XtGem Forum catalog
DocTruyenTeen.Wapgem.Com
HOMEChátGameFace

Phía sau anh là Mặt Trời

Thể loại : Truyện teen

Người Đăng : thu quỳnh


Tôi cũng luôn tâm niệm rằng, tình yêu thương giống như những ánh sáng lan tỏa từ mặt trời ở một nơi rất xa trái đất. Dù khoảng cách có là bao xa đi chăng nữa vẫn đủ ấm áp để sưởi ấm những con tim khờ khạo ôm lạnh giá vùi trong đơn côi...

Tôi vừa nhận được một email thông báo nghỉ việc lần thứ năm trong đời mình. Tôi không hiểu sao mình luôn dính phải những việc không may như thế. Lần nào cũng như lần nào, vẫn là một chuỗi những hành động quen thuộc được lặp lại: nghe thấy đồng nghiệp nói xấu nhau, đứng ra can thiệp, lập tức bị cô lập, bị sếp đánh phủ đầu bằng những hợp đồng cao ngất ngưởng, tiếp sau đó là chứng kiến cảnh những ngón tay thon dài điệu nghệ của tên trợ lý giám đốc ngồi phía đối diện đích thân soạn một email ngắn gọn xúc tích để hòng tống cổ tôi ra khỏi công ty.

Cầm một hộp rỗng về chỗ làm, chuẩn bị sắp xếp mọi thứ để ra về trước ánh nhìn như soi mói của đồng nghiệp, tôi với lấy điện thoại gọi cho bạn thân một cuộc gọi, hòng nhận được lời an ủi có cánh nào đó. Rằng tôi sẽ ổn thôi, nhân tài như tôi sẽ sớm được tìm thấy và trọng dụng, vân vân và mây mây. Cuối cùng, nó gắt lên với tôi bằng cái giọng cao hơn quãng tám.

“Ê, lại bị đuổi việc hả? Rốt cuộc thì mày có vấn đề gì với giới văn phòng thế? Lần thứ năm rồi, biết không?”

Tôi ngán ngẩm:

“Biết! Thế rồi sao?”

“Sao cái đầu mày! Tối nay tao không rảnh, đi giải quyết tâm trạng một mình đi! Đi cùng mày chắc tao cũng dính vận đen đó…”

Nó còn chưa kịp nói hết thì tôi cúp máy, nước mắt chực trào ra. Tôi ôm vội đống đồ nghề đã được xếp gọn trong thùng giấy, cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi công ty. Trước khi đi khuất mắt khỏi đó, tôi còn cố chấp quay đầu lại nhìn nơi đã giam cầm tuổi thanh xuân của mình trong ba tháng trời ròng rã, chửi rủa một tràng dài một cách hết sức… nhẹ nhàng. Xong xuôi mọi thứ, tôi khoát tay gọi chiếc taxi, đi về nhà một mạch.

Tình trạng của tôi lúc này vô cùng thê thảm, bạn thân thì bỏ mặc, thậm chí còn xa lánh như thể mình là vận đen đủi, bạn trai thì không có để ôm lấy mà vùi vào lòng người ta khóc một trận cho đã đời, gia đình thì ở xa, tôi lại sợ mẹ lo lắng nên nhất định phải giấu chuyện nghỉ việc lần này. Dù sao tôi cũng không thấy mình sai, chẳng lần nào bị đuổi việc mà tôi thấy mình sai cả. Chỉ là tôi có hơi cứng đầu cứng cổ, lại hay ra vẻ anh hùng bênh vực kẻ yếu, nhưng lần nào cũng vậy, sau khi đứng ra bênh vực họ xong tôi mới thấy hóa ra mình bị bẫy, người như mình vốn dĩ bị người ta ghét vì quá thẳng tính và không biết xu nịnh, lôi mình ra làm một tấm bình phong vô cùng an toàn.

Càng nghĩ đến nhân tình thế thái thì tôi càng thấy cuộc đời của mình xám xịt. Hai mươi tư tuổi, năm lần bị đuổi việc, hình như chưa có một ai thê thảm hơn tôi thì phải. Nhưng cũng giống như những lần trước, tôi dành trọn vẹn một ngày để giải tỏa cảm xúc bản thân trước khi ngồi tê liệt trước bàn máy tính tìm việc và rải CV đi khắp mọi nơi có thể.

Tôi chạy đến một showroom bán hàng cao cấp, như một thói quen, nhìn dán mắt vào những đôi giày của một nhãn hiệu mà tôi thích từ khi còn nhỏ xíu. Sở thích quái đản của tôi chính là vung tiền tiêu cho bằng hết trước khi tìm được một công việc mới. Sao cũng được, chết đói cũng không sao, cứ mua sắm cho hả lòng hả dạ trước đã.

- Cho tôi mua đôi này!

- Cho tôi mua đôi này!

Tôi vừa chạm tay vào đôi giày mà bản thân phải đứng ngắm nghía trước tủ kính trưng bày đến ba mươi phút đồng hồ là ít. Ngạc nhiên khi thấy một gã cao to, mặt mũi sáng sủa cũng chạm tay và nói ra cùng lúc với tôi. Tôi trợn mắt, bặm môi lên nhìn gã, hy vọng là sẽ dọa cho gã phát sợ mà buông tay ra, không lôi thôi gì đến đôi giày của tôi nữa.

- Đôi giày này chỗ chúng tôi chỉ còn một đôi duy nhất! Hình như khắp khu vực cũng không còn hàng nữa. - Cô nhân viên đứng nhìn cả hai chúng tôi rồi cười cầu hòa.

Tôi cố gắng giành giật, ra sức kéo đôi giày về phía

mình, cuối cùng cũng không ăn thua. Hắn chỉ nói một câu đã làm tôi hết sạch sức lực.

- Vậy thì gói lại cho tôi đi, tôi là khách hàng VIP ở đây!

Hắn còn ra điệu bộ chỉ chỉ vào cái thẻ gì đó ở túi áo sơ mi màu xám. Nhìn thì nho nhã lịch sự mà bản chất không galant một chút xíu nào. Tôi ho khan lên một tiếng, quyết tâm rước cho bằng được đôi giày đó về, nếu không, tôi sẽ trở nên bứt rứt khó chịu, cái bệnh này trước sau vẫn chưa sửa được.

- Khoan đã. Tôi chạm vào nó trước mà! Anh hỏi cô ấy xem!

Gã nhướn mày, quay sang nhìn cô nhân viên. Nhưng vẫn là chữ VIP nặng hơn, to lớn hơn, đè hết cả những thứ khác, cô ấy mỉm cười.

- Dạ, thật ra thì… em cũng không rõ nữa!

Tôi tức tối:

- Vậy thì mỗi người một chiếc đi, như vậy mới công bằng!

Rốt cuộc tôi đã làm một việc hết sức điên rồ là dốc gần như cạn kiệt số tiền trong túi chỉ để rước về một chiếc giày. Nếu như bình thường là một đôi thì chắc chắn nó sẽ được tôi hả hê trọng dụng lắm, đằng này chỉ là một chiếc, giống như là của nợ, mang về nhà rồi chỉ còn biết xếp lên kệ giày một cách vô cùng ngao ngán. Điều an ủi duy nhất trong ngày là cũng có một gã khùng điên không kém, nhất quyết đòi mua bằng được một chiếc giày như tôi, có chết gã cũng không nhường nhịn. Hình dung lại vẻ mặt của cô bán hàng, tôi xấu hổ muốn chui ngay xuống đất.

 Tôi nhận được cuộc gọi thông báo đi phỏng vấn. Trước khi đi đã hồ hởi nghĩ đến việc vận may gõ cửa nhà mình. Đến nơi mới ngã ngửa, hóa ra, vận đen chỉ là mới bắt đầu, còn vận may vốn dĩ không có ý định kết thân với tôi.

- Cô đã chuyển nơi làm việc đến năm lần rồi? Lý do?

Là cái gã tôi gặp ở chỗ mua giày lần trước trực tiếp phỏng vấn tôi. Tôi tròn mắt. Ấp úng mãi cũng trả lời xong. Tôi nghĩ chắc mọi thứ cũng không quá tệ, hội đồng phỏng vấn ngày hôm ấy đều rất hài lòng với tôi, chỉ trừ có gã. Tôi biết, nghiệt duyên thì dẫu sao cũng không thể dễ dàng chấp nhận. Huống hồ chúng tôi cũng đã cùng nhau nuốt trôi một cục tức sau khi cùng nhau mua một đôi giày. Cuối cùng, tôi được thông báo trúng tuyển, vào làm ở công ty đó.

Sau năm lần bị tống cổ khỏi công ty cũ, tôi cũng đúc rút cho mình được một số kinh nghiệm, trong đó kinh nghiệm đắt giá nhất chính là bơ đi mà sống, coi như không biết đồng nghiệp đang xì xào bán tán về ai, đang nói xấu ai, cũng coi như mình chăm chỉ, giả câm giả điếc ngồi tại chỗ làm cho xong công việc, hết giờ thì ra về. Như vậy là tốt nhất! Tôi áp dụng triệt để, những ngày đầu đều bình yên, khiến tôi thấy yêu đời hơn một chút.

Một lần, tôi mải mê làm việc tới mức người ta ra về lúc nào không hay. Khi ngước lên nhìn thì trời đã tối, phía dưới cửa kính làm việc đèn đường thắp sáng thành những đốm nhỏ li ti. Tôi bắt đầu ý thức hơn về công việc của mình. Được đi làm đã khó, giữ được việc làm càng khó hơn. Vậy nên tôi nhất định không để mình được phép phạm sai lầm lần nào nữa. Ý nghĩ đó chỉ vừa mới bắt đầu đã lập tức bị gã làm cho bay biến, khi mà gã cũng xuất hiện, trước mắt tôi.

- Sao giờ này còn chưa về?

- Tôi còn chút việc nữa, thu xếp xong sẽ về ngay thôi. Còn anh?

Thật ra tôi thuận miệng hỏi chứ không hề có ý quan tâm gì đến gã. Không biết gã ngốc thật hay giả vờ ngốc, nhìn tôi trầm lặng, môi khẽ nhếch lên nửa cười nửa không, ánh mắt như bị màn đêm bao phủ.

- Chờ cô. Có việc cần nói với cô. Cùng về nhé!

Từ sau khi vào công ty làm việc tôi đã luôn cảnh giác với gã. Giống như một con nhím lúc nào cũng xù lông. Gã đi thang máy thì tôi nhất định đi thang bộ. Gã xuống nhà ăn của công ty thì tôi nhất định mua cơm hộp về phòng ngồi ăn. Việc không phải chạm mặt gã là việc tốt nhất mà tôi nên làm. Chỉ duy nhất hôm nay chúng tôi ở lại công ty cùng nhau, khi mà mọi người đã về hết, tôi bất cẩn không nhận ra. Hóa ra, là gã đã cố tình nán lại để chờ tôi cùng về. Vì quá

bất ngờ nên tôi chưa chuẩn bị tinh thần, vừa lúc ngồi ngẩn ra thì gã lại gần, kéo tay tôi đi, lúc qua dãy hành lang còn cẩn thận tắt đèn. Tôi thấy mình giống như bị mộng du, đi theo gã một cách vô cùng ngoan ngoãn. Giây phút tay mình bị bắt gọn trong bàn tay hắn, tôi chỉ mơ hồ duy nhất một ý niệm:

“Chắc chắn là tính sổ với mình vụ đôi giày lần trước. Được rồi, mình không dễ bị bắt nạt đâu!”

 Khi chúng tôi xuống đến mặt đất thì đường xá đã dát vàng ánh điện, cộng thêm những ánh sáng xanh đỏ phản chiếu lại từ những biển quảng cáo trên đường, tạo thành một khung cảnh ồn ào náo nhiệt, đủ màu đủ sắc. Tôi bị gã kéo đi hết những con phố dài, cái nắm tay nhẹ nhàng như sợ hãi, lúc lại siết nhẹ như cố chấp, cứ thế kéo tôi đi mà không nói năng gì. Đến một đoạn vắng, chân đạp trên những xác lá ngập dưới lòng đường, tôi mới thức tỉnh, đứng lại và giằng tay mình ra khỏi gã.

- Giả vờ giỏi thật đấy! Còn coi như không quen biết tôi?

- Tôi có quen biết anh?

Tôi xuýt xoa cổ tay, không nhìn gã, hằn học đáp trả. Vốn dĩ chỉ là chuyện tranh chấp một đôi giày đáng xấu hổ thôi, không cần phải tỏ ra quen biết. Hơn nữa nếu gã là một người thù dai thì công việc của tôi cũng sẽ nói lời thứ sáu tạm biệt tôi. Vậy thì, thay vì nhận ra gã, tôi thấy tốt nhất là coi như không biết gì.

- Nói xem, thật sự không nhớ ra tôi sao?

Gã cố nhìn sâu vào mắt tôi, trong mắt gã mênh mông dịu vợi, hình như không phải là hăm dọa, không phải là giận dữ, mà là sự mời mọc tôi bước vào cái vùng quá khứ của gã. Nhưng tôi vốn dĩ giống như một con nhím, lúc nào cũng xù lông lên ứng phó với xung quanh. Tôi cũng lại bị chuyện xa thải làm cho quên hết tất cả. Công ty xấu xa nhất trong quá khứ cũng chứa chấp tôi được ba tháng chẵn, tôi không muốn công ty mới đến làm chỉ chưa đầy hai tuần đã biến tôi thành một kẻ vô sản lần tiếp theo chỉ vì tôi có xích mích với cấp trên. Thấy vậy, tôi bèn cười cầu hòa.

- Này anh, chỉ là một chiếc giày thôi, có cần khổ sở như vậy không? Hơn nữa anh lại là đàn ông, anh mua một chiếc giày phụ nữ làm gì? Phụ nữ như tôi đã khổ sở lắm rồi, vì không thể có được chiếc giày còn lại. Hay là, anh nhường nó cho tôi đi!

Nói quanh co một hồi tôi lại chuyển bại thành thắng, tỏ rõ quan điểm không muốn nhường lại chiếc giày, đồng thời còn tranh thủ xin thêm chiếc giày còn lại chỗ gã. Tôi bất giác thấy vui, niềm vui rất trẻ con mà tôi lượm lặt được lúc cuối ngày.

- Em thật là kỳ lạ. Bướng bỉnh như thế này sao? Thôi được rồi, không nhớ cũng không sao, tôi sẽ từ từ chờ đến khi nào em nhớ ra cũng được.

Phía đuôi mắt gã ánh lên thứ ánh sáng lạ lùng, lời nói cũng vô cùng khó hiểu. Tôi đứng như bị đóng băng ở đó, cộng thêm cái dáng vẻ bất cần khi gã nói. Tôi thấy hình như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng càng cố nhớ thì lại càng không thể nhớ ra. Để cho tôi im lặng được chừng ba giây, gã lại nhanh chóng nắm lấy tay tôi, kéo đi. Vẫn kiểu cách nhẹ nhàng nhưng không cho đối phương có cơ hội chống cự, gã vừa đi vừa nói.

- Dù sao cũng để tôi đưa em về! Muộn rồi!

Gã nói vẻn vẹn có thế rồi ẩn tôi lên xe, không giải thích gì thêm. Hình như trong cuốn từ điển của gã chỉ có một vài từ lộn xộn, lúc sắp xếp được thành công cũng vô cùng gắn gọn. Tôi thấy những câu mà gã từng nói chỉ có thể hiểu được tám mươi phần trăm ý nghĩa, còn lại đa phần là tôi không hiểu gì.

 Những ngày sau khi tới công ty, tôi cố gắng tránh mặt đến mức nào thì vẫn có lúc va phải gã. Chúng tôi không giao tiếp nhiều, mỗi lần gặp tôi thường cúi đầu, gã nhìn tôi chăm chú một lúc rồi cũng nhanh chân đi mất. Dù sao thì gã cũng là cấp trên của tôi, tôi lại không muốn lịch sử đuổi việc của mình bị dày thêm nữa nên áp dụng phương châm “tránh voi chẳng hổ mặt nào”.

Một lần công ty có buổi liên hoan, tôi không hay giao tiếp với đồng nghiệp nên lúc ngồi cùng mọi người

cũng không biết nói chuyện trời đất gì cho đỡ thấy ngại ngùng. Gã ngồi cùng ban lãnh đạo được một lúc, rảo bước ra chỗ tôi, không cần hỏi han cũng không xin phép, lập tức ngồi xuống bên cạnh, đỡ chén rượu cho tôi. Mọi người đều ồ lên rồi hết lời trêu chọc, tôi giả câm giả điếc, cắm đầu xuống bàn ăn cho đỡ ngượng. Thật ra thì tôi đúng là không biết uống rượu, tự nhiên có người ra đỡ hộ thấy cảm kích vô cùng. Chỉ tiếc người đó là gã, tôi không quen thể hiện thái độ cảm kích với người mà mình có ác cảm, vậy nên chỉ biết cắm đầu mà ăn thôi.

Tiệc tàn, mọi người còn rủ nhau đi karaoke, tôi cố ý né tránh, xin phép về trước vì dù sao cũng đã muộn. Vì tôi không phải nhân vật chủ chốt, cũng không phải là người có tiếng nói nên tôi được giải phóng sớm cũng là chuyện bình thường. Đi đường được một đoạn, thấy gã xuất hiện phía sau, mặt hơi đỏ có lẽ do uống nhiều rượu, những lời nói ra cũng vô cùng tiết kiệm, không khác mấy so với lúc bình thường.

- Vẫn chưa nhớ ra sao?

- Tóm lại anh muốn tôi nhớ cái gì nữa đây? Ngoài chuyện chiếc giày tôi đắc tội với anh ra, còn gì để nhớ nữa? Mà không, không thể nói là tôi đắc tội được, dù sao thì…

Tôi còn chưa nói xong thì bị chặn lại bởi một bờ môi ấm, một nụ hôn rất sâu, miên man như thể dài vô tận. Lúc ý thức được tình trạng bị cưỡng hôn của mình, tôi mới luống cuống dùng lực đập vào người gã. Hình như hơi men từ phía gã truyền cả sang tôi, khiến má tôi nóng bừng.

Chúng tôi đứng im lặng rất lâu, không khí ngượng ngập bao trùm, tôi không biết tại sao lại cảm thấy tim đập lạ lùng như thế khi đứng trước mặt gã, cũng không biết tại sao mình không hét toáng lên hay đánh trả. Tôi mơ hồ nhớ ra, trong quá khứ, hình như đã từng có lúc chúng tôi đứng đối diện nhau như thế này.

 Có những quãng thời gian trôi qua rất chậm, lại rất nhạt nhòa, lẩn sâu trong tâm trí tôi. Hầu như sau khi sự cố đó xảy ra, mọi người xung quanh tôi đều không muốn nhắc đến, sợ làm tôi bị tổn thương. Tôi có quen một cô bé rất xinh xắn, rất ngoan ngoãn, lúc nào cũng e ấp ngại ngùng. Cô bé đó vô cùng trong sáng, là hàng xóm bên cạnh nhà tôi. Chúng tôi cùng lớn lên bên nhau, mọi sở thích đều giống nhau y hệt. Một lần, chúng tôi cùng dắt tay nhau đi mua một đôi giày mới ra của nhãn hiệu nổi tiếng mà chúng tôi thích. Trên đường đi chúng tôi gặp tai nạn. Cô bé ấy không qua khỏi, tôi bị thương phải nằm viện một thời gian. Sau đó, tất cả ký ức đau buồn đều bay biến mất. Bác sĩ từng nói đó là chứng bệnh sợ hãi quá khứ, muốn lẩn trốn quá khứ. Tôi được bao bọc trong một cuộc sống bình yên mới, không còn một cô bạn thân bên cạnh, không còn nhà hàng xóm ở kế bên, gia đình họ cũng chuyển đi nơi khác, bởi anh trai cô bé cũng bị ám ảnh sau cái chết của em gái mình.

- Tại sao lại là đôi giày đó? Tại sao lại là anh?

Tôi cảm giác như cổ họng mình đắng ngắt, nước mắt không biết đã chảy ra gò má từ bao giờ. Gã vẫn đứng đối diện tôi, nhìn tôi trầm ngâm không nói, khẽ chạm vào một bên vai tôi, đợi một lúc cho tôi thôi nức nở, kéo tôi tựa vào vai mình.

- Nhớ ra rồi đúng không? Cuối cùng, cũng có thể tìm được em.

- …

- Anh không nghĩ rằng mình gặp lại em. Cho đến khi cùng em mua một đôi giày duy nhất đó. Hôm ấy là ngày giỗ của em gái anh, anh đến đó như thói quen, không ngờ gặp lại em…

Trước mặt tôi không phải là gã sếp biến thái đã tranh chấp một đôi giày với phụ nữ, mà là người anh trong quá khứ. Chúng tôi đã từng lớn lên bên nhau, cùng che chở cho một cô em gái nhỏ, rồi cùng vì sự ra đi của cô ấy mà tổn thương. Nhưng quá khứ không phải là để trốn tránh, mà để con người ta học cách đối mặt. Dù quá khứ có đau thương đến nhường nào thì chỉ có sự dũng cảm đối mặt mới chiến thắng được chính bản thân mình.

Tôi nhìn ra dáng vẻ cô độc của anh, vẻ bất cần và lạnh lùng hiện ra trên đôi mắt kiên định. Nhớ lại

quãng thời gian lẩn tránh quá khứ đau khổ của mình, tôi muốn đưa tay lên khuôn mặt anh, như thể chạm nhẹ vào đó có thể kết nối được tâm hồn giữa chúng tôi. Tôi ngờ nghệch hỏi:

- Anh ổn chứ?

Anh mỉm cười, đan lấy tay tôi.

- Có thể không ổn sao? Anh tìm thấy mặt trời của mình rồi. Dù phải chờ đợi khá lâu, nhưng cuối cùng cũng có thể tìm thấy rồi!

Tôi là một đứa đã lãng quên quá khứ, nhờ có anh mà tìm thấy được, sống một cuộc sống không còn vô lo vô ưu, cũng không còn cảm giác trống rỗng mỗi khi nhìn lại quãng đường mình đi qua. Anh nói tôi là mặt trời của anh, vì anh vẫn nuôi hy vọng tìm lại tôi. Anh nói mặt trời đúng là ở rất xa và rất chói mắt, không một ai có thể nhìn trực diện mà không sợ bị tổn thương. Nhưng cũng chính vì thế mà mặt trời chỉ tồn tại duy nhất trên đời này. Tất nhiên, chuyện anh tìm gặp tôi không phải chỉ là một lần tình cờ ở cửa hàng bán giày, mà còn là một câu chuyện dài khác đằng sau những năm tháng chúng tôi xa nhau.

***

Nhiều ngày sau đó chúng tôi học cách để hòa nhập vào cuộc sống của nhau. Vốn dĩ cuộc sống này không hề dễ dàng, có thể tìm lại nhau cũng đã là một điều quá sức khó khăn. Chúng tôi tựa vào nhau và cùng gột rửa vết thương của quá khứ. Vết thương đã qua tuy lành da nhưng bất cứ lúc nào nhớ lại cũng gợi những tiếng thở dài đến não lòng.

Tôi cũng luôn tâm niệm rằng, tình yêu thương giống như những ánh sáng lan tỏa từ mặt trời ở một nơi rất xa trái đất. Dù khoảng cách có là bao xa đi chăng nữa vẫn đủ ấm áp để sưởi ấm những con tim khờ khạo ôm lạnh giá vùi trong đơn côi. Mỗi chúng ta sẽ tìm thấy một mặt trời cho riêng mình, khi ấy, nhất định đừng để mây mù che đi ánh sáng của họ. Bởi lẽ, chúng ta cũng sẽ cảm thấy rất đau lòng.


Giới Thiệu Wap Đọc Truyện

đọc truyện hay và mới nhất hiện nay, cập nhật toàn bộ các đầu truyện đã full, đang viết. Giới thiệu đầy đủ chi tiết nhất cho các bạn có nhiều sự lựa chọn khi đọc những thể loại mà mình yêu thích, mong rằng wapsite sẽ giúp ích cho các bạn.!!!