đưa tới trước mũi anh.

“Anh có thể giúp nói với mẹ tôi, công ty chúng ta hôm nay phải tăng ca, tôi không kịp về nhà ăn cơm không?” Cô vui vẻ nói.

“......”

Ánh mắt biên tập nhỏ bé trong suốt. Ánh mắt Âm đại nhân thực kinh ngạc.

“...... Đây là chuyện cô muốn tôi giúp?”

“À, còn có, nếu như tiện đường, có thể dừng một chút cho tôi mua cơm trưa không?”

Chương 2

Hôm sau đi làm, Minh Tú vừa gặp cô đã tò mò hỏi.

“Cả chiều qua cậu chạy đi đâu vậy, sao không thấy về công ty?”

Thực ra cô có về, chỉ là qua buổi trưa Minh Tú đi phỏng vấn, cho nên hai người không đụng mặt nhau.

“Minh Tú, tớ nói với cậu này, ngày hôm qua thực sự là làm tớ sợ muốn chết......” Kì Kì nước mắt lã chã, lập tức đem kí ức kinh hồn của ngày hôm qua chia sẻ với bạn.

Minh Tú nghe xong, híp mắt lại, vẻ mặt bỗng trở nên mờ ám.

“Cậu, sao cậu nhìn người ta như vậy?” Kì Kì bị cô ấy nhìn đến bạt vía.

Minh Tú trước nhìn trái rồi nhìn phải một cái, xác định các đồng nghiệp khác đang làm chuyện của mình, không ai có thì giờ quan tâm đến cái góc hẻo lánh chỗ các cô đang nói cái gì.

“Kì Kì, mùa xuân của cậu đến rồi đó!” Minh Tú tiến đến trước mặt cô, cười rất mờ ám.

Kì Kì cực kì sợ hãi. “Sao lại ra lời ấy?”

“Tiểu thuyết đều viết như vậy, tivi cũng diễn như thế. Mặc kệ là anh hùng cứu mỹ nhân, hay là mỹ nhân cứu anh hùng, thì cuối cùng hai người vẫn thành một đôi.”

Con thỏ nhỏ Kì Kì kinh hãi, mặt xám ngoét, dùng sức bác bỏ.

“Nhưng đây không phải tiểu thuyết cũng không phải tivi, là hiện thực đó. Trong hiện thực, nhân vật lớn như bọn họ chướng mắt loại đinh ốc như chúng ta lắm!”

“Kỳ quái, dáng vẻ Âm đại nhân tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ năng lực mạnh, giá trị con người lại bất phàm, công ty chúng ta có bao nhiêu cô khom mình vì anh ta, sao cậu ngược lại lại sợ thành như vậy?”

“Minh Tú, có nữ sinh cấp hai nào sẽ nghĩ thành một đôi với thầy tổng giám thị không?” Cô rưng rưng chỉ ra.

“Bạn học à, tớ thấy cậu thực sự là người đẹp không có chí khí nhất đấy.” Minh Tú có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Tớ không nhịn được muốn xem xem mẹ cậu ba đầu sáu tay thế nào, lại có thể chỉnh đốn cậu đến không có cá tính thế này.”

“Xin đừng phỉ báng mẹ đại nhân của tớ, cảm ơn cảm ơn.” Hai tay Kì Kì tạo thành hình chữ thập, lui về phía sau màn hình máy tính tiếp tục viết bản thảo.

Chẳng qua đối với đề tài này Minh Tú rất có hứng thú, mãi cho đến lúc ăn cơm trưa vẫn không buông tha.

Hai cô gọi cơm hộp, giữa trưa ở lại văn phòng ăn, Minh Tú ngồi bên cạnh bàn làm việc của cô, vẻ mặt cực kì hưng phấn.

“Kì Kì, tớ nói cho cậu nè, tình tiết tiếp theo sẽ không ngoài vòng phát triển sau --”

“Thứ nhất, Âm đại nhân sẽ triệu kiến cậu, sau đó tìm lý do để cậu mỗi ngày lên tầng cùng anh ta làm việc, hai người các cậu ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, từ đó kết thành một đoạn lương duyên.”

“Thứ hai, Âm đại nhân sẽ muốn cậu trong thời gian bình thường tới nhà anh ta quét tước, nấu cơm cho anh ta ăn, hai người các cậu vẫn ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, từ đó kết thành một đoạn lương duyên.”

“Thứ ba, kế tiếp nữ chính viết báo sẽ được nhận một bài phỏng vấn, đối tượng phỏng vấn nhất định là nam chính, trong đây đương nhiên chính là cậu và Âm đại nhân. Cho nên hai người các cậu lại tiếp tục ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, từ đó kết thành một đoạn lương duyên.”

“Thứ tư, tiếp đó nữa nhất định sẽ có kì du lịch của nhân viên, mà Âm đại nhân chưa bao giờ tham dự lần này nhất định sẽ đi, sau đó hai người các cậu sẽ ở trước hoa dưới ánh trăng, thì thầm tâm sự. Như vậy còn không ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, nếu từ đó mà không kết thành một đoạn lương duyên, thì sao còn có thiên lý nữa?”

“Tóm lại, chuẩn không cần chỉnh tin tớ đi! Cậu nhất định chạy không thoát đâu.”

Kì Kì vốn đang bị cô ấy dọa tới mức kinh sợ run rẩy, nghe thấy cô ấy nói như thế, trái tim ngược lại bình tĩnh xuống.

Thứ nhất, lấy tính chất công việc ‘trống đánh xuôi, kèn thổi ngược’ của bọn họ, cô dù thế nào cũng không nghĩ ra Âm đại nhân sẽ có chuyện gì để gọi cô lên tầng, mỗi ngày cùng làm việc với anh ta. An toàn!

Thứ hai, cô rất dốt việc nhà. Kẻ ngốc nào mà gọi cô tới giúp việc, đại khái sẽ bị cô đầu độc tới viêm dạ dày, sau đó đá cô đi. An toàn!

Thứ ba, nếu thực sự phải phỏng vấn Âm đại nhân, bảo Minh Tú đi là được! Ha ha, an toàn!

Thứ tư, kì du lịch hàng năm của nhân viên ở công ty bọn họ đã qua, cái này thật sự an toàn đến không thể an toàn hơn rồi!

Trong lòng yên tâm Kì Kì lộ ra nụ cười ngọt ngào, vui vẻ ăn cơm.

“Cậu không tin?” Minh Tú trợn mắt nhìn cô một cái, hiển nhiên hiểu được ý nghĩa nụ cười của cô.

“Ai nha, tuyệt đối không có khả năng! Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó.” Kì Kì vẫy vẫy chiếc đũa, khoái trá gắp một miếng rau chân vịt.

Ừm, sao không có tiếng gì vậy?

Bỏ cuộc dễ dàng như vậy, không giống...... Minh...... Tú......

Kì Kì ngơ ngác nhìn bàn tay màu đồng cổ đột nhiên đặt trên mặt bàn của cô.

Cốc cốc! Ngón trỏ thon dài cong lên, gõ gõ trên bàn cô.

“Âm quản......” Kì Kì vội vàng đứng lên, nhưng động tác quá nhanh, một miếng cơm tắc ngay cổ họng. Cô dùng sức vỗ ngực, liều mạng dùng sức nuốt đồ ăn xuống, phun ra chữ cuối cùng: “Lý!”

“......”

Ba người ở đây không ai nói gì.

Biên tập nhỏ ủ rũ đã không còn dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía quản lý đại nhân.

“Thẩm Kì Kì, cơm nước xong đến văn phòng tôi một chuyến.” Âm đại nhân quyết định không so đo với cô, tiếng nói lạnh nhạt bay vào tai cô.

Cạch một tiếng, chiếc đũa rơi xuống, cằm của cô cũng rớt xuống.

Bóng lưng tuấn tú của Âm đại nhân bay ra khỏi bộ phận quan hệ xã hội.

Hai mắt Minh Tú lòe lòe tỏa sáng. Nhìn đi xem đi! Tớ đã nói với cậu rồi mà!

Mắt cô dại ra nhìn cô bạn, môi run lẩy bẩy.

“Minh Tú! Cậu phải cứu tớ!”

Thang máy đi lên những con số cũng nhảy theo, mồ hôi lạnh trong tay Kì Kì ngày càng nhiều.

Mỗi lần căng thẳng, ánh mắt cô sẽ dại ra, vì thế ảnh phản chiếu qua mặt kính, chính là người đẹp “vẻ mặt chuyên chú” nhìn thẳng phía trước.

Thỉnh thoảng thang máy ở tầng nào đó đóng mở, đồng bào nam giới nghênh diện đi vào đối diện với ánh mắt “thâm thúy nóng bỏng” của cô, cũng không tự chủ được trong lòng nhảy một cái.

Kì Kì ngơ ngác đứng ở đó, có người cười với cô, cô theo bản năng cười lại, cười đến đối phương mặt đỏ tim đập, thật ra cô căn bản không biết mình đang làm cái gì cả.

Mười bảy, mười tám, mười chín...... còn hai tầng nữa.

Thang máy dừng lại ở tầng 19, bên cạnh có người đàn ông đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu nói với cô cái gì đó, cô căn bản nghe không vào, chỉ máy móc gật đầu, đáp lại câu gì ngay cả bản thân cũng không rõ, đối phương liền vô cùng vui vẻ rời đi.

Hai mươi, hai mươi mốt, đến rồi.

Ngày trước bị cấp trên mời đến, bình thường đều không phải chuyện gì tốt. Cô tự biết mình không phải là kẻ có năng lực làm việc ưu việt đến mức được cấp trên yêu thích mà gọi tới, cho nên hiện tại cũng không dám có kì vọng gì cả.

Ngày trước cô từng gặp qua chủ quản cao cấp nhưng chẳng qua là của bộ phận quan hệ xã hội bọn họ mà thôi, địa vị của Âm đại nhân chẳng khác nào tổng giám đốc Tôn trước kia. Nhân viên công ty bọn họ hơn một ngàn người, tình hình bình thường mà nói, cho dù đại long đầu có triệu kiến từng người một, Kì Kì muốn tới lượt cũng phải đợi ba năm sau.

Bởi vậy, từ khi vào công ty tới nay, đây là lần đầu tiên được chính miệng nhân vật lớn gọi đến, cô sợ tới mức kinh hồn bạt vía, không hiểu được anh ta đến tột cùng muốn làm gì.

Trên cơ bản cô cái gì cũng thiếu, chỉ là bản thân rất hiểu, sẽ không cho rằng mình giúp người ta việc nhỏ, Âm đại nhân sẽ “ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, từ đó kết một đoạn lương duyên” cùng cô.

Thư ký Trương Hiểu Tâm của tổng giám đốc ngồi ở vị trí của mình, đang chuyên tâm ngồi xử lý nghiệp vụ ông chủ phân công, đột nhiên trong lúc đó, nhìn thấy một bóng dáng đáng yêu ở ngoài cửa.

Bản thân Trương Hiểu Tâm cũng là một người đẹp thuộc thành phần trí thức cao biết thưởng thức, nhìn thấy người trước cửa, vẫn như cũ kinh diễm một chút.

Một đầu tóc dài nhẹ uốn, người đẹp mặc âu phục sắc anh đào chậm rãi đi đến, khuôn mặt mềm mại mang theo chút bất an xác minh.

“Tôi là Thẩm Kì Kì của bộ phận quan hệ xã hội, quản lý hình như có việc tìm tôi......” Kì Kì chần chừ nói.

“À, quản lý đang tiến hành cuộc họp hội nghị qua điện thoại, mời cô ngồi bên ngoài đợi một chút.” Trương Hiểu Tâm vô cùng thân thiện, hoàn toàn không có kiểu ngạo mạn của người làm việc cho tổng giám đốc như cô tưởng tượng.

Cuối cùng lại qua 10 phút, Âm đại nhân có thể gặp cô rồi.

Thân hình cứng ngắc thẳng tắp, đồng tay đồng chân đi vào văn phòng của lãnh đạo cao nhất.

Kì Kì mắt nhìn thằng, thậm chí không dám nhìn nhiều hơn vài lần.

Trước mặt là một chiếc bàn làm việc gỗ lim rất to, một người đàn ông cao gầy ưu nhã ngồi phía sau, giờ phút này đang dùng cái đỉnh đầu màu đen đối diện với cô.

Trước mặt anh có một cái ghế trống, Kì Kì giống như người máy, cứng ngắc tự động tự phát ngồi vào.

Lật xem mấy phần tài liệu, nâng bút kí tên lên, Âm đại nhân rốt cục ngẩng đầu.

Không hổ là người làm đại sự, trong đôi mắt kia là sự khôn khéo ẩn chứa giỏi giang, trong sự sắc bén mang theo ý thăm dò, trong sự chính trực bao hàm âm hiểm.

Âm Nhạc vừa thấy cô thiếu chút nữa bật cười.

“Hít thở đi!” Bút máy trong tay anh gõ gõ mặt bàn.

“Cái ...... Cái gì?” Sắc mặt Kì Kì đã biến xanh rồi.

“Hít thở. Không cần nhịn thở đâu.” Âm Nhạc bình tĩnh chỉ thị.

A, hóa ra cô đang ngừng thở! Kì Kì vội vàng thở ra một ngụm khí to. Chẳng trách cô cảm thấy không khí rất loãng, còn tưởng rằng khí áp ở tầng 21 thấp, chỗ cao không chịu nổi lạnh.

“Quản, quản lý, anh có chuyện muốn tìm tôi ạ?” Cô lắp bắp.

Hoàn hảo lần này rốt cục không có thảm kịch “Âm quản, lý”.

“Tôi nhớ rõ tôi còn thiếu cô một cái nhân tình, cô có yêu cầu gì cứ nói thẳng đi! Trong năng lực có thể, tôi sẽ làm hết sức.”

Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, Thẩm Kì Kì nghe vậy hết hồn.

Là như vậy, trong công ty người người đều biết, Âm Nhạc nổi danh ghét cái ác như kẻ thù...... À, chờ một chút, hình như không thể nói như vậy, dù sao bản thân anh cũng là đại gian ác.

Phải nói là, anh nổi danh chính trực, cuộc đời hận nhất kẻ đi cửa sau.

Bộ phận quan hệ xã hội bọn họ lần này bị để ý xem xét, còn bị giảm biên chế, chính là bởi vì Âm đại nhân phát hiện có rất nhiều chủ quản nhỏ hoặc chuyên viên là bà con họ hàng của cổ đông, ngồi không ăn lương trên danh nghĩa.

Những người này, trước kia tổng giám đốc Tôn cũng không dám dính vào, Âm đại nhân lần này chính là nhắm vào bọn họ mà hạ đao.

Trong những cổ đông này không thiếu người là bạn bè cùng lứa của cha, quan hệ sâu xa với Tôn lão đổng, đã sớm đến ồn ào với lão đổng. Nhưng mà, Âm đại nhân vững như Thái Sơn, nói ba tháng liền ba tháng, có áp lực hơn nữa cũng gánh được.

Như vậy, hiện tại Âm đại nhân nói những lời này với cô, là có ý gì?

Một cảm giác lạnh lẽo tê dại từ ngực chạy lên đỉnh đầu, mồ hôi Kì Kì chảy ròng ròng, cảm thấy đã đến lúc bày tỏ lập trường cùng sự trung thành của mình.

“Quản lý, anh yên tâm! Tôi tuyệt đối sẽ không ‘ôm oán trả thù’ đâu!”

Ôm......?

Lần đầu tiên anh biết “ôm oán trả thù” là dùng như thế này đây.

Âm Nhạc xoa xoa mi tâm.

“Cô chỉ đến trình độ này thôi sao?” Anh chỉ trình độ tiếng Trung của cô.

Kì Kì nghĩ Âm đại nhân nói tới trình độ “Thuận đằng hái dưa*” của mình thấp, thế này càng muốn tỏ rõ cõi lòng.

*thuận đằng hái dưa hay thuận đằng tìm dưa: lần theo dây leo tìm dưa, lần theo dấu vết tìm ai/ cái gì đó…. Thật sự kh hiểu chỗ này đang nói chi nữa = =

Cô ưỡn ngực lớn tiếng nói: “Vâng, quản lý! Trình độ của tôi rất thấp, thật sự rất thấp rất thấp! Ngài cứ yên tâm đi.”

“......”

Bị anh im lặng đánh giá mấy phút đồng hồ này, cô khó chịu giống như đứng trên đống than.

“Thật sự không có gì để tôi làm cho cô sao?” Anh lạnh lùng hỏi, “Tính tôi không thích thiếu nợ người khác.”

Thật sự không có! Âm đại nhân, anh không cần dò xét nữa đâu, tôi là người tốt trung thành chính trực, không có ‘chọn gậy đánh rắn’ đâu.

“Đại nhân, hôm qua anh đã giúp tôi gọi cho mẹ, như vậy đã là trả ân tình rồi, thật đó.”

Âm Nhạc xoa xoa mi tâm, lúc này Kì Kì mới chú ý tới sắc mặt của anh vẫn có chút xanh trắng.

“Cô biết rằng bộ phận quan hệ xã hội các cô cuối tháng này phải đánh giá thành tích chứ?” Anh đơn giản trực tiếp chỉ cho cô một con đường.

“Đúng vậy đúng vậy, cho nên quản lý có thể cho tôi về làm việc không?” Kì Kì lập tức để một cái chướng ngại vật rất to vào đó.

Âm Nhạc buông bút máy trong tay, dựa lưng vào ghế dựa.

“Thẩm Kì Kì, theo như tôi biết, quản lý Mã mới tới không thích cô?”

“Đúng vậy đúng vậy...... Á?” Sao lại nói trực tiếp như vậy? Thật tổn thương người mà.

Chẳng qua, đó là sự thật. Quản lý Mã mới đổi tới của bộ phận quan hệ xã hội cho rằng sự tồn tại của tổ biên tập là không cần thiết, tìm thuê một phòng làm việc bên ngoài tiện hơn. Nếu là quản lý Mã đánh giá thành tích, thì đến thời điểm đó khó mà đảm bảo rằng các cô sẽ không bị đá đi.

Âm Nhạc lại nhìn cô một lúc, ánh mắt rất có thâm ý.

Thẩm Kì Kì cũng nhìn lại, ánh mắt cố gắng thuần khiết nhất có thể.

Âm Nhạc lại nhìn cô.

Cô nhìn trở lại.

Sau một hồi im lặng, ánh mắt Âm đại nhân càng trầm xuống.

“Cô có biết ai đánh giá thành tích của cô không?” Anh dứt khoát nói thẳng ra một chút.

“Vâng, là chủ quản bộ phận!”

“Cô có biết sau khi chủ quản bộ phận đánh giá xong, sẽ đưa cho ai kí không?”

“Vâng, là chủ quản nhân sự.”

Hít sâu một chút, Âm Nhạc quyết định đi theo suy nghĩ của cô.

“Vậy chủ quản nhân sự xem xong sẽ đưa cho ai kí đây?”

“Cái gì? Không phải chủ quản nhân sự kí xong là được rồi sao?” Kì Kì quá sợ hãi.

Âm Nhạc lại cầm lên chiếc bút máy kía, Kì Kì rất lo lắng cho chiếc bút máy còn đắt tiền hơn cái ti vi nhà cô sẽ bị anh bóp nát.

“Như vậy chủ quản nhân sự kí xong rồi thì?” Âm Nhạc nhịn cơn giận xuống.

Rada của Thẩm Kì Kì rốt cục phát sáng, nịnh nọt cười: “Âm quản...... Không, là quản lý đại nhân anh.”

Cuối cùng.

Âm đại nhân u ám nhìn cô mấy cái.

“Cho nên?” Anh đã nói thiếu nợ cô rồi đúng không?

“Cho nên, quản lý, anh mau cho tôi về làm việc đi!” Biên tập nhỏ thê thảm mở miệng.

Âm Nhạc thua!

Hiện tại trong mắt anh không chỉ là vô lực, mà là không còn sức sống nữa rồi.

“Cô rốt cuộc vào công ty này như thế nào?” Công ty bọn họ không phải là đường đi cho tinh anh sao? Sao lại có kẻ hai quang thế này?

Thẩm Kì Kì lập tức dũng mãnh đứng lên, rất có tinh thần trả lời: “Báo cáo quản lý, tôi dựa vào thực lực thi được vào! Tôi thi rất tốt!”

Tuyệt đối không đi cửa sau, không nên đuổi việc tôi.

“......” Sau một lúc lâu, Âm Nhạc lau mặt. “Cô đi ra ngoài cho tôi.”

“Vâng! Quản lý!” Đạt được mong muốn, biên tập nhỏ cần mẫn vui vẻ đi ra.

Phía sau, Âm đại nhân lãng phí một đống thời gian với cô thầm nghĩ chỉ muốn mang cô đi chém.

※※※

Vốn dĩ đây chỉ là chuyện nhỏ.

Đây thật sự là chuyện nhỏ. Anh thiếu nhân tình, đối phương không để ý, chuyện coi như xong.

Nhưng không biết vì sao, Âm Nhạc cứ nhớ tới cái người hồ đồ vô dụng đó.

Vài ngày sau anh bận rộn như xe hỏng biến tốc, trong lúc vô tình thoáng thấy cái ghế đặt đối diện bàn làm việc kia, khuôn mặt mấy hôm trước nín thở đến phát xanh không khỏi hiện lên trong đầu.

Nghĩ một lúc, anh gọi điện thoại cho thư ký Trương ở bên ngoài.

“Cho người mang tư liệu của hai biên tập ở bộ phận quan hệ xã hội tới đây.”

Thư ký Trương lập tức thông báo xuống dưới, không lâu sau hai tập hồ sơ được đưa tới.

Âm Nhạc tiện tay mở ra tập hồ sơ có tên “Thẩm Kì Kì” vừa đặt xuống trong đó.

Bên trong có bản lý lịch xin việc ban đầu của cô. Anh nhìn một chút --

Ừm, đại học dân lập C.

Đại học C chỉ xem như là một trường phổ thông bình thường. Lúc trước cô dõng dạc, nói cô thi được bằng thực lực, còn nói trời sinh rất biết thi thố, Âm Nhạc còn tưởng rằng cô học đại học nào tốt lắm chứ.

Anh hừ nhẹ hai tiếng, có cảm giác khoái trá như nắm được điểm yếu của ai đó.

Vì thế vài ngày sau, người đàn ông mỗi ngày kiếm bạc tỉ, mỗi ngày làm việc mười sáu tiếng đồng hồ “trong lúc vô tình” đi ngang qua tầng 3 không thuận đường, người người ở bộ phận quan hệ xã hội kinh sợ không yên, nghĩ đến quản lí đại nhân chính thức đi tuần, vì đúng là không lâu sau sẽ sát hạch.

Đến ngày thứ năm, Kì Kì và Minh Tú lại ở văn phòng ăn cơm hộp cùng nhau.

“Này, cậu có nghe nói gì không? Âm đại nhân gần đây thường ở bên ngoài bộ ngành chúng ta lúc ẩn lúc hiện đó.” Minh Tú ngồi bên cạnh cô gặm sườn.

“Việc đã đến nước này, tất cả mặc cho số phận đi!” Kì Kì xúc động thở dài.

“Lần trước cậu tới văn phòng anh ta, rốt cuộc hai người đã nói gì?” Minh Tú hưng trí bừng bừng.

“Thật sự không có gì cả.” Kì Kì nhổ ra cái xương đã được cắn sạch sẽ, “Cũng qua mấy ngày rồi, không thấy ai bảo tớ thuyên chuyển công tác, cũng không có ai bảo tớ đi quét dọn, kịch bản của cậu hoàn toàn bị phá giải rồi.”

“Chậc! Cái này chứng tỏ có cho cậu đi hòa thân cũng không có tác dụng.” Minh Tú bĩu môi.

“Con nhóc bán bạn cầu vinh này!” Kì Kì chính khí nghiêm nghị chỉ cái mũi của cô ấy.

Cốc cốc.

“......”

Vì sao, bàn tay màu đồng cổ kia quen như vậy, cái đồng hồ trên cổ tay kia quen như vậy, ngay cả tiếng gõ kia cũng quen như vậy chứ?

Kì Kì ngơ ngác ngẩng đầu.

Con ngươi đen sâu không thấy đáy của quản lý đại nhân đang khóa chặt cô, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc thậm chí có chút cười nhạt.

Hơn nữa, sao nụ cười của anh có cảm giác rất âm hiểm......

» Next trang 2

Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!