Vậy là đã hơn 6 tháng từ ngày mẹ tôi mất. Khoảng thời gian ấy là dài hay ngắn tôi không biết, chỉ biết là cuộc sống của tôi sẽ không còn được như trước nữa.
Đầu tiên là việc ông Thái cũng ra đi sau mẹ tôi hai tuần. Sau khi nghe tin mẹ tôi mất, ông suy sụp rất nhiều, giờ tôi mới biết ông ta còn yêu mẹ tôi đến thế nào. Trông ông càng lúc càng yếu đi. Bác sĩ cũng bảo ông sẽ chẳng còn sống được bao lâu nhưng chẳng ai ngờ là ông Thái có thể cầm cự được đến những hai tuần. Không ai biết, trừ những người có liên quan ra, ông Thái cố gắng cầm cự là để gặp mặt tôi lần cuối.
Sau khi được biết sự thật về thân thế mình tôi vẫn còn bị sốc một thời gian dài. Nhưng khi ấy tôi lại thấy thương cảm cho ông Thái, người đã bị mẹ tôi lừa dối ngần ấy năm, người vẫn mãi tin tôi là đứa con trai duy nhất của mình. Ngần ấy năm mẹ lợi dụng sự cả tin của ông để lấy tiền lo lắng cho tôi mà ông ta chẳng mảy may nghi ngờ. Đôi lúc tôi tự hỏi là ông ta đã lợi dụng mẹ hay mẹ đã lợi dụng ông ta. Tôi không dám phán xét ai cả, đó là chuyện của họ. Nhưng việc tôi phải làm là đến gặp ông ta.
Không có gì nhiều lắm để kể vào lúc ấy. Tôi chỉ đến bên ông ta, gọi một tiếng "cha" rồi ông cất lên một tràng cười mãn nguyện ( mà cũng có thể là ông đang ho), cứ thế ông lịm dần đi. Tôi không nỡ nói thẳng sự thật với ông Thái, mà cũng chẳng còn cơ hội để nói, thôi thì cứ để ông ta thanh thản ra đi.
Hơi gặp rắc rối ở chỗ bản di chúc ông Thái để lại cho tôi phần lớn tài sản, còn nhiều hơn cả Hân. Tôi lại phải nhờ cậu luật sư Thành trong việc chuyển nhượng lại toàn bộ tài sản đó cho Hân, đó là những việc tôi nên làm bởi tôi đã nợ Hân quá nhiều.
Giờ đây mỗi khi rãnh rỗi tôi lại bước lên sân thượng ngắm cảnh phố phường một mình. Những lúc ấy tôi nghĩ đến Hân, người phụ nữ ấy đã hi sinh quá nhiều cho tôi mà tôi chẳng làm được gì cho cô ấy. Chăm sóc mẹ tôi những lúc đau yếu, nhận mình là vợ của tôi rồi bịa chuyện gì đó để mọi người ở nhà yên tâm là tôi vẫn đang sống tốt dù khi ấy chính Hân cũng chẳng biết tôi đang ở phương trời nào. Nhưng đều tôi cảm kích nhất vẫn là sự thật về thân thế mình, Hân đã không nói cho tôi biết. Nếu nói ra thì Hân có thể đường hoàn nói yêu tôi mà không sợ tôi kì thị hay khinh rẻ nữa, nhưng cô ấy nghĩ cho tôi trước. Tôi đã mất nhiều thời gian để vượt qua nỗi đau trước đây rồi, cô ấy không muốn tôi lại đau thêm lần nữa. Giờ tôi mới nhận ra những việc Hân làm cho tôi đã quá nhiều, ân cần một cách lặng lẽ mà chẳng mong tôi đền ơn hay cảm kích. Nhưng biết rồi thì sao chứ? Điều duy nhất mà Hân muốn tôi làm cho cô ấy lại là điều tôi không thể làm nhất : Trao cho Hân chiếc nhẫn cầu hôn.
- Ba vẫn chưa ngủ ạ!
Tôi giật mình khi thấy Nhi đứng ở bên cạnh từ lúc nào. Con bé tựa mình lên lan can cùng ngắm phố phường với tôi. Chỉ mới sáu tháng thôi mà con bé đã thay đổi đến không ngờ, nó đã mười tám tuổi, đang dần bước vào giai đoạn đẹp nhất đời con gái.
Nhi nhìn sang tôi cười nhẹ nhàng.
- Lâu lắm rồi hai bố con mình có dịp nói chuyện với nhau nhỉ?
Đúng là từ khi mẹ tôi mất đến giờ tôi đã luôn tránh mặt con bé. Còn một câu chuyện nữa mà tôi vẫn chưa kể vào cái đêm mẹ tôi mất, lúc chỉ có tôi với Nhi ở bên cạnh mẹ...
Khi nghe mẹ kể hết sự thật ấy tôi đã bàng hoàng trong giây lát. Nước mắt tôi chảy dài nhưng khuôn mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì nhiều, tôi đã chịu quá nhiều nỗi đau, quá nhiều dày vò uất ức, giờ biết thêm sự thật này thì có ích gì nữa đâu kia chứ. Tôi nắm lấy tay mẹ:
- Mẹ đừng nói nữa. Mẹ phải cố tịnh dưỡng để sống với con với cháu.
Mẹ vỗ nhẹ lên đầu tôi như ngày nào:
- Mẹ biết mình sắp hết thời gian rồi. Nguyện vọng cuối đời của mẹ là được gặp lại con, để thấy con vẫn mạnh khỏe như thế này là mẹ yên tâm ra đi rồi.
Mẹ lại nắm tay Nhi dặn dò, dù hơi thở có dần yếu đi nhưng mẹ vẫn còn tỏ ra rất tỉnh táo.
- Cháu yêu của bà, bà rất thích cháu nhưng bà sẽ không coi cháu là cháu ruột của bà đâu...
Câu nói của mẹ đã làm Nhi sững sờ, con bé không nghĩ là mình lại gây ác cảm cho mẹ tôi. Nhưng không, mẹ tôi có ý khác của riêng mình.
- Bà đã già rồi, sống hết một đời người nên bà hiểu rõ lũ trẻ tuổi bây. Bà cũng thương con Hân lắm, nó là người cực khổ chăm lo cho bà khi thằng Đông đi vắng, mà nó cũng yêu thằng Đông nữa, hiếm có đứa nào được như nó. Nhưng mà... bà lại thấy cháu mới là người có thể làm cho thằng Đông hạnh phúc, cháu có hiểu không?
Bé Nhi gạt nước mắt, bậm đôi môi xinh xinh lại lắc đầu lia lịa, nhưng rồi như nhận ra được ẩn ý gì, nó lại gật đầu.
- Cám ơn cháu! Con đường phía trước rất khó khăn, cháu không sợ làm dì cháu buồn hay sao?
- Ba con đã chịu khổ nhiều rồi. Con sẽ vì nội, vì ba mà.
Mẹ tôi vỗ nhẹ lên đầu Nhi mắng yêu:
- Cháu ngốc! Bà đã bảo không nhận cháu là cháu nội rồi mà.
Rồi cả hai bà cháu cùng cười điều gì đó mà có nghĩ nát óc tôi không hiểu được. Mẹ tôi yếu dần, bà cố với tay tới chỗ Nhi, nhắc mãi một câu: " Bà giao thằng Đông cho cháu, bà giao thằng Đông cho cháu..."
Trời đêm đang tiết xuân gió cứ nhẹ mơn mãn khiến tâm hồn người ta dễ thanh thản. Nhưng tôi cứ mãi bối rối khi đứng gần Nhi như thế này, tôi cứ ám ảnh mãi câu nói của mẹ tôi, sao bà lại nói là giao tôi cho bé Nhi nhỉ!?
- Ba đang nghĩ gì vậy?
Nhi gọi lớn khiến bao suy nghĩ trong đầu tan biến hết. Tôi đang ấp úp chưa kịp trả lời thì Nhi đã nói tiếp.
- Từ lúc nội mất dường như ba cứ tránh mặt con phải không?
- Ba...không...
- Con đã mười tám tuổi rồi. Con đã có thể hiểu được nhiều chuyện. Dù có thế nào đi chăng nữa con cũng vẫn kính trọng ba.
Nhi nói bằng giọng quyết đoán. Con bé như đang muốn nhấn mạnh với tôi rằng nó đã lớn, đã trở thành một người thiếu nữ, và sẽ còn hơn thế nữa...
Giọng Nhi trở nên xa xăm, con bé đang cố nói hết suy nghĩ của mình trong đầu cho tôi biết.
- Con biết những nổi đau khổ mà ba đã phải chịu đựng, từ những người thân thích của con. Ông Ngoại con, mẹ con, rồi ba ruột của con, rồi cả con nữa, tất cả đã gây cho ba quá nhiều phiền phức phải không? Con cám ơn ba, con rất biết ơn ba vì ba đã thương yêu chăm sóc cho con như con ruột ngần ấy năm của mình. Ý con là...Hai hôm trước dì Út đã chuyển khoản toàn bộ tài sản của nội vào tài khoản đứng tên con, và con có thể toàn quyền sử dụng sau khi đậu tốt nghiệp phổ thông. Con chỉ muốn nói là giờ con có thể sống tự lập... ý con là nếu ba không thích...không thích con ở với ba nữa thì con có thể chuyển đi...
Tôi gằng giọng:
- CON CHUYỂN ĐI ĐÂU?
- Con chỉ...
Tôi chụp lấy vai con bé mà thét lên, tôi muốn nó dập ngay cái ý nghĩ đó.
- CON CHUYỂN ĐI ĐÂU CHỨ HẢ? Ba là ba của con, không lẽ ba không đủ sức nuôi nổi con hay sao, con nghĩ là ba yên tâm khi để con sống với người khác hay sao?
Nhi mở tròn đôi mắt nhìn tôi, cơ thể nó run lên bần bật, không biết có phải vì tôi làm cho con bé sợ. Nó lắp bắp được hai từ " Ba ơi!" rồi ôm chầm lấy tôi khóc nức nở. Lần này tôi cũng sẵn sàng mở rộng vòng tay đón chào con bé. Thật kì lạ, bé Nhi đang khóc mà trong lòng tôi lại đang cười thầm, tôi cười vì con bé vẫn là đứa con gái bé bỏng của tôi ngày nào...
Hân thuê người trông coi nhà ông Thái chứ không ở. Mỗi tuần em ghé thăm thắp nhang lên bàn thờ tổ tiên ba lần. Giờ thì thật sự Hân mới là người đáng thương nhất, em chẳng còn người thân nào ngoài bé Nhi, và đến giờ em vẫn chưa hề có một bờ vai người đàn ông nào để có thể nương tựa suốt đời. Từ sau khi mẹ mất tôi cứ nghĩ mãi về cái câu mẹ nói với Nhi đêm ấy. Tôi sợ, tôi sợ một điều gì đó rất thầm kín. Nỗi sợ ấy đã rất lâu rồi tôi mới cảm nhận lại được, từ cái hôm chị Như ra đi. Giờ tôi lại sợ Nhi cái cảm giác ấy, tôi sợ cái cảm giác có con bé rồi lại để vuột mất, tôi sợ dư luận, tôi sợ con bé sẽ kinh hãi người cha này. Một quyết định có phần hơi ích kỉ được đưa ra: tôi quyết định chấp nhận tình cảm của Hân, dù... tôi không hề yêu em.
Khỏi nói cũng biết Hân vui đến mức nào. Em nhắn tin mời tôi đi ăn mỗi trưa vì công ty hai đưa gần nhau, tối em ghé qua nhà cùng tôi chuẩn bị mâm cơm cho ba người. Lo lắng khi thấy mắt tôi hơi thâm quầng, khò khè mấy tiếng. Cằn nhằn khi thấy tôi ăn mặc hơi bê bố nhưng rồi cũng "làm phẳng" lại quần áo ấy cho tôi khi thấy nó nhăn nhúm. Em vẫn thường hay nói về ước mơ của mình, ước mơ được có một gia đình hạnh phúc, với người mình yêu thương và hai đứa con. Tôi biết là em đang nói về tôi, về cái ý định lấp lửng che giấu niềm khao khát bấy lâu của em. Phải rồi, em đã gần 40, đã bỏ lỡ cả một thời xuân sắc chỉ vì tôi...
Tôi quyết định đến với Hân, Nhi là người đầu tiên và duy nhất biết được, nó reo lên rồi nhào tới ôm chầm lấy dì Út nó mà tíu tít. Nhưng...con bé lừa được ai chứ không thể lừa được tôi, nuôi nó từ nhỏ tới lớn không lẽ tôi còn không hiểu nó đang nghĩ gì. Nhi càng cố tỏ ra vui vẻ thì tôi biết ngược lại trong lòng nó đang mang một nỗi đau nào đó không thể nói ra. Tôi cũng chẳng muốn để con bé nói ra, tôi muốn mình mãi là ba của con bé, một người cha thật sự.
Đêm thứ bảy rãnh rỗi tôi mang chai vodka lên sân thượng ngồi nhâm nhi. Chỉ có ở trên đây, tận hưởng những cơn gió ít ỏi của thành phố tôi mới cảm thấy thư giãn hơn được một chút. Chỉ có một điều ngoài dự tính là Nhi cũng ở trên đó từ lúc nào.
- Ba ngồi đi. Con chuẩn bị sẵn bàn ghế cho ba rồi.
Con bé vỗ nhẹ tay xuống bàn khiến tôi có cảm giác như bị ép buộc. Nhưng tôi vẫn ngồi xuống. Nhi cũng chuẩn bị sẵn thức uống cho mình, mà dưới ánh sáng mờ nhạt tôi có thể đoán đó là sữa tươi, thứ mà con bé hay uống giờ này.
Tôi nhấp một ngụm rượu trước khi vào đề.
- Con muốn nói gì với ba phải không?
- Sao ba lại hỏi vậy?
- À, chắc tại ba tưởng tượng nhiều quá thôi. Ba chỉ sợ con phản đối việc ba đến với dì Hân của con. Con biết đấy, dẫu sao ba với mẹ con vẫn chưa cưới...
- Mẹ không bao giờ nghĩ sẽ lấy ba làm chồng đâu.
Câu nói của Nhi khiến tôi bàng hoàng, không có vẻ gì là đang đùa cả. Con bé lại tiếp tục sau khi ngắt lời tôi.
- Có thể mẹ đã từng yêu ba nhưng con biết đó cũng chỉ là một thứ tình thương dành riêng cho em trai mình mà thôi. Con đã nghe mọi người kể về mẹ, nên con có thể chắc chắn rằng mẹ không yêu ba như là ba tưởng tượng đâu. Sao ba cứ mãi gán cái suy nghĩ ấy vào đầu để làm người khác đau khổ chứ? Ba có tội gì chứ, dì Út có tội gì chứ?
Tôi ngây người ra.
- Nhi! Con đang khóc à?
Con bé gào lên:
- Con không khóc! Không việc gì con phải khóc cả! Trong chuyện này con là người sung sướng nhất. Từ nhỏ tới lớn con chỉ có một nỗi buồn duy nhất là không có mẹ thôi. Nhưng vậy thì sao chứ, con vẫn có ba, có cuộc sống giàu sang dư dả, chẳng có việc gì phải lo lắng suy nghĩ nhiều cả. Chỉ đến khi con trở về Việt Nam thôi. Trong giấc mơ con cứ mãi nghĩ về ba, con thèm được ba ôm vào lòng, thủ thỉ ru dỗ con ngủ như hồi nhỏ, con thèm được ngửi hơi thuốc lá trên người ba, con cứ nghĩ đó là vì con thương ba quá thôi. Khi con biết ba không phải là ba ruột mà là cậu của con, ba không biết con đã sốc thế nào đâu. Con muốn ba là ba ruột của con kia.
Nhi ngước mặt lên trời hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh. Thật tôi chưa bao giờ thấy con bé mất tự chủ đến thế này.
- Dì Út bảo con không nên nói cho ba là con đã biết sự thật. Đúng là con đã không nói, con muốn ba mãi là ba của con. Nhưng mà hôm đó bà nội, tức là mẹ của ba, lại nói ba chẳng có quan hệ máu mủ gì với con cả. Ba nghĩ xem rốt cuộc con là thứ gì chứ? Mẹ con đâu? Cha ruột con là ai? Không, con không quan tâm. Cái con quan tâm là ba, khi đó đột nhiên con cảm thấy rất vui, vui niềm vui chung với dì Út khi biết ba chẳng có quan hệ huyết thống gì với mình. Nhưng giờ thì khác, con ghét ba, CON THẬT SỰ GHÉT BA!
Tôi không còn đủ kiên nhẫn để nghe con bé nói thêm nữa. Tôi bước đến nắm tay Nhi kéo dậy. Bé Nhi vùng vằn khi bị tôi tóm lấy, rồi đột nhiên con bé sà vào lòng tôi thủ thỉ điều gì đó. Người con bé nóng ran, nóng như thể muốn thiêu đốt cả người tôi. Nó không sốt! Chỉ là...con bé đã "nốc" gần nữa chai rượu vang tôi cất trong tủ. Thảo nào...
- Con hư quá đi!
Đột nhiên tôi thấy mình hơi vô duyên. Trong tình cảnh thế này mà tôi vẫn có thể "mắng yêu" con bé được, sao tôi không còn là người cha nghiêm khắc của con bé trước đây nữa.
Nhi ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt đã lờ đờ vì men rượu. Không biết con bé đang nghĩ gì mà lại mỉm cười, có điều gì làm con vui lắm sao con gái!?
- Con không cần mẹ...
Tôi giật mình.
- Con nói gì?
- Con không cần mẹ, con không cần ai làm mẹ con hết. Con chỉ cần mình ba thôi. Con muốn ba mãi mãi là của riêng con vì... CON MUỐN LÀM VỢ BA!
Tôi chưa kịp nói gì thì con bé đã hành động. Tôi cứ mãi nhìn vào đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh của Nhi mà không biết nó đã tiến sát tới mặt mình từ lúc nào.
Vị ngọt này là sao, vị ngọt của rượu ư? Sao tôi lại cứ thấy lòng lâng lâng, một cảm giác mềm mại cứ mãi vương trên đầu môi. Đó là những gì tôi có thể diễn tả được bằng lời về nụ hôn mà Nhi trao cho mình, nụ hôn đầu tiên trong đời con bé...và cũng là của tôi. Nhưng tôi vẫn đủ lý trí để buông con bé ra, bởi tôi nhận ra vị đắng ẩn chứa trong nụ hôn ấy, vị đắng cho mối quan hệ của chúng tôi...
Đọc tiếp: Con Muốn Làm Vợ Ba – Chương 08- Ba dậy đi!
Nhi tống hàng đống gối lên đầu tôi, hòng kéo tôi dậy cho bằng được. Qua ánh mắt he hé nhìn vào cái đồng hồ trên bàn tôi biết được là đã gần 10h trưa. Tôi thở phào: "vậy là mình cũng đã chợp mắt được 5 tiếng. Không tệ!"
- Dì Út qua rồi kìa. Ba dậy ăn sáng với mọi người đi chứ?
Tôi ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng tắm. Khi đang đánh răng, tôi len lén đưa mắt nhìn nhìn con bé. Nhi vẫn bình thường như mọi ngày? Không hẳn, tôi thấy con bé có gì đó tươi tắn hơn, có điều gì hạnh phúc phát ra từ mắt con bé mà tôi có thể cảm nhận được.
Nhi xếp chăn, dọn giường lại ngay ngắn cho tôi. Vừa làm con bé vừa hát một cách yêu đời, giọng hát trong trẻo dễ cuốn hút người khác. Tôi cười:
- Con gái ba hôm nay có gì vui thế?
Con bé nhìn tôi mỉm cười, rồi nháy mắt một cái có thể hiểu là "bí mật". Có "bí mật" gì thì chắc cũng chỉ là nhưng thứ vớ vẩn. Từ trước đến giờ những thứ "bí mật" của con bé luôn làm tôi bị cụt hứng không ít lần: Tậu về một chú Hamter; tranh được vé đi xem hòa nhạc nào đó; mua được vài món đồ xinh xinh...thứ gì nó cũng làm ra vẻ bí mật rồi đem khoe với tôi. Cố làm con bé vui nên những lần đó tôi đều giả vờ ngạc nhiên khiến con bé tưởng thật, lần này "điều bí mật" đó chắc cũng không ngoại lệ.
Nhưng tôi có thể yên tâm là con bé hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đêm qua. Chỉ có tôi là phải trằn trọc cả đêm một mình...
Hân chuẩn bị sẵn cho tôi một ít trứng chiên và bánh mì nướng. Đó là "phần dành cho kẻ dậy trễ", theo cách em gọi. Trong khi Hân đang chuẩn bị bữa ăn tôi bước đên ôm lấy em từ phía sau, khẽ hôn lên má em. Hân cười khúc khích, mắng yêu:
- Lớn tuổi rồi mà không biết mắc cỡ. Trẻ con quá đi.
Tôi biết mắc cỡ chứ. Thật mâu thuẫn khi tôi cố tình làm thế trước mắt Nhi. Đó không còn là sự ngại ngùng hay mắc cỡ gì nữa, tôi phải làm thế để xác nhận cho con bé biết sự lựa chọn của tôi. Bởi chuyện của tôi với nó sẽ không có kết quả...
Nhi bước tới bếp cắt cho tôi một ít dưa leo, vẫn vui vẻ như chẳng có gì xảy ra. Tôi thật phục khả năng diễn kịch của Nhi, hay đúng hơn là khả năng che giấu cảm xúc thật của mình trước người khác.
Nhưng dù thế nào Nhi vẫn chỉ là một cô bé mười tám tuổi, vẫn dễ bị kích động. Không biết con bé lay hoay thế nào mà lại để dao cắt vào tay. Nghe con bé là "ái" một tiếng là tôi đã vội chạy đến.
- Sao thế?
- Con bị đứt tay.
- Sao lại bất cẩn thế.
Tôi đưa tay con bé lên săm soi thật kĩ.
- May mà không sâu lắm, ngậm trong miệng một chút là hết ngay ấy mà.
Rồi không hiểu tại sao tôi lại đưa ngón tay Nhi vào miệng của mình. Cả Nhi lẫn Hân đều sững người trước hành động đó mà tôi không nhận ra, bởi lúc này trong đầu tôi là cả một mớ suy nghĩ hỗn tạp. Tôi chỉ biết ngậm ngón tay bé xíu của Nhi như chị Như ngày xưa vẫn hay làm mỗi khi bị đứt tay. Mà mỗi lần nhớ chị Như là...tôi lại chẳng kiểm soát được mình.
Chỉ chừng 30s mà tôi thấy dài cả tiếng đồng hồ. Tôi đưa tay Nhi ra xem lần nữa, gật gù khi thấy "bài thuốc" này khá công hiệu. Hân vỗ vào lưng tôi một cái:
- Chơi dơ quá đi! Sao lại ngậm tay con như vậy?
- Dơ gì? Anh mới đánh răng mà!
Hân đét vào lưng tôi cái nữa rồi chạy đi lấy hộp sơ cứu, không quên nhắc bé Nhi:
- Cháu rửa tay nhanh đi rồi dì sát trùng cho. Thiệt là, ba mày chơi dơ quá đi thôi.
Nhi không nói gì. Con bé vẫn nắm chặt lấy ngón tay của mình như sợ để vuột mất điều gì. Và tôi thấy có một nụ cười thoáng hiện lên trên mặt con bé, cái nụ cười e ấp của đứa con gái mới lớn, ở độ tuổi đã bắt đầu biết yêu. Nhưng con gái ơi, ba đã quyết định suốt một đêm qua rồi. Chuyện giữa chúng ta sẽ không thể nào thành hiện thực được đâu, con còn có tương lai của con. Và ba sẽ mãi đứng đó, sau lưng con, để che chở cho con, bởi ba sẽ mãi là ba của con mà thôi...
Trưa hôm ấy tôi với Hân đã có được nụ hôn đầu tiên với nhau. Dĩ nhiên là không có sự chứng kiến của Nhi, có lẽ con bé đã về phòng mình.
Đúng như dự đoán, tôi chẳng hề có cảm giác gì nhiều khi hôn Hân. Có thể là do chúng tôi chưa tạo được không khí lãng mạn ban đầu. Dẫu sao cả tôi lẫn Hân vẫn chưa ai làm chuyện này lần nào. Tuy nhiên là một thằng đàn ông tôi vẫn có được một sự dẫn dắt tốt, để Hân không nhận ra là tôi không hứng thú với nụ hôn đó. Nếu Hân biết được những suy nghĩ trong đầu tôi thì không biết em có chịu nổi cú sốc đó hay không.
Mọi chuyện dần tiến xa hơn khi em bắt đầu vuốt ve khắp người khiến lửa tình trong tôi trỗi dậy. Chẳng mấy chốc em đã chẳng còn một mảnh vải nào trên người, khoe khoang trước mắt tôi thân hình bốc lửa của mình, một thân thể mà biết bao nhiêu thằng đàn ông đã khao khát chiếm được, em đang dần biến tôi thành một trong số những thằng đàn ông đó. Dường như sự thanh xuân của em là không có giới hạn, đã ở tuổi bốn mươi mà cơ thể em vẫn căng đầy nhựa sống với những đường cong tuyệt mĩ. Và giờ em lại đang phô bày tất cả trước mắt tôi.
Em nằm lên giường một cách mời mọc khiến thằng đàn ông trong người tôi trỗi dậy. Tôi run run bước đến trao cho em một nụ hôn nồng nàn. Là thật hay mơ đây, đây là có phải là điều mà tôi đang tìm kiếm, một hạnh phúc từ trên trời rơi xuống hay sao? Nụ hôn ấy tôi kéo dài với Hân không dứt, tôi có thể cảm nhận được từng hơi ấm, từng hơi thở dồn dập của em. Đây là có phải là điều tôi chờ đợi suốt tuổi xuân xanh. Em ra đi, bỏ lại tôi cô đơn gà trống nuôi con. Em ra đi, để tôi khóc thầm từng đêm. Em ra đi, khiến tôi buồn vò võ không còn dám trông mong vào một cuộc tình nào. Tôi đã đợi em suốt bao năm, đã bao lần bóng em thấp thoáng hiện về. Hôm nay em đã về thật rồi đấy sao, đôi mắt em vẫn nhìn tôi mơ màng, đôi môi em dịu ngọt khiên trái tim tôi cháy bỏng. Đã hai mươi năm rồi, em vẫn đẹp như ngày nào.
Tôi như người mộng du, trong đầu cứ vang lên tiếng gọi tha thiết: " Quỳnh Như ơi! Cuối cùng em đã về với anh." Tiếng gọi càng lúc càng mạnh liệt khiến tôi chợt rùng mình và suýt bật lên thành tiếng. Tôi hoảng hốt buông Hân ra.
Em chớp mắt, nhìn tôi ngạc nhiên.
- Anh sao thế?
Tôi như kẻ mất hồn:
- Anh...không...anh...
Hân vội lục trong mớ quần áo tứ tung của mình dướt sàn ra chai dầu gió.
- Chắc anh bị trúng gió rồi! Để em sức dầu cho!
Tôi lắc đầu, cố lấy lại bình tĩnh.
- Anh không sao. Em mặc đồ vào đi.
- Anh đừng lo. Em không bắt anh phải chịu trách nhiệm. Là em tự nguyện mà.
Tôi cương quyết:
- Em mặc đồ vào đi.
Rồi tôi nói một câu khiến Hân nhảy lên sung sướng.
- Anh chỉ muốn chúng ta thật sự của nhau sau khi kết hôn. Hân...em lấy anh nhé!
Có giọt nước mắt hạnh phúc khẽ rơi trên khóe mi em nhưng tôi lại thấy mặn trong lòng. Em trả lời trong nghẹn ngào:
- Vâng! Em đồng ý!
Em sà vào vòng tay của tôi và mãi mê trong sự cám dỗ của nó, em đâu biết ánh mắt của tôi đang hướng về một nơi xa xăm, nơi nào đó ngoài cửa sổ không thuộc về thế giới này....
"HAPPY BIRTHDAY TO YOU, HAPPY BIRTHDAY TO YOU".
Cả hai dì cháu vừa hát vừa bê cái bánh sinh nhật lên cho tôi. Hóa ra cái bánh sinh nhất tự làm này là điều "bí mật" mà Nhi muốn nhắc đến. Mỗi năm Nhi đều có tặng quà sinh nhật nhưng tôi chẳng thèm nhớ lắm, tôi không mặn mà với ngày này cho lắm.
- Việc gì hai dì cháu phải tốn công sức như vậy. Ra tiệm mua một cái cũng được mà!
Hân thắp lửa lên chiếc cây đèn sáp duy nhất trên bánh, nói:
- Cái này hoàn toàn là công sức của con gái anh đó. Có bé tự một mình làm hết, như vậy mới có ý nghĩa hơn chứ.
Nhi cười, ôm choàng lấy cổ tôi và tặng cho tôi một nụ hôn lên má.
- Hôm nay là sinh nhật ba mà. Ba hãy ước gì đi.
Đèn trần được tắt đi, chỉ còn lại duy nhất ánh đèn sáp le lói. Tôi thầm ước nguyện điều ước duy nhất trong cuộc đời: " ước gì tôi cưới được người tôi yêu, và có được một gia đình hạnh phúc." Đã bao lần tôi ước điều này, đã bao lần tôi thổi nến nhưng nó vẫn chưa hề trở thành sự thật, dù vậy tôi vẫn cứ đặt niềm tin vào đó.
Hân rót đầy cho chúng tôi hai ly rượu, riêng Nhi thì uống nước trái cây, nước trái cây hẳn hoi do chính tôi kiểm tra. Tôi sợ con bé sẽ lại có những hành động thái quá như lần trước.
- Sinh nhật mà chỉ có ba người thì buồn quá!- Hân buộc miệng.
Nhi nhìn lên đồng hồ, than vãn:
- Con có rũ mấy nhỏ bạn mà sao giờ này chưa thấy tới. Đúng là bọn chuyên xài giờ "dây thun"...
Con bé vừa dứt lời thì chuông cửa đã vang lên.
Nhi vội chạy ra:
- Mới nhắc mà đã đến rồi.
Tôi cũng tò mò không biết bạn con bé là những ai, có thể là bé Hạnh, cháu bác Thông. Nhưng tôi đã nhầm, bởi tôi biết bé Nhi không thể quen với những người bạn như thế này được.
Người vừa bước vào là một quí ông trung niên trông khá điềm đạm, có vẻ cũng chẳng hơn tuổi tôi là bao. Nhưng toát lên người đàn ông này cái gì đó rất quen mà tôi không thể nhớ ra kịp. Nhìn bộ quần áo chỉnh tề, sang trọng tôi có thể đoán ông ta là một người trong giới thượng lưu và làm việc trong một văn phòng nào đó.
Nhi mang lên cho ông ta một ly nước rồi cùng ngồi xuống bắt đầu buổi trò chuyện với vị khách không mời này.
- Xin lỗi, cậu có phải là Đông, giám đốc điều hành công ty ESHINKAN ở Việt Nam.
Tôi gật đầu:
- Vâng, tôi đây. Anh là...
Người đàn ông rút ra danh thiếp đưa cho tôi.
- Đây là danh thiếp của tôi!
Tôi nhận danh thiếp từ tay người đàn ông. Lê Đình Thuận- luật sư. Tôi làm quái gì phải quen luật sư kia chứ, hay đây là người quen của Thành- luật sư riêng của tôi. Người đàn ông quay sang nhìn Nhi, hỏi:
- Con là Quỳnh Nhi phải không? Hay là Linh Nhi nhỉ?
- Dạ, Quỳnh Nhi. Linh Nhi chỉ là tên hồi nhỏ. Mà sao chú biết tên cháu?
Người đàn ổng trả lời một cách bí ẩn, hệt như sự xuất hiện của ông ta.
- Ta còn biết nhiều điều hơn nữa kia. Con càng lúc càng giống mẹ... mẹ Quỳnh Như của cháu.
Cái giọng điệu như là quen biết từ lâu khiến tôi khó chịu, tôi cố kìm chế để không phải đứng dậy mà thét lên bắt ông ta phải nói ra ông ta thật sự là ai. Hân cũng cảm nhận được sự khó chịu của tôi, em bước đến cạnh nhìn vào tờ danh thiếp. Tôi có thể thoáng thấy một chút suy tư trong mắt em.
Hân buộc miệng khi thấy tên trong danh thiếp:
- Luật sư Lê Đình Thuận ư?... Lê Đình Thuận...
- Hân đã quên tôi thật rồi sao, riêng tôi thì tôi vẫn nhớ mãi cái món trứng tráng dở tệ của Hân hôm nào đấy.
Hân nhìn thẳng vào người đàn ông đó, cô lục lại trong trí nhớ xem người ấy là ai. Chợt Hân thốt lên như thể không tin vào mắt mình:
- Là... là anh Thuận sao?
Người đàn ông gật đầu, giọng cương quyết:
- Phải, tôi là Thuận đây!
Hân thét lên:
- Anh đến đây làm gì? Ở đây chẳng có thứ gì là của anh đâu.
Rồi Hân quay sang bé Nhi, hối thúc con bé như sắp có thảm họa đến.
- Nhi! Cháu đi lên phòng ngay. Không có việc gì thì không được xuống đây.
Trong khi Nhi vẫn còn đang ngập ngừng thì người đàn ông đã lên tiếng cản lại:
- Không. Con phải ở lại đây. Con cần phải biết sự thật.
Giọng Hân càng lúc càng cay nghiệt khiến tôi hoang mang về thân thế người đàn ông này. Nhưng tôi chắc là tôi sẽ rất ghét ông ta.
- Anh vẫn còn mặt mũi mà đến đây gặp con bé sao? Tôi không ngờ là hạng người như anh vẫn còn sống trên đời này đó. Lẽ ra anh phải biết xấu hổ khi đến đây chứ?
Người đàn ông vẫn tỏ ra điềm đạm một cách đáng sợ. Ông ta vẫn còn thông thả uống được một ngụm nước trước khi nói một câu khiến cả tôi và Nhi không bao giờ tin được là ngày đó lại đến.
- Tôi biết cô hận tôi đến thế nào. Nhưng mục đích chính của tôi hôm nay đến là để gặp Nhi. Tôi đến không phải với tư cách là một luật sự...
Người đàn ông đứng dậy nhìn thẳng vào Nhi.
- TÔI ĐẾN VỚI TƯ CÁCH LÀ CHA RUỘT CỦA CON BÉ!
Đọc tiếp: Con Muốn Làm Vợ Ba – Chương 09
Tôi, và cả bé Nhi, không ai có thể ngờ một ngày nào đó người đàn ông đáng nguyền rủa ấy lại dám vác mặt đến đây, gặp mặt hai bố con tôi, mà lại trong một tư thế chẳng có vẻ gì là định xin chúng tôi tha thứ. Luật sư ư, cái nghề thật danh giá biết bao, mà có thể ông ta còn hưởng thêm được một nguồn lợi kết sù từ cái việc kết hôn "môn đăng hộ đối" ngày ấy. Tôi căm thù con người này, kẻ tán tận lương tâm đã *** hại cả một đời chị Như, và gián tiếp lên cả cuộc đời của tôi và Hân. Tôi căm thù hắn từ sau ngày chị mất, nguyên nhân của mọi sự đau khổ trong cuộc đời chúng tôi giờ đã xuất hiện. Điều đó gợi lên những niềm đau và suy nghĩ tồi tệ nhất mà tôi đã cố dìm nén từ rất lâu. Tôi biết dẫu còn sống thì hẳn một ngày nào đó tôi vẫn phải giáp mặt với hắn, với cương vị là một nạn nhân, một quan tòa, tôi đã từng nghĩ hắn sẽ quì xuống van xin chúng tôi tha thứ. Nhưng không, con người đó xuất hiện ở đây, với một cương vị hoàn toàn khác...
Hắn nhã nhặn ngồi xuống, hớp một ngụm trà, tất cả đều diễn ra một cách chậm rãi khiến tôi càng thêm căm ghét hắn, nhưng cả tôi và bé Nhi chẳng thể nào nói lên nổi một lời.
Thuận đặt ly trà xuống, hắn nhìn bọn tôi bằng một ánh mắt kì lạ, một ánh mắt luôn khiến tôi cảm thấy bất an.
- Dường như không ai trong nhà này chào đón sự xuất hiện của tôi thì phải. Cũng tốt! Tôi chẳng trông mong gì hơn. Như tôi đã nói, hôm nay tôi đến với tư cách là cha ruột của Quỳnh Nhi. Và dĩ nhiên mục đích duy nhất của tôi là...nhận lại bé Nhi!
Hân phát ra những lời không mấy tôn trọng đối với vị khách không mời kia.
- Nhận lại ai chứ? Anh cũng biết mình có một đứa con kia à? Thế mẹ nó là ai nhỉ, phải vợ anh không? Tôi xin nhắc lại một lần cho anh rõ: ở đây không có ai là con gái anh cả. Đây là con gái của tôi và anh Đông. Mời anh đi cho!
- Cô đổ lỗi cho tôi đã hại chết Quỳnh Như hay sao?
- Anh không xứng đáng nhắc đến tên chị ấy. MỜI ANH ĐI CHO.- Hân lớn tiếng.
Thuận vẫn giữ giọng bình tĩnh nhưng cương quyết.
- Tôi sẽ không đi. Cho đến khi nào tôi nhận lại được đứa con của mình.
- TÔI NÓI: ANH ĐI NGAY!
Thuận dường như phớt lờ Hân đi, giờ trong mắt hắn chỉ có mình bé Nhi. Tôi sợ cái nhìn ấy của hắn. Trong đôi mắt lạnh lẽo đó tôi thấy được sự cô độc nào đó mà mình không thể giải thích được, một nỗi đau thầm kín mà chỉ những kẻ đã trải qua như tôi mới có thể cảm nhận được. Nhưng tôi không thể để cho mình có một phút yếu lòng. Tôi định lên tiếng mời hắn ra khỏi nhà thì hắn đã nói thẳng vào mặt bé Nhi:
- Con có căm ghét ta hay không đó là tùy con. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, con vẫn là con ruột của ta. Ta nghĩ chắc con cũng đã rõ điều đó. Ta cũng muốn nói với con rằng: ta rất tiếc về cái chết của mẹ con, NHƯNG TA KHÔNG CÓ LỖI TRONG CHUYỆN ĐÓ, TA CHƯA TỪNG CÓ Ý NGHĨ BỎ RƠI HAI MẸ CON CỦA CON...
Nếu là trước đây thì tôi đã đấm thẳng vào mặt hắn, khi mà chị Như vừa mất. Cái tên sở khanh ngày ấy lại muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để xóa đi những tội lỗi của mình gây nên, biết bao con người đã bị cuốn vào trò chơi độc ác của hắn. Nay hắn trở về chỉ để nói rằng mình vô tội thôi ư? Tôi nắm chặt bàn tay lại, mặt đỏ bừng lên cơn lửa giận. Tôi hận mình không đấm được vào mặt hắn.
Tôi do dự nhưng Hân thì khác. Cô ta sa sầm cả nét mặt lại, gương mặt trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Phải rồi, Hân thương chị Như nhất trên đời này mà, chị là người đã chăm sóc lo lắng cho Hân từ sau khi bà Thái mất. Hân vung tay lên định tát vào mặt tên trơ tráo ấy thì giật mình lùi lại. Hân không cần phải tát hắn nữa, bởi chính Nhi vừa tạt ly nước của mình vào người hắn.
Tội nghiệp đứa con gái bé bỏng của tôi. Đôi mắt con bé đã ướt nhòe khiến tôi thêm đau lòng. Tôi muốn được ôm con bé vào lòng để xoa dịu bớt nỗi đau ấy nhưng tôi không thể. Tôi thật không xứng đáng làm cha của con bé, một chút cũng không.
Nhi cố gắng hét to vào mặt hắn hết mức có thể:
- ÔNG IM ĐI! TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO ÔNG, KHÔNG BAO GIỜ! MÃI MÃI TÔI CŨNG KHÔNG MUỐN NHÌN MẶT ÔNG, KẺ ĐÃ HẠI CHẾT MẸ TÔI. VÀ XIN NÓI CHO ÔNG BIẾT: TÔI KHÔNG BAO GIỜ LÀ CON GÁI CỦA ÔNG! KHÔNG BAO GIỜ!!!!
Rồi con bé vụt chạy ra ngoài cổng trong sự ngỡ ngàng của đám người lớn chúng tôi. Tôi hiểu tâm trạng của Nhi lúc này, đó là hình ảnh của tôi mười chín năm về trước, cái ngày mà chính miệng ông Thái nhận tôi là con ruột ông ta. Nhưng tôi là đàn ông, đã biết sống tự lập thì nỗi đau ấy cũng không đến mức nào, nhưng Nhi chỉ là một thiếu nữ mới lớn, con bé đã quen sống trong sự che chở của tôi. Tôi sợ rằng Nhi sẽ không chịu nổi cú sốc này.
Nhi vừa đưa tay quệt nước mắt vừa chạy nhanh ra ngoài cổng. Tôi chạy ra ngoài sảnh thì chỉ còn thấy hai đứa bạn của Nhi đứng ngơ ngác ngoài ấy. Tôi hối hả lên tiếng khiến hai đứa nó giật mình:
- Các cháu chạy theo trông chừng Nhi giúp chú! Nhanh lên!
Hai đứa nó giật bắn cả người, vội gật gật cái đầu rồi chạy nhanh theo con bé. Với cú sốc tinh thần đó tôi không nghĩ Nhi có thể dễ dàng vượt qua, tôi sợ ở cái độ tuổi này con bé có thể làm điều gì đó nông nổi. Giờ tôi mới nhận ra là mình chưa bao giờ hiểu được con bé, trong lòng nó phẳng như một mặt nước, bất kì ai nhìn vào cũng chỉ thấy được ảnh phản chíu chứ không hề thấy rõ được bên trong. Tôi lo cho bé Nhi nhưng không thể chạy theo nó, bởi lẽ trong nhà vẫn còn một việc tôi cần phải giải quyết...
- Vào vấn đề chính. Tôi muốn biết lý do nào mà các người không muốn tôi nhận lại con bé!
Thuận nhã nhặn dùng khăn tay lau lại chỗ bị ướt trên người, bình thản như đó chỉ là một cơn rào. Điều đó chỉ khiến cho Hân thêm điên tiết. Em muốn trút hết mọi bực tức trong lòng ra nhưng không được, đành ngồi yên đó mà hậm hực. Có lẽ bao nhiêu năm làm luật sư đã rèn luyện cho hắn một tác phong lãnh đạm đến đáng sợ như thế này. Tôi bình tĩnh, cố nói chuyện với hắn.
- Năm xưa không phải chính anh đã bỏ rơi chị Như hay sao? Tôi nghĩ từ lúc đó chúng ta đã chẳng còn mối quan hệ gì cả, hay đúng hơn là chưa từng có.
- Được! Đó là lý do thứ nhất! Lý do tiếp theo?
Hân đập mạnh tay xuống bàn.
- Tại sao anh lại nhẫn tâm ruồng bỏ chị Như, khi biết chị đang mang dòng máu của mình trong người kia chứ? Quả thật lúc ấy tôi đã nhìn lầm con người của anh, tôi cứ nghĩ anh là một con người đàng hoàng, cũng yêu chị Như nhiều như tôi. Anh có biết là tôi thất vọng về anh lắm không?
Thuận hơi trầm ngâm một chút. Một sự im lặng đáng sợ, mọi thứ toát ra từ con người này luôn khiến cho tôi bất an. Trong cuộc đời này tôi đã biết quá nhiều sự thật, mà sự thật nào cũng khiến cho tôi đau đớn. Tôi không chắc là mình còn đủ tự tin để biết thêm một sự thật nào nữa hay không. Thuận ngẩng mặt lên, bắt đầu câu chuyện bằng cái giọng trầm buồn của mình.
- Có phải Như nói với mọi người là tôi ruồng bỏ cô ấy, để cưới một người khác phải không? Nói ra thật không phải nhưng đó chỉ là lời nói dối của cô ấy, vì Như giận tôi. Tôi chưa hề nghĩ sẽ cưới ai khác ngoài Quỳnh Như, sự thật là đến bây giờ tôi vẫn còn đang độc thân.
Hân thét lên:
- Nói dối! Thế tại sao lúc ấy anh lại bỏ rơi chị Như, sau khi đã làm điều tồi tệ ấy?
- Tôi nhận là mình có lỗi trong việc ấy.
Rồi hắn nhìn sang tôi, ánh mắt lộ lên một chút gì ganh tị:
- Cái đêm hôm ấy Như uống thật nhiều. Chưa bao giờ tôi thấy Như buồn như vậy, mà khi ấy tôi cũng chỉ nghe Như nhắc đến tên cậu chỉ vài lần. Quả thật khi ấy tôi chẳng hề có ấn tượng gì về cậu, Đông à! Trong cơn say ấy Như đã ôm chầm lấy tôi, cô ấy bảo là yêu tôi rất nhiều, rồi cô ấy khóc. Cậu cũng là đàn ông, hẳn cậu biết khi ở riêng với người con gái mình yêu, được cô mời gọi như thế thì cậu có cầm lòng được không? Tôi xin lỗi, đó là do tôi ngộ nhận: Trong cơn mê, Như chỉ gọi tên một mình cậu, là cậu đó Đông à!
Tôi cô chú tâm vào từng lời nói của Thuận. Chính hắn cũng thừa nhận là chị Như yêu tôi, người mà chị Như muốn trao thân gửi phận nhưng không thể. Tôi chẳng cảm thấy hãnh diện gì với câu xác nhận muộn màng của hắn, nhưng tôi vẫn muốn nghe. Linh tính mách bảo với tôi rằng người đàn ông này không xấu xa như tôi vẫn nghĩ.
Thuận lại tiếp tục:
- Rồi sau đó hai tuần gia đình muốn tôi sang Pháp để làm luận án và làm việc. Một tương lai rộng mở ra trước mắt nhưng tôi luôn nghĩ đến Như trước tiên. Tôi sẽ không đi nếu cô ấy không muốn. Nhưng khi ấy tôi biết thêm một sự thật nữa là gia đình tôi không hề ưa ông Thái. Vì lý do gì tôi không biết, nhưng có lẽ là do một hiềm khích nào đó từ lâu, khi ấy tôi không hề nghĩ là Như đã có thai. Tôi không dám cãi lại gia đình, mà lúc ấy tôi vẫn chưa có tốt nghiệp, chưa thể nuôi nổi bản thân mình thì làm sao dám nói là bảo đảm hạnh phúc cho Như. Thế là tôi quyết định sang Pháp, trước khi đi tôi hẹn Như hai năm sau sẽ quay về đón cô ấy. Như đã không nói gì, mà chỉ khóc. Khi ấy tôi cứ nghĩ cô ấy khóc vì không muốn xa tôi, tôi tin là lúc ấy Như đã gật đầu đồng ý đợi tôi, tôi tin là như vậy...
Hân dường như cũng bị anh ta thuyết phục. Câu chuyện của anh ta không đáng tin lắm, nhưng chúng tôi không hề thấy có gì giả dối trong lời nói. Nếu mọi việc đúng như lời anh ta nói thì liệu lòng thù hận của chúng tôi có còn lớn được bao nhiêu. Tôi không biết, chỉ thấy trong lòng mình giờ là một khoảng không vắng lặng.
Hân tiếp tục:
- Vậy tại sao đến giờ này anh mới tìm đến con bé?
- Hai năm sau, khi tôi về thì Như đã nằm yên dưới mộ. Chắc Hân không biết, tôi có đến gặp ông Thái một lần. Ông ta chẳng những không nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra mà còn cô đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi có thể đoán trước được cách cư xử của ông ta bởi nếu Như đến nhà tôi thì cũng phải chịu cảnh ngộ đó thôi. Nhưng tôi nghe được từ những người bà con là Như chết do sanh khó. Tôi cũng nghe nói là cậu Đông đang nuôi con bé, nhưng chẳng bao giờ tôi biết được cậu sống ở đâu, dù đã đi tìm khắp nơi.
Đúng là khi Nhi được một tuổi, vừa nhận được bằng tốt nghiệp là tôi vội chuyển đến nơi khác sống. Khi ấy chính Hân còn không biết được tung tích của chúng tôi thì làm sao người khác biết.
- Nhưng tôi biết còn có Hân. Tôi âm thầm quan sát cô ấy suốt ngần ấy năm, cuối cùng cũng biết được tung tích của con bé. Hôm nay tôi đến đây với mục đích không gì khác hơn là nhận lại đứa con gái ruột của mình, mong các người đừng làm khó tôi.
Tôi cố gắng không thét lên trước mặt hắn:
- Cứ cho là những gì anh nói là thật đi chăng nữa thì quyền quyết định vẫn là ở con bé. Tôi nghĩ cú tạt nước ban nãy chính là câu trả lời của con bé. Tôi hi vọng là từ nay anh để cho bố con chúng tôi được yên.
Thuận cười khẩy.
- Bố con? Nghe thân mật nhỉ. Thậm chí cậu còn chưa từng nhận con bé làm con nuôi. Tôi chưa đến gặp cậu ngay là vì tờ giấy này.
Thuận đặt một tờ giấy lên bàn, tờ giấy mà bao năm qua tôi luôn đinh ninh là chỉ mình tôi biết được bí mật trong đó- tờ giấy hộ khẩu gia đình. Dường như hắn đã nắm được thóp của tôi, hắn quyết tâm sẽ cướp bé Nhi ra khỏi đời tôi.
- Cậu giải thích thế nào về điều này. Cậu dám tự nhận Như là vợ của mình, và Nhi là con ruột của cậu ư? Tôi thật sự khâm phục cậu đấy, Đông à.
Tôi gầm lên:
- Thật sự là anh muốn gì?
- Tôi đã nói rồi. Tôi muốn bù đắp lại cho con bé. Bây giờ con bé đã mười tám tuổi, nó đã đủ tuổi công dân nên quyền nhận nuôi đã chẳng còn hiệu lực với tôi. Tôi biết thế nào con bé cũng sẽ chọn cậu. Nhưng cậu nghĩ sao nếu tôi kiện cậu về tội khai man trên tờ giấy này, khi ấy chắc chắn tôi có thể tách con bé ra khỏi đời cậu.
- Đừng nói nhiều. Thật sự là anh muốn gì?
- Thôi được! Dù sao cậu cũng đã chăm sóc con bé suốt mười tám năm qua. Đối với một người làm cha tôi luôn muôn con bé được hạnh phúc. Tôi hỏi cậu: vì sao đến giờ cậu vẫn chưa lập gia đình?
Câu hỏi ấy đã chạm vào nỗi đau từ sâu thẳm trong lòng tôi. "Tại sao tôi vẫn chưa lập gia đình"?
- Tôi biết! Cậu vẫn còn yêu Quỳnh Như. Còn bé Nhi nữa, càng lớn con bé càng giống mẹ phải không? Tôi hiểu trong lòng cậu đang nghĩ gì, tôi cũng là đàn ông mà.
Lại ánh mắt ấy, ánh mắt luôn làm tôi cảm thấy ngộp thở khi nhìn vào. Giờ tôi mới nhận ra ý nghĩa của nó, đó là anh mắt của người cha khi thăm dò bạn trai của con gái mình. Không lý nào Thuận lại biết được suy nghĩ đó của tôi. Như tên ăn trộm bị bắt quả tang, tôi cuống cuồng nhìn sang Hân, hi vọng rằng em không hiểu ẩn ý của câu nói. Hân không còn quá khích như ban đầu, em lắng nghe cuộc trò chuyện một cách chăm chú nhưng tôi tin rằng em em không hề nhận ra ẩn ý trong câu nói đó. Tôi lên tiếng:
- Vậy anh muốn tôi làm sao?
Thuận chấp hai tay đặt trên bàn rồi đưa ra điều kiện của mình:
- Tôi sẽ để Nhi sống với cậu! Với điều kiện : CẬU PHẢI KẾT HÔN NGAY VỚI HÂN!
- Tôi đã cầu hôn với cô ấy. Anh không phải lo.
Thuận đưa ánh mắt đầy đe dọa nhìn tôi:
- Sao không lo kia chứ. Cậu không hiểu sao? TÔI MUỐN CẬU PHẢI KẾT HÔN NGAY TRONG TUẦN NÀY.
đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!